Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 161


“Thính Ngôn à, cô cũng biết đáy, Tô Tè lại khai trương lần nữa, vừa hay cũng thiếu nhân lực, em gái cô cũng đã bị tôi gọi trở về, chi bằng cô cũng quay về đi.”

Tô Thính Ngôn nói: * Không cần, mấy ngày này tôi có chuyện cần làm rồi.”

“Cô… Được, cô tự lo cho bản thân mình tốt đi, dù sao tôi cũng đã đề cập qua với cô rồi, cô không muốn trở về là do cô tự quyết định.”

Tô Thính Ngôn không quan tâm ông ta, bệnh viện đã chuẩn bị xong rồi, Tô Thính Ngôn đã đi xem qua hai lần, cảm thấy từ thiết bị máy móc trỏ đi đã đều thuộc loại tối tân nhất, tuy rằng không bề thế bằng Lâm Vũ, dù sao cũng vừa mới bắt đầu, cô cũng đã tháy rất hài lòng rồi.”

Rất nhanh đã tới ngày Tô Tề khai trương, lúc này, Lý Quốc Cường cũng đang cùng Tô Thính Ngôn vui vẻ ăn cơm.

Dịp này Văn Anh cũng sẽ đi, vì vậy Văn Anh đã sớm nói với Tô Thính Ngôn trên Wechat.

Tô Thính Ngôn vừa mới mở cửa thì đã thấy Lâm Nhứ cũng đi ra.

Tô Thính Ngôn nói: “ Tôi với Lâm tổng luôn khéo trùng hợp nhỉ.”

Lâm Nhứ sao có thể nghe không hiểu lời nói của Tô Thính Ngôn có chút châm chọc.

Tô Thính Ngôn nghỉ ngờ không phải là anh đợi ở cửa yên lặng theo dõi chứ, bằng không sao cô vừa bước ra khỏi cửa đã chạm mặt nhau.”

“Muốn đi ra ngoài?”

“Ừm, em có hẹn với bạn ăn tối.”


“Anh không đi được sao?”

“Đương nhiên là không, em đi làm việc mà.”

Vì muốn khai trương, Lý Quốc Cường đặc biệt mời cô đến dự.

Lâm Nhứ tựa vào cửa, nhìn cô rời đi, thật sự không có đi theo.

Nhưng Chu Đỉnh lập tức cho Lâm Nhứ biết tin.

“Vị minh tinh Văn Anh đó cũng sẽ đến.”


“Văn Anh?”

Lâm Nhứ khẽ cong môi “Tìm địa chỉ nơi đó đi.”

Chu Đỉnh thật sự đồng tình với ông chủ bọn họ.

Chính anh còn chưa theo đuổi được người ta, bên kia lại tới thêm một vị tiểu thịt tươi.

Tuy rằng lớn lên không bằng ông chủ nhà bọn họ, nhưng tuổi trẻ, hiện tại không phải đang thịnh hành trào lưu niên hạ này sao……

Ông chủ bọn họ thật là khó khăn.

Tô Thính Ngôn vừa đến nơi, nhìn thấy một băng rôn treo trước cửa.

Liên hoan y tế Tô Tè.

Tô Thính Ngôn khẽ cười.

Thật trùng hợp, bọn họ cũng ăn tối trên lầu này.

Bên này, Lý Quốc Cường đang đi xuống đón Tô Thính Ngôn.

Bởi vì quen biết Trường Linh nên Lý Quốc Cường rất có tiếng nói trong giới, rất nhiều người vì muốn hỏi thăm Trường Linh là ai cho nên họ nịnh nọt ông ta cực kỳ, ngày thường nhà họ Lý vẫn luôn thích điệu thấp, cho nên rất ít lộ tài, rất nhiều người không biết nhà bọn họ là một trong tứ đại hào môn, nêu biết cũng sẽ cảm thấy gia thế ông ta không bằng Lâm Vũ lợi hại, bây giờ nịnh nọt ông ta như: vậy, làm tâm hư vinh của ông ta tăng lên, bởi vậy gần đây ông ta rất là vui.
 
Chương 162


Ông ta nhìn Tô Thính Ngôn, cười tủm tỉm nói: “Thính Ngôn, đến rồi.”

Phu nhân bên cạnh cũng bởi vì vậy nên đổi mới cách nhìn về cô rất nhiều, đối với cô rất coi trọng: “Văn Anh hồi nãy ồn ào muốn đến đón cô.”

Tô Thính Ngôn nhìn danh thiếp của Tô Tè.

Lý Quốc Cường ậm ừ nói: “Bệnh viện kiểu này còn có thể mở cửa một lần nữa, thật là…… Không quan tâm bọn họ nữa, chúng ta hãy lên đó, coi nhà bọn họ có chuyện gì.”

Lý Quốc Cường hào hứng nói, có người sẵn lòng trả rất nhiều tiền chỉ để gặp cô một lần.

Tô Thính Ngôn cũng không có ý tứ này chỉ nói: “Đồ hiếm tất quý, tạm thời đừng trưng ra lúc này, mua nhiều đồ lúc này cũng không thích hợp.”

*Tôi biết rồi, tôi sẽ từ chối, tiền lần này tôi sẽ đưa cho cô Sau.”

“Còn có tiền?” Tô Thính Ngôn ngạc nhiên nói.

“Ha ha, lần này một viên thuốc bán bao nhiêu đây này.”

Tô Thính Ngôn thấy ông ta vươn năm ngón tay.

“50 vạn?”

*800 vạn.”

Tô Thính Ngôn thật ngoài ý muốn.

Lý Quốc Cường nói: “Đó là lí do tại sao tôi nói những.

người này hiện tại tung tin đồn vô cùng hay, thật sự coi cô thành thần y.”

Tô Thính Ngôn thở dài, nghĩ chuyện này trong đó nhất định cũng có công lao Lý Quốc Cường.

Ông ta kinh doanh nhiều năm như vậy, tự nhiên biết nâng giá như thế nào với người ta.

*Tuy rằng vật hiếm tất quý…… Cũng không cần đắt như vậy đi.”

“Đây là tôi không muốn bán, nhưng người ta một hai phải mua nên mới nâng giá lên, cô yên tâm, tôi có tiêu chuẩn, cũng không phải mỗi cái đều bán đắt như vậy.”

Tô Thính Ngôn nói: “Đường đường là một trong tứ đại hào môn giúp tôi bán đò…… Cám ơn rất nhiều.”

*Đâu có gì, đây chỉ là bắt đầu, tôi tự thân xuất mã cũng là cho tương lai, năm ngàn vạn tuy rằng không có là gì, nhưng mà trong tương lai sẽ có vô số năm ngàn vạn, tôi chính là nhìn trúng tương lai của chuyện này.”

Ông ta không có nói, ông cũng là vì muốn mượn sức Tô Thính Ngôn.

Tô Thính Ngôn sao có thể không biết.

Nhưng Tô Thính Ngôn thấy ông ta ra sức làm như vậy, cũng không tỏ vẻ không tốt gì.

Cô lấy trong túi ra một cái bản vẽ.

“Tôi biết chế ra thuốc cũng cần một số máy móc, cái máy này là tôi vẽ ra, ông có thể sử dụng để bào chế ra một số loại thuốc khó làm.”

Lý Quốc Cường vốn dĩ không cảm thấy gì, ông cằm lấy cẩn thận xem xét những chỉ tiết trên bản vẽ thiết kế bộ máy đó.

Cô thế nhưng có thể vẽ bản thiết kế phức tạp này.

Lý Quốc Cường lại lần nữa lau mắt mà nhìn Tô Thính Ngôn.
 
Chương 163


Lý Quốc Cường tuy rằng ông chỉ kinh doanh, nhưng ông cũng biết muốn làm ra máy loại máy móc này phải học chuyên ngành, đặc biệt là thiết bị dược phẩm, máy móc sinh học rất khó làm, nhưng cô lại thiết kế đến tinh tế, chuyên nghiệp, mặc dù ông ta biết có thể sử dụng hay không còn phải hỏi những người có chuyên môn, nhưng không thể giải thích được là ông ta cảm thấy Tô Thính Ngôn rất đáng tin cậy, nếu đã đưa cho ông ta thì chắc chắn có thể sử dụng.

“Đây là một số loại thuốc tôi chế ra, các công cụ máy móc và các công ty dược phẩm khác chưa chắc có thể làm được, cho nên tôi mới vẽ nó, ông có thể cho người làm ra rồi kiểm tra xem. Nhớ kĩ, bản vẽ này không được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Hiểu, tôi hiểu rồi.” Lý Quốc Cường nhìn nàng, “Nhìn không ra, cô che giấu rất nhiều.”

Tô Thính Ngôn cười nói: “Hành tẩu giang hồ, đương nhiên phải cẩn thận.”

Lại Mỹ Lâm đứng ở cửa thể hiện một bộ dáng nữ chủ nhân đảm đang, nghênh đón khách tới…

Ánh mắt bà ta tốt, liếc mắt nhìn thầy được Tô Thính Ngôn và một người đàn ông già cùng nhau đi vào thang máy.

Lại Mỹ Lâm đi lên thì thấy Tô Thịnh Quốc, vội chỉ cho ông ta xem.

*Tôi đã nói Tô Thính Ngôn này không đứng đắn rồi, ông nhìn xem, nó với người đàn ông già ra vào, còn thể thống gì nữa.”

Sắc mặt của Tô Thịnh Quốc rất không tốt.

“Một lát nữa tôi sẽ hỏi người giúp việc nó ở đâu, tôi đi tìm HỘ S. ” Tô Thịnh tức giận nói.

Tô Thính Ngôn vừa vào bên trong, Văn Anh vội vàng chạy tới.

“Tôi nói tôi muốn xuống đón cô, nhưng ba tôi không cho đi.”

Lý Quốc Cường bật cười, “Ai kêu làm con một hai phải bước vào giới giải trí, một khi xuất hiện, cả thế giới đều vây xem.”

Văn Anh không còn biện pháp nào, đành thở dài quần lấy Tô Thính Ngôn nói: “Bác sĩ Tô, mấy ngày không gặp, cô có nhớ tôi không?”

Tô Thính Ngôn nhìn cậu ta: “Bệnh của cậu thế nào rồi?”

“Đã sớm tốt, bác sĩ Tô lợi hại như vậy, tôi đương nhiên là có thể nhanh khỏi rồi.”

“Tim không tốt thì phải tịnh dưỡng cho chu đáo, ngày mai tôi cho anh đơn thuốc điều trị, anh trở về từ từ làm theo, nhất định có hiệu quả, hơn nữa cũng phải ít thức khuya, nghỉ ngơi nhiều.”

*Tót, bác sĩ Tô, cô đối với tôi thật tốt quá.”

Lý Quốc Cường ở một bên nói: “Hừ, người trong nhà mỗi ngày tốt với con như vậy, con còn không kiên nhẫn, đến lượt bác sĩ Tô thì thành đối với con thật quá tốt?”

Văn Anh quả thật còn nhỏ, đối đãi người rất đơn thuần, cho nên Tô Thính Ngôn cũng không cảm tháy phản cảm.

Lúc này, Tô Thính Ngôn quay người, một người hùng hỗ đi đến.

“Tô Thính Ngôn.”

Lý Quốc Cường nhanh chóng đứng lên.

“Ông là ai, sao tùy tiện vào phòng của tôi.”

Tô Thính Ngôn quay lại nhìn, là Tô Thịnh Quốc. . Truyện Đô Thị

Cô ngắng đầu nhìn Lý Quốc Cường nói: “Không có việc gì, đây là ba tôi, để tôi ra trước xem sao.”

Vừa nghe là chuyện gia đình, Lý Quốc Cường không nói được gì, chỉ có thể nói: “Tốt.”

Nhưng thấy nhìn vẻ mặt Tô Thịnh Quốc rất xáu nên vẫn nói: “Có việc thì thì kêu tôi.”

Tô Thính Ngôn cười, kéo Tô Thịnh Quốc, đem người đẩy đi ra ngoài.
 
Chương 164


Chương 164:

 

Tô Thịnh Quốc tức giận nói: “Hay cho cô, bảo cô về nhà không về, thực chất chính là ở bên ngoài cùng loại người này lêu lỗng.”

 

Tô Thính Ngôn cảm thấy thật buồn cười nhìn Tô Thịnh Quốc: “Loại người này? Ông có biết đó là người nào không mà bảo loại người này?”

 

Tô Thịnh Quốc nghe ra ý của cô, người này rất có tiền.

 

Đương nhiên có thể tới nơi này đặt phòng nhát định rất có tiền.

 

“Tôi biết ông ta có tiền, nhưng cô còn nhỏ như vậy, còn quen ông ta, ông ta so với tôi còn lớn hơn, tuổi lớn có thể làm ba cô, cô làm như vậy người nhà họ Tô thấy được, còn ra thể thống gì.”

 

Tô Thính Ngôn nói:“ Ông có ý gì……Tôi hiểu được, ý của ông là nói người này có cái loại quan hệ này với tôi…2 Ò, đúng rồi, tôi ở trong mắt của ông không phải là loại người này sao.”

 

Đứng ở bên ngoài chờ, Lại Mỹ Lâm nhìn tình hình này, mang theo máy người nhà họ Tô, chạy lại đây vây xem.

 

Bà ta giả ngây giả ngô kêu lên: “Thính Ngôn, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cô thiếu tiền thì nói với dì, dì cho cô mà, cô làm như vậy không có tốt đâu!

 

Người nhà bên cạnh cũng khinh thường nhìn sang, trong lòng tuy khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “ Thì ra là vậy, ba cô còn có thể không cho cô tiền sao.”

 

Lại Mỹ Lâm ở trước mặt mọi người thật tự nhiên làm bộ rất rộng lượng.

 

*Cô mau về nhà đi, Thính Ngôn.”

 

Tô Thính Ngôn nhìn bọn họ biểu diễn, vẻ mặt không thèm đề ý.

 

Lại Mỹ Lâm nói: “Tôi biết cô tiêu tiền ông ta này rất nhiều tiền, nhưng không sao, chúng ta là người nhà, cô mau trở’ về đi, nếu ông ta không cho cô về nhà, người nhà họ Tô chúng ta đều ở đây, tôi xem ai dám không cho cô đi.”

 

Tô Thính Ngôn híp mắt nhìn bà ta: “Vậy bà cho tôi bao nhiêu tiền đây?”.

 

“Tôi….”

 

Tô Quốc Thịnh vừa nghe thấy nỗi trận lôi đình nói: “Tiền, tiền, tiền, cô chỉ biết có tiền, cô chui vào lỗ của đồng tiền rồi có phải không, làm ra chuyện bại hoại gia phong, cô còn không biết xấu hổ, nhà họ Tô tôi đâu còn mặt mũi nữa, cô theo tôi về nhà, lập tức về nhà, lập tức tìm người gả cho, chúng tôi đều không thể để việc này phát sinh quá giới hạn…… ù Ông ta nói xong, trực tiếp duỗi tay rồi kéo Tô Thính Ngôn tới chỗ mình.

 

Một nhóm người vây lại nhìn ở một bên lải nhải, “Ai cha, việc này cũng không biết bao nhiêu người đã biết, không biệt ai cưới cô ta nữa.”

 

Tô Quốc Thịnh nghe người bên cạnh nói, càng cảm thấy thật mất mặt.

 

“Cô nhìn xem, ai sẽ tự nguyện cưới cô, cô còn không nghe người ta nói như thê nào à.”

 

Tô Thính Ngôn trợn trắng đôi mắt.

 

“Ai thích thì kết hôn, lỡ như kết hôn với người tốt trăm năm mới gặp như ông, tốt hơn là không nên kết hôn.”

 

Lúc này ở xa xa, Lâm Nhứ nhìn thấy cảnh này, tạm thời đứng ở đó quan sát tình hình rồi liếc mắt một cái.

 

Chu Đỉnh ở bên cạnh nhìn trong lòng thở dài suy nghĩ, ông chủ nhà bọn họ rất tốt, nhưng đây là đang suy nghĩ làm chuyện xấu gì đây.

 

Quả nhiên, Lâm Nhứ lập tức cúi đâu nói mây câu với Chu Đỉnh.

 

Chu Đỉnh nhận lệnh chạy nhanh ra ngoài.

 

Tô Quốc Thịnh đi lên kéo Tô Thính Ngôn, nhưng phía sau đột nhiên có người nói: “Lâm Nhứ, Lâm Nhứ tới.”

 
Chương 165


Chưogn 165:

 

Có người còn không biết Lâm Nhứ là ai?

 

“Đó là ai vậy?”

 

“Người thừa kế tập đoàn Lâm Vũ đấy, khí thế lần áp con người ta luôn đấy.”

 

“Anh ta? Anh ta làm sao lại đến đây?”

 

“Có người nói anh ta đang theo đuỏi cô gái nào đó.”

 

“Gì cơ, anh ta còn muốn tìm người?”

 

Bên này, lập tức có nhân viên công tác lại đây làm nhiệm vụ của mình.

 

“Các người đứng đây làm gì, tản ra tản ra, bên này được sử dụng rồi.”

 

Lại Mỹ Lâm kinh ngạc nói: “Các người làm gì, chúng tôi đang ở dưới lầu mở họp báo tập đoàn Tô Tề.”

 

Người kia khit mũi, khinh thường nhìn Lại Mỹ Lâm.

 

“Tập đoàn Tô Tề thì làm sao, Lâm tổng của tập đoàn Lâm Vũ tới tìm bạn gái, các người có thể cản trở sao.”

 

Phía sau người sợ hãi kêu: “Lâm Nhứ có bạn gái?”

 

Người phục vụ nói: “Còn chưa phải là bạn gái, nhưng mà lập tức sẽ là!”

 

Người phục vụ càng nói: “Ai mà không biết, Lâm tổng gần đây theo đuổi một tiểu thư xinh đẹp, bây giờ chính là đang tới thời khắc quyết định, nếu làm chậm trễ Lâm tổng, các người không có kết quả tốt!”

 

Đẳng sau có người nghe xong còn tò mò hỏi: “Lâm tổng còn muốn theo đuổi sao?”

 

“Nghe nói đuỏi theo thật lâu, cô gái đó vẫn không đồng ý, Lâm tổng đang theo đuổi sát sao, lúc nào đi đâu cũng đi theo, hâm mộ chết được……”

 

Ai mà không hâm mộ đâu.

 

Lại Mỹ Lâm ở phía sau khinh thường cười lạnh: “Hừ, chỉ tìm một người, cần làm nhiều chuyện vậy sao.”

 

Tô Thịnh Quốc ngẳng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một chàng trai đang đi đến.

 


Phía sau đi theo là một nhóm vệ sĩ mặc áo đem, bọn họ đem người xung quanh đầy ra, trực tiếp dùng vũ lực dọn đường.

 

Người đàn ông này…… Môi mỏng hơi mím lại, hàm dưới hơi nâng, lông mày như lá trúc, cánh mũi như ưng, đôi mắt đen nhánh, con ngươi lạnh nhạt, khí thê bê trên không che giấu chút nào, 7làm người nhìn……

 

Sao lại quen mắt như vậy?

 

Tô Thịnh Quốc đột nhiên lập tức nghĩ tới.

 

Ông ta ở chỗ Tô Thính Ngôn đã nhìn thấy qua……

 

Lúc này, Tô Thính Ngôn đã cảm thấy không ồn.

 

Cô day trán, nhìn Lâm Nhứ từng bước một đi tới.

 

Tô Thính Ngôn nhíu mày nói: “Sao anh lại tới đây.”

 

Lâm Nhứ cười rồi đi tới vài bước, nhìn người chung quanh, hơi dừng mi.

 

Vài người đi theo đẩy người vây quanh bên cạnh ra.

 

Có thế lực mà lại còn bá đạo.

 

Lâm Nhứ đi đến bên cạnh Tô Thính Ngôn, duỗi tay, từ bên người đưa lên một bó hoa hồng.

 

*Thấy em ở đây, nên có ý đến chào hỏi một chút.”

 
Chương 166


Chương 166:

 

Tô Thính Ngôn tránh không kịp, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng.

 

“Chào hỏi thì cứ việc chào hỏi, đâu yêu cầu tặng quà?”.

 

“Anh không phải là làm tặng quà, chỉ thuận tiện mua một bó hoa thôi.”

 

Tô Thịnh Quôc ở phía sau giật mình nhìn.

 

Lâm Nhứ, người này là Lâm Nhứ……

 

Ông ta lúc đó cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn không nghĩ tới phương diện này.

 

Nghĩ như thế nào cũng vậy, từ khi nào Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ có quan hệ tốt như vậy.

 

Tô Thính Ngôn nhìn thoáng qua bó hoa kia, tùy ý cầm lấy rồi ném cho người phục vụ bên cạnh.

 

“Cô phục vụ, hoa cho cô.”

 

Người phục vụ kinh hồn hoảng hốt, thậm chí không dám cằm lên.

 

Người kia chính là Lâm Nhứ đấy, người nghe đến tiếng thôi đã sợ đến vỡ mật rồi.

 

Người mà Tô Thính Ngôn muốn đưa cho, ai dám cản?


 

Tô Thính Ngôn liếc mắt sang người bên cạnh: “Sợ cái gì, anh ấy tặng tôi quà, chẳng lẽ tôi không có quyền xử trí nó sao?”

 

Cô gái này, cũng quá to gan, còn dám dùng lời như vậy với Lâm Nhứ.

 

Không hiểu sao, Lâm Nhứ lúc này đột nhiên cười thật ôn nhu nói: “ Tốt, tặng quà cho Ngôn Ngôn, đó là của Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn có thẻ tự nhiên tùy tiện xử trí.”

 

Lâm Nhứ chẳng phải là người rất ít khi mỏ miệng, với ai đều sẽ không nhiều lời hay sao?

 

Những người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy đều ngây người ra.

 

Lâm Nhứ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người phục vụ bên kia.

 

Chu Đỉnh ở bên cạnh cũng nói: “Cô gái này, đã đưa cho cô thì mau cầm đi.”

 

Người phục vụ mau chóng nhận lấy bó hoa hồng.

 

cả họng giật giật, khó khăn nhìn Lâm Nhứ.

 

Những người ở phía sau đều sợ hãi, bọn họ tin vào lời Lại Mỹ Lâm nói mới đến xem cuộc vui, lúc này……

 

Lại Mỹ Lâm đứng ở nơi đó, nhất thời có ý nghĩ muốn chạy đi.

 

Bà ta nào biết một người như Lâm Nhứ đây lại có quan hệ như thế với Tô Thính Ngôn có.

 

Nhưng mà phía sau còn có người quan sát, bà ta căn bản là không thể công khai đi được.

 

Bà ta lúc này chỉ sợ chỉ cần bước đi một bước lập tức sẽ bị người ta phát hiện.

 

Lâm Nhứ nói: “Muốn ăn cơm với anh không?”

 

Tô Thính Ngôn nói thẳng: “Cho dù Lâm tổng không vội nhưng tôi vội, làm ơn anh cho tôi một chút không gian riêng tư được không?”

 

*Dù sao cũng không vội, cơm thì vẫn phải ăn, nhưng ăn với ai mới quan trọng, có thời gian thích hợp thì nói với anh.”

 

Mọi người phía sau nghe được câu như thế, thiếu chút nữa đã bị hù chết, nhưng mà Lâm Nhứ thật sự không có giận.

 
Chương 167


Chương 167:

 

Nhưng thật ra Lâm Nhứ lại lập tức quét mắt nhìn những người bên cạnh, ánh mắt dừng yên người Lại Mỹ Lâm trên mặt bà ta đầy vẻ kinh hãi.

 

Lại Mỹ Lâm lập tức trốn ra phía sau Tô Thịnh Quốc, không dám nhìn người nào.

 

Mọi người nhìn Lại Mỹ Lâm.

 

Xúi giục Tô Thịnh Quốc chạy tới chất ván Tô Thính Ngôn, lúc này bà ta xem như là đá phải ván sắt.

 

Lâm Nhứ nói: “Nơi này thật ồn.”

 

Bốn chữ vừa ra khỏi miệng, đằng sau có người mặt xám xịt vội chạy mắt.

 

Lại Mỹ Lâm không dám nói lời nào, kéo Tô Thịnh Quốc đi.

 

Tô Thính Ngôn hừ nhẹ, nhìn những kẻ bắt nạt người khác lại sợ hãi .

 

Lâm Nhứ thấy không còn người nào, mới quay đầu nói: “Anh sẽ lên lầu, có việc thì kêu anh, mấy người này anh để lại đây quan sát bọn họ không dám quấy rầy em đâu.”

 

Tô Thính Ngôn thở dài nhìn anh: “Lâm Nhứ…… Anh tội gì phải làm vậy.”

 

*Vì em, tất cả đều không khổ, ai bảo em ngọt ngào như vậy chứ.”

 

Anh bật ra tiếng cười khẽ, tươi cười mang theo một tia ôn nhu, nhìn một cái thật sự khiến cả thế giới như chìm trong ôn nhu.

 

Tô Thính Ngôn vội nhắm mắt lại.

 

Là cô sai rồi, tự nhiên không có việc gì lại nói những lời này với anh ấy.

 

Anh ấy nếu thật sự cảm thấy không thú vị, đã sớm đi rồi.

 

Nhưng nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ………. là đồ mặt dày, đồ lưu manh, quả thật muốn đá bay anh áy, mặc dù là phản khoa học.

 

Cô nghĩ mình thực sự phải quen với sự vướng bận của người đàn ông này……..

 

Đáng tiếc, trong lòng cô có một bức tường, cô không nghĩ đến kết hôn.

 

Cô nghĩ có lẽ qua một thời gian chính anh ấy cũng tự cảm thấy không thú vị rồi bỏ đi.

 

Hầu hết tất cả mọi người đều viết, Lâm Nhứ công khai theo đuổi Tô Thính Ngôn.

 

Vì sao Tô Thính Ngôn là bạn gái của Lâm Nhứ, bắt cứ ai cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.

 

Tô Thính Ngôn vào phòng, Lý Quốc Cường còn rất ngạc nhiên.

 

“Sao lại thế này, Lâm Nhứ với cô……

 

Tô Thính Ngôn cười cười: “Không có việc gì, ngồi đi.”

 

Lý Quốc Cường chuyển đôi mắt một chút.

 

Bữa cơm ăn xong, Tô Thính Ngôn và Lý Quốc Cường tạm biệt.

 

Văn Anh vội đi theo.

 

“Bác sĩ Tô, cô so với tôi lớn hai tuổi, tôi có thể kêu bằng chị không?”

 

“Đương nhiên có thể.”

 

Tô Thính Ngôn cười nói.

 

“Chị, hai ngày này tôi muốn tổ chức buỏi biểu diễn, đây là vé, có thời gian thì tới xem nha.” Văn Anh cười tủm tỉm đưa lên máy tắm vé vào cửa.

 
Chương 168


Chương 168:

 

Tô Thính Ngôn nói: “Oa, tổ chức buổi biểu diễn sao, rất giỏi có thời gian chị nhất định đi xem.”

 

“Vâng.”

 

Lý Quốc Cường kiên nhẫn nhìn hai người, chờ Tô Thính Ngôn đi rồi, ông ở phía sau mố nói, “Thính Ngôn quả nhiên rất giỏi, Lâm Nhứ muốn cướp cũng là lẽ đương nhiên.”

 

Lý Quốc Cường vội đem bản vẽ của Tô Thính Ngôn vẽ ra, mang đến chỗ kỹ sư làm.

 

Kỹ sư nhìn thấy bản vẽ quả thực ngoài ý muốn, đối với Lý Quốc Cường mà nói, bản vẽ này vô cùng tỉnh tế, cũng thực làm người ngạc nhiên, nếu không phải người chuyên nghiệp, chắc hẳn là làm không được.

 

Cái máy móc này chỉ dùng khi làm mấy loại dược phẩm chuyên môn, máy thứ khác đều làm không được, xem ra đây là máy móc tạo ra vì chế tạo dược liệu chuyên môn.

 

Lý Quốc Cường nghe xong, đối với Tô Thính Ngôn càng thêm khâm phục sự tín nhiệm cũng cao lên.

 

Xem ra lời đồn không sai, Tô Thính Ngôn thật sự có chút tài năng.

 

Tô Thính Ngôn chuẩn bị đi về thì Lâm Vũ lại gọi điện thoại cho cô nói mẹ của cô Có Chân Chân đã tỉnh.

 

Tô Thính Ngôn trong lòng vui vẻ, nhanh chóng chạy tới chỗ Lâm Vũ.

 

Cố Chân Chân hôn mê lâu như vậy, rất nhiều bác sĩ đều cảm thấy không nên ôm hy vọng, nhưng bây giờ Cố Chân Chân thật sự đã tỉnh.

 


Bà ấy còn rất yếu, nằm ở trên giường, hệ hô hấp sớm đã yếu ớt đi, người thoạt nhìn khô gầy vô cùng, làm người ta phải đau lòng.

 

Tô Thính Ngôn vừa tiến đến, vui mừng nhìn Cố Chân Chân.

 

Có Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn, trong mắt hàm chứa nước mắt.

 

“Ngôn Ngôn.”

 

Tô Thính Ngôn trong lòng đau xót, đi qua đi ôm lấy Cố Chân Chân.

 

Cố Chân Chân nói: “Ngôn Ngôn, mẹ cho rằng sẽ không còn được gặp lại con.”

 


Mẹ con họ ôm nhau, Cố Chân Chân chảy nước mắt, Tô Thính Ngôn vội nói: “Mẹ, đừng khóc, mẹ vừa khoẻ lên, khóc không tốt cho thân thể.”

 

Cố Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn: “Con có khỏe không?”

 

“Vẫn tốt ạ.”

 

Tô Thính Ngôn nhìn Cố Chân Chân: “Chỉ cần mẹ tỉnh, con cái gì cũng tốt.”

 

Có Chân Chân cảm thấy tự trách.

 

Tô Thính Ngôn và Cố Chân Chân cùng nhau kể mọi việc đã xảy ra.

 

Nhưng lại không nói chuyện xấu giữa cô và Lâm Nhứ.

 

Cố Chân Chân thật sự rất thất vọng về Tô Thịnh Quốc: “

 

Mẹ mấy năm nay vì Tô Tề phải trả giá nhiều như vậy……”

 

Tô Thính Ngôn nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, con đã lớn, có thể tự mình lo cho bản thân, chúng ta không cần Tô Quốc Thịnh, mẹ nghe con, mẹ ly hôn với ông ta sớm một chút, đó là sự trợ giúp lớn nhất đối với chúng ta.”

 

Cố Chân Chân khó chịu, lại tự trách bản thân, nhìn Tô Thính Ngôn: “Ngôn Ngôn, mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh…… W Tô Thính Ngôn cười lạnh: “Mẹ, gia đình hoàn chỉnh không phải ba và mẹ đều ở cùng một nhà, là có hạnh phúc gia đình, còn ở gia đình chúng ta, ngay từ khi Tô Thịnh Quốc lần đầu tiên phản bội mẹ, đã không hoàn chỉnh rồi.”

 

Mặc dù Cố Chân Chân bề ngoài rất giỏi giang, y thuật cao siêu, và bà ấy vẫn luôn tuân theo giáo dưỡng, rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ truyền thống.

 
Chương 169


Chương 169:

 

Cố Chân Chân cũng không còn do dự, Tô Thính Ngôn nói đúng..

 

Không còn gì để nói nữa, Tô Thính Ngôn nói: “ Bây giờ, mẹ của con chú ý nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, mẹ phải tự dưỡng trước, chúng ta xuất viện sớm một chút.”

 

Cố Chân Chân cần nằm viện thêm mấy ngày, Tô Thính Ngôn cảm thấy cô không cần phải về nhà họ Tô, Cố Chân Chân lâm bệnh, bọn họ đều cho rằng mẹ cô không thể qua khỏi, vì thế Lại Mỹ Lâm nghênh ngang vào nhà, chiếm lây nhà họ Tô. Tô Khuynh Tình cũng đã chuyển vào nhà họ Tô gia từ lâu.

 

Ở nhà họ Tô, dù có cho Tô Thính Ngôn tiền, Tô Thính Ngôn cũng sẽ không ở lại.

 

Mà ở chung cư tám mươi căn hộ…… còn có Lâm Nhứ ở: bên cạnh làm khó cô.

 

Cô cảm thấy đây không là nơi thích hợp để Cố Chân Chân sống, vì thế Tô Thính Ngôn quyết định mua một căn nhà để ở. Tô Thính Ngôn yêu cầu bên công ty bát động sản cho cô xem một căn biệt thự, nó không cần quá lớn, chỉ cần là một căn nhà mặt phố là được.

 

Bây giờ Tô Thính Ngôn không phải là không có tiền, cô cũng không cần đối xử khắt khe với chính mình.

 

Cô nhanh chóng cảm thấy hứng thú với một căn biệt thự, đó là một biệt thự mặt phố, giá bán 6000 vạn tệ, vay mượn thêm chút tiền nữa là đủ, 6000 vạn tệ để mua một biệt thự 300 mét vuông cũng không đắt, còn kèm theo một cái sân.

 

So với nhà họ Tô cũng không khác biệt lắm, Cố Chân Chân chắc chắn sẽ không so sánh điều kiện ở đây với nhà họ Tô.

 

Tô Thính Ngôn thế nào cũng được, chỉ mong Cố Chân Chân sẽ không hạ thấp chất lượng sống của bà ấy, cho nên mọi thứ trong nhà đều được chuẩn bị dựa theo nhà họ Tô.

 

Tô Thính Ngôn làm xong việc liền trở lại bệnh viện, cô thấy rất nhiều người vây quanh giường bệnh. Đây đều là họ hàng trong quá khứ của Cố Chân Chân.

 

Vừa thấy Tô Thính Ngôn trở lại, vài người tiến lên nói.

 

*Thính Ngôn, cháu đã trở lại sao, chúng ta đang nói về mẹ của cháu, mẹ cháu mệnh lớn, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn sống, hiện sức khỏe mẹ cháu còn đang tốt dần lên, chúng ta đều rất vui vẻ khi thấy mẹ cháu như vậy.”

 

Nói chuyện chính là chú của Tô Thính Ngôn, đại ca của Cố Chân Chân, Cố Minh Hàn. Tô Thính Ngôn nhìn bên cạnh còn có dì bé dì lớn đều ở đây.

 

Tô Thính Ngôn nghe xong cười nói: “Sao hôm nay nhiều người tới như vậy? Thời điểm mẹ tôi hôn mê trên giường bệnh sao tôi không thấy bóng dáng của máy người??”

 

Cố Minh Hàn lập tức đen mặt, nhìn Tô Thính Ngôn: “Tại sao chúng ta lại không tới? Chúng ta tới lúc mẹ cháu đang hôn mê, cháu thì không có ở đó, chỉ có y tá đang túc trực, cháu không biết cũng phải.”

 

“Chú có muốn đi xem camera giám sát của bệnh viện một chút không?” Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Để đỡ phải khiến chú bảo tôi nói oan cho chú.”

 

‘Chá0……- ” Cố Minh Hàn nhìn Tô Thính Ngôn: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại đối xử với người nhà giống như đối với kẻ địch thế hả? chú đây là chú của cháu, là người có vai về lớn hơn cháu.”

 

Cố Chân Chân nhìn một cái rồi yếu ớt ho khan.

 

Tô Thính Ngôn nói:“Mẹ, mẹ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa được khỏe, mẹ cứ nằm xuống trước đi.”

 

Cố Chân Chân nói: “Ngôn Ngôn, mẹ không sao.”

 

Bà ấy nắm lấy tay Tô Thính Ngôn vỗ về trấn an, nhìn Tô Thính Ngôn, cũng không muốn chuyện bé xé ra to.

 

Biết mẹ mình là người hiền lành, Tô Thính Ngôn liền chuyển đề tài.

 

“Mẹ, con dọn dẹp xong xuôi nhà cửa rồi, xuất viện xong chúng ta chuyển đến nhà mới ở.”

 

Có Minh Hàn nghe xong không tin tưởng lắm, “Dọn đi đâu, đương nhiên là quay lại nhà họ Tô rồi, hai người dọn đi rồi, để hai đứa kia nghênh ngang chiếm nhà sao? Như này.

 

không phải giao nhà họ Tô cho người khác hay sao?”

 
Chương 170


Chương 170:

 

Tô Thính Ngôn cười: “Tôi nói chú vội như vậy là sợ tôi bỏ mặc nhà họ Tô, rồi các người không còn chỗ để ăn bám nữa đúng không???”

 

“Cô nói cái gì cœ??”

 

Có Minh Hàn tức giận nhìn Tô Thính Ngôn: “Tôi làm vậy không phải vì muốn tốt cho mẹ con cô sao, nêu không về sau hai người sẽ sống như thế