Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Tác giả: Tần Nguyên
Tình trạng: Đã hoàn thành

--- oOo ---


Editor: Ư Ư (1-290), Tinh Niệm (lolite2511) (còn lại)

Thể loại: 【Bệnh kiều siêu ngọt sủng, 1VS1】

Mọi chuyện bắt đầu từ việc thần cách của Tô Yên bỗng một ngày bị rớt.

Lại bị một hệ thống bắt được và yêu cầu cô nếu muốn có lại được thần cách thì cần thực hiện những yêu cầu mong muốn của nam chủ.

Kết quả là, cô bắt đầu đi trên con đường công lược nam chủ

Thiếu niên kiệt ngạo cả mặt lệ khí:

"Cậu chỉ có thể thích một mình tôi."

Hoàng tử bệnh kiều ánh mắt sâu kín:

"Em nói em sẽ ở bên cạnh tôi cả đời."

Ảnh đế tà mị mắt đào hoa:

"Tiểu Tô Yên, lại đây hôn cái nào."

Tô Yên rối rắm, cô chỉ muốn tìm thần cách mà thôi, như thế nào còn bị quấn lên?....thấy người đàn ông trước mặt không thích hợp, lập tức sửa miệng, là là là, đều là vì anh, thích anh nhất!

Nam chủ đầy tay là máu, từng bước tới gần, lẩm bẩm:

"Em đã, nói, sẽ ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời."

Tô Yên nhẹ nhàng dỗ dành:

"Được được được, đều nghe anh, để em lau máu đi, đừng dọa người khác??"
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Hệ thống Tiểu Hoa


Đôi lời muốn nói: Quyển này thuộc thể loại trưởng thanh văn, nữ chính ban đầu bị giảm tất cả các chỉ số nên có hơi...hí hí, về sau chị sẽ thành gơn mặt lạnh tâm mềm❤❤❤

Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.

# Trong cửa hàng tiện lợi #

Một nữ sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách màu vàng nhạt, dáng người nhỏ gầy.

Ngồi ở cửa sổ, cắn ống hút nhìn người qua đường đến rồi đi.

Đôi mắt ngập nước, khuôn mặt nhỏ tinh xảo phấn nộn hơi trẻ con, bộ dạng rất nghiêm túc.

Bởi vì cắn ống hút cho nên nói chuyện có chút mơ hồ: “Tiểu Hoa, tôi đã bị truyền vào trong vị diện rồi a?”

Tiếng nói vừa dứt.

Bên tai Tô Yên bên tai vang lên thanh âm: “Ký chủ, yên tâm, tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần bị mất của cô, là có thể quay về.”

Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đủ để cô nghe thấy.

“Ừ” Nữ hài không nhẹ không nặng lên tiếng.

Tiểu Hoa là hệ thống của cô, giúp cô quen thuộc các thế giới, hơn nữa tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần.

Cô cắn ống hút, một hồi lâu sau mới nói: “Bây giờ tôi phải làm gì?”

“Ký chủ, căn cứ tin tức về thân thể này, thời gian này, hẳn là phải đi tới trường cao trung Đế Đô đi học.”

Tô Yên gật gật đầu, phi thường phối hợp: “Được.”

Sau đó thành thành thật thật cầm cặp sách, còn có mũ lưỡi trai màu trắng bên cạnh, đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi.

Hiện tại đã là 8 giờ bốn mươi, trước 9 giờ phải tới trường.

Thời gian này nếu đi lối bình thường hay đi khẳng định bị muộn.

Thông qua hệ thống Tiểu Hoa chỉ điểm, Tô Yên quyết định đi lối tắt.

Như vậy sẽ nhanh hơn.

Cô đi không tính nhanh. Đi được một lát, liền móc ra một cái kẹo mềm vị sữa dâu nhai.

Đi được ước chừng gần 10 phút đột nhiên dừng bước.

Tiểu Hoa hệ thống nghi hoặc ra tiếng: “Ký chủ, làm sao vậy?”

Liền nhìn Tô Yên, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, khóe môi cũng tái nhợt. Vẻ mặt suy yếu.

Giọng cô rất nhỏ: "Tiểu Hoa, thân thể của tôi vì sao lại suy yếu như vậy?”

Tiểu Hoa hệ thống do dự trong chốc lát, nói: “Ký chủ, giá trị thể lực hiện tại của cô là 3.”

Tô Yên chớp chớp con ngươi, không nói chuyện.

Thể lực giá trị là 3, đây là cái khái niệm gì?

Người bình thường thể lực giá trị là 20!

Thể lực giá trị thấp hơn người bình thường gấp 7 lần.

Bây giờ cô, thật yếu a.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến ‘ phanh ’ một tiếng.

Một vật nặng, hung hăng rơi trên vách tường.

Liền tính là Tô Yêu đứng cách mấy chục mét, đều cảm nhận được vách tường sau lưng mình chấn động.

Phía trước truyền đến giọng nói chật vật ngoài mạnh trong yếu:

“Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ phi mày giết chết tao! Bằng không tao sẽ không bỏ qua!!”

Tiếng nói vừa dứt, một chiếc giày chơi bóng màu trắng dẫm lên mặt người kia. Không ngừng nghiền áp chà đạp. Cho đến khi người kia không thể thốt lên lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ.

Liền nghe thấy giọng nói của chủ nhân chiếc giày kia, mang theo chút lệ khí: “Nếu tôi là cậu, sẽ nghĩ làm cách nào để mình không chật vật như một con chó.”

Đầu người kia bị chiếc giày trắng đạp lên, gắt gao ấn xuống mặt đất.

Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy dáng người thon dài, mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô. Bởi vì gương mặt bị ánh mặt trời chiếu, không thấy rõ mặt hắn.

Sau lưng người kêu Khương Nhiên đi tới mấy nam sinh cũng mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô.

“Khương ca, anh lại dẫm, sẽ ra mạng người a.”

“Thôi, tiểu tử này cũng đã bị dạy dỗ.”

Có hai người nửa nói giỡn nửa khuyên nhủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Thiếu niên kiệt ngạo (1)


Ước chừng là hai người này khuyên bảo có tác dụng.

Chiếc giày chơi bóng thành công từ trên đầu người kia bỏ xuống dưới.

Tô Yên dựa vào ven tường, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Hơi cắn khóe môi, có chút rối rắm.

Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?”

Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.”

Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên.

Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi.

“Đi tìm chết đi!”

Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay.

Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa.

Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê.

Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng.

Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn.

Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu.

Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng.

Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị thương của mình, một hồi lâu mới có phản ứng.

Chỉ thấy Tô Yên từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay mau trắng, chậm rãi lau vết máu chảy ra. Vài sợi sợi tóc rơi xuống đầu vai, che đi gương mặt.

Chờ cô nhìn miệng vết thương đã không đổ máu. Cất khăn bị dính máu đi, lấy viên kẹo sữa dâu cuối cùng ra. Đang định xé vỏ ăn luôn.

Một đôi giày chơi bóng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.

Theo giày nhìn lên trên, quần màu đen, áo sơ mi màu trắng. Cà vạt màu đen, nút thắt cởi hai viên. Cơ thể thon dài cân xứng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút gầy. Ánh mắt mang theo dã tính cùng lệ khí như ẩn như hiện.

Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy nữ hài đứng bên này. Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, còn tính thức thời. Chỉ là không nghĩ tới cú đá kia của mình, làm dao gập bay về phía nữ hài, cắt qua cánh tay.

Nữ hài cố gắng móc khăn tay ra lau miệng vết thương, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, làm hắn nhăn mày. Cũng không biết là nghĩ như thế nào, bước chân đi qua.

Nhìn kỹ, làn da thực trắng, tóc thực mềm mại, vô hại mà yếu ớt.

Tầm mắt dừng trên cánh tay bị thương của Tô Yên.

Đại khái bởi vì Tô Yên động đậy, động tới miệng vết thương. Cho nên máu vừa ngừng lại chảy ra.

Khương Nhiên trên mặt hiện lên cảm xúc không biết tên: “Chậc, cũng thật kiều khí”

Chẳng sợ lệ khí trong mắt hắn đã tan đi một chút, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy lạnh lùng, nguy hiểm.

Vừa nói vừa kéo xuống cà vạt đen trên cổ, thuận tay cầm lấy cánh tay bị thương của Tô Yên.

Nhìn máu từ trên vết thương chảy xuống, duỗi tay cầm cà vạt trực tiếp lau đi. Thuận tiện dùng cà vạt quần quanh miệng vết thương vài vòng, thắt lại.

Hắn dùng lực rất lớn, đặc biệt thân thể hiện tại của Tô Yên yếu ớt. Cảm giác đau đớn cũng nhiều hơn người bình thường.

Cô cắn cắn khóe môi, con ngươi ngập nước nhìn nam sinh đầy người lệ khí này vài lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Thiếu niên kiệt ngạo (2)


Mày nhíu một chút, nhưng không nói gì cả. Cô cúi đầu tiếp tục muốn bóc vỏ kẹo sữa dâu ra.

Kết quả, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp cướp cái kẹo đó đi.

Trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ, cho vào miệng ăn. Cô hơi hé miệng, con ngươi ngập nước: “Đó là kẹo của tôi.” Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim làm trái tim ngứa ngáy.

Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bàn tay đút vào túi quần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Khẩu khí lười nhác thu liễm một chút lệ khí: “Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm.”

Hương vị dâu tây và sữa bò tràn ngập trong khoang miệng.

Hắn, chán ghét ăn kẹo.

Vừa mới chính là nhìn người con gái này, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu bóc vỏ kẹo.

Cũng không biết mình suy nghĩ gì, trực tiếp cướp lấy ăn. Hắn biết, mình như vậy rất giống một tên lưu manh.

Nhưng vẫn làm.

Vì sao?

Không có nguyên nhân.

Chỉ muốn làm vậy thôi.

Hai người đối diện, lại không nói gì.

Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi: “Khương ca, đi thôi.”

Người nọ đút tay vào túi quần, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo: “Khó ăn.”

Nói xong, xoay người, rời đi.

Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen đang quấn trên cánh tay, đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của mình. Nâng bước đi về phía trước.

Cô thật sự sắp đến muộn.

Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất, không phải chỉ có một người lúc nãy.

Còn có bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, đau đớn ngã trên mặt đất.

Cho nên... vừa mới cũng không phải người tên Khương Nhiên bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, sau đó đánh trả?

Bước chân cô không dừng lại, đi về phía trước, một bàn tay xoa ấn đường, giảm bớt đau đớn bởi vì suy nghĩ nhiều.

Rốt cuộc tới cao trung Đế Đô, khi cô đi vào, chuông vào lớp đã vang lên.

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: “Ký chủ, là lớp 3 của cao nhị. Là lớp cuối cùng của tầng 2.”

Tô Yên theo Tiểu Hoa nhắc nhở đi về phía lớp học. Nhìn thấy bảng tên lớp, cô chớp chớp mắt, đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Tất cả học sinh, đồng thời ngồi ở chỗ đó, nhìn Tô Yên đẩy cửa đi vào, trực tiếp làm lơ giáo viên trên bục giảng, đi về phía vị trí của mình.

Giao viên lập tức giận dữ: “Tô Yên!”

Nữ sinh bị gọi dừng bước.

Thanh âm thực nhẹ thực mềm: “Cô giáo”

Sau đó, sắc mặt giáo viên xanh mét: “Vào lớp không biết xin phép?! Đến muộn còn kiêu ngạo như vậy, cô có còn để giáo viên trong mắt hay không?! Đi ra ngoài!”

Tô Yên sau khi nghe xong, gật gật đầu: “Vâng.” Sau đó đi ra ngoài.

Giáo viên nhìn Tô Yên hoàn toàn không có thái độ hối lỗi, càng tức giận: “Đứng ở ngoài cửa hết tiết này cho tôi!”

Kết quả là, Tô Yên vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, đã bị phạt đứng ở cửa lớp, làm giáo viên và học sinh đi ngang qua nhìn ngó.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:_“Ký chủ, vì sao vừa nãy cô trực tiếp đi vào?”

Thân là một hệ thống săn sóc, đối với hành vi của ký chủ nó có chút không hiểu. Ký chủ ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải giải thích nhiều để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ a.

Tô Yên nghi hoặc: “Vì sao lại không?”

“Ách ····” Thân là một hệ thống, nó bị cái hỏi của ký chủ làm cho kinh ngạc.

Sau đó tự hỏi thật lâu sau, Tiểu Hoa mở miệng: “Căn cứ quy củ của thế kỷ 21, học sinh nếu đến muộn, vào lớp phải xin phép.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Thiếu niên kiệt ngạo (3)


Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Hệ thống Tiểu Hoa ký chủ nói, nghi hoặc:_“Ký chủ, cô không biết?”

“Không biết.”

“Trong tư liệu, hoàn cảnh sinh hoạt trước khi ngài trở thành Chủ Thần khá giống thế giới này, chẳng lẽ ··· ngài không đi học?”

“Không đi.”

Nghe Tô Yên trả lời Tiểu Hoa lại càng tò mò, sao ký chủ lại không đi học vậy nhỉ?

“Vậy trước kia ký chủ học bằng cách nào?”

“Đọc sách.”

“Ân? Chỉ một mịn, có thể hiểu?”

“Ừm.”

Ký chủ trả lời bình đạm. Thân là hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai trân châu đang đeo. Giọng nói mềm mại nghi hoặc: “Tiểu Hoa, mi sẽ luôn ở trong viên trân châu này sao?”

“Ký chủ, giá trị thể lực và dung lượng não đạt tới 7, chúng ta có thể ký kết khế ước, tôi có thể dùng ý thức nói chuyện với cô.”

“À.” Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Hiện tại hệ thống, còn chưa thể ký kết khế ước với Tô Yên, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai giao lưu với cô. Bởi vì tóc cô khá dài, phần lớn thời gian đều không buộc. Hơn nữa Tiểu Hoa nói rất nhỏ, lại nói chuyện bên tai ckl, cho nên ngay cả khi có người đứng đối diện Tô Yên, cũng không nghe thấy Tiểu Hoa nói.

“Cho tôi xem các phương diện hiện tại của bản thân.”

Sau đó, trước mắt cô có hai dòng chữ màu đỏ,

【 Dunglượng não: 1

Giá trị thể lực: 3】

Sau khi nhũng xong: “Dung lượng não 1 là sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền nhíu mày.

Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: “Ký chủ, bây giờ cô không nên nghĩ gì cả, vấn đề cô suy nghĩ khi vượt quá dung lương não sẽ bị đau đầu!”

Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn dung lượng não của mình là 1: “Vì sao?”

Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:

“Tất cả phải bắt đầu từ con số 0.”

Trách không được trên đường tới trường, chỉ cần nghĩ ngợi một chút, đầu sẽ đau.

“Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì sao?”

“Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, lúc đau đầu thì ăn một viên kẹo a.”

“Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao?”

“Không thể, nhưng có thể an ủi tâm hồn.”

“À.” Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.

Một hệ thống một ký chủ, một người hỏi, một người trả lời, phối hợp nhưng thật ra ăn ý.

Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng nữ sinh nói chuyện: “Chị Vũ Phỉ, em vừa nghe nói hôm anh Khương Nhiên đánh nhau với người khác.”

Sau đó một giọng nói thanh lãnh nói tiếp: “Hắn đánh còn ít sao? Trừ bỏ ghi tội, cái trường này cũng không dám làm gì hắn.”

“Vậy... chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai không?”

“Ai?”

“Chính là người theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị!”

“Không cần nói bậy.”

“Như thế nào là nói bậy? Chị Vũ Phỉ, chị không biết, bình thường hai người bọn họ không chút giao thoa, nếu không phải bởi vì chị, như thế nào sẽ nháo lớn như vậy?”

Tô Yên đứng ở chân tường, nhìn thấu phía trước có hai nữ sinh đang đi tới trước mặt cô.

Trong đó một người dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm ngực.Cũng mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen dài, mặc ở trên người nữ sinh lại thành váy ngắn, mang theo một loại cảm giác cấm dục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Thiếu niên kiệt ngạo (4)


Hai nữ sinh này, là học sinh cùng lớp với Tô Yên.

Mà người rất xinh kia, còn được tôn sùng là hoa hậu giảng đường, tên là Diêu Vũ Phỉ.

Đại khái là người bên cạnh nói trúng suy nghĩ của Diêu Vũ Phỉ, làm khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện một tia ý cười: “Thật sự?”

Nữ sinh bên cạnh khẳng định:

“Đương nhiên là thật. Chị chính là hoa hậu giảng đường mọi người đều công nhận, chị đứng chung một chỗ với Khương Nhiên, chính là một đôi trời sinh.”

Diêu Vũ Phỉ tươi cười càng rõ:

“Mọi người đều đang nói vậy?”

“Đúng vậy! Chỉ có chị mới xứng với Khương Nhiên!” Nữ sinh lời thề son sắt nói.

Hai người đi tới cửa lớp. Trước khi Diêu Vũ Phỉ mở cửa đi vào, vô tình liếc nhìn Tô Yên.

Trên mặt lại khôi phục thanh thanh lãnh lãnh, chỉ là khi nhìn thấy cà vạt đen trên cánh tay Tô Yên, nhìn nhiều hai lần. Vừa nãy...thấy Khương Nhiên ở cổng trường, hắn tựa hồ không đeo cà vạt. Hơn nữa, đám bạn xung quanh còn khe khẽ nói nhỏ, bộ dáng có thâm ý.

Nữ sinh bên cạnh chú ý tới Diêu Vũ Phỉ dừng lại, nghi hoặc hỏi:

“Chị Vũ Phỉ, nhìn gì vậy?”

Diêu Vũ Phỉ con ngươi đảo qua Tô Yên, nửa ngày sau: “Cậu nói, Khương Nhiên có thể thích nữ sinh mảnh mai không?”

Nữ sinh nên cạnh vừa thấy liền hiểu Diêu Vũ Phỉ đang nói Tô Yên.

Tô Yên vẫn luôn rất nhút nhát, tuy rằng khá xinh xắn, nhưng có ích lợi gì??

Giọng nói nữ sinh mỉa mai, cố ý nói trước mặt Tô Yên: “Chị Vũ Phỉ, chị còn không tin tưởng bản thân mình? Khương Nhiên người như vậy sao có thể sẽ thích nữ sinh dáng vẻ kệch cỡm? Khẳng định là thích người giống như chị Vũ Phỉ!”

Diêu Vũ Phỉ vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, cười khẽ một chút. Là đang cười bản thân, vừa nãy cũng không biết nghĩ như thế nào, lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Ngược lại mở cửa đi vào lớp.

Đại khái là tầm mắt của Diêu Vũ Phỉ quá chói mắt, Tô Yên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến ánh mắt mỉa mai của hai nữ sinh kia.

Cô mê mang, vừa mới, là đang nói cô? Tay cầm góc áo vân vê đùa nghịch.

Ước chừng lại qua hai mươi phút.

Ngoài hành lang, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Tốp năm tốp ba nam sinh chậm rì rì đi tới. Đối với việc đã vào lớp còn đi dạo lung tung, bọn họ biểu hiện thực bình tĩnh.

Đại khái là đã làm rất nhiều lần.

Cho đến khi có một người ra tiếng: “Di? Khương ca, nữ sinh này không phải người vừa gặp ở hẻm nhỏ kia sao?”

Khương Nhiên nguyên bản không chút để ý đi ở phía sau cùng, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn qua.

Liền nhìn thấy ở cửa lớp, một nữ sinh ăn mặc áo sơ mi trắng váy dài màu đen, đây là đồng phục của trường cao trung Đế Đô, trên cánh tay phải của cô còn buộc cà vạt của hắn. Nữ sinh cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, che đi gương mặt cô.

Nhìn qua, có điểm héo héo.

“Hà, đây là đến muộn?”

“Nữ sinh nhỏ đáng yêu như vậy, không biết giáo viên nào nhẫn tâm phạt đứng ở cửa lớp?”

Vừa nói đám nam sinh này đã đi qua hàng lang, đi ngang qua nữ sinh kia, nhìn nhiều hai lần.

Chỉ là...

Đi tới đi tới, phát hiện không thấy Khương Nhiên.

Vừa quay đầu lại, không biết khi nào, Khương Nhiên thế nhưng đưng lại trước mặt nữ sinh kia.Mấy người thích náo nhiệt, vừa ngồi xổm góc tường vừa nhìn chăm chú.

Khương Nhiên nâng con ngươi, đảo qua đó liếc mắt một cái.

Ánh mắt ngo ngoe rục rịch của mấy nam sinh, lập tức liền thành thật. Vội vàng lui lại.

Vóc dáng Khương Nhiên cao gầy, Tô Yên chỉ có thể đứng tới bả vai hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Thiếu niên kiệt ngạo (5)


Hai người đứng chung một chỗ, làm Tô Yên càng thêm nhỏ xinh.

Hắn đứng ở bên kia một lúc lâu, phát hiện nữ sinh này vẫn luôn cúi đầu, chưa từng ngẩng lên. Giống như không phát hiện ra hắn vậy.

Hắn đứng trước mặt cô, khom lưng cúi người tới gần, “Nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói mang theo sự lười biếng chỉ có ở thiếu niên.

Tô Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn nhìn.

Là hắn.

Cô nhớ rõ, hắn tên là Khương Nhiên.

Thanh âm rất mềm, rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc: “Không nghĩ gì cả.”

Đại khái là vì ăn nhiều kẹo, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Khương Nhiên ngửi được mùi sữa dâu trên người nữ sinh.

Hắn ghét ăn kẹo, nhưng ngửi được mùi này trên người cô, còn không kém.

“Đây là lần thứ hai gặp mặt, cậu tên là gì?”

Cô liếm liếm khóe môi, “Tô Yên”

Hắn nhìn về phía cô, giọng nói không chút để ý: “Bị phạt đứng?”

“Ân.”

“Đến muộn?”

“Ân.”

Nhìn cô ngoan ngoãn trả lời, làm Khương Nhiên hơi buồn cười.Không nói gì nữa, đút tay vào trong túi, bước chân rời đi, xuống tầng.

Lúc hắn đi, vừa vặn đi ngang qua cửa lớp cô, Diêu Vũ Phỉ liền nghe được mấy người trong lớp bàn tán: “Là Khương Nhiên, thật đẹp trai ~~”

“Cậu hoa si cái gì? Không diễn.”

“Có thể bắt lấy Khương Nhiên, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nữ thần Diêu Vũ Phỉ có hy vọng.”

“Tớ đương nhiên biết! Nhưng là mỗi người đều có quyền lợi thực soái ca!”

Giáo viên trên bục giảng gõ gõ bảng đen ý bảo: “Trật tự!”

Bên dưới cuối cùng cũng trật tự, không ít người bởi vì nhắc tới Diêu Vũ Phỉ, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía nữ thần.

Những lời này, Diêu Vũ Phỉ tự nhiên nghe được. Thẳng sống lưng, khuôn mặt tự tin thanh lãnh.

Năm phút sau, không nghĩ tới Khương Nhiên lại quay lại.

Lại khiến cho một lần chú ý.

Chỉ là người bên trong không nhìn thấy, trong tay hắn còn cầm một gói kẹo sữa dâu. Bước chân của hắn lại dừng ở trước mặt Tô Yên lần nữa.

Mở gói kẹo ra, lấy ra một cái kẹo sữa dâu, đưa qua.

Cô chớp chớp mắt, “Cho tôi ăn?”

Hắn cười nghiền ngẫm, một bàn tay chống vách tường, làm hai người càng gần nhau: “Không cho cậu ăn, chẳng lẽ tôi còn ăn thứ này?”

Liếc liếc mắt nhìn kẹo trong tay, có hơi ghét bỏ.

Nhìn biểu tình của hắn, Tô Yên không nói chuyện. Trong lòng nghĩ, hai mươi phút trước ở hẻm nhỏ, cậu còn ăn.

Cô vẫn luôn không duỗi tay nhận, hắn hơi nhíu mày, không nhẫn nại, trực tiếp tự bóc vỏ kẹo, nhét vào trong miệng cô

“Ngô...”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, kẹo sữa có hơi cứng, động tác cũng không tính ôn hòa làm môi hơi đau. Nhưng rất nhanh hương vị sữa dâu đã lan tràn trong miệng làm cô dời lực chú ý.

Sau đó, cả gói kẹo kia đã ở trong tay.

Nhìn bộ dáng không biết nguyên nhân của cô, Khương Nhiên thuận miệng bịa một lý do: “Cái này, xem như bồi thường vì làm cậu bị thương.”

Đôi mắt ngập nước chớp chớp.

Bởi vì đang ăn kẹo, cho nên không có đáp lại.

Người trước mặt nói xong, tầm mắt lại liếc nhìn cánh tay bị thương của cô.

Bỗng nhiên vươn một đầu ngón tay, chọt chọt trán cô: “Cái cà vạt này chỉ có một cái, cậu phải trả lại.”

Đột nhiên dời đề tài, làm cô không thể phản ứng lại. Dừng một chút mới nói: “Làm thế nào để trả lại cậu?” Giọng nói mềm mại, mang theo mùi sữa dâu.

Thiếu niên đứng ở trước mặt cô bỗng nhiên để sát mặt lại, hai người cực gần nhau, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, ra tiếng: “Biết tôi là ai không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Thiếu niên kiệt ngạo (6)


Giọng nói lười nhác, ý vị thâm trường.

Tô Yên gật đầu, “Khương Nhiên”

Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, hắn nghe cái tên đã được gọi vô số lần. Tại sao chỉ khi cô nói, thế nhưng cảm thấy, tên này thật TM dễ nghe.

Hắn lộ ra một nụ cười, không kềm chế được trên mặt mang theo một phần trêu đùa: “Nếu biết tôi là ai, còn sợ không biết cách trả cho tôi?”

Khi hắn nói, kéo kéo gói kẹo sữa dâu trong tay cô, cô khẩn trương cầm chặt, bộ dáng thoạt nhìn rất thích.

Ý cười bên khóe môi gia tăng, gật gật đầu: “Ăn từ từ.” Ba chữ chậm rãi rơi xuống.

Sau đó, nhìn thấy Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu: “Được.”

Hắn nhìn phản ứng của cô, cảm thấy hơi buồn cười.

Tính tính thời gian, tựa hồ, sắp tan học. Không nói gì nữa, cũng không chào tạm biệt. Đút tay vào trong túi quần, rời đi dọc theo con đường vừa đi qua.

Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn chậm chạp không nói đột nhiên phát ra âm thanh: “Ký chủ, mảnh vỡ Chủ Thần của cô, Tiểu Hoa cảm ứng được.”

Tô Yên tinh tế nhấm nuốt, không nhanh không chậm hỏi: “Ở đâu?”

“Ở trên người nam sinh vừa nãy!”

“Là sao?”

“Trên người hắn có mảnh vỡ Chủ Thần của cô.”

“Sau đó thì sao?”

“Mảnh vỡ Chủ Thần của cô có một lực lượng nhất định, cũng có thể nói là quang hoàn hình thành vai chính. Hắn chính là nam chính của thế giới này.”

“Tôi cần làm gì?”

“Cô phải lấy lại mảnh vỡ Chủ Thần, có hai cách, thứ nhất, chờ đến khi nam chính chết, mảnh vỡ Chủ Thần sẽ tự quay về.”

“Cách thứ hai thì sao?”

“Thứ hai, giúp nam chính hoàn thành tâm nguyện của hắn. Hoàn thành tâm nguyện, mảnh vỡ Chủ Thần cũng phát huy được tác dụng của nó, cô có thể lấy lại.”

“Hai cách này, cách nào nhanh hơn?”

“Hệ thống đề cử... cách thứ hai.”

Sau khi hệ thống Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, giọng nói mềm mại vang lên: “Vậy ··· bước đầu tiên tôi phải làm gì?” Tô Yên vừa đặt câu hỏi vừa xoa trán.

Thật là một chút cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ cần thoáng suy nghĩ, dung lượng não đã không đủ.

Tiểu Hoa ho khan một tiếng: “Tôi đã nhìn tất cả dữ liệu trong hệ thống, đề cửa cho ký chủ một con đường ngắn nhất.”

“Tốt.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

“Ký chủ, bây giờ cô nên tiếp cận hắn, hiểu biết hắn, làm hắn buông lỏng sự phòng bị, sau đó lại trộm hỏi tâm nguyện của hắn là gì, hắn sẽ nói cho cô.”

“Thật sự?”

“Đương nhiên!” Hệ thống Tiểu Hoa chém đinh chặt sắt.

Tô Yên nghe, gật gật đầu, tỏ vẻ nhận đồng (biết + đồng ý)

Trước khi trở thanh Chủ Thần, tuy cô là người, nhưng rất ít tiếp xúc với người bình thường. Quan hệ giữa người với người gì đó, Tô Yên chỉ là một tờ giấy trắng. Nghe hệ thống, hẳn là sẽ không sai.

Sau khi suy nghĩ xong, Tô Yên kiên định ý tưởng trong lòng.

Mà ở trong góc nào đó của hành lang tầng hai.

Bốn nam sinh ngồi xổm bên cạnh góc tường, trên mặt lộ ra biểu tình quái dị. Nhìn nhau trầm mặc thật lâu, đột nhiên kích động: “Mẹ ơi! Vừa nãy là sao?!”

“Kẹo sữa dâu?! Ha ha ha ha, ta không nhìn lầm đi?! Khương ca mua kẹo sữa dâu đưa cho con gái?!”

“Trời cao! Ai ai ai, các ngươi nhìn thấy động tác của Khương ca không? Thế nhưng còn bóc vỏ kẹo cho nữ sinh kia!”

“Thật là bầu trời có mưa máu, nhìn hành động vừa nãy của Khương ca, ta cược một tờ tiền đỏ, Khương ca rõ ràng có ý với nữ sinh kia!”

Bốn nam sinh, giống như mấy bà thím ngồi ngoài chợ, mồm năm miệng mười ba ba ba, hóng hớt không chịu được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Thiếu niên kiệt ngạo (7)


“Trách không được vừa nãy Khương ca muốn chúng ta lui lại, may mà mập mạp cơ linh (cơ trí + linh động), bằng không, chính là bỏ qua một vở kịch ngàn năm có một a!”

Bốn người nếu nói là xem náo nhiệt, chi bằng nói là khiếp sợ càng nhiều hơn.

Con mẹ nó, đó là ai?!

Khương Nhiên!

Người kia là Khương Nhiên!!

Khương Nhiên lại mua kẹo cho con gái?

Bầu trời rơi vàng còn có khả năng hơn chuyện này đi?!

“Ai, bọn mày nói ···· đây là chuyện khi nào nhỉ? Sao bọn mình lại không biết?!”

Khi nói, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía đứa có quan hệ tốt với Khương Nhiên tốt nhất, Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương nhìn ba người phóng tới ánh mắt bức cung, giơ tay đầu hàng: “Tao không biết gì hết. Hắn không có nói qua.” Vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn.

Trong đó một người nhịn không được nói: “Không được, việc này thật sự làm người tò mò a. Nếu không ··· chúng ta phái một đứa tới trước mặt Khương ca tìm hiểu?”

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ba nam sinh lại lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương mắt trợn trắng, ngồi xổm xuống đất: “Chúng mày muốn tao chết sao? Cái tính tình kia của Khương Nhiên, ai dám trêu?”

Ba người nhìn nhau, trong đó một người nói: “Mày không giống bọn tao a, mày lớn lên từ nhỏ với Khương ca, ngau cả khi muốn giết chết mày, cũng phải nghĩ lại mà để lại một hơi thở.”

Sau khi nói xong, một người móc ra hai tờ tiền đỏ, bang vỗ xuống mặt đất: “Tinh Dương, bây giờ mặc kệ có hỏi được không, chỉ cần dám mở miệng hỏi, số tiền này đều là của mày.”

Trình Tinh Dương nhấc chân liền đạp người nọ một cái, tức giận:

“Mày cút đi!” Cậu ta còn không tới nỗi cần tiền không cần mạng.

Bốn người nhìn Khương Nhiên đã đi xa, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, nữ sinh kia lại luôn cúi đầu, cho nên không có cách nào các định được bộ dáng của cô.

“Ai, bọn mày nói xem, nữ sinh này có đẹp bằng hoa hậu giảng đường không?”

“Mày hỏi ngu thế? Cô ta mà đẹp như hoa hậu giảng đường, vậy hoa hậu giảng đường còn có thể là hoa hậu giảng đường sao?”

“Nói, hoa hậu giảng đường muốn dáng người có dáng người, muốn ngoại hình có ngoại hình, học tập tốt, đàn cũng hay, quan trọng nhất là thật lòng thích Khương ca, bầu trời rớt cái bánh có nhan lớn như vậy, mày nói, vì sao Khương ca không có phản ứng gì?”

“Mày cảm thấy Khương Nhiên thiếu con gái thích??”

Trình Tinh Dương xem thường liếc mắt một cái, đứng lên nhấc chân đá đá: “Đi rồi, đợi chút nữa nếu như bị Khương ca phát hiện chúng ta ở chỗ này, đều bị ăn đập.”

Người trong góc giải tán.

Còn hai vai chính được thảo luận, tất nhiên là không biết gì cả.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên từ trong phòng học đi ra, nhìn cũng không nhìn Tô Yên lấy một cái, đi thẳng về văn phòng.

Nguyên thân học tập không tồi, nhưng tính cách có hơi nhút nhát hơn nữa lại tự ti, cho nên nhìn qua có chút âm trầm, giáo viên cũng không thích cô.

Tô Yên không nói gì, đi vào trong lớp. Đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Nguyên thân vốn dĩ không có bạn bè, chỉ biết học tập, điểm này Tô Yên có thể thích ứng.

Cô chỉ đứng một tiết ở bên ngoài, thân thể đã không chịu nổi.

Liếm môi, có chút tái nhợt. Cô nhìn thoáng qua cà vạt đen trên cánh tay, duỗi tay tháo xuống.Miệng vết thương đã không còn đổ máu. Hơn nữa nhìn qua không quá nghiêm trọng, cô bèn cất vào cặp sách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Thiếu niên kiệt ngạo (8)


Vừa cất xong, bạn ngồi cùng bàn của Tô Yên đi qua, do dự dò hỏi:

“Vừa nãy ··· cậu ở bên ngoài có nhìn thấy ai đi qua không?”

Tô Yên chớp chớp con ngươi, giọng nói mềm mại: “Ai?”

“Khương Nhiên a! Hơn nữa hắn đi qua lớp mình rất nhiều lần, cũng không biết đi làm gì.”

Bên tai, giọng nói của hệ thống Tiểu Hoa vang lên: “Ký chủ, căn cứ tư liệu ta tìm hiểu, lúc này, tốt nhất nên làm bộ mình không biết gì hết.”

Tô Yên nhìn bạn ngồi cùng bàn, ánh mắt sạch sẽ, giọng nói mềm mại:“Tớ không biết.”

Hệ thống Tiểu Hoa: “!!!!” Nó bảo cô giả vờ không biết, không phải bảo cô nói mình không biết gì cả! Vừa nãy ký chủ đứng ngay ở cửa, còn nói không biết?!

Lừa ai a??

Nhưng bạn cùng bàn vừa nghe lại thở dài: “Cũng đúng, cậu bình thường chỉ biết học, tám phần ngay cả Khương Nhiên là ai cũng không biết.”

Loại lý do này, thế nhưng cũng tin?!

Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu từ trong túi móc ra một viên kẹo, bóc vỏ ăn.

Diêu Vũ Phỉ đang muốn tới hỏi Tô Yên chuyện vừa nãy.

Cô ta vẫn luôn chú ý, vừa nãy, hình như ··· ngoài cửa Khương Nhiên đang nói chuyện.

Nhưng nghe thấy Tô Yên nói, trái tim Diêu Vũ Phỉ lập tức thả xuống dưới.

Lộ ra một nụ cười, lắc lắc đầu.

Đại khái là ảo giác đi?

Cũng đúng, Khương Nhiên sẽ nói chuyện với nữ sinh khác lâu như vậy?

Sao có thể??

Trải qua một ngày, gió êm sóng lặng.

Tô Yên cũng vượt qua ngày đầu tiên trong thế giới này.

Hai ngày sau trôi qua, cũng thật sự bình thản. Chỉ là người nào đó ··· không thể bình thản được.

Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc quần áo chơi bóng rổ, chơi khá giỏi, một cái xoay người cướp bóng, nhanh chóng di chuyển, xác định địa điểm, một cú ném ba điểm rơi xuống.

Trình Tinh Dương nhìn biểu hiện dũng mãnh của Khương Nhiên, thật sự không bình thường.

Cậu túm quần áo lau đầy đầu mồ hôi, đi đến trước mặt Khương Nhiên: “Ai, làm sao vậy? Cậu tính một mình chơi cả sân?”

Thần sắc Khương Nhiên có hơi lạnh lùng, liếc nhìn Trình Tinh Dương một cái: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”

Khương Nhiên thế nhưng lại hỏi cậu, Trình Tinh Dương trước mắt sáng ngời cười nói: “Nói nghe xem nào.”

“Bởi vì đối phương không thực hiện lời hứa mà làm cậu vẫn luôn nhớ thương, đối phương có phải thiếu đánh không?”

Trình Tinh Dương vừa nghe, trực giác có vấn đề.

Cậu suy nghĩ một lát: “Vậy phải xem là chuyện gì. Ví dụ, chuyện này không quá quan trọng, đối phương bận quá, cũng có khả năng quên mất?”

Khương Nhiên hạ mắt, mồ hôi chả xuống theo khuôn mặt.

Không nói nữa.

Chỉ mới gặp hai lần thôi.

Lần đầu tiên hắn còn làm cô bị thương.

Hình như với cô mà nói cũng không quá quan trọng.

Nói như vậy, rất chính xác.

Lại làm hắn càng tức giận.

Hắn tức bản thân mình.

Chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, cô cũng không nhớ rĩ, rốt cuộc mình đang nhớ thương cái gì?

Lại qua mấy ngày.

Tô Yên dậy sớm, sau khi sửa soạn xong, ra cửa đi học. Mấy ngày trôi qua, đã làm cô thích ứng với cuộc sống ở đây.

Theo thường lệ, cô đi siêu thị ngồi một lúc, mua một cốc trà sữa. Ngồi trên ghế, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Hoa, bây giờ dung lượng não của ta là 1 phải không?”

“Đúng vậy, ký chủ.”

“Vậy những người xuyên qua dung lượng não cũng giảm xuống thành 1?”

“Không, tất cả hạn chế căn cứ theo những người khác nhau mà quy định.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Thiếu niên kiệt ngạo (9)


“Ví dụ như?”

“Ví dụ như ngài, khụ khụ, Tiểu Hoa có nghe qua thanh danh của ngài, bởi vì không có cách nào giảm chỉ số thông minh của ngài, cho nên chỉ có thể hạn chế ngài không thể nghĩ nhiều, như vậy cũng làm cho tinh thần và cơ thể khỏe mạnh..

Tô Yên nghe, nâng tay lên.

Cô hơi nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương.

Ở thế giới này sáu ngày, vẫn có thể tiếp thu. Chỉ là không cho phép mình suy nghĩ, luôn không thể thích ứng. Chỉ cần thoáng suy nghĩ, đầu liền rất đau.

Nhìn Tô Yên yên lặng tiếp thu, cũng không có vì vậy mà oán giận hệ thống. Càng không ỷ vào thân phận Chủ Thần của mình nói những câu uy hiếp.

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, nó đúng là nhặt được món hời.

Ai có thể nghĩ ra vị Chủ Thần đứng đầu trong 9 vị Chủ Thần lại ngoan như vậy, nghe lời như vậy?

Lúc trước tất cả hệ thống, vừa nghe nói Tô Yên muốn đi vị diện thế giới, tất cả đều nhanh chóng chạy thật xa, sợ bị đụng phải.

Trong vô số thế giới, chọn ra những người giỏi nhất, trải qua địa ngục trắc trở bò lên.

Mà có thể làm những vị Chủ Thần khác tâm phục khẩu phục thừa nhận vị Chủ Thần này đứng đầu ···· có thể là người lương thiện?!

Lúc này hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, ông trời không tệ với nó, khi nó cho rằng mình sẽ phải chịu sự tra tấn, thế nhưng có hi vọng!

Nhìn ký chủ nhà nó đi.

Ngoan ngoãn, nghe lời.

Ngay cả khi các phương diện suy yếu, cũng có thể khiêm tốn tiếp thu, không oán hận, không tức giận.

Ký chủ như vậy, đi đâu tìm được??

Vừa nghĩ vừa thấy vui vẻ.

Đối với Tô Yên mà nói, thời gian đi học, rất tốt, cô rất thích.

Tiểu Hoa nhỏ giọng lại hỏi: “Ký chủ, cô nghĩ ra muốn tiếp cận Khương Nhiên như thế nào chưa?”

Tô Yên nâng tay, nhéo nhéo cái túi màu trắng kia: “Hắn nói muốn ta trả lại cà vạt.”

“Vậy thì tốt, hoàn toàn có thể nhân cơ hội gia tăng cảm tình.”

Tiểu Hoa hưng phấn, cảm thấy ký chủ đã thành công bước đầu tiên.

Tô Yên liếm liếm khóe môi: “Hắn không nói cho ta, hắn ở lớp nào.”

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hoa nhỏ giọng đề nghị: “Ký chủ, ngài hoàn toàn có thể hỏi thăm.”

Tô Yên gật gật đầu: “Ta cũng từng muốn tìm cách, nhưng, nghĩ thì lại đau đầu. Cho nên vẫn không nghĩ tới chuyện này.”

Dung lượng não là 1.

Ăn cơm ngủ, liền chiếm 70%.

Cô còn có thể làm gì?

Chỉ có thể ngẫm lại hương vị kẹo sữa ăn thật ngon...

Uống trà sữa xong, cô đứng lên, muốn đi học.

Tới trường học, buổi sáng tất cả vẫn bình thường.

Nhưng tới buổi chiều, sau khi hết tiết hai, Tô Yên bị bạn ngồi cùng bàn, kéo tới sân bóng rổ.

Vì sao bị kéo tới?

Nữ sinh trong lớp đều đi, bạn ngồi cùng bàn nhìn Tô Yên một người rất đáng thương, bèn cố kéo cô xuống xem bóng rổ.

À, không, thuần thuần túy túy là ngắm Khương Nhiên.

Ân, tất cả nữ sinh trong lớp, tất cả đều tới ngắm Khương Nhiên.

Bởi vì hai người xuống dưới sớm, thậm chí còn cướp được một vị trí tốt.

Trên cơ bản hai người vừa ngồi xuống, xung quanh đã bị nữ sinh vây kín mít.

Tiếng thét chói tai của nữ sinh, làm hệ thống Tiểu Hoa đều muốn che lại bản thân.

Tô Yên không hiểu, chỉ có thể xem náo nhiệt.

Bàn tay bạn ngồi cùng bàn nắm chặt cánh tay Tô Yên đau đớn: “A a a a! Khương Nhiên! Quá đẹp trai!!!”

Trong sân, một cú ném ba điểm thuần thục vào rổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Thiếu niên kiệt ngạo (10)


Khương Nhiên mặc áo số 7 thở phì phò, đứng ở một bên trong sân bóng.

Tầm mắt không chút để ý đảo qua nơi ghế ngồi, trong lúc vô tình liếc thấy Tô Yên đang an tĩnh đứng giữa một rừng nữ sinh thét chói tai.

Nhiều người như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô.

Con ngươi hiện lên một mạt cảm xúc, liếm khóe môim

Nguyên bản, không khát.

Nhưng nhìn thấy cố, lại cảm thấy, khát.

Người đối điện chạy tới trực tiếp cướp bóng trước mặt Khương Nhiên.

Khương Nhiên lại không có phản ứng gì.

Rầm một tiếng, bên kia ghi được một điểm.

Trình Tinh Dương thò qua, vỗ cánh tay Khương Nhiên: “Nghĩ cái gì vậy? Đều làm bên kia ghi điểm!”

Khương Nhiên phục hồi tinh thần lại, đi cướp bóng.

Mười phút sau.

Trình Tinh Dương đứng giữa sân bóng.

Nhìn Khương Nhiên sai lầm lần thứ năm.

Táp lưỡi.

Mà vị đồng chí mắc lỗi lần thứ sáu này, không những không biết tỉnh lại, ngược lại còn phát tính tình.

Cả mặt đều là sự không kiên nhẫn và lệ khí.

Phản ứng này, giống khi Khương Nhiên đánh nhau.

Bây giờ ai dám thò lại gần, bảo đảm chết không toàn thây.

Trình Tinh Dương nguyên bản muốn trêu chọc một câu, nhưng nhìn hắn bực bội, quyết đoán trốn ra phía sau.

Khương Nhiên cực lực khắc chế sự bực bội trong lòng, nhưng đôi mắt hắn không ngăn được mà cứ nhìn ngó nơi khán đài.

Rốt cuộc, không nhịn xuống.

Phịch một tiếng, đập bóng xuống dưới đất.

Đi thẳng tới khán đài.

Hắn đi tới, nữ sinh xung quanh hét to tới nỗi hận không thể hét bay luôn nóc nhà.

Không ngừng có người đi về phía trước.

Vậy nên Tô Yên đã bị người đẩy lùi ra phía sau, khi sắp bị đám đông bao phủ.

Một cánh tay nóng bòn, xuyên qua mọi người, nắm chặt cổ tay cô, dùng sức lôi kéo.

Trực tiếp kéo cô tới trước mặt hắn.

Bởi vì hắn đột nhiên hành động, tất cảvnữ sinh đều sửng sốt.

Không chỉ những nữ sinh đó im lặng, mấy người trong sân cũng không chơi được nữa, chạy thẳng về phía bên này.

Tô Yên chớp chớp mắt, cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe thấu giọng nói ngang ngược của người nào đo: “Cậu không thể cười với tôi?!”

Tô Yên: “······”

Sắc mặt Khương Nhiên rất không tốt, nhưng hắn nói xong, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của người này, hơi hối hận.

Hắn sửa sang lại ngữ khí của mình.

Tuy rằng không ngang ngược, nhưng nghe cung không giống ôn nhu: “Cười một cái!”

Sau đó, Tô Yên thành thành thật thật mà nở cụ cười.

Nhìn cô cười, sự bực bội trong lòng Khương Nhiên hình như đã giảm một chút.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, liếc tới cánh tay.

Miệng vết thương đã đóng vảy, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, quá hai ngày thì tốt rồi.

Hắn nhìn cổ áo cô đeo nơ bướm màu đen.

Vươn tay, túm túm nơ bướm của cô: “Cà vạt của tôi đâu?”

Tô Yên liếm khóe môi,sau đó mềm mại nói: “Ở cặp sách.”

“Giặt sạch sẽ?”

“Ân.”

Nhìn cô nghe lời ngoan ngoãn như vậh, ý xấu trong lòng không thể hiểu được mà nảy sinh.

Duỗi tay, lại không thể hiểu được vì sao lại túm nơ bướm của cô: “Giặt sạch sẽ còn chưa mang trả? Cậu muốn giữ lại làm gì?”

Ngữ khú dần dần bình tĩnh lại, khôi phục ngữ điệu lười nhác bình thường.

Dựa lại gần cô, ý vị thâm trường:

“Giữ lại?”

Giọng nói hắn đè thấp lại, bởi vì Tô Yên ở gần cho nên nữ sinh xung quanh không nghe thấy hắn nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Thiếu niên kiệt ngạo (11)


Những ánh mắt ghen ghét, thét chói tai, hâm mộ, nóng rực, đồng thời chĩa vào Tô Yên.

Cô muốn cách hắn xa một chút, bởi vì quá gần, mình không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

Kết quả, nơ bướm trên cổ bị hắn cầm, vừa mới lui ra phía sau một bước, đã bị lôi trở lại chỗ cũ.

Giọng nói của cô bình thản, mềm mại: “Tôi không biết cậu ở lớp nào.”

Cô chỉ biết người này tên Khương Nhiên, nhưng hắn không nói cho cô biết hắn ở lớp nào.

Khương Nhiên nhìn cô, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng những lời cô nói.

Hắn gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lai, ngay sau đó khôi phục lại: “Lớp số 10 năm hai, buổi chiều trước khi tan học, tôi muốn nhìn thấy nó. Nếu không ····”

Hắn nói, lại túm túm nơ bướm trên cổ cô.

Tô Yên cảm thấy ··· người này khả năng nhớ thương nơ bướm của mình.

Quả nhiên, câu tiếp theo chính là:

“Nếu không nhìn thấy, nơ bướm của cô, chính là bồi thường.”

Cô hé miệng muốn nói chuyện nhưng tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh ngăn cô lại. Chỉ đàng thành thật gật đầu: “Nhớ rõ.”

Như vậy, hắn mới buông lỏng tay.

Trên mặt không kiên nhẫn thu liễm, xoay người lại đi về phía sân bóng.

Trình Tinh Dương nhìn thoáng qua Khương Nhiên.

Phát hiện đôi mắt hắn hạ xuống, biểu tình khí thế đều lập tức giảm bớt.

Không còm bộ dáng hỏa khí ngập trời mấy ngày hôm này.

Hỏi một câu: “Có chơi nữa không?”

Khương Nhiên mí mắt vừa nhấc:

“Bỏ đi.”

“OK”

Trình Tinh Dương nhìn Khương Nhiên, không nhịn được nhìn về phía nữa sinh kia.

Lúc này mới nhìn rõ cô. Tinh tế nhu nhược, ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước.

Thuộc loại nữ sinh ngoan hiền.

Đẹp không, đẹp.

Nhưng chỉ có thế mà thôi.

Nữ sinh như vậy ở cao trung Đế Đô cũng không tính độc đáo.

Sao có thể làm Khương Nhiên coi trọng đây?

Trình Tinh Dương một bàn tay ôm bóng rổ đi ra ngoài, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía Tô Yên.

Nhìn nửa ngày cũng không biết được nguyên nhân.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, trầm mặc Tô Yên, đột nhiên thu được toàn bộ ánh mắt của nữ sinh trong trường.

Ghen ghét, ngờ vực, khiếp sợ, hâm mộ, hỗn tạp các loại, ngo ngoe rục rịch, lại ngại nói về Khương Nhiên, không dám đi tới hỏi.

Cho đến khui cô về lớp, loại tầm mắt này mới giảm xuống.

Lúc này, rốt cuộc có người không kiềm chế được, đi đến trước mặt Tô Yên: “Cậu quen Khương Nhiên?”

Tiếng nói vừa dứt, cả lớp đều yêu tĩnh.

Lỗ tai mọi người đều dựng lên, muốn nghe cô sẽ trả lời như thế nào.

Tô Yên ngồi ở chỗ của mịn, nâng mắt: “Gặp qua hai lần.”

Cô ngoan ngoãn trả lời.

Nữ sinh kia lại nhịn không được hỏi: “Khương Nhiên nói cà vạt, là chuyện gì xảy ra?”

“Cánh tay bị thương, hắn dùng cà vạt cầm máu cho tôi.”

Nghe thấy thế, có vài người nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là giúp đỡ lẫn nhau a.

Nữ sinh kia khoanh tay, vẻ mặt không tin: “Hắn sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu cầm máu? Còn dùng cà vạt của mình?”

Khương Nhiên cũng không phải là học sinh ba tốt thấy việc gì cũng giúp đỡ.

Có thể làm ra loại sự tình này?

Phản ứng đầu tiên của nữ sinh kia chính là Tô Yên nói dối.

Nhưng đúng lúc cô ta đang muốn tiếp tục chất vấn, chuông vào lớp vang lên.

Cô ta không cam lòng nhìn Tô Yên.

Lại nhìn giáo viên đã đi vào lớp, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái trở về chỗ ngồi của mình.

Trước khi rời đi, ánh mắt mang theo một tia ghen ghét còn có một tia không cam lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Thiếu niên kiệt ngạo (12)


Đại khái là cố ý nói cho Tô Yên nghe: “Nếu không phải Vũ Phỉ đi tham gia cuộc thi piano, không có ở trường học, sao có thể để cô ta chui chỗ trống?!”

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.

Cô hơi mờ mịt. Nâng ngón tay chỉ chỉ mình: “Cậu đang nói về tôi?”

“Cậu!” Sắc mặt nữ sinh kia đỏ bừng, cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình.

Hung dữ nói: “Cậu chờ đấy!”

Vừa dứt lời, giọng nói giáo viên truyền đến: “Trật tự một chút, tiết này sẽ làm bải kiểm tra, làm xong bạn nào cảm thấy bài làm của mình hơn 60 điểm có thể nộp bài, tan học trước.”

Thầy dạy Hóa là người đã đi dạy rất nhiều năm, cũng hiểu được tính cách của học sinh.

Bởi vì không có gì hâp dẫn hơn việc được tan học sớm.

Quả nhiên, sau khi nghe được, tất cả đều xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu nâng cao.

60 điểm a.

Nghiêm túc làm, là có thể sớm đi a!

Chỉ là sau khi phát bài kiểm tra, không ít đồng học đều héo: “Đây là cái gì??!”

“Oxy hoá đồng, axit clohidric, oxy hoá, ···· ta đi! Ông thầy hói này không muốn cho bọn mình tan học sớm rồi??”

Có mấy công thức còn chưa học, đều bị ông thầy đầu trọc này cho vào bài kiểm tra.

Thầy dạy Hóa bình tĩnh ngồi ở trên bục giảng. Phảng phất như không nghe thấy học sinh phản ánh.

Chờ đến khi mọi người trật tự, mới chậm rì rì nói: “Tôi muốn nói cho các em, đường đời rất dài, nếu quá tự phụ, ông trời cũng không nhìn được.”

Nói xong, học sinh lại nhỏ giọng rầm rì.

Nhưng còn có cách nào?

Làm bài thôi.

Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đang vùi đầu làm.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải.

Cô khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

Sau đó, lại nhìn thoáng qua túi đựng cà vạt trong ngăn bàn.

Khẽ cắn môi.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lớp học yên tĩnh: “Thưa thầy, em làm xong rồi.”

Ông thầy đầu hói nâng mắt, nhìn về phía Tô Yên.

Hai mươi phút làm xong bài kiểm tra ông ra?

Ông hơi nhíu mày, vốn dĩ nhìn cô bé này thành thành thật thật, sao lại dùng mấy cách gian lận này?

Nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, lại nuốt những lời muốn nói lại.

Nghĩ, đi đến trước mặt cô.

Nhìn bài làm của cô, nguyên bản tính toán muốn dạy dỗ hai ba câu.

Nhưng sau khi nhìn qua, đôi mắt đều dính trên bài làm. Một lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên: “Chính em làm?”

Cô gật gật đầu: “Vâng.”

Nghe thấy cô trả lời, ông cầm lấy bài thi, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối. Càng xem ánh mắt lại càng lượng: “Bài cuối cùng là bài khó nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Hóa năm ngoái, em làm bằng cách nào?”

Tô Yên lại liếm khóe môi, chớp chớp mắt: “Rất khó sao?”

Sau khi nói xong, nhìn mấy người trong lớp đều đang làm bài chăm chỉ, cắn cắn môi, nói một câu: “Ách, em cũng làm thật lâu.”

Thầy Hóa còn đang xem bài làm của cô, cô đợi một lúc, ngoan ngoãn nói: “Thưa thầy, thầy vừa nói làm xong là có thể tan học, em có thể tan học chưa?”

“Không được!” Thầy Hóa một tiếng ngăn lại.

Nhưng mà lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, thân là một người giáo viên, nói mà không giữ lời thì không tốt lắm. Ông ho nhẹ một tiếng: “Có thể, buổi sáng ngày mai đến trường thì tới văn phòng tìm tôi.”

Tô Yên gật gật đầu, sau đó đeo cặp sách, trong tay cầm túi, đi ra ngoài.

Ông thầy lại đang cẩn thận nghiên cứu bài làm kia.

Học sinh xung quanh nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: “Ông thầy hói hôm nay làm sao vậy? Tùy tiện làm làm cũng cho tan sớm?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Thiếu niên kiệt ngạo (13)


“Cái rắm, cậu không nghe thấy ông thầy hói nói bài cuối cùng Tô Yên cũng đã làm được.”

“Oa, không nghĩ tới, Tô Yên lại là cao thủ thâm tàng bất lộ a.”

“Cậu nhìn, người học giỏi nhất lớp mình cũng chưa làm ra đi.”

“Tô Yên lợi hại như vậy? Không phải là trộm đề đi?”

Càng nói, âm thanh nghị luận càng lớn.

Thầy dạy Hoa nâng tay vỗ vỗ cái bàn, ý bảo trật tự.

Sau đó cầm bài làm của Tô Yên, đứng trên bục giảng nói: “Nếu không phục, các em cũng làm một phần bài làm điểm tối đa. Lập tức cho các em tan học!”

Lời nói rơi xuống, cả lớp yên lặng.

Thầy dạy Hoa ngồi xuống ghế lại nói: “Nếu không làm được như vậy, vậy thành thành thật thật làm bài đi.”

Sau khi nói xong, thầy dạy Hóa lại cảm khái nhìn bài làm, ngồi xuống lại cẩn thận nghiên cứu.

Lại nói Tô Yên sau khi ra khỏi lớp.

Hệ thống Tiểu Hoa không nhị được hỏi: “Ký chủ, cô không đau đầu sao?”

“Không.”

“Di? Chẳng lẽ ký chủ làm bài đơn giản như muốn ăn gì đó?”

Tô Yên liếm khóe môi, vừa đi về phía lớp Khương Nhiên vừa trả lời: “Ách...có thể.”

Cô không cảm thấy bài thi đó có cái gì khó, trên cơ bản nhìn một lần là có thể làm được.

Nhưng thật ra làm bài cuối cùng có hơi đau đầu.

Sau đó... liền làm xong.

Sau khi nói xong, Tô Yên nhỏ giọng: “Tiểu Hoa, lớp thứ mười năm hai đi như thế nào?”

“Ký chủ, ở tầng 1, cô trực tiếp sai xuống là được.”

Hệ thống Tiểu Hoa nhịn không được hỏi: “Ký chủ, cô nghĩ ra muốn làm quen với Khương Nhiên như thế nào chưa?”

“Ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?”

“Căn cứ tư liệu mà tôi thu thập được, phương pháp tiếp cận một nam sinh tương đối nhiều, ví dụ như, biết những thứ hắn thích, làm cơm hộp tình yêu, khi hắn muốn gặp cô thì đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Làm hắn bất ngờ, vân vân.”

Tô Yên nghe nghiêm túc.

Sau đó hẹ thống Tiểu Hoa tổng kết lại: “Ký chủ, cô bắt đầu từ cách đầu tiên đi. Hỏi hắn thích gì.”

Dừng một chút lại nói: “Ký chủ phải tốt với hắn, liều mạng đối xử tốt với hắn. Hắn tự nhiên sẽ buông lỏng sự phòng bị!”

Hệ thống nói đạo lý rõ ràng, một bộ kinh nghiệm phong phú.

Trời biết, nó là lần đầu làm hệ thống

Tất cả kinh nghiệm, đều là căn cứ tư liệu của thế giới này tổng kết lại.

Tô Yên nghe xong lúc sau, nhớ kỹ:

“Được.”

Cô ngoan ngoãn lên tiếng.

Đi đến cửa lớp Khương Nhiên. Từ cửa sổ nhìn một cái, biết bọn họ vẫn đang học.

Nghĩ nghĩ, bèn cầm túi, đứng ở cửa lớp, tư thế này, giống y như đúc tư thế ngày đầu tiên bị phạt đứng.

Ước chừng qua hai mươi phút. Tiếng huông tan học vang lên. Học sinh tốp năm tốn ba đi ra ngoài.

Cô nghiêm túc nhìn những người đi ra, sợ bỏ lỡ.

Cho đến khi Trình Tinh Dương cùng đám bán của cậu đi ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Tô Yên.

Dừng bước, nhìn bộ dáng an an tĩnh tĩnh của cô, ngữ khí tự giác nhẹ đi vài phần: “Tới tìm Khương Nhiên?”

“Ân.” Côgật đầu.

“Hắn ở bên trong, nhưng mà...tốt nhất bây giờ cậu không nên quấy rầy hắn.”

Cô nhìn về phía bên trong, học sinh trong lớp đã đi hết.

Khương Nhiên ngồi bàn cuối cùng trong góc, nằm trên bàn, nhắm mắt lại cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn ngủ.

Đi vào đi.

Nhìn hắn ngủ sâu như vậy, cô nhẹ nhàng để túi đựng cà vạt ở bên cạnh bàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Thiếu niên kiệt ngạo (14)


Sau đó thò lại gần, nhỏ giọng nói:

“Khương Nhiên, cà vạt của cậu.”

Nhưng mà, nhìn hắn nhăn mày lại. Cô nghĩ nghĩ, nói thêm một câu: “Tạm biệt.”

Nói xong định đi về luôn. Chỉ là vừa bước được nửa bước, người đang ngủ trên bàn hình như tỉnh lại.

Đôi mắt nhập nhèm mở ra, tay nhanh hơn một bước, kéo lại người định đi.

Hắn không chú ý tốt lực đạo. Tô Yên không chú ý, bị túm lảo đảo lui về phía sau hai bước, lập tức đâm vào hắn.

Hắn nhíu mày, có thể là buồn ngủ còn chưa biến mất, đôi mắt mang theo tơ máu.

Nhìn thấy là Tô Yên, hắn tận lực làm ngữ khí ôn hòa: “Đã tới sao không gọi tôi dậy?”

Cô chớp chớp mắt, chỉ chỉ túi trên bàn: “Cà vạt của cậu, ở bên trong.”

Khương Nhiên liếc mắt nhìn, tay vẫn cầm lấy cổ tay cô, lực chú ý lại trở về trên người cô.

Một lát sau, tơ máu trong mắt mới rút đi. Thần thái ngữ khí có chút lười biếng, nâng mắt, lên tiếng: “Chỉ là tới đưa cà vạt?”

Tô Yên gật gật đầu, sau đó lại hối hận. Lại lắc lắc đầu, chậm rì rì nói: “Tôi, có chút việc muốn hỏi cậu.”

Hắn vừa nghe, nhướng mày: “Nói nghe thử.”

Cô sắp xếp từ ngữ: “Cậu, thích cái gì?”

Lời cô nói, làm hắn hơi ngạc nhiên, yết hầu lăn lộn lên xuống, như có như không: “Ân?”

Tô Yên nói lớn hơn một chút, nghiêm túc: “Cậu có thứ gì yêu thích không?”

Hắn cười lười biếng, lưu loát: “Có.”

“Là cái gì?”

“Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, cậu phải trả lời tôi, vì sao cậu lại hỏi vậy?”

Tô Yên nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn biết thêm về cậu.”

Khương Nhiên nghe cô nói trắng ra, hơi sửng sốt. Sau đó ý cười trên môi tăng lên, đôi mắt thâm thúy, ánh mắt nhìn cô gấp gáp mà nóng rực.

Tô Yên liếm khóe môi, cũng không biết vì sao, nhưng bị hắn nhìn có chút không dám đối diện: “Cậu, có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”

Hắn thu liễm tầm mắt, không chút để ý: “Quá nhiều, trong thời gian ngắn không nghĩ ra.”

Dừng một chút, lại nói: “Không bằng nói nói, cậu thích cái gì.”

Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một lúc, đầu lại đau: “Tôi không thích gì cả.”

“Vậy cậu ghét cái gì?”

“Cũng không ghét gì.”

Khương Nhiên nghe, câu trả lời như kiểu cho có lệ. Nhưng cô nói, lại làm người ta cảm thấy sự thật là như thế.

Hắn không hỏi tiếp, đứng dậy, lấy cặp sách của cô, cầm trong tay: “Tan học, đưa cậu về nhà.”

Căn bản không phải hỏi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

Bất quá, Tô Yên cũng không muốn từ chối. Cô còn muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Khương Nhiên nhiều một chút.

Cũng không biết có phải bởi vì trên người Khương Nhiên có mảnh vỡ Chủ Thần của mình hay không. Mình lại rất dễ dàng tiếp nhận Khương Nhiên, thậm chí không phản cảm với việc hắn đụng vào, nói chuyện.

Mấy ngày qua, cùng các loại người tiếp xúc, ở chung. Tô Yên biết, cô thích ở bên cạnh Khương Nhiên.

Bởi vì mình, không chán ghét hắn.

Đi ra ngoài cổng trường, bởi vì bọn họ xem như tan học muộn, cổng trường đã không còn ai.

Đi ngang qua vài cửa hàng bán kem, Khương Nhiên cúi đầu hỏi: “Ăn không?”

Tầm mắt cô đảo qua, nhìn nhiều vài lần cửa hàng bán kem, còn chưa nói gì, đã nghe thấy giọng nói lười nhác của hắn: “Ông chủ, mua cái kem ly.”

“Tới đây, muốn vị gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Thiếu niên kiệt ngạo (15)


Ông chủ nhiệt tình trả lời.

Khương Nhiên thấy cô vẫn không nói chuyện, môi mỏng ra tiếng: “Vị dâu.”

Chỉ một lát, kem đã được làm xong. Hắn cầm lấy, đưa cho Tô Yên.

Tô Yên chớp mắt, nhìn Khương Nhiên, sau đó duỗi tay cầm lấy, cắn một miếng. Rất lạnh, độ ngọt vừa phải.

Thực thích.

Kết quả là, ánh mắt Tô Yên mang theo chút ánh sáng, ý cười thanh thiển, miệng nhỏ miệng nhỏ ăn.

Khương Nhiên thấy cô thích, lười nhác lên tiếng: “Ăn ngon như vậy?”

Tô Yên gật gật đầu, cô vừa ngẩng đầu định nói chuyện, kết quả người nào đó lại cúi đầu thấu lại đây.

Bởi vì hắn cúi đầu quá đột nhiên, cô lại vừa vặn ngẩng đầu, môi đỏ nhẹ nhàng cọ qua khóe môi có vẻ sắc bén của hắn.

Tô Yên sửng sốt.

Ánh mắt Khương Nhiên thâm thúy, cúi đầu cắn một miếng kem. Con ngươi đối diện với cô, nóng rực mà gấp gáp.

Thật lâu sau, thấy yết hầu hắn lăn lộn lên xuống, giọng nói mang theo ý cười: “Ăn ngon thật.”

Tô Yên không nhịn được nhìn về phía khóe môi hắn.

Vừa mới ···· bọn họ ····, muốn nghĩ tiếp, nhưng đầu lại đau, cuối cùng đành từ bỏ.

Sau đó cúi đầu tập trung ăn kem.

Khương Nhiên nhìn bộ dáng mềm mại vô hại của cô, biểu tình trong mắt càng thêm nóng rực.

Vừa ăn, hai người vừa đi về phía nhà của Tô Yên.

Hệ thống Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: “Chúc mừng ký chủ đạt đười một sao.”

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói sửng sốt trong chớp mắt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một ngôi sao năm cánh.

Tiểu Hoa biết ký chủ của mình có thắc mắc, bèn nói: “Ký chủ, khi ba cánh sao của ngôi sao này sáng lên, có nghĩ là ngài và nam chủ đã thân mật khăng khít, đến lúc đó chỉ cần giúp nam chủ hoàn thành tâm nguyện, là có thể lấy về mảnh vỡ Chủ Thần của mình.”

“Ừm.” Tô Yên nhỏ giọng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Từ trường học đến nhà Tô Yên, lộ trình không lâu lắm. Khương Nhiên cảm thấy chỉ một lát đã đưa người đến nhà.

Giọng nói mềm ấm bên cạnh vang lên: “Tới rồi.”

Tô Yên nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.

Khương Nhiên duỗi tay, đưa cặp sách cho cô. Động tác không chút để ý, có vẻ cả người biếng nhác: “Vào đi.”

Nói xong bản thân cũng định xoay người rời đi, sau đó một bàn tay trắng nõn, bắt được cổ tay của hắn.

“Chờ, chờ một chút.” Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt Khương Nhiên.

Khương Nhiên cười, “Như thế nào?”

Khi nói, tầm mắt liếc liếc nhìn cổ tay của mình.

Cô chớp chớp mắt, nghiêm túc:

“Cậu có thể nói cho tôi, cậu chán ghét cái gì không?”

Tô Yên cảm thấy như vậy, nếu hắn thích nhiều thứ, trong một thời gian ngắn cũng không thể hiểu hết. Vẫn nên hỏi rõ ràng hắn chán ghét cái gì, có thể làm mình không bị ghét a.

Khương Nhiên rũ mắt, bất động thanh sắc vươn tay, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình. Không chút để ý: “Chán ghét quá nhiều thứ, không nói hết được trong chốc lát.”

Tô Yên nghe, nhíu nhíu mày, duỗi tay xoa xoa thái dương.

Nhịn không được nói: “Nếu, tôi làm một việc, cậu không thích làm sao bây giờ?”

Cô không có cách nào tự hỏi, vì thế chỉ có thể hỏi tìm kiếm đáp án.

Khương Nhiên nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô. Khóe môi ngoéo một cái, để sát vào: “Cậu muốn làm gì?”

Tô Yên xoa thái dương, hoãn hoãn, nói: “Làm chuyện cậu thích.”

Chậm rì rì nói suy nghĩ của mình ra. Lần này, Khương Nhiên ngược lại ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên, bỗng nhiên nắm chặt tay cô, ôm người vào trong lòng.

Đầu bị ép vào ngực hắn, có hơi đau. Cách áo sơ mi trắng, cô nghe thấy tiếng cười của Khương Nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Thiếu niên kiệt ngạo (16)


Khương Nhiên cũng không biết vì sao mình sẽ cao hứng.

Trong lòng giống như có một quả bóng được thổi khí, cao hứng tới nỗi hắn muốn ôm Tô Yên vào trong ngực mới có thể khắc chế.

Chờ đến khi hắn cười đủ, mới buông Tô Yên ra.

Hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô.

Sự sắc bén trong ánh mắt nhạt dần, lây dính một chút ý cười, một lúc sau, mới nghe hắn nói một câu: “Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

“Cậu hông thích thì sao?”

“Sẽ không.”

“À.”

Cô nghe hắn trả lời, sau đó gật gật đầu.

Hai người mới chào tạm biệt. Tô Yên về đến nhà, ngoại trừ người hầu, cha mẹ đều không ở.

Cha mẹ nguyên thân là người làm ăn, phải bay đi rất nhiều nơi, rất ít ở nhà.

Đại khái là không có tình thương của cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên thân trầm mặc không thích nói chuyện.

Trở lại trong phòng, cô liếm liếm khóe môi.

Vén tóc, lộ ra khuyên tai trân châu: “Tiểu Hoa.”

“Ký chủ, làm rất tốt! Cố lên!”

“Được.”

Sáng sớm hôm sau.

Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Tô Yên như bình thường dậy sớm, ăn qua bữa sáng đi tới trường.

Cơ hồ là khi cô vừa bước vào trường, năm nữ sinh liền vây quanh.

“Cậu chính là Tô Yên?”

“Đúng vậy.”

Sau đó, năm nữ sinh này liền lấy một loại ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tô Yên.

Trong đó một người ôm ngực: “Cũng chẳng ra gì a!”

“Đúng vậy.”

“Vậy Khương Nhiên vừa ý cô ta ơt điểm nào?”

“Cô ta còn không bằng chúng ta, càng đừng nói so với Vũ Phỉ.”

“Phụt, ai nha, các cậu cũng không cần nói người ta không đáng một đồng như vậy, lỡ như là lục trà kỹ nữ lâu năm, sao chúng ta có thể nhìn thấu trong chốc lát?”

“Ha ha ha ha ha.”

Năm nữ sinh vừa vây cô trong một vòng tròn đánh giá, vừa châm chọc cười nhạo.

Tô Yên liếm môi, chớp chớp con ngươi nghĩ nghĩ, nghiêm túc chậm rãi nói: “Có thể, tôi không nói nhiều như các cậu.”

Tiếng nói vừa dứt, năm nữ sinh lập tức yên lặng.

Trong đó một người giận dữ: “Mày TMD lặp lại lần nữa?!”

Bên cạnh một người lên tiếng ngăn lại, “Thôi, đây là ở cổng trường học, đừng gây chuyện. Về sau có rất nhiều cơ hội.”

Nói, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên.

Trước khi rời đi không quên đe dọa: “Tô Yên tôi nói cho cô biết, có thể đứng bên cạnh Khương Nhiên, chỉ có Vũ Phỉ, cô, không xứng!”

Khẩu khí lăng người, cao cao tại thượng.

Mấy người vốn dĩ chính là tò mò, nghe nói buổi chiều hôm qua ở sân bóng có một nữ sinh có chuyện mờ ám với Khương Nhiên.

Liền muốn gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bây giờ vừa thấy, cũng không tính xuất sắc cỡ nào.

Hơn nữa nhìn bộ dáng nói chuyện của cô, tám phần là lục trà kỹ nữ.

Nội tâm xem thường Tô Yên một phen. Sau đó, năm nữ sinh liền rời đi.

Tô Yên thu liễm con ngươi, đeo cặp sách đi vào lớp. Thỉnh thoảng, sẽ có ánh mắt quét đến chỗ của Tô Yên.

Không biết là bởi vì chuyện chiều qua, hay là bởi vì năm nữ sinh vừa rồi chặn cô lại thuyết giáo.

Đi đến cửa lớp, nghe thấy tiếng thảo luận bên trong rất lớn, phi thường náo nhiệt.

Chỉ là, khi Tô Yên nhấc chân đi vào lớp, nguyên bản âm thanh náo nhiệt đàm luận lập tức giảm xuống.

Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn phía Tô Yên, đánh giá, suy đoán, đương nhiên càng nhiều, còn có vui sướng khi người gặp họa.

Cô đi đến vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống không bao lâu.

Liền nghe được có người lên tiếng: “Ai ai ai, Diêu Vũ Phỉ đã trở lại.”

“Thật sự?

“Đương nhiên!”

“Vậy Tô Yên xong đời rồi.”

“Tô Yên so sánh với Diêu Vũ Phỉ, căn bản không có gì có thể so sánh!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Thiếu niên kiệt ngạo (17)


“Nếu cậu là Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ và Tô Yên, cậu sẽ chọn ai?”

“Vô nghĩa! Đương nhiên là Diêu Vũ Phỉ! Dáng người, diện mạo, khí chất, hoa hậu giảng đường ai có thể so?”

Người trong lớp đang nghị luận, Diêu Vũ Phỉ đi đến, hoa hậu giảng đường dĩ vãng thanh lãnh, sắc mặt hôm nay lại không thể đẹp.

Thẳng tắp đi tới chỗ Tô Yên, đứng trước mặt Tô Yên.

Cả lớp lập tức an tĩnh.

Ăn dưa a.

Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, cưỡng chế một cỗ hỏa khí

“Chúng ta đi ra nói chuyện.”

Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại có chút rối rắm.

Cô nhớ rõ, ngày hôm qua thầy Hóa muốn sáng nay cô đi tìm ông.

Diêu Vũ Phỉ muốn nói chuyện với cô, hơn nữa thoạt nhìn rất tức giận.

Cuối cùng sau khi do dự, Tô Yên vẫn gật đầu. Giọng nói mềm mại:

“Được.”

Nghe thấy côvồng ý, Diêu Vũ Phỉ cao lãnh xoay người đi.

Mọi người trong lớp thổn thức một trận.

Không hổ là hoa hậu giảng đường a.

Bất quá ngẫm lại gia thế của người ta, tài năng của người ta, kia cũng là có tư bản để phô trương.

Ngoài cửa phòng học chỗ rẽ hành lang.

Diêu Vũ Phỉ ôm ngực, tây trang màu nâu nhạt váy dài tôn lên dáng người của cô ta.

Nhìn Tô Yên, khẩu khí thanh lãnh, nhìn xuống từ trên cao:“Cậu và Khương Nhiên là chuyện như thế nào?”

Tô Yên nghĩ nghĩ, “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói cho cậu, đúng không?”

Tuy rằng cô nói không có địch ý, nhưng vào tai Diêu Vũ Phỉ lại cảm thấy Tô Yên đang khiêu khích cô ta: “Cậu!”

Diêu Vũ Phỉ trên mặt mang theo chút tức giận, nói chuyện cũng mang theo chút sắc bén: “Nhân lúc tôi rời đi, vội vàng nhào vào trong ngực hắn, Tô Yên, cậu cũng chỉ có chút thủ đoạn này.”

Giáo dưỡng tốt đẹp, không cho phép cô ta nói khó nghe thêm nữa.

Tô Yên nghe chớp chớp con ngươi, sau đó nghiêm túc lắc đầu:

“Không, tôi còn có rất nhiều.”

Cô còn chưa làm gì, sao lại biết không có thủ đoạn?

Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ có hơi khó coi.

Cô ta nhìn Tô Yên, trầm mặc xuống, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Rốt cuộc, vươn ngón tay, lấy một loại từ thái từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Tô Yên: “Tôi xin khuyên cậu, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn ở chỗ này nói chuyện với cậu, liền cút xa một chút cho tôi!”

Giọng nói hỗn loạn tức giận, xé nát cái mặt nạ cao lãnh kia.

Ngay lúc hai người đang giằng co, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói bên tai Tô Yên: “Ký chủ, Diêu Vũ Phỉ thích Khương Nhiên. Cô ta đang ghen ghét cô.”

Nghe hệ thống của mình nói, Tô Yên chớp chớp con ngươi, có chút nghi hoặc: “Cậu đang ghen ghét tôi?”

Cô ta đại khái là đang chứng thực lời hệ thống nói, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ nháy mắt đỏ lên.

Giống như tâm sự của bản thân bị người ta kéo ra ngoài phơi bày trước mặt mọi người.

Diêu Vũ Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, nửa ngày sau, châm chọc cười.

Cô ta vỗ về chơi đùa sợi tóc, giọng nói ngược lại chậm lại: “Cậu quả nhiên rất tâm cơ a.”

Tô Yên nghĩ nghĩ lời đánh giá trước đó, sau đó chậm rãi nói:“Cũng được.”

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, đại khái ý thức được mình thất thố, chậm rãi khôi phục bộ dáng thanh lãnh ban đầu: “Khương Nhiên có dạng nữ sinh nào chưa thấy qua? Cái loại bề ngoài thanh thuần bên trong độc ác như cậu, hắn gặp quá nhiều. Có lẽ, cậu có thể mê hoặc được hắn nhất thời, nhưng chờ đến khi hắn phản ứng lại, đến lúc đó người quỳ trên mặt đất khóc, chính là cậu.”

Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật gật đầu: “Có thể đi.”

Cô trả lời lại làm Diêu Vũ Phỉ á khẩu không trả lời được lần nữa.

Tô Yên này, trước kia thật đúng là xem thường cô ta. Thế nhưng có thể ứng đối mà mặt không đổi sắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Thiếu niên kiệt ngạo (18)


Nhìn dáng vẻ, hẳn là thường xuyên câu dẫn đàn ông. Lục trà kỹ nữ gì đó, quá ghê tởm.

Tô Yên ở trong lòng Diêu Vũ Phỉ, đã rơi xuống tầng thấp nhất.

Thậm chí là ánh mắt cô ta nhìn Tô Yên, tất cả đều là khinh thường không che dấu.

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, ôm ngực thần thái cao ngạo xoay người đi vào lớp.

Tô Yên đứng ở hành lang dài ngây người trong chốc lát.

Chỉ là có rất nhiều vấn đề không suy nghĩ cẩn thận.

Nói ví dụ, vì sao Diêu Vũ Phỉ lại gọi mình ra nói chuyện.

Bất quá... bây giờ cô còn có việc phải làm, cho nên chuyện của Diêu Vũ Phỉ liền bị ném ra sau đầu.

Buổi chiều hôm qua, thầy dạy Hóa nói sáng nay cô phải tới văn phòng.

Bước bước chân, đi xuống dưới.

Hệ thống Tiểu Hoa đúng lúc nhắc nhở: “Ký chủ, văn phòng của thầy ở tầng 1.”

“Ừ.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Kết quả mới đi từ tầng hai xuống, liền nhìn thấy mấy nam sinh kề vai sát cánh trêu đùa làm càn xuất hiện trước mắt.

Nguyên bản, chuyện này không liên quan gì tới cô.

Cho đến khi không biết là ai trong số họ nhìn ra Tô Yên. Trước mắt sáng ngời, kích động: “Ai ai ai, là cậu ấy, nữ sinh ở sân bóng rổ hôm nọ.”

“A! Tao nhớ ra rồi, người này còn không phải là người bị phạt đứng, Khương ca mua kẹo cho nữ sinh ···· ngô!”

Nói một nửa, đã bị người bên cạnh bịt kín miệng.

Nhỏ giọng nói: “Mày tìm chết a, Khương ca ở phía sau.”

Lần trước... bọn họ chính là trộm nhìn, việc này sao có thể lấy ra nói?!

Người kia biết chính mình lỡ miệng, nhưng nhìn Khương Nhiên lười nhác đi phía sau, hiển nhiên lực chú ý không có ở chỗ này.

Mấy nam sinh ở phía trước xô xô đẩy đẩy, làm mặt quỷ, không biết là giọng nói của ai: “Di?! Nữ sinh này thật quen mắt a, này không phải... Mgười ở sân bóng rổ sao?”

Khương Nhiên đi cuối cùng nâng nâng mí mắt, vốn định nhìn xem nhóm người này đang làm chuyện xấu gì.

Kết quả vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Tô Yên.

Nhướng mày, ánh mắt sáng lên trong chớp mắt.

“Mấy người đi về trước.”

Chỉ nói mỗi câu này, bước nhanh đi về phía Tô Yên.

Các nam sinh tất cả đều trốn sang một bên. Mỗi lần một gặp nữ sinh này, Khương Nhiên sẽ xuất hiện những hành vi không thể tưởng tượng nổi.

Này quả thực làm bọn họ hưng phấn hơn cả chuyện của ngôi sao hay chuyện ai ai ai ngoại tình.

“Ai ai ai, tránh xa một chút, chống đỡ lão tử!”

“Mẹ, đừng dẫm vào chân tao được không a.”

“Cái bụi cây bé như vậy làm sao đủ dùng?! Ngay cả một ngườu cũng không che được, phế vật!”

“Lớn lên lùn như vậy, lúc này mới tinh lọc bao nhiêu CO2? Nên chuẩn bị chất kích thích để nó to hơn một chút ·····”

“Đúng vậy, cả ngày uống bao nhiêu là nước, cũng không thấy cao lên, nhìn cái cây ngô đồng kia lớn lên rất cao, người ta còn không cần uống nhiều nước như vậh.” Blah blah, mấy học tra cái gì cũng không hiểu, nhưng lại phê bình đúng lí hợp tình.

Vốn là tưởng bát quái Khương Nhiên, kết quả không thể hiểu được tiến hành phê bình lùm cây này, sau khi xong, còn không quên giáo dục một phen.

Trình Tinh Dương đứng ở một bên, nhìn mấy đứa ‘ bạn ngu ngốc ’ này.

Trong lòng yên lặng kết luận ···· đại khái, trong đầu đầu lớn lên toàn bộ đều là cơ bắp làm cho não không phát triển đi ···.

Khương Nhiên đương nhiên không chú ý tới ‘ hồ bằng cẩu hữu ’ của hắn đang làm gì, bởi vì lực chú ý toàn bộ đều đặt trên người Tô Yên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom