Cập nhật mới

Dịch Full Sau Lũy Tre Làng: Phần 2: Mối Thù Ngàn Năm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Hóa Long





Sau khi hoàn thành được pháp trận phòng hộ, thầy Long lúc này mới bình tĩnh lại, quay sang phía Phạm Nhan đáp lời:- Phạm Nhan, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ ra bây giờ đấy, ta phải ra để lấy đầu con chó nhà ngươi, tế vong linh sư phụ ta, lập trận pháp để đề phòng chó cắn lén thôi, loại chó này đặc biệt lắm, nó mà cắn ai là cắn hoài không nhả.

Cẩn tắc vô áy náy mà.Bị chửi là chó, Phạm Nhan dùng cặp mắt màu xanh da trời nhìn thầy Long chằm chằm, hắn rít lên:- Tiểu tử khốn kiếp, mồm mép khá lắm, mau mau bước ra, bản Soái tất chém mi.Thầy Long không thèm để ý đến hắn, lại gần nơi thầy Quân nằm, kiểm tra một lần thân thể thầy Quân, rồi nở nụ cười rất tươi, ôn tồn nói:- Ừm, không có vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian ắt sẽ khỏe lại.Thầy Quân yếu ớt nằm ở trên đùi ông Bình, nước mắt vì thương tiếc thầy Lạc vẫn còn đọng lại ở hai bên gò má, thầy khó khăn mở miệng:- Sư phụ, sư tổ,..Khẽ lắc đầu, thầy Long nhẹ nhàng lau nước mắt cho thầy Quân rồi chậm rãi nói từng chữ một:- Sư phụ đã quy tiên, con không cần nói gì nữa, an tâm mà dưỡng thương đi, thù này ta tất báo, ngặt nỗi nếu có được Tam Đại Thánh Kiếm của thằng Đế thì tốt quá, trong tay ta chỉ có hai thanh, chưa đủ thành bộ, mà không sao, hôm nay Trần Long ta có chết ở đây, cũng phải lấy được đầu tên chó má Phạm Nhan....- Ruỳnh, ruỳnh , ruỳnh, Ầm , Ầm, Ầm.Khi thầy Long còn đang tính nói thêm vài câu, thì ở bên ngoài Phạm Nhan đã tung tà pháp mà đánh vào vòng bảo hộ, hắn muốn cưỡng ép phá vỡ trận pháp này.

Thầy Long ngước lên nhìn, cười khinh thường rồi chửi hắn:- Phạm Nhan ơi Phạm Nhan, cho dù mi có là Thần đi chăng nữa cũng đừng có mơ mà đả động được trận pháp này dù chỉ một chút, quốc vận của cả một triều đại phòng hộ, cái thứ ngụy Thần như nhà ngươi đòi làm lên cơm cháo gì được cơ chứ, đừng phí sức nữa, ta nói một là một hai là hai, một chốc một lát ta sẽ chặt đầu chó ngươi mà thôi.Nghe được những lời đó, Phạm Nhan càng giận điên người, điên cuồng tiếp tục mà đánh vào trận pháp, nhưng quả như lời thầy Long nói, Ngũ Đại Ấn Tín của nhà Trần, chứa đựng quốc vận triều đại nhà Trần suốt mấy trăm năm, tín ngưỡng của cả một dân tộc, một kẻ ngụy Thần như hắn, mà cũng đòi lay động hay sao? Chỉ là kiến càng lay cây mà thôi.

Còn định nói vài lời nữa với thầy Quân, nhưng lại sợ mình không kìm lòng được, nên thầy Long đành đứng dậy, từ từ mà cởi y phục trên người ra.


Nhóm người ông Bình mắt tròn mắt dẹt mà nhìn thầy Long, đến khi cái áo trên người thầy rơi xuống đất, thì người nào người ấy đều vô cùng ngạc nhiên, trên lưng thầy Long xăm rất nhiều hình thù, đầu tiên phải kể đến chữ Trần như rồng bay phượng múa ,rất lớn ở bên vai trái, hai chữ Sát Thát ở bên vai phải, ngoài ra sau lưng thầy còn có một đồ án hình Rồng vô cùng đẹp mắt, uốn lượn từ dưới lưng cho đến vai.

Cởi xong áo, thầy Long ngửa cổ lên trời mà thở ra một hơi dài.

Như biết thầy Long định làm gì , thầy Quân ở dưới đất yếu ớt mà hô:- Sư phụ, đừng cởi bỏ phong ấn, cởi bỏ phong ấn sau này sẽ không dùng pháp lực được nữa, đừng.Thầy Long nghe được, khựng người lại một chút, sau đó quyết đoán tiếp tục ngửa cổ lên trời, rồi bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng:Tiếng chuông Trường Lạc một hồi buông, Hiu hắt hơi thu xiết nỗi buồn.

Muôn dặm thành dài ai nỡ phá? Chín trùng gương sáng phút mờ luôn.

Mây trùm phức đạo mi sầu nhíu, Mưa ngập trường giang lệ máu tuôn.

Khuê tảo ngửa trông lời mực thước, Tình sâu cá nước tứ thơ còn.(Vãn thượng tướng quốc công Hưng Đạo đại vương – Phạm Ngũ Lão)Đoạn thầy Long đưa thẳng hai tay ra phía trước, nhanh chóng thu lại, tự đánh vào ngực mình, chỉ nghe đánh hự một tiếng, thầy Long phun ra cả búng máu.


Ngay lập tức những hình xăm trên lưng thầy Long bắt đầu phát sáng, đầu tiên là chữ Trần, sáng rực một màu hoàng kim, sau đó là hai chữ Sát Thát đỏ rực như máu, rồi đến hình xăm con Rồng vốn dĩ bất động, nhưng lạ thay nó lại bắt đầu di chuyển dần, từ lưng uốn lượn ra phía tay trái thầy.

Rồi nó cuốn lấy cả cánh tay, đầu rồng nằm ở cổ tay, bất động, đôi mắt của thầy Long cũng biến thành một màu đỏ sẫm.

Thầy gào lên:- Vạn Kiếp Tông Bi, Sát Thần Thuật.Phá Trấn- Hóa Long – Hóa.Tên Phạm Nhan vốn vấn đang liên tục đánh vào phong ấn, thấy được cảnh này thì hăn giật mình, ngừng tay, chằm chằm mà nhìn về phía thầy Long, khẽ lẩm bẩm:- Cấp bậc Trấn Long, không phải là pháp lực có thể trấn áp được Rồng, mà bản thân chính là Rồng, chỉ phong ấn nó trong người, khi cần thì có thể cởi bỏ phong ấn mà hóa Rồng.

Tiểu tử này muốn đánh với bản Soái một trận nghiêm túc thật rồi.Sau khi cởi bỏ phong ấn trong người, thầy Long từ từ tiến tới hai thánh kiếm vẫn còn đang cắm trên mặt đất, rút chúng lên, cắn môi bật máu phun lên kiếm, chỉ thẳng vào mặt Phạm Nhan gầm lên:- Phạm Nhan ngày hôm nay mối thù ngàn năm giữa dòng họ Trần với ngươi cũng đã đến lúc phải kết thúc, ta sẽ lấy đầu của ngươi để tế tự tất cả những vị tiên hiền đã ngã xuống trong trận chiến chiến với đám giặc cỏ Mông Nguyên năm xưa, tế bái sư phụ ta Trần Lạc, Một trận định sinh tử.Nghe được lời nói của thầy Long, tên Phạm Nhan cũng cười nhếch miệng, hắn gằn từng chữ một:- Được, một trận định sinh tử, một trận trả mối thù ngàn năm.Ngay lập tức, thầy Long hai tay hai kiếm lao ra khỏi kết giới, hướng tên Phạm Nhan mà tấn công.

Phạm Nhan thấy vậy cũng gầm lên, lao vào phía thầy Quân, cả hai lại bắt đầu tái chiến.


Thầy Long dùng hai kiếm bắt chéo mà đỡ lấy tay của Phạm Nhan đang giáng xuống, rồi xoay người, chém chéo xuống vào người hắn, lần này vì thầy Long đang trong trạng thái hóa Rồng, Phạm Nhan không dám dùng thân hình mà đỡ kiếm, nhanh chóng thối lui, cả hai đánh loạn xạ thành một đoàn, đám người ông Bình chỉ biết đứng ở trong trận pháp, há hốc mồm mà nhìn cả hai chiến đấu.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng quyết liệt, tuy Phạm Nhan tự nhận mình là Nguyên Soái, nhưng bản thân hắn chỉ là một con chó mà nhà Nguyên nuôi, dùng để chỉ điểm, cho nên công phu mèo cào của hắn thì chẳng là gì đối với thầy Long, vốn dĩ là huyết thống nhà Trần cả, nhưng bù lại tài phép của hắn rất là nhiều, rất nhiều lần thầy Long chém đứt cả cánh tay, chém đứt cả bả vai, nhưng hắn vẫn nhanh nhẹn mà chống đỡ, chỉ một chốc một lát, các vết thương vừa bị đứt đoạn lại lành lại như cũ.

Thấy thầy Long đã cởi bỏ phong ấn mà vẫn không làm gì được mình, hắn vừa đánh, vừa né, vừa đỡ, ngửa cổ cười lớn:- Há há há , bổn nguyên soái đã nói rồi, pháp lực của nhà ngươi có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa, cũng đừng có mơ mà làm tổn hại được ta, không có Kiếm Báu của Trần Hưng Đạo, mọi đòn đánh đều là vô dụng.Khi hắn vẫn còn đang đắc ý, tiếp tục giao chiến với thầy Long, thì không biết tự khi nào, đã có một bóng người, trong tay cầm kiếm, nhắm cổ hắn mà chặt xuống..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Trưởng Tộc Xuất Chiến





Bóng người ấy vọt ra từ phía sau lưng Phạm Nhan, hai tay cầm kiếm chặt xuống, chưa nhìn thấy người, nhưng đã nghe được rõ tiếng:- Tam Đại Thánh Kiếm, Thánh Tổ tiên uy, yêu quỷ thập phương, dâng đầu chịu chết.Một đường kiếm vô cùng hoa lệ, xẹt qua cổ của Phạm Nhan , chỉ thấy trong đêm máu, một cái đầu như quả bưởi bị chặt ra mà bay trên không trung.

Bóng người gầm lên:- Tiên....Cơ hội như thế này làm sao mà thầy Long có thể bỏ qua được, chỉ thấy người thầy xoay như chong chóng, hai thanh Thánh Kiếm như thần long bay lượn, chặt vào thân thể của Phạm Nhan, khiến thân xác hắn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rơi vương vãi trên mặt đất.

Thấy Phạm Nhan đã bị trọng thương, bóng người đó phi thân về phía thầy Lạc.

Thầy Long thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ chăm chăm mà nhìn vào xác của Phạm Nhan, thầy vẫn dè chừng tài phép của hắn, một kẻ lúc còn sống đã bị chém rụng đầu cả chục lần mà vẫn không chết, huống chi giờ đây hắn lại là Tà Thần, thân xác không còn là người trần mắt thịt.


Chưa đến chỗ thầy Lạc, bóng người kia đã quỳ thụp xuống, vừa quỳ vừa bò về phía bên đây, gào lên:- Sư tổ, sư tổ, Trần Đế bất hiếu, không kịp đến viện trợ ngài, Sư tổ,sư tổ,...Người đó bò được đến nơi, ôm cả thân xác của thầy Lạc vào trong lòng mà gào khóc, thầy Long nghe được tức giận, lệ vẫn chảy dài hai bên gò má, quát to:- Trần Đế, lấy tư cách Tả Hộ Pháp pháp môn Vạn Kiếp, ta cấm ngươi khóc than ngay lúc này, kế hoạch đã bàn tính từ trước, việc ngươi cứu viện chậm chễ ắt ta sẽ tính sổ với ngươi sau, bây giờ cường địch đang ở trước mắt, trấn tĩnh lại phối hợp cũng ta giết địch báo thù, bây giờ không phải lúc mềm lòng, là trưởng tộc, ngươi ắt hiểu điều đó, mau mau lập trận.Thấy được một người bất thình lình xuất hiện, lại chặt được cái đầu chó của Phạm Nhan xuống, đám người ông Bình đều vô cùng ngạc nhiên, đến khi thầy Long nói tên người đó, mọi người mới thầm hiểu đây cũng là người của gia tộc Trần đến để cứu viện, người này chính là Trần Đế, trưởng họ Trần.

Thầy Quân đang nằm trong lòng ông Bình cố gượng dậy,run rẩy, yếu ớt đưa tay về phía đấy, nói khe khẽ:- Trưởng họ, trưởng họ....báo thù cho sư tổ.Thầy Đế run rẩy thân hình, ôm chặt lấy thân thể thầy Lạc, một lúc sau, thầy Đế mới khó khăn đặt thầy Lạc xuống.Cúi đầu với thầy Long, rồi lên tiếng:- Đệ tử Trần Đế, cẩn tuân pháp lệnh.Bẳng một hành động vô cùng dứt khoát, thầy Đế xé toạc cả cái áo đang mặc, ngửa đầu lên trời lẩm nhẩm:- Múa giáo non sông trải mấy thuBa quân khí mạnh nuốt trôi trâuCông danh nam tử còn vương nợ,Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu.( Thuật Hoài – Phạm Ngũ Lão)Cũng giống như thầy Long, sau khi đọc xong quyết pháp, thầy Đế dùng hai tay của mình mà tự đánh vào ngực, phun ra một ngụm máu.

Trên lưng thầy Đế cũng xăm rất nhiều hình vẽ, chúng lần lượt phát sáng, chữ Trần vẫn như rồng bay phượng múa bên phía vai trái ánh lên màu Hoàng Kim, hai chữ Sát Thát đỏ như máu ở phía ngực phải, đồ án hình Rồng đang ở sau lưng, đạp mây bay , cuốn chặt lấy cánh tay phải, đầu rồng nằm ở cổ tay, bất động ở đấy, hai mắt thầy Đế lại hóa đỏ thẫm, như thầy Long, thầy Đế gầm lên:- Vạn Kiếp Tông Bi, Sát Thần Thuật, Phá Trấn – Hóa Long – Hóa.Trong khi thầy Đế chuyển sang trạng thái hóa Rồng như thầy Long, thì một giọng nói tức giận vang vọng từ đám thịt vụn của Phạm Nhan:- Giỏi cho gia tộc Trần, ba pháp sư cấp bậc Trấn Long, xuất sơn cả ba, các ngươi muốn lấy mạng bản Nguyên Soái đến như vậy sao? Chịu bỏ cả gốc lẫn lãi, nhưng ta buồn thay cho các ngươi, bởi vì bản Soái bất tử, bản Soái là thần, thần không thể chết.Chữ Thần vừa dứt, từng đám thịt vụt trên mặt đất lại bắt đầu nhúc nhích, rồi chúng dính liền vào nhau, dần dần, thân hình của Phạm Nhan đã được tái tạo lại, lông tóc không tổn hao một tí, hắn cười nhăn răng hướng phía thầy Long và thầy Đế khiêu khích.

Thầy Long và thầy Đế quay sang nhìn nhau, cả hai đều gật đầu, gầm lên:- Vạn Kiếp Tông Bi, Sát Thần Thuật, Thần Long Thăng Thiên, Thăng.Lời còn chưa kịp nói xong, thì ở trên đầu thầy Long và thầy Đế, dần dần xuất hiện hai cái sừng Rồng, mắt hai người lại càng đỏ hơn, thân thể bùng cháy ánh lửa vàng cam, cả hai chẳng nói chẳng rằng, vác kiếm hướng Phạm Nhan mà lao đến.

Tên quái thai kia cũng không sợ hãi, hú lên một tiếng quái dị, rồi hướng hai người tiến công.

Cả hai bên lại lâm vào khổ chiến, Phạm Nhan chẳng có võ vẽ gì,hai tay hắn đánh loạn xạ, đều bị thầy Long và thầy Đế né được, bù lại hắn lại sống dai như đỉa, chịu bao nhiêu đòn của hai người , nhưng vẫn liên tục mà tái tạo được cơ thể, hai bên đều đánh hết sức lại chỉ cân tay, chẳng ai có thể làm gì được ai, giằng co qua lại mất một hồi, Phạm Nhan bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn ra đòn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hiểm ác, nhưng hai người kia vẫn ung dung nhẹ nhàng mà né thoát.


