Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
685,910
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia
Tác giả: Khánh Linh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Khánh Linh

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Cổ Đại, Truyện Cung Đấu

Giới thiệu:

Âu Dương Vũ Ninh bất ngờ xuyên không về cổ đại, đụng phải một vị Vương gia lãnh đạm, tàn nhẫn.

Muốn tìm cách trở về, nàng đành phải tiếp cận Vương gia để tìm lại nơi mà nàng xuất hiện đầu tiên ở thế giới này

Vương gia không hề hay biết người mình đem về lại là thân nữ nhi, lại còn nảy sinh hứng thú rất lớn với nàng, phá vỡ thật nhiều nguyên tắc của chính mình.
 
Chương 1: 1: Xuyên Không


Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới.

Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch.

Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen.

Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ
Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Không phải mình đang trên ngọn tháp sao? Không được mình phải tìm cách trở về
Cô đứng dậy bước đi chậm rãi từng bước về phía trước, vừa đi vừa nhìn xung cảng lạ lẫm xung quanh, đi thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy một nam nhân ăn mặc theo thời cổ đại,hắn dựa lưng vào gốc cây gần đó những cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của hắn bay phấp phới , thấy cô đi đến gần hắn , hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm lạnh như băng, khi cô vừa định bước lên tiếp thì hắn nói
Không muốn chết thì biến
Nghe thấy câu nói nói đó cô có chút bất ngờ, trước giờ chưa ai dám nói như vậy với cô cả, cô cố bước lên phía trước nhưng khi cách hắn khoảng mấy bước thì bản thân hoàn toàn mất đi sức lực và ngất đi.

Sau khi tỉnh lại thấy bản thân đang ở một nơi nào đó, chiếc giường cô nằm sơ sài, xung quanh thì nhìn như đang ở trong lều trại.

Đúng lúc này,một nam nhân bước vào, nhìn cách ăn mặc của hắn thì giống như là thị vệ, trên tay hắn cầm theo một bộ y phục, hắn đi đến gần cô nói
Tiểu huynh đệ, tỉnh rồi sao?
Nghe thấy câu nói của hắn cô có hơi bất ngờ, cô nhìn vào cơ thể mình thì mới nhớ ra bản thân đang cải trang thành nam nhân, cô hỏi hắn
Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?
Là doanh trại của bọn ta.

Ngươi cũng thật may mắn, được đích thân Vương gia mang về, ngài ấy trước giờ rất ghét người khác động vào người, vậy mà lại ôm ngươi về
Vương gia sao?
Phải.

Ngài ấy là người đứng đầu ở đây


Tiểu huynh đệ ngươi từ nơi khác tới sao? Cách ăn mặc của ngươi thật khác lạ
Phải.

Này Vương gia nhà ngươi là người thế nào?
Ngài ấy sao? Rất lạnh lùng, vô tình, cũng rất tàn nhẫn, ngài ấy rất ghét người khác động vào người.

Ngươi có lẽ là người đầu tiên ngài ấy ôm đấy
Ờ.Thế hắn.......!
Chưa hết câu, một nam nhân khí chất bước vào nói
Ngươi hỏi bản vương làm gì?
Nhìn thấy hắn, tên nam nhân hồi nãy tỏ ra vô cùng kính phục, nói
Vương gia
Ra ngoài
Dạ
Tên nam nhân đó đi ra ngoài bên trong chỉ còn cô vào tên Vương gia ở bên trong, không khí bấy giờ rất nặng nè, hắn nói
Ngươi là ai? Điều tra về ta có mục đích gì?
Không là ai cả
Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên khó chịu, hắn nhìn chằm chằm cô,ánh mắt dần trở nên đáng sợ, hắn nói
Nói hoặc chết
Ngươi
Tên chiết tiệt này, trước giờ không ai dám nói với mình như vậy.

Nhưng...bây giờ mình không có đủ sức để giết hắn với cả mình còn phải tìm cái đồng cỏ đó...có lẽ sẽ tìm được đường về...!nhưng mình không nhờ chút nào đường tới đó cả.

Bây giờ chỉ còn cách moi ra từ hắn thôi...tạm thời tâm theo hắn vậy
Ngươi nói hay không nói?
Ta tên Ninh Vũ, do gặp chuyện nên vô tình lại tới đây
Hử
Ta không có điều tra ngươi mọi chuyện chỉ là tình cờ thôi
Ta tạm tin ngươi nếu ngươi dám nói dối ta thì CHẾT
Nói xong hắn rời khỏi, ngay sau đó tên nam nhân hồi nãy bước vào, vừa bước vào hắn nói
Ninh Vũ ngươi đừng chống đối ngài ấy, những người chống đối ngài ấy chỉ có một kết cục là chết
Hử, sao ngươi biết tên ta?
Ta ở ngoài vô tình nghe được, nói tóm lại ngươi muốn sống thì đừng chọc vào ngài ấy, với thái độ của người hồi nãy, nếu như là người khác có lẽ ngài ấy đã lột ra rồi nhưng ngươi lại không sao, thật hiếm thấy
Hắn đáng sợ vậy sao?

À, bây giờ là năm bao nhiêu vậy?
1491
( Bất ngờ) 1491, so với thời đại của mình thì cách khoảng 200 năm.

Không lẽ mình quay về 200 năm trước rồi 1
Sao có thể?
Sao vây?Ninh Vũ ngươi không sao đấy chứ?
Không sao
Y phục mới chuẩn bị cho ngươi này, ngươi thay đi
Đa tạ.


Ngươi tên gì?
Ẩn Húc

Mình bây giờ lại đang ở 200 năm về trước, không được mình phải nghĩ cách trở về, đúng rồi đồng cỏ đó, tên nam nhân đó chắc chắn biết nó ở đâu, mình phải gặp hắn 1
Cô đứng dậy nói
Ẩn Húc, Vương gia nhà ngươi ở đâu?
Đại doanh, sao vậy?
Ngươi đưa ta tới đó được không?
Được, nhưng....!
Được, ngươi ra ngoài đợi ta, ta thay y phục
Ẩn Húc đi ra ngoài đợi cô.

______
Một lúc sau, cô mặc y phục mới bước ra, cô đi theo Ẩn Húc đến đại doanh, khi đến cửa thì bị thị vệ chặn lại, lúc này Ẩn Húc nói
Vương gia, Ninh Vũ muốn gặp người
Muốn gặp là ngươi đưa tới gặp ta
Thuộc hạ....!
Không liên quan đến hắn là ta ép hắn đưa ta tới
Cho hắn vào đi
Cô và Ẩn Húc bước vào trong, vừa vào Ẩn Húc liền hành lễ trước hắn, nhưng cô thì vẫn đứng thẳng người nhìn chằm chằm hắn ta, thấy vậy Ẩn Húc nói nhỏ với cô
Mau hành lễ đi
Ẩn Húc vừa nói vừa kéo nhẹ tay áo của cô nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cô nhìn vị vương gia đó nói
Ta chỉ hành lễ với trời với đất chứ không bao giờ hành lễ trước người khác
Nghe thấy câu nói của cô, Vương gia bất ngờ, hắn nghĩ
Tên Ninh Vũ này thật thú vị.Hình như mình không ghét hắn, được ta xem ngươi muốn gì
Tìm ta có chuyện gì?
Ẩn Húc nghe thấy Vương gia bỏ qua cho Ninh Vũ thì rất bất ngờ, hắn nghĩ
Ninh Vũ thật lợi hại..vậy mà có thể khiến Vương gia thay đổi hắn là người đầu tiên
Nói cho ta biết đồng cỏ đêm đó ở đâu?
Sao ta phải nói cho ngươi?
Hắn hỏi cái này làm gì? Rốt cuộc hắn có bí mật gì tại đó

Ngươi muốn tìm nơi đó làm gì?
Việc của ta
Ta không nói cho ngươi
( Tức giận) Ngươi
Cô rất tức giận nhưng vẫn phải nuốt vào trong,cô nghĩ
Mình nhịn.

Cái tên này sớm muộn có ngày ta cho ngươi một trận
Cô nói
Vậy phải làm sao ngươi mới chịu nói?
Vậy đi.

Ngươi tham gia huấn luyện cùng những binh lính ba ngày, nếu ngươi có thể vượt qua thì ta sẽ nói cho ngươi
Huấn luyện.

Ha.

Chuyện nhỏ
Được ta đồng ý
Nghe thấy câu trả lời của cô,Ẩn Húc rất kinh ngạc hắn nói nhỏ với cô
Ngươi điên rồi sao? Huấn luyện rất cực khổ, ngươi như vậy thì làm sao mà chịu nổi
Không thử thì làm sao biết được
Hừ, chuyện này thì làm sao làm khó được mình, khi ở thời đại của mình mình còn chịu bao nhiêu cuộc huấn luyện, chỉ cuộc huấn luyện này thì...!
Được,bắt đầu từ ngày mai
Ninh Vũ ta xem ngươi có thể làm được những gì ..

 
Chương 2: 2: Vượt Ải


Sáng ngày hôm sau, khi mọi người tập trung xong, cô đi cùng Vương gia đến đó, thấy cô đi cùng Vương gia mọi người rất bất ngờ, lúc này hắn nói
Hôm nay, có một người mới và hôm nay ta sẽ đích thân dám sát các ngươi
Ngay sau đó, cô đi ra đứng cùng với mọi người, xung quanh cô toàn là người cao to lực lưỡng còn cô thì nhỉ bé mảnh mai.

________
Một lúc sau, mặt trời lên cao, ánh nắng chói trang, Vương gia hạ lệnh cho mỗi người đứng trên cây cột cao ba tiếng đồng hồ, còn hắn thì ngồi trong bóng râm quan sát, thời gian cứ thế trôi qua từng người từng người lần lượt ngã xuống, họ không thể nào chịu được, hết ba canh giờ chỉ còn mình cô là còn kiên trì, cô đi xuống, ánh mắt của mọi người đều rất kinh ngạc, ngay sau đó, họ lại tiếp tục luyện đao pháp, họ cứ nghĩ cô không thể theo kịp nhưng tiến độ của cô còn nhanh hơn họ, động tác rứt khoát, lưu loát, nhìn thấy vậy hắn rất bất ngờ.

Tốc độ của cô càng ngày càng nhanh, hắn ngồi trên quan sát của ngày trời, lúc nhìn thấy những điều cô mang đến hắn nở ra nụ cười thoả mãn
Ninh Vũ ngươi càng ngày càng khiến ta muốn tìm hiểu về ngươi
_________
Rất nhanh đã hết ngày, đến ngày hôm sau, hôm nay luyện tập về tiễn pháp, tiễn pháp này khiến cô không thể theo kịp, nó khác xa so với những thứ cô dùng khi ở thời hiện đại, nhìn cô rất lâu thấy cô không bắn trúng, hắn gọi cô đến hỏi
Ngươi không biết sao?
Không.

Ta không quen dùng những thứ này
Ngươi dùng gì?
Cô im lặng không nói gì, đúng lúc này cô vô tình thấy trong người hắn có một khẩu súng, nhìn nó rất kỳ cục, cô chỉ tay về chỗ khẩu súng nói
Đó là...?
Ngươi biết nó?
Hắn lấy khẩu súng trong người đặt ra trước mặt, nhìn thấy nó cô nói
Có thể cho ta sử dụng nó không?

Muốn sử dụng thứ này?
Phải, ta muốn thay nó cho tiễn pháp
Được, bổn vương đồng ý, nhưng nếu như ngươi không làm được thì bản vương sẽ chặt một cánh tay của ngươi còn nếu ngươi bắn trúng ta sẽ tặng nó cho ngươi
Được, nói được làm được
Bắn bia động thì thật nhàm chán, ta muốn ngươi bắn bia động
Tùy ngươi
Những người xung quanh đứng xung quanh để xem màn trình bày của cô, lúc này hắn nói
Đi chuẩn bị bia đi
Khoan đã.

Như vậy thì rất mất thời gian, ta có ý này
Nói
Ngươi cho người kiếm một hòn đá bất kỳ tung lên chẳng phải là được rồi sao.

Ngươi thấy thế nào?
Ý kiến không tồi
Ninh Vũ , ngươi đừng làm ta thất vọng
Ẩn Húc, ngươi ném đi
Dạ
Ẩn Húc nhặt một viên đá lên ,nó to hơn nắm tay một chút, Ẩn Húc nhìn cô nói
Ninh Vũ chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Cô gật đầu, ngay sau đó, Ẩn Húc tung viên đá lên không trung, nó vừa lên đến tầm cỡ thì đã bị cô bắn vỡ,Ẩn Húc lại tiếp tục nhặt một viên đá khác, viên này nhỏ hơn viên trước, hắn tiếp tục tung lên kết quả vẫn như lần trước, lần cuối cùng viên đá nhỏ chỉ bằng hai đầu ngón tay, nhìn thấy viên đá nhỏ như vậy mọi người xung quanh cứ nghĩ cô sẽ bắn trượt, liên tục thì thầm to nhỏ, Ẩn Húc tung nó lên viên đá nhanh chóng biến thành những mảnh vụn rơi xuống đất, thấy vậy mọi người xung quanh đều vỗ tay, cô lúc này nở một nụ cười quay về hướng Vương gia nói
Ta làm được rồi, nó thuộc về ta
Vừa quay người lại thì cô nhìn thấy trên khuân hắn nở một nụ cười, nhìn thấy vậy cô có hơi kinh ngạc
Mình nhìn nhầm sao? Hắn cười, một tảng băng như hắn cũng biết cười sao?
Nó bây giờ là của ngươi.Ninh Vũ ngươi bây giờ không cần tham gia huấn luyện nữa
Vậy chuyện đó....?
Ngươi bây giờ sẽ là hộ vệ bên cạnh ta, nếu như ngươi làm ta vừa ý thì ta sẽ đưa ngươi đi
( Tức) Ngươi....!
Sao không muốn biết nơi đi sao? Ở đây ngoài ta ra không ai biết nơi đó
Ta biết rồi
Ngươi chuyển đến doanh trại cạnh ta đi
Biết rồi
Nhìn thấy những ưu ái dành cho cô, có rất nhiều người cảm thấy cô chướng mắt.

Khi cô trở về nơi ở cũ để thu dọn đồ đạc thì một đám người xông vào, họ cho 2 người canh giữ ở cửa còn lại 6 người thì vây quanh cô, lúc này người đứng đầu bọn chúng nói
Dựa vào đâu mà ngươi lại nhận được sự ưu ái của Vương gia chứ
Cô đứng im không nói câu nào, lúc này hắn lấy con dao trong người ra đâm về phía cô, cô nhìn thấy thì nhanh chóng tránh ra nhưng vẫn bị con dao làm rách một mảnh y phục trước ngực, bọn chúng nhìn thấy trước cô quấn rất nhiều mảnh vải, bọn chúng ngơ ngác, lúc này cô bắt đầu chỉnh chu lại.


Tên cầm đầu thấy vậy liền cười lên nói
Ngươi ra là nữ nhân thảo nào cơ thể lại nhỏ như vậy.

Ta sẽ chuyện này cho Vương gia xem ngài ấy có giữ ngươi lại không
Cô nghe thấy mặt tối sầm lại
Không được, nếu bọn chúng nói cho tên vương gia đó thì hắn nhất định sẽ đuổi mình đi, như vậy thì mình không thể tìm được đường về.

Lần này do các ngươi tự chuốc lấy
Ninh Vũ à Ninh Vũ ngươi chết chắc rồi
Nói xong hắn quay người rời đi nhưng chưa ra được đến bên ngoài thì đã ngã xuống, một con dao đâm sâu vào đầu của hắn ta mà con dao là do cô phóng ra (con dao này cô luôn mang theo nó bên người, nó được làm rất đặc biệt khi ở hiện đại).

Nhìn thấy tên kia ngã xuống những người xung quanh bắt đầu hoang mang, bọn chúng vây quanh cô, rồi một tên nói
Ngươi....ngươi....dám giết người
Cô hướng ánh mắt sắc bén nhìn bọn chúng rồi nói
Do các người tự chuốc lấy
Nói xong, bọn chúng lao vào, nhưng chưa được một lúc thì bọn chúng đều bị giết, hai tên ngoài canh nhìn thấy thì toàn thân run rẩy, bọn chúng quay người chạy ra ngoài nhưng lại bị cô giết khi chưa đi được vài bước.Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, hắn đang từ vẻ mặt tươi cười thì ngay lập tức biến đổi, sắc mặt hắn rất kinh ngạc, những người nằm trước mắt và những dòng máu ở khắp nơi, hắn đứng đơ người nói
Ninh....Vũ....ngươi....!
Ta,làm sao?
Hắn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, kinh hãi
Tên này, nhìn như vậy mà lại có thể giết 8 người tinh nhuệ ở đây, thật không thể tin nổi
Ngươi đi theo ta
Ẩn Húc đi đến kéo cô đi nhưng cô không hề động đậy, cô nói
Ta thay y phục đã, ngươi ra ngoài chờ ta
Được
Trước khi ra ngoài, Ẩn Húc nhìn thấy con dao trên người tên kia liền rút ra mang theo.

________

Một lúc sau, cô bước ra theo Ẩn Húc đến đại doanh, khi đến nơi, nhìn thấy vương gia Ẩn Húc nói
Vương gia, Ninh Vũ hắn đã giết 8 người trong đội tinh nhuệ
( Kinh ngạc) Hắn giết?
Dạ, bằng con dao này
Ẩn Húc mang con dao của cô lên trước mặt Vương gia, bên trên nó lại không có.

bất kỳ giọt máu nào, vị Vương gia đó cầm lấy con dao rồi vuốt vào nó, nói
Dao này,ngươi lấy từ đâu?
Nghe thấy câu hỏi cô không trả lời, chỉ đứng im nhìn con dao trên tay hắn,lúc này hắn nói
Sao lại giết họ?
( Bình tĩnh) Bọn chúng đáng chết
Xem ra ngươi không cảm thấy có lỗi
Ta không sai
Hay lắm, con dao này ta tịch thu
Trả nó lại cho ta
Còn dám ra lệnh cho bổn vương, ngươi là người đầu tiên đấy.

Ẩn Húc đưa hắn ra ngoài dùng roi cho đến khi nào hắn nhận ra lỗi mới thôi
Dạ
Cô không nói câu nào, liền đi theo Ẩn Húc ra ngoài..

 
Chương 3: Chương 3


Sau khi ra ngoài, hắn đi ra ngay sau cô, họ trói cô lên một cái cột rồi lấy một chiếc roi dài, lúc chuẩn bị, Ẩn Húc nhìn Vương gia nói
Vương gia, người thật sự muốn làm vậy?
Ngươi có ý kiến sao?
Dạ không ạ
Hắn nhìn người đang cầm cây roi trên tay rồi nói
Đánh
Nghe thấy mệnh lệnh, hắn vung roi lên liên tiếp đánh vào người cô, từng vết roi đáng vào cơ thể nhỏ bé đó nhưng cô không hề hớ nửa lời kêu ca, bản thân cắn răng chịu đựng những thứ đó, roi lên tục vung lên trong một khoảng thời gian, lúc này người cô đã kín vết thương, nhìn thấy cô cứ im lặng làm Vương gia rất khó chịu, hắn nhìn vẻ mặt của cô rồi nói lớn
Dừng lại
Nghe thấy vậy, họ mới dừng tay lại, hắn nhìn Ẩn Húc rồi nói
Đưa hắn về
Ẩn Húc có chút bất ngờ đây là lần đầu tiên Vương gia thay đổi quyết định của mình mà chưa đoạt được mục đích.

Sau khi hắn rời đi, Ẩn Húc đi đến cởi trói cho cô rồi đưa đến nơi ở mới gần đại doanh.

Về đến nơi, Ẩn Húc đỡ cô ngồi xuống rồi nói
Ngươi cũng ghê thật, bị đánh như vậy mà không kêu ca một tiếng nào, đều này ở đây ngoài Vương gia thì chỉ có ngươi làm được
Cũng là người đầu tiên khiến Vương gia thay đổi quyết định khi chưa đạt được mục đích
Cô nhìn vẻ mặt của Ẩn Húc
Mấy cái này có là gì, từ bé mình đã chịu bao nhiêu cực hình còn hơn thế này

Ẩn Húc lấy trong người ra một bình thuốc nhỏ rồi nói
Ngươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốc
Cởi y phục?
Phải.

Không cởi y phục thì làm sao bôi được
À.

Không cần đâu, ta tự làm được, ngươi ra ngoài đi
Có gì đâu.

Mau lên
Cô thấy hắn vẫn cố chấp, vẻ mặt của cô dần khó chịu, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tức giận nói
Đã nói không cần.

Ra ngoài
Nghe thấy câu nói, Ẩn Húc ngơ ngác hắn nhìn thấy vẻ mặt của đó của cô thì liền ấp úng, hắn nói
Được.

Ta để ở đây, ngươi tự bôi đi, ta ra ngoài trước có gì thì gọi ta
Nói xong hắn quay người rời đi, thấy hắn đã rời đi cô hơi thả y phục xuống đến bờ vai, khi đang định bôi thuốc vào vết thương thì Vương gia bước vào, hắn nhìn thấy bờ vai nhỏ bé của cô thì ngơ ngác, nhìn thấy vậy cô vội kéo y phục của mình lên, nhưng ngay lúc này hắn đi đến kéo y phục bên vai phải của cô nhưng do cô giữ nên không thể kéo xuống, cô nhìn hắn ta với vẻ mặt bối rối nói
Vương gia, ngài làm gì vậy?
Kéo y phục của ngươi xuống cho ta xem
Nghe thấy câu nói cô rất bất ngờ, cô lại hỏi hắn
Vương gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Làm như vậy còn ra thể thống gì
Kéo xuống
Không
Hắn liên tục kéo y phục của cô, nhưng ngay sau đó cô vung tay lên cho hắn một bạt tai, sau khi đánh xong hai ngơ ngác,cô cứ nghĩ hắn sẽ tức giận nhưng hắn lại không hề tức giận, hắn nhìn cô một cách say đắm rồi kéo thật mạnh y phục bên vai phải của cô.

Sau khi nhìn thấy bờ vai của cô hắn rất bất ngờ trên vai phải của cô có một bông hoa rất đẹp ( Hoa bỉ ngạn) nó có màu đỏ rực như máu, lúc này hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào bông hoa đó, khi hắn vừa chạm vào cô giật mình, cô kéo y phục lên rồi tránh ra một bên, hắn vẫn đứng nhìn chằm chằm cô, hắn hỏi cô
Bông hoa đó nó từ đâu mà có?
Nghe thấy câu hỏi, cô hơi ngạc nhiên, cô nói
Ta không biết từ khi sinh ra đã có rồi
Hắn đứng đó nhìn cô một lúc lâu, nhưng lúc này máu từ những vết roi đã lan ra, đột nhiên không khí xung quanh toả ra một mùi hương rất đặc biệt, cô lúc này vẻ mặt có chút khác lạ, cô nói với hắn
Vương gia, ngài muốn gì đây? .


Hắn nghe thấy thì liền trở lại vẻ ban đầu, hắn lấy trong người ra mấy bình thuốc nhỏ rồi đặt chúng lên bàn,nói
Ngươi uống với bôi thứ này, nó sẽ không để lại sẹo
Nói xong hắn rời đi, cô nhìn mấy lọ thuốc trên bàn, mặt bỗng dưng đỏ lên, nghĩ
Hắn tự mình đến đây để đưa thuốc cho mình , tên này cũng có chút lương tâm, nhưng cảm giác hồi nãy khi hắn chạm vào mình cảm giác thật kỳ lạ cảm giác mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đây
Cô mỉm cười rồi bôi thuốc cho bản thân và uống mấy lọ mà hắn mang đến.

Sau khi xong xuôi, cô đi đến đại doanh, đi đến trước mặt hắn nói
Bây giờ ta phải làm gì?
Đến đây mài mực cho ta
Cô nghe thấy vậy thì kinh ngạc
Mài mực cho hắn,mình đường đường là thủ lĩnh của một tổ chức ngầm lớn vậy mà tới đây lại thành chân sai vặt của tên này
Còn đứng đó làm gì, mau lên
Cô vẻ mặt có hơi tức giận nhưng cố nhịn nó vào trong
Mình nhịn mình nhịn, mình cần hắn để tìm đường về nhà
Hắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng vẫn phải cố nhịn thì cười thầm, nghĩ
Nhìn mặt hắn hồi này, thật đáng yêu
Cô đi đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn mài mực, một lát sau cô nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ,cô ngơ ngác nhìn
Lúc như này, hắn quả đúng là rất đẹp
Cô nhìn hắn một cách say đắm, đúng lúc này hắn đột nhiên cất tiếng
Ngươi nhìn đủ chưa?
Nghe thấy câu nói cô bừng tỉnh, cô nhìn hắn vẻ mặt e ngại, cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, trên tay cầm một phong thư, hắn nhìn thấy cô đang ngồi một bên mài mực, mặt cô rất đỏ, thấy vậy hắn hỏi
Ninh Vũ ngươi sao vậy? Bệnh sao? Sao mặt ngươi đỏ vậy?

( Ngại ngùng) Không có

Có chuyện gì?
Vương gia, ngài có thư từ kinh thành

Hắn cầm lấy lá thư rồi mở nó ra, cô vì tò mò nên cũng lén nhìn xem, Ẩn Húc nhìn thấy vậy rất ngạc nhiên
Vương gia lại không tức giận khi Ninh Vũ nén nhìn thư sao? Thật kỳ lạ
Một lát sau, hắn nói với Ẩn Húc
Ngươi sai người đi xử lý đi
Hắn đưa lá thư cho Ẩn Húc rồi tiếp tục công việc, Ẩn Húc nhìn bức thư rồi quay người rời đi.

Sau khi Ẩn Húc rời đi cô lại nhìn hắn
Thì ra hắn là Hoắc vương Tam vương gia Nghi quốc
Lúc cô đang thất thần, Hoắc vương nói
Ngươi từ nãy giờ sao cứ nhìn ta vậy?
Dạ....dạ....không có gì ạ
Ngươi về trước đi
Dạ
Ngay sau đó, cô trở về nơi ở của mình..

 
Chương 4: Chương 4


Chiều tà, cô trở vê nơi ở ngồi chăm chú suy nghĩ, cô cầm khẩu súng lên ngắm nhìn nó rồi đặt nó xuống, lấy giấy bút vẽ vời một lát, những đường bút liên tiếp xuống tấm giấy, được một lúc cô lâu mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười vừa ý, cô cầm bản vẽ lên ngắm nhìn một lúc lâu rồi lại đặt xuống.

Đúng lúc này, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy bản vẽ trên bàn hắn có chút kinh ngạc, những chi tiết được thêm vào ghi trên bản vẽ làm cây súng đơn sơ trở lên tuyệt hảo, còn có những thứ được thêm vào làm nó đẹp hơn,Hoắc vương nhìn bản vẽ một lúc lâu, hắn quay lại hỏi cô
Cái này là ngươi nghĩ ra sao?
Đúng vậy.

Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao?
Cũng không có gì
Vương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không?
Biết, ngươi cần?

Ở phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó đi
Được.

Đa tạ

Cô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩ
Chỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạ
Cô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nói
Thật vô dụng
Một nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nói
Ngươi biết làm cái này không?
Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nói
Không thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung này
Hừ còn dám chê binh khí của ta
Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nói
Ninh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờ
Sao ngươi lại tới đây?
Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìm
Tìm ta có chuyện gì?
Ta đến rủ ngươi đi săn với ta
Đi săn?
Phải, lâu lâu như vậy mới vui
Ta không đi được, bận rồi
Ẩn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nói
Là ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thật
Nghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nói
Thật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậy
Cũng thường thôi
Ngươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao?

Vậy ngươi làm đi

Ta không biết rèn
Hả
Ta định nhờ họ nhưng họ đều bận rồi
Lúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nói
Ta xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......!
Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kém
Ninh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi Ẩn Húc nói
Cũng được, mang giấy bút cho ta
Họ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi.

Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nói
Đây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùng
Ẩn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏi
Đây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quá
Nó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lần
Cô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.

__________
Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng keng thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nói

Ngươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiết
Ngươi nói cũng đúng
Cô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nói
Mọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữa
Câu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nói
Vậy thì đa tạ mọi người trước
Cô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nói
Ngươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thành
Nghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nói
Vương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấy
Ta biết rồi
Ninh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâu

Nói xong hắn rời đi..

 
Chương 5: Chương 5


Ngày về kinh đã đến, trên cả đoạn đường dài về kinh không hề thấy bất kỳ người nào, xung quanh đều hoang vu,hẻo lánh, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa của hai người, họ khởi hành liên tục không hề ngừng nghỉ,rata nhanh đã đến kinh thành, đến cổng thành binh lính vừa nhìn thấy Hoắc vương thì lập tức hành lễ, vẻ mặt kính nể hắn, họ mở cửa thành cho hai người vào trong, khi vào trong cảnh trước khiến cô có chút bỡ ngỡ, nơi đây rất nhộn nhịp,đông đúc, phồn hoa, họ bày bán rất nhiều thứ, nhìn thấy như vậy cô rất háo hức đây là lần đầu tiên từ khi cô xuyên không tới đây, thấy nơi đông vui nhộn nhịp như này cô lại nhớ về thời đại của mình, nhớ những người anh em của mình,hai người đi tiếp vào thành,lúc đi ngang qua một gian hàng điểm tâm cô luôn hướng ánh mắt vào những điểm tâm ở đó,ngay lúc này Hoắc vương dừng lại đi đến gian hàng điểm tâm mua mỗi thứ một ít rồi quay lại, Hoắc vương đưa chúng cho cô, nói
Đi thôi
Cô có chút bất ngờ, đứng nhìn bóng lưng đó đi dần, rồi lại nhìn vào đống điểm tâm trên tay lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười rồi đuổi theo Hoắc vương.

Rất nhanh họ đã đến vương phủ, nơi này nguy nga lộng lãnh, tráng lệ, bên trên phủ còn được ghi Hoắc vương phủ những chữ này đều được làm bằng vàng sáng bóng.

Họ bước vào vương phủ, bên trong được trang trí rất đẹp, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng không kém sự sang trọng, Hoắc vương đi đến đâu mọi người trong phủ đều kinh cẩn, cẩn thận hành lễ, lúc này Lưu quản gia trong phủ bước đến hành lễ với Hoắc vương, Hoắc vương nhìn ông ta rồi nói
Ông sắp xếp chỗ ở cho hắn
Ánh mắt Hoắc vương liếc nhìn cô rồi quay người rời đi,Hoắc vương vừa rời đi Lưu quản gia liền đi đến gần cô nói
Công tử, mời đi theo ta

Ông ấy nói một cách lễ phép cho dù không biết cô có lai lịch như thế nào,ông ấy đưa cô đến một căn phòng, căn phòng này cũng không xa điện của Hoắc vương là mấy, nhưng cũng là một căn phòng sạch sẽ, thoáng mát, sau khi sắp xếp xong Lưu quản gia rời đi, cô ở trong căn phòng quan sát một lượt rồi không biết làm gì nên đi ra khỏi phòng, đi ra khỏi cảnh cửa vương phủ rồi đi ra nơi nhộn nhịp khi cô thấy khi vào thành, cô đi quan sát xung quanh đi dần thì đến một tửu lâu nơi này có tên là Hoa Đăng lâu, cô đang mải nhìn vào đó thì một nữ nhân và vào cô làm cô ta ngã ra đất, nhìn thấy cô ta ngã xuống một nô tỳ liền đi đến đỡ cô ta dậy, nhìn thấy cô, cô ta hùng hổ nói
Ngươi mù sao? Không thấy bản tiểu thư đang đi sao?
..

Xin lỗi,ta quả thực không thấy
( Tức giận) Ngươi....ngươi....!
Nếu không còn chuyện gì thì xin phép ta đi trước
Đứng lại, ai cho ngươi đi, đụng vào bổn tiểu thư xin lỗi là xong sao?
Vậy cô muốn gì?
Ngươi quỳ xuống lau sạch các vết bẩn trên y phục và giày của ta ta sẽ tha cho ngươi
Cô cười lên một tiếng rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, nhìn thấy ánh ánh mắt của cô, cô ta càng kiêu ngạo, cô ta cười và nói
Nhanh lên, bổn tiểu thư không có nhiều thời gian đâu
Nô tỳ bên cạnh cô ta nghe thấy vậy cũng nói
Tiểu thư nhà ta bảo ngươi lau thì mau lau đi còn đứng đấy làm gì
Cô nhìn chằm chằm cô ta, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta nhưng vẫn phải cố nén vào
Không phải ở đây phức tạp thì mình đã không nhịn rồi, dám ra lệnh cho ta, từ trước đến giờ toàn ta ra lệnh cho người khác làm gì có chuyện người khác ra lệnh cho ta trừ hắn ra
Trong đầu cô bỗng nghĩ đến Hoắc vương, cả người tự dưng nóng lên, khuân mặt đỏ bừng, cô nghĩ
Sao tự dưng lại nghĩ đến hắn chứ?

Cô không nói câu nào trực tiếp đi qua cô ta, cô ta thấy vậy liền kêu cô đứng lại nhưng cô không quan tâm cứ thế bước đi, cô đi khắp nơi này quan sát và ghi nhớ lại tất cả các nơi cô đã đi qua, cô đi mãi thế mà lại đến cổng hoàng cung, nơi này rất rộng lớn còn được canh giữ nghiêm ngặt, thấy không có khả năng vào trong cô liền đi về phủ.Vừa về đến nơi thì đã gặp Lưu quản gia, thấy cô ông ấy liền đi đến nói
Công tử, người đi đâu vậy?
Ta đi dạo chút thôi, à mà ông đừng gọi ta là công tử nữa gọi là Ninh Vũ được rồi
Ninh Vũ công tử, Vương gia đang tìm người đấy ạ
Tìm ta? Có chuyện gì sao?
Ta cũng không rõ nữa
Được ta biết rồi, đa tạ ông
Cô đi đến điện của Hoắc vương, nhìn thấy hắn đang ngồi thưởng thức trà, cô đi vào nói
Vương gia, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?
Ngươi đi đâu về?
Đi dạo thôi, có chuyện gì?
Không
Hoắc vương lấy ra một cái bọc lớn rồi đưa cho cô, cô thấy kỳ lạ nên hỏi hắn

Đây là gì vây?
Là súng với mấy thứ ngươi nhờ họ rèn lại, Ẩn Húc vừa gửi chúng tới đây

Còn chuyện gì nữa sao?
Ngài trả cho ta con dao nhỏ trước kia ngài lấy của ta đi
Hoắc vương lấy con dao đưa cho cô, cô vui vẻ nhận lấy nói
Đa tạ, vậy ta đi trước..

Cô đi về căn phòng rồi mở chúng ra, đúng như bản vẽ, họ làm rất cẩn thận, cô nhìn chúng một cách say đắm rồi cất đi..

 
Chương 6: Chương 6


Chiều đến, cô bước ra ngoài, đang định ra khỏi phủ thì gặp Hoắc vương, cô liền đi qua hắn,đúng lúc này một nữ nhân cùng một nô tỳ đi đến, nữ nhân đó ôm lấy cánh tay của Hoắc vương người này không ai khác là nữ nhân hôm nay cô gặp ở chợ, cô ta khác hẳn với vẻ mặt khi gặp cô mà cô ta lại trở nên rất dịu dàng, cô ta nói
Tử Ngạo ca, biết tin huynh về muội liền đến thăm huynh đó, muội còn nấu rất nhiều đồ ăn cho huynh nữa, toàn huynh thích thôi
Hắn hất tay cô ta ra, vẻ mặt hắn rất khó chịu, ngay sau đó hắn cởi áo khoác ra lập tức ném đi, rồi nói
Đừng có chạm vào bản vương, còn nữa mang mấy thứ này về đi phủ ta không thiếu
Nhưng đây là muội tự tay nấu đó, rất lâu mới nấu xong, huynh thử một chút đi mà
Hoắc vương vẻ mặt khó chịu cầm lấy rồi đưa luôn cho cô, nói
Cho ngươi
Nói xong liền rời đi, sau khi Hoắc vương đi, cô ta liền thay đổi, vẻ mặt đầy tức giận nhìn cô, đúng lúc này Lưu quản gia đi tới, thấy ông ta cô ta liền nói
Lưu quản gia, hắn là ai vậy? Sao hắn lại ở trong phủ của Tử Ngạo ca
Thưa Thẩm tiểu thư, hắn là Ninh Vũ là người được Vương gia đưa về
Hừ, ngươi tiếp cận Tử Ngạo ca có mục đích gì?
Cô im lặng nhìn họ, lúc này cô ta càng tức giận hơn nói

Dám không trả lời câu hỏi câu bổn tiểu thư, thật to gan, Bích Thanh đánh hắn cho ta
Nghe thấy vậy, nô tỳ của cô đi tới, cô ta giơ tay lên đánh cô nhưng bị cô chặn lại,cô bóp cô ta Bích Thanh rất mạnh làm cô ta quỳ xuống đất, rồi cô nhìn nữ nhân đó bằng ánh mắt đáng sợ rồi nói
Ta không quan tâm cô muốn gì nhưng tốt nhất đừng có dính tới ta nếu không thì đừng trách ta không khách khí
Nói xong cô hất tay Bích Thanh ra rồi bước đi, còn ném luôn cả đồ ăn mà Hoắc vương vừa đưa cho, nhìn thấy vậy cô ta rất tức giận,cô ta liên tục mắng chửi cô nhưng cô không quan tâm,nhưng sau đó cô ta nói đến cha mẹ cô, nghe thấy cô dừng bước, cô liếc ánh mắt đáng sợ nhìn cô ta và ngay sau đó cô lấy con dao găm trong người phi thẳng đến hướng cô ta đang đứng, con dao bay qua làm đứt mấy sợi tóc rồi cấm vào cánh cửa đằng sau, chuyện diễn ra quá nhanh làm cô ta không phản ứng được, cô ta nhìn những sợi tóc rơi trên đất rồi ngụy xuống đất, bản mặt đầy sự sợ hãi, lúc này cô nói
Cô nói ta thế nào cũng được nhưng nếu còn động đến cha mẹ ta thì lần tới con dao này không chỉ vậy đâu
Cô rời đi, quản gia cũng đi theo sau, hai người đi một đoạn khá xa, quản gia nói
Ninh công tử, người không nên động vào Thẩm tiểu thư
Cô ta là ai vậy?
Công tử, cô ấy biểu muội của Vương gia, là Thẩm Liên Thẩm tiểu thư,con gái của Hầu gia Thẩm Hạ

Công tử, Thẩm tiểu thư rất hống hách, là một người thù dai, chuyện vừa rồi thảo nào cô ấy cũng đi khóc lóc với Vương gia
Ta không quan tâm
Thật ra thì những người trong phủ đều không thích cô ấy nhưng không thể làm gì được,vừa rồi công tử khiến cô ta thành bộ dạng như vậy bọn ta cũng rất vui nhưng mà ta lo cô ta sẽ làm khó người
Không cần lo
Đúng lúc này, nô tỳ bên cạnh cô Bích Thanh đi tới, vẻ mặt kêu ngạo nói
Ngươi, Ninh Vũ, Vương gia tìm ngươi
Lưu quản gia nghe thấy thì rất lo lắng nhưng cô thì vẫn không cảm thấy gì.

Hai người đi theo Bích Thanh tới đại điện, từ xa có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của cô ta, khi ba người bước vào trong, Thẩm Liên vừa thấy thì liền chỉ tay vào cô nói
Tử Ngạo ca là hắn, hắn muốn giết muội
Cô đi đến gần nói

Tìm ta có chuyện gì?
Thẩm Liên nói ngươi muốn giết nó, đúng vậy không?
Ngài nghĩ ta muốn giết cô ta mà cô ta còn sống sao?
Tử Ngạo ca, huynh làm chủ cho muội, hắn thật sự muốn giết ta Thẩm Liên nói
Im.

Nếu Ninh Vũ muốn giết ngươi thì ngươi không thể đứng ở đây được đâu
Nhưng!.

Chuyện này đến đây thôi, ngươi về đi
Tử Ngạo ca
Ta không muốn nhắc lại lần hai
Cô ta đứng dậy vẻ mặt đầy tức giận nhìn cô, lúc ra khỏi đại điện cô ta quay lại nhìn vào trong, ánh mặt cô ta hiện rõ Chuyện này chưa xong đâu.

Sau khi cô ta rời đi Hoắc vương mỉm cười nhìn cô, thấy vậy Lưu quản gia rất kinh ngạc rất hiếm khi thấy Hoắc vương cười, lúc này Hoắc vương nói

Ngươi không sợ ta trị tội ngươi sao?
Ta không có tội sợ gì chứ
Nếu là ở chỗ khác thì ngươi đã bị trị tội rồi, lần sau lên cẩn thận
Ta biết rồi
Hoắc vương nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt, ánh mắt hắn có chút kỳ lạ, nhìn thấy vậy cô quay mặt ra nơi khác, khuân mặt dần dần trở nên đỏ, Hoắc vương nhìn cô rất lâu khiến cô thấy kỳ lạ, liền nói
Vương gia, sao ngài cứ nhìn ta vậy?
Nghe thấy Hoắc vương liền nói
Vì khuân mặt của ngươi rất đẹp
Vương gia, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước.

.

 
Chương 7: Chương 7


Mấy ngày sau, không thấy Thẩm Liên tới phủ nữa, mọi thứ đều rất bình yên, nhưng hôm nay Hoắc vương tới tìm cô, rồi đưa cô đi đến Hầu phủ,khi tới nơi thì ra nơi này đang tổ chức yến tiệc, mọi người ra vào lườm lượp, những người tới đây hầu hết là quan viên trong triều đình.

Hoắc vương và cô bước vào trong, vừa thấy Hoắc vương các quan viên liền đi tới chào hỏi nhưng Hoắc vương lạnh lùng nhìn họ, mấy quan viên thấy vậy thì rất ngại ngùng.

Đúng lúc này, Hầu gia tới, vẻ mặt ông ta vui vẻ nhìn mọi người, ông ta tới gần Hoắc vương nói
Tử Ngạo con đến rồi
Hoắc vương không nói gì, lạnh lùng nhìn ông ta, thấy vậy ông ta chuyển ánh mặt sang cô, ông ta hỏi
Tử Ngạo vị này là....?
Thị vệ

Ông ta nhìn cô, nghĩ
Chẳng lẽ tên này là người mà Liên Nhi nhắc tới, trong yến tiệc như vậy mà còn đem hắn theo, chắc Lãnh Tử Ngạo rất coi trọng hắn

Ông ta đột nhiên nở nụ cười nói
Quý danh của các hạ là...?
Ninh Vũ
Cô trả lời ông ta một cách vô cảm.Đúng lúc này,một cô bé chạy tới ôm lấy Hoắc vương
Tử Ngạo ca
Một cô bé khoảng trừng 10 tuổi, cách ăn mặc của cô bé cũng rất sang trọng, khuân mặt hiện ra sự ngây thơ, trong sáng, khác với lần trước cô bé ôm hắn nhưng hắn không hề tức giận mà nhẹ nhàng xoa đầu cô bé ấy vẻ mặt hiện ra sự dịu dàng, ngay sau đó Hầu gia vui bẻ nhìn cô bé, nói một cách kính trọng
Tiểu công chúa, rất vui vì người đã tới
( Khó chịu) Nếu không phải có Tử Ngạo ca ta còn lâu mới tới đây
Ông ta nghe thấy thì cười một cách ngượng ngùng, lúc này Hoắc vương dẫn cô bé tới chỗ ngồi của mình, ô cũng đi ngay sau họ, khi vừa ngồi xuống, cô bé mới để ý tới cô, nói
Ngươi là thị vệ của Tử Ngạo ca sao?
Cô im lặng không nói lời nào, trực tiếp lấy ly rượu lên uống, thấy mình bị lơ đi, cô bé tức giận, đang định nói tiếp thì bị Hoắc vương ngắt lời, hắn nói
Hắn tên Ninh Vũ, Cửu Nhi muội đừng làm khó hắn, hắn trước giờ là vậy rồi
Muội biết rồi
Xong cuộc trò chuyện, thì Thẩm Liên bước ra, cô ta ăn mặc rất bắt mắt, mọi người xung quanh đều ngước nhìn duy chỉ có Hoắc vương là vẫn thưởng thức rượu không hề nhìn cô ta lấy một cái, cô ta bước tới trước mặt Hoắc vương, vẻ mặt nhìn hắn đầy sự ngưỡng mộ, nói
Tử Ngạo ca, huynh tới rồi
Hoắc vương không nói gì vẫn yên lặng ngồi đó, đúng lúc này tiểu công chúa hiện ra vẻ mặt khó chịu, nói
Ngươi ăn mặc cái kiểu gì vậy? Thật khó coi.

Còn nữa,trên người ngươi có mùi ta không thích,tránh xa ra đi
Nghe thấy những câu nói đó, cô ta ngơ ngác, rồi những người xung quanh bắt đầu bàn tán nói này kia, thấy vậy cô ta rất tức giận nhưng không thể làm gì được cố gắng cười lên, nói
Tiểu công chúa, ta xin lỗi, ta đi ngay
Cô ta trở về vị trí của mình, nhưng lúc cô ta rời đi thì lỡ làm rơi chiếc khăn tay của mình tại chỗ của Hoắc vương, nhìn thấy cái khăn tay đó, tiểu công chúa tỏ ra khó chịu, quay lại nhìn cô nói

Ngươi...cầm cái khăn lên trả cô cho cô ta, đừng có để nó ở đây làm trướng mắt bổn công chúa
Ta sao?
Không ngươi thì ai, đi mau
Ta không có nghĩa vụ này
( Tức giận) Ngươi....!
Hoắc vương nhìn cô, nói
Đi đi
Cô không muốn nhưng vẫn đứng lên, cầm chiếc khăn đó đi tới chỗ Thẩm Liên, thấy cô, cô ta nở nụ cười nham hiểm
Ninh Vũ, món nợ lần trước còn chưa kịp tính với ngươi, lần này bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết tay
Cô ta cầm ly rượu làm như bản thân uống nhưng khi cô đưa khăn tay ra thì cô ta lại đổ ly rượu đó vào bản thân mình, sau đó cô ta nói
Ninh Vũ ngươi làm gì vậy? Sao lại đổ rượu lên người ta
Cô ta vừa nói, vẻ mặt tỏ ra sự ấm ức,nhìn thấy vậy Hầu gia tức giận nói
Dám làm vậy với nữ nhi của ta, người đâu bắt hắn lại cho ta
Nghe thấy vậy, mấy người thị vệ đi tới, họ dần dần tiến về phía cô, cô liếc mắt nhìn bọn chúng rồi lại nhìn Thẩm Liên, cô cầm bình rượi lớn trên bàn, mở nó ra, đô từ trên xuống dưới khắp người cô ta,thấy cảnh đó mọi người đều ngơ ngác, họ không thể tin được cô lại làm như vậy, cô quay người bước xuống gần đám thị vệ, thấy thế Hầu gia nói
Bắt hắn lại, đánh chết cho ta

Nghe thấy vậy đám thị vệ lao vào, nhưng đúng lúc này Hoắc vương nói
Ai dám động vào hắn
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hắn nhìn lên Hầu gia, nói
Hắn là người của bổn vương, không ai được phép động vào hắn
Nghe thấy thế Hầu gia rất tức giận nhưng không làm gì được, ông ta đứng nhìn mấy người, đúng lúc này Hoắc vương nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi đó, tiểu công chúa đi ngay sau họ.

Ra bên ngoài, họ lên một xe ngựa, bên trong tiểu công chúa cười lên, cô bé nói
Ngươi thú vị thật đấy, ta cũng không vừa mắt cô ta, ngươi làm vậy thật vui
Cô im lặng không nói gì, cô bé lại nói
Sau này ngươi do ta bảo vệ, ta xem ai dám động vào ngươi
Cô vẫn thế im lặng với mọi câu nói, thấy vậy tiểu công chúa không nói nữa,ba người cứ vậy trở về Hoắc phủ..

 
Chương 8: Chương 8


Về đến phủ, cô đi thẳng tới phòng của mình, tiểu công chúa chạy theo phía sau, cô bước vào căn phòng, cô bé cũng vào theo, đúng lúc đó cô dừng lại, xoay người về hướng cô bé nhưng lại khiến cô bé va vào mình, thấy vậy cô vì muốn đỡ cô bé mà làm cả hai ngã xuống đất, cô bé ngồi trên người cô tay thì đụng vào ngực cô, thấy vậy cô nhanh chóng đỡ cô bé dậy rồi giữ khoảng cách với nó, tiểu công chúa đứng dậy nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình rồi lại nhìn cô vẻ mặt ngơ ngác, nói
Ngươi là nữ nhân?
Cô nghe thấy thì rất lo lắng, cô đứng im lặng nhìn cô bé, lúc này cô bé lại hiện ra vẻ mặt hớn hở, nắm lấy tay cô nói
Ngươi thật sự là nữ nhân sao?
Công chúa, ta...!
Tốt lắm, là nữ nhân thì càng tốt
Nghe thấy câu nói, cô kinh ngạc nhìn cô bé, cô bé lại nói
Ta thật sự rất thích ngươi, sau này ta gọi ngươi là tỷ tỷ được không?
Công chúa, chuyện ta là nữ nhân người có thể giữ bí mật không?
Sao vậy?
Ta không muốn người khác biết chuyện này
Cô bé trầm ngâm một lát, nói
Được, ta đồng ý
Đa tạ công chúa

Không cần khách sáo vậy đâu, gọi ta là Cửu Nhi là được rồi
Cửu....Nhi

Cô nhìn cô bé rồi nở ra một nụ cười dịu dàng, đúng lúc đó cô bé kéo lấy tay cô ra bên ngoài, thấy vậy cô hỏi
Cửu Nhi, đi đâu vậy?
Chúng ta ra chợ chơi đi, ta ở trong cung đã chán lắm rồi khó khăn lắm mới được ra ngoài lần này phải chơi cho thật đã
Hai người đi gần tới cổng thì gặp Hoắc vương, vừa thấy hắn cô bé liền chạy tới ôm lấy hắn, nói
Tử Ngạo ca, huynh cho muội ra chợ chơi nha?
Không được
Đi mà, có Ninh Vũ đi cùng muội, sẽ không sao đâu
Hoắc vương nhìn cô, nói
Nó ép ngươi đi cùng sao?
Không, ta cũng muốn đi
Ngươi muốn đi sao?

Vậy được rồi, đi đi
Hừ thật thiên vị, muội xin mãi huynh không cho đi, chỉ cần Ninh Vũ muốn thì huynh liền đồng ý
Còn muốn đi không?
Đi đi
Cửu Nhi kéo tay cô ra khỏi phủ, họ đi lên một xe ngựa sang trọng, trên xe Cửu Nhi nói
Tử Ngạo ca, thật sự đối với ngươi rất tốt
Hử
Thật đó, từ trước tới giờ ta chưa từng thấy huynh ấy tốt với ai như vậy
Cô nghe thấy câu nói, có chút nghi hoặc, nghĩ
Hắn đối mình tốt sao? Hình như lần trước Ẩn Húc cũng nói như vậy
Cô im lặng không nói gì, một lát sau, họ đến chợ,cô bé vui vẻ xuống xe, cô bé đi khắp nơi hết mua cái này lại mua cái khác, nhìn cô bé như vậy lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nhìn cô bé cười, cô đi theo sau cô bé, họ đi mãi đi mãi, cho đến khi cô chú ý tới một cây trâm ngọc bên đường, cô đi tới chăm chú nhìn nó, nghĩ
Cái này có vẻ rất hợp với hắn.


Sao mình lại nghĩ tới hắn chứ
Cô bỏ nó xuống, định rời đi nhưng sau đó lại quay lại, mua nó, cô để nó trong người rồi nhìn sang Cửu Nhi nhưng không thấy cô bé đâu, thấy vậy cô vội vàng chạy lên tìm kiếm.

Lúc này cô bé đã cách cô một khoảng khá xa,trên tay còn cầm rất nhiều đồ ăn ngon, lúc cô bé đang chăm chú ăn đồ ăn thì bỗng va phải một đám người làm cô bé ngã xuống, đồ ăn cũng rơi hết xuống đất, nhìn thấy vậy cô bé rất tức giận chỉ tay vào chúng mắng một trận, nghe thấy những lời đó, bọn chúng cúi xuống túm lấy cổ áo cô bé nâng lên nói rất khó nghe, thấy vậy cô bé cảm thấy sợ hãi, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nhìn thấy vậy bọn chúng còn cười lên.

Còn cô lúc này vẫn đang tìm kiếm cô bé, cô nhìn lên phía trước thấy đông người thì liền chạy tới, nhìn thấy bọn chúng nắm cổ áo cô bé thì tức giận, cô đứng sau đám người dân nói
Bỏ cái tay bẩn thủi của các người ra khỏi người muội ấy
Nghe thấy giọng nói, bọn chúng nhìn về hướng đó, những người dân đều tránh ra, họ tách ra hai hàng hai bên cô, họ thấy cô thì liền vây quanh cô, bọn chúng lại động chạm, nói những lời khêu khích, tên nắm cổ áo Cửu Nhi bước tới gần, còn tát vào mặt cô, nhìn thấy vậy Cửu Nhi lộ ra vẻ lo lắng, nói
Ninh Vũ, chạy đi, đi tìm Tử Ngạo ca
Cô đứng yên ở đó, ánh mắt dần trở nên đáng sợ nhìn bọn chúng, nói
Ta nói thả muội ấy ra
Bọn chúng nghe thấy thì cười lớn, nói
Ngươi muốn bọn ta thả nó sao? Được thôi ngươi quỳ xuống xin ta đi, biết đâu ta lại thả nó ra
Bọn chúng lại cười lớn, còn cố nâng cô bé cao hơn, thấy vậy, cô liền lấy con dao trong người làm một đường ngay cổ hắn làm hắn ngã xuống, cô thì nhanh tay đỡ lấy Cửu Nhi rồi để cô bé sau lưng mình, cô nắm chặt con dao trong tay lại tiếp tục xử lý những tên còn lại, không bỏ sót ai, những tên đó từng người từng người ngã xuống một, khi xử lý xong, cô quay lại nhìn cô bé, bây giờ trên người cô đều là máu còn ra trên gương mặt nữa, thấy vậy cô bé chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói
Ninh Vũ ngươi bị thương rồi?
Không sao, Không phải máu của ta
Chúng ta đi thôi


Hai người lên xe ngựa, trên xe ngựa, cô nói
Cửu Nhi, vừa nãy thấy ta như vậy muội không sợ sao?
Sao phải sợ, ngươi cứu ta mà, với cả nhìn ngươi như vậy thật ngầu
Nghe thấy câu nói, cô mỉm cười, lúc này Cửu Nhi ghé sát mặt vào tai cô, nói nhỏ
Ta thấy ngươi rất giống Tử Ngạo ca, hay là ta giúp ngươi nha
Nghe thấy vậy, khuân mặt cô bỗng đỏ lên, hoảng hốt nói
Cửu Nhi, nói gì vậy? Ta cũng đâu thích hắn
Thật sao? Vậy sao mặt ngươi đỏ vậy?
Cô sờ tay lên mặt mình, rồi nhìn Cửu Nhi, cô bé lại nói
Huynh ấy có biết ngươi là.....!
Cô lắc đầu, khuân mặt vẫn đỏ như vậy, Cửu Nhi thấy vậy thì cười lên, nói
Khi nào ngươi muốn ở cạch huynh ấy thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi
Cô im lặng không nói gì, hai người cứ vậy về phủ..

 
Chương 9: Chương 9


Hai người về đến phủ, khi vừa bước vào thì gặp Hoắc vương, Hoắc vương nhìn thấy Cửu Nhi cả người bẩn thủi còn bị thương liền chạy tới, hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn cô bé, hắn tức giận nhìn cô, nói
Ngươi chăm sóc nó kiểu gì vậy? Để nó thành ra thế này?
Cửu Nhi nghe thấy liền ra nói giúp cô nhưng chưa nói được mấy câu thì Hoắc vương ngắt lời, hắn tức giận nói với cô
Đúng là không thể tin ngươi được
Cô nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, cô không nói gì trực tiếp về phòng đóng chặt cửa lại, sau khi cô vào trong thì Cửu Nhi kéo tay Hoắc vương, nói
Tử Ngạo ca, không phải như huynh nghĩ đâu, là do muội chạy lung tung nên đụng phải bọn lưu manh, Ninh Vũ vì cứu muội nên đã giết hết bọn họ, tất cả tại muội không phải lỗi của hắn
Hoắc vương nghe xong thì kinh ngạc, hắn lập tức đi nhanh tới căn phòng của cô, hắn đứng bên ngoài gõ cửa rất lâu nhưng không hề có động tĩnh gì, bất quá hắn đẩy cửa vào, vào trong bên trong không có một ai, hắn nhìn xung quanh phòng thì thấy một cánh cửa sổ về phía sau mở, thấy vậy hắn vội vàng đi theo con đường đó, hắn đi khắp nơi tìm kiếm nhưng đều không thấy.

Trời dần dần tối, cô lúc này đang ngồi trên mái của một tửu lâu nổi tiếng là Hồng Lăng tửu lâu, cô ngồi trên đó nhìn xuống dòng người tấp lập bên dưới, những chiếc đèn lồng được thắp sáng lên, khắp cả con đường dài, ngồi trên đó nhìn xuống thấy cảnh sắc nơi đây trở nên tuyệt đẹp.

Đúng lúc này, Hoắc vương cũng đã tới đó, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, bỗng chợt hắn nhìn thấy cô trên mái, cô cũng nhìn thấy hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian lúc đó bỗng trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Hoắc vương đi lên chỗ cô ngồi, hắn vừa lên không nói gì lập tức ôm chặt lấy cô, cái ôm bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, hắn ôm cô một lúc lâu không chịu buông ra cho đến khi cô đẩu nhẹ hắn thì hắn mới buông ra,hắn ngồi sang một bên vẻ mặt hiện lên sự ngại ngùng, cô nhìn thấy vẻ mặt đó thì rất kinh ngạc
Cứ nghĩ hắn là một tảng băng, không ngờ lúc xấu hổ nhìn lại đáng yêu như vậy

Cô nhìn hắn bật cười, khi cô đang cười vui vẻ thì Hoắc vương nói
Ngươi đừng rời đi được không?
Cô không hiểu lời hắn nói, bèn hỏi
Rời đi? Sao phải rời đi?
Không phải ngươi tức giận lúc trưa nay nên định rời đi sao?
Ta chỉ muốn ra ngoài dạo một chút thôi, đâu có ý định rời đi đâu, mà ngài nghĩ ta sẽ vì mấy câu nói mà đi sao?
Vậy là tốt rồi.

Mà này, ta xin lỗi vì đã nặng lời với ngươi
Mình không nghe nhầm chứ, Hoắc vương tảng băng của Nghi quốc xin lỗi mình
Cô mỉm cười, nói
Không sao, ta cũng không để tâm
Sao lúc đó ngươi không giải thích?
Ta trước giờ là vậy, người tin ta thì không cần ta giải thích
Ngươi...!sau này ngươi cười nhiều lên đi, ngươi cười lên trông rất đẹp
Cô nghe thấy câu nói thì cũng rất kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn hắn, nói
Được
Tối hôm đó, hai người cùng nhau trò chuyện trên mái của tửu lâu cùng nhau ngắm cảnh đêm của phố, họ cũng hiểu hơn về nhau, họ hoàn toàn bỏ qua thân phận trò chuyện với nhau như những người bạn.

Nửa đêm, hai người về phủ, vừa vào trong thì thấy Cửu Nhi đang ngồi đợi ở bậc thềm, thấy cô bé hai người đi tới, vừa thấy cô, cô bé liền lao đến ôm chặt lấy cô, nói
Ninh Vũ, ngươi đi đâu vậy?
Đi dạo chút thôi, xin lỗi làm công chúa lo lắng
Cô bé trừng mắt nhìn Hoắc vương nói
Đều tại Tử Ngạo ca, nếu không tại huynh thì Ninh Vũ đâu có bỏ đi
Hoắc vương nhìn cô, nói một cách dịu dàng
Đều tại ta, sau này sẽ không như vậy nữa

Huynh nhớ đó, không được như vậy nữa

Đều tại hai người làm muội lo lắng cả ngày hôm nay, muội không biết, sắp đến hội Hoa Đăng rồi, muội muốn hai người dẫn muội đi chơi
Hoắc vương nghe xong thì xoa nhẹ đầu cô bé, nói
Theo ý muội
Cô bé liền hiện ra sự vui tươi, liền nắm lấy tay của hai người nhảy nhót, lúc này Hoắc vương nói
Trễ rồi, muội mau đi ngủ đi
Được, nhưng muội muốn Ninh Vũ đưa muội về phòng
Cô vui vẻ đồng ý với cô bé, cô dẫn cô bé về phòng của mình, gần đến nơi cô bé bỗng nói
Tỷ tỷ, tỷ thấy Tử Ngạo ca thế nào?
Công chúa, sao công chúa lại gọi..

Không sao đâu bọn họ ngủ hết rồi không ai nghe thấy đâu, tỷ nói đi, thấy huynh ấy thế nào?
Cũng khá là tốt
Tốt phải không? Hay tỷ trở thành Vương phi của huynh ấy đi?
Cô nghe thấy thì ngây người, cô vội vàng trả lời
Công chúa nói gì vậy? Sao ta có thể....!
Tỷ được mà, với cả ta cũng thích một tẩu tẩu như tỷ

Công chúa đừng đùa nữa
Cô nhìn mặt cô rồi cười lên, nói
Tỷ xem mặt tỷ đỏ chưa kìa, à mà lúc không có ai thì gọi ta là Cửu Nhi được rồi .

Cửu Nhi
Dạ, tẩu tẩu
Cô ngại ngùng, rồi chỉ tay về phía trước nói
Tới phòng rồi, mau vào đi
Cô bé nhìn cô tươi cười nói
Tỷ suy nghĩ đi nha, nhanh lên đó Tử Ngạo ca rất được nhiều cô nương chú ý tỷ mà chậm thì bị cướp mất đây
Cô cùng với khuân mặt đỏ bừng rời đi, cô về phòng rồi ngồi xuống một chiếc bàn, trong đầu cô bây giờ toàn hiện lên hình ảnh của Hoắc vương, cô chống tay xuống bàn, nói nhỏ
Sao mình toàn nghĩ tới hắn vậy? Mà đúng thật hắn cho mình cảm giác trước tới nay đều không có, ở cạnh hắn khiến mình rất vui, không lẽ như Cửu Nhi nói mình thích hắn sao?
Cô lắc đầu rồi đi lên giường đi ngủ..

 
Chương 10: Chương 10


Sáng hôm sau, Hoắc vương được hoàng thượng Nghi quốc triệu vào cung, Hoắc vương nhìn có vẻ không thích vào đó lắm, khi tới nơi, đứng trước mặt hoàng thượng Nghi quốc, nói
Hoàng huynh ( Hoàng thượng Nghi quốc là đại ca của Lãnh Tử Ngạo, là anh em cùng cha khác mẹ, tên Lãnh Tử Thâm)
Nhìn thấy Hoắc vương, hắn ta tươi cười nói
Tam đệ, tới rồi sao? mau..ngồi xuống đi
Hoắc vương nghe theo lời hắn ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống liền hỏi
Hoàng huynh, huynh gọi đệ vào đây có chuyện gì không
Tam đệ, ta nghe nói đệ có một thị vệ mới tên Ninh Vũ , đúng không?
Hoắc vương nghe thấy thì hơi kinh ngạc, lúc này hắn ta lại nói
Ngày hôm qua, có lời đồn thấy đệ ôm cái tên Ninh Vũ đó trên nóc Hồng Lăng tửu lâu, có phải thật không?
Hoắc vương nhìn chằm chằm vào hắn không nói câu nào, Lãnh Tử Thâm lại nói tiếp
Tam đệ, không lẽ như lời đồn, đệ không thích nữ nhân mà thích nam nhân sao?
Hoàng huynh, nếu huynh triệu đệ vào vì chuyện này thì đệ không có gì cần nói cả,nhưng đệ muốn hoàng huynh đừng có quan tâm quá vào chuyện riêng của đệ
Đệ là đệ đệ ta,ta đương nhiên phải lo lắng cho đệ rồi
Ha.

Sự quan tâm đó của hoàng huynh đệ không dám nhận đâu, huynh nên giữ lại đi, còn nữa chuyện của đệ đệ tự lo không cần hoàng huynh bận tâm
Nói xong Hoắc vương quay người rời đi, sau khi Hoắc vương rời đi Lãnh Tử Thâm nở ra nụ cười nham hiểm, nói

Tam đệ à tam đệ, đệ có điểm yếu rồi.

Đi điều tra về cái tên Ninh Vũ đó đi
Chỉ nghe thấy một tiếng dạ nhưng hoàn toàn không có ai.

Hoắc vương bây giờ đã gần về tới phủ, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an khi vừa rời khỏi cung, hắn về phủ, vừa thấy cô thì tỏ ra lo lắng, thấy Hoắc vương khác lạ cô đi tới, hỏi
Sao vậy?
Ninh Vũ, có phải ta đã sai khi đưa ngươi vào kinh thành không?
Cô nhìn hắn, khuân mặt không hiểu gì, cô hỏi
Làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Không có gì.

Ngươi không phải muốn tới đồng cỏ đó sao? Đi thôi
Cô kinh ngạc khi nghe thấy câu hắn nói nhưng sau đó vẫn đi theo, hai người lên ngựa rồi ra khỏi thành.

Khi họ tới đó thì trời cũng đã tối, cô bước trên thảm cỏ xanh mướt cùng ánh trăng sáng,khuynh cảnh giống hệt như ngày đầu tới đây, cô bước lên gần ánh trăng rồi lại đi xung quanh tìm kiếm lối về nhưng không có chuyện gì xảy ra, cô cúi mặt xuống vẻ mặt đầy thất vọng quay lại bên cạnh Hoắc vương, hai người ngồi xuống một gốc cây gần đó vẻ mặt trầm tư nhìn ánh trăng, thấy vậy Hoắc vương hỏi
Sao ngươi lại muốn tới đây?
Lãnh Tử Ngạo, nếu như ta nói ta không phải là người của thế giới này, ngươi có tin ta không?
Ta tin
Cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, nói
Ngươi tin sao?
Ngươi nói gì ta cũng tin
Lãnh Tử Ngạo, ngươi....!
Ngươi là người đầu tiên khiến ta hoàn toàn bỏ qua lớp phòng ngự, giữ ngươi lại bên cạnh dù không biết thân phận của ngươi như thế nào
Ta thật sự không phải là người của thế giới này, ta đến từ tương lai cách đây 200 năm về sau
200 năm?
Ừ, thật ra ta muốn tới đây là muốn tìm đường trở về, ta cứ nghĩ ta tới từ đâu thì có thể về từ đó nhưng ta sai rồi, hoàn toàn sai rồi, thật sự không cách nào trở về được
Ninh Vũ, nếu đã như vậy thì ngươi ở lại đây đi, ở lại cạnh ta
Hử
Sau này ngươi làm tiểu đệ của ta, chúng ta là huynh đệ
Huynh đệ?
Không được sao?

Cô nhìn hắn một lát rồi nở nụ cười, nói
Được
Tiểu đệ, muộn rồi về thôi.

||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||
Hoắc vương đứng dậy rồi đưa tay ra kéo cô lên, vừa đứng lên, cô hỏi
Bây giờ về kinh thành sao?
Không, muộn rồi, về doanh trại
Hoắc vương dẫn cô đi đến một ngọn núi đá cách đó khá gần, sau một chút thời gian mở cơ quan ra, sau khi khởi động cơ quan thì tảng đá ngay đó di chuyển, nó mở ra một hang động, hai người đi vào hang động đó, đi một lát thì ra thì ra bên ngoài, đứng từ trên cao nhìn xuống thì mới thấy hết được cả doanh trại, nơi đây được bao bọc bởi những vách núi đá cao chót vót, nhìn thấy vậy cô rất kinh ngạc, cô nhìn xung quanh nơi này, rồi nói
Không ngờ doanh trại lại được bao bọc bởi những vách đá cao thảo nào ta tìm mãi lối ra mà không thấy
Đi thôi
Hoắc vương nắm lấy tay cô đi tới doanh trại, khi tới đó những binh lính đang canh gác nhìn thấy Hoắc vương nắm lấy tay của cô thì rất kinh ngạc, họ không ngờ một người không thích người khác động vào người dù chỉ là nhỏ nhất vậy mà lại nắm tay một tên tiểu tử, Hoắc vương đưa cô về đến doanh trại rồi đi vê đại doanh.

Sáng ngày hôm sau, cô dậy rất sớm, đúng lúc đó Ẩn Húc tới tìm cô, hắn nói
Là cô thật sao? Ta nghe binh lính nói, à này nghe nói Vương gia nắm tay ngươi sao?
Cô nghe thấy thì rất ngại ngùng, lúc này Ẩn Húc lại nói
Thật sao? Này ngươi là người đầu tiên vương gia nắm tay đó, ngài ấy rất ghét người khác động vào người ngài ấy
Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Không có gì, muốn rủ ngươi ra ngoài nói chuyện thôi
Hai người họ ra ngoài, rất nhanh cô dad quên đi chuyện hắn hỏi khi nãy, họ ngồi nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười nói của hai người đã làm Hoắc vương chú ý, hắn bước ra nhìn thấy cảnh tượng đó thì rất tức giận, hắn không nói gì trực tiếp đi tới nấm lấy cổ tay cô kéo vào đại doanh, khi vào trong cô hất tay ra, nói
Huynh làm gì vậy?
Từ giờ về sau không được tiếp xúc với hắn nữa

Tại sao?
Đệ biết vậy là được
Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vẻ mặt đang tươi cười bỗng vụt tắt, hắn nhìn không khí bên trong thấy không ổn liền nhanh chóng chạy ra ngoài, bên trong cô lại nói
Ta tiếp xúc với hắn thì làm sao?
Không được là không được
Huynh
Nếu còn để ta thấy đệ tiếp xúc với hắn thì ta nhất định sẽ khiến đệ không bao giờ gặp lại hắn nữa
Thật vô lý
Rõ chưa?
Biết rồi
Hoắc vương nghe xong thì cười lên, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói
Vậy có phải ngoan không?
Cô nhìn hắn
Cái tên này không biết bị gì nữa, thật kỳ lạ
Yên Bình Hằng Kiên
gen thật rồi
.

 
Chương 11: Chương 11


Hai người về đến phủ, khi vừa đi tới đại điện thì đã thấy Cửu Nhi ngồi thẫn thờ trong đó, lúc này Hoắc vương bỗng lên tiếng
Cửu Nhi, đang làm gì vậy?
Nghe thấy câu nói, cô bé nhìn ra cửa, thấy hai người cô bé liền chạy nhanh ra, vẻ mặt bỗng vui vẻ hẳn lên, cô bé chạy tới ôm chặt lấy Hoắc vương, nói
Tử Ngạo ca, huynh đi đâu vậy? Không có huynh và Ninh Vũ ở phủ chán chết đi được
Xin lỗi muội, vậy đi hôm nay là lễ hội Hoa Đăng ta và Ninh Vũ sẽ đưa muội đi, đúng như đã hứa
Được được, muội chờ ngày này mãi
Cô nghe thấy lễ hội thì không hiểu cho lắm, nhưng không nói gì, đúng lúc này Hoắc vương nói
Ninh Vũ, đệ có đói không? Muốn ăn chút gì không?
Không cần đâu, ta không đói
Nhìn thấy hai người khác trước rất nhiều, Cửu Nhi thấy hơi kỳ lạ, cô bé nhìn hai người rồi hỏi
Tử Ngạo ca, huynh với Ninh Vũ có gì đó...khác khác
Cửu Nhi, quên nói với muội, bây giờ Ninh Vũ là huynh đệ kết nghĩa với ta sau này muội nói chuyện với đệ ấy chú ý một chút
Huynh đệ kết nghĩa?
Phải
Muội cũng muốn có ca ca như Ninh Vũ
Hoắc vương nhìn cô, hai người nhìn nhau, ngay sau đó cô cúi xuống nhìn cô bé khẽ xoa đầu, nói
Vậy sau này ta sẽ ca ca của muội

Thật không? Hay quá
__________
Chiều hôm đó, hai người dẫn Cửu Nhi ra ngoài, họ đi đến nơi tổ chức hội Hoa Đăng trong thành, tới đó, khắp nơi đâu đâu cũng là người, họ vui vẻ đi trên con đường đầy ánh sáng đó.

Ba người cùng tham gia vào đoàn người đông đúc đó, lúc đi qua những chiếc đèn Hoa Đăng trên con đường, cô bỗng nhìn vào một chiếc đèn Hoa Đăng hình chú sư tử nhỏ, thấy cô nhìn vào nó mãi, Hoắc vương liền đứng lại nói
Đệ đi theo Cửu Nhi trước đi,ta ra đây có chút chuyện
Được, huynh đi nhanh nha

Cô đi theo Cửu Nhi lên phía trước, hai người đi lên một đoạn đường khá dài những Hoắc vương vẫn chưa quay lại, họ cứ đi đi mãi thì tới Hồng Lăng tửu lâu, họ đứng lại nhìn vào trong đó, cả hai tầng lầu đều là người người ngồi ngắm con đường này.

Đúng lúc này, một bàn tay khẽ chạm vào vai cô, cô quay người lại thì là Hoắc vương, trên tay hắn còn cầm chiếc đèn Hoa Đăng hình sư tử nhỏ hồi nãy,hắn đưa nó cho cô, nói
Cho đệ
Cô cầm lấy nó, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hoắc vương, cô hỏi hắn
Huynh mua nó làm gì?
Không phải đệ thích nó sao?
Ta chỉ vô tình nhìn thôi với cả nó làm ta nhớ đến thú cưng ta nuôi
Thú cưng? Đệ nuôi sư tử sao?
Phải, ta nuôi một con, nó tên là Đản Đản
Cái tên hay đó
Đúng lúc đó, Cửu Nhi nhìn thấy chiếc đèn, cô bé nhìn Hoắc vương nói
Tử Ngạo ca, của muội đâu?
Nghe thấy câu hỏi, Hoắc vương chợt nhớ ra còn có Cửu Nhi, cô bé lại nói
Có phải huynh quên mua cho muội không? Hừ, huynh chỉ nhớ đến Ninh Vũ không nhớ đến muội
Cô bé quay mặt ra nơi khác vẻ mặt đầy giận rỗi, Hoắc vương bấy giờ vẻ mặt lại khó xử, thấy vẻ mặt đó cô bật cười rồi đi đến trước mặt Cửu Nhi ngồi xuống, nói
Cửu Nhi,không phải đâu là ta bảo huynh ấy đi mua nó cho muội
Cô bé nghe thấy thì nhìn chiếc đèn đó, hỏi
Có thật vậy không?
Muội không tin ta ?
Không.


Muội tin
Cô bé cầm lấy chiếc đèn trên tay cô, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vui vẻ, thấy vậy cô và Hoắc vương mới nhẹ nhõm,cô nhìn vào tửu lâu, hỏi
Cửu Nhi, muội đói không?
Có chút chút ạ
Vậy muội muốn ăn gì?
Bây giờ muội không muốn ăn, muội muốn xem họ thả đèn
Thả đèn?
Dạ, họ thả ở con sông phía trước đó
Hoắc vương đi đến cạnh hai người, hỏi
Ninh Vũ, đệ không biết cái này à?
Cô nhìn Hoắc vương lắc đầu, thấy vậy Hoắc vương kéo lấy tay cô và Cửu Nhi đi tới con sông đó, họ lên ngồi trên một chiếc đình cạnh con sông, còn mua rata nhiều rượi và thức ăn, họ ngồi bên trên vừa uống rượi, ăn đồ ăn vừa ngắm những ngọn đèn trên con sông, những ngọn đèn nhỏ từng cái từng cái được thả xuống dưới lòng sông, những ánh sáng nhỏ đó từng chút từng chút thắp sáng cả con sông.

Cô và Hoắc vương bấy giờ đã uống rất nhiều rượi, họ đã uống hết hai vò rượu lớn, lúc này Hoắc vương nói
Tửu lượng của đệ cũng được đó
Huynh cũng vậy
Cô lại tiếp tục nhìn xuống dòng sông, vẻ mặt dần dần buồn, thấy như vậy Hoắc vương hỏi
Sao vậy?
Nhớ ca ca ta và những người anh em tốt nữa, không biết giờ họ sao rồi
Đệ yên tâm đi, họ sẽ tốt thôi
Mong là vậy
Ninh Vũ, đây là lần đầu thấy đệ nhắc tới người nhà vậy ba mẹ đệ thì sao?

Cha mẹ ta sao? Năm được 3 tuổi mẹ ta không biết đã đi đâu bỏ ta ở lại với ba, sau khi mẹ rời ông ta cứ như một người khác,điên cuồng huấn luyện ta không hề quan tâm đến cảm nghĩ của ta, chỉ có ca ca là quan tâm ta, đến năm ta 8 tuổi ông ấy cũng đi, từ đó tới bây giờ ta luôn tìm kiếm tung tích của họ mà vẫn không được gì.

Còn huynh thì sao?
Mẫu thân ta mất khi ta 7 tuổi còn phụ hoàng thì khi ta lên 13
Chúng ta không khác nhau là mấy
Không khí bấy giờ đang im lặng bỗng Cửu Nhi nói
Ninh Vũ ca, huynh có muốn thả đèn không? Huynh có thể viết mong muốn của mình vào đó rồi thả đi
Mong muốn?
Dạ
Được, ta đi mua
Cô mua hai chiếc đèn đưa cho Cửu Nhi một cái, họ viết mong muốn vào đó rồi thả xuống, sau đó thì về Hoắc vương phủ.

Chiếc đèn của họ cứ thế trôi đi, đi đến giữa dòng sông, ngay lúc đó, ở giữa dòng sông một nam nhân ánh tuấn, hắn vô tình lấy lên chiếc đèn của cô, hắn lấy mảnh giấy nhỏ bên trong nó ra, bên trong không viết gì cả, là một tờ giấy trắng, nhìn thấy dòng chữ đó nam nhân đó mỉm cười, nói
Người này cũng thú vị đấy.

Lần đầu tiên có người thả đèn mà để trắng ..

 
Chương 12: Chương 12


Một hôm nọ, lại đúng vào ngày 15 hàng tháng, cô đi ra Hồng Lăng mua rượi, lúc rời đi thì một nam nhân đụng vào cô làm những bình rượi rơi xuống đất, hắn ta nhìn thấy vậy thì liền xin lỗi, cô đứng nhìn những bình rượi trên đất không nói gì cũng không để ý đến lời xin lỗi của hắn ta, cô nhìn hắn ta, hắn ta là như một thư sinh nho nhã, lịch sự, màu mắt là màu bạch kim rất khác biệt, ngay sau đó hắn nói
Tiểu huynh đệ, ta thật sự xin lỗi hay là ta đền cho huynh bình khác
Không cần
Cô quay trở lại quầy lấy thêm hai bình nữa rồi rời đi, lúc cô chuẩn bị ra khỏi tửu lâu thì hắn lại chặn cô lại, nói
Tiểu huynh đệ, để xin lỗi ta mời huynh dùng cơm được không?
Tránh ra
Vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn hắn, nói
Ta nói ngươi tránh ra
Nói xong cô hất tay hắn ra rồi rời đi ngay, khi cô rời đi hắn ở phía sau nhìn theo bóng lưng cô nở một nụ cười ma mị.

Cô trở về phủ, mang hai bình rượi tới điện của Hoắc vương, hai người vừa uống vừa nói chuyện, lúc lỡ miệng cô đã nói ra chuyện xảy ra hồi nãy, nghe thấy cô nhắc đến nam nhân khác vẻ mặt Hoắc vương dần trở lên khó chịu, nhìn thấy vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề ngay.


Thời gian cứ thế trôi qua, đã đến gần tối, lúc này cô trở về phòng, cô vừa rời đi Hoắc vương liền cho người điều tra về nam nhân cô đã nhắc tới.

Trời rất nhanh đã tối, người Hoắc vương sai đi điều tra nam nhân đó đã về, hắn nói với Hoắc vương
Vương gia, đã điều tra rồi, hắn tên Phương Gia Thành, 23 tuổi, là một tên kỳ lạ và rất tinh thông độc dược
Phương Gia Thành, hắn ta tiếp cận Ninh Vũ vì cái gì chứ?
Hoắc vương suy nghĩ một lát rồi nói
Linh Ca, ngươi đi theo dõi hắn, nếu hắn có ý định muốn hại Ninh Vũ thì giết hân đi
Dạ
Vương gia bảo vệ tên nhóc đó, thật là hiếm có
Sau khi Linh Ca rời đi, Lưu quản gia tới tìm Hoắc vương nói
Vương gia, đã đến giờ dùng bữa
Ừ, ta biết rồi
Vương gia, người có thể đi gọi Ninh Vũ công tử không ạ? Ta gọi ngài ấy mãi nhưng không ai trả lời
Đệ ấy không trả lời?
Dạ
Được rồi, ta sẽ đi gọi đệ ấy
Nói xong Hoắc vương đi đến phòng của cô, đến nơi hắn gõ cửa mãi mà không ai trả lời, hắn đứng bên ngoài gọi rất lâu vẫn không thấy gì, lúc này hắn đang định đi vào thì một tiếng keng vang lên, là tiếng của bình hoa vỡ, nghe thấy vậy Hoắc vương lập tức đạp cửa bước vào, vừa vào trong thì thấy cô đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, nhìn thấy vậy Hoắc vương nhanh chóng đi tới ôm cô lên trên giường.

Cô nằm trên giường, vẻ mặt vẫn không khá hơn gì, những cơn thở dốc vang lên.

Đúng lúc đó, Lưu quản gia đi tới, vừa thấy ông ấy Hoắc vương liền nói
Đi mời ngự y
Lưu quản gia vừa quay người thì cô nói

Không....không muốn....đừng đi, ta không sao nghỉ một chút là khỏi thôi
Cô túm chặt lấy tay của Hoắc vương vẻ mặt vẫn vậy, thấy vậy Hoắc vương nói
Đừng bướng nữa, để ngụ y xem cho đệ
Không...không muốn, ta không muốn, đừng mời được không?
Hoắc vương nhìn vẻ mặt của cô thì mềm lòng, hắn ra lệnh cho Lưu quản gia không mời nữa, còn hắn thì ngồi xuống bên cạnh giường của cô, cô vẫn nắm chặt lấy tay của Hoắc vương rồi dần dần nhắm mắt ngủ, nhưng dù là vậy vẻ mặt của cô vẫn tỏ ra rất đau đớn.

Thời gian cứ thế trôi qua, Hoắc vương đã ngồi bên cạnh cô hai canh giờ rồi, nhìn thấy sắc mặt của cô dần tốt lên Hoắc vương mỉm cười, trong lòng cũng an tâm hơn, hắn nhìn khuân mặt của cô đầy mồ hôi thì liền đi lấy khăn tay khẽ lau mặt cho cô, sau khi lau xong vẻ mặt của cô lại trở nên sợ hãi, liên tục nói
Đừng đi..đừng bỏ ta lại một mình, cha con sợ lắm, đừng bỏ lại con
Cô nắm lấy cổ tay Hoắc vương rất chặt, nhìn thấy vẻ mặt của cô, Hoắc vương khẽ vuốt những sợi tóc trên khuân mặt cô, nói
Ta không đi, ta ở lại với đệ
__________
Sáng hôm sau, cô dậy nhìn thấy tay mình đang nắm chặt lấy tay của ai đó thì liền nhìn về sau mình, thấy Hoắc vương đang nằm bên cạnh cô, cô nhìn thấy hắn vẫn đang ngủ thì khẽ ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì Hoắc vương tỉnh lại, hắn nói
Đệ tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?
Ta ổn rồi
Không được ngồi yên đó, đợi ta một lát
Hoắc vương bước ra khỏi phòng, lúc sau hắn quay lại trên tay bê một bát canh tổ yến, Hoắc vương mang tới cạnh cô, ngồi xuống bên, nói

Ăn đi cho nóng
Cô đón lấy chén canh nhưng vừa đón lấy thì bàn tay liền run lên không có chút sức nào xém chút làm đổ bát canh, nhìn thấy vậy Hoắc vương cầm lấy chén canh, khẽ múc từng muỗng một đút cho cô, vẻ mặt rất dịu dàng, khi ăn được nửa bát thì Cửu Nhi đứng bên ngoài cửa, ló đầu vào nói
Tử Ngạo ca, huynh biết chăm sóc người khác sao? Từ trước tới giờ muội chưa từng thấy huynh chăm sóc ai mà dịu dàng như vậy
Hoắc vương nhìn cô bé, nói
Vào đây
Cô bé chạy đến chỗ hai người, rồi nhìn cô nói
Ninh Vũ ca, huynh bị sao vậy?
Không sao chỉ là chút bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏi
Vậy huynh phải nhanh chóng khoẻ lại đó

Cô ở trong phòng cả ngày trời, cơ thể cũng dần khoẻ lại, đến tối cô đã đi ra khỏi phòng, cơ thể tràn đầy sức sống..

 
Chương 13: Chương 13


Hai ngày sau đó, cô và Hoắc vương đang ở trong thư phòng, ăn điểm tâm uống trà thì Thẩm Liên bước vào, cô ta thấy cô ngồi bên cạnh Hoắc vương thì quát lớn
Ninh Vũ, ngươi chỉ là một thị vệ sao dám ngồi ngang hàng với Tử Ngạo ca
Cô và Hoắc vương thản nhiên nhìn cô ta, Hoắc vương nói
Ai cho ngươi vào đây?
Nghe thấy vậy, cô ta bước lên phía trước, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng, nói
Muội đến thăm huynh
Ra ngoài
Muội...!
Đừng có để ta nói lần thứ hai
Dựa vào đây chứ, Ninh Vũ hắn chỉ là một thị vệ vậy mà có thể ngồi ngang hàng với huynh, còn muội là biểu muội của huynh sao huynh lại....!
< Ngắt lời >
Thị vệ? Ngươi ăn nói cho cẩn thận đệ ấy bây giờ là đệ đệ của bổn vương
Đệ đệ của huynh?
Ngay lúc đó, Cửu Nhi bước vào trong, hiên ngang đi đến trước mặt của cô ta nói
Ninh Vũ bây giờ là đệ đệ kết nghĩa của Tử Ngạo ca, còn là ca ca của bổn công chúa, nếu sau này để ta thấy ngươi bắt nạt huynh ấy thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi
Cô ta nghe xong thì rất kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ

Mới có mấy ngày, hắn từ một thị vệ vậy mà lại thành huynh đệ kết bái của Tử Ngạo ca và con nhóc này, không được mình phải nói chuyện này với phụ thân
Cô ta dùng ánh mắt tức giận nhìn cô rồi quay người bỏ đi, cô ta vừa rời đi thì Cửu Nhi cười lớn,nói
Hahaa, nhìn mặt cô ta kìa buồn cười chết đi được
Thấy Cửu Nhi, Hoắc vương hỏi
Muội đến đây làm gì?
Muội đến tìm Ninh Vũ ca
Nói xong cô bé từ từ bước về phía cô, đến nơi cô bé ôm lấy cánh tay cô, nói
Ninh Vũ ca, huynh đưa muội đi chơi được không? Ở trong phủ mấy ngày nay muội sắp chán chết rồi
Cô xoa đầu cô bé, vẻ mặt dịu dàng nói
Được, ta cũng muốn Hồng Lăng mua chút rượi
Vậy thì hay quá.

Đi thôi
Cửu Nhi kéo tay cô rời đi, họ ra khỏi Hoắc vương phủ, họ rời đi chưa được một đoạn thì Hoắc vương lén đi sau họ, hắn chỉ cách họ một đoạn đường ngắn, còn cô và Cửu Nhi vẫn không biết Hoắc vương đi theo họ, họ vui chơi trên con đường tấp nập người qua lại, họ đi mãi thì đến Hồng Lăng tửu lâu, cô dẫn Cửu Nhi bước vào trong, hai người đi đến quầy lấy hai bình rượi ngon nhất ở đây rồi rời đi ngay, nhưng không được xuân xẻ, hai người ra tới cửa thì một cánh tay chặn họ lại là Phương Gia Thành, hắn nói
Lại gặp nhau rồi
Cô nhìn thấy hắn ta nhưng không hề để tâm liền bước đi nhưng hắn không để cô đi, nói
Đừng đi nhanh vậy mà, ngồi nói chuyện chút đã
Ta chả có gì nói với ngươi cả
Cô hất tay hắn ta rồi bước đi, nhưng hắn lại chặn cô lại, thấy vậy vẻ mặt cô dần trở nên khó chịu, cô liếc nhìn hắn nói
Tránh ra, trước khi ta giết ngươi
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, hắn bỏ tay ra, đúng lúc này Hoắc vương bước vào, ánh mắt đáng sợ nhìn Phương Gia Thành, nói
Tránh xa đệ ấy ra, nếu còn để ta nhìn thấy ngươi lại gần đệ ấy ta nhất định sẽ giết ngươi
Vừa nói xong thì Hoắc vương khoác vai cô kéo đi, còn Phương Gia Thành thì đứng nhìn bọn họ, mỉm cười.

Về đến phủ, Cửu Nhi liền hỏi cô
Ninh Vũ ca, ai vậy?
Không biết
Sao hắn lại chặn huynh lại chứ?
Ta không biết
Hoắc vương nói

Ban nãy đệ đinh giết hắn à?
Đúng
Đệ mà giết hắn thì đệ gặp rắc rối lớn
Ta mà sợ thì đã không làm rồi, với cả ta đâu có một mình còn có huynh mà
Hoắc vương nghe thấy thì cười lên, sau đó nói
Hai đứa về nghỉ đi, giờ cơm ta sẽ gọi
Ngay sau đó, cô và Cửu Nhi liền phòng của mình, còn Hoắc vương thì về thư phòng.

Thời gian trôi qua, giờ cơm đã đến Hoắc vương gọi hai người dậy dùng bữa, trong bữa ăn họ nói chuyện rất vui vẻ.

Gần đêm, Hoắc vương đang xử lý công chuyện thì một người bước vào, hắn ngang nhiên ngồi lên ghế trong phòng, hắn nhìn Hoắc vương nói
Không chào đón ta sao? Lâu lắm ta mới về đó vậy mà ngươi lại làm lơ ta, ta buồn quá đi
Im đi, đừng có nói ra mấy lời đó
Hắn nhìn Hoắc vương cười nhẹ rồi nói
Vẫn như vậy, thật vô tâm
Đúng lúc này, cô bước vào, nhìn thấy hắn cô có hơi kinh ngạc, vừa thấy cô Hoắc vương liền hỏi
Ninh Vũ, có chuyện gì sao?
Ta mang cho huynh chút điểm tâm
Ừ, đặt đó đi
Cô hướng ánh mắt về nam nhân đang nghiên ngang ngồi trên ghế, rồi nói
Tử Ngạo, ai đây?

Hắn là Vương Niệm, là bạn của ta

Thấy cô, Vương Niệm đứng dậy đi tới trước mặt cô,nói
Chào, làm quen chút đi
Hắn còn giơ tay ra bắt tay với cô nhưng cô hoàn toàn làm lơ, cô trực tiếp đi đến cạnh Hoắc vương,thấy vậy hắn liền nhún vai rồi cười lên, nói
Giống nhau thật đó, đều vô tâm như vậy
Im đi
Tử Ngạo không giới thiệu sao?
Đệ ấy là Ninh Vũ, là đệ đệ kết nghĩa của ta
Huynh đệ kết nghĩa? Quả nhiên thời gian ta rời đi ngươi tìm được người mới rồi
Im ngay và biến đi
Ta vừa về là tới thăm ngươi vậy mà ngươi lại đuổi ta thật là vô tình, có đúng không Ninh Vũ tiểu đệ.

Truyện Cổ Đại
Muộn rồi, Vương công tử mời về cho, bọn ta không tiễn
Hai người....Hừ, ta đi, để lại nơi này cho hai người ..

 
Chương 14: Chương 14


Trưa ngày hôm sau, Hoắc vương ra ngoài cùng Vương Niệm chỉ còn cô và Cửu Nhi trong phủ.

Khi cô đang chán nản ở trong phòng thì bỗng nhiên nhận được một phong thư, cô mở bức thư ra, bên trong viết " Ninh Vũ tiểu huynh đệ, chúng ta gặp mặt tại Hồng Lăng tửu lâu, nói về chất độc trong cơ thể ngươi ".

Nhìn thấy vậy, cô đứng dậy lập tức đi tới đó, tới nơi cô đứng bên ngoài nhìn toàn bộ tửu lâu này rồi bước vào, ngay lúc đó Hoắc vương và Vương Niệm nhìn thấy cô đứng bên ngoài tửu lâu họ không biết cô đến đây làm gì liền đi theo.

Cô bấy giờ bước vào trong, quan sát xung quanh, lúc nhìn đến tầng hai chiếc bàn gần cửa sổ thì Phương Gia Thành ngồi ở đó đang vẫy tay với cô, cô đi đến chỗ hắn rồi ngồi xuống, nói
Ngươi đã biết những gì?
Ninh Vũ tiểu huynh đệ, cứ từ từ nào, uống chút rượi đi
Không cần, vào vấn đề chính đi, đừng có dài dòng.

Nói, ngươi làm sao biết trong cơ thể ta có độc
Đoán thôi, thật ra ta muốn gọi ngươi tới đây là muốn giúp ngươi giải độc
Vừa nghe xong cô liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi, thấy vậy hắn kéo tay cô lại, nói
Nếu ngươi không tin ta thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết
Không cần phải nhắc
Ninh Vũ, ngươi không sợ Hoắc vương biết sao?
Nếu ngươi dám nói ra ta nhất định sẽ giết ngươi
Ninh Vũ, sao ngươi luôn cảnh giác với ta vậy, ta chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi

Đối với loại người như ngươi không cảnh giác với là lạ, còn ta không thiếu bạn
Ninh Vũ, khi nào nghĩ thông suốt thì tới phủ phía tây thành tìm ta
Cô hất tay ra rồi về phủ.

Bên này, Hoắc vương cùng Vương Niệm đứng một bên quan sát tất cả mọi chuyện, Hoắc vương rất tức giận nhìn Phương Gia Thành, nhìn thấy vẻ mặt đó của Hoắc vương, Vương Niệm nói
Ngươi quan tâm Ninh Vũ lắm sao?
Hoắc vương bình tĩnh lại,nhìn Vương Niệm, nói
Đệ ấy là đệ đệ của ta
Cho dù là đệ đệ của ngươi nhưng ngươi phản ứng thái quá rồi chứ, hắn chỉ nói chuyện với hắn vài câu thôi mà, ngươi phản ứng như là đang ghen vậy
Mình ghen sao?
Tử Ngạo, không lẽ như lời đồn ngươi thích nam nhân mà Ninh Vũ là người ngươi thích
Im ngay
Hoắc vương rời khỏi tửu lâu, Vương Niệm đi theo sau hắn mỉm cười.

Về đến phủ, vừa bước vào thì gặp thì gặp cô, vẻ mặt của Hoắc vương bắt đầu tức giận, thấy vậy cô nhìn Vương Niệm nhưng đổi lại hắn chỉ nhún vai rồi cười một cái không biết gì, cô lại nhìn Hoắc vương, hỏi
Sao vậy?
Đệ đi gặp Phương Gia Thành làm gì?
Phương Gia Thành là ai?
Là tên gặp đệ ở Hồng Lăng lúc nãy
Huynh theo dõi ta sao?
Ta và Vương Niệm vô tình thấy
Có chút chuyện riêng
Đúng lúc này, một tiếng kêu cứu vang lên từ phía hồ sen, nghe thấy vậy mấy người liền nhanh chóng tới đó, tới nơi thì thấy Cửu Nhi đang ở dưới đó, nhìn thấy Cửu Nhi cô không nghĩ ngợi gì lập tức nhảy xuống hồ,.

Lúc sau đưa được Cửu Nhi lên nhưng cô bé đã bất tỉnh, còn cô thì ngồi bên cạnh thở gấp gáp, cả người đều ướt sũng.

Lúc này, Lưu quản gia nhanh chóng đi tới, Hoắc vương nhìn Cửu Nhi bất tỉnh nằm trên đất thì rất tức giận, hắn nhìn Lưu quản gia, quát lớn
Mấy người trông muội ấy kiểu gì vậy?
Vừa nghe thấy câu nói Lưu quản gia cùng những người hầu trong phủ đều quỳ xuống, nói
Vương gia, xin tha mạng
Đứng hết dậy, mau đưa Cửu Nhi vào trong
Dạ
Họ đưa Cửu Nhi vào trong rồi cho mời ngụ y tới, còn cô thì vẫn ngồi ở thảm cỏ bên bờ hồ, Hoắc vương thấy toàn thân cô ướt đẫm thì liền cởi áo khoác của mình khoác vào cho cô, rồi nói

Đệ mau đi thay y phục đi, không cảm lạnh đó
Cô đứng dậy, vừa đứng lên thì thấy Hoắc vương và Vương Niệm đang chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt dần sự bất ngờ, cô nhìn theo ánh mắt họ nhìn vào ngực mình thì thấy y phục ướt đã làm lộ ngực của cô, thấy vậy cô liền lấy áo khoác che lại, Hoắc vương nói
( Bất ngờ) Ninh Vũ đệ là....nữ nhân
Cô không nói gì đi nhanh về phòng mình, thay một bộ y phục khác nhưng lần này cô không dùng vải quấn quanh ngực nữa, cô đi đến phòng của Cửu Nhi, bây giờ Hoắc vương và Vương Niệm đang ở đó, cô đi tới cạnh họ hỏi
Cửu Nhi sao rồi?
Không sao, nghỉ chút là khoẻ rồi
Vậy thì tốt
Ninh Vũ đệ thật sự là nữ nhân?
Xin lỗi, ta không cố ý giấu huynh,do các huynh hiểu lầm trước
Đúng lúc này, Cửu Nhi tỉnh dậy, thấy vậy cô liền ngồi xuống bên giường cô bé, hỏi
Muội thấy sao rồi?
Muội ổn
Cô bé nhìn thấy cơ thể cô thì rất kinh ngạc, nói
Ninh Vũ.....!
Họ biết cả rồi
Nghe thấy vậy, cô bé vui mừng ôm lấy cô, nói
Vậy tốt rồi, sau này tỷ có thể danh chính ngôn thuận làm Vương phi của Tử Ngạo ca rồi
Cô đỏ mặt, nói
Muội nói gì vậy?
Muội không nói nữa
Cửu Nhi, sao muội ngã xuống hồ vậy?
Muội không cẩn thận trượt chân xuống
Muội thật là.....!
Hoắc vương bấy giờ nói

Muội về hoàng cung đi
Nghe thấy vậy, cô bé liền nói
Tại sao chứ? Không..không chịu muội muốn ở đây
Không được
Tử Ngạo ca, muội ghét huynh, muội không về đâu muội phải ở đây với Ninh Vũ tỷ tỷ
Cô nhìn cô bé, nói
Thật ra tên ta là Ân Dương Vũ Ninh
Vũ Ninh?

Cô bé bỗng cười lên, nói
Vũ Ninh tỷ tỷ
Cô nhìn cô bé cười lên rồi nhìn Hoắc vương, nói
Cho muội ấy ở lại đi
Hoắc vương nhìn khuân mặt của cô rồi gật đầu sau đó thì rời đi ngay, còn Cửu Nhi thì vui mừng ôm lấy cô.

Bích Đào
Hóng
.

 
Chương 15: Chương 15


Ngày hôm nay, Hoắc vương dẫn cô ra ngoài, cô bây giờ không giấu thân phận nữa nhưng cô vẫn mặc y phục của nam nhân, Hoắc vương dẫn cô tới một tiệm y phục nổi tiếng trong thành, Hoắc vương chọn chọn ra mấy tấm vải chất liệu đặc biệt, nghe nói Hoắc vương tới tiệm bà chủ tiệm trực tiếp ra tiếp đón, bà ta nhìn thấy Hoắc vương thì rất vui vẻ, nói
Hoắc vương gia, hiếm khi thấy ngài đến tiệm của ta, thật vinh hạnh
Hoắc vương không quan tâm đến lời nói của bà ta, nói
Dùng những sấp vải này làm y phục cho đệ à muội ấy
Hoắc vương chỉ tay vào cô, nhìn thấy cô là nữ nhi còn được Hoắc vương tiếng tăm lừng lẫy dẫn tới, bà ta rất kinh ngạc, bà ta nhìn chằm chằm vào cô không ngớt, lúc này Hoắc vương lại nói
Nhìn gì nữa, mau đi đi
Dạ, Vị tiểu thư này, mời người theo ta
Bà chủ dẫn cô vào trong, đo số đo trên cơ thể cô để tiện may y phục.

Một lúc sau, cô bước ra, đi đến cạnh Hoắc vương, nói
Huynh cố tình dẫn ta tới đây?
Ừ, bây giờ muội là nữ nhân không thể ăn mặc như trước kia được
Ta thích y phục như vậy đỡ vướng víu
Ngay lúc đó, bà chủ tiệm bước ra, vẻ mặt vui vẻ, nói
Vương gia, hai ngày nữa ta sẽ đưa y phục đến phủ của ngài
Được

Cô nhìn bà ấy, nói
Bà chủ, đừng có diềm già quá, làm như bộ y phục của ta bây giờ là được
Nhất định sẽ khiến người hài lòng
Hai người rời khỏi đó lại đi đến Hồng Lăng tửu lâu, họ uống rượu rất lâu bên trong, lúc chuẩn bị ra về thì nghe những người dân ở đây kể về một hiện tượng siêu nhiên vào ngày 15 hai tháng trước, nghe thấy vậy cô mới nhớ ra ngày cô đến đây cũng vào ngày 15, hôm đó xảy ra hiện tượng siêu nhiên là nguyệt thực toàn phần, họ còn nói hiện tượng này có thể đưa người ta tới một thế giới khác nhưng nó chỉ xảy ra 5 năm một lần, nghe thấy vậy cô rất kinh ngạc, cô chống tay lên suy nghĩ
Nếu đúng như họ nói thì 5 năm sau khi hiện tượng nguyệt thực toàn phần xảy ra lần nữa mình có thể về nhà rồi
Hoắc vương ngồi bên cạnh gọi hai lần cô mới tỉnh, hắn nói
Về thôi
Hai người đứng dậy về phủ.

Về đến phủ Hoắc vương nói có chuyện cần phải làm liền đi về đại điện còn cô thì đi tìm Cửu Nhi, đến nơi thì thấy những người làm trong phủ đang thu dọn đồ của cô bé, thấy vậy cô hỏi
Các ngươi làm gì vậy? Sao lại dọn đồ của Cửu Nhi?
Cô bé vẻ mặt buồn rầu đi đến gần cô nói
Vũ Ninh tỷ, muội phải về hoàng cung rồi, mẫu hậu gọi muội về, sau này không biết khi nào mới được gặp lại tỷ nữa
Không sao, muội yên tâm đi, hôm nào Tử Ngạo vào cung ta sẽ nói huynh ấy dẫn ta đi thế là ta có thể thăm muội rồi
Vẻ mặt cô bé bỗng vui lên, nói
Phải ha, vậy tỷ nhớ vào thăm ta đó
Ta hứa với muội
Ngay sau đó, cô bé rời đi, cô tiễn cô bé ra cổng, cô không muốn cô bé rời đi nhưng không thể làm gì được chỉ có thể đứng nhìn xe ngựa xa dần.

Cô buồn bã đi tới điện của Hoắc vương, hắn bấy giờ đang ngồi nói chuyện với Vương Niệm, cô bước vào trong, vừa thấy cô Vương Niệm, nói
Tiểu muội muội, đến tìm Tử Ngạo sao?
Cô đi thẳng vào trong, ngồi xuống nói
Chẳng lẽ tìm ngươi
Tiểu muội muội, muội thật lạnh lùng
Cô nhìn Hoắc vương, nói
Cửu Nhi đi rồi
Ta biết, có người thông báo cho ta rồi
Tử Ngạo, hôm nào huynh vào cung có thể cho ta đi cùng được không? Ta muốn thăm Cửu Nhi

Không được
Tại sao?
Vũ Ninh chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với muội nhưng chuyện này thì không được
Huynh....Hừ
Cô đi ra kệ sách của Hoắc vương, lúc đi tới một góc cô nhìn thấy một cuốn sách hơi kỳ lạ liền lấy nó ra xem không ngờ bên trong là bản đồ chi tiết chả hoàng cũng còn được viết rất rõ ràng.

Cô nhìn Hoắc vương mỉm cười, nghĩ
Huynh không cho ta đi, ta tự vào
Mấy ngày sau, vào một buổi đêm, cô thay y phục màu đen rồi đi tới hoàng cung, cô dựa theo bản đồ biết được những chỗ nào binh lính canh gác lõng lẻo, nhưng lúc đi tới một góc tối cô không cẩn thận trượt chân gây ra tiếng động lớn, binh lính nghe thấy vậy thịt tiến lại gần đó, cô tưởng bản thân sẽ bại lộ nhưng ngay sau đó một cánh tay kéo cô vào một góc, cô quay ra nhìn thì là Hoắc vương, hắn nói
Muội gan thật dám xông vào hoàng cung, nếu bị phát hiện thì sao đây
Lúc này không biết vì sao, không khí yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào những binh lính nói với nhau có thích khách xâm nhập vào cung, lệnh lục soát toàn bộ hoàng cung, nghe thấy vậy Hoắc vương, nói
Không hay rồi, nếu cứ ở đây nhất định sẽ bị phát hiện
Vậy phải làm sao?
Theo ta
Hoắc vương dẫn cô tới một nơi khác, nơi này vẫn chưa bị lục soát, lúc này họ cứ nghĩ an toàn rồi nhưng bất ngờ một nhóm binh lính đi tới, thấy hai người hắn hét lớn
Thích khách ở đây
Thấy vậy, Hoắc vương liền kéo cô đi nhanh, binh lính đứng sau không ngừng đuổi theo còn có cả những người khác bắn tên hỗ trợ, do địch quá đông nên hỏi cũng không thể tránh được, trong lúc cô không chú ý thì một mũi tên lao đến, thấy vậy Hoắc vương lao đến đỡ mũi tên đó cho cô, mũi tên đâm xuyên qua vài phải của Hoắc vương, máu chảy xuống không ngừng, nhìn thấy vậy cô rất lo lắng, cô nhanh chóng đỡ Hoắc vương ra một góc đá to rồi nhân lúc binh lính đi qua thì nhanh chóng đưa hắn đi.

Về đến phủ, máu của Hoắc vương vẫn chảy không ngừng, thấy vậy, cô liền đứng dậy định đi mời ngự y nhưng Hoắc vương kéo lại, nói
Không được, nếu mời ngự y thì lộ mất, hoàng đế sẽ nhân cơ hội đó mà hại ta

Muội xin lỗi, tất cả tại muội
Vũ Ninh muội biết băng bó không?
Biết chút chút
Vậy được, muội làm đi
Ta?
Nhờ vào muội
Cô cắt y phục của Hoắc vương ra, nhìn thấy mũi tên đâm xuyên vai hắn cô rất lo lắng, cô cầm lấy mũi tên nói
Ta rút ra đây
Cô nhìn vẻ mặt của Hoắc vương
Phải làm gì để huynh ấy chuyển sự chú ý mới được
Cô nhìn Hoắc vương rồi bất ngờ hôn hắn, Hoắc vương cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn hưởng thụ nụ hôn đó, nhân lúc này cô rút mạnh mũi tên ra, rồi băng bó cẩn thận cho Hoắc vương, sau đó cô nhìn thấy những vết máu dính trên người Hoắc vương, cô đi lấy nước sạch và khăn lau cơ thể cho hắn, lúc lau mặt cô lúc nào cũng đỏ ửng
Thân hình thật đẹp, thật muốn sờ một cái
Cô bừng tỉnh, lắc lắc đầu
Mình nghĩ gì vậy
Lúc này Hoắc vương do mất máu quá nhiều mà ngất đi, cô liền ở cạnh chăm sóc hắn cả đêm hôm đó..

 
Chương 16: Chương 16


Hai ngày sau, Thẩm Liên tức giận đùng đùng đi tới Hoắc phủ, cô ta xông thẳng vào phòng cô tức giận nói
Ngươi quả nhiên là nữ nhân lúc đầu nghe hạ nhân nói ta còn không tin, nói ngươi tiếp cận Tử Ngạo ca có mục đích gì?
Mục đích gì là mục đích gì? Ta là muội muội kết bát của huynh ấy ở cạnh huynh ấy là đương nhiên
Ngươi!.

lập tức rời khỏi đây cho ta
Sao ta phải rời đi,chính Tử Ngạo là người mời ta ở lại đây, ngươi lấy quyền gì mà đuổi ta
Ta!
Ngươi lấy thân phận biểu muội của huynh ấy hay là cái thân phận tự phong cho mình nữ chủ nhân của phủ này
Cô không nói được câu nào chỉ tức giận nhìn cô.

Đúng lúc này Lưu quản gia bước vào, thấy ông ấy cô ta liền nói
Lưu quản gia, ông mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi
Xin lỗi Thẩm tiểu thư, Vũ Ninh tiểu thư là người của vương gia mời ở đây và cũng là muội muội kết bái của vương gia, ta và tiểu thư đều không có quyền đuổi ngài ấy đi

Ông! được lắm, các người được lắm
Cô ta tức giận nhìn cô, nói với giọng điệu mỉa mai
Hừ.

Ngươi đừng tưởng ở lại đây thì có thể quyến rũ được huynh ấy ngươi cũng chỉ là đồ chơi của huynh ấy mà thôi, ngươi nghĩ người như huynh ấy sẽ thật lòng với ngươi sao?
Đa tạ đã nhắc nhở, cho dù ta có là đồ chơi của huynh ấy đi nữa thì cũng chả sao,còn có một số người muốn làm đồ chơi của huynh ấy mà còn không có cơ hội
Ngươi dám nói như vậy?
Thẩm tiểu thư, ta không hề nói cô ta chỉ nói một số người thôi, người nói như vậy là đang tự nhận mình và cái vị trí đó
Cô ta lúc này vô cùng tức giận, cô ta lao đến giơ tay lên đánh cô nhưng bị cô nắm chặt lấy cổ tay không thể ra tay được, cô nhìn cô ta cười lên rồi dùng sức vào cổ tay cô ta, cô càng ngày dùng lực mạnh hơn, cô ta theo cơn đau đớn của cánh tay ngụy xuống đất kêu lên đau đớn, cô cúi xuống nói
Thẩm Liên, chuyện của ta và Tử Ngạo không đến lượt cô xen vào, nếu lần sau còn đến làm phiền ta thì cánh tay này ta nhất định sẽ lấy nó
Cô ta nhìn vẻ mặt cô, lộ ra sự sợ hãi, cô hất tay cô ta ra làm cô ta ngã ra đất, cô nhìn Bích Thanh nô tỳ chả Thẩm Liên, nói
Còn ngơ ra đó làm gì không biết đỡ chủ tử của ngươi dậy sao? Đường đường là con gái của Hầu gia tiếng tăm lừng lẫy, để người khác nhìn thấy bộ dạng này còn ra thể thống gì
Bích Thanh nhanh chóng đỡ Thẩm Liên rồi họ nhanh chóng rời đi, vừa bước ra khỏi phòng thì đụng vào Hoắc vương, Thẩm Liên ôm lấy cánh tay của mình rồi nhanh chóng rời đi, Hoắc vương bước vào phòng nhìn cô mỉm cười, nói
Ta mời muội ở lại khi nào vậy?
Vậy được ta đi
Vũ Ninh, đùa thôi đây là nhà muội, muội muốn làm gì ở đây đều được, có ta lo rồi
________________.

.

______
Hai ngày yên bình trôi qua, đến ngày thứ ba cô bỗng nhận được một thiệp mời của Thẩm Liên gửi tới, bên trong ghi < Mời dự buổi tiệc được tổ chức tại Hầu phủ>
Hoắc vương cũng nhân được thiệp, một lúc sau, những y phục cô Hoắc vương đặt cho cô được mang tới, cô nhìn những y phục này không mấy hứng thú, cô mang chúng vào trong rồi chọn lấy một bộ y phục màu xám, cô khoác lên người vẻ mặt dễ chịu nói
Hợp ý mình thật
Cô bước ra, Hoắc vương nhìn cô không nói gì, thấy vậy cô hỏi

Huynh làm gì mà nhìn ta dữ vậy?
Muội rất hợp với y phục này
Ừ, thích chúng
Hoắc vương cùng cô cùng nhau tới đó hai người đi cùng một chiếc xe ngựa, khi tới nơi, hai người cùng nhau vào trong, vừa vào trong mấy vị quan viên cùng Hạc vương( Lãnh Tử Minh là nhị ca của Hoắc vương) đi tới kéo Hoắc vương ra chỗ khác, còn cô thì đi ra một nơi khác, cô đi dạo quanh nơi này hầu như không ai để ý đến cô, nhưng ngay sau đó Thẩm Liên cùng mấy vị tiểu thư nhà quan viên khác đi tới, họ tỏ ra rất thân thiết với cô, họ kéo cô gần hồ sen, Thẩm Liên nói
Vũ Ninh ngươi xem kìa hồ sen thật đẹp
Cô đứng nhìn những bông sen dưới hồ, nhưng lúc cô đang nhìn chăm chú thì Thẩm Liên liền đứng ra sau cô, cô ta giơ bàn tay ra như muốn đẩy cô xuống hồ, mới bắt đầu cô đã phát hiện ra, cô liếc mắt nhìn cô ta rồi để ta tới gần, cô ta dùng lực đẩy thật mạnh nhưng cô liền tránh qua một bên, còn Thẩm Liên thì không kịp dừng rơi xuống hồ sen, tiếng kêu cứu của cô ta vang khắp cả Hầu phủ, mọi người đều tập trung rà đó, Hầu gia vừa đến thì ông ta cho người đưa Thẩm Liên lên, ông ta tức giận, nói
Ngươi muốn làm ta tức chết sao? Thật là mất mặt
Thẩm Liên liền khóc lên rồi chỉ tay vào cô, nói
Cha người phải làm chủ cho con,là Vũ Ninh cô ấy đẩy con xuống hồ
Ông ta nhìn cô, nói
Vị tiểu thư này, sao lại muốn hại nữ nhi của ta?
Ta hại cô ta?
Thẩm Liên vừa khóc vừa nói
Vũ Ninh, ta biết cô không thích ta nhưng mà cô không cần phải làm vậy chứ?
Cô nhìn cô ta cười khểnh, nói
Đúng là ta không thích cô nhưng ở đây nhiều người như vậy sao cô lại cho là rằng là ta làm vậy? Cô có mắt sau lưng sao?
Ta! tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng

Cô nhìn một lượt bọn họ nhưng bọn họ chỉ im lặng như vậy thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận là cô làm, cô cười lên, cô đi đến cạnh Thẩm Liên rồi dùng lực thật mạnh đẩy cô ta xuống hồ, nhìn thấy vậy mọi người rất kinh ngạc, cô chuẩn bị bước thì nói
Đây mới là ta đẩy
Cô bước được mấy bước thì Hầu gia cho người bao vây cô, cô nhìn bọn chúng nói
Ông nghĩ với đám người này có thể ngăn được ta sao?
Cô định động thủ thì Hoắc vương cùng Hạc vương đi tới, Hoắc vương đi đến bên cạnh cô, nói
Cách đối xử với khách của Hầu phủ thật đặc biệt làm ta mở rộng tầm mắt
Tử Ngạo, cô ta hại biểu muội của con đó
Thì sao? Vũ Ninh là muội muội kết nghĩa của ta, ngoài ra chỉ có Cửu Nhi là muội muội ngoài ra không có muội muội nào cả.

Thẩm Liên sau này tránh xa bọn ta nếu còn dám đến phủ của ta còn tự cho mình là nữ chủ nhân thì ta sẽ không tha cho ngươi
Nói xong Hoắc vương dẫn cô rời khỏi đó, bên trong tất cả mọi người đều rất kinh ngạc họ cũng không ngờ Hoắc vương lại bảo vệ một nữ nhân.

.

 
Chương 17: Chương 17


Hôm sau, Lãnh Tử Thâm lại triệu Hoắc vương vào cung, Hoắc vương không muốn vào cung nhưng không còn cách nào, tới nơi, Hoắc vương hỏi
Hoàng huynh, có chuyện gì sao?
Tam đệ, ta nghe Tử Minh nói đệ dẫn một nữ nhân tham gia buổi tiệc của Hầu phủ, là thật sao?
Phải
Ta thật là tò mò người trước nay không hứng thứ với nữ nhân như đệ lại dẫn một nữ nhân tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy, hay là đệ dẫn nữ nhân đó tới cho ta xem mặt được không?
Hoàng huynh, nếu chỉ vì chuyện này thì đệ không xóa gì để nói, đệ xin phép
Khoan, Tam đệ, nữ nhân này rata quan trọng với đệ nhỉ?
Hoắc vương vẻ mặt khó chịu nhìn Lãnh Tử Thâm, nói
Hoàng huynh, tốt nhất huynh đừng có động vào muội ấy nếu không đừng có trách ta không nể tình huynh đệ
Nói xong Hoắc vương rời đi, hắn đi thẳng về phủ, hắn về đến thì liền đi tìm cô nhưng không thấy đâu, hân đi tìm Lưu quản gia hỏi về cô,Lưu quản gia nói
Vũ Ninh cô nương ra ngoài đi dạo rồi ạ
Hoắc vương nghe thấy vậy thì cũng yên tâm.


Còn Lãnh Tử Thâm, khi Hoắc vương vừa rời đi thì hắn liền cải trang ra khỏi cung, hắn ra khỏi thành đi tới khu rừng ngoài thành, mà trùng hợp cô cũng đang ở trong khu rừng đó, cô đi dạo sâu vào trong rừng nhưng lúc quay về thì gặp Lãnh Tử Thâm, nhìn thấy cô hắn tỏ ra vô hại, vui tươi chào hỏi nhưng cô không quan tâm, lúc này hắn nói
Tiểu công nương, cho hỏi đây là đâu vậy?
Khu rừng ngoài thành
Xin lỗi nhưng ta không biết đường ra cô nương có thể dẫn ta ra khỏi đây không?
Cô nhìn hắn không nói gì cô bước đi hắn liền đi theo sau, cô đi một bước hắn cũng bước một bước, đi dần dần hai người tới một rừng trúc, đúng lúc đó bỗng một con sư tử lao tới, mà không biết vì sao nó chỉ tấn công Lãnh Tử Thâm, cô đứng ngay bên cạnh nhưng nó không hề tấn công cô,Lãnh Tử Thâm giao đấu với nó một thời gian, hắn cũng bị nó làm bị thương ở cánh ta, cô nhìn thấy vậy cũng không quan tâm, cô bước đi nhưng đúng lúc đó một hương thơm bỗng tỏa ra, con sư tử đang tấn công Lãnh Tử Thâm bỗng chuyển sang cô, cô quay người, đứng lại nhìn nó vẻ mặt vẫn rata bình tĩnh, con sư tử lao như điên đến cô nó nhảy lên nhào vào cô nhưng lúc nó gần tới cô lấy cây súng trong người ra bắn một viên giữa đầu nó làm nó chết ngay tại chỗ, xong cô vô tình rời đi.

Cô vừa rời đi Lãnh Tử Thâm nở ra nụ cười nham hiểm, ngay sau đó một người trên cao nhảy xuống, hắn đi đến bên cạnh Lãnh Tử Thâm, nói
Chủ nhân, cô ta thật không đơn giản
Ha.

Kế hoạch lần này đúng là không uổng phí
Chủ nhân, có cần thuộc hạ trừ khử cô ta không?
Không được ngược lại ngươi phải bảo vệ cô ta, nữ nhân này ta nhất định phải có được
Về đến phủ, cô bước vào phòng thì thấy Hoắc vương ở trong phòng mình, hắn hỏi cô
Muội đi dạo ở đâu vậy?
Khu rừng ngoài thành
Hoắc vương vẻ mặt khoa chịu cũng có lo lắng, nghĩ
Lãnh Tử Thâm có thể dùng muội ấy để uy hiếp mình, không được không thể để muội ấy gặp nguy hiểm được, tuyệt đối không được
Hoắc vương không nói gì rời khỏi phòng cô, hắn về phủ, đúng lúc đó Linh Ca bước vào, hắn nói
Vương gia, hôm nay ở khu rừng ngoài thành Vũ Ninh cô nương đã gặp Lãnh Tử Thâm
Cái gì? Sao hắn lại ở đấy được, không thể nào là trùng hợp
Vương gia, không lẽ hắn cho người theo dõi cô ấy
Có khả năng nhưng người này đến ngươi cũng không phát hiện ra thì nhất định không tầm thường, Linh Ca ngươi phái người đi điều tra đi nếu thật sự có thì trư khử hắn đi, còn nữa, ngươi vẫn phải theo bảo vệ muội ấy nếu muội ấy có mệnh hệ gì ngươi cũng đừng về đây nữa

Dạ, vương gia
Sau khi Linh Ca rời đi, Hoắc vương lòng đầy lo lắng ngồi suy nghĩ có nên nói cho cô về Lãnh Tử Thâm hay không? Một lúc sau, Hoắc vương tới tìm cô, vào trong Hoắc vương cứ ngập ngùng không nói, thấy vậy cô không hiểu, cô nhìn hắn rồi hỏi
Huynh sao vậy? Muốn nói gì sao?
Ta.

.


Huynh muốn nói gì thì nói đi, cứ ngập ngừng như vậy làm gì?
Vũ Ninh, hôm nay muội!.


Ta làm sao?
Muội có phải gặp một người ở khu rừng ngoài thành không?
Nghe thấy vậy cô kinh ngạc, cô nhìn Hoắc vương nói
Sao huynh biết được? Huynh cho người giám sát ta

Vũ Ninh, muội nghe ta nói
Cô tức giận nói
Ta ghét nhất bị người khác giám sát, huynh, ta không ngờ huynh lại làm vậy
Vũ Ninh, nghe ta giải thích
Ra ngoài
Cô đuổi Hoắc vương ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại, cho dù Hoắc vương có gọi thế nào cô cũng không mở,Hoắc vương ở bên ngoài vẻ mặt buồn rầu nói
Vũ Ninh, hôm nay người muội gặp là Hoàng huynh của ta Lãnh Tử Thâm, hắn tiếp cận muội nhất định có ý đồ gì đó, hắn không phải là người đơn giản đâu vậy nên sau này muội gặp hắn thì nên tránh xa ra.

Vũ Ninh ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi
Nói xong hắn buồn bã rời đi.

.

 
Chương 18: Chương 18


Đến tối, cô đi đến điện của Hoắc vương, vừa bước vào thì thấy Hoắc vương đang nằm ở bàn, khắp người toàn mùi rượi, cô đi đến gần hỏi
Huynh đang làm cái gì vậy hả?
Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nói
Vũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồi
Cô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nói
Ta không giận huynh
Vậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không?
Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nói
Ta xin lỗi
Sáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì.

Một lúc sau, Hoắc vương nói
Vũ Ninh chuyện tối qua, ta!.



Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynh
Tại sao?
Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâu
Nghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi.

Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nói
Muội ấy từ chối ta, tại sao?
Ai? Vũ Ninh hả?

Tử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô ta
Ta thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh ta
Hoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi cô
Cô từ chối Tử Ngạo sao?
Phải
Cô không thích hắn sao?
Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nói
Chính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấy
Ngươi nói vậy là có ý gì?
Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổ
Vương Niệm thở dài, nói
Ta không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thận
Ta không thể
Ta chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hận
Nói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nói

Ta xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơn
Tử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốt
Cô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi.

Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nói
Ra đây, không thì đừng trách ta
Một nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắn
Tử Ngạo phái ngươi đi theo ta?
Dạ, thuộc hạ tên Tửu Quân
Ngươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươi
Nói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏi
Có chuyện gì?
Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồi
Hoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nói
Sao ngươi không đi theo muội ấy?
Cô ấy không cho thuộc hạ đi theo
Hoắc vương nhìn lên phía trước nói

Huy động tất cả các mật thám tìm muội ấy
Hoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nói
Ta không muốn ăn mang đi đi
Vương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho người
Hoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nói
Muội đang ở đâu
Cô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nói
Vũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây?
Từ giờ về sau ta sẽ ở đây
Vũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia sao
Im đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khác
Hắn cười lên nói
Đương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư .

 
Chương 19: Chương 19


Cô ở trong phủ của Phương Gia Thành không hề bước chân ra khỏi phủ nửa bước trong 10 ngày liền , ngày hôm nay, cô đang ngồi trên cây cầu trong phủ nhìn xuống dòng nước thì Phương Gia Thành đi tới trên tay hắn cầm một đĩa điểm tâm, hắn tới gần cô nói
Hoắc vương đang cho người tìm cô khắp kinh thành đó cô thật sự không về sao?
Đuổi ta rồi sao?
Đừng hiểu lầm ý ta
Cô lấy điểm tâm trong tay hắn ăn một cách ngon lành, lúc đó hắn cười lên nói
Không sợ ta bỏ độc sao?
Ngươi dám sao?
Hắn cười lớn lên nói
Vũ Ninh ngươi thật thú vị làm bạn với ngươi đúng là không tồi
Cô cười nhẹ không nói gì.

Đến tối, không khí trong phủ đang yên lặng bỗng một tiếng động mạnh phát ra từ cửa phủ, nghe thấy tiếng động cô và Phương Gia Thành đi ra xem, vừa đi được một đoạn thì gặp Vương Niệm và Hoắc vương cùng rất nhiều người, vừa nhìn thấy cô Hoắc vương lao tới ôm chặt lấy, cô không hề phản kháng đứng yên ở đó, Hoắc vương nói
Vũ Ninh cuối cùng cũng tìm được muội rồi
Cô đẩy Hoắc vương ra, vẻ mặt kiên định, nói
Huynh về đi
Cô quay người đi vào trong nhưng chưa đi được máy bước thì bỗng ngã gục xuống đất, nhìn thấy vậy Hoắc vương nhanh chóng đi tới đỡ cô dậy, hỏi

Muội sao rồi?
Cô ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớn, Hoắc vương tức giận nhìn Phương Gia Thành, hỏi
Ngươi đã làm gì muội ấy?
Tử! Ngạo,không! liên quan tới! hắn
Cô vẻ mặt càng ngày càng khó coi và dần ngất đi, nhìn thấy vậy Hoắc vương ôm cô lên chuẩn bị về phủ thì Phương Gia Thành ngăn lại, nói
Đưa cô ấy vào trong kia đi, ta biết y thuật, để ta xem cô ấy
Hoắc vương nhìn khuân mặt đau đớn của cô thì nghe theo hắn đưa cô vào trong, hắn đặt nhẹ cô lên giường, Phương Gia Thành ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho cô, vẻ mặt hắn đang điềm tĩnh bỗng trở nên kinh ngạc, hắn bỏ tay ra rồi nhìn Hoắc vương, Hoắc vương liền hỏi
Muội ấy sao rồi?
Tạm thời không sao, một chút nữa sẽ hết đau thôi, nhưng!.


Nhưng sao?
Trong cơ thể cô ấy có một chất độc cực mạnh, theo như bây giờ nó đã ở trong cơ thể cô ấy rất lâu rồi vào một thời nhất định nào đó sẽ phát tác khiến cô ấy đau thấu tâm can
Nghe xong câu nói, mọi người rất kinh ngạc,Vương Niệm nhìn cô, nghĩ
Cô ta rời xa Tử Ngạo là vì lý do này
Hoắc vương hỏi
Có cách nào cứu muội ấy không?
Không có nhưng ta sẽ cố gắng tìm cách giải độc cho cô ấy
Sao ngươi tốt muội ấy vậy?
Là bạn ta giúp cô ấy là chuyện đương nhiên, nhưng ta phải công nhận cô ấy thật kiên cường, một loại độc mạnh như vậy ở trong cơ thể trong thời gian dài vậy mà cô ấy có thể chịu đựng được nó.

Ngươi đưa cô ấy về đi có tiến chiển gì ta sẽ tới tìm các người
Hoắc vương đưa cô về phủ, tự mình chăm sóc cô, Vương Niệm cũng rất kinh ngạc khi thấy một người lúc nào cũng lạnh như băng vậy mà lại tỉ mỉ chăm sóc một cô gái hắn chỉ quen một thời gian ngắn.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy nhìn thấy Hoắc vương nằm ngủ bên cạnh giường mình, cô khẽ chạm vào khuân mặt đó, vừa chạm vào thì Hoắc vương tỉnh dậy, cô nói
Xin lỗi làm huynh tỉnh giấc rồi
Không sao, muội thấy người thế nào rồi
Ta ổn, huynh chăm sóc ta cả đêm rồi mau đi nghỉ đi
Ta không sao.


Vũ Ninh ta biết chất độc trong cơ thể muội rồi, nó là lý do muội rời xa ta phải không?
Ta!.


Muội yên tâm đi, Phương Gia Thành đang tìm cách chữa trị cho muội
Ta biết rồi
Cô đứng dậy đi ra cửa nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nói
Ta không biết ta có thể nhìn ánh sáng này bao lâu nữa
Hoắc vương đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói
Thời gian có ngắn đi nữa ta vẫn đi cùng muội

Đến trưa, Vương Niệm cùng Vương Gia Thành tới phủ tìm cô, ở tập trung ở đại điện của Hoắc vương, một lúc sau, cô cùng Hoắc vương tới đó, vừa vào ngồi xuống thì Phương Gia Thành hỏi
Cô nói cho ta biết chất độc trong cơ thể cô từ đâu mà có?
Ta cũng không biết hình như từ khi sinh ra thì đã có rồi
Từ khi sinh?
Ta khi nhận thức được thì nó đã ở trong người rồi
Cô chịu đau đớn từ khi sinh ra sao?
Lạ lắm sao?
Cô thật là kiên cường
Ở chỗ của tôi nếu không kiên cường thì tôi đã chết từ lâu rồi

Cô ở đâu?
Một thế giới hoàn toàn khác xa so với ở đây
Vũ Ninh, cô cho ta một chút máu của cô được không?
Ngươi lấy làm gì?
Ta thử xem chất độc của cô
Được
Phương Gia Thành đưa cho cô một chiếc bình nhỏ,cô lấy nó rồi lấy con dao trong người cắt đầu ngón tay của mình, nhỏ từng giọt máu vào trong chiếc bình nhỏ, vết thương vừa cắt ra thì một mùi hương lan ra, một hương thơm ngào ngạt bay khắp căn phòng, Phương Gia Thành hỏi
Mùi gì vậy? Thơm quá
Cô cười nhẹ rồi đưa bình máu cho Phương Gia Thành, vừa cầm vào mùi hương lan ra từ chiếc bình đó, hắn kinh ngạc nhìn cô nói
Mùi hương phát ra từ máu của cô
Đúng, ngươi thử lấy một ít bỏ vào cái cây bên cạnh ngươi xem
Hắn nghe theo cô nhỏ một giọt máu vào cái cây đó lập tức nó liền khô héo và chết đi, mọi người nhìn thấy thì kinh ngạc, cô nói
Chất độc này nó khiến ta đau đớn nhưng nó cũng có tác dụng, nó có thể khiến ta miễn nhiễm với tất các loại độc và máu của ta là một loại độc cực mạnh có thể lấy mạng ai bất cứ khi bị dính phải .

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom