Cập nhật mới

Dịch Full Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh
Tác giả: Ngọc Đức
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Ngọc Đức

Thể loại: Linh Dị, Truyện Khác

Giới thiệu:

Sau khi một vị pháp sư Trấn Long của gia tộc Trần hi sinh oanh liệt trong trận chiến với Phạm Nhan. Nhà Trần đã quyết định tung ra pháp chỉ tối cao của gia tộc, Sát Thần Lệnh, cho dù có là bậc thần thánh cũng phải truy sát đến Nợ máu trả bằng máu, nợ nước thù nhà, Phạm Nhan bắt buộc phải chết. Nhưng liệu Phạm Nhan có dễ bị tiêu diệt đến như vậy? Không, Thần Trùng đã xuất hiện. Máu lại tiếp tục đổ, tính mạng của mọi người sẽ tiếp tục mất đi, chính và tà? Ai sẽ thắng? Vẫn câu nói cũ, bộ này cháy, cháy kinh khủng.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Phía Sau Trận Chiến





Sau cái đêm diễn ra cuộc chiến kinh thiên động địa giữa gia tộc họ Trần và Phạm Nhan.

Mọi việc được xử lí vô cùng nhanh và ổn thỏa.

Mới rạng sáng, thầy Đế chỉ cần một cuộc điện thoại, là sau nửa tiếng đồng hồ, có hai chiếc xe đã chạy đến và dừng ở đầu làng.

Một chiếc là xe Jeep kiểu dáng quân đội, chiếc còn lại là xe khách, nhưng kính trên xe đều được thay đổi hẳn đi, thay vì kính trong thì nó lại là kính tối màu, điều này sẽ khiến khi xe di chuyển trên đường, những người ở bên ngoài không thể nhìn rõ được tình hình bên trong.


Di thể của thầy Lạc được người gia tộc họ Trần xử lí vô cùng tốt, đặt vào trong một chiếc quan tài đen trùi trũi, rồi đưa lên chiếc xe Jeep.

Riêng thầy Long đang bị trọng thương hôn mê, thì được đưa lên xe khách, thầy Quân cũng bị thương nặng, đêm đấy linh hồn đã dạo chơi cửa U Minh một lần, may sao vẫn kéo về được, thầy có ý muốn ở lại với dân làng, nhưng thầy Đế đã gạt đi, bắt thầy phải về Vạn Kiếp chữa thương.

Sau đó thì lấy chiếc xe Jeep dẫn đầu, xe khách theo sau, cả hai lên đường về Vạn Kiếp, trước khi rời đi, thầy Đế có sắp xếp hai vị pháp sư khác để hỗ trợ dân làng, xử lí những thứ tà vật còn lại.

Thầy Đế còn nói với ông Tuấn:- Thưa ông, bản thân cháu rất muốn ở lại để hỗ trợ dân làng mình, nhưng ngặt nỗi cháu là trưởng họ, trọng trách đặt trên vai, sự vụ gia tộc không thể không xử lí được, nay sư tổ lại vừa quy tiên, thủ cấp của Phạm Nhan đã trốn thoát, sư bá thì trọng thương, thằng Quân cũng suýt chết, tổn thất có thể nói là không thể đong đếm được, cháu phải nhanh chóng quay trở về Vạn Kiếp để chữa thương cho sư bá, cứu mạng thằng Quân, ngoài ra còn phải truy sát Phạm Nhan, nhân lúc hắn đang bị trọng thương mà lấy mạng hắn.

Nhưng ông yên tâm, cháu vẫn cắt cử hai pháp sư cấp bậc Trấn Lân ở lại làng ta để giải quyết những thứ tà quái còn sót lại trong làng.

Mong ông và bà con cô bác thông cảm cho cháu.Ông Tuấn nghe được lời này, cảm động đến rơi cả nước mắt, run run cầm lấy tay thầy Đế nói:- Ấy chết sao thầy lại nói thế, vì chuyện của làng tôi, mà phía bên tộc mình tổn thất quá lớn rồi, tôi còn mặt mũi nào mà dám mở mồm đòi hòi nữa, có người ở lại là quá tốt rồi,quá tốt rồi, vả lại có một điều mà tôi muốn xin phép thầy?Thầy Đế lên tiếng ngay:- Vâng, ông cứ nói ạ, nếu ở trong tầm tay của gia tộc thì cháu đều giúp được.Nước mắt ông Tuấn chảy ra ngày càng nhiều hơn, ông sụt sùi nói:- Không có gì đâu thầy, tôi chỉ muốn xin phép thầy cho cả làng được mặc đồ tang, để tưởng nhớ thầy Lạc thôi, nói gì thì nói thì cũng là vì cứu giúp làng, thầy Lạc mới...Nói đến đây thì ông Tuấn nấc lên nghẹn ngào, không sao thốt ra thêm được lời nào nữa, thầy Đế vành mắt cũng đỏ hoe, rồi gật đầu mà nói với ông Tuấn:- Được ạ, việc này cả làng có lòng, cháu làm sao dám chối từ được cơ chứ, nhưng cháu xin phép làng để tang một ngày thôi ạ, để bên phía gia tộc cháu còn làm phép để linh hồn của sư tổ quy đàn, vì trước khi mất, sư tổ đã dùng cấm pháp, gia tộc phải phá cấm ạ.Sau khi cả hai thảo luận thêm một hồi nữa, thì thầy Đế đã lên xe khởi hành về Vạn Kiếp.

Dân làng ra tiễn vô cùng đông, chật kín cả cổng làng, ai cũng buồn rười rượi, nhất là nhóm người ông Bình, toàn đàn ông con trai, mà mặt ai cũng ngấn lệ.


Cuối cùng thì làng lại họp lớn một lần nữa, lần này vẫn địa điểm cũ, ở nhà ông Tuấn.

Hai vị pháp sư mặc áo trùm đầu cũng có mặt ở trong buổi họp.

Lần này ông Tuấn là người đứng ra chủ trì cuộc họp.

Lần lượt từng người đứng đầu các nhóm đàn ông trong đêm qua sẽ kể lại những việc mà nhóm mình đã gặp phải.

Đầu tiên là ông Bình, vì sự việc diễn ra ở chỗ nhóm ông là ác liệt nhất và cũng là quan trọng nhất.


Ông Bình trưởng thôn xin phép các cụ, sau đó kể lại từng việc xảy ra đêm hôm qua, bắt đầu từ việc nghe thấy tiếng chó tru, rồi thấy tên Qủy Linh, bầy cẩu tinh của nó, lũ chó tinh chơi Rồng Rắn lên mây, cho đến việc tên Qủy tướng quân xuất hiện, thầy Quân đã chết đi sống lại ra sao? Thầy Lạc hi sinh thế nào? Cuộc chiến khủng khiếp giữa thầy Long và Phạm Nhan, cho đến khi thầy Đế xuất hiện rồi kết thúc mọi chuyện.

Là người đối diện trực tiếp với mọi chuyện, ông Bình kể rất sinh động, từng hành động, từng hình ảnh, khung cảnh, diễn biến sự việc đều được ông Bình miêu tả vô cùng kỹ lưỡng.

Khiến từng người ở trong cuộc họp trải qua tất cả các cảm xúc lẫn lộn khác nhau, sợ hãi, kinh hoàng, hồi hộp,vui buồn lẫn lộn, trăm thứ cảm xúc khác nhau pha trộn, đến mức các cụ bô lão chỉ biết thở dài thườn thượt, chẳng ai có thể thốt ra được lời nào.

Không khí của cuộc họp trầm mặc, mãi đến khi ông Tuấn lên tiếng, mọi người mới chợt hồi tỉnh:- Vâng, thưa các cụ, các ông, các bà, vừa rồi thì thằng Bình nó cũng kể hết những chuyện diễn ra đêm qua xảy ra ở cánh đồng Lên nguy hiểm thế nào rồi, thì bây giờ tôi xin phép, cũng kể lại chuyện mà nhóm của tôi đã gặp phải.Khi đã thấy mọi người tập trung về phía mình, ông Tuấn mới gật đầu, rồi bắt đầu cất giọng trầm trầm, cất lời..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Xác Chết Trôi Sông





Đêm hôm ấy, nghe lời thầy Quân, ông Tuấn dẫn người ra ngoài cầu Ruột để tìm thi thể của vợ chồng nhà ông Siu.

Cả nhóm đi gần một tiếng đồng hồ thì mới tới nơi.

Lúc ấy ước chừng chắc đã khuya, tầm mười giờ đêm, đường vắng không có một ai.

Nhận định được nếu thi thể mà ở phía cầu Ruột thì chỉ có thể ở hai nơi, một là dọc theo bờ sông, hai là ở dưới lòng sông.

Do nhóm phải thành số lẻ, nếu tách ra thì lại không đảm bảo an toàn, đành phải rà soát từng khu vực một.


Hì hục mất một hồi lâu ở phía dọc bờ sông, nhưng không phát hiện ra được điều gì, nhóm ông Tuấn đành chuyển hướng xuống dưới dòng nước.

Trời đã khuya, mặt nước lại nhiều Bèo, chẳng nhìn rõ được thứ gì với thứ gì, chỉ thấy nước sông đục ngầu, ánh đèn soi xuống, bị nước sông nuốt mất.

Lúc đó ông Tuấn thiết nghĩ, nếu tình hình này cứ diễn ra như vậy thì không ổn, sợ là có tìm đến sáng cũng chẳng thấy được thứ gì mất.

Ông Tuấn đành nói mấy anh thanh niên đi tìm mấy đoạn tre dài, gạt bèo ở mấy chỗ khuất ra thử xem sao.

Cuối cùng sau một hồi loay hoay thì cũng tìm được ba cây sào dài, ông Tuấn bảo mấy anh trai làng đi giãn cách nhau ra mà tìm kiếm , quả thật là vô cùng khổ, trời thì lạnh, gió mùa Đông bắc thì lùa không tha một ai, ấy vậy mà cũng chẳng thấy gì.

Tìm độ khoảng thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, thì mọi người ai cũng vô cùng thất vọng, ngao ngán, nếu cái xác ấy mà ẩn nấp ở dưới đáy sông thì đúng là thực sự bó tay, chỉ có cách xuống mà mò, nhưng mò ban ngày còn khó, huống chi là đã gần nửa đêm.

Mà theo như lời thầy Quân nói ấy, cái thứ đấy tuy là xác chết, nhưng đồng thời cũng là vật sống, ai mà dám xuống dưới mà mò, không khéo, nó trồi lên dìm chết, hoặc nó kéo chân xuống dưới đáy sông luôn, thì chẳng ai mà cứu cho nổi.

Nhưng bây giờ nếu không tìm được ra cái xác ấy thì quả thật chắc biết làm sao mà ăn nói với thầy Quân.

Đúng là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Khi mà mọi người sắp hết kiên nhẫn, thì may sao gặp được lão Hoàng Minh ở làng Tinh.


Cái lão Minh này này, là đồng nghiệp với ông Tuấn thời xưa,làm nghề đánh cá ven sông, lão có nhà có cửa mà không thích ở trên bờ, chỉ thích sống dưới sông, tối nào lão cũng thắp cái đèn be bé ở đâu thuyền mà giăng lưới đêm.

Thấy cái thuyền nhỏ của lão từ phía xa đang trôi theo dòng về đây, mọi người đều rọi đèn pin về phía ấy.

Hồi đầu ông Tuấn không nhận là ai cũng sợ xanh mắt mèo.

Lão ngồi ở đầu thuyền, mặc áo tơi tránh sương đêm, tay cầm cái đèn giơ ra trước mui thuyền mà dòm xuống sống, ngọn đèn lúc tỏ lúc tường, ánh lửa leo lét từ đèn dầu hắt lên mặt lão, mà mặt lão nào đâu đẹp đẽ gì, da dẻ nhăn nhúm như quả Cà chín nẫu.

Mấy anh thanh niên sợ teo cả người, hò hét mà chạy về phía ông Tuấn.

Khiến lão cũng giật mình mà nhìn lên, ông Tuấn nhận ra đó là lão Minh bèn gọi lớn để lão dừng thuyền.

Lão nhận ra ông Tuấn cũng từ từ mà chèo thuyền cập bờ sông, ông Tuấn chạy lại gần hỏi lão:- Này lão khọm Minh, lão xuôi dòng từ phía làng Tinh về đây, có thấy cái xác nào không? Xác trôi sống ấy?Lão Minh nhe hàm răng cái còn cái mất của mình ra mà cười khề khà:- Bà mẹ tôi còn tưởng ai? Hóa ra là ông hả Tuấn ? Lâu quá không gặp? Mà xác xiếc gì? Uống rượu không? Tôi có đem theo rượu này? Làm một ngụm cho ấm người? Thời tiết lạnh bỏ mẹ ra.Lão tính mò xuống khoang thuyền thì bị ông Tuấn kéo lại, ngã dúi dụi, tí thì lọt xuống sông, lão điên tiết chửi :- Này này, ông bị thần kinh hả? Rủ uống rượu không uống thì thôi, còn kéo cái gì thế? Bỏ tay ra, rơi chai rượu bây giờ.Đang lúc nước sôi lửa bỏng, ông Tuấn cũng chẳng đoái hoài gì đến lời lão Minh, nắm lấy vai lão lắc lắc mà quát lên:- Lão khọm già, đang có viêc gấp, đừng có mà cù nhây nữa, trả lời tôi xem nào, lão chèo thuyền xuôi dòng từ phía làng Tinh về đây có gặp cái xác nào không? Xác chết trôi sông? Nam hoặc nữ lớn tuổi rồi?Lão Minh bị lắc cho đầu váng mắt hoa, tí thì rơi chai rượu trong tay, nhưng lão nghe được giọng nói có vẻ gấp gáp và nghiêm trọng của ông Tuấn thì không đùa nữa, gạt tay ông Tuấn ra rồi gật đầu:- Có, có thấy, xác nam, mặc áo liệm trắng, ở khúc trên, không nhìn rõ mặt mũi.Ông Tuấn nghe được tin tức như thế, nét mặt vui mừng, nhưng một hồi thì cau có vặc lại lão Minh:- Này lão khọm già, lão chắc là đàn ông chứ? Không say rượu nhìn nhầm chứ?Thấy ông Tuấn không tin mình, lão Minh điên tiết chửi:- Ông mới nhìn nhầm, cả nhà ông mới nhìn nhầm ấy, rõ ràng là xác nam, nằm sấp.


Chứ xác nữ thì nó đã nằm ngửa rồi.Ông Tuấn gật gù công nhận, quả thật là xác chết trôi thì đàn ông thường nằm sấp, còn đàn bà thì nằm ngửa, ông Tuấn quay lại phía nhóm người quát lớn:- Đã phát hiện ra xác ông Siu, thuyền bé, bây giờ chín người, một người nữa lên đây theo tôi, nhóm ở lại còn bảy người, tiếp tục tách ra hai người nữa về báo tin này cho thầy Quân, nhóm cón lại năm người thì lên trên cầu đứng, có gì thì quan sát, chi viện cho người trên thuyền.Nghe ông Tuấn quát vậy, lão khọm Minh tức giận chửi om sòm:- Này này này, ai cho ông lên thuyền, cút cút, không tiếp, cút tôi còn đi thả lưới.Chẳng nói chẳng rằng, ông Tuấn nhảy cái lên thuyền , khiến cả cái thuyền nhỏ rung rinh, lão Minh không kịp đứng vững ngã nhào qua một bên, đang lồm còm bò dậy tính chửi cho ông Tuấn một trận, mới ngẩng mặt thì thấy bàn tay ông Tuấn đã chìa trước mặt lão, trong tay có mấy tờ giấy bạc một trăm nghìn, nhanh như cắt lão khọm Minh giật lấy, nhét vào trong cạp quần, còn định mở miệng nói gì nữa thì ông Tuấn đã lên tiếng chặn lại:- Xong việc , một con gà trống, hai đĩa dồi, ba lít rượu,..Lão Minh lúc này hai con mắt đảo tròn, rồi nhe răng cười hề hề gật đầu đồng ý, nhưng lão lại quay sang ông Tuấn, nét mặt hơi lo lăng nói:- Cái xác ấy có biến,..Ông Tuấn giật mình hỏi lại:- Sao lão biết?Lão Minh đưa mắt nhìn ra xa, hướng về phía thượng nguồn con sông, lão mới chậm rãi nói:- Nãy tôi chèo thuyền qua đó, qua ánh đèn dầu, thấy nó mặc đồ liệm trắng bệch nằm trong đám bèo màu xanh, hình như lúc tôi đi ngang qua, nó có thò tay vẫy tôi vào,tối quá nhìn chẳng rõ.

Tôi chẳng thèm để ý đi qua luôn, lúc rời đi một quãng, liếc mắt nhìn ra sau thì thấy cái đầu nó ngóc lên, như đang nhìn tôi vậy, sau đó thì nó lẩn vào đám bèo, rồi chẳng thấy đâu nữa.

Mẹ nó chứ, ông Tuấn này, rốt cuộc ông đang tìm nó để làm gì vậy? Bao nhiêu năm sống ở dưới sông, gặp vô vàn thứ kỳ quái, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cái xác người nó lạ như thế? Chỗ bạn bè tôi khuyên thật, tốt nhất ông đừng tìm nó nữa, tôi thấy lành ít dữ nhiều.

May mà ngày xưa tôi với ông cũng là đồng nghiệp, chứ gặp người khác, mấy đồng bạc này chưa đủ mua cái mạng tôi đâu.Biết lão Minh nói nghiêm túc, ông Tuấn gật đầu, thở dài rồi nói:- Biết, nhưng không tìm được nó thì cả làng tôi gặp họa, ông cứ chèo thuyền đi, không sao đâu, hồi cứu tôi thầy Long đã nói rồi, khúc sông này không lấy được mạng tôi đâu.

Còn sau nếu tai qua nạn khỏi được vụ này, tôi sẽ uống với ông một chầu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Minh Chó Điên





Vào một đêm đầu Đông, bầu trời tối như mực, trên một khúc sông rộng lớn mênh mang, là một con thuyền nhỏ, đang lênh đênh giữa dòng nước.

Chiếc đèn dầu được treo trên mui thuyền, lâu lâu một bóng người lại khum lấy bàn tay để che lấy cái đèn, nhằm tránh gió mùa Đông Bắc thổi tắt mất.

Một người khác thì đang ở cuối thuyền, dùng tay mà cắm cái sào tre dài xuống dưới dòng nước, cố gắng điều khiển cho thuyền đi ngược dòng.

Còn người cuối thì lia cái đèn pin trong tay ra mọi hướng, vẫn đang tìm kiếm một thứ gì đó.


Ánh sáng từ chiếc đèn dầu vẫn leo lét, khi tỏ khi tường.

Một giọng nói vang lên ở phía đầu thuyền, giọng nói đó là của ông Tuấn:- Này lão khọm Minh, lão có chắc mình chèo đúng hướng không thế? Sắp đến địa phận làng lão rồi đấy, mà vẫn chưa thấy tung tích của xác người làng tôi đâu? Hay già đâm ra lẩm cẩm hử?Tiếng nói giận giữ ở dưới đuôi thuyền đốp chát lại:- Ông mới già, cả nhà ông già thì có, cái con sông này, Minh tôi sống cả đời ở đây, chỗ nào nông, chỗ nào sâu tôi còn biết đấy.

Tôi đã nói hồi nãy rồi, cái xác người đàn ông mặc đồ liệm trắng ấy, nó thấy tôi không thèm để ý đến nó, nó tự bơi đi mất rồi.Ông Tuấn nghe vậy thì đưa hai tay lên day trán, đau đầu nói:- Mẹ ,xác người chết mà lão nói như cá vậy, cả người quấn áo liệm bó chặt kiểu đó thì bơi kiểu gì? Mà sắp đến chỗ lão gặp nó chưa?Lão Minh cười khà khà:- Cá hay không thì không biết? Mà biết giơ tay ngoắc người ta lại gần là đủ hiểu rồi? Đi qua nãy giờ rồi còn đâu? Không tìm được thì sợ nó lặn mất rồi chứ sao?Ông Tuấn nghe vậy, cũng đành chịu thua, nó ở trong tối, mình ở ngoài sáng, biết được đường nào mà lần đây.

Thở dài thườn thượt, ông lên tiếng:- Thôi, về đi lão khọm, kiểu này tìm không ra mất, cũng đành chịu thôi.Thấy ông Tuấn u sầu như vậy, lão Minh đành hiến kế:- Hay gọi con Lý Ngư, có gì tạ lễ cho nó, hồi ấy thầy Long bảo có gì thì cứ gọi nó mà?Ông Tuấn vỗ đùi cái đét, vui mừng thốt lên:- Ừ nhỉ sao tôi lại quên mất, nhưng liệu nó còn sống không? Bao nhiêu năm rồi còn đâu?Lão Minh vẫn giữ bộ dáng nhe răng mà nói:- Còn, mùa thu đợt vừa rồi, tôi vẫn thấy bóng dáng nó đớp trăng mà.Khi hai người còn đang bàn luận, tính gọi con Lý Ngư nào đó, thì bị giật mình bởi một tiếng thét sợ hãi:- AAAA, Ối mẹ ơi,...Cả hai người đều ngoảnh đầu nhìn, thì thấy anh thanh niên đi chung với ông Tuấn ngồi thụp xuống thuyền, cúi thấp người xuống.

Thấy lạ ông Tuấn vội vàng hỏi:- Có chuyện gì thế Kỳ? Mày làm gì mà hét toáng cả lên thế cháu?Anh Kỳ run lẩy bẩy chỉ tay xuống nước rồi nói:- Ở dưới ...!nước, có...có người, cháu vừa soi đèn thì thấy nguyên cái mặt người, trắng bệch,..Ông Tuấn nghe được, chẳng nói chẳng rằng, cướp lấy cây đèn pin trong tay anh Kỳ, soi xuống mặt nước, lão Minh cũng dừng lại việc chèo thuyền, cắm cây sào hãm thuyền lại cho khỏi trôi, rồi lão cũng nhảy về phía này xem thử.

Cả hai dòm ngó, lia đèn pin hết bên này đến bên kia, ngoài dòng nước đen lòm lòm ra thì lại chẳng thấy gì.

Bực tức, lão Minh quay lại lấy chân mà đá anh Kỳ mấy cái, miệng lẩm bẩm chửi:- Cái thằng ranh con này, làm gì có cái mẹ gì, dọa ông mày hết hồn,...Anh Kỳ bị dọa đến mức không thèm đỡ mấy cú đã của lão Minh, tay vẫn run run chỉ xuống nước, run run nói chắc nịch:- Cháu đảm bảo là có, cháu vừa thấy nguyên khuôn mặt người, nhìn hình dáng giống ông Siu lắm, nằm ngửa mặt ở dưới mặt nước, nhưng mắt nhìn chằm chằm về phía thuyền, tròng mắt trắng dã còn khẽ nhúc nhích cơ mà, thấy cháu miệng ông ấy ngáp ngáp như cá vậy.Nghe được đến đây, lão Minh cũng bắt đầu nổi da gà, quay sang chỗ ông Tuấn nói nhỏ:- Này ông Tuấn, ông nói thật đi, rốt cuộc làng ông đang bị cái họa gì thế? Xác chết mặc đồ liệm nằm trong quan tài nóng quá, bò ra sông tắm cho mát à? Mẹ nó nhìn mặt thằng cu này, tôi thấy nó không có nói nhảm đâu?Ông Tuấn ánh mắt vẵn vẫn chằm chằm nhìn xuống mặt nước, lia đèn pin khắp nơi để tìm kiếm, nhưng chẳng thấy được gì, quay người, đang tính hồi đáp lão Minh thì chẳng hiểu sao tự nhiên cảm giác thấy bất an, hình như có cái gì sau lưng mình , chưa kịp lên quay ra sau thì lão Minh đã quát lớn:- Tuấn, không được quay lại,..Bằng một hành động vô cùng nhanh, lão Minh đã vớ lấy cây sào sơ cua, đâm thằng về phía sau ông Tuấn.

Chỉ nghe tiếng bịch vang lên, như dùng gậy mà đánh vào da thịt vậy.


Sau đó lão buông một tay đang giữ chặt sào ra, kéo người ông Tuấn về phía bên này.

Đến lúc ông Tuấn ổn định được thân hình, nhìn được ra phía sau, thì thấy lão Minh đang nghiến răng mà nhấn lấy nhấn để cây sào sơ cua xuống đáy sông, lão nhấn mạnh đến nỗi nghiêng cả mạn thuyền, miệng thì chửi rủa:- Con mẹ mày, thứ quái thai này, ông đâm chết mụ nội mày, ông chọc chết bố mày luôn,..Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ông Tuấn sợ hãi hỏi lão Minh:- Lão bị thần kinh à? Có chuyện gì xảy ra thế? Lão đang chọc cái quái gì vậy?Lão Minh vẫn nghiến răng ken két, ghì cả mình đâm cây sào xuống nước, lão phì phò nói:- Mẹ nó chứ giật cả mình, nãy ông vừa mới quay lại đây, tôi thấy có cái đầu nó nhô lên khỏi mạn thuyền, mà nhìn không thấy rõ mặt mũi, tại nó nhô được có nửa cái đầu, đúng như thằng cu Kỳ nói, mẹ nó ra chứ mắt trắng dã, còn động đậy nữa chứ, rồi nó thò cái tay đen thùi lũi tính tóm chân ông, tôi mới chộp lấy cây sào mà xiên luôn, không biết có ghim chết được nó không nữa.Nghe lời kể của lão Minh mà ông Tuấn tái mặt, hóa ra là nó không ở đâu xa, mà đang ở dưới thuyền, bảo sao soi đèn mãi chẳng thấy cái gì.

Ông Tuấn là người gan lớn, không sợ mà tiếp tục rọi cây đèn pin trong tay về nơi lão Minh đang cắm sào, nhưng nước đen quá, không trông thấy được gì cả.

Đang tính nói lão Minh thử rút cây sào lên xem sao, thì lão Minh đang giữ sào ngay lập tức bị kéo về phía trước, ông Tuấn nhanh nhạy ôm được người lão lại, tí thì bị kéo xuống sông.

Lão Minh đang ghì sức mà ghim sào xuống, bị mất đà, cũng bị tuột tay, cứ thế cây sào cắm một nửa dưới đáy sông, một nửa trên mặt nước, rẽ bèo di chuyển ra xa thuyền, chạy về phía trước.


Lão Minh tí lao đầu xuống sông, chẳng sợ hãi gì nhảy vọt ra sau đuôi thuyền, rút cây sào đang hãm thuyền ra, chèo đuổi theo cây sào sơ cua kia.

Lão tức giận mà chửi toáng lên cả một khúc sông:- À cái ĐM nhà con chó này, cắn tao xong chạy hả, chờ đấy bố mày bắt được, bố mày xiên cho vài nhát nữa.Anh Kỳ thấy cảnh đó thì sợ muốn đái ra quần, từ bé đến lớn chỉ thấy ma dọa người, nào đã thấy người đuổi ma bao giờ.

Ông Tuấn thấy cảnh đó thì chỉ cười khoái trá thốt lên:- Qủa thật là Minh chó điên, bao năm nay vẫn giữ tính cách chó điên như vậy, đó là lý do tôi không bao giờ tìm lão khọm này uống rượu, lão mà uống xong, chỉ sợ lão bẻ đũa mà xiên mình.

Đuổi nó lão Minh, bắt được nó tôi cho lão thêm một đĩa lòng lợn nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Nơi Đất Độc





Cứ thế cái sào rẽ nước chạy phía trước, con thuyền của lão Minh vẫn đuổi theo phía sau.

Chạy được một hồi thì khúc sông ngày càng hẹp, lão Minh tức muốn nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi, tức muốn sùi bọt mép.

Anh Kỳ bị dọa cho run rẩy, vẫn ngồi ở trong lòng thuyền, không dám nhúc nhích, ông Tuấn thì vẫn lia cây đèn pin phía trước để rọi đường cho lão Minh.

Nhưng linh tính mách bảo cho ông Tuấn, có điều gì không đúng, nhưng không rõ là không ổn ở chỗ nào, ông liếc mắt sang hai bên mà nhìn địa hình.

Đột nhiên, như chợt nhận ra được điều gì đó, ông hoảng hốt quát lớn:- Lão khọm Minh, dừng lại, dừng lại nhanh lên.Lão Minh vẫn đang điên cuồng cắm sào, không quay đầu mà chỉ gào lên:- Dừng cái gì mà dừng, ông đừng cản tôi, tôi phải xiên chết cụ nó, mẹ nó ra chứ,...Nhưng ông Tuấn đã gằn giọng ,nói như ra lệnh:- Dừng đi lão khọm ngu, sắp vào cuối sông rồi, khu hố bom ấy, vào đấy chết cả lũ đấy.Như người ngủ mê chợt bừng tỉnh, lão Minh cũng ngưng tay mà nhìn xung quanh, nhận ra quả thật khúc sông càng ngày càng hẹp, sắp vào khu hố bom, lão mới đổ mồ hôi hột, hoảng hồn hãm thuyền , rồi chèo ngược lại.

Ở phía trước, khi thấy chiếc thuyền không đuổi theo nữa, cây sào sơ cua cũng dừng lại.


Sau đó, cây sào chìm dần, chìm dần xuống đáy sông, bọt nước quanh đó nổi lên ùng ục, rồi như có một thứ gì đó trồi lên, ông Tuấn bèn lia đèn pin về phía đó, vì ở xa nên ánh đèn chiếu khá yếu, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là một cái đầu,cặp mắt phản quang dưới ánh đèn một màu xanh lục.

Sau đó cái đầu lại lặn xuống dưới nước, không rõ tăm hơi.

Khu hố bom là cấm địa của người dân cả vùng này, không chỉ riêng đối với làng ông Tuấn, mà đối với bất kì ngôi làng ở gần đây nó cũng là nơi đất chết, đất độc.

Những người làm nghề chài lưới trên sông, cũng không bao giờ dám bén bảng chèo thuyền vào đây.

Lý do là từ hồi kháng chiến chống Mỹ, quân đội đội giặc tiến hành thả bom rải thảm miền Bắc, khu đó bị oanh tạc rất nhiều, nhưng ở đó lại có một trường học, và chẳng may, trường học bị trúng bom.Học sinh và giáo viên chết sạch, khu đó thành một cái ao lớn, sau chẳng rõ lý do vì sao, nhưng cái ao lớn đấy lại nhập vào con sông, trở thành điểm cuối của dòng sông, cũng là nơi chẳng ai muốn tình nguyện đến cả.

Bởi những ai đến gần nơi đấy đều mất tích một cách vô cùng bí ẩn, sống không thấy người mà chết không thấy xác.

Ngày xưa ông Tuấn cũng đã chết hụt trong đó, nhờ thầy Long vô tình đi ngang qua mà ông còn sống đến bây giờ.

Nơi đấy quá ám ảnh tâm trí ông Tuấn,vừa thấy cái xác ông Siu bơi vào đấy, ông Tuấn ngay lập tức nhận ra ngay, nạt lão Minh mau cho thuyền quay lại cầu Ruột.

Lão Minh đang vội vã chèo thuyền, thì tự nhiên cây sào trong tay cắm xuống lòng sông, nhưng không sao rút lên được nữa, lão loay hoay mãi để rút lên nhưng đều không được.

Ông Tuấn thấy vậy thì hỏi nhanh:- Sao thế? Sao không chèo nữa?Lão Minh nghiến răng nghiến lợi, lắc đầu nói:- Mẹ nó chứ, bị thứ kia nó dụ rồi, sào không tài nào mà rút lên nổi, chỉ sợ nó giở trò.Ông Tuấn nghe thế, cũng nhảy vào mà phụ lão Minh kéo cây sào lên, nhưng vô ích, cây sào như bị đóng đinh xuống dưới lòng sông, hai ngươi mồ hôi ướt lưng áo, nhưng loay hoay mãi vẫn không thành công.

Lúc này anh Kỳ lại hét lên:- Ối mẹ ơi , ối mẹ ơi,..Đang bực mình vì không rút được cây sào, lại nghe anh Kỳ hét, lão Minh quay sang anh Kỳ chửi oang oang:- Mày đái đứng hay đái ngồi hả thằng kia? Làm gì mà cứ hét mãi thế hả? Đàn ông con trai sức dài vai rộng, sợ cái chó gì? Làm sao? Lại bị cái gì nó dọa hử?Anh kỳ mặt mày xám ngoét run rẩy, chỉ về phía nơi hố bom, ông Tuấn và lão Minh vội nhìn theo hướng tay, thì cứng họng, vì ở nơi cuối sông, có rất đông bóng người, đang bơi về phía này, ngụp lặn như dái cá, kỳ lạ thay là hai con mắt của bọn họ lại đỏ quạnh như máu.


Ông Tuấn chỉ kịp thốt lên ba chữ:- Không xong rồi,...Đám người này chắc chắn không phải người sống, vì ở trong khu hố bom, làm gì có người sống cơ chứ? Bọn chúng cứ thi nhau mà hụp lặn, lúc trồi lên, khi lặn xuống, nhấp nhô như sóng, ở bên này lão Minh cũng biết đại sự không ổn, gắng sức mà rút cây sào lên, nhưng vô ích.

Cả ba người đành trơ mắt ra mà nhìn về phía cuối dòng sông.

Đám người đó bơi đến cách thuyền tầm mười mét, thì lập tức lặn hết xuống đáy sông, không thấy bất kì thứ gì ở trên mặt nước nữa.

Đến cả bọt nước cũng không có.

Anh Kỳ đang ở giữa lòng thuyền, nhảy vào mà ôm chân lão Minh hét ầm cả lên:- Ối ông ơi, ối ông ơi, cứu cháu với, đâu hết rồi đâu hết rồi ấy,..Lão Minh cũng rối lắm, chưa bao giờ lão dám chèo thuyền vào đây cả, nơi này là cấm kỵ, hết cách lão quay sang ông Tuấn, ánh mắt cầu cứu, nhưng ông Tuấn không đáp, chỉ nhanh chóng bước lên phía mui thuyền, tay vặn đèn cho bấc nó dài ra, ngọn lửa trong đèn bùng lên, chiếu sáng được một khoảng thuyền.

Sau đó ông Tuấn mới vẫy hai người kia lại gần, lão Minh là kẻ sống dưới sông nước bao nhiêu năm, hiểu ý, gắng nhấc chân lết về phía mui thuyền, mặc kệ anh Kỳ vẫn đang bám chân.

Ông Tuấn kiểm tra lượng dầu còn lại trong đèn, cười khổ nói với lão Minh:- Lão khọm có để dầu trên thuyền không? Chứ với lượng dầu hỏa thế này tầm ba mươi phút nữa là đèn sẽ tắt, mà đèn tắt là...Lão Minh lắc đầu, mặt nhăn nhúm nói:- Mẹ nó hôm nay tôi có tính đi cả đêm đâu mà châm nhiều dầu, tính xuống làm hai ba mẻ cá rồi về, chứ trời Đông lạnh thế này, có điên đâu mà đi cả đêm.Ông Tuấn thở dài nói:- Hết cách, ba mươi phút sau, đèn mà tắt, là tất cả xong đời, trên thuyền lão còn đồ vật gì trừ tà được không?Vẫn bộ dạng lắc đầu như cũ, lão chẳng buồn nói nữa, chỉ đưa ánh mắt nhìn xuống dòng sông đục ngầu kia, ánh mắt lão nhìn chằm chằm, như muốn xuyên thủng màn nước để nhìn rõ những thứ dưới ấy vậy.


Tất cả những chuyện hai người nói cho nhau, đều được anh Kỳ nghe được, thấy đã hết hy vọng, anh chỉ sợ hãi mà ôm đầu, chịu đựng.

Nhưng con người ta khi biết mình sắp chết, họ sẽ nảy ra những suy nghĩ vô cùng điên cuồng, như anh Kỳ, chẳng biết anh ta nghĩ gì, đang ngồi tự nhiên bật dậy, chạy ra đuôi thuyền.

Cả ông Tuấn và lão Minh đang đau đầu suy nghĩ cách, không để ý nhiều tới anh.

Đến lúc hai người quay sang, thì đã thấy anh Kỳ dựa người vào đuôi thuyền, cúi đầu với tay qua bên mạn, thò tay xuống nước rồi chèo lấy chèo để.

Lão Minh thấy vậy hoảng sợ gào lên:- Tránh xa mặt nước ra cái thằng ngu này,..Lời lão Minh vừa vang lên, ngay lập tức từ dưới mặt nước đã có một cánh tay đen trùi trùi, tóm lấy tay anh Kỳ, rồi lôi cả người anh ấy xuống nước.

Chỉ nghe đánh ùm một tiếng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Hồn Ai Xác Ai





Cả hai người đang đứng ở trên đầu thuyền, sự việc lại xảy ra ở đuôi thuyền, không tài nào mà ai có thể ứng cứu kịp, chỉ thấy sau khi cánh tay kia lôi anh Kỳ xuống, mặt nước bắt đầu lại trở lên bằng phẳng, như chẳng có việc gì xảy ra vậy.

Lão Minh cởi áo tính nhảy xuống cứu, nhưng ông Tuấn đã ngăn lại ngay, ông cắn răng nói:- Gọi Lý Ngư, nhanh còn kịp,..Lão Minh hiểu ý, lấy ở dưới thuyền một con dao nhỏ, đưa cho ông Tuấn.

Nhận được dao, ông cắt bàn tay, nhỏ máu xuống lòng sông, lão Minh thì không biết lấy ở đâu ra một quả chuông nhỏ, khẽ rung lên.

Tiếng chuông vang lên rộn rã cả một khúc sông:- Đinh, Đinh, Đinh, Đang, Đang, Đang,...Độ khoảng năm phút sau, thì từ phía trên thượng nguồn, một thứ gì đó dưới nước, bơi về phía này.

Dưới ánh sáng leo lắt của chiếc đèn dầu, khi tỏ khi tường, không thể nào mà nhận rõ nó là cái gì, chỉ biết nó rất lớn, màu đỏ rực, nó di chuyển vô cùng nhanh, khiến nước ở xung quanh rẽ thành từng con sóng.


Kỳ lạ thay, từ khi nó xuất hiện, xung quanh phạm vi thuyền bỗng nổi lên từng bọt nước, cứ ùng ục ùng ục, rồi chỉ nghe phốc, phốc, phốc, những cái bóng đen hai mắt đỏ quạnh trồi lên, không thể nào mà nhận biết được chúng có phải là người hay không, chỉ thấy chúng ngụp lặn, dần dần mà bơi lại gần thuyền.

Lão Minh vội vàng kéo cho bấc lên thêm, mong ánh sáng đèn dầu sẽ dọa chúng thối lui, nhưng vô dụng, chúng vẫn chậm rãi mà bơi lại đây, mấy chục con mắt ở dưới làn nước đen thăm thẳm, ngước nhìn lão , khiến da gà da vịt lão nổi hết toàn thân, lông tơ dựng ngược.

Lúc này lão Minh tính quay lại cầu cứu ông Tuấn, nhưng đã thấy ông Tuấn mình trần, miệng ngậm con dao nhỏ, phóng thẳng xuống dưới nước.

Chỉ nghe đánh ùm một cái, lão Minh đờ người, chẳng kịp nói gì.

Không còn cách nào khác, lão Minh đành vội nhặt cái đèn pin rơi dưới lòng thuyền,soi xung quanh xem thử.

Chỉ thấy từ sau khi ông Tuấn nhảy xuống, thì đám bóng đen kia như bị kích thích, chúng lặn hết xuống, muốn bơi về phía ông Tuấn.

Nhưng lúc này con gì đó đo đỏ bơi từ trên cầu Ruột xuống đây đã vừa tầm tới nơi, chỉ thấy nó quẫy thân hình một cái, nhảy lên cao, bật qua cả con thuyền, rồi rơi xuống đúng nơi ông Tuấn vừa lặn.

Ngay lập tức, các bóng đen như gặp phải khắc tinh, bọn chúng ồ ạt mà tản ra, né tránh bóng đỏ đó.

Lão Minh vừa thấy con vật đó, chỉ lẩm bẩm trong miệng:- Mẹ nó, Lý Ngư, con Cá Chép thành tinh này om dưa ngon phải biết, mà thầy Long không cho, đúng là phí của trời,..Chẳng hiểu Lý Ngư có tài phép gì không mà bọn oan hồn ở phía hố bom lại sợ hãi đến như vậy, bọn chúng sau khi tản ra thì đều vội vàng mà bơi về phía cuối dòng sông.


Lão Minh vẫn tiếp tục soi đèn xuống sông mà chờ đợi, chưa đầy ba phút, chỉ nghe đánh ào một cái, một bóng người đã nhô lên ở phía bên mạn thuyền.

Lão Minh giật mình đưa cái đèn qua, thì nhận ra đó là ông Tuấn, mặt mày tái mét, một tay bám vào thuyền, tay còn lại như đang giữ vật gì đấy, lão Minh nhanh chóng giữ lấy tay ông Tuấn kéo lên thuyền.

Thì ông Tuấn đã yếu ớt nói:- Đưa thằng Kỳ lên trước,.

Tôi từ lên cũng được,..Nói xong, ông Tuấn dùng sức lôi cánh tay của mình lên, chỉ thấy ở phía đấy là cái đầu của anh Kỳ, ông Tuấn đang nắm tóc của anh ấy.

Lão Minh nào dám chậm trễ, tóm được đầu anh Kỳ, rồi dưới sự giúp sức của ông Tuấn, lôi anh ta lên thuyền.

Anh Kỳ mặt trắng bệch, môi tím tái, không thấy ngực phập phồng.


Lão Minh nhanh chóng mở miệng anh ta ra mà hô hấp nhân tạo, tay thì nhấn lồng ngực.

Mới áp miệng vào lão đã rụt cổ lại, phun nước bọt phì phì chửi ầm cả lên:- Mẹ nó, sao mồm nó toàn bùn là bùn thế này?Ông Tuấn leo được lên trên thuyền, đang cố mặc lại cái áo, nghe lão Minh nói thế quay sang nói:- Dốc ngược người thằng Kỳ lên, hồi nãy xác ông Siu lôi nó xuống, nhấn cả cái đầu nó xuống đáy sông, không ăn bùn thì mới là lạ đấy.Lão Minh hiểu, đợi ông Tuấn mặc quần áo xong, lão giữ hai chân của anh Kỳ, ông Tuấn thì ở đằng sau trợ sức, lão Minh giữ hai cái cẳng chân của anh Kỳ trên vai, rồi dốc ngược người lại.

Bao nhiêu thứ trong dạ dày, trong mũi của anh Kỳ chảy ra bằng sạch, chỉ nghe òng ọc, òng ọc, chảy ra đầy thuyền.

Đợi sau khi sạch sẽ đường hô hấp xong, lão Minh mới nhanh chóng tiến hành hô hấp,còn ông Tuấn ở một bên nghỉ ngơi.

Hà hơi thổi ngạt một hồi thì anh Kỳ mở mắt, hít vào một hơi thật sâu, lão Minh thấy thế mới quay sang chỗ ông Tuấn nói:- Tỉnh rồi, tỉnh rồi đấy,..Đang định nói thêm mấy câu, thì cổ họng lão đã bị ai bóp lấy, lão cố quay mặt ra xem, thì thấy người đang bóp cổ lão lại chính là anh Kỳ, hai mắt anh ta toàn lòng trắng, miệng cười hềnh hệch, nói bằng cái giọng the thé:- Tao bóp chết mày, tao bóp chết mày, há há há ,.....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Cá Chép Om Dưa





Sự việc diễn ra quá đột ngột, lão Minh không kịp phản ứng, bị anh Kỳ bóp muốn gãy cả cổ.

Ông Tuấn thấy vậy.

Nhào tới gỡ tay của anh Kỳ, miệng thì quát lớn:- Kỳ, Kỳ, mày điên hả thằng này? Mau bỏ tay ra, nhanh,...Lão Minh cái cổ bị bóp cứng ngắc, lời không thể thốt ra được khỏi miệng, chỉ rên ư ử trong cổ họng, mặt lão đã bắt đầu đỏ lên, rồi dần tím tái vì không thở được.

Anh Kỳ vẫn nghiến răng, nghiến lợi, trợn đôi mắt trắng dã mà hì hục giữ chặt lão Minh.


Ông Tuấn cũng cố hết sức để gỡ tay anh Kỳ ra, nhưng không tài nào mà lôi ra được, chẳng hiểu anh Kỳ ăn cái thứ gì mà khỏe thế.

Biết sự việc này diễn ra chỉ cần thêm một đoạn ngắn thời gian, lão Minh sẽ bị bóp chết.

Ông Tuấn vừa cố tách hai người ra, vừa quay đầu xuống dưới sông gào lên:- Lý Ngư, Lý Ngư, lời hứa hẹn năm đó, ngươi liệu có nhớ? Khi nào ta còn ở trên khúc sông này, ngươi đều phải trợ giúp ta, nhanh nhanh mà giúp ta,...Lời ông Tuấn vừa dứt, dưới mặt sông, phía mạn thuyền có một cái bóng rất to lớn lướt ngang qua, đến khi nó nhô đầu ra khỏi mặt nước, thì người ta mới nhận ra được đấy là một con Cá Chép vô cùng to lớn, dài phải đến hơn một mét, hai cái râu lắc lư qua lại, từng cái vảy trên người đỏ rực, nó há miệng, phun một luồng nước lên thuyền, chỉ thấy dòng nước phóng thẳng vào người anh Kỳ, hất văng anh qua một bên.

Sau đó Lý Ngư lập tức lặn xuống đáy sông u tối, biến mất, còn anh Kỳ thì ngã sõng soài ở khoang thuyền, bất tỉnh.

Lão Minh bị bóp tí chết, nằm vật qua một bên mà hít lấy hít để, cổ lão còn hằn in dấu tay, vậy mà lão vẫn vừa thở phì phò, vừa cố mà chửi cho được:- Tổ cha nhà mày, ông mày cứu mày một mạng,mà mày bóp ông mày tí chết, mẹ nó ra chứ, ...!phù ...!phù ...!Ông Tuấn dựng nó dậy, tôi phải tẩm quất cho nó một trận,...Ông Tuấn nhanh chóng tiến tới kiểm tra anh Kỳ, tim vẫn đập, ngực phập phồng, miệng vẫn thở.

Nhưng khi ông vạch mí mắt của anh Kỳ ra thì giật mình, vì hai con ngươi của anh Kỳ đã trắng đục như mắt cá chết.

Ông Tuấn lẩm bẩm trong miệng:- Bị bắt mất hồn rồi...Lúc này lão Minh mới gượng dậy nổi, lão lạng quạng bước đến bên đây, dơ chân tính đạp cho anh Kỳ vài cái thì đã bị ông Tuấn giữ chân cản,mắng:- Lão khọm già, điên à? Nó bị hồn trong xác lão Siu nhập thể, nó mới bóp cổ ông, giờ hồn của nó bị bắt đi rồi, lão còn đạp nó nữa, lão có tin tôi quăng lão xuống sông chơi với đám hồi này không?Vừa nghe ông Tuấn nhắc đến cái đám đen trùi trũi, dáng người mà bơi như cá, hai mắt lại đỏ như máu kia, lão Minh vội rụt chân về, ngao ngán , lão phun một ngụm nước bọt xuống nước, chắp tay ngang hông chửi đổng:- Con bà nó, cái đám ở trong khu hố bom toàn là quái thai, chỉ rình rình ai lại gần khu đấy là bọn nó bắt, mẹ bao nhiêu năm nay tôi mới trông thấy được hình dáng của bọn chúng ra sao đấy,..Đoạn lão lại quay qua phía ông Tuấn hỏi ý kiến:- Thế bây giờ ông tính sao? Thằng cu này bị nó bắt hồn, chắc chắn nó lôi vào khu hố bom rồi, mà vào trong đấy đấy..Nói đến đây, lão đưa đôi mắt đầy kiêng kỵ nhìn về cuối sông rồi tiếp tục cất lời:- Vào trong đấy, lão có cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng đếch vào đâu,đến con Cá Chém om dưa kia nó còn chẳng dám mò vào, ngày xưa chính ông còn chết hụt trong đó, huống chi là tôi,..

Chỗ bạn bè tôi bảo thật, tạm thời lui đi, về đến cầu Ruột rồi nghĩ cách tiếp,..Cũng chẳng còn cách nào khác, ông Tuấn gật đầu đồng ý, rồi đỡ anh Kỳ nằm lại cho thẳng, lấy cái áo lạnh mà gối đầu cho anh, bản thân chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay, lão Minh đang lúi húi ở đuôi thuyền rút cây sào ra để chèo thuyền, thấy ông Tuấn ăn mặc phong phanh như vậy, lão cúi xuống khoang, nhặt một cái chai rồi gọi:- Ông Tuấn, này, bắt lấy,..Rồi lão quăng cái chai qua chỗ ông Tuấn, nói tiếp:- Rượu nếp đấy, làm vài hớp cho ấm người, chứ đang đi ngược dòng, lại ngược gió, cẩn thận chết rét.Ông Tuấn chẳng nói chẳng rằng, gật đầu, ra hiệu đã hiểu, mở nắp chai, tu lấy vài ngụm, rồi ném ngược lại cho lão Minh.


Lão bắt được cũng ngửa cổ mà làm vài ngụm, khề khà cười:- Ngon, mẹ nó thứ này quá ngon, mùa đông không lạnh Hê..hê...hêThấy lão vô lo, vô nghĩ như vậy ông Tuấn đang rầu rĩ cũng bật cười, lão Minh xấu cả người lẫn nết, chỉ được mỗi ưu điểm là cái tính cách đấy, cũng nhờ vậy mà lão mới tồn tại ở cái con sông này bao nhiêu năm , cho dù rất nhiều lần gặp những thứ kì dị, lão cũng quẳng ra sau đầu, cười hà hà rồi sống tiếp.

Thuyền đi độ khoảng gần hai mươi phút, thì về lại cầu Ruột, năm người làng vẫn đang đứng ở trên đó chờ đợi.

Thấy thuyền về, họ vội vàng xuống dưới bờ sông đón.

Thấy ba người lúc đầu khi đi còn nguyên vẹn, khi về thì hai người còn đứng, một người thì đã nằm mê man, mặt ai cũng sợ hãi.

Chưa cần ai hỏi thăm, lão Minh đã dựng cái sào qua bên mạn thuyền, cất giọng:- Đỡ nó lên bờ, mỗi người cởi một món đồ trên người ra, thay cho nó, nó bị cái xác của làng dìm, tí thì chết,..Nghe vậy mọi người đều xắn quần, tập trung đỡ anh Kỳ lên bờ, cởi hết đồ ướt trên người ra, rồi mỗi người góp một món mặc cho anh.


Lão Minh quay sang ông Tuấn hỏi nhỏ:- Sao rồi, nghĩ được cách gì chưa?Ông Tuấn lắc đầu, thở dài, quay lại phía nhóm người làng lên tiếng:- Hai người về báo cho thầy Quân sao rồi? Nãy giờ cũng lâu rồi mà không thấy quay lại là sao?Có mấy người đang định trả lời thì nghe thấy tiếng huyên náo ở trên cầu.

Mọi người nhìn lên, thì thấy có rất đông người ở trên đấy, một người trong số đó cất giọng gọi lớn:- Có phải nhóm của ông Tuấn đấy không?Nghe có người gọi tên mình, ông Tuấn giật mình rồi cũng hét lớn:- Vâng, tôi Tuấn đây, ai đấy?Người ở trên cầu xác nhận được đúng là ông Tuấn, thì cả nhóm người trên đấy đều đồng loạt chạy xuống dưới đây, một người có vẻ là đứng đầu, bước lại gần rồi cất lời:- Vâng cháu là Trần Đế, thuộc pháp sư dòng họ Trần, thầy Long có nói bọn cháu qua đây để chi viện ạ? Mọi người vẫn ổn chứ ạ?Hóa ra là người thầy Long gọi đến, ông Tuấn mừng rỡ lên tiếng:- Tốt quá rồi, tốt quá rồi, may quá các thầy đã đến, có thằng cu trong làng, bị cái thứ kia nó bắt hồn rồi, thầy nhanh chóng xem sao?Đoạn ông Tuấn chỉ tay về phía anh Kỳ đang nằm mê man.

Thầy Đế liền nhanh chóng tiến lại gần mà kiểm tra, vừa vạch mí mắt ra thì thấy toàn lòng trắng, rồi bóp miệng, gật gù quay lại mà hỏi ông Tuấn:- Qủa thật là đã bị mất hồn, bị bắt ở đâu vậy? Ông có biết không?Ông Tuấn chưa kịp cất lời thì lão Minh ở phía trên thuyền đã oang oang cái miệng:- Còn ở đâu nữa, mẹ nó ra chứ, khu hố bom kia kìa, nguyên một đám quái thai nó đuổi bọn tôi, may mà có con Cá Chép om dưa....Lão vừa nói vừa chỉ tay về cuối sông, đang định nói tiếp thì thuyền lão như bị vật gì húc vào, tí thì lão lọt xuống nước.

Tức giận lão quay xuống dưới sông mà chửi xa xả:- Con mẹ nhà con Cá Chép nhá, tao mà tóm được, tao nấu mười bảy món,....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Tiến Vào Cấm Địa





Mọi người đều giật mình,ngạc nhiên nhìn xuống sông, trừ thầy Đế và ông Tuấn.

Có mấy người trong nhóm pháp sư định tiến lại gần kiểm tra, nhưng thầy Đế đã giơ tay vẫy vẫy, họ hiểu ý lại thối lui.

Thầy Đế lúc bấy giờ mới lên tiếng:- Khu hố bom phải không ạ? Sư bá nói cháu qua đây để giải quyết triệt để vùng đó, không để lại cái họa cho dân làng nữa, bây giờ mọi việc gấp gáp, chúng ta nhanh chóng đi thôi.Ông Tuấn gật đầu, quay lại phía thuyền gọi lớn:- Lão khọm Minh, đưa thuyền lại đây..Lão Minh nghe vậy, tuy trong lòng không muốn, nhưng vẫn chống cái sào mà đẩy thuyền sát vào bờ.

Thầy Đế phi thân qua đấy, chân chạm xuống thuyền mà không để thuyền rung rinh tí nào.

Lão Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn qua, lão còn thử lắc lăc cái thuyền xem nó có bị gì không.


Thầy Đế chỉ cưởi tủm tỉm không nói gì.

Sau đó đến ông Tuấn cũng nhanh chóng leo lên thuyền.

Trước khi rời đi, thầy Đế vẫy một người trong số nhóm pháp sư lại, bảo cởi áo khoác ra, rồi đưa qua cho ông Tuấn, đoạn thầy phát lệnh:- Tất cả các tộc nhân còn lại, chia nhau ra hộ tống người dân về làng an toàn, sau đó tất cả tập trung tại cánh đồng, bố trận xung quanh, tránh có kẻ thừa nước đục thả câu, tất cả nên nhớ, trận chiến hôm nay là vô cùng quan trọng đối với dòng họ ta, kẻ nào chểnh mảng, lập tức trục xuất khỏi gia tộc.Những người mặc áo choàng đều cung kính đồng thanh:- Cẩn tuân pháp chỉ.Đoạn thầy Đế quay sang phía lão Minh gật đầu, ra hiệu ý bảo đi thôi.

Lão Minh biết sự việc gấp gáp, cũng nhanh chóng đẩy sào, một lần nữa chèo thuyền xuôi về cuối dòng sông.

Ông Tuấn lúc này cũng không câu nệ, mặc xong áo giữ ấm cơ thể, lên tiếng hỏi:- Thầy Đế ơi, thế thầy Long đã về làng rồi à?Thầy gật đầu hồi đáp:- Vâng, ông cứ yên tâm, lần này gia tộc đã đưa gần hết lực lượng pháp sư về làng mình, nhằm đảm bảo an nguy cho dân làng, và phải truy sát bằng được Phạm Nhan.Ông Tuấn nghe được vậy thì rất mừng, cuối cùng thì làng đã được cứu, hướng ánh mắt về phía cuối sông nhìn chằm chằm.

Lão Minh đang hì hục chèo thuyền, buồn mồm lại liên tiếng:- Thầy Đế này..Thầy Đế quay lại, tỏ vẻ lắng nghe.

Lão Minh tiếp tục cất lời:- Hồi nãy tôi và ông Tuấn ấy, thấy cái xác người làng của ông ấy, thế quái nào mà người nó mặc áo liệm trắng toát mà nó vẫn bơi như cá được vậy? Thầy có biết nó là thứ gì không?Suy nghĩ một hồi thầy Đế chậm rãi đáp lời lão Minh:- Nếu như cháu dự đoán không sai, thì nó là Hà Bá sông này đấy.Cả ông Tuấn và lão Minh đều kinh ngạc, không tin vào tai mình mà thốt lên:- Cái gì cơ?Thầy Đế tiếp tục trầm tư rồi khẳng định:- Đúng chính xác nó là Hà Bá khúc sông này.Sống bao nhiêu năm ở trên sông mà lão Minh chưa nghe được điều gì kì lạ đến thế, lão tò mò mà hỏi dồn:- Sao lại thế được hả thầy? Tôi tưởng con Cá Chép om dưa kia mới là Hà Bá của sông này chứ? Thầy Long cũng nói vậy mà?Thầy Đế từ tốn nói:- Nếu mà nói cho chuẩn là cái thứ trong đấy là ngụy Hà Bá, sư bá cũng kể về lai lịch của nó rồi, nó là một con cá trê sống lâu năm, chuyên ăn xác người chết ở đáy sông, vì ăn nhiều xác quá nên dần nó có linh tính, đến mức nó còn biết đào đất ven sông, gần bãi tha ma làng, canh mùa nước lũ về mà chui vào phá quan tài để ăn xác.

Đến cả những thi thể bị bom oach tạc ở khu đấy nó cũng ăn nốt, dần nó thành tinh, hoành hành khu vực này.

Còn cá Lý Ngư thì chuyên ăn Sen, đuổi nguyệt, có linh tính sau cái con này.


Đâm ra bọn chúng tranh giành địa bàn của nhau, đợt ấy chắc hai ông cũng biết, con Lý Ngư yếu hơn, bị đánh cho gần chết, lúc đó sư bá lại đi ngang qua vùng này, vừa cứu ông Tuấn một mạng tiện tay trừ khử con cá Trê ấy, ngặt nỗi phần thân nó chết nhưng phần hồn vẫn còn, nó nhờ khu hố bom âm khí nặng nề, rồi các xác chết trôi từ phía thượng nguồn về tập kết ở nơi đấy, nó lẩn trốn.

Sư bá lúc ấy ngặt có việc hệ trọng, chỉ kịp phong ấn khu đó lại, rồi rời đi.

Từ đó thì con Lý Ngư mới trở thành Hà Bá của dòng sông, nhưng con cá Trê kia vẫn còn, nên nói nó là Hà Bá hay ngụy Hà Bá đều được.Nghe thầy Đế giải thích, ông Tuấn và lão Minh mới hiểu rõ được mọi chuyện, nhưng dường như có điều khó hiểu, ông Tuấn lại hỏi tiếp:- Vậy sao nó lại lên bờ mà nhập vào xác ông Siu làng tôi được? Không phải nó bị phong ấn sao?Thầy Đế vẫn kiên nhẫn giảng giải:- Nó không lên bờ, mà là cái tinh con chó nó nhập, rồi nó dẫn xác của ông Siu ra sông này, cho tinh con cá Trê nó nhập.

Gia tộc cháu đang điều tra việc này, dự đoán được rằng chắc chắn đám yêu ma quỷ quái quanh làng, đều về dưới trướng của Phạm Nhan hết rồi.

Hắn đang muốn âm mưu một kế hoạch vô cùng lớn,..Thầy Đế còn đang tính nói tiếp thì giọng lão Minh đã cắt ngang:- Mọi người chuẩn bị nhé, gần tới rồi,...Lúc này thì cả ông Tuấn và thầy Đế mới ngước nhìn quan sát cảnh vật phía trước.

Chiếc thuyền đã đi đến gần cuối dòng sông, nước cũng bắt đầu chảy chậm lại.


Ở đằng xa, là một khu vực dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, cây cối dần trở lên um tùm, xum xuê hơn, tiếng côn trùng lao xao xung quanh cũng im bặt, ven hai bên bờ sông là từng bụi lau sậy mọc quá đầu người, nơi đây chính là vùng cấm địa mà tất cả người dân quanh vùng đều kiêng kỵ, là vùng đất chết.

Thầy Đế đang ngồi chợt đứng dậy, đi ra mũi thuyền quan sát, miệng nói nhanh:- Hai ông cẩn thận đứng sát vào lòng thuyền, đừng đứng gần mạn, coi chừng bọn quỷ nước nó kéo.Đoạn thầy lại ra sau phía đuôi thuyền, tiếp lấy cây sào trong tay lão Minh, thay lão chèo thuyền.

Chẳng hiểu rõ vì sao, khi vào trong khu vực này, trời thì lặng gió, nhưng ông Tuấn và lão Minh đều có cảm giác trong đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Tiếng thầy Đế lại vọng lên phía trước:- Hai ông cho cháu mượn Linh Lung Chuông, thứ mà hồi trước sư bá để lại cho hai người đấy ạ, đánh trận dưới nước cháu không thạo, sư bá thì thạo hơn, đành nhờ con Lý Ngư nó giúp.Lão Minh đang ngồi, lật đật vặn cái cạp quần ra, lấy ra cái chuông be bé, đưa cho thầy Đế.

Thầy Đế nhận được, cắn môi bật máu, phun vào thân chuông, chẳng nói chẳng rằng, giơ chuông lên cao, bắt đầu lắc:- Đinh đinh đinh, Đang đang đang,..Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm u tịch, là thứ âm thanh duy nhất ở trong khu vực này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Người Hay Cá





Tiếng chuông vừa dứt, cũng là lúc ở phía thượng nguồn, một lần nữa Lý Ngư bơi về phía này, nó bơi rất nhanh, vây cá rẽ sóng mà tới.

Thầy Đế thấy vậy, gật đầu hài lòng rồi tiếp tục cắm cây sào xuống sông, đẩy thuyền tiến về phía trước.

Càng vào sâu trong hố bom, cảnh vật lại càng thêm rùng rợn.

Nếu mà từ trên cao nhìn xuống,có thể thấy nơi đây chẳng khác gì một cái hồ chứa nước cả, xung quanh um tùm cỏ cây, chẳng thấy được bờ đâu, ngoài những bụi lau sậy.

Khi chiếc thuyền tiến gần được đến giữa hồ, thì những người trên thuyền cảm giác như mình đang lọt vào trong một hố đen vô tận, nước dưới hồ đen đặc, xung quanh cũng là màn đêm u tối, thứ duy nhất phát ra ánh sáng lúc này, là ngọn đèn dầu leo lét của lão Minh đặt ở mũi thuyền, đang lắc lư qua lại.

Cả thầy Đế, lão Minh và ông Tuấn, đều căng mắt mà quan sát xung quanh, mong tìm được điều lạ thường.

Họ cũng không cần chờ lâu, vì từ dưới hố bom, bắt đầu nổi lên từng bọt nước nho nhỏ, ùng ục ùng ục, từ đó thoát ra các luồng khói trắng dày đặc.

Rất nhanh, chỉ vài phút trôi qua thì cả mặt hồ nước đều được bao phủ bởi đám khí trắng đục này.

Lão Minh đang ngồi ở lòng thuyền không kìm được mà thốt lên:- Mẹ nó, sao lại có sương mù thế này?Thầy Đế vẫn dùng nét mặt ngưng trọng mà quan sát mọi thứ, đột nhiên nghe tiếng động ào ào vang lên, mọi người giật mình mà nhìn qua hướng đó.


Chỉ thấy từ dưới lòng hồ, từng cái bóng đỏ nho nhỏ, nhìn rất giống trẻ con, chúng bò lên từ dưới nước, rẽ đám lau sậy, rồi lẩn vào trong đấy, đứa này đuổi theo đứa kia, nô đùa ầm ĩ cả vùng.

Chúng chạy rất nhanh, chỉ một loáng là thân ảnh đã biến mất ở trong đám lau sậy, rồi từng đám sương mù trôi qua che phủ tất thảy.

Lão Minh thấy được cảnh này, mặt biến sắc quay sang ông Tuấn nói nhỏ:- Mẹ ơi, hình như đám trẻ con này, là ở cái trường mà bị bom giặc nó oanh tạc trước đây đấy, bao nhiêu năm rồi mà chúng vẫn còn ở đây à?Ông Tuấn đưa tay bịt mồm lão Minh lại, đưa ngón tay ngang miệng, trừng mắt ý bảo lão im miệng đi.

Thầy Đế mặt ngưng trọng, lấy ra trong túi vải khoác trên vai một đồ vật, đặt ở giữa thuyền.

Sau đó thầy đến mũi thuyền, vặn to bấc của ngọn đèn dầu lấy thêm ánh sáng.

Sương mù trên mặt nước mới đầu còn mỏng, sau càng ngày càng dày.

Tiếng cười khúc khích của đám trẻ con vẫn vang lên xung quanh, rồi bắt đầu có tiếng ùm ùm ùm, như có vật gì rơi xuống nước.

Lão Minh mặt nhăn nhúm, cắn cả tay ông Tuấn, chỉ về một hướng.

Mọi người nhìn theo, thì thấy đám trẻ con đỏ hỏn hồi nãy chúng thoăn thoắt dùng tứ chi mà leo lên các cây cao xung quanh hồ.

Bọn nó ngồi chồm hỗm trên đấy, nhìn về phía con thuyền, vài đứa nhảy từ trên cành cây xuống nước đành ùm, những đứa còn lại thì vẫn ngồi trên đấy vỗ tay đồm độp, cười khanh khách như rất khoái chí.

Thầy Đế vẫn đứng im không nhúc nhích, chính chủ chưa ra, mấy đứa quỷ nhi đối với thầy nào có là gì.

Đám trẻ con vẫn nô đùa rộn rã xung quanh, ông Tuấn bị lão Minh cắn đau quá phải rụt tay về, tí thì vả cho lão mấy cái.

Hai người run rẩy nép vào nhau, không dám thốt ra tiếng nào.

Rồi ở xung quanh hồ , từng cái đầu trồi lên khỏi mặt nước, hai con mắt đỏ quạnh, chúng ở trong đám bèo, lẫn cả đám lau sậy, đều trừng mắt nhìn về phía này.

Thầy Đế lúc này rút từ sau lưng ra một thanh kiếm , lớn giọng quát:- Lý Ngư, lùa nó lên bờ.Ngay lập tức ở nơi cửa vào hố bom, một cái bóng lớn phóng lên không trung, rồi lao xuống đáy hồ.


Đám quỷ nhi thấy Lý Ngư xuất hiện, đứa nào đứa nấy nhanh chóng leo hết lên cây, ngồi xổm trên đấy, đám đầu người ở trong đám bèo và lau sậy nhanh chóng lặn mất tăm, không thấy bóng dáng, chỉ một chốc một lát, mặt nước đang phẳng lặng thì chỉ nghe tiếng ào ào ào, bọt nước rất lớn kéo thành đường dài, rồi bắt đầu di chuyển quanh hồ, nước sủi bọt đục ngầu, không thể nhìn rõ được rốt cuộc dưới đáy nước đang xảy ra chuyện gì.

Thầy Đế đưa thanh kiếm lên miệng, cởi áo, tập trung dán mắt hướng mà bọt nước nổi lên, thầy chuẩn bị nhảy xuống hồ.

Lại thêm một khoảng nữa, thì có một vật từ dưới hồ phóng lên cao, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy.

Ông Tuấn và lão Minh đều nhìn được đó là thứ gì.

Cái xác của ông Siu, người đang mặc áo liệm trắng xóa, da thịt bủng beo, hai con mắt màu xanh lá cây, phát sáng trong đêm, thi thể phóng thẳng lên bờ, giẫy đành đạch như cá, rồi nó trườn trên mặt đất chui vào trong bụi cây gần đấy.

Thầy Đế chỉ chờ có thế, nhảy ùm xuống hồ, bơi về phía đấy.

Ông Tuấn và lão Minh chỉ biết ngơ ngác mà nhìn theo bóng thầy, đến khi thân ảnh của thầy cũng khuất sau các hàng cây.

Thầy Đế vừa rời đi, Lý Ngư cũng ngay lập tức mà bơi ra cửa hố bom, lão Minh thấy vậy, dậm chân bình bịch xuống thuyền chửi:- Tổ cha con Cá Chép om dưa, không ở đây bảo vệ tao? Chạy đi đâu thế? Ông Tuấn ông nhanh xem kìa.Lão Minh còn tính chửi thêm vài câu cho bõ tức, nhưng đã bị ông Tuấn ấn đầu , nằm sát xuống mặt thuyền, lão căm tức quay sang nhìn ông Tuấn, thì thấy lúc này mặt ông Tuấn biến sắc, mắt đang liếc trên các ngọn cây.

Lão Minh liếc theo thì tí thét lên.

Đám trẻ con hồi nãy đang ngồi xổm trên các cành cây, vừa thấy thầy Đế rời đi, là ngay lập tức chúng đứng thẳng hết thân hình dậy, chân kiễng lên, còn cái cổ đang nghển nghển, như muốn nhìn rõ mọi thứ trong thuyền.

Vừa thấy Lý Ngư rời đi, chúng ngoác miệng lớn cười sằng sặc, rồi lần lượt từng đứa một nhảy từ trên cây xuống hồ, nghe ùm, ùm.


Hình như, chúng đang định bơi về phía này.

Lão Minh thấy thế, gạt tay ông Tuấn ra, nhanh chóng đứng dậy mà nhảy về phía đuôi thuyền, tóm lấy cây sào.

Biết đám quỷ đó đã phát hiện ra hai người còn sống trên thuyền, chúng đang muốn lại đây, ông Tuấn cũng không giữ kẽ nữa, vội vàng quát:- Lão khọm, nhanh chèo đi, nhanh lên,..Lão Minh ra sức cắm sào, con thuyền nhanh chóng di chuyển ra phía cửa vào hố bom, nhưng mới đi được một đoạn, thì thuyền bị khựng lại như va phải vật gì đó.

Lão ngoác mồm gào to:- Tuấn ơi, va vào cái mẹ gì rồi ấy, mà sào nặng quá, tôi không rút nổi, nhanh nhanh phụ một tay với.Ông Tuấn nghe được, vội vã đi qua phía đuôi thuyền, đôi tay nắm chắc cây sào với lão Minh, hai người cắn răng rút cây sào lên, sức lực của cả hai người kết hợp, cuối cùng thì cây sào cũng dần dần được lôi lên.

Khi cây sào lên được trên mặt nước.

Thì cả ông Tuấn và lão Minh đều buông tay, hoảng hốt chạy về phía giữa thuyền.

Bởi vì họ trông thấy được một đứa trẻ con đỏ hỏn không có mắt mũi, chỉ thấy mỗi cái mồm há rộng, đang vòng tay ôm lấy cây sào.

Nó cười lên khoái trá:- Hí Hí Hí, Tìm tao à? Hí hí hí ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Trêu Tức





Sau khi hai người thả sào tre, thì nó vẫn cắm ở cuối đuôi thuyền, nhưng bây giờ cho tiền lão Minh cũng chẳng dám qua đấy.

Lão Minh sợ đến mức bám cả vào người ông Tuấn, miệng vẫn liên hồi không ngừng:- Bỏ mẹ rồi ông Tuấn ơi, bọn nó chặn thuyền rồi, tổ cha con cá om dưa, nó bỏ bạn mà chạy, làm sao đây? Làm sao đây?Ông Tuấn cũng bị rối, chỉ biết đưa ánh mắt sợ hãi mà nhìn quanh mặt hồ, đột nhiên những cái đầu ở quanh đám bèo và lau sậy lại trồi lên, rồi chúng dần dần di chuyển về nơi này, lão Minh sợ quá nắm người ông Tuấn mà lắc lên lắc xuống, miệng gào lên:- Con bà nó, đầu người biết bơi, đầu người biết bơi,....Bị lắc cho chóng hết cả mặt, ông Tuấn giữ chặt tay lão, rồi kéo lên phía đầu thuyền, nơi mà có ánh đèn dầu vẫn đang leo lét lúc tỏ lúc tường.

Đám đầu người , hai con mắt thì trên mặt nước, còn phần còn lại của chúng vẫn chìm sâu trong dòng nước đen, chậm rãi từ từ mà tiến về nơi đây.

Nhưng kì lạ thay, chúng chỉ tiến đến cách thuyền khoảng ba mét thì đồng loạt dừng lại, như chúng kiêng kỵ điều gì đó.


Ông Tuấn và lão Minh mặt xanh mét mà nhìn đám đầu người đang bao vây thuyền, nhưng đợi một hồi lâu không thấy chúng tiến tới lật thuyền, thì cả hai dần bình tĩnh lại, lão Minh mắt vẫn liếc về đám đầu người quay sang ông Tuấn thì thầm:- Sao bọn nó không tiến tới nữa vậy?Ông Tuấn trán nhăn lại, suy nghĩ, hình như hồi này trước khi rời đi, thầy Đế có để lại một đồ vật gì đó, ngặt trời tối quá, nhìn không rõ, bèn đáp lại:- Hình như thầy Đế đã trấn yểm thuyền, khiến bọn nó không lại gần được.Lão Minh nghe được, mặt mày vui vẻ, miệng lão nở ra một nụ cười rất tươi, gật gù cái đầu nói:- Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy,..Nhìn bộ dáng của lão bây giờ cực kỳ vô sỉ, khiến ông Tuấn xúc động muốn đạp cho lão mấy cái.

Lão Minh cúi xuống sàn thuyền, lôi lên một cái điếu cày, quay sang hỏi ông Tuấn:- Này, ông hút không?Ông Tuấn cười khổ lắc đầu hỏi lão:- Thế bây giờ không sợ nữa à? Bọn nó vẫn đang vây thuyền đấy.Lão Minh cười khinh khỉnh, quay sang phia đám đầu người, vẫn đang chằm chằm nhìn lên thuyền mà cất giọng:- Này đằng ấy, làm bi thuốc lào không? Sướng lắm? Phê lắm?Rồi lại quay về phía ông Tuấn đáp:- Sợ? Ông nói buồn cười thế ông Tuấn?Minh tôi sống bao nhiêu năm nay, chưa hề biết sợ thứ gì?Đoạn lão khề khà, lấy trong cạp quần ra cái bật lửa, bắt đầu châm lửa hút thuốc, lão kéo rất vang, rồi ngửa cổ lên trời mà nhả khói.

Rồi lại tiếp tục quay sang phía đám đầu người mà tiếp tục lên tiếng trêu tức:- Này, tôi hỏi hí không phải chứ? Đằng ấy ở dưới đấy mà không lạnh à? Lên đây chơi này,..Lão không nói thì thôi, vừa xong thì đám đầu người lặn hết xuống đáy sông.

Thấy thế lão vỗ đùi đen đen, cười to, đưa cái ống điếu qua cho ông Tuấn, nói nhanh:- Nào nào, hút đi, mẹ, thầy Đế trấn thuyền rồi, sợ chó gì? Kệ mẹ lũ quái thai đấy,..Thấy lão nói cũng đúng, ông Tuấn bớt lo, nhận lấy cái điếu trong tay lão, đang định châm lửa hút, thì ông Tuấn vội vã ngồi phắt dậy, cầm cái ống điếu trong tay mà nện thẳng ra phía sau lưng lão Minh.

Chỉ nghe một tiếng bịch rất lớn, sau đó là tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, lão Minh sợ hãi nhảy xồ về phía trước, quay người ra sau nhìn xem, thì thấy nguyên một đám tóc dài vừa bò lên thuyền.

Miệng lão lắp bắp:- Con mẹ nó, lại thứ khỉ gió gì thế? Tóc, tóc đứa nào mà dài như thế?Đám tóc sau khi bị đập, thì bốc khói đen rồi thu lại xuống nước.Ông Tuấn nét mặt rất căng thẳng không đáp lời lão Minh, nhìn quanh khắp thuyền, xem còn đám nào như vậy không? Khi xác nhận không còn thứ gì nữa, ông mới thở phào, tức giận mắng lão Minh:- Lão khỉ gió, trêu bọn nó làm gì, bọn nó không lên được, thì bọn nó vẫn có nhiều cách khác nhau để mà tóm lão xuống đấy, đừng có đùa trong lúc dầu sôi lửa bỏng này,..


À, mà chân lão dẫm vào cái gì thế? Sao nát bét ra thế kia?Lão Minh cũng ngần người mà nhìn xuống, ông Tuấn đang định mở đèn pin xem thử, nhưng chưa kịp hành động gì, thì con thuyền bỗng rung lắc dữ dội.

Cả hai người hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy ở hai phía mạn thuyền, từng đôi tay đen như than, đang thò lên, chúng quơ quơ trong không khí như muốn tóm ai đó.

Ông Tuấn chỉ kịp quát:- Tổ cha nhà lão, lão dẫm vào thứ thầy Đế để lại rồi...Chưa kịp nói thêm lời nào, thì cái thuyền lắc lư chao đảo ngày một nhanh, mọi việc diễn ra quá điên cuồng, chỉ nghe đánh ùm một cái.

Con thuyền đang chở hai người , bị đám bàn tay lật ngang.

Cả lão Minh và ông Tuấn đều bị rơi xuống nước.


Đèn dầu trên mũi thuyền bị ngấm nước, tắt cái rụp.

Ánh sáng duy nhất biến mất.

Cả hố bom lại chìm vào trong màn đêm u tối..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Ác Mộng





Dưới làn nước đen đặc quánh, đục ngầu, lạnh lẽo tối tắm kia là hai con người tội nghiệp.

Chiếc thuyền đã bị lật úp lại.

Chẳng biết lão Minh ra sao, chứ ông Tuấn trước khi rơi xuống dưới đã kịp hít lấy một ngụm khí lớn, rồi ngay lập tức cựa quậy tay chân dự định bơi lên trên mặt nước.

Nhưng mới giang hai tay ra, còn chưa kịp quẫy chân, thì đã có một đám bóng đen, hai mắt phát ra từng tia sáng đỏ quạnh áp sát vào ông.

Đó chính là đám đầu người hồi nãy, chúng canh chừng xung quanh thuyền đã lâu, nay hai con người sống bị lọt xuống đây, làm sao mà chúng có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Từng cánh tay gầy guộc tóm vào chân ông Tuấn, rồi bám vào áo, quần, có đứa còn áp sát mà ôm lấy eo.


Ông Tuấn chỉ cảm thấy có thứ gì mềm nhũn, trơn trượt bám hết vào người mình, khiến da gà ông nổi hết cả lên.

Dùng hai chân giãy ra, đạp mạnh, nhưng vừa đạp được đứa này ra, thì đứa khác đã bám vào, dai như đỉa đói vậy.

Ông Tuấn cố mở to đôi mắt để nhìn rõ mọi thứ, nhưng trời đang là ban đêm cộng thêm nước hố bom đục ngầu, không thể trông thấy được cái gì cả, trong khi đó hai tay, hai chân, đến cả thân hình đều đã bị áp chế, không di chuyển được dù chỉ một li.

Ông bắt đầu cảm thấy khó thở, ngụm không khí hồi nãy hít được, cũng sắp không đủ rồi, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà không lên được trên bờ.

Thì kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ bị chết đuối, rồi xác của ông sẽ bị lũ quái thái kia lôi xuống đáy hồ, phanh thây xé thịt để làm mồi ngon cho bọn chúng.

Thêm một đoạn ngắn thời gian nữa, sức chịu đựng của ông Tuấn đã đến giới hạn, cuống phổi như bị đốt cháy, tiếng động xung quanh bắt đầu nhỏ dần, nhỏ dần, hai mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩ rồi khép lại, đầu óc trống rỗng, tay chân vô lực, buông xuôi theo dòng nước lạnh lẽo.

Khi đang đứng giữa mong manh giữa sự sống và cái chết thì một tiếng quát lớn vang lên, ông không thể nghe rõ ai nói gì cả, vì ông đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng.

Trong khi tình trạng đó diễn ra, ông Tuấn đã mơ thấy một cơn ác mộng, ông đang đứng giữa làng mình, xung quanh mọi thứ đang chìm trong biển lửa, xác chết của dân làng nằm chồng chất lên nhau, tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng gào rú, hô chém giết rung trời, đến khi nhìn kỹ lại, ông mới nhận ra được chuyện gì đang diễn ra, đó là đám âm binh Mông Nguyên, chúng đang đồ sát cả ngôi làng ông, người ngựa chạy rầm rập, gươm giáo sáng choang, đột nhiên ông Tuấn nghe thấy tiếng gọi ở đằng sau:- Ông ơi, ông ơi cứu cháu với, ông ơi,...Tiếng gọi vô cùng quen thuộc khiến ông Tuấn giật mình mà quay lại phía sau.

Đằng xa, là một cái bóng người nho nhỏ, đang hớt hơ hớt hải chạy về hướng ông, còn ở phía sau lưng cái bóng đấy thì chính là tên Qủy tướng quân, hắn đang cưỡi con ngựa cụt đầu, ngửa cổ lên trời mà cười man rợ:- Hé,hé ,hé,..

Giết hết cho bản tướng, giết sạch, chó mèo không tha, hé hé hé...Đến khi cái bóng kia chạy lại gần hơn, thì ông mới nhận ra, đó là thằng Đức, thằng cháu đích tôn của ông, nó đang bị tên Qủy tướng quân truy đuổi.


Bản năng của một người làm ông, không đợi thằng Đức gọi thêm tiếng nào, ông Tuấn lao thẳng về phía đấy cứu nó.

Nhưng ông mới chạy được đến nửa đường, thì tên Qủy tướng quân đã bắt kịp thằng Đức, hắn giơ thanh trường đao của mình lên mà bổ xuống, trước khi ra tay, đôi mắt màu xanh lục của hắn vẫn chằm chằm nhìn vào ông Tuấn, khóe miệng vểnh lên như đang trêu tức.

Ông Tuấn hoảng sợ chỉ kịp gào lên:- Khônggggggggg,...Nhưng mọi thứ đã quá muộn, ánh đao xoẹt xuống, máu văng tung tóe, rồi thân hình thằng Đức đổ gục xuống, theo quán tính mà văng ra phía trước.

Chứng kiến cảnh thằng cháu yêu quý của mình bị chém chết trước mặt mình, hai mắt của ông Tuấn vằn lên từng tia máu, ông lao thẳng về phía tên Qủy tướng quân vẫn đang ở trên lưng ngựa cười man dại, bật cao thân hình, dùng đôi tay mà chộp lấy cổ hắn, dùng hết sức bình sinh mà bóp thật chặt.

Kì lạ thay tên Qủy tướng quân lại không ngăn chặn ông, hắn vẫn cười khằng khặc, khằng khặc, lửa giận căm thù lại càng bùng cháy, ông Tuấn đang chuẩn bị nghiến răng nghiến lợi bóp hắn cho bằng chết, thì có tiếng nói phát ra:- ĐM, lão Tuấn điên,...ằng ặc,....ặc,......thầy Đế cứu,...cứu,..Ông Tuấn ngẩn người, sao giọng nói quen quen, đột nhiên có một ai đó quát lớn, rồi một đòn đánh đập thẳng vào trán ông:- Lấy máu bản mệnh, thắp lại hồn mệnh, tam hồn thất phách , mau mau quy thể.Rồi hai mắt ông bị cái gì đó làm lóa đi, chỉ thấy trắng xóa, dần dần, cảnh vật ở trước mắt ông lại hiện rõ trở lại.

Chớp chớp mắt vài lần, ông Tuấn mới nhận ra, mình đang nằm ở trên thuyền, trước mặt là lão khọm Minh, tay của ông đang bóp cổ lão, lão đang đỏ mặt tía tai mà gỡ tay ông ra, mồm vẫn chửi liên hồi:- Con bà thằng Tuấn điên, ông mày cứu mày, mày lại bóp cổ ông mày, đêm nay xuống sông không xem ngày mà.

Một đêm bị bóp cổ đến hai lần.....Ông Tuấn giật mình thả hai tay ra, lão Minh như được ân xá, nhảy ra phía sau, ho lấy ho để.


Vẫn vẻ mặt ngơ ngác, ông Tuấn nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi:- Tôi chưa chết à?Lão Minh đang hít lấy hít để, nghe được lời ông Tuấn nói vậy, tức nghiến răng kèn kẹt, định nhảy vào mà đôi co với ông, nhưng thầy Đế vội cản lại, cười khổ khuyên can:- Thôi thôi, ông Tuấn bị âm khí đám quỷ nước nó xâm nhập vào người, đầu óc bị mê mang, không được tỉnh táo, ông đừng quấy nữa để cháu kiểm tra xem nào,..Nghe lời thầy Đế giải thích, lão Minh mới thôi, bĩu môi hừ một tiếng, quay về phía mui thuyền, tay không quên cầm theo ống điếu hút thuốc Lào.

Thấy lúc này thực sự ông Tuấn đã tỉnh táo trở lại, thầy Đế mới ôn tồn kể lại mọi chuyện :- Hồi nãy cháu đuổi theo tinh con cá Trê, đánh nhau một trận, chém chết nó rồi, may mà đánh nhau trên bờ, chứ đánh dưới nước thì chịu, lấy lại được xác người làng ông rồi.

Kìa ông xem kìa,..Nói đến đây, thầy Đế đưa tay chỉ ra phía sau đuôi thuyền, cách đấy tầm một mét là cái xác người quấn đồ liệm trắng, chân được một sợi dây thừng dài buộc vào kéo thẳng đến phần đuôi thuyền, đang dập dờn trôi theo dòng nước.

Ông Tuấn trông thấy vậy thở phào, hóa ra nãy giờ là ác mộng, không phải là thật.

Biết ông Tuấn vẫn còn thắc mắc nhiều thứ, thầy Đế cười cười, quay sang phía lão Minh đang ngồi ở đuôi thuyền, rồi mở miệng nói tiếp:- Lúc nãy là nhờ ông Minh câu kéo thời gian, nên cháu mới về kịp để cứu mọi người đấy ạ.Lão Minh đang khề khà nhả khói, nghe được cũng cười lớn, oang oang cái miệng:- Ây dà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, thầy Đế quá khen,...Còn tính bốc phét thêm vài câu nữa, nhưng lão đã im bặt bởi câu nói tiếp theo của thầy Đế:- Nhưng cháu chẳng hiểu tại sao bọn quỷ nước lại lật thuyền được, rõ ràng là trước khi rời đi, cháu có để lại bùa ấn của đền Thánh Tổ, mà bùa ấn đền Thánh trấn đường, trấn sơn, trấn thủy còn được cơ mà? Lạ thật? Cháu có hỏi ông Minh, ông ấy bảo không biết? Ông Tuấn có hiểu rõ là vì sao không ạ?Ông Tuấn nghe được vậy, nghiến răng nghiến lợi, xồ về phía đuôi thuyền gào lên:- Tại lão khọm ngu kia đạp nát chứ ai? Bây giờ còn ra vẻ bộ dáng cao nhân nữa, tôi phải tính sổ với lão..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Võ Tụt Quần





Lão Minh đang ngồi phê thuốc ở đầu thuyền, thấy ông Tuấn lao về phía mình vội vã giơ cái ống điếu lên tự vệ, mặt mo cười, giải thích:- Lỡ chân, lỡ chân, nào tôi cũng có muốn vậy đâu,..Ông Tuấn hừ một tiếng, rồi mới nguôi nguôi hỏi lão:- Rốt cuộc lão câu kéo thời gian kiểu gì? Lão không bị bọn quỷ nước nó bắt à?Lúc này lão Minh mặt nhăn nhúm, đưa mắt xuống dòng sông như hồi tưởng, chậm rãi kể lại mọi chuyện:- Trước khi bị hất văng, tôi đã kịp nhìn đại khái phương hướng của thuyền, thuyền trôi rất gần ra cửa hố bom, đồng nghĩa với việc chúng ta đang ở gần bờ.

Nhưng phải làm sao để thoát được đám quỷ nước đó mới là điều quan trọng, chẳng hiểu sao lúc ấy trong đầu tôi lại nảy ra một suy nghĩ vô cùng điên rồ, đó là lặn thật sâu xuống dưới đáy, bởi vì ở phía trên mặt nước chắc chắn đám quỷ nước đã vây chặt, chỉ có thể lặn sâu xuống mới đánh lừa được chúng.

Nghĩ là làm, tôi lặn ngay, mà khả năng bơi lội của tôi thế nào chắc ông cũng đã biết.

Qủa thật như những gì mà tôi phán đoán, tôi bơi một lèo về phía cửa hố bom, rồi sau đó nhanh chóng ngoi lên.


Ấy vậy mà khi chuẩn bị ngoi lên, thì tôi bị một đám gì đó quấn lấy, sau mới biết là tóc người, mà tóc của đứa nào thì tôi chẳng rõ.

Cả đống tóc nó cuốn lấy tôi như con rắn, mới đầu là chân, sau đó nó trườn dần lên bụng, rồi cổ, rồi nó bao lấy tôi như kén tằm vậy, nó còn chui vào lỗ mũi, miệng, tai, mắt của tôi cơ.Nói đến đây lão Minh khẽ rùng mình, rồi kể tiếp:- Lúc đó tôi cũng nghĩ là mình chết rồi, mà ông không tưởng tượng nổi đâu, ông cứ bảo đứa nào tóc dài, nó lấy tóc quết qua quết lại vào người ông đi, mà cái đám ấy nó nhơn nhớt, dinh dính kiểu mẹ gì ấy, khiếp lắm,...Ông Tuấn nghe vậy cũng bắt đầu nổi da gà, nổi giận mà mắng lão:- Lão quỷ, không cần phải miêu tả tỉ mỉ như thế, rốt cuộc làm sao mà lão thoát được, nói nhanh đi...Mặt mo của lão Minh lại tiếp tục đỏ ửng, lão ngập ngừng, khó khăn, tính nói mà mãi không sao thốt ra được, thầy Đế đứng một bên, nhịn cười, rồi tiếp lời thay cho lão:- À để cháu kể nốt cho, lúc ấy chẳng hiểu sao, ông Minh sợ đến mức, tè cả ra quần, thế là cái đám nước tiểu của của ông ấy nó hòa với dòng nước xung quanh, khiến đám tóc nhanh chóng thối lui, ông Minh thoát được, ba chân bốn cẳng mà nhảy thẳng lên bờ, vừa lên bờ thì ông Minh thấy nguyên một đám quỷ nhi nó đang chờ, đứa nào đứa lấy be bé, chào mừng ông vừa từ dưới nước lên, ông ấy hoảng quá, nhưng cũng nhanh trí đoán được là do nước tiểu nên đám tóc thả ông ấy ra,ông Minh bèn tụt luôn cái quần đang mặc, dùng làm vũ khí phòng thân.

Đám quỷ nhi thấy vậy thì không dám lại gần, nguyên một đám trẻ con đỏ hỏn, dùng đôi mắt đỏ rực nhìn ông Minh, nhưng chỉ biết căm tức mà để ông ấy thoát ra khỏi hố bom.

Vừa thoát được ra ngoài, thì thấy Lý Ngư đang nằm ở cửa hố bom chờ ,ông Minh chưa kịp nói gì, nó ở dưới nước phun một cái vảy cá của nó lên, đầu nó lắc lư hướng phía trong hố bom, lúc nãy ông Minh mới nhớ ông Tuấn vẫn còn ở trong đấy.

Thấy Lý Ngư làm vậy, hiểu được ý là dùng vảy của nó có thể cứu được mạng ông, thế là ông Minh cắn răng ôm cái vảy cá, nhảy ùm xuống sông rồi bơi ngược vào trong...Thầy Đế đang định nói tiếp thì lão Minh phun nước bọt phì phì rồi chửi:- Ai bảo tôi quay lại, mẹ là do con cá om dưa kia nó nhảy lên, hất văng tôi vào trong đấy chứ, tiên sư nhà nó ra chứ, tôi mà bắt được nó, tôi nấu mười bảy món.Thầy Đế không nhịn được cười nữa, nhưng chỉ dám cười nhỏ, rồi tủm tỉm mà từ từ kể tiếp:- Không phải con Lý Ngư nó không muốn cứu hai người, nhưng nước ở trong cái hồ đấy âm khí nặng quá, chỉ cần nó ở lâu trong đó, thì bao nhiêu công sức nó tu luyện bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói.

Lúc ấy sau khi ông Minh ôm tấm vảy cá bơi vào, thì cái lũ quỷ nước nó sợ khí dương từ người của con Lý Ngư, chạy sạch, ông Minh lặn xuống cứu ông lên, đưa ông ra ngoài.

Sau đó thì cháu chém được tinh con Cá Trê, quay ngược lại đây phá tan trận pháp của nó,còn đám quỷ nước đã bị con Lý Ngư chén sạch rồi.


Cuối cùng thì lật lại thuyền rồi đưa ông trở về cầu Ruột.Nghe đến đây, ông Tuấn mới vỡ lẽ, nhìn lão Minh rồi ngửa đầu cười lớn:- Giỏi, giỏi, giỏi cho một môn võ tụt quần, có chí khí đấy lão khọm Minh, Ha,.ha,.ha,..Lão Minh mặt mũi đỏ ửng, nhưng chỉ hừ mũi không thèm lên tiếng, cặm cùi đứng cuối thuyền mà cắm con sào, điều khiển thuyền về hướng cầu Ruột.

Tầm gần nửa tiếng sau, mọi người rốt cuộc cũng về được tới nơi.

Sau khi thảo luận một hồi, mọi người đều thống nhất chưa đem xác ông Siu về làng vội mà để xác ông ấy trên thuyền của lão Minh, rồi cắm thuyền lão dưới chân cầu, đợi ngày mai trời sáng, mới đem thi thể về an táng.

Còn xác ông Siu thì không cần phải lo sẽ có thứ nhập vào nữa.

Con Lý Ngư sẽ làm nhiệm vụ trong coi xác ông ấy.


Cuối cùng lão Minh đi bộ về làng Tinh, còn ông Tuấn và thầy Đế cũng vội vã mà trở về làng mình.Kể được đến đây, ông Tuấn mới quay lại về phía các cụ bô lão rồi lên tiếng:- Đó là toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm qua ở khúc sông gần cầu Ruột, tôi đã kể lại hết cho mọi người nghe rồi đấy.

Còn bây giờ thì để thằng Mộc nó kể lại xem nó có gặp được thứ gì đáng sợ ở bên bãi tha ma làng không.

Mộc, mày lên thưa chuyện với các cụ hương sắc đi cháu.Từ trong nhóm người, bác Mộc bước ra, gật đầu với ông Tuấn, rồi bắt đầu cất lời:- Vâng thưa các cụ, sau đây cháu xin phép kể lại mọi chuyện diễn ra ở bãi tha ma làng ta.Cũng giống như ông Tuấn, bác Mộc bắt đầu trầm giọng, chậm rãi cất lời..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Tiến Vào Nghĩa Địa





Tối hôm qua trời rất lạnh, gió mùa Đông bắc thổi một cách điên cuồng, buốt giá, không tha cho bất cứ một ai.

Trên con đường đất um tùm cỏ dại, có một nhóm chín người đang nép vào nhau mà bước đi, nơi họ muốn đến là bãi tha ma của làng.

Đây chính là nhóm của bác Mộc.

Sau khi nhận được lệnh của thầy Quân đi truy tung xác chết của ba người làng, bác Mộc và những người còn lại ngay lập tức lên đường.

Sau gần một tiếng đồng hồ thì rốt cuộc cũng đến nơi.

Phía đằng xa bắt đầu xuất hiện thấp thoáng bóng của các ngôi mộ, lẩn khuất sau các rặng cây Phi Lao.

Bác Mộc ra hiệu cho mọi người đi chậm lại, lia cây đèn pin trong tay ra mọi hướng, muốn quan sát đường đi vào trong nghĩa địa.

Mặc dù là mùa Đông nhưng dường như cây cối ở bên trong bãi tha ma, không bị ảnh hưởng nhiều, chúng vẫn rất xanh tươi và xum xuê đến khó hiểu.


Sau khi xác định được hướng đi,bác mới quay lại phía sau, bắt đầu thảo luận với mọi người, giọng bác chậm rãi vang lên:- Các anh nghe cho rõ, nơi chúng ta sắp vào so với chỗ của chú Tuấn và thằng Bình có lẽ là nguy hiểm nhất, cái bãi tha ma làng ta đã từng xảy ra chuyện gì từ trước đến nay, tôi không cần kể chắc các anh cũng rõ.

Bây giờ chuẩn bị đi vào bên trong, các anh kiểm tra lại toàn bộ các túi nhỏ có chứa gạo muối mà thẳng Bình đã phân phát, rồi còn đèn pin, và chuẩn bị mà lên dây cót tinh thần cho sẵn.

Dù có gặp bắt cứ thứ gì, nghe được bất cứ điều gì, cũng tuyệt đối phải bám sát đoàn, không được để bản thân mình bị hoảng loạn rồi bỏ chạy.

Các anh nghe rõ chưa?Mọi người đều gật đầu đồng ý,nhanh chóng kiểm tra các đồ vật mang theo.

Thấy tất cả đã chuẩn bị xong, bác Mộc bắt đầu dẫn đầu mọi người, vén cỏ dại rồi đi vào nghĩa địa.

Những người khác cũng cất bước theo sau, ánh đèn pin mờ mờ chiếu ra mọi hướng, ai cũng căng mắt ra mà quan sát mọi thứ.

Sau khi vào được tới bên trong, đập vào mắt họ là khung cảnh rất đáng sợ, từng ngôi mộ to nhỏ không đồng đều, nằm xen kẽ nhau, trải dài đến tận phía bờ sông.

Có ngôi mộ được đắp khang trang bằng gạch, có mộ lại chỉ là một mô đất nhô cao, có chỗ chẳng phải là mộ, mà là mồ là mả, quả đúng là mồ tròn mả dài, đủ loại kích cỡ, đủ loại chất liệu.

Nhiều nơi mà không có chân nhang cắm ở bên trên, thì cũng chẳng phân biệt được liệu đấy có phải nơi người chết nằm hay không nữa.Cả nhóm di chuyển vô cùng cẩn thận, vì dẫu gì mình đang đi vào nơi đất của người chết an nghỉ, không cẩn thận mà giẫm vào nơi người ta đang nằm nghỉ ngơi, là bất kính, có khi người ta lại thức dậy mà tóm lấy mình, lôi xuống đấy nằm chung thì chết.

Mọi người cứ dò dẫm từng bước một mà tiến sâu vào bên trong, không khí cũng bắt đầu lạnh hơn so với bên ngoài mà chẳng ai giải thích được.Tiếng chân đạp lên cỏ dày nghe soàn soạt, soàn soạt, đáng sợ đến lạ kỳ lạ.

Ở ngoài bãi tha ma không thiếu các loại cây lâu năm như từng rặng Phi Lao trồng ở lớp bên ngoài làm một lớp tường tự nhiên, ngoài ra còn có cây Si, cây Đa, các bụi Tre,..

Mỗi khi gió lùa qua các tán cây, tiếng rì rà rì rào, kẽo cà kẽo kẹt lại vang lên khiến cho mọi người vô thức mà nép lại gần nhau hơn.

Cuối cùng sau khi đi một hồi thì mọi người cũng đến được trung tâm bãi tha ma của làng, ở đây có một cây Đa cổ thụ, rất to lớn, dân làng lập một cái miếu nho nhỏ ở đó, bán kính tầm năm mét xung quanh cây Đa đều không có một ngôi mộ nào.

Vì người ta kiêng kỵ xây mộ dưới chân các cây cổ thụ, sợ rễ của chúng khi mọc dài ra, sẽ phá vỡ quan tài của người chết, quấn lấyxác người đang phân hủy mà hấp thu chất dinh dưỡng.

Thấy mọi người đi suốt từ nãy đến giờ cũng chưa được nghỉ ngơi tí nào, ai cũng bắt đầu thấm mệt, bác Mộc mới lên tiếng:- Lên đường từ nãy đến giờ, rồi cũng tìm kiếm một đoạn thời gian dài, ai cũng mệt mỏi, bây giờ lại miếu thắp nhang, rồi nghỉ nghơi đôi chút, bãi tha ma cũng không quá lớn, một chốc một lát rồi tìm tiếp.Mọi người chẳng ai có ý kiến gì, đều đồng ý.


Bác Mộc tự tay lại gần miếu, rút nhang ở phía trong ra, lấy bật lửa trong người, đốt hương cho cháy, rồi cắm vào bát.

Đoạn bác thấy ở trên ban thờ có hai khúc nến ngắn, tiện tay, bác thắp lên luôn cho nó có ánh lửa.

Nếu có ai đó ở đằng xa nhìn về bãi tha ma làng bây giờ, chắc sẽ sợ muốn chết đi sống lại.

Cả cái nghĩa địa im lìm, tối thui, bỗng nhiên có hai đốm lửa nhỏ xuất hiện, rồi lắc lư theo gió.

Sau khi làm xong mọi việc, nến đã đốt, hương cũng thoát ra khói, bác mới quay về nơi mọi người đang nghỉ ngơi.

Bọn họ đều tụ tập ngồi dưới gốc cây Đa, túm tụm lại gần nhau mà bàn tán khe khẽ.

Thấy bác Mộc lại gần, một người ở trong đấy cười hỏi:- Xong rồi hả bác, ngồi xuống đây hút điếu thuốc cho ấm người ạ, trời lạnh quá,..Bác Mộc cũng gật đầu rồi ngồi xuống, nhận điếu thuốc từ tay anh ta, châm lửa , rít rồi nhả ra từng làn khói trắng.

Đang hút thuốc thì giọng một người nữa lại vang lên:- Ơ, bác Mộc, nãy bác thắp hương bên miếu cây Đa, cháu nhớ không nhầm là bác có đốt nến phải không nhỉ?Bác Mộc thấy lạ, nhưng cũng gật đầu, ừ một tiếng.

Giọng người kia lại tiếp tục vang lên:- Vậy chắc do gió thổi tắt rồi, thấy miếu hết sáng rồi bác ạ.Đang ngồi xổm, miệng ngậm điếu thuốc, bác Mộc quay lại nhìn thử thì thấy quả thật như lời anh kia nói.

Bác chậm rãi địnhđứng dậy, định bụng ra thắp lại, thì một người đã nhanh chóng cản lại, bác nhìn kỹ thì nhận ra đấy là anh Hiệp, vừa cản bác lại, vừa cười hì hì, anh Hiệp lên tiếng:- Thôi, bác cứ ngồi hút hết điếu thuốc cho thoải mái, để cháu ra thắp cho,..Nói rồi chưa chờ bác Mộc đồng ý, anh ta đã ba chân bốn cẳng chạy lại phía miếu.


Thấy có người ra thắp thay mình ,bác Mộc lại ngồi xuống phì phèo điếu thuốc.

Được tầm năm phút sau thì anh Hiệp quay lại, nói xong rồi, mọi người đều quay qua nhìn.

Đột nhiên một người đứng dậy, dơ chân tính đá anh Hiệp mấy cái, anh Hiệp nhanh chóng né được, chửi:- Thằng điên này, ở đây mà mày còn đùa được.Rồi tính lao vào mà trả thù, thì giọng Bác Môc đã vang lên mà cắt đứt hành động của anh:- Thằng cu Hiệp, mày thắp thế nào mà lại để nến tắt thế hả cháu?Anh Hiệp ngẩn ra quay đầu lại, thì thấy quả đúng như lời bác Mộc nói, ban thờ miếu lại chìm trong bóng tối.

Bực mình, không lẽ lại là do gió, mà nào có thấy tí gió nào đâu? Mà nến đặt sâu nơi khuất gió, sao lại tắt được nữa nhỉ? Ôm một bụng tức, anh Hiệp đành quay trở lại miếu.

Lần này, anh Hiệp rất cẩn thận, thấy nến bắt lửa, cháy ổn định, anh ta mới quay trở về với mọi người.

Vừa về đến nơi, bác Mộc nghe tiếng bước chân quay lại, thấy anh Hiệp, nhìn ra phía miếu.

Nhưng tối đen, nào đâu thấy nến cháy sáng.

Lúc này giọng bác Mộc cũng hơi bực:- Thằng cu Hiệp, sao mày thắp nến cũng không xong vậy hở cháu? Thôi để bác ra thắp cho rồi.Lại một lần nữa tay mình thắp mà nến lại tắt,mấy người xung quanh thấy vậy đều cười ồ lên, trêu chọc anh Hiệp, anh Hiệp cay cú, vội đưa hai tay giữ bác Mộc lại, miệng nói vội:- Bác để cháu, bác cứ ngồi đấy đi, cháu thề lần này cháu đứng luôn ở đấy canh, chừng nào nến cháy hết thì cháu mới quay về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Bịt Mắt





Bỏ lại sau lưng là tiếng cười đùa, trêu chọc của mọi người.

Anh Hiệp nghiến răng nghiến lợi, quyết lần này đứng canh chừng hai khúc nến ấy, để xem rốt cuộc là vì lí do gì mà nó cứ tắt mãi thế.

Mọi người đều quan sát bóng lưng của anh, khoảng cách từ gốc Đa đến miếu không quá xa, nhoáng một cái thân ảnh của anh Hiệp đã đứng trước ngôi miếu.

Lấy bật lửa châm lại hai ngọn nến trên ban thờ, đợi một lúc cho ngọn lửa ổn định, anh Hiệp lui lại đứng qua một bên, rút thuốc trong túi ra hút.

Mọi người khi thấy anh Hiệp đứng canh hai ngọn nến thật, thấy sự việc hết thú vị rồi, không để ý nữa, quay lại tiếp tục nói chuyện với nhau.

Đốt hết điếu thuốc, ngọn nến trong miếu vẫn cháy ổn định, không có dấu hiệu tắt đi, cho dù nãy giờ cũng có vài đợt gió mạnh, nhưng đều không ảnh hưởng đến nến bên trong.

Đứng lâu mỏi chân, anh Hiệp đang dự định quay trở về gốc Đa tập hợp với mọi người, thì ai ngờ đâu lại có sự việc đáng sợ xảy ra.


Ở trên trời, từ phía hướng cây Đề của làng, bầy Qụa lũ lượt kéo nhau bay đến đây, tiếng vỗ cánh phành phạch, rồi tiếng kêu inh ỏi, vang vọng cả khu nghĩa địa:- Qụa,..Qụa,...Qụa...Tất cả mọi người đang ngồi dưới gốc Đa, đều giật mình đứng dậy, ngước cổ lên trời.

Bọn Qụa bay đến gần nghĩa địa, dáo dác đậu lên những cành cây xung quanh, đôi mắt của chúng đỏ như máu, phát ra ánh sáng leo lét trong đêm.

Bọn chúng sà xuống xong, thì không cử động, không nhúc nhích, cũng chẳng phát ra bất kì âm thanh nào nữa.

Chỉ nhìn mọi người chằm chằm, im lìm ẩn mình vào trong các tán cây.

Mọi người lúc này vô cùng sợ hãi, chỉ biết run rẩy mà nép vào gần nhau, bác Mộc chợt nhớ đến cái con Qụa đen hồi sáng câu hồn mình, vội vã quát lớn:- Tất cả cúi hết xuống, không được nhìn trực tiếp vào mắt bọn nó, lũ súc sinh này biết câu hồn người sống đấy.Mọi người đều nghe được lời nhắc nhở của bác Mộc, cúi gằm mặt xuống, chỉ riêng có anh Hiệp đang đứng ở phía bên miếu là không nghe thấy.

Nhưng anh Hiệp bây giờ cũng chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm đến lũ Qụa, bởi vì ở chỗ anh còn sự việc đáng sợ hơn đang diễn ra.

Chẳng biết tự bao giờ, hai ngọn nến ở trên ban thờ vốn là màu đỏ hồng, thì lay dần dần trở lên xanh lét, anh Hiệp không tin vào mắt mình, sợ quá, quay phắt người ra sau, định gào to cho những người khác biết.

Nhưng anh vừa quay lưng thì anh đã nghe thấy một tiếng ai đó ở sau lưng, thổi phù một cái.

Một ngọn nến đã bị thổi tắt, sợ muốn đái ra quần, anh Hiệp ba chân bốn cẳng định chạy về phía bên gốc Đa, nhưng kỳ lạ thay anh không thể nào nhúc nhích được bàn chân, vì đã có một ai đó tóm chặt lấy chân anh Hiệp.

Anh chỉ kịp tuyệt vọng mà gào lên:- Bác Mộc ơi, cứu cháu với, cứu,...Tiếng kêu vừa dứt, cũng là lúc anh Hiệp nghe được tiếng phù thứ hai vang lên, ngọn nến phát ra lửa xanh cuối cùng ở trên ban thờ cũng đã bị thổi tắt, đồng thời một giọng cười vang lên sát tai anh Hiệp:- Hé, hé ,hé, vào đây, vào đây với tao, hé , hé ,hé,....Sau đó anh cảm thấy có một đôi bàn tay nho nhỏ như của trẻ con, từ phía sau đầu, thò lên trước mặt, và bịt mắt anh Hiệp lại, ý thức của anh biến mất.

Bác Mộc và nhóm người vốn đang bị lũ Qụa làm cho hoảng sợ, chợt nghe thấy tiếng tiếng kêu cứu thảm thiết của anh Hiệp, tất cả mọi người đều dùng hai bàn tay khum lại, đặt trước trán, nhằm tránh ánh nhìn trực diện của lũ Qụa.


Vừa ngước mặt lên, thì sợ suýt thét lớn, vì ở phía ngôi miếu là ánh sáng màu xanh lét như lá cây, anh Hiệp đang đứng đó ngoác mồm gào, còn ở phía sau lưng là một bóng người đang bò bằng tứ tri, hai tay nó đang tóm lấy chân anh Hiệp, rồi thứ ánh sáng sáng màu xanh cũng tắt phụp, ngôi miếu lại chìm vào trong bóng tối.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, không thể nào ứng cứu anh Hiệp cho kịp, bác Mộc chỉ kịp quát lớn:- Tất cả lấy hết gạo nếp và muối trắng ra, cầm chắc trong tay, nhanh chóng qua đó cứu thằng cu Hiệp,..Mọi người đồng loạt lấy hết túi nhỏ ra, cời dây, rồi mặt cúi thấp, hướng phía ngôi miếu,rầm rập chạy tới.

Nhưng không còn kịp nữa, khi ánh đèn pin chiếu tới được ban thờ miếu, thì thân thể của anh Hiệp đã biến mất.

Lúc này, chẳng hiểu sao đám Qụa vốn đang đậu ở trên các cành cây cao xung quanh, vội vàng vỗ cánh bay lên phành phạch, rồi chúng hướng sâu nơi nghĩa địa mà bay đi, miệng chúng phát ra âm thanh của tiếng người, tiếng người ta cười man dại như kẻ điên:- Hé, hé , hé, Há , Há, Há,..Mọi người đợi chúng bay hết, mới dám quay sang nhìn nhau, ai cũng giữ vẻ mặt vô cùng sợ hãi, và lo lắng, bác Mộc tức đến nghiến răng, nghiến lợi chửi:- Con mẹ nó, hóa ra không phải là gió thổi tắt nến, mà thằng Hậu à không đúng, không phải thằng Hậu, mà là tinh con chó nó thổi tắt nến, bảo sao thắp đi, thắp lại hai ba lần mà nến vẫn tắt.

Hồi nãy nó bắt thằng Hiệp đi, có ai nhìn rõ được thứ gì không?Một người lên tiếng, mặt tái mét, giọng nói run run:- Bác Mộc ơi, nãy cháu có thấy rõ mồn một luôn, không phải tinh con chó không đâu.

Mà còn có một thứ khác?Bảy người còn lại nghe được, mặt cắt không còn giọt máu, bác Mộc cũng bắt đầu thấy da gà nổi lên, hỏi nhanh:- Ngoài tinh con chó ra còn thứ khác nữa hả? Rốt cuộc nó là cái quái gì vậy?Người kia cắn chặt răng, khó khăn mà thốt ra:- Nếu cháu nhìn không nhầm, thì hình như, hình như lúc đó ở trên vai thằng Hiệp, có một cái bóng, như bóng trẻ con ngồi trên đấy, nó đưa tay bịt mắt thằng Hiệp....- Cái gì?Tất cả như không tin vào tai mình mà đồng loạt thốt lên.

Người kia gật đầu, rồi tiếp tục đáp chắc nịch:- Tôi đảm bảo không nhìn nhầm, tại lúc ấy tôi trùm cái áo lên đầu, không khum tay như mọi người, và tôi ở gần đấy nhất.

Và....cái bóng trẻ con đấy, nó giống.....bóng thằng....Thủy con ông Bình trưởng thôn lắm.Nghe được lời này, thì không một ai dám lên tiếng nữa, bảy người chỉ biết run lẩy bẩy mà nhìn sang phía bác Mộc, hỏi ý kiến của bác.

Bác Mộc lúc này cũng rất rối, định thần nhăn trán suy nghĩ một hồi rồi nói:- Hiện nay vong thằng Thủy xuất hiện, tinh con chó cũng xuất hiện, hai thứ quái thai này nó lập mưu bắt mất thằng Hiệp, bây giờ việc quan trọng là phải nhanh chóng tìm được thằng cu Hiệp.


Nếu chậm trễ tôi sợ tính mạng thằng bé sẽ lành ít dữ nhiều.

Mà đám Qụa sau khi thằng cu Hiệp bị bắt mất liền ngay lập tức bay vào sâu trong nghĩa địa.

Nếu tôi nhớ không nhầm, ngôi mộ của thằng Thủy nằm ở phía đấy.

Tôi nghi ngờ bọn nó đã lôi thằng bé về phía đó.

Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng gấp rút qua đấy ngay.Tình người với nhau, mặc dù mọi người đều rất sợ, nhưng không thể bỏ mặc người làng được, ai lấy đều đồng ý với ý kiến của bác Mộc.

Thế là tám người còn sống, lấy bác Mộc dẫn đầu, dò dẫm từng bước một, tiếp tục đi sâu vào trong bãi tha ma làng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Đường Hầm





Càng vào sâu bên trong, trời lại càng lạnh, tám người thành một hàng thẳng, nối đuôi nhau mà đi.

Ánh đèn pin vẫn lia khắp mọi hướng, vẫn là những bóng của những ngôi mộ, ngôi mả.

Đang đi thì có người chợt lên tiếng:- Bác Mộc ơi, cháu nghe thầy Quân có nói không để tách nhóm thành số chẵn, hồi nãy chúng ta có chín người, nay chỉ còn lại tám, liệu có sao không hả bác?Bác Mộc vẫn đang cặm cùi rọi đèn pin xuống dưới chân, dò dẫm tìm đường, không ngẩng đầu lên tiếng:- Biết là như vậy, nhưng bây giờ theo anh thì tính ra sao? Tôi cho ba người nữa tách nhóm về hay sao? Hoặc giả sử nếu tách xong rồi mà cứu được thằng cu Hiệp thì anh tính sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là số chẵn cả mà thôi.

Thà bây giờ mọi người cứ đi chung với nhau, người đông thế mạnh, chứ bây giờ tách đoàn, đoạn đường từ đây mà ra đến cửa vào bãi tha ma làng ấy, tôi sợ không an toàn.Nghe lời bác Mộc giải thích, mọi người cũng đều gật đầu đồng ý, quả thật là như lời bác nói.


Cuối cùng sau một đoạn ngắn thời gian, thì bác Mộc cũng dừng chân, nhỏ giọng nhắc nhở mọi người:- Đến rồi, mọi người cẩn thận, nhớ chú ý xung quanh, mộ thằng Thủy bên kia.Người nào người ấy, đều hít sâu, ngẩng đầu nhìn ngôi mộ mới đắp cách đây được vài hôm của thằng Thủy.

Ở trên đấy vẫn còn mấy cái vòng hoa, ánh đèn pin chiếu vào, hoa vẫn còn tươi rói.

Có vài người định lại gần luôn nhưng bác Mộc đã cản lại, trầm giọng:- Từ từ,không vội, quan sát một lúc xem sao đã,..Sau khi thấy không có vấn đề gì, bác Mộc ra hiệu, tất cả mới cẩn thận tiến về phía ngôi mộ.

Đến khi mọi người tới sát bên, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Bác Mộc cau mày, không lẽ phán đoán của bác là sai hay sao? Đang định mở miệng nói mọi người thử tách ra tìm xung quanh xem sao, thì giật mình tí đánh rơi cây đèn pin trong tay vì một người đã thét lên:- A,a,a,a,a,a,..

Ối mẹ ơi, ối mẹ ơi,..Cứu,..cứu,..thằng Hiệp,....Cả nhóm quay sang nhìn nơi tiếng hét phát ra, thì thấy một người đang đứng ở phía bên kia của ngôi mộ, cây đèn pin soi xuống dưới chân, miệng vẫn đang ngoác ra mà kêu gào.

Thấy có biến, mọi người nhanh chóng chạy qua ứng cứu, vừa chạy đến nơi, ai nấy đều há hốc mồm.

Dưới nền đất, ở gần ngôi mộ của thằng Thủy, là anh Hiệp, đang nắm bất tỉnh, nếu chỉ đơn thuần như vậy thì không có gì, nhưng nửa thân hình của anh Hiệp đang nằm ở trong một cái hố, xung quanh là đất cát, như vừa bị con gì bới lên.


Người kia đang bị anh Hiệp tóm lấy cẳng chân, mà kéo xuống cái hố đấy, miệng anh Hiệp ngoác ra cười, trong miệng toàn máu, hai con mắt trợn trừng trắng dã, vẫn lẩm bẩm trong miệng bằng cái giọng khàn khàn:- Xuống đây, xuống đây với tao, Há,..há,...há.Bác Mộc vừa thấy cảnh đấy, chẳng nói chẳng rằng, hất luôn cái túi nhỏ chứa gạo muối về phía đấy, chỉ nghe thấy tiếng rào rào, bao nhiêu gạo muối đập hết lên người anh Hiệp, chỉ thấy anh Hiệp gào lên đau đớn, rồi ngay lập tức thả tay vẫn đang tóm chân người kia ra, thụt đầu xuống hố, rồi mất dạng.

Thấy mọi người vẫn còn đang đứng đực ra vì sợ, bác Mộc quát lớn:- Còn không máu cứu người, đứng đực ra đấy làm mẹ gì thế?Lúc này, cả đám mới sực tỉnh, vội vàng chạy lại kéo người kia ra.

Bác Mộc nhanh chóng chạy lại gần cái hố, soi đèn pin xuống dưới, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh Hiệp đâu.

Sắc mặt bác vô cùng xấu, quay lại phía người vừa bị túm chân hỏi vội:- Có sao không? Nó ở dưới nhảy lên tóm à?Người kia mặt trắng bệch, lắp bắp:- Nghe lời bác...!Cháu đi quanh mộ xem thử,...Đang nhìn ngó xung quanh, thì đột nhiên thấy cái gì túm lấy chân mình, vừa rọi đèn xuống thì thấy thằng Hiệp bò từ dưới mộ bò lên, nó cười hí hí nhìn cháu, sợ quá,..sợ quá,....Bác Mộc gật đầu tỏ vẻ đã nghe, bác cũng rất sợ hãi, không biết tự bao giờ, cái tinh con chó nó đã đào một cái đường hầm xuyên xuống mộ thằng Thủy.

Chẳng nhẽ bọn nó muốn đào cái xác thằng Thủy lên.

Không thể nào mà tưởng tượng nổi bọn ma quỷ này định làm trò gì.


Bây giờ thằng Hiệp cũng chui xuống dưới đấy rồi, phải làm sao bây giờ? Khi bác Mộc đang mải suy nghĩ, thì có người chợt lên tiếng:- Mẹ nó, thằng Hiệp nó chui xuống mộ thằng Thủy, không lẽ bây giờ phải đào cả mộ thằng Thủy lên hay sao? Bác Mộc, bác nhanh cho bọn cháu ý kiến đi, chứ để lâu cháu sợ thằng Hiệp nó chết mất, nó bị thứ gì nhập vào, trúng tà rồi.Có người khác lại hiến kế:- Hay thử chui xuống dưới xem sao, chứ bây giờ làm gì có cuốc, xẻng gì mà đòi đào mộ,- Ông bị điên à? Ông đi mà chui xuống dưới,.Cứ thế người này một câu, người kia một lời, chẳng biết phải giải quyết thế nào.

Bác Mộc cũng vô cùng đau đầu, chẳng biết giải quyết ra sao.

Chắc chỉ có cách trở về lấy dụng cụ mà đào mộ thôi.

Vừa nãy thằng Hiệp nó thò lên để kéo người xuống dưới, có ngu mới chui đầu xuống cái hố ấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Cái Đầu





Cuối cùng, bác Mộc đành lên tiếng, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn:- Thằng Hiệp bị nhập, lúc nãy tôi ném gạo muối vào người nó, nó chạy mất, điều này mang ý nghĩa gì chắc mọi người cũng đã rõ, nó sợ gạo muối.

Bây giờ bắt buộc phải tách nhóm, một nhóm ở lại, rải gạo muối xung quanh cái hố đấy, tránh thằng Hiệp nó chạy mất.

Nhóm còn lại thì trở về làng lấy cuốc và xẻng ra đây.

Không còn cách nào khác, chúng ta bắt buộc phải đào mộ thằng Thủy lên.

Việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm nói với ông Bình sau.

Sự việc gấp gáp, tạm thời cứ thế mà làm.


Tám người, tách ra một nhóm nhỏ ba người, trở về làng đi.Lập tức có ba người theo sự chỉ định của bác Mộc, nhanh chóng trở về làng, nhóm năm người còn lại thì đứng túm tụm lại gần nhau, cạnh ngôi mộ mới đắp của thằng Thủy.

Như lời bác Mộc nói, một người lấy túi gạo muối, rải đều xung quanh cái hố mà anh Hiệp vừa chui lên.

Làm xong, lời bác Mộc lại tiếp tục đều đều vang lên:- Tắt hết đèn pin đi, phải tiết kiệm, mở một cây thôi, mọi người đứng gần nhau, quan sát tình hình xung quanh, đợi những người khác đi lấy dụng cụ.Thế là năm người còn sống, đứng sát lại gần nhau, nguồn sáng duy nhất bây giờ chỉ có một chiếc đèn pin.

Cả bãi tha ma làng như một mảnh đất chết, im lìm vắng lặng, bóng tối như mực, ánh sáng của một cây đèn pin làm sao mà có thể nhìn rõ được hết mọi vật, bóng của các ngôi mộ, vài gốc cổ thụ xung quanh, thấp thoáng, khi ẩn khi hiện theo ánh đèn lia tới.

Từng giây từng phút trôi qua bây giờ chẳng khác gì một sự tra tấn đối với người sống, họ đứng nép vào nhau, chẳng ai có tâm trạng nói gì, xung quanh không gian im ắng, tiếng mà mọi người nghe rõ nhất bây giờ có lẽ là tiếng hít thở, hô hấp dồn dập của người đứng kế bên mình.

Chẳng biết được rốt cuộc ở dưới ngôi mộ thằng Thủy đã xảy ra chuyện gì, khi mọi người còn đang căng mắt mà nhìn xung quanh, thì chẳng rõ tự bao giờ một cái đầu đang từ từ nhô lên từ phía miệng hố, nhưng chủ nhân của cái đầu này không phải là anh Hiệp, mà là thằng Thủy, Xác của nó phân hủy đã lâu, dòi bọ nhung nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen cháy lên ngọn lửa màu lục, chằm chằm nhìn sau lưng nhóm người bác Mộc, miệng đang ngoác ra cười nham hiểm.

Đột nhiên có người chun chun cái mũi, mặt nhăn lại rồi lên tiếng:- Ưm, ưm, sao mà có cái mùi gì thối thế nhỉ?Mọi người nghe được, đều thử hít sâu, có người vừa hít đã ho khan, bụm miệng, tí thì nôn ra, miệng chửi:- Mẹ nó, quả thật là thối thật, sao giống mùi chuột chết quá vậy? Mà sao nó tanh thế?Người nào người ấy đều đưa tay lên mà bịt mũi, quanh quẩn xung quanh tìm xem nơi phát ra cái mùi thối ấy ở đâu.

Cuối cùng tất cả đều xác định được, ngọn nguồn cái mùi này, là từ cái hố kia.

Lúc mọi người quay lại, thì cái đầu vốn nhô lên, đã chui xuống bao giờ.

Có người tò mò, tính lại gần dòm xuống xem thử, thì đã bị bác Mộc cản lại, lắc đầu, người này hiểu ý, lùi lại, nhưng vẫn không kìm lại được tính hiếu kỳ , mở miệng hỏi:- Bác Mộc, có phải con chó tinh nó phá quan tài rồi hay không? Chứ sao lại thối như vậy được? Mùi này rõ ràng chỉ có xác thằng Thủy đang nằm dưới đấy thôi?Bác Mộc vẫn lắc đầu, ngập ngừng nói:- Không rõ, tôi có chui xuống dưới đâu mà biết, cũng có thể như lời anh nói, nhưng tốt nhất là bây giờ đừng lại gần đấy, cẩn thận nó thò tay kéo xuống dưới đấy.Anh này cũng hiểu rõ, gật đầu, lại trở về vị trí cũ.


Nhưng ở trên đời này có nhiều cái sự lạ lắm, mình không đi sinh sự, không có nghĩa người khác sẽ không kiếm chuyện với mình.

Khi mọi người đang cố bịt mũi, tránh xa cái mùi khó ngửi đó, thì một giọng cười kinh dị ở dưới hố đã vang lên:- Hé,...hé,...hé,.....hé,....Người nào người đấy nghe được giật nảy cả mình, da gà da ốc nổi hết lên, nhanh như cắt mà quay đầu lại phía sau.

Từ dưới hố, cái đầu của thằng Thủy lại từ từ nhô lên.

Ngọn lửa xanh lè từ nơi hốc mắt, đang nhảy múa vô cùng ma mị, vẫn bộ dáng cũ, khuôn mặt đầy dòi bọ, da mặt đã bị ăn hết, chỉ để lại mô cơ, mỡ màu vàng vàng, chỗ xanh chỗ tím.Vẫn hàm răng trắng bóng, miệng nó ngoác lớn ra cười, trong lưỡi toàn các côn trùng màu trắng bò lổm ngổm.

Có người sợ quá, tính quay lưng bỏ chạy, nhưng tiếng bác Mộc đã quát lớn:- Không được chạy, chạy bây giờ là chết, ở yên đấy, bên ta người đông thế mạnh, nó tuy là ma quỷ nhưng chỉ có một mình,...!lấy gạo muối ra, ném chết mẹ nó đi,..Giọng nói oang oang của bác đã trấn tỉnh được mọi người, họ đều nhanh chóng lấy gạo muối ra, ném hết vào cái đầu thằng Thủy.

Như đã tính toán từ trước, chưa đợi gạo muối bay đến, thì ngay lập tức cái đầu thằng Thủy đã thụt xuống hố, bỏ lại một điệu cười khoái trá:- Á Há Há Há, không trúng, không trúng, há há há ,.....Thấy mọi người liên tục vãi ra gạo muối, bác Mộc đã vội vàng cản:- Dừng hết lại, không được ném hết, ném hết là không còn vũ khí đâu, ném in ít cảnh cáo nó thôi.

Xung quanh hố đã có gạo muối rồi, nó không thoát được đâu,..Đến khi ngừng không ném nữa, kiểm tra lại thì chỉ còn hai túi gạo muối, ba túi hồi nãy do hoảng loạn, đã ném vội hết mất rồi.


Thấy chỉ còn hai túi nhỏ, mặt ai cũng vô cùng khó coi, bác Mộc nghiêm túc nhắc nhở:- Còn hai túi nhỏ, bây giờ không vào thời khắc mấu chốt, tôi không cho các anh dùng nữa, các anh nhớ rõ cho tôi,...Chưa kịp nói hết lời, một giọng cười the thé lại vang lên, cắt đứt lời nói của bác:- É, hé,hé,hé,...Mọi người hoảng sợ nhìn ra sau, ở phía cái hố, đầu của thằng Thủy lại tiếp tục trồi lên, lần này nó còn giơ hẳn hai cánh tay lên mà múa.

Mọi người thấy cảnh đó đều đồng loạt mà rút xa khỏi cái hố.

Hai cánh tay của nó tiếp túc lắc lư qua lại, miệng vẫn cười như điên dại:- Ném đi, ném nữa đi,...É..hé..hé,..Có người sợ quá, lớn giọng chửi nó:- Thằng Thủy con ông Bình, bà mẹ nhà mày, mày chết rồi mà còn hù người à? Mày không sợ bọn tao đào mộ mày lên sao?Nó không thèm quan tâm đến lời người đó nói, vẫn tiếp tục lắc lư thân hình, đưa cái tay ra phía trước, vẫy vẫy người ta lại gần nó.

Bác Mộc nhìn chăm chằm vào thằng Thủy, nghiến răng nói:- Các anh đừng dọa nạt nó, vô dụng cả thôi, tôi sợ lũ Âm Binh đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, nó không còn phải là thằng Thủy mà các anh biết nữa đâu.

Đừng phí lời đôi co với nó làm gì.Đoạn bác trầm giọng, tay chỉ thẳng mặt thằng thùy mà quát:- Thằng Hiệp đâu? Thứ quái thai? Mày và con tinh chó đã làm gì nó rồi?Vẫn đôi mắt màu xanh lục, nhìn thẳng vào bác Mộc, giọng nó khàn khàn vang lên:- Mày, mày, mày, tất cả chúng mày sẽ chết, bố tao sẽ giết tất cả chúng mày, É..,hé,...hé,..Mọi người đều ngẩn ra, bố nó là ông Bình trưởng thôn mà? Bố nào nữa vậy? Có người không hiểu vặn ngược lại nó:- Bố mày là ông Bình, mày bị ăn bùa mê đến mức lú lẫn rồi à?Nghe người kia nói thế, nó tức giận, ngửa cổ ra sau, khạc ra một đống dòi bọ, phóng thẳng về phía người đấy, miệng rít lên:- Bố tao là Xích Lã Đạp Kha, Bình nào? Tao giết mày bây giờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Chạy Trối Chết





Mọi người thấy nguyên một đống hỗn độn thịt thối, dòi bọ, không ai dám đón đỡ, tất cả mau chóng dạt qua một bên.

Thằng Thủy thấy cảnh đó, lại ngửa lên trời mà cười khằng khặc:- Hí,hí,hí, Hé, hé,hé,..Bác Mộc lắc đầu lẩm bẩm:- Hỏng rồi, hỏng thật rồi, nhận giặc làm cha, trời ơi là trời,...Cả hai bên lại lâm vào tình huống giẳng co, cái đầu của thằng Thủy vẫn thập thò ở trong cái hố, trên mặt đất năm người còn sống cũng chẳng có cách gì đối phó với nó, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn nhau dò hỏi, rồi âm thầm thở dài.

Sau một đoạn thời gian dường như thằng Thủy như cảm thấy âm mưu của mình đã được thực hiện, nó lại một lần nữa cười khoái trá rồi chui tọt xuống lỗ, lần này nó không trở lại.

Mọi người thấy thế đều vừa mừng, nhưng cũng vừa nghi hoặc, không hiểu rõ tại sao nó lại làm thế.

Nhưng nhóm người bác Mộc không cần phải chờ đợi quá lâu,vì tiếng động ở trên bầu trời đã giải đáp cho mọi thứ.

Tiếng vỗ cánh phành phạch, tiếng kêu inh ỏi, từng đôi mắt đỏ rực đã xuất hiện:- Qụa, quạ, quạ, ..Đám Qụa hồi nãy bay đi, giờ chúng đã quay trở lại, lần lượt từng con một sà xuống các ngôi mộ khác nhau, điều kì lạ ở đây là mỗi một con Qụa lại đậu xuống một ngôi mộ, không có con nào ở chung với con nào, vẫn bằng đôi mắt đỏ quạnh như máu nhìn thẳng về nhóm người bác Mộc, chúng đứng im lìm ở trên đấy, không thèm nhúc nhích thân hình.

Khi đám Qụa vừa hạ xuống, cũng là lúc có một tiếng động rất lớn vang ra dưới mộ thằng Thủy, ở chỗ cái hố khi nãy liên tục có từng dòng nước trào ra, đục ngầu.

Nước phun ra rất mạnh, khiến nhóm người của bác Mộc nhanh chóng thụt lùi ra xa.


Rồi từ phía bờ sông, có một thứ gì đó trồi lên, trên lưng có vác theo một đồ vật, đang nhanh chóng mà chạy về phía này.

Bác Mộc biết được lúc này nếu không nhanh chóng để mọi người thoát thân khỏi đây, thì chắc chắn sẽ bị những thứ ma quái này vây cho đến chết.

Bác gào lên:- Mở hết đèn pin trong tay, chiếu vào con ngươi đám Qụa, đừng để bọn chúng nhìn trực diện vào mắt mình, nhanh chóng rút lui ra khỏi đây.

Nhanh chân lên,..Bị mọi thứ diễn ra xung quanh dọa sợ, mọi người đều đứng ngây ra, mãi đến khi lời của bác Mộc cảnh tỉnh, mọi người mới lấy lại được sự minh mẫn, nhanh chóng làm theo lời bác Mộc nói, mở hết đèn pin trong tay, chiếu vào đám Qụa, rồi ba chân bốn cẳng cùng nhau rời khỏi bãi tha ma.

Vừa chạy, tiếng bác Mộc cũng vừa cất lên ngang tai:- Chạy chung với nhau, tuyệt đối không được tách đoàn, trước tiên cứ nhắm thẳng hướng cây Đa ở giữa nghĩa địa trước, sau đó dần dần tính tiếp.Tất cả mọi người đều hoảng sợ mà cắm đầu cắm cổ chạy, cái thứ từ phía bờ sông vẫn hướng theo nhóm người của bác Mộc mà bám theo.

Tiếng chân người ruỳnh ruỵch vang lên trong nghĩa địa hoang vắng, cả đoàn năm người lấy hết sức bú tí mẹ ra mà chạy, chỉ hận không thể mọc thêm vài cái chân nữa.

Bóng cây Đa phía trước ngày một gần, ai cũng mừng rỡ, chỉ cần chạy đến được gốc Đa, thì khoảng cách ra khỏi địa phận của bãi tha ma chỉ còn một đoạn ngắn.

Nhưng nụ cười ở trên miệng mọi người vừa nở lại tắt hẳn, vì ở phía ngôi miếu gốc Đa, có một thứ gì đang ngồi trong đó, vừa mở đôi mắt ánh sáng đỏ, nhìn về những người đang sống.

Có vài người trong nhóm thấy vậy, bước chân dầm chậm đi, nhưng tiếng bác Mộc đã quát sau lưng:- Mấy cái thằng ngu này, cứ chạy đi, gạo muối bỏ chó gặm hết rồi hay sao? Hay chúng mày ăn hết rồi hả? Lấy hết ra, nó mà chặn đường thì ném vào mặt nó ấy.Được bác Mộc nhắc nhở, bọn họ lại tiếp tục tăng tốc, tay thì thò vào trong áo, lấy gạo muối ra, nắm chặt trong tay, rồi tiếp tục phóng thẳng về nơi ấy.

Qủa thật như lời bác Mộc nói, mọi người vừa đến được phía gốc Đa, thì cái thứ ngồi trong miếu đã ngay lập tức nhảy xồ ra trước mặt, chặn đường mọi người.

Lần này không đợi bác Mộc lên tiếng, hai túi gạo muối đã nhanh chóng bay ra , đập lào xạo trên người thứ đó.

Bị dính đòn, thứ đó gào rống, như lợn bị chọc tiết, lăn lộn ở một bên.

Không còn tâm trạng mà xem nó còn sống hay đã chết, mọi người nhanh chóng chạy ngang qua người nó, bác Mộc cố liếc mắt xem thử thì thấy thứ đó rất giống trẻ con, nhưng mặt mũi như thế nào thì chẳng thấy rõ được.

Chưa kịp ngửa mặt lên thì bác đã va vào lưng một người phía trước, lực va quá mạnh khiến bác ngã vật ra đằng sau, đang lồm cồm bò dạy, tay ôm mặt vì đau, bác Mộc tức giận chửi toáng cả lên:- Ai ui, bà mẹ thằng nào chạy đằng trước đấy, đang yên sao lại dừng lại thế kia.


Mẹ nó vỡ mặt tao rồi.Xoa tới xoa lui một hồi cho mặt đỡ đau, bác Mộc mới nhìn ra đằng trước.

Thì thấy bốn người ở trước mặt đều đang đứng như trời trồng, bị những người phía trước che mất tầm nhìn, bác Mộc mới gằn giọng quát:- Mấy thằng ngu này, sao còn không chạy đi? Muốn bị bọn nó tóm hay gì?Vừa nói bác vừa gạt những người đằng trước ra, vừa lấy tay đẩy mấy người ra, nhìn rõ được trước mặt mình là cái gì, thì bác Mộc sợ suýt ngất.

Phía sau ngôi miếu, dưới gốc Đa, là một bóng người đang đứng, trên vai người đó vác theo một thứ, nhìn hình thù thì trong rất giống một cái quan tài, nhưng không phải quan tài của người lớn, mà là của trẻ nhỏ.

Bây giờ thì bác Mộc đã hiểu rõ được, rốt cuộc đó là quan tài của ai, đấy là quan tài của thằng Thủy.

Ngoài ra ở phía sau lưng của người đó, là một cái bóng khác, đang ở sau lưng, hai tay bám vào cổ người kia.

Bác Mộc run run, chiếu đèn pin về phía đấy.

Thì bác sợ tí cắn lưỡi.

Mẹ ơi, người đang vác quan tài là thằng Hiệp, quần áo, đầu tóc nó toàn là đất, hai con mắt trợn trắng, đứng im lìm như khúc gỗ, trên vai đúng là quan tài của thằng Thủy, nươc sơn trên lớp quan vẫn còn đỏ ối như máu.

Còn thằng Thủy hồi nãy còn ở dưới cái hố, thì nay nó bám vào cổ thằng Hiệp, đang thò cái đầu sau vai mà cười nham hiểm.

Thấy được cảnh này thì bác Mộc mới vỡ lẽ nhiều điều.


Hóa ra không phải là thằng Thủy nó rảnh rỗi, nó thò đầu lên trêu đùa mọi người, mà là nó muốn câu kéo thời gian.

Không biết từ lúc nào con chó tinh đã đào xuống mộ thằng Thủy, rồi nó đào trực tiếp ra sông, lôi quan tài ra phía ấy.

Đó chính là lí do vì sao mà thằng Hiệp vốn ở dưới mộ thì lại xuất hiện ở phía bờ sông, mà còn lôi theo cả quan tài lẫn thằng Thủy.

Khi bác Mộc vẫn còn đang đứng đực ra suy nghĩ, thì chẳng hiểu từ khi nào đã có một bàn tay từ phía sau lưng, thò ra trước bóp lấy cổ bác.

Giật mình bác Mộc theo bản năng rụt cổ lại, tóm lấy hai tay người đó, lắc mình quật người đó ra phía trước.

Đến khi người kia ngã sõng soài trước mặt, thì bác Mộc mới nhận ra, đó là một người trong nhóm của bác, nhưng tại sao anh ta lại cố bóp cổ bác, đến khi người này bò dậy, bác Mộc mới hiểu rõ vì sao, bởi vì ở trên lưng người đó, cũng là một cái bóng trẻ con, đang bá vào cổ.

Nhận rõ được khuôn mặt đứa bé kia, bác Mộc hoảng sợ đến mức phải thốt lên:- Thằng Lâm cháu lão Bàng? Sao mày lại ở đây vậy con?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Đánh Một Trận





Thằng Lâm chẳng nói chẳng rằng, vẫn bám chặt cổ của người kia, dùng đôi mắt đỏ quạnh mà nhìn bác Mộc.

Lúc này giọng nói thằng Thủy cất lên the thé:- Chạy đi, chúng mày chạy nữa đi tao xem, Hé,..hé,..hé,...Năm người còn sống, chỉ biết run rẩy nhìn nhau, chúng nó đã chặn hết đường đi nước bước, giữa cái bãi tha ma này, biết chạy đi đâu bây giờ, bác Mộc cắn răng, quay lại với ba người còn lại bé giọng:- Còn gạo muối không? Còn tí nào không?Tất cả đều lắc đầu nguầy nguậy, còn hai túi, nãy đã ném thằng Lâm sạch rồi còn đâu, làm gì còn chút nào.

Bác Mộc cắn răng, quay về phía thằng Thủy, gằn giọng:- Bây giờ mày muốn thế nào hả thứ quái thai? Hai con quỷ và hai người bị trúng tà, chúng mày cũng chỉ có hai người sống, còn bọn tao có bốn người, nếu bọn mày muốn đánh một trận, bọn tao chiều đến cùng.Thằng Thủy ngoác cái miệng ra mà cười sằng sặc, như những lời bác Mộc vừa thốt ra là buồn cười lắm.

Sau đó nó mới lườm lườm nhìn bác Mộc, rồi cất giọng hỏi:- Thật không? Có thật như lời mày nói không? Hả?Đoạn, nó ngửa cổ lên trời mà rú lên ghê rợn:- Oé, óe ,óe ,óe,...Nó vừa gào, lập tức đám Qụa vốn đang ở trên các bia mộ, nhanh chóng tung cánh, bay về phía này.

Chúng nó đậu xuống, đông nghẹt cả một cành Đa, mở to cái mỏ mà kêu lên inh ỏi:- Qụa, quạ, quạ,..Rốt cuộc mọi người không chỉ bị vây bởi đám quái thai này, mà còn bầy Qụa nữa.


Ba người còn tỉnh táo, sợ hãi nép vào nhau, đưa đôi mắt cầu cứu hướng bác Mộc.

Nhưng quả thật lúc này bác Mộc cũng chẳng nghĩ ra được phương án nào.

Thằng Thủy thấy mọi người đã hết cách, nó không cho mọi người thời gian suy nghĩ thêm, tuột xuống khỏi người anh Hiệp, từ từ chậm rãi mà đi về phía bên đây, kể cả người đang bị thằng Lâm bám cổ, cũng lừ lừ mà tiến tới.

Vòng vây càng ngày càng khép chặt, bác Mộc trầm giọng mà nói với ba người còn lại:- Chạy thì không thoát, bây giờ chỉ còn cách đánh một trận thôi, mọi người không phải sợ, chúng ta có đông người hơn, bọn nó không làm được gì đâu.

Tất cả theo tôi, cùng lắm thì chết chung.Ba người còn lại cũng biết với tình hình hiện giờ thì chạy đi đâu cũng không được, kiểu gì cũng bị bọn nó quây lại , chỉ còn cách theo lời bác Mộc, chơi với bọn nó một trận.

Chẳng biết bên nào hành động trước, chỉ thấy tiếng bác Mộc gầm lên:- Đánh, đánh chết mẹ nó.Đồng loạt cả hai bên lao vào nhau, vốn ngày xưa là du kích chống Pháp, bác Mộc cũng là dân có nghề, ngay lập tức nhảy xồ vào phía người đang bị thằng Lâm bám vào, một đòn quét chân khiến người đó ngã xuống.

Sau đó nhảy hẳn lên thân người đó, đè chặt xuống.

Bóng thằng Lâm vốn đang bám ở trên cổ, bị đè xuống, thì biến mất vô tung vô ảnh.


Ở phía bên kia, ba người khác đang lao vào chỗ thằng Thủy.

Nhưng chưa kịp tới nơi, không biết tự bao giờ anh Hiệp đã đặt cái quan tài nhỏ trên vai xuống, nhanh chóng đứng chặn trước mặt thằng Thủy, thấy người xồ tới, anh Hiệp tóm chặt lấy , hai tay bóp đúng ngay cổ, nhấc hẳn người đó lên ghì chặt, hai hàm răng trắng ởn nhe ra, đôi mắt toàn lòng trắng.

Hai người còn lại thấy đồng đội bị bóp gần chết, cũng không còn tâm tư mà quan tâm đến thằng Thủy, lao vào người đấm, người đá, để cứu người kia.

Những tiếng bịch, bịch, bôm bốp vang lên, anh Hiệp chịu bao nhiêu đòn từ hai người kia, nhưng không hề hắn gì, chỉ chăm chăm mà bóp chết người ở trong tay mình.

Hai người đánh anh Hiệp muốn đau hết cả tay, tê hết cả chân, nhưng không sao mà gỡ người kia ra được, dường như cơ thể của anh Hiệp làm bằng sắt đá, chứ không phải da thịt con người, người bị anh Hiệp bóp lưỡi đã lè cả ra ngoài, khuôn mặt tím tái, nếu không cứu anh ta ngay, chỉ vài phút nữa, anh ta sẽ cầm chắc cái chết.

Không còn cách nào khác, hai người này chỉ biết gào to:- Bác Mộc, nhanh qua bên này,..- Bác Mộc, cứu,..Bác Mộc đang ghì chặt người bị thằng Lâm nó nhập, thấy người đó đã hết cựa quậy, không chống cự nữa, lại thấy thằng Lâm đã biến mất.

Bác nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng qua bên kia để cứu người.


Nhưng mới rời đi được vài bước, lại một lần nữa bị ai đó ôm từ phía sau, lần này bác Mộc không thể nào mà cựa quậy nổi, vì người đó dùng sức cực kì mạnh.

Cố giãy giụa thêm vài đợt nhưng không có kết quả, bác Mộc cố nghiêng cái cổ ra phía sau để xem là ai.

Nhưng một hơi thở đã thổi vào gáy của bác, lạnh lẽo và hôi thối kinh khủng, rồi một giọng nói vang lên:- É, hé,hé,hé, Bắt được mày rồi nhé, thằng già,..Lần này không cần quay ra sau lưng bác Mộc cũng biết được chủ nhân giọng nói đó là ai, nó chính là thằng Thủy.

Hóa ra nó canh lúc mọi người đều tập chung cứu người ở chỗ anh Hiệp, đã lẻn qua bên đây, thay thế bám lưng người kia thay thằng Lâm, và hiện giờ nó đang điều khiển người đó để bắt bác..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Tới Đúng Lúc





Lúc này trong đầu bác Mộc chỉ kịp thốt lên:”Chết rồi, bị lừa rồi”.

Đến bây giờ thì chẳng cứu được người khác, mà bản thân mình cũng lâm vào tình trạng hiểm nguy.

Thằng Thủy ám vào thân thể người kia chẳng biết đã dùng tà phép gì, mà nó khiến người đó ôm bác Mộc chặt cứng.

Thấy bác Mộc không thể phản kháng, thằng Thủy bắt đầu dùng hai tay, bò từ vai người kia qua vai bác Mộc, mùi thối từ thi thể đang phân hủy của nó khiến bác Mộc muốn nôn mửa, đến khi hai chân của nó vắt lên vai của bác Mộc, hai bàn tay của nó bắt đầu sờ soạng lên mặt bác, đám dòi bọ trên thân thể nó rơi xuống mặt, xuống người bác, bắt đầu ra sức mà bò lổm ngổm trên cơ thể bác Mộc.

Hai bàn tay thằng Thủy da thịt đã bị phân hủy tương đối, chảy nước nhớp nháp cả khuôn mặt bác Mộc, không nhịn nổi nữa, bác nôn thẳng cả ra tay nó.

Nhưng thằng Thủy dường như không thèm quan tâm đến điều đó, nó vẫn ngoác cái miệng rộng của mình ra mà cười lên khoái trá:- Í hé hé hé, sao? Lão già? Thoải mái không? Thoải mái không? Hé, hé, hé,...Phía bên kia hai người vẫn đang cố mà đè anh Hiệp xuống nhưng không được, anh Hiệp vẫn nhe hàm răng trắng ởn của mình ra, cười rất kinh dị, bóp cổ người nọ muốn tắt thở, chỉ sợ mọi việc đã sắp chậm trễ rồi, người này nhất định phải chết.


Bác Mộc cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, mọi thứ đã kết thúc, chắc chắn nhóm người của Bác sẽ trở thành con rối của đám yêu ma quỷ quái này.

Thằng Thủy bắt đầu dùng hai bàn tay nhỏ của nó, sờ vào hai bên thái dương của bác Mộc.

Lúc này bác Mộc cố gắng phản kháng, nhưng không sao tránh thoát khỏi bàn tay ma quái của nó, rồi nó khẽ khàng mà thủ thỉ ma mị vào tai bác:- Ngủ đi, ngủ đi nào,...Tâm trí của bác Mộc như bị u mê, đầu óc chuếnh choáng, hai chân lảo đảo như muốn khuỵu xuống, hai mí mắt dần nặng trĩu, rồi khép lại.

Hình ảnh trước mặt không còn rõ ràng nữa.

Tia thanh tỉnh cuối cùng sắp biến mất.

Đúng lúc tưởng chừng mọi việc đã kết thúc.

Nhóm người của bác Mộc sẽ bị giết từng mạng tại nơi nghĩa địa hoang vắng này thì một giọng gầm vô cùng có lực đã vang lên:- Kính thỉnh các vị tiên hiền, con cháu đời thứ 13, Trần Long, cúi đầu xin kính dẫn lời Thượng phụ Thái sư Trung Vũ đại vương Trần Thủ Độ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chân ngôn lời thánh, quyền phép từ thánh, quyền nghiêng sơn hà, vẫn giữ lễ vua tôi, không nhẫn tâm không phải là bậc quân tử, tay không nhuốm máu sao làm lên nổi cơ đồ, lũ yêu ma quỷ quái, còn không mau cút.Đoạn giọng nói lại ngắt đi một nhịp, sau đó quát vang:- Áp.Đàn Quạ vốn dĩ đang đậu ở trên ngọn cây Đa, nghe được tiếng nói đó đồng loạt hoảng sợ vỗ cánh phành phạch mà bay lên trời, không dám ở vị trí cũ nữa.

Bác Mộc chỉ thấy cảm giác bó buộc quanh thân hình đột nhiên biến mất, thằng Thủy vốn đang ở trên vai bác Mộc ngã bổ nhào xuống đất.

Phía bên kia, anh Hiệp cũng lăn quay ra bất tỉnh, thân thể vô lực mà ngã ngửa trên mặt đất.

Cố hít thở sâu vài lần cho tỉnh táo, bác Mộc cảm thấy như đã lấy lại được quyền làm chủ cơ thể của mình, nhanh chóng mà nhào ra phía trước, tránh người ở sau lưng lại tiếp tục khống chế bác một lần nữa.

Vừa phóng về phía trước, bác Mộc ngay lập tức quay ra sau , trong bóng đêm u tối, có hai người đang chậm rãi đi lại đây, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe hai chữ “ Trần Long” bác Mộc đã mừng muốn khóc rồi.


Thầy Long, thầy Long đã quay trở lại để cứu làng.

Cái quan tài nhỏ đang nằm yên lặng ở dưới gốc Đa, vừa nghe tiếng gầm, ngay lập tức rung lên bần bật, dường như có người đang nằm ở trong đó, nhưng là ai được cơ chứ? Đó là quan tài của thằng Thủy, mà thằng Thủy đang bị áp chế trên mặt đất cơ mà? Nhưng bác Mộc cũng chẳng thể quan tâm được nhiều như thế, người bị anh Hiệp bóp cổ đang nằm xụi lơ trên mặt đất, không rõ sống chết.

Bác vội chạy qua bên đấy, nhanh chóng kiểm tra thân thể người đó, may quá, vẫn còn thở, nhưng mạch hơi yếu, đoạn bác ngẩng mặt mà nói với hai người dân làng:- Đỡ anh này dậy, vẫn còn sống, lui xa ra đây một tí, thầy Long đã xuất hiện, mọi người được cứu cả rồi.Hai người kia mặt mừng rỡ, gật đầu, rồi nhanh chóng đỡ người đang bị bất tỉnh ra ngoài.

Bác Mộc vẫn không hề sợ hãi, ở lại chờ xem có thầy Long ở đây, bọn yêu ma quỷ quái này có thể làm gì.

Hai bóng đen cuối cùng cũng đến gần, người đang đi đầu là thầy Long, đúng như lời chú Tuấn miêu tả, tuy bằng tuổi chú Tuấn nhưng nhìn người vô cùng khỏe khoắn, ngực nở vòng cung, còn người phía sau thì lông mày và râu tóc đều dài, bạc phơ, mặt vô cùng hiền hậu.

Bác Mộc vội mở lời:- Thầy Long? thầy Long đó có phải không ạ?Người đi trước gật đầu, chẳng nói gì thêm, đi nhanh về phía thằng Thủy đang nằm ở trên mặt đất, dùng chân mà đá đá vài cái vào người nó, lên tiếng:- Này, này quái thai, còn sống không? Này?Thằng Thủy ở dưới đất vẫn không có phản ứng gì, thầy Long thấy vậy bèn kệ nó, đi về phía bên này, hỏi thăm mọi người:- Có ai bị thương không? Mọi người vẫn ổn chứ? Xin lỗi bà con, chúng tôi đã cố đi nhanh hết sức, à mà anh hình như là cháu ông Tuấn nhỉ? À à tên Mộc đúng không?Bác Mộc vội vàng đáp:- Vâng thưa thầy, may quá, mọi người vẫn còn sống, chỉ có hai thằng thanh niên bị cái tà nó nhập, đang nằm ở trên mặt đất thôi.Đoạn bác đưa tay chỉ về anh Hiệp và một người nữa đang hôn mê ở kế bên.

Thầy Long thấy vậy, tiến lại gần kiểm tra, lấy trong túi ra một đoạn hương ngắn, đốt lên rồi cắm trên mặt đất, rồi thầy nói nhanh:- Đây là định thần hương, anh Mộc đỡ hai người ấy cho nằm ở gần đây, hương vừa tàn ắt tự hồi tỉnh, à mà lấy cái gì đó lót cho hai người họ nằm.


Đang ở bãi tha ma, là nơi đất người chết, khí âm dưới nhập thể không tốt.Bác Mộc nghe thầy Long nhắc nhở, bèn gọi mấy người còn lại ra hỗ trợ, vác hai anh Hiệp và người kia lại gần ngôi miếu, đặt họ nằm trên nền miếu, phía dưới lót đỡ vài cái áo.

Xử lí an toàn của cho dân làng xong, thầy Long mới tiếp tục trở lại chỗ thằng Thủy.

Nó vẫn nằm yên đấy không nhúc nhích.Thấy vậy, thầy Long cười tủm tỉm, ho khan vài lần, tìm xung quanh đấy một cọng cỏ dài.

Thầy ngồi xổm, dùng cọng cỏ mà chọc vào người thằng Thủy, mới đầu là chọc vào tai, không thấy phản ứng, thầy lại chọc vào lỗ mũi, một hồi thầy chọc loạn xà ngầu trên mặt nó.

Bác Mộc ở đằng xa, trân trân mà nhìn, miệng há hốc, không tin vào mắt mình.

Thấy thầy Long lấy thằng Thủy ra làm trò vui, người đi chung với thầy chỉ biết lắc đầu mà cười, tiến tới gần miếu, hỗ trợ dân làng kiểm tra sức khỏe của những người đang bị bất tỉnh.Thấy người kia lại gần, bác Mộc cung kính hỏi:- Thưa thầy, không biết thầy là...Người kia gật đầu cười cười , rồi ôn tồn nói:- Tôi là Trần Đế, cứ gọi tôi là là Đế được rồi.Đoạn, thầy Đế quay sang phía thấy Long nhắc nhở:- Long, nhanh đi, đừng chậm trễ nữa,...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Trốn Chạy





Thấy thầy Đế đã lên tiếng, thầy Long không đùa nữa, đứng dậy, lấy thanh kiếm gỗ sau lưng ra, quát thằng mặt thằng Thủy:- Còn không đứng dậy, giả chết đến bao giờ? Sao cái lũ giặc Mông Nguyên giỏi giả chết thế nhỉ? Mới hồi sáng còn gặp con Qụa ngu, nay lại gặp cái vong dở? Ta đếm đến ba, nếu không ngồi dậy, thì không cần phải ngồi nữa.

Một, ...Ba.Thầy Long hô một, rồi hô ba luôn, cứ thế cắm thẳng cây kiếm vào thằng Thủy, nhưng đúng vào lúc này, từ phía sau thầy có một thứ đang đánh tới, thầy Long miệng vẫn cười tủm tỉm, xoay thân hình rồi đâm thanh kiếm ra sau lưng, một chân còn lại thầy đạp vào ngực thẳng Thủy, rồi ngay lập tức thầy thối lui qua một bên.

Khi bác Mộc định thần nhìn rõ được thứ vừa xồ đến tóm thầy Long là thứ gì, thì chỉ biết hít vào một ngụm khí lạnh.

Hóa ra đó chính là cái quan tài be bé hồi nãy anh Hiệp dựng ở dưới gốc cây, chẳng biết tự bao giờ thứ ở trong đó đã phá bốn cạnh quan tài, thò cả tay lẫn chân ra mà nhảy về phía này.

Thằng Thủy bị thầy Long đạp một cước, kêu la oai oái, rồi nó vẫn nằm trên mặt đất, lăn long lóc về phía chiếc quan tài.

Bị thầy Long xiên cho một kiếm, thủng cả áo quan, thứ ở trong quan tài cũng gào lên vô cùng đau đớn.


Thầy Long vẫn đứng một bên phong khinh vân đạm, nụ cười tươi rói trên miệng, khinh thường nói:- Tính đánh vu hồi ta cơ à? Mơ đi? Cẩu tinh núp quan, mơ tưởng mượn âm khí của nghĩa địa mà hồi sinh, si tâm vọng tưởng.Thấy kế hoạch đánh lén của mình bị phá vỡ, nó biết đã đụng phải người khó chơi, thằng Thủy chẳng nói năng gì, trực tiếp vác cái quan tài lên vai, thẳng hướng bờ sông mà chạy.

Thân hình nó bé tí mà vác cái quan tài to hơn mình gấp rưỡi, hai chân lạch bạch chạy dưới đất, nhìn kì dị vô cùng.

Thầy Long không thèm đuổi theo, chỉ ngửa đầu lên trời gầm lên:- Trần Triều Điển Cố.Lời thầy Long vừa vang lên, rất đông bóng người ngay lập tức phóng ra từ phía cửa nghĩa địa truy sát theo thân xác thằng Thủy, những người này đồng loạt đáp lại:- Tích phúc vô cương.Đoạn những người này tạo thành một vòng quây lớn, bao bọc thằng Thủy vào giữa.

Nhưng không cản được nổi nó.

Chẳng biết sức lực ở đâu ra, mà thằng Thủy bê nguyên cái quan tài mà đập thẳng về bóng người phía trước, khiến mọi người phải dạt ra.

Rồi nó ôm cả cái quan tài mà nhảy xuống sông.

Trên này, thầy Long thấy thế thì dậm chân xuống đất ba lần, cắn bật máu môi phun thẳng về hướng bờ sông, tiếp tục quát lớn:- Cá chép om dưa, nhanh bắt lấy nó cho ta.Từ dưới phía lòng sông, một con Cá Chép màu đỏ vô cùng lớn phóng lên trên mặt nước, hướng thằng Thủy đang bơi bì bõm ở dưới lòng sông mà bơi đến.

Thấy trên cạn đã bị vây mà dưới nước cũng bị bắt, thằng Thủy ôm nguyên cái quan tài chui vào rìa bờ sông rồi mất hút.

Mấy bóng người đuổi ra đấy, như không có cách nào đuổi theo thằng Thủy được nữa.

Một người tách ra chạy thẳng về chỗ thầy Long, cúi người báo cáo:- Bẩm Sư bá, quỷ nhi đã chui vào mật đạo ,không thể theo được vì ngập nước, không rõ hướng mật đạo thông đi đâu.Bác Mộc từ nãy đến giờ chỉ biết đứng đực ra theo dõi mọi thứ, thấy người này nói thằng Thủy đã chui vào mật đạo, bác Mộc vội vàng lên tiếng cắt lời:- Thầy Long, tôi biết, tôi biết mật đạo thông đi đâu?Thầy Long nghe được thì vẫy tay, ý nói người kia lui, rồi quay sang hỏi bác Mộc:- Anh chắc chắn chứ?Bác Mộc quả quyết:- Chắc, nó chui lại vào mộ của nó đấy, hồi nãy thằng Thủy nó lôi cái quan tài từ mộ ra bờ sông, đuổi theo bọn tôi.Thầy Long trầm ngâm một lúc, quay sang nhìn thầy Đế, thầy Đế cũng gật đầu, thầy Long hiểu ý, quay sang phía nhóm người kia thông báo:- Tộc nhân nghe lệnh, để lại năm người xử lí quỷ thi, phá bỏ trận pháp, nhóm còn lại hỗ trợ đưa dân làng về, tuyệt đối phải đảm bảo an toàn, sau đó nhanh chóng tập hợp tại cánh đồng của làng , hỗ trợ nhóm bên trưởng tộc giăng vòng vây, một trận chém giết Phạm Nhan.


Nhất định lần này phải chặt cái đầu chó của hắn xuống.Bác Mộc nghe vậy, vội vàng nói:- Thầy Long, hay thầy cho phép tôi ở lại, chứ mấy chú kia cũng không biết mộ thằng Thủy,..Thầy Long gật đầu, đáp lời bác Mộc:- Vâng, vậy đành phiền anh.Rồi giọng thầy trầm xuống, quay sang phía năm người ở lại nghiêm giọng:- Tộc nhân nhớ rõ, đảm bảo an nguy cho dân làng ưu tiên hàng đầu, anh Mộc có việc gì, các ngươi cũng không cần về Vạn Kiếp nữa.

Rõ chưa?- Cẩn tuân pháp chỉ.Năm người kia cúi đầu đồng loạt hô lớn.

Lúc này thầy Long mới gật đầu hài lòng, nhìn về phía thầy Đế.

Cả hai không nói năng gì thêm, đồng loạt tăng nhanh cước bộ, hướng cửa bãi tha ma làng mà chạy đi, những người bất tỉnh được tộc nhân nhà Trần mang vác trên vai cũng khỏi hành, di chuyển ra khỏi nghĩa địa.

Chỉ còn bác Mộc và năm tộc nhân ở lại.

Một người cung kính mở lời với bác Mộc:- Vâng thưa bác, bọn cháu phiền bác chỉ chỗ an táng quỷ nhi ạ?Bác Mộc xua tay, chỉ về ngôi mộ thằng Thủy lên tiếng:- Đây là ngôi mộ mới đắp của nó, mới được vài hôm thôi, mà mấy thầy không cần phải câu nệ thế, cứ gọi tôi là Mộc được rồi, tôi không dám nhận lễ vậy đâu.Năm người gật đầu vâng dạ, nhanh chóng tiến về phía ngôi mộ, một người trong số đó bắt đầu lấy trong túi của mình một chiếc xẻng gấp, cắm ngập cả cán, rút ra, tay vân vê đất đưa lên mũi ngửi, gật đầu quay lại những người bên cạnh nói:- Đất nặng quỷ khí, không phải âm khí của tử thi, dưới đó chắc chắn có tà vật.Bác Mộc thấy người này lấy xẻng ở trong túi ra thì ngần người, tò mò hỏi:- Sao tôi tưởng mấy thầy là pháp sư cơ mà? Pháp sư cũng cầm theo xẻng à?Một người trong số họ lên tiếng giải thích:- Pháp sư dòng họ cháu chia làm nhiều nhánh, phân loại thành ba bộ sở học Thiên, Địa, Nhân.

Thiên cao nhất chuyên vận dụng các phép của Thánh, Nhân thì phá giải phong ấn, phá giải thuật pháp giang hồ, còn Địa như bọn cháu thì chuyên về phong thủy, âm phần,mạch sông thế núi, trừ khử những thứ nằm dưới mặt đất, do vậy bọn cháu ít đem theo phù lục, chủ yếu là các công cụ khai quật, xử lí tử thi.Được người này giải thích, bác Mộc mới hiểu rõ ra được nhiều thứ, hóa ra môn phái Vạn Kiếp cao thâm đến vậy, không chỉ đơn giản là trừ tà trừ quỷ, mà còn vô vàn thứ khác.


Sau khi xác nhận đúng thằng Thủy chắc chắn đã chui lại vào mộ, bốn người còn lại cũng đồng loạt lấy trong túi ra những cây xẻng gấp, nhanh chóng khai quật phần mộ của nó.

Từng xẻng đất bay ra, chỉ thấy vèo vèo như gió cuốn, mười phút trôi qua, ngôi mộ của nó đã được đào gần tới đáy.

Thì một người vội quát lớn:- Tránh hết ra, phía dưới là khoảng trống.Năm người nhanh chóng nhảy hết lên trên, họ vừa rút lui, thì lớp đất mỏng phía trên đã sập xuống, chỉ nghe đánh ầm một tiếng.Phía dưới là một không gian tối om, nhưng xem chừng khá rộng.

Sau đó có người đốt một cây đuốc, rồi ném xuống, chỉ thấy ánh lửa vừa bùng lên, thì ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Chẳng biết con chó tinh nó đã đào như thế nào mà ở dưới mộ thằng Thủy như thành một ngôi nhà vậy, còn rất nhiều các hố nhỏ dẫn đi nhiều hướng khác nhau, mà chẳng ai biết được nơi tận cùng của những cái lỗ đó là gì ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom