Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1832: Xin chào, Boss lòng dạ hiểm độc 48


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vừa dứt lời, Lộ Khe rơi vào trầm mặc.

Cho đến khi lửa giận công tâm, gã hộc ra một ngụm máu.

Tô Yên lùi lại một bước, nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói

"Có một chuyện ngươi không biết."

Lộ khe ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.

Tô Yên cất lời

"Ta không hề yếu."

Nói xong, ánh mắt cô nhìn vào một góc khuất

"Tên Cự Phong kia không nói cho ngươi biết chuyện này là vì muốn ngươi giúp hắn tìm được Cửu Long lưu ly châu. Nếu nói cho ngươi rồi, có lẽ ngươi sẽ không chịu giúp hắn."

Nói xong, thân thể Tô Yên nhanh chóng di chuyển.

Tốc độ của cô quá nhanh, Lộ Khe chỉ kịp nhìn thấy một đạo ánh sáng xẹt qua trước mắt mình.

'Phanh!'

Chỗ góc khuất phát ra tiếng kêu rêи, nhưng bởi vì có gốc cây tùng ngăn cách nên Lộ Khe không thể biết được phía sau đã xảy ra chuyện gì.

Tô Yên lôi xềnh xệch một người ra.

Cô vừa túm cổ áo gã kéo đi, vừa hỏi Lộ Khe

"Ngươi biết hắn ta chứ?"

Nói xong, liền tung một quyền đá gãy chân Cự Phong rồi ném gã xuống đất.

Con ngươi Lộ Khe co rụt lại.

Hắn nhìn Cự Phong nằm bò trêи mặt đất, sau đó híp mắt nhìn Tô Yên

"Không ngờ rằng, thân thủ của ngươi lại nhanh nhẹn như vậy."

So với lần nàng ta cứu hắn ở quán cơm còn nhanh hơn, mạnh hơn.

Điều này làm cho hắn phải bắt đầu xem xét lại.

Hình như, mình đã tính toán sai rồi.

Tô Yên gật đầu

"Nếu hiện tại ngươi có ý định muốn trốn thoát, cũng có thể thử xem."

Lộ Khe híp mắt, một lúc sau, gã chống tay lên gốc cây tùng, một tay đỡ lấy eo.

Gã yếu hơn lúc nãy rất nhiều, tiếng ho khan vang lên không dứt

"Ngươi với ta không oán không thù, vì sao ta phải chạy? Huống hồ, ta không hề quen biết người này."

Tô Yên nghe gã nói xong, nhàn nhạt đáp lời

"Lúc ngươi nói lời này, hẳn là nên thu lại một chút sát ý đối với ta."

Vừa nói xong, cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Không biết Lục và Lâm Trường Dã đã xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ.

Lâm Trường Dã mở to hai mắt nhìn Tô Yên, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.

Tô Yên lui lại một bước, xoay người, chậm rãi bước về phía Lục.

Lâm Trường Dã vô cùng hoảng sợ, Tô Yên vừa bước tới gần hắn ta, Lâm Trường Dã đã vội vàng lùi về sau mấy bước.

Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ thực lực của Tô Yên lại kinh khủng đến như vậy.

Thời điểm Tô Yên ra tay với tên nam nhân kia, hắn ta và Lục vừa mới tới đây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bởi vì chỗ đứng của hai người họ không nhìn thấy Lộ Khe, chỉ nhìn thấy rõ ràng Tô Yên dùng thủ đoạn thô bạo bắt lấy, sau đó đánh gãy chân người kia.

Còn lôi xềnh xệch người ta từ gốc cây ra.

Giống như đối với Tô Yên, gã nam nhân kia chỉ giống như một đứa trẻ lên ba, không thể chống cự được cô.

Được rồi, Lâm Trường Dã thực sự kinh hãi.

Tô Yên nhìn Lục

"Sao chàng lại tới đây?"

Lục móc ra một chiếc khăn tay trắng từ trong cổ tay áo Tô Yên, lau sạch máu dính trêи tay cô.

Vừa lau vừa nói

"Bổn vương còn cho rằng nàng coi trọng hắn ta."

Tô Yên ngẩn người

"Sao cơ?"

Hiển nhiên, cô cũng không hiểu vì sao Lục lại nói như vậy.

Lục cong môi cười

"Nhưng mà, có vẻ, người nàng thích chính là bổn vương a."

Còn tưởng rằng nàng thích nam nhân ốm yếu.

Hoá ra không phải như vậy.

Người nàng thích chỉ có một mình mình. Haha!

Nhưng vì sao nàng không quấn lấy hắn như trước nữa?

Trước kia, ngày nào nàng cũng đi theo hắn.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, hắn sẽ để nàng thời thời khắc khắc xuất hiện trước mắt mình.

Lục ném khăn tay đi, ôm lấy Tô Yên.

Lâm Trường Dã đứng bên cạnh vẫn chưa khép được miệng.

Cách hai người này ở bên nhau, càng lúc càng đáng sợ.
 
Chương 1833: Xin chào, Boss lòng dạ hiểm độc 49


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lộ Khe vừa ho khan vừa nở nụ cười lạnh.

Gã móc ra một thanh kiếm, một nhát đâm xuyên qua trái tim của Cự Phong.

Cự Phong trợn trừng hai mắt nhìn gã.

"Ngươi...."

Lời còn chưa nói xong đã tắt thở, ngã xuống đất.

Chết không nhắm mắt.

Ánh mắt Lộ Khe mang theo sự chán ghét

"Mấy kẻ nhân loại như các ngươi, từng người, từng người đều đáng chết."

Nói xong, gã rút kiếm trong người Cự Phong ra, ném sang một bên.

Lộ Khe dùng khăn tay che miệng, ho ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Cự Phong nằm trêи mặt đất, gã lâm vào hồi ức.

Vốn dĩ, gã và Yêu Vương tiền nhiệm là một đôi rất tốt đẹp.

Gã có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của Yêu Vương.

Nhưng từ khi nhân loại tới đây, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Yêu Vương không bao giờ liếc mắt đến gã một cái.

Ngày qua ngày, gã càng thêm căm ghét nhân loại.

Cứ nhìn thấy nhân loại, gã liền nhớ tới khuôn mặt của tên tiện nam nhân kia.

Cho đến khi vị Yêu Vương hiện tại xuất hiện.

Lộ Khe ngẩng đầu nhìn Lục, sau đó nhìn sang Tô Yên.

Trong mắt đầy vẻ khinh thường

"Ngươi thích hắn như vậy, vậy đã bao giờ nhìn thấy chân thân của hắn chưa?"

Tô Yên đang bị Lục ôm, tất nhiên dễ dàng cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ.

Lộ Khe cười lạnh

"Ta đã thấy."

Bởi vì khi Lục đối chiến với Yêu Vương tiền nhiệm, gã ở ngay bên cạnh.

Vốn dĩ, Yêu Vương muốn cùng gã hòa hảo trở lại.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều bị Lục phá hủy hết.

Ánh mắt Lộ Khe càng lúc càng thêm chán ghét

"Ngươi cũng xứng đáng là người Yêu Tộc sao? Nguyên thân ghê tởm như vậy, ngươi nên nằm ở trong quan tài vĩnh viễn, nên bị nhốt ở nơi không có ánh mặt trời mới đúng! Thật làm người ta ghê tởm mà. Một bộ....."

Gã còn chưa nói ra được từ 'xương khô', đầu đã rơi 'bịch' xuống đất.

Lục thu tay lại, khuôn mặt lạnh tanh đứng im ở đó.

Hắn nhìn Lộ Khe nằm trêи mặt đất, không nói một lời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên ngẩng đầu

"Chàng..."

Cô còn chưa nói xong, Lục đã vội buông lỏng cánh tay đang ôm cô, lui về sau một bước, nháy mắt liền biến mất tăm mất tích.

Trước mặt Tô Yên chỉ còn lại một mình Lâm Trường Dã.

Lâm Trường Dã nhìn Lộ Khe, vô cùng cảm khái.

Hắn ta và Lộ Khe có thể nói là đồng thời gặp được Lục.

Chỉ là, tình huống ngày đó có chút phức tạp.

Hắn ta là người chuẩn bị bị Yêu Vương tiền nhiệm giết chết, còn Lộ Khe lại là nam nhân thông phòng của Yêu Vương tiền nhiệm.

Đương nhiên, từ khi Yêu Vương tiền nhiệm chết, Lâm Trường Dã cũng chưa từng nhắc với bất kỳ ai thân thế của Lộ Khe.

Hắn ta cảm thấy Lộ Khe cũng rất đáng thương, bị Yêu Vương tiền nhiệm ép buộc đến ốm yếu như vậy.

Nào ngờ đâu, Lộ Khe lại thích bị bạo ngược như vậy, còn yêu Yêu Vương kia.

Lâm Trường Dã đối với Lục, là cảm kϊƈɦ.

Tuy rằng Lục chỉ vô tình cứu được hắn ta, nhưng vậy cũng là cứu.

Hắn ta cũng không có hứng thú lắm với việc có một chức quan ở Yêu Vương điện.

Nhưng chỉ cần Lục không giết hắn ta, Lâm Trường Dã vẫn sẽ gắng sức bảo vệ ngôi vương của Lục.

Đương nhiên, đó là những điều Lâm Trường Dã nghĩ trước khi Lục biến mất.

Còn hiện tại.....

Lâm Trường Dã nhìn Tô Yên, nhe hàm răng trắng bóc ra cười gượng gạo

"Hắc hắc, thời tiết này khá tốt a."

Tô Yên hỏi

"Nữ yêu vẫn thường đi theo bên người Lục đâu?"

Lâm trường dã sửng sốt

"Hai ngày nay ta không nhìn thấy nàng ta. Chắc là ra ngoài làm việc rồi."

Tô Yên gật gật đầu.

Lâm Trường Dã do dự, một lúc sau vẫn không nhịn được bèn lên tiếng hỏi

"Làm sao cô biết chuyện của Lộ Khe và Yêu Vương tiền nhiệm?"

Lộ Khe kia chắc chắn không ngốc đến mức tự mình nói ra, khẳng định là trước khi hắn ta và Lục tới đây, hai người này đã nói gì đó.

Tô Yên đáp

"Tiểu Hoa nói với ta."

"Nói gì?"

"Nó nói trêи người hắn ta vẫn còn tàn lưu của thôi tình dược."

Lâm Trường Dã ngơ ngác

"Tiểu Hoa là ai?"

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Ngươi không biết."
 
Chương 1834: Xin chào, Boss lòng dạ hiểm độc 50


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lâm Trường Dã tặc lưỡi gật đầu

"Tiểu Hoa này quả thật lợi hại."

Trong đầu Tô Yên, Tiểu Hoa nghe thấy Lâm Trường Dã khen mình liền reo lên

"Ký chủ, hắn ta đang khen em sao??"

Tô Yên đáp

"Ừm."

"A!!!! Xấu hổ quá ~~"

Lúc Tiểu Hoa nói những lời này, rõ ràng là rất hưng phấn.

······

Giải quyết xong việc này, Tô Yên cũng không trì hoãn thêm nữa, liền trở về Yêu Vương điện.

Bước vào trong Yêu Vương điện, không tìm thấy Lục.

Cô lại đi tới nơi hai người ở, cũng không thấy Lục đâu.

Tô Yên vòng đi vòng lại tìm người, vẫn không tìm thấy.

Cô đứng dưới ánh mặt trời, trầm mặc

"Tiểu Hoa?"

"Dạ, ký chủ!"

"Vì sao hắn lại chạy trốn? Lại còn khẩn trương đến như vậy?"

Tô Yên suy nghĩ rất lâu.

Đối diện với những chuyện liên quan đến Lục, cô còn cảm thấy phức tạp hơn so với đấu trí đấu sức với đám địch nhân đó.

Cô nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ lại từng chút một.

Cô phát hiện ra điểm mấu chốt vẫn là ở Lộ Khe.

Lộ Khe mới nói một nửa đã bị Lục giết.

Gã muốn nói gì?

Cô cẩn thận nhớ lại

'Nguyên thân ghê tởm như vậy, ngươi nên nằm ở trong quan tài vĩnh viễn, nên bị nhốt ở nơi không có ánh mặt trời mới đúng! Thật làm người ta ghê tởm mà. Một bộ.....'

Cái gì ghê tởm?

Bộ xương khô sao?

Hắn khẩn trương vì điều này sao?

Nhưng cô biết nguyên thân của hắn mà.

Cô đã nhìn thấy rồi.

Hắn còn can tâm tình nguyện cho cô xem, cô nhớ rõ, lúc ấy mình còn nói không ngại.

Vậy là vì nguyên nhân gì?

Hắn bị Lộ Khe mắng nên tức giận sao??

Tô Yên nghĩ.

Nhưng hắn không phải là người sẽ quan tâm tới cái nhìn của người khác.

Chẳng lẽ là không thể nói nguyên thân của hắn xấu sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một lý do này.

Nghĩ tới đây, Tô Yên liền gác việc này lại.

Hỏi hắn rõ ràng là được.

Nhưng vấn đề là, phải tìm được người trước đã.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ, ở đây ở đây!!"

Tô Yên

"Hắn đi đâu vậy? Ta muốn đi tìm hắn."

"Ký chủ chờ một lát."

Chỉ một lát sau đó, Tiểu Hoa liền nói

"Ký chủ, ngài ấy ở trong sơn động cách đây ngàn dặm. Nếu chị muốn đi tìm Nam chủ đại nhân, cưỡi ngựa thì mất 3 ngày, đi bộ thì mất một tháng mới tới nơi."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đây là Nam chủ đại nhân cãi nhau với ký chủ nên mới chạy xa như vậy sao?

Không biết ký chủ làm gì mà khiến cho người ta tức giận đến mức bỏ chạy vậy?? .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Tiểu Hoa còn đang cân nhắc, Tô Yên đã nhắm mắt lại.

Không có khả năng đi tìm hắn.

Phải chờ hắn tự trở về.

Quyết định xong, Tô Yên đi về phòng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị đi đâu vậy?"

Tô Yên đáp

"Ngủ một giấc."

"Ký chủ, nếu ngủ một giấc dậy mà Nam chủ đại nhân vẫn chưa trở về thì sao ạ?"

"Đó là chuyện sau khi tỉnh lại."

Nói xong, cô đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Giấc ngủ này của cô không chờ được Lục trở về, mà lại chờ được Tô Cổ và Tiểu Hồng tới.

"Yên Yên, Yên Yên ~~"

trêи đầu Tiểu Hồng có hai búi tóc con con, giống như đứa nhỏ trong bức tranh tết, giọng nói giòn tan như chuông gió.

Tô Yên chớp chớp mắt, vẫn còn hơi mơ màng vì mới tỉnh ngủ.

Cô chỉ nhìn thấy một cái miệng hồng hồng đang hướng tới khuôn mặt mình.

Đương nhiên, Tiểu Hồng không hôn được Tô Yên.

Tô Cổ đã túm lấy cái búi tóc của Tiểu Hồng, kéo nó trở về.

Tiểu Hồng dẩu miệng hừ hừ nhân tiện không quên cắn một miếng đường hồ lô trong tay.

Không cho hôn thì không cho hôn.

Sớm muộn gì nó cũng có cơ hội.

Chờ Tô Yên thanh tỉnh lại, liền ngồi dậy.

Nhìn hai đứa nhóc trước mắt, nghi hoặc

"Không ra ngoài chơi sao?"
 
Chương 1835: Xin chào, Boss lòng dạ hiểm độc 51


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Dứt lời, cô liền hỏi tiếp

"Thiếu bạc?"

Tiểu Hồng cầm một chuỗi đường hồ lô nhích gần tới trước mặt Tô Yên, vừa nhích vừa nói

"Không phải a. Muốn Yên Yên cùng bọn em ra ngoài chơi."

Nói xong, Tiểu Hồng lại cắn một viên đường hồ lô.

"Lâu rồi Yên Yên không chơi cùng bọn em, lúc nào cũng chỉ chơi với mấy tên nam nhân khác nhau đó."

Tiểu Hồng dứt lời, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh Tiểu Hồng cắn đường hồ lô răng rắc, rắng rắc.

Nửa ngày sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, kéo tay Tô Yên

"Yên Yên, đi đi mà, dù sao nam nhân của chị cũng không ở đây!"

Tiểu Hồng hai mắt long lanh, im lặng chờ Tô Yên trả lời.

Tô Yên lên tiếng

"Nơi này cách thành trấn khá xa, đi ít nhất mất một ngày đường. Ta muốn trở về trước khi trời tối."

Tiểu Hồng giơ bàn tay nhỏ lên

"Không thành vấn đề!"

Nói xong, Tiểu Hồng liền dùng cái đuôi chọc chọc tay Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn nó

"Chọc ta làm gì? Là ngươi tự đáp ứng."

Tiểu Hồng nói với vẻ mặt dĩ nhiên

"Ngươi khẳng định có biện pháp."

Tô Cổ lạnh nhạt nhìn nó, duỗi tay hất cái đuôi của Tiểu Hồng trêи tay mình xuống.

"Coi trọng ta quá rồi."

Tiểu Hồng lắc đầu, sau đó lại dùng đuôi cuốn lấy cánh tay Tô Cổ

"Không, ngươi khẳng định có biện pháp."

Nói xong, liền đưa cho Tô Cổ xiên đường hồ lô của mình.

Tiểu Hồng là muốn Tô Cổ ăn MỘT VIÊN đường hồ lồ, sau đó tiếp tục nghĩ cách.

Tô Cổ nhìn xiên hồ lô, duỗi tay cầm lấy.

Sau đó, xiên đường hồ lô của Tiểu Hồng chỉ còn lại mỗi cái que...

Tiểu Hồng nhìn theo, héo.

Đường hồ lô, hết rồi...

Tô Cổ

"Có cách"

Tiểu Hồng ngẩng đầu

"Thật không?"

Tô Yên nhìn Tô Cổ, ba người nhìn nhau.

Nửa canh giờ sau.

Tô Yên được Lâm Trường Dã đưa tới thành trấn cách đó mấy trăm dặm.

Lâm Trường Dã nghi hoặc, nhìn Tô Yên từ trêи xuống dưới

"Cô thật sự không có thuấn di thuật đơn giản này sao?"

Tô Yên

"Không có."

Lâm Trường Dã vừa cầm quạt vừa nói

"Được rồi, được rồi, cô muốn đi dạo chỗ nào, hôm nay ta bồi cô đi."

Nói xong, liền hào sảng móc ra một túi bạc đưa cho Tô Yên

"Đây, tiêu hết, chúng ta về!"

Tô Yên nhìn hắn ta một cái.

"Vì sao ngươi lại nguyện ý cho ta bạc?"

Lâm Trường Dã đang muốn tìm đại một lý do nào đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng nhìn khuôn mặt và thái độ nghiêm túc của Tô Yên thì không dám khoác lác một lời, đứng thẳng lưng nghiêm túc nói với Tô Yên một chuỗi dài dòng văn tự.

Tổng kết là hai từ: cầu bảo hộ.

Tô Yên ước lượng túi bạc

"Ta không có khả năng một ngày mười hai canh giờ ở bên cạnh bảo hộ ngươi."

Lâm Trường Dã

"Không phiền phức tới vậy. Chỉ cần cô ở bên cạnh Yêu Vương đại nhân không phải là quá đủ rồi sao?"

Hắn ta đâu có nói sợ bản thân mình sẽ bị đại yêu khác mưu sát.

Lâm Trường Dã hắn chỉ sợ một ngày nào đó tâm tình Lục không tốt, không kiểm soát được sát ý, làm khắp nơi máu chảy đầu rơi thì phải làm thế nào bây giờ?

Thời gian lâu như vậy, hắn ta cũng đã nhìn ra, vị Tô Yên cô nương này chính là điểm yếu trong lòng Yêu Vương đại nhân.

Cô nói một câu bằng người khác dùng tính mạng để nói.

Tô Yên nhàn nhạt

"Chỉ cần ngươi không hại hắn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Cô nói vậy, coi như đã đồng ý.

Tiểu Hoa làu bàu

"Ký chủ, em cảm thấy không phải chị thấy hắn ta đáng thương, mà là chị xem trọng túi bạc này."

Cái gì mà này này kia kia đều vô dụng.

Rõ ràng là ký chủ thiếu tiền thì có.

Lâm Trường Dã được Tô Yên nhận bạc, vô cùng cao hứng.

Vốn dĩ tính toán làm chân chó theo Tô Yên đi khắp nơi.

Cuối cùng, bị Tô Yên tống cổ tới cổng thành trấn ngồi chờ.
 
Chương 1836: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 52


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đi đến một hẻm vắng, vươn tay.

Tiểu Hồng trượt từ cổ tay cô xuống, biến thành một xà nhân, thân người, đuôi rắn.

Tiểu Hồng vui vẻ

"Yên Yên ~ Yên Yên ~~"

Giọng nói của nó vô cùng hưng phấn.

Vì sao nó lại muốn biến thành xà nhân ấy à?

Bởi vì nó không giỏi giang như Tô Cổ, không thể biến ra cả quần áo khi huyễn hóa thành người được.

Tô Cổ nói, nếu biến thành người thì không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp nơi.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.

Tô Cổ mặc một thân y phục trắng, xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Hồng.

Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng trơn bóng

"Nhiều năm như vậy vẫn chỉ có thể biến thành cái bộ dạng trần như nhộng này chạy khắp nơi, cũng là một loại năng lực hiếm gặp."

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Ngươi đang khen ta sao?"

Tô Cổ gật gật đầu.

Hai mắt Tiểu Hồng sáng lên, đang muốn tự sướиɠ, Tô Cổ liền nói một câu chặn họng nó

"Khen ngươi thật ngu ngốc."

Tô Cổ dứt lời, Tiểu Hồng ngớ người, 'hừ hừ' hai cái rồi lắc cái đuôi chạy tới phía Tô Yên.

Nó muốn ở cạnh Yên Yên cơ.

Tiểu Hồng thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong tay Tô Yên lại đang cầm một túi bạc.

Việc cần làm đầu tiên tất nhiên là mua cho nó một bộ quần áo đã.

Cũng may đây là Yêu Tộc, bộ dạng nửa người nửa xà của Tiểu Hồng cũng là bình thường, cho nên Tiểu Hồng có thể quang minh chính đại đi dạo trêи phố.

Điểm duy nhất không giống nhau giữa nó và những xà nhân khác, chính là người ta mặc y phục.

Một nữ tử nhân loại, một xà nhân không mặc quần áo, một nam nhân nhìn mãi không ra là yêu gì, tổ hợp thần kỳ này vừa xuất hiện trêи phố, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.

Đặc biệt khi đi mua quần áo, Tô Yên lấy bạc ra trả cho trưởng quầy.

Bạc đó chính là ngân nguyên bảo, vô cùng có giá trị, vô cùng làm người ta chú ý.

Tổ hợp này, quả thật chính là một đĩa đồ ăn ngon.

Cầm nhiều bạc như vậy, ba người này đạo hạnh có vẻ còn thấp, càng đi càng bị nhiều yêu theo dõi.

Tô Yên, Tiểu Hồng và Tô Cổ ra khỏi cửa hàng, Tiểu Hồng đã huyễn hoá ra hai chân, dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình chạy lên phía trước.

Hai cái búi tóc lắc qua lắc lại theo bước chân của nó, nhìn vô cùng đáng yêu.

Chạy chạy, Tiểu Hồng chỉ vào một cửa hàng điểm tâm

"Yên Yên, Yên Yên, cái kia cái kia."

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng lên, vừa nói nước dãi vừa chảy đầy đất.

Tô Yên gật đầu

"Được!"

Cô đi vào, mua ba phần, mỗi người một phần.

Dọc đường đi, Tiểu Hồng không ngừng nói

"Yên Yên, kẹo hồ lô."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Được!"

"Yên Yên, chuối ~~"

"······Được."

"Yên Yên, kẹo bông gòn."

"Ừm."

"Yên Yên, ưm."

Tô Yên cầm một cái bánh hoa quế nhét vào trong miệng Tiểu Hồng.

Cô nhìn Tô Cổ, sau đó đưa xiên hồ lô ngào đường trong tay mình cho hắn.

Xiên hồ lô này cô chưa hề ăn.

Tô Cổ nhận lấy, vừa ăn vừa túm tóc Tiểu Hồng đang đi trước.

Chờ nuốt xong một viên kẹo hồ lô, Tô Cổ mới lên tiếng

"Có phải bọn em tốt hơn tên nam nhân kia nhiều không?"

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Khuôn mặt Tô Cổ vô cảm, cũng không nói lại.

Tiểu Hồng vừa ăn đầy mồm bánh hoa quế vừa nói

"Nam nhân kia của Yên Yên keo kiệt như vậy, còn không cho bọn em tới gần chị. Hắn còn cắn chị nữa. Nếu chị cho em hôn hôn, em sẽ không cắn chị đâu."

Tiểu Hồng nói vô cùng nghiêm túc.

Tô Yên: "..."

Cô thò tay vào trong gói giấy, lấy ra một miếng bánh, tiếp tục nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vô cùng phối hợp, há rộng miệng cho Tô Yên đút.

Bánh hoa quế này thật là ngon a~~

Nó được Yên Yên bón, Yên Yên bón nha, nên Tiểu Hồng càng thêm cao hứng.
 
Chương 1837: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 53


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nó chỉ hận không thể biến ra cái đuôi để vẫy như mấy con cún nhỏ.

Còn Tô Cổ cũng sắp ăn xong xiên kẹo hồ lô rồi.

Ăn đến miếng cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Duỗi tay, đưa đến trước mặt nó.

Tiểu Hồng ấy à, một khi đã động miệng ăn thì lục thân cũng không nhận luôn.

Cũng không buồn nhìn xem ai đưa tới, a ô một tiếng liền cắn cắn nhai nhai nuốt nuốt.

Chờ đến lúc nó nuốt xuống bụng rồi, mới biết là Tô Cổ bón cho nó.

Nó nhìn chằm chằm cái xiên không, ký ức cuồn cuộn trở lại.

Ở trong phòng Yên Yên ở Yêu Vương điện.

Nó mới chỉ kịp ăn một viên đường hồ lô thì đã bị Tô Cổ ăn hết.

Nó khoanh hai cái tay ngắn, 'hừ' một tiếng tỏ vẻ rất giận.

Hừ xong rồi, mới phát hiện cái chân ngắn của mình sắp không đuổi kịp Yên Yên và Cổ Vương nữa rồi, lập tức chạy tới tóm lấy tay áo của Tô Cổ.

Tô Cổ nỗ lực khắc chế nỗi xúc động muốn đá tên nhóc này đi.

Đi dạo cả một ngày, mới đó thôi mà trời đã tối.

Tiểu Hồng ưỡn bụng, ngồi ở bậc thang không nhúc nhích.

Tô Cổ nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nó, không nhịn được nữa, duỗi chân dài đá Tiểu Hồng lăn xuống bậc thang.

Tô Yên ngồi xuống đối diện Tô Cổ, thuận tay đưa cho hắn nửa túi bạc còn lại

"Có khả năng về sau ta sẽ rời đi."

Hai tay Tô Cổ đang giơ ra cầm túi bạc bỗng khựng lại giữa không trung.

Tô Yên lại nói tiếp

"Biến mất một khoảng thời gian, sau đó sẽ trở lại."

Tô Cổ hỏi

"Biến mất bao lâu? Phải đi đâu mới tìm được chị?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ trở lại."

Biến mất bao lâu, đi đâu tìm cô, mấy câu hỏi này thật sự không có đáp án.

Đi vào thế giới này một cách bị động, tất cả năng lực của Tiểu Hoa đều không dùng được.

Không thể tra được Quân Vực, cũng không thể tra được thần cách của cô.

Bấm vào cái nút không gian tùy cơ có hậu quả gì, về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Không một ai biết rõ.

Chỉ là....

Tô Yên cúi thấp đầu, suy nghĩ.

Nửa ngày sau cô mới lên tiếng.

"Nhớ tu luyện cho tốt."

Tô Cổ nhìn cô.

Đi theo Tô Yên lâu như vậy, cô đối với hai đứa nó chính là nuôi thả, chưa bao giờ đốc thúc chúng tu luyện hay làm gì.

Giống như chỉ cần bọn chúng sống sót, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Yên nói như vậy.

Tô Cổ lên tiếng hỏi

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Yên nhìn Tô Cổ, nghiêm túc trả lời

"Bởi vì các em lựa chọn đi theo ta, có khả năng sẽ bị tai họa liên lụy."

Tô Cổ nghe xong, nói

"Em không để ý."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó lại hỏi thêm

"Chị biết kẻ địch là ai sao?"

"Khả năng tất cả đều là địch nhân."

Tô Cổ nhăn mày, nói tiếp

"Chị là Chủ Thần."

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng các em thì không chắc."

Tô Cổ chậm rãi thả lỏng.

Tô Yên đã nói 'sẽ không xảy ra chuyện gì', vậy thì chắc chắn cô sẽ an toàn.

Lúc lâu sau, Tô Cổ mới lên tiếng

"Chỉ cần chị còn sống, chắc chắn sẽ không để bọn em xảy ra chuyện."

Tô Yên sửng sốt.

Tô Cổ lột túi giấy, lấy ra một miếng bánh ăn.

Một lúc sau, Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy"

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh lặng lẽ biến ra cái đuôi, khẽ meo meo trộm lấy túi giấy đựng đồ ăn Tô Cổ để bên cạnh.

Thành công chôm chỉa được túi giấy, nó lập tức ôm chặt lấy, ngồi yên một chỗ ăn.

Không lâu sau, Tô Yên rời đi, Tô Cổ cũng đứng dậy.

Hắn túm cổ áo Tiểu Hồng, kéo nó đứng lên.

Tiểu Hồng vội vã nhét bánh đầy miệng, ngơ ngác hỏi

"Đi đâu vậy?"
 
Chương 1838: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 54


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ

"Tu luyện, phơi ánh trăng."

"Nhưng, nhưng ta không muốn ~~~"

"Tu luyện một ngày, một xiên đường hồ lô."

"Không muốn ~~~"

Tiểu Hồng dứt khoát cự tuyệt.

"Hai xiên đường hồ lô."

"Không muốn."

"Ba xiên đường hồ lô và hai gói bánh điểm tâm, ngày nào cũng sẽ có."

Tiểu Hồng nghe xong, có chút do dự

"Vậy ta sẽ được ăn cả hoa sao?"

"Phải xem tình huống."

"Xem tình huống là như thế nào?"

Tô Cổ nhìn nó một cái.

"Ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không đồng ý, thì coi như ta chưa từng nói gì, ngươi cũng sẽ không được ăn hoa."

"Một ······"

Tiểu Hồng trả lời siêu cấp nhanh

"Ta đồng ý!"

Dưới sự dụ dỗ của Tô Cổ, Tiểu Hồng bị kéo đi tu luyện.

Mặt trăng lên cao, chiếu rọi khắp phố xá náo nhiệt, hai thân ảnh một lớn một nhỏ hòa vào dòng người đông đúc.

..........

Tô Yên quay lại Yêu Vương điện, Lục vẫn chưa trở về.

Cô lại đi một vòng quanh Yêu Vương điện tìm hắn.

"Tiểu Hoa, hắn ở đâu?"

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân vẫn ở trong sơn động cách đây ngàn dặm."

Tô Yên nghe xong, nhắm mắt lại, đi về phòng.

Vào phòng, cô móc từ trong không gian ra giấy thông báo nhập học.

Số người trêи giấy lại thay đổi.

48 học viên, đã có 40 người thôi học.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lúc đầu, Tô Yên cho rằng những người này là rời khỏi Học viện, không tiếp tục học nữa.

Nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, cô cũng đã hiểu rõ ràng.

Thôi học này, chính là chết rồi.

Chỉ còn 8 người còn sống sót.

Đang nghĩ ngợi, giấy thông báo nhập học đột nhiên phát sáng, số người lại bị thay đổi.

48 học viên, 44 người thôi học.

Chỉ còn 4 người còn sống?

Học Viện Moya này rốt cuộc là làm cái gì vậy?

Vô duyên vô cớ cho học viên đi vào thế giới song song, đây vốn không phải là chuyện mà nhân loại có thể làm được.

Tô Yên móc ra một viên kẹo, chậm rãi ăn.

Cô cúi đầu lẩm bẩm một tiếng

"Còn có Chủ Thần khác xuất hiện sao?"

Tiểu Hoa lên tiếng hỏi

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì vậy? Có Chủ Thần khác sao?"

Tô Yên

"Có lẽ vậy."

Lúc đầu mới vào vị diện này, cô còn cho rằng có Chủ Thần khác xuất hiện.

Nhưng lúc đó tất cả 44 người đều tập trung ở ngoài sân, sau đó lần lượt đi vào.

Đứng gần nhau như vậy, cô chắc chắn có thể cảm nhận được, nhưng lúc đó lại không hề phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.

Tô Yên bóc vỏ một viên kẹo nữa, tiếp tục ăn.

Tiểu Hoa nghe xong câu trả lời của Tô Yên, trở nên vô cùng khẩn trương.

Mỗi lần có Chủ Thần nào đó xuất hiện, y như rằng là muốn tới khiêu chiến ký chủ một chút.

Ngoài khẩn trương, nó còn cảm thấy có chút hưng phấn.

Oa, lại được gặp một Chủ Thần khác nha.

Lại được xem ký chủ đánh cho Chủ Thần kia thê thảm nha.

Vốn dĩ, ở trong lòng Tiểu Hoa, ký chủ là lợi hại nhất.

Dù ký chủ chưa khôi phục toàn bộ thần lực, nhưng nó vẫn chắc chắn, ký chủ của nó là lợi hại nhất.

Tiểu Hoa cho rằng Tô Yên sẽ nói với nó rất nhiều điều, bèn im lặng chờ đợi, sờ quấy rầy cô suy nghĩ.

Chờ, chờ rồi chờ, nó mới phát hiện ra, ký chủ ngủ mất tiêu rồi....

Hai ngày nữa trôi qua, Lục vẫn chưa trở về.

Tâm tình của Tô Yên không còn tốt như mấy ngày trước đó nữa.

Cô ngồi ở mép giường, mặt nhăn thành một nhúm.

Tô Yên cân nhắc, nếu hắn còn không chịu trở về, vậy thì cô sẽ đi tìm hắn.

Cô tính toán để Lâm Trường Dã đưa mình đi tìm hắn.

Nhưng cô vừa nói địa chỉ, Lâm Trường Dã liền lùi một bước.

Khoảng cách quá xa, yêu lực của hắn ta có hạn, không thể thuấn di qua đó.
 
Chương 1839: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 55


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Có thể chớp mắt di chuyển một quãng đường xa như vậy, chỉ có những đại yêu đạo hạnh cao thâm mới có thể làm được.

Chính vì như vậy, Tô Yên đành ở lại Yêu Vương điện chờ Lục trở về.

Không hiểu sao người này cứ chậm chạp không chịu trở về như vậy chứ?

Đây là không muốn về nữa sao?

Cho đến một đêm, Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng

"Ký chủ, ký chủ, Nam chủ đại nhân đã trở lại!"

Tô Yên ngồi ở mép giường, ngẩng đầu lên

"Hắn ở đâu?"

"Yêu Vương điện!"

Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên đã đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này, khắp nơi đều yên tĩnh, trêи bầu trời cũng chỉ có duy nhất mặt trăng.

Tô Yên đi tới Yêu Vương điện, cửa lớn vẫn đóng chặt.

Cô duỗi tay đẩy cửa.

Tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cánh cửa vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra.

Cô đứng bên ngoài nhìn vào bên trong.

Toàn bộ điện đều đen kịt, chỉ có một viên minh châu để trước Vương tọa đang phát sáng, đủ để nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trêи Vương tọa.

Hơi thở quen thuộc cùng bộ y phục màu đen kia, Tô Yên biết, người này chính là Lục.

Cô nhấc chân, đi vào trong.

Yêu Vương điện vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng bước chân của Tô Yên vô cùng rõ ràng, truyền tới lỗ tai người đang ngồi trêи Vương tọa.

Hắn giống như đang chìm trong giấc ngủ say, nghe được âm thanh, thân thể liền giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Tô Yên.

Phản ứng của hắn có chút trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại được, đôi mắt liền có chút biến hóa.

Tô Yên đi lên Vương tọa, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Cô lên tiếng

"Bị thương sao?"

Vừa nói vừa giơ tay ra chạm vào thân thể hắn.

Lục lùi lại phía sau, tránh bàn tay của Tô Yên, sau đó lắc đầu

"Không có."

Giọng nói khàn khàn, vô cùng suy yếu, mang theo sự mệt mỏi khó kìm nén.

Tô Yên hỏi

"Là chàng tự nói, hay để ta cởi ra xem?"

Lục sửng sốt.

Hắn ngồi im một lúc lâu.

Sau đó, đưa bàn tay vẫn đang giấu trong tay áo ra.

Tiểu Hoa

"A a a a a a a!!!!!"

Không kịp phòng ngừa, bị dọa sợ tới vỡ mật.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bàn tay của hắn không còn một chút thịt nào, chỉ còn lại khung xương màu trắng, cử động cũng không hề linh hoạt như bình thường.

Hắn vừa thò ra liền lập tức rụt tay lại.

Thong thả lên tiếng

"Ta còn chưa khôi phục nhân thân."

Mệt mỏi không chịu được.

Hắn cố dùng nốt chút yêu lực còn lại để thuấn di từ sơn động kia về Yêu Vương điện.

Chờ đến sáng mai, thân thể hắn sẽ khôi phục như bình thường.

Chờ tới lúc đó, hắn có thể đi tìm cô.

Nhưng không ngờ, lại bị cô bắt gặp ngay lúc này.

Một mặt yếu đuối này của hắn lại để cô nhìn thấy.

Nghĩ vậy, hắn ngước mắt lên nhìn Tô Yên.

Tô Yên nhìn bàn tay chỉ còn bộ xương khô kia, cất tiếng

"Toàn thân đều như vậy sao?"

Lục gật đầu

"Ừm."

Lúc vừa trở về, khuôn mặt hắn cũng chỉ còn lại cái đầu lâu.

Nhưng nghỉ ngơi được một lát thì đã bắt đầu khôi phục dần.

Cũng may, cô không xuất hiện lúc hắn chật vật nhất.

Hắn buông thõng tay xuống, để tay áo che hết đi bàn tay xương trắng của mình.

Tô Yên nắm lấy bàn tay không chút độ ấm nào của hắn.

Cô nghiêm túc nói

"Trước giờ ta chưa từng ghét bỏ chân thân của chàng, điểm này, chàng hẳn là biết rõ."

Trả lời lại Tô Yên, là sự trầm mặc lâu dài.

Tô Yên tới gần hắn

"Chàng cảm thấy ta ghét bỏ chàng sao?"
 
Chương 1840: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 56


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Âm thanh của Lục suy yếu

"Lúc trước nàng rời đi, không phải vì nhìn thấy chân thân của ta hay sao?"

Khi đó cô nói không ngại, nhưng vừa rời đi, liền không quay trở về nữa.

Hắn nhắc đến việc này, Tô Yên mới nhớ ra sự tình phát sinh trước đó.

Hình như, lúc cô bị cánh cổng đó hút đi, là đang nói về vấn đề này với hắn.

Cho nên, ở trong mắt hắn, cô rời đi là vì ghét bỏ nguyên thân của hắn hay sao?

Trầm mặc một lúc lâu, Tô Yên kéo tay hắn, nghiêm túc nói lại một lần nữa.

"Từ trước tới nay ta chưa từng ghét bỏ chân thân của chàng, trước kia không, sau này cũng sẽ không."

Khuôn mặt Lục tái nhợt, nhưng đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh.

Tô Yên tiến sát lại, hôn lên mặt hắn một cái.

Chuyện về chân thân của hắn, cũng coi như là đã giải quyết xong.

Tô Yên hỏi hắn

"Chàng rời đi lâu như vậy để làm gì?"

Lục không nói lời nào.

Tô Yên hỏi tiếp

"Không thể nói với ta sao?"

Nửa ngày sau, hắn mới mệt mỏi trả lời

"Đi lấy thứ mà nàng muốn."

Hắn sợ cô ghét bỏ hắn, hắn không muốn để côrời đi.

Lời Lộ Khe nói trước khi chết không ngừng vang vọng bên tai, những người đã nhìn thấy chân thân của hắn, không một ai là không ghét bỏ.

Hắn muốn giữ cô ở lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách đó.

Tô Yên sửng sốt

"Ta muốn?"

Hai người đang nói chuyện.

Bên ngoài liền truyền tiếng 'ầm' vô cùng lớn.

Tô Yên ngẩng đầu quay lại.

Một viên cầu lửa từ trêи trời giáng xuống.

Phía xa còn có tiếng ầm ĩ của một nhóm người hò hét.

"Các huynh đệ!! Tiến lên!!"

Vừa dứt lời, tiếng hò hét cùng tiếng bước chân càng lúc càng lớn, khoảng cách càng lúc càng gần.

Đây là ······.

Tiểu Hoa phản ứng mau lẹ

"Ký chủ, đây là đại quân của những kẻ tập kết muốn tạo phản!"

Ở bên ngoài Yêu Vương điện đã bắt đầu chiến đấu, hai thế lực đan xen.

Dù sao Lục mới lên làm tân Vương, căn cơ không quá ổn, người có thể tín nhiệm quá ít.

Thế cho nên trận này đánh chưa đến nửa canh giờ liền đánh tới cửa Yêu Vương điện rồi.

Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo, bóc ra rồi đưa tới bên môi Lục

"Chàng muốn ăn không?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lục cúi đầu, ngậm lấy.

Trong lúc hắn ăn kẹo, Yêu Vương điện đã bị phản quân bao vây, rất nhiều người ồ ạt ùa vào trong.

Dẫn đầu, chính là ả nữ yêu đó.

Ả cầm cốt kiếm, khí thế hừng hực.

Mục đích của nàng ta không phải muốn mạng của Lục, mà muốn Lục giết chết Tô Yên.

Nhưng vừa vào trong, đã thấy cảnh tượng Tô Yên đang bón kẹo cho Lục ăn.

Tức khắc trong mắt ngập tràn sát khí, nắm chặt cốt kiếm trong tay.

Tức đến nỗi hít thở không thông, lồng ngực phập phồng . Truyện chính ở — TRÙMtruyệ n. COM —

"Chỉ là một nữ tử nhân loại, lấy cái gì mà kiêu ngạo đến thế?"

Tô Yên nhìn đám người đứng bên dưới, nàng đứng bên cạnh Lục.

Vốn muốn buông tay ra, kết quả Lục lại lôi kéo bàn tay cô không chịu buông.

Không hề muốn tránh né Tô Yên như vừa rồi.

Tô Yên nhàn nhạt nói

"Tạo phản?"

Cô vừa dứt lời, đám người kia liền yên tĩnh, sau đó cười ha ha.

"Cái gì mà tạo phản với không tạo phản chứ? Không phải Yêu Vương của chúng ta cũng phải giết Yêu Vương tiền nhiệm mới có thể ngồi lên được vị trí này hay sao?"

"Đúng vậy, lại còn để nữ tử nhân loại kia đứng ra thay mặt nói chuyện, thật là nực cười."

"Yêu Tộc của chúng ta trước giờ đều là kẻ mạnh làm Vua. Không có năng lực thì nhanh nhanh lăn xuống cho ta."

Đám người đó ỷ vào người đông thế mạnh, cho nên khẩu khí nói chuyện càng lúc càng càn rỡ.

Cho đến khi ả nữ yêu nâng tay lên, đám người đó mới dừng nghị luận.
 
Chương 1841: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 57


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nữ yêu lên tiếng

"Muốn giữ được ngôi vị Yêu Vương của hắn, có thể. Ngươi tự vẫn ngay tại đây, ta đảm bảo, hắn sẽ không chịu bất kỳ một tổn thương nào. Vẫn có thể tiếp tục yên ổn là Yêu Vương."

Ả thấy Tô Yên không nói lời nào, cho rằng cô đã bị lay động, bắt đầu ân cần dụ dỗ

"Một cái mạng của ngươi, đổi lấy hòa bình của Yêu Tộc, còn bảo vệ được Vương vị của người thương. Tính đi tính lại, vẫn vô cùng có lợi."

Ả nói xong, vẫn thấy Tô Yên im lặng, liền nhíu mày

"Như thế nào? Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì chúng ta phải đem nơi này san thành bình địa rồi!"

Trong lời nói tràn ngập uy hϊế͙p͙.

Tô Yên động động cái tay dưới bàn, ý bảo Lục buông tay ra.

Lục sẽ đồng ý sao? Tất nhiên là không rồi.

Hắn không những không buông tay, mà càng nắm chặt bàn tay cô hơn.

Tô Yên vừa muốn mở miệng nói, hắn đã ngước mắt lên nhìn cô.

Ánh mắt ấy như muốn hỏi, có phải cô lại ghét bỏ hắn rồi hay không?

Lời đã đến bên miệng cũng không thể nói ra được, Tô Yên đành nuốt xuống.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn một lượt đám người trong Yêu Vương điện, cuối cùng nhìn ả nữ yêu.

"Ngươi có muốn tỷ thí với ta một chút không?"

Ả nữ yêu cười lạnh

"Chỉ bằng ngươi?"

Tô Yên nói với Lục

"Ta muốn đi đánh nhau."

Lục suy tư trong chốc lát, sau đó liền buông lỏng tay.

Tô Yên thở phào, còn tưởng hắn sẽ nằng nặc đòi cô mang hắn theo đi đánh nhau.

Cô bước từ trêи bục cao xuống, thuận tay cầm lấy chiếc bút lông ở trêи bàn.

Đi xuống đến bậc thang cuối cùng, cô lên tiếng

"Ngươi cùng người khác nội ứng ngoại hợp, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Muốn ép hắn cưới ngươi, để ngươi trở thành Yêu Hậu tương lai."

Nữ yêu sửng sốt

"Ngươi nói cái gì?"

Tô Yên nhẹ nhàng nói tiếp

"Các ngươi nói Yêu Tộc của các ngươi kẻ mạnh làm vua. Ta đánh nhau với ngươi, có chút không công bằng cho ngươi rồi."

Tô Yên dứt lời, nữ yêu cười càng lớn.

Ả đang muốn mở miệng nói lại, thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện trước mắt.

'Phập' một tiếng, cán bút lông trêи tay Tô Yên đã cắm sâu vào ngực ả, đến cơ hội để rút đao ả cũng không có.

Nữ yêu trợn tròn hai mắt nhìn Tô Yên.

Yêu Vương điện chìm vào yên tĩnh.

Ả nữ yêu ngã xuống đất, tắt thở.

Tô Yên nhìn đám người còn lại, lên tiếng

"Thực lực của các ngươi quá yếu, không phải là đối thủ của ta. Hiện tại, các ngươi có thể tự lựa chọn. Thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc, nói năng vô cùng có khí phách.

Thi thể nữ yêu nằm sõng soài trêи mặt đất vẫn còn ấm, cảnh tượng kia vẫn rõ mồn một trước mắt.

Hiển nhiên, trước giờ bọn chúng chưa từng nghĩ đến, nữ tử nhân loại này lại có thể mạnh đến vậy.

Tất cả chìm vào yên tĩnh.

Cho đến khi, một kẻ trong đó rống lên

"Các huynh đệ! Không phải sợ!! Ả chỉ có một mình. Chúng ta đông như vậy, còn phải sợ một mình ả sao?

Gã vừa dứt lời, 'phập' một tiếng.

Đầu gã xuất hiện thêm một lỗ thủng.

Mũi tên được bắn từ phía cửa Yêu Vương điện.

Lâm Trường Dã vội vàng chạy vào trong

"Ta không tới muộn đó chứ? Chuyện này là thế nào đây? Tạo phản lại còn chọn buổi tối sao?"

Phía sau Lâm Trường Dã, mấy ngàn đại yêu đạo hạnh cao thâm mênh ʍôиɠ cuồn cuộn tiến tới.

Lâm Trường Dã lên tiếng

"Bao vây, bao vây. Giết hết cho ta, chướng cả mắt."

Với Yêu Tộc mà nói, tính mạng chỉ như ngọn cỏ.

Quý trọng sinh mệnh ấy à? Thật ngại quá, ở Yêu Tộc không có cái truyền thống văn hóa này.

Nói xong, Lâm Trường Dã đi tới trước Vương tọa, quỳ một gối hành lễ

"Yêu Vương đại nhân, những kẻ tạo phản bên ngoài ngài muốn xử lý như thế nào?"

Lục nhẹ nhàng bâng quơ

"Giết"

"Tuân lệnh!"
 
Chương 1842: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 58


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chém giết từ đêm khuya đến tận khi trời sáng.

Thi thể trong Yêu Vương điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi máu tanh nồng đậm cũng dần dần tan đi.

Đám thuộc hạ giải quyết rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong.

Yêu Vương điện lại khôi phục sự huy hoàng như trước.

Lục ngồi trêи Vương tọa ho khan.

Tô Yên đi từ dưới lên, đang muốn nói chuyện với hắn, bỗng nhiên cô thấy hắn móc ra một cái hộp còn lây dính vết máu chưa khô.

Tô Yên sửng sốt.

Lục đặt cái hộp lên trêи bàn, đẩy tới trước mặt Tô Yên.

Bàn tay hắn nhẹ run lên.

Trời đã sáng, thân thể hắn cơ bản đã khôi phục như bình thường.

Bàn tay cũng sinh ra thịt, không phải là một bộ xương khô như tối qua nữa.

Tô Yên nhìn cái hộp vẫn còn dính máu kia.

"Cho ta sao?"

Lục gật gật đầu.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, chờ cô mở ra, chờ được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô.

Tô Yên duỗi tay, mở cái hộp ra.

Tức khắc liền vô cùng sửng sốt.

Một đóa hoa trắng lẫn máu xuất hiện trước mắt cô.

Cô nhìn bông hoa trắng này rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục.

Lục mệt mỏi nói

"Không thích sao?"

Tô Yên duỗi tay chạm vào bông hoa.

Cứng cứng.

Giống như là xương người.

Cô cất lời hỏi

"Thiên Cốt Hoa?"

Lục gật gật đầu,

"Ừm"

Hắn lại hỏi lại

"Thích không?"

Thiên Cốt Hoa.

Khắc bằng máu, xương nở hoa.

Dùng xương sườn làm hình, dùng máu cùng tu vi để khắc, từ đó mới thành được Thiên Cốt Hoa.

Thiếu chút nữa, hắn sẽ phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Tô Yên khép cái hộp lại.

Cô đẩy chiếc hộp về phía hắn, nghiêm túc nói

"Ta sẽ không thích bất kỳ người nào khác." . TruyenHD

Lục nghe thấy lời Tô Yên nói, đôi môi mỏng tái nhợt hơi cong lên, vô cùng cao hứng.

Sau đó, cô liền nói thêm một câu

"Ta sẽ trở lại."

Vừa nói xong, Tô Yên liền cảm nhận được một lực hút vô cùng khủng khϊế͙p͙, như gông cùm xiềng xích cuốn chặt lấy mình.

Lục nghe xong liền cảm thấy không ổn, muốn vươn tay giữ lấy tay cô.

Sự hoảng loạn tràn ngập trong mắt hắn.

"Nàng không thích sao? Nàng phải đi?"

Cuối cùng, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chỉ kịp sờ được ống tay áo của Tô Yên.

Hắn nhìn thấy Tô Yên ra khỏi Yêu Vương điện ngay trước mắt mình.

Lục đứng lên muốn đuổi theo, nhưng thân thể hắn vừa suy yếu, vừa đau đớn như vậy, sao có thể đuổi theo nổi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trong Yêu Vương điện đã được thu dọn sạch sẽ.

Lục ngồi trêи Vương tọa, vô cùng tịch liêu.

Từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào trong Yêu Vương điện, bao phủ lên người hắn, nơi đây trở nên yên tĩnh giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Thân thể hắn cứng đờ, ngồi im ở đó thật lâu.

......

Tô Yên không phải chạy ra khỏi Yêu Vương điện, mà là bị hút đi.

Vừa mới ra khỏi Yêu Vương điện, giữa không trung liền xuất hiện một cái hố lớn, Tô Yên bị hút thẳng vào trong đó.

Vừa đi ra, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông mặc tây trang màu đen

"Chúc mừng bạn học Tô Yên, cửa thứ hai đã hoàn thành."

Tô Yên nhìn hắn ta

"Vậy bắt đầu cửa thứ ba đi."

Người kia lên tiếng

"Không vội."

Nói xong, hắn chỉ về một hướng khác

"Cửa thứ ba ở đằng kia."

Người đàn ông nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu kín

"Được hay mất, đều ở trong suy nghĩ của cô mà thôi."

Dứt lời, hắn ta cúi người duỗi tay làm tư thế mời Tô Yên.

Ý bảo rằng cô có thể đi.

Tô Yên chạy chậm tới cánh cửa đó.

Học Viện Moya này quả thực vô cùng quỷ dị.

Ngoại trừ vị người đàn ông kia, cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ một sinh viên nào khác nữa.
 
Chương 1843: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 59


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên chạy nhanh tới cánh cửa thứ ba rồi dừng chân lại.

Phía trước mặt cô không có bất kỳ một vật gì.

Bỗng nhiên, không khí vặn vẹo, có hai người xuất hiện.

Bọn họ từng bước, từng bước đi tới phía Tô Yên, nói

"Chủ Thần đại nhân, chúng ta lại gặp mặt."

Là An Túc cùng An Đồng.

Tô Yên đầu tiên là gật gật đầu, sau đó hỏi

"Có việc gì sao?"

Kỳ thật cô muốn nhanh chóng đi tìm Lục.

Nhưng hiện giờ An Túc, An Đồng tới đây....Nếu không có việc quan trọng, chắc chắn họ sẽ không tới tìm cô.

Tô Yên liền hỏi tiếp

"Thân thể Quân Vực xảy ra chuyện gì sao?"

An Túc sững sờ, sau đó liền gật đầu

"Chủ Thần đại nhân, có một vật, chỉ có ngài mới có."

"Cái gì?"

"Máu có chứa thần lực."

Tô Yên trầm mặc nhìn An Túc, chờ hắn giải thích.

An Túc nhớ tới Thiếu chủ nhà mình còn đang nằm đó chịu khổ, thở dài nói

"Trong cơ thể của Thiếu chủ ngoại trừ bị thương, còn bị âm khí của Minh Giới ăn vào thể xác. Nếu là trước kia, mấy vết thương này không tính là gì với Thiếu chủ cả. Nhưng hiện giờ nguyên khí của Thiếu chủ đại thương, toàn thân thể tổn thương nghiêm trọng. Không thể tự vận khí đẩy được âm khí kia ra ngoài. Nếu cứ như vậy, một ngày không xa, thân thể của Thiếu chủ sẽ dần hoại tử, hư thối."

Tô Yên đáp

"Máu của ta tương khắc với hắn."

Cô cũng từng nghĩ cho hắn uống máu của mình.

Nhưng, thần lực của cô và ma lực của hắn khắc nhau, cô sợ làm hắn bị thương, liền từ bỏ ý nghĩ này.

An Túc gật đầu

"Máu của ngài khắc âm khí Minh Giới. Chỉ có lấy độc trị độc mới có thể bài trừ được âm khí trong cơ thể Thiếu chủ."

Nói xong, An Túc thở dài

"Chúng ta đã từng tìm kiếm rất nhiều cách khác để thay thế. Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có cách này mới có thể cứu Thiếu chủ."

Tô Yên nghe xong, trầm mặc một chút, sau đó gật đầu

"Được."

Hai mắt An Túc sáng lên.

An Đồng đứng sau An Túc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.

An Đồng lên tiếng

"Chủ Thần đại nhân hẳn là biết rõ, máu của ngài đại diện cho điều gì. Sẽ tạo thành thương tổn không thể chữa lành với thần lực của ngài."

Tô Yên gật đầu.

"Ta biết."

Cô nói xong, nhìn về phía An Túc.

An Túc đưa một cái cái bình ngọc cho Tô Yên.

Miệng bình rất nhỏ, nhưng lại thon dài.

Tô Yên không do dự, cô cắt tay mình.

Tí tách.

Máu của cô nhỏ giọt theo miệng bình chảy vào trong, từng giọt máu còn lẫn cả sắc vàng lấp lánh.

Trong chốc lát liền đầy bình.

Tô Yên đưa cái bình cho An Túc.

An Túc giơ hai tay, cung kính tiếp nhận bình ngọc kia.

"Đa tạ, Chủ Thần đại nhân."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sắc mặt Tô Yên dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra đang dần dần tái nhợt đi.

Ngoại trừ sắc mặt cô, mọi thứ khác vẫn bình thường.

Tô Yên lên tiếng

"Không có gì."

An Túc nhìn xung quanh một lượt như đang đánh giá.

Cuối cùng, nhìn vào Tô Yên

"Một canh giờ trước, ta và An Đồng bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngài nhưng tìm cả 3000 thế giới vẫn không phát hiện ra. Giống như lúc đó, Chủ Thần đại nhân đã thoát ly khỏi 3000 thế giới."

Tô Yên trầm mặc.

An Túc lại nói

"Việc của ngài và Thiếu chủ, nếu ngài thật sự muốn cùng Thiếu chủ ở bên nhau, chỉ sợ Thiên Đạo sẽ không cho phép."

Tô Yên yên lặng nghe hắn nói.

An Túc nói tiếp

"Ngài là Chủ Thần duy nhất được Thiên Đạo tự mình chọn ra. Cũng có thể nói, ngay từ đầu, ngài và Thiếu chủ đã xác định chỉ có thể làm kẻ địch của nhau. Chủ Thần đại nhân nếu thực sự muốn làm như vậy, vẫn nên tính toán thật kỹ."

Nói xong, An Túc hành lễ với Tô Yên

"Chủ Thần đại nhân, cáo từ."

Nói xong, hai người họ liền biến mất.

Tô Yên đứng im một lúc lâu.

Khí huyết cuồn cuộn giờ mới ổn định hơn một chút.

Cô chậm rãi đi tới cánh cửa thứ ba.

Đẩy cửa ra rồi đi vào trong.

Bước chân cô lảo đảo, bỗng nhiên Viên ngọc lam Thủy Kính xuất hiện ở trong lòng bàn tay cô.

Chỉ là một hạt châu bé nhỏ như vậy, nhưng lại vững vàng giống như một cây cột, chống đỡ cho Tô Yên.
 
Chương 1844: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 60


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cánh cửa sau lưng Tô Yên đã biến mất.

Cô đứng tại chỗ, cảm nhận được năng lượng của viên ngọc giống như nước suối không ngừng chạy khắp người mình, tẩm bổ cho thần hồn của cô.

Hình như, cũng tu bổ lại máu chứa thần lực của cô.

Tô Yên cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay.

Tuy rằng năng lượng của viên ngọc này so với số thần lực mà cô đã bị mất đi, chỉ như dòng suối nhỏ đổ về biển rộng.

Nhưng điều này xác thật là đã phát sinh.

Chỉ là, điều này là không thể nào.

Máu có chứa thần lực của cô, không thể khôi phục được.

Cũng giống như một cao thủ võ lâm có công lực trăm năm, cam tâm tình nguyện huỷ đi mười năm nội lực.

Mười năm nội lực đó tất nhiên sẽ biến mất.

Người khác thì có thể tu luyện lại, nhưng thần lực của Tô Yên thì không thể khôi phục.

Thần lực của cô, là do trời sinh.

Mất chính là mất, không thể thay đổi, cũng không thể tu bổ lại được.

Tô Yên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay.

Viên ngọc được cô chạm vào, phát ra tiếng kêu ong ong.

Nó có vẻ rất cao hứng, cho nên xoay vòng vòng quanh người Tô Yên từ trêи xuống dưới.

Tô Yên nhẹ nhàng nói

"Chờ đi ra khỏi thế giới này, không được tái xuất hiện nữa."

Cô vừa dứt lời, ánh sáng viên ngọc tỏa ra liền yếu đi rất nhiều.

Cô ký khế ước với thứ này, nói nó không được tái xuất hiện đương nhiên không phải là ý nói không cần nó.

Chỉ là ý trêи mặt chữ, không được xuất hiện.

Viên ngọc rơi xuống bàn tay Tô Yên, cuối cùng biến mất.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, thân thể của chị không sao chứ?"

Tô Yên đáp

"Vẫn ổn."

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, vì sao chị lại không cho nó xuất hiện vậy?"

Tô Yên nghe xong liền trầm mặc.

Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng

"Ta không biết nơi đây là đâu. Nhưng nơi này, rõ ràng là không nằm trong sự khống chế của thiên địa."

Tiểu Hoa ngốc mất một hồi lâu.

"Ký chủ, lời này của chị làm cho Tiểu Hoa có dự cảm không tốt lắm...."

Tô Yên nghi hoặc

"Em có thể hiểu được những gì ta nói sao?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng

"Nghe không hiểu ······."

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Tô Yên nhấc chân tiến về phía trước.

Nhưng vừa bước đi liền nhận ra mình suy yếu quá nhiều, hai chân run lên, muốn quỳ rạp xuống mặt đất.

Cô duỗi tay, chống lên cây đại thụ bên cạnh.

Vết cắt trêи tay đã ngừng chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn còn hở.

Tiểu Hoa lo lắng

"Ký chủ, ký chủ, chị thế nào rồi?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên dựa vào gốc cây ngồi xuống

"Ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Tiểu Hoa

"Ký chủ, ăn kẹo, ăn kẹo."

Thân là hệ thống đã theo ký chủ bao nhiêu lâu nay, Tô Yên vừa xảy ra chuyện, trong lòng Tiểu Hoa liền vô cùng hoang mang rối loạn.

NHưng nó lại không có nhân thân, không thể giúp được Tô Yên việc gì.

Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo.

Đang chuẩn bị cho vào miệng, liền cảm thấy mặt đất có chấn động.

'Phanh' một tiếng.

Cùng với giọng nói của đứa trẻ con vang lên

"Ai da!"

Viên kẹo trong tay Tô Yên bị rơi xuống đất.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên.

Một đứa nhóc mười tuổi, mặc y phục được may bằng vải dệt thượng hạng, cầm một cái cuốc trong tay không biết đang đào cái gì.

Đứa nhóc búi hai cái búi tóc tròn tròn, trông vô cùng bụ bẫm.

Nó dùng cái cuốc đào đất nửa ngày cũng không xong.

Có vẻ vô cùng tức giận, 'bang' một tiếng, nó liền vứt cái cuốc sang bên cạnh sau đó dùng tay hùng hục đào.

Đào một lúc, lại moi moi.

Một lát sau, trong tay đứa nhóc có thêm một đám mầm lá xanh mượt.

Nửa ngày sau, nó kêu lên một tiếng

"Ai u!!"

Một cây củ cải trắng bị nó đào từ dưới đất lên.
 
Chương 1845: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 61


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nó túm cây củ cải, ném qua ném lại

"Ngươi chạy này, cho ngươi chạy này."

Giây tiếp theo, 'rắc' một tiếng.

Củ cải bị bẻ làm hai nửa, mỗi tay nó cầm một nửa, không hề khách khí mà cắn hết miếng này đến miếng khác ăn.

Đang ăn, nó bỗng nhớ tới cái cuốc, vừa ăn vừa chạy khắp nơi tìm.

Cho đến khi nó phát hiện dưới gốc cây đại thụ có một người ngồi.

Nhóc con nhìn chăm chú.

Ơ???

Yên Yên??

Ánh mắt nó sáng lên.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, hơn nữa còn thành công được xem toàn bộ quá trình nó nhổ củ cải.

Tiểu Hồng reo lên

"Yên Yên, Yên Yên, rốt cuộc chị đã trở lại!!"

Nó vừa nói vừa khóc nức nở, ôm lấy hai nửa củ cải trong tay, dùng đôi chân ngắn chạy hết sức tới trước mặt Tô Yên.

Muốn ôm Yên Yên.

Tô Yên duỗi tay định ngăn cản Tiểu Hồng.

Nhưng mà...

Chỉ một giây sau, Tiểu Hồng đâm thẳng vào trong lòng Tô Yên.

Thành công ôm được cô.

Tiểu Hồng vô cùng kinh ngạc.

"Ơ? Có phải Yên Yên cũng rất muốn ôm em không?"

Tô Yên nhìn hai tay mình không còn chút sức lực nào.

Tiểu Hoa nhỏ giọng

"Ký chủ, chị mất quá nhiều thần lực, thế cho nên trong thời gian tới chị sẽ không thể điều động được lực đạo."

"Hiện tại lực đạo của ta thuộc trình độ gì?"

"Ách, bằng một nữ nhân thành niên."

Tô Yên nghe xong, nhìn Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vẫn búi hai chỏm tóc, vô cùng cao hứng mà lắc qua lắc lại trước mắt Tô Yên.

Cô nghiêm túc nói

"Ta không nhớ em, mà là ta không có sức đẩy em ra."

Tiểu Hồng nghe xong, nghi hoặc

"Không có sức?"

Hiển nhiên, nó cũng không thể biết được tâm tình của Tô Yên hiện tại là như thế nào.

Nhưng nó cũng không suy nghĩ nhiều, liền duỗi tay đưa cho Tô Yên một nửa củ cải nó còn chưa ăn qua.

"Cho chị ăn cái này"

Tô Yên

"Ta nhớ rõ, em không thích ăn rau."

Nói xong, cô nhận lấy nửa củ cải, cắn một miếng.

Vừa ăn vào miệng, Tô Yên mới phát hiện củ cải này không giống bình thường.

Cô cúi đầu nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay.

Ngứa ngứa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Khí huyết cuồn cuộn trong người cô giống như được khôi phục.

Tiểu Hồng thấy Tô Yên chịu ăn, cũng vui vẻ ăn tiếp một nửa của nó.

"Nó thơm thơm."

Nó không thích rau củ, nhưng củ cải này rất thơm, nó đã ngửi thấy mùi của củ cải này tử xa rồi á. . Truyện Sắc

Nhắc tới củ cải này, Tiểu Hồng bắt đầu lải nhải

"Củ cải này còn biết chạy. Sở dĩ ăn ngon như vậy, bởi vì củ cải này chạy rất lâu nha."

Thịt ăn ngon như vậy, không phải do động vật ngày ngày đều chạy qua chạy lại khắp nơi hay sao?

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, qua kiểm tra, chỉ kém một năm nữa, củ cải này sẽ trở thành nhân sâm ngàn năm."

Nhân sâm của Yêu Tộc rất hiếm, là vật đại bổ, vô cùng trân quý, nên sẽ không có chuyện chia đều.

Phỏng chừng không ít Yêu tộc đã nhìn chằm chằm cây củ cải này, chờ đến năm sau nhổ lên.

Mỗi một lần có nhân sâm ngàn năm hóa thành, Yêu Tộc đều sẽ xảy ra huyết chiến. Thế cho nên nhân sâm ngàn năm này còn có một cái tên khác, là Huyết Sâm ngàn năm.

Xung quanh một gốc Huyết Sâm, có vô số thi thể của Yêu Nhân Yêu Tộc.

Nhưng lần này, là ngoại lệ.

Cạnh nhân sâm ngàn năm, chỉ có một cái cuốc hỏng.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn nửa củ cải, à, nửa cây nhân sâm trong tay mình.

Cô sờ sờ búi tóc của Tiểu Hồng.

Vận khí này....

Dù cô có là Chủ Thần của 3000 thế giới cũng không có.

Tiểu Hoa tặc lưỡi, con rắn ngốc này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên vậy, tùy tiện đào một cái củ cải mà lại vớ được nhân sâm ngàn năm.

Nó không thích trái cây, nhưng một khi đã ăn thì đều là chủng loại hiếm có trêи đời.

Tùy tiện đánh một trận với đám sâu lông cũng có thể lấy được Thủy Kính Lam Châu cấp bậc bán thần siêu cấp hiếm có.
 
Chương 1846: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 62


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Thế này cũng quá làm người ta đố kỵ rồi đó.

Đương nhiên, Tiểu Hồng cũng không hề phát hiện ra, nó chỉ cảm thấy củ cải này ăn thật ngon.

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Yên Yên đang nhìn nó.

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Yên Yên, chị không ăn sao?"

Tô Yên phối hợp cắn một miếng.

Vừa ăn vừa hỏi

"Ta biến mất bao lâu rồi?"

Tiểu Hồng nghe thấy vấn đề này, xoè ngón tay đếm đếm, nhìn trông vô cùng ngốc nghếch.

Nửa ngày sau, nó giơ cả mười ngón tay lên

Tô Yên hỏi

"Mười năm?"

Tiểu Hồng đáp

"Một trăm năm."

Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Hồng liền muốn ôm ôm Tô Yên, đôi mắt trông mong long lanh nước

"Em còn tưởng rằng Yên Yên không cần em và Tô Cổ nữa."

Đây là lần đầu tiên bọn nó cách xa Yên Yên lâu đến vậy.

Tô Yên sửng sốt

"Vậy hắn đâu?"

Tiểu Hồng mênh mang

"Ai?"

Nói xong, Tiểu Hồng vươn tay nhỏ ôm Tô Yên

"Em ở chỗ này."

Tiểu Hồng vẫn luôn tự tin cho rằng, ở trong lòng Tô Yên, nó là quan trọng nhất.

Tô Yên

"Lục."

Tiểu Hồng lại lần nữa ngơ ngác.

"Lục là ai?"

Cô trầm mặc.

Quả nhiên, thượng đế rất công bằng.

Cho Tiểu Hồng vận may không ai sánh bằng, nhưng cũng cho nó sự ngốc nghếch không ai sánh bằng.

Giờ cô đã hiểu vì sao Tô Cổ lại búi cho nó hai cái củ tỏi trêи đầu rồi.

"Hiện tại Yêu Vương là ai?"

Tiểu Hồng nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn

"Là một, là một tên Yêu quái vô cùng dọa người."

"Trông như thế nào?"

Tiểu Hồng cẩn thận nhớ lại lần giao phong ngẫu nhiên đó

"Tóc tai rũ rượi, mặc quần áo trắng, rất thích giết yêu."

Vừa nói, Tiểu Hồng vừa biến hai chân thành cái đuôi rắn, nâng lên cho Tô Yên xem.

Trêи cái đuôi của nó có một vết sẹo, không biết là bị bỏng hay như thế nào.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hồng bắt đầu lên tiếng cáo trạng

"Yên Yên xem, Yên Yên xem, đây là hắn làm ra đó. Còn may là em chạy nhanh."

Hừ!

Càng nghĩ, Tiểu Hồng càng tức giận.

"Tô Cổ đâu?"

"Hắn bế quan, còn nói em thấy Yêu Vương kia thì phải tránh xa một chút."

Tiểu Hồng thành thành thật thật khai báo.

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ cái đuôi của nó

"Bây giờ hắn vẫn ở Yêu Vương điện sao?"

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ

"Ách ······đúng đúng."

Dù sao cũng đã một trăm năm trôi qua, nó cũng không nhớ rõ nữa.

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Yên Yên muốn đi báo thù cho em sao??"

Tô Yên lắc đầu

"Việc này chỉ sợ là không được."

Chủ yếu là thể lực hiện tại của cô không thể đánh được ai.

Chỉ cần một nam tử tới đây tuỳ tiện đẩy một cái, cô cũng không thể chống cự được.

Nghe Tiểu Hồng miêu tả, hình như Yêu Vương kia không phải Lục.

Nhưng cô vẫn muốn tự mình xác nhận.

Tô Yên hỏi Tiểu Hồng

"Em muốn đi theo ta không?"

Tiểu Hồng cao hứng gật đầu

"Được!"

Tô Yên đứng dậy.

Có lẽ vì đã ăn nhân sâm ngàn năm, thân thể cô không còn suy yếu như trước đó nữa.

Một tay cầm nửa củ Huyết Sâm, một tay dắt Tiểu Hồng, đi thẳng theo con đường phía trước.

Chỗ này chính là phụ cận Yêu Vương điện.

Sau khi đi gần một dặm đường, Tô Yên dừng chân lại, nhìn khung cảnh phía trước.

Mặt đất giống như bị bỏng, tất cả đều cháy thành than, không có lấy một ngọn cỏ.

Tiểu Hồng chỉ chỉ

"Yên Yên, chỗ đó chính là Yêu Vương điện."

Yêu Vương điện nằm trêи ngọn đồi cao chót vót.

Tô Yên nhìn bốn phía

"Ta nhớ rõ, xung quanh Yêu Vương điện là đồng bằng. Đổi chỗ khác rồi sao?"

Tiểu Hồng lắc đầu

"Không có, chính là xung quanh đều thấp xuống. Dù đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy Yêu Vương điện."

Tiếp tục đi về phía trước, xung quanh đều trơ trọi, không có lấy một vật sống, an tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bước chân.
 
Chương 1847: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 63


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một lát sau, Tô Yên đi tới trước Yêu Vương điện.

Ở chân núi có thủ vệ đứng gác.

Tô Yên vừa đi tới, hai thị vệ mặc y phục đen liền chặn cô lại.

Một người lạnh lùng lên tiếng

"Mau rời đi."

Tô Yên nhẹ nhàng nói

"Ta muốn gặp Yêu Vương."

Thần sắc của hai người thị vệ kia không có gì biến hóa.

"Nhanh chóng rời đi."

Yêu Nhân muốn gặp Yêu Vương ngày nào cũng nhiều không đếm được, lần đầu tiên có nhân loại tự đến đây chịu chết.

Đương nhiên, dù có chịu chết cũng không có khả năng đi vào.

Nếu để nữ nhân này vào trong, người chết trước chính là bọn họ.

Theo bản năng, Tô Yên muốn dùng thủ đoạn mạnh tay.

Nhưng cô vừa nâng tay lên, Tiểu Hoa đã lên tiếng nhắc nhở

"Ký chủ, thân thể của chị còn chưa khôi phục...."

Chỉ sợ Tô Yên mà ra tay thì sẽ bị ăn thiệt mất.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn Tô Yên, cất tiếng nói

"Cho Yên Yên đi vào, bằng không ta cắn chết các ngươi!"

Khuôn mặt nó trông rất hung ác.

Nhưng cái giọng nói này, lại không có một chút sát khí nào, ngược lại còn xém chút nữa chọc người ta cười ra tiếng.

Một thủ vệ yên lặng nhìn Tô Yên và Tiểu Hồng.

Cái tổ hợp kỳ dị này, một nữ tử nhân loại, đem theo một con rắn yêu còn chưa lớn, dám xông vào Yêu Vương điện.

Coi Yêu Vương điện là nơi nào chứ??

Hay là muốn tới đây làm đồ ăn cho Yêu Vương??

Gã thủ vệ đó khó có khi mở lòng hảo tâm, nói với Tô Yên

"Đi nhanh đi, gần đây bên ngoài có quá nhiều thi thể Yêu Nhân, nhìn mà thấy buồn nôn."

Tiểu Hồng nghe xong liền không phục, biến ra cái đuôi muốn đánh nhau với hai người đó.

"Hừ, cho ta vào, cho ta vào!"

Kỳ thật, Tiểu Hồng không muốn tới đây.

Bên trong kia còn có gã Yêu Vương làm đuôi nó bị thương nữa đó.

Nhưng mà, Yên Yên muốn vào, vậy nó nhất định phải giúp Yên Yên vào.

Gã thủ vệ kia nhìn xung quanh, mất kiên nhẫn nói

"Hừ, thật phiền toái."

Vừa nói vừa khom lưng lục lọi trong cái hộp bên cạnh.

Moi ra một con cá rồi ném ra xa.

Tiểu Hồng mờ mịt.

Tô Yên cũng nghi hoặc.

Đây là có ý gì?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Một người thủ vệ khác vẫn im lặng cuối cùng cũng phải lên tiếng

"Gấu đen mới thích cá, đây là con rắn nhép mà?"

Gã thủ vệ kia nghe xong mới sực nhớ ra.

Lại cúi xuống mò trong cái hộp, moi ra một túi bột.

Vừa mở ra, Tiểu Hồng liền vô cùng chán ghét mà nhíu mày.

Gã thủ vệ rắc bột trong túi ra, Tiểu Hồng liền lập tức bại trận, nó nhanh chóng lui về phía sau Tô Yên trốn

"Yên Yên!!"

Nói xong, liền biến thành một con rắn nhỏ, quấn lấy cổ tay Tô Yên, cắn chặt lấy ống tay áo của cô.

Là lưu huỳnh.

Gã thủ vệ kia hừ lạnh một tiếng.

Thủ pháp của người này vô cùng thành thạo, vừa thấy đã biết dùng cách này đuổi đi không ít Yêu Tộc.

Chỉ còn lại một mình Tô Yên, gã thủ vệ kia liền rút đao ra

"Muốn đi hay muốn chết ở đây?"

Cuối cùng, Tô Yên đành lựa chọn rời đi, cô hiện giờ không có sức lực.

Cô đi một vòng lớn quanh Yêu Vương điện.

Vòng đi vòng lại, sắc trời đã tối, cuối cùng vẫn quay lại cửa này.

Lúc này liền nhìn thấy đám người đang đi tới.

Họ mặc cẩm y tơ lụa, rất giống thương nhân.

Một người trong đám người đi qua đó, cười nói

"Hai vị đại ca, chúng ta là người của bộ lạc Mãnh Hổ. Nghe nói Yêu Vương đại nhân hủy diệt toàn bộ Ma Giới, đặc biệt tới đây chúc mừng. Đã chuẩn bị một chút quà mừng mới lạ, mong là Yêu Vương đại nhân cao hứng."

Gã thủ vệ lạnh tanh

"Thẻ bài."

Người đó vội vàng móc thẻ bài ra, đưa cho gã thủ vệ.
 
Chương 1848: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 64


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Gã thủ vệ nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi trả thẻ bài lại cho người kia.

Lên tiếng

"Mở rương ra."

'Cạch cạch cạch.'

Năm cái rương lớn được mở ra, bốn cái chưa đầy vàng bạc châu báu, cái rương thứ năm là một nữ tử mặc hồng y.

Nàng ta đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lớn, linh động lại vô cùng quyến rũ.

Người nọ giải thích với thủ vệ

"Nghe nói, Yêu Vương đại nhân thích nữ yêu diễm xinh đẹp, đây không phải là gãi đúng chỗ ngứa hay sao?" . TruyenHD

Nói xong, liền móc ra một thỏi vàng, đưa cho người thủ vệ.

Tên thủ veej cầm thỏi vàng, ước lượng một chút.

Cái bộ lạc Mãnh Hổ này có vẻ còn thức thời, thế nên gã liền nói thêm mấy câu

"Mấy thứ đồ này của ngươi, mười mấy bộ lạc cũng đã đem tới, không có gì là mới mẻ."

Người nọ lập tức hỏi

"Bọn họ tặng những cái gì? Yêu Vương đại nhân có thích hay không?"

Gã thủ vệ cắn cắn thỏi vàng, nhớ lại những bảo vật gã đã từng nhìn thấy.

"Thần Khí Trượng Phượng Hoàng, Long Văn Châu, Ngọc ngàn năm dưới biển sâu, thánh hoa 800 năm mới nở một lần, nhiều lắm."

Nói xong, gã liền mắt nhìn nữ tử yêu diễm trong cái rương cuối cùng.

Lên tiếng

"Đây là nữ nhân thứ 36 được đưa tới đây, 34 người đã chết, hy vọng cô nương này có thể kiên trì tới cùng."

Sứ giả của bộ lạc Mãnh Hổ kia sửng sốt.

"Này, này ······"

Hắn ta lắp bắp mãi không nói lên lời.

Gã thủ vệ kia nhìn nhìn, lại nói tiếp

"Vậy mà đã sợ sao? Nhìn thỏi vàng này, ta nói với ngươi một chuyện nữa."

Sứ giả kia liền vội vàng hỏi

"Chuyện gì?"

"Sứ giả của mười mấy bộ lạc trước đó, dã chết một nửa. Hy vọng ngươi có thể sống sót trở về."

Tên Sứ Giả sợ tới mức nuốt nước miếng.

Người thủ vệ ít nói kia nhíu mày, lên tiếng

"Ngươi nói nhiều thế để làm gì? Kiểm tra xong rồi thì cho bọn họ vào đi."

Gã thủ vệ kia gật gật đầu, đại khái cũng nhận ra mình nói hơi nhiều

"Cũng đúng."

Gã mở cánh cửa ra

"Vào đi!"

Thủ vệ đã mở cửa, nhưng Sứ Giả bộ lạc Mãnh Hổ lại không dám dẫn người vào trong.

Đứng đó liên tiếp nuốt nước miếng, hiển nhiên gã đang do dự.

Tô Yên cầm một chiếc hộp trong tay, đi đến trước mặt tên Sứ Giả kia

"Cái này, có thể coi như hạ lễ ngươi dành cho hắn."

Tên Sứ Giả kia liếc qua Tô Yên, phát hiện cô là con người, thì nhìn một lát rồi quay đi chỗ khác

"Đi đi đi."

Vội vàng xua đuổi Tô Yên, muốn cô tránh xa một chút.

Tô Yên mở chiếc hộp ra

"Không xem một chút sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Dù trời tối đen nhưng đồ vật trong chiếc hộp của Tô Yên lại phát ra ánh sáng, tức khắc liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả những người đứng ở đây.

Tên Sứ Giả kia cũng vô cùng sửng sốt.

Tiến lại gần, nhìn vào trong chiếc hộp.

Một viên ngọc, bên trong còn có 9 con rồng.

Vừa nhìn đã biết, đây không phải vật phàm.

Gã lên tiếng hỏi

"Đây là cái gì?

Tô Yên nhàn nhạt

"Cửu Long lưu ly châu."

Cô vừa dứt lời, tên Sứ Giả kia liền liên tục lắc đầu

"Không có khả năng, bảo vật Yêu Tộc sao có thể ở chỗ cô được chứ?"

Tô Yên đưa ra

"Ngươi có thể tự mình xem."

Dứt lời, tên Sứ Giả liền cầm lấy chiếc hộp.

Nhìn một hồi, ngắm một hồi, nhẹ nhàng gõ vào viên ngọc.

Tức khắc nó liền vang lên tiếng rồng ngâm.

Giây trước còn liên tiếp lắc đầu, giây sau đã điên cuồng gật đầu, tên Sứ Giả mừng như bắt được vàng

"Đúng! Đúng! Đây chính là Cửu Long lưu ly châu, không sai, không sai được. Ha ha ha ha ha ha."

Tô Yên xuất hiện quá kịp thời.

Tên Sứ Giả kia còn muốn chạy tới ôm lấy cô.

Nhưng trước khi thân thể kịp hành động thì não gã cũng kịp trở về

"Nói đi, cô muốn gì?"

Tô Yên

"Muốn gặp Yêu Vương một lần."

Tên Sứ Giả cau mày

"Không thể, Yêu Vương há có thể để cho một con người như cô tùy tiện gặp."

Tô Yên hờ hững

"Vậy được!"

Dứt lời, cô liền giơ tay muốn lấy lại chiếc hộp đựng viên ngọc về.

Tên Sứ Giả kia lập tức lùi về sau, vội vàng nói

"Cũng không phải là không thể thương lượng."
 
Chương 1849: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 65


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nếu gã có thể dâng được Cửu Long lưu ly châu này lên, khẳng định là lập được công lớn.

Một trăm năm trước, Cửu Long lưu ly châu đã biến mất.

Yêu Vương đại nhân còn từng bố cáo thiên hạ, ai tìm được sẽ được thưởng mười vạn lượng.

Hiện giờ, viên ngọc này lại đang nằm trong tay gã.

Tuy rằng bố cáo từ rất lâu rồi, nhưng chắc chắn là có thể chiếm được niềm vui của Yêu Vương đại nhân.

Tô Yên thấy tên Sứ Giả kia thất thần.

Lên tiếng

"Thế nào?"

Gã suy nghĩ thiệt hơn một lúc lâu, gật đầu

"Được. nhưng ngươi chỉ được nhìn, không được nói lung tung."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Thương lượng xong, Sứ Giả dẫn theo Tô Yên và đoàn người của gã tiến vào trong Yêu Vương điện.

Hai người thương lượng trước mặt hai tên thủ vệ kia, hơn nữa người ta vẫn nhận ra Tô Yên, đương nhiên không chịu cho cô vào trong

"Bọn họ có thể tiến vào, còn ngươi thì không được."

Tên Sứ Giả vội đi tới trước mặt tên thủ vệ, móc ra hai thỏi vàng.

Nhỏ giọng thì thầm với nhau

"Thủ vệ đại nhân, vừa rồi ngài cũng nhìn thấy đó, nàng ta đưa cho ta Cửu Long lưu ly châu, mạng nhỏ này của ta có khả năng còn giữ được. Nếu xảy ra chuyện thì đẩy nàng ta ra gánh tội thay không được sao? Nàng ta còn là con người, còn có thể khiến Yêu Vương điện xảy ra chuyện gì được sao? Xin ngài giơ cao đánh khẽ, thương xót thương xót."

Tên thủ vệ kia nghe xong cũng thấy khá hợp lý.

Vàng thì cũng đã cầm rồi.

Cuối cùng lên tiếng

"Ngươi có thể đi vào, nhưng mà, con rắn đi theo ngươi phải ở lại bên ngoài."

Tiểu Hồng ngóc đầu

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Nó muốn đi theo Tô Yên cơ, nó không muốn ở lại đây đâu.

Tô Yên đáp ứng tên thủ vệ

"Được!"

Đồng ý xong, tên thủ vệ kia liền nói

"Hóa thành hình người đi."

Tô Yên nhặt y phục của Tiểu Hồng rơi trêи mặt đất lên, đi tới chỗ ngoặt.

Để nó hóa hình, mặc quần áo vào cho nó.

Sau đó lại dẫn nó trở về.

"Như vậy cũng được sao?"

Tiểu Hồng rầu rĩ không vui.

Nó kéo tay Tô Yên

"Chị phải nhanh chóng quay lại nha."

Tô Yên sờ sờ đầu nó

"Ừm"

Tên thủ vệ xua xua tay

"Đi đi đi."

Tô Yên theo chân bộ lạc Mãnh Hổ vào Yêu Vương điện.

Vốn dĩ cô còn cho rằng mười dặm xung quanh Yêu Vương điện không có lấy một ngọn cỏ đã làm người ta đủ khϊế͙p͙ sợ rồi.

Không ngờ cảnh tượng đằng sau cánh cửa càng làm người ta áp lực hơn.

Một tiếng động, một tiếng kêu của côn trùng cũng không có.

Chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề của binh lính tuần tra vang vọng lại..

Nghiêm túc, áp lực, nặng nề, kinh hoàng.

Vô số cảm xúc nảy lên trong lòng người của Bộ lạc Mãnh Hổ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Vốn dĩ, việc tới yết kiến Yêu Vương là chuyện tốt.

Nhưng giờ nào phải đi Yêu Vương Điện, có mà đi Diêm Vương Điện mới đúng a.

Qua ba trạm kiểm tra tiếp theo, rốt cuộc đoàn người cũng đi tới cổng lớn Yêu Vương điện.

Thị vệ truyền tin đứng ở cửa ra hiệu cho bọn họ dừng lại.

Lên tiếng

"Tâm tình của Yêu Vương đại nhân hôm nay không tốt. Để đồ ở lại, người rời đi."

Tên Sứ Giả sửng sốt.

Như vậy mà đã phải đi rồi?

Tuy rằng mọi người đều nói Yêu Vương đại nhân tâm tình bất định.

Nhưng đã tới đây, vẫn muốn nhìn tận mắt một lần mới cam tâm.

Hắn tiến lên phía trước, vội vàng nói

"Phiền huynh vào bên trong thông báo một tiếng, chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, muốn nghe vài câu từ Yêu Vương đại nhân."

Thị vệ không đồng ý, chỉ nhìn gã Sứ Giả từ trêи xuống dưới, có chút buồn cười

"Cho các ngươi mạng, các ngươi còn không muốn sao??"

Hắn ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy binh lính khiêng ba thi thể từ trong Yêu Vương điện ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, mùi máu tươi nồng đậm xông thẳng vào mũi.

Bên trong điện còn truyền tới tiếng kêu

"Tha mạng, tha mạng,"

"Yêu Vương tha mạng."

Nhưng cửa Yêu Vương điện chỉ mở ra một khắc đó, sau đó liền nhanh chóng khép lại.

Thị vệ kia lên tiếng

"Nhìn rõ chưa? Ngươi đi vào trong cũng gặp kết quả như thế này, ngươi vẫn muốn vào sao?"

Tên Sứ Giả sửng sốt một hồi lâu, vội vàng lắc đầu

"Không không không, không vào."

"Vậy, mấy thứ này, liền phiền thị vệ đại nhân."
 
Chương 1850: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 66


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, đang định quay người đi, gã Sứ Giả lại sực nhớ ra.

Vội vàng chỉ vào cái rương cuối cùng

"Thị vệ đại nhân, trong cái rương cuối cùng kia có bảo bối.

Mong ngài dâng lên cho Yêu Vương đại nhân

Có lẽ, nhìn thấy rồi, tâm tình Yêu Vương đại nhân sẽ tốt lên rất nhiều."

Thị vệ kia nghe xong, xua xua tay

"Biết rồi, đi đi."

Đối với sự kϊƈɦ động của gã Sứ Giả kia, Thị vệ này cũng chẳng buồn quan tâm.

Sứ Giả nào tới đây cũng nói mình có trân bảo.

Đương nhiên, là có trân bảo thật.

Nhưng rồi sao?

Yêu Vương cũng đâu có thích?

Nếu Yêu Vương đại nhân đã không thích, dù có là Thánh Khí truyền kỳ đưa tới trước mặt, ngài ấy cũng mặc kệ.

Tên Sứ Giả cất bước rời đi, ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần.

Giống như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa Yêu Vương điện để nhìn thấy diện mạo của Yêu Vương đại nhân.

Nhưng tất nhiên, nhìn thấu thế qué nào được.

Tiểu Hoa nhỏ giọng

"Ký chủ, phải làm sao bây giờ?"

Không gặp được Yêu Vương đại nhân.

Lại còn đưa cả Cửu Long lưu ly châu vào trong rồi.

Tô Yên lên tiếng

"Đi tìm Tiểu Hồng trước."

"Được ạ!"

Người ngồi trêи Vương vị kia có phải Lục không, Tô Yên còn chưa xác định chắc chắn.

Dù gì cũng phải xác nhận trước đã.

Nghĩ vậy, cô liền nối gót đi theo đoàn người của bộ lạc Mãnh Hổ ra ngoài.

Trong điện Yêu Vương, không khí nồng nặc mùi máu tươi, thi thể nằm la liệt trêи sàn.

Thị vệ bên ngoài tiến vào, nhanh chóng xử lý sạch sẽ đám thi thể trêи mặt đất.

Một đám người còn sống đang quỳ ở đó, run như cầy sấy.

Lắp bắp lên tiếng

"Yêu Vương đại nhân tha mạng."

Trêи Vương tọa, một nam tử bạch y lười biếng dựa người vào đó, đôi mắt hắn khép hờ giống như đã ngủ rồi.

Tóc đen rối tung, vô cùng tuấn mỹ.

Quanh thân tỏa ra một luồng khí thế cường đại, làm người khác phải e dè. . TruyenHD

Nam tử đẹp như vậy, đi trêи đường chắc chắn sẽ làm cho nữ tử mê mệt đến lòi con mắt.

Nửa ngày sau, hắn mới mở mắt ra, câu môi cười lạnh một tiếng.

Đôi mắt đen nhánh nhìn đám người đang quỳ bên dưới.

Ánh mắt của hắn, thật sự làm người ta lạnh gáy.

Chỉ cần liếc qua cũng đủ làm cho người ta run sợ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Yết hầu hắn nhấp nhô, chậm rãi lên tiếng

"Làm chậm trễ thời gian của bổn vương, còn muốn sống sót đi ra ngoài sao?"

Hắn vừa dứt lời, đám người kia liền quỳ rạp xuống đất, run lên bần bật.

Có kẻ nhát gan, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Thị vệ thông truyền đứng gần hắn nhất, cúi đầu nép người, cố gắng giảm sự tồn tại của mình lại, sợ bị liên lụy.

Nam nhân ngồi trêи Vương tọa liếc mắt nhìn.

Giống như có thần giao cách cảm, Thị vệ thông truyền ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa vặn đối diện với con ngươi u ám của hắn.

Mặt tên Thị vệ kia trắng bệch, vội vã quỳ xuống.

"Yêu Vương đại nhân, Sứ Giả bộ lạc Mãnh hổ tới dâng hạ lễ cho ngài. Nghe, nghe nói, có bảo bối."

Vốn dĩ hắn ta không muốn nói chuyện này mà là chuyện Thống lĩnh Ma Giới Xích Diễm chỉ còn một hơi thoi thóp.

Nhưng đối diện với Yêu Vương, quá khẩn trường, đầu óc rối loạn, buột miệng nói ra chuyện này.

Nam nhân ngồi trêи Vương tọa gõ tay lên trêи chiếc bàn trước mặt.

"Ồ? Có bảo bối sao?"

Hắn phát ra một tiếng cười trầm thấp, nhưng trong tiếng cười của hắn, lại không có chút cao hứng nào.

Sau đó, hắn lên tiếng

"Mang vào đây, xem xem là bảo bối gì."

"Tuân lệnh!"

Thị vệ vội vàng lồm cồm bò dậy.

'Kẹt' một tiếng, mở cánh cửa Yêu Vương điện ra.

Năm cái rương lớn lần lượt nối đuôi nhau vào trong, chỉnh tề đặt ở đó.

Hắn lười nhác lên tiếng

"Mở ra."

"Tuân lệnh."

___

Chuyển nhà sang quyển 10 nào các tình yêu ơiii
 
Chương 1851: Xin chào, Thiếu soái! 29


Edit: Annie

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Hắn không quên, lúc ở Bách Nhạc Môn Tô Yên đã nói thích hắn đâu.

Tô Yên

"Chỗ nào cũng thích."

Nguyên Tử Mật nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp

"Tôi là người đàn ông đầu tiên em thích sao?"

Tô Yên

"Ừm."

Nghe thấy cô trả lời, người nào đó mới hoàn toàn thả lỏng.

Hai người dựa gần nhau, hơn nửa người hắn đều đè lên người cô, Tô Yên đỡ hắn.

Chỉ là đường đi hơi xa, trong lúc bất tri bất giác, Tô Yên bị Nguyeenn Tử Mật đè vào ghế dựa.

Hắn mở mắt ra hỏi

"Ăn kẹo?"

Nói xong, hắn như muốn nghiệm chứng, lại cúi xuống hôn cô.

Hôn trong chốc lát lại buông ra, ánh mắt đen trầm, bắt đầu hôn hôn khắp nơi.

Ái muội lên men, trong không gian yên tĩnh, tiếng hôn môi càng thêm rõ ràng.

Cấp dưới ngồi phía trước lái xe mà mặt đỏ bừng lên.

Thiếu soái thật sự không câu nệ tiểu tiết.

Ừm, quả nhiên không hổ là phong thái của đại tướng.

Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng bao phủ.

Ở cửa tòa nhà, binh lính đeo súng đứng thẳng tắp, vây thành vòng tròn quanh xe.

Lái xe đã sớm ra ngoài chờ.

Nhưng quan trọng là, chủ nhân của chiếc xe cứ chậm chạp không chịu đi ra.

Qua một khoảng thời gian, lúc này Nguyên Tử Mật mới chậm rãi xuống xe.

Nửa người dưới vẫn chỉnh tề, nửa người trêи có chút hỗn độn, cổ áo mở tung ra.

Tô Yên xoa miệng, môi đỏ bừng.

Tóc tai rối tung, rũ xuống dưới.

Áo khoác quân trang của Nguyên Tử Mật hiện giờ lại yên vị trêи người cô.

Nguyên Tử Mật thấy cô đã xuống xe, liền tiến tới ôm lấy người đi vào trong nhà.

Tô Yên đeo giày cao gót, mới vừa đi hai bước, Nguyên Tử Mật cúi đầu nhìn, sau đó dừng chân, quyết đoán bế người lên.

Hắn vừa ôm Tô Yên đi vào trong, vừa nói

"Hôn hai cái liền không đi nổi. Lúc đánh nhau với mười mấy thuộc hạ của tôi cũng không thấy em yếu ớt như thế này."

Tô Yên

"Chỉ là mệt một chút."

Hắn cau mày lại

"Còn có thể tiếp tục?"

Tô Yên lập tức nói

"Không thể."

Một đám cấp dưới nhìn thiếu soái hiếm khi cao hứng, không dám lên tiếng.

Bởi vì chuyện lúc tối, Tô Yên bị cưỡng chế ở lại đây.

Cô vốn là muốn về chỗ ở của mình, nhưng mà mỗi ngày Nguyên Tử Mật luôn đúng giờ xuất hiện ở đầu ngõ của Bách Nhạc Môn, nếu cô không đi theo hắn, hắn chắc chắn sẽ trói cô đưa đi.

.......

Lần tiếp theo Tô Yên nhìn thấy Nguyên Tử Tân là trong một buổi chiều nọ.

Hôm đó, đúng lúc Tiểu Hồng mang một túi vàng tới tìm cô.

"Yên Yên, Yên Yên!"

Tô Yên đang ơ Bách Nhạc Môn luyện hát, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ cột hai búi tóc chui vào trong lòng ngực cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Leng ka leng keng, túi tiền trong tay Tiểu Hồng căng phồng, phát ra tiếng kêu vui tai.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên

"Yên Yên, Tiểu Hồng mua kẹo hồ lô cho chị ăn!"

Nói xong, Tiểu Hồng quơ quơ túi tiền trong tay.

Tiếng va chạm bên trong càng lớn.

Tô Yên hỏi

"Em lấy bạc ở đâu?"

Tiểu Hồng lắc đầu

"Không phải bạc."

Tô Yên

"Đá sao?"

Tiểu Hồng mở túi tiền ra

"Là vàng!!"

Tiếng con nít ngây ngô, vô cùng hưng phấn.

Nói xong, Tiểu Hồng liền đưa túi vàng kia vào trong tay Tô Yên.

"Cho chị, cho chị. Cho Yên Yên."

Tô Yên sửng sốt.

Cô sờ túi tiền, mặt trêи có khắc một ký tự.

Cô nghi hoặc hỏi

"Túi tiền này ở đâu ra?"

Tiểu Hồng ngây ngô nói

"Là người ta cho đó."

Sau khi nói xong, Tiểu Hồng lại bổ sung thêm một câu

"Là bọn họ tự nguyện cho mà."

Tô Yên

"Bọn họ? Không phải chỉ có một người?"

Tiểu Hồng dùng sức gật đầu

"Rất nhiều, rất nhiều người cho em và Cổ Vương bạc đó."

Không chỉ bạc, còn có vàng, còn có châu báu, còn có cả ngân phiếu nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top