Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Trà Xanh Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị (Phần 3)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Trà Xanh Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị (Phần 3)

Sau Khi Trà Xanh Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị (Phần 3)
Tác giả: 木奶果/Mộc Nãi Quả
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 木奶果/Mộc Nãi Quả

Thể loại: Xuyên sách, linh dị, hài hước...

Số chương: 5 phần

Editor: Không thích ăn Táo

Giới thiệu:

Tôi là một trà xanh cấp cao, nhưng tôi lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết kinh dị.

Nữ oán linh muốn h.ủ.y h. ạ.i hai mắt tôi, tôi tràn trề nước mắt:

"Em không sợ mất đi hai mắt, em chỉ sợ mình không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của chị được nữa!"

Con búp bê ma bị đốt cháy xuất hiện ở đầu giường tôi lúc nửa đêm, trên mặt tôi lộ ra vẻ yêu thương:

"Bé cưng, em có muốn nghe chị hát ru không?"

Tà linh muốn hiến tế tôi và một trăm cô gái khác, tôi tủi thân rơi lệ:

"Hức hức, chẳng phải anh đã nói chỉ có một mình em thôi sao!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Đây là ngày thứ 100 tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết kinh dị này.

Khoảng một tuần rồi không có chuyện linh dị nào xảy ra.

Tôi cực kỳ không quen.

Ngay khi tôi rảnh rỗi đến mức sắp mọc lông, cuối cùng cũng xảy ra chuyện——

“Thầy ơi thầy phải nói rõ cho em! Sao em có thể xếp thứ hai trong lớp! Vậy vị trí thứ nhất là của ai!"

Kỳ thi trung học phổ thông vừa kết thúc.

Sau khi có kết quả thi, người vẫn ngồi vững vàng ở vị trí nhất lớp, bạn cùng phòng của tôi – La Hân hoảng sợ phát hiện, vậy mà vị trí của mình lại biến thành thứ hai.

Vì vậy, cô ấy bắt đầu tìm kiếm cái người đã đánh bại mình và giành vị trí đứng đầu ở khắp nơi.

Tuy nhiên, mặc dù nhà trường xếp hạng học sinh, nhưng dưới áp lực của Bộ Giáo dục, để học sinh không cạnh tranh quá gắt thì thứ hạng của mỗi người sẽ được gửi đến từng người thông qua các ghi chú nhỏ.

Nói cách khác, mỗi người chỉ biết thứ hạng của mình, không biết thứ hạng của người khác.

La Hân hỏi hết mười người đứng đầu lớp, nhưng không một ai xếp hạng nhất.

Lúc này cô ấy mới không nhịn được đến hỏi giáo viên.

Còn tiện thể kéo tôi theo.

Giáo viên bất lực đẩy kính.

"La Hân à, chuyện này em có hỏi chúng tôi thì cũng vô ích, bởi vì chúng tôi cũng không biết ai là người đứng hạng nhất đợt này vì người kia không hề viết tên trên đề thi!"

"Không viết tên?" Lúc này La Hân mới sửng sốt.

Giáo viên đưa bài kiểm tra trong ngăn kéo cho La Hân xem.

Chỉ thấy bài thi kia gần như được đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, nhưng chỗ điền tên thật sự trống không.

Lúc này La Hân không còn cách nào khác chỉ có thể từ bỏ, lúc rời khỏi văn phòng cô ấy vẫn còn đang lải nhải với tôi.

"Tuyết nhi, cậu nói xem có khi nào bài thi này là do giám thị đã làm lúc buồn chán không? Cho nên mới không thi tốt?"

Tôi trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chỉ sợ là không phải."

La Hân sửng sốt ngẩng đầu nhìn tôi: "Cậu biết gì rồi sao?"

"Tớ cũng chỉ suy đoán thôi." Tôi thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc tớ đọc bài luận tiếng Anh trong bài thi kia, trong đó dùng rất nhiều từ vựng và mẫu câu không có trong sách giáo khoa hiện tại của chúng ta."

La Hân khó hiểu: "Vậy thì thế nào?"

Tôi tiếp tục: "Nhưng những từ vựng và mẫu câu đó đã được dạy trong sách giáo khoa cũ vào năm năm trước."

Lúc này La Hân mới ngây ngẩn cả người.

Cô ấy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tôi, lúc này mới hiểu ý: "Ý của cậu là, người trả lời bài kiểm tra này có thể không phải là học sinh hiện tại mà là … hồn ma đã từng học ở trường chúng ta?"

Dù sau cũng đã trải qua nhiều sự kiện linh dị như vậy với tôi, lúc này La Hân cũng nhạy bén hơn.

Tôi gật đầu.

La Hân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nhưng ngay sau đó đột nhiên cô ấy nghĩ gì đó, không nhịn được nhíu mày nhìn tôi: "Ủa nhưng mà làm sao cậu lại biết sách giáo khoa cũ dạy những gì vậy?"

Tôi: "......"

Tôi không thể nói sự thật, nói rằng tôi thực sự không phải là một học sinh trung học, mà là một trà xanh 25 tuổi đã đi làm, vô tình xuyên vào trường trung học trong tiểu thuyết kinh dị được, phải không?

2

Tuy rằng tôi và La Hân có hơi sợ, nhưng dù sao giờ đây chúng tôi cũng đã quá quen với loại chuyển quỷ quái này.

Mà con quỷ này cũng không trực tiếp nhắm vào chúng tôi, cho nên chúng tôi đã nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Thậm chí La Hân còn nảy sinh tham vọng muốn chiến thắng con quỷ kia.

"Lần sau tớ nhất định phải học thật chăm chỉ để đánh bại con quỷ này!"

Tôi: "......"

Có cần phải làm quá vậy không.

Chúng ta đừng nên dính líu tới một con quỷ thì hơn.

Nhưng La Hân lại thật sự nghiêm túc, khi trở lại lớp, cô ấy đã vùi đầu chăm chỉ học ngày học đêm.

Nhưng không ngờ vào tiết tự học buổi tối lại bị mất điện.

Bình thường mà nói, các thành phố ngày nay hiếm khi mất điện.

Nhưng dù sao trường trung học Tam Lăng cũng là nơi xảy ra rất nhiều chuyện kinh dị trong tiểu thuyết, cho nên việc bị mất điện cũng là chuyện bình thường.

Các bạn cùng lớp làm NPC cũng đã tập mãi thành thói quen, thành thạo lấy đèn pin ra khỏi ngăn kéo.

Mất điện gì đó, không thể ngăn chặn niềm đam mê học tập của chúng tôi!

Lớp trưởng môn Toán vẫn đang la hét trên bục giảng.

"Tớ vừa mới nhận được bài thi từ thầy, vừa đủ 45 bài, tớ để ở trên bục giảng, mọi người tự đi lên lấy nhé."

Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng có niềm đam mê học tập như vậy.

Ví dụ như một người bạn cùng phòng khác bên cạnh tôi là Lục Du Du.

"Đã mất điện rồi còn học chi nữa." Cậu ta không nhịn được chửi bới ở bên tai tôi: "Tớ lẻn vào siêu thị mua đồ ăn trước đây, gặp ở kí túc xá sau nha."

Nói xong cậu ta đã lẻn ra khỏi cửa sau.

Tôi và La Hân còn có Cố Hiểu Dung cùng nhau lên bục giảng lấy bài thi.

Lúc chúng tôi đến bục giảng, chúng tôi đã là những người cuối cùng trong lớp, lúc đến lượt Cố Hiểu Dung lại chỉ còn lại một tờ giấy.

Cố Hiểu Dung không nghĩ nhiều, lập tức cầm lấy bài thi trên bàn.

Nhưng tôi lại cản cậu ấy lại.

Cố Hiểu Dung bị tôi dọa sợ: "Sao vậy Tuyết Nhi?"

Giọng nói của tôi hơi run rẩy.

"Vừa rồi lớp trưởng môn toán nói có 45 bài thi, vừa đủ cho mỗi người một bài, nhưng Du Du đã trở về ký túc xá, sao có thể còn vừa đủ..."

Cố Hiểu Dung cũng phản ứng lại, sắc mặt hơi trắng bệch: "Nhưng, cũng có thể là có người không cẩn thận cầm hai bài mà?"

Nếu đây là đời thực thì chuyện này thật sự có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ lại đang trong một cuốn tiểu thuyết ki.nh dị...

Tôi nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi: "Hay là trong lớp vẫn còn một người nữa...".

Tôi còn chưa dứt lời, La Hân ở một bên đã túm chặt lấy bả vai tôi.

"Tuyết nhi, Hiểu Dung, các cậu xem ai đang đứng bên cạnh bục giảng vậy!"

3

Lúc này tôi mới nhìn về phía bục giảng.

Bên cạnh bục giảng của chúng tôi có một chiếc bàn nhưng thường để trống, khi giáo viên muốn tập trung quan sát một học sinh nào đó thì sẽ gọi người nọ lên đó để ngồi.

Nhưng lúc này, người ngồi trước bàn học trống lại là một cô gái xa lạ mà chúng tôi chưa từng gặp.

Chỉ thấy cô gái kia mặc đồng phục học sinh, mái đầu nấm, đeo kính, đang cúi đầu viết bài thi.

Trong bóng tối, cô ta không cần phải bật đèn pin, nhưng lại viết bài kiểm tra rất nhanh.

Nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ.

Giọng nói của La Hân ở phía sau tôi cũng đang run rẩy.

"Tuyết nhi, cậu có nghĩ cô ta đang đi thi không..."

"Suỵt!" Tôi vội vàng ngăn cản La Hân nói tiếp, nhanh chóng dời ánh mắt, hạ thấp giọng nói: "Mau giả vờ không nhìn thấy cô ta!"

Nhưng dường như đã không còn kịp nữa rồi.

Hình như cô gái đã nghe thấy giọng nói của tôi, cô ta từ từ ngẩng đầu lên.

Khi cô ta ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra rằng đôi mắt sau tròng kính dày của cô ta có gì đó không ổn.

Đồng tử của cô ta xanh một cách bất thường, xỉn màu và không có ánh sáng,nhưng lại đang nhìn thẳng vào chúng tôi.

"Các người nhìn thấy tôi sao?" Tôi nghe thấy cô ta lẩm bẩm: "Vậy chắc đôi mắt của các người tốt lắm đây."

Trong khoảnh khắc này, dường như chúng tôi đã hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào của lớp học.

Giọng nói của các học sinh khác dường như vang đến từ rất xa, chỉ có thể nghe rõ giọng nói của cô gái này.

Một giây sau, cô ta nhảy ra khỏi bàn học giống như một con thú, nhào về phía chúng tôi.

Cô ta bắt được tôi trước.

Cô ta nắm chặt vai tôi, tôi có thể cảm nhận được bàn tay của cô ta lạnh khủ.n.g khi.ế.p.

Tôi muốn giãy dụa nhưng đã quá muộn, cô ta đã giơ tay lên muốn tóm lấy tròng mắt của tôi.

"Tròng mắt tốt như vậy, không bằng đưa cho tôi đi!"

Mắt thấy ngón tay lạnh lẽo của cô ta đã chạm vào mí mắt mình.

Tôi hoàn toàn không kịp né tránh, bản năng sinh tồn khiến tôi buộc thốt ra.

“Chờ một chút! Làm ơn cho tôi 10 giây! Sau mười giây hả động vào mắt tôi!"

Lúc này tay của cô gái mới dừng lại.

Cô ta cau mày dùng đôi mắt vô hồn kỳ lạ nhìn tôi.

"Cô muốn mười giây để làm gì?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô gái một cách trìu mến.

"Em muốn dùng ánh sáng mười giây cuối cùng của mình để nhìn rõ vẻ đẹp chấn động của chị."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4

Im lặng.

Không khí xung quanh đột nhiên im bặt trong giây lát.

Ngay sau đó, vẻ sợ hãi trên mặt Cố Hiểu Dung và La Hân đã phai đi, họ bắt đầu dùng một vẻ mặt khó nói hết nhìn tôi.

Vẻ mặt kia tựa như đang nói: "Cậu lại thế nữa à."

Tôi không để ý tới bọn họ mà tiếp tục liếc mắt đưa tình với nữ quỷ kia.

"Được rồi, 10 giây đã qua, chị đến móc mắt em đi."

Nói xong tôi nhắm hai mắt lại, ra vẻ anh dũng chịu ch.ế.t.

Nhưng chỉ có tôi biết, trái tim tôi đang bồn chồn nhảy thình thịch thình thịch.

Lỡ như nữ quỷ không ưng kiểu này mà thật sự m.ó.c tròng mắt của tôi thì sao đây?

Trong lòng tôi đang khẩn trương, không nghĩ tới bên tai đã vang lên một giọng nói ngượng ngùng.

“Cô... Cô đang nói thật à? Cô thật sự cảm thấy tôi đẹp hả?"

Tôi mở mắt ra mới phát hiện hai má của nữ quỷ tóc nấm trước mắt không biết đã ửng đỏ từ lúc nào, cô ta còn đang cúi đầu chọt ngón tay, thẹn thùng đến mức không dám nhìn tôi.

Tôi mừng thầm.

Thành công rồi!

Quả nhiên, cái chiêu thổi phồng thái quá này lần nào cũng có tác dụng với nữ quỷ!

Tôi vội vàng nói: "Đương nhiên là thật, chị chính là cô gái dễ thương nhất mà em từng gặp!"

"Thật sao?" Màu ửng đỏ trên má nữ quỷ càng rõ ràng hơn, nhưng sau đó cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lóe lên chút nghi ngờ: "Nhưng hồi tôi còn sống, không có ai khen tôi xinh đẹp cả, cô cố ý lừa tôi đúng không?"

Nói rồi, sự nghi ngờ trong mắt cô ta càng lúc càng mạnh, lệ khí xung quanh dường như lại tăng vọt.

Tôi: "!"

Xong rồi, hình như tôi thổi hơi quá trớn!

Dù sao thì hai nữ quỷ được tôi tâng bốc trước đó thật sự rất xinh đẹp.

Nhưng nghiêm túc mà nói, nữ quỷ trước mặt này không phải là người đẹp, mà tôi vẫn thổi phồng rằng cô ta đẹp chấn động thì có phải hơi quá rồi không?

Nhưng lúc này, tôi không thể quay đầu lại, chỉ có thể ôm cổ hét lên.

"Đương nhiên những gì em nói đều là thật! Lúc đó họ không đánh giá cao vẻ đẹp của chị là vì tầm nhìn của họ hạn hẹp!

"Khuôn mặt này của chị là khuôn mặt tỉ lệ vàng hot nhất trên Internet hiện nay! Còn dáng người của chị là dáng của siêu mẫu! Không đẹp chỗ nào chứ, đẹp muốn chec người luôn đó ạ!"

Tôi nói một cách tự tin, quả nhiên nữ quỷ kia đã dao động.

"Tôi hiểu rồi, hóa ra theo thẩm mỹ hiện tại thì tôi rất đẹp."

Cô ta vui vẻ nói: "Cô quả thật là một người có ánh mắt rất tốt. Đôi mắt tốt như vậy, tặng cho tôi đi nha!"

Nói xong cô ta lại giơ tay lên muốn móc mắt tôi.

Tôi: "???"

5

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao nữ quỷ này lại không làm theo lẽ thường thế?

Không vui thì muốn m.ó.c tròng mắt tôi, lúc được tôi khen vui vậy mà vẫn muốn m.ó.c tròng mắt tôi!

Mắt thấy tròng mắt của tôi thật sự sắp bị nữ quỷ này móc ra, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể hô to: "Chờ một chút, em có cách giúp chị có một đôi mắt mới!"

"Mắt mới?".

Lúc này tay nữ quỷ kia mới dừng lại.

......

10 phút sau.

Trong lớp học.

"Không sai, chính là như vậy." Tôi mở miệng nói với điện thoại: "Có thể phiền anh bảo anh ấy nhanh chóng tới đây một chuyến được không ạ? Cảm ơn.".

 

  

Sau khi nói xong tôi cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía nữ quỷ tóc nấm bên cạnh.

"Được rồi, một lát nữa sẽ có một vị đạo sĩ tới giúp chị làm mắt."

Nữ quỷ tóc nấm kia hoài nghi nhìn tôi: "Cô xác định anh ta có thể làm được sao?"

"Đương nhiên.".Tôi thề son sắt nói: "Lúc trước anh ấy còn giúp người ta tạo ra cả khuôn mắt ấy chứ! Lợi hại lắm!"

Người tôi nói không ai khác chính là Mộ Dung Hàn.

Thật ra từ khi nhìn thấy nữ quỷ này không có mắt, tôi đã nghĩ đến cô gái vô diện lúc trước.

Nếu Mộ Dung Hàn có thể tạo lại khuôn mặt cho cô gái vô diện thì việc tạo ra một đôi mắt chắc cũng không khó đâu nhỉ?

Vì thế tôi liên lạc với người của đạo quán, bảo bọn họ gọi Mộ Dung Hàn đến một chuyến.

Chỉ qua một lát Mộ Dung Hàn đã đến, khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như trước, chẳng qua ánh mắt nhìn tôi hơi xa lạ và xa cách.

Từ sau khi mất đi trí nhớ, Mộ Dung Hàn đã phải mất rất nhiều thời gian để bế quan, tu luyện tĩnh dưỡng.

Chỉ vài ngày trước, tôi nhận được tin anh đã xuất quan.

Người đạo quán còn nói cho tôi biết, trình độ tu vi của anh đã hoàn toàn khôi phục, nhưng trí nhớ về những người xung quanh vẫn chưa khôi phục.

Kể cả tôi.

Sau khi biết Mộ Dung Hàn đã ổn thì tôi vẫn luôn muốn gặp anh.

Nhưng tôi biết rằng hiện tại anh không nhớ tôi, mà trước kia chúng tôi cũng chưa xác nhận mối quan hệ nên tôi thực sự không biết phải xuất hiện trước mặt anh với thân phận gì.

Cũng không thể bắt người ta chịu trách nhiệm dựa trên những mập mờ trước đây được, đúng không?

Vì vậy, tôi đã chờ đợi cơ hội.

Không, cơ hội đã tới rồi.

Hàng yêu trừ ma, đúng là một cái cớ đứng đắn!

Để không khí sôi động hơn, tôi đã chủ động nói đùa với anh: "Sao thế? Lần này anh cũng in mắt bằng máy in 3D hả?"

Không ngờ, Mộ Dung Hàn lại liếc mắt nhìn tôi một cách kỳ lạ, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải dùng đến thứ đó? Tôi đã có một đôi mắt vẽ tay."

Tôi choáng váng.

Mặc dù tôi sớm biết Mộ Dung Hàn không có ký ức trước kia, nhưng vào lúc này, cả con người anh ấy khiến tôi cảm thấy anh không chỉ mất trí nhớ.

Mà dường như đã biến thành một người khác.

Lúc tôi đang suy nghĩ, Mộ Dung Hàn đã lấy một đôi mắt làm bằng giấy ra và bắt đầu sử dụng bùa chú, chỉ trong chốc lát, đôi mắt của nữ quỷ kia đã bình thường lại.

Đồng thời, nữ quỷ cũng kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của mình.

Hóa ra, như chúng tôi đoán, cô gái tóc nấm này cũng là một học sinh ở trường chúng tôi.

Điểm số của cô ấy rất tốt, cô luôn đứng đầu lớp.

Nhưng không ngờ sau đó cô đột nhiên bị chẩn đoán mắc bệnh tăng nhãn áp, mất đi thị lực, cô không có cách nào tiếp tục học tập, cuối cùng c.h.ế.t trong một tai nạn xe hơi ngoài ý muốn.

Sau khi c.h.ế.t, cô không cam lòng rời đi nên tiếp tục học tập ở trường.

Nhưng cho dù cô đã là quỷ nhưng mắt vẫn không tốt, để học tập tốt hơn, cô muốn m.ó.c đôi mắt của học sinh khác.

Sau khi nghe câu chuyện, chúng tôi cũng có hơi thổn thức.

Đây rốt cuộc là thích học tập tới cỡ nào, thế nhưng vì không có cách nào học tập được nên oán hận hóa thành quỷ xong vẫn còn một lòng muốn cướp đi đôi mắt của người khác, cũng chỉ là vì tiếp tục học tập!

6

Mà nữ quỷ bên kia, sau khi có được một đôi mắt có thể sử dụng, lập tức không nói hai lời điên cuồng giải 100 bộ đề thi.

Sau khi cô giải toàn bộ bài thi xong, cô thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Hàn bên cạnh, thành khẩn nói: "Cám ơn anh, đạo trưởng. Tôi cảm thấy giờ tôi có thể đi đầu thai rồi."

Chỉ thấy lúc này oán khí quanh người nữ quỷ tóc nấm đã cực kỳ nhạt, nhưng nếu thật sự muốn đầu thai chuyển thế, có lẽ còn cần phải đến đạo quán siêu độ một phen.

Mộ Dung Hàn cũng không nói nhiều, nhanh chóng lấy một cái hồ lô ra, thu hồn phách của nữ quỷ này lại.

Mà lúc anh làm những chuyện này, từ đầu đến cuối tôi đều ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt, không nhúc nhích nhìn anh.

Ánh mắt lộ liễu của tôi, hiển nhiên Mộ Dung Hàn cũng chú ý tới.

Lúc đầu,dường như anh muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng sau đó mắt tôi quá tr@n trụi, cuối cùng anh không thể không thể vờ bình tĩnh được nữa mà lạnh giọng hỏi tôi: "Bạn học này, tại sao cô cứ nhìn tôi vậy?"

Khi nghe anh hỏi như vậy, tôi không hề có vẻ xấu hổ chút nào, mà mỉm cười nói: "Phải vất vả lắm anh mới có thể bảo vệ được đôi mắt cho em, đương nhiên em phải trân trọng đôi mắt của mình, cố gắng nhìn anh nhiều hơn, dù sao thì..."

Tôi cong môi, cười rạng rỡ hơn: "Dù sao thì trông anh cũng rất đẹp trai!"

Tôi vừa mở miệng đã nói trà ngôn trà ngữ, nếu trước kia đạo sĩ nhỏ nghe thấy những lời này, má anh ấy chắc chắn sẽ chuyển sang màu đỏ thẫm và anh ấy sẽ bảo tôi đừng nói những lời vô nghĩa nữa.

Nhưng Mộ Dung Hàn trước mặt thì không.

Anh chỉ cau mày, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí gần như chán ghét nói với tôi: "Bạn học này, xin hãy tự trọng."

Sau khi buông lời nhận xét không hay này, thậm chí anh còn không nhìn tôi lấy một cái, mang theo hồn phách của nữ quỷ tóc nấm rời đi.

Tôi choáng váng tại chỗ.

Mà đám người Cố Hiểu Dung bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Mô Dung Hàn, ngay cả bọn họ cũng sững sờ.

"Chuyện gì đây?" La Hân là người nói thẳng, trực tiếp buột miệng nói: "Tuyết Nhi, vậy mà lại có người mặt không đổi sắc trước trà ngôn trà ngữ của cậu luôn á?"

Tôi: "..."

"La Hân." Tôi tức giận nói:

"Cậu có nghĩ đến chuyện hoàn cảnh hiện tại của tớ giống như đang thất tình, mà loại hành vi này của cậu là đang rắc muối vào tim tớ không?"

Lúc này La Hân mới tỉnh táo lại, vội vàng đổi lời: "Tớ không có ý đó, ý tớ là... Ha ha, dù sao thì Mộ Dung Hàn cũng bị mất trí nhớ, cậu đừng để trong lòng."

Nhưng sự an ủi này không có tác dụng với tôi.

Bởi vì tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lúc tôi nói những lời này Mộ Dung Hàn cũng không phản ứng như thế.

Tôi luôn cảm thấy dường như Mộ Dung Hàn trước mặt không chỉ mất trí nhớ, mà toàn bộ tính cách cũng đã thay đổi.

Vì chuyện của Mộ Dung Hàn mà tôi buồn bực cả ngày.

Nhưng cũng chỉ buồn bực một ngày mà thôi.

Dù sao, muốn sống muốn chec vì một người đàn ông cũng không phải là phong cách của tôi.

Vì vậy, sau khi buồn nhẹ một lúc, tôi nhanh chóng vui lên.

Nếu người đàn ông này không đủ tốt thì thay người khác là được chứ gì?

Tại sao bận tâm với chính mình?

Ngày hôm sau, tôi bình tĩnh lạị, vừa ngân nga một bài hát vừa thử phấn má hồng mới mua trong phòng kí túc xá.

Lúc này, Lục Du Du đã trở về.

Tôi nghe thấy cậu ta vui vẻ nói: "Tới xem tớ mang cái gì về nè!"

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy thứ Lục Du Du đang cầm trong tay, mọi người lập tức sững sờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7

Chỉ thấy thứ Lục Du Du đang cầm trong tay, là một con búp bê Tây Dương rất xinh đẹp.

Chiều cao của búp bê tương đương với cánh tay của một người, đó là một con búp bê mô phỏng.

Với mái tóc đen, làn da trắng như tuyết và đôi mắt to tròn, thoạt nhìn giống như một bé gái xinh đẹp.

Không chỉ vậy, búp bê còn mặc một chiếc váy tutu xinh xắn như một nàng công chúa nhỏ.

Nhưng có lẽ vì con búp bê này thực sự trông quá giống người thật và vì tôi cũng biết rằng mình đang ở trong bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết kinh dị nên tôi đã vô cớ cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

"Du Du." Tôi không nhịn được hỏi: "Cậu lấy đâu ra con búp bê này vậy?"

Lục Du Du vui vẻ đáp: "Tớ tham gia rút thăm trúng thưởng rút trúng được nó á. Cậu tin nổi không? Tớ đã mua một món đồ với giá 50 tệ, vậy mà lại nhận được con búp bê tinh xảo xinh đẹp như vậy. Thích thật chứ!"

Nghe được lời của Lục Du Du, tôi chỉ càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Con búp bê này trông rất tinh tế cao cấp, ít nhất cũng phải tốn vài trăm tệ mới mua được.

Nhưng Lục Du Du lại chỉ cần mua một món gì đó với giá 50 tệ mà đã nhận được nó, nghe kiểu gì cũng có vẻ hơi vô lý, đúng không?

Tôi không nhịn được mà lên tiếng: "Du Du, hay là cậu cẩn thận chút đi,cậu cũng biết rồi đó gần đây có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tớ thấy con búp bê này của cậu..."

Lời còn chưa dứt, Lục Du Du đã mất hứng xụ mặt.

"Tống Tuyết Nhi, cậu nói nhảm gì vậy? Một con búp bê thì có thể làm được chuyện gì chứ? Tớ thấy cậu chỉ đang ghen tị vì tớ có một con búp bê đẹp như vậy mà thôi!"

Nói rồi, cậu ta khịt mũi, không còn chú ý đến tôi nữa, mà vui vẻ tìm một chiếc lược nhỏ, bắt đầu chải tóc cho con búp bê.

Tôi không thể nói gì hơn.

Không thể không nói, Lục Du Du thực sự thích con búp bê này.

Mặc dù tất cả chúng tôi đều biết rằng cậu ta thật sự rất thích búp bê Tây Dương và những thứ linh tinh khác, trước kia thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ mua thú bông, búp bê vân vân mây mây.

Nhưng lần này cậu ta lại thích con búp bê này hơn bao giờ hết.

Ngay cả đi ăn cậu ta cũng mang theo con búp bê này, thậm chí còn mang theo nó đi ngủ.

Không chỉ vậy, cậu ta còn đặt tên cho con búp bê là Nini.

Hôm nay, Lục Du Du chuẩn bị đi tắm, cậu ta nhẹ nhàng đặt con búp bê ở cuối giường, cười nói: "Ni Ni, chị sắp đi tắm, em có muốn đi tắm với chị không?"

Nói xong, cậu ta cười tự giễu.

"Quên đi, chị sẽ không đưa em đi, em cứ ngoan ngoãn chờ chị ở đây, nếu nhớ chị thì cứ tới gặp chị nha."

Lời nói của Lục Du Du căn bản chỉ là đùa giỡn, sau khi nói xong, cậu ta cũng không để ý tới, vui vẻ đi tắm.

Những người trong ký túc xá của chúng tôi đã sớm quen với việc cậu ta gần gũi với con búp bê này, cũng không quan tâm lắm chỉ tiếp tục làm việc riêng của mình.

Nhưng không lâu sau, chúng tôi đột nhiên nghe thấy -

"Á!"

Một tiếng thét đột nhiên vang lên từ trong phòng tắm bên cạnh.

Chúng tôi nhanh chóng bỏ đồ trong tay xuống rồi lao vào phòng tắm, chúng tôi nhìn thấy Lục Du Du đang ngồi trên sàn phòng tắm, quấn khăn tắm, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

"Du Du, cậu bị sao vậy?" La Hân vội vàng đi lên giúp Lục Du Du.

Một tay Lục Du Du túm lấy La Hân, tay kia run rẩy chỉ vào cửa phòng tắm bên cạnh.

"Con búp... búp bê..."

Chúng tôi theo tay Lục Du Du nhìn sang, chỉ thấy con búp bê tên Nini đang nằm trên cửa phòng tắm.

Nó đặt tay lên cửa, như thể nhìn trộm từ bên ngoài, còn cười toe toét với chúng tôi.

8

Cả phòng tắm rơi vào im lặng, cuối cùng, Cố Hiểu Dung vẫn là người tỉnh táo lại đầu tiên, run rẩy nói: "Sao... Sao lại thế này? Sao con búp bê này có thể ở trong phòng tắm?"

Tôi nhớ rõ, vừa rồi Lục Du Du đi tắm, rõ ràng cậu ta đã đặt con búp bê này lên giường trong ký túc xá, nhưng làm sao con búp bê này có thể xuất hiện trong phòng tắm một cách khó hiểu?

"Hơn nữa không biết có phải ảo giác của tớ không…" La Hân ở bên cạnh cũng run rẩy: "Tại sao tớ lại cảm thấy con búp bê này hình như đang cười?"

Tất nhiên không phải ảo giác của La Hân, biểu cảm ban đầu của con búp bê này là một nụ cười nhạt, giống như hầu hết các búp bê trên thị trường.

Nhưng lúc này, con búp bê nằm trên cánh cửa phòng tắm rõ ràng đang cười toe toét.

Biểu cảm của nó thực sự thay đổi.

Mà trái tim tôi cũng chìm xuống đáy.

Tôi đã nói rồi mà, một con búp bê giống như thật xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị thì làm gì có chuyện tốt chứ?

Có điều gì đó rõ ràng không ổn với con búp bê này.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, nhưng không ngờ Lục Du Du bên cạnh lại đột nhiên nhảy dựng lên.

Cậu ta lấy hết can đảm chạy đến tóm lấy con búp bê, không hề do dự lao đến cửa sổ phòng tắm.

"Chờ một chút!"

Tôi đoán được Lục Du Du muốn làm gì, vội vàng ngăn cản cậu ta.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi thấy Lục Du Du kéo mở cửa sổ hành lang rồi hung hăng ném con búp bê xuống.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu ta khuỵu xuống như thể đã kiệt sức, cố gắng nặn ra một nụ cười với chúng tôi.

"Được rồi, chúng ta cứ vứt con búp bê này đi."

Hiển nhiên, mặc dù trước đây Lục Du Du rất thích búp bê, nhưng sau sự việc này, cậu ta cũng nhận ra con búp bê này có gì đó không ổn.

Với tư cách là người ăn và ngủ với con búp bê, chắc hẳn cậu ta còn sợ hơn ai hết.

Do đó, trong nỗi sợ hãi tột độ, cậu ta đã chọn cách vứt bỏ con búp bê đi cho khuất mắt.

Nhưng tâm trạng tôi lại nặng nề hơn, con búp bê này thực sự sẽ bị vứt dễ dàng như vậy sao?

9

Nỗi lo của tôi là đúng.

Đêm khuya, khi tôi đang ngủ say,

Đột nhiên một âm thanh lạ vang lên.

"Há há há..."

"Hahahaha..."

Tiếng cười giống như chiếc chuông bạc, như tiếng cười của bé gái khiến tôi choàng tỉnh.

Tôi mở mắt ra trong cơn mê và thấy một cái bóng nhỏ nhắn ở đầu giường.

Trước khi tôi kịp phản ứng, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Tôi chợt ngồi dậy, bật đèn pin điện thoại lên rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt -

Tôi thấy con búp bê xinh đẹp vốn đã bị Lục Du Du ném xuống lầu vào buổi sáng, giờ nó lại đang nằm giữa giường của tôi và Lục Du Du.

Tôi và Lục Du Du đều nằm ở giường trên, quay mặt vào nhau, con búp bê ở ngay giữa giường của chúng tôi.

Mà tất nhiên Lục Du Du đã tỉnh, cậu ta nhìn thấy con búp bê trước mặt tôi, tiếng hét thảm vừa rồi cũng là của cậu ta.

Cùng lúc đó, La Hân và Cố Hiểu Dung cũng đã thức dậy.

Nhìn thấy con búp bê trước mặt, họ cũng c.h..ế.t lặng.

Sắc mặt Cố Hiểu Dung trắng bệch, run rẩy nói: "Sao con búp bê này có thể... sao nó về được vậy?"

Lục Du Du bên cạnh nghe thấy lời nói của Cố Hiểu Dung, cậu ta như tỉnh giấc mộng.

Cậu ta cố gắng đứng dậy muốn tóm lấy con búp bê rồi ném nó ra ngoài.

Nhưng lần này tôi phản ứng nhanh hơn cậu ta.

Trước khi cậu ta chạm vào con búp bê, tôi đã giật lấy con búp bê, giữ nó trong tay.

Giây tiếp theo, tôi cúi đầu xuống nói với con búp bê bằng một giọng cực kỳ trìu mến.

"Nini, trễ vậy rồi sao em còn về tìm chị? Em có muốn nghe chị hát ru không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


10

Im lặng.

Xung quanh rơi vào một khoảng không lặng im.

Tôi thấy La Hân và Lục Du Du đang khiếp sợ nhìn tôi.

Mà tôi lại phớt lờ bọn họ, chỉ ôm lấy con búp bê Tây Dương và bắt đầu nghiêm túc hát ru.

Tất nhiên, tôi biết rằng cảnh tượng lúc này trông hơi kỳ lạ.

Vào nửa đêm, mà tôi lại vừa ôm búp bê vừa hát ru.

Nhưng bằng tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình tôi vẫn bình tĩnh, còn hát đến cực kỳ có tâm.

Tôi không biết mình đã hát bao lâu, nhưng tôi thực sự thấy con búp bê trong vòng tay tôi từ từ nhắm mắt lại.

Dây thần kinh căng thẳng của tôi hơi thả lỏng.

Tôi cẩn thận đặt con búp bê đang ngủ lên giường, sau đó vẫy tay với đám La Hân và Lục Du Du, gọi bọn họ vào hành lang.

Vừa đến hành lang, Lục Du Du suy sụp nói: "Tuyết Nhi! Cậu có nhìn thấy không, con búp bê đó nó nhắm mắt lại! Nó còn đóng cửa—"

"Câm miệng!" Tôi ngắt lời Lục Du Du, khịt mũi một cái: "Tớ không có mù, tất nhiên là tớ thấy nó nhắm mắt lại rồi."

Sau khi nghe tôi nói xong cuối cùng Lục Du Du cũng chịu ngậm miệng lại, nhưng La Hân bên cạnh không nhịn được ngẩng đầu nhìn tôi: "Tuyết Nhi, cậu lớn gan thật đấy, đã thế mà sao cậu còn tâm trạng hát ru cho con búp bê kia nghe vậy?!"

Tôi khẽ thở dài.

"Chứ biết sao giờ? Cậu có ném nó ra ngoài thì nó cũng trở về thôi. Cậu vứt nó hết lần này đến lần khác, lỡ nó tức giận rồi làm ra chuyện đáng sợ gì đó với chúng ta thì sao?"

Nghe thấy lời nói của tôi, những người khác cũng phản ứng lại, sau đó Lục Du Du không nhịn được che mặt, khóc thảm thiết.

"Tại sao tớ lại xui xẻo như vậy, cứ dính vào mấy chuyện kỳ lạ này!"

Tôi thật sự muốn an ủi Lục Du Du, không phải cậu xui xẻo, mà là vì bây giờ chúng ta đang ở trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị, đương nhiên dễ dính vào loại chuyện này.

Tôi vỗ vỗ bả vai Lục Du Du: "Giờ có khóc cũng vô ích, hay là cậu nói với tớ đi, làm sao cậu có được con búp bê này vậy?"

Vào lúc này, chúng tôi chỉ có thể tìm hiểu đầu đuôi sự việc để xem liệu có cách nào để giải quyết nó hay không.

Suy cho cùng, sau khi trải qua rất nhiều sự kiện thần quái, tôi đã biết rằng thực ra ma quỷ cũng không đáng sợ, chuyện quan trọng nhất là phải tìm cách để giải quyết vấn đề.

Có lẽ thái độ của tôi quá bình tĩnh nên cũng khiến Lục Du Du bình tĩnh lại, cậu ta nói: "Tớ rút thăm trúng thưởng được lúc mua đồ ở tiệm văn phòng phẩm trước cổng trường í."

Tôi sững sờ một lát: “Là cái cửa hàng văn phòng phẩm có anh chủ tiệm đẹp trai í hả?"

Trước đó không lâu, có một cửa hàng văn phòng phẩm mới mở trước trường chúng tôi.

Vì chủ cửa hàng văn phòng phẩm là một chàng trai trẻ đẹp trai nên được nhiều nữ sinh chụp ảnh lại và đăng lên Internet, vì vậy cửa hàng đó cũng trở nên nổi tiếng.

Lục Du Du gật đầu: "Chính là cửa hàng đó đó."

Tôi không khỏi thở dài trong lòng.

Chắc chắn, trong loại tiểu thuyết kinh dị này, đột nhiên có một nhân vật đẹp trai xuất hiện thì kiểu gì cũng có chuyện dính tới anh ta.

Trong lòng tôi vừa phỉ nhổ vừa nói với đám Lục Du Du: "Vậy chúng ta hãy đến cửa hàng xem xem có manh mối nào không."

Sáng sớm hôm sau bốn người chúng tôi đến cửa hàng văn phòng phẩm.

Khi chúng tôi đến cửa hàng văn phòng phẩm, chủ cửa hàng dường như đã đi vắng, bốn người chúng tôi giả vờ vô tình vào trong đi dạo, tìm hiểu tin tức.

Tôi đang thản nhiên nhìn vào một vài cây bút bi ở đằng kia, nhưng nào ngờ rằng vào lúc này, một giọng nói dễ chịu vang lên từ phía sau tôi.

"Cô gái trẻ này, tôi có thể giúp gì cho em không?"

11

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.

Hóa ra đó là chủ tiệm đẹp trai nổi tiếng trên Internet.

Tôi thấy anh ta thật sự rất đẹp trai, không hề kém cạnh Mộ Dung Hàn mấy.

Chỉ là Mộ Dung Hàn là kiểu đẹp trai phong độ, chàng trai trước mặt lại có hơi nam sinh nữ tướng, còn đẹp hơn cả con gái.

Đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia còn có chút quyến rũ tà ác.

Gặp phải khuôn mặt này, gen trà xanh của tôi ngay lập tức được kích hoạt theo bản năng.

Tôi mỉm cười ngại ngùng nói nhỏ: "Em đang chọn một cây bút, nhưng không thấy cây nào khiến em thích cả."

"Là vậy à." Chủ tiệm đẹp trai khẽ mỉm cười: "Không sao, em không cần chọn nữa, tôi tặng em một cây nhé."

Vừa nói, anh ta giống như làm ảo thuật mà biến ra một cây bút màu đỏ.

Tôi thấy cây bút rất tinh xảo, đẹp hơn những cây bút trên bàn gấp nhiều lần.

Tôi cầm bút, đỏ mặt một cách cực kỳ tự nhiên, sau đó nhỏ giọng nói:

"Không ngờ quản lý cửa hàng lại hào phóng như vậy, chẳng lẽ hễ anh thấy nữ sinh là sẽ tặng bút cho người đó sao?"

Người bán hàng rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói chuyện này, vì vậy anh ta sững sờ một lúc, sau đó anh ta cũng nở một nụ cười quyến rũ.

"Sao có thể chứ? Bạn học à, vì anh thấy em dễ thương nên mới tặng bút cho em đấy, chỉ tặng mỗi em mà thôi."

Nghe vậy, tôi càng cười hạnh phúc hơn.

Tôi vừa vui vẻ vừa cầm bút rời khỏi cửa hàng, sau đó tụ họp lại với đám La Hân.

Chúng tôi trao đổi thông tin với nhau.

"Tớ nghe nói."

Cố Hiểu Dung nóng lòng muốn nói.

"Kể từ khi mở cửa hàng này, lúc nào chủ tiệm cũng tặng quà cho người khác, Du Du thì rút thăm trúng thưởng, còn những cô gái khác thì sẽ nhận được bút hoặc sách từ anh ta."

Tôi không ngạc nhiên khi nghe chuyện này, cầm cây bút trong tay lên quơ quơ:

"Anh ta chỉ đưa cho tớ một cây bút."

Nói một cách logic, mọi người đều mở cửa hàng để buôn bán kiếm tiền.

Nhưng ngày nào chủ tiệm này cũng tặng đồ cho người khác, nhìn kiểu gì cũng sẽ bị lỗ vốn, cho nên chắc chắn là có gì mờ ám trong đó.

Vì vậy, chúng tôi mang con búp bê, còn có cây bút mà chủ tiệm đưa cho tôi, cùng đến chùa Thanh Vân.

Sau khi đến chùa Thanh Vân, tôi cũng không có đi tìm Mộ Dung Hàn.

Dù sao người ta cũng không có hứng thú với mình nên tôi không cần phải mặt dày mày dạn.

Tôi trực tiếp đến gặp sư phụ của anh, đạo trưởng Cao.

Sau khi đạo trưởng Cao thấy đồ vật của chúng tôi, ông nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Đây là một thuật pháp giao dịch."

Đạo trưởng Cao cau mày.

"Nhìn bề ngoài, hắn chỉ đưa đồ cho các cô, nhưng thực tế đó là cuộc giao dịch. Khoảnh khắc các cô nhận những gì hắn cho, các cô cũng đã dùng linh hồn của mình để trao đổi.”

"Nhiều tà môn ngoại đạo cần phải sử dụng linh hồn con người để tu luyện, nhưng nếu chúng vô duyên vô cớ lấy linh hồn của những người vô tội, chúng sẽ bị trời trừng phạt.”

"Cho nên, có người đã nghĩ ra cách đi cửa sau này, tức là giả vờ cho cô một thứ, chỉ cần cô chấp nhận thì cô đã bán linh hồn của mình."

Tôi lập tức phản ứng lại.

Trước đây tôi cũng từng nhìn thấy có một số người ném tiền vào lề đường.

Một số người tham lam nhặt tiền từ dưới đất lên, còn nghĩ đó là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.

Nhưng họ không biết đó là tiền dùng để mua mạng của họ.

Mà cách chủ cửa hàng này tặng đồ cũng có ý nghĩa tương tự như thế.

Tôi nghe thấy đạo trưởng Cao cau mày và nói tiếp.

"Chỉ là đối phương tặng đồ cho nhiều người như vậy, chỉ sợ phải tiến hành một lễ h.i.ế.n t.ế rất lớn. Mà linh hồn của những người nhận quà có lẽ đều sẽ trở thành vật hi.ế.n t.ế.”

Nghe nói linh hồn của mình sẽ trở thành vật h.i.ế.n t.ế, Lục Du Du vô cùng sợ hãi.

"Vậy giờ chúng tôi phải làm sao đây?"

Đạo trưởng Cao nói.

"Đừng lo lắng, đương nhiên chúng tôi sẽ không bỏ mặc, chúng tôi sẽ phá giải tà thuật của hắn."

"Nhưng vấn đề là người có năng lực nuốt chửng linh hồn của nhiều người như vậy, e rằng đó không phải là một nhân vật bình thường."

"Để an toàn, tốt nhất là dán bùa chú lên hắn trước, vậy thì cơ hội chiến thắng của chúng tôi sẽ lớn hơn một chút."

Lúc tôi nghe chuyện này, tôi lập tức hiểu ra, không do dự nói: "Cứ giao chuyện này cho tôi đi!"

12

Quả nhiên đạo trưởng Cao đoán không sai, đêm đó lập tức xảy ra chuyện.

Ban đêm lúc tôi đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.

Tôi chợt mở mắt ra mới phát hiện, không biết mình đã không còn ở trong ký túc xá từ khi nào.

Tôi đang ở một nơi giống như hang động.

Mà trên tảng đá lớn mà tôi đang nằm, còn có nhiều nữ sinh khác.

Nằm bên cạnh tôi là Lục Du Du.

Những người khác cũng tỉnh dậy hoảng loạn nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt lại lo lắng.

Lúc này, người quản lý cửa hàng đẹp trai kia xuất hiện.

Chỉ thấy lúc này anh ta không mặc quần áo bình thường, mà mặc một bộ đồ màu trắng, trông như một linh mục trên phim truyền hình.

Anh ta đứng ở giữa, khẽ mỉm cười, nói.

"Chào mừng các cô gái, tất cả các cô đã nhận quà của tôi, giờ chính là lúc các cô h.i.ế.n t.ế linh hồn cho tôi!"

Nghe thấy những lời này, các cô gái xung quanh cũng phản ứng lại, tất cả đều hoảng loạn kêu lên.

Giữa những tiếng khóc này, chỉ có tôi là rất bình tĩnh.

Tôi nhìn chủ tiệm kia, đột nhiên trào nước mắt, hét lên: "Anh thật quá đáng."

Giọng tôi to đến nỗi làm lu mờ những cô gái khác đang khóc.

Giọng nói thu hút sự chú ý của chủ tiệm.

Dường như anh ta đã nhận ra tôi, hơi cau mày: "Đây là một cuộc giao dịch công bằng, tôi đưa bút bi cho cô, cô đưa linh hồn cho tôi thì có gì mà quá đáng chứ?"

Thực hiển nhiên, chủ tiệm nghĩ rằng tôi nói việc anh ta muốn linh hồn của chúng tôi là quá đáng.

Nhưng không ngờ tôi lại lớn tiếng nói: "Em không nói chuyện này."

Chủ tiệm sững sờ, giây tiếp theo anh ta nghe thấy tôi tủi thân mở miệng:

"Ngày hôm đó trong cửa hàng, em đã hỏi có phải món quà này anh chỉ tặng mỗi em thôi không, anh đã nói chỉ cho mỗi em. Nhưng bây giờ... Nhưng bây giờ lại có nhiều người phụ nữ khác như vậy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


13

Lời này của tôi thật sự quá chấn động.

 

Không chỉ chủ tiệm, mà ngay cả những cô gái khác vốn đang sợ hãi cũng trợn tròn mắt.

Và tôi đã tận dụng cơ hội này xông về phía trước, không ngừng đập nắm đấm nhỏ bé của mình vào ngực chủ tiệm.

"Anh là đồ lăng nhăng! Anh quá đáng lắm! Anh là đồ xấu xa!"

Chủ tiệm cũng cực kỳ bối rối.

Tôi đoán đời này anh ta cũng chẳng thể ngờ tới lại có người bị đưa đi làm vật hiến tế, mà vẫn buồn lo rằng liệu mình có phải là người duy nhất hay không?

"Chờ một chút." Anh ta hơi đau đầu mà nắm chặt lấy tay tôi, muốn ngăn không cho tôi đấm vào ngực anh ta nữa.

Nhưng không ngờ đó lại ngay vào lúc tôi chuẩn bị ra tay.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, tôi móc lá bùa mà đạo trưởng Cao đã đưa cho mình từ trong túi ra, dán lên phía sau lưng anh ta.

"Cô!"

Lúc này chủ tiệm mới nhận ra có gì đó không ổn, khuôn mặt anh ta đột ngột thay đổi, anh ta lập tức đẩy tôi ra.

Tôi ngã xuống đất.

Nhưng đã quá muộn, bùa chú mà đạo trưởng Cao đưa cho tôi đã dính chặt vào lưng anh ta.

Bùa chú kia lập tức bốc cháy.

Cùng lúc đó, không khí xung quanh tôi bắt đầu biến dạng, tôi lập tức nhận ra kết giới đã bị phá vỡ.

Hang động xung quanh từ từ mờ dần lộ diện mạo ban đầu của nó.

Hóa ra chúng tôi đang ở trên sân thể dục của trường.

Và cùng lúc đó, có một tiếng hét lớn truyền đến ở phía xa --

"Yêu nghiệt, chạy đi đâu."

Lúc tôi ngẩng đầu thì nhìn thấy đạo trưởng Cao dẫn theo một đám đạo sĩ tới đây.

Mộ Dung Hàn không nằm trong số đó.

Tuy nhiên, đạo trưởng Cao và những vị đạo sĩ khác cũng không ăn chay, họ lập tức chạy tới chiến đấu với chủ tiệm.

Chủ tiệm này có vẻ rất mạnh, nhưng vì sau lưng anh ta đã trúng bùa chú của tôi, cho nên anh ta dần dần mất sức và bị nhóm đạo trưởng Cao thu phục.

Đạo trưởng Cao giải thích với tôi.

"Đây là một đạo sĩ tu tà đạo, chuyên bán linh hồn của các cô gái để nâng cao tu vi của mình. Bạn học Tống, lần này nhờ có cô, bằng không cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị liên lụy."

Tôi khẽ mỉm cười: "Không có gì, tôi cũng chỉ đang tự cứu mình mà thôi."

Đạo trưởng Cao cúi đầu thật sâu với tôi rồi dẫn theo vị đạo sĩ xấu xa kia rời đi.

Tôi ngẩng đầu, khẽ thở dài.

Có vẻ như tôi lại vượt qua một kiếp nữa.

(HOÀN)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom