Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 20: Hoắc tổng, ngài gọi nhầm số rồi


Chu Nhan ngồi trên xe, bĩu môi nói: “Bạc Phàm, nếu anh muốn đầu tư làm phim, chúng ta có thể nhờ bố mẹ em đầu tư cho.

Khoản tiền vài tỷ để làm phim đối với Chu gia chúng em cũng không phải là vấn đề gì lớn, sao phải sáng sớm đã chạy đến tìm Hoắc Thời Duyên làm gì chứ?”

Bạc Phàm đáp: “Bây giờ thị trường điện ảnh không được khả quan, nhiều bộ phim đã thua lỗ nặng nề, nhưng hai bộ phim mà Thời Tây đầu tư cho Yêu Tử Ảnh Thị trong hai năm qua đều kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi Thời Tây đầu tư vào dự án phim của chúng ta, việc phân phối và quảng bá tại rạp chiếu phim sẽ không phải lo lắng.”

Chu Nhan nhìn Bạc Phàm: “Bạc Phàm, em không muốn thấy anh phải hạ thấp mình đi cầu xin người khác, không làm phim thì thôi, dù sao thì Phàm Nhan cũng đã đứng vững trong giới giải trí rồi.”

Bạc Phàm đưa tay sờ mũi mình: “Mễ Thần sắp niêm yết, giá trị ước tính lên đến nghìn tỷ, trong khi Phàm Nhan hai năm qua lại bị đóng băng, doanh thu mãi không khả quan, rất cần hai bộ phim đầu tư lớn này để khôi phục danh tiếng cho Phàm Nhan…”

Thất bại của bản thân tuy đáng sợ, nhưng thành công của bạn bè lại càng khiến người ta lo lắng hơn.

Nếu đó không phải là Cố Hàn Thần mà là Chu Lâm hoặc Dư Kiều, Bạc Phàm cũng sẽ không vội vàng muốn làm hai bộ phim lớn để chứng minh khả năng của mình.

Cố Hàn Thần vốn là người phóng túng, ngay cả lớp quốc tế Giang Đại cũng chỉ vừa đủ điểm để vào.

Cố Hàn Thần thành lập Mễ Thần, không ai trong giới Giang Thành tin tưởng, cho đến hai năm trước, hắn mạnh tay mua lại  Lâm Thời mà Bạc gia đã bán, đổi tên thành Mễ Thần.

Thành công của Cố Hàn Thần thật sự tạo áp lực không nhỏ cho những người cùng tuổi.

Hai bộ phim mà Bạc Phàm hiện tại muốn đầu tư có thể nói là cơ hội cứu vãn của Phàm Nhan, nhưng không thể đầu tư toàn bộ vốn lưu động của Phàm Nhan vào đó.

Bạc Phàm cũng không muốn đi tìm Chu gia để xin đầu tư, thứ nhất, Chu gia là công ty năng lượng truyền thống, không hề liên quan đến giới giải trí, chỉ có thể cho tiền.

Thứ hai, nếu bộ phim không đạt được kỳ vọng, thì anh ta sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu lên trước mặt Chu nhan được.

Nhưng Thời Tây thì khác, Thời Tây đầu tư vào các ngành công nghiệp Internet, không chỉ có thể cho tiền mà còn có thể cung cấp tài nguyên.

Chu Nhan bĩu môi: “Mễ Thần sắp niêm yết, nhưng chưa chắc đã thành công, còn Phàm Nhan thì đã niêm yết rồi.

Bạc Phàm, nếu anh cần, em có thể gọi điện cho bố mẹ ngay bây giờ. Thế giới này không chỉ có Hoắc Thời Duyên mới có thể đầu tư cho anh, sao phải sáng sớm như một kẻ ăn xin đến cầu xin Hoắc Thời Duyên chứ!”

Bạc Phàm nhíu mày: “Chu Nhan! Đầu tư của Hoắc Thời Duyên sẽ là giải pháp tốt nhất cho Phàm Nhan.”

Chu Nhan cũng biết nói như vậy không đúng, cô ta ôm lấy cánh tay Bạc Phàm: “Em chỉ đau lòng cho anh thôi, sáng mai anh gọi em dậy, em sẽ cùng anh đến chờ Hoắc Thời Duyên.”



Tại khách sạn Thời Dật, tầng trên cùng.

Viên Hi từ từ mở mắt, mò mẫm tìm điện thoại, mở ra thì thấy điện thoại không biết đã tắt máy từ lúc nào, ngay cả báo thức cũng không kêu.

Bây giờ đã là 8 rưỡi sáng.

Viên Hi nhìn qua tin nhắn trong điện thoại, đứng dậy thì thấy mình đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa của nam giới. Cô nhớ lại tối qua mình đã ngủ trong áo choàng tắm.



“Vậy là Hoắc Thời Duyên đã giúp mình thay đồ sao?”

Thấy bên cạnh Hoắc Thời Duyên vẫn ngủ say, Viên Hi nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm thay đồ của mình. Cô cũng không làm phiền đến anh mà rời khỏi phòng.

Mễ Thần cũng chỉ cách đây hơn một cây số, Viên Hi quyết định đi bộ đến đó.

Khi vừa đến dưới khách sạn, cô thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc, đó là xe của Bạc Phàm.

Chu Nhan ngồi trong xe thấy Viên Hi, bước xuống và nhìn cô nói: “Chị, hôm qua chị ở lại khách sạn à? Chị nói sớm một tiếng đi, em có thể nhờ ba mẹ đặt phòng cho chị, phòng tổng thống ở đây rộng rãi thoải mái hơn phòng thường nhiều.”

Bạc Phàm cũng bước lên chào hỏi: “Viên Hi, chào buổi sáng!”

Viên Hi cười nhẹ: “Chào buổi sáng, tôi đi làm đây.”

“Chờ chút đã.” Bạc Phàm nhìn Viên Hi: “Cô đã gặp Hoắc Thời Duyên chưa?”

Viên Hi hơi ngạc nhiên: “Có.”

Bạc Phàm đưa điện thoại cho cô: “Cô xem trong những người này có Hoắc Thời Duyên không?”

Viên Hi nhìn qua tất cả đều là những khách hàng mà Bạc Phàm sáng nay chụp lại khi họ rời khỏi khách sạn.

Cô không xem kỹ mà lắc đầu: “Trong này không có Hoắc tổng, Anh tìm ngài ấy có việc gì không? Tôi có thể giúp anh chuyển lời.”

Chu Nhan lập tức chen vào: “Chúng em có một số hợp tác kinh doanh với Hoắc tổng.”

Cô ta không muốn để Viên Hi nghĩ rằng họ đến tìm Hoắc Thời Duyên  để xin đầu tư vào một dự án, vì Bạc Phàm chỉ đang gặp khó khăn trong ngành giải trí chứ không phải đã hết hy vọng.

Bạc Phàm nhìn Viên Hi hỏi: “Viên Hi, có ảnh của Hoắc tổng không?”

Viên Hi nghĩ một lúc, thực sự có, ảnh của họ có trên giấy chứng nhận kết hôn.

Nhưng về mặt công việc, Cố Hàn Thần đã bảo cô không được tiết lộ danh tính của Hoắc tổng.

Về phần mình, Viên Hi cũng không muốn tiết lộ thân phận của Hoắc Thời Duyên. Dù sao bây giờ họ cũng là "một gia đình", nếu Chu Nhan muốn tìm kiếm đầu tư từ Thời Tây, thì Hoắc Thời Duyên cũng không thể từ chối. Nhưng Viên Hi không muốn vì Chu Nhan mà phải nợ Hoắc Thời Duyên một ân huệ.

Dù họ là vợ chồng, nhưng cũng chưa thân thiết lắm.


Viên Hi nói: "Xin lỗi, tôi có ảnh nhưng không thể cho anh, Cố tổng đã dặn tôi không được tiết lộ tung tích của Hoắc tổng. Tôi đến giờ làm việc rồi, xin phép đi trước."

Chu Nhan nhìn theo bóng Viên Hi và khinh thường: "Gặp Hoắc Thời Duyên mà cứ như là được ban phước, còn nói không thể cho chúng ta ảnh của Hoắc Thời Duyên.

Phim của chúng ta chắc chắn sẽ bán chạy, đến lúc đó nếu Hoắc Tổng biết vì chị ấy mà bỏ lỡ một dự án tốt như vậy, không trách chị ấy mới lạ."

Bạc Phàm vẫn đứng đợi dưới khách sạn, chờ mãi mà không thấy người đàn ông trẻ tuổi khả nghi nào bước ra.



Cho đến gần trưa, Chu Nhan thấy một người đàn ông bước ra khỏi khách sạn.

Cô ta ở trong xe chạm nhẹ vào Bạc Phàm: "Đó là chồng của Viên Hi, đúng là một người bình thường, đến giờ trả phòng mới rời đi, thật là tiếc thời gian."

Bạc Phàm nhẹ nhàng nói: "Nhan Nhan, không cần phải chú ý đến loại người như vậy, hiểu không?"

Chu Nhan gật đầu: "Vâng."



Viên Hi bận rộn cả buổi sáng. Thời gian làm việc của cô vốn là 007, nhưng giờ chỉ còn tám tiếng, cơ bản là nhiều việc không thể xử lý hết.

Gần đến giờ ăn trưa, nhìn thấy đống tài liệu trên OA và những điểm đỏ trong hộp thư, Viên Hi tự thấy hối hận vì đã xin không làm thêm giờ.

"Viên Hi! Ngày mai Chu gia tổ chức tiệc chào mừng, sao cô không nói sớm để mời tôi?"

Cố Hàn Thần cầm một tấm thiệp đến: "Là Chu Lâm đưa cho tôi."

Viên Hi nói: "Ngài có một cuộc họp vào tối mai."

Cố Hàn Thần cười với Viên Hi: "Bỏ cuộc họp đó đi, tiệc chào mừng của cô tôi nhất định phải đi để ủng hộ! Nghe nói chồng cô tối qua cũng tham gia hôn lễ của Ti Sâm, nếu biết vậy tôi đã không về sớm, muốn xem xem “tiểu bạch diện” của cô như thế nào!"

Viên Hi đang bận xử lý email.

"Ngày mai chồng cô có đến tiệc chào mừng không?"

"Cố Hàn Thần, đừng có gọi anh ấy là “tiểu bạch diện”! Anh ấy không phải người như vậy."

Cố Hàn Thần gõ nhẹ vào đầu Viên Hi: "Nếu anh ta không phải là “tiểu bạch diện”, thì cô đúng là đang yêu mù quáng, bỏ cả sự nghiệp vì một người đàn ông quê mùa, có đáng không? Cô không đi làm mà sống dựa vào chồng, ngày nào cũng ăn khoai tây cà chua? Ngay cả bò nhà cô cũng gầy còm như vậy?"

Viên Hi: "Tôi không có ý định từ bỏ sự nghiệp, tôi chỉ muốn tìm một công việc có giờ hành chính và nghỉ cuối tuần để có thể vừa làm vừa chăm sóc con cái, mà nhà chồng tôi cũng không nuôi bò..."

Cố Hàn Thần: "Ngày mai nhất định phải đi xem xem ai đã làm cô mê mẩn đến vậy!"

Điện thoại của Viên Hi đột nhiên reo lên.

Cố Hàn Thần nhìn vào màn hình thấy đó là cuộc gọi từ Hoắc Thời Duyên: "Hoắc Thời Duyên? Ngài ấy gọi cho cô có chuyện gì à? Nhàn rỗi thật đấy, một tổng tài đầu tư nhiều công ty như vậy mà lại chăm chăm vào cô, sao không cử người khác thay thế ngài ấy đi? Nhanh nghe đi."

Cố Hàn Thần bấm nút nghe và chuyển sang chế độ loa ngoài, bên trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm của Hoắc Thời Duyên:

"Đến bãi đậu xe, anh đã đặc biệt bảo đầu bếp làm sườn xào chua ngọt cho em."

Cố Hàn Thần nhướng mày: "Hoắc Tổng, chắc ngài gọi nhầm rồi?"

Hết chương 20.
 
Chương 21: Viên Hi được thăng chức


Đầu dây bên kia bỗng nhiên ngừng lại, một lúc sau, Viên Hi nghe được giọng nói của Hoắc Thời Duyên: “Không nhầm số đâu, là tôi muốn mời thư ký Viên ăn cơm trưa.”

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi một cái: “Ngài ấy mời cô xuống hầm xe ăn cơm trưa à?”

Viên Hi giật lấy điện thoại trên tay Cố Hàn Thần, tắt loa ngoài và nói: “Em qua đó ngay đây.”

 “Không cần đâu, anh ở đây rồi.”

Vừa dứt lời thì thang máy đã mở ra.

Hoắc Thời Duyên đã mang mấy hộp cơm đến.

Cố Hàn Thần vội vàng nịnh nọt chạy đến xách hộp cơm trên tay cho Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, ngài vào phòng nghỉ ngơi đi ạ.*

Hoắc Thời Duyên sau khi nhìn thấy cốc cà phê đã uống dở ở trên bàn của Viên Hi thì hơi cau mày.

Viên Hi theo sau Hoắc Thời Duyên vào phòng.

Cố Hàn Thần lại nịnh hót rồi sai bảo Viên Hi: “Pha cho Hoắc tổng ly cà phê.”

“Vâng ạ.”

“Không cần đâu.” Hoắc Thời Duyên nói: “Chúng ta ăn cơm nhé, bây giờ chắc thư ký Viên đã đói rồi.”

Viên Hi ngồi xuống ghế, Cố Hàn Thần mở hộp cơm bên cạnh ra.

Cố Hàn Thần lại nói: “Tôm chiên, sườn xào chua ngọt, cá thuộc hấp, đây là…? Rau xanh sốt dầu hào, tôm chiên măng tây, bầu, súp măng tây… Chỗ này là để một mình thư ký Viên ăn à? Có thịnh soạn quá không vậy?”

Viên Hi ngước lên nhìn Cố Hàn Thần rồi nói: “Hay là ngài cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”

“Vậy thì phải cảm ơn thư ký Viên rồi.”

Cố Hàn Thần nhìn thấy chỉ có một bộ đồ ăn, hắn lại sai trợ lý Vương đi xuống lầu dưới lấy lên hai bộ đồ ăn.

Cố Hàn Thần xúc cơm cho Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, ngài đừng khách sáo.”

Hoắc Thời Duyên:“…”

Cố Hàn Thần sau khi nếm thử thì liên tục nói: “Hoắc tổng, tài nghệ nấu ăn của đầu bếp ngài tuyệt thật đó, ở Giang Thành khó kiếm chỗ nào nấu được món ngon như vậy, thảo nào Hoắc tổng chưa bao giờ mời Viên Hi ăn cơm ở ngoài, so với các đầu bếp ở ngoài tiệm thì tay nghề của đầu bếp này giỏi hơn nhiều.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi đang lặng lẽ ăn cơm, đưa cho cô miếng sườn chua ngọt sắp bị Cố Hàn Thần gần ăn hết.

Viên Hi nhìn qua Hoắc Thời Duyên cười nhẹ nhàng.

Sau khi Cố Hàn Thần ăn xong thì nằm dài ra ghế sofa trông không ra dáng của một tổng giám đốc một chút nào: “Hoắc tổng, nếu sau này ngài quay lại thành phố A, có thể giới thiệu cho tôi đầu bếp của ngài được không? Đầu bếp nấu được món ăn Giang Thành ngon như vậy rất hiếm!”

Cố Hàn Thần ợ lên một cái.

Hoắc Thời Duyên: “Được.”

Cố Hàn Thần lại nói: “Tôi đã nghĩ cách để bắt cóc đầu bếp của ngài, không được, tôi no quá, lâu rồi chưa được ăn cơm gia đình, tôi phải ra ngoài đi dạo, Viên Hi, cô đấy, phải tiếp Hoắc tổng cho tốt nhé.”



Sau khi Cố Hàn Thần rời đi, Hoắc Thời Duyên bóc tôm cho Viên Hi: “Cố Hàn Thần thật chẳng ra khi chất của một tổng giám đốc.”

Viên Hi: “Lúc ăn cơm anh ta cũng có khí chất của một tổng giám đốc đâu, nói đến việc chỉ đạo nhân sự, khi làm việc cũng không có người bình thường nào có thể chịu được tính nóng nảy của anh ta.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Viên Hi, em định trước khi từ chức mỗi ngày đều uống một ly cà phê à?”

Viên Hy nói: “ Em đã đặc biệt tìm hiểu rồi, chỉ cần không uống quá 200 ly cà phê sẽ không sao mà, công việc quá nhiều, không uống cà phê thực sự là em mệt rã rời.”

Hoắc Thời Duyên rút tờ khăn giấy ra lau tay, tay cầm điện thoại nói: “Anh đi tìm người khác thay em làm việc, như vậy công việc của em cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Vâng…” Viên Hi gật đầu.

Sau khi Viên Hi ăn cơm xong, vẻ mặt buồn ngủ càng rõ hơn. 

Hoắc Thời Duyên nói: “Em nằm nghỉ ở sofa một chút đi.”

“Còn có công việc tốt như vậy sao…” Viên Hi bất lực nói.

Hoắc Thời Duyên ôm Viên Hi vào lòng, để cô nằm gối lên chân của mình: ”Có thể nghỉ được khoảng nửa tiếng nữa, nửa tiếng sau anh gọi em dậy nhé.”

Viên Hi nghe Hoắc Thời Duyên nói như vậy, lập tức gối đầu trên chân của anh mà ngủ thiếp đi.



Ngủ được một tiếng thì Viên Hi cũng tỉnh dậy, phát hiện rèm cửa đã được kéo lại, Hoắc Thời Duyên cũng đang nằm chợp mắt nghỉ ngơi.

Hoắc Thời Duyên nghe thấy có tiếng động thì mở mắt: “Em dậy rồi à?”

“Không phải nói để em ngủ nửa tiếng sao? Hôm nay em sợ phải tăng ca rồi.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Anh đã tìm được một người ở Thời Tây vào để giúp em làm việc rồi, có thể em cũng đã biết, là Monica.”

Viên Hi biết Monica, khi Hoắc Thời Duyên bắt đầu đầu tư kinh doanh, đây chính là người cùng anh ấy khởi nghiệp, Monica năm nay 32 tuổi, là người phụ nữ tràn đầy sự mạnh mẽ, cá tính và thành công. Năng lực cũng thuộc loại xuất chúng.

“Để cô ấy làm thư ký cho Cố Hàn Thần, giống như nhân tài không được trọng dụng?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Không, là để cô ấy làm thư ký cho em, sau khi Mị Dịch đi, Mễ Thần luôn thiếu một phó tổng, em đã được nhắm đến để làm phó tổng từ lâu rồi, để Monica làm thay công việc thư ký của em trong giai đoạn em mang thai này, như vậy cũng không cần phải từ chức, đợi em sinh xong, Monica tiếp tục quay trở lại Thời Tây.”

Thật sự thì công việc hiện tại của Viên Hi cũng không phải là thư ký nữa, bởi vì nói đúng hơn là sau khi Mị Dịch nghỉ việc thì toàn bộ công việc phó tổng của Cố Hàn Thần hầu như đã giao hết cho Viên Hi.

Vậy mới nói một thư ký của tổng giám đốc như Viên Hi còn bận rộn hơn tổng giám đốc.

Hoắc Thời Duyên nói: “Monica đang gấp rút từ thành phố A đến, chắc tầm một tiếng nữa là đến Mễ Thần, lát nữa anh gặp Cố Hàn Thần rồi bảo anh ta về việc thăng chức của em.”


Viên Hi bỗng sững người, cô cứ như vậy mà được thăng chức sao?

Ý kiến mà Hoắc Thời Duyên đưa ra có lẽ là giải pháp tốt nhất.

Sau khi được thăng chức, tìm được một thư ký có thể làm hết mọi việc cho Cố Hàn Thần, cô cũng có thể được giảm bớt vất vả trong thời kỳ mang thai.

Monica hoàn toàn có thể đảm nhận công việc giúp cô.

Đợi một năm nữa, Monica có thể trở về Thời Tây làm việc, mà cô vẫn có thể ở lại Mễ Thần, cũng không bị bỏ phí tâm huyết trong năm năm.





Chu gia.

Sau khi đợi rất lâu ở cửa khách sạn Thời Dật nhưng cũng không có giống Hoắc Thời Duyên đến, Chu Nhan lập tức trở về nhà.

Một mặt là để chuẩn bị cho bữa tiệc trở về của ngày mai, thứ hai là để tạo cho Bạc Phạm một bất ngờ, việc đầu tư hàng trăm triệu vào phim ảnh lại là chuyện không khó đối với Chu gia.

Chu Nhan tìm người đến bố trí địa điểm, không ngừng điều chỉnh bố trí sắp đặt ở trang viên.

“Mẹ, mẹ xem con chuẩn bị địa điểm mở tiệc đón chị về thế nào? Lát nữa chỗ này sẽ được cắm thật nhiều hoa tươi nữa.”

Dương Anh nói: “Con đã hỏi chị con có thích không chưa?”

“Chị con nhất định sẽ rất thích, đây là đơn vị lớn nhất ở Giang Thành con mời về làm cho chị ấy, cho chị ấy xem bức tranh tuyệt đẹp, con còn chuẩn bị cho chị một bất ngờ nữa, con đã mua cho chị ấy một bộ đồ cao cấp của Dior, rất phù hợp với bối cảnh của buổi tiệc này.”

Dương Anh nhẹ nhàng cười nói: “Con vất vả rồi, Nhan Nhan à.”

“Mẹ ơi!” Chu Nhan khoát tay của Dương Anh và nói: “Bạc Phàm muốn đầu tư vào hai bộ phim, nhưng mà tiền vốn thì…”

Dương Anh nói: “Mất bao nhiêu tiền?”

Chu Nhan đáp: “Còn phải xem xem mẹ cảm thấy đầu tư bao nhiêu là xứng đáng chứ!”

“Gần đây công ty chúng ta mới lắp đặt thêm hai giàn khoan, do đó trước mắt nguồn vốn lưu động cũng không được nhiều, e rằng chỉ đầu tư được 200 triệu.”

Chu Nhan cười nói: “Cảm ơn mẹ, bộ phim của Bạc Phàm nhất định sẽ biến 200 triệu của chúng ta thành 500 triệu.“

Dương Anh xoa vai Chu Nhan: “Bạc Phàm không phải vì con là con nuôi của bố mẹ, mà đối với con...”

“Không ạ.” Chu Nhan nhìn Dương Anh với nụ cười ngọt ngào: “Con biết cho dù con không phải là con của mẹ, nhưng mà mẹ đã chọn con là người thân, chị và anh trai con cũng chọn mẹ, chỉ có con là được mẹ chọn…”

Dương Anh ôm Chu Nhan nói: “Ừ, con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, chúng ta chỉ đang tìm một đứa trẻ để chăm sóc, nhưng lại quên cảm xúc của con, cho nên miễn là con cảm thấy thoải mái là được.”

“Con không buồn, con rất vui khi có một người chị, bố mẹ có thể tìm được người con mà mình luôn nhớ đến, con cũng cảm thấy vui, mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ để chị xuất hiện một cách lộng lẫy và bất ngờ trước mặt mọi người.”

Chu Lâm đến nói: “Đúng rồi, Viên Hi nói với con ngày mai có ba người bạn chơi với em ấy từ nhỏ đến lớn cũng đến tham gia bữa tiệc.”

Chu Nhan nói: “Hả? em đã sắp xếp chỗ ngồi hết rồi, sao bây giờ anh mới nói?”

Chu Lâm đáp: “Tiệc trở về của Viên Hi, em cũng có hỏi em ấy có bạn đến tham dự không đâu?”

Chu Nhan: “Vậy em phải đi chuẩn bị chỗ ngồi cho bạn của chị ấy thôi, vậy để bọn họ ngồi ở bàn chính là được.”

Chu Nhan sững người, Viên Hi cũng thật không sợ mất mặt mà, bạn từ nhỏ của chị ấy, có phải là những người nông dân sống ở bên hồ Nhược Hồ giống như anh rể không?

Sợ là bạn của Viên Hi đến bộ quần áo đẹp cũng không có.

Nếu như Viên Hi không sợ mất mặt, cô ta cũng không sợ thiếu chuyện vui.

Hết chương 21. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top