Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 300


Hoàng ái ngại nhìn thằng bé kia đang giận dỗi, cười trừ một tiếng với hai người kia rồi cũng quay người bước theo sau Mai.

Hai người một trước một sau, không ai nói với ai lời nào, lẳng lặng bước ra dãy phòng trọ.

Những người dân trọ xung quanh dãy này thường để ý tới dạo nay có đôi nam nữ trẻ hay đi vào trong khu cuối phòng trọ như một đôi tình nhân, họ bắt gặp cả buổi sáng, buổi trưa, thậm chí là có người còn thấy họ đi bộ lúc tối khuya quanh khu vực này, nên lấy làm hiếu kì lắm. Đa phần họ là những công nhân làm trong khu công nghiệp gần đây, sáng bận tới tối mịt, về nhà đóng kín cửa tắt đèn, mạnh ai người nấy lo, có quan tâm tới vấn đề gì thì cũng chỉ im lặng mà khẽ ghé tai qua khe cửa phòng. Thực ra họ cũng nhiều chuyện, nhưng vì bản chất mà không bộc lộ ra. Nay đúng giờ gần nghỉ trưa lại bắt gặp, bao nhiêu ánh mắt tò mò quay ra ngoài nhìn đôi nam nữ nọ, không nể cả gì sất, khiến cho hai nhân vật chính nhận ra được sự việc, đi đứng có không được tự nhiên. Cơ mặt của Hoàng cứng lại, nhịn không biểu cảm ra ngoài, chân bước đều như một cái máy, nhưng thi thoảng vẫn lúng túng ngượng nghịu điều chỉnh lệch nhịp để giữ khoảng cách với Mai hơn, Mai biết điều đấy nên cũng cố gắng sải bước nhanh.

Hai người đi bộ tới đầu ngõ, một chiếc ô tô đã đỗ từ lâu ở đấy ra mở cửa, không cần nhìn Hoàng cũng biết được đấy là ai.

Tùng.

Vị cảnh sát trẻ tuổi của cục điều tra tâm linh bước xuống xe trong bộ cảnh phục.

"Chào anh."

Tùng thấy vậy thì cũng gật đầu cười xã giao với Hoàng.

Mai dừng bước lại trước mặt người yêu, cô thấy anh trong bộ dáng này thì cất tiếng hỏi.

"Anh mới từ chỗ làm về à?"

"Ừm. Anh mới đi điều tra một vụ án gần đây nên sẵn đường qua tới đón em luôn."

Mai nghe vậy cũng không nói gì mà bước lên xe, khi Tùng đóng cửa lại, phát hiện ra Hoàng vẫn còn đứng đấy. Anh ta quay đầu lại.

"Cậu cũng về nhà sao? Mau lên xe đi?"

"Không cần đâu, khỏi đi. Tôi không về nhà. Hai người đi chơi vui vẻ nhé."

"Cảm ơn anh."

Vẫn phong thái lịch thiệp xã giao kia, anh ta lần này bước lên xe rồi đưa Mai đi trước mắt Hoàng.

Cậu đứng yên một khắc, tự cau mày lại.

Dù đã tiếp xúc với người yêu Mai nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao lần nào cậu cũng có cảm giác không vừa ý, trong lòng luôn bợn rợn chân tay, bụng dạ khó yên.

Cậu đa nghi quá sao?
 
Chương 301


Cậu khẽ lắc đầu tự biến mình trở về thực tại, hơi đâu lo ba cái thứ vớ vẩn đó.

Việc quan trọng bây giờ là phải chuẩn bị ít đồ để lát nữa giữa trưa liền quay lại phòng của Nhung để làm lễ.

Nghĩ đoạn, Hoàng bước nhanh lên xe buýt, bắt đầu lên đường.

Trước 12h trưa cậu phải xong xuôi đồ đạc quay về phòng Nhung, khi ấy dương khí mạnh nhất, thuận lợi cho mục đích của Hoàng.

Cậu xuống xe, việc đầu tiên là vào cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn nhanh rồi ăn vội.

Đáng nhẽ ra buổi trưa nay cậu tính dẫn Mai đi ăn ở quán quen hai người hay lê la nhưng cô lại bỏ đi trước.

Hoàng nuốt vội miếng bánh khô khốc trong miệng, uống một ngụm nước rồi bước ra ngoài.

Cậu rẽ vào ngõ bán đồ vàng mã, nơi quán quen của lão Long đầu hói nằm phía dưới cùng, một căn nhà cấp 4 lụp xụp chẳng ai để ý.

Bên ngoài vàng mã cùng các vật liệu giấy được bày la liệt từ cửa tới tận sân, một người đàn ông độ 60 - 70 tuổi ngồi dưới một cái ghế gỗ, tay đang đan khung tre cho một con ngựa giấy, thấy có hơi người, lão vội vàng ngẩng lên, mái tóc bạc phếch kia cũng di chuyển theo lão. Người này mặc một chiếc ba lỗ màu cháo lòng cùng quần đùi hoa, chân đi một đôi dép lê.

Hoàng thở dài.

Đúng là bạn thân lão Long đầu hói.

"Con chào chú ạ."

"Ồ? Ai đây? Lão Long đâu?"

"Thầy con ở nhà, nay con tới đây một mình."

"Vào nhà đi. Uống ngụm nước đã."

Lão ta đứng dậy, bước đi trước mời Hoàng vào trong nhà. Cậu cũng không ngại ngần mà đi theo sau.

Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng đi vào đây.

Cậu từ lúc theo lão Long nhà cậu học việc, lão thường dẫn cậu tới đây mua đồ đạc phục vụ cho các công việc âm giới của mình. Thực ra lần nào tới Hoàng cũng phải xách đồ.

Người đàn ông già này sống một mình không vợ cũng chẳng con, lão ngồi đối diện Hoàng, lấy ấm ra rót nước mời khách.

"Nước vối ngon lắm. Uống đi cậu trai trẻ."

"Con xin."

Hoàng vội lấy hai tay đỡ lấy bát nước vối mà chủ nhà đưa cho, uống ực một hơi. Buổi trưa nắng gắt khiến cậu cảm thấy mình tỉnh táo hơn khi được tiếp thêm năng lượng.

Đợi khách uống xong nước, ông già trước mặt buông ấm xuống, bắt đầu hỏi han.

"Lão sai cậu tới đây lấy gì của ta?"

"Dạ không, không phải thầy con."

"Thế là ai?"

Người đàn ông già dặn này có vẻ như rất giỏi trong việc phán đoán suy nghĩ người khác.

"Con tới đây muốn lấy ở chú một thứ ạ."
 
Chương 302


"Ồ?"

Lão nghe xong có vẻ chả mấy gì là bất ngờ, nhưng miệng lão ố một tiếng tròn xoe như quả bóng kia thì đối với Hoàng cũng thật là lố.

"Lấy thứ gì nói thử ta nghe coi? Nếu được dạ thì ta cho mượn ngay."

"Việc này... Cái này hơi khó ạ."

Hoàng di ngón tay lên bàn ra trò ngại lắm.

"Cứ nói đi."

Lão sốt ruột cau mặt lại nhìn Hoàng. Đã nói là bạn thân của lão Long kia thì tính cách cũng chẳng khác nhau là mấy.

"Con muốn mượn vòng thạch anh của chú."

"Vòng thạch anh?"

Lão nhìn Hoàng nghi hoặc.

"Thạch anh trắng sao?"

"Dạ phải."

Hoàng gật đầu.

"Cái đấy thì không được đem đi bừa bãi. Cậu quay về gọi thầy cậu lên đây nói chuyện với tôi đi còn có thể có khả năng."

Lão gạt phắt tay có ý xua Hoàng, cậu đã quen với cái giọng điệu này.

"Đây coi như tiền làm hư hại trầy xước đá trước ạ."

Cậu mở ngăn kéo ba lo rút ra một phong bì màu trắng, đem tới trước mặt.

Lão già đối diện Hoàng rất nhanh tay, cầm lấy phong bì kéo trả về cho cậu.

"Thôi đi. Tôi không nhận."

"Thì chú cứ nhận đi."

Hoàng biết ý, cố tình giúi vào tay lão, người kia vờ cầm giả lại, nhưng nhận ra độ dày của phong bì thì bình tĩnh thu lại.

"Đùa chứ tôi nể cậu và thầy cậu lắm nên mới nhận đấy."

"Dạ. Cái đó con biết."

Hoàng nghe xong cười cười.

"Đợi tôi một lát."

Lão đứng dậy ôm phong bì đi vào bên trong nhà, trong đây cũng chả lấy làm gọn gàng lắm, từng xấp vàng mã chồng thành chồng lớn để ngổn ngang chắn hết cả lối đi.

