Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 340: Trồng Tôi Giống Bảo Máu Làm A


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Một tuần hỗn loạn như thế trôi qua.

Lê Hân Dư không những không biết rốt cục mình nên làm gì, trái lại còn bị Lăng Diệu quấn chặt hơn, không thể nào thở nổi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lê Hân Dư tưởng là người giao đồ ăn đến, cô ngồi bỏ gối trên ghế số pha không nhúc nhích.

Mọi ngày Lăng Diệu đều giống như đề phòng trộm, tự ra mở cửa lấy đồ ăn vì sợ cô nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Nhưng lần này Lăng Diệu lại ngồi bên cạnh cô không nhúc nhích, mãn mê ngón tay cô
Lê Hán Dư ngước mặt nhìn anh một cái,
Ánh mat Lăng Diệu nhìn thẳng vào cô, nhườn máy.

"Không phải em văn luôn thích đi mở cửa a? Hôm nay cho em đi

Có nhìu mày không rõ rất cục anh có ý định gi
Có rút tay ra rồi đi mơ của
Người đã sợ hãi rụt re thò đầu vào, không ngờ là Le Ngưng
Nhìn thấy Lê Hàn Du là người ra mở của lực mày có ủy mới thoải mái đi vào trên tay còn xách hai cái túi mua sắm của siêu thị đã đuợc
nhét đầy đồ: “Hân Dư, nghe nói cô muốn ăn chân giò hầm do tôi làm nên tiện thể tôi mua thêm đồ ăn đến làm cho cô ăn."
"Cô đến một mình à?" Lê Hân Dư ngạc nhiên nhìn cô ấy một chút, hình như cô chưa từng nói
những lời này.

Hơn nữa sao Lê Ngưng lại biết địa chỉ nhà mới của cô?
"Còn Hướng Lập Hiện nữa là anh ấy nhất định kéo tôi đến đây." Lẽ Ngưng ngượng nghịu hai lần: "Anh ấy đang đậu xe ở hầm để xe, tôi không chờ anh ấy nên tự chạy lên đây trước
Lê Ngung muốn ôm Lê Hàn Dư nhưng trên tay xách quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, sợ làm bẩn quân áo của có nên lại bỏ tay xuống
Lê Hàn Dư nhận lấy một cái túi từ tay cô ấy đưa Là Ngưng vào bếp
Sự xuất hiện của Lê Ngưng khiến cho Lê Hân Dự đang ngọt ngạt rốt cục cũng được hít thở bầu không khí tươi mới nhất

Le Ngưng luôn là người hoạt bát và tràn đầy đọng lực, có thể cảm hóa được người khác hay không thì Le Han Du không biết có chỉ biết nhì thấy Lê Ngưng là trong lòng cô luôn có thể cảm thấy kiến định hơn rất nhiều.

Lê Ngưng không hề che giấu tâm trạng của minh, trợn tròn mắt dạo một vòng trong phòng bếp rồi bày tỏ là những thứ ở đây đều là đồ khoa học công nghệ cao, cô ấy không biết dùng.

Thật ra lời nói của Lê Ngưng không hề buồn cười chút nào, nhưng Lê Hân Dư nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Lê Ngưng cũng không nhịn cười được.

Rõ ràng cô với Lê Ngưng băng tuổi nhau, nhưng vì sao dường như cô không thể tìm lại được sức sống của khi mới về nước nữa?
Lê Ngưng và Lê Hân Dư cùng nhau rửa sạch nguyên liệu và bận rộn trong bếp.

Hướng Lập Hiền cũng chậm rãi ung dung đến cùng Lăng Diệu ngồi trên ghế số phía lớn gấu.

lễ Hán Dự quay đầu liếc mat nhìn con dao gọt suýt chút nữa cất vào tay mình
Lê Ngung giật mình nói gì cũng không chịu để có động vào nữa, cũng làm chỉ cho có phụ giúp một chút
Bữa cơm này diễn ra khá vui vẻ, thần kinh cảng tháng của Le Hàn Du cuối cùng cũng được thu gian một chút nhờ sự xuất hiện của Lê Ngưng.

Máy ngày tiếp theo ngày nào Hướng Lập HIên
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 341: Ý Thức Tự Giác Của Bạn Gái


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lê Ngưng nhíu mày, nhếch môi: “Nếu như anh ấy thích tôi thì tôi nhất quyết không theo.

Tôi không làm người thứ ba, cũng không thích đàn ông đã có vợ.”
Hướng Lập Hiện bật cười: "Cô cũng không nhìn lại phong thái của mình là gì, yên tâm đi, Lãng Diệu không thích có đầu.

Lê Ngưng cúi đầu nhìn mình một chút, đúng là phong thái không tốt lắm, thể là lặng lẽ bỏ cái chân đang vật chéo xuống, chấn chỉnh lại trạng thái của mình một chút "Vậy anh nói xem, vì sao mỗi ngày Lăng Diệu đều ở nhà, còn gọi chúng ta đến tán gẫu? Ăn no rừng mỡ không có việc gì làm ả?"
Hướng Lập Hiện ngưng cười, trầm giọng nói: “Cậu ấy thì chẳng sao, là làm trang của Hán Dư không tốt.

Nghe thấy đó là chuyện của Là Hán Dư, Lê Ngưng lập tức như đang ngồi vào cho ngày hiệm "Hán Dự làm sao?"
Hướng Lập Hiện giảm tốc độ xe lại, nhìn Lê Ngung một cái Có biết cảm giác bị bạn thân nhật phần bài là như thế nào không?
Le Ngung gạt đầu "Biết, giống như bị nửa thế giải bỏ rơi
Cuộc sống mà, ai mà không từng bị phản bởi một vài lần.


Phải vấp ngã thì mới khôn ra được.

Lê Ngưng cảm thấy hiện tại mình thông minh như vậy chắc chắn là do thời trung học hay bị người khác lừa dối.

Vốn đĩ Hướng Lập Hiện muốn nghiêm túc nói chuyện với cô ấy một chút nhưng bị Lê Ngưng giỡn như thế lại không nhịn được cười: "Vậy một nửa thế giới còn lại của cô thì sao?"
“Là bố mẹ tôi, gia đình tôi." Nói đến người nhà, trong mắt Lê Ngưng lấp lỏe ánh sáng ấm áp.

Mặc dù chuyện bố mẹ bắt ép cô kiếm sống ở thành phố A có hơi quá đáng nhưng thật ra bố mẹ vẫn rất thương cô, bảo cô ở lại thành phố A, không cho cô về làm việc ở thị trấn cũng là hi vọng có có một tương lai tươi sáng
"Nhưng Hán Dư không có gia đình nữa" Ảnh mat Hướng Lập Hiện ảm đạm Người nhà họ Lê hoàn toàn không phải là bố mẹ của Hàn Dư, mà chi chi Hàn Dự như một thứ công cụ để nuôi dạy, từ nhỏ đến lớn đối với Hàn Dư chỉ toàn là sự tinh toán
“Noi bay, anh đừng có vì yêu thương nhung nhớ Hàn Du mà bỏ qua chong người ta Le Ngưng rất là ghét kiểu tu tưởng này
Có chồng cũng là có gia đình

Hướng Lập Hiên hiếm khi không cãi nhau với cô, mà chỉ thản nhiên mở miệng: "Một nửa kia của cô là gia đình cô, một nửa kia của Hán Dư là hôn nhân của cô ấy.

Thế nhưng trong cuộc hôn nhân này, cô ấy cũng là người bị lừa dối.

“Vậy thì chẳng phải cô ấy bị cả thế giới bỏ rơi sao...!Lê Ngưng trợn to mất, nhổ phi phi: "Cô ấy còn có tôi, tôi sẽ không phản bội cô ấy
Hưởng Lập Hiền liếc cô ấy một cái "Cô cũng không có cơ hội để phản bội."
Vẻ mặt Lê Ngưng rầu rĩ: "Vậy thì mỗi ngày Lăng
Diệu gọi đến chúng ta như con khi mua vui rốt
cục là để làm gì?”
Hưởng Lập Hiện nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhận nhỏ của Lê Ngưng qua gương chiếu hậu, do dự không biết có nên nói hết với cô ấy những chuyện này hay không.

Dường như Lê Ngưng cũng không để ý đến cầu trả lời của Hưởng Lập Hiện tự lấm bẩm suy nghĩ xem ngày mai nên làm món gì mang quá để Lê Han Du an có thể cảm thấy vui vẻ hạnh phuc
Hương Lập Hiển thị lại bị căng và phát lời của Le Ngưng làm tức giận bất thường dùng xe 0 ven đường rồi châm một điều thuốc,
Lê Ngưng bắt mũi, mở của kinh xe để tăng khi
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 342: Chờ Em Sinh Con


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Không phải chúng ta đóng giả người yêu sao? Nếu tôi thật sự có ý thức làm bạn gái, đoán chừng anh sẽ phải khóc đấy."
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, tiếp tục duy trì." Hút xong hơi cuối cùng, anh ta dập tắt điều thuốc, nhìn Lê Ngưng một cái.

"Ngày mai cô qua đấy thì coi như chưa biết gì, cười vui vẻ một chút, tốt nhất là có thể làm cho Hán Dư cũng cười "
Lê Ngưng thò hai ngón tay trỏ ra, kéo khỏe mỗi làm mặt quỷ “Anh xem thể này được chưa?
Hương Lập Hiện không cười nổi: "Hi vọng là có tác dụng
Lê Ngưng xoa mặt mình, ngôi ngay ngắn ở ghế phụ: “Về mặt lý thuyết thì lúc này anh nên khi vọng hại người họ cãi nhau rồi chia tay, sau đó anh mới có cơ hội
Hướng Lập Hiện mất kiên nhân và vào trấn có ấy một cái Lang Diệu sẽ không từ bộ cô ấy dáu
Lăng Diệu không muốn Lê Hán Dư biết những chuyện đó đơn giản là vì không muốn để có nối lại tình cũ với Giang Dạt Hàng
Kết quả lượn một vòng lớn như vậy, gói ghém cả thế giới vào đó, anh công không có khả năng từ bỏ cô ấy.

Mặc dù Lăng Diệu lạnh lùng nhưng lại cực kỳ hiếu thuận với bố mẹ, thế mà anh lại chống đối bà Lăng vì chuyện của Lê Hân Dư, có thể thấy rõ ràng sự quyết tâm của anh.


Lê Ngưng che chỗ đầu bị vỏ đầu của mình, tức giận mở miệng.

Thế nên bây giờ anh vẫn ra vẻ người tốt là vì Lăng Diệu sẽ không từ bỏ Hãn Dư đúng không? Vậy tôi hỏi anh, nếu có một ngày, tôi nói là nếu như, Hán Dư và Lăng Diệu thật sự sẽ chia tay, không thể ở bên nhau nữa, anh có theo đuổi Hàn Dư không?"
Trái tim Hướng Lập Hiện đạp loạn vài nhịp, một chữ "có vừa đến bên miệng lại bị nuốt xuống
"Có quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Tôi chả thèm quan tâm đầu, tôi thuận miệng hỏi thôi.

“Thu hồi những suy nghĩ này của cô lại đi, trêu cho Hân Dư cười mới là việc chính:
Lê Ngừng can ngón tay một lúc rồi mới do dự nói: "Thật ra cho dù tôi trêu cho Hạn Dụ cười cũng không có tác dụng gì Các anh coi tôi như chiếc gây trêu mèo và coi Hãn Dư như nào cung, chọc cười cũng chỉ là nhất thời Các anh không có thời đó đúng đến thị Hàn Du sẽ không vui vẻ thật sự
Hướng Lạp Hien ngừng một lát, anh ta nhận ra rằng Lê Ngưng nói không sai.


Lăng Diệu thích Lê Hân Dư, nhưng anh có ham muốn chiếm hữu quá mạnh đối với Lê Hân Dư, mạnh đến đáng sợ, gần như là coi Lê Hân Dư như một con thú cưng.

Hướng Lập Hiện hơi trầm ngâm: "Giao cho Cô một nhiệm vụ.

“Có tiền không?
"Đương nhiên, giả cao hơn rất nhiều so với đóng giả làm bạn gái của tôi"
"Nhiệm vụ gì?" Mặt Lê Ngưng sáng rực lên.

"Nói lại những lời cô vừa nói với Lăng Diệu
" Đây không phải là tìm đến cái chết sao? Lăng Diệu là người hung dữ như vậy, Lê Ngưng cảm thấy độ khó khá lớn “Sao anh không tự nói "
Hướng Lập Hiện nói lời nói phá hoại tình cảm văn nên để người ngoài như có nói thì tốt hơn.

Le Ngưng
Qua nhiên đối với họ mà nói mình hoàn toàn chỉ là một người rất dể lợi dụng để làm việc Ngoại trừ Lê Hán Dư, những người trong xã hội thượng lưu này khi đã trưởng thành sẽ không ai
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 343: Bà Lăng Đến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Chương 344 Bà Lăng đến
Lê Hân Dư tức giận vì sự vô liêm sỉ của anh, nhưng lại không thể làm gì anh được.

“Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng cũng là do anh gọi tới à?”
Lăng Diệu hôn vào vành tai cô, ham muốn lại có dấu hiệu bộc phát: Anh sợ em ở nhà buồn chán nên tìm một vài người đến chơi với em."
Lê Hân Dư vội vàng đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Vậy vì sao anh không để em tự đi ra ngoài giải sâu?
Anh lại trưng ra vẻ mặt “anh đang nghĩ cho em, không nhanh không chậm nói “Anh sơ em lại bị lạc, hoặc là lại bị ai đó bắt cóc đi, để em ở bên cạnh anh mới có thể yên tâm nhất
Lê Hán Dư lau khô nước trên người, nhưng làm thể nào cũng không thể lau sạch những thứ mà anh có tình để lại trong cơ thể co
Có nhìn chăm chăm người đàn ông thận nhiên gần như không biết xấu họ này, mím chặt môi
mình.

Anh thật sự cởi có như một con thú cưng để
nuôi

Lúc vui vẻ thì chơi đùa một chút, chỉ cần không ra khỏi pham VI CHƠI hạn của anh thì anh có thể chấp nhận tất cả mọi tỉnh xấu của cô.

Nhưng khi cô thoát ra khỏi tầm kiểm soát của anh thì anh sẽ nhất có trong lồng, giống như bây giờ vậy.

Rõ ràng vừa làm xong nhưng Lăng Diệu lại không nhịn được lần mò trên người cô.

Hai thân thể chạm vào nhau không một chút rào cản nào.

Cơ thể càng ngày càng nóng, nhưng trái tim Lê Hân Dư lại càng ngày càng lạnh.

Lăng Diệu làm xong liền ở trong cơ thể cô không chịu rút ra ngoài, dường như thật sự muốn khiến cô có con.

Lê Hán Dư không thể làm gì được chỉ có thể bất lực sở lên bụng minh, hi vọng mình sẽ không xui xẻo, thật sự mang thai giống như ước nguyện của anh.

Mỗi ngày Lăng Diệu và Lễ Hán Dư đều dinh lấy nhau, nhưng mối quan hệ của hai người lại nhanh chóng rơi xuống mức án

Tưởng là Lê Ngung đến, Lăng Diệu bương người trong lòng ra thả cô đi mở của
Mỗi lần khi mở cửa cho Le Ngưng và đưa có uy ra khỏi của là khoảnh khác LỆ Hãn Dư cảm thấy mình gần với sự tự do nhất
Nhưng có không đi được, trên người giống như có một sợi dây thừng vô hình.

Mà phần cuối của sợi dây thừng lại nằm trong tay Lăng Diệu.

Chỉ cần anh không buông tay thì cô không thể trốn thoát được.

Lê Hân Dư giống như được giải thoát, chạy ra khỏi lòng anh, vừa mở cửa ra thì lại phát hiện người tới không phải là Lê Ngưng mà là Hách Ánh, bà Lăng đã lâu không gặp.

Lê Hân Dư ngẩn ra hai giây, sau đó mở rộng cửa, lùi về sau hai bước rồi gọi một tiếng "Mẹ"
Hách Ảnh âm trầm nhìn cô một cái, "ử qua loa một tiếng, không còn nụ cười từ đáy lòng như trước kia nữa.

Không có bà mẹ chồng nào có thể chấp nhận con dâu mình dây dưa mập mờ với người đàn ông khác
Le Hãn Dư ngói x xuống, lấy đói dịp lễ mới từ trong tủ giày ra đặt dưới chân Hách Anh,
Hạch Ảnh lạnh nhạt nhìn có một cái, không thay giày mà quay đầu lại gọi một tiếng "Tiểu khỏi, tới đây
Một người phụ nữ dịu dàng từ sau lưng Hach
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 344: Ăn Nói Thế Nào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Chương 345 Ăn nói thế nào
Lăng Diệu nhìn bà Lăng một cái, mỉm cười khoác vai Lê Hàn Dư, ý định che chở quá rõ rằng: "Đương nhiên là được, vừa rồi Hân Dư nói muốn về thăm bố mẹ nhưng con không cho.

Ánh mắt Hách Ảnh lạnh lùng nhìn khắp mặt hai người.

"Thật sao? Vậy sao con không cho? Là không muốn hay không dám vạch trần những chuyện xấu này ở trước mặt người lớn?"
Bà Hách Anh vẫn luôn chú ý đến tình hình của Lăng Diệu và Lễ Hãn Dư, nghe nói lại gian dối nhau, lúc đầu tưởng là cãi và nhỏ nhặt
Nhưng con trai bà lại vì Lẽ Hán Dư mà không đến công ty suốt một tuần, đây là tình huống trước kia chưa từng xảy ra.

Nếu là Lê Hàn Dư trước đây thì không nói, nhưng hiện tại Lê Hán Dư không chung thủy, không đáng và cũng không xứng với con trai của bà
Lúc đầu khí Lãng Diệu cầu xin bà, nổi anh thích Lê Hán Dư và bảo bà đừng những tay vào
Đó là lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời, con trai của bà ăn nói khép nép cầu xin người làm me này Hách Anh võn nghỉ tuy nó đi, con châu tự có phúc của con cháu.

Nhưng sau khi bà đã nhường bỏ rồi mà văn không chuyển biến tốt đẹp một chút nào, trái lại ngày một tệ hơn.


Chuyện video, bà chịu đựng phiền muộn trong lòng không đi so đo, nhưng ngay sau đó chuyện nhà họ Lê lại ầm ĩ lên.

Hiện tại thậm chí Lăng Diệu cũng mặc kệ cả công ty, mỗi ngày với Lê Hân Dư dinh lấy nhau.

Nhưng bà biết con trai mình không phải là người coi trọng dục vọng
Những năm trước đây bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thế nhưng anh chưa từng lạm dụng.

Dấu hôn trên người Lê Hân Dư chính là chứng củ rõ nhất mấy ngày nay Lăng Diệu ở nhà chính là ngày ngày ở trên giường lăn lộn với Lê Hán Du.

Nghe người ta nói vì Lê Hán Dư có mâu thuan với một nhân viên nhỏ trong công ty, lang Diệu gần như đuổi sạch người trong phòng ban đỏ
Đây vẫn là đứa con trai bình tĩnh tính tạo của bà sao?
Tác phong hiện tại của anh quá thất giống như
một tên hộp quân.


Rốt cục Hách Ảnh van không thể nuốt trôi con giản này.

Bà nhất định phải tới, cũng nhất định phải làm gì đó, không thể để đứa con trai này lại tiếp tục hoang đàng như vậy.

“Mẹ!" Lăng Diệu nhíu mày nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.

"Chuyện đã qua không nhắc lại nữa, chúng ta nhìn vào tương lai được không?"
Hách Ảnh cười lạnh một tiếng không trả lời, trái lại còn bảo Dương Tiểu Khởi tự đi tìm phòng khách rồi cất hành lý.

Lãng Diệu hơi trầm ngâm: "Mẹ, mẹ muốn ở lại day à?"
Hách Anh nói: "Không phải mẹ, sau này Tiểu Khởi sẽ sống ở đây.

Lăng Diệu lập tức từ chối.

"Cho bọn con không cần người ngoài
Hách Ảnh nhìn Lê Hàn Dự một cái thật lâu, dầu hòn trên cổ Lê Hân Dư văn chưa tan, nửa kin nửa hở Bà Trần đã bị các con đuối đi, dù sao con trai của me văn cần phải có người chăm sóc chứ không phải một ngày đều hầu hạ người khác."
"Đây là cách sống chứ không phải hầu hạ
"Vậy con cứ sống cuộc sống riêng của mình, mẹ sẽ sắp xếp người hầu hạ con
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 345: Dương Tiểu Khởi Ở Lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Chương 346 Dương Tiểu Khởi ở lại
Lăng Diệu đuối lý, nhất thời không tìm được lý do thích hợp để phản bác, anh chỉ ôm vai Lê Hân Dư thật chặt, giữ vững lập trường của mình: “Mẹ, những chuyện này con có thể từ từ nói với mẹ, nhưng nhà chúng con không cần người ngoài.

Nhà của anh và Lẻ Hán Dư không cần người ngoài vào.

Và cũng không cần người ngoài đến hầu hạ anh.

Thái độ Lăng Diệu rất kiên quyết nhưng Hách Anh lại cảng kiên quyết hơn: "Tiểu Khởi không phải người ngoài, mẹ bảo con bé tới đây thì con bé chính là me, trừ khi ngay cả người mẹ này con cũng không cần
"Mẹ con đã kết hon rồi, con không cần một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của con"
"Ồ, thật sao? Lê Hán Dự còn có thể đưa em gai nó lên giường của con, me đưa một người giúp việc đến phục vụ cũng không được sao?"
Lần đầu tiên Lê Hân Dư nghe thấy những lời cay
nghiệt như thể từ miệng Hách Anh, sắc mặt cô

tai di
Thế mới biết hóa ra tình cảm yêu mến cần phải
được giữ giới.

Người ta thật lòng đối xử tốt với bạn thì mới có thể bao dung và yêu thương bạn.

Khi người ta thất vọng về bạn, sau đó đuổi bạn ra khỏi thế giới của họ, họ có thể nói những lời hết sức lạnh lùng làm tổn thương người khác.

Nhưng Hách Ảnh nói cũng không sai, là cô đã có lỗi trước.

"Mẹ, người phụ nữ này tuyệt đối không thể ở lại đây"
"Vậy ý của con là không cần người mẹ này nữa?"
Làng Diệu nhíu máy, còn muốn nói gì đó thì bị Lê Hân Dư kéo ống tay áo.

Giọng nói của có rất nhỏ, nhún nhường Nghe loi me di
“Lễ Hán Dư, có phải em điện rồi không?" Lăng Diệu nam chặt bà vai cô, sức lực trên tay đặt nhiên tăng lên
Ba Trần một tuần chỉ đến hai ba ngày đã có thể tráo đổi vitamin của có, nếu thật sự giữ Dương Tiểu Khởi ở lại đây thì không chứng cho cô ăn đoại do bị bỏ đặc cũng nên.

Hay là có hoàn toàn không để ý đến những điều
nay
Đúng lúc mượn việc mẹ đưa người tới đây, nghĩ cách thoát khỏi anh?
Khả năng thứ hai giống như một bàn tay to lớn bổng nhiên bóp nghẹt trái tim anh, ngột ngạt đến nồi hít thở cũng cảm thấy đau.


Hách Ảnh lừ mắt liếc nhìn hai người.

“Mẹ mặc kẻ hai đứa các con bàn bạc với nhau như thể nào, Tiểu Khởi nhất định phải ở đây.

Các con đã đuổi bà Trần đi, nếu còn dám đuổi Tiểu Khởi đi thì mẹ coi như con không nhận người mẹ này nữa."
Câu nói này quá nặng nề.

Hách Ảnh luôn là một người mẹ hiện lần này bá thật sự đã bị bức ép quá mức rồi.

Lạp tức im lặng.

Người phụ nữ tên là Dương Tiểu khởi kia tùy tiên tìm một phòng cất hành lý rồi lại đi ra, có ta thẹn thùng cười với Hành Anh
Hành Ảnh càng nhìn càng thích, vậy tay với cô ta, Dương Tiểu khỏi bền lên đi đến ben canh bà Tiểu Khởi, sau này châu ở lại đây, ở nhà chăm sóc dì như thế nào thì giờ chăm sóc hai đứa nó như vậy.

Mặt Dương Tiểu Khởi bóng đá bừng lên, có là thiện trong nhin Lăng Diệu một cái tôi lại nhìn Le
Hân Dư, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không bất tiện chứ?"
“Cô bé ngốc, cháu ở đâu thì cũng là làm việc cả, ở đây cũng vậy, có gì bất tiện đầu

Hách Ảnh an ủi cô ta vài câu giống như không có ai bên cạnh, lúc này mới khiến cho Dương Tiểu Khởi bởi thẹn thùng
Dương Tiểu Khởi là cháu gái của bà Trần.

Sau khi bà Trần đi, Hách Anh luôn cảm thấy bên cạnh mình thiếu một người, đúng lúc Dương Tiểu Khởi không thi đậu đại học, văn luôn ở thành phố A làm giúp việc cho người ta.

Bà suy nghĩ rồi đưa Dương Tiểu Khởi về nhà họ Lăng
Hách Anh cũng đã gặp Dương Tiểu Khởi khi còn nhỏ, bà nhớ rõ khi còn nhỏ cô ta rất ngoan ngoài, khi trưởng thành văn như vậy, trong long bà cảm thấy rất thoải mái.

Bà nghĩ là lễ Hán Du cũng sẽ van giống như trước đây
Nhưng những gì Lê Hâm Dự đã làm trong thời gian ba năm nười ngắn ngủi lại như giảng cho bà một cái tát dữ dội
Cho nên Hách Ảnh thà đe Dương Tiểu Khởi ngày thơ và ngu ngốc như vậy ở bên cạnh co trai mình, tuyệt đối không thể cho phép người có tác phong không động hoàng như Le Han
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 346: Oan Như Đau Nga


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Chương 347 Oan như Đau Nga
Sau khi Hách Ảnh đi, quả nhiên là Dương Tiểu Khởi văn ở lại
Cô ta ngày người đứng tại chỗ, thỉnh thoảng liếc trộm Lăng Diệu một cái.

Sau khi nhìn xong, gò má liên đỏ bừng, dáng vẻ rụt rè vô cùng đáng yêu
Dương Tiểu Khởi cũng không ngờ bà lăng sẽ thật sự đưa cô ta đến đây để phục vụ chủ tịch Lăng
Cô ta van luôn nghĩ chủ tịch Lăng là nhân vật chỉ có thể được thấy trên báo chí và ti vi.

Nhưng thật sự là đã đến đây, cô ta vừa mừng rỡ lại vừa kích động
"Chủ tịch Lăng, bày giờ tôi cần chuẩn bị cơm trưa sao? Mọi người thích ăn gì để lỗi di chuẩn bị Dương Tiểu Khởi học hành không được nhưng lại là một người rất giỏi làm việc nhà
Để có thể được làm người giúp việc cao cấp, cô ta còn có ý học nấu ăn nửa năm, tay nghề nấu nướng cũng vô cùng tốt

Lăng Diệu cũng chẳng thèm nhìn cô ta, đặt Lê Han Du bo di.

Dương Tiểu Khởi ngưỡng ngắp đứng tại cho
Hôm qua sau khi nghe Hướng Lập Hiện nói những lời đó, Lê Ngưng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng cảm thấy cực kì bứt rứt,
Cô ấy vẫn luôn coi Lê Hân Dư như nữ thần không ngờ rằng nữ thần chỉ có bề ngoài vẻ vang nhưng cuộc sống lại khó khăn hơn ai hết.

Sáng sớm cô ấy đã dậy sau đó kéo Hướng Lập Hiện đi một vòng siêu thị, lại nhân lúc còn sớm đi chợ mua không ít đồ ăn, hôm nay dự định sẽ làm một bữa cơm trưa thịnh soạn
Hậu quả của việc mua quá nhiều đồ chính là đến muộn.

Khi Lê Ngung và Hướng Lập Hiền đến Đào Lan Uyển thi đã gần mười một giờ.

Cô ấy vòi và chạy tới nhưng lại phát hiện phòng bếp đã có một người phụ nữ đang nấu cơm,
Ngoại hình của người phụ nữ kia không xinh làm nhưng trông có vẻ rất ấm áp và dịu dàng, thoạt nhìn khiến người ta thấy rất thoải mái
Dương Tiểu Khởi quay đầu lại trông thấy Le Ngưng và Hướng Lập Hiến thân trong hỏi "Cò là ai vậy? Cùng tới đây nau cam u
Đúng thế Le Ngưng gật đầu thật mạnh rồi nói thiền Tôi tên là Le Ngưng
Vẻ mặt Dương Tiểu Khởi lập tức khó chịu, dáng vẻ uất ức
Lê Ngưng lập tức ngẩn người ra, cô không làm gì cả, sao người phụ nữ này lại trông giống như sắp khóc vậy?
Bỗng nhiên Lê Ngưng lại cảm thấy người phụ nữ này không quá thoải mái, ấm áp dịu dàng mà cảm thấy có chút giả tạo
Giá tạo khiến người khác phiên lòng.

"Cô buồn cái gì chứ? Tôi có ức hiếp cô đầu.


Lê Ngưng vội vàng thanh minh.

Hương Lập Hiện thấy động tỉnh trong phòng bếp bất thường, hình như có người đang nói chuyện, anh ta tưởng là Lê Ngưng lại đang làm răm nói chuyện một minh, thể là minh cười đi vào muốn nghe xem cô ấy dang nói gì,
Khi bước vào vira nhìn lướt qua thì anh ta mới phát hiện trong này không chỉ có một minh lê Ngưng
Hương Lạp Hiền nhìn về mặt dữ dân của Lê Ngưng rồi lại nhìn dáng vẻ sắp khóc của người phụ nữ kia, bắt đặc đi cười Có phải ngoại trừ LỄ Hán Dự ra thị với ai có cũng dữ dân không
Lê Ngưng bản như Đầu Ngã Tôi không làm gì
cả
Hướng Lập Hiên không tin cô ấy.

"Cô không làm gì mà người ta có vẻ mặt này à.

Lê Ngưng thả túi thực phẩm trong tay xuống, kéo Dương Tiểu Khởi hai lần.

"Này, cô nói đi, tôi có ức hiếp cô không?”

Lúc đầu Dương Tiểu Khởi chỉ là sắp khóc, bây giờ thì rơi nước mặt thật.

Lê Ngưng thật sự là có oan ức mà không có chỗ tố cáo, cô ấy kìm nén cơn tức giận trong lòng, quảng túi đồ xuống rồi đi ra ngoài.

Dường như Dương Tiểu Khởi bị Lê Ngưng làm sợ hãi, người run lên sau đó giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Hướng Lập Hiên cảm thấy Le Ngưng càng ngày càng câu kinh hơn, anh là duổi theo Lê Ngưng để lí luận
Hướng Lập Hiện càng nói giúp cho Dương Tiểu Khởi thiLe Ngưng càng tức giận muốn giết người
Trong phong bep chỉ còn lại Dương Tiểu Khởi và một đồng nguyên liệu nấu ăn mà Lê Ngung mang tới
Dương Tiểu Khởi đúng bất động khác mười phút rồi mới chạy về phong cảm điện thoại gọi cho Hách Ảnh Di Lăng, cháu có thể ở bên
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 347: Cút Ra Ngoài


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********
Chương 348 Cút ra ngoài
Sau khi Dương Tiểu Khởi khóc xong thì giọng khản đặc, dáng vẻ như bị người khác ức hiếp.

Hách Ảnh nghe vậy, vội vàng hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tiểu Khởi thút thít, nói tiếp: "Vừa rồi cháu đang nấu cơm thì có người khác tới đây, còn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, giống như là muốn giành chỗ của cháu.

Cháu không muốn như vậy, cháu muốn ở bên cạnh di
Vốn dĩ Dương Tiểu Khởi nghĩ là chỉ có một mình mình ở đây nhưng không ngờ lại có thêm một người đến đây rõ ràng là ra oai phủ đầu với minh
Họ không thể nổi gian với bà Lăng nên chỉ có thể chuyển cơn giản sang minh
Chac chan là như vậy
Dương Tiểu Khởi cảm thấy mình thật đáng thương, cuộc sống sắp tới chạc chân sẽ không de chiu
Hách Anh nghe vậy cũng tức giận.

"Tiểu Khởi, châu cử ở lại Đảo Lai Uyên đi, đừng coi mình là người giúp việc cử làm thế nào mà cháu thấy thoải mái là được.

D) sẽ không để cháu phải chịu uất ức đau
Cứ tưởng là Lê Hân Dư thật lòng muốn cho
Dương Tiểu Khởi ở lại, hiện tại xem ra vẫn là bằng mặt không bằng lòng.


Lê Hân Dư càng như vậy thì bà càng muốn để
Dương Tiểu Khởi ở lại.

Dương Tiểu Khởi đáng thương cúp điện thoại: "Cảm ơn di Lăng
Có được sự đảm bảo của Hạch Anh, cô ta đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi
Lê Ngưng tức gần chết Hưởng Lập Hiền rảnh rồi lại cứ khăng khăng đuổi theo có lý luận,
Lẽ Ngưng không nhìn được bat đầu cãi cọ với Hương Lập Hiện ở ngày trước mặt Là Hán Dư va Läng Dieu.

không ngờ là chó ngáp phải ruồi, nhìn dáng và hài hước của Lê Ngưng và Hương Lập Hiền Lê Hán Dư lại mỉm cười.

Thật ra là họ không biết rằng Lê Hán Dư không thấy buồn cười, có chỉ đang ngưỡng mộ mà thoi
Lê Ngung văn cho là tất cả đều tại vì sự xuất hiện của của Dương Tiểu Khởi nên mới xáo tron.

Dương Tiểu Khởi nấu bữa trưa một mình, cô ta
lấy một phần nguyên liệu mà Lê Ngưng mua để nấu.

Sau đó cô ta dè dặt bước lên lầu, rut rè gọi Lăng
Diệu xuống ăn cơm trưa.

Không ngờ Lê Ngưng cũng ngồi vào bàn cùng ăn cơm, chỉ có một mình có ta uất ức ăn đồ ăn thừa trong bếp
Dương Tiểu Khởi lại tủi thân lau nước mắt.


Đều là người giúp việc, vì sao Lê Ngưng lại có được đãi ngộ của ông chủ?
Cô ta không cam lòng, nhưng vừa nghĩ đến Hách Ảnh đã đảm bảo với mình rằng sẽ không để minh chịu uất ức nên cô ta lấy can đảm, lúc ăn tối cũng ngôi vào bàn ăn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta
Dương Tiểu Khởi lại nhút nhát cúi đầu xuống chính di Lăng đã nói có ta thấy làm thế nào thoải mái thì cứ làm như thế.

Không biết có hợp khẩu vị của mọi người không? Tôi đã có ý làm nhiều hương vị khác nhau Nếu câu chủ và mo chú thích cái gì thì có the nói với tôi, để mai tôi có thời gian chuẩn bị trước" lời này nới ra giống nhu mình mới là chủ nhân.

Lê Hàn Dư thản nhiên nhìn cô ta một cái, ăn hai miếng cơm, cảm thấy Lê Ngưng nấu ăn vẫn ngon hơn.

Lăng Diệu ngước mắt nhìn cô ta một cái.

Lúc ánh mặt giao nhau, Dương Tiểu Khởi đỏ māt.

“Ra ngoài.

Dương Tiểu Khởi tưởng là mình nghe nhậm "Cái cái gì?”
Ánh mặt Lăng Diệu lạnh lùng: "Cút ra ngoài.

Người giúp việc mà cũng dặm ngồi vào bàn ăn thật sự coi mình là bà hai rồi sao?
Khuôn mặt Dương Tiểu Khởi lập tức do bừng, ăn mặt chạy về phòng mình khóc.

Lê Hán Dư khêu mấy hạt cơm, bong chắc không muốn ăn nữa
Hướng Lập Hiện và Le Ngưng gian nhau vì chuyện của Dương Tiểu Khải, sau khi c nước xong liên tức giận kéo Lê Ngưng đi luôn
Bọn họ vừa đi thi Lăng Dieu be Le Han Dư vào lòng giống như em bé, đi về phía phòng ngủ.

Tay anh không an phận mà dạo chi trên người
[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 348: Giặt Đồ Lót Của Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lăng Diệu đạp cửa một cái rồi ôm Lê Hân Dư lăn lộn trên giường.

Kể từ sau khi biết những chuyện xấu mà Giang Nhiên Nhiên đã làm, thái độ của Lê Hân Dư vẫn luôn không rõ ràng làm, anh thật sự rất sợ cô sẽ bỏ đi.

Hôm nay mẹ tới đây, thái độ của bà quá rõ ràng.

Nhưng mà cô ấy lại hoàn toàn không có ý định phản đối, có phải cô ấy cũng muốn nghe lời mẹ làm những chuyện này sau đó bỏ đi không?
Anh tuyệt đối không cho phép.

Chỉ khi ở trong bụng có có đứa con của anh thì mới có thể hoàn toàn buộc có ở bên cạnh mình
được.

Lăng Diễu hóa sâu lên dài một cô nói không rõ "Em không được rời xa anh, ngay cả nghĩ thời cũng không được
Tiếp nhận những va chạm thật sâu của anh Lê Hận Du không thể thốt ra được một cau hoàn chính, chỉ có những tiếng rên rỉ đặt quảng phát ra từ răng và một cô

Chỉ cần cô không nói thì anh coi như có đi chấp nhận
Le Hai Du met moi tiep đi trong lòng anh Anh vẫn luôn để trong cơ thể cô, muốn nhanh chóng tạo ra một đứa con thuộc về họ.

Lăng Diệu hôn lên vầng trán đẫm mồ hội của Lê Hân Dư, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết được mối phiền phức mà mẹ anh đưa tới.

Người phụ nữ đó thật sự là một cản trở.

Nhưng thái độ của mẹ lại quá cương quyết, nhất thời Lăng Diệu chưa có biện pháp
Có điều chuyện thể này rõ ràng là đi tìm Hướng Lập Hiện có đầu óc lệch lạc nghĩ kế sẽ đáng tin cậy hơn.

Những sáng sớm hôm sau, anh chưa kịp chờ Hưởng Lập liên đến để đưa ra biện pháp tới lại phát hiện Dương Tiểu Khởi ăn mát khóc ở ngoài ban công
Lê Hân Dư sac mất năng mộ dùng trước mặt Dương Tiểu Khởi, co minh môi thật chặt
Lăng Diệu đi vào, vừa nhìn là biết ngay chuyện gì đang xảy ra
Dương Tiểu Khởi đã giặt đồ lót của họ
Tôi luôn qua lúc điên cường thì đó lót được năm Vào phòng tan chặc chân là Dương Tiểu Khai thác từ tien đi vào phòng của họ lại còn tự ý động vào đồ lót của anh.

Lăng Diệu nhìn đồ lót của mình được giặt sạch phơi trên ban công, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

“Tôi không cố ý.

Tôi không biết là hai người không muốn để tôi giặt quân áo.

Sau này tôi sẽ không tự tiên động vào quần áo của hai người nữa." Dương Tiểu Khởi khóc vô cùng đáng thương, giống như con thỏ trắng bé nhỏ bị ức hiếp
Sắc mặt Lê Hân Dư vẫn không tốt: “Còn nữa, đừng tự tiên vào phòng của chúng tôi.


"Tôi không biết hai người để ý chuyện này thật xin lỗi, thật sự xin lỗi...!
Không nên tùy tiện động vào đó lót của người
*
khác, đó không phải là kiến thức thông thường
sao?
cho dù có là người giúp việc đi nữa thì cũng không có chuyển tự tiến động vào đồ lót của người khác như thế chứ
Lê Hán Dư muốn lí luận với Dương Tiểu khởi nhưng cô ta cử khác mất
Thật ra Lê Hải Dư có rất nhiều điều mười nói nhưng Dương Tiểu khỏi cứ như thế này nên có chẳng nói được gì, có cảm giác bất lực giống như tủ tài gặp nhà binh vậy.

Nhìn thấy Lăng Diệu đến, Dương Tiểu Khởi càng khóc to hơn.

Dường như Lê Hân Dư đã hiểu ra điều gì đó, cô
nhìn Dương Tiểu Khởi ngồi xổm trên mặt đất
khóc thút thít một cái rồi quay người bỏ đi.

Cổ tay có bị Lăng Diệu giữ chặt, anh dùng cánh tay dài vòng qua trước người anh, rồi nói với Dương Tiểu Khởi "Tháo xuống"
Dương Tiểu Khởi ngẩng đầu, mắt đó au: "Tôi không lấy những thứ khác.


Lăng Diệu nói: "Lấy quần áo xuống
Dương Tiểu Khởi làm theo, nhưng câu tiếp theo của anh lại là.

“Ném vào thùng rác
Những thứ đã bị cô ta chạm vào, anh sẽ không can nira.

Lúc đầu Dương Tiểu khởi khóc đỏ mặt, hiện tại
thì một lúc đó lúc trắng
Đạy là anh đang có ý ghét bỏ có sao”
Làng Diệu cho cô ta một câu trả lời cháu chân "Sau váy đừng có từ tiền đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà nữa nếu không thì bồi thường theo gia.

[Diendantruyen.Com] Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
.

 
Chương 349: Chỉ Cần Văn Yêu Nhau





Lăng Diệu nghịch bàn tay nõn nà của Lê Hân Dư, ánh mắt hờ hững nhưng đáng sợ.

"Nếu cô đã biết là ở đây làm tôi chưởng mắt mà còn ở lại là muốn tìm cơ hội làm bà hai sao?"
“Chế độ phong kiến đã qua rồi, hiện tại là chế độ một vợ một chồng, nếu như có muốn danh chính ngôn thuận làm người thứ ba thì tôi có thể đưa cô ra nước ngoài.

Những lời này cực kì khó nghe, chút tâm tư xấu xa vừa nảy sinh ở sâu trong lòng Dương Tiểu Khởi bị vạch trần, cô ta uất ức lau nước mắt: "Như vậy sao hai người còn đồng ý để tôi ở lại?”
Lăng Diệu giêu cợt: “Cô mù hay là điếc thể Tình hình hôm ấy thế nào, bản thân cô không rõ hay sao?"
Dương Tiểu Khởi hoàn toàn không trông chờ gì
nữa, có la lau nước mat và di ra ngoài.

"Vậy tôi
đi là được."
"Đứng lại" Lăng Diệu thong thả gọi một tiếng
Dương Tiểu Khởi dùng bước quay người lại e dè nhìn anh.

Nhưng lại nghe anh nói một câu lạnh lùng "Lúc đi ra ngoài thì mang theo quan đó, nem vào thùng rác dưới lâu
Thoát cái, mặt Dương Tiểu Khởi trắng bệch
Suy cho cùng họ vẫn coi cô ta như rác rưởi.


Không, ngay cả rác rưởi cũng không bằng.

Cô ta muốn quay về tìm di Lăng, cô ta muốn nói cho dì Lăng biết không phải có ta không muốn ở lại đây mà là do họ đuổi mình đi.

Lê Hán Dư nép vào lòng ngực anh, phía sau là bầu trời xanh như mới được gột rửa, cô khẽ thì thầm "Cứ đuổi cô ta đi như vậy thì phải giải thích với mẹ thế nào đây?"
Lăng Diệu rốt vào tai có những lời tình tử: "Chỉ cần có em, anh không sợ gì cả.

Cô chớp mắt, đôi mắt trong veo hiện lên những gợn sóng.

Nhưng mà cô SƠ
Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, rõ ràng có có nhà có bố me mà lại trở thành trẻ mồ côi Bạn thân lâu năm lại là người cầm dao đâm sau lưng mình.

Người chồng có một lòng tin tưởng cùng giấu giếm có mọi chuyện
Cảm giác an toàn của có gần như đã mất hết
"Anh yêu em" Anh của người thì thay bàn tại
Chỉ cần thất thận một chớp mất thời là sẽ bỏ lỡ lời nói như có như không này.

Nhưng mà cô đã nghe thấy: "Lăng Diệu, vì sao anh luôn không cho em giữ lại một chút không gian riêng, vì sao chuyện gì anh cũng giấu em vậy? Em sợ nhất chính là lừa dối và giấu giếm
Lê Khải Thiên và Viên Vũ đã lừa cô hơn hai mươi năm, cô tưởng rằng mình là người có gia đình, sau đó lại bằng nhiên phát hiện hóa ra mình là trẻ mồ côi

Cô cho rằng Lăng Diệu và cô đã đủ khăng khít không có khoảng cách nhưng anh lại có rất nhiều chuyện giấu giếm có, thậm chí không ngại hi sinh hôn nhân của Giang Đặt Hàn để đánh đổi
Tình yêu kiểu này qua lệch lạc.

Đối với anh mà nói thì không có gì quan trọng ca.

Chỉ cần em văn yêu anh, chỉ cần anh vẫn yêu
em.

Thế là đủ
Hai người đời không thấy Hach Anh den tinh sẽ nhưng lại thấy Giang Nhiên Nhiên đến đây một minh
Lăng Diệu liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Nhiên Nhiên rồi mới cho Lê Hân Dư không gian để ở riêng với cô ta.

Lăng Diệu thật sự coi Lê Hán Dư như búp bê sử, chi tiếc không thể kiểm soát có trong phạm vi bảo vệ của mình mỗi giây mỗi phút.

Hình như Giang Nhiên Nhiên vẫn chưa biết là Lê Hân Dư đã biết toàn bộ sự thật, cô ta tưởng ngày đó Lẽ Hãn Dư vừa tới "Dạ Sắc" thì đã bị người ta bắt đi luôn
Cô ta tưởng là Lê Hân Dư không ra khỏi nhà nửa bước là vì bị sơ hãi.

Giang Nhiên Nhiên vẫn gọi "Hân Dư" "Hân Dư rất thân mật.

Lê Hán Dư nhìn nụ cười của Giang Nhiên Nhiên,
rõ ràng van xinh dẹp như trước thế nhưng lại
khúc đi rất nhiều
Giang Nhiên Nhiên thần mặt nam tay cô "Hàn Dư minh van muốn kết hòn với anh trai dù không có nhiều khách mới chúc phúc cùng không quan trọng, chỉ cần có thể kết hôn với anh ay là tốt rồi
Lòng bàn tay Le Han Dư hơi lạnh nhưng lòng bàn tay Giang Nhiên Nhiên lại rất hàng.

 
Chương 350: Cậu Nhất Định Phải Tới





Lê Hân Dư nhìn xuống sàn, khẽ cười nói: "Đó là chuyện của các cậu
Giang Nhiên Nhiên cứng ngắc người trong thoảng chốc nhưng cô ta đã rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: "Thật ra mình có bí mật muốn nói cho câu biết."
Lê Hân Dư ngước mặt lên nhìn cô ta không chớp mắt.

“Thật ra mình thích anh trai, vẫn luôn thích anh ấy.

Nếu không phải lúc đầu anh ấy theo đuổi cậu thì dù thế nào mình cũng phải theo đuổi được anh ấy.

Lúc nói những lời này vẻ mặt Giang Nhiên Nhiên rất bình tĩnh, không hề có vẻ giận dữ và oán hận như hôm đó nữa.


Lê Hân Dư đang nghĩ, trong lòng Giang Nhiên Nhiên rốt cuộc tình bạn sâu đậm hơn hay sự oán giận đối với cô chiếm vị trí lớn hơn.

"Hân Dư, cậu có đang nghe mình nói không?”
“Ừ, mình biết rồi, cậu thích anh ấy, cậu muốn kết hôn với anh ấy.” Lê Hân Dư nhẹ nhàng gật đầu
Giang Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Hôn lễ của chúng mình vẫn sẽ được tổ chức ở khách sạn hôm đó, nhưng sẽ không mời quá nhiều khách, chỉ có mấy người thân nhất của mình.

Mình hy vọng cậu có thể đi.

Mình hy vọng nhận được lời chúc của cậu nhất.”
Lê Hân Dư quay đầu sang nhìn cô ta, con người đen bóng khiến người khác nhìn không ra tâm trạng của cô: "Thật không?
Giang Nhiên Nhiên thật sự muốn cô chúc phúc sao? Thật ra cô ta muốn cô đến đó là để khiến cho Giang Dật Hàn hết hy vọng hơn, để Giang Dật Hàn biết được cô đã sớm buông bỏ tình cảm của ba năm trước rồi, muốn mượn sự tồn tại của cô khiến Giang Dật Hàn từ bỏ.

Trước đó Lê Hân Dư không hiểu, nhưng ngày hôm đó sau khi nghe xong những câu nói ấy, cô đã hoàn toàn sáng tỏ.

Cô không dám tin một người xuyê xòa, thoải mái như Giang Nhiên Nhiên lại có lòng dạ sâu khó lường như thế.

“Thật đấy, Hân Dư, cậu là bạn thân nhất của mình mà." Giang Nhiên Nhiên nằm tay cô, ánh mắt chân thành đến đáng sợ: “Ngày mốt mình và Giang Dật Hàn sẽ kết hôn ở khách sạn lần trước, cậu nhất định phải tới." Lê Hân Dư chậm rãi rút tay ra, hờ hững từ chối: "Tiểu Nhiên, mình sẽ không đi đâu."
Giang Nhiên Nhiên nhạy cảm nhận ra được điều gì đó: "Hôm đó ở nhà hàng Dạ Sắc, có phải cậu đã nghe được gì không?”
Lê Hân Dư không phủ nhận, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ: "Đúng vậy, mình đã nghe được hết rồi.”

Giang Nhiên Nhiên đứng bật dậy, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất: “Cho nên từ này tới giờ cậu đang xem trò hề của tôi?"
Nhìn cô ta vụng về biểu diễn trước mặt mình mà trong lòng thì lại đang cười nhạo cô ta ngu xuẩn sao?
Chẳng trách lúc nãy ánh mắt của Lăng Diệu nhìn cô ta lại kỳ lạ như vậy, hóa ra là vì Lê Hân Dư đã biết được chân tướng từ lâu.

Xem ra khoảng thời gian này Lễ Hân Dư luôn ở nhà cũng không phải là bởi vì bị dọa sợ, mà là bị Lăng Diệu nhốt ở nhà nhỉ?
Tia hy vọng cuối cùng của Lê Hân Dư đối với Giang Nhiên Nhiên cũng theo đó mất đi: "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể thắng thần với tôi, vào lúc tôi suýt chút nữa xảy ra chuyện."
Nhưng mà Giang Nhiên Nhiên không có, thậm chí đến bây giờ còn muốn lợi dụng cô để kích thích Giang Dật Hàn.

Nghĩ đến lúc cô trở về nước mấy chuyện mờ ám của Giang Nhiên Nhiên dù cố ý hay vô tình cũng đều là muốn cho Giang Dật Hàn hết hy vọng với mình.

Điều đáng thương là đến bây giờ cô.

Truyện Ngược

mới nhìn rõ.

“Bất kể tôi có thắng thần hay không, cậu cũng đã có câu trả lời rồi.” Vẻ mặt sáng rực rỡ của Giang Nhiên Nhiên bằng nhiên trở nên lạnh lùng
Cảm giác không cần ngụy trang nữa thật tốt.

Giả vờ suốt nhiều năm như vậy, bản thân cô ta cũng sắp không phân biệt được mình căm ghét Lê Hân Du hay xem Lê Hân Dư là bạn tri kỷ, đâu mới là con người thật của cô ta?
Sắc mặt của Giang Nhiên Nhiên trở nên lạnh lẽo, gần như ra lệnh: “Ngày kia là hôn lễ của chúng tôi, cậu nhất định phải tới."
Lê Hân Dư khẽ chớp mi: “Tôi không đi."
Giang Nhiên Nhiên cười lạnh lùng: “Cậu nhất định phải tới, nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời.”.

 
Chương 351: Hôn Lễ Một Người





Lê Hân Dư bình tĩnh lặc đầu
Cô sẽ không đi, con người ngu xuẩn một lần là đủ rồi, không cần ngu
xuẩn lần thứ hai.

Có lẽ từ trước tới nay Giang Nhiên Nhiên đều hận cô đã cướp mất Giang Dật Hàn, nhưng cô lại luôn xem Giang Nhiên Nhiên là người bạn thân nhất của mình.

Lê Hân Dự tự cho rằng mình không phải kiểu người hiền lành đến độ có thể tha thứ cho những kẻ đã hại mình, cô là người thù dai.

Nhưng cô lại không trở mặt với Giang Nhiên Nhiên, đây vốn đã là sự bao dung lớn nhất cho tình bạn đã sớm thay đổi hoàn toàn này.

“Tôi không đi.”
Mặc kệ Giang Nhiên Nhiên nói thế nào, cô cũng không đi làm con cờ cho cô ta nữa.

Giang Nhiên Nhiên cười nhạt đứng lên, lấy thiệp cưới từ trong túi xách ra để xuống: "Nếu như cậu không đi, tôi sẽ cũng không có cách nào ép buộc được, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết nếu cậu không đi thì cậu nhất định sẽ hối hận.


Lê Hân Dư không nhịn được bèn hỏi cô ta.

"Nhiên Nhiên, bây giờ cậu lấy gì để uy hiếp tôi? Tình bạn của chúng ta sao? Nhưng giữa chúng ta đã không còn tình bạn nữa rồi, tại sao cậu tự tin cho rằng có thể thay đổi được ý nghĩ của tôi, khiến tôi sẽ hối hận vì cậu chứ?"
Giang Nhiên Nhiên ngẩn ra, dường như cô ta đã quên chuyện này.

Trong ấn tượng của cô ta, Lê Hân Dư lúc nào cũng quan tâm đến cô ta, lúc nào cũng nhường nhịn cô ta.

Lê Hân Dư không ngần ngại chọc thủng mặt nạ của cô ta, vạch trần chân tướng xấu xí: "Cậu vốn định lợi dụng tôi đến dự hôn lễ của mình để khiến cho Giang Dật Hàn hết hy vọng, hoặc là nghĩ cách lợi dụng để cho Giang Dật Hàn xuất hiện trong buổi lễ kết hôn đúng chứ?"
Cô đứng dậy, đối mặt với Giang Nhiên Nhiên: đã đối xử với tôi như vậy rồi thì dựa vào mà cho rằng tôi sẽ hối hận vì chuyện của
Giang Nhiên Nhiên gần như chạy trối chết.

Cô ta thật ích kỷ và ngu muội...!Cô ta cho rằng mình đã tính toán mọi thứ rất kỹ, nhưng cô ta chỉ tính đúng sự chân thành của Lê Hân Dư mà thôi.

Nếu Lê Hân Dư chưa từng tin tưởng cô ta thì ta sẽ không bao giờ đi đến bước đường này, nhưng cô ta vẫn ngu ngốc lấy bản thân mình ra để uy hiếp Lê Hân Dư
Bóng lưng rời đi có vẻ chật vật của Giang Nhiên Nhiên lọt vào mắt Lê Hân Dư đã biến thành sự thất vọng.

Cô thật sự đã xem Giang Nhiên Nhiên là bạn...!
Nhưng thậm chí Giang Nhiên Nhiên còn không thèm xin lỗi cô một câu, vẫn cho là mình không sai.

Các cô quen biết nhiều năm như vậy nhưng tới hôm nay cô mới phát hiện bộ mặt thật sự của Giang Nhiên Nhiên.

Ngu xuẩn mà đáng thương
Lê Hân Dư không nhận lời tham dự hôn lễ của Giang Nhiên Nhiên, cho dù có đồng ý thì Lăng Diệu cũng sẽ không để cho cô đi.


Bởi vì Lăng Diệu không muốn Lê Hân Dư nhìn thấy Giang Dật Hàn.

Bây giờ không ai đoán ra được suy nghĩ của Lê Hân Dư, nếu cô gặp lại Giang Dật Hàn thì liệu cần cân trong lòng cô sẽ lập tức nghiêng về phía Giang Dật Hàn không? Như vậy anh sẽ bị knockout sao?
Anh không biết.

Anh chỉ muốn làm hết sức để ngăn cản tất cả những chuyện này xảy ra.

Nhưng có một số việc không phải muốn ngăn cản là ngăn cản được.

Không có bất kỳ người nào thấy bất ngờ, hiện trường hôn lễ chỉ có một mình Giang Nhiên Nhiên mặc áo cưới.

Trừ lê Hân Dự ra, cô ta không mời ai hết, cô ta chỉ hy vọng Giang Dật Hàn có thể đến.

Mục sư đã cùng Giang Nhiên Nhiên chờ đợi trong lễ đường từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.

Cuối cùng mục sư cũng rời đi, toàn bộ lễ đường trống trải chỉ còn sót lại một mình Giang Nhiên Nhiên.

Chiếc nhẫn đính viên kim cương màu hồng năm carat tuột khỏi tay Giang Nhiên Nhiên nhưng cô ta cũng không nhặt lên, một mình bước ra ngoài đi lang thang như một du hồn.


Giang Dật Hàn không đến, cô ta thật sự không có cơ hội nữa rồi.

Hôn lễ này là cô ta đã dùng tính mạng để uy hiếp Giang Dật Hàn.

Cô ta nói với Giang Dật Hàn nếu anh không tới cô ta sẽ chết cho anh xem.

Nhưng Giang Dật Hàn vẫn không den.

Điều này có nghĩa là mạng sống của cô ta cũng không thể nào khiến cho Giang Dật Hàn thỏa hiệp?
Mạng sống chính là tiền đặt cược lớn nhất của cô ta.

Nhưng cô ta đã thua cược..

 
Chương 352: Bào Mòn Đến Cạn Kiệt





Giang Nhiên Nhiên mặc váy cưới, cô ta ôm tia hy vọng cuối cùng đứng trên sân thượng khách sạn một đêm.

Cô ta hi vọng Giang Dật Hàn có thể thay đổi ý định.

Cho dù anh không đến để kết hôn nhưng ít ra cũng vì lo cho an toàn của cô ta, đến nhìn cô ta một cái cũng được.

Nhưng Giang Dật Hàn không đến.

Giang Nhiên Nhiên đợi ròng rã một ngày một đêm mà Giang Dật Hàn vẫn không xuất hiện, tia sáng le lói trong lòng cô ta hoàn toàn tắt lui.

Lê Hân Dư không ngờ bản thân cô đã nói không hối hận nhưng lại thật sự hơi hối hận.

Giang Nhiên Nhiên ở trên sân thượng khách sạn, dường như muốn tự sát.


Sau đó được nhân viên bảo vệ thay ca vào sáng sớm phát hiện, lập tức báo cảnh sát.

Giang Dật Hàn vẫn không đến.

Mà tâm trạng của Giang Nhiên Nhiên lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không năm bắt được.

Giang Nhiên Nhiên đứng trên mép sân thượng, váy cưới màu trắng trên người cô ta bay phất phơ trong gió, dường như chỉ cần gió lớn hơn chút nữa thôi là cô ta sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Bố mẹ của Giang Nhiên Nhiên gần như quỳ gối trước mặt Lê Hân Dư, cầu xin cô cứu con gái của bọn họ, cầu xin cô tìm Giang Dật Hàn.

Lăng Diệu sai người đuổi hai vợ chồng nhà họ Giang ra ngoài, kéo Lê Hân Dư vào phòng ngủ.

Anh bịt tai cô bằng đôi tay dày rộng của mình, như thể làm vậy sẽ có thể khiến cô quên hết mọi chuyện.

Giang Nhiên Nhiên tự làm tự chịu, có thể trách ai?
Lúc Lê Hân Dư chớp mắt, hàng lông mày râm cọ nhẹ vào da của anh, khiến trong lòng anh rất ngứa ngáy “Lăng Diệu, em muốn qua đó xem thế nào?"
"Giang Nhiên Nhiên đối xử với em như thế "
"Một sinh mạng sống sở sở, nếu thật sự biến mất như vậy thì sau này em nhất định sẽ hối hận, bây giờ em qua đó, cho dù không cản được nhưng em cũng không còn gì tiếc nuối Làng Diệu không muốn để cô đi.

Có trời mới biết sau khi tới đó sẽ xảy ra chuyện gì?
"Lăng Diệu, anh thật sự là ngay cả chút tự do đó cũng không cho em sao?” Lê Hân Dư bỗng nhiên cười, nụ cười có vẻ mia mai.

Từ sau khi Lăng Diệu biết tất cả mọi chuyện nhưng lại giúp đỡ Giang Nhiên Nhiên giấu cô, cô cũng nên biết Lăng Diệu chỉ là muốn kiểm soát cô mà thôi.

Anh có biết nếu em cứ tiếp tục sống trong ngôi nhà này mà không được tiếp xúc với bên ngoài như vậy, em sợ mình sẽ giống như Giang Nhiên Nhiên, trở thành..."
“Được rồi, không được nói lung tung." Lăng Diệu bụm miệng cô lại.


Giống Giang Nhiên Nhiên? Không, hai người hoàn toàn không giống nhau.

Anh sẽ càng không để Lê Hân Dư có ý nghĩ muốn chết giống Giang Nhiên Nhiên
Nhưng mà Lăng Diệu cũng có thể nhận ra được, sức sống và khả năng sống của Lê Hân Dư sắp bị sự dân vật của anh bào mòn gần như cạn kiệt rồi.

Anh tựa cầm lên trán Lê Hân Dư, lựa chọn thỏa hiệp: “Anh qua đó với em, sau đó anh sẽ trả tự do cho em, nhưng em phải hứa với anh một chuyện là không được bỏ đi, không được lẳng lặng bỏ đi giống ba năm trước nữa."
Lê Hân Dư gật đầu, cười rất miền cưỡng.

“Được.

Con người khi đã đánh mất bản thân rồi thì ngay cả tự do cũng trở thành thử xa xỉ.

Nhưng không phải tự do là thứ nên thuộc về cô sao?
Tại sao cô phải cần cảm ơn?
Lúc Lăng Diệu đưa Lê Hân Dư tới, Giang Nhiên Nhiên vẫn đứng trên sân thượng khách sạn.

Lính cứu hỏa ở dưới lâu đã làm xong công tác cấp cứu, bên dưới cũng đặt đệm hơi, tất cả mọi người đều nghĩ mọi cách để đến gần Giang Nhiên Nhiên, cứu cô ta xuống.


Nhưng hoàn toàn không có cách đến gần.

Giang Nhiên Nhiên hoàn toàn không giống với những người muốn chết khác, cô ta bình tĩnh như vậy, thoạt nhìn như chẳng khát khao thứ gì.

Cô ta mang giày cao gót, xinh đẹp mà phóng khoảng đứng trên mép sân thượng không ai dám tự ý đến gan.

Bởi vì Giang Nhiên Nhiên đứng rất vững, nếu bỗng nhiên đến gần, ngược lại sẽ dọa cô ta sợ
Trước khi Lê Hân Dư và Lăng Diệu đến thì Giang Dật Hàn đã đến rồi.

Rốt cuộc anh vẫn không đành lòng bỏ mặc cô nhóc đã lớn lên cùng anh, luôn bám theo sau lưng anh gọi anh trai.

Mặc dù Giang Nhiên Nhiên đã làm rất nhiều chuyện không nên làm..

 
Chương 353: Quen Có Ấy Trước





**********
"Tiểu Nhiên, em xuống đi, đừng làm bậy nữa." Khuôn mặt dịu dàng Giang Dật Hàn hiếm khi có vẻ sắc bén như thế
Anh bước từng bước về phía Giang Nhiên Nhiên, sau đó chậm rãi giơ tay ra.

Giang Nhiên Nhiên để mặc anh tới gần nhưng hoàn toàn không có ý đi xuống.

Lúc Giang Dật Hàn giơ tay ra kéo Giang Nhiên Nhiên thì cô ta mới có phản ứng mạnh: "Anh đừng đụng vào em.

Trong lúc né tránh, cơ thể cô ta mất thăng bằng, lắc lư sắp ngã.

Giang Dật Hàn không đụng vào cô ta nữa, chỉ có thể giơ hai tay lên: “Anh không chạm vào em, em đừng nhúc nhích, tự xuống đi "Nếu bây giờ anh đồng ý kết hôn với em trước mặt mọi người, em sẽ xuống." Giang Nhiên Nhiên đưa ra yêu cầu.


Giang Dật Hàn quay đầu liếc nhìn phía sau, hai vợ chồng nhà họ Giang nước mắt tuôn rơi đang đứng nhìn từ xa, dưới lầu đã bị người đi đường vây kín, ngoài ra còn có mấy phóng viên bảo đài đang phát trực tiếp, lính cứu hỏa cũng đứng thành hàng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Lê Hân Dư và Lăng Diệu đứng cuối đảm người, hờ hững nhìn.

Trong khoảnh khắc Giang Dật Hàn nhìn thấy Lê Hân Dư, ánh mắt anh lập tức thay đổi.

Giang Nhiên Nhiên thấy vậy cũng nhìn theo tầm mắt của anh liền phát hiện Lê Hân Dư vừa chạy đến.

Giang Nhiên Nhiên cười chua chất: “Anh, rốt cuộc anh đến đây là vì sợ em chết hay vì biết Lê Hân Dư sẽ đến, sợ em hại cậu ta nên mới den?"
"Lo cho em." Giang Dật Hàn nói.

“Thật sao?”
“Thật đấy, là lo cho em, em mau xuống đi
"Nhưng nếu anh đã lo cho em như vậy thì tại sao không thể kết hôn với em chứ? Anh kết hôn với em thì em sẽ xuống, được không?” Giang Nhiên Nhiên chăm chú nhìn anh, giống như đứa bé đáng thương đang tìm kiếm đồ chơi.

“Tiểu Nhiên, anh không chỉ lo lắng cho em mà còn quan tâm đến em, nhưng anh chỉ xem em là em gái, giữa chúng ta không có tình yêu.

“Vậy thì anh cứ để em chết đi là được.” "Tiểu Nhiên!”

“Phần lớn cuộc đời của em đều xoay xung quanh anh.

Anh nói với em rằng chúng ta không còn cơ hội, anh bảo em từ bỏ anh, làm vậy không khác gì hủy hoại cuộc đời em! Không có anh, cuộc đời em chẳng khác gì đã chết."
Giang Nhiên Nhiên duỗi tay chỉ vào Lê Hân Dư, tâm trạng bỗng nhiên trở nên kích động: "Nếu không phải cậu ta chen chân vào thì chúng ta sẽ không đi đến nông nổi như ngày hôm nay, rõ ràng là chúng ta quen nhau trước mà
Giang Dật Hàn lắc đầu, cho dù đã là lúc này rồi anh cũng vẫn không muốn lừa gạt bất cứ người nào: “Người anh quen trước là Hân Dư, em mới là người đến sau."
“Lúc anh chưa được nhà họ Giang nhận nuôi, vẫn còn sống ở trại trẻ mồ côi, anh đã thích Lê Hân rồi.

Tiểu Nhiên, em không có tư cách trách cô ấy, em mới là người đến muộn."
Giang Nhiên Nhiên trợn to hai mặt: nói bậy, em không tin.”
Nếu cô ta là người đến sau, vậy mấy năm nay cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại Lê Hân Dư hoàn toàn là đã hại làm người sao?
Cô ta luôn cho rằng vì mình dẫn Hân Dư đến trước mặt Giang Dật Hàn, cho nên anh mới động lòng với Lê Hân Dư...!
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Tâm trạng của Giang Nhiên Nhiên đột nhiên kích động, vợ chồng nhà họ Giang không nhìn nổi nữa, bà Giang quay đầu lại quỳ xuống trước mặt Lê Hân Dư: “Tôi cầu xin cô, cô giúp tôi khuyên nhủ Dật Hàn, bảo nó đồng ý với Tiểu Nhiên, để cho Tiểu Nhiên xuống đây trước đi.


Lê Hân Dư giật mình, lùi về sau hai bước.

Nhưng cô không hiểu tại sao Giang Nhiên Nhiên đòi tự sát thì nhất định phải là Giang Dật Hàn nhân nhượng.

Tại sao bọn họ không giải quyết vấn đề ở Giang Nhiên Nhiên trước mà nhất định phải để Giang Dật Hàn bù lấp chỗ trống của cậu ta chứ?
“Mạng của Giang Nhiên Nhiên là mạng, lẽ nào cuộc đời của Giang Dật Hàn không phải là cuộc đời sao?”
Giang Nhiên Nhiên có thể lấy cái chết để uy hiếp Giang Dật Hàn một lần, cô ta cũng có thể uy hiếp vô số lân.

Cho dù thật sự kết hôn, đời người dài như vậy, sau khi kết hôn mỗi ngày họ đều sống trong cãi vã và đe dọa sao?.

 
Chương 354: Rớt Lâu





**********
Giang Nhiên Nhiên chỉ vào Lê Hân Dư: "Cậu qua đây."
Lê Hân Dư sợ cô ta thật sự nhảy lầu
nên đành đi tới
Lăng Diệu nằm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cùng bước tới.

Giang Nhiên Nhiên nhìn dáng vẻ “ân ái” của Lăng Diệu và Lê Hân Dư, không nhịn được cười: “Các người cũng nên cảm ơn bà mối là tôi đây.

Nếu không phải là tôi thì làm sao cậu và Lăng Diệu có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy?”
“Nhìn thấy vẻ chật vật của tôi bây giờ, có phải cậu rất hả dạ không? Cậu không cần làm gì cả, tôi đã bị trời phạt, cuối cùng sẽ chết rất khó coi”
Lê Hân Dư nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho nên Giang Nhiên Nhiên chỉ vào Lê Hân Dư: “Cậu qua đây.

Lê Hân Dư sợ cô ta thật sự nhảy lầu
nên đành đi tới.

Lăng Diệu năm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cùng bước tới.


Giang Nhiên Nhiên nhìn dáng vẻ “ân ái” của Lăng Diệu và Lê Hân Dư, không nhịn được cười: "Các người cũng nên cảm ơn bà mối là tôi đây.

Nếu không phải là tôi thì làm sao cậu và Lăng Diệu có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy?”
“Nhìn thấy vẻ chật vật của tôi bây giờ, có phải cậu rất hả dạ không? Cậu không cần làm gì cả, tôi đã bị trời phạt, cuối cùng sẽ chết rất khó coi”
Lê Hân Dư nhìn thẳng vào mặt cô ta, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho nên tại sao cậu lại phải dân vặt bản thân chứ? Tự sát không phải là chuyện lợi cho địch hại cho ta sao? Cậu phải sống thì mới có cơ hội chống lại tôi cả đời chứ?"
"Không có được Giang Dật Hàn, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

“Nhưng mà cậu chết rồi lại càng không có ý nghĩa.

Khi chúng ta học năm nhất đại học đã từng chui trong chăn vừa đọc bảo vừa tán gầu, có người phụ nữ ngu ngốc đã tự tử vì tình, đàn ông cùng lắm chỉ rơi vài giọt nước mắt lúc truy điệu, sau đó nên sống thế nào thì cứ sống tiếp thế.

Mà kẻ ngu ngốc tự tử vì tình đó cùng lắm chỉ để lại một gợn sóng nhỏ trong lòng anh ta, đợi sau khi trời quang mây tạnh sẽ chẳng còn lại gì.”
“Nhiên Nhiên, cậu sống mà không có được anh ấy thì chết càng không thể có được." Lê Hân Dư nói: "Có Hrong 755 Hou
phải cậu cũng ngu ngốc, nghĩ là cậu chết rồi thì có thể khiến cho anh ấy nhớ cậu không? Anh ấy thật sự sẽ nhớ tới cậu sao? Lẽ nào cậu chết rồi thì anh ấy sẽ buồn đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng sẽ chết theo câu sao?"
Giang Nhiên Nhiên ôm đầu, thét lên: "Cậu đừng nói nữa!"
Lê Hân Dư quả nhiên không nói nữa nhưng cũng không khuyên cô ta xuống, trông cô có vẻ lạnh nhạt và tuyệt tình.

Chỉ có Lăng Diệu biết lòng bàn tay của cô đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Cô thật sự đang lo lắng cho Giang Nhiên Nhiên.

Dù sao họ cũng là bạn bè nhiều năm như vậy.

Giang Nhiên Nhiên ôm đầu ngồi xổm trên sân thượng.

Vạt váy cưới màu trắng tung bay trong gió khiến mọi người đều sợ hãi, chỉ sợ cô ta bất cần là sẽ ngã từ trên lầu xuống.

Qua một hồi lâu, Giang Nhiên Nhiên dường như đã bình tĩnh lại.


Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lê Hân Dư: "Tôi chết rồi, cậu sẽ vui vẻ đắc ý?"
“Không, nhưng tôi cũng sẽ không đau khổ, càng không tự trách vì chuyện này.

Tự tử là do câu lựa chọn, không liên quan đến bất cứ người nào.

Người khác không cần phải trả giá vì sự lựa chọn của cậu.

Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Lê Hân Dư rất vô tình nhưng bàn tay cô lại đang run rẩy.

Lăng Diệu năm tay cô thật chặt.

Anh biết là Lê Hân Dư đang đánh Chương 495 Mới THÔ
cược, cô muốn ép Giang Nhiên Nhiên tự xuống.

"Đi xuống là cơ hội duy nhất để cậu thay đổi cuộc đời mình.

Nếu cậu nhảy xuống, cậu thực sự sẽ không để lại được gì cả"
Cơ thể của Giang Nhiên Nhiên hơi run rẩy, cô ta đưa tay về phía Lê Hân Dư: "Được, vậy cậu đỡ tôi xuống đi.”
Giang Dật Hàn ngăn Lê Hân Dư lại, anh đưa tay ra đỡ Giang Nhiên Nhiên.

Nhưng Giang Nhiên Nhiên lại không nhận, cô ta cố chấp nhìn Lê Hân Dư: “Cậu không muốn đỡ tôi xuống là muốn nhìn tôi chết sao?"

Khỏe môi Lê Hân Dư hơi giật giật: “Được, để tôi dìu cô.

Lê Hân Dư từ từ buông bàn tay đang năm chặt tay Lăng Diệu ra, cô đến gần Giang Nhiên Nhiên, đưa tay về phía cô ta.

Giang Nhiên Nhiên kéo tay Lê Hân Du.

Giang Nhiên Nhiên đã ở trên sân thượng một đêm, bàn tay cô ta lạnh như băng, mà lòng bàn tay Lê Hân Dư lại vô cùng ấm áp.

Khoảnh khắc khi băng và lửa chạm vào nhau, Giang Nhiên Nhiên bằng nhiên như nổi điên, kéo Lê Hân Dư cùng nhảy xuống lầu.

Lê Hân Dư nói không sai, chết một mình không có nghĩa, không bằng kéo theo Lê Hân Dư cùng chết.

Mặc dù không có được Giang Dật Hàn, nhưng anh ấy cũng sẽ nhớ mình cả đời.

Cho dù không phải yêu, là hận cũng được..

 
Chương 355: Đánh Cược Mạng Sóng





**********
Cơ thể bật ngửa giữa không trung mất đi trọng tâm, sau đó cùng rơi xuống lầu theo lực hút của Trái Đất.

Khoảnh khắc Lê Hân Dư bị Giang Nhiên Nhiên kéo xuống, cô không có cảm giác sợ hãi.

Cảnh tượng trước mắt quay cuồng, cô không nhìn thấy gì cả, thời gian ngần ngủi không kịp cho cô cơ hội sợ hãi.

Chuyện thật sự khiến cô sợ hãi là Lăng Diệu liều mạng nhảy xuống cùng cô, tóm chặt cổ chân của cô.

Cổ tay cô bị Giang Nhiên Nhiên giữ chặt, mà cổ chân của cô lại bị hại tay của Lăng Diệu năm chắc.

Cả người cô bị treo ngược giữa lưng chừng, còn Lăng Diệu vì giữ cô mà nửa người cũng đã nhoài ra khỏi mép sân thượng.

Người năm lấy cổ tay có không chịu buông, muốn đưa có cùng xuống địa ngục, còn người muốn đưa cô về thiên đường cho dù không chống đỡ được cũng không chịu từ bỏ.

Điểm tựa cơ thể của Lăng Diệu vốn không chắc chắn, chưa kể tới ngoài việc giữ chặt Lê Hân Dư, anh còn phải chịu sức nặng của Giang Nhiên Nhiên đang ở phía dưới cô.

Rốt cục Lê Hân Dư không chịu nổi, kêu lên: "Lăng Diệu!
Cô muốn sống, nhưng cô càng không muốn anh chết chung với mình.


Có có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có quá nhiều điều, tất cả xoắn xuýt vào nhau, tranh giành nhau, cuối cùng cũng không nói được gì.

Đầu óc của Lê Hân Dư căng lên, chỉ có tiếng thét sợ hãi vang vọng bốn phía
Mặt Lăng Diệu đỏ lên, gân xanh trên trán cũng nổi lên, anh đã cố gắng đến cực hạn nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay.

“Tin anh đi, anh sẽ cứu được em.

Hãy tin anh!”
Lê Hân Dư không nhịn được khóc thành tiếng.

Giang Dật Hàn thấy thế vội vàng bước lên giúp đỡ.

Anh nằm cánh tay của Lăng Diệu, kéo Lê Hân Dư và Giang Nhiên Nhiên lên.

Lính cứu hỏa cũng kịp thời chạy tới, đông người sức lớn, hai người lắc lư giữa lưng chừng từ từ được kéo lên.

Cơ thể của Lê Hân Dư được kéo đến mép sân thượng, bàn tay của Giang Nhiên Nhiên vẫn giữ chặt tay của cô.

Lê Hân Dư được kéo lên sân thượng từng chút một, hai chân cô đã mềm nhūn.

Cô ôm cổ Lăng Diệu thật chặt, bật khóc như một đứa bé.


Lăng Diệu để cô ôm anh, kéo bàn tay ra sau lưng cô, khẽ vỗ về an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Tay của Giang Nhiên Nhiên cũng bị lính cứu hỏa kéo lên trên, nhưng cô ta không cam lòng, sống khó khăn như vậy thì thôi đi, tại sao ngay cả chết cũng không thể thành công chú?
Mặc kệ Lê Hân Dư làm gì cũng có người cứu, ngay cả chết cũng khó vậy sao? Khoảnh khắc hai chân vừa chạm đất, cô ta đẩy mạnh Lê Hân Dư ra, nếu không chịu để cho cô ta chết, vậy thì để Lê Hân Dư chết đi là được.

Lê Hân Dư ôm chặt Lăng Diệu còn chưa kịp buông tay, cả người lại ngã ngược ra ngoài lần nữa.

Cảnh tay Lăng Diệu đã mỏi nhừ, không còn sức chống đỡ nữa, thế nhưng anh vẫn kéo chặt cô lại theo quán tính, ôm cô vào lòng.

Hai người đứng lại, chỉ thiếu chút nữa là đã thật sự cùng rơi xuống lâu.

May là chung quanh có nhiều người nên kéo Lăng Diệu lại.

Trái tim của Lê Hân Dư lập tức nhảy vọt lên lại nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc vô số lần.

Cô không sao.

Nhưng vì cửu cô, Lăng Diệu đã bị đập lưng vào thanh thép bê tông chỗ mép sân thượng, không biết trúng chỗ nào mà máu chảy ra ồ ạt
Lê Hân Dự không nhìn thấy chỗ vết thương, chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhuốm máu và khuôn mặt dần tái nhợt của anh.

Vẻ mặt của Lăng Diệu càng lúc càng xấu, Lê Hân Dự sợ hãi đến cực điểm, cô lo đến nỗi quên cả khóc nhưng nước mặt vẫn không ngừng trào ra.

Cánh tay của anh dân dần buông thống xuống, mí mắt cũng cảng lúc càng nặng.

“Em xem đi, anh thực sự yêu em.

Lăng Diệu nói một câu cuối cùng trước khi bất tỉnh..

 
Chương 356: Nợ Máu Trả Bằng Máu





Tiếng còi xe cứu thương “ò e ỏ e" không ngừng văng vắng bên tại cô.

Lăng Diệu được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.

Lê Hân Dư thất thần đứng yên tại chỗ, tựa như Lăng Diệu không ngã trước mặt cô, anh vẫn khỏe mạnh đứng ở nơi này.

Hoặc là họ chưa bao giờ đến đây, hai người họ vẫn ở Đào Lan Viên, sống những ngày tháng không có tự do, hết ăn lại năm.

Nhưng cho dù không có tự do vẫn tốt hơn bị thương rất nhiều...!
Lăng Diệu, là vì anh sợ em bị thương nên mới không cho em tự do sao?
Hình như cô đã hiểu rồi.

Cô lảo đảo chạy xuống lâu nhưng lại bị người khác kéo lại.

"Em bằng bộ cánh tay trước đi, sau đó anh đưa em đến bệnh viện.

Người đó là Giang Dật Hàn.


Lê Hân Dư bồng lấy lại tinh thần, mới phát hiện cả cánh tay phải của mình đã bị vách tường cào xước lúc rơi xuống lầu.

Giang Dật Hàn ẩn cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó gọi nhân viên y tế đến xử lý vết thương cho cô.

Cả người Lê Hân Dư giống như đã mất cảm giác, hoàn toàn không thấy đau, thậm chí trên mặt cũng bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào.

Giang Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh cô cũng đang được xử lý vết thương thì lại cười tự giếu: “Cho dù đã đến lúc này rồi mà anh cũng chỉ quan tâm một mình cậu ta thôi sao?" Giang Dật Hàn không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn nhân viên y tế bằng bỏ vết thương cho Lê Hân Dư
Giang Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt oán độc: “Tại sao, tại sao cho dù em có chết anh cũng không thể yêu em nhiều thêm một chút?"
Giang Dật Hàn nhìn Giang Nhiên Nhiên thật lâu, thật ra trong lòng có rất nhiều lời nhưng Giang Nhiên Nhiên không hiểu, anh cũng không cần phải nói nữa.

Nếu Giang Nhiên Nhiên không gây ra vở kịch ngày hôm nay, anh thực sự sẽ áy náy cả đời vì chuyện không kết hôn với cô ta.

Nhưng hôm nay thậm chí Giang Nhiên Nhiên còn muốn kéo người khác chết chung với mình...!
Hành vi xấu xa và độc ác của cô ta đã xóa sạch mọi áy náy và không nỡ trong lòng anh.

"Bây giờ thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với em nữa sao?”
Giang Nhiên Nhiên bất mãn với sự thờ ơ của anh, cô ta đẩy nhân viên y tế đang xử lý vết thương cho mình ra, với tay muốn kéo Giang Dật Hàn nhưng lại đón lấy một cái tát giòn gia.

“Bốp”, một cái tát nặng nề giảng xuống mặt Giang Nhiên Nhiên.


Lê Hân Dư vẫn cảm thấy không đủ, cô lật tay tát thêm một cái nữa.

Giang Nhiên Nhiên ôm mặt, không thể tin được Lê Hân Dư hiền lành, dịu dàng lại đánh mình hai bạt tai.

Cô ta trợn to hai mặt: "Cậu đánh tôi?" Lê Hân Dư dùng hết sức vung tay lên, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta thêm lần nữa.

Giang Nhiên Nhiên muốn đánh trả nhưng lại bị Giang Dật Hàn nằm chặt tay, đẩy trở về
Nước mắt trong hốc mắt của Lê Hân Dư còn chưa kịp khô, nước mắt lạnh lẽo ngập tràn trong hốc mắt: “Cậu đã muốn kéo tôi chết chung, tại sao tôi không thể đánh chết Câu?"
Giang Nhiên Nhiên á khẩu không trả lời được.

“Cậu muốn chết là chuyện của cậu.

Nếu lần sau thật sự muốn chết thì hãy cắt cổ tay trong phòng tầm hoặc là nhảy xuống trước khi người khác đến, đừng sống để hại người."
“Lê Hân Dư! Tôi đã biết cậu là người đạo đức giả nhất, cậu còn nói muốn tôi sống, bây giờ cậu nói vậy không phải là muốn bảo tôi chết sao?”
“Giang Nhiên Nhiên, nếu Lăng Diệu xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ khiến cho cậu nợ máu trả băng máu, trả lại gấp trăm lần.” Lê Hân Dư chớp mắt, nước mắt từ trong hốc mắt xuống rớt nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh đến đáng sợ.

“Nếu anh ấy không sao, chúng ta hãy dừng lại ở đây.

Sau này đừng để tôi gặp lại cậu nữa, tôi sẽ không nương tay đầu
Lê Hân Dư lau nước mắt sau đó nhanh chóng chạy đi.

Cô muốn ở bên cạnh Lăng Diệu, cho dù anh vẫn đang cấp cứu, cô cũng phải đợi anh ở ngoài phòng cấp cứu..

 
Chương 357: Em Xem Anh Thật Sự Yêu Em





Phòng cấp cứu văn sáng đèn.

Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng vội vã chạy tới, họ ngồi ở bên ngoài cùng Lê Hân Dư đợi tin tức.

Lê Hân Dư vẫn đờ đẫn đứng đó nhìn chăm chăm vào ảnh đèn hình chữ thập màu xanh trên phòng cấp cứu.

Có mong nó có thể tất sớm một chút, sau đó bác sĩ đi ra và nói Lăng Diệu không sao, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

Nhưng cô lại hy vọng nó có thể sáng mãi, để cô sẽ không phải nhận được tin tức xấu nào.

Hướng Lập Hiện bước lên năm chặt tay Lê Hân Dư, lúc này mới phát hiện tay của cô lạnh toát: "Hân Dư, cô hãy tin tôi, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu.

Mạng của câu ấy cứng lầm, sẽ không có chuyện gì đâu.


Lê Hán Dư ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy Hưởng Lập Hiện đang nam tay mình, cô chậm rãi rút tay ra.

Hướng Lập Hiện cũng biết mình không nên chạm vào có, cho nên anh kéo Lê Ngưng một cái, đẩy cô ấy đến trước mặt Lê Hân Dư, để cô ấy đi an ủi Lê Hân Dư.

Nhưng Lê Ngưng lại bĩu môi, xỉa xói người khác thì còn được, còn an ủi người thì cô ấy quả thật không biết.

Tất cả những gì cô ấy có thể làm là ở yên lặng ở bên cạnh Lê Hân Dư
Hai y tả chạy ra khỏi phòng cấp cứu.

Lê Hân Dư vội vàng bước lên: “Thế nào rồi?”
“Chủ tịch Lăng mất quá nhiều máu, huyết tương nhóm B không đủ, chúng tôi phải dùng huyết tương của nhóm ở trước
Hướng Lập Hiện đứng dậy "Lấy máu của tôi đi, tôi cũng là nhóm máu B.

“Vậy anh hãy đi theo chúng tôi."
Cuộc phẫu thuật vẫn đang được tiến hành mà Lăng Diệu vẫn chưa rõ kết quả.

Lê Hân Dư yếu ớt dựa vào tường, cơ thể chậm rãi trượt xuống: "Sao anh ấy lại mất quá nhiều máu đến thế? Tôi còn chưa nhìn rõ rốt cuộc anh ấy bị thương ở chỗ nào trên lưng...!Cũng không biết rốt cuộc sau lưng anh bị thương như thế nào mà máu tuôn ra nhiều như vậy?
Lê Hân Dư ôm đầu, cuộn mình trong góc nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào đèn cấp cứu đang sáng trên cửa...!“Đều là loi tại tôi, đều là tôi không tot...!
Cần tự do gì chứ? Để ý đến Giang Nhiên Nhiên làm gì chứ?
Nếu không phải lòng tốt bụng ngu xuẩn của cô thị bây giờ Lăng Diệu sẽ không gặp tai nạn rồi.

Sau khi Hướng Lập Hiên lấy máu xong, sắc mặt hơi tái, y tả lại đưa huyết tương dự phòng vào phòng cấp cứu.


Cũng không biết họ đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu mới tắt.

Thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, thanh thép xi măng đâm thẳng từ vào cơ xương trên lưng anh, đậm thủng lá lách, nếu sâu hơn một chút thì e rằng thật sự không có cách nào cứu được.

May mắn là anh không sao,
Lăng Diệu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói anh sẽ tỉnh lại trong vòng tầm giờ
Trái tim căng thẳng của Lê Hân Dư cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người cô rũ xuống.

Hướng Lập Hiên kéo người cô, đỡ cô dậy.

“Lăng Diệu vẫn chưa tỉnh, nếu cô lại ngất đi, chẳng lẽ hai vợ chồng muốn ở chung một phòng sao?"
Cô bám chặt ngực áo của Hướng Lập Hiện miễn cưỡng chống đỡ cơ thể của mình: “Tôi muốn vào cùng anh ấy."
“Được, tôi sẽ nghĩ cách đặt thêm một cái giường bên cạnh, cô ngủ cùng cậu ấy đi.” Lê Hân Dư đã thức một đêm, hai mắt đỏ quạch.

“Cảm ơn anh

Để không ảnh hưởng đến bệnh nhân, nên không thể cho nhiều người vào trong phòng bệnh, cuối cùng chỉ để cho một mình Lê Hân Dự đi vào
Lê Hân Dư cũng không thật sự muốn Hưởng Lập Hiên tìm giường cho cô, cô không muốn làm ồn đến Lăng Diệu
Cô mang một cái ghế tới, năm nhoài bên cạnh giường của anh, sưởi ấm bàn tay đã lạnh đi vì truyền dịch của anh, nằm bên cạnh nhìn anh.

Cô muốn ở bên anh, cô muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại, cô cũng nghĩ đến khi anh tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là mình.

Khoảnh khắc khi Lăng Diệu xảy ra chuyện, cô mới phát hiện thật ra có rất nhiều chuyện không còn quan trong như vậy nữa.

Có lẽ cô theo đuổi quá nhiều nhưng so với việc mất anh, cô thà rằng để anh an toàn.

"Em xem, anh thật sự yêu em..."
Cô luôn nhớ câu nói cuối cùng mà Lăng Diệu đã nói với cô trước khi bất tỉnh..

 
Chương 358: Tỉnh Rồi





Anh dùng mạng sống của mình để đánh cược, nói với cô rằng anh thực sự yêu cô.

Sao cô có thể nghi ngờ chân tình của anh được chứ?
Lăng Diệu tỉnh lại sớm hơn dự đoán của Lê Hân Du.

Cô nằm nhoài bên giường bệnh của anh, chỉ để lại một chỏm đầu bù xù.

Bàn tay mềm ẩm còn đặt trên mu bàn tay lạnh như băng của Lăng Diệu, tựa hồ muốn ủ ấm cho tay anh.

Cô đã thành công, lòng bàn tay và mu bàn tay của anh đều ẩm lên.

Lăng Diệu thấy cô nằm nhoải khó chịu, muốn đưa cô lên giường ngủ nhưng lại phát hiện anh hoàn toàn không cử động được, anh lại không muốn đánh thức giấc mộng đẹp của cô nên đành phải bảo y tá đạp một tấm chăn mỏng cho cô
Anh rút tay ra, cầm lấy bàn tay mềm mai của cô mà mân mê
Lê Hân Dư cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, mở mắt ra mới phát hiện là đầu ngón tay của anh đang quấy phá.

Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh tỉnh lại rồi!”

“Anh tỉnh rồi."
“Quả tốt, quả tốt rồi.” Cô vừa nói lại vừa muốn khóc.

Anh dùng đầu ngón tay quẹt dưới mắt cô: “Anh đâu có chết, em không được khóc.

Cô nhếch môi cười với anh.

"Được rồi, em sẽ không khóc.

Anh nhếch mép nói: "Em bị dọa sự rồi sao?"
"Đáng đời em!” Cô khịt mũi, giận dỗi nói.

Nhưng không phải có đang giở tính trẻ con, cũng không phải đang tức giận.

Là do lòng tốt tự cao tự đại của cô mới khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương là cô
Lăng Diệu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt VIP.

Phòng bệnh được bày biện hệt như khách sạn, bên trong có đầy đủ mọi thứ, giường bệnh cũng rất rộng rãi.

Anh vén chăn lên, vẫy tay với cô: “Em lên đây năm một lát đi
Cô lắc đầu: "Em không mệt.

Cô chỉ cần lặng lẽ ở bên anh, nhìn anh, chỉ vậy thôi là cô đã thỏa mãn roi.

"Không mệt cũng lên đây năm nghỉ một lát." Lăng Diệu giả vờ hung dữ nói: "Em không nghe lời anh, vậy thì anh đành phải tự giúp em.

Lê Hân Dư sợ anh cử động sẽ đụng đến kim tiêm cho nên vội vàng ngôi ở chỗ trống trên giường.


Cô ôm cánh tay của anh, không cho anh lộn xộn nữa.

Thân thể mềm mại tựa vào anh, Lăng Diệu khẽ cười, sờ đầu cô: “Em nhắm mắt lại ngủ một lát đi!”
“Em không buồn ngủ."
“Thật không?” Đầu ngón tay mát lạnh của anh cẩn thận chạm vào khỏe mặt cô, trong lời nói của anh tràn ngập ý trêu đùa: "Vậy là em bị gấu trúc ám à? Quầng thâm mắt lớn như vậy?”
Lê Hân Dư ôm cánh tay truyền dịch của anh, không cho anh cử động "Sẽ bị xoắn kim đó, anh đừng lộn xôn."
"Được." Anh ngoan ngoãn để cô ôm.

Bàn tay cô mềm mại, nhẹ nhàng và thận trọng ôm lấy cánh tay anh.

Lăng Diệu nhìn nửa bên mặt của Lê Hân Dư đang dựa lên cánh tay anh, rốt cuộc cô cũng không cưỡng lại cơn buồn ngủ nhắm mắt lại, lúc này anh mới mim cười.

Lê Hân Dư thật sự rất dễ dỗ.

Không ngờ anh chỉ bị thương một lần là cô đã tha thứ hết mọi chuyện.

Nếu người cứu cô là Giang Dật Hàn thì sao?
Lăng Diệu cũng không dám nghĩ
tiếp
Giang Dật Hàn cũng liều lĩnh đến cứu cô, chỉ là anh tốt số, nhanh hơn một bước.


Lăng Diệu cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hai người ăn ý không nhắc lại nữa chuyện của Giang Nhiên Nhiên hoặc Giang Dật Hàn nữa.

Khoảng thời gian Lăng Diệu bị
thương, Lê Hân Dư luôn ở bên cạnh, săn sóc anh từ miếng ăn đến giấc ngủ, bọn họ giống như trở lại những ngày tháng vui vẻ trước đây.

Không, vẫn còn kém chút xíu.

Anh không có cách nào lăn lộn trên giường với cô, đây chính là tiếc nuối duy nhất của anh.

Tâm trạng tốt thân thể khôi phục cũng nhanh, mỗi lần bác sĩ lại đây tái khám đều nói anh khôi phục với cùng tốt, thậm chỉ còn hơi tặc lưỡi cảm thản nói tình trạng khôi phục của Lăng Diệu vượt xa mong đợi của bọn họ.

Các thầy thuốc âm thầm cân nhắc một hồi, có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu chăng?.

 
Chương 359: Năm Trên Người Ngủ





Bác sĩ nói đợi quan sát thêm hai ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được.

Lăng Diệu cảm thấy cuộc sống thế này thật ra cũng không tệ, không có chuyện gì phiền lòng, mỗi ngày còn có thể được ở bên cạnh Lê Hân Dư nữa.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đến đây thăm hỏi có mục đích riêng đều bị cản từ bên ngoài phòng bệnh, trừ hai bóng đèn Hướng Lập Hiền và Lê Ngưng không cách nào ngăn cản được ra thì không hề có người khác đến làm phiền bọn họ.


Không có người ngoài, Lăng Diệu còn có thể nhân lúc bị thương mà làm nũng với Lê Hân Dư, củng cố tình cảm một chút.

Vốn dĩ đây là giai đoạn hồi phục, nếu để anh tự tìm đường chết, để lại hậu quả gì thì cô sẽ không có mặt mũi nào nói ra.

Lê Hân Dư thuận theo anh mọi thứ, chỉ có chuyện quan hệ là cô thẳng thừng từ chối.


Lăng Diệu còn buồn bực mấy ngày, cố gắng nhịn cho đến khi bác sĩ nói anh đã khôi phục không tệ, quan sát thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện thì rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa.

Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng vừa rời khỏi thì anh đã lập tức ôm cô đưa lên giường.

Lê Hân Dư muốn trở mình nhưng lại sợ động đến vết thương sau lưng anh cho nên không dám lộn xộn: “Anh xuống đi!”
Lăng Diệu cười xấu xa: "Bây giờ em không thể ở trên, chờ sau này đi.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top