Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1274


CHƯƠNG 1274

Cô kìm nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, sụt sịt, ấn vào tin nhắn thoại: “Không phải con gián bất bại mà là chiến binh! Chiến binh nhí, cố lên!”

Tống Hân Nghiên cất điện thoại di động đi, sau đó ôm laptop lên giường, xem lần lượt những bức ảnh chụp hiện trường cháy nổ.

Cô phóng to từng bức ảnh đến phạm vi tối đa pixel cho phép, hết sức tỉ mỉ, không bỏ lỡ một ngóc ngách nào.

Xem hết một vòng, thì ra rất nhiều chi tiết ở hiện trường không mấy chú ý đến đều đã hiện ra cả.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên trở nên trầm trọng…



Trong khoa nhi bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn mở tin tức trên điện thoại ra xem.

Do ảnh hưởng của vụ cháy nổ, giá cổ phiếu PL đã chuyển màu xanh đến tận đáy ngay lúc mở cửa, những tin tức tiêu cực cũng ùn ùn xuất hiện, hết tin này đến tin khác nổ ra.

Người đàn ông xem mà chau đôi mày kiếm lại, bực bội mắng mỏ: “John đi đâu mất rồi!”

Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chúc Minh Đức: “Bên phía PL phản ứng thế nào? Điều tra nguyên nhân cháy nổ đến đâu rồi?”

Có được bài học trước đó, lần này Chúc Minh Đức đã biết ý hơn.

Mặt anh ta cúi gằm, lắc đầu: “Sếp, tôi bận lắm. Việc của bản thân trong công ty mình còn làm không xuể, thời gian đâu quan tâm chuyện của PL.”

Tưởng Tử Hàn cực kì tức giận, giọng mắng lạnh tanh: “Tôi nuôi đám trong phòng thư ký toàn những người vô tích sự à mà cần cậu tự mình làm tất cả? PL còn có cổ phần của tôi trong đó đấy. Làm trợ lý đặc biệt mà nghiệp vụ thông thường cũng không quan tâm. Tôi cần cậu làm gì nữa!”

Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.

Người không cho quan tâm là sếp, bây giờ mắng anh ta không quan tâm cũng là sếp.

Kiểu gì cũng sai. Anh ta khổ quá đi mất!

Chúc Minh Đức giận lắm nhưng không dám nói, chỉ uất ức đưa đầu ra chịu mắng.

Từ sau khi sếp bị thương, trí nhớ rối loạn đã đành, còn cái tính cách này thì thật sự mỗi ngày một tệ hại.

Cứ tiếp tục thế này, anh ta đoán mình sẽ phát điên mất…



Ngày hôm sau.

Người được tổng công ty của PL cử đến vừa tới đã thông báo mở cuộc họp.

Đường Vũ Diệp dẫn theo Tống Hân Nghiên cùng đi về phía phòng họp.

Vừa đi cô ấy vừa dặn trước Tống Hân Nghiên: “Người được tổng công ty cử đến là tổng giám đốc quản lý khu vực nước Z, là một người nước Z cực kỳ nghiêm túc, tên là Trương Tấn Tài. Người này chưa già, chắc khoảng ngoài ba mươi, nhưng nghiêm khắc đến mức biến thái. Nghe nói từ khi vào công ty thì chưa khen ai bao giờ. Chẳng những không khen ai mà phê bình người ta cũng chưa bao giờ khách sáo cả.”

Đường Vũ Diệp thở dài, hạ thấp giọng nói: “Lần này, chỗ chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, chắc mặt sếp Trương phải dài như cái bơm. Lát nữa mà anh ta có nói gì không lọt tai, mắng mỏ người khác ghê gớm, khó nghe quá thì em cứ vào tai này ra tai kia. Em đừng sợ, trên chúng ta còn có John nữa cơ mà. Mọi chuyện đã có anh ta.”

“Ừ.” Tống Hân Nghiên thì thầm đồng ý, cúi gằm đi về phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1275


CHƯƠNG 1275

Đường Vũ Diệp nghiêng đầu sang liếc nhìn cô: “Trông mặt em không được ổn lắm, có phải là về nhà không nghỉ ngơi gì không? Mất ngủ à?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải. Tại đêm qua ngủ hơi muộn thôi.”

Thấy cô không muốn nói, Đường Vũ Diệp cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người vào phòng họp.

Tính cả Tống Hân Nghiên lẫn Đường Vũ Diệp thì mười mấy quản lý cấp cao trong công ty không một ai vắng mặt.

Đúng là có một thanh niên có gương mặt lạ lẫm, mang khí thế hùng hổ đang ngồi ở vị trí chính giữa.

Đó là Trương Tấn Tài.

Anh ta lật xem tài liệu với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn quanh phòng họp: “Mọi người đến đông đủ cả rồi à?”

“Vâng.” John ngồi phía dưới anh ta, mặt mày nhợt nhạt, còn bị khí thế nghiêm nghị của Trương Tấn Tài chèn ép, nom bộ dạng giống hệt một thằng nhóc sai vặt.

Cuộc họp bắt đầu.

Đầu tiên, John báo cáo về tình hình điều tra mới nhất.

“… Đã điều tra nhiều lần, đích thực là do áp suất quá lớn gây ra. Hơn nữa, kiểm tra cho thấy một khi áp suất vượt quá 10% áp suất tiêu chuẩn, nếu mở nắp ngay mà không giảm áp thì sẽ phát nổ. Nguyên nhân gây ra vụ nổ là do có nhân viên không hiểu tình hình, cứ thực hiện thao tác như vậy nên mới gây ra cháy nổ…”

Trương Tấn Tài đập thẳng tập tài liệu trong tay lên bàn họp.

Đánh “bộp” một tiếng.

Âm thanh không lớn, nhưng lại tạo ra hiệu ứng chấn động trong phòng họp vốn đang yên tĩnh.

Gương mặt dường như không biết cười bẩm sinh của anh ta sa sầm xuống: “Nghe các anh chị nói như thế, ý là trách dung dịch gốc mà tổng công ty gửi đến có vấn đề à?”

Tất cả mọi người đều im phăng phắc, không ai dám tiếp lời.

John đang báo cáo trầm mặc mất mấy giây: “Chúng tôi tin tưởng vào tổng công ty. Cho nên mỗi lần nguyên liệu, dung dịch gốc vận chuyển đến đều đem ra sử dụng trực tiếp luôn.”

Trương Tấn Tài lạnh lùng trừng mắt: “Lô nguyên liệu tổng công ty gửi cho các anh chị cũng đồng thời gửi đến tám chi nhánh trên toàn thế giới. Những nơi khác đều không có vấn đề gì, chỉ có chỗ các anh chị đây là xảy ra chuyện! Không có khả năng tìm ra vấn đề thì đừng đổ lỗi! Đưa bằng chứng ra đây! “

John cau mày, đôi mắt xanh như băng trông càng lạnh lùng hơn.

Anh ta hơi khó chịu, mang theo vẻ bất bình hỏi ngược lại Trương Tấn Tài mà không hề sợ sệt: “Anh là thanh tra do tổng công ty cử đến, chúng tôi không tìm ra được vấn đề đấy, anh tìm đi!”

Ánh mắt không ai nhường ai của hai người va vào nhau giữa không trung, ánh lửa vô hình tóe ra bốn phía.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều ước sao mình không thể thu nhỏ lại làm nền được, tốt nhất là chưa từng xuất hiện ở nơi này.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1276


CHƯƠNG 1276

Lảng tránh không giải quyết được vấn đề, trưởng phòng an toàn chịu trách nhiệm cao nhất run rẩy đứng lên, vẻ mặt đầy xấu hổ: “Sếp Trương, anh John, sự việc này suy cho cùng là sơ suất của bộ phận an toàn chúng tôi. Với tư cách là trưởng phòng an toàn, tôi hết sức xin lỗi. Sau khi sự việc được điều tra rõ ràng, tôi sẽ nhận trách nhiệm và xin từ chức.”

Rầm!

Trương Tấn Tài đập tay lên bàn: “Hèn nhát nhất là những kẻ nhu nhược, động một chút lại đòi từ chức như các anh đấy. Chuyện xảy ra rồi, từ chức có thể giải quyết được chắc?”

Anh ta mắng mỏ không thèm nể nang: “Người nào người nấy ẩu đoảng vô tích sự, không nghĩ cách giải quyết mà chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm thôi. Công ty nuôi các anh các chị có tác dụng gì!”

Đám người trong phòng họp bị mắng không ngóc được đầu lên.

Tống Hân Nghiên cau chặt mày.

Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, không ai hơn cô hiểu những quản lý cấp cao này đoàn kết thế nào, cố gắng nghĩ cách giải quyết, khắc phục hậu quả ra sao…

Nhưng mọi nỗ lực của họ không được bị lãnh đạo của tổng công ty đang ở trước mặt đây mảy may công nhận.

Tống Hân Nghiên đứng dậy.

Vừa cử động thì Đường Vũ Diệp bên cạnh đã âm thầm ấn đùi cô xuống, ép cô ngồi lại bằng được.

Tống Hân Nghiên lấy làm khó hiểu, quay sang nhìn Đường Vũ Diệp.

Đường Vũ Diệp hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, nhưng bàn tay ấn trên đùi cô thì kiên định không dời, còn liên tục ấn mạnh thêm, không cho cô nhúc nhích.

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô lẳng lặng thò tay xuống bàn đập tay Đường Vũ Diệp.

Đường Vũ Diệp quay sang nhìn cô.

Tống Hân Nghiên nhoẻn cười, nhấc tay cô ấy ra, đứng dậy rất quyết đoán.

“Sếp Trương…” Cô cất giọng lanh lảnh.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

“Tôi có…” điều muốn nói.

“Tống Hân Nghiên, ngồi xuống!”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói thành lời, tiếng quát lạnh lùng của John đã vang lên.

“Anh John…”

“Ngồi xuống!” John ra lệnh cho cô: “Không phải việc của cô.”

Tống Hân Nghiên còn muốn nói thêm, Đường Vũ Diệp đã kéo giật cô ngồi xuống.

Trương Tấn Tài chăm chú quan sát Tống Hân Nghiên vài giây: “Cô là Tống Hân Nghiên đấy à?”

Không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong giọng nói.

Không giận dữ, cũng không buồn bực.

Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên.

“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1277


CHƯƠNG 1277

Gương mặt lạnh lùng, giận dữ của Trương Tấn Tài dịu lại: “Những nỗ lực của cô, không chỉ riêng PL được tai nghe mắt thấy mà tổng công ty cũng biết rõ. Sự cố an toàn lao động lần này là công ty đã làm ảnh hưởng đến thành tích với sản phẩm mới của cô.”

Ai nấy lại một lần nữa kinh ngạc.

Cứ tưởng Trương Tấn Tài sẽ giận dữ trách mắng, ai ngờ lại nói cả một tràng những lời tốt đẹp như vậy.

Dường như không biết mọi người đang nghĩ gì, giọng nói của Trương Tấn Tài ôn hòa hơn nhiều: “PL không đạt được thành tích đáng kể như vậy ở thị trường nước Z rất nhiều năm rồi. Thế mà bữa tiệc ăn mừng còn chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện…”

Ai nấy đều vừa sững sờ, vừa cúi đầu xấu hổ.

John thì ngược lại.

Ông sếp mắt xanh cũng không còn bực bội, căng thẳng như vừa rồi nữa mà cười thành tiếng.

Anh ta ngoáy lỗ tai nói giọng cà khịa: “Tai tôi có vấn đề gì không ấy nhỉ? Trong những năm tháng còn sống lại có thể nghe thấy anh khen ngợi người khác cơ đấy.”

Trương Tấn Tài lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tuy tôi nghiêm khắc nhưng xưa nay công tư vẫn rõ ràng.”

Anh ta dựa lưng vào ghế, nói rất bình thản: “Ban đầu tôi còn làm đơn xin một khoản tiền thưởng rất lớn cho các anh, chuẩn bị phát cho các anh trong buổi tiệc mừng. Ai ngờ đơn của tôi vừa được duyệt thì các anh giỏi lắm, tặng luôn cho tôi một vố thế này.”

Anh ta cười khẩy: “Đúng là tát đôm đốp vào mặt!”

Ai nấy càng xấu hổ hơn.

Tống Hân Nghiên lại đứng lên.

Cô cúi người trước Trương Tấn Tài, đứng thẳng lên, giọng nói đúng mực: “Xin cảm ơn sự tin tưởng và công nhận của sếp Trương. Nhưng chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì sự cố lần này.”

“Cái tôi muốn nghe không phải lời xin lỗi.”

Khen thì khen, nhưng điều gì cần điều tra, cần hỏi thì Trương Tấn Tài vẫn không cho qua.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tôi biết. Cho nên hôm nay trước khi đến, tôi đã chuẩn bị một số thứ.”

Cô cầm điện thoại di động lên, kết nối trực tiếp với máy chiếu.

Màn hình máy chiếu lóe sáng, hiển thị màn hình điện thoại di động.

Tống Hân Nghiên nói: “Tối hôm qua tôi đã xem lại từng bức ảnh chụp hiện trường. Từ một vài bức ảnh trong số đó, phát hiện ra được một chút bất thường. Tuy chưa thể khẳng định nhưng có lẽ đây cũng có thể trở thành phương hướng điều tra cho chúng ta.”

“Điều gì bất thường?”

Mọi người sửng sốt, không hẹn mà cùng đồng thanh gặng hỏi.

Tống Hân Nghiên thực hiện thao tác trên điện thoại di động.

Màn hình chiếu hiện ra một tệp ảnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào đó.

Lúc này, Tống Hân Nghiên mới từ tốn nói: “Sự cố lần này rất có khả năng không phải tai nạn bất ngờ mà là do có người hãm hại.”

Phòng họp chấn động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1278


CHƯƠNG 1278

John chau mày: “Bằng chứng là gì?”

Tống Hân Nghiên cũng không trả lời luôn mà lại bắt đầu phân tích ngay từ đầu: “Hôm qua, giám đốc phụ trách thị trường có nói một câu, ‘Bởi vì dung dịch gốc của chúng ta được dùng để sản xuất đồ trang điểm và mỹ phẩm chăm sóc da, là thứ tiếp xúc trực tiếp với da, cho nên chất liệu của thùng chứa có những yêu cầu đặc biệt’.”

“Đúng, những lời này là tôi nói.”

Lập tức có một vị giám đốc tiếp lời.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Đó chính là lời nhắc nhở chúng ta. Nếu như ngay lúc xuất từ tổng công ty, thùng dung dịch gốc của chúng ta đã có áp suất quá lớn, như vậy thì trong quá trình vận chuyển bằng đường hàng không, ở độ cao một ngàn mét trong không khí, sự chênh lệch áp suất giữa bên trong và bên ngoài sẽ đạt đến đỉnh điểm, từ đó sẽ gây ra một vụ nổ lớn trên không trung. Thế nhưng dung dịch gốc của chúng ta đã hạ cánh an toàn không gây thiệt hại gì. Cho nên, từ điểm này, chúng ta có thể loại trừ vấn đề áp suất quá lớn ngay từ tổng công ty.”

Lúc cô nói, thư ký Owen của John đang bận rộn cầm bút tốc ký, sau đó khoanh tròn điểm này.

“Còn nữa.”

Tống Hân Nghiên tiếp tục nói: “Dung dịch gốc là hàng nhập khẩu, khi đến nước Z, trước tiên sẽ được hải quan lấy mẫu kiểm tra lại lần nữa. Bọn họ sẽ lấy mẫu các thùng, nếu như áp suất quá lớn, lúc mở thùng cũng sẽ phát nổ, nhưng sự cố vẫn không xảy ra vào lúc này. Cho nên, xét về thời gian thì đã có thể khẳng định, trong khoảng thời gian dung dịch gốc rời khỏi công ty, đến khi hải quản kiểm tra ngẫu nhiên thì tuyệt đối không có vấn đề. Vậy thì sau đó chính là quá trình từ hải quan đến nhà kho của chúng ta.”

Hình ảnh chiếu trên tường thay đổi, một tấm biểu đồ quá trình xuất hiện.

Ở giữa có một phần được Tống Hân Nghiên dùng bút đỏ khoanh tròn.

“Sau khi hải quan kiểm tra ngẫu nhiên thì sẽ dán nhãn lên rồi đợi chúng ta đến lấy hàng. Trong khoảng thời gian này, sản phẩm vượt qua kiểm tra sẽ được chất đống tại nhà kho hải quan. Mà sau khi chúng ta lấy hàng về, lúc đồ đạc được chất lên xe và nhập kho sẽ có camera theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn từ video giám sát và thời gian cũng không phát hiện ra vấn đề. Cho nên, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở đây.”

Cô chỉ vào một đoạn mà cô đã khoanh tròn.

“Sau khi qua kiểm tra lấy mẫu, hải quan sẽ không còn để ý đến lô hàng này, mà chúng ta cũng chưa đi lấy ngay. Hàng ở trong kho, do quản lý kho trông giữ. Lúc này, nếu có người muốn động tay động chân thì thật sự rất dễ dàng.”

John nghi ngờ nói: “Cảnh sát đã lấy video giám sát từ kho hải quan để kiểm tra, nhưng cũng không tìm ra điều gì bất thường.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, cũng không nói nhiều về vấn đề này.

Cô mở slide mà cô đã làm tạm vào tối qua.

Lại là ảnh chụp hiện trường vụ nổ đầu tiên được chiếu lên tường.

Ảnh chụp cuộn xuống từng bức.

Tất cả đều là những hình ảnh chi tiết về hiện trường sau vụ nổ vào thời điểm đó.

Sau khi những bức ảnh đã được lựa chọn cẩn thận lần lượt trình chiếu, Tống Hân Nghiên hỏi mọi người: “Mọi người có phát hiện trong những bức ảnh này có điểm nào khác nhau không?”

Tất cả mọi người đều đã xem những bức ảnh này vô số lần, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Đường Vũ Diệp cau mày hỏi: “Hân Nghiên, rốt cuộc em đã phát hiện được gì, cứ nói thẳng ra đi.”

Tống Hân Nghiên mở một bức ảnh, phóng to ở mức tối đa, sau đó khoanh đỏ vào một chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1279


CHƯƠNG 1279

Đó là ảnh chụp những mảnh vỡ của thùng đựng dung dịch gốc bị nổ tung.

Các thùng màu trắng xanh đã bị nhiệt độ cao đốt cháy đen.

Nếu không phải tất cả mọi người đang ngồi đều đã quen với thùng đựng dung dịch gốc, thì sẽ hoàn toàn không phân biệt được đó là mảnh vỡ của thứ gì.

Tống Hân Nghiên chỉ vào chỗ được khoanh tròn, nói: “Mảnh này là bộ phận vòng xoắn ốc trên mép thùng dung dịch gốc. Mọi người nhìn kỹ một chút, cùng là bị cháy, nhưng có phải màu sắc của mảnh này nhạt hơn so với những mảnh khác không?”

Tắt hình ảnh, cô trực tiếp mở chín ô ảnh ra.

Là hiện trạng của các thùng đựng dung dịch gốc bị đốt cháy ở các mức độ khác nhau.

Không so sánh thì không biết, nhưng đặt chung một chỗ như thế để nhìn thì màu sắc của mảnh này quả thật nhạt hơn một chút.

Nét mặt Tống Hân Nghiên lạnh đi, cô lại phóng to bức ảnh kia ra tối đa: “Lý do mà màu sắc của nó khác thường là bởi vì nó đã bị người ta động tay động chân.”

Cô vừa nói ra, cả phòng đều hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trương Tấn Tài nhíu mày: “Làm sao chứng minh được?”

Tống Hân Nghiên im lặng một lúc: “Nói ra thật xấu hổ, trước đây lúc tôi làm mỹ phẩm ở Hải Thành cũng đã từng làm chuyện tương tự. Mười mấy tuổi tôi đã tiếp quản một công ty mỹ phẩm từ người lớn trong nhà. Lúc đó, việc quản lý các ngành nghề đều rất qua loa, nhưng yêu cầu về áp suất đối với các sản phẩm đóng gói vô trùng rất nghiêm ngặt. Chúng tôi có một loại serum bị trả lại nhà máy do không đạt yêu cầu về áp suất. Đóng gói lại không chỉ hao tốn tiền bạc và sức lực, mà còn không theo kịp tiến độ giao hàng, cho nên lúc đó tôi đã dùng cách đầu cơ trục lợi này.”

Cô mở hình ảnh bao bì của một sản phẩm vào thời điểm đó.

Sau khi che mờ các thông tin quan trọng thì chỉ để lại một lỗ tròn rất nhỏ trên bao bì.

Tống Hân Nghiên khoanh lỗ tròn đó: “Bao bì hở, tăng áp suất đi vào từ đây. Sau khi đã nén thì nhanh chóng rút thiết bị ra, áp suất giữa bên trong và bên ngoài chênh lệch sẽ tự động bịt chặt cái lỗ nhỏ.”

Cô nhìn về phía Trương Tấn Tài và John: “Theo tôi được biết, cách này rất thịnh hành vào những năm đó. Rất nhiều công ty kiểu xưởng nhỏ trong nước đều đã từng áp dụng, thậm chí có một dạo rất nhiều xí nghiệp lớn cũng sử dụng. Nhưng sau này việc quản lý các ngành nghề trở nên nghiêm ngặt, bởi vì vấn đề vệ sinh an toàn và các quy định mới của ngành nên cách làm này đã bị bắt dừng từ lâu, đến mấy năm gần đây đã hoàn toàn loại bỏ… Cho nên các công ty lớn giống như PL vẫn luôn rất quy tắc, sẽ không dùng cách đầu cơ trục lợi như vậy, đương nhiên sẽ không có nhiều người biết đến.”

Có quản lý cấp cao kinh ngạc thốt lên: “Vậy nên ý của cô là có người dùng cách này để tăng thêm áp suất cho các thùng dung dịch gốc của chúng ta?”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Suy đoán của tôi là vậy, nhưng ngoại trừ những bức hình này thì không có bất kỳ chứng cứ nào khác.”

John cau mày: “Nếu làm như vậy thì bọn họ cần thời gian. Nhưng chúng ta cũng đã điều tra camera ghi lại toàn bộ quá trình, hoàn toàn không phát hiện có điều gì bất thường cả. Bọn họ làm được kiểu gì? Và áp dụng bước này vào khâu nào, chỗ nào?”

“Các dấu vết xóa càng sạch thì càng chứng tỏ có vấn đề.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1280


CHƯƠNG 1280

Tống Hân Nghiên bình tĩnh đáp: “Hôm qua có người nhắc nhở tôi rằng có thể chúng ta bị hại. Nhưng không có bằng chứng, tôi cũng không thể nào nghi ngờ bất kỳ ai, cho nên chỉ có thể tìm chứng cứ từ hiện trường. Mặc dù việc tìm được và đưa ra những thứ này tạm thời không có giúp ích gì đối với chúng ta, nhưng ít ra đó cũng là ý tưởng, để chúng ta biết vấn đề có thể xuất hiện ở đâu.”

Trương Tấn Tài vỗ tay tán thưởng, công nhận việc làm của Tống Hân Nghiên: “Cô nói đúng, nói không chừng phát hiện này chính là bước đột phá lớn nhất cho sự cố lần này.”

Anh ta quay sang nhìn John, dặn dò: “Lập tức liên hệ với cảnh sát, giao những chứng cứ mà cô Tống suy luận và sắp xếp qua đó, để bọn họ điều tra.”

Sau cuộc họp.

Trương Tấn Tài giữ John và Tống Hân Nghiên lại.

Anh ta nói thẳng luôn: “Cô Tống, lúc nãy cô phân tích rất có lý. Tôi đoán cô đã có đối tượng tình nghi rồi.”

Tống Hân Nghiên thoáng kinh ngạc.

Không ngờ khả năng quan sát của Trương Tấn Tài lại đáng kinh ngạc như vậy.

Cô cười tự giễu, không phủ nhận cũng không thừa nhận ngay, chỉ nói: “Thật sự thì kẻ thù và đối thủ của tôi hơi nhiều. Bây giờ nghi ngờ ai cũng sẽ chỉ làm nhiễu phương hướng phá án của cảnh sát thôi. Cho nên tôi cho rằng, tốt hơn hết vẫn nên lựa chọn tin vào sự công bằng của cảnh sát.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trương Tấn Tài không hỏi thêm nữa.

Anh ta cười đồng ý: “Không uổng công tôi tin tưởng cô.”

Trương Tấn Tài nói với hai người: “Từ giờ trở đi chuyện này sẽ giao cho cảnh sát và tổng công ty điều tra, mọi người đừng nhúng tay vào. Lần này tôi tới không chỉ để tra xét sự cố lần này, mà còn mang theo một nhóm dung dịch gốc. Đồ đã được đưa đến nhà máy dự bị, việc tiếp tục sản xuất cũng đã được sắp xếp xong. Cô Tống rất có thiên phú ở phương diện nghiên cứu và phát minh, toàn thể công ty vẫn luôn rất coi trọng cô. Người làm nghiên cứu không nên bị những chuyện vụn vặt rối ren này làm ảnh hưởng tới tâm trạng.”

Tống Hân Nghiên cúi đầu cảm ơn Trương Tấn Tài: “Tổng giám đốc Trương, cảm ơn sự công nhận của anh. Quả thật là việc nghiên cứu phát triển và sản xuất không thể gián đoạn được, nhưng dù sao chuyện xảy ra lần này cũng đã gây thương vong cho nhiều người, tôi khó mà dửng dưng không để ý được. Nhưng tôi cũng tin rằng, có sự trợ giúp của tổng công ty thì chắc chắn PL sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này, đồng thời cũng sẽ cho gia đình của người mất một câu trả lời hợp tình hợp lý.”

Chuyện sau đó đúng thật không phải là chuyện cô có thể tham gia phát biểu được, Tống Hân Nghiên liền quả quyết rời khỏi.

Trương Tấn Tài càng thêm tán thưởng cô hơn.

Sau khi dõi theo đến khi cô ra ngoài, anh ta mới khẽ cười một tiếng: “Là một người biết tiến biết lùi.”

John không còn vẻ khúm núm như ở trước mặt người khác nữa, anh ta thả lỏng vỗ vỗ vai Trương Tấn Tài: “Người mà tôi chọn thì không thể kém được đâu.”

Trương Tấn Tài liếc anh ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi. Chỉ với mấy cái công trạng mà cậu đã làm tại nước Z trong những năm nay thì thật sự ánh mắt nhìn người của cậu không được tốt lắm đâu!”

Anh ta tạm dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Nhưng đúng là Tống Hân Nghiên cũng khá đấy. Nhưng tiếc quá, cho dù hạt giống tốt cỡ nào đi nữa mà vào tay cậu thì cũng bị nát như nhau thôi.”

“Chậc!”

John nhìn anh ta một cách vô cùng sâu xa: “Tôi quen cậu cũng mười mấy năm rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu khen một nữ cấp dưới nhiều như thế đấy. Hơn nữa, vừa rồi cậu còn cười cơ. Lão Trương, nói thật đi, nhìn trúng người ta rồi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1281


CHƯƠNG 1281

Trương Tấn Tài liếc anh ta cảnh cáo.

John lầm bầm: “Nói không lại người ta là lại dùng tới chiêu này.”

Thấy Trương Tấn Tài trừng mình, John không cam lòng sờ sờ mũi: “Nhưng Tống Hân Nghiên thật sự là do tôi chiêu mộ được, cái này cậu không thể phủ nhận được đâu.”

Trương Tấn Tài trầm tư xoay xoay cây bút, không thẳng thừng đồng ý với John nhưng cũng không phủ nhận sự thật là anh ta có công.

Trương Tấn Tài nói: “Trong chuyện Tống Hân Nghiên thì đúng là cậu có công thật. Cô ấy là một nhân tài hiếm có, lần nghiên cứu phát triển sản phẩm mới này không chỉ riêng tại thị trường nước Z, mà tại toàn bộ thị trường châu Á, thậm chí là toàn cầu cũng đã có danh tiếng nhất định. Mà đây chỉ mới là hiệu quả sau khi dùng sản phẩm thử thôi, nếu như sản phẩm chính thức được đưa ra thì sẽ còn chấn động đến cỡ nào, hiệu quả kinh khủng biết bao nhiêu đây…”

John cũng kinh hãi.

Tuy anh ta biết Tống Hân Nghiên xuất sắc, cũng đồng ý là cô thực sự có tài, nhưng không ngờ rằng sản phẩm mà cô nghiên cứu phát triển lại có thể tạo ra làn sóng cách mạng trong giới mỹ phẩm dưỡng da như thế.

Anh ta cười nói: “PL và cô ấy là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có cô ấy thì PL không thể tự mình nghiên cứu phát triển ra tuyệt phẩm như vậy, ngược lại nếu không có sân nhà PL này, thì cô ấy cũng không thể nghiên cứu phát triển ra sản phẩm tốt đến thế. Phải biết rằng, dung dịch gốc của PL là duy nhất trên toàn thế giới.”

Xí nghiệp của bọn họ thuộc loại mô hình tự sản tự tiêu.

Trương Tấn Tài gõ bàn, nhắc nhở: “Bớt nịnh hót lại đi. Bên phía Tống Hân Nghiên giao cho cậu đấy, phải xử lý cho cẩn thận vào, đừng để người ta chạnh lòng. Nói chung, nhất định phải giữ người lại. Ngoài ra…”

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Tôi cũng đã nghe qua về chuyện riêng của Tống Hân Nghiên rồi. Từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô ấy như thế nào, chỉ cần không để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc là được. Nếu cô ấy là CTO xuất sắc nhất của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không hỏi nhiều thêm một chữ. Nhưng nếu cô ta vì chuyện cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến danh dự công ty, thì người như vậy, chúng ta không thể dùng được đâu, nhưng tôi cũng sẽ không để lại cho đối thủ dùng!”

John vô cùng đắc ý nói: “Tất nhiên là không cần cậu phải lo lắng. Tôi dám đảm bảo với cậu, chắc chắn Tống Hân Nghiên còn để ý tương lai của công ty chúng ta hơn cả cậu. Dù sao cô ấy không chỉ là CTO, mà còn là cổ đông của PL nữa, là kiểu mà toàn bộ tài sản đều đổ vào cổ phẩn công ty nữa cơ. PL càng ăn nên làm ra thì bản thân cô ấy cũng sẽ nhận được càng nhiều lợi nhuận. Yên tâm đi, người có mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ một dự án kiếm tiền đâu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy từ bỏ.”

Dù sao, ngoại trừ tài năng của Tống Hân Nghiên ra thì sau lưng cô còn có một Tưởng Tử Hàn.

Dù gần đây cái chỗ dựa này xảy ra chút vấn đề, hơi không đáng tin cậy.

Nhưng mà mấy thứ này cũng không quan trọng.

Quan trọng là… Có Tống Hân Nghiên, mấy sản phẩm mới sau này của PL sẽ tốt hơn rất nhiều.

Điện thoại Trương Tấn Tài đổ chuông.

Anh ta nhìn qua, vươn tay ra hiệu cho John, sau đó bắt máy.

Không biết bên kia nói gì mà chỉ thấy anh ta cau mày: “Gặp nhau? Tôi thấy không cần đâu… À, thế sao… Vậy được, cậu gửi thời gian địa điểm cho tôi, nếu tôi có thời gian thì chắc chắn sẽ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1282


CHƯƠNG 1282

Chuyện của PL không cần cô phải nhọc lòng nữa, Tống Hân Nghiên thả lỏng tâm trạng, sau khi tan làm thì đến thẳng bệnh viện nhi khoa.

Cô sợ sẽ chạm mặt với mấy người Mộ Kiều Dung nên đội mũ đeo khẩu trang lên, cẩn thận tới gần.

Nghe ngóng trước cửa ra vào, sau khi chắc chắn không có ai, lúc này cô mới đẩy cửa ra bước vào.

Trong phòng bệnh trống rỗng, giường gối cũng gọn gàng, không hề có tí lộn xộn nào cả, hoàn toàn không giống như có người ở đây.

Tống Hân Nghiên thấy hơi thất vọng: “Xuất viện rồi sao?”

Cô ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua y tá, cô hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước tới: “Cho tôi hỏi chút, bệnh nhân phòng Vip 8 đã xuất viện rồi ạ?”

Tất cả phòng bệnh trên tầng này đều là phòng Vip, người ở đây không phải đại gia thì cũng là cực giàu.

Y tá vừa nghe đã biết ngay là ai: “Tưởng Minh Trúc ư? Vẫn chưa.”

Cô ấy ngẩng đầu: “Cô là gì của bệnh nhân? Đến thăm bệnh sao?”

“Tôi…”

“Tống Hân Nghiên!”

Tống Hân Nghiên đang định trả lời thì sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo.

Tống Hân Nghiên xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì một bóng dáng nho nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đã nhào vào trong lòng cô.

Cô vội giữ người lại, cưng chiều nói: “Từ từ thôi con.”

Tưởng Minh Trúc cười khanh khách: “Cuối cùng mẹ cũng nhớ đến gặp con rồi, con còn tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ.”

Trên người cô nhóc mềm mềm thơm thơm, thoảng mũi sữa đặc trưng lẫn với mùi thuốc.

Đôi mắt Tống Hân Nghiên ửng đỏ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn: “Có đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, khỏe mạnh lắm đấy.”

Tưởng Minh Trúc nắm chặt nắm đấm cho cô xem cơ bắp.

Nhưng trên cánh tay nhỏ mềm bụp đầy sữa kia thì có thể nhìn ra được gì chứ.

Cô nhóc có hơi thất vọng nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, đôi mắt to tròn lanh lợi đảo một vòng, đổi bị động sang chủ động: “Mẹ có thấy ngượng không thế, lớn tướng vậy rồi mà cứ hở tí lại đỏ mắt khóc nhè.”

Tống Hân Nghiên đè ép sự chua xót xuống, cười nói: “Đâu có khóc. Người lớn sẽ không khóc đâu, là do vừa nãy có hạt cát bay vào trong mắt mẹ thôi.”

Mẹ xạo!

Cô nhóc khéo hiểu lòng người nên không vạch trần cô.

Cô bé nắm tay cô đi về phòng bệnh, sẵn tiện giải thích tại sao vừa nãy mình không ở trong phòng: “Ban nãy con vừa mới đi làm kiểm tra, chú bác sĩ nói, đợi thêm mấy ngày nữa là con có thể xuất viện được rồi.”

Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đầy chờ mong: “Tống Hân Nghiên, tới lúc con xuất viện mẹ sẽ tới đón con chứ?”

Chắc là không được rồi.

Tống Hân Nghiên tự nhủ trong lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy chờ mong của cô bé, cô không thể mở miệng nói câu từ chối được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1283


CHƯƠNG 1283

Đang khó xử thì đột nhiên phía trước xuất hiện một bức tường thịt.

Một lớn một nhỏ đang tay trong tay chợt dừng bước, cùng nhìn về phía sát thần chặn đường ở đằng trước.

Tống Hân Nghiên chạm mắt với Tưởng Tử Hàn, khóe môi vui vẻ dần dần trở nên cứng đờ.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo bề thế, tràn đầy sự giễu cợt và xem thường.

Sự vui vẻ trên gương mặt Tưởng Minh Trúc lập tức tan vỡ.

Ông ba nhà mình đúng là không đành lòng nhìn thẳng luôn!

Gương mặt lạnh băng như thế, tuy trông cũng tạm coi là vừa mắt, nhưng kiểu đó mà có thể lấy được vợ à?

Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc đanh lại: “Tưởng Tử Hàn, ba tránh ra. Đây là khách của con, ba không thể can thiệp việc con kết bạn được.”

Sau đó cô bé kéo Tống Hân Nghiên lách qua đi vào phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhưng lại buồn cười.

“Anh Tưởng, thật ngại quá.”

Rồi đi lướt qua anh.

Lửa giận bùng nổ nơi đáy mắt Tưởng Tử Hàn.

Được đằng chân lân đằng đầu!

Nhưng người cho cô ta cái thang để leo lên lại chính là con gái của anh.

Tưởng Tử Hàn đè nén cơn tức giận tàn nhẫn vào trong, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tống Hân Nghiên.

Chắc chắn người phụ nữ này có độc!

Con gái của mình lanh lợi thông minh như thế mà còn bị cô ta lừa gạt mất.

Trong phòng bệnh.

Tưởng Minh Trúc buông tay Tống Hân Nghiên ra, chạy tới bên cạnh lục lọi tủ: “Con chuẩn bị quà cho mẹ đó.”

Rồi lấy ra một bức tranh ghép hình nhỏ.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng ghép qua ghép lại bên trên, chẳng mấy chốc tranh ghép hình nhỏ đã được cô bé điều chỉnh xong.

“Nhìn nè.” Cô bé đưa cho Tống Hân Nghiên tranh ghép hình với vẻ thần bí, trong mắt tràn ngập mong đợi.

“Đây là gì thế?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy, xoay hướng lại, bức hình trên tranh ghép liền xuất hiện trước mắt.

Là ảnh chụp chung của cô và Tưởng Minh Trúc.

Cô nhóc biến ảnh chụp của bọn họ thành tranh ghép hình.

Tưởng Minh Trúc cười toe toét lên trông giống y hệt nụ cười trong bức ảnh: “Con ghép đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1284


CHƯƠNG 1284

Cô bé lùi về sau một bước, khom người chín mươi độ với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, con biết, ngày đó con lại được mẹ cứu. Con vẫn còn nhỏ, không cho mẹ được sự cảm ơn thực sự nào, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu như lão Tưởng bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con sẽ xử lí lão Tưởng giúp mẹ!”

Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa đau lòng.

Cô cầm tranh ghép hình, ôm chặt Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Cảm ơn món quà của con, mẹ rất vui. Nhưng Minh Trúc, mẹ cứu giúp con không phải là mong được con báo đáp đâu nhé.”

Cô buông cô bé ra rồi yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con lớn lên trong bình an hạnh phúc chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho mẹ rồi. Mẹ nhận món quà nhé, mẹ thích lắm, cảm ơn con.”

Cô nhóc cười đến mức mặt mày cong cong.

Cô bé bò lên trên giường, tự mình ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp cẩn thận, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Con biết mẹ rất bận, mẹ không cần để ý đến con đâu, cũng không cần lo cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ cần con không ăn đồ lung tung thì sẽ không bị bệnh nữa đâu.”

Quan trọng nhất đó là, cô bé biết bà nội và ông ba thối bây giờ của mình đều không thích Tống Hân Nghiên.

Mỗi lần Tống Hân Nghiên tới thăm cô bé đều phải chịu uất ức.

Tuy rằng ban nãy vừa mới hỏi Tống Hân Nghiên có thể đón cô bé xuất viện hay không.

Nhưng nếu như để bạn của cô bé phải chịu uất ức, thế thì cũng không cần nữa.

Cô bé vươn tay ra với Tống Hân Nghiên, nén giọng nói: “Nói cho mẹ một bí mật nhỏ nhé. Vào ngày ăn mừng thành công của mẹ, con bị bệnh là vì cược với một bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, ăn que cay cho nên sau đó mới bị bệnh…”

Không liên quan một chút nào tới Tống Hân Nghiên cả!

Tống Hân Nghiên: “…”

“Phải giữ bí mật giúp con đấy.”

Tống Hân Nghiên vừa tức giận vừa buồn cười: “Được, giữ bí mật giúp con.”

Tuy rằng cô nhóc thông minh từ nhỏ, nhưng dù sao thì vẫn còn quá bé.

Lần này nguy hiểm tới mức nào, cô bé chẳng thể nào hiểu được.

Hơn nữa trẻ con càng thông minh lại càng có tâm lý phản nghịch, càng không để nó thử thì nó lại càng tò mò hơn.

Cho nên…

Tống Hân Nghiên sờ bím tóc mềm mại của cô nhóc, cũng nén giọng nói: “Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, sau này khi muốn ăn những thứ này, nhất định phải nói với mẹ nhé. Mẹ ấy à, tuy rằng tay nghề nấu nướng không tốt, nhưng ít nhất thì những thứ mẹ nấu, con ăn vào sẽ không bị bệnh. Con muốn ăn cái gì, mẹ cũng sẽ nấu cho con. Tới lúc đó chúng ta cùng lén ăn nhé.”

Mắt cô nhóc sáng lên, giơ hai bàn tay nhỏ mập mạp lên: “Chốt kèo.”

“Chốt kèo.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười đập tay với cô bé.

“Nếu như mẹ đã đồng ý với con thì mẹ cũng sẽ tự làm gương. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ cũng sẽ bắt đầu ăn thanh đạm. Nhóc con, thấy mẹ đủ nghĩa khí chưa? Phải biết rằng trước đây mẹ không cay là không vui đâu đấy, bây giờ ăn thanh đạm cùng với con, tới khi nào con khỏi bệnh mới thôi. Cho nên ấy à, để mẹ sớm ngày được trở lại chế độ ăn uống bình thường, con phải cố lên nhé. Đợi khi con khỏe rồi, mẹ sẽ đưa con đi khai trai ăn lẩu.”

“Dạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1285


CHƯƠNG 1285

Tưởng Minh Trúc gật mạnh đầu: “Để được ăn lẩu, con nhất định sẽ sớm khỏe lại.”

Hai người “thầm thì” trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa như thần giữ cửa, ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn chăm chú Tống Hân Nghiên.

Tuy rằng Tống Hân Nghiên không quay đầu lại, nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo đằng sau kia thì lại ở khắp mọi nơi.

Tâm trạng cô vừa phức tạp vừa buồn bã, không có ý định ở lại lâu, nói chuyện với Tưởng Minh Trúc một lúc xong liền tạm biệt rời đi.

Vừa mới tới thang máy, con đường phía trước đã bị một người đàn ông có khi thế mạnh mẽ chặn lại.

Tống Hân Nghiên dừng chân ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải vẻ âm u lạnh lùng trong đôi mắt người đàn ông.

Ánh mắt hai người tóe lên những tia lửa vô hình trong không trung.

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của cô Tống giỏi thật đấy!”

Trong đôi mắt lạnh lùng toàn là khinh bỉ coi thường.

Khóe môi Tống Hân Nghiên nhếch lên nụ cười mê hoặc rồi chợp tắt.

Cô đột nhiên đi đến gần, giơ tay lên khẽ vỗ gò má Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng không phục à?”

Hơi thở của cô như hoa lan, mùi thơm chỉ có trên người cô xông vào khoang mũi, khiến Tưởng Tử Hàn hoảng hốt trong chốc lát.

Tống Hân Nghiên cười khẽ, thổi hơi lên vành tai anh: “Không phục thì nhịn đi.”

“Cô…”

“Suỵt!”

Ngón tay trắng nõn đặt lên môi Tưởng Tử Hàn: “Lại định nói tôi vì quyến rũ anh mà không từ thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách mê hoặc con gái anh có đúng không?”

Cô mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, chính là thế đấy.”

Tưởng Tử Hàn bỗng bị chặn cho á khẩu không nói lên lời.

Lửa giận trong lòng ngày càng dâng cao.

“Không ngờ trên đời lại có người như cô…”

Người phụ nữ mặt dày đến mức vô liêm sỉ.

Lời còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên mềm mại.

Tưởng Tử Hàn sững sờ.

Tống Hân Nghiên thả gót chân đang kiễng xuống, cười mỉa mai: “Đàn ông ấy à, toàn nói một đằng nghĩ trong lòng một nẻo thôi. Định chửi tôi vô liêm sỉ hả? Nhưng bị người phụ nữ vô liêm sỉ hôn một cái là anh đã thất thần rồi, đừng nói với tôi rằng ban nãy trong đầu anh không suy nghĩ lung tung nhé.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lúc xanh lúc trắng, lửa giận dâng lên ngập trời.

Tống Hân Nghiên lùi về sau hai bước, chậc một tiếng, thản nhiên nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như anh thực sự có bản lĩnh thì đừng có chất vấn tôi. Anh có biết câu lo tuyết ở cửa nhà mình đi chứ đừng để ý sương đọng ở mái nhà người ta không? Anh có giỏi thì quay về bảo con gái anh đừng thích tôi nữa, đừng bị tôi mê hoặc nữa. Đang yên đang lành tìm tôi xả giận, tôi là gì của anh? Anh cho tôi tiền tài hay cho tôi quyền thế, hay bà nhà nó, tôi là cái thùng rác chắc? Dựa vào đâu mà phải chứa đựng cơn giận của anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1286


CHƯƠNG 1286

Tưởng Tử Hàn tức giận tới cùng cực.

Nhưng xúc cảm trong tim và suy nghĩ của anh lại không bị cơn cáu giận kia khống chế.

Hơi thở của Tống Hân Nghiên, sự đụng chạm của Tống Hân Nghiên, cùng với cảm giác bờ môi mềm mại của cô dán lên, bị anh vô thức phóng đại, phóng đại thêm nữa.

Cảm giác trong thoáng chốc đó, giống như đoạn video rất dài, cứ lan tràn trên dây thần kinh cảm giác của anh, mãi vẫn không biến mất.

Thậm chí một lúc nào đó, anh phản ứng lại với cảm giác trong phút chốc kia, cơ thể đều tê liệt mềm nhũn.

Tưởng Tử Hàn âm thầm bực bội, mãi một lúc lâu mới lấy lại được lý trí: “Tống…”

Tống Hân Nghiên lại không cho anh cơ hội để phát ti3t: “Có biết dáng vẻ bây giờ của anh cho tôi cảm giác giống gì không? Giống mấy tên đàn ông ra ngoài tìm tình nhân, phụ nữ có bản lĩnh về nhà giải quyết người đàn ông của mình, còn người phụ nữ không có bản lĩnh thì chạy đi tìm tình nhân xả giận. Bây giờ anh đang giống người phụ nữ không có bản lĩnh kia đấy!”

Tưởng Tử Hàn tức tới mức hít thở không thông, đột nhiên tới gần đè Tống Hân Nghiên lên tường.

Tống Hân Nghiên đã đề phòng anh từ trước.

Anh định khóa tay cô, cô liền tấn công hạ bộ của anh.

Anh muốn đè chân cô lại, cô liền cắn cổ anh.

Hai người đều từng luyện tập, nhưng lúc này lại hoàn toàn quên mất sử dụng kỹ năng, giống như trẻ con vô lý vậy, không có quy củ, chiêu thức bừa bãi nào cũng dùng với đối phương được, chỉ để khiến đối phương cảm thấy đau.

Một trận dày vò qua đi, cuối cùng Tống Hân Nghiên không đủ thể lực nên bị hạ gục.

Cô thở hồng hộc bị Tưởng Tử Hàn đè chặt lên trên tường, miệng lại không tỏ ra yếu thế: “Bắt nạt phụ nữ thì có bản lĩnh gì? Người đàn ông không nhịn được nóng nảy động tay động chân với phụ nữ càng không ra thể thống gì hết! Nếu như anh còn có một chút liêm sỉ thì buông tôi ra ngay, chúng ta nói chuyện cho tử tế. Trí nhớ của bản thân loạn hết cả lên còn trách người khác dùng thủ đoạn, tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào không biết xấu hổ hơn anh đâu! Có bản lĩnh thật thì anh xác minh xem tôi trong trí nhớ của anh rốt cuộc là thật hay giả đi!!”

Tưởng Tử Hàn giận giữ đến mức mặt mày đỏ bừng, cười khẩy: “Tôi có bản lĩnh hay không, không phải cô cứ thử là biết ngay à! Còn về mấy cái lời ngon tiếng ngọt kia của cô, đừng có mơ…”

“Tinh!”

Thang máy bên cạnh hai người vang lên.

Tống Hân Nghiên đẩy phắt Tưởng Tử Hàn ra, cơ thể nghiêng sang bên cạnh, lùi vào trong thang máy.

Tưởng Tử Hàn bị đẩy cho loạng choạng lùi về sau hai bước.

Tống Hân Nghiên ấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Giọng nói giễu cợt của cô phát ra: “Sao anh biết được là tôi chưa thử? Tưởng Tử Hàn, lúc nào cũng nổi nóng, lúc nào cũng trốn tránh, không giải quyết được vấn đề gì hết. Có những nghi hoặc, cho dù anh có giấu trong lòng mười năm hai mươi năm thì nó vẫn là nghi hoặc. Tự anh từ từ suy nghĩ đi!”

Cô vẫy tay châm chọc, sau đó cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.

Bóng dáng Tống Hân Nghiên hoàn toàn biến mất trước mắt anh theo buồng thang máy đi xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1287


CHƯƠNG 1287

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, cơn tức xông thẳng từ mu bàn chân lên đến sợi tóc, sắp tức nổ người luôn rồi.

Nhưng anh thực sự không có thói quen ra tay với phụ nữ.

“Rầm!”

Tưởng Tử Hàn phẫn nộ đấm một đấm lên trên tường.

Mấy khớp trên mu bàn tay lập tức đau đến mức mất đi cảm giác, cơn tức giận tích tụ trong lòng cũng tiêu tan một ít.

Anh hít vào để làm nguôi ngoai cơn giận, vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt to tròn phát sáng của con gái.

Cô nhóc bị phát hiện cũng không xấu hổ, ngược lại còn lè lưỡi tinh nghịch, bật cười khúc khích.

“Lão Tưởng, ba đáng thương thật đấy. Trước đây không đấu lại được Tống Hân Nghiên, bây giờ vẫn không đấu lại được!”

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực: “Ba không ra tay với phụ nữ.”

“Nhưng ban nãy ba ra tay rồi còn gì. Tuy không phải đánh nhưng dùng sức lực và ưu thế chiều cao để bắt nạt phụ nữ thì cũng là bắt nạt thôi, ba cũng thật không biết xấu hổ.”

Khóe miệng Tưởng Tử Hàn run rẩy, một hàng quạ bay qua đỉnh đầu.

Cô nhóc vừa tới đã ba la bô lô mỉa mai một trận, mỉa mai xong thì còn không cho người ta cơ hội chống trả đã quay người trở về phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn: “!!!”

Nhóc con khốn nạn này chắc chắn học cái trò này từ người phụ nữ kia.

Cả hai đều không coi anh ra gì hết.

Tưởng Tử Hàn tức giận tới mức bật cười: “Được! Được lắm!”

Anh đường đường là chủ tịch của Tưởng Thị, nắm giữ huyết mạch kinh tế đứng đầu bốn nhà tài phiệt của thủ đô. Vậy mà đến hai người con gái cũng không xử lý được, đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn từ trước đến nay!



Ở một bên khác.

Trong thang máy.

Cả người Tống Hân Nghiên như bị rút sạch sức lực, thất thểu dựa vào thành thang máy.

Vẻ mạnh mẽ cố chống đỡ trên mặt rút đi, cảm giác mệt mỏi và chua xót dâng lên vành mắt.

Cô hít sâu một hơi, xoa cái mũi mềm mại, cười tự giễu nói: “Tống Hân Nghiên, đừng yếu đuối, không có chuyện gì to tát cả.”

Cô còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, bây giờ không phải là lúc để tùy hứng!

Thang máy dừng lại ở tầng một.

Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi thang máy đã gặp mặt Cố Vũ Tùng đang đợi thang máy ở bên ngoài.

“Chị dâu.”

Cố Vũ Tùng bất ngờ vui mừng đi lên chào hỏi: “Tới thăm Minh Trúc à?”

Anh ta đánh giá sắc mặt thản nhiên của Tống Hân Nghiên: “Không bị làm khó chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1288


CHƯƠNG 1288

Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Không. Cậu cũng tới thăm Minh Trúc à? Cậu đi đi, tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Nói xong liền vòng qua anh ta rời đi.

“Này, đợi đã.”

Cố Vũ Tùng vội vàng quay người đuổi theo bước chân Tống Hân Nghiên: “Vốn dĩ tôi cũng có việc muốn tìm chị. Bên phía Ellis gửi tin tức tới, đợt điều trị này của dì rất thuận lợi, chị có thể yên tâm được rồi.”

Tống Hân Nghiên phải sững sờ mất một lát thì cảm giác vui mừng mới dần dâng lên trong lòng: “Cậu Cố, cảm ơn nhé.”

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô có hơi bận rộn quá mức, đã mấy ngày không có thời gian chú ý tới tình hình của mẹ rồi.

Lúc này nghe thấy tin tức này, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô loại bỏ những suy nghĩ lung tung, dồn toàn bộ sức lực vào công việc lần nữa.

Hai ngày nữa trôi qua.

Tống Dương Minh tới PL.

Tống Hân Nghiên mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm gặp mặt anh ở vườn hoa bên dưới tầng PL.

Khuôn mặt cương nghị của Tống Dương Minh đầy mệt mỏi và áy náy: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, lần này anh không đem được tin vui gì về cho em.”

Anh thở dài: “Anh đã dùng hết tài nguyên có thể dùng với Tống Thanh Hoa rồi, đồng nghiệp điều tra tội phạm có thể tìm cũng đã tìm rồi, ban đầu còn tưởng sẽ có thu hoạch, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được manh mối có tác dụng nào cả.”

Tống Dương Minh mỉm cười tự giễu: “Uổng công anh làm lính nhiều năm như vậy.”

Tống Hân Nghiên an ủi: “Anh à, cái này không trách anh được. Huống hồ anh làm lính kĩ thuật trong quân đội chứ đâu phải làm lính trinh sát đâu. Hơn nữa cho dù là lính trinh sát cũng không thể tra ra rõ ràng tất cả mọi chuyện được. Không sao đâu.”

Tố chất tâm lý của Tống Dương Minh tuyệt đối không có gì để chê, chắc chắn sẽ không vì sự thất bại này mà nghi ngờ bản thân mình.

Điều khiến anh khó chịu chẳng qua là khi Tống Hân Nghiên cần anh nhưng anh lại chẳng giúp được gì.

Anh gật đầu: “Anh không phát hiện được ra manh mối hữu ích nào, nhưng những thứ không có ích thì lại phát hiện được một chút. Gần đây Tống Thanh Hoa và Tống Mỹ Như rất thân thiết. Anh phát hiện, hình như Tống Mỹ như đang giúp Tống Thanh Hoa theo dõi mọi hành động của anh. Cho nên thành ra bây giờ anh cũng không dám làm gì quá rõ ràng. Em cũng cẩn thận chút đi.”

Tống Hân Nghiên cau mày.

Cô chẳng bất ngờ gì khi Tống Mỹ Như và Tống Thanh Hoa bắt tay với nhau.

“Yên tâm đi anh, trong lòng em có tính toán cả rồi. Nếu như bọn họ đều đang để ý chúng ta, vậy thì dứt khoát không làm gì hết, giao cho cảnh sát, điều tra một cách công khai. Như vậy bản thân chúng ta cũng có cơ hội nghỉ ngơi một chút.”

Hai anh em bàn bạc xong liền tạm biệt.

Tống Hân Nghiên vừa định trở lại phòng thí nghiệm thì nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của Dạ Vũ Đình, nói muốn đưa cho cô càng nhiều chứng cứ hơn.

Sau khi tan làm, Tống Hân Nghiên chạy thẳng tới nhà hàng mà Dạ Vũ Đình đặt.

Đang là thời gian ăn uống cao điểm, nhưng trong nhà hàng rộng lớn lại chẳng có một ai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1289


CHƯƠNG 1289

Tống Hân Nghiên nghi ngờ đi theo sau quản lý nhà hàng bước vào bên trong.

Hoa hồng tươi trải dọc hành lang, bóng bay hình trái tim và ruy băng trang trí khắp nhà hàng, ánh đèn nhiều màu sắc đẹp mắt cùng với bản nhạc lãng mạn bay bổng khắp không gian.

Dạ Vũ Đình mặc bộ vest may đo thủ công thẳng thớm, ôm một bó hoa hồng phấn đợi ở lối vào rải hoa tươi.

Tống Hân Nghiên đi tới gần, anh ta nâng hoa trong tay lên: “Hân Nghiên, em có thể đồng ý đến cuộc hẹn này khiến anh rất vui.”

Tống Hân Nghiên ngước mắt lên nhìn hoa hồng phấn rực rỡ đọng nước, không đón lấy.

Cô lạnh nhạt nói: “Dạ Vũ Đình, bây giờ hai chúng ta có quan hệ hợp tác, anh không cần phải tiêu xài phung phí như vậy đâu.”

Dạ Vũ Đình cứ thế nhét hoa vào trong lòng cô: “Anh không cảm thấy đây là tiêu xài phung phí, từng đồng tiêu cho em, mỗi một suy nghĩ dành cho em đều đáng giá.”

Anh ta dắt Tống Hân Nghiên ngồi xuống bàn ăn đã được trang trí tỉ mỉ, dịu dàng đưa một bức thư: “Biết em nôn nóng, xem đi.”

Tống Hân Nghiên mở ra, bên trong là một xấp ảnh chụp… ảnh chụp hiện trường thêm áp suất cho dung dịch gốc!

Hơi thở của cô nghẹn lại, tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng phẫn nộ lúc suy đoán và khi thực sự nhìn thấy chứng cứ hiện trường vẫn khác nhau.

Dạ Vũ Đình quan sát sắc mặt cô, đưa một phần tài liệu tới rất đúng lúc: “Đây là một vài lời khai, bao gồm lời khai của người trông coi kho hàng, cũng có lời tự thú của những người tham gia tăng áp suất trong đó.”

Tống Hân Nghiên vội vàng nhận lấy, nhanh chóng mở ra, lướt mắt nhìn thật nhanh.

Lúc cô xem, Dạ Vũ Đình lạnh nhạt nói: “Trong tay anh còn nắm giữ một số video, ghi âm, cùng với hành tung của những người làm chứng này…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên dao động lên xuống, ngoài mặt lại không thể hiện gì.

Cô bình tĩnh xếp đồ lại như cũ, đẩy về: “Anh cầm những thứ này về đi.”

Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Em không muốn tra ra hung thủ thật sự sao?”

“Muốn chứ!”

Tống Hân Nghiên đáp không chút do dự: “Nhưng tra ra hung thủ thật sự là việc của cảnh sát, nếu như chứng cứ của anh thực sự có ích, tôi muốn mời anh âm thầm giúp cảnh sát phá án. Nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi muốn… chính Tống Thanh Hoa phải trả giá! Mà không chỉ là người bên cạnh bà ta.”

Ánh sáng trong mắt Dạ Vũ Đình chợt tắt, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số suy nghĩ.

Anh ta nhíu mày lại: “Cho dù em muốn làm gì, anh đều sẽ đứng về phía em vô điều kiện. Nhưng em cũng biết năng lực và bối cảnh của Tống Thanh Hoa rồi đấy, nếu muốn anh giúp em không bị phát hiện thì sẽ rất khó…”

Tống Hân Nghiên cắt ngang lời anh ta: “Vì thế hôm nay tôi đến chỗ hẹn, cũng đã chủ động đưa ra lời đề nghị, anh có thể cân nhắc hoặc từ chối. Dạ Vũ Đình, nói theo cách này, nếu anh có thể giúp được tôi việc này, dù không thể khiến Tống Thanh Hoa sụp đổ hoàn toàn nhưng khiến bà ta tổn thất nghiêm trọng thì cũng xem như anh đã giúp tôi rồi.”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh nói: “Tôi nói rồi, đây là một cuộc giao dịch, đương nhiên sẽ không để anh giúp đỡ vô ích. Sau khi chuyện này hoàn thành, tôi không nhắc đến việc ly hôn nữa, những lợi ích mà tôi nhận được khi hợp tác với PL sau kết hôn cũng có thể chia đều cho anh. Tôi không cần bất cứ tài sản nào của anh hay tài sản kế thừa chung với anh ở nhà họ Dạ. Anh cứ yên tâm, việc này đã được viết rõ trong hợp đồng. Còn về những chuyện khác, lúc trước tôi cũng nói rồi, tôi sẽ sắm vai một người “vợ” tốt, nhưng chỉ hạn chế trên danh phận thôi, ngoài ra không thể tiến thêm bước nào khác.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1290


CHƯƠNG 1290

Nói trắng ra là, họ có thể làm vợ chồng với nhau cả đời, nhưng mãi mãi sẽ chỉ trên danh nghĩa.

Dạ Vũ Đình cười khổ tự giễu: “Em biết rõ thứ anh muốn không phải cái này mà. Hân Nghiên, em thực sự đang làm khó anh đấy.”

“Anh có thể từ chối.” Nét mặt Tống Hân Nghiên vẫn không thay đổi: “Tôi chỉ cần Tống Thanh Hoa sụp đổ.”

Cô đưa những bức ảnh vừa chụp được cho Dạ Vũ Đình: “Mấy người bên cạnh Tống Thanh Hoa đều chỉ là mấy kẻ tép riu, sự sống chết của họ chẳng liên quan gì tới tôi cả. Cho dù mất sạch những người này thì với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.”

Trên mặt Dạ Vũ Đình lộ ra vẻ do dự.

Một lúc lâu sau, anh ta thở dài: “Được, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em. Nhưng Hân Nghiên à…”

Dạ Vũ Đình nhìn về phía Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt thâm tình: “Từ hôm nay trở đi, em phải khôi phục quan hệ vợ chồng với anh, dù điều này khiến em chán ghét, bất mãn, thậm chí cảm thấy anh vô liêm sỉ cũng không sao, chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, anh mặc kệ tất cả. Anh muốn tổ chức cho em một hôn lễ long trọng, em phải phối hợp với anh để làm sáng tỏ những chuyện trước đó…”

Anh ta đưa ra yêu cầu của mình.

Tống Hân Nghiên không chần chừ, gật đầu đồng ý nói: “Được, chỉ cần anh có thể khiến Tống Thanh Hoa không thể bò dậy nổi nữa, tôi đều đồng ý hết!”

Ánh mắt Dạ Vũ Đình âm trầm, lắc đầu: “Thứ anh muốn không phải là hình thức, mà là cả đời của em. Cuộc giao dịch này chỉ có thể kết thúc khi em chết, hoặc là tới khi anh chết, nếu không, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấm dứt.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên phức tạp: “Nếu như Nam Mặc Tầm quay về thì sao?”

Dạ Vũ Đình cười khổ lắc đầu: “Sao cô ta còn quay về được chứ.”

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đầy si mê, giống như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn người khác thông qua cô, lại gần như đang tự lẩm bẩm một mình: “Cô ta vĩnh viễn cũng không thể quay lại được nữa.”

Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Vũ Đình như vậy, không biết có nên cảm thấy bi thương thay anh ta không nữa.

Tình yêu b3nh hoạn như thế này, thực sự vẫn còn là tình yêu sao?

Nhưng những điều này không liên quan tới cô.

Cô lại hỏi: “Nhưng nếu như anh ly hôn giữa chừng thì sao?”

Dạ Vũ Đình khẽ cười tự giễu: “Không có chuyện đó đâu. Nhà họ Dạ không bao giờ cho phép ly hôn.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc, nhà họ Dạ còn có quy củ như vậy sao?

Nhưng rất nhanh, cô đã trở lại vẻ thản nhiên.

Nhà họ Dạ có như thế nào cũng không liên quan gì tới cô.

Tống Hân Nghiên nhếch môi dưới: “Nhưng những chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ bàn thì sớm quá. Những thứ đã bàn bạc xong trước đây, bên tôi không có vấn đề gì. Còn về chuyện anh vừa nói khi nãy, tôi chỉ có thể đồng ý với anh, rằng nếu như anh khiến Tống Thanh Hoa phải trả giá vì sự cố lần này, tôi và anh sẽ tổ chức hôn lễ.”

Cả đời ư?

Ai biết có làm được hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1291


CHƯƠNG 1291

Tống Hân Nghiên bày tỏ rõ lập trường rồi đứng dậy rời đi.

Dạ Vũ Đình đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời khỏi nhà hàng, bàn tay đặt trên bàn ăn vô thức siết chặt.

Bây giờ hiển nhiên người phụ nữ này đang là kiểu chân đất không sợ chân giày, không thấy thỏ thì không thả chim ưng đây mà…

Anh ta cụp mắt, nhìn chứng cứ trên bàn mà Tống Hân Nghiên không mang theo, ánh mắt âm u hơi híp lại.

Hiển nhiên là những thứ này không đủ để trở thành con bài đe dọa Tống Hân Nghiên, người phụ nữ này lòng dạ sắp đá, chắc chắn sẽ không mềm lòng.

Xem ra, anh ta phải nghĩ cách khác…

Phòng thí nghiệm bộ phận nghiên cứu phát triển, PL.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa kính bị gõ vang.

Tống Hân Nghiên ngưng làm việc rồi đi ra ngoài: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

John hất đầu về phía phòng họp: “Tới phòng họp đi, sếp Trương tìm cô có việc. Một tổng giám đốc như tôi cũng chỉ tiện đường làm chân chạy vặt thôi.”

Tống Hân Nghiên cảm thấy kỳ lạ.

Trương Tấn Tài tìm cô, hoàn toàn có thể gọi một cuộc điện thoại, hoặc thông báo là được, vì sao phải để John chạy một chuyến?

Trong lòng đầy nghi ngờ, Tống Hân Nghiên gõ cửa phòng họp.

Trong phòng họp rộng lớn chỉ có một mình Trương Tấn Tài.

Thế này là định họp với một mình cô thôi à…

Trong mắt Tống Hân Nghiên càng thêm nghi hoặc: “Tổng giám đốc Trương, anh tìm tôi… là xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Tấn Tài vốn dĩ quay lưng lại với cửa, nghe thấy tiếng liền quay ghế lại mỉm cười chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Vào đây ngồi đi, đừng căng thẳng, gọi cô tới chỉ là để tán gẫu chuyện gia đình thôi.”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh mỉm cười: “Anh thế này khiến tôi được săn sóc mà thấy hoảng đấy.”

Cũng càng thêm thấp thỏm hơn.

Cô không cảm thấy mình và vị tổng giám đốc Trương dù có tra tám đời cùng không dính dáng này có thể tán gẫu về chuyện gia đình với nhau.

Thư ký đem cà phê vào.

Tống Hân Nghiên bưng lên uống một ngụm, ngồi đợi Trương Tấn Tài cất lời.

Trương Tấn Tài lặng lẽ quan sát cô, mặt không lộ biểu cảm, là một người cứng nhắc.

Anh ta nói thẳng: “Cô Tống, mạo muội hỏi một chút, cô và Tống Thanh Hoa có quan hệ gì?”

Nghi hoặc dừng lại nơi đáy mắt Tống Hân Nghiên, hóa ra là chuyện này.

Cô cười thản nhiên, đáp đúng sự thật: “Bà ta là em gái của ba nuôi tôi.”

“Quan hệ giữa hai người như thế nào?”

“Không ra làm sao cả.” Tống Hân Nghiên thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Thậm chí có thể nói là rất tệ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1292


CHƯƠNG 1292

Sau khi nói xong, cô kinh ngạc hỏi: “Vì sao tổng giám đốc Trương lại hỏi tới chuyện này?”

“Chuyện nổ dung dịch gốc lần này có liên quan tới Tống Thanh Hoa.”

Đôi mắt Tống Hân Nghiên sâu thẳm, nhưng lại không nói gì cả, gặng hỏi anh ta: “Mong tổng giám đốc Trương nói rõ thêm đi.”

Nếu như đã nói ra rồi, Trương Tấn Tài cũng không giấu diếm nữa.

“Hôm qua Tống Thanh Hoa một mình đến tìm tôi, nói rằng bà ta biết người khởi xướng lần này. Nói cho tôi thì được, nhưng có điều kiện… là để cô rời khỏi PL.”

Tống Hân Nghiên cảm thấy rất buồn cười, cũng không cố ý nhẫn nhịn, khóe môi cong lên.

Trương Tấn Tài tò mò: “Cô cười cái gì?”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh thản nhiên: “Nghiêm túc mà nói thì bây giờ cả đời này tôi cũng không qua lại gì với ba mẹ nuôi nữa, lại càng không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với Tống Thanh Hoa. Cho nên, bà Tống Thanh Hoa không có tư cách hay lý do gì để can thiệp vào chuyện của tôi, cho dù là cuộc sống hay là công việc.”

Trương Tấn Tài trầm ngầm xua tay: “Tôi cũng đã hiểu được một chút về tình hình của cô thông qua John rồi. Chuyện của Tống Thanh Hoa, cô không cần bận tâm đâu.”

Anh ta mỉm cười nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: “Cô Tống, tôi có từng nói với cô rằng tôi rất đánh giá cao cô không? Cô là một người quản lý đủ tư cách, là nhân tài có ích cho công ty, tôi không từ bỏ một ai cả. Nhưng sự cố lần này có ảnh hưởng thực sự rất lớn với công ty, cũng rất tồi tệ…”

Từ khi Trương Tấn Tài bắt đầu nói tới Tống Thanh Hoa, trong lòng Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Dù sao thì trong thời đại mà lợi ích đặt lên hàng đầu này, giá trị do cô tạo ra hoàn toàn không thể so sánh được với thế lực đứng đằng sau Tống Thanh Hoa.

Cô gật đầu, nói vô cùng thản nhiên: “Tôi hiểu ý của tổng giám đốc Trương rồi. Nếu như tình hình yêu cầu, tôi có thể rời đi. Thế nhưng…”

Tống Hân Nghiên nâng mắt lên, trong sự bình tĩnh lộ ra vẻ kiên định: “Tôi không biết Tống Thanh Hoa đã hứa gì với tổng giám đốc Trương, nhưng có điều, tôi hy vọng sự ra đi của mình là xứng đáng. Tổng giám đốc Trương có từng nghĩ rằng nếu Tống Thanh Hoa đưa bằng chứng không đáng tin cậy, hoặc lỡ như vừa ăn cướp vừa la làng thì sẽ thế nào không?”

Tuy vế sau rất có khả năng nhưng cô không có chứng cứ.

“Xem ra cô và tổng giám đốc Tống thực sự không hợp nhau.”

Trương Tấn Tài cười nói: “Xin lỗi cô Tống, vừa rồi tôi chưa nói hết rõ ràng. Tống Thanh Hoa đến tìm tôi không chỉ mới một hai lần, khi còn ở tổng công ty, bà ta từng hẹn gặp tôi nhiều lần ngỏ ý muốn gia nhập PL, cùng chia thị phần nước Z với chúng ta. Nhưng mà… tôi đã từ chối.”

Lòng Tống Hân Nghiên như bị nghẹn lại.

Đồ cáo già này, hóa ra trong lòng anh ta đã quyết định từ lâu nhưng lại không nói thẳng, muốn thử dò xét cô.

Trương Tấn Tài cũng nhận ra Tống Hân Nghiên đang không vui.

Anh ta thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Thân phận và bối cảnh của Tống Thanh Hoa rất đặc biệt, không phải một người dễ tiếp xúc, lần này lại chủ động đề nghị muốn giúp đỡ khiến tôi không yên tâm. Mặc dù PL chúng ta không phải là doanh nghiệp hàng đầu, nhưng vẫn phải có khí phách tự lập tự cường, tôi cũng hy vọng cô Tống sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Tống Hân Nghiên nhìn Trương Tấn Tài bằng ánh mắt thật sâu, rơi vào trầm tư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293


CHƯƠNG 1293

Cô sắp xếp lại toàn bộ lời nói của Trương Tấn Tài hôm nay từ đầu đến cuối, rồi sắp xếp cả những manh mối mà mình đang nắm giữ. Rất nhiều chuyện dây mơ rễ má đã dần dần tập hợp lại với nhau.

Cô không nói gì, Trương Tấn Tài cũng không thúc giục, chỉ bưng cà phê lên chậm rãi uống.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tống Hân Nghiên đưa ra một kết luận.

Tống Thanh Hoa hoàn toàn không muốn gia nhập PL hay chia thị phần nước Z với PL. Thứ bà ta muốn là nuốt chửng PL, biến công ty đầy triển vọng này thành của riêng mình!

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những mục đích của Tống Thanh Hoa thôi.

Mà mục đích khác của bà ta là nhắm vào cô!

Quả nhiên là kế sách một mũi tên trúng hai đích đủ hay, cũng đủ ác!

Vì h@m muốn của bản thân mà không để tâm đ ến tính mạng của người khác!

Sau lưng Tống Hân Nghiên cảm thấy ớn lạnh, trong lòng vô cùng căm hận.

Thấy nét mặt cô thay đổi, Trương Tấn Tài vẫn bình thản hỏi: “Thế nào? Cô có nghĩ ra điều gì không?”

Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Trương, có thể tôi không giúp gì được về chuyện liên quan đến Tống Thanh Hoa đâu. Nhưng là nhân viên của PL, chỉ cần một ngày tôi còn nhậm chức, tôi sẽ làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình. Tất nhiên, nếu công ty có giao phó khác dành cho tôi, tôi chắc chắn sẽ chấp thành theo.”

Cô không thể nói cho Trương Tấn Tài biết Tống Thanh Hoa là kẻ chủ mưu đứng sau vụ nổ được.

Thứ nhất là cô không có chứng cứ, thứ hai chính là có lẽ cô đã bị Tống Nhan theo dõi rồi.

Cô tin rằng nếu hôm nay mình liều lĩnh nói ra điều gì đó. Không cần đợi đến trời tối, ngay khi cô vừa xoay người rời khỏi đây, bên Tống Thanh Hoa nhất định có chuẩn bị phía sau đang chờ cô.

Nói không chừng, thứ Tống Thanh Hoa đang chờ chính là giờ phút này!

Nếu những gì mẹ nuôi nói là sự thật, dù Tống Thanh Hoa đã hứa với ông nội sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô… Nhưng trên đời này, ngoài sống chết ra, thì sống không bằng chết mới càng đáng sợ hơn.

Tống Thanh Hoa có rất nhiều cách khiến cô sống không bằng chết.

Nghĩ tới mấy điều này, Tống Hân Nghiên lại càng không nói gì.

Cô đứng lên, khẽ gật đầu với Trương Tấn Tài, sau đó quay người rời đi.

Trương Tấn Tài nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới khẽ cười, lắc đầu cảm thán: “Đúng là một cô gái có cá tính.”

Đáng tiếc lại trêu chọc một đối thủ như Tống Thanh Hoa.

….

Lịch Viên.

Tưởng Minh Trúc xuất viện.

Tưởng Tử Hàn đưa cô bé về nhà. Xe vừa dừng lại, Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đứng ở cửa chờ từ sáng sớm liền vui vẻ chạy ra tiếp đón.

“Minh Trúc về rồi đấy à.”

Sở Thu Khánh ân cần đưa quà tới: “Quà mừng con xuất viện nè.”

Tưởng Minh Trúc mím đôi môi hồng phấn, liếc mắt nhìn món quà được đưa tới, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, tránh đi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ bảo tôi không nên tiếp xúc với nhiều người quá, lắm vi khuẩn lắm.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom