Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam
Chương 100: Chuyện xưa 2 - Hoàng hậu Khương


---

Không muốn tranh cũng không nguyện đoạt.

Mọi người trong cung đều biết vị Khương Hoàng hậu hiền lành tốt bụng này, nhưng đại đa số đều cảm thấy nàng thật sự không thông minh, cho dù không vì bản thân thì cũng nên sớm chuẩn bị và lên kế hoạch tương lai cho hai đứa trẻ.

Khương Hoàng hậu tính tình ôn hòa điềm tĩnh cũng là hợp lý, Tạ Du và Tạ Hạc Di dù thế nào cũng không nên có tính cách như vậy.

Thực tế, Tạ Du khi đó vẫn còn nhỏ tuổi, chưa biết mưu tính và sát phạt quả quyết như bây giờ, hắn được Khương Hoàng hậu nuôi dưỡng bên người, cũng từng được rúc vào trong vòng tay mẹ, sống một cuộc sống đầy đủ và ấm áp dưới sự bao bọc cẩn thận.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày ngang.

Khương Hoàng hậu không có tâm tư tính toán cho con mình, nhưng trong hậu cung lại có rất nhiều người vì con mình mà toan tính.

Chẳng hạn như vị Lưu Hoàng quý phi kia.

Mấy năm trước nàng ta cũng luôn không tranh đoạt, hành sự khiêm tốn, đưa Tạ Lẫm cách càng xa càng tốt. Nhưng sủng ái vẫn còn đó, không biết vì sao, nàng ta như được khai sáng, vị Hoàng quý phi này đã không còn như xưa.

Bất kể Tạ Du có gì, Lưu Hoàng quý phi đều sẽ lấy về cho Tạ Lẫm một cái.

Ngấm ngầm coi thường, lách luật, tranh giành, vơ vét đủ thứ.

"Bệ hạ, không phải ngài đã nói Lẫm Nhi là con ruột của ngài sao? Nếu như vậy, vì sao vị trí Thái Tử không thể thuộc về Lẫm Nhi?" Vị Hoàng quý phi này còn bí mật bày mưu nhằm kéo Tạ Du khỏi vị trí Thái Tử.

Gió thổi bên gối cũng được, mặc kệ Tạ Du có muốn thứ gì hay không, Tạ Lẫm chỉ giả vờ làm một huynh trưởng tốt, một bên nhượng bộ, một bên ngồi chờ ngư ông đắc lợi.

Phụ hoàng của hắn cũng quen với việc không phân minh, mỗi khi có mâu thuẫn, thì chín trên mười lần Tạ Du sẽ bị yêu cầu nhượng bộ.

Tạ Lẫm có mẫu phi thay hắn chiến đấu.

Tạ Du lại luôn ở một mình.



Quá mức ngoan ngoãn sẽ dễ bị bắt nạt, Tạ Du cũng không muốn làm Thái Tử gì đó.

Nhưng nếu không trở thành Thái Tử và học cách cư xử như một người trưởng thành, hắn sẽ không thể bảo vệ mẫu hậu và muội muội của mình.

Vì không để bị người khác khống chế, không để Tạ Lẫm cướp đi thứ mình trân quý, hắn cũng phải học cách giả vờ để người khác không nhìn ra được mình thực sự muốn gì.

Phải nói rằng ở một khoảnh khắc nào đó, Tạ Du thực sự ghen tị với Tạ Lẫm, ghen tị vì hắn luôn có mẫu phi làm chỗ dựa.

Nhưng mẫu hậu của hắn cũng rất tốt.  

Điều Tạ Du mong muốn nhất khi còn nhỏ là lớn lên thật nhanh.

Hắn không cần mẫu hậu phải hỗ trợ, chính hắn có thể che chở cho hai nàng khỏi gió mưa.

Hắn không ngừng nghĩ về tương lai, nhưng lại chưa từng nghĩ tới một điều, trước khi hắn lớn lên, mẫu hậu hắn đã không còn nữa.

Cùng ngày, Phó Địch của Phó gia đang làm thư đồng ở Thượng thư phòng đã ném mình xuống hồ mà chết, đám Phó gia kia đều nói Phó Địch vì hắn bức bách nên mới như vậy. Nhưng cho dù không phải hắn làm, Tạ Du cũng vô lực phản bác, lòng hắn đều đặt trên người mẫu hậu, cái gì cũng không rảnh bận tâm.

Hắn hy vọng có thể tìm ra kẻ đã giết mẫu hậu của mình, nhưng nhiều dấu hiệu cho thấy chính bà đã tự mình uống thuốc độc. Ngay cả thái y vẫn luôn chữa trị cho Khương Hoàng hậu cũng thở dài ngao ngán, nói với Tạ Du rằng là do bà bị bệnh, ý thức sống yếu ớt, trong lòng đặt nặng nhiều thứ nên cảm thấy chán đời.

Tạ Du không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Rõ ràng là hôm qua mẫu hậu còn thu dọn rương sách cho hắn, dặn dò hắn tan học về sớm, nói rằng bà đã chuẩn món bánh sữa dừa mà hắn yêu thích.

Hắn cứ như vậy ngơ ngác ngồi bên cạnh mẫu hậu hậu cùng ấu muội đang khóc liệt.

Cả người như chết lặng, đến khóc cũng không được.

Mẫu hậu của hắn vẫn dịu dàng xinh đẹp như vậy, điềm tĩnh tựa như chưa bao giờ biến mất.



Nhưng hắn biết, hắn từ nay về sau đã không còn mẹ nữa.

Là một mẫu nghi thiên hạ cao quý thì như thế nào?

Một ngày còn được gọi là Khương Hoàng hậu, bà sẽ phải sống trong cung điện sâu thẳm với xiềng xích vô hình.

Không ai gọi bà bằng tên cũ nữa, cho đến khi sinh mệnh mất đi, bà mới là chính mình.

Mẫu hậu của hắn, Khương Hoàng hậu.

Khương Thù.

(*) Thù nghĩa là người đẹp

——

Tác giả thích tám lại đến đây:

Tôi rất thích Hoàng hậu Khương, nhưng tôi ghét người cha ngu ngốc đó.

(Người cha ngu ngốc này hình như không có tên, hoặc có nhưng quên mất, nếu thấy có hãy cho tôi biết ở phần bình luận)

Còn Tạ Lẫm, thật ra số hắn cũng rất thảm nhưng không kém phần xấu tính, sự xấu tính này dần dần mới được hình thành.

Nếu không phải người cha ngu xuẩn đó giở trò thì Tạ Lẫm đã là hoàng thân chính thống. (Việc hắn là con của Tạ tướng quân Tạ Tấn nghiêm cẩn chính trực đã là một điều rất tự hào, nhưng tiếc thay, hắn bị kéo vào cảnh phải giành giật tình thương với cha ruột người khác)

Còn nữa, về việc Tạ Du muốn để A Dung mang thai, ngoại trừ lần A Dung bị té ngã và rơi vào vòng tay của Tạ Lẫm, thì chưa một lần chân chính nào hắn dùng đứa nhỏ để trói buộc A Dung. Kể cả khi có Tạ Ninh, đó cũng là ngoài ý muốn.

Cuối cùng, những ai đã xem phiên ngoại Tết Trung thu trên Weibo của tôi đều có thể phát hiện ra! A Dung sẽ không vào hậu cung (Nhớ lúc đó còn có người nói Dung bảo bối của tôi phải làm một lúc hai công việc, tôi cười đin!!!)

Editor: Độc giả bên Trung nhầm rằng A Dung vừa làm hậu vừa làm quan - nhưng không phải, phải đổi 1 để lấy 1, như thế nào thì phải theo dõi tiếp mới biết được~~
 
Chương 101: Chuyện xưa 3 - Tiểu Tạ Du


---

Con người luôn phải học cách trưởng thành, nhưng ít nhất những gì họ phải trả cho sự trưởng thành không phải là một cái giá tàn khốc như vậy.

Cầm bài vị của mẫu hậu, thiếu niên trong tang đường không rơi một giọt nước mắt. Hắn thường tự hỏi liệu mẫu hậu có thực sự ra đi, hay nơi đây chính là địa ngục, còn bà đã đi tìm một nơi tốt đẹp hơn.

Tuyết rơi vào ngày chôn cất.

Mùa đông giá lạnh, khung cảnh được bao phủ bởi một màu trắng xóa.

Khắp nơi trong thành như đang kêu khóc cho vị Khương Hoàng hậu này.

Tạ Du một thân áo trắng, đứng ở hàng đầu, dáng người nhỏ bé ngờ ngợ trông như một người trưởng thành.

Trái tim như rơi xuống vực sâu không đáy, tê tái bởi cái lạnh thấu xương, hắn khụy gối, nặng nề cúi đầu trước lăng mẫu hậu, rồi lạnh lùng nhìn về phía danh gia vọng tộc đang quỳ khóc, không biết có bao nhiêu sự chân thành trong những giọt nước mắt giả tạo đó.

Không giống như những cung nữ khác dỗ dành ấu muội bằng những lời hoa mỹ: "Hạc Di công chúa, Hoàng hậu nương nương vừa đi đến một nơi rất xa", Tạ Du hiểu rõ cái chết đối với con người có ý nghĩa như thế nào.

Tại sao mẫu hậu lại bỏ rơi hắn và muội muội? Có phải bà cứ như vậy mà bỏ rơi bọn họ, từ nay về sau sẽ không cần bọn họ nữa?

Thiếu niên Tạ Du nghĩ như vậy.

Nhưng hắn vẫn không khóc.

Thay vào đó là sự chết lặng, trái tim hắn lạnh ngắt.



Hắn thậm chí còn cảm thấy mình là một kẻ máu lạnh.

Cố ý phong ấn ký ức về mẫu hậu, không dám động đến bất cứ điều gì về bà. Có phải không nghĩ đến thì sẽ không đau lòng nữa? Thời gian trôi qua, hắn tự nhiên có thể xem nhẹ sự thật mình bị bỏ rơi?

Trong những ngày sau cái chết của mẫu hậu, hắn càng ngày càng thúc ép bản thân.

Nhưng dần dần hắn phát hiện, những gì hắn làm chỉ là phí công mà thôi.

Khi được Thương thư phòng khen ngợi, hắn sẽ nghĩ ngay đến mẫu hậu mình, tự hỏi liệu bà có làm món bánh ngọt mà hắn yêu thích và đợi hắn ở sảnh hay không? Hay sau khi hắn kể về phần thưởng hôm nay nhận được, bà vẫn sẽ tươi cười và khen ngợi hắn như thường?

Tức cảnh sinh tình.

Trong đêm khuya yên tĩnh, trước mắt luôn xuất hiện khuôn mặt dịu dàng kia, thiếu niên Tạ Du cũng sẽ mơ tưởng về bàn tay ấm áp vuốt ve vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của mình, mẫu hậu hắn sẽ nhẹ nhàng gọi tên hắn, vỗ về dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ cho đến khi bình minh ló dạng.

Cảm giác mất mát cũng không phải đến một cách đột ngột.

Những mảnh vụn quá khứ đều kèm theo kỷ niệm, giống như thủy triều vô tận cứ lần lượt ùa về, mỗi khi chạm vào một khung cảnh tương tự, nỗi nhớ lại càng đậm sâu. Nỗi đau âm ỉ đó cứ như một cái gai nhọn, dù có che đậy thế nào cũng không thể xóa nhòa.

Mất đi rồi mới biết được những ngày bình thản kia quý giá đến nhường nào.

Giá như hắn có thể nhận ra ngay lúc đó thì tốt xiết bao.

Giá như lúc đó hắn quan tâm đến mẫu hậu nhiều hơn, hàng ngày nói với bà rằng hắn rất nhớ bà, "Mẫu hậu, nhi thần rất thích ngài, xin ngài đừng rời xa con", để bà biết rằng hắn không nỡ để bà đi, thì mọi chuyện sẽ không đến kết cục này?



Hối hận đi cùng mỗi đêm mất ngủ.

Hắn thậm chí còn bắt đầu tự trách mình.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Cuối cùng, hắn đứng trên bờ vực sụp đổ vào ngày giỗ của Khương Hoàng hậu.

Cuộn mình trong bóng đêm, Tạ Du cảm thấy chưa từng có mùa đông nào lạnh như năm nay.

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, hơn nửa người trong hoàng thành đều đi tìm hắn. Ôm chặt bài vị của mẫu hậu trong lòng, hắn chỉ muốn chạy trốn đến một nơi không ai có thể nhìn thấy hắn.

Chẳng phải mẫu hậu cũng từng có ý nghĩ như vậy sao?

Lẻ loi trong đêm đông rét lạnh, như thể không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Chết cũng tốt, hắn nghĩ.

Nhắm chặt hai mắt.

Tùy ý để bản thân sa ngã.

Ngay khi hắn nghĩ rằng ánh rạng đông sẽ không bao giờ đến, đột nhiên, xung quanh sáng lên.

...
 
Chương 102: Chuyện xưa 4 - Gặp nàng đúng lúc


 

---

Băng qua gió và tuyết, nàng mang theo một ngọn đèn nhỏ.

Một tia sáng yếu ớt như vậy dường như có thể chiếu rọi cả trái tim.

"Điện hạ, ngài muốn trở về cùng ta không?" Là tiểu thư đồng Phó gia sắp xếp.

Tạ Du ngước mắt lên, ánh sáng có chút chói mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt ửng hồng của Phó Ninh Dung trong gió tuyết.

Dáng người mảnh khảnh, y phục lay động.

Khuôn mặt này có phần non nớt, không giống bộ dáng mà một thiếu niên nên có.

Tạ Du không khỏi ngẩn ra.

Sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, hừ lạnh một tiếng, hắn đâm nàng bằng những lời lẽ mà hắn cho là độc ác nhất, "Cút đi."

"Họ Phó các ngươi thì có gì tốt đẹp? Ta thấy ngươi tới đây cũng là có mục đích, chỉ mong bản Thái Tử chết đi để báo thù cho huynh trưởng Phó Địch của ngươi chứ gì."

Chưa bao giờ hắn thấy mình là một kẻ ghê tởm, đạo đức giả như vậy.

Dường như đang đuổi nàng đi, nhưng trong đáy lòng lại có một tia mong đợi mờ nhạt.

Phó Ninh Dung không để ý tới lời châm chọc của Thái Tử điện hạ, ngược lại ngồi xổm xuống, đối mặt với Tạ Du, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nếu ngài nguyện ý cùng nhau trở về thì A Dung sẽ đi cùng ngài."

"Còn nếu không, A Dung cứ ngồi đây vậy."



Dè dặt nhưng lại tràn đầy chân thành.

Phó Ninh Dung nhìn chằm chằm vào Tạ Du, rõ ràng là lạnh đến tím tái tay chân nhưng vẫn khoác chiếc áo choàng duy nhất trên người mình cho hắn để hắn không bị lạnh.

Nhưng Phó Ninh Dung lại bị hắn đẩy ra.

Nàng ngã xuống đất, ngước nhìn người đầy gai nhọn như một con nhím trước mắt, quyết liệt từ chối những người muốn đến gần mình: "Đừng giả vờ tốt bụng, ngươi biết ta thật sự muốn gì sao?"

"Ta không cần ngươi thương hại."

Tại sao phải thương hại?

Tuy không còn mẹ, nhưng hắn dù sao cũng là Thái Tử, tương lai vô cùng xán lạn, hắn chưa bao giờ phải cẩn thận che giấu thân phận như nàng, mỗi ngày như lâm vào cảnh khốn cùng, lo lắng cho ngày mai, lo lắng cho ngày kia, không biết kết cục gì đang đợi mình phía trước.

Từ dưới đất đứng lên, Phó Ninh Dung không ngần ngại bày tỏ nội tâm của mình: "Thái Tử điện hạ, nhưng ta chưa từng thương hại ngài."

Bỏ qua danh lợi và chức tước, Tạ Du cũng chỉ là một thiếu niên bình thường.

Nàng nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong vị Thái Tử điện hạ này, đó là sự cố chấp của bản thân khi cha mẹ qua đời.

Bởi vì đã từng trải qua thời kì như vậy, cho nên mới không tự chủ được muốn đến gần. Thừa dịp Tạ Du bối rối, nàng thông qua một phương thức khác để nói cho hắn biết lý do tại sao cảm xúc của hắn lại phát triển thành như vậy.

Không hiểu sao người sinh ra mình lại bỏ rơi mình, quá bướng bỉnh, hắn tức giận và đổ hết lỗi lên bản thân.

Luôn cho rằng vì mình nên mới dẫn đến kết cục này.

"Không bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ đã xảy ra cả."



"Ngài oán hận, ngài không cam lòng, ngài tưởng tượng quá khứ sẽ tốt đẹp hơn từng ngày, tại sao người ngài quan tâm lại bỏ rơi ngài?"

Thiếu niên rõ ràng đã bị đánh trúng nỗi lòng, nhưng hắn vẫn mạnh miệng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ngươi mới không hiểu ta."

"Ngài nói ta không hiểu, thì đúng là ta không hiểu mà." Nàng gật đầu như ý nguyện của hắn.

Phó Ninh Dung một thân y phục mỏng manh, vẻ mặt dịu dàng đắp cho hắn một bậc thang, dỗ hắn từng bước đi xuống, "Ngài không cần phải giữ mọi thứ trong lòng, thỉnh thoảng nói ra cũng không sao."

"Nếu ngài nguyện nói, ta sẽ là một người biết lắng nghe."

Nghe nàng nói như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy nói cho nàng biết những điều giấu trong lòng cũng không sao.

Giống như cho dù có khóc trước mặt nàng cũng không có gì to tát.

"Vất vả rồi."

Hốc mắt ấm áp.

Sống mũi cay cay.

Hắn đã nghẹn lâu lắm rồi.

Cũng không biết là do giọng điệu của nàng quá nhẹ nhàng, hay là bởi vì bị lời nói của nàng mê hoặc, Tạ Du đem hết thảy phiền muộn chôn giấu trong đáy lòng nói ra.

Nỗi nhớ xâm chiếm tan vào trong vạn vật. Nước mắt như đê vỡ, hiện tại, quá khứ và những giọt nước mắt không thể rơi trước lăng mộ cũng được bù đắp trong hôm nay.

Cuối cùng hắn cũng dám thừa nhận, rằng hắn rất nhớ mẹ mình.

...
 
Chương 103: Chuyện xưa 5 - Gặp nàng đúng lúc(tt)


---

Một khi đã bắt đầu thì không dễ dừng lại.

Cả một năm kìm nén cuối cùng cũng được giải tỏa, nước mắt giàn giụa bờ vai, bàn tay đặt sau lưng ấm áp như trong hồi ức, áo Phó Ninh Dung bị hắn khóc ướt đẫm.

Giờ phút này, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường đau buồn vì mất đi người thân.

Nàng cũng đã nhìn thấy một mặt chật vật nhất của hắn.

Dường như đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, và dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.

Việc phát tiết cảm xúc thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

Nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi, đôi mắt Tạ Du tràn ngập màu nước, nghĩ tới thân phận của mình, giọng điệu đột nhiên tăng lên, "Chuyện hôm nay ta nói với ngươi, tuyệt đối không được để cho người thứ hai biết."

"Nếu như để cho người khác biết, ta đây nhốt ngươi lại, cho ngươi sống không bằng chết luôn!" Thiếu niên giả bộ hung dữ nói.

"Ngài yên tâm, A Dung nhất định sẽ không nói với ai hết."

Tạ Du dần bộc lộ trái tim mình với Phó Ninh Dung.

Nhìn rõ lớp ngụy trang dưới sự ngoan cường, nàng cảm thấy dường như mình rất hiểu hắn.

"Ọc ọc..." Một âm thanh không đúng lúc phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sắc mặt Tạ Du có chút lúng túng, cả ngày hắn chưa ăn gì, dạ dày kêu réo là điều không thể tránh khỏi.

Phó Ninh Dung đã hiểu.

Trong túi vải nhỏ mang theo bên người vẫn còn hơi ấm, nàng lấy ra một túi giấy dầu được bọc kỹ, mở ra đưa cho Tạ Du, "Điện hạ thứ lỗi, A Dung có hơi đói bụng, nghe cung nhân nói món bánh này rất ngon..."

"Nếu ngài không phiền, có thể cùng A Dung ăn chút gì đó được không?"

Bánh sữa dừa.

Đây là món bánh yêu thích của Tạ Du khi Hoàng hậu Khương vẫn còn sống.



Hắn miễng cưỡng nhận lấy, nhớ đến ký ức giữa mình và mẹ, hắn vẫn có chút không được tự nhiên, "Còn gì nữa không, chỉ có cái bánh này thôi sao?"

"Chỉ có một cái bánh ngọt mà thôi." Phó Ninh Dung nhíu mày gật đầu, "Ngài không thích sao? Nhưng A Dung thật sự muốn ăn nó, vậy ngài cứ coi như là ở cùng với A Dung thôi, được không?"

Làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quá khứ? Không thể bình tĩnh đối mặt với sở thích trước kia, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nhưng nhìn ánh mắt ướt át của Phó Ninh Dung, hắn lại không có cách nào từ chối: "Đã thế, ta đây miễn cưỡng đồng ý với ngươi vậy."

Cắn hai ngụm, một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng.

Hương vị của quá khứ.

Vẫn ngon.

Hốc mắt Tạ Du ẩm ướt, cảm xúc dâng trào, lại bất ngờ bị rơi vào một cái ôm.

Phó Ninh Dung ôm lấy hắn.

Hiếm khi hắn không đẩy ra, mặc dù vòng tay hơi gầy này không thể ôm trọn hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Ngài không cần phải tự gây khó dễ cho chính mình, cũng không cần đổ hết mọi chuyện lên người. Ngài có thể tiếp tục thích thứ mình thích mà không cần cảm thấy tội lỗi, cũng không cần phải vì nó mà trốn tránh."

"Luôn bị mắc kẹt trong quá khứ, vây hãm bản thân trong nhà tù..."

"Hoàng hậu nương nương cũng không muốn nhìn thấy ngài như vậy, ngài nói có đúng không?"

Lời của nàng không phải là không có lý.

Tạ Du không nói gì, chỉ yên lặng ôm nàng chặt hơn.

Có một tia sáng chói mắt chiếu vào thế giới tối đen, hắn không khỏi bắt đầu cảm thấy mê đắm loại cảm giác gần gũi này.

Ôm càng lâu, hắn cảm nhận xung quanh càng ngày càng ấm áp, thân thể căng thẳng từng chút một thả lỏng, giống như có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.

Một lúc lâu sau, Phó Ninh Dung mới chậm rãi nói: "Thật ra ngài rất giống Hoàng hậu nương nương."

"Làm sao ngươi biết?" Tạ Du nhỏ giọng phản bác, "Ngươi đã gặp mẹ ta bao giờ đâu."



"Thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới, cảm thấy rất giống."

"Cũng giống như bây giờ, tuy rằng ngài có chút phản kháng đề tài này, nhưng trong thâm tâm vẫn nói cho ta biết rằng ngài rất không nỡ xa Hoàng hậu nương nương." Phó Ninh Dung lại ôm Tạ Du, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Ngài muốn bà ấy mãi bên cạnh ngài."

Thanh âm có hơi khàn giống như sắp khóc, vừa rồi còn ngượng ngùng, nhưng bây giờ lần đầu tiên hắn trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình, "Ừm."

"Cứ coi như ngươi nói đúng đi."

Nhìn hắn như vậy, Phó Ninh Dung không khỏi nhớ tới những gì đã xảy ra với mình, mặc dù con đường phía trước không bằng phẳng nhưng nàng vẫn đưa ra một quyết định táo bạo.

Lời nói chân thành tha thiết.

Phó Ninh Dung nhìn Tạ Du không chớp mắt, như thể điều này có thể kết nối tâm trí của hai người với nhau: "Hãy để A Dung ở lại với ngài, chỉ cần ngài muốn, A Dung sẽ không ngần ngại ở bên cạnh ngài."

"A Dung sẽ luôn ở bên ngài, mãi mãi."

Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với hắn, cũng chưa từng có ai dám lừa hắn.

Là nàng đến trêu chọc hắn trước, vậy nên hắn sẽ cố gắng tin theo.

Vì nàng dám đưa ra lời hứa như vậy, cho nên phải chuẩn bị để thực hiện nó.

"Phó Ninh Dung, ngươi tốt nhất là nói được làm được."

Gió tuyết càng ngày càng lớn.

Nhưng vì hai người rúc vào nhau nên nó dường như cũng không còn khó khăn nữa.

——

Nhóc Tạ Du: Sắp chết vì kêu ngạo

Tin tốt: Trái tim cuối cùng đã rộng mở

Tin xấu: Chỉ chứa một mình A Dung
 
Chương 104: Hắn không muốn chia tay


---

Chỉ là, mối quan hệ này càng ngày càng biến dạng, khi Tạ Du ý thức được, hắn đã hãm sâu trong đó, đến mức không thể cứu vãn.

Đến tột cùng là hắn đã thực sự giải thoát hay chấp niệm này đã chuyển sang Phó Ninh Dung, ai cũng không thể hiểu rõ.

Đúng rồi.

Chẳng phải nàng đã từng nói sẽ ở bên hắn mãi mãi sao? Lúc đó nàng đã nói rất chân thành, tại sao bây giờ lại muốn chia tay với hắn?

Hắn mới không cần.

Khi hắn một lần nữa đến Phó phủ để tìm Phó Ninh Dung, vẫn bị hắt hủi như cũ. So với Tạ Du suốt ngày đặt tâm trí vào nàng, Phó Ninh Dung hiện tại có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Các thuộc hạ được phái đi cuối cùng đã hồi đáp.

Nói rằng có một người rất đáng ngờ ra vào bằng cửa hông của Phùng phủ.

Sau khi canh giữ nhiều ngày, cẩn thận đi theo một đường đến biệt phủ, cuối cùng cũng nhận ra đây chính là vị Lưu đại nhân cùng họ với Lưu Hoàng quý phi, tên là Lưu Sung.

Vị Lưu Sung đại nhân này vô cùng khả nghi.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe qua cái tên này, nó còn liên quan đến cha ruột của nàng, Phó Ninh Dung có ấn tượng rất sâu.

Hồ sơ của ông ta trong Viện lưu trữ hồ sơ ở Đại Lý tự có nhiều lỗ hổng.

Trước đây ông ta đã từng đi rất nhiều nơi, về sau mới có được chỗ đứng ở hoàng thành.

Nàng lờ mờ nhìn ra được điều gì đó, cần phải được xác minh rõ ràng.



Nàng lại dẫn người lặng lẽ đi theo mình, canh giữ bên ngoài Lưu phủ, định trực tiếp xông vào. Tình thế lần này có chút nguy hiểm, bọn họ thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một vị hiệp khách áo đen không biết từ đâu tới giúp bọn họ giải quyết.

(*)Hiệp khách là ám vệ

Câu trả lời rất rõ ràng, nếu tiếp tục điều tra, manh mối của đường dây sẽ sớm được tiết lộ.

Nhưng vào thời điểm này lại có người xuất hiện ngăn cản nàng tiếp tục, hơn nữa còn không phải là người ngoài...

Đó là Phó Tông và Nhị thúc Phó Khâu.

Hai ông lần lượt đến viện nàng khuyên bảo: "Tư Chi, con đang bí mật điều tra chuyện gì? Mấy công việc nhọc lòng mà chả nên công cán này cứ giao cho người khác là được, hà cớ gì phải lội vào vũng nước đục này?"

Phía trên đang gây sức ép để họ không nhúng tay vào.

Vì sự an toàn của Phó gia và Phó Ninh Dung, ngay cả khi họ không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, họ vẫn phải ra lệnh cho Phó Ninh Dung thu tay lại.

"Tại sao không thể tiếp tục điều tra?" Can hệ sâu như vậy, Phó Ninh Dung không muốn dừng lại ở đó, trong viện yên lặng, hiếm khi nàng không nghe lời, "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cha và Nhị thúc?"

Hay có liên quan đến người nào đó đứng sau họ?

"Không có lý do."

"Nếu muốn tốt cho Phó gia thì tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện này nữa."

Phó Ninh Dung không phải là kẻ nhu nhược sợ hãi cường quyền. Nàng không thể mặc kệ kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nàng vẫn muốn điều tra.

Nàng sẵn sàng chuẩn bị cho những trở ngại trên đường đi.



Chỉ là hậu quả đến rất nhanh, so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Còn chưa kịp đến Lưu phủ bắt Lưu Sung về Hình Bộ thẩm vấn, có một tin tức khẩn cấp truyền vào phủ - Phó Khâu, tam phẩm Phó Ngự sử của Đô Sát viện cánh phải, vì giúp người khác gian lận, ông bị tống vào lao ngục và chờ thẩm tra.

Can thiệp vào khoa cử là một tội nặng. Ở chung nhiều năm như vậy, Phó Ninh Dung biết rất rõ thái độ làm người của Nhị thúc, ông ấy sẽ không bao giờ vì lợi ích mà tham lam ở phương diện này.

Vấn đề rất nghiêm trọng, Phó Ninh Dung nhanh chóng trở về phủ.

Sảnh chính thường náo nhiệt giờ phút này trở nên im lặng.

Không cần phải nói, nàng cũng biết việc này có liên quan đến nàng.

Đối phương thông qua phương thức này để nói cho nàng biết điểm mấu chốt là gì và hậu quả của việc nàng nhúng tay vào điều tra.

Xem ra lai lịch của Lưu Sung cũng không nhỏ.

Phó Ninh Dung vừa bước vào sảnh chính, Phó Dao đã đi tới trước mặt nàng, hình như đã khóc qua một lần, nàng ấy rơi vào trạng thái mất bình tĩnh, khóe mắt vẫn còn đọng nước: "Ca, phải làm sao bây giờ, cha muội chắc chắn là bị hãm hại, ông ấy từ trước đến nay ngay thẳng chính trực, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?"

"Đừng lo lắng, ta biết Nhị thúc là người như thế nào."

Đưa tay vỗ nhẹ lưng Phó Dao, Phó Ninh Dung vừa trấn an đường muội vừa thấp giọng hỏi Phó Tông: "Cha, tình hình bây giờ thế nào rồi?"

"Đã bị giam giữ, có hơi khó giải quyết." Phó Tông cau chặt mày, cái cau mày của ông không hề giãn ra từ khi Phó Ninh Dung bước vào sảnh chính, "Nhưng quả thật là có chuyện gian lận này, Nhị thúc con có thể là bị vu oan làm người thế tội."

"Nếu như vậy...Đúng là hơi rắc rối."

Chưa rõ tình hình bên trong nhà giam ra sao, Phó Ninh Dung và Phó Tông là người nhà nên không thể tham gia vào để tránh tị hiềm.

Nếu không tìm được người đáng tin cậy để làm bồi thẩm, Phó Tông chắc chắn sẽ bị bức cung và buộc phải nhận tội.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top