Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2501: Cô ngủ rất sau


“Còn nữa, đừng lấy mấy chuyện về cơ thể này ra để kích thích tôi!”

“Tôi lớn lên ở nước ngoài, từng có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi có thế bảo đảm từ nay về sau bên cạnh tôi không còn bất cứ một người khác giới nào khiến Lục U khó chịu, ở bên nhau, tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô ấy, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ, tôi thích nhìn cô ấy cười! Tống Giám đốc Chương, bản thân việc có được Lục U đã là chuyện hạnh phúc nhất, là cậu tự tay đánh mất cô ấy, rõ ràng cậu rất mạnh mẽ, cậu có khả năng, thế nhưng cậu vẫn lựa chọn làm tổn thương cô ấy một lần nữa.”

Diệp Bạch nói xong, bình tĩnh nở nụ cười, xoay người rời đi.

m thanh trong trẻo từ giày da của anh vang lên giữa hành lang trống trải như một bản diễn tấu của người thắng cuộc, lại càng làm nổi bật dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Chương Bách Ngôn.

Khi Diệp Bạch trở về, Lục u đã ngủ.

Có lẽ cỏ thực sự mệt mỏi, hoặc là bởi vì có Diệp Bạch ở bên cạnh, vậy nên cô ngủ rất ngon.

Diệp Bạch thu dọn xong hành lý của hai người, ngay cả quần áo cũng không thay, ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cô.

Cô ngủ rất sau, toàn thân tựa như một con búp bê sứ, rõ ràng tuổi của cô cũng không còn quá trẻ, thế nhưng cô vẫn đáng yêu như một cô bé.

Diệp Bạch đưa tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Ấm áp, mịn màng, mềm mại.

Anh không kìm lòng nối mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, Lục u ôm lấy cố anh rất tự nhiên, nhưng người vẫn không thức giấc.

Diệp Bạch giật mình, lập tức không nhịn nổi mà ngậm lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng liếm mút.

Bọn họ đã ở bên nhau, anh không cần cố gắng kiềm chế nữa. Nụ hôn giữa những người yêu nhau luôn khiến người ta phải động tình.

Nhưng anh vẫn là một người có lý trí.

Anh có kiên nhẫn để chờ đợi, đợi tới khi trong lòng Lục u chỉ còn lại một mình anh.

Lục u mơ một giấc mơ, trong mơ có một cô bé khoảng ba bốn tuổi, tóc tết thành hai bím nhỏ, mặc Hán phục, vui vẻ chạy vòng tròn dưới gổc cây cổ thụ trong trường đại học trước đây của cô…

Khi tỉnh lại, bộ váy dự tiệc trên người cô đã ướt đẫm.

Cô ngồi dậy, thở hốn hến.

Diệp Bạch đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, ôm laptop xử lý công việc, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi tới: “Dậy rồi?”

Toàn thân Lục u ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng khẽ run rẩy: “Em mơ thấy ác mộng.”

Diệp Bạch nhẹ nhàng vổ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Em mơ thấy gì nào?”

Lục u cố gắng suy nghĩ, thế nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi. Diệp Bạch không hỏi

thêm, chỉ lặng lẽ an ủi cô hồi lâu, xả nước vào bồn tắm cho cô, để cô đi tắm qua một lượt rồi anh lại đưa cô một hộp sữa: “Uống một chút đi, nếu không sẽ dễ bị tụt huyết áp.”

Khi Lục u tắm xong, ra ngoài, nhân viên phục vụ khách sạn đã đưa cơm lên phòng.

Diệp Bạch đang ký nhận, nghiêng đầu nhìn cô. Cô như thể vừa mới được vớt từ trong nước ra, trên người chỉ khoác đúng một chiếc áo choàng tắm.

Anh nhẹ nhàng nói: “Đi giày vào.”

Lục u cúi đ’âu nhìn lại chính mình, ôm ngực chạy thẳng vào phòng ngủ chính. Diệp Bạch bật cười.

Tiễn nhân viên phục vụ đi, anh đẩy chiếc xe đẩy thức ăn vào phòng khách, sắp xếp xong rồi mới gọi Lục U: “Ra ăn cơm đi, không phải em kêu đói sao? Ăn xong rồi anh đưa em ra ngoài mua sắm.”

Những món này hầu hết đều là món Lục u thích ăn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2502: Anh muốn làm Hoắc Tây thoải mái


Sắc mặt của Chương Bách Ngôn cực kỳ xấu, anh ta nghiêm mặt lạnh lùng mở miệng: “Lái xe.”

Tài xế vội vàng đạp ga, đưa vị Diêm Vương

mặt đen này đến sân bay. Đúng vậy, Chương Bách Ngôn rời hòn đảo nhỏ này sớm hơn dự kiến, có lẽ là vì bận, nhưng thực ra là vì tâm trạng không tốt.

Khi Trương Sùng Quang nhận được điện thoại của anh ta còn đang chuẩn bị động phòng!

Trong phòng tổng thống của khách sạn, trước cửa số sát đất tráng lệ, Trương Sùng Quang mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây màu đen, tay nghề của người thợ chế tác vô cùng hoàn hảo, tôn lên dáng người đẹp đẽ của anh.

Anh cầm điện thoại, cười nói: “Sao lại về sớm như vậy? Lúc tới đây không phải anh rất vui sao?”

Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Trương Sùng Quang lại cười khẽ một tiếng: “Vậy được rồi! Tống Giám đốc chương, hẹn gặp lại ở thành phố B.”

Anh cúp điện thoại, tiện tay ném lên chiếc sô pha bên cạnh.

Đang định nâng tay cởi áo sơ mi thì Hoắc Táy bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân ấm ướt, trên người còn khoác một chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu đen. Ánh mắt của Trương Sùng Quang lưu luyến dạo một vòng trên người cô, anh dám đánh cược, bên trong cô không mặc gì cả.

“Không phải chúng ta đã nói sẽ tắm cùng nhau sao?”

“Can đảm thật đấy! Em chắc chắn rằng anh

không nỡ giày vò em đúng không?”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng trầm xuống: “Em mặc thế này, phải đế anh kiếm tra một chút.”

Vốn dĩ Hoắc Tây cổ ý, nên cô cũng không từ chối anh.

Cô nhẹ nhàng dựa lên vai anh, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm. Chỉ một lát sau, anh đã cảm nhận được trong giọng nói của cô còn hòa lẫn tiếng thở dốc: “Em sao vậy? Khóa học tâm lý có tác dụng?”

Hoắc Tây kiễng chân hôn lên môi anh, giữa môi với răng đều là hương vị ngọt ngào.

Trương Sùng Quang giật mình.

Hương vị này, rõ ràng chính là loại kẹo mà anh đã từng cho cô ăn ở Geneva, có thế khiến phụ nữ phát điên… Hoắc Tây lấy thứ này ở đâu ra?

Hoắc Tây biết anh muốn hỏi cái gì, cô dán sát vào đôi môi mỏng của anh, khẽ thì thầm: “Chuyện này cũng đâu có khó, không phải sao? Tống Giám đốc Trương có thể lấy được, vậy em cũng lấy được… Tổng Giám đốc Trương có thích không?”

Trương Sùng Quang đánh cô một cái.

Không một người đàn ông nào sẽ không thích điều này, thế nhưng đổi với hai người họ mà nói, thứ này cũng không đem lại ký ức gì vui vẻ.

Trong lòng anh âm thầm diễn ra một cuộc chiến dữ dội.

Hoắc Tây cũng đã bắt đầu cởi từng khuy áo sơ mi của anh, vừa cởi vừa hôn lên quai hàm đường nét sắc bén của anh, quyến rũ anh: “Anh còn do dự gì nữa? Em rất hiếm khi lấy lòng anh thế này đấy.”

Yết hầu của Trương Sùng Quang không ngừng lăn lên lộn xuống, ngón tay thon dài lại không ngừng di chuyển tới lui trên người cô, cảm nhận sự mềm mại của nữ giới.

Đã rất lâu rồi.

Hai người họ rất lâu không làm chuyện đó!

Anh muốn làm Hoắc Tây thoải mái, nhưng vẫn luôn có lòng mà không có sức… Bây giờ…

Anh chặn môi cô lại, giọng trầm xuống, hỏi: “Có phải bây giờ em thấy rất thoải mái không?”

Hoắc Tây vừa không thể kiềm chế, vừa cố ý mà khẽ rên rỉ thành tiếng, mềm mại tới mức có thể vắt ra mật. Thú tính của Trương Sùng Quang hoàn toàn bị cô kích thích, quai hàm anh căng chặt, hôn môi cô, dùng một tay bế cô lên, ném lên giường… Anh thậm chí còn không kịp đi tắm hay



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2503: Cô quấn quít lấy anh


Hoắc Tây không nhìn được, cô chỉ cảm thấy nóng.

Người cô có thể chạm vào chỉ có Trương Sùng Quang, cảm nhận cũng đều là Trương Sùng Quang… Tất cả đều là Trương Sùng Quang. Cô không nhịn được mà nâng người lên, áp sát vào anh, thì thầm ngay sát bên vành tai thấm mồ hôi của anh: “Trương Sùng Quang… Trương Sùng…”

Anh không thế chịu nối khi Hoắc Tây cứ gọi như vậy.

Còn gọi bằng giọng dịu dàng lưu luyến như thế.

Trương Sùng Quang bất ngờ không kịp phòng thủ, buông súng đầu hàng, nằm bên cạnh cô không ngừng thở dốc. Rất lâu sau, anh mới nghiêng đầu hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Em đòi mạng của anh rồi!”

Hoắc Tây cũng không ổn hơn anh là bao.

Cô quấn quít lấy anh, hôn môi với anh, càng quấn càng chặt.

Anh biết cô nghĩ gì, dịu dàng an ủi cô, đợi nghỉ ngơi đủ rồi lại lật người tới thêm một lượt… Lửa tình cháy rực suốt đêm dài.

Đêm tân hôn khiến Trương Sùng Quang cả đời khó quên.

Đến nửa đêm về sáng, mưa thu tan tác.

Hoắc Tây làm tổ trong lòng Trương Sùng Quang, mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy.

Anh cúi đầu: “Đi tắm nhé?”

Hoắc Tây khẽ thở ra một hơi: “Lau qua là được rồi, không muốn động đậy một chút nào nữa hết! Trương Sùng Quang anh đúng là không phải người!”

Anh cũng biết đêm nay mình làm quá hung ác, hôn cô một cái.

Sau đó, Hoắc Tây ốn định lại, vẫn ngẩng đầu hỏi về chuyện của Lục U: “Sao lại thành thế này? Hôm nay trong hôn lề nhìn em ấy với Chương Bách Ngôn còn rất ra gì mà, sao vừa quay đầu cái đã ở bên Diệp Bạch rồi?”

Một tay Trương Sùng Quang chống người dậy, ốn định thân trên, đế Hoắc Tây dựa vào lồng ngực anh.

Anh định rút một điếu thuốc, nghĩ một lúc vẫn từ bỏ ý định.

Anh đắn đo một lát, mới lên tiếng: “Anh cảm thấy đêm qua giữa Lục u và tên họ chương kia đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng sau đó lại tan rã trong

không vui, đúng lúc này Diệp Bạch lại xuất hiện, liền lấp luôn vào chỗ trống này! Nếu không thì em nghĩ thử xem, hai người bọn họ đã quen nhau bao nhiêu năm như vậy mà nếu không có cơ hội thích hợp thì sao mà làm được với nhau chứ.”

Hoắc Tây liếc nhìn anh một cái: “Làm làm cái gì, anh lịch sự chút đi, Lục u vẫn còn là trẻ con đấy!”

Trương Sùng Quang cười nhạt.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mũi vào vợ mình: “Em cảm thấy em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng Diệp Bạch đâu có như vậy, có lẽ đã nhớ thương người ta từ lâu lắm rồi.”

Hoắc Tây cảm thấy, đàn ông vẫn là hiếu đàn ông nhất.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Lục u, Trương Sùng Quang bên cạnh đã nghỉ ngơi đủ, lại bắt đầu rục rịch… Cô thực sự không thể tiếp tục theo anh nữa, ngăn anh lại: “Anh điều độ chút đi!”

Thế nhưng Trương Sùng Quang chẳng thèm điều độ chút nào, hôn lên môi cô, mấp máy môi: “Qua đêm nay rồi điều độ.”

Đêm nay, là đêm tân hôn của hai người họ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2504: Ánh mắt anh ta dán chặt lên người


Thật sự không phải vì khoe khoang tình cảm, mà là trao cho cô sức mạnh và sự ấm áp.

Ngón tay Lục u run rấy, cô ngấng đầu, nhìn về phía Diệp Bạch, nở nụ cười yếu ớt.

Diệp Bạch dứt khoát ôm lấy vai cô. Chiều cao của hai người có sự chênh lệch, vốn bình thường cô đã nhỏ nhắn trắng trẻo, khi lọt thỏm trong lòng Diệp Bạch lại càng có vẻ mảnh mai.

Chương Bách Ngôn biết, mấy ngày nay hai người kia vẫn ở cùng một phòng.

Anh ta cảm thấy mình không nên quan tâm, cũng sẽ không thực sự quan tâm tới điều đó, dù sao đó chỉ là tình một đêm sau khi chia tay mà thòi.

Thế nhưng mấy hôm nay, anh ta luôn mất ngủ cả đêm.

Mỗi khi nhắm mắt lại, anh ta lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Lục u và Diệp Bạch ôm ấp, hôn môi, thậm chí làm loại chuyện kia… Anh ta rất khinh bỉ bản thân, nhưng đồng thời cũng tức giận.

Hiện giờ lại nhìn thấy người thật, cảm xúc lên tới đỉnh điểm, toàn thân Chương Bách Ngôn căng cứng.

Ánh mắt anh ta dán chặt lên người Lục u.

Thế nhưng Lục u không còn nhìn anh at giống như trong quá khứ, cô nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Diệp Bạch, như thể đã quên hết tất cả

những gì đã từng trải qua với anh ta, tất cả những yêu hận tình thù giữa hai người, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đã bước vào một đoạn tình cảm mới.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Bạch đã đưa Lục u rời đi.

Sắc mặt Chương Bách Ngôn thực sự rất xấu, Từ Chiêm Nhu không nhịn được phải nhắc nhở anh ta: “Tống Giám đốc Chương, một lát nữa chúng ta còn phải thỏa thuận dự án với Tổng Giám đốc Lí, anh thế này…”

Chương Bách Ngôn điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu bình thản: “Tôi không sao.”

Từ Chiêm Nhu không tin, trong lòng cô ta rất khó chịu, may mà Lục u đã ở bên người khác… Thán phận của người đó rất đặc biệt, Lục u không thế nào chỉ chơi đùa cho vui được.

Cô ta chỉ cần đợi bên cạnh Chương Bách Ngôn, qua hai năm nữa, cái thân phận bà Chương này sớm muộn gì cũng là của cô ta.

Căn hộ ởthành phố B của Diệp Bạch nằm trong khu đất vàng của thành phố.

Anh đưa Lục u đi xem. Diện tích mặt bằng một trăm tám mươi mét vuông, cửa số sát đất nguyên tấm… View khá đẹp.

Lúc này là hoàng hòn, những rạng mây hòng trôi trên bầu trời.

Lục u nhoài người ra ngắm cảnh, Diệp Bạch dọn dẹp xong hành lý của mình, sau đó đi tới phía sau Lục u, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng mình. Lục u phát hiện Diệp Bạch rất thích ôm cô như vậy.

Diệp Bạch đặt cằm lên bờ vai gầy của cô, cọ cọ vào gáy cô.

Trên cằm anh đã mọc lên mấy sợi râu nhỏ cứng cứng, có hơi đau.

Lục u mềm giọng: “Em đói rồi, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn sao?”

Diệp Bạch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại, đặt cô vào lòng mình, cúi đầu hôn cô… Ban đầu chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, Lục u thả lỏng, thế nhưng sau đó tình hình bắt đầu trở nên không đúng. Anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng ám chỉ, cơ thể Lục u khẽ run rẩy, cuối cùng vẩn hơi hé môi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2505: Toàn thân Lục u cứng đờ


Cô đỏ mặt, đẩy anh ra: “Đứng dậy đi ăn gì đó đi! Em đói rồi.”

Hai tay Diệp Bạch vẫn chống hai bên sườn cô, chổng đấy mấy cái, khiến mặt cô càng đỏ hơn… Anh hôn nhẹ một cái lên khóe môi cô: “Anh nấu cơm khá ngon đấy, sau này chúng ta ăn cơm ở nhà, nhé?”

LỤc u không muốn, vội vàng nói: “Dù sao thì một tháng cũng phải ra ngoài ăn vài lần! Chỉ ăn ở

nhà… sẽ ngán lắm.”

Cô càng nói càng nhỏ, thực sự chột dạ.

Bởi vì cô đã không nấu mà còn kén cá chọn canh.

Diệp Bạch không để ý. Anh tình nguyện nuông chiều cô, đưa tay nhéo mặt cô: “Một tuần sẽ đi ăn ngoài một đến hai lần, hơn nữa, anh sẽ không cho em cơ hội thấy ngán đâu.”

Trong lời của anh còn có ẩn ý khác, ám chỉ gì đó.

Mặt Lục u đỏ bừng, ôm cổ anh, không cho anh nói tiếp.

Diệp Bạch vỗ mông cô: “Đi thay quần áo đi, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà, ngày mai tan làm anh lại đón em tới đây, nấu cơm cho em… Anh có thế đảm bảo ngày nào em cũng được ăn uống đầy đủ, không tới hai tháng nữa sẽ béo lên.”

“Em mới không cần béo lên.”

Diệp Bạch im lặng nhìn cô, hơn nửa ngày vẫn không nói gì. Hồi lâu sau, anh mới sát lại gần hôn cô một cái, giọng khàn đi: “Không béo lên! Lục u của chúng ta phải luôn luôn xinh đẹp.”

Khi ra khỏi cửa, cô thậm chí còn nằm úp sấp trên lưng anh, được anh cõng xuống ga-ra.

ở bên Diệp Bạch, Lục u thấy thực sự rất vui vẻ.

Gần bảy giờ tối, hai người đến một nhà hàng khá ổn.

Vừa bước chân vào, Lục u đã muốn quay người đi ra.

ở cái bàn sát bên cửa sổ, Chương Bách Ngôn đang vừa ăn vừa bàn bạc chuyện công việc với một người phụ nữ, mặc dù Từ Chiêm Nhu cũng ngồi ở đó nhưng chung quy vẫn có vẻ rất mất tự nhiên, có thể nhận ra người phụ nữ kia là một người vô cùng nghiêm khắc.

Diệp Bạch đang tìm chỗ ngồi, quay người lại, cũng nhìn thấy Chương Bách Ngôn. Anh bật cười, không biết đây là duyên phận hay là âm hồn không tan nữa!

Anh ôm Lục u vào: “Qua đó ngồi!”

Lúc này chương Bách Ngôn cũng nhìn thấy hai người họ. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nụ cười hờ hững trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, Từ Chiêm Nhu bên cạnh thì có vẻ vô cùng lúng túng.

Cũng may người phụ nữ kia không phát hiện ra.

Lục u vẫn thấy khó chịu, nhưng cô sẽ không xoay người bỏ đi, như vậy chỉ khiến Diệp Bạch khó xử.

Khi nhân viên phục vụ đến gọi món, cô ngồi chơi điện thoại, suốt quá trình chỉ có Diệp Bạch trao đổi với nhân viên phục vụ… Bởi vì Diệp Bạch biết tất cả sở thích của cô, anh biết cô thích ăn gì nhất.

Cách đó mấy mét, Chương Bách Ngôn đang nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua phía này.

Người phụ nữ kia cuối cùng cũng phát hiện ra, không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: “Tống Giám đốc Chương, quen sao?”

Chương Bách Ngôn ngấn người, lập tức nở nụ cười: “Cũng tính là quen biết! Quan hệ không quá thân thiết.”

Người kia liền không nhắc lại nữa.

Nói thêm một lát, người phụ nữ phải rời đi, Chương Bách Ngôn bảo Từ Chiêm Nhu đưa bà ấy về khách sạn, Từ chiêm Nhu đứng bên cạnh xe, nhìn Chương Bách Ngôn, cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám cãi lại mệnh lệnh của anh ta, quay người ngồi vào xe.

Chương Bách Ngôn đứng trong gió đêm, cúi đầu châm một điếu thuốc lá, thế nhưng chỉ hút một hơi đã dập tắt.

Khi quay vào thanh toán, anh ta nhìn thấy Lục u đi về phía nhà vệ sinh.

Khuôn mặt anh tuấn của anh ta lạnh lùng, đi theo cô.

Lục u đi vệ sinh xong thì ra ngoài rửa tay, nhưng vừa ngước mắt lên cô lập tức sững sờ.

Chương Bách Ngôn đang đứng dựa vào tường ở gần đó.

Áo khoác của anh ta có lẽ đã bị bỏ lại ở chỗ ngồi, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cao ráo anh tuấn. Anh ta ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, đôi mắt đen lặng lẽ quan sát cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2506: Cô nói xong


Dưới ánh đèn thủy tinh, sắc mặt Lục u tái nhợt.

Bỗng nhiên, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh ta trong gương nói: “Vâng, đã ngủ rồi, đáp án này anh có hài lòng không?”

Cô nói xong, không khí im lặng hẳn đi.

Sắc mặt Chương Bách Ngôn khó coi tới cực điếm, tuy nói ở trong đầu anh ta đã nghĩ đến vô số lần, nhưng khi anh ta thật sự nghe thây, tựa như sấm chớp rền vang, nhất thời khó có thế tiếp nhận.

Lục u không hối hận khi nói như vậy.

Tuy cô và Diệp Bạch chưa tới bước đó, nhưng cô không muốn dính dáng tới Chương Bách Ngôn nữa, nếu nói như vậy có thế khiến bọn họ cắt đứt hoàn toàn, vậy thì cô rất sẵn lòng nói thế.

Một giây sau, cơ thế cô bị đập vào tường.

Tiếp theo Chương Bách Ngôn nghiêng người tiến lên, xương hông của anh ta đụng vào cô, cứng rắn đau đớn.

Lục u chống vào vách tường, đè nén giọng mới không kêu lên thành tiếng: “Chương Bách

Ngôn, anh điên rồi!”

“Có vẻ thật vậy rồi.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Chương Bách Ngôn tới gần, lúc này anh ta cực kỳ nguy hiếm, từ từ cúi đầu ngửi mùi hương bên cố cô, giống như dã thú đực đang kiếm tra con cái của mình.

Anh ngửi thấy mùi Diệp Bạch trên người cô.

Hương tùng nhàn nhạt, mùi vị thuần nam tính.

Mũi Chương Bách Ngôn khẽ chạm, anh ta nhìn chằm chằm vết hôn nhàn nhạt, giọng khàn khàn: “Anh ta có thể thỏa mãn em hơn anh không? Khi làm tình với anh ta, trong đầu em có nghĩtới anh hay không hả?”

Bốp!

Lục u tát anh ta một bạt tai, đánh xong, lòng bàn tay cô đỏ bừng.

Tính tình cô từ trước đến nay luôn mềm mỏng, chưa từng như thế.

“Chương Bách Ngôn, anh có biết mình đang nói gì không?”

“Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Đêm đó chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, từ nay về sau cuộc đời của tôi không có quan hệ gì với anh cả, đã nghe rõ chưa?”

Chương Bách Ngôn hoảng hốt lắng nghe, anh ta làm sao có thế không rõ cơ chứ, bây giờ anh ta rất tỉnh táo.

Anh ta trơ mắt nhìn cô rơi vào vòng tay Diệp Bạch.

Lục u đấy anh ta ra, chạy ra ngoài, nhưng mới chạy được vài bước đã dừng lại.

Cô nhìn thấy Diệp Bạch.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2507: Tôi nhịn cậu lâu rồi!


Anh cười khẩy: “Tôi nhịn cậu lâu rồi!”

Quá khứ, anh không có lập trường, nhưng hiện tại anh là bạn trai của Lục u, bạn gái bị người bắt nạt, anh nào có đạo lý ngồi yên mặc kệ, nếu không anh còn coi như đàn ông gì chứ!

Chương Bách Ngôn cũng không sợ anh, hơn nữa trong cơ thế anh ta cũng tồn tại hệ số bạo lực cần phát tiết gấp.

Cửa toilet bị khóa trái.

Từ bên ngoài, có thế nghe thấy bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm, tiếng rên rỉ…

Trên sàn nhà trắng tinh, máu tươi bắn tung tóe.

Động tĩnh lớn đến mức quản lý nhà hàng cũng phải chạy tới, cửa không mở ra được chỉ có thể báo cảnh sát, đợi đến nửa giờ sau chú cảnh sát tới, cuộc ấu đả gần như kết thúc, người nào trên mặt cũng sưng đỏ nên ai cũng không được lợi.

Diệp Bạch lau môi dưới: “Thật sự nhìn không ra ha, cũng có vài chiêu đấy!”

Chương Bách Ngôn cười khấy: “Như nhau cả

thôi.”

Bọn họ sàn sàn như nhau, vốn không có ai đắc ý, nhưng Lục u đã tới… Cô nhỏ giọng gọi Diệp Bạch, sau đó nhanh tới xem thương thế của anh.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt Chương Bách Ngôn trắng bệch.

Thương thế có nặng hơn nữa, cũng không chổng đỡ được sự tan nát cõi lòng lúc này.

Trong quá khứ, trong mắt Lục u chỉ có anh ta, nhưng vừa rồi khi cô bước vào, trong tầm mắt của cô chỉ có Diệp Bạch… không còn anh ta nữa.

Phát hiện này, hoàn toàn đánh bại anh ta.

Mãi tới khi đến cục cảnh sát, anh ta mới tỉnh táo lại, tỉnh táo nhìn Lục u xử lý vết thương cho Diệp Bạch.

Đêm khuya, Từ Chiêm Nhu chạy tới.

Cô ta nhìn thấy dáng vẻ của Chương Bách Ngôn, thì sửng sốt, muốn băng bó vết thương cho anh, nhưng Chương Bách Ngôn từ chối, anh ta lạnh lùng nói: “Không cần!”

Từ Chiêm Nhu mở miệng: “Nhưng mà…”

Sắc mặt Chương Bách Ngôn trầm như nước, cô ta không dám nói thêm gì nữa.

Cô ta muốn bảo lãnh, nhưng chuyện lần này quá ác liệt, cô ta không có mặt mũi.

Cuối cùng, một cú điện thoại gọi tới chỗ

Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang còn đang hưởng tuần trăng mật trên đảo, nhận được điện thoại mắng ra tiếng: “Cút đi! Ai cũng đừng quấy fây ông đây hưởng tuần trăng mật, gọi điện thoại cho Lục Thước, đế cho anh vợ cậu xử lý.”

Anh cúp điện thoại, Hoắc Tây ôm lấy anh từ phía sau: “Chương Bách Ngôn đánh nhau với Diệp Bạch à?”

Trương Sùng Quang: “Em đúng là con giun trong bụng bọn họ mà.”

Hoắc Tây cười khẽ: “Em là con giun trong bụng Tổng Giám Đốc Trương cơ! Để em xem Tổng Giám Đốc Trương nghĩ gì nào.”

Cô thò tay vào.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2508: Anh là kẻ tồi tệ nhất!


Thời tiết đầu xuân, ban đêm rất lạnh.

Lục Thước vào cục cảnh sát cởi áo khoác, nhìn mấy người kia, cười nhạo: “Tranh giành tình cảm, dẫn tới đánh nhau!”

Anh nhìn chương Bách Ngôn nói: “Đánh nhau phải có thân phận gì mới được chứ! Tổng Giám Đốc Chương, cậu và em gái tôi không phải đã sớm chia tay rồi sao? Lịch đã đến năm nào rồi, thế nào, còn không cho nó có bạn trai à? Nó là từng thắp hương cho nhà họ Chương cậu hay là đã đi quá xa vậy?”

Miệng anh là độc nhất, hai ba câu đã đánh Chương Bách Ngôn tan thành mây khói.

Nhưng Lục Thước cũng nhanh chóng dừng lại.

Dù sao đã nói qua, đều là chuyện quá khứ,

nếu như vẫn cứ khó xử không buông tay, vậy cuộc sổng sau này của Lục u sẽ trôi qua thế nào? Dù sao vẫn cần phải kết hôn mà.

Lục Thước quyết đoán ký tên bảo lãnh, anh nhìn em gái: “Em đưa lão Bạch đi trước! Tự mình đón xe, chị dâu em ở trên xe anh.”

Lục u “dạ” một tiếng, cùng Diệp Bạch đi trước.

Còn lại Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu.

Lục Thước cúi đầu châm điếu thuốc, sau khi hút một hơi từ từ nhả ra, anh mới nhìn Chương Bách Ngôn: “Tổng Giám Đốc Chương, mời dời bước nói chuyện! Thư ký của cậu ở đây, tôi sợ cô ấy không thích nghe mấy lời này.”

Chương Bách Ngôn liếc nhìn Từ chiêm Nhu.

Từ Chiêm Nhu lặng lẽ ra ngoài, cô ta không dám đắc tội Lục Thước.

Không gian rộng lớn như vậy lại vắng bóng người, Lục Thước thong thả đi tới đi lui mấy vòng, dừng lại, anh rất thẳng thắn nói: “Thật ra, trước khi lên đảo, tôi vẫn hy vọng cậu có thế buông bỏ khúc mắc, có thể đối xử tốt với Lục u, dù sao nó rất thích cậu! chương Bách Ngôn cậu biết không, nó và Diệp Bạch quen biết đã nhiều năm, nếu như không có cậu xuất hiện, tôi nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau ít nhất từ tám năm trước rồi… Lúc này có

thể con cái đều có rồi.’

“Đúng vậy, bổ tôi đã điều tra bổ cậu.”

“Nhưng mà bố tôi sai rồi sao, ông ấy chẳng qua chỉ là giải quyết việc chung mà thôi, Lục u lại có cái gì sai hả? Chẳng qua nó là ngoài ý muốn gặp cậu rồi thích cậu! Việc nó chia tay với cậu có vấn đề gì à? Một người đàn ông như cậu có xứng với sự kiên trì của nó hay không?”

“Hiện giờ, Tống Giám Đốc chương đã đưa ra lựa chọn, em gái tôi cũng đưa ra lựa chọn.”

“Cho nên đừng dây dưa nữa, nếu trong lòng Tống Giám Đốc chương có gì không thoải mái, xin cứ đến chỗ Lục Thước tôi, bố nợ con trả… Lục Thước tỏi ở đây đợi cậu.”

Chương Bách Ngôn hơi ngấng đầu: “Tống Giám Đốc Lục nói nhiều như vậy, nhưng tôi có gì sai à?”

Lục Thước cười nhạt: “Cậu không sai! Nhưng cậu không đủ yêu con bé.”

Nếu anh ta yêu cô, ít nhất sau khi gặp lại, sẽ không tổn thương lòng cô như vậy.

Sẽ không đế mối quan hệ đi vào ngõ cụt.

Lục Thước than nhẹ: “Rõ ràng là có cơ hội ở bên nhau, là chính cậu một lần rồi lại một lần bỏ lỡ. Chương Bách Ngôn, cậu có thế không biết tính

cách em gái tôi, tôi nghĩ trước khi lên đảo nhỏ, cho dù cậu chỉ nói chuyện với nó một lần, nó cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng đáng tiếc cậu không có, cậu chỉ đế ý chút lòng tự trọng và thân thế đáng thương của cậu mà thôi, chỉ là trên đời này ai mà không đáng thương cơ chứ, cho dù là Lục Thước tôi, trước bốn tuổi cũng phải đi theo mẹ mình trải qua những ngày tháng đói bụng bên ngoài, những chuyện này, nên tính với ai được đây?”

Lục Thước nói xong, dập điếu thuốc rồi rời đi.

Chương Bách Ngôn một mình đứng đó, thật lâu.

Lục Thước đi ra ngoài, mở cửa xe lên xe, ném áo khoác cho vợ.

Lục Huân có chút bất mãn: “Mùi thuốc lá.”

Lục Thước nghiêng người lại, ôm vai cô hôn, hôn vừa sâu vừa nặng.

Lục Huân thiếu chút nữa không thở nổi, cô đấm vaò lưng anh, rên rỉ giãy dụa, đợi đến khi anh nguyện ý buông mình ra, cô nước mắt lưng tròng: “Ngoại trừ em thì còn có ai tự nguyện bị anh bắt nạt như vậy chứ.”

Lục Thước vuốt ve môi cô, giọng điệu dịu

dàng tươi đẹp: “Chỉ muốn bắt nạt một mình em thôi.”

Anh một tay ôm vợ, một tay gọi điện thoại cho Lục U: “Trời đã tối, em ở chỗ Lão Bạch đi!”

Lục Huân nhỏ giọng nói: “Nào có ai làm anh trai như anh chứ?”

Lục Thước buông cô ra, cười nói: “Em phải tin tưởng sức chịu đựng của Diệp Bạch chứ.”

Nhắc tới Diệp Bạch, Lục Huân không dám nói tới nữa… Sợ chồng ghen, sau đó nối lên thú tính.

Anh là kẻ tồi tệ nhất!

Từ lần này về sau, Lục u rất lâu không gặp Chương Bách Ngôn.

Nhưng Chương Bách Ngôn lại có tin tức của cô.

Đầu tháng tư, lúc anh ta xã giao, trong lúc vô tình nghe người khác nói đến chuyện nhà họ Lục, nói là em gái Tổng Giám Đốc Lục muốn đính hôn, với thiếu gia nhà họ Diệp, thanh mai trúc mã đã sớm quen biết.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2509: Người trong gương hai mắt đỏ tươi


Người trong gương hai mắt đỏ tươi.

Anh ta chật vật không chịu nổi, trong lòng lại không cam lòng, yêu và hận dâng trào trong lòng anh ta… Cuối cùng hóa thành máu tươi, phun vào bồn rửa tay.

Chương Bách Ngôn ngấn ngơ nhìn.

Thật lâu sau, anh ta mở vòi nước, lấy nước hung hăng rửa mặt.

Lối đi nhỏ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Từ chiêm Nhu, cô ta cầm áo khoác của anh ta đi tới, nhìn thấy anh ta như vậy trong lòng sao lại không biết được chứ, cô ta đỡ anh ta cúi đầu nói: “Cô ta sắp kết hôn rồi, còn nhớ cô ta làm gì chứ?”

Cô ta muốn gần gũi anh, kiễng chân dán vào tai anh, muốn xảy ra chuyện gì đó với anh.

Chương Bách Ngôn đấy cô ta ra.

Giọng anh ta rất lạnh: “Tự mình đón xe về đi.”

Tâm trạng anh ta không tốt, không về phòng nữa, cầm áo khoác định rời đi… phía sau, giọng Từ Chiêm Nhu khẽ run nói: “Vì sao anh không nhìn thấy em chứ? Chương Bách Ngôn, em kém cô ta ở điểm nào hả?”

Chương Bách Ngôn dừng bước.

Nhưng anh ta không quay đầu lại, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô không cần phải so với cô ấy!”

Bởi vì không thể so sánh!

Lúc Chương Bách Ngôn xuống lầu, gió đêm mát mẻ, đối diện vừa vặn có một gốc cây cố thụ, anh ta kinh ngạc nhìn thật lâu.

Lúc lên xe, tài xế hỏi anh ta đi đáu.

Anh ta báo địa chỉ, tài xế sửng sốt, Tống Giám Đốc Chương không có sản nghiệp ở đó!

Chương Bách Ngôn hoảng hốt phát hiện, đó là địa chỉ căn hộ của Diệp Bạch.

Một lát sau, anh ta tựa vào ghế sau, đỡ trán cúi đầu nói: “Đến đó đi! Tôi đi dạo một vòng.”

Tài xế nhìn ra tâm trạng anh ta không tốt, cũng không dám lên tiếng.

Nhấn ga rồi lái xe đi.

Chương Bách Ngôn xuống xe, bảo tài xế rời đi trước, còn anh cầm áo khoác cúi đầu châm điếu thuốc lá, tựa vào cây xanh đối diện tòa nhà Diệp Bạch hút thuốc, thỉnh thoảng anh ta lại đây, nhìn đèn căn hộ Diệp Bạch sáng rồi lại nhìn đèn căn hộ Diệp Bạch tắt.

Anh ta biết, Lục u thường xuyên qua đêm ở

đáy.

Những đêm đó, trở thành con dao chém chết Chương Bách Ngôn, nhưng anh ta vẫn khinh thường tới, khinh thường xem.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2510: Thay kem đánh răng mới


Lục u làm một cái mặt quỷ cho anh.

Chờ Diệp Bạch tắm rửa đi ra, cô chạy tới ôm anh hôn, hôn một lát cô nhỏ giọng hỏi: “Thay kem đánh răng mới, có ngửi thấy không?”

Trên người Diệp Bạch chỉ quấn một cái áo tắm.

Thân thể cường tráng rắn chắc.

Cánh tay anh vừa ôm, Lục u ở trong ngực anh giống như một đứa bé, mảnh khảnh như bị bẻ gãy. Anh cúi đầu, chiếm lấy môi cô hôn môi, hôn hồi lâu mới thì thào nói: “Lần này nếm được rồi.”

Khuôn mặt Lục u ửng đỏ.

Mấy ngày nay cô ở chung một chồ với Diệp Bạch, nhưng ngoại trừ hòn môi, bọn họ không thực sự phát sinh quan hệ.

Vuốt ve cũng rất ít.

Chỉ có một lần Diệp Bạch xã giao uống say, đêm đó anh trở về muộn, cô lén lút ở phòng khách xem tivi đến rạng sáng… Diệp Bạch trở về thừa dịp bóng tối hôn cô một lần, tay cũng thò vào trong quần áo, xoa cô thở hổn hến.

Cô biết anh rất muốn, nhưng vẫn không có.

Diệp Bạch nói, phải đợi đến đêm tân hôn của bọn họ.

Lục u cảm thấy anh rất biết giả bộ ngây thơ, nhưng anh không chủ động, cô cũng không có khả năng đẩy anh lên giường… A, đến lúc kết hôn cũng không tồi!

Cô cũng quý trọng đoạn tình cảm này với Diệp Bạch, cuối tuần bọn họ sẽ cùng nhau ra

nước ngoài, gặp mặt bố mẹ anh, đến lúc đó sẽ định ngày cưới.

Họ quen biết nhau rất lâu, dự định mùa thu sẽ kết hôn.

Ngón tay mảnh khảnh của Lục u vỗ về cổ Diệp Bạch, cô thích sờ vào chỗ này của anh.

Diệp Bạch vỗ nhẹ mông cô: “Không muốn sống nữa à!”

Lục u nhỏ giọng “hừ” một tiếng, sau đó ôm eo anh, có chút xấu hổ.

Diệp Bạch suy nghĩ nhiều hơn cô, anh ôm cô ra sau ghế sô pha, như vậy thuận tiện hôn môi… Chân chính thân mật anh muốn dành đến đêm tân hôn, cho nên nụ hôn bình thường cũng đặc biệt hấp dẫn động tình.

Anh thậm chí còn bắt chước chuyện đó, Lục U luống cuống tay chân.

Nhưng cô có cảm giác, hơi ngấng đầu, thừa nhận yêu cầu của anh.

Hôn thật lâu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2511: Cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp thưởng cơm!


Đương nhiên Diệp Bạch sẽ không miễn cưỡng cô.

Anh lại bóp eo cô, hôn hồi lâu, vỗ mông nhỏ của cô: “Ngủ thôi, sáng mai không phải còn phải đi giao bản thảo à?”

Tạp chí của Lục u nhờ có Diệp Bạch đầu tư năm mươi triệu kéo dài mạng sống, một lần nữa sổng dở chết dở.

Lục u hòn nhẹ cằm anh: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp thưởng cơm!”

Diệp Bạch bắt cô trở về, ngón tay trực tiếp đưa vào trong áo ngủ của cô, động đậy một chút… Anh chưa từng như vậy, Lục u sợ tới mức không dám động đậy.

Cô thậm chí cắn môi, không dám kêu ra tiếng.

Một lúc lâu sau, Diệp Bạch lấy tay ra, đặt ở bên tai cô khẽ lấm bấm: “Thoải mái không?”

Lục U kêu hai tiếng như mèo con.

Ánh mắt Diệp Bạch thật sâu.

Anh và Lục u chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng đã hôn qua hôn lại gặm nhắm cũng đã sờ qua… Hiện tại anh lại tiến thêm một bước thăm dò, anh xác định Lục u có thể tiếp nhận anh.

Có lẽ, anh một mực chờ, chờ Lục u đổi ý.

Anh hy vọng, nếu ngày nào đó cô hối hận, thân thể của cô vẫn trong sạch.

Nhưng vừa rồi, thân thể của cô nói cho anh biết… cô có thế tiếp nhận anh.

Diệp Bạch rất muốn.

Anh thích cô nhiều năm như vậy, hiện tại cô lại giống như con mèo nhỏ ởtrong lòng anh, làm sao có thể không muốn chứ… Lý trí va chạm với tình yêu, cuối cùng anh lựa chọn để cho Lục u lựa chọn.

Anh áp sát trán cô, mũi cao thẳng chạm vào cô, hỏi khẽ: “Muốn hay không?… Em có muốn hay không?”

Tìm Lục u đều muốn nhảy ra ngoài.

Cô là người phụ nữ thành thục, thân thể của cô đối với Diệp Bạch cũng có cảm giác, dáng vẻ hiện giờ làm sao có thể chưa từng nghĩ tới, nhưng tóm lại cô vẫn có chút rụt rè, không nói gì, chỉ là tiến qua cùng anh nhợt nhạt hôn môi.

Ý của cô rất rõ ràng.

Diệp Bạch một tay ôm eo cô, một tay đè sau gáy cô, ấn cô về phía mình.

Anh nghiêng người hôn cô, hôn vừa nặng vừa sâu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2512: Người ta tốt như vậy!


Diệp Bạch cười cô không biết xấu hổ, nào có người phụ nữ nào chủ động như vậy, Lục U ôm cố anh làm nũng… Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất của bọn họ nhỉ! Không liên quan đến thể xác, chỉ đơn thuần là tín nhiệm, là làm bạn với nhau.

Lục u nghĩ, cô yêu Diệp Bạch.

Cuối cùng vẫn không làm tiếp, trong lòng Lục u buồn bực khó chịu, hơn nữa còn thật sự muốn nôn.

Cô đi vào nhà vệ sinh, nôn khan nửa ngày.

Diệp Bạch ở phía sau cô, kiên nhẫn giúp cô dễ thở hơn, Lục u dựa vào anh: “Nhất định là mua phải hàng giả rồi.”

Sau một lúc lâu, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Cửa hàng tiện lợi kia hẳn là không có hàng giả.”

Lục u lúc đầu không kịp phản ứng, cô còn nói đùa vài cáu, nhưng sau đó nụ cười trên mặt cô biến mất… Máu trên mặt cô chậm rãi rút đi.

Cò xoay người, ngửa đầu nhìn Diệp Bạch, môi run rấy không thôi.

Cô quan tâm Diệp Bạch.

Cô thật lòng muốn ở bên anh, thật lòng muốn kết hôn với anh, nếu như… nếu như… là thật, như vậy cô phải làm sao bây giờ? Diệp Bạch phải làm sao bây giờ?

Tâm trạng Diệp Bạch còn phức tạp hơn cô.

Nhưng anh biết, Lục u hiện tại rất sợ hãi, anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô vào trong ngực.

Cái ôm của anh ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến Lục u muốn khóc.

“Diệp Bạch, em sợ!”

Diệp Bạch khẽ vuốt mái tóc đen của cô, giọng khàn khàn: “Đừng sợ, anh đi mua… cái kia.”

Lục U kéo chặt tay áo anh.

Diệp Bạch vẫn vuốt ve đầu của cô, hồi lâu, anh cúi đầu: “Em theo anh cùng đi, nhé?”

Lục u gật đầu.

Một lát sau, Diệp Bạch thay quần áo cho nhau rồi anh lái xe ra ngoài.

Lục u mặc một thân màu đen nhàn nhã, an tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt… Trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.

Lúc Diệp Bạch lái xe ra ngoài, không thấy Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn lại nhìn thấy bọn họ.

Đêm khuya, Diệp Bạch và Lục u mặc trang phục tình nhân, trên cổ Lục u có dấu hôn rõ ràng.

Chương Bách Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng phủi thuốc lá.

Anh ta tự giễu cười.

Nhìn xem, người ta sổng rất tốt, Chương Bách Ngôn hơn nửa đêm anh ta tới đây, là hy vọng nhìn thấy bọn họ sống tốt sao?

Người ta tốt như vậy!

Anh ta lùi lại, tự cười mình… bỏ đi.

Diệp Bạch dẫn Lục u đến đường phố đối diện, tìm một tiệm thuốc 24/24, mua hộp kiếm tra rồi trở lại căn hộ, lúc lên lầu chân Lục U mềm nhũn.

Về đến nhà, Diệp Bạch đưa ly nhựa cho Lục U: “Vào đi! Kiếm tra trước rồi nói sau.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2513: Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra


Khi hai vạch đỏ xuất hiện trên que thử thai, cô nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu.

Cô lại mở một hộp khác, thử lần nữa vẫn là hai vạch đỏ.

Cô có thai! Đứa con của chương Bách Ngôn.

Toàn bộ sức lực trong cơ thể Lục u như bị rút cạn, cô ngã ngồi xuống bồn cầu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng giây phút này cô vẫn cảm thấy tim mình như nghẹn thắt lại.

Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra.

Diệp Bạch đứng ở ngoài.

Lục u nghe tiếng thì ngước mắt nhìn vào mắt anh… Im lặng nhìn khoảng mười giây, Diệp Bạch đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu nhỏ của cô, ôm vào trong lòng.

Mũi Lục u hơi xót: “Diệp Bạch.”

Diệp Bạch “ừ” một tiếng, lát sau anh mới thấp giọng nói: “Nếu kết hôn, có lẽ không đợi được đến mùa thu rồi. Lục u, tháng sáu chúng ta tổ chức hôn lễ có được không?”

Anh nói chuyện nhẹ nhàng, không có gì thay đối so với trước.

Cũng giống như trước đây, Lục u gây ra một

mối họa nhỏ, Diệp Bạch chịu trách nhiệm dọn dẹp mọi chuyện.

Lục u ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp Bạch ôm cô vào lòng, sau đó cúi xuống, hai người lặng lẽ ôm nhau… Mãi một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Sáng mai đến bệnh viện kiếm tra, sau đó nói với người nhà đứa bé này của anh.”

Lục u lo lắng.

Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng của anh còn dịu dàng hơn cả màn đêm: “Bố mẹ anh sẽ không ở chung với chúng ta, một năm gặp không tới hai lần, họ sẽ không phát hiện, còn phía bên này… Anh nghĩ cho dù anh trai em có nhìn ra chút gì đó thì cũng sẽ không nói ra đâu. Lục u, khi con ra đời, ai nuôi thì là con của người đó, không liên quan gì đến huyết thống.”

Dù sao thì Lục u vẫn sợ anh tủi thân.

Diệp Bạch xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, thở dài: “Anh không muốn buông bỏ hạnh phúc đã có trong tầm tay.”

Đêm đó, họ gần như không ngủ được.

Hai người nằm trên một chiếc giường, đắp chăn nói chuyện, trong đêm tối, Diệp Bạch luôn nắm tay cô… Vậy nên Lục u mới không gặp ác mộng.

Sáng sớm, Diệp Bạch đưa cô đến bệnh viện kiếm tra.

Xét nghiệm máu dương tính, thai được tám tuần.

Lục u cầm giấy xét nghiệm, đọc đi đọc lại vô số lần, Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: “Trở về từ từ đọc.”

Lục u cảm thấy dường như Diệp Bạch còn dễ chấp nhận sự thật này hơn cả cô.

Diệp Bạch ôm eo cô: “Đến quầy thuốc lấy vitamin B9!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2514: Sắc mặt Lục U tái nhợt


Mẹ Chương cảm thấy rất khó chịu.

Bởi vì Chương Bách Ngôn sống không tốt, mặc dù có Từ Chiêm Nhu ở bên cạnh. Nhưng mẹ Chương không phải kẻ ngốc, con trai bà ta luôn buồn fâu, còn cô gái Lục u này lại trở thành hoa có chủ.

Mẹ Chương lên tiếng, giọng điệu đâm chọt: “Đã lâu không gặp, cô Lục! Đây là chồng cô à?”

Sắc mặt Lục U tái nhợt.

Cô nhìn hai mẹ con phía đối diện, trên tay còn cầm giấy xét nghiệm.

Chương Bách Ngôn đang định khuyên mẹ mình rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy tờ giấy xét nghiệm trong tay Lục u… Anh ta chưa có vợ, nhưng cái hàng chữ lớn kia anh ta vẫn biết đọc.

Lại nhìn thấy cử chỉ bảo vệ của Diệp Bạch, máu trong người Chương Bách Ngôn gần như đông cứng lại.

Giấy xét nghiệm bay khỏi tay Lục u.

Cô định nhặt lên nhưng trước mặt đã có một bàn tay thon dài khác hành động trước, là

Chương Bách Ngôn.

“Mang thai tám tuần!”

Chương Bách Ngôn lẩm bấm bốn chữ đó, sau khi lặp lại vài lần, anh ta ngước lên nhìn Lục U: “Mang thai tám tuần! Xem ra sau đêm đó, cô Lục đã qua lại với Tổng Giám đốc Diệp rồi! Vậy là mới vừa xuống khỏi giường của tôi đã lập tức leo lên giường Tống Giám đốc Diệp à? Nghe nói hai người còn sắp kết hôn nữa, chúc mừng nhé.”

Mẹ Chương là người đầu tiên không còn nghe lọt lổ tai.

Giọng bà ta khàn khàn: “Bách Ngôn, con có biết mình đang nói gì không? Một người phụ nữ như vậy làm sao xứng bước vào cửa nhà họ Chương chúng ta! Con nói đi, con không có quan hệ gì với cô ta cả!”

Tựa như không nghe thấy gì, Chương Bách Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào Lục u.

Đáng lẽ anh ta phải buông bỏ từ lâu rồi.

Nhưng khi nhìn thấy cô có một chuyện tình đẹp như vậy, anh ta lại cảm thấy ghen tị và oán hận… Cô dựa vào đâu mà lại buông tay nhanh như vậy, thế thì nỗi hận thù suốt những năm qua của anh ta có ý nghĩa gì?

Sắc mặt Lục u tái nhợt.

Môi cô run run nhưng không thể thốt ra

được chữ nào.

Là lỗi của cô sao?

Rõ ràng là cơ thể cô đã không còn thích hợp cho việc sinh đẻ nữa, rõ ràng là sau đêm đó anh ta đã ép cô uống thuốc ngừa thai, nhưng ngay tại lúc tình cảm giữa cô và Diệp Bạch trong giai đoạn tốt nhất, đang chuẩn bị chuyện cưới gả thì cô lại mang thai đứa con của anh ta.

Bổ của con mình, chữ nào chữ nấy đều làm khó cô.

Lục u cụp mắt cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn Tống Giám đốc chương đã chúc phúc, tôi và Diệp Bạch xin nhận lấy.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2515: Chương Bách Ngôn nghe mà nhức đầu


“Mẹ!” Giọng điệu chương Bách Ngôn nghiêm nghị làm cho mẹ Chương sợ hết hồn, sau khi bình tĩnh lại, bà ta lại bắt đầu nói: “Khi nào thì con và Từ Chiêm Nhu mới kết hôn, bụng của họ Lục kia cũng lớn rồi, vậy mà con vần là một người độc thân, mẹ thấy con không đáng bị thế! Nhưng mà nhà họ Lục làm nhiều việc xấu như vậy, không biết đứa con sinh ra có vấn đề gì hay không nữa.”

Chương Bách Ngôn nghe mà nhức đầu, đưa bà ta lên xe, đóng cửa lại bảo tài xế lái đi.

Mẹ Chương hạ kính xe xuống: “Bách Ngôn, con không đi sao?”

Trời tháng Tư, Chương Bách Ngôn đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Con muốn yên tĩnh một lát.”

Mẹ Chương còn muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt của anh ta lại không dám mở miệng.

Bà ta cảm thấy chương Bách Ngôn không vui là lỗi do Lục u.

Nếu năm xưa Lục u không theo đuối Bách Ngôn thì bây giờ sao Bách Ngôn lại đau khổ đến vậy?

Xe chạy đi.

Chương Bách Ngôn mất đi trọng tâm, anh ta bèn ngồi xuống bệ xi măng của luống hoa bên cạnh, một lúc lâu không phát ra tiếng nào… Đến khi toàn thân có cảm giác trở lại, anh ta mới móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra từ từ hút.

Anh ta không thể nghĩ được gì, trong đầu chỉ có mấy chữ.

Lục u có thai rồi!

Anh ta nhắm mắt lại, cô thật tàn nhẫn, chân trước vừa cắt đứt sạch sẽ với anh ta thì chân sau đã sinh con cho Diệp Bạch… Chỉ có mình anh ta là vẫn cho rằng trong lòng cô còn có mình.

Chương Bách Ngôn, mày thật là nực cười!

Lục u mang thai, tạm thời chưa thể ra nước ngoài.

Ngày hai mươi tám tháng tư, cô và Diệp

Bạch tố chức lễ đính hôn tại một nhà thờ lớn nhất thành phố B… Đơn giản nhưng hoành tráng, tất cả những người trong giới đều đến.

Chương Bách Ngôn không đến.

Anh ta nhìn thấy ảnh đính hôn của Lục u và Diệp Bạch trên báo, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục u mặc váy cưới, cô nhỏ nhắn đáng yêu tựa vào người Diệp Bạch.

Chương Bách Ngôn nâng ly cười khẽ: “Duyên trời tác hợp.”

Chất lỏng màu vàng, hết ly này đến ly khác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2516: Anh ta không dây dưa với Lục u nữa


Giữa ban ngày, Chương Bách Ngôn vào câu lạc bộ đập tung ba phòng bao.

Quản lý không biết danh tính của anh ta, báo cảnh sát.

Bên cảnh sát thấy chương Bách Ngôn hơi quen, lập tức gọi điện thoại cho Lục Thước: “Tổng giám đốc Lục, em rể của anh lại vào cục rồi, làm theo lệ thường hay anh sẽ đến đón người?”

Lục Thước đang dự tiệc!

Anh cầm điện thoại bước ra ngoài, chọn một nơi vắng vẻ rồi văng ngay một câu chửi thề: “Cút đi! Ông đang dự lễ đính hôn đây này, em rể tôi đang uổng rượu giao bôi với em gái tôi, đâu ra một đứa em rế nữa.”

“Là cái vị Tống giám đốc Chương tuấn tú lịch sử kia đó!”

Chương Bách Ngôn?

Lục Thước đá đá đầu lưỡi, một lúc sau mới nói: “Lát nữa tôi sẽ tới.” Nói xong thì cúp điện thoại.

Vừa quay người lạ đã thấy Lục Huân đứng ở phía sau, vẻ mặt lo lắng.

Lục Thước nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài một lát!”

Lục Huân kéo anh lại.

Lục Thước lẳng lặng nhìn cô, Lục Huân cân nhắc một lúc rồi mới khàn giọng nói: “Lục Thước, em biết mình rất ngốc, cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do anh và mẹ làm chủ. Nhưng mà… nhưng mà Lục u cũng là em gái của em, em cảm thấy mình có quyền lên tiếng, em ấy thích Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng thích đứa nhỏ, anh không cần…”

Cô không thể nào nói hết câu.

Lục Thước nhìn cô chằm chằm.

Dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt đen của anh cũng lóng lánh, hồi lâu sau anh mới cười nhạt: “Anh chỉ đi bảo lãnh thôi, sẽ không có chuyện gì đâu! Này, chị dâu phải làm gương đấy, lát nữa nhất định phải đưa cho Lục u một bao lì xì lớn làm phí nuôi con.”

Lục Huân ngưỡng mộ: “Lục Thước, anh tốt quá!”

Lục Thước đột nhiên bước lên ôm lấy cô.

Anh nhớ tới trước đây khi mình muốn trả thù cô, anh đã cố tình tiếp cận, làm cho cô thích mình, sau đó lại bỏ rơi cô… Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm, anh vẫn có thể nhớ rõ đêm đó, Lục

Huân khóc lóc cầu xỉn anh đừng đi trong mưa.

Nhưng anh vẫn bỏ đi.

Lục Thước hôn lên tóc vợ mình, khàn giọng nói: “Anh không tốt chút nào! Tiểu Huân của chúng ta mới tốt!”

Lục Huân hơi xấu hố.

Lục Thước lại hôn cô một cái: “Yên tâm, chút nữa anh về ngay.”

Nhưng Lục Thước không bảo lãnh cho Chương Bách Ngôn, trước khi anh đến thì nhà họ Chương đã cho người bảo lãnh anh ta rồi. Lục Thước đứng trước đồn cảnh sát, yên lặng hút hai điếu thuốc, anh nghĩ có lẽ đã ổn cả rồi.

Quả nhiên, ngày hôm sau Chương Bách Ngôn đã xử lý mọi chuyện sạch sẽ.

Anh ta không dây dưa với Lục u nữa.

Cũng không đến nhà họ Lục gây khó dễ, cứ vậy mà quay lại với cuộc sống bình thường.

Tháng Năm, tin tức anh ta kết hôn với Từ Chiêm Nhu lan truyền, giới thượng lưu lớn như vậy, nghe nói loáng thoáng là mẹ Chương đã dùng cái chết ép buộc, uống gần nửa lọ thuốc ngủ… Chương Bách Ngôn đứng trước giường bệnh đồng ý kết hôn.

Mỗi người dường như đều đã có đích đến.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2517: Dưới ánh đèn vàng ấm áp


Trong nháy mắt đó, Lục u vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt cô thuỳ mị, có sự dịu dàng như lần đầu làm mẹ.

Đó là dáng vẻ mà chương Bách Ngôn chưa từng thấy trước đây.

Dù sao cô Hò cũng từng sinh con, vừa nhìn đã biết, cô ấy không thèm bận tâm đến đôi vợ chồng chưa cưới có nhìn thoáng qua cũng dễ làm người khác chú ý kia, chỉ quan tâm hỏi Lục U: “Đứa bé động đậy à?”

Lục u đặt lòng bàn tay lên bụng, dịu dàng mỉm cười: “Đúng! Đây là lần đầu tiên cử động đây.”

Cô Hồ không kìm được mà đưa tay ra cảm nhận.

Cô ấy ngạc nhiên nói: “Rất hoạt bát nha! Xem tay chân nhỏ bé này cử động mạnh bao nhiêu kìa!”

Trong lòng Lục u mềm mại, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết dáng vẻ cô rũ mi trông thuỳ mị đến mức nào… Cách bốn, năm thước, Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn chăm chú.

Từ Chiêm Nhu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ta cười lạnh: “Chương Bách Ngôn, cũng không phải con anh, anh nhiệt tình như vậy làm gì!”

Chương Bách Ngôn thu hồi ánh mắt.

Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt có thể phát ra băng. Kể từ khi mẹ Chương dùng thuốc ép hôn, tuy Chương Bách Ngôn và Từ chiêm Nhu là vợ chồng chưa cưới nhưng mối quan hệ của họ lại ác liệt hơn trước rất nhiều.

Họ đã đính hôn, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu quyết định ngày kết hôn.

Từ Chiêm Nhu rất bất mãn.

Bây giờ nhìn thấy Chương Bách Ngôn có vẻ mất hồn mất vía khi nhìn Lục u, cô ta càng không vui. Cô ta không thèm thử váy cưới nữa, cười lạnh nói: “Được rồi! Dù sao trong mắt anh cũng không có tôi, tôi cho anh không gian. Trái lại tôi muốn xem nếu không có tôi… người yêu cũ của anh có thể sà vào lòng anh hay không! Chương Bách Ngôn, anh nhìn cho rõ, bụng cô ta cũng lớn rồi, là bị Diệp Bạch ngủ thành lớn đó.”

Lời nói của cô ta cực kỳ khó nghe.

Chương Bách Ngôn giơ tay lên, Từ Chiêm Nhu rưng rưng nước mắt, nhìn anh chòng chọc.

Cuối cùng, Chương Bách Ngôn vẫn không đánh.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo nhưng hốc hác của Từ Chiêm Nhu, lạnh lùng nói: “Tôi và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi. Từ chiêm Nhu, chuyện giữa tôi và cô không liên quan gì đến cô ây.

Từ Chiêm Nhau cười đến rơi lệ: “Đau lòng cho cô ta à?”

Chương Bách Ngôn quay người rời đi, Từ Chiêm Nhu gọi anh từ phía sau: “Chương Bách Ngôn.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2518: Lục u muốn đi dạo bên ngoài một chút


Lục u và cô Hồ trò chuyện cả buổi chiều, buổi tối đã đến lúc Diệp Bạch tới đón cô.

Nhưng đúng lúc anh tạm thời có việc.

Lục u muốn đi dạo bên ngoài một chút.

Mùa này cây ngô đồng ngoài trời rất đẹp.

Cô H’ô lo lắng cho cô, muốn đi cùng cô, Lục u khẽ cười nói: “Không sao đâu, mới bốn tháng thôi, cơ thể con vẫn rất linh hoạt.”

Cô Hồ cười: “Cũng đúng, còn nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy!”

Cô ấy lại thở dài: “Lúc mẹ con mang thai Lục Thước đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này làm cha con đau lòng chết đi được!”

Cò ấy vuốt ve bụng Lục U: “Dưỡng thai cho tốt.”

Lục u vâng một tiếng.

Sau đó, cô một mình đi dạo trên đường, hoa trên cây ngô đồng đã rụng, nhưng cành lá tươi tốt rất mát mẻ. Lục u đi dạo rất thoải mái, đi ngang qua một quán ven đường, cô còn mua một ly mâm xôi ướp lạnh.

Cô nhấp một ngụm, đang định gọi điện cho Diệp Bạch.

Chợt thấy một người đang đứng đối diện.

Đó là Chương Bách Ngôn.

Sắc mặt của anh có chút u ám, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, có thể coi là điềm đạm. Mà dáng vẻ anh đứng đó dường như đã rất lâu… Anh đang đợi cô ư?

Lục u không truy đến cùng.

Bởi vì người đã đi, chuyện đã qua, không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều.

Cô đứng đó, Chương Bách Ngôn đi về phía cô.

Trên con phố người đến người đi, khi gặp lại nhau đã là cảnh còn người mất.

Anh lên tiếng, giọng có chút khó khăn: “Hồi đi học chúng ta từng ăn kem ở đây, em có nhớ không?”

Lục u lắc đầu: “Không nhớ.”

Cò nói thật, từ khi ở bên Diệp Bạch, từ khi

mang thai, cô rất ít khi nghĩ đến quá khứ, kế cả quá khứ giữa Chương Bách Ngôn và cô.

Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Chương Bách Ngôn dần tắt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2519: Anh nghĩ


Đi trên con đường người người qua lại, đi trên con đường bọn họ từng đi, anh vẫn nhớ lúc ấy Lục u đã ôm cánh tay anh, nhỏ giọng cầu xin:

“Chương Bách Ngôn, em chỉ ăn một cái thôi! Ăn một cái thôi!”

Trên đường phố người đến người đi, khóe mắt Chương Bách Ngôn lóe lên một tia sáng.

Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Anh nghĩ, may mà Lục u không nhìn thấy.

Anh nghĩ, cô kết hôn rồi, rất tốt!

Lục u lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng Chương Bách Ngôn. Cô không hoài niệm điều gì cả… cô đã kết hôn, cô đã có chồng, cô không thể thay đổi thất thường.

Điện thoại reo, cô vội lấy ra xem.

Là Diệp Bạch gọi tới.

“Quay đầu lại!”

Lục u quay người lại, cô nhìn thấy Diệp Bạch, anh mặc áo sơ mi xám đậm, quần tây đen, hiển nhiên là vừa chạy từ công ty tới. Trang phục công sở của anh không hợp với con phố nhỏ này, kể cả cây kem trên tay anh.

Còn là vị xoài.

Lục u ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn anh đi về phía cô và đưa cho cô cây kem trong tay.

“Chỉ được ăn một nửa thôi!”

Lục u ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô định sẽ

ăn hết.

Tháng sáu thích hợp ăn món này.

Diệp Bạch làm sao có thế không hiểu cô, nhưng anh chỉ nở nụ cười cưng chiều. Trong mắt anh… ngoại trừ ý cười, còn có Lục u, và Chương Bách Ngôn đang dần đi xa.

Anh không hỏi sao Lục u lại gặp được Chương Bách Ngôn.

Anh không hỏi cô họ đã nói chuyện gì.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2520: Anh bận tâm đến đứa bé


Bọn họ đã đăng ký kết hôn, cũng đã ngủ cùng nhau, nhưng có lẽ là vì Lục u đang mang thai, chưa từng có sinh hoạt vợ chồng nên hầu như không còn những động chạm mãnh liệt như trước nữa. Thỉnh thoảng vào sáng sớm, khi Diệp Bạch đang sung sức nhất, anh sẽ ôm cô vào lòng mà hôn cô, sau khi nụ hôn khiến cả cơ thể bốc lửa, anh phải vào phòng tắm tắm rửa.

Lục u lo lắng anh sẽ bận tâm.

Lúc này, Diệp Bạch lại đang ở trong phòng tập thể dục, Lục u mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc rock nặng nề.

Cô mởtúi khoai tây chiên, ăn như một con chuột nhỏ.

Cô nghĩ làm đàn ông thật khó.

Phải làm việc, phải cạnh tranh, về nhà còn phải chăm chỉ tập thể dục đế duy trì vóc dáng hoàn hảo. Thực sự là quá vất vả! Mà cách giữ dáng của Lục u thường là nhịn đói, khi béo lên cô sẽ nhịn đói mấy bữa, cho nên trước khi mang thai, cô chỉ nặng bốn mươi sáu cân, rất mảnh khảnh.

Ngay cả bây giờ cũng vẫn chưa đến năm mươi.

Cả người Diệp Bạch ướt đẫm mồ hôi, anh

mặc áo ba lỗ màu đen đi ra, lấy khăn lau mồ hôi.

“Lại ăn cái này!”

Nói thì nói vậy nhưng anh cũng ăn một miếng.

Lục U háo hức hỏi: “Ăn ngon không?”

Diệp Bạch nghiêng người khẽ hôn cô, hôn một lúc lâu mới đưa sang môi cô, hỏi ngược lại: “Có ngon không?”

Lục u đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé gần như không biết đặt ở đâu.

Cô dựa vào vai anh, mềm mại nhìn anh, có hơi do dự: “Không phải là anh… rất khó chịu sao…”

Diệp Bạch cúi đầu nhìn dưới thân mình.

Sau đó vỗ nhẹ cái đầu hạt dưa của cô: “Em nghĩcái gì vậy!”

Lục u cắn nhẹ môi.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, biết sự lo lắng của anh nên khịt mũi: “Diệp Bạch, có lúc em thấy rất có lỗi với anh! Nhưng em không muốn từ bỏ.”

Diệp Bạch thấp giọng mắng một tiếng cô ngốc.

Sau đó anh ôm cô vào phòng ngủ, không bật đèn, yêu cô trong bóng tối.

Anh bận tâm đến đứa bé, không quan tâm

đến bản thân mình, chỉ dùng tay để khiến cô sung sướng.

Giữa những hơi thở nóng bỏng đó, Lục u ôm thật chặt người đàn ông trên người mình, nức nở gọi Diệp Bạch… Lúc này, cô cảm nhận được niềm vui được trở thành một người phụ nữ, không phải thế xác mà là chốn thuộc về của linh hồn.

Từ xưa đến nay, chỉ có Diệp Bạch mới có thể cho cô loại cảm giác này.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top