Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1872: Xin chào, thiếu soái 51


Edit: Tinh Niệm

Một người một hệ thống thương thảo cả buổi chiều, đến khi trời tối, rốt cuộc cũng tìm ra một cái biện pháp hữu hiệu.

Biện pháp này là Tiểu Hoa đề nghị

"Ký chủ, nếu không chị nói với hắn, Quân Vực là người trước kia chị thích, nhưng hiện tại không thích nữa, chị chỉ thích hắn."

Tô Yên

"Ta không biết nói dối."

Cũng không phải là không nói được, mà một khi nói dối thì sẽ phải liên tục nói dối để lấp ɭϊếʍ chỗ trống.

Dù sao, thân phận của cô đủ lớn, thực lực của cô đủ mạnh để cô có thể đối mặt với tất cả mà không cần nói dối.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Yên tâm, ký chủ, chị lại luyện tập thêm mấy lần, đến lúc đó Tiểu Hoa sẽ giúp chị!!"

Tô Yên gật gật đầu

"Được"

Cũng không có biện pháp nào khác cả.

Nếu trực tiếp giải thích không có người này, hắn khẳng định sẽ không tin.

Mà nói hắn chính là Quân Vực, trừ phi đầu óc hắn dễ lừa giống Tiểu Hồng thì may chăng còn có cơ hội.

Lại ngây người tầm nửa giờ nữa.

Lúc này, có người đi tới, mở miệng nói

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, Nguyên tiên sinh muốn ngài qua đó một chuyến."

Tô Yên

"Nguyên Tử Mật?"

"Đúng vậy"

Hắn không phải đang tức giận sao?

Lúc này gọi cô làm cái gì?

Người kia lại mở miệng

"Nguyên tiên sinh nói, hắn vì ngài nên mới bị thương, muốn ngài qua đó chiếu cố hắn."

Khi nói lời này, người kia nhịn không được chậc lưỡi.

Đây là show ân ái đúng không?

Người trong sơn trại đều biết bọn họ là một đôi, cho nên đây là muốn rải cẩu lương ??

Tô Yên nghe lời này liền thấy không đúng.

Hắn tức giận như vậy, thương tâm như vậy, còn có thể nói ra lời này.

Không quá giống tác phong của Nguyên Tử Mật, mà giống như là ······.

Trong lòng mới vừa có chút manh mối.

Tiểu Hoa lại kêu lên ngắt đoạn

"Ký chủ, cố lên!!"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Đứng lên, đi về phòng.

Sắc trời đen nhánh, ánh trăng chiếu xuống con đường lát gạch xanh.

Một đường đi qua, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Tô Yên duỗi tay, gõ gõ.

Không lâu sau, bên trong truyền ra giọng nói

"Vào đi."

Tô Yên đẩy cửa ra, đi vào trong.

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một cây nến tỏa ra ánh sáng mờ nhạt u tĩnh.

Nguyên Tử Mật ngồi ở trêи ghế, ho khan một tiếng.

Từ khi Tô Yên đi vào, tầm mắt Nguyên Tử Mật liền dính ở trêи người cô.

Nhìn một lúc lâu, phát hiện Tô Yên vẫn không đi qua đây.

Hắn phục hồi tinh thần lại, hạ mí mắt.

"Em không có gì muốn nói với tôi?"

Tô Yên

"Nói cái gì?"

Nguyên Tử Mật

"Nói việc em cùng nam nhân khác "dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng", buổi tối hôm nay, nếu em có thể khiến tôi nguôi giận, việc này liền cho qua."

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy thái độ lúc này với buổi chiều có chút không quá giống nhau.

Đương nhiên, Tô Yên không có phát hiện.

Cô còn đang chuẩn bị tâm lý, làm thế nào để nói lời kia thật lòng một chút.

Nửa ngày sau, cô mở miệng

"Em cùng Quân Vực đã là chuyện quá khứ, người em thích chính là anh."

Tô Yên nói thực mau, một chút cảm tình phập phồng cũng không có, giống như đang đọc văn mẫu vậy.

Khi cô nói xong nửa câu đầu, người ngồi ở trêи ghế liền cứng người lại một chút.

Sau đó nghe được cô nói xong lời này, Nguyên Tử Mật thật lâu không nói lời nào.

Thật lâu sau, mới nghe hắn lẩm bẩm một câu không biết là nói với Tô Yên hay là tự nói với mình

"Vì dỗ anh, ngay cả lời này đều nói ra?"

Trong giọng hắn mang theo cảm xúc không xác định.

Làm Tô Yên nhất thời không phát hiện ra hắn rốt cuộc có nguôi giận hay không.

Sau đó, liền nghe được Nguyên Tử Mật nói tiếp một câu

"Em thích anh đến nhường nào? Cùng Quân Vực kia kết thúc từ bao giờ?"

Tô Yên

"Rất thích."

Cô dừng một chút, lại trả lời cái vấn đề thứ hai

"Ờm..., thật lâu, thật lâu trước kia rồi."
 
Chương 1873: Xin chào, thiếu soái 52


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nói xong, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện.

Cô hỏi

"Anh còn tức giận sao?"

Nguyên Tử Mật cười nói

"Tiểu Quai cũng nói là đã chia tay với anh rồi, có tư cách gì mà tức giận hay không đâu?"

Hắn nói xong, lúc này đến phiên Tô Yên trầm mặc.

Cô đi qua, đứng ở trước mặt Nguyên Tử Mật.

Nguyên Tử Mật nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn cô, khóe môi còn ngậm ý cười.

Ân, nhìn qua rất bình thường, thật giống như thật sự không thèm để ý việc này.

Tiểu Hoa chờ ký chủ khích lệ nó

"Ký chủ, Tiểu Hoa có phải rất lợi hại hay không ?"

Nếu là Tiểu Hoa có cái đuôi, lúc này khẳng định nó sẽ vẫy vẫy chờ khen thưởng nha.

Tô Yên kéo tay Nguyên Tử Mật

"Em vừa nãy là lừa gạt anh, kỳ thật em thích nhất vẫn là Quân Vực."

Tiểu Hoa rốt cuộc cũng đã đi theo ký chủ nhiều năm như vậy.

Vừa thấy ký chủ bỗng nhiên sửa lại lời nói, liền biết sự tình không đúng.

Thành thành thật thật ngậm miệng, không dám nói chen vào.

Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên, mày nhíu lại

"Thích hắn như vậy, còn kéo tay của anh?"

Tô Yên

"Đều thích."

"A?"

Hắn như có như không mà trả lời, Tô Yên không nói gì.

Chỉ cần hắn muốn bắt lỗi cô, thì sẽ luôn kiếm đủ mọi lý do.

Nửa ngày sau, hắn lại nói

"Sao lại không nói nữa? Hiện tại ngay cả nói chuyện với anh cũng thấy phiền?"

Tô Yên

"Anh khôi phục ký ức."

Cô vạch trần Nguyên Tử Mật, a! không đúng, hiện tại là Quân Vực.

Một canh giờ trước, hắn khôi phục ký ức.

Ký ức khôi phục, tự nhiên biết mọi việc đều là hiểu lầm.

Nhưng mà Tiểu Quai khi say rượu lại thành thật như vậy, hắn cảm thấy cao hứng nha.

Đợi nửa canh giờ mới phát hiện người còn không có trở về, liền phái người đi tìm.

Kết quả vừa đi vào liền đột nhiên nói một câu như vậy .

Hắn chỉ là quá khứ?

Cho nên, vì dỗ dành tên Nguyên Tử Mật này, cô cái chiêu gì cũng dùng được??

Tuy rằng đây cũng là phân thân của hắn, cũng không nên ghen ghét.

Chỉ là, hình như Tiểu Quai trước nay đều chưa bao giờ dỗ dành hắn như vậy cả.

Được rồi, hắn thừa nhận là có ghen ghét với cái phân thân này.

Quân Vực giật giật mí mắt.

Duỗi tay, ôm người vào trong lòng mình.

"Cẩn thận xem xét, vẫn là Tiểu Quai lợi hại."

Tô Yên

"Ân?"

Quân Vực nhẹ nhàng nói

"Mới một giây trước anh chỉ là quá khứ, đảo mắt lại thành thích nhất. Sở thích của Tiểu Quai cũng thay đổi thật mau."

Tô Yên vừa nghe liền biết hắn lại chập mạch.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô quay đầu nhìn hắn

"Anh là anh, Nguyên Tử Mật cũng là anh."

Hắn lên tiếng

"Ân"

Nghe còn có vẻ là rất hiểu chuyện nha.

Sau đó, hắn bỗng nhiên hỏi một câu

"Vậy Tiểu Quai là thích hắn nhiều hơn, hay là thích anh nhiều hơn?"

Tô Yên trầm mặc.

Khi hắn bắt đầu vô cớ gây rối thì sẽ luôn kiếm đủ cớ hành cô.

Chỉ cần hắn muốn, không chuyện gì là không thể.

Nửa ngày sau, Quân Vực không đợi được đáp án, lại bắt đầu giở trò.

Chỉ là còn chưa kịp hành động, thì bỗng nhiên nghe được Tô Yên nói một câu

"Có chút nhớ anh."

Bẹp, hôn một cái.

Quân Vực sửng sốt.

Khi phản ứng lại, khóe môi đã nhếch lên.

Tức khắc, tâm hồn trái nắng dở giời đã bị vuốt phẳng.

Hắn ôm Tô Yên

"Ân, đúng là phải nhớ anh."

······

Mặt khác một bên, Tiểu Hồng từ sau khi rời khỏi, thì vẫn luôn biến mất.

Tô Cổ đang trò chuyện cùng thuộc hạ.

Hắn muốn phát huy sơn trại lớn mạnh.

Làm giặc cướp, bắt cóc tống tiền, đúng là loại việc nhẹ lương cao.

Nếu quyết định muốn làm theo con đường này, vậy hãy làm to làm lớn.

Thuộc hạ do dự

"Lão đại, ngài thật sự tính toán muốn mở xưởng chế tạo vũ khí?"

Tô Cổ lãnh đạm

"Bằng không?"

Thuộc hạ hưng phấn
 
Chương 1874: Xin chào, Thiếu soái 53


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

"Lão đại muốn làm Nguyên Soái??"

Tô Cổ liếc liếc mắt

"Làm Nguyên Soái có tiền sao? Không ai đưa tiền thì làm Nguyên Soái làm cái gì?"

Hắn không có hứng thú làm Nguyên Soái, hắn chỉ nghĩ cách kiếm tiền.

Thuộc hạ nghi hoặc

"Lão đại, ngài không định khởi nghĩa, vì sao còn muốn mở xưởng binh khí?"

Tô Cổ

"Mở nhà xưởng sản xuất binh khí, lớn mạnh hơn, lại càng có nhiều quyền thế."

Ừm, lão đại nói như vậy nghe rất có đạo lý.

Đám người liền không ngớt lời nịnh nọt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm, giống như là có vật gì đó rất nặng ngã xuống.

Sau đó, cửa mở ra.

Tiểu Hồng mặt xám mày tro xông vào.

Chỉ là ······.

Trêи người đồng chí Tiểu Hồng không mặc quần áo.

Cả người chỉ được che bằng một vòng lá cây, nhìn như thổ dân vùng biển vậy. Đương nhiên, nếu toàn thân nó không bẩn thỉu như thế này.

Tiểu Hồng chạy vào.

Nhìn Tô Cổ, ánh mắt như phát sáng.

Nó chạy đến trước mặt Tô Cổ,

"Cho ngươi!"

Tức khắc, một thứ đồ vật đen xì, to như cái đĩa, nhìn rất giống nấm xuất hiện trước mắt Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Túm cái áo khoác bên cạnh rồi mặc vào cho nó.

Vừa mặc vừa nghe Tiểu Hồng lải nhải ở bên tai

"Thứ này, rất là tốt đó. Có thể bổ máu, còn có thể hầm canh, ách ······."

Thôi vậy chứ, Tiểu Hồng chỉ biết nó có thể bổ máu.

Nhưng mà nó vẫn đứng đó huyên thuyên một hồi lâu

"Ta vào rừng rậm tìm thật lâu, còn đánh nhau cùng một con sói, cuối cùng nó bị ta đánh chết. Cái này rất thơm, ngươi ngửi thử xem."

Tô Cổ ngẩng đầu nhìn nó.

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Ngươi không tin?"

Tô Cổ lấy vật kia qua đây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thấy Tiểu Hồng lại muốn lải nhải.

Hắn lên tiếng

"Ta muốn biết, vì sao vật này lại thiếu mất một miếng, lại còn có một dấu răng?"

Bị Tô Cổ nói như vậy, đồng chí Tiểu Hồng tức khắc liền ngượng ngùng.

"Này, cái này, cái này ······ ta thay ngươi nếm thử xem ăn có ngon không nha."

Nói xong lại bổ sung một câu

"Nấm lớn như vậy, ngươi chắc chắn ăn không hết."

Thứ này quá thơm, thời điểm mang về Tiểu Hồng không nhịn được mới cắn một miếng.

Đám thuộc hạ bên cạnh trợn mắt há mồm.

Đương nhiên không phải nhìn Tiểu Hồng, mà là nhìn thứ nằm trong tay Tô Cổ.

Thuộc hạ Giáp

"Lão đại, đây là Nấm Linh Chi phải không?"

Thuộc hạ Đinh

"Nấm Linh Chi lớn như vậy, tỉ lệ hình dạng đều xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải vài thập niên rồi."

Thuộc hạ Ất

"Đây chính là bảo bối dù trả giá bao nhiêu cũng không có người bán, có khi nào chỉ là cầm nấm bình thường không??"

Đại khái là quá chấn kinh, thế cho nên liền cảm thấy đồ vật này có lẽ là giả.

Nấm Linh Chi vài thập niên, chỉ nghe qua, nhưng đã ai thật sự gặp qua đâu??

Tô Tiểu Hồng mặc kệ người khác nói cái gì, nhìn cây Nấm Linh Chi kìa nuốt nước miếng ừng ực

"Ngươi có cần không? Ngươi nếu không muốn ăn ······"

"Muốn!"

Tô Cổ đánh gãy lời Tô Tiểu Hồng định nói.

Nói xong, liền mang Tô Tiểu Hồng đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mặc áo khoác của Tô Cổ, tung ta tung tăng đi theo.

Bởi vì trêи người vẫn mang một vòng cái lá cây chưa vứt đi , thế nên nhìn qua còn tưởng rằng nó là một cái cây thành tinh, mọc ra chân.

Tiểu Hồng sở dĩ đi theo Tô Cổ, hoàn toàn là bởi vì bị hương thơm của Nấm Linh Chi kia hấp dẫn.

Không cam lòng, ý đồ muốn cắn thêm một miếng

"Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"

"Ngươi cảm thấy mặt mũi ngươi lớn như vậy sao?"

Tiểu Hồng ủy khuất vô cùng

"Nhưng, nhưng mà cũng là do ta lấy về mà."

Lúc đầu Tiểu Hồng thật sự nghĩ lấy về cho Tô Cổ bổ máu, sợ hắn chết.

Ngửi hương khí Nấm Linh Chi tản ra, Tiểu Hồng thật sự muốn cắn thêm một miếng.
 
Chương 1875: Xin chào, Thiếu soái (cuối)


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, Nấm Linh Chi bị cắt thành từng phần nhỏ, nấu thành cháo.

Tô Cổ ăn một chút, còn lại đều bị đồng chí Tiểu Hồng bưng đi hết.

Lại nói Tô Yên cùng Quân Vực.

Quân Vực mỗi ngày đều quấn lấy Tô Yên, quả thực chính là một tấc cũng không rời.

Đương nhiên không phải một hai muốn lăn giường, cũng chỉ đơn giản là bám dính lấy cô.

Chỉ cần Tô Yên lộ ra chút biểu cảm muốn cùng hắn tách ra, đồng chí Quân Vực cũng sẽ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Yên liền trở nên vô cùng u oán.

Sau đó nói một ít lý lẽ.

Cái gì mà, có vẻ Tiểu Quai không hề thích ta.

Hoặc là, Tiểu Quai là thích cái phân thân kia hơn sao?

Một câu một câu, cuối cùng khiến Tô Yên đi đến đâu cũng phải mang hắn theo.

Rốt cuộc Trình Quân Dư ở nhà tù cũng được thả ra, Quân Vực cũng biết là bắt sai người rồi.

Trình Quân Dư trước khi đi còn hung tợn nhìn chằm chằm Quân Vực, hoàn toàn không có bộ dạng thiếu gia ôn hoà như trước.

"Nguyên Tử Mật, tao sẽ không bỏ qua mày."

Thời điểm gã nói những lời này, đồng chí Quân Vực đang làm bộ bị đau với Tô Yên.

Tô Yên nắm tay hắn, hoàn toàn không chú ý đến Trình Quân Dư, vừa nhìn vừa hỏi

"Miệng vết thương lại nứt ra rồi?"

Quân Vực

"Có lẽ vậy."

"Rất đau?"

"Ừm ~"

Đồng chí nào đó đến mắt cũng không nháy một cái, dứt khoát trả lời.

Hắn vẫn nhớ rõ, Trình Quân Dư này từng thổ lộ với Tiểu Quai.

Gióng trống khua chiêng ở trêи sân khấu, nghe nói còn hẹn hò vài ngày, mỗi ngày bắt Tiểu Quai ca hát cho gã nghe.

Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới, Quân Vực nhìn Trình Quân Dư càng không thể nào thuận mắt.

Tô Yên nghi hoặc hỏi

"Muốn đi gặp bác sĩ sao?"

Quân Vực rũ mắt, bỗng nhiên nói một câu

"Tiểu Quai trước nay chưa từng hát cho ta nghe."

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Không phải đang nói miệng vết thương trêи cánh tay sao?

Sao đột nhiên lại chuyển tới ca hát rồi?

Đúng lúc này, Tiểu Hoa hưng phấn kêu

"Ký chủ, tìm được cách rời khỏi nơi này rồi!"

Bởi vì thời không có vấn đề, Tô Yên liên tiếp xuyên qua hai thế giới.

Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn bám sát manh mối.

Cực cực khổ khổ tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng xem như tìm được phương pháp.

Tô Yên đang muốn hỏi, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, cổng đã mở rồi, chị có thể rời đi sau một nén nhang nữa! Chị có vui không??"

Tô Yên nghe xong, nhìn Quân Vực trước mắt.

Người nào đó cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhìn qua giống như bị Tô Yên bạc đãi.

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa

"Một nén nhang?"

"Đúng vậy, ký chủ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đang nghĩ ngợi, liền nghe âm thanh Tiểu Hồng truyền đến

"Yên Yên, Yên Yên, cho chị cháo."

Nó cao hứng bưng một cái chén chạy tới.

Chờ đến khi chạy tới trước mặt Tô Yên, một chén cháo kia chỉ còn lại có một ngụm.

Ở trêи đường tới đây, đồng chí Tiểu Hồng ăn vụng từng ngụm từng ngụm.

Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nói

"Đi tìm Tô Cổ."

Tiểu Hồng gật đầu

"Vâng!"

Nói xong, lập tức dùng đôi chân ngắn chạy như bay đi.

Quân Vực bên cạnh cau mày.

Vốn là Tô Yên kéo cánh tay hắn, không biết từ khi nào, thành hắn ôm Tô Yên.

"Em phải đi?"

Giọng nói của hắn quái quái.

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Nói xong, cô nhìn Quân Vực.

Hắn không nói gì, trêи mặt đầy vẻ ủy khuất.

Yên tĩnh thật lâu sau, Tô Yên chủ động nói

"Lời anh vừa mới nói, là có ý gì?"

Quân Vực liếc cô một cái

"Là như thế đó."

Nói xong, lại bồi thêm một câu

"Về sau còn rất nhiều cơ hội."

Rất nhanh, Tiểu Hồng dẫn theo Tô Cổ tới.

Tô Yên không nói gì, chỉ vung tay ném hai đứa nó vào trong không gian.
 
Chương 1876: Xin chào, học bá 1


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Quân Vực tận mắt nhìn thấy hai đứa nhóc kia theo Tô Yên đi, ánh mắt càng thêm u ám.

Bắt lấy cánh tay Tô Yên, nắm thật chặt.

Tô Yên

"Sao vậy?"

Quân Vực gác đầu ở trêи vai Tô Yên, thanh âm chậm rãi

"Tiểu Quai ~"

"Làm sao vậy?"

"Em có phải nên đối xử với anh tốt hơn một chút không?"

Tô Yên

"Anh còn muốn em đối với anh tốt như thế nào?"

Quân Vực

"Đó là chuyện của Tiểu Quai."

Hắn một câu liền phủi sạch sẽ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, còn một phút."

Tô Yên lên tiếng

"Được rồi."

Quân Vực lại nói tiếp một câu

"Hai cái sủng vật kia thời thời khắc khắc đều có thể đi theo Tiểu Quai, anh lại không thể."

Tự so sánh, Quân Vực lại lần nữa lâm vào cảm xúc ghen ghét mãnh liệt không thể tự kiềm chế.

Tô Yên lại thực bình tĩnh.

Tuổi thọ bọn họ đều quá dài, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

Thời gian dài như vậy, thế này chỉ là một chốc một lát.

Trước khi đi, Tô Yên ôm lấy hắn, thực nghiêm túc nói

"Được rồi, lần sau gặp lại em sẽ tốt với anh hơn nữa."

Kỳ thật đối với Tô Yên mà nói, cô đã không còn giới hạn với Quân Vực nữa rồi.

Còn muốn đối xử với hắn tốt hơn, nên đối xử với hắn như thế nào??

Cái này Tô Yên vẫn chưa có nghĩ ra.

Nhưng thấy hắn giống như đố phu, kéo tay cô không chịu buông, vẫn nói vài lời an ủi.

Rốt cuộc, đồng chí Quân Vực cũng vừa lòng.

Trước khi Tô Yên ngất đi, còn nghe thấy hắn nói một câu cuối cùng

"Đây là em nói, anh sẽ nhớ rõ."

···········

__THẾ GIỚI 30 - KẾT THÚC__

"Leng keng, chúc mừng ký chủ thoát khỏi thời không tùy cơ."

Tiểu Hoa tận chức tận trách thông báo.

Sau đó, lại tiếp tục nói

"Ký chủ, trước mặt chị là bảng số liệu

【 dung lượng não 】 87

【 giá trị thể lực】 90"

Nói xong, Tiểu Hoa hưng phấn.

"Ký chủ, căn cứ vào tư liệu, ký chủ chỉ còn lại hai mảnh nhỏ Chủ Thần nữa."

Đang nói, một viên Lam Châu bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt Tô Yên, quay quanh cô một vòng lại một vòng.

Nó giống như có thể nghe hiểu được Tiểu Hoa đang nói cái gì, lại giống như nghe không hiểu.

Liên tiếp xoay vòng vòng quanh Tô Yên.

Nếu là nói ở không gian tùy cơ kia thu hoạch được gì, đó là viên Lam Châu này.

Tuy rằng căn cứ theo tư liệu, thứ này chỉ ở cấp phế phẩm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng mà, Tô Yên rất hợp với nó.

Cô thích viên châu này.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị có muốn tiếp tục bắt đầu nhiệm vụ không?"

"Ừm."

"Ký chủ, Tiểu Hoa đã xác định được hai mảnh nhỏ Chủ Thần cuối cùng. Hai vị diện này chị có thể tự mình lựa chọn đi cái nào trước."

Khó có khi, Tô Yên có quyền tự do lựa chọn.

"Cái thứ nhất là Thế giới hiện đại, nguyên thân của chị là một học sinh cao trung. Cái thứ hai là mạt thế, nguyên thân là một... ách... tang thi. Ký chủ, chị chọn cái nào?"

"Cái thứ nhất."

"Được ạ!"

Sau đó, hệ thống liền truyền tống.

··········

Tô Yên là bị đông lạnh mà tỉnh.

Lúc này cô mặc đồng phục, trêи là áo tây trang, dưới là váy dài.

Cô đánh giá một vòng.

Nơi này có vẻ là ở trường học.

Nhưng sắc trời bên ngoài đã đen nhánh.

Nguyên thân ngủ ở chỗ này đến tận bây giờ??

Nghĩ như vậy, cô đứng dậy.

Vừa động liền cảm thấy cánh tay truyền đến đau đớn.

Cúi đầu nhìn xuống, trêи cổ tay có một vết thương khá sâu, máu chảy đầy đất.

Vết thương kia có vẻ mới bị không lâu, vẫn còn chảy máu.

Tô Yên che miệng vết thương lại.

Tìm nửa ngày mới móc ra từ trong hộc bàn một cái khăn tay, sau đó ấn lên vị trí miệng vết thương .

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị muốn tiếp thu ký ức không?"

Tô Yên nhắm hai mắt lại.

"Được "

Nguyên thân Tô Yên, da trắng mặt xinh chân dài, con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn A, có thể nói là thiên chi kiêu nữ.
 
Chương 1877: Xin chào, học bá! 2


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Nguyên thân thích một vị nam thần vườn trường.

Lễ vật cùng dây chuyền, không ngày nào không tặng, giống như thiếu nữ rơi vào tình yêu không lối thoát .

Vì vị nam thần này mà học nấu ăn, làm điểm tâm ... không thiếu một điều.

Nhưng, nam thần trước sau đều không thích nguyên thân.

Liên tiếp nhận đả kϊƈɦ, ở thời điểm nguyên thân sắp từ bỏ, bọn họ lại có hôn ước.

Ừm, hai tập đoàn lớn, liên hôn vì kinh tế.

Cũng chính là hôm nay.

Nguyên thân rất vui vẻ, cũng là lần đầu tiên nam thần Bạch Hoành Vũ hẹn cô.

Hắn nói tan học có chuyện muốn nói.

Vốn là vui vẻ chờ đợi, chỉ là khi gặp Bạch Hoành Vũ, lại nghe được vài câu lạnh băng.

"Tôi sẽ không kết hôn với cậu, ngoan ngoãn thu hồi tâm tư của cậu đi. Chờ tập đoàn hợp tác xong, đến lúc đó chính là thời điểm giải trừ hôn ước."

Đây không phải là điều duy nhất, đau khổ nhất chính là, thời điểm Bạch Hoành Vũ tìm cô nói mấy lời này, còn lôi kéo theo một nữ sinh khác.

Nữ sinh kia là bạn học cùng lớp với nguyên thân.

Trước mặt nguyên thân, Bạch Hoành Vũ hôn nữ sinh kia.

Nữ sinh kia nhìn nguyên thân, ánh mắt áy náy xin lỗi, sau đó, Bạch Hoành Vũ lôi kéo nữ sinh kia rời đi.

Nguyên thân lần đầu tiên bị vũ nhục như vậy, suy nghĩ không thông, cắt cổ tay tự sát.

Sau đó, Tô Yên liền bám vào người này.

Sau khi đã hiểu những chuyện nguyên thân trải qua, Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, nguyện vọng của nguyên thân là hy vọng có thể làm Bạch Hoành Vũ nếm trải tư vị bị vũ nhục."

"Ký chủ, chị có gì muốn nói sao?"

"Không có."

Cô nói xong, từ trong ngăn kéo rút ra balo màu trắng, che lại miệng vết thương đi ra ngoài.

Việc trước tiên cần làm là phải băng bó vết thương này đã.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, ra khỏi cổng trường học, 300m về hướng đông có một phòng khám, hiện tại vẫn còn mở cửa."

"Được!"

Cô lên tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng học, bị gió lạnh thổi qua, cảm giác đau đớn tựa hồ giảm bớt.

Tiểu Hoa

"Ký chủ cảm thấy nguyên thân có trái tim thủy tinh không?"

"Trái tim thủy tinh là sao?"

"Chính là quá yếu ớt, vấp ngã một chút liền đau khổ như vậy."

"Không đâu."

Tô Yên lắc đầu.

"Cô ấy chưa từng chịu khổ, lần đầu tiên yêu đương đã phải chịu đựng sự vũ nhục như vậy.."

Thiên kim tiểu thư, được mọi người sủng ái, muốn cái gì có cái đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Cô ấy làm tất cả để theo đuổi nam thần của mình, nam sinh đó thích gì, cô liền tận lực làm cái đó.

Sau đó, lại bị hắn dành cho ánh mắt khinh thường, nói những lời chói tai, còn hôn nữ sinh khác trước mặt cô.

Nhất thời chịu kϊƈɦ thích nên mới làm ra hành động dại dột.

Việc này có thể lý giải được.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền đi ra khỏi trường học.

Mới vừa rẽ qua, dưới chân đã đá phải thứ gì đó.

Mềm mềm trắng trắng, lông xù xù, phát ra âm thanh nức nở.

Tô Yên dừng chân, cúi đầu nhìn.

Một con chó, rất nhỏ, hình như nó bị thương, ở bụng còn có vết máu.

Tô Yên nhìn trong chốc lát, sau đó móc từ trong túi ra một hộp quà đóng gói tinh xảo.

Món quà này vốn là muốn tặng cho Bạch Hoành Vũ.

Bên trong là một cái khăn quàng cổ màu đen.

Cô lấy ra, đắp lên trêи người chú chó.

Cún con ngước mắt nhìn cô, là một đôi mắt màu xanh lam vô cùng xinh đẹp.

Sau đó lại héo héo nhắm hai mắt lại.

Tô Yên đi về phía trước, tới phòng khám.

Kỳ thật miệng vết thương cũng không quá sâu, nguyên thân tử vong là bởi vì mất máu quá nhiều, lại đột ngột phát bệnh tim, không kịp thời chữa trị dẫn tới mất mạng.

Chờ đến thời điểm Tô Yên từ bệnh viện đi ra, đi về phía cổng trường, vẫn thấy con chó nhỏ nằm cạnh cổng.
 
Chương 1878: Xin chào, học bá! 3


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Chó nhỏ giống như yếu hơn so với nửa giờ trước cô nhìn thấy.

Tô Yên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn khom lưng ôm chú chó con quấn khăn quàng lên.

Cô lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.

"Chú Trương, cháu ở cổng trường, chú đến đón cháu đi."

Cô dừng một chút, lại nói tiếp

"Chú liên hệ một vị bác sĩ thú ý giúp cháu nhé, cháu nhặt được một con chó nhỏ bị thương."

Nói xong, cô liền cúp máy rồi ôm chó con vào trong ngực.

Cún con rầm rì rêи ư ử vài tiếng.

Có lẽ là cảm thấy mùi vị trêи người Tô Yên dễ ngửi, cũng có lẽ là hôm nay quá lạnh, liên tiếp rúc vào trong lòng cô.

Tô Yên nhìn bốn phía xung quanh, thấy camera ở cổng trường.

Cô xoay người đi tới ngõ nhỏ bên cạnh.

Chờ khi ra khỏi ngõ nhỏ, bên người đã có thêm hai người một lớn một nhỏ.

Tiểu Hồng chạy quanh Tô Yên, thanh âm non nớt hỏi

"Yên Yên, là chó con ạ. Nó có thể nói sao?"

"Không đâu."

"Nó sẽ biến thành người sao?"

"Sẽ không"

"Yên Yên thích không?"

"Cũng tạm."

Tiểu Hồng liên tiếp hỏi ba vấn đề.

Càng hỏi càng hưng phấn

"Yên Yên, em có thể nuôi không?"

Tô Yên nghe vấn đề này, hỏi lại nó

"Em nuôi?"

Tiểu Hồng gật đầu

"Đúng ! Nó khẳng định có thể rất lớn, càng ngày càng béo."

Nói xong, Tiểu Hồng nuốt nuốt nước miếng.

Ưm, thịt chó nướng?

Nó còn chưa ăn qua nha.

Nhưng mà, chắc hẳn là ăn rất ngon?

Tô Cổ duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng, để nó cách con chó nhỏ kia ra một chút.

Tô Cổ nhìn trường học phía sau.

Cao Trung Thành An.

Lại nhìn đồng phục trêи người Tô Yên.

Hắn lên tiếng

"Chị học ở cao trung?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Tô Cổ nói tiếp một câu

"Em cũng muốn học."

Nói xong, sợ chính mình biểu đạt không rõ ràng lắm, lại nói

"Cùng chị học một trường."

Nhiều thế giới như vậy, cao trung cũng không biết đã học qua bao nhiêu lần, sách giáo khoa đều sớm đã học qua hết.

Chỉ là, hắn chưa từng học cùng Tô Yên bao giờ.

Vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền giơ tay nhỏ

"Em cũng muốn học, em cũng muốn học. Em cũng muốn học cùng Yên Yên."

Biểu hiện vô cùng háo hức.

Tô Yên

"Em có thể đi học trường tiểu học ở bên cạnh."

Tiểu Hồng nghe xong, không hài lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm

"Nhưng mà em cũng muốn cùng chị đi học."

Tiểu Hồng ở đằng kia ngượng ngùng xoắn xít.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Cổ mặt không biểu tình

"Học sinh tiểu học có bánh quy để ăn, cao trung không có."

Tiểu Hồng dừng một chút, lôi kéo vạt váy Tô Yên

"Em học tiểu học rất tốt."

Chó nhỏ ghé vào trong lòng ngực Tô Yên, nức nở hai tiếng.

Tô Yên cúi đầu xem nó.

Chó con cựa quậy thân mình, lộ ra cái bụng.

Chỗ đó có một vết thương rất sâu.

Bộ lông tuyết trắng cũng bị nhuộm thành đỏ hồng, nhìn qua thê thảm vô cùng.

Bình thường mà nói, khi nhìn thấy trường hợp như vậy thì ai cũng sẽ đau lòng không chịu được.

Trong khung cảnh yên tĩnh, bỗng nghe "ực" một tiếng.

Tiểu Hồng nuốt nước miếng, thanh âm vang dội.

Đáng tiếc, một lớn một nhỏ bên cạnh đều không phải người, còn đều là động vật ăn thịt.

Mà vết thương này ở trong mắt Tô Yên chính là ... không chết được, không nghiêm trọng.

Chó con nức nở nửa ngày cũng không có ai quản.

Lúc này, xe tới đón Tô Yên.

Ba người lên xe.

Chú Trương cười ha hả

"Tiểu thư, hai người này là bạn của cháu sao?"

Tô Yên

"Nhặt được trêи đường."

Chú Trương sửng sốt.

Còn chưa nói nên lời, Tô Yên lại nói

"Trở về, chú nói với cha của cháu xử lý thủ tục nhận nuôi, nhận nuôi hai người bọn họ vào nhà của chúng ta."

Chú Trương lại càng thêm sửng sốt.

Nửa ngày sau, cẩn thận hỏi lại

"Tiểu thư, cháu là nghiêm túc sao?"

Tô Yên

"Vâng."
 
Chương 1879: Xin chào, học bá! 4


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tô Cổ rất nhanh chuyển biến cách xưng hô

" Chị, nhà của chúng ta rất giàu sao?"

Chú Trương đột nhiên ho khan một tiếng.

Nhịn không được liếc mắt nhìn Tô Cổ ngồi trêи ghế phụ.

Vị bạn học này, tốc độ nhận chị thật nhanh a.

Tô Yên

"Nuôi nổi."

Tô Cổ

"Ừm."

Chừng ba giây đồng hồ sau, Tô Cổ lại lên tiếng

"Em muốn mua ô tô thể thao."

Chú Trương lớn tiếng ho khan, liên tiếp nhìn Tô Cổ.

Tô Yên

"Em còn chưa thành niên."

Tô Cổ giật giật môi

"Vậy thôi đi."

Nói xong, dựa lưng vào ghế.

Nhắm hai mắt lại, giống như nghỉ ngơi.

Tư thái này, lời nói này, không hề giống bộ dáng của một đứa trẻ ở cô nhi viện.

Nếu không biết, người ta còn tưởng rằng vị này cũng là con ruột của Tô gia đấy.

Xe tới nơi, chú Trương xuống xe.

"Tiểu thư, bác sĩ thú y đã chờ phòng khách. Chính là con chó nhỏ này sao?"

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng."

Vừa đáp lời vừa đi vào trong.

Vết thương của con chó nhỏ không tính là quá nghiêm trọng, vẫn còn cứu được.

Căn cứ vào lời nói của bác sĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy hôm là được.

Sau khi khâu năm mũi, chú chó trắng nhìn qua càng héo.

Liên tiếp rúc vào trong lòng Tô Yên, hai cái móng vuốt nhỏ giữ lấy đồng phục của cô, nhắm mắt lại không chịu buông.

Tô Yên muốn đặt nó sang bên cạnh, mới vừa rời tay đi, chó con liền bắt đầu rêи rỉ.

Không ngừng kêu gào.

Cho đến khi nó bò vào trong lòng Tô Yên mới bằng lòng im lặng.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, con chó này không phải là đang ăn vạ chị chứ?"

Chú Trương tiễn bác sĩ thú y đi.

Chỉ còn lại Tô Cổ, Tiểu Hồng, còn có Tô Yên cùng con chó kia.

Một lớn một nhỏ, trầm ngâm nhìn chó con.

Có vẻ đã học được chút kinh nghiệm từ trêи người nó.

Từ lúc hai đứa nó đi theo Tô Yên tới nay, chưa từng được nhận đãi ngộ như thế này đâu.

Cho đến bây giờ, thời gian hai đứa nó được ôm Tô Yên cộng lại, còn chưa dài bằng con chó này đâu.

Đây có phải là kiểu đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn trong truyền thuyết hay không?

Tiểu Hồng căm giận

"Yên Yên, bất công!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn chó con trong lòng, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng

"Nó quá nhỏ."

Tiểu Hồng mếu máo

"Em cũng nhỏ."

"Nó bị thương."

Tiểu Hồng vừa nghe cái này, nhìn trêи người con chó dính đầy máu, nhỏ giọng nói

"Vô dụng."

Tựa hồ là cảm thấy Tô Yên nói có đạo lý, liền không tranh cái gì nữa.

Tô Cổ lại không dễ lừa như vậy

"Yên Yên đối với nó có sự kiên nhẫn khác biệt."

Tô Yên

"Ngày mai em có thể đi học."

Lời này chạm đến tâm Tô Cổ.

Hắn liền nhấc chân, đá đá Tiểu Hồng ở bên cạnh

"Đi thôi, đi ngủ."

Tiểu Hồng đi theo sau ʍôиɠ Tô Cổ, tung ta tung tăng nói

"Ta không muốn đi học."

Tô Cổ

"Sợ bị giáo viên phát hiện?"

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Phát hiện cái gì?"

Tô Cổ liếc nó một cái, nhàn nhạt nói

"Sợ bị phát hiện đầu óc của ngươi quá ngu ngốc."

Tiểu Hồng

"Hừ!"

Mới vừa hừ xong đã bị Tô Cổ kéo lên lầu.

Tô Cổ cũng thật bình tĩnh, hoàn toàn coi nơi này trở thành nhà mình.

Tùy tiện mở một gian phòng cho khách, liền kéo Tiểu Hồng đi vào.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Tô Yên cùng chó con.

Lúc này, bỗng nhiên thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, phát hiện mảnh nhỏ Chủ Thần."

"Ở đâu?"

"Ở ... trêи người con chó này O_o..."

Dứt lời, Tô Yên cùng Tiểu Hoa đồng thời trầm mặc.

Sau đó, Tiểu Hoa như là phát hiện ra cái gì

"Trách không được ký chủ đối với con chó này không bỏ được a, thì ra chị đã sớm phát hiện ra?"

Tô Yên

"Ta không hề phát hiện ra."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Nuôi nó đến lúc chết."

Tiểu Hoa nghe xong.

Lời này sao nghe cứ quái quái?

"Ký chủ, vạn nhất linh hồn nó là của Quân Vực đại nhân thì sao?"

"Cho nên ta mới phải nuôi nó đến chết."
 
Chương 1880: Xin chào, học bá! 5


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Một người một hệ thống ở kia đơn giản bàn bạc xong.

Sau đó Tô Yên lên lầu, đi vào phòng nguyên thân.

Trong phòng có thảm lông dê to vách tường hồng phấn, giường công chúa thật lớn đặt ngang ở bên trong.

Tiếp đó là phòng tắm, phòng để quần áo, tất cả đều mang phong cách thiếu nữ ấm áp.

Cô cầm cái gối, đặt lên trêи sô pha mềm mại.

Sau đó đặt chó con đang ngủ lên.

Lúc này mới đi đến phòng tắm.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ có chuyện sao?."

"Sáng ngày mai, mấy giờ phải đi học?"

"Ký chủ, 8 giờ rưỡi."

"Ừm."

Tô Yên rửa mặt một chút.

Trêи cổ tay còn có vết thương, không thể dính nước, thế cho nên mất không ít thời gian.

Chờ xử lý xong, cô mới trở về phòng, nằm ở trêи giường.

Tiểu Hoa tò mò

"Ký chủ, chị nghĩ ra biện pháp làm Bạch Hoành Vũ phải chịu mùi vị bị vũ nhục chưa?"

"Chưa"

"Ồ, vâng ~"

Tiểu Hoa câu được câu không lải nhải.

Tô Yên nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ từ khi nào.

Sáng sớm hôm sau.

Khi cô tỉnh lại, cảm thấy trong lòng có một vật mềm mại ấm áp.

Vừa mở mắt ra liền phát hiện con chó nhỏ vốn dĩ ngủ ở trêи sô pha không biết đã bò lên trêи giường từ bao giờ.

Hai móng vuốt bám lấy quần áo cô, liên tiếp rúc vào ngực cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên dịch người muốn nhìn rõ ràng.

Kết quả mới vừa động, chó nhỏ liền rầm rì tiếp tục rúc vào lòng cô.

Lúc này, chó nhỏ mở to mắt.

Con ngươi màu làm nhạt ngập nước nhìn Tô Yên.

Thanh âm nức nở truyền đến, cẳng chân run rẩy.

Cũng không biết kinh sợ điều gì.

Tiểu Hoa nhìn đến không nhịn được nói

"Chó nhỏ thật nhỏ thật đáng thương a~"

Tô Yên ôm nó ngồi dậy.

Giường này tương đối cao, nó nhỏ như vậy làm thế nào mà bò lên đây được?

Tiểu Hoa

"Ký chủ, con chó này thật thông minh, đem cái gối đầu kia lót trêи mặt đất, cắn ga giường bò lên trêи."

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Sau đó, Tô Yên liền ôm nó đi vào trong phòng tắm.

Tô Yên ở đâu, chó nhỏ liền ở đó.

Nó như có nhân tính, vừa thấy Tô Yên rửa mặt, liền thành thành thật thật ngồi im, nghiêng đầu chờ cô.

Chờ Tô Yên rửa mặt xong, chuẩn bị đi học, nó liền bắt đầu nức nở, muốn Tô Yên ôm.

Nếu không phải trêи bụng còn quấn băng gạc,

Nếu không phải nó là con chó nhỏ mới sinh ra chưa được mấy ngày như vậy, người ta còn cho rằng nó đang giả vờ.

Chờ Tô Yên thu thập xong, đi ra khỏi phòng, Tô Cổ đã đứng trong phòng khách.

Trêи người còn mặc xong đồng phục của cao trung Thành An.

Tô Yên từ trêи lầu đi xuống dưới, nhìn Tô Cổ.

Thiếu niên vẫn là bộ dáng lạnh lùng cao lãnh, nhìn cô chăm chú.

Giống như chỉ cần Tô Yên gật đầu là có thể bắt đầu xuất phát.

Tô Cổ lãnh đạm cất tiếng

"Bị muộn rồi."

Vừa mở miệng, một giây liền phá hỏng luôn hình ảnh tốt đẹp kia.

Bên cạnh hắn còn có Tô Tiểu Hồng mặc đồng phục tiểu học.

Đôi mắt vẫn còn nhắm lại chưa muốn mở.

Ở trong miệng ngậm chiếc bánh mì đã gặm một nửa.

Đầu gật gà gật gù, có vẻ vô cùng buồn ngủ.

Chú Trương đứng bên cạnh lên tiếng

"Tiểu thư, về vấn đề nhận nuôi hai người này còn phải đợi cha cháu đồng ý. Nhưng vấn đề nhập học đã an bài thỏa đáng. Hôm nay có thể trực tiếp đi tới trường."

Nói xong, ánh mắt chú Trương dừng ở con chó nhỏ trong lòng Tô Yên.

Cười nói

"Tiểu thư, trường học không cho phép mang sủng vật đi học."

Tô Yên giao chó nhỏ cho chú Trương.

"Nó ở nhà."
 
Chương 1881: Xin chào, học bá! 6


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Vừa mới đầu, chó nhỏ còn không vui.

Liên tiếp ô ô tru lên không ngừng.

Tô Yên mở miệng

"Buổi tối ta sẽ trở về."

Sau đó nhẹ nhàng sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó.

Chó nhỏ tựa hồ nghe hiểu lời Tô Yên nói, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng ra.

Nhắm hai mắt lại, thành thành thật thật ghé vào lòng chú Trương.

Chú Trương đưa bữa sáng cho Tô Yên

"Tiểu thư, bữa sáng của ngài."

Tô Yên sờ sờ đầu chó nhỏ, nhận lấy đồ ăn, sau đó liền rời đi.

Cô ngồi xe ô tô đến trường.

Chú Trương cúi đầu, đang muốn cười nói một câu, con chó nhỏ này cũng thật ngoan.

Lời còn chưa kịp nói, chó nhỏ liền mở to mắt, nhảy xuống bàn, tránh khỏi vòng ôm của chú Trương.

Sau đó liền chạy vào bụi cỏ bên ngoài.

Chú Trương sửng sốt.

Nhìn chó nhỏ không kêu rêи một tiếng nào, nằm im trong bụi cỏ, lắc lắc đầu cười rồi đi làm việc khác.

Thỉnh thoảng người hầu đi qua nhìn thấy chó con, nhịn không được muốn trêu đùa vuốt ve hai cái.

"Chó nhỏ thật đáng yêu a~"

Nói xong, liền muốn sờ sờ.

Kết quả còn chưa kịp đụng tới, chó nhỏ đã cao lãnh quay đầu đi.

Tỏ vẻ không muốn phản ứng lại các cô.

Dù cho hiện tại còn bị thương, đi đường khập khiễng nhưng khí thế cao lãnh lại không thiếu chút nào.

Tô Yên vừa đi đến lớp, ánh mắt mọi người lập tức dán chặt trêи người cô.

Trong lớp đang vô cùng ầm ĩ, lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tô Yên một mình đi vào, đến chỗ ngồi của mình, ẩn ẩn nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng bàn tán

"Này, biết chuyện gì chưa?"

"Tô nữ thần của chúng ta bị nam thần đá."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

"Nghe nói, đêm qua nam thần đã ngả bài ở phòng học."

"Đá cái gì mà đá, bọn họ căn bản là chưa từng ở bên nhau?"

"Đáng tiếc, nữ thần Tô Yên cứ điên cuồng theo đuổi, cuối cùng Bạch nam thần cũng không thèm liếc mắt một cái, ai, nếu là tôi, tôi thật sự không còn mặt mũi tới trường học."

"Không chỉ vậy a, nghe nói ngày hôm qua Bạch Hoành Vũ trực tiếp nói với Tô nữ thần rằng cô xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Còn nghe nói Bạch Hoành Vũ đã có bạn gái, cũng học ở trường chúng ta."

"Thật sao??"

"A, đừng mà!!"

Yên tĩnh qua đi, trong lớp lại lần nữa náo nhiệt lên.

Hơn nữa, âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn.

Giống như cố ý để cho Tô Yên nghe thấy.

Cũng không thể tránh được, cô có gia thế tốt lại xinh đẹp, vừa sinh ra đã ở vạch đích.

Nhìn thấy người ta xấu mặt như vậy, trong lòng người thường luôn cảm thấy được cân bằng và vui sướиɠ hơn một chút.

Tô Yên đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn vết máu trêи mặt bàn đã được lau sạch.

Cô ngồi xuống, buông cặp sách.

Bạn học ngồi bàn bên cạnh cô do dự một lúc lâu, duỗi tay, định kéo tay cô

"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?"

Tô Yên nghiêng đầu nhìn lại.

Một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Tô Yên rút tay về

"Có chuyện gì?"

Tần Huyên Nhu tràn đầy áy náy

"Chuyện đêm qua, thực xin lỗi, mình cũng không biết Hoành Vũ sẽ cư xử với cậu như vậy."

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết,

"Còn có việc gì không?"

Tần Huyên Nhu sửng sốt, vẻ mặt cô thẳng thắn thành khẩn

"Tiểu Yên, mình cùng Hoành Vũ là thật lòng yêu thích nhau, cậu có thể thành toàn cho chúng mình được không?"

Tô Yên nhìn gương mặt này, một lúc sau mới nhớ ra.

A, bạn cùng bàn của nguyên thân chính là nữ sinh mà Bạch Hoành Vũ thích.

Nghe nói, đêm qua hai người mới vừa xác định quan hệ yêu đương.

Bởi vì nguyên thân cùng Bạch Hoành Vũ có hôn ước, ngược lại là đòn bẩy thúc đẩy hai người này tiến thêm một bước.

Tô Yên

"Tôi không phải ba mẹ hắn, thành toàn hay không sao lại hỏi tôi?"
 
Chương 1882: Xin chào, học bá! 7


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tần Huyên Nhu sửng sốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.

Cô ta có vẻ không biết trả lời như thế nào

"Nhưng... hai người có hôn ước, hơn nữa, cậu còn là bạn thân nhất của mình."

Tô Yên nghi hoặc

"Cho nên? Cậu là muốn nói tôi ở trong lòng cậu rất quan trọng sao?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Đúng vậy!"

Tô Yên

"Nếu tôi không thích hai người ở bên nhau, cậu sẽ không ở bên hắn sao?"

Tức khắc, thân thể Tần Huyên Nhu cứng đờ, tròng mắt ướt át,

"Nếu như vậy có thể làm cậu cảm thấy được an ủi, mình sẽ đồng ý."

Tô Yên cảm thấy người này quả thật không thể hiểu được.

Vừa rồi không phải còn nói hy vọng cô thành toàn cho bọn họ sao?

Sao một chút kiên định cũng không có vậy?

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Tần Huyên Nhu còn định nói cái gì đó thì giáo viên tiến vào lớp.

Hơn nữa, Tô Yên đã lấy sách giáo khoa ra, cũng không muốn tiếp tục giao lưu cùng cô ta.

Tần Huyên Nhu đành từ bỏ.

Chủ nhiệm lớp đứng trêи bục giảng lên tiếng

"Hôm nay, lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến."

Nói xong, một thiếu niên từ cửa bước vào.

Hắn vừa tiến vào, một đám con gái lập tức gào thét ầm ĩ.

Thiếu niên ngũ quan sắc sảo như được tỉ mỉ điêu khắc, mặc bộ đồng phục cắt may khéo léo.

Dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt lãnh đạm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Trêи tay cầm theo cặp sách, đứng trêи bục giảng.

Chủ nhiệm tựa hồ đã biết sẽ có phản ứng này, duỗi tay gõ gõ bục giảng

"Trật tự."

Chủ nhiệm lên tiếng, phía dưới cũng an tĩnh không ít.

Thiếu niên kia lên tiếng

"Tô Cổ."

Ngoài cái tên, cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Nữ sinh A

"Oa, thật soái, thật lãnh a, vừa thấy chính là kiểu coolboy, tôi thích nha."

"Giá trị nhan sắc này ngang ngửa với Bạch Hoành Vũ đó nhỉ?"

"Tôi thích hắn hơn."

"Tôi cũng vậy"

"Tôi cũng thế."

"Nam sinh này sao lại đẹp trai đến vậy chứ? Chuẩn nam thần cao lãnh cấm ɖu͙ƈ a~."

"A a a a a, làm sao bây giờ? Thích quá ~."

"Không biết có bạn gái chưa nhỉ."

"Ngàn vạn lần đừng có bạn gái a, bằng không sẽ bị ghen ghét đến chết."

Bởi vì một câu giới thiệu của Tô Cổ, lại mang tới một trận thảo luận khác.

Thầy giáo gõ cái bàn,

"Trật tự!!"

Sau đó, giáo viên duỗi tay chỉ vào một vị trí trong góc

"Em tạm thời ngồi ở chỗ đó đi."

Tô Cổ gật đầu, đi về chỗ giáo viên chỉ.

Tô Yên không nghĩ tới, Tô Cổ sẽ chọn học cùng lớp với cô.

Ừm, cảm giác thực kỳ diệu.

Chờ giới thiệu xong rồi, chủ nhiệm bắt đầu dạy học.

Cuối cùng, trận xao động này cũng bị trấn an xuống.

Một buổi sáng, tin tức lớp 11/3 có một soái ca mới tới đã truyền khắp toàn bộ trường học.

Đến giờ nghỉ trưa, hộc bàn học của Tô Cổ đã nhét đầy thư tình và chocolate.

Tần Huyên Nhu nhìn Tô Yên.

Cả một buổi sáng Tô Yên không nói với cô ta một câu nào.

Đại khái là vì muốn hòa hoãn quan hệ, Tần Huyên Nhu cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, chủ động lên tiếng

"Tiểu Yên, trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé?"

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Tần Huyên Nhu lập tức nói

"Cậu không cần khách khí với mình, chúng ta là bạn tốt mà.

Hơn nữa, mình đi làm thêm cũng đã được phát tiền lương, cậu muốn ăn cái gì mình đều có thể mời được."

Tô Yên dừng động tác thu thập đồ dùng một chút, sau đó lại nghiêm túc nói một lần

"Không cần, cảm ơn!"

Tần Huyên Nhu bị cự tuyệt, khuôn mặt đỏ lên.

Lúc lâu sau, lại kéo tay áo Tô Yên

"Tiểu Yên."

Đang nói, ở cửa lớp truyền tới một thanh âm

"Mời Tô đại tiểu thư ăn bữa cơm, khó như vậy sao?"
 
Chương 1883: Xin chào, học bá! 8


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Giọng nói đầy vẻ châm chọc.

Lúc này, học sinh trong lớp đã đi gần hết.

Nhưng vẫn có một vài người thấy Bạch Hoành Vũ xuất hiện.

Bạch Hoành Vũ đi tới, duỗi tay xoa đầu Tần Huyên Nhu, giống như trấn an.

Tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Tô tiểu thư cần gì phải khi dễ người như vậy, có ý gì?"

Bạch Hoành Vũ đúng kiểu đẹp trai ấm áp, hơn nữa học tập tốt, gia thế tốt, rất được mọi người yêu thích.

Sắc mặt Tần Huyên Nhu so với vừa rồi càng thêm đỏ.

Lúc này chính đây là thẹn thùng đó. ಠ益ಠ

Cô ta cố gắng nỗ lực tránh thoát tay Bạch Hoành Vũ, phủi sạch quan hệ.

Vội vàng nhìn về phía Tô Yên.

"Tiểu Yên, cậu đừng giận mình được không? Đều là do mình không tốt."

Bạch Hoành Vũ nghe người mình thích nói loại lời này thì nhíu mày.

Ánh mắt nhìn Tô Yên càng thêm chán ghét.

Hắn đối với Tô Yên, cảm giác trước sau như một, chính là một nữ sinh xinh đẹp thích hắn mà thôi.

Nhưng hôm trước hắn về nhà, liền được báo rằng có hôn ước cùng Tô Yên.

Ý nghĩ đầu tiên Trong đầu Bạch Hoành Vũ chính là Tô Yên giở trò quỷ vì muốn ở bên hắn .

Hắn ghét nhất là bị người khác trói buộc.

Thế cho nên hắn vô cùng bài xích nữ sinh này.

Hiện giờ lại thấy thái độ của Tô Yên đối với Huyên Nhu.

Bạch Hoành Vũ đối với Tô Yên đã có định kiến, chính là một nữ nhân lớn lên xinh đẹp nhưng lại có chút tâm cơ không lương thiện, thế nên càng thêm không vui.

Hắn ta cười lạnh một tiếng

"Tô Yên, cô tốt nhất đừng ······" giở những trò thủ đoạn đó.

Còn chưa kịp nói xong, đã bị một người khác đánh gãy

"Ê, dây dưa mãi không xong thế?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giọng nói từ phía sau truyền đến.

Ba người nhìn qua, là học sinh mới chuyển trường đến, Tô Cổ.

Khuôn mặt Tô Cổ lãnh đạm, từ lối nhỏ hẹp đi tới, đứng ở trước mặt Tô Yên.

Hắn mở miệng

"Khi nào thì đi ăn cơm?"

Tô Yên

"Hiện tại nhà ăn đã có cơm, em tùy thời có thể đi ăn."

"Em không có thẻ cơm."

Hắn dừng một chút, lại nói

"Chẳng lẽ chị không định ăn cơm cùng em à?"

Tô Yên lấy thẻ đưa cho Tô Cổ.

"Không đói bụng, em tự đi đi."

Cách hai người nói chuyện với nhau làm Tần Huyên Nhu vô cùng kinh ngạc.

Thái độ quen thuộc này, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt.

Bạch Hoành Vũ lôi kéo tay Tần Huyên Nhu, nói

"Không cần suy nghĩ chuyện không vui, đều giao cho anh, đi ăn cơm thôi."

Tần Huyên Nhu nghe được lời này, mặt đỏ bừng.

Cúi đầu, không nói lời nào.

Tô Cổ vuốt vuốt thẻ cơm của Tô Yên, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hoành Vũ

"Có một chuyện tôi rất tò mò."

Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng, Bạch Hoành Vũ ngạc nhiên, hắn cười

"Nói đi."

"Rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin nói mấy lời này? Hôn ước còn chưa giải trừ, lại có thể ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy. Tôi trước nay chưa từng thấy qua."

Vừa nói xong, sắc mặt Bạch Hoành Vũ tối sầm lại.

Tô Cổ một chút cũng không thèm để ý tâm trạng của hắn ta.

Cầm chiếc lắc lắc qua lại, mặt không biểu tình nói

"Về sau nói chuyện với nữ sinh thì phải khách khí một chút, đối với Tô Yên càng phải khách khí."

Nói xong, hắn lại lần nữa mở miệng hỏi Tô Yên

"Chị thật sự không đi ăn à?"

Tô Yên đổi chủ ý

"Đi!"

Tô Cổ đi ra ngoài.

Trong đầu, tiếng Tiểu Hoa từng đợt ngao ô ô hưng phấn vang lên

"Ký chủ, Tô Cổ thật soái a, thật không hổ là con sâu nhỏ do ký chủ nuôi a."

Tô Yên không nói gì.

Rõ ràng lực chú ý của cô không ở nơi này.

Cô đang nghĩ không biết con chó nhỏ kia ở nhà thế nào.

Tiểu Hoa tò mò

"Ký chủ suy nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến chó nhỏ."

"A, ký chủ có thể video call cho nó mà."

"Nó biết chơi di động sao?"

Tô Yên nghi hoặc.

Chó con mà biết dùng di động, thế là chó thành tinh à??

Tiểu Hoa lập tức nói

"Quản gia có thể."
 
Chương 1884: Xin chào, học bá! 9


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hoa nói xong, lập tức cảm thấy mình thật là một cái hệ thống siêu siêu thông minh.

Cứ như vậy, theo đề nghị của Tiểu Hoa, Tô Yên gọi điện thoại cho quản gia, nói muốn call video để xem con chó nhỏ.

Quản gia cầm di động đi quanh hoa viên vài vòng tìm chó nhỏ.

Rốt cuộc cũng thấy nó đang nằm trêи một tảng đá.

Quản gia vừa đi tới tảng đá lớn, vừa nói

"Tiểu thư,chú chó nhỏ của ngài khôi phục rất tốt, đang nghỉ ngơi."

Tô Yên nhìn chó nhỏ trong video, gật đầu

"Vâng"

Dứt lời, quản gia đã chạy tới tảng đá.

Chó nhỏ mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt đột nhiên nhìn thấy quản gia, liền bắt đầu ở đằng kia tru lên.

Tỏ vẻ không cho phép hắn tới gần.

Quản gia cũng bị chó nhỏ này kêu đến hoảng sợ.

Sau đó, tầm mắt chó nhỏ rơi xuống di động, nhìn thấy Tô Yên.

Vẫn bày ra tư thế bảo vệ lãnh thổ, không nhúc nhích.

Tô Yên

"Em có nghe thấy không?"

Cô vẫy vẫy tay với chó nhỏ.

Chó nhỏ lập tức nức nở một tiếng.

Sau đó, nằm trêи tảng đá.

"Ô ô ô ô ~~"

Hai mắt ngập nước, đầu héo héo gục xuống, thò chân muốn bắt lấy cái di động.

Quản gia đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt chó nhỏ.

Tô Yên có thể nhìn thấy cái đầu nó trêи màn hình di động.

Còn nghe thấy tiếng nức nở.

Nghe đáng thương cực kỳ.

Ánh mắt quản gia nhìn chó nhỏ thay đổi trong nháy mắt.

Thầm nghĩ, con chó này muốn thành tinh rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên mở miệng

"Buổi chiều ta sẽ trở về."

"Ô ô ~~"

"Dưỡng thương cho tốt."

Nhắc tới vết thương,chó nhỏ liền ngửa bụng lên, để Tô Yên nhìn thấy băng gạc quấn quanh bụng.

Sau đó, âm thanh ủy khuất nức nở kìa liền lớn hơn nữa.

Quản gia ho khan một tiếng

"Tiểu thư, trong nhà không có động vật lớn nào, cũng không có ai khi dễ nó."

Quản gia cảm thấy năng lực biểu đạt của con chó này có chút quá mạnh, sợ tiểu thư hiểu lầm, vẫn là nói rõ ràng một chút thì hơn.

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân."

Cô ở nhà ăn call video trò chuyện.

Tô Cổ đi mua cơm.

Nói chuyện phiếm một lúc lâu, Tô Cổ mới bưng hai phần cơm đi tới.

Bên này, Tô Yên kết thúc video, buông điện thoại xuống..

Tô Cổ đẩy một phần cơm đến trước mặt Tô Yên.

Ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Hắn nhìn thoáng qua Tô Yên, lại nhìn điện thoại của cô

"Nam nhân của chị đâu?"

Vừa hỏi vừa bắt đầu ăn cơm.

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Tô Cổ

"Chị có vẻ không sốt ruột đi tìm hắn, còn có thời gian rảnh ở chỗ này video call cùng con chó kia."

Tô Cổ dừng một chút.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.

Hắn ngẩng đầu

"Con chó kia là....."

Thanh âm hắn kéo dài, nhìn Tô Yên, ánh mắt nghi ngờ.

Tô Yên múc một miếng cơm.

"Ừm"

Tô Cổ

"...."

Tiểu Hoa mê mang hỏi

"Ký chủ, hai người đang nói gì vậy?"

"Đang nói về Quân Vực."

"A??"

Đi học đối với Tô Cổ mà nói là một việc vô cùng nhàn hạ.

Hơn nữa hắn với Yên Yên còn học cùng một lớp.

Ừm, đi học thực không tồi.

Chỉ là đối với Tiểu Hồng mà nói, lại là một sự kiện cực kỳ thống khổ.

Đảo mắt một tuần đã qua.

Tiểu Hồng mặc áo ngủ khủng long bạo chúa, ở trong phòng thức đêm bật đèn học làm bài tập toán.

Đương nhiên, loại nhiệm vụ gian khổ này, một mình nó chắc chắn không thể hoàn thành, bên cạnh còn có Tô Cổ ngồi canh.

Tiểu Hồng duỗi từng ngón tay ngắn nhỏ tính tính toán toán.
 
Chương 1885: Xin chào, học bá! 10


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Một giờ trôi qua.

Tiểu Hồng chỉ làm được ba câu hỏi điền vào chỗ trống.

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con rắn ngu ngốc này

"Khó như vậy?"

Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô, ta không biết làm!"

Tô Cổ vừa nghe nó nức nở liền cau mày, duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng

"Ta hỏi ngươi, ngươi là rắn, học theo con chó giả vờ đáng thương cái gì?"

Tiểu Hồng cắn một ngụm kẹo que, giọng trẻ con non nớt phản bác

"Nhưng khi con chó kia khó chịu, Yên Yên sẽ ôm nó!"

Tô Cổ cau mày

"Thế ý ngươi là, muốn ta ôm ngươi một cái?"

Nói rồi càng dùng thêm sức nhéo mặt nó.

Tiểu Hồng

"Ta, ta không biết làm bài."

Có lẽ là do bài toán này đã được Tiểu Hồng "giải" quá lâu.

Tô Cổ không còn kiên nhẫn nữa.

Hắn rút cây bút trong tay Tiểu Hồng, điền đáp án vào bài kiểm tra.

Tiếp đó, thô bạo bỏ bài kiểm tra vào cặp sách.

"Ngủ."

Nói xong, giật cây kẹo que mà Tiểu Hồng cắn còn thừa một nửa nhét vào miệng mình.

Tiểu Hồng muốn cướp trở về.

Nhưng rút ra thì chỉ còn lại cái que.

Sau khi thầm oán trách một hồi, Tiểu Hồng lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Tô Yên mở to mắt, nhìn con chó nhỏ đang ngủ say sưa ở bên cạnh.

Cô đã nuôi nó được một tuần.

Vốn dĩ nó có một cái tổ ở trêи sô pha, nhưng mỗi tối Tô Yên ngủ, lúc nào nó cũng có thể bò lên trêи giường, ngủ ở trong lòng ngực cô.

Nuôi một cún con không phải chuyện rắc rối gì.

Nhưng thật ra có một chút kinh ngạc.

Tô Yên mở to mắt, nhìn trêи dưới hết lần này tới lần khác để xác nhận.

Cô mở miệng

"Tiểu Hoa"

"A, em đây."

"Tốc độ phát triển của loài chó đều nhanh như vậy sao?"

Cô không có kinh nghiệm nuôi chó, thế cho nên cũng không rõ ràng.

Nhưng mà, con chó này của cô có phải lớn quá nhanh rồi không?

Vốn dĩ nó chỉ là một chú chó con, to bằng bàn tay mà thôi.

Mới một tuần trôi qua, thế nhưng đã to bằng cái gối đầu.

Cái loại dài bằng cánh tay của phụ nữ ấy.

Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sinh trưởng này.

Tại sao một chú chó con trông mềm mại đáng yêu như vậy mà giờ trông có chút hung ác?

Đây là giống chó gì?

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng là cái hệ thống chưa bao giờ nuôi chó.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, để Tiểu Hoa tra cho chị."

Lúc này, chó nhỏ đang ngủ say liền mở mắt.

Đôi mắt Ba Tư màu lam nhìn Tô Yên.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Yên cũng không có cảm giác tình thương của mẹ tràn trề như trước đây.

Chỉ cảm thấy con chó này trông dữ tợn hơn so với lúc nó đang ngủ.

Còn không bằng nó nhắm mắt lại.

Chó nhỏ

"Ô ô ~~"

Rêи rỉ mấy tiếng liền rúc vào lòng ngực Tô Yên.

Bây giờ nó đã lớn hơn một chút, vừa mới rúc đầu vào liền đẩy cô đến nghiêng ngả.

Nhưng Tô Yên vẫn duỗi tay ôm lấy nó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Ôm trong chốc lát, mới buông tay ra, nói

"Rời giường thôi."

Chó nhỏ hành động vô cùng nhanh nhẹn, hai móng vuốt liền bấu chặt trêи vai Tô Yên.

Có vẻ nó vẫn cảm thấy mình là chú chó nhỏ của một tuần trước, Tô Yên đi đâu cũng ôm nó vào lòng.

Miệng vết thương trêи bụng nó cũng đã khỏi hẳn, thậm chí còn không nhìn thấy sẹo.

Tốc độ bình phục như này Tô Yên cũng chưa bao giờ gặp qua.

Cô ôm nó đi đến phòng tắm, đặt ở trêи bồn.

Ừm.

Rất tốt.

Trêи bàn rửa mặt có thêm một khối to màu trắng, chó nhỏ vừa nhấc đầu, hoàn toàn chắn hết tầm nhìn của cô.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"A? Ký chủ, con chó này có điểm kỳ quái."

"Làm sao vậy?"

"Từ trước đến nay chưa từng nghe thấy nó sủa?"

Mỗi ngày chỉ biết giả vờ đáng thương rồi làm nũng.

Nhưng mà, những lời này Tiểu Hoa không dám nói ra ngoài.
 
Chương 1886: Xin chào, học bá! 11


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Nghe Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên liền nhìn chó nhỏ.

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, nó cũng không vẫy đuôi, tai cũng không giật."

Thân là một con chó, trừ bỏ vóc dáng cao lớn, cái gì cũng không làm được.

Còn không bằng Tiểu Hồng bắt chước làm chó.

Ách, hả?

Sao lại giống mắng người như vậy?

Tiểu Hoa vừa nhìn tư liệu, vừa lải nhải nói chuyện cùng Tô Yên.

Tô Yên nhìn con chó

"Vẫy đuôi."

Cái đuôi đang hạ xuống liền được nâng lên hất hai lần.

Lại nhanh chóng cụp xuống.

"Ô ô ô ~~"

Chó nhỏ lại bắt đầu nức nở, Tô Yên nghiêng người qua.

Hai móng vuốt bấu vào vai cô, đầu to cũng dựa trêи vai cô.

Ừm, thật thỏa mãn.

Vậy thì cho Tô Yên nhìn nó vẫy đuôi thêm một lần nữa vậy.

Tô Yên chuẩn bị xong, đi ra ngoài, đương nhiên vẫn phải ôm theo con chó chỉ biết dính người này.

Chờ đến khi xuống lầu, Tiểu Hồng vốn dĩ đang ăn cơm, nhìn thấy con chó trong lòng Tô Yên thì hai mắt trợn tròn.

"Con chó càng ngày càng béo nha."

Tốc độ lớn lên của con chó này còn nhanh hơn nó.

Sau đó, Tiểu Hồng bắt đầu nghi hoặc

"Tại sao nó không sủa vậy? Yên Yên, nó là con chó câm sao?"

Tô Yên

"Không phải, có lẽ nó còn nhỏ."

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con chó.

Như thế này còn nhỏ?

Không chừng một thời gian nữa Tô Yên còn cưỡi được cả nó ấy.

Tiểu Hồng cắn một miếng bánh mì, học theo những gì nó thấy trong TV, xoay về phía con chó kêu hai tiếng

"Gâu gâu."

Chó nhỏ

"······"

Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, lại kêu tiếp

"Gâu gâu, gâu gâu."

Chó nhỏ vẫn làm lơ nó.

Khi Tiểu Hồng lại chuẩn bị thực hiện động tác khác, Tô Cổ bên cạnh đã không nhịn được nữa.

Cầm lấy cái bánh mì bên cạnh nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Một con rắn, còn học đòi kêu tiếng chó sủa.

Tô Cổ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ lại việc vừa rồi.

Hắn sợ mình không kìm nén được mà bóp chết nó.

Cuối bữa ăn, đồng chí Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, bí mật hướng về phía con chó kêu hai tiếng

"Gâu gâu"

Tiểu Hồng trông đặc biệt háo hức, cố gắng muốn dạy chó nhỏ sủa ra tiếng.

Chó nhỏ đảo mắt qua Tiểu Hồng, sau đó ngẩng đầu

"Ngao ô ~"

Lần này, không còn là âm thanh yếu đuối nức nở nữa.

Mà là một tiếng gầm.

Tô Yên đang ăn cơm liền dừng lại.

Nhìn con chó đang ngồi trêи chiếc ghế bên cạnh.

Nếu tiếp tục coi nó là chó, càng nghĩ càng thấy thật phi lý.

Tiểu Hồng mờ mịt, sinh ra hoài nghi

"Chó kêu như vậy sao?"

Trong đầu, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, là sói tuyết!"

Nói xong, Tiểu Hoa lại nghi hoặc

"Sói tuyết lớn nhanh như vậy sao?"

Tô Yên cũng không mấy tò mò chó nhỏ nhà mình là chủng loại gì.

Cho dù nó là một giống chó đột biến, cô cũng sẽ nuôi nó.

Cho nên cái này, không quan trọng lắm.

Nhưng tâm lý này lại không tồn tại được bao lâu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Một tháng sau, Tô Yên rốt cục bắt đầu cân nhắc lại đến vấn đề này.

Buổi tối tan học về nhà.

Vừa mở cửa liền cảm thấy có thứ gì đó khổng lồ nhanh chóng nhảy về phía cô.

Kèm theo là tiếng tru đầy hưng phấn.

Một cục trắng trắng.

Tô Yên đã chuẩn bị sẵn tư thế, giang hai tay ra.

Sau đó, một con chó toàn thân trắng như tuyết cao bằng Tô Yên, nặng trĩu đè lên người cô, được cô ôm ở trong lòng.

Con ngươi màu lam nhạt không còn ngập nước, làm người đau lòng như lúc mới gặp nữa.

Mà nhìn vô cùng kiêu căng hung ác, nhịn không được muốn cách xa một chút.

Hai lỗ tai dựng đứng, toàn thân trắng muốt không có một chút tì vết.

Cũng may Tô Yên sức lực lớn, nếu là một cô gái bình thường, không chừng đã bị đâm bay ra ngoài rồi.
 
Chương 1887: Xin chào, học bá! 12


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói

"Ta đã trở về."

Nói xong, liền định đặt nó xuống.

Kết quả, thứ này cho rằng mình vẫn được cưng chiều giống khi còn nhỏ, bèn dùng móng vuốt sắc nhọn kéo cổ áo cô

"Ô ô ô ~~"

Phát ra tiếng nức nở.

Vẻ mặt kiêu ngạo và dữ tợn kia không hề khiến người ta có cảm giác muốn che chở, chỉ cảm thấy thứ này sắp phát cuồng rồi, phải mau chạy.

Rầm rì xong, liền lôi kéo Tô Yên.

Mặc dù nó dùng rất ít lực để kéo, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm rách áo Tô Yên.

Tiểu Hoa ghét bỏ

"Hừ ~~ ký chủ, chị vứt nó đi, chúng ta đi nhặt một con vật nhỏ dễ thương khác?"

Tô Yên

"Không sao."

Vừa nói, Tô Yên vừa ôm một con sói tuyết cao hơn mình đi đến phòng khách.

Đồng chí sói tuyết được Tô Yên ôm vô cùng thoải mái, đầu to ghé vào vai Tô Yên.

Tiểu Hồng đi sau vô cùng hâm mộ.

Chu chu cái miệng, nói

"Yên Yên chưa từng ôm nguyên thân của ta."

Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Cổ truyền đến từ phía sau

"Ôm nguyên thân của ngươi? Ngươi muốn chôn sống Yên Yên sao?"

Tuy rằng hằng ngày Tô Cổ ăn hϊế͙p͙ nó, nhưng tay vẫn xé kẹo bông gòn nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vừa ăn vừa hâm mộ.

"Ta cũng muốn được Yên Yên ôm."

"Ngươi chết tâm đi."

Tiểu Hồng ngày thường vô tâm vô phế, cũng không biết vì lý do gì mà lại đâm đầu vào cái vấn đề hão huyền như vậy.

Hai mắt nó hâm mộ nhìn vào phòng khách.

Nhìn trong chốc lát, mới cúi đầu ăn kẹo bông gòn của mình.

Nhưng cũng không nói muốn được Yên Yên ôm nguyên thân nữa.

Tô Cổ ném cặp sách xuống, quay lại phát hiện Tiểu Hồng vẫn đứng ở đằng kia, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn.

Hắn xoa xoa ấn đường.

Tên ngốc này thật sự quên luôn mình là một con quái vật hơn ngàn năm tuổi rồi.

Còn thật sự coi mình là một đứa trẻ?

Tô Cổ bước tới, xách cổ áo nó đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mờ mịt, vừa ăn vừa hỏi

"Đi đâu?"

Vừa hỏi xong, Tô Cổ đã ném nó lên xe, trực tiếp lái ra khỏi biệt thự.

Một giờ sau, đi vào vùng ngoại ô.

Chung quanh không một bóng người, cũng không có camera giám sát.

Hắn đi xuống xe, cởi áo khoác đồng phục.

"Biến trở về thân rắn đi."

Giọng hắn có chút không kiên nhẫn.

Tiểu Hồng mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến trở về thân rắn.

Nó theo thói quen biến thành một con rắn nhỏ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Cổ ấn đầu nó

"Biến lớn, lớn nhất."

Thân thể Tiểu Hồng tức khắc lớn lên vô số lần.

Phanh!

Thành công đè xẹp lép cái xe.

Thân thể dài mấy chục mét, thô to như bắp chân đàn ông.

Hoa văn đen đỏ đan xen, khoanh tròn từng lớp.

Không còn bộ dáng đáng yêu như ngày thường.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun phì phì, vô cùng dữ tợn, đáng sợ.

Nhìn một cái là có thể dọa người ta trực tiếp ngất xỉu.

Tô Cổ chau mày.

Có lẽ ngày thường đối mặt với cái thân hình bánh bao mũm mĩm kia quá quen thuộc rồi.

Thế nên hắn quên mất, tên đần này cũng là một thứ có lực sát thương cực lớn.

Tô Cổ duỗi tay, ôm thân rắn của Tiểu Hồng lên, di chuyển ra ngoài.

Vừa ôm vừa hỏi

"Như vậy được chưa?"

Tiểu Hồng thực hưng phấn

"Tê tê tê tê tê"

"Xoay hai vòng, xoay hai vòng."

Tô Cổ cố nén xúc động muốn ném nó xuống, đứng tại chỗ xoay hai vòng.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, rung người đắc ý, nhịn không được muốn hất đuôi.

Tô Cổ bắt lấy cái đuôi, không cho nó lộn xộn.

Con rắn ngốc này nghĩ mình bao nhiêu tuổi?

Ôm một cái chính là ôm hơn nửa giờ.

Tiểu Hồng chưa đã thèm nhưng Tô Cổ đã hết kiên nhẫn.

Giơ tay, liền ném nó xuống mặt đất.

Một đống to như vậy vừa chạm đất, mặt đất dưới chân đều chấn động.
 
Chương 1888: Xin chào, học bá! 13


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Trở lại phía biệt thự bên này.

Tô Yên ôm sói tuyết lớn lên lầu.

Hằng ngày đều là cô ôm nó đi rửa mặt.

Nhưng nó hiện giờ thật sự quá lớn, bồn rửa mặt cũng không đủ chỗ cho nó ngồi nữa, chỉ có thể để nó ngồi trong bồn tắm.

Chờ Tô Yên rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm.

Tất nhiên, chỗ ngủ đã chuẩn bị cho nó cũng không thể dùng được nữa.

Ừm, mà hình như nó cũng chưa từng ngủ qua.

Vẫn luôn siêng năng cần mẫn trèo lên giường Tô Yên, cứ nằm cạnh cô mà ngủ.

Mỗi buổi sáng lúc Tô Yên đi học, nó đều diễn cùng một cảnh.

Nó muốn đi theo Tô Yên, ôm Tô Yên ô ô nức nở không buông.

Tiểu Hồng đôi mắt sưng thành một cục, giống như ngủ không ngon, kéo tay Tô Cổ, loạng choạng bước đi không vững.

Trước khi đi, còn nhìn con chó vẫn bấu chặt lấy Yên Yên.

Tiểu Hồng đã hâm mộ nó thật lâu, giờ bắt đầu dào dạt đắc ý

"Ngươi là chó, không phải người, không được đi học chung với Yên Yên."

Nói xong, Tiểu Hồng thè lưỡi lêu lêu nó.

Tô Cổ giật nửa cái bánh mì trong tay Tiểu Hồng nhét vào miệng nó, chặn miệng tên đần này lại.

Chiếc áo sơ mi trắng trêи người Tô Cổ có chút nhăn nhúm.

Sói tuyết nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Hồng đang đi càng lúc càng xa, ghé vào trong lòng Tô Yên tiếp tục nức nở, tỏ vẻ muốn đi cùng Tô Yên.

Đương nhiên, cuối cùng nó vẫn phải ở nhà.

Ngồi lên xe, Tô Yên xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Tô Cổ trêи ghế phụ.

Cô lên tiếng

"Đêm qua, hai người các em cả đêm không về."

Tô Cổ lên tiếng

"Vâng."

Tô Cổ xắn tay áo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn Tiểu Hồng, hai mắt sắp díu lại, đương nhiên vẫn không quên ăn nốt chiếc bánh mì trong tay.

Tô Yên muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cũng có một ngày, cô gặp phải vấn đề không biết có nên nói thẳng hay không.

Cho đến khi xe đi tới cổng trường, cô mới nói tiếp

"Tiểu Hồng có chút ngốc, em cũng nên lưu ý."

Tô Cổ

"Vâng."

"Sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ trước 18 tuổi là vi phạm pháp luật."

Tô Cổ nghiêng đầu

"Sao ạ?"

Tô Yên

"Ở xã hội loài người, hiện tại Tiểu Hồng khoảng 13 tuổi.  Được sự bảo vệ của Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, cho dù nó đồng ý thì cũng là phạm tội."

Tô Cổ

"······ Vì sao chị lại nói với em mấy điều này?"

Tô Yên

"Cảm thấy em sẽ dùng đến."

Tô Yên nói khá nghiêm túc.

Tô Cổ nghe xong, mặt nghệt ra.

Sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Hồng đang ngủ như heo ở đằng kia.

Cậu mở miệng

"Chị yên tâm, nó sẽ không bị người khác bắt nạt."

Tô Yên cảm thấy Tô Cổ không hiểu ý của cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Nghiêm túc nói

"Chị sợ em ăn hϊế͙p͙ nó."

Tô Cổ quay đầu nhìn phía trước, bình tĩnh nói

"Tuy rằng không biết chị đang lo lắng cái gì, nhưng mà, em sẽ không bắt nạt nó."

Tô Yên

"Ừm."

Sau đó, cô xuống xe.

Tô Cổ không phải Tiểu Hồng.

Cậu ít nói, nhưng một khi đã nói, thì sẽ làm được.

Về điểm này, cô rất tin tưởng cậu.

Tô Cổ kéo Tiểu Hồng đưa đến cổng trường tiểu học.

Sau đó xoay người trở lại trường cao trung ở cách vách.

Khi sắp đi đến cổng trường, liền nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói dễ nghe

"Bạn học Tô Cổ."

Cậu dừng bước chân, quay đầu lại.

Chỉ thấy Tần Huyên Nhu đang chạy tới, trong tay còn cầm một hộp cơm.

Cô ta dừng lại, thở hổn hển.

Tô Cổ

"Có việc?"

Rất nhiều học sinh đang đi vào trường, không ít ánh mắt đều đổ dồn lên người bọn họ.

Không có biện pháp, Tô Cổ tới học được một tháng, thành công nổi danh tại trường học.

Trở thành một đại thần khác sau Bạch Hoành Vũ.

Thậm chí độ chú ý còn cao hơn Bạch Hoành Vũ.

Tần Huyên Nhu đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Cổ, mặt lộ vẻ khó xử

"Có thể đưa hộp cơm này cho Tiểu Yên được không?"
 
Chương 1889: Xin chào, học bá! 14


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Tô Cổ liếc cô ta một cái,

"Chúng ta quen biết sao?"

Tần Huyên Nhu vô cùng xấu hổ.

Cô ta thoáng dùng sức, nắm chặt hộp cơm trong tay

"Tớ, tớ là bạn ngồi cùng bàn với Tiểu Yên, cũng là bạn tốt nhất của cậu ấy. Tớ tên Tần Huyên Nhu."

Giọng Tô Cổ vẫn lãnh đạm như cũ

"Hai người quan hệ tốt như vậy, còn cần tôi đưa hộ? Cậu thấy tôi rảnh rỗi lắm à?"

Nói xong, Tô Cổ đeo cặp sách đi thẳng về phía trước.

Đêm qua ôm con rắn ngốc đó từ vùng ngoại ô trở về.

Tới hừng đông mới về đến nhà.

Một lát sau đã phải đi học.

Một đêm không ngủ.

Tuy rằng, hắn đã tu hành hơn một ngàn năm, một đêm không ngủ cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng nghĩ đến đêm qua tên đần kia đè cái xe xẹp lép, hắn tức muốn xì khói đầu.

Hận không thể móc não nó ra để rửa sạch.

Tâm trạng này, có thể hiểu được.

Tô Cổ tiếp tục đi về phía trước, Tần Huyên Nhu sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.

Mặt cô ta đỏ bừng,

"Tô Cổ, làm ơn, mong cậu hãy giúp tớ."

Hai người cứ như vậy đi về phía trước.

Cho đến khi có một nam sinh cũng mặc đồng phục cao trung xuất hiện.

Nam sinh kia đứng phía trước Tô Cổ, chặn đường đi của cậu.

Trong giọng nói mang theo một loại tức giận

"Cô ấy đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe được à?"

Tô Cổ đút hai tay vào túi quần.

"À, ra là cậu."

Tên Bạch Hoành Vũ này, là người có hôn ước với Yên Yên.

Bạch Hoành Vũ cười lạnh

"Bạn học này mắt cao hơn đầu, tôi có thể được cậu nhớ đến, có phải nên nói đó là là vinh hạnh của tôi không?"

Vừa nói, hắn ta vừa duỗi ta  kéo Tần Huyên Nhu về phía mình.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Ý tứ che chở rõ ràng.

Tô Cổ nhìn động tác của hắn, lại nhìn về phía Tần Huyên Nhu.

Giống như bây giờ mới nhớ ra Tần Huyên Nhu này là ai.

Tần Huyên Nhu vươn tay, đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Cổ, thái độ thành khẩn

"Có thể đem cái này giao cho Yên Yên không?"

Tô Cổ

"Không thể."

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy.

Xấu hổ đến nỗi khuôn mặt còn đỏ hơn lúc trước.

Bạch Hoành Vũ ngăn cản Tần Huyên Nhu, nhìn người trong lòng xấu hổ như vậy, trong lòng hắn tràn đầy sốt ruột.

Hắn ta híp mắt nhìn về phía Tô Cổ

"Cậu đối với Tô Yên kia cũng thật tốt, cũng không biết nếu một ngày phát hiện ra được cô ta là người mưu mô, liệu cậu có hối hận hay không??"

Tô Cổ bước lên phía trước một bước, như suy tư gì nhìn về phía Tần Huyên Nhu.

Duỗi tay, ấn bả vai Bạch Hoành Vũ, đẩy người ra.

"Lời này, hẳn là cậu nên tự soi gương mà nói cho chính mình nghe."

Nói xong, Tô Cổ tiếp tục đi về phía trước.

Một chút nhạc đệm nho nhỏ này, sau một một buổi tự học sớm đã lên men, cuối cùng trở thành tin tức bùng nổ của khối 11.

"Này, cậu biết gì chưa, bạn gái của giáo thảo Bạch Hoành Vũ là Tần Huyên Nhu lớp 11/3 đó."

"Tần Huyên Nhu? Không biết."

"Nghe nói là bạn ngồi cùng bàn của Tô đại hoa khôi của chúng ta, còn cùng một lớp với Tô Cổ."

"Tớ nghe nói, hình như Tô Cổ kia cũng thích Tần Huyên Nhu, buổi sáng hôm nay hai vị nam thần này còn vì Tần Huyên Nhu kia mà giằng co với nhau."

"Thật hay giả vậy??!"

"Chậc chậc chậc, thật là làm người hâm mộ mà."

"Tần Huyên Nhu này đúng là nhân sinh đắc thắng mà, không bỏ chút sức nào cũng có được trái tim của hai đại soái ca."

"A a a a, Tần Huyên Nhu rốt cuộc có tài đức gì??"

"Đúng vậy, Tô đại hoa khôi xinh đẹp lại không theo đuổi, thế nhưng coi trọng cô ta."

"Ai, tớ nghe nói Tô Yên trước đó đã cản trở hai người họ."

"Thật đúng là muốn gặp nhân vật huyền thoại này nha."

Giờ giải lao, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi về tin bát quái này.

Tô Yên ngồi trong lớp, liên tiếp cảm nhận được có nhiều ánh mắt quét tới quét lui trêи người cô.
 
Chương 1890: Xin chào, học bá! 15


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Lúc này, Tần Huyên Nhu ngồi bên cạnh do dự hồi lâu mới lên tiếng

"Tiểu Yên, việc này không phải tớ truyền ra, tớ  cũng không có quan hệ gì với Tô Cổ hết.  Sáng nay tớ muốn nhờ cậu ấy đem cơm cho cậu. Tớ không biết khiến mọi chuyện thành ra như vậy."

Tần Huyên Nhu nói rất thành khẩn, đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên, chờ cô lên tiếng.

Tô Yên nghe xong, gật đầu

"Ừm."

Sau đó không nói gì nữa.

Tần Huyên Nhu thấy Tô Yên phản ứng lãnh đạm như vậy, càng thêm sốt ruột.

"Tiểu Yên, cậu nhất định phải tin tưởng tớ, tớ thật sự không có ý khác."

Tô Yên nghiêng đầu nhìn cô ấy

"Tôi tin tưởng cậu."

Cô nói rất bình tĩnh.

Tần Huyên Nhu sửng sốt.

Tô Yên nghi hoặc

"Còn có gì muốn nói không?"

Tần Huyên Nhu trố mắt nhìn Tô Yên

"Cậu, cậu thật sự tin tưởng tớ?"

"Ừ."

"Vậy, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất đúng không?"

Nói xong, trong mắt Tần Huyên Nhu ánh lên hy vọng.

Ngược lại, Tô Yên nghi hoặc.

"Tôi là vị hôn phu của bạn trai cậu, cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta như vậy còn có thể tiếp tục làm bạn tốt sao?"

Tần Huyên Nhu rơm rớm nước mắt

"Tiểu Yên, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.  Tớ không nghĩ cậu thích anh ấy như vậy.  Nếu cậu thật sự rất để ý, tớ có thể cùng anh ấy chia tay.  Trong lòng tớ, tình bạn giữa hai chúng ta càng quan trọng hơn."

Vừa dứt lời, nước mắt liền thi nhau chảy xuống.

Khóc như hoa lê đái vũ.

Hiện tại là giờ giải lao, bởi vì tin đồn kia nên rất nhiều người đều chú ý đến góc này.

Hiện giờ, Tần Huyên Nhu vừa khóc, mọi người đều an tĩnh lại.

Ánh mắt hóng hớt nhìn về phía bọn họ.

Hình ảnh đó chính là, Tần Huyên Nhu đau khổ cầu xin, Tô đại hoa khôi lạnh lùng không đáp lại.

Tô Cổ ngồi ở bàn cuối, nhìn cảnh tượng này, một tay chống cằm.

Có chút thú vị.

Hắn móc tay vào ngăn kéo lấy ra một hộp chocolate, lấy một viên ăn vào miệng.

Đang ăn, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng sấm sét.

Tô Cổ nhìn ra ngoài.

Sắc trời có điểm âm trầm.

Dự báo thời tiết nói rằng giữa trưa trời sẽ có mưa.

Tô Cổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn nhìn Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Ừm, vậy hôm nay không ăn cơm cùng Yên Yên nữa.

······

Tới giữa trưa, bên ngoài lại lần nữa truyền tin bát quái.

Tô đại hoa khôi ỷ thế hϊế͙p͙ người, Tần Huyên Nhu than thở khóc lóc.

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại.

Giữa trưa, tiếng chuông tan học vang lên.

Học sinh đều ồ ạt chạy ra ngoài.

"A, bên ngoài trời mưa rồi."

"Tớ quên mang ô che rồi, làm sao bây giờ?"

Một câu tiếp theo một câu.

Tô Yên phản ứng chậm chạp một chút.

Sắc mặt không có gì thay đổi.

Cô đứng lên, cũng chuẩn bị đi ăn cơm.

Tần Huyên Nhu ngồi bên cạnh, khóc đến hai mắt đỏ bừng

"Tiểu Yên, cậu còn giận tớ sao?"

Thấy Tô Yên không phản ứng, định rời khỏi chỗ ngồi.

Tần Huyên Nhu duỗi tay nắm lấy quần áo cô, cố gắng muốn nghe được đáp án.

Quần áo bị túm lấy, nhưng Tô Yên cũng không có dừng bước.

"A!"

Tần Huyên Nhu bị kéo một cái lảo đảo, ngã xuống lối đi nhỏ trong lớp.

Nghe thấy âm thanh, Tô Yên mí mắt giật giật.

Dừng lại, cau mày, có chút không kiên nhẫn.

"Huyên Nhu!"

Ngoài cửa truyền đến giọng của Bạch Hoành Vũ.

Bạch Hoành Vũ bước nhanh tới, ném chiếc ô trong tay xuống đất, vội vàng đỡ người lên.

"Huyên Nhu, không sao chứ? Bị thương chỗ nào?"

Hắn ta vừa dứt lời, Tần Huyên Nhu liền ghé vào trong lòng Bạch Hoành Vũ nhỏ giọng khóc lên.

"Hoành Vũ, có phải em rất vô dụng hay không?"

Tô Cổ ngồi ở hàng sau, không nhúc nhích một chút nào.

Lại mở chocolate ra, vừa ăn vừa xem.

Tần Huyên Nhu này, cũng không tồi a.
 
Chương 1891: Xin chào, học bá! 16


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Bạch Hoành Vũ đau lòng ôm lấy Tần Huyên Nhu, nhẹ giọng dỗ dành

"Huyên Nhu là người con gái thiện lương nhất, tốt nhất anh từng gặp."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia âm trầm.

Im lặng nửa ngày, Bạch Hoành Vũ lạnh lẽo nói

"Xin lỗi đi."

Tô Yên liếc mắt nhìn hắn ta.

Hai hàng lông mày nhíu lại, trêи mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.

Âm thanh bọn họ lải nhải lẩm bẩm không ngừng bên tai càng lúc càng thấy phiền.

Cô bỏ hai tay vào túi áo khoác nhỏ.

Quay đầu, đi ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ bị thái độ này của Tô Yên khiêu khích, làm cho bạo phát.

"Cô đứng lại đó cho tôi!"

Nói xong, liền đứng lên giữ chặt cánh tay Tô Yên, đẩy cô va vào tường.

Cảm giác đau đớn làm Tô Yên càng thêm không kiên nhẫn

"Khi tôi còn đủ kiên nhẫn nói chuyện với cậu, cút xa một chút."

Cô hất tay Bạch Hoành Vũ.

Cô muốn rời khỏi đây.

Bạch Hoành Vũ chỗ nào chịu?

Nhất là sau khi cô nói xong lời đó, làm sao hắn có thể để cô đi dễ dàng như thế?

Hắn ta càng dùng sức, muốn kéo Tô Yên đi xin lỗi Tần Huyên Nhu.

Nhưng hắn kéo còn chưa được vài giây.

Trong lớp đã truyền đến một tiếng vang lớn.

Các học sinh cùng lớp đứng ở cửa xem đều thét chói tai

"A!"

Bị hình ảnh trước mắt làm cho choáng váng rồi.

Bạch Hoành Vũ ngã ở giữa phòng học.

Cái bàn bị đập nứt toác, tách rời nhau.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, không kiên nhẫn túm túm cái nơ con bướm trêи cổ mình.

Tóc tán loạn, váy dài bị gió lạnh thổi khẽ đong đưa.

Chà, Tiểu Hoa bị hành động soái khí của ký chủ nhà mình làm mê mẩn.

Nếu không phải bởi vì sợ ký chủ ghét bỏ nó ồn ào, nó cũng muốn hét chói tai nha.

Tô Cổ dừng cắn chocolate.

Ừm, trời không mưa vẫn tốt hơn một chút.

Tô Yên đi đến trước mặt Bạch Hoành Vũ, cô đang muốn nói chuyện.

Bạch Hoành Vũ liền nhảy dựng lên, xoay người như muốn chế trụ.

Nhưng mà hết thảy đều chỉ là tốn công vô ích thôi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chỉ nghe, "phanh!" một tiếng

Tô Yên ấn bờ vai của hắn, ném người vào tường.

Đánh người xong, cô lắc lắc tay.

Móc khăn tay ra, vừa lau vừa nói

"Về sau cút xa ra một chút, còn nhìn thấy cậu một lần nữa, tôi đánh chết cậu."

Vừa dứt lời, Tần Huyên Nhu ngã bên cạnh liền nhào tới.

Ôm lấy Bạch Hoành Vũ chắn trước mặt hắn.

Than thở khóc lóc

"Đừng đánh nữa, đều là do tớ. Tiểu Yên, cậu có thể đánh tớ cho hả giận, chỉ cần cậu có thể nguôi giận."

Tô Yên vốn dĩ đang lau tay, kết quả nghe xong, ngước mắt nhìn thoáng qua.

Sau đó thu hồi khăn tay, bỏ vào túi.

Cô nhẹ nhàng nói

"Được!"

Dứt lời, Tô Yên liền duỗi tay muốn đánh Tần Huyên Nhu.

Kết quả còn chưa có đụng tới cô ta, Tần Huyên Nhu kêu lên.

Tiếng khóc càng thêm mãnh liệt

"Tiểu Yên, tớ chỉ là hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ!"

Tô Yên tùy tay một cái, kéo Tần Huyên Nhu ra.

Tay còn lại thì ấn Bạch Hoành Vũ, không cho hắn nhúc nhích.

Cô nói

"Cậu nhận thay cô ta đi."

Tô Yên nỗ lực khắc chế bực bội trong lòng.

Có vẻ, ảnh hưởng của trời mưa đối với cô đã yếu đi một chút so trước kia.

Trước đây, cô không thể nghĩ nhiều như vậy.

Âm thanh ong ong ong vang lên, sẽ chỉ làm cô muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ, muốn yên tĩnh lại.

Hiện tại, tuy rằng trong lòng vẫn bực bội không chịu được, nhưng không đến mức muốn hủy diệt mọi thứ.

Giống như lúc này, cô biết Tần Huyên Nhu không có khả năng chịu đánh, nên đã đặc biệt lựa chọn người có thể chịu đựng để xuống tay.

Một quyền giáng xuống, sắc mặt Bạch Hoành Vũ trắng bệch.

Tô Yên

"Một quyền này là vì tình bạn đã qua."

Lại một quyền tiếp theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top