Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Tác giả: Chi Anh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Chi Anh

Thể loại: Ngôn Tình, Gia Đình

Team dịch: Cá Chép Hóa Rồng

Giới thiệu

Chuyện kể về cuộc sống của một đôi vợ chồng nghèo, vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống để có được hạnh phúc.

Khi họ gặp nhau, cả hai đều nghèo khó, sống trong cảnh thiếu thốn, nhưng nhờ tình yêu và sự đồng cảm, họ kết hôn và cùng nhau xây dựng cuộc sống. 

Sau một thời gian, họ tích lũy được chút vốn và bắt đầu làm ăn, mua đất, xây nhà, và cuộc sống dần trở nên khá giả hơn. 

Tuy nhiên, dù đã có nhà cửa khang trang, họ vẫn phải đối mặt với những khó khăn, cô đơn và cảm giác lo lắng khi chồng đi làm xa.

Và nghịch cảnh đã diễn ra...
 
Chương 1


Tôi và chồng tôi yêu nhau khoảng một năm thì chúng tôi cưới nhau, cái đám cưới của chúng tôi nó nghèo nàn và đơn sơ lắm chỉ vỏn vẹn khoảng mấy người khách là những người thân gần nhà, vì tôi và Quân đều là trẻ mồ côi, cha với mẹ tôi ly hôn lúc mẹ tôi sinh tôi ra, cha đi theo người khác đến bây giờ tôi cũng chẳng gặp lại nữa, mẹ tôi sinh tôi được ba tháng thì bị bệnh hiểm nghèo nên qua đời, tôi được bà ngoại chăm sóc, đến khi tôi 20 tuổi ngoại cũng bỏ tôi mà đi.

Từ đó tôi sống một mình trên đời chẳng ai thân thích, chẳng ai ruột rà cũng may nhờ khéo tay, tôi xin được vào xưởng may tư nhân làm cho đến khi gặp Quân chồng tôi bây giờ. Gia cảnh của anh chẳng khá hơn tôi là mấy vì từ nhỏ hai anh em anh đã nương tựa vào nhau mà sống do cha mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất rồi.



Tôi nghe kể lại lúc cha mẹ mất anh chỉ mới 15 tuổi , chú Tú em anh lên 13. Quân khi ấy đành phải nghỉ học xin đi làm phụ hồ để kiếm tiền lo cho em mình. Rồi tôi còn nghe nói vì muốn Tú sau này có tương lai Quân đã phải bán luôn căn nhà hai anh em anh đang ở. Được một số tiền Quân cho Tú đi học tiếng để ra nước ngoài lao động, vì lúc nhỏ học khá ít nên Tú chỉ có thể chọn đất nước Đài Loan để dừng chân.

Đa em trai đi rồi Quân cũng dời ra ngoài ruộng để ở, tôi khi ấy sau khi nghe kể về hoàn cảnh của anh em anh tự dưng tôi lại có cảm tình với anh ngay và vì hai hoàn cảnh khó khăn gặp nhau, đã quen sống những tháng ngày cơ cực nên chúng tôi dần đồng cảm rồi nên duyên vợ chồng luôn...

...Ngày tôi theo anh về, trong tay tôi có gần hai cây vàng mà tôi đã dành dụm được suốt thời gian đi làm, còn anh chẳng có nỗi một xu dính túi, ngôi nhà lá nằm xa tít ngoài ruộng được dựng tạm bợ, chắn lá lá sơ sài hai bên, có khi chỉ một cơn gió thổi qua thôi cái nhà như muốn bị cuốn đi vậy đó.

Sống ở cái thời hiện đại, người ta ở nhà biệt thự đi xe hơi còn chúng tôi như trở về cái thời nguyên thuỷ, điện, nước, các thứ dường như rất xa xỉ đối với nơi này. Rồi những khi anh đến ngày ra ghe, chỉ mình tôi ở lại, nỗi cô đơn, trống vắng, giữa đêm đông không lạnh lẽo, tiếng ếch nhái vang lên càng thêm sầu não, rồi vì nghèo, vì đói, bà con dòng họ, tình xóm làng cũng chẳng ai dòm ngó nói chuyện với tôi hết, vì họ sợ, sợ tôi mượn tiền họ.



Dòng đời bạc bẽo dần dần tôi cũng thu mình lại, sống khép kín hơn, và đã có lúc tôi rất hối hận với quyết định của mình, đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng khi thấy ngày Quân về, trên tay anh cầm một giỏ cá lớn có, nhỏ có, dáng vẻ mệt mỏi bộ quần áo trên người cũ sờn cũng chẳng nỡ vứt đi thế mà khi thấy tôi, gương mặt anh tươi rói, về được bao nhiêu tiền anh đều đưa tôi giữ, anh lo lắng, quan tâm tôi từng chút. Đêm hôm anh ôm tôi ngủ thủ thỉ bao điều, thì cái quyết tâm từ bỏ anh của tôi cũng trôi đi mất, lại nhìn anh khắc khổ như thế tôi đã không đành lòng, tự nhủ thôi thì trời cho sao cứ sống như thế...

....Thời gian thấm thoát cũng qua đi, một năm sau cái ngày tôi và anh Tú vợ chồng, chúng tôi cũng đã tích lũy được một số vốn, may mắn ngay chỗ ruộng nhà tôi ở người ta đang triển khai mở lộ lớn nên đất từ từ lên giá.

Lúc đó Quân bàn với tôi bán miếng ruộng đi rồi vào đất dòng mua một miếng đất khác nhỏ nhỏ để xây nhà, tôi nhớ không lầm lần đó chúng tôi bán miếng ruộng được hơn 900 triệu, với số vốn hiện có sau mỗi lần anh đi ghe về, rồi cộng thêm tiền chú út gửi về trả lại , chúng tôi mua được miếng đất khác nhỏ thôi khoảng 500 triệu và xây được ngôi nhà ba gian khang trang để thờ cúng cha mẹ...

Còn lại bao nhiêu vốn, tôi mua lúa về dựa để bán kiếm lời, Quân vẫn đi ghe bình thường như ngày trước lâu lâu mới vào một lần…

…Cuộc đời thì lạ lắm.

Từ ngày thấy nhà tôi trở nên khấm khá là người thân họ hàng họ gặp tôi họ liền cười nói hỏi han rất đon đả, rồi ngày nào cũng sang chơi, tôi trước mặt cũng cười cười nói nói, chứ sâu trong bụng tôi không hề thấy thân thiện với họ, việc họ đối xử không ra gì ngày trước tôi vẫn còn ghi nhớ trong lòng và không bao giờ quên.

 
Chương 2


Bẵng đi được mấy tháng thì cũng đến ngày chồng tôi đi ghe về, buổi tối hôm ấy anh nằm ôm tôi vào lòng, sau khi hai vợ chồng ân ái triền miên sau bao ngày gặp lại, khi xong việc anh bắt đầu kể tôi nghe một chuyện.

-Em! anh nói nghe này?

Tôi gối đầu lên tay anh nhẹ giọng đáp lại

-Dạ em nghe!

-Lúc sáng ghe cá vừa tấp vào, anh lên bờ liền gặp ngay một ông già đứng bên đường ngoắc anh lại. Anh tò mò đi qua hỏi ông ấy gọi anh có việc gì thì ông liền nhìn nhìn anh xong ông lắc đầu nói với anh với giọng rất nghiêm trọng: Cậu cẩn thận bản mệnh mình nghe, nếu phước đức tổ tiên phù hộ qua năm nay trở về sau gia đình cậu làm ăn phất lên lắm, làm việc gì cũng đặng, còn xui rủi cậu cẩn thận tháng 10 nhé, trách sông nước càng tốt...

Quân kể xong, trên gương mặt anh cũng xuất hiện vài tia lo lắng, tôi chẳng khá hơn anh là mấy nghe xong còn có phần sợ sợ nữa, nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh vì không muốn làm lớn chuyện để anh lo thêm nên đành vòng tay qua ôm lấy anh rồi thủ thỉ

_Chắc ông đó nói xàm thôi anh đừng lo nha.

Quân hít một hơi nặng nề rồi nói

_Ừ, anh không nghĩ gì đâu mà dạo này anh thấy em ốm đi nhiều rồi đó, anh xa nhà em ở nhà cực lắm à? Làm gì thì làm cũng lo cho sức khỏe của mình nghe không?

_Dạ em biết rồi, mà anh nè!

_Sao thế em?

_À. em nghĩ giờ gia đình mình cũng khá giả hơn trước rồi, em tính nói anh, thôi anh nghỉ đi ghe ở nhà với em nha hai vợ chồng mình cũng nên tính kiếm đứa con cho vui cửa vui nhà nha anh, chớ anh đi hoài, em ở nhà cũng buồn..

Anh nghe tôi nói, tay anh liền xoa đầu tém tóc mái tôi lên rồi hôn nhẹ xuống vầng trán cao của tôi, cũng vì thường ngày tôi hay pha nước hoa trà xanh tắm, mùi hương trà thơm nhẹ, anh nói anh thích nên cứ mỗi lần gần nhau là anh hôn tôi miết thôi



_Anh cũng định đi xong đợt tết này rồi sẽ nghỉ luôn, mấy năm qua bỏ em ở nhà anh cũng không đành lòng rồi. Lần này về anh sẽ dành hết thời gian bù đắp cho em nha vợ...

Tôi không trả lời anh nữa mà vùi đầu nép sát vào lồng n.g.ự.c hít hà mùi hương đàn ông của anh, chỉ cần bên anh thế này, bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu ngày tủi thân phải xa anh đều tan biến…Nghèo khó qua rồi, bây giờ được ở trong ngôi nhà đẹp, nằm trên chiếc giường có chăn êm nệm ấm, tôi chỉ ước một điều, năm tháng sau này, mỗi ngày trôi qua chúng tôi đều sống bên cạnh nhau rồi sẽ cùng nhau già đi tôi chẳng mong gì hơn nữa.

......

Thời gian ở nhà rồi cũng qua, 9h sáng anh ra xe bến để đi vào biển Cà Mau thì 8h trời đã mưa tầm tã, trời ko gió nhưng mưa cứ kéo dài, mới đầu chỉ râm râm vài hạt sau thì lớn dần, trong lòng tôi vô thức lại dấy lên sự bất an khó tả, do trời êm chỉ mưa thôi nên đến chuyến anh vẫn bắt buộc phải đi, tôi trong lòng ruột gan cuồng cào nên khi thấy anh mặc bộ đồ mưa, cầm cái balo tôi soạn sẵn cho anh hôm qua định leo lên xe đi tôi liền níu anh lại..

_Anh tự dưng em có cảm giác kỳ cục lắm, hay là anh nghỉ chuyến này đi?

Quân nhìn lên trời, rồi nhìn tôi anh trấn an

_Thôi em yên tâm ở nhà đi, anh đã hứa với chủ ghe đi nốt chuyến này rồi về nghỉ luôn rồi, giờ đột nhiên anh không đi, người ta ko đủ bạn để chạy thì sao em? Ngoan cứ ở nhà đợi anh về...

...Mấy lần trước mỗi lần anh đi, tôi cũng buồn nhưng không đến nỗi nào chỉ hơi bịn rịn chút thôi, nhưng riêng lần này, cảm giác nó khác lắm, trong lòng tôi bức rức khó chịu làm sao ấy, nghe anh nói xong cỗ họng liền nghẹn lại, nước mắt cũng vừa hay tuôn xuống, anh thấy vậy vội bước lại ôm lấy tôi vào lòng rồi anh vỗ về

_Em sao đó nít đi, anh đi rồi anh sẽ về mà...?

Anh càng dỗ tôi càng khóc lớn hơn nữa, do được anh cưng chiều quen rồi tôi trở nên mít ướt lắm, khóc một hồi nước mắt nước mũi tèm lem, anh đưa tay lên lao cho tôi,ôm tôi thêm lần nữa rồi buông ra, hai tay anh áp vào mặt tôi đối diện với anh, giọng anh lúc này đã kiên định

_Thôi trễ rồi anh phải đi cho kịp xe, em ở nhà ráng giữ gìn sức khoẻ đó, nín đi cho anh yên tâm đi nè

Tôi cố lấy bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu đưa tay ra làm hành động ngoắc tay với anh, anh mỉm cười đồng thời cũng đưa tay ra ngoắc lại, giọng tôi lạc đi vừa nghẹn ngào vừa nói

_Anh đi nhớ giữ sức khoẻ, nhớ bình an trở về với em nha...
 
Chương 3


Anh không đáp nữa chỉ gật đầu rồi leo lên xe chạy đi, tôi nhìn bóng anh khuất dần trong màn mưa mà tim đau nhói, đến khi không còn thấy anh nữa tôi mới quay vào trong nhà thắp ba cây hương lên bàn thờ cha mẹ, trong lòng thầm khấn cha mẹ phù hộ cho anh…

Chồng đi rồi, hằng ngày tôi chạy đi cân lúa cho người ta rồi kêu xe chở đi xay ra gạo bán lại bỏ cho mấy tiệm tạp hoá, công việc tuy có phần vất vả nhưng đổi lại được cái tiền kiếm ra được lắm, có dư đồng nào tôi liền bỏ ống heo lại với mong muốn kiếm chút vốn sau có con thì lo cho con..

Nhắc đến chuyện con cái trong lòng tôi cũng lo lắng lắm, lấy anh về cũng gần hai năm nhưng trong bụng tôi chẳng có gì xảy ra cả, mấy lần tôi cũng âm thầm đi khám kết quả đều bình thường vậy mà…Thật sự là tôi cũng có hơi bất an, nếu như...nếu như người không thể có con được là Quân quả thật thiệt thòi cho anh rồi…Nhưng nếu có vậy đi chăng nữa tôi vẫn nguyện trọn đời này chỉ ở bên anh thôi...

Đầu tháng 10 năm nay, mưa cứ rỉ rả suốt, cứ sáng sớm là mưa đến tối muộn mới tạnh, mà mưa đâu có nhiều, chỉ lát đát vài hạt thôi ấy nhưng cứ kéo dài hết ngày này đến ngày khác, chẳng ai làm lụng được gì, tôi nhìn cảnh này lại càng thêm ngán ngẩm.

Ngồi một mình trong nhà, tôi bật tivi lên xem đúng lúc đài báo tin bão lại về, rồi thì loa phóng thanh ở gần nhà cứ vang bên tai báo người dân chèn chặt nhà cửa, cho học sinh ngày mai nghỉ học để tránh bão, đột nhiên sự bất an trong lòng tôi lại trỗi dậy, rồi cái câu chuyện Quân kể lúc gặp ông già làm tôi càng lo sợ hơn, chẳng phải bây giờ đang là tháng 10 ứng với lời của ông già sao? Tôi nhanh chóng bấm điện thoại cho Quân định kêu anh về gấp, chẳng ngờ đáp lại chỉ là tiếng tút tút dài vô hạn..



Chẳng biết làm gì tiếp theo, tôi đành đi lại khấn cha mẹ anh phù hộ cho anh, tôi vừa khấn xong ngước đầu lên đột nhiên cái di ảnh của cha anh ngã xuống đập vào đầu tôi đau điếng rồi rớt xuống đất bể tan tành, tôi dù đau nhưng thấy cảnh này cũng ko khỏi rùng mình, chắc chắn Quân gặp nạn rồi, nếu không tại sao tôi vừa khấn xong ảnh của cha anh lại rớt được, tôi lo lắng, ngồi phụp xuống nền gạch trắng lạnh lẽo, từng giọt nước mắt pha lẫn mồ hơi rơi xuống, tôi nhớ anh, cuộc đời anh từ nhỏ đã vất vã rồi, chỉ mới khắm khá lên đây thôi, tôi ko muốn Quân phải gặp bất cứ chuyện gì nữa cả, tôi vừa khóc vừa quỳ giữa bàn thờ cha mẹ mà dập đầu lạy mong cha mẹ nâng đỡ cho anh qua kjếp nạn này, tôi cứ quỳ như thế một ngày một đêm, đến nỗi đôi bàn chân tê cứng rã rời ko còn cảm giác nữa, khoé mắt tôi cũng đã ráo hoảnh, chốc chốc gọi cho anh một lần, nhưng càng gọi thì vẫn không có cách nào liên lạc cho anh được, cuối cùng máy anh cũng đã đứt nguồn luôn rồi.

Rồi chợt ngoài trời mây đen kéo đến,mưa dần dần nặng hạt thêm, gió thổi rất mạnh, quật ngã mấy cây to bên đường gãy đổ răn rắc hết, bên trong này, từng cơn gió cuốn đến mái tôn của nhà cũng dỡ bay mất hết vài tấm, mưa cũng tạt mạnh vào, tôi vừa run trong lòng vừa cầu nguyện cho bão nhanh chóng tan đi…

Gió bên ngoài mỗi đợt thổi đến như cuốn đi tất cả, mấy nhà kế bên cũng sập mất, rồi mọi người kéo lên nhà tôi trú tạm, tiếng người khóc, trẻ nhỏ cười, tiếng thiên nhiên gầm rú dữ dội, nhìn cảnh này lòng người ai nấy đề hoang mang...tôi vội chấn chỉnh lại tinh thần, đi ra kêu mọi người vào trong rồi đóng cửa lại cho gió đỡ lùa vào..

Bất chợt điện thoại tôi reo lên, tôi nghĩ là Quân gọi liền mừng rỡ chạy ào vào, nhưng số gọi đến là một số lạ. Tôi vừa bấm nút nghe bên kia giọng nói gấp gáp vang bên tai tôi

-Alo chị Quân đúng không, anh Quân....anh Quân gặp nạn đã…Chị thu xếp vào đây đưa ảnh về nha chị...
 
Chương 4


Đầu dây bên kia điện thoại nói vừa dứt, cơ thể tôi cũng lảo đảo tựa vào cây cột nhà, tay cầm điện thoại cứ run lên bần bật.

Tôi lắc đầu

Không ....không ....

Quân không thể có chuyện gì được, chắc chắn tin người ta báo chỉ là nhầm lẫn thôi mà, chồng tôi anh không có bị gì đâu mà?

_Alo chị ơi? chị còn nghe không chị?

Tôi cố giữ bình tĩnh rồi nói

-Tôi...tôi… Các anh báo nhầm số đúng không? Chồng tôi đang bình yên mà, các anh nói đi là các anh nhầm người rồi phải không?

Tôi gào lên trong cố chấp mà trả lời, cơ thể mềm nhũn ra, nhịp tim tăng cao, trống n.g.ự.c đập liên hồi. Tôi cố lắng tai nghe hi vọng là họ báo sai người nhưng người bên kia vẫn cố chấp lên tiếng

-Chị bình tĩnh, chúng tôi xin lỗi nhưng hy vọng chị có thể ra đây một chuyến đưa anh ấy về với gia đình nha chị.

Câu nói ấy thốt ra lần nữa, tay tôi vừa hay đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành, cả người tôi đỗ nhoài, đầu tôi đập mạnh phía sau ra nền gạch…

Mọi người xung quanh thấy vậy liền vội hoảng hốt chạy đến đỡ tôi dậy, người thoa dầu, người bứt tóc cho đến khi tôi tỉnh. Tôi do cảm nhận được nỗi đau truyền đến đỉnh đầu nên từ từ mở mắt nhìn xung quanh, từng khuôn mặt của mọi người xúm lại, ánh mắt lo lắng có, tò mò có, nhưng tôi chẳng thấy gương mặt quen thuộc của chồng tôi đâu nữa…tôi...tôi nhớ ra rồi người ta mới báo tin chồng tôi mất rồi…

Không....không…

Tôi không tin đâu, đầu tôi đau quá tôi khóc nấc để gạt đi tin bi thương vừa rồi, hai tay tôi ôm đầu, lắc đầu liên tục để phủ nhận.

Cô hàng xóm nhìn tôi có biểu hiện lạ liền giữ chặt tôi rồi cô hỏi



_Có chuyện gì với mày vậy Lam? nói cho mọi người biết với?

Tôi khóc oà, hai mắt nhòe đi liên tục rơi lệ

-Con…Cô ơi người ta gọi báo con anh Quân mất rồi cô ơi!

Vừa thốt ra được câu ấy tôi không chịu nổi liền ngất đi lần nữa … trong tiềm thức tôi thấy tôi đang nằm trên giường, đắp chăn bông ngủ ngon lành, chợt nên ngoài có cơn gió lạ thổi đến, khiến cánh cửa phòng mở toang ra, tôi bị hơi lạnh làm cho rùng mình liền mở mắt nhìn xem thế nào.

Từ phía ngoài tôi thấy Quân chồng tôi lơ lửng đi vào, anh mặc độc cái quần đùi màu xanh, cởi trần, mái tóc ướt nhẹp, tôi có hơi ngạc nhiên cố lấy tay dụi mắt lần nữa, vẫn là anh, mà lạ ở chỗ tôi thấy trên người anh toàn là máu…m.á.u… trên người anh nhiều lắm đỏ cả mặt, chảy dài xuống khắp cơ thể, hơi lạnh từ bên ngoài cũng theo anh luồn vào khiến tôi lạnh cóng theo, nhưng lúc này gặp được anh tôi mừng lắm định ngồi dậy lao đến bên anh chợt vô tình ánh mắt tôi nhìn xẹt xuống bên dưới

"Ầm"

Hình ảnh kia khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung, cái quái gì xảy ra đối với chồng tôi thế này,sao...sao… hai chân anh đâu rồi, tại sao tôi lại không thấy vậy nè?

Trời ơi!!! tôi hét lên. Trước mặt tôi dưới thân anh chỉ lủng lẳng có hai ống quần… Tôi ngơ ngác run rẩy ngước lên nhìn anh lần nữa thật sự mà nói trong lúc này nói sợ anh tôi chẳng sợ đâu, nhưng cái cảm giác nó rợn người lắm, tay chân tôi bủn rủn tháo cả mồ hôi hột. Anh đứng ngay phía dưới chân nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh sâu thẳm, gương mặt anh trắng toát đượm buồn. Anh im lặng chẳng nói gì cả, chỉ đứng nhìn tôi.

Tôi thấy anh biểu hiện kỳ lạ định lên tiếng hỏi anh tại sao anh ra nông nỗi này nhưng không hiểu sao tôi mở miệng không được, cố gắng bật tiếng cũng chẳng Tú lời.

Bỗng chợt bên ngoài có tiếng gà gáy, màn đêm tan dần theo bóng thời gian, bóng anh liền quay đầu lại rồi biến đi đâu mất. Tôi hốt hoảng cố vùng dậy lao ra giữ không cho anh đi nhưng rồi…

Tôi giật mình choàng tỉnh lại, tôi đang nằm trên chiếc giường của mình, hoá ra chỉ là mơ thôi, giấc mơ khủng khiếp thật, tôi sợ đến mức cả sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Sực nhớ ra một điều…Giấc mơ đó chẳng lẽ...chẳng lẽ.... không thể nào thế được...

Tôi vùng dậy, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, căn phòng trống trơn xung quanh mọi người đã tản đi hết rồi, chỉ còn mỗi cô Sáu là hàng xóm còn ở chắc là bão đã qua, bây giờ tôi chỉ còn nghe lát đát vài hạt mưa thôi nhưng cảm giác lạnh lắm. Cô Sáu hàng xóm ngồi bên ghế thấy tôi tỉnh cô vội vàng hỏi

_Lam mày khỏe chưa? mày nằm cả ngày rồi đấy, mà tao nói này thôi mày đừng buồn âu cũng là số của thằng Quân. Tao nghe nói người ta đợi mày lên không được nên họ kêu xe chở nó về luôn đó, chắc chiều nay nó về tới, mày lo dậy dọn dẹp nhà cửa đi, qua bão mọi người về lo nhà cửa hết rồi, chắc không phụ gì được đâu, cố kìm lòng lại mà lo tang cho nó nghe ko?
 
Chương 5


Cô Sáu càng nói lòng tôi càng trống rỗng, dường như nỗi đau quá lớn nó khiến tôi chai sạn cảm xúc luôn rồi. Cô Sáu nói xong cũng ra về xem lại nhà của cô ấy, tôi ở đây bật dậy như một cái máy, phải rồi, tôi phải đón anh về chứ,hôm nay anh về bên cạnh tôi mà, đúng rồi tôi...tôi...phải dậy dọn dẹp nhà cho sạch, Quân ưa sạch sẽ lắm anh ko thích nhà cửa không sạch đâu mà…Vừa nghĩ tôi vừa đứng dậy buộc vội đuôi tóc rồi cầm cây chổi quét nhà, làm đến đâu tôi nhớ anh đến đấy, nước mắt bị kìm nén cuối cùng nhịn không được liền bực ra như suối tuôn trào.

Tôi nhớ ngày xưa lúc về nhà anh, cái nhà lá ọp ẹp chẳng có nỗi tiền để mua cây chổi thế là anh lội ra bờ sông cắt mấy cọng gân lá dừa tết lại Tú cây chổi cho tôi quét, do cây dừa cao quá anh trèo bị té lúc về đến nhà mình mẩy anh trầy trụa hết…Bây giờ nhà cao cửa rộng, muốn mua bao nhiêu cây chổi cũng có thể mua được thế mà…

Lòng tôi đau đớn nhớ lại. Tim đau như ai đưa tay bóp nát đến không thở nổi, tôi gắng gượng cầm chổi quét từ trong nhà ra ngoài sân, rồi gom dọn những miếng ngói bể, những tán lá cây gãy do bão để lại gom Tú một đổng rồi hốt đi đổ xong xuôi đâu đấy cũng là lúc tôi nghe tiếng xe cấp cứu ngoài ngõ, tôi sững sờ, đôi mắt vô thức cứ hướng ra nhìn bên ngoài mà chân chẳng bước nỗi, mọi người gần nhà nghe xe về cũng chạy sang, cô Sáu vội qua đi đến kế bên dìu tôi rồi cô nói nhỏ

_Cố bình tĩnh lên nghe Lam, ra đón thằng Quân vào nhà đi con.

....Xe vào đến sân nhà tôi rồi dừng lại, cái bóng đèn đỏ cấp cứu cứ xoay vòng, đầu tôi cũng lảo đảo theo, anh chủ ghe của anh là người bước xuống đầu tiên, anh ấy đi lại gần tôi rồi chợt cúi đầu xuống như kiểu xin lỗi, giọng anh ấy cũng nghèn nghẹn thốt lên lời

_Anh xin lỗi vợ thằng Quân, thằng Quân trong lúc đi ghe nó vô tình trượt chân ngã xuống biển. Lúc ấy lại là bão lớn mọi người khó khăn lắm vừa giữ ghe, vừa cố vớt nó lên nhưng do thời tiết khắc nghiệt, tìm được nó nó cũng đã không còn nữa rồi…Thay mặt mọi người anh xin chia buồn cùng vợ chồng em, chuyện này anh cũng không mong muốn nên đây số tiền này, em cầm lấy lo tang cho nó giúp anh. Sau này em có khó khăn gì cứ alo anh một tiếng anh chắc chắn sẽ giúp em hết lòng...

Còn gì đau hơn nỗi đau khi nghe tin chồng mình mất chứ, giờ có cho vàng tôi cũng chẳng cần huống hồ là cái xấp tiền trước mặt này. Tôi chẳng thể trả lời anh chủ ghe nữa vì lúc này đây tôi như ch.ế.t điếng hết nửa cái mạng này thà như lúc trước nghèo khó rau cháo nuôi nhau mà có vợ có chồng, còn hơn giàu có được gì, tiền nhiều để được gì rồi anh ra đi bỏ tôi trơ trọi…



Tôi bỏ qua những gì anh chủ ghe nói, nhấc từng bước chân nặng nề đi ngang qua mọi người tiến đến chiếc xe cấp cứu…

Cửa xe phía sau đã mở, hai người đàn ông nữa đang đẩy cán xe ra, trên đó có người nằm được trùm bằng một miếng vải trắng, t.h.i t.h.ể ấy được đẩy đến cạnh bên tôi cũng là lúc cơ thể tôi gần như gục ngã, tôi nhìn vào hình dáng ấy, đôi tay cứng đờ chẳng thể đỡ nổi tấm vải ra, cứ thế đứng im bất động....

Mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp rồi họ hối thúc bảo tôi cho anh vào nhà cũng vừa hay đội tẩn liệm chở quan tài vừa đến...

Mọi người nhanh chóng xúm xít lại đưa anh vào gian nhà trước, anh nằm đó im lìm, tôi đi theo anh vào nhà đưa tay run run kéo nhẹ miếng vải trùm xuống để nhìn mặt anh lần cuối…

Cái giây phút tấm vải trắng phủ trên người anh từ từ kéo ra tôi thật sự không thể chấp nhận nỗi. Tôi đứng như trời trồng, nước mắt một lần nữa ứa ra, tim tôi đau đớn như thể ai đó đang cầm d.a.o đ.â.m mạnh vào, m.á.u tuần hoàn thấm đẫm toàn cơ thể.

Hình ảnh anh nằm đó, cả người anh bị ngấm nước nên phù ra toàn bộ, cơ thể bầm tím đen, càng nhìn cảnh này tôi càng đau đớn, tôi oà lên khóc khom xuống ôm chặt lấy người anh, giọng tôi lạc đi, nấc lên câu được câu mất

_Anh dậy đi, đừng ngủ nữa mà, anh dậy mở mắt nhìn em đây này, chẳng phải anh nói...anh đi ghe lần này thôi rồi sẽ về nhà ở luôn với em sao, bây giờ anh về nhà rồi...anh...anh dậy ôm em đi chứ, em nhớ anh lắm anh biết không Quân ơi…Anh...anh còn hứa sẽ cho em đứa con mà, anh chưa thực hiện được mà, em không cho anh đi đâu. Anh ơi....anh dậy đi...đừng làm em sợ mà anh....ông trời ơi....ông trả chồng con lại cho con đi, con không cần giàu có nữa ông lấy lại hết chỉ cần ông trả chồng con về cho con là đủ rồi…Tại sao lại chia rẽ vợ chồng con vậy chứ…Ông ác lắm…Ông ác lắm ông biết không ..
 
Chương 6


Tôi gào khóc đến mức tuyệt vọng thế nhưng anh chỉ im lặng, anh tàn nhẫn lắm, mặc kệ tôi gọi anh cũng chẳng thèm trả lời lại tôi lần nào.

Nghe tôi gào khóc thê lương. Tất cả xung quanh mọi người đều khóc theo. Bất ngờ lúc này bỗng nhiên trong miệng anh trào ra một dòng m.á.u đỏ tươi...

Nhìn thấy m.á.u trào ra từ miệng anh tự dưng trong cổ họng tôi truyền đến một cảm giác buồn nôn, nhưng lại không nôn ra được, từ nhỏ tôi có nghe đâu đó người ta truyền tay nhau rằng người c.h.ế.t đuối nếu gặp người thân sẽ hộc ra m.á.u tươi, tôi nghe qua nhưng chưa từng chứng kiến, hôm nay đối diện với thực tế thật sự tôi không thể nào chấp nhận nỗi nữa rồi, tôi gạt nước mắt định kéo tấm vải che mặt anh lại để không phải nhìn anh đau đớn nữa.

Thế nhưng khi tay tôi định cầm tấm vải phủ lại thì vô tình sao trong lòng tôi có linh tính điều gì đó không được bình thường nên lập tức thay vì đắp vải phủ lại thì bàn tay tôi giựt phắt tấm vải tuột xuống. Giây phút này người đứng cạnh định ngăn lại tôi lại nhưng không kịp.

Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt tôi, cả t.h.i t.h.ể của chồng mình loang lổ dưới lớp vải trắng hiện ra trước mắt làm tôi hoảng hồn không kiềm được mà buột miệng hét lên

-Á...aaaaaaaaaaa

Mọi người nghe tiếng la của tôi đều chạy vội đến xem. Trước mắt tôi đôi chân anh đều dập tan nát, bầm xanh đen, có vài miếng thịt chỉ thiếu chút nữa là rớt ra luôn, nhìn cảnh này mọi người xung quanh ai cũng bịt miệng lại, có người còn không kìm được rớt nước mắt thương cảm, có người vì sợ quá mà chạy vụt ra ngoài để ói.

Còn tôi phút giây này, nhìn anh thế này tôi như hoá điên, nỗi đau thương bị đè nén cũng vì thế mà dâng trào, lồng n.g.ự.c co thắt đến độ chẳng thở nổi.

Đau lòng đến mức chỉ muốn chet theo anh, nhưng giờ phút này, cảm nhận có điều lạ tôi liền gác đi nổi đau rồi đứng phắt dậy lao đến anh chủ ghe nắm lấy cổ áo anh ấy đôi mắt tôi hằn lên từng tia lửa đỏ hỏi tội

_Tại sao lại như thế này anh nói đi, tại sao chồng tôi ch.ế.t mà không toàn thây như vậy hả, tại sao….Anh ấy làm gì nên tội để phải chịu dày vò như thế hả?



...Mặc tôi chửi bới, gào thét, anh chủ ghe vẫn cứ đứng im lắng nghe tôi chửi cho đến khi tôi ko còn sức chửi nữa ảnh mới bộc bạch biện minh

_Chuyện này…Là lúc thằng Quân rớt xuống biển do mắc hai chân vô cánh quạt bên dưới nên bị chém, sao khi mọi người vớt lên thì đã thấy rồi…Em bình tĩnh đi...

_Bình tĩnh, anh nói tôi làm sao bình tĩnh cho được hả? Nếu như người nằm đây không phải chồng tôi mà là người thân của các anh xem các anh còn nói được gì nữa không?

_ Cút....cút hết cho tôi, còn nữa anh đem xấp tiền này về đi, tôi không cần... Tôi cần Quân sống lại chứ không phải anh ấy nằm đây với cơ thể nát bét thế này. Cút

...Tôi tức giận ném xấp tiền vào người anh ta rồi lững thững đi đến bên Quân, kéo tấm vải lên che người anh, lúc này đoàn người bên tẩn liệm đi vô, tôi cũng đứng nép qua một bên cho họ làm nhiệm vụ…Do Quân mất còn quá trẻ nên cô Sáu hàng xóm đi coi thầy dùm tôi về báo sẽ chôn cất lúc

00h00' khuya luôn.

Vậy là từ lúc t.h.i t.h.ể anh về nhà đến lúc chôn chỉ còn vài tiếng đồng hồ do gấp quá lại buổi tối cũng chẳng kịp hoạ cho anh tấm ảnh để thờ, và vì t.h.i t.h.ể anh mất đã quá lâu nên mùi hôi bốc lên nồng nặc khắp nhà dù bên đội tẩn liệm đã phủ biết bao nhiêu là hoa trà cũng chẳng thể ám mùi được cho nên mọi người ai ai cũng đều hối thúc tôi chôn anh cho nhanh. Chứ chẳng ai nói với tôi rằng Quân c.h.ế.t oan ức cả.

…Còn phần tôi tôi gần như kiệt sức nên cũng không suy nghĩ được gì, bụng dưới do từ hôm qua nay ko ăn uống được gì nên nhói đau từng cơn. Ai tới đốt nhang cho anh tôi cũng chẳng thể tiếp nổi cứ thế mà phải trăm sự nhờ vả cô Sáu và hàng xóm…

Cho đến gần 10h đêm có một anh bạn di ghe chung với Quân đến thắp nhang muộn xong anh ấy trao lại cho tôi chiếc điện thoại của Quân, anh đó nói rằng lúc Quân vô tình rớt xuống biển thì cái điện thoại rớt lại trên ghe nên anh ấy nhặt được …

Tôi nghe vậy lập tức nhận điện thoại rồi cảm ơn anh ta một tiếng…
 
Chương 7


Cầm điện thoại của chồng mình trong tay tôi vô thức mở lên, mật khẩu điện thoại của anh vẫn là ngày sinh của tôi, màn hình mở ra hiển thị từ lúc anh ngã xuống biển đến hôm qua là 57 cuộc gọi nhỡ của tôi và 15 cuộc gọi được lưu tên út Tú.

Đến đây chợt tôi giật mình rồi nhớ lại. Quân chồng tôi anh còn một người em, đến ngày anh mất mà tôi chẳng nhớ gì, thật sự có lỗi với anh quá, dù gì thì cũng nên gọi báo cho chú ấy biết một tiếng chắc chắn là có thể chú ấy không về được kịp nhưng không thể không báo…

Tôi suy nghĩ sau đó định bấm điện thoại gọi cho chú út thì cũng vừa hay lúc đó điện thoại chồng tôi vang lên, là chú Út Tú mà tôi vừa nhắc, tôi vội vàng bắt máy chưa kịp nói gì chợt bên kia giọng nói nam tính đã vang lên trước

_Anh hai đang làm gì đó, sao mấy hôm nay em gọi anh ko được, anh đi ghe về chưa?

Nghe chú ấy hỏi Quân đi ghe về chưa ?Tôi liền bật khóc tu tu ngẹn ngào thốt ra lời

__Là chị, không phải anh Quân, chú út....anh Quân mất rồi?

Bên kia đầu dây im lặng thật lâu, tôi nghĩ là chắc chú út bị sốc, không sốc sao được nhà chỉ còn hai anh em, bây giờ Quân lại bị thế hỏi sao chú ấy không buồn… tôi hay tin hôm qua nhưng giờ đây cũng đã khóc nấc lên rồi còn gì, bất chợt chú ấy hét lên làm tôi giật mình

_Chị hai chị đùa em phải không? mới hôm trước buổi sáng anh hai còn gọi cho em mà, chị....chị....nói đi...chị giỡn với em đúng không hả?

Tôi hiểu tâm trạng chú ấy bây giờ nên tôi liền kìm nén bản thân lại mà nhẹ giọng trả lời lại



_Chị không đùa, khuya nay đã may táng anh ấy rồi,do anh Quân mất đột ngột nên chị quên không kịp báo chú biết sớm được...

...Nói rồi tôi chẳng đợi chú ấy trả lời liền tắt điện thoại vì giờ đã gần đến giờ táng....Bên ngoài một đội nhóm múa phá hoàng đã đến, họ phun lửa nhào lộn, tiếng trống đánh lên từng hồi nghe đến thê lương báo cho tôi biết giờ phút tiễn biệt anh gần đến rồi.

Đội mai táng họ nhảy vào trong bảo tôi tránh ra xa sợ trong lúc phun lửa sẽ trúng tôi, tôi cũng nhích chân ra một tí nhưng chẳng xa, nhìn cảnh 2-3 người lăn qua, lộn lại ,họ múa, họ phà lửa xung quanh quan tài chồng tôi mà tôi đau nhói tận tâm can. Quân còn trẻ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi nghe ai nói xấu về anh đều gì, mấy năm sống chung tôi còn cảm nhận được anh là một người chồng rất tốt, anh luôn nghĩ cho người khác chẳng bao giờ anh đòi hỏi gì cho bản thân anh cả, thế mà anh lại ra đi trong khi tuổi đời còn rất trẻ lại còn không được toàn vẹn cơ thể, thử hỏi có người thân nào khi nhìn cảnh này không buồn không đau cơ chứ..

Đội mai táng múa một lúc quanh quan tài, đến khi cái nồi niêu bị đập bể tan nát, lúc này mấy người trai tráng mặt đồng phục theo nghi thức đi vào khiêng quan tài của anh đi ra, tôi đầu đội khăn tang bưng mâm vong của anh đi theo tiếng kinh tụng của sư thầy, đêm khuya lạnh lẽo, tiếng ếch nhái vang trong đêm,rồi tiếng chim heo kêu inh ỏi một vùng,bàn chân tôi do đi vội không mang theo dép nên khi bước qua đám gai để đến chỗ chôn liền bị đạp lên gai đau nhói,nhưng nỗi đau đó cũng không thấm được với nỗi lòng tôi lúc này.

....Ra đến khu đất được chuẩn bị để chôn anh, tôi quỳ xuống nghe tiếng kinh tụng, cạnh anh vài phút nữa là xa anh vĩnh viễn rồi, tôi vừa quỳ vừa rơi nước mắt, vợ chồng bên nhau không được bao lâu sau ngày hôm nay đã không còn được cạnh bên nữa rồi.

Tôi khóc ngất vừa khóc vừa trách ông trời tại sao cuộc đời lại đối xử bất công với vợ chồng tôi vậy chứ, nếu biết có ngày hôm nay xảy ra, tôi sẽ không bao giờ cho anh đi ghe đâu, mà cũng sẽ nghe lời ông già lúc anh kể,có lẽ đâu xảy ra tang thương thế này, giờ đây có hối cũng muộn rồi.

...Chợt có cơn gió lạnh thổi qua người tôi giữa đêm khuya làm tôi rùng mình ngước lên, mắt tôi dán chặt lên đầu quan tài đang chuẩn bị được hạ xuống, tôi nhìn trân trân lên đó rồi chỉ tay thẳng ra phía trước vô thức gọi lớn làm mọi người xung quanh tò mò xen lẫn sợ hãi nhìn theo

_Là Quân kìa anh ấy chưa chet đâu mọi người. Quân ngồi trên đầu quan tài kìa mọi người ơi...
 
