Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220


CHƯƠNG 220

“Thưa ông chủ, tôi thấy cái thằng này muốn tìm đường chết, ta cứ đánh gãy chân rồi ném nó ra ngoài.”

“Dám đến nhà họ Ngô của bọn tôi gây rối, hẳn là chán sống rồi.”

Người nhà họ Ngô tranh nhau mà chửi bới, họ nhìn Vương Bác Thần với vẻ khinh miệt.

Nhà họ Ngô là một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu với khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.

Đến Thần Chủ cũng không thể không nể mặt nhà họ Ngô.

Không ngờ bây giờ lại có gia tộc hạng ba dám đến gây phiền hà cho nhà họ Ngô, không phải chán sống thì là gì?

Bọn họ nói với vẻ mỉa mai, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.

Vào lúc này, có thứ gì đó rớt xuống từ không trung, nằm trước mặt nhà họ Ngô.

Canh Phong đã đến.

“Thứ gì thế này?”

Người nhà họ Ngô đều sững sờ, sau nhìn nhìn rõ, ai nấy đều biến sắc.

“Đầu người, là đầu người!!”

“Đầu của anh hai đây mà!”

“Anh hai chết rồi, anh hai chết mất rồi.”

“Mày giết anh hai! Mày giết anh hai!!”

Người nhà họ Ngô đều gào toáng lên.

Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt kinh hoảng, phẫn nộ, đong đầy sát khí.

Đầu của Ngô Tranh Vanh bị ném đến trước mặt bọn họ như thế.

“Cháu ngoan, cháu ngoan của ông, ông đau chết mất.”

Ông cụ nhà họ Ngô vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ôm ngực, đau đến gục tại chỗ.

Ngô Tranh Vanh là đứa cháu được ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng là đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất

Vương Bác Thần nói một cách chậm rãi: “Hắn đáng chết.”

Cạnh Phong hét lên: “Ngô Kỳ Long, con trai Ngô Tranh Vanh của ông chuyên làm xằng làm bậy, bắt tay với Nam Cung Vũ, coi mạng người như cỏ rác, hãm hại vợ của cậu Vương, ông có biết sai không?”

“Cái gì?”

Ngô Kỳ Long còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đứa con trai, đứng trân trân nhìn Canh Phong.

Sau đó, ông ta run rẩy nói: “Thư ký Canh, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, con tôi coi mạng người như cỏ rác bao giờ, chuyện công ty Hoa Nguyên thì có liên quan gì tới con trai tôi? Anh nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không cho dù có báo cáo lên thần chủ thì tôi cũng để thần chủ chủ trì công đạo.”

“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Ông cũng muốn thần chủ chủ trì công đạo sao?”

Canh Phong cười.

Một nụ cười khinh bỉ.

Khuôn mặt châm chọc.

Nhìn thấy thái độ đó của Canh Phong, tim Ngô Kỳ Long đập thịch một cái.

Chuyện của công ty Hoa Nguyên, Nam Cung Vũ, con trai ông ta…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221


CHƯƠNG 221

Không lẽ chuyện công trường công ty Hoa Nguyên làm chết người đang ồn ào trên mạng là do con trai của ông ta và Nam Cung Vũ cùng sắp đặt sao?

Ngô Kỳ Long nhìn Canh Phong chằm chằm, ông ta muốn biết xem Canh Phong có đang nói dối hay không.

Ông ta cũng chỉ nghe nói, đội công trình của công ty Hoa Nguyên làm chết người, chỉ trong một tiếng đồng hồ mà đã trở thành chủ đề gây sốt trên mạng.

Nhưng ông ta không hề quan tâm.

Nhưng với kinh nghiệm của mình, ông ta biết rõ nhất định là có người đang hại công ty Hoa Nguyên.

Nhưng không thể ngờ được, chủ mưu đứng đằng sau vụ này lại là con trai của ông ta, Ngô Tranh Vanh.

Vậy con trai của ông ta do Vương Bác Thần giết!

Vương Bác Thần nhìn Ngô Kỳ Long đầy ẩn ý.

“Ngô Chí Bình.”

Điều bất ngờ là biểu hiện của Ngô Kỳ Long hoàn toàn trái ngược với Nam Cung Hoành.

Phản ứng đầu tiên không phải là tìm Vương Bác Thần báo thù mà là bình tĩnh tìm người để xác nhận lại chuyện này.

“Ba.”

Ngô Chí Bình vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau đớn vì cái chết của em trai, anh ta ngẩng đầu lên, hai mắt ngân ngấn nước, đau khổ nói: “Ba nhất định phải báo thù cho Tranh Vanh!”

“Câm miệng!”

Ngô Kỳ Long tức giận nạt một tiếng: “Hôm nay, tao hỏi mày chuyện nghệ sĩ trong công ty của mày chia sẻ chuyện ầm ĩ của công ty Hoa Nguyên có vấn đề gì không thì mày đã trả lời tao thế nào?”

Ngô Chí Bình lau nước mắt, nói: “Con nói là không có vấn đề gì, ba, chuyện này không có liên quan gì tới Công ty giải trí Ngô thị của chúng ta cả.”

Ngô Kỳ Long cười đau khổ, nghiến răng hỏi: “Có phải tao còn hỏi mày là hôm nay em trai mày ở cùng ai không?”

Ngô Chí Bình ngẩn người, nói trong vô thức: “Ở cùng Nam Cung Vũ.”

Ngô Kỳ Long đau khổ nhắm mắt lại.

Người của nhà họ Ngô chỉ vào Vương Bác Thần: “Gia chủ, không lẽ để Tranh Vanh chết như vậy sao? Cậu ấy chết thảm quá, thế này rõ ràng là đang ức hiếp nhà họ Ngô chúng ta không có người.”

Ngô Chí Bình đứng ngơ ngác nhìn ba mình, nước mắt chảy xuống má, anh ta cúi đầu xuống.

Anh ta hiểu rồi.

Chuyện của công ty Hoa Nguyên là do em trai của anh ta và Nam Cung Vũ làm.

Ngô Kỳ Long mở mắt ra, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Con trai mình chết, là một người cha làm sao có thể không đau lòng?

Nhưng con trai của ông ta đã động tới gia đình ân nhân của thần chủ.

Thư ký Canh đã đích thân tới đây.

Chính là đang đại diện cho ý của thần chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222


CHƯƠNG 222

Đầu con trai của ông ta là do Thư ký Canh đem tới.

“Hầy…”

Ngô Kỳ Long đau đớn thở dài một tiếng, con trai chết, ông ta đau như đứt từng khúc ruột nhưng ông ta không có cách nào để báo thù.

Đều là do con ông ta tự làm tự chịu.

“Thư ký Canh, Ngô Kỳ Long tôi không biết dạy con, tôi bằng lòng nhận mọi sự trừng phạt.”

Ngô Kỳ Long nói với con trai lớn: “Chí Bình, mày lập tức đăng một thông báo lên mạng, giải thích rõ đầu đuôi của chuyện này.”

Canh Phong ngẩn người.

Cùng làm cha nhưng biểu hiện của Ngô Kỳ Long và của Nam Cung Hoành hoàn toàn khác nhau.

Nam Cung Hoành lợi dụng cái chết của con trai mình để tranh giành lợi ích của thành phố mới.

Còn Ngô Kỳ Long thì ngay lập tức nhận sai, giải thích rõ mọi chuyện.

Chẳng lẽ Ngô Kỳ Long không yêu con trai của mình sao?

Canh Phong không tin, nhìn bàn tay run rẩy và nét mặt đau đớn như đứt từng khúc ruột, có thể thấy ông ta rất yêu con mình.

Nhưng cách làm của ông ta thật khiến người khác không thể tin được.

Ông ta nhìn về phía Vương Bác Thần.

“Đến công ty Hoa Nguyên xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của nhà họ Ngô nữa.”

Vương Bác Thần nói xong rồi đi thẳng.

Không nói thêm bất cứ câu nào.

“Cảm ơn anh.”

Ngô Kỳ Long đau đớn nói: “Thư ký Canh, nhà họ Ngô đã gây ra phiền phức cho thần chủ, nhờ anh nói giúp với thần chủ rằng nhà họ Ngô chúng tôi bằng lòng chịu mọi sự trừng phạt, con trai tôi phạm sai lầm thì người làm cha như tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Canh Phong không khỏi đánh giá cao Ngô Kỳ Long, trong lòng có chút bội phục: “Thần chủ đã biết rồi.”

Ngô Kỳ Long sờ vào đầu Ngô Tranh Vanh, đau đớn đến mức khó nói thành lời, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn ra.

Một lúc sau ông ta mới lẩm bẩm nói: “Chiều con như giết con.”

“Cái gì? Người của gia tộc Nam Cung bị bắt rồi sao? Chuyện này là thế nào vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Gia tộc Nam Cung là một trong bốn gia tộc lớn, làm sao tự nhiên lại bị bắt vậy?”

“Nam Cung Vũ bị giết rồi? Ai lại to gan như vậy chứ? Không lẽ thành phố Hà Châu sắp có biến?”

Tin tức gia tộc Nam Cung xảy ra chuyện làm dậy sóng thành phố Hà Châu.

Khắp nơi đều kinh hãi.

Đó là một trong bốn gia tộc lớn đấy!

Vậy mà cũng xảy ra chuyện được, hơn nữa còn là do Thư ký Canh đích thân đem tới.

Gia tộc Nam Cung đi đời rồi!

“Mau nhìn đi, tin tức xuất hiện trên mạng rồi, nói rằng Nam Cung Vũ và Ngô Tranh Vanh coi thường mạng người, hãm hại công ty Hoa Nguyên…. Má thật, chuyện này lại là thế nào đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223


CHƯƠNG 223

“Công ty Hoa Nguyên bị oan sao? Tập đoàn Nam Thiên cố tình gây ồn ào? Là muốn đổ tội cho công ty Hoa Nguyên?”

“Chuyện này là thật hay giả vậy? Có nhiều nhà báo và đưa tin trực tiếp từ hiện trường như vậy, không lẽ tất cả đều là cố tình dàn dựng? Đúng là đáng chết.”

“Mọi người thử nghĩ xem, thần chủ tới thành phố Hà Châu còn chưa được một tháng mà đã xảy ra chuyện này, đây chẳng khác gì là đang vả vào mặt thần chủ.”

“Nam Cung Vũ và Ngô Tranh Vanh cũng thật lớn gan, ở dưới chân thần chủ mà còn dám gây ra chuyện này, như thế không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?”

“Tin tức mới nhất từ Phủ tổng đốc, gia chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Hoành dung túng cho con trai làm chuyện ác, còn chống đối lực lượng chấp pháp… đúng là tự tìm đến cái chết.”

“Mọi người mau nhìn này, Công ty Giải trí Ngô thị của nhà họ Ngô đưa ra thông cáo, nói Ngô Tranh Vanh tự làm tự chịu, Ngô Kỳ Long đích thân ra mặt xin lỗi.”

“Trời ạ, mười nghệ sĩ của Giải trí Ngô thị đều bị cấm sóng để hỏi tội rồi, tất cả đều bị đưa đi rồi, đều nói là nghe theo sự sắp xếp của Ngô Tranh Vanh, cố tình dựng lên chuyện của công ty Hoa Nguyên.”

Mọi người bàn tán xôn xao trên mạng.

Tất cả mọi người đều quan tâm tới câu chuyện nóng hổi này.

Không ai ngờ được rằng, vụ án chết người ở công ty Hoa Nguyên đã thay đổi 360 độ chỉ sau 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Tất cả những người tham gia vào việc này đều bị bắt.

Trong đó có cả một số thần tượng nổi tiếng.

Người hâm mộ cãi nhau ầm ĩ, nói công ty Hoa Nguyên dùng thủ đoạn, cố tình che giấu tội ác của mình.

Nhưng sau đó Nam Cung Hoành đăng video, giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện của việc này.

Một số nghệ sĩ cũng quay video, khóc lóc nhận lỗi, xin lỗi công chúng.

Trên mạng lập tức bùng nổ.

Chưa từng có chuyện gì quay xe nhanh như chuyện này.

Ai cũng tưởng rằng công ty Hoa Nguyên chết là cái chắc, nhưng không ai ngờ được rằng hóa ra mọi chuyện lại là thế này.

“Đáng chết, Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần may mắn như vậy.”

Triệu Long không cam tâm, đôi mắt ngập tràn thù hận.

Đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Hoa Nguyên nhưng không ngờ chưa tới hai tiếng sau, mũi dùi chỉ trích đã hướng về phía gia tộc Nam Cung.

“Nam Cung Hoành bị bắt, gia tộc Nam Cung xong thật rồi. Ngành Internet của thành phố Hà Châu xuất hiện khoảng trống, đây chính là cơ hội tốt nhất.”

Triệu Long tự nói chuyện một mình, sau đó ông ta liền thở dài: “Con mẹ nó, đáng tiếc là tất cả tiền của nhà họ Triệu đều dồn hết vào thành phố mới rồi.”

Triệu Long căm hận, ngoài ông ta ra, người nhà họ Lý cũng cảm thấy đáng tiếc như vậy.

“Số mệnh của tên nghiệt tử đó tốt thật, không ngờ thần chủ ra lệnh cho Thư ký Canh đích thân điều tra.”

Lý Kiệu chống gậy, đôi mắt âm hiểm giống như một con rắn độc, lạnh lùng nói: “Nam Cung Vũ và Ngô Tranh Vanh đúng là hai thằng ngu, tự nhiên lại làm mất một cơ hội tốt như vậy. Tôi còn đang tính sang tháng sau sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó với công ty Hoa Nguyên, bây giờ đối đầu thì không khác gì đâm đầu vào lỗ súng. Bọn ngu chết cũng đáng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224


CHƯƠNG 224

Lý Thành thở dài một hơi, nói: “Thần chủ vừa tới nhận chức, hiện giờ xảy ra chuyện này, nhất định sẽ bị lấy ra làm gương, về sau ai còn dám dùng cách này để đối phó với công ty Hoa Nguyên thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.”

Lý Hoàng nhìn ba và anh mình, chau mày nói: “Ba, anh cả, hay là bỏ đi, chúng ta đừng đối phó với công ty Hoa Nguyên nữa. Con luôn cảm thấy công ty Hoa Nguyên là một ngôi sao chổi, ai động vào nó thì người đó đen đủi.”

“Trần Thiên Minh động vào, chết rồi, Nam Cung Hoành âm thầm ủng hộ Nam Cung Vũ hành động, cả gia tộc Nam Cung cũng đi đời. Mặc dù nhà họ Ngô không xảy ra chuyện gì nhưng hai người có nhìn thấy nhà họ Ngô đã làm gì không? Bọn họ thẳng thừng không nhận Ngô Tranh Vanh nữa, Ngô Kỳ Long còn đích thân xin lỗi công ty Hoa Nguyên.”

Hai người Lý Thành và Lý Kiệu nhìn Lý Hoàng chằm chằm.

Lý Hoàng lấy hết dũng khí nói tiếp: “Ba, anh cả, năm đó chúng ta đối phó với em gái là để tập đoàn Lý thị không rơi vào tay Vương Bác Thần. Hiện giờ nhà họ Lý chúng ta đã là gia tộc hàng đầu ở thành phố Hà Châu, chúng ta đã nắm chặt tập đoàn trong tay, Vương Bác Thần căn bản không cướp được đâu.”

“Hơn nữa hiện giờ Vương Bác Thần cũng đã có gia đình, cậu ta đã bị ràng buộc, sẽ không đấu đá tới cùng với chúng ta đâu. Hay là chúng ta tìm một cơ hội, để Vương Bác Thần xin lỗi, chuyển phần mộ của em gái về khu mộ tổ, gỡ bỏ nút thắt trong lòng Vương Bác Thần, vậy thì công ty Hoa Nguyên sẽ trợ lực cho nhà họ Lý chúng ta…”

“Chú muốn tôi chết đúng không?”

Lý Kiệu lạnh lùng nói: “Chú hai, tôi biết chú muốn nắm quyền công ty nhưng chú cần gì phải vòng vo như vậy? Chú định để Vương Bác Thần giết tôi để chú thuận lợi trở thành chủ của cái nhà này đúng không?”

“Anh cả, sao, sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?”

Lý Hoàng tức giận nói, ông ta thấy mình không so được với anh cả và em gái nên từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt vị.

Ông ta chỉ muốn nhà họ Lý tiếp tục phát triển thật tốt.

Chuyện năm đó thật sự là một cú sốc quá lớn với ông ta.

Em gái thân thiết với ông ta nhất, nhưng ông ta lại quá yếu đuối, năm đó không dám ngăn cản ba và anh trai.

Lúc em gái cầu cứu, ông ta vì quá yếu đuối nên cũng không dám nhận lời.

Nhưng hiện giờ anh cả lại bắt đầu nghi ngờ ông ta.

Lý Hoàng cười cay đắng.

“Hừ, tốt nhất là chú nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì chú đừng hòng ngồi lên vị trí đó.”

Lý Kiệu thờ ơ nói.

Ông ta là một người độc ác.

Năm đó để tranh quyền, ông ta đã thuyết phục được ba, giết chết chính em gái mình.

Bao nhiêu năm qua, nhà họ Lý có thể giữ được vị trí gia tộc hàng đầu cũng là vì ông ta ra tay độc ác, chèn ép bốn gia tộc lớn và nhà họ Trần trong suốt bốn năm trời.

Không phải bốn gia tộc lớn không muốn đối phó với nhà họ Lý mà là bị thủ đoạn của Lý Kiệu làm cho sợ hãi.

Năm đó Lý Kì đưa nhà họ Lý lên được vị trí đó là nhờ vào hàng loạt các biện pháp kinh doanh xuất sắc.

Còn Lý Kiệu thì không từ thủ đoạn nào.

Đây là một con người ác độc hoàn toàn không có giới hạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225


CHƯƠNG 225

Năm đó gia tộc Nam Cung và nhà họ Hồ liên kết với nhau định đối phó với nhà họ Lý, cuối cùng Lý Kiệu cho người bắt cóc người thừa kế của hai gia đình đó.

Ép hai gia tộc đó buộc phải bồi thường.

Hai năm trước, nhà họ Trần định bước vào lĩnh vực bất động sản, cậu hai của nhà họ Trần lập tức bị Lý Kiệu giết chết, đầu người được trả về cho nhà họ Trần.

Còn nói, nếu nhà họ Trần định thay thế vị trí của nhà họ Hồ thì ông ta không quan tâm.

Nhưng nếu dám khiêu khích nhà họ Lý thì nhà họ Trần nhất định sẽ bị tiêu diệt.

Nhà họ Trần dựa vào một số ngành nghề không chính thức, bị Lý Kiệu dọa cho không dám động thủ chứ đừng nói gì tới bốn gia tộc lớn.

Lý Kiệu quá ác độc và thâm hiểm!

Lý Hoàng không dám nói nữa, chỉ cười tự giễu.

Lý Thành nói: “Thần chủ không muốn để cho Vương Bác Thần chết, chúng ta làm vậy cũng vô ích, nhưng nhất định không được để cho Vương Bác Thần vùng dậy. Lý Hoàng, con nghĩ nút thắt trong lòng Vương Bác Thần có thể cởi bỏ được sao? Con tưởng ta chưa từng nghĩ đến việc thu nạp Vương Bác Thần sao?”

“Ta nói cho con biết, thằng nghiệt chủng Vương Bác Thần đó một lòng chỉ muốn báo thù cho Lý Kì, điều nó muốn làm chính là phá hủy nhà họ Lý này!! Tốt nhất là con nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, nếu để ta phát hiện ra con có hành động gì phản bội lại gia tộc thì đừng trách ta không nể tình cha con!”

Khuôn mặt Lý Hoàng như tro tàn, ông ta đau khổ nhắm mắt lại.

“Không sao, cuối cùng cũng không sao rồi.”

Lan Tầm hưng phấn nhảy lên: “Chị Hà, chúng ta là bị oan, thư ký Tư đã tự mình điều tra chuyện này, em thật sự yêu chết thư ký Tư.”

Triệu Thanh Hà kích động nói: “Chị đã nói mà, Thần Chủ rất công chính, anh ấy tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra. Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục, gia tộc Nam Cung gieo gió gặp bão, cũng không thể trách được người khác. Không nghe phủ thống đốc nói sao, gia tộc Nam Cung lòng lang dạ thú, muốn sử dụng thủ đoạn này chiếm lấy lợi ích của thành mới.”

Nói xong, Triệu Thanh Hà lại thở dài nói: “Nếu như có cơ hội, chị nhất định phải cảm ơn Thần Chủ đàng hoàng. Đáng tiếc, chị ngay cả mặt Thần Chủ còn chưa từng thấy, cũng không biết Thần Chủ trông như thế nào.”

Lam Tầm trừng mắt nói: “Chị Hà, thư ký Tư không phải thay mặt Thần Chủ sao? Chúng ta cảm ơn thư ký Tư cũng giống như là cảm ơn Thần Chủ.”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Lan, em lập tức sắp xếp một bữa tiệc, chị tự mình mời thư ký Tư, lúc này phải cảm ơn người ta cho tốt, nếu không công ty của chúng ta thật sự mất rồi.”

“Được, chị Hà, em đi ngay.”

Lan Tầm nghĩ nghĩ, thần thần bí bí nói: “Chị Hà, em thấy anh rể cũng không phải đơn giản đâu, quan hệ giữa anh ấy và Canh Phong thật sự quá tốt, bên này vừa có chuyện, Canh Phong đã lập tức chạy đến.”

“Anh ta sao, làm cái gì cũng không được, cũng chỉ là quen được người bạn Canh Phong này. Chị cũng phải mời Canh Phong, anh ta cũng giúp chúng ta quá nhiều, chị vẫn luôn không kịp cảm ơn.”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, gọi cho Vương Bác Thần, nói: “Bác Thần, anh gọi mời Canh Phong đi, chúng ta cảm ơn người ta cho đàng hoàng.”

Vương Bác Thần cổ quái nói: “Thanh Hà, em vẫn là tự mình mời đi, nếu như anh mời Canh Phong sẽ không đến.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226


CHƯƠNG 226

Triệu Thanh Hà khẽ nói: “Anh nói anh, chỉ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, được rồi, em mời. Bây giờ anh đang ở đâu?”

Vương Bác Thần cười nói: “Anh đang ở cùng với Lão Ngũ, đang bồi thường cho người thân, anh cũng không rảnh rỗi.”

Triệu Thanh Hà tức giận: “Rồi rồi rồi, thấy anh còn có chút tự hiểu lấy mình, lần này em cũng không mắng anh nữa, được rồi em cúp đây, đêm nay anh cũng đến đi.”

Cúp điện thoại, Vương Bác Thần bất đắc dĩ cười cười.

Nếu Triệu Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì tùy cô vậy.

Canh Phong và Tư Lam, đều là người của anh, những thứ anh cho hai người đó, vĩnh viễn không thể nào báo đáp.

Nếu như anh thật sự để ý, Canh Phong và Tư Lam cho dù đưa mạng mình cho anh, cũng không đủ.

Đương nhiên, anh cũng sẽ không làm như vậy, cũng chưa bao giờ yêu cầu bọn họ báo đáp mình.

“Lão Ngũ, người thân của Bạch Kiến Thiết bên kia, tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, nói cho vợ ông ta biết, học phí của đứa nhỏ, công ty Hoa Nguyên sẽ chi trả cho đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu như đồng ý, sau khi cậu ta tốt nghiệp, có thể đến công ty Hoa Nguyên nhậm chức.”

Lão Ngũ vội vàng nói: “Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong. Đều là những người cùng khổ, tôi cũng sẽ không làm khó bọn họ trong chuyện này.”

Vương Bác Thần hài lòng gật nhẹ đầu, anh có chút xem trọng Lão Ngũ, là một người có lương tâm.

Mặc dù có chút nhát gan, nhưng tâm không xấu.

Anh vỗ vỗ bả vai Lão Ngũ, nói: “Làm cho tốt, vợ con của ông cũng đã về nước, nếu như ông muốn gặp bọn họ, thì tìm Canh Phong hỏi địa chỉ.”

Nói xong, Vương Bác Thần không đợi Lão Ngũ phản ứng lại đã rời đi.

Lão Ngũ ngẩn người.

Ông ta không ngờ, Thần Chủ thế mà lại nhớ chuyện kia của mình.

Năm đó, sau khi mình phá sản, vợ mang con trai đi, đã nhiều năm vậy rồi, ông ta cũng không biết con trai bây giờ trông thế nào.

Mặc dù ông ta hận vợ mình, nhưng đứa con là miếng thịt trong tim ông, sao có thể không nhớ.

“Thần Chủ…”

Lúc Lão Ngũ muốn cảm ơn, Vương Bác Thần đã rời đi.

Ông nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, nước mặt đầy mặt.

Không có Thần Chủ, ông ta vẫn ở trên công trường sống qua ngày, vẫn làm công cho người ta kiếm chút tiền vất vả.

Thần Chủ chẳng những cho mình hy vọng sống, còn tìm được con của mình.

Ân tình này, ông ta vĩnh viễn không trả được.

“Tôi chỉ là một người bình thường, ngài vẫn nhớ chuyện của tôi…Sau này, cái mạng này của tôi là của ngài.”

Ánh mắt Lão Ngũ kiên định.

Nhưng mà Vương Bác Thần căn bản cũng không nghĩ muốn ông ta báo đáp cái gì, anh chỉ là thuận tay mà thôi.

Cũng có thể nói, đây là thủ đoạn thu phục cấp dưới.

Tri ân bất cầu báo, cấp dưới tự nhiên bán mạng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227


CHƯƠNG 227

Không có ai ngốc cả, là thật sự tốt hay chỉ lợi dụng, mỗi người đều có thể cảm nhận được.

Lão Ngũ sống hơn nửa đời người, người nào chưa từng gặp, chuyện gì chưa trải qua?

Chính vì những hãm hại lừa gạt ông ta đã trải qua, cho nên ông ta mới càng thêm cảm động.

Trong thế giới người trưởng thành, không có hai chữ dễ dàng.

Nhất là trong thế giới của đàn ông, càng không có hai chữ dễ dàng.

Vương Bác Thần đi đón Dao Dao.

“Ba, cô Phương Viên thưởng cho con một hoa bé ngoan đấy.”

Dao Dao kiêu ngạo nói.

“Con gái của ba lợi hại quá, trước kia ba cũng chưa từng nhận được hoa bé ngoan đâu.”

Vương Bác Thần vui vẻ hôn một cái, muốn bế Dao Dao.

Dao Dao khinh bỉ nói: “Ba, trẻ con mới cần bế.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười nói: “Con bây giờ cũng rất bé mà.”

Dao Dao nghiêm trang nói: “Con đã trưởng thành rồi, con có thể tự mình đi. Ba mẹ làm việc vất vả, Dao Dao cũng không cần phải bế nữa.”

Đứa nhóc này, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Vương Bác Thần bế lên nói: “Được rồi, hôm nay bế một lần cuối.”

Dao Dao tinh quái nói: “Ba, bây giờ con đã là bé lớn rồi, có thể ăn kem rồi đó.”

Vương Bác Thần liếc mắt, con nhóc này, là đang đợi cái này đi.

Về đến nhà, vừa muốn đi vào, lão già mặc đồ Đường kia lại xuất hiện.

“Cậu cả, đã suy nghĩ kỹ sao?”

Lão già mặc đồ Đường cười tủm tỉm hỏi.

Sắc mặt của Vương Bác Thần lạnh đi, nói với con gái: “Dao Dao, con đi vào tìm bà ngoại trước, ba có chút việc.”

Dao Dao nhìn nhìn lão già mặc đồ Đường, ngọt ngọt nói: “Chào ông.”

Lão già mặc đồ Đường gật đầu cười, sau khi nhìn thấy Dao Dao đi vào, ông ta nói: “Cậu cả, con gái của cậu thật hiểu chuyện, tin rằng lão gia nhất định sẽ rất thích.”

Trong mắt Vương Bác Thần lộ ra sát khí, lập tức bóp lấy cổ lão già mặc đồ Đường, giọng điệu lành lạnh nói: “Lão Cẩu, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì, mười nhà họ Vương cũng không đủ chôn cùng!!”

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Vương Bác Thần buông ông ta ra, lão già mặc đồ Đường kịch liệt ho khan, hoảng sợ không thôi.

Bản thân, thế mà không chút phát giác Vương Bác Thần chuẩn bị ra tay!

Anh sao lại mạnh như vậy?

Nhưng mà, cho dù mạnh hơn nữa, trước mặt nhà họ Vương, cũng chỉ là gà chó mà thôi.

Lão già mặc đồ Đường dừng một lúc, nói: “Cậu cả, lão nô khuyên cậu một câu, không nên đối kháng với gia tộc, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi. Con gái của cậu thật đáng yêu, nhưng mà lại ở trong ổ chó này, đáng tiếc. Chỉ cần cậu quay về nhà họ Vương, con gái của cậu có thể nhận được giao dục tốt hơn, cũng không ai dám làm gì với Triệu Thanh Hà vợ cậu.”

Thấy Vương Bác Thần không nói gì, lão già mặc đồ Đường thản nhiên nói: “Tài nguyên nhà họ Vương sở hữu, cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu quay về, cũng chỉ là dùng chút máu của cậu, không chết người được, càng không cần đến mạng của cậu, cậu cần gì phải từ chối chứ? Đừng kkhông biết tốt xấu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228


CHƯƠNG 228

Vuuơng Bác Thần lạnh lùung nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ Đường: “Ông đang tìm chết.”

Lão già mặc đồ Đường giống như không nghe thấy những gì Vương Bác Thần nói, vẫn có vẻ nước chảy mây trôi, giơ tay nhấc chân, đều lộ ra một sự ưu việt rõ ràng.

Dùng giọng điệu giống như là nói với người bên dưới, tiếp tục nói: “Cậu cả, đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu chỉ là một đứa con riêng của lão gia, năm đó mẹ cậu cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ, con gái gia đình nhỏ như bà ấy, sẽ có thể xứng với nhà họ Vương?”

“Chủ mẫu năm đó chỉ là đánh mẹ của cậu, lại cho hai người một con đường sống, cậu nên có lòng cảm kích, mà không phải oán hận. Huống gì, cho dù là năm đó chủ mẫu giết mẹ cậu, cũng chỉ là gieo gió gặp bão mà thôi.

Nói đến đây, lão già mặc đồ Đường chậm rãi nói: “Cậu còn trẻ, không biết nhà họ Vương thể hiện cái gì, có nhiều thứ, không phải cậu cố gắng là có thể có được. Nhà họ Vương nhìn trúng không phải là đứa con riêng như cậu, mà là dòng máu trên người cậu, hiểu không?”

Cảm xúc của Vương Bác Thần lại bình tĩnh nhìn ông ta nói chuyện.

Lão già mặc đồ Đường nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói: “Cậu hẳn là cảm thấy may mắn, dòng máu của cậu ở bên người, nếu không một đứa con riêng như cậu, ngay cả tư cách nhận tổ quy tông cũng không có. Cho nên, những thứ cậu tự hào, ở trong nhà họ Vương, không là gì cả. Tự ái của cậu, trong mắt tôi chỉ là một câu chuyện cười. Nếu như cậu không có dòng máu khác đó, cậu cho rằng nhà họ Vương sẽ tìm cậu về?”

Bốp!

Lão già mặc đồ Đường vừa nói xong, Vương Bác Thần hung hăng cho ông ta một cái bạt tai.

Tiếng bạt tai vang vội, vang vọng cả hành lang.

“Cậu, cậu dám!!”

Lão già mặc đồ Đường giận tím mắt, không thể tin được, đứa con riêng này, lại dám đánh mình.

Ông ta chính là quản gia nhà họ Vương đó!!

Cho dù là mấy con cháu nhà họ Vương nhìn thấy ông ta, cũng phải rất cung kính gọi một tiếng: “Chú Kim.”

Nhưng mà, cái đứa con riêng Vương Bác Thần này thế mà lại bạt tai mình!

Gan thật to, thật sự là tìm chết!

Bốp!

Khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Bác Thần lại giáng một cái bạt tại nặng nề lên mặt ông ta.

“Tại sao tôi không dám?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Ông chẳng qua cũng chỉ là một nô tài của nhà họ Vương, một con chó già mà thôi, cũng dám làm càn trước mặt tôi?”

“Cậu…”

Lão già mặc đồ Đường vừa định nói, lại bị Vương Bác Thần bạt tai một cái: “Ai cho ông lá gan, ở trước mặt tôi lên mặt? Ai cho ông lá gan cao cao tại thượng ở trước mặt tôi?”

Bốp, bốp!

Lại là hai bạt tai!

Lão già mặc đồ Đường căn bản không kịp phản ứng lại, cả Vương Bác Thần ra tay lúc nào, ông ta cũng không thấy.

Vương Bác Thần hơi híp mắt lại, sát ý trong mắt, gần như muốn từ trong mắt tràn ra.

“Là ai lại cho ông lá gan, nhục nhã mẹ tôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229


CHƯƠNG 229

Giọng nói của Vương Bác Thần như truyền từ địa ngục đến, âm lãnh đến mức làm cho một lỗ chân lông người ta đều sợ hãi.

Khóe miệng chú Kim trào máu, gương mặt già nua sưng lên, răng cũng rụng, cằm cũng bị đánh đến nứt ra, một câu cũng không nói nên lời.

Chỉ là ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

“Quay về nói với Vương Hạo, những gì nhà họ Vương nợ mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại toàn bộ. Năm đó, những người ức hiếp mẹ tôi, một người, cũng đừng mơ sống tốt!”

Nóng xong, sát khí của Vương Bác Thần bộc ra, nói: “Cút cho tôi!! Nếu còn để tôi nhìn thấy ông con chó già này xuất hiện, sẽ giết ông!!”

Chú Kim mang theo oán hận rời đi.

Ông ta không dám đứng lại.

Vương Bác Thần mạnh hơn ông ta nhiều, chút thực lực mà ông ta vẫn lấy làm tự hào đó, căn bản không đủ nhìn.

“Vương Bác Thần, hy vọng lần sau, cậu có thể kiêu ngạo như vậy! Sự khủng bố của nhà họ Vương không phải thứ mà cậu tưởng tượng được! Huống gì, còn có nhà họ Lô!”

Vương Bác Thần cười lạnh: “Cút về nói với nhà họ Vương và nhà họ Lô, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu!”

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, xoay người vào nhà.

“Ba, ông cụ kia đi rồi sao?”

Dao Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi, cái miệng nhỏ bóng dầu.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Ông ta không xứng để con gọi bằng ông, con vừa ăn vụng cái gì? Cẩn thận mẹ về sẽ dạy dỗ con.”

Dao Dao vội vàng che miệng, bịt tai trộm chuông nói: “Con mới không có ăn vụng đâu, con hỏi bà ngoại rồi, hừ.”

“Con cái đứa vong ân bội nghĩa này này, tinh quái quá, con hỏi đây là chân gà sao?”

Trần Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái đứa vong ân bội nghĩa này, vừa rồi hỏi mẹ, trẻ con có thể ăn chân gà không? Mẹ nói có thể, thì ra là đợi cái này đây.”

“Lêu lêu lêu.”

Dao Dao làm mặt quỷ, bò lên trên cái ghế nhỏ của mình, nghiêm trang nói: “Mẹ thật không ngoan, cũng không về nhà ăn cơm, nhà chúng ta cũng đã không có tiền như vậy rồi, còn muốn ăn ngoài, thật sự là quá lãng phí tiền.”

Vương Bác Thần bật cười: “Cho nên?”

Khuôn mặt Dao Dao nghiêm lại, nghiêm túc nói: “Cho nên, vì không để lãng phí tiền, con quyết định, ăn phần chân gà của mẹ này, nếu không chân gà sẽ không vui. Ba, bà ngoại, hai người nghe đi, chân gà cũng nói, hôm nay cho Dao Dao nhà chúng ta ăn.”

“Cái đứa nhóc nghịch ngợm này.”

Mây đen trong lòng Vương Bác Thần bị quét sạch.

Cơm nước xong, Dao Dao lại đang xem hai chú gấu vui nhộn.

Trần Ngọc sâu xa nói: “Bác Thần à, mặc dù mẹ không biết năm đó có chuyện gì xảy ra với con, nhưng mà từ góc độ một người mẹ mà nói, mẹ con nhất định sẽ hy vọng con đời này bình an. Con nghe mẹ khuyên một câu, cho dù con có hận nhà họ Lý thế nào, cũng không được lao đầu vào nguy hiểm, biết không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230


CHƯƠNG 230

Vành mắt Vương Bác Thần ửng hồng, chua xót gật nhẹ đầu.

Trần Ngọc thở dài, nói: “Nghe mẹ, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện không nói rõ được, con cũng không cách nào làm rõ được. Sau này gặp chuyện gì, đừng xúc động như vậy, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, còn phải nghĩ đến Dao Dao, nghĩ đến Thanh Hà, một nhà chúng ta đi đến bây giờ, không dễ dàng.”

Vương Bác Thần biết, nhất định là mẹ vợ đã cảm thấy cái gì đó, mới nói những lời này.

Nhưng mà sự quan tâm trong giọng nói của mẹ vợ, là từ trong lòng.

Bà đã chính thức nhận mình làm con rể.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, con trước giờ chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”

Trần Ngọc không nói gì thêm nữa.

Bà đã sớm biết, Vương Bác Thần là kiểu quật cường, những chuyện đã xác định đến giờ đều sẽ không bỏ qua.

Mặc dù không rõ trên người Vương Bác Thần có chuyện gì, nhưng mà Trần Ngọc hy vọng, Vương Bác Thần sẽ không gặp phải chuyện không may.

Thật vất vả mới có một gia đình như bây giờ, nếu lại xảy ra chuyện, người nhà này, thật sự đều hỏng mất.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng con có tính toán, con sẽ không làm bậy đâu.”

Vương Bác Thần cười an ủi: “Con đi đón Thanh Hà đã, đợi Dao Dao xem hết tập này, mẹ cho con bé đi ngủ.”

Trần Ngọc tiếp tục lau nhà, nói: “Đi đi đi đi, đứa nào đứa nấy đều không để mẹ bớt lo.”

Ra khỏi nhà, Vương Bác Thần nhìn ánh đèn những ngôi nhà xung quanh, sự chua xót trong lòng lan ra.

Nếu không phải Triệu Thanh Hà vẫn luôn đợi mình ở Tiền Đường, trời đất bao la, sợ là mình ngay cả một cái nhà cũng không có.

Mẹ, mẹ ở thiên đường, sống có tốt không?

Vì sao ngay cả một giấc mơ, cũng không về với con?

Nếu như mẹ còn sống, thì tốt đến nhường nào.

Nếu mẹ còn sống, con trai nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt sẽ không tìm bọn họ báo thù.

Mẹ, con trai nhớ mẹ.

Lý Thành!!

Lý Kiệu!!!

Vì sao, mấy người ngay ả cơ hội để tôi hiếu kính mẹ mình cũng không cho!!

Vì sao, mấy người đẩy mẹ tôi vào chỗ chết!!!

Mấy người, không cho mẹ tôi đường sống, tôi, cũng sẽ không cho mấy người đường sống!!

“Canh tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho phải, ngài là bạn của Bác Thần, cũng cảm ơn mọi người giúp đỡ Bác Thần, cảm ơn, tôi kính ngài một ly.”

Triệu Thanh Hà bưng ly rượu lên, chủ động đứng lên, cảm kích nói.

Canh Phong bị dọa một cái, vội vàng đứng lên, xoay người hai tay nâng chén, đặt miếng chén cực kỳ thấp, nói: “Chủ mẫu, đều là chúng tôi phải làm, ngài Vương rất quan tâm tôi, năm đó, Thần chủ mang theo chúng tôi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231


CHƯƠNG 231

Tư Lam nhíu mày, âm thầm đá Canh Phong một cái.

Đồ nữ hán tử này làm gì vậy? Bị điên sao!

Canh Phong còn chưa kịp phản ứng, lại muốn nói tiếp.

Tư Lam đứng lên, trừng Canh Phong một cái, cười nói: “Triệu tổng, quan viên chính phủ chúng tôi, chính là vì mọi người tạo một hoàn cảnh công bình công chính tốt đẹp, chúng tôi tuyệt không cho phép những chuyện vi phạm pháp luật tồn tại. Là phụ nữ, ngài dẫn theo một nhà già trẻ đi đến bây giờ, không khuất phục, tôi bội phục ngài, chén rượu này, tôi mời ngài.”

Canh Phong lúc này mới bừng tỉnh, lén lén lút lút nhìn Tư Lam, vội vàng câm miệng.

Thiếu chút nữa lỡ miệng.

Tên nữ hán tử này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Đợi lát nữa mình phải mượn cớ chuồn đi.

Tư Lam mời rượu làm Triệu Thanh Hà sợ đến mức vội vàng nói: “Không không không, thư ký Tư, là tôi mời ngài, ngài cũng đã giúp tôi rất nhiều lần. Tôi biết, với năng lực của mình tôi muốn thắng thầu trong hội đấu thầu, là rất khó, hơn nữa cũng không có thực lực đó. Tôi cảm ơn ngài và Thần Chủ, chén rượu này, tôi cạn trước, ngài tùy ý.”

Nói xong, Triệu Thanh Hà cạn chén.

Lan Tầm cũng cạn theo.

Tư Lam và Canh Phong theo sát phía sau.

Lan Tầm có chút sợ hãi, Canh Phong và Tư Lam chính là người đi theo Thần Chủ đó.

Tư Lam còn là thư ký bên cạnh Thần Chủ nữa.

Mình đi theo chị Triệu, thế mà lại gặp được nhân vật ở cấp này.

Thư kí Tư, chính là vị nữ nguyên soái đầu tiên của nước R, phụ trách tổng điều hành tất cả chiến khu của nước R!!

Quan trọng nhất nhất nhất là, thư ký Tư chính là thần tượng của mình đó.

Bây giờ, mình thế mà có thể gặp được thần tượng!

Lan Tầm đứng lên, sợ hãi lại kích động nói: “Thư, thư ký Tư, tôi, tôi mời ngài một ly, tôi tôi cạn trước.”

Cô kích động ngay cả lời nói cũng không nói được lưu loát.

Tư Lam mỉm cười, cũng uống.

Triệu Thanh Hà cười nói: “Thư ký Tư, ngài không biết chứ, Tiểu Lan còn là fan của ngài đấy.”

“Thật sao?”

Tư Lam hứng thú nhìn Tiểu Lan, nói: “Đi theo Triệu tổng cho tốt, tương lai một ngày, có lẽ chúng ta có thể làm cộng sự.”

“Thật, thật vậy sao? Tôi, tôi cũng có thể sao?”

Nhận được sự cổ vũ của Tư Lam, Lan Tầm vô cùng vui vẻ, lại đứng lên nói: “Tôi tôi tôi…đều ở trong rượu rồi.”

Lan Tầm xin lỗi gãi gãi đầu, bình thường bản thân rất biết ăn nói, sao nhìn thấy thần tượng, lại không biết nói cái gì chứ?

Tư Lam cũng rót một ly, Triệu Thanh Hà nói: “Thư kí Tư, tôi có thể hỏi ngài một chút được không? Thần Chủ trông như thế nào, chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy Thần Chủ đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232


CHƯƠNG 232

“Cái này…”

Tư Lam bị Triệu Thanh Hà hỏi khó rồi, thật sự không biết trả lời thế nào.

Cũng không thể nói, Thần Chủ chính là chồng của cô đấy được?

Canh Phong mở to hai mắt, cười nói: “Triệu tổng, Thần Chủ ấy à, chính là anh minh thần võ, đẹp trai nhất thiên hạ, nói thế nào nhỉ, chính là đẹp trai giống như là ngài Vương.”

Triệu Thanh Hà giật mình, đột nhiên cười nói: “Canh tổng, ngài thật là hóm hỉnh, Bác Thần chỗ nào có thể so được với Thần Chủ chứ, bại hoại như anh ấy, cả ngày chỉ biết cùng với Dao Dao chọc tức tôi, công việc cũng không tìm, ham ăn lười làm, nói đến là tôi cả bụng tức.”

Canh Phong lúng túng ho một tiếng.

Bảo Thần chủ tìm việc làm, điều này …

Cũng phải có người dám để ngài ấy làm việc chứ.

Hơn nữa, tài sản của Thần chủ là số một thế giới, ngài ấy còn cần phải đi làm ư?

Tư Lam khóc không được mà cười cũng không xong, nhưng đây là chuyện nhà Thần chủ, mình cũng không dám nhiều chuyện.

“Thư ký Tư, Cao tổng, các người có thể nói về chuyện Bác Thần ở bộ đội không? Tôi còn chưa tìm hiểu kỹ qua anh ấy, anh ấy đỡ đạn cho Thần chủ, có phải….”

Triệu Thanh Hà không nói tiếp được nữa, khóe mắt đỏ hoe.

Bác Thần hẳn là vì muốn đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp nên đã đánh cược mạng sống của mình.

Mà anh đã tận dụng cơ hội này chỉ để tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng.

“Ờm, cái này…”

Canh Phong vội vàng nhìn Tư Lam, không biết nên nói gì.

Thần chủ có khi nào không phải là vào sinh ra tử chứ?

Có lần nào mà không phải dạo quanh cõi chết?

Có lần nào mà không phải bò về từ cõi chết chứ?

Chỉ trong bốn năm, từ một tiểu binh trở thành Thần chủ quyền uy chấn động thiên hạ, làm gì mà dễ vậy!

Tất cả chúng sinh chỉ nhìn thấy sự uy nghiêm của Thần chủ, nhưng chưa bao giờ biết Thần chủ đã hy sinh bao nhiêu.

Lần nào cũng là cược mạng sống của mình! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chỉ là những điều này không thể nói với Triệu Thanh Hà được.

Tất cả những nguy hiểm đều không được nói với Triệu Thanh Hà.

Thần chủ chỉ muốn gia đình ngài được sống một cuộc sống bình yên, một mình ngài gánh vác tất cả là được.

“Triệu tổng, lần đỡ đạn cho Thần chủ đó là ngoài ý muốn, trong lúc tập trận đã xảy ra tai nạn, thực ra, chúng tôi vẫn thường huấn luyện bình thường, ừm, có thể là nguy hiểm hơn so với lúc huấn luyện chút xíu thôi, giống như huấn luyện lính đặc chủng vậy.”

Canh Phong nói với đôi mắt ngấn lệ.

“Mọi người đang nói cái gì vậy?”

Lúc này, Vương Bác Thần bước vào, sững người

Bầu không khí này không đúng lắm, sao mọi người đều giống như mới khóc vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233


CHƯƠNG 233

Triệu Thanh Hà vẫn đang sụt sịt.

Ăn có bữa cơm mà khiến đám người này khóc rồi à?

“Thần chủ… thưa ngài.”

Canh Phong lúng túng đứng dậy.

“Ngài Vương.”

Tư Lam đứng lên, giọng điệu cung kính.

Triệu Thanh Hà thường không uống nhiều rượu, nhưng bây giờ cô uống gần hết nửa chai rồi.

Bờ má ửng hồng, lại cộng thêm cảm xúc kích động, trên mặt đầy nước mắt.

Nhìn thấy Vương Bác Thần đi vào, liền xông tới ôm chặt lấy Vương Bác Thần: “Bác Thần, anh vất vả rồi.”

“Hả?”

Vương Bác Thần bối rối, nhìn sang đám người Canh Phong: “Các ngươi uống bao nhiêu rồi vậy?”

Canh Phong gãi đầu lắp bắp nói: “Cũng, cũng không có uống bao nhiêu, chỉ là, chỉ là Triệu tổng cứ kính rượu, tôi…”

Tư Lam nói: “Triệu tổng nghĩ đến việc ngài đỡ đạn cho Thần chủ, cảm thấy đau lòng.”

“Đúng vậy đúng vậy, hồi trước mỗi lần chị Hà nói chuyện này với em đều khóc hết.”

Lan Tầm cũng nói.

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, vuốt ve mái tóc Triệu Thanh Hà, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, anh không sao, em… ưm…”

Vương Bác Thần sững sờ.

Triệu Thanh Hà hôn lên môi anh.

Đây là lần đầu tiên.

Triệu Thanh Hà đã chủ động hôn mình trước mặt người khác!

Cái này……

Tư Lam, Canh Phong và Lan Tầm đều ngây ngốc!

Triệu Thanh Hà thật bá đạo!

Vương Bác Thần hung hăng trừng mắt nhìn.

Canh Phong cũng sợ hãi rụt cổ, nhanh chóng quay người lại.

Tư Lam cũng quay người đi.

Nhưng Lan Tầm lại tròn mắt thưởng thức.

“Thật, thật là lãng mạn, em cảm động quá.”

“Cảm động cái đầu cô.”

Tư Lam cốc lên đầu cô một cái, che mặt cô ta lại.

“Thư ký Tư, đừng mà, cũng đâu phải cái gì không hợp với trẻ con đâu, đây là cách thể hiện tình yêu của Triệu Tổng, nếu như tôi có người mình yêu, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Lan Tầm nói xong còn vỗ tay nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234


CHƯƠNG 234

Bỏ đi bỏ đi, tùy cô

Tư Lam cũng mạnh dạn quay người lại.

Vương Bác Thần có chút ngượng ngùng, hôn vợ trước mặt cấp dưới, anh có chút xấu hổ nói: “Thanh Hà, chúng ta…”

Triệu Thanh Hà nói: “Đừng nói chuyện, hôn em đi.”

Rất lâu rất lâu.

Triệu Thanh Hà mới dừng lại, ngay lập tức xấu hổ vùi đầu vào vòng tay của Vương Bác Thần, không dám nhìn mọi người.

Vương Bác Thần xua tay, giả vờ không quan tâm, nói: “Được rồi, tôi đưa vợ về nhà, các người cũng tự về nhà đi.”

Nói xong, trong tiếng hét bất ngờ của Triệu Thanh Hà, trực tiếp bế cô lên rời đi.

“Thật hâm mộ quá đi.”

Canh Phong chua chát nói: “Tại sao tôi không gặp được một người phụ nữ tốt như Triệu tổng chứ?”

Tư Lam hừ lạnh một tiếng nói: “Anh cũng không tự đi soi gương đi, y chang một con gấu đen, ai thèm thích anh?”

Canh Phong phản bác: “Nói như kiểu sẽ có người thích loại phụ nữ đàn ông như cô vậy, chúng ta cũng như nhau thôi, OK. Còn nhớ Tiểu Chung không? Cô trực tiếp dọa người ta chạy mất dép rồi.”

Lan Tầm chớp chớp mắt, như có drama để hóng.

“Canh Phong, anh tìm chết!!!”

Tư Lam hiếm khi đỏ mặt, đá một cước về phía Canh Phong.

Canh Phong né người qua, vừa chạy vừa nói: “Người phụ nữ đàn ông, cô từ bỏ đi, không ai thích cô đâu, bà cô già.”

“Anh nói lại lần nữa xem!!”

Tư Lam tức giận đuổi ra ngoài.

Lan Tầm tóm lấy một con cua trên bàn rồi đuổi theo.

Vương Bác Thần bế Triệu Thanh Hà đi bộ về nhà.

Trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo, những vì sao mê người.

Yêu em,

Em thừa nhận tất cả là lỗi của trăng, chỉ trách ánh trăng quá đẹp và em quá dịu dàng.

Chỉ mới hồi nãy, chỉ muốn cùng anh ở bên nhau đến bạc đầu.

Em thừa nhận rằng tất cả là lỗi tại lời thề, nhưng đó là điều ngọt ngào nhất để nói ra.

Dù thế nào thì trái tim như thép cũng trở nên mềm mại dịu dàng.

Triệu Thanh Hà nhỏ tiếng nói: “Bác Thần, thả em xuống đi, nhiều người quá.”

Vương Bác Thần bá đạo nói: “Nhiều người thì sao, anh bế vợ anh, liên quan gì họ.”

Grrr grrr.

Đột nhiên, tiếng xe thể thao nổ vang ầm ầm trên cả đường phố.

Một chiếc Maserati thực hiện một cú drift tuyệt đẹp, chặn đường của Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235


CHƯƠNG 235

Ngay sau đó, vài chiếc xe hơi sang trọng phía sau cũng dừng lại, bao vây Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Vương Bác Thần khẽ cau mày, đặt Triệu Thanh Hà xuống, nhìn chằm chằm người thanh niên xuống xe.

“Mày là Vương Bác Thần? Có phải là mày đã đánh gãy chân anh trai tao không?”

Một thanh niên với mái tóc nhuộm đỏ, vẻ cà lơ phất phơ châm lên điếu thuốc, mất kiên nhẫn mà hỏi.

Bảy tám thanh niên vây quanh cười lạnh nói: “Cậu hai Tôn, phí lời với thằng nhóc này làm gì, trực tiếp phế nó đi là được rồi.”

Một thanh niên đeo bông tai nói: “Yo, em gái này không tệ. Tối nay, anh em mình có thể vui vẻ rồi.”

Vương Bác Thần nheo mắt lại.

Triệu Thanh Hà lo lắng nắm tay Vương Bác Thần, sợ anh gây chuyện, vội vàng nói: “Bác Thần, mặc kệ bọn họ, đi thôi.”

“Đi? Mày đi được sao?”

Một người đàn ông tóc vàng nhai kẹo cao su cười toe toét: “Mấy ngày nay anh đây đặc biệt đi tìm mày, hôm nay không phế được mày, thì mấy anh đây không xứng được xưng là ác thiếu Hà Châu.”

Cậu hai Tôn tóc đỏ khinh miệt nói: “Sao, đi với bọn tao một chuyến đi, chúng ta nói chuyện, mày nên đền bù cho anh trai tao thế nào?”

Anh ta vứt tàn thuốc đi, nhổ nước bọt xuống đất, vẫy tay: “Bắt đi hết.”

“Nhà họ Tôn?”

Vương Bác Thần chậm rãi nói: “Mày dọa vợ tao rồi, tao cho mày 10 phút, lập tức quỳ xuống xin lỗi vợ tao, nếu không, cho dù Tôn Bách tới, mày cũng sẽ chết.”

“Đậu xanh, thằng oắt con, mày là cái thứ gì? Dám nói chuyện với cậu hai Tôn như vậy sao, tao thấy mày chán sống rồi.”

Tóc vàng đá một cước tới, Vương Bác Thần túm lấy cổ chân hắn, trực tiếp đập xuống đất.

“Còn tám giây.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

Tóc vàng còn không có cơ hội hét lên một tiếng, liền bị đập chết ngất trên mặt đất, bất động.

“Đậu, bắt lấy nó!”

“Xúc nó!”

“Quá huênh hoang rồi!”

Mấy ác thiếu này tức giận, họ là những thiếu gia ác ma nổi tiếng ở Hà Châu, Vương Bác Thần dám đánh họ, đúng là tìm chết!

“Haiz, thằng thanh niên đó chết chắc rồi, mấy người này thuộc nhóm ác thiếu Hà Châu đó.”

Người đứng ngoài đồng cảm nói.

“Đúng vậy, cậu hai Tôn là lão đại của nhóm ác thiếu Hà Châu, mấy người này ai cũng là phú nhị đại, người thanh niên này đã đắc tội với người không thể đắc tội.”

“Lần trước, cậu hai Tôn thích một cô gái, bạn trai của cô gái mắng một câu, bị cậu hai Tôn trực tiếp đánh nằm viện, bạn gái anh ta bị nhóm ác thiếu Hà Châu luân phiên cưỡng hiếp.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236


CHƯƠNG 236

“Chọc vào ai mà không được, mắc chi cứ phải chọc vào cậu hai Tôn chứ, đúng là đắc tội với kẻ bề trên, là chê đã sống quá lâu. Người phụ nữ đó, tối nay sẽ gặp họa thôi.”

Người đứng xem thở dài.

Cậu hai nhà họ Tôn, đó là một thiếu gia khét tiếng độc ác.

Nhóm ác thiếu Hà Châu chính là do hắn ta gầy dựng nên, chuyên làm chuyện xấu, không ít lần hãm hại con gái.

Nhìn quần áo của người thanh niên, rõ ràng chỉ là một người bình thường, đắc tội với cậu hai Tôn, anh ta không chết thì ai chết.

“Cậu hai Tôn, chúng tôi vừa ăn xong cơm với thư ký Tư, nếu như anh không muốn nhà họ Tôn của anh xảy ra chuyện thì tốt nhất để chúng tôi đi.”

Triệu Thanh Hà lớn tiếng nói.

“Ha ha, ăn cơm với thư ký Tư? Cô ngầu quá vậy, tôi sợ quá, dọa chết tôi rồi.”

Cậu hai Tôn cố tình làm ra vẻ sợ hãi, đột nhiên phá lên cười.

“Còn thư ký Tư nữa chứ, cô là cái cọng hành gì, cô cũng xứng ăn cơm với Thư ký Tư sao?”

Người thanh niên đeo bông tai cười khinh thường nói: “Cô không phải là Triệu Thanh Hà bị diễu hành trên phố sao, cô là loại phụ nữ rẻ tiền, thư ký Tư sẽ ăn cơm với cô sao? Tôi thấy cô ăn chim của tôi thích hợp hơn đó, hơ hơ hơ hơ.”

Nói rồi, người thanh niên đeo bông tai lắc lư thân dưới của mình, làm vài động tác kích thích,

“Tìm chết!!”

Vương Bác Thần nổi trận lôi đình, dám làm nhục vợ mình ngay trước mặt mình, tội bọn họ không thể tha thứ!

“Cùng lên đi!”

“Xúc chết nó, chơi vợ nó!”

“Luân phiên chơi vợ nó!”

Nam thanh niên đeo bông tai cùng những người khác chửi bới mà lao vào.

“Bác Thần, đừng.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Triệu Thanh Hà cuống cuồng, túm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cô sợ Vương Bác Thần sẽ gây ra án mạng, những người này đều là phú nhị đại, nếu xảy ra chuyện gì, nhà bọn họ nhất định sẽ không buông tha.

Nếu chỉ là một hai người thì được, thư ký Tư có thể giải quyết, nhưng nhiều phú nhị đại như vậy đại diện cho hơn chục gia tộc, nếu bọn họ cùng làm khó, thì đừng nói là thư ký Tư, ngay cả Thần chủ cũng không thể không xem trọng.

“Chết đi, tên súc vật!”

Đúng lúc này, một bóng người lao tới, cậu hai Tôn trực tiếp bị đánh bay! !

Đó là Canh Phong! ! !

Bốp bốp bốp!

Canh Phong giống như một cỗ xe tăng hình người, húc và đấm từng người một, khiến đám ác thiếu không phân biệt được đâu là đông nam tây bắc nữa.

Bọn chúng còn chưa ra tay thì đã ngã gục rồi!

“Mày, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237


CHƯƠNG 237

Cậu hai Tôn cả nửa ngày mới hoàn hồn lại, tức giận mắng: “Hôm nay tao phải giết bọn mày, chúa Giêxu cũng không cứu được bọn mày, tao nói rồi đó!!”

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói, “Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của những tên cặn bã này nữa.”

“Rõ.”

Canh Phong cười lạnh đi qua đó, bốp bốp vài đấm lên mặt cậu hai Tôn.

Đánh đến khi cậu hai Tôn gãy răng đầy đất, miệng đầy máu, kinh ngạc nhìn Canh Phong.

Máu chảy xuống men theo khóe miệng, giống như một lão già ngây ngây dại dại

“Tao, tao là cậu hai của nhà họ Tôn, mày dám đánh tao như vậy, mày là ai? Cả nhà bọn mày chết chắc rồi, tao sẽ không bỏ qua qua ai hết!”

Canh Phong nhàn nhạt nói nói: “Ngài Vương đã nói rồi, ngài ấy không muốn nghe thấy giọng nói của mày.”

Nói xong, Canh Phong bóp cằm của cậu hai Tôn.

Sau đó vang lên tiếng răng rắc rợn người.

Cằm của cậu hai Tôn, vậy mà trực tiếp bị Canh Phong bóp nát!

“Aaaa!”

Đám thanh niên đeo khuyên bị dọa đơ người, miệng không ngừng phát ra tiếng la ó.

Bị dọa tới mức hồn cũng bay mất!

Đây là ma quỷ!

Đây không phải là con người!

Anh ta sao dám chứ?

Anh ta sao dám ở trước mặt nhiều người, hành hạ cậu hai Tôn như thế!

“Đừng qua đây, anh đừng qua đây.”

“Anh tránh ra, anh tránh ra.”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh đừng giết tôi, tôi sai rồi.”

“Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.”

“Ba tôi là Trần Cương, ba tôi là Trần Cương, anh động vào tôi anh cũng không sống được!”

Những cậu chủ ác bá của nhóm cậu chủ ác bá ở Hà Châu đều bị dọa mà thét lớn, nhìn thấy Canh Phong đi tới thì bị dọa cho khóc luôn.

“Người đó đã nói, anh ấy không muốn nghe thấy tiếng của các người.”

Nụ cười của Canh Phong ở trong mắt bọn họ thì giống như là nụ cười nhếch mép của tử thần.

Răng rắc răng rắc!

Canh Phong không hề lương tay, bóp nát cằm của bọn họ.

Cả đời này, bọn họ cũng đừng hòng nói chuyện nữa.

Mọi người xung quanh suýt nữa bị dọa tới rớt cả con ngươi xuống đất.

Đó là nhóm cậu chủ ác bá của Hà Châu!

Bọn họ, hôm nay vậy mà bị người ta xử lý rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238


 

CHƯƠNG 238

Còn bị người ta bóp nát cả cằm!

Chuyện này thật sự không dám tin!

Người ra tay là ai?

Lá gan của anh ta thật sự quá lớn rồi!

“Người này không cần mạng nữa rồi, dám ra tay với nhóm cậu chủ ác bá!”

“Anh ta đã là người chết rồi, những gia tộc đứng sau nhóm cậu chủ ác bá sẽ không bỏ qua.”

“Tuy hả lòng hả dạ, nhưng không thể không nói, hai người này quá manh động rồi. Xã hội này, không phải có nắm đấm lớn là được, còn phải xem mối quan hệ!”

Những người vây xem đều thở dài.

Cậu hai Tôn và những người này nếu dễ dàng đối phó như vậy, bọn họ cũng không phải là nhóm cậu chủ ác bá của Hà Châu.

Trước đây không phải là không có ai muốn trừng trị bọn họ.

Nhưng những gia tộc đứng sau bọn họ vừa ra tay, người đó trực tiếp bị nhốt vào trong tù.

“Canh tổng, anh mau đi đi, thần chủ nếu trách tội xuống, chúng tôi gánh trách nhiệm này, lần trước vì chuyện của chúng tôi, hại anh bị thần chủ phạt, lần này anh mau đi đi.”

Triệu Thanh Hà mặt mày lo lắng.

Cô cho rằng Canh Phong bị thần chủ trừng phạt là vì trước đó ra tay giúp cô đánh những người đó.

Cô đã liên lụy Canh Phong một lần, người ta còn giúp cô, không thể liên lụy tới người ta nữa.

“Triệu tổng, cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lúc này, Tư Lam và Lan Tầm chạy tới.

“A a a a…”

Cậu hai Tôn giống như nhìn thấy thứ cực kỳ đáng sợ, nhưng cằm của anh ta bị Canh Phong bóp nát, nói không ra lời, chỉ kêu aaaaa, kinh sợ bò về sau.

“A, a a a.”

Đám cậu chủ ác bá bình thường làm đủ chuyện này, nhìn thấy Tư Lam thì bị dọa tới mức quỳ xuống đất dập đầu xin tha.

Mười mấy cái đầu đập loạn trên đất.

Không lâu sau thì máu thịt mơ hồ.

“Một đám cặn bã, các người cũng đáng được sống sao?”

Tư Lam nhìn cậu hai Tôn, hờ hững hỏi: “Nhà họ Tôn rất trâu bò sao? Chúa giê xu tới cũng vô dụng? Vậy tôi tới, có tác dụng không?”

“A a, a a a.”

Đầu của cậu hai Tôn đập đầu bụp bụp như giã thóc, anh ta muốn lên tiếng cầu xin, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng a a a, vừa há miệng thì máu trào ra từ khóe miệng.

Anh ta rất hối hận.

Tại sao vừa rồi không tin lời Triệu Thanh Hà nói.

Tại sao lại nói lời đó!

Thư kí Tư, đây rõ ràng là vừa ăn xong cơm với đám người Triệu Thanh Hà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239


CHƯƠNG 239

Anh ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ!

Tại sao không tìm lúc khác mà cứ phải vào tối nay đi tìm chết!

Tại sao muốn tới báo thù chứ?

Tại sao muốn tới tìm chết chứ?

“Ôi trời ạ, Thư kí Tư vậy mà thật sự tới rồi!”

“Thư kí Tư là nữ nguyên soái đứng đầu của nước R, cô ấy cho dù là giết cậu hai Tôn, nhà họ Tôn cũng không dám đánh rắm!”

“Người thanh niên đó rốt cuộc có lai lịch gì? Vậy mà ngay cả Thư kí Tư cũng xuất hiện rồi.”

“Cậu hai Tôn, lần này là đá phải tấm sắt rồi, dám đắc tội với loại người đáng sợ còn khiêm tốn, nhưng lại có bối cảnh cực kỳ lớn như này!”

“Chuyện này thật là nhảy múa trong nhà xí, cách cái chết không còn xa rồi. Người mà ngay cả Thư kí Tư cũng phải ra mặt bảo vệ, anh ta cũng dám đắc tội, cho dù nhà họ Tôn ra mặt cũng vô dụng, Thư kí Tư là đại diện cho ý chí của thần chủ!”

Những người vừa rồi còn ở bên cạnh cho rằng Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chết chắc rồi, bây giờ đồng loạt sửa lời.

Sững sờ nhìn Vương Bác Thần!

Sự vả mặt này, tới quá nhanh!

Tư Lam bóp cổ của cậu hai Tôn, nhấc lên trên không, trực tiếp đập vào chiếc Maserati đó.

Bụp!

Kính thủy tinh của chiếc Maserati bị đập tan.

Bụp bụp bụp!

Canh Phong một tay nhấc một người, trực tiếp xem mấy tên cặn bã này thành búa tạ, đập vào những chiếc xe sang.

Những người xung quanh xem mà tê dại da đầu.

Lần này, đám cậu chủ ác bá này không ai sống nổi.

Vừa rồi khi bọn họ xuất hiện, lái xe sang gây sự chú ý.

Bây giờ, bọn họ lại giống như chó chết, bị xem thành búa người, đập nát xe.

Thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng.

Nhưng đồng thời, trong đám đông cũng có người lén liên lạc với một số người.

Bọn họ là người âm thầm bảo vệ những cậu chủ ác bá này, dù sao đám cậu chủ ác bá này quá vô pháp vô thiên, quá phô trương, ngông cuồng tự đại.

Gia tộc của bọn họ cũng lo sẽ xảy ra chuyện.

Cho nên phái người đi theo.

Vừa rồi bọn họ thấy Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà bị vây chặt, cho rằng không cần thiết phải ra tay.

Nhưng khi bọn họ muốn ra tay thì đã muộn rồi, thủ đoạn của Canh Phong, suýt nữa dọa chết bọn họ!

Sau đó Thư kí Tư tới thì càng không có cơ hội ra tay.

Chỉ đành gửi tin tức cho gia tộc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom