Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 420


Lê Ngưng tuỳ ý đặt điện thoại xuống bên cạnh giường của cô, lại lấy từ trong túi xách ra cuốn truyện cười đã chuẩn bị từ trước đó, tìm vài câu chuyện cười đọc cho Lê Hân Dư nghe.

Cô luôn luôn thận trọng ghi nhớ chức trách của bản thân, phải làm cho Lê Hân Dư vui vẻ, làm cho đứa bé trong bụng Hân Dư cũng vui vẻ.

Thật sự câu chuyện mà Lê Ngưng kể không có gì gây cười, nhưng bộ dạng nghiêm túc của cô ấy lại khiến Lê Hân Dư luôn có thể nở nụ cười.

Không nói được là vì sao, chỉ cần Lê Ngưng nói chuyện với cô là cô có thể hấp thụ năng lượng từ cô ấy.

Cô cũng biết Lê Ngưng rất quan tâm đến cô.

Cho dù là Lê Ngưng không nói gì, cô cũng có thể nhìn ra tất cả trong ánh mắt của cô ấy.

Duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, có khi, thậm chí Lê Hân Dư sẽ nghĩ liệu có phải kiếp trước cô và Lê Ngưng là chị em ruột không.

Điện thoại của Lê Ngưng năm bên cạnh giường, màn hình vẫn còn đang sáng, trên mặt màn hình là một tấm ảnh chụp gáy sau của bản thân.

Một hình trái tim màu hồng.

Bây giờ nghĩ lại chắc là Lăng Diệu rất thích trái tim màu hồng này.

Nghĩ đến Lăng Diệu, ánh mắt của Lê Hân Dư không khỏi có chút ảm đạm.

Từ sau ngày Lăng Diệu rời đi, trong nửa tháng nay anh vẫn luôn không xuất hiện.



Anh có đến đây mỗi ngày hay không, cô không biết.

Chỉ là cách năm ba ngày cô sẽ phát hiện anh ở cửa nhìn trộm vào, chỉ trộm nhìn thôi chứ anh không vào.

Có lúc cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn bảo anh đi vào.

Nhưng khi nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình vẫn chưa thể ổn định, cô không thể nào thốt nên lời.

Anh cũng là cha của đứa trẻ nhưng lại muốn con của cô có thể khoẻ mạnh để lấy tuỷ ghép cho một con khác...

Lê Ngưng thật sự rất hết lòng chăm sóc cho Lê Hân Dư.

Thấy Lê Hân Dư mất tập trung liên sợ cô nghĩ ngợi lung tung khiến bản thân phiền muộn, cô ấy lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.

Có sự chăm sóc của Lê Ngưng, cơ thể Lê Hân Dư phục hồi cũng không tệ.

Bác sĩ nói quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu như không có vấn đề gì thì có thể xuống giường và đi lại nhẹ nhàng.

Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.

Lê Ngưng vui mừng, nhanh chóng nói tin tốt lành này với Hướng Lập Hiên.

Hướng Lập Hiên liền hớn hở, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Lê Hân Dư.

Thật ra không cần mượn tin tức này để làm cái cớ, Hướng Lập Hiên cũng sẽ bệnh viện thăm cô mỗi ngày.



Hướng Lập Hiên giữ chừng mực rất tốt, mỗi ngày đến một lần, ở lại khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhiều nhất là hơn một tiếng sẽ đi, không để lại sơ hở nào cho bất kì ai có thể bàn tán dựng chuyện.

Mặc dù người ngoài không nhìn ra sơ hở, nhưng người nhà có thể phát hiện ra chỗ không đúng.

Hướng Lập Hiên bình thường ghét nhất là bệnh viện, anh ta ghét mùi nước khử trùng, ngửi thấy là muốn buồn nôn.

Nếu như không phải chuyện bắt buộc, anh ta sẽ không chịu đến bệnh viện, càng đừng nhắc đến nửa tháng nay ngày ngày đều chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không bình thường.

Hướng Hy Nhiên biết em trai mình có một trái tim "bay bổng" như thế nào, cũng không phải chưa từng thích người phụ nữ đã có tiền sử kết hôn.

Thích người khác, chơi đùa thì không nói, nếu như thật sự để ý đến Lê Hân Dư...vậy thì không tốt lắm.

Hướng Hy Nhiên nơm nớp lo sợ đi theo em trai đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng bệnh ngoài Lê Hân Dư còn có Lê Ngưng thì mới an tâm.

Hoá ra người em trai cô thích không phải Lê Hân Dư, mà là người điều dưỡng của Lê Hân Dư.

Điều dưỡng cũng không có gì đáng xấu hổ, em trai cô còn giấu giếm che đậy, không phải quá nhàm chán sao? Em trai vừa đi, Hướng Hy Nhiên liền gọi Lê Ngưng ra ngoài, muốn trò chuyện cùng em dâu tương lai.

Lê Ngưng muốn tìm Hướng Lập Hiên cầu cứu, nhưng Hướng Hy Nhiên không cho cô ấy cơ hội, kéo cô ấy đi luôn.

Nhìn Lê Ngưng lo lắng thấp thỏm đi theo sau Hướng Hy Nhiên, Lê Hân Dư không nhịn được cười, thật sự con người Hướng Hy Nhiên rất tốt, sau khi tiếp xúc Lê Ngưng sẽ biết thôi.

Nhưng nụ cười của cô rất nhanh liền cứng đơ trên khuôn mặt, bởi vì Lâm Dĩ Thuần xuất hiện ở cửa phòng với vẻ mặt chế giễu, bước chậm về phía cô.
 
Chương 421


Lần này Lâm Dĩ Thuần đến đây dường như không ổn lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng hiện lên chút u ám.

Trong lòng Lê Hân Dư cảm thấy không yên tâm, cẩn thận nhấc người lên, ngồi trên giường, cảnh giác đưa cánh tay ra, ấn vào chuông cứu hộ.

"Cô không cần phải đề phòng tôi như vậy, cho dù tôi ngu xuẩn đến mấy thì cũng sẽ không ra tay với cô vào lúc không có ai, trừ khi giết cô".

Lâm Dĩ Thuần từng bước từng bước một tiến lại gần cô: "Giết người thì phải đền mạng, tạm thời tôi vẫn chưa muốn chết, huống chỉ tôi còn đang đợi đứa con trong bụng cô cứu con trai tôi nữa".

Lê Hân Dư bấm chuông cứu hộ xong mới có thể thả lỏng lại một chút.

Bộ dạng cố chấp của Lâm Dĩ Thuần khiến trong lòng cô bực bội: "Đó là con của chị cô, không liên quan gì đến cô".

Đứa trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện là điều thường tình.

Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại dạy đứa trẻ gọi cô ta là mẹ, có thể thấy là dụng ý không tốt lành.

Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Dĩ Thuần lạnh lùng: "Con của chị tôi, tại sao không có quan hệ gì với tôi, chị tôi đã chết, người thân thiết nhất với Niệm Sơ chính là tôi".

Lê Hân Dư khẽ cười, nụ cười có vẻ châm biếm, cũng không biết là đang châm biếm cô ta hay là đang châm biếm bản thân.

"Nếu như cô đến đây là muốn nói với tôi mấy việc hoàn toàn không cần thiết này, tôi không muốn biết cô nghĩ như thế nào, muốn làm như thế nào".

"Cô không quan tâm đến chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không tò mò nào chút về chị tôi".

Trái tim Lê Hân Dư đau nhói, cả người bỗng cứng đơ.

Lâm Dĩ Thuần chú ý đến biểu cảm nhỏ nhặt này của cô, liên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lăng làm việc cẩn thận như thế nào thì cô cũng biết, nếu như anh ấy không muốn, cho dù là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như Y Nghê cũng không có cách nào trèo lên giường của anh ấy, càng đừng nói là mang thai đứa con của nhà họ Lăng".



Lâm Dĩ Thuần kéo dài thanh điệu, cố ý bám chặt chủ đề: "Nhưng mà chị tôi có thể, điều này thể hiện cái gì, trong lòng cô có lẽ cũng hiểu rõ".

"Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu".

Lê Hân Dư cố gắng kìm nén cảm xúc không ổn định của mình, để bản thân bình tĩnh lại.

"Nhưng cô không thể không hiểu, nếu như cô không ly hôn với chủ tịch Lăng, sau này cô tất phải nuôi dưỡng Niệm Sơ, vì vậy cô nhất định phải biết vị trí của Niệm Sơ là như thế nào".

Cuối cùng Lâm Dĩ Thuần cũng đi đến đứng bên giường bệnh của Lê Hân Dư, cô ta nhìn chăm chăm vào Lê Hân Dư.

Lê Hân Dư hít thở sâu điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng sức lực, nếu không kim truyền dịch sẽ bung ra.

Cô luôn luôn nói với bản thân rằng không thể kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.

Trong bụng có hai đứa bé đang đợi cô bảo vệ, cô nhất định không thể bị Lâm Dĩ Thuần cố tình kích động.

Trên mặt Lâm Dĩ Thuần có vẻ đắc ý, cô ta nói một cách hết sức vô lý: "Chị của tôi đã quen biết chủ tịch Lăng hồi học đại học, là chủ tịch Lăng theo đuổi chị tôi, họ vô cùng yêu nhau, nếu như không phải vì cô đột nhiên xuất hiện, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về chị tôi, bây giờ chị ấy với chủ tịch Lăng đã là một gia đình hạnh phúc rồi".

"Chủ tịch Lăng rất quan tâm đến chị tôi, nếu không thì cũng sẽ không để chị ấy có cơ hội mang thai đứa con của mình.Bởi vì không thể kết hôn, chủ tịch Lăng liên đưa cho chị ấy một tấm thẻ đen, hạn mức chi tiêu rất cao, đủ để chị tôi sống nửa đời còn lại không cần lo cái ăn cái mặc".

Nói xong, cô ta rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ mà Lăng Diệu làm người mở tài khoản, đặt bên cạnh giường cô.

"Vốn dĩ còn muốn cho cô xem hình chụp chung của chị tôi với chủ tịch Lăng nhưng không tiện, tôi chỉ lấy điện thoại chụp lại".

Lâm Dĩ Thuần khom thấp người xuống, mở điện thoại rồi bấm vào biểu tượng album ảnh, đưa đến trước mắt Lê Hân Dư cho cô xem.

Lê Hân Dư không nhìn điện thoại, cô chỉ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Dĩ Thuần, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của cô ta: "Lâm Dĩ Thuần, cô đang nói dối".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top