Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 60: Chương 60


Hôm sau, Hoắc vương nói
Vũ Ninh nàng cùng ta tới một nơi
Nơi nào vậy?
Lăng mộ của Phụ hoàng và Mẫu phi ta
( Bất ngờ) À.....!Được
Ngay sau đó, hai người cùng nhau lên đường, trên đường đi hai người không nói câu nào, không khí im lặng khác thường.

_____
Đi được nửa canh giờ hai người tới một thị trấn nhỏ, nơi đây tuy ít người nhưng họ sống rất hạnh phúc, cô luôn chú ý tới những người dân ở thị trấn này những nụ cười nở trên môi họ nụ cười của sự hạnh phúc.

____
Một lát sau, khi ra khỏi thị trấn đi thêm một đoạn hai người tới một ngọn núi, Hoắc vương dừng lại, cô liền hỏi
Ở đây sao?
Ừ.

Núi Lạc Vân
Sao lại ở một hơi hẻo lánh như này chứ?
Đó là tâm nguyện của Phụ hoàng và Mẫu phi, nơi đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên

Nói xong hai người tiếp tục đi lên.

__________
1 canh giờ sau, đã tới nơi, hai lăng mộ to lớn được dựng lên giữa rừng trúc, Hoắc vương nắm lấy tay cô tiến về phía trước, quỳ xuống,cô cũng làm vậy, Hoắc vương nói
Phụ hoàng, Mẫu phi, hôm nay nhi thần dẫn thê tử đến bái kiến hai người
Cô nhìn vào lăng mộ nói
Âu Dương Vũ Ninh thê tử của Lãnh Tử Ngạo bái kiến Phụ hoàng,Mẫu phi
Phụ hoàng, Mẫu phi, thứ lỗi cho nhi thần bây giờ mới dẫn nàng ấy tới đây.

Phụ hoàng, Mẫu phi rất nhanh thôi nhi thần sẽ báo thù cho hai người
Nghe thấy vậy cô rất bất ngờ
Trả thù? Ý chàng ấy là sao?
__________
Một lúc sau, hai người xuống núi, trên đường trở về lúc đi tới một tảng đá lớn bằng phẳng cô ngồi xuống thấy vậy Hoắc vương cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cô hỏi
Tử Ngạo, chuyện vừa nãy chàng nói là sao? Trả thù gì chứ?
Lãnh Tử Thâm độc chết Phụ hoàng và Mẫu thân cướp đi ngôi vị của ông ấy
( Bất ngờ) Cướp ngôi?
Năm đó,lúc ta tròn 10 tuổi, Lãnh Tử Thâm ở kinh thành cấu kết với Lãnh Tử Minh hạ độc họ
Sao lại hại cả Mẫu phi chàng?
Mẫu phi là người mà Phụ hoàng sủng ái nhất lên bọn chúng....!
Thật tàn nhẫn
Núi Lạc Vân là nơi Phụ hoàng và Mẫu phi gặp nhau, Phụ hoàng yêu Mẫu phi từ cái nhìn đầu tiên, sau một khoảng thời gian thì Mẫu phi được đưa vào cung không lâu sau thì có ta
Tử Ngạo...khi họ mất chàng không ở trong hoàng cung đúng không?
Ừ, ta được rèn luyện từ nhỏ cùng với sư phụ..cũng chính là doanh trại bây giờ...trước khi sư phụ mất ta..sư phụ mới nói cho mọi chuyện ở kinh thành...sau khi về kinh ta đến thăm lăng mộ Phụ hoàng và Mẫu phi thì người thân cận bên Phụ hoàng nói cho ta biết họ đã chuyển tới đây.

Sau 2 năm ta mới tới nơi ta ở cùng với sư phụ trước kia lập lên doanh trại hiện tại
Cô nhìn vào ánh mắt buồn bã của Hoắc vương trong đầu luôn tưởng tượng về những ngày tháng trước đây của hắn, lòng cô đau như cắt.

Lúc này Hoắc vương lại nói
Vũ Ninh nàng kể cho ta nghe chuyện của nàng khi còn nhỏ đi
Hồi nhỏ của ta sao?

Ta lên 3 tuổi mẹ ta mất tích, sau khi mẹ ta mất tích cha ta trở lên khác lạ,tính cách ông ấy thay đổi một cách kỳ lạ lúc nào cũng nghiêm khắc với ta, khuân mặt cũng trở lên lạnh lùng từ bé ta bị cha ta huấn luyện một cách tàn nhẫn...còn anh trai thì bị đưa ra nước ngoài năm ta 1 tuổi nên ta không ở cạnh anh ấy từ khi bé.


Năm ta lên 8 tuổi, cha ta đưa ta đến một khu rừng tăm tối để ta ở đó, ông ấy nói sau 7 ngày sẽ đến đón ta nhưng 2 năm trôi qua không hề thấy bóng dáng ông ấy.

2 năm đó làm bạn với ta chỉ có cây cối động vật hoang dã và Đản Đản
Đản Đản?
Ta gặp Đản Đản ở trong một hang động, lúc đó nó mới được sinh ra...nhưng mẹ nó thì vì sinh nó mà chết nên ta nuôi Đản Đản từ bé...nó cũng là người bạn thân nhất của ta trong hai năm đó
( Thương xót) Vũ Ninh
Sau 2 năm đó ta ra khỏi khu rừng quay lại thành phố...ta là một cô gái nhưng bắt buộc phải giấu đi tất cả sự yếu đuối sợ hãi của một cô gái
Vừa rứt câu Hoắc vương ôm lấy cô nói
Vũ Ninh ta không biết nàng phải chịu những đau khổ như vậy
Nhưng ông trời cũng thương xót ta cho ta gặp được chàng
Nhưng không cho ta ở cạnh chàng suốt đời
( Mỉm cười) Tử Ngạo...cuộc đời ta hạnh phúc nhất khi gặp chàng
Ta cũng vậy
_______________
Hai canh giờ sau, hai người về đến doanh trại, Hoắc vương triệu tập tất cả mọi người và lương thực khởi hành lên Thiên Sơn Tuyết.

Trên đường đi, cơ thể cô luôn cảm thấy khó chịu
Khó chịu quá...có lẽ do chất độc....chất độc chết tiệt này
Lúc này Hoắc vương cũng để ý thấy cô có điều bất thường hỏi
Vũ Ninh nàng sao vậy? Khó chịu sao?
Có chút chút
Nghỉ chút đi

Sau đó, tất cả mọi người dừng chân tại đó, cô khó chịu dựa vào một gốc cây
Cơ thể này bây giờ đã yếu đến mức này rồi sao? Không được mình phải gắng lên mình không thể gục xuống ở đây được cuộc chiến này cần có mình
______
Lát sau, Hoắc vương mang theo một bát cháo đến cho cô, nói
Nàng mau ăn đi

Cô nhận lấy bát cháo nhưng cánh tay không có chút sức nào bát cháo bị rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, Hoắc vương thấy vậy vẻ mặt lo lắng hỏi
Nàng có sao không? Có bị bỏng ở đâu không?
Ta không sao
Để ta lấy bát khác cho nàng
Lúc sau, Hoắc vương quay lại nhưng lần này không đưa cho cô nữa mà nhẹ nhàng múc từng muỗng đút cho cô uống, vẻ mặt dịu dàng đó làm cô vô thức đưa tay lên chạm vào khuân mặt đó.

Hoắc vương hỏi
Sao vậy?
Không sao
Muốn sờ thì cứ sờ, cả cơ thể lẫn tinh thần của ta đều là của nàng
( Ngại ngùng) Chàng......

 
Chương 61: Chương 61


1 tháng sau, đã lên tới đỉnh núi, cô nói
Xin lỗi mọi vì chỉ vì ta mà trì hoãn tới 1 tháng
Không phải lỗi do nàng, nàng không cần tự trách
Lúc này mấy người đang đứng trước một cánh cửa đá lớn, cô nhìn vào cánh cửa hỏi
Là đây sao?

Hoắc vương lấy trong người ra một miếng ngọc bội hình kỳ lân rồi đặt nó lên lên cánh cửa.

Sau đó cánh cửa bắt đầu chuyển động rồi dần dần mở ra, bên trong không có bất kỳ thứ gì chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế làm từ băng ở trong, sau bàn ghế đó là một bức tường khắc hình kỳ lân rất lớn.

Hoắc vương nói
Mạn Châu Sa đi theo ta còn lại ở ngoài canh giữ
( Đồng thanh) Dạ..

Vương gia
Hoắc vương đỡ cô cùng Mạn Châu Sa vào bên trong, họ dần dần đi vào trong, lúc này Mạn Châu Sa chia nhau ra tìm kiếm xung quanh nơi đây, cô nói
Nơi đây rốt cuộc có thứ gì? Lãnh Tử Thâm lại muốn chiếm đoạt chứ?
Ta cũng không biết

Tử Ngạo, miếng ngọc đó của chàng chỉ chàng có thôi sao?
Ta nghĩ Lãnh Tử Thâm cũng có, nếu hắn không có miếng ngọc này thì đã ra tay cướp của ta rồi
Nếu hắn đã có nhưng....sao phải đợi đến bây giờ mới đến đây?
Ta nghe đồn có hai miếng ngọc...có lẽ Phụ hoàng đã giấu nó đi
Lúc này cô bị chiếc ghế băng thu hút, cô liền nói
Chàng đưa ta lên cái ghế đó xem sao?
Được
Hoắc vương đỡ cô lên chiếc ghế, cô quan sát nó một lượt rồi từ từ ngồi xuống đó, cô vừa ngồi xuống thì bỗng nhiên thấy có thứ gì đó dưới bàn liền đưa tay xuống ấn vào thử.

Cô vừa ấn vào nơi đây bắt đầu rung chuyển rồi bức tường sau lưng cô từ từ mở ra.

Thấy vậy cô và Hoắc vương cùng mấy người nhanh chóng tới đó, đứng từ trên quan sát, thì chỉ thấy mấy bậc thang dẫn đi đâu đó.

Hoắc vương nói
Lối vào thực sự là ở đây
Cô nhìn Hoắc vương, hai người bắt đầu đi xuống dưới, Mạn Châu Sa cũng đi theo sau.

_____
Một lát sau, họ tới một đại sảnh rộng lớn, ở đó có rất nhiều chiếc rương, cô nói
Đây là kho báu sao?
Hai người đi tới bên một chiếc rương mở ra,bên trong đều là vàng bạc châu báu, cô nói
Đều là vàng bạc châu báu.

Cổ Tịch mở tất cả ra
Dạ Chủ nhân
Cổ Tịch nghe theo lời cô mở tất cả các rương bên trong đều là vàng bạc châu báu không có thứ gì khác, cô nói
Đều là châu báu, Lãnh Tử Thâm vì số châu báu này sao?
Ta nghĩ là không.

Hắn đâu có thiếu những thứ này
Thế thì cái gì chứ?
Chúng ta tìm thử xem

Lúc này hai người để ý tới một chiếc giường băng gần đó liền đi tới, trên chiếc giường băng đó được trải một lớp lông thú ấm áp, cô ngồi xuống giường hỏi

Giường băng! Sao lại có thứ này?
Cô chăm chú nhìn vào chiếc giường sau đó thì rời đi.

Lúc đường dậy cả người cô bắt đầu không có sức ngã xuống tay cô nắm lấy lớp lông trải trên giường làm chúng rơi xuống đất, thấy vậy Hoắc vương nhanh chóng đỡ cô dậy, lo lắng hỏi
Nàng sao rồi?
Không sao
Lúc này Hoắc vương nhìn thấy ở giữa chiếc giường đó có một thứ gì đó liền nói
Vũ Ninh, có gì đó trên giường
Cô lúc này cũng chú ý thấy , hai người ngồi xuống chiếc giường, Hoắc vương nhìn thấy một hình được khắc trên đó giống với ngọc bội kỳ lân liền lấy nó ra đặt vào đó rồi ấn xuống, lúc này nó đột nhiên mở ra, bên trong là hai thanh kiếm, cô cầm một thanh lên kéo ra bên trong chỉ có một màu đỏ như máu, cô rút nó ra khỏi vỏ rồi lấy thanh kiếm của mình chém vào nhau, điều khiến cô bất ngờ là thanh kiếm được coi là cứng nhất của thời đại cô gãy làm đôi.Cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào thanh kiếm, Hoắc vương nói
Không lẽ đây là huyết kiếm
Huyết kiếm sao?
Huyết kiếm là một loại kiếm trong truyền thuyết,nó được coi là loại kiếm cứng và sắc bén nhất
Đúng lúc này, cô thấy một tờ giấy được đặt dưới thanh kiếm, cô cầm nó lên rồi đưa cho Hoắc vương,nói
Ta nghĩ nó là để cho chàng
Hoắc vương mở bức thư ra bên trong là nét chữ của Phụ hoàng Hoắc vương, bên trong viết
Tử Ngạo, nhi tử của ta, hai thanh kiếm này là do ta và Mẫu phi con dùng máu luyện thành,chúng được để lại cho con và thê tử con hãy dùng chúng để bảo vệ đất nước này
Phụ hoàng, Mẫu phi
Hoắc vương lấy thanh kiếm bên trái đưa cho cô, nói
Nó thuộc về nàng Huyết Nữ kiếm.

Chúng ta cùng nhau hoàn thành tâm nguyện của Phụ hoàng và Mẫu phi

Cô nhận lấy thanh kiếm ánh mắt kiên định

Phụ hoàng, Mẫu phi, con sẽ không phụ kỳ vọng của hai người đâu
Sau đó hai người đi ra ngoài, Hoắc vương bắt đầu huy động các huynh đệ bắt tay vào lập cạm bẫy ở trên núi.

____
Những ngày sau đó,mọi người chăm chú làm tốt công việc của mình.

Một hôm nọ, cô nói với Hoắc vương
Chàng đi cùng ta tới một nơi được không?
Được, chỉ cần nàng muốn ta đều đồng ý
Cô mỉm cười sau đó hai người ra khỏi kho báu.

_________
Họ đi lên một mỏm núi cao, trên đó chỉ có một cái cây và một tảng đá, cô ngồi xuống, Hoắc vương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cô dựa đầu vào vai Hoắc vương, nhìn về phía trước nói
Tử Ngạo, ở đây thích thật đấy, có thể ở đây mãi thì tốt biết mấy
Nếu nàng muốn, chúng ta sẽ ở lại đây
Chàng còn giang sơn đất nước, sao có thể ở đây cùng ta được chứ?
Chỉ cần là nàng muốn ta đều đáp ứng, ta có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ cần nàng vui
Cô mỉm cười, im lặng không nói gì, hai người ở đó ngắm cảnh Thiên Sơn Tuyết, nơi họ đang ngồi có thể quan sát được quanh cảnh nơi đây..

 
Chương 62: Chương 62


Hơn 1 tháng sau, mọi việc đã chuẩn bị ổn thoả, những cậm bẫy được bố trí xong xuôi.

Hôm nay Hoắc vương triệu tập tất cả mọi người lại, mở một bữa tiệc lớn cho bọn họ.

Ngày hôm đó, ai cũng vui vẻ, uống rượi, ăn uống, vô lo vô nghĩ, thấy vậy cô mỉm cười, cô nhìn sang Hoắc vương nói
Chàng cùng ta tới một nơi
Được
Hai người ra khỏi đó, lại đi tới mỏm đá lúc trước, hai người ngồi xuống tảng đá đươi gốc cây đó, cô nhìn về phía trước, một màu trắng của tuyết, nói
Nơi đây thật đẹp cứ như thiên đường vậy tuy quanh năm lạnh giá nhưng vậy mới làm nên vẻ đẹp của nơi này.

Truyện Truyện Teen
__________
Nửa ngày hôm đó, hai người ở lại đó, cô thì thiết đi lúc nào không hay, lúc cô tỉnh dậy trời đã tối, cô hỏi
Tối rồi sao? Sao chàng không gọi ta dậy?
Nàng ngủ ngon quá sao ta nỡ đánh thức
Chàng thật là......!
Về nào


Cô đứng dậy nhưng ngồi lâu làm chân cô tê hết, cô không đứng vững được, Hoắc vương thấy vậy thì ngồi xuống trước cô, cô hỏi
Chàng làm gì vậy?
Ta cõng nàng
Cô có chút bất ngờ,sau đó cũng để Hoắc vương cõng về.

Cô ở trên lưng Hoắc vương dựa vào người hắn, vui vẻ nói
Ấm áp quá
Hoắc vương mỉm cười.

______
Một lát sau, hai người trở về đến nơi vừa về đến thì bão tuyết đến, bước vào bên trong các huynh đệ nằm ở khắp nơi, họ ngủ không biết gì.

Hoắc vương đưa cô vào trong, đi vào mật thất, nhẹ nhàng đặt cô vào chiếc giường băng, dịu dàng nói
Cơ thể nàng bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi đi
Ừ.

Chàng phải ở cạnh ta đó
Được, ta ở bên nàng
Cô nắm lấy tay Hoắc vương rồi từ từ nhắm mắt.

_______
Sáng hôm sau,khi cô và Hoắc vương đang ở mật thất thì Cổ Tịch bước vào,nói
Vương gia, Chủ nhân...đã thấy mục tiêu hắn đang dẫn người lên đây
Mang bao nhiêu người? Cô hỏi
Không nhiều ạ
Ta biết rồi
Cổ Tịch rời đi, cô cầm tấm bản đồ của Thiên Sơn Tuyết, chăm chú suy nghĩ, xem xét, lúc này Hoắc vương lấy tấm bản đồ đi, nói
Nghỉ ngơi đi, cơ thể nàng không thể quá sức được
Ta đã nghỉ cả ngày hôm qua rồi.

Chàng mau đưa cho ta....hắn đã hành động rồi không lơ là được
Không là không...mau đi nghỉ đi..


nàng nghĩ đi nếu lúc hắn tấn công lên đây làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ
Ta biết...ta chỉ xem một chút nữa thôi
Không được
Cô nhìn Hoắc vương, sau đó đi tới đột ngột hôn hắn, Hoắc vương ngây người, cô nhân cơ hội này lấy tấm bản đồ, vui vẻ nói
Lấy được rồi này
Hoắc vương mỉm cười,đi tới ôm cô lên, nói
Do nàng gây ra trước đấy
_______
Tối đến, cô nhìn Hoắc vương nắm bên cạnh, vui vẻ nói
( Nói nhỏ) Thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy...cứ để ta ở cạnh chàng thế này..ta đã hạnh phúc lắm rồi
____________
Mấy ngày sau, Lãnh Tử Thâm đã lên tới nơi, trên đường đi lên đây hắn liên tục gặp bao nhiêu cạm bẫy cũng mất không ít người của mình, hắn đứng trước cánh cổng nở nụ cười nói
Cuối cùng cũng đến ngày này....ta chờ ngày này lâu lắm rồi...Phụ hoàng người làm bao nhiêu thứ không ngờ nó lại thuộc về ta phải không?
Lãnh Tử Thâm bước xuống dùng miếng ngọc bội mở cánh cửa.

Cánh cửa dần mở ra, vừa mở ra thì một mũi tên lớn lao về phía hắn nhưng hắn lại tránh được, sau đó là những mũi tên tương tự liên tục lao tới, Lãnh Tử Thâm không bị sao nhưng người của hắn thì không chết cũng bị thương.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ mật thất Hoắc vương nói
Lãnh Tử Thâm,lâu ngày không gặp
Điều kỳ lạ là Lãnh Tử Thâm không hề kinh ngạc hỏi
Những cạm bẫy này do các người làm ra
Đúng, thế nào? Thú vị chứ?
Lãnh Tử Ngạo, ra đây đi

Lúc này Hoắc vương và cô bước ra khỏi mật thất, Lãnh Tử Thâm thấy cô kinh ngạc nói
Vũ Ninh, nàng cũng ở đây
Giết ngươi làm sao có thể thiếu ta được
Đúng lúc này, người của Hoắc vương và Mạn Châu Sa xuất hiện trong và ngoài, vây quanh Lãnh Tử Thâm cùng với người của hắn, Lãnh Tử Thâm mỉm cười nói
Các ngươi cũng có chuẩn bị đấy nhỉ
Lãnh Tử Thâm ân oán của chúng ta hôm nay lên kết thúc tại đây, ta phải báo thù cho Phụ hoàng và Mẫu phi ta
Lãnh Tử Ngạo, chỉ dựa vào đám người này có thể giết được ta sao? Các ngươi ngây thơ quá rồi
Có thể giết được ngươi hay không thử mới biết được
Ta rất mong chờ biểu hiện của các ngươi
Lúc này Lãnh Tử Thâm nhìn vào cô,nói
Vũ Ninh nàng vẫn không tỉnh ngộ hay sao? Hắn hôm nay sẽ chỉ còn là cái xác thôi...Vũ Ninh ta cho nành cơ hội...đến bên ta ta có thể bỏ qua tất cả chuyện trước đây
Lãnh Tử Thâm...ta có chết cũng không bao giờ ở bên cạnh loại người ghê tởm như ngươi...ta có chết cũng phải chết ở bên người ta yêu
Cô nhìn Hoắc vương ánh mắt thâm tình, Hoắc vương nói
Nàng sẽ không sao đâu..Ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng
Tử Ngạo...ta tin chàng
Lãnh Tử Thâm nói
Vậy thì đừng có trách ta ..

 
Chương 63: Chương 63


Lãnh Tử Thâm hất tay một cái, xung quanh bắt đầu trở lên ồn ào, bên ngoài vô vàn quân lính bao vây quanh đó, Lãnh Tử Thâm nhìn vào hai người nói
Ta đã sớm đoán ra rồi
Cô và Hoắc vương cũng có một chút bất ngờ, Lãnh Tử Thâm lại nói
Lãnh Tử Ngạo, Vũ Ninh các ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho các ngươi tính kế ta sao?
Ta cũng có chút bất ngờ đấy Lãnh Tử Thâm, hôm nay một là ta sống ngươi chết không thì ta chết ngươi sống, kết thúc tại đây đi Cô nói
Cô nhìn mọi người hét lớn
Liều mạng với chúng
Hai bên bắt đầu giao chiến, cô và Hoắc vương rút lấy thanh Huyết kiếm rồi đứng hai bên của Lãnh Tử Thâm, ánh mắt căm phẫn hướng vào hắn, Hoắc vương nói
Lãnh Tử Thâm, thù của Phụ hoàng và Mẫu phi ta hôm nay ta khiến ngươi phải trả gấp bội
( Khinh thường) Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao? Chỉ dựa vào ngươi
Ngươi quên còn có ta sao? Cô nói
Lãnh Tử Thâm nhìn vào cô, nói
Vũ Ninh ta không muốn tổn thương nàng nhưng nàng năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của ta
Ngươi tổn thương Tử Ngạo chính là tổn thương ta

Nói xong hai người lao tới, hai người hỗ trợ lẫn nhau bảo vệ cho nhau nhưng điều khiến hai người không ngờ là Lãnh Tử Thâm đều có thể đỡ được tất cả mọi chiêu thức của hai người, cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn
Sao có thể? Hắn lại lợi hại như vậy mình tính sai thực lực của hắn rồi
Hai người sát lại vào nhau, Lãnh Tử Thâm nói
Sao? Không tấn công ta nữa sao? Vũ Ninh nàng tiến bộ rất lớn đó nhưng vẫn không đủ
Đúng.

Ta công nhận ngươi lợi hại hơn hai bọn ta nhưng Lãnh Tử Thâm cho dù là vậy ta cũng vẫn phải giết ngươi
Cô một mình lao tới, chém mạnh vào thanh kiếm trên tay Lãnh Tử Thâm rồi đẩy mạnh hắn ra bên ngoài, Hoắc vương thì lại bị binh lính của Lãnh Tử Thâm giữ chân ở trong động, sau khi ra ngoài Lãnh Tử Thâm nhìn vào thanh kiếm trong tay mình nó gãy vụn rơi trên nền tuyết, Lãnh Tử Thâm kinh ngạc nhìn thanh kiếm dưới đất rồi nhìn vào thanh kiếm trên tay cô
Lưỡi kiếm màu đỏ tươi, là Huyết kiếm thứ mình tìm kiếm có được nó không ai có thể là đối thủ của mình
Vũ Ninh đưa thanh kiếm đó cho ta, ta sẽ tha cho các người
Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay nói
Giết ta ngươi có thể có nó
Vũ Ninh nàng đừng có ép ta
Ra tay đi Lãnh Tử Thâm
Là do nàng tự chốc lấy
Lãnh Tử Thâm lấy trong người ra một con dao nhỏ, cô và hắn nhìn nhau, lúc này Lãnh Tử Thâm lao tới cô cũng lao tới nhưng đúng lúc này cô khụy xuống, vẻ mặt đau đớn, cả người run rẩy, cô phải dùng Huyết kiếm chống trên nền tuyết mới không bị ngã xuống, Lãnh Tử Thâm thấy vậy cũng dừng lại, nhìn cô, cô đau đớn nhìn xuống tuyết trắng
Chết tiệt sao lại là lúc này cơ chứ
Đúng lúc này, một binh lính xuất hiện sau lưng cô, hắn cầm thanh đao trên tay lao vào cô, lúc này Hoắc vương ra ngoài, nhìn thấy cảnh đó Hoắc vương dùng thanh kiếm ném vào binh lính đó, thanh Huyết kiếm xuyên qua người binh lính đó làm hắn chết ngay tại chỗ, Hoắc vương vội vàng tới bên cô, đỡ cô dậy rồi lấy thuốc cho cô uống.

___
Một lát sau, cô dần dần trở lại bình thường nhưng vẻ mặt vẫn trắng bệch, Lãnh Tử Thâm đứng một bên nhìn cô
Nàng ấy bị sao vậy chứ? Vừa nãy!.

sao lại!.

đột nhiên run rẩy

Hoắc vương ôm chặt lấy cô, lo lắng nói
Vũ Ninh nàng nghỉ ngơi đi còn lại để ta
Không được, ta phải chiến đấu
( Lo lắng) Vũ Ninh
Không sao đâu, tin ta đi
Hoắc vương nhìn vào ánh mắt kiên quyết của cô rồi đồng ý, Hoắc vương đi lấy thanh kiếm, hai người đứng cạnh nhau nhìn về Lãnh Tử Thâm sau đó lao lên, diễn biến vẫn giống như lần trước Lãnh Tử Thâm đều đỡ được tất cả, Lãnh Tử Thâm nói
Vô ích thôi
Đúng lúc này, hắn đang lơ là thanh kiếm trên tay cô chém vào tay trái của hắn làm hắn bị thương, Lãnh Tử Thâm kinh ngạc lùi về sau, tay còn lại ôm lấy vết thương, nói
Ta coi thường các ngươi rồi
Hắn mỉm cười nói
Không đùa với các ngươi nữa, đến lúc giết các ngươi rồi
Hắn lao nhanh đến hai người, nhanh đến nỗi hai người không tránh được, Hoắc vương thấy vậy bèn lấy bản thân chắn trước cô nhưng Lãnh Tử Thâm lại quỳ gối gần hai người vẻ mặt đau đớn ôm lấy vết thương trên tay, lúc này cô và Hoắc vương cũng không hiểu chuyện gì cho đến khi thấy vết thương vừa nãy đã chuyển thành màu đen thì họ mới hiểu, Huyết kiếm này một khi chạm đến máu thì phát ra chất độc cực mạnh, hai người đứng nhìn Lãnh Tử Thâm đau đớn rồi thổ huyết tắc thở, hai người thấy hắn đã chết vẻ mặt cũng lộ ra chút nhẹ nhõm, lúc này những người khác vẫn đang chiến đấu kịch liệt, xác chết có ở khắp mọi nơi, máu tươi làm đỏ hết nền tuyết trắng , cô nói
Làm nốt việc còn lại nào

Hai người xuống dưới, bắt đầu giết địch, quân địch cứ thế ngã xuống nhưng quân lính của Lãnh Tử Thâm có đến mấy vạn người, mọi người bây giờ ai cũng đều mất sức.

Đúng lúc này, Nạp Lan, Giáo Nghĩa và binh lính Lan quốc đã tới nơi, họ vừa tới nơi đã lao tới giết người, những binh lính của Lãnh Tử Thâm dần dần từng người ngã xuống, Nạp Lan đi lên gần cô nói
Ta không đến muộn chứ?


Nạp Lan bấy giờ cũng đã để ý đến vẻ mặt cô, vẻ mặt nhợt nhạt đó, Nạp Lan hỏi
Cô không sao đấy chứ?
( Yếu ớt) Không sao
________
Nửa canh giờ sau, tất cả binh lính của Lãnh Tử Thâm đều bị tiêu diệt, mọi người ai cũng đầy vết thương, vẻ mặt mệt mỏi, mọi người bắt đầu đi tới tập trung trước mặt mấy người, Cổ Tịch quỳ xuống nói
Chủ nhân, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ
Cô nhìn xác chết của những huynh đệ, mỉm cười nụ cười với ánh mắt u buồn, nói
Đa tạ tất cả mọi người đã hết sức vì ta, đa tạ tất cả mọi người
Hoắc vương khẽ chạm vào vai cô, nói
Vũ Ninh, kết thúc rồi
Ừ.

.

 
Chương 64: Chương 64


Nói xong cô đột nhiên thở gấp thanh kiếm đang nắm chặt trong tay rơi xuống nền tuyết, cô cũng dần ngã xuống, Hoắc vương ôm lấy cô, lo lắng hỏi
Vũ Ninh nàng sao rồi? Nàng tỉnh lại đi, Vũ Ninh..Vũ Ninh
Cô nằm trong lòng Hoắc vương từ từ mở mắt, yếu ớt nói
Tử Ngạo đa tạ chàng đã ở bên ta thời gian qua.....đó là thời gian ta hạnh phúc nhất, cũng đa tạ mọi người đã không tiếc hy.....!sinh mạng sống vì ta...ta sẽ không quên mọi người đâu
Vũ Ninh nàng đang nói gì vậy?
Tử Ngạo....thời gian của ta hết rồi...xin lỗi....bây giờ ta không còn gì hối tiếc...!nhưng ta vẫn không nỡ rời xa chàng...Tử Ngạo ta rất yêu chàng....xin lỗi ta không thể giữ lời hứa bên cạnh chàng cả đời được...hãy tha lỗi cho ta...hứa với ta khi không có ta ở bên chàng...!phải sống thật tốt
Hoắc vương đau khổ, nước mắt rơi xuống lăn trên má cô, nói
Không...!Không....!Nàng không được đi đâu hết...nàng phải ở cạnh ta...Vũ Ninh ta không thể sống khi thiếu nàng được
Cô đưa tay lên lau đi nước mắt trên khuân mặt Hoắc vương, mỉm cười nói
Chàng làm được mà....hứa với ta....sống thật tốt...Tử Ngạo đất nước Nghi quốc cần chàng
Ta không quan tâm chuyện đó, Vũ Ninh ta chỉ nàng duy nhất nàng thôi...Vũ Ninh...!Nàng không được đu đâu cả ở bên ta
Đúng lúc này, Linh Ca, Cửu Nhi và Đản Đản đi đến, họ nhanh chóng đến bên cô, Cửu Nhi ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi
Vũ Ninh tỷ, tỷ làm sao vậy?
Cô mỉm cười nhìn cô bé nói
Cửu Nhi à...Xin lỗi muội nhé...không thể bên muội nữa rồi,hứa với ta chăm sóc bản thân thật tốt và thay ta chăm sóc Đản Đản được không?
Cửu Nhi nắm lấy tay cô nước mắt rơi xuống, nói
Vũ Ninh tỷ, tỷ sẽ không sao đâu...không sao đâu

Cửu Nhi bản thân ta..ta hiểu rõ..ta không còn nhiều thời gian nữa..hứa với ta cứ là một cô bé ngây thơ, vui vẻ nhé
( Nức nở) Muội hứa với tỷ
Chăm sóc Đản Đản giúp ta nhé..nó rất quan trọng với ta
Đản Đản liền đi đến ghé sát vào cô, cô đưa tay lên vuốt lớp lông mượt mà của nó, cô nói
Sống tốt nhé cũng thay ta bảo vệ Cửu Nhi...bạn của ta
Hơi thở của cô càng ngày càng nặng nề, Hoắc vương nói
Vũ Ninh...Vũ Ninh
Như vậy là đủ rồi
Đôi mắt cô bấy giờ càng lúc càng mơ hồ, cô đưa tay lên muốn chạm vào khuân mặt Hoắc vương nhưng chưa lên đến nơi thì tay cô rơi xuống,đôi mắt cũng khép lại, hơi thở nặng nề cũng biến mất.

Hoắc vương lại ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy xuống, hét lớn
Vũ Ninh
Lúc này, Phương Gia Thành cũng tới nơi, hắn nhìn thất mọi người ai cũng khóc thì cũng đã hiểu chuyện gì, bình thuốc( thuốc giải độc cho cô) trên tay rơi xuống mặt tuyết, hắn đứng yên một chỗ nhìn vào cơ thể không chút động đậy của cô
Không kịp rồi....không kịp rồi....Vũ Ninh..ta không thể cứu cô...xin lỗi..xin lỗi
_________
Thời gian trôi qua rất nhanh trời đã tối, mọi người vẫn ở bên cạnh cô không di chuyển, Hoắc vương với đôi mắt đỏ ngầu, hắn nhớ lại những ngày tháng có cô bên cạnh...từ ngày đầu tiên đến bây giờ, hắn nhớ lại câu nói của cô
Ở đây thật đẹp..có thể ở đây thì tốt biết mấy
Hoắc vương nhìn Cửu Nhi đang khóc nức nở bên cạnh nói
Cửu Nhi, giang sơn đất nước sau này sẽ giao lại cho muội
Cửu Nhi ngơ ngác, hỏi
Tử Ngạo ca, huynh có ý gì?
Ta sẽ ở lại đây..ở bên Vũ Ninh...!nàng ấy từng nói muốn ở lại đây..ta sẽ thực hiện nó cho nàng ấy, Nghi quốc sau này giao lại cho muội
Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ đã bỏ muội rồi bây giờ cả huynh cũng vậy sao?
Bây giờ ta không muốn gì cả chỉ muốn ở bên nàng ấy, ý ta đã quyết rồi cứ vậy đi
Hoắc vương ôm cô lên đi dần vào trong cánh cửa, đi xuống mật thất đặt cô lên giường, vuốt nhẹ khuân mặt cô nói
Vũ Ninh...ta mãi mãi ở bên nàng
________
Nửa ngày sau, Hoắc vương làm cho cô một quan tài bằng băng, đặt cô trong mật thất, sau đó mọi người đều đi vào nhìn cô lần cuối, Cổ Tịch đi lên nói
Chủ nhân đời này thuộc hạ rất may mắn khi gặp được người...Chủ nhân yên tâm thuộc hạ sẽ thay người bảo vệ Cửu Nhi công chúa cũng thay người bảo vệ Nghi quốc.

Người hãy yên nghỉ

Sau khi Cổ Tịch lui xuống, Phương Gia Thành đi lên, nói
Vũ Ninh, ta đã không thể cứu cô...ta đã tạo ra được một loại thuốc giải có thể cứu được cô nhưng ta đã không đến kịp..

ta rất hổ thẹn...Vũ Ninh có lẽ rất lâu nữa ta mới có thể đến thăm cô..ta sẽ quy ẩn..không biết khi nào mới có thể gặp lại cô...Vũ Ninh xin lỗi
Mọi người từng người từng người lên nói vài lời với cô, khuân mặt ai cũng u ám.

Đản Đản thì nằm bên quan tài của cô, ánh mắt buồn rầu, Cửu Nhi đi lên nói
Đản Đản đi theo ta nào...Vũ Ninh tỷ đã giao ngươi cho ta..ta đã hứa với tỷ ấy sẽ chăm sóc ngươi
Đản Đản không hề nhúc nhích nó vẫn nắm bên quan tài của cô, Cửu Nhi thấy vậy nhìn vào cô
Vũ Ninh tỷ, Đản Đản muốn ở bên tỷ..để nó ở bên tỷ đi..trong lòng nó không ai thay thế được tỷ cả
Cửu Nhi nhìn sang Cửu vương, nói
Tử Ngạo ca, ta không làm huynh thất vọng đâu, Lãnh Tử Minh cũng tham gia vào chuyện này hắn cũng phải trả giá, điều này là điều duy nhất muội có thể làm cho tỷ ấy

Tử Ngạo ca, huynh thường xuyên về thăm muội nha
Ta sẽ không rời đi đâu..

ta ở bên nàng ấy mãi mãi không rời đi
Hoắc vương nhìn vào cô
Vũ Ninh như ý muốn của nàng..có thể ở lại đây mãi mãi...!ta sẽ mãi ở bên nàng
Nói xong, tất cả mọi người rời đi, chỉ còn Hoắc vương và Đản Đản ở lại đó.

________________________
Một thời gian sau, Cửu Nhi thuận lợi lên làm Nữ đế đầu tiên của Nghi quốc, Lãnh Tử Minh cũng bị Cửu Nhi xử lý giam giữ hắn suốt đời trong nhà lao.


Cô bé cũng xử lý hết những tay chân của Lãnh Tử Minh và những người gây hại cho Nghi quốc..

cô bé cũng trưởng thành hơn, cứng rắn hơn có thể xử lý mọi việc không chút nương tay.

Cửu Nhi đã hạ lệnh không cho ai vào Hoắc vương phủ hàng ngày sẽ để người đến quét dọn.

____
Một ngày nọ, Hoắc vương và Đản Đản ra bên ngoài, họ đứng trước cánh cửa nhìn về phía trước, nhưng lúc này Hoắc vương thấy một khóm hoa màu đỏ ở gần đó, Hoắc vương liền đi đến, hoa đó lại là hoa bỉ ngạn nó mọc tại nơi cô ngã xuống.

Hoắc vương đứng nhìn hoa bỉ ngạn một lát rồi quay lại bên trong, đi đến bên cô khẽ vuốt trên mặt quan tài băng, nói
Vũ Ninh.....!ta nhớ nàng quá..Vũ Ninh
Lúc này, Hoắc vương như nhìn thấy cô đang trước mắt, cô đang mỉm cười nói
Sống thật tốt nhé...Tử Ngạo...ta yêu chàng
Hoắc vương lao tới ôm lấy nhưng nó biến mất, Hoắc vương buồn bã, nước mắt rơi xuống, nói
Ta hứa với nàng sẽ sống thật tốt ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom