Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2361: Đêm đó phóng túng quá thể


Hoắc Tây ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã chạng vạng.

Cô đã ngủ bao lâu?

Đúng lúc này, cửa phòng em bé cọt kẹt mở ra… Trương Sùng Quang bước vào. Giây phút hai người đối mặt nhau, Hoắc Tây còn có chút lờ mờ.

Trương Sùng Quang đến cạnh chiếc nôi, nhìn Tiểu Hoắc Tinh.

Anh nhẹ giọng nói: “Sắp bảy giờ rồi mà em chưa dậy nên anh đi đón Miên Miên và Duệ Duệ trước.”

Môi Hoắc Tây mấp máy.

Trương Sùng Quang thấy thế thì cười khẽ nói: “Anh ăn rồi!”

Bầu không khí có hơi vi diệu, Hoắc Tây đưa tay vuốt mái tóc dài màu trà, đứng dậy xuống giường: “Tôi rửa mặt rồi xuống 1’âu ăn cơm!”

Trương Sùng Quang lại nói: “Hay là cứ ở trên lầu đi. Trời đang mưa lâm râm, độ ấm ở tầng dưới hơi cao.”

Hoắc Tây suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Phòng em bé tóm lại không phải là nơi ở lâu dài nên cuối cùng vẫn gọi người giúp việc đến chuyến nôi sang phòng ngủ chính. Hai người giúp việc vừa đi, Trương Sùng Quang đã bế Hoắc Tây lên.

“Anh làm gì thế?”

Hoắc Tây túm lấy cổ tay áo anh, cụp mắt xuống nói: “Anh mau thả tôi xuống!”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, anh mới nói: “Lúc em sinh Duệ

Duệ đều là anh bế em đi vệ sinh… Nhiều năm như vậy, cân nặng của em vẫn không hề thay đối.”

Hoắc Tây cảm thấy anh thật nhàm chán: “Thả tôi xuống, bọn trẻ nhìn thấy sẽ không tốt.”

“Sợ bọn trẻ nhìn thấy hay là em sợ anh?”

Anh ép thật sự quá chặt, ngón tay Hoắc Tây kéo khuy măng sét của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không quen như vậy, Trương Sùng Quang, chúng ta đã thỏa thuận sáu mươi ngày, nhưng quá nhanh…”

Nghĩ lại thì họ đã xa nhau gần một năm.

Đã là một nửa người xa lạ rồi.

Trương Sùng Quang không chịu buông tay, vẫn ôm cô về phòng ngủ chính. Khi đi qua hành lang dài lắp kính thuỷ tinh, anh đột nhiên dừng lại, ép cô vào bức tường gạch đỏ, nhưng không quên cô sợ lạnh mà đưa một tay đệm sau lưng cô.

Trương Sùng Quang cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào vành tai cô.

Anh khàn giọng thì thầm: “Còn nhớ không, vào ngày sinh nhật năm ngoái em uống say, chúng ta đã làm trong tư thế này… Anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, Hoắc Tây, em có nhớ không?”

“Tôi quên rồi!”

Hoắc Tây trả lời rất nhanh và vội, đừng nói cô

không muốn nhớ lại, chỉ riêng những ký ức đó cũng đủ xấu hổ rồi.

Đêm đó phóng túng quá thể.

Kỳ thật lúc đó quan hệ của bọn họ vốn đã không tốt, đêm đó cô uống rượu, tâm trạng tốt đến mức bằng lòng làm chuyện mây mưa, vì vậy trong một tháng tiếp theo, Trương Sùng Quang luôn vô tình hay cố ý cho cô uống rượu, khiến hai người xảy ra quan hệ.

Nhưng một cuộc hôn nhân đã đi đến hồi kết, tình dục nhờ chất gây mê thì làm sao có thể cứu vãn được đây?

Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy cực kỳ trống rỗng.

Hoắc Tây nghĩ đến những điều đó, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng phủ một tầng đỏ ửng mỏng, trông rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2362: Vợ chồng đâu giường cãi nhau cuối giường hoà?


Hoắc Tây không biết.

Cô biết Trương Sùng Quang nghiêm túc muốn bắt đầu lại với cô, và cô cũng tin rằng sẽ không bao giờ xuất hiện một Tống Vận khác. Nhưng cô biết rằng khi mình đã khắc sâu đoạn video thân mật đó vào đầu, cô không hề có ý định ở bên anh nữa.

Cô chưa kịp nói gì thì một người giúp việc đã từ phòng ngủ chính bước ra.

Thấy ông bà chủ ở hành lang, khuôn mặt già nua của người giúp việc đỏ lên: “ông chủ, nôi đã đặt xong rồi! Ngài qua xem đã ổn chưa. Nếu chưa thì tôi sẽ điều chỉnh lại.”

May mà Trương Sùng Quang đã quen với sóng to gió lớn nên không hề xấu hổ.

Anh chỉ thả lỏng yết hầu, lãnh đạm nói: “Biết rồi.”

Người giúp việc biết mình vừa cắt ngang chuyện gì, bèn vội vàng nói: “Vậy tôi xuống lầu trước.”

Người giúp việc rời đi.

Trương Sùng Quang vẫn nhốt Hoắc Tây không thả, Hoắc Tây đấy eo anh: “Anh định đợi một người nữa ra mới thả tòi phải không?”

Giọng nói của cô hiếm khi có phần mềm mại, Trương Sùng Quang không muốn buông cô ra.

Anh nhẹ nhàng cọ vào mũi cô, giọng càng trâm và khàn hơn: “Bà ấy phải trông Tiếu Hoắc Tinh, không qua đây được! Hoắc Táy…”

Anh không nói nữa, nhưng họ từng là vợ chồng, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ hiểu anh muốn nói gì, muốn làm gì.

Huống chi sống mũi cao của anh vẫn đang cọ tới cọ lui.

Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Đừng quên tôi vẫn còn trong tháng.”

Giọng Trương Sùng Quang mang theo chút khàn khàn: ‘Anh không quên. Hoắc Tây… đừng sợ anh. Anh sẽ không ép em làm chuyện mà em không thích nữa.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2363: Nhưng cô không phản bác


Hoắc Tây biết rõ thủ đoạn của người đàn ông này, cô không phản ứng quá nhiệt tình nhưng cũng không làm mặt lạnh với anh trước mặt bọn trẻ. Cô gọi Miên Miên và Duệ Duệ lại, bọn trẻ hỏi: “Bọn con có thể nhìn em gái không?”

Hoắc Tây sờ đầu bọn trẻ: “Chúng ta cùng nhau đi xem.”

Miên Miên chạy phía trước, tiếng bước chân kêu lộc cộc, nhưng khi mở cửa phòng ngủ chính ra, cô bé lại vô cùng cẩn thận. Tiếu Trương Duệ bẩm sinh hướng nội nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng hơi đỏ lên, rõ ràng là cũng rất thích Tiểu Hoắc Tinh.

Khi Hoắc Táy bước vào, hai đứa bé đang ghé vào nôi, giương to mắt nhìn.

Tiểu Quang cũng mởto đôi mắt cho đen thui mà nhìn.

Nó còn nhỏ giọng ư hử hai tiếng, chỉ là

không có ai phiên dịch cho nó.

Miên Miên nói khẽ: “Em thật dề thương! Da trắng nõn, còn trắng hơn cả Trương Duệ lúc nhỏ, chỉ là tóc không nhiều như Trương Duệ, chỉ có vài sợi.”

Tiếu Trương Duệ đỏ bừng mặt: “Em chẳng thèm so với con gái.”

Nói lạnh lùng là thế nhưng cậu bé vẫn muốn hôn em gái, muốn sờ em gái. Cậu bé nói mình đã rửa tay và đánh răng, sau khi Hoắc Tây đồng ý, anh trai thích vệ sinh hôn lên cơ thể nhỏ bé của Tiếu Hoắc Tinh, ngửi thấy mùi em bé cách một lớp quần áo khiến Tiểu Trương Duệ rất thích.

Em gái có mùi thơm quá!

Miên Miên cũng vậy, cứ chống cằm nhìn em gái, chỉ ước em gái lớn lên ngay tức thì, nhưng lại sợ lớn quá nhanh sẽ không chơi vui như bây giờ.

Hoắc Tây nhìn bọn trẻ, tâm trạng phức tạp.

Thực tế, lần đầu mang thai, cô chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Thế chất của cô đã định sẵn cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thế sinh ra. Nhưng trong quá trình mang thai, phụ nữ… rất dễ nảy sinh tình cảm với một bào thai bé nhỏ. Cho dù mối quan hệ của cô và Trương Sùng Quang đã rạn nứt đến mức đó, song đứa trẻ trong bụng có một nửa

máu thịt của cô, sao cô có thể hận máu thịt của mình cho được!

Hiện tại nhìn thấy Miên Miên và Duệ Duệ thích như vậy, hốc mắt Hoắc Tây ươn ướt.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu giọng an ủi cô: “Các con vui vẻ như vậy, sao em lại khóc?”

“Tôi không khóc.” Hoắc Tây nghẹn ngào nói.

Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhẹ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2364: Lấy lòng em thật khó, bà Trương!


Hoắc Tây thoáng sửng sốt.

Giọng nói của anh lại vang lên bên tai: “Em vừa mới sinh con, cơ thể còn yếu, tốt nhất là không nên tắm, anh lau người giúp em. Hoắc Tây, giữa chúng ta chẳng lẽ không có một chút tin tưởng nào sao? Đến chuyện này anh cũng phải thề à?”

Hoắc Tây nghĩ đến bộ phim vừa mới ra mắt, hờ hững nói: “Đàn ông có thề cũng vô dụng.”

Trương Sùng Quang tiến lại gần, ghé sát vào tai cô: “Vậy em nói cho anh biết làm sao mới có tác dụng! Hoắc Tây, em nói cho anh biết đi!”

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nhuộm mực.

Trong nhà ánh đèn sáng rực, Hoắc Tây mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài chấm đất, mái tóc dài màu trà sẫm hơi xoăn ngang eo, trông xinh đẹp và quyến rũ, dù Trương Sùng Quang không quá muốn chuyện đó song vẫn bị động lòng với cô.

Anh nhịn không được ôm eo cô, không làm gì cả, chỉ ôm cô mà thôi.

Giống như ôm lấy ánh trăng sáng.

Màn đêm càng lúc càng yên tĩnh, Hoắc Tây không đẩy anh ra, cũng không nói với anh những

lời lạnh lùng. Sau khi hành hạ nhau mấy năm, dường như họ cũng mệt mỏi rồi, lúc này, thời gian là liều thuốc tốt nhất.

Trương Sùng Quang nhỏ giọng nói vào tai cô: “Hoắc Tây.”

Cô không nói gì…

Anh vẫn có chút thất vọng, nhưng không hề gì, anh vẫn ôm cô… Một lúc lâu sau, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Tôi đứng hơi mệt.”

Trương Sùng Quang nhớ ra cô đang trong tháng, nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm.

Thân thể Hoắc Tây yếu ớt, không còn sức lực phản kháng nên cũng không nói thêm gì nữa.

Anh bế cô đến mép bồn tắm, để cô ngồi lên trên, sợ cô bị lạnh nên bên dưới lót một chiếc khăn tắm dày. Đợi máy sưởi đã đủ ấm, Trương Sùng Quang giúp cô cởi cúc áo ngủ, hàng cúc nhỏ như hạt gạo khiến anh nhìn mà đỏ mắt. Anh nhẹ giọng hỏi: “Nhiều cúc như vậy, ban đêm có tiện cho con bú không?”

Hoắc Tây không trả lời…

Trương Sùng Quang nửa ngồi xổm xuống, giúp cô cởi những chiếc cúc nhỏ. cởi đồ xong, nước trong bồn tắm chỉ mới đầy một nửa, hầu kết anh chuyến động: “Có lạnh không? Nếu lạnh thì anh bật máy sưởi thêm chút nữa.”

Hoắc Tây lắc đầu: “Lưng đổ mồ hôi luôn rồi.”

Trương Sùng Quang tự nhiên đưa tay qua, chạm vào làn da trên lưng cô qua váy ngủ.

Cơ thể Hoắc Tây cứng đờ.

Trương Sùng Quang dùng một tay giữ hai chân cô lại, không cho cô cử động, trầm giọng nói: “Là do mồ hôi lạnh nên sức khoẻ yếu.”

Anh không dám chậm trễ, dùng khăn lau người cho cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2365: Hoắc Tây giương mắt nhìn anh


Hoắc Tây giương mắt nhìn anh.

Trương Sùng Quang đi vòng qua người cô, bế cô lên. Anh chăm sóc cô từng chút, không để cô tự mình làm bất cứ điều gì, càng không để cô xuống đất đi nửa bước, đối xử với cô như với một báu vật quý hiếm.

Hoắc Tây áp sát vào người anh, cảm thấy cơ thể anh nóng bỏng lạ thường.

Cô là một phụ nữ trưởng thành, không phải không biết điều này có nghĩa gì. Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể tự đi, anh có muốn… đi tắm không?”

Cô biết anh luôn mạnh mẽ ở phương diện đó, hiện tại đã có cảm giác, cô cảm thấy kìm nén không tốt, để anh tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.

Trương Sùng Quang không buông cô ra mà bế cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.

Anh không rời đi ngay mà nửa quỳ bên cạnh

giường, nhìn cô chăm chú.

Mái tóc dài màu trà xoã trên chiếc gối trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức Trương Sùng Quang nghĩ ngắm cô cả đời cũng không chán… Nhưng Hoắc Tây lại cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hơi quay mặt đi chỗ khác: “Em muốn đi ngủ.”

Cô trông có vẻ ngượng ngùng.

Khi phụ nữ trở nên ngượng ngùng, đàn ông thường lại càng không chịu nối. Trương Sùng Quang vuốt nhẹ tóc cô… Cơ thể anh phủ lên cơ thế cô, sắc mặt Hoắc Tây co lại.

Giọng nói của Trương Sùng Quang hơi khàn khàn: “Hoắc Tây, em sợ anh!” Đó không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.

“Tôi không có!”

Hoắc Tây trả lời rất nhanh và gấp gáp, thậm chí còn vùi mặt vào chiếc gối trắng như tuyết, trầm giọng nói: “Tôi mệt lắm, Trương Sùng Quang, anh thả tôi ra đi.”

Trương Sùng Quang rất muốn nói chuyện với cô, rất muốn nghe cô nói chuyện.

Nhưng anh không quên cô vừa sinh xong còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nên dù có không muốn thế nào cũng đành buông cô ra. Khi đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ của anh, Hoắc Tây không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác.

Ánh mắt Trương Sùng Quang sáng rực.

Một lúc sau, anh cởi thắt lưng ròi đến áo sơ mi.

Áo sơ mi bị ném lên sô pha một cách tuỳ ý, lại có người bước vào phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào… Hoắc Tây yên lặng nghe, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2366: Em tỉnh rồi à?


Trương Sùng Quang chạm tay vào thì phát hiện cô bé quả thật đã tè ra quần, một vùng ấm ướt lớn nặng trình trịch.

Ông bố đặt cô con gái nhỏ vào nôi, khéo léo thay tã cho cô bé, còn rửa sạch và thoa phấn cho cái mông nhỏ.

Tiếu Hoắc Tinh cảm thấy thoải mái, đá chân vui vẻ chờ ăn.

Trương Sùng Quang do dự một chút, ôm con gái nhỏ đặt lên giường lớn. Anh nằm nghiêng, nhẹ nhàng cởi đồ của Hoắc Tây, sợ đánh thức cô nên rất nhẹ tay nhẹ chân.

Phòng ngủ tối om, anh không để ý rằng Hoắc Tây đã thức.

Anh đấy quần áo của cô sang một bên, đặt đứa bé vào lòng cô. Tiếu Hoắc Tinh dựa vào bản năng tìm được chỗ mà bắt đầu mút mạnh, tiếng nuốt nước ừng ực khiến Trương Sùng Quang có hơi mất tự nhiên.

Cho dù đây đã là lần thứ ba anh làm bố rồi.

Trong lúc ăn, Tiểu Hoắc Tinh rên rỉ hai tiếng, Trương Sùng Quang đang định ôm cô bé đối chỗ.

Hoắc Tây khẽ cử động, nhẹ nhàng ôm bé cưng sang bên kia, giọng Trương Sùng Quang

khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”

Cô “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trương Sùng Quang đỡ thân thế, yên tĩnh ở bên cạnh…

Sau khi bế Tiếu Hoắc Tinh về nôi, Trương Sùng Quang quay trở lại giường, lòng bàn tay đè vào gối định nằm xuống thì vô tình phát hiện ra gối ướt.

Đôi mắt Trương Sùng Quang nheo lại, Hoắc Tây… khóc?

Anh từ từ nằm xuống, lòng bàn tay dính đầy nước mắt nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, sau đó lại lấy ra liếm một cái.

Trong bóng tối, bọn họ không ai có thể nhìn thấy biếu cảm của người kia.

Trương Sùng Quang nói nhỏ: “Có hơi mặn! Hoắc Tây, nói cho anh biết vì sao em khóc. Có phải anh làm chưa tốt điều gì khiến em lại không vui không?”

Hoắc Tây không nói nên lời, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô rất muốn khóc.

Cô khẽ lắc đầu.

Trong lòng Trương Sùng Quang ươn ướt, không hỏi nữa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…

*

Bọn họ cứ tiếp tục chung sống như thế, coi như bọn họ sống chung với nhau cũng không tệ.

Trương Sùng Quang bắt đầu tôn trọng cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2367: Không có!


Hôm nay cũng vậy.

Người giúp việc đẩy cửa ra, cười nói: “Thơm quá! Ông chủ đang nấu canh, lát nữa sẽ đưa qua cho ông Hoắc. Lại nói, ông chủ chúng ta hiếu thảo thật.”

Hoắc Tây nở nụ cười lạnh nhạt.

Người giúp việc đặt một phần canh gà bong bóng cá lên chiếc bàn ăn nhỏ, đặt một chiếc gối mềm lên ghế. Khi Hoắc Tây ngồi uống canh, người giúp việc cũng không rời đi mà nhanh nhẹn nói: “Vừa rồi tôi còn nghe nói ngài ấy đã dặn dò người bên ngoài, nói là khoan hãy làm đầy tháng, chờ đến khi thân thế bà chủ hoàn toàn bình phục thì lại làm tiệc một lần cho lớn. Khi đó cô út Hoắc Tinh cũng cứng cáp hơn rồi, ông Hoắc xuất viện mà nhìn thấy chắc chắn sẽ vui vẻ, sức khoẻ sẽ hồi phục nhanh hơn.”

Bà ấy nói rất nhanh, như đang đọc bản thảo vậy.

Hoắc Tây dừng một chút, khẽ hỏi: “Là bà tự muốn nói, hay là Trương Sùng Quang bảo bà nói như thế?”

Người giúp việc hơi mất tự nhiên.

Một lúc lâu sau mới ho nhẹ một tiếng: “Bà

chủ đừng để ý, ông chủ cũng là lo cho ngài mà! Đàn ông có ai mà không ăn vụng, biết thay đối là tốt rồi, vì ba đứa trẻ…”

Bà ấy thực sự đã vượt quá giới hạn.

Nhưng Hoắc Tây cũng không có lòng dạ nào mà trách móc bà ấy, chỉ cúi đầu nói: “Tôi không giống với anh ây.”

Tinh cảm từ nhỏ, dù đã thay đối nhưng cũng nên cho đối phương một chút thể diện.

Chuyện của Tổng Vận đã xé tan tành mối quan hệ của họ, chẳng còn đường cứu vãn.

Hoắc Tây nói xong, cửa bị đẩy ra, Trương Sùng Quang đi vào.

Bầu không khí trở nên vi diệu.

Hoắc Tây bảo người giúp việc ra ngoài trước, người giúp việc biết bọn họ có chuyện muốn nói nên vội vàng lui ra.

Sau khi những người khác rời đi, Hoắc Tây nhìn xuống bát canh.

Cô nhẹ giọng hỏi anh: “Tiệc đầy tháng anh dự định làm lớn à?”

Trương Sùng Quang nghe được ý tứ của cô, anh hiểu, tuy rằng bọn họ ở cùng nhau một tháng, anh đã chăm sóc cô được một tháng… Trong thời gian này, anh thường xuyên tắm rửa cho cô, gội đầu cho cô, có khi cô tắc sữa anh còn xoa bóp

cho cô. Có thể nói những chuyện thân mật giữa hai vợ chồng bọn họ đều đã làm, nhưng trái tim Hoắc Tây chưa bao giờ dao động.

Cô vẫn muốn rời xa anh.

Sáu mươi ngày là cơ hội mà anh muốn tranh lấy.

Nhưng trong mắt Hoắc Tây, đó có thế chỉ là một món quà, hoặc cũng có thể là một báo đáp.

Báo đáp anh đã dùng máu của mình đế cứu Hoắc Minh.

Cô thậm chí còn sẵn sàng dùng thân thể của mình để báo đáp.

Trương Sùng Quang dù có kiên quyết đến đâu thì lúc này cũng có chút tổn thương. Anh khàn giọng nói: “Đã lâu như vậy rồi, Hoắc Tây, em không mềm lòng một chút nào sao? Con người sống với nhau lâu ngày ít nhiều cũng phải có chút tình cảm chứ?”

Hoắc Tây không muốn nhắc đến chuyện đã qua.

Nhưng bây giờ cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy anh và Tống Vận thì sao? Anh ở với cô ta mấy tháng, có thể nói là ở cùng nhau mấy tháng, anh không có tình cảm gì với cô ta sao?”

“Không có!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2368: Ngứa ngáy tê dại


Anh sáp lại gần cô nói, phả hơi thở nóng hổi quanh quấn quanh cô, xâm nhập vào tứ chi cô.

Ngứa ngáy tê dại.

Hoắc Tây cảm thấy quá thân mật nên quay mặt đi chỗ khác, cứng ngắc nói: “Em còn chưa uống canh xong.”

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc sau, anh tiến về phía trước, nếm thử đôi môi cô.

Giọng anh trầm thấp: “Canh hơi chua, nhưng khá thích hợp với sản phụ.”

Nói xong, anh cụp mắt nhìn thoáng qua ngực cô, trong đó có ẩn ý gì đó, những lời nói của nam nữ trưởng thành không cần phải giải thích kỹ càng cũng có thể hiểu được.

Mặt Hoắc Tây nóng bừng, đấy vai anh ra.

Cô lại ngồi xuống uống canh, vì từ nhỏ tư thái của cô đã tốt nên ngay cả khi đang ở cữ thì cô vẫn đoan trang và xinh đẹp.

Trương Sùng Quang nhìn một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng.

Ngày hôm sau, Hoắc Tây ra tháng đã có thể ra ngoài, Trương Sùng Quang đưa cô và các con về biệt thự nhà họ Hoắc.

Tính toán thì đây là lần đầu tiên anh đi vào từ cửa chính kế từ vụ việc ở Melbourne.

Mọi người của nhà họ Hoắc rất cảm khái.

Những người giúp việc cũng biết anh Sùng Quang đã cứu ông chủ, thân phận báy giờ đã khác trước, tuy nhiên nghe nói vẫn chưa phục hôn nên bọn họ cũng không biết nên gọi anh là gì, lúc nhìn Trương Sùng Quang khá mất tự nhiên.

Trương Sùng Quang thì không sao cả.

Anh mở cửa xe cho hai đứa trẻ xuống xe, Miên Miên và Duệ Duệ chạy đi thăm ông nội. Trương Sùng Quang nhìn hai đứa, quay sang Hoắc Tây nói: “Gần đây hình như chúng nó cao lên rồi, Duệ Duệ cũng sắp cao gần bằng Miên Miên.”

Vừa nói, anh vừa cấn thận đỡ Hoắc Tây xuống xe.

Vào mùa thu tháng mười, thời tiết đã se lạnh.

Trương Sùng Quang giúp cô sửa sang lại khăn choàng trên vai, dịu dàng nói: “Em bế con vào trước đi, anh đi lấy đồ.”

Hoắc Tây gật đầu, lúc này ôn Noãn đi ra chào đón. Sau khi đứa bé xuất viện, õn Noãn

chưa từng gặp lại nên lúc này rất nhớ bọn họ.

Bà nhìn kỹ đứa bé, rồi nhìn Hoắc Tây, cuối cùng cũng yên tâm.

Tất cả đều tốt!

Trương Sùng Quang vẫn gọi “mẹ” như trước, sau đó mở cốp xe lấy quà ra, bộ dạng rất đương nhiên, như thể anh vẫn là một thành viên trong nhà, đưa vợ con về thăm nhà như trước.

Tâm trạng của ôn Noãn phức tạp.

Bà giúp Trương Sùng Quang cầm hai thứ, động tác Trương Sùng Quang khựng lại, quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2369: Con đi gặp mẹ


Bầu không khí hơi tế nhị, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Cháu đang dẫn dắt chú phạm tội đấy! Nếu bị mẹ của Hoắc Tây phát hiện ra thì không xong đâu, thể nào cũng phải tụng kinh suốt hai tháng.”

Nhưng ông luôn rất thích cái này, cầm lên nhìn cả buổi rồi mới đặt xuống.

Trương Sùng Quang khuỵu gối ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, nói chuyện với Hoắc Minh về Tây Á.

Có một dự án lớn, anh vẫn phải bàn bạc với Hoắc Minh.

Có lẽ là do đàn ông suy nghĩ khác một chút, mặc dù bình thường Hoắc Minh thường rất ghét anh, nhưng khi nói đến chuyện làm ăn thì đàn ông rất kiềm chế và lý trí, nói chuyện khoảng mười phút thì xong.

Hoắc Minh lại bắt đầu trêu chọc Tiểu Hoắc Tinh.

Người giúp việc mang một chiếc nôi nhỏ đặt Tiểu Hoắc Tinh lên. Cô nhóc nằm rất thoải mái, ăn đến mức bụng no căng.

Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy dịu dàng, ông nói với Hoắc Tây: “Trông rất xinh! Em bé có bố trông chừng rồi, con xuống dưới tâm sự với mẹ đi, mấy ngày nay bà ấy luôn nhớ con.”

Mũi Hoắc Tây hơi chua, sao cô có thế không biết chứ?

Cô “dạ” một tiếng: “Con đi gặp mẹ.”

Sau khi cô đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng có chút tế nhị, Trương Sùng Quang cũng không còn thoải mái như trước… Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Cậu chăm sóc hai mẹ con cực khố ĩ  rồi.

Trương Sùng Quang muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình hơi nghẹn ngào…

*

Hoắc Tây đi xuống lầu, hỏi người giúp việc, tìm được Ôn Noãn.

Ôn Noãn đang trang trí sảnh hoa nhỏ, định trưa sẽ ăn ở đây. Có lẽ đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy, ôn Noãn cắm hoa hòng xanh vào trong, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bã, cứ ngấn ngơ ngơ ngẩn.

Hoắc Tây đi vào đúng lúc nhìn thấy.

Trong lòng cô biết lý do nên từ từ đi tới, nhẹ nhàng ôm ôn Noãn từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không sao, trong khoảng thời gian này con sống rất tốt. Mẹ xem… con có thêm tí thịt rồi này.”

Ôn Noãn cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn Hoắc Tây lo lắng.

Bà gác việc mình đang làm sang một bên, kéo Hoắc Tây ngồi xuống và hỏi chi tiết về cuộc sống gần đây của cô.

Cách một ngày Trương Sùng Quang sẽ đến bệnh viện một lần, nhưng ôn Noãn luôn cảm thấy không yên.

Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Thật sự rất tốt, anh ấy cũng không ép buộc con làm gì cả.”

Ôn Noãn cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó, bà do dự một chút rồi vẫn hỏi Hoắc Tây: “Một tháng nữa con định thế nào?”

Hoắc Tây thắt chặt khăn choàng trên người, thấp giọng nói: “Có lẽ nên rời đi thôi! Mẹ, có những nổi đau mà thời gian không thể chữa lành, cũng không phải anh ấy đối xử tốt với con là có thể bù đắp được. Con không thế quên được chuyện đó, cũng không thể quên những gì anh ấy đã làm với con ở nước ngoài.”

Một người phụ nữ bị người yêu ép làm việc

đó.

Cô không có cảm giác, anh tìm mọi cách đề cô tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2370: Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhạt


Không có người nào thực sự lạc quan về mối quan hệ của bọn họ.

Bao gồm cả Hoắc Tây, cô cũng nói mình sẽ ra đi, dù anh đã biết từ lâu nhưng trái tim anh vần rất đau.

Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhạt.

Anh không đi vào ngay mà đi đến lối đi trổng, lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đôi bàn tay run rấy châm lửa, rít vài hơi, những ngón tay thon dài vẫn run rấy.

Yết hầu Trương Sùng Quang hơi lăn.

Có lẽ cho đến khi chết, Hoắc Tây cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Ý thu dày đặc, qua khung cửa kính, những bông hoa mới trồng bên ngoài đang nở rộ, càng làm nối bật sắc mặt xám xịt của người đàn ông.

Trương Sùng Quang hút xong điếu thuốc thì quay lại gõ cửa.

“Hoắc Tây.”

Bên trong, ôn Noãn nhìn Hoắc Táy, nhẹ giọng nói: “Thằng bé tới tìm con!”

Hoắc Tây cười nhạt, đi tới mở cửa. Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, không quá nồng nhưng cũng khiến người ta

không thể phớt lờ.

Hoắc Tây giật mình.

Cô biết Trương Sùng Quang cơ bản đã bỏ thuốc lá, sao bây giờ lại bắt đầu hút thuốc?

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Bên này bố trí xong chưa? Chút nữa người giúp việc phải dọn món rồi.

Hoắc Tây phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nói: “Xong ngay đây.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sáu thẩm, cuối cùng cũng không nói nhiều mà là vào giúp ôn Noãn làm một số việc nhà. Từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh ôn Noãn và Hoắc Minh, biết rất rõ thói quen của ôn Noãn nên dù không còn thân thiết như trước nhưng cũng không vấn đề gì.

Sau khi sắp xếp xong, ôn Noãn nhìn chiếc bình màu xanh ở giữa.

Không ai biết chiếc bình này chính là chiếc bình trong căn hộ nhiều năm trước, bà đã mua nó sau khi xảy ra quan hệ thân mật lần đầu tiên với Minh. Sau đó vì một sổ việc nên cô đã bán nó đi, nhưng Hoắc Minh lại tìm thấy nó.

Lượn vòng nhiều năm như vậy, chiếc bình xanh này vẫn còn đó.

Con của bà và Minh cũng đã lớn như vậy rồi.

ôn Noãn nhìn hồi lâu rồi nói với Trương Sùng Quang: “Để người giúp việc mang đ’ô ăn lên đi!”

Bữa cơm náo nhiệt, chắc là sợ Hoắc Doãn Tư và Trương Sùng Quang lại đánh nhau nên Hoắc Minh không cho con trai về. Sau bữa ăn, ông lại lên cơn nghiện cờ, Trương Sùng Quang bèn chơi hai ván với ông.

Sau khi bị thương, cơ thể Hoắc Minh suy yếu, tóm lại là không địch lại.

Cả hai ván đều thua.

Ông nhìn bàn cờ thở dài: “Già rồi! Sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu.”

Trương Sùng Quang đặt lại quân cờ đen trắng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2371: Hoắc Tây không phủ nhận


Anh tuấn phấn chấn.

Khi đó, anh hy vọng người đàn ông này là cha ruột của mình.

Bây giờ, có lẽ ông rất hận mình cũng nên, và cả bất đắc dĩ nữa!

Lúc trở về, trong suốt quá trình lái xe Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ im lặng.

Trái lại Hoắc Tây lại nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe mẹ nói Lý Tư Ỷ sinh rồi… Tôi muốn đi thăm.”

Phía trước là đèn đỏ, Trương Sùng Quang chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu nhìn người trong gương chiếu hậu, dịu giọng nói: “Anh cùng em đến đó.”

Hoắc Tây tự nhiên nói: “Không cần, tôi đế trợ lý đi cùng là được.”

Trương Sùng Quang đỡ vô lăng, nhẹ nhàng phủ lên, hồi láu sau mới trả lời: “Hoắc Tây, sáu mươi ngày này đúng là anh miễn cưỡng giành ra được, lẽ nào ngay cả quyền lợi trong sáu mươi

ngày này em cũng không muốn cho anh ư?”

Có lẽ sau sáu mươi ngày, bọn họ không còn được như bây giờ, cả gia đình ngồi chung một xe nữa.

Cô không cần phải nói dổi anh nữa.

Hoắc Tây cảm giác được tâm trạng anh không tốt, hơn nữa bọn nhỏ đều ở trên xe, cô cúi đầu áp vào Tiểu Hoắc Tinh, nhẹ giọng nói: “Muốn đi thì cứ đi cùng đi!”

Nhưng sự thoái nhượng của cô cũng không khiến Trương Sùng Quang vui vẻ mà chỉ cảm thấy bi thương.

Đèn chuyến sang xanh, anh khởi động xe.

Xe chạy về biệt thự, Miên Miên và Duệ Duệ đi học thêm, còn lại Tiểu Hoắc Tinh cần được người khác chăm sóc… Hoắc Tây cho cô bé bú.

Khi cô đặt con xuống và chuấn bị đứng dậy cài cúc áo thì Trương Sùng Quang từ bên ngoài đi vào.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô cúi đầu xuống, mắt chợt đỏ.

Anh tiến tới ôm eo cô từ phía sau.

Một bàn tay tiến lên, tuỳ tiện làm việc mình muốn làm. Hoắc Tây cảm thấy đau đớn, cò hừ nhẹ: “Trương Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang cắn vào gáy nõn nà của

cô.

Không phải là động tình mà là một loại phát tiết, anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi.

Anh ôm cô trong vòng tay loạng choạng đến cạnh mép giường lớn, dùng tư thế này đè cô xuống giường… Cơthế họ dán chặt vào nhau như chiếc thìa, đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang di chuyến đến gốc tai cô, run giọng hỏi: “Tại sao phải thỏa hiệp? Là vì thương hại anh sao?”

Hoắc Tây sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của anh.

Anh đang ám chỉ việc đi gặp Lý Tư Ỷ.

Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, trước đây Trương Sùng Quang không phải là người hay lo được lo mất như vậy, cô do dự nói: “Vậy tôi không đi!”

Trương Sùng Quang ôm chặt cô trong lòng, hô hấp hổn hển đè nén: “Thật ra anh không muốn đế em đi, cơ thể em vừa mới tốt lên không thích hợp ra ngoài phơi gió, hơn nữa sáu mươi ngày còn không đủ cho anh nhìn, sao nỡ lòng để người khác nhìn?”

Nhưng anh cũng biết cô không thích bị người khác giam cầm.

Anh nói thế này: “Anh đưa em đến đó. Anh

sẽ không lên mà đợi em trong xe.”

Hoắc Tây có chút bất ngờ trước sự nhượng bộ của anh. Cô muốn nói vài lời hoa mỹ nhưng lời nói đến khoé miệng lại không thốt ra được. Cô nghĩ anh hẳn đã biết quyết định của cô, một tháng nữa cô muốn rời đi, thế nên anh mới bất thường như vậy.

Hoắc Tây xoay người trong vòng tay anh.

Hiếm khi cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh mà không có sự phản kháng hay chống cự lạnh lùng.

Cô thậm chí còn ngẩng đầu lên hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Trương Sùng Quang, chuyện đã xảy ra không thế sửa chữa được, nhưng chúng ta vẫn có thể khống chế được chuyện sau này phải không?”

Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô.

Anh kéo cô vào trong người, răng môi gắn bó với cô, giọng khàn khàn và trầm thấp: “Em đang thuyết phục anh và em trở thành một cặp vợ chồng hoàn hảo như trước, vì con cái của chúng ta… phải không?”

Hoắc Tây không phủ nhận.

Trương Sùng Quang xoay người đè cô xuống bắt đầu hôn. Nói thật, khi anh hôn cô, cảnh tượng của anh và Tống Vận lại hiện lên trong đầu Hoắc Táy, cô chống cự.

Không có kẹo anh đưa, cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nhưng Hoắc Tây không đấy anh ra.

Cô thậm chí còn ôm cố anh, mềm mại khiến anh hôn cô thật sâu. Đây là lần đầu tiên kế từ sự việc đó cô mềm mại chủ động như vậy. Mắt Trương Sùng Quang đỏ lên, gần như run giọng gọi cô: “Hoắc Tây.”

Hoắc Tây cũng đoán rằng một năm qua anh chưa từng có phụ nữ.

Cô nghĩ anh nên giải toả, nếu không sẽ nín nhịn đến hỏng người.

Tay Hoắc Tây nhẹ nhàng kéo thắt lưng của anh, ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm, đè lại cánh tay sờ soạng lung tung của cô: “Hoắc Tây? Em cho rằng anh chỉ vì chuyện này sao? Em vừa mới ra tháng.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2372: Cô yên tĩnh dựa vào


Bầu không khí lửng lơ hương vị trong trẻo và ngọt ngào.

Trương Sùng Quang không để ý đến tình trạng không thế chịu đựng nối của mình, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp cho cỏ: “Tay có đau không?”

Khuôn mặt của Hoắc Tây tựa vào hõm cố anh, ban đêm lạnh như nước, nhưng cơ thể anh lại mang theo sự thoải mái và ấm áp.

Cô yên tĩnh dựa vào.

Trương Sùng Quang cũng không ép cô nói, anh xoa tay cho cô một hồi, ôm chặt sau gáy cô.

Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”

Hoắc Tây hơi run lên.

Trương Sùng Quang ôm cô một lúc rồi đứng dậy thu dọn quần áo. Anh xuống giường đứng cạnh giường… Thắt lưng đã cởi một nửa, quần áo bên trong cũng chưa cởi được phân nửa, trông rất gợi tình.

Anh lau qua loa rồi đeo thắt lưng vào.

Anh vào phòng tắm vắt khăn chuẩn bị lau

người cho Hoắc Tây, cô nói không cần.

Vừa rồi bọn họ không xảy ra quan hệ, cô hoàn toàn không cần, nhưng Trương Sùng Quang cảm thấy Hoắc Tây vừa rồi khó tránh khỏi sẽ động tình, cho nên vệ sinh một chút vẫn tốt hơn. Kéo tới kéo lui một hồi, cuối cùng anh vẫn được như nguyện.

Nhưng trong nháy mắt này, Trương Sùng Quang như ngạt thở.

Hoắc Tây biết anh đang nghĩ gì, khuôn mặt trắng như tuyết của cô vùi vào trong gối, mái tóc dài màu trà xõa ra trên gối.

Bầu không khí xuống thấp tới cực điểm.

Đúng, cô không có cảm giác.

Mặc dù vừa rồi bọn họ ôm, hôn, tiếp xúc… thế nhưng cô chẳng hề có một chút dấu hiệu động tình nào.

Từ đầu đến cuối đều là vui vẻ của riêng anh.

Điều buồn cười là vừa rồi anh còn ôm cô thật dịu dàng, nói: “Hoắc Tây, mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”

Bản thân Trương Sùng Quang là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, không thể mang lại sung sướng cho vợ mình cũng đủ khiến anh chán nản… Hầu kết của anh hơi lăn, cuối cùng ngồi xuống mép giường, lần nữa nhẹ nhàng ôm cô.

Anh thì thầm vào tai cô: “Khi nào khỏe hơn thì chúng ta sẽ đi khám bác sĩ.”

Ngày hôm sau, Hoắc Tây đến gặp Lý Tư Ỷ.

Lý Tư Ỷ sinh cho cố Vân Phàm một đứa con trai, tên là cố Việt. Khi mới sinh nặng tám kg, quần quật Lý Tư Ỷ ba ngày ba đêm, vừa sinh ra đã bị ông bố cố Vân Phàm đánh đòn một trận.

Đánh thì đánh, nhưng thương vẫn thương.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2373: Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn ông


Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn ông.

Tinh cờ lúc này Tiểu cố Việt đói bụng, cất tiếng rầm rì, cố Vân Phàm bèn đi tới bế đứa trẻ lên… Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng cởi quần áo rồi nhận lấy thằng bé.

Tiếu Cố Việt bú chùn chụt, ăn rất ngon.

Lý Tư Ỷ cúi đầu nhìn con trai, đồng thời thấp giọng trò chuyện với chồng: “Vừa rồi em nhìn dáng vẻ của chị Hoắc Tây cứ như là sắp đi xa nên muốn nói lời từ biệt vậy. Nếu không thì chị ấy mới ra tháng thôi, sao lại vội vã đến thăm em như vậy? Mấy ngày trước An Nhiên đến em có hỏi, An Nhiên còn nói bọn họ vẫn ổn.”

Cô có thế nhìn thấu điều gì đó, sao con chim già Cố Vân Phàm lại không nhìn ra được?

Ông khẽ vuốt tóc vợ, thở dài: “Chuyện của họ phức tạp hơn chuyện của chúng ta nhiều lắm.”

Lý Tư Ỷ ôm con trai và lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ.

Một lúc sau, cô hỏi chồng: “Cố Vân Phàm, anh có nghĩ cuối cùng họ sẽ ở bên nhau không?”

Cố Vân Phàm để cô tựa vào mình, âu yếm

chạm vào mặt cô, trầm giọng nói: “Anh không biết! Nhưng Tư Ỷ, anh nghĩ trong cuộc đời của họ, đối phương sẽ là người khó quên nhất.”

Không phải vì ba đứa con mà vì tình yêu thuở thiếu thời ấy.

Lý Tư Ỷ tựa vào trong ngực ông, không nói thêm gì nữa…

Cô nghĩ, trong lòng mỗi người đều có một hòn đảo đơn độc.

Có lẽ chị Hoắc Tây nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở trên một hòn đảo đơn độc, chị ấy có thế một mình ngồi trên hòn đảo này, trồng cây phong yêu thích của mình trên đó, khi trời mùa thu tràn ngập cây phong đỏ, chắc chị ấy sẽ vui vẻ.

Hoắc Tây bước ra khỏi bệnh viện, đi đến bãi đậu xe.

Trương Sùng Quang ngồi trong xe, trên tay cầm điện thoại di động đang xử lý việc công ty. Thấy cô đến, anh lập tức xuống xe mở cửa ghế phó lái cho cò.

Hai người lên xe, Trương Sùng Quang thắt dây an toàn cho cô, tự nhiên nói:

“Nhìn thấy chưa? Đứa bé thế nào?”

“Rất tốt! Được nuôi dưỡng rất tốt, tên là cố

Việt.1

Hai người nói chuyện khá bình thản, đột nhiên tay Trương Sùng Quang dừng lại, ánh mắt có khẽ run lên.

Hoắc Tây cũng cúi đầu.

Không khí tức thì trở nên tế nhị, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mảng nhỏ ẩm ướt, giọng nói hơi run run: “Lấy giấy lót vào nhé?”

Nói xong, anh một tay đỡ eo cô, tay kia lấy ra mấy tờ giấy, gấp lại đưa cho Hoắc Tây.

“Có muốn anh giúp em lót lên không?”

Dù hai người đã kết hôn nhiều năm nhưng loại chuyện này vẫn là chuyện riêng tư, Hoắc Tây quay lưng lại, giọng nói cũng đè thật thấp: “Không cần.”

Khi cồ vén quần áo lên sửa soạn lại, Trương Sùng Quang nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô, hơi run lên theo từng chuyển động của cô.

Anh nhất thời động tình, không nhịn được ôm cô từ phía sau.

Bàn tay to lớn đưa ra trước mặt, giọng Ồm ‘ôm nói: “Anh làm giúp em!”

Trong xe chật chội, Hoắc Tây tránh không được.

Toàn bộ quá trình diễn ra chậm rãi mà trêu người. Nếu là một đôi vợ chồng bình thường thì có lẽ đã không thể chịu đựng được mà hôn nhau

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2374: Sẽ rất lâu nữa mới gặp lại cũng nên!


Một tay anh cầm chiếc tã hoa nhỏ mua cho Tiểu Hoắc Tinh, vì chỉ có nhãn hiệu tã này mới không gây dị ứng cho trẻ nhỏ, tay kia anh cầm

một bó hoa hồng champagne.

Anh thay dép đi trong nhà rồi bước đi nhẹ nhàng, anh nghĩ Hoắc Tây chắc hẳn đã ngủ rồi.

Ban đêm Tiếu Hoắc Tinh tỉnh giấc hai lần.

Cửa phòng ngủ hé mở, Trương Sùng Quang mỉm cười đấy cửa ra. Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tây nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn thanh tú vùi trong gối, bên cạnh là Tiểu Hoắc Tinh, có lẽ là đang mở to mắt chơi đùa với những ngón tay của mình một cách nhàm chán.

Cánh cửa gỗ dày chậm rãi mở ra, Hoắc Tây lại không có ở trên giường… Ánh mắt Trương Sùng Quang chậm rãi quét qua phòng ngủ, không có, Hoắc Tây cũng không có ở trong phòng ngủ.

Đồng tử của Trương Sùng Quang sâu thẳm, thậm chí còn giãn ra.

Tã và hoa rơi xuống đất, anh bước nhanh qua phòng ngủ, bàn tay giữ cửa phòng tắm, dừng lại khoảng một giây rồi đấy nó ra…

Hoắc Tây không có trong đó.

Cơ thể Trương Sùng Quang mềm nhũn, mấy giây sau, anh mới phát hiện lưng mình đầy mồ hôi lạnh. Anh vịn khung cửa từ từ ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một đứa bé.

Điếu thuốc bị bẻ gãy.

Anh bước đến bồn rửa, vặn vòi nước màu vàng kim, lau mặt thật mạnh.

Sau đó, anh tìm thấy Hoắc Tây trong phòng sách.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, dựa vào cửa số sát đất nhìn ra ngoài, ánh nắng chiếu vào mặt cô trông có vẻ nhu mì, nhưng Trương Sùng Quang lại nhìn thấy trong mắt cô một nỗi buồn…

Nỗi buồn vô tận.

Nó làm anh nhớ đến vẻ mặt của cô khi ở Melbourne cũng là như thế, cũng trong buối tối như vậy.

Sau đó, Hoắc Tây tự sát.

Mặt trời lặn hướng Tây.

Trương Sùng Quang đứng đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng lưng của họ rất lâu… Hoắc Tây cảm nhận được sự hiện diện của anh, cô từ từ quay đầu lại nhìn anh, còn anh thì nhìn thấy nỗi ươn ướt trong mắt cô.

“Sao lại khóc?”

Trương Sùng Quang bước tới, giọng khẽ khàn khó nén, dịu dàng lau khóe mắt cô.

Hoắc Tây khẽ lắc đầu.

Trương Sùng Quang có do dự đến đâu cũng

biết, cô có thế đang bị trầm cảm sau sinh, hoặc có thế bệnh của cô chưa từng tốt lên.

Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ khi còn nhỏ.

Sau đó, cô lớn lên thành một cô gái rạng rỡ, trở thành một nhân vật chói sáng khiến anh phải kinh diễm.

Bên cạnh anh, cô chìm đắm như mặt trời lặn ở hướng Tây.

Nhưng rõ ràng trong lòng anh, Hoắc Tây giống như ánh nắng ban mai, từng soi sáng cả cuộc đời anh.

Trương Sùng Quang chưa bao giờ đau đớn đến vậy.

Anh ôm cô thật chặt, không ngừng thấp giọng nói xin lỗi với cô… Anh sợ, anh chưa bao giờ sợ đến thế, anh sợ mất cô một lần nữa.

Anh nói với cô rất nhiều chuyện, anh nói sẽ đưa cô đi khám bác sĩ… Hoắc Tây im lặng.

Cô dường như không còn hận anh nữa, rất điềm tĩnh.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.

Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh ôm cô trở lại phòng ngủ, Hoắc Tây rũ mắt xuống, nhìn thấy tã lót và hoa ở cửa. Trương Sùng Quang nhẹ giọng giải thích: ‘Anh sơ ý đánh rơi.”

Hoắc Tây giương mắt nhìn anh, nhưng không vạch trần anh.

Cô chỉ nói: “Em không nghĩ luẩn quẩn, em chỉ muốn ở một mình thôi.”

Mùa thu đã đến, cô vừa vô tình phát hiện ra cây phong ở sân sau ngày đó có lá đỏ. Cây phong đó có hoá thành tro cô cũng nhận ra được, là do cô và Trương Sùng Quang cùng nhau trồng.

Cô muốn đi xem.

Cô chỉ nghĩ sau khi rời xa Trương Sùng Quang, họ có thế sẽ phải xa nhau một thời gian dài.

Sẽ rất lâu nữa mới gặp lại cũng nên!

Vào ban đêm, Trương Sùng Quang hầu như không tài nào chợp mắt được.

Sáng sớm, anh phát hiện Hoắc Tây đã mở mắt chỉ là không đứng dậy hay cử động gì… Song, anh biết cô đang khóc.

Hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng chạm vào gối của cô, quả nhiên là ướt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2375: Yêu có lẽ là buông tay và thành toàn


Khói nhẹ uốn lượn, làm mờ khuôn mặt anh.

Khi điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, đằng sau truyền đến tiếng bước chân dõng dạc, Trương Sùng Quang chậm rãi quay đầu lại.

Anh thấy Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư cách anh hai bước chân, cậu ấy bình tĩnh hỏi Trương Sùng Quang: “Giờ anh đã biết? Chị tôi vẫn luôn phải đi khám, vổn dĩ bệnh của chị ấy đã sớm khỏi, nhưng từ khi anh từ nước ngoài trở về, chị ấy lại bị bệnh, mỗi lúc một nặng hơn.”

“Trương Sùng Quang, anh không phải thuốc giải cho chị ấy, anh là nguyên nhân căn bệnh của chị ấy.”

“Tôi biết anh chắc chắc không cam lòng! Khó khăn lắm anh mới có được cơ hội như vậy, anh chỉ cảm thấy ba đứa con của chị tôi phải về với anh, nhưng anh lại không biết chị ấy ở lại với anh tức là chị ấy sẵn sàng tự hủy hoại bản thân. Chuyện của Tống Vận khi xưa, anh không chừa lối thoát cho chị ấy, chị ấy cũng chẳng hề để lại đường lui cho mình.”

“Trương Sùng Quang, tôi nghĩ đời này chị ấy không thế quên được.”

“Trương Sùng Quang, tôi hỏi anh, Hoắc Tây lúc này có còn là Hoắc Tây anh thích không?”

Hoắc Doãn Tư nói xong liền bình tĩnh rời đi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ ánh chiếu sáng rực rỡ sàn hành lang, tiếng giày da Ý càng lúc càng xa…

Để lại một mình Trương Sùng Quang đứng đó.

Thật ra anh đã biết cáu trả lời.

Nhưng, anh vẫn cổ chấp muốn thử lại.

Tìm thấy Hoắc Tây, cô đang lặng lẽ ngồi trên ghế bệnh viện, như đang đợi anh. Cách bổn năm mét, anh nhìn cô, đôi mắt đen như mực.

Hoắc Tây nhẹ nhàng đứng dậy.

Cô không hỏi gì, rõ ràng cô đã biết trước, hồi lâu Trương Sùng Quang cũng không nói gì.

Đến bãi đỗ xe.

Lên xe, Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Em không sao.”

Trương Sùng Quang cũng nhìn cô chăm chú, đôi mắt hơi ửng đỏ, một lúc sau anh mới khàn giọng nói: “Em nói không sao, có phải vì em phải rời khỏi? Rời khỏi thì bệnh của em tốt hơn sao?”

Cánh môi Hoắc Tây khẽ nhúc nhích.

Một tay Trương Sùng Quang cầm vô lăng, tay kia nhẹ ôm lấy vai cô, giọng nói khàn hơn trước, anh thấp giọng nói: “Dạo này em chỉ thương hại anh thôi phải không? Em chưa từng thay đổi ý định đúng không? Nhưng Hoắc Tây à, em có thể thương xót cho anh được không.”

Anh thả tay ra khỏi vô lăng, vòng tay ôm chặt cơ thế cô.

Cái ỏm chặt đến nỗi Hoắc Tây thấy đau.

Giọng nói Trương Sùng Quang đầy đau đớn, anh dụi mặt vào cố cô, nhắc lại lần nữa: “Coi như thương xót anh đi.”

Anh hèn mọn như vậy, Hoắc Tây lại cảm thấy bi thương.

Họ cùng nhau lớn lên, đến tuối này lại đánh mất nhau.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2376: Anh trở nên lo được lo mất


Anh trở nên nhạy cảm, sợ cô rời đi, nhưng trong thâm tâm anh biết anh không thể giữ cô.

Anh trở nên lo được lo mất.

Về đến nhà, Miên Miên cùng Duệ Duệ không ở nhà, hỏi người giúp việc thì biết đã đưa chúng sang nhà họ Hoắc, Hoắc Tây chậm rãi cởi áo gió bên ngoài, từ từ lên lầu.

Tiểu Hoắc Tinh đang ngủ say trong phòng ngủ chính.

Người giúp việc đang chăm sóc, thấy Hoắc Tây bước vào liền vội vàng đứng dậy: “Bà chủ.”

Hoắc Tây không sửa lại nữa, cô nhẹ nhàng bước đến bên nôi, nhìn chăm chú vào đứa bé trắng trẻo hồng hào kia, trông thật khỏe mạnh, tuy mới một tháng tuổi nhưng vần có thể thấy bóng dáng của cô và Trương Sùng Quang từ giữa hai

lông mày.

Hoắc Tây không khỏi khẽ khàng miêu tả.

Trương Sùng Quang vừa bước vào thì nghe thấy Hoắc Tây nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn có con sao?”

Anh đứng lại.

Sau một lúc lâu, ngón tay anh mới có cảm giác, từ từ cuộn lên lại thả lỏng… Anh nghiêng đầu nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với bà chủ.”

Người giúp việc vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi cô ấy rời đi, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

Anh đi về phía Hoắc Tây, ôm cô từ phía sau, tựa mặt lên bờ vai gầy gò của cô, cùng nhìn đứa bé trong nôi, lát sau anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Tây cũng nhẹ nhàng ôm lấy mình, cô ngáy người trong vòng tay hồi lâu mới nói: “Em chỉ thấy, bên cạnh anh nên có một đứa bé, nhưng nếu anh không muốn, còn chuẩn bị tái hôn thì em sẽ dẫn đứa bé đi.”

“Anh không muốn tái hôn.”

“Anh muốn con, nhưng anh lại muốn ở bên em hơn. Hoắc Tây, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”

“Thử lại một lần cuối cùng.”

Nói xong, anh hôn lên tóc cô rồi mò xuống nắm lấy bàn tay cô.

Hoắc Tây không đấy anh ra.

Ban đêm cô dựa vào cửa sổ, nhìn cây phong bên ngoài, cô không khỏi nghĩ, thật ra không chỉ cô tự giam giữ bản thân mà còn cả Trương Sùng Quang… Bọn họ không thể thoát ra.

Hai người bệnh sống chung, còn có thế chữa khỏi sao?

Đêm đó Tiếu Hoắc Tinh ngừng bú sữa mẹ và chuyển sang uống sữa bột, cảm giác hoàn toàn khác, cô bé còn có chút cáu kỉnh… cố ý tiểu đêm, cứ cách một tiếng lại làm một trận.

Đến ba giờ sáng, Trương Sùng Quang đã phải thức dậy bốn lần.

Trong bóng tối, Tiểu Hoắc Tinh lại bắt đầu khóc nháo, Hoắc Tây nhớ ra tay mình bị giữ lại, Trương Sùng Quang đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích, để anh!”

Ổn định cô bé xong, anh lại pha sữa bột, lần này có lẽ Tiểu Hoắc Tinh đã đầu hàng mà uống ngon lành.

Trương Sùng Quang xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2377: Dữ dội như thủy triều


Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ửng hồng.

Duyên dáng quyến rũ.

Trương Sùng Quang không nhịn được, anh ngước đôi mắt nhuộm sắc đỏ dịu dàng hỏi cô có thể không, Hoắc Tây không từ chối, anh liền cho rằng cô cũng hưởng thụ… Nhưng ngay sau đó, anh thất vọng áp vào tai cô, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây, em lừa anh!”

Cô không hề có cảm giác.

Trương Sùng Quang bực bội, anh không muốn chỉ mình vui vẻ, anh cũng muốn cô thoải mái.

Hoắc Tây không phủ nhặn, khi anh ôm cô thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh và Tống Vận hôn nhau, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong tâm trí cô từ lâu, không thể loại bỏ, vậy nên cô không thế có cảm giác với anh nữa.

Nhưng cô nghĩ, cô bằng lòng chịu đựng.

Coi như báo ơn anh đi!

Hoắc Tây do dự một chút, cô nghiêng người lấy ra một cái lọ nhỏ mỏng từ tủ đầu giường, đặt lên bàn tay Trương Sùng Quang, dù ánh sáng trong phòng ngủ mờ nhạt nhưng Trương Sùng Quang đã đoán ra đó là cái gì.

Nội tâm anh chống lại thứ đó.

Hoắc Tây nâng người lên hôn cằm anh, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, em chỉ có thể đưa anh cái này, nếu anh thật sự muốn.”

Cô nằm trở lại giường, khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc dài màu trà phủ kín gối.

Đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng Trương Sùng Quang lại cảm thấy đau lòng vô tận, nhẹ nhàng đặt thứ đó lên tủ đầu giường, rồi nhẹ nhàng nằm xuống, nhẹ ôm chặt

cô.

Không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở mỏng manh của họ…

Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên bên tai cô: “Hoắc Tây, em chỉ lãnh cảm với anh thôi đúng không? Nếu là người khác, em sẽ không cần đến cái này, không cần cho thứ lạnh lẽo này vào cơ thế, không phải cái đụng chạm của anh… Thật ra em cũng có thế hạnh phúc, cũng có thế sống tốt, phải vậy không?”

Hoắc Tây không biết.

Cô giơ tay nhẹ ôm lấy anh, nhưng cái ôm này trong mắt Trương Sùng Quang, cũng chỉ là thương hại anh.

Anh ôm cô, thật lâu…

Lâu đến khi ánh trăng lịm tắt và mặt trời nhô ra khỏi đường chân trời, anh mới cất lời lần nữa—

Từ bỏ, thực ra chỉ diễn ra trong thoáng chốc.

Khi Hoắc Tây lấy cái lọ đó ra, cơn đau hoàn toàn lấn át Trương Sùng Quang, anh nghĩ… Mình nên buông tay.

Anh áp vào mặt cô, bất đắc dĩ thì thầm: “Hoắc Tây, anh để em đi. Có lẽ buông tay sẽ tốt cho hai ta, chúng ta nên bắt đầu cuộc sống mới,

Doãn Tư nói đúng, anh không phải liều thuốc cho em, anh là nguyên nhân căn bệnh của em.”

Anh nói với cô về bọn trẻ.

Anh nói: “Bọn nhỏ sẽ theo em, nếu em không lo liệu được hết thì đưa chúng qua đây… Miên Miên và Tinh Tinh không phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần một đời suôn sẻ. Duệ Duệ rất có tiềm năng, nó sẽ vượt qua anh.”

Anh nói lời chậm rãi và rời rạc.

Sau đó anh cảm giác vai ươn ướt, Hoắc Tây đang khóc.

Anh nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, nhẹ nhàng liếm nước mắt cô, lại dịu dàng nói: “Đừng khóc! Hoắc Tây, anh để em đi rồi! Thật sự để em đi rồi… Trăm năm không thay đổi.”

Môi Hoắc Táy run rẩy, hồi ức thời thiếu thời ồ ạt tràn về.

Dữ dội như thủy triều.

[Trương Sùng Quang, từ hôm nay trở đi, anh là người của Hoắc Tây. ]

[Từ giờ trở đi em đây chính là nhà của anh. ]

[Trương Sùng Quang, chúng ta móc ngoéo, mãi mãi ở bên nhau, trăm năm không đổi. ]

Trăm năm quá dài, nhưng mười năm hôn

nhân của họ đã không thể kiên trì, thay vào đó anh lại nói với cô: Hoắc Tây, anh để em đi! Trăm năm không đối.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2378: Buổi tối hai ngày sau


Trương Sùng Quang đi công tác hai ngày.

Giọng điệu của anh trong điện thoại rất bình tĩnh: “Công ty tạm thời có việc, anh không đánh thức em khi đang ngủ đâu!… ừ, hai ngày anh sẽ về.”

Hoắc Tây nhẹ giọng nói được thôi.

Giữa bọn họ như cặp vợ chồng bình thường nhất thế giới nói chuyện với nhau, chòng xa nhà trình bày tình hình cho vợ, nhưng họ đều biết đây có lẽ là lần âu yếm cuối cùng giữa họ.

Chỉ còn vài ngày nữa, họ sẽ như đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nữa.

Hoặc nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau.

Buổi tối hai ngày sau, Hoắc Tây đang đọc sách trong phòng sách thì nghe thấy tiếng ô tô ngoài sân, cô đoán Trương Sùng Quang đã về.

Cô không khỏi nhớ lại tối đó, và cả lọ bôi trơn bị ném trong thùng rác.

Hoắc Tây đứng dậy, đến bên cửa số sát đất.

Mùa thu ngày càng đến gần, lá phong đỏ rực như lửa, Trương Sùng Quang bước xuống chiếc xe màu đen, lao vào mảng mây đỏ, cũng nhẹ

nhàng chạm vào trái tim Hoắc Tây.

Mới có hai ngày mà Trương Sùng Quang đã gầy đi nhiều, gương mặt vồn đã gầy lại càng có chiều sâu hơn. Với ngoại hình này cùng tài sản của anh, Hoắc Tây nghĩ nếu anh muốn tái hôn sẽ rất dề tìm được một cô gái trẻ giỏi giang.

Cô lặng lẽ nhìn.

Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Trương Sùng Quang hơi ngấng đầu nhìn lại.

Ánh mắt giằng co.

Một lúc sau, anh nghiêng người lấy hành lý từ cốp xe, chậm rãi leo lên bậc thang… Chẳng bao lâu sau, ngoài cầu thang đã vang lên tiếng bước chân anh, Hoắc Tây quay người lại trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Về rồi à?”

“ừ, anh về rồi! Còn rất thuận lợi.”

Trương Sùng Quang đặt hành lý xuống và chậm rãi bước đến chỗ Hoắc Tây, đến trước mặt cô, anh giơ tay như muốn vuốt ve mặt cô, nhưng rồi không biết tại sao lại hạ xuống.

Anh chỉ cười nhạt: “Anh đi tắm đã, lát nữa ăn cơm sau.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2379: Sao anh có thể chiếm hữu được?


Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu mới quay người rời đi.

Trở lại phòng ngủ chính, anh nhìn Tiểu Hoắc Tinh trước, hai ngày không gặp, anh cảm giác cô bé lại mập lên chút, người bố cúi xuống hôn lên cái đầu bé nhỏ, khi ngẩng đầu, đôi mắt anh sâu thẳm.

Lần trước Hoắc Tây hỏi anh, muốn có con không, anh nói không cần.

Nhưng thực chất sao anh lại không muốn chứ, anh đã mất đi Hoắc Tây, nên anh vẫn hy vọng một đứa con chung của họ ở bên cạnh, có lẽ có một đứa trẻ bầu bạn trong, sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng đây chính là đứa trẻ mà Hoắc Tây phải dùng tính mạng để đối lây.

Sao anh có thể chiếm hữu được?

Cô mắc bệnh và cần một đứa trẻ làm bạn hơn anh… Trương Sùng Quang không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Anh nhìn cô bé hồi lâu mới vào phòng đế quần áo.

Anh cầm quần áo sang phòng cho khách bên cạnh tắm, thay đồ xong quay về lại thấy Hoắc Tây trong phòng ngủ… Trương Sùng Quang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Tối anh ngủ phòng bên, ban đêm sẽ qua chăm con, em đừng khóa cửa.”

Hoắc Tây ừ một tiếng: “Được.”

Trước khi quay lại, Trương Sùng Quang đã suy nghĩ rất nhiều, anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng Hoắc Tây không còn là của anh nữa, anh nên giữ khoảng cách với cô, thế nên anh không chạm vào cô cũng không ngủ với cô nữa, nhưng anh điều khiến được cơ thế nhưng không kiếm soát được tâm trí.

Anh bước lên phía trước một bước, nói: “Em không định nói gì với anh sao?”

Hoắc Tây nhìn chăm chú anh.

Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, hy vọng anh sống tốt quãng đời còn lại.”

cổ họng Trương Sùng Quang ứ đọng, nghìn lời nói không thể thốt lên, không thể hình dung cảm xúc của anh lúc này, cuối cùng anh chật vật bỏ chạy.

Ban đêm, như anh nói, ngủ ở phòng bên.

Anh và cô chỉ cách nhau một bức tường, không ai ngủ được… Anh qua đây hai lần một đêm đế chăm Tiểu Hoắc Tinh, anh biết Hoắc Tây tỉnh, Hoắc Tây cũng biết anh biết cô tỉnh.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2380: Cô yên lặng vẽ tranh


Mấy thùng lớn được xếp ngay ngắn ở lầu một.

Người giúp việc trong nhà đều biết bà chủ cùng cô chủ sắp rời đi thì rất đau lòng, nhưng không ai dám hé răng.

Hoắc Tây vẫn không xuống lầu.

Cô yên lặng vẽ tranh trong phòng sách, bức vẽ là khung cảnh cửa sổ… Sương mù ngợp trời.

Cô dành cả ngày để vẽ nó, sau đó phủ lên tấm vải vẽ tranh.

Khi chậm rãi xuống lầu, cô thấy bữa tối bày trí ánh nến trong nhà ăn.

Vừa nhìn đã biết do Trương Sùng Quang chuấn bị.

Anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, ngồi trước chiếc bàn đá hắc diệu thạch dài, ở giữa còn bài trí hai bình hoa cắm hoa hồng Tuyết Sơn.

Người giúp việc trong nhà đều đã tránh đi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Sùng Quang ngước mắt, thấy Hoắc Tây đứng trên cầu thang.

Một chiếc váy dài cũng khiến anh hốt hoảng nửa đời còn lại.

Trương Sùng Quang chậm rãi đứng dậy, anh đi đến đưa tay về phía cô… Lần cuối, nắm lấy tay cô.

Anh bật nhạc lên, nhảy với cô một điệu cuối cùng.

Anh nhẹ ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Hoắc Tây, anh yêu em.”

Anh yêu cô, và vẫn yêu cô.

Vì vậy anh không thể chấp nhận ngày thứ sáu mươi, anh chọn rời khỏi cô vào ngày năm mươi chín, trả cô về với thế giới ban đầu của cô, và trả lại hạnh phúc cho cô.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, giống như cuộc chia ly ấy, đột ngột đến ngỡ ngàng.

Rượu còn chưa uống, đồ ăn anh dày công chuẩn bị cũng chưa ăn, Hoắc Tây tựa vào vai anh, nhìn hành lý mà anh chuẩn bị, thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, em phải đi rồi!”

Vì thế anh nhìn tài xế chất từng hành lý lên xe.

Vì thế anh nhìn cô ôm con ngồi vào hàng ghế sau.

Vì thế anh nhìn cô, nhẹ nhàng kéo cửa xe lên, rời mắt khỏi anh.

Hốc mắt Trương Sùng Quang hơi ấm ướt, anh chợt đi đến, kéo cửa xe ghế lái nói với tài xế: “Đế tôi lái!”

Tài xế do dự một chút, gật đầu: “Vậy ngài lái xe cẩn thận.”

Trương Sùng Quang ngồi lên xe, ngón tay thon dài khẽ vuốt vô lăng, anh nói: “Sang nước ngoài, tiện thì viết bưu thiếp cho anh, hoặc cho Tinh Tinh in dấu chân lên, đế anh biết con bé đã trưởng thành”

Hoắc Tây nói được.

Họ vẫn phiền lòng, không nói quá nhiều, Trương Sùng Quang khởi động xe.

Hoắc Tây và con đều ở trên xe, nên anh lái rất cẩn thận, mọi khi anh không thèm quan tâm mạng sống như vậy.

Đèn rực rỡ sáng lên.

Những ngọn đèn dầu đó, những ánh sáng lộng lẫy đó cứ lùi dần, bị bỏ lại phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top