Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 400


Ánh mắt Giang Nhiên Nhiên nổi lên sóng gió dập dờn, cô ta cười khẩy nói: "Lê Hân Dư, tôi cũng không biết nên hâm mộ cô ngây thơ hay nên cười chế giễu sự ngây thơ của cô đây?"

Quả nhiên Lê Hân Dư không biết, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Có đôi khi không biết gì cả cũng là một kiểu hạnh phúc.

Đó là bởi vì Lăng Diệu và Giang Dật Hàn đang giúp cô che mưa chắn gió.

Bọn họ sẽ chủ động giúp cô che đậy tất cả những tin tức có hại với cô.

Cũng giống như những gì cô ta làm lúc đầu, Lê Hân Dư hoàn toàn không hề biết.

Bọn họ chỉ muốn để cho Lê Hân Dư biết được những tin tức tốt nhất, mà không muốn để cô bị những chuyện này quấy rầy.

Lăng Diệu đúng là tốn hết tâm tư, chuyện gì cũng muốn giấu cô.

Nhưng anh gạt cô như vậy, cô có thật sự hạnh phúc không? Ánh mắt Giang Nhiên Nhiên không ngừng đánh giá Lê Hân Dư: "Cậu biết không, lúc này nhìn đến cậu, tôi cảm thấy cậu không giống con người chút nào mà là giống một con chim hoàng yến hơn.

Xung quanh cậu bị một cái lồng vàng khổng lồ vô hình trói buộc."

Cô ta cười mỉa mai và ghen tị nói: "Cậu nghĩ rằng cậu có thể nhận thức được thế giới những thứ mà cậu cảm nhận được vỏn vẹn chỉ là những thứ trong cái lồng khổng lồ này.

Cậu hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài như thế nào."

Lúc Giang Nhiên Nhiên nói những lời này, cảm thấy cực kỳ vui sướng nhưng sau khi nói xong rồi trong lòng cô ta lại vô cùng hoang vắng.



Cô ta đang cười nhạo sự ngu dốt của Lê Hân Dư, cô ta biết hết mọi thứ nhưng cô ta lại mãi mãi không có được trái tim của Giang Dật Hàn.

Giữa Lê Hân Dư và cô ta, rõ ràng cô ta càng đáng thương hơn, ít nhất Lê Hân Dư có được tình yêu của tất cả mọi người.

Mà cô ta, không có gì cả.

Giang Nhiên Nhiên cảm thấy rất nhàm chán, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc khác.

Động tác hút thuốc của cô ta vô cùng thành thạo, hít vào phun ra, toàn bộ khói thuốc đều phun hết lên mặt Lê Hân Dư: "Cậu có biết tôi học hút thuốc từ lúc nào không?"

Là từ sau khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn quen nhau.

Uống rượu, mùi rượu quá nồng không giấu được, đã vậy còn dễ bộc lộ cảm xúc của bản thân.

Cho nên khi cô ta cảm thấy bực bội thì cô ta hút thuốc, sau khi hút xong chỉ cần xịt nước hoa lên người thì sẽ không ai phát hiện được.

Lê Hân Dư hờ hững nhìn cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến quá khứ mà cô ta che giấu.

Giang Nhiên Nhiên cười mỉa mai: "Nếu cậu không muốn ôn chuyện cũ thì bỏ đi, tôi cũng không cản cậu nữa, đi thôi."

Nhưng mà Lê Hân Dư vẫn đứng trước mặt cô, không hề nhúc nhích.

Giang Nhiên Nhiên hút hết một điếu thuốc mà Lê Hân Dư vẫn đứng ở trước mặt cô ta: "Xem ra cậu không quan tâm tôi nói gì nhưng cậu lại có chuyện muốn nói với tôi?"

"Giang Nhiên Nhiên, lời cậu vừa nói là có ý gì?"

Lê Hân Dư cau mày, không khỏi căng thẳng: "Đứa con ghẻ mà cậu nói là ai? Mà tại sao tôi lại như con chim quý bị nhốt trong lòng son?"



"Chuyện của nhà họ Lăng các người tôi không dám nói lung tung.

Nếu không, tôi sợ không gánh vác nổi trách nhiệm này."

Giang Nhiên Nhiên cười mỉa mai.

Lê Hân Dư cau mày, ý của Giang Nhiên Nhiên là nhà họ Lăng có chuyện giấu cô.

Giang Nhiên Nhiên cũng biết rồi nhưng bản thân cô hoàn toàn không biết gì cả.

Cho nên cô ta mới nói cô như con chim bị nhốt trong lồng? Nhưng mà...

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Sớm muộn gì cậu cũng biết.Tôi không làm kẻ ác đâu."

Giang Nhiên Nhiên bỗng cười lớn lên: "Bởi vì, Giang Dật Hàn sẽ trách tôi."

Ngày đó, sau khi Giang Dật Hàn nghe cô ta nói chuyện này xong, câu đầu tiên anh nói lại là bảo cô đừng nói lung tung, cứ xem như không biết gì.

Giang Dật Hàn nói phải cho Lê Hân Dư thời gian, để Lăng Diệu tự giải quyết tốt những chuyện này.

Lúc đó cô ta chỉ cười, cười đến nỗi lòng đau như cắt.

Ngay cả bây giờ khi nghĩ đến vẻ mặt của Giang Dật Hàn lúc đó, cô ta vẫn cảm thấy cực kỳ đau buồn.
 
Chương 401


Bất kể cuộc sống của Lê Hân Dư có tốt hay không, đã kết hôn hay chưa, Giang Dật Hàn vẫn luôn suy nghĩ cho cô.

Nhưng anh chưa bao giờ để tâm suy nghĩ vì cô ta.

Đây chính là chỗ khác nhau giữa yêu và không yêu nhỉ? Tiếng cười của Giang Nhiên Nhiên cực kỳ đáng sợ, giống như võ hiệp luyện thần công nhưng bị phản tác dụng từ đó trở nên điên cuồng trên phim truyền hình hay chiếu.

Lê Hân Dư nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, biết cô ta không muốn nói nhiều thì cũng không lãng phí thời gian hỏi tiếp nữa.

Cô đi sang cạnh hai bước, móc điện thoại ra nói cho Hách Ánh biết cô đến rồi.

Hách Ánh nói nhìn thấy cô rồi, bảo cô đợi ở dưới lầu, bà ta lập tức cho người đi đón cô.

Lê Hân Dư cúp máy, sau đó để điện thoại vào túi, yên lặng tìm một chỗ trên hành lang ngồi xuống.

Cô ngồi một hồi lại cảm thấy lạnh, nên dứt khoát đứng lên, lấy điện thoại ra nghiên cứu.

Lăng Diệu nói điện thoại di động của cô có định vị, vậy bây giờ cô đang ở đâu chắc anh biết chứ? Rõ ràng đó là định vị theo dõi và hạn chế tự do nhưng cô cảm thấy trong lòng ngọt ngào không thể giải thích được.

Giang Nhiên Nhiên nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng càng bực bội.

Tại sao Lê Hân Dư sống mơ màng, bị người lừa gạt cũng trở nên hạnh phúc, còn Giang Nhiên Nhiên cô ta cho dù sống có tỉnh táo hơn nữa, cũng trở thành người đáng buồn nhất.

Cô ta đi tới chỗ Lê Hân Dư lạnh lùng nhìn cô, cho dù cực kỳ không tình nguyện nhưng cô ta vẫn phải nói một câu: "Lê Hân Dư, tôi thật sự hâm mộ cậu."



Lê Hân Dư xem cô ta như không khí, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại của mình.

Giang Nhiên Nhiên nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng co rút đến khó chịu.

Bệnh viện là nơi lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng lởn vởn khắp nơi.

Chỗ duy nhất có thể cảm nhận được ánh mặt trời chính là chỗ vườn hoa này.

Nhưng cho dù ở trong vườn hoa Giang Nhiên Nhiên vẫn cảm thấy khắp người lạnh lẽo.

Bệnh nhân ở khoa nội trú nếu có điều kiện mỗi ngày sẽ xuống vườn hoa đi dạo, hít thở không khí trong lành, đó cũng là lúc bọn họ tự do nhất trong ngày.

Mỗi ngày ru rú trong phòng bệnh thật sự rất nặng nề, thời gian chạy xuống vườn hoa dưới lâu đùa giỡn chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Lăng Niệm Sơ.

Chỉ cần đừng gặp người phụ nữ xấu xa kia.

Khi Hách Ánh yêu cầu Lâm Dĩ Thuần đưa nó xuống lầu đi dạo thì Lăng Niệm Sơ vui đến nỗi muốn bay lên trời.

Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại nói cho nó biết, đợi lát nữa nó sẽ nhìn thấy người phụ nữ xấu xa kia.

Lăng Niệm Sơ vừa vui vẻ chưa được bao lâu đã lập tức xụ mặt xuống.

Bất cứ lúc nào nó cũng nhớ tới "lời dạy dỗ"



của Lâm Dĩ Thuần, chỉ cần đuổi người phụ nữ kia đi, nó mới có thể có bố, có gia đình...nếu không nó sẽ chết giống mẹ nó.

Bởi vì nó bị bệnh rất nặng, chỉ có người thân có chung dòng máu mới có thể cứu được nó.

Cho nên khi Lăng Niệm Sơ nhìn thấy Lê Hân Dư xuất hiện trước mặt mình thì nó lập tức quỳ xuống, nhặt hai hòn đá không lớn không nhỏ dùng hết sức ném về phía Lê Hân Dư.

Hòn đá đập thẳng vào mắt Lê Hân Dư nhưng lúc này cô lại đang cúi đầu nên không nhìn thấy.

Giang Nhiên Nhiên vốn định thờ ơ xem như không thấy nhưng hai tay cô ta lại không nghe theo điều khiển, đẩy Lê Hân Dư một cái.

Lê Hân Dư không đứng vững, bị trật chân, đau đớn ngồi xổm xuống đất không đứng dậy được.

Giang Nhiên Nhiên tức giận bản thân lo chuyện bao đồng, đi cứu Lê Hân Dư.

Cô ta không muốn để ý đến Lê Hân Dư nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm: "Cậu có thể đứng lên không?"

Lê Hân Dư lắc đầu: "Chân tôi bị thương rồi, bụng tôi đột nhiên cũng đau nữa."

"Cậu phiền chết đi được!"

Giang Nhiên Nhiên bực bội đưa tay về phía cô, muốn kéo cô lên.

Nhưng trước khi tay cô ta chạm vào Lê Hân Dư thì đứa trẻ hư hỏng Lăng Niệm Sơ đã xông tới, dùng hết sức đạp lên bụng cô một cái.
 
Chương 402


Theo lý mà nói thì sức lực của đứa nhỏ không lớn, cho dù có ầm ï một hồi cũng không có chuyện gì to tát.

Nhưng không biết Lăng Niệm Sơ này bị cái gì, nó giống như nổi điên đạp một cái còn chê ít, lại muốn tiếp tục đạp thêm cái nữa.

Giang Nhiên Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lê Hân Dư trắng bệch, cảm thấy không ổn lúc này cô ta mới đẩy thẳng bé ra.

Cô ta muốn dìu Lê Hân Dư từ dưới đất đứng lên, nhưng Lê Hân Dư vừa bị cô ta kéo như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, không dám nhúc nhích.

Giang Nhiên Nhiên thấy vậy càng thêm hốt hoảng: "Này, cậu không sao chứ? Nếu cậu có chuyện thì trách tôi kéo cậu hay trách thằng nhóc hỗn xược kia đá cậu?"

Lê Hân Dư đau đến nỗi đôi môi trắng bệch, lúc nói chuyện thở đốc bụng cô càng đau thắt: "Tiểu Nhiên, giúp tôi...bụng tôi đau quá...

cậu giúp tôi gọi bác sĩ."

"Tôi đi kêu bác sĩ để cậu một mình ở đây cho thằng bé hư hỏng kia đánh chết à?"

Cánh tay Giang Nhiên Nhiên bị Lê Hân Dư làm đau, cô ta muốn bỏ mặc Lê Hân Dư nhưng nếu cô ta không quan tâm Lê Hân Dư lỡ như Lê Hân Dư có chuyện gì thì Lăng Diệu sẽ tính cả vốn lẫn lãi với cô ta.

Nếu Lê Hân Dư chết rồi, Giang Dật Hàn sẽ càng không tha thứ cho cô ta.

Nhưng nếu Lê Hân Dư thật sự bị đứa nhỏ này giày vò đến chết, Giang Dật Hàn có nhớ nhung Lê Hân Dư ít lại không? Trong lúc Giang Nhiên Nhiên còn do dự thì đứa bé kia lại vung nắm đấm định đánh vào mặt Lê Hân Dư.

Lúc này Giang Nhiên Nhiên đã hoàn toàn không có cơ hội do dự, cô ta cũng không thể để cho Lê Hân Dư bị thằng bé giày vò đến chết trước mặt mình.



Cô ta gạt mạnh Lăng Niệm Sơ sang một bên, chửi nói: "Đứa trẻ đáng chết này, bố mẹ mày chết hết rồi sao? Không ai dạy dỗ mày biết lễ phép liêm sỉ à?"

Má nó, cô ta vẫn là lần đầu tiên gặp đứa trẻ thấy người liền đánh như vậy.

Thằng bé bị mắng đáng chết cũng không khóc, bò từ dưới đất lên, nó không nhìn Giang Nhiên Nhiên mà là hung dữ nhìn Lê Hân Dư chăm chắm nói: "Người phụ nữ xấu xa, cô mau cút khỏi đây.

Tôi ghét cô, cô đừng giành bố tôi.

Nếu không có bố, tôi sẽ chết mất!"

Lâm Dĩ Thuần đã không chỉ một lần nói với nó rằng nó mắc bệnh rồi, hơn nữa còn bệnh rất nặng, chỉ có người thân nhất mới có thể cứu nó.

Nếu bố nó không cần nó nữa, thì nó sẽ chết giống mẹ.

Trẻ con chưa hiểu rõ khái niệm về cái chết nhưng vẻ mặt nghiêm trọng và hoảng sợ khi người lớn nhắc đến từ "chết"

mới là điều chúng sợ nhất.

Nó không muốn chết, cho nên nó phải đánh đuổi người phụ nữ xấu xa này đi.

"Người phụ nữ xấu xa cút xa tôi một chút! Cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng cướp bố của tôi đi"



Lê Hân Dư ôm lấy cái bụng đau nhức của mình, khó nhọc nhìn Lăng Niệm Sơ hỏi: "Bố của cậu...là ai?"

"Bố tôi chính là bố tôi!"

Lâm Dĩ Thuần từ từ bước tới, hoàn toàn không có ý định muốn kéo Lăng Niệm Sơ ra.

Tâm mắt của Lăng Niệm Sơ chạm vào ánh mắt của Lăng Dĩ Thuần, dường như nó hiểu được gì đó cứ cái miệng đang khẽ mở của cô ta.

Sau đó nó lại chậm rãi quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm Lê Hân Dư: "Không cho phép cô cướp bố của tôi, tôi không muốn người khác chửi mình là đứa con hoang.Tôi cũng không muốn chết.Người phụ nữ xấu xa, tôi không cho phép cô cướp bố tôi."

Cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, lúc này Lê Hân Dư nói một chữ cũng thấy đau: "Rốt cuộc bố cậu...là ai “

Lăng Niệm Sơ dường như không nghe cô hỏi, đỏ mắt nói với cô: "Cô không được phép cướp bố tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô!"

Từ trong miệng đứa trẻ ngây ngô nói ra mấy từ "đánh chết bạn", đa số mọi người sẽ chỉ xem đó là chuyện đùa.

Nhưng Lăng Niệm Sơ lại giống như con rối bị người khác khống chế.

Đánh chết cô...

Không phải là câu nói xả tức của một đứa trẻ, mà là điềm báo cho hành động thực sự.

Thẳng bé này lớn lên trong bóng tối, từ lâu đã không biết ánh sáng là gì rồi.
 
Chương 403


"Cô nghe thấy không.Nếu cô cướp bố tôi, tôi sẽ đánh chết cô!"

Lăng Niệm Sơ hung dữ nói.

Lê Hân Dư đau đến đầu óc ong ong, lời của Lăng Niệm Sơ cô hoàn toàn không nghe rõ.

Thấy cô không trả lời, Lăng Niệm Sơ chậm rãi đến gần, lại đạp mạnh lên người Lê Hân Dư một cái.

Cảm giác đau đớn từ bụng dưới lan ra khắp người, cơn đau quá mức kịch liệt khiến cô không mở mắt nổi.

Trong tâm mắt cô hình ảnh cuối cùng xuất hiện chính là ánh mắt ngập tràn ý hận của Lăng Niệm Sơ.

Thằng bé này tại sao hận cô như vậy? Cũng bởi vì lần trước cô đụng trúng nó ở bệnh viện sao? Mà đứa bé này nếu đã gọi Lâm Dĩ Thuần là mẹ, vậy người bố trong miệng nỏ là ai? Có quá nhiều vấn đề đang quấn lấy tâm trí cô nhưng Lê Hân Dư không còn sức để suy nghĩ nữa, cô từ từ nhäm mắt lại trong cơn đau, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.

"Lăng Diệu, con đứng lại đó cho mẹ! Bây giờ con muốn làm gì? Lăng Niệm Sơ mới bao lớn chứ? Tại sao con phải so đo với một đứa bé?"

Bên ngoài phòng bệnh, Hách Ánh đang hoảng hốt kéo tay Lăng Diệu lại.

Vẻ mặt Lăng Diệu cực kỳ đáng sợ, cũng may bà ta đã bảo Lâm Dĩ Thuần mang thằng bé đi trước.

Nếu không với dáng vẻ điên cuồng lúc này của Lăng Diệu, sợ là anh sẽ thật sự ra tay với thằng bé.



"Đứa nghiệt chủng kia đã làm cô ấy bị thương, nó phải chịu trách nhiệm."

"Con so đo với đứa bé kia làm gì? Niệm Sơ mới bốn tuổi rưỡi, nó có bao nhiêu sức lực chứ? Nói không chừng là do sức khỏe của Lê Hân Dư không tốt, vừa lúc bị Niệm Sơ đụng trúng."

Hách Ánh sợ Lăng Diệu thật sự đi tìm thằng bé tính sổ, bà ta cố gắng tìm đủ lý do.

"Nó đạp lên bụng Lê Hân Dư hai cái, có đứa bé bốn tuổi nhà ai lại độc ác đến mức này không?"

Bản thân Lăng Diệu sẽ không hoài nghi lý lịch của đứa nhỏ này, bởi vì mặt mày của thắng bé này rất giống anh lúc nhỏ.

Nhưng con trai của anh sao lại có lòng dạ độc ác như vậy chứ? "Mẹ, mẹ có thật sự xác định thắng bé này đúng là con của con không?"

Hách Ánh giải thích: "Niệm Sơ bị bệnh, trong lòng nó cảm thấy chán nản là chuyện bình thường.

Con là người lớn không thể thông cảm với thằng bé một chút sao? Hơn nữa, báo cáo kết quả kiểm tra của Lê Hân Dư còn chưa có, nói không chừng nó cũng chẳng bị gì thì sao?"

Lăng Diệu liếc mắt nhìn Lê Hân Dư nhäm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, nhường một bước nói: "Đưa nó ra nước ngoài trị bệnh, sau khi trị bệnh xong thì đưa về quê."

Anh không cho phép thằng bé này bước vào thành phố A nữa.

Thằng bé này còn nhỏ mà trong lòng đã ngập tràn thù hận, đợi sau này lớn lên, đối với Lê Hân Dư mà nói chính là mối họa ngầm.

Anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.



"Nếu hôm nay Lê Hân Dư thật sự xảy ra chuyện, cho dù nó là con của con, con cũng không bỏ qua như vậy đầu."

Hách Ánh gần như không tin được những lời này được thốt lên từ miệng con trai mình: "Nó là con trai của con!"

Hổ dữ không ăn thịt con, Lăng Diệu là người máu lạnh đến cỡ nào mới có thể liều mạng với con trai mình như thế chứ? "Nó là con của con nhưng nếu hôm nay Hân Dư mang thai, nếu vì đứa trẻ này mà con mất đi đứa con mong đợi nhất thì sao?"

Lăng Diệu hít sâu một hơi, thấp giọng nói.

Anh không muốn cuộc cãi vã gay gắt này làm phiền đến Lê Hân Dư trong phòng bệnh.

Anh quay đầu lại chớp mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt dịu đi mấy phần: "Mẹ, mẹ vẫn luôn nói đứa nhỏ này là sai lầm năm đó của con, cho nên con không cách nào thích lỗi lầm đột ngột xuất hiện làm nhiễu loạn cuộc sống của con."

"Nói con lạnh lùng, vô tình cũng được.Con thật sự không có tình cảm với đứa con đột nhiên xuất hiện này.Đối với con mà nói, gia đình hiện tại của con mới là quan trọng nhất."

Nếu để thẳng bé này ở đây, sau này Lê Hân Dư mang thai, cũng sẽ không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.

Hách Ánh biết chuyện hôm nay là thằng bé kia không đúng.

Nhưng Lăng Diệu lại muốn thằng bé ra nước ngoài luôn.

Anh làm như vậy không phải là muốn chặt đứt con đường sống của nó sao?
 
Chương 404


"Mẹ thừa nhận chuyện hôm nay là do thằng bé không đúng.Nhưng không phải lúc đó Niệm Sơ bị ngã cũng là vì Lê Hân Dư đẩy thằng bé sao? Chính vì hôm đó bị thương cho nên đến hôm nay Niệm Sơ vẫn còn bị sốt nhẹ đấy."

"Bác sĩ nói rồi, sức khỏe của thẳng bé quá yếu, chuyển biến xấu rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy đừng nói là một năm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa năm."

Hách Ánh cố kìm chế tính tình, cố gắng khuyên con trai: "Nếu nửa năm này không tìm được tủy thích hợp để tiến hành phẫu thuật cấy ghép sớm một chút thì sợ là Niệm Sơ muốn sống tiếp cũng khó, con cần gì phải đuổi cùng giết tận một đứa bé như thế."

Giọng điệu của Lăng Diệu vẫn hờ hững: "Không phải phẫu thuật ghép tủy giữa con với thằng bé đã thất bại Sao? Ở trong nước cũng không có tác dụng gì, qua vài ngày nữa đưa nó ra nước ngoài trị bệnh, có lẽ sẽ có hy vọng hơn."

Hách Ánh nói thế nào con trai cũng không nghe, bà ta thực sự hết cách, đành lạnh lùng nói: "Được, con không quan tâm đến Niệm Sơ thì mẹ sẽ lo cho nó.Trước khi ghép tủy thành công mẹ tuyệt đối sẽ không cho con ép buộc nó ra nước ngoài."

Đứa bé còn nhỏ như vậy mà mắc bệnh ung thư máu đã đáng thương cỡ nào, nếu ra nước ngoài lạ nước lạ cái, cho dù trị hết bệnh cũng sợ lại mắc bệnh trầm cảm.

Bà ta không cho phép! "Mẹ, con không biết Hân Dư có biết chuyện của thằng bé không nhưng con cảm thấy cực kỳ lo lắng.Con không muốn vì sai lầm trong quá khứ mà đánh mất hôn nhân và tình yêu hiện tại..."

Ánh mắt Lăng Diệu sa sầm: "Nếu cô ấy biết rồi nhưng cô ấy để ý thì bất kể là mẹ cho phép hay không, con nhất định sẽ đưa nó ra nước ngoài."

Lúc trước anh đồng ý trao đổi điều kiện với Hách Ánh chẳng qua là vì anh sợ Lê Hân Dư biết được chuyện này, sợ cô chịu không nổi.

Cho dù anh đã thỏa hiệp nhưng thẳng bé kia lại hoàn toàn không biết an phận trái lại còn được voi đòi tiên.

Nếu anh thỏa hiệp lại không nhận được lợi ích thì cớ gì phải oan uổng bản thân.



Hách Ánh vừa nghe anh nói lời này thì bà ta biết mọi chuyện đã hỏng rồi.

Nếu Lăng Diệu đã nói ra những lời như vậy thì bà ta đã không còn vốn liếng gì để đàm phán với con trai nữa rồi.

"Diệu à, Niệm Sơ vẫn còn nhỏ "

"Nó còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy rồi, sau này nó lớn chẳng phải sẽ lật trời sao?"

Hách Ánh bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Bà ta không thể làm gì được, chỉ biết lôi kéo con trai, cố gắng dùng tình cảm gia đình để làm dịu thái độ của nó.

Nhưng mặc kệ bà ta làm gì cũng đều không có kết quả.

Lê Hân Dư đầu đau như búa bổ cố gắng mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt hình như cô nghe được Lăng Diệu đang đè giọng cãi nhau với Hách Ánh.

Nhưng lại không nghe được bọn họ đang cãi nhau chuyện gì.

Cô tốn hết sức lực mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trong phòng không có bóng người.



Trong không khí mang theo mùi thuốc sát trùng lành lạnh, trên tay cô đang ghim kim, nước thuốc lạnh lẽo truyền vào cơ thể cô thông qua ống truyền.

Cô giật giật ngón tay, muốn ngồi lên, nhưng thân thể lại không có sức.

Thấy cô tỉnh lại Lăng Diệu lập tức mở cửa bước vào phòng bệnh, anh ngồi xốm nửa người bên giường cô, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nói: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận đầu kim bị lệch."

Hai môi Lăng Diệu trắng bệch không còn chút máu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Lăng Diệu..."

Cô muốn ngồi lên, nhưng anh không cho: "Em còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Để anh đi gọi bác sĩ"

"Tại sao anh ở đây?"

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, Lăng Diệu cảm thấy đau lòng và khó chịu, rõ ràng là lời nói quan tâm nhưng cuối cùng vẫn một mực gắt gỏng với cô: "Anh đã nói không cho phép em đến bệnh viện rồi, tại sao em còn muốn đến?"

Lê Hân Dư lúng túng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy oan ức: "Em cũng không biết tại sao thằng bé kia lại hận em như vậy?"

Thằng bé đó cực kỳ xấc xược: "Sau này chuyện của thằng bé kia em đừng để ý nữa, cũng không được đến bệnh viện thăm nó nữa"

"Được!"

Hách Ánh đứng ngoài cửa nhìn vào, một lúc sau bà ta vẫn quyết định đẩy cửa bước vào: "Mẹ bảo con bé đến bệnh viện đấy.Mẹ nghĩ con bé nên biết chuyện của Niệm Sơ"
 
Chương 405


Lăng Diệu lạnh lùng cười: "Mẹ, hóa ra mẹ đã định bội ước từ lâu."

"Đây không phải là do con ép sao? Niệm Sơ còn nhỏ như vậy, mẹ không muốn nó chết đi như thế.Nó là đứa trẻ đầu tiên của nhà họ Lăng chúng ta."

"Con đã nói con sẽ phối hợp vô điều kiện trong việc chữa bệnh cho nó.Nhưng con tuyệt đối không cho phép đứa trẻ này làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân hiện tại của con."

Hai mẹ con mỗi người một câu, tranh cãi nhau.

Hách Ánh có ý định dùng chữ tình để thuyết phục con trai, nhưng Lăng Diệu lại lý trí biết điều mình muốn là gì.

Lê Hân Dư nghe có chút hỗn loạn, cô muốn đưa tay lên xoa huyệt thái dương cho thoải mái một chút nhưng tay của cô lại bị Lăng Diệu nắm chặt, không thể động đậy được.

Khóe môi cô gượng gạo: "Đứa trẻ Niệm Sơ kia là thế nào?"

Bàn tay nắm chặt cô của Lăng Diệu cứng đờ, anh cùng Hách Ánh liếc nhau một cái, cũng không có ý ngăn cản.

Có một số việc sớm hay muộn thì cũng phải biết.

Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu một cái rồi lại nhìn Hách Ánh một cái: "Sao hai người cứ là lạ..."

Nằm nói chuyện không lễ phép lắm nên cô muốn ngồi dậy, nhưng Lăng Diệu ấn người cô không cho cô cử động lung tung.

Hách Ánh nhíu mày, cắn răng một cái vẫn nói ra: "Niệm Sơ là con cái nhà họ Lăng."

Lê Hân Dư không rõ ràng cho lắm: "Con biết mà, là con cái nhà họ Lăng, lần trước mẹ cũng đã nói với con."



Ánh mắt của cô quá đơn giản, đơn giản tin tưởng thế giới này tươi đẹp và màu trắng.

Hách Ảnh nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên không nói được gì nữa.

Bà đổi giọng nói: "Đều là con cái nhà họ Lăng, cô cũng đừng so đo chuyện hôm nay nó làm cô bị thương."

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Dĩ Thuần nắm tay Lăng Niệm Sơ đang đứng ở cửa ra vào.

Dường như Lăng Niệm Sơ không chịu đi vào, trên gương mặt non nớt tràn đầy sự không cam lòng và thù hắn.

Vẻ mặt Lâm Dĩ Thuần đầy áy náy: "Thực sự rất xin lỗi, là tôi không trông nom Niệm Sơ cẩn thận, để nó làm mợ chủ bị thương.Tôi đưa Niệm Sơ đến đây để xin lỗi phu nhân."

Cô ta đẩy Lăng Niệm Sơ một cái, đẩy Lăng Niệm Sơ vào trong phòng bệnh.

Hách Ánh đứng lên, đang chuẩn bị bế đứa trẻ thì Lăng Diệu lại lạnh lùng mở miệng: "Cút ra ngoài! Đóng cửa lại!"

Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần hết trắng rồi lại đỏ, đứng nguyên tại chỗ không đi: "Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi nên mợ chủ mới bị thương, để tôi xin lỗi mợ chủ rồi sẽ đi được không?"

Lăng Diệu híp mắt: "Lỗi của cô à? Cô xúi giục sao?"

Không ngờ anh lại xuyên tạc ý của mình như vậy, Lâm Dĩ Thuần không khỏi rơi nước mắt: "Là tôi không trông nom Niệm Sơ cẩn thận, để nó chạy lung tung nên mới đụng vào mợ chủ.Chủ tịch Lăng, anh đừng trách Niệm Sơ, anh muốn trách thì cứ trách tôi đi."



Lăng Diệu bị Lâm Dĩ Thuần khiến cho tức cười, anh chưa nói một lời nào thì cô ta đã lòi ra việc viện cớ khắp nơi.

Anh cười khẩy một tiếng: "Mang đứa trẻ cút ra ngoài, nếu không tôi không ngại tự ra tay."

Lâm Dĩ Thuần thấy kế hoạch của mình không thành công thì có chút không cam lòng.

Cô ta cầm tay Lăng Niệm Sơ chặt hơn.

Lăng Niệm Sơ lập tức hiếu ra điều gì đó, bỗng nhiên nhào về phía Lăng Diệu.

Lăng Diệu ngồi xổm bên mép giường bệnh, đứa trẻ chạy qua rất dễ dàng ôm lấy cánh tay Lăng Diệu, không ngừng gọi bố.

Lăng Diệu bực bội hất tay của nó ra, nhìn về phía Lâm Dĩ Thuần đầy chán ghét: "Đưa nó ra ngoài, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của đứa trẻ này nữa!"

Vẻ mặt Lâm Dĩ Thuần tràn ngập lo lắng nhưng tốc độ bước tới để đưa đứa trẻ đi thì lại vô cùng chậm chạp.

Lăng Niệm Sơ thấy Lăng Diệu không thích mình một chút nào, lại còn muốn đuổi mình đi thì nó lập tức nhớ đến những lời Lâm Dĩ Thuần đã nói với nó.

Nếu như bố không cần nó thì nó sẽ chết.

Nó không muốn chết.

Lãng Niệm Sơ ôm Lăng Diệu không chịu buông tay, òa khóc, vừa khóc vừa mắng Lê Hân Dư: "Người phụ nữ xấu xa, cô trả lại mẹ cho tôi! Cô trả lại bố cho tôi! Tôi không muốn chết, cô đừng cướp bố với tôi!"

Lê Hân Dư bị tiếng gào khóc âm ĩ của trẻ con làm cho đau đầu, lại thêm từng tiếng bố không chịu dừng lại kia khiến đầu óc cô vang lên một tiếng nổ tung.
 
Chương 406


Không để ý đến cơn đau đớn trên người, cô cố hết sức ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Lăng Niệm Sơ không chớp mắt: "Cháu nói cái gì? Cháu nói cái gì? Cháu nói ai là bố cháu?"

Lăng Niệm Sơ hung ác trợn mắt với Lê Hân Dư, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Đó là bố tôi! Đó là bố tôi! Cô là người phụ nữ xấu xal Cô muốn cướp bố của tôi!"

Cả cơ thể và lồng ngực của Lê Hân Dư đều đang run rẩy.

Con của Lăng Diệu, Lăng Niệm Sơ là con của Lăng Diệu...

Chẳng trách đứa trẻ này lúc nào cũng nhằm vào mình.

Hóa ra nó là con của Lăng Diệu.

Nếu như Lâm Dĩ Thuần là mẹ của đứa trẻ thì lời thề son sắt lúc trước anh nói với mình là hoàn toàn không động vào cô ta đều là lời nói dối.

Anh không những động vào Lâm Dĩ Thuần mà còn động vào từ rất nhiều năm trước rồi.

Nếu không thì sao có thể sinh ra đứa con lớn như vậy? Lê Hân Dư đau đớn gào thét lên: "Lăng Diệu, anh đã nói sẽ không lừa dối em.Anh lừa dối em bao nhiêu lần rồi?"

Con của anh đã lớn như vậy.

Con của anh đã có từ trước cuộc hôn nhân của họ, vậy cô là gì? Cô là gì chứ? "Anh nói cho em biết, rốt cuộc em là gì?"



Chẳng trách Giang Nhiên Nhiên nói cô sống như một con chim hoàng yến.

Thế này thì đâu phải giống, mà cô hoàn toàn chính là như vậy.

Tất cả mọi người đều biết chuyện, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì.

"Lăng Diệu, vì sao trong lúc em dành hết toàn bộ linh hồn và thể xác cho cuộc hôn nhân này, anh lại luôn làm ra chuyện như vậy đối với em? Trái tim em không phải tảng đá, em cũng sẽ đau.Tình yêu của anh không phải thuốc tiên, em cũng sẽ cảm thấy đau đớn."

Lê Hân Dư mặt cắt không còn chút máu, tái nhợt giống như tờ giấy.

Lăng Diệu hất đứa trẻ ra rồi ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, không phải anh cố ý giấu em.

Anh chỉ muốn giải quyết xong chuyện này sau đó mới nói cho em biết."

"Chuyện Giang Nhiên Nhiên cũng như thế này, bây giờ cũng là như vậy.Em phải tin tưởng anh thế nào đây?"

Đầu cô đau như muốn vỡ ra, hai tay ôm huyệt thái dương muốn làm mình bình tĩnh, nhưng cô không có cách nào bình tĩnh lại được.

Lúc này rốt cuộc Lâm Dĩ Thuần cũng đã đi đến nơi, chậm rãi bế đứa trẻ lên và đưa nó đi ra ngoài.

Lăng Niệm Sơ gào khóc giãy giụa không chịu thỏa hiệp, không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay nhỏ vung vẩy làm rơi cái gối trên mu bàn tay Lê Hân Dư.

Kim truyền rơi ra làm rách da, từng giọt máu tràn ra, còn có cả máu chảy ngược lên dây truyền vào trong chai thuốc.



Nước thuốc màu trắng ban đầu từng chút một bị nhuộm thành màu đỏ.

Khóe mắt Lê Hân Dư cũng sưng đỏ, những nỗi đau trên cơ thể lại không lớn bằng nỗi đau trong tim.

Con của Lăng Diệu đứng ở trước mặt mình nhưng cô còn ngu xuẩn nghĩ là do bản thân mình làm chưa tốt nên mới khiến cho đứa trẻ này ghét.

"Lăng Diệu! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao? Con của anh với cô ta đã lớn như thế, vậy thì rốt cuộc em là gì?"

Cảm xúc của Lê Hân Dư trở nên kích động, máu trên mu bàn tay thông qua lỗ kim tràn ra ra bên ngoài: "Là người đến sau, là người phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình của đứa trẻ này sao?"

Lăng Diệu vội vàng nhổ kim truyền đã bị lệch trên tay cô ra, ôm cô thật chặt trong lòng: "Anh xin lỗi, anh có thể giải thích, anh có thể giải thích."

"Em là vợ anh, em là người vợ duy nhất của anh.Sự xuất hiện của đứa bé kia chỉ là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn."

Anh ôm chặt cơ thể cô, cô ở trong ngực anh khó chịu khóc thút thít.

Hai cánh tay của cô bị anh kiềm chế, cô không thể cử động được, chỉ có thể căn bả vai của anh để trút giận.

Cho đến tận khi cảm nhận được mùi máu tươi xuyên qua áo khoác cô mới chậm rãi nới lỏng: "Lăng Diệu, anh vốn luôn như vậy, anh vốn luôn như vậy..."

Anh luôn cho cô một cái tát mạnh trong lúc cô không có chút đề phòng nào, tước đoạt hạnh phúc của cô như vậy.
 
Chương 407


"Anh vốn luôn như vậy, cho em hạnh phúc rồi lại khiến em tuyệt vọng.Lăng Niệm Sơ là con của anh, anh bảo em phải làm thế nào? Em phải làm thế nào?"

Cô giàn giụa nước mắt: "Em thật sự rất mệt mỏi"

Tay anh kéo đầu cô, ấn đầu cô vào vai của mình: "Em có thể dựa vào anh bất cứ khi nào em mệt mỏi, nhưng em đã nói không so đo chuyện đã qua với anh nữa mà.

Sự xuất hiện của đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Anh biết quá khứ của anh rất tồi tệ, làm quá nhiều chuyện sai trái, nhưng đây là chuyện của quá khứ, em đã nói sẽ không so đo rồi."

"Bây giờ em đang rất rối, anh cho em thời gian để em tỉnh táo một chút được không?"

Lê Hân Dư sử dụng chút sức lực ít ỏi còn lại, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay anh.

Cô yếu ớt tựa vào thành giường: "Lăng Diệu, anh để em bình tĩnh một chút được không?"

"Được."

Anh mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng nói ra chữ "được"

này: "Anh chờ ở bên ngoài, em có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Lâm Dĩ Thuần đã ôm đứa trẻ đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng cô ta đứng ở cửa không biết là xem trò vui hay thế nào, cứ đứng bất động ở cửa, bế đứa trẻ lẳng lặng nhìn vào bên trong.



Lăng Diệu quay đầu liếc nhìn Lâm Dĩ Thuần và Lăng Niệm Sơ, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh ra ngoài.

Hách Ánh thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo: "Diệu!"

Lâm Dĩ Thuần đứng ở cửa vốn muốn nhìn xem Lê Hân Dư tranh cãi với Lăng Diệu như thế nào, khiến người ta chán ghét khó chịu ra sao, không ngờ lại dẫn lửa tự thiêu mình.

Ánh mắt Lăng Diệu quá đáng sợ, giống như muốn bóp chết cô ta và đứa trẻ.

Bây giờ mà chạy đi thì lại có vẻ chột dạ, Lâm Dĩ Thuần chỉ có thể đứng tại chỗ run sợ trong lòng.

Vẻ mặt Lăng Diệu âm u đáng sợ, đôi mắt thâm thúy giống như một đầm nước đọng: "Lâm Dĩ Thuần."

"Chủ tịch Lăng, tôi đây."

Lòng bàn tay Lâm Dĩ Thuần toát mồ hôi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Anh nhếch môi, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ: "Tôi cho cô chút thời gian cuối cùng, mang đứa bé này cút đi."

Lâm Dĩ Thuần nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, tim đập như trống: "Chủ tịch Lăng, bệnh của Niệm Sơ vẫn chưa được chữa khỏi, anh không thể tuyệt tình như vậy."

"Tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quý trọng."



Lăng Diệu quay người đóng cửa phòng bệnh lại, không muốn tiếng cãi nhau ở ngoài quấy rầy Lê Hân Dư nghỉ ngơi: "Tôi không nói ra lòng dạ bẩn thỉu của cô chẳng qua là vì tôi nợ đứa bé này, cô đã không biết điều thì tôi cũng không cần thiết phải nể mặt cô."

"Chủ tịch Lăng...Anh không thể như vậy, Niệm Sơ là con của anh."

Lâm Dĩ Thuần hốt hoảng.

Không nên như vậy chứ.

Sau khi Lê Hân Dư biết sự tồn tại của đứa trẻ rồi ầm ĩ như vậy, hắn là Lăng Diệu nên cảm thấy Lê Hân Dư không biết điều, cảm thấy phiền mới đúng, sao lại đuổi thẳng Niệm Sơ đi chứ? Niệm Sơ là con của anh mà.

"Đúng, tôi biết nó là con của tôi, nhưng sau này tôi với vợ tôi sẽ có thêm nhiều đứa con nữa.Nếu như các người thật sự nghĩ là đứa con không nên xuất hiện trên thế giới này sẽ xáo trộn cuộc sống của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể cho các người đáp án sớm hơn"

Chỉ có ở trước mặt Lê Hân Dư thì Lăng Diệu mới lo lắng, ở trước mặt những người khác anh vẫn luôn là Lăng Diệu quyết đoán mạnh mẽ: "Hoặc là đưa nó cút ra nước ngoài, hoặc là..."

Anh dừng một chút, đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt anh đối diện với đứa trẻ đang lo lắng kia: "Nếu không muốn chữa bệnh mà muốn tìm cái chết thì chết đi là được.Chính mày đang tìm đường chết, chúng ta không có chút nào tình cảm nào thì tao cần gì phải quan tâm đến mày?"

Hách Ánh nghe vậy thì mặt trắng bệch, kéo Lăng Diệu không cho anh nói tiếp: "Diệu! Đừng nói những lời như vậy ngay trước mặt trẻ con!"

"Mẹ, lòng kiên nhẫn của con chỉ có giới hạn tới đây."

Dường như Lăng Diệu đã sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ.

"Mẹ không cho phép, nếu như con thật sự muốn ép cháu của mẹ phải chết, vậy thì tiện thể con cũng ép mẹ con chết được rồi!"
 
Chương 408


Hách Ánh đỏ mắt, đau lòng ngồi xuống ôm lấy Lăng Niệm Sơ: "Nếu như con dám đuổi thằng bé đi, nó mà xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi."

Lòng Lăng Diệu thắt lại, đây là lần đầu tiên mẹ uy hiếp anh như thế.

"Mẹ biết con không thích đứa trẻ này, mẹ cũng đã nhìn ra, gần như là không thể cứu vãn được.Mẹ không ép con, chờ đứa bé này tìm được tủy tương thích, phẫu thuật xong thì con đưa nó đi đâu cũng được, nhưng bây giờ nó vẫn là một bệnh nhân.Ngay cả tính mạng nó còn chưa thể bảo đảm đảm được, con không thể đuổi nó đi như thế được."

Thấy Lăng Diệu không có ý định thỏa hiệp, Hách Ánh cản răng: "Chỉ cần chữa khỏi cho đứa bé này, chuyện còn lại tùy các con làm thế nào cũng được, mẹ cũng sẽ không xen vào nữa."

"Được."

Lúc này anh mới trầm giọng nói: "Nhưng nếu như vân cứ không tìm được tủy tương thích..."

"Thực sự không tìm thấy tủy tương thích thì đó chính là số phận của Niệm Sơ, nhưng con muốn đuối nó đi thì chính là lập tức lấy tính mạng của nó."

Hách Ánh nói: "Mặc kệ có thể chữa khỏi hay không, mẹ sẽ làm theo cam kết, không quan tâm đến chuyện giữa các con nữa"

Lăng Diệu âm trầm gật đầu, quét mắt qua Lâm Dĩ Thuần một cái: "Tạm thời có thể không tính sổ với đứa bé, nhưng Lâm Dĩ Thuần, chính cô cũng đã nói là do cô không trông nom đứa bé cẩn thận."

Môi Lâm Dĩ Thuần run lên: "Anh muốn thế nào?"



"Lăng Niệm Sơ ra tay đánh Lê Hân Dư bao nhiêu lần thì cô nhận lại từng ấy."

Anh giống như một sa tăng, lạnh lùng hà khắc phát ra mệnh lệnh: "Hoặc là tự cô ra tay, hoặc là tôi tìm người tới đây."

Lâm Dĩ Thuần tự đánh mình một bạt tai rồi đổi tay thêm một cái nữa.

Cô ta không dám lười biếng, mỗi một cái tát đều dùng hết sức, hai tiếng "bốp" giòn tan, đau rát.

Lăng Diệu nhìn cô ta chăm chăm: "Xong rồi à?"

Khuôn mặt đau nhói, Lâm Dĩ Thuần bụm mặt, dè dặt giải thích: "Niệm Sơ chỉ đạp mợ chủ hai phát."

Cô ta đánh mình hai lần cũng không sai.

Mắt lóe lên một tia tối tăm, Lăng Diệu bỗng nhiên cười khẩy thành tiếng: "Không phải cô không trông nom đứa bé, sau khi Hân Dư ngất xỉu mới đến hiện trường à? Sao cô biết Hân Dư bị đạp hai phát?"

Cứ tưởng là Lăng Diệu chỉ đơn thuần trút giận muốn trừng phạt mình nhưng không ngờ anh lại đào một cái hố ở đây để mình nhảy xuống.

Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần tái nhợt, ánh mắt lóe lên, muốn nói gì đó biện hộ cho mình nhưng lại không tìm thấy lý do thích hợp.

Lăng Diệu cười khẩy: "Vừa rồi lúc đưa đứa bé đến xin lỗi còn thao thao bất tuyệt, sao bây giờ không nói nữa, hả?"



Lâm Dĩ Thuần lúng túng một hồi lâu, không nói được lời nào.

Hách Ánh không ngu ngốc, chẳng qua là bà vẫn luôn lo lắng cho đứa trẻ.

Lăng Diệu hỏi như vậy bà cũng hiểu được đại khái.

Chắc chắn là Lâm Dĩ Thuần nhìn thấy nhưng cô ta không muốn dạy bảo, để đứa trẻ tùy tiện trút giận vào Lê Hân Dư.

Vẻ bề ngoài Lâm Dĩ Thuần dịu dàng nhưng thật ra cũng không ngây thơ lương thiện như vậy.

Hách Ánh chỉ có thể nghĩ đến việc cô ta có lòng dạ khác chứ không nghĩ rằng tính cáu kỉnh của đứa trẻ đều là do Lâm Dĩ Thuần xúi giục mà thành: "Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, sau này bảo nó chú ý một chút là được."

Dù sao hiện tại Lâm Dĩ Thuần cũng là người thân cận nhất của Lăng Niệm Sơ, nếu để cho cô ta thật sự không xuống đài được thì trong lòng đứa trẻ cũng không thoải mái.

"Vẫn chưa đánh xong."

Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Diệu đảo qua Lâm Dĩ Thuần: "Tất cả video trong phòng giám sát đã được trích xuất, đứa trẻ này đấm đá cô ấy bao nhiêu lần thì cô tự tát vào mặt mình bấy nhiêu lần, nếu cô không còn sức thì để tôi gọi bảo vệ giúp cô."

Mặt Lâm Dĩ Thuần trắng bệch, đến video cũng đã được trích xuất, vậy thì cô ta phải tự tát mình bao nhiêu cái chứ? Chắc chắn là mặt sẽ bị tát sưng vù.
 
Chương 409


Lăng Diệu ngồi xuống đối mặt với Lăng Niệm Sơ, anh chậm rãi mở miệng: "Tao hỏi mày, lần trước mày ngã như thế nào? Rồi bị ai tát?"

Lăng Niệm Sơ bị dọa sợ, không dám nói lời nào.

Hách Ánh nhíu mày: "Lê Hân Dư không cẩn thận đụng phải đứa bé, không ai trách nó cả, bây giờ nói những lời này có ý gì?"

Anh bật cười một tiếng rồi đứng lên: "Thế này nhé, mẹ với Lâm Dĩ Thuần cùng đến phòng giám sát xem thử"

Thái độ của con trai khiến trong lòng Hách Ánh cực kỳ không thoải mái.

Vất vả khổ cực nuôi anh lớn, kết quả anh lại vì một người phụ nữ mà luôn chống đối mình.

"Mẹ không đi."

"Vậy để con gửi video cho mẹ xem."

"Diệu, ý con là gì?"

"Con muốn cho mẹ biết sự thật mà thôi."

"Chỉ cần đứa bé này có thể sống tốt thì mẹ không thèm quan tâm đến những chuyện khác."

"Mẹ, trước đây mẹ không như vậy."

"Mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cần đứa bé có thể sống thật tốt."



Hách Ánh bảo vệ Lăng Niệm Sơ, đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Lăng.

Lăng Diệu lạnh lùng liếc Lâm Dĩ Thuần một cái: "Cô còn đứng ở đây làm gì? Chờ tôi phái người đến mời cô đi à?"

Lâm Dĩ Thuần rụt cố một cái, nhìn về phía Hách Ánh cầu cứu nhưng trong lòng bà ta cũng rối bời, hoàn toàn không để ý tới cô ta.

Lâm Dĩ Thuần không có cách nào khác, chỉ có thể bụm mặt đi về phía phòng giám sát.

Hách Ánh dắt đứa trẻ đứng lên: "Mẹ muốn đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Lăng Diệu không ngăn cản.

Bác sĩ đi tới: "Chủ tịch Lăng, sao lại tập trung hết ở cửa vậy? Hay là đến phòng họp ngồi nghỉ ngơi một chút? Ở cửa dễ ảnh hưởng đến việc phu nhân nghỉ ngơi.Hiện tại hình ảnh siêu âm thai của phu nhân cho thấy cái thai cực kì không ổn định."

Hình ảnh siêu âm thai? Hách Ánh dừng chân lại.

Lăng Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, dọa bác sĩ giật mình một cái: "Cái gì mà hình ảnh siêu âm thai?"

"Anh vẫn chưa biết à? Phu nhân đang mang thai."

Bác sĩ thận trọng giải thích: "Nhưng do vừa rồi phần bụng của phu nhân bị tác động mạnh nên suýt nữa thì sẩy thai.Mấy ngày nay tốt nhất là nên nằm ở trên giường đừng lộn xộn, trở mình hay xuống giường đều phải cẩn thận một chút."

"Cô ấy mang thai, cô ấy mang thai..."



Lăng Diệu thì thầm, cuối cùng vẻ mặt trở nên vui mừng, lao vào phòng bệnh.

Lê Hân Dư đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn đang suy nghĩ cái gì đó.

Anh cứ lao thẳng vào rồi ôm cô thật chặt: "Thật tốt, thật tốt...Cô ấy đã mang thai, cô ấy có con của mình, cô ấy sẽ không rời bỏ mình, cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này.Cho dù là vì con thì chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ đi.”

"Lăng Diệu, anh buông em ra! Anh ôm chặt quá em không thoải mái."

"Chủ tịch Lăng, anh buông phu nhân ra trước đi, hiện tại cơ thể phu nhân yếu ớt không chịu được giày vò, anh không thể ôm chặt như thế được."

Một câu của bác sĩ đánh thức người trong mộng, Lăng Diệu vội vàng buông ra, nhưng vẫn cầm tay của cô: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, không phải anh cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi."

Trong ánh mắt của Lăng Diệu có loại say mê gần như điên cuồng.

Anh càng như vậy thì trong lòng Lê Hân Dư càng thấy lo lắng, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Sao vậy?"

Anh cầm tay cô thật chặt, bàn tay to lớn bao trùm bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Chúng ta có con rồi, Hân Dư, em đang mang thai."

Lê Hân Dư chợt ngây ngẩn cả người, cô có thai, có thai ở thời điểm này.

Thời gian này liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, cô cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.

Đúng là bụng dưới có thêm một ít thịt, cô còn tưởng là mình mập lên, không ngờ là đang mang thai.

Vì sao lại mang thai vào lúc này chứ? Cả người Lê Hân Dư cứng đờ, trên mặt không thấy một chút vui mừng nào.
 
Chương 410


Mấy tháng nay, mỗi tối Lăng Diệu đều chăm chỉ "làm mưa làm gió" trên người Lê Hân Dư.

Sau khi "gây sóng gió" xong thì chôn trong người cô, khăng khăng không chịu rút ra ngoài, nói là muốn có con.

Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.

Kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, bác sĩ còn nói cô bị cơ địa lạnh, không dễ có thai.

Không ngờ cô thật sự mang thai rồi.

Cả người Lê Hân Dư cứng ngắc, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng rối như tơ vò: "Em... có thai rồi."

Con của họ, con của anh và người khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô.

Cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao? Con trai của anh và Lâm Dĩ Thuần thì phải làm thế nào? "Phải, em đã có thai rồi. Chúng ta đã có con rồi."

Lăng Diệu cố nén kích động trong lòng, cũng không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương.

"Con à..."

Cánh tay của cô chậm rãi dời xuống bụng dưới, biết rõ bây giờ vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn chạm vào nó.

Đây là đứa con của cô và Lăng Diệu, nhưng hơn hết là con của cô.

Sau khi Hách Anh dẫn thằng bé trở về phòng bệnh thì vội vàng chạy tới.



Bà ta nhìn bác sĩ với ánh mắt tràn ngập vui mừng: "Có thai rồi, Hân Dư thật sự có con rồi?"

"Vâng, cô ấy đã mang thai rồi"

Bác sĩ mỉm cười nói: "Chúc mừng mọi người, đây chính là chuyện vui."

"Tốt quá rồi, tốt quá quá rồi. Hân Dư đã mang thai rồi!"

Hách Ánh không nhịn được liền mỉm cười, ánh mắt nhìn về Lê Hân Dư cũng dịu đi mấy phần.

Lê Hân Dư sờ bụng của mình, nhìn khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ yêu thương của Hách Ánh, trong lòng càng thêm phức tạp.

Xem ra Hách Ánh rất thích trẻ con, cô chỉ mang thai thôi thế mà thái độ của bà đối với cô đã thay đổi ngay lập tức.

Sau khi sinh con xong, nhất định bà sẽ tập trung vào đứa cháu, từ đó mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ lập tức hòa hoãn hơn nhiều.

Nhưng mà...Đứa bé này đến không phải lúc.

Chuyện của Lăng Niệm Sơ vẫn chưa được giải quyết thì đứa bé này đã đến rồi.

Lăng Niệm Sơ đang ở phòng kế bên, mỗi lần gặp mặt là nó chửi cô như kẻ thù.

Cô thật sự không có cách nào chấp nhận thằng bé kia.

Cô vừa phải chăm con vừa phải canh chừng thằng bé đó, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi.



Lê Hân Dư suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Lăng Diệu.

Cô bình tĩnh, thờ ơ nói: "Em muốn trở về nước M dưỡng thai."

Cô học đại học ở nước M, cô đã không còn nhà và bạn bè ở thành phố A nữa rồi.

Nước M là nơi duy nhất cho cô cảm giác an toàn.

Nụ cười trên mặt Lăng Diệu lập tức cứng ngắc: "Em đừng nói linh tinh.Em đã mang thai rồi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."

"Nhưng mà không phải anh chỉ chăm sóc cho một mình em, anh còn phải chăm sóc cho con trai của anh nữa"

Hai tay cô xoa qua xoa lại trên bụng dưới của mình: "Bây giờ đầu óc em rất hỗn loạn.Em cần phải có phán đoán mới đối với nhà họ Lăng, Lăng Niệm Sơ, thái độ của mẹ và cả cuộc hôn nhân giữa chúng ta nữa."

Đúng như lời Giang Nhiên Nhiên nói, bây giờ cô giống như con chim quý sống trong lồng son do Lăng Diệu đúc cho mình.

Thế giới của cô chỉ có một mình anh, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài, cũng như không thể đưa ra những phán đoán chính xác được.

Cô cần phải bình tĩnh lại.

Mà điều kiện tiên quyết để có được sự bình tĩnh là rời khỏi nơi đã trói buộc cô một cách vô hình này.

Lăng Diệu gắn giọng từ chối: "Hân Dư, em không thể bỏ anh đi, càng không thể mang con của chúng ta rời khỏi anh"

Một mình cô bỏ anh đi anh đã không chịu nổi rồi, đừng nói chí bây giờ cô còn mang thai cục cưng của bọn họ nữa.
 
Chương 411


"Em chỉ muốn bình tĩnh lại.Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ tính đến chuyện khác.Khi đứa trẻ ra đời, bất kể là có ly hôn hay không, em sẽ đích thân trở về nói với anh."

Lời nói của cô như dao sắc, tuy dịu dàng nhưng chỉ cần rớt xuống người anh sẽ khiến anh chảy máu đầm đìa.

Ly hôn.

Hai chữ nặng nề như vậy mà cô lại nói ra nhẹ nhàng như không.

Ánh mắt Lăng Diệu xót xa: "Em không thể tước đi quyền được ở bên cạnh vợ và con của anh, như vậy rất tàn nhẫn.Anh cũng muốn nhìn con mình lớn lên, cảm nhận thai động, muốn được là người đầu tiên ôm con khi nó cất tiếng khóc chào đời."

Lê Hân Dư nghiêm trọng nhìn thẳng vào Lăng Diệu: "Vậy còn Lăng Niệm Sơ và Lâm Dĩ Thuần thì anh dự định giải quyết thế nào?Hai người phụ nữ cùng chung một chồng sao? Anh sẽ sắp xếp thế nào cho hai đứa bé với hai bà mẹ khác nhau?"

Lăng Diệu vội giải thích: "Mẹ của Lăng Niệm Sơ là Lâm Dĩ Sơ, chị gái của Lâm Dĩ Thuần.Lâm Dĩ Sơ đã chết rồi, hơn nữa giữa anh và Lâm Dĩ Thuần không xảy ra chuyện gì cả.Anh xin thề, giữa anh và Lâm Dĩ Thuần không có gì cả."

Lê Hân Dư nước mắt lưng tròng, chóp mũi chua xót: "Cho dù là như vậy nhưng Lăng Niệm Sơ thật sự tồn tại, nó là con người, không phải là đồ vật, cho dù anh không cần nó nhưng cũng không cần tùy ý vứt bỏ nó."

Cho dù Lăng Diệu không quan tâm đến Lăng Niệm Sơ, nhưng Hách Ánh cũng sẽ không đồng ý cho anh làm như vậy.

Hách Ánh thích trẻ con như vậy...

"Anh đưa em đến nước M dưỡng thai đi.Em cần bình tĩnh lại, anh cũng vậy."

Tay Lê Hân Dư nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ gì tới bản thân nhưng cũng nên suy nghĩ vì con mình.

Mặc dù đứa bé này đến không phải lúc, nhưng cô cũng sẽ không bỏ nó.



Đứa bé không phải chỉ là con của Lăng Diệu, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà nó còn là báu vật của riêng cô.

Lăng Diệu lắc đầu, giọng điệu dứt khoát hoàn toàn không có chỗ thương lượng: "Không được, em và con đều không được rời đi."

Cổ họng Lê Hân Dư hơi nghẹn lại: "Nếu em không đi thì con của em có thể sống an toàn đến lúc được sinh ra sao? Em còn không bảo vệ được cho mình, vậy con của chúng ta...làm sao có thể được bình an?"

Trái tim của Lăng Diệu như bị một thứ gì đó sắc bén đâm vào: "Hân Dư!"

"Nếu anh thực sự vì em, vì con, vì cuộc sống sau này của chúng ta được tốt hơn thì hãy để em ra đi một thời gian.Bây giờ tâm trí em rất rối bời, không tin bất cứ thứ gì.Bất kể có làm gì đi nữa em cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ.Em sợ các người lại đang giấu em chuyện gì đó, em không muốn sống như một con rối nữa."

Hai hốc mắt cô đỏ hoe: "Những chuyện trước đây thì bỏ qua đi, lúc đó em chỉ một mình, bị giấu diếm hay bắt nạt gì đó cũng không sao, cùng lắm thì một mình em bị thương cũng được, đó là do em tự làm tự chịu nhưng bây giờ thì không được..."

Cô cố nén nghẹn ngào: "Bây giờ em đã có con, và em hy vọng con của em có thể tự do, hạnh phúc, ít nhất nó có thể an toàn."

Lê Hân Dư chưa từng nói những lời như vậy với Lăng Diệu, cho nên khi nghe được những lời này anh cảm thấy lồng ngực ngột ngạt và cực kỳ đau đớn: "Được, em ra nước ngoài cũng được, nhưng anh sẽ đi với em."

Hách Ánh nghe vậy sốt ruột cắt ngang: "Không được, hai đứa các con ai cũng không được đi."

"Ra nước ngoài thì có gì tốt? Nếu không muốn nhìn thấy thằng bé Lăng Niệm Sơ kia nữa, mẹ sẽ cho người trông chừng nó, không cho nó xuất hiện trước mặt con là được."

Hách Ánh kéo tay con trai: "Một mình vợ con gây phiền chưa đủ sao, con còn góp thêm vào làm gì? Có ai lại để vợ mang thai ra nước ngoài một mình không chứ?"

Bác sĩ mở miệng đúng lúc: "Phu nhân nói không sai.Tình trạng bây giờ của cô ấy không thích hợp lặn lội đường sá xa xôi, ngồi máy bay ra nước ngoài.Vùng bụng của cô ấy bị trúng đòn nặng, đến nay tình trạng của thai nhi và người mẹ đều chưa ổn định, nếu làm việc quá sức chắc chắn sẽ không giữ được đứa bé".
 
Chương 412


Lời của bác sĩ khiến ba người đều bình tĩnh lại.

Đầu ngón tay của Lê Hân Dư lạnh ngắt: "Tôi có nguy cơ sảy thai sao?"

"Đúng vậy, sức khỏe của mợ chủ quá yếu, thời gian này phải cố gắng nằm trên giường tĩnh dưỡng cho thật tốt.Tốt hơn hết là đừng đi lại lung tung, lúc xoay người xuống giường cũng phải cẩn thận."

Bác sĩ lại nói tiếp: "Thai nhi mới hơn hai tháng, vừa mới tượng hình.Vốn dĩ thai nhi đã yếu, cơ thể của mợ chủ càng yếu hơn, nếu không điều dưỡng kỹ càng, chắc chản đứa bé sẽ không giữ được."

Trong lòng Lê Hân Dư đau xót: "Con của tôi..."

"Nếu mợ chủ chịu khó điều dưỡng thì vẫn có bảy mươi phần trăm cơ hội sinh đứa bé bình an"

Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.

Là cô quá ngây thơ, ngây thơ đến độ ngu ngốc.

Nếu cô thông minh hơn, tránh xa thằng bé Lăng Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô cũng không cần phải chịu khổ với cô như vậy.

"Bây giờ xin mợ chủ hãy nằm xuống, chúng tôi sẽ lập tức đưa thuốc mới làm lại cho cô.Mợ đừng cử động lung tung sợ lại xoắn kim, nếu không đứa nhỏ trong bụng cô cũng phải chịu tội theo."

Lê Hân Dư lau nước mắt rồi nghe lời năm xuống.

Đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô lúc này, cô nhất định phải bảo vệ đứa con của mình.



Thấy tình hình của Lê Hân Dư đã ổn định, Hách Ánh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy mới phải, con cố gắng tĩnh dưỡng ở bệnh viện, mẹ sẽ sắp xếp thêm vài y tá đến chăm sóc con, chỉ cần con đừng nghĩ đến việc ra nước ngoài giày vò bản thân thì đứa bé chắc chắn sẽ không sao."

Lăng Diệu ngưng mắt: "Không cần đâu, con sẽ chăm sóc cho Hân Dư và đứa bé thật tốt."

Hách Ánh vừa nghe Lăng Diệu nói thì liền biết con trai mình dự định ở trong bệnh viện chăm sóc cho Lê Hân Dư.

Bà ta suy nghĩ một hồi cũng bỏ qua, bây giờ chỉ cần có thể giữ được đứa trẻ trong bụng mới là điều quan trọng nhất.

Hách Ánh quay đầu lại hỏi bác sĩ: "Bác sĩ Lý, anh nói xem đứa bé trong bụng Hân Dư cũng là con của Lăng Diệu, nếu làm ghép tủy cho Niệm Sơ thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”

"Cùng ba khác mẹ, tỷ lệ thành công chắc phải là năm mươi phần trăm."

"Vậy đứa bé trong bụng Hân Dư sinh ra có thể làm phẫu thuật ghép tủy ngay được không?"

Hách Ánh nghĩ một hồi lại cảm thấy không đúng, Thể chất của thằng bé này quá yếu, bệnh tình chuyển biến xấu quá nhanh, hoàn toàn không thể đợi lâu như vậy được.

Hách Ánh suy nghĩ một hồi rồi tàn nhẫn nói: "Vậy có thể làm phẫu thuật chọc ối, lấy máu cuống rốn của đứa bé để ghép tủy không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Tình trạng của mợ chủ không thích hợp để làm phẫu thuật chọc ối, mặc dù chọc ối chỉ là tiểu phẫu nhưng cũng có nguy hiểm.Đứa bé trong bụng mợ chủ còn quá nhỏ, chẳng những chưa hoàn toàn phát triển mà còn có xu hướng sảy thai, bây giờ là lúc rất dễ xảy ra chuyện."

"Vậy bao lâu thì có thể làm?'’ Người lên tiếng hỏi không phải là Hách Ánh mà là Lăng Diệu.



Không ngờ lại là Lăng Diệu.

Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ít nhất phải qua một tháng nữa, cụ thể bao lâu thì phải xem tình trạng sức khỏe của mợ chủ đã."

Lăng Diệu nặng nề nói: "Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi."

Hách Ánh gọi bác sĩ lại: "Anh mau gọi y tá đến đây, truyền nước lại cho Hân Dư."

"Phu nhân yên tâm, tôi đi hối bọn họ ngay đây"

Lê Hân Dư nằm trên giường không nhịn được rơi nước mắt.

Nước mắt lăn theo khỏe mắt xuống khuôn mặt, thấm vào trong gối biến mất.

"Tại sao các người không hỏi ý kiến của con? Đây là con của con, có nên làm phẫu thuật chọc ối lấy máu cuống rốn không phải hỏi con trước chứ?"

Cô còn tưởng rằng Hách Ánh vui mừng khi nghe cô có thai là vì bà ta thích trẻ con cơ đấy.

Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Hách Ánh và Lăng Diệu trông mong cô có con như vậy là vì muốn ghép tủy cho Lăng Niệm Sơ.

Lăng Niệm Sơ là báu vật của bọn họ, vậy con của cô thì tính là gì? Một cái máy trị bệnh hay là công cụ lấy máu?
 
Chương 413


"Con không muốn chọc ối lấy máu cuống rốn."

Lê Hân Dư nói.

"Hân Dư, con không thể ích kỷ như thế.Tuy Niệm Sơ không phải là con của con nhưng nó cũng là một mạng người.Con không thể thấy chết mà không cứu."

Hách Ánh vừa nghe cô từ chối thì lập tức cuống lên.

Lăng Diệu cũng đã ghép tủy với Lăng Niệm Sơ nhưng thất bại.

Bây giờ chỉ còn lại đứa bé trong bụng này của Lê Hân Dư, đây là hy vọng duy nhất, bà ta tuyệt đối không cho phép cô từ chối.

"Con không chọc ối."

Bàn tay của Lê Hân Dư khẽ để trên bụng, cơ thể rất yếu ớt nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết.

Cô cũng không phải là người máu lạnh vô tình đến độ không muốn cứu Lăng Niệm Sơ.

Nhưng tình trạng sức khỏe của cô bây giờ đã không ổn định, vậy mà lúc này đây bọn họ lại muốn lấy máu cuống rốn của con cô đi cứu người.

Nếu như con của cô xảy ra chuyện thì sao? Ai có thể bảo đảm an toàn cho con nếu chọc ối đây? "Anh nói em máu lạnh vô tình cũng được, nhưng em tuyệt đối sẽ không chọc ối."

Bọn họ đều suy nghĩ cho Lăng Niệm Sơ, vậy thì chỉ có cô mới có thể bảo vệ được con của mình thôi.



Lăng Diệu sợ cô quá kích động sẽ tổn thương đứa trẻ, vì vậy anh trầm giọng giải thích: "Trước khi cơ thể em ổn định lại, mọi người sẽ không chọc ối đâu."

Lời của Lăng Diệu khiến Lê Hân Dư hoàn toàn lạnh lòng.

Cô không tin nhìn Lăng Diệu: "Anh cũng muốn làm như vậy sao?"

Lăng Niệm Sơ là con trai của anh, lẽ nào đứa bé trong bụng không phải sao? Lăng Diệu nói: "Tất cả mọi chuyện sẽ cân nhắc đến sức khỏe của em và con trước.Trước khi cơ thể em còn chưa chịu được thì sẽ không chọc ối."

Lê Hân Dư bất lực ôm lấy cơ thể mình: "Anh nói sau khi sức khỏe em ốn định sẽ chọc ối, vậy nếu em vẫn luôn không khỏe lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?"

Từ trước tới nay Lê Hân Dư vẫn luôn không có cảm giác an toàn.

Nhất là cô biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sau khi bị Giang Nhiên Nhiên phản bội, tất cả những người cô có thể tin đều trở thành tồn tại hư ảo, cô không dám tin ai nữa.

Hết thảy mọi vấn đề, cô đều muốn có câu trả lời chắc chắn.

Lăng Diệu còn chưa kịp nói chuyện thì Hách Ánh đã giành nói trước: "Đương nhiên sẽ không, nhất định phải lấy máu cuống rốn"

Hách Ánh quyết định nói: "Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ, cố gắng điều dưỡng cơ thể, với lại phẫu thuật lấy máu cuống rốn cũng không phải là chuyện to tát gì, hoàn toàn không thể có vấn đề."

Lê Hân Dư quật cường phản bác: "Con không muốn, con không muốn! “Tại sao lại bắt con của cô hy sinh vì đứa con riêng của Lăng Diệu chứ? Cô không muốn.

"Hân Dư, anh sẽ không ép em.Chuyện chọc ối đợi sau khi em khỏe lại sẽ nói sau."

Lăng Diệu ôm cô, muốn để cô bình tĩnh lại một chút.



Nhưng lời của anh lại càng khiến cô thất vọng hơn.

Nói cho cùng anh vẫn là muốn con bọn họ làm phẫu thuật ghép tủy cho Lăng Niệm Sơ.

Lê Hân Dư tay chân lạnh ngắt, cô chán nản nhìn Lăng Diệu: "Em hỏi anh, thời gian gần đây anh nôn nóng muốn em có thai như vậy có phải là vì Lăng Niệm Sơ không? Đừng gạt em, em muốn nghe nói thật."

Lăng Diệu bị cô hỏi như vậy thì ngây ra.

Anh nóng lòng muốn cô có thai như vậy là vì muốn cô ở lại bên cạnh anh.

Nhưng không thể phủ nhận anh cũng có suy nghĩ về chuyện ghép tủy.

Nếu con trai của bọn họ có thể ghép tủy thành công với Lăng Niệm Sơ, vậy thì sau này anh sẽ không thiếu nợ gì thẳng bé kia nữa.

Mặc kệ sau này thằng bé chết sống ra sao, anh cũng đều không quan tâm.

Nếu ghép tủy thất bại cũng không sao...

Nhưng ghép tủy thành công thì chẳng phải là chuyện vui sao? Lăng Diệu hơi ngập ngừng một lúc rồi mới nặng nề gập đầu.

"Quả nhiên là như vậy, em hiểu rồi...Em đã hiểu rồi."

Lê Hân Dư cuốn chăn lại, xoay người không nhìn anh nữa.
 
Chương 414


Cô đột ngột thay đổi thái độ khiến Lăng Diệu lo lắng vô cớ, anh muốn kéo người cô lại để cô nhìn thẳng vào anh nhưng khi nghĩ tới lời khuyên của bác sĩ, anh lại không dám làm mạnh.

Anh chỉ có thể kìm lại sự không vui của mình, nín thở hỏi: "Em hiểu cái gì?"

"Hiểu những gì đáng lẽ em phải hiểu."

Cô cuộn lại, cố gắng ôm con bằng cánh tay gầy guộc của mình, chỉ mong làm như vậy có thể giữ ấm cho cục cưng của cô.

Con của cô chỉ là một công cụ lấy máu của bọn họ, và chỉ có cô mới có thể bảo vệ được đứa bé, chỉ có bản thân cô...

Lăng Diệu nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, không khỏi giải thích nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, cho dù thế nào đi nữa nào đối với anh mà nói trong lòng anh em và con quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Giọng cô rầu rĩ nói: "Vậy anh có thể không lấy máu cuống rốn của con được không?"

Lăng Diệu nắm chặt nắm đấm, dường như đang do dự.

"Được..."

Mẹ con cô bình an còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng Hách Ánh lại không để anh nói hết lời, tốt cái gì mà tốt? Như vậy có thể được tốt được sao? "Chỉ là làm phẫu thuật chọc cuống rốn, tuy có nguy hiểm nhưng cũng đâu có muốn tính mạng của cô và đứa bé, tại sao cô cứ khăng khăng không chịu chứ?"



Hách Ánh sợ tâm trạng của Lê Hân Dư không thoải mái sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, bà ta cố gắng nhẫn nhịn nói lời dễ nghe: "Niệm Sơ là cháu trai của mẹ, đứa con trong bụng con cũng là đứa cháu của nhà họ Lăng, mẹ sẽ không đối xử bên nặng bên nhẹ.Chỉ là gần đây tình trạng của thằng bé quá gấp, con chỉ cần nhịn một chút là có thể cứu được mạng của Niệm Sơ rồi."

"Mẹ biết con cảm thấy khó chịu vì thân phận của thằng bé Niệm Sơ này.Nhưng đó là những chuyện của quá khứ, con có không thoải mái hơn nữa thì chẳng thay đổi được gì, không bằng con rộng lượng hơn một chút chấp nhận đứa bé Niệm Sơ này, lấy tủy của đứa bé trong bụng cô để ghép tủy cho nó.Nếu thành công thì thằng bé Niệm Sơ sẽ biết ơn con cả đời."

Lê Hân Dư cuộn người thành một đống, lặng lẽ rơi nước mắt, cô hỏi ngược lại Hách Ánh: "Nếu hôm nay đứa bé trong bụng con không giữ được thì sao?"

Lời thuyết phục của Hách Ánh im bặt.

"Nếu con của con vì bị Lăng Niệm Sơ đá hai cái nên không giữ được thì sao?"

Hách Ánh nói không ra lời.

"Các người có thể coi như con của con không còn nữa, được không?”

"Có ai nguyền rủa con mình như con không?"

Hách Ánh thấy có nói thế nào cũng không thuyết phục được Lê Hân Dư thì bà ta hoàn toàn không nhịn được nữa: "Hân Dư, con đừng quên thân phận của con.Bây giờ con vẫn còn là con dâu của nhà họ Lăng đấy, con phải suy nghĩ cho nhà họ Lăng chứ."

Lê Hân Dư đột nhiên bật cười, nước mắt và nụ cười hòa quyện vào nhau, làm ướt đẫm má cô: "Vậy thì...ly hôn đi"

Hách Ánh trợn tròn mắt, bà ta hoài nghi bản thân nghe lầm.



Cô nói cái gì.

Ly hôn? Lúc này Lê Hân Dư lại đề nghị ly hôn? "Ly hôn đi, con không muốn gì cả.Con chỉ cần con của con thôi"

Cô tuyệt đối sẽ không để con của cô tồn tại vì người khác.

Cô không muốn con của mình bị nhà họ Lăng trói buộc khắp nơi.

Nếu vậy tốt hơn là nên ly hôn.

Dù chỉ có một mình cô, cô cũng sẽ chăm sóc con của mình thật chu đáo.

Ngay cả khi không có một gia đình trọn vẹn, cô cũng sẽ dành cho con tình yêu tốt đẹp nhất.

"Hân Dư!"

Lăng Diệu vội vàng ngắt lời cô: "Anh biết em đang tức giận, nhưng chuyện ly hôn này không thể nói bậy bạ được."

"Em không nói bậy bạ, cũng không có ý lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp."

Giọng nói của cô lên xuống thất thường: "Em biết bây giờ anh đang trong tình thế khó xử.Lăng Niệm Sơ là đứa cháu của nhà họ Lăng, cho dù anh có thể bỏ mặc không quan tâm nhưng nhà họ Lăng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.Mà thằng bé Lăng Niệm Sơ kia tình tình thất thường, cho dù con của em được bình an sinh ra, nhưng nếu sống chung với nó em cũng không yên tâm"
 
Chương 415


"Những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, đợi sau khi bệnh của thằng bé khỏi rồi anh sẽ đưa nó rời khỏi đây"

Lăng Diệu từ chối hai chữ "ly hôn" này nói ra từ miệng cô: "Đợi sau khi em khỏe lại chỉ cần thử tủy là được rồi.Nếu thử tủy thất bại cũng là số mạng của Lăng Niệm Sơ."

"Nhưng nếu thử tủy thành công thì con em sẽ phải rút tủy để tiến hành phẫu thuật cho nó ngay khi đứa bé mới chào đời."

Đứa bé mới cất tiếng khóc chào đời, còn nhỏ như vậy đã gánh vác trách nhiệm cứu người nặng nề.

Lê Hân Dư và nghĩ tới hình ảnh như vậy đã đau lòng không thôi: "Rời đi không phải là biến mất càng không phải là vĩnh biệt.Sau này thằng bé lớn rồi, con của tôi cũng lớn lên, cũng đi học.Những đứa bé trong nhà trẻ sẽ hỏi nó tại sao nó và Lăng Niệm Sơ không cùng một mẹ.Anh muốn nó trả lời thế nào? Thậm chí sẽ còn có những người có xấu tính lấy chuyện này ra cười nhạo nó, nói cho nó biết, sự tồn tại của nó chỉ là để trị bệnh cho Lăng Niệm Sơ, lúc đó nó sẽ khó chịu đến cỡ nào?"

Bàn tay của Lăng Diệu vuốt ve bờ vai nghẹn ngào của cô qua lớp chăn: "Tin anh đi, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu"

"Lần nào em cũng tin anh, nhưng lần nào anh cũng giấu giếm em.Người ta nói chuyện gì cũng không được quá ba lần nhưng rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện rồi?"

"Hân Dư..."

"Trước đây em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nói ra từ ly hôn này, em đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.Ly hôn tốt đến cỡ nào chứ? Đứa bé là của một mình em.Nó không cần phải gánh vác cuộc sống của người khác, nó có thể sống bình yên trong bụng tôi."

"Em hứa với anh nếu đứa trẻ sinh ra an toàn và khỏe mạnh, em sẽ đưa nó đi thử tủy cho Lăng Niệm Sơ nhưng bây giờ con tôi chưa ổn định, còn chưa chào đời, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó gặp nguy hiểm."

Nắm đấm của Lăng Diệu hết siết chặt lại buông lỏng nhưng anh vẫn chau mày: "Không lấy máu cuống rốn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ly hôn."

Lê Hân Dư im lặng, không đưa ra bất cứ câu trả lời nào.

Hách Ánh không chịu được nữa.

Con trai của bà có bao giờ khiêm tốn với người khác thế đâu: "Con muốn ly hôn cũng được nhưng cho dù muốn ly hôn thì cũng thử tủy trước cái đã."

Lê Hân Dư bật người dậy: "Dựa vào đâu chứ?"



"Thời kỳ mang thai không thể ly hôn.Cho dù con muốn ly hôn ít nhất cũng phải đợi đến khi thằng bé qua giai đoạn bú sữa mẹ.Trong thời gian này con là con dâu của nhà họ Lăng thì phải suy nghĩ cho nhà họ Lăng.Niệm Sơ là con của Lăng Diệu, tại sao con không suy nghĩ nhiều cho Lăng Diệu một chút chứ? Chỉ là kêu con chọc máu cuống rốn thôi mà, tuy có nguy hiểm nhưng đâu có lấy mạng của con con.Tại sao con không hiểu chuyện chút nào hết vậy?"

Bị ép đến mức tuyệt vọng, Lê Hân Dư gần như cảm thấy nghẹt thở, cô ôm đầu điên cuồng, cố gắng tìm đường sống cho mình.

Nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa cô cũng không bao giờ thoát khỏi khó khăn.

Cô gần như hét lên: "Con chỉ muốn con của con được sinh ra một cách an toàn khỏe mạnh, được sao?"

Các bác sĩ và y tá mang theo thuốc đến thấy Lê Hân Dư quá xúc động, vội vàng đè cô lại không cho cô động đậy.

Ống truyền nước đã được điều chỉnh xong, đầu kim mát lạnh đâm vào mạch máu của cô: "Đây là lọ thuốc mới được điều chế.Cô à, cô đừng di chuyển lung tung nữa, rất dễ tổn thương đến bản thân và đứa bé của cô."

Cô nghiêng người nhưng không còn sức lực: "Đau bụng ...đau bụng quá..."

Bác sĩ nhìn thấy tình hình không ổn vội nói: "Đưa vào phòng cấp cứu."

Trái tim của Lăng Diệu cũng treo lơ lửng theo nhưng anh không cách nào vào phòng cấp cứu được, chỉ có thể rũ rượi đứng chờ ngoài phòng bệnh.

Sắc mặt của Hách Ánh vẫn luôn không tốt: "Hân Dư đúng là không hiểu chuyện, chỉ là một chuyện nhỏ mà nó lại làm quá lên!"

Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Diệu nhìn cửa phòng cấp cứu không chớp mắt.

Anh thì thào nói: "Mẹ!"

"Diệu à!"

"Nếu bác sĩ đi ra và nói với chúng ta rằng đứa bé đã không giữ được thì mẹ lấy gì để ghép tủy cho Lăng Niệm Sơ đây?"
 
Chương 416


Hách Ánh sửng sốt.

"Mẹ đừng lôi những chuyện giữa hai mẹ con chúng ta vào đây nữa.Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con và cho nhà họ Lăng.Nhưng những gì con muốn hoàn toàn không giống với những gì mà mẹ đang cố gắng cân bằng."

Lăng Diệu dựa vào bức tường lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng xộc lên chóp mũi, hít một cái là cảm thấy lạnh thấu xương: "Con chỉ muốn cô ấy và đứa bé, con không quan tâm đến chuyện khác."

Hách Ánh đỏ mắt: "Nhưng con cũng là con của mẹ, Niệm Sơ cũng là con của con mà."

"Vậy đứa bé trong bụng Hân Dư không phải là con của con sao?"

Lăng Diệu như bị một hòn đá lớn chặn trước ngực, thở dốc: "Nếu đứa con trong bụng của cô ấy không còn, chắc chắn con sẽ không giữ được cô ấy rồi."

"Diệu à!"

Lăng Diệu nhắm mắt lại, khóe mắt cũng hơi phiếm hồng: "Mẹ à, chúng ta làm thỏa thuận cuối cùng đi."

"Nếu như đứa con của con và Hân Dư có thể giữ lại được thì mẹ đừng đến làm phiền cô ấy nữa.Mẹ hãy bảo Lăng Niệm Sơ và Lâm Dĩ Thuần cách xa cô ấy một chút.Con sẽ thuyết phục cô ấy, đợi sau khi sức khỏe của cô ấy ổn định rồi cho dù là gạt cô ấy con cũng sẽ gạt cô ấy đi thử tủy cho Niệm Sơ."

Lăng Diệu hạ quyết tâm, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Bất kế là thử tủy có thành công hay không, con sẽ cố gắng làm hết sức mình để giữ an toàn cho thằng bé."

"Nhưng mà từ nay về sau Lăng Niệm Sơ không được xuất hiện trong cuộc đời của con.Mẹ, nếu mẹ muốn lấy Lăng Niệm Sơ để ép con, ép Hân Dư vậy thì con không ngại dừng hết tất cả trị liệu cho nó ngay lập tức."



"Dừng lại hết tất cả trị liệu, con muốn Niệm Sơ chết sao?"

"Chết thì thôi.Cứ coi như con tàn nhẫn, ích kỷ đi.Nếu để nó sống mà phải trả giá bằng cuộc hôn nhân giữa con với Hân Dư và đứa con của con thì con thà rằng để nó chết."

Hách Ánh bị dáng vẻ quyết liệt của Lăng Diệu dọa sợ.

Bà ta cũng biết con trai quan tâm cỡ nào đến Hân Dư và đứa con trong bụng của cô.

Bà ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được rồi, mẹ hứa với con.Nhưng con phải nói được làm được, phải thử tủy cho Niệm Sơ.Nếu thử tủy thành công thì phải nhanh chóng làm phẫu thuật ghép tủy cho Niệm Sơ."

"Con hứa được làm được.Nhưng mẹ cũng đừng quên những chuyện đã hứa với con.Nếu mọi người lại đến làm phiền Hân Dư và đứa con của cô ấy, con sẽ lập tức cắt đứt mọi cứu trợ cho Lăng Niệm Sơ."

Hách Ánh cắn răng đồng ý.

Điên rồi, điên rồi đứa con trai này đã hoàn toàn điên rồi.

Lăng Diệu chờ đợi rất lâu bên ngoài phòng phẫu thuật.

Tin tức bác sĩ đưa đến không phải là xấu nhưng cũng chẳng tốt bao nhiêu.

"Thiếu phụ nhân không sao, đứa bé đã được cứu nhưng thân thể của phu nhân quá yếu.Thật sự không thể chịu nổi kích thích nữa"

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Phu nhân phải cẩn thận chế độ ăn uống và sinh hoạt.Tốt nhất không nên ra khỏi giường, nằm thẳng, tránh lật người.Lúc này, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể gây sẩy thai"



"Tôi biết rồi"

Lăng Diệu thở phảo nhưng không thể nào thoải mái được.

Lý Hân Dư năm trên xe đẩy được đưa đến phòng bệnh.

Bác sĩ dè dặt hỏi: "Anh có đi thăm phu nhân không?"

Anh nặng nề gật đầu, đi theo vào.

Lê Hân Dư nằm trên giường, sắc mặt càng thêm tái nhợt khó coi.

Ống truyền dịch trên cánh tay không ngừng truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể cô, nhưng con người cô mong manh đến nỗi như sắp biến mất khỏi thế giới của anh.

Lăng Diệu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô, nhẹ nhàng dùng bàn tay to quấn lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, muốn truyền hơi ấm cho cô.

Lê Hân Dư ngủ rất sâu.

Còn anh lại không dám đi ngủ, chỉ nhìn chăm chăm mặt cô không chớp mắt.

Anh muốn đưa tay sờ bụng cô lại sợ làm bị thương đứa bé, cánh tay dừng lại giữa lưng chừng, sau đó chậm rãi thu hồi lại.
 
Chương 417


Anh chỉ có thể hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: "Đứa nhỏ sẽ không sao đâu, con của chúng ta nhất định là đứa bé kiên cường nhất trên thế giới này, sẽ không sao đâu."

Đến trưa hôm sau Lê Hân Dư mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy đôi mắt tràn ngập tơ máu của Lăng Diệu.

Cô khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, anh lập tức nắm chặt tay cô: "Em có sao không? Anh sẽ gọi bác sĩ!"

Cô giật giật khóe môi: "Em...con của em..."

"Con không sao, con của chúng ta vẫn còn."

Khi nghe câu trả lời này, trên gương mặt mong manh của cô nở nụ cười nhàn nhạt.

Thật tốt, con của cô vẫn còn.

Lăng Diệu nắm tay cô: "Chắc em không biết em giỏi thế nào đâu.Trong bụng em có tới hai cục cưng đấy.Là thai đôi, cho nên em nhất định phải cố gắng lên."

"Thai đôi."

Nụ cười của cô đột nhiên tắt ngấm: "Ý anh là, có thể thử tủy cho Niệm Sơ hai lần phải không?"

Thân thể của anh đột nhiên cứng ngắc: "Không phải, em mới là quan trọng nhất, em và các con mới là quan trọng nhất."

Khóe môi của cô trắng bệch, không nói lời nào, cả người như sắp kiệt sức: "Nếu tôi và con quan trọng nhất thì anh có thể đồng ý đừng chọc lấy máu cuống rốn của con không?"

Lê Hân Dư hi vọng đặt câu hỏi, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ Lăng Diệu.



Lê Hân Dư rõ ràng muốn cười, nhưng cô chỉ chớp mắt là nước mắt đã rơi xuống không kiểm soát được.

Anh yêu cô và cũng yêu con.

Nhưng anh lại yêu quá nhiều thứ...

"Lăng Diệu, hãy làm như lời mẹ nói.Sau khi sinh con xong, chúng ta ly hôn đi"

Nước mắt chảy thành dòng trên môi, vị mặn từ đầu lưỡi truyền đến tận đáy lòng: "Tôi thật sự không cần gì hết, chỉ cần con tôi là đủ."

"Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, sẽ không tốt cho con"

Anh gằn giọng nói: "Sau này không cho phép em suy nghĩ những chuyện này, em hãy dưỡng bệnh trước đã."

"Dưỡng bệnh cho khỏe là để chọc ối thử tủy cho Lăng Niệm Sơ.Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng."

Nếu không phải Lăng Niệm Sơ đá vào bụng cô thì con của cô đâu có bị tổn thương như vậy.

Cho dù con cô đã yếu thành như vậy rồi, nhưng tất cả mọi người vẫn đang đợi sau khi con cô tượng hình sẽ thử tủy cho Lăng Niệm Sơ.

Cô đúng là không cam lòng.

Lăng Diệu nhìn thấy cô lại kích động nên vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.



"Thưa mợ chủ, mợ chủ không được kích động.Bây giờ cơ thể mợ chủ quá yếu, nếu cử động nghiêng một bên quá mạnh có thể ảnh hưởng đến thai nhi, mợ nhất định không được kích động."

Sau khi nghe bác sĩ nói, Lê Hân Dư đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng cô không thể làm được.

Bác sĩ quay đầu nhìn Lăng Diệu: "Chủ tịch Lăng, anh ra ngoài trước đi.Anh ở đây tâm trạng của mợ chủ không thể ổn định được"

Lăng Diệu không đành lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Hân Dư rồi bước ra khỏi phòng.

Mãi cho đến khi bóng dáng của anh biến mất khỏi tầm mắt, Lê Hân Dư mới bình tĩnh lại một chút.

Nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại trong hốc mắt.

Lăng Diệu sợ Lê Hân Dư bị sẩy thai, lại càng sợ đứa trẻ xảy ra chuyện nên anh không dám đi quấy rầy cô nữa.

Mỗi ngày chỉ đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn vào trong.

Tuy nhiên, tâm trạng của Lê Hân Dư càng ngày càng tệ, trừ nói vài câu khi bác sĩ đến kiểm tra ra thì bình thường cả ngày cô cũng không nói câu nào.

Phụ nữ mang thai dễ bị trầm cảm nhất, Lăng Diệu luôn cảm thấy không ổn.

Khi nhận được cuộc gọi của Lăng Diệu, Hướng Lập Hiên vừa mới cãi nhau xong với Lê Ngưng.

Cũng không biết trong đầu Lê Ngưng đang rối rắm chuyện gi.

Anh ta trả tiền thuê cô là vì muốn cô đóng giả bạn gái của anh ta chứ không phải làm người hầu! Buổi tiệc tối nay mọi người đều mang theo bạn nữ của mình, Hướng Lập Hiên nghĩ đến việc đưa cô đi cùng.
 
Chương 418


Kết quả không biết Lê Ngưng nghĩ gì mà những người kia nói gì cô cũng vui cười hớn hở nhận hết, bị người ta mắng cũng không quan tâm.

Cuối cùng, có người chế giễu yêu cầu cô giúp phục vụ món ăn, cô lại thực sự giúp người phục vụ bưng món ăn lên, trong lòng còn rất vui vẻ và thoải mái.

Hướng Lập Hiên bị Lê Ngưng làm cho tức nghẹn, nhưng chính Lê Ngưng cũng chưa nhận ra vấn đề của minh là gì, khi về nhà còn ngẩng đầu ưỡn ngực tranh luận với anh ta nữa chứ.

Hướng Lập Hiên vô tình nói hơi nặng lời, khiến hai mắt Lê Ngưng đỏ hoe, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

Tuy hai mắt đã trở lại bình thường nhưng cô lại quẳng gánh không làm nữa, tự nhốt mình trong phòng, còn khóa trái cửa.

Lăng Diệu bảo Hướng Lập Hiên dẫn Lê Ngưng đến thăm Lê Hân Dư, tốt nhất là có thể để Lê Ngưng ở với Lê Hân Dư một thời gian Hướng Lập Hiên nghe vậy trong lòng càng nghẹn.

Lăng Diệu đáng chết như vậy, lúc đầu Lê Hân Dư đi theo anh ta còn tốt hơn, ít nhất anh ta cũng không lấy đâu ra được một đứa con riêng như vậy.

Trong lòng anh ta tức anh ách nhưng vẫn là không yên tâm, thế là dứt khoát bỏ dáng vẻ cậu chủ xuống, chạy đi gõ cửa phòng Lê Ngưng.

"Lê Ngưng ra đây đi, tôi có việc muốn nói với cô."

Lê Ngưng hoàn toàn không để ý đến anh ta, ngồi tức giận một mình.

"Lê Ngưng mau ra đi, có chuyện quan trọng."



Lê Ngưng khịt mũi, tức giận không trả lời.

Không phải mọi lần anh ta gạt mình đều nói có việc quan trọng sao? Kết quả sau khi lừa cô đi xong, mỗi lần đều chê cô mất mặt, lại không phải cô muốn đi, chẳng phải đều là do anh ta gạt cô sao? Nếu anh ta thấy xấu hổ thì tìm người phụ nữ khác là được rồi.

Anh ta giàu có như vậy, thuê một mình cô hay thuê nhiều người không phải cũng giống nhau sao? Hướng Lập Hiên đập mạnh vào cửa hét lên: "Lê Ngưng, Lê Hân Dư có thai rồi."

Thân hình nhỏ bé của Lê Ngưng đột nhiên nhảy dựng lên, cô chạy tới cửa, trợn mắt ngoác mồm nói: "Hân Dư mang thai rồi sao?"

Ai cũng nói người cùng họ ba trăm năm trước có thể là người một nhà.

Cảm giác của Lê Ngưng đối với Lê Hân Dư trước giờ vẫn luôn như vậy, có lẽ rất nhiều năm trước bọn họ là chị em ruột thịt cũng nên.

Cô ấy rất thích Lê Hân Dư, là sự yêu thích theo bản năng.

Cô thích khuôn mặt tuyệt đẹp của Lê Hân Dư, thích tính cách dịu dàng, rộng lượng và trái tim nhân hậu, bao dung của cô ấy......

Mặc dù những điều này không liên quan gì đến cô ấy, nhưng cô ấy chính là thích Lê Hân Dư và quan tâm đến Lê Hân Dư

Lê Ngưng nghĩ, có lẽ mình và Lê Hân Dư là họ hàng xa thật xa đấy.



Hướng Lập Hiên nói: "Còn là thai đôi."

"Ôi chao, Lăng Diệu lợi hại thật.Lần đầu tiên đã được thai đôi, Lê Hân Dư chịu nổi không?"

Lê Ngưng kích động như thể cô mới là người mang thai vậy: "Tôi phải đi thăm Hân Dư, xem cái bụng thai đôi có gì khác với thai đơn?"

"Tôi không biết đứa trẻ có gì khác nhau nhưng gần đây Hân Dư không được khỏe, có xu hướng sảy thai, đứa trẻ không nhất định giữ được."

"Hân Dư bị gì thế?"

Hướng Lập Hiên nắm tay Lê Ngưng đang sốt ruột nhảy đông đổng lên kia, bình tỉnh nói: "Cô vào phòng thu dọn một ít quần áo và vật dụng hàng ngày, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết"

Lê ngưng đứng ở cửa không nhúc nhích, bộ dáng đau lòng ôm ngực nói: "Anh nói cho tôi biết trước đi.Hiện giờ nhịp tim của tôi hình như hơi không khống chế được."

Hướng Lập Hiên biết Lê Ngưng ngu ngốc, cũng lo lắng cô không biết ăn nói, nói sai sẽ gây ra chuyện.

Cuối cùng anh ta vẫn nói cho Lê Ngưng biết tình trạng giữa Lê Hân Dư và Lăng Diệu.

Còn yêu cầu cô mấy ngày nay ở bên cạnh Lê Hân Dư phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng nói lung tung.

Phải biết tránh tất cả những chủ đề không nên nhắc đến, và nói những điều thoải mái để Lê Hân Dư không phải suy nghĩ nhiều.
 
Chương 419


"Tâm trạng tốt thì sức khỏe mới tốt được."

Hướng Lập Hiên đưa ra một nhận xét kết luận: "Sự tồn tại của cô chính là để giúp tâm trạng của Lê Hân Dư khá hơn."

Lê Hân Dư gật đầu như giã tỏi: "Anh nói cũng có lý, để tôi đi thu dọn đồ đạc."

Cô vội vàng chạy về phòng, nhanh chóng thu dọn quần áo.

Giữa Lê Ngưng và Hướng Lập Hiên rõ ràng là hoàn toàn không hợp nhưng vẫn ở cạnh nhau, nguyên nhân chính là vì Lê Hân Dư.

Bọn họ có kế hoạch khác nhau, nhu cầu tiêu dùng và cuộc sống khác nhau, mức độ suy nghĩ và thế giới quan khác nhau.

Nhưng bọn họ vẫn có thể cãi ầm ĩ đến bây giờ đều là dựa vào Lê Hân Dư.

Dù bên ngoài ồn ào cỡ nào, bất đồng quan điểm cỡ nào, chỉ cần nhắc đến Lê Hân Dư thì cả hai lập tức đứng chung trận tuyến giống như lúc này.

Lê Ngưng không thù dai, Hướng Lập Hiên cũng không quan tâm cuộc cãi vã của họ lúc nãy có khó nghe cỡ nào, thu dọn xong đồ đạc sau đó chạy nhanh đến bệnh viện.

Nhìn từ góc độ này, hai người này có một kiểu ăn ý kỳ lạ.

Lê Ngưng vừa nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của Lê Hân Dư, thì lập tức quyết định ở lại bệnh viện làm y tá không chịu rời đi.

Lê Hân Dư nhìn thấy Lê Ngưng, vẻ cũng mặt dịu đi rất nhiều.



Sức khỏe của Lê Hân Dư quá yếu, bác sĩ bảo cô không được xuống giường, Lê Ngưng sợ cô không thoải mái nên cẩn thận vắt khăn nóng lau người cho cô.

Lê Hưng Ngư hơi xót cho cô ấy vội nói: "Tiểu Ngưng, cô ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."

Lê Ngưng là bạn của cô, không phải là người làm của cô.

Lê Ngưng đối xử tốt với cô như vậy cô luôn cảm thấy ngại.

"Tôi không mệt, sau khi lau cổ cho cô xong tôi sẽ ngồi bên giường nói chuyện với cô."

Lê Ngưng là một đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cô ấy làm việc rất thoải mái, phóng khoáng, không so đo điều gì.

Rõ ràng là đến thăm Lê Hân Dư để chọc cho cô ấy vui vẻ nhưng lúc chăm sóc người bệnh còn chu đáo hơn người chuyên chăm sóc bệnh nhân nhiều.

Người chăm sóc bệnh nhân chỉ là làm việc vì tiền, có rất nhiều chuyện không được tỉ mỉ cho lắm.

Vì bảo vệ thai nhi nên Hân Dư vẫn không được xuống giường, đương nhiên cô cũng không thể tắm rửa được.

Không thể ra khỏi giường, ngay cả khi lật người ngồi dậy cũng phải cẩn thận.

Bảo vệ thai nhi mệt mỏi như vậy, đối với cơ thể người mẹ đúng là cực hình, Lê Ngưng đau lòng gần chết.

Lê Ngưng thận trọng hỏi: "Cô có thể cử động cổ một chút được không? Tôi lau người cho cô thoải mái một chút."

Lê Hân Dư xoay đầu, ngoẹo cổ qua một bên.



Khăn mặt nhẹ nhàng quét qua cổ cô, giọng nói của Lê Ngưng gấp gáp: "Được rồi, đổi bên đi."

Lê Hân Dư mỉm cười trước dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Lê Ngưng, nhưng vẫn xoay cổ sang hướng khác.

Khăn mặt ấm áp lau qua cổ cô, Lê Ngưng bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Hân Dư, Hân Dư, cái bớt sau cổ cô thật đẹp.Là Hình trái tim đó, còn là màu hồng nữa chứ."

Bình thường Lê Hân Dư thường xõa tóc, ít ai nhìn thấy vết bớt sau gáy.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Thực ra đó không phải là vết bớt, đó là vết sẹo.Hồi nhỏ tôi rất ham chơi, bị ngã đập cổ ra sau, chảy máu rất nhiều nên để lại sẹo.Bây giờ lớp da mới mọc lên nên có màu nhạt hơn, không ngờ đánh bậy trúng bạ lại có dáng vẻ như vậy."

"Có người bị vết sẹo thì sẽ bị hủy hoại dung nhan mà cô thì ngược lại, vết sẹo của cô rất đẹp."

Lê Ngưng nhịn không được cảm thán, quả nhiên số mạng của mỗi người không ai giống ai cả.

Một vết sẹo thôi cũng có thể tạo ra hiệu quả khác nhau một trời một vực như vậy.

"Chỉ là một vết sẹo mà thôi, đâu có phóng đại như cô nói chứ."

Vị trí đó ở chỗ quá xa, bản thân cô nhìn không tiện, cũng không để ý lắm, cô chỉ nhìn thấy nó quá gương, đại khái là hình trái tim.

Lê Ngưng cầm di động lên lén lút chụp một tấm, sau đó đưa đến trước mặt Lê Hân Dư: "Này cô nhìn xem, có phải rất đẹp không?"

Lê Hân Dư tập trung nhìn kỹ, quả thật rất bắt mắt, nếu không nói đúng là nhìn không ra đây là một vết sẹo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top