Chương 8


Thấy tôi vừa chỉ tay vừa hét lên, mọi người xung quanh cũng theo hướng tay tôi mà nhìn thẳng, chẳng biết họ có thấy anh không chứ tôi thì thấy rõ mồn một, anh ngồi đấy vẫn mặc độc một cái quần, hai chân anh lủng lẳng ánh mắt anh nhìn tôi kỳ dị. Đêm khuya thanh vắng, lại bị tôi hù mọi người do sợ hãi nên 3 giò 4 cẳng chạy một mạch về tán lạng hết, chỉ còn vài người trong đội mai táng là ở lại, họ an ủi, khuyên tôi bình tĩnh để chấp nhận sự thật. Để Quân ra đi được siêu thoát cũng như để họ làm nhiệm vụ.

Nhưng họ càng khuyên tôi càng không chấp nhận được sự thật nên cứ giãy nãy không cho họ chôn chồng mình. Mãi một lúc sau đồng hồ điểm 00h, bóng Quân tan dần, tôi cũng ngất đi luôn. …

Đám tang anh vừa xong qua hai hôm sau tôi liền nhận được cuộc gọi của út Tú, chú ấy báo với tôi rằng dù sao Quân cũng đã chôn cất xong nên chú ấy sẽ không về nữa, đợi sang năm đủ 3 năm hết hợp đồng rồi về một thể, tôi nghĩ vậy cũng được nên không ý kiến gì, chỉ dặn dò chú ấy nhớ giữ sức khỏe.

Sau đám tang dạo gần đây cơ thể tôi lạ lắm, chẳng thèm ăn uống gì cả, lại hay muốn buồn nôn. Bị mấy lần như thế khi tôi ăn nên tôi hơi ngờ vực về bản thân mình, thầm nói chẳng lẽ nào. Suy nghĩ thế....tôi như mừng rỡ vội vào nhà múc chén cơm ăn lót dạ ngon lành rồi dắt con xe ra chạy thẳng một mạch đến hiệu thuốc tây mua liền 2 que thử thai....

....Về đến nhà tôi cũng không vội thử, định rằng đợi đến sáng hôm sau thử cho chính xác hơn, và cũng vì hôm nay là ngày mở cửa mã của anh nên tôi bận tối mặt đến 8h tối mới dọn dẹp xong, nhưng không ngờ tôi vừa quay lưng lên bàn thờ của anh định thắp cây hương cho anh thì chợt tôi thấy một con bướm trắng toát bay vào, cái này thì theo tục lệ ở đây tôi có nghe nói rằng người c.h.ế.t sau 3 ngày hồn thư của họ sẽ bay về nhà, nếu hợp với người nào sẽ nhập vào người đấy, và người bị nhập sẽ phát điên lên, bởi vậy lúc ba nắm cơm cúng trong đầu khi người mất chưa cho vào hòm thường cúng xong người nhà phải đem đi cất, phòng xui rủi có người bị nhập lấy đem đốt cho uống vào sẽ tỉnh lại.

... Bướm bay vòng vòng sau đó bay ra ngoài, một lúc sau tôi cũng tắt đèn rồi đi vào phòng lên giường nằm ngủ, thường thì tôi khó ngủ lắm vào phòng vậy đó chớ có khi đến nửa đêm mới ngủ, kỳ lạ sao hôm nay mới nhắm mắt cơ thể như lơ lửng trên không rồi, bỗng bên ngoài tôi nghe tiếng gõ cửa,

Cốc....cốc

Cốc ...cốc.....cốc.....

Cốc....cốc

Tôi nghe rõ ràng ba tiếng gõ cửa như thế, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ, tự dưng trong lòng tôi hơi d.a.o động chồng thì mới mất, đêm hôm khuya khắc tôi tự hỏi tại sao có người lại gõ cửa. Tôi hơi lo nhưng ý thức tôi lại lật đật leo xuống xỏ đôi dép vào chân, tay với lấy cái đèn bin đi nhè nhẹ ra ngoài, định với tay mở cửa rồi ai ngờ giọng nói bên ngoài nhỏ nhẹ vang lên, động tác tay tôi cũng ngừng lại, mà khoan đã, giọng nói này giống của của chồng tôi.



_Em đừng mở cửa vì anh không vào nhà được, anh lạnh lắm, em ra rước anh về nhà đi...

....Tôi nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa âm u lạnh lẽo vang trong đêm khuya thanh vắng càng làm cho tôi lạnh hết cả người. Dù là anh, nhưng tôi biết anh đã mất nên cũng sợ lắm

Tay tôi vịn cửa không vội mở mà hỏi lại

-Anh Quân đúng không? Sao anh không vào nhà được hả? Bài vị anh đều ở trong nhà mà?

_Anh không về nhà được, hồn anh còn vất vưởng ngoài biển, em ra rước anh về với, anh lạnh lắm.....anh đói lắm Lam ơi......ơi......ơi.....

............

...Tiếng anh kêu tên tôi vừa u uất vừa man rợ trong đêm làm tôi đã sợ càng thêm sợ, rồi tôi còn nghe tiếng gió hú, tiếng bên ngoài cánh cửa có người đập dồn dập...

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, hít một hơi tôi lấy lại tinh thần….Nhìn quanh phòng, căn phòng im lìm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tiếng nói ấy vẫn vang trong đầu tôi.

Giấc mơ chân thực đến mức giờ đây tôi mường tượng lại thôi mà vẫn còn sợ nhịp tim tôi cứ đập loạn xạ trong lồng ngực. Tôi trằn trọc nghĩ mãi đến lời Quân nói trong giấc mơ vừa rồi mà tôi không thể nào ngủ được nữa cứ thế tôi thức luôn đến sáng.
 
Chương 9


....9h sáng, do thức nguyên đêm nên sáng tôi dậy không nỗi, đến khi bước được xuống giường trời đã nắng lên gần đến đỉnh đầu, tôi sửa soạn một chút cho gọn gàng xong dắt chiếc xe máy ra chạy bon bon trên con đường, từ ban tối đến giờ tôi đã nghi trong lòng có chuyện gì đó khuất tất trong cái c.h.ế.t của Quân, cho nên hôm nay bắt buộc nhất định tôi phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành mới được…

Chạy khoảng nửa tiếng trong cái thời tiết 34° ,tuy là mới sáng nhưng nhiệt độ ngoài đường đã nóng lắm rồi,cơ thể tôi do mấy đêm thức trắng công với ăn uống thất thường nên đã gần như kiệt sức, đến nơi, tôi lảo đảo, cái đầu tôi ong ong chóng mặt liền ngồi sụp xuống nôn lấy nôn để mà chẳng ra được thứ gì, cổ họng vừa đau vừa rát…

Tôi dựng xe trước cái hàng rào được làm bằng tre khéo léo, ngôi nhà lá nhỏ đơn sơ nằm trong con hẻm nhưng khách ra vào rất đông.

Tôi dù mệt lắm vẫn cố gắng gượng ngồi đợi gần hai tiếng cuối cùng cũng đến lượt mình vào...

Tôi bước chân vào căn nhà lá nhỏ ấy trong tình trạng tay chân bủn rủn, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt lờ đờ không chút sức sống, nhưng vì việc quan trọng cần muốn biết nên tôi ráng cố gắng, mở mắt ra nhìn xung quanh, ngôi nhà lá nhỏ âm u ma quái, trước mặt là rất nhiều hình nhân làm bằng vải được đặt trang trọng trên bàn thờ, mùi hương khói của nhang phả ra nồng nặc làm tôi ho sặc sụa. Bỗng tôi nghe tiếng ông lão thầy bói ngồi trước mặt tôi cất tiếng nói chuyện thật to với tôi

_Đúng là số mạng ta đã cảnh cáo rồi mà không chịu nghe đâu cũng là số phận cậu ấy?

Tôi nghe xong không khỏi tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi mà rụt rè trả lời lại ông ta

_Thầy ơi thầy nói vậy là sao thầy giải thích rõ cho con nghe được không thầy? Chẳng lẽ thầy đã đoán được con tới đây muốn hỏi gì rồi hả thầy?

Tiếng ông thầy bói cười ha hả rít một hơi điếu thuốc lào trong miệng xong nhả làn khói trắng từ miệng ra khắp không gian nhà, ông ấy thảnh thơi nói với tôi...



_Mấy tháng trước, tình cờ ta có vô Cà Mau một lần, đúng lúc gặp cậu ấy mà có phải chồng cô là cậu Quân ở huyện x..) tỉnh y… có đúng không?

_Dạ đúng rồi thầy rồi sao nữa có phải thầy biết hết mọi việc của chồng con không thầy....con xin thầy, thầy giải giúp con với thầy…Mấy hôm rồi con nằm mơ gặp anh ấy, anh ấy nói anh ấy ch.ế.t oan đó thầy ơi. Hôm nay con tìm đến đây, vì nghe mọi người nói thầy xem bói hay lắm, con muốn hỏi thầy xem giúp con có phải chồng con c.h.ế.t có oan trái gì không? Nhưng không ngờ may quá thầy lại biết trước được việc của chồng con.

Ông thầy bói ngồi đó nhàn nhã, lấy ra hai cái đồng xu đặt trước mặt tôi rồi ông nghiêm túc bảo tôi

_Giờ cô khấn vái họ tên chồng cô, ngày tháng năm sinh, rồi xin keo cho cô muốn biết chuyện gì đó, xin xong tôi sẽ xem giúp cô

...Tôi cầm chiếc dĩa có hai cái đồng tiền trong đó cả người bất chợt lạnh run, nhắm hai mắt lại tôi khấn thầm, gì chứ cái chuyện tâm linh này nói không tin cũng không được đâu nha mọi người, sự thật là ông thầy này biết được chồng tôi gặp nạn thì đã là rất hay rồi đó, tôi lẩm bẩm trong miệng

“Dạ chồng con tên...Quân...sinh năm...chồng con mất ngày…Hôm nay con làm lễ này xin keo hiển linh chỉ đường cho con biết hồn phách chồng con hiện giờ nếu đã về nhà thì hiển thị hai mặt giống nhau, còn như chồng con hồn phách chưa được về, có người hãm hại thì hiển thị mặt hình và mặt số ..""

Vừa khấn xong dứt lời tôi nắm chặt đồng xu trong tay rồi từ từ thả xuống, tiếng đồng xu rơi leng keng trong đĩa mà lòng tôi như muốn rộn theo, tôi nhắm mắt chờ đợi kết quả không dám mở mắt ra cho đến khi nghe tiếng ông thầy tằng hắng tôi mới giật mình mở mắt nhìn xuống. Trước mắt tôi hai cái đồng xu nằm yên vị trên chiếc đĩa là hai mặt khác nhau.

Một mặt hình và một mặt số..Trong lòng tôi chấn động trong giây lát lấp bấp mãi mới thốt nên lời

_Thầy ơi...thầy ơi hai mặt khác nhau thầy..ơi...là chồng con c.h.ế.t oan, có kẻ hại. Thầy ơi thầy soi đường dẫn lối làm ơn cho con biết hồn chồng con hiện giờ đang nơi nào vậy thầy, trời ơi...chuyện gì xảy ra với chồng con vầy nè...
 
Chương 10


Tôi đau đớn xúc động khóc không ra tiếng, cái hình ảnh anh với đôi chân dập nát cái hình ảnh quần áo anh rách tả tơi rồi những lời anh than khổ ngoài trời giá rét, từng đoạn giấc mơ cứ ùa về trong trí nhớ tôi làm tôi đau nhói...Có nỗi uất ức nào bằng việc người thân mình chịu cảnh c.h.ế.t oan chẳng tìm ra nguyên nhân, còn hung thủ vẫn sống nhởn nhơ cơ chứ. Tôi thật sự không thể cam tâm mà để im chuyện được, ngày nào anh còn vất vưởng ngày ấy tôi thề phải tìm ra cho dc người đã hại anh.

...Ông thầy bói bấy giờ đứng lên đi một mạch ra ngoài, tôi không hiểu ý ông là gì nên cũng ngoái đầu nhìn theo, ông đẩy cánh cửa ra ôn tồn nói với mọi người đang đợi ở ngoài

_Hôm nay tôi bận chắc không xem nữa được, mọi người cảm phiền sáng mai quay lại sớm nhé…Còn giờ mọi người về nhà nghỉ ngơi, đi về cẩn thận nghe không?

_Dạ thầy…

Mọi người đồng loạt trả lời lại rồi vui vẻ ra về.

Tôi ngồi trong nhà nhìn cảnh đó trong lòng nghĩ thầm với độ nổi tiếng nói đâu trúng đó nên khi ông xin phép không tiếp khách mọi người cũng phải vui vẻ về thôi, chẳng một ai phàn nàn cả, tôi cũng vậy vẫn cứ nghĩ mình cũng bị đuổi nên định nhóm đích đứng lên để về như lời thầy, dù trong lòng có hơi không muốn rời đi vì chuyện của chồng tôi vẫn chưa tìm được manh mối gì nhưng vừa hay tôi định đi thì không ngờ ông thầy quay vào nói giọng như ra lệnh cho tôi

_Cô ở đây tôi sẽ nói cho cô biết tin về cậu ấy.

Tôi nghe nói vậy liền mừng rỡ, cả người vừa mới định đứng lên cũng liền ngồi thụp xuống im lặng nghe ông thầy lên tiếng

_Lúc tôi gặp chồng cô ấn đường cậu ấy rất tối, tôi biết trong thời gian nữa cậu ấy sẽ gặp chuyện, nhưng thiên cơ ko thể tiếc lộ nên tôi đành phải nói ngụ ý cho cậu ấy hiểu, chỉ tiếc người tính ko bằng trời tính, thật tối hôm qua tôi đã thấy cậu ấy đứng trước cửa nhà tôi, cậu ấy bảo rằng mình c.h.ế.t oan ức, và cậu ấy chỉ rằng hôm nay cô sẽ đến…Tôi ko ngờ cô lại đến thật…Thôi thì coi như tôi và cô có duyên cô ngồi đó, tôi khấn xin chư vị ở đây giúp đỡ chỉ điền giúp cô một chuyến.

Tôi nghe lời và ngồi im để ý thấy ông thầy rút khoảng nữa bó nhang lớn, ông châm lửa cho nhang cháy hết xong cấm vào cái lư hương lớn giữa nhà, miệng ông đọc mấy câu gì gì đó, tiếng nói ông nhanh lắm tôi không thể nghe kịp chỉ biết đợi khoảng được hơn nữa tiếng bỗng nhiên ông ngồi im bất động mắt nhắm ngiền. Tôi biết cái này là người ta chuẩn bị lên đồng và có người nhập, tuy rằng biết trước là thế nhưng giờ này tôi cũng không khỏi rùng mình, nơi này giờ chẳng còn ai,tuy là ban ngày nhưng âm u lắm, lại có mùi ẩm mốc nữa,tôi trong lòng rất sợ nhưng vẫn phải tự trấn an bản thân tôi lại,lỡ phóng lao thì phải theo lao luôn chớ sao, tôi mà hành động gì sai ngay lúc này coi như nát bét hết..cố lên Lam ơi...đừng sợ....đừng sợ ... một lát nữa là xong rồi.

Tôi lẩm bẩm trong miệng nhưng cơ thể bên ngoài đã thấm ướt mồ hôi từ khi nào.



Trước mắt tôi bất ngờ Ông thầy bói liền lắc đầu một cái thật mạnh, ông rùng mình uốn éo giọng nói ông lạc đi khác hẳn, tôi nghe ngộ ngộ giống như là giọng của nữ thì phải

_Tín nữ, con muốn biết tin về chồng con có đúng không?

_Dạ con...con...thầy ơi thầy chỉ giúp dùm con chồng con có phải c.h.ế.t oan ko

ạ....?

Ông thầy ấy mở hai mắt ra nhìn tôi rõ to, giọng người đàn bà lại vang lên

_Ta nói con nghe chồng con năm nay đang gặp đại hạn 10 năm, rõ rằng ta đã báo trước nhưng tụi con không nghe, mà thôi ta nói này chồng con là bị người ta sát hại vì tranh chấp ,hồn phách cậu ấy đang còn ở ngoài biển chưa về được đâu chỉ có một cách con phải tự mình đi ra tận nơi van vái mới âu rước cậu ta về được nghe chưa con..?

Nghe nói tới có người hại Quân là cơ thể tôi chợt rung lên bần bật, anh hiền lành như thế tại sao họ nỡ hại anh vậy chứ? không được nhất định tôi phải tìm ra kẻ ấy tôi lính quýnh nhào đến gần ông thầy nhất vội dập đầu mấy cái liên tiếp, giọng tôi nghẹn ngào hỏi lại

-Thầy con xin thầy chỉ điểm cho con tìm ra được kẻ hại chồng con được không thầy,anh ấy hiền lắm thật sự để người ta g.i.ế.c hại thì ấm ức cho anh ấy lắm thầy ơi...

_Tín nữ này không được vội không được vội…Trước mắt con cứ sắp xếp đi theo ta ra chỗ biển đó để rước hồn cậu ấy về đi, còn việc con tìm người g.i.ế.c chồng con thì để tính sao nghe chưa.?

-Dạ

Nghe thầy nói thế tôi cũng thôi không hấp tấp nữa liền hẹn thấy hai hôm nữa tôi sẽ qua rước thầy cùng đi với tôi. May thay thầy bữa đó không có việc bận nên liền gật đầu, tôi mở túi xách rút ba tờ 100 nghìn đặt lên đĩa cúng rồi vội chào thầy ra về.
 
Chương 11


Hai hôm sau tôi thuê một chiếc xe 4 chỗ từ nhà qua rước ông thầy rồi cùng thầy đi vô biển Cà Mau. Trước khi đi tôi có lấy điện thoại của Quân liên lạc với chủ ghe anh đi để biết hướng ghe nằm ở đâu, đúng là một dịp may anh chủ ghe cho tôi biết rằng ngày mai ghe ra khơi nên ghe đang tạm dừng trong bãi, coi như cũng thuận lợi bước đầu cho tôi tìm hồn anh về…

Cuối cùng sau 2 tiếng ngồi xe tôi và ông thầy đã ra được đến biển. Vì là xe tôi bao nên tài xế lái xuyên suốt luôn chẳng dừng chặn nào…

Trên đường đi ông thầy ngồi trước im lặng, còn tôi thì bị say xe ói ra mật xanh luôn, mà thường từ trước tôi có ngồi xe hơi mấy lần chẳng lần nào tôi ói cả, lần này thật sự bụng dạ tôi khó chịu lắm.

Trong cổ họng cứ trào ra mặc dù tôi đã kiềm lắm nhưng ko tránh khỏi phải mấy lần ọc ra ngoài làm tôi phải vơ lấy cái túi đen chuẩn bị trước khom đầu ói vào đó, sau cùng mệt quá tôi ngả đầu ra ghế ngủ lúc nào không hay cho đến khi xe dừng ông thầy lay lay tôi mới giật mình tỉnh lại rồi vội vàng xốc lại tinh thần để cùng ông thầy xuống xe ra biển...

...

Hôm nay trời khá nắng nên mặt nước biển không gợn tí sóng nào, xa xa tôi còn thấy những chiếc ghe nhỏ đang đi ra tuốt phía xa chài cá, rồi mấy đứa nhỏ chạy quanh bờ lóng ngóng nhìn ra xa, có đứa phụ mấy ghe mới vào gỡ từng con cá mắc trong lưới ra, có mấy đứa lại ngồi tụm lại phụ với mấy cô chú lớn tuổi lựa cá, Những anh thanh niên trai tráng thì kiêng những kết cá được lựa ra đem lại cân cho mối…

Cảnh tượng bình yên nhưng cũng có phần nhộn nhịp làm đầu óc tôi khuây khỏa ra được vài phần, nhưng khi tôi nhớ tới đã có những năm tháng Quân của tôi cũng bôn ba nơi này thì lòng tôi chợt trùng xuống. Đan xen nhiều nỗi bi ai khó mà tả đc hết..

....Tôi thơ thẩn đi từ bước trên nền cát trắng dọc bờ biển, miên man từng nỗi nhớ anh gặp nhắm đến tê lòng, đến khi sực nhớ ra chuyện quan trọng tôi liền quay đầu lại kiếm ông thầy, liền thấy thầy đi ở phía sau tôi..

Nãy giờ tưởng tượng nhiều việc lại quên cả việc chính may mà thầy hiểu được nên ko trách cứ chớ mà gặp ai đó nóng tính có khi đã bỏ mặc tôi, hoặc chửi tôi một trận rồi.

Tôi với vẻ mặt áy náy cúi nhìn thầy khẽ nói

-Con xin lỗi thầy nãy giờ con lơ đễnh quên mất có mặt thầy ở đây, thầy đừng trách con nhé thầy!!!

Ông thầy gật đầu bảo

_Ừ yên tâm. Tôi ko trách gì cô hết...



_Dạ vậy thôi cũng trưa rồi con và thầy vào quán đằng trước nghỉ ngơi rồi ăn uống cho no trước đã nha thầy...

_Tuỳ cô nhưng phải tranh thủ đúng 12h trưa phải đến chỗ chiếc ghe của cậu ấy đậu đó

_Dạ thầy yên tâm để vô quán con gọi cho anh chủ ghe ra rước mình nha thầy…

Tôi trả lời thầy xong liền rút điện thoại ra bấm sáng màn hình lên rồi nói tiếp…

-Dạ giờ mới hơn 10 giờ ăn xong ra tới chỗ chắc kịp ấy thầy..

Nói rồi tôi và thầy tiến đến cái quán quen biển, vừa vào thầy đã kêu ba dĩa cơm và ba cái chén nhỏ riêng.

Chị chủ quán ngạc nhiên nhìn chúng tôi tò mò nhưng cũng nhanh chóng mang cơm ra ..Tôi mới đầu cũng ko hiểu tại sao ông thầy lại kêu như thế cho đến khi thấy ông để riêng một đĩa và ba cái chén xếp Tú hàng ngang và thầy giải thích là thầy mời mấy vị đi theo thầy hưởng cơm theo thì tôi mới hiểu được bèn ko tò mò nữa mà cúi xuống ăn lấy phần cơm của mình....

Ăn xong xuôi tôi lấy điện thoại bấm số của anh chủ ghe, cuộc đầu ảnh ko bắt máy tôi có hơi bất an rồi, đã ra tới mà ảnh ko chỉ có nước coi như công cóc, may sau tôi kiên trì gọi tới cuộc thứ 3 cuối cùng bên kia cũng kết nối được

_alo

_Anh.. Anh là chủ ghe của anh Quân đúng ko ạ, em là Lam vợ Quân, em ra tới ngoài này rồi, anh lại cái quán ăn rước em được ko ạ....?

_À...mà xin lỗi em nhé anh mới về nhà do mẹ anh bệnh đột xuất giờ phải làm sao ta!!!

Anh ấy nói ra câu ấy thảnh thơi trơn tru nhưng ngược lại lòng tôi như sóng vỗ bờ ầm ầm mấy tiếng, vậy là sao, tại sao đúng lúc này anh ấy lại có việc được chứ, thế còn chuyện của tôi phải làm sao đây ko để tôi có thời gian hỏi tiếp bên kia liền khóa máy cái phụp, tôi gọi 2-3 cuộc ko được nữa liền thất vọng vô cùng cúi gằm mặt xuống rơi nước mắt.
 
Chương 12


Cuộc đời sao trớ trêu thế chứ tới nước này tôi biết làm thế nào nữa đây nước biển mênh m.ô.n.g biết chốn nào là chốn chồng tôi bị giế.t chứ? Cứ ngỡ hy vọng nhỏ nhoi ra đến nơi này sẽ giúp đưa hồn anh về nhà cho hồn anh được yên nghỉ thế mà ai ngờ....

Bất chợt trong sự buồn bã trong đầu tôi lại dấy lên một suy nghĩ. Tôi nghĩ tại sao lại có vụ trùng hợp thế này có khi nào anh chủ ghe đó có liên quan đến cái c.h.ế.t của chồng tôi ko? Anh ấy bận thật hay là đang né tránh...

...

Tôi cứ nghĩ mãi trong lòng và đặt ra những câu hỏi không có lời đáp cộng thêm tâm trạng nặng nề khiến cho tôi lơ mơ như rơi xuống tuốt 18 tầng địa ngục để dẫn anh quay về nhân gian cùng tôi, hoặc là ước gì tôi có thể c.h.ế.t liền bây giờ để được trùng phùng với anh thì tốt biết mấy, vừa nghĩ xong tôi ko để ý đến ai cả, và cũng quên mất rằng ông thầy bói đang đi chung, cứ thế như có ai giục tôi một mạch chạy thẳng ra biển, tôi cứ cấm đầu chạy thục mạng như vậy cho đến khi nước dâng lên đến cổ, cơ thể tôi sắp khụy xuống tưởng chừng nếu tôi bước thêm một bước nữa thôi cả người tôi sẽ chìm xuống lòng biển liền.

Phía sau vài người chứng kiến họ gào thét kêu tôi quay lại, có người còn nhanh chóng báo đội cứu hộ ngoài biển, mắt tôi lờ đờ mệt mỏi lại thêm nước biển dồn dập đánh vào người khiến tôi kiệt sức, hơi thở cũng ko còn ra hơi tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t sẽ được nhanh chóng gặp anh rồi, thế là tôi mỉm cười từ từ nhắm mắt lại quên đi nỗi sợ cho dòng biển lạnh cuốn tôi đi..

....Thế mà khi cơ thể tôi dần chìm xuống, đột nhiên tôi cảm nhận có vật gì đó ủi quăng cả cơ thể tôi lên trên tấm lưng sần sùi, tôi nhất thời tinh thần chấn động ko thể đoán ra được việc gì xảy ra, cho nên đến khi cơ thể tôi được đẩy vào gần bờ tôi mới sực tỉnh táo lại, vật ấy thả tôi xuống rồi quay đầu lũi xuống biển. Tôi tò mò đôi mắt mờ ảo nhanh chóng ngoái nhìn theo cái vật vừa cứu tôi thì bất ngờ làm tôi sững người há hốc

Cái ...

Cái...

vật .....vừa cứu tôi...không...không...không phải vật mà là..

"Cá Ông."

Như không tin vào mắt mình, tôi nhìn theo lần nữa mới biết chính xác đó là cá Ông vừa mới cứu tôi ...



Không ngờ truyền thuyết cá Ông cứu người là sự thật, và tôi là người vừa mới được Ông cứu đây này…

Do mệt quá lại bị ngấm nước nên tôi đã ngất đi luôn mà chẳng biết đã nằm mất bao lâu thời gian chỉ đến khi tôi tỉnh lại quần áo trên người tôi đã được thay mới, và tôi đang nằm trên chiếc giường nhỏ. Tôi tò mò ngó nghiêng xung quanh liền thấy một chị đi về hướng tôi nằm thấy tôi đã tỉnh chị liền quan tâm hỏi tôi

_Em tỉnh rồi à lúc nảy em cứ làm mọi người lo lắng, sau này đừng có ngu như vậy nữa nghen?

_Dạ. Em xin lỗi chị.

Tôi cúi đầu lí nhí trả lời, trong lòng thầm nghĩ lại cũng không biết tại sao tôi lại hành động dại dột như vậy luôn.

_Mà em ra đây có việc à? chị thấy e đi chung với một chú nữa mà chú ấy đang ở ngoài biển ý, ờ có chuyện này cũng lạ ha,l lúc e tự tử chị thấy nước cuộn một mảng đưa em vào bờ đó...chắc chắn là Ông cứu em rồi, em có nhìn rõ Ông ko?

Tôi nhớ lại đúng là tôi nhớ ra tôi được Ông cứu đúng rồi, nhưng chuyện linh thiên này nói ra cũng chẳng tốt nên tôi phải lựa lời nói cho qua mà còn ông thầy đâu rồi ta?

_Dạ em ko nhớ nữa chị, lúc ấy đuối quá chẳng hình dung ra ai cứu em nữa, mà chị có thấy cái ông già già đi theo em ko chị?

_Em nói cái chú mặc nguyên bộ bà ba màu đen đúng không. Ông ấy đang ngoài biển đó em, mà xem ra chú ấy gjống thầy bói đúng ko em em có việc gì à kể chị nghe đi, biết đâu chị có thể giúp...

Tôi nhìn chị định ko nói nhưng nhớ ra chị này ở đây chắc sẽ biết chút chút về chuyện của chồng tôi bỗng một tia hy vọng len lỏi trong đầu thế là tôi liền kể từ đầu đến cuối cho chị ấy nghe, nghe xong chị liền há hốc nhìn tôi rồi gấp gáp nói

_Vậy ra cái anh mà mất tuần trước là chồng em hả? tội dữ hôn. Hôm bữa vớt xác anh ấy lên chị có ra xem nè, kinh khủng lắm em. Lúc vớt được đưa vô bờ mình mẩy anh ấy đều là máu, cái áo rách nát luôn, còn đôi chân thì....
 
Chương 13


Nói tới đây chị ấy ngừng lại, gương mặt tỏ vẻ thương tiếc hít một hơi nói tiếp

-Đôi chân anh ấy nát bét, thịt dập nát luôn….Mà mọi người nghĩ là do tai nạn lúc đánh cá nên gom tiền hùn lại kêu xe đưa anh ấy về nhà ....

Nghe xong lòng tôi lại thêm đau, bất giác không ngăn được mà rơi nước mắt. Thế nhưng chuyện qua rồi tôi cũng ko muốn nhắc lại nhiều nên chỉ nói sơ qua rồi tiếp tục hỏi chị ta

_Vậy chị biết chiếc ghe chồng em đi đúng ko chị, chị làm ơn chị chỉ dùm em được không vậy chị..?

_Em tìm chi vậy, à mà chị biết giờ em khỏe chưa đi theo chị chị chỉ cho nè?

_Dạ em khỏe rồi, vậy phiền chị giúp em nha...

...Tôi cố gồng mình đứng dậy trong trạng thái mệt mỏi,cơ thể lúc nóng lúc lạnh chắc là ngấm nước lâu nên sốt rồi. Nhưng tôi mặc kệ chuyện của Quân quan trọng hơn nên tôi lập tức theo chị ấy ra ngoài.

Vừa ra đến gần biển thì liền gặp ông thầy bói, tôi vẫy tay với thầy rồi nói lớn với thầy

_Thầy ơi, con nè, thầy qua đây với tụi con đi....

Ông thầy thấy tôi liền bước lại thầy hỏi tình hình của tôi rồi theo sự chỉ dẫn của chị ấy mà đi tới được chiếc ghe cần tìm. Giữa một bãi ghe đậu hơn chục chiếc thì ghe của Quân nằm chính giữa trong số đó, có một chú tầm 40 tuổi đang giữ ghe ở đây, khi nghe tôi giới thiệu với chú tôi là vợ Quân ra đây để trục hồn anh về, chú liền vui vẻ đồng ý, cho chúng tôi lên ghe, giây phút này đến lúc ông thầy làm phép nên tôi dạt ra một bên chỉ nhìn theo thôi…

Ông thầy chẳng đem theo gì cả, cũng chẳng bắt tôi sắm lễ, chỉ là mồi 3 cây nhang xong cấm trên Tú ghe, rồi ông lấy trong cái túi của ông ra một con thuyền màu trắng bằng giấy đã được xếp sẵn. Ông chắp tay lên khấn sau đó từ từ thả con thuyền xuống nước rồi móc tiếp trong cái túi ra một cái hũ nhỏ màu trắng rải xuống con thuyền…



Tôi chăm chú hồi hộp nhìn theo con thuyền chuyển động, ko những tôi mà chú canh ghe với chị kia cũng nhìn theo, con thuyền dù ko sóng, ko gió đẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng lướt đi ra giữa lòng biển cả, thật sự có thể nói lúc này tôi ngạc nhiên xen lẫn rất tò mò nữa là đằng khác,sao có thể vậy được chứ? Thật sự là như có một năng lực siêu nhiên nào đó điều khiển con thuyền nó mới có thể di chuyển vậy ấy ....

Cuối cùng khi ra đến một khúc giữa biển tự dưng tôi thấy nước biển xoáy 1 một vòng tròn làm con thuyền lũi xuống biển mất luôn, tôi hoảng hồn khi nhìn cảnh đó liền quay sang hỏi ông thầy

__Thầy ơi con thuyền mất rồi thầy ơi?

Ông chú với chị kia cũng bồi theo

-Ờ thầy sao lạ vậy thầy!!!

Ông thầy trả lời

_Mọi người bình tĩnh âu gì cũng có điềm cả, giờ cô Lam chắp tay khấn vái Tú tâm mong hồn chồng cô theo con thuyền mà vô bờ đi..

...Tôi nghe thầy bảo liền chấp 2 tay lại, mắt nhắm trong lòng thầm khấn, các quan binh ngoài biển cứu giúp đưa hồn chồng tôi theo con thuyền mà biết đường theo về, tôi còn nhỏ chẳng biết khấn thế nào có gì sai sót chỉ mong quan binh rộng lòng mà bỏ qua rồi giúp đỡ cho tôi, thật sự là lúc này tôi run và rối lắm, ko thể nghĩ ra gì cả, chỉ biết mình thật lòng Tú tâm hy vọng được chứng thui…

Thế là khi tôi khấn vừa dứt, mắt tôi mở ra nhìn về phía biển thì hỡi ơi ngay chính giữa biển, một làn nước xoáy quanh lần nữa, cái khoảnh khắc tôi đang bần thần nhìn theo chuyển động ấy bọt biển bỗng tung lên trắng xóa làm ko chỉ tôi mà cả mấy người khác đứng xem đều giật mình, rồi từ sâu bên dưới con thuyền bay vụt lên trên mặt nước lướt thẳng về phía chúng tôi.

Ông thầy cúi xuống cầm lấy chìa về phía tôi trước sự ngơ ngác của mọi người..Không để tôi tiếp tục tò mò ông thầy cười kha khả như đang vui ấy. Ông bảo

_Chúc mừng cô, Tú công rồi giờ thì....ông thầy vừa nói vừa rút cây dù nhỏ trong cái túi ra đưa cho tôi…Cô cầm chiếc thuyền này và một tay cầm cây dù che lại nhớ giữ chặt đừng để ánh nắng chiếu vào, giờ thì cô và tôi đưa cậu ấy về nhà được rồi...!!!!
 
Chương 14


Chào mọi người rồi tôi và ông thầy lên xe trở về, trong khi di duyển tôi nhớ lời thầy dặn nên luôn ôm chặt con thuyền vào trong người mình, một tay cầm cây dù thật là chặt che lại, tôi sợ nếu lỡ tôi sơ ý sẽ làm hại anh nên dù một phút hay một giây trôi qua tôi cũng chẳng dám lơ đễnh.

Cuối cùng thì trời phật cũng thấu lòng tôi mà cho tôi rước được hồn anh trở về...Cuối cùng đến 8h tối xe cũng về được đến nhà an toàn. Ông thầy theo tôi vào nhà bày bàn thờ cúng tổ tiên, đất đai, thần giữ cửa, để xin cho hồn anh được vô nhà lần nữa.

Thầy khấn rồi cúng nhiều lắm tôi không hiểu hết, tiếp đến là tôi đem chiếc thuyền vào để ngay ngắn trên bàn thờ tang của anh đốt vài nén nhang cho ấm.

Xong xuôi mọi chuyện tôi tiễn thầy ra về, trước khi đi ông thầy còn dặn dò tôi rằng 3 ngày nữa phải đến tìm thầy, rồi thầy mới chịu lên xe...

....Ai ngờ thầy mới ra xe về tôi quay vào nhà liền đúng lúc bắt gặp mấy cây nhang trên bàn thờ anh cháy đỏ rực, tôi hoảng hốt chạy ù vào dập tắt lửa mà trong lòng run lên...."chuyện gì nữa đây"?

Tuy là trong lòng có chút cảm giác không yên nhưng do đi đường xa về mệt tôi liền khóa cửa lại rồi vào phòng ngủ, cả ngày nay uể oải rồi định tạm nghỉ sớm một hôm. Nhưng không nào có được yên, nửa đêm thanh vắng bên ngoài phòng tôi bỗng nghe tiếng kệ chén va vào nhau len ken, tôi giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh lạ cố lắng tai nghe tiếp , lần này không nghe tiếng khua chén nữa mà là tiếng chuông điện thoại tôi tự dưng reo lên.

Tôi rùng mình, cầm vội cái điện thoại, chẳng thèm để ý ai gọi liền bắt máy. Bên kia là giọng cô Sáu hàng xóm gào lên

_Trời ơi Lam ơi tao mới thấy thằng Quân...nó qua nhà tao ...nó than nó đói mày ơi…Tao sợ muốn tè ra quần rồi nè…Sao mày không cúng cơm cho nó ăn?

Chỉ là nghe cô Sáu nói đến thế thôi mà tự dưng tôi nổi ốc, sống lưng bất chợt lạnh toát. Thế là tôi ko dám trả lời lại cô nữa sẵn tay tắt máy cái phụt luôn.

Ngồi trong phòng, vô thức tôi rùng mình nép sát vào góc tường rồi lẩm nhẩm niệm adidaphat cho tâm mình tĩnh lại. Giữa đêm thanh vắng, nhà chẳng có ai lại nghe cô Sáu nói vậy nữa tôi dù có 100 lá gan đi cũng sợ chớ chẳng đùa. "Quân ơi là Quân anh quá đáng lắm rồi đấy. Huhu "



Tôi vừa sợ vừa với tay vơ vội cái mền quấn chặt vô trong người nào ngờ hai con mèo c.h.ế.t tiệt nhà hàng xóm đêm hôm khuya khoắt lại còn leo lên mái nhà tôi kêu inh ỏi nữa chớ,thiệt là ai đã trải qua từng nghe tiếng mèo nó kêu thế này mới hiểu được cảm giác của tôi hiện tại, tôi cứ thế lạnh toát mồ hôi hột, cơ thể run lên bần bật, đột nhiên thêm vào ấy con cú mèo từ đâu bay đậu trên nóc nhà tôi hú mấy tiếng cú...cú....cú....tôi run rẩy cả người cứng đơ không thể nhúc nhích được. Kinh khủng thật cái chuyện qu.ỷ quái gì đang xảy ra ở nhà tôi thế này, ko....ko....làm ơn đừng ai nhát tôi nữa mà, tôi sợ....tôi sợ thật rồi....làm ơn..làm ơn mà.

Tôi vò đầu bức tóc, tôi đi đi lại lại như người điên khắp căn phòng cho đến sáng nắng hắt lên đến đỉnh đầu tôi mới bình tỉnh lại được , nhưng không ngờ tôi lại chẳng được yên thân, tôi vừa mở cửa đã gặp cô 6 hàng xóm đi qua, thấy tôi cô cứ nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên làm tôi khó chịu nên hét lên

_Cô làm gì mà cứ nhìn con hoài vậy? Mà cô ,cô qua đây có chuyện gì thế hả?

Cô Sáu vẫn chẳng để ý biểu cảm của tôi, cứ oang oang nói

_Lam, hồi tối mày cũng ko ngủ được giống tao phải ko? Mày mày có thấy thằng Quân ko?

Tôi thở hắt một hơi mệt mỏi nói

_Cô vào nhà đi đứng ngoài này nói chuyện không tiện đâu.

Tôi nói xong liền đi vào nhà trước phía sau cô Sáu đi vào cùng mà tôi có cảm giác sau lưng tôi nhột nhột ý, như kiểu có người nhìn thì phải…

Tôi đi đến bộ salon rồi ngồi xuống, mời cô Sáu ngồi rồi rót cho cô ly nước lọc, tôi định hỏi cô về chuyện hôm tối cô mơ thấy chồng tôi hay là gì ai ngờ tới chưa kịp mở lời cô đã cướp lời tôi trước.

_Lam, dạo này tao thấy mày lạ lắm nha hôn, cái bụng mày to ra lắm đó. Mày....mày...giống có bầu vậy ?
 
Chương 15


Tôi nhìn cô Sáu rồi cảm nhận bản thân mình. Cô Sáu nói tôi mới nhớ, hôm bữa tôi cũng nghi định mua que về để thử nhưng rồi bận việc của Quân mà tôi quên mất, nhưng tính tôi việc gì chưa chắc tôi sẽ không bao giờ nói ra cho người ngoài biết vì sợ họ đồn, nên tôi lấp l.i.ế.m trả lời cô Sáu cho qua

_Không có đâu cô, tại hôm giờ con bận, ăn uống thất thường với lại bị táo bón đi ngoài nên bụng bị trướng lên thôi hà.

_Ừ vậy hả, vậy mà tao tưởng mày có bầu tao mừng cho vợ chồng mày, thằng Quân mất để lại cho mày đứa con thì tốt biết mấy

_dạ..

_Ờ mà Lam nè, tao hỏi này hồi tối mày có thấy thằng Quân không. Thiệt là đó giờ tao nghe người ta đồn có ma mà tao đâu có tin. Hồi tối này tao mới tin là thiệt đó nghe, mày biết không tao vừa nằm xuống nhắm mắt lại là tao thấy nó đứng ngoài cửa nhà tao, đầu tóc rối nùi, cái mặt thì trắng toát, nó than nó đói, hỏi tao có cơm ko cho nó ăn, tao sợ quá giật mình dậy mà óc ác gì nó dợn luôn ợ ko biết làm gì tao mới gọi cho mày đó...

_Dạ từ lúc anh Quân mất tới nay con cũng hay thấy ảnh về hoài à cô, mà cô vậy thì mình phải nấu cơm cúng ảnh đúng ko cô?



_Ờ,mày nấu cơm rồi cúng nó đi mày, để nó đói tội nghiệp…Khổ thằng nhỏ hiền lành mà số ỉu quá.

Cô Sáu ngồi nói chuyện với tôi một lúc thì về, tôi nghe lời cô cũng nấu cơm cúng với hi vọng anh được ấm no ko còn đói khổ nữa, rồi sực nhớ lại lời ông thầy bói, vậy là qua ngày sao tôi đã nhanh chóng sang bên nhà ông, vì là mới sáng tôi qua nên vừa dịp ko có ai ông thầy bảo tôi vô rồi đưa tôi một lá bùa được ép trong bọc kín. Tôi khó hiểu ko biết thầy có ý gì thì thầy nói rằng, do tôi bị yếu bóng vía nên có thể sau này sẽ thấy nhiều thứ ko được sạch sẽ,ông kêu tôi phải luôn đeo lá bùa này trong người, với lại một tháng sau sẽ có chút tiến triển về chuyện của Quân, nhưng ông khuyên tôi tuy Quân bị hại nhưng ko phải là cố ý sau này khi mọi việc rõ ràng ông hi vọng tôi đừng báo công an để tạo phúc khí….Tôi tuy căm hận kẻ đã gây ra cái chế.t của anh nhưng suy nghĩ lại dù sao anh cũng mất rồi, nếu ông thầy đã nói vậy tôi sẽ theo dõi sao, vì suy cho cùng thật sự bây giờ ko tin lời thầy, tôi cũng chẳng tìm ra được hung thủ, mà cũng chẳng biết được có phải anh bị hại ko nữa. Thôi thì để mọi việc theo chiều nào, tôi sẽ xoay theo chiều ấy rồi xử lý,mà tất cả cũng nhờ ơn thầy đã cực khổ với gia đình tôi thế nên khi chào thầy ra về tôi đã cúng lại tiền tổ ở nhà thầy là 2 triệu.

...Ko biết có phải tấm bùa linh nghiệm hay do tôi cúng cơm anh thường xuyên mà từ bữa đó đến nay tôi ko thấy anh, ngôi nhà cũng yên ắng hẳn, hôm nào tôi mua gì ăn đều cúng anh trước tôi mới ăn sau nên không còn mơ nghe anh than đói khát gì nữa..

Lại tiếp một tháng trôi qua, tình cờ hôm nay vô nhà tắm tôi mới phát hiện ra 2 que thử thai để trong này, nhớ ra lâu rồi chẳng có kinh nguyệt ghé thăm sẵn tiện tôi rút ra thử luôn xem sao nào ngờ cái que vừa được tôi cắm xuống nước tiểu liền hiển thị 2 vạch đỏ đậm lè. Tôi bần thần nhìn chiếc que hồi lâu rồi mới định thần lại được, trên môi tự dưng vô thức bật cười mãn nguyện cứ thế tôi cười mãi ko khép được, hoà vào cảm xúc ấy nước mắt tôi theo đó cũng tuôn chảy xuống hai bên má…

Cuối cùng ước nguyện của anh cũng đã Tú sự thật rồi, cuối cùng chúng tôi cũng đã có con rồi nhưng...tôi đưa tay sờ xuống bụng mà nghẹn ngào....con đến muộn, chẳng còn có ba để yêu thương con rồi...

Vì để cho chắc chắn trưa hôm ấy tôi liền chạy xe đến phòng khám sản khoa để siêu âm, kết quả được cô bác sĩ kết luận con tôi đã được hơn 2 tháng, đã có tim thai và em bé rất khoẻ,... Hạnh phúc trào dâng dù không được trọn vẹn cho lắm, nhưng tôi vẫn thấy vui, vậy là kể từ hôm nay tôi không phải chỉ sống cho mình tôi mà còn sống vì con tôi nữa rồi, tôi tự dặn lòng phải sống thật tốt,chăm sóc thật tốt cho bé con của chúng tôi...
 
Chương 16


Chuyện tôi có thai tôi ko nói ai biết cả, ko phải vì tôi giấu mà là tôi ít chơi thân với ai nên nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì để khoe khoang hết cứ thế an nhiên sống . Nên vô tình sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối…

Số là hôm nay tôi ra chợ đang đứng mua nửa cân thịt thì tự dưng mọi người cứ đứng nhìn chằm chằm chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi, tôi cảm thấy khó chịu nên vội trả tiền xong rồi đi về nhà luôn, ai ngờ vừa mới đặt chân về nhà ngay trước sân liền gặp cô Sáu chạy sang hớt ha hớt hải, cô đi lại đưa tay sờ sờ bụng tôi rồi nói

_Lam mày nói thiệt tao nghe, mày đang có bầu đúng ko?

Tôi vừa mới bị mọi người tò mò ngoài chợ,về đây lại gặp cô Sáu hỏi nữa nên bực mình tôi trả lời hơi cọc

_Cái gì vậy cô con có bầu hay ko đâu liên quan gì ai đâu mà cô hỏi giống điều tra quá vậy?

_Mày có biết nguyên xóm này họ nói gì ko hả,họ nói mày lăng loàn, chồng mới mất mà ăn bậy ở bạ có bầu với thằng khác đó giờ mày ra đường mà nghe, từ nhỏ tới lớn ai mà ko nói to nói nhỏ...Tao còn nghe họ gọi facebook qua nói cho thằng Tú em chồng mày, rằng mày ở với thằng khác có bầu rồi kêu nó về tống cổ mày ra khỏi nhà để sợ mày giành tài sản với thằng Tú đó...

Đúng là miệng đời độc ác, chưa gì đã đặc chuyện hay thật, đúng là tôi có bầu, nhưng có với ai tôi là người hiểu rõ, tại sao họ ko hỏi chính miệng tôi mà lại đi đồn như vậy? Nực cười thiệt...tâm trạng tự dưng thêm chùng xuống cùng cảm giác khó chịu nên tôi trả lời qua loa với cô Sáu rồi đi luôn vô trong nhà

_Họ nói gì kệ họ, con ko làm gì sai con ko sợ đâu cô thôi con mệt rồi con vô nhà trước nha cô…

Cô Sáu có vẻ bực với tôi nên lên tiếng



_Cái con này...mày...mày...thật tình bực quá mà....mày ăn ở sao cho coi được đó mày.

Cô ấy không bỏ cuộc còn nói với theo, tôi đi được vài bước vô nhà rồi, nghe câu đó tôi không nhịn được liền buông cái giỏ xách đồ ăn xuống, quay lại trừng mắt với cô mà trả lời

_Cô nói con sống coi được là sao, sao là được còn sao là ko được…Con không biết sao dạo này mọi người rảnh quá nhỉ, thích xen mỏ vào chuyện của con quá vậy hả? Sao lúc trước vợ chồng con nghèo khổ chẳng ai ngó tới dùm cái, giờ chồng con mất, thấy con một mình ko thương thì thôi đi, ghen ăn tức ở chi cho mệt miệng vậy hả cô...?

_Mày...mày nói chuyện với tao vậy đó hả, đúng là uổng công tao nghĩ cho mày mà, chồng mới mất mà có bầu rồi, mày đừng nói là con của thằng Quân, bữa tao hỏi mày còn nói là không có. Giờ qua mấy tháng lại có thì ko ai tin đâu, mày chờ đó thằng Tú nói về nó tống cổ mày ra đường cho mày bớt cái thói hống hách lại…Đã mồ côi không cha không mẹ mà ko biết an phận....

Nghe cô Sáu nói tới đó tôi hết nhịn nổi liền xông tới nắm cánh cửa đóng lại rồi khóa chốt, nhìn cô Sáu đang bực tức trợn mắt nhìn tôi, tôi tức lắm nhưng nghĩ đến con ,tôi sợ ảnh hưởng nên im lặng đi thẳng vào trong nhà...mọi việc xảy ra khiến tôi vừa mệt mỏi, vừa ấm ức.

Buông giỏ xách đồ ăn xuống bàn, tôi đi tới bàn thờ của Quân mà khóc nghẹn,vừa khóc vừa trò chuyện kiểu như đang muốn anh hiểu tôi đang uất ức và mệt mỏi thế nào

_Anh nè em mệt rồi, không có anh, em thật sự sắp gục ngã rồi, mọi người ai cũng ghét em cả, ai cũng soi mói em, em phải làm sao đây anh? Bây giờ dù em có thanh minh rằng đứa con này là của anh chắc họ cũng chẳng tin em nữa rồi anh anh sống lại với em đi...Rồi anh giải thích cho họ nghe đi anh...

Không biết tại sao từ hôm bữa tôi lớn tiếng gây với cô Sáu thì tự dưng tin đồn cũng im bặt, tôi ra chợ hay đi ngoài đường cũng chẳng có ai tò mò hay nói xấu nữa, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm được đôi phần, dù sao tôi nghĩ mình có hay không là chuyện của mình không mắc mới gì tới họ nhưng để họ nói xấu cảm giác đâu dễ chịu là mấy....

Mà chẳng biết lý do tại sao họ im lặng nhưng thôi họ im là tốt rồi tôi cũng chẳng phải bận tâm chi cho mệt người
 
Chương 17


Loay hoay bữa nay tôi đang ở bên trong nhà cúng cơm cho Quân, thì chợt bên ngoài có tiếng kêu cửa, tôi đi ra liền thấy một anh khoảng bằng tuổi của Quân, nhưng gầy và đen hơn Quân nhiều, anh ta đứng ngoài cửa ngó vào hai tay cứ bấu chặt vào nhau liên tục kiểu như đang có chuyện gì quan trọng lắm. Thấy vậy tôi vội đi ra mở cửa anh ấy gặp tôi liền gật đầu chào tôi

Tôi theo phép lịch sự liền chào lại rồi mời anh ấy vào nhà, định mời anh ấy ngồi xuống ghế còn tôi đi lấy nước thì bỗng dưng ảnh ngăn tôi lại rồi quỳ xuống trước mặt tôi, tôi sửng sốt với thái độ ấy nên có chút bối rối vội hỏi

_Này? anh làm gì vậy có chuyện gì cứ đứng lên rồi từ từ nói chuyện?

Với gương mặt khắc khổ anh ta nhìn tôi rưng rưng nước mắt nói

_Không? Tôi hôm nay đến đây gặp chị để thú tội, tôi mong chị sao khi nghe qua chuyện có thể tha cho tôi một con đường sống, còn nếu không..tôi...chị muốn xử sao tôi cũng xin chịu, một tháng nay tôi bị dày vò mệt mỏi quá rồi.

Tôi nghe anh ấy nói liền nghi ngờ anh ấy có liên quan đến chuyện của Quân nên tôi ko còn khách sáo nữa liền ngồi xuống ghế rồi trả lời

_Có gì anh nói ra rõ đi, không cần dài vòng đâu.

Người đàn ông ấy với gương mặt đen đúa, cúi gầm mặt chẳng dám nhìn lên, tôi bên này cũng kiên nhẫn chờ đợi điều anh ấy sắp nói ,rồi một lúc sau cuối cùng anh ta cũng chịu mở lời

-Thật ra buổi tối hôm ấy tôi với thằng Quân đang đứng lựa cá chung, định phân ra làm hai chia nhau đem về, nhưng một lúc tôi thấy thằng Quân cứ lựa cá to dành cho mình để cá nhỏ cho tôi, tôi bực nên có lớn tiếng lại rằng là

" Mày khôn vừa thôi mày lựa cá lớn hết rồi lấy gì tao lựa, cá nhỏ mày để cho ch.ó ăn nó còn chê huống gì còn đưa cho tao? Đm giống má tao quá?

Thằng Quân nghe tui nói nó cũng nóng nên lớn giọng hỏi ngược lại tôi rằng:

“Mày đm với ai đó, nãy giờ mày không lựa tao tưởng mày lựa xong rồi?"

Tôi nghe vậy nhất thời không bằng lòng nên đi tới giành cái kết cá lại, thằng Quân nó cũng không chịu nhịn nên hai thằng cứ kéo qua kéo lại rồi chửi lộn, tự dưng đang kéo tôi tụt tay, với đang dùng lực mạnh nên thằng Quân kéo mạnh về phía nó xong hất văng cả nó và kết cá xuống biển luôn. Lúc đó tôi hết hồn nhìn xuống biển cứ nghĩ trong đầu chắc nó không sao đâu do bọn tôi đi ghe thằng nào không biết bơi. Thế nhưng lúc tôi nhìn xuống thì thấy nó bị cánh quạt dưới ghe c.h.é.m Nó loạt xạ m.á.u chảy lênh láng cả mặt biển...,tôi....tôi lúc đó run lắm, đứng nhìn như trời trồng chẳng biết phải làm thế nào, đến một lúc thằng Quân ko còn vùng vẫy nữa tôi mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra nên hô hào kêu mọi người ra giúp cứu đưa nó lên với lý do nó bị trượt chân té, tôi xin chị, chị rộng lòng tha lỗi cho tôi được thắp nén nhang cho nó được ko, cả tháng nay đêm nào tôi cũng mơ thấy nó về đòi tôi trả mạng, tôi thấy mình mẩy nó nhiều má.u lắm, tôi sợ tôi bị ám ảnh sống ko thể yên được chị à...



Càng nghe anh ta kể nỗi căm phẫn xen lẫn đau đớn từ tận đáy lòng đã lâu bị dập tắt bỗng cháy lên dữ dội, tôi nhào lại phía hắn tát vào mặt hắn cái bốp rồi hét lên chẳng nể nang gì nữa cả

_Mày nói gì? Tha cho mày à? Chính mày đã hại chồng tao à vì mấy con cá mà mày dám giế.t một mạng người mày có còn lương tâm ko hả, đồ ch.ó, tao phải báo công an, phải cho mày đền tội!!!!.... Trả chồng tao lại cho tao...mày nghe rõ ko?

Người đàn ông ấy bị tôi dọa cho sợ chẳng phản kháng lại mà cứ thế mặc cho tôi hành hạ, chỉ khi tôi nói tôi báo công an thì liền lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta khóc tu tu rồi liên tục dập đầu van xin tôi...

_Chị tôi xin chị thật tình tôi không cố ý, chị làm ơn tha cho tôi được ko, gia đình tôi còn mẹ già, vợ tôi lại sắp sinh, chị làm ơn bỏ qua cho tôi mà chị? Tôi mà đi tù gia đình tôi phải biết sống sao?

_Biết trước như thế tại sao mày còn hại chồng tao hả, tại sao lúc anh ấy mới rớt xuống mày ko nhảy xuống cứu ảnh? Mày có biết tao cũng chỉ có mình ảnh là người thân duy nhất của tao ko?

Mặc tôi nói, người đàn ông ấy vẫn quỳ đấy tôi sao một lúc vật vã chửi bới thì cũng tự trấn an bản thân lại liền sực nhớ ra lời ông thầy nói, trời có đức hiếu sinh, coi tha được thì nên tha, chợt tôi lại nhớ anh ta vừa nói gia đình còn mẹ già, vợ lại sắp sinh tôi lại nghĩ tới con tôi, con tôi đã thiệt thòi ko có ba rồi,tôi không thể ích kỷ khiến con anh ta không có ba nữa, thôi thì cứ tha cho anh ta,dù gì cũng ko phải anh ta cố ý, xem như để đức lại cho con tôi…

Tôi thở mạnh, mặc dù hận anh ta lắm nhưng đành cắn răng gượng gạo nói

_Mày về đi về mà lo cho gia đình sau này cố sống tốt để chuộc lại lỗi lầm...

Anh ta nghe tôi nói liền ngóc đầu lên nhìn tôi, gương mặt lộ rõ sự vui mừng

_Cảm ơn chị, đời này tôi hứa ko làm gì sai trái nữa, chị có thể cho tôi thắp cho thằng Quân nén nhang được ko chị?

_Mày về đi tao ko cần nếu còn đứng đây một lúc nữa tao không chắc tao sẽ không đổi ý đâu.

Anh ta biết tôi không chấp nhận cho thắp nhang thì buồn bã chào tôi rồi lặng lẽ đi ra ngoài cỡi chiếc xe đạp cũ đi về tôi nhìn theo cảnh ấy cũng có chút xót xa ..thôi thì...coi như để cái chế.t của chồng tôi chịu thiệt một chút chứ có xử anh ta anh cũng đâu sống lại, bức người quá lại càng thêm tội…Tha cho người đó, coi như làm phúc để hồn chồng tôi sớm siêu thoát.
 
Chương 18


....

Thêm vài hôm trôi qua, tôi lại nghe phong phanh là gần xóm tôi có người từng nói xấu tôi có chữa oan mà bị Quân nhát cho trở nên á khẩu chẳng nói được, cũng vì thế nên ai cũng sợ đành im bặt lại ko dám hó hé nữa, tôi dù trong lòng rất vui nhưng cũng cảm thấy hơi buồn vì cho đến khi anh mất anh cũng luôn bên tôi luôn bảo vệ cho tôi và giờ đây còn con của chúng tôi nữa…

Tôi cứ tưởng mọi việc thế là yên ổn, ai ngờ buổi chiều hôm nay lại có khoảng 2-3 người lớn tuổi lạ mặt đứng trước nhà tôi la om sòm kêu tôi ra nói chuyện

Tôi sợ xảy ra chuyện gì ko may lại ảnh hưởng đến con tôi nên tôi không dám mở cửa chỉ đứng bên trong hỏi vọng ra

_Mấy cô là ai? Sao lại la lối trước nhà con thế này,?

Một cô đứng tuổi trong ba người họ, gương mặt hung dữ phách lối nghênh ngang nạt lại tôi rằng

_Mày mất lịch sự đến nỗi ko mở cửa cho tụi tao vào nhà à? Cái con cái nhà ai mà mấ.t dạy vậy hả…

Tôi nghe vậy liền cau mày khó chịu nói lại

_Cô lớn rồi ăn nói cho nghe được đi, cô chú là ai con ko quen thì mắc mới gì con phải mở cửa chứ?

_Tụi tao là cô của thằng Quân mày mở cửa ra cho tụi tao vào?

Tôi dù từ lúc cưới đến nay chưa từng gặp qua họ, nhưng nghe nói đến họ là người thân của anh tôi đành phải mở cửa rồi cúi đầu chào, đối lại với tôi họ chỉ đi thẳng vào nhà liếc lấy tôi bằng ánh mắt sắc lẹm không chút thiện cảm, tôi thở dài ngao ngán dù không muốn tiếp vẫn phải đi theo họ vào nhà...

Họ ngồi xuống ghế ko đợi tôi nói gì liền bắt tôi đi lấy nước mời họ uống có cô còn ngang nhiên lục tủ lạnh lấy trái cây ra, rồi bọn họ ăn tự nhiên như nhà hoang c.h.ế.t chủ, tôi bực chớ thêm ngứa mắt nữa nên liền nói



_Các cô chú nói đi hôm nay đến gặp con có việc gì vậy?

Cái cô lúc nảy khẩu chiến với tôi ngoài cửa vừa cắn dở miếng táo trong miệng mồm ngoàm vừa trả lời tôi

_Tụi tao nghe nói thằng Quân vừa mất mày đã ăn ở với thằng khác có chữa oan rồi, dòng họ tao ko chấp nhận loại con dâu như vậy, mày tốt nhất nên cuốn đồ ra khỏi nhà cháu tao?

Tôi nghe họ nói mà không nhịn được liền bật cười rồi giương mắt nhìn từng người họ, hai người kia đang ăn thấy tôi nhìn liền cụp mắt xuống tôi nghĩ tất cả mọi việc là do cái bà này chủ mưu xúi giục kiêm bầy đàn luôn nè, tôi thong thả ngồi xuống đối diện bà ấy bình thản trả lời

_Mấy cô nói mấy cô là cô ruột của Quân vậy sao từ lúc tụi con cưới mấy cô chú ko đến dự ,lúc vợ chồng con nghèo khó mấy cô ko giúp đỡ lúc anh Quân mất đã bao giờ mấy cô xuất hiện đốt cho anh ấy nén nhang chưa hả? Thế mà chỉ vì một tin đồn mấy cô đến hạch sách con,thật ra mấy cô chú đang quan tâm dùm anh Quân, hay mấy cô muốn đuổi con ra khỏi nhà để rồi cùng vớt vát của cải của con đem đi...?

...Tôi nói xong tất cả liền á khẩu, tôi nghĩ họ cũng có chút xấu hổ rồi chắc ko nói gì nữa được đâu, ko ngờ cái bà đầu xỏ nghe xong lập tức đập bàn cái rầm, mắt bà ấy long sòng sọc hét lên vào mặt tôi

_Mày ko cần nói nhiều, tao đã gọi nói thằng Tú rồi, vài hôm nữa nó về tới đó mày cũng phải cuốn gói đi thôi. Gia tài này mày cũng ko có phần nào nên đừng mơ đem đi thằng Quân mất thì để lại tất cả cho em nó...cái thứ đàn bà lăn loàng như mày ko có chỗ nào chứa mày đâu...thiệt tội cho cháu tao mà....



Hai bên gây nhau cả buổi cuối cùng họ cũng ra về, tôi mệt mỏi nên ngồi trên ghế ngả lưng ra mà nhắm mắt lại suy nghĩ để cảm nhận cái thói đời oan nghiệt, chẳng biết sống sao cho vừa…

Đang suy nghĩ thôi chứ thật ra tôi cũng không hề bận tâm và sợ gì cả thì vừa ngay lúc đấy tôi nghe tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, nhìn vào thì ra là tin nhắn báo đến,tôi mở ra xem phần tin nhắn, ngạc nhiên là tin nhắn của Tú, không biết sao chú ấy lại nhắn tin cho tôi, nhưng rồi tôi càng ngạc nhiên hơn với nội dung đang hiển thị trong đó.

_Ba hôm nữa em về nước, tạm thời em chưa có chỗ nào ở, em về nhà mình ở ké vài hôm nha được không chị hai.
 
Chương 19


Đọc tin nhắn của chú ấy xong tôi lộ rõ cảm giác hoang mang. Nếu tôi nhớ ko nhầm năm sau chú ấy mới hết hợp đồng tại sao bây giờ lại về ngay lúc này. Tôi tự hỏi hay là.....chú ....ấy ....đã nghe được gì từ người ta nói không hay về tôi rồi sẽ về đây giành lại tất cả như lời bà cô kia vừa nói.

Nghĩ đến đây bất chợt tôi thầm tự cười khổ trong lòng….Vậy là chẳng ai chịu tin tôi chẳng ai hiểu tôi cả, tất cả những gì tôi hy sinh bao năm hóa ra như sương mù đợi nắng lên rồi tan đi thôi.

Lúc còn Quân họ có thể ko thích tôi nhưng dù sao cũng nể mặt, nể mũi anh vài phần mà cho tôi chút danh phận, bây giờ anh mất đi chưa được bao lâu họ đã xem tôi như hóa theo không khí bay đi luôn rồi…

Nực cười đến mức là đã bao giờ tôi nghĩ sẽ giành giật cái gì cho mình đâu chứ, nhưng cũng đừng ai bất công với tôi là được. Chú ấy là em anh nhưng đứa bé trong bụng tôi cũng là con của anh, tôi ko thể để sau này lớn lên con tôi chẳng có chút gì được. Thôi thì đợi chú ấy về rồi xem tình hình ra sao tôi nghĩ vậy nên ko chần chừ mà soạn tin nhắn trả lời lại

_Ừ Chú cứ về đây mà ở đây cũng là nhà chú mà!

_Cảm ơn chị.

Tin nhắn bên kia lập tức gửi lại

Tối đến cũng bình thường như bao ngày khác, tôi thắp hương cho ba mẹ với anh rồi thì đi uống một ly sữa xong vào phòng ngủ, bụng tôi bây giờ đã gần bốn tháng, bắt đầu hơi nhô ra rồi, tôi đưa tay sờ xuống bụng cái cảm giác của tình mẫu tử chợt ùa đến khiến tôi hạnh phúc lắm. Vậy là cũng còn khoảng 5 tháng hơn nữa là con tôi chào đời tôi ko quan trọng trai hay gái, con nào cũng là con nên ko đi siêu âm, quan trọng con tôi khoẻ mạnh là tôi vui mừng rồi. Tay tôi vuốt nhẹ xuống bụng miên man suy nghĩ về tương lai, về lúc con tôi chào đời thì bất chợt bên ngoài cánh cửa sổ bật mở toang ra, tôi giật mình theo phản xạ mắt hướng ra nhìn theo.

Bên ngoài trống trơn nhưng chẳng biết sao tim tôi cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi thở mạnh tự trấn an mình chắc là gió làm cửa bật ra thôi nên nhanh chóng bước xuống giường với tay đóng cửa.. Nhưng không ngờ lúc tôi vừa quay vào đã thấy Quân nằm trên giường, hai mắt anh sâu ngoái nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn anh lúc này, cảm giác ko phải là sợ mà là nhung nhớ anh nằm đó mỉm cười dang tay anh ra ý bảo tôi nằm xuống chung với anh, tôi vì nhớ anh nên chẳng chần chừ mà đi nhanh lại leo lên giường nằm xuống gối đầu lên tay anh, cứ thế anh xoay người sang ôm lấy tôi, bàn tay còn lại anh còn trượt xuống nhẹ nhàng xoa lấy bụng tôi rồi anh nói



_Vất vả cho em rồi? Sau này em cố gắng nuôi dạy con mình nên người nha em!!!

_Anh nói gì vậy? Anh cũng phải cùng em nuôi con chứ?sao lại là mình em được

_Ừ anh quên!!!

...Tôi cảm nhận được bàn tay anh ôm siết tôi vào lòng, rồi tôi còn nghe anh được anh đang khóc, tôi định hỏi anh không vui hay sao lại khóc nhưng chợt lúc này tôi mới phát hiện cơ thể anh rất lạnh, bàn tay anh ôm tôi cũng lạnh toát....

Tôi giật mình.

Tỉnh cơn mơ lại tôi quay qua chiếc giường trống ko chẳng còn có anh nữa, tôi ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng anh thêm lần nữa nhưng trong vô vọng…

Vậy là anh biến mất rồi...Tôi bật khóc, nước mắt tự do tuôn xuống, tôi ấm ức tôi khóc vì nhớ anh nhiều lắm, càng tủi thân nước mắt càng rơi thêm nhiều…

Tôi ước giá mà giờ đây có anh còn bên cạnh, anh sẽ chẳng để tôi phải khóc như bây giờ đâu, nhưng điều ước cũng chỉ và điều ước sự thật bây giờ anh đã mất rồi, ko còn bên tôi nữa rồi...

Khóc đã chán chê, tôi đi tới cánh cửa sổ mở bật ra, hít lấy không khí cho tâm hồn thoải mái, tôi nhìn ra phía xa ngoài cánh đồng, bầu trời khuya nhưng rất đẹp, mặt trăng tròn dình xung quanh vài ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi mỉm cười cứ nhìn miết theo ngôi sao to nhất trên đó mà thầm nghĩ chẳng biết phải Quân của tôi là ngôi sao đó ko nữa…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top