Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 360: Em Yên Tâm Anh Sẽ Không Làm Gì





"Không được, vết thương của anh vẫn chưa lành lại”.

Trong mắt Lê Hân Dư ngập tràn lo lắng, nhìn anh đưa tay cởi quần áo của mình ra, cô đã mếu máo như muốn khóc: "Hay là, đợi sau khi anh khỏi rồi em giúp anh làm cai đó, hoặc là anh muốn như thế nào cũng được...!bây giờ đừng như vậy, được không?"
Lê Hân Dư mặt đỏ bừng, đưa ra
điều kiện.

Cô thật sự sợ vết thương của anh
không dễ dàng gì mới lành giờ sẽ lại rách ra.

Nhưng mặc cho anh mơn trớn cơ thể của cô thể nào, trong mắt cô vẫn đầy sự lo lắng.

Lăng Diệu hết cách, chỉ đành nằm sấp trên người có như vậy, không tiếp tục nữa.

Bỏ đi bỏ đi, anh vẫn không nỡ khiến cô khóc.

Cả cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô, trản vùi vào hôm vai của cô, phả ra hơi nóng: “Được, bây giờ không làm, chuyện em hứa với anh thì đừng có quên.


Lê Hân Dư “ừ” một tiếng, nghĩ lại có gì đó không đúng lắm, lập tức nói thêm: "Nhưng chỉ một lần thôi".

“Được".

Anh cười bí ẩn, khiến cả người cô run nhẹ lên.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh dậy đi, nặng quá”.

Bờ môi anh hôn lên cổ cổ, làm nũng giống như đứa trẻ: "Không dậy, ngày nào cũng nằm sấp trên giường ngủ, đêm nay muốn nằm sấp trên người em ngủ”.

"Nhưng mà anh rất nặng" “Như thế này thì không nặng nữa".

Anh nhấc chân của mình ra khỏi người cô rồi tách hai chân cô ra, còn mình thì nằm xuống ở chính giữa.

Như vậy quả thật không quá nặng nữa.

Nhưng mà tư thế này...!
“Mỗi ngày đều nằm sấp ngủ, không thoải mái, giường quá cứng".


Anh nói.

Lê Hân Dư áp lòng bàn tay lên chiếc giường dưới cơ thể, hoàn toàn không cứng chút nào.

Đồ dùng trong phòng bệnh của anh đều theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, làm sao mà giường có thể cứng được.

Ngay một giây sau, cuối cùng cô cũng hiểu ra anh nói "cứng" là đang so sánh với cái gì.

Anh áp má vào ngục của cô, không biết đã cởi móc cài áo lót của cô từ lúc nào, mã của anh đang áp lên cơ thể cô.

"Em vẫn là mềm mại nhất, toàn thân đều mêm".

Tên hảo sắc này bị bệnh mà cũng không quên nũng nịu.

Không cho "ngủ", thì cũng phải cho ngủ một chút chứ.

Lăng Diệu rất hùng hồn.

Nằm đè trên người có không làm gì cả mà còn không được sao?
Đây đâu phải là câu hỏi, bất kể Lê Hân Dự có đồng ý hay không thì Lăng Diệu cũng sẽ nằm đè trên người cô không chịu xuống.

Lê Hân Dư tưởng mình bị đè như vậy sẽ không ngủ được, không ngờ img.

 
Chương 361: Nghiêm Túc Giở Trò Lưu Manh





Sau đó, Lê Hân Dư không dám nói lời nào với anh, lặng lẽ giữ khoảng cách với anh.

Lăng Diệu ngồi trên ghế sô pha, vừa bưng ly thuỷ tinh uống trà vừa cẩn thận theo dõi từng động tĩnh của cô.

Một hồi lâu sau Lăng Diệu mới ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy nhìn cô không hề chớp, giọng điệu có vẻ vô cùng uất ức: “Có phải anh là bị thương đến thận rồi không?”
Lê Hân Dư phun cả nước trà trong miệng ra, cô cười không ngớt.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đau khổ và bị đả kích của Lăng Diệu, cô cũng mềm lòng.

Là vì cô nên anh mới bị thương...!

Cô gạt bỏ cảm giác dè chừng, bước đến trước mặt anh: "Không sao đâu, hôm nay là ngoài ý muốn, là do em không cẩn thận chạm vào trứng của anh”.

“Lỡ như thật sự bị thương đến thận thì sao?” Anh giống như một học sinh giỏi ham học hỏi tìm tòi, nghiêm túc tìm kiếm kết quả.

Cô cũng không phải là bác sĩ, cô làm sao mà biết vấn đề này.

"Hay là, em đi hỏi bác sĩ giúp anh?”
“Vậy chẳng phải là cả thế giới đều biết chồng em yếu sinh lý sao?"
“Vậy anh nói phải làm sao?"
“Em giúp anh thử lại đi, xem lần này có được hay không".


Nanh vuốt ma quỷ đã dần dần lộ ra, anh nằm lấy tay cô rồi đẩy cô xuống giường.

Trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mình đã sảng khoái rồi thì cũng phải để vợ sung sướng mới đúng.

Đôi tay của Lăng Diệu giống như có đôi mat vậy, luồn từ eo của cô xuống dưới, tìm đến vị trí rất chuẩn xác, làm hoạt động trước đó chưa hoàn thành.

Mãi cho đến khi cô mềm nhũn
không còn sức lực nào nằm trong lòng mình, cũng được thoả mãn thì anh mới rút tay ra.

Bà Lăng Hách Ảnh đem canh bổ vào liền nhìn thấy cảnh quần áo xỘC xệch trên giường.

Sắc mặt của bà lập tức sa sầm xuống..

 
Chương 362: Hộn Chỗ Nào Cũng Được





"Cơ thể còn chưa hồi phục đã làm bừa rồi.

Không muốn sống nữa đúng không?”
Rõ ràng là nói với Lăng Diệu nhưng ảnh mắt của Hách Ảnh lại luôn nhìn Lê Hân Dư.

May mắn là Lăng Diệu không cởi quần áo của hai người ra, chỉ là quần áo không chỉnh tế, cũng không để lộ chỗ nào không nên lộn.

Lê Hân Dư ra khỏi lòng anh, cô lập tức kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh lột ra ném ở đầu giường.

Cầm lên cũng không được, không cầm lên cũng không xong.

Ảnh mắt Hách Ảnh đảo qua khuôn mặt tinh cảm mãn nguyện của Lăng Diệu và khuôn mặt đỏ bừng của Lê Hân Dư, lòng bà lại chùng xuống.


Hách Ảnh cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, sai lầm lớn nhất đã phạm phải là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.

Có lẽ lúc trước bà không nên tự ý cưới Lê Hân Dư về nhà mình.

Bởi vì nhất thời không nỡ, nhất thời bị xúc động mà bà vô thức cảm thấy Lê Hân Dư có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.

Nhưng bây giờ xem ra bà đã hoàn toàn sai lầm.

Lăng Diệu vẫn còn đang ở trong phòng bệnh mà ngay cả chút chuyện này Lễ Hân Dư cũng không hiểu, chỉ lo dụ dỗ anh làm những chuyện phòng the.

Vốn dĩ Hách Ảnh còn định nể tình con trai mình thích nó đến mức như vậy thì cũng cho qua đi.

Bao lâu nay bà không muốn để Lê Hán Dư mang thai và cũng đưa Dương Tiểu Khởi đến nhà họ, bà chỉ còn một câu chưa nói chính là muốn họ ly hôn.


Cho tới giờ bà còn định mất nhằm mắt mở cho xong, nhưng loại con dâu đã không biết điều lại còn gây phiền phức như thế này...!
Không thể giữ lại.

Lăng Diệu phản ứng trước, kéo chăn đắp lên cho Lê Hân Dư, anh duỗi tay ra mò áo lót ở dưới giường lên, để cô ở trong chăn mặc vào.

Hách Ảnh thấy vết thương của con trai vẫn chưa khỏi mà hoạt động mạnh như vậy, trong lòng như thắt lại: "Làm bừa! Vết thương của con còn chưa lành lại mà đã hoạt động mạnh như vậy, nếu lại bị thương nữa thì làm thế nào? Con không để ý nhưng mẹ thương con!" Mặt Lê Hân Dư cứng đờ, cẩn thận mặc quần áo ở trong chăn xong rồi mới xuống giường.

Lăng Diệu kéo cô lại, ngón tay anh di chuyển trên eo cô, kéo vạt áo vô ý bị nhét vào trong cạp quân của cô ra rồi mới cho cô đi.

.

Truyện Tổng Tài
Vẻ mặt Hách Ảnh lạnh lùng.

“Bây giờ trông ra thể thống gì? Đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại cho gọn gàng rồi hãy ra ngoài..

 
Chương 363: Không Thể Giữ Lại





**********
Lê Hân Dư xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lăng Diệu da mặt dày nên cũng không có cảm giác xấu hổ, trái lại còn cười nói: “Mẹ, sao tự dưng mẹ lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng.

Hách Ảnh thở dài, ngồi xuống ghế số pha: "Không phải là con bận rộn không rảnh để nghe điện thoại à? Sao mẹ báo trước cho con được?”
Lúc này Lăng Diệu mới nhớ ra đã lâu mình không động vào điện thoại di động.

Chuyện của công ty cũng đã có Hướng Lập Hiên hỗ trợ theo dõi, anh không lo lắng chút nào, gần như là cuộc sống thần tiên.

“Mẹ, con đã gần hồi phục hoàn toàn rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

"Bác sĩ nói là mấy ngày nữa con có thể xuất viện về nhà điều dưỡng, không nói là con đã hồi phục tốt rồi có thể làm loạn
“Con chỉ đùa giỡn với Hân Dư thôi, cô ấy không chịu, là do bị con ép buộc.

Con tự biết chừng mực, không sao đâu."

Hách Ảnh càng nghe càng cảm thấy ngạc nhiên, đứa con trai bà nâng niu trong lòng bàn tay từ bé mà giờ trong lòng lại chỉ có con bé Lê Hân Du kia.

Bà còn chưa kịp trách móc gì mà anh đã giải thích cho cô trước.

Chắc chắn không thể giữ con bé Lê Hân Dư này ở nhà họ Lăng được.

Cái danh Lăng phu nhân này cho nó quá nhiều sự danh chính ngôn thuận, khiến nó có thể làm gì cũng trở thành đúng đắn.

Hách Ảnh không đành lòng để con trai bị thương, càng không muốn con trai mình coi một người phụ nữ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Nếu như Lê Hân Dư vẫn giống trước đây thì không nói, nhưng bây giờ nó còn dây dưa không rõ ràng với người khác, nó không chung thủy.

Chỉ sợ ngay cả thể xác cũng đã dơ bẩn.

Hách Ảnh hối hận, hối hận không kiềm chế được.


Lúc trước mình không nên khẩu xà tâm Phật, thương xót Lê Hân Dư
Rước tai họa về nhà họ Lăng, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là con trai mình.

“Ban đầu mẹ chỉ định đến thăm con nhưng bây giờ mẹ có mấy lời muốn nói rõ với con.” Vẻ mặt Hách Ánh sa sam lai.

Nhìn thấy Lê Hân Dư đã sửa sang lại quần áo chỉnh tế từ phòng vệ sinh đi ra, Lăng Diệu hơi nhíu mày, nhẹ giọng ngăn cản Hách Ánh: "Me..."
Hách Ánh liếc nhìn Lê Hân Dư một cái rồi lạnh nhạt nói: "Con ra ngoài mua cho ta một ly cà phê
Vừa đến đã sai cô ra ngoài mua cà phê, nếu như không phải cố ý đẩy cô đi thì chính là muốn ra oai với cô.

Lê Hân Dư biết Hách Ảnh đang có chút hiểu lầm mình cho nên vẫn cầm túi xách đi ra ngoài.

Nhìn Lê Hân Dư đi xa rồi Hách Ảnh mới hít một hơi thật sâu: “Rốt cục con thích nó ở điểm nào, ban đầu chẳng phải con không thèm ngó ngàng gì đến nó à, sao bỗng nhiên lại mê muội như vậy?"
“Mẹ, vừa gặp đã yêu không thực tế.

Tình cảm lâu ngày nảy sinh dân dần, góp nhặt từng chút một mới vững chắc, không phải mẹ và bố con cũng như vậy sao?"
“Nhưng mà Lê Hân Dư đã gây ra nhiều rắc rối như vậy...!
"Đó không phải là lỗi của cô ấy.

Lăng Diệu càng bảo vệ cô thì Hách Ảnh lại càng kiên định với ý nghĩ không thể giữ Lê Hân Dư lại: "Có một chuyện này mẹ vẫn chưa nói cho con biết."
“Chuyện gì vậy?”.

 
Chương 364: Chúng Ta Nói Chuyện





**********
"Con cho rằng mẹ không chịu để cho Hân Dư có con với con chỉ là vi nó không trong sạch à?”
“Mẹ, ý của mẹ là gì?” Lăng Diệu mơ hồ linh cảm được điều gì đó, đôi mất sâu thảm lóe lên một tia sáng kì lạ.

"Có một việc mẹ vẫn chưa nói với con, vốn dĩ mẹ cũng định sẽ giấu giếm cho các con, nhưng bây giờ mẹ cảm thấy con nên biết và nó cũng nên biết.

Hách Ánh chăm chú nhìn anh và hạ quyết tâm: "Các con nhất định phải chia tay, nó không thể làm một người mẹ tốt được.

Hiện tại Hách Ánh không thể tin tưởng Lê Hân Dư được.

Thật ra bà vẫn luôn cho Lê Hân Dư cơ hội nhưng cô lại không biết quý trọng.

Cho dù lúc trước đoạn video bị truyền ra, cho dù thân thể Lê Hân Dư có lẽ không còn sạch sẽ, nhưng bà vẫn không nghĩ tới việc nói ra chuyện này khiến cuộc hôn nhân của họ ngột ngạt.

Bà vốn nghĩ mình cũng có thể xử lý tốt.


Nhưng những hành động của Lê Hân Dư lại khiến bà càng ngày càng thất vọng hơn, còn hoàn toàn làm nhiều loạn tâm trí của Lăng Diệu nữa.

Hiện tại Lăng Diệu gần như có thể từ bỏ mọi thứ vì Lê Hân Dư, công ty thì mặc kệ, tính mạng cũng chẳng cần...!Điều này quả thực là rất đáng SO.

Bà chỉ có một đứa con trai này thôi, bà không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào.

Có lẽ cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục nữa.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm Hán Dư rồi, rất nhiều tin đồn hoàn toàn không thể tin được."
"Vậy con bị thương nặng vì nó, làm loạn với nó ở trong phòng bệnh cũng là hiểu lầm à?"
Lăng Diệu ả khẩu không trả lời được.

Hách Ánh lại chậm rãi nhả ra năm chữ: "Tiểu Sơ đã về rồi."
Anh nhíu mày, tìm kiếm trong đầu một hồi lâu mà vẫn không có một chút ấn tượng nào: “Tiểu Sơ là ai?”
Hách Ảnh vừa bực mình vừa buồn cười: "Nghiệt chưởng do chính con tạo ra, đảo mắt một cái mà ngay cả người ta là ai cũng không nhớ nữa?" ở gần đây không có cà phê nên Lê Hàn Dư cố ý bắt xe đi một đoạn để mua.


Lê Hân Dư biết Hách Ảnh thích ngọt nên đã cho thêm một chút sữa vào cà phê.

Sau đó cô vội vàng cầm cà phê về
Vừa xuống xe taxi, cô đã nhìn thấy Hách Ảnh đứng ở cổng bệnh viện giống như đang chờ ai đó.

Bà giữ khăn choàng vai, dáng vẻ luôn tao nhã và quý phái.

Lê Hân Dư đưa cà phê đã được đóng gói kỹ cho bà, khẽ giải thích: “ở gần đây không có chỗ bản, con đi xa một chút nên về hơi muộn.

Hách Ánh nhận lấy cà phê nhưng lại đưa cho tài xế.

Tài xế phải lái xe nên chỉ có thể tiện tay đặt cà phê sang bên cạnh.

Hách Ảnh lên xe, vẫy tay với cô với vẻ xa cách: "Lên xe đi, chúng ta nói chuyện
Sau khi Lê Hân Dư lên xe ngồi thì bà bảo một địa chỉ.

Trong lòng Lê Hân Dư có cảm giác rất khó nói rõ, Hách Ánh đã từng dẫn cô tới đó, còn nhiệt tình giới thiệu những món ăn nổi tiếng ở đó cho cô.

Bây giờ vẫn là Hách Ảnh dẫn cô qua đó, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác với trước đây, lạnh nhạt xa cách giống như cư xử với một người xa la.

Đi lòng vòng rồi cũng đến nhà hàng, người phục vụ dẫn họ tìm một nơi yên tĩnh để ngôi.

 
Chương 365: Ta Muốn Hai Đứa Ly Hôn





**********
Gọi xông hai lý đồ uống, sau khi người phục vụ đi ra thì trong khu vực văng vẻ chỉ còn lại hai người họ.

"Mẹ, có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Lê Hân Dư là người lên tiếng trước.

"Vậy con nói xem, giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”
"Con và Giang Dật Hàn thật sự đã là quá khứ, từ khi con kết hôn với Lăng Diệu, kể cả là thời gian ba năm ở nước ngoài con cũng cắt đứt liên lạc với anh ấy.

Đoạn video quan hệ bất chính đó là có người cố ý hãm hại con, lúc đó con và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả.

Hách Ảnh là một người có tính tình mềm mỏng, nhưng nếu thật sự đã chạm tới giới hạn cuối cùng của bà thì bà cũng có thể cứng rắn được: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới, vậy sau đó thì sao? Lê Nhã Trí là do con đưa về trang viên Ngự Thủy đúng không?"
Lê Hân Dư như nghẹn ở cổ.


"Vàng"
"Nhưng ta nghe nói Lê Nhã Trí qua đó không phải để ở tạm mà là muốn làm vợ bé của con trai ta? Người làm vợ như con có thể vì nhà mẹ đẻ mà nhượng bộ đến mức này, ta không biết nên khen con hay là nên mắng con nữa."
Giọng điệu của Hách Ảnh lạnh lẽo và cứng rắn, nhưng cũng không phải quá đáng, chỉ là nói ra sự thật một cách sắc bén thôi.

Những lời nói đó vốn dĩ được nói ra rất hời hợt nhưng lại khiến Lê Hân Dư hoàn toàn thua trận.

Là lỗi của cô.

“Thật ra ta không muốn nói nhiều về chuyện trước đây nữa.

Cho dù lúc trước con không giải thích thì ta cũng không nói gì nhiều, cũng không muốn can thiệp quá sâu vào hôn nhân của hai đứa.

Nhưng bây giờ ta hi vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm mẹ như ta." Hạch Ánh dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Ta chỉ có một đứa con trai là Lăng Diệu, ta không thể nhìn nó không cần cả mạng sống vì con, không quan tâm đến điều gì cả."
“Mẹ, con xin lỗi mẹ, là con quá bốc đồng, con sẽ sửa
"Hân Dư, nhưng ta đã không còn dám mong chờ nữa." Từ sau khi video được tung ra thì mỗi một chuyện đều vượt quá dự tính của bà, mà cách giải quyết của con trai cũng làm cho bà thấy lo lắng: “Cái vòng tay ta đưa cho con nửa năm trước, bảo Diệu nó lấy lại giúp con đi.

Đến khi nào cơ thể nó hồi phục, có thể đi lại được, bảo nó tìm thời gian đưa con về nhà họ Lăng một chuyển thì mang về cho ta
"Cái vòng tay đó
"Là món đồ mà năm xưa mẹ của Diệu để lại cho ta, nói là được truyền từ đời này sang đời khác." Nhắc đến gia đình và cuộc hôn nhân của mình, vẻ mặt Hách Ảnh tươi cười dịu dàng.

Nhưng cả người Lê Hân Dư lại cứng đờ.

Trước đây Hách Ảnh giao chiếc vòng tay ấy cho cô là đã nhận định cô là con dâu của bà.


Hiện tại bà muốn lấy lại vòng tay, chẳng lẽ là muốn cô và Lăng Diệu lý hôn?
Giả thiết đáng sợ này nổ tung trong đầu Lê Hân Dư, ly đồ uống do người phục vụ mang tới bị cô không cần thân làm để.

Hách Ảnh nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, móc khăn tay của mình ra cho cô rồi phất tay bảo người phục vụ rời đi.

Lê Hân Dư cầm khăn tay lau sạch vết bẩn ở góc áo, động tác cứng ngắc đáng sợ.

"Hân Dư, ly hôn với nó đi.

Coi như mẹ có lỗi với con, ly hôn với nó được không? Mẹ thật sự không thể nhìn gia đình của mẹ trở nên ngột ngạt tối tăm như vậy chỉ vì sự tồn tại của con."
Động tác của Lê Hân Dư cứng đờ.

"Mẹ, con xin lỗi."
Cô nói: “Vòng tay thì con có thể trả lại cho mẹ, nhưng con không thể lý hôn với anh ấy."
Cô yêu anh ấy.Trừ khi anh ấy không yêu cô Nếu không thì cô sẽ không ly hôn.


Lê Hân Dư không chịu ly hôn.

Câu trả lời của Lăng Diệu cũng giống như cô, anh nói anh sẵn lòng chấp nhận tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, duy chỉ có ly hôn là không thể.

Nếu đã kết hôn thì cô chính là người mà anh công nhận.

Cả đời không thay đổi.

Hách Ảnh không biết là hai người này lại đột nhiên trở nên đồng lòng với nhau như thế từ khi nào.

Bà thử tấn công từng người một, nhưng con trai và Lê Hân Dư lại không cho bà có cơ hội nào để bàn bac..

 
Chương 366: Kế Cận Chăm Sóc





**********
Hách Ảnh tay trắng trở về.

Cho dù cuối cùng chia tay chẳng vui vẻ gì nhưng Hách Ảnh vẫn bảo tài xế đưa cô về bệnh viện chứ không tùy tiền bỏ rơi cô.

Đây là thói quen làm người của bà.

Lê Hân Dư được đưa đến bệnh viện, cô đi từng bước một về phía phòng bệnh của Lăng Diệu, trong đầu hơi hỗn độn.

Cô không ngờ là Hách Ảnh thật sự sẽ yêu cầu họ ly hôn.

Nếu bà đã đề cập với cô thì hẳn là cũng đã đề cập với Lăng Diệu chuyện này rồi chứ?
Cô có phần không nắm bắt được suy nghĩ của Lăng Diệu, nhưng cô tin lập trường của Lăng Diệu và cô giống nhau.


Nếu như Lăng Diệu gật đầu thì Hách Ảnh cũng không cần thiết phải tìm gặp mình như vậy.

Cô lo sợ bất an trở về phòng bệnh VIP, nhưng lại nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến giọng của phụ nữ.

Giọng nói này hơi quen tại, êm dịu và ấm áp.

Lê Hân Dư đẩy cửa đi vào thì thấy Dương Tiểu Khởi đang bón cơm cho Lăng Diệu.

Lăng Diệu sầm sì há miệng ra, để cho cô ta bón.

“Nóng không? Tôi thổi cho anh nhé?"
Lăng Diệu lặng lẽ liếc cô ta một cái, chán ghét đẩy Dương Tiểu Khởi ra "Cô đừng có được một tác lại muốn tiến thêm một thước.

Mẹ tôi bảo cô tới đây để chăm sóc tôi chứ không phải bảo cô tới đây trông trẻ con.

Bát canh trong tay vãi đầy dưới đất, có mấy giọt còn bản vào người Lăng Diệu.

Dương Tiểu Khởi tủi thân chu môi lên, vô cùng đáng thương nhặt từng mảnh sử vỡ trên đất: "Là dì Lăng bảo tôi đến chăm sóc anh”
Lăng Diệu cười khẩy một tiếng: "Tôi nể mặt mẹ tôi nên mới không bảo cô cút đi, hiểu chưa?"
“Nếu anh không thích tôi bón cho anh ăn thì cứ nói với tôi, sau này tôi không bón nữa là được.” Nói xong, đôi mắt Dương Tiểu Khởi lại đỏ lên.

Lăng Diệu nhìn mà thấy phiền lòng, tiện tay lấy bình canh ở đầu giường đập xuống đất: "Cút ra ngoài.


Nước canh được để trong bình giữ nhiệt một thời gian rồi nên không còn nóng lắm, bạn hết vào người Dương Tiểu Khởi cũng sẽ không bị bỏng, nhưng mà nước canh sền sệt dính vào người rất khó chịu, lại còn khó rửa sạch được.

Rốt cục Dương Tiểu Khởi không nhịn được nữa liền bật khó vêt bẩn trên mặt đất cũng không thu dọn, cô ta cử dụi mất chạy ra ngoài như vậy.

Đúng lúc va vào người Lê Hân Dư khiến cho nước canh trên người có ta cũng dính vào người Lê Hân Dư không ít.

Lê Hân Dư bị đụng lảo đảo một chút mới đứng vững được, còn Dương Tiểu Khởi thì đã chạy xa.

Lăng Diệu thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại: “Không đụng vào chỗ nào chứ?"
Anh ngồi dậy định xuống giường nhưng bị Lê Hân Dư ngăn cản “không có, em không sao, anh đừng lộn xộn, mẹ nhìn thấy sẽ lại lo lang
Nhắc đến Hách Ảnh, Lăng Diệu ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: “Mẹ tìm em nói gì vậy?”
"Hắn là những gì mẹ nói với em cũng giống nói với anh." Lê Hân Dư nở một nụ cười bất lực.

Cô vẫn cho rằng trên đường đời chỉ có hết lựa chọn này đến lựa chọn khác.


Có thể lựa chọn cái này, cũng có thể lựa chọn cái kia.

Mặc kệ là đúng hay sai, chỉ cần mình sẵn lòng chấp nhận và chịu đựng thì đều được.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sự lựa chọn sai lầm trong quá khứ sẽ trở thành vật cản của hiện tại, chặn ngang con đường phía trước.

Làm thế nào mới có thể dịch chuyển tảng đá khổng lồ cản trở này đi thì cũng phải suy nghĩ rất nhiều mới được.

Lăng Diệu nghe cô nói như vậy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng: "Em đã đồng ý?
Cô cảm thấy vẻ mặt của anh hơi lạ: “Em không đồng ý, nhưng phản ứng của anh bây giờ khiến em cảm thấy chuyện mẹ nói với em không giống như nói với anh."
Lăng Diệu nhéo má cô một cái, ảnh mắt lóe lên: "Chỉ là anh không có lòng tin đối với em thôi."
Lê Hân Dự mim cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, đan chặt mười ngón tay lại: "Bây giờ em cho anh lòng tin, anh cảm nhận được không?.

 
Chương 367: Nhìn Thấy Cảnh Không Nên Thấy





**********
Dương Tiểu Khởi cảm thấy mình đúng là không biết
Cho dù bị chửi té tát thì vẫn làm tốt việc mà một người hộ lý nên làm.

Cô ta còn kéo Lê Hân Dư một cái: "Cô đứng sang bên cạnh, tôi quét sạch mảnh vỡ trước đã.

Mặt Lăng Diệu đã tối sầm.

Nhưng anh lại phải nhẫn nhịn không nổi giận, bởi vì đây là điều kiện trao đổi giữa anh và Hách Ảnh.

Bà tạm thời giữ bí mật không nói chuyện Lâm Dĩ Sơ với Lê Hân
Nhưng anh nhất định phải để Dương Tiểu Khởi ở lại bệnh viện, cho cô ta ở trong phòng bệnh kế cận chăm sóc hai tư trên hai
Sau khi dọn dẹp xong những thứ bừa bộn trên mặt đất, cô ta ấm ứcnhìn Lăng Diệu.


“Được rồi, buổi trưa anh muốn ăn gì, tôi đi làm cho anh.

Lăng Diệu không thèm nhìn cô ta một chút nào chứ đừng nói là đáp lời cô ta.

Đại khái Lê Hân Dư cũng có thể đoán được tình huống này là như thế nào.

Dương Tiểu Khởi có thể xuất hiện ở đây chắc chắn là do ý của mẹ, cũng không thể không cho người ta một lối thoát được: "Cô không cần làm nữa, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chuẩn bị cho anh ấy.

Không biết Dương Tiểu Khởi ngốc thật hay là giả ngốc, rất không biết điều: "Không được, dì Lăng đã dặn dò tôi nhất định phải phục vụ chủ tịch Lăng thật tốt.

Việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, mỗi một điều nhỏ nhặt của anh ấy tôi đều phải báo cáo với dì Lăng, nếu không di ấy se lo lang."
Tóm lại là cô ta khăng khăng nhấn mạnh ý nghĩa tồn tại của mình.

Có lẽ Dương Tiểu Khởi không có ý gì xấu, nhưng Lê Hân Dư thật sự cũng không thể có thiện cảm với cô ta.

Thấy cô ta kiên trì như vậy, Lê Hân Dư chỉ có thể phân tích lí giải rõ rằng: "Nhưng cô làm đồ ăn cho nhiều dầu mỡ, tình trạng của anh ấy bây giờ không thể ăn được.”
Đôi mắt Dương Tiểu Khởi đỏ hoe, đáng thương giống như một con thỏ trắng nhỏ bị người ta ức hiếp: “Vậy thì sau này tôi sẽ sửa."
Lê Hân Dư nhức đầu, xoa huyệt thái dương.

Cô muốn tống khứ Dương Tiểu Khởi đi nhưng cô ta lại không chịu.

Nghe thấy cô có ý muốn đuổi mình đi, chưa kịp nói gì thì cô ta đã uất ức rơi nước mắt.

Thật sự Lê Hân Dư cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ cô ta.

Lúc đầu trong phòng bệnh chỉ có hai người Lăng Diệu và Lê Hân Dư, anh muốn làm gì cũng khá thuận tiền.


Cho dù không làm gì cả, chỉ ôm cô hôn một chút cũng có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng Dương Tiểu Khởi cứ lớn vởn ở trước mặt, không những không làm được gì, mà muốn nói một chút chuyện thầm kín giữa vợ chồng cũng không tiện.

Tính tình Dương Tiểu Khởi yếu đuối, luôn khóc lóc.

Chưa cần nói nặng lời, chỉ cần ý kiến với cô ta là cũng tui thân rơi nước mát.

Đáng sợ hơn là buổi tối Dương Tiểu Khởi cũng ngủ ở đây, là Hách Ảnh cố ý căn dặn.

Trong phòng bệnh có một cái giường và một cái ghế sô pha là có thể ngủ được, có lúc Lê Hân Dư sợ Lăng Diệu làm loạn thì sẽ ngủ ở ghế số phá.

Nhưng Dương Tiểu Khởi đến đây, cô chỉ có thể ngủ trên giường bệnh cùng Lăng Diệu, để Dương Tiểu Khởi ngủ ở ghế sô pha.

Ghế sô pha và giường đặt trong cùng một không gian, chẳng lẽ cô ta cứ ngủ chung với hai người như vậy sao?
Lê Hân Dư cảm thấy thực sự không tiền, nhưng dường như Dương Tiểu Khởi không cảm thấy có vấn đề gì cá.


Cô hơi đau đầu, nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài tìm y tá trưởng hỏi xem có thể dùng rèm ngăn cách một không gian như phòng bệnh bình thường được không, để cho Dương Tiểu Khởi một chỗ ngủ riêng ở cạnh cửa.

May là y tá trưởng nói được.

Cuối cùng Lê Hân Dư cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc quay trở lại phòng bệnh, Lê Hân Dư bỗng giật mình, tiếng thét chói tại của Dương Tiểu Khởi gần như đâm thủng màng nhĩ của cô.

Sắc mặt của Lăng Diệu đen đến đáng sợ, kéo Dương Tiểu Khởi đang quấn khăn tắm ra ngoài.

Dương Tiểu Khởi vừa hét lên vừa giãy giụa không chịu phối hợp.

img.

 
Chương 368: Không Thể Làm Gì





"Chủ tịch Lăng, anh thả tôi ra! Anh đừng như vậy!”
Dương Tiểu Khởi gào lên, y tá bác sĩ đi ngang qua cửa đều thò đầu vào nhìn một cái.

Người không biết rõ tình huống chắc chắn sẽ tưởng là Lăng Diệu đang làm chuyện khiếm nhã với Dương Tiểu Khởi
Lê Hân Dư không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô vội vàng lao vào, đẩy Dương Tiểu Khởi ra khỏi tay Lăng Diệu
Dương Tiểu Khởi bị treo chân ngã xuống đất, một góc khăn tầm bị tuột ra, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện.

Cô ta lại sợ hãi kêu lên, vội vàng cầm khăn tắm quấn lại rồi loạng choạng đóng chặt cửa phòng bệnh, sau đó núp ở trong góc khóc vô cùng đáng thương, giống như bị hai vợ chồng họ bắt tay nhau ức hiếp vậy.


Hiện tại Lê Hân Dư không rảnh để ý đến Dương Tiểu Khởi.

Vết thương sau lưng Lăng Diệu rõ ràng là nứt ra, vết máu thẩm ra đỏ cả băng gạc trắng tinh.

Lê Hân Dư sốt ruột đỏ cả mắt: "Anh đừng có lộn xộn, khó khăn lắm vết thương mới khép miệng, giờ lại rách ra rồi.

Em đi gọi bác sĩ”
Cổ tay cô lại bị anh nằm lấy.

Vết thương bị nứt ra nhưng anh lại thấy rất vui mừng, nở nụ cười: "Anh còn tưởng là em sẽ hiểu lầm anh.”
“Hiểu lầm hay không thì đợi lát nữa hãy nói, em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh trước đã.

"Không được, em không được hiểu lầm anh." Lăng Diệu ôm cô từ phía sau, đặt cảm lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh tưởng là em đang tầm trong nhà tắm nên đi vào, không ngờ là cô ta.”
Lê Hân Dư lập tức hiểu được vì sao Lăng Diệu lại tức giận như thế.

Chắc chắn là anh muốn nhân cơ hội để thân mật với cô, không ngờ người trần truồng trong phòng tâm lại là Dương Tiểu Khởi.

“Tôi không có ý quyến rũ chủ tịch Lăng, tôi chỉ muốn tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.


Tôi đầu biết được chủ tịch Lăng lại đột nhiên xông vào.

Dương Tiểu Khởi vừa nghẹn ngào vừa giải thích: “Với lại tôi mới là người uất ức, tôi còn chưa có bạn trai mà đã bị chủ tịch Lăng nhìn thấy cơ thể, tôi phải sống thể nào đây?" Lăng Diệu nghe thấy những lời này lại nổi giận, muốn đuổi Dương Tiểu Khởi đang quấn khăn tăm ra ngoài.

Lê Hân Dư vội vàng ngăn lại, không cho anh lộn xộn nữa: "Anh đừng có cử động lung tung, anh lên giường nằm sấp xuống để em đi gọi bác sĩ đến băng bỏ cho anh."
Lòng bàn tay mềm mại của cô áp vào da thịt anh, xoa dịu cơn nóng giận của anh.

Lăng Diệu rất ngoan ngoãn nghe lời Lê Hân Dư, được cô dìu, anh ngoan ngoãn quay về giường bệnh.

Dương Tiểu Khởi vẫn ngồi xổm ở góc tường khóc, chân đã tê rần: “Vậy còn tôi thì sao?”
Lê Hân Dư mất kiên nhẫn nhìn cô ta một cái: "Cô vào phòng tâm thay quần áo đi, tôi không bảo cô ra thì cô không được ra Dương Tiểu Khởi vội vàng ôm khăn tâm chạy vào phòng tâm, cô ta đi được hai bước lại dừng lại, dáng vẻ uất ức nhìn Lê Hân Dư: "Cô sẽ không để tôi ở trong phòng tắm cả đêm chứ?"
Lê Hân Dư bị cô ta làm cho bực bội: "Ban đầu tôi không có ý định này, nhưng nếu có muốn có kè mặc cả với tôi, tôi sẽ bảo người ta khóa chặt cửa phòng tắm lại cho cô ở trong đấy cả đời luôn.

Dương Tiểu Khởi bị cô dọa sợ, bật khóc chạy vào phòng tắm, còn ngoan ngoãn đóng cửa lại.


Lăng Diệu liếc mắt nhìn cô, cười: “Không ngờ vợ yêu của anh khi nổi giận lại ghê gớm như vậy."
Không để ý đến anh đang khua mỗi múa mép, Lê Hân Dự hất tay anh ra, đi gọi bác sĩ trực ban: “Anh ngoan ngoãn nằm im cho em, em đi gọi bác sĩ
Quả nhiên vết thương sau lưng Lăng Diệu bị nứt ra, nhưng cũng may là không nghiêm trọng, ở bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày là được.

Bác sĩ giúp anh bằng bỏ vết thương lại rồi đi luôn.

Còn Dương Tiểu Khởi vẫn trốn ở trong phòng vệ sinh khóc sướt mướt, tiếng khóc không ngừng vang lên.

Lê Hân Dư giúp Lăng Diệu mặc quần áo bệnh nhân xong, chuẩn bị đi gọi Dương Tiểu Khởi ra thì lại bị Lăng Diệu ngăn cản: “Mặc kệ cô ta, không phải cô ta thích phòng tầm ả cứ để cô ở trong đó đi.”.

 
Chương 369: Cho Dù Xảy Ra Chuyện Gì





Lê Hân Dư ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Hay là thôi đi, đợi đến khi anh xuất viện đã, bây giờ ép cô ta đi thì mẹ sẽ có ý kiến.

Hôm nay mẹ đã yêu cầu họ ly hôn.

Nếu ngay cả người mà mẹ sắp xếp tới cũng đuổi đi thì đoán chừng sự việc sẽ càng ầm ĩ và rắc rối hơn.

Dương Tiểu Khởi có gây rối thêm nữa thì họ cũng đành chịu.

Lê Hân Dư biết nếu như không phải mẹ nói gì đó với Lăng Diệu, lấy điểm yếu của Lăng Diệu ra uy hiếp thì anh hoàn toàn không thể nào cho phép Dương Tiểu Khởi ở lại.

Nhưng mà mẹ và Lăng Diệu đã nói gì với nhau?
Cũng là chuyện ly hôn sao?
Cô cảm thấy không chỉ là chuyện này.


Lê Hân Dư ghé vào đầu giường của anh, ánh mắt sáng ngời như nhìn thẳng vào tim anh: "Rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh?”
"Còn có thể nói gì được, bảo chúng ta ly hôn.

Lăng Diệu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu về phía cô, đôi môi mỏng áp lên trán cô: "Làm sao bây giờ? Lại phải ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa."
Lê Hân Dự tức giận nhếch môi cười với anh: "Sáng sớm hôm nay không phải anh nói còn muốn ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa sao?"
“Lúc đầu chỉ có hai chúng ta, thế giới hai người thì ở đâu anh cũng đều vui lòng.

Nhưng bây giờ Dương Tiểu Khởi phiền chết mất, cũng không biết mẹ thích cô ta ở điểm nào nữa."
Lê Hân Dư hừ một tiếng: "Vậy mà anh còn tìm đường chết, cơ thể của anh mà chính anh cũng không quan tâm.”
Cặp mắt sâu thẳm của Lăng Diệu nhìn cô không chớp, trầm giọng nói: "Anh sợ xảy ra chuyện này, cô ta nói lung tung làm em hiểu lầm anh."
Lòng cô mềm nhũn ngay lập tức: "Không đâu, em tin anh
Người đàn ông có thể dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cô, sao cô có thể hoài nghi tấm chân tình của anh được.

Lăng Diệu hôn lên môi cô một cái “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, hay là có ai đó xuất hiện, xin em vẫn tin tưởng anh giống như hôm nay được không?" "Anh làm sao vậy? Cứ là lạ" Vết thương bị nứt ra không đến mức phát sốt làm cho đầu óc mơ hồ chú.

Cô đưa tay sờ lên trán anh, không nóng, rất bình thường.

Nhưng Lăng Diệu lại nằm lấy tay cô, đặt lên môi mình hôn một cái.

Cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên bị đập vang, Dương Tiểu Khởi đáng thương khóc lóc: “Tôi có thể ra được chưa? Tôi lạnh quá...!
Lê Hân Dư và Lăng Diệu nhìn nhau cười một tiếng rồi bảo cô ta ra.


Dương Tiểu Khởi vẫn không học được thứ gọi là biết điều, cô ta vẫn không thay quần áo mà chỉ quấn một chiếc khăn tầm mỏng rồi đi ra.

Y tả mang rèm tới và di chuyển ghế số pha vào góc tường.

Lê Hân Dư bảo Dương Tiểu Khởi không có việc gì thì ở chỗ của mình không được ra ngoài.

Dương Tiểu Khởi uất ức không ngừng rơi nước mắt.

Có rèm che rồi cũng đỡ hơn một chút, nhưng mà ba người cứ ở chung trong một phòng đúng là rất bất tiện.

Vết thương sau lưng vừa mọc da non là Lăng Diệu vội và không nhịn nổi ôm vợ yêu về nhà.

Ngày nào Dương Tiểu Khởi cũng nói do Hách Ảnh yêu cầu mình tới chăm sóc Lăng Diệu chứ không phải mình muốn tới.

Lê Hân Dư nghe mà bực bội, lúc xuất viện thật sự đã để cô ta thực hiện trách nhiệm của người phục vụ một lần.


Tất cả hành lý đều để một mình Dương Tiểu Khởi mang lên xe, không có bất kỳ ai giúp một tay.

Hầu như ngày nào Dương Tiểu Khởi cũng tủi thân khóc lóc, sau khi về Đào Lan Uyển, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa đã gọi cho Hách Ảnh nói muốn về nhà họ Lăng ở bên canh bà.

Ngày nào Hách Ảnh cũng bị Dương Tiểu Khởi gọi điện thoại than khóc nên cũng đau đầu, thuận miệng đồng ý: “Được rồi, vậy cháu về đi.

Dương Tiểu Khởi vốn tưởng rằng Hách Ảnh vẫn sẽ bảo Lăng Diệu và Lê Hân Dư đối xử với mình tốt hơn một chút, cho mình chỗ dựa để mình tiếp tục ở lại như lần trước.

Thế mà Hách Ảnh lại thật sự đồng ý cho cô ta trở về, Dương Tiểu Khởi lập tức ngẩn người.

Nhưng mà do cô ta đã tự nói ra nên chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào trong bụng
Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi khóc sướt mướt rời đi..

 
Chương 370: Tin Tưởng Anh





Lê Hân Dư không ngờ Dương Tiểu Khởi lại tự bỏ đi, cô không nhịn được liên năm nhoài trên ghế số pha cười.

Cô cười ngặt nghẽo làm áo hơi cuốn lên trên, để lộ ra vùng bụng trắng nõn thon thả.

Đã mấy ngày rồi Lăng Diệu chưa được ăn "thịt" thấy vậy là dục vọng lại nổi lên.

Tay anh áp lên làn da trắng nõn của cô mà sờ soạng.

Đầu ngón tay gẩy mép dưới của áo ngực lên, ngón tay lưu manh lần mò lên trên.

Lê Hân Dư nằm trên ghế sô pha, không ngăn cản động tác của anh, mặt cô đỏ lên, ngoan ngoãn để anh hành động.

Cô cũng biết Lăng Diệu là động vật "ăn thịt”, bị Dương Tiểu Khởi xen vào nhiều ngày như vậy, anh đã sớm không nhịn nổi rồi.

Lăng Diệu ngôi quỳ chân trên người cô, không chút kiêng kỵ gì kéo áo cô lên.

Vừa hôn lên bờ vai tròn trịa thì tiếng chuông cửa vang lên.


Lê Hân Dư kéo áo lên rồi đẩy anh một cái: "Xuống khỏi người em, em đi mở cửa.

Lăng Diệu không cam lòng hôn lên mỗi cô rồi cần một cái mới buông cô ra: "Để anh đi.”
Cô chỉnh lại quần áo còn anh đi mở cửa.

Người đứng ở cửa lại là Hách Ảnh.

Lăng Diệu nhìn về phía bên cạnh bà theo bản năng.

Hách Ảnh nhíu mày đẩy con trai một cái: "Đừng nhìn nữa, Dương Tiểu Khởi không đến cùng mẹ.”
Đúng là Dương Tiểu Khởi tính cách mềm yếu, nhưng ngày nào cũng đều khóc lóc với bà, bà cũng bị Dương Tiểu Khởi làm cho phát chán
Nhưng Dương Tiểu Khởi lại là cháu gái ruột của bà Trần nên bà cũng không đành lòng.

Suy nghĩ hay là thôi thì cứ giữ lại nhà họ Lăng chăm sóc mình, cũng không để nó cả ngày khóc lóc ở trước mặt con trai mình rồi lại liên tục gọi điện thoại khóc lóc với mình.

Lúc đầu Dương Tiểu Khởi khóc lóc, bà còn cảm thấy thương hại.

Sau đó khóc nhiều quá khiến bà cũng thấy phiền.


Lăng Diệu lùi lại hai bước, cúi đầu khom người mở tủ giày ra lấy cho bà đôi dép lê "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?”
“Con xuất viện chắc chắn là mẹ phải qua xem thế nào.

Nhìn con trai lưng bị thương lại làm những việc này, trong khi đó con dầu Lê Hân Dư lại ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Hách Ảnh càng nhíu chặt lông mày hơn.

Bà còn tưởng sau khi tìm cô để nói chuyện ly hôn thì cô sẽ biết kiềm chế hơn.

Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không hề có tác dụng.

Hách Ảnh thay dép lê rồi đi vào cùng anh: “Chuyện lần trước mẹ nói với con, con nghĩ thế nào?"
Thân hình cao lớn của Lăng Diệu khựng lại: "Chúng ta vào phòng sách nói đi."
Hách Ảnh nghiệm mặt "Cũng được, đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con."
Hách Ảnh trực tiếp bỏ qua Lê Hân Dư, thản nhiên đi về phía phòng sách.

Lăng Diệu ấn vào bả vai cô, hôn lên mỗi cô một cái: "Không có chuyện gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết, cứ tin anh, nhé?"
“Vâng.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười
Đầu ngón tay của anh chạm lên bờ mỗi cô một cái: "Thật sự không có gì đâu, em còn có thể chịu được thì sao mà anh lại không chịu được
Cô lắc đầu: "Bây giờ nghĩ lại là do em đã làm sai quá nhiều nên thái Lúc trước Hách Ảnh đối xử với cô như con gái ruột của mình, nhưng bây giờ gần như coi cô là người xa la.

Không, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

Là do cô đã phạm quá nhiều lỗi khiến bà thất vọng.

Cô đã biết sai và cũng muốn cố gàng sửa chữa, nhưng rốt cục cô phải làm thế nào thì mới có thể khiến Hách Ảnh không còn đề phòng và chấp nhận mình một lần nữa?.

 
Chương 371: Công Khai Thể Hiện Tình Cảm Thì Càng Chết Nhanh





không biết là nói chuyện gì mà rất lâu sau đó mới thấy Lãng Diệu và Hạch Ảnh ra khỏi phòng sách.

Sắc mặt của hai người đều rất xấu.

Lê Hân Dư bưng hai lỵ trà nóng đi qua, cô nhớ Hách Ảnh không thích uống trà, chỉ thích mỗi trà Lục An Qua Phiến.

Cô đặc biệt pha một lỵ đưa cho Hạch Ánh.

Hạch Ảnh nhận lấy nhưng không uống một ngụm nào, lạnh nhạt nhìn cô rồi nói: "Đưa vòng tay cho ta đi.”
Lê Hân Dư sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra là Hạch Ảnh đang nói đến cái vòng ngọc đỏ
Trong lòng cô chua xót: “Ở trong phòng, để con đi lấy
Hách Ảnh đặt ly trà xuống, đứng thẳng lên: "Đi nhanh về nhanh.

Lăng Diệu kéo tay cô, không cho cô đi: "Mẹ đùa với em thôi, đồ đã tặng rồi, chẳng có lí gì lại đòi lại.


Hách Ảnh không nể mặt chút nào, bà nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mỗi một chữ lại sắc bén: "Mẹ không nói đùa, cái vòng tay đó là vật gia truyền được truyền cho các đời con dầu nhà họ Lăng, không phải người nào cũng có thể đeo được."
“Mẹ, mẹ biết giới hạn của con ở đâu mà." Sắc mặt Lăng Diệu càng ngày càng u ám.

“Vậy chắc con cũng biết điều mẹ để ý nhất là gì.” Hách Ảnh nói: “Những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, còn lại thì con tự xem xét mà xử lý.

Nhưng cho dù con làm thế nào, mẹ vẫn sẽ đưa nó về nhà"
Lăng Diệu nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng ép con."
"Mẹ cũng không muốn ép con, là con đã làm mẹ quá thất vọng.

"Hôn nhận đã rối ren như thế này, bà sẽ không để người khác cũng chịu thiệt thòi vô ích.

"Mẹ sẽ không lấy vòng tay ngay bây giờ, các con tìm rồi cất cẩn thận, lần sau mẹ tới lấy." Hách Ảnh nói.

Lăng Diệu từ chối: "Mấy ngày nữa con sẽ cầm về cho mẹ
“Cũng được, vậy thì vừa hay con về cũng gặp nó luôn.”
"Me!"
“Biết là con không thích nghe nên mẹ không nói, sau này cũng sẽ không nói nữa, mẹ sẽ chỉ làm theo cách của mình." Hách Ảnh nói xong rồi quay người đi.

Lê Hàn Dư nghe mà chẳng hiểu gì, không biết là mẹ chồng và chồng mình đang làm trò bí ẩn gì nữa.

Nhưng nhìn vẻ mặt Lăng Diệu nặng nề như thế, cô cũng biết là sự việc không quá tốt.

"Rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh?” Cô năm tay anh, bàn tay nhỏ nằm lấy ngón tay thon dài của anh ngắm nghĩa.

Anh cúi đầu xuống nhìn tay hai người đang đan vào nhau, tâm trạng dần ổn định lại: "Không có gì, em đừng nghĩ lung tung.


"Anh lại có chuyện giấu em.

Cô đã quá quen cách trả lời qua loa như thế này rồi.

Không chở cô truy hỏi, Lăng Diệu đã đặt cô lên ghế sô pha, cùng cô làm tiếp việc lúc này chưa làm xong.

Người đàn ông này cho dù có thể nào thì cũng sẽ không bao giờ bạc đãi "chủ em" của mình.

Vết thương của Lăng Diệu hồi phục khả tốt.

Vốn dĩ anh đang định ở nhà lười biếng một thời gian nữa, ngày ngày quấn quýt với Lê Hân Dư.

Nhưng trợ lý Lưu không gánh vác nổi nữa, tỏ ý với Hướng Lập Hiên là bảo anh quay về làm việc của mình.

Thời gian này không có anh ở đây, trợ lý Lưu gần như không khác gì một con trâu già tội nghiệp.

Nhìn đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ cực kì đáng thương của trợ lý Lưu, Lê Hân Dư không nhịn được rúc vào sau vai Lăng Diệu cười trộm.


Mấy ngày đầu Lăng Diệu đưa Lê Hân Dư đi làm cùng.

Nhân viên trong Lăng Thị đều biết Lăng Diệu bị thương là vì Lê Hân Dư nên đều nhìn vị phu nhân chủ tịch này với cặp mất khác xưa.

Đây chính là người phụ nữ có thể khiến chủ tịch không tiếc thân mình...!
So với chủ tịch thì lại càng không thể đắc tội với phu nhân chủ tịch.

Vốn tưởng rằng chủ tịch sẽ tiếp tục đưa phu nhân đến công ty hành hạ tinh thần những kẻ độc thân, nhưng mấy ngày sau chỉ thấy chủ tịch đi làm một mình, lại còn luôn mang dáng vẻ tinh thần không được tốt lám.

Cứ tưởng chủ tịch ở nhà bị vợ ngược đãi, nhưng khi phu nhân tìm đến, dịu dàng đưa bữa trưa tình yêu cho chủ tịch nhưng không thấy người đâu, họ mới phát hiện mình đã nhầm.

Công khai thể hiện tình cảm thì càng chết nhanh.

Dù là ai thì cũng không thể nào thoát khỏi lời nguyền đáng sợ này..

 
Chương 372: Nhất Định Sẽ Giành Lấy





không ngờ phu nhân của chủ tịch sẽ chạy tới đây để đưa bữa trưa tình yêu.

Trợ lý Lưu ngẩn người nói: "Chủ tịch ra ngoài làm việc rồi.”
Lê Hàn Dư chau mày: "Anh ấy không nói có chuyện gì sao?”
Trợ lý Lưu vốn muốn nói là không, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân hình như không đúng lắm, lại nhớ tới vẻ mặt khó coi của chủ tịch lúc chạy đi
Nếu anh ta không biết gì thì thôi, thế nhưng anh ta lại biết một chút gì đó, cho nên trong lòng cũng hơi hoang mang.

Lúc chủ tịch xuống lầu, anh ta liếc mắt nhìn theo thì phát hiện trong xe của chủ tịch có một người phụ nữ.

Trợ lý Lưu lặng lẽ thực hiện trách nhiệm của một trợ lý tốt, tìm lý do cho chủ tịch nhà mình: “Hình như là đến bệnh viện tái khám.

Tuyệt đối không thể nói chủ tịch đi ra ngoài với phụ nữ.

Đúng, tuyệt không thể nói.


"Đã nói ngày mai tôi sẽ đi cùng với anh ấy mà." Vẻ mặt của cô rõ ràng là hơi lo lắng: “Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy không khỏe sao?"
Lê Hân Dư suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không yên lòng, liền bỏ hộp cơm giữ nhiệt xuống rồi chạy tới bệnh viện tìm người.

Trợ lý Lưu bụm miệng, phát hiện hình như mình đã nói sai rồi.

Nếu phu nhân uổng công đến bệnh viện một chuyển mà không tìm được người thì chủ tịch có tính số với mình không? Trợ lý Lưu suy nghĩ thật kỹ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, sau đó lại dựa theo địa vị của phu nhân trong lòng chủ tịch, anh ta cân nhắc một hồi cuối cùng quyết định phải liên lạc tự thú với chủ tịch trước.

Trợ lý Lưu gọi số điện thoại cá nhân của Lăng Diệu mà không có ai nghe máy.

Anh ta suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Lăng Diệu
Một khi bị trách tội, ít nhất anh ta cũng có thể giải thích được.

Nhưng trợ lý Lưu không ngờ anh ta chỉ thuận miệng bịa đại một cái cớ cho Lăng Diệu, vậy mà anh thật sự đang ở trong bệnh viện.

Hai người lớn đang đợi ở bên ngoài, đứa bé ở bên trong làm kiểm tra.

Phòng chờ cực kỳ yên tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên quả rõ ràng, Lăng Diệu thiếu kiên nhấn nhấn nút chính thành chế độ yên lặng.

Chốc lát sau anh ta lại nhận được tin nhắn, điện thoại không ngừng rung lên.

Lâm Dĩ Thuận thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh ta thì rụt rè nhìn anh, nói: “Hay là anh ra ngoài nghe điện thoại trước đi, đợi trong này kiểm tra xong rồi tôi sẽ gọi anh."
“Ừ.” Lăng Diệu cầm điện thoại di động, đi ra ngoài không chút do dự
Lâm Dĩ Thuần nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức.


Anh ấy thật sự bỏ đi như vậy sao? Ngay cả một lời khách sáo cũng chẳng thèm nói với cô ta.

Lâm Dĩ Thuần biết vì bác Lăng bảo anh đến đây với mình cho nên anh mới tới.

Cho dù biết người làm kiểm tra bên trong là con trai của anh nhưng trong lòng anh vẫn không có một chút dao động nào.

Cuộc điện thoại vừa này chắc hẳn là của Lê Hân Dư gọi tới chứ?
Chỉ cần một câu nói của Lê Hân Dư, anh có thể bỏ lại tất cả đi cùng với cô ta.

Nhưng dựa vào đâu chứ?
Lê Hân Dư, cô sỉ nhục tôi trước mặt tất cả mọi người trong công ty như vậy, tôi sẽ không để cho cô đạt được điều cô mong muốn.

Lâm Dĩ Thuận cúi đầu, trong ảnh mắt ngập tràn oán hận.

Trước đây, Lê Hân Dư là vợ của Lăng Diệu, cô ta chỉ là một nhân viên quèn cho nên mới bị Lê Hân Dư giày vò thế thảm như vậy.

Nhưng bây giờ thì không.


Cô ta là người thân duy nhất của Tiểu Sơ, Tiểu Sơ là con át chủ bài của cô ta.

Hơn nữa bác Lăng cũng xem thường sự không chung thủy của Lê Hân Dư, cũng đứng về phía cô ta, cơ hội chiến thắng của cô ta cao hơn nhiều so với Lê Hân Dư.

Lúc trước ở Lăng Thị, Lê Hân Dư bắt nạt cô ta thế nào thì bây giờ cô ta phải bắt nạt lại thế ấy.

Lê Hân Dư khiến cô ta thảm hại thế nào thì có ta cũng phải khiến cho Lê Hân Dư khó coi như thế.

Ngày hôm đó cô ta đã tuyệt vọng như thế nào khi một mình đi dưới mưa, cô ta sẽ khiến cho Lê Hân Dư cảm nhận một lần.

Cô ta nhất định sẽ giành lấy Lăng Diệu từ tay Lê Hân Dư
Nhất định..

 
Chương 373: Đừng Nói Tôi Đã Đến Đây





**********
Lăng Diệu cầm điện thoại, cúi đầu đi ra ngoài.

Anh mới vừa mở khóa màn hình thì Lê Hân Dư đã gọi điện thoại tới “Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Thấy khó chịu chỗ nào không?”
Lăng Diệu hơi ngây ra.

Anh không nói với bất kỳ ai, một mình đi thắng từ Lăng Thị đến bệnh viện, làm sao cô ấy lại biết được chú?
Lê Hân Dư không nghe anh trả lời lại càng sốt ruột hơn: “Không phải chúng ta đã nói ngày mai sẽ cùng đi tái khám sao? Anh không nói với em tiếng nào đã đến đó trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải bệnh của anh nặng hơn không?"
Anh giả vờ thoải mái: "Anh không sao? Tối về sẽ cho em cảm nhận xem chồng em khỏe cỡ nào? Được không?"
“Anh đừng làm lời với em.

Em thật sự không yên tâm, nếu bệnh của anh không nặng hơn thì cũng sẽ không cố ý giấu em.” Cô lo lắng, sợ sức khỏe của anh có vấn đề gì: “Em đang trên đường đi, một lát nữa sẽ tới.

“Anh thật sự không sao.

"Em muốn nghe chính miệng bác sĩ nói mới tin." Lê Hân Dự tức giận nói một câu, sau đó cúp điện thoại.

Lăng Diệu lục lại nhật ký cuộc gọi, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Lưu gửi tới.

Nếu anh ta đoán sai, bảo Lê Hân Dư đi đến chỗ khác thì còn dễ tính, đang này anh ta lại đoán đúng, quả thật Lăng Diệu đang ở bệnh viện.


Thật ra có một thư ký quả hiểu mình đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì.

Lê Hân Dư không nhắn tin cho anh, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào của cô ấy, xem ra cô ấy đã đi thắng đến đây rồi.

Bệnh viện cách tòa nhà Lăng Thị không xa.

Nếu không bị kẹt xe, khoảng mười phút nữa là cô ấy sẽ có thể tới đây.

Ảnh mặt của Lăng Diệu trở nên lạnh lẽo, xoay người đi về.

Lâm Dĩ Thuần thấy anh trở lại, mím mỗi bước lên đón.

Nhưng Lăng Diệu lại không hề nhìn cô ta, đi lướt qua người cô ta, cầm áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài.

Lâm Dĩ Thuần giậm chân, tủi thân gọi một tiếng: "Chủ tịch Lăng!” Anh dừng bước.

Cô ta vội vã tiến lên, ánh mắt đáng thương mà vô tội: "Tiểu Sơ vẫn chưa kiểm tra xong, anh định cứ đi như thế sao?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ TRU MTRUYEN.ne t ++
Lăng Diệu không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Đừng nói tôi đã tới đây.”

Lâm Dĩ Thuần không cam lòng: “Bất kể thế nào, Tiểu Sơ cũng là con trai của anh, anh thật sự không quan tâm đến thắng bé chút nào sao?"
“Nếu có muốn khiêu khích sự nhẫn nại của tôi thì cứ tiếp tục ồn ào thử xem?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô ta lùi về sau hai bước.

Anh khoác áo khoác xong liền bước nhanh ra ngoài.

Phải nhanh chóng ngăn Lê Hân Dư ở ngay cổng bệnh viện.

Lâm Dĩ Thuần là quả bom hẹn giờ, đứa bé kia lại càng không thể lộ ra ánh sáng, không thể để cô ấy biết được, tuyệt đối không thể
Lê Hân Dư chạy rất gấp, mới vừa vào cửa đã thấy Lăng Diệu đứng ở bên ngoài.

Cô va vào lồng ngực của anh: "Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Rõ ràng anh đã hẹn em ngày mai cùng đi mà.

Có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu rồi không?”
“Đúng vậy, chỗ này không thoải mái." Anh cầm tay cô áp lên ngực, cặp mắt sâu thẩm nhưng lại cực kỳ dịu dàng.

Lòng bàn tay mềm mại của Lê Hân Dư dán lên lồng ngực trái của anh qua lớp áo dày cộm, thật ra hoàn toàn không cảm nhận được nhịp tim của anh nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng "Em thật sự lo lắng cho anh, tình hình thế nào rồi, anh kiểm tra xong chưa?"
Anh trầm giọng, trả lời qua loa “Ừ.”
"Vậy kết quả khám đâu?"
"Gửi ở chỗ bác sĩ rồi, anh lười lấy.

Có bệnh nhân nào mà gửi tất cả hội sơ khám bệnh của mình ở chỗ bác sĩ không chứ?
Cô nhíu mày, luôn cảm thấy rất không đúng: “Vậy để em đi lấy giúp anh
“Em có lấy cũng xem không hiểu.

Bàn tay dày rộng của anh bao phủ bàn tay cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.".

 
Chương 374: Ví Da Của Anh





**********
Cô đứng yên không chịu đi: "Bây giờ mới buổi trưa, anh không đến công ty về nhà làm gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt quá bình tĩnh của anh, trong lòng không chắc chắn lắm.

Lăng Diệu cử là lạ, lẽ nào bệnh tình của anh lại nặng thêm cho nên không muốn cho cô biết sao?
Cô cảm thấy trong lòng đau nhói, rất khó chịu: “Lăng Diệu, anh nóng lòng muốn đưa em về nhà, rốt cuộc anh giấu em chuyện gì chứ?"
"Vừa nhìn thấy em là anh muốn về nhà ngay” Lăng Diệu nhếch môi, nở nụ cười như có như không, rất mê người.

Anh hạ thấp giọng nói, kề sát môi vào vành tại của cô, phả hơi thở nóng hổi lên dái tai nhỏ nhắn và đỏ bừng của cô: “Anh muốn về nhà,nhớ giường, số pha, sàn nhà, phòng tam..."
Lê Hãn Dư bụm miệng anh, không để anh nói tiếp nữa: “Anh thật là lúc nào cũng nghĩ toàn những chuyện hư hỏng đó."
Nếu cứ để anh nói tiếp như thế nữa thì chắc chắn đứng ở bên đường cũng có thể có phản ứng.

Cô hiểu rõ mức độ "háo sắc" của Lăng Diệu.

Lăng Diệu thấy cô mềm lòng, anh vừa ôm vừa kéo Lê Hân Di đi ra ngoài.

“Chủ tịch Lăng, chủ tịch Lăng!” Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, người phụ nữ không ngừng gọi tên anh: "Lăng Diệu, chủ tịch Lăng!"

“Có người gọi anh.” Cô dừng bước, muốn quay đầu lại nhưng đã bị Lăng Diệu giữ lại: "Đi bộ thì phải nhìn đường, đừng phân tâm."
Cô nhíu mày: "Có phụ nữ gọi anh kia.

“Em nghe lầm rồi."
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không cảm xúc đưa cô đi ra ngoài.

Mà tiếng bước chân của người phụ nữ kia càng lúc càng gần, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh họ.

Người phụ nữ túm ống tay áo của Lăng Diệu, chặn đường anh.

Cô ta chạy quả gấp, lúc nói chuyện cũng thở hổn hển: “Chủ tịch Lăng, anh...!quên cầm vi
Lê Hân Dư ngẩn ra: "Lâm Dĩ Thuận?
Lâm Dĩ Thuần cười giống như hoàn toàn không để ý những chuyện trước đây.

"Không ngờ phu nhân vẫn còn nhớ tới tôi.”
“Chủ tịch Lăng, cầm vị của anh đi, đừng quên nữa." Cô ta cầm chiếc ví bằng cả hai tay và đưa ra trước mặt anh.

Nhưng Lăng Diệu lại không nhận, quanh người anh tỏa ra hơi lạnh thấu xương.


Lê Hân Dư cân nhắc từ “nữa” trong miệng cô ta, nhìn Lâm Dĩ Thuần rồi nhìn Lăng Diệu, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn cô đã nhặt ví giùm anh ấy."
“Tôi." Lâm Dĩ Thuần không ngờ Lê Hân Dư lại có phản ứng này.

Theo lý mà nói không phải Lê Hân Dư nên lớn tiếng hỏi Lăng Diệu tại sao ví của anh lại ở trong tay có ta sao? Chẳng lẽ Lê Hân Dư không nên truy hỏi tại sao cô ta lại ở đây, còn trùng hợp nhặt được vi của Lăng Diệu sao?
Một câu cảm ơn là thế nào?
Lâm Dĩ Thuần không cam lòng, cô ta còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lăng Diệu cắt ngang bằng một "cái tát mang tính sỉ nhục”.

Lăng Diệu nhận lấy ví từ tay Lê Hân Dư, sau đó anh lạnh lùng rút một tấm thẻ ra, trở tay quăng lên mặt Lâm Dĩ Thuần, lạnh lùng nói ra ba từ: “Quà cảm ơn."
Tấm thẻ mỏng đập vào mặt không đau nhưng trong lòng lại nhục nhã không thể tả.

Cô ta trợn mắt, nước mắt tủi thân tràn ra.

Nhưng Lăng Diệu lại không hề bị lay chuyển, ánh mắt lạnh thấu xương của anh đã chặn những lời căm giận không cam lòng mà cô ta muốn nói ra.

Lâm Dĩ Thuần biết Lăng Diệu đang cảnh cáo cô ta.

Thẻ ngân hàng là đã nề mặt cô ta rồi, nếu cô ta cố chấp muốn nói ra trước mặt Lê Hân Dư thì thứ đập vào mặt cô ta chỉ sẽ là cái tát nặng nề, thậm chí là những thứ đáng sợ hơn.

Cô ta cắn môi, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Cô ta cực kỳ tủi thân nói ra ba chữ “đừng khách sáo"
Lê Hân Dư cúi đầu nhìn tấm thẻ trên đất, khom người muốn nhặt lên nhưng lại bị Lăng Diệu giữ lại, sau đó bỏ đi thắng,.

 
Chương 375: Làm Mẹ Con Được Không





**********
Hai người vừa đi, rốt cuộc Lâm Di Thuần cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Tại sao, tại sao bác Lăng đã đứng về phía mình rồi mà Lăng Diệu cũng không đối xử tốt với mình hơn chút nào chứ?
Tại sao chỉ cần Lê Hân Dư vừa xuất hiện, Lăng Diệu sẽ lập tức che chở cho cô ta chứ?
Không sao, chỉ cần Tiểu Sơ vẫn còn trong tay mình, chỉ cần bác Lăng thương thắng bé thì sẽ vẫn giúp mình, sớm muộn gì Lăng Diệu cũng thỏa hiệp.

Sớm muộn gì Lăng Diệu cũng là của mình, còn Lê Hân Dư cũng sẽ không đắc ý được bao lâu nữa.

Lâm Dĩ Thuần đưa tay lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Hai người vừa đi, rốt cuộc Lâm Di Thuần cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Tại sao, tại sao bác Lăng đã đứng về phía mình rồi mà Lăng Diệu cũng không đối xử tốt với mình hơn chút nào chứ?
Tại sao chỉ cần Lê Hân Dư vừa xuất hiện, Lăng Diệu sẽ lập tức che chở cho cô ta chứ?

Không sao, chỉ cần Tiểu Sơ vẫn còn trong tay mình, chỉ cần bác Lăng thương thắng bé thì sẽ vẫn giúp mình, sớm muộn gì Lăng Diệu cũng thỏa hiệp.

Sớm muộn gì Lăng Diệu cũng là của mình, còn Lê Hân Dư cũng sẽ không đắc ý được bao lâu nữa.

Lâm Dĩ Thuần đưa tay lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Bé trai như hiểu như không gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh nói: "Bố con đâu rồi?”
"Bố con bị vợ của anh ấy gọi về nhà rồi." Lâm Dĩ Thuần chỉ vào bóng lưng của Lê Hân Dư và Lăng Diệu đang rời đi: “Ở đó kìa!”
Mặt của bé trai lập tức đỏ lên: "Tại sao bố về nhà mà không dẫn con đi cùng, tại sao vợ của bố không phải là mẹ con, tại sao con không có nhà?"
Lâm Dĩ Thuần ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé: "Con vẫn còn dì út, dì út là người thân nhất của con mà.

Cho dù mẹ con không còn nữa, bố con không cần con thì còn cũng còn người thân là dì út đây."
“Cô Lâm, sao cô lại nói chuyện như
Người chăm sóc không nghe nổi nữa, cái gì mẹ mất bố không cần chứ? Ngay cả khi cậu chủ không thích đứa bé này thì bà Lăng cũng quan tâm đến nó mà.


Nếu nhà họ Lăng thật sự không quan tâm đến đứa bé này.

bây giờ nó có thể được chữa trị ở bệnh viện tốt nhất này sao?
Lâm Dĩ Thuần tủi thân rơi nước mắt “Xin lỗi, là tôi nhất thời đau lòng nên lỡ lời.

Đứa nhỏ không hiểu những lời nói đầy ẩn ý của người lớn, chỉ nghĩ rằng dì út muốn đối xử tốt với mình nhưng lại bị người khác măng.

Cậu bé ôm chầm Lâm Dĩ Thuần, khóc thảm thiết: “Tại sao dì út không phải là mẹ của con, tại sao mẹ con không cần con, bố con cũng không cần con?"
Lâm Dĩ Thuần bị lời nói của cậu làm cho cảm động, trong mắt hiện lên tia sáng mờ mịt: “Tiểu Sơ, sau này dì làm mẹ của con được không?"
Bé trai rụt rè: "Được không ạ?"
“Được chứ, nếu con muốn thì sau này cứ gọi dì là mẹ, chỉ cần con đồng ý thì sau này dì mãi mãi sẽ không vứt bỏ con giống như bố mẹ con đầu.” Lời nói của Lâm Dĩ Thuần rất hấp dẫn.

Đứa nhỏ không kiềm chế được đã gật đầu, liên tục gọi mẹ.

Người chăm sóc nghe vậy cũng nhíu mày.

Cô Lâm này trông gầy gò, hiền lành dễ mến, sao nói chuyện lại khó nghe vậy.

Lâm Dĩ Thuần vừa năm tay bé trai vừa nhìn người chăm sóc: “Tiểu Sơ kiểm tra xong hết rồi sao?” img.

 
Chương 376: Mặc Kệ Người Phụ Nữ Xấu Xa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Tuy Lăng Diệu tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Lê Hân Dư vẫn nhạy cảm phát hiện anh có chuyện giấu cô.

Nhưng anh chạy đến bệnh viện...!
Có thể có chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ vết thương của Lăng Diệu thật sự nặng hơn, sợ cô lo lắng nên mới không chịu nói?
Lê Hân Dư làm sao cũng không yên tâm.

Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lăng Diệu nhưng dường như ngày nào anh cũng rất bận, sáng nào anh cũng đến công ty rất đúng giờ.

Cô muốn đi cùng thì Lăng Diệu lại nói gần đây anh khá bận, bảo cô đi tìm Lê Ngưng chơi.

Cô để bụng, cố ý đi hỏi thăm trợ lý Lưu nhưng anh ta lại ấp a ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ khiến lòng cô không yên, cho nên cô tìm thời gian đi bệnh viện một chuyến.

Cô cố ý hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu, hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, liệu có phải bị tổn thương đến nội tạng mà trước đây không phát hiện ra không?

Trước khi có được câu trả lời của bác sĩ, Lê Hân Dư luôn lo lắng, nhưng sau khi có được câu trả lời của bác sĩ rồi thì cô bỗng cảm thấy lạnh lòng.

Bác sĩ nói: “Buổi chiều chủ tịch Lăng không đến tái khám, chúng ta đã hẹn hôm nay tái khám, anh ấy vẫn chưa tới, trợ lý Lưu nói tạm hủy bỏ, có phải Lăng phu nhân đã nhớ lầm không?”
Lòng Lê Hân Dư hơi chùng xuống nhưng vẫn mỉm cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lỡ thời gian của bác sĩ rồi, có lẽ gần đây tôi căng thẳng quá nên quên mất.”
“Không sao, Lăng phu nhân đi thong thả.”
Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, Lê Hân Dư ngơ ngác đi ra ngoài.

Hôm qua không phải Lăng Diệu tới kiểm tra, vậy rốt cuộc anh tới bệnh viện làm gì?
Nhưng chỉ cần cơ thể anh không sao là được.

Đầu óc cô hơi rối loạn.

Lê Hân Dư xuống lầu đi vào vườn hoa nhỏ trong khu điều trị nội trú, một cậu bé không biết từ đâu lao ra ở chỗ khúc cua cầu thang.

Cô hơi mất tập trung, không phản ứng kịp, cho đến khi cậu bé đụng trúng cô, ngã xuống đất thì mới hoàn hồn.


Cậu bé còn nhỏ, lại chạy quá nhanh nên ngã nhào xuống đất theo quán tính.

Cánh tay cậu bé chà xát trên nền xi măng, rách một mảng da lớn, máu trào ra ngoài.

Lê Hân Dư vội vàng kéo đứa bé lên: “Xin lỗi cháu, do dì không cẩn thận, cháu có sao không?”
Thằng bé nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.

Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn cậu nhóc: “Dì đưa cháu đi khám nhé, được không?”
Cậu bé nhìn cô không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay tát cô một cái.

Cô tránh rất nhanh, đứa bé cũng không có bao nhiêu sức, cái tát kia vừa vặn tát trúng cắm cô.

Lê Hân Dư vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.

Đứa nhỏ đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần nữa, nhất quyết đánh Lê Hân Dư
Dù sao người lớn cũng không thể thật sự so đo với một đứa bé, huống chi cánh tay của đứa bé này lại đang bị rách da, còn chảy máu nữa chứ?
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 377: Đứa bé bị bệnh ung thư máu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lê Hân Dư bĩu môi, yếu ớt tự biện hộ: “Không phải thằng bé bắt nạt tôi, là tôi không thể nào so đo với một đứa bé được.”

Cô cũng không thể hung dữ đánh nhau với một đứa bé chứ?

Lúc bé trai nhìn thấy người đàn ông cao to vốn đã ngây ra, rõ ràng có vẻ hơi sợ sệt, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ giương nanh múa vuốt với Lê Hân Dư lúc nãy.

Cánh tay của Hướng Lập Hiên đỡ sau lưng Lê Hân Dư, nhưng lại không đụng vào người cô: “Cũng không biết con cái nhà ai mà thiếu dạy dỗ, vô học thế này? Bộ bố mẹ chết hết rồi sao?”

Mấy từ “bố mẹ” và “chết” đâm thẳng vào trái tim mong manh của cậu bé.

Cậu bé xông về phía Lê Hân Dư, chụp tay cô rồi cắn mạnh.

Lê Hân Dư đau đớn rút tay ra nhưng mu bàn tay của cô vẫn bị đứa trẻ cắn rướm máu.

Hướng Lập Hiên chẳng quản phụ nữ hay trẻ em gì đó, anh ta vốn cũng không phải là người ga lăng lịch sự gì, phương châm sống của anh ta là đừng ai cản trở việc của tôi, nếu không mặc kệ anh là ai, tôi đều sẽ không bỏ qua.

Anh ta tát đứa bé một cái, đứa nhóc bị đau khóc ré lên, sau đó nhả rằng ra.

Vẻ mặt Hướng Lập Hiên thiếu kiên nhẫn, xách thẳng quỷ nhỏ ra xa.

Thằng nhóc bị tát một bạt tai, khóc ầm ĩ, thu hút vài người người đang đi dạo trong vườn hoa xúm lại xem.

Lúc này, người chăm sóc thằng bé mới vội cuống quýt chạy ra.

Lâm Dĩ Thuần ngồi xổm xuống, ôm chặt



Lăng Niệm Sơ mới bị đánh một bạt tai.

Vừa nhìn thấy người thân, thằng nhóc đã ngay lập tức vùi gương mặt bị thương vào vòng tay của Lâm Dĩ Thuần, càng khóc to hơn.

Miệng nó còn không ngừng gọi: "Mẹ, mẹ!”

Lâm Dĩ Thuẫn căm giận sục sôi, nói: “Cho dù các người không có con, cũng không nên so đo với một đứa bé như thế chứ. Nó mới lớn chừng này thì có thể làm chuyện gì? Sao các người có thể đánh nó chứ?"

Hướng Lập Hiên không chịu thua, anh ta kéo mu bàn tay bị cắn rướm máu của Lê Hân Dư ra: “Nuôi con giống như chó vậy, bố mẹ không biết dạy thì đừng trách người khác dạy dỗ nó.”

Lâm Dĩ Thuần không thể nào phản bác, chỉ có thể ôm chặt đứa bé, oán hận nhìn Lê Hân Dư: “Bởi vì nó cắn cô một cái nên các người đánh nó như vậy sao? Nó mới chừng này tuổi.”

Hướng Lập Hiên cười gắn: “Tuổi còn nhỏ thì có thể giết người? Trẻ con hư không dạy dỗ để sau này nó làm càn đi ăn cướp à?”

Giọng nói của Lâm Dĩ Thuần mềm mại, nghẹn ngào: “Niệm Sơ không khỏe, có thể mắc bệnh ung thư máu, các người bị trầy da một chút cũng đâu có sao, nhưng đối với thằng bé mà nói là tai nạn lớn, nếu nó xảy ra chuyện gì thì các người lấy gì bồi thường?”

“Lê Hân Dư, tôi tôn trọng cô, gọi cô một tiếng phu nhân, cho dù lúc đó giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm nhưng cô cũng không thể làm hại con tôi vậy chứ?”

Đôi mắt đỏ hoe, Lâm Dĩ Thuần nghiêm túc hỏi.

Người không biết còn thật sự tưởng là Lê Hân Dư cố tình làm hại đứa trẻ này để trả thù.

Lê Hân Dư ngây cả người, lúc này mới phản ứng được: “Con trai của cô đã lớn như vậy rồi?”

[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
 
Chương 378: Đánh đuổi người phụ nữ xấu xa


Lâm Dĩ Thuần nắm tay Lăng Niệm Sơ, liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.

Lăng Niệm Sơ không cam lòng, lại chạy về phía Lê Hân Dư nhổ nước bọt. Hướng Lập Hiên bảo vệ kịp thời, nước bọt đều phun lên người anh ta.

Lăng Niệm Sơ vừa thấy phun nước bọt sai người liền có giò bỏ chạy.

Lâm Dĩ Thuần nhìn Hướng Lập Hiên bảo vệ Lê Hân Dư, cô ta từ từ đi theo như thể hoàn toàn không quan tâm đến việc Lăng Niệm Sơ sẽ té ngã lần nữa.

Lăng Niệm Sơ chạy không xa liền dừng lại chờ cô ta đi tới nắm tay mình, lúc này nó mới dè dặt hỏi: “Mẹ, lúc nãy con làm đúng không?”

“Tiểu Sơ rất giỏi, làm rất đúng.”

“Vậy biểu hiện lúc nãy của con có tốt không?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

“Con biểu hiện rất tốt, chỉ cần con ngoan ngoãn, đối xử tệ với người phụ nữ kia một chút thì bố con sẽ không bỏ con đâu.”

“Vâng, con nhất định sẽ đuổi người phụ nữ xấu xa đó, nếu không người phụ nữ xấu xa đó sẽ cướp bố con mất..." Tiểu Sơ bị bệnh, hơn nữa Tiểu Sơ đã không còn mẹ rồi, nếu không còn bố nữa thì Tiểu Sơ sẽ chết"

“Chỉ cần Tiểu Sơ đuổi được người phụ nữ kia, mẹ mãi mãi sẽ là mẹ của con, bố cũng là bố của con.”

Lăng Niệm Sơ gật đầu thật mạnh.

Thằng bé nhất định sẽ đuổi người phụ nữ xấu xa đó đi, nó sẽ không để mình sống lang thang như trước nữa.



Hướng Lập Hiên cởi áo khoác, tiện tay nhét vào thùng rác bên cạnh: “Thằng nhóc thổi này tình tính tệ thật, cũng không biết là ai nuông chiều thành ra như vậy?” . truyện teen hay

Mặc dù là nhà họ Hướng nâng niu con cái trong lòng bàn tay nhưng ai cũng biết phép tắc cơ bản.

Thằng bé tên Lăng Niệm Sơ kia giống như chó điên, trừ chủ nhân ra thì ai cũng cắn được.

Lê Hân Dư nhíu mày, hạ giọng nói: “Quên đi, nhường nó một chút, chỉ là một đứa bé đáng thương”

Trẻ con mắc bệnh ung thư máu, nếu tốt số có lẽ sẽ chữa được, lỡ gặp phải vận rủi, một khi bệnh tình chuyển biến xấu cũng không biết có thể sống được bao lâu.

“Tai họa sẽ để lại ngàn năm. Tôi thấy thắng bé đó không chết được đâu. Chỉ là ung thư máu mà thôi, cũng không phải là bệnh nan y, chỉ cần có thể tìm tủy ghép thành công thì có thể chữa được. Người phụ nữ kia nhìn cũng không lớn tuổi, cô ta mau đi sinh thêm một đứa nữa, ghép tủy cho thằng bé hư hỏng này thì tỉ lệ sống sót sẽ rất cao.

Hướng Lập Hiên cười nhạt: “Lăng Niệm Sơ, cái tên cũng rất thi vị, ngoan ngoãn, nhìn tuổi tác cũng phải không cầm tinh con chó mà sao tính tình lại giống hệt chó điên vậy?”

Anh ta chưa từng gặp đứa bé nào lại ngang ngược đến thế.

Lê Hân Dư không quan tâm đến tương lai của đứa trẻ này lắm nhưng họ của đứa trẻ lại khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

“Ở thành phố A nhiều người họ Lăng lắm sao?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Sao cô cứ cảm thấy họ Lăng không nhiều, có thể nói là hiếm gặp mới đúng.



Hướng Lập Hiên sửng sốt, sau đó lập tức bật cười: “Có quỷ mới biết, tôi đã từng gặp người họ Thao đấy.” Anh ta nói tiếp: “Một cô gái tên là Thao Ny."

Lê Hân Dư phụt cười: “Thật sự có tên này?"

“Lần sau nếu có cơ hội sẽ dẫn cô ta đi gặp cô."

“Bỏ đi, như vậy rất mất lịch sự."

Lê Hân Dư cười nói: “Tình cờ gặp nhau, tôi sẽ trả nợ bữa cơm đó cho anh nhé!”

“Hôm nay? Ngay bây giờ sao?” Anh ta đến thăm dì út vốn chỉ là một cái bẫy. Dì anh ta sinh đứa bé thứ hai cũng không cần anh ta nhọc lòng đến thăm.

Anh ta bị lừa đến bệnh viện một chuyến, kết quả đến buổi trưa đã nhét một cô gái và địa chỉ cho anh ta, bảo anh ta buổi trưa đi ăn cơm với cô gái kia. Ăn cơm à? Có quỷ mới tin.

Rõ ràng là việc xem mắt biến tướng.

Mấy năm nữa anh ta mới đến ba mươi tuổi, không hiểu sao gia đình lại sốt ruột, giục cưới như vậy.

Lúc đầu anh ta cảm thấy kết hôn hay không cũng không quan trọng, lấy ai cũng không sao, chỉ cần đừng làm lỡ việc ăn uống chơi bời của mình là được.

Nhưng mà gần đây...

Dường như anh ta không muốn như vậy lắm.
 
Chương 379: Anh ta thật sự tiêu đời rồi


Dường như là bởi vì Lê Hân Dư.

Từ sự bất khuất kiên cường ban đầu cho đến thỏa hiệp vì yêu bây giờ của Lê Hân Dư, tất cả mọi khía cạnh của cô đều là kiểu người mà anh ta thích nhất.

Trong mắt anh ta, người phụ nữ này hoàn hảo gần như không có khuyết điểm nào cả.

Vì vậy anh ta cũng muốn thu lòng mình lại, cố gắng tìm kiếm người phụ nữ giống cô để cảm nhận cảm giác yêu đương là như thế nào.

Thấy anh ta im lặng tựa như hơi khó xử, Lê Hân Dư vội vàng nói: “Anh không tiện sao? Nếu không tiện thì chúng ta hẹn lần sau!”

“Tiện, đi thôi. Đi xe của tôi, tài xế tìm nhà hàng mời khách, cô trả tiền là được.

Hướng Lập Hiên lập tức mỉm cười, vừa đá lông nheo với cô vừa lặng lẽ tắt nguồn điện thoại.

Mặc kệ đi.

Nếu mẹ muốn tính sổ thì anh ta cũng phải ăn xong bữa cơm này của Lê Hân Dư rồi hãy nói.

Người ta nói nợ anh ta một bữa cơm đã lâu như vậy rồi, Hướng Lập Hiền thật sự chưa từng đi ăn cơm riêng với cô một lần nào.

Trừ lần ăn cơm cùng nhau ở căn hộ độc thân đó ra. App



Thành thật mà nói mỗi lần nhớ lại, Hướng Lập Hiên lại cảm thấy đó là một bữa cơm khó quên nhất mà anh ta đã từng ăn trong năm nay.

Điên rồi, anh ta đúng là điên rồi.

Hướng Lập Hiên đi lòng vòng, cố ý tìm một quán nhỏ không có tiếng tăm trong một con hẻm nào đó.

Quán nhỏ trang trí theo lối cổ kính, diện tích cũng không lớn lắm nhưng người đến dùng cơm vẫn rất đông. Mỗi một bàn đều ngồi đủ tám người. Người đến đây mặc kệ có quen biết hay không đều ngồi chung với nhau, vậy mà vẫn còn rất nhiều người xếp hàng đợi bên ngoài.

Ông chủ vừa thấy Hướng Lập Hiên đến liền đón anh ta lên lầu, tìm một phòng riêng sạch sẽ sáng sủa cho anh ta.

Phòng riêng nằm trên lầu hai, vừa mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy các cửa tiệm khác nhau nằm bên đường, và đám người hoặc vội vã hoặc chậm rãi đang đi bộ.

Mặc dù chưa nếm mùi vị của thức ăn nhưng Lê Hân Dư đã cảm nhận được hơi thở cuộc sống mạnh mẽ của nơi này.

Cô hếch cằm nhìn những người đang xếp hàng dưới lầu: “Quán này rất đặc biệt, tôi còn tưởng những người như anh chỉ thích ăn ở mấy nhà hàng sang trọng chứ?”

Hướng Lập Hiên thấy cô rất thích quán này, trong đôi mắt đào hoa có vẻ hơi đắc ý: “Tôi là ông chủ thứ hai, nếu cô thích khẩu vị ở đây, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi làm quen với ông chủ ở đây, sau này cô có thể đến đây ăn miễn phí.

Không để họ gọi món, ông chủ đã tạm cắt món ăn của các khách hàng khác, mang đến phòng riêng cho họ trước.

Lê Hân Dư nếm thử thấy mùi vị cũng không tệ, cô vừa chậm rãi ăn vừa thi thoảng nói chuyện với Hướng Lập Hiên.

“Gần đây Lăng Diệu bận việc gì sao? Tôi cứ cảm thấy dường như anh ấy đang bận chuyện gì đó.”



“Nhưng trợ lý Lưu ở công ty lại nói rất mơ hồ. Anh là bạn nối khố với anh ấy, vậy anh có biết gần đây anh ấy thế nào không?”

Hướng Lập Hiên vốn rất vui vẻ nhưng khi nghe thấy Lê Hân Dư hỏi về tình hình hiện tại của Lăng Diệu thì hơi khó chịu. App

Nhưng nghĩ kỹ lại anh ta cũng không có gì đáng để khó chịu cả.

Lê Hân Dư và Lăng Diệu là vợ chồng, họ lo lắng cho nhau là chuyện bình thường.

Anh ta cũng không có tư cách để ghen.

Ý thức được điều này, Hướng Lập Hiên lập tức không còn muốn ăn nữa, anh ta chỉ ngồi chọc bát cơm chứ không ăn nổi.

“Ngày nào cô cũng ngủ chung với cậu ta mà cũng không biết thì làm sao tôi biết được chứ."

Nhìn thấy ánh mắt hơi tối đi của Lê Hân Dư, anh ta lại không chịu nổi vẻ hụt hẫng của cô, vội vàng cứu vãn: “Được rồi, cô ăn nhiều một chút, ít suy nghĩ viễn vông đi. Cậu ta đã liều mạng để bảo vệ cô thì chắc chắn sẽ không làm cô tổn thương đầu.

“Nhưng trong lòng tôi cứ cảm thấy không yên."

Hơn nữa cảm giác lo lắng này càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Hướng Lập Hiên chọc chọc bát cơm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Có phải bà dì đến rồi nên gần đây rất cáu kỉnh không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top