Không để Hoàng phải chờ lâu, lão từ trong phòng cầm ra một hộp vải màu sẫm.

Nó rất vuông vức, bên ngoài hộp là lụa màu tối thêu chỉ vàng hình bông hoa lớn, bên trong là một lớp nhung mịn, mở ra đó chiếc vòng thạch anh trắng đang yên vị.

Đá trắng nhung đen, thật sự tôn lên nét quý hiếm của cái vòng bên trong hộp này.

Hoàng cẩn thận đậy hộp lại.

"Vậy con về trước đây ạ."

"Trước tối trả về cho ta."

"Con biết ạ."

Hoàng nhún vai, cất kĩ vào trong ba lo chào lão già trong nhà rồi đi về phía phòng trọ Nhung.

Cậu gọi điện cho con bé trước, thông báo cho nó kêu bạn đi ra khỏi phòng trước đi, đề phòng có gì sơ suất không tránh được, bản thân mình thì bắt xe buýt lên tuyến cũ.

Dưới cái trời nắng gần 36 độ gay gắt kia, Hoàng xách hai túi đồ cùng một ba lo đeo trên vai, vừa đi vừa thở dốc.

"Hoàng ơi?"

"Hả?"

Vương nhác thấy bóng người giống Hoàng kêu vào thử, ai dè đúng thật.
 
Chương 303


Đầu ngõ dãy phòng trọ, Hoàng ngăn nhó quay qua nhìn Vương chạy từ trong nhà lại chỗ mình.

"Mai đâu?"

"Có việc đi trước rồi."

"Xách cái gì để tôi xách giúp cho."

Vương vừa nói vừa nhiệt tình đưa tay ra đòi cầm một chiếc túi như tay Hoàng. Cậu giật mình, gạt phắt đi, đem bỏ chiếc túi ra đằng sau lưng.

"Không. Không cần đâu."

"Làm sao? Có gì à?"

"Không có gì. Nhưng tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi. Tôi đi trước đã nhé."

"Thế hả? Ừm."

Vương thấy thái độ khó gần của bạn thì gật đầu buồn buồn rồi quay người đi vào bên trong nhà. Hoàng thấy thật đau đầu. Cái thằng này, dỗi như con gái thế mà coi được à?

"Nàyyyy...."

Hoàng gọi với Vương lại với nỗi ăn năn xen bất lực.

"Sao?"

Vương quay đầu lại nhìn Hoàng.

"Hôm nào rảnh đi ăn với tôi chứ nhỉ?"

"Ừm."

Vương cười vui vẻ rồi đi vào nhà luôn. Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Vương bước vài nhà, thấy kẹ mình đang đứng ở cửa.

"Ủa Hoàng phải không con?"

"Dạ."

Vương gật gật đầu. Mẹ cậu là một người nhẹ nhàng lại sắc sảo, dịu dàng có từng lúc, như kiểu lúc nào cứng lúc nào mềm đều có thể thay đổi nhanh chóng. Vương từ bé đã khá sợ mẹ, dù bà chẳng bao giờ đánh cậu.

"Nó đi đâu thế?"

"Không biết ạ."

Vuong gật gù rồi đi thẳng lên lầu.

Bà Hương - mẹ Vương thấy điệu bộ con trai như vậy cũng làm lạ, chạy vào trong nhà.

"Sao thế em?"

Người đàn ông trung niên đứng tuổi mặc áo sơ mi là phẳng phiu đẩy gọng kính lên hỏi vợ mình.

"Lại sắp tới ngày đấy rồi anh ạ."

"Thật à? Năm nay em đã tìm được thầy tới làm lễ giải oan chưa?"

"Em đang tìm, mà năm nay coi bộ bận bịu quá, anh nhìn xem, chúng cũng không phá công việc của mình như các năm trước nữa, hay ta cứ mời thầy năm trước về?"

"Cũng được. Mọi việc đều do em xử lí."

Bà Hương nghe chồng nói vậy thì bực mình, lật đật bỏ vào trong phòng trước.

"Cũng tại nhà anh hết. Tôi đã nói mà. Làm cái nghề gì không làm, lại đi làm nạo phá thai. Anh thấy chưa? Giờ nó về nó ám cả vợ chồng, còn ám cả con tôi. Hại nó không được thông minh khôn khéo như người khác. Tôi hối hận lắm rồi khi mà ngày trước không nghe theo lời mẹ tôi khuyên mà lấy phải người như anh. Giờ thì cứ sao cũng được, tuỳ em, rồi chắc tôi bảo đi chết thì sao cũng được, tuỳ em mất."

Bà vừa nói vừa lấy khăn lau sụt sùi nước mắt, quay người vào phía tường. Ông Nghị thấy vậy thì lại khẽ ôm vợ mình an ủi.
 
Chương 304


"Anh xin lỗi mình. Anh biết rồi. Mai anh cùng mình đi mời thầu về lập đàn siêu thoát nhé."

"Tránh ra."

Bà Hương cáu gắt đẩy chồng ra ngoài.

Phía ngoài dãy trọ, Hoàng cũng vừa tới phòng Nhung.

"Anh Hoàng để túi đấy lát em đưa vào. Anh uống nước đi."

"Cảm ơn Nhung nhé."

"Anh ăn trưa chưa?"

"Anh ăn rồi."

Hoàng gật đầu với Nhung, đem túi đồ vào trong nhà, đồng hồ mới chỉ 11h40p.

"Các bạn em đi hết cả rồi chứ?"

"Vâng anh. Anh đợi em ra ngoài nghe điện thoại."

Nhung cùng lúc có điện thoại kêu liên tục khiến cô phải ra ngoài.

Hoàng ngồi xuống ghế, vẫy vẫy thằng bé đang ngồi thùi lùi một góc xó nhà kia lại.

"Vẫy cái gì? Tôi không lại đâu."

"Không lại thì thôi."

Hoàng phì cười.

Thằng bé lúc này chỉ sụt sùi chứ không khóc lóc như hồi nãy nữa, càng nghĩ Hoàng càng giật mình và khó hiểu. Làm sao có thể chứ...

Thôi không suy nghĩ nữa...

"Em mau vào đây cho anh."

Hoàng lôi ra một tấm phì vàng, vẫy thằng bé thêm lần nữa.

"Vào đấy để làm gì?"

"Bây giờ anh thanh trừng âm khí, em muốn anh thanh trừng luôn em?"

"Không muốn."

Thằng bé nghe tới thanh trừng oán khí, nó nhảy dựng lên lại chỗ Hoàng, ngoan ngoãn thu hồn phách của mình nằm gọn lỏn bên trong đó.

Thực ra không phải thanh trừng âm khí, gọi oán khí thì thích hợp hơn, nhưng vì thằng bé này nó vốn nghĩ nó hướng thiện, lí do nó ở lại đây lại do oán khí nó quá nhiều, đến nó còn không cả biết được, sợ bảo nó thanh trừng oán khí, nó lại nhảy lên khóc bù lu bù loa thì đúng là sợ chết.

Ngoài cửa chính Nhung cũng vừa vào.

"Ai gọi thế em?"

"Dạ mẹ em anh ạ. Bà hay gọi điện lên hỏi thăm."

"Ừm."

Hoàng gật gật đầu, lại nhớ ra mẹ Nhung là bác Lan ở dưới quê kia từng hứa gả Lan cho cậu.

Cũng từng nhìn thấy cậu và Cao Tuệ Mẫn ở điện Nhị và tưởng rằng hai người là một đôi...

Nhìn kĩ Nhung cũng xinh gái phết chứ đùa.

Hoàng nghĩ tới đây thì tự muốn vả vào mặt mình một cái. Chuyện lớn không lo làm, toàn làm mấy thứ tào lao.

"Nhung ra ngoài nhìn xem có ai không, đóng hết cửa sổ lại giúp anh với."

"Dạ."

Cô nghe lời Hoàng đi ra ngoài ngay.

Bên trong, cậu đã vẽ sẵn bốn tấm bùa cùng máu của mình dính lên trên đấy.

Hoàng thấy Nhung đi vào thì bản thân mình lại đi ra, cậu dán bùa lên nóc cửa sổ phong ấn lại, sau khi đã dán xong phần cửa sổ thì vào bên trong nhà, cẩn thận chốt cửa lớn, lấy ghế đứng lên bên trên phong ấn cửa chính bằng hai lá bùa.
 
Chương 305


Căn phòng trọ của Nhung bắt đầu tối thui.

"Bật điện lên được chứ anh?"

"Được. Miễn không phải là ánh sáng mặt trời."

Nói xong, Hoàng rất tự nhiên mà đặt chiếc bàn học nhỏ của Nhung vào giữa căn nhà, dẹp hết ghế lại, lôi chiếc hộp nhung đựng thạch anh trắng mới mượn của lão già ngoài hàng mã kia ra, cẩn thận tỉ mỉ đặt vào giữa chính phòng. Bên cạnh là một bát hương cùng ba đồng tiền xu.

"Mấy giờ rồi?"

Sau khi đã chuẩn bị các thứ xong xuôi, Hoàng quay sang phía Nhung hỏi cô.

"12 giờ kém 2 anh ạ."

"Chuẩn bị làm lễ thôi. Trước tiên em đeo cái vòng gỗ này vào tay."

"Dạ."

Nhung đưa tay ra đỡ lấy chiếc vòng, đeo vào trên tay, Hoàng thấy vậy mới yên tâm quay đi làm lễ.

"Trong lúc làm lễ này, em có thấy mệt thì cũng không được di chuyển ra chỗ khác nhớ không? Ngồi yên tại chỗ. Anh sợ sức đề kháng của em đối với con ma này rất kém, nếu em di chuyển hay đứng lên sẽ gây hậu quả khó lường đấy."

"Em nhớ rồi."

Hoàng thắp hai ngọn nến lên hai góc bàn, lấy một tờ giấy ghi chú ra, bắt đầu ngồi ngay ngắn lại, ném đồng xu ba lần.

Hai sấp một ngửa, bóng đen này có vẻ như đang ở gần đây.

Cậu bắt đầu nhắm mắt lại tụng chú, vùa tụng vừa cảm nhận được luồng khí lạnh thốc vào mặt.

Gió từ các khe cửa luồn vào lạnh ngắt dưới chân hai người, Nhung lấy làm lạ lắm, hồi nãy ra ngoài cửa vẫn thấy trời nắng chang chang cơ mà?

Hay trời sắp mưa?

Trong tâm trí cô lúc này chỉ nghĩ tới đám quần áo hồi sáng cô mới mang hong khô ngoài hành lang kia.

Nhưng cô không ra ngoài, cô nhớ tới lời của Hoàng dặn mình hồi nãy là không được nhúc nhích, vả lại, người cô có vẻ như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của não bộ. Cơ thể cô mềm nhũn ra, tay chân bủn rủn, hơi thở khó khăn, cô ngồi im như phỗng, nhắm chặt mắt lại, mồ hôi lạnh tuôn ra cùng với gió ngày một rít vào giữ tợn hơn lạnh ngắt.

Nhung để ý thấy tốc độ đọc chú của Hoàng cũng tỉ lệ thuận với mức gió luồn qua khe cửa này. Vậy ra đây là âm khí sao...?

Hoàng cảm nhận được rõ một luồng oán khí đang quằn quại bị hút gần đây, cậu mở mắt ra, phát hiện vòng thạch anh trắng kia bắt đầu có dấu hiệu của sự chuyển màu.

Một màu xám ngắt, lạnh toát.

Oán khí lẫn âm khí đang bị cái vòng này hút lại. Chẳng mấy chốc cái bóng đen kia sẽ sớm bị hút hết pháp lực thôi.
 
Chương 306


Chừng nửa tiếng sau, gió bỗng nhiên dừng lại thôi không rít qua khe cửa nữa, Hoàng mới bắt đầu ngồi dậy, mở toang cửa chính.

Xung quanh đây trời vẫn nắng chang chang, cứ như cơn gió lạnh vừa qua chỉ là do ảo ảnh của hai người vậy.

Cậu đi vào trong tính kêu Nhung đứng dậy thu dọn phòng thì phát hiện con bé đã tím tái từ khi nào.

"Nhung? Nhung?"

Hoàng vội vàng chạy lại lay vai cô nhưng Nhung vẫn không có phản ứng, cô ngất lịm xuống dưới đất.

"Chết tiệt."

Hoàng gằn lên một tiếng, có vẻ như Nhung đã bị bóng đen kia trong lúc đang bị hút hết oán khí, lợi dụng sơ hở để hút dương khí của Nhung hòng có pháp lực chạy trốn.

Không bao giờ cậu để cho nó thoát. Nội trong vòng hôm nay, nhất định phải đưa nó về âm ty cho Diêm Vương xử trí.

Hoàng nhanh chóng đỡ Nhung vào bên trên giường, lấy chăn đắp rồi ra chỗ lấy nước đem khăn ướt tới lau và đắp cho mặt cô. Người Nhung bị hút dương khí suy giảm như thế này cũng giống như việc bị sốt và cúm vặt như người thường, chỉ cần xử trí qua là được.

Cậu để Nhung xong, liền chạy ra chỗ vòng thạch anh trắng kia, nó chuyển màu xám ngoét, nằm lù lù một đống trên bàn.

Hoàng cẩn trọng lấy một tấm vải nhỏ vừa bằng cái khăn tay, lót vào trên chiếc vòng, cầm lấy rồi bỏ vào trong hộp, trong lòng rùng mình khi nghĩ tới cảnh lão già ở hàng mã kia phẫn nộ đi giải oán khí cho nó.

Cậu lấy tấm phù hồi nãy cất thằng bé kia ra, cho nó chạy ra ngoài.

Thằng bé thở hổn hển nhảy xuống đất, người cùng mặt lấm tấm mồ hôi, chạy vội lại chỗ Nhung, nó mếu máo.

"Mẹ ơi..."

"Mẹ em không sao đâu."

"Thật à?"

"Thật."

Thằng bé thấy Hoàng nói vậy thì yên tâm lắm, nó nhảy tót lên cái ghế cao kia, lấy tay ngắn cũn lau lau mồ hôi.

"Này, tôi hỏi cậu nãy giờ làm cái quái gì ở ngoài này thế? Tôi ở bên trong mà áp lực hoàn toàn, tí nữa thì ngủm rồi đấy. Toát hết cả mồ hôi."

"Ghê gớm."

Hoàng nhìn thấy thái độ cụ non của nó thì bĩu môi không thèm đếm xỉa, cậu lôi đồ ra chuẩn bị cho buổi tối nay.

"Này, tối nay lại làm gì nữa à?"

"Ừm."

"Có liên quan gì tới tôi không?"

Hoàng nghe thằng bé rụt rè hỏi vậy thì khựng lại, nhìn vào khuôn mặt bầu bầu trước mặt cậu rồi buột miệng.

"Không."

"Thế thì tốt."

Nghe xong nó hí hửng ngồi xuống bên cạnh Hoàng coi cậu vẽ bùa.

"Bác tôi đâu?"

"Ai cơ? Mai á? Sao hỏi anh?"

"Chả phải hai người lúc nào cũng đi với nhau à?"
 
Chương 307


"Không phải."

Hoàng nhún vai lại, tiếp tục lôi một con rối gỗ ra lau cẩn thận lại.

Thằng bé lấy làm lạ trước thái độ hờ hững của Hoàng dành cho câu hỏi của mình thì sầm mặt lại, nó phùng môi lại càu nhàu.

"Thôi thì kệ các người. Tự nhiên hỏi chi cho thêm bực."

Nói đoạn nó bỏ đi sang một góc chơi một mình không thèm đếm xỉa gì tới Hoàng, chỉ là nó không thấy Mai nữa nên nó mới hỏi, chứ tự nhiên nó cũng thèm vào.

Thấy nó lủi thủi ngồi một xó quay lưng trông phát tội, Hoàng biết chắc vừa nãy thái độ không chú ý tới nó làm nó buồn tính lại nịnh thì lại thấy thằng bé lật đật đứng lên, chạy ra chỗ Nhung đang nằm.

Nó áp tay lên trán của Nhung, nhắm chặt mắt lại mặt nhăn nhúm.

Hoàng nhìn qua thấy có vô số tia năng thực xuyên thấu qua tay, truyền vào đại nạo đi khắp các mạch máu người Nhung. Hành động này của nó làm cậu nhớ đến cậu bé Bi ngày trước. Chắc hẳn lúc ấy cậu cũng bỏ tay vào vết thương của Hoàng làm thế này để dễ khỏi bệnh hơn.

"Thôi đi lại đây đi, đừng làm nữa, anh bảo lát nữa mẹ em sẽ tỉnh lại thôi."

Thằng bé buông tay ra nhìn Hoàng.

"Cậu bảo lát nữa là khi nào?"

"Là lát nữa. Ngoan lại đây. Anh nói nghe này."

Nó phụng phịu đi lại chỗ Hoàng, cậu rất tự nhiên ôm nó vào lòng.

"Em pháp khí ít ỏi lại non nớt, đừng tốn vào những việc không cần thiết như thế này hiểu không?"

"Tôi biết."

Thằng bé cựa quậy trong người Hoàng tỏ ý muốn chạy ra ngoài, Hoàng vẫn ôm lấy nó. Đáng lí ra thời tiết oi bức này sẽ khiến cậu đổ mồ hôi, nhưng không.

"Này, đừng hòng ôm tôi như cục đá để bớt nóng nhé."

"Hả?"

Hoàng ngớ người ra cười ha ha, đúng, đúng rồi. Thằng này khôn phết.

"Tôi thừa biết ra, ba cái trò trẻ ranh mà đòi qua mặt."

"Hừm. Anh đùa đấy, anh bảo rồi, em mà phí phạm pháp lực thế thì sẽ nhanh bị hạ bậc tu vi."

Thằng bé không nói gì, cũng không cựa người đòi vùng ra nữa, nó lẳng lặng nhìn đống đồ đằng sau Hoàng.

"Lần đầu tiên tôi thấy một pháp sư lắm chuyện như cậu. Theo lí mà nói, nếu mấy lão già kia bắt được tôi lên đây rồi thì nhất định sẽ tìm cách lôi tôi đi xuống âm ty, không như cậu."

"Ừ, vì anh đẹp trai mà."

"Vớ vẩn. Việc đấy liên quan gì? Vì cậu bị thần kinh thì có."

"Ha ha, sao cũng được."

Hoàng thả thằng bé ra, nhìn trộm nó một cái rồi thở dài.

"Tối nay bác em sẽ quay lại, em sẽ ở đây chứ?"
 
Chương 308


"Việc đấy là điều tất nhiên."

Nó ngướn cổ lên chu môi ra nhìn Hoàng.

"Em quý bác em không?"

"Có."

Thằng bé gật đầu rồi quay người ra một chỗ chơi. Hình như nó đỏ mặt.

"Có phải tối nay cậu tính làm gì hệ trọng không?"

"Đối với anh việc gì anh làm cũng là hệ trọng hết."

"Lại bắt đầu... Tôi hỏi thật đấy."

"Ừm. Tối nay nhờ em gọi lũ trẻ con ngoài khu đất hoang kia vào trong phòng này giúp anh nhé."

"Để làm gì?"

"Để làm việc hệ trọng."

Hoàng cười cười nhìn nó, không muốn nói gì thêm. Thằng bé biết không làm gì được, nó lườm Hoàng một cái rồi đi ra chỗ khác.

"Mẹ em dậy rồi kìa."

"Tôi biết rồi."

Hoàng thấy trên giường Nhung khẽ động, cậu từ từ đi lại, thằng bé đã lanh chanh chạy trước đứng kế đầu giường.

"Em tỉnh rồi chứ?"

"Vâng."

Nhung mở mắt tính gượng dậy, Hoàng thấy thế phụ cô ngồi dậy.

"Em có thấy đau nhức chỗ nào không?"

"Dạ không."

Nhung lắc đầu. Cô chỉ thấy hơi choáng váng một chút thôi.

"Sẽ hơi chóng mặt, em chịu khó ngồi một lát là ổn ngay."

"Dạ."

Nhung gật đầu.

Thằng bé thu lại vẻ mặt lo lắng kia của mình rồi nhìn Nhung chăm chăm.

Hoặc để kể một người một ma kia ở trên giường nhìn nhau, cậu cặm cụi cắt hình nhân cùng với sấp phù chuẩn bị cho tối nay.

Ấy thế mà đã quá nửa chiều.

Nhung rất đau đầu, cô cảm thấy như mình bị choáng váng đầu óc không thể gượng dậy mà mở mắt được nên nói với Hoàng mình chợp mắt một chút sau đấy nằm xuống nghỉ từ lúc ấy tới giờ. Thằng bé khuôn mặt lo lắng nhìn Hoàng nhưng cậu chỉ lắc đầu ra ý không sao đâu để nó yên tâm hơn.

Bỗng dưng trong túi quần rung, có điện thoại tới.

Người gọi là Mai.

"Đã gần chiều tối rồi, mày vẫn ở đấy à?"

"Ừ, tất nhiên."

"Vậy chờ tao chút tao qua ngay."

"Thôi, không cần phải qua đâu. Mày đang đi chơi mà. Vậy đi."

"Ơ, này..."

Hoàng không để Mai kịp nói gì vội tắt máy. Con quỷ, đang tập trung trì chú vào trong lá phù mà nó gọi điện phá đám.

Cậu tiếp tục chăm chú vào công việc của mình, chừng một lúc, phía bên ngoài cửa bỗng có người tới.

Không nằm ngoài dự tính của cậu, là Mai.

"Mày làm sao thế hả?"

"Hử?"

Hoàng không hề ngẩng đầu lên nhìn cô, khỏi nhìn cũng thừa biết con sư tử đang chống nạnh lườm mình bằng ánh mắt sắc lẹm.

Hoàng bình tĩnh trước những thứ như vậy đã quen, cậu buôn tay xuống thôi không làm việc nữa, chỉ vào phía giường.

"Nhung đang bị âm khí xâm nhập vào trong người, nó mệt ngủ li bì từ trưa tới giờ, mày lại gọi nó dậy ăn uống gì đi."
 
Chương 309


"Hả? Xem nào."

Mai nghe thấy vậy thì lo lắng chạy lại chỗ Nhung gọi em dậy.

"Nhung? Nhung không khoẻ chỗ nào hả em?"

"Chị Mai."

Nhung ngơ ngác ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng, phải mất vài giấy sau mới ổn định lại được tinh thần.

"Sao chị lại ở đây? Em tưởng chị đi với người yêu chị rồi cơ mà?"

"Chị mới về, trời đất, em làm gì mà lại bị âm khí vào người thế kia."

Mai đỡ Nhung ngồi dậy, bản thân sốt sắng quay qua hỏi em.

"Em đói không? Chị mua cháo về cho em ăn nhé?"

"Dạ thôi không cần."

"Đâu phải không cần là được."

Cô lườm Nhung một cái rồi dẫn em đi ra ngoài bể nước rửa mặt cho tỉnh táo, để lại Hoàng cùng thằng bé kia mỗi người một góc nhà.

"Kìa, bác tôi không nhìn thấy tôi."

"Nó có nhìn thấy nhưng không kịp chào em đấy thôi. Lát nữa nó quay lại. Đừng có mếu."

Thằng bé nghe vậy thì trở lại khuôn mặt bình thường nhàm chán không có gì, nó tỉnh như sáo nhìn Hoàng.

"Đồ thất bại."

"Cái gì? Ai là đồ thất bại?"

"Tôi nói thế ai nhột thì nhột."

Hoàng thở dài bất lực không biết nói gì với nó. Mai cùng Nhung đã ra ngoài đầu ngõ mua cháo lót bụng.

"Mày có ăn gì không?"

"Không."

"Ừm."

Mai gật đầu rồi dẫn Nhung đi luôn. Sắc mặt cô bây giờ đã tốt hơn một chút rồi.

Trời bắt đầu nhá nhem, lát sau Nhung cùng Mai quay lại. Mai đỡ Nhung ngồi xuống ghế, thằng bé con chạy theo mẹ rồi cũng đứng im re.

"Lát nữa anh phải làm lễ ở trong phòng này, lại phiền em dặn bạn nhé."

"Vâng."

Nhung gật đầu, trong người thấy ổn hơn rất nhiều. Từ lúc có Mai Hoàng tới đấy, cô cảm nhận được áp lực từ phía thế giới bên kia lên xung quanh đây không còn nữa.

Thằng bé chạy lại chỗ Mai đang ngồi, leo tót lên bọc cô. Mai khá bất ngờ, từ lúc cô bước vào phòng tới nay đã nhìn thấy thằng bé rồi nhưng lại không có thơi gian để mắt tới nó.

"Bác còn nhìn thấy tôi không?"

Mai gật đầu nói nhỏ tránh Nhung nghe được.

"Còn chứ."

Lúc này nó mới yên tâm đi xuống, Hoàng quay qua dùng thần thức nói chuyện.

"Mau mau kêu đám trẻ con ấy tới đây cho anh."

"Bây giờ luôn sao?"

"Phải, ngay bây giờ."

Thằng bé nhìn ra ngoài cửa thấy trời cũng đã tối hẳn, nhanh chân chạy ra ngoài bãi đất trống, Hoàng nhìn theo khẽ thở dài.

Mai thấy thái độ bạn mình liền tinh ý phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Cô chắc chắn thằng bé kia đã đi xa, liền quay lại nhìn Hoàng.

"Mày tính làm gì nó?"
 
Chương 310


"Không... Không có gì."

"Nói dối. Thái độ mày có vấn đề."

Mai bỗng nhiên gắt lên làm Nhung giật mình, chính cô cũng không hiểu tại làm sao cảm xúc của mình lại như vậy.

"Gì... Gì vậy chị?"

Nhung biết tính Mai hay giận cái vô cớ tính tìm cách an ủi, cô cầm tay chị dẫn vào bên trong thì thấy Hoàng chuẩn bị xong những bộ quần áo cùng đồ chơi trẻ em bằng giấy.

Xung quanh đây có trẻ con chết oan sao nhỉ?

"Em không thấy lạ sao Nhung? Đồ cúng trước mắt em toàn là đồ của trẻ con."

"Ừm... Vâng, sao lại thế ạ?"

Mai không nói nữa mà quay lại nhìn Hoàng ép cậu phải nói ra. Hoàng cười cười.

"Không có gì, xung quanh đây có vong nhi không được siêu thoát, anh tính cầu siêu cho nó luôn, một công đôi việc."

Nghe thấy vậy, lông mày Mai nhíu lại, cô có thể đoán ra được tình hình từ câu nói lỡ miệng trấn an kia của Hoàng.

"Mày định siêu thoát thằng bé???"

"Hả?"

"Phải không? Thằng bé và bạn của nó?"

Hoàng đờ người ra biết mình nhỡ lời, Nhung không hiểu chuyện gì cả liền hỏi chị mình.

"Sao vậy chị? Thằng bé nào?"

"Không."

"Chị nói em nghe đi."

Nhung liên tục day hai tay Mai đầy kích động, thời gian gần đây cô luôn cảm nhận được có vong hồn nào đi theo mình mà. Vong hồn này là một đứa bé sao? Không có lí nào một thứ đáng sợ như cái bóng đen kia năm lần bảy lượt muốn hại chết cô, cô lại có thể bình an sống được cho tới ngày hôm nay.

Mai lắc đầu, trong thâm tâm cô luôn muốn cho Nhung biết về sự tồn tại của thằng bé bên cạnh cô, nhưng nếu Hoàng đã không muốn tiết lộ, nhất định Mai sẽ không giận quá mất khôn mà làm lỡ việc của cậu. Thấy Nhung gay gắt quá, cô nhìn Hoàng bất lực. Hoàng nhìn Mai, bỗng nhiên gật đầu. Đến lúc phải thế. Nếu tối nay cậu siêu thoát được cho thằng bé kia, vậy đây là lần cuối nó được gặp mẹ.

Rốt cuộc Nhung có phải mẹ nó hay không nhất định phải để hai bên nói chuyện đối mặt với nhau hồi lát sẽ rõ. Nhưng nếu Nhung là mẹ nó thì cũng có vấn đề, nó sẽ rất đau khổ khi phải rời xa mẹ, còn nếu Nhung không phải mẹ lại cành nan giải hơn, nó có hối hận hay phát điên phát cuồng làm hại người khác không khi phát hiện ra chính mình bị nhầm mẹ? Chính mình bấy lâu nay tổn hại cả pháp lực mấy chục năm trời làm vong nhi chỉ để bảo vệ một người không có chút liên quan nào tới mình?
 
Chương 311


"Chị có nói không?"

Nhung bắt đầu thấy hoang mang trong câu chuyện này, trong căn phòng ba người im phăng phắc, cô không thể nhắm mà giữ nổi bình tĩnh nữa. Giống như có giác quan nào đấy hay có chất xúc tác lên hệ thần kinh của cô, cô không thể làm chủ được chính mình. Thật kì lạ.

"Thực ra thì luôn có một đứa bé hay xuất hiện bên cạnh em."

"Dạ?"

Lần này Mai giữ người khiến cô bình tĩnh lại.

"Nó là một bé trai phải không anh?"

"Sao em biết?"

Mai bất ngờ vô cùng trước câu hỏi này từ Nhung.

"Nó cao bằng tầm này, có hai cái má phính rất đáng yêu mập mạp, tầm 4,5 tuổi?"

"Đúng rồi. Nhung em thấy à?"

Không nằm ngoài dự đoán của Hoàng, có lẽ Nhung cũng đã từng được nhìn thấy thằng bé.

Hoàng không phản ứng như Mai, cậu hỏi lại Nhung một lần cho chắc.

"Em làm sao lại nhìn thấy thằng bé?"

"Em không có thấy."

Nhung lắc đầu, nhíu mày lại.

"Em nằm mơ."

Nằm mơ sao?

"Cứ tới buổi trưa hoặc tối khi em nằm ngủ ở đây, cái bóng đen kia luôn tìm cách đuổi theo em, bóp cổ em. Nhưng lần nào em bị lạc vào các giấc mơ quái lạ chưa thấy bao giờ kia cũng có một đứa trẻ núp đằng sau kêu mẹ chạy đi."

Nếu Nhung đã hay mơ như vậy, chứng tỏ cái bóng đen đó đã lập được mộng trận, nhằm nhốt thần thức của Nhung, khiến cô hồn xiêu phách lạc từ đấy trở thành người thực vật hoặc chết bất đắc kỳ tử ngay trong lúc ấy.

Mộng trận, pháp lực cao thâm.

Không hiểu thằng bé kia vì sao lại có thể chui vào bên trong trận đồ nguy hiểm kia mà cứu mẹ nó nữa. Pháp lực hao tổn hết sạch. Nhưng không sao, chiếc vòng thạch anh trắng kia hồi sáng đã được hấp thụ hết tà khí mà nó để lại xung quanh đây, nội lực bóng đen kia suy giảm, nhất định nó sẽ nhanh chóng mò tới đây trong ít giờ nữa thôi.

"Vậy là thằng bé kia rồi Hoàng nhỉ?"

Mai hỏi Hoàng như vậy, cậu gật đầu.

"Chị cũng nhìn thấy nó rồi sao?"

"Thấy rồi, rất hay bám theo em. Em ngủ nó cũng ngồi canh chừng cho em."

"Thật ạ?"

"Ừm."

Nhung bắt đầu rớm nước mắt. Cô biết thằng bé có tồn tại mà.

"Làm sao chị lại nhìn thấy nó thế? Thằng bé giờ có ở đây hay không?"

"Nó vừa đi ra ngoài rồi."

"Thế.... Thế cho em nhìn nó một lần thôi có được không? Có cách nào... Giúp em nhìn thấy thằng bé... Nó có thật là con em..."

"Anh không chắc."

Hoàng lắc đầu. Cậu không dám chắc khả năng nào xảy đến với Nhung và thằng bé kia cả.

"Em cầm lấy lá bùa này để vào túi áo đi, lát nữa quay lại nhớ chỉ nhìn đừng nói gì với nó."
 
Chương 312


"Đừng cho nó phát hiện ra em."

Hoàng đưa cho Nhung một lá bùa vàng có quấn chỉ đỏ, ra dấu cho cô cất vào túi áo.

Nhung chừng như vẫn còn bất ngờ trước sự việc này, hai tay run rẩy mà cẩn thận đặt vào người lá bùa kia.

Sau khi đã ổn thoả cả, Hoàng bắt đầu sắp xếp trận đồ giữa phòng trọ của Nhung, Mai không được Hoàng lí giải hành động tối nay của Hoàng thì bực dọc đi đi lại lại khó chịu, Nhung cũng ngồi xuống ghế, hồi hộp chờ đợi lúc thằng bé kia tiến vào.

"Anh Hoàng, anh có thể nói cho em biết vì sao thằng bé xuất hiện được không?"

Hoàng không ngơi tay, trên tay cậu đang lau lại bát hương hay dùng trong các buổi cầu siêu của lão Long đầu hói, cũng chẳng nhìn Nhung nhưng vẫn gật đầu.

"Ừm. Nó là vong nhi từng bị mẹ nó phá bỏ tại đây."

"Dạ?"

"Khu này được nhà bà Vương đầu đất xưa lấy làm nơi nạo phá thai, tất nhiên sẽ có nhiều vong nhi oan khuất bị bỏ lại lởn vởn quanh đây, đứa bé kia cũng vậy."

"Thế tại sao nó lại đi theo em?"

"Vì em nhìn trông rất giống mẹ nó."

Hoàng nhìn Nhung rồi cười, tiện tay cất gọn bát hương kia đi.

"Em giống sao?"

"Phải. Theo lời thằng bé kể thì tầm bốn mươi năm trước mẹ nó đã bỏ nó tại nơi đây, lúc ấy thằng bé đã rõ được linh tính nên nhớ được khuôn mặt mẹ nó, từ đấy lúc nào nó cũng chờ mong bà ấy xuất hiện trở lại."

Cậu nhếch môi đứng lên.

"Và rồi em đã tới."

"Nó luôn luôn tìm kiếm mẹ, cái ngày mà em đi bộ từ đầu ngõ vào trong nhà ông bà Vương đầu đất nói chuyện với họ xin trọ, nó đã đi theo em. Nó luôn bảo vệ em."

"Cái này em có biết."

Nhung cúi mặt xuống nói nhỏ, không biết cô đang nghĩ gì.

"Vậy nếu em..."

"Suỵt!"

Hoàng bỗng nhiên cắt ngang lời Nhung, ra hiệu im lặng. Hai người con gái trong phòng nhìn cậu khó hiểu, Hoàng chỉ kịp thì thào.

"Thằng bé đang quay về rồi."

"Vâng."

Nhung nghe vậy cũng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, ngồi lên cái ghế bên kia.

Cô cảm nhận được tiếng trẻ nhỏ đang đi lại phía của phòng.

"Cậu kia."

Nhung giật mình với giọng nói trẻ con này. Nó rất giống với giọng đứa trẻ trong giấc mơ khẩn thiết gọi mẹ chạy trốn đi.

Cô nhắm nghiền mắt lại, hai tay bấu chặt nhau, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí rồi quay ra phía ngoài.

Thằng bé mập mạp có bộ quần áo rất đẹp đẽ và gọn gàng đang đứng chống nạnh, mỏ chu chu lên tỏ vẻ đầy kiêu ngạo và bá đạo, nó gọi Hoàng một cách đầy bất hảo.
 
Chương 313


Đúng là đứa trẻ kia rồi. Nó chính là cậu bé con thường xuất hiện trong các giấc mơ của cô.

Thằng bé dường như cảm nhận được ánh mắt dành cho mình, ngay lập tức nó quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt Nhung.

Dường như chưa đủ, nó bắt đầu tiến dần lại phía cô, mắt không rời.

Nó... Nó phát hiện ra cô rồi sao???

Hai tay cô bấu chặt hơn nữa, không dám nói câu nào môi mím chặt lại, Nhung không dám cử động.

"Bác Mai, mẹ tôi tỉnh lại lâu chưa? Khoẻ chứ?"

Mai gật gật, lấy tay xoa xoa đầu thằng bé. Cô đang cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Mẹ em tỉnh lại được một lúc rồi, vẫn khoẻ chán."

"Vậy sao khuôn mặt mẹ nhìn đờ đẫn thế kia?"

Nó khó hiểu chạy lại chỗ cô, lấy bàn tay lạnh ngắt của mình cầm lấy tay Nhung để kiểm tra nhiệt.

Hoàng phải ra hiệu cho Nhung ngồi yên, quay đi nhìn cậu không để tâm trạng phân ra.

"Mẹ vẫn khoẻ chứ mẹ ơi?"

Nó lầm bầm lầm bầm, vừa nói vừa đi lại chỗ Mai, nhảy lên bọc cô ngồi.

"Hình như mẹ bị lạnh. Sờ tay mẹ có mồ hôi lạnh. Bác cho mẹ uống thuốc nhé."

"Chị biết rồi."

Mai vờ trấn an thằng bé cho nó yên tâm.

"Em nói lũ trẻ kia ngồi yên xếp hàng pử bên ngoài hành lang đi nhé."

"Lũ trẻ nào?"

Mai nhíu mày, cố nhìn ra ngoài cửa chính. Đáp lại cô chỉ là màn đêm mới buông. Cô nhìn sang Nhung xem em mình có thấy không, nhưng có vẻ như sắc mặt của nó cũng không khác gì cô là mấy.

"Mày làm sao mà thấy được. Cái đấy của tao chỉ có tác dụng cho một mình thằng bé thôi."

Hoàng vừa nhỏ lại vừa to, cốt yếu chỉ để cho Nhung cũng nghe thấy.

"À."

Mai như hiểu ra, gậy đầu lia lịa. Vậy thì không trách được.

"Chúng nó đang ở trước mặt mình hay sao?"

Mai quay qua hỏi Hoàng.

"Phải."

Hoàng gật đầu nhìn ra cửa sổ. Một đám trẻ con lố nhố đang tranh giành đồ chơi với nhau, quần áo rách rưới không có bộ nào ra hồn. Chúng trông có vẻ mất trật tự và ồn ào.

Ồn ào hay không chỉ có Hoàng và thằng bé kia cảm nhận được.

Dường như sóng âm dội vào tai thằng bé dữ dội lắm, nó cau mày khó chịu chạy ra sân, chống nạnh chỉ đường cho lũ trẻ kia thẳng hàng đi đều tăm tắp ra ngoài bãi đất trống rất có quy củ. Đứa nhỏ trước đứa lớn sau, cứ thế xếp hàng đi đều.

Nhận thấy thằng bé đi ra khỏi phòng, hai người kia bèn thở phào nhẹ nhõm, Mai ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu chống cằm suy nghĩ.
 
Chương 314


Có vẻ Nhung vẫn chưa hết sốc. Cô vẫn đang còn choáng. Hai bờ môi run rẩy, mắt cô ầng ậng nước không nói nên lời.

"Không sao đâu em."

Hoàng gật đầu vỗ vai.

"Dạ."

Nhung tái ngắt mặt lại, dường như mấy chuyện ma quỷ này đối với cô được tận mắt chứng kiến, quả là vi diệu.

"Nhìn em như vậy... Hay là thôi gỡ tấm bùa kia ra nhé? Để không nhìn thấy thằng bé nữa."

"Không... Không cần đâu."

Nhung run run xua tay, cô vẫn muốn trông thằng bé.

"Vậy giờ làm gì đây?"

Mai sốt ruột đứng đó nhìn hai người kia.

"Suỵt, thằng bé đang quay lại."

Mai thấy vậy liền gật đầu.

Thằng bé lần này chạy tuột vào bên cạnh Mai, nó cầm tay cô day đi day lại.

"Nghe lời cậu tôi đã cho lũ kia đứng chờ rồi đấy, mau làm gì thì làm đi."

"Anh biết rồi."

Hoàng chuẩn bị di chuyển đồ đạc ra ngoài bãi đất trống kia.

"Mai cầm đèn đi. Còn Nhung..."

"Em vào đi rửa mặt cho tỉnh đây."

Nhung bỗng nhiên ôm lấy ngực tái mặt, cô lẳng lặng quay lưng lại đi vào trong nhà tắm.

Hoàng cũng liền đồng ý, dù sao cô còn khá sốc, lần đầu chứng kiến việc này, không khỏi có chút hoang mang.

"Em cứ đi đi. Hai anh chị ra kia trước. Em nhắm ra đấy được thì ra, không thì cứ ở yên trong này mà nghỉ ngơi đi nhé?"

"Dạ."

Nhung trả lời Hoàng một tiếng rồi đóng cửa lại, để lại hai người một hồn ngồi lại ngoài đây đầy lo lắng.

"Cậu còn nói mẹ tôi không sao. Rõ tôi thấy là có bị ốm."

"Chị biết."

Mai thấy thế liền lấy tay xoa nhẹ chỏm tóc trên đầu thằng bé kia, rồi dẫn nó ra ngoài bãi đất hoang, tất nhiên cũng phải có Hoàng ôm đống đồ sắp xếp ra đằng kia đi theo sau.

"Em an tâm. Mẹ em nghỉ ngơi lát là khỏi."

"Tạm tin."

Thằng bé láu cá nhìn Hoàng cùng Mai rồi bước đi theo. Thực ra vong nhi như nó cũng có những cảm biến sóng âm với người dương được. Nên nó thấy sóng âm của mẹ nó bình thường, chỉ có điều khí áp không ổn định nên mới lo lắng đi thôi.

Khu đất hoang kia cây cỏ vẫn um tùm như lần trước Hoàng ra, có điều lần này đã chuẩn bị sẵn, cậu đã dẹp cỏ một chỗ đất trống lại, lấy chiếu trải sẵn ra rồi sau đấy mới bày trận pháp vào.

Trận pháp... Nhất định phải là trận pháp thì hôm nay mới giải quyết xong được tất cả mọi thứ.

Cậu quay người lại, một lũ trẻ ngồi im thin thít ở đằng sau, chúng là những đứa trẻ tồn tại mấy chục năm trời, trải qua nhiều buổi lễ tế ở đây, nên chúng thừa hiểu trận pháp này không bình thường.
 
Chương 315


Thật sự Hoàng cũng thấy rất lo lắng, cậu không biết mình nên làm gì tiếp theo giống như lũ vong nhi kia vậy.

Thằng bé kia không hề thấy sợ trước trận pháp này, nó đã chứng kiến nhiều lần, nhiều người tới đây làm như vậy rồi, và mỗi lần vậy nó chẳng may mảy điều gì.

"Bắt đầu được chưa Hoàng?"

Mai vẫn ở cạnh nắm chặt lấy tay thằng bé, tuy tay nó lạnh ngắt như đá nhưng cô vẫn quyết cầm. Sợ lát nữa khi quay lại nhìn, lại chỉ thấy một khoảng hư không.

Hoàng nhìn thấy hành động này, trong lòng chính cậu tự biết Mai đã hiểu ra hôm nay cậu đang làm gì, cậu mở màn hình điện thoại ra xem giờ.

"Chưa được, tao với mày cần phải quay lại phòng trọ đã, còn quá sớm để thực hiện, sợ bây giờ tiến hành trời chưa thực sự âm thịnh, lại còn dân cư quanh xóm trọ, nhất định sẽ gây ra sự chú ý. Chúng ta quay về."

"Vậy thằng bé?"

Mai lo lắng bất an cúi người xuống với nó, vẫn giữ phong thái bá đạo kia, nó chu môi vuốt chỏm tóc trên đầu.

"Bác cứ vào với cậu ta, tôi cóc sợ gì ngoài đây hết, vì đơn giản là tôi cũng là ma mà."

Hoàng bó tay nhìn nó.

"Vậy đi vào thôi."

Hoàng cầm lấy tay Mai kéo vào phòng trọ. Cô nhất quyết dẫn thằng bé theo.

"Phải vào với chị."

"Bác bị làm sao thế nhỉ?"

Thằng bé thắc mắc, nhưng nó không đành lòng trước thái độ kia của Mai liền nửa bất hảo nửa hài lòng đi vào cùng.

"Em dám chắc chắn ngoài kia lũ trẻ sẽ không đi đâu chứ?"

"Chắc. Chúng nó nghe lời tôi lắm."

"Vậy thì được."

Hoàng gật gù đồng ý, tiếp tục dẫn Mai tiến vào trong phòng trọ.

Cậu đứng trước của phòng, buông tay ra, gõ cửa gọi.

"Nhung? Em có trong đấy chứ?"

"Có ạ. Anh mở cửa vào đi."

Tiếng Nhung nhỏ nhẹ phát ra từ trong phòng. Mai yên tâm mở cửa đi vào trước.

Cô phát hiện ra em mình ngồi một mình trên chiếc ghế ở giữa phòng, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, đôi mắt vẫn trong trạng thái mơ hồ như hồi nãy.

"Em lại làm sao..."

"Em không sao."

Nói đoạn, cô đứng lên, tiến về chỗ Hoàng cùng thằng bé kia.

"Lát nữa anh ra ngoài làm lễ, nhất định phải cho em theo với nhé."

"Sức khoẻ của em thì sao? Đã ổn định được chưa?"

"Em thấy mình khoẻ."

Thằng bé kia đang nắm lấy tay Mai, liền ngẩng đầu lên đầy thắc mắc.

"Bác nhìn đi, rõ ràng là mặt mẹ tái ngắt, mắt lại còn ươn ướt đờ đẫn thế kia."

"Chị... "

"Chán hai người."

Thằng bé cáu kỉnh giật phắt tay ra khỏi người Mai, nhìn Hoàng bằng ánh mắt chán ghét.

Nhung bỗng nhiên cúi người xuống, hít một hơi thật sâu.

"Mẹ không sao. Mẹ ổn. Con đừng lo."
 
Chương 316


Hả?

Sau câu nói kia của Nhung, cả đám người trong căn phòng trọ nhỏ bé liền bất động.

Hoàng không tin được rằng Nhung lại thừa nhận mình nhìn thấy thằng bé kia sớm như vậy. Cậu bối rối không biết phải làm gì.

Mai bên cạnh cũng không khác là bao, cô tái mặt không hiểu Nhung đang làm gì.

Đổi lại sự hồi hộp bất ngờ tới đáng sợ kia của Mai Hoàng, hai người kia lại rất điềm tĩnh.

Nhung nhìn chằm chằm vào thằng bé, đôi mắt lại ươn ướt như kiểu sắp khóc tới nơi.

Trái lại, thằng bé mở tròn đôi mắt, không một cử động, nó mím môi lại nhìn người trước mặt.

Hoàng quan sát thái độ thằng bé, vô cùng rối loạn phán đoán hành động thằng bé kia tiếp theo sẽ làm gì. Hét ầm lên? Chạy đi ra ngoài hay quay lại tìm cách đánh cậu? Hay là...

"Con biết ngay mà."

Ơ?

Thằng bé cất giọng, thanh âm trong vút của một đứa bé lên năm. Giọng nói nửa kiêu ngạo lại nửa nghẹn ngào.

"Ngay từ khi nãy con bước vào đây, con đã cảm nhận được mẹ nhìn thấy con."

Nói đoạn, nó quay người ra đằng sau, nhanh tay chùi hai giọt nước mắt trên mặt đang đỏ lên vì xấu hổ kia. Thực ra nó chùi cho có lệ, vì ma côi như nó nước mắt không rơi được xuống dưới đất, đến hư không nhất định sẽ tan biến. Nhưng như thế quả là rất kì quặc trong mắt mẹ. Hình như con người nước mắt không rơi như vậy.

Nó không muốn làm mẹ sợ, càng không muốn mẹ thấy mình quái lạ. Nó không muốn mẹ coi mình là ma.

Nhung thấy vậy, nước mắt nơi khoé mi nóng hổi bò xuống hai gò má, cô không lau, mà ngồi xuống ôm lấy thằng bé vào lòng.

"Cảm ơn con."

Cô ôm nó rất chặt, thằng bé không chống cự, càng không bất hảo như mọi khi nó tỏ vẻ thái độ với bọn Hoàng, nó vùi đầu vào người mẹ nó, khóc rưng rức.

Nhung xoa lưng, xoa má, lại xoa chỏm tóc kiêu ngạo kia của thằng bé, nó nhất quyết để yên cho mẹ ôm, trong thâm tâm nửa vui sướng nửa giật mình. Giấc mơ này của nó toại nguyện được rồi.

"Cảm ơn con vì đã luôn bên cạnh bảo vệ mẹ, cảm ơn con. Mẹ yêu con."

Nhung thấy lồng ngực mình như thắt nghẹn lại. Thật kì lạ, tại sao cô lại có cảm giác thân thuộc nơi thằng bé? Người nó rất lạnh, lạnh như đá vậy, nhưng cô vẫn muốn ôm mãi không rời.

Hoàng thấy vậy giật mình, cậu chạy tới kéo Nhung ra.

"Em không nên ôm nó nhiều quá, cẩn thận âm khí xâm nhập vào bên trong cơ thể lại suy nhược không ổn đâu."
 
Chương 317


"Không được, cứ để em ôm con."

Nhung một câu con hai câu con, cô thực sự cũng không hiểu mình nữa. Không lẽ cô chính là mẹ thằng bé kia đầu thai thành chăng?

Thằng bé cuối cùng cũng chịu lui ra, nó lùi lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Hoàng lắc đầu, trong tâm tư lại muôn đống hỗn độn.

Thằng bé này... Biết hay không?

Chỉ lát nữa thôi...

"Thôi được rồi, mau mau ra ngoài chỗ trận pháp kia đi."

Hoàng thở dài, cái gì đến cũng phải đến, không sớm thì muộn.

Cậu đi ra bên ngoài trước, Mai cùng Nhung đi theo sau với thằng bé. Không hiểu thằng bé đang nghĩ gì, nó chỉ chau mày một cái rồi lại giãn ra.

Cái tên pháp sư này nhất định đang làm chuyện không hề đơn giản.

Có thể nó đã đoán ra được phần nào hành động của Hoàng, nhưng Hoàng mặc kệ. Chắc chắn tối nay, bóng đen kia tu vi bị hao hụt nặng nề, nhất định sẽ ngửi mùi mà đánh hơi được tới chỗ này. Nhân cơ hội cầu siêu cho đám trẻ, Hoàng cũng sẽ cầu siêu cho cái bóng đen nguy hiểm kia.

Một cái bẫy hoàn hảo.

Nhưng không được, nhất định trước khi cho nó siêu thoát, cậu phải dò hỏi nguyên nhân cặn kẽ làm sao nó lại đạt tới trình độ đi vào được trong giấc mơ của người khác.

Mộng trận.

Một con ma bình thường hay thậm chí là một con quỷ tu gần tới trình quỷ mẫu nhất định không thể nào mà làm được loại trận pháp nguy hiểm này. Muốn vào giấc mơ của con người đã khó, nay lại còn muốn giết cả họ, thực sự khó hơn. Kể cả Dâng Thị trước kia từng tu gần tới trình quỷ mẫu, đứng cạnh cô ta oán khí ngút ngàn, tu vi nhiều năm như vậy còn không thể nào mà làm được.

Càng suy nghĩ, Hoàng càng cảm thấy kì lạ lẫn hồi hộp, tim cậu bắt đầu đập thình thịch thình thịch, có lẽ cậu đang chuẩn bị đối diện với một trận chiến lớn mà cậu chưa bao giờ gặp phải.

Tới nơi, lũ trẻ vẫn ngồi im thin thít như lúc Hoàng bỏ đi vào trong phòng trọ.

Siêu thoát được đám trẻ này cần rất nhiều pháp lực, không biết Hoàng có đủ sức còn lại để đối đầu với cái bóng đen kia hay không.

Nhưng thôi kệ, không thử làm sao biết được?

Hoàng nghĩ đoạn thì chậc lưỡi, đến đâu hay đến đấy, dao có bén thì phải rèn trong than đỏ, cậu chỉ là một pháp sư mới vào nghề, tay còn non yếu, cơ hội tiếp xúc như thế này không phải muốn là được.

Mai với Nhung tất nhiên không thể nhìn thấy lũ trẻ kia, trước mắt họ chỉ là một bãi đất trống đầy cỏ hoang âm u.
 
Chương 318


Hoàng lấy tấm chiếu, trải ra chỗ đất bằng phẳng, thằng bé cắn răng khoanh tay lại đứng nhìn tên pháp sư kia làm trò gì.

Không hiểu sao lần này nó lại có dự cảm bất ổn.

Hoàng vẫn như bao lần trước, một bàn hương nến hoa quả được bày ra, xung quanh thắp nến trắng mờ mờ ảo ảo, đêm đã khuya, chỉ sợ có ai đó trong dãy trọ giật mình tỉnh dậy, vô tình đi qua đây, nhất định sẽ hoảng sợ mà ngất đi mất.

Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, cậu cẩn thận đặt vòng thạch anh trắng ra, mấu chốt quan trọng, nên Hoàng chỉ mở hộp rồi đề ngay ngắn ngay cạnh đàn tế. Một hình bát quái được cậu vạch ra từ lúc nào, Hoàng sau khi làm xong thì mới để chiếc vòng thạch anh ra ngoài hộp, từ từ đặt vào tâm chính diện.

Hoàng chuẩn bị sẵn một mẹt tiền vàng, quần áo giấy, đồ chơi vàng mã, tất cả là để dành cho lũ trẻ con này, có đi siêu thoát, nhất định phải đốt cho nó một ít tiền vàng, quần áo cũng phải tươm tất, nhất định cậu sẽ viết tấm phù cho bọn đầu trâu mặt ngựa kia nhẹ nhàng với chúng hơn một chút.

Dù gì chúng cũng là những hồn ma tội nghiệp, tội nghiệp thực sự.

Đến sự sống cũng không có quyền được quyết định, lại còn phải ở lại dương gian này với biết bao nhiêu oán khí.

"Mai, đốt cho chúng hết chỗ hương vàng này giúp tao với."

"Ừ."

Mai gật đầu, bỏ Nhung lại phía đằng sau, bắt đầu mang tập vàng mã ra đốt.

Hoàng quay qua nhìn Nhung, cơ thể cô rất yếu, lại thêm thời gian qua vì cái bóng đen kia tiếp xúc quá nhiều sinh ra sức đề kháng còn yếu hơn, mặt mũi lúc nào cũng nhợt nhạt.

Ngay lúc này Hoàng nhìn cô cũng vậy.

Thôi thì để cậu tự làm.

Nghĩ xong, cậu quay người lại không nhìn Nhung nữa.

"Em làm được."

Nhung biết chắc Hoàng tính nhờ mình chuyện gì nhưng lại thôi.

Cô không muốn mình biến thành đồ vô dụng.

"Em giúp anh cầm bát gạo này đem ném ra đằng trước chỗ Mai đang đốt vàng nhé."

"Vâng. Tưởng gì..."

Nhung vui vẻ cầm bát gạo kia đi lên phía đằng trước.

"Con làm sao thế?"

Cô khựng người lại vì cái níu tay của thằng bé, nó đang muốn giữ cô lại.

Thằng bé bỗng nhiên thấy bất ổn vô cùng. Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy người ta làm trò này ở bãi đất trống.

Vòng bát quái, nến, những thứ mà Hoàng đang bày ra trước mắt nó như thế này nó hoàn toàn không hề lấy làm lạ, nó đã nhìn qua rất nhiều lần.

Đàn cầu siêu.

Nếu người ngồi trước đàn này là những ông già năm xưa đã từng đến đây, nó tất nhiên sẽ không sợ.

Nhưng đây là đàn cầu siêu của tên đã ép nó hiện ra bên ngoài.
 
Chương 319


"Hả? Con làm sao?"

Nhung không kéo tay thằng bé ra, cô đặt tay mình nắm nhẹ lấy cổ tay nó.

Cổ tay lạnh ngắt như đá vậy.

Thằng bé không nói gì cả, nó ngước nhìn Nhung.

Ánh mắt cầu khẩn.

Nhung phát hiện có điều gì đó không ổn, cô lo lắng không đi nữa, cúi xuống nhìn thằng bé.

"Có chuyện gì à?"

Thằng bé vẫn tiếp tục không nói gì, nó rớm nước mắt nhìn mẹ nó thật lâu thật lâu.

Từng nét mặt, đôi mắt đến đôi môi, giống y đúc người mẹ đã sinh ra nó hơn 40 năm về trước. Không nhầm lẫn đi đâu được.

Nó biết, sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày, nó gặp một pháp sư cao tay nào đấy, dễ dàng tống cổ nó đi xuống dưới âm ty, dù muốn hay không muốn, mỗi một giây trôi qua ở đây lại thêm một chồng chất tội nghiệt nữa. Hơn mấy chục năm trời có lẻ, nhất định nó sẽ không dễ gì mà được các quan phía dưới ban phát cho cái quyền được đi đầu thai ngay. Nhưng nó vẫn cố chấp, cố chấp lắm.

Vì nó muốn tìm mẹ. Nó luôn nghĩ, đã là mấy chục năm trời, thêm vài ngày nữa ở đây, tội cũng vẫn chỉ tăng thêm chút thôi, huống gì, nhỡ đâu... Nhỡ đâu nó tìm thấy được mẹ nó vào ngày mai, ngày kia, hay thậm chí là tuần sau thì biết làm thế nào?

Cuối cùng, sự chờ đợi cố chấp của thằng bé cũng nhận được sự đền đáp xứng đáng.

Mẹ nó xuất hiện rồi. Nhưng nó tham lắm, nó vẫn luôn nghĩ, mẹ nó và nó đã gặp nhau, nhưng nó còn muốn cạnh mẹ một hôm, nốt hôm nay, nốt hôm nay thôi... Bây giờ, thậm chí là bây giờ mẹ nó đã nhận nó rồi, thì còn chờ điều gì nữa?

"Con ơi?"

Nhung thấy thái độ thất thần như muốn khóc của thằng bé, cô lo lắng quay sang nhìn Hoàng.

"Anh ơi, hay do âm khí ở đây nhiều, nó tụ lại xung quanh nặng quá làm thằng bé sợ?"

"Có lẽ..."

Hoàng lơ đễnh trả lời rồi thở dài, len lén nhìn Mai.

Mai vẫn đốt vàng mã, nhưng cô nãy giờ luôn quan sát hành động của ba người kia.

Thằng bé có lẽ đã phát hiện ra tên Hoàng khốn nạn kia sắp lập đàn cầu siêu, đưa nó qua thế giới bên kia nên tỏ ra lo sợ, Nhung em họ cô thì lại rất ngơ ngác không nắm bắt được tình hình, luống cuống không biết giải quyết thế nào cho phù hợp.

Còn Hoàng...

Nãy giờ cậu ta vẫn luôn lén lút nhìn nét mặt của cô, lẫn quan sát tỉ mỉ hành động của hai người phía sau mình.

Tên khốn nạn này nữa.

Nếu nó thương bé con kia, nó sẽ không cần thiết phải siêu thoát thằng bé sớm như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom