Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Chờ Ninh Anh ở cữ xong ra ngoài mới biết Thanh Châu chỉ trong một đêm đã thay đổi, đảng phái hơn mười người của Thứ Sử Chu Quốc đều bị gi/ết ch/ết, không chỉ có vậy, trên dưới Chu gia đều bị tra xét, tru di cửu tộc.

Khi đó nàng mới bất giác nhớ đến những lời hôm trước Lý Du từng nói qua, hắn nói muốn bảo vệ nàng, không phải dựa vào gia thế bối cảnh, mà dựa vào chính mình.

Có lẽ là do thảm kịch của Chu gia đã khiến hắn sinh ra sợ hãi.

Nếu muốn có chỗ đặt chân trên triều đình, hơn nữa còn phải công thành danh toại lui thân là một chuyện rất không dễ dàng, dù sao đâu ai có thể kháng cự được hấp dẫn mà quyền lực mang đến chứ.

Nó có thể khiến ngươi trôi nổi lơ lửng trên đám mây, mang đến vô số tiền tài mỹ nhân cho ngươi, ăn mòn tâm trí của ngươi, sau cùng bắt ngươi trở thành tù binh cho nó, chìm vào vũng bùn lầy không thể tự thoát, mãi đến khi rơi vào A Tỳ địa ngục, tan xương nát thịt mới thôi.

Mà hiện tại Lý Du lại đang đi con đường này, một con đường thông đến quyền lực.

Vụ án của Thứ Sử Thanh Châu gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài, đầu đường dân chúng đều vỗ tay khen hay, mắng to tham quan đáng chết.

Đám sai dịch trong quan xá cũng thi nhau bàn tán.

Ninh Anh đứng dưới tàng cây nhìn bầu trời bụi bẩn, nhấm nuốt những lời Lý Du nói, hắn rõ ràng nói nửa tháng nữa là có thể trở về, nhưng sao đến giờ còn chưa trở lại.

Lý Duệ ghé vào cửa ngây thơ gọi một tiếng a nương.

Ninh Anh vẫy tay về phía hắn, hắn chạy chậm tới, vô cùng thân thiết ôm lấy chân nàng làm nũng.

Ninh Anh nhéo cái mặt tròn trịa của hắn.

Dáng vẻ không khác Lý Du là mấy, lông mi như rẻ quạt, thanh tú xin xắn, một đôi mắt hồ ly câu hồn, môi hồng răng trắng, nam sinh nữ tướng.

Ninh Anh chọt cái má phúng phính của hắn, càng giống con gái rồi.

Thôi thị đi ra trêu ghẹo: “Trước đây Nhị Lang còn bị cải trang thành muội muội giấu ở trong đám cô nương để lão Vương phi tìm một hồi đó.”

Ninh Anh nhếch miệng cười, “Cũng không thể yếu ớt giống phụ thân hắn được.” Lại nói, “Tiểu lang quân phải thô bỉ một chút mới tốt.”

Thôi thị: “Nương tử nói bừa, sinh ra trong gia cảnh như vậy phải nuông chiều, Duệ Nhi nhà chúng ta về sau cũng sẽ được nuông chiều như Nhị Lang.”

Ninh Anh ghét bỏ bĩu môi, bàn tay không nhịn được lại nghịch gương mặt của nhi tử.

Thôi, không phải sinh ra cho vui nhà vui cửa sao?

Bốn ngày sau đó, Lý Du mới phong trần mệt mỏi trở về.

Lúc ấy Ninh Anh đang ngồi ở trong phòng làm gấu bông cho Lý Duệ, chợt nghe tỳ nữ báo lại, nói gia chủ đã về.

Ninh Anh khó nén vui sướng bỏ gấu bông xuống, vén rèm cửa ra ngoài xem thế nào, chợt thấy Lý Du đã vào nhà.

Lần này có thể diện hơn lần trước một chút, râu ria đã cạo sạch, người cũng có tinh thần hơn nhiều, vừa thấy nàng lập tức chạy đến ôm nàng, hoàn toàn không để ý đến đám người hầu trong viện.

Thôi thị ôm Lý Duệ đến thì nhìn thấy hai người ôm nhau, ai ôi một tiếng, nói: “Ban ngày ban mặt không ra thể thống gì hết!”

Lý Duệ ngây thơ gọi một tiếng a nương.

Lý Du ôm Ninh Anh đi vào trong nhà, nói: “Chờ phu thê ta nói chuyện xong sẽ đến tìm con sau.”

Lý Duệ: “…”

Hắn dẩu môi muốn khóc, Thôi thị vội vàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông đừng khóc, chúng ta đi lấy đường mạch nha ăn.”

Dứt lời bèn ôm hắn đi lấy đường mạch nha dỗ dành.

Lý Du ôm eo Ninh Anh vào nhà, Ninh Anh tò mò hỏi: “Lần này về bao giờ lại đi?”

“Không đi nữa.” Dừng một chút hắn nói, “Cục diện bên Thanh Châu rối rắm để cho triều đình xử lý đi, Lý Du ta cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử, thiệt thòi quá mà.”

Lời này chọc cho Ninh Anh bật cười, “Thật không đi nữa?”

Lý Du hôn nàng, “Vẫn là về nhà ôm thê tử sướng hơn, ở bên kia mỗi ngày đều giao tiếp với tù nhân, khiến người ta ghét muốn chết.”

Dứt lời hắn ngồi trên ghế dựa, kéo nàng đến bên cạnh hỏi: “Ta rời nhà mấy ngày, A Anh có nhớ ta không?”

Ninh Anh nâng cằm hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: “Nuôi râu dài cũng được, rất có phong phạm.”

Lý Du nửa tin nửa ngờ, “Thế sao lần trước nàng còn chê ta chọc nàng đau?”

Ninh Anh nở nụ cười.

Nam nhân này từ năm mười ba tuổi đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, thanh xuân của hắn, nàng đều tham dự.

Nàng nhìn hắn từng chút trưởng thành, nhìn hắn từ chú chó kiêu căng đến con sói hoang dã.

Trong lòng hắn có răng nanh vuốt sắc, chỉ là trước mặt nàng lại yên lặng tiết chế, dù sao cũng là người từ nhỏ lớn lên trong danh lợi.

Lần trước hắn nói muốn bảo vệ nàng, nàng tin, bởi vì hắn vẫn luôn dùng hành động thực tế chứng minh.

Lý Du vô cùng thân thiết cọ tay nàng, Ninh Anh ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn, hôn lên trán hắn.

Hai người đều nở nụ cười.

Sống với nhau lâu dần sinh ra ăn ý, đôi bên đã sớm trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, không hề vì thời gian mà sinh lòng phiền chán, trái lại còn như rượu mạnh càng ủ càng thơm.

Tình yêu trải qua thời gian mài giũa và bồi dưỡng vẫn tốt hơn nhất kiến chung tình rất nhiều.

Bởi vì hiện thực tạo nên lý trí và lựa chọn, mà muốn duy trì tốt cuộc nhân nhân này cần cả hai phải bao dung nhường nhịn nhau.

Nếu nói Ninh Anh là người bình tĩnh lý trí thì Lý Du lại có vài phần lãng mạn mơ mộng.

Cái loại tính cách tuổi trẻ khinh cuồng này của hắn khiến cho tình yêu vừa phức tạp lại thuần túy.

Hắn phức tạp, dù sao cũng đã từng khinh thường nàng, đồng thời cũng có sự thuần túy cố chấp, một khi nhận định thì ai cũng không thể ngăn cản.

Lần này bình an trở về, cuối cùng Lý Du cũng có thể làm một huyện lệnh bình thường rồi.

So với sống trong đống tạp nham ở Thanh Châu bên kia, làm huyện lệnh sống quá sướng, Ninh Anh cũng từng có hỏi hắn, những món đồ nhận hối lộ lúc trước phải xử lý ra sao.

Hắn nói cứ đặt ở đó, phía trên sẽ có người xuống nhận.

Lúc này Ninh Anh mới yên tâm.

Thời gian trước vì vụ án này mà hai phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mọi chuyện đã xong thì suốt ngày dính lấy nhau.

Lý Du ở bên ngoài làm việc đồng thời cũng có đi dò xét phong tục nhân tình khắp các nơi của Thanh Châu, hắn cảm thấy sang năm có thể mở tiệm ăn tại Kiến Trữ Thanh Châu, bên kia kinh doanh phát đạt, có thể làm ăn được.

Ninh Anh lập tức tập trung cho việc này.

Vụ án Thứ Sử Thanh Châu bị giết không chỉ gây chấn động Thanh Châu, mà trong Kinh Thành cũng có không ít người bị liên lụy.

Lúc ấy Lý Du bị điều đến Thanh Châu, người ngoài đều cho là thánh thượng buồn bực hắn tuổi trẻ khinh cuồng cưới tỳ nữ làm thê không ra thể thống gì, nên mới đá hắn đến Thanh Châu chịu chút khổ cực, ai biết lại chọc ra cái tổ ong vò vẽ này, khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Có vài người đã bất giác nhận ra, Tần vương thì sung sướng ngây ngất vì tiểu nhi tử nhà mình cũng có chút bản lĩnh.

Lý Cánh vui vẻ chạy đến nói với lão: “Nhị Lang đi mấy năm qua chắc cũng sắp quay trở lại rồi.”

Tần vương xoa tay nói: “Gần đây có không ít người muốn đến chỗ ta biếu quà, ta sắp phát sầu rồi.”

Lý Cánh sợ lão phạm sai lầm, vội nói: “Phụ thân tuyệt đối không thể dính vào vụ này.” Lại nói, “Bên trong vụ án của Thứ Sử Thanh Châu chính là hồ nước sâu không thấy đáy, trong kinh có không ít quan viên đều bị liên lụy, cha tuyệt đối không được để người ta nắm được nhược điểm trong lúc mấu chốt này.”

Tần vương xua tay, “Lão tử ta cũng không ngốc, không thể gây cản trở cho Nhị Lang nhà chúng ta được.” Lại nói, “Con xem nó đi Thanh Châu đã được vài năm mới lôi được họ Chu kia xuống ngựa, có thể thấy được không dễ dàng gì, ta há có thể vả mặt nó?”

Lý Cánh cười nói: “Xem ra phụ thân hiểu rất rõ tính chất của sự việc.”

Tần vương: “Hiểu chứ.” Lại nói, “Đợi hắn trở về sẽ được làm quan tứ phẩm, qua vài năm nữa là đuổi kịp con rồi.”

Lý Cánh: “Mấy năm nay Nhị Lang vất vả ngược xuôi, cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử đúng là không dễ gì.”

Tần vương vuốt râu, vui mừng nói: “Thành gia lập nghiệp, quả thật là đã trưởng thành rồi.”

Bình thường quan Kinh Thành ra ngoài làm việc đều ba đến năm năm mới trở về. Nếu thông qua khảo hạch, đương nhiên có tư cách về kinh thăng chức, còn nếu không được, vậy thì tiếp tục thả rông bên ngoài.

Sẽ có một số người ra ngoài càng ngày càng sa sút, không thể quay về, hoặc phải ở ngoài phiêu bạt nửa đời mới có thể tiến vào trung tâm quyền lực.

Những chuyện này đối với người có thân phận như Lý Du đều không thành vấn đề.

Gia thế bối cảnh cho hắn điều kiện tốt nhất, nhưng năng lực cá nhân mới là thứ có thể giúp hắn đi được bao xa. Dù sao trong kinh thế gia quý tộc nhiều vô số kể, mà người có thể sớm ngày lập công như hắn thì không nhiều.

Rõ ràng có thể chọn việc dựa vào gia cảnh mua một chức quan, lại muốn đi cầu độc mộc mở ra một con đường riêng; rõ ràng có gia tộc che chở có thể được chăng hay chớ, nhưng lại muốn vứt bỏ yên ổn mưu cầu công danh lợi lộc bên ngoài.

Trong lúc đa số cha mẹ đều không nỡ để đứa con mình nuông chiều phải chịu khó chịu khổ, Lý Du lại kiên định hướng tới mục tiêu của chính mình. Hắn là một người đơn giản đến tận cùng, đã đưa ra lựa chọn thì sẽ chấp hành đến cùng.

Lúc trước chọn Ninh Anh, hắn toàn tâm toàn ý chiếm được sự đồng ý của nàng; nay chọn con đường nhập sĩ thì từng bước trù tính, trèo lên cao.

Sự kiên định này, có đôi khi đến Ninh Anh cũng bội phục, dù sao ngày tháng hắn thi công danh đều có nàng ở bên làm bạn. Những lần thức đêm khổ học, hắn thật sự nghiêm túc theo đuổi con đường học vấn…

Ninh Anh cảm thấy sở trường lớn nhất của hắn chính là biết suy tính trước sau.

Trên người Lý Du vừa có sự cổ hủ của người cổ đại, lại có sự cơ trí nhanh nhẹn thoát khỏi trói buộc của thời đại.

Hắn là một thực thể vô cùng mâu thuẫn, có đôi khi Ninh Anh cũng sẽ xoa tay phân tích hắn. Ví dụ như hồi nàng còn làm nô tỳ, tất cả hành động của hắn hoàn toàn phù hợp với một nam nhân điển hình của thời đại này.

Chủ ra chủ, tớ ra tớ.

Nhưng khi hắn dùng sự cuồng nhiệt đuổi theo mỗi sự kiện, hình mẫu cổ đại trong hắn bị phá vỡ, cảm giác truyền thống ở thời đại này, hoặc nói là giá trị chủ lưu của thời đại này ở trong mắt hắn không đáng một đồng.

Người này vừa có thể tuân thủ chặt chẽ các quy tắc, cũng có thể phá vỡ các quy tắc, đã vậy trong lòng còn ôm chút tâm tư lãng mạn ngây thơ. Ở bên một nam nhân như vậy cả đời, hình như cũng rất thú vị.

Ít nhất trước mắt Ninh Anh cảm thấy như vậy.

Mấy năm qua ở Thanh Châu nàng sống thật sự rất thoải mái, Lý Du cũng dùng hành động thực tế cho nàng cảm nhận được cái gì gọi là tôn trọng, cái gì là hai bên cùng nương tựa hỗ trợ lẫn nhau.

Hắn nói Kiến Trữ bên kia có thể mở tiệm ăn, nàng tự mình chạy đến một chuyến, kết quả không tới một tháng, tên kia đã gửi thư giục nàng nhanh trở về.

Rõ ràng sợ một mình cô đơn nhưng vẫn muốn kiếm cớ nói là hai đứa trẻ nhớ nàng.

Ninh Anh bĩu môi, có vài người ấy mà, kiêu ngạo đã khắc sâu vào trong lòng.

Nàng cảm thấy, Lý Du có đến 80 tuổi cũng không đổi được cái tật xấu này…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Sau khi vụ án của Thứ Sử Thanh Châu kết thúc, Tần vương vô cùng nhớ tiểu nhi tử nhà mình, bèn cầu xin thánh thượng triệu Lý Du về.

Thánh thượng cũng thấy thả tiểu tử kia đến Thanh Châu bốn năm năm cũng đủ rồi, mà nghe bên khảo hạch báo cáo huyện Lăng Dương được cai quản đâu ra đó, không có khúc mắc gì, lại thêm có công lao bắt được Chu Quốc, bèn đồng ý cho về.

Công văn từ Kinh Thành chuyển đến Lăng Dương vào một ngày hè chói chang, Ninh Anh đang ngồi trong phòng vừa ăn dưa và trái cây vừa phe phẩy quạt tròn, cùng Thái tam nương nói chuyện kinh doanh tiệm ăn.

Mấy năm nay các nàng lục tục mở năm sáu quán ăn Thái Ký ở Thanh Châu, mỗi quán kinh doanh đều rất được, sau khi trừ đi phí tổn, Thái tam nương cũng được một phần lời, số tiền nhiều hơn bà ấy làm đầu bếp nữ trong phủ, cho nên bà ấy định trường kỳ đóng quân tại Thanh Châu.

Ninh Anh cũng rất tin tưởng vào tay nghề của bà ấy.

Trước mắt Lý Du đã ở bên này mấy năm, mắt thấy sắp phải về kinh, tiệm ăn Thanh Châu bên này để cho Thái tam nương xử lý, nàng lại trở về khai thác kinh doanh ở các vùng quanh Kinh Thành.

Hiện tại Mỹ Nguyệt cũng có thể tự đảm nhiệm một phương, nàng ấy đã sớm đến tuổi thành thân, về kinh cũng nên tìm một phu quân gả cho người làm thê tử, mở quán ăn tại Kinh Thành có nàng ấy giúp đỡ cũng tốt.

Hai người bừng bừng hưng trí nói đến chuyện mở rộng và kinh doanh Thái Ký sau này.

Đó dù sao cũng là vốn mưu sinh của bọn họ, chỉ cần trong tay có tiền, sống lưng có thể ưỡn thẳng, không cần lo lắng cơm áo gạo tiền.

Cảm giác không cần dựa vào nam nhân, trong lòng kiên định gấp bội.

Hai người đang nói chuyện, chợt thấy Thôi thị hưng phấn chạy vào nhà, hào hứng nói: “Nương tử, mới vừa rồi nha môn sai người đến báo lại, nói trong kinh gửi công văn đến triệu Nhị Lang về kinh!”

Bà vừa nói xong, Thái tam nương bèn nở nụ cười, “Chúng ta vừa mới nói xong, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.”

Ninh Anh: “Ở Thanh Châu mấy năm rồi, vẫn không nỡ đi.”

Thôi thị xua tay, “Tục ngữ có câu, người phải tìm chỗ cao mà đi, nước phải tìm chỗ trũng mà chảy, phàm người có tâm sự nghiệp đều muốn tiến vào Kinh Thành, hiện giờ Nhị Lang khó khăn lắm mới có thể trở về, hơn nửa là sẽ được thăng chức, đây chính là chuyện vui đó!”

Ninh Anh: “Mượn lời chúc của Thôi ma ma vậy.”

Chạng vạng Lý Du tan làm trở về bàn chuyện về kinh với Ninh Anh, hắn thay một bộ sa y đơn giản, Ninh Anh bưng bát canh nấm tuyết ướp lạnh đến, nói: “Bao giờ chúng ta khởi hành?”

Lý Du nhận bát canh, “Tháng sau.” Lại nói, “Người nhận chức Huyện lệnh Lăng Dương tháng sau đến, bàn giao thỏa đáng chúng ta sẽ về kinh.”

Ninh Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ở đây mấy năm đã quen rồi, thật sự không nỡ rời đi.”

Lý Du cười nói: “Công văn trong Kinh Thành đã đến, không phải do ta quyết.” Lại nói, “Trở về Kinh Thành rộng lớn thoải mái cho nàng lăn lộn.”

Ninh Anh bật cười, “Kinh Thành bên kia không ăn được cay.”

Lý Du: “Hết cách rồi, nàng cho nhiều ớt quá.”

Hai phu thê bàn bạc chuyện về kinh, dẫu sao Lý Du cũng có chút nhớ người nhà, rời kinh đã mấy năm vẫn chưa từng trở về một lần.

Tháng sau tân huyện lệnh đến, Ninh Anh thừa dịp này an bài từng chuyện rõ ràng.

Đợi đến ngày rời đi, một đám người đến đưa tiễn.

Mấy người Lý Du ngựa xe mệt nhọc về kinh, chẳng qua lần này trở về nhiều hơn hai nhân khẩu.

Đường về Kinh xa xôi, đợi đến khi bọn họ thuận lợi đến Kinh Thành đã vào mùa đông, Lưu quản sự sai người dọn dẹp lại nhà cửa từ sớm để đón chủ nhân về nhà.

Một đường phong trần mệt mỏi, buổi chiều một nhà bốn người đến Tần Vương phủ thỉnh an các trưởng bối.

Biết được bọn họ trở về, Quách thị vui mừng không thôi, nhìn thấy hai tôn tử tôn nữ, trong lòng bà lại mềm nhũn.

Bà vui mừng ôm tôn nữ trêu đùa suốt, nhìn Lý Du đã thành thục ổn trọng hơn không ít so với lúc rời kinh, bèn cảm thán nói: “Mấy năm không gặp, Nhị Lang đã là làm phụ thân người ta rồi, trưởng thành hơn không ít.”

Lý Du thân thiết nói: “Mấy năm nay con không có ở Kinh Thành, thân thể a nương có khỏe không?”

Quách thị gật đầu, “Có đại ca con ở đây, tất cả đều mạnh khỏe!”

Thu thị chơi với Lý Duệ một lát, nói: “Duệ Nhi nhìn giống Nhị Lang hồi còn nhỏ y như đúc.”

Quách thị: “Nam sinh nữ tướng.” Lại hỏi bà tử, “Lão già kia lại chạy đi đâu lêu lổng rồi, nhanh gọi ngài ấy về đi.”

Bà tử đáp: “Đã đi tìm rồi.”

Quách thị càu nhàu: “Lão tử nhà con, đã sắp 80 rồi còn suốt ngày chạy nhảy bên ngoài.”

Đến đây Quách thị lại được dịp lôi hết những chuyện hư hỏng của Tần vương ra nói.

Lý Du im lặng nhìn thoáng qua Ninh Anh, Ninh Anh hé miệng cười.

Trễ chút Tần vương được tìm trở về, vừa nghe nhi tử nhà mình về kinh thì hào hứng không thôi.

Không chỉ có vậy, lại còn dẫn về thêm hai đứa cháu cho lão.

Huyết mạch tương liên khiến Tần vương cười không khép được miệng, ngồi ở trên ghế bành cứ muốn mỗi tay ôm một đứa, hơn nữa thi thoảng lại cọ huynh muội hai người, bày tỏ vui mừng.

Quách thị trêu ghẹo lão: “Ngài coi ngài đi, còn ra thể thống gì nữa.”

Tần vương: “Bà thì biết cái gì, một đống tuổi trên đầu rồi, chỉ ngóng trông cháu con đầy sảnh đường, hưởng thụ niềm vui tuổi già.”

Lý Du hào hứng nói: “Thân thể phụ thân vẫn khỏe mạnh cường tráng giống như lúc con mới đi.”

Tần vương: “Có đại ca con chăm sóc, còn có thể lăn qua lăn lại vài năm nữa.” Dừng một chút lại nói, “Sáng mai con vào kinh thỉnh an thánh thượng đi, trước đó hắn hứa sẽ cho con quan tứ phẩm, lần này nhìn xem hắn sắp xếp cho con thế nào.”

Lý Du trái lại rất bình tĩnh, “Thánh Thượng tự có an bài.”

Phụ tử hai người nói đến chuyện Thứ Sử Thanh Châu, Ninh Anh lại cùng đám người Quách thị kể chuyện mấy năm qua ở Thanh Châu.

Lúc trước Lý Du từng nói Ninh Anh có tướng vượng phu, ở trong phủ có nàng làm bạn có thể thi đỗ khoa cử, ra ngoài làm việc về có thể thuận lợi thăng quan tấn chức, từng bước đi lên, Quách thị tin rồi, bà cảm thấy nhi tử nhà mình có thể thuận lợi một đường đi lên cũng là nhờ một phần công lao của nàng.

Lại thêm hai đứa cháu trắng nõn đáng yêu này, khiến lòng bà đầy ắp vui vẻ.

Chạng vạng Lý Cánh hạ triều trở về, một nhà đoàn tụ quây quần, mọi người chia cách đã mấy năm nay được đoàn viên đương nhiên ai nấy đều vui mừng.

Xét thấy ngày mai Lý Du còn phải đi diện thánh, bọn hắn cũng không giữ người lại quá muộn.

Mọi người cơm rượu no say thì chào nhau về viện của mình, phu thê Lý Du quay về Tây Nguyệt Các.

Buổi tối hai người lên giường sớm, Lý Du ôm thê tử, cảm giác đời này đã đủ thỏa mãn. Hắn thân thiết cọ đầu vào cổ Ninh Anh, nói: “Hiện tại ta cảm thấy vô cùng may mắn vì lựa chọn lúc trước.”

Ninh Anh có chút buồn ngủ, ngáp hỏi: “Chọn cái gì?”

Lý Du nghiêm túc nói: “May mà lúc trước ta không nghe cha ta nói, nói cái gì mà có thê có thiếp, nếu không thì làm gì có cuộc sống hạnh phúc bây giờ?”

Ninh Anh “hừ” một tiếng, uể oải nói: “Chàng cảm thán gì lắm vậy, nhanh đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.” Dừng một chút lại nói, “Quan tứ phẩm ở Kinh Thành, Lý Nhị Lang chàng sau này ngày ngày phải vào triều sớm, một tháng được mấy ngày ngủ hướng hả.”

Lý Du: “…”

Tảo triều thật sự rất khổ, đặc biệt là vào mùa đông.

Mới đầu Lý Cánh đoán, thánh thượng cho quan tứ phẩm hơn nửa là Lục Bộ Thị Lang gì đó, kết quả lại là Trung Thư Thị Lang Trung Thư Tỉnh.

Mọi người đều biết, Trung Thư Tỉnh là trung tâm quyền lực chính trị trung ương, Lý Du còn trẻ đã được làm Trung Thư Thị Lang, có thể thấy thánh thượng có lòng muốn bồi dưỡng hắn.

Hành động lần này của thánh thượng cũng khiến Lý Du rất bất ngờ.

Thánh thượng nói với hắn thế này, hắn là một người không có trợ lực vẫn có thể tự mình đứng lên, người như vậy hoàn toàn là người hoàng quyền cần. Nếu bối cảnh thê gia hùng hậu, ngược lại sẽ có điều kiêng kị, không màng đến năng lực cá nhân hắn lợi hại thế nào, hoàng thất đều sẽ cẩn thận hơn vài phần.

Nghe thánh thượng mong đợi mình như vậy, trong lòng Lý Du có chút phức tạp.

Ninh Anh quả nhiên rất vượng phu!

Bằng không chuyện tốt như vậy sao có thể rơi vào trên đầu hắn?

Sau khi từ Thanh Châu trở về, Lý Du vẫn luôn cảm thấy khó có thể tin nổi.

Quan viên tứ phẩm mặc áo bào đỏ, đeo túi bạc.

Nói ra hắn có phong hào Quận Vương, áo bào đỏ phải quan tam phẩm trở lên mới có thể mặc, nhưng phong hào kia tạm thời không có thực quyền, khác hoàn toàn với Trung Thư Thị Lang có tiếng cũng có miếng.

Lý Du ngồi trên xe ngựa nhìn lan bào đỏ thắm của mình, không nhịn được xoa tay bóp đùi, đau!

Trung Thư Thị Lang đó, tiến thêm một cấp chính là Trung Thư Lệnh, Tể tướng có tiếng cũng có miếng.

Ban đầu hắn tính muốn bò được vào Chính Sự Đường ít nhất cũng phải tốn tám mười năm, trước mắt xem ra, tiền đồ của hắn tương đối rộng mở, ba mươi tuổi đã có thể vào Chính Sự đường.

Nghĩ đến đây, Lý Du không khỏi sung sướng.

Về đến nhà, Lương Hoàng đưa lan bào đến nội viện, lúc ấy Ninh Anh đang ở trong phòng nói chuyện với Thôi thị, nghe nói Lý Du diện thánh trở lại, nàng vội vàng ra ngoài xem tình hình.

Tên kia vô dùng đắc ý, vừa vào nhà đã gọi Ninh Anh. Nàng tò mò đi đến, từ xa đã hỏi: “Lý đại gia, hôm nay diện thánh được phong quan gì trở về?”

Lý Du nhéo mặt nàng, “Nàng đoán xem.”

Ninh Anh nói: “Tối hôm qua đại ca nói có lẽ là Lục Bộ Thị Lang, hơn nửa là vậy rồi.”

Lý Du lắc ngón trỏ trước mặt nàng, “Tuy đều là lang, nhưng có thể diện hơn Lục Bộ.”

Hắn vừa dứt lời, hai mắt Ninh Anh sáng quắc, suy đoán: “Là quan đứng đầu ba tỉnh?”

Lý Du nhếch miệng cười, “Là Trung Thư Tỉnh.”

Ninh Anh “chậc chậc” hai tiếng, tương đối hưng phấn, “Nhanh lấy lan bào của chàng ra đây cho thiếp xem thử.”

Nàng thật sự cảm thấy vui vẻ thay hắn, cũng như lúc nàng mở tiệm ăn có thể kiếm tiền hắn vô sỉ cầu nàng bao dưỡng vậy, đôi bên đều ngóng trông đối phương có thể phấn đấu đi lên, đạt được thành tựu.

Ngày mùa đông chất liệu lan bào rất nặng, màu đỏ chói mắt, Lý Du rất ít khi mặc màu sắc diễm lệ như vậy, Ninh Anh bừng bừng hưng trí bảo hắn mặc vào thử xem.

Nàng tự mình khoác lan bào đỏ rực lên cho hắn, sau khi thắt lưng cẩn thận, Ninh Anh khó nén vui mừng, khen: “Nhị Lang phải mặc những đồ thế này mới đẹp.”

Lý Du nửa tin nửa ngờ.

Hắn tự mình đi đến trước gương đồng đánh giá bản thân trong gương, nam nhân kia đã sớm không còn sự khinh cuồng cùng kiêu căng của tuổi trẻ, vẫn là vẻ nho nhã văn tú, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, nhưng tăng thêm vài phần mị lực phong tình.

Lý Du nghiêng đầu nhìn một lát, hỏi: “Phu quân nhà nàng có đẹp không?”

Ninh Anh đáp: “Chàng đã là cha của hai đứa trẻ rồi đấy, sao còn so bì như thiếu niên lang vậy?”

Lý Du không tán đồng với những lời này, hắn nói: “Nói bừa, cả Kinh Thành chỉ sợ đào không ra nam nhân nào thương thê tử như ta đâu.”

Lời này chọc cho Ninh Anh bật cười, nàng nói: “Quá không biết xấu hổ!”

Tính thích chưng diện của nam nhân kia quả thật đã ăn sâu vào xương tủy, cho dù là vậy thì Ninh Anh vẫn bị hắn dỗ cho vui vẻ.

Mấy năm nay nàng bị hắn chiều hư rồi, cuộc sống của bọn họ đang từng bước tiến về phía trước, dần hoàn thiện bản thân d ưới sự giúp đỡ của đôi bên.

Sau khi về Kinh, từ giờ trở đi, Lý Du sẽ nghênh đón con đường làm quan rộng mở của hắn. Mà Ninh Anh cũng sẽ nghênh đón sự nghiệp xán lạn thuộc về mình.

Con đường này, có một phu một thê, một nam một nữ làm bạn, vậy là đủ.

Hắn có dã tâm cùng tương lai của hắn, nàng có mộng tưởng và sự nghiệp của riêng nàng.

Bọn họ độc lập nhưng cũng nương tựa vào nhau, sẽ cằn nhằn với nhau những lúc phiền muộn, sẽ cười nhạo nhau những lúc đỏm dáng làm màu.

Nhưng bất kể con đường tương lai có dẫn đến đâu, hai người đều sóng vai cùng tiến bước.

Chỉ làm vì chính mình, cùng tạo dựng thành tựu.

Đây, có lẽ chính là trạng thái hôn nhân tốt nhất.

—————-HOÀN TOÀN VĂN————-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom