Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Và Hoàng Đế Hoán Đổi Cảm Giác Cho Nhau

Ta Và Hoàng Đế Hoán Đổi Cảm Giác Cho Nhau

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
921,929
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ta Và Hoàng Đế Hoán Đổi Cảm Giác Cho Nhau

Ta Và Hoàng Đế Hoán Đổi Cảm Giác Cho Nhau
Tác giả: Minh Nguyệt Điều Điều
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta và Hoàng đế bị sét đánh, từ đó hoán đổi cảm giác với nhau. 

Nói đơn giản, là vết thương trên người ta thì hắn lại cảm thấy đau, còn ngược lại, vết thương trên người hắn thì ta sẽ chịu thay. Hắn cho rằng ta ở hậu cung sống trong nhung lụa, có thể đau đến mức nào. Ta thì nghĩ xung quanh hắn toàn cao thủ, làm gì có mấy nguy hiểm.

Nhưng ta bị mẫu thân hắn đánh đòn, hắn phải ôm mông hối hả đến cứu ta. Hắn bị thích khách đá vào chỗ hiểm, ta ôm khoảng không đau đến chớt đi sống lại. Hắn tức giận muốn lật áo ta để nhét đệm bông vào, còn ta thì giơ dao găm, nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn với đôi mắt rực lửa. Đại thái giám nhìn thấy, sợ đến mức chạy tán loạn, miệng không ngừng kêu lên: "Điên rồi, điên thật rồi, đều điên hết rồi!"
 
Chương 1


Ta và Hoàng đế bị sét đánh, từ đó hoán đổi cảm giác với nhau. Nói đơn giản, là vết thương trên người ta thì hắn lại cảm thấy đau, còn ngược lại, vết thương trên người hắn thì ta sẽ chịu thay.

Hắn cho rằng ta ở hậu cung sống trong nhung lụa, có thể đau đến mức nào. Ta thì nghĩ xung quanh hắn toàn cao thủ, làm gì có mấy nguy hiểm.

Nhưng ta bị mẫu thân hắn đánh đòn, hắn phải ôm m.ô.n.g hối hả đến cứu ta.

Hắn bị thích khách đá vào chỗ hiểm, ta ôm khoảng không đau đến chớt đi sống lại.

Hắn tức giận muốn lật áo ta để nhét đệm bông vào, còn ta thì giơ d.a.o găm, nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn với đôi mắt rực lửa.

Đại thái giám nhìn thấy, sợ đến mức chạy tán loạn, miệng không ngừng kêu lên: "Điên rồi, điên thật rồi, đều điên hết rồi!"

1

Cha ta nói rằng ông đã làm đến chức Thừa tướng, ngoài Tiểu Hoàng đế Giang Trì ra cũng không ai dám cưới ta.

Giang Trì cũng nghĩ như vậy, để làm khó cha ta, hắn trực tiếp phong ta làm Phi.

Cha ta cùng phe cánh đỏ mặt tía tai cãi nhau với Giang Trì mấy ngày liền, cuối cùng sửa lại, phong ta làm Hoàng hậu.

Nhưng việc phong ta làm Hậu đã khiến Thái hậu phật lòng, vì trong lòng Thái hậu vốn đã định cho cháu gái Linh Nguyệt làm Hậu.

Ta liên tục gãi đầu tỏ ý rằng tốt nhất là đừng vào cung nữa, người còn chưa tới mà đã đắc tội với hai người, ta sợ là chẳng sống được bao lâu.

Cha ta phất tay nói rằng nhất định phải đi, cha con Giang Trì đã khiến chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu năm, giờ đến lượt chúng ta làm khó họ.

Nhưng đến ngày đại hôn, Linh Nguyệt mắt ngấn lệ gọi ta là Hoàng tẩu, còn cài lên tóc ta một chiếc trâm vàng.

Không ngờ khi ta cùng Giang Trì bước lên bậc thềm, một tia chớp lao thẳng về phía ta.

Khi người ta sợ hãi, thường tìm thứ gì để bám vào, ta nhanh tay nắm chặt lấy tay Giang Trì.

Ta tưởng rằng sau khi bị sét đánh, cả người sẽ đau đớn, nhưng khi tỉnh lại, ta thấy mình tỉnh táo, khỏe mạnh.

Đang cảm thán rằng cơ thể ta tốt, ta quay đầu lại phát hiện bên cạnh mình có một người bị quấn kín trong rèm.

Khi ta chọc vào người ấy, một tiếng kêu quen thuộc vang lên: "Đau, đau quá."

"Nữ nhân độc ác, nàng mưu sát phu quân à!"

Ta đột nhiên nhận ra: "Chẳng phải sét đánh vào ta sao? Sao người lại bị quấn thế này?"

Giang Trì giận dữ hỏi ta: "Sao nàng không hề gì?"

Thái y đang quỳ bên cạnh run rẩy nói: "Thần cũng thấy kỳ lạ, nương nương bị sét đánh nhưng không thấy đau đớn."



"Hoàng thượng không có vết thương, nhưng hễ chạm vào là đau đớn vô cùng."

Ta kéo thử băng trên người Giang Trì: "Người không bị thương, sao lại quấn thế này?"

"Chỉ cần gió thổi qua, Trẫm cũng đau toàn thân!!!"

Dù ta không thấy đau, thái y vẫn bảo ta nằm tĩnh dưỡng, vậy nên ta cùng Giang Trì nằm cạnh nhau suốt nửa tháng.

Sau khi trải qua việc ta chọc vào lưng hắn, hắn véo vào đùi ta, chúng ta phát hiện rằng ta và hắn đã hoán đổi cảm giác với nhau.

Giang Trì hỏi ta đã hạ yêu thuật gì, ta giận dữ mắng hắn, chẳng phải là do biểu muội thân thiết của ngươi sao!

Ta tức giận véo mạnh vào đùi mình: "Bạch Đào đã tra ra rằng việc ta bị sét đánh là do cây trâm mà biểu muội của người tặng, trâm sắt bọc vàng đó!"

"Nàng cố ý phải không, Túc Dương?"

Giang Trì tự giáng một cú đ.ấ.m vào mình, "Nàng làm Trẫm đau, Trẫm cũng làm nàng cảm nhận thử!"

Tiểu Cận Tử vừa bước vào điện đã thấy chúng ta tự đánh mình, hoảng sợ quỳ sụp xuống đất: "Hoàng thượng, nương nương đang làm gì thế! Đừng tổn thương long - phượng thể!"

Giang Trì ngừng tay, lúng túng nhận lấy cuốn sách từ tay Tiểu Cận Tử: "Trẫm đang tìm cách giải quyết đây, thời gian này nàng cứ an nhàn trong hậu cung, Trẫm sẽ để người bảo vệ nàng, cố gắng để cả hai chúng ta không bị thương."

Nhưng ở trong cung chưa chắc ta đã an nhàn, vừa khi thái y bảo ta xuống giường vận động, Thái hậu đã tuyên ta vào cung gặp.

Bạch Đào vội vàng chạy đi tìm Giang Trì để đỡ lời cho ta.

Ta ngăn Bạch Đào lại, cười nhạt một tiếng: "Không phục thì đánh thôi, tổ phụ ta cả đời chinh chiến, không phải vẫn bị ta làm cho khóc thút thít sao."

Nhưng không ngờ mẫu thân của Giang Trì chẳng chút che giấu, lúc kính trà, ta phải quỳ đến gần nửa nén hương.

Thấy Thái hậu vẫn không có ý để ta đứng dậy, ta liền đưa tay bưng chén trà lên uống cạn: "Có lẽ mẫu hậu cũng không khát, vậy thần thiếp đành thay người uống vậy."

Mỹ nhân với đôi mắt như hạnh nhân, má hồng phấn bên cạnh Thái hậu còn tức giận hơn: "Cô mẫu, người xem kẻ ti tiện này thật là vô lễ."

Thái hậu ngồi yên ổn, chỉ thản nhiên mắng một câu: "Không được vô lễ."

"Hoàng hậu không kính trọng trưởng bối, ai gia không nỡ phạt nặng, thì cứ ở lại đây mà chép trăm lần kinh tâm, đốt cho tổ tiên đi."

Chép kinh trăm lần, ta có thể làm Thái hậu rồi!

"Cô mẫu, người xem nàng ta vẫn còn đầy vẻ bất mãn kìa!"

Linh Nguyệt càng nói càng hăng, đứng dậy định lao tới tát ta.

Ta khí thế còn mạnh hơn Linh Nguyệt, nhanh chóng vung tay tát nàng ta hai cái: "Bổn cung là Hoàng hậu, Thái hậu không đánh được, ngươi dám đánh à!"

Thái hậu ngây người một lúc rồi mới phản ứng: "Người đâu! Ngỗ nghịch! Ngươi dám động thủ trong cung ai gia?"

 
Chương 2


Ta tiện tay tát thêm vài cái nữa vào mặt Linh Nguyệt rồi bị cung nữ bên cạnh Thái hậu đè xuống đất.

"Đánh một trăm trượng cho ai gia!"

Ta hào hùng phất tay: "Cho bổn cung thêm một trăm nữa! Bổn cung không muốn chép kinh gì cả! Dùng gậy thay cho bút!"

Dù sao cũng không phải ta đau.

Ta nằm trên ghế, nghe tiếng gậy không ngừng vang lên, liên tục la lối: "Sao đồ ăn trong cung Thái hậu không ngon, các ngươi đều ăn không đủ no à?"

"Được, được, được." Thái hậu giận đến mức mặt cứng đờ, "Gọi Ngự lâm quân tới! Ai gia không tin không trừng trị được nàng ta!"

Ngự lâm quân chưa đến, nhưng Giang Trì, người lẽ ra phải lên triều sớm, đã vội vã xông vào cung Từ Ninh của Thái hậu: "Mẫu hậu, xin hãy nương tay!"

Thái hậu run rẩy ngón tay chỉ vào Giang Trì: "Con vì con tiện nhân không kính trưởng bối này, mà không lên triều sao?"

Ta bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, còn cẩn thận đỡ lấy Giang Trì, người đang ôm m.ô.n.g lảo đảo.

"Mẫu hậu muốn thần thiếp chép trăm lần kinh tâm, vậy thì xin Hoàng thượng cứ về trước, thần thiếp chép xong rồi sẽ về."

Sau một hồi hỗn loạn như vậy, Giang Trì nào dám để ta ở lại cung Từ Ninh: "Hoàng hậu theo Trẫm đi, Linh Nguyệt không sao, cứ để nàng ta chép kinh đi."

Sau lưng là tiếng mắng của Thái hậu cùng tiếng khóc của Linh Nguyệt, Giang Trì kéo ta về thẳng cung Thiên Nguyệt: "Túc Dương, nàng cố ý phải không?"

Ta lườm hắn một cái rõ to: "Thần thiếp cũng không ngờ Thái hậu lại có oán khí lớn như vậy với thần thiếp."

"Đi Thái y viện lấy ít thuốc mà thoa!" Giang Trì vừa xoa mông, vừa không dám ngồi xuống, "Không cần mỗi ngày đến thỉnh an Thái hậu, Trẫm sẽ đi cùng nàng vào ngày mùng một mỗi tháng."

Vì vậy ta hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ trong cung, ăn no mặc ấm, để phòng bất trắc, Giang Trì còn phái hai cung nữ đến canh giữ.

Nhưng không ngờ quả báo đến nhanh như vậy, khi ta đang sung sướng vừa ăn nho vừa xem thoại bản, thì một cơn đau dữ dội từ chân truyền đến.

Ta kêu gào lăn từ ghế mềm xuống, cố sức bò ra cửa, liên tục gọi Bạch Đào: "Gọi người! Mau gọi người! Đi đến cung Cần Chính của Hoàng thượng!"

Khi ta đau đến hoa mắt, Giang Trì dẫn người vội vã vào điện: "Túc Dương, nàng không sao chứ?"

Giang Trì không để ý tới vết m.á.u khắp người, liền cúi người ôm ta, người đang co quắp vì đau đớn. Bên tai là tiếng hét lên đầy lo lắng của Tiểu Cận Tử: "Bệ hạ, người còn đang mang thương tích!"

Đau đớn là ở ta, đều là nội thương cả!



"May mà nàng phái người đến kịp, nếu không trẫm e rằng đã phải bỏ mình tại chính điện rồi."

Ánh mắt Giang Trì hạ xuống, "Vừa rồi có một toán thích khách xuất hiện, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng trẫm, nhưng không thể thắng được, liền đá thẳng vào... hạ bộ của trẫm!"

Ta gật đầu liên tục: "Quá đê tiện rồi!"

Thái y vội vã đến, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, liền kê thuốc giảm đau cho ta, cũng kê thêm hai viên giảm đau cho Giang Trì.

Sau khi Giang Trì bôi thuốc, cơn đau giữa hai chân ta cũng giảm đi đôi phần, chỉ có điều vẫn cảm thấy lạnh lẽo.


Ta lau mồ hôi trên trán, ngã người xuống giường mềm: "Thần thiếp e rằng sắp mọc ra chân giả rồi."

"Chân giả gì?"

Ta vừa định giải thích, Giang Trì đột nhiên đưa tay bịt miệng ta lại: "Túc Dương, đem mấy quyển truyện vớ vẩn của nàng vứt hết đi cho trẫm!"

2

Giang Trì nghĩ rằng vẫn là giữ ta ở trước mắt mà giám sát thì yên tâm hơn, mà ta cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Thậm chí khi ta về thăm cha, Giang Trì cũng bám theo không rời.

Cha ta nhìn Giang Trì đang đi đi lại lại trong phủ, không hiểu mà hỏi: "Hắn đến để điều tra phủ chúng ta sao?"

Ta nhất thời lúng túng không biết giải thích với cha ra sao. Cha ta thì nắm chặt tay, bước nhanh đến bên cạnh Giang Trì, "Bệ hạ, phủ tướng từ đầu đến cuối đều tuân thủ quy củ, những tảng đá này là nhặt từ sườn núi, cây xanh này là từ rừng sâu, còn cá trong hồ là cá chép già, vừa có thể thưởng thức vừa có thể ăn."

Giang Trì nhìn cha ta một lúc, rồi vỗ tay, "Nghe nói tướng gia thanh liêm, không ngờ lại thanh liêm đến vậy!"

"Ý hắn là gì? Ý hắn là gì chứ!" Cha ta nhìn theo bóng lưng Giang Trì đang đi xa, tức giận đến mức không biết làm gì, "Hắn có phải đang chế giễu ta không có khiếu thẩm mỹ không!"

"Cây thông đón khách đó là do chính tay ta tỉa tót! Còn cá chép đó cũng do chính ta lựa chọn!"

Ta vỗ vai cha, theo Giang Trì: "Cây thông đón khách đó quả thực trông rất kỳ quái, mà cá kia cũng ngốc nghếch đến nỗi ngày nào cũng đ.â.m vào đá!"

Cha ta càng thêm giận dữ: "Lão Trần, thay hết thực đơn tối nay thành bữa tiệc toàn cá! Chúng nó chỉ đáng ăn loại cá không có đầu óc này thôi!"

Nhìn thấy bàn tiệc đầy cá, ta lập tức gắp lấy đĩa rau xanh duy nhất trên bàn. Cha ta gõ nhẹ đầu đũa vào tay ta, "Không có phép tắc, Bệ hạ còn chưa động đũa."

Lời cha vừa dứt, Giang Trì đã run rẩy làm rơi đũa xuống đất. Ta thản nhiên tiếp tục gắp rau: "Nhà mình, khách theo chủ."

Cha ta giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Nữ nhi ta giỏi chế ngự phu quân đấy!"

Giang Trì lườm ta một cái, định mở miệng nói, ta lén lút tự véo vào đùi mình một cái. "Đúng đúng," Giang Trì ôm lấy đùi mình, gật đầu liên tục, "Trong cung chỉ có trẫm và Túc Dương, không có nhiều quy củ như vậy."

 
Chương 3


Cha ta xúc động đến mức nước mắt tuôn rơi, nâng chén rượu nói rằng đời này chỉ cần ta sống tốt, từ chức cũng được, tận tụy vì Giang Trì cũng xong.

"Mẫu thân của Túc Dương vì việc nó bị bắt cóc mà căng thẳng đến mức mất sớm, ta thường bận rộn không ở trong phủ, luôn cảm thấy đời này có lỗi với Túc Dương."

Không biết vì sao mắt Giang Trì đỏ hoe, liền uống cạn chén rượu, "Tướng gia một lòng lo lắng cho Túc Dương, Túc Dương cũng hiểu thấu nỗi khổ tâm của tướng gia."

Hai người họ cùng nâng chén uống rượu, ta đau đầu muốn đập bể chén. Rượu là hai người tranh nhau uống, còn người thì tận ba người phải nằm ngang khiêng ra.

Giang Trì sau khi tỉnh rượu thì thân tâm khoan khoái, còn ta thì nằm trên giường mơ màng: "Giang Trì, người cố ý phải không!"

"Sao rượu trẫm uống lại làm cho nàng thêm can đảm? Dám gọi thẳng tên trẫm?" Giang Trì đưa tay ôm lấy ta, nhét vào xe ngựa, "Về cung bảo Lâm Thái y kê cho chúng ta chút canh giải rượu uống."

Vì việc này mà trong kinh thành mọi người đều biết phu thê ta mới cưới, tình cảm nồng thắm như keo sơn. Ngay cả khi hắn lên triều, ta cũng phải ở trong cung Cần Chính để đọc sách bên cạnh.

Mẫu hậu của Giang Trì cũng tin tưởng điều đó, nhiều ngày liền khuyên hắn đừng bị ta mê hoặc, nhất là khi cha ta còn là tể tướng. Bà ta còn thường xuyên bảo Lâm Nguyệt mang canh đến để giám sát hai ta.

Giang Trì bực bội, ném tấu chương xuống đất: "Mấy lão già này, viết tấu chương cứ như lạc vào mây mù, không thể nói thẳng ra sao! Nhìn mà trẫm bực cả mình."

Ta gãi đầu, quay sang dặn Bạch Đào mang đến một chén canh táo đỏ đảng sâm. Sau khi uống hai chén canh, Giang Trì cũng bình tĩnh lại phần nào, còn hỏi ta uống gì cho hắn một chén nữa.

"Canh táo đỏ đảng sâm, bổ huyết."

Giang Trì ngơ ngác nhìn ta: "Vậy mấy ngày qua trẫm đau n.g.ự.c cũng là do nàng tới tháng à?"

Ta gật đầu, đưa ra đôi tay tội lỗi: "Hay để thần thiếp giúp người xoa bóp nhé? Thần thiếp rất thành thạo."

Giang Trì miễn cưỡng gật đầu, nhưng ta mới xoa được hai cái thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Lâm Nguyệt: "Biểu ca, cô mẫu bảo ta mang canh sâm đến cho huynh."

Lâm Nguyệt bưng canh vào điện, ánh mắt rơi ngay trên tay ta đang xoa n.g.ự.c Giang Trì: "Giữa ban ngày ban mặt, hai người đang làm gì vậy!"

"Cút ra ngoài!" Giang Trì đổi sắc mặt, "Thừa Viễn hầu dạy ngươi quy củ như thế này sao?"

Giang Trì ôm lấy eo ta, quát lớn với Lâm Nguyệt: "Không thông báo mà tự ý xông vào thư phòng trọng địa là tội chết."

"Tiểu Cận tử, đưa nàng ta về phủ hầu, nếu học không được quy củ thì để nàng ở lại đó mãi đi!"

Lâm Nguyệt khóc như hoa lê gặp mưa: "Biểu ca..."



Ta bình tĩnh xoa bóp n.g.ự.c rắn chắc của Giang Trì: "Biểu ca, người ta đi rồi, đừng diễn kịch với ta nữa."

"Đừng dừng lại, tiếp tục xoa đi!"

Giang Trì rút tay đang ôm eo ta ra: "Thái hậu không chỉ thèm khát ngôi vị của nàng, mà cả ngôi vị Hoàng đế của trẫm cũng đang trong tầm ngắm."

Ta nghe mà lòng rúng động, vội bịt tai lại: "Chuyện không nên nghe!"

Tấn vương Giang An là con trai thứ ba của Tiên đế, khác với Giang Trì từ nhỏ đã được phong làm Thái tử, Giang An là Hoàng tử được tiên đế yêu thương nhất.

Sau khi mẫu hậu của Giang Trì qua đời, hiện nay Thái hậu mới trở thành kế hậu. Do đó, trong triều vẫn còn những người lớn tuổi ủng hộ Giang An.

Thái hậu từng muốn kết thân với cha ta bằng cách gả ta cho Tấn vương, nhưng cha ta cân nhắc lợi hại, quyết định gả ta cho Giang Trì, thể hiện lòng trung thành của gia tộc chúng ta.

Cha ta nói Thái hậu chê Lâm Nguyệt kiêu ngạo, ngu ngốc, gả cho Giang Trì để làm rối loạn hậu cung càng tốt.

Giang Trì kéo tay ta xuống: "Có gì mà không dám nghe? Chẳng lẽ nàng là gián điệp do Giang An cài vào bên cạnh trẫm sao?"

"Sao lại nói thế." Ta liền múa một đoạn tay hoa cho Giang Trì xem, "Cha ta hiện tại ngày nào cũng chiến đấu vì người trên triều, còn ta thì sinh tử với người trong hậu cung, ta đi dò la ai chứ?"

"Vậy sao trẫm nghe nói Giang An từng cứu mạng nàng?"

"Ta sao? Ta làm sao mà biết?" Ta mở to mắt, nói dối không chớp mắt, "Ta từ nhỏ đã si mê người rồi!"

Giang Trì đưa tay sờ n.g.ự.c mình, hừ lạnh: "Đồ lừa đảo! Tiếp tục xoa n.g.ự.c cho trẫm!"

3

Tưởng rằng việc ta biểu lộ lòng trung thành với Giang Trì có thể giữ mạng nhỏ này, nào ngờ Giang An lại gửi tới một phong thư đòi mạng.

Tay run run, ta nhìn lá mật thư không biết đã xuất hiện trong tráp trang điểm từ lúc nào, rồi gọi Giang Trì đang mơ màng trong giấc ngủ tỉnh dậy.

“Giang An Vương gia không biết từ khi nào đã đặt lá thư này vào tráp của thần thiếp, thần thiếp không hề đọc qua.”

Giang Trì cầm lấy thư, cười nhạt, giọng cười vang lên như có móc câu: “Dương Dương, Trẫm thật vui mừng.”

Ta hoang mang nhìn Giang Trì, vui mừng gì chứ? Thư này đâu phải viết cho hắn.

Giang Trì kéo ta nằm úp trên giường, mở thư đọc từng câu một, lại giải thích từng câu một cho hắn nghe.

 
Chương 4


“Dương Dương, cách biệt đã mấy tháng, lòng ta đầy lo lắng, gần đây thời tiết không ổn định, mong nàng tự bảo trọng.”

Ta sợ hãi vội vã xua tay: “Hắn chỉ đến đây vài tháng trước đưa cá chép cho cha ta, hai ta còn chưa gặp mặt!”

“Giờ hoàng huynh ngang nhiên đoạt tình, lòng ta đau đớn không chịu nổi, chỉ mong sau khi mọi việc thành, ta có thể cùng nàng đến biển xanh trời rộng, đồng hành đến chân trời góc bể.”

Ta nắm bắt ý chính: “Sau khi việc thành? Việc gì thành? Hắn thật sự muốn phản sao?”

Giang Trì tức giận liếc ta một cái: “Thư viết cho nàng, nàng lại hỏi Trẫm?”

Ta chạm vào, cơn ớn lạnh chạy khắp người: “Hắn không giống người viết những lời lãng mạn này!”

“Phụ hoàng thích nhất là Giang An phong lưu tao nhã, lời nói văn chương mượt mà.”

Giang Trì với đôi mắt đỏ hoe kể ta nghe về thời thơ ấu bị Tiên Hoàng yêu cầu khắt khe, sáng chiều nghiêm khắc dạy dỗ.

“Trẫm từng nghĩ chỉ cần làm tốt thì sẽ nhận được lời khen ngợi từ phụ hoàng, nhưng sau đó Trẫm phát hiện dù Giang An chẳng làm gì, phụ hoàng vẫn tán dương hắn.”

Giang Trì nghẹn ngào, “Vào ngày sinh nhật phụ hoàng, Trẫm hân hoan đến tặng bài thơ chúc thọ Trẫm đã viết, nhưng lại thấy phụ hoàng cúi xuống đất đóng giả con ngựa cho Giang An cưỡi.”

Ta nghiêng đầu, hôn đi những giọt lệ đang chực trào trên hàng mi Giang Trì: “Từ nay có ta ở bên, ta sẽ cùng người, nhưng cưỡi ngựa thì không được, ta không chịu nổi người đâu.”

Giang Trì đột ngột cúi đầu, chặn lại mọi lời ta chưa kịp nói trên môi: “Dương Dương, nàng phải nhớ kỹ mọi lời nàng nói!”

Dưới ánh đèn, bóng hình chúng ta không ngừng lay động, Giang Trì rên rỉ: “Đau quá.”

Một cơn tê dại từ đốt sống lưng bò lên đỉnh đầu, ta cũng rên rỉ theo: “Ừm~”

Ta đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán Giang Trì, ngón tay lướt qua eo bụng rắn chắc của hắn: “Bệ hạ, chút đau này cũng không chịu nổi sao?”

Giang Trì nắm lấy tay ta, dịu dàng đưa xuống dưới: “Dương Dương có muốn kích thích hơn một chút không?”

Sức nóng trong lòng bàn tay không ngừng nhảy nhót, khiến miệng ta khô khan, ngay cả bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng rì rầm.

“Dương Dương... nhẹ tay thôi nhé~”

Nến lung lay, tóc rối tung, n.g.ự.c thơm lan mềm, tuyết đè hoa mai.

Chớ hỏi đêm xuân khi nào tận, giận hờn hờn dỗi, nụ cười vẫn đọng khóe môi.

Trong đầu bừng lên từng chùm pháo hoa, ta thở hổn hển: “Thần thiếp e rằng thực sự phải mọc thêm tay rồi.”

“Dương Dương, nhanh chóng đem đốt hết mấy cuốn sách vớ vẩn của nàng cho Trẫm!”



Giang Trì lật ta như lật bánh tráng, trong lúc mơ màng ta chỉ nghe thấy hắn nói đã viết thư hồi âm và đặt vào tráp trang điểm cho ta.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đang quấn trong chăn, cuộn tròn như cái kén bị Giang Trì đặt trên ghế mềm trong thư phòng.

Giang Trì vừa xoa eo vừa phê duyệt tấu chương, nhìn ta không vui: “Dương Dương, chút khổ này mà nàng cũng để Trẫm chịu thay!”

Ta thoải mái vươn người, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc: “Chúng ta là phu thê một thể, chịu khổ chút cho ta thì sao chứ?”

Giang Trì cúi đầu lại gần, hôn ta vài cái: “Đừng nằm nữa, dậy dùng bữa sáng đi, Trẫm đã dùng rồi.”


Ta vừa đứng dậy, Lâm Nguyệt đã cầm lệnh bài của Thái hậu vội vàng vào điện, theo sau là Tiểu Cận Tử đang thở hổn hển: “Bệ hạ, Lâm cô nương cầm lệnh bài của Thái hậu, Ngự lâm quân không dám bắt nàng ta.”

Lâm Nguyệt mở miệng nhưng chỉ phát ra tiếng hơi khàn khàn.

Giang Trì kéo ta ra phía sau, ra lệnh cho mọi người lui ra khỏi điện: “Ai đã cắt lưỡi ngươi?”

Ta thấy Lâm Nguyệt ra dấu một lúc, rồi lật nắp chén trà đưa cho nàng.

Lâm Nguyệt không ngại trà nóng, nhúng tay vào trà rồi viết lên mặt bàn.

Khởi binh...

Hạ độc...

Thừa Viễn hầu cấu kết với Tấn vương mưu đồ...

Chữ trên bàn dày đặc, gần như không còn chỗ trống.

Lâm Nguyệt dùng tay áo xóa đi mọi dấu vết nước, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Trì với đôi mắt đầy bi thương.

Giang Trì vừa mở miệng đã đầy vết máu, ta ôm bụng quỳ xuống đất: “Trà này có độc!”

Mặt Giang Trì đã vàng vọt: “Mọi việc nghe theo lời Hoàng hậu!”

Cùng với Thái y, Thái hậu cũng đến, nhìn qua Giang Trì liền muốn ban chỉ triệu hồi Tấn vương từ đất phong về cung hầu bệnh.

“Người đâu, phong tỏa Cần Chính điện, không có chỉ của Bổn cung bất kỳ ai cũng không được rời khỏi.”

Lửa bùng lên trong n.g.ự.c ta, ta ngăn Thái hậu: “Bệ hạ trước khi ngất đã giao phó thần thiếp chủ trì đại cục, Bệ hạ bệnh nặng, Tấn vương nhân cơ hội nhập cung, có phải muốn tạo phản?”

Thái hậu cau mày: “Vậy Hoàng hậu hãy giữ thật chặt Cần Chính điện, tốt nhất đừng để một chút tin tức nào lọt ra ngoài!”

Thái hậu xoay người rời đi, còn mang theo Lâm Nguyệt đang cúi đầu một bên, nói nàng bị chứng loạn thần, lời nàng nói đều là điên dại.

Thái y chuẩn đoán có thứ gì đó trào ngược trong cơ thể: “Nương nương, đây là một loại độc không phổ biến ở Giang Bắc, nếu trúng phải, ruột gan sẽ nát, c.h.ế.t không thuốc chữa.”

 
Chương 5


Trần Thái y nói nhanh hơn: “May mà Bệ hạ chưa uống nhiều, giờ quan trọng nhất là phải nôn ra.”

Ta làm sao không biết đau, lửa cháy rực trong n.g.ự.c bụng ta!

Ta đau đến toát mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu: “Tiện tay sắc cho ta một bát thuốc giảm đau!”

Hai bát thuốc đen được rót xuống, Giang Trì lập tức nôn ra.

Quằn quại mấy lần, đến khi Giang Trì không còn gì để nôn, Thái y mới lau mồ hôi: “Nương nương, giờ chỉ có thể xem Bệ hạ có qua được hay không.”

“Có lẽ không có gì đáng lo nữa.”

Ngực ta dịu đi đôi chút, mắt ta tối sầm lại, không chịu đựng nổi nữa mà ngã xuống.

Khi tỉnh dậy, Giang Trì đã ngồi dậy dựa vào gối bên cạnh ta, nhẹ nhàng chỉ huy Ngự lâm quân tăng cường phòng thủ trong cung.

Ta khẽ cào vào lòng bàn tay của Giang Trì, lòng n.g.ự.c nóng bừng: “Người đã khá hơn chút nào chưa?”

Giang Trì che miệng, khẽ ho hai tiếng: “Dương Dương, làm khổ nàng rồi. Thái y nói trẫm trúng độc, lục phủ ngũ tạng đều sẽ đau đớn.”

“Người đau đến thế mà vẫn giữ vững được Cần Chính điện.”

Ta vuốt n.g.ự.c hít sâu: “Ngừng nói nữa đi, người vừa mở miệng là khiến ta cảm thấy đau rồi.”

4

Giang Trì tra xét suốt nhiều ngày mới chỉ phát hiện ra độc là do cung nữ dâng bữa sáng tẩm độc vào món ăn, nhưng kẻ mang độc vào cung thì vẫn không điều tra ra được.

Ta dậy muộn không kịp ăn uống, nhờ vậy tránh được một kiếp nạn.

Giang Trì trúng độc, tổn thương tỳ vị, chỉ có thể nhìn ta ăn uống ngon miệng, hậm hực nhét cháo vào miệng.

Ta dịu dàng ngồi trên lưng Giang Trì vỗ về: “Đại vương, thần thiếp xin thể hiện chút tài năng.”

“Được, tiểu hồ ly tinh, hãy dùng chút sức lực nữa đi, miễn là làm cho trẫm thấy thoải mái.”

Khi Giang Trì giả vờ khen tay nghề của ta, Tiểu Cận Tử liếc nhìn vào phòng, nói rằng có mật vệ có việc quan trọng cần bẩm báo.

Mật vệ nói rằng, mặc dù ta đã cho phong tỏa Cần Chính điện khi Giang Trì trúng độc, nhưng Thái Hậu vẫn đưa được thư đến tay Giang An.

“Bệ hạ, nếu như Tấn Vương trở về kinh, có cần thuộc hạ g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ không?”

Ta khéo léo che tai ngồi co ro trên ghế mềm, chỉ nghe mơ hồ có điều gì đó về việc Giang An vào kinh.

Những ngày qua đều yên tĩnh, nhưng vẫn có cảm giác bão tố sắp đến.

Trời chưa sáng, Giang Trì nắm lấy mũi ta, đánh thức ta: “Dương Dương, dậy đi, hôm nay nàng phải cùng ta lên triều, những chuyện hôm nay nàng cũng phải nghe.”



Khi ta hoàn toàn tỉnh táo, đã đứng ở sau màn Cần Chính điện, mơ hồ thấy cha ta gầy đi nhiều sau thời gian dài không gặp.

Ta đẩy nhẹ Tiểu Cận tử: “Hôm nay Bệ hạ có việc gì quan trọng mà cả ta cũng phải đến nghe?”

Tiểu Cận tử lắc đầu không biết, đồng thời ân cần mang cho ta một cái ghế.

Khi ta nghe thấy mơ mơ hồ hồ, có triều thần quỳ xuống cao giọng tố cáo cha ta: “Thần có việc cần bẩm báo, Thừa tướng cấu kết với Tấn Vương mưu hại Bệ hạ, chứng cứ đều có đủ!”

Đây chẳng phải là mưu hại trắng trợn sao?


Ta vẫn còn ở trong cung, làm sao cha ta có thể phản bội được?

Giang Trì nghe xong sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ném tấu chương từ án thư ném xuống: “Tấn Vương rốt cuộc đã cho Thừa tướng thứ gì mà khiến ngươi vì hắn mà chạy đông chạy tây như vậy?”

“Ngay cả việc đầu độc trẫm cũng làm được sao?”

Giang Trì nổi cơn thịnh nộ: “Trẫm đã cử mật thám điều tra, kết quả phát hiện ra Tấn Vương đã gửi thư và chất độc đến cho Hoàng Hậu.”

“Bệ hạ, thần bị người khác hãm hại!”

“Thần đã là Thừa tướng, nữ nhi duy nhất lại ở trong cung làm Hoàng Hậu.”

Cha ta quỳ trên đất biện luận: “Thần sao có thể vì Tấn Vương mà làm việc như vậy?”

Giang Trì lạnh lùng: “Ngày ngày tranh quyền đấu lý với trẫm, Thừa tướng sợ rằng sớm đã có tâm địa khác rồi.”

Ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của tiểu Cận tử, cuối cùng hiểu vì sao Giang Trì lại bắt ta đứng ở đây nghe chính sự.

“Có bao nhiêu người trong triều muốn lật đổ trẫm, lòng trẫm đều biết rõ.”

Giang Trì vung tay, vô số Vũ Lâm Quân tiến vào điện, áp giải cha ta và đám người của Tấn Vương ra ngoài.

Cả triều thần quỳ xuống dập đầu, đều khen ngợi Bệ hạ anh minh.

Giang Trì liếc qua ta: “Hoàng Hậu và Tấn Vương nhiều lần trao đổi thư từ, mật báo hành tung của trẫm, thậm chí không tiếc sai người trong cung đầu độc trẫm.”

“Trẫm nhớ đến việc Thừa tướng đã ở triều đình nhiều năm, không nỡ trừng phạt nặng, chỉ hạ chức Thừa tướng thành dân thường, Hoàng Hậu bị giam lỏng ở lãnh cung.”

Khi ý chỉ của Giang Trì vừa hạ xuống, mọi thứ đều đã rõ ràng.

Ta đẩy tay Tiểu Cận tử ra, cười lạnh: “Bổn cung tự đi.”

Lãnh cung âm u lạnh lẽo, Bạch Đào đang tức giận thu dọn đồ đạc, không để ý đến việc Giang Trì đứng bên ngoài cửa lãnh cung lắng nghe một lúc lâu.

“Trẫm nhân từ, lần này sẽ không trừng trị tội cung nữ bên cạnh nàng.”

“Bệ hạ có phải đang chờ ta khen ngợi ngài nhân từ không?”

 
Chương 6


Ta cười nhạt: “Bệ hạ không chỉ đổ tội cho Tấn Vương mà còn lật đổ cha ta. Ngài không tiếc bản thân để vu cáo ta, thậm chí dám dùng chính mình để thử độc để tìm Tấn Vương.”

“Ngài cho cha ta quyền lực, cho ta ân sủng, để mọi người đều biết Túc gia đang lên như diều gặp gió.”

Ta cười to: “Ngài còn lợi dụng ta để viết thư giả cho Giang An.”

Giang Trì như một cây tùng lạnh lẽo, xa cách nhìn ta: “Trẫm không dám đánh cược, dù sao Giang An cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.”

“Cha con các nàng giả dối đầu hàng trẫm, một người cho trẫm uống thuốc mê, một người đoạt quyền từ tay trẫm.”

Đôi mắt đào hoa Giang Trì lạnh lùng: “Trẫm không g.i.ế.c nàng, trẫm chờ Tấn Vương tự mình sa lưới, hoàn thành cho các ngươi, đôi uyên ương đáng thương này.”

Ta cảm nhận trái tim mình không chút d.a.o động, phát ra tiếng cười khinh bỉ: “Bệ hạ quả thực là bậc đế vương vô tình, đến lúc này mà vẫn không thấy chút đau lòng.”

Bạch Đào choàng áo cho ta: “Nương nương, nổi gió rồi.”

“Quả thật gió đã thổi lên rồi.”

Ngày tháng trong lãnh cung như vũng nước ao tù, chỉ có cảm giác bỏng rát ở n.g.ự.c và bụng nhắc nhở ta Giang Trì vẫn còn sống.

“Cô nương, bên ngoài đã loạn lên rồi.” Bạch Đào cúi người thì thầm bên tai ta, “Bệ hạ gần đây lao lực, độc cũ tái phát đã hôn mê.”

Bạch Đào quay người lấy ra một thanh kiếm từ dưới giường, đưa cho ta: “Cô nương, Tấn Vương đã gửi thư cho nô tỳ, đã cử người đến ngục cứu Thừa tướng rồi.”

Ta nhận lấy thanh kiếm từ tay Bạch Đào: “Đi thôi, đã đến lúc kết thúc.”

Càng tiến gần Cần Chính điện, tiếng binh khí va chạm càng lớn.

Ta để Bạch Đào canh giữ bên ngoài, dựa vào vào vách tường lần vào điện.

Tiểu Cận Tử  thấy ta, cung kính hành lễ: “Cô nương, nô tài đã theo ý Tấn Vương dùng thuốc mê cho Bệ hạ.”

“Nô tài tìm khắp điện vẫn chưa thấy ngọc tỷ, có cần nô tài đánh thức bệ hạ để tra hỏi không?”

“Khổ cho ngươi rồi!”

Ta tiến thêm một bước, nhanh chóng c.ắ.t c.ổ hắn, “Đợi xuống dưới hỏi Tiên đế đi.”

“Ngươi, ngươi phản bội Vương gia?”

Ta không thèm để ý đến Tiểu Cận Tử nằm trên đất, nhanh chân vào điện, nghiến chặt răng, mạnh tay bóp huyệt nhân trung của mình.

“Phiền phức quá, lại phải bóp huyệt rồi!”



Giang Trì khó nhọc mở mắt, ngay lập tức tỉnh táo, lấy thuốc bôi lên huyệt nhân trung của ta: “Tấn Vương đã phản chưa?”

“Giang An cùng Thượng thư Bộ Binh dẫn quân giao chiến với Vũ Lâm Quân ở tiền điện.”

Ta nhét thuốc giải vào miệng Giang Trì, “Tiểu Cận tử đã bị ta g.i.ế.c chết.”

Giang Trì sắc mặt trầm trọng mở cửa điện, ta nâng chân đá t.h.i t.h.ể Tiểu Cận tử ra ngoài.

Giang An nhìn t.h.i t.h.ể rồi lại nhìn ta đứng sau lưng Giang Trì, ngẩn người: “A Dương, nàng bị Giang Trì bắt giữ sao?”

Mọi âm thanh đều im lặng, trời đất như rơi vào giấc ngủ, Giang Trì từ từ nắm tay ta.

“Đây là kế trong kế.” Giang An hai mắt đỏ ngầu, nhìn quanh một lượt, “A Dương, ta từng cứu mạng nàng, nàng đã quên sao?”

“Cứu mạng ta?”

“Ngươi có ý nói ngươi sai người bắt ta, khiến mẫu thân ta vì đau lòng mà qua đời?” Ta run rẩy chỉ vào mình, “Rồi ngươi đóng vai anh hùng cứu ta khỏi hiểm nguy?”

Giang Trì siết c.h.ặ.t t.a.y ta đang lạnh buốt: “Ngươi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí kéo cả mẫu thân và thúc thúc của ngươi vào cuộc, ngay cả Linh Nguyệt ngươi cũng cắt lưỡi bịt miệng.”

Giang An lùi lại hai bước: “Vậy nên từ đầu đến cuối là một cái bẫy, từ khi A Dương gả cho ngươi, ngươi đã gửi thư cho ta, giăng ra cái bẫy giáng chức Thừa tướng và đưa Dương Dương vào lãnh cung.”

“Trẫm thực sự đã chán ghét những cái bẫy các ngươi giấu trong cung.” Giang Trì lạnh lùng nhìn Giang An, “Không thể không buộc các ngươi phải hành động, để các phe đảng của ngươi đồng loạt nổi dậy, một lưới bắt trọn.”

Giang An bị Phi Lâm quân bao vây, mặt mày vặn vẹo: “Ta tưởng phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho ta!”

“Nhưng sau ta mới biết, trong mắt phụ hoàng, người thừa kế từ đầu đến cuối vẫn là ngươi, ta từ đầu đã không đủ tư cách, nhưng ta không phục.” Giang An thẳng lưng, “Ta không kém gì ngươi, Giang Trì.”

Đằng sau vang lên tiếng cha ta: “Lão thần đến muộn rồi sao?”

Giang An nhìn quân lính mặc giáp đen đứng sau cha ta, cười điên cuồng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Giang Trì: “Giang Trì, đây là điều phụ hoàng dạy ngươi mà không dạy ta sao?”

Cha ta cưỡi ngựa, bình thản lắc đầu: “Vương gia, trong binh thư đã viết rất rõ về điều này.”

Giang Trì từ cao nhìn xuống Giang An: “Giang An, trẫm vì tình thân mà muốn tha mạng cho ngươi, cho ngươi về vùng đất phong, vĩnh viễn không được vào kinh.”

Giang An rút dao, từ khe răng phát ra sát khí: “Bản vương đã đến đây, làm sao có thể cam tâm?”

5

Giang An chiến tử trước điện Cần Chính, Thái hậu bị giam lỏng cũng dùng một dải lụa trắng mà tự vẫn tại Từ Ninh cung.

Giang Trì dùng biện pháp mềm mỏng, đưa hết những nội gián mà Giang An cùng Thái hậu cài cắm vào trong cung đến phục dịch tại Tân Giả Khố, còn những quan lại trong triều đều bị tịch thu gia sản và lưu đày.

 
Chương 7


Giang Trì còn hạ chỉ phục hồi chức vụ cho cha ta, thuận tay giao luôn một đống công việc rối ren cho ông.

Cha ta tức giận đến mức dậm chân: "Hoàng thượng lúc trước chẳng phải đã hứa với thần, rằng sau khi việc này thành công sẽ để thần xuất cung chu du Đại Yến sao!"

Thế nhưng Giang Trì chỉ dùng một hồ cá chép để dỗ dành cha ta, ta nhìn không đành lòng bèn từ ngự hoa viên đào hai cây tùng già đem trồng vào trong sân nhà.

Cha tức giận đến choáng váng: "Hai ngươi lại cùng nhau bày trò hại ta phải không!"

Ta nghĩ rằng mọi chuyện đã an ổn, không cần ngày ngày theo Giang Trì đến điện Cần Chính điểm danh nữa, nhưng Giang Trì vẫn như thường lệ kéo ta đến điện Cần Chính mỗi ngày.

Ngày ngày ta đều cuộn mình trong điện Cần Chính đọc thoại bản, khiến Giang Trì ngày nào cũng kêu đau lưng, thế nhưng một hôm, trong lúc đang kêu than, Giang Trì đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, ra lệnh cho người đi thỉnh thái y.

Ta vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Giang Trì: "Có chuyện gì vậy? Thân thể không khỏe sao?"

Thế nhưng thái y lại bắt mạch cho ta: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, Hoàng hậu nương nương đã mang thai gần hai tháng rồi."

"Chỉ là gần đây có lẽ do bị động kinh, nên cần phải uống vài thang thuốc an thai."

Ta đưa tay sờ bụng, mỉm cười tươi rói: "Không hổ là con của bổn cung, bị hành hạ đến thế này mà vẫn không sao."

Giang Trì mặt tái nhợt: "Chả trách gần đây trẫm luôn cảm thấy lưng đau chân mỏi, còn liên tục dậy sớm mấy ngày để rèn luyện thân thể."

Ta khinh bỉ liếc mắt: "Thân thể yếu ớt của chàng từ nhỏ đã không tốt, đừng có đổ lỗi cho ta."

"Nàng còn nhớ năm nàng sáu tuổi, nàng đã xô trẫm ngã, trẫm va đầu vào đá nên thân thể mới yếu đuối thế này!"

Giang Trì bưng bát canh sâm, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho ta: "Giá như từ lúc đó chúng ta đã hoán đổi cảm giác thì tốt rồi, để nàng biết được cú đ.ấ.m lén nàng hay dùng để bắt nạt ta đau như thế nào!"

"Cha ta từ nhỏ đã nói rằng tiên đế yêu cầu chàng rất cao, mỗi lần ta tìm chàng chơi, chàng đều phải thắp đèn đọc sách thâu đêm."

Ta tựa vào vai Giang Trì, "Còn có tên mách lẻo Giang An, lần nào cũng là hắn mách Tiên đế để chàng bị phạt chép sách."

Giang Trì cười mỉm: "Tất cả đã qua rồi, trẫm đã đưa quan tài của Giang An và Thái hậu vào hoàng lăng, để Tiên đế dưới kia quở trách bọn họ."

"Tất cả đều là phiền toái mà phụ hoàng chàng gây ra."

Ta hừ một tiếng, tự véo vào đùi mình, cảnh cáo Giang Trì: "Chàng mà gây ra mấy chuyện rắc rối này, ta sẽ ngày ngày đ.â.m mười d.a.o tám lỗ vào mình, cho chàng đau chết!"

Khi Giang Trì bị trúng độc, ta đã chịu đau thay hắn, nên bây giờ khi ta mang thai, mọi đau đớn đều do Giang Trì gánh chịu.

Giang Trì vừa than vãn vừa đá chân, ta đã thành thục giúp mình bóp chân đang bị chuột rút.



Khi Giang Trì ôm n.g.ự.c than thở, ta liền ngoan ngoãn nằm yên trên giường mềm, ngăn không cho n.g.ự.c mình bị sưng đau.

Ngay cả triệu chứng nôn nghén cũng truyền qua Giang Trì, ta xoa bụng tròn vo của mình, thương xót nhìn Giang Trì: "Hoàng thượng không sao chứ?"

"Ọe" Giang Trì nôn đến trời đất quay cuồng, "Dương Dương, chỉ một đứa này thôi nhé!"

Ta ân cần an ủi Giang Trì: "Không sao, đến lúc sinh cũng là chàng đau."

Không ngờ lời ta thành sự thật, giữa đêm khuya, Giang Trì đau đến mồ hôi đầm đìa, lay ta tỉnh dậy: "Dương Dương, tỉnh dậy, nàng sắp sinh rồi!"


Bà đỡ và thái y nghe tin liền bận rộn một chạy đến, còn thuận tay đẩy Giang Trì ra ngoài cửa.

“Dương Dương, trẫm ở ngoài cửa đây!”

“Trẫm ở ngoài cửa!!!”

“Trẫm đây!!!”

“Trẫm!!!”

Giang Trì gọi ngoài cửa với giọng càng lúc càng thảm thiết, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Giang Trì toàn thân ướt đẫm lao vào trong điện, khóc lóc đau đớn.

“Dương Dương, không sinh nữa, từ nay chúng ta sẽ không sinh nữa!”

“Trẫm chịu khổ đủ rồi!”

---

Ngoại truyện Giang Trì

Phụ hoàng nói muốn làm Thái tử thì phải tự kiềm chế và thận trọng.

Vì vậy, từ khi ta còn nhỏ đã phải đọc sách không ngừng, nhận mọi hình phạt, học tập không dứt. Nếu không học thuộc sách, không làm xong bài tập thái phó giao thì là lỗi của ta đối với mẫu hậu đã mất.

Trong những ngày lặp đi lặp lại, Dương Dương trở thành màu sắc sáng nhất trong cuộc sống của ta.

Thừa tướng thường dẫn Dương Dương vào cung, chẳng biết vì sao nàng lại không thích chơi đùa cùng Giang An, người tinh thông trò chơi, mà lại nghe ta đọc sách.

Dương Dương nói khi nghe ta đọc sách, nàng cũng nhớ được một phần, nhờ thế mà gần đây cha nàng đã ít phạt nàng hơn.

Dương Dương còn nói cuộc sống trong cung của ta buồn tẻ, nàng đã tặng cho ta con vẹt lông xù mà nàng nuôi nhiều năm.

Con vẹt trong lồng bay qua bay lại gọi tên ta: “Ca ca! Giang Trì! Ca ca! Giang Trì!”

 
Chương 8: Hêt


Dương Dương tức giận lấy hết hạt dưa trong lồng: “Con chim ngu ngốc gọi nhầm tên rồi!”

Nhưng vào ngày hôm sau, con vẹt bị người ta đầu độc và không thể nói nữa.

Ám vệ của ta nói là người của Giang An ra tay.

Dương Dương đau lòng khóc: “Biết thế ta đã tặng cho Giang An, nhưng con vẹt cũng sẽ không gọi tên hắn, hắn cần làm gì chứ!”

Giang An đã âm thầm tranh giành với ta nhiều năm, phụ hoàng chỉ dùng những việc đơn giản để an ủi hắn.

Khi Giang An lớn lên, tham vọng cũng ngày càng lớn, để lập bè kết đảng không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn phái người bắt Dương Dương.

Nhưng Giang An không biết, ám vệ của ta đã theo dấu bọn bắt cóc tìm được đến Thượng Thư Bộ Binh, khi người của ta chuẩn bị hành động thì lại tự diễn trò cứu Dương Dương.

Thừa tướng bảo ta tạm thời án binh bất động, vì sau lưng Giang An không chỉ có Thượng Thư Bộ Binh, mà hiện tại tốt nhất là ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ ra tay một lần giành thắng lợi.

Kể từ đó, Dương Dương không bao giờ vào cung nữa, mà trái lại Giang An được phong làm Tấn vương, thường xuyên đến phủ Thừa tướng.

Càng lui tới nhiều, tin đồn Giang An và Dương Dương có tình ý với nhau cũng lan truyền ra ngoài.

Phụ hoàng nghe được tin đồn này, liền bảo Dương Dương là nữ nhi độc nhất của Thừa tướng, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thái tử phi.

Nhưng phụ hoàng chưa kịp ban hôn đã qua đời trong ngự thư phòng, sau khi làm lễ tang xong, Giang An dù có trăm phần không phục cũng chỉ có thể trở về đất phong.

Khi hết tang lễ, Hoàng thái hậu tỏ ý muốn để Lâm Tuyết nhập chủ Đông cung. Ta đã sắp xếp các đại thần trong triều liên tục nhắc đến Dương Dương.

Thừa tướng vốn luôn đối lập với ta, đã tận dụng cơ hội, trực tiếp đưa Dương Dương lên làm Hoàng hậu.

Nhưng không ngờ vào ngày đại hôn, một tia sét đánh khiến chúng ta đổi cảm giác cho nhau.

Chúng ta nằm trong chăn bàn bạc xem có phải bị pháp thuật gì đó không, Dương Dương đột nhiên nắm chặt đùi mình: “Cũng không tồi, nếu có nguy hiểm, chúng ta có thể báo hiệu cho nhau.”

Chiêu này của Dương Dương thật sự hữu dụng, nàng phát hiện Tiểu Cận Tử có điều khác thường thì đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y trái.



Ta nhìn bữa sáng để bên trái và Dương Dương đang giả vờ ngủ, quyết tâm chỉ uống vài ngụm cháo.

Khi thuốc phát tác, Dương Dương đau đến mặt trắng bệch: “Nếu muốn tính kế thì uống ít thôi!”

“Trong cháo có độc là do Tiểu Cận tử bỏ vào khi nhận từ tay cung nữ, hắn đã dùng đầu ngón tay khuấy nhiều lần trong bát của chàng.”

Ta vừa xoa n.g.ự.c cho Dương Dương vừa suy nghĩ: “Cận Kỷ An đã được cài vào bên cạnh trẫm nhiều năm, trong cung không biết còn bao nhiêu nội gián nữa.”


“Cả triều đình cũng vậy, ta đã sai người theo dõi Thừa Viễn Hầu và đám thuộc hạ của Tấn vương ở Thượng Thư Bộ, nhưng ta vẫn không biết bọn họ sợ điều gì mà chưa có động tĩnh.”

“Nếu hắn không phản, thì ép hắn một lần.”

Dương Dương ngáp một cái, khóe mắt đọng nước, “Cha ta đã thâm nhập vào hàng ngũ của Giang An, Giang An còn nói nếu hắn thành công thì ta vẫn là Hoàng hậu.”

Ta và Dương Dương đã đồng lòng đổ hết mọi việc lên đầu nàng và cha nàng, còn chỉ rõ âm mưu của Giang An, ban chỉ cho Thượng Thư Bộ Binh bắt giữ Giang An.

Người đã được giao cho Giang An, nếu không phản thì sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.

Khi Dương Dương vào lãnh cung một tháng, trong cung ồn ào náo nhiệt, người bên cạnh ta không hay không biết đã bị Cận Kỷ An thay thế bảy tám phần

Còn phối hợp cả trong ngoài, một chén trà để đánh thuốc mê ta. Ta dặn dò ám vệ, nếu Cận Kỷ An không muốn g.i.ế.c ta, thì tạm thời để hắn sống.

Dù sao năm xưa khi Dương Dương bị bắt cóc có dấu tay của Cận Kỷ An, có những thù phải để nàng tự tay báo.

Cuộc phản loạn đột ngột này đã được dập tắt nhanh chóng và triệt để.

Thời tiết ấm dần, mọi việc đã ổn định, Dương Dương cũng đã có thai.

Điều duy nhất đáng sợ là sinh con thực sự rất đau!

May mắn, ta là một Hoàng đế kiên cường!

Nhưng khi Dương Dương nói muốn có thêm một đứa nữa, ta cảm thấy mình không còn kiên cường như vậy nữa.

-Kết truyện-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top