Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1151: Ánh mắt ông hơi tối lại


Vừa dứt lời, Minh Châu đã đi vào sảnh chính. Phía sau là cậu chủ nhà họ Tư. Không khí có chút vi diệu.

Minh Châu nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, rất nhẹ rất chậm lên tiếng: “Tới đây thăm con à?”

Lục Khiêm còn ôm Tiểu Lục U, ông nhìn vào cặp đôi đang đứng trước sảnh, thật sự rất xứng đôi.

Ánh mắt ông hơi tối lại.

Mấy ngày này tới nay, quả thật ông thường xuyên tới thăm hai đứa nhỏ, nhưng lúc gặp được Minh Châu thì thật sự không nhiều, cô có công việc đột xuất, còn có hẹn hò, ông cũng không cố ý chọn thời gian khi cô ở nhà để tới đây.

Không khéo hôm nay gặp phải hoàn cảnh này.

Nếu là người bình thường, sợ là sẽ khó xử.

Nhưng Lục Khiêm không hổ là người đã có nhiều kinh nghiệm, chẳng những không lộ ra sắc mặt không thoải mái mà ngược lại còn đứng dậy, đưa tay ra với cậu chủ nhà họ Tư rồi bắt tay thật chặt: “Chào cậu.”

Cậu chủ Tư ngẩn người.

Lục Khiêm nhìn Minh Châu bằng ánh mắt rất dịu dàng: “Đi thay quần áo ướt đi”

Ông lại bày dáng vẻ yêu ai yêu cả đường đi: “Nếu cậu Tư đồng ý thì cũng có thể đi tắm rửa thay đồ một chút, cậu mặc quần áo của Minh cũng coi như thích hợp”

Cậu Tư không tiếp lời.

Anh ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại cảm thấy hợp lý.

Lục Khiêm và Minh Châu quả thật đã từng ở bên nhau, nhưng đồng thời ông cũng có quan hệ thông gia với nhà họ Hoắc, vẫn là trưởng bối của Hoắc Minh, nói như vậy cũng không có gì không ổn.

Nhưng mà...

Minh Châu giải vây cho anh ta, nói nhỏ: “Anh đi về trước đi!” Cậu Tư gật đầu: “Vậy được, gọi điện thoại sau nhé.”

Cậu Tư rời đi rất nhanh.

Minh Châu nhìn nhìn Lục Khiêm, vẫn chưa nói điều gì.

Cô vẫy vẫy tóc, chuẩn bị lên tầng, Lục Khiêm ở cô phía sau nhẹ giọng hỏi: “Đi chơi như thế nào?”

Cô dừng bước chân lại.

Một lát sau mới nhàn nhạt trả lời: “Khá tốt!”.

Lục Khiêm tốt tính cười cười, mấy người kia lên tâng xong thì ông tiếp tục dạy con gái nhỏ đi đường, vẻ mặt toát lên vẻ người bố dịu dàng, thật sự đến một chút mất kiên nhẫn cũng không có.

Màn kịch này, Hoắc Minh nhìn từ đầu đến đuôi.

Anh cười khẽ ra tiếng.

“Cậu à, cháu thật không nhìn ra cậu lại co được dãn được như vậy đấy.”

“Có ý gì hả?”

Tiểu Lục U mệt mỏi, không chịu đi nữa, nháo đòi bố ôm.

Lục Khiêm một tay ôm cô bé, sau đó đi pha sữa bột cho cô nhóc, tìm hồi lâu cũng không thấy hộp mới.

Ông gọi người làm tới.

Người làm vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ông Lục, hôm nay nhiều chuyện quá nên tôi quên khuấy mất.”

Tiểu Lục U nghe hiểu được. €ô bé bò lên trên vai bố, không vui. Lục Khiêm không khiến người làm khó xử.

Ông một tay bế Tiểu Lục U, một tay pha sữa bột cho cô bé, sau đó ngồi trên ghế sô pha đút cho bé con uống.

Tiểu Lục U rất thích uống, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa.

Ừng ực ừng ực...

'Trên mặt Lục Khiêm đều là vẻ dịu dàng.

Hoäc Minh lẳng lặng nhìn, trong lòng có hơi hụt hãng.

Lục Khiêm trở về được một thời gian, công ty cũng tiếp nhận đã làm ra mấy động thái lớn khiến người ta phải lau mắt nhìn, cực kỳ sát phạt quyết đoán, làm gì

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1152: Ở tầng hai


Hàng mi thật dài.

Mỗi một chỗ đều làm người ta yêu thích. Lục Khiêm thật cẩn thận ôm cô bé lên tầng...

Hoắc Minh ngẩng đầu nhìn chăm chú, cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản, anh chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Ở tầng hai.

Minh Châu tắm xong, bởi vì Lục Khiêm ở trong nhà nên cô thay đồ mặc ở nhà.

Mái tóc dài cũng đã sấy xong.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U tiến vào, ông nhìn cô vài giây rồi nhẹ giọng nói: “Con bé ngủ rồi! Em trông con bé trong chốc lát, anh đi mua sữa bột cho nó, đã uống sữa xong rồi."

Minh Châu đón lấy em bé.

Cô thật cẩn thận đặt cô nhóc lên giường nhỏ.

Dường như cô đang cân nhắc, suy nghĩ xong mới nhẹ giọng mở miệng: “Về sau nếu chú muốn tới thăm con thì thứ bảy chủ nhật đến đây đi, sẽ tiện hơn chút.”

Lục Khiêm hơi ngẩn ra.

Một lát sau, giọng điệu của ông vẫn rất nhu hòa: “Em sợ cậu Tư nhìn thấy sẽ không vui sao?”

Minh Châu gật đầu: “Ừm, không quá thích hợp.”

Ngoài dự đoán, Lục Khiêm vậy mà lại gật đầu: “Được rồi! Vậy sau này anh sẽ cố gắng tới đây vào thứ bảy chủ nhật, nếu ngày thường mà đến thì sẽ rời đi trước giờ cơm tối, cố gắng không để em phải bối rối.”

Minh Châu mím môi, không đáp lời.

Cô chăm chú nhìn vào con gái.

Lục Khiêm cũng không lập tức rời đi, ông như là trưởng bối quan tâm cô vài câu: “Ở cùng cậu chủ nhà họ Tư cũng ổn chứ?”

Minh Châu có hơi khó xử. Đã gặp mặt vài lần, từng ăn mấy bữa cơm, nhưng đều không để tâm lắm.

Cô không muốn rơi vào thế hạ phong trước mặt Lục Khiêm nên tùy tiện ừ một tiếng.

Lục Khiêm cười nhạt: “Hợp nhau là tốt rồi! Nếu về sau em và cậu ta có kết quả thì anh có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, người trẻ tuổi các em mà, dù sao cũng khá ham chơi.”

Ông nói như vậy, Minh Châu không nghe nổi nữa.

Khóe mắt cô hơi đỏ lên.

Lục Khiêm không nói nữa, giọng nói phát ra rất nhẹ: “Anh đi mua sữa bột đây.”

Chờ ông ấy rời đi, Minh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhẹ nhàng ngồi lên trên ghế, ngẩn người... Cô không biết bây giờ cô có tình cảm như thế nào với Lục Khiêm, cô chỉ biết, dường như chỉ cần nhìn ông ấy sống thôi cũng đã đủ rồi.

Những chuyện khác, cô thật sự không nghĩ tới.

Vậy nên khi trong nhà sắp xếp cho cô và cậu chủ nhà họ Tư gặp mặt cô cũng không phản đối.

Lục Khiêm đã trở lại rồi. Cô nhớ, dù sao cô cũng phải tìm chút chuyện để làm... Lục Khiêm tự mình lái xe ra cửa.

Hoắc Minh bắt đầu không yên tâm: “Cậu, bên ngoài trời đang mưa! Cứ để cháu đi đi!”

Lục Khiêm mặc áo khoác vào: “Không có gì đáng ngại cả!” Ông mở ô, đi đến bãi đậu xe rồi mở cửa xe ra. Đúng lúc Tiểu Thước Thước tan học.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1153: Lát sau


Tài xế lão Triệu xuống xe, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì an ủi vài câu: “Trẻ con mà, không làm xong bài tập sẽ bị cô giáo mắng.”

Lục Khiêm rất khách sáo nói: “Làm phiền chú thường ngày chăm sóc Thước Thước nhiều hơn.”

Lát sau, lão Triệu nhìn xe rời đi.

Ông ấy cứ cảm thấy lần này ông Lục trở về, có chút gì đó không giống trước kia lắm.

Khi Lục Khiêm lái xe ra cửa đã gần sáu giờ chiều, không khéo loại sữa bột kia rất bán chạy, gần đây nhập khẩu lại xảy ra chút vấn đề, cho nên khắp nơi đều bán hết.

Mưa lớn dần.

Chín giờ rưỡi tối, Lục Khiêm vẫn chưa trở về.

Lục Thước dọn cái bàn nhỏ ở cửa, vừa làm bài tập vừa nhìn ra cửa.

Tiểu Lục U lại muốn uống sữa bò.

Trông mong nhìn Minh Châu.

Minh Châu gọi điện thoại cho Lục Khiêm, ông nhận điện thoại, nói rõ tình huống với cô.

“Chú trở về đi!” Minh Châu nhìn trời mưa bên ngoài, nhẹ giọng nói. Cô chuẩn bị chuẩn bị cho Tiểu Lục U ăn chút thức ăn phụ.

Lục Khiêm lúc này đang đi ra từ một nhà cửa hàng mẹ và bé, ông mở cửa lên xe, trên người đã ướt một nửa.

Ông lấy khăn lông lau mặt rồi nói: “Anh lại tìm mấy quán nữa tìm xeml”

Minh Châu đè nén giọng nói: “Chú có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chú có biết mưa lớn thế nào không?”

Lục Khiêm ngồi trong xe.

Ông cầm điện thoại, rất dịu dàng nói rằng: “Nhưng buổi tối Tiểu Lục U muốn uống sữa bò, anh là bố, chỉ chạy mấy quán tìm mua chút sữa bột cho con bé thì có gì đâu chứt”

Minh Châu có hơi không nhịn được, cổ họng cô hơi hơi nghẹn ngào.

“Lục Khiêm, hiện tại chú mới nhớ con bé là con gái chú sao? Vậy mấy năm nay chú đang làm gì thế? Đúng... Thân thể chú không tốt, nhưng hiện tại chú lại

đang làm gì vậy chứ? Là muốn đính mưa phát sốt sau đó chơi một trận khổ nhục kế sao?”

Cô nói xong, cả hai bên đều yên tĩnh.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, giọng nói ôn nhu đến khó tin.

“Minh Châu, nếu anh định làm như vậy, em có thể đau lòng không?”

“Sẽ không!”

Cô nói xong, định cúp điện thoại, nhưng cuối cùng cô cũng không cúp máy. “Lục Khiêm, chú ở đâu?”

Ông nói địa điểm xong, lại nhìn thời tiết: “Em đừng ra cửa.”

Minh Châu đã cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài: “Chú ở yên đó chờ! Tôi quen thuộc thành phố B hơn chú, biết chỗ nào có thể mua được sữa bột.”

Lục Khiêm cầm điện thoại.

Ông lẳng lặng ngồi đó, trời vẫn đổ mưa, cần gạt nước trước xe lắc lư trái phải. Ông nghe được âm thanh tốt nhất.

Cô nói qua đây tìm ông.

Trở về lâu như vậy, rốt cuộc ông cũng có thể một mình gặp mặt cô rồi.

Đúng, ông chính là con người tỉ tiện như vậy đấy.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1154: Quả thật có hơi nóng


Ông chăm chú nhìn cô rồi lẩm bẩm: “Em lái xe đi.”

Nói xong, ông nhẹ nhàng cầm tay cô: “Có lẽ anh hơi sốt rồi.” Minh Châu nhíu mày.

Quả thật có hơi nóng.

Cô không nhịn nổi mà mắng người: “Chú ngốc à? Thân thể của chú vốn dĩ đã không tốt, trời mưa như vậy còn chạy ra ngoài, chú không sợ... Không sợ...”

Cô nói, giọng nói có hơi nghẹn ngào.

Bởi vì những lời đó, cô cũng không nói nên lời, càng không dám nhớ tới.

Lục Khiêm nhịn không được lại chạm vào tay cô, giọng ông vô cùng dịu dàng: “Anh không thể trở về, bà cụ mà biết nhất định sẽ không vuil Em đưa anh tới khách sạn đi, thuê một phòng cho anh ở, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.”

Minh Châu không thể nào đi khách sạn cùng ông được.

Không thích hợp.

Thứ hai, bây giờ ông cần gặp bác sĩ.

Cô tra xét, nơi này lại cách đường Quảng Nguyên rất gần, chỉ có năm phút đi xe.

Cô thấp giọng nói: “Tôi đưa chú đến đường Quảng Nguyên đi!Sau đó bảo thư kí Liễu tới chăm sóc chú.”

Lục Khiêm không phản đối.

Nhưng ông vẫn kiên trì muốn mua sữa bột cho Tiểu Lục U trước, cuối cùng đến chỗ đó mua một thùng.

Minh Châu tự lái xe của mình.

Tới dưới căn nhà ở đường Quảng Nguyên, ngoài da Lục Khiêm đã rất nóng rồi, cái cơ thể gà bệnh này của ông, Minh Châu cũng không yên tâm để ông tự lên tầng, vì thế liền đỡ ông vào thang máy.

Lục Khiêm rất thân sĩ.

Phải nói là từ khi ông trở về đến bây giờ, đã có một khoảng thời gian ông không làm ra chuyện khác người, cũng chưa từng nói qua những lời ám muội rồi.

Bọn họ giống như là nam nữ tách ra bình thường vậy. Con cái là mối liên hệ duy nhất.

Cửa thang máy mở ra, Lục Khiêm đi vài bước đến gần cửa: “Chìa khóa ở trong túi áo, lấy ra giúp anh.

Minh Châu duỗi tay đảo trong túi áo ông. Cô và ông dựa vào khá gần nhau.

Gần đến mức ông có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người cô, còn có một chút mùi vị đặc biệt của phụ nữ trưởng thành.

Đã từng, ông khắc sâu mùi vị này vào xương tủy.

Minh Châu tìm cả nửa ngày cũng không thấy. Cô ngửa đầu: “Không có!” Đại khái là Lục Khiêm rất khó chịu.

Ông hơi hơi ngửa đầu, yết hầu trắng nõn nhẹ nhàng trượt, rất mê người. Ông rũ mắt nhìn cô.

Sau một lúc lâu ông mới nói: “Ở trong túi quần.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1155: Lục Khiêm tìm về


“Bên cạnh em... Có người sao?”

Lời này, cô nghe xong thì đôi mắt đỏ lên.

Cô nhẹ nhàng rút tay ra, dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh sàn sạt. “Không liên quan gì tới chú cả.”

Lục Khiêm ôm lấy cô từ sau lưng.

Cô không cho, dùng sức giấy giụa, tuy lúc này Lục Khiêm đang sinh bệnh vẫn

dư sức sức chế trụ cô.

Ông ôm lấy cả người cô, lẩm bẩm: “Có không? Minh Châu em nói tôi biết đi.” Hai mắt Minh Châu đỏ ửng cả lên.

Cô hơi hơi ngửa đầu: “Nói những lời này là có ý gì đây? Lục Khiêm, đêm nay

chú trăm phương ngàn kế chính là vì cái này sao? Đừng nói chúng ta đã sớm chia tay, huống chỉ bây giờ tôi còn đang qua lại với một người khác.”

“Em thích hắn sao?”

“Em không thích hắn! Anh nhìn ra được, em không hề thích hắn.”

Minh Châu vừa thẹn vừa bực, nhưng càng hận hơn. Cô mở cửa ra sau đó đi vào, lúc này mới nhớ phản bác lại Lục Khiêm. Mặt cô bị người ta nâng lên.

Thân thể của cô bị đụng vào ván cửa, động tác có hơi thô lỗ, cũng hơi đau đớn.

Nhưng rất nhanh, cơ thể nóng bừng kia đã dán tới.

Cô không chịu hôn môi với ông, cằm lại bị nắm lấy, nửa cưỡng bách cạy ra. Xúc cảm nóng bỏng, ướt át.

Một nụ hôn sâu.

Lục Khiêm không thỏa mãn mà đổi hết các góc độ, xâm chiếm môi lưỡi của

“Lục Khiêm!”

Minh Châu ngọ nguậy trốn tránh ông, cô cảm thấy ông điên rồi, bởi vì ông không chỉ hôn môi cô mà còn vỗ về chơi đùa thân thể của cô.

Mấy năm nay cơ thể cô không hề tiếp xúc với đàn ông. Mẫn cảm vô cùng.

Minh Châu không chịu, khi ông càng thêm động tình đã cắn thật mạnh vào bên gáy ông.

Lục Khiêm tìm về một tia lý trí.

Ông không tiếp tục hôn cô, cũng không sờ cô nữa, chỉ thở phì phò nằm bên gáy cô, rất nhẹ rất nhẹ lên tiếng: “Thật xin lỗi Minh Châu, là anh thất thố.”

Cô đỏ mắt quay đầu đi, vô cùng khó xử. Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô giấy giụa vài cái, rốt cuộc cũng khuất phục không lộn xộn nữa.

Cô nằm trong lồng ngực ông, cảm nhận được thân thể ông, có hơi gầy nhưng cũng không phải là không có thịt, cơ thể được bao phủ một lớp cơ bắp hơi mỏng...

Minh Châu nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, thật sự chú đã trở lại sao?” Ông giữ chặt gáy cô.

“Anh đã trở về rồi. Minh Châu, sau này anh sẽ không đi đâu nữa.” Khuôn mặt Minh Châu giấy giua, gần như là vặn vẹo.

Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ông ra, sau đó “bang” một tiếng, dùng sức cho ông một bạt tai.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1156: Ông không ép cô!


Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.

Ông nhìn nước mắt của cô, ông cùng cô dây dưa mấy năm nay, cô lại nhỏ hơn ông nhiều như vậy.

'Tâm tư của cô ông còn lạ gì.

Cô yêu ông, nhưng lại hận ông.

Trong cảm xúc yêu hận như vậy, cô phải chịu tra tấn gấp bội.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng như là tình nhân nỉ non: “Nếu em có thể buông được anh, vậy thì buông đi, Minh Châu... Em đừng khóc.”

Ông không ép cô!

Tay Lục Khiêm rũ xuống, khó chịu nhắm mắt lại.

Ông không hề giả vờ, quả thật người đã nóng lên rồi, lần cướp đoạt vừa rồi chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.

Lúc này cho dù cô có đồng ý, thì ông cũng không có tinh lực. Minh Châu dìu ông ngồi xuống ghế sô pha.

Cô vào phòng bếp rót cho mình cốc nước sôi để nguội, ngoài ý muốn, ấm nước đã có sẵn.

Còn có trong tủ lạnh cũng đầy ắp, vẫn là đồ bán lẻ cô thích ăn.

Cô không dám nhìn nhiều, yên lặng rót nước lọc cho ông: "Uống chút nước đã, lát nữa thư ký Liễu sẽ đưa bác sĩ tới.”

Lục Khiêm nhận lấy ly nước, nhưng ngón tay ông lại giữ tay cô. “Cậu ta tới, vậy có phải em sẽ rời đi không?” Minh Châu ừ một tiếng: “Tôi phải về nhà.”

Cô đặt cái ly vào trong tay ông, trong nháy mắt tách ra, ngón tay thon dài của ông giật giật, cứ như đang muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.

Lục Khiêm uống nửa chén nước. Sau đó thì hơi nhắm mắt lại, dường như có hơi mệt mỏi. Minh Châu có hỏi qua bệnh tình của ông.

Tuy vẫn khá ổn nhưng cần phải dưỡng sinh, về cơ bản không thể hút thuốc uống rượu.

Cũng không thể bị cảm lạnh phát sốt được.

€ô nhìn cái áo khoác đã ướt một nửa trên người ông, nhẹ gọi tên ông: “Lục Khiêm, cởi quần áo ra.”

Nghe vậy, ông nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút.

Minh Châu cởi áo khoác ra cho ông.

Cô muốn tìm chai thuốc trong túi áo ông, kết quả tìm ra mấy viên kẹo, là nhãn hiệu cô thích ăn.

Cô rũ mắt, yên lặng nhìn một hồi lâu.

Lục Khiêm bị sốt đến choáng váng.

Ông nhẹ nhàng cầm tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Minh Châu, chúng ta còn có thể trở lại quá khứ nữa không? Giống như trước như vậy, em gọi anh là chú Lục, anh thì xem em như một đứa bé.”

Cho dù bây giờ cô đã là một người phụ nữ thành thục.

Ông vẫn là xem cô như một đứa nhỏ.

Lục Khiêm nói xong, cũng không có sức chờ cô trả lời nữa, thần trí của ông không phải quá rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, cứ như nếu buông ra, những ôn tồn mà ông hao hết tâm tư để đổi lấy này sẽ biến mất không thấy nữa.

Ánh đèn vàng nhạt.

Ấm áp như trước kia, ngọn đèn thủy tinh này là do chính tay cô chọn.

Italy có giá hai triệu đồng.

Đơn giản là cô thích, cảm thấy lấp lánh lại rất hoa lệ, đặt ở nhà đẹp mắt.

Cảnh còn người mất.

Cô cũng không thể nào trả lời ông.

Chỉ chốc lát sau, thư kí Liễu đã đưa theo bác sĩ tới đây.

Minh Châu mở cửa ra.

Gặp mặt nhau dù sao cũng cảm thấy khá vi diệu, vẫn là thư kí Liễu mở lời trước: “May mà có cô! Thân thể này của ông ấy còn phải điều dưỡng cho tốt, vậy mà cứ không biết quý trọng.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1157: Những chuyện này tôi biết!


Bóng lưng của Minh Châu mang theo tịch mịch.

Bản tính cô đơn thuần, nhưng trong đoạn tình cảm với Lục Khiêm lại bị ép trưởng thành.

Thư kí Liễu nhẹ nhàng đi qua. Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Minh Châu, không phải là tôi nói chuyện giúp ông ấy, chỉ là tôi muốn nói với cô rằng, nếu không phải bởi vì cô và Thước Thước, còn có Tiểu Lục U... Thì ông Lục đã không sống được rồi.”

“Ở Thụy Sĩ, rất nhiều lần thật sự là cửu tử nhất sinh.”

“Tôi nhớ có rất nhiều người thà rằng lựa chọn cái chết, cũng sẽ không lựa chọn trị liệu thống khổ.”

Minh Châu hơi ngửa đầu. Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi biết!”

Cô gục đầu xuống, khống chế cảm xúc lẩm bẩm: “Bởi vì ông ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, cho nên bị bệnh cũng không muốn liên lụy tôi, ông ấy thà lựa chọn một mình đối mặt, cũng đã dự tính đến trường hợp tệ nhất. Nhưng thư ký Liễu à, ông ấy tính toán nhiều như vậy, ông ấy có nghĩ rằng lỡ như ông ấy thật sự không trở về, cả đời này của tôi sẽ đắm chìm trong hối tiếc hay không? Tiếc nuối lúc ấy đã cãi nhau với ông ấy, lúc ấy đã tách ra với ông ấy, tôi sẽ rất tự trách...”

Thư kí Liễu không thể phủ nhận.

Minh Châu cười nhạt: “Ngày đó ông ấy nói muốn đi khám thai cùng tôi, tôi thật vui vẻ, bởi vì lúc trước khi sinh Thước Thước ông ấy chưa từng tham dự vào, tôi đi tìm ông ấy, vậy mà ông ấy chỉ chừa một bức thư cho tôi! Ông ấy bảo tôi không cần chờ đợi... Bắt đầu từ ngày đó, tôi thật sự không chờ ông ấy nữa, ông ấy

có thể sống sót trở về tôi cũng rất vui vẻ, nhưng có một số chuyện đã đi qua thì sẽ không trở về được nữa!”

Thư kí Liễu biết. Anh ta không nhiều lời, chỉ yên lặng ở cùng cô.

Minh Châu xoay người, cô hơi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chăm sóc ông ấy, để Thước Thước và Lục U còn có thể có bố.”

Khi rời đi. Cô cũng cảm thấy chính mình thật tàn nhẫn. Chỉ là cô thật sự không có cách nào khác, diễn màn gương vỡ lại lành với ông ấy à, cô chỉ biết trái tim đã rách nát vô số lần, đã sớm nát thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào chắp vá lại được nữa.

Cứ... Làm người thân của nhau đi! Thư kí Liễu đưa cô xuống tầng.

Khi mở cửa xe cho cô, dường như anh ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi và thím của cô nhận nuôi đứa bé kia!”

Minh Châu ngồi trên xe, ngơ ngẩn một chút.

Thư kí Liễu vỗ nhẹ vai cô: “Lái xe trở về cẩn thận một chút đấy, đừng thất thần.”

Minh Châu miễn cưỡng cười. Cô chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, nhẹ dẫm chân ga, xe thể thao màu đỏ rời đi. Hết mưa rồi.

Đường lớn màu xám đọng rất nhiều nước, bị ánh đèn neon của thành phố chiếu thành muôn màu muôn vẻ, vào đêm khuya lại có vẻ kỳ quái.

Cô mở nhạc lên.

Một bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi phát ra, nhưng Minh Châu lại nghe đến mức đầy mặt nước mắt.

Trở lại nhà họ Hoắc.

Trong nhà còn đang đợi cô ăn cơm, các bạn nhỏ đói bụng nên Ôn Noấn nướng bánh quy nhỏ cho bọn nhỏ ăn.

Tiểu Thước Thước còn đang ngồi ở cửa.

Tiểu Lục U cầm một miếng bánh quy nhỏ, dùng hai cái răng trắng cọ xát.

Minh Châu ôm một thùng sữa bò tiến vào.

Hoắc Minh tiến lên, nhận lấy cái thùng trong tay em gái, nói với vẻ vô tình: “Kỳ quái thật đấy, sau khi em và Lục Khiêm rời khỏi đây, anh ngoài ý muốn tìm thấy ba hộp bữa bột trong ngăn tủ, hạn sử dụng còn rất mới! Ha ha, anh thấy Lục Khiêm lớn tuổi rồi, mắt mũi không còn tốt nữa nên mới tìm không thấy!”

Ôn Noãn ho nhẹ một tiếng.

Minh Châu sững sờ, sau đó cô ấy cũng nhìn thấy.

Cô ấy thầm mắng một tiếng.

Hoắc Chấn Đông lại đây gọi người: “Được rồi, ăn cơm thôi, đói lả rồi!”

Minh Châu mới đi thì tay đã bị người ta kéo lại.

Cô cúi đầu thì thấy là Tiểu Thước Thước, cậu nhóc không được tự nhiên vặn vẹo hỏi: “Ông cậu đâu ạ?”

Minh Châu nhẹ nhàng sờ mặt nhóc: “Ông ấy không thoải mái nên đã về nhà trước rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Thước Thước hơi banh ra: “Ông ấy đã nói cùng nhau ăn cơm với con mà, lại gạt người!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1158: Hoắc Minh nhìn bà xã


Ôn Noãn cảm thấy anh chính là trời sinh lưu manh!

Khi ăn cơm, cô ngồi bên cạnh Minh Châu, cố ý chăm sóc.

Minh Châu là một cô gái, có vài lời cô ấy không tiện nói với Hoắc Minh, thậm chí càng không tiện nói cùng bố mẹ, nhưng với Ôn Noãn thì không có điều gì cô ấy không nói cả.

Ôn Noãn an ủi hồi lâu.

Khi phải rời đi, cô đi từ trên tầng xuống dưới.

Hoắc Minh nhìn bà xã.

Ôn Noãn mặt mày dịu dàng, có thể là do làm mẹ lâu rồi nên biểu tình đều là vẻ mềm mại.

Hoắc Minh tiến lên, phủ thêm áo khoác cho cô, thấp giọng hỏi: “Không có khóc nhè chứ?”

Ôn Noấn ừ một tiếng.

Mãi cho đến trên xe, cô mới nghiêng đầu nói với anh: “Cậu phát sốt rồi, tuy rằng người Minh Châu đã trở lại, nhưng em thấy trong lòng con bé thì lại không bỏ xuống được.”

Hoắc Minh cười cười: “Cậu theo đuổi người ta, thật sự là hạ cả tiền vốn mà.”

Cái thân thể đó còn chấp nhận lăn lộn.

Ôn Noãn u oán.

Hoắc Minh chống tay lái, anh nghiêm mặt, trầm tư một lát rồi nói: “Bọn nhỏ không cùng trở về, chúng ta đi thăm cậu đi!”

Ôn Noãn lắc đầu: “Bây giờ đã muộn rồi! Lúc này sợ là đã đi ngủ.”

Hoäc Minh nhìn cô: “Vậy thì giám đốc Ôn, chúng ta đi uống một chén?”

Ôn Noãn: “Không phải anh muốn lái xe sao?”

Hoắc Minh cười: “Anh nhìn giám đốc Ôn uống! Chẳng mấy khi bọn nhỏ không ở đây, giám đốc Ôn, em cứ thả lỏng một chút đi!”

Mấy năm nay không gặp Lục Khiêm, bọn họ cũng không quá tốt.

Người làm anh trai là anh đây, tâm tư của em gái đã quá rõ ràng, điều anh sợ nhất chính là Lục Khiêm không cẩn thận ngủm củ tỏi mất.

Vậy thì đại khái là cả đời này của Minh Châu đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt. Cũng may lão già kia đã sống sót trở lại!

Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa cổ, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là muốn thả lỏng một chút mà.”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô cho rằng sẽ đi tới quán bar gì đó, nghe một chút nhạc, uống một chén rượu vang đỏ.

Nào biết, Hoắc Minh lại đưa cô tới chung cư lúc trước ở cùng nhau, đã lâu không có người ở, bên trong có hơi thanh lãnh...

Ôn Noãn cạn lời. Hoắc Minh để cô chờ ở cửa.

Cô dựa vào trên ván cửa, khẽ vuốt gương mặt nghiêm túc của anh, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Hoắc không phải muốn uống một ly sao?”

Hoắc Minh không nói gì.

Ngón tay thon dài của anh xuyên vào mái tóc dài màu trà của cô, không nặng không nhẹ xoa xoa, nhiều ít mang theo chút ái muội.

Ôn Noãn ôm cổ anh.

Mặt cô ửng đỏ hỏi anh: “Anh muốn chúc mừng như thế nào đấn?”

Hoäc Minh khẽ cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1159: Ôn Noãn hôn môi anh


Cô đón nhận nụ hôn của anh, bàn tay dừng lại trên cánh tay rắn chắc của anh, khẽ vuốt nhẹ.

Hoäắc Minh dừng trên môi cô, nhẹ thở hổn hển: “Giúp anh cởi áo sơ mi đi.”

Ôn Noãn hơi nghiêng thân mình, một tay đè trên thắt lưng anh, lôi ra vạt áo sơ mi từ bên trong, vải dệt màu xanh nhạt trượt ra ngoài, cô cởi ra từng cúc, từng cúc

một.. Hoặc Minh hôn dọc theo môi cô, hôn đến tận sau mang tai. Hơi thở nóng ấm của anh truyền ra: “Bà Hoắc, em học hư rồi!” Ôn Noãn kêu thảm một tiếng.

Cô ôm sau vai anh, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, cô nhu thuận mà ghé vào vai anh, trầm giọng nhẹ lẩm bẩm: “Anh không thích hả?”

“Thích, đương nhiên là thích!”

“Anh thích nhìn em chủ động."

Hoắc Minh vô cùng động tình.

Bọn họ đã là vợ chồng lâu rồi, nhưng lại chưa từng mất đi cảm giác kích thích, vẫn duy trì nhiệt tình với thân thể của nhau.

Anh nhìn chằm chằm vào cô.

Anh thích nhìn dáng vẻ cô trầm luân vì mình, thích nhìn đáng vẻ cô mất khống chế, loại cảm giác này chỉ anh mới có thể mang lại cho cô...

Ôn Noấn, chỉ thuộc về một mình anh thôi.

Hoặc Minh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, cả đời chỉ yêu một người con gái, chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ có cảm giác với thân thể của cô.

Đây là sự lãng mạn lớn nhất.

Đây hẳn là dáng vẻ tốt đẹp nhất của hôn nhân đi!

Mấy phen mây mưa, mây tan mưa thu.

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi tắm xong, hai người nằm trong chăn ấm mềm mại, thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Nhưng anh lại muốn trò chuyện cùng cô một chút nữa. Anh thích Ôn Noãn.

Không chỉ là hưởng thụ sự chăm sóc của cô, làm chuyện giữa vợ chồng với cô, mà anh cũng thích nói chuyện cùng cô nữa.

Anh ôm cô, dịu dàng hỏi cô cảm thấy như thế nào.

Ôn Noãn rúc trong lồng ngực anh, cái cằm tinh xảo gác lên trên cánh tay anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh: “Chuyện thế này mà anh còn muốn xem lại sao?”

Hoắc Minh tức đến bật cười, nâng cằm cô, thò lại gần hôn cô. Rất có tư thế lại muốn đến một lần nữa.

Ôn Noãn để anh hôn một lát rồi ngăn cản anh.

“Sáng sớm mai anh còn phải mở họp đấy!”

Hoắc Minh buông tha cô, Ôn Noãn dán lên người anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra em phát hiện, anh đặc biệt thích nơi này! Đây là nỗi lòng của cánh đàn ông sao?”

Lần đầu tiên của cô với anh, cũng ở chỗ này.

Đôi mắt đen của Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, rất đúng lý hợp tình mà nói: “Anh không biết những người đàn ông khác có hay không, nhưng anh thì có! Chỉ là đối với những người phụ nữ khác thì hẳn là anh không có, anh cũng chỉ có đối với em... Đây hẳn là dục vọng chiếm hữu đi!”

Cho nên, là bởi vì em, cho nên anh mới có những suy nghĩ không phù hợp này.

Không phải cứng nhắc bảo thủ.

Mà là hy vọng lần đầu tiên của nhau, sẽ thuộc về đối phương.

Ôn Noãn vỗ vỗ mặt anh, cảm thán: “Giám đốc Hoắc, năm nay ngài đã ba mươi bảy tuổi rồi!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười. Ôn Noãn lại đỏ mặt. Đúng vậy, ba mươi bảy tuổi, vẫn làm cô khóc lóc cầu xin anh như thường.

Ôn Noãn không dám lại trêu chọc anh nữa, cô ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Ngủ đi! Sáng mai anh đi công ty, em đi thăm cậu.”

Hoắc Minh duỗi tay, tắt đèn.

Trong đêm tối, Ôn Noãn thấp giọng nói: “Em rất mong Minh Châu cũng giống như chúng ta, sẽ có được hạnh phúc.”

Hoắc Minh nhìn lên trần nhà.

Sau một lúc lâu anh mới nói tiếp: “Nếu có thể, con bé đã sớm tìm người khác rồi!"

Tình yêu chính là như vậy. Không đụng tới người kia, ai cũng đều có thể.

Nhưng nếu gặp được người đó, thì những người khác sẽ trở thành tạm chấp nhận.

Ôn Noãn tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đây là anh tạm chấp nhận sao?”

Hoắc Minh nhẹ ôm vòng eo cô, vốn dĩ định nói vài lời cợt nhả, nhưng cuối cùng anh rất dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em là mẹ bốn đứa con của anh, là vợ của Hoắc Minh anh, anh vô cùng quý trọng những gì đang có được bây giờ.”

Sau khi hòa hảo, giọng anh rất nhỏ bảo đảm gì đó với cô.

Chỉ là anh rất săn sóc, chưa làm chuyện khiến cô đau lòng bao giờ cả.

Ôn Noãn nghĩ, đây là sự bồi thường tốt nhất.

Cô cũng rất ít khi nói lời tha thứ, những vết rách kia, cứ được tu bổ trong lặng lẽ từng ngày, từng ngày mội...

Bọn họ yêu nhau.

Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tỉnh lại. Hoắc Minh đã làm xong bữa sáng, là món cô thích.

Anh khom lưng lại hôn môi cô, nhỏ giọng oán giận: “Khi chạy bộ, anh phát hiện vườn hoa hồng trước kia không còn nữa, cho nên sáng sớm không có hoa. “

Ôn Noãn hôn môi anh.

Cô cười nhạt: “Anh còn có thể chạy bộ hả?”

Hoắc Minh lại nhịn không được mà chèn ép Lục Khiêm: “Em cho rằng anh là Lục Khiêm à! Tuổi lớn, lại còn là tên da giòn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1160: Lời này Ôn Noãn không đồng ý


Hoắc Minh ghen thì ghen, nhưng anh vẫn vô cùng tin tưởng Ôn Noấn.

Lại nói ngày đó hẳn là anh sẽ bận rất nhiều chuyện.

Cho nên, anh châm chước một chút rồi lười nhác mà chụp lấy cơ thế cô: “Để Minh Châu đi cùng em đi, vừa lúc có thể giải sầu, không phải con bé rất thân thiết với cậu chủ nhà họ Tư sao?”

Lời này Ôn Noãn không đồng ý.

Cô vào nhà vệ sinh súc miệng, giọng nói mơ hồ: “Em thấy bọn họ lạ thật đấy, rõ ràng đã hẹn hò vài lần rồi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khá khách sáo.”

Hoắc Minh cười khẽ, đi vào toilet. Ôn Noãn đang khom lưng rửa mặt.

Khi cúi người, chiếc áo sơ mi nam trên người trượt lên trên, chỗ đường thắt lưng cùng bồn rửa tay mang theo một độ cong mê người...

Hoắc Minh không nhịn nổi mà nắm lấy, cũng dán mặt lên bờ vai mỏng của cô.

Giọng nói anh nóng bỏng: “Thế nào mới gọi là không câu nệ đây? Giống chúng ta tối hôm qua, cởi quần áo như vậy sao...”

Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận. “Hoắc Minht”

Hoặc Minh thấp giọng cười, ngón tay thon dài đẹp đẽ trượt xuống theo thắt lưng của bà xã, nhẹ nhàng hoạt động.

Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người. Cô nhìn lên anh, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề.

Cà vạt đều thắt chỉnh tê, quần áo cũng thật sự chỉnh tê, không chê vào đâu được.

Ôn Noãn Ôn Mạn lại nhớ tới lúc trước ở chung trong căn hộ này, lúc ấy mới ở bên nhau tuổi trẻ tham hoan, mỗi lần anh đến văn phòng trước, đều là cô thắt cà vạt cho anh.

Hôm nay nghĩ lại, những ngày đó cũng có ngọt ngào.

Biểu tình của Ôn Noãn mềm mại: “Đừng náo loạn, chúng ta hảo đi ăn bữa sáng thôi, chốc nữa anh đưa em đến đường Quảng Nguyên được không?”

Hoắc Minh xoa xoa đầu cô rồi đi ra ngoài.

Giọng anh truyền từ ngoài cửa phòng ngủ vào, còn rất có làn điệu: “Anh chờ bà Hoắc ở phòng ăn nhé.”

Ôn Noãn bật cười. Cô thay một bộ váy lông cừu màu xanh nhạt, đi ra ngoài.

Hoắc Minh một tay kéo ghế dựa cho cô, lại không khỏi nhìn cô thêm một lát.

Cô mặc màu này rất xinh đẹp.

Anh tự cho mình không phải là người hà khắc với dung mạo và dáng người của bà xã, nhưng Ôn Noãn lại nghiêm khắc với chính mình, tuy đã sinh ba đứa con rồi nhưng mỗi ngày cô đều dành ra hai tiếng để rèn luyện, ngoại trừ chính bản thân cô xinh đẹp ra, thì người được hưởng lợi trực tiếp chính là ông chồng anh đây.

Hoắc Minh nghĩ, vợ chồng bọn họ ân ái, cùng những thứ này ít nhiều cũng có quan hệ.

Ăn xong, anh đưa cô đi đường Quảng Nguyên trước.

Ôn Noãn xuống xe.

Hoắc Minh nhẹ ấn nút, kéo cửa sổ xe xuống, đôi mắt đen nhìn cô. Sau khi Ôn Noấn ngẩn ra vài giây thì cũng hiểu ra ý của anh.

Cô đi đến bên cạnh xe, mặt đỏ ửng hôn lên môi anh một chút.

Hoäc Minh khẽ vuốt bờ môi đỏ của cô, lẩm bẩm: “Em xem qua cậu, giữa trưa đến công ty cùng anh ăn cơm trưa đi.”

Vốn dĩ Ôn Noấn muốn đi nhà họ Hoắc.

Nhưng Hoắc Minh đã chủ động yêu cầu, thì cô sẽ không từ chối anh.

Cô ừ một tiếng.

Hoắc Minh lại nhìn cô vài giây, lúc này mới kéo cửa sổ xe lên, lái xe rời đi. Ôn Noãn ôm quà lên thăm Lục Minh.

Lục Khiêm sốt không phải quá nghiêm trọng, sớm ra đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Thư kí Liễu đang chăm sóc ông, thấy Ôn Noãn tới đây thì rất vui vẻ: “Cô cả tới rồi đó àI”

Lục Khiêm đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1161: Cháu lại giống con cậu thế


Ôn Noấn cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, Lục Khiêm cũng chỉ ăn mấy miếng.

Ông cười cười: “Cháu lại giống con cậu thế.”

Ôn Noãn ngẫm lại Minh Châu, không nhịn được mà chèn ép một câu: “Cháu và Minh Châu chỉ kém nhau một tuổi, vậy có phải Minh Châu cũng có thể làm con cậu không?”

Ánh mắt Lục Khiêm không rõ ý tứ.

Một lát, ông như tùy ý hỏi: “Cô ấy và cậu chủ nhà họ Tư thế nào rồi? Từng thấy đến nhà hai lần, hẳn là... Ổn đúng không?”

Ôn Noấn vẫn chưa nói thật.

Cô và Hoắc Minh đã từng đảm bảo, hai bên đều không thiên vị.

Cô chỉ nhấp môi mỉm cười.

Lục Khiêm thật sự không nói cái gì, thư ký Liễu bên cạnh nói đỡ giúp ông: “Cô cả, cô cũng đừng úp úp mở mở nữa, cô không nói tình hình thực tế sẽ làm ông Lục sốt ruột trong lòng, không tốt với bệnh tình đâu.”

Ôn Noãn giúp Lục Khiêm kéo chăn lên.

Cô cười nói: “Cậu là người thông minh như vậy, làm gì cần phải hỏi tôi chứ? Nên làm như thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất, lần này cậu cực kỳ rộng lượng, đến Minh cũng phải thành tâm nhận thua mà.”

Thư kí Liễu ngộ ra mùi vị.

Lục Khiêm chỉ hơi mỉm cười.

Lúc này Ôn Noãn nghiêm mặt lại, cô nhẹ giọng nói: “Cậu bảo dưỡng thân thể là điều quan trọng nhất, nếu không lại làm cô ấy tổn thương một lần nữa, sao phải vậy chứ?”

Lời này có chút ý tứ trách cứ.

Trách cứ ông ấy tối hôm qua đã không màng tất cả, chỉ vì một lát ôn tồn kia.

Cổ họng Lục Khiêm hơi cứng lại, nhỏ giọng nói: “Về sau sẽ không thế nữa!”

Ôn Noãn cũng không nói gì thêm, đều là người thông minh, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng.

Cô ở đó hai tiếng, làm cơm trưa cho Lục Khiêm. Sau khi cô rời đi, Lục Khiêm ăn cơm trưa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ông lẳng lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo, giữa trưa ngủ trong chốc lát, điện thoại vang lên.

Là một dãy số xa lạ. Lục Khiêm suy nghĩ rồi vẫn nhận máy. “Tôi là Lục Khiêm.”

Bên kia điện thoại lại trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, hơi hơi dồn dập.

Lục Khiêm kiên nhẫn đợi một lát. Ông đoán ra là ai, vì thế giọng điệu dịu dàng hỏi: “Thước Thước, là con sao?” Bên kia quả nhiên là Tiểu Thước Thước.

Cậu nhóc còn đang tức giận, banh khuôn mặt nhỏ, sau một lúc lâu mới nguyện ý mở miệng: “Ông nói sẽ trở về.”

Lục Khiêm lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng nói xin lỗi đứa nhỏ: “Là bố không tốt! Bây giờ con ở trong nhà sao? Bố tới đón con được không?”

Tiểu Thước Thước không lên tiếng.

Giọng điệu Lục Khiêm càng dịu dàng thêm một chút: “Bố đưa em gái và con cùng nhau đi ra ngoài được không? Ăn gà rán mà con thích ăn nhất."

Tiểu Thước Thước cắn cắn môi: “Em gái không thể ăn được.”

“Bố sẽ mang bình sữa cho con bé.”

Thằng nhóc không nói gì, không nói lời nào chính là đồng ý. Lục Khiêm nhẹ nhàng dỗ dành: “Một lát nữa bố sẽ tới.” “Ông cậu!”

Tiểu Thước Thước không được tự nhiên ném xuống hai chữ rồi cúp điện thoại.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1162: Chỉ là


Tiểu Hoắc Tây cầm miếng bánh kem, vô cùng thấu hiểu lòng người, kêu Tiểu Thước Thước đang không được tự nhiên ở phía xa. ,ụ

“Lục Thước, ông cậu của em tới rồi kìa

Nhóc con đang ngồi xổm ở sảnh biệt thự, hai tay chống cằm, nắm tay Tiểu Lục U hơn một tuổi ở bên cạnh.

Bình sữa cũng đã chuẩn bị xong.

Đặt ở trong túi áo nhỏ của Tiểu Lục U, rất đáng yêu.

Lục Khiêm nhìn một đôi trai gái, đặc biệt là thằng bé ngốc kia, khóe mắt hơi ướt át.

Trước khi trở về, ông ấy chưa từng thấy hối hận.

Ông cảm thấy sắp xếp như vậy đối với Minh Châu và các con là tốt nhất, bọn họ không cần đối mặt với cái chết, sẽ không nhìn thấy ông ấy suy yếu đến lúc cuối cùng của sinh mệnh.

Chỉ là...

Thước Thước vẫn luôn đợi ông ấy.

Đang đợi ông cậu của thằng bé.

Lục Khiêm hối hận, có điều phần hối hận này lại khó lòng giải thích.

Ông chậm rãi đi qua, Tiểu Hoắc Tây phía sau còn đang lôi kéo Hoắc Duẫn Tư ồn ào, chỉ chốc lát sau lại tan.

Lục Khiêm bước qua, duỗi tay sờ đầu đứa bé ngốc.

Thước Thước vẫn rất là khó xử.

Tiểu Lục U loạng choạng nhào vào trong ngực bố, cứ gọi người nha nha, Lục Khiêm nhìn cái váy nhỏ của con bé, cảm thấy thật xinh đẹp, còn có cái túi áo đựng bình sữa kia nữa, thật là đáng yêu.

Ông bế Tiểu Lục U lên, nắm tay Tiểu Thước Thước.

Tiểu Hoắc Tây lại chạy tới, cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Cô đi ra ngoài hẹn hò, chờ ông nội trở về cháu sẽ nói với ông rằng, ông cậu mang Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U đi ra ngoài chơi.”

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé.

Đứa nhỏ này thật giống Minh!

Trương Sùng Quang ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ hơi mỉm cười, rồi kéo Tiểu Hoắc Tây đi.

Hoäc Tây: Tôi còn chưa nói xong mà!

Lục Khiêm bệnh nặng mới khỏi, là tài xế lái xe, ghế sau xe có ghế trẻ em.

Hai đứa bé ngồi song song, Lục Khiêm ở ngay bên cạnh.

Lục Thước vẫn luôn trộm nhìn ông, nhưng khi ông quay đầu lại thì lại quay đi. Lục Khiêm cười nhạt.

Lúc này, Tiểu Lục U đái trong quần, cũng may khi ra cửa đã mặc tã giấy cho cô nhóc.

Lục Khiêm liền ôm cô nhóc lên.

Một tay ôm, một tay đổi quần nhỏ.

Làm bố, dịu dàng vô cùng, bé con thoải mái hừ hừ.

Lục Thước nhìn không chớp mắt, ít nhiều cảm thấy hâm mộ.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1163: Vui vẻ nhất chính là Tiểu Lục U


Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài có rất nhiều người.

Cũng may Tiểu Thước Thước đã là đứa trẻ lớn, có thể tự quản mình, Lục Khiêm gọi cho cậu bé một phần ăn.

Tiểu Lục U cũng muốn ăn. Lục Khiêm lắc sữa bột cho cô bé, để cô bé tự ôm uống. Sau lại, vẫn là thằng nhóc kia mua một phần khoai tây nghiền.

Lục Thước nhìn người đàn ông kia đang rất cẩn thận đút cho em gái ăn, như là đối đãi với tuyệt thế trân bảo gì đó vậy, cậu bé bĩu môi...

Khi Lục Khiêm giương mắt lên thì vừa lúc thấy, ông cười cười.

Khi bố hỏi cậu bé chuyện bài tập, Lục Thước có hơi không muốn trả lời, ở chung không tốt không xấu, nhưng tóm lại cũng không thân thiết được như trước, rốt cuộc vẫn là xa lạ.

Vui vẻ nhất chính là Tiểu Lục U.

Lục Khiêm muốn ở bên bọn nhỏ nhiều hơn, nhưng sắp đến giữa trưa, công ty tạm thời xảy ra chút chuyện.

Ông muốn đưa bọn nhỏ về.

Lục Thước nghe thấy điện thoại, chậm rãi nói: “Cháu và em gái có thể đi theo đến công ty, cháu có thể trông con bé.”

Lục Khiêm chăm chú nhìn cậu nhóc.

Khuôn mặt Tiểu Thước Thước hơi đỏ: “Con bé nhìn có vẻ rất thích ông.” Lục Khiêm cười.

Ông đồng ý, sau đó đưa hai đứa nhóc tới công ty.

Công ty của Lục Khiêm nằm ở khu vực tinh hoa của thành phố B, một tòa nhà 32 tầng Đại Hạ, chiếm mười tầng.

Lục Khiêm vào công ty, thư ký nhìn hai đứa xinh đẹp, một người trong đó còn được giám đốc Lục ôm vào trong ngực, dáng vẻ của cô bé kia còn vô cùng đáng yêu thì không khỏi ngẩn ngơ.

Lục Khiêm nhàn nhạt nói: “Con tôi.”

Thư kí không dám hỏi nhiều, đón ông ấy đi vào, sau đó bắt đầu bàn công việc.

Lục Thước ngồi trông Tiểu Lục U.

Chờ Lục Khiêm bận xong thì phát hiện đã là sáu giờ tối rồi, hai đứa nhỏ còn chưa ăn cơm, đặc biệt là Tiểu Lục U gào khóc, dáng vẻ như đang muốn uống sữa bò.

Lục Khiêm áy náy trong lòng.

Ông ấy đi qua, ngồi xổm trước mặt con, lần lượt sờ sờ đầu bọn trẻ.

“Để bố nói người đưa cơm lại đây!”

Tiểu Lục Thước không nói tiếng nào.

Lục Khiêm cười nhạt, ông trở về trước bàn làm việc, gọi nội bộ: “Thư ký Trương giúp tôi đặt hai phần cơm khách sạn năm sao, phải nhanh một chút... Ừ, thanh đạm một chút."

Giao việc xong, ông bắt đầu pha sữa bột cho Tiểu Lục U.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1164: Cô lung tung ừ một tiếng


Lục Khiêm đương nhiên phát hiện ra thằng bé ngốc, ông không nói lời nào.

Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Thước dựa lên trên vai ông.

Khi không khí vừa vặn thì điện thoại Lục Khiêm vang lên.

Là Minh Châu gọi tới.

Lục Khiêm cúi người, cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, kẹp giữa lỗ tai và bả vai, rất dịu dàng nói: “Ừm, Thước Thước và Tiểu Lục U đều ở chỗ anh, đang ở công ty đây!... Em ở dưới tầng à?”

Lục Khiêm lại nghe vài câu, ánh mắt hơi tối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thước Thước cũng hơi căng thẳng, không nói một lời.

Lục Khiêm lặng lẽ cúp điện thoại.

Một lát sau, ông mở miệng: “Mẹ đang ở dưới tầng công ty, để bố đưa hai đứa xuống.”

Tiểu Thước Thước nhìn chằm chằm ông: “Ông không trở về cùng bọn con sao?”

Lục Khiêm sờ sờ đầu cậu bé, nói một tiếng: "Đứa bé ngốc!” Tiểu Thước Thước không hỏi.

Cậu bé nhanh nhẹn sửa sang lại mình, lại vỗ vỗ trên người em gái, sau đó mang cái ba lô nhỏ lên.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U.

Khi xuống thang máy, Tiểu Thước Thước đột nhiên hỏi: “Chừng nào thì lại đến đón bọn con?”

Lục Khiêm hơi giật mình.

Sau đó ông nhẹ giọng nói: “Nếu nhớ bố thì cứ gọi điện thoại cho bố, bố sẽ đón các con đi chơi."

Tiểu Thước Thước không hỏi nữa.

Rất nhanh thang máy đã tới tầng một.

Ban đêm, gió thổi hơi lạnh, trên người Lục Khiêm chỉ mặc áo sơ mi. Dưới tòa nhà, một chiếc RV màu đen đã đỗ sẵn.

Cửa xe mở ra.

Minh Châu xuống xe, xuống xe cùng còn có cậu Tư, tuổi trẻ anh tuấn, cử chỉ đối với Minh Châu cũng rất săn sóc, cả người nhìn cũng xem như ổn trọng.

Tiểu Thước Thước không nói một lời, bò lên ghế sau.

Cách một tầng cửa sổ xe, cậu bé yên lặng nhìn Lục Khiêm, nhìn ông cậu.

Lục Khiêm nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, cười nhạt, sau đó giao Tiểu Lục U cho Minh Châu, thấp giọng nói: “Con bé mới uống sữa bò xong, hẳn là buồn ngủ rồi, khi xuống xe chú ý đừng để bị cảm.”

Trải qua tối hôm qua, Minh Châu không quá dám nhìn ông.

Cô lung tung ừ một tiếng.

Cửa xe đóng lại, chiếc RV chậm rãi rời đi, chỉ là ông vẫn là đứng ở trong bóng đêm.

Lúc này, ông rất muốn hút một điếu thuốc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1165: Xung quanh yên tĩnh


Lục Khiêm nói xong.

Thư ký muốn nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm.

Lục Khiêm chờ cô ấy tan làm.

Thư ký rời đi, hết người này đến người khác, đèn trong tòa cao ốc dần tắt đi...

Xung quanh yên tĩnh.

Lục Khiêm mang theo hộp cơm được chuẩn bị khéo léo vào văn phòng, cửa nhẹ nhàng mở hờ, cơ thể ông dựa vào ván cửa hồi lâu vẫn chưa động đậy, không phải là cơ thể không thoải mái, mà là tâm trạng uể oải.

Trong đầu đều là hình ảnh Minh Châu và người khác đang ở bên nhau.

Còn có Thước Thước ngồi trong xe, vẻ mặt thất vọng nhìn ông.

Là một người bố, làm sao ông có thể không nhìn ra suy nghĩ của Thước Thước, nhóc ngốc nghếch đang trách ông, nhưng ông cũng muốn bầu bạn với bọn họ mà, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ông không thể nào đón Minh Châu và bọn nhỏ về bên mình.

Ông muốn Minh Châu, nhưng ông không muốn làm Minh Châu cảm thấy không thoải mái.

Một chút thôi cũng không được.

Con của cô, ông sẽ không tranh giành.

Còn về phần tình cảm, Lục Khiêm nghĩ ông sẽ đợi, đợi ngày đó đến.

Nhưng ông không thể biết ngày đó là ngày nào, ông chỉ có thể giữ khoảng cách rồi lặng lẽ nhìn cô, dù cho là phải thấy cô có bạn trai, thấy cô ở chung với người đó.

Không phải là ông không sợ.

Người được nhà họ Hoắc kiểm tra sẽ không tệ.

Tình cảm của phụ nữ đôi khi chỉ là trong lúc bốc đồng xúc động, nói ra câu chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà thành.

Minh Châu...

Lục Khiêm chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống. Trên sô pha có một chiếc quần hoa nhỏ rơi vãi. Quần của Tiểu Lục U.

Lục Khiêm nhặt nó lên, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.

Ông ăn cơm một mình, tự mình từ từ ăn qua bữa, như thể vẫn đang được bọn nhỏ vây quanh rộn ràng vừa rồi.

Ông chưa bao giờ khát khao có một gia đình hơn giờ phút này.

Ông khát khao được con cháu vây quanh, khát khao có thể ôm lấy Tiểu Lục U bằng da bằng thịt, dù cho cô bé chỉ có thể bập bẹ vài tiếng không rõ ràng, cũng sẽ khiến ông cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.

Còn Thước Thước, sẽ ở bên cạnh ông, nhìn em gái mình.

Lục Khiêm khẽ khép mắt lại.

Cửa được đẩy nhẹ ra, thư ký Liễu đến đón ông, thấy cả phòng đều quạnh quẽ vắng lặng, bèn lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Hai đứa nhỏ về rồi sao?"

Lục Khiêm cười nhạt: "Ừm, mẹ dẫn về rồi."

Thư ký Liễu đoán rằng cậu chủ nhà họ Tư cũng vừa đến, hẳn là không vui vẻ gì, vậy nên anh ta cười cười nói: 'Lần tới dẫn hai đứa nhỏ về biệt thự, bà cụ ở nhà sẽ vui lắm đây."

Lục Khiêm ngước mắt: "Cậu đang dỗ tôi đấy à."

Thư ký Liễu dỗ ông ăn cơm, sau đó cùng lên xe về biệt thự.

Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, thay áo choàng tắm màu đen rồi nằm lên giường.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1166: Tiểu Lục U ngủ rồi à?


Là một tấm ảnh chụp của cô.

Bức ảnh được chụp ở Lục Viên, thời tiết rất đẹp, cây tử đằng ở phía sau đang nở rộ, ông ngồi bên bàn đá uống trà, cô ở sau lưng choàng lấy cổ ông, vẻ mặt rạng rỡ.

Khoảng thời gian đó thật đẹp đế biết bao!

Lục Khiêm rất nhớ cô, nhớ cô khủng khiếp!

Ông tưởng tượng lúc này cô hẳn là đang năm trên giường, vì thế nên cầm điện thoại lên gọi một cuộc.

Sau vài hồi chuông, Minh Châu mới trả lời. Giọng cô có phần lạnh lùng, khàn khàn trong đêm: "Có chuyện gì không?”

Lục Khiêm nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lục U ngủ rồi à?"

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Cô nhìn con gái nhỏ bên cạnh, kìm lòng chẳng đặng mà vươn tay vuốt ve, vẻ mặt dịu dàng trìu mến.

Lục Khiêm hơi ngừng lại: "Bình thường con bé có ngoan không?” "Rất ngoan."

Minh Châu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Rốt cuộc là ông muốn hỏi gì?"

Bỗng chốc bầu không khí trở nên khó xử.

Im lặng lúc lâu, Lục Khiêm dịu dàng nở nụ cười, ông đáp: "Sao vậy, anh hỏi chuyện bọn nhỏ làm em không vui sao?"

Minh Châu không nói gì. Hô hấp hai người hòa vào nhau, giao thoa nơi hai đầu điện thoại.

Giọng Lục Khiêm bỗng khàn khàn, mang theo sự căng thẳng đầy nam tính: "Em và cậu ta... bên nhau thế nào?”

Minh Châu lặng thinh, sau mới nhẹ giọng nói: "Cũng được!" Nói xong, cô không đợi ông trả lời đã chủ động cúp máy. Nhưng khi nằm xuống giường, cô không thể nào ngủ được nữa.

Những chuyện cũ của cô với Lục Khiêm cứ thoáng hiện qua, từng cái từng cái một, cô muốn mặc kệ cũng không mặc kệ được...

Bên kia, Lục Khiêm cũng vậy.

Gọi xong cuộc điện thoại này, lại càng tương tư khó nhịn.

Nhưng làm sao bây giờ, Minh Châu vẫn còn tức giận trong lòng, giọng điệu này như thể cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cũng sẽ không buông bỏ tự tôn mà chấp nhận bắt đầu thêm lần nữa với ông.

Vậy nên, ông phải kiên nhẫn, dùng sự kiện nhẫn lớn nhất cả đời mình để đợi cô.

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.

Vài ngày sau, ông không xuất hiện trước mặt Minh Châu nữa, cũng không đến nhà họ Hoắc báo cáo mỗi ngày, chỉ hôm nào cũng gọi cho Tiểu Thước Thước một cuộc gọi, tiện thể nghe giọng Tiểu Lục U.

Ông đến đón Thước Thước tan học, đưa về ăn tối, rồi lại đưa cậu bé về nhà.

Ông và Minh Châu không chạm mặt nhau lấy một lần.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Nhà họ Tư tổ chức một bữa tiệc, nói là tiệc rượu, nhưng thật ra là buổi công chiếu của một bộ phim nghệ thuật.

Bộ phim do nhà họ Tư đầu tư, diễn viên chính thật không khéo, là cô Hồ.

Bóng hồng trước đây của Lục Khiêm.

Khi Ôn Noấn mời Minh Châu đến, cô đã tiện thể nhắc đến chuyện này, sợ Minh Châu để ý, nhưng Minh Châu nghe vậy chỉ xa xăm đáp: "Tôi và ông ấy bây giờ đã vậy, làm sao còn có thể để ý cô Hồ, hơn nữa cô ta là một người rất tốt."

Ôn Noãn lén nói chuyện với Hoắc Minh, bảo rằng Minh Châu đã trưởng thành.

Hoắc Minh bật ra tiếng cười nhạo.

"Nếu cô Hồ chưa kết hôn sinh con, em nghĩ Minh Châu có nói được câu không để ý không?”

Ôn Noãn xoay người, bắt đầu đeo trang sức.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1167: Anh ta còn nói gì được nữa?


Ôn Noãn đưa tay về phía sau, võ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Em nào dám từ chối!"

"Em biết vậy là tốt!"

Hoắc Minh tràn đầy tinh lực, dựa sát vào tai cô, nóng bỏng nói: "Tối về thưởng cho eml"

Ôn Noãn hơi không chịu nổi. Bọn họ đã quen nhau gần mười năm, thời gian làm vợ chồng rất dài, nhưng hứng thú của Hoắc Minh đối với chuyện đó chỉ có tăng chứ không giảm, không

biết anh ấy lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Mãi cho đến khi đến trước sảnh bữa tiệc, mặt của Ôn Noãn vẫn nóng bừng chưa giảm.

Xe dừng lại.

Động tác Hoắc Minh nhanh nhẹn quen thuộc, mở cửa xe cho cô.

Ôn Noãn nhận lấy nụ hôn từ anh, thấp giọng nói: "Anh đừng lo, chúng ta sẽ bên nhau cả đời!"

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôn Noãn!" mì thanh này cực kỳ quen thuộc.

Hoäắc Minh và Ôn Noãn cùng quay lại nhìn, sau khi thấy người, hai mắt Ôn Noãn rưng rưng nước mắt, là Cố Hi Quang.

Đêm xuân.

Cậu mặc một bộ u phục màu đen, dáng người cao ngất. Khuôn mặt đã được điều trị, tốt lên trông thấy.

Dáng vẻ trưởng thành hơn trước đây một chút.

Ôn Noãn khế gật đầu.

'Tâm trạng Hoắc Minh phức tạp bối rối, tên nhóc này, cả trong mơ vẫn là con nuôi của anh! Nhưng người ta từng cứu Ôn Noãn, anh vẫn phải bày ra vẻ mặt rộng lượng cho người ngoài.

Hoắc Minh nâng tay nhìn đồng hồ, cười nhạt: "Anh phải về công ty họp đây, Hi Quang, chăm sóc chị cậu nhé."

Ôn Noấn:... Cố Hi Quang mỉm cười.

Hoắc Minh lại nhìn Ôn Noãn một cái, nhấc chân đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

Tư thế và hành động đó rất hấp dẫn người nhìn. Ôn Noãn lặng lẽ đứng, chăm chú nhìn anh.

Cố Hi Quang cũng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, yếu ớt cười: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."

Ôn Noãn nhẹ nhàng khép lại chiếc áo choàng Dior trên người, mỉm cười: "Hi Quang, về sau cậu cũng sẽ gặp được định mệnh của đời mình."

Cố Hi Quang gật đầu.

Họ sóng vai đi vào trong, vừa bước vào, cô Hồ đã đi đến chào hỏi.

Đầu tiên là nhéo vào mặt Cố Hi Quang, kiếm chút của hời, sau đó cô ấy mới nói với Ôn Noãn: "Chết mất, chết mất, cô nói Minh Châu sẽ đến, vậy mà sao lại không nói cậu cô cũng đến đây? Cậu chủ nhà họ Tư vẫn là một nửa chủ nhân, tình

hình hôm nay chắc rất tốt đây!"

Ôn Noãn hơi sửng sốt: Cậu cũng đến sao?

Cô Hồ mặc một chiếc váy Haute Couture xẻ tà cao, được làm bằng lụa mỏng, tung bay phất phơ trong gió.

Vốn đã xinh đẹp rực rỡ hơn người. Nhưng đêm nay, Minh Châu lại càng mê hoặc hấp dẫn hơn cô ta.

Minh Châu mặc chiếc váy đen dài, được làm bằng tơ tằm quý giá sang trọng, tôn lên vóc dáng cơ thể hoàn hảo.

Tóc búi lên.

Kết hợp với một đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng kim cương trên cổ tay.

Cô Hồ tấm tắc nói: "Nhìn là biết con gái cưng của nhà giàu có."

Đương nhiên, cô ta không khỏi nhìn sang Ôn Noãn, cảm thấy cô và Minh Châu khó phân cao thấp.

Ôn Noãn khẽ cười như đang muốn nói gì đó, nhưng cô đã thấy Lục Khiêm từ phía xa, ông đứng ở trong góc, đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp, trên tay cầm ly sâm panh.

Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhã nhặn của ông trắng ngần.

Ông mặc bộ u phục cổ điển đen trắng, trông cực kỳ hút mắt.

Ôn Noãn không khỏi nghĩ: tay đấm chân đá trên thương trường ngần ấy năm, vậy mà có thể giữ được cơ thể và tướng mạo như vậy, quả thật hiếm có khó tìm.

Bên kia, Lục Khiêm cũng thấy Ôn Noãn. Ông nâng chén rượu, đi về phía cô...

Nhưng không ngờ, một cặp đôi đi đến cạnh ông, ba người vô tình đụng phải nhau.

"Lục Khiêm." Minh Châu thầm thì gọi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1168: Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu


Lục Khiêm chỉ im lặng nhìn cô.

Vẻ mặt ông thản nhiên, như một người lớn hòa nhã, chỉ có điều bọn họ đã dây dưa nhiều năm và còn từng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, Minh Châu không thể nào tỏ ra bình tĩnh ung dung như ông được.

Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô, sau lại nhìn sang Lục Khiêm.

Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu.

Lòng bàn tay Minh Châu khẽ nhúc nhích.

Cô vẫn chưa quen thân mật với cậu chủ nhà họ Tư.

Mà Lục Khiêm vẫn đang nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt kia, nhìn bàn tay mềm mại của Minh Châu bị người khác chiếm giữ.

Tim ông hơi thắt lại. Nhưng ông lại là người không có quyền can thiệp nhất.

Lục Khiêm giữ nút thắt cà vạt, nhẹ tay nới ra một chút, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn.

Cậu chủ nhà họ Tư mỉm cười: "Ngài Lục yên tâm, tôi sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cô ấy."

Nghe vậy, Lục Khiêm gần như mất bình tĩnh.

Khóe mắt Minh Châu cũng hơi nóng lên, cuối cùng nói một câu xin lỗi không tiếp được, rồi rời đi theo người khác.

Lục Khiêm cầm ly sâm panh, ánh mắt sâu thăm thảm.

Ôn Noãn và cô Hồ ở bên này cùng nhau lại gần.

Cô Hồ hóng chuyện vui nấy giờ, lúc tới gần không khỏi nhẹ giọng trêu đùa: " y dà, tới giờ mới được diện kiến dáng vẻ buồn bã này đấy nhé! Sao rồi, chỗ bị Minh Châu va vào có cây đỉnh à?"

Lục Khiêm cười gượng.

Cô Hồ không nhịn được mà nhìn sang Minh Châu.

Gô ấy còn nói: "Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ! Anh nói xem có đúng không?”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu không thấy đáy.

Đúng lúc bồi bàn đi ngang qua, ông bỏ ly rượu vào khay, sửa sang lại u phục rồi nói: "Lâu rồi không gặp, cô không còn biết nói chuyện như xưa."

Cô Hồ có hơi mất tự nhiên.

Cô ta cười nhạt.

Trước đây cô ta từng ôm mộng làm bà Lục, rất hay tìm cách lấy lòng ông, chiều chuộng ông.

Đương nhiên ông sẽ thấy cô ta biết cách nói chuyện.

Bây giờ, ông luôn mất hồn mất vía vì người ta, cô Hồ cũng cưới chồng, sao còn có thể nói chuyện như trước đây?

Lục Khiêm xem như có chút tình cảm với cô.

Ông nói nhỏ: "Lỡ lời."

Hốc mắt cô Hồ có chút ươn ướt, cô ta nhìn chăm chú vào đám người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, nhỏ giọng trả lời: "Lục Khiêm, nếu anh không thể giành lại được cô ấy, vậy thì anh thật có lỗi với nhiều năm chờ đợi của Minh Châu, có lỗi với

những người không thể buông bỏ được anh!"

Trước Minh Châu, bên cạnh Lục Khiêm đã từng có rất nhiều bóng hồng nổi tiếng.

Nhưng ông chưa từng dừng lại vì ai.

Chỉ có duy nhất một người, mà ông luôn cảm thấy có lỗi với người đó.

Lục Khiêm hạ giọng: "Cảm ơn."

Ánh mắt cô Hồ ửng đỏ.

Gô ta ra ban công hóng gió, hòa hoãn lại cảm xúc một chút.

Lục Khiêm là nét bút đậm nhất, mãi mãi được lưu lại trong trang giấy cuộc đời cô ta. Dù cuộc hôn nhân có mỹ mãn đến đâu, cũng không thể che giấu được những điều cô ta từng muốn mà không có được.

Lục Khiêm không bước tới an ủi cô ta.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1169: Đặc biệt là Thước Thước


Lục Khiêm tỉnh táo lại.

Một lát sau, ông cười chua xót: "Để con chê cười rồi."

Ôn Noãn nhỏ giọng nói: "Cậu nên chú ý sức khỏe bản thân đi ạ."

Những ngày tháng ở Thụy Sĩ kia không chỉ là kiếp nạn của Lục Khiêm, mà còn là nỗi đau lòng của cả nhà họ Lục, bà cụ sức khỏe yếu nhưng vẫn kiên trì bám trụ ở đó, Ôn Noãn phải chạy đi chạy lại giữa hai đầu.

Bây giờ cuối cùng cũng tốt hơn...

Tình cảnh của Lục Khiêm và Minh Châu lúc đó, Ôn Noãn là người hiểu rõ nhất.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông, dịu giọng nói: "Giờ Thước Thước và Tiểu Lục U cần có cậu bầu bạn bên cạnh."

Đặc biệt là Thước Thước.

Lục Khiêm hơi tỉnh lại.

Ông nhẹ tay vuốn ve mái tóc dài màu nâu trà của Ôn Noãn, ánh mắt mang theo vài phần trìu mến.

Minh Châu quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Cô thấy Lục Khiêm nhìn Ôn Noãn chăm chú, trong mắt đều là yêu thương, tuy đây là tình cảm giữa người lớn và lớp con cháu trong nhà... Nhưng cô ấy... Nhưng cô ấy nhớ rõ ông cũng từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy.

Cô ấy biết mình không nên nghĩ thế, nhưng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Ôn Noãn là phụ nữ, có trực giác vô cùng nhạy bén, cô đã nhận ra những suy nghĩ kì lạ kia của Minh Châu.

Cô cười nhạt rời đi.

Cô nghĩ, những người có tình cảm sẽ lại về với nhau.

Buổi công chiếu sớm bắt đầu.

Ôn Noấn ngồi xuống, một lát sau cô Hồ đi tới ngồi cạnh cô.

Mắt cô Hồ đỏ lên.

Dưới ánh đèn mờ, cô ta nhẹ giọng nói nhỏ: "Ôn Noãn, thật ra cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa phục, tôi vậy mà lại thua dưới tay một cô nhóc choi choi chưa trưởng thành, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kia của Lục Khiêm, tôi mới biết tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua Minh Châu!

Bởi vì tôi chưa từng thấy Lục Khiêm như vậy, buông bỏ tất cả tự tôn kiêu ngạo, chỉ để theo sau một người phụ nữ.

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ta, ân cần nói: 'Bây giờ cô cũng rất tốt mà." Cô Hồ thả lỏng hơn một chút. Đúng vậy, gia đình bây giờ của cô ta rất mỹ mãn cơ mà.

Mặc dù trước đây chồng cô ta từng chơi bời lăng nhăng, nhưng giờ đây anh ấy lại cực kỳ săn sóc quan tâm cô ta, bé con cũng rất hoạt bát đáng yêu.

Còn gì chưa đủ nữa sao?

Bộ phim này là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, cô Hồ là nhân vật chính nên thường xuyên lên sân khấu.

Nổi bật dưới ánh đèn sân khấu! Người dẫn chương trình được nhà họ Tư mời không biết đối nhân xử thế, giờ phút này còn nhắc đến bức ảnh của cô ta và Lục Khiêm, trêu chọc nói: "Ngài Lục

đã đến đây ủng hộ buổi công chiếu của cô Hồ, không biết cô cảm thấy thế nào?”

Cô Hồ đã làm trong ngành này đã lâu, đương nhiên biết cách xử lý tình huống này.

Đúng là tên khôn lỏi!

Cô ta nhận lấy micro, hai mắt sáng trong: "Anh hỏi như thế sẽ làm chồng tôi giận đấy! Hơn nữa anh Lục cũng có người thương, không nên để người khác có những hiểu lầm không đáng có đâu nha."

Người dẫn chương trình liên tục xin lỗi.

Nhưng Ôn Noãn ngồi dưới biết rõ đây là cố ý, chỉ là tìm chủ đề để hot lên thôi.

Gô nhận ra người dẫn chương trình này.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1170: Con bị bệnh sao?


Nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Minh Châu cầm di động rời đi, cô nghĩ có lẽ vừa rồi Minh Châu vì chuyện xảy ra trên sân khấu mà hơi buồn, nhưng cô không để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Lục Khiêm.

Lát sau Lục Khiêm ra ngoài theo.

Trong lối đi nhỏ dài đằng đăng của khách sạn, Minh Châu xách váy, đang nghe điện thoại.

Là điện thoại từ nhà chính nhà họ Hoắc. Tiểu Lục U bỗng lên cơn sốt, đang rất khó chịu, cô bé khóc lóc đòi mẹ.

Giọng Minh Châu trầm xuống, nói: "Tôi về ngay đây! Bác sĩ đã đến khám cho con bé chưa?”

Người giúp việc nói bác sĩ đã đến.

Minh Châu thả lỏng, cúp điện thoại.

Cô đang muốn quay lại báo một tiếng với cậu chủ nhà họ Tư, con cô bị bệnh nên cô không có tâm trạng chơi nữa, nhưng vừa quay đầu cô đã thấy Lục Khiêm, không biết ông đã đứng phía sau được bao lâu.

"Con bị bệnh sao?" Ông nhẹ giọng hỏi.

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn sang thăm con, có tiện không?”

Dù sao cạnh cô vẫn còn cậu Tư.

Lỡ như cô ấy muốn cậu Tư đưa về, bầu không khí sẽ rất khó xử, có lẽ khiến cô không vui.

Minh Châu thoáng do dự. Cô nói: "Anh lái xe đi!"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, nếu không phải do con bị bệnh, ông đã vui mừng khấp khởi trong lầu.

Hai người xuống lầu, ngồi vào xe.

Lục Khiêm lập tức khởi động xe, Minh Châu gọi điện thoại cho cậu Tư, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Du Du sốt rồi, em về trước đây! Không cần... Ừm, ông ấy cũng đến!"

Lục Khiêm vừa lái xe vừa nghe.

Hai chữ "ông ấy" này, hẳn là ám chỉ người chồng trước là ông đây.

Có lẽ là cậu chủ nhà họ Tư cũng hiểu được mối quan hệ khó xử này nên không đi cùng.

Chờ Minh Châu cúp điện thoại.

Lục Khiêm như tùy tiện hỏi cô: "Có phải mang đến phiền phức cho em rồi không?”

Minh Châu ngồi cạnh ông.

Trên người cô vẫn là bộ váy tiệc tối, xinh đẹp tao nhã, lúc này cô không nhìn ngoài cửa sổ xe nữa.

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Nếu tôi nói có phiên phức, ông sẽ không xuất hiện nữa sao?"

Mấy lời này mang theo mấy phần tức giận.

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động đậy, ông từ từ dừng xe trước ngã tư đèn đỏ, xoay đầu nhìn cô.

Minh Châu bực bội, không chịu nhìn ông.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top