Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 40: Chương 40


Đêm hôm sau, cô, Âu Dương Vũ Thần, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Minh Nguyệt,Thu Nguyệt bay đến Sinh Tử đảo.

Lúc chuẩn bị rời đi, cô gọi tất cả mọi người trên đảo lại, đứng trước mọi người nói
Từ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi.

Mọi người có ý kiến gì không?
Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nói
Ban đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua.

Cảm ơn
Tiểu Kiệt, nói
Chị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chị
Cô nhìn mọi người, mỉm cười, nói
Tạm biệt....những người anh em
( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đại
Nói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu.

Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nói
Lão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồi
Cô nhận lấy nó, vui vẻ, nói
Cảm ơn em
Cô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nói
Cuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồi
Hách Tử đi lên, nói
Chị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầm
Ừ..Đi thôi

Cô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ.

Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nói
Khi chị đi phá nó đi
Hách Tử, nói.

||||| Truyện đề cử: Cô Thư Kí Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo |||||
Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâu
Ta biết.

Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa
( Buồn bã) Dạ
Cô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này.

Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nói
Hoắc vương phủ, ta tới rồi
Cô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏi
Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây?
Cô bước vào, hỏi
Vậy cô là ai?
( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ này
Bên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đó
Nữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao?
Cô ta lại nói
Đây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đây
Cô lạnh lùng, nói
Cô không có tư cách đó
Cô ta tức giận, nói
Ngươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho ta
Hai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới.

Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nói
Vương......vương....vương phi
Cô nhìn ông ấy, mỉm cười, nói
Lâu rồi không gặp, Lưu quản gia
Vương phi, người về rồi
Tả Túy Ân kinh ngạc
Vương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệt
Lưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nói
Trắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đó
Cô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói
( Mỉa mai) Ồ...là Trắc phi à thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ này
Lưu quản gia lại nói
Trắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấy
Cô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nói
Đứng lại.


Không có phép tắc gì cả sao?
Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi.

Ở trong điện,cô nói
Lưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờ
Dạ
Chàng ấy đi đâu rồi?
Vương phi, chuyện này thì ta không biết.

Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuya
Ta biết rồi
Đúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nói
Nó không hại mọi người đâu
Nói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác.

Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước.

______________
Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nói
Vương phi, Vương gia về rồi ạ.

Người đang trong thư phòng
Ta biết rồi.

Cảm ơn ông
Cô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia.

Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười
" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "
Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nói
Đi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủ
Cô cười lên, nói
Đuổi ta sao?
Hoắc vương kinh ngạc

" Giọng nói này....không lẽ "
Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nói
Chàng nỡ đuổi ta sao?
Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nói
Vũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh?
Cô cũng ôm lấy hắn, nói
Là ta
___________
Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nói
Tặng cho chàng.

Nó làm một đôi với của ta
Hoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nói
Ta sẽ giữ nó cẩn thận
Cô nhìn hắn, nói
Xin lỗi, bắt chàng đợi ta ba năm
Không sao.

Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phi
Hoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nói
Chúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôi
Cô không nói lời nào,Hoắc vương lại nói
Âu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữa
Ta không đi nữa, ở lại cạnh chàng
Chào mừng trở lại Vương phi của ta ..

 
Chương 41: Chương 41


Hôm sau, trời đổ một cơn mưa lớn, cô lúc đó đang ngồi trong phòng, cảm thấy vô cùng chán nản, đang trong lúc yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, thì một giọng nói vang lên
Vũ Ninh tỷ
Không ai khác là Cửu Nhi, cô bé hớt hải chạy vào trong phòng cô, cô bé 10 tuổi năm nào bây giờ đã biến thành một cô nương xinh đẹp, cô ngơ ngác nhìn cô ấy, nói
Cửu Nhi.....có phải Cửu Nhi không?
Cô ấy rưng rưng nước mắt, đi đến ôm chặt lấy cô giống như lúc nhỏ, nói
Tỷ cuối cùng cũng về rồi.

3 năm rồi, ta nhớ tỷ lắm
Cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng nói
Đừng khóc nữa.

ngôn tình hoàn
Một lúc sau, cô bé mới chịu buông cô ra, nước mặt không rơi xuống nữa.Ngay lúc đó, cô ấy mới để ý bên cạnh cô, một chú sư tử to lớn đang nằm bên cạnh, Cửu Nhi giật mình, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi , run rẩy chỉ tay vào Đản Đản, ngập ngừng nói
Sư...sư....tử....sao....nó.....?
Cô nhìn Đản Đản cười nhẹ, nói
Yên tâm Đản Đản không hại muội đâu
Cửu Nhi vẫn lộ ra sự sợ hãi, liên tục giữ khoảng cách, tuy nói chuyện với cô nhưng vẫn lén nhìn Đản Đản, cô nhìn thấy vậy thì bật cười, cô hỏi Cửu Nhi
Cửu Nhi, cái cô Trắc phi kia là ai vậy?
À...cô ta là Tả Túy Ân, con gái của Tả Ngạn, cô ta là do Hoàng huynh ta đưa đến
Tử Ngạo đồng ý sao?
Đương nhiên là không rồi ạ.


Cô ta được đưa đến đây...!lúc đó Tử Ngạo ca không ở phủ, lúc huynh ấy biết còn có ý định giết chết cô ta đó
Là vậy à
Từ khi tỷ đi, huynh ấy lại biến lại vẻ lạnh lùng ngày trước, cả ngày chỉ vùi vào công việc, luyện võ...!không mở lòng bất kỳ ai cả
Ánh mắt cô trở lên buồn rầu khi nghe thấy những lời nói của Cửu Nhi, bỗng nhiên Cửu Nhi lại vui vẻ nhìn cô, nói
May quá tỷ về rồi, Tử Ngạo ca có thể trở lại giáng vẻ ngày đó rồi.

À..Tỷ phải cẩn thận với Tả Túy Ân đó, cô ta có ý định cướp đi vị trí của tỷ
Cô nhìn cô, cười nhạt, nói
Dựa vào cô ta
Đúng ha.

Dựa vào cô ta thì còn lâu, yên tâm muội luôn ở cạnh tỷ

Cô nhìn thẳng vào mắt Cửu Nhi, ánh mắt có chút kỳ lạ, thấy vậy cô ấy hỏi
Tỷ sao vậy? Sao lại nhìn muội như vậy?
Cửu Nhi.....xin lỗi
Cô bé ngơ ngác hỏi lại
Xin lỗi.....chuyện gì ạ?
3 năm trước....ta có nặng lời với muội
Cửu Nhi tươi cười, nói
Không sao.

Lúc đó muội biết tỷ có nỗi khổ.

À...!ca ca chị sao rồi?
Anh ấy ổn
Vậy tốt quá rồi.

Vũ Ninh tỷ, tỷ không được rời đi nữa đâu đó
Không đi nữa
Tỷ hứa đi
Ta hứa
Muội yên tâm rồi.

Muội đã xin mẫu hậu ở đây vài ngày, chắc chắn tỷ sẽ cho muội xem mấy vở kịch hay đúng không?
Cái con nhỏ này

___________________
Tối đến, trong bữa cơm, 3 người cô, Hoắc vương, Cửu Nhi đang vui vẻ dùng bữa, thì Trắc phi đi vào, cắt ngang bầu không khí vui vẻ đó.

Vừa thấy cô ta, sắc mặt Hoắc vương liền khó chịu, Hoắc vương nói
Ai cho ngươi tới đây?
Cô nắm lấy bàn tay đang nắm chặt trên bàn của Hoắc vương, nói
Là ta mời muội muội tới đây đó
Hoắc vương kinh ngạc nhìn cô, nói
Vũ Ninh, sao nàng....?
Không sao đâu
Cửu Nhi ở một bên, cười nhạt
" Kịch hay bắt đầu rồi "
Hoắc vương dần dần thả lỏng, dịu dàng nói
Tùy nàng, ta nghe theo nàng
Trong bữa ăn đó, Trắc phi cứ như một người ngoài, không nói theo được câu chuyện của ba người.

Một lúc sau, cô ta vui vẻ gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Hoắc vương,Hoắc vương nhìn thấy thì liền tỏ ra khó chịu, trực tiếp cầm chén cơm lên ném ra ngoài, nhìn thấy vậy cô cười nhẹ, nói
Đừng giận nữa, ăn chung với ta được không?
Cô gắp thức ăn đút cho Hoắc vương, Hoắc vương ăn một cách vui vẻ.

Lúc đó cô khẽ liếc nhìn Trắc phi, ánh mắt khiêu khích,cô ta nhìn thấy thì tức giận đập thấy mạnh xuống bàn rồi đứng dậy, chỉ tay vào cô, nói
Cô......!
Ánh mắt Hoắc vương nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy, Trắc phi từ từ hạ tay xuống, nén cơn tức giận vào trong, hành lễ một cách cẩn thận, nói
Thần thiếp dùng đủ rồi, thần thiếp xin phép
Cô ta mang theo sự phẫn nộ rời khỏi căn phòng, cô ta vừa rời đi, cô liền cười nhẹ, thấy vậy Hoắc vương nói
Nàng cố ý
Phải.


Tả Túy Ân loại trà xanh cấp thấp.

Vô vị
Nàng thật tinh nghịch
Chàng không thích sao?
Ta thích đương nhiên thích, chỉ cần là nàng ta đều thích
Dẻo miệng
Cửu Nhi ngồi một bên, nói
Hai người, muội còn ở đây đó, hai người có thể bớt bớt lại không?
Hoắc vương cười lên,nói
Không muốn nghe thì ra ngoài
Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ vừa về, huynh liền ném ta sang một góc, đúng là đồ vô tâm
Cô bước đến gần Cửu Nhi, dịu dàng nói
Thôi đừng giận nữa.

Chả phải muội còn được xem một vở kịch hay còn gì
Hì hì.

Nhưng đúng là vui thật, nhìn vẻ mặt của cô ta thật dễ chịu ..

 
Chương 42: Chương 42


Mấy ngày trôi qua, Hoắc vương bỗng nhiên cho mở một buổi tiệc lớn trong phủ, mời tất cả quan viên....tới đó bao gồm cả hắn Lãnh Tử Thâm.

Hôm đó, Hoắc vương tự tay đưa đến cho cô một bộ lễ phục tuyệt đẹp, được đặt làm rất tỷ mỉ, từng đường kim mũi chỉ vô cùng tinh tế, Hoắc vương đưa nó cho cô, nói
Hôm nay, nàng mặc nó đi
Cô nhận lậy y phục, đáp
Được
_____________
Một giờ sau, cô mặc xong lễ phục, trang điểm, bước ra, một mỹ nữ tuyệt thế xuất hiện, cô đi cùng Hoắc vương tới yến tiệc, lúc đó mọi người cũng đã đến đầy đủ trừ Lãnh Tử Thâm.

Hai người bước đi, ánh mắt của đoàn người dõi theo, bao lời khen ngợi hai người, hai người lên vị trí của mình,đỡ cô ngồi xuống rồi đứng trước tất cả mọi người, nói
Hôm nay, bản vương mở buổi tiệc này là gì muốn thông báo một chuyện, vị ngồi cạnh tôi Âu Dương Vũ Ninh là Vương phi của bổn vương
Cô nhìn mọi người không nói gì chỉ khẽ gật đầu một cái thay cho lời muốn nói.Ở bên dưới bắt đầu trở lên ồn ào, Thẩm Liên và Trắc phi liền hiện rõ sự khó chịu trên khuân mặt, họ đằng đằng sát khí nhìn vào cô.

Đúng lúc đó, Lãnh Tử Thâm từ ngoài bước vào,đi đến trước mặt hai người, nói
Tam đệ, ta có chút chuyện nên đến muộn một chút, đệ không để tâm chứ?
Hoắc vương bình thản đáp
Không sao đâu Hoàng huynh
Lãnh Tử Thâm cười lên, rồi chuyển ánh mắt sang cô, nói
Tam đệ, Vương phi của đệ hôm nay thật xinh đẹp

Hoắc vương biến sắc, nói
Đa tạ Hoàng huynh khen ngợi, Vương phi của bổn vương lúc nào cũng xinh đẹp
Lãnh Tử Thâm đột nhiên ghé sát vào cô, nói nhỏ
Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, lúc đó nàng sẽ là của ta
Cô thản nhiên đáp
Rất mong chờ
Nói xong Lãnh Tử Thâm quay người, nói
Tam đệ, ta còn có việc không thể ở lại chung vui với đệ
Hắn rời đi.

Hai người nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt cô hiện lên sự thù địch, bàn tay nắm chặt lại.

Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, cô nhìn xuống thì là tay của Hoắc vương, cô dần dần thả lỏng, hai người nhìn nhau, Hoắc vương ghé sát vào tai cô, nói nhỏ
Lần này, ta tuyệt đối không cho hắn cơ hội làm hại nàng
Cô mỉm cười,thâm tình nhìn vào mắt Hoắc vương, ánh mắt kiên định của hắn, cô nói
Ta tin chàng
________________________
Một thời gian trôi qua, đã hơn nửa ngày, cô đang cảm thấy rất buồn ngủ.

Lúc này, Thẩm Liên cầm theo ly rượu bước đến chỗ cô, nói
Hoắc vương phi, ta có thể mời người một ly không?
Cô mỉm cười, đáp
Đương nhiên rồi, Thẩm muội muội
Cô nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, thấy vậy Thẩm Liên nở nụ cười nham hiểm, lúc cô ta đi về chỗ ngồi, cô chợt thấy cô ta đánh ánh mắt với nô tỳ vừa rót rượi cho cô, cô mỉm cười
" Vui rồi đây, là do cô tự chốc lấy đấy đừng có trách tôi
Thẩm Liên ngồi vào vị trí, ánh mắt liên tục hướng về cô
" Tử Ngạo ca, chỉ có thể là của ta
Một lát sau, cô cảm thấy khó chịu, xoa tay lên chán mình, vẻ mặt khó coi, Hoắc vương thấy vậy, liền đi tới, nhẹ nhàng nói nhỏ
Nàng sao vậy?
Diễn kịch với Thẩm Liên
Ta rất muốn xem
Không làm chàng thất vọng đâu
Cô đứng dậy, mệt mỏi rời đi, Thẩm Liên cũng nhanh chóng đi theo, cô ta đi nhanh đến gần cô, bám lấy tay cô, hỏi
Tỷ sao vậy?
( Mệt mỏi) là Thẩm muội muội à? Ta chóng mặt quá
Để ta đưa tỷ đi nghỉ

Làm phiền muội rồi
Thẩm Liên rùi cô đi tới một căn phòng nhỏ, vắng vẻ, lúc đi tới cửa Thẩm Liên mở cửa căn phòng ra đẩy mạnh cô vào trong rồi nhanh chóng chặt cửa lại.

Ở bên trong có một mùi hương thơm toả ra, sau đó một nam nhân xấu xí đứng sau cô, nói
Mỹ nữ, lại đây chơi nào
Cô nhanh chóng tránh qua một bên, đi về sau hắn ta, kề con dao vào cổ, nói
Không muốn chết thì im miệng lại
Hắn ta khinh thường, nói
Ngươi dám động vào ta sao?
Cô kề mạnh con dao vào cô hắn, máu bắt đầu chảy ra, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi liên tục gật đầu.

____________
Một thời gian sau, tên nam nhân bước ra ngoài thì thấy Thẩm Liên đang đứng ngoài cửa đợi, hắn nói
Xong việc rồi, Thẩm tiểu thư
Cô ta cười lớn, nói
Âu Dương Vũ Ninh ngươi cũng có ngày hôm nay
Cô ta bước vào phòng, cô nhanh chóng đi ra, đẩy cô ta vào, đóng chặt cửa lại, Thẩm Liên liên tục đập cửa nhưng không cách nào thoát ra được, cô ở bên ngoài giữ chặt cánh cửa, nói
Thẩm muội muội, muội ở trong đó choie với hắn đi
Cô ta đập mạnh cửa, hét lớn
Âu Dương Vũ Ninh, thả ta ra, thả ta ra
Cô không quan tâm, nhìn về xa, huýt sáo một tiếng.

Ngay sau đó, Đản Đản từ xa chạy tới, đứng trước mặt cô, cô nhìn nó rồi chỉ vào cánh cửa, nói
Giữ chặt cánh cửa này, khoảng một lúc nữa thì thả ra

Nó nghe theo lời cô, lấy chân giữ chặt lấy cánh cửa.

Cô lúc bấy giờ coi như không có chuyện gì quay lại buổi tiệc,ngồi vào vị trí của mình, Hoắc vương thấy cô quay lại, lại gần nói nhỏ
Xong rồi à?
Kịch hay sắp bắt đầu rồi
Lúc đó, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi tới, Ôn Tĩnh hỏi
Cô làm gì Ôn Tĩnh rồi?
Cô mỉm cười, đáp
Cô sẽ biết ngay thôi
Ôn Tĩnh nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy rợn rợn người
" Lần này Thẩm Liên thảm rồi "
Hai người nâng chén uống với nhau.

Ở bên trong căn phòng, lúc đó Thẩm Liên vẫn liên tục đẩy cánh cửa nhưng không hề có tác dụng.

Cửu Nhi nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Ôn Tĩnh, hỏi
Tỷ, sắp có kịch hay phải không?
Cô không nói gì chỉ cười nhẹ một cái , đặt ngón tay trỏ của mình vào miệng Cửu Nhi, nói
Bí mật ..

 
Chương 43: Chương 43


Một nén hương sau, Thẩm Liên tức giận chạy ra buổi tiệc, quần áo trên người cô ta không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, vừa khóc lóc chạy đến chỗ Hầu gia, nói
( Khóc lóc) Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi.

Truyện Sủng
Hầu gia vội vàng hỏi
Liên Nhi, con làm sao vậy?
Cha....con....con....tất cả tại Âu Dương Vũ Ninh hại con
Mọi người ngơ ngác nhìn cô, cô đứng dậy, thản nhiên, hỏi
Thẩm muội muội, muội lên cẩn thận lời nói của mình
Thẩm Liên chỉ tay vào cô, ánh mắt chắc như đinh đóng cột, nói
Chính ngươi hại ta
Ta hại muội gì nào?
Ta....!
Hầu gia, hỏi
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói đi
Ánh mắt ông ta chuyển qua cô, nói tiếp
Nếu có người có ya hại con ta tuyệt đối không tha cho người đó
Cha.....( khóc lóc) Âu Dương Vũ Ninh...!cô ta....!cô ta....lừa con đến căn phòng, bên trong còn toàn xuân dược không màu
" Âu Dương Vũ Ninh, ngươi hại ta, ta nhất định không để yên cho ngươi
Hầu gia, nhìn cô, hỏi
Vương phi, người giải thích sao về chuyện này?
Cô thản nhiên, bước xuống dưới, đi đến gần Thẩm Liên, hỏi
Thẩm muội muội , nếu thật là ta lừa muội tới căn phòng đó thì làm sao muội biết trong đó có xuân dược, hơn nữa còn là loại không màu

Thẩm Liên giật mình, khuân mặt bắt đầu trở lên khó coi
Ta....ta đoán được
Cô cười lên, nói
Ta còn không biết trong phòng đó có gì, muội là người bị hại mà lại biết rõ như vậy, chuyện này kỳ lạ thật đấy Thẩm muội muội
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

Thẩm Liên thấy vậy thì lại nói
Nếu cô không hại ta thì sao lại giữ cửa cả một nén hương không cho ta ra ngoài
Cửu Nhi tức giận, nói
Một nén hương trước tỷ ấy còn ở đây cùng ta bà Ôn Tĩnh nói chuyện, giữ cửa ngươi kiểu gì?
Xung quanh lại bắt đầu bàn tán
Đúng như Tiểu công chúa nói, cả một nén hương Vương phi luôn ở đây
Ta thấy Thẩm Liên định hại cho Vương phi thì đúng hơn
Cô lại nói
Bị hạ xuân dược, lẽ nào Thẩm muội muội bị.....!
Cô ta quát lớn
Âu Dương Vũ Ninh, người đó đáng ra là ngươi, ngươi mới là người ở căn phòng đó
Nói xong cô ta giật mình, che miệng lại.

Đúng lúc đó, Hầu gia bước tới, tức giận, tát mạnh vào Thẩm Liên, nói
Thật mất mặt, cút vê phủ cho ta, từ này không được ra khỏi phủ nửa bước, nếu còn dám ra ngoài ta đánh gãy chân ngươi
( Bất ngờ) Cha....!
Hoắc vương bỗng nhiên đứng dậy, nói
Khoan đã.

Cứ thế cho qua sao? Vương phi của bổn vương bị vu oan, các người nói đi là đi sao
Hầu gia hỏi
Tử Ngạo, bây giờ con muốn sao?
Bảo cô ta xin lỗi nàng ấy
Thẩm Liên tức giận, quát lớn
Đừng có mơ, ta còn lâu mới xin lỗi loại tiện nhân như cô ta
Hoắc vương tức giận, ánh mắt đáng sợ nhìn Thẩm Liên, nói
Ngươi vừa nói cái gì?
( Sợ hãi) Muội....!
Hầu gia nhìn Thẩm Liên, nói
Còn không mau đi
Thẩm Liên cắn răng chịu đựng, bước lên trên, ánh mắt căn hận nhìn cô, nói
Xin lỗi, mong tỷ tha thứ
" Âu Dương Vũ Ninh, chuyện này chưa xong đâu
Sau đó, Hầu gia kéo cô ta về phủ.

Một lúc sau, mọi người lần lượt ra về.


Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi đến bên cạnh cô, Ôn Tĩnh cười nói
Vui quá.

Thẩm tiểu thư à Thẩm tiểu thư, điều ngu ngốc cô làm là động vào cô ấy
Mấy người cùng nhau về đại điện, đến nơi, Cửu Nhi hỏi cô
Tỷ, vậy ai giữ cửa cô ta?
Cô cười nhẹ, nói
Muội cũng biết nó mà
Muội biết sao? Ai vậy?
Cô lại huýt một tiếng, Đản Đản lại đi tới, một con sư tử to lớn đi vào, Cửu Nhi nhìn thấy nó thì lập tức núp sau lưng cô, nói
Ra là nó
Ôn Tĩnh nhìn thấy nó thì vui mừng, đi tới giơ tay định chạm vào nó, vẻ mặt của Đản Đản liền thay đổi, trở nên hung dữ nhìn như sắp lao vào cô ấy vậy, nó nhìn Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh liền rụt tay lại, lùi về sau.

Đản Đản đi đến gần cô, cô khẽ xoa đầu nó, nói
Đều là người của mình
Vẻ mặt của nó dần trở lại bình thường, Ôn Tĩnh nói
Nó hưng dữ quá
Cô cười nhẹ.

Hoắc vương nói
Ra là có đồng phạm
Đản Đản là do ta nuôi từ bé, rất thông minh đó
Nàng thích là được
Cô nhìn Ôn Tĩnh, vẻ mặt có chút lo sợ của cô ấy, cô nói
Ôn Tĩnh cô lại đây, chạm vào Đản Đản xem
( Sợ hãi) Nhưng nó...!
Có ta ở đây cô sợ gì chứ?
Ôn Tĩnh dần dần tiến lại, vẻ mặt vẫn lo lắng, tiến dần tiến dần lại.


Cô ấy nhìn Đản Đản rồi lại chuyển sang cô, nói
Thật sự không sao
Cô gật đầu.

Ôn Tĩnh nhắm chặt máu giơ tay ra, dần dần chạm vào lớp lông dày đó, ngay sau đó cô ấy mở mắt, ôm chặt Đản Đản, liên tục dụi vào lớp lông đó, vui vẻ nói
Mềm quá, dễ chịu thật
Cửu Nhi ló ra, hỏi
Thật không?
Ôn Tĩnh đáp
( Tươi cười) Thật đó, Tiểu công chúa cô mau qua đây
Cửu Nhi vui vẻ, lập tức chạy ra, ôm lấy Đản Đản.

Đúng lúc đó, Hoắc vương nói
Ta có chút việc,tý về ăn cơm với nàng
Vâng
Hoắc vương đi ra một nơi vắng vẻ trong phủ, nói
Linh Ca
Một nam nhân lập tức xuất hiện, quỳ xuống, nói
Chủ nhân, có gì căn dặn
Khuân mặt Hoắc vương trở lên tức giận nói
Huỷ khuân mặt của Thẩm Liên cho ta, dám hại nàng ấy, cô ta phải trả giá 1
Thuộc hạ tuân lệnh ..

 
Chương 44: Chương 44


Sáng hôm sau, tin tức Thẩm Liên tự sát lan truyền khắp kinh thành, họ còn nói rằng Thẩm Liên khi chết trên mặt xuất hiện rất nhiều những vết đen kỳ quái, mọi người trong kinh thành nói cô ta do không chịu bản thân xấu xí lên mới tự tử.

Cô khi nghe thấy tin tức, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng
" Nhất định là do chàng ấy làm, trả thù cho mình sao? Đáng yêu quá
Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì Hoắc vương bước vào, nhìn vẻ mặt cùng với nụ cười kỳ lạ của cô, Hoắc vương hỏi
Nàng cười gì vậy?
Cô giật mình, ngại ngùng nói
Không có gì
Còn mệt không? Sao không ngủ thêm một lát nữa?
Là chàng làm à?
Chuyện gì?
Chuyện của Thẩm Liên, cô ta tự tử còn bị hủy dung.

Nếu ta đoán không sai thì chiều qua sau khi chàng lấy cớ rời đi là chuẩn bị chuyện này, đúng không?
Hoắc vương tiến sát vào cô, nói
Không hổ là Vương phi của ta, không giấu nổi nàng
Hoắc vương rời ra xa cô, ánh mắt trở lên đầy sự căm phẫn, nói
Cô ta dám tính kế nàng thì phải trả giá
Haz, cô ta chết rồi sau này không có ai đến chọc ta, nhàm chán quá
Nàng đó, thật tinh nghịch
Chàng không biết ta lần đầu
Thôi không trêu nàng nữa, hôm nay ta có việc đến doanh trại, tối mới về
Được, ta đợi chàng về dùng cơm
Trước khi Hoắc vương liền hôn cô một cái, rồi rời đu, cô ở sau , khuân mặt đỏ ửng, vui vẻ nhìn theo bóng Hoắc vương rời đi.

________________

Một lúc sau, cô đi đến phòng của Cửu Nhi, Cửu Nhi thấy cô thì liền đi nhanh tới, hỏi
Tỷ, tỷ biết chuyện của Thẩm Liên chưa?
Ta biết rồi
( Ánh mắt tức giận) Đáng đời, ai bảo cô ta luôn tìm cách hại tỷ
Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng hỏi
Tử Ngạo ra ngoài rồi, ở phủ chán quá chúng ta ru Ôn Tĩnh đi ra ngoài chơi đi
Cửu Nhi vui vẻ gật đầu.

Hai người tới Ôn phủ, bước vào trong, đi tới đại sảnh Ôn phủ, lúc đó Ôn Tĩnh cũng đang ở đó, cô bước lại gần, nói
Ra ngoài chơi đi
Ôn Tĩnh đáp
Ta không đi được, bây giờ ta là gia chủ của Ôn phủ, ta bận lắm không đi được rồi
Gia chủ? Cha cô đâu?
Cửu Nhi liền nói
Cha cô ấy mất vào hai năm trước rồi, Vũ Ninh tỷ
Ra là vậy.

Xin lỗi cô
Không có gì, ông ta chết ta là người vui đầu tiên đấy, ông ta cũng đâu coi ta là con ông ta.

Thôi không nói nữa, đi chơi
Cửu Nhi nói
Sao cô nói cô bận?
Gia chủ cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi thôi
Ba người vui vẻ đi ra ngoài, tới Hồng Lăng tửu lâu, bước vào trong, lên lầu hai, ngồi ở chiếc bàn gần cửa, quan sát ra bên ngoài, mấy người gọi rất nhiều món ngon, rất nhiều rượi ngon.

Một lúc sau, đang ăn uống thì một giọng nói vang lên
Không coi ta là bằng hữu nữa rồi, về cũng không báo một tiếng
Cô nhìn hắn, nói
Phương Gia Thành
Hắn ngồi xuống bàn của mấy người, vẻ mặt giận dỗi, nói
Đi 3 năm quên ta rồi chứ gì?
Cô ngượng cười, nói
Ngươi nói quá không à
À.

Chuyện của Thẩm Liên có liên quan đến cô không vậy?
Có.

Nhưng không phải ta làm, là người khác
Là hắn ( Hoắc vương)

Phương Gia Thành thở dài, nói
Phu thê các người thật giống nhau, thật tàn độc
Phương Gia Thành lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho cô, nói
3 năm nay ta đã cố gắng lắm rồi, nó sẽ giúp cô giảm bớt đi lượng độc trong cơ thể nhưng không thể trị tận gốc được
Cửu Nhi nghe thấy thì ngơ ngác hỏi

Độc....độc gì ạ?
Tiểu công chúa, người không biết sao? Trong có thể của Vũ Ninh có một chất độc vô cùng mạnh, nó khiến cô ấy mỗi tháng đều phải chịu sự đau đớn
Cửu Nhi nghe xong, ánh mắt lo lắng nhìn cô, nói
Thật sao ạ?
Cô gật đầu, nhìn xuống bình thuốc, nói
Cảm ơn nha
Không có gì.

Vũ Ninh cô đợi ta thêm một thời gian ta nhất định sẽ giải được độc cho cô
Không cần miễn cưỡng, không được cũng không sao, ta có thể sống tới bấy giờ đã là kỳ tích rồi
Cửu Nhi tức giận, áp sát vào cô, nói
Không được, tỷ nhất định phải sống
Ôn Tĩnh cũng nói
Đúng vậy đó, cô nhất định phải sống, không được từ bỏ, nếu cô chết Hoắc vương sẽ đau khổ lắm đấy
Cô nhìn mọi người, vẻ mặt dịu dàng.

Ôn Tĩnh bấy giờ, nhìn Phương Gia Thành, túm lấy cổ áo hắn, nói
Ngươi, nếu cần gì thì nói với ta, Ôn Tĩnh này nhất định sẽ tìm được, chỉ cần trị khỏi cho Vũ Ninh ta đều chấp nhận
Phương Gia Thành nói
Được.

Nhưng Ôn tiểu thư, cô có thể bỏ tay ra không?
Ôn Tĩnh lúc đó mới chú ý tới, cô ấy ngại ngùng buông ta ra, mặt có chút đỏ.

Một lúc sau, mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì có một nhóm người đi lên lầu họ đang ngồi, bọn họ ăn mặc rất kỳ lạ nhìn có vẻ là người nước khác, dẫn đầu đám người là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.

Cô gái đó quan sát xung quanh một vòng, ánh mắt dùng lại ở chỗ mấy người đang ngồi, họ bắt đầu đi tới gần, cô ta nói.

đam mỹ hài
Ta muốn ngồi ở đây, các người lập tức đi ra chỗ khác
Cửu Nhi nghe thấy, tức giận, nói
Dựa vào cái gì hả?
Ở sau cô gái kỳ lạ, một nam nhân to cao lực lưỡng bước lên một bước, nói
Quận chúa muốn ngồi ở đây, không nghe thấy sao?

Cô nghi hoặc nhìn cô gái đó
" Quận chúa? Thân phận của cô ta không đơn giản, đúng lúc mình đang chán, cô gái à cô sẽ là người mua vui cho ta
Co thản nhiên nói
Ở đây còn rất nhiều chỗ trống, mời các vị ra đó
Tên nam nhân đó lại nói
Đúng là không biết điều
Cô cười khểnh, quan sát đám người, nói
Dựa vào cái gì mà các người nói một câu bọn ta phải nhường, muốn ngồi thì ngồi chỗ khác không thì đi ra, đừng có làm mất khẩu vị của tôi
Cô ta kinh ngạc, nói
Trước tới giờ không ai dám nói với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên
Bây giờ cô thấy rồi đấy.

Làm ơn đi ra chỗ khác rùm, đừng có vo ve xung quanh ta, bẩn lắm
Cô ta tức giận nhưng lại nén lại
" Chết tiệt,nếu không phải phụ thân bảo mình không được gây sự thì mình nhất định sẽ chém chết cô ta
Cô ta nén cơn giận, nói
Cô nương cô có thể nhường chỗ này cho ta được không?
Cô nhìn cô ấy cười lên nhưng sau đó lại làm ra vẻ mặt không cảm xúc nói
Xin lỗi.

Không được
Cô ta nghe thấy thì không nhịn được nữa, chỉ tay vào cô, quát lớn
Bổn quận chúa đã nhún nhường ngươi như vậy rồi, ngươi còn không biết điều, hôm nay không dạy dỗ cô, ta không phải Nạp Lan quận chúa
Cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta bật cười, nói
Không nhịn được nữa sao? Thú vị rồi đây ..

 
Chương 45: Chương 45


Cô nhìn cô ta, trên môi nở nụ cười khiêu khích, nói
Cô....không dám đâu
Cô ta tức giận, nhìn đám thuộc hạ của mình,nói
Còn ngây ra đó à, bắt cô ta lại cho ta
Đám thuộc hạ vội vàng tiến đến, cô nhìn đám người cười nhẹ nói
Cuối cùng cũng có chút thú vị
Cô đứng dậy,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đám người bắt đầu vây quanh cô, ai ai cũng cao to lực lưỡng.

Cửu Nhi ở một bên vẻ mặt lo lắng, Phương Gia Thành thấy vậy liền nói
Tiểu công chúa, không cần lo cho cô ta, đám người kia mới đáng lo đấy
Cửu Nhi nghe thấy không hiểu gì, nhưng cũng ngồi yên quan sát.

Đám người lần lượt tiến vào, nhưng đều bị cô tránh qua, rồi bị đánh ngất, bọn họ ngay cả một cọng tóc của cô cũng không thể chạm tới.

Sau khi tất cả bị đánh bất tỉnh trên đất, cô nở nụ cười nham hiểm bước đến gần cô ta, cô ta cũng bị doạ sợ ngã xuống sàn, cô dùng hai ngón tay nâng khuân mặt của cô ta lên, nói
Bây giờ lên làm gì với cô đây?
Cô ta nhìn cô trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói

Ngươi....!ngươi..dám động vào ta, Diệu quốc sẽ không tha cho ngươi đâu
Ta sợ quá, Nạp Lan quận chúa, ta không quan tâm cô là ai? Trước khi ta đổi ý giết hết các người thì lập tức biến khỏi đây
Cô buông tay ra quay lại chỗ ngồi, cô vừa ngồi xuống thì Cửu Nhi vui vẻ, nói
Tỷ lợi hãi quá
Ôn Tĩnh nói
Không giống tác phong của cô tý nào, bình thường cô đã đánh cho bọn chúng một trận tơi bời rồi, sao lần này dễ dàng vậy?
Cô mỉm cười, đáp
Cô ta thú vị hơn người nhàm chán( Trắc phi) kia nhiều, ta từ từ chơi với cô ta
Ôn Tĩnh thở dài, nói
Quả nhiên đều có mục đích
Cửu Nhi nói
Tỷ, nếu như không gặp lại cô ta nữa thì sao?
Không thể nào, cô ta từ Diệu quốc đến,mà Diệu quốc có mối liên hệ thân thiết với Nghi quốc, Quận chúa của Diệu quốc đột nhiên tới đây, nhất định sẽ ở đây dài dài, nhất định sẽ gặp lại cô ta
________________
Gần tối, cô và Cửu Nhi về phủ, vừa bước vào phủ thì đã thấy Lưu quản gia đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy hai người liền đi tới gần, cô hỏi
Lưu quản gia, có chuyện gì vậy?
Ông ấy giật mình quay lại nhìn hai người, nói
Vương phi, Tiểu công chúa, hai người về rồi?
Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Bẩm Vương phi, lúc người rời đi, có căn dặn thuộc hạ cho Đản...Đản ăn, nhưng chúng tôi không ai có thể tiến lại gần nó, nó rất đáng sợ cứ hễ tới gần là cứ như muốn nuốt sống chúng tôi vậy, Vương phi người xem..

Cô mỉm cười, nói
Bây giờ Đản Đản đâu rồi?
Ở đại điện ạ
Mang theo thức ăn đi theo ta
Vâng
Lưu quản gia đi theo cô và Cửu Nhi tới đại điện, Đản Đản bấy giờ đang nằm ngủ ở đó, cô bước vào trong, gọi
Đản Đản
Đản Đản lập tức bật dậy, đi nhanh đến bên cô, dụi lớp lông dày của mình vào người cô, vẻ mặt hiền lành, Lưu quản gia nhìn thấy, vẻ mặt kinh hãi
Lúc nãy thì hung dữ, nhìn là thấy sợ rồi, bây giờ có Vương phi, nhìn cứ như cún con vậy
Cô cầm lấy thức ăn, nói

Ăn đi
Cô cầm từng miếng từng miếng đút cho Đản Đản, nó vui vẻ ăn ngay.

Sau khi ăn xong, cô chỉ tay vào Lưu quản gia,nói
Sau này, ông ấy là người chăm sóc cho ngươi, đừng có làm ông ấy sợ
Nó nhìn chằm chằm vào Lưu quản gia, không chớp mắt, Lưu quản gia thấy vậy thì sỡ hãi.

Nhưng sau đó ánh mắt của Đản Đản nhìn xuống dưới đất như đã ngầm chấp nhận vậy.

____________
Tối đến, cô sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cô và Cửu Nhi ngồi đó chờ Hoắc vương trở về.

Được một nén hương thì Hoắc vương trở về, Hoắc vương ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống Cửu Nhi liền hỏi
Tử Ngạo ca, có phải Diệu quốc đến nước chúng ta, đúng không?
( Có chút bất ngờ) Sao muội biết?
Hihi, hôm nay bọn muội gặp cái cô Quận chúa của Diệu quốc ở Hồng Lăng tửu lâu, cô ta còn đến gây sự với bọn muội nhưng bị Vũ Ninh tỷ dọa cho sợ không dám nói gì, vui lắm
Hoắc vương nhìn cô, nói
Không hổ là nàng
Tử Ngạo, cô ta tới đây làm gì vậy?
Ta cũng không biết, Lãnh Tử Thâm gọi họ đến, không biết hắn muốn dở trò gì
Mặc kệ hắn muốn dở trò gì, lần này tuyệt đối không được tha cho hắn, loại người như hắn không xứng đáng được tồn tại
Cửu Nhi nghe thấy thì buồn bã cúi mặt xuống, cô thấy vậy thì liền gọi cô bé

Cửu Nhi
Cô bé buồn bã ngẩng lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô bé cô có chút đau lòng, Cửu Nhi nói
Vũ Ninh tỷ, ta biết Hoàng huynh làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng dù gì huynh ấy cũng là ca ca của muội, muội....!
Cô đi tới gần cô bé, xoa đầu cô bé nói
Ta biết, muội rất khó xử, nhưng....!
Vũ Ninh tỷ, tỷ có thể hứa với muội, tỷ sẽ không lấy mạng của huynh ấy được không? Muội biết huynh ấy đã làm hại đến tỷ, đến Tử Ngạo ca nhưng muội....!
Cô thở dài, nói
Được rồi được rồi, ta hứa với muội, chỉ cần từ bây giờ hắn không làm hại đến Tử Ngạo, hại đến những người xung quanh ta,ta sẽ không động đến hắn
Hoắc vương cũng nói
Ta cũng hứa với muội
Cửu Nhi nghe thấy thì lập tức vui vẻ, nói
Muội biết hai người tốt với muội nhất mà
Thôi mau ăn đi
Dạ
Cô nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, ánh mắt thương xót
Cửu Nhi muội quá tốt bụng, Lãnh Tử Thâm căn bản không coi muội là muội muội ..

 
Chương 46: Chương 46


Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc vương đột nhiên bị triệu vào cung.

Khi Hoắc vương tới cung, vẻ mặt liền lộ ra vẻ khó chịu, dù trong lòng không muốn tới đây nhưng vẫn bước vào, Hoắc vương vẻ mặt lạnh lùng từng bước đi đến trước Lãnh Tử Thâm, Nạp Lan quận chúa vừa nhìn thấy Hoắc vương liền không rời mắt, vẻ mặt tuấn tú của hắn làm cô ta ngây ngốc.

Đúng lúc này, Lãnh Tử Thâm nói
Tam đệ, đệ tới rồi sao?
( Lạnh lùng) Vâng
Nạp Lan quận chúa ở một bên, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn vào Hoắc vương
Nam nhân này thật tuấn tú, khuân mặt này....thật đẹp
Lãnh Tử Thâm cũng để ý thấy, liền nở nụ cười quỷ dị, nói
Tam đệ, vị bên là Nạp Lan quận chúa của Diệu quốc,thời gian này ta hơi bận nên không thể chăm sóc cho Quận chúa được.

Vì vậy ta mong Tam đệ giúp ta việc này
Hoắc vương liếc nhìn Nạp Lan một cái đã làm cô ta đỏ mặt, Hoắc vương nhìn vào ánh mắt của cô ta, vẻ mặt liền lộ ra chút khó chịu.

Lãnh Tử Thâm lại nói
Quận chúa, người có muốn đến ở phủ của Tam đệ ta không? Để tiện chăm sóc cho người
Nạp Lan gật đầu, vui vẻ đi theo Hoắc vương về phủ,còn Lãnh Tử Thâm thấy mọi chuyện như vậy, cười nhẹ nói

Vũ Ninh, thời gian tới nàng có vẻ bận rộn rồi
Ở một bên khác, Hoắc vương đưa Nạp Lan và thuộc hạ của cô ta về phủ,trên đường đi Nạp Lan liên tục hỏi này hỏi nọ nhưng Hoắc vương đáp lại là sự im lặng và khuân mặt lạnh lùng.

__________
Về đến phủ, Hoắc vương đi trước, Nạp Lan theo sau, đi được một đoạn thì gặp Lưu quản gia, Hoắc vương với vẻ mặt khó chịu, nói
Sắp xếp chỗ ở cho họ
Vâng, Vương gia
Lưu quản gia dường như hiểu ý Hoắc vương, sắp xếp cho bọn họ ở mấy căn phòng sang trọng nhưng rất xa đại điện của Hoắc vương.

Hoắc vương đi đến đại điện
thì thấy cô và Cửu Nhi ở bên trong, hai người họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, vẻ mặt Hoắc vương liền trở nên dịu dàng tiến vào trong, tới gần hai người, hỏi
Nói chuyện gì mà vui vậy?
Cửu Nhi nhìn thấy Hoắc vương vui vẻ, đáp
Muội đang nghe Vũ Ninh tỷ kể chuyện về thời đại tỷ ấy, thú vị lắm đó ạ
Cô nhìn vẻ mặt của Hoắc vương, nhìn vẻ mặt nặng trĩu đó, liền hỏi
Chàng làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Hoắc vương cười nhẹ, đáp
Không giấu nổi nàng.

Lãnh Tử Thâm ép ta đưa cái cô Nạp Lan quận chúa đó về phủ, chăm sóc cô ta một thời gian
Đúng lúc đó, Nạp Lan vừa đi tới bên ngoài, khẽ ló vào, vẻ mặt ngại ngùng, nói
Hoắc vương gia, ngài có đây không?
Nhưng cô ta không hề để ý có cô và Cửu Nhi bên trong, Nạp Lan bước vào, lúc đó mới chú ý tới cô và Cửu Nhi, cô ta kinh ngạc chỉ tay vào cô, hỏi
Sao ngươi lại ở đây? Cả ngươi nữa?
Cô nhìn vẻ mặt của Nạp Lan lúc nãy, nợ nụ cười kỳ lạ
Cô ta có ý với Tử Ngạo.

( Khó chịu) Đúng là yêu nghiệt mà đi đến đâu là đào hoa tới đó
Cô nở nụ cười thân thiện, nói
Quận chúa nói gì lạ vậy? Ta ở trong phủ của ta, Quận chúa sao phải ngạc nhiên vậy?
Phủ của ngươi?
À quên chưa giới thiệu với Quận chúa, ta là Âu Dương Vũ Ninh là Vương phi của Hoắc vương gia, còn vị bên cạnh ta là Tiểu công chúa Nghi quốc, là muội muội của Hoắc vương
Cô ta nghe thấy, mặt liền biến sắc

Sao có thể, sớm đã nghe nói Hoắc vương có một Vương phi,nhưng không ngờ lại là cô ta
Hoắc vương lạnh lùng hỏi
Quận chúa, có chuyện gì sao?
( Ngượng ngùng) Hoắc vương gia, ta mới tới đây không quen với nơi đây, ngài có thể dẫn ta đi tham quan được không?
( Lạnh lùng) Xin lỗi Quận chúa, ta không rảnh
Cô và Cửu Nhi nhìn nhau, nở nụ cười quỷ dị cô nói
Để ta và Cửu Nhi dẫn Quận chúa đi cho
( Nhẹ nhàng) Tùy nàng
Cô và Cửu Nhi chưa đợi Nạp Lan từ chối đã kéo cô ta ra ngoài, hai người đưa cô ta ra khỏi phủ, vừa ra khỏi Nạp Lan hất tay hai người ra, khó chịu nói
Ta không cần các người đưa đi
Cô nhìn cô ta, nói
Quận chúa, lần trước dạy dỗ người người vẫn chưa hiểu nhỉ, lần đó là muốn chỗ ngồi của ta lần này muốn cướp phu quân của ta sao? Quận chúa nếu người có ý định đó thì ta khuyên người nên từ bỏ đi, bằng không sẽ không nhẹ tay như lần trước đâu
Cửu Nhi cũng nói
Đúng rồi đó, vị trí Hoắc vương phi chỉ có Vũ Ninh tỷ mới được phép ngồi vào, cô đừng có mơ
Nạp Lan tức giận nhưng không thể làm gì, thấy vậy cô nói
Cửu Nhi, nếu Quận chúa không muốn chúng ta đưa đi thì thôi, chúng ta vào phủ
Vâng
Hai người vui vẻ trở lại trong phủ để Nạp Lan một mình đứng ở bên ngoài, cô ta tức giận đứng đó nhìn theo bóng lưng của hai người, sau khi hai người đi được một đoạn dài, cô ta mới bước vào phủ.

Cô và Cửu Nhi đi tới phòng của cô, vừa bước vào đã thấy Đản Đản nằm ngủ bên trong, cô liền nói
Đản Đản, ngươi cứ nằm suốt như vậy sẽ béo không đi nổi đó
Cửu Nhi vui vẻ chạy tới ôm lấy Đản Đản, nói
Béo cũng được, không sao cả, béo ôm mới thích chứ

Vừa rứt câu, Đản Đản liền đứng dậy rời đi như giận câu nói của Cửu Nhi vậy, Cửu Nhi đứng đó nhìn theo nó, vẻ mặt thất vọng, nói
Đi mất rồi
Cô bật cười, nói
Nó giận rồi đó
Hả, nhưng muội nói đúng mà
Không sao đâu
Cô ta quay lại, hỏi
Vũ Ninh tỷ, tỷ bỏ qua cho cái cô Quận chúa kia dễ vậy sao?
Đương nhiên là không rồi.

Cô ta dám có ý định với Tử Ngạo tỷ tuyệt đối không bỏ qua cho cô ra dễ vậy được, thay vì xử lý luôn thì để từ từ chơi với cô ta sẽ vui hơn nhiều
Nhưng vừa nãy tỷ cảnh cáo cô ta như vậy,
Cô xoa đầu Cửu Nhi, nói
Loại người như cô ta chắc chắn không từ bỏ, người có tính cách kiêu ngạo, muốn gì được nấy như cô ta làm sao mà vì mấy câu nói của ta mà buông tay chứ
Là vậy sao? Thời gian tới có vẻ sẽ vui rồi đó
Cô không nói gì, nhìn Cửu Nhi mỉm cười
Nhưng trí thông minh của cô ta cũng chả khác gì mấy người kia hơi chán một chút nhưng có còn hơn không..

 
Chương 47: Chương 47


Sáng hôm sau, cô thức dậy, vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Nạp Lan Quận chúa, thấy vậy cô liền nói
Quận chúa, trùng hợp quá
Cô ta nghe thấy liếc nhìn sang rồi nhanh chóng bước đi, cô ta đi về hướng đại điện, cô cười nhẹ, nói
Quận chúa, người muốn tới đại điện sao? Trời chưa sáng Tử Ngạo đã ra ngoài rồi, không có ở phủ đâu.

Quận chúa nên quay lại đi, đỡ mất công
Nạp Lan nghe thấy thì dừng bước, ánh mắt tức giận nhìn cô, Nạp Lan phẫn nộ bước gần đến cô, nói
Âu Dương Vũ Ninh, ngươi đừng có đắc ý
( Giả ngốc) Quận chúa nói vậy là ý gì? Ta đắc ý gì chứ?
( Phẫn nộ) Ngươi.....!
Đúng lúc đó, Trắc phi bước tới, cô ta nhẹ nhàng hành lễ với cô
Thần thiếp tham kiến Vương phi
Là muội muội sao?
Nạp Lan nhìn cô, hỏi
Ngươi là ai?
Cô vội nói
Giới thiệu với Quận chúa, đây là Trắc phi của Tử Ngạo, tiểu thư của Tả phủ, Tả Túy Ân muội muội
Nạp Lan nghe xong mặt liền lộ ra vẻ khó chịu
Lại thêm một con tiện nhân

Ngay lúc đó, Đản Đản thức dậy, bước ra ngoài, nó đến sát bên cô, ánh mắt khó chịu nhìn đám người kia, Nạp Lan và Trắc phi thấy thì sợ hãi, Trắc phi chỉ bàn tay run rẩy vào Đản Đản, nói
Sư...sư....tử
Cô nhìn sang bên mình, mỉm cười, nói
Dậy rồi à?
Nạp Lan quận chúa cũng sợ hãi, hỏi
Nó....!nó...là sủng vật của ngươi?
Đúng vậy
Nạp Lan dần dần lùi về sau, cô ta liên tục nhìn vào ánh mắt của Đản Đản, ánh mắt đáng sợ của mãnh thú
Cô ta điên rồi, lại đi một con sư tử bên cạnh
Cô mỉm cười, nói
Đản Đản rất ngoan đó, Quận chúa và muội muội muốn chơi với Đản Đản không ?
Cô nhìn Đản Đản, ra hiệu, nó liền tiến về hai người họ, họ sỡ hãi lùi lại rồi nhanh chóng chạy đi.

Sau khi họ rời khỏi đó, Cửu Nhi từ xa đi tới, nói
Tỷ giả ngốc cũng giỏi thật,vậy mà ngày trước muội cứ nghĩ tỷ là người lạnh lùng ít nói cơ
Ta chỉ là không muốn gây phiền phức thôi nhưng bây giờ ta lại thấy nó rất thú vị
Hai người vào trong phòng, vừa đi vừa trò chuyện.

Ở chỗ của Nạp Lan quận chúa bây giờ, cô ta trở về phòng, tức giận nói
Khốn khiếp, thật mất mặt, Âu Dương Vũ Ninh ngươi chờ đấy cho ta
Một giọng nói từ bên ngoài vang lên
Muốn cô ta đau khổ không?
Trắc phi từ ngoài bước vào trong, nhẹ nhàng đi đến trước Nạp Lan, nhẹ nhàng nói
Quận chúa, chúng ta hợp tác đi
Nạp Lan khó chịu nhìn Trắc phi, hỏi
Ta dựa vào đâu mà hợp tác với ngươi?
Dựa vào chúng ta có chung kẻ thù là Âu Dương Vũ Ninh
Hừ, ngươi muốn lợi dụng ta trừ khử cô ta, ngươi nghĩ ta ngốc sao?
Quận chúa, mục đích của chúng ta khác nhau, cô muốn có được Hoắc vương còn tôi thì chỉ muốn Âu Dương Vũ Ninh chết, chết một cách thê thảm
Ngươi....không muốn Hoắc vương
Từ khi ta gả vào đây, Hoắc vương không hề coi ta là con người, khi không có cô ta Hoắc vương cũng không để ta vào mắt, coi ta như không tồn tại,trong lòng ngài ấy đều là cô ta.

Sau khi cô ta trở về, ta suốt ngày bị cô ta trèn ép, Hoắc vương thì coi như không thấy, ta biết ngài ấy không để ý gì đến ta lên vì sao cứ phải phí tâm với ngài ấy làm gì chứ.


Ta chỉ muốn Âu Dương Vũ Ninh chết, chết một cách đau khổ, đó là điều ta muốn
Ngươi chỉ cần vậy?
Vâng.

Quận chúa chỉ cần sau khi Âu Dương Vũ Ninh chết, người có thể có được Hoắc vương, lúc đó ta có thể rời khỏi đây sống một cuộc sống mà ta mong muốn
Nạp Lan nghe xong trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nói
Được, ta đồng ý, nhưng sau khi cô ta chết, ngươi phải lập tức rời khỏi đây
Dạ
Ngươi có kế hoạch gì chưa?
Âu Dương Vũ Ninh nếu một nhát giết cô ta thì dễ cho cô ta quá, chúng ta phải từ từ hành hạ cô ta
Nói đi, rốt cuộc làm thế nào?
Con súc sinh vừa nãy, nếu Âu Dương Vũ Ninh đã giữ nó bên cạnh nhất định rất coi trọng nó, chúng ta ra tay từ nó
Trắc phi lấy trong người ra một gói bột lạ đưa cho Nạp Lan, nói
Đây là một loại kịch độc, chỉ cần cho vào thức ăn của súc sinh đó thì nó....!
Sao ngươi không ra tay luôn đi? Cần gì nhờ ta
Hoắc vương giám sát ta rất chặt, ta không cách nào ra tay được, nên chỉ đành nhờ Quận chúa, với thân phận của Quận chúa cho dù có phát hiện thì cô ta sao dám làm gì người chứ
Nạp Lan nghe xong thì vui mừng, cầm lấy gói thuốc, vui vẻ nói
Đương nhiên
Ngay sau đó, Trắc phi rời đi, vừa ra khỏi căn phòng, liền nở ra nụ cười nham hiểm
Cô ta đúng là đồ ngu, chỉ cần tính kế, khen ngợi một chút liền nghe răm rắp, chỉ cần cô động vào Âu Dương Vũ Ninh, với tính cách của cô ta làm sao có thể bỏ qua cho cô chứ, chỉ cần hai người đấu đá lẫn nhau, cho đến khi cả hai đều tổn hại thì ta sẽ tự tay tiễn hai người các ngươi, Tử Ngạo chỉ có thể là của ta
Hôm sau, cô và Cửu Nhi ra ngoài về, vừa bước vào phủ thì gặp Lưu quản gia đang hốt hoảng đi đâu đó, thấy cô Lưu quản gia run rẩy, nói
Vương...vương phi, người về rồi
Có chuyện gì?
( Sợ hãi) Đản Đản..Đản Đản...nó...!
Nó làm sao?

Vừa nãy khi ta cho nó ăn, vừa ăn được một miếng thì nó liền ngã ra đất, quằn quại đau đớn
Nghe thấy cô và Cửu Nhi vội vàng chạy tới đó, cô đến bên cạnh nó, lo lắng gọi nó
Đản Đản...!Đản Đản
Nhìn Đản Đản quằn quại trên đất, kêu gào trong đau đớn, cô tức giận nhìn Lưu quản gia, nói
Bảo Phương Gia Thành tới đây
Vâng
Lưu quản gia vội vàng rời đi.

Ở đó, cô lo lắng nhìn Đản Đản,nói
Nhất định không được xảy ra chuyện gì đây đó, Đản
Cửu Nhi tới gần, cô bé nhìn vào thức ăn bên cạnh, nói
Thức ăn có vấn đề
Cô đi đến, cầm thức ăn lên, ngửi nhẹ, sau đó nói
Là độc
Cửu Nhi lo lắng nói
Độc sao ạ? Có kẻ muốn hại Đản Đản
Cô phẫn nộ nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt căm phẫn, nói
Đản Đản, nếu ngươi mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến kẻ đã hại ngươi chết không toàn thây ..

 
Chương 48: Chương 48


Một lúc sau, Phương Gia Thành cùng với Lưu quản gia tới, Phương Gia Thành vội vàng đi vào, hỏi
Có chuyện gì vậy? Sao kêu ta gấp vậy?
Cô vội vàng nói
Có người hạ độc Đản Đản, ngươi xem nó giúp ta
Phương Gia Thành tới gần, ngồi xuống, chạm nhẹ vào Đản Đản nhưng vì sự đau đớn nó lộ ra vẻ mặt phòng vệ, giơ vuốt lên cào vào Phương Gia Thành cũng may Phương Gia Thành phản ứng kịp nên không sao cả, thấy vậy cô vuốt ve người nó, nói
Ngoan, hắn giúp ngươi thôi
Đản Đản liền nằm cho Phương Gia Thành kiểm tra.

Ngay sau đó, Phương Gia Thành kiểm tra xong, thở dài, nói
Khó rồi đây, độc này là một loại độc rất phức tạp, nó được làm từ hàng trăm côn trùng độc
Có cách giải không?
Tuy khó nhưng may là có cô, Vũ Ninh đưa cho ta mấy giọt máu của cô
Máu của ta? Được
Cô lấy con dao nhỏ, cắt nhỏ đầu ngón tay mình, nhỏ vài giọt máu vào bát, sau đó Phương Gia Thành liền lấy trong người ra một gói bột, cho vào bát máu, hoà tan ra, rồi cho Đản Đản uống,sau khi uống xong, Phương Gia Thành nói
Được rồi

Đản Đản không sao rồi đúng không?
Ừ, cũng may là có cô ở đây
Là sao?
Loại độc này rất khó giải, phải dùng một loại độc mạnh hơn chất độc đó hoà vào hợp hoan tán thì mới giải độc mà độc của cô còn mạnh gấp nhiều lần so với loại độc kia, nếu mà không có cô thì thời gian kiếm được một loại độc mạnh hơn thì đã không kịp,con sư tử này sẽ mất mạng
Cửu Nhi đi lên, nói
Nhưng ai lại tàn độc như vậy, hạ độc Đản Đản
Cô nhìn Lưu quản gia, nói
Ông lên cho tôi một lời giải thích
Lưu quản gia nghe thấy thì quỳ xuống, vội vàng nói
Vương phi, ta thực sự không biết gì hết, ta vẫn như thường ngày lấy thịt trong phòng bếp cho nó ăn, ta không biết gì hết, ta không dám hại Đản Đản đâu
Ta biết ông không dám, nói cho ta biết, lúc ông mang thức ăn cho Đản Đản có ai đụng vào không?
Lưu quản gia suy nghĩ, nói
Không có ạ
Vậy thức ăn của Đản Đản được để trong bếp đúng không?
Vâng, đều là loại tươi mới nhất
Đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện trong căn phòng, sau đó Linh Ca người được Hoắc vương phái đi âm thầm bảo vệ cô hiện ra, hắn nói
Vương phi, thứ cho thuộc hạ cắt ngang
Có chuyện gì?
Đêm hôm qua, thuộc hạ đã thấy thuộc hạ của Nạp Lan Quận chúa đi vào phòng bếp
Sắc mặt của cô trở lên khó coi, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, nói
Là cô à.

Ta đã không muốn động gì vào các người các người lại tự mò đến, còn dám hại Đản Đản, vậy thì đừng trách ta độc ác
Cô phẫn nộ cầm lấy thanh kiếm đi ra khỏi căn phòng, Cửu Nhi và Phương Gia Thành cũng đi theo, rất nhanh tới cửa phòng của Nạp Lan Quận chúa, bấy giờ cô ta cười lớn, nói
Chắc giờ này, con súc sinh đó đã chết rồi
Cô đạp mạnh cánh cửa, bước vào trong, vẻ mặt căm phẫn, nhìn thẳng vào Nạp Lan, tay nắm chặt lấy thanh kiếm, nói
Quả nhiên là cô

Nạp Lan nhìn thấy cây kiếm trong tay cô, thì đã biết cô đến đây để làm gì, vẻ mặt cô ta tái lại, sợ hãi lùi về sau, hỏi
Âu Dương Vũ Ninh, ngươi muốn làm gì?
Làm gì sao? Đương nhiên là trả thù cho Đản Đản rồi
Ngươi...ngươi...!đừng có làm bậy,ta là Quận chúa của Diệu quốc đó, ta mà bị làm sao thì Phụ hoàng ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Ta không quan tâm, hại bạn của ta thì phải trả giá
Âu Dương Vũ Ninh, ngươi điên rồi, chỉ vì một con súc sinh ngươi chấp nhận đối đầu với cả Diệu quốc sao?
Súc sinh? Ngươi rửa miệng cho sạch hẵng nói ra, Đản Đản là bạn của ta, không phải súc sinh
Âu Dương Vũ Ninh, ngươi....ngươi dám hại ta phụ hoàng ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Chỉ là một Diệu quốc bé nhỏ, có thể làm gì được ta chứ
Ngươi....!
Cô tiến đến gần Nạp Lan, cô ta sợ hãi lùi về sau, đám thuộc hạ cũng lùi lại họ vô cùng sợ cô, Nạp Lan nhìn vào ánh mắt cô
Cô ta thực sự muốn giết mình, thực lực của cô ta còn hơn đám thuộc hạ của mình, bây giờ phải làm sao đây, à chỉ cần đẩy Trắc phi ra ta có thể thoát được
Cô tiến gần sát Nạp Lan, nói
Quận chúa, người chuẩn bị chưa?
Âu Dương Vũ Ninh, không phải ta đưa ra chủ ý đó
Ồ, là ai?
Trắc phi là Trắc phi, cô ta đưa cho ta thuốc, ta cũng bị cô ta lợi dụng
Cô dừng lại, ánh mắt càng trở lên đáng sợ
Tả Túy Ân là cô à? Dám hại Đản Đản, lần này không hành hạ cô đến chết tôi không phải Âu Dương Vũ Ninh
Đúng lúc đó, Đản Đản, Linh Ca và Lưu quản gia đi tới, Nạp Lan thấy Đản Đản vẫn còn sống kinh ngạc, hỏi

Nó...nó còn sống
Cô nhìn sang Đản Đản, dịu dàng nói
Không sao rồi chứ?
Nó Gừ một tiếng đáp lại câu hỏi của cô, Nạp Lan lại nói
Nó còn sống, cô còn muốn giết ta
( Lạnh lùng) Nếu nó đã chết thì cô đã chết mấy chục lần rồi còn có thể ở đây nói chuyện sao? Những kẻ có ý định hại nó đều phải chết
Ta nói rồi là Trắc phi, ta cũng bị cô ta lợi dụng, ngươi đi mà tìm cô ta
Đương nhiên ta sẽ tìm cô ta, nhưng cô cũng đừng hòng thoát
Nạp Lan nghe xong, mặt tái lại, sư sợ hại hiện rõ ra
Cô ta thật đáng sợ, mình phải làm sao đây?Không lẽ lần này phải chết ở đây.

Bích Đào
Bá đạo
.

 
Chương 49: Chương 49


Cô chuyển ánh mắt vào Linh Ca, ánh mắt lạnh lùng nói
Đưa ả ta tới đây
Vâng
Cô đi lên ngồi vào vị trí cao nhất, nhìn xuống dưới, Đản Đản lúc đó cũng đi lên nằm bên cạnh cô, Cửu Nhi thấy vậy đi lên ngồi bên cạnh cô.

cô liếc ánh mắt lạnh lùng với đám người bên dưới, nói
Đúng gọn sang một bên
Nạp Lan và đám thuộc hạ liền nghe theo, nép sang một bên.

Sau đó, Linh Ca kéo Tả Túy Ân một cách thô lỗ, Tả Túy Ân liên tục vùng vẫy, tức giận nói
Ngươi là ai? Mau bỏ ta ra, có tin ta lấy mạng không?
Linh Ca coi như không nghe thấy, lôi cô ta đến trước mặt cô, ném mạnh khiến cô ta ngã xuống đất, cô ta nhịn cơn đau, ngước lên nhìn, cô bấy giờ cũng dùng ánh mắt sắc lạnh với cô ta, Tả Túy Ân nhìn sang bên cạnh thấy Đản Đản đang chằm chằm vào mình bằng bộ mặt thèm khát, giật mình ngồi dậy, cô ta đứng dậy chuyển hướng sang Nạp Lan, thấy cô ta sợ hãi trốn sau đám thuộc hạ thì đã hiểu, cô ta nhẹ nhàng hỏi cô
Vương phi, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ? Sao lại đưa ta tới đây?
Cô nhếch mép, hỏi
Ngươi không biết
Thần thiếp không biết, mong Vương phi nói rõ
Ồ, xem ra phải nhắc ngươi rồi
Cô dần bước xuống gần Tả Túy Ân, ánh mắt sắc lạnh nói
Ngươi to gan lắm, dám cả gan hạ độc Đản Đản của ta, bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô tội đó, Tả Túy Ân ngươi có biết động đến đồ của ta phải chịu kết cục gì không?
Tả Túy Ân chột dạ, quay mặt sang một chỗ khác, cô lại nói

Nếu đã dám làm thì phải chịu hậu quả, Linh Ca chặt cô ta ra làm ba khúc cho ta, ném cho chó ăn
Vâng
Linh Ca tiến lại gần, thấy vậy cô ta sợ hãi quỳ xuống, hốt hoảng nói
Vương phi, không liên quan đến ta, người đừng có nghe kẻ xấu nói lung tung, ta thực sự vô tội
Nạp Lan nghe thấy, ánh mắt phẫn nộ hướng và Tả Túy Ân, quát lớn
Tả Túy Ân ngươi nói vậy mà nghe được à, đồ đê tiện lúc đầu ta sai lầm đã nghe theo ngươi hại con sư tử đó
( Vội vàng) Vương phi, không liên quan đến ta
Vương phi, là cô ta cô ta bầy mưu cho ta, ta cũng chỉ là người bị hại
Cô quát lớn
Im hết đi
Không khí liền trở lên im lặng, không ai dám làm ra bất kỳ tiếng động gì, cô lại nói tiếp
Lúc đầu ta không muốn ra tay trừ khử các người là vì các người còn có thể làm ta vui vẻ một thời gian, cũng chính vì vậy mà các người tưởng ta dễ dàng sao? Hôm nay ta sẽ cho các người ném thử thủ đoạn của ta
Cô chuyển sang Tả Túy Ân, nói
Bắt đầu từ cô vậy
Tả Túy Ân hốt hoảng, nói
Ngươi...ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Ha.

Diệu quốc ta còn chả để vào mắt, một Ta phủ bé nhỏ ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao?
Ánh mắt cô dần trở lên đáng sợ làm Tả Túy Ân không dám nhúc nhích, mặt cô ta trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, cô liếc nhìn Linh Ca, nói
Bắt đầu đi, bắt đầu từ dưới lên
Linh Ca gật đầu, tiến lại gần, Tả Túy Ân luôn miệng nói
Tha cho ta, tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi
Linh Ca tới gần, không nói gì trực tiếp vung cây kiếm trong tay chặt chân của Tả Túy Ân, cô ta kêu gào trong sự đau đơn tột độ, sau đó Linh Ca hướng nào thắt lưng của cô ta, lạnh lùng mà vung kiếm, sau đó là đầu của Tả Túy Ân xuống, máu từ cơ thể cứ thế mà chảy ra ba khúc cơ thể của Tả Túy Ân chìm trong vũng máu.

Nạp Lan thấy vậy, sợ hãi ngã xuống đất
Âu Dương Vũ Ninh thật đáng sợ, cô ta còn hơn cả ác quỷ
Linh Ca nhìn cô, ánh mắt không có chút tình cảm nào
Vương phi thật giống với Vương gia, ánh mắt lạnh lùng khi ra tay với kẻ địch, quả là phu thê
Cô lại nói
Mang đi, ném cho chó ăn
Vâng
Linh Ca hạ lệnh cho hai thuộc hạ khác mang Tả Túy Ân đi, Linh Ca nhìn thi thể
Sai lầm lớn nhất của cô là đối đầu với Vương phi, kết cục như này là do cô tự chốc lấy
Cô nở nụ cười quỷ dị, bước xuống gần Nạp Lan quận chúa,Nạp Lan thấy vậy không ngừng run rẩy, cô ta khẽ nhìn ra định chạy trốn nhưng ở đó lại có Linh Ca, cô bước đến trước mặt cô ta, thấy vậy thuộc hạ của cô ta liền kéo Nạp Lan về sau, trốn sau lưng họ.


Thấy vậy cô mỉm cười, nụ cười đáng sợ đó làm đám thuộc hạ nổi ra gà, cô nhìn thẳng vào ánh mắt tên đó không một chút chần chừ rút con dao trong người chém vào cô của hắn khiến hắn ngã xuống đất, máu chảy ra từ vết thương hoà với sàn nhà, cô lạnh lùng nhìn hắn ta, nói
Chó ngoan không cản đường nhưng rất tiếc ngươi không phải nó
Nạp Lan tiến lên, quỳ xuống, vội vàng, nói
Vương phi, tha cho ta đi, tha cho ta đi,cầu xin ngươi
( Lạnh lùng) Nếu biết có ngày này lúc đầu đừng có làm
Cô quay lại chỗ ngồi, liếc nhìn Đản Đản nói
Trừ Nạp Lan, tất cả giết hết
Đản Đản nghe xong, đứng dậy, đi chậm dãi về bọn họ,thấy vậy họ liền chạy toán loạn, chạy ra cửa thì Linh Ca lập tức giết chết, thấy vậy cô bắt đầu cùng nhau chống lại nó, cùng nhau lao vào Đản Đản, từng đao chém xuống nhưng tốc độ của Đản Đản rất nhanh nó nhẹ nhàng né trách các chiêu thức sau đó nhằm vào những chỗ trí mạng mà ra tay.

Lúc đó cả căn phòng toàn tiếng la hét, máu cũng gần như nhuộm đỏ cả căn phòng.

Lát sau, tất cả bọn họ đều đã chết, Đản Đản chuyển sang Nạp Lan, ánh mắt đáng sợ của mãnh thú, nhưng nó không ra tay với Nạp Lan mà đi lên bên cạnh cô nằm xuống, bởi vì mệnh lệnh của cô không nói phải giết Nạp Lan.

Nạp Lan lúc đó, ánh mắt như mất hồn, mặt trắng bệch, trên người đều là máu của thuộc hạ mình.

Linh Ca nhìn chằm chằm vào Đản Đản
Con sư tử đó tốc độ nhanh thật, noa dường như biết hết các chiêu thức của bọn vậy, không hổ là sủng vật của Vương phi, thật không tấm thường
Lúc đó cô nói
Nạp Lan quận chúa,thế nào? Thú vị chứ?
Nạp Lan lúc này mới bừng tỉnh, quay lại nhìn đám thuộc hạ xung quanh mình
Đáng sợ quá, thật tàn nhẫn, Âu Dương Vũ Ninh cô là kẻ điên một kẻ khát máu
Cô lấy cây kiếm bên mình, bước dần đến Nạp Lan, cô tới trước mặt cô ta, tuy cô ta sợ hãi muốn chạy đi nhưng không hiểu bản thân không nhúc nhích được, cô nở nụ cười đáng sợ, nói
Tiếp đến là cô rồi Nạp Lan quận chúa
Cô giơ thanh kiếm lên, định chém đầu cô ta, ngay khi định chém xuống thì Hoắc vương xuất hiện, nói

Vũ Ninh, dừng lại
Hoắc vương đến bên cạnh cô, cô bất ngờ mà nhìn hắn, Hoắc vương nói tiếp
Không thể giết cô ta được
Nạp Lan nghe thấy, vội vàng nắm vào tay áo Hoắc vương, nói
Vương gia, cứu ta mau cứu ta, Âu Dương Vũ Ninh là kẻ điên cô ta định giết ta
Cô nói
Không phải định mà là thực sự muốn giết ngươi
Hoắc vương nghe thấy, mỉm cười, Nạp Lan lại nói
Ngài nghe rồi đó, cô ta muốn giết ta, cứu ta
Hoắc vương quay sang, ánh mặt lạnh lùng hất tay Nạp Lan đang nắm trên áo mình rồi đỡ cô đi lên chỗ ngồi, cô tức giận nhìn thẳng vào mắt Hoắc vương, hỏi
Tại sao? Tại sao lại ngăn cản ta?
Người của Diệu quốc đang trên đường đến đón cô ta, nàng bây giờ mà giết cô ta sẽ bất lợi cho nàng
Ta không sợ
Ta biết, ngoan nghe ta lần này được không?
Cô tức giận nhưng vẫn nghe theo, Hoắc vương nhìn thấy thì mỉm cười, nói
Thế mới ngoan chứ
Hoắc vương chuyển sang Linh Ca, nói
Đưa cô ta đi, canh giữ cho cẩn thận
Vâng ..

 
Chương 50: Chương 50


Sau khi Nạp Lan được đưa đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói
Giận rồi à?
Cô không nhìn hắn, biểu thị sự giận dỗi, Hoắc vương thấy vậy liền nói
Không phải ta có ý bao che cho cô ta đâu, nhưng bây giờ nàng không thể giết cô ta được
Lý do?
Diệu quốc tới đón cô ta rồi, bây giờ nàng mà giết cô ta nàng sẽ gặp rắc rối
Hừ
Vũ Ninh, con sư tử đó quan trọng với nàng lắm sao?
Rất quan trọng
Có thể nói cho ta lý do không?
Cô khựng lại một lát, thấy vậy Hoắc vương nói
Không muốn nói thì thôi
Đản Đản ở bên ta từ nhỏ, cái ngày ta bị cha ta bỏ lại trong khu rừng không một bóng người, nếu không có Đản Đản ở bên trong thời gian đó, có lẽ ta đã từ bỏ cuộc sống ở trong khu rừng rồi
Ánh mắt cô trở nên buồn bã, thấy vậy Hoắc vương cũng buồn theo, hắn nói
Vũ Ninh, xin lỗi để nàng nhớ lại chuyện không vui rồi
( Gượng cười) Không sao, qua lâu rồi
Vũ Ninh, chuyện này để ta giúp nàng
Chuyện gì?
Ta nói không thể giết cô ta ở trong Nghi quốc vậy thì chỉ cần rời khỏi Nghi quốc....!
Cô nhìn Hoắc vương, nở nụ cười nhẹ, hỏi
Chàng không sợ đắc tội đến Diêu quốc à?
Vì nàng, ta nguyện đối đầu với tất cả mọi thứ

Cô nghe xong nụ cười nở trên môi.

Lúc đó Cửu Nhi đi tới, nói
Khụ khụ, hai người, muốn bày tỏ thì để khi khác đi, bây giờ khung cảnh máu me thế này mà....hai người...!
Cô bắt đầu quan sát xung quanh, cả căn phòng đều là thi thể và máu.

Đúng lúc đó, Lưu quản gia đi lên, quỳ xuống, nói
Vương gia, Vương phi, lão nô biết tội nguyện nghe theo mọi hình phạt
Cô nhìn vào vẻ mặt đó, thở dài một cái rồi nói
Lưu quản gia, đứng dậy đi, đây cũng không phải lỗi của ông, thế này đi bây giờ ta giao cho ông một nhiệm vụ hết sức quan trọng, ông nhất định phải làm thật tốt
Vương phi người cứ nói, ta nhất định sẽ hoàn thành
Ta muốn ông.......tắm rửa thật sạch cho Đản Đản
( Kinh ngạc) Vương phi....người....!
Chuyện này cũng không phải lỗi của ông, nói thật trong phủ này người ta tin chỉ có ông, còn mấy người kia thì.....!
( Vui mừng) Đa tạ Vương phi, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ
Được, đi đi
Vâng
Ngay sau đó, Lưu quản gia đưa Đản Đản đi.

Lúc này Phương Gia Thành nói
Xem kịch xong rồi, không làm phiền các người nữa
Được.

Cảm ơn
Phương Gia Thành nghe xong, cười nhẹ rồi rời đi.

Sau đó, cô hướng sang Linh Ca, nói
Ngươi tên Linh Ca phải không?
Vâng
Sau này đi theo ta, không cần lén đi theo nữa
Vâng.

Vương phi
Vương phi này, mình nguyện ý phục tùng, so với Vương gia cô ấy hoàn toàn không thua kém, sự tàn nhẫn, rứt khoát....đều có đủ tố chất làm một thủ lĩnh
Cô quay sang Hoắc vương nói
Ta cướp mất thuộc hạ của chàng, chàng không để ý chứ?
Thuộc hạ của ta, tùy nàng sử dụng
Tên Linh Ca rất hợp ý ta, lâu rồi không ai làm ta hài lòng như vậy
Sau đó 4 người rời khỏi căn phòng.


______________________________
Hai ngày sau, người của Diệu quốc tới kinh thành, cô và Cửu vương phụ trách đưa tiễn cô ta rời đi.

Lúc tới nơi, người dẫn đầu của quân đội đó là một vị tướng quân trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, dáng người cao....!
Vừa thấy hắn Nạp Lan liền đi tới, cả người run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, nhìn thấy vậy vị tướng quân kia cũng thấy điểm khác thường,Nạp Lan vội vàng nói
Đi đi mai, rời khỏi đây, ta không muốn ở đây nữa
Vâng
Nạp Lan lên xe ngựa, trong lòng vẫn không nguôi đi sự sợ hãi những hình ảnh đáng sợ hôm đó lại hiện ra.

Cô ta đan tay vào nhau, bàn tay không ngừng run rẩy
Chỉ cần rời khỏi đây mình sẽ an toàn, mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, thật đáng sợ
Họ lập tức khởi hành, nhanh chóng rời khỏi thành.

_____________
Trời dần dần chuyển tối, đám người dựng trại tại một khu rừng gần vách núi.

Cả ngày hôm đó, Nạp Lan không nói bất kỳ câu gì, luôn trong trạng thái sợ hãi.

Đúng lúc đó, vị tướng quân đó bước vào lều của Nạp Lan ( Giáo tướng quân, Giáo Nghĩa, là vị tướng quân trẻ tuổi nhất của Diệu quốc) hắn hỏi Nạp Lan
Quận chúa, những người đi chung với người đâu?
Vừa nghe thấy họ, khuân mặt Nạp Lan liền biến sắc, ngập ngừng nói
Chết...chết rồi
Sao lại chết? Họ đều là cao thủ mà
Bị...bị sư tử cắn chết rồi
Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại thành bộ dạng như vậy?
Nạp Lan ôm lấy đầu mình, nói
Ta...ta..không biết...ngươi đừng hỏi nữa

Giáo Nghĩa giữ chặt lấy Nạp Lan, hỏi
Quận chúa, người nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp người
Giáo Nghĩa dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào Nạp Lan, Nạp Lan ngẩng đầu, nói
Ngươi thật sự có thể giúp ta sao?
Vâng
Ta...ta...ta bị Hoắc vương gia và Hoắc vương phi uy hiếp, người của ta đều bị cô ta giết hết rồi
Hai người sáng nay sao?
Đúng thật là họ có sự đáng sợ sâu trong ánh mắt đó, độ sâu không đoán được
Phải, là họ, rất đáng sợ, bọn họ đều là ác quỷ
Quận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ giúp người
Ừ, ngươi chỉ cần đưa ta an toàn về nước là được rồi, đừng có động vào họ nữa, ngươi không phải đối thủ của họ
Quận chúa, không thể bỏ qua cho họ dễ như vậy được, họ dám bắt nạt người, không thể bỏ qua được
Đúng lúc đó, cô và Hoắc vương bước vào, Hoắc vương nói
Định cho các người một cơ hội sống nhưng bây giờ...!
Giáo Nghĩa kinh ngạc, hỏi
Các ngươi, sao các ngươi lại vào đây được? Ta đã cho người canh giữ nghiêm ngặt rồi mà
Cô cầm trên tay một thứ giống với cây hương, nói
Chúng à, ngủ hết rồi
Thuốc của Phương Gia Thành quả nhiên hữu dụng,chỉ có một chút mà toàn đội quân đều không biết gì nữa
Cô nở nụ cười đáng sợ, tiến lại gần, nói
Bắt đầu đến các người rồi ..

 
Chương 51: Chương 51


Cô và Hoắc vương bắt đầu tiến lại gần, thấy vậy Giáo Nghĩa liền đứng ra chắn cho Nạp Lan, ánh mắt tức giận nói
Hỗn xược, các người dám động vào Quận chúa, Diệu quốc ta sẽ không tha cho các người
Cô bật cười, nói
Giáo tướng quân, câu nói đó ta nghe mấy lần rồi, ngươi nói xem nếu ta sợ thì đã không đuổi giết cô ta rồi
Cô liếc mắt sang Nạp Lan, nói
Phải không Nạp Lan quận chúa?
Nạp Lan im lặng, cả người run rẩy trốn sau Giáo Nghĩa, Giáo Nghĩa thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai Nạp Lan nói
Quận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ người
Vừa rứt câu, cô vỗ tay, nói
Thật thâm tình, nhưng Giáo tướng quân ngươi nghĩ ngươi có thể bảo vệ cô ta sao?
Liều một phen
Cô nhìn vào ánh mắt Giáo Nghĩa
Thật giống với ánh mắt anh trai lần đó bảo vệ mình,nhưng anh mình là bảo vệ mình vì là anh em vậy ánh mắt đó Giáo Nghĩa là gì? Hắn làm gì có quan hệ gì với Nạp Lan.....!không lẽ tên này thích Nạp Lan, tên này giấu cũng kỹ thật nếu không phải mình để ý thì đã không phát hiện, nể tỉnh ngươi suy tình ta tha cho các người lần này
Cô quay lại nhìn vào Hoắc vương, Hoắc vương liền hiểu ý gật đầu nói
Tùy nàng
Cô mỉm cười rồi quay lại bọn họ, nói
Giáo tướng, ngươi đối với Nạp Lan quận chúa có cảm giác gì?
( Bất ngờ) Cô hỏi thế là có ý gì?
Ý ta là gì Giáo tướng phải hiểu rõ chứ?

Ta không hiểu
Giáo tướng, ngươi muốn cứu Nạp Lan trong tay bọn ta đương nhiên không thể nhưng....ta có một cách, ngươi có dám thử không?
( Nghi ngờ) Cách gì?
Một đổi một
Nạp Lan bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô, cô lại nói
Nếu ngươi dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cua Quận chúa thì ta sẽ thả cô ta đi
Giáo Nghĩa cúi người xuống suy nghĩ, sau một lát hắn ta ngước lên ánh mắt quyết tâm, nói
Ta đồng ý
Nạp Lan vội vàng nói
Giáo tướng quân, người không cần phải làm vậy.

Ta không đáng để người làm vậy
Quận chúa, người đừng nói vậy, vì người ta có thể làm bất kỳ mọi thứ
Ngươi....không...không...không được
Giáo Nghĩa quay lại, nắm lấy tay Nạp Lan, nói
Quận chúa, từ nhỏ tới lớn ta đã thích người nhưng ta sợ ta nói ra người sẽ không còn muốn ở cạnh ta nữa nhưng....hoàn cảnh bây giờ ta mới có can đảm để nói ra, Quận chúa sau này không có ta người phải sống thật tốt
Nói xong hắn lấy thanh kiếm của mình, nhìn vào lưỡi kiếm, thấy vậy Nạp Lan đi lên quỳ xuống, nức nở nói
Âu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương ta cầu xin các người tha cho hắn, các người muốn gì cũng được
Giáo Nghĩa nắm chặt thanh kiếm đưa lên cổ mình, nhưng khi chuẩn bị tự kết liễu thì bị một cánh tay chặn lại, người này là Hoắc vương, Giáo Nghĩa ngây ngốc nói
Các người.....!
Hoắc vương cướp lấy thanh kiếm ném ra xa, thấy vậy cô mỉm cười nói
Thật hiểu ý
Nạp Lan nói
Âu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương hai người...hai người..sao lại...?
Cô đi tới đỡ Nạp Lan quỳ trên đất dậy, nở nụ cười dịu dàng, nói
Cô đó, người hết lòng yêu mình thì không trân trọng đi yêu một tảng băng Hoắc vương
Nạp Lan quay sang Giáo Nghĩa, nước mắt ngưng lại
Cô ấy nói đúng, một người yêu mình, sẵn sàng bảo vệ mình thậm chí hy sinh mạng vì mình mình lại không trân trọng
Nạp Lan nhìn cô, cảm động nói
Đa tạ cô Âu Dương Vũ Ninh, đa tạ cô giúp ta hiểu ra và cũng cảm ơn cô đã tha cho Giáo Nghĩa
Ha..

ta đã không có ý định giết cô từ lâu rồi, lúc nhì thấy ánh mắt quyết tâm của Giáo tướng dù thế nào cũng phải bảo vệ cô làm ta nhớ đến anh trai ta cũng từng làm vậy để bảo vệ ta
( Mỉm cười) Đa tạ cô

Có một câu nói suốt không chán sao? Mà cô thật là ngây thơ hết sức để Tả Túy Ân lợi dụng, còn cả cái tính kêu ngạo đó...thật không hiểu được mà
Ta cũng biết lỗi rồi
Nói thật nếu không phải cô là Quận chúa Diệu quốc, với cái hành động của cô ngày trước thì đã bị Tử Ngạo chém chết từ lâu rồi
Nạp Lan bật cười.

Giáo Nghĩa đi lên nói
Hai người không sợ bọn ta trở về sẽ báo thù hai người sao?
( Thản nhiên) Vì sao phải sợ? Ha.

Nói đùa thôi, ta tin vào khả năng nhìn người của ta
Nạp Lan lại nói
Âu Dương Vũ Ninh, cô thật thú vị, ta dường như hiểu được vì sao Hoắc vương lại yêu cô như vậy, trong mắt ngài ấy cô là vô giá
Cô không cần nói ta đương nhiên biết
Nạp Lan mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.

Cô lại nói
Nói thật, ta lần này thả các người đi là có mục đích khác nữa
Chuyện gì?
Có lẽ sau này ta sẽ cần hai người giúp đỡ
Giúp chuyện gì?
Chưa biết nhưng ta dám chắc sẽ cần sự giúp đỡ của hai người
Được, vậy khi nào cần cứ gửi thư cho ta, ta nhất định sẽ giúp cô hết sức có thể
Được
Âu Dương Vũ Ninh, cô có muốn làm bạn với ta không?
( Bất ngờ) Hả...?

Trước đây ta thấy cô rất đáng ghét suốt ngày cứ bám lấy Hoắc vương nhưng qua lần này ta mới thấy con người của cô không hề xấu vì vậy ta rất muốn làm bạn với cô
Cô suy nghĩ một lát rồi nói
Dù ta không thích cô nhưng thêm một người bạn cũng không tồi
Nạp Lan mỉm cười ôm lấy cô.

Lát sau, cô ấy đi đến bên Giáo Nghĩa, nắm lấy tay hắn khiến hắn đỏ hết mặt mày, nói
Khi về nước ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, lúc thành hôn ta hai người nhất định phải đến
Cô nhìn Hoắc vương, nói
Chàng nghĩ sao?
Tùy nàng
Vậy được, ta đồng ý, chúc hạnh phúc bạn của ta
Nói xong hai người rời đi.

Nạp Lan và Giáo Nghĩa ở sau, Nạp Lan nói
Họ thật đẹp đôi, cũng chỉ có Vũ Ninh mới có thể khiến Hoắc vương biến thành người khác
Ừ, cũng nhờ họ chúng ta có mới có được nhau
Hai người họ nhìn ra ngoài, đồng thanh nói
Đa tạ ..

 
Chương 52: Chương 52


3 tháng sau, khi cô đang chán nản ngồi trong phòng thì Lưu quản gia đi tới, trên tay ông ấy cầm theo một tấm thiệp màu đỏ, nói
Vương phi, có người gửi thiếp mời này cho người
Ai gửi cho ta?
Dạ, nô tài không biết
Được rồi, đưa cho ta
Lưu quản gia đưa tấm thiếp cho cô, cô nhận lấy tò mò mở ra xem, xem xong cô mỉm cười
Nhanh vậy sao?
Cô nhìn Lưu quản gia, hỏi
Tử Ngạo bây giờ đang ở đâu?
Dạ Vương phi, Vương gia đang ở sân sau ạ
Ta biết rồi
Cô cầm theo tấm thiếp đi tới sân sau.Tới nơi cô đứng từ xa nhìn Hoắc vương, những tư thế, đường đao tinh xảo, đầy uy lực, cô đứng đó cho đến khi Hoắc vương luyện xong, từ từ đi tới, vui vẻ nói
Chăm chỉ quá đó
Hoắc vương nhìn theo cô, từ từ đến gần mình, nhẹ nhàng hỏi
Sao nàng lại ra đây?
Có chuyện tìm chàng.

Tử Ngạo những đường đao này ta chưa từng thấy chàng sử dụng trước đây
Ta mới học
Thảo nào
Cũng nhờ đao của nàng tặng ta, uy lực rất tốt
Cô mỉm cười im lặng không nói gì, Hoắc vương xoa đầu cô, nói
Ta không để 3 năm trước xảy ra lần nữa, cũng không để nàng gặp phải nguy hiểm
Cô ngây ngốc trước câu nói đó, nhìn vào ánh mắt Hoắc vương, ánh mắt kiên định đó làm cô cảm động, cô nói


Chàng ấy cũng giống mình, 3 năm đó luôn tìm cách nâng cao bản thân đều là vì muốn bảo vệ đối phương.

Lần đó mình cứ nghĩ mình sẽ không có cơ hội về đây nữa nhưng mình vẫn muốn khiến bản thân mạnh hơn cũng vì rất muốn quay lại đây, bảo vệ chàng ấy
Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng rồi đưa tấm thiếp trên tay mình cho Hoắc vương, nói
Chúng ta lại phải rời khỏi đây một thời gian rồi
Hoắc vương mở tấm thiệp, nhìn qua một lượt rồi gật đầu.

Đúng lúc đó, Cửu Nhi đi tới, vui vẻ, hỏi
Hai người định đi đâu sao? Đưa muội đi với
Hoắc vương đưa tấm thiệp cho Cửu Nhi, cô bé vội vàng nhận lấy, mở ra, đọc lên
Tham dự hỉ sự của Nạp Lan quận chúa Diệu quốc
Cô bé nhìn cô và Hoắc vương, ánh mắt bất ngờ hỏi
Hai người không xử lý cô ta sao?
Hoắc vương nói
Không
Hai người định tới đó thật sao?
Cô đi tới, dịu dàng nói
Ừ, chúng ta sẽ đi nhưng không dẫn muội đi được
Không được Vũ Ninh tỷ, nơi đó nguy hiểm lắm với cả trước đây tỷ gây thù với cô ta, cô ta sẽ không để tỷ yên đâu
Không sao đâu
Không được, muội phải đi theo
Không được
Nhưng....!
Cửu Nhi yên tâm đi, Nạp Lan sẽ không hại bọn ta đâu, muội yên tâm đi
Cửu Nhi buồn bã cúi đầu xuống, thấy vậy cô lại nói
Nạp Lan với ta đã làm hoà rồi, cô ấy bây giờ là bạn của chúng ta
Thật không?
Đương nhiên, Tử Ngạo làm chứng
Cửu Nhi nhìn sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đầu.

Thấy vậy cô mỉm cười, nói tiếp
Cửu Nhi ta hứa với muội khi về ta sẽ mua thật nhiều quà cho muội
( Đột nhiên vui vẻ) Thật không ạ? Tỷ phải hứa đó
Ta hứa
Dễ dỗ thật
_________________
Hai ngày sau, chuẩn bị xong mọi thứ và quà tặng, cô và Hoắc vương lên đường tới Diệu quốc.

Khi chuẩn bị rời đi, mọi người đều ra cửa phủ tiễn hai người bao gồm cả Đản Đản.

Lúc này Hoắc vương nói
Lưu quản gia, sau này trong phủ do Cửu Nhi quản
Vâng, Vương gia

Cô đi tới bên Đản Đản, nói
Ở nhà ngoan nha
Gừ ( Biết rồi)
Cô mỉm cười rồi quay sang Cửu Nhi, nói
Cửu Nhi, Đản Đản nhờ muội chăm sóc
Vâng, Vũ Ninh tỷ yên tâm đi

Sau đó, hai người lên hai con ngựa rời khỏi thành.

________________
Thời gian dần trôi, hai người dừng chân ở cạnh một con sông lớn, ngồi bên bờ sông nhóm lửa nướng cá, trò chuyện.

_____________________________
3 ngày sau, đã tới đất Diệu quốc, bước vào trong thành trì nhỏ, bên trong vô cùng đồ sộ, sầm uất, người dân an cư lạc nghiệp, cô thấy vậy, nói
Ở Nghi quốc mà được như vậy thì tốt biết mấy, có lẽ hoàng thượng Diệu quốc là người tốt

_____________________________________
1 tháng trôi qua, hai người đi hết thành trì này đến thành trì khác, nơi nào cũng ở lại một hai ngày rồi mới rời khỏi, những ngày đó vừa vui chơi, vừa thư giãn.

Cuối cùng mới quyết định tới hoàng cung Diệu quốc, đi tới cổng hoàng cung, binh lính canh gác chặn họ lại, hỏi
Các ngươi là ai? Không phận sự không được phép vào đây
Cô đưa tấm thiệp cho binh lính đó, hắn mở ra thì kinh ngạc
Từng nghe nói Quận chúa nhắc tới hai người họ, quả khí chất bất phàm
Sau đó, binh lính đó kính cẩn cúi thấp người nói
Hai vị mời vào
Đi vào được một đoạn thì bất ngờ thấy Giáo Nghĩa, cô liền nói
Giáo tướng quân
Giáo Nghĩa quay lại, thấy hai người hắn vui vẻ đi tới, nói
Hai người tới rồi, Lan Nhi đợi hai người rất lâu rồi đó
Tiện thể đi chơi một lát, Nạp Lan đâu?
Cô ấy ở điện Quận chúa, ta dẫn hai người tới đó

Được
Hai người theo Giáo Nghĩa tới điện Quận chúa, tới nơi đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Nạp Lan
Hôn lễ của bổn Quận chúa mà chỉ mang được có nhiêu đây đồ, không cái nào hợp mắt bổn Quận chúa cả,mau đi làm cái khác cho ta
Giáo Nghĩa bước vào, nói
Lan Nhi, đừng tức giận nữa, xem ai tới này
Nạp Lan quay sang, thấy hai người khuân mặt liền trở lên vui vẻ, đi nhanh tới nói
Hai người cuối cùng cũng tới rồi, làm ta đợi bao lâu
Có chút chuyện ấy mà.

Mà này, cô làm gì mà mắng chửi họ ghê vậy?
Họ làm hỉ phục xấu quá, không bộ nào hợp mắt ta cả
Cô đi tới, xem hết tất cả các y phục lắc đầu, rồi nói
Cho ta giấy mực
Nạp Lan không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy cho cô, cô cầm lấy bắt đầu vẽ, khi vẽ còn nhìn Nạp Lan quan sát hết những chi tiết trên cơ thể cô ấy.

___________
Một lúc sau,cô đưa cho Nạp Lan, bên trong là bản vẽ của một bộ hỉ phục tinh xảo, tuyệt đẹp, những hoa văn trên hỉ phục mới lạ.

Nạp Lan nhìn vào bản vẽ, kinh ngạc không nói lên lời, cô nói
Cô xem bộ này được không?
Được....được...quá được ấy chứ, đẹp quá, Vũ Ninh cô thật giỏi
Mang đi cho họ làm đi
Ừ ..

 
Chương 53: Chương 53


3 ngày sau, hỗn lễ được tổ chức, hôn lễ quá lớn lên được tổ chức ở bên ngoài hoàng cung, xung quanh nơi đó đâu đâu cũng là vải đỏ, những đồ trang trí bắt mắt, người đông đúc mang quà mừng chất thành đống, to nhỏ lớn bé đều có cả.

______
1 canh giờ sau, một tiếng chuông vang lên không khí bỗng chốc trở lên im lặng, ngay sau đó, tân lang tân nương đi đến, hai người họ cầm trên tay một tấm vải đỏ chầm chậm bước lên tấm thảm đỏ được trải dài xuống dưới.

Lúc này Hoắc vương nói
Nhìn hôn lễ này cảm thấy hôn lễ của chúng ta quá sơ sài
Ta không quan tâm mấy cái hình thức đó, chỉ cần ở cùng chàng là ta đã mãn nguyện lắm rồi
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.

__
Một lúc sau, hai người họ đi tới trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu , sau đó một công công đi lên nói
Giờ lành đã đến, nghi thức bắt đầu
Không khí im lặng, sau đó hắn lại nói
Nhất bái thiên địa
Hai người họ bắt đầu quỳ xuống, khi vừa quỳ xuống thì bỗng nhiên một mũi tên từ xa tiến thẳng vào Nạp Lan, Giáo Nghĩa thấy vậy liền nhanh chóng dùng tay hất mũi tên ra, rồi đứng trước Nạp Lan chắn cho cô.

Không khi xung quanh bắt đầu hỗn độn, mọi người ai cũng hoang mang, thấy vậy cô và Hoắc vương liền đu tới hai người họ, cô nói
Có thích khách

Vừa rứt lời một nhóm người khoảng 50 người xuất hiện tay cầm kiếm dài , y phục họ nhìn đều là màu đen,lúc này một tên y phục đen nói
Lấy mạng Hoàng đế và Nạp Lan quận chúa
Nghe thấy vậy cô nhìn lên chỗ Hoàng thượng rồi nói
Giáo Nghĩa, ngươi ở đây bảo vệ Nạp Lan, ở bên phía Hoàng thượng giao cho ta và Tử Ngạo
Được
Sau đó cô và Hoắc vương đi lên đứng bên Hoàng thượng và Hoàng hậu quan sát đám người đó.

Ngay sau đó, đám người lao tới, bọn chúng chỉ chú ý tới Hoàng thượng và Nạp Lan và binh lính những người khác họ đều không ra tay, hai người ở hai bên dùng tay không giết được hai tên rồi cướp lấy vũ khí của chúng, cứ tên nào là giết một tên.

______
Một lát sau, đã giết được hơn hai mươi người, đám người đó vậy mà không rút lui lại càng hung hăng hơn, cô đứng nhìn bọn họ
Đám người này không tồi
Ngay khi cô không chú ý, một mũi tên lao vào Hoàng thượng Diệu quốc, ông ta thấy vậy cũng không làm gì được chỉ sợ hãi ở đó, thấy vậy cô nhanh chóng đi tới nắm lấy mũi tên, mũi tên chỉ cách một chút nữa là có thể giết chết Hoàng đế, cô cầm mũi tên ra một bên,mở tay ra, bàn tay đã bị mũi tên làm cho chảy máu, thấy vậy Hoắc vương đi đến, vẻ mặt lo lắng hỏi
Nàng sao rồi?
Ta không sao
Ánh mắt Hoắc vương trở lên đáng sợ quay lại đám người, nói
Dám làm nàng ấy bị thương, các người đều phải chết
Khoan đã Tử Ngạo, ta muốn bắt sống chúng
( Bất ngờ) Nàng....!
Cô gật đầu, Hoắc vương thấy vậy thì không nói gì nữa, cầm chắc thanh kiếm trong tay, tiến lại bọn họ, ánh mắt vẫn có chút phẫn nộ , Hoắc vương tiến lên nhắm vào chân bọn chúng đánh mạnh gãy, một mình Hoắc vương xử lý được mười người thì quân chi viện đã tới, bọn chúng đều bị bắt, dẫn tới quỳ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Hoàng thượng ngồi lại vị trí của mình, hỏi
Dám hành thích trẫm, nói mau ai phái các người tới đây?
Bọn chúng đều im lặng, thấy vậy Hoàng đế tức giận, nói
Cứng miệng, lôi ra ngoài chém hết cho ta
Thấy vậy cô liền đi ra, nói
Khoan đã
Là ngươi à? Sao ngươi lại ngăn cản ta?
Hoàng thượng, ta có thỉnh cầu mong người đáp ứng
Ồ, trẫm đang có ý định ban thưởng cho ngươi, nói đi ngươi muốn gì?
Ta muốn người ban tất cả bọn họ cho ta
( Bất ngờ) Ngươi muốn bọn chúng?
Dạ.


Mong Hoàng thượng đáp ứng
Hoàng thượng nhìn vào ánh mắt kiên định của cô thở dài, nói
Được,trẫm đồng ý với ngươi
Tạ Hoàng thượng
Cô mỉm cười quay lại bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương nhìn cô dường như hiểu được ý của cô.

Đúng lúc này, Hoàng thượng lại nói
Vì sự cố hôm nay, hôn lễ tạm hoãn lại, những người có công hôm nay đều được ban thưởng
Sau câu nói, Giáo Nghĩa và Nạp Lan đi đến cạnh hai người, Nạp Lan hỏi
Vũ Ninh, cô muốn gì ở bọn chúng?
Cô sẽ biết thôi
Cô lấy trong người ra một cặp vòng ngọc đưa cho Giáo Nghĩa và Nạp Lan mỗi người một cái rồi nói
Đây là do ta tự nghĩ ra, ban đêm nó có thể phát sáng, bên trong ta có khắc tên của hai người
Sau đó, hai người dẫn theo đám người đó rời đi, bọn chúng được nhốt chung và một căn phòng cạnh phòng hai người.

_______
Ngày hôm sau, hai người tới căn phòng, bọn chúng đều bị trói lại, ngồi một góc, hai người đi đến gần họ, cô nhìn một lượt, hỏi
Ai là thủ lĩnh của mấy người ở đây?
Vừa rứt câu bọn họ đều nhìn vào một nam nhân trước mặt, thấy vậy cô liền đi đến, nói
Là ngươi rồi
Ngươi muốn gì?
Quy phục ta
Nằm mơ đi
Cô mỉm cười nói
Ta cho các người hai sự lựa chọn, 1 là quy phục ta và được ta bảo vệ, 2 là bị ta hành hạ đến chết

Ngươi nghĩ ta sợ sao? Muốn giết cứ giết
Ngươi thân là thủ lĩnh của bọn họ nhưng thật vô dụng không bảo vệ được họ còn kéo họ chết chung, ngươi nghĩ thử lại xem hai chữ thủ lĩnh này....ngươi dám nhận sao?
Hắn bắt đầu suy ngẫm, quay lại nhìn những huynh đệ xung quanh rồi quay lại hỏi
Cô đảm bảo có thể bảo vệ bọn ta
Đương nhiên, trước tới này ta chưa từng làm gì mà không dám chắc
Được, ta tin cô lần này, nếu như cô có ý định gì với huynh đệ ta thì ta có chết cũng kéo cô theo
Được, nhưng ta có một yêu cầu, làm việc cho ta thì phải hết sức trung thành ta ghét nhất là sự phản bội, nếu một người trong các người phản bội ta ta sẽ giết hết các người
Chuyện đó thì cô yên tâm
Sau này gọi ta là Chủ nhân
Được
Sau đó cô cởi trói cho họ, mang thức ăn cho họ, những người bị thương đều được cứu chữa.

Ra cửa Hoắc vương nói
Muốn xây dựng thế lực
Chì chàng hiểu ta nhất, ở thế giới của ta, ta có một tổ chức lớn như vậy về đây cũng phải có chứ
Thế lực của ta còn chưa đủ sao?
Khác nhau
Tùy nàng ..

 
Chương 54: Chương 54


Qua một ngày sau, cô đang ở trong phòng thì đám người hôm qua đi tới, họ tới trước mặt cô nhìn thẳng vào cô rồi bỗng nhiên quỳ xuống nói
( Đồng thanh) Chủ nhân
Cô mỉm cười nói
Đứng dậy đi
Họ nghe lời cô đứng dậy, Cổ Tịch hỏi
Chủ nhân, bây giờ chúng tôi cần làm gì?
Không làm gì cả
Không làm gì sao ạ?
Bây giờ việc của các người là nghỉ ngơi cho tốt, ngày sau sẽ không dễ dàng đâu
Vâng
______________
Hai ngày sau, cô gọi tất cả bọn họ đến phòng mình.

Sau khi họ tới đó, cô bảo họ ngồi xuống rồi hỏi
Các người bây giờ nói rõ cho tôi trước kia các người làm gì?
Cổ Tịch liền đáp
Trước đây chúng tôi đều được một nhóm người nuôi dưỡng làm vũ khí giết người, chuyên đi giết người cho họ để kiếm tiền nhưng.....!
Nhưng sao?
Thời gian trước đã bị triều đình đã diệt hết nhóm người của chúng tôi, bây giờ chúng tôi không có nhà để về
Vậy nên các người vào cung ám sát Nạp Lan và cha cô ấy Nạp Nhẫn
Cũng không hẳn, lúc đầu chúng tôi nghĩ rất khó để vào cung ám sát thì có một người đến thêu chúng tôi giết bọn họ còn giúp chúng tôi vào cung

Bây giờ các người là người của Mạn Châu Sa , do ta làm thủ lĩnh

Mạn Châu Sa?
Là tên của một loại hoa, nó thể hiện của sự chết chóc.

Sau này không được để lộ mặt
Đúng lúc này, Nạp Lan cùng rất nhiều nô tỳ đi tới, trên tay mang theo y phục và mặt nạ, cô ấy đi vào, đưa cho cô nói
Vũ Ninh, đây là đồ cô nhờ ta chuẩn bị, đều ở đây
Nhanh vậy à?

Làm phiền cô phát cho họ rùm ta
Nạp Lan lập tức sai người đi đưa cho họ, mỗi người một bộ và một chiếc mặt nạ, họ nhìn bộ y phục rồi nhận lấy, lúc này cô lại nói
Mặc vào đi, sau này các người chỉ có thể hoạt động với bộ dạng này
Cổ Tịch nhìn vào bộ y phục, nó đều được làm rất tỉ mỉ và từ loại vải thượng hạng, trên y phục chỉ là màu đen và những bông hoa Mạn Châu Sa Hoa ( Hoa bỉ ngạn) đỏ rực như màu máu vậy ở mặt nạ cũng như thế.

Cổ Tịch nói
Tạ chủ nhân
Những người khác cũng bắt đầu làm theo, sau đó họ rời đi.

Sau khi họ đi, Nạp Lan đưa bộ y phục cũng như vậy nhưng nó lại khác biệt hơn cho cô nói
Đây là của cô Vũ Ninh, này hoa văn trên y phục này đẹp thật đấy cô có thể cho ta thêu nó trên y phục của ta được không?
Không được
Keo kiệt
Cô có biết ý nghĩa của loài hoa này không?
Không biết
Loại hoa này tên là Mạn Châu Sa Hoa cũng có thể gọi nó là Hoa Bỉ Ngạn, loại hoa này tượng trưng cho sự chết chóc, chia ly
Đẹp vậy mà lại có ý nghĩa ghê vậy, thôi thôi không cần nữa
_________
Một lúc sau, bọn họ quay lại, mặc y phục nhìn ai đều có khí thế đáng sợ, thấy vậy cô mỉm cười, nói
Đẹp lắm rất hợp với các ngươi
Tạ Chủ nhân Cổ Tịch nói
Sau này, khi ta đeo mặt nạ các người gọi ta là Mạn Sa khi không đeo ta là Âu Dương Vũ Ninh, hiểu hết rồi chứ?
( Đồng thanh) Hiểu
Tốt.

Bây giờ ta giao cho các người một nhiệm vụ
Chủ nhân, người cứ nói
Cái người thêu các người giết Nạp Lan và cha cô ấy, bây giờ ta muốn các người mang đầu hắn về đây
Xem các người có đáng để ta cứu hay không?
Vâng.

Chủ nhân chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành
Ừ, đi đi
Sau đó họ rời đi.


Nạp Lan liền hỏi cô
Vũ Ninh, chuyện này là sao?
Có người thêu chúng giết cô và cha cô hơn nữa còn có thể giúp bọn chúng vào cung một cách dễ dàng
( Bất ngờ) Cái gì?
Để ta xem hắn là ai nào
Cô lấy bộ y phục, thay ra rồi đuổi theo bọn họ.

Cô theo họ tới một Vương phủ, cô rất bất ngờ đây là phủ đệ của Nạp Lãnh, đệ đệ của Nạp Nhẫn.

Cô đứng trên cành cây quan sát đám người từ xa.

Bọn họ giết hết các binh lính canh gác rồi tiến vào sân, vừa bước vào thì bị một nhóm binh lính bao vây họ, sau đó một người bước từ trong phòng ra không ai khác là Nạp Lãnh, ông ta đi tới gần hỏi
Các người là ai?
Mạn Châu Sa
Mạn Châu Sa?
Chủ nhân nói phải giết ông, Vương gia ông chuẩn bị chết đi
Ngông cuồng
Những binh lính xung quanh bắt đầu tiến lại bắt họ nhưng đều bị họ xử lý một cách dễ dàng, thấy vậy Nạp Lãnh mỉm cười nói
Khá lắm.

Ra đây đi
Một nhóm người thần bí xuất hiện, họ rất nhanh đến không thể nhìn rõ, họ bao vây xung quanh đám người tổng cộng họ chỉ có năm người, Cổ Tịch quan sát họ nói
Xem thường bọn ta sao? Các huynh đệ giết chúng lấy đầu Nạp Lãnh về cho Chủ nhân
( Đồng thanh) Giết
Bọn họ lao vào năm người kia.

Sau đó họ đều bị hạ gục, họ bị bắt ngồi xuống đất.

Lúc này Nạp Lãnh đi tới hỏi

Nói.

Chủ nhân các người là ai? Sao lại muốn giết ta?
Đừng có mơ
Vậy thì các người đều phải chết
Nói xong hắn liếc sang hắn ta, hắn ta liền giơ cây kiếm trong tay nhưng khi chuẩn bị chém xuống thì một cây kiếm từ xa bay tới đỡ một kiếm đó thanh kiếm cũng bật ra một bên.

Nạp Lãnh nhìn về hướng kiếm nói
Ai? Ra đây
Cô nhanh chóng xuất hiện, từ từ đi lấy lại thanh kiếm, thấy cô bọn họ đều nói
Chủ nhân
Cô đi tới gần bọn họ, Nạp Lãnh hỏi
Ngươi là thủ lĩnh của họ?
Phải.

Ta là Mạn Sa, ta đến đây để lấy mạng ông
Hừ ( Khinh thường)
Cô nâng thanh kiếm lên nhìn vào lưỡi kiếm rồi không nói gì vung về trên thị vệ gần mình nhất hắn cũng phản ứng đỡ lấy nhưng hắn vẫn mất mạng thanh kiếm trước mặt cũng gãy làm đôi.

Cô nhìn xuống hắn nói
Kiếm cỏi
Bọn thị vệ thấy vậy ánh mắt kinh hãi nhìn cô, bọn người Cổ Tịch cũng kinh ngạc, Nạp Lãnh thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ
Con nhỏ đó nhìn thì yếu đuối nhưng nhát kiếm vừa nãy lại đầy uy lực, còn thanh kiếm đó nữa, đám thị vệ kia chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, không được mình không thể chết thế này được ..

 
Chương 55: Chương 55


Cô liếc nhìn đám thị vệ, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, bọn chúng thấy vậy liền nhanh chóng lùi về sau tới bên cạnh Nạp Lãnh, nói
Vương gia, cô ta không đơn giản
Xin lỗi Vương gia, chúng tôi không phải đối thủ của cô ta
Làm sao đây Vương gia?
Vẻ mặt Nạp Lãnh dần trở lên khó coi
Cô ta rốt cuộc là ai?
Cô dùng kiếm cắt đứt dây thừng chói nhóm người Cổ Tịch,nói
Chả ra sao
Cổ Tịch cùng với nhóm người đi tới trước mặt cô, nói
Đa tạ Chủ nhân cứu mạng
Người của ta trừ ta ra không ai được phép động vào
Nói xong, cô tiến lại gần Nạp Lãnh nói
Ông tự mang đầu đến đây hay là ta tự đến lấy
Cô...cô...biết ta là ai không? Dám động vào ta..

Động vào ông thì sao? Nạp Lãnh ông quên chuyện gì thì phải
Chuyện gì?
Ta nhớ là ông đã......thuê một nhóm người đi hành thích Hoàng đế Diệu quốc và nữ nhi của ông ta....ông nói xem nếu ông ta biết được chuyện này thì ông...!
( Chột dạ) Cô...cô làm sao biết được chuyện này

Không có chuyện gì mà Mạn Sa ta muốn mà không biết được
Nạp Lãnh hơi cúi đầu xuống
Nhóm người Mạn Châu Sa này thật nguy hiểm, không nên day dưa với bọn chúng, bây giờ phải tìm cách sống đã
Ông ta đột nhiên mỉm cười tới gần cô, giọng cẩn trọng nói
Mạn Chủ nhân, ta nói với người một bí mật người có thể tha cho ta được không?
Nói ra nghe xem
Ở một nhà kho ngoại thành, tất cả bảo vật của ta đều ở đó, nó bây giờ là của người tất
Chỉ cần có thể sống những thứ này mình nhất định sẽ lấy lại
Tất cả tài sản của ngươi sao?
Vâng
Được, bây giờ dẫn ta tới đó
Được, được ạ
Sau đó mấy người lên đường rời khỏi thành.

______
Tới nhà kho, Nạp Lãnh đi đến bên tường, ấn vào một cái một cánh cửa bí mật hiện ra, mấy người bước vào trong, bên trong rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có cả vũ khí.

Nạp Lãnh nói
Đây ạ, Mạn Chủ nhân người xem bây giờ...ta có thể...!
Cô liếc mắt sang Cổ Tịch, sau đó nói
Được ông có thể đi
Nghe thấy vậy, ông ta vui vẻ đi ra, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị Cổ Tịch một kiếm đầu rời khỏi cổ, thấy vậy cô mỉm cười nói
Ra đi an nghỉ
Cô nhìn vào bốn người thị vệ kia, nói
Một là đi theo ta hay là giống ông ta
Bọn họ nhìn nhau, sau đó quỳ xuống nói
Chúng tôi nguyện sống chết vì Chủ nhân
Tốt
Sau đó cô đi quan sát xung quanh một lượt
Cũng nhiều thật, ông ta ve vét trong những năm nay cũng không ít, chết là đúng
Cô nhìn vào đống vũ khí, có đủ loại mà đều là đồ tốt quay lại đám người nói
Vũ khí ở đây các người thích cái nào thì cứ lấy, còn lại mang về cho ta
Dạ
Dọn hết chỗ này mang về cho Nạp Lan xử lý
( Đồng thanh) Rõ
Nói xong cô rời đi, cô trở lại hoàng cung,thay y phục ra, vừa thay xong thì Hoắc vương, Giáo Nghĩa và Nạp Lan đi tới, Hoắc vương nói

Xong rồi ?
Ngoài dự định luôn
Nạp Lan đi lên hỏi
Là ai vậy?
Người này cô cũng quen đấy, Nạp Lãnh đệ đệ ruột của cha cô
( Bất ngờ) Là ông ta sao? Sao có thể?
Ông ta còn ve vét được rất nhiều đồ đấy, ta đang cho người mang về đây rồi
Ông ta bây giờ sao rồi?
Chết rồi
Cô quay sang Giáo Nghĩa nói
Giáo tướng, làm phiền ngài ra cổng thành đón người hộ ta, giúp họ vào thành
Không thành vấn đề
Đa tạ
À, họ trông như nào?
Mặc y phục đen đeo mặt nạ trên mặt nạ và y phục đều có hoa bỉ ngạn
Được, ta đi ngay
_________
Nửa canh giờ sau,Giáo Nghĩa đón nhóm người ở cổng thành, họ đi đến đâu cũng gây sự chú ý, đến cổng thành thì Giáo Nghĩa chặn lại nói
Chủ nhân của các người bảo ta ở đây đợi các người, mau đi theo ta
Cổ Tịch đáp
Được
Mình nhận hắn, hắn là Giáo tướng quân cũng là phu quân của Nạp Lan quận chúa
Bọn họ đi theo Giáo Nghĩa vào hoàng cung, lúc này mọi người đều đợi ở đó, tới gần, Cổ Tịch nói
Chủ nhân, đều ở đây ạ

Tốt
Bốn thị vệ kia thấy thế thì mới biết khuân mặt của Chủ nhân mình, họ đều kinh ngạc,lúc này cô nói
Nạp Lan, tùy cô xử lý đấy, à...cả đầu của ông ta nữa
Được, giao cho ta
Dẫn theo bốn người kia nữa, họ trước đây là thuộc hạ của ông ta, có thể làm chứng

Nạp Lan, tuy trước đây họ là thuộc hạ của ông ta nhưng bây giờ là thuộc hạ của ta, ta mong họ sẽ an toàn rời ra khỏi đó
Ta hiểu, cô yên tâm, ta nhất định sẽ nói với phụ hoàng
Ta tin cô
Nạp Lan mang tất cả đồ vật đi cùng với bốn thị vệ, tới nơi, cô ấy kể rõ mọi chuyện với Hoàng đế, Hoàng đ é nghe thấy thì vô cùng tức giận, nói
To gan, dám hành thích trẫm, đáng chết, tên khốn đó, lập tức ban chết ban chết cho hắn
Nạp Lan dâng đầu của Nạp Lãnh trong chiếc hộp lên nói
Phụ hoàng, đây là do Vũ Ninh..cô ấy....cũng bất đắc dĩ
Ta hiểu, ta không truy cứu, nhưng nói với Vương phi là sau này đừng có tùy tiện nữa
Nhi thần biết rồi, Phụ hoàng bốn người này bây giờ là người của Vũ Ninh, mong người đừng có định tội họ
Đám người này ta không quan tâm, đi đi
Vâng.

Nhi thần cáo lui ..

 
Chương 56: Chương 56


Nửa tháng sau, mọi chuyện được xử lý êm xuôi, hôn lễ của Nạp Lan và Giáo Nghĩa được tổ chức lại.

Ngày hôm nay, không khí vui vẻ khắp hoàng cung, mọi thứ được cử hành một cách thuận lợi.

________
Hôm sau, khi cô và Hoắc vương đang ở trong phòng thì Nạp Lan và Giáo Nghĩa đi tới, họ vào trong phòng,vui vẻ ngồi xuống bên cạnh hai người, lúc này cô nói
Đúng lúc lắm, ta đang có chuyện muốn nói với hai người
Nạp Lan hỏi
Chuyện gì vậy?
Mai bọn ta sẽ rời đi
( Bất ngờ) Cô muốn đi rồi?
Ừ.

Ở Nghi quốc bọn ta còn có việc cần giải quyết
Ở lại mấy hôm rồi về cũng được mà
Bọn ta đã ở đây cả tháng rồi, nên rời đi rồi
( Buồn) Được rồi,ta không cản hai người nữa.

Nhưng Vũ Ninh có chuyện gì cần ta giúp nhất định phải nói ta sẽ cố gắng hết sức giúp cô
Được.

Đa tạ cô trước
Khách sáo quá, chúng ta là bằng hữu mà
Hai người nhìn nhau mỉm cười.


Đúng lúc này, cô chợt nhớ ra gì đó, liền nói
Nạp Lan cô đi cùng ta ra ngoài một lát, ta có thứ cần cô giúp
À...Ờ...!được
Cô kéo tay Nạp Lan ra ngoài để lại Hoắc vương và Giáo Nghĩa ở trong phòng.

____
Ra khỏi hoàng cung, hai người đi tới chợ phồn hoa đông đúc, Nạp Lan hỏi
Cô dẫn ta ra đây làm gì?
Nạp Lan, cô có thể giúp ta chọn những món ngon và đồ chơi thú vị ở đây không? Ta không hiểu mấy cái này cho lắm
Ừ...!được
_______
Mất một ngày, hai người chọn được rất nhiều đồ thú vị chất một đống lớn, thấy cô mua nhiều như vậy Nạp Lan hỏi
Sao cô mua nhiều đồ vậy?
Ta đã hứa với một người là khi về sẽ mua cho muội ấy thật nhiều quà
Tiểu công chúa sao?
Chính xác
Cô tốt với cô bé ấy nhỉ?
Ừ.

Ta coi muội ấy như muội muội ruột của mình đương nhiên phải đối tốt với con bé
Nhưng....!muội ấy là muội muội của Hoàng đế Nghi quốc, hắn không phải là kẻ thù của hai người sao?
Đúng.

Nhưng muội ấy là muội ấy, hắn là hắn không giống nhau, tính cách Lãnh Tử Thâm nhanh hiểm xã tàn độc còn muội ấy thì ngước lại ngây thơ, vô tư, trong sáng và lương thiện.....Nhưng.....!điều đó cũng làm ta lo cho muội ấy
Ý cô là sao?
Vì muội ấy quá đơn thuần nên không nhận ra ca ca ruột của muội ấy thâm hiểm cỡ nào, khi nghe ta và Tử Ngạo nói về hắn muội ấy luôn luôn giúp hắn nói tốt, còn hắn thì không hề xem tình cảm của muội ấy vào đâu cả
Vậy bây giờ cô tính sao?
Hắn bọn ta nhất định phải giết..nhưng Cửu Nhi thì ta....không muốn tổn hại con bé
Ừ, có gì cần ta thì cứ nói
Được
_______
Ngày hôm sau, cô, Hoắc vương dẫn theo nhóm người Mạn Sa Châu rời khỏi Diêu quốc, trên đường đi không có bất kỳ trở ngại nào.

_____________________
Thuận lợi trong 5 ngày về đến Nghi quốc, họ đi thêm một ngày thì mới về tới Hoắc phủ, cô đứng bên ngoài Hoắc phủ, khẽ cười
1 tháng rồi, cuối cùng cũng về rồi
Cô đẩy cửa cùng mọi người bước vào trong, vừa bước vào mấy bước thì Cửu Nhi chạy tới, ôm lấy cô, vui vẻ nói
Vũ Ninh tỷ, Tử Ngạo ca, hai người về rồi, Cửu Nhi nhớ hai người lắm
Cô mỉm cười nói
Được rồi được rồi, mau đi lấy quà đi
Cô quay lại nhìn nhóm người nói

Mang vào đây
Dạ
Từ bên ngoài mang vào một đống hộp quà xếp cao ở sân, Cửu Nhi thấy vậy vui vẻ chạy ra xem hết hộp này đến hộp khác.

Ngay sau đó, Lưu quản gia, Linh Ca và Đản Đản đi tới, nhóm người thấy Đản Đản liền đi lên chắn trước cô, ánh mắt đề phòng nhìn Đản Đản, Cổ Tịch nói
Chủ nhân cẩn thận
Cô mỉm cười, khẽ đẩy họ sang một bên rồi đi tới phía trước, tới trước Đản Đản cô khẽ cúi người xuống xoa đầu , nói
Ở nhà ngoan không?
Đản Đản dụi lông vào cô như thể hiện sự nhớ nhung.

Ở bên đó, Cổ Tịch và nhóm người thấy vậy không dám tin vào mắt mình, Cổ Tịch nhìn vào Đản Đản
Chủ nhân đúng là Chủ nhân, sư tử lại là thú cưng của ngài, nhìn con sử tử đó có lẽ được huấn luyện rất kỹ lưỡng, ánh mắt sắc bén đó tuyệt đối không đơn giản
Cô quay sang Lưu quản gia nói
Sắp xếp chỗ cho họ
Dạ, Vương phi
Lúc này Cửu Nhi mới để ý đến nhóm người Cổ Tịch, liền đi tới cạnh cô chỉ tay vào họ hỏi
Vũ Ninh tỷ, họ là ai vậy?
Là người của ta, có thể gọi họ là Mạn Châu Sa
Mạn Châu Sa?
Ừ..là thế lực mà ta tạo lên
Vũ Ninh tỷ, y phục của họ....!
Sao?
( Đột nhiên vui vẻ) Đẹp quá, ngầu nữa, tỷ tạo ra sao?
Phải
Có thể tạo cho muội một bộ được không? Đẹp quá
( Khó xử) Không được..Cửu Nhi, ta sẽ thiết kế cho muội bộ khác đẹp hơn, bộ này không được
( Thất vọng) Không được sao ạ?
Ừ, ta hứa với muội ta nhất định sẽ tạo ra một bộ y phục đẹp gấp mấy lần bộ này
( Vui vẻ) Tỷ hứa đó
Ta hứa

_________
3 ngày sau, một cửa tiệm nổi tiếng trong thành mang y phục đến, cô nhận lấy rồi mang đến phòng Cửu Nhi, đặt lên bàn nói
Y phục của muội xong rồi, ra xem đi
Cửu Nhi nhanh chóng đi từ trong ra, vui vẻ xem y phục, trên y phục là hoa bồ công anh, nó được trải khắp y phục, Cửu Nhi vui vẻ ôm lấy y phục, lúc này cô hỏi
Có thích không?
Thích lắm ạ, đa tạ Vũ Ninh tỷ, y phục muội sẽ nâng niu nó

Vũ Ninh tỷ, trên y phục là hoa gì vậy? Sao muội chưa từng thấy?
Hoa bồ công anh
Bồ công anh?

Nó đẹp quá, muội quyết định rồi đây là loài hoa mà muội thích nhất
Nó giống muội
Hử?
Sự đáng yêu, thuần khiết trong sáng
Cửu Nhi ngây ngốc, vui vẻ đi tới ôm lấy cô, cô mỉm cười
Cửu Nhi, muội cứ mãi thế này nhé, cuộc chiến đó nhất định sẽ xảy ra mà người tổn thương nhất là muội, Cửu Nhi xin lỗi muội.

Bích Đào
Tuyệt

17/02
1.

 
Chương 57: Chương 57


Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy đã không thấy Hoắc vương đâu, cô đi ra khỏi phòng đi ra bên ngoài, vừa đi được mấy bước thì ngực cô đột nhiên đâu nhói khiến cô ngã ra đất, cô nằm trên đất ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớn
Hôm nay đâu phải....giữa tháng đâu....tại sao nó lại....phát tác chứ
Cô nhìn vào phòng mình
Không được.....thuốc....mình cần thuốc
Cô muốn vào trong phòng lấy thuốc nhưng cơn đau làm cô không thể đứng dậy được.

Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì Linh Ca đi tới, thấy cô nắm trên đất liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy,hỏi
Vương phi, người làm sao vậy?
Cô trong cơn đau đớn chỉ tay vào phòng nói
Thuốc.....!thuốc....ở trên bàn.....!
Nghe xong Linh Ca lập tức đi vào trong lấy lọ thuốc đưa cho cô, cô nhận lấy vội vàng mở ra lấy hai viên thuốc ra uống, nhưng không hề có hiệu quả cơn đau vẫn không hề dứt thế là cô lại lấy thêm hai viên nữa uống vào, cơn đau bắt đầu giảm dần.

___
Lát sau, cơn đau biến mất, cô đứng dậy, Linh Ca liền hỏi
Vương phi, người thấy sao rồi?
Ta ổn
Chất độc mạnh hơn rồi thậm chí còn phát tác khi chưa đến thời điểm đó.

Liệu có kịp đến lúc đó không?
Vương phi

Ta ra ngoài một lát
À....Dạ
Chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là Tử Ngạo
Thuộc hạ hiểu
Cô từng bước từng bước rời khỏi Hoắc vương phủ,cô đi tới phủ của Phương Gia Thành, cô bước vào trong, đi chưa được mấy bước thì gặp Phương Gia Thành, hắn liền hỏi
Vũ Ninh sao cô lại đến đây? Tìm ta có chuyện sao?

Vào trong nói
Hai người đi vào trong đại sảnh đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, Phương Gia Thành cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏi
Cô tìm ta có chuyện gì?
Chất độc mạnh hơn rồi, nó phát tác khi chưa đến thời điểm, bốn viên thuốc mới thể áp chế nổi
Nói xong Phương Gia Thành bắt mạch cho cô, ngay sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên kinh hãi, thấy vậy cô liền hỏi
Sao rồi?
Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, nó mạnh lên một cách khác thường
Ta còn cầm cự được bao lâu nữa?
Khoảng 3 tháng hoặc có thể hơn
3 tháng.

Đủ rồi.

Đủ thời gian để giết hắn rồi
Cô vẫn muốn giết Lãnh Tử Thâm sao?

Vũ Ninh, sao cô phải liều mạng vậy chứ? Cô biết cơ thể cô bây giờ rất yếu rồi không? Sao phải liều mạng vậy?
Chỉ cần hắn chết chàng ấy mới có thể an toàn
Cô....!
Không cần nói nữa.

Ta hiểu
Phương Gia Thành nhìn vào cô một lát rồi thở dài, sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho cô, nói
Nó có thể giúp cô cầm cự trong mấy tháng tới, mỗi ngày một viên
Đa tạ
Nói xong cô cầm lọ thuốc rời đi.

Ở sau, Phương Gia Thành nhìn theo bóng lưng cô ánh mắt thương xót
Vũ Ninh cố gắng lên ta nhất định sẽ cứu được cô

Cô về đến phủ, ánh mắt buồn rầu, lúc này Cửu Nhi và Đản Đản đi tới, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cửu Nhi rồi mỉm cười
Thời gian còn lại làm gì được thì làm vậy
Cửu Nhi đi tới trước mặt cô, vui vẻ hỏi
Vũ Ninh tỷ, tỷ đi đâu về vậy? Muội tìm tỷ từ sáng tới giờ
Ra ngoài có chút chuyện thôi, sao? Tìm ta có chuyện gì?
Muốn tỷ nói chuyện với muội
Được rồi, đi
Ngày hôm đó, cô ở bên cạnh Cửu Nhi cả ngày, hai người nói chuyện vui vẻ.

_________
Đêm đó, cô ngồi trong phòng trên tay cầm bình thuốc suy nghĩ
3 tháng, nhất định phải hoàn thành mọi chuyện, thời gian của mình không còn nhiều nữa rồi
Lúc này hình ảnh Hoắc vương và Cửu Nhi hiện ra liên tục trong đầu cô, những kỷ niệm giữa mấy người.

Đúng lúc cô đang thất thần thì Hoắc vương bước vào, thấy hắn cô lập tức nắm lấy bình thuốc giấu đi, Hoắc vương hỏi
( Vui vẻ) Suy nghĩ gì vậy?
Hoắc vương đi tới ngồi bên cạnh cô, cô mỉm cười đáp
Không có gì.

Suy nghĩ linh tinh thôi
Hoắc vương mỉm cười nói
Giờ này còn chưa ngủ đợi ta sao?
Đợi chàng đó
Sao vậy?
Chàng đi đâu cả ngày nay vậy?

Lấy thông tin của Lãnh Tử Thâm
( Bất ngờ) Sao rồi?
3 tháng sau hắn và Lãnh Tử Minh sẽ lên Thiên Sơn Tuyết
Núi Thiên Tuyết?

Chúng lên đó làm gì?
Có lẽ vì kho báu của Phụ hoàng
Ý chàng là sao?
Trước khi Phụ hoàng mất có để một kho báu cực lớn trên Thiên Sơn Tuyết, nghe đồn là nơi đó chứa đầy dãy báu vật
Chàng biết kho báu đó ở đâu không?
Ở đỉnh núi
Được, chúng ta sẽ hành động tại đó, ta mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc

Cô nhìn vào khuân mặt của Hoắc vương, khuân mặt dịu dàng , ánh mắt cô trở lên buồn rầu
Khuân mặt này...rất nhanh thôi mình không thể thấy nó nữa rồi
Hoắc vương nói
Sau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình rồi
Cô mỉm cười, nụ cười kèm theo sự đau khổ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào Hoắc vương nữa
Tử Ngạo.....xin lỗi chàng.....cuộc chiến kết thúc cũng là lúc ta rời xa chàng rồi....!nhưng....ta không thể làm khác được....điều làm ta lưu luyến thế giới này chỉ có chàng thôi....chỉ cần chàng sống tốt ta đã mãn nguyện lắm rồi ..

 
Chương 58: Chương 58


Ngày hôm sau, cô viết một bức thư gửi cho Nạp Lan
3 tháng sau, ta cần sự trợ giúp của cô và Diệu quốc, lên Thiên Sơn Tuyết giúp ta giết hắn
Sau đó cô đưa nó cho Linh Ca,nói
Phải đưa tận tay Nạp Lan
Dạ
Sau đó Linh Ca rời đi, cô đi ra bên ngoài nhìn về bầu trời cao
Rất nhanh thôi....cuộc chiến này sẽ kết thúc
Đúng lúc đó, Hoắc vương và Cửu Nhi đi tới, Hoắc vương nói
Ra muốn tới doanh trại một chuyến, nàng đi không?
Cửu Nhi đi lên vui vẻ nói
Vũ Ninh tỷ, muội cũng đi đó, tỷ đi đi mà
Cô nhìn hai người họ lại nhớ về quá khứ
Doanh trại? Nơi đầu tiên mình tới đây.

Cũng nên nói tạm biệt với nó rồi
Cô mỉm cười nói
Được.

Chúng ta đi

Vũ Ninh tỷ, có cho mấy người Mạn Châu Sa đi không?
Họ sao? Cũng được để họ làm quen với người của mình
Cô kêu hạ nhân trong phủ tới gọi họ.

____
Lát sau, nhóm người thay y phục xếp ngay ngắn trước mặt cô, đồng thanh nói
Chủ nhân
Cô nhìn một lượt họ nói
Hôm nay ta dẫn các người tới một nơi
Cổ Tịch hỏi.

Ngôn Tình Ngược
Đi đâu vậy Chủ nhân?
Đi rồi sẽ biết
Dạ
Sau đó tất cả mọi người lên ngựa rời khỏi kinh thành.

______
Rất nhanh đã đến cổng doanh trại, mấy người đứng dưới một ngọn núi đá lớn, lúc này Hoắc vương khởi động cơ quan một cánh cổng được mở ra, nhìn thấy vậy Cửu Nhi và đám người Cổ Tịch rất kinh ngạc, sau đó cô và Hoắc vương bước vào, họ cũng đi theo sau.

Vào bên trong, cảnh trước mắt khiến họ càng trở lên ngạc nhiên bên trong ngọn núi tưởng trừng tầm thường lại là một doanh trai rộng lớn, cô liếc nhìn nhóm người Cổ Tịch nói
Ở đây các người có thể sử dụng mặt thật
Dạ..Chủ nhân
Bọn họ thoát mặt nạ xuống, cô lại nói
Ở đây muốn làm gì thì làm trừ việc gây mất đoàn kết, hiểu chứ?
( Đồng thanh) Rõ Chủ nhân
Cô đi lên phía trước, Hoắc vương và Cửu Nhi cũng đi theo sau, đi được mấy bước thì cô dừng lại nói
Tử Ngạo, chàng ra đây cùng ta một lát, được không?
Được
Cửu Nhi, muội ở đây chơi đi nha, lát nữa bọn ta quay lại
Dạ
Sau đó hai người rời đi, ra khỏi doanh trại, lên ngựa, lúc này Hoắc vương hỏi
Nàng muốn đi đâu?
Tới nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau
Cô mỉm cười sau đó hai người rời đi.


Rất nhanh đã tới nơi, cô đứng nhìn đồng cỏ xanh tươi trước mặt, làn gió thổi liên tục, cô đi đến gốc cây Hoắc vương đã ngồi lần đó ngồi xuống, Hoắc vương cũng đi tới ngồi xuống, Hoắc vương vừa ngồi xuống cô liền tựa đầu vào vai hắn, nói
ƯỚc gì thời gian dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết mấy
Hoắc vương nghe xong cảm thấy kỳ lạ
Nàng ấy....từ hôm qua sao cứ kỳ lạ như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ra chuyện gì ?
Hoắc vương im lặng nhìn về phía trước, bỗng nhiên Hoắc vương nhìn thấy một bông hoa đỏ phía xa mới chợt nhớ ra ngày trước cô từng nói đến chất độc trong cơ thể cô, Hoắc vương hốt hoảng nắm chặt lấy cô hỏi
Vũ Ninh, chất độc của nàng.....!
Chàng nhận ra rồi sao? Tử Ngạo thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta có thể trụ đến bây giờ đã là kỳ tích rồi
Không....Không...!Phương Gia Thành sẽ cứu được nàng
Không kịp đâu.

Tử Ngạo trận chiến này chúng ta phải kết thúc thật nhanh, ta không thể đợi thêm nữa
Vũ Ninh....!nàng....không thể xảy ra chuyện gì được
( Buồn bã) Tử Ngạo
Ta làm tất cả là vì nàng...nếu không có nàng những gì ta làm có ích gì chứ.

Vũ Ninh...hứa với ta không được từ bỏ, sẽ có cách cứu được nàng
Cô nhìn vào ánh mắt Hoắc vương gật đầu, Hoắc vương thấy vậy vẻ mặt mới dễ chịu một chút, Hoắc vương ôm lấy cô nói
Ai cũng có thể rời bỏ ta trừ nàng là không thể
Nghe thấy vậy cô lại càng buồn hơn
Tử Ngạo ta xin lỗi....xin hãy thứ lỗi cho ta....ta không thể đợi được những ngày bình yên ở cùng chàng....Tử Ngạo chỉ cần chàng sống ta đã mãn nguyện lắm rồi
Hai người ở cùng nhau cả ngày hôm đó, nói chuyện về những chuyện xảy ra trong quá khứ, từng khoảnh khắc vui buồn bên nhau, họ cứ coi như không có chuyện gì nhưng cả hai đều biết trong lòng đối phương đầy dãy tâm sự.


________
Tối đến, nhìn vầng trăng khuyết đẹp đẽ với những vù sao kín bầu trời, cô mỉm cười nói
Thật đẹp, sống lâu như vậy bây giờ ta mới để ý bầu trời đêm lại có thể đẹp như vậy
Đợi cuộc chiến kết thúc ngày nào ta cũng cùng nàng ngắm bầu trời này
Cô im lặng mỉm cười
Cuộc chiến kết thúc...cũng là lúc ta rời xa chàng mãi mãi
Tử Ngạo, chuyện chất độc của ta ta không muốn ai biết chuyện này nhất là Cửu Nhi
Ta hiểu
Thật là có lỗi với muội ấy cuộc chiến của chúng ta muội ấy lại là người chịu tổn thương nhiều nhất.

Dù biết là như vậy chúng ta cũng không thể làm gì khác được, Lãnh Tử Thâm không chết đất nước này sẽ mãi chìm trong bóng tối
Muội ấy sẽ hiểu thôi
Mong là vậy
Muộn rồi.

Chúng ta về thôi

Những ngày còn lại của cuộc đời ta, ta sẽ dành nó cho chàng Tử Ngạo ..

 
Chương 59: Chương 59


Ngày hôm sau, Hoắc vương sau khi ra ngoài từ sớm quay lại lều cô đang ở, Hoắc vương tới đó thấy cô vẫn đang ngủ, Hoắc vương đi tới gần mỉm cười nói
Vũ Ninh, dậy thôi...Vũ Ninh..Vũ Ninh
Hoắc vương gọi mấy câu không thấy cô trả lời cũng không thấy cô động đậy gì cảm thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng đỡ cô dậy, cho dù làm gì cô vẫn không tỉnh, cô cứ như là bị ngất đi vậy.

Đúng lúc này, Ẩn Húc đi vào, vừa thấy hắn Hoắc vương liền nói
Mau về thành gọi Phương Gia Thành tới đây
Nghe thấy vậy Ẩn Húc không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng rời đi.

____________
Mấy canh giờ sau, Phương Gia Thành và Ẩn Húc đã tới nơi, Phương Gia Thành nhanh chóng tới lều của cô, đi vào thì thấy Hoắc vương vẻ mặt lo lắng ngồi gần đó, Phương Gia Thành không nói gì nhanh chóng bắt mạch cho cô.

___
Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm đi ra ngồi bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương lo lắng hỏi
Nàng ấy sao rồi?
Không sao.

Chỉ vì chất độc trong cơ thể khiến cô ấy hôn mê thôi
Mất bao lâu thì nàng ấy tỉnh lại?

Khoảng 1 ngày
Vẻ mặt Hoắc vương nhẹ nhõm hẳn, Hoắc vương lại hỏi
Ngươi biết chuyện nàng ấy chỉ còn 3 tháng chứ?
Biết
Có cách nào cứu nàng ấy không?
Tạm thời không có.

Nhưng....ta có gắng tìm cách cứu cô ấy
Đa tạ
Vương gia ngài không cần khách sáo vậy, Vũ Ninh là bằng hữu của ta, ta cứu cô ấy cũng là chuyện nên làm
Nói xong Phương Gia Thành đứng dậy nói
Ta về đây, ta còn phải tìm cách cứu cô ấy
Phương Gia Thành cần gì cần bọn ta giúp đỡ thì cứ nói
Được
Nói xong Phương Gia Thành rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô, ánh mắt buồn bã nói
Nàng sẽ không sao đâu..nhất định sẽ không sao đâu
__________
Hôm sau, cô tỉnh lại, thấy Hoắc vương ngủ gục bên cạnh mình, cô mỉm cười rồi khẽ rút tay ra khỏi tay Hoắc vương rồi từ từ ngồi dậy.

Đúng lúc này, Hoắc vương cũng tỉnh dậy, thấy cô ngồi dậy Hoắc vương liền đỡ lấy cô rồi hỏi
Nàng thấy sao rồi?
( Mỉm cười) Ta không sao.

Xin lỗi làm chàng lo lắng rồi
Có gì phải xin lỗi.

Nàng không sao là tốt rồi
Tử Ngạo, ta muốn ra ngoài một lát
Ta đỡ nàng
Được
Hoắc vương đỡ cô dậy rồi hai người ra khỏi lều trại, vừa bước ra thì Cửu Nhi đã đứng ngoài, Cửu Nhi tới gần hai người nói

Vũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy? Cả ngày hôm qua không thấy tỷ đã thế Tử Ngạo ca còn không cho muội vào trong tìm tỷ
Cô mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói
Ta không sao chỉ hơi mệt chút thôi
( Lo lắng) Tỷ mệt sao? Tỷ không sao đấy chứ?
Ta không sao
Cô nhìn Cửu Nhi, nói
Cửu Nhi, mai muội về kinh thành đi
( Bất ngờ) Về kinh ạ?

Hai người có về cùng muội không?
Không.

Ta và Tử Ngạo còn có chuyện cần phải làm, sau khi làm xong bọn ta sẽ về kinh thành tìm muội
Lần này có lẽ là lần cuối ta có thể gặp muội....Cửu Nhi tạm biệt muội
Được, muội sẽ về....nhưng...tỷ phải hứa là xong việc sẽ tìm muội đó
Ta hứa
Hoắc vương gọi Ẩn Húc tới, nói
Ngươi phụ trách đưa Cửu Nhi về thành, muội ấy mà xảy ra chuyện gì ta hỏi tội ngươi
Vương gia yên tâm
Đi đi
Ẩn Húc đi tới dẫn Cửu Nhi rời đi, lúc đi Cửu Nhi lên tục nhìn về sau, ánh mắt hiện lên sự không lỡ.

Sau khi họ rời đi, cô triệu tập tất cả Mạn Châu Sa tới, họ đứng dưới cô, cô nói
Thuộc hạ của ta..Các ngươi đồng ý mạo hiểm với ta không? Chuyến đi này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng....chuyện này ta cũng không ép các người bây giờ không muốn đi thì đứng ra....các người sẽ được tự do

Cô nói xong, tất cả họ đều nhìn nhau nhưng không một ai đứng ra khỏi hàng, sau đó họ đi lên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói
Chủ nhân...chúng tôi nguyện chết vì người
Thấy vậy cô mỉm cười, cô bước xuống đi đến bên Cổ Tịch nói
Cổ Tịch....ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý....ngươi chẳng phải nói không để ta làm hại gì đến huynh đệ cua ngươi sao?
Chủ nhân....lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu bọn tôi là muốn lợi dụng bọn tôi...!nhưng....tiếp xúc lâu rồi mới biết người không phải như vậy...!người là người coi trọng tình cảm....!người thật tâm đối xử tốt với bọn tôi
Ngươi sai rồi Cổ Tịch...ta cứu các người là muốn lợi dụng các người
Không.....Chủ nhân....!người rất tốt....là người dạy cho bọn tôi biết thế nào là mái ấm dạy chúng tôi cách làm người....từ nhỏ chúng tôi đều được bọn chúng huấn luyện thành sát thủ chúng không hề coi chúng tôi là con người...đối xử với chúng tôi như xúc vật...nhưng khi gặp được Chủ nhân, Chủ nhân cứu chúng tôi ở Diệu quốc....cho chúng tôi nhà để về...Chủ nhân mạng của chúng tôi là của người...chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ vì Chủ nhân
Cô nghe thấy vậy thì mỉm cười nói
Ta không hối hận khi cứu các người
Cô quay sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đậu, cô nói
Đến lúc rồi...nên đi thôi.

Cuộc chiến này nên có hồi kết rồi
Ừ..

Vũ Ninh cho dù có chuyện gì đều có ta đi cùng nàng
( Mỉm cười) Ừ ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom