Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2521: Diệp Bạch thường xuyên nhìn


Chương Bách Ngôn tựa vào xe, lặng lẽ hút thuốc, không biết anh ta đã ở dưới lầu như thế này bao nhiêu đêm.

Diệp Bạch thường xuyên nhìn.

Nhìn Chương Bách Ngôn hoài niệm, nhìn Chương Bách Ngôn đau khổ.

Trong bóng tối, Diệp Bạch duỗi ngón tay thon dài ra, điểm sáng đỏ tươi sáng rất lâu.

Sau khi Lục u mang thai, giấc ngủ của cô rất chập chờn.

Buổi tối cô thích cởi chăn, sau đó thân thể trần trụi lộ ra ngoài, rồi tỉnh dậy vì khí lạnh của điều hòa… Khi tỉnh dậy, cô không thấy Diệp Bạch đâu.

Lục u ngồi dậy một lúc mới tỉnh ngủ.

Chờ tỉnh táo hẳn, cô bật đèn, xuống giường đi tìm dép. Trước đây cô rất lơ mơ, nhưng sau khi mang thai cô lại rất cẩn thận, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay gì đó.

Đi ra ngoài, cô nhìn thấy Diệp Bạch ở phòng khách.

Anh đứng trước cửa số sát đất hút thuốc, trong đại sảnh thoang thoảng mùi khói thuốc,

nhưng không quá nồng.

“Diệp Bạch.”

Lục u gọi anh từ phía sau, Diệp Bạch vừa nghe được giọng nói của cô thì lập tức dập thuốc, mở cửa sổ để xua tan mùi khói, quay người nói: “Sao ngủ không ngon mà lại dậy rồi à?”

Lục u đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh.

Cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi bằng vải cotton, che đi cái bụng đã lộ ra, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng cô là một cô bé. Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có chút gì đó khác biệt, có một vài lốm đốm nhỏ dễ thương ở hai bên sống mũi thẳng.

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô một lúc.

Muốn đưa cô về phòng ngủ.

Nhưng Lục U lại nói không ngủ được, muốn hóng gió mát một lát… Diệp Bạch cũng không ngăn cản.

Anh nhìn cô khom lưng nằm trên lan can, rồi nhìn thấy Chương Bách Ngôn… Anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô chợt cứng đờ.

Diệp Bạch nhìn, rất bao dung.

Qua mấy giây, Lục u nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối anh không ngủ mà lại đi nhìn anh ta à!”

Anh nói: “Không phải! Là chuyện công việc.”

Lục u ừ một tiếng, còn mang theo giọng mũi, sau đó cô hóng gió một lúc rồi đóng cửa số lại… Cô đi tới muốn anh bế mình về phòng ngủ, còn làm nũng nữa.

Diệp Bạch bế cô lên: “Thật giống một con heo con.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2522: Ngày tháng trôi qua


Diệp Bạch cởi quân áo, làn da cô trắng nõn mịn màng, trong suốt như pha lê trong ánh sáng mờ ảo, nụ hôn của Diệp Bạch chầm chậm hạ xuống, hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng hôn hít vuốt ve.

Khi nụ hôn chạm tới vùng bụng dưới, đứa trẻ trong bụng khẽ ngọ nguậy.

Diệp Bạch giương mắt, trầm giọng khàn khàn nói: “Đứa bé đang động đậy.”

Lục u hơi nâng người, sau đó ôm đầu anh, nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của anh… Diệp Bạch áp mặt vào bụng cô, cấn thận cảm nhận đứa bé.

Một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên trong bụng cô.

Hồi lâu sau, Diệp Bạch chổng người, cúi xuống hôn cô…

vẫn im lặng, cũng là lời thú nhận thẳng thắn nhất giữa họ.

Ngày tháng trôi qua.

Chớp mắt mùa hè đã qua, đầu thu tháng chín, cuối thu mát mẻ.

Bụng của Lục u đã rất to, đi đứng ngồi nằm đều không thuận tiện, chân thường sưng tấy nên Diệp Bạch thường xuyên xoa bóp cho cô. Anh nói: “Tính ngày thì ngày sinh vào khoảng giữa tháng mười một. Còn hai tháng nữa, chúng ta sẽ lên chức bố mẹ.”

Lục u sờ bụng, khi siêu âm, bác sĩ ám chỉ đây

là một bé gái.

Lục u cũng thích con gái.

Sau khi Diệp Bạch xoa chân cô xong, lúc ngấng đầu lên, anh có phần không nỡ, thấp giọng hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì chứ? ở bên chỗ Lục Thước có thế không quen hay không?”

Tháng trước, Diệp Bạch có một vụ làm ăn ở nước ngoài xảy ra vấn đề, Phó Giám đốc đã vội vàng chạy tới ngay khi đó nhưng không giải quyết được nên Diệp Bạch đành phải đích thân đến đó.

Nhưng anh lại lo lắng cho Lục u.

Lục u tựa vào vai anh, cười nói: “Trước đây bọn em đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, anh còn lo lắng em có thể không quen à! Không sao đâu, đó là bố mẹ ruột, anh trai chị dâu của em.”

Đương nhiên Lục Khiêm và Minh châu không có gì để nói, Lục Thước thì trước giờ vẫn luôn yêu thương cô.

Lục Huân đối xử với cô càng tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2523: Chờ anh về thì bốc mùi mất


Lục Thước ngủ trưa xong, mặc một bộ đồ thường đi xuống lầu, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thì dựa người một bên, uể oải nói: “Lão Bạch, cậu đừng làm quá lên! Cậu làm như vậy thì thể nào Lục Huân cũng sẽ lấy tôi so với cậu, nói tôi không quan tám đến cô ấy, nấu ăn không ngon bằng một nửa lão Bạch.”

Khi nói ra hai chữ “lão Bạch”, anh ấy cố ý nhấn mạnh, nhiều ít cũng có chút ghen tị.

Diệp Bạch cúi đầu cười khẽ.

Dù đã bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng chỉ có Lục Thước vẫn đế ý.

Nhưng ghen tị là chuyện tốt, chứng tỏ còn quan tâm.

Diệp Bạch sắp xếp xong hết thảy, ngay cả quần lót của Lục u cũng được gấp xếp gọn gàng, tổng cộng có tám cái, không cần giặt, chỉ cần chờ anh trở về.

Lục u ghét bỏ: “Chờ anh về thì bốc mùi mất.”

Cô nói anh biến thái.

Diệp Bạch cầm vali lên, lại không nhịn được đặt xuống, lúc này bọn họ đang ở trong phòng của cô, rất riêng tư.

Anh ngồi ở mép giường, dang rộng hai chân.

Chân anh dài, Lục u ngồi một bên không tốn sức chút nào.

Diệp Bạch hôn cô một lúc lâu mới để cô nằm trên giường, anh thì lắng nghe động tĩnh của đứa bé: “Lại lớn lên rồi, giống như có trái bưởi đang chuyển động bên trong vậy. Chờ anh về chắc sức lực của nó lại lớn hơn! Chẳng giống con gái chút nào.”

Lục u cũng không nỡ rời xa anh.

Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, dạo này Diệp Bạch đã gầy không ít vì bận việc ở công ty.

Cô thấp giọng nói: “Tiền đủ là được, đừng vất vả như vậy.”

Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, anh ừ một tiếng: “Năm sau sẽ tốt hơn. Sang năm việc làm ăn ở nước ngoài sẽ được chuyến về, không cần phải bay đi bay về nữa! Anh có thể chuyên tâm ở bên em và các con.11

Lục u đặt lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay anh, lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu…

Giọng nói lười biếng của Lục Thước từ ngoài cửa truyền đến: “Hai người đã xong chưa? Đã đăng ký kết hôn lâu thế rồi mà còn sến súa như vậy. Nếu còn không đi thì không kịp lên máy bay đáu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2524: Rồi anh nhìn vợ mình


Một quãng thời gian dài rất lâu sau đó, Lục u vô số lần hối hận, tại sao ngày đó cô không ăn vạ, tại sao không ngăn cản Diệp Bạch ra nước ngoài, thậm chí… cô xuống lầu tiền anh thôi cũng tốt rồi.

Cô nhớ rõ hôm đó thời tiết rất tốt, sau khi anh trai đưa Diệp Bạch đi rồi trở về đã mang cho cô một phân thạch rau câu, nói là ở sân bay Diệp Bạch cố ý mua cho cô, vì gần đây cô rất thích ăn.

Sau này, Lục U không bao giờ ăn thạch rau câu nữa.

Bởi vì vừa ăn, cô sẽ nghĩ đến Diệp Bạch và hối hận vô số lần.

Sáu ngày sau, vào buổi tối, hoàng hôn buông xuống.

Ánh sáng trong biệt thự đã giảm dần, đằng xa có vài con quạ đang kêu.

Lục u và Lục Huân ngồi trên sô pha ở đại sảnh , Lục Huân đang dạy Lục u đan tất… Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, xe dừng lại, Lục Thước nhảy xuống xe.

Anh đi rất nhanh, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.

“Lục Thước!”

Lục Huân nhìn thấy anh trở về thì không khỏi đứng dậy: “Không phải tối nay anh có tiệc xã giao

quan trọng sao?”

Lục Thước nhìn chằm chằm vào Lục u, nhưng lại nói với vợ: “Em lấy hộ chiếu giúp anh, mấy thứ khác thì không cần. Một lát nữa anh và Doãn Tư sẽ đến úc một chuyến.”

Lục Huân sửng sốt một lát.

Lục Thước nói lại lần nữa, cô ấy mới bình tĩnh lại, lập tức đi lên lầu lấy đồ.

Bình thường mấy thứ này đều do cô ấy bảo quản, nhưng khi cô ấy cầm đồ đi xuống lầu, chân của Lục Huân đã mềm nhũn… Cô ấy hiếu rõ Lục Thước nhất, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì anh sẽ không như vậy, hơn nữa anh còn nói Hoắc Doãn Tư cũng đi.

ủc, chỉ có một khả năng.

Diệp Bạch đã xảy ra chuyện!

Lục Huân thậm chí không dám hỏi, cô ấy sợ kích thích đến Lục u đã mang thai hơn bảy tháng.

ở tầng dưới, Lục u cũng ngơ ngác.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh, có phải Diệp Bạch… đã xảy ra chuyện gì không?”

Lục Thước ngẫm nghĩ.

Cuối cùng anh cũng khỏng hoàn toàn giấu giếm, vì không giấu được, bởi tin tức bên ngoài đã rợp trời rồi.

Anh kiềm chế cảm xúc, nói: “Máy bay trực thăng của Diệp Bạch rơi xuống núi, nhưng ở đó không tìm thấy ai cả… vẫn còn hy vọng sống sót. Anh và Doãn Tư sẽ lập tức chạy tới đó. Còn trong nhà thì có chị dâu em ở với em, bổ mẹ đã nhanh chóng chạy từ thành phố c tới rồi!”

Môi Lục u run run, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lục Thước nhẹ nhàng đè lên vai cô, khàn giọng nói: “Người Diệp Bạch quan tâm nhất là em và đứa bé. Lục u, em đừng để mình và đứa bé gặp chuyện không may, anh trai xin em.”

Lục u cố nén nước mắt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2525: Hoắc dốc hết toàn lực


Lục Thước rời đi, anh và Hoắc Doãn Tư gặp nhau ở sân bay.

Diệp Bạch là chồng của Lục u và là cha của đứa trẻ, hai nhà Lục – Hoắc dốc hết toàn lực… Họ đã huy động đội tìm kiếm cứu nạn tốt nhất ở đó, ít nhất ba trăm người, đế tiến hành tìm kiếm cứu nạn toàn diện.

Sau một tuần, những nơi có thế tìm kiếm đã đều đã tìm hết.

Lục Thước lại không chịu bỏ cuộc.

Cả người anh gầy đi rất nhiều, đứng ở nơi trực thăng rơi… nhìn ranh giới được vẽ, cúi đầu châm một điếu thuốc đế nâng cao tinh thần.

Hoắc Doãn Tư cũng không tốt hơn anh chút nào, mặt xám mày tro.

Cậu từ xa đi tới, vổ nhẹ lên vai Lục Thước.

“Cậu nên nghỉ ngơi một lát đi! Đã không ngủ gần hai mươi bốn tiếng rồi.”

Lục Thước cầm đầu thuốc lá, chầm chậm hút thuốc, gò má gầy gò hóp sâu… Chốc lát sau, anh khẽ cười: “Không phải cậu cũng như vậy sao!”

Hoắc Doãn Tư im lặng ôm lấy anh.

cả hai đều không bỏ cuộc, mặc dù trong lòng đều biết rằng Diệp Bạch gần như không còn cơ hội sống sót.

Nhưng bảo bọn họ từ bỏ thế nào đây?

Lục Thước nhìn về bờ biến phía xa, thầm nghĩ chính anh đã nói sẽ đưa Diệp Bạch ra sân bay, phải đưa Diệp Bạch trở về, không nhìn thấy Diệp Bạch thì sao anh về được đây?

Bố mẹ của Diệp Bạch cũng ở đây.

Lục Thước và Hoắc Doãn Tư không chịu bỏ cuộc, cuối cùng trái lại là bố mẹ Diệp Bạch bỏ cuộc. Mẹ của Diệp Bạch là người Trung Quốc thuần túy, bà mặc đồ đen, quỳ xuống đất, nhặt một nắm đất rồi cho vào lọ nhỏ… Bố Diệp Bạch đỡ bà, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.

Mẹ Diệp Bạch cài một bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực.

Đại biểu cho người đã qua đời.

Gió trên núi thối mạnh, ánh mắt Lục Thước khó chịu… Anh quay phắt người đi, trong mắt tràn đầy đỏ tươi.

Hoắc Doãn Tư cũng vậy.

Mẹ Diệp Bạch cầm một chiếc bình nhỏ, bà là một người phụ nữ rất hiền lành, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng. Bà nói với Lục Thước ý của mình: “Bố của Diệp Bạch sẽ thay mặt quản lý

công ty ở đây. về phần công ty ở thành phố B…”

Mẹ Diệp Bạch nghẹn ngào nức nở: “Đó là tâm huyết của Diệp Bạch. Bác đã bàn bạc với bố nó rồi, sẽ tặng hết cho Lục u và các con.”

Lục Thước nhíu mày.

Thật ra có một số chuyện Diệp Bạch và Lục u chưa từng nói, nhưng với tư cách là anh trai, anh lại biết rõ.

Anh cảm thấy không thích hợp.

Nhưng mẹ Diệp Bạch nhất quyết muốn làm như vậy, gió núi khiến giọng nói của bà khàn khàn: “Thực ra Diệp Bạch đã lập di chúc, thằng bé bàn giao như vậy.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2526: Song, nó cũng trống rỗng


Khi tin tức truyền đến thành phố B, Lục u suýt chút nữa không đứng vững… Bảy ngày, trọn vẹn bảy ngày.

Mà Diệp Bạch đã biến mất mười ba ngày.

Mọi người đều có thế đoán rằng gần như không còn khả năng sống sót.

Nhưng Lục u vẫn không muốn tin rằng anh đã rời xa, rời bỏ cô, rời bỏ mối quan hệ của họ… rời bỏ thế giới anh nhiệt tình yêu thương.

Diệp Bạch yêu thế giới này vô cùng.

Anh thích đi du lịch, thích các môn thể thao mạo hiếm, anh luôn là ánh mặt trời khỏe mạnh.

Lục u không thể chấp nhận được.

Cô trở lại căn hộ nơi cô và Diệp Bạch ở. Nơi đó đã nửa tháng không có người ở, trong không gian tối tăm thoang thoảng mùi bụi bặm lơ lửng, Lục u nhẹ nhàng bật đèn lên.

Đèn bật sáng, chiếu rọi toàn bộ căn hộ.

Song, nó cũng trống rỗng.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.

Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lục u còn nhớ, Diệp Bạch luôn thích ngồi ở vị trí cạnh cửa số trên sô pha. Cô tắm xong sẽ

ngồi cạnh anh, gác đầu lên chân anh. Anh thì một tay cầm tập tài liệu, một tay lau tóc cho cô.

Cô vẫn còn nhớ chiếc áo anh thường mặc đi làm nhất chính là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt đó.

Sơ mi màu xám nhạt…

Lục u đi vào phòng ngủ, vào phòng thay đồ, mở tủ ra, lại không thấy chiếc áo sơ mi đó.

Diệp Bạch cất vào trong vali ròi!

Lục u đứng trước tủ đựng đầy quần áo của Diệp Bạch, lặng lẽ khóc.

Cô không muốn tin rằng Diệp Bạch đã chết, nhưng… mọi người đều nói anh đã mất rồi, nói anh không có cơ hội sống sót.

Có lẽ đứa con trong bụng cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ nên bất an động đậy.

Lục u cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bụng mình, cô nhẹ giọng thì thầm: “Chúng ta cùng ở đây đợi bố nhé? Một ngày nào đó bố sẽ nhớ ra và quay lại tìm chúng ta.”

Thai nhi vẫn đang ngọ nguậy…

Trong mắt Lục U tràn đầy nước mắt, tí tách từng giọt. Cô từ từ đóng tủ quần áo của Diệp Bạch lại, xoay người đi ra ngoài. Cô vẫn sẽ tiếp tục canh giữ nơi này cho đến khi Diệp Bạch quay về.

Trong phòng khách căn hộ, Lục Thước phong trần mệt mỏi đứng đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2527: Bởi vì xác suất


Lục Thước không trả lời được.

Bởi vì xác suất… gần bằng không.

Hiện trường bị cháy đen, DNA của Diệp Bạch

cũng không thu thập được. Bác sĩ pháp ỵ nói khả năng lớn nhất là… Anh không đành lòng nói cho Lục u biết kết quả đó.

Có lẽ mang theo hy vọng mà sống tiếp sẽ dễ dàng hơn.

Người hai nhà Lục – Hoắc bay đến dự đám tang của Diệp Bạch.

Lễ tang diễn ra đơn giản mà trang trọng.

Bên trong quan tài màu đen là mảnh đất mà mẹ Diệp Bạch mang về từ hiện trường. Khi hạ thố… mọi người đều trầm mặc đau buồn, Lục u lặng lẽ đứng đó, tay cầm di ảnh của Diệp Bạch.

Những ngón tay siết thật chặt.

Cô biết sau khi tang lễ kết thúc, Diệp Bạch sẽ bị xóa khỏi thế giới này.

Anh không tồn tại trên thế giới này, không tồn tại trong xã hội này, tất cả thân phận của anh cần phải bị hủy bỏ, hộ khấu của anh ở nước ngoài, bổ mẹ của Diệp Bạch sẽ hoàn tất thủ tục.

Lục u không cách nào ngăn cản. Dù có buồn bã hay bất đắc dĩ đến đâu, cô cũng không thể làm ‘âm lên, để lại dấu vết sự tồn tại của Diệp Bạch ở thế giới này.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cô vẫn còn sống, cô là vợ của Diệp Bạch… Điều này không ai có thể thay đổi được, cô chính là bằng chứng chứng tỏ

Diệp Bạch còn ở lại trên đời này.

Lục u không khóc lóc cuồng loạn, chỉ có nỗi đau thương nhàn nhạt.

Buổi chiều, cô đến hiện trường.

Ngọn núi gần như bị Lục Thước và Hoắc Doãn Tư san bằng, nơi trực thăng rơi là một vùng cháy đen.

Lục u đứng đó hồi lâu.

Sau đó cô trở lại thành phố B, công ty của Diệp Bạch được giao cho Lục Thước quản lý trước.

Đợi đến khi Lục u ở cữ xong sẽ tự mình lo liệu.

Cô bắt đầu học kiến thức kinh doanh, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình cùng các con… Cô sổng một cuộc sổng bình thường trong căn hộ mà cô ở chung với Diệp Bạch. Cô làm lại lại thẻ điện thoại di động mới cho Diệp Bạch.

Hàng tháng, cô nhận được rất nhiều tin nhắn thanh toán cũng nhưtin nhắn ngân hàng.

Cuối tháng mười, các ngân hàng lớn đều gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Diệp Bạch từ sáng sớm.

Lục u ngồi trong phòng khách, lặng lẽ mỉm

cười.

Cô luôn cảm thấy chỉ cần mình kiên trì, chỉ cần duy trì sự có mặt của Diệp Bạch, một ngày nào đó anh sẽ quay lại… Cô còn chưa nói với anh rằng được gả cho anh là điều hạnh phúc nhất đời cô.

Lục u không biết, mỗi đêm yên tĩnh.

Tương tự cũng có một người lặng lẽ ngồi ở dưới chung cư.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2528: Hoắc Minh châu rất không vui


Lục u cố hết sức nghiêng người nhìn đứa bé mới sinh.

Đâu ra mà trắng nõn mềm mại?

Rõ ràng nó có màu hồng, da còn có chút nhăn nheo.

Lục Huân sợ cô không vui nên vội nói: “Hai ngày nữa sẽ đẹp hơn.”

Tay Lục u run rẩy, cô cấn thận chạm vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, nói với giọng rất khẽ: “Đứa bé gọi là Diệp Hồi đi.”

Diệp Hồi, Diệp quay về…

Lục Huân kiềm chế cảm xúc và nước mắt của bản thân, vội vàng nói: “Được! Cái tên rất hay. Nghe hay hơn nhiều so với mấy cái tên thường ngày anh trai em nghĩ ra. Cứ gọi là Diệp Hồi đi.”

Lục u nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa bé.

Diệp Hồi, Diệp Bạch sẽ trở lại…

Trong khi Lục u đang ở bệnh viện sau khi sinh, đúng lúc mẹ Chương bị ngã, gãy xương cấp độ nhẹ.

Phòng bệnh VIP mà bà nằm đối diện với phòng của Lục u.

Từ Chiêm Nhu thường đến bầu bạn với bà ta.

Tất nhiên mục đích cũng là để ép Chương Bách Ngôn kết hôn, nhưng mẹ Chương nói khô cả miệng mà anh vẫn không đồng ý. Thủ tục thì có, nhưng ngày cưới thì không.

Từ Chiêm Nhu đã gần ba mươi lăm tuổi, không khỏi thầm sốt ruột.

Cô ta đỡ mẹ chương đi chụp CT, trên đường đi lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mẹ Chương. Mẹ Chương vổ nhẹ vào tay cô ta, dịu giọng nói: “Chiêm Nhu, cháu yên tâm, bác sẽ lo liệu bên Bách Ngôn, sẽ cho cháu một câu trả lời.”

Thực ra Từ chiêm Nhu chẳng vui vẻ gì.

Đã nhiều năm rồi, câu trả lời này mãi vẫn chẳng thấy đâu.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, trong công ty có chuyện gấp. Từ Chiêm Nhu nhìn mẹ Chương nói: “Cháu để y tá đi cùng bác nhé, mấy thư ký dưới quyền cháu làm việc thật không đáng tin, cháu phải đích thân đến công ty mới được.”

Mẹ Chương rất thưởng thức cô ta.

“Cháu đi nhanh đi! chân của bác sắp lành ròi, đừng để chậm trễ công việc.”

Từ Chiêm Nhu vội vàng rời đi.

Mẹ Chương không gọi y tá, chỉ một mình từ từ bước đi… vừa đi vừa bận tâm đến chuyện riêng của con trai. Kỳ thật bà ta cũng không phải là không nghe thấy chuyện đó.

Gần đây Bách Ngôn rất hay ra ngoài, buổi tối cũng không về nhà nhiều. Mối quan hệ của anh với Chiêm Nhu thực sự không như vẻ ngoài.

Mẹ Chương mải mê suy nghĩ đến mức khi ngang qua phòng bệnh VIP ở khu sinh sản thì suýt đụng phải người khác.

Đó là một y tá đang bế một đứa bé trên tay đi tắm.

Mẹ Chương nhìn mà thèm. Con trai bà ta đã gần ba mươi tuổi, đừng nói là sinh con, đến chuyện kết hôn nó còn không chịu ấy chứ. Nhìn xem… con của người ta xinh đẹp biết bao, thoạt nhìn còn có hơi giống Bách Ngôn khi còn nhỏ.

Mẹ Chương thoáng giật mình.

Bà ta gọi người lại: “Đưa đứa bé cho tôi xem một chút.”

Cô y tá chưa kịp nói gì thì mẹ Chương đã khập khiễng bước tới, tay run run đấy quần áo của đứa bé sang một bên… Thật sự càng nhìn càng thấy giống, đặc biệt là lông mày, cái mũi, còn cả nốt ruồi màu đỏ nhạt giữa chân mày.

Những đứa trẻ của nhà họ Chương đều có một nốt ruồi như vậy.

Một lúc sau, mẹ Chương ngước mắt lên hỏi: “Đứa bé này do ai sinh?”

Y tá thầm mắng: “Có bệnh à! Người ta sinh con còn phải báo với bà chắc?”

Mẹ Chương còn muốn hỏi lại, trong phòng bệnh lại có một người đi ra, chính là Hoắc Minh Châu.

Hoắc Minh cháu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy mẹ Chương.

Mẹ Chương nhìn thấy kẻ thù thì đỏ cả mắt… song bà ta vẫn nhớ đến đứa trẻ: “Đứa trẻ này là con của Lục u à? Có phải là… là con của Bách Ngôn nhà chúng tôi không?”

Hoắc Minh châu rất không vui.

Trong nhà vừa mất đi một người, tâm trạng bà không tốt.

Bà cũng không khách khí: “Bà Chương, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Chương bị vô sinh nên bà đi khắp nơi nhận cháu à? Ngoài đường làm gì có đứa bé nào rơi rớt cho bà tuỳ tiện nhận đâu?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2529: Ánh mắt của Chương Bách Ngôn tối sầm


Đúng lúc, Lục U nghe thấy tiếng nói cũng đi ra.

Bầu không khí cứng ngắc đến cực điểm.

Chương Bách Ngôn nhìn Lục U, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng anh đang dậy sóng mãnh liệt... Bởi vì anh chỉ liếc nhìn đứa bé kia thì gần như đã chắc chắn đứa trẻ đó là của mình.

Diệp Bạch có huyết thống ngoại quốc, còn đứa trẻ này thoạt nhìn là huyết thống thuần phương Đông.

Tính ngày, có lẽ đứa trẻ này là vào lần ở trên đảo.

Môi Chương Bách Ngôn mấp máy, anh muốn nói chuyện song lại không nói được một chữ.

Lục U vừa sinh con được mấy ngày, cơ thể vẫn còn rất yếu ớt, sắc mặt xanh xao.

Nhưng lại có thêm một chút thuỳ mị. €ó lẽ là vì được làm mẹ.

Cô đỡ lấy Tiểu Diệp Hồi trong tay y tá, cúi đầu áp mặt vào đứa bé, giọng nói trầm thấp: “Đây là con của tôi và Diệp Bạch! Xin nói năng tự trọng.”

Ánh mắt của Chương Bách Ngôn tối sầm.

Mẹ Chương ở một bên vẫn không phục: “Rõ ràng là giống Bách Ngôn! Bách Ngôn, mau nói đứa trẻ này có thể là của con... Đúng... Chúng ta có thể làm DNA, thế thì không phải có thể kiểm tra ra được sao?"

Hoäc Minh Châu tức giận, đang định gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi.

Một loạt tiếng giày cao gót vang lên, là Hoắc Kiều tới thăm Lục U và bé cưng.

Trong tay cô ấy còn cầm tã và sữa bột, vừa cất đồ xong liền thô lỗ nói với mẹ Chương: "Có bệnh à? Nếu bà thực sự cảm thấy giống nhau thì để Chương Bách Ngôn và bố Diệp Bạch xét nghiệm đi, không chừng Chương Bách Ngôn còn là con trai của cha Diệp Bạch đấy. Không thì cũng là chú bác cũng nên."

Mẹ Chương tức giận đến mức suýt ngất đi.

Bà ta chỉ vào Hoäc Kiều: "Cô có giáo dưỡng không vậy? Có giáo dưỡng hay không? Còn dám nói tôi... ngoại tình!"

Hoäc Kiều cười lạnh: "Nói đến chuyện này thì quản lý cô con dâu đoan trang của bà mới đúng! Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta và người khác đi thuê phòng đấy. Chờ đứa bé được sinh ra thì nhà họ Chương các người tha hồ mà làm DNA."

Cuối cùng, mẹ Chương không thể chịu được kích thích này.

Nên đã hôn mê!

Sau một hồi hỗn loạn, bà ta được cáng y tế khiêng đi trở về phòng bệnh.

"Đáng đời!"

Hoắc Kiều mắng: "Thật xui xẻo! Sinh con đang yên lành lại đến gây chuyện."

Cô ấy đỡ Lục U, cẩn thận để cô nằm xuống giường, còn đứa bé do cô ấy bế. Một lúc sau, Tiểu Diệp Hồi rơi vào trong ngực Hoắc Kiều, Hoắc Kiều cao lớn, có thể dễ dàng ôm lấy.

Tuy nhiên cô ấy cũng thận trọng, lén lút quan sát.

Quả thực có vài phần giống với tên họ Chương.

Trong lòng cô ấy bất lực nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi: "Tiểu Diệp Hồi của chúng ta thật đáng yêu, giống dì vậy."

Ở cửa, Chương Bách Ngôn lặng lẽ đứng đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2530: Bà luôn cảm thấy có lỗi với Diệp Bạch


Trong phòng bệnh. Lục Thước ôm Lục Huân vào trong, cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, hiển nhiên là mẹ đã rất muốn hỏi... Song có lẽ là vì lo lắng cho tâm trạng của Lục

U nên không tiện mở miệng.

Lục Thước dứt khoát nói lẹ, đúng như mẹ nghĩ."

Hoäc Minh Châu lảo đảo, Lục Huân vội vàng đi tới đỡ bà, để bà ngồi xuống ghế sô pha.

"Mẹ... để con lấy cho mẹ cốc nước."

Lục Huân giúp bà hít thở, nhẹ nhàng vỗ về bà, sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì.

Hoắc Minh Châu gắng gượng, ngước mắt nhìn Lục Thước và Lục Huân: "Hai người các con đã biết chuyện này từ sớm rồi? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ biết sớm hơn? Bố các con mà biết thể nào cũng tức chết."

Bà luôn cảm thấy có lỗi với Diệp Bạch.

Đứa trẻ không phải của Diệp Bạch, nhà họ Diệp lại đã giao tài sản cho Lục U.

Hoắc Minh Châu muốn đi chịu đòn nhận tội, nhưng bà lại cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với Lục U, cũng tàn nhẫn với bố mẹ Diệp Bạch.

Nhìn bà im lặng, Lục Thước đoán được bà đang lo lắng điều gì.

Anh liếc mắt sang.

Lục U rưng rưng nói: “Mẹ, không phải chúng con cố ý giấu diếm, mãi đến hai tháng sau khi con ở bên cạnh Diệp Bạch thì mới phát hiện mình có thai... Chúng

con không muốn chia tay.”

Dù Hoắc Minh Châu có sốc hay đau lòng đến đâu thì tóm lại bà vẫn yêu thương con gái.

Bà ngồi im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch rất tốt.”

Nếu hỏi thời khắc đáng tiếc nhất trong cuộc đời này là gì. Thứ nhất là thân phận của người mình yêu, thứ hai là cái chết của Diệp Bạch. Nếu Diệp Bạch tốt như vậy còn sống, Lục U hẳn sẽ có một cuộc sống an nhàn.

Thấy bà không nói nhiều, trong lòng Lục U cũng khổ sở, áp mặt mình vào mặt Tiểu Diệp Hồi.

Trong thâm tâm cô thực sự coi đứa trẻ này là con của Diệp Bạch.

Bọn họ đã kết hôn, đứa trẻ là con của hai người bọn họ.

Nếu Diệp Bạch còn sống, anh nhất định sẽ quay lại tìm mẹ con bọn họ.

Sóng gió do mẹ Chương gây ra đã lặng lẽ kết thúc. Cuối cùng, Hoắc Minh Châu bảo bọn họ tạm thời đừng nói với Lục Khiêm: “Bố các con đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích nữa. Hơn nữa, ông ấy là người truyền thống nhất trong nhà.”

Lục Thước ôm lấy Lục Huân, Lục Huân cúi đầu.

Lên xe, cô không nhịn được mà hỏi: "Vừa rồi anh nhìn em như vậy là có ý gì?”

Lục Thước biết.

Anh từ từ đặt tay lên vô lăng, động tác có phần gợi tình, như thể đang chạm vào một người phụ nữ vậy.

Sắc mặt Lục Huân đỏ bừng! Một lúc lâu sau, Lục Thước mới nói rất chậm: “Anh nhìn em chỉ vì muốn em giống anh, tán thành bố anh là một người đàn ông truyền thống thôi... Sao, em

nghĩ đi đâu vậy?”

Lục Huân tức giận, cô quay người đi, nhẹ giọng nói: "Lục Thước, em không thích trò đùa này."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2531: Giữ bí mật giúp tôi!


Cuối cùng, anh ôm cô lên, đặt cô ngồi giữa hai chân, lau nước mắt cho cô, bảo đảm: “Sau này anh sẽ không nói nữa, em đừng khóc có được không? Nếu không lát nữa về nhà Lục Trầm lại nói anh bắt nạt em. Thằng nhóc này lớn rồi, biết bảo vệ cho em rồi!"

Lục Huân khóc, yếu đuối như hồi còn trẻ.

Lục Thước nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ít nhiều có chút động tình.

Anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô.

Lúc đầu Lục Huân còn sợ hãi nên từ chối: “Lục Thước, đây là bãi đậu xe.”

Tên đã lên dây, Lục Thước không bắn không được.

Hơn nữa, đây là lối đi riêng dành cho VIP, xe cộ ra vào cả ngày cũng không được mấy chiếc, hơn nữa xe của anh vẫn còn dán phim nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Anh hôn cô, dỗ dành cô.

Từ trước đến nay Lục Huân đều không cưỡng lại sự dụ dỗ của anh, thế là thoáng cái đã mềm nhũn nằm trong ngực anh, thành một vũng nước xuân.

€ó lẽ là do lâu rồi chưa làm.

Lần này Lục Thước tới rất mãnh liệt, chiếc xe địa hình trọng tải lớn không ngừng rung chuyển, giống như sự run rẩy của người phụ nữ đang làm chuyện đó...

Khi lên đỉnh, Lục Huân ôm chặt chồng, khe khế nức nở.

Lục Thước cảm thấy còn chưa đủ.

Anh cúi đầu hôn cô, chờ cô hoà hoãn lại thì bất mãn lẩm bẩm: “Lần nữa!”

Tiếp tục mấy hiệp nữa.

Lục Huân cực kỳ mệt mỏi, cô cũng không còn sức lực phối hợp với anh, bèn ghé lên hõm cổ anh, mặc anh thỏa mãn... Lục Thước cũng chậm lại, dịu dàng hôn cô.

“Lục Thước!"

Lục Huân nhỏ giọng gọi anh, làn da ướt đãm mồ hôi của cô áp vào người anh, tuy không thoải mái nhưng cũng đủ thân mật.

Cô mệt mỏi vô cùng, nửa mê nửa tỉnh, lẩm bẩm rằng cô yêu anh.

Thực ra không chỉ là tình yêu.

Trên thế giới này, cô gần như chỉ có Lục Thước, gia đình thư ký Liễu đã đi định cư ở nước ngoài... Dù hàng năm họ đều lui tới nhưng dù sao đã không còn

ở đây nữa, cho nên cô chỉ còn lại một mình Lục Thước.

Con cái sẽ lớn lên, phải để chúng giang cánh bay, lúc đó bên cạnh cô chỉ có Lục Thước, chồng cô.

Trước giờ Lục Huân vẫn luôn thờ ơ, nhưng cô yêu Lục Thước sâu đậm, mà Lục Thước là người duy nhất trên đời này cô không thể có được nhưng lại muốn có nhất... Cuối cùng, cô đã có được, được anh đối xử dịu dàng.

Làm được hai lần, thực ra Lục Thước còn chưa thấy đủ. Nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục, anh chỉnh trang quần áo lại cho.

Lục Huân, cẩn thận ôm cô để cô ngủ một lát, đợi cô tỉnh lại, tinh thần sảng khoái hơn, anh hôn lên mặt cô nói: “Anh đưa em về nhà.”

Khi Lục Huân đứng lên chợt nhớ tới điều gì đó.

Lục Thước nhíu mày thật sâu, giọng nói cũng trầm hơn: “Anh lau cho em.”

Lục Huân: ... *

Kể từ khi mẹ Chương làm loạn, Chương Bách Ngôn đã chuyển bà ta đến một bệnh viện khác, từ đó Lục U cũng được thanh tịnh hơn.

Một ngày trước khi cô xuất viện, Chương Bách Ngôn có mặt tại bệnh viện.

Anh đến để lấy kết quả DNA.

Đúng vậy, anh đã nghĩ cách lấy được tóc của đứa bé, gửi nó đi cùng với tóc của mình và tiến hành so sánh DNA.

Vị bác sĩ quen thuộc đưa cho anh một chiếc túi giấy màu nâu, vỗ nhẹ vào vai anh: "Anh hãy suy nghĩ cho rõ ràng, anh đã đính hôn với Từ Chiêm Nhu. Nếu chuyện này bị bại lộ sẽ không tốt cho danh tiếng của anh hay Lục UI"

“Hơn nữa Từ Chiêm Nhu nhất định sẽ làm ầm lên.”

Chương Bách Ngôn không cần mở túi cũng đã biết kết quả.

Anh cúi đầu cười nhạt: “Giữ bí mật giúp tôi!”

Bác sĩ thở dài: "Được rồi! Nhưng mà... hiện giờ Lục U không có chồng, hai người lại có một đứa con với nhau . Bách Ngôn, đôi khi tôi thực sự không hiểu nổi anh thích Lục U hay Từ Chiêm Nhu."

Chương Bách Ngôn không trả lời, vì không cần thiết.

Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thích Từ Chiêm Nhu, dù chỉ một giây.

Khi ra ngoài, anh mở túi đựng tài liệu ra, đọc dòng chữ trên đó.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2532: Trong đầu anh chỉ có hai điều


Trên lối đi, Chương Bách Ngôn đang cầm tờ giấy kia. Một người đứng một mình rất lâu.

Cho đến khi đôi mắt anh trở nên chua chát, cho đến khi trên mặt hi: thống khổ, anh đột nhiên ôm lấy trái tim mình, đỡ tường nôn khan dữ dội \

Đau, là trạng thái sinh lý. Người đến người đi đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, cộng thêm chiếc túi trên tay... ai cũng cho rằng vợ anh đã cắm sừng anh, đứa con sinh ra không phải của anh.

Chương Bách Ngôn hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Trong đầu anh chỉ có hai điều.

Lục U đã từng phá bỏ một đứa con vì anh.

Lục U sinh cho anh một đứa con.

Thực ra trong lòng anh biết rất rõ Lục U sinh đứa bé này không phải vì vẫn còn yêu Chương Bách Ngôn anh, mà là vì cô không muốn buông bỏ đứa trẻ, vì cô trân trọng sinh mệnh... và cả sự bao dung của Diệp Bạch.

Nghĩ đến việc Diệp Bạch nhận con và vẫn cưới Lục U, anh lại hận không thể đập chết bản thân mình.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng chẳng thể sưởi ấm Chương Bách Ngôn.

Sau đó, anh ngồi trên ghế bệnh viện suốt buổi chiều. Từ Chiêm Nhu gọi điện thoại cho anh. Anh không muốn bắt máy.

Sau đó những cuộc gọi đến càng ráo riết, Chương Bách Ngôn mới bắt máy, hỏi với giọng thờ ơ: "Chuyện gì?"

Từ Chiêm Nhu khựng lại một chút, cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Bách Ngôn, anh đang ở đâu vậy? Tổng Giám đốc Trương đến ký hợp đồng với anh, đã đợi anh nửa tiếng rồi! Mặc dù tính tình Tổng Giám đốc

Trương tốt, nhưng..."

Bấy giờ Chương Bách Ngôn mới nhớ rằng hôm nay là ngày ký hợp đồng với Trương Sùng Quang.

Năm nay, công việc kinh doanh của bọn họ qua lại rất mật thiết.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại cúi đầu xem báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con, ngón tay liên tục chạm vào trang giấy... Anh đã nhìn đứa trẻ kia mấy lần, vô cùng đáng yêu.

Giống anh, nhưng cũng giống Lục U.

Trắng trẻo nốn nà.

Tóc màu đen nhưng có vài lọn xoăn tự nhiên, có thể thấy khi lớn lên sẽ là một cô bé xinh đẹp giống mẹ.

Chương Bách Ngôn hơi cong ngón tay. Anh muốn ôm đứa trẻ đó và hôn con bé biết bao. Kể từ khi bố anh qua đời, mẹ anh dường như đã thay đổi thành một con

người khác. Ký ức thuở thiếu thời của anh là về sự thúc giục của mẹ đối với anh, muốn anh phải hăng hái tiến về phía trước, sau đó tìm họ Lục tính sổ.

Dần dần, tính tình của Chương Bách Ngôn thay đổi. Lúc học đại học, Lục U xuất hiện.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2533: Chúng ta đã đính hôn, anh đã hứa sẽ cưới tôi


Một lúc sau, cô ta mới tìm được giọng nói của mình: “Chương Bách Ngôn, tôi là vợ anh.”

“Trên sổ hộ khẩu tôi vẫn còn độc thân.”

“Chúng ta đã đính hôn, anh đã hứa sẽ cưới tôi.”

Chương Bách Ngôn đáp lại đầy mỉa mai: "Nếu cô thực sự không thể chờ đợi được nữa thì có thể bảo mẹ tôi cưới cô. Người đồng ý cưới cô chẳng phải bà ấy sao?"

Các nhân viên qua lại đều nghe thấy, song giả vờ như không nghe được, vội vàng làm chuyện của mình.

Nhưng Từ Chiêm Nhu biết những người này nhất định đang nói xấu sau lưng họ.

Cô ta xấu hổ vô cùng, hạ giọng: “Chương Bách Ngôn, anh nhất định phải làm vậy với tôi sao?”

Đến thang máy. Xung quanh không có ai ngoại trừ hai người họ.

Chương Bách Ngôn nhìn những con số màu đỏ phía trên, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Bây giờ xung quanh không có ai khác, Từ Chiêm Nhu, chúng ta không ngại thì thành thật chút đi! Đúng vậy, tôi không muốn cưới cô cho lắm, tôi lạnh nhạt cô, nhưng cô cũng không rảnh rỗi mà nhỉ? Vận động viên thể hình tháng trước, cô đã chỉ cho anh ta ba trăm triệu. Tháng này, không phải cô lại có một anh bạn trai là người mẫu, cô mua cho anh ta một chiếc xe thể thao hơn một tỉ hay sao.”

Từ Chiêm Nhu ngây người.

Cô ta không ngờ Chương Bách Ngôn đã biết hết chuyện riêng tư của cô ta, điều này khiến cô ta rất xấu hổ. Nhưng điều khiến cô ta càng xấu hổ hơn là chồng tương lai của cô ta lại thoải mái và bình tĩnh như vậy khi nhắc đến chuyện tình cảm của cô ta.

Anh không yêu cô ta chút nào, thậm chí còn không thích cô ta.

Từ Chiêm Nhu không nhịn được mà mắng: "Chương Bách Ngôn, tên khốn nhà anh!"

Chương Bách Ngôn vẫn không mặn không nhạt: "Người chơi rất vui vẻ không phải là cô ư? Bà Chương tương lai."

Khi nói bốn chữ "bà Chương tương lai”, giọng điệu anh đây sự đùa cợt. Từ Chiêm Nhu đang muốn phát tác thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất.

Ở cửa thang máy, Trương Sùng Quang đứng đó, mỉm cười đầy ẩn ý.

Anh nói: "Ái chà! Cơn gió nào cuối cùng đã đưa Tổng Giám đốc Chương của chúng ta trở lại vậy? Nhớ ra mình vẫn còn một công ty phải quản lý, nhớ ra có dự án lớn phải ký hợp đồng rồi à?”

Sắc mặt của cặp vợ chồng chưa cưới trong thang máy vô cùng khó coi.

Trương Sùng Quang càng cười vui vẻ hơn: "Không phải là đi ra ngoài phong lưu đó chứ? Chuyện này không ổn, trợ lý Từ biết được sẽ tức giận."

Từ Chiêm Nhu gượng cười: "Tổng Giám đốc Trương nói đùa."

Chương Bách Ngôn ngay cả cười cũng lười.

Đối với dự án này, đừng nói là hôm nay anh ta không trở lại, cho dù một tháng anh ta không quay về, Trương Sùng Quang cũng sẽ đợi anh ta... Tương tự, Trương Sùng Quang cũng đã bỏ hết tâm huyết cho dự án này hơn nửa năm, không thể nào nói bỏ là bỏ.

Khi bọn họ ký hợp đồng, Từ Chiêm Nhu mang cà phê đến.

Vừa đặt xuống, Chương Bách Ngôn đã hờ hững nói: "Cô ra ngoài trước đi."

'Từ Chiêm Nhu hơi sửng sốt.

Không biết có phải là do cô ta hiểu lầm hay không, gần đây Chương Bách Ngôn không những không để ý đến cô ta mà còn không cho cô ta tham gia vào nhiều hạng mục quan trọng, anh đang gạt cô ta ra ngoài lề.

Điều này khiến Từ Chiêm Nhu hoảng sợ.

Nhưng có Trương Sùng Quang ở đây, cô ta chỉ có thể đi ra ngoài trước...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2534: Rất có tiết tấu


Chương Bách Ngôn sửng sốt.

Anh ta đứng dậy nói: “Tôi sẽ bảo thư ký đánh máy một bản khác.”

Trương Sùng Quang dựa vào chiếc ghế sô pha phía sau, dáng vẻ trông rất kiên nhẫn... Trong khi chờ đợi hợp đồng, anh đột nhiên nói: "Này, anh biết chưa, Lục U nhà chúng tôi sinh em bé rồi. Thật là một cô bé đáng yêu, mới mấy ngày đã trắng trẻo nõn nà, khỏi nói đáng yêu biết bao!”

Anh lại thở dài: “Nếu có Diệp Bạch ở đây thì tốt quá, anh ta nhất định là một người bố tốt.”

Những lời này như những mũi kim đâm vào trái tim Chương Bách Ngôn.

Con của anh vừa mới sinh ra đã mất bố, nhưng người bố ruột về mặt sinh học là anh ta đây vẫn còn sống sờ sờ... Chương Bách Ngôn im lặng không nói gì.

Trương Sùng Quang lại cười nhạt: "Cuộc đời luôn có rất nhiều điều hối tiếc, Tổng Giám đốc Chương nói xem có đúng không?”

Chương Bách Ngôn cười nhàn nhạt.

Sau khi hợp đồng được ký kết, Trương Sùng Quang rời đi, thư ký của anh đang đợi bên ngoài.

Thấy anh bước ra thì tận tình đẩy chiếc xe lăn tới.

Trương Sùng Quang không chút do dự ngồi lên đó, nói với Chương Bách Ngôn: "Thời tiết mấy ngày nay không tốt, chẳng còn cách nào, vợ tôi đau lòng cho tôi nên cố ý sắp xếp thư ký Tần đi theo, nói là có thể không dùng chân thì

đừng dùng chân. Haiz, có vợ thật tốt.”

Anh còn nói thêm: "Tổng Giám đốc Chương, anh thực sự nên kết hôn sớm đi, cũng sẽ có vợ quan tâm anh."

Trương Sùng Quang rời đi, mặt mày hớn hở. Chương Bách Ngôn cười rất khó coi.

Anh quay lại văn phòng, nói với thư ký không được cho bất cứ ai vào, kể cả Từ Chiêm Nhu.

Hoàng hôn buông xuống.

Anh ngồi một mình trong văn phòng, hôm nay anh vừa ký một dự án trị giá hàng chục tỷ, theo lý thì nên ăn mừng với cấp dưới của mình, khơi dậy tinh thần của bọn họ. Nhưng vào lúc này, Chương Bách Ngôn lại không lên tinh thần nổi.

Toàn đầu óc anh đều là đứa bé kia.

Và cả Lục U.

Lúc này, điện thoại vang lên, có tin nhắn Zalo.

Anh tưởng là Từ Chiêm Nhu nên không muốn kiểm tra, nhưng một lúc sau anh cảm thấy có gì đó không thích hợp nên vẫn nhìn thử.

Hóa ra là Trương Sùng Quang gửi một bức ảnh. Là Lục U và Tiểu Diệp Hồi.

Sau khi sinh khoảng hai ngày, da của đứa bé vẫn còn hơi ửng đỏ, được quấn trong bộ quần áo nhỏ màu hồng... ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ.

Lục U đang ngủ. Sau khi sinh nở, sắc mặt cô có hơi hốc hác.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, ngón tay run rẩy cực kỳ... Anh ngắm nhìn rất lâu, lâu đến khi mặt trăng lặn về phía chân trời.

Anh ngồi trong văn phòng cả đêm.

Suốt gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh không ăn không ngủ.

'Từ Chiêm Nhu không vào được nên cô ta gọi điện cho mẹ Chương, mẹ Chương lại gọi điện thoại tới.

Chương Bách Ngôn rút tất cả các đường dây điện thoại, đặt chế độ Không làm phiền trên điện thoại di động, ngồi lặng lẽ một mình trong bóng tối...

Đến hừng đông, anh mới hơi cử động thân thể.

Sau đó mở cửa và bước ra ngoài.

Từ Chiêm Nhu ở ngoài đợi anh ta cả đêm, vừa thấy anh đi ra, cô ta vội vàng đuổi theo: “Bách Ngôn, anh đừng như vậy nữa! Sau này em sẽ không bao giờ tìm bọn họ nữa, chúng ta một lòng một dạ sống cho tốt nhé, em hứa đấy! Anh đừng bỏ mặc em như thế.”

Chương Bách Ngôn đẩy cô ta ra.

Anh đi được vài bước thì đột nhiên quay người lại ngay trước cửa thang máy, nói: "Từ Chiêm Nhu, chúng ta hủy hôn ước đi! Tôi không thể cưới cô được."

Từ Chiêm Nhu sửng sốt, cô ta không dám tin vào những gì mình nghe được.

Chương Bách Ngôn đang nói cái gì vậy?

Một lúc lâu sau, cô ta mới khó khăn nói: xảy ra nữa, Bách Ngôn, anh tin em đi!”

oại chuyện đó sẽ không bao giờ. Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô ta, vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi không yêu côi" Từ Chiêm Nhu đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu... Chờ cô ta hoàn hồn, Chương Bách Ngôn đã vào thang máy và đi xuống lầu. Anh lái xe thẳng đến bệnh viện, nhanh chóng đi vào thang máy, đi đến khu vực phòng bệnh VIP... Anh không gõ cửa mà trực tiếp vào phòng, lúc đó bên trong chỉ có Lục U và đứa trẻ, y tá đổi ca, Hoắc Minh Châu đi theo lấy thuốc bổ.

Lục U đang cho đứa bé ăn.

Sau khi sinh một tuần, sữa nước của cô rất dồi dào, Tiểu Diệp Hồi trong lòng cô ăn ngon lành.

Rất có tiết tấu, mút chụt chụt.

Phòng bệnh yên tĩnh nên tiếng mút có vẻ rất lớn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2535: Anh nghẹn họng


Trong phòng bệnh rất ấm áp.

Nhưng Lục U nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con thì cảm thấy toàn thân phát lạnh... Tiểu Diệp Hồi trong tay đã ăn đủ no, nhẹ nhàng buông mẹ ra, thoải mái ợ một tiếng.

Sau đó lại chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.

Lục U hoàn hồn.

Cô đưa tay ra, dịu dàng vỗ về Tiểu Diệp Hồi, cô ép giọng nói rất thấp: "Chương Bách Ngôn, anh muốn tôi nói gì?"

Anh nghẹn họng.

Lục U cười nhạt: “Sau khi tôi và Diệp Bạch ở bên nhau, lúc anh và Từ Chiêm Nhu vẫn còn mập mờ, tôi đã chạy tới nói với anh, Chương Bách Ngôn, tôi có thai rồi,lúc đó anh sẽ dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tôi, tôi nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra được... Anh sẽ nói: Có chắc chắn đứa nhỏ này là của tôi không? Sao, Diệp Bạch không chịu nhận đứa bé này hay sao?"

Chương Bách Ngôn muốn phủ nhận, song anh chẳng thể phủ nhận.

Bởi vì lời Lục U nói có thể là sự thật, có thể lúc đó anh thật sự sẽ nghĩ ra pháp châm chọc cô. Hơn nữa, anh không thể chấp nhận việc cô ở bên cạnh Diệp Bạch rồi lại quay đầu.

Khi đó, anh sẽ coi thường cô! Lục U nhìn vẻ mặt của anh, nụ cười càng nhạt: "Anh xem, chúng ta là như thế, cứ làm tổn thương lẫn nhau mãi! Nhưng Chương Bách Ngôn à, lý do quan

trọng nhất khiến tôi không nói cho anh biết không phải là cái này, mà là... Tôi thích Diệp Bạch, tôi thật lòng muốn chung sống với anh ấy suốt quãng đời còn

lại. Cho nên, không cần phải nói! Không có lời nào có lực sát thương hơn những lời này. Sắc mặt của Chương Bách Ngôn tái nhợt.

Anh im lặng hồi lâu, chân thành nói với cô: “Lục U, chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện, bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Lục U cụp mắt xuống.

Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, lẩm bẩm: "Bắt đầu lại một lần nữa? Chương Bách Ngôn, anh đã sớm biết thân phận của chúng ta nhưng từ trước đến nay không bao giờ có đủ dũng khí để bắt đầu lại với tôi. Sao bây giờ anh lại có? Chẳng lẽ là vì con? Chỉ vì con mà anh có thể bỏ xuống tất cả sao?”

Đoạn, cô lại kiên quyết nói: "Tôi không muốn!”

Lục U áp vào mặt Tiểu Diệp Hồi, thấp giọng nói: "Anh Chương, đứa nhỏ tên là Tiểu Diệp Hồi! Hồi của hồi hương, cũng là trở về. Tôi sẽ nuôi con chờ Diệp Bạch trở lại. Một năm anh ấy không về, tôi sẽ nuôi con chờ anh ấy một năm. Mười năm anh ấy không về, tôi sẽ chờ anh ấy mười năm.”

Có tiếng gõ cửa, là giọng của một y tá.

Cửa bị khóa trái, không thể mở được.

Y tá bên ngoài lo sợ có chuyện gì đó nên đã gọi nhân viên an ninh.

Trong phòng bệnh VIP, Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm Lục U không

... Thật ra anh thường xuyên nhìn thấy cô. Ở mỗi giai đoạn cô mang thai, anh đều lén lút nhìn cô.

Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy Lục U thật xa lạ.

Anh đang nghĩ, có chỗ nào không đúng nhỉ? Mãi một lúc lâu sau, Chương Bách Ngôn mới nhận ra... Sự xa lạ đó bắt nguồn từ sự xa lạ của Lục U đối với anh, từ sự buông bỏ thực sự trong lòng cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2536: Hoắc Minh Châu bước vào


Đồng thời cũng biết quyết định của Lục U.

Hoắc Minh Châu bước vào, đặt đồ đạc xuống.

Lập tức, bà chỉ đạo con dâu: "Tiểu Huân, đi đóng cửa lại! Bảo y tá lát nữa lại

đến. Lục Huân nghe lời bà nhất, lập tức đóng cửa lại. Sau khi cửa đóng lại, Hoắc Minh Châu quay người nhìn Chương Bách Ngôn.

Giọng điệu của bà nhàn nhạt nhưng lại có sức mạnh của người làm mẹ: “Tổng Giám đốc Chương, đây là phòng bệnh riêng, xông vào như thế này không thích hợp lắm đâu nhỉ... Tôi nhớ bà Chương không phải là người rộng lượng cho. lắm, bị bà ta biết rồi thì không thể yên tĩnh được. Tổng Giám đốc Chương không thèm để ý đến danh tiếng của mình, nhưng nhà họ Lục chúng tôi lại quan tâm, cho nên về sau nếu không có chuyện gì thì Tổng Giám đốc Chương bớt lui tới thì hơn.”

Chương Bách Ngôn nhìn Hoắc Minh Châu.

Song lại nói với Lục U: “Anh và Từ Chiêm Nhu đã chia tay.”

Lục Huân mở to mắt nhìn Hoắc Minh Châu.

Lục U thì chẳng có bao nhiêu biểu cảm.

Hoäc Minh Châu cười khan, bắt đầu đổ cháo thịt dinh dưỡng cho con gái, vừa làm vừa hời hợt nói: "Đây có lẽ là ý kiến đơn phương của Tổng Giám đốc Chương nhỉ? Cậu đã thương lượng với cô Từ chưa? Đã nói với mẹ cậu chưa? Kích động như vậy thì không được đâu. Hơn nữa... Chắc hẳn Lục U không có ý định quay lại với cậu, cho nên Tổng Giám đốc Chương không cần phải hy sinh những thứ không cần thiết này, lãng phí mối nhân duyên tốt đẹp của cậu với cô Từ”

Từng câu chữ của bà đầy lý lẽ và gai góc.

Nó ghim vào khiến trái tim Chương Bách Ngôn đau nhói.

Cuối cùng, Hoắc Minh Châu vẫn mềm lòng: "Trở về đi! Tổng Giám đốc Chương, dù là với Lục U hay đứa trẻ này, cậu cũng không có duyên phận... Muốn xem một chút thì chỉ cần nhìn từ xa là được rồi, không cần thiết phải gây rắc rối cho nhau! Cậu nói xem có đúng không?”

Chương Bách Ngôn rời đi.

Giấy xét nghiệm quan hệ cha con để ở phòng bệnh, Lục U cầm trong tay nhìn hồi lâu mới chậm rãi xé ra, xé thành từng mảnh ném vào thùng rác. Cô chỉ nói: “Đây là con của con và Diệp Bạch."

Hoắc Minh Châu không ép buộc cô.

Con gái bà đã trải qua nỗi đau trong tình yêu một lần, bà không muốn con tiếp tục phải chịu khổ nữa.

Gia đình họ Chương quá phức tạp.

Hiện Lục U đang ở cùng bọn họ, có sự chăm sóc của anh chị em là tốt lắm rồi.

Khi Chương Bách Ngôn trở về căn hộ của mình, rõ ràng đã gần hai mươi bốn tiếng không ngủ, rõ ràng đã lâu không ăn gì, thế nhưng anh vẫn không ăn không ngủ được.

Anh đá giày da ra, nằm trên ghế sô pha, trong đầu toàn là lời nói của Hoắc Minh Châu.

Tuy khó nghe nhưng trong lòng anh cũng biết. Câu nào câu nấy đều có lý.

Ngày hôm đó trên đảo, anh đối xử với Lục U như vậy, là anh từ bỏ cô, không cần cô... Hai người hoàn toàn xa cách, đứa trẻ kia làm sao có thể coi là của anh?

Là anh đáng đời!

Anh nghĩ tới lời nói của Hoắc Minh Châu, nghĩ tới Lục U, nghĩ tới đứa bé.

Lần đầu tiên anh khao khát gia đình đến thế.

Có lẽ, anh mãi không chịu kết hôn là vì nghĩ rằng một ngày nào đó anh và Lục U vẫn còn cơ hội... Nhưng lúc đó anh quá kiêu ngạo, không thể buông bỏ thể diện mà thừa nhận rằng mình vẫn yêu cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2537: Mẹ Chương sửng sốt


Mẹ Chương đi thẳng vào vấn đề, nói ra dự định của mình.

"Bách Ngôn, đứa trẻ đó nhất định là con của nhà họ Chương chúng ta! Con nhất định phải lấy lại đứa bé rồi giao cho Chiêm Nhu nuôi dưỡng, con cũng có thể tập trung vào sự nghiệp của mình."

Chương Bách Ngôn dựa vào lưng ghế sô pha, dùng tay che mắt, mệt mỏi nói: “Con đã nói với cô ta là huỷ hôn rồi! Con có thể bồi thường cho cô ta, cô ta có thể tuỳ ý quyết định con số. Về phần đứa trẻ... các người suy nghĩ quá nhiều rồi, không phải con của con. Con đã xét nghiệm DNA rồi, kết quả là nó không có quan hệ huyết thống với con.”

Mẹ Chương choáng váng.

Lúc này Từ Chiêm Nhu ở một bên cũng sửng sốt.

Cô ta hiểu được một thông tin, đó là Chương Bách Ngôn và Lục U đã làm chuyện vợ chồng, tính thời gian thì là lúc ở trên đảo.

Cô ta đột nhiên không chịu nổi. Giọng cô ta khàn đặc, gần như cuồng loạn: "Chương Bách Ngôn, anh thà chạm vào cô ta chứ không chịu động vào tôi? Tôi đã đính hôn với anh, tôi là bà

Chương tương lai, nhưng anh lại để tôi sống như góa phụ!"

Làm sao cô ta có thể chịu đựng được, người đàn ông này hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Cô ta chỉ cảm thấy mình giống như một chú hề. Chương Bách Ngôn không hề bị lay động.

Anh nhìn vẻ mặt điên cuồng của Từ Chiêm Nhu, dừng một chút, sau đó lấy chỉ phiếu ra và viết một dãy số.

Tám tỷ, mua tám năm thanh xuân của Từ Chiêm Nhu.

Từ Chiêm Nhu nhìn mẹ Chương.

Mẹ Chương do dự. Bà ta từng rất thưởng thức Từ Chiêm Nhu, nhưng kể từ khi biết cô ta lăng nhăng bên ngoài thì tóm lại vẫn cảm thấy khó chịu. Có ai muốn con trai mình bị cắm sừng đâu, thế nên lúc này bà ta vẫn im lặng.

Chương Bách Ngôn than nhẹ: "Chia tay trong vui vẻ đi! Tôi chưa bao giờ thích cô, bản thân cô cũng luôn biết điều đó. Giữa chúng ta, không ai phụ ai, cũng không ai có lỗi với đối phương."

'Từ Chiêm Nhu cúi đầu nhìn tờ chỉ phiếu.

Một lúc lâu, cô ta mới rưng rưng nước mắt: “Được! Trái lại tôi muốn xem anh làm cách nào để giành lại Lục U. Ngoài ra, yêu cầu cuối cùng của tôi, tôi muốn lấy 2% cổ phần của tập đoàn Bách Ưu, không quá đáng chứ."

Chương Bách Ngôn từ chối.

"Tôi không thể chia cổ phần cho cô được. Tôi sẽ cho cô thêm hai tỉ nữa."

Mẹ Chương cảm thấy cho quá nhiều, quá hào phóng: "Bách Ngôn!"

Chương Bách Ngôn lại cảm thấy mọi chuyện có thể giải quyết là tốt nhất... Có thể Từ Chiêm Nhu không yêu anh nhiều như cô ta nghĩ, chỉ là cô ta không cam lòng, chỉ là cái giá chưa đủ.

'Từ Chiêm Nhu nhận lấy tờ chỉ phiếu.

Cô ta rời đi mà không hề ngoảnh lại, sự kiêu ngạo của cô ta đã sụp đổ sau

khi biết Chương Bách Ngôn xảy ra quan hệ với Lục U... Cô ta cần tìm những người đàn ông khác để chứng minh sự quyến rũ của mình.

Cô tin rằng mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn dù không có Chương Bách Ngôn.

Trong căn hộ chỉ còn lại hai mẹ con.

Mẹ Chương ngồi cạnh Chương Bách Ngôn, hạ giọng: "Bách Ngôn, bây giờ con có thể nói sự thật với mẹ. Đứa trẻ đó có phải là con của con không?"

Chương Bách Ngôn nhắm mắt lại: "Không phải! Đứa trẻ là... của Diệp Bạch."

Mẹ Chương nửa tin nửa ngờ.

Một lúc sau, bà ta không khỏi lẩm bẩm: “Rõ ràng nó rất giống con, hơn nữa Diệp Bạch có dòng máu ngoại lai, đứa bé kia lại không nhìn ra chút nào. Bách Ngôn, con đừng lừa mẹt”

Cuối cùng Chương Bách Ngôn không thể chịu đựng được nữa.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2538: Nếu không


Chương Bách Ngôn nói xong, khóe mắt trở nên ươn ướt.

Những chuyện này cũng đến gần đây anh mới biết... Thì ra trong suốt tám năm anh căm hận Lục U, cô cũng đã phải trả giá rất đắt vì mối quan hệ này.

Anh có thể tưởng tượng ra được năm đó đứa trẻ kia chắc chắn đã vô tình bị sảy.

Nếu không, Lục U sẽ giữ lại.

Thực ra bọn họ đã có tám năm, tám năm cơ hội để hòa giải, nhưng họ lại không làm... Thực ra, họ có yêu nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là họ đã đồng thời bỏ lỡ đối phương.

Cho dù không có Diệp Bạch, họ cũng chắc chắn không thể ở bên nhau.

Trong phòng khách rộng lớn, cả hai im lặng một lúc lâu, mẹ Chương mới lên tiếng, không nói gì về Lục U mà hỏi con trai: "Bách Ngôn, con vẫn chưa ăn gì đúng không, mẹ làm cơm chiên trứng cho con nhé!”

Mẹ Chương nói xong, ánh mắt Chương Bách Ngôn càng trở nên chua chát.

Năm đó khi họ đang trong giai đoạn khó khăn nhất, mẹ Chương vì quá bận rộn kiếm sống, hoàn toàn không thể quan tâm đến anh, món cơm chiên trứng trước khi đến trường có lẽ là tất cả tình thương mà bà dành cho anh, cũng là thứ tốt nhất mà bà có thể cho anh khi đó.

Anh không đáp, mẹ Chương lặng lẽ lau nước mắt rồi vào bếp nấu ăn. Trong lúc bà đang nấu ăn, Chương Bách Ngôn vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu rồi cúi đầu châm lửa.

Giọng nói trâm buồn của mẹ Chương vang lên từ trong bếp.

Bà nói: “Bách Ngôn, là mẹ có lỗi với con!”

Năm đó, bà tìm đến Lục U, bà đã nói rất nhiều lời khó nghe.

Bà mắng Lục U không biết xấu hổ, quấn quýt lấy con trai bà, mắng cô vô liêm sỉ, nói trên đời này ngủ với ai không được mà cứ nhất quyết phải ngủ với con trai bà... Bà vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Lục U tại thời điểm đó.

Lúc đó bà sung sướng lắm!

Bà cực kỳ hận nhà họ Lục, con gái nhà họ Lục vừa tủi nhục vừa đau đớn, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khoái trá không thể giải thích.

Thực ra bà cũng biết Bách Ngôn thích cô.

Lúc đó trông anh hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhưng bà nghĩ Lục U không phải là người duy nhất có thể khiến Bách Ngôn hạnh phúc. Huống chỉ... một người đàn ông nên rời đạp đất chứ không nên bị mắc kẹt trong tình yêu nam nữ. Bà cho rằng Từ Chiêm Nhu hiểu chuyện và dịu dàng hơn, phù hợp với Bách Ngôn hơn.

Thậm chí, đã nhiều năm như vậy rồi, Bách Ngôn vẫn chưa hề yêu ai khác.

Tình yêu của anh dành cho Lục U thậm chí còn bị bóp méo bởi sự hận thù mà bà gieo vào. Anh thích Lục U... nhưng tình yêu vặn vẹo này khiến người ta ngột ngạt.

Một đứa trẻ sống sờ sờ cứ thế ra đi!

Mẹ Chương đau lòng, nếu năm đó bà không tìm đến Lục U... Bà lặng lẽ nuốt

Có phải Bách Ngôn cũng đã trai gái sum vầy? Có phải sẽ hạnh phúc hơn bây giờ không?

Nửa giờ trôi qua, món cơm chiên trứng nóng hôi hổi đã hoàn thành, được mang ra bàn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2539: Vào khi trẻ được một tháng tuổi


Nhưng mẹ Chương vẫn muốn cố gắng một chút, bà đã bí mật đến thăm Lục U và đứa trẻ.

Vào khi trẻ được một tháng tuổi.

Sau khi Lục U xuất viện, cô không chuyển về nhà bố mẹ đẻ mà vẫn sống trong căn hộ của Diệp Bạch.

Bố mẹ Diệp Bạch trở về nước, ở nửa tháng rồi lại bay đi.

Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rất lo lắng cho con gái.

Tuy nhiên Lục U cảm thấy đã đến lúc cô phải tự lập. Bây giờ cô đã làm mẹ, không thể cứ để bố mẹ lo lắng cho mình, anh trai và chị dâu phải chăm sóc mãi.

Cô mời hai dì có năng lực đến hỗ trợ.

Có sự giúp đỡ của dì, Lục U vừa chăm sóc con vừa bắt đầu lo liệu công việc của công ty.

Không biết thì cứ từ từ mà học!

Lục U trải qua cái Tết âm lịch đầu tiên sau khi sinh Tiểu Diệp Hồi trong căn hộ của mình, mùng hai Tết mới về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày, đến mùng sáu Tết cô đưa Tiểu Diệp Hồi về nhà.

Tiểu Diệp Hồi sắp được một trăm ngày, trắng nõn mềm mại.

Buổi chiều đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp.

Lục U đẩy Tiểu Diệp Hồi xuống lầu tắm nắng... Bác sĩ nói cô nhóc hơi thiếu vitamin D. Tốt nhất nên tắm nắng một chút, sẽ tốt cho sức khỏe.

Sau khi phơi nắng một lúc, Tiểu Diệp Hồi đã vung vẩy cái chân béo của mình, đi tiểu.

Chiếc tã hoa nhỏ bị nước tiểu làm ướt sũng, nặng trịch.

Dì cười nói: “Ăn được ngủ được, dễ nuôi thật!” Nói rồi bà quay lên lầu lấy cái †ã mới.

Lục U lau mông Tiểu Diệp Hồi, cuối cùng còn vỗ nhẹ một cái: "Thật nghịch ngợm!"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Trẻ con ở tầm này đều như vậy, ăn được ngủ được ị được."



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2540: Lòng mẹ Chương lạnh lẽo


Lục U ngắt lời bà: "Không có nếu! Đều là quá khứ rồi! Hơn nữa, tôi cũng đã kết hôn!"

Lúc này, Tiểu Diệp Hồi bắt đầu khóc.

Lục U bế cô bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành. Cô nói nhỏ: “Sau này đừng đến đây nữa! Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng đã quên mất chuyện khi xưa với Chương Bách Ngôn rồi, bây giờ không cần nhắc lại chuyện cũ nữa."

Lòng mẹ Chương lạnh lẽo.

Bà nhất quyết muốn đưa tiền mừng tuổi nhưng Lục U không chịu nhận, bởi vì ngay từ đầu Chương Bách Ngôn đã không muốn đứa trẻ này, nó ra đời trong tình

huống uống thuốc vô tác dụng, thế nên không liên quan gì đến nhà họ Chương.

Thái độ Lục U kiên quyết khiến mẹ Chương thất vọng cực độ.

Sau khi trở về, trong dịp năm mới đến, bà lại bệnh nặng một trận, các bác sĩ đã khám cho bà rất nhiều nhưng không ai biết bà bị bệnh gì...

Mẹ Chương rời đi, Lục U lại áp mặt vào mặt Tiểu Diệp Hồi.

Khuôn mặt đứa bé ấm áp, khóe mắt Lục U ươn ướt. Cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ hy vọng con sẽ nhanh lớn, nhưng lại sợ con sẽ lớn quá nhanh.”

Bởi vì cô vẫn đang đợi Diệp Bạch.

Diệp Hồi lớn càng nhanh thì Diệp Bạch cũng sẽ càng nhanh bị người khác lãng quên.

Lục U cứ thế mà một mình nuôi con, xuân qua thu đến, lại một năm xuân về hoa nở.

Cô tiếp quản công ty của Diệp Bạch.

Cô đã hoàn toàn mất đi vẻ ngoài của một cô gái, trở thành một người phụ nữ chìm nổi ở thành phố B tấc đất tấc vàng.

Tiểu Diệp Hồi đã biết đi, tính đến nay đã mười sáu tháng. Chương Bách Ngôn thường đến thăm hai mẹ con. Nhưng anh không lên lầu mà chỉ đứng nhìn từ xa lúc Lục U dắt con đi dạo phơi nắng... Lục U không ngăn cản, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với anh, giống như đối xử với người xa lạ.

Lâu dần, Chương Bách Ngôn cảm thấy như vậy cũng tốt.

Ít nhất họ vẫn còn ở trong thế giới của nhau.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top