Mất hết kiên nhẫn, hắn rống lên rồi bùng nổ tà pháp của mình đẩy lui thầy Long và thầy Đế.

Sau đó ngay lập tức mà thối lui về phía sau, tức giận chửi đổng:- Hừ hai tên nhãi con, lấy nhiều địch ít có gì hay ho? Các ngươi muốn chơi số đông, bản soái chơi với các ngươi.Rồi hắn bay nhanh về phía chiến trường cũ, nơi mà đám tàn quân Mông Nguyên đã bị thầy Long đồ sát, xác chết vẫn nằm đầy đồng, tên Qủy tướng quân vẫn quỳ một chân gục đầu ở đấy, tay giữ chặt thanh Soái đao bị gãy ngang.

Đoạn Phạm Nhan quát lớn:- Qủy Linh? Qủy Linh đâu? Con chó ngu, không nghe lệnh bản soái hay sao?Hắn rống lên mấy lần như vậy, nhưng vẫn không thấy tên Qủy Linh đâu, cái đầu hắn lắc qua lắc lại mà nhìn xung quanh, khi hắn còn đang cố gắng tìm kiếm thì một giọng nói ở phía sau lưng đã vang lên:- Cẩu tặc, không cần phải tìm nó nữa, lúc nãy trên đường ta đến đây, nó không biết sống chết, lao ra chặn đường , ta đã chặt cái đầu con chó con đấy rồi, còn con chó cha là mi, ta chặt nốt giờ đây.Nghe được lời nói, Phạm Nhan quay lại nhìn, thì đã thấy thầy Đế đang tác pháp, thầy cắm kiếm xuống đất mà hô lớn:- Tam Đại Kiếm Thánh, Thánh Tổ Tiên Uy, yêu quỷ thập phương, dâng đầu chịu chết.Đoạn, thầy Đế gầm lên, hai tay đánh các pháp quyết vào thân kiếm:- Tam Kiếm Tiên Uy, Thần Kính Qủy Kinh – Tiên.Từ phía trên cây kiếm, một hư ảnh cây tre vô cùng to lớn xuất hiện, xanh ngát rì rào, lắc lư trong gió.

Thầy Đế chỉ thẳng tay về phía Phạm Nhan quát :- Chết.Hư ảnh cây Tre trên bầu trời, bỗng nghiêng dần, rồi đồ ầm xuống về phía tên quái thai.

Thấy thầy Đế tác pháp tấn công mình, ngay lập tức hắn rống lên, từ trên cổ hắn bỗng mọc thêm bốn năm cái đầu nữa, giống y chang một chùm quả Sung vậy.


Rồi tất cả những cái đầu ấy há miệng, phun thẳng lên trời từng luồng khí vàng đồng, muốn chặn lại cây Tre.

Chỉ nghe đánh ầm một cái, Phạm Nhan bị đánh bay xuống mặt đất, hư ảnh cây Tre cũng biến mất.

Chưa chờ khói bụi tan đi, thì hắn đã lại vọt lên trên không, nhìn thầy Đế cười khằng khặc:- Ha ha ha, bản soái đã nói bao nhiêu lần, mấy thanh bản sao của Kiếm Thánh Trần Hưng Đạo làm sao mà giết được bản Soái cơ chứ? Còn chiêu gì không tung ra hết đi, lũ tôm tép, dám giết vật nuôi của bản Soái sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Thiên Tử Quân





Lúc này, cả thân hình Phạm Nhan rung lắc dữ dội, bốn năm cái đầu treo trên cổ hắn, đều đồng loạt ngẩng lên trời, hướng về phía vầng Huyết Nguyệt treo cao, lấy hơi mà hút.

Từng luồng khí màu đỏ rực từ phía mặt trăng máu chui vào miệng hắn, hai tay của hắn thì liên tiếp mà phóng những luồng khí vàng đồng vào đám Âm Binh mông nguyên, cái đầu chính giữa cổ gầm lên:- Muốn chơi số đông? Được bản Soái chơi với các người, Xích Lã Đạp Kha, bản Soái chưa cho phép ngươi chết thì ngươi chưa được chết, đám tôm tép mau sống lại cho ta.Luồng khí màu vàng đồng nhanh chóng tỏa ra, bao phủ lấy đám người ngựa, tên Qủy tướng quân vốn dĩ đang quỳ gối gục đầu, cơ thể hắn run lên, rồi từ từ đầu hắn ngẩng lên, hai con mắt vốn dĩ là màu đen, thì nay đã bùng lên ngọn lửa tím quái dị.

Dần dần, không chỉ có tên Qủy tướng quân, mà lần lượt lũ giặc cỏ vốn đã nằm sõng xoài trên mặt đất, cũng từ từ ngóc đầu dậy, mấy con ngựa cũng trở mình, lồm cồm bò dậy.

Thầy Long thấy cảnh đó, quay mặt qua hỏi thầy Đế đang đứng kế bên:- Việc phá Tam Tinh Hí Nguyệt trận đến đâu rồi?Thầy Đế nhỏ giọng đáp:- Sư bá yên tâm, con đã sắp xếp xong rồi, nhưng chắc phải mất một lúc nữa, ắt hẳn phải đánh một trận lớn trước đã.Thầy Long không trả lời thầy Đế, mà chỉ gật đầu, ngụ ý đã biết.

Đoạn thầy Long cắm hai thanh kiếm đang cầm trong tay xuống dưới đất, thầy Đế cũng biết thầy Long chuẩn bị làm gì, rút thanh kiếm của mình ra, tiến tới lại gần chỗ thầy Long vừa cắm kiếm, cắm tiếp xuống, sao cho ba thanh kiếm tạo thành một hình tam giác.

Thầy Long chỉ khẽ nói:- Tam kiếm đủ bộ, lập trận đi.- Trận pháp muốn lập cần ba pháp sư Trấn Long, bây giờ chỉ có con và sư bá, sợ pháp lực không đủ.Thầy Đế ái ngại nói.


Nhưng thầy Long đã gạt đi:- Cứ lập trận đi, một mình ta cáng hai mắt trận, pháp lực của ta vẫn trụ được, bây giờ mà vận dụng sức mạnh của từng Thánh Kiếm, Phạm Nhan sẽ đỡ được hết, chỉ tổn hao, không mang lại được lợi ích gì cả.Hiểu ý thầy Long, thầy Đế gật đầu, rồi dùng tay mình cứa vào kiếm, để cho máu chảy ra, thấm đẫm từ chuôi cho hết thân kiếm, ở bên kia thầy long cũng làm giống vậy, chỉ khác ở chỗ thầy phải cắt cả hai tay.

Cả ba Thánh Kiếm đều được nhuốm máu.

Đoạn cả hai người bắt đầu đồng thanh hô lớn rồi cung kính mà vái tứ hướng:- Đệ tử Trần Long,Trần Đế , truyền nhân đời thứ 13 của dòng họ Trần, cúi lạy Thủy Tổ Lạc Long Quân, cúi bái Thủy Mẫu Âu Cơ, máu rồng trong huyết mạch, xác tiên tạo thân này.

Công ơn tựa Nhật Nguyệt, giữa Thiên Địa chẳng phai.- Đệ tử Trần Long,Trần Đế con cháu đời thứ 13 dòng họ Trần, nay xin kính thỉnh chư vi thần thánh tứ bất tử nơi cõi U Minh: Tản Viên Đại Vương đi từ biển lên núi, Phù Đổng Thiên Vương cưỡi ngựa đạp gió mà bay, Chử Đạo Tổ gậy nón lên trời, Tiên Chúa Liễu Hạnh ba lần đầu thai mà cứu thế.

Mong các ngài trong cõi U Minh, khai mở cửa tử, con dân mong cầu.

Các ngài chứng giám.- Đệ tử Trần Long, Trần Đế, con cháu đời thứ 13 dòng họ Trần, cúi đầu kính thỉnh Thánh Tổ Thượng Phụ, An Nam Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.

Quyền của thánh, phép từ thánh.

Nay con cháu gặp cơn nguy khó, cường địch trước mắt, kính mượn Thánh Tổ quân binh, để cùng nhau sát cánh chiến đấu, vùi xác quân thù.- - Trần Long,Trần Đế, đệ tử đời thứ 13, pháp môn Vạn Kiếp, pháp lực Trấn Long, nay dùng trận pháp khai mở tử lộ, chiêu hồn quân binh, Vạn Kiếp Sinh Tử Trận, trong Vạn Kiếp Tông Bí Thuật, các vị tổ sư gia chứng kiến.

Quyết không thẹn với lòng, tâm vẫn sáng như gương.Đoạn, cả thầy Đế và thầy Long tay phải bắt lấy cổ tay trái, chỉ thẳng vào ba Thánh Kiếm, miệng gầm lên:- Vạn Kiếp Sinh Tử Trận – KhaiSau đó thầy Đế nhảy vào nắm chuôi thanh Tam Kiếm, thầy Long thì hai tay nắm chuôi thanh Nhất và Nhị Kiếm.

Tiếp tục ngửa đầu lên mà quát:- Vạn Kiếp Sinh Tử - MởTừ trên bầu trời Huyết Nguyệt, có một đám mây màu đen rất lớn, từ từ hình thành, sấm chớp xuất hiện, đì đà đì đùng cả một vùng trời, rồi ẩn ẩn hiện hiện có một vòng xoáy màu vàng phía trong đám mây, người bên ngoài có thể thấy được, phía trong đấy là một nơi khác biệt hoàn toàn so với với cánh đồng Lên, loáng thoáng trong đó là bóng đêm vô tận, còn lại thì chẳng còn gì, bởi tất cả đã bị che phủ bởi sương mù.


Giữa bầu trời đỏ rực màu máu, một vòng xoáy màu vàng đột ngột xuất hiện, chẳng khác gì trên một tờ giấy vốn đen thui mà mà bị người ta dùng bút xóa tẩy đi một lớp vậy, cảm giác vô cùng dị biệt.

Phạm Nhan cũng thấy được hai người thầy Long và thầy Đế đang kết trận, nhưng ngặt nỗi hắn cũng đang hồi sinh đám âm binh Mông Nguyên, không rảnh tay ngăn cản, chỉ biết giương đôi mắt màu đồng nhìn vòng xoáy kia, đau đầu vì không biết trong đó có ẩn chứa thứ gì.

Thầy Long và thầy Đế liên tục tác pháp, càng ngày càng nhanh, sương mù che phủ vòng xoáy tán đi ngày một nhiều.

Đến lúc mà sương mù đã tan hết, thì người ta chỉ thấy được trong vòng xoáy là một màu đen ma mị, rồi từ từ ở trong đó, bỗng thấp thoáng thấy dáng người, mới đầu còn mơ hồ, sau đó thì ngày càng chân thực, rồi không chỉ người, mà còn dáng ngựa.

Lúc này cảm nhận được trận pháp đã vào thời khắc mấu chốt.

Thầy Long và thầy Đề đều quỳ rạp xuống gầm lên:- Trần Long, Trần Đế, con cháu đời thứ 13 dòng họ Trần, Thánh Tổ Thái Phụ An Nam Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, cung thỉnh Tứ Cấm Vệ Quân, Tứ Thiên Quân, Tứ Thánh Quân, Tứ Thần Quân, ra trận giết địch.Từ trong vòng xoáy bỗng có tiếng Long Ngâm, Hổ rống, rồi như thủy triều, bóng người ngựa liên tục vọt ra như thủy triều, tiếng bước chân rầm rập, tiếng ngựa hí vang trời, tất cả đều là kỵ binh, rặt một sắc vàng rực, trong tay tất cả đều cầm trường đao dài, lưỡi đao cũng màu hoàng kim.

Trên trán mỗi người đều có một dòng chữ: Thiên Tử Quân.

Đang hồi sinh đám âm binh Mông Nguyên, Phạm Nhan cũng phải giật mình, ngưng trọng nhìn, miệng lẩm nhẩm:- Cấm Vệ Quân Nhà Trần, con mẹ nó sao bọn chúng có thể gọi hồn được đám quân binh này dưới U Minh lên? Rắc rối to rồi.Bóng người ngựa vẫn liên tiếp mà lao ra, vô cùng kỉ luật, lần lượt xếp thành bốn hàng chỉnh tề, hàng ra hàng mà lối ra lối.


Khi vòng xoáy bắt đầu mờ dần rồi tan biến, bóng người cuối cùng vọt ra thì đã thành một đội quân bốn ngàn người, vô cùng thiện chiến.

Những vị này đứng im không cử động, chỉ có ngọn lửa màu vàng vẫn bập bùng cháy trong hốc mắt, nhìn chằm chằm về quân đoàn Mông Nguyên.

Thầy Long và thầy Đế cũng đứng dậy, tay lại tiếp tục giữ lấy chuôi kiếm, truyền pháp lực từ cơ thể vào thân kiếm, thầy Long trầm giọng hưởng Phạm Nhan mắng:- Chơi số đông ư? Phạm Nhan? Ngươi đừng làm người khác buồn cười nữa ? Đứng trên đất Đại Việt mà đòi chơi sống đông.

Hôm nay ta lập trận, thỉnh hồn Cấm Vệ Quân nhà Trần, xem đám chó cảnh nhà các ngươi làm gì được.

Vó ngựa đi đến đâu, cỏ cây không mọc được đến đấy, ta nhổ vào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Chết Như Ngả Rạ





Lần này bị mắng, nhưng Phạm Nhan không hề phản bác, bởi hắn biết, quân đội chính quy của nhà Trần không hề kém quân Nguyên Mông, ngoài ra đây còn là Thiên tử quân, quân đội chính quy nhất trong chính quy, là tinh túy của quân đội nhà Trần.

Hai tay hắn cuối cùng cũng thu về, đoàn Âm Binh đã sống lại toàn bộ.

Vầng Huyết Nguyệt vốn treo cao trên trời đỏ rực, nay bị Phạm Nhan hút lấy khí đỏ nên giờ nó nhạt đi rất nhiều, nhưng chẳng được bao lâu, những luồng khí tức màu đen từ hướng cầu Ruột và bãi tha ma làng lại bốc lên, rồi nhuộm đỏ nó lại như cũ, quả đúng là Tam Tinh Hí Nguyệt trận, chỉ cần trận còn chưa phá, thì bọn chúng sẽ tiếp tục mà hồi sinh, cho dù có bị giết bao nhiêu lần hay chăng nữa.


Tà pháp vừa xong, Phạm Nhan quát lớn:- Xích Lã Đạp Kha nghe lệnh,Tên Qủy tướng quân nhanh chóng đứng dậy, tiến lại gần rồi quỳ trước mặt Phạm Nhan hồi đáp:- Bẩm Nguyên Soái, có mạt tướng.Giọng của Phạm Nhan lại tiếp tục vang lên:- Vũ khí của ngươi đã mất, hiện nay bản tướng sẽ ngưng tụ cho mi một thanh trường đao khác, là đao của ta, cấp bậc vẫn là Soái đao, ngươi nhanh chóng tập hợp lại binh lực, giết hết đám mọi nhà Trần cho ta, các ngươi yên tâm, có bản Soái ở đây, các ngươi sẽ vĩnh viễn bất tử.Nói đoạn, Phạm Nhan há miệng thật lớn, phun ra một luồng khí vàng đồng, luồng khí dần tụ hình biến thành một thanh trường đao khác, hắn cầm lấy, ném thẳng về phía Qủy tướng quân.

Qủy tướng cung kính đỡ lấy, cúi đầu bái tạ rồi cao giọng:- Tạ ơn Nguyên Soái đã thưởng đao, mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của người, giết sạch đám mọi An Nam, chó gà không tha.Phạm Nhan được nịnh bợ, cười tít mắt, chỉ thốt lên vài chữ:- Tốt, tốt , tốt,..Bên này thầy Long và thầy Đế vẫn đang giữ chuôi kiếm, nhìn cảnh tình đó thầy Long ngứa mắt, mở miệng chửi:- Nguyên Soái chó má gì, chỉ là con chó do nhà Nguyên nuôi, còn tự dát vàng vào mặt mình, ta nhổ vào, còn thằng ranh con kia nữa, gì chó gà không tha, bọn bay bớt làm trò cười đi, nhanh nhanh chúng ta đánh một trận.Phạm Nhan bị chửi căm tức rít lên:- Câm mồm, hừ, Cấm Vệ Quân thì sao? Quân đoàn của bản Soái là bất tử bất diệt, để ta xem quân của thiên triều lợi hại hay quân của đám mọi An Nam lợi hại hơn? Xích Lã Đạp Kha còn không mau tấn công.Qủy tướng quân cúi đầu vâng mệnh, sau đó thối lui ra phía sau, cầm trong tay trường đao của Phạm Nhan, hắn nhảy lên lưng con ngựa không đầu gầm lên:- Ba quân nghe lệnh, có Nguyên Soái chống lưng, chúng ta không phải sợ, chuẩn bị vũ khí.Một vạn quân Mông Nguyên nghe được đều đồng loạt rút gươm giáo ra, chúng đập binh khí vào nhau ruỳnh ruỳnh, chân dậm xuống dất rầm rầm, ngửa cổ lên trời mà hú hét.

Tên Qủy tướng quân cầm đao chạy qua chạy lại trước quân doanh, cười khằng khặc mà nói:- Hôm nay chúng ta sẽ lại được uống no máu lũ mọi An Nam, các huynh đệ chuẩn bị xong chưa? Vó ngựa thiên triều đến đâu, cỏ cây còn chẳng mọc được, huống chi một cái vũng bé tí như An Nam, ta nói có phải không ba quân? Ha ha ha?Đám âm binh nghe được lời nói của Qủy tướng, như được uống chất kích thích, chúng ngửa cổ lên mà cười man dại:- Há há há, hí hí hí , hê hê hê.Thấy tên Qủy tướng quân đang cổ vũ sĩ khí như vậy, nhưng bên đây thầy Long và thầy Đế vẫn chẳng thèm quan tâm, hai người đang tập trung để giữ vững trận pháp.

Bốn nghìn Thiên tử quân cũng vậy, vẫn đứng lặng im, lạnh lùng mà nhìn đám âm binh Mông Nguyên, như hóa thành tượng đá, mặt không cảm xúc, ánh lửa từ trong hốc mắt vẫn cháy bừng bừng.

Tên Qủy tướng thấy sĩ khí quân mình đã tăng cao, mới hài lòng gật đầu, thúc ngựa ra đằng trước binh doanh, hắn thúc con ngựa chồm lên, rồi quát lớn:- Ba quân, tiến công.Cả một đoàn người ngựa của quân đoàn Âm Binh mông nguyên lao thẳng về phía này, khói bụi mịt mù, bọn chúng quá đông, chân người chân ngựa dẫm ruỳnh ruỳnh xuống nền đất, khiến cánh đồng Lên như rung lên từng hồi vậy.

Chúng gào thét, giơ giáo mác, đao, kiếm,...!phóng thẳng qua bên này.

Thầy Long và thầy Đề vẫn không hề có phản ứng gì, đứng yên nhìn bọn nó, các vị Cấm vệ quân vẫn không cử động.


Đến khi cảm nhận được bọn chúng đã vào tầm ngắm, thầy Đế ngước qua nhìn thầy Long, cả hai mồ hôi đầy mặt, gật đầu một cái, cắn môi, phun một ngụm máu nữa lên ba cây Kiếm Thánh, chỉ thấy máu vừa phun vào, đã ngay lập tức bị Thánh Kiếm hấp thu, rồi tỏa ánh sáng vàng rực.

Cả hai gầm lên:- Thiên Tử Quân, Giết,..Các vị Cấm Vệ Quân ngay lập tức hành động, tách ra bắt đầu sắp xếp đội hình, bốn ngàn quân xếp thành hình tam giác, mũi của tam giác hướng thẳng về phía đám giặc Nguyên, rồi chậm rãi thúc ngựa cất bước, mới đầu ngựa chạy còn chậm, sau đó ngày một nhanh hơn, sau một khắc thì không nhìn rõ được thân người, chỉ nhìn thấy được tàn ảnh.

Bên này vừa thấy trận hình của Cấm Vệ Quân, Qủy tướng quân ngay lập tức ra lệnh:- Tiền quân tách ra hai hướng, trung quân nâng giáo phòng thủ, hậu quân chuẩn bị phóng tênNgay lập tức bọn giặc đang chạy loạn xà ngầu ở phía trước tách ra làm hai hướng, đám bộ binh ở giữa thì lăm lăm trường thương trong tay phòng thủ, cung binh ở phía sau thì đã kéo căng dây , đợi lệnh.Thế trận biến hóa, thầy Long và thầy Đế không nói không rằng chỉ ngước mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Cấm Vệ Quân vốn đang lao thẳng như một mũi tên, vừa thấy Qủy tướng quân biến trận, các vị này cũng biến theo, từ phía sau đuôi tam giác, bốn đội quân nhỏ tách ra, hai đội đuổi theo hai cánh của bọn giặc phía trước, hai đội tạo thành hai cánh bọc sang phía sau, còn một đội còn lại vẫn giữ nguyên đội hình mũi tên mà lao vào đám bộ binh trường thương.


Thầy Long và thầy Đế thấy được cảnh đó chỉ cười gằn:- Tứ Cấm Vệ Quân, Thánh Dực hung nhất, khát máu hơn khát nước, trường thương ư? Đúng là lũ ngu xuẩn.Khi hai đội Cấm Vệ đằng trước đang đuổi đánh hai cánh của đám giặc Nguyên, hai đội phía sau thì bọc hậu đánh hậu quân của chúng, thì đội ở giữa chính là Thánh Dực Quân theo lời của thầy Long và thầy Đế nhắc đến lao thẳng vào đám trường thương, chỉ nghe ầm ầm ầm, rồi tiếng la hét đau đớn vang lên, ngựa của Thánh Dực Quân đã húc bay bộ binh nhà Nguyên, phốc phốc phốc, chỉ nghe tiếng đao chém vào da thịt, từng cái đầu lâu văng lên trên không trung, lăn lông lốc dưới đất, bấy giờ khi nhìn kĩ lại thì ai cũng đều vô cùng sợ hãi vì ngọn lửa vốn màu vàng trong hốc mắt của Thánh Dực quân thì nay đã hóa đỏ như máu, từng tàn ảnh của trường đao dày đặc trong không khí, bộ binh nhà Nguyên chết như ngả rạ, mỗi một cái đầu bay lên hoặc mỗi thân hình đổ gục xuống, từ trong miệng của Thánh Dực quân lại phun ra từng luồng khí trắng.

Thấy trận địa phòng thủ của bộ binh tan rã, tên Qủy tướng gào lên:- Hậu quân? Hậu quân đâu? Sao chưa phóng tiễn? Phóng tiễn ngay cho bản tướng.Thấy mình gào thét liên hồi mà chẳng có gì xảy ra, thì bèn quay lại sau lưng mà nhìn, thì hỡi ôi hậu quân của hắn còn đâu, tất cả đã bị hai đội Cấm vệ quân giết không còn một mống.

Không tin tưởng được vào mắt mình, Xích Lã Đạp Kha còn phải thốt lên:- Chuyện gì vậy? Cái mẹ gì đang diễn ra vậy? Sao bọn chúng lại có thể nhanh như vậy được? Từ khi nào cơ chứ?Bên này giọng thầy Long vẫn tiếp tục vang lên:- Tứ Cấm Vệ Quân, Thiên Cương quỷ dị nhất,nhanh như gió, ẩn mình như sương.Một chương hôm qua ngày mai bù ạ, tại ngày mai là end bộ 2 này rồi, nên em chuyển sang ngày mai luôn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Toàn Quân Đại Bại





Tên Qủy tướng quân hoảng sợ mà nhìn trận chiến xung quanh, Cấm vệ quân mạnh như rồng như hổ, chỉ một thoáng một chốc một vạn quân Mông Nguyên đã bị đánh cho tơi bời hoa lá, hàng phòng ngự của trung quân đã sắp bị chọc thủng tới nơi rồi, quân nhà Trần thế như chẻ che, cần phải có chi viện ngay, nếu không đợi đến khi quân Thánh Dực vượt qua được bộ binh trường thương, thì cung binh ở hậu quân sẽ trở thành món mồi ngon của kỵ binh Thánh Dực.

Hắn hoảng hốt ra lệnh:- Kỵ binh tiền quân, kỵ binh đâu? Mau lui về, nhanh, lui về viện trợ cho bộ binh, chúng ta đánh vu hồi bọn mọi Trần.Nhưng cũng như lần trước, hắn gào khô cả cổ nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của kỵ binh hai cánh đâu, đến khi nhìn kỹ lại, hắn tức giận đến mức mà nện cán đao xuống đất chửi:- Mẹ nó, sao lại có thể như vậy được cơ chứ?Thì ra từ đội hình mũi tên ban đầu, Thiên Tử Quân đã tách ra làm ba nhóm nhỏ khác nhau, lấy Thánh Dực chủ công, Thiên Cương chủ ám, còn đội thứ ba thì đánh kềm hãm kỵ binh của quân Mông Nguyên, không cho chúng rút về cứu viện hậu phương, thực ra nhắc đến kỵ binh nhà Mông Nguyên, chúng chỉ đáng sợ ở chỗ đó là giao chiến trên lưng ngựa, vừa đánh vừa chạy là sở trường của chúng, thảo nguyên phương Bắc có chỗ cho chúng chạy, còn đánh nhau ở cánh đồng Lên này chỗ đâu mà chạy cho thoát, bị đội thứ ba áp sát, dính như hình với bóng thế kia, cho chúng đông thế chứ đông nữa, cũng không thể làm lên nổi trò trống gì.

Ở phía bên đây, thầy Long và thầy Đế vẫn rất tập trung mà quan sát trận chiến, thầy đám giặc cỏ bị phanh thây xẻ thịt, xác thây vương vãi khắp nơi, cả hai đều nở ra một nụ cười tươi, thầy Đế mở miệng:- Sư bá, đội thứ ba ắt là Tứ Cấm Vệ Quân, Củng Thần phải không ạ?Thầy Long vẫn giữ nụ cười trên miệng, gật đầu hồi đáp:- Tứ Cấm Vệ Quân, Củng Thần lì nhất, không đánh thì thôi, đã đánh thì không chết không ngừng.Hai cánh kỵ binh của quân Mông Nguyên cũng biết rõ nếu không rút về ngay, thì ắt quân của chúng sẽ đại bại, chúng cố gắng tách ra khỏi quân Củng Thần, nhưng dù có cựa mình như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Cấm Quân Củng Thần nơi đao có tay, như liềm cắt lúa , đeo bám hai bên bọn chúng, tên nào mà có ý định rút về hậu phương, là ngay lập tức Củng Thần quân sẽ gặt hái cái đầu bọn chúng như nông dân được mùa.


Tên Qủy tướng quân vẫn gào trong vô vọng:- Kỵ binh hai cánh, mau rút về, tổn hại bao nhiêu cũng được, đây là quân lệnh, quân lệnh,nhanh lên,..Nhưng mọi thứ đã muộn, chỉ nghe đánh ầm một tiếng, rốt cuộc Thánh Dực quân đã chọc thủng được đội hình bộ binh phòng thủ, ào ào lọt vào trong, Thánh Dực quân khát máu, điên cuồng vung đao, kết hợp với quân Thiên Cương ở phía sau đánh vu hồi, đội hình của quân đoàn Mông Nguyên ngay lập tức tan rã, chỉ cần hậu quân bị tiêu diệt hết, hai đội này sẽ nhanh chóng tập hợp chung với cánh quân Củng Thần thì kỵ binh Mông Nguyên chỉ có mọc cánh mới mong chạy thoát.

Bất lực Xích Lã Đạp Kha hướng Phạm Nhan cứu viện:- Cúi mong Nguyên Soái mau dùng pháp thuật, quân ta không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.Phạm Nhan mặt đen lại vì tức giận, chửi mắng:- Mẹ đúng lũ ăn hại, thế hồi nãy còn to mồm nói lấy đầu bọn chúng, ngươi cút qua một bên, để bản Soái tự thân xuất mã.Phạm Nhan hú lên một tiếng quái dị, cả người bốc cháy ngọn lửa vàng đồng, hắn giương mắt mà nhìn trận chiến, thực ra chính bản thân hắn cũng vô cùng lo lắng, hắn nào có biết binh pháp đánh trận bao giờ đâu, hồi còn sống chỉ biết chỉ điểm, chỉ biết dựa hơi bọn Ô Mã Nhi, Thoát Hoan, nào đã bao giờ tự thân cầm quân đánh trận.

Khi hắn còn không biết xoay sở ra làm sao thì một giọng nói đã vang lên trêu tức hắn:- Đánh trận có ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Lũ chó cảnh nhà Nguyên muốn xâm phạm quốc thổ Đại Việt ta, đó là trái với mệnh trời, trái với thiên đạo.

Chúng bay là giặc phương xa, tham chiến ở nước ta, không nắm rõ địa hình, thời tiết, đã mất đi yếu tố địa lợi.

Chúng bay thẳng tay mà giết hại dân lành, lòng dân oán thán, thù nước nợ nhà lòng dân căm phẫn, trời không dung, đất không tha, lại ngu xuẩn mà dám đụng vào bờ cõi của một dân tộc giàu lòng đoàn kết, giàu lòng hy sinh, và giàu lòng yêu nước, như vậy thử hỏi rốt cuộc yếu tố nhân hòa còn hay không? Hơn một ngàn năm trước cha ông ta đã chôn thây các ngươi một lần, thì ngày hôm nay các ngươi sẽ được chết thêm một lần nữa.

Hãy nhớ rằng đây tuyệt đối là cấm địa mà không bao giờ các ngươi được đặt chân đến.

Bởi đây là quốc thổ Đại Việt.Nghe được những lời nói đó, Phạm Nhan tức như phát điên, nhưng hắn cũng không biết phải cứu vãn thế trận kiểu gì, cho dù hắn có dùng tà pháp mà hồi sinh đám quân Mông Nguyên thì cũng cần phải có thời gian, với tốc độ chém giết của Thiên Tử Quân thì không thể nào mà hắn có thể hồi sinh kịp.


Nhưng bây giờ không phải lúc hoảng loạn, chỉ cần Tam Tinh Hí Nguyệt trận còn thì đám quân Mông Nguyên vẫn có cơ hội sống lại, bây giờ hắn phải phá Vạn Kiếp Sinh Tử trận của pháp sư nhà Trần, mới mong xoay chuyển được cục diện.

Hăn rú lên một tiếng rồi bay thẳng đến chỗ của thầy Long và thầy Đế, quyết định bỏ mặc sự sống chết của đám tàn binh Mông Nguyên.

Thầy Long và thầy Đế quay sang nhìn nhau, cả hai đều cười gian manh, rốt cuộc đã đến lúc thu cần, con cá đã không nhịn được nữa mà cắn câu rồi.

Thầy Đế chuẩn bị đưa tay lên tác pháp, đột nhiên có một chưởng đánh vào bả vai thầy khiến thầy văng ra ngoài trận pháp, lồm cồm bò dậy, thầy Đế đã nhận ra được ai đánh mình.

Thầy Long đứng trong trận mà tủm tỉm cười:- Ngài trưởng tộc, việc thực hiện pháp trận này cần pháp lực của ba người Trấn Long, nay sư tổ đã tạ thế, chỉ còn ta và ngài trưởng tộc, cố gắng thực hiện thì vẫn được thôi, nhưng ắt sẽ bị trọng thương, ta thiết nghĩ trưởng tộc để mình ta được rồi, trưởng tộc cần phải nguyên vẹn để chèo lái gia tộc, hãy để ta được tự tay báo mối thù giết sư phụ , ý ta đã quyết, đừng cố gắng khuyên ngăn và cũng đừng để ta phải dùng pháp lệnh.

Trưởng tộc lui ra phía sau đi, đòn này ta không nắm chắc được phạm vi ảnh hưởng đâu.


Một đòn chung cực của gia tộc Trần Ha ha ha,...Thầy Đế mới đầu còn tính lao lại vào trong trận pháp, nhưng nghe lời dặn dò của thầy Long, khựng lại, cúi đầu vái ba vái, người run rẩy, khó khăn lên tiếng:- Trần Đế tạ bái ơn sư bá, ..Thầy Đế còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng lời nói cứ kẹt lại ở trong cổ họng, không sao thoát ra được.

Thầy Long thấy vậy chỉ cười cười rồi vẫy tay, ý bảo không cần nói gì nữa, lui đi.

Thầy Đế lầm lũi mà thối lui, đi được một đoạn, thầy lẩm nhẩm trong miệng:- Không phải ai ngã xuống cũng là anh hùng, nhưng tất cả đều là nghĩa sĩ.Đoạn thầy quay lại nhìn bóng lưng của thầy Long, thầy Long vẫn đứng thẳng tắp như trường thương, tóc bay phiêu phất trong gió.

Khẽ thở dài, thầy Đế tiếp tục bước đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Phạm Nhan Tháo Chạy





Trong lúc đó Phạm Nhan vẫn đang hùng hổ mà lao về phía bên này, vừa đến nơi hắn trông thấy thầy Đế đang thối lui ra phía sau, nhìn thầy Long đang đứng ở trong trận pháp với ánh mắt khó hiểu.

Thầy Long cười cười, rồi mở miệng nói:- Sao thế Phạm Nhan Đại Nguyên Soái, sao mặt ngài trông ngu quá vậy?Bị thầy Long trêu chọc, nhưng hắn không tức giận, hắn đang âm thầm quan sát xung quanh, linh tính mách bảo hắn, có gì đó không ổn, nhưng chẳng thấy được điều gì bất thường, hắn mở miệng hỏi lại thầy Long:- Sao thế tiểu tử nhà Trần, một đứa sợ quá chạy rồi à?Thầy Long cười rộ lên nói:- Phạm Nhan ơi là Phạm Nhan, quân đoàn âm binh của người đã thua, thua không còn để nói nữa, binh bại như núi đổ, thế không thể ngăn, ngươi lấy cái gì ra mà đánh với Thiên Tử Quân của Đại Việt đây?Phạm Nhan nghe được, tức giận run run chỉ tay vào thầy Long tính phản bác, nhưng thầy Long đã ngắt lời hắn:- Cẩu tặc Phạm Nhan, ta biết ngươi định nói gì, Tam Tinh Hí Nguyệt trận còn là ngươi tiếp tục có thể hồi sinh được bọn chúng có phải không? Thôi hai bên giao chiến gần ba tiếng đồng hồ rồi, đã đến lúc cả hai ngả bài.

Tính toán thời gian, chắc đã đến lúc.Phạm Nhan nghe lời thầy Long nói, câu hiểu câu không, hắn quát lớn:- Cái gì ngả bài? Tiểu tử ngươi nói rõ ra xem nào.Thầy Long cười tủm tỉm, chỉ tay lên trời, Phạm Nhan ngẩng đầu lên nhìn theo, chỉ thấy ở hướng cầu Ruột và bãi tha ma làng, vốn dĩ có hai luồng khí đen bốc lên mù mịt, thì nay đã biến mất, vầng Huyết Nguyệt vốn đang treo cao dần dần nhạt đi, ánh sáng không còn đỏ rực như cũ nữa, mà bắt đầu chuyển sang trắng.

Phạm Nhan sợ hãi thốt lên:- Các ngươi phá trận, nhưng từ khi nào?Thầy Long vẫn nhe hàm răng ra, khinh bỉ nói với hắn:- Tam Tinh Hí Nguyệt trận là một trận pháp khép kín, luân chuyển bù trừ cho nhau, bao gồm hai mắt trận và một chủ trận hợp thành, gọi mời Huyết Nguyệt.

Chỉ cần hai mắt trận vẫn chưa bị phá vỡ, thì ắt chủ trận sẽ luôn hoạt động, mọi thứ âm tà trong trận sẽ mượn lực của Huyết Nguyệt hồi sinh, sống đời bất tử.

Nhưng chỉ cần phá vỡ được hai mắt trận, thì một mình chủ trận không thể nào mà cáng nổi Huyết Nguyệt, ắt trận tự hủy, mọi thứ tan tành.

Cũng khá khen cho tài phép của ngươi.

Nhận thấy ở làng này có một hộ dân ba đời làm nghề mổ chó, đến lúc oán khí dày đặc, nghiệp thành tinh chó, thì ngươi bắt lấy cái tinh chó để làm chìa khóa trận, mượn ba cái xác người sống để làm dẫn, tụ lại âm khí ở ba nơi.

Nhưng kế hoạch của ngươi đã bị chúng ta nhận biết từ lâu.

Trước đây ta đã bắt được một vong binh lính nhà Nguyên, khi nó đang đi câu hồn,tên giặc cỏ này tính ăn mảnh, hắn khai ra nơi trú ngụ của tên nhóc tướng quân kia, trước khi rời đi ta đã bí mật để lại Thính phong phù trên thân cây Đề, mọi kế hoạch của các ngươi chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay, để hôm nay gia tộc nhà Trần xuất sơn không chỉ ba pháp sư Trấn Long, mà còn gần 20 pháp sư Trấn Lân, 30 pháp sư Trấn Quy, gần như dốc toàn lực lượng của gia tộc, giăng ra một mẻ lưới.


Bây giờ đã đến lúc thu lưới rồi.

Ha ha haPhạm Nhan nghe được những lời đó thì như sấm nổ ngang tai, hắn run lẩy bẩy, kế hoạch trăm tính vạn tính của hắn gần một ngàn năm, lại bị một tên âm binh ngu xuẩn của nhà Nguyên phá vỡ, hắn sợ hãi mà quay lại phía sau.

Toàn bộ một vạn quân Mông Nguyên đã bị Thiên Tử Quân giết sạch, Tam Tinh Hí Nguyệt Trận đã bị phá vỡ, không có Huyết Nguyệt trợ giúp, lấy gì mà hồi sinh bọn chúng đây? Đến cả Xích Lã Đạp Kha cũng đã bị chém chết, Thiên Tử Quân lấy thủ cấp của hắn, cắm trên lá cờ có chữ Trần , giơ cao trong gió.

Phạm Nhan vẫn không tin vào mắt mình, hắn cố giữ bình tĩnh nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng giọng thầy Long đã vang lên:- Phạm Nhan ơi Phạm Nhan, ngươi biết nếu tay bị bẩn thì lấy gì rửa không?Đang bần thần, hắn ngẩn người ra nhìn thầy Long, không thấy hắn đáp lại thầy Long tiếp tục lên tiếng:- Nếu tay bị bẩn thì lấy nước rửa.

Nhưng nếu nước bẩn thì lấy gì rửa ngươi biết không?Không có hồi đáp.Giọng thầy Long tiếp tục dõng dạc vang lên:- TAY BẨN THÌ LẤY NƯỚC RỬA.

NƯỚC MÀ BẨN THÌ LẤY MÁU MÀ RỬA.

Phạm Nhan mối thù một ngàn năm nay của Đại Việt, của muôn dân, của gia tộc Trần, lấy máu của mày để rửa.Phạm Nhan chưa kịp phản ứng thì thầy Long đã nhanh chóng tác pháp, thầy gầm lên:- Nhất Đại Kiếm Thánh, Thánh Tổ thánh uy, yêu quỷ thập phương, cúi đầu triều bái.Tay thầy chỉ về hướng Nhất Kiếm, quát:- Thánh...Một bông hoa sen rực lửa dần dần hiện lên trên đầu thanh kiếm.

Vẫn không ngừng tay, thầy lại tiếp tục đọc chú pháp:- Nhị Đại Kiếm Thánh, Thánh Tổ Thần uy, quỷ yêu thập phương, lùi xa vạn dặm.Tay lại tiếp tục chỉ về hướng Nhị Kiếm, lớn giọng:- ThầnHư ảnh một con chim Lạc xuất hiện trên không trung, ngửa cổ hót lên như dời non lấp bể.

Lúc này thất khiếu thầy Long bắt đầu rỉ máu, hai mắt, hai tai, lỗi mũi, đến cả miệng đều có máu chảy ra.

Nhưng thầy vẫn cắn răng cao giọng:- Tam Đại Thánh Kiếm, Thánh Tổ tiên uy, yêu quỷ thập phương, dâng đầu chịu chết.Cả cơ thể thầy Long lắc lư dữ dội, nhưng hai chân vẫn cố bám trụ trên mặt đất, gào lớn:- Tiên....Khi chữ Tiên vừa dứt, thầy Long như suýt ngã quỵ, nhưng thầy vẫn cố gắng mà đứng thẳng lên.


Lúc này hình xăm chữ Trần sau lưng tự động thoát ly ra khỏi cơ thể, phiêu phất trong không trung, đồ án hình Rồng vốn đang quấn quanh cánh tay trái thì ngửa đầu lên mà gầm rống, đồng thời hình bóng một cây Tre cực lớn như mọc lên giữa thiên địa vậy.

Chim Lạc bay tới, miệng cắp hoa Sen, đậu trên cành Tre, phía trên có một chữ Trần cực lớn vẫn đang phiêu phất.

Thầy Long cả người đẫm máu, không nhìn rõ được mặt mũi thầy lúc này, vì máu vẫn không ngừng tuôn ra, chỉ nhìn miệng thầy đang cười, hai hàm răng trắng cũng sắp bị nhuộm đỏ.

Thầy gầm lên một tiếng long trời nở đất:- Nhất Kiếm Phá Thiên, Nhị Kiếm Bạt Địa, Tam Kiếm Kinh Nhân.

Thánh Tổ Hiển Linh.

Đại Việt Trường Tồn.Đúng lúc thầy Long đang thi pháp, từ ở phía xa có rất nhiều bóng người đang chạy lại đây, chỉ thấy cước bộ như bay, đến khi họ tới nơi.

Thì cả đám người ông Bình đều há hốc mồm vì kinh ngạc, ông Tuấn, bác Mộc, nhóm người vốn đi truy lùng ở cầu Ruột và bãi tha ma làng đều tập hợp đầy đủ, phía sau còn rất nhiều người khác, đều mặc áo choàng chùm đầu, trên lưng áo có thêu một chữ Trần vàng rực.

Tất cả đều tập trung rất đông đủ, hơn một trăm con người, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào, đến khi tới nơi, mọi người đều đưa mắt tập trung quan sát trận chiến giữa thầy Long và Phạm Nhan.

Thầy Long gầm xong, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi gằm.


Thầy Đế cũng quỳ xuống, đám người mặc áo trùm đầu cũng nhanh chóng quỳ xuống, ở phía xa hơn bốn nghìn Tứ Cấm Vệ Quân đang ở trên lưng ngựa, đồng loạt xuống ngựa, quỳ gối.

Chữ Trần vốn phiêu phất ở trên không khí bỗng tan ra, dần dần hình thành một khuôn mặt người, từng nét vẽ như được khắc trên nền trời, đến khi những nét vẽ cuối cùng được hình thành.

Tất cả dân làng đều nhanh chóng quỳ thụp xuống, vì họ biết được đó là hình vẽ của ai.

Mắt như Hùng Ưng, lông mày như kiếm, không giận mà uy.

Phạm Nhan kể từ khi nhận ra Tam Tinh Hí Nguyệt trận bị phá, thì đã muốn chạy ngay rồi, nhưng chẳng hiểu sao, hắn không di chuyển được thân mình, như bị đính chết trên bầu trời vậy, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, hắn đã thực sự cảm thấy tuyệt vọng, một kẻ muôn ngàn tài phép, Nguyên Soái của một quân đoàn Mông Nguyên hơn vạn người, ấy vậy mà hai chân run rẩy đến mức khụy xuống, quỳ trước mặt người kia, miệng lẩm bẩm:- An....!Nam ....Hưng....!Đạo...!Vương...!Trần.......Hưng.....ĐạoNgài vừa xuất hiện, không thèm nhìn Phạm Nhan đến một lần, miệng chỉ thốt lên một câu:- Kẻ phạm quốc thổ Đại Việt, Chết.Sau đó ngài đưa mắt qua nhìn chim Lạc đang cắp bông hoa Sen đậu trên cây Tre, gật đầu rồi tan biến trong không khí.

Cây Tre lắc lư rung động dữ dội, rồi đổ ầm xuống Phạm Nhan, Chim Lạc cũng giang cánh, mỏ cắp Hoa Sen lao về phía hắn.

Nhưng không ngờ hình bóng của Đức thánh Trần Hưng Đạo vừa biến mất.

Phạm Nhan nghiến răng nghiến lợi, cố cử động đôi tay của mình, tự vặn đầu hắn xuống, ném đầu hắn đi,thủ cấp của hắn như sao băng mà vọt đi trên nền trời, biến mất sau màn đêm.

Phía dưới này chỉ có thầy Long và thầy Đế nhìn thấy, hai người giận muốn phát điên, nhưng không tài nào có cách đuổi kịp.

Thủ cấp hắn vừa bay mất, thì đòn thế của thầy Long cũng vừa giáng xuống.

Không có bất cứ âm thanh hay tiếng động nào cả, cũng chẳng có ánh sáng chói mắt.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy được như thời gian ngừng trôi, không gian xung quanh như bị ngưng đọng.


Thân xác cụt đầu của Phạm Nhan dần tan ra rồi biến mất đồng thời chim Lạc, cây Tre và hoa Sen cũng hóa thành các điểm sáng như đom đóm theo gió bay về mọi nơi.

Những xác chết của đám âm binh Mông Nguyên thì hóa thành một luồng khói đen, bị Cấm Vệ Quân hút hết vào trong miệng.

Thầy Long lúc này cảm thấy đầu hoa mắt choáng, trời đất tối sầm, nghiêng ngả chuẩn bị gục ngã, ngay lập tức đã có gần chục người mặc áo trùm đầu chạy đến đỡ lấy, thầy Long run giọng nói:- Đỡ ta quỳ xuống, tất cả các ngươi cũng quỳ xuống.Những người này không dám trái lệnh, cẩn thận đỡ thầy Long quỳ xuống, vừa quỳ thầy Long đã hô lớn:- Con cháu tạ ơn anh linh các vị tiên hiền của dân tộc đã hiển linh cứu giúp con dân, đời đời biết ơn, nhà nhà quỳ bái.Bốn ngàn Thiên Tử Quân chỉ khẽ gật đầu, rồi hướng vòng xoáy trên trời, đạp gió bay vào.

Đến khi bóng người ngựa cuối cùng tiến vào, thì vòng xoáy từ từ tan rã, cả bầu trời lại hóa đen trở lại, mặt trăng cũng biến mất.

Thầy Long quay sang phía thầy Đế trầm giọng nói:- Mau mau, Sát..Mới nói đến đây, thầy Long đã gục xuống, cả chục người xúm nhau đỡ lấy.

Thầy Đế hiểu ý, hai mắt đỏ nhau máu,quay về phía những người mặc áo trùm đầu, gầm lên:- Lấy tư cách trưởng họ tộc Trần, lấy danh nghĩa chưởng môn pháp môn Vạn Kiếp, được sự cho phép của Tả Hộ Pháp, ta, Trần Đế ban bố pháp lệnh tối cao, Sát Thần Lệnh, truy sát thủ cấp Phạm Nhan.

Thông báo cho toàn bộ giới pháp sư Đại Việt cùng truy tung, kẻ nào che giấu hoặc biết tung tích của Phạm Nhan mà không báo tin, khép vào tội phản quốc.

Đồ sát cả họ chó gà không tha.

Tộc nhân nghe lệnh, lập tức thi hành.Tất cả những người mặc áo trùm đầu đều quỳ xuống , đồng loạt đáp lời:- Cẩn tuân pháp lệnhRồi họ nhanh chóng di chuyển, tán ra tứ hướng, chẳng ai biết được họ đi đâu.

Ở phía bên đây ông Tuấn ngửa đầu lên trời thở dài, khẽ lẩm bẩm:- Cuối cùng thì trời đã sáng.Tất cả dân làng đều nhìn theo, ở phương Đông băt đầu có từng tia sáng phát ra, màn đêm đang dần được thay thế.

Ông Tuấn vẫn ngẩng đầu nói tiếp:- Cuối cùng thì ánh mặt trời đã chiếu ở trên ngôi làng khốn khổ này..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom