Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2112: 2112: Tiểu Quai Ta Đau 44





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Tiếp theo, mẫu trùy cùng Giffy đồng thời ra tay đánh thẳng vào Kiêu Lôi.

Giffy cười lạnh
"Cãi lại mệnh lệnh của Chủ Thần Thiên Linh, ắt phải chịu tội."
Kiêu Lôi vừa tiếp chiêu của cả hai người này, vừa lo lắng nhìn về phía Tô Yên.

Toàn thân Diệp Thiên Linh bộc phát thần lực mãnh liệt.

Ả gằn từng câu từng chữ.

"Đi chết đi!"
Nói rồi nhắm thẳng vào phía Tô Yên đang đứng.

Phi Sắc nhìn về Mộc Đồng vẫn luôn bất động, mở miệng.

"Ngươi nhìn thấy gì?"
Mộc Đồng đẩy gọng kính vàng.

"Không có cách nào nhìn được tương lai của Tô Yên."
Bao gồm tương lai của tám vị Chủ Thần kia, tất cả đều không thể thấy rõ.

Ở phía bên kia, Mộng Yểm đã khôi phục thân hình một nam nhân bình thường.


Khuôn mặt hắn lạnh băng, nhìn cuộc chiến trước mặt.

Tang Lạc bên cạnh vẫy vẫy chín cái đuôi, chậm rì rì mở miệng.

"Ngươi tính giúp ai?"
Mộng Yểm.

"Ta rất muốn đánh Yên Yên."
Ánh mắt Tang Lạc dừng trên người Mộng Yểm.

Rất nhanh, Mộng Yểm lại mở miệng nói tiếp.

"Nhưng hiện tại ta muốn giúp nàng."
Nghe vậy, Tang Lạc cười.

"Ân, ta cũng có ý này.

Vị trí Chủ Thần này ngồi lâu cũng quá nhàm chán rồi."
Tang Lạc cười gian, đang định ra tay.

Nhưng ngay lúc này liền thấy một cây mộc trâm đen nhánh, hình dạng vô cùng tầm thường từ trên trời giáng xuống.

Nó chắn ngay trước mặt Tô Yên, nhẹ nhàng ngăn cản công kích của Diệp Thiên Linh.

Diệp Thiên Linh cảm thấy một lực cản mạnh mẽ, đẩy nàng ta cách xa hơn mười mét.

Tất cả mọi người ở đây đều bị trấn trụ.

Đám người Kiêu Lôi đang giằng co kịch liệt cũng ngừng lại.

Nhìn cái trâm gỗ màu đen này đột nhiên xuất hiện, không một ai rõ chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Thiên Linh nhìn chằm chằm mộc trâm kia không chớp mắt.

Một lúc sau, ánh mắt nàng ta co rụt.

Vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin tưởng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng ta lập tức phủ nhận.

"Không thể nào!!"
Tô Yên nhìn mộc trâm kia, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Cây mộc trâm giống như là tìm được chủ nhân, nhanh chóng bay về phía Tô Yên.


Sau đó, mộc trâm hóa thành từng luồng kim quang, nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể nàng.

Cỗ lực lượng cường đại kia che trời lấp đất.

Ép tới tám vị Chủ Thần ở đây cũng không thở nổi.

Mộc Đồng đỡ khung cửa, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy mặt đất bắt đầu chấn động, ánh mắt Mộc Đồng đầy hoảng hốt.

Nơi này cũng không phải là Nhân giới hay là Ma giới.

Nơi này là Cửu Trọng Thiên!
Có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy, chỉ có...!
Thiên đạo.

Chỉ có sức mạnh của Thiên Đạo mới mạnh mẽ đến nhường này.

Trách không được không thể nhìn thấy tương lai ngàn năm sau của Tô Yên.

Do Thiên Địa dựng dục, tạo Thiên Địa Pháp Tắc, tất nhiên không thể bị hắn đoán được.

Cho nên, Thiên Đạo từ lúc bắt đầu đã không có ý định để Tô Yên làm Chủ Thần đứng đầu.

Bởi vì nàng chính là người kế thừa Thiên Đạo.

Trách không được, không vào Chủ Thần đã là thần.

Trách không được nàng từ lúc bắt đầu đã có thể mạnh mẽ đến mức làm cho tất cả bọn họ đều không thể kháng cự.

Đây là người thừa kế được Thiên Đạo lựa chọn a.


Tô Yên nhắm mắt lại, cả người đau đớn như muốn nổ tung.

Lực lượng kia phảng phất như muốn nghiền xương nàng thành tro.

Mỗi một tấc trên người đều đau muốn mất mạng.

Trận đau đớn này không biết kéo dài bao lâu.

Cho đến khi nàng mở to mắt.

Tám vị Chủ Thần đã ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hoàn toàn đều là không thể tin nổi.

Tô Yên cúi đầu nhìn bản thân, nàng không có biến đổi gì, vẫn là bộ dạng trước đây.

Chỉ là ······.

Nàng nâng lên tay.

Một quyền trượng màu đen xuất hiện ở trong tay nàng.

Đây là cái quyền trượng mà lão già trước kia đã dùng.

Nhưng hiện giờ nó lại trở nên bóng loáng, như được khôi phục sinh mệnh vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2113: 2113: Tiểu Quai Ta Đau 45





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên không ngờ mình đã tự tước đi thần hồn, vậy mà hiện giờ vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn phải kế thừa lực lượng của lão nhân kia.

Diệp Thiên Linh nắm chặt tay, cặp mắt vàng kim dính cả tơ máu.

"Thiên Đạo lại muốn chọn ngươi làm người thừa kế?!!!"
Nàng ta so đo cùng Tô Yên cả vạn năm.

Vì để vượt qua Tô Yên mà liều mạng nỗ lực.

Nàng ta cho rằng mình giờ đây đã được Thiên Đạo ưu ái.

Lại không nghĩ rằng, tất cả những chuyện này, đều chỉ là trải đường cho Tô Yên!!
Hah!
Đúng thật là buồn cười!
Diệp Thiên Linh nhắm hai mắt lại, cảm thấy mình như là một quân cờ bị đùa bỡn.

Giffy lắc đầu,
"Không, chuyện này không có khả năng! Nhất định không có khả năng! Rõ ràng Tô Yên đã bị đánh bại.


Nàng ta sao còn có thể được Thiên Đạo nhìn trúng?? Tuyệt đối không có khả năng!!!"
Mà mẫu trùy lúc trước bày ra bộ dáng kiêu căng, hiện giờ giống như bị người ta lấy cây búa gõ nát.

Nhìn Tô Yên, trong mắt đều là không cam lòng.

"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì Thiên Đạo chọn ngươi??! Ngươi có chỗ nào có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy?? Ta mới là người được thiên địa dựng dục.

Thiên Đạo dựa vào cái gì mà chọn ngươi!!"
Mẫu trùy cuối cùng đã bị ghen ghét làm mờ mắt, chỉ còn lại tê tâm liệt phế cùng không cam lòng.

Tô Yên nghĩ, nàng đã là người thừa kế Thiên Đạo.

Cho dù nàng không muốn, nhưng cũng đã trở thành sự thật.

Có phải nên khoan dung một chút hay không?
Diệp Thiên Linh nhìn Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cười lạnh
"Thiên Đạo mắt mù mới chọn ngươi.

Ngươi như đồ vật không có cảm tình vậy, sẽ có ngày ngươi trở thành tai họa thế gian."
Nói xong, Diệp Thiên Linh bỗng phun ra một búng máu.

Tô Yên rút kim đao ra, vốn là muốn làm chút gì đó.

Cuối cùng, nàng ném kim đao đến tay Diệp Thiên Linh.

"Coi thường ta như vậy, vì sao còn muốn bắt chước ta?"
Nghe vậy, thân thể Diệp Thiên Linh lập tức cứng đờ.

Nụ cười lạnh trên mặt dường như đã bị đông lại.

Tô Yên ngồi xổm xuống, rút ra một chiếc khăn tay, lau máu trên khoé miệng Diệp Thiên Linh, nói
"Ngươi muốn noi theo ta, ngươi muốn vượt qua ta, ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bị ta đánh bại.


Nhưng dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể vượt qua ta.

Không có cách nào khác, chỉ có thể dùng ngôn ngữ mà công kích, ý đồ làm ta đau khổ."
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp
"Có lẽ ngươi đã có cơ hội.

Nhưng ngươi lựa chọn bắt chước tất cả của ta.

Ngươi cảm thấy, Thiên Đạo sẽ lựa chọn một bản sao ư? Nếu ta là Thiên Đạo, ta sẽ không."
Ba chữ một bản sao vừa được nói ra, quả thực đã chạm vào tim đen của Diệp Thiên Linh.

Nàng ta ngã xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên trần cung điện, không biết suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng còn sống, lại như là vừa bị rút đi hết sinh khí.

Tô Yên nhìn về phía Giffy.

Nàng không nói gì, chỉ giơ tay lên.

Liền nghe được tiếng gào thét chói tai.

"A!!!"
Nàng ta bị rút thần hồn.

Tô Yên cúi đầu.


"Nếu không nhốt lại được, vậy thì tước đi thần hồn, đưa xuống tiểu thế giới tự sinh tự diệt."
Nói xong, ánh mắt nàng lại lần nữa rơi xuống trên người mẫu trùy.

Mẫu trùy tựa hồ có rất nhiều điều muốn đối chấp với Tô Yên.

Nhưng tất cả chỉ hóa thành một câu chính là không cam lòng!
Khuôn mặt mẫu trùy tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng vừa định há mồm muốn nói, Tô Yên liền nâng lên tay.

Mặt mẫu trùy nhanh chóng trở nên vặn vẹo.

Nàng ta cảm thấy lực lượng của chính mình đang bị rút ra.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì??"
Tô Yên chậm rãi nói
"Đem thần thức mà ngươi vẫn luôn tự hào thả xuống tiểu thế giới.

Hy vọng ngươi có thể tiếp tục bảo trì sự kiêu ngạo của ngươi.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2114: 2114: Tiểu Quai Ta Đau 46





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Mẫu trùy kinh ngạc.

Biểu tình bắt đầu trở nên sợ hãi.

"Không, ngươi không thể làm như vậy!"
Ngữ điệu Tô Yên lãnh đạm
"Ta có thể."
Mẫu trùy cuối cùng chỉ kịp nói một câu cuối cùng
"Tô Yên!!!!!"
Giọng nói vang lên, thân thể đã ngã xuống đất hóa thành một cái trùy bình thường.

Một chút linh khí cũng không có, giống hệt một khối sắt vụn.

Sau đó, một luồng sáng vàng thoát ra khỏi mẫu trùy, bay lên giữa không trung rồi bị một đạo lực lượng xua tan sạch sẽ.

Tô Yên xử lý xong, nhìn những người còn lại ở đây, nàng hỏi
"Có dị nghị gì không?"
Không một ai lên tiếng.

Tô Yên gật đầu
"Các ngươi nếu không nói gì, liền đại biểu là đồng ý với những việc ta làm."
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn về phía Diệp Thiên Linh vẫn đang nằm trên mặt đất.

Sau đó, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.


"Chín vị Chủ Thần đã thiếu, nhưng không cần bổ sung lại.

Các tư chức này, trước sau như một."
Dứt lời, Năm vị Chủ Thần còn lại chắp tay trước ngực.

Vạn năm trước như thế nào thì sau này cũng như vậy.

Chỉ là đối với Tô Yên càng thêm cung kính
"Tuân lệnh."
Chín đại Chủ Thần, bốn vị ngã xuống.

Chỉ còn năm vị.

Xử lý xong chuyện bên này.

Tô Yên vừa ra ngoài cung điện Diệp Thiên Linh thì nhanh chóng biến mất.

Kiêu Lôi đuổi theo không kịp, đành bĩu môi.

Thôi vậy.

Chỉ cần chị ấy còn sống là được.

Tất cả mọi chuyện đều tốt.

Vây Tô Yên đi đâu?
Trở về Thâm Uyên Ma Vực?
Đương nhiên không phải.

Nàng đến không gian hỗn độn.

Hiện giờ, nàng kế thừa lực lượng của mộc trâm kia, hoàn toàn có năng lực xuất hiện ở bên trong hỗn độn.

Chung quanh sương mù mênh mông một mảnh.

Nàng cầm quyền trượng màu đen trong tay.

Trong chốc lát, liền nghe được một tiếng cười.

Sau đó, chỉ thấy lão nhân râu bạc vuốt râu xuất hiện ở trước mặt Tô Yên.

Lão nhân nhìn Tô Yên, thấy chỗ nào cũng vừa lòng.

Ông ta mở miệng
"Ngươi rốt cuộc vẫn là người thừa kế Thiên Đạo."
Tô Yên nhìn ông ta
"Ngươi tính kế ta."

Lão nhân phất tay áo.

"Để có lực lượng chí cao vô thượng này, phải phá thì mới xây được."
Ông ta giương mắt, nhìn về phía Tô Yên.

" Quân Vực vì sao có thể trở thành bộ dáng hiện giờ? Hắn đã sắp hồn phi phách tán, trải qua ngàn kiếp đau đớn mới có thể bất tử bất diệt.

Mà ngươi cũng thế."
Cam tâm tình nguyện phế thần hồn.

Chịu qua bao đau khổ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tâm đã như tro tàn, mới có thể dục hỏa trùng sinh, kế thừa lực lượng mạnh mẽ này.

Tuy rằng, làm tên Quân Vực kia thoát khỏi phong ấn không phải kế hoạch của ông ta.

Nhưng cũng may, Tô Yên đã thành đời kế tiếp kế thừa Thiên Đạo.

Đã không thể sửa đổi.

Lão nhân vừa lòng.

Tô Yên nắm chặt tay, nửa ngày sau lại buông lỏng ra.

Nàng mở miệng.

"Khi dễ người già là không đúng."
Lão nhân vuốt râu.

"Ta cảm thấy ngươi còn có lời muốn nói?"
Tô Yên nâng tay lên.

Quyền trượng đen kia nháy mắt liền cắm vào không trung của hỗn độn.


Giây tiếp theo, quyền trượng kia nảy sinh vô số dây nhỏ, trói chặt tay chân lão nhân lại.

Nhưng mà dây nhỏ rất nhanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tô Yên nhìn ông ta
" Trước khi ngươi chết, ta sẽ không tới thu hồi quyền trượng này."
Nàng dừng một chút, lại nói
"Trước khi ngươi chết, cũng sẽ không được bước ra khỏi hỗn độn này dù chỉ một bước."
Biểu tình trên mặt lão nhân lập tức cứng đờ.

"Ngươi, đây là cầm tù!"
Tô Yên gật gật đầu.

"Đúng vậy, là cầm tù."
Nàng thản nhiên thừa nhận làm ông ta không biết nên nói cái gì.

Chỉ trừng lớn mắt nhìn nàng.

"Ngươi, ngươi, ngươi, lực lượng của ngươi là ta cho!"
Tô Yên gật đầu
"Dùng lực lượng ngươi cho ta cầm tù ngươi, thực thích hợp, không xung đột."
Nói xong, thấy ông ta lại muốn nói gì.

Tô Yên ngắt lời
"Nếu ngươi không muốn nói gì khác, ta phải đi đây.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2115: 2115: Tiểu Quai Ta Đau 47





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
"Ta, ta ······"
Ông già kia ta cả nửa ngày cũng chưa nói thành câu gì.

Tô Yên gật đầu
"Xem ra ngươi không có gì muốn nói."
Căn bản không cho lão có nửa cơ hội mở miệng, đảo mắt liền biến mất.

Lão nhân nhìn chằm chằm nơi Tô Yên biến mất, mới nói lên một câu.

"Ngươi quay lại đây cho ta!!"
Nhưng mà hô mãi vẫn không có người đáp lại.

Tô Yên thật sự đi rồi.

Người thừa kế Thiên Đạo xuất hiện.

Trên trời dưới đất đều xuất hiện một loạt phản ứng dây chuyền.

Không trung treo lên một dải cầu vồng thật dài.

Lực lượng Thiên Địa tựa hồ càng thêm dư thừa.

Chủ Thần Tô Yên đời trước, trở thành người thừa kế Thiên Đạo.

Không tới ba ngày, Thần Giới, Ma Vực, Minh giới đều đã biết tin tức này.

Truyền kỳ về Tô yên cùng những kỳ tích, vận mệnh của nàng đều làm người tán thưởng lại hâm mộ.

··········
Khi Tô Yên một lần nữa trở lại Thâm Uyên Ma Vực, đã là ba ngày sau.

Chuyện đầu tiên, đương nhiên là tìm Quân Vực.

Kết quả ở tẩm điện tìm nửa ngày cũng không có tìm được người.


Vừa ra tẩm điện liền phát hiện An Túc đang đi tới.

An Túc cung kính.

"Tô Yên cô nương."
Tô Yên gật đầu
" Hắn đâu?"
Thân thể An Túc chợt cứng đờ.

Biểu hiện có chút mất tự nhiên.

"Tôn chủ...."
Muốn nói lại thôi.

Tô Yên nghi hoặc
"Không biết hay là không thể nói?"
An Túc
"Tôn chủ ở Kim Huyền điện."
Tô Yên gật gật đầu, chuẩn bị đi tìm người.

An Túc do dự lúc lâu, sau đó mở miệng
"Tô Yên cô nương, mẫu thân và phụ thân tôn chủ cũng ở đó."
Bước chân Tô Yên dừng lại.

"Cha mẹ?"
Nàng túm túm quần áo.

Không biết vì sao lại có chút khẩn trương.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ là hiện giờ biểu tình trên mặt nàng không có bất kì biến hóa nào.

Sau đó, An Túc liền nói
"Phụ thân tôn chủ muốn để ngài ấy kết thân cùng trưởng công chúa Minh giới."
Tô Yên ngẩng đầu
"Kết thân?"
An Túc

"Phụ thân tôn chủ ý là ách ······ dùng sức mạnh."
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Yên không rõ cái dùng sức mạnh này là có ý tứ gì.

An Túc giải thích.

"Tôn chủ cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên đã chạy về hướng kim huyền điện.

Vừa rồi còn cảm thấy sắp gặp cha mẹ hắn nên vô cùng khẩn trương.

Hiện tại khẩn trương gì gì đó đều ném ra sau đầu.

Tô Yên vừa đi.

An Đồng liền đi ra.

Hai người đối diện.

"Lão tôn chủ vì sao lại muốn làm như vậy?"
Kỳ thật gọi Quân Tà là lão tôn chủ, bọn họ vẫn không thích ứng kịp.

Dù sao nhìn gương mặt hai người cũng không hề có sự khác biệt tuổi tác nào.

Hai cha con hoàn toàn có thể xưng huynh gọi đệ luôn được ấy chứ.

Ba chữ Lão tôn chủ cảm thấy rất già rồi, như là đang gọi người cao tuổi vậy.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại.

Quân Tà sống cũng không biết bao nhiêu năm rồi, kêu hắn là lão tôn chủ còn thấy thấp đấy.

Trên mặt An Túc lộ ra ý cười, có chút bất đắc dĩ.

"Nghe nói tôn chủ lấy quả phượng hoàng mà lão tôn chủ cất gần trăm ngàn năm."
A, Quân Vực lấy thứ đó từ chỗ Quân Tà để cho Tô Yên khôi phục thân thể, còn mượn trong đó một chút dược liệu.

Đống dược liệu kia là Quân Vực đã nhìn trúng từ trước khi gặp Tô Yên.

Dược tới tay hắn không quá một ngày, Quân Tà liền cường ngạnh an bài cho hắn cùng trưởng công chúa Mình giới kết thân.

Ngày Tô Yên gặp lại Quân Vực, vừa hay chuyện hôn nhân của hai bên cũng đã được định xong.

An Đồng nghi hoặc.

"Thật sự sẽ bức ép tôn chủ cùng trưởng công chúa kết thân?"
An Túc nhìn An Đồng.

"Kết thân không nhất định là thật, phải xem cách phản ứng của tôn chủ.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2116: 2116: Tiểu Quai Ta Đau 48





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên đuổi tới kim huyền điện, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tượng gia đình giằng co.

Nàng đi tới cửa, cảm nhận được bên trong có cỗ hơi thở xa lạ lại cường đại ập vào trước mặt.

Trong phòng chỉ có hai người.

Một nam tử mặc y phục đen, viền thêu hoa văn tơ vàng.

Gương mặt tuấn mỹ, có bảy phần tương tự với Quân Vực.

Nếu nói đến chỗ nào không giống, đại khái chỉ có cặp mắt kia.

Nam tử này có một đôi phượng nhãn.

Mặt mày vừa nhíu, đôi mắt đen nhánh chậm rãi đảo qua.

Hắn chỉ lười biếng ngồi ở chỗ đó, lại mang theo tính xâm lược làm người khác không dám xem nhẹ.

Chỉ là một cái liếc nhìn, liền làm người ta cảm thấy rùng mình khẩn trương.

Bởi vì biết rõ, đối phương không có ý tốt.

Tô Yên nhìn người này.

Có chút quen mắt.

Hình như đã từng gặp qua.

Chỉ là nàng còn chưa nghĩ được gì nhiều, liền nghe được giọng nói Quân Vực vang lên
"Tiểu Quai!"
Vừa dứt lời, Quân Vực đã xuất hiện ở ngay trước mặt Tô Yên.


Hắn duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.

Quân Vực hôn lên má Tô Yên một cái.

Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có quá nhiều điều muốn nói.

Tô Yên thấy hắn động động môi.

Nàng duỗi tay, bịt kín miệng hắn.

Sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai hắn,
"Về hơi trễ, nhưng đều đã xử lý tốt."
Không cho hắn nói chuyện là bởi vì sợ hắn nói ra một vài câu nàng khó có thể chống đỡ lại.

Quân Vực rũ mi, tỏ vẻ ta là một nam nhân ốm yếu, không hề có chút lực công kích nào, tiện tay liền có thể bóp nát.

Chỉ là mí mắt vừa nhấc lên, đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí, nhìn qua liền sẽ biết.

Túi da này, đều là ảo giác.

Tô Yên rất nhanh đã đoán ra.

Vị ngồi ở đằng kia, chính là Quân Tà.

Phụ thân của Quân Vực.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Quân Tà liếc liếc mắt nhìn một đôi kia dính lấy nhau, không kiêng dè gì mà show ân ái.

Môi mỏng gợi lên ý cười, tư thái lười biếng lại đầy bễ nghễ
" Hôn ước của ngươi cùng vị kia của Minh giới không phải do ngươi quyết định.

Đồng ý thì tốt.


Không đồng ý cũng phải đồng ý."
Hắn chậm rãi nói từng câu.

Phong thái giống hệt mấy ông bố thời cổ đại, cưỡng bách nữ nhi nhà mình leo lên nhà quyền quý.

Hai người đứng ở cửa tất nhiên đều nghe được.

Tô Yên nhìn về phía người kia.

Đôi mắt nàng lại lần nữa khôi phục màu kim sắc.

Nàng mở miệng.

"Hắn sẽ không cưới người khác."
Quân Tà không chút để ý,
"Lý do?"
Tô Yên
"Hắn là của ta."
Quân Tà nghe lời này, ý cười càng sâu
"Ngươi? Nghe thật cảm động a."
Hắn dừng một chút lại mở miệng
"Con ta ngàn năm trước hôi phi yên diệt, là vì ngươi.

Vạn năm trước bị huỷ hoại thân thể, trọng thương hồn phách, thiếu chút nữa chết ở Minh giới, là vì ngươi.

Mấy vạn năm trước, hắn cùng ngươi ký kết huyết khế, vẫn là vì bảo vệ ngươi.

Nhìn xem hắn có bao nhiêu thê thảm a.

Đã là như thế, tách ra có phải tốt hơn không?"
Quân Vực nghe Quân Tà gọi hai chữ "Con ta", mí mắt muốn nhảy dựng lên.

Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nghe được người kia thừa nhận mình là con của hắn.

Nổi hết cả da gà!!!
Quân Tà vừa dứt lời, không gian chớp mắt đã rơi vào trạng thái an tĩnh.

Nhưng mà rất nhanh, lại nghe được Quân Tà chậm rãi nói
"Những chuyện đó không tính cũng được."
Con trai nhà mình mấy lần thiếu chút nữa chết thảm, bị hắn nhẹ nhàng cứ thế cho qua.

Sau đó, liền nghe hắn mở miệng
" Ta giữ quả phượng hoàng gần trăm ngàn năm, nuôi trong hồ băng Vạn Tinh Thảo dưới lòng sông Vong Xuyên, bị hắn không kêu một tiếng lấy đi mất.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2117: 2117: Tiểu Quai Ta Đau 49





Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Khi nói đến chuyện này, Quân Tà liếc mắt một cái đến Quân Vực đứng ở cửa.

Quân Tà từng câu từng chữ nói
"Ngươi dạy hư con ta, không thể nhẫn nhịn!"
Nghe hắn nói rất có khí thế.

Người không biết chắc chắn sẽ cho rằng con của hắn ngoan ngoãn biết bao, tâm địa vô cùng thiện lương.

Tô Yên nghe xong, mở miệng.

"Đây là lí do ngươi bắt hắn kết thân?"
Quân Tà lười nhác gõ tay lên tay vịn của ghế.

"Vì tương lai của con trai ta, tất nhiên là phải tìm một cuộc hôn nhân tốt cho nó."
Quân Vực ở đằng kia nghe ông bố tiện nghi của mình cứng nhắc nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, còn ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy.

Hắn ghé vào bả vai Tô Yên, không tính toán giải thích, thậm chí còn hùa theo cha hắn tiếp tục nói.

"Tiểu Quai nghe được chưa? Về sau phải đối xử với ta tốt một chút."
Tô Yên ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.


"Được."
Nàng đồng ý tất cả.

Quân Tà ngồi trên ghế giật giật mí mắt.

Đôi phượng nhãn đảo qua người Tô Yên.

Đây không phải người thừa kế Thiên Đạo sao?
Không có nguyên tắc như vậy?
Quân Tà
"Ngươi không có gì muốn giải thích?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Có"
Quân Tà yên lặng chờ Tô Yên nói câu kế tiếp.

Tô Yên mở miệng
"Phu nhân của ngươi, Vân Chi từng nói với ta, nếu ta yêu cầu trợ giúp, cứ việc nói với nàng một tiếng."
Lời vừa nói ra, hơi thở Quân Tà liền ngưng kết.

Dù Tô Yên không nói rõ ra nhưng Quân Tà cũng đoán được.

Đơn giản chính là tìm Vân Chi, để nàng ấy hủy bỏ việc kết thân này.

Con của hắn còn có người con dâu này, hắn nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.

Mí mắt Quân Tà buông xuống
"Vậy là ngươi thề sống thề chết cũng không buông rồi."
Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quân Tà.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ thấy trên tay Quân Tà lờ mờ xuất hiện một cỗ lực lượng màu đen.

"Lời ta nói, chưa bao giờ có ý định thu hồi.

Không có ngươi, vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn cưới công chúa Minh giới."
Giây tiếp theo, lực lượng màu đen kia từ bàn tay hắn bay ra.

.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Trẻ Con |||||
Quân Tà thật sự ra tay với Tô Yên.


Nhưng mà kết cục là con trai hắn che chắn cho nàng.

Lực lượng kia Đánh vào người Quân Vực.

Quân Vực nhìn Quân Tà.

Quân Tà bị con trai nhìn như vậy, tầm mắt lại rời đi nhìn về nơi khác.

Không khí yên tĩnh.

Mí mắt Quân Tà buông xuống, nhưng lực lượng màu đen khí thế nồng đậm lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn.

Hắn chậm rãi mở miệng.

"Ngươi không chết được, nhưng nàng ta sẽ chết.

Người ta để ý là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng không dám động.

Lấy cái gì mà chống lại ta?"
Tới cuối cùng, đơn giản chính là uy hiếp.

Đối với Quân Vực mà nói, Tô Yên là uy hiếp.

Đối với Quân Tà mà nói, phu nhân của hắn quan trọng nhất.

Đáng tiếc, Quân Tà có thể không hề cố kỵ xuống tay với Tô Yên.

Nhưng Quân Vực không thể xuống tay với mẹ mình.


Ánh mắt Quân Vực đối diện cùng Quân Tà.

Hồi lâu sau.

Quân Tà bỗng nhiên không còn hứng thú.

Tùy tay vung lên, khí đen liền biến mất không còn dấu vết.

Sau đó, không khí vặn vẹo.

Một nữ nhân mặc quần áo xanh lục xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Nữ tử đứng trong kim huyền điện, nhìn về phía người ngồi trên ghế, bất mãn hỏi
"Chàng cầm tù ta?"
Trên ghế, sắc mặt đồng chí Quân Tà so với nữ tử này còn khó chịu hơn.

"Nếu nàng có thể giảm bớt một chút nhiệt tình đối với nàng ta, có lẽ chúng ta không cần đi đến bước này."
Quân Vực ở đằng kia mở miệng.

"Mẫu thân."
Vị này nhìn qua tuổi còn trẻ, nếu đứng cùng Quân Vực như là hai chị em, nhưng đây chính là mẫu thân của Quân Vực, Vân Chi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2118: 2118: Đại Kết Cục





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vân Chi bĩu môi.

Không thèm phản ứng lại Quân Tà, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên lên tiếng
"Xin chào, con là Tô Yên."
Vân Chi không nói gì.

Chỉ im lặng nhìn kỹ nàng.

Một lúc lâu sau mới nở nụ cười.

"Con không tồi."
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn."
Vân Chi tiếp lời
"Hy vọng các con có thể trước sau như một."
Tô Yên gật đầu
"Con sẽ cố gắng hết sức."
Nghe được câu trả lời của Tô Yên.

Vân Chi mới gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn thoáng qua vị đang ngồi trên ghế chủ tọa.

Nàng lên tiếng
"Lần gặp mặt này có chút ngắn ngủi, hy vọng nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ được ở chung lâu hơn.

Hiện tại, ta còn chút chuyện muốn nói với A Bạch...!Phụ thân của Tiểu Vực."
Nàng vừa dứt lời.


Quân Vực ôm chặt eo Tô Yên, lên tiếng
"Mẫu thân, phụ thân định hôn sự cho con với Minh Giới."
Hai mắt Vân Chi sáng lên
"Hôn sự?"
Quân Vực thấy mẫu thân hắn có vẻ vô cùng cao hứng, liền nói tiếp
"Mẫu thân có thể nói với phụ thân, huỷ bỏ hôn ước này không? Người còn muốn tiếp xúc lâu dài với Tiểu Quai cơ mà."
Quân Vực cố tình nhấn mạnh hai chữ lâu dài.

Ánh mắt Vân Chi dừng trên người Tô Yên.

Nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu lia lịa
"Đúng vậy, đúng! Hôn sự này phải hủy bỏ ngay lập tức!"
Nói xong, Vân Chi liền đi đến bên cạnh Quân Tà.

Nghe Vân Chi nói xong, Quân Vực cũng không thèm ngốc ở Điện Kim Huyền lâu thêm nữa.

Kéo tay Tô Yên đi ra ngoài.

Tô Yên nghi hoặc
"Kết thúc rồi?"
"Không thì sao?"
"Chuyện hôn sự thì sao?"
"Mẫu thân sẽ hủy bỏ."
Hắn ngốc ở chỗ này lâu như vậy chính là chờ Vân Chi xuất hiện.

Không có cách nào khác.

Phụ thân hắn dầu muối không ăn, đao thương bất nhập, chỉ có thể xuống tay từ chỗ mẫu thân hắn.

Tô Yên nghĩ đến biểu tình trước đó của Vân Chi, nghi hoặc
"Vì sao ta cảm thấy mẫu thân chàng cũng không quá muốn giải trừ hôn ước cho chàng vậy?"
"Sống lâu, nhàm chán, muốn kiếm thêm chút chuyện để xem."
Quân Vực tổng kết ngắn gọn.

Tô Yên hỏi
"Vậy vì sao cuối cùng mẫu thân chàng lại đáp ứng?"
Quân Vực dừng lại, nhìn Tô Yên
"Vì mẫu thân ta rất thích nàng."
Quân Vực có chút bất đắc dĩ.

Tô Yên ngơ ngác
"Hả?"
"Mẫu thân ta muốn làm bạn với Tiểu Quai, có ý định rủ nàng đến tiểu thế giới chơi bời."
Vân Chi quá hiểu tính tình Quân Tà.

Chỉ cần nàng biểu hiện ra rằng bản thân để ý Tô Yên thì Quân Tà sẽ càng không có khả năng để nàng tiếp xúc với Tô Yên.

Cái tính độc chiếm này, di truyền sang cả Quân Vực chứ sao nữa.:)
Chính lần trước Vân Chi tới tiểu thế giới tìm được Tô Yên, còn chơi vô cùng vui vẻ nữa mà.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên nhìn thoáng qua phía sau lưng.

Trong Điện Kim Huyền, Vân Chi xách một chiếc ghế dựa đến rồi ngồi đối diện với Quân Tà
"Chàng lại cầm tù ta.


Làm thế này là chàng không đúng."
Quân Tà nghe xong, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, chờ Vân Chi nói tiếp.

Vân Chi tỏ vẻ đương nhiên
"Chàng phải bồi thường cho ta, trước tiên là giải trừ hôn ước của Tiểu Vực.

Còn nữa, trăm năm tới, ta muốn đi đâu thì đi, chàng không được quản ta."
Quân Tà nhìn Vân Chi
"Đây là thái độ cầu xin phu quân của nàng sao?"
Vân Chi cường điệu
"Là đòi bồi thường."
Nàng nói xong, Điện Kim Huyền liền chìm vào yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.

Một nén nhang sau, Vân Chi nhìn thấy con trai dẫn con dâu đi rồi.

Nàng kéo kéo ống tay áo Quân Tà, cười đến hai mắt cong cong
"A Bạch, đi mà ~"
Nói xong, liền cười tủm tỉm bổ nhào vào lòng Quân Tà.

......!
Tô Yên và Quân Vực đi ra khỏi Điện Kim Huyền.

Cầu vồng vẫn treo trên cao.

Quân Vực nghiêng đầu nhìn Tô Yên
"Tiểu Quai."
"Sao vậy?"
"Chúng ta về Cửu Trọng Thiên đi."
Tô Yên nghi hoặc
"Về chỗ đó làm gì?"
Tuy rằng nàng cũng không phản đối trở về nơi đó.

Quân Vực chậm rãi trả lời
"Ta nhớ cây hợp hoan trong viện của nàng."
"Hả?"
Nửa ngày sau, Quân Vực mới nói tiếp
"Nhớ cả giường trong Yên Vực Điện của Tiểu Quai nữa."
Không hiểu vì sao, hắn nhìn Tô Yên, chỗ nào cũng thấy vừa mắt.

Tô Yên dừng chân, cầm chặt tay Quân Vực.


Bất thình lình nhón chân hôn hắn một cái.

Quân Vực bị bất ngờ, không kịp phản ứng lại.

Hắn cười tươi
"Tiểu Quai có ý gì?"
Tô Yên nghiêm túc
"Ta sẽ bảo hộ chàng thật tốt."
Bằng toàn bộ sức lực của ta, vĩnh viễn không hối hận.

Quân Vực dán vào bên tai Tô Yên, thì thầm
"Lời của Tiểu Quai, ta nhớ rõ."
Rõ ràng lời nói có chút ấu trĩ, nhưng khi nghe Tô Yên nói ra lại làm người ta có chút xúc động.

Kể cả lời kia có ấu trĩ, thì vị đồng chí Đại Ngư nọ vẫn nghiêm túc đáp lời.

Giống như sẽ khắc ghi lời hứa hẹn này, cũng như trói cả chặt người đã nói ra lời hứa hẹn.

Tô Yên là người thiếu thốn tình cảm, nàng không hợp với thế giới này.

Nhưng cũng may, Quân Vực rất hiểu nàng.

Tuy rằng cái tính cách này cũng không được tốt cho lắm.

Nhưng hắn nguyện đánh đổi tất cả để bảo vệ nàng chu toàn.

Cả đời này, là đủ rồi.

~ Hoàn chính văn ~.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2119: 2119: Phiên Ngoại 1 Tô Yên Quân Vực





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ba tháng sau, Tô Yên mới gặp lại Quân Tà và Vân Chi.

Tô Yên trở về Cửu Trọng Thiên, còn đem theo bạn Đại Ngư.

Nhưng mà gần đây, Đại Ngư đang giận dỗi nàng.

Tô Yên ngồi trong viện để đả tọa, hấp thu lực lượng Thiên Đạo cho nàng.

Không biết Kiêu Lôi đã đến đây từ khi nào.

Một thân áo bào trắng, đầu tết đầy bím tóc, hắn nằm trên tảng đá, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ đuôi chó.

Yên lặng một lúc lâu, hắn bỗng đột nhiên lên tiếng
"Nghe nói chị cãi nhau với Hắc Liên Hoa nhà chị sao?"
Hắn vừa nói xong, đôi mắt Tô Yên đang nhắm lại bỗng giật giật.

Một lát sau, nàng mở mắt.

Lên tiếng
"Hắn có tên."
Kiêu Lôi bĩu môi.

Gọi hắn là Hắc Liên Hoa không đúng sao?
Có thứ gì độc bằng Hắc Liên Hoa chứ?
Kiêu Lôi bắt chéo chân, hai tay đặt sau gáy.

"Chị là chị của ta, hạnh phúc của chị chính là hạnh phúc của ta, ta có biện pháp giúp được chị!"
Con ngươi màu vàng lập tức liếc về phía hắn.

"Nói xem."

Kiêu Lôi ngậm cỏ đuôi chó, tư thế rất là thong dong
"Chị còn nhớ rõ vì sao hắn lại giận dỗi chị không?"
Vừa nói tới việc này, Tô Yên cũng không thể hiểu được.

Trưởng công chúa Minh Giới tới tìm hắn.

Cũng không phải nàng gọi người ta tới, hắn còn nhất quyết đòi ở chung một chỗ với vị Trưởng công chúa kia.

Còn để An Túc cứ nửa canh giờ lại tới báo tin cho nàng.

Buổi tối nàng trở về điện liền bị hắn đè.

Sau đó hắn liền không để ý tới nàng nữa.

Nàng dò hỏi nguyên do.

Hắn u oán nói nàng không để tâm tới hắn, không yêu hắn.

Nghĩ đến đây, Tô Yên chán nản nhắm mắt lại.

Vẫn là tu luyện đơn giản nhất.

Tuy rằng nàng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại rất nhớ mong người kia.

Cứ một lát, nàng lại nhớ tới hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Kiêu Lôi lên tiếng
"Những chuyện này đều là vì vị Trưởng Công chúa Minh Giới kia.

Nghe nói, hôn sự của hắn với vị Trưởng Công chúa kia bị huỷ bỏ, nàng ta không cam lòng.


Hơn nữa, còn nhất kiến chung tình với hắn!"
Tô Yên sững người
"Ta không biết việc này."
Kiêu Lôi ngậm cỏ đuôi chó, ngồi dậy,
"Sở trường nhất của Phi Sắc là xử lý mấy loại vấn đề này.

Nếu không, chị đi theo hắn học tập một chút?"
Tô Yên nghi hoặc
"Phi Sắc?"
Kiêu Lôi nhổ cỏ đuôi chó khỏi miệng
"Năng lực của hắn khá giống của chị.

Trong một đám Chủ Thần như chúng ta, vị nhà chị coi trọng Phi Sắc hơn chút xíu.

Có lẽ, Hắc Liên Hoa đã từng nói với hắn một vài bí mật mà chị cũng không hề biết.

Chị đi hỏi ý kiến hắn là lựa chọn tốt nhất đó."
Tô Yên nghe xong.

Nhìn Kiêu Lôi, nhàn nhạt cất lời
"Lời nói của em, không hợp lý, không logic, có lỗ hổng."
Kiêu Lôi cúi đầu, có chút đáng tiếc mà thở dài
"Thôi vậy, chuyện của hai người, bọn ta cũng không tiện nhúng tay, vậy...."
Hắn còn chưa nói xong, Tô Yên đã cúi đầu, chậm rì rì lên tiếng
"Hiện tại Phi Sắc đang ở đâu?"
Kiêu Lôi lập tức đáp lời
"Có lẽ đang tu luyện ở trong điện của hắn."
Tô Yên gật đầu lên tiếng
"Ừ."
Sau đó,liền đứng lên rời đi.

Kiêu Lôi nhìn theo bóng Tô Yên, một tay chống cằm.

Lại giật một ngọn cỏ đuôi chó tiếp tục ngậm vào trong miệng.

Một nén nhang sau, Tang Lạc, Mộng Yểm đều xuất hiện ở trước mặt Kiêu Lôi.

Chín cái đuôi của Tang Lạc không ngừng vẫy vẫy.

Cái miệng ngoác ra tới tận mang tai
"Ngươi nói xem, vì sao Yên Yên biết rõ lời nói của ngươi không logic, nhiều lỗ hổng, mà vẫn nguyện ý đi?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2120: 2120: Phiên Ngoại 2 Tô Yên Quân Vực





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Kiêu Lôi bĩu môi
"Chứng tỏ vị trí của tên Hắc Liên Hoa kia trong lòng chị gái ta là rất rất lớn."
Một khi gặp phải chuyện liên quan tới Quân Vực, lý trí của Tô Yên liền offline.

Tang Lạc dựa vào gốc cây, vuốt ve cái đuôi của mình, vui vẻ thoải mái nói
"Hy vọng Quân Vực có thể tự chua chết đi thì tốt."
Tang Lạc nhìn Kiêu Lôi
"Ngươi lừa được cả chị gái ngươi sao?"
Kiêu Lôi híp mắt, lắc lư ngọn cỏ đuôi chó trong miệng
"Ta muốn cho chị ấy xem thử loại hình ôn nhu, nhỡ đâu chị ấy lại thích thì sao?"
Đương nhiên, đây không phải lý do thật sự.

Kiêu Lôi vẫn không thể nào vừa mắt tên Hắc Liên Hoa kia.

Thản nhiên bá chiếm chị gái hắn.

Lại còn ăn Yên Yên sạch sẽ không còn một miếng.

Chướng mắt!
Hắn làm Chủ Thần lâu như vậy rồi, nếu không làm chút chuyện, có phải quá nhàm chán rồi hay không?

Tang Lạc nhìn sang vị Chủ Thần mặc áo bào trắng, cao hơn 1m8 đứng bên cạnh.

Mông Yểm tay cầm bình sữa, khuôn mặt lãnh khốc uống từng ngụm từng ngụm sữa bò.

Tang Lạc hỏi
"Ngươi cảm thấy sao?"
Con ngươi vàng óng của Mông Yểm nhìn về phía Tang Lạc, nuốt sữa bò ừng ực
"Chuyện gì?"
"Quân Vực và Phi Sắc, ai tốt hơn?"
Mộng Yểm suy nghĩ trong chốc lát.

Lên tiếng
"Phi Sắc sẽ bị hắn đánh bại."
Tang Lạc vuốt ve cái đuôi hồ ly màu đỏ.

"Ta không hỏi ngươi ai mạnh hơn, ta hỏi ngươi cảm thấy ai tốt hơn?"
Mộng Yểm trưng ra khuôn mặt thản nhiên
"Quân Vực giết Phi Sắc thì sẽ không còn vấn đề ai tốt hơn ai nữa."
Tang Lạc dừng vuốt ve cái đuôi, quay đầu nhìn Kiêu Lôi.

Kiêu Lôi cũng dừng lại, không lắc lư đảo qua đảo lại ngọn cỏ đuôi chó nữa.

Chuyện này, hình như bọn họ chưa từng suy nghĩ đến.

Tang Lạc lên tiếng
"Hay là, chạy theo nói với Yên Yên một tiếng?"
Kiêu Lôi lắc đầu
"Hắn sẽ không bao giờ động thủ với Phi Sắc trước mặt chị gái ta."
Quân Vực chưa bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nửa ngày sau, Kiêu Lôi thấp giọng nói một câu
"Không vội.

Không phải còn có một Trưởng công chúa Minh giới sao?"
Tang Lạc không tự chủ được mà giật giật thân thể
"Ngươi muốn làm gì?"
Kiêu Lôi cười nhếch mép
"Không phải Quân Vực rất thích nói chuyện phiếm với vị Trưởng Công chúa kia sao?"

Để cho vị kia trưởng công chúa kia dính lấy hắn cho đến khi Tô Yên quay lại là được.

Không phải là không có vấn đề gì nữa sao?
Tang Lạc nghe xong.

Càng lúc càng cảm thấy kế hoạch này ngu xuẩn.

....!
Cửu Trọng Thiên, trong tẩm điện của Tô Yên.

An Túc đứng ở ngoài cửa tẩm điện
"Tôn chủ, Trưởng Công chúa Minh Giới tới, nói muốn gặp ngài, đang chờ ngài ở trong sân."
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.

Quân Vực mặc y phục trắng.

Động động mí mắt, liếc liếc An Túc
"Tiểu Quai đâu?"
An Túc
"Phu nhân đi tới cung điện của Chủ Thần Phi Sắc."
Ba tháng trước, An Túc tự động thay đổi xưng hô, từ Tô Yên cô nương đổi thành phu nhân.

Tô Yên có vừa lòng không thì không biết.

Còn Quân Vực cưa cưa nhà ta thì vô cùng hài lòng.

Ánh mắt nhìn An Túc cũng trìu mến hơn không ít.


=))
Quân Vực dựa vào cửa, nghe thấy hai chữ Phi Sắc.

Đôi mắt đen nhánh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

An Túc lên tiếng
"Có cần thủ hạ đi bẩm báo với Phu Nhân có Trưởng Công chúa Minh Giới tới không?"
Quân Vực liếc mắt nhìn An Túc, sau đó đi thẳng ra cửa chính.

Lúc này cũng không còn là vấn đề Trưởng Công chúa nữa.

Gã Phi Sắc kia, Quân Vực đã chướng mắt từ lâu.

Nhưng hắn vừa mới ra hỏi tẩm điện, phía sau lưng liền truyền tới âm thanh
"Đại Ngư, ta chờ chàng đã lâu."
Quân Vực nghe thấy giọng nói hồn nhiên ngây thơ đó.

Dừng chân, quay đầu lại.

Trưởng Công chúa Minh Giới mặc váy hồng, e thẹn cười tươi đi tới phía Quân Vực
"Đại Ngư? Nhũ danh của chàng thật là dễ nghe.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2121: 2121: Phiên Ngoại 3 Tô Yên Quân Vực





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nàng ta vừa nói dứt lời thì đã bị người ta bóp cổ.

"Khụ khụ khụ, chàng ······"
Quân Vực nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.

Nốt ruồi son nơi khoé mắt lay động
"Ngươi gọi bản tôn là gì?"
Trưởng Công chúa bị bóp cổ tới mức mặt xanh lét.

Không thể hít thở nổi, chứ nói gì tới việc trả lời hắn.

Giây tiếp theo.

Nàng ta che cổ, ngã sõng soài xuống mặt đất.

Cả người run cầm cập, sợ hãi nhìn Quân Vực.

Dung mạo tuấn mỹ như thế này, liếc mắt một cái liền khiến ả bị thu hút, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng...!thế nhưng lại là một người ngoan độc đến như thế.

Quân Vực rũ mắt, nhìn máu dính trên tay.

An Túc lập tức lấy khăn tay lau tay cho hắn.

Quân Vực chậm rãi nói

"Ta không cho phép, thì đừng có mở miệng.

Chướng mắt!"
Nói xong, hắn ném chiếc khăn tay dính máu lên người Trưởng Công chúa.

Bước từng bước đi ra ngoài.

.

Truyện Cổ Đại
"An Túc!"
"Tôn chủ."
"Nếu Trưởng Công chúa thích Cửu Trọng Thiên như vậy, vậy thì nhốt Trưởng Công chúa vào trong nhà lao tự sinh tự diệt đi!"
"Tuân lệnh!"
Trưởng Công chúa nghe xong, cơ mặt giật giật, thân thể vặn vẹo.

Không, không đúng.

Ả là Trưởng Công chúa Minh giới.

Không ai có thể động tới ả!!
Nhưng ả chưa kịp làm gì thì đã không thể nói ra được nữa.

Máu chảy dọc theo cần cổ ả, chỉ có thể phát ra được thanh âm ú ớ.

Càng kêu, máu càng chảy.

.......!
Tô Yên đi tới cung điện của Phi Sắc
Nàng chưa bao giờ tới nơi này, thế nên không hề biết, trong viện của hắn cũng có một cây hợp hoan.

Phi Sắc mặc bạch y, đứng trên bậc thang.

Đôi mắt vàng óng ôn nhu nhìn Tô Yên, ôn hoà cười
"Tiểu Yên."
Hắn cũng không vì thân phận của Tô Yên thay đổi mà thay đổi xưng hô.

Hắn giống như anh trai nhà bên vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên cũng không so đo.

Nàng chỉ nhìn hắn, lên tiếng
"Có một số việc ta muốn hỏi ngươi."
Phi Sắc cười, gật đầu.


Phẩy tay một cái, một bộ bàn ghế xuất hiện dưới bóng cây hợp hoan.

"Ngồi xuống rồi nói."
Tô Yên hơi dừng lại.

Kỳ thật nàng muốn hỏi xong rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ngồi xuống.

Phi Sắc cười nói
"Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy nàng nhờ vả người khác.

Lần này mở miệng, chắc hẳn là gặp phải việc khó.

Nàng muốn hỏi điều gì?"
Tô Yên nói ngắn gọn.

"Quân Vực giống như tức giận, nhưng ta không biết hắn tức giận cái gì.

Ngươi có biết không?"
Phi Sắc sửng sốt.

Tô Yên nhìn vẻ mặt của hắn liền biết đáp án
"Ngươi không biết?"
Trên mặt Phi Sắc lại xuất hiện một nụ cười nhạt
"Tính tình hắn không tốt như vậy, nàng cũng nguyện ý chịu đựng sao?"
Tô Yên yên lặng nhìn hắn, không nói chuyện.

Phi Sắc nhấp một ngụm trà nóng.

Ngón tay giật giật.


Giây tiếp theo, Tô Yên liền bị một mảnh hoa hồng vây quanh.

Toàn bộ hoa hồng trong viện đều nở rộ.

Chỗ hai người bọn họ ngồi vừa đúng giữa vườn hoa.

Phi Sắc chậm rãi lên tiếng
"Ta hiểu nàng."
Tô Yên không nói gì.

Phi Sắc tiện đà nói tiếp
"Nàng không thích ầm ĩ, không thích tâm tư phức tạp, không thích những người âm mưu quỷ kế ngươi lừa ta gạt.

Nàng không thích uống rượu, không thích ngày mưa, cũng không thích nói chuyện."
Tô Yên nhìn hắn, nghi hoặc
"Ngươi muốn nói gì?"
Phi Sắc giơ tay chỉ vào một mảnh sân tràn ngập hoa hồng.

Có thể cảm nhận được hương khí len lỏi trong không khí, mang theo sức sống mãnh liệt.

"Ta nghĩ, hai người chúng ta chỉ thích hợp ở nơi an tĩnh như thế này, không tranh không giành với thế gian.

Đối với những người có tính cách xuất sắc, có lẽ lúc đầu sẽ có chút thích thú.

Nhưng rồi sẽ có những lúc phiền chán.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2122: 2122: Phiên Ngoại 4 Tô Yên Quân Vực





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên duỗi tay, sờ chén trà.

Nàng nhìn Phi Sắc.

Trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Ta có một vấn đề, đến bây giờ vẫn không rõ."
Phi Sắc gật đầu
"Nàng nói đi!"
"Vì sao có rất nhiều người nói chúng ta giống nhau? Đến chính bản thân ngươi cũng cảm thấy như vậy?"
Tô Yên hỏi điều này, là thật sự không hiểu.

Mà Phi Sắc nghe xong, lại không hiểu vì sao Tô Yên lại hỏi như vậy.

"Chẳng lẽ không phải sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
Phi Sắc buông chén trà trong tay, tựa hồ có chút tò mò
"Năng lực giống nhau, đều thích an tĩnh, không ưa náo nhiệt.

Không thích thế giới dơ bẩn bên ngoài.

Đều sống trong thế giới của chính mình."
Tô Yên nghe xong, đứng dậy.

Nếu nàng biết mình tới đây sẽ phải nghe mấy chuyện này thì chắc chắn sẽ không bao giờ tới.

Thà ngồi ở trên đả toạ nghĩ cách còn hơn.


Nàng dẫm lên cánh hoa hồng rơi đầy đất đi về phía trước.

"Ta đi trước."
Thanh âm nhàn nhạt, không cảm xúc.

Phi Sắc cũng đứng lên.

"Hắn cố chấp như vậy, lại có tâm tư phức tạp, nàng cảm thấy nàng có thể chịu đựng được bao lâu? Nàng cảm thấy cả đời này hai người sẽ chỉ cãi nhau một lần này, sau đó làm hòa, yên ổn bên nhau cả đời? Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đạp lên giới hạn chịu đựng của nàng.

Đến lúc đó, nàng muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa.

Nếu sớm biết sẽ có một ngày như vậy, vì sao lại cứ phải gồng mình lên chờ tới thời điểm nan kham đó?"
Tô Yên dừng lại.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quân Vực.

Không biết hắn đã đứng ở đó từ bao giờ.

Kỳ thật vừa rồi nàng cảm nhận được hơi thở của hắn ở gần đây nên muốn nhanh chóng rời đi.

Kết quả, vẫn không kịp.

Hơn nữa, không biết hắn đứng đó đã bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.

Vốn dĩ Quân Vực tới đây, khi nhìn thấy Tô Yên thì vô cùng vui sướng, hai mắt sáng trưng như đèn pha ô tô.

Nhưng nghe xong những lời của Phi Sắc, ánh sáng trong mắt Quân Vực dần ảm đạm đi, cả khuôn mặt cũng sa sầm xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hắn khép hờ mắt, mang theo một cảm giác ốm yếu.


An Túc đứng sau lưng Quân Vực, vừa nhìn thấy chủ tử nhà mình lật mặt nhanh như vậy thì ập tức lui về phía sau.

Tôn chủ chính là tôn chủ.

Một giây trước còn cắt đứt yết hầu của Trưởng Công chúa Minh Giới không thèm chớp mắt.

Giây sau lại giống như một người đang bị khi dễ, bị người ta vu oan.

Quả nhiên, vẫn là lão tôn chủ dạy dỗ tốt!
Tô Yên vừa thấy hắn như vậy.

Nàng dời tầm mắt,
"Ta biết chàng đang diễn, ta sẽ không mắc mưu."
Trái tim của hắn cũng không phải làm bằng pha lê, không yếu đuối đến mức người ta nói vài câu liền tổn thương.

Tô Yên nói xong, không nghe thấy động tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Phát hiện Quân Vực vẫn cúi đầu đứng đó.

Quanh thân bị một tầng áp suất thấp bao phủ.

Tô Yên nhìn Quân Vực, hắn rất để ý chuyện này sao?
Nàng xoay người, nhìn Phi Sắc
"Chúng ta không giống nhau."
Đôi mắt vàng óng, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Phi Sắc cười nhẹ
"Nàng nói chúng ta không giống nhau, là để dỗ dành hắn sao?"
Tô Yên nhìn một vườn hoa hồng nở rộ.

"An tĩnh hay náo nhiệt, lòng người phức tạp hay giản đơn, ta đều có thể tiếp thu.

Sự đồng tình, thương xót, bao dung, cùng tất cả những cảm xúc mặt trái kia của ta đều đã bị vứt bỏ hết."
Năm đó, Thiên Đạo chỉ tróc tất cả những cảm xúc tiêu cực ra khỏi thân thể nàng.

Nhưng tình cảm chính là thứ gắn liền với tâm trí, nó không thể tróc được.

..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2123: 2123: Phiên Ngoại 5 Tô Yên Quân Vực





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thiên Đạo tróc tất cả cảm xúc tiêu cực của nàng ra.

Thế cho nên khi nàng bị nhốt vào trong căn phòng kia.

Tù ngục 11 năm.

Nàng không khổ sở, cũng không thương tâm.

Nàng vốn dĩ không còn bất kỳ cảm xúc gì.

Cho tới khi vị tỷ tỷ vẫn luôn đưa đồ ăn cho nàng bị người ta giết chết.

Thời khắc đó, Tô Yên mới bắt đầu có cảm xúc.

Nhưng nàng chỉ cảm thấy bực bội, không thể khống chế nổi bản thân.

Sau này, nàng gặp được Đại Ngư.

Rồi mãi sau này, có thêm Tiểu Hoa, Tiểu Hồng, Tô Cổ ở bên cạnh.

Rất nhiều cảm xúc khác nhau bắt đầu nảy sinh.


Khi Phi Sắc nghe thấy lời này của Tô Yên, hắn nhẹ nhíu mày.

Tô Yên nhìn hắn, nhàn nhạt nói tiếp
"Đối với ta mà nói, bên tai là chốn yên tĩnh không người, hay là cảnh chém giết tàn sát thì cũng không có gì khác nhau."
Mọi người đều lầm tưởng, đều cho rằng Tô Yên thương hại chúng sinh, chán ghét hắc ám.

Lầm tưởng cho rằng nàng giống với Phi Sắc, thích yên tĩnh, ít nói, thích hoa cỏ.

Tô Yên nói xong, không biết Quân Vực đã chạy tới trước mặt nàng từ bao giờ.

Tô Yên kéo hắn.

Nhìn hắn.

Khó có khi Quân Vực lại không giả vờ uỷ khuất để thu hút sự chú ý của nàng như vậy.

Ngược lại nàng lại có chút không thích ứng.

Nàng tay hắn, rất nghiêm túc nói
"Ta đối với chàng trước này đều không phải là chịu đựng, mà là cam tâm tình nguyện.

Ta thích ở bên cạnh chàng."
Mí mắt Quân Vực động động.

Duỗi tay ôm Tô Yên vào trong ngực.

Ánh mắt hắn liếc qua Phi Sắc đang đứng dưới bóng cây hợp hoan.

Sau đó, cả một mảnh sân tràn ngập hoa hồng nhanh chóng héo tàn, biến thành màu đen.

Phi Sắc càng thêm nhíu mày.

Chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở cường đại ập đến.

Rầm!!
Cây hợp hoan của hắn bị chặt đứt.

Quân Vực cúi đầu, hôn Tô Yên.

Phi Sắc ho một tiếng, hắn cảm giác như toàn bộ thần lực trong cơ thể của mình đã bị đánh trọng thương, cuồn cuộn đảo lộn.

Chờ đến khi hắn dần dần khôi phục lại thì Quân Vực đã dẫn Tô Yên đi mất rồi.


Hắn vẫn có thể nghe rõ tiếng hai người nói chuyện
"Tại sao trước giờ Tiểu Quai chưa từng nói những lời đó với ta?"
"Chàng không hỏi."
"Tiểu Quai thích ta sao?"
Tô Yên trầm mặc.

Nửa ngày sau.

Nàng mới nói một câu
"Thích."
"Thích bao nhiêu?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Nguyện ý đổi mạng của ta lấy mạng của chàng."
Nàng vừa dứt lời.

Quân Vực lập tức dừng lại.

Ấn Tô Yên dựa vào gốc cây bên cạnh rồi hôn hôn.

.....!
Quân Vực đăng cơ.

Tô Cổ, Tiểu Hồng mang theo Tiểu Hoa đi tìm một nơi an tĩnh cho nó phá kén.

Tiểu Hoa dùng chút năng lực cuối cùng còn sót lại, đưa Tiểu Hồng và Tô Cổ đi đến tiểu thế giới.

Đó là thế giới hiện đại.

Vốn dĩ chỉ cần vài ngày là Tiểu Hoa có thể phá kén ra ngoài.


Nhưng một năm trôi qua, Tiểu Hoa vẫn chưa phá kén thành công.

Còn Tiểu Hồng, không biết có phải vì trước đó ăn loại trái cây kia, giờ mới tiêu hóa xong hay không, mà nó tiến hóa lần nữa, trở thành một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Sau đó...!
Tô Cổ và Tiểu Hồng bắt đầu cùng nhau đi học.

....!
Cửa Học Viện Thánh Long.

Tô Cổ mặc đồng phục, biểu tình cao lãnh mà xa cách.

Vai đeo cặp xách, bước từng bước đi vào bên trong.

Nhưng giờ hắn không còn độc lai độc vãng nữa, sau lưng hắn còn có một thiếu niên.

Thiếu niên kia có mái tóc màu đỏ, hơi xoăn.

Khi đám nữ sinh trồng cây si với Tô Cổ, nhìn thấy Tiểu Hồng thì lại nhỏ giọng nghị luận.

"A a a a a, đẹp trai quá!"
"Đúng đúng đúng, cậu nhìn cậu ta mà xem, giống như thiếu niên tỏa sáng bước ra từ trong truyện tranh."
"Ông trời ơi, hiện giờ đám con trai lớn lên đẹp trai một chút đều thích tụ tập với nhau sao?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2124: 2124: Phiên Ngoại 6 Tô Cổ Tiểu Hồng





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đang bàn luận, bỗng có người nói ra một câu
"Ơ? Mọi người có cảm thấy bạn học Tô Cổ giống như có chút tức giận không?"
"Hình như đúng là vậy, ta nhớ trước kia, khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh tanh, không hề có bất kỳ cảm xúc gì."
Đang thảo luận.

Tô Cổ bỗng nhiên quay lại, bóp mặt Tiểu Hồng
"Còn ngủ tiếp, ta ném ngươi xuống sông."
Tô Tiểu Hồng dẩu miệng
"Hừ!"
Cùng là một biểu tình, nhưng trước kia nó là thằng nhóc béo ị, nhìn trông vô cùng ngu dần.

Nhưng giờ nhìn mà xem.

Không cần trả lời, cũng làm đám nữ sinh xung quanh hét chói tai.

"A a a a, bạn học mới này thật đáng yêu."
"Biểu tình nhõng nhẽo như vậy, hắn làm lại không hề yếu đuối nha."
"Ơ? Đây là khích lệ sao?"
Khi Tô Cổ buông tay ra, trên khuôn mặt Tiểu Hồng thành công xuất hiện thêm một cái u.

Nhìn qua giống y như bánh bao.


Bởi vậy mà có thể thấy được.

Bạn học Tô Cổ không bởi vì Tiểu Hồng lớn hơn mà xuống tay nhẹ hơn một chút nào.

Lớp 11/3.

Tô Cổ ném người vào trong.

Không thèm quay đầu lại mà đi về phía lớp học của mình.

Cuộc sống cao trung của Tiểu Hồng bắt đầu từ đây.

Nếu hỏi Tiểu Hồng, làm học sinh tiểu học sướng hơn hay làm học sinh cao trung sướng hơn?
Câu trả lời đương nhiên là cao trung.

Bởi vì tự nhiên cậu có rất nhiều chocolate và kẹo ngọt nha.

Tô Tiểu Hồng vừa đi học được một tuần.

Bên trong ngăn kéo bàn học chật cứng chocolate và thư tình.

Có một điều mà khiến Tiểu Hồng không thỏa mãn, chính là tốc độ tặng chocolate của mấy nữ sinh này không kịp với tốc độ ăn của cậu.

Những thời điểm bình thường, Tô Cổ và Tiểu Hồng không chạm mặt nhau.

Ở trường học cũng rất hiếm khi gặp mặt.

Hai đứa cũng không ở cùng một khu giảng dạy.

Cho đến một ngày, Tô Tiểu Hồng nhìn thấy một phong thư đặc thù.

Người gửi sợ rằng cậu không nhìn thấy, còn cố ý lấy băng dính dán phong thư lên mặt bàn.

Tiểu Hồng mở phong thư ra.

Là của một nữ sinh tên Triệu Phỉ Phỉ.

#Bạn học Tô Tiểu Hồng, mới gặp như đã quen, nguyện cùng người kết giao.#
Tô Tiểu Hồng ngậm miếng chocolate trong miệng.

Nhìn hơn nửa ngày.

Từng chữ cậu đều đọc hiểu.


Nhưng gộp cả câu thì lại khó nhằn.

À, dòng phía dưới cậu có thể hiểu nha.

#8h30 tối nay, Quán Bar Star, chỉ cần cậu tới, mình nguyện ý cho cậu tất cả#
Tô Tiểu Hồng nhai miếng chocolate cồm cộp.

Đôi mắt sáng lên.

Cậu gấp phong thư lại cẩn thận, sau đó bỏ vào trong túi.

Chỗ ngồi của Tô Tiểu Hồng là ở cuối lớp.

Tính tới hiện giờ, cậu đã đi học được một tháng rưỡi.

Tuần đầu tiên, rất nhiều nữ sinh tặng chocolate cho cậu, nhưng sau đó lại không có ai tặng nữa.

Chẳng những vậy, đám nữ sinh đó còn bắt đầu ghét bỏ cậu.

Tô Tiểu Hồng chống tay lên trán.

Cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đám nữ sinh ở lối đi bên cạnh truyền tới
"Này, sao dạo này tớ không thấy cậu đưa thư tình cho bạn học mới tới vậy?
Không phải cậu nói, bạn học tên Tô Tiểu Hồng đó ăn đồ ăn cậu tặng sao?"
"Thôi cậu đừng có nhắc tới nữa.

Uổng cho một khuôn mặt đẹp.

Xem mấy hành động thường ngày của hắn, nhìn qua là biết chỉ số thông minh không quá cao.


Chẳng lẽ cậu chưa nghe thấy mọi người nói rằng hắn là tên ngốc sao?"
Nữ sinh kia bán tín bán nghi
"Không phải chứ?"
"Sao lại không, Cậu ngẫm lại những hành động của hắn đi.

Ngày này cũng ngồi im trên ghế chờ nữ sinh đến đưa thư tình, nhìn cái mặt là thấy đáng khinh.

Hừ!"
Nữ sinh kia im lặng một lát, thân thể bất ngờ run run
"Đúng vậy, thôi không nhắc tới nữa."
Sau đó, nhóm nữ sinh đó rời đi.

Tiểu Hồng cắn chocolate trong tay.

Mờ mịt.

Đáng khinh là sao?
Cậu chờ nữ sinh đưa thư tình bao giờ?
Rõ ràng là đợi chocolate mà.

Hừ.

Chờ tan học, cậu đi hỏi rõ mấy nữ sinh đó mới được..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2125: 2125: Phiên Ngoại 7 Tô Cổ Tiểuhồng





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Tiểu Hồng thắc mắc cả một buổi học.

Vừa hết giờ thì đã vội đeo cặp sách chạy ra ngoài cổng trường.

Quán bar Star, quán bar Star, chocolate ơi chocolate à.

Tô Tiểu Hồng có vẻ bề ngoài của một thiếu niên 17 tuổi, nhưng nội tâm vẫn chỉ là đứa nhỏ 3 tuổi ngốc nghếch mà thôi.

Cậu chạy ra ngoài, vẫy xe taxi.

Trực tiếp chạy tới quán bar.

......!
10h tối.

Tô Cổ về đến nhà.

Khá ngạc nhiên là không nghe thấy âm thanh ầm ĩ của Tiểu Hồng.

Hắn ngồi xuống sofa.

Ba phút sau.


Hắn đứng dậy đi về phía phòng Tiểu Hồng.

Mở ra mới phát hiện Tiểu Hồng còn chưa về nhà.

Tô Cổ nhíu mày.

Chưa về?
Lạc đường?
Không có khả năng.

Sợ cậu lạc đường, Tô Cổ đã đưa cậu đi từ nhà đến trường, từ trường về nhà không dưới trăm lần.

Đi xe taxi chưa tới năm phút đã tới nơi.

Tô Cổ đi tới thư phòng, mang laptop ra phòng khách ngồi.

Ngồi xuống sofa xử lý chút chuyện.

Nếu đã tới thế giới này, vậy thì bắt buộc phải theo quỹ đạo của thế giới này.

Quan trọng nhất, chính là kiếm tiền.

Hơn nữa, Tô Cổ không hề cảm thấy đây là một chuyện buồn tẻ, mà còn rất có thú vị là khác.

11h30.

Tiểu Hồng vẫn chưa trở về.

Tô Cổ mở TV lên.

Vừa mới mở lên, đã nghe thấy giọng MC thông báo tin tức
"TIN KHẨN: 20 phút trước tại quán bar Star trên đường Hoài Hải đột nhiên xuất hiện một con mãng xà màu đen sọc hồng vô cùng lớn.

Loài rắn trời sinh tính tình điên cuồng, vô cùng hung hãn, phá hủy quán bar Star.

Khi cảnh sát tới hiện trường thì nó đã biến mất.

Căn cứ vào đánh giá của chuyên gia, con mãng xà này không phải là loài rắn bình thường.

Căn cứ vào nọc độc chuyên gia thu thập từ hiện trường trở về.

Con mãng xà này là loài rắn kịch độc, sau khi bị cắn chỉ vài giây, nạn nhân sẽ chết.


Các chuyên gia cho rằng, con rắn này thuộc về chủng loài biến dị, vô cùng hiếm thấy, mong mọi người chú ý và cẩn thận."
TV còn chiếu lên một đoạn clip bộ dáng hung hãn của nó.

Tô Cổ nheo mắt.

Cái thứ này đang làm gì đây?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Bị bắt nạt?
Không nha, con rắn ngu ngốc này còn đang chơi rất high kia kìa.
Đang xem.

Tô Cổ bỗng nhận được điện thoại tới từ cục cảnh sát.

Vừa mới bấm nhận máy, liền nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của Tiểu Hồng
"Ô ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~ Tô Cổ, ô ô ô ô ~~~~~~~"
Tô Cổ sững người.

Sau đó, liền đứng bật dậy
"Nói rõ ràng."
Tô Tiểu Hồng không ngừng gào
"Ta khó chịu!"
Nó vẫn không ngừng gào khóc.

Tô Cổ mặc quần áo xong, đi ra khỏi biệt thự
"Cục cảnh sát nào?"
Tô Cổ nghe được tiếng động ở đầu bên kia điện thoại truyền tới.

"Thằng nhóc này, bỏ điện thoại ra, khóc cái gì mà khóc? Một chút khí khái nam tử cũng không có."
Người cảnh sát nói như vậy, Tô Tiểu Hồng càng khóc to hơn.

Cậu còn chưa thấy mất mặt đâu, ai mượn người khác mất mặt hộ cậu chứ.


Cho đến khi Tô Cổ lên tiếng
"Đưa điện thoại cho người ta đi."
Tô Tiểu Hồng
"Ô ô ô ô ô ô ô, được rồi..."
Lúc này mới chịu buông điện thoại ra.

Đầu bên kia vang lên tiếng nói
"Đứa nhỏ này nhìn thì gầy, thế mà sức lực lại không nhỏ đâu."
Cảnh sát báo địa chỉ.

20 phút sau, Tô Cổ xuất hiện ở trong cục cảnh sát.

Tô Tiểu Hồng bị còng tay, ngoắc vào cây cột sắt.

Còn có một nhóm người cả trai lẫn gái ăn mặc hở hang ngồi cùng cậu.

Người ta bị còng một cái còng, còn Tô Tiểu Hồng bị còng tận ba cái.

Tô Cổ nhíu mày, đi đến bên cạnh Tô Tiểu Hồng
"Ngươi khóc cái gì? Ta thấy ngươi đi chơi high thế cơ mà?"
Tiểu Hồng vừa nghe thấy tiếng Tô Cổ, lập tức nín khóc.

Tô Cổ móc từ trong túi ra một miếng chocolate, nhét vào trong mồm nó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2126: 2126: Phiên Ngoại 8 Tô Cổ Tiểu Hồng





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Tiểu Hồng ăn miếng chocolate xong, cảm xúc đã khôi phục.

Cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng
"Cậu là Tô Cổ, anh trai của Tô Tiểu Hồng sao?"
Tô Cổ gật đầu
"Đúng vậy, nó vi phạm việc gì vậy?"
Cảnh sát mở văn kiện ra, lên tiếng
"Sử dụng thuốc lắc, chơi đá, đánh nhau."
Tô Cổ cúi đầu nhìn Tô Tiểu Hồng
"Ngươi không tồi."
Tô Tiểu Hồng lập tức lắc đầu
"Có một nữ sinh viết thư cho ta, nói chỉ cần ta tới quán bar Star Sờ te gì gì đó, sẽ cho ta rất nhiều chocolate, Ta liền tới đó.

Cậu ta cho ta một thanh chocolate rất to, ta ăn xong rồi không biết gì nữa.

Lúc ta tỉnh lại thì phát hiện quán bar bị phá hủy rồi."
Tô Tiểu Hồng càng nói càng nhỏ.

Tô Cổ không cho cậu biến thành rắn.


Nhưng cậu ăn xong miếng chocolate đó, không hiểu vì sao lại biến về nguyên hình rồi.

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn đám trai gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh.

Mặt mũi tái mét, tinh thần hoảng hốt.

Giống như sử dụng thuốc lắc vào, liền trở thành một đám thần kinh không bình thường.

Đúng lúc này, có cảnh sát đi tới, nói với một cảnh sát khác
"Vừa rồi, một người trong đám người này nói, con mãng xà phá hủy quán bar chính là do Tô Tiểu Hồng này biến thành."
Cảnh sát này vừa nói xong.

Đúng lúc người kia được dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.

Gã túm chặt cánh tay cảnh sát
"Cảnh sát, chú phải tin tưởng cháu, đây là sự thật.

Con mãng xà đó thật sự là do Tô Tiểu Hồng này biến thành, cậu ta ngồi bên cạnh cháu, cháu còn nhìn thấy cậu ta xé quần áo biến thành rắn mà!!"
Thanh niên này không biết do là dùng thuốc lắc, hay là do bị dọa sợ.

Môi trắng bệch, tinh thần có chút điên cuồng.

Nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ phê đá nói loạn.

Tô Cổ nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nghe rõ tất cả những lời thanh niên này nói.

Sau đó, đưa văn kiện trong tay cho cảnh sát đối diện.

Tô Tiểu Hồng chỉ thiếu chút nữa là nhét đầu vào trong áo Tô Cổ, để những người xung quanh không nhìn thấy mình nữa.

Tô Cổ lên tiếng
"Chú cảnh sát, em trai của cháu có chứng si ngốc.

Bác sĩ nói rằng khả năng phán định rất thấp.

Nó còn có bệnh tâm thần phân liệt, luôn cảm thấy mình là một con rắn."

Vị cảnh sát kia vốn còn đang tức giận vì Tô Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, không lo học hành.

Nhưng nghe Tô Cổ nói xong, lại nhìn xuống báo cáo trên văn kiện.

Ánh mắt nhìn Tiểu Hồng lập tức thay đổi.

Trong ánh mắt ngập tràn.....!ừm....!thương xót.

Tô Cổ
"Nhưng theo như những gì bác sĩ nói, em trai của cháu sẽ không chủ động công kích người khác.

Ngày thường ở nhà cũng rất ngoan.

Có chút tham ăn, lúc ổn định thì sẽ không khác gì người thường.

Nó sẽ không dùng thuốc lắc, cũng sẽ không đánh nhau.

Cháu chắc chắn, nó bị người ta lừa tới quán bar Star."
Bởi vì camera ở trong quán bar đã bị hủy toàn bộ, hơn nửa Tô Tiểu Hồng vẫn còn trong tuổi vị thành niên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Sau những gì Tô Cổ nói, Tô Tiểu Hồng được chú cảnh sát thả ra ngoài trong ánh mắt trìu mến.

Tô Tiểu Hồng cắn chocolate, bị Tô Cổ kéo ra ngoài.

Chờ tới khi hai đứa ra khỏi cục cảnh sát, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh chạy tới.


Thở hồng hộc
"Tô Tiểu Hồng, tớ thực sự thích cậu mà!!"
Tô Tiểu Hồng xoay người nhìn.

Vừa nhìn vừa cắn chocolate.

Người này là ai vậy?
Không quen!
Cậu tiếp tục cắn chocolate trong miệng.

"Tôi không thích cậu."
Nữ sinh kia nắm chặt tay
"Vì, vì sao? Tôi viết thư tình cho cậu, bảo cậu tới quán bar Star, cậu cũng đã tới đó không phải sao? Cậu khẳng định là gạt tôi, cậu cũng thích tôi! Có đúng không???"
Tô Tiểu Hồng thấy nữ sinh kia liên tục tiến tới trước mặt mình thì cắn chocolate, trốn phía sau lưng Tô Cổ.

Cậu không hiểu nữ sinh này đang nói gì hết.

Tô Cổ chán nản
"Hắn không thích cô!"
Nữ sinh kia nghe thấy lời nói của Tô Cổ, không biết là cảm thấy mất mặt hay là nổi giận..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2127: 2127: Phiên Ngoại 9 Tô Cổ Tiểu Hồng





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Hắn không thích tôi, vậy hắn thích ai?"
Tô Cổ mặt lạnh tanh
"Hắn không thích nữ."
"Hả?"
"Cái gì?"
Cả Tô Tiểu Hồng và Triệu Phỉ Phỉ đều vô cùng sửng sốt.

Tô Cổ túm cổ áo Tiểu Hồng lôi ra.

Ấn Tiểu Hồng lên trên xe rồi hôn một cái.

Tô Cổ nhếch mày, nhìn nữ sinh kia
"Hiểu chưa?"
Nữ sinh kia sửng sốt mất ba giây.

Đột nhiên hét lên
"A a a a a a a!!!!!"
Sau đó, bị dọa bỏ chạy.

Tô Cổ đang suy nghĩ, cân nhắc lợi hại của cách làm này.

Quay đầu lại.

Phát hiện Tô Tiểu Hồng đang loay hoay với cái đuôi rắn.

Trên trán Tô Cổ nổi gân xanh.

Nắm chặt cái đuôi rắn kia rồi ném người vào trong xe.

Tô Tiểu Hồng không có thứ gì để cắn.

Bắt đầu cầm đuôi mình tự cắn, chớp chớp mắt
"Không nhịn được, không nhịn được!!"
Muốn cắn.

Ô ô ô ô ô, sớm biết vậy cậu sẽ không ăn miếng chocolate kia.

Tô Tiểu Hồng nhìn Tô Cổ ngồi ở bên cạnh, sau đó không nhịn được nữa, nghiêng người tiến gần vào Tô Cổ.

Ba giây sau
Uỳnh!!
Đầu Tô Tiểu Hồng đập vỡ kính xe ô tô.

Phần đầu còn chui hẳn ra khỏi cửa sổ.

Tô Cổ vừa lái xe vừa nói
"Thu cái đuôi của ngươi lại.

Không quản nổi, ta cũng không ngại cắt đi giúp ngươi."
Tô Cổ trực tiếp uy hiếp.

Tô Tiểu Hồng đành phải thu liễm lại.


Không biết có phải một quyền này của Tô Cổ có tác dụng hay không.

Tiểu Hồng Ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.

Sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Xe đi một đường về nhà.

Tô Cổ xuống xe.

Tô Tiểu Hồng sau khi phá hủy cả quán bar của người ta, liền ngủ luôn trên xe.

Tô Cổ mở cửa ghế phụ.

Nhìn Tiểu Hồng ba giây.

Sau đó liền túm lấy cái đuôi nó, kéo người vào trong nhà.

Chờ thu thập Tiểu Hồng xong.

Tô Cổ lại đi ra ngoài.

........!
Trong một con hẻm nhỏ.

Một nam nhân hùng hùng hổ hổ đi trên đường
"Cảnh sát cái mẹ gì chứ? Lão tử đã nói con rắn đó là do thằng Tô Tiểu Hồng kia biến thành, còn không tin lão tử.

CMN! Cái gì mà ngoài ý muốn? Lão tử phải khiếu nại!"
Gã thanh niên vừa đi vừa xoa xoa cổ tay bị còng xiết đến sưng đỏ.

Đi đi đi đi.

Bỗng nhiên có người xuất hiện, chắn trước mặt hắn.

Gã thanh niên nhíu mày.

Hùng hùng hổ hổ
"Mày là ai? Cút qua một bên, tâm tình lão tử không tốt, đừng để ông phải đánh mày!"
Gã nói xong.

Tô Cổ vẫn tiếp tục đi về phía gã.

Tung một chưởng.

Sau đó, lưu loát móc ra một con dao.

Đặt lên bàn tay gã thanh niên kia.

Gã ta sợ đến phát rung, không còn bộ dạng hống hách như vừa nãy nữa
"Đừng, đừng, tha mạng!! Đại ca tha mạng!!"
Tô Cổ
"Nghe nói mày nhìn thấy một người biến thành rắn trong quán bar?"
Gã thanh niên lập tức gật đầu
"Đúng đúng đúng!"
Vừa xác nhận xong, con dao nhỏ liền đâm thẳng vào lòng bàn tay gã.

Không gian vang vọng tiếng gào thét.

Tô Cổ hỏi lại
"Mày nhìn thấy sao?"
Gã thanh niên đổ mồ hôi lạnh
"Tôi, tôi thấy rõ ràng."
Giọng nói run run, không biết mình nói như vậy có đúng không nữa.

Xụt một tiếng, dao nhỏ đâm ngập lưỡi, ghim bàn tay gã lên trên tường.

Tiếng gào tê tâm liệt phế lại vang lên lần nữa.

"Không có! Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì hết!!!"
Tô Cổ nghe xong.

Lúc này mới vừa lòng, buông lỏng tay ra.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi áo gã.

Lạnh nhạt nói
"Nếu như mày đã không nhìn thấy gì, vậy thì sau này đừng tùy tiện đi khắp nơi bịa chuyện thị phi.

Về sau, nếu tao còn nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, tao sẽ tới tìm mày.

Cắt lưỡi mày, chặt đứt tay mày.

Cho dù mày trốn đi đâu, tao cũng đều có thể tìm được.

Nhớ rõ chưa?"
Gã thanh niên kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Nhớ rồi, nhớ rồi.

Đúng đến thời điểm gã sắp ngất, Tô Cổ rút con dao ra.

Gã thanh niên nằm liệt trên mặt đất, gấp gáp hít lấy hít để không khí.


Tô Cổ nhìn máu nhỏ giọt xuống khỏi con dao nhỏ.

Giây tiếp theo.

Cạch một tiếng.

Con dao nhỏ rơi xuống, cắm vào bùn đất trước mặt gã.

Chỉ còn lại chuôi dao.

Gã thanh niên kia sợ đến ngất xỉu.

Thu thập xong, Tô Cổ liền xoay người rời đi.

.............!
Sáng hôm sau.

Tiểu Hồng tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong phòng khách.

Cậu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cái đuôi vô cùng đau.

Thử quăng quăng cái đuôi, nhìn trước, nhìn sau, không phát hiện ra Tô Cổ.

Lập tức thu hồi cái đuôi của mình.

Xong xuôi, cậu chạy vào trong phòng.

Vừa đi vào chưa bao lâu, Tô Tiểu Hồng hưng phấn ôm một hộp giấy chạy về hướng phòng Tô Cổ.

"Tô Cổ, Tô Cổ, Tiểu Hoa muốn hóa hình!"
Vừa kêu, vừa mở cửa phòng xông vào.

Sau đó, bị Tô Cổ ném ra ngoài.

Trước khi Tô Cổ đóng cửa, còn mất kiên nhẫn nói
"Ngậm mồm vào!"
Tô Tiểu Hồng ôm cái hộp, đi một vòng trong phòng khách.

Tuy rằng bị Tô Cổ đối xử như vậy, nhưng cậu vẫn vô cùng hưng phấn.

Ngồi trên sofa cẩn thận nhìn cái kén màu trắng kia từng chút, từng chút nứt ra.

Chờ rồi chờ.

Đợi rồi đợi.

Không biết qua bao lâu.

Tô Tiểu Hồng nhìn đến thất thần.

Liền nghe thấy một tiếng rách rất nhỏ.

Một con bướm đang cố gắng chui ra khỏi kén.

Tô Tiểu Hồng ngạc nhiên
"Oa ~ bướm?"
Còn là một con bướm bảy màu nữa.

Ơ?
Sao con bướm này nhìn giống cầu vồng vậy nhỉ?
Nói xong, Tiểu Hồng liền chộp con bướm vào trong lòng bàn tay.

Muốn nghiên cứu kỹ càng.

Một âm thanh lạnh băng truyền ra từ cửa phòng Tô Cổ
"Thả nó ra."
Tô Tiểu Hồng quay đầu, Tô Cổ đã đi tới sau lưng cậu từ khi nào.


Hắn mặc đồng phục gọn gàng tinh tế.

Tô Tiểu Hồng giống như có phản xạ có điều kiện, lập tức buông lỏng tay.

Tiểu Hoa rơi thẳng xuống bàn trà.

Nằm liệt trên bàn vỗ cánh hai cái mới có thể động đậy.

Tiểu Hoa không dám trì hoãn, bay thẳng đến bên cạnh Tô Cổ, đậu xuống vai hắn.

Tô Tiểu Hồng bước tới gần, muốn chạm vào Tiểu Hoa nhưng lại bị Tô Cổ ấn đầu, không thể tiến lên thêm một bước.

Tô Cổ lạnh lùng
"Thay quần áo, đi học."
Tô Tiểu Hồng vừa nghe liền héo.

"Không muốn đi học."
Tô Cổ nghe cậu nói, đi về phía phòng bếp.

Cầm một miếng bánh mì nướng ăn.

"Lý do?"
Tô Tiểu Hồng ngồi xổm xuống trước ghế sofa, không nói lời nào.

Tô Cổ cầm bánh mì đi ra.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của Tiểu Hồng như lúc này.

Tô Cổ nhàn nhạt nói tiếp
"Không nói được lý do, vậy thì đi học."
Tô Tiểu Hồng mếu máo
"Bọn họ đều ghét bỏ ta, đều nói ta là thằng ngốc!"
Được rồi.

Kỳ thật Tô Tiểu Hồng cũng không quá quan tâm người khác nói gì về mình.

Dù sao cũng không thể hung hăng bằng những lần Tô Cổ mắng cậu, chửi cậu được.

Nhưng trong trường học chẳng có chỗ nào vui để chơi, cậu muốn ở nhà chơi với Tiểu Hoa cơ.

Động tác ăn bánh mì của Tô Cổ cũng dừng lại.

Hắn cúi đầu, lên tiếng
"Được rồi, hôm nay không đi học."
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức đứng dậy định đi về phòng.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Tô Cổ kéo ra ngoài.

Tô Tiểu Hồng mờ mịt
"Không phải là không đi học sao?"
Tô Cổ liếc mắt một cái
"Đi đánh người.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2128: 2128: Phiên Ngoại 10 Tô Cổ - Tiểu Hồng - Kết Thúc





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một tiếng sau.

Trong ngõ nhỏ, sáu nữ sinh và tám nam sinh đứng đó.

Đám nữ sinh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, đứng nép ở một bên không dám lên tiếng.

Đám nam sinh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nôn cả dịch dạ dày ra ngoài.

Tô Cổ dẫm chân lên ngực một thằng, lạnh lùng nói
"Ai là thằng ngốc?"
Đám nữ sinh bị dọa tái mét đồng thời run rẩy.

Tên đang nằm trên đất khó khăn nói
"Tôi....!là tôi...."
Tô Cổ nghe thấy đáp án muốn nghe liền nhấc chân.

"Cút đi."
Dứt lời.

Đám nam sinh lồm cồm bò dậy.

Đám nữ sinh như bầy ong vỡ tổ, hét ầm hét ĩ chạy đi.

Tô Cổ quay đầu lại, phát hiện Tô Tiểu Hồng không biết đã chạy đi đâu.

Tô Cổ bám vào bờ tường, nhảy một cái, ngồi lên trên đầu tường.

Tiểu Hoa bay xung quanh Tô Cổ.

Hiện giờ nó là một con bướm bảy màu, vô cùng xinh đẹp.

Tiểu Hoa

"Ngươi thích Tô Tiểu Hồng đúng không?"
Ai mà ngờ được, một con bướm lại có thể lên tiếng nói chuyện.

Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hoa
"Rất quan trọng sao?"
Tiểu Hoa
"Xì, ta biết cả rồi."
Tô Cổ liếc mắt nhìn con bướm nhỏ
"Ngươi biết cái gì?"
Tiểu Hoa đắc ý
"Lúc trước ở Minh Giới, Tiểu Hồng không bị trúng mê thuật vì đầu óc nó đơn giản.

Nhưng ngươi lại trúng.

Lại còn mơ thấy Tiểu Hồng hôn ngươi, quấn lấy ngươi, còn mơ thấy...."
Tiểu Hoa còn chưa nói xong thì đã bị Tô Cổ túm lấy rồi ném xuống mặt đất.

Một lúc sau, Tiểu Hoa bay lại, bám riết Tô Cổ không tha.

Nó bay cách xa Tô Cổ một chút, lượn vòng vòng.

Blah blah nói không ngừng
"Cho nên ngươi bị kẹt trong ảo cảnh mãi không thoát ra được.

Cho đến khi ngươi mơ thấy Tiểu Hồng thọc ngươi một dao, ngươi mới có thể thoát ra ngoài."
Tô Cổ mặt lạnh tanh
"Câm miệng!"
Tiểu Hoa thấy Tô Cổ thật sự tức giận rồi.

Nó nhỏ giọng nói thầm
"Không phải ta sợ ngươi không dám đối diện với ý nghĩ của chính mình, nên mới nói ra giúp ngươi hay sao?"
Xì.

Năm đó khi vẫn là cái hệ thống máy móc trong đầu Yên Yên, nó đã xem không ít tư liệu đam mỹ đâu nha.

Nó đều hiểu cả.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hoa
"Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta có thể dẫn dắt Tiểu Hồng giúp ngươi.

Giống như lúc trước ta trợ giúp Yên Yên vậy.

Ta có rất nhiều tư liệu đam mỹ đó."
Tô Cổ mặt vẫn không đổi sắc
"Không cần"
Đang nói.

Bịch, bịch, bịch, bịch...
Tiểu Hồng chạy về hướng này, một tay cầm kem ăn, tay khác còn cầm thêm một cái.

Cậu chạy thẳng vào trong ngõ.

Cao hứng giơ cái kem trong tay lên
"Ngươi...!ngươi..."
Vừa kêu, vừa nhìn Tô Cổ đang ngồi trên tường.

Tô Cổ cúi xuống nhìn Tiểu Hồng đứng dưới đất.

Nửa ngày sau, vỗ vỗ vị trí bên cạnh

"Lên đây!"
Tiểu Hồng nhìn nhìn hai cây kem trong tay.

Vội vàng nhét một cái vào trong miệng.

Vất vả dùng một cánh tay trèo lên.

Cậu đưa cây kem vẫn hoàn hảo cho Tô Cổ.

Vô cùng chấp nhất
"Cho ngươi này."
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.

Khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.

Cầm lấy cây kem.

Nhìn Tô Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liên mồm ăn kem.

Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng
"Ngươi có còn giữ tư liệu không?"
Tiểu Hồng mờ mịt
"Hả?"
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh bảy màu
"Đương nhiên!"
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng
"Mất bao lâu?"
Tiểu Hồng một câu cũng chưa hiểu.

Tiểu Hoa lập tức nói
"Xem ngộ tính, tư chất ngu dốt của tên đần này, chắc phải mất thêm chút thời gian."
Tô Cổ cắn cây kem
"Ừm."
Hắn đáp lại Tiểu Hoa, sau đó không nói thêm gì nữa.

Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không nói gì nữa.

Lực chú ý của nó bị Tiểu Hoa hấp dẫn
"Ngươi có thể nói sao?"
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh, xoay vòng vòng quanh hai người.

Thời gian còn dài, không vội, thứ chúng ta có chính là thời gian.


·············
[Tác giả: Quyển sách này đến đây là đã hoàn toàn kết thúc.

Trước khi kết truyện, vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với các bạn, nhưng viết tới đây lại không biết phải nói gì.

Tôi muốn làm bạn với mọi người, cùng mọi người đi qua thanh xuân.

Tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, vẫn luôn ở đây.

Lúc khổ sở, không có cảm giác an toàn, hãy tới xem chuyện xưa của bọn họ.

Những nhân vật này sẽ tiếp tục cuộc sống trong thế giới của chính mình.

Bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết.

Đến đây thôi.

Tạm biệt các bạn.]
·······
_____
Vậy là truyện đến đây đã kết thúc rồi.

Vừa tròn 1 năm 4 ngày bước vào con đường edit.

Thực sự kiên trì đi được đến bước này tất cả đều là nhờ những lời cổ vũ, những lời yêu thương của các bạn.

Mình xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã đồng hành cùng mình, cùng Tô Yên, cùng Quân Vực,...!trên chặng đường dài như thế này.

Mình cũng xin cảm ơn các bạn trong team dịch đã cùng tạo nên ngôi nhà nhỏ này của mình.

Chúc các bạn luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống nhaaaa.

I LOVE YOU ALL..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom