Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 200: Ngoại truyện 9: Anh cảm thấy... Chúng ta nên chậm rãi từng bước một


Tin tức Hoắc Nghiên đột nhiên thoát ế khiến Tề Chiêu sợ hết hồn, tham quan xong lập tức về nước, đồng thời hẹn gặp mặt.

Hai người là bạn thân nhiều năm, Hoắc Nghiên cũng không có ý định giấu chuyện tình cảm.

Hỏi ý kiến Giang Lê Thanh xong, chọn thời gian mọi người cùng rảnh rỗi để đến nhà họ Tề.

Dù sao cũng là lần đầu tiên đi ra mắt bạn bè người thân với tư cách bạn gái, thế nào cũng phải trang trọng một chút.

Trước khi đi, Giang Lê Thanh cố ý ăn mặc chỉnh tề, lại chọn ra hai món từ đống đồ quý giá lộn xộn của Giang Ngạn Thanh làm quà, sau đó đến nhà họ Tề cùng Hoắc Nghiên.

Hai người vừa bước chân vào cửa, một cục bột đã lao tới…

"Cha… cha cha."

Đứa bé nói chưa sõi nhưng gọi cha rất giỏi.

Có vẻ cũng không sợ Hoắc Nghiên giống những đứa trẻ khác, đứa bé ôm chặt lấy ống quần anh không chịu buông.

Hoắc Nghiên thuận thế bế đứa nhỏ lên, rất nhanh, vợ chồng Tề Chiêu cùng nhau đi ra.

Hai người đều khác với tưởng tượng của Giang Lê Thanh, cô vốn nghĩ bạn của Hoắc Nghiên sẽ không khác anh là mấy nhưng chàng trai trước mắt lại có khuôn mặt trẻ con, đôi mắt vẫn còn chưa hết vẻ ngang tàng; người phụ nữ đi bên cạnh mặc một chiếc sườn xám thêu hoa, khí chất lạnh lùng nhưng lại dịu dàng.

"Lão Hoắc đến rồi à, mau vào đi."

"Dì Trần ơi! Dì bế Tảo Tảo giúp cháu với!"

Nghe nói sắp bị bế đi, Tảo Tảo lập tức không vui, miệng liên tục lẩm bẩm không không không, còn ôm chặt lấy cổ Hoắc Nghiên không chịu buông.

Hoắc Nghiên cười cười: "Thôi vậy."

Anh giới thiệu với hai người: "Đây là Giang Lê Thanh, bạn gái tôi. Đây là Tề Chiêu, Tần Lan Nhược."

Tề Chiêu ngỡ ngàng: "Lần trước anh còn thấy em trên hot search, em thắng cuộc thi gì đó phải không."

Giang Lê Thanh cũng thấy tên Tề Chiêu quen quen.

Lờ mờ nhớ từng thấy có bài viết, nói rằng công tử chơi bời ngày nào vì tình yêu mà về nhà, đi nghỉ ở bãi biển cùng vợ yêu.

Vì ảnh đẹp, cô còn vào xem một lúc, không ngờ… anh ta lại là người quen của Hoắc Nghiên.

"Chào anh Tề Chiêu, chào chị Lan Nhược ạ."

Giang Lê Thanh lễ phép chào hỏi.

Tề Chiêu mời hai người vào nhà, sợ Giang Lê Thanh không tự nhiên, liền để Tần Lan Nhược tiếp đãi.

Hai nam hai nữ ngồi riêng, anh ta lén liếc nhìn Giang Lê Thanh, ghé vào tai Hoắc Nghiên thì thầm: "Lão Hoắc, anh trước mặt một đằng sau lưng một nẻo à, trước đó còn thề thốt không hẹn hò, sao giờ đã nắm tay rồi?"

Hoắc Nghiên mặt không biểu cảm tháo đồng hồ ra trêu chọc Tảo Tảo, tiện thể nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng nói bậy, tôi không có thề thốt gì cả."

Tề Chiêu khinh thường: "Chết vì sĩ." Thấy Tảo Tảo thân thiết với Hoắc Nghiên, anh ta không khỏi ghen tị: "Tần Thư Dữ, cuối cùng ai mới là cha con, đồ sói mắt trắng."

Tảo Tảo cười khúc khích, tay nhỏ cầm chiếc đồng hồ lắc qua lắc lại.

Hoắc Nghiên cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: "Cậu đúng là không giống cha nó, Tảo Tảo hiểu chuyện hơn cậu hồi nhỏ nhiều."

"Nói bậy, hồi nhỏ mỗi lần trốn học trèo tường đều là cậu đầu têu, còn nói tôi."

Nghe vậy, Hoắc Nghiên cứng đờ người.

Chưa kịp ngăn cản, ánh mắt tò mò của Giang Lê Thanh đã nhìn sang: "Hoắc Nghiên, không phải anh nói hồi nhỏ anh là học sinh ba tốt sao, anh còn trốn học à?"

"Học sinh ba tốt?" Tề Chiêu vỗ đùi cười ha hả: "Học sinh thì đúng, ba tốt thì thôi đi, Tiểu Giang, anh kể em nghe, hồi nhỏ nó quậy lắm đấy."

Như mở được khóa miệng, Tề Chiêu ngồi kể cho Giang Lê Thanh nghe những chuyện năm xưa của anh.

Trong đó có chuyện thấy bài toán trong sách giáo khoa sai, liền viết hàng chục lá thư gửi đến các phòng ban, bắt Bộ Giáo dục phải sửa lại bài toán sai; còn có chuyện buổi chiều trốn học đi đánh nhau, buổi tối làm bài tập đã bỏ lỡ ở phòng cấp cứu…

Giang Lê Thanh nghe say sưa, không khỏi liếc xéo anh.

Hoắc Nghiên ngồi cách đó không xa, giả vờ thản nhiên trêu chọc Tảo Tảo nhưng thực ra tai đã đỏ bừng.

"Còn hồi cấp ba, có một bạn nữ …"

"Tề Chiêu." Thấy chủ đề nhạy cảm, Tần Lan Nhược im lặng nãy giờ bên cạnh kịp thời ngăn anh ta lại: "Em nhớ ngày kia có tiệc của ông Tô, A Nghiên cũng được mời đúng không?”

"Ừ."

Cô ấy lại nhìn Giang Lê Thanh, đôi mắt cong cong: "Trước đây A Nghiên đều đi một mình, lần này cuối cùng cũng có bạn gái đi cùng rồi."

Giang Lê Thanh nhướng mày: "Còn phải xem anh ấy có cho em đi không nữa."

Hoắc Nghiên nói: "Còn phải xem em có đi cùng anh không đã."

Giang Lê Thanh bây giờ căn bản không nói lại anh.

Đôi trẻ tình tứ chẳng màng đến xung quanh, khiến Tần Lan Nhược bên cạnh không khỏi mỉm cười, cô kéo Giang Lê Thanh lên: "Vừa hay chị mới may xong một chiếc váy, nếu em không chê thì có thể mặc."

Giang Lê Thanh sao có thể chê đồ do mỹ nữ may, lập tức lên lầu cùng Tần Lan Nhược.

Tầng ba là phòng làm việc riêng của cô ấy, trên bàn chất đầy giấy vẽ, bên cạnh là ma-nơ-canh mặc những chiếc váy cô ấy chưa may xong.

Tần Lan Nhược xuất thân từ gia đình thêu thùa Tô Châu, thiết kế thời trang là thứ cô ấy yêu thích nhất.

Phong cách thiết kế của cô ấy mang vẻ đẹp truyền thống của Trung Hoa nhưng cũng không mất đi sự sáng tạo hiện đại, sự kết hợp này dần dẫn đầu xu hướng thiết kế đương đại.

Tần Lan Nhược lấy số đo cơ thể cô, kinh ngạc phát hiện kích thước vừa khít.
 
Chương 201


"Nếu không phải nghe nói em học chuyên ngành hàng không, chị thực sự muốn kéo em đến làm người mẫu cho chị."

Giang Lê Thanh trêu chọc: "Em làm thêm cũng được."

Cô tính tình thẳng thắn, đi đâu cũng dễ hòa nhập, hai người nói chuyện qua lại vài lần là nhanh chóng thân thiết.

Tần Lan Nhược chỉnh lại váy giúp cô: "A Nghiên ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp, luôn giấu tâm sự trong lòng, nếu cậu ấy làm gì đó…"

Giang Lê Thanh nhận ra Tần Lan Nhược đang nói giúp Hoắc Nghiên, cô cười cười: "Vâng ạ."

Cô ấy cũng cười theo, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, không nói gì thêm nữa.

Hoắc Nghiên và Tề Chiêu khác nhau.

Mặc dù cả hai đều xuất thân từ gia đình danh giá nhưng quỹ đạo cuộc đời lại khác nhau một trời một vực.

Tề Chiêu từ nhỏ đã là thái tử trong nhà, được ông bà nâng niu trong lòng bàn tay, chiều chuộng hết mực, nếu không lớn lên cũng chẳng thể trở thành tên hỗn láo; Hoắc Nghiên thì khác, anh sống trong gai góc, xung quanh toàn âm mưu nuôi anh lớn lên.

Hồi nhỏ anh kết bạn với Tề Chiêu, chẳng qua là ngưỡng mộ anh ta tỏa sáng rực rỡ.

Người lớn lên trong bóng tối, luôn hướng về ánh sáng.

Giang Lê Thanh cũng hiểu rõ điều này.

Cô biết dưới sự dịu dàng của anh là sự lạnh nhạt; cũng biết dưới lớp áo quyền quý của anh là sự yếu đuối đầy bùn đất.

Vì thích nên mọi sự ngụy trang của đối phương đều không quan trọng.

Họ hiếm khi tụ tập, Tề Chiêu không uống được rượu, uống một ly là say, nói cũng nhiều, kéo Hoắc Nghiên không cho rời khỏi bàn rượu, không còn cách nào khác, Hoắc Nghiên chỉ có thể ở lại.

Hai người uống đằng này, còn Giang Lê Thanh và Tần Lan Nhược chơi với Tảo Tảo ở sân sau.

Ngoại hình của Tảo Tảo hội tụ mọi ưu điểm của cha mẹ, khuôn mặt giống Tần Lan Nhược, sống mũi cao giống cha.

Ngày thường đứa bé rất thích cười, hay bám người, lần đầu tiên gặp Giang Lê Thanh, đứa bé đã vui vẻ đưa đồ chơi của mình cho cô chơi.

Thực ra Giang Lê Thanh không thích trẻ con lắm.

Cảm thấy chúng hay khóc, khó dỗ, lại yếu đuối như mèo con.

Có lẽ vì có cha mẹ yêu thương, Tảo Tảo không giống những đứa trẻ khác.

Đứa bé thông minh, hiếu động, bám lấy Giang Lê Thanh, giọng nói ngọng nghịu không ngừng gọi cô.

… Cũng khá thú vị.

Một ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải chia tay.

Tảo Tảo như có linh cảm, lúc hai người chuẩn bị đi, đứa bé vẫn ôm chặt lấy cổ Hoắc Nghiên không chịu buông, mặc cho cha mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu xuống khỏi người Hoắc Nghiên.

Mọi người vừa dỗ vừa kéo mãi mới bế được đứa bé ra, sau lưng truyền đến tiếng khóc không ngừng của Tảo Tảo.

Hoắc Nghiên bất lực, đành phải ném chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn đắt tiền của mình cho Tảo Tảo chơi, như vậy mới khiến đứa bé nín khóc.

Đến khi thành công thoát thân, anh cũng mệt lử.

Lúc đến là Hoắc Nghiên lái xe, Giang Lê Thanh thấy anh hơi có mùi cồn, nghĩ đến lúc nãy Tề Chiêu ép anh uống nửa ly rượu vang đỏ, cuối cùng vẫn làm "tài xế" thay anh.

Hoắc Nghiên ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến hai tiếng đồng hồ cô ở trên lầu, anh tùy ý hỏi: "Nãy em nói chuyện gì với Tần Lan Nhược vậy?"

Giang Lê Thanh xác nhận lại một lượt các nút bấm trong xe, sau đó mới khởi động động cơ, vừa lùi xe vừa đáp: "Hỏi làm gì, sợ bọn em nói xấu anh à?"

"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt lại: "Phải giữ chút hình tượng trong lòng em chứ."

Xì.

Còn hình tượng gì chứ.

Dù trong lòng có phỉ báng thế nào nhưng nghe anh nói vậy, Giang Lê Thanh vẫn vui vẻ.

"Yên tâm, toàn khen anh thôi."

Hoắc Nghiên cong môi, không hỏi thêm nữa.

Giang Lê Thanh thiết lập xong định vị: "Đến căn hộ của em đi, về trang viên Hoắc xa quá."

Giọng anh khàn khàn:

"Được."

Hoắc Nghiên dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.

Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn, thấy trên cổ áo anh có vết nước bọt rõ ràng, nghĩ đến biểu cảm lúng túng của Hoắc Nghiên khi dỗ dành đứa trẻ, cô thấy hơi buồn cười,

"Tảo Tảo theo họ Tần à?"

"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt nói: "Gia đình Tề Chiêu thoáng, không để ý đến những lễ nghi rườm rà nên theo họ Tần Lan Nhược."

Hoắc Nghiên như nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Một lát sau, anh định giơ tay chạm vào tóc cô, nhưng thấy cô đang tập trung lái xe, cuối cùng anh dừng lại: "Chúng ta không cần học theo họ, mọi thứ đều tùy em."

Giang Lê Thanh hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô lập tức mỉm cười.

"Thực ra nhà có thêm một đứa trẻ cũng khá thú vị." Cô trêu anh: "Đến lúc đó theo họ anh."

Đối với Giang Lê Thanh, chuyện kết hôn hay sinh con đều là tùy duyên.

Cô tận hưởng cảm giác nồng nhiệt lúc yêu đương, cũng sẵn sàng bắt đầu một trải nghiệm mới.

Nghĩ đến cha Giang hiện vẫn đang ở trong viện điều dưỡng, điên điên khùng khùng, nửa sống nửa chết; còn có mẹ Giang mỗi tháng đều đúng hẹn đến tìm cô gây chuyện, nụ cười của Giang Lê Thanh nhạt dần.

"Nếu em có con, em chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt."

Cô sẽ bù đắp cho những thiếu hụt trong tuổi thơ, những mất mát, tặng cho con những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.

"Dừng xe đi."

Giang Lê Thanh từ từ tấp xe vào lề đường, khó hiểu nhìn anh.

Hoắc Nghiên kéo phanh tay, tháo dây an toàn, tiến lại gần, dịu dàng nâng mặt cô lên, nụ hôn ướt át hơi nồng mùi rượu rơi xuống môi cô: "Mặc dù nói những điều này còn quá sớm nhưng..." Hoắc Nghiên dừng lại: "Nếu thực sự có ngày đó, anh hy vọng là em muốn, chứ không phải để bù đắp điều gì."
 
Chương 202


"Giang Lê Thanh." Hoắc Nghiên gọi tên cô, ngữ điệu vừa thân mật, vừa dịu dàng, lại xen chút đau lòng: "Anh hy vọng em là Giang Lê Thanh tuyệt vời nhất, Giang Lê Thanh hạnh phúc nhất, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, già rồi cũng vậy."

Giang Lê Thanh chỉ là Giang Lê Thanh.

Không cần bất kỳ danh từ nào để thay thế.

Cô hiểu ý anh, mắt hơi nóng lên, cô dùng trán nhẹ nhàng kề vào trán anh.

Những đau khổ đã trải qua nào phải nói quên là quên được, cô không nói nhưng thực ra anh vẫn luôn biết, anh đau lòng vì cô, từng giây từng phút.

"Tuần sau em phải đi thành phố Tô thi đấu rồi."

"Ừ."

"Sau đó là đi nước ngoài."

"Ừ."

"Phải đi rất lâu rất lâu."

Anh vẫn "Ừ."

Giang Lê Thanh thấy anh hời hợt như vậy, không phục lắm:

"Nhưng em đã bắt đầu nhớ anh rồi."

Men rượu thoang thoảng khiến mắt anh ửng đỏ, đáy mắt Hoắc Nghiên như ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Vậy em muốn gì?"

Ánh mắt thẳng thắn của Giang Lê Thanh lướt khắp người anh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

"Không được."

Chưa đợi cô nói, Hoắc Nghiên đã từ chối, đưa tay véo mặt cô: "Lái xe đàng hoàng, đừng nghĩ lung tung."

Giang Lê Thanh: "Em không nghĩ lung tung, em đang tập trung lái xe mà."

Hoắc Nghiên: “...”

Cô tỏ vẻ vô tội.

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Hoắc Nghiên nhắm mắt lại, chọn cách ngó lơ.

"..."

Chán quá.

Cô kiềm chế, ngoan ngoãn lái xe về khu chung cư.

Căn hộ nhỏ này của Giang Lê Thanh không có phòng khách cho anh ngủ, giường cũng chỉ là kích thước thông thường. Hơn nữa hai người đều cao, chỉ riêng Hoắc Nghiên đã chiếm gần hết chỗ.

Hai người sát lại gần nhau.

Giang Lê Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn, họ đã hẹn hò được hơn một tháng, trừ lần ở khu nghỉ dưỡng đó ra, cô chẳng được hưởng lợi lộc gì cả.

Đợi đến khi cuộc thi bắt đầu, cô và Hoắc Nghiên ít cũng phải xa nhau nửa năm.

Chết tiệt!

Cô đây là đang yêu đương với hòa thượng à!!

Không được, không được.

Phải nghĩ cách mưu cầu phúc lợi cho bản thân mới được.

Hoắc Nghiên có thể là giả làm hòa thượng nhưng cô không phải ni cô thật.

Mặc dù ban ngày nói chuyện về việc sinh con rất hăng nhưng nếu chỗ cần cứng không ổn thì mọi thứ đều vô ích.

Giang Lê Thanh quay lưng về phía anh, không biết anh đã ngủ hay chưa, để thử, cô lén mò lấy điện thoại, mở video người lớn đã lưu trong mục yêu thích.

Mặc dù âm lượng nhỏ nhưng vẫn đánh thức Hoắc Nghiên.

Anh hơi chống người dậy, lặng lẽ nhìn cô.

Mục đích ban đầu của Giang Lê Thanh là câu "cá" bên cạnh nhưng xem đi xem lại, anh chàng porn star này thực sự khiến cô thích thú.

[Fan cứng của thần tài: Đồ hay nên share, trẫm cho phép các nàng cùng xem @Nhược, @kiếp sau không làm phi hành gia, @Hoa khai phú quý.]

Hoắc Nghiên nheo mắt, không khỏi lên tiếng: "Em và Tần Lan Nhược đã kết bạn trên Douyin rồi à?"

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Giang Lê Thanh giật mình, luống cuống tắt màn hình.

Cô quay lại: "Anh tỉnh rồi à?"

"Ừ." Hoắc Nghiên bật đèn ngủ nhỏ bên cạnh: "Cứ gọi chị ơi chị ơi mãi, đến mức trong mơ của anh cũng toàn bọ tre.”

Giang Lê Thanh: "..."

Anh liếc nhìn điện thoại của cô, nhắc nhở: "Đừng tắt đèn xem điện thoại, không tốt cho mắt."

"Vâng."

Giang Lê Thanh đáp.

Thấy anh trở mình tiếp tục ngủ, còn thành thạo lấy bịt mắt hình Cinnamoroll của Giang Lê Thanh từ ngăn kéo đeo lên.

Giang Lê Thanh: "..."

Thật sự không hề lay động sao?

Cô nổi nóng, giật lấy chăn đó, quấn chặt vào người.

Luồng khí lạnh đột ngột khiến Hoắc Nghiên hơi mở mắt.

Nhưng rất nhanh, cô lại đắp mép chăn lên bụng anh.

Hoắc Nghiên: "..."

Sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Cuối cùng cũng mềm lòng, Hoắc Nghiên trở mình ôm cô vào lòng, anh hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó kéo chăn xuống, hôn lên lông mày, đuôi mắt của cô, vì cô quay lưng về phía anh. Hoắc Nghiên lại nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô.

Giang Lê Thanh khẽ thở dốc.

Lòng bàn tay anh luồn vào chăn, những ngón tay cầm bút lâu ngày hơi thô ráp, vuốt ve xương quai xanh của cô, khiến cô hơi run lên.

Sự trêu chọc này khiến cô khó chịu vô cùng, nghĩ đến việc cuối cùng anh sẽ không làm gì, cô lập tức hung hăng hất tay anh ra: "Làm gì vậy?"

Hoắc Nghiên khẽ cười: "Giận rồi à?"

Giang Lê Thanh bất mãn hừ nhẹ.

Hoắc Nghiên chống người dậy: "Anh cảm thấy... chúng ta nên chậm rãi từng bước một."

Anh từ từ tiến lại gần: "Nhưng nếu em muốn... anh sẽ chiều theo ý em."

Giang Lê Thanh nghe xong, lập tức ngẩn người ra.

Ngay giây tiếp theo, đôi môi được bao phủ bởi một nụ hôn dịu dàng.

Anh hôn rất cẩn thận, kiềm chế.

Nụ hôn di chuyển dần từ môi xuống cằm, cổ, xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực.

Hoắc Nghiên kéo chăn trên người cô xuống, ngón tay vuốt ve theo đường cong cơ thể cô.

Giang Lê Thanh tim đập nhanh, hơi thở dần mất kiểm soát.

Ánh sáng từ đèn ngủ nhỏ mờ nhạt và ấm áp, không gian mơ hồ tiếng nước dinh dính cùng tiếng rên rỉ như nức nở.

Hoắc Nghiên cắn tai cô: "Muốn dừng à?"

Năm ngón tay cô nắm chặt lấy cổ tay anh, lực mạnh đến mức móng tay cô cắm sâu vào da thịt anh.

Sau khi kết thúc, Giang Lê Thanh mềm nhũn nằm trên chăn.

Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, cô cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.

Khi Hoắc Nghiên quay lại, cô đã ngủ say.

Anh lắc đầu, mặc lại áo ngủ, cẩn thận không làm cô tỉnh giấc, rồi trèo lên giường.

Tuy đang trong giấc mộng, Giang Lê Thanh vẫn rất nhạy cảm, ngay khi Hoắc Nghiên nằm xuống, cô lập tức quay người, chui vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.

Anh vuốt ve những lọn tóc vẫn còn thấm mồ hôi của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Chúc ngủ ngon."
 
Chương 203: Ngoại truyện 10: Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà


Thứ bảy, nhà họ Tô tổ chức tiệc từ thiện tại công viên Thành Sơn.

Những người được mời hầu như đều là những gia đình danh giá có quan hệ tốt với nhà họ Tô, Hoắc Nghiên có ơn với ông cụ Tô, trước đây khi được mời, hễ rảnh là anh đều đến tham dự. Chỉ có điều lần này khác, bên cạnh anh còn có thêm Giang Lê Thanh.

Để xứng với chiếc sườn xám màu xanh đen của Giang Lê Thanh, Hoắc Thị cũng may riêng cho anh một bộ vest theo phong cách Trung Hoa hiện đại, họa tiết lá trúc màu bạc thêu tay trên ngực áo vừa khéo tôn lên họa tiết trên váy của cô.

Những buổi tiệc như thế này, tất nhiên không thể thiếu những lời xã giao.

Chưa đầy mười phút, những người đến chào hỏi đã đến rồi lại đi.

Cảm nhận được người bên cạnh không thoải mái, Hoắc Nghiên tranh thủ lúc rảnh rỗi nắm lấy tay cô: "Tần Lan Nhược ở đằng kia, em đến đó nghỉ ngơi với cô ấy trước đi."

Giang Lê Thanh không muốn đứng cười giả lả bên cạnh anh nhưng nghĩ đến thân phận bạn gái của mình, cô vẫn không tiện bỏ đi thẳng: "Còn anh?"

Hoắc Nghiên vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại chiếc trâm cài tóc bị lệch: "Anh ứng phó với họ xong sẽ đến tìm em."

Giang Lê Thanh như trút được gánh nặng, lập tức bỏ mặc Hoắc Nghiên, chạy đi.

Cô rời đi rất nhanh, khiến Hoắc Nghiên bật cười.

Bên phía Tần Lan Nhược cũng đang chật vật.

Là một nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay, không ít ngôi sao tìm đến cô ấy để hợp tác. Nhưng Tần Lan Nhược có gia thế giàu có, tính cách kiêu ngạo, mỗi lần thiết kế đều là cô ấy chọn người khác, giờ có cơ hội, bên cạnh cô ấy có rất nhiều người vây quanh.

Giang Lê Thanh đi tới giải vây cho cô ấy.

Tần Lan Nhược kiếm cớ thoát khỏi đám đông, hai người khoác tay nhau tìm một góc không ai làm phiền để ngồi xuống.

"Tề Chiêu không đi cùng chị ạ?"

"Bị đám bạn xấu kéo đi rồi." Tần Lan Nhược bất lực nhếch môi, thấy Giang Lê Thanh đi một mình, cô trêu chọc: " Hoắc Nghiên đâu? Bị em bỏ rơi rồi à?"

Bị đối phương nhìn thấu khiến Giang Lê Thanh muốn tìm lý do cũng không tìm được: "Phiền quá, cả đám người tìm anh ấy."

Tần Lan Nhược cười nói: "Hoắc Nghiên luôn được săn đón trong những buổi tiệc như thế này."

Có người muốn mượn cơ hội để tạo quan hệ; cũng có người muốn làm cha vợ anh, đủ mọi loại người.

"Buổi tiệc này chủ yếu là ông cụ Tô tổ chức cho cháu trai ruột của mình, kéo Hoắc Nghiên đến đây, cũng là muốn anh ấy làm bình phong."

Giang Lê Thanh nghe rất chăm chú, đang định hỏi thêm vài câu thì Tề Chiêu xuất hiện, dẫn Tần Lan Nhược đi.

Cô ngồi tại chỗ, mơ hồ nghe thấy trong cuộc trò chuyện của những người bên cạnh có một cái tên có vẻ quen thuộc, đang định xác nhận thì Trần Bội Nhã gọi đến, có lẽ là chuyện ở phòng thí nghiệm.

"Chị Nhã Nhã?"

Giang Lê Thanh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, không để ý đến một bóng người đang tiến về phía mình.

Sân sau rất yên tĩnh, chỉ có điều hơi lạnh, Giang Lê Thanh quấn chặt khăn choàng trên người, kiên nhẫn lắng nghe giọng của Trần Bội Nhã ở đầu dây bên kia, cô cúi thấp cổ, góc mặt nghiêng chìm trong ánh trăng trở nên dịu dàng và tĩnh lặng.

Đúng lúc này, Giang Lê Thanh nhạy cảm cảm thấy có ai đó đang đến gần.

Cô đột ngột quay đầu lại nhưng phía sau lại trống không.

"Thanh Thanh, chúng ta có cần điều chỉnh lại số liệu không? Hay là cứ thử lại theo cách hiện tại."

"Ý của Cao Lục thế nào?"

"Cậu ấy nói là.."

Bên ngoài thực sự quá lạnh, Giang Lê Thanh quay người đi vào đại sảnh, không để ý thấy đằng sau có hai bóng người đang đứng yên.

Hoắc Nghiên và chàng trai trẻ đứng đối diện nhau.

Đối phương dù đang mang đồ âu vẫn không che nổi vẻ căng thẳng và ngây ngô, còn Hoắc Nghiên ngoài mặt lạnh lùng khó gần, tỏa ra khí tức bức người.

"Tô tiên sinh tìm bạn gái tôi có chuyện gì không?"

Bạn gái?

Tô Húc ngẩn người.

Anh ta trợn mắt, đầy vẻ bối rối, đồng thời cũng không bỏ qua ý cảnh cáo trong ánh mắt của Hoắc Nghiên.

"Tôi... muốn tìm cô ấy ôn lại chuyện cũ." Tô Húc dừng lại, đang do dự không biết có nên nói ra thân phận "mối tình đầu" của mình hay không thì thấy Hoắc Nghiên tiến gần lại hai bước.

Dưới áp lực về thể hình, Tô Húc thấp hơn anh nửa cái đầu trông càng không có khí thế.

"Tô tiên sinh, tôi biết anh muốn nói gì." Hoắc Nghiên cười nói: "Anh muốn nói với tôi rằng anh và cô ấy đã từng có một mối tình thời thiếu niên, anh muốn nói rằng lúc đó anh chưa chín chắn, bây giờ học thành tài trở về, muốn bắt đầu lại."

Bị nói trúng tim đen, Tô Húc lập tức im bặt.

"Nhưng rất tiếc, Giang Lê Thanh trước đây không cho anh cơ hội, bây giờ tôi càng không cho anh cơ hội."

Vẻ mặt anh bình thản nhưng Tô Húc lại nhìn thấy trong đáy mắt anh ẩn hiện vẻ sắc lạnh.

"Ông cụ có ý định để anh vào công ty, buổi tiệc này mời tôi đến cũng là muốn tôi bảo vệ anh; ông cụ Tô xưa nay luôn hiểu lý lẽ, sẽ không báo ơn trả oán, Hoắc Nghiên tôi cũng sẽ không vì ơn nghĩa mà mất đi ý định ban đầu."

Hoắc Nghiên nói xong thì cong môi, đưa tay vỗ vai Tô Húc, cố ý nói chậm rãi: "Anh là cháu trai của ông ấy, tôi tin anh sẽ không khiến cả hai bên chúng ta khó xử. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, Tô tiên sinh hẳn là hiểu rõ trong lòng."

Sắc mặt Tô Húc tái đi một chút.

Đúng là ông cụ Tô đã cao tuổi, các doanh nghiệp mới mọc lên như nấm sau mưa, dưới sự tấn công dồn dập, nhà họ Tô đã không còn như trước nữa. Ông cụ Tô là người rộng lượng, nhiều năm trước đã giúp đỡ Hoắc Nghiên một lần, nhà họ Tô bây giờ dựa vào danh tiếng của Hoa Thịnh mới duy trì được như hiện tại.

Giang Lê Thanh là chấp niệm thời niên thiếu của anh ta.

Nhưng anh ta có thực sự phải vì một chấp niệm mà đắc tội với Hoắc Nghiên không?

Tô Húc nảy sinh ý định rút lui, mím môi: "Tôi biết rồi..." Anh ta cúi đầu thỏa hiệp: "Tôi sẽ không đi tìm Giang Lê Thanh nữa."

Hoắc Nghiên cười cười, lúc quay người đi, nụ cười lập tức thu lại, trở nên lạnh lùng hờ hững.

Anh vừa mới quay về bữa tiệc thì Giang Lê Thanh đã tìm đến, khoảnh khắc nhìn thấy cô, Hoắc Nghiên lập tức trở nên dịu dàng: "Nói chuyện với Tần Lan Nhược xong rồi à?"

"Chị Lan Nhược bị anh Tề Chiêu kéo đi rồi." Giang Lê Thanh nắm tay anh: "Còn anh, em tìm anh mãi, anh đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh." Hoắc Nghiên cười khẽ, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Hay là đi nhà vệ sinh cũng phải báo cáo với em một tiếng?"

"Anh đi chết đi."

Giang Lê Thanh đẩy anh nhưng cơ thể lại không nhịn được mà dựa vào lòng anh.

Hai người thân mật mập mờ, Hoắc Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Húc đang đứng trong bóng tối nhìn sang, vẻ mặt có chút buồn bã, anh nhìn anh ta với ánh mắt thâm sâu, Tô Húc hoảng hốt, lập tức quay người biến mất.

Hoắc Nghiên cong môi, khi tiếng nhạc vang lên, anh nắm tay cô bước vào sàn nhảy.

"Đồng chí Tiểu Giang..."

"Ơi?"

Anh áp sát vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng lại có chút mị hoặc: "Bao giờ thì anh mới có thể cầu hôn em đây?"

Giang Lê Thanh thoáng ngạc nhiên.

Hoắc Nghiên tự giễu: "Anh thừa nhận, trước đây anh rất hay giả vờ."

Giang Lê Thanh bừng tỉnh, lập tức dừng nhảy, nâng mặt anh lên, cười tươi hỏi: "Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận, bây giờ anh yêu em đến mức muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long à?"

Hoắc Nghiên ôm chặt cô: "Anh chưa bao giờ phủ nhận điều đó."

Thích chỉ là cảm xúc nhất thời;

Với Hoắc Nghiên, bên nhau mới là mãi mãi.

Mặc dù cả hai còn trẻ nhưng anh đã bắt đầu mơ về tương lai.

Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà.
 
Chương 204: Ngoại truyện 11: Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ


Nhóm của Giang Lê Thanh liên tục vượt qua các vòng loại, thuận lợi lọt vào vòng chung kết, sẽ thay mặt cho Trung Quốc tham gia cuộc thi thiết kế toàn cầu vào tháng 11.

Vì cuộc thi này, hơn nửa năm nay cô và Hoắc Nghiên ít thời gian ở bên nhau.

Địa điểm tổ chức vòng chung kết lần này là ở Mỹ, đi ít nhất cũng phải mất một, hai tháng, nghĩ đến thôi đã thấy buồn.

Sắp đến ngày lên đường, trường học hiếm hoi cho họ nghỉ một tuần.

Năm mươi ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, để tiễn Giang Lê Thanh, Hoắc Nghiên đã xin nghỉ trước một tuần để ở bên cô.

Sáng sớm hai người đến siêu thị mua sắm.

Mua toàn những đồ dùng thiết yếu khi ra nước ngoài.

Đi ngang qua khu vực kế hoạch hóa gia đình, Giang Lê Thanh lén lút liếc nhìn Hoắc Nghiên đang đứng ở phía đối diện, rồi nhanh tay lấy một hộp ném xuống dưới cùng xe đẩy, khi Hoắc Nghiên đi tới, cô giả vờ vuốt tóc.

"Tối nay... anh định ở đâu?"

"Ơi?" Hoắc Nghiên nhướng mày.

Cô nhìn lung tung: "Nhà anh, công ty hay nhà em?"

Hoắc Nghiên lập tức nhìn thấu cô, liếc mắt xuống, thấy thứ bị che giấu vụng về trong xe đẩy, đuôi mắt anh hơi cong lên, cười khẽ: "Em muốn anh ở đâu thì anh ở đó."

Giang Lê Thanh mừng thầm, móc ngón tay anh, nhẹ nhàng kéo đi.

Anh nắm lấy tay cô, đẩy xe đẩy đi tính tiền.

Nghĩ đến hộp bao cao su đó, khi sắp đến quầy thu ngân, cô lập tức nói: "Chưa mua băng vệ sinh, anh lấy giúp em một gói đi, phải là loại có in hình hoa ở trên."

Hoắc Nghiên ngoan ngoãn đi lấy.

Cô nhân cơ hội lấy hộp bao cao su ra tính tiền riêng, lén lút giấu vào trong túi, đến khi Hoắc Nghiên quay lại, cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau tính tiền.

Bữa tối do Hoắc Nghiên nấu như thường lệ.

Kể từ khi ở bên cô, Hoắc Nghiên đã tranh thủ học một vài buổi học nấu ăn từ đầu bếp nổi tiếng nên nấu ăn cũng ra dáng lắm.

Cô vô tư ăn cơm, trong đầu suy nghĩ về lát nữa sẽ diễn biến như nào.

Hoắc Nghiên là người dễ bị trêu chọc nhưng cũng rất nghiêm túc, ở bên nhau lâu như vậy, quan hệ thân mật chỉ dừng lại ở mức hôn hít, vuốt ve, mỗi lần muốn tiến thêm một bước, anh đều có thể dừng lại, Giang Lê Thanh thường nghi ngờ không biết anh có vấn đề gì không.

Cô sắp ra nước ngoài, nếu tối nay không được nữa thì...

"Không ăn cơm tử tế, em lại nghĩ lung tung gì thế." Hoắc Nghiên gắp thức ăn cho cô: "Không ngon à?"

Giang Lê Thanh lắc đầu, nhai từng miếng nhỏ.

Một lúc sau, cô đảo mắt: "Tối nay chúng ta xem phim đi."

Hoắc Nghiên mỉm cười: "Anh và em đã đi xem phim năm lần, ba lần em đều ngủ gật."

Giang Lê Thanh: "..."

Không còn cách nào khác, phim bây giờ thực sự quá tệ.

Nền điện ảnh sắp đi tong rồi.

"Đi dọn đồ đạc của em trước đi."

Hoắc Nghiên vỗ đầu cô, đứng dậy dọn bát đũa.

Trong bếp truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Giang Lê Thanh chớp thời cơ xông vào phòng, lục tung tủ quần áo, tìm thấy bộ đồ ngủ gợi cảm đã mua từ trước, thay vào.

Bộ đồ ngủ mỏng tang, lại còn là chất liệu lụa lạnh.

Mặc trong thời tiết này chẳng khác nào quấn một lớp băng.

Giang Lê Thanh không chịu được lạnh, nhanh chóng chui vào chăn, chuẩn bị đợi Hoắc Nghiên chủ động vào tìm cô.

Bây giờ là tám giờ, bên ngoài trời đã tối đen, cách cánh cửa phòng khép hờ, Giang Lê Thanh nghe thấy tiếng máy hút bụi hoạt động trong phòng khách, qua khe hở của căn phòng, cô lại thấy bóng anh đi đi lại lại, không biết đang bận rộn điều gì.

Chăn ấm áp, cô vừa đợi vừa tùy tiện tìm một bộ tiểu thuyết để giết thời gian.

Đồng hồ tích tắc trôi qua, cả người cô co ro trong chăn, đến khi màn hình điện thoại tối đen, nhịp thở cũng dần đều hơn.

Kẹtt.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Hoắc Nghiên đang định bật đèn thì khi nhìn thấy trên giường có một cục phồng lên, anh lập tức dừng lại.

Anh nhẹ nhàng đi tới, thấy điện thoại để hờ trên đầu giường, vị trí nguy hiểm, gần như sắp rơi xuống.

Anh đặt điện thoại lại trên bàn, định đắp chăn cho Giang Lê Thanh thì thấy cô lật người, chăn bông trượt khỏi cơ thể, để lộ ra tấm lưng trắng nõn và một sợi dây thắt lưng màu sâm panh mảnh mai ở eo.

Rõ ràng đây không phải là bộ đồ ngủ bình thường.

Hoắc Nghiên sửng sốt, sau khi nhận ra lý do hôm nay thái độ cô kỳ lạ, anh không khỏi bật cười.

Yêu thương dâng lên trong lòng, anh không nhịn được cúi người lại gần, thấy cô ngủ say, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, lại dịu dàng hôn lên khóe môi cô.

Lúc xoay người định rời đi, thắt lưng anh bị kéo lại.

Hoắc Nghiên quay lại, đối diện với đôi mắt mơ màng của cô.

Anh để mặc cô kéo lên giường, hai cánh tay chống lên giường, như vậy mới không đè cả người lên người cô.

Giang Lê Thanh ngẩng đầu hôn anh, đầu lưỡi lướt qua đôi môi của anh, lông mi Hoắc Nghiên khẽ rung, anh há miệng cắn nhẹ lưỡi cô, đợi cô né tránh, lại cuốn lấy đối phương, tiến vào sâu hơn.

Anh hôn rất mạnh bạo, môi răng cuốn lấy nhau, ý thức của Giang Lê Thanh cũng ngày càng tỉnh táo.

Hoắc Nghiên giữ chặt gáy cô, môi dần trượt xuống, mút mát vai cô

Giang Lê Thanh chưa thỏa mãn, cô tiến lên, phản công, kéo cà vạt anh, mút mạnh yết hầu anh.

Cảm nhận yết hầu anh run lên, cô cười khẽ.

"Em thích anh."

"Anh biết." Hoắc Nghiên vuốt ve tóc cô.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ phòng khách hắt vào.

Tóc cô đen nhánh dày đặc, phủ trên bờ vai trắng nõn, bộ đồ ngủ màu sâm panh lại càng tôn da cô hơn.

Mắt Hoắc Nghiên tối sầm lại: "Anh muốn... đợi thêm chút nữa."

Giang Lê Thanh cúi đầu cắn anh: "Nhưng em muốn ngay bây giờ."
 
Chương 205: Toàn Văn Hoàn


Anh mỉm cười, trong sự im lặng là sự bao dung vô tận.

Hoắc Nghiên rất ít khi từ chối cô, cả đời này của anh, sự thiên vị đều dành cho một mình Giang Lê Thanh, mặc cô tùy hứng, buông thả, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không đủ, vẫn luôn cảm thấy mình nợ cô.

Cuối cùng anh thở dài một tiếng, đưa tay ra bàn, mò mẫm tìm công tắc bật đèn.

Đèn bật lên, Hoắc Nghiên cũng nhìn rõ cô hơn.

Anh tiến lại gần, thì thầm: "Cởi giúp anh..."

Giang Lê Thanh biết anh đang ám chỉ điều gì, cô mò mẫm, đầu ngón tay chạm vào nơi nóng bỏng khó kiềm chế kia, lập tức ngỡ ngàng.

Nhìn cô ngỡ ngàng như thế khiến Hoắc Nghiên rất vui, chủ động ôm lấy cô, thân mật nói: "Sao không làm tiếp nữa?"

Giang Lê Thanh mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nhưng cô tìm mãi mà không thấy khóa, ngược lại còn khiến hơi thở của đối phương trở nóng rực.

Hoắc Nghiên không thể chịu đựng được nữa, nắm tay cô đưa qua, cúi đầu hôn cô: "Em chỉ biết làm khó anh."

Lần này đến lượt Giang Lê Thanh ngượng ngùng, yếu ớt biện minh: "Em không có."

Hoắc Nghiên nhắm mắt nói: "Em thường xuyên làm thế."

Cô không nói gì.

Anh ghé vào tai cô: "Đồ em mua đâu?"

Giang Lê Thanh còn muốn giả vờ ngốc, kết quả Hoắc Nghiên đã nhanh tay kéo ngăn kéo lấy hộp đồ ra.

Kết quả sau khi nhìn đi nhìn lại hai lần, anh đột nhiên im lặng, động tác cũng dừng lại, sau đó lại thở dài.

Nhìn biểu hiện này của anh, Giang Lê Thanh e dè hỏi: "Lớn... lớn quá?"

Tệ rồi.

Hình như cô mua cỡ lớn, chẳng lẽ đoán sai rồi sao? Không thể nào... nhưng bây giờ cô cũng không dám đưa tay sờ kỹ.

Trong lúc căng thẳng, cô nhận được ánh mắt u uất của đối phương: "Nhỏ quá."

"..."

Bây giờ đi xuống mua là không thể.

Dù sao giờ cũng đang hứng lắm rồi.

Hoắc Nghiên vứt hộp đồ đó đi, nắm tay Giang Lê Thanh, kéo qua nơi đó: "Chỉ có thể phải để Thanh Thanh vất vả một lần rồi."

Giang Lê Thanh: "..."

Lịch sự quá cơ.

Cô có chút ngượng ngùng nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn, khiến cho tên nhóc kia càng thêm nghịch ngợm.

… Hoắc Nghiên không lừa cô.

Thứ này thực sự không nhét vừa.

**

Bảy ngày trôi qua trong nháy mắt, Giang Lê Thanh cùng các bạn lên đường đến Mỹ.

Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, để tập trung chuẩn bị cho cuộc thi, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, các thành viên trong nhóm đều ngầm hiểu không lên mạng, cộng thêm yếu tố chênh lệch múi giờ, trong một tháng qua, Giang Lê Thanh chỉ gọi điện cho Hoắc Nghiên hai, ba lần.

May mắn thay, mọi sự trả giá đều xứng đáng.

Ngày 1 tháng 11, nhóm của Giang Lê Thanh đại diện cho Trung Quốc giành chức vô địch cuộc thi, bảy người đã nâng cao chiếc cúp vô địch dưới sự chú ý của các phương tiện truyền thông các nước.

Lễ trao giải kết thúc, Giang Lê Thanh mở Weibo đã lâu không vào, đăng một bức ảnh nâng cúp lên đó.

[Là Giang Lê Thanh V: Thắng một lần nhưng không chỉ một lần. (Ảnh)]

— Temmm!!!

— A a a chị tỏa sáng trên sân khấu, anh ấy ở dưới sân khấu ngắm nhìn chị tỏa sáng, biết không đó hả!!

— Thanh Thanh chắc chắn không biết đâu! Mau vào xem @ Hoắc Nghiên.

Cô đọc mà mơ mơ hồ hồ.

Khu bình luận loạn cào cào, khiến Giang Lê Thanh không hiểu gì cả?

Cô theo tag của cư dân mạng, ấn vào Weibo của Hoắc Nghiên, thấy hai nội dung anh mới đăng.

Một cái là bảy ngày trước, rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: [Đến rồi.]

Địa điểm gắn kèm là Hoa Kỳ.

Còn một cái là hôm nay.

Hoắc Nghiên ở vị trí không tính là gần lắm, tự tay chụp ảnh.

Trong ảnh, Giang Lê Thanh đứng trên sân khấu, nhìn về ống quay, cười rạng rỡ chói mắt.

Anh không viết gì cả, chỉ có một bức ảnh này.

Có rất nhiều người trong bức ảnh.

Có người qua đường vỗ tay, có phương tiện truyền thông cầm máy quay; có bạn đang ôm cô; nhưng tiêu điểm lại ở trên người cô, hay nói cách khác là sự chú ý của chủ nhân bức ảnh đều đặt trên người cô.

Trong bức ảnh có vô số người xuất hiện này, cô thấy được tình yêu không cần phải nói ra.

"Giang Lê Thanh, có người tìm em đang đợi ở bên ngoài đấy."

Nhân viên đi vào gọi cô, Giang Lê Thanh phản ứng lại, lập tức chạy như bay.

Cô chạy ra khỏi hậu trường, đường phố đông đúc toàn là người lạ, sau khi tìm kiếm một lúc, Giang Lê Thanh nhìn thấy một người đứng ở ngã tư cười với cô, trên tay còn cầm hai cốc sô cô la nóng vừa mua.

Hoắc Nghiên trông thật lạc lõng trong đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, chiếc áo khoác xám tôn lên chiều cao của anh, tóc đen mắt đen, từ đằng xa nhưng Giang Lê Thanh đã có thể cảm nhận được sự dịu dàng trên người anh.

Vẻ dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.

Không sai.

Hoắc Nghiên thực sự đã bay qua nửa vòng trái đất, đến bên cô.

Giang Lê Thanh nhìn anh một lúc, lao tới ôm anh.

Hoắc Nghiên sợ đổ đồ uống lên người cô, vội vàng đưa ra xa, nhẹ nhàng dặn dò: "Chậm thôi."

Giang Lê Thanh rất nhớ anh.

Nhớ giọng nói của anh, nhớ mùi hương của anh, nhớ từng ngày ở bên anh.

Cô không nỡ buông tay, mặt vùi sâu vào ngực anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại đến đây? Anh đến cũng không nói với em một tiếng."

Hoắc Nghiên nhìn cô, nụ cười vẫn luôn nở trên môi: "Ừ, đến đàm phán hợp đồng, tiện đường đến thăm em."

Giang Lê Thanh nghiêng đầu trêu chọc: "Thực sự là tiện đường không?"

Cô đã nhìn thấu, Hoắc Nghiên bất lực lắc đầu, cũng không còn che giấu mục đích nữa: "Được rồi." Anh thừa nhận: "Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ."

Anh cúi đầu hôn cô…

"Là anh muốn gặp em."

- Toàn Văn Hoàn -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top