Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1307: Lục Khiêm ôm cô từ phía sau


Khi Lục Khiêm nói thì hơi nóng phả vào tai cô. Khiến cả người cô nổi ngứa.

Minh Châu khẽ liếc nhìn ông, cái liếc này bao hàm nhiều ý nghĩa, có lẽ người †rong cuộc mới rõ.

Lục Khiêm ôm lấy cô đẩy vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ trải đầy hoa hồng đen thân dài

Tất cả đều được vận chuyển từ nước ngoài về, thậm chí trên cánh hoa còn dính hạt sương, vừa tăm tối lại quyến rũ.

'Trên chiếc giường trắng như tuyết đặt một chiếc hộp Tiffany.

Suy cho cùng là thứ Minh Châu thích, cô đi đến chạm nhẹ vào, giọng nói không ý thức trầm xuống: "Là anh chuẩn bị những thứ này sao?"

Lục Khiêm ôm cô từ phía sau.

Ông vén mái tóc đen dài lên rồi dán vào tai cô ấy khẽ thì thầm: "Mỗi lần làm xong, em đều mặc áo sơ mi đen của anh, nên nó khiến anh nghĩ đến blackrose.”

Lời ân ái của ông khiến Minh Châu chống đỡ không nổi.

Nhưng cô lại thích, có cô gái nào không thích điều này chứ?

Cô dựa vào lòng Lục Khiêm để mặt ông hôn rồi khế nói: "Chỉ là lễ phục sao?"

Lục Khiêm hạ giọng nói: "Sau này còn mong chờ những thứ khác."

Minh Châu quay người lại, ngón tay dài của cô bám vào vai của ông.

"Anh giúp em thay đi."

Lục Khiêm nhìn ra phía cửa, hai cái bánh pudding nhỏ đang lén nhìn sang bên này, thật sự không phải là thời cơ tốt, nhưng cô gái của ông yêu cầu như vậy, mà người làm chồng đâu có thể không làm thỏa mãn chứ?

Ông đi đến đóng cửa phòng lại.

Mở một bản nhạc.

Trong ánh sáng le lói, cô bị lột thành hoa hồng thân dài, mái tóc xoăn đen xõa ngang eo khiến đàn ông mất hồn.

Lục Khiêm sâu sắc nhìn cô.

Cô có chút xấu hổ nhưng lại không tránh né.

Lục Khiêm tự tay mặc chiếc áo lễ phục cao cấp cho cô.

Phần dưới ren trắng tinh, được thêu dày dặn.

Sau cùng, ông ngồi xổm xuống mang giày cao gót cho cô, khi nắm vào bàn chân mềm mại, ông kìm lòng không đậu mà hôn lên đó, Minh Châu cắn môi: "Lục Khiêm! Sở thích của anh là gì?"

Lục Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt có chút sâu thẳm, ông mang giày cho cô và cố ý nói: "Nếu như anh có, thì em có chơi cùng anh hay không?"

Một chân khác của Minh Châu chà nhẹ vào làn da trên cổ của ông. "Anh đừng mơ."

Lục Khiêm cười, ông đứng dậy sáp vào tai cô thì thâm quyến rũ. "My blackrose, chúc mừng sinh nhật!"

"Mẹ của các con, chúc mừng sinh nhật.”

Minh Châu chú ý vào người đàn ông anh hào trước mặt, cô vẫn luôn thèm khát ông, lúc này đây có chút choáng váng.

Cô động lòng, nhưng miệng thì giả vờ khó chịu.

"Không việc gì làm sao lại dùng chữ Tây, chị dâu sắp bị tâm thần vì cái Louis XII đó, sau này không được phép gọi em như vậy nữa."

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1308: Kết quả là chẳng có gì cả


Lục Khiêm cau mày: "Tiểu Lục U đâu?"

mì thanh ngọt ngào của Tiểu Lục U từ trong bếp vọng lại: "Bánh..." Lục Khiêm rảo bước đi đến, mới bước vào phòng bếp đã sửng sốt.

Tiểu Lục U ngồi trước chiếc bàn ăn nhỏ, khuôn mặt trắng ngần dính đầy kem, mà chiếc bánh kem kia lại thiếu đi một góc... Rõ ràng là bị Tiểu Lục U ăn mất.

Gái vị trí đó. Lục Khiêm hoảng hốt vội vàng chạy đến cầm lấy cái nĩa lục tìm.

Kết quả là chẳng có gì cả.

Ông nhìn Tiểu Lục U, Tiểu Lục U thích thú liếm môi, lại còn vỗ vỗ vào cái bụng tròn vành vạnh.

Lục Khiêm bế cô bé lên dặn dò Minh Châu: "Mặc áo khoác ngoài vào cho nó, bây giờ chúng ta đi bệnh viện."

Minh Châu không hiểu vì sao.

Hôm nay là sinh nhật của cô, sao Lục Khiêm lại muốn đi bệnh viện một cách khó hiểu như vậy chứ?

Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc lại: “Con bé ăn mất chiếc nhẫn kim cương cầu hôn của anh rồi, còn may là không bị tắc ở khí quản, bây giờ đến bệnh viện để xem có thể tìm cách lấy ra được không.”

Minh Châu trở nên hốt hoảng.

Tiểu Lục Thước cũng chạy đến, cậu bé có vẻ áy náy, đáng ra cậu bé nên chú ý đến em gái.

Buổi sinh nhật này đã định sẵn là đặc biệt mà.

Ngồi lên xe, Lục Khiêm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Châu, ông khẽ nói: "Đừng sợ, không sao đâu."

Minh Châu không trách móc ông.

Cô ấy lại cúi đầu nhìn Tiểu Lục U, cô nhóc này ăn no nên đang ngủ trong vòng tay của mẹ.

Có lẽ bánh kem quá tuyệt vời.

Lúc cô bé ngủ còn thỉnh thoảng liếm đầu ngón tay trắng nõn của mình. Đến bệnh viện, Tiểu Lục U vẫn chưa tỉnh, bác sĩ siêu âm cho cô bé.

Lờ mờ có thể thấy viên kim cương màu hồng trị giá hàng chục triệu.

Bác sĩ nhìn Lục Khiêm, lại nhìn sang mẹ của đứa trẻ ăn mặc long trọng, và dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Ông ta đẩy gọng kính: "Lấy thì không thể lấy ra được, bây giờ chỉ còn một cách."

"Cách gì?" Minh Châu sốt ruột hỏi.

Bác sĩ đánh giá cao giá trị của cô bé, ông ta từ tốn nói: "Tôi sẽ kê đơn thuốc để cho đứa trẻ tự thải ra, sau đó hai người tìm trong đó, tôi nghĩ có thể tìm thấy..."

Thải ra... Tự tìm... Chỉ nghĩ về cảnh đó thôi đã không dám nhìn thẳng...

Lục Khiêm hạ giọng nói khẽ: "Để anh tìm cho."

Bác sĩ nhịn cười bắt đầu vừa kê thuốc vừa nói: "Thực ra đây là một kết quả rất tốt để không làm tổn thương đến dạ dày, may mà vòng nhẫn của bà Lục khá nhỏ, nếu không thật sự có thể bị tắc ở khí quản, lúc này phương pháp cấp cứu của Heimlich vô cùng quan trọng, ồ, con của hai người còn nhỏ khó mà đảm bảo sau này có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy học một chút cũng không phải chuyện xấu.”

Lục Khiêm gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”

Minh Châu bất giác nhìn ông.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1309: Lục Khiêm nhìn cô


Một lúc sau mới chịu uống, cái miệng bé nhỏ cố gắng ngậm bình sữa giống như đang uống sữa vậy.

Minh Châu có vẻ khâm phục ông.

Lúc này cô mới cảm thấy hơi lạnh, trên người vẫn còn đang mặc bộ lễ phục đó.

Lục Khiêm đưa áo khoác ngoài của mình cho cô: "Khoác lên đi."

Minh Châu khoác lên rồi ngồi xổm xuống đối diện với ông và nhìn thao láo vào Tiểu Lục U, cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Đợi đến khi thải ra, thật sự phải tìm thật kỹ sao?”

Lục Khiêm nhìn cô.

Tiểu Lục Thước mang chậu đến: 'Lát nữa em gái sẽ đi vào trong đây."

Đôi mắt to đen trắng rõ ràng lần lượt nhìn bọn họ, đợi đến khi uống thuốc xong lại thỏa mãn ngủ tiếp, điều này khiến người lớn sốt ruột chết đi được.

Tiểu Lục U mơ một giấc mơ đẹp. Mơ thấy mình là một chú thỏ trắng, bỗng có một ngày gặp phải sói xám to. Con sói xám nói muốn ăn thịt chú thỏ trắng.

Chú thỏ trắng biểu diễn một bài múa cho nó xem, hai cái tai lông tơ của chú thỏ rất đáng yêu.

Con bé không tin sói xám to không thích chú thỏ nhỏ.

Sau cùng, sói xám liếm lông chú thỏ, và nói rằng nó thích ăn nhất là chú thỏ nhỏ.

Tiểu Lục U sợ hãi tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy, mông của cô bé phát ra tiếng xì xì, cô bẻ đỏ mặt.

Cục cưng cũng biết mùi hôi của phân.

Trong một loạt âm thanh xì xì đó, cái chậu nhỏ chứa một nửa chậu... mềm nhữn của màu vàng, lan tỏa một mùi hương khiến người ta mất cảm giác thèm ăn.

Minh Châu, Tiểu Lục Thước, và cả Lục Khiêm.

Ánh mắt sáng quắc.

Tiểu Lục U thải xong, cô bé xấu hổ nhào vào trong lòng bố.

Lục Khiêm lau mông cho con bé, sau đó giao cho Minh Châu, ông mang cái chậu đó đi vào nhà vệ sinh.

Cái thứ đó hôi thối ngập trời.

Có lẽ là do uống thuốc.

Từ trước đến nay Lục Khiêm thích sự sạch sẽ, thậm chí có chút mắc bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này lại mang găng tay cầm một chiếc nĩa kim loại để lục lọi trong cái đống vàng vàng đó.

Tìm khoảng mười phút, cuối cùng cũng tìm thấy viên kim cương hồng.

Ông lôi nó ra kỳ cọ dưới vòi nước.

Rửa sạch rồi.

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy cái mùi đặc biệt đó.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 994: Tôi từng giúp nhà họ Tư


Nhưng bây giờ cô ta cần có quan hệ tốt với Ôn Noãn.

Gương mặt cô ta co rúm, cuối cùng cắn răng nói ra mấy chữ: “Ôn Noãn, tôi sẽ để cô nhìn thấy thành ý của tôi.”

Ôn Noấn khẽ cười, trực tiếp cúp điện thoại. Hoắc Minh đoán được nội dung cuộc gọi, khẽ nắm tay cô...

Ôn Noãn lắc đầu: “Em không sao! n oán với cô ta, dù sao cũng phải giải quyết.”

Thành ý của Đinh Tranh đến rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, cô ta đã đích thân đến cửa, mang theo cả quà. Dây chuyền lam bảo trị giá cả lên đến chục triệu.

Ôn Noãn ở trong sảnh hoa nhỏ nhìn thấy cô ta, đương nhiên bên cạnh cô còn có vệ sĩ.

Sảnh hoa nhỏ xa hoa ấm áp, Ôn Noãn mặc váy dài len họa tiết tối mày, thoải mái dựa vào sô pha, với chiếc dây chuyền quý giá kia, cô ấy mở hộp ra nhìn qua, rồi tùy ý ném lên bàn trà.

“Rất đẹp!” Giọng điệu cũng bâng quơ.

Đinh Tranh thầm căn răng.

Cô ta tự nói với mình, thái độ ngạo mạn thế này cô ta đã quen rồi. Đợi cô ta trở thành bà Cố rồi, cô ta không cần phải chịu đựng Ôn Noãn nữa, đến lúc đó ai

trên ai còn chưa nó chắc được!

Đinh Tranh nhịn cơn tức, nói: “Tôi nhớ cô có bộ lễ phục, phối với lam bảo này rất hợp.”

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô uống một hớp trà hoa người làm bưng đến, nói thẳng vào chủ đề: “Nói đi, tặng tôi ngọc quý như vậy, muốn tôi giúp cô cái gì?”

Đỉnh Tranh cũng không giấu: “Tôi muốn gả vào nhà họ Cố!”

Ôn Noãn như nghĩ gì đó nhìn cô ta.

Đỉnh Tranh vội nói: “Vân Phàm thích chơi đùa, nhưng anh ta có quan hệ tốt với Chu Mộ Ngôn, Ôn Noãn, chúng ta là bạn học cũ, chuyện này cô nhất định phải giúp.”

Ôn Noấn cười nói: “Chu Mộ Ngôn cũng không thể đè đầu cậu ta, bảo cậu ta kết hôn với cô được!”

Ít nhiều Đinh Tranh cũng có chút bẽ mặt.

Cô ta hạ mình: “Vậy thì, dẫn tôi vào giới của cô! Tôi biết tôi mai nhà họ Tư sẽ có tiệc tối, những nhà nổi danh của thành phố B và thành phố H đều sẽ tham gia.”

Ôn Noãn khế nhếch môi: “Cô muốn gặp ngài Cố?”

Đỉnh Tranh không phủ nhận.

Ôn Noãn hiểu rồi, Cố Vân Phàm là kẻ chơi bời không chịu kế thừa gia nghiệp, Đinh Tranh là muốn thể hiện dáng vẻ hiền lương trước mặt ngài Cố, chiếm được hảo cảm, lợi dụng ngài Cố tạo áp lực trực tiếp gả vào nhà giàu.

Đáng tiếc...

Ôn Noãn nhặt chiếc hộp nhung kia lên, mở ra.

Cô lấy dây chuyền quý kia ướm thử lên cổ, hỏi Đinh Tranh: “Đẹp không?”

Đinh Tranh thức thời đứng dậu, vòng ra sau Ôn Mạn, nhẹ nhàng đeo vào giúp cô.

“Đẹp lắm!”

Ôn Noãn khẽ nhếch môi, nói với người làm bên cạnh: “Gọi điện cho bà Tư, nói tiệc tối mai tôi sẽ dẫn theo người đến.”

Người làm gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi liên lạc.”

Ôn Noấn tiếp tục uống trà hoa.

Trong lòng Đinh Tranh phức tạp: Cô ta ngàn cầu vạn xin cũng không có được thiệp mời tiệc tối kia, Ôn Noãn lại bảo người làm gọi điện cho bà Tư, là quan hệ bọn họ tốt... Hay là nhà họ Tư nể mặt Ôn Noãn?

Ôn Noãn đặt ly trà xuống.

Giọng điệu cô lạnh nhạt: “Tôi từng giúp nhà họ Tư.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 995: Là một đứa bé!


Mặc dù Ôn Noãn đồng ý hợp tác với cô ta.

Nhưng tóm lại, cô không muốn qua lại với Đinh Tranh quá nhiều, nói vài câu lập tức đuổi người đi!

Lúc Đinh Tranh rời đi trong lòng không cam tâm.

Cô ta ngồi trên xe thầm nghĩ, cho dù cô ta có thể gả đến nhà họ Cố thì cũng thiếu cái gì đó.

Là một đứa bé!

Nhưng cô ta sớm đã bị vô sinh, là tuyệt đối không thể sinh con cho Cố Vân Phàm, cho nên có được một đứa trẻ mang dòng máu của cô ta là việc rất quan trọng...

Đinh Tranh ngồi ngây ra một lúc.

Cô ta nhớ tới đứa con gái mình vứt bỏ năm đó, đúng rồi, cô ta muốn đón nó

Chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi.

Trong sảnh hoa nhỏ lầu hai, Ôn Noãn đứng gần cửa sổ, lặng lế quan sát. Mặt cô không chút thay đổi.

Cô chưa đến mức hận Đinh Tranh, mà đúng hơn là chán ghét.

Cô có thể không chút tình cảm nào đi tính kế Đinh Tranh, chính như cách cô

ta đã từng làm với cô, nhưng lần này người lên kế hoạch chính là Ôn Noãn cô đây, Đỉnh Tranh chỉ là người trong cuộc.

Đinh Tranh lái xe đến một nhà trẻ. Viện trưởng đã gặp cô ta.

Trong phòng làm việc nhỏ hẹp đơn giản, viện trưởng rót cho cô ta một cốc nước lọc, ngồi đối diện có chút khó xử hỏi: "Hôm nay cô Đinh tới thăm con sao?”

Đỉnh Tranh có chút gấp gáp: "Tôi muốn dẫn con bé đi!”

Viện trưởng im lặng.

Đinh Tranh cũng không cảm thấy có gì khác thường, vẫn nói: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn đón nó trở về với sống cuộc sống mà nó đáng được hưởng, tôi sẽ nuôi nó như một công chúa! Viện trưởng Vương, cô trả nó lại cho tôi, tôi sẽ quyên góp cho viện năm mươi vạn, đủ để nuôi bọn nhỏ trong hai năm rồi.”

Môi viện trưởng khẽ run lên.

Lòng Đinh Tranh chùng xuống: "Cô đưa con tôi đi đâu rồi?”

"Có người đã nhận nuôi con bé."

"Là ai? Lập tức đòi nó lại cho tôi, nó là con của tôi, làm sao có thể giao cho người khác?"

Viện trưởng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô ấy đẩy cặp kính, giọng nói chậm rãi: "Lúc trước cô Đinh mang con đến, chúng tôi vốn không nên nhận, nhưng cô khăng khăng không muốn đứa bé, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, nếu có vợ chồng thích hợp nhận nuôi, có thể cho đứa bé gia nhập gia đình mới."

Viện trưởng đã tìm ra bản thỏa thuận.

Đỉnh Tranh nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận kia...

Đúng vậy, đây quả thật là do cô ta ký.

Nhưng mà vậy thì sao, đứa trẻ là do cô ta mang thai mười tháng sinh ra, người khác không có tư cách có được nó.

Đinh Tranh xé nát thỏa thuận. Cô ta cười lạnh: "Hai trăm vạn, trả đứa bé lại cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 996: Cúp máy


Cuộc gọi được kết nối.

Giọng điệu viện trưởng nhẹ nhàng mềm mại: "Bà Hoắc, tôi đã giải quyết theo phân phó của cô rồi... Vâng, đúng vậy, người như cô Đinh quả thật không thích hợp để nuôi dạy con cái, còn nữa tôi thay mặt bọn trẻ ở đây cảm ơn cô đã quyên góp năm trăm vạn, còn xây nhà mới cho bọn nhỏ."

Bên kia, Ôn Noãn mỉm cười.

Cô nói: "Không cần lo lắng về vụ kiện, cô cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt là được rồi.”

Cúp máy.

Ôn Noãn vẫn đứng ở bên cửa sổ, người giúp việc bưng một ly sữa nóng tới, nhỏ giọng nói nhỏ: "Ông chủ gọi điện thoại về, nói bà chủ uống sữa rồi ngủ một lát.”

Ôn Noãn cười nhạt: "Ông chủ của mấy người chăm tôi như trẻ con vậy.”

Cô luôn độc lập và rất biết chăm sóc bản thân.

Nhưng Hoắc Minh dù có bận rộn, một ngày cũng gọi bảy tám cuộc điện thoại về nhà, không phải như thế này thì là như thế kia... Có lẽ có chút vụn vặt, nhưng Ôn Noãn không cảm thấy gánh nặng chút nào.

Ngược lại còn rất ngọt ngào!

Đinh Tranh dùng hết mối quan hệ, cũng không thể tìm được đứa bé.

Cô ta hồn xiêu phách lạc.

Đêm đó, cô ta đến căn hộ của Cố Vân Phàm.

Lúc cậu ta mở cửa tóc còn nhỏ nước, trên người mặc áo choàng tắm, rõ ràng là mới vừa tắm xong.

Trong phòng, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

Quả nhiên, một cô gái cao ráo đi ra từ phòng ngủ, quấn khăn tắm, từ phía sau ôm eo Cố Vân Phàm, đôi mắt xinh đẹp mang theo địch ý: "Vân Phàm, bà dì này là ai vậy?"

Sắc mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.

Cô ta đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa đến mức độ dì mà?

Cố Vân Phàm vỗ mông bạn gái, cũng không trách cứ, chỉ nói: "Về đi! Lần sau lại tìm cô tiếp.”

Cô gái nở nụ cười, xoay người rời đi.

Một lát sau, cô ta thay quần áo đi ra, trong tay xách một cái túi, hào phóng hôn Cố Vân Phàm một cái rồi rời đi.

Cho dù Đinh Tranh có thoáng đấng đến đâu, cũng có chút chịu không nổi.

Cô ta vào nhà, chất vấn: "Cố Vân Phàm, một ngày không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”

Cố Vân Phàm không thích cô ta lắm.

Cậu ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân dang rộng, châm một điếu thuốc lá nhìn cô ta: "Sẽ chết đấy!... Tôi nói này, giám đốc Đinh chị đây coi trọng cái gì ở tôi vậy? Tôi chính là lãng tử, cũng sẽ không kế thừa gia tài gì cả, chết tâm đi! Cửa ở bên trái!”

Đinh Tranh tức giận không chịu được!

Cô ta vì cậu ta mà hao hết tâm tư nịnh nọt Ôn Noãn, ăn nói khép nép với Bạch Ví.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 997: Quần áo lần lượt rơi xuống đất


Đỉnh Tranh là phụ nữ, cũng có nhu cầu của phụ nữ, cô ta nhanh chóng chủ động.

Quần áo lần lượt rơi xuống đất.

Cô ta ôm người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, tùy tiện hôn, lúc ý loạn tình mê cô ta vuốt ve đường nét góc cạnh rõ ràng của cậu ta, khó nhịn nổi lẩm bẩm: "Cố Vân Phàm, cậu thật sự không phải người mài!”

Cố Vân Phàm chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Trong mắt cậu ta có một tia giễu cợt không dễ phát hiện.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy...

Xong việc, Đinh Tranh khế vuốt mặt người đàn ông.

Cô ta lẩm bẩm: "Vân Phàm, cậu còn trẻ nên còn muốn chơi đùa, tôi có thể hiểu được.”

Cố Vân Phàm một tay đốt điếu thuốc lá, nhả khói cười lạnh: "Không phải là chị muốn kết hôn với tôi đấy chứ?"

“Không được sao?” Đinh Tranh ngước mắt: "Chúng ta kết hôn đi! Cậu muốn tự do, tôi cho cậu.” Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.

Cậu ta vén áo tắm lên, thu hồi dục vọng: "Nếu như nói, hôn nhân tôi muốn hướng tới là sự chung thủy thì sao?"

Giống như là... Giống như Hoắc Minh và Ôn Noãn vậy! Một đời một kiếp một đôi.

Dù có bao nhiêu cám dỗ hơn nữa, cũng chẳng lọt vào mắt, đều là yêu cầu với chính mình cũng như bạn đời.

Mà không phải phải cố gắng vượt qua.

Đinh Tranh không biết những điều này.

Cô ta cho rằng người như Cố Vân Phàm muốn được tự do trong hôn nhân. Cho nên lời cậu ta nói lúc này, cô ta chỉ nghe qua một chút mà thôi, cũng không coi là thật.

Cô ta nói với cậu ta một chuyện khác.

Cố Vân Phàm liếc cô ta một cái.

Cậu ta nói: 'Lần này đề nghị lớn, người mua Chu Mộ Ngôn rất nhiều, câu lạc bộ chuẩn bị để tôi xếp thứ nhất.”

Nói cách khác, mua cậu †a ổn định. Đinh Tranh vẫn do dự: "Ổn thật không?”

Cố Vân Phàm chậm rãi phun ra khói thuốc, cười nhạt: "Sợ mất tiền thì đừng chơi, như vậy là an toàn nhất!"

Đỉnh Tranh có chút lâm vào thế bí.

Cố Vân Phàm giơ chân đá cô ta: "Nên đi được rồi! Chỗ tôi không cho phụ nữ qua đêm.”

Đỉnh Tranh cảm thấy cậu ta thật vô tình.

Nhưng cô ta cũng biết, với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô ta không có tư cách ở lại qua đêm... Nhưng không sao, chờ cô ta biển hiện tốt ở chỗ ông Cố, còn sợ cô ta không vào được cửa nhà họ Cố nữa sao?

Đinh Tranh rời đi.

Cố Vân Phàm đi tắm rửa, rửa sạch mùi vị trên người phụ nữ.

Cậu ta đứng bên cửa sổ sát đất uống rượu.

Những năm gần đây, cậu ta dạo chơi thế giới, thao túng tình cảm của phụ nữ mà không cần tốn nhiều sức lực. Đinh Tranh có lẽ cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng ở trước mặt cậu ta vẫn không được xếp hạng cao.

Đàn ông và phụ nữ, ai coi trọng thì người đó thua.

Dù là tình cảm hay thể xác.

Tối hôm sau, biệt thự nhà họ Tư.

Đinh Tranh đợi trên xe nửa tiếng, mới đợi được Ôn Noãn. Chiếc RV màu đen dừng lại.

Vệ sĩ mở cửa xe, Ôn Noãn chậm rãi bước xuống.

Cô mặc một bộ trang phục bằng lông vũ màu đen rất khiêm tốn, đeo trọn bộ trang sức ngọc lục bảo, nhìn rất quý khí.

Dáng vẻ của cô rất tốt, không nhìn ra là đang mang thai.

Đinh Tranh ít nhiều có ý so sánh, cô ta chợt cảm thấy món trang sức giá ngàn vạn kia của mình có chút keo kiệt, mặc dù trong lòng không được thoải mái, vẫn khen hai câu: "Ôn Noãn, tối nay cô thật xinh đẹp.”

Ôn Noấn liếc nhìn cô ta một cái.

Sao cô lại không biết tâm tư của Đinh Tranh cơ chứ, chỉ cười yếu ớt: "Chỉ là vì thể diện của bà Tư thôi!" Nói xong, cô cùng trợ lý Từ đi vào.

Ôn Noãn và nhà họ Tư rất thân thiết, đi vào căn bản không cần thiệp mời. Đinh Tranh đi theo phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 998: Cô lên xe trước đi


Xã giao một lát, Ôn Noãn nhìn chăm chú vào hai người đàn ông phía trước, nghiêng người nói với Đinh Tranh: "Ông Cố ở thành phố H”

Đỉnh Tranh cũng nhìn thấy.

Nhưng cô ta không ngờ Cố Vân Phàm cũng tham gia bữa tiệc này.

Bình thường cậu ta lưu manh, nhưng đêm nay lại mặc đồ rất nghiêm túc, trên mặt cũng thu liễm sự không đứng đắn, rất có phong thái tinh anh khiến Đinh Tranh không khỏi động tâm.

Quả nhiên cô ta không nhìn lầm.

Ông Cố ở thành phố H và bố của Chu Mộ Ngôn làm ăn qua lại rất nhiều.

Ôn Noãn là con gái nuôi của ông Chu, nên đương nhiên là bọn họ quen biết nhau.

Ông Cố nhìn Ôn Noãn vô cùng thân thiết: "Ôn Noãấn cũng tới đây, chú nghe lão Chu nói cháu mang thai, không ngờ còn ra ngoài tham gia hoạt động, sức khỏe thế nào rồi, lão Chu rất nhớ cô con gái này!"

Ôn Noãn cười nhạt: "Khá tốt ạ!”

Ông Cố lại nói thêm vài câu khách sáo rồi xoay người nói với Cố Vân Phàm: "Đây là con gái bác Chu của con nhận nuôi, rất biết làm ăn, hơn nữa cũng có thể làm chị của con, bình thường con đi theo học hỏi nhiều một chút, không nên suốt ngày đắm mình trong đám phụ nữ, người cũng phế đi!"

Ánh mắt Cố Vân Phàm rất sâu.

Cậu ta không thèm để ý cười cười: "Tôi có lòng muốn học, nhưng chưa chắc chị Ôn Noãn đã muốn dạy đâu!"

Lời trêu chọc như vậy, làm sao Ôn Noấn lại không nghe ra chứ?

Cô rất bình tĩnh mỉm cười, nghiêng người giới thiệu Đinh Tranh với ông Cố: "Chú Cố, đây là giám đốc Đinh, bạn học thời đại học của cháu, bây giờ đang làm trong ngành điện ảnh và truyền hình, làm rất tốt!"

Đỉnh Tranh không có tiếng tăm gì.

'Thân phận của ông Cố như vậy, vốn không muốn phản ứng lại.

Nhưng ông ta nể mặt Ôn Noãn nên vẫn bắt tay với Đinh Tranh.

Ôn Noãn nói thêm một câu: "Bây giờ cô ấy là bạn gái của Vân Phàm.”

Ông Cố kinh ngạc, bởi vì giám đốc Đinh trước mặt nhìn thế nào cũng đã ngoài ba mươi, mà Vân Phàm mới hơn hai mươi tuổi... Ông ta không thích nên cười nhạt tỏ thái độ.

Đinh Tranh không khỏi thấy hơi gấp gáp.

Ôn Noấn lại cười nhạt: "Vân Phàm tuổi còn trẻ, lòng không ổn định, có không ít bạn gái, vậy nên Đinh Tranh cũng đã chịu không ít ủy khuất!"

Ông Cố vừa nghe đã yên tâm. Một trong những bạn gái, vậy là tốt rồi!

Đinh Tranh khổ nỗi không có cơ hội biểu hiện bản thân, cũng may có Ôn Noãn ở đây.

Ôn Noãn nói chuyện với ông Gố, rất thân thiết, cô nói: “Giám đốc Đinh cố ý quay một bộ phim thương mại về chủ đề đua xe, muốn Vân Phàm làm nam chính, chú Cố... Cháu rất coi trọng thị trường này, đang định đầu tư đây.”

Ông Cố mất con, rất thích người con một này.

Vân Phàm không chịu kinh doanh.

'Tạm thời hồi tâm cũng là tốt.

Vẻ mặt ông Gố dịu dàng, vỗ vỗ vai Ôn Noãn: "Ôn Noãn, cháu chịu giúp chú Cố chăm sóc Vân Phàm, chú cảm ơn cháu.”

Ôn Noãn cười nhẹ: "Đây đều là công lao của giám đốc Đinh ạ!” Đinh Tranh được cô nâng lên, mỉm cười đúng lúc.

Ông Cố cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta, thuận miệng hỏi: "Chuẩn bị quay khi nào thết Vậy phải chú ý an toàn đấy.”

Ôn Noãn đứng trước mặt ông Cố, chỉ dăm ba câu đã nâng Đinh Tranh lên cao. Bộ phim này không quay không được. Quay xong, cô ta sẽ có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Cố. Nhưng Đỉnh Tranh không nỡ tự bỏ tiền ra, vốn khởi động ít nhất là ba trăm triệu.

Lỡ như không kiếm được tiền!

Đỉnh Tranh cảm thấy, còn phải kiếm tiền từ câu lạc bộ... Cô ta nhìn ông Cố, cười nhạt đáp: "Năm sau sẽ khởi động!” “Rất tốt!”

Ông Cố rất vui vẻ khen một câu: “Giám đốc Đinh rất có tài.”

Ôn Noấn nói theo: "Giám đốc Đinh rất có thực lực, cũng thật lòng với Vân Phàm. Chú Cố, chú không thể chia rẽ uyên ương đâu đấy.”

Họ Cố cũng là nhân tinh.

Ông ta căn bản là chướng mắt Đinh Tranh, nhưng ông ta lại muốn Đinh Tranh bỏ tiền ra sức, vì vậy liền nở nụ cười: "Làm gì có, chỉ cần Vân Phàm thích là được rồi! Ôn Noãn, cháu yên tâm, chú Cố rất cởi mở.”

Ôn Noãn mỉm cười.

Đỉnh Tranh ở bên cạnh cô, thấy rất rõ.

Trong lòng cô ta biết rõ, nếu có quan hệ với Ôn Noãn thì nhà họ Cố sẽ nhìn cô †a bằng con mắt khác.

Xem ra cô ta phải điều chỉnh chiến lược rồi!

Ôn Noãn rất có giá trị lợi dụng, sau này sẽ có rất nhiều tác dụng, cô ta không thể dễ dàng đắc tội!

Đồng thời, cô ta cũng hạ quyết tâm muốn đánh cược một phen. Muốn đóng phim điện ảnh, cần phải có tài chính! Ôn Noấn rời khỏi bữa tiệc trước.

Ông Cố bảo Cố Vân Phàm đi tiễn người, đúng lúc cậu ta đang có chuyện muốn hỏi Ôn Noãn.

Trợ lý Từ vẫn đi theo.

Đến tầng một của dinh thự, chiếc xe màu đen đã dừng ở đó, tài xế đứng bên cạnh xe.

Ôn Noấn đoán ra Cố Vân Phàm có chuyện muốn nói.

Cô nói với trợ lý Từ: “Cô lên xe trước đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 999: Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe


Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Kết thúc chuyện này đi thôi!”

Khi cô rũ mắt, da thịt nơi đuôi mắt trắng đến mức gần như trong suốt, còn mang theo một chút xanh nhạt.

Vô cùng hấp dẫn. Cố Vân Phàm đã nếm qua nhiều người đẹp rồi, chưa bao giờ coi trọng ai cả.

Nhưng khuôn mặt của Ôn Noãn khiến cậu ta nhịn không được mà nhìn nhiều hơn chút...

Một lát sau, chính cậu ta cũng cảm thấy ánh mắt của mình quá đột ngột, ách giọng nói: “Tôi tin chị!”

Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe.

Cố Vân Phàm đi trước cô một bước, mở cửa xe ra.

Ôn Noãn thấy hơi bất ngờ, mà cậu ta giương mắt đối diện với cô, trong mắt cậu ta ít nhiều có thể nhìn ra chút tình ý, trước khi Ôn Noãn lên xe khẽ nói: “Cố Vân Phàm, có một số chuyện không thích hợp xảy ra đâu.”

Nói xong, cô liền ngồi trên xe.

Cửa xe trượt lên, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi rời đi.

Cố Vân Phàm đứng hút thuốc.

Ông Cố cũng chuẩn bị rời đi, xuống tầng thù thấy thấy đứng giữa gió đêm phần phật hút thuốc, ông ta bất giác nói nhiều một câu: “Vị giám đốc Đinh kia chơi thì được, nhưng đừng đưa về nhài”

Cố Vân Phàm cười nhạo.

Cậu ta thong thả ung dung vứt tàn thuốc đi, dẫm tắt: “Yên tâm, về chuyện chơi phụ nữ này, từ trước đến nay tôi vẫn luôn trò giỏi hơn thầy.”

Sắc mặt của ông Gố trở nên khó coi.

Vừa lúc xe ông ta tới đây, Cố Vân Phàm giúp ông ta kéo cửa xe ra.

Ông Cố nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì thêm rồi lên xe.

Trên xe, tài xế nói với ông ta: “Cậu hai nhìn rất có tinh thần nhỉ.”

Ông Cố nhàn nhạt nói: “Trong lòng đứa nhỏ này hận tôi đấy! Nếu không cũng đã chịu về nhà kế thừa gia nghiệp rồi, tâm tư của nó không phải là tôi không biết, đơn giản là cho mẹ nó một danh phận chính thức, chỉ là lão Lý à, cái danh phận này tôi có thể dễ dàng cho được sao? Nếu cho còn không phải thừa nhận năm đó tôi ngoại tình?”

Tuy vợ ông ta đã qua đời, nhưng bố vợ thì còn sống, rất có thế lực.

Sẽ bỏ qua cho ông ta sao?

Ông Cố cũng có khó xử, cho nên mấy năm nay cứ cứng rắn với Cố Vân Phàm như vậy.

Tài xế lặng im.

Một lát, ông Cố lại thấp giọng nói: “Hiện tại nó đang giao hảo với đứa bé Ôn Noãn kia, ngược lại tôi thấy yên tâm! Thường nghe lão Chu nhắc tới Ôn Noãn... Ông nhìn xem, đứa nhỏ Mộ Ngôn kia đã có thay đổi lớn đấy!"

Tài xế phụ họa vài câu.

Tâm trạng của ông Cố tốt hơn một chút.

Ôn Noãn trở về nhà.

Cô nhận được điện thoại từ ông Cố, đơn giản là nhờ cô mang Cố Vân Phàm theo.

Ông Cố nói như thế này: “Vị giám đốc Đinh kia chú chưa từng tiếp xúc bao giờ, nhưng Ôn Noãn à, chú thật sự tin tưởng cháu, cháu giúp chú chăm sóc Vân Phàm, cả đời này chú đều biết ơn cháu.”

Ôn Noãn còn chưa thay lễ phục ra.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1000: Mệt à em?


Đang định tháo trang sức đi tắm rửa thì Hoắc Minh dỗ bọn nhỏ xong trở về phòng, vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô.

“Mệt à em?”

Anh tới đây đỡ cô ngồi xuống, giúp cô nhẹ nhàng xoa ấn cổ.

Ôn Noấãn dựa vào ghế sô pha, hưởng thụ chồng phục vụ, hừ nhẹ: “Có hơi!” Hoắc Minh ấn cho cô một lát...

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với anh: “Đinh Tranh cắn câu rồi, bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa thôi.”

“Hửm?”

Hoắc Minh phát ra một chút giọng mũi, ý tứ hơi lười nhác: “Bà Hoắc thử nói xem nào.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng năm lấy tay anh, giọng nói không có một chút ấm áp nào: “Ngày mai em sẽ bảo trợ lý Từ đặt cược, mua Cố Vân Phàm, hai trăm triệu!”

Như vậy, nghi ngờ của Đinh Tranh cơ bản đã tiêu tan, mới bằng lòng đi tới cùng.

Mặt mày Hoắc Minh nhảy dựng lên.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của vợ, khàn khàn hỏi: “Làm ăn lỗ vốn không giống tác phong của giám đốc Ôn lắm nhỉ!"

Ôn Noãn cười nhạt: “Trước khi thông đạo đóng lại, em sẽ đầu tư thêm cho Chu Mộ Ngôn một tỷ.”

Tiền Đinh Tranh đầu tư, toàn bộ đều phải bị cô cuốn trở về. Hoắc Minh đã sớm đoán được.

Nhưng nội tâm anh vẫn không nhịn được mà dao động một chút, một nửa là bị vẻ đẹp của vợ yêu hấp dẫn, một nửa là tâm chiết với trí tuệ của cô.

Anh nhịn không được mà ghé sát vào cô, cắn một cái sau chỗ thịt mềm trên tai cô.

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả không sai một chút nào!”

“Người phụ nữ độc ác!”

Anh nói đến mức hơi nóng, bàn tay ấm áp không nghiêm túc vươn lên. Ôn Noấn đỏ mặt.

Cô mềm mại dán vào anh, trong giọng nói đều là mềm mại: “Minh, đang bàn công chuyện mài”

“Bàn chính sự xong rồi.” Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ: “Bộ đồ này khá đẹp!” Ôn Noãn hiểu anh.

Cô mang thai, anh cũng sẽ không làm xằng bậy, chỉ luôn tìm cơ hội chiếm chút tiện nghi mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cho dù đã sớm quen thuộc với đối phương, nhưng vẫn không cầm lòng nổi mà rung động.

Hoắc Minh cúi đầu khẽ cắn cánh môi cô, hơi thở nóng như là ngậm một ngụm hạt nóng: “Không được nhìn anh như vậy, đã biết rõ anh không nhịn được mà.”

Ôn Noãn ôm lấy cổ anh, hôn môi với anh. Nụ hôn vô cùng sâu lắng.

Cuối cùng phòng tắm cũng không đi nữa, hai người cùng ngã vào đuôi giường.

Ôn Noãn và anh làm việc người lớn hồi lâu, ít nhiều cũng biết Hoắc Minh thích làm việc ở đuôi giường.

Rất thuận tiện, lại có cảm giác.

Ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi màu xanh của anh ra, lẩm bẩm: “Gần đây giám đốc Hoắc vất vả, em cảm thấy hẳn là nên khen thưởng một chút.”

Ánh mắt Hoắc Minh thật sâu.

Anh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa khuôn mặt non mịn của cô: “Bà Hoäc à, thu liễm chút đi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu trà lên. Cô nâng gương mặt đẹp trai của chồng, hôn anh: “Đêm nay không muốn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1001: Đầu tư hai trăm triệu?


Thỉnh thoảng Ôn Noấn cũng nói anh ra ngoài giao tiếp, anh cũng không có vẻ hăng hái, vài lần tiếp theo, Ôn Noãn cũng không kêu nữa, nhưng cô phát hiện cô cũng giao tiếp ít đi.

Giám đốc Hoäc, thật ra cũng rất phúc hắc.

Mặt trời mùa đông sáng sớm chiếu lên giường, làm cho người ta thoải mái.

Ôn Noãn năm trong chốc lát rồi ôm lấy chăn đứng dậy, gọi điện thoại cho trợ lý Từ.

Đầu tư hai trăm triệu?

Miệng của trợ lý Từ cả nửa ngày cũng không khép lại được: Từ khi nào mà giám đốc Ôn lại không cẩn thận như vậy?

Ôn Noấn biết suy nghĩ của cô ấy, cười nhạt: “Cứ làm theo tôi nói đi!”

Trợ lý Từ gật đầu.

Cô ấy lập tức cắt hai trăm triệu đầu tư cho vào tài khoản mà Cố Vân Phàm mở ở câu lạc bộ, đương nhiên tin tức nội tình này người khác không biết, phần lớn đầu tư vẫn là từ Chu Mộ Ngôn.

Hai trăm triệu này của Ôn Noãn, làm cả giới chấn động.

Đặc biệt là Đinh Tranh, sau khi cô ta nghe ngóng, vậy mà lại là Ôn Noãn đầu †ư.

Vốn dĩ Đinh Tranh còn do dự.

Nhưng việc Ôn Noãn chốt hai trăm triệu giống như cho cô ta uống viên thuốc an thần, cô ta tìm Xa Tuyết để gặp mặt.

Tại quán cà phê.

Đinh Tranh đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết chuyện Ôn Noãn đầu tư tiền sao?”

Xa Tuyết cởi găng tay làm từ da thật ra, hờn dỗi: “Mấy ngày nay tôi bận rộn ở cùng người ta, cũng không chú ý đến những chuyện này, như thế nào, giám đốc Ôn cô ta cũng muốn chia một chén ở câu lạc bộ nơi này sao?”

Đinh Tranh liếc mắt nhìn ả ta một cái.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nhỏ nhẹ nói: “Tiền này, so với làm việc kiếm tiền còn nhanh hơn nhiều, cô ta theo dõi cũng không kỳ quái! Tôi chỉ nghĩ, người cẩn thận như cô ta thoáng cái đã đầu tư hai trăm triệu, chứng tỏ †in tức này đáng tin cậy.”

Đỉnh Tranh không ngốc.

Tối hôm qua Ôn Noãn nổi bật trong yến hội.

Trong vòng tròn thượng lưu, địa vị của cô ta rất cao, đặc biệt là cô ta còn rất trẻ tuổi.

Đinh Tranh vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Cô ta nhìn Xa Tuyết nói nhỏ: “Tối hôm qua cô và Cố Vân Phàm hàn huyền vài câu, tôi nghĩ cô cũng hỏi Cố Vân Phàm nội tình, cho nên, tôi cũng muốn đầu tư theo một chút!”

Xa Tuyết cười nhạt: “Chuyện này thì tính là cơ mật gì chứ!”

Ả lại nói cho Đinh Tranh một tin tức: “Ngày thi đấu đó, Chu Mộ Ngôn căn bản sẽ không xuất hiện, cô nói cậu ta có cơ hội thăng hay không? Mà những tuyển thủ khác lại bị Cố Vân Phàm bỏ xa mấy con phố.”

“Thật sao?”

“Lừa cô làm gì? Cô cho rằng mấy ngày nay tôi công dã tràng chắc?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1002: Đinh Tranh không nói gì


Đinh Tranh không nói gì.

Chờ cô ta trở về nơi ở của mình. Cô ta hút thuốc lá hơn nửa ngày, rốt cục vẫn gọi điện thoại cho nhân viên tài vụ, cô ta lấy toàn bộ bốn trăm triệu trong tài khoản của mình ra ném cho Cố Vân Phàm.

Thành công sẽ thu được gấp đôi.

Không thành công, vậy thì táng gia bại sản...

Nhưng mà Đinh Tranh nắm chắc cô ta nhất định sẽ thắng, vì cô ta nắm giữ nhiều tin tức đến vậy mài

Cô ta không thể không thắng!

Đinh Tranh đầu tư bốn trăm triệu, Ôn Noãn nhận được tin tức trước tiên, cô cầm điện thoại lặng im hồi lâu.

Kết cục của Đinh Tranh, đã quyết định rồi.

Tiền này, cô ta không lấy lại được!

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã biết!” Rồi cúp điện thoại.

Cô bảo lão Triệu đưa cô đến nghĩa trang một chuyến.

Lão Triệu nghe nói nơi đến, hơi do dự nói: “Lát nữa Hoắc Minh biết sẽ không vui đâu.”

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Lát nữa cháu lại nói với anh ấy!”

Cô bày trận lâu như vậy, rốt cuộc Đinh Tranh cũng cắn câu, trong lòng cô rất vui vẻ.

Cô muốn nói tin tức này cho Cố Trường Khanh, để hắn ta biết chuyện, cũng để hắn ta an giấc ngàn thu.

Lão Triệu còn đang tiếp tục lải nhải.

Khi ra cửa, Tiểu Hoắc Tây giống như kẹo mạch nha vậy, dính lại đây.

Ôn Noấn dứt khoát mang cả cô bé theo.

Buổi sáng, thời tiết tươi đẹp, nhưng khi tới nghĩa tranh lại tử khí trầm trầm. Ôn Noãn nắm tay Hoắc Tây.

Phía sau có mấy vệ sĩ đi theo.

Đến gần mộ của Cố Trường Khanh, mới phát hiện mẹ Cố và Cố Tinh Tinh cũng ở đó, đang hóa vàng mã cho Cố Trường Khanh.

Ôn Noãn cầm một bó hoa cúc, đi qua đó, từ từ đặt xuống. Hoắc Tây ngoan ngoãn ở bên cạnh cô. Cô bé nhận ra chú trên ảnh chụp, là người muốn cô bé gọi bố.

Hai mẹ con nhà họ Cố thấy Ôn Noãn tới đây thì đứng lên, đặc biệt là mẹ Cố vẻ mặt phức tạp: “Đang mang thai mà sao còn tới đây?”

Bà ta lại sờ đầu Hoắc Tây: “Đã lớn như vậy rồi à!” Bà ta đang cảm khái.

Nếu như năm đó Ôn Noãn và Trường Khanh ở bên nhau, thì con cái cũng lớn như vậy rồi.

Bé gái đáng yêu như vậy, nên gọi bà ta là bà nội. Chỉ là ngẫm lại thì lại càng bi thương.

Ôn Noãn cũng vuốt đầu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Tôi tới đây thăm anh ta. Nhân tiện nói với anh ta mấy câu.”

Cố Tinh Tinh rưng rưng: “Ôn Noãn, cũng chỉ có chị là nhớ anh cả.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1003: Trợ lý Từ ngốc luôn


Chuyện này, các cô chưa bao giờ biết.

Ôn Noãn xoay người nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Cố Trường Khanh, nói nhỏ: “Cả tôi, cả Hi Quang, đều có quan hệ với cô ta.”

Mẹ Gố lạnh giọng nói: “Không thể tha cho cô ta được! Ôn Noãn, cháu không thể tha cho cô ta!”

Bà ta kích động cực kỳ, quỳ gối với Ôn Noãn: “Bác gái cầu xin cháu, nhất định phải xử lý con yêu tinh hại người kia! Trường Khanh nó quá thảm rồi, khi mó rời đi thân thể cũng đã như vậy, hút cả một tiếng cũng không đi được... Nó quá đáng thương rồi!"

Cố Tinh Tinh đỡ mẹ mình, mặt cũng đẫm lệ.

Đinh Tranh thật sự quá ác độc!

Đây là một người phụ nữ thế nào?

Ôn Noãn đỡ mẹ Gố lên, cô cười nhạt: “Rất nhanh thôi! Mọi chuyện sẽ kết thúc!”

Mẹ Cố và Cố Tỉnh Tinh hơi sửng sốt.

Bọn họ thậm chí còn vương nước mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chăm chú vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn và Cố Trường Khanh yêu nhau bốn năm, bọn họ đã quá quen thuộc với Ôn Noãn rồi, ngoan ngoãn mềm mại, chỉ là Ôn Noãn trước mặt lại hoàn toàn không giống trước đây... Mẹ Cố kinh ngạc nửa ngày, ngơ ngác phụ họa: “Đúng vậy, ngày lành của cô ta đã đến!”

Bà ta lại muốn cảm ơn Ôn Noãn.

Ôn Noãn lắc đầu.

Cô cũng không nói gì, bởi vì chuyện giữa cô và Cố Trường Khanh, không nói rõ ràng được.

Chuyện Ôn Noãn đi nghĩa trang cuối cùng Hoắc Minh vẫn biết, thật ra anh không trách cứ gì cô cả, chỉ là lo lắng chỗ đó quá nhiều hơi lạnh, ảnh hưởng đến bạn nhỏ Hoắc bé xinh tôn quý nhà anh thôi.

Ôn Noãn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nâng cốc sữa bò nóng lên uống.

Cô mỉm cười: “Làm gì kiều quý như vậy như vậy chứ? Hơn nữa, không phải tối hôm qua anh đã độ rất nhiều dương khí sao?”

Hoäc Minh vốn định tiếp tục lý luận cùng cô vài câu, nhưng vừa nghe câu này đã ngây ngẩn cả người.

Đây là lời Ôn Noãn sẽ nói sao?

Anh nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng cười một chút, nhẹ vuốt mũi cô: “Không biết xấu hổ nha bà Hoắc.”

Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.

Bình tĩnh thong dong, lại mang theo một chút nữ tính quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn.

Hoắc Minh chỉ hận trẻ con trong nhà quá nhiều! Có một số việc, dù sao cũng không được tiện lắm.

Ôn Noãn chống người anh, nhỏ giọng hứa hẹn: “Chờ chuyện này xong xuôi lại làm, được không?”

Hoäc Minh cười xấu xa vô cùng.

Ngày hôm sau chính là trận thi đấu cuối cùng của F1 mùa đông.

Hoắc Minh đi cùng Ôn Noãn tới đây, đương nhiên là ở phòng bao tốt nhất.

Thật trùng hợp, đối diện chính là Đinh Tranh, cô ta đang ở cùng Xa Tuyết.

Đinh Tranh cực kỳ nắm chắc, tối hôm qua cô ta và Cố Vân Phàm đã gặp mặt, cậu ta vẫn không kiên nhẫn với cô ta nhưng cũng để lộ ra nội tình Chu Mộ Ngôn sẽ không xuất hiện.

Lúc này, cô ta đeo kính râm, đang chờ lấy tiền.

Vào lúc mười giờ, sàn giao dịch sẽ đóng cửa.

Ôn Noãn nói với trợ lý Từ bên cạnh: “Đầu tư cho Chu Mộ Ngôn một tỷ!”

Trợ lý Từ ngốc luôn.

Giọng điệu Hoắc Minh nhàn nhạt: “Giúp tôi đầu tư một tỷ cho Chu Mộ Ngôn luôn đi, tôi cũng muốn theo Giám đốc Ôn của các cô phát tài!”

Ôn Noấn vừa bực mình vừa buồn cười. Trợ lý Từ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn đầu tư hai tỷ...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1004: Tôi có thể tính kế cả bản thân à?


Đỉnh Tranh ngây ngẩn cả người.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Ngôn, đôi mắt trang điểm kỹ càng tinh xảo kia tràn ngập tơ máu.

Sao có thể! Tại sao Chu Mộ Ngôn lại xuất hiện? Dựa theo kế hoạch, hẳn là cậu ta đã bị thương và rời khỏi cuộc thi rồi chứ.

Đinh Tranh gần như phát cuồng, nhìn về phía Xa Tuyết: “Sao lại thế này? Cô cho tôi hỏi một chút, tại sao lại thế này, vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây thi đấu?”

Sắc mặt Xa Tuyết trắng xanh.

Ả run tay lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ câu lạc bộ: “Anh Đông, không phải anh nói với tôi là Chu Mộ Ngôn sẽ không thi đấu sao?... Đúng, người khác tới đây! Anh Đông, anh Đông... Cái tên khốn này!”

Xa Tuyết ném điện thoại đi.

Đinh Tranh giơ tay cho Xa Tuyết một bạt tai: “Tiện nhân! Mày tính kế tao!”

“Tôi có thể tính kế cả bản thân à?”

Khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Xa Tuyết hiện lên dấu vết năm ngón tay.

Ả vuốt mặt, không cam lòng nói: “Chúng ta đều bị lừa! Chỉ là, bây giờ vẫn chưa kết thúc, còn chưa phải là kết quả tệ nhất, chỉ cần Cố Vân Phàm thắng thì chúng ta sẽ thắng! Giám đốc Đinh, không phải chị ngủ với cậu ta sao, chị mau gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta nghĩ cách ném Chu Mộ Ngôn ra sau đi, bất kể dùng biện pháp gì!”

Đinh Tranh nửa tin nửa ngờ.

Người đàn bà Xa Tuyết này, đã làm cô ta mất lòng tin rồi.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, hiện tại Cố Vân Phàm là hy vọng duy nhất của cô ta.

Đỉnh Tranh cầm điện thoại, gọi cho Cố Vân Phàm.

Cố Vân Phàm nghe máy, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì?”

Giọng Đinh Tranh run rẩy: “Vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây?”

“Cậu ta tới đây thi đấu không phải rất bình thường sao?”

Đinh Tranh cứng lại.

Cô ta không cố được chuyện khác, trực tiếp cầu xin: “Trận thi đấu này tôi đã đầu tư bốn trăm triệu vào, gần như là toàn bộ tài sản của tôi rồi, Cố Vân Phàm... Dựa vào tình cảm giữa chúng ta, bất kể như thế nào hôm nay cậu đều phải thắng được cuộc thi này.”

Cố Vân Phàm nhai kẹo cao su.

Cậu ta rất là không để ý: “Nhìn tình hình đãt” Còn phải nhìn tình huống nữa? Bốn trăm triệu đấy!

Đỉnh Tranh lại nói, Cố Vân Phàm lập tức có hơi không kiên nhẫn: “Tối hôm qua chơi phụ nữ bốn lần, chân mềm rồi, không nhất định chạy trốn động!”

Đinh Tranh tức giận đến mức kêu lên: “Cố Vân Phàm cái tên khốn nhà cậu!” “Không phải chị đã sớm biết rồi sao?” Cố Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

Đinh Tranh lại gọi qua thì cậu ta tắt máy, cô ta thất hồn lạc phách lẩm bẩm: “Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!”

Xa Tuyết vẫn làm bộ làm tịch: “Cậu ta không chịu ư?”

Đinh Tranh đỏ cả mắt: “Cậu ta chính là một tên khốn đùa bỡn phụ nữ! Ôn Noãn đâu, tôi cần phải tìm cô ta, tôi mất tiền thì cô ta cũng phải mất tiền.”

Xa Tuyết cười lạnh.

Đinh Tranh ra phòng chờ đi tìm Ôn Noãn, nhưng ngoài cửa căn phòng kia có bốn vệ sĩ đứng đấy, căn bản không cho cô ta đi vào: “Giám đốc Hoäc đã dặn, ai cũng không được quấy rầy.”

Đinh Tranh nháo lớn vô cùng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1005: Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ


Nói xong thì anh chuẩn bị đi vào.

Đinh Tranh giữ chặt ống tay áo anh lại, đau khổ cầu xin: “Tôi nghe nói Ôn Noãn cũng mua Cố Vân Phàm, nhưng hiện tại Cố Vân Phàm có khả năng sẽ không thắng được, tôi muốn thương lượng với Ôn Noấn... Rốt cuộc cô ấy cũng đầu tư hai trăm triệu mà?”

Hoắc Minh đẩy tay cô ta ra.

Anh cười nhẹ: “Hai trăm triệu, chỉ là để cô ấy giết thời gian thôi, không tính là gì cả!”

Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ.

Hoắc Minh đã mở cửa ra, đi vào trong.

tay đua trên đường băng đã vào vị trí. Người hâm mộ xe của Chu Mộ Ngôn, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lớn giọng hô tên cậu ta.

Chu Mộ Ngôn nhàn nhã vẫy tay, sau đó tặng cho bà xã Khương Sinh đang ngồi trên khán đài một nụ hôn gió.

Khương Sinh ửng đỏ cả khuôn mặt.

Một tiếng súng vang lên, từng chiếc xe thể thao lao ra như mũi tên rời cung. Trong gió tràn ngập tiếng xe gào rú, nức nở, tràn ngập khoái cảm cực hạn.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Chu Mộ Ngôn vẫn luôn dẫn đầu rất xa, Cố Vân Phàm đuổi theo ngay phía sau cậu ta, khoảng chừng một trăm mét.

Đỉnh Tranh vẫn còn ôm hy vọng.

Cô ta khát vọng, trong lòng người đàn ông Cố Vân Phàm kia ít nhiều sẽ có cô †a, sẽ nguyện ý vì cô ta buông tay đánh cược một lần.

Chỉ là theo vòng số tăng lên, Cố Vân Phàm vẫn mãi duy trì vị trí thứ hai, cũng không lao lên được...

Ở vòng cuối cùng, Chu Mộ Ngôn lao về đích trước.

Cậu ta mở cửa xe ra, cởi mũ xuống, sau đó chạy tới ôm chặt Khương Sinh.

Một nụ hôn thật sâu.

Cậu ta bám vào bên tai Khương Sinh thì thầm: “Đây là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp! Sau này chúng ta có thể chuyên tâm tạo em bé, em cũng không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.”

Vành mắt Khương Sinh đỏ ửng.

Trong lòng Chu Mộ Ngông cũng cảm động, cậu ta quen biết Khương Sinh đúng vào cái tuổi còn phóng đãng, cậu ta ham thích đua xe, cũng không định từ bỏ vì người phụ nữ nào, thậm chí sau khi kết hôn cùng Khương Sinh rồi, mỗi năm cậu ta vẫn còn tham gia mấy trận thi đấu.

Khương Sinh chưa bao giờ nhắc tới con cái cả.

Cô ấy luôn nói cứ chờ mấy năm nữa.

Cậu ta biết, cô ấy đang cho cậu ta thời gian, để cậu ta phóng túng, để cậu ta được tự do.

Cậu ta thích đua xe, nhưng cậu ta còn thích Khương Sinh hơn.

Bên kia có một đôi tình nhân đang ở bên nhau, thuê phòng, Đỉnh Tranh thì nằm liệt trên ghế.

Cô ta xong rồi! Bốn trăm triệu... Bù vào cả rồi!

Trong lòng Đinh Tranh phẫn hận, chỉ là cảm xúc phẫn hận này cô ta không biết phát tiết lên người ai cả, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang hại mình!

Cô ta cứ ngơ ngác ngồi đó, không ngừng nói những lời không nghe hiểu. Xa Tuyết sợ hãi chạm vào cô ta: “Giám đốc Đinh!”

Đỉnh Tranh bỗng nhiên trừng mắt nhìn ả: “Cô nói là ai làm hại tôi? Là cô, hay là Ôn Noãn, hay là Cố Vân Phàm?”

Cô ta duỗi tay véo Xa Tuyết. Xa Tuyết liều mạng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.

Mấy vệ sĩ đón được ả ta, sau đó mấy người kia nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, giám đốc Ôn nhà chúng tôi muốn gặp cô!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1006: Vì sao?


“Vì sao?” Hai mắt cô ta đỏ ửng, lên tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cô, vậy mà cô lại tính kế tôi như vậy, cô làm như vậy có chỗ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”

Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cổ.

Cô vẫn chưa để ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vẫn luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cô tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”

Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đầu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! Ôn Noãn, cô cứ chờ đói”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cô cho rằng cô còn có cơ hội sao?... Tôi nói cho cô biết, từ đầu tới đuôi đều là tôi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cố xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tôi. Nếu cô không sỉ tâm vọng tưởng muốn gả đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dễ dàng đi vào tròng như vậy.”

“À, tôi quên nói với côi”

“Tôi không chỉ đầu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tôi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”

Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bản đã bị bọn họ quét sạch. Đinh Tranh tức điên.

Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi đến.

Đinh Tranh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của cậu ta. Toàn thân cô ta đều đang run rẩy.

Cô ta không tin, không tin người đàn ông hoan hảo với mình này vẫn luôn tính kế mình.

Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng cô ta. Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.

Ôn Noấn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay không?”

Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.

Người Ôn Noãn nói chính là... Cố Trường Khanh!

Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Càng không phản ứng lại cô thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cô bại bởi chính mình! Cô chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cô mà thôi, cô không thích Cố Vân Phàm, cô chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cố Trường Khanh mà thôi!”

“Tôi không phải!” Đinh Tranh không chịu nổi kích thích kêu lên.

Cô ta buột miệng thốt ra: “Tôi không hại anh ấy! Anh ấy uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tôi sao? Anh ấy chết do tình cảm đối với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phải là cô mới đúng!”

Ôn Noấn cười nhạt.

Đúng lúc này, một đôi mẹ con vọt vào phòng.

Chính là mẹ và em gái của Cố Trường Khanh.

Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng của bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cổ Đinh Tranh, muốn liều mạng với cô ta.

“Con tiện nhân này!”

“Mày cho Trường Khanh uống loại thuốc đó, nó muốn lái xe vậy mà mày không cản!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1007: Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?


Cô ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”

Cố Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tôi chứ?”

Đinh Tranh hoàn toàn ngây người.

Cô ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cố Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, Ôn Noãn, trợ lý Từ... Còn có Hoäắc Minh, mỗi người đều dùng ánh mắt trơ trến nhìn cô ta, giống như cô †a là vi khuẩn gây bệnh vậy.

Đúng, cô ta chính là vi khuẩn gây bệnh!

Những thứ xinh đẹp đều có độc!

Đỉnh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ở trong gương, cô ta hoảng hốt, giờ khắc này cô ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vỗ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”

Ôn Noãn ném vòng cổ cho cô ta.

“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cô!”

Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vô cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lẩm bẩm lầu bầu: “Các người nói đúng, tất cả đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ấy đáng chết! Anh ấy bị xe đâm thành thịt nát không phải là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”

“Còn có, vì sao Ôn Noãn mày lại tồn tại?”

“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hắn động tay động chân...”

“Thật đáng tiếc! Ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh... Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thể không hận chứ?”

Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.

Đỉnh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chỉ là lần này tao thật sự muốn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”

Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà. Trên mặt cô không có biểu tình gì. Cô nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cô không còn có cơ hội nữa!”

Đinh Tranh nhìn chằm chằm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khắc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.

Bởi vì cô ta thua rồi.

Cô ta không xu dính túi, cô ta phải cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khổ sở hơn cả đi chết.

Đỉnh Tranh cười rộ lên, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc. Cô ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tôi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.” Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.

Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.

Đinh Tranh lảo đảo đi ra ngoài.

Tới cửa, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1008: Ôn Noãn hơi mỉm cười


Phòng bao không có Đinh Tranh, vô cùng yên tĩnh.

Hai mẹ con nhà họ Cố nói lời cảm ơn rồi đỡ nhau rời đi.

Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Ôn Noãn lại cảm thấy quá mỏi mệt, cô dựa vào vai Hoắc Minh, thấp giọng mà nói: “Minh à, hóa ra báo thù cũng sẽ không làm em quá vui vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy trầm trọng không nói nên lời.”

Hoắc Minh để cô dựa vào.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, vô cùng dịu dàng.

“Kể cả có trầm trọng nhưng đó cũng là chuyện mà chúng ta cần phải làm, không phải sao? Bà Hoắc à, em quá thông minh quá dũng cảm... Ông Hoắc rất thích.”

Ôn Noãn cảm thấy ấm áp.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lẩm bẩm nói: “So ra vẫn không dũng cảm bằng Tuyết Đỉnh Hàm Thúy của anh đâu!”

Cô nói rồi dựa đầu vào trong lồng ngực anh, cọ nhẹ.

“Minh, em chưa bao giờ nói, chỉ là anh không biết em biết ơn anh đến nhường nào!”

Biết ơn anh dũng cảm.

Biết ơn anh đi trong giấc mơ tìm lại quá khứ, cũng tìm về ký ức bị mất đi. Biết ơn anh, để chúng ta còn có cơ hội yêu nhau.

Hoắc Minh hôn lên trán cô, không tiếng động trấn an cô.

Vào đúng khoảnh khắc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp. tấp chạy từ bên ngoài vào.

Bạch Vi.

Bạch Vi nhìn bọn họ ôm nhau, sửng sốt, sau đó thì la hét: “Con tiện nhân Đinh Tranh kia thật sự bị bắt rồi ư?”

Ôn Noấãn nhẹ nhàng đẩy Hoắc Minh ra.

Cho dù là vợ chồng nhưng ít nhiều cô vẫn thấy ngượng ngùng.

Hoäc Minh liếc mắt nhìn Cảnh Sâm đi theo vào sau một cái, cầm cốc lên uống nước: “Cảnh Sâm, cậu quản lại vợ mình đi, nếu như vừa rồi tôi và Ôn Noãn đang làm chút chuyện gì đó, vậy không phải bị vợ cậu xem hết rồi sao?”

Cảnh Sâm sờ mũi.

Ở phòng khách quý của trận đấu F1, làm chút chuyện...

Khẩu vị của Hoắc Minh thật là nặng.

Bạch Vi vội muốn chết: “Mau nói đi kìa, có phải tiện nhân kia bị bắt rồi không?”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1009: Ông Cố vẫn thấy lo


Ôn Noãn trả lời.

Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”

“Không đâu!”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện của Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lắng.”

Ông Cố vẫn thấy lo.

Ông ta thở dài: “Ôn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”

Ôn Noãn cũng không vui.

Nhưng cô đã hứa với Cố Vân Phàm nên cô cố gắng vực dậy tinh thần để đối

phó với ông Cố, cô nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải.”

Trong lời nói của cô có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiểu được? Cô nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.

Cô ấy chợt nhận ra con quỷ độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cô ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa.

Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cô ta đã bị báo ứng!” Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ôm chầm lấy Ôn Noãn.

Cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ôn Noấn, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”

Ôn Noấn hiểu rõ cô ấy nhất.

Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vĩ và lau nước mắt cho cô ấy.

“Đồ ngốc, cậu cảm ơn làm gì!”

Bạch Vi vẫn rưng rưng nước mắt.

Mà bên kia, Hoắc Minh và Cảnh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.

Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoắc Minh: “Để cậu chê cười rồi.”

Hoắc Minh lấy thuốc, châm lửa. Anh mỉm cười. Nói đến đây, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.

Người bên cạnh Ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cô vẫn là Bạch Vi, đương nhiên chỉ tính phụ nữ.

Bạn khác giới còn có Khương Duệ!

Anh hụt hãng nhớ lại, Cảnh Sâm vỗ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”

Hoắc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”

Cảnh Sâm rất hâm mộ.

Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thể mang thai. Hoắc Minh vỗ vai anh ta: “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”

Nói là ăn cơm nhưng thực chất là ăn mừng.

Bởi vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu để bồi bổ cơ thể, ăn lúc còn nóng rất dễ chịu.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự. Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.

Anh ở bên cô cho đến khi cô ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.

Hoäc Chấn Đông đã già, thích chăm sóc cháu.

Hiện giờ Hoắc Minh không chỉ quản lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phần công việc kinh doanh của tập đoàn Hoäc Thị, Hoắc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.

Đúng, chính là con trai.

Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1010: Giống Ôn Noãn quá!


Tiểu Hoắc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gầm bàn làm việc của Hoäc Minh, người bố duỗi thẳng chân, cô bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.

Còn dang tay trắng nõn ôm lấy.

Giống như Harry Potter cưỡi chổi!

Tiểu Hoäc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”

Cô bé trắng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.

Giống Ôn Noãn quá!

Chỉ nhìn cô bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu.” Tiểu Hoắc Tây ôm trọn lấy bố.

Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.

Nếu anh không làm việc, nếu cô bé không chơi trốn tìm thì Hoắc Minh đã bế cô bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.

Anh tiếp tục làm việc, Tiểu Hoäc Tây vẫn bất động.

Có lẽ vì chân bố quá ấm nên Hoắc Tây từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.

Đó là Sùng Quang.

Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.

Hoắc Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.

Anh với tay lấy chăn, đắp lên cô bé.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chỉ vào bên trong: “Chị!” Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.

Cậu biết chú Hoắc đang làm việc nên không dám quấy rầy.

Hoặc Minh ngước mắt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.

Anh mỉm cười dịu dàng. “Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”

Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vẫn bế Doãn Tư vào và đặt cậu bé lên sô pha.

Hoắc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc. Sùng Quang rất căng thẳng, cậu thích chú Hoắc, nhưng vẫn hơi sợ chú. Hoắc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây.”

Sùng Quang “vâng” rồi ngồi thẳng lưng.

Hoắc Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”

Tiểu Sùng Quang bối rối. Cậu đếm từng con số không, có tổng cộng bảy số.

Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuổi này cũng phải xem những thứ này!”

Dù sao Tiểu Sùng Quang vẫn là một đứa nhóc.

Cậu đọc không hiểu, đôi mắt rưng rưng nhưng không dám khóc, liền ra sức tìm thông tin.

Trong thời gian ngắn, cậu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau... Dù không thể kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoắc Doãn Tư đang đọc sách tranh.

Còn Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố ngủ ngon lành.

Đến khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh lại.

Cô bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gắng đọc tài liệu, tấm lưng thẳng tắp, còn bố thì rất nghiêm khắc.

Hoäc Tây dụi mắt rồi dựa vào lòng bố.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top