Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 20: Chương 20


Hai ngày trôi qua, Phương Gia Thành lại tới vương phủ, hắn đến tìm cô, gặp mặt, hắn lấy trong người ra một loại thuốc nhỏ rồi nói
Những tháng sau này, khi chất độc phát tác thì uống một viên
Đây là gì?
Thuốc ta điều chế cho cô, nó sẽ giúp cô giảm bớt cơn đau
Đa tạ
Cô là bạn của ta không cần khách sáo
Cô nhìn hắn nở nụ cười, nói
Bạn bè? Đúng ngươi là bạn của ta Phương Gia Thành
Hắn ngơ ngác nhìn cô rồi nói
Vậy là trước cô không coi ta là bạn sao?
Phương Gia Thành, người có thể khiến Âu Dương Vũ Ninh này coi là bạn khó lắm đấy
Được được, ngươi đúng
Hắn quay người rời đi.

Sau khi hắn rời đi cô nhìn bình thuốc trên tay mỉm cười
Người bạn này cũng không tồi,Phương Gia Thành ta sẽ thử tin ngươi nhưng nếu ngươi dám hại ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi
Một lúc sau, Hoắc vương đi tới, hắn thấy bình thuốc trên tay cô thì hỏi
Vũ Ninh, muội cầm gì vậy?
Phương Gia Thành điều chế cho ta, nó có thể giúp ta giảm bớt đau đớn mỗi khi độc phát tác
Ra là vậy
Huynh tìm ta có chuyện gì sao?
Ta muốn tới hỏi muội xem muội muốn đi đâu không thì ta đưa muội đi
Vẻ mặt bình thản của cô nhìn Hoắc vương, nói

Ta không đi đâu, ta không thích ồn ào
Đúng lúc này, một tiếng bước chân nhanh chóng tiến tới gần chỗ hai người, ngay sau đó một khuân mặt ló ra từ sau cánh cửa, cất tiếng
Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ
Hai người kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, cô ngơ ngác nói
Cửu Nhi, muội, sao muội!
Cô bé bước nhanh vào ôm lấy cô, nói
Muội xin mẫu hậu mãi người mới cho muội đi đó, muội nhớ hai người lắm
Cô mỉm cười, nói
Ta cũng nhớ muội
Cô bé ngay lập tức buông cô ra, vẻ mặt bỗng trở lên giận dỗi nói
Nhớ muội sao không vào cung thăm muội
Cô ngại ngùng nhìn cô bé nói
Thật ra ta cũng vào thăm muội rồi nhưng gặp phải chút chuyện nên không vào được
Muội không muốn biết
Hoắc vương nói
Cửu Nhi đừng làm loạn nữa, sức khoẻ của Vũ Ninh không được tốt lắm
Cô bé bỗng hiện ra sự lo lắng, hỏi cô
Vũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy?
Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói
Chút bệnh vặt thôi.

Cửu Nhi để đền bù ta đưa muội đi chơi, được không?
Được ạ
Hoắc vương nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy cô nói
Không sao đâu
Họ ra khỏi phủ, đi chơi khắp kinh thành, họ rất vui vẻ, lúc mệt thì vào một quán trọ gần đó nghỉ chân, vào trong ngồi vào bàn, Hoắc vương nói
Muội ở đây đợi ta một lát, ta và Cửu nhi ra đây có chút việc
Được
Hoắc vương kéo Cửu Nhi ra ngoài, hai người họ đi tới một tiệm ngọc quý cách đó không xa, vào trong Cửu Nhi liền hỏi
Tử Ngạo ca, huynh đưa muội tới đây làm gì?
Hoắc vương nhìn những miếng ngọc đẹp đẽ ở đó,thấy vậy Cửu Nhi liền hỏi
Huynh muốn mua ngọc làm gì?
Tặng cho Vũ Ninh
Vừa thấy Hoắc vương, ông ta đi vào, ngay sau đó thì mang theo một gỗ, mở nó ra bên trong là hai miếng ngọc bội rất đẹp, ông ta nói
Khách quan, hai miếng ngọc của ngài đặt đây ạ, chúng còn có thể phát sáng trong bóng tối nữa ạ, đôi ngọc này được làm riêng nên chỉ có một đôi này thôi ạ
Hoắc vương nhìn thấy chúng thì rất thích, nói
Ta rất thích
Hoắc vương đưa tiền cho ông ta rồi dẫn Cửu Nhi rời đi, trên đường về Hoắc vương liên tục nhìn hai miếng ngọc này, thấy vậy Cửu Nhi hỏi
Tử Ngạo ca, huynh nhìn chúng rất lâu rồi đó
Cửu Nhi muội nói xem Vũ Ninh sẽ thích sao?
Ta tin tỷ ấy sẽ thích, chỉ là đồ huynh tặng thì chắc chắn sẽ thích

Huynh còn mua ngọc đôi nữa, không lẽ huynh thích!
Ta thích Vũ Ninh
Cửu Nhi ngơ ngác nhưng sau đó lại nở nụ cười tươi, nói
Biết ngay mà, tỷ ấy thích huynh lâu rồi
Hoắc vương cười lên rồi hai người đi về quán trọ.

Ở quán trọ lúc này, cô vừa đứng lên định mua ít rượi thì vô tình đụng phải một cô nương, làm cô ta ngã xuống, cô ta nhanh chóng đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô, nói
Ngươi! dám làm ngã bổn tiểu thư, muốn chết sao?
Xin lỗi
Xin lỗi mà xong sao? Người đâu bắt lấy cô ta
Nhanh chóng có 4-5 người lao tới, cô nhìn họ xung quanh mình khuân mặt không biến sắc, lúc này cô ta lại nói
Dám động vào Ôn Tĩnh ta, chán sống mà
Cô ta đứng mặt liên tục nói những lời lẽ không hay, cô nói
Tránh ra, ta đã xin lỗi rồi, đứng có ép người quá đáng
Thì sao? Bổn tiểu thư thích vậy đấy, người đâu móc mắt cô ta cho ta, ta ghét ngươi nhìn ta như vậy
Bọn chúng lao vào nhưng ngay sau đó thì đứng lại, bọn chúng nhìn vào tay cô, cô đang dùng cây súng hướng thẳng vào đầu Ôn Tĩnh, cô ta nói
Ngươi muốn làm gì?
Đứng có động đậy, nếu bước thêm một bước ta sẽ bắn ngươi
Cô ta nghe thì sợ hãi, cô ta ra lệnh cho những người khác ra xa một chút rồi nói
Ta không động vào ngươi nữa, thả ta ra
Cô cất cây súng đi, nói
Tốt nhất đừng có động vào ta, không mong có lầm sau đâu
Cô thả cô ta ra, nhưng cô ra vừa thoát ra thì lại hạ lệnh cho những thuộc hạ của mình bắt cô, cô nói
Chán sống
Đúng lúc này, Hoắc vương và Cửu Nhi bước vào, họ đi tới bên cạnh cô, Cửu Nhi tức giận nói
Dám động vào tỷ ấy, ta chém đầu cả nhà các người
Cô ta nhìn thấy hai người thì kinh ngạc, nói
Hoắc vương gia, Tiểu công chúa
Hoắc vương lạnh lùng, nói

Cút
Cô ta sợ hãi rời đi.

Cô ta vừa rời đi, thì Hoắc vương liền nở nụ cười dụi dàng với cô, hắn đưa miếng ngọc bội trong hộp gỗ cho cô, nói
Tặng muội
Cô ngơ ngác nhìn hắn, rồi nhận lấy nó, nói
Đa tạ huynh
Cửu Nhi thấy trong hộp có một miếng thì nói
Ca, sao chỉ có một miếng vậy, miếng nữa đâu
Hoắc vương ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, nói
Trên người ta, ta và muội mỗi người một miếng
Cô mỉm cười, nói
Được
Cô nhìn miếng ngọc, hỏi
Được đặt làm riêng sao? Hoa văn thật đặc biệt
Ta mới đặt mấy ngày trước, nó là ta nghĩ ra
Cô kinh ngạc nhìn hắn nói
Đẹp lắm, ta rất thích
Cửu Nhi, nói
Tử Ngạo nói miếng ngọc này tặng cho vương phi chả huynh ấy đó
Cô không nói gì im lặng nhìn miếng ngọc , lúc đó Hoắc vương nói
Nhiều chuyện quá, về phủ thôi .

 
Chương 21: Chương 21


Một thời gian sau, cô cảm thấy có chút ngột ngạt nên.

ra ngoài phố đi dạo, khi đang thẫn thờ đi trên con đường thì lại nghe thấy giọng nói đó, là Ôn Tĩnh cô ta đang tức giận mắng chửi những người bán hàng ven đường vì đã làm bẩn y phục của cô ta.

Bất chợt cô ta thấy cô ở gần đó thì liền nở ra nụ cười ác độc rồi dẫn theo người đi đến chỗ cô đứng, cô ta dùng giọng điệu giễu cợt nhìn cô và nói
Lại gặp mặt rồi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Để ta xem lần này ai có thể giúp ngươi
Cô dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, nói
Bài học lần trước vẫn không khiến ngươi tỉnh ngộ nhỉ?
Bỗng sự tức giận hiện lên khuân mặt cô ta, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cô, quát lớn

Ngươi đắc ý cái gì chứ? Lần đó không phải Hoắc vương gia và Tiểu công chúa giúp ngươi, ngươi nghĩ còn cơ hội ở đây ra oai sao? Lần này bất kể ai dám giúp ngươi ta đều móc mắt kẻ đó
Cô nhíu mày, nói
Ngu xuẩn
Cô ta tức giận, sai mấy người đi sau cô ta đến bao vây cô, nhìn thấy cô bị bọn họ bắt nạt nhưng không một ai dám lên tiếng, họ lép lại một góc vẻ mặt đầy sự thương hại nhìn cô trong đám người đó.

Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn những người bao vây mình, nở ra nụ cười đáng sợ, cô rút cây súng trong người ra từng viên từng viên bắn vào giữa đầu bọn chúng, một viên là một mạng người, 10 viên đạn trong cây súng cũng trùng khớp với số người đi theo Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh nhìn những thi thể xung quanh, máu chảy khắp nơi, cô ta sợ hãi, nhưng vừa lùi được hai bước không biết lúc nào cô đã đứng trước mặt cô ta, chĩa nòng súng vào đầu cô ta lạnh lùng nói
Kẻ dám động vào ta trước nay đều có một kết cục "Chết "
Cô ta run rẩy không dám bước thêm bước nào, cô đi chuyển ngón tay chuẩn bị bóp cò thì một bàn tay nắm lấy cây súng của cô, cô quay sang nhìn thì là Hoắc vương, hắn nhẹ nhàng hạ cây súng trong tay cô xuống, rồi nói
Tha cho cô ta đi
Cô dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào Hoắc vương rồi cũng cất cây súng đi, Hoắc vương bấy giờ vẻ mặt hiền hoà nhìn cô nhưng ngay sau đó chuyển sang nhìn Ôn Tĩnh sắc mặt khiến ngươi khác sợ hãi, nói
Dám động vào người của bổn vương ngươi thấy ngươi sống lâu quá rồi phải không?
Cô ta run rẩy cúi thấp người xuống, nói
Vương gia tha mạng, thần nữ không dám nữa
Nếu không nể tình cha ngươi ta đã băm ngươi ra làm trăm mảnh rồi
Dạ, dạ
Biến
Cô ta chạy thật nhanh đi, đi được một đoạn thì lại quy lại, liếc nhìn cô nói nhỏ
Chuyện này chưa xong đâu, mối nhục này ta phải khiến ngươi chịu gấp bội
Quay lại chỗ cô, cô nói
Sao huynh lại ngăn cản ta? Hay là huynh....có ý gì với cô ta?
Làm sao có thể chứ, người ta quan tâm chỉ có muội thôi, duy nhất muội,ta sẽ không để ai làm hại tới muội
Cô nở nụ cười hạnh phúc, nói

Về thôi
Hai người về đến phủ, cùng đến thư phòng của Hoắc vương, vừa vào trong, ngồi xuống thì cô liền hỏi
Cô ta là vậy?
Cô ta là Ôn Tĩnh, con gái của Ôn Thuận là trọng thần trong triều, sau này muội sau này phải cẩn thận vơi họ
Biết cô ta sẽ hại ta sao không để ta giết cô ta?
Ta sợ muội gặp rắc rối thôi, cô ta thì dễ đối phó nhưng cha cô ta Ôn Thuận thì khác, ông ta giống Nhuế con cáo già rất khó đối phó
Ta nói rồi, ta sợ thì đã không làm, trên đời này chưa chuyện gì Âu Dương Vũ Ninh này chưa dám làm
Rồi rồi muội thì không sợ gì rồi
Đương nhiên, ở thế giới của ta chỉ cần nghe thấy tên ta bọn họ đều không ai dám mở lời
Muội ở đó rốt cuộc làm cái gì vậy?
Buôn bán vũ khí
Hả?
Thật ra thì không cần ta động tay vào, mọi chuyện đều có cấp dưới làm cho, ta là chủ của họ
Vũ Ninh của ta thật tài giỏi
Cô cười lên nhưng bỗng dưng lại vụt tắt, ánh mắt dàn dần buồn, cô đứng dậy đi ra cửa dựa vào cánh cửa nhìn ra bên ngoài, nói
Nhắc lại thì lại thấy nhớ họ
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, rồi khẽ ôm cô vào lòng, lồng ngực ấm áp đó khiến cô cảm thấy dễ chịu, Hoắc vương nói
Đây là nhà của muội, ta là người nhà của muội,mãi mãi không bao giờ rời xa muội

Một câu an ủi không hay lắm nhưng khiến cô rất dễ chịu, cô nhìn Hoắc vương hai người bốn mắt nhìn nhau, hai người chìm đắm trong ánh mắt của đối phương, khuân mặt dần dần tiến lại vào nhau, khoảng khắp môi chạm môi, hai người chìm đắm vào nụ hôn đó, sự ngọt ngào của tình yêu dâng trào khắp thư phòng.

Một lúc sau, Hoắc vương ôm cô hai người hướng về ánh sáng bên ngoài, ánh mắt kiên định, Hoắc vương nói
Dù xảy ra chuyện gì trong tương lai đi nữa, đều có ta đi cùng với muội
Cô cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Hoắc vương, cô không nói gì nhìn thẳng vào Hoắc vương gật đầu một cái.

Bích Đào
Hiện đại

~♥~Nhĩ Kiều ????????????
Cảm động quá tg ơi
.

 
Chương 22: Chương 22


Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt lên.

Một ngày nọ, vào một buổi đêm ngày nọ, cô một mình đi đến đồng cỏ đó, nơi cô đặt chân đầu tiên khi tới đây, cô ngồi dưới gốc cây gần đó ngắm nhìn cảnh vật sôi động trước mắt mình, một lúc sau cô lên nhìn lên bầu trời đâu sao kia thì hai bóng đen từ trên đó rơi nhanh xuống người cô, họ bất động nằm trên người cô, cô nặng nề thoát ra ngoài nhưng cô nhìn họ, khiến cô rất kinh ngạc, họ là ở thân cận bên cạnh cô khi ở thời hiện đại, cô đến gần họ, nói
Thu Nguyệt, Minh Nguyệt
Họ không có động tĩnh gì, cô chạm vào mặt họ rồi vỗ nhẹ mấy cái nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Cô nhanh chóng đưa họ lên ngựa rồi lập tức về phủ.

Về đến phủ, cô đỡ từng người từng người vào phòng của mình, rồi lập tức đi gọi đại phu tới.

Lúc này Hoắc vương đang trong thư phòng, nghe thấy ồn ào thì liền ra xem, nhìn thấy cô dẫn đại phu đi về phòng mình Hoắc vương liền đi theo tới đó, vẻ mặt lo lắng, cứ tưởng cô bị thương, hắn đi vào trong nhưng nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng, còn đại phu kia thì đang bắt mạch cho người nào đó trên giường,Hoắc vương tiến lại gần thì nhìn thấy hai cô gái đang nằm bất tỉnh trên đó, cách ăn mặc cũng giống cô ngày trước thì liền hiểu ra họ cũng đến từ thời của cô, Hoắc vương đi đến bên cạnh cô, hỏi
Muội quen họ sao?
Họ là người thân cận của ta khi ở thời hiện đại
Sao họ lại tới đây được?
Cô lắc đầu rồi nói tiếp

Ta đi đến đồng cỏ thì họ ngã vào ta, ta cũng không biết sao họ tới đây được
Hai người bỗng rơi vào trầm ngâm.

Ngay sau đó, đại phu đi đến gần hai người, cô liền hỏi
Họ sao rồi?
Không sao, chỉ là bị mất sức, nghỉ ngơi chút là được
Cô thở phào nhẹ nhõm, nói
Ta biết rồi, đa tạ
Đại phu rời đi.

Cô đi đến cạnh giường, nhìn hai cô gái, Hoắc vương nhìn thấy thì ngồi xuống bàn.

________________________
Sáng hôm sau, cô thức dậy thì thấy trên người có chiếc áo của Hoắc vương nhưng không thấy Hoắc vương đâu, cô nắm lấy chiếc áo, lòng cảm thấy rất vui.

Đúng lúc này, hai cô gái cũng tỉnh dậy, cô đặt nhẹ chiếc áo sang một bên rồi đỡ hai cô gái dậy, lúc này Hoắc vương cũng tới tìm cô nhưng đến cánh cửa thì không bước vào, hắn nghe thấy tiếng của mấy người thì liền đứng qua một bên.

Ở bên trong, hai cô gái nhìn thấy cô thì vui mừng ôm lấy cô, Thu Nguyệt nói
Chị, cuối cùng cũng tìm được chị rồi, bọn em nhớ chị lắm
Cô ôm lấy họ, nói
Ta cũng nhớ các em
Mấy người buông ra, cô nhìn họ, hỏi
Sao mấy đứa tới đây được?
Minh Nguyệt vẻ mặt e ngại, nói
Ở tổ chức, Anh Thần ( Là anh trai của Âu Dương Vũ Ninh tên Âu Dương Vũ Thần) và mọi người trong tổ chức đã điều tra ra, do sự cố của một tổ chức bí mật, họ nghiên cứu ra chiếc máy xuyên không gian nhưng thử nghiệm không thành dẫn đến đưa chị đi thời không khác, nên mọi người...
Cũng đã nghiên cứu chiếc máy đó đúng không?
Vâng, nhưng vẫn đang trong thời kỳ thử nghiệm, em và Thu Nguyệt đã lén tới đó thử chiếc máy đó nên tụi em...

Vẻ mặt cô bỗng tức giận, nói
Gan quá ha, bản thử nghiệm mà các em cũng dám thử, lỡ như thất bại các em bị đưa đi nơi khác thì sao?
Thu Nguyệt bỗng ôm lấy cô, làm nũng nói
Chị đứng giận nữa mà, đằng nào thì tụi em cũng tới đây rồi còn gì
Minh Nguyệt cũng nhẹ nhàng cất tiếng
Đúng vậy đó, tha cho tụi em đi
Cô không biết phải làm gì, thở dài một tiếng rồi nói
Được rồi được rồi, thật hết cách với hai đứa
Cô bỗng trở nên buồn rầu rồi hỏi họ
Anh chị vẫn khoẻ chứ?
Thu Nguyệt trả lời
Anh Thần từ khi nghe tin chị mất tích thì rất lo lắng ngày đêm đi tìm chị, và khi nghe tổ chức thí nghiệm bí mất đó khiến chị mất tích thì liền tới đó giết hết bọn họ, rồi sau đó cứ như người khác vậy suốt ngày nhót mình trong phòng, nếu không phải Hách Tử ( là thuộc hạ cũng là bạn thân của Âu Dương Vũ Ninh, chuyên môn về vi tính và nghiên cứu khoa học) nói về việc chế tạo một máy xuyên thời không thì không biết giờ ra sao
Cô buồn rầu nhìn họ, lúc này Thu Nguyệt nói
Yên tâm đi chị họ rất nhanh sẽ đến tìm chúng ta thôi, chúng ta sẽ trở về
Hoắc vương ở bên ngoài nghe thấy thì kinh ngạc, cánh tay vô tình chạm vào cánh cửa gây ra tiếng động.

Thu Nguyệt vừa nghe thấy thì cầm lấy con dao, Hoắc vương vừa không để ý con dao đã kề sát vào cô hắn, tốc độ của cô ấy vô cùng nhanh, Hoắc vương bị kề dao vào cô thì không chút sợ hãi, khuân mặt vẫn bình thản, cô và Minh Nguyệt nhìn ra, thấy Hoắc vương cô nói
Thu Nguyệt.

dừng tay

Cô gái nghe thấy thì liền bỏ dao xuống, lặng lẽ đi theo Hoắc vương vào bên trong phòng, khuân mặt của hai cô gái đầy sự phòng bị,cô hỏi
Huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Cũng không có gì

Thu Nguyệt bước đứng chắn trước mặt hắn, hỏi
Ngươi là ai?
Hoắc vương lạnh lùng rồi bước qua cô ấy đi đến ngồi bên cạnh cô, ôm lấy cô, nói
Là người của chị ngươi
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt thì rất kinh ngạc, họ nhìn cô , khuân mặt lúc nào cũng phòng bị trước người khác vậy mà đối với người này thì không chút phòng bị, họ còn để ý thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô thì liền hiểu ngay, Thu Nguyệt nở ra nụ cười rồi cất dao đi, đi đến trước cô, nói
Chị, thật sự là vậy sao? Ở thời của chúng ta có bao nhiêu người theo đuổi chị đến nhìn họ chị còn không nhìn, chị nói xem sao lại để ý tên này vậy?
Cô ho mấy tiếng rồi nói
Từ từ ta sẽ kể cho hai đứa
( Thu Nguyệt và Minh Nguyệt là người được nhận nuôi khi họ 5 tuổi, cũng chính tay cô huấn luyện cho họ, Thu Nguyệt tính cách hoạt bát, tinh nghịch rất thích bạo lực nhưng Minh Nguyệt thì hoàn toàn trái lại, cô ấy dịu dàng, ấm áp)
Ngày hôm đó khi nói chuyện xong Hoắc vương chuẩn bị phòng cho hai cô gái ở gần phòng với cô, như vậy họ cũng sẽ an tâm hơn cũng dễ bảo vệ cô hơn..

 
Chương 23: Chương 23


Hôm sau, cô dẫn hai người họ đi tham quan kinh thành, khiến họ làm quen với nơi đây, nhưng khi về phủ, họ tới gặp Hoắc vương, vẻ mặt Hoắc vương rất nặng nề như đang lo lắng chuyện gì đó, cô liền hỏi
Tử Ngạo, có chuyện gì vậy?
Hoắc vương nhìn Lưu quản gia một cái, ngay sau đó Lưu quản gia hiểu ý đi đến gần cô rồi đưa cho cô một tấm thiệp, cô mở nó xem, bên trong là thiệp mời Thái hậu muốn cô vào cung tham gia buổi tiệc do bà ấy tổ chức, cô đọc xong thì nhìn tấm thiệp cười khinh bỉ, thấy vậy hai cô gái cũng tò mò, Thu Nguyệt hỏi
Gì vậy ạ?
Cô đưa tấm thiệp cho hai cô gái, hai cô gái đọc xong , Thu Nguyệt bỗng vui vẻ nói
Lần này chắc chắn rất thú vị
Hoắc vương bước xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, nói
Muội có ứng phó được không? Bà ta rất tâm cơ đó?
Huynh yên tâm đi
Tin tức cô được mời vào cung được lan truyền khắp phủ, Cửu Nhi cũng nhanh chóng tới đó, cô bé bước vào trong nhìn thấy hai cô gái thì cũng có chút bỡ ngỡ nhưng cô bé không quan tâm chạy đến ôm lấy cô, nói
Nghe nói tỷ được mẫu hậu mời vào cung, có thật không ạ?

Hay quá, mẫu hậu cũng gọi muội về, vậy tỷ cùng muội nha
Được
_________________________

Sáng hôm sau, cô thay một y phục rất đẹp cùng với Thu Nguyệt,Minh Nguyệt vào cung, họ ngồi chung xe với Cửu Nhi.

Cô bé nhìn thấy bộ y phục trên người cô thì nói
Tỷ tỷ, hôm nay tỷ rất đẹp, Tử Ngạo ca mà nhìn thấy chắc chắn sẽ không thể rời mắt được
Nụ cười nở trên môi cô, cô hướng ra ngoài ánh mắt kiên định đón chờ màn kịch đợi mình phía trước.

Đến hoàng cung, 4 người cùng nhau đi tới điện Mộng Ly cung ( là cung điện của thái hậu) cô bước vào trong, vừa vào trong bên trong có rất nhiều tiểu thư con nhà quyền quý, trong đó có cả Ôn Tĩnh và Thẩm Liên, họ nhìn thấy cô thì sắc mặt trở nên tức giận, họ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, nhưng cô không để tâm, cô bước vào trong đi đến giữa đại điện, Cửu Nhi thì liền chạy lên ôm lấy Thái hậu, vẻ mặt vui vẻ.

Cô đứng ở dưới đó một lúc, mọi người xung quanh đều nhìn cô, cô chỉ hơi cúi người nói
Tham kiến thái hậu
Lúc này Thẩm Liên nói
Vũ Ninh to gan, còn không mau quỳ xuống?
Cô ngẩng đầu lên, cười lên nói
Thưa thái hậu từ trước tới nay ta chưa giờ quỳ trước ai cả, cho dù người là ai đi nữa
Ánh mắt kinh ngạc dần dần hướng hết vào cô, thái hậu cũng lộ ra vẻ tức giận nhưng Cửu Nhi lại nói
Mẫu hậu, Vũ Ninh tỷ trước nay là vậy đó, người đừng có để bụng
Thái hậu rất giận nhưng nghe câu nói của Cửu Nhi thì đành nén vào trong, bà ta cười lên, nói
Được rồi, mau vào chỗ ngồi đi
Bà ta lại nói
Ta nghe Cửu Nhi nhắc về ngươi mãi, đúng là như vậy
thật là đặc biệt
Tạ thái hậu đã khen ngợi
Cô ăn nhưng món ăn trên bàn rất bình thản không quan tâm xung quanh mình, lúc này Thẩm Liên nói
Thái hậu, thần nữ có một điệu múa muốn dâng lên cho người
Được, mau cho ta xem
Dạ
Cô ta đứng dậy, đi lên phía trước, nhạc bắt đầu vang lên, cô ta uyển chuyển theo âm nhạc.


Một lúc sau, điệu múa kết thúc, mọi người đều vỗ tay không ngớt, chỉ riêng cô và hai cô gái thì ngồi im, thái hậu hỏi cô
Vũ Ninh ngươi thấy điệu múa này thế nào?
Cũng bình thường ạ
Thẩm Liên nghe xong thì tức giận, cô ta nhẹ nhàng đi đến gần cô nói
Tài nghệ của thần nữ thấp kém, hay là vậy Vũ Ninh tỷ lên múa một điệu góp vui đi, tỷ cũng là muội muội kết nghĩa của Hoắc vương gia mà
Cô nhìn cô ta, cô ta liền nở ra nụ cười đắc ý, cô đứng dậy, nói
Thái hậu, thần nữ không biết múa
Ngươi không biết sao?
Dạ, thần nữ cũng đâu là phải kỹ nữ mà phải học mấy điệu múa này để mua vui cho người khác
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác, Thẩm Liên tức giận, chỉ tay vào mặt cô, nói
Tiện nhân, ngươi dám mắng ta là kỹ nữ
Một tiếng đập bàn vang lên, mọi người đều hướng vào đó, thái hậu tức giận nói
Đường đường là con gái của Hầu gia vậy mà có thể phát ra những lời lẽ thế này sao? Hầu gia cũng thật là biết dạy nữ nhi, Thẩm Liên ngươi về nhà đóng cửa suy nghĩ, một tháng không được phép bước vào cung nửa bước
Cô cười lên, Thẩm Liên ngã gục xuống đất, run rẩy, cô bước lên nói
Thái hậu, yến tiệc hôm nay có lẽ thần nữ không thể tham gia hết được, Hoắc vương gia, còn có chuyện muốn tìm thần nữ, thần nữ xin phép đi trước
Cô đang từ vẻ mặt cười tươi nhưng khi quay người lại thì vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, cô dẫn hai cô gái rời khỏi Mộng Ly điện.

Cô vừa rời đi, thái hậu tức giận hất đổ hết những món ăn trên bàn, nói
Lý nào lại vậy, một con nhóc con dám thái độ với bổn cung, Vũ Ninh phải không, ngươi ta không bỏ qua đâu
Cửu Nhi nắm lấy tay mẫu hậu nói

Mẫu hậu, người bớt giận,tính tỷ ấy là vậy nghĩ gì nói đó, người đừng có để tâm
Còn con từ nay về sau không được gặp cô ta nữa, ở trong phòng suy nghĩ đi
Ở bên ngoài, cô đang trên đường về phủ thì gặp Lãnh Tử Thâm, sắc mặt của cô liền biến sắc, cô trực tiếp đi qua hắn nhưng hắn lại chặn lại, nói
Đi vội vậy ở lại nói chuyện đã
Ta không có gì để nói với ngươi cả
Cô tránh qua một bên bước đi, nhưng hắn lại chặn lại, sắc mặt của cô trở nên khó chịu, cô liếc mặt nhìn hai cô gái họ liền hiểu ý, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt kề con dao vào cổ hắn, hắn còn không kịp phản ứng, Thu Nguyệt nói
Tránh ra chị ấy ra, nếu không muốn chết
Nói xong ba người rời đi.

Lãnh Tử Thâm, đứng yên đó nhìn theo mấy người, hắn nói
Hai cô nương này thực lực không tầm thường, Vũ Ninh bên cạnh cô toàn những người hữu dụng
Thị vệ bên cạnh hắn nói
Chủ nhân, thuộc hạ còn không kịp tốc độ của hai cô nương đó
Thú vị quá, thật thú vị, càng ngày ta càng hiếu ký về cô Âu Dương Vũ Ninh ..

 
Chương 24: Chương 24


Mấy ngày sau, cô,Thu Nguyệt Minh Nguyệt đi mua y phục, bất ngờ lại gặp Ôn Tĩnh và Thẩm Liên đi với nhau, mấy người không quan tâm đành tránh qua một bên nhưng không may lại bị Ôn Tĩnh nhìn thấy, cô ta và Thẩm Liên bước đến chặn cô lại, Ôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt đắc y nói
Âu Dương Vũ Ninh phải không? Ha.

Ngươi chết chắc rồi dám chọc giận Thái hậu nương nương
Thu Nguyệt đứng một bên, nói
Chọc giận bà ta thì làm sao? Tưởng mình là ai chứ còn bắt chị ấy quỳ dưới chân bà ta,đúng là muốn chết mà
Ngươi...sao ngươi dám...?
Thì sao? Khôn hồn thì tránh ra tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, để ta tức lên ta chặt ngươi ra làm hai khúc đó
Ngươi....
Ta xem ai dám chặt nữ nhi của ta ra
Một giọng nói vang lên sau lưng cô, mấy người đều nhìn về đó, một quan viên, nhìn uy nghiêm bước đến, ông ta bước đến bên cạnh Ôn Tĩnh, nói
Tĩnh Nhi xảy ra chuyện gì?
Cô ta chỉ tay vào mấy người nói
Phụ thân là họ muốn hại con, cô ta còn rất nhiều lần bắt nạt con
Ông ta nhìn thẳng vào mấy người, nói

Vị tiểu thư này, nữ nhi của ta làm gì mà hết lần này đến lần khác làm khó nó
Cô nở ra nụ cười khinh thường không nói gì, ông ta dần trở nên khó chịu, hỏi
Ngươi cười gì chứ?
Hừ
Cô bước qua một bên rồi rời đi,thấy vậy ông ta tức giận cho người bắt mấy người lại, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt nhìn đám người yếu đuối xung quanh cười lên, Thu Nguyệt nói
Đang chán thì các người lại tự lao đầu vào, tới đây làm thú vui cho bổn cô nương đi
Cô nhìn hai cô gái nói
Giao cho hai em đó, nhất định đừng có nương tay
Dạ
Hai cô gái lấy dao găm trong người,lao thẳng vào đám người, tốc độ của họ nhanh như một con báo vậy,những thuộc hạ của ông ta đều bị hai cô gái cắt hết gân tay và gân chân, bọn chúng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, một bên Ôn Tĩnh và cha cô ta đứng nhìn mà sợ xanh mặt mày, họ lùi về sau sau đó chạy nhanh đi, hai cô gái nhìn thấy thì nhanh chóng đuổi theo, họ chặn trước mặt ông ta, ông ta quỳ xuống đất van xin hai người họ, Thu Nguyệt nói
Ông có biết vì sao ta không giết bọn chúng không?
Ta...ta..không...biết
Cái cảm giác người khác đau đớn nằm trên đất thú vị hơn nhiều khi giết bọn chúng, ông nói có phải không?
Ông ta xanh tái mặt, nghĩ
Hai cô nương này thật đáng sợ, nếu bây giờ mình không làm gì đó nhất định sẽ bị họ cắt gân
Ông ta nhìn cô rồi đứng dậy chạy qua đó, quỳ xuống, nói
Tiểu thư, người tha cho ta đi, ta nhất định sẽ không bao giờ dám làm phiền đến người nữa
Ha.

Câu nói này ta đã nghe từ miệng con gái yêu dấu của ông rồi, nhưng cuối cùng thì sao cô ta vẫn chọc vào ta đấy thôi, ông nói xem ta có tin các người nữ không
Ông ta tức giận nhìn Ôn Tĩnh, nghĩ
Đáng chết, lại gây phiền phức cho ta, lần này ta nhất định sẽ không tha cho ngươi
Ông ta nở nụ cười quay lại nhìn cô, nói
Tiểu nữ có nhỏ không hiểu chuyện mong tiểu thư bỏ qua, lần này về ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thân
Khi ông về làm sao ta biết ông có dạy dỗ hay không?
Nhất định..nhất định

Ta không tin
Cô nhìn Thu Nguyệt và Minh Nguyệt, nói
Mang cô ta qua đây
Hai người họ đưa Ôn Tĩnh đến trước mặt cô, bắt cô ta quỳ xuống, cô bước đến nâng cằm cô ta lên cười nhẹ rồi nhìn sang Ôn Thuận ( Cha của Ôn Tĩnh) nói
Hay là ông dạy dỗ cô ta ở đây đi
Ở đây sao ạ?
Đúng.

Nếu ông làm được thì ta thả các người đi
Người muốn ta làm gì?
Tự tay ông cắt lấy....một cánh tay của cô ta
Ông ta kinh ngạc cũng sợ hãi nhìn cô, Thu Nguyệt lúc này lấy một cây đao ở tiệm rèn gần đó ném xuống đất, Ôn Thuận lúc đầu do dự nhưng vẫn cầm cây đao lên, Ôn Tĩnh nhìn thấy thì kinh ngạc, gọi một tiếng
Cha
Khuân mặt sợ hãi của Ôn Tĩnh nhìn cha mình khiến cô khó chịu, lúc này ông ta nắm chặt lấy tay Ôn Tĩnh, không nói gì đưa con dao xuống, lúc gần tới nơi cô chặn lại, Ôn Tĩnh và Ôn Thuận bất ngờ, cô nhìn ông ta vẻ mặt khinh thường nói
Tình cảm cha con các người thật tốt, vì mạng sống của bản thân mà không tiếc hi sinh con gái mình, thật nực cười.

Biến trước khi ta giết ông
Ông ta lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, không quan tâm đến con gái mình vẫn quỳ trên mặt đất, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn người cha mình luôn tôn kính, cô giơ tay ra phía trước, nói
Đứng dậy đi, lần sau sẽ không có ai giúp cô đâu

Ôn Tĩnh nắm lấy tay cô đứng dậy, ngay sau đó, cô và hai cô gái rời đi, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn theo cô, rồi như nào lại chạy theo cô, cô ta chắn trước mặt cô, nói
Cảm ơn cô, giúp ta thấy rõ bộ mặt của ông ta
Ta không giúp cô
Âu Dương Vũ Ninh, ta...ta...ta có thể làm bạn với cô không?
Làm bạn với ta? Ha.

Ta không cần bạn
Cô rời đi.

Ôn Tĩnh đứng sau nói lớn
Ta nhất định phải làm bạn với cô
Cô không quan tâm trực tiếp về phủ.

Ở một bên khác, Hoắc vương đứng một bên nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, hắn chỉ cười lên rồi cũng về phủ..

 
Chương 25: Chương 25


Hai tháng liên tiếp kéo dài,ngày nào Ôn Tĩnh cũng tới phủ tìm cô, cô ta lúc nào cũng đi theo sau cô như hình với bóng nói những câu chuyện nhàm chán, lúc đầu cô cũng im lặng cho qua nhưng dần dần cũng cảm thấy phiền hà.

Những câu nói liên tiếp vang lên khiến cô không chịu được.

Ngày hôm sau, Ôn Tĩnh như thường lệ lại tới phủ tìm cô, lại những câu chuyện nhàm chán, cuối cùng cô không chịu được nữa, đứng trước mặt cô ta nói
(*)
Cô đừng có ngày nào cũng đến đây được không? Cô làm ta rất khó chịu, ta nói rồi ta không thích cô, cô làm gì cũng vậy thôi
Ôn Tĩnh khuân mặt bỗng ủ rũ, đáp Rất phiền sao?
Đúng
Nhưng ta chỉ muốn làm bạn với cô thôi
Ta nói rồi, ta không cần, từ này về sau cô mà còn làm phiền ta thì đứng trách ta không khách sáo
Ôn Tĩnh nhìn thấy khuân mặt đầy sự tức giận của cô, buồn bã nói
Được rồi từ nay ta sẽ không tới làm phiền cô nữa
Tốt nhất nên vậy

Ôn Tĩnh ủ rũ rời đi.

Mấy ngày sau đó, quả nhiên Ôn Tĩnh không tới tìm cô nữa, cô ta hoàn toàn biến mất vậy, nhưng cô lại không cảm thấy vui trong lòng có thiếu đi một thứ gì đó.

Gần trưa, cô đi đến thư phòng tìm Hoắc vương, vẻ mặt cô có chút buồn bã, cô vừa ngồi xuống thì Hoắc vương hỏi
(*)
Muội làm sao vậy?
Ta có làm sao đâu
Hoắc vương cười nhẹ hỏi tiếp
Mấy ngày nay, sao không thấy Ôn Tĩnh tới tìm muội?
Ta đuổi cô ta đi đấy, phiền phức
Ta nghe nói, cô ta bị cha cô ta Ôn Thuận biết được tin cô ta tới phủ tìm muội nên bị đánh rất thảm còn bị nhốt trong phòng
Cô nghe xong thì ngơ ngác, rồi thản nhiên nói
Liên quan gì đến ta, huynh nói chuyện với ta làm gì
Cô đứng dậy, bước ra ngoài, lúc ra tới cửa cô quay lại nói
Ta đi dạo một lát
Cô vừa rời đi, Hoắc vương cười nhẹ, nói
Đúng là ngoài lạnh trong nóng
Cô đi tìm Thu Nguyệt và Minh Nguyệt dẫn họ đi tới Ôn phủ, họ nhảy qua bức tường cao vào trong, cô quan sát xung quanh nhưng bên trong không có ai.

Đúng lúc này, Ôn Thuận từ bên ngoài phủ bước vào, nhìn thấy cô ông ta rất kinh ngạc, cô lạnh lùng nhìn cô ta hỏi
(*)
Ôn Tĩnh đâu?
Vẻ mặt ông ta từ kinh ngạc bỗng thay đổi trở nên vui vẻ, ông ta bước nhanh tới gần cô nói
Tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta vào trong nói chuyện

Ta chả có gì để nói với ông cả.

Trả lời câu hỏi của ta cô ta đâu?
Con bé đang trong phòng
Đưa cô ta ra đây
Có phải nó lại gây phiền phức gì cho tiểu thư không, nếu vậy ta nhất định sẽ phạt thật nặng nó
Đưa!cô!ta! ra!đây!
Ôn Thuận không biết phải làm sao, chỉ biết nghe theo lời cô,mấy người đến phòng Ôn Tĩnh, cửa phòng cô ta bây giờ đang bị khóa bên ngoài, cô nhìn Ôn Thuận nói
Mở cửa ra
Ông ta sai một người hầu mở cửa ra, cánh cửa được ra,ánh sáng chiếu vào căn phòng tối đó, Ôn Tĩnh bấy giờ đang bất lực nằm trên mặt đất, cô thấy vậy thì liên đi tới đỡ cô ta lên, trên người cô ta toàn là vết thương do roi đánh, cũng mất đi ý thức ngất đi, cô tức giận nhìn Ôn Thuận, ông ta thấy vậy thì chột dạ, cô tức giận nói
Là ông đáng cô ta
Ôn Thuận im lặng không dám nói gì, nhìn thấy vậy cô nói
Không nhận phải không? Được.

Thu Nguyệt, Minh Nguyệt đánh cho ta, tất cả những có mặt trong phỉ đánh toàn bộ, nhớ,nhất định phải khiến bọn họ thảm hơn Ôn Tĩnh
Nói xong cô đưa Ôn Tĩnh rời đi.

Ở Ôn phủ, nhận được lệnh hai cô gái làm theo,đánh cho những người trong phủ một trận nhừ tử, sau đó rời đi.


Về đến phủ, cô đưa Ôn Tĩnh vào phòng của mình, chăm sóc cô ta cẩn thận, sau khi rửa hết các vết thương cho Ôn Tĩnh, cô đi ra bàn ngồi xuống thẫn thờ nhìn xuống bàn.

Đúng lúc đó, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy cô thẫn thờ Hoắc vương ngồi xuống, hỏi
(*)
Vì sao muội không chấp nhận cô ta, rõ ràng muội cũng quan tâm cô ta mà?
Tử Ngạo, thật ra trước đây ta cũng có một người bạn, ta và cô ấy rất thân nhau, hầu như những chuyện của nhau đều biết rất rõ nhưng cuối cùng cô ta lại vì lợi ích của bản thân mà phản bội ta, từ đó về sau ta không muốn có bạn bè
Vũ Ninh, chuyện đó cũng là quá khứ rồi, đừng có nghĩ nữa, cũng đã đến lúc muội cần phải thoát ra chuyện đó rồi, đừng có mãi ôm quá khứ nữa hãy sống một cuộc sống mới
Câu nói đó đã thức tỉnh cô, cô nhìn Hoắc vương, Hoắc vương nói
Muội có chuyện gì thì thể tâm sự với ta, ta sẽ mãi ở bên cạnh muội
Cô cười lên nhưng ánh mắt vẫn buồn bã, cô nói
Cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã xuất hiện trong cuộc đời của ta, gặp được huynh là điều ta hạnh phúc nhất, huynh khiến ta trở nên vui vẻ hơn , ngày trước ta luôn cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, ta muốn sống chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh ta nhưng gặp được huynh khiến ta hiểu được ý nghĩa của cuộc sống này
Muội cũng khiến ta biết yêu thương, bảo vệ một người là như thế nào, cảm ơn muội ..

 
Chương 26: Chương 26


Ngày hôm sau, trong sự chăm sóc của cô, Ôn Tĩnh tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô, cô ta có chút bất ngờ, hỏi
Vũ Ninh, ta đang ở đâu vậy?
Phòng của ta
Cô đưa ta về đây sao?
Chứ cô nghĩ ai
À.

Vũ Ninh, cha ta muốn hại cô, ta nghe ông ta nói với thị vệ phủ, cô phải cẩn thận đó
Ha.

Ta chờ xem ông ta có thể làm được gì
Cô cầm bát thuốc đã thổi,đưa cho Ôn Tĩnh, nói
Uống đi
Ôn Tĩnh vui vẻ nhận lấy bát thuốc, vẻ mặt cô ta rất hạnh phúc uống từng muỗng từng muỗi, cô nói
Ta chấp nhận cô làm bạn với ta
Ôn Tĩnh nghe thấy thì có hơi bất ngờ, sau đó cô ta đặt bát thuốc sang một bên rồi ôm lấy cô, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ta ôm chặt đến nỗi cô không thể đẩy ra được, cô lại nói
Ta còn chưa nói xong, ta chấp nhận cô nhưng nếu cô dám phản bội lại ta, làm việc gì hại đến ta,ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết
Được

Cô nói cha cô muốn hại ta

Ông ta vẫn thù vụ cô hại ông ta trên phố nên
Ta biết rồi.

Bây giờ cô muốn giúp ta không?
Đương nhiên
Vậy cô về theo dõi động tĩnh của ông ta cho ta, mọi hành động, để xem xem ông ta làm cách nào hại ta
Ôn Tĩnh ngơ ngác, sau đó cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó, cô hỏi
Được không?
Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, nói
Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ
Ôn Tĩnh ngồi xuống uống xong bát thuốc rồi rời đi.

Cô ta vừa rời đi, cô liền gọi Minh Nguyệt tới, nói
Theo dõi cô ta
Dạ
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên
Vẫn không tin cô ta à?
Cô nhìn ra cửa thì thấy Hoắc vương đang đứng ở đó, cô nói
Phải xem xem cô ta có thể làm được gì, có xứng đáng làm bạn của Âu Dương Vũ Ninh này hay không
Muội thật là...!
Huynh tới tìm ta không phải để nói chuyện này đâu nhỉ?
Đương nhiên.

Ta vào cung có chút chuyện, muội có muốn đi không vào thăm Cửu Nhi?
Được, lâu lắm rồi ta cũng gặp muội ấy
Đi
Hai người lên đường vào cung, khắp quãng đường đi cô đều nói chuyện vui vẻ nhưng Hoắc vương hình như có tâm sự gì đó.

Đến hoàng cung, Hoắc vương đưa cô đến điện của Cửu Nhi rồi rời đi đâu đó.Cô bước vào trong, vừa thấy cô, cô bé rata vui, chạy đến, hỏi
Sao tỷ tới đây?
Ta tới thăm muội

Thật sao? Muội cũng đang chán, ở đây chẳng có gì vui
Cô cười nhẹ, sau đó vẻ mặt cô trở nên khó xử, cô nói
Cửu Nhi, ta xin lỗi chuyện lần trước
Cô ta không hiểu gì, hỏi
Chuyện gì ạ?
Chuyện bữa tiệc đó
Muội tưởng chuyện gì, chuyện đó tỷ đừng có để tâm quên đi
Sự vui vẻ của cô được hiện lên sau câu nói đó.

Cả một ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng chơi rất nhiều trò chơi.

Đến gần tối, cô vẫn không thấy Hoắc vương tới, thế là cô liền đi tìm, vừa đi được một đoạn thì cô lại gặp Lãnh Tử Thâm và Hạc vương, Lãnh Tử Thâm vừa thấy cô thì tiến lại gần, nhưng cô liền tránh qua một bên bước đi, cô đi được mấy bước thì Lãnh Tử Thâm,nói
Vũ Ninh tiểu thư, con gió nào đưa người tới đây vậy?
Cô làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, ngay lúc đó Hạc vương tỏ ra khó chịu nói
Vũ Ninh tiểu thư, hoàng thượng đang nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao? Cô không coi chúng ta ra gì sao?
Cô dừng lại, quay người nói
Đúng là ta không coi các ngươi ra gì đây
Sau đó tiếp tục bước đi.

Ở đằng sau, Lãnh Tử Thâm và Hạc vương nhìn theo cô, Hạc vương khó chịu, nói
Khốn khiếp, nhất định phải giết cô ta
Lãnh Tử Thâm nghe thấy thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Hạc vương
Ngươi động đến ai thì ta không quan tâm nhưng cô ta ngươi không được phép động vào, nếu để ta biết được ta tuyệt đối không tha cho ngươi

Hạc vương kinh ngạc, hắn còn không dám tin vào tai mình,hắn nhìn Lãnh Tử Thâm, nghĩ
Có thể khiến tên ma đầu này bảo vệ, rốt cuộc cô ta có sức hút gì chứ
Cô vẫn đi tiếp trong hoàng cung, dựa vào trí nhớ của mình khi xem bản đồ khi trước nên cô không bị lạc đường, cô cứ đi mãi trong đó cho đến khi đến một ngôi điện tên là Thiên Lan điện, nơi này khiến cô dừng lại nhìn, cô cảm thấy lạnh lẽo.

Cô đứng bên ngoài nhìn rất lâu rồi quyết định bước vào, khi đến gần cánh cửa thì đột nhiên mở ra, Hoắc vương bước từ trong ra, nhìn thấy cô hắn rất ngạc nhiên, cô cũng có chút bất ngờ, trên khoé mặt của hắn rất đỏ, giống như vừa khóc vậy, hắn bước đến gần cô, hỏi
Sao muội lại tới đây?
Ta đi tìm huynh.

Huynh...!
Không có gì, về thôi
Trên đường đi, tâm trạng của Hoắc vương rất kỳ lạ, cô hỏi
Nơi đó là nơi nào vậy? Sao huynh lại vào đó?
Nơi ở của mẫu thân ta, hôm nay là ngày dỗ của người
Cô nghe thấy thì rất bất ngờ, cô cúi mặt xuống suy nghĩ rất lâu, rồi nói
Vậy mà huynh không nói với ta
Ta...!
Bỏ đi, về thôi ..

 
Chương 27: Chương 27


Cách mấy ngày sau đó, khi cô đang đi dạo ngoài phố, lúc đi tới một con hẻm nhỏ thì đằng sau có một thứ gì đó đánh cô ngất xỉu.

Lúc tỉnh dậy, cô đang ngồi trên một chiếc giường trong một nơi nào đó rất tối, không thể nhìn thấy được thứ gì.

Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, ánh sáng bắt đầu chiếu vào, luca này mới nhìn rõ mọi thứ, một người bước vào trong, không ai khác là Lãnh Tử Thâm, vừa nhìn thấy hắn thì cô liền bước xuống giường nhưng vừa đứng lên thì lại ngã xuống, cả cơ thể không còn một chút sức nào.

Lãnh Tử Thâm nhìn thấy thì cười lên, nói
Tiểu Vũ Ninh, lại gặp nhau rồi
Ngươi bắt ta tới đây làm gì?
Sao lại gọi là bắt chứ.

Ta chỉ muốn mời ngươi ở đây một thời gian thôi
Đừng có nhiều lời, mau thả ta ra
Không được.

Ngươi ngoan ngoãn ở yên đây đi, nữ nhân của ta
Nữ nhân của ngươi?
Phải

Ngươi đừng có mơ
Tiểu Vũ Ninh, ta biết ngay ngươi sẽ nói thế, nhưng nếu ngươi không đồng ý ta sẽ giết chết Lãnh Tử Ngạo
( Tức giận) Ngươi...!dám động vào huynh ấy thử xem
Ngươi xem ta có dám hay không.

Ta cho ngươi thời gian hai ngày suy nghĩ, ta mong hai ngày sau ta sẽ nhận được câu trả lời hợp ý
Hắn quay người rồi bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại bóng tối lại bao trùm căn phòng.

Đợi được một lúc, cô cố gắng hết sức đứng dậy, men theo vách tường đi đến cánh cửa, khẽ nhìn ra ngoài, bên ngoài chỉ có mấy cảnh vệ canh gác, nhưng bây giờ sức nhắc tay cô còn không có không thể nào thắng chúng được.

Trong lòng rất khó chịu nhưng cũng chỉ còn cách quay lại chiếc giường, coi ngồi trên giường nhìn ra cánh cửa, nói
Cũng chỉ còn cách đợi thể lực hồi phục thôi
Trong hai ngày đó, ngày nào Lãnh Tử Thâm cũng mang thức ăn tới cho cô, toàn những đồ ăn rất ngon, nhưng mang đến hắn không rời đi mà ở lại ăn chung với cô, thấy vậy cô nói
Ngươi ở đây làm gì.

Mau đi đi
Ta ở lại ăn với ngươi
Không cần, ngươi đi đi
Cô cầm bát đĩa lên, gắp thức ăn một cách tự nhiên không quan tâm đến Lãnh Tử Thâm ngồi trước mặt, dần dần cô cảm thấy rất khó chịu tại hắn cứ ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô, cô khó chịu nhìn hắn nói
Ngươi ăn thì ăn, không ăn thì biến đi, cứ chằm chằm vào ta, vui lắm sao?
Vui chứ
( Tức giận) Ngươi....!
Cô ăn thật nhanh hết chén cơm rồi nhanh chóng đi lên giường quấn chăn kín người, nhìn thấy vậy hắn nở ra nụ cười mãn nguyện rồi rời đi.

Ngày nào cũng vậy, hắn đều đến dùng cơm với cô, dần dần cô cũng không quan tâm nữa mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Hai ngày sau, tối hôm đó, Lãnh Tử Thâm tới tìm cô, hỏi
Ngươi suy nghĩ thế nào rồi?
Ta cần thêm thời gian
Nghe thấy vậy hắn tức giận, hắn áp sát vào cô, bóp chặt lấy khuân mặt, nói
Đừng có không biết điều
Vẻ mặt cô không thay đổi, thấy vậy hắn liền bỏ tay ra, nói
Xem ra phải cho chút bài học nhỉ

Ngươi..đừng có hại đến huynh ấy
Vậy thì phải xem ngươi rồi
Ta...!
Hắn không nghe nữa tiếp tục bước ra ngoài, nhưng lúc cánh cửa gần như đóng hẳn lại thì cô đột nhiên đứng dậy xong ngay lập tức ngã xuống đất, tay ôm chặt lấy ngực mình, vẻ mặt đau đớn, chất độc trong cơ thể co lại phát tác, nhìn thấy vậy Lãnh Tử Thâm hốt hoảng bước vào trong, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, hắn lộ ra biểu cảm lo lắng, nói
Ngươi làm sao vậy?
Thuốc..

thuốc..đưa thuốc...cho ta
Thuốc ở đâu?
Các ngươi lấy đi rồi, đưa nó cho ta
Lãnh Tử Thâm lấy trong người ra lọ thuốc đua cho cô, cô trong cơn đau đớn lấy viên thuốc ra uống vào.

Vẻ mặt của cô dần trở lên tốt hơn nhưng cơn đau vẫn còn đó, cô cố gắng đứng dậy đi về phía chiếc giường rồi nằm xuống, Lãnh Tử Thâm lo lắng bước tới gần, nói
Ta cho gọi ngự y cho ngươi
Không cần, ta ổn rồi, ngươi đi đi
Mấy ngày sau, Lãnh Tử Thâm không hề ép cô nữa, hắn cho người chăm sóc cô cẩn thận, thái độ của hắn cũng khác hẳn lúc trước.

Trong bữa ăn ngày hôm nay, hắn hỏi cô
Ngươi thấy sao rồi?
Ổn rồi
Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?
Không sao cả.

Lãnh Tử Thâm ngươi đã làm gì ta? Thời gian trôi qua cũng lâu rồi tại sao thể lực của ta vẫn không hồi phục chút nào

Ngươi không cần phải biết
Hắn đứng dậy, bước ra, cô tức giận nói
Ngươi biết những gì ngươi làm với ta bây giờ, rất vô sỉ không hả?
Hắn quay đầu lại, nói
Vô sỉ sao?
Hắn bước tới gần cô, ôm cô lên giường rồi túm chặt hai tay cô lại, cô hốt hoảng nói
Ngươi làm gì vậy? Bỏ ta ra
Vô sỉ? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là vô sỉ
Hắn bắt đầu động chạm vào cơ thể cô, cởi y phục của cô ra, từng lớp từng lớp một, hắn hôn lên cổ, thậm chí cả những nơi nhạy cảm khác, mặc cho cô vùng vẫy cách mấy hắn cũng không buông ra.

Đúng lúc đó, một dòng máu nhỏ chảy ra từ miệng cô khiến hắn ngựng lại, hắn bất ngờ nhìn vào khuân mặt cô, cô bất giờ đang cắn chặt lấy lưỡi của mình, thấy vậy hắn liền buông tay ra, rồi bóp chặt vào miệng cô, nói
Thả ra mau, ngươi sẽ chết đó
Cô bỏ ngoài tai những lơi nói đó, miệng vẫn cắn chặt lấy lưỡi mình, lúc này hắn nói
Ngươi buông ra đi, ta không động vào ngươi nữa
Lúc này cô mới từ từ bỏ ra, máu trong miệng không ngừng tuôn ra ngoài.

Thấy vậy, hắn liền cho gọi ngự y đến..

 
Chương 28: Chương 28


Từ sáng hôm đó, cô bị thương nên không thể nói chuyện được, ngày nào Lãnh Tử Thâm cũng bảo ngự y tới chăm sóc cô, nhưng hắn đến cô luôn không gặp, hắn đến bao nhiêu lần cô tránh gặp bấy nhiêu.

Cứ như vậy qua hết 7 ngày, được sự chăm sóc cẩn thận cô dần bình phục, nhưng vẫn không thể nói được.

Đến ngày thứ 8, khi cô đang ở trong phòng, chán nản ngồi trên chiếc bàn thì đột nhiên ở sau lưng, ở cánh cửa sổ có tiếng động, cô quay sang nhìn, lúc này một bàn tay nhỏ bé mở cánh cửa ra rồi trèo vào trong, cô kinh ngạc nhìn cô bé, cô muốn đi tới đó nhưng không thể nào bước được, toàn thân vẫn không có sức, cô bé chạy tới bên cạnh cô, vui vẻ nói
Quả nhiên tỷ ơ đây
Cô không nói gì, cô bé lại nói
Vũ Ninh tỷ, Tử Ngạo ca ở ngoài tìm tỷ khắp nơi đó
Cô vẫn không nói câu nào, thấy vậy cô bé ngơ ngác hỏi
Tỷ sao vậy? Sao không nói gì?
Cô quay người chỉ vào chiếc bàn rồi chấm ngón tay vào chén trà viết lên bàn Giấy, bút .

Cô bé chạy đến chiếc bàn, lấy giấy và bút mang tới cho cô, cô viết lên chúng
Miệng ta bị thương, không nói được
Cô giơ lên cho Cửu Nhi xem, cô bé nhìn thấy,kinh ngạc hỏi
Sao tỷ lại bị thương?
Cô lại viết
Cũng không có gì, không cẩn thận thôi
Cô bé nói
Tỷ, Tử Ngạo ca mất ăn mất ngủ mấy ngày nay tìm tủ, tỷ không sao là may rồi, tỷ yên tâm đi bọn muội nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài
Cô gật đâu, lại viết
Lãnh Tử Thâm cho ta uống thứ gì đó,bây giờ toàn thân ta không có chút sức lực nào, muội bảo huynh ấy đến tìm Phương Gia Thành xem có cách nào không
Dạ

Cô bé lại trèo ra cửa sổ rời đi.Cửu Nhi ra ngoài thì liền lén đi ra khỏi cung, đến Hoắc phủ, nói toàn bộ sự việc cho Hoắc vương, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt, nghe xong mấy người tức giận, Hoắc vương đằng đằng sát khí, nói
Khiến muội ấy bị thương, Lãnh Tử Thâm ngươi phải trả giá
Cửu Nhi hỏi
Bây giờ muội phải làm gì?
Hoắc vương đáp
Muội cứ về cung đi, giám sát Lãnh Tử Thâm xem hắn có động tĩnh gì không
Dạ
Sau khi cô bé rời đi, Hoắc vương nói với Thu Nguyệt và Minh Nguyệt
Hai người đừng có manh động đấy, tránh hắn làm hại muội ấy, bây giờ cần phải tìm cách giúp muội ấy lấy lại thể lực đã
Thu Nguyệt nói
Được, bọn ta tin ngươi lần này
Mấy người ngay lập tức đi đến phủ của Phương Gia Thành, kể cho hắn toàn bộ câu chuyện, nghe xong hắn suy nghĩ gì đó rồi nói
Có lẽ đó là một loại thuốc gia truyền cổ của một gia tộc cô xưa, nó có thể khiến người uống mất toàn bộ sức lực
Hoắc vương hỏi hắn
Có cách nào giải được thứ thuốc đó không?
Có.

Nhưng rất phức tạp, các người cho ta ba ngày
Được
__________________________
Ba ngày trôi qua, Phương Gia Thành theo như đã nói mang ba viên thuốc tới Hoắc phủ, hắn đưa cho Hoắc vương, nói
Nhất định phải cứu được cô ấy
Hoắc vương gật đầu, sau đó Phương Gia Thành rời đi.

Ngay sau đó, Minh Nguyệt hỏi
Làm sao đưa thuốc cho chị ấy được?
Thu Nguyệt nói
Đương nhiên là ta đưa rồi
Hoắc vương nhanh chóng nói
Không được, các ngươi không biết địa hình trong cung, để ta đi
Đúng lúc đó, công công trong cung tới báo tin truyền Hoắc vương vào cung , thấy vậy, Hoắc vương đưa thuốc cho Thu Nguyệt, nói nhỏ
Đợi ta về hành động
Đi tới hoàng cung, vào điện, gặp Lãnh Tử Thâm, Hoắc vương vừa dừng bước thì liền hỏi
Hoàng huynh có chuyện gì sao?
Tam đệ, sắp tới ta sẽ nạp thêm một Quý phi, Tam đệ thấy sao?
Hoắc vương nghe thấy thì kinh ngạc, cơn tức giận trong lòng, nghĩ
Không lẽ là Vũ Ninh
Hoắc vương nén cơn tức giận vào, làm vẻ mặt thản nhiên, nói
Hoàng huynh thích là được mà
Lãnh Tử Thâm nở ra nụ cười đắc ý, Hoắc vương lại nói

Hoàng huynh, đệ còn có việc, đệ xin phép
Hoắc vương bước ra khỏi điện, vẻ mặt tức giận lộ ra, bàn tay nắm chặt rồi rời đi.

Về đến phủ, Hoắc vương nói với hai cô gái
Hắn đã cảnh giác ta chắc chắn sẽ phái người theo dõi ta, ta không thể đưa thuốc cho muội ấy được, việc này nhờ vào các cô vậy
Thu Nguyệt nói
Ta đi

Nhớ chỉ đưa thuốc thôi
Biết rồi
Hoắc vương đưa tấm bản đồ trong cung cho Thu Nguyệt.

Đêm hôm đó, Thu Nguyệt lẻn vào cung, với thân thủ nhanh nhẹn, cô gái nhanh chóng tới được căn phòng giam giữ cô, cô ấy cũng lẻn vào từ cửa sổ, lúc cô ấy bước vào căn phòng thì cô đang ngủ, cô ấy bước nhẹ tới cạnh giường rồi khẽ chạm vào mặt cô, cái chạm nhẹ đó làm cô thức giấc, cô vừa thức dậy thì thấy Thu Nguyệt, cô kinh ngạc, nói
Thu.

Nguyệt, em..sao em?
Thu Nguyệt đưa cho cô ba viên thuốc va một con dao, nói nhỏ
Chị uống chúng đi, chúng giúp chị hồi phục thể lực
Cô gật đầu rồi lập tức uống chúng, vừa uống xong thì Thu Nguyệt đứng dậy, nhìn cô nói nhỏ
Chị, bọn em nhất định sẽ cứu chị ra ngoài

Thu Nguyệt đi ra cửa sổ rời đi, cô lúc đó bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, cô thức dậy, quả nhiên thể lực được hồi phục.

Đúng lúc này, Lãnh Tử Thâm bước vào, trên tay hắn còn mang theo một bộ hỉ phục, hắn đưa nó cho cô, nói
Mặc cho ta xem
Cô rất tức giận nhưng vẫn phải kìm nén, cô làm theo lời hắn, mấy cung nữ đưa cô vào trong, thay y phục, trang điểm, đội mũ phượng.


Một lúc sau, cung nữ đưa cô ra, cô như trở thành một người khác cứ như tiên nữ hạ phàm vậy, Lãnh Tử Thâm nhìn thấy thì ngơ ngác, sau đó hắn tiến lại gần cô rồi cho tất cả các cung nữ lui ra, hắn nắm lấy tay cô, nói
Đẹp, rất đẹp.

Vũ Ninh nàng sẽ làm Quý phi của ta
Đúng lúc này, Hoắc vương dẫn theo Thu Nguyệt Minh Nguyệt va một số binh sĩ bước vào, họ nhìn thấy cô mặc hỉ phục thì kinh ngạc, lúc này Lãnh Tử Thâm nói
Tam đệ, đệ đây là có ý gì?
Hoàng huynh, thả muội ấy ra
Lãnh Tử Thâm kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy, nói
Nàng ấy là của ta
Ngay sau đó, cô lấy con dao giấu trong người ra, chém dứt khoát đâm vào người hắn , từng dòng máu chảy xuống, hắn nhanh chóng lùi xa cô, nói
Nàng..nàng..phục hồi rồi
Cô lạnh lùng nói
Tất cả những nỗi nhục những ngày qua ta trả tất cả cho ngươi
Hoắc vương tới bên cạnh cô, ôm lấy cô, nói
Vũ Ninh, ta nhớ muội lắm
Hàng nước mắt của hắn rơi xuống trên vai cô,cô ôm lấy hắn nói
Ta cũng nhớ huynh
Hai người quay sang nhìn Lãnh Tử Thâm, dần dần tiến lại gần hắn, lúc tới trước mặt Hoắc vương giơ cây kiếm trong tay nhưng khi lưỡi kiếm chém xuống thì một tiếng động vang lên, một làn khói trắng phủ kín căn phòng, Hoắc vương thấy vậy thì liền ôm cô ra xa chỗ đó, lúc làn khói hết thì đã không thấy Lãnh Tử Thâm đâu nữa, Hoắc vương nói
Chạy rồi sao
Thu Nguyệt và Minh Nguyệt chạy đến ôm lấy cô, cô vui vẻ ôm lấy họ, lúc này Hoắc vương đứng một bên, nói
Về nhà thôi
Ừ ..

 
Chương 29: Chương 29


Hoắc vương đưa cô về phủ, cô bước vào trong nhìn cảnh vật quen thuộc bấy lâu mình không thấy, vẻ mặt lộ ra nở một nụ cười hạnh phúc, nói
Thật dễ chịu
Ngay sau đó, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt bước đến, Thu Nguyệt nói
Chị sau này đi đâu phải có tụi em đi cùng
Minh Nguyệt cũng nói
Phải đó chị, tránh chuyện này xảy ra lần nữa
Cô mỉm cười rồi gật đầu, nói
Được rồi.

Nhưng bây giờ ta đi nghỉ chút đã, ta thất hơi mệt
Hoắc vương bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói
Ta đưa muội đi
Được
Hoắc vương đưa cô đến phòng, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hắn đỡ cô đến bên giường, đắp chăn cho cô, ngồi xuống bên cạnh giường, nói với cô
Muội nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi cho ta
Được

Hoắc vương ngồi bên cạnh chờ đến khi cô ngủ rồi mới rời đi.

Thời gian trôi qua, đến tối cô mới thức dậy, cô nhìn bầu trời bên ngoài, nói
Vậy mà lại ngủ tới tối
Cô bước ra ngoài, đi được một lát thì gặp Lưu quản gai, Lưu quản gia hỏi cô
Vũ Ninh tiểu thư, cô đã đỡ hơn chút nào chưa?
Ta ổn, cảm ơn ông
Vũ Ninh tiểu thư, vương gia có dặn ta khi cô tỉnh thì tới bên hồ sen tìm ngài ấy
Ta biết rồi
Cô theo lời dặn đi đến bên hồ sen, cô bước lên cây cầu ở giữa hồ nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai, bỗng lúc này những chiếc đèn xung quanh đó sáng lên, khuynh cảnh xung quanh bỗng trở lên thơ mộng, lúc này Hoắc vương bước tới, hắn đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc vương nói
Vũ Ninh, muội có đồng ý gả ta không?
Cô kinh ngạc rồi cúi đầu xuống, một lúc sau cô nhìn Hoắc vương, ánh mắt hiện rõ sự chần chừ, cô chưa nói gì Hoắc vương lại nói
Vũ Ninh ta biết, một ngày nào đó muội sẽ rời khỏi ta nhưng chỉ cần ở cạnh muội một ngày thôi ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi, ta đã nghĩ chuyện này rất lâu rồi, vì vậy Vũ Ninh muội đồng ý chứ?
Nước mặt cô bắt đầu rơi xuống, vẻ mặt hạnh phúc nói
Được, ta đồng ý
Họ ôm lấy nhau, trao một nụ hôn ngọt ngào.

Hôm sau, Hoắc vương tới phòng tìm cô, còn mang theo một chiếc hộp màu đỏ, hắn đưa nó cho cô, nói
Muội mặc nó cho ta xem nha
Đây là gì vậy?
Cô mở chiếc hộp ra, kinh ngạc nói
Hỉ phục?
Nó được chuẩn bị cho muội đó
Cô cầm chiếc hộp đi vào trong, cô bước vào trong một lát thì ngó mặt ra, nói
Tử Ngạo, huynh có thể tìm một người giúp ta được không? Ta không biết mặc cái này
Hoắc vương cười nhẹ, nói
Được
Một nô tỳ được gọi đến ngay sau đó, cô ấy bước vào trong giúp cô thay y phục, trang điểm.


Một lúc sau, cô bước ra, cả cô nô tỳ đó cũng kinh ngạc, cô như biến thành tiên nữ vậy.

Hoắc vương bên ngoài nhìn không chớp mắt, hắn ra hiệu cho nô tỳ đo ra ngoài, nô tỳ đó vừa đi, Hoắc vương liền tiến lại gần cô, áp sát vào cô nói
Nàng đẹp lắm, vương phi của ta
Mặt cô đỏ lên, Hoắc vương nhìn thẳng vào cô, nói
Hai ngày nữa, chúng ta sẽ tổ chức lễ thành thân
Nghe theo huynh cả
______________________
Thời gian trôi gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ trong hai ngày chuẩn bị cho lễ thành thân được chuẩn bị đầy đủ, Hoắc vương cũng công bố chuyện này ra khắp kinh thành, mọi người ai cũng biết cô là Hoắc vương phi, khi nghe thấy tin này Thẩm Liên rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì.

Sáng hôm sau, giờ lành đã đến, Hoắc vương háo hức đứng đợi cô bước vào, còn rất nhiều người khác cũng đến có Vương Niệm, Phương Gia Thành......!Ngay lúc đó, Cửu Nhi bước vào, nhìn cô và Hoắc vương, nói
Cuối cùng ngày này cũng đến
Tiếng pháo vang lên, cô được Thu Nguyệt và Minh Nguyệt đưa vào lễ đường,không khí vui vẻ ở khắp nơi.

Cô được đưa đến bên cạnh Hoắc vương, họ nắm lấy sợi dây đỏ, thực hành những nghi lễ cần thiết.

Nhưng chuyện vui chưa được lâu, ngay lúc Hoắc vương đang đưa cô vào trong hỉ phòng thì một tiếng cười quen thuộc vang lên từ bên ngoài, Lãnh Tử Thâm cùng mấy thuộc hạ bước vào lễ đường nhộn nhịp của họ, Lãnh Tử Thâm nhìn hai người, nói
Lễ thành hôn của Tam đệ người làm đại ca như ta sao có thể không có mặt được
Hoắc vương vẻ mặt khó chịu, nói
Ngươi..


Lãnh Tử Thâm lại nói
Tam đệ hôm nay ta đến đây không phải để đôi co với ngươi, ta đến đón Quý phi của ta
Hoắc vương tức giận, nói
Ngươi dám động đến nàng ấy, ta nhất định sẽ giết ngươi
Lãnh Tử Thâm nở nụ cười khing biệt, nói
Ta sẽ chờ xem ngươi có thể làm gì được ta
Cửu Nhi bỗng nhiên bước ra, chắn trước cô và Hoắc vương, nói
Hoàng huynh, huynh đừng có làm bậy
Lãnh Tử Thâm khó chịu nhìn cô bé
Ngươi....!là muội muội ruột của ta, vậy mà lại giúp Lãnh Tử Ngạo cướp đi Quý phi của ta, về đến cung xem ta trừng trị ngươi thế nào
Cô hất đi tấm khăn che trên mặt, nói
Ngươi dám động vào một sợi tóc của muội ấy, ta không tha cho ngươi đâu
Quý phi của ta, chỉ cần nàng đi theo ta, ta sẽ không truy cứu tất cả những chuyện này
Ngươi đừng có mơ
Vậy thì ta phải ra biện pháp mạnh để đưa nàng đi rồi.

 
Chương 30: Chương 30


Lãnh Tử Thâm cho người bao vây tất cả mọi người lại, hắn đứng giữa đại điện, nở nụ cười đắc ý, nói
Ta sẽ đưa Quý phi của ta đi.

Còn các người đừng hòng có cơ hội sống sót nào
Cô và Hoắc vương nhìn đám người xung quanh mình, Hoắc vương nói với cô
Bọn chúng đều là cao thủ, Vũ Ninh cẩn thận đó

Cô nghĩ
Có thể đánh ngất mình mà mình không hay biết, đám người này không dễ đối phố chút nào
Theo tín hiệu hất tay của Lãnh Tử Thâm, đám thị vệ tiến tới những người ở đây, một cuộc giao chiến khốc liệt xảy ra.

Một lúc sau, tất cả những người ở đây đều bị thương, trừ cô ra, những đám thị vệ mày không hề động đến cô, bao gồm cả Thu Nguyệt và Minh Nguyệt cũng không hề ngoại lệ, vẻ mặt của cô gần trở nên khó xử, cô nắm chặt tay mình rồi tiến lên phía trước, nói
Ta sẽ đi theo ngươi, thả tất cả mọi người ra
Lãnh Tử Thâm cười, nói
Ngay lúc đầu như vậy có phải tốt không, Quý phi của ta

Cô đi theo hắn ta, Hoắc vương vết thương khắp người vẻ mặt kinh ngạc, cô quay lại nhìn Hoắc vương nói
Tử Ngạo, ta xin lỗi, ta không còn cách nào khác, chỉ cần huynh được sống.

Truyện Teen Hay
Lãnh Tử Thâm đưa cô đi, đi dần ra giữa phủ,mọi người trong điện đều đi theo sau, họ không lỡ nhìn cô bị hắn đưa đi nhưng không còn cách nào khác.

Đúng lúc này, một cột sáng xuất hiện trước mặt cô, không thể nhìn rõ bên trong nó có thứ gì, khi ánh sáng kết thúc một nhóm người xuất hiện, cách ăn mặc của họ giống với thời đại của cô, bên trong những người này một nam nhân đến ôm chặt lấy cô,Lãnh Tử Thâm nhìn nam nhân đó, hỏi
Ngươi là ai?
Cô ôm lấy người nam nhân này, vui vẻ nói
Anh
Mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy câu đó,lúc này một cậu thanh niên trẻ tuổi đi đến gần nói
Lâu lắm không gặp, chị
Thu Nguyệt và Minh Nguyệt đang bị thương bước đếm cạnh họ, đồng thanh nói
Thiếu gia
Minh Nguyệt chỉ tay vào Lãnh Tử Thâm, nói
Thiếu gia, người mau cứu chị ấy, chị ấy bị đám người này bắt đi
Âu Dương Vũ Thần đưa cô lùi xa đám người, sát khí đầy mình nói
Dám bắt em gái ta sao? Ngươi phải chết
Hắn hất tay, thuộc hạ lúc nãy bắt đầu bao vây đám người anh trai cô.

Nhưng anh trai cô không cảm thấy lo sợ, hắn nở nụ cười khinh mệt, rồi cũng ra ám hiệu cho thuộc hạ của mình, hai bên bắt đầu lao vào đánh nhau, cuộc chiến vô cùng ác liệt.

Đúng lúc đó, Hoắc vương đầy vết thương bước đến cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng, nói
Không được làm như này nữa, mất đi nàng ta cũng không còn thiết gì sống trên đời này nữa
Ta biết rồi
Âu Dương Vũ Thần kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy y phục trên người hai người thì đã hiểu,Âu Dương Vũ Thần hỏi Hoắc vương
Ngươi là người em gái ta yêu sao? Trông cũng không tồi

Cô nắm lấy tay Hoắc vương, nhìn thẳng vào anh trai mình, nói
Anh, em yêu anh ấy
Âu Dương Vũ Thần, hỏi
Vậy nếu em ở bên hắn ta thì em đã quyết định không trở về thời đại của mình nữa sao?
Cô khó xử nhìn anh trai mình, nhưng hắn lại cười lên, nói
Chỉ cần em gái anh hạnh phúc, anh đều chấp nhận
Cảm ơn anh
Tiểu Ninh, từ rất lâu rồi ta chưa thấy vẻ mặt hạnh phúc của em từ khi gặp lại em sau mười mấy năm, lâu lắm rồi rất lâu rồi.

Tiểu Ninh nhất định phải hạnh phúc
Dạ, cảm ơn anh....vì tất cả
Bấy giờ Hoắc vương nói
Yên tâm giao nàng ấy cho ta
Lúc này, hai bên giao đấu kịch liệt, hai bên đều tổn thất nặng nề, Lãnh Tử Thâm bị người của anh trai cô bắt lại, nhưng cũng chỉ cần lại có hai người là người của anh trai cô còn sống, Âu Dương Vũ Thần bước đến gần Lãnh Tử Thâm nói
Thuộc hạ của ngươi cũng được đó, nếu không phải bọn ta có vũ khí tân tiến có lẽ là không thắng được các người
Cậu thanh niên( Hách Tử bạn thân của cô) đi đến gần cô, đưa cho cô một cây đao, dao nhỏ và một cây súng rất đặc biệt, nói
Đồ của chị
Cảm ơn em
Cô vuốt ve những thứ này, nói
Lâu lắm không dùng chúng, thật hoài niệm

Đúng lúc này, một cột sáng lại hiện lên, một nhóm người khác lại xuất hiện trong luồng sáng đó và một đám chó dữ, bọn chúng hâm he sát khí nhìn cô, lúc này một tên nói
Cuối cùng cũng tìm được ngươi Âu Dương Vũ Ninh
Cô nhìn hắn hỏi
Ngươi là ai?
Hắn đáp
Ngươi không biết sao? Cũng phải ngươi chỉ biết cha ta
Cha ngươi?
Hách Tử nói
Chị, là tên chị giết trong ngày chị xuyên không đó
Cô chợt nhớ ra, nói
Ra là hắn, ngươi là con trai ông ta sao?
Đúng
( Long Hạnh là con trai của thủ lĩnh thế lực ngầm, cha hắn ta đã bị cô giết trong ngày xuyên không tới thế giới này) Hắn tức giận nhìn cô, nói
Âu Dương Vũ Ninh, thủ lĩnh của thế lực ngầm lớn trên thế giới, ta tìm ngươi rất lâu rồi, bay giờ cuối cùng cũng tìm được, hôm nay ta phải khiến ngươi đền mạng cho cha ta ..

 
Chương 31: Chương 31


Long Hạnh lấy cây súng trong người ra chĩa thẳng vào cô rồi bóp cò, viên đạn cứ thế tiến lại gần cô, nó rất nhanh khiến cô không tránh được, cô nhắm mắt lại giơ đôi tay lên chắn trước mặt, chỉ nghe thấy một tiếng phực rất nhiều máu bắn lên khuân mặt cô, cô mở mặt ra nhìn trước mặt mình cô kinh ngạc không nói lên lời phía trước anh trai cô dùng bản thân mình chắn viên đạn đó cho cô,cô dương mắt nhìn anh mình từ từ ngục xuống trước mắt mình, cô nhanh chóng đỡ lấy hắn, vế thương vẫn tiếp tục chảy máu, cô nhìn vết thương đó, vẻ mặt lo lắng nói
Anh...sao..anh....anh...?
Hắn lấy bàn tay ấm áp nhuộm đầy máu chạm vào má cô, nói
Tính mạng của em gái anh là vô giá..không ai được làm tổn thương em dù chỉ là một sợi tóc
Nói xong cánh tay dần mất sức, đôi mắt cũng nhắm lại, bàn tay rơi xuống mặt đất, cô nắm lấy tay anh trai mình, hét lớn
Aaaaaaaaa....!
Những giọt nước mắt rơi xuống, nhìn thấy vậy Hách Tử nói
Lần đầu tiên thấy chị ấy khóc, lần này Long Hạnh chết chắc rồi
Đúng lúc này, Long Hạnh cười lớn, nói
Cảm giác mất đi người thân thế nào hả? Âu Dương Vũ Ninh ngươi cũng có ngày này.

Giết cô ta cho ta
Hắn ra lệnh cho đám chó hắn dẫn theo, chúng nghe theo lệnh tiến lại gần cô chúng từng bước từng bước tiến vào gần.

Cô nhìn đám chó đó trừng mắt một cái thì chúng liền dừng lại, toàn thân run rẩy lùi về sau cứ như chúng cảm thấy sự đáng sợ từ cô, cô đặt nhẹ anh trai mình xuống, lau đi hàng nước mắt rồi đứng dậy, cô giơ một cánh tay lên phía trước chỉ vào Long Hạnh, nói

Giết...không được để ai sống sót trừ hắn ra
Thu Nguyệt,Minh Nguyệt tiến lên đồng thanh nói
Dạ
Họ tiến lên như một tia chớp tấn công tất cả thuộc hạ của Long Hạnh, từng người từng người ngã xuống, máu chảy xuống từng hàng từng hàng một.

Lúc giết hết đám thuộc hạ, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt kề con dao trong tay vào cổ Long Hạnh, hắn bấy giờ mới cảm thấy sự sợ hãi, nói
Âu Dương Vũ Ninh nếu ngươi giết ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươi
Cô bước lại gần hắn, nở nụ cười đáng sợ nâng cằm hắn lên, nói
Không.

Ta sẽ không giết ngươi đây
Hắn kinh ngạc hỏi
Ngươi không giết ta?
Ngươi nói xem một nhát giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá rồi, ta thích cảm giác hạnh hạ ngươi sống không bằng chết thú vị hơn nhiều
Hắn sợ hãi khi nghe thấy câu nói đó, hắn lại nói
( Sợ hãi) Âu Dương Vũ Ninh, ngươi giết ta đi
Cô không quan tâm, nhìn sang Thu Nguyệt,Minh Nguyệt, nói
Trông trừng hắn, đừng để hắn tự sát
Hai người họ gật đầu.

Cô tiến lại gần Hách Tử, Hoắc vương đến trước mặt cô, hỏi
Vũ Ninh,nàng...?
Ta làm sao? Đáng sợ lắm đúng không?
Không.Ta....!
Chàng không cần nói nữa
Đúng lúc này, Cửu Nhi chạy tới, cô bé khuân mặt sợ hãi nhìn cô, nói
Vũ Ninh tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Tỷ như này làm ta rất sợ
Ta từ trước đã như vậy rồi, sự yếu đuối trong ta đã khiến anh ta thành bộ dạng này

Lúc này hai người thuộc hạ còn lại của anh trai cô, một người nói
Tiểu thư, thiếu gia như vậy, bây giờ người tính thế nào?
Ta hiểu rồi, ta theo các ngươi về
Hoắc vương nghe thấy thì kinh ngạc, hắn bước tới ôm chặt lấy cô, nói
Nàng định rời đi sao? Vũ Ninh nàng suy nghĩ lain đi, đừng đi,đừng đi mà, ở lại cạnh ta
Cô lạnh lùng đẩy Hoắc vương ra, nhìn thẳng vào hắn, nói
Tử Ngạo, ta xin lỗi, thế giới của ta cần ta, ta không xứng với huynh chúng ta chấm dứt tại đây đi, huynh xứng đáng gặp được người tốt hơn ta
Không, ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàng
Cô tranh xa Hoắc vương ra rồi nhìn sang Hách Tử, hỏi
Bây giờ trở về bằng cách nào?
Hắn đáp
Chị, em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta khi nào xuất phát
Ngay bây giờ
Hách Tử lấy một cái điều khiển rồi ấn vào cái nút đỏ trong đó, ngay lập tức một cột sáng xuất hiện, cánh cửa không gian được mở ra, cô nhìn Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, nói
Đưa hắn đi
Rồi nhìn sang hai thuộc hạ nói
Đưa anh trai ta đi
Bọn chúng nghe theo đưa anh trai cô vào cánh cửa, ngay sau đó cô cùng Hách Tử cũng đi tới đó, lúc chuẩn bị bước vào, Hoắc vương nói
Vũ Ninh, ta sẽ mãi đợi nàng, nàng mãi mãi là vương phi của ta
Cô thản nhiên rồi bước vào trong đến một cái ánh nhìn đáp trả cũng không có.


Trong cánh cửa không gian Hách Tử hỏi cô
Chị, chị đành lòng sao?
Cô lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau thương, nói
Biết làm sao được, ta bây giờ không xứng với chàng ấy
Nhưng mà hắn nói sẽ đợi chị
Hừ.

Biết làm sao được, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sự chờ đợi của huynh ấy...vô ích thôi
Hách Tử lộ ra sự lo lâng cho cô, nghĩ
Đúng là ông trời chớ trêu, đưa chị ấy về thời cổ đại gặp được người mình yêu rồi lại khiến họ rời bỏ nhau , chị.

Thật tội nghiệp
Một lúc sau, mấy người trở về thời hiện đại..

 
Chương 32: Chương 32


Âu Dương Vũ Thần được đưa vào bệnh viện riêng của nhà để chữa trị, cô ngồi bên ngoài vô cùng lo lắng.

Một lúc sau, bác sĩ bước ra ( Bác sĩ Liễu Nhất) vẻ mặt thất vọng bước đến gần cô, nói
Tiểu thư, tôi đã cố gắng lắm rồi, thiếu gia giữ được mạng sống nhưng....!
Cô sốt ruột hỏi
Nhưng sao?
Nhưng hôn mê không biết khi nào ngài ấy mới tỉnh nên....!
Cô cúi mặt xuống, nước mắt rơi ra, nói
Ta biết rồi
Cô vào trong phòng bệnh thăm anh mình, ngồi bên cạnh hắn, nói
( Nức nở) Anh, em xin lỗi,tất cả là do em, em xin lỗi
Một thời gian trôi qua, gần tối cô trở về biệt thự, nhìn căn nhà trống vắng lạnh lẽo cảm thấy thật cô đơn.

Đúng lúc này, Quản gia ( Lỗi Tự quản, 53 tuổi, ông ấy đã ở cạnh hai anh em cô từ khi còn nhỏ, yêu thương hai người như con mình) trong nhà bước đến cạnh cô, hỏi
Tiểu thư, người về rồi.

Thiếu gia đâ ạ?

Cô buồn bã,nói
Chú Lỗi, anh con vì cứu con nên hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào anh ấy mới tỉnh lại
Tiểu thư, người đừng buồn nữa, ta tin thiếu gia sẽ nhanh tỉnh lại thôi
Cảm ơn chú.

Cháu hơi mệt, cháu lên nghĩ ngơi một chút chú đừng gọi cháu
Vâng
Cô đi lên trên phòng, nằm xuống giường rồi không biết tư khi nào đã thiết đi.

Sáng hôm sau, cô thức dậy, đi xuống nhà ăn thì thấy Hách Tử đang ngồi ở đó, cô bình thản ngồi xuống bàn ăn, hỏi
Có chuyện gì sao?
Chị, cổ đông trong tập đoàn AW ( Tập đoàn của gia đình cô, do anh trai cô tiếp quản) đang bị bác chị( Âu Dương Định Phong anh trai của cha cô Âu Dương Vũ Thác) mua chuộc,ông ta đang muốn thay thế vị trí của anh trai chị
Cô bình thản, nói
Chị biết rồi, xem ông ta làm được gì, Hách Tử đi điều tra tất cả mọi thứ về cổ đông
Không điều tra Âu Dương Định Phong sao?
Để cho ông ta vui vẻ một thời gian đã
Được
Đưa thông tin cho chị sớm nhất cố thể
Dạ.

À chị, Tiểu Kiệt( em trai nuôi của cô, cô nhận nuôi cậu ta năm 10 tuổi) 3 ngày nữa sẽ về nước
Tên nhóc con này cuối cùng cũng chịu về rồi
Thời gian trôi qua, hai ngày trôi qua, cô cùng Hách Tử đến tập đoàn AW, lúc này cổ đông đang họp để ra quyết định cuối cùng xem ai là chủ tịch tập đoàn,cô ngang nhiên bước vào trong, nhìn thấy cô mọi người đều kinh ngạc, thấy vậy, Âu Dương Định Phong ( Trong tập đoàn là giám đốc bộ phận) nợ nụ cười tươi nói
Vũ Ninh sao? Sao con lại đến đây? Đây không phải nơi con đến
Cô lạnh lùng nhìn ông ta rồi nhìn xuống cổ đông nói
Trước đây anh trai tôi Âu Dương Vũ Thần đã chuyển cho tôi 30% cổ phần công ty, trong tay tôi có 30 % thế nơi tôi có tư cách trang vị trí chủ tịch tập đoàn
Không khí bỗng trở nên xôn xao, cô lấy chiếc ghế ngồi xuống rồi nói
Trước khi bỏ phiếu tôi có thứ này cho các vị xem
Cô nhìn Hách Tử, hắn liền phát cho các cổ đông một tờ giấy, bọn họ nhìn xong thì kinh ngạc vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, cô nói nhỏ với Âu Dương Định Phong
Muốn chiếm tập đoàn của anh tôi , chỉ cần tôi còn sống thì ông đừng mơ có được
Ông ta nghe thấy thì tức giận nhưng không thể làm gì.


Các cổ đông nhìn thấy những thứ bên trong, bên trong đều là những tội trạng của họ nào thì rút vốn của công ty, tham nhũng, trốn thuế.....!Cô nhìn đám cổ đông, nói
Mọi người bắt đầu bỏ phiếu đi
Không ngoài dự đoán phiếu bầu của cô nhiều nhất không một ai bỏ phiếu cho Âu Dương Định Phong, cô cười nhẹ rồi rời đi.

Cô vừa rời đi, Âu Dương Định Phong ở trong phòng tức giận đập bàn nói
Con khốn đó, chết tiệt
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ta trong cơn tức giận nghe máy đầu dây bên kia là Âu Dương Quân Thanh,hắn hỏi
Có chuyện gì?
Cha thế nào rồi?
Ông ta tức giận, nói
Con khốn Âu Dương Vũ Ninh phá rồi, nó lên làm chủ tịch, con khốn đó nhất định không thể để nó sống
Cha.

Con nghe nói sát thủ số 1 thế giới sắp về nước rồi, hay là chúng ta....!
Âu Dương Định Phong nở nụ cười quỷ dị, nói
Tốt.

Liên hệ với hắn đi, bằng mọi giá phải lấy mạng con khốn đó
Dạ
Trên đường đi, cô quyết định đến bệnh viện, cô bước vào phòng bệnh, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay anh mình, nói
Anh, bao giờ anh mới tỉnh lại đây.


Ba mẹ đã bỏ em rồi anh cũng muốn bỏ em sao
Ba ngày sau, Tiểu Kiệt ( Âu Dương Chí Kiệt) về nước, hắn đến biệt thự tìm cô, bây giờ cậu ấy đã là thanh niên 17 tuổi, vừa gặp cô, hắn nói
Chị, em về rồi
Cô cười nhẹ, đáp
Đi 4 năm cuối cùng cũng chịu về rồi ha
Lần này em không đi nữa
Cô và Tiểu Kiệt ngồi xuống, vừa ngồi xuống cậu ấy đã lấy điện thoại ra, giơ bức ảnh của cô cho cô xem, nói
Có người trả cho em rất cao để lấy mạng chị đó

Bỏ ra số tiền lớn như vậy mua mạng chị người này chắc hận chị lắm nhỉ
Hắn lại lấy một tấm ảnh khác ra, đó là ảnh của Âu Dương Quân Thanh, Tiểu Kiệt nói
Hắn là kẻ đã thuê em đó, chị quen không?

Cô cười lên, nói
Không nhịn được nữa rồi sao? Bác à.

Nếu đã muốn chơi ta chơi với các người tới cùng ..

 
Chương 33: Chương 33


Ở thời cổ đại, Hoắc vương rời khỏi phủ,đi đến doanh trại, ở đó vài hôm rồi mới trở lại phủ, vừa bước vào phòng của mình thì có một nữ nhân lạ mặt ngồi vào vị trí Vương phi, nhìn thấy vậy, Hoắc vương lộ ra vẻ mặt khó chịu nói
Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi ngồi vào vị trí này? Đi xuống
Nhìn thấy vậy cô ta bước xuống, hành lễ với Hoắc vương, nhẹ nhàng nói
Vương gia, thần thiếp là Trắc phi của người, thần thiếp tên Tả Túy Ân ( là nữ nhi của Tả Hoa, cũng là một trọng thần triều đình)
Trắc phi?
Dạ
Ta không cần.

Đi ngay ra khỏi phủ
Vương gia, hoàng thượng bảo thần thiếp ở lại đây hầu hạ người, thần thiếp không thể đi được
Lãnh Tử Thâm lại là ngươi
Vương gia, để thần thiếp hầu hạ người
Cô ta bước tới gần Hoắc vương, đụng chạm vào cơ thể hắn, Hoắc vương tức giận hất tay cô ta ra, quát lớn
Biến khỏi đây trước khi ta giết ngươi
Cô ta sợ hãi quỳ xuống, nói
Vương gia, cầu xin người cho thần thiếp ở lại, thần thiếp mà bị đuổi ra khỏi phủ hoàng thượng sẽ không tha cho thần thiếp, cầu xin người
Vẻ mặt Hoắc vương vẫn không thay đổi, Tả Túy Ân nghĩ
" Chỉ cần mình có thể ở lại đây thì vị trí này sớm muộn gì cũng là của mình "

Hoắc vương không quan tâm, vẻ mặt lạnh lùng, nói
Biến về phía Tây phủ, một bước cũng không được rời khỏi
Dạ
Ngay sau đó, Lưu quản gia đưa Tả Túy Ân đến phủ ở phía Tây, ở đây là một căn phòng cũ kỹ, rách nát, cô ta kinh ngạc cũng tức giận nhưng không dám nói một câu nào.

Mấy ngày sau, ngày nào Tả Túy Ân cũng đến tìm Hoắc vương, làm rất nhiều thứ hết pha trà, nấu ăn...cho hắn nhưng không đổi lại được gì, thái độ của Hoắc vương vẫn luôn như vậy vô cùng lạnh lùng.

Một tối hôm nọ, Hoắc vương đang ở trong thư phòng, cầm miếng ngọc bội của hai người lên suy nghĩ
" Vũ Ninh, nàng bây giờ sao rồi? Liệu có còn nhớ đến ta không?
Đang suy nghĩ thì một người bước vào không ai khoác là Tả Túy Ân, cô ta bưng một tách trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, nói
Vương gia, ngài uống trà đi ạ
Hoắc vương khó chịu nói
Ai cho phép ngươi vào đây.

Đi ra
Cô ta không nghe theo lời Hoắc vương vẫn cố ở lại, cô ta sát lại gần Hoắc vương,động vào miếng ngọc trên tay Hoắc vương, cầm nó lên, nói
Miếng ngọc đẹp quá, ngài cho thần thiếp được không ạ?
Hoắc vương tức giận lấy lại miếng ngọc, nói
Biến ra ngoài, từ nay về sau cấm ngươi bước vào phòng ta nửa bước nếu dám bước vào ta giết ngươi
Cô ta nhìn vẻ mặt cua Hoắc vương mà sợ hãi lập tức rời khỏi thư phòng.

Những ngày sau, cô ta không dám bước vào phòng của Hoắc vương một lần nào nữa.

Tính cách của Hoắc vương thì càng ngày càng lạnh lùng, hơi một chút là tức giận, nhìn thấy vậy Lưu quản gia rất lo lắng, thở dài một tiếng, nói
Vũ Ninh tiểu thư, bao giờ người mới trở lại đây.

Cứ như này Vương gia thì....haz
Hôm sau, Hoắc vương đi tới phủ của Vương Niệm, trên đường đi, Hoắc vương hiện rõ sư buồn rầu.

Đi tới nơi,hai người ngồi trên chiếc cầu ngoài khuân viên trong phủ của Vương Niệm uống rượi, ngồi uống rất lâu Hoắc vương không nói lấy một câu nào, thấy vậy Vương Niệm, nói
Nói gì đi chứ.

Cứ im lặng như này, Tử Ngạo ngươi đừng làm ta sợ chứ

Lãnh Tử Thâm kiếm một nữ nhân là nữ nhi của Tả Hoa đến phủ của ta làm Trắc phi, có lẽ là muốn giám sát ta
Vậy bây giờ ngươi tính sao?
Ta không quan tâm cô ta và hắn muốn gì, chỉ cần không đi quá giới hạn thì ta coi như không có gì
Ý ngươi muốn nói là vị trí của Âu Dương Vũ Ninh chứ gì?

Tử Ngạo ngươi vẫn muốn đợi cô ta sao? Lỡ như cô ta không quay lại thì sao?
Ta vẫn mãi đợi nàng ấy, bao lâu cũng được, vị trí Hoắc vương phi chỉ có nàng ấy mới xứng đáng
Vương Niệm thở dài, nói
Tử Ngạo, ngươi thay đổi rồi, không còn là ngươi của trước đây nữa
Hoắc vương cười nhẹ không nói gì.

Ngày hôm sau.

Cửu Nhi tới Hoắc phủ, vừa bước vào thì liền hỏi Lưu quản gia
Cô ta ở đâu?
Lưu quản gia, hỏi
Tiểu công chúa, ai ạ?
Trắc phi hoàng huynh gửi tới đây chứ ai
Đúng lúc này, Tả Túy Ân bước đến, nhìn thấy cô ta Cửu Nhi tức giận chỉ tay vào cô ta, nói
Ngươi mau rời khỏi đây
Tả Túy Ân nhìn cô bé, hỏi
Ngươi là ai vậy hả? Dám chỉ tay vào ta, còn ăn nói ngông cuồng như vậy, đúng là loại không được dạy dỗ
Lưu quản gia đứng bên cạnh, nói

Trắc phi, ngươi hãy cẩn thận lời nói của mình
Tả Túy Ân hỏi
Vì sao chứ? Ta là nữ chủ nhân ở đây, các ngươi dám nói với ta như vậy, cả ngươi nữa con nhóc này ngươi dám lớn tiếng với ta, người đâu dạy dỗ nó cho ta
Lưu quản gia nhìn cô ta, tức giận nói
Ngươi chỉ là Trắc phi thôi, vị trí Vương phi là của Vũ Ninh tiểu thư, Vũ Ninh tiểu thư mới là nữ chủ nhân của Hoắc vương phủ, còn nữa ngươi biết ngươi đang muốn dậy dỗ ai không hả?
Là ai?
Vị đứng trước mặt người là Tiểu công chúa, nữ nhi mà thái hậu yêu thương nhất
Cô ta kinh ngạc, bỗng nhận mau chóng quỳ xuống, nói
Tiểu công chúa, thần thiếp không biết mong công chúa thứ tội
Cô bé nói
Hừ, không phải vừa nãy ngươi đòi dạy dỗ ta sao?
Công chúa, thứ tội
Tha cho ngươi sao? Mơ đi, người đâu đánh cô ta một trận cho ta, dám bất kính với ta
Mấy người hầu trong phủ nghe theo lời cô bé, đánh cô ta một trận, khiến cô ta không thể đứng dậy được, cô bé nhìn Tả Túy Ân trên đất, máu thấm đẫm quần áo cô ta, Cửu Nhi nói
Ta sẽ đây một thời gian ngươi đừng mơ có thể tiếp cận Tử Ngạo ca
Cô bé tức giận đi đến căn phòng cô từng ở, bước vào trong, những kỹ niệm của hai người hiện lên, cô bé nói
Vũ Ninh tỷ, muội sẽ không để ai thay thế tỷ đâu, mãi mãi chỉ có thể là tỷ thôi, Vũ Ninh tỷ bao giờ tỷ mới quay lại muội rất nhớ tỷ ..

 
Chương 34: Chương 34


Mấy ngày sau, cô lên máy bay riêng đi đến Mỹ, ký một hợp đồng quan trọng, nhưng trong lúc bay qua một vùng biển, biển nơi đây được gọi là Vùng biển Tử Thần, thì xảy ra sự cố động cơ chiếc máy bay rơi xuống vùng biển Tử Thần.

Hôm sau, thông tin cô cùng chiếc máy bay rơi xuống vùng biển đáng sợ đó được lan truyền khắp trên các mặt báo, Âu Dương Định Phong và Âu Dương Quân Thanh nhìn thấy tin tức đó thì nở nụ cười mãn nguyện.

Đúng lúc đó, điện thoại của Âu Dương Quân Thanh vang lên
Reng...reng...!reng
Hắn nhìn thấy số thì nghe ngay, đầu dây bên kia là sát thủ họ đã thêu để giết cô, hắn nói
Chuyện ta đã làm xong,Âu Dương Vũ Ninh đã chết, chuyển số tiền đã giao ước cho ta
Được ạ
Số tiền được chuyển vào tài khoản, nhưng sát thủ này lại đứng ngay bên cạnh cô, hai người đang đứng trên một hòn đảo, ở vách núi cao nhìn xuống bờ biển ( tất cả chuyện này cả chuyện giả chết đều là cô sắp xếp và sát thủ hai cho con Âu Dương đã thêu là em trai cô Âu Dương Vũ Kiệt) Âu Dương Vũ Kiệt nhìn số tiền trong tài khoản, cười lên, nói
Chị, cắn câu rồi
Cô cười nhẹ, nói
Kịch hay bắt đầu rồi, Âu Dương Định Phong người bác yêu quý của tôi, ông sẽ làm gì đây
Chị, chuyện này thú vị thật đấy
Cô nhìn xuống vùng biển này, những cơn xoáy nước bao vây xung quanh hòn đảo ( Ở đây là hòn đảo của cô là căn cứ sản xuất vũ khí mà cô thành lập ra, nó được gọi là Sinh Tử đảo).


7 ngày trôi qua, cô ở trên hòn đảo này suốt 7 ngày theo dõi tình hình bên ngoài.

Hôm sau, cô lại lên một chiếc máy bay khác cùng Tiểu Kiệt về thành phố, hội nghị bầu cử lại diễn ra lần nữa, nó diễn ra được một nửa thì cô và Tiểu Kiệt bước vào, cô nói
Vội vã thay thế vị trí của ta quá nhỉ.

Bác à
Âu Dương Định Phong nhìn thấy cô thì kinh ngạc, cô thản nhiên ngồi vào vị trí của mình, nhìn xuống đám người, nói
Các vị không vui khi tôi trở về sao?
Bọn họ trở nên hoảng hốt, cô lại nói
Về làm việc hết đi
Tất cả mọi người vừa nghe thấy thì nhanh chóng rời đi,chỉ còn Âu Dương Định Phong trong căn phòng, cô ghé sát vào ông ta, nói
Bác à, vở kịch kết thúc rồi
Ông ta tức giận, nói
Tất cả là do ngươi sắp đặt
Đúng, vui chứ
( Tức giận) Ngươi....!
Cô cười nhẹ, rồi đưa cho ông ta một tập tài liệu, nói
Mấy thứ này chắc chắn bác sẽ rất thích
Ông ta mở tập tài liệu, bên trong toàn bộ những chứng chứ phạm tội của ông ta, ông ta run rẩy ngồi sụp xuống, cô lại nói
Ông muốn hủy chỗ này thì tùy ông, tôi còn nhiều lắm,.

À lần sau có mời sát thủ thì tìm hiểu kỹ một chút, lại đi bảo em trai đến giết chị gái
Vẻ mặt kinh ngạc của ông ta khiến cô bật cười, ông ta hỏi
Ý ngươi là sao?
Sát thủ mà ông thêu là em trai tôi
Vẻ mặt ông ta trở lên nhợt nhạt, cô cười lên nói
Ta thích khuân mặt này, khuân mặt tuyệt vọng của ông, cảm giác từ trên đỉnh cao ngã xuống đau lắm nhỉ

Cô nhìn Tiểu Kiệt, nói
Giao ông ta cho cảnh sát đi
Chị không giết ông ta sao?
Bẩn tay
Nói xong cô rời đi.

Ngày hôm sau, thông tin ông ta bị bắt đã lên ti vi, ông ta bị phán tù trung thân, cô nhìn tin tức, nói
Cái giá vì ngươi dám động đến gia đình ta
Cô đi tới bệnh viện thăm anh mình, hỏi thăm tình hình thì vẫn không có gì thay đổi, cô bước vào trong căn phòng, nắm lấy bàn tay anh mình, vẻ mặt đầy sự thất vọng.

Hai tiếng sau, cô trở về biệt thự.

Hai ngày sau, cô gọi Hách Tử và Tiểu Kiệt tới một nhà hàng trong thành phố này, họ ngồi vào một chiếc bàn gần cánh cửa kính, được một lúc thì Tiểu Kiệt nói
Chị, em thấy chị có cái gì đó khác trước kia
Cô đáp
Khác sao? Chỗ nào khác?
Em cũng không biết nhưng em cảm thấy vậy
Vậy sao?
Cô trầm vào suy nghĩ
" Mình khác sao? Có lẽ do gặp chàng ấy, không biết bây giờ chàng ấy ra sao rồi

Cô nắm chặt lấy miếng ngọc trong người, miếng ngọc Hoắc vương đã tặng cô.

Một thời gian sau, cô và hai người họ chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, họ đi được một đoạn ngắn thì một tên ăn mặc loè loẹt bước tới chặn họ lại, hắn ghé sát vào cô, nói
Mỹ nữ, đừng đi chứ, ở lại uống vài chén với ta đi
Cô nhìn hắn hiện rõ sự khinh bỉ, nói
Tránh ra
Ta không tránh thì sao?
Ta nói lại lần nữa, tránh ra trước khi ta giết ngươi
Hắn cười khểnh, nói
Nóng tính quá nhỉ, ta thích
Hắn bước tới khoác tay vào vai cô, cô lôi ra vẻ khó chịu, nắm lấy cánh tay hắn, khiến hắn ngã ra đất, thấy vậy hắn tức giận, nói
Đồ đàn bà không biết điều t ta để ý ngươi là vinh hạnh cho ngươi, tỏ ra thanh cao cái gì chứ, dám đánh bổn thiếu gia, ta sẽ khiến ngươi không sống được ở cái thành phố này
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ, nói
Sợ quá nhỉ,ta lại muốn xem xem ngươi làm thế mào có thể khiến ta không sống được ở thành phố này ..

 
Chương 35: Chương 35


Cô không nói câu nào, lấy cây súng trong người ấn thẳng vào chán hắn, vẻ mặt cô vô cùng lạnh lùng, hắn nhìn thấy cây súng thì run rẩy sợ hãi, nói
Ngươi...!ngươi dám...động vào ta, ngươi biết ta...là ai không?
Cô lạnh lùng đáp
Cho dù ngươi là ai, đều phải chết trong tay ta
Ngươi..dám động vào một sợi tóc của ta, cha ta...sẽ không tha cho ngươi đâu
Cha ngươi? Là ai?
Hắn cười nhẹ, nói tiếp
Sợ rồi sao? Vậy thì mau thả ta ra nếu các ngươi còn muốn sống
Tiểu Kiệt đứng một bên, bỗng nói
Ghê vậy sao? Nói thử xem cha ngươi là ai nào
Vẻ mặt hắn đầy sự kiêu ngạo, nói
Cha ta là chủ tịch tập đoàn La thị
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, nhưng sau đó Hách Tử va Tiểu Kiệt đều cười lớn lên, nhìn thấy vậy hắn không hiểu, Hách Tử nói
Vậy ngươi là La Kiều, con trai của La Viêm
Hắn đáp
Đúng, sợ rồi chứ?
Cô nhìn Hách Tử, nói
Gọi ông ta tới đây
Hách Tử gật đầu, bắt đầu lấy điện thoại ra, ấn vào số điện thoại của La Viêm, khi ông ta nghe máy, Hách Tử nói

Cho ông 5 phút, tới nhà hàng đường số 8 của Âu Dương gia
Xong thì ngắt máy.

Cô nhìn La Kiều cười nhẹ, nói
Ngươi sẽ được gặp cha ngươi ngay thôi
15 phút sau, cô bây giờ đang ngồi vào một chiếc ghế ở giữa nhà hàng, La Viêm vội vã bước vào trong, ông ta bước tới trước mặt Hách Tử, kính cẩn nói
Hách thiếu gia, ngài cho gọi tôi.

Có chuyện gì không ạ?
Hách Tử nói
Đương nhiên là có chuyện mới gọi ông tới đây
Hách Tử chuyển ánh mắt xuống La Kiều đang ngồi trên đất, nói
Con trai yêu quý của ông đã làm rất nhiều việc khiến tôi không vui đấy, ông nói xem nên xử lý thế nào?
Ông ta tức giận nhìn cậu con trai của mình, quát lớn
Mày đúng là đồ vô dụng, suốt ngày gây phiên phức cho tao, đến Hách thiếu gia cũng dám động đến chán sống rồi sao?
Cô tỏ ra chán nản, nói
Muốn đáng mắng gì về nhà mà làm
La Viêm chuyển sự chú ý sang cô, ông ta nghĩ
" Hách Tử là đại thiếu gia của Hách gia tộc, lại đứng sau một cô gái không có gì nổi bật này, thân phận của cô ta nhất định không đơn giản, mình phải cẩn thận hơn
La Viêm nhẹ nhàng hỏi
Vị tiểu thư này, xin hỏi người là....?
Cô đáp
Âu Dương Vũ Ninh, chủ tịch tập đoàn AW
Ông ta ngơ ngác, nghĩ
" Người đã khiến Âu Dương Định Phong vào tù còn nắm chọn tập đoàn AW, mà Âu Dương Vũ Ninh hình như cô ta là người trong gia tộc Âu Dương, gia tộc lớn mạnh nhất thế giới, khốn khiếp đồ vô dụng La Kiều toàn gây phiền phức cho mình, chuyện này mà không giải quyết được mình đừng mong sống được trong đất nước này
Tiểu Kiệt nói
Này các người đang làm tốn thời gian của bọn ta đấy
La Viêm gượng cười, nói
Âu Dương tiểu thư, ta thay mặt nó xin lỗi tiểu thư
Ông ta nhìn con trai mình, tức giận nói
Còn không mau xin lỗi Âu Dương tiểu thư
La Kiều vẻ mặt đầy sự căm phẫn nhưng vẫn phải cúi đầu xuống, nói
Âu Dương tiểu thư, ta xin lỗi
Cô cười lên, nói

Con trai ông coi bộ không phục nhỉ.

Ta không đồng ý lời xin lỗi của hai người
La Viêm, nói
Âu Dương tiểu thư, vậy phải làm sao người mới bỏ qua chuyện này?
Ta cũng không muốn làm khó các người, hay vậy đi chúng ta chơi một trò chơi, giữa con trai ông và tập đoàn của ông, ông chỉ được phép chọn một
La Viêm tỏ ra khó xử, cô lại nói
Ta đếm đến 3 ông phải đưa ra lựa chọn, nếu không ta sẽ hủy cả hai
1
Vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi, vẻ mặt vẫn đầy sự lưỡng lự
2
Ông ta bỗng nhiên quỳ xuống, nói
Âu Dương tiểu thư, người tha cho bọn ta đi
Cô không quan tâm, nói
3, nói ông chọn gì? Nếu ông không chọn ta sẽ hủy cả hai
Ta....!
Nói.

Đừng để ta nhắc lại lần nữa
Âu Dương tiểu thư, tập đoàn ạ, ta chọn tập đoàn
Cô nở nụ cười khinh bỉ đứng dậy, nhìn Hách Tử và Tiểu Kiệt, nói
Giao cho hai đứa đấy, nhớ đừng có nương tay đấy
( Đồng thanh) Dạ
Cô đi ra ngoài lên xe, trên đường về, cô lộ ra vẻ tức giận nghĩ

" Rác rưởi, ông cũng không khác gì bọn chúng, vì lộ ích mà sẵn sàng hi sinh con mình, chết cũng không đáng tiếc
_______________
1 tiếng sau, Hách Tử và Tiểu Kiệt cũng về biệt thự, họ ngồi cùng nhau, lúc này Tiểu Kiệt cười lên, nói
Chị, cái tên ẻo lả đó đã bị bọn em phế đi hai chân, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể đứng dậy được
Cô cười lên, nói
Làm tốt lắm
Ngay trong đêm đó, mấy người lại tới Sinh Tử đảo.

2 tiếng sau, đến đảo, cô bước vào căn cứ, đi vào một căn hầm, bên trong không có gì chỉ có Long Hạnh đang bị giam giữ, vừa nhìn thấy cô, hắn hét lên
Âu Dương Vũ Ninh, ngươi mau thả ta ra
Cô cười nhẹ nói
Đừng có mơ
Âu Dương Vũ Ninh, để ta thoát ra, ta nhất định sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh
Sợ quá, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát ra khỏi đây sao? cho dù ngươi thoát được căn hầm này thì ngươi nghĩ ngươi thoát được khỏi hòn đảo này sao? Ngươi biết ngươi đang ở đâu không? Long Hạnh cả đời này, ngươi cứ an tâm ở lại đây đi
Cô quay người rời đi khỏi căn hầm.

Ở bên trong, Long Hạnh hét lên
Mau thả ta ra, Âu Dương Vũ Ninh, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi đâu ..

 
Chương 36: Chương 36


Cô đi ra ngoài, đi lên vách núi cao, ngồi xuống, hướng ánh mắt lên mặt trăng khuyết ngoài xa biển, đúng lúc cô đang chăm chú nhìn mặt trăng thì có tiếng bước chân lại gần cô, một lớp lông dày đặc dụi vào người cô, cô mỉm cười, quay sang nhìn là chú sư tử to lớn, cô không hề sợ hãi nó chút nào, nhẹ nhàng vuốt lớp lông dày đặc trên cổ, nói
Ngươi ở đây sao? Đản Đản ( là chú sư tử được cô nuôi dưỡng từ nhỏ),lâu lắm mới gặp ngươi, ngươi vẫn khoẻ chứ?
Nó Gừ lên một tiếng như đáp lại câu trả lời của cô, cô dựa vào người nó, cứ như vậy một người một thú tựa vào nhau ngủ thiết đi.

Sáng hôm sau, cô thức dậy, thấy bản thân đang nằm trong cạnh Đản Đản, cô nói
Haz, vậy mà ngủ quên luôn, cũng lâu lắm rồi mới ngủ ngon như vậy
Cô đứng dậy, Đản Đản cũng đi theo sau, cô đi vào căn cứ, đi đến những bộ phận khác nhau trong đảo, cô đi đến đâu những người ở đó đều thể hiện ra sự kính trọng với cô, lúc đi tới nơi làm đoản đao, nhìn những cây đao ở đó, nó lại làm cô nhớ đến Hoắc vương, đứng ngơ người một lúc, cô lấy giấy bút ở đó, vẽ ra một cây đao gần giống với giống với đao của mình nhưng nó lại dùng cho nam dùng rồi đưa cho thuộc hạ, nói
Làm cho chị một cây như bản vẽ này, dùng nguyên liệu giống với đao của chị
Người đứng đầu ở khu vực này là Hề Xuyên , đứng ra nói
Chị nguyên liệu đó rất quý đó, nếu làm thêm một cây là hết nguyên liệu rồi
Không sao, cứ làm đi, xong thì đưa cho chị
Dạ, lão đại
Cô rời khỏi đó, trên đường đi cô nghĩ

" Lại làm việc vô nghĩa rồi, có lẽ không bao giờ có cơ hội đưa cho chàng ấy đâu
Lúc sau, cô lên chiếc máy bay cùng Hách Tử, Tiểu Kiệt và Đản Đản rời khỏi đảo đi về thành phố, trên máy bay Hách Tử thấy Đản Đản, nói
Hình như từ lúc chị xuyên không thì không thấy nó nữa
Tiểu Kiệt nói
Chị mang nó đến thành phố sẽ không sao chứ?
Cô thản nhiên đáp
Không sao đâu, ở biệt thự có vườn lớn đủ để nuôi Đản Đản rồi
Hai tiếng sau, đã về đến biệt thự, cô vừa bước xuống thì đã thấy Chú Lỗi đứng bên ngoài đợi, cô bước xuống gần chú ấy thì Đản Đản cũng chạy đến làm chú ấy giật mình ngã xuống, chú ấy run rẩy chỉ tay vào Đản Đản nói
Tiểu thư...nó....nó....sao lại có...sư...tử..

Cô đỡ chú Lỗi đứng dậy, nói
Chú không sao chứ? Chú yên tâm đi, Đản Đản không hại mọi người đâu
Vâng.

À..Tiểu thư, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt cũng về rồi ạ
Con biết rồi, cảm ơn chú
Họ bước vào bên trong, vừa ngồi xuống ghế sa lông được mấy phút thì bên ngoài bỗng nhiên rất ồn ào, ngay sau đó, Âu Dương Quân Thanh đạp cửa bước vào trong, dẫn theo một nhóm 5 người nữa, nhìn thấy hắn ta, cô vẫn thản nhiên ngồi uống trà, lúc này Thu Nguyệt nói
Âu Dương Quân Thanh,ai cho ngươi vào đây, đi ra ngay, không muốn sống nữa sao?
Hắn cười lên, nói
Ta không nói chuyện với ngươi, mau tránh ra, ta đến tìm Âu Dương Vũ Ninh, hôm nay ta phải khiến ngươi chết không toàn thây
Cô cười nhẹ, nhìn Âu Dương Quân Thanh bằng nửa con mắt, nói
Ta sợ quá
Âu Dương Vũ Ninh, chỉ vì người mà nhà ta tan hoang,hôm nay ngươi nhất định phải chết
Tiểu Kiệt nói
Ha.


Đúng là tự tìm đường chết
Cô liếc nhìn Đản Đản, nó như hiểu ý cô, lao nhanh vào đám 5 người Âu Dương Quân Thanh dẫn theo, từng mảnh thịt trên người chúng đều bị Đản Đản cắn ké một cách tàn nhẫn, tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp căn biệt thự hào hoa, Âu Dương Quân Thanh đứng ở giữa không dám động đậy, trên cơ thể dính toàn máu của đồng đội.

Mấy phút sau, những người kia đều bị giết hết, nằm la liệt trên mặt đất, cả cơ thể toàn vết cào, cắn của Đản Đản, Đản Đản dần dần tiến lại gần Âu Dương Quân Thanh, nó giơ vuốt lên muốn giết Âu Dương Quân Thanh,nhưng cô lại
Dừng lại
Đản Đản nghe thấy, thu móng vuốt lại, lùi về sau, cô tiến lên, át sát Âu Dương Quân Thanh, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ, nói
Chỉ với mấy kẻ vô dụng này mà đòi lấy mạng, người xem nhẹ ta quá nhỉ.

Bây giờ lập tức biến khỏi mắt ta
Cô nhìn Hách Tử và Tiểu Kiệt, nói
Ném hắn ra ngoài
( Đồng thanh) Dạ
Cô đi lên trên lầu, đứng trên cầu thang nhìn xuống vũng máu phía dưới, nói
Dọn dẹp đi, nhìn ghê quá.

Tiện thể tắm cho Đản Đản luôn đi

Nói xong cô vào trong phòng,nằm trên giường rồi lấy miếng ngọc bội , khẽ chạm vào nó, nói
Tử Ngạo, chàng bây giờ sao rồi? Tử Ngạo ta nhớ chàng rồi, ta muốn được gặp chàng
Cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay, vẻ mặt u sầu.

Một lúc sau, cô đừng dậy, đi đến chiếc tủ thấp trong phòng, lấy ra một trai rượi, ngồi xuống cạnh đó uống hết trai này đến trai khác, cô mệt mỏi nằm trên mặt đất thở dài.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt bước vào, thấy cô say xỉn nằm trên đất, Minh Nguyệt đỡ cô lên trên giường, đắp chăn cẩn thận, lúc chuẩn bị rời đi, thì bỗng nghe thấy cô nói
Đừng đi
Minh Nguyệt dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nói
Chị, em không đi, em ở lại với chị
Vẻ mặt cô dần dần trở nên trắng bệch, nói
Tại sao? Tại sao lại bỏ rơi con? Tại sao nói là đến đón con sao lại thất hứa? Tại sao....?
Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của cô càng ngày càng khó coi, nhẹ nhàng chạm vào chán cô, thì thấy nó nóng rực lên, Minh Nguyệt hốt hoảng đi xuống dưới lầu,rồi gọi cho bác sĩ tới nhà xem xét..

 
Chương 37: Chương 37


Hôm sau, cô sốt lên đến 38°, nằm trên giường không thể xuống được, trong lúc đó cô mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ:
Năm cô lên 8 tuổi, được cha mình Âu Dương Chiến đưa đến một khu rừng cách thành phố rất xa, vừa bước vào khu rừng đó liền cảm thấy rất lạnh lẽo tăm tối,hai người đi đến giữa khu rừng thì dừng lại, nhìn cô một cách lạnh lùng, nói
Vũ Ninh, con ở đây sống 7 ngày, đây là cuộc huấn luyện cuối cùng của ta dành cho con
Cô nhìn vào khu rừng, sự tăm tối, lạnh lẽo của nơi đây làm cô cảm thấy sợ hãi, cô nắm lấy tay cha mình, nói
Cha...ở đây...đáng sợ quá
Cha cô lạnh lùng hất tay cô ra, rồi quay người, trước khi đi, ông ấy quay lại nhìn cô, nói
Sau 7 ngày ta sẽ đến đón con
Sau đó thì rời đi, cô đứng nhìn bóng lưng của cha mình dần dần biến mất.


_____________
Trời rất nhanh đã tối, ở trong khu rừng không một bóng người, tăm tối, âm u, khiến cô rất sợ hãi, cô ngồi cạnh một gốc cây, ôm lấy thân mình, khóc lên, liên tục gọi tên cha mình nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.

Sáng hôm sau, vừa lạnh vừa đói, cô bước từng bước đi sâu vào khu rừng, đi mãi đi mãi thì thấy một dòng suối nhỏ, cô bước lại gần, uống nước ở dòng suối, đứng trong dòng nước lạnh, vô tình thấy một cái cây lớn, cô nhìn thấy trên đó có rất nhiều quả lên liền đi tới đó, trèo lên cây hái mấy quả, khi hái đủ đang định xuống thì mây đen bắt đầu kéo đến, những hạt nước mưa thơi thớt dần trở nên nặng hạt rơi xuống, cô vội trèo xuống chạy đi tìm nơi chú mưa, nước mưa làm mặt đất trở nên rất trơn, trong lúc tìm chỗ trú, cô bị ngã rất nhiều, nén cơn đau đớn cô tiếp tục chạy, đến khi cả người không còn chỗ nào khô thì nhìn thấy một hang động, cô liền chạy ngay vào đó, ngồi bên ngoài cửa động, nhìn vào bên trong, bên trong rất tối, không thể nhìn rõ bên trong có thứ gì, cô đặt những quả vừa hái xuống đất thì lại có một dòng nước chảy vào, cô nhìn kỹ thì là máu, sự sợ hãi hiện lên khuân mặt cô, cô định chạy khỏi đó nhưng lại quyết định ở lại, nhẹ nhàng từng bước vào bên trong động.

Đúng lúc này, mưa đã tạnh, ánh sáng chiếu vào trong động, lúc này cô mới có thể nhìn rõ mọi thứ, bên trong chỉ có một con sư tử, cả người nó đều là vết thương, nhìn thì như là sói cắn, bên cạnh nó còn có một chú sư tử con nằm bên cạnh.

Con sư tử nhìn thấy cô thì lộ ra ánh mắt đầy sát khí, nhưng nó không tấn công cô, có lẽ là do vết thương quá nặng, cô từ từ tiến lại gần nó, nói
Ta không hại ngươi đâu
Xé quần áo trên người băng bó vết thương cho nó.

những vết thương chảy càng ngày càng nhiều, lắm vải mỏng đều bị thấm một màu đỏ, cuối cùng nó cũng không kiên trì được dần dần tắc thở.

Cô nhìn nó, nói
Vẫn không cứu được, thật đáng thương
Cô ôm chú sư tử nhỏ vào lòng, khẽ vuốt ve nó, nói
Ta sẽ chăm sóc ngươi
Đêm đến, mùi máu hấp dẫn đàn sói đến hang động, nghe thấy có tiếng động, cô liền giấu chú sư tử nhỏ vào sâu bên trong động rồi nhặt lấy cây tre sắc nhọn dưới đất, nắm chặt trong tay, rồi nép sang một bên cửa động, chờ đợi cơ hội.

Một lúc sau, một con sói bước vào trong, cô nắm chặt lấy cây tre đâm thật mạnh vào bụng chúng khiến nó chết ngay tại chỗ, nhìn thấy vậy những con bên ngoài không dám bước vào nữa, đêm hôm nay của họ coi như an toàn.


Những ngày sau, cô chuẩn bị rất nhiều cây tre sắc nhọn để vào trong động, dùng thịt của loài sói để nuôi sống nả thân và chú sư tử nhỏ.

______________________
Thời gian trôi qua, hết 7 ngày cô đứng ở ngoài cửa động đợi cha mình nhưng đợi rất lâu rất lâu không hề thấy ông ấy xuất hiện.

Trời dần dần tối, cha cô cũng không xuất hiện, cô thất vọng trở lại động, ban đêm, cô ngồi một mình một gốc, ôm lấy mình, rưng rưng nước mắt, nói
Tại sao? Cha đã bảo hết 7 ngày đến đón con mà.

Tại sao lại không đến? Tại sao?
___________________
1 tháng liên tiếp, cô vẫn kiên trì đợi cha mình ngoài động nhưng không đổi lại được gì, ngày cuối tháng cô vẫn tiếp tục đợi ông ấy nhưng đổi lại là sự thất vọng, từ đó ánh mắt của cô trở nên hung dữ, không còn lad sự ngây thơ ngày trước.

Những ngày sau, một người một sư tử sống nương tựa vào nhau trong khu rừng này, chú sư tử nhỏ ngày nào đã dần lớn lên, học được cách săn mồi, cách bảo vệ bản thân, cô đặt nó là Đản Đản.


____________________
Hai năm trôi qua, cô bây giờ là cô bé 10 tuổi, nhưng không giống với những đứa trẻ cùng lứa, cô có trí thông minh như một người trưởng thành, còn Đản Đản thì trở thành một chú sư tử to lớn với lớp lông bờm dài.

Trong hai năm dài đằng đẵng cô không còn biết sợ hãi, không biết cảm giác rơi nước mắt là gì, hoàn toàn thay đổi.

Ngày hôm nay, cô dẫn Đản Đản từng bước từng bước ra khỏi khu rừng.

Khi rời khỏi đó, cô đi về hướng thành phố, gần đến đó, nhìn vào thành phố trước mắt cảm thấy vô cùng lạ lẫm, khác hoàn toàn so với hai năm trước, cô cười lên, nói
Đản Đản, bắt đầu một cuộc sống mới nào ..

 
Chương 38: Chương 38


Về hiện tại:
Cô thức dậy, trời cũng đã tối, đúng lúc đó, Minh Nguyệt bước vào, trên tay bưng một tô cháo nóng, cô ấy bước lại gần cô, đặt tô cháo xuống chiếc bàn gần giường, nói
Chị tỉnh rồi à? Chị đã ngủ cả một ngày rồi
Minh Nguyệt, chị bị sao vậy? Khó chịu quá
Chị bị sốt, sốt đến 38 ° luôn đó
Vậy à
Chị, lúc ngủ chị mơ thấy gì vậy?
Sao em lại hỏi vậy?
Em thấy chị khóc
( Kinh ngạc) Chị.

Khóc sao?
Dạ.

Chị mơ thấy gì vậy? Nói cho em được không?
Một chút chuyện khi nhỏ thôi
Cô lấy tô cháo lên từ từ ăn nó, ăn được hai muỗng cô lại hỏi

Mấy đứa kia đâu rồi?
Bọn họ giúp chị xử lý chuyện của tập đoàn
Ừm
__________
Một lúc sau, cô ăn xong, đi cùng Minh Nguyệt xuống dưới nhà, chú Lỗi bấy giờ đang bận bịu trong bếp, cô đi xuống đó, vừa thấy cô chú ấy liền hỏi
Tiểu thư, cô đỡ hơn chưa?
Cháu đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn chú
___________________________________________
3 năm trôi qua.

Trong 3 năm này, cô đã khiến tập đoàn AW lên thành tập đoàn đứng trong top 5 thế giới về thiết bị điện tử.

Còn về Âu Dương Quân Thanh, do nhiều lần lập mưu kế hãm hại cô, cho dù cô không giết hắn nhưng cũng khiến hắn sống không yên trong thành phố này, còn anh cô Âu Dương Vũ Thần vẫn không có tiến triển gì.

Một tối nọ, cô đang ngồi trong tập đoàn chuẩn bị về biệt thự thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, một tin nhắn được gửi đến từ một người nặc danh, cô mở tin nhắn đó ra thì vô cùng bất ngờ, là ảnh của anh cô đang bất tỉnh trên xe lăn, nhìn khung cảnh xung quanh rất cũ kỹ, ngay sau đó, một cuộc điện gọi tới là số nặc danh đó, cô liền nhắc máy
Các người muốn gì?
Âu Dương Vũ Ninh
Là ngươi.

Âu Dương Quân Thanh
Nhận ra nhanh vậy à
Ngươi đưa anh ấy đi đâu rồi?
Từ từ đã nào, ngươi yên tâm đi bây giờ ta chưa giết hắn đâu
Âu Dương Quân Thanh, ngươi dám động vào một sợi tóc của anh ấy, ta không tha cho ngươi đâu
Dù không động vào hắn ngươi cũng đâu có tha cho ta, phải không em họ?
Ngươi....!
Muốn cứu anh trai yêu quý của ngươi thì một mình đi tới cảng bỏ hoang Phú Liệt, ngươi mà dám nói cho ai về chuyện này, ta không đảm bảo anh trai yêu quý của ngươi còn nguyên vẹn đâu
( Vội vàng) Được....được, ta đến đó, ngươi tuyệt đối không được hại anh ấy
Cô vội vàng đi xuống dưới, lên con xe ô tô, đi với một tốc độ cao trên đường, vượt hết xe này đến xe khác,trên con đường đó, cô cứ như một con gió vậy.

Cô đi tới địa điểm với thời gian 10 phút, nhanh chóng đi vào trong, bên trong tăm tối, u ám, cũ kỹ, lúc đi tới một cái cần cao, đèn xung quanh bỗng nhiên sáng lên, làm mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng.


Đúng lúc đó, Âu Dương Quân Thanh bước ra, hắn cười lớn lên s, bước đến trước mặt cô, nói
Tới rồi sao? Nhanh đó, mới có 10 phút
Anh ấy đâu?
Hắn chỉ tay lên bên trên cần cẩu cao, anh cô đang bị treo ở đó, cô nhìn thấy thì cô cùng lo lắng, cô hỏi hắn
Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Mạng của ngươi
Được.

Thả anh ấy ra, ngươi muốn làm gì ta cũng được
Ta muốn mạng của hai anh em các người
Âu Dương Quân Thanh, ngươi động vào ta thì được,động vào anh ấy, ngươi không xong với ta đâu
Uy hiếp ta sao? Ngươi đứng quên hắn còn trong tay ta, ăn nói cho cẩn thận
Được rồi được rồi, ta nghe theo ngươi
Hahaha.

Âu Dương Vũ Ninh, ngươi cũng có ngày này
Hắn bỗng nhiên lùi lại, chạm vào sợi dây to bên cạnh, nói
Chỉ cần ta cắt đứt sợi dây này, hắn ta nhất định sẽ tan xác.

Âu Dương Vũ Ninh, Âu Dương Quân Thanh, các ngươi đều phải chết
Hắn lấy con dao nhỏ trong người, cắt dứt sợi dây, cơ thể anh cô từ từ rơi xuống, cô nhìn thấy thì vội vàng chạy tới, nắm lấy sợi dây đó, nhưng vừa nắm vào thì bàn tay cô bắt đầu chảy ra rất nhiều máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, trên sợi dây đó có rất nhiều chiếc gai nhỏ, sắc nhọn.


Âu Dương Quân Thanh đứng một bên cười lớn, nói
Ta đặc biệt chuẩn bị nó cho ngươi đó, thấy thế nào hả?
Hắn ngang nhiên bước đi, dần dần xa họ, hắn đi tới mấy thùng dầu cũ ở gần họ, lấy bật lửa ra, bật lên rồi liếc nhìn cô, nói
Đến đây là kết thúc
Hắn đang định thả nó xuống thì cô đã nhanh tay giết hắn bằng con dao hắn đã bỏ đi, con dao đâm vào sau gáy, kết thúc mạng sống của Âu Dương Quân Thanh.

Sau đó, cô cố gắng nắm chắc lấy sợi dây, định lấy điện thoại gọi người thì mới nhớ là để quên trên bàn.

Đúng lúc đó, một tiếng xe ô tô tiến lại gần nơi này, sau đó Hách Tử, Minh Nguyệt, Thu Nguyệt, Tiểu Kiệt đi vào, nhìn thấy cô, họ liền đi nhanh tới, giúp cô cho cơ thể anh cô xuống, sau khi đó, Minh Nguyệt thấy tay cô đều là máu, liền lo lắng nói
Tay của chị, chắc đâu lắm
Cô hỏi
Sao mấy đứa biết ta ở đâu?
Thu Nguyệt nói
Bọn em đợi mãi không thấy về, gọi điện cũng không nghe, lên bọn em tới tập đoàn tìm, không thấy chị ở đó, chỉ có điện thoại, mở ra thì thấy bức ảnh, bọn em tra mãi mới biết là ở đây

Cô nhìn sang anh mình thấy anh ấy không sao, vẻ mặt thả lỏng hẳn..

 
Chương 39: Chương 39


Họ không để ý rằng, gần Âu Dương Quân Thanh, chiếc bật lửa hắn vừa cầm vẫn chưa tắt, nó đang bén dần đến những giọt dầu rỉ ra từ những thùng dầu lớn.

Mấy phút sau, ngọn lửa nhỏ nổi lên, cháy dần đến thùng dầu to.

Mấy người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn an nhàn ở bên trong.

_______________
15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy.

Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nói
Kết thúc rồi
Âu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia.

Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói
( Yếu ớt) Tiểu Ninh
Mọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nói
Anh, anh tỉnh rồi
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏi
Tiểu Ninh, tay em sao vậy?
Cô vui vẻ, đáp
Không sao, chỉ xước nhẹ thôi
Cô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nói
Lớn rồi còn khóc nhè

Cô lau đi hàng nước mắt, nói
Ai khóc chứ?
Rồi rồi, em không khóc.

Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâu
Anh, anh ngủ 3 năm rồi
Lâu vậy rồi sao?
Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện.

Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nói
Tiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thường
Cảm ơn
Bác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nói
Tiểu thư, người cũng xử lý vết thương đi
Ta biết rồi
__________
30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi
( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi.

Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đáp
Cháu không sao.

Chú yên tâm đi
Vậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng
Cô nói
Được rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đã
Được
Sau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nói
Khi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồi
Tiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơn
Anh biết em không hứng thú với mấy thứ này mà
Haz.

Ta biết rồi, theo em vậy
Ngay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏi
Của thằng nhóc đó tặng à?
Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nói
Dạ, là chàng ấy tặng
Tiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó đi

Cô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lời
Anh.....anh....!
Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em
( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồi
Ta tin chắc nó vẫn đang đợi em.

Đi đi
Nhưng...còn anh...!
Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình đi
Cô vui vẻ, ôm lấy hắn, nói
Em biết rồi.

Cảm ơn anh
Tiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúc
Anh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tại
Được
________________
2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nói
Mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây
Thu Nguyệt hỏi
Chị đi đâu à?
Cô đáp
Quay lại thời cổ đại
Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏi
Chị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?
Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốn
Minh Nguyệt, nói

Vậy em đi với chị
Thu Nguyệt cũng nói
Em nữa
Cô nói
Không được.

Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây đi
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ.

Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nói
Chú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồi
Tiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt
Cảm ơn chú
Vẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nói
Buồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứ
Mọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng.

_________________
1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nói
Đến lúc phải đi rồi.

Tạm biệt nơi tôi sinh ra ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom