Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1603: Mười lăm phút sau


Trương Sùng Quang lại không thể đứng ở tầng dưới, nhìn cô một hồi lâu, Hoắc Tây đá cậu một cước: “Không phải là cậu muốn làm bữa ăn khuya à?”

Lúc này Trương Sùng Quang mới xuống lầu.

Mười lăm phút sau, cậu bưng một cái khay lên, đặt một bát mì trứng gà. Mì Kim Tỉ Nam, cho hai quả trứng gà, còn thêm mấy cọng rau xanh nhỏ. Bán chạy lắm!

Hoắc Tây bưng lên ngửi, nhỏ giọng hỏi cậu: “Thật sự là cậu làm? Trương Sùng Quang, cậu học lúc nào vậy?”

Trương Sùng Quang bảo cô mau ăn. Chờ cô nhẹ nhàng vén tóc ra, miệng nhỏ nhã nhặn ăn mì.

Cậu ở bên cạnh cô nhẹ nhàng nói: “Thỉnh thoảng ban đêm đói bụng, lại ngại gọi người ta dậy, nên tự mình học làm!”

Hoắc Tây gật đầu: “Trương Sùng Quang, cậu thật giỏi!”

Biểu tình của cậu thay đổi, sau đó lại mím môi dưới, cuối cùng không nói gì.

Hoắc Tây cảm thấy cậu nấu mì rất ngon, ăn sạch một bán, lúc buông bát xuống thì lưu luyến nói: “Sau này vợ của cậu thật có phúc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô.

Hoắc Tây vội vàng cầm lấy bút, giả bộ muốn làm bài tập, chỉ là mới động bút, hai lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, tay cũng ôm bụng nhỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Trương Sùng Quang hỏi cô, lớn lên cùng nhau sẽ không có ràng buộc, bàn tay sờ qua.

Cơ thể Hoäc Tây hơi cứng đờ.

Nhưng cô không né tránh, ngược lại dựa vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Lại chảy máu rồi!”

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô.

Bầu không khí thật sự vi diệu, một lúc lâu, cậu khom lưng ôm cô lên giường nằm.

Hoắc Tây ngồi dậy: “Tôi còn làm bài tập mài” “Anh viết giúp em.”

Trương Sùng Quang nói xong, ngồi xuống trước bàn học của cô, sườn mặt thiếu niên sạch sẽ, không đến nửa giờ cậu đã giải quyết xong bài tập của cô.

Lúc cậu muốn trở về phòng, Hoäc Tây bắt đầu làm nững: “Trương Sùng Quang, cậu kể chuyện cho tôi nghe được không?”

Họ lớn lên cùng nhau. Thật ra thỉnh thoảng ngủ cùng nhau, cô cũng không cảm thấy có gì.

Trương Sùng Quang lại đỏ mặt đến tận tai, cuối cùng lại chạy trối chết...

Trương Sùng Quang bế Hoắc Tây vào trong thang máy.

Mặt cô tựa vào vai cậu, dựa rất gần, ước chừng đều nhớ tới chuyện cũ nên hai người không mở miệng.

Con số màu đỏ trên vách thang máy, từng chút từng chút hướng lên trên.

Mãi cho đến tầng cao nhất, cậu muốn đi ra ngoài, Hoắc Tây nhẹ nhàng kéo cánh tay cậu lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1604: Sau khi về nhà


Hoắc Tây cũng không hỏi nữa!

Đêm nay im lặng hơn bình thường, Trương Sùng Quang vì dỗ cô vui vẻ mà bảo người ta đưa pháo hoa tới, lên tầng cao nhất phóng cho cô xem! Kết quả là bị phạt ba nghìn đô!

Sau khi về nhà, Hoắc Tây nằm trên sô pha, ôm chăn cười.

Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô, cuối cùng cắn nhẹ chóp mũi cô một cái: “Đồ xấu xa!”

Hoắc Tây hiếm khi chủ động.

Cô ôm cổ cậu, hôn cậu, giọng nói mơ hồ: “Trương Sùng Quang, tôi muốn

Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô.

Lúc ngước mắt lên, ánh mắt của cậu mãnh liệt hơn hơn vài phần, không thể xua tan vào ban đêm.

Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô.

Hoắc Tây bỗng dưng ôm chặt cậu, khẽ cắn môi gọi tên cậu: “Trương Sùng Quang...”

Cậu ừ một tiếng. Thanh âm kia, đặc biệt gợi cảm, khiến cô có cảm giác.

Hoắc Tây cực ít khi chủ động như vậy, hôn đến mức toàn thân cậu đều huyết nhiệt, chỉ khom người hôn môi cô, kiên trì để cho cô thoải mái...

Hồi lâu sau, cô thả lỏng ở trong lòng cậu. Cơ thể trơn nhẫn, ra mồ hôi.

“Cậu làm sao vậy?” Cô tựa vào gáy cậu thì thào hỏi, tuy rằng thoải mái như bình thường, nhưng tóm lại không giống.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

“Như thế nào, còn chưa đủ?”

Sao có thể chứ! Vừa rồi lại không thật sự đến!

Nhưng Hoắc Tây nào có mặt mũi nói ra, giống như muốn làm như vậy, cô đá nhẹ cậu một cái: “Tôi đi tắm đây!”

Trương Sùng Quang đứng dậy, buông cô ral Khi Hoắc Tây đi vào phòng ngủ, cậu nhìn bóng lưng cô, yết hầu lăn xuống. Hôm nay cậu bị thắt dây, trong vòng một tuần không thể sinh hoạt vợ chồng!

Cậu không muốn cho Hoắc Tây biết, nhưng một tuần không chạm vào cô, cô chắc chăn sẽ nghi ngờ...

Hoắc Tây vọt ra khỏi phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1605: Vậy sao?


Hoắc Tây sơn móng tay, rất tự nhiên nói: “Tôi cũng không phải vợ của cậu, tại sao phải ở đây?”

Nói xong, cô cảm thấy có chút không đúng. Giống như cô ép hôn. Cô lại nói thêm: “Tôi không nói muốn kết hôn với cậu!”

Trương Sùng Quang vẫn cười, cậu nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cô nói: “Anh biết, em không phải là rất muốn kết hôn với anh, đúng, không phải là rất muốn!”

Hoắc Tây có chút tức giận: “Trương Sùng Quang, cậu đừng có mà được voi đòi tiên! Bây giờ cậu còn đang giai đoạn khảo sát!”

“Vậy sao?” Cậu kéo cô vào lòng.

Giọng nói của cậu thật sự khàn khàn lại gợi cảm: “Nhưng sao anh lại cảm thấy, bây giờ em rất dính người?”

Hoắc Tây trừng mắt nhìn cậu. Cậu hôn cô: “Được rồi, không giận nữa! Ở lại đây được không?” “Ở đây không có cơm ăn!” Hoäc Tây nói đúng lý hợp tình.

Trương Sùng Quang ngẫm lại, cũng không ép cô, nhưng ban đêm ôm cô ngủ, cậu không khỏi nghĩ, kết hôn cũng nên lên lịch trình!

Họ thực sự rất hợp nhau.

Có lễ, là có cơ sở khi còn bé, cơ bản hiểu rõ đối phương sẽ không giẫm lên bãi mìn.

Hoắc Tây ở bên ngoài sảng khoái, ở trong nhà có chút nhỏ nhen, điểm này Trương Sùng Quang rất không thèm để ý, ngược lại là rất thích, cậu một mặt thích khía cạnh nữ tính của cô, một mặt lại hoài niệm bộ dạng thời niên thiếu của cau.

Cũng may trên người Hoắc Tây, đều có!

Sáng sớm Trương Sùng Quang đã đi công tác ở thành phố H.

Cũng vừa hay, tuần này bố cậu ra tòa, bị phán mười năm tù.

Không coi là nhẹ, cũng không coi là nặng.

Buổi tối, Trương Sùng Quang ở khách sạn cao cấp nhất thành phố H, cầm điện thoại nghe thư ký báo cáo cho mình.

Sau khi cúp điện thoại, cậu nhìn bóng đêm bên ngoài thật lâu. Cậu nhớ tới mẹ của mình.

Mẹ cậu là một người phụ nữ an phận, không phải nổi bật và rực rỡ như vậy, nhưng bà ấy rất yêu cậu.

Nhưng, bị tên cặn bã kia bức đến nhảy lầu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1606: Hoắc Tây vẫn đứng đó


Trương Sùng Quang cầm điện thoại, muốn gọi điện thoại cho cô, muốn hỏi cô ở đâu, có phải còn ở trong căn hộ của bọn họ hay không, nhưng điện thoại còn chưa gọi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu nghĩ đó là phục vụ phòng.

Nhưng cửa mở ra thì ngây dại, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Thanh Liên.

Trương Sùng Quang nhìn chân cô ta đứng thẳng, cũng không bất ngờ như thế, nhiều năm trước Thẩm Thanh Liên ngã từ trên núi xuống, chân đã tàn phế, bác sĩ nói chỉ cần kiên trì phục hồi sức khỏe là có hi vọng khôi phục, nhưng cô ta không muốn.

Cô ta ngồi trên xe lăn và khóc suốt ngày.

Cuối cùng, Lâm Tòng cưới cô tal

Có lẽ chân của cô ta, cho tới bây giờ cũng không tàn phế, nhưng là thủ đoạn để trói chặt Lâm Tòng mà thôi!

Trương Sùng Quang chặn ở cửa, cũng không cho cô ta đi vào. Trên người Thẩm Thanh Liên mặc một bộ váy rất thanh thuần, tóc của cô ta cũng nhuộm lại màu đen, thẳng, mượt, vắt ở phía sau vai, nhìn có vài phần xinh đẹp khi còn trẻ.

Cô ta điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Sùng Quang: “Anh không mời tôi vào sao?”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang không được tốt lắm: “Cô tới làm gì?” Nói xong, cậu muốn đóng cửa, nhưng Thẩm Thanh Liên lập tức bắt lấy cánh tay của cậu, cắn môi nói nhỏ: “Đừng đuổi tôi đi! Sùng Quang... nhiều năm như vậy,

chẳng lẽ anh còn không biết tâm ý của tôi đối với anh sao?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thản nhiên: “Những lời này, cô nên nói với Lâm Tòng!"

Môi Thẩm Thanh Liên khế run. Một lúc lâu sau cô ta mới nghẹn lời: “Nhưng người tôi thích là anh!”

Trương Sùng Quang dứt khoát nói rõ ràng: “Bây giờ tôi không có chút tình cảm nào với cô! Thẩm Thanh Liên...”

“Trương Sùng Quang!”

“Anh đã từng thích tôi! Tôi không tin anh chưa từng thích tôi!”

Thẩm Thanh Liên bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cậu, mềm yếu lại ôm chặt lấy cậu: “Lúc chúng ta ở nước Mỹ tốt như vậy, anh đã nói anh thích một cô gái như tôi!"

“Có phải cô điên rồi không?” Trương Sùng Quang dùng sức đẩy cô ta ra.

Nhưng Thẩm Thanh Liên lại gắt gao ôm không buông, thanh âm của cô ta vỡ vụn: “Trương Sùng Quang, tôi yêu anh!”

Nói xong liền ngửa đầu, muốn hôn cậu! Ánh mắt Trương Sùng Quang lại dừng lại.

Cậu nhìn thấy Hoắc Tây, trên người Hoắc Tây vẫn là trang phục đi làm, trong tay là chiếc cặp công tác.

Cô dựa vào vách tường, cũng không biết nhìn bao lâu.

Trương Sùng Quang dùng sức đẩy, chân Thẩm Thanh Liên không giữ chắc, cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt đất... Cô ta khẽ nhíu mày: “Đaul”

Một luồng máu tươi, từ chân cô ta, chậm rãi chảy xuống.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1607: Không thể tính vào!


Không khí lập tức trở nên căng thẳng .

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Liên, hỏi một câu không thể ngờ tới: 'Không phải con của Lâm Tòng đúng không?”

Gương mặt của Thẩm Thanh Liên lộ rõ nét kỳ lạ. Họ nhìn chằm chằm nhau, chuyện này thật là hoang đường.

Trương Sùng Quang nghĩ, giữa cậu và Thẩm Thanh Liên chỉ từng có một khoảng thời gian yêu nhau bình yên lúc trẻ, chẳng có gì đi xa hơn thế.

Không thể tính vào!

Nếu không phải Thẩm Thanh Liên hồ đồ, thì cô ta và Lâm Tòng đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc, và sẽ chẳng liên quan gì tới Trương Sùng Quang nữa.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang đăm chiêu, thậm chí còn mang theo một chút sự khinh bỉ khó thấy.

Nhưng Thẩm Thanh Liên đã nhận ra điều đó.

Cô ta nhẹ nhàng cười một cách chua chát và bất lực: "Trương Sùng Quang, thực ra anh đã đoán được đứa bé này là của ai rồi phải không?”

Trương Sùng Quang cười lạnh nhạt: "Liên quan gì đến tôi?"

Nói xong, cậu bước đến cửa, chuẩn bị rời đi.

Khi cậu gặp Thẩm Thanh Liên, họ đều là những đứa trẻ, cô ta cũng giống như †ên của mình, như một bông sen trong sạch, tinh khiết. Nhưng đến bây giờ, cô ta lại trở thành một con rắn hoa lạnh lẽo và kinh tởm.

Trương Sùng Quang không có ý định dính vào.

Khi tay cậu nắm chốt cửa, Thẩm Thanh Liên bất ngờ cất lên giọng nói đứt quãng: "Đứa bé là con của bố anh!"

Sau nói xong, trái tim của cô ta như muốn vỡ ra.

Giọng nói của cô ta cũng không còn bình tĩnh: "Trương Sùng Quang, anh phải chịu trách nhiệm!"

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn xuống tay mình đang cầm tay nắm cửa, gân xanh nổi lên, như cơn giận đang bùng lên trong lòng cậu!

Sau một khoảng im lặng, cậu gắn giọng: "Thẩm Thanh Liên! Trước khi đưa ra quyết định này, cô có biết bố của tôi là ai không? Tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với ông ấy rồi! Bây giờ bố của tôi là Hoắc Minh!"

"Không thể nào!" Giọng của Thẩm Thanh Liên trở nên hoảng loạn.

Cô ta không muốn tin, làm thế nào cô ta lại không biết rõ về cậu được chứ?

Nhưng Trương Sùng Quang không muốn dính líu nhiều vào cô ta, cậu lạnh lùng nhìn cô ta, mở cửa và chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên cơ thể cậu bị ai đó ôm chặt.

"Trương Sùng Quang, anh đừng đi!"

"Anh hãy nghĩ về đứa bé trong bụng em có quan hệ quyết thống với anh, anh có thể cảm nhận được không? Gó thể là một cậu bé khỏe mạnh hoặc là một cô bé dễ thương, Trương Sùng Quang... Chúng ta cùng nuôi nó lớn nhé?”

Thậm chí, cô ta còn nắm tay cậu để đặt lên bụng mình. Nhưng Trương Sùng Quang giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại.

Cậu nghiến răng nói: "Thẩm Thanh Liên, cô còn biết xấu hổ không? Cô còn dám cư xử như vậy sao?”

Thẩm Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập đau thương.

Cô ta có chút hoảng loạn: "Trương Sùng Quang, tất cả đều là vì anh! Em làm vậy thì có gì là sai? Yêu một người thì có gì sai? Rõ ràng là em đã chịu tổn thương, rõ ràng trước đây là em luôn ở bên anh, tại sao anh không có một chút tình cảm nào với em? Hoắc Tây có gì hơn em?”

Trương Sùng Quang nói bằng giọng chế nhạo: "Cô lấy tư cách gì mà muốn so với cô ấy?”

Người yêu của cậu thuộc kiểu đầu lạnh tim nóng.

Cô sẵn sàng cống hiến hết mình cho Lục Thước, chỉ để Lục Thước có thể giành được chiến thắng. Đối với em mình, cô luôn là một người chị hoàn hảo. Thậm chí là với cậu dù cho cậu là một người có chút vô tâm, cô vẫn dành tình yêu chân thành cho cậu. Cô ấy không dây dưa ràng buộc bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1608: Tất nhiên không phải anh


Thì ra, đó chỉ là do cô ta ảo tưởng.

Thẩm Thanh Liên vất vả nằm lên giường bệnh, cô úp mặt xuống gối khóc nức nở. Có cuộc gọi đến của Lâm Tòng, cô nhấc máy với giọng nghẹn ngào: “Lâm Tòng, em có thai rồi. Bây giờ, em phải làm sao đây? Đứa bé mang họ Trương...”

Lâm Tòng:..

Khi Trương Sùng Quang trở về khách sạn, Hoắc Tây vẫn còn ở đó.

Cô ấy đang ở trong phòng khách sạn của cậu, cô không mặc áo khoác, chân trần dựa vào cửa sổ, ôm cằm không biết đang nghĩ gì!

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, mặt rúc vào cổ của cô.

“Tại sao lại đến đột ngột như vậy?” Hoắc Tây hơi nghiêng mặt, giọng nói hơi khàn: “Muốn tới đây cho anh một bất ngờ, không ngờ người bất ngờ lại là mình! Sao rồi, đứa con của Thẩm Thanh Liên có giữ được không?”

Trương Sùng Quang im lặng một lúc, thì thầm hỏi: “Em không hỏi bố của đứa bé là ai sao?”

Hoắc Tây quay lại, cô tựa vào tường, giọng nói có chút mềm mại:" Chắc chắn không phải là anh!”

"Tất nhiên không phải anh”

“Hoắc Tây, trước đây anh và cô ấy chưa từng quan hệ với nhau, bây giờ cũng không, sau này càng không!”

Hoắc Tây đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày của cậu.

Cậu thật đẹp.

Trương Sùng Quang là con nuôi của bố cô, mặc dù không phải là bố con ruột nhưng có lẽ dưới ảnh hưởng của gia đình, cậu và bố của cô có phần nào rất giống nhau.

Hoắc Tây khẽ đưa tay chạm vào mũi của cậu.

Giọng nói của cô có chút căng thẳng: “Vậy thì tại sao anh lại căng thẳng như vậy? Để em đoán nhé. Đứa trẻ này là của bố anh, phải không? Sau đêm đó, Thẩm Thanh Liên rõ ràng biết có khả năng mang thai, nhưng cô ta không uống thuốc, lại cố ý mang thai, đúng không?”

Trương Sùng Quang không đáp trả, nhưng ánh mắt nhìn cô sáng hừng hực.

Giống như muốn ăn thịt cô vậy!

Cô đưa tay đẩy cậu, đi về phía ghế sô pha: “Anh ăn tối chưa? Em thấy hơi đói, chúng ta ăn gì đó đi!"

Cô bị cậu giữ chặt lấy, nằm gọn trong vòng tay cậu.

Giọng cậu khàn khàn: “Anh muốn hôn em”

Cậu đẩy cô vào tường, cô mặc một chiếc áo dài đến đầu gối, tay cậu mân mê nơi gấu áo.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1609: Phải một lúc sau


Trương Sùng Quang vẫn hôn cô, ép cô vào tường, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn cô, hôn từng tấc trên cơ thể của cô, vẫn không thỏa mãn nên cậu càng hôn cô sâu hơn.

Phải một lúc sau, họ mới thoát khỏi nụ hôn.

Mặt Hoác Tây đỏ bừng, đặc biệt là đôi môi cô, đỏ mọng như trái cà chua chín.

Cô dựa vào tường, thở hổn hển:" Anh... Anh thậm chí còn không cho em thở kịp... Anh thật là...”

Trương Sùng Quang nghiêng đầu, đặt môi trên tai cô, thì thầm: “Mặc dù nụ hôn này có hơi mất kiểm soát, nhưng không phải em cũng thích lắm sao?”

“Trương Sùng Quang, anh là kẻ biến thái"

Hoắc Tây đạp cậu một cái: "Đói chết mất! Từ lúc tan làm đến giờ, chẳng có gì ăn cả, anh vẫn còn muốn làm em tức chết sao?”

Có lẽ là đang cao hứng, cô nói một cách tự nhiên: “Anh không còn chăm sóc em như khi còn nhở”

Cậu không nói bất cứ điều gì. Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi cô. Sau đó, cô tựa đầu vào ngực cậu, nghe nhịp tim của cậu.

Cậu vẫn để cô ôm, một bấm điện thoại gọi lễ tân: "Hãy đặt hai phần ăn cho tôi. Hoắc Tây âm thầm ôm cậu. Cậu cúp điện thoại, cúi đầu hỏi cô: “Nhớ anh sao?”

"Một chút!”

Hoắc Tây cũng không phải là cô gái thích quyến rũ, cô thì thầm: “Khi em về đến căn hộ, mọi thứ trống trơn nên em đến đây xem anh thế nào.”

Cậu thở dài:" Vẫn như ngày xưa, em vẫn cứ bám lấy anh”.

Hoắc Tây nhẹ nhàng nắm cổ áo sơ mi của cậu: “Tiểu Trương, em không thích mùi trên người anh, mời anh đi rửa sạch trong vòng 10 phút! Nếu không, anh sẽ phải rời khỏi phòng này!"

“Rõ ràng phòng này là do anh đặt”

"Luật sư Hoäc, để anh nhắc cho em một điều, phòng này chỉ có một giường”.

"ỒI Anh nói giống như em đến đây để xin ngủ với anh”.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1610: Bỗng chuông reo


Nhất định là cậu đang đùa cô. Cậu luôn khiêu khích cô.

Hoắc Tây càng nghĩ càng đỏ mặt, cô chỉ là không muốn như vậy nữa, nên liền ngồi dậy mở laptop xử lý một số vụ án.

Bỗng chuông reo, cô đành đi ra mở cửa.

Là một phục vụ khách sạn, đến để giao bữa ăn, khuôn mặt đỏ bừng của cô đã bị người ta nhìn thấy.

Cô làm ngơ, ký xác nhận rồi đẩy xe đồ ăn vào trong.

Đúng lúc, Trương Sùng Quang đi ra, Hoắc Tây khẽ nói: “Còn có một chai rượu đỏ, Trương Sùng Quang, anh đi công tác hay là đi hưởng thụ?”

Trương Sùng Quang cầm khăn lau tóc.

Cậu khẽ mỉm cười: “ Sao thế, đi công tác thì không được uống rượu à? Trước khi trở thành bà Trương, em có muốn quản lý anh không”.

Cô tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Cô lắc ly hai lần, khóe miệng nở một nụ cười: “Cho dù kết hôn, em cũng là cô Hoắc”

Cậu vội bỏ cái khăn xuống. Kéo Hoắc Tây vào người mình.

Rượu vang trong tay cô cũng rơi ra ngoài. Cô trách móc cậu: “Anh lên cơn gì đấy?”

Trương Sùng Quang cắn vào tai cô, có chút khó chịu hỏi lại: “Em muốn anh gọi em là gì? Cô Hoắc? Hoắc Tiểu Tây, em muốn vậy sao, nếu không được như thế, thì em không chịu lên giường cùng anh sao?”

Cô phản bác: “Hay đấy. Anh vẫn còn sở thích này sao?"

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Nếu anh có, em có muốn thử không?”

Trong cuộc tranh cãi, người phụ nữ không bao giờ là đối thủ của người đàn ông, Hoäc Tây không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu.

Trương Sùng Quang lại buông cô ra: “Được rồi, không phải em đói bụng sao? Chúng ta nhanh ăn thôi”

Hoắc Tây thực sự nghĩ rằng, cậu cũng có vài phần hiền lành.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1611: Chịu đựng?


Cậu vuốt đầu cô: “Không! Em đừng có nghĩ lung tung!”.

Hoắc Tây dựa vào vai cậu: “Em không nghĩ nữa. Anh cũng đừng làm mọi thứ phức tạp lên, được không?”

Cổ họng Trương Sùng Quang nghẹn lại.

Cậu ôm cơ thể mảnh mai của cô, nhẹ nhàng hôn, nói “được”. Họ ôm nhau, một đêm ngon giấc.

Sáng sớm, Trương Sùng Quang có việc phải làm, cậu để cho Hoắc Tây ở thành phố H chơi hai ngày.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Cô cũng không phải là người bám đuôi, cậu quả thật có việc phải làm, cô chỉ đi lang thang một mình trong thành phố H. May mắn là bạn của cô không ít, nhiều hay ít cũng sẽ có người cùng cô uống cà phê, trò chuyện ôn lại quá khứ.

Vào buổi chiều, Hoắc Tây đi xem hát nhạc kịch cùng một người bạn.

Sau khi chia tay, trên đường từ Hồ Tây trở về khách sạn, cô chỉ nghĩ đến việc tắm thôi vì mùi nước hoa trong phòng quá nồng, đặc biệt là hai người nước ngoài

sau lưng cô có lẽ đã đổ nửa lọ nước hoa, làm cô hít thở không nổi!

Vừa đến hành lang khách sạn, cô khá bất ngờ khi thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó.

Lâm Tòng!

Lâm Tòng trông rất phờ phạc, giống như đã thức cả đêm, nhìn Hoắc Tây dường như trong mắt cũng nổi lên mấy đường tơ máu.

Cô biết anh ta đến đây vì lý do gì, nhưng cô không phải là người dễ nhượng bộ.

"Anh đến là vì Thẩm Thanh Liên à?” “Lâm Tòng, nếu anh yêu cô ta đến như vậy, thì hãy tái hôn đi.” Ánh mắt của Lâm Tòng sâu đậm.

Anh ta muốn nói cho Hoắc Tây biết rằng anh ta đang làm gì, anh ta cũng từng nghĩ đến việc hẹn hò với cô... nhưng những câu nói này cũng khó mà nói ra.

Anh ta cố gắng nói với tông giọng nhẹ nhàng: "Chúng ta nói chuyện đi!"

Hoắc Tây nghiêng đầu mỉm cười: "Những người muốn nói chuyện với tôi thường là vì muốn ly hôn”

Lâm Tòng không hài lòng: “Hoắc Tây.”

"Những người không thân thiết, thường gọi tôi là luật sư Hoắc!"

Lần đầu tiên Lâm Tòng thấy cô là một người không dễ gần, tính khí lạnh lùng như vậy, hơn nữa anh ta còn đã nhìn thấy vẻ dịu dàng và cáu kỉnh của cô khi ở cùng Trương Sùng Quang.

Họ đã quen biết nhau được một thời gian.

Anh ta nhớ mình đã đi ngang qua cô bao nhiêu lần, nhưng cô chưa từng để mắt tới anh.

Trong mắt cô chỉ có Trương Sùng Quang.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1612: Có chuyện gì thế?


Hoắc Tây không thèm quan tâm đến anh ta, hiện giờ cô chỉ muốn trở về khách sạn rồi tẩy sạch cái mùi nước hoa trên người đi thôi.

Cô hỏi Lâm Tòng: “Nếu anh cho rằng đứa bé là của Trương Sùng Quang thì anh đi mà gặp cậu ấy đi, chứ anh tìm tôi làm quái gì? Tôi và Trương Sùng Quang đã kết hôn đâu? Oan có đầu, nợ có chủ chứ! Nhưng mà nếu như tôi là vợ của Trương Sùng Quang, vậy thì Thẩm Thanh Liên lại là như thế nào đây? Chuyện này không cần tôi phải nhắc chứ, Lâm Tòng?”

Lâm Tòng không biết phải nói gì. Lý đã không thể làm rõ, anh ta đành phải níu lấy chữ tình.

Anh ta nhìn vào ánh mắt Hoäc Tây, giọng điệu ẩn chứa sự van xin: “Hai người vẫn chưa kết hôn mà phải không? Em không thể thương hại đứa bé, cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao?”

Hoắc Tây không thể tin vào tai mình, anh ta vừa mới nói gì vậy? Ánh mắt cô nhìn Lâm Tòng tựa như đang nhìn một kẻ điên.

Lâm Tòng bị cô nhìn chòng chọc đã bắt đầu thấy sượng, gượng cười: “Hoắc Tây à, rời bỏ Trương Sùng Quang rồi em muốn loại đàn ông nào mà chẳng được, nhưng Thẩm Thanh Liên lại khác, cô ấy chỉ có mỗi Trương Sùng Quang mà thôi!”

Hoắc Tây nở nụ cười châm chọc: “Hừ, chẳng phải anh là chồng cũ của cô ta sao?”

Lâm Tòng cứng người.

Lúc này, Trương Sùng Quang tình cờ từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy Hoắc Tây và Lâm Tòng đang dây dưa ở trong sảnh khách sạn, cậu cau mày.

“Có chuyện gì thế?”

Cậu kéo Hoắc Tây đến bên mình, ánh mắt đối địch với Lâm Tòng: “Muốn nói gì cứ gặp tôi, tìm Hoắc Tây làm gì?”

Trước sảnh khách sạn người đến người đi, ba người bọn họ tuấn nam mỹ nữ vô cùng thu hút sự chú ý.

Lâm Tòng nhìn hình ảnh Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đứng cạnh nhau, ngoại trừ cảm thấy thương cho Thẩm Thanh Liên thì lòng của anh ta còn có một cảm xúc kỳ lạ, hình ảnh trước mặt cực kỳ chói mắt. Rõ ràng là hai người bọn họ đã chia tay, anh ta và Thẩm Thanh Liên cũng đã ly hôn, đáng ra...anh ta vẫn còn cơ hội.

Lâm Tòng cất đi cảm xúc trong đôi mắt, nói với Trương Sùng Quang: “Thẩm Thanh Liên đã có thai, đứa bé là con của cậu!”

Trương Sùng Quang cười khinh bỉ, nói: “Cô ta nói với cậu thế hả?” Lửa giận trong Lâm Tòng nổi lên.

Thẩm Thanh Liên thì yếu ớt nằm ở bệnh viện, đứa bé còn không biết có giữ được hay không vậy mà Trương Sùng Quang còn có tâm trí ở đây anh anh em em với Hoắc Tây! Tim của cậu là sắt đá hay sao? Cho dù có phải dùng đến biện pháp nào anh ta nhất quyết phải đưa cho được Trương Sùng Quang đến bệnh viện với Thẩm Thanh Liên!

Lâm Tòng vừa muốn mở miệng lên tiếng thì Trương Sùng Quang đã nói: “Đứa bé là kết quả của đêm hôm đó, người bị kết án kia mới là bố của đứa bé! Lâm Tòng, tôi nghĩ cậu phải biết rõ lý do Thẩm Thanh Liên một mực giữ lại đứa bé này chứ! Nhưng tôi không hiểu, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta lại không bằng một câu nói của Thẩm Thanh Liên hay sao? Hoặc là cậu có bao giờ ngẫm lại tình cảm của cậu đối với cô ta chưa?”

Những lời của Trương Sùng Quang tựa như sét đánh ngang tai, Lâm Tòng sững sờ, đứng ngơ ngác hồi lâu chưa hoàn hồn lại.

Trương Sùng Quang bên này đã ôm Hoắc Tây đi vào thang máy.

Lâm Tòng đứng một mình, lẩm bẩm: “Không phải con của Trương Sùng Quang, vậy thì tại sao Thẩm Thanh Liên lại nói dối?”

Lâm Tòng vội vàng chạy tới bệnh viện. Khu VỊP yên tĩnh do anh ta đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Thanh Liên, bên trong được trang trí màu hồng nhạt ấm áp khiến người ta thoải mái vô cùng.

Lúc này Thẩm Thanh Liên đang ngồi trên giường, một tay xoa lấy bụng còn một tay cầm một cuốn sách giáo dục tiền sản, truyền cho thai nhi những tri thức đầu tiên.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1613: Anh sẽ giúp em mà phải không?


“Anh có biết cái thai đầu tiên của người phụ nữ cần phải được nâng niu và trân trọng như thế nào không? Anh không biết gì hết! Trong đầu anh chỉ toàn những suy nghĩ muốn bỏ phắt nó đi mà thôi! Anh có từng nghĩ đến những tổn thương em phải gánh chịu...Không đâu, không một người mẹ nào nhẫn tâm làm điều đó với chính đứa con của mình cả!”

Sự kiên quyết của Lâm Tòng đã bị dao động, Thẩm Thanh Liên cũng đã bình tĩnh trở lại, cô ta chầm chậm vòng lấy eo Lâm Tòng, tựa vào lòng anh ta và lẩm bẩm: “Lâm Tòng, anh đừng ép em nữa được không? Em muốn sinh đứa trẻ này ra và nuôi nấng nó nên người.”

Lâm Tòng đáp: “Nhưng như thế sẽ rất vất vả! Cô có nghĩ đến hậu quả không?”

“Anh sẽ giúp em mà phải không?”

Lâm Tòng nhắm lại đôi mắt.

Đúng vậy, kể từ khi Thẩm Thanh Liên bị gấy chân, cô là trách nhiệm của anh, mọi yêu cầu của cô anh đều đáp ứng không chút suy nghĩ...Lần này cũng không ngoại lệ.

“Thanh Liên, hãy để tôi trở thành bố của đứa bé! Chúng ta tái hôn đi!”

Thẩm Thanh Liên cụp mắt vờ muốn khóc.

Sau một lúc, cô ta nức nở: “Lâm Tòng, em không muốn làm liên lụy đến anh thêm nữa! Đứa bé này họ Trương...”

“Tôi cam tâm tình nguyện!”

Lâm Tòng nhẹ nhàng âu yếm gương mặt cô ta: “Trở về tôi sẽ lập tức nói chuyện này cho bố mẹt”

Thẩm Thanh Liên không muốn lấy anh ta nhưng đứa trẻ này cần một người bố, hơn nữa cô ta cũng cần Lâm Tòng...

Nghĩ vậy, cô ta cố sức nặn ra một nụ cười: “Vâng! Em nghĩ bố mẹ sẽ rất vuil”

Lâm Tòng thì lại cười không nổi, bố mẹ anh ta sao có thể vui cho được, đứa trẻ còn không phải của nhà họ Lâm.

Lâm Tòng hạ quyết tâm sau khi đứa bé này ra đời, anh ta và Thẩm Thanh Liên sẽ sinh thêm một đứa nữa, hôn nhân của bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, anh ta cũng sẽ quên được Hoắc Tây...

Nghĩ vậy, anh ta dịu dàng nói: “Sinh con ra rồi chúng ta sẽ trở thành vợ chồng chân chính!”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Liên cứng ngắc.

Cô ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ quan hệ vợ chồng với Lâm Tòng, đối với cô †a Lâm Tòng chỉ mà một công cụ để lợi dụng không hơn không kém, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình và anh ta sẽ trở thành mối quan hệ như vậy!

“Chuyện này nói sau đi!” Nụ cười của cô ta vô cùng miễn cưỡng!

Lâm Tòng dường như nhớ đến điều gì, nói: “Thật ra Trương Sùng Quang và

Hoắc Tây cũng sẽ không hạnh phúc! Hai người họ đều thuộc nhóm máu gấu trúc,

thêm nữa Hoäc Tây lại còn mắc chứng máu khó đông, gần như không thể nào có con được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1614: Bố đừng nói vậy!


Sau khi Lâm từ nhận được một cú điện thoại thì lập tức đi đến thành phố H, bọn họ đoán chắc chắn có liên quan đến Thẩm Thanh Liên nên liền đuổi theo đến đây, quả nhiên không sail

Thằng con trai này của họ bị bỏ bùa rồi! Chuyện năm đó rõ ràng không liên quan gì đến nó nhưng nó một hai lại đòi chịu trách nhiệm muốn cưới Thẩm Thanh Liên. Mấy năm này trôi qua, không chỉ bị tàn phế mà còn nhất quyết không chịu quan hệ. Trời ơi, nhà họ Lâm phải tuyệt hậu rồi! Dây dưa mãi hai đứa rốt cuộc cũng chịu ly hôn, bọn họ không trông mong có thể tìm được một đứa con dâu tốt như Hoäắc Tây nhưng ít nhất cũng phải gia thế trong sạch hoặc là tâm tính lương thiện, nhưng cô Thẩm Thanh Liên này vừa nhìn biết ngay là một con hồ ly tinh rồi, suốt ngày ra vẻ ngây thơ yếu đuối, dắt mũi Lâm Tòng xoay như chong chóng. Giờ lại là chuyện gì nữa? Đây là phòng hộ sinh, Thẩm Thanh Liên ở đây là lại muốn cái gì nữa?

Bố mẹ Lâm gần như phát điên lên rồi! Sắc mặt bố Lâm u ám, nói với con trai: “Lâm Tòng, anh đi ra đây!”

Lâm Tòng nhìn Thẩm Thanh Liên trong ngực, cô ta nhìn anh ta và liên tục lắc đầu, rưng rưng nước mắt!

Giọng điệu bố Lâm không mấy tốt đẹp: “Cô Thẩm, bố con tôi có việc cần nói với nhau, cô không có ý kiến gì đấy chứ?”

“Bố đừng nói vậy!”

Bố Lâm cười lạnh: “Tiếng bố này của cô tôi thật không dám nhận! Lúc trước còn vợ chồng cô có từng gọi tôi như thế lần nào không? Sao giờ ly hôn rồi lại trở nên thân thuộc đến vậy? Cô Thẩm, nhà chúng tôi phước bạc, Lâm Tòng lại ngây ngô không chứa chấp nổi vị Phật như cô đâu...Lâm Tòng, anh ra đây nói chuyện!”

Lâm Tòng cho Thẩm Thanh Liên một ánh mắt trấn an!

Anh ta theo bố mẹ Lâm ra ngoài phòng bệnh, bố Lâm dùng sức tát con trai mình một bạt tail

Giọng nói ông ấy chứa đầy phẫn nộ.

“Anh điên rồi à? Người phụ nữ này đã có thai con của kẻ hiếp dâm vậy mà anh còn muốn dây dưa với cô ta nữa hả? Lâm Tòng, bố và mẹ cho anh đi du học để anh mở mang kiến thức chứ không phải để đâm đầu vào thứ tình cảm nam nữ ngu ngốc như thế này! Hơn nữa, nếu như anh thật lòng thích cô ta cũng không sao nhưng rõ ràng người anh thương không phải cô ta, sao cứ để mặc cho cô ta thao túng như vậy?”

Mẹ Lâm chỉ biết ôm mặt khóc rấm rứt.

“Lâm Tòng, con chấm dứt với cô ta đi! Người tốt hơn còn nhiều lắm con à, con muốn làm cho bố con tức chết hay sao!”

Lâm Tòng sờ vào nơi nóng rực bên gò má, bố Lâm dùng sức đến mức mặt anh ta sưng tấy lên.

Lâm Tòng ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: “Con biết bố mẹ muốn tốt cho con nhưng dù gì con với cô ấy cũng đã là vợ chồng mấy năm nay, con không thể nào

bỏ mặc cô ấy được!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1615: Bố Lâm thở phào nhẹ nhõm


Lúc ký tên, tay bố Lâm không ngừng run rẩy!

Ông ấy không nhịn được lại cho Lâm Tòng mấy cái tát!

“Nếu mẹ anh xảy ra chuyện gì thì anh cuốn gói đi đi vĩnh viễn đừng quay trở về nữa! Vì cái thứ đó mà anh còn không màng đoái hoài gì đến bố mẹ anh, thứ như anh nuôi làm gì nữa!”

“Con xin lỗi!”

Lâm Tòng không thèm để ý đến vết sưng tấy trên gương mặt mình, anh ta đứng ở cửa phòng mổ, lo lắng nhìn các y bác sĩ ra ra vào vào.

Giữa chừng bọn họ lại đưa ra một tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch cho bố Lâm ký, chân ông ấy như nhữn đi không còn chút sức lực khi nhìn thấy nó.

Lâm Tòng lấy một chiếc ghế cho ông ấy ngồi xuống, anh ta đứng ở trước cửa và dõi theo ánh đèn phòng phẫu thuật...

Thẩm Thanh Liên đến.

Cô ta ôm eo đi đến trước mặt bố Lâm, vừa định lên tiếng nói chuyện thì ông ấy đã quát lên, hai mắt long sòng sọc: “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, mẹ Lâm Từ càng không muốn nhìn thấy mặt cô! Chúng tôi không phải người già cứng nhắc bảo thủ nhưng thực sự chúng tôi không muốn chào đón cô một chút nào! Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng mong bước chân vào nhà họ Lâm...trừ khi Lâm Tòng đưa cô cuốn gói đi nước ngoài, tôi cũng từ mặt nó luôn!”

Lâm Tòng kêu lên một tiếng.

Bố Lâm quay mặt đi không muốn nói thêm gì nữa.

Thẩm Thanh Liên nhẹ cắn môi, nói: “Lâm Tòng, anh đừng trách bố! Là do em chưa làm tròn bổn phận của mình, không hiểu hết tâm tình của bố và mẹ. Nhưng em thật lòng yêu thương anh mà, em muốn ở bên cạnh đến hết đời này!”

Cô ta quay sang nói với bố Lâm: “Bố có thể cho con một cơ hội được không?”

Bố Lâm hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Lâm Tòng gào đến khàn giọng, nói: “Trở về phòng bệnh!”

Thẩm Thanh Liên muốn hỏi ngược lại nhưng Lâm Tòng lại đề cao giọng, quát: “Mẹ tôi thành ra như vậy cô còn ở đây rào trước đón sau hải!”

Thẩm Thanh Liên kinh sợ, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lâm Tòng sẽ hung dữ với cô ta như vậy.

Chẳng phải lúc nào cũng nhường nhịn cô ta sao? Mẹ anh ta phải nằm phẫu thuật cũng có phải do cô ta đâu, là do tự bà ấy kích động quá mức không phải sao? Chuyện khi đó xảy ra cô ta còn chưa đến mức nghĩ quẩn trong lòng mà, trách bà ấy mong manh yếu ớt quá chứ trách ai đây!

Thẩm Thanh Liên gượng cười: “Vậy em...về trước.”

Lâm Tòng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Thẩm Thanh Liên híp mắt tính toán.

Lâm Tòng là hy vọng cuối cùng của cô ta, cô ta nhất quyết sẽ không từ bỏ!

Chờ cho cô ta đi khuất, bố Lâm quay sang nói: “Người anh tìm cũng chỉ như thế này!”

Lâm Tòng không lên tiếng, anh ta đứng dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật...

Bốn giờ sau, bác sĩ bước ra, tháo mặt nạ và nói: “Ca phẫu thuật coi như thành công nhưng sau này không được để bệnh nhân chịu kích thích như vậy nữa! Sau hai giờ quan sát, nếu không có chuyện gì thì chuyển bệnh nhân về phòng bệnh!”

Bố Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tòng thều thào hô: “Bố!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1616: Anh ta cứ thế bị cô ta vạch trần


Lâm Tòng nhìn chằm chằm cô.

Anh ta nhất thời không nói gì, trước mặt là vợ cũ của anh ta, người phụ nữ anh †a thương hại nhưng không yêu.

Anh ta cứ thế bị cô ta vạch trần.

Thẩm Thanh Liên nở nụ cười rất khẽ, nhẹ giọng nói: “Thật ra em đã biết từ lâu rồi!”

Cô ta đột nhiên ôm chặt lấy anh ta, nhẹ nhàng nâng người lên bám vào người anh ta, thì thầm vào tai anh ta: “Thật ra chúng ta có thể hợp tác! Anh cho đứa trẻ một thân phận hợp pháp, đợi đến khi Trương Sùng Quang và Hoắc Tây chán nhau, anh theo đuổi Hoắc Tây, còn em mang huyết thống nhà họ Trương thì có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh anh ta. Đây chẳng phải là cách vẹn cả đôi đường hay sao?”

Lâm Tòng cúi đầu nhìn cô ta.

Hầu kết anh ta khẽ cuộn lên, phải thừa nhận rằng lời đề nghị của Thẩm Thanh Liên rất động lòng người.

Nhưng Lâm Tòng không thể chấp nhận được!

Trước đó anh ta nói muốn tái hôn với cô ta vì anh ta thực sự thương hại cô ta, muốn cho cô ta và đứa bé một gia đình. Nhưng hiện tại xem ra đó chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện, Thẩm Thanh Liên không cần anh ta thương hại, cô ta rất giỏi sắp xếp cho bản thân mình.

Lâm Tòng đột nhiên đẩy cô ta ra.

Trái tim anh ta phập phồng: “Tôi không thể làm được loại chuyện như vậy!

Thẩm Thanh Liên lùi về phía sau một bước, vẻ mặt cô ta có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới cười lạnh nhìn anh ta: “Lâm Tòng, anh thanh cao cái gì? Anh dám nói mình chưa từng có ý nghĩ không an phận nào với Hoắc Tây không? Nếu không thì bố mẹ anh xin nhà họ Hoắc xem mắt là có ý gì?"

Trên mặt Lâm Tòng có vài phần bối rối.

Thẩm Thanh Liên thực ra không sai, nhưng anh ta tự nhận mình đối xử với cô †a không tệ. Mấy năm kết hôn cô ta không cho anh ta chạm vào, anh ta cũng chưa bao giờ phản bội cô ta. Sau này khi cô ta muốn theo đuổi Trương Sùng Quang, anh ta cũng để cô ta rời đi. Tại sao bây giờ cô ta lại ác mồm ác miệng với anh ta như vậy?

Từ nhỏ Lâm Tòng vượt trội hơn người khác đã quen, thế nên anh ta không lý giải được.

Mẹ anh ta tức đến mức phải phẫu thuật, nhưng Thẩm Thanh Liên lại cứ một lòng nghĩ đến chuyện về Trương Sùng Quang. Đột nhiên Lâm Tòng cảm thấy mệt mỏi, anh ta cảm thấy những năm tháng trải qua cùng cô ta quả thực là sai lầm!

Lâm Tòng bình tĩnh lại, giọng điệu cũng nhạt hơn: "Đó cũng là chuyện sau khi chúng ta ly hôn! Thanh Liên, hành xử thỏa đáng một chút!... Chúng ta, coi như kết thúc đi!"

Thẩm Thanh Liên sửng sốt.

Cô ta không tin Lâm Tòng lại nỡ lòng cự tuyệt cô ta, hơn nữa lúc hai người kết hôn, anh ta đã nói rõ ràng sẽ chăm sóc cô ta cả đời, không rời không bỏ!

Tại sao bây giờ lại thay đổi ý định?

Giọng Thẩm Thanh Liên khàn khàn: "Lâm Tòng, anh không muốn quan tâm đến em nữa? Vậy em phải làm sao đây? Đứa bé trong bụng em phải làm sao đây?"

Giọng Lâm Tòng lạnh như băng: "Cô có thể tìm bố ruột của đứa trẻ!"

Giọng Thẩm Thanh Liên điên cuồng: “Lâm Tòng, đồ khốn nạn!”

Lâm Tòng không muốn ở lại đây nữa!

Anh ta mở cửa và bước thật nhanh ra ngoài, lúc này anh ta chỉ muốn hít thở không khí trong lành.

Nói chuyện với Thẩm Thanh Liên khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt!

Trong phòng bệnh phía sau vang lên tiếng Thẩm Thanh Liên ném đồ. Nếu là trước đây, Lâm Tòng chắc chắn sẽ sợ cô ta bị thương, nhưng bây giờ anh ta đã chết lặng!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1617: Lâm Tòng không nói gì


Ông ấy vốn muốn trách mắng lần nữa, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, mấy năm nay cuộc sống của anh ta cũng không như ý, cuối cùng ông ấy cũng không nỡ mắng, chỉ than khẽ: “Lâm Tòng, bố và mẹ anh chỉ vì muốn tốt cho anh thôi! Cho dù đối phương xuất thân hơi kém, cửa nhỏ nhà nghèo cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm không có vấn đề gì và thật lòng với anh. Nhưng Thẩm Thanh Liên là kiểu chẳng được cái nào cả! Anh còn muốn ở bên cạnh cô ta, bố và mẹ anh có nhắm mắt cũng không an lòng!”

Cổ họng Lâm Tòng hơi nghẹn lại.

Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng quỳ xuống, xúc động nói: "Bố, con xin lỗi! Con đã nói rõ với cô ta rồi, sau này con sẽ không quan tâm đến cô ta nữa!"

Bố Lâm thở dài: “Hy vọng con thật sự nhìn thấu cô ta!”

Lâm Tòng không nói gì.

Bấy giờ đêm đã khuya, anh ta ra ngoài mua đồ ăn, khi quay lại bệnh viện thì y tá đã đợi anh ta ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy anh ta bèn lo lắng nói: 'Anh Lâm đúng không? Cô Thẩm nghĩ quẩn trong lòng rạch cổ tay rồi. Cô ấy muốn gặp anhl”

Lâm Tòng hơi sửng sốt.

Một lúc sau, anh ta mới khẽ nói: “Tôi không có liên quan gì đến cô ta nữa! Tìm nhầm người rồi!”

Y tá lo lắng: "Anh là chồng cũ của cô ấy đúng không? Cô ấy hiện đang mang thai đứa con của anh. Dù không còn là vợ chồng nữa thì anh cũng nên chịu trách nhiệm của người làm bố mới đúng chứ!"

Lâm Tòng quýnh đến đỏ mắt: “Ai nói với cô nó là con tôi?”

Giọng cô y tá nhỏ đi: “Là cô Thẩm nói, cô ấy nói đó là kết tinh tình yêu của hai người!”

Lâm Tòng cố hết sức đè nén cảm xúc, chỉ chốc lát sau, giọng nói anh ta trở nên khàn đặc vô cùng: "Tôi và cô ta chẳng có tình yêu gì, chỉ có lợi dụng và lừa dối, cô hiểu không? Cô không biết gì cả! Cút cho tôi! Sau này đừng tới tìm tôi vì chuyện của cô ta nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tá lúc đỏ lúc trẳng.

Cô ta tức giận bỏ đi, tâm trạng Lâm Tòng không tốt, đến cuối hành lang hút một điếu thuốc rồi mới trở về phòng bệnh...

Lúc này, anh ta quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với Thẩm Thanh Liên!

Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang trở về phòng.

Vừa vào cửa, cậu cởi cúc áo khoác, nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha, quay người muốn nói gì đó với Hoắc Tây, có lẽ là giải thích.

Song Hoäc Tây lại nhẹ nhàng nói: “Người có mùi rồi, em đi tắm cái đã... Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn đồ Nhật nhé? Bên bờ sông có một dãy nhà hàng đồ ăn Nhật, em thấy không tệ đâu!”

Trương Sùng Quang không nói gì.

Lông mày cậu thậm chí còn hơi cau lại, Hoắc Tây bước tới khế khàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Chỉ là lời nói nhảm nhí của kẻ nhàn rỗi mà thôi, Tổng Giám đốc Trương của chúng ta không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu nhỉ?"

Bấy giờ cậu mới lên tiếng: "Em không tức giận sao?” “Có gì mà phải tức giận?”

Hoắc Tây cười: “Em luôn xử sự công bằng trong mọi chuyện mài! Nếu anh làm sai thì em sẽ tức giận với anh, nhưng chuyện này hoàn toàn là chuyện giữa Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên, em cần gì phải ôm đồm nhiều việc như vậy! Dùng việc của người khác đi dẫn vặt bản thân, Tổng Giám đốc Trương, như vậy trông rất ngu ngốc!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1618: Chỉ vui thôi à?


"Không có gì! Chỉ là nuốn ôm em thôi!"

Cậu cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói còn dịu dàng hơn trước: “Hoắc Tây, anh rất vui được gặp eml”

"Chỉ vui thôi à?"

"Không! Còn hơn cả vui nữa!"

Hoắc Tây dụi mặt vào hõm cổ cậu, hai cánh tay thon dài ôm lấy eo cậu. Hai người cứ thế ôm nhau trong màn đêm dịu dàng, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, người em hôi lắm, anh để em đi tắm có được không?”

Cậu cúi đầu, áp môi mình vào tai cô.

"Hoắc Tây, anh tắm giúp em được không?”

"Lúc nhỏ anh thấy em tắm giúp Hoäc Kiều, em nói Hoắc Kiều là em bé! Nhưng anh thấy em còn giống hơn... Anh tắm giúp em nhé?"

Hoắc Tây trừng mắt nhìn cậu: "Trương Sùng Quang, anh thật biến thái!"

Cô thực sự không có gu nặng đến vậy, bèn đẩy cậu ra rồi thản nhiên đi vào phòng tắm.

Trương Sùng Quang mỉm cười.

Thực ra cậu không biến thái, những ý nghĩ này không nảy sinh với bất kỳ ai khác, chỉ với Hoắc Tây mà thôi.

Cậu đang định hút một điếu thuốc thì Lâm Tòng gửi cho cậu một tin nhắn Zalo: [Thẩm Thanh Liên nghĩ quẩn trong lòng rạch cổ tay rồi, cậu trốn hoặc nghĩ cách đi]

Trương Sùng Quang xem một hồi lâu rồi trả lời: [Không liên quan gì đến tôi!] Bên kia, Lâm Tòng cười nhạt: Thật tàn nhẫn!

Thảo nào mấy năm gần đây việc kinh doanh của Trương Sùng Quang tốt hơn anh ta. Đàn ông mà, vẫn phải tàn nhẫn một chút.

Thẩm Thanh Liên đang đợi người đến an ủi thì nghe y tá nói anh Lâm không đến, anh Trương cũng không đến, thế rút kim treo ra, đấm vào bụng mình như điên: “Đều tại mày! Đều tại mày! Nếu không có mày thì tao đã không trở thành kẻ khiến người ta chán ghét, cũng sẽ không bị bọn họ đá tới đá lui như trái banh. Tại sao mày lại đến thế giới này, mày đến để đòi nợ, để hại tao đúng không?"

Các y tá ghìm cô ta lại: “Cô Thẩm, cô như vậy sẽ bị sảy thai đấy ạ.”

"Sảy thai cũng tốt! Dù sao cũng không có ai muốn nói!"

Thẩm Thanh Liên thở dốc. Cô ta không hiểu, lúc đầu cô ta cũng rất được săn đón, có bao nhiêu người muốn kết hôn với cô ta, nhưng sao đến giờ những người

này lại trốn mất dạng rồi!

Tại sao tất cả đều tốt với Hoắc Tây như vậy?

Hoắc Tây từ phòng tắm đi ra, thay một chiếc váy dài có dây đen, dáng cao chân dài, cánh tay thon gầy, mái tóc dài trông có vẻ lười biếng.

Trương Sùng Quang đang dựa vào cửa sổ hút thuốc. Nghe thấy tiếng bước chân thì cậu quay đầu lại, rồi chợt thấy ngạt thở. Hoắc Tây hiếm khi ăn mặc như thế này.

Cậu không muốn để cô ăn mặc như thế này ra ngoài nên gọi cô lại, khẽ sờ hai cái vào vai cô: “Đổi bộ khác đi!”

Hoắc Tây ngửi thấy mùi khói thuốc lá trên người cậu.

Cô ôm cổ cậu: “Tổng Giám đốc Trương tới từ thời nhà Thanh à?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1619: Trương Sùng Quang càng là vậy!


Trương Sùng Quang mỉm cười: "Được! Đi ăn với eml"

Bờ sông về đêm tràn ngập ánh đèn, ven đường có rất nhiều nhà hàng âm nhạc, bầu không khí rất tốt.

Hoắc Tây năm tay Trương Sùng Quang.

Cô lẩm bẩm: "Em thích nơi này! Trương Sùng Quang, sau này mỗi năm chúng †a đều tới đây ở một tuần có được không?"

Trương Sùng Quang mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng hơn cả màn đêm. Sao lại không được! Kỳ thực những nơi có Hoắc Tây mới là nhà.

Cậu đưa cô đi ăn tại một nhà hàng Nhật chính tông, ăn xong lại đến quán cà phê ngồi một lúc.

Thực tế, sau khi đoàn tụ, bọn họ hiếm khi nói đến cuộc sống những năm qua. Lần đầu tiên Hoắc Tây có hứng thú hỏi thăm. Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng trả lời.

Cô nghịch xiên nướng, nói chút chuyện lý thú, chỉ là không nói gì về Thẩm Thanh Liên, trông có vẻ như vẫn còn để tâm.

Trương Sùng Quang nhìn cô mãi.

Cậu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Hoắc Tây, có lẽ là vì cô quá ưu tú, cũng không có quá nhiều phiền não nên ngoài vấn đề nguyên tắc, ở cùng cô sẽ không có thêm gánh nặng gì.

Cậu lại nghĩ đến Hoắc Minh và Ôn Noãn.

Cậu nghĩ, cậu và Hoắc Tây có thể trở thành một đôi vợ chồng như thế.

nái cả đời!

Hai người chơi đùa đến tận nửa đêm mới về. Trong bầu không khí tốt đẹp như vậy, Hoắc Tây cho là ít nhiều cậu muốn làm chút gì đó, nhưng cậu đè cô lên giường hôn cả buổi mà thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tây không khỏi mở mắt, hơi hé đôi môi đỏ mọng.

Giọng cũng khàn khàn.

“Trương Sùng Quang, sao vậy?”

Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi của cô: "Về thành phố B rồi làm tiếp!"

Hoắc Tây xoay người tựa vào ngực cậu, ngón tay mảnh khảnh khế gãi mũi cậu: "Thật sự không nhìn ra anh còn rất kén chọn chỗ đấy!"

Cậu cười khẽ: “Anh cũng không nhìn ra, nhu cầu của em mạnh thế nhỉ?”

Giọng cậu đột nhiên trầm xuống: "Có phải đêm nào cũng muốn không? Một ngày không bị anh làm thì không ngủ được? Hoắc Tây, nói cho anh biết, làm chuyện đó với anh có thoải mái không?”

Hoắc Tây xoay người xuống.

Cô nằm ngửa, vẻ mặt vô cảm nhìn lên trần nhà: "Trương Sùng Quang, em nghĩ chúng ta vẫn nên đi ngủ đi!"

Cậu đúng là đồ lưu manh!

Nhưng người đàn ông bị khơi mào hứng thú xấu xa hiển nhiên không muốn buông tha cho cô. Cậu lại kéo cô vào lòng, cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Em nói rồi anh sẽ cho em ngủ!”

Hoắc Tây cắn môi nhìn cậu: "Em nói muốn, vậy sao anh không hành động?"

Trương Sùng Quang sửng sốt.

Cậu muốn qua loa cho qua chuyện, nhưng vấn đề này thực sự tổn hại đến lòng tự trọng của đàn ông!

Hoắc Tây cũng không có mặt mũi mà cầu xin.

Cô tựa cằm vào vai cậu, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng hỏi: “Dạo này anh mệt lắm phải không?”

Cô cảm thấy cậu cũng muốn, chỉ là cố hết sức kìm nén bản thân. Cô mạnh dạn khẳng định.

Trương Sùng Quang hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu khó lường: "Hoäc Tây, em có biết mình đang làm gì không?”

Tất nhiên là Hoắc Tây biết.

Cô muốn nhìn dáng vẻ cậu mất tự chủ, ai bảo cậu hay bắt nạt cô làm gì.

Hơn nữa, cô rất muốn cậu ôm cô.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1620: Mọi thứ bình tĩnh lại


Hoắc Tây run rẩy vô cùng.

Cô cụp mắt xuống, đôi con ngươi đen láy ngấn nước, giống như một con thú nhỏ ngây thơ.

Vốn dĩ Trương Sùng Quang chỉ muốn lấy lòng cô.

Nhưng cô như thế này...

Cậu quả thực muốn nuốt chửng cô!

Dưới sự dày vò của sung sướng và ngọt ngào, Hoắc Tây gần như quên mất mình đang ở đâu, cũng gần như quên mất quá khứ, tất cả những gì cô còn lại chỉ là ba chữ... Trương Sùng Quang!

Mọi thứ bình tĩnh lại.

Trương Sùng Quang ghé sát vào tai Hoắc Tây, hôn lên vành tai non nớt của cô, khản giọng nói: “Em đổ mồ hôi nhiều quái!”

Khiến làn da trơn bóng.

Hoắc Tây còn chưa khôi phục tỉnh thần lại, cô khế thở dốc, đồng tử thậm chí còn không có tiêu cự.

Trương Sùng Quang kìm lòng không đặng mà hôn cô.

Môi răng quyện vào nhau, phải rất lâu cô mới tỉnh táo lại, chống lên vai cậu, thấp giọng phản kháng: “Trương Sùng Quang...”

"Anh cũng không chê em bẩn!"

Cậu áp vào đôi môi mềm mại của cô, hôn một cách dịu dàng và kiên nhẫn. Mấy phút sau, cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà nâng người lên phối hợp với cậu!

Đêm nay ôn nhu và kiều diễm.

Dù cậu không thực sự cho cô nhưng vẫn làm cô thỏa mãn.

Buổi sáng, Hoắc Tây thức dậy.

Trương Sùng Quang không còn ở trên giường, trong phòng khách sạn yên tĩnh, Hoắc Tây muốn ngồi dậy mới phát hiện bên cạnh gối có một chiếc hộp nhung.

Một cái hộp nhỏ vuông vắn, rất tinh xảo.

Hoắc Tây cầm lên, mở ra xem.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê, nặng khoảng sáu carat, được cắt hoàn hảo và rực rỡ.

Hoắc Tây nhìn hồi lâu.

Cô đeo nó vào ngón đeo nhẫn của mình thử, vô cùng vừa vặn.

Cô lại nằm xuống, giơ tay lên ngắm nhìn hồi lâu, nhìn thế nào cũng thấy thích. Cô lấy điện thoại di động bấm số của Trương Sùng Quang.

Có lẽ cậu đang họp, điện thoại cúp máy, nhưng ngay lập tức có tin nhắn Zalo: [Có thích không?]

Hoắc Tây không hề dè dặt: [Rất thích.]

Trương Sùng Quang cách một màn hình mỉm cười, trả lời lại: [Luật sư Hoắc. thích là tốt rồi.]

Hoắc Tây biết cậu bận nên không làm phiền nữa.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1621: Bố ghen tị với con chứ gì!


Hoắc Tây làm việc xong thì trở về biệt thự nhà họ Hoắc.

Cô nhìn tin nhắn Zalo cười khúc khích hồi lâu, tình cờ bị Hoắc Minh nhìn thấy rồi lấy điện thoại di động của cô mà xem. Sau khi xem xong, ông chế nhạo: “Có mùi chua của tình yêu!”

Hoắc Tây hừ một tiếng: "Bố ghen tị với con chứ gì!"

Hoắc Minh ngồi đối diện cô, người giúp việc bưng trà nhân sâm cho ông, ông nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: 'Cứ như bố chưa từng yêu vậy! Nếu bố chưa từng thì con từ đâu đến? Để bố nói cho con biết, mẹ con yêu bố đến chết đi sống

lại, không phải bố thì không lấy chồng!”

Hoắc Tây nhận điện thoại, cười khúc khích: "Mẹ con bị bố bám dai như đĩa thì cói"

Hoắc Minh không phản bác mà còn tự thấy vẻ vang!

Ánh mắt ông rơi vào ngón tay của Hoắc Tây, nơi chiếc nhẫn kim cương đang †ỏa sáng. Ông dừng lại hỏi: "Con đã quyết định tiến tới với Sùng Quang?"

Hoắc Tây cũng nhìn chiếc nhãn, mạnh miệng nói: “Chẳng qua là thấy nó đẹp thôi!”

Hoắc Minh liếc cô: “Mẹ con còn thành thật hơn con!”

Tuy dè bỉu vài câu nhưng trong lòng ông vẫn rất vui vẻ, có lẽ giữa chừng có chút chuyện không vui nhưng cuối cùng hai đứa bé cũng tu thành chính quả. Hoắc Minh uống nửa cốc trà nhân sâm rồi đi lên lầu.

Ông nóng lòng muốn bàn chuyện kết hôn với Ôn Noãn.

Tốt nhất là làm xong trong năm nay!

Ngày hôm sau là thứ bảy, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều ở nhà. Buổi trưa, Lục Thước cũng dẫn Lục Huân và Lục U đến dùng bữa. Tháng nhỏ nên Lục Huân còn chưa lộ bụng, nhưng trước đó Lục Thước vẫn cẩn thận chăm lo trước sau.

Từ trước đến nay Hoắc Doãn Tư luôn thích cãi nhau với cậu ấy.

Thế nên có nói mấy câu mỉa mai!

Lục Thước cũng không tức giận, cười nói với Hoắc Minh: "Thật ra năm nay Doãn Tư hai mươi lăm tuổi, đã đến tuổi cưới vợ rồi!"

Ánh mắt Hoäắc Minh rơi vào con trai mình.

Trước đây ông vẫn luôn để tâm đến Hoäc Tây, trái lại không để ý tới thằng nhóc này!

Hai mươi lăm tuổi!

Quả thực đã đến tuổi kết hôn, tức thì Hoắc Minh dự định tìm vợ cho thằng nhóc này. Bản thân cậu không sốt ruột thì để bố mẹ như bọn họ để ý đi!

Hoắc Doãn Tư liếc mắt nhìn Lục Thước: Thật là âm hiểm!

Lục Thước: Có qua có lại mà thôi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1622: Ông cũng cảm thấy


Hoắc Minh cảm thấy mình già rồi, vô dụng rồi, nói mấy lời ngọt ngào thật sự không bằng đám con cháu này!

Ông cũng cảm thấy Lục Thước thật sự là con ruột của Lục Khiêm.

Năm đó, Lục Khiêm chính nhờ vào cái miệng đó để lừa em gái quý giá của ông đi.

Lục Thước không hề thua kém bố mình một chút nào. Hoắc Tây rất quý Lục Huân, sau khi cơm nước xong, mấy cô gái đi đến sảnh hoa nhỏ uống trà trò chuyện. Hoắc Kiều không bản lĩnh nào khác, chuyên môn

làm ra một số thứ kỳ quái cho mọi người uống, không thua gì đồ bán bên ngoài.

Đồ uống của Lục Huân lại càng không có bất kỳ thứ gì gây kích ứng và rất phù hợp cho bà bầu.

Cô ấy ăn mặc nhẹ nhàng, uống từng ngụm nhỏ, vẻ mặt cũng nho nhã yếu ớt.

Hoắc Tây nhìn mà ngóng trông.

Chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều như vậy sao? Cô cảm thấy Lục Huân đẹp hơn trước rất nhiều.

Cô bỗng nhiên... cũng muốn có một đứa con!

Nhưng Trương Sùng Quang hình như không muốn cho lắm. Cô phải nói chuyện với cậu, nếu muốn kết hôn thì hai người phải có cùng suy nghĩ, nếu không sau này sẽ liên tục gặp rắc rối.

Hoắc Tây có hơi sững sờ...

Đến khi không có ai, Hoắc Doãn Tư bước vào khẽ gõ cửa vài cái.

Hoắc Tây ngước mắt lên: "Doãn Tư!"

Hoắc Doãn Tư mỉm cười đi vào, ngồi đối diện với Hoắc Tây, rót cho mình một tách trà thơm rồi thong thả uống.

Hoắc Tây nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy cậu có điều gì đó muốn nói.

Quả nhiên, sau khi uống xong, Hoắc Doãn Tư hỏi: “Em nghe nói Thẩm Thanh Liên cũng ở thành phố H, chị yên tâm như vậy sao?”

Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Không thì sao! Buộc đàn ông vào thắt lưng à?” Năm đó cô không chạy sang Mỹ níu kéo, bây giờ lại càng không.

Cô thích Trương Sùng Quang, nếu cậu cũng thích cô và sẵn sàng chung thuỷ thì bọn họ có thể đi đến cuối cùng, ngược lại có ép buộc cũng vô ích.

Hoắc Tây không muốn thăm dò điều gì ở đàn ông cả!

Điều đó không thú vị.

Hoắc Doãn Tư gật đầu: "Cũng đúng! Hơn nữa, một người đàn ông như anh Sùng Quang thì dù có dùng dây thừng cũng không thể trói được, thế thì nuôi thả còn hơn!"

"Nuôi thả cái gì chứ!" Hoắc Tây cười nói.

Cô uống hết trà xanh trong cốc rồi đứng dậy: "Được rồi, chị về trước!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top