Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2401: Trương Sùng Quang cũng biết


Hoắc Chấn Đông đang trong thời khắc hấp hối.

Có lẽ sắp phải rời đi, đầu óc ông cụ thanh tỉnh lần cuối, Hoắc Chấn Đòng mở to mắt nhìn con trai mình, lấm bẩm: “Minh Châu với Lục Khiêm đâu? Sao không thấy chúng?”

Hoắc Minh cúi xuống nói bên tai ông cụ: “Họ

đang đến ròi, máy bay đã hạ cánh.”

“Tốt quá!”

Hoắc Chấn Đông không ngừng lặp lại câu nói này, ông cụ vẫn mong mỏi được gặp lại con gái yêu quý của mình, Minh Châu không thông minh nhưng cũng may mấy năm nay được như ý, thằng nhóc Lục Khiêm cuối cùng cũng không phụ lòng con bé.

Hoắc Chấn Đông khẽ nhắm mắt.

Hoắc Minh cúi đầu, khóe mắt rưng rưng, tuy muốn nói thêm vài lời nhưng ông cũng biết thời gian của Hoắc Chấn Đông không còn nhiều… ông cắn răng gọi con cái vào nói lời cuối với Hoắc Chấn Đông.

“Đừng khóc! Đừng khóc.”

“Hoắc Minh… Bố sắp được gặp mẹ con rồi, mấy năm nay bố rất nhớ bà ấy, nhưng bà ấy không bước vào giấc mơ của bố, bố sợ nếu đi quá muộn, bà ấy ở dưới phải chịu khổ, vậy phải làm sao đây? Vậy nên bố phải đến bên bà ấy sớm hơn một chút.”

“Các con không được đau lòng, bố không sao!”

Ai cũng đều rưng rưng nước mắt, nhưng

không aỉ bật khóc.

Lúc này Minh châu và Lục Khiêm chạy đến.

Lục u nhỏ tuối nhất trong nhà, cô bé không nhịn được mà ôm Hoắc Chấn Đông khóc, Hoắc Chấn Đông khó khăn giơ tay lên chạm vào tóc cô bé, đứa trẻ này thật giống Minh Châu!

Đáng tiếc, ông không thế nhìn thấy con bé gả chồng.

“Bố!”

Cổ họng Hoắc Minh châu nghẹn lại, dẫu biết con người có sinh có tử, nhưng bà ấy vẩn không chấp nhận được.

Hoắc Chấn Đông qua đời, bà ấy và anh trai không còn bổ mẹ nữa.

Hoắc Minh đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Minh Châu, mạnh mẽ lên.”

Minh Châu không khỏi ôm ông mà òa khóc: “Anh ơi!”

Hoắc Chấn Đông đã đến giới hạn, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Tây, ông cụ muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời… Hoắc Tây biết ông cụ muốn hỏi Trương Sùng Quang.

Cô vội vàng quỳ xuống lại gần, rưng rưng nước mắt nói: “Thằng bé sẽ đến ngay.”

Hoắc Chấn Đông nhắm chặt mắt lại.

Khi mọi người cho rằng ông cụ không còn tại thế nữa, thì cửa hành lang bệnh viện mở ra, thư ký Tân đấy xe lăn bước nhanh đến gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối trước khi ông cụ qua đời.

“Ông/’ Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay lạnh buốt.

Hoắc Chấn Đông đã không còn sức nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng mở mắt, nhìn chân trái của Trương Sùng Quang….

Môi ông mấp máy, cổ gắng phát ra âm thanh.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2402: Có lẽ


Trương Sùng Quang là người gần nhất.

Tận mắt nhìn ông cụ kính yêu qua đời, trên khuôn mặt là sự bình yên … Thật lâu sau anh mới chớp mắt, nhận ra Hoắc Chấn Đông đã thật sự ra đi.

Ông cụ thiên vị Hoắc Tây nhất, đã đi rồi.

Có lẽ, là đế đoàn tụ với người vợ thân yêu.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang vội vàng lau đi, bởi vì người ta nói không thể để nước mắt rơi trên người đã khuất, Trương Sùng Quang không tin vào linh hòn người chết, lúc này lại rất kiêng kị.

Người nhà họ Hoắc đều quỳ xuống, Hoắc Minh bắt đầu dùng khăn ấm lau người cho bố, rút ống dụng cụ ra… Bầu không khí vô cùng u buồn.

Trương Sùng Quang ngơ ngác, anh vịn tay vào thành ghế xe lăn tay đứng dậy.

Khi quỳ xuống, chân trái đau nhức nhối.

Nhưng lúc này, nỗi đau mất đi người thân đã vượt lên trên nỗi đau thể xác… Trương Sùng Quang chậm rãi quỳ xuống, ngón tay anh run rấy nắm lấy bàn tay Hoắc Chấn Đông, lòng bàn tay đã từng ấm áp giờ chỉ còn lạnh lẽo.

Nhà họ Hoắc là gia dinh quyền thế nhiều đời, xưa kia khi ai đó trong gia đình ra đi, họ không thể làm qua loa.

Linh đường nằm trong biệt thự nhà họ Hoắc, người đến viếng rất đông, từ người nối tiếng thành phố B đến nhân viên tập đoàn Hoắc Thị, tống cộng hơn một nghìn người. Vợ chồng Hoắc Minh bi thương quá độ, nên mọi việc đều do chị em Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư xử lý, chỉ trong mấy ngày họ đã gầy đi trông thấy.

Đêm qua trên núi, con cháu nhà họ Hoắc thay phiên túc trực bên linh cữu.

Hơn nửa đêm, Hoắc Doãn Tư trở về phòng ngủ trên lầu, vừa nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì An Nhiên bưng bữa khuya vào, là một bát bún.

An Nhiên ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu nhẹ giọng nói: ‘Ăn bát bún rồi hẵng ngủ!”

Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại.

Mấy ngày nay cậu thật sự mệt mỏi, cậu đan mười ngón tay với vợ, thật lâu sau mới lấm bấm: “Muộn thế này thì đừng làm, anh không đói.”

Sao An Nhiên lại không biết cậu ăn không vào chứ.

Cô nghiêng người về phía chồng, giọng nói

mềm mại: “ít nhất cũng phải ăn chút gì đi, ngày mai cũng bận lắm! Chị Hoắc Tây còn phải chăm con, phần lớn phải dựa vào anh đấy!… Doãn Tư?”

Hoắc Doãn Tư thả lỏng một lát, vổ tay cô.

Cậu ngồi dậy, nhận lấy đôi đũa trong tay An Nhiên, cười nhẹ: “Được rồi, ăn bún! Nghe lời Tổng Giám đốc An.”

An Nhiên cũng mỉm cười nhẹ nhàng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2403: Nói rồi


Bàn tay Hoắc Tây bị anh nắm đau.

“Trương Sùng Quang.”

Trương Sùng Quang sực tỉnh, anh ngước mắt nhìn Hoắc Tây, nhìn giọt nước mắt bên khóe mắt cô mà lẩm bấm: “Xin lỗi!”

Nói rồi, anh buông cô ra.

Hoắc Tây lùi lại một bước, nói nhỏ: “Khuya rồi, anh về phòng ngủ đi!”

Trương Sùng Quang không đồng ý: “Tôi muốn ở lại đây.”

Hoắc Tây không nghĩ nhiều: “Chán anh lại bị đau sao? Nghỉ ngơi sớm đi…”

Cô chưa nói xong đã bị Trương Sùng Quang ngắt lời.

Anh hỏi cô: “Bởi vì chân tôi đau, nên tôi không có tư cách ở lại đây phải không? Bởi vì chân tôi đau nên trong mắt cô, tôi chính là một thằng phế vật phải không?”

Cơn tức giận bùng phát một cách khó hiểu, nói xong anh cũng thấy hối hận.

Anh đã hứa với Hoắc chấn Đông sẽ chăm sóc Hoắc Tây đến hết đời, vậy mà trong thoáng chốc anh lại quát cô.

Anh thở hổn hển xin lỗi: “Xin lỗi, Hoắc Tây.”

Hoắc Tây cũng không đế ý nhiều, vì bọn họ thật sự không liên quan đến nhau, nên lẽ ra họ không cần phải quá cấn thận như vậy, không cần phải dỗ dành người khác.

Hoắc Tây cười nhẹ: “Không sao! Nếu anh muốn ở lại, tôi bảo người giúp việc mang tới cho anh một tô bún.”

Trương Sùng Quang khàn giọng đồng ý.

Ngay sau đó anh muốn nói gì đó với cô đế làm dịu bầu không khí, nhưng Hoắc Tây đã đi sang bên kia thêm ít tiền giấy vào chậu, ánh lửa phản chiếu màu hồng nhạt lên mặt cô.

Giữa bọn họ chỉ cách nhau vài mét, nhưng đó là khoảng cách mà người ngồi trên xe lăn như anh không thể nào vượt qua.

Trương Sùng Quang siết chặt tay.

Một lát sau, người giúp việc đã đến, nhẹ giọng gọi anh: “Cậu chủ Sùng Quang! Cậu chủ Sùng Quang…”

Hoắc Tây ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh.

Môi cô mấp máy, vốn định khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn không cất thành lời.

Ngày hôm sau, lề tang kết thúc.

Từng người nhà họ Hoắc bận rộn với công việc của mình, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang

đã không gặp nhau mấy ngày, có lẽ là ảo giác của cô, thậm chí họ cũng ít liên lạc qua con cái, anh thường dùng điện thoại cố định trong nhà để trò chuyện với con.

Hoắc Tây không thế nói là tổt, cũng không nói là xấu.

Cô nhớ lại hôm đó anh nói với cô, anh có bạn gái… Nhưng tại sao ánh mắt cô bạn gái anh đêm đó nhìn cô lại u ám như vậy!

Hoắc Tây không rõ, cũng không nghĩ đến.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2404: Cơ thể Hoắc Tây hơi cứng đờ


Cô nghĩ, bọn họ là vợ chồng đã ly hôn, cô vẫn nên né ra thì hơn!

Vì thế cô chỉ gật nhẹ, sau đó vòng qua, nhưng không ngờ Trương Sùng Quang thấy cô, bình tĩnh gọi: “Hoắc Tây.”

Cơ thể Hoắc Tây hơi cứng đờ.

Một lát sau, cô quay lại với vẻ mặt tươi tắn và hỏi: “Anh Trương có chuyện gì sao?”

Đôi mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Trong thoáng chốc, anh nắm tay người phụ nữ bên cạnh, gần như đan mười ngón tay vào nhau… Hoắc Tây cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn.

Trương Sùng Quang đang làm gì vậy?

Rải cơm chó trước mặt cô sao?

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mắt của Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Lần đó luật sư Thấm không nói gì nữa sao?”

Hoắc Tây không khỏi cười lạnh: “Anh muốn nghe câu trả lời nào?”

Đôi mắt đen của Trương Sùng Quang vẫn nhìn cô chằm chằm.

Sau một lúc lâu, anh mới cười nhạt: “Tôi muốn nghe câu trả lời nào chứ! Tôi chỉ muốn giới thiệu chị dâu cho cô thôi.”

Câu nói của anh như gió thổi mây trôi, như thể giữa anh và Hoắc Tây chưa từng có quan hệ gì.

Cô Hà cảm thấy khó chịu.

Trương Sùng Quang như không có chuyện gì, giới thiệu với cô Hà: “Hoắc Tây, em gái tôi.”

Sugar Daddy nói là em gái, Hà Lộ cũng chỉ có thể cho là em gái.

Cô ta đưa tay lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Hà Lộ, là… Bạn gái Sùng Quang.”

Hoắc Tây nhìn bàn tay trắng nõn kia.

Cô lại nhìn về phía Trương Sùng Quang, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt anh.

Anh thật sự muốn làm vậy sao?

Thật sự muốn cắt đứt quan hệ, ngay cả một chút tình cảm còn sót lại giữa họ cũng không muốn giữ lại sao?

Khuôn mặt anh chỉ có thờ ơ và lạnh lùng, như thế muốn làm rõ mối quan hệ của họ trước mặt bạn gái mới.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2405: Bệnh gút lại tái phát sao?


Lại được anh yêu cầu, gọi bạn gái anh là chị dâu.

Điều này khiến cho Hoắc Tây cảm thấy, những ngày tháng tươi đẹp ấy, cô đã đặt nhâm tình cảm.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Trương Sùng Quang sẽ đối xử như vậy với cô.

Trái tim cô vụn vỡ, nhưng lưng cô vẫn thẳng, vững vàng bước ra khỏi tầm mắt của Trương Sùng Quang, cứ như vậy bước ra khỏi cuộc đời anh… Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.

Hoắc Tây không muốn quan tâm nữa…

Phía sau, Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Táy.

Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Hoắc Tây đang nghĩ gì, đương nhiên anh biết, cô đang nghĩ tại sao anh lại tuyệt tình như thế, nghĩ những gì họ từng làm đều là sai lầm!

Mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, anh vẫn đứng đó.

Trước khi anh kịp nhận ra, chiếc cốc chân dài trong tay anh đã vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ tươi dính vào tay anh.

Không thể phân biệt đó là rượu hay là máu tươi.

Hà Lộ vội vàng đỡ anh, nửa làm nửa xum xoe: “Tổng Giám đốc Trương, đế tôi băng bó cho anh.”

Cô ta không đần.

Tuy Trương Sùng Quang chỉ tìm cô ta để diễn kịch, nhưng cô ta nhìn ra được bên cạnh anh không có ai khác, kể cả chân có vấn đề nhưng anh nhiều tiền, mặt mũi cũng đẹp… Cô ta cày hục mặt mười năm cũng chỉ có thể sống trong căn phòng rộng tám mươi mét vuông, nếu cô ta thật sự được gả cho Trương Sùng Quang, thì cô ta sẽ có thể chen chân vào xã hội thượng lưu.

Khi đỡ anh, cô ta còn cố ý vô tình dán cơ thể mềm mại lên người Trương Sùng Quang!

ít nhiều cũng mang theo ngụ ý quyến rũ.

Nhưng Trương Sùng Quang đẩy cô ta ra, lực mạnh đến mức Hà Lộ lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã xuống.

Trương Sùng Quang từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng nói lạnh như băng.

Anh nói: “Nhớ kỹ thân phận của cô.”

Hà Lộ xấu hổ, một lát sau, cô ta mới chậm rãi nói: “ít nhất thì để tôi đỡ ngài lên xe đã.”

Trương Sùng Quang nói không cần.

Hai ngày nay chân anh đã đỡ hơn một chút, một mình anh cũng đi lại được, chẳng qua là không được nhanh cho lắm… Ngoại trừ Hoắc Tây ra, anh không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, người anh yêu nhất đã bị tổn thương, anh còn quan tâm đến cái gì nữa chứ!

Vì thế anh cứ đi khập khiễng bằng một chân như vậy trước con mắt của nhiều người.

Cố gắng ra khỏi phòng tiệc.

Bên cạnh anh không có xe lăn, cũng không có thư ký Tân, chỉ có anh… Trương Sùng Quang.

Hà Lộ đứng đó nhìn, hơi xấu hổ.

Một lúc lâu sau, cô ta nhận được cuộc gọi từ Trương Sùng Quang, yêu cầu cô ta ra bãi đậu xe.

Hà Lộ vội vàng chạy sang.

Tại bãi đỗ xe, Hoắc Tây đang chuẩn bị lái xe rời đi.

Khoé mắt liếc nhìn về phía đối diện, Trương Sùng Quang và Hà Lộ đi ra, anh đi đứng loạng choạng… Bạn gái anh bám chặt cánh tay anh, đỡ anh.

Bệnh gút lại tái phát sao?

Hoắc Tây lặng lẽ nhìn, cô nghĩ, ngay cả một câu quan tâm giữa bọn họ cũng trở nên dư thừa.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2406: Trách ai được!


Hoắc Tây lái xe rời khỏi khách sạn.

Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vô lăng, cô cảm thấy mình rất bình tĩnh, nhưng tầm mắt lại nhoè đi.

Hoá ra, là nước mắt.

Hoá ra, cô vần sẽ khóc vì Trương Sùng Quang…

Lý trí nói cô dừng lại ở đây, nhưng làm sao một con người có cảm xúc lại có thể khống chế được cảm xúc của mình, Hoắc Tây sợ xảy ra chuyện nên đỗ xe bên lề đường.

Sau khi tắt máy, đôi tay cầm vô lăng của cô run rẩy.

Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập phía trước, đường phố sôi động như vậy… Nhưng tình yêu của Trương Sùng Quang lại khiến cô phải cô đơn suốt đời.

Trách ai được!

Nên trách lúc trước chính cô đã mang anh về, nên trách lúc ấy đã chấp nhận anh, nhưng cô không ngờ đến kết thúc, cô lại không thể hoàn toàn bước ra, có lẽ cả đời này cô không thể chấp nhận người khác, nhưng Trương Sùng Quang đã có người yêu mới.

Hoắc Tây cảm thấy cô không nên bận tâm, bọn họ đã là quá khứ rồi.

Nhưng tạm thời cô không làm được.

Cô ngồi trong xe khoảng nửa tiếng, đợi tâm trạng ổn định mới lái xe đi, lúc này trời đang mưa lất phất, đường cái trơn trượt… Mãi láu sau cô mới lái xe về nhà họ Hoắc.

Hoắc Tây không mở ô mà mở cửa xuống thẳng xe.

Nước mưa làm ướt áo khoác gió của cô, nhưng cô không bận tâm, đi thẳng đến đại sảnh.

Người giúp việc vô cùng sốt ruột theo sau.

Hoắc Minh đang ngồi xem tin tức tài chính trên thời sự, nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên thì thấy Hoắc Tây ướt sũng, quần áo vẫn đang nhỏ nước!

Hoắc Minh tắt TV, nói với người giúp việc theo sau: “Cũng không mở nổi cái ô giúp nó! Một đứa thì mất hồn, cô cũng không linh hoạt hơn à.”

Người hầu nhỏ giọng nói: “Cô chủ đi quá nhanh.”

Hoắc Tây cởi áo khoác, khẽ nói: “Bổ, con không sao!”

Hoắc Minh nhớ lại tin tức vừa rồi, họ nói… Sùng Quang có bạn gái, nơi truyền ra tai tiếng chính là nơi Hoắc Tây đến hôm nay, có lẽ hai

người đã gặp nhau.

Lúc này rồi mà còn cãi bướng nói không sao đâu!

Người lý trí mà còn dầm mưa à!

Hoắc Minh cảm thây, bọn họ là oan gia, đời này đều là yêu hận.

Sùng Quang tìm bạn gái, ông không tin, nhưng ông nghĩ không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm của con, rõ ràng Sùng Quang không muốn níu kéo Hoắc Tây, muốn cho con bé bắt đầu cuộc sống mới, bọn họ đã đi đến nước này, Hoắc Minh cảm thấy không nên phá vỡ.

Ông than nhẹ: “Nhanh lên lầu tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”

Hoắc Tây khẽ dạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2407: Người giúp việc vội vàng lui xuống


Hoắc Minh dựa vào ghế sô pha không nói một lời, người hầu vừa nãy sợ ông trách cứ nên nhỏ giọng nói: “ông chủ, bình thường tôi rất chú ý.”

Hoắc Minh đương nhiên biết, ông ôn tồn: “Không liên quan đến cô! Đi làm việc đi.”

Người giúp việc vội vàng lui xuống.

Hoắc Minh cảm thấy mệt mỏi, ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại nhớ tới ngày Hoắc Chấn Đông qua đời, lúc ấy ông cũng nghe thấy Sùng Quang nói chăm sóc cho Hoắc Tây cả đời, hoá ra là thành toàn và chăm sóc như vậy, y hệt rùa đen rụt đầu.

Đúng lúc này, ôn Noãn từ lầu hai bước xuống.

Bà ngồi xuống bên cạnh chồng, thấp giọng nói: “Có vẻ ông không vui.”

Hoắc Minh vổ tay bà: “Sùng Quang có bạn gái.”

Đừng nói đến ông, ôn Noãn cũng rất bất

ngờ.

Hoắc Minh cười chua xót: “Em cũng không tin đúng không! Sao có thế tin chứ? Nhưng Hoắc Tây tin, cũng không biết Sùng Quang kích thích con bé thế nào, vừa mới bảo con bé đi xem mắt, con bé cũng đồng ý… Thôi cũng được, mỗi đứa đều có cuộc sống riêng cũng tốt.”

Trong lòng ôn Noãn cũng không thoải mái.

Hoắc Minh lại nói: “Ngày mai Lục u mang thuốc từ nước ngoài về, đổi thành ngày mai đưa cho Sùng Quang đi, tinh thần thằng bé lại sa sút, mà chân vẫn phải điều trị tiếp, anh thấy thằng bé đang dần bỏ cuộc.”

Ôn Noãn bảo ông hãy yên tâm.

Hoắc Minh đưa tay che mắt, thở dài: “Nhiều con như vậy, bọn chúng mới là người đáng lo nhất. Vốn dĩtình cảm của chúng phải tốt nhất.”

Ôn Noãn xoa giữa lông mày giúp ông, yên lặng an ủi.

Ngày hôm sau, chuyến bay của Lục u đã hạ cánh xuống sân bay thành phố B.

Cô đi công tác một mình, nhưng về nước lại thành hai người.

Diệp Bạch từ Bắc Mỹ trở về cùng cô, xem ra

sau này sẽ tập trung kinh doanh trong nước, xuống máy bay, Lục u cầm hành lý tạm biệt Diệp Bạch: “Lão Bạch, trong nhà còn chút chuyện, hôm khác chúng ta ăn một bữa nhé.”

Bọn họ quen nhau rất nhiều năm, coi như là bạn bè thân thiết.

Diệp Bạch vỗ lên gáy cô, bật cười: “Đừng đế đến lúc đó không thấy bóng dáng, mà lại chạy đi tìm bạn trai.”

Lục u ngấn ra.

Cô biết Diệp Bạch đang nói đến thời cô còn đi học, khi đó cô vốn đã khá thân với Diệp Bạch, anh ta đi theo bố mẹ ra nước ngoài làm ăn buôn bán, thi thoảng cũng quay về thành phố B, nhưng lúc ấy cả ngày cô chỉ theo đuôi Chương Bách Ngôn, luôn thả chim bồ câu trắng già, nhưng bây giờ…

“Trùng hợp quá! Lại gặp nhau rồi!”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, cơ thế Lục u hơi cứng lại, cô xoay người thì thấy, quả nhiên là Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu, có lẽ hai người cũng vừa đi công tác về.

Tuy Từ Chiêm Nhu tự đấy hành lý, nhưng hai người sóng vai đi rất thân mật.

Hốc mắt Lục u hơi nóng lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2408: Đã bao năm rồi mà?


“Lão Bạch, chúng ta đi thôi!”

Diệp Bạch trừng mắt nhìn Chương Bách Ngôn một cái, đuổi theo Lục u, anh ta quen tay đặt lên bờ vai mỏng manh của cô… Lục u không kháng cự, cuối cùng gần như dựa vào trong lòng anh ta.

Dáng người nhỏ bé dựa vào vòng tay rộng rãi, trông vừa thân mật lại xứng đôi.

Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng bọn họ, không nói lời nào.

Gặp lại Diệp Bạch khiến anh nhớ lại khi Lục u chia tay, cô nói với anh rằng bọn họ không có khả năng, cô nói Diệp Bạch theo đuổi cô đã lâu, cô nói cô muốn chọn con đường dễ dàng.

Trớ trêu thay, tiểu công chúa nhà họ Lục thành phố c lại đầu hàng trước đồng tiền.

Từ Chiêm Nhu đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ thoáng đi, thời đi học cô ấy đã rất thông minh, tôi nghe người khác nói cô ấy luôn thích chơi với đàn ông giàu có, e là anh Diệp đây cũng chỉ là một trong số đó. Bách Ngôn, mấy năm nay anh vẫn luôn độc thân, người khác không biết nhưng tôi biết, dù trong tối hay ngoài sáng anh vẫn đang đợi Lục u… Nhưng anh cũng thấy, cô ấy không đáng.”

Sắc mặt Chương Bách Ngôn không vui: “Trợ lý Từ, cô vượt quá giới hạn rồi!”

Mỗi khi anh gọi cô ta như vậy, tức là anh đang rất không vui, Từ Chiêm Nhu định nói gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Trên chiếc Land Rover đen của Diệp Bạch, Lục u ngồi khóc lóc trên ghế phụ, cô đã rút ra ít nhất hai mươi tờ khăn giấy.

Diệp Bạch chống tay nhìn cô: “vẫn thích cậu ta sao? Đã bao năm rồi mà?”

Tuy thằng nhóc kia trông giống chó hình người, nhưng hiện giờ cũng đã qua thời hoàng kim, hơn nữa… Hiện giờ tiền đồ càng thăng tiến, toàn thân đều toát ra khí chất của giới thượng lưu.

Người như vậy, Lục u muốn tìm, đào ra được hẳn một rổ.

Diệp Bạch hụt hẩng nói: “Cậu ta tốt hơn anh chỗ nào chứ?”

Mũi Lục u đỏ bừng, cô kiềm chế hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Môi đỏ hơi nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ấy tận tâm hơn anh.”

Diệp Bạch càng hụt hẫng: “Bây giờ cậu ta tận tâm nhất, cũng chỉ là đối với người phụ nữ bên cạnh! Anh vẫn nhớ lúc ấy cô ta đã làm rất nhiều trò bấn thỉu với em, đã thế thằng đó còn giữ cô ta bên cạnh, có ghê tởm không cơ chứ!”

Lục u không nói nữa.

Bởi vì Diệp Bạch nói đúng hết, cô nghĩ, thật ra ngay cả khi không có Từ Chiêm Nhu, cô và Chương Bách Ngôn cũng không thế… Bọn họ đã được định sẵn chỉ có duyên chứ không có phận.

Như bây giờ, đã là tốt lắm rồi.

Lục u bình tĩnh lại, cô không ngồi lại xe Diệp Bạch, mà nhảy xuống: “Tôi phải đưa chút đ’ô cho

anh Sùng Quang, Lão Bạch, anh về nhà trước đi.”

Sao Diệp Bạch yên tâm được?

Anh ta móc hộp thuốc ra, châm một điếu, buồn bã nói: “Lên xe! Hôm nay đến đâu anh cũng sẽ đưa em đi.”

Thực ra Lục U biết tâm tư anh ta.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2409: Anh không để ý sao?


Đi vào lầu hai đấy cửa phòng sách ra, quả nhiên, Trương Sùng Quang đang làm việc, vẻ mặt còn rất tập trung.

Lục u nhìn một lát, định lẻn đi.

Trương Sùng Quang không ngẩng đầu lên mà nói: “Đi công tác về rồi à, mang theo thuốc cho anh không?”

Lục u ừ một tiếng, thoải mái tự nhiên ngồi lên sô pha, lấy ra tổng cộng bốn hộp thuốc không thể mua trong nước được từ chiếc ba lô nhỏ.

Cô nói: “Khi em đang mua thuốc thì nghe thấy bê bối về anh, em còn suýt ném thuốc xuống sông.”

“Vậy sao không ném?”

Lục u còn chưa cất lời, Trương Sùng Quang đã thấy trên khuôn mặt cô còn sót lại nước mắt, anh không khỏi thốt lên: “Sao vậy, hôm nay ra cửa không xem ngày hoàng đạo, ở đâu gặp Chương Bách Ngôn à?”

Lục u cảm thấy anh rất thần kỳ.

Nhưng đồng thời cô cũng không muốn nhắc đến Chương Bách Ngôn, chỉ nói một câu qua loa: “Gặp ở sân bay.”

Đôi khi Trương Sùng Quang cũng rất độc miệng: “Bảo sao trông em như gặp quỷ.”

Lục u cười chua xót.

Sau một lúc lâu, cô nói: “Anh Sùng Quang, đừng nói anh ấy như vậy! Năm đó… Anh ấy cũng coi như là người bị hại, đến bây giờ anh ấy vẫn không biết lý do thật sự, không biết tại sao em nhất định phải chia tay.”

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Có lẽ cậu ta đã biết rồi!”

Năm đó, bố của chương Bách Ngôn cũng coi như là cấp dưới của Lục Khiêm, sau đó phạm sai lầm vào tù, bị phán hai mươi năm, người đó không cam lòng nên đã tự sát trong tù.

Mà lúc ấy người xử lý lại là Lục Khiêm.

Trong khi Lục u điên cuồng theo đuổi Chương Bách Ngôn, cô không biết, kể cả khi bọn họ yêu đương cuồng nhiệt, cô cũng không biết.

Cho đến một ngày, mẹ Chương Bách Ngôn đi đến trước mặt, tát cho cô một bạt tai, cô hoàn toàn choáng váng, cũng không nhớ rõ nhiều chuyện lúc đó lắm, cô lựa chọn quên đi, nhưng cô vẫn nhớ rõ giọng nói sắc bén của mẹ Chương: “Nhà họ Lục các người, có phải muốn cho tuyệt tử tuyệt tôn nhà họ Chương mới hài lòng đúng không! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn một hơi thở, cô đừng mơ vào cửa nhà họ Chương chúng tôi.”

Năm ấy, Lục u mới hai mươi.

Cô rưng rưng nước mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, sau đó cô mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Sau đó, cô đưa một thứ mà cô chưa bao giờ muốn cho đi cho Chương Bách Ngôn.

Đêm đó, trong khách sạn nhỏ ây, anh đã làm cô mất bao nhiêu là máu.

Lục u đau muốn chết.

Xong việc, Chương Bách Ngôn ôm lấy cô, hôn biết bao nhiêu lần lên cô, nói xin lỗi cô.

Đó là lần đầu tiên của hai người.

Cũng chính vào sáng hôm sau, Lục u đề nghị chia tay… Nhiều năm qua đi, mỗi lần nhớ lại, khoé mắt Lục u vẫn còn cay.

Sao có thế không đau, cho dù là trời xui đất khiến, đến chết cô cũng không cam lòng.

Nhưng cô có thế làm được gì?

Cô… Là con gái của kẻ thù giết bố Chương Bách Ngôn, cô không muốn anh khó xử, có lẽ do cô nhát gan, cô sợ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt thù hận.

Cho nên cô khiến anh cho rằng, cô chỉ hám giàu.

Trương Sùng Quang nhìn dáng vẻ ngu muội của cô, thở dài: “Lục u, em đã từng nghĩ chưa, nếu

cậu ta thật sự hận em, không còn tình cảm với em, vậy tại sao đến tuổi này rồi mà cậu ta còn chưa kết hôn?”

Lục u nghẹn họng.

Trương Sùng Quang không nói nữa, anh cầm tài liệu lên xem.

Lục u thấy anh vất vả, rót cho anh một cốc nước ấm, nhẹ nhàng nói: “Nghe chú dì nói, bọn họ sắp giới thiệu đối tượng cho chị Hoắc Tây, chị Hoắc Tây cũng đồng ý rồi.”

Đồng ý…

Bút trong tay Trương Sùng Quang đâm xuyên qua trang giấy, đến khi anh tỉnh táo lại mới thấy nhục nhã.

Anh cổ gắng nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy nghĩ vậy, cũng khá tốt.”

Lục u hỏi anh: “Anh không để ý sao?”

Trương Sùng Quang cúi đầu đọc tài liệu, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không đế ý! Anh cũng có bạn gái!… Lục u, anh với Hoắc Tây đều phải tiến lên phía trước, cuộc sống sẽ càng tốt đẹp hơn.”

Lục u không tin: “Anh Sùng Quang, anh cứ mạnh miệng đi! Đến lúc đó anh lại hối hận.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2410: Cô ta nhìn Trương Sùng Quang


Lục u như vậy, cô Hà cũng rất khó xử.

Cô ta nhìn Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang thở dài, đế cô ta đi trước, còn anh kéo Lục u lại trách mắng: “Đừng quấy! Cô ấy giận, anh lại phải dỗ.”

Lục u nghe thấy thì hoảng hốt, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh phải lo lắng cho cảm xúc của cô ta, cho nên anh không quan tâm đến cảm xúc của chị Hoắc Tây đúng không? Anh Sùng Quang, em không tin, em thật sự không tin anh sẽ buông bỏ quá khứ, sẽ chấp nhận lấy một người phụ nữ xa lạ làm vợ thay thế chị Hoắc Tây.”

Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng hỏi: “Nếu không thì sao? Anh nói với cô ấy, chân anh biến thành như vậy là vì cô ấy, anh bắt cóc cô ấy để cô ấy quay lại bên cạnh anh, ngày nào cũng phải hầu hạ anh, ngày nào cũng nhìn chân anh như thế này? Lục u, em cảm thấy hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao? Tương lai chúng ta còn chưa được sắp xếp rõ ràng, hiện giờ lại thêm những chuyện đó… Em nghĩ anh với cô ấy có thể quay lại như trước sao?”

Trước khi xảy ra tai nạn xe, tuy anh đã buông tay, nhưng trong thâm tâm anh vẫn mang theo hy

vọng.

Hy vọng có một ngày, bọn họ còn có thể gương vỡ lại lành.

Nhưng khi anh nằm trên bàn mổ, khoé mắt nhìn về cái chân nhầy nhụa máu, anh đã trở nên tuyệt vọng.

Khi Trương Sùng Quang nói, mắt anh đỏ hoe.

Lục u vốn đang bùng nổ, thấy anh như vậy thì không khỏi mềm lòng, cô ôm cánh tay anh như khi còn nhỏ, gọi anh Sùng Quang nhỏ như mèo con.

Trương Sùng Quang biết cô đã hết tức giận, lùi xuống một bước ngồi lên ghế sô pha.

Anh nói: “Lát nữa chúng ta về ăn cơm!”

Lục u khẽ đồng ý, nhưng chỉ một lát sau cô lại không nhịn được mà hỏi: “Người phụ nữ kia thật sự là bạn gái anh sao, em thấy thế nào cũng không giống.”

Giọng Trương Sùng Quang thản nhiên: “Trẻ con không cần nghĩ nhiều mấy việc này.”

Lục U làm mặt quỷ với anh.

Sau đó, Lục Thước gọi điện cho cô, hỏi cô ở đâu, nói là Lục Huân gọi cô về nhà ăn cơm.

Lục U nghe xong nước miếng cũng chảy

ròng ròng, nhưng cô còn một nhiệm vụ, anh Sùng Quang nói anh ấy sẽ về biệt thự ăn cơm, đã lâu anh ấy chưa về nhà chính, cô nên làm hộ hoa sứ giả mới đáng.

Lục u vừa nói, Lục Thước lập tức nói với vợ: “Đừng nấu! Qua nhà chú ăn cơm.”

Lục Huân không rõ nguyên do.

Lục Thước cởi tạp dề, xoa mặt cô ấy: “Đi hóng hớt.”

Chẳng mấy chốc, nhà họ Hoắc trở nên vô cùng sôi nổi, con cháu trong nhà gần như đã quay về.

Từ sau khi Trương Sùng Quang vướng vào tai tiếng, dường như anh cũng không ngại thể hiện đôi chân nữa, nhưng khi xuống xe anh vẫn cố gắng đế mình bước xuống xe nhẹ nhàng hơn.

Thật ra người giúp việc trong nhà đều biết, nhìn anh như vậy thì rất đau lòng.

Định đến đỡ.

Nhưng Trương Sùng Quang lại duỗi tay cản, anh nói: “Không cần! Tôi có thể tự đi!”

Cho dù đi lại khó khăn, nhưng một mình anh vẫn đi bộ từ bãi đổ xe vào đại sảnh.

Đám con cháu đã đến gần đông đủ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2411: Cô sẽ sớm có bạn trai mới


Ôn Noãn đặt một ly trà lên tay Trương Sùng Quang, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy, Trương Sùng Quang cũng cảm thấy không ổn trong lòng, anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”

Một chữ “Mẹ”, càng khiến ôn Noãn thêm đau lòng.

Cuối cùng bà không nhịn được, ừ một tiếng, sau đó vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đồ.

Bầu không khí trong phòng khách rất khó

nói.

Hoắc Doãn Tư nhìn Trương Sùng Quang: “Bố tôi ngủ trưa bây giờ còn chưa dậy, tay ngứa quá, chúng ta đánh hai ván đi?”

Trương Sùng Quang cười nhạt: “Thua không được khóc nhè đâu đấy.”

Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh nghĩtôi vẫn còn tám tuối sao!”

Hai người đàn ông chăm chú chơi cờ, Lục Thước đứng bên nhìn, thi thoảng ngước về phía nhà vệ sinh.

Lúc này Hoắc Tây xuống lầu.

Cô bế Tiếu Hoắc Tinh mới tỉnh ngủ, chậm rãi bước xuống, Tiểu Hoắc Tinh từ xa đã thấy bóng dáng Trương Sùng Quang, kêu lên bố ơi bố ơi.

Không còn cách nào khác, Hoắc Tây đành phải bế cô bé đến.

Trương Sùng Quang không đứng lên được, anh cứ ngồi vậy nhận lấy Tiểu Hoắc Tinh, khoảnh khắc bọn họ chạm vào nhau, thậm chí anh còn đụng phải nơi nữ tính nhạy cảm của Hoắc Tây.

Hoắc Tây ngước mắt, anh cũng thế.

Bốn mắt nhìn nhau, một lời khó nói.

Đây cũng là 1’ân đầu họ tiếp xúc sau khi anh nói có bạn gái… Một lát sau Hoắc Tây hoàn hồn,

cô nhẹ giọng hỏi: “Sao không đưa bạn gái đến đây?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang tối lại: “Cô muốn tôi dẫn cô ấy đến?”

Hoắc Tây không trả lời.

Nói nhiều lại chứng tỏ cô để ý, với cả ở đây quá nhiều người.

Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng bỏ cuộc, đế Lục Thước tiếp tục chơi cờ, còn anh tập trung chơi với con… Dù cố tỏ ra bình thường, nhưng hai chân này của anh lại không thế như trước, thậm chí còn không thể đứng dậy ngay lập tức, huống chi anh đang ôm Tiếu Hoắc Tinh trong lòng.

Hoắc Tây vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô bế Tiểu Hoắc Tinh lên, bình tĩnh nói: “Bệnh gút nghiêm trọng không? cần phải trị liệu không? Để kéo dài cũng không tốt.”

Trương Sùng Quang siết chặt tay.

Nhẹ nhàng nắm lấy hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, anh thản nhiên nói: “Sao, bây giờ cô vẫn còn quan tâm tôi à?”

Hoắc Tây không có cách nào trả lời.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Dạo này thế nào, nghe nói cô đang chuẩn bị hẹn hò, có người thích hợp chưa?”

Cùng một câu hỏi, anh đã hỏi qua rất nhiều

lần, Hoắc Tây cảm thấy bọn họ đã chia tay quá nhiều.

Cô cụp mắt cười nhạt: “Nếu gặp được, tôi sẽ báo cho anh một tiếng.”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve chân trái mình, cũng phụ họa: “Đến lúc đó tôi cũng sẽ chúc mừng cô.”

Bọn họ nói chuyện phiếm, vừa căng thẳng lại nhàm chán.

Lục Thước chăm chú nghe, đến nỗi thua thảm hại, cậu ấy còn không thừa nhận mình chơi không giỏi lại muốn chơi trò khác… Hoắc Doãn Tư cất quân cờ, cười nhạo: “Bây giờ đã là ván thứ mười mà cậu còn thua! Đừng cãi bướng nữa.”

Cậu nói xong, lại thấy Lục Thước vểnh hai lổ tai nghe ngóng Trương Sùng Quang, cậu ấy cười lạnh: “Anh Sùng Quang, Doãn Tư đang nói tôi, chắc chắn không phải đang nói anh đâu.”

Cơ mặt Trương Sùng Quang hơi co giật.

Hai đứa nhóc này!

Cũng may lúc này, Hoắc Minh xuống lầu, người giúp việc cũng chuẩn bị cơm tối xong.

Một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm khác.

Mỗi người đều mang trong mình tâm tư riêng.

Sau khi ăn xong, Trương Sùng Quang chuẩn bị tạm biệt, khi rời đi, Miên Miên không nhịn được mà chạy tới, đưa cho anh một túi chườm nóng màu hồng nhạt: “Dùng cái này chân sẽ không đau nữa.”

Trương Sùng Quang nhận lấy, hổc mắt nóng lên.

Anh không nỡ làm con thất vọng nên đành đồng ý: “Bố biết rồi.”

Miên Miên lại không nhịn được ôm anh, Trương Sùng Quang ôm chặt con, khóe mắt liếc sang sân thượng lầu hai… Hoắc Tây đứng đó, dáng vẻ rất an tĩnh.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2412: Nhưng hiện tại thì


Không khí trong xe đầy áp lực, tài xế lâu rồi không thấy Trương Sùng Quang như vậy.

Anh ta không dám thở mạnh, chỉ biết tập trung lái xe.

Chiếc xe RV màu đen sang trọng chạy trên đường phố thành phố B sầm uất. Đường mới lên đèn, hai bên đường người đi lại đông đúc. Trương Sùng Quang nghiêng đầu ngắm nhìn… Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân lạc lõng giữa nơi đây.

Cứ như vậy, xe chậm rãi chạy qua phố phường sầm uất, đến nơi dân cư thưa thớt.

Cuối cùng, xe băng qua con đường trồng cây hai bên thuộc khu vực tư nhân, rẽ vào biệt thự của anh… Tài xe đang định dừng xe thì Trương Sùng Quang bỗng nhiên nói: “Chạy xe xuống hầm đi.”

Lái xe giật mình, nhưng vẫn làm theo, đánh tay lái chuyển hướng.

Hầm đế xe của biệt thự rất rộng. Trương Sùng Quang là người yêu xe, sau vài năm đã tậu được hơn mười mấy chiếc, thỉnh thoảng sẽ đối xe ra ngoài chơi.

Nhưng hiện tại thì…

Trương Sùng Quang ngồi ở ghế sau, lặng lẽ mở miệng: “Anh xuống xe trước đi.”

Tài xế hơi do dự rồi xuống xe.

Bên trong xe chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang, trong không gian kín chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh… Lát sau, anh mở cửa từ từ xuống xe, đi đến chỗ đậu những chiếc xe yêu thích mà mình đã mua.

Ngón tay thon dài, khẽ vuốt ve.

Đầy lưu luyến.

Chỉ có điều chiếc xe nào cũng bị phủ một lớp bụi, hơn nửa năm không ai sử dụng chúng… Tác dụng duy nhất của chúng chính là ở đây bám bụi.

Trương Sùng Quang nghĩ có lẽ anh không còn cơ hội lái chúng nữa rồi.

Giống như Hoắc Tây, anh cũng không thế có được cô nữa.

Lẳng lặng đứng một hồi lâu, anh lấy di động gọi cho thư ký Tần, lãnh đạm phân phó: “Giúp tôi thanh lý toàn bộ hơn mười chiếc xe trong hầm đế xe… Đúng vậy, giá không quá thấp là được.”

Bên kia đầu dây, thư ký Tần ngơ cả người.

Đây đều là những chiếc xe mà Tống Giám đốc Trương vô cùng yêu quý, có mấy chiếc còn mua khi đi cùng luật sư Hoắc, sao bây giờ lại muốn thanh lý hết?

Cô ấy sợ mình nghe lầm, dè dặt hỏi lại lần

nữa.

Trương Sùng Quang cầm di động “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, thanh lý hết đi!”

Tắt điện thoại, anh lại nhìn những chiếc xe anh từng rất thích. Bỏ đi những chiếc xe yêu quý này giống như tình cảm của anh đối với Hoắc Tây, dù luyến tiếc cỡ nào cũng đành buông tay.

Trương Sùng Quang bấm thang máy, chậm rãi lên lầu.

Anh trở lại phòng ngủ chính, cách bài trí vẫn giống trước đây, như thế vẫn nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tây ở đây.

Anh im lặng nhìn một hồi láu, sau đó đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang.

Sau vụ tai nạn, anh hầu như không đụng đến nó, bởi vì tình trạng chân anh không cho phép.

Nhưng hôm nay anh muốn uổng một chút.

Chất lỏng màu đỏ được rót vào ly đế cao.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2413: Đúng là đồ tàn phế!


Sau khi Trương Sùng Quang tỉnh rượu, cơn đau khiến chân trái không ngừng run rấy, bác sĩ Trịnh dù tức giận nhưng vẫn tiêm cho anh hai liều giảm đau, nhưng không mấy hiệu quả.

Bác sĩTrịnh ngẩng đầu nhìn anh: “Thuốc giảm đau đã mất tác dụng. Anh còn không biết giữ gìn thì sớm hay muộn cái chân này cũng bị cắt bỏ.”

Trương Sùng Quang biết, nghĩa là phải ngồi xe lăn cả đời.

Nhưng hiện giờ anh không còn quan tâm nữa…

*

Cứ như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Thỉnh thoảng anh vẫn gặp Hoắc Tây, có khi là ở chỗ xã giao bên ngoài, có khi là vì bọn nhỏ.

Phần lớn thời gian anh đều ngồi xe lăn.

Anh cũng không tránh cô, bởi vì bên cạnh anh luôn có Hà Lộ, giống như việc có người đi cùng sẽ giúp anh nhặt lấy lòng tự trọng đáng thương của mình ở trước mặt Hoắc Tây. Vợ chồng đã ly hôn khi gặp lại nhau vẫn nên tôn trọng nhau.

Trương Sùng Quang cảm thấy vậy cũng tốt.

Vào cuối hè, bên cạnh Hoắc Tây xuất hiện thêm một người, ngoại hình sáng sủa.

Trương Sùng Quang biết, đây là đổi tượng hẹn hò do nhà họ Hoắc sắp xếp cho cô, Hoắc Tây cũng không từ chối nữa.

Cô và người đó đang sánh đôi vào cửa.

Cách ăn mặc của cô ngày càng nữ tính, cô cũng học được cách trang điểm, ánh mắt của cô nhìn anh cũng ngày càng lạnh nhạt… Giống như nhìn một người xa lạ, trong mắt cô đã không còn tìm thấy dấu vết tình yêu đối với anh.

Điều này khiến Trương Sùng Quang đau khổ.

Nhưng anh lại nghĩ: Trương Sùng Quang, đây không phải là điều anh muốn sao?

Cho cô tự do, để cô bắt đầu một cuộc sống mới.

Anh vừa thấy mừng vừa đau khố, thế là lại uống rượu không ngừng… Thư ký Tần thường xuyên thu dọn tàn cuộc cho anh, cô ấy cảm thấy sếp nên đi khám nam khoa, xem xem có phải đến thời mãn kinh sớm không.

Hôm nay là lần thứ hai tình cờ gặp nhau trong một buổi tiệc rượu.

Hoắc Tây nhảy chung với người đó, sau đó họ nắm tay nhau rời khỏi sảnh tiệc. Khi cô rời đi, làn váy cô như lửa đỏ làm đau mắt Trương Sùng Quang, nhưng anh ỷ mình ngồi trong góc, cứ im lặng ngóng nhìn theo.

Anh cảm thấy mình bị bệnh rồi.

Anh một bên buông tay, một bên điên cuồng chú ý từng hành động của Hoắc Tây. Cô hẹn hò khi nào, ở đâu, trong bao lâu, anh đều biết hết.

Thậm chí, anh còn… tra ghi chép về họ.

Không có thuê khách sạn.

Anh biết mình là kẻ biến thái, nhưng anh không thể khống chế bản thân, thỉnh thoảng nửa đêm anh sẽ nằm mơ thấy Hoắc Tây nằm dưới thân người khác, phát ra tiếng ngâm khẽ khàng.

Trương Sùng Quang càng ngày càng không thể kiếm soát được cảm xúc của mình.

Anh có hợp tác với Tống Giám đổc Vương, vậy mà có lần suýt nữa anh đã ra tay đánh người, may có thư ký Tần dứt khoát kéo anh ra ngoài. Cô ấy cảm thấy không nên đưa Tổng Giám đốc Trương đi khám bác sĩ, mà phải đưa anh đến bác sĩ th ú y.

Hôm nay lại chạm mặt nhau trong tiệc rượu.

Tống Giám đốc Vương cũng không dám chọc vào người đàn ông này, lén trốn đi chỗ khác, đã trốn đi còn nói kháy thêm vài câu.

“Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”

“Ngày xưa nở mày nở mặt, bây giờ có tiền, thế thì đã sao? Tai nạn đè nát chân, đi đường còn không vững thì ngang ngược kiểu gì chứ! Còn nói cái gì bệnh gút, mắc cười quá, rõ ràng là bị liệt rồi!… Trước mặt phụ nữ giả vờ giả vịt, còn không phải cảm thấy lòng tự tôn ít ỏi đáng thương của đàn ông bị sỉ nhục sao? Anh ta chắc cũng không dám gặp vợ cũ, tôi e anh ta còn không đứng lên được trước mặt người ta nữa! Đúng là đồ tàn phế!”

Hoắc Tây đứng cạnh cửa số ở góc lối đi nhỏ.

Cô không hẹn hò với người đàn ông đó. Đáy xem như là hợp tác của hai người, để cả hai không bị sắp xếp hẹn hò nữa.

Bên ngoài đang bắn pháo hoa, cô im lặng thưởng thức.

Tổng Giám đốc Vương đi ngang qua, khiến cô nghe rõ những lời khó nghe này.

‘òng ta nói, chân của Trương Sùng Quang đã tàn phế.’

‘Ông ta nói, chân của Trương Sùng Quang là do tai nạn xe.’



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2414: Cô nhìn chằm chằm


Hoäc Tây không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết buổi tiệc kết thúc từ lúc nào.

Khi cô ra về thì tình cờ gặp Trương Sùng Quang trước cổng khách sạn, thư ký Tân đang đứng nói chuyện với anh, giọng khá nhỏ nên cô không nghe rõ lắm.

Gặp lại anh khiến tâm tình Hoắc Tây vô cùng phức tạp.

Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu cũng đã từng rất hận. Khi cô biết được sự thật... Cô giật mình nhận ra việc. yêu hận đã không còn quan trọng, giống như thời điểm cô tự tử ở Melbourne, Trương Sùng Quang đã thỏa hiệp với cô, thì giờ đây không phải nội tâm cô cũng đang thỏa hiệp hay sao.

Cho dù yêu hận bao nhiêu, cô cũng vẫn mong anh sống khỏe mạnh.

Trương Sùng Quang quay đầu qua thì thấy cô.

Đèn thủy tỉnh tại sảnh khách sạn khiến gương mặt Hoắc Tây trắng như tuyết, nhợt nhạt. Bàn tay cô nhỏ máu, màu máu đỏ thẫm rơi xuống thảm, thấm đỏ một mảng.

Nhưng Hoắc Tây không hề hay biết.

Trương Sùng Quang vội vàng bước đến nắm lấy cổ tay cô, thấy lòng bàn tay cô bị thương, giọng anh hơi nghiêm khắc: "Sao em lại bị như vậy? Người đàn ông... của em đâu?"

Không đợi Hoắc Tây lên tiếng, anh đã định bế cô lên.

Thế nhưng, anh mới để tay lên eo cô thì mới nhớ đến tình trạng chân của

mình, kể cả Hoắc Tây chỉ là đứa con nít một tuổi anh cũng không bế được. Anh đành hạ tay xuống, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện."

Hoäc Tây vẫn chăm chăm nhìn anh.

Đáy mắt cô mờ hơi nước.

Trương Sùng Quang cũng không biết cô đã trải qua chuyện gì, dưới tình thế cấp bách anh đành nắm cổ tay kéo cô đến chỗ đậu xe. Lúc này, cho dù anh đi đứng bất tiện, cho dù mối quan hệ của hai người không được tự nhiên, anh cũng không thể làm khác.

Hoắc Tây bị nhét vào ghế sau, anh cũng ngồi theo vào trong xe.

Thư ký Tần nhanh trí ngồi vào ghế phụ, quay sang nói với tài xế: "Đi đến bệnh viện gần nhất."

Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga lái xe đi.

Bên trong xe khá tối, Hoắäc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau, đã lâu rồi họ không ở gần nhau như vậy. Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi cô: "Em không mang theo thuốc cầm máu sao?"

Hoắc Tây trả lời không liên quan: "Bạn gái anh đâu? Không đi chung với anh à?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm trầm: "Giờ mà còn hỏi mấy câu này?"

Nói xong, anh tự nhiên lấy túi cô tìm thuốc cầm máu. Sau khi tìm thấy thuốc, thư ký Tân ngồi ghế trước lập tức đưa chai nước khoáng, còn lịch sự mở nắp. Trương Sùng Quang nhận lấy nước rồi nhìn Hoắc Tây: "Uống đi."

Hoäc Tây vẫn ngồi yên.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2415: Anh nào?


Đợi cô uống xong, anh lại lấy hộp thuốc y tế băng bó tay cho cô.

Lúc quấn băng không tránh được việc da thịt tiếp xúc, anh nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, cảm thấy cô ốm hơn trước. Trương Sùng Quang nhỏ giọng lầm bầm: "Anh ta chăm sóc em kiểu gì vậy?”

"Anh nào?" Hoắc Tây hỏi anh.

Đột nhiên Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn, bốn mắt chạm nhau, một lúc sau anh mới mở miệng: "Không phải em có bạn trai sao? Anh thấy hai người đứng cạnh khá hợp đấy."

Hoắc Tây không phủ nhận, đợi anh quấn băng xong thì rút tay lại.

Cô dựa lưng vào ghế, im lặng ngồi không lên tiếng.

Trương Sùng Quang cũng vậy.

Bên trong xe khá tối, thỉnh thoảng đèn xe phía đối diện rọi vào trong xe, chiếu vào khuôn mặt hai người... lúc sáng lúc tối.

Không ai thấy được vẻ mặt của đối phương.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Sùng Quang quay sang nói: "Xuống xe đi! Bác sĩ sẽ quấn băng cho em kỹ hơn."

Tài xế và thư ký Tần đều xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại Hoắc Tây và Trương Sùng Quang. Hoắc Tây ngồi yên, lúc Trương Sùng Quang định gọi cô lần nữa thì cô mở miệng: "Trương Sùng Quang, đau không?”

Khi nằm một mình ở bệnh viện chịu phẫu thuật, đau không?

Khi em bỏ đi, không thể cử động bị bắt ở lại phòng bệnh, đau không?

Khi ngồi trên xe lăn thấy em, đau không?

Khi Hoắc Tây hỏi câu này, giọng nói cô trở nên run rẩy, thậm chí... cô còn muốn vuốt ve bên chân bị thương của anh. Cô muốn nhìn xem vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào.

Cả người Trương Sùng Quang căng cứng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2416: Việc phát hiện ra chân tướng


Cô yên lặng nhìn, đôi mắt ánh lên lửa nhiệt, nhẹ giọng nói: "Không cần băng bó lại đâu, như vậy là ổn rồi!"

Cô giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, mở cửa ngồi vào xe.

Thư ký Tần đứng giữa gió trời cuồn cuộn, cô ấy nghĩ có một người điên rồi giờ đến hai người điên.

Khi cô ấy báo lại với Trương Sùng Quang, cô ấy tưởng anh sẽ trách mắng mình, nhưng không ngờ Tổng Giám đốc Trương chỉ lạnh nhạt nói “đã biết.”

Thư ký Tần càng mơ hồ không hiểu gì cả.

Hoắc Tây không quay về biệt thự nhà họ Hoắc mà về căn hộ đứng tên cô. Đêm dài người tĩnh lặng.

Cô không bật đèn, cứ đứng trong bóng tối, thậm chí còn không thay váy dự tiệc... Cô đốt một điếu thuốc lá dành cho nữ, không hút, chỉ để nó từ từ cháy.

Việc phát hiện ra chân tướng đã gây tác động rất lớn với cô.

ù thế nào thì cô vẫn chỉ là một người bình thường, quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến cô không thể nào xông xáo như lúc trẻ.

Cô cần phải cân nhắc rất nhiều chuyện.

Gia đình, hôn nhân, con cái... đây là những việc cô phải suy xét khi đưa ra sự lựa chọn.

Đêm ngày càng sâu.

Cho đến khi tia năng đầu tiên xuất hiện phía đường chân trời, Hoắc Tây dập. tắt điếu thuốc lá cuối cùng... Cô lấy di động gọi điện cho trợ lý, khi máy được kết nối cô khẽ hỏi: "Tai nạn xe năm trước, có phải Trương Sùng Quang bị thương rất nặng đúng không? "

Trợ lý vốn còn đang mơ ngủ, vừa nghe mấy lời cô nói liền tỉnh giấc.

Cô ấy tất nhiên không dám nói.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2417: Cuối cùng


Quản lý chỉ ra xa: "Chiếc đó phải không? y, cô muốn xem chiếc xe nát đó làm gì vậy, xe này hồi trước đúng là hàng ngon, chỉ tiếc xảy ra chuyện lớn, nghe nói chủ chiếc xe bị đụng đến nát cả một chân... Chậc chậc chậc, tôi nghĩ chắc. giờ cái chân đó bị phế rồi, thật đáng tiếc."

Hoặc Tây không quan tâm lời anh ta nói.

Cô vội vàng đi đến chỗ chiếc xe, giữa đám cỏ dại mọc thành bụi là chiếc Lincoln loang lổ vết rỉ sét.

Không thể đoán được màu sắc ban đầu của xe. Phần đầu xe hoàn toàn nát bét, buồng điều khiển chỉ còn lại chút không gian

nhỏ hẹp. Chỗ ghế ngồi dù bị phơi gió phơi sương suốt hơn nửa năm nay vẫn có thể nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên đó.

Đầu ngón tay Hoắc Tây run run, khế chạm vào... Đây... đây là máu của Trương Sùng Quang, có lẽ còn có cả da thịt của anh.

Khi trợ lý của cô chạy đến, khóe mắt của Hoắc Tây đã thấm ướt... Đứng ở đó một lúc lâu sau, Hoắc Tây nhẹ giọng nói: "Đi thôi!"

Trợ lý không dám hỏi đi đâu.

Hoắc Tây lái xe, vào nội thành thì bảo trợ lý xuống xe. Trợ lý đứng bên ngoài xe lo lăng: "Luật sư Hoắc, cô..."

Hoắc Tây kéo cửa kính xe xuống. Cô bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm Trương Sùng Quang."

Sau khi cửa kính xe được nâng lên, chiếc Bentley màu trắng từ từ rời đi. Hoắc Tây lái xe rất chậm, vì đôi mắt của cô đã bị nước mắt che mờ.

Hơn nửa tiếng sau, cô đến căn biệt thự mà họ từng chung sống. Người giúp việc trong nhà thấy cô đều cực kỳ kinh ngạc: "Bà chủ, sao cô lại đến đây?"

Hoắc Tây đóng cửa xe, ngửa đầu nhìn lên lầu hai. "Ông chủ có ở nhà không?"

Người hầu do dự nói: "Ông chủ có ở nhà, nhưng cả ngày hôm nay ông chủ không xuống lầu, trông tâm trạng không tốt lắm."

Hoäc Tây nhíu mày, làn mi cong dài khẽ rung. Cô lập tức vào nhà, đi qua đại sảnh, đi dọc theo tay vịn lên lầu hai. Người giúp việc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Hoắc Tây lên lầu hai đi đến trước cửa phòng ngủ chính. Bên trong cực kỳ yên tĩnh... Cô đặt tay lên cánh cửa.

Gô biết cô đến tìm Trương Sùng Quang mang ý nghĩa gì.

Cuối cùng, cô vẫn đẩy nhẹ cửa ra.

Trương Sùng Quang ở bên trong phòng ngủ. Anh ngồi lặng lẽ trên tấm thảm cạnh giường, ảnh chụp bày rải rác xung quanh anh... Còn có một hộp thuốc giảm đau.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh không vui nói: "Không phải tôi đã nói không có sự cho phép của tôi thì không được tùy tiện vào đây sao?"

Người đứng trước cửa không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng bước vào.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2418: Anh nhắm chặt mắt


Phòng ngủ rơi vào yên lặng.

Trương Sùng Quang không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nhưng thế giới nội tâm của anh đã hoàn toàn tan rã. Vừa rồi Hoắc Tây nói: “Trương Sùng Quang chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa nhé.”

Anh nhắm chặt mắt.

Anh rất muốn đồng ý với cô, rất muốn trả lời cô: 'Hoắc Tây, chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa."

Lần này anh sẽ không phụ lòng cô nữa. Đối xử tốt với cô. Cho cô mọi thứ tốt nhất!

Thế nhưng, anh lấy tư cách gì đây, Trương Sùng Quang, anh lấy tư cách gì hả?

Chân trái của anh bị liệt, đừng nói đến việc đi đứng, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng chỉ có thể để nữ ngồi trên. Điều cơ bản nhất của cuộc sống anh còn không thể cho cô thì anh dựa vào cái gì muốn bắt đầu lại với cô?

Trương Sùng Quang từ từ mở mắt, dường như trong đôi mắt anh mọi ánh sáng đều đã lụi tàn.

Anh nhìn thẳng phía trước bình tĩnh mở miệng. Anh nói chuyện rất chậm, có thể thấy anh đã suy nghĩ rất lâu.

"Là vì tôi đã bảo vệ cô trong tai nạn xe à?"

"Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi? Chân tướng sự thật thế nào còn quan trọng sao? Quan trọng là... Chúng ta đã ly hôn, hiện tại mỗi người đều đã tìm được người mới bầu bạn... Sao nào, bây giờ thấy tôi tốt hơn nên mới quay về tìm tôi sao? Hoắc Tây, cô đã từng hỏi tôi chưa, hỏi tôi còn lưu luyến với quá khứ không?”

Hoäc Tây khẽ hỏi anh: "Anh có lưu luyến không?" Trương Sùng Quang bật cười chế giễu.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: 'Ít nhiều thì vẫn có, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau nuôi nấng ba đứa nhỏ. Nhưng cô có muốn tôi kể thêm thì cũng hết thứ để nói rồi. Cô nói tình trạng của tôi như vậy là bởi vì cô, tôi không ghi hận trong lòng đã là tốt lắm rồi, còn lại bao nhiêu cảm tình với cô chứ! Hà Lộ khá tốt, cho dù xét về ngoại hình, khí chất hay gia thế thì cô ấy không thể so được với cô... Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn, không cãi lại tôi, ở bên cạnh cô ấy tôi rất thoải mái."

Anh nói xong trong mơ hồ, lòng đau nhói.

Hoắc Tây lắng nghe không nói gì, sau khi anh nói xong, cả hai đều chìm trong im lặng.

Gô hỏi anh: "Nếu em không đi thì sao? Nếu em nhất quyết muốn ở đây chăm sóc anh thì sao?"

Trương Sùng Quang nắm chặt tay. Anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt của cô, trông như bình tĩnh nhưng ẩn sâu bên trong là cơn bão khó phát hiện... Hồi lâu sau, đôi môi mỏng của anh khế hé mở: "Vậy sao?"

Giây tiếp theo, Hoắc Tây không hề phòng bị. Cô đã bị anh thô bạo ném lên giường. Ngay sau đó, anh nặng nề đè lên người cô, do quá đột ngột khiến hơi thở hỗn loạn nóng rực của hai người đan xen hòa vào nhau, phả vào bên gáy mềm mại của cô... Hoắc Tây không kìm lòng được khẽ run..

Bên tai vang lên lời trêu chọc: "Như vậy đã có cảm giác rồi hả?"

Giọng điệu mang theo sự đùa cợt.

Hoắc Tây thở hổn hển nhìn anh, ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô. Giọng anh dịu dàng nhưng lời nói ra vô cùng khó nghe: "Không phải không còn cảm giác với tôi sao? Sao hiện giờ bị tôi đè lại phóng đãng như vậy? Là do người đàn ông hiện tại của cô không được, không làm cô thỏa mãn phải không?"

Anh cố ý nói năng tùy tiện, muốn cô nhục nhã.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2419: Hoắc Tây mềm mại nằm trên giường


Cho dù thời gian trôi qua đã lâu, vẫn vụn nát.

Đùi trái của anh không có chỗ nào lành lặn, các mảng da thịt giống như được chắp vá lại.

Hoắc Tây nhìn mà muốn khóc.

Trương Sùng Quang nắm chiếc cằm thon của cô, sát lại gần hôn cô, nhẹ nhàng hỏi cô: "Trông đáng sợ lắm đúng không? Nó đi đứng còn không được linh hoạt, đi trên đường thường xuyên bị gọi là thằng què. Bây giờ nó không còn lực nữa, nếu cô muốn phát sinh quan hệ với tôi, cô phải tốn thêm sức lực. Hoắc Tây, ngồi trên một cái chân bị liệt, cô thật sự sẽ có cảm giác sao?”

Hoắc Tây mềm mại nằm trên giường.

Mặc dù anh cởi quần áo của cô, nhưng thật ra hiện tại cả hai không có suy nghĩ gì khác, ngoại trừ đau thương... thì không còn gì cả.

Đáy mắt cô long lanh nước. Cô từng cho rằng cô rất hận Trương Sùng Quang, cả đời này sẽ không bao. giờ khóc vì anh, nhưng thật không ngờ... Hoắc Tây biết, cả đời này của cô đều đã

nằm trong lòng bàn tay anh rồi.

Không phải là sự đồng cảm, nguyên nhân thật sự là gì chính cô cũng không nói rõ được.

Cô đã từng yêu, từng rung động.

Hiện giờ, cảm giác này có lẽ lại đang lặng lế nảy mầm, nhưng không giống với trước đây.

Cô nhấc tay, lòng bàn tay mềm mại đặt lên khuôn mặt anh. Nhìn anh ở khoảng cách gần khiến cô nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều, tuy vẫn rất đẹp trai nhưng trên khuôn mặt không còn bao nhiêu thịt..

Thịt kề da, không một kẽ hở.

Hoäc Tây chậm rãi sờ sờ, cô thấp giọng hỏi anh, giọng căng thẳng: "Còn đau không?”

Trương Sùng Quang bắt lấy tay cô.

Anh không nói gì, cũng không đẩy cô ra... Có lẽ là trái tim cô tịch đã lâu, nên cần sự an ủi lúc này.

Anh cần, cô cũng cần.

Anh vuốt ve tay cô, đầy trân trọng, khác hoàn toàn với lúc ban nãy.

Mười ngón tay chậm chạp đan vào nhau, ấn lên giường.

Anh bất ngờ cúi đầu hôn cô... Nụ hôn run rẩy kìm nén, các thớ thịt sau lưng căng chặt. Hoắc Tây hoàn toàn không chống cự anh, khóe mắt cô nhuốm lệ, môi run rẩy dán lên môi anh.

Nụ hôn này tràn ngập hương vị đau lòng.

Anh tiếp tục, là một người đàn ông, cô gái anh yêu đang nằm dưới thân mình, thân thể mềm mại mặc anh muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2420: Cố ý làm anh đau lòng


"Thật ra Hoắc Tây, chúng ta không thể quay lại. Tôi ở bên Hà Lộ, cô ấy không cố ép buộc như cô! Chân của tôi bị tàn phế, cô ấy vẫn hầu hạ tôi, không hề thay đổi sắc mặt. Cho dù là vì tiền hay vì muốn đổi đời, cô ấy vẫn hầu hạ làm tôi rất dễ chịu, tôi cảm thấy rất tốt... Làm sao tôi có thể bỏ một người con gái như vậy để

chấp nhận cô chứ?"

"“Hoắc Tây, cô nói xem có đúng không?”

Hoắc Tây nghe anh nói mà ngẩn người, cho dù biết anh đang cố ý chọc giận mình, nhưng cô vẫn để ý.

Thời gian gần đây, Hà Lộ luôn ở bên cạnh anh.

Cô không thể hỏi, quan hệ của họ đến mức nào rồi.

Là thật hay là giả?

Mồ hôi tuôn ra ban nấy trở nên lạnh lẽo. Hoäắc Tây từ từ ngồi dậy... Cô lấy quần áo của mình ôm vào trong lòng. Cô hiểu ý của anh, cô đã không còn là một cô gái bình thường nữa.

Anh có nhu cầu, Hà Lộ có thể thỏa mãn anh.

Thật lâu sau, Hoắc Tây khẽ hỏi: "Anh còn yêu em không?"

Trương Sùng Quang năm trên giường, šy một tay che mắt mình, một lúc lâu sau anh mới trả lời câu hỏi của cô: "Có lẽ vẫn còn một chút! Nhưng Hoắc Tây, chúng ta đều phải hướng về phía trước."

Hoắc Tây “ừ” một tiếng, cô nói cô hiểu rồi.

Cô bước xuống giường bắt đầu mặc quần áo, cô không tránh anh, mặc đồ ngay trước mặt anh.

Mặc lại từng món lên người.

Sau khi quần áo chỉnh †ề, cô không xoay người lại mà đưa lưng về phía anh, cô khẽ nói: "Em đi đây!"

Trương Sùng Quang không lên tiếng.

Anh chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường, vớ lấy điếu thuốc lá để trên tủ đầu giường, châm lửa... Hút mạnh một hơi, khiến cơn đau này lấn át nỗi đau trong lòng anh.

Vừa mới dịu được một chút, Hoắc Tây rời đi.

Nỗi đau quen thuộc trong lồng ngực lại kéo đến lần thứ hai, phán anh cả đời cô độc.

Chưa hút xong điếu thuốc, người giúp việc bất ngờ chạy lên lầu, cũng không gõ cửa mà xông thẳng vào phòng... Cho dù ánh sáng trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể thấy quần áo rải rác trên mặt đất, còn có cả dây thắt lưng càng tăng thêm sự mờ ám.

Người giúp việc không dám nhìn. Cô ấy vội vàng nói chuyện chính: "Bà chủ vừa mới xuống lầu, không cẩn thận

đụng bình hoa, cổ tay bị cứa chảy nhiều máu lắm ạ. Tôi nói để tài xế đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng bà chủ không cho, nói là tự cô ấy lái xe đi."

Trương Sùng Quang gần như không hề suy nghĩ, lập tức đứng dậy khỏi giường.

May là anh vẫn còn mặc quần lót. Người giúp việc vội vàng tránh đi.

Trương Sùng Quang khoác áo ngủ, khập khiễng bước xuống lầu, anh bước đi vừa nhanh vừa gấp.

Chân cực kỳ đau đớn.

Tại khu vực đậu xe bên ngoài biệt thự, xe của Hoắc Tây vẫn chưa rời đi, cửa kính xe cũng đang hạ xuống.

Gô ngồi trong xe, cổ tay chảy máu để ra ngoài.

Cô nghiêng đầu, giống như đoán chính xác anh sẽ xuống lầu, ánh mắt thâm sâu nhìn anh... Đôi mắt sắc bén mang vẻ giễu cợt của người chiến thắng.

Trương Sùng Quang biết mình đã rơi vào bẫy của cô. Cô cố ý làm anh lo lắng.

Cố ý làm anh đau lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Hoắc Tây cong khóe môi, lái xe rời đi ngay trước mặt Trương Sùng Quang.

Đồng thời nâng cửa kính xe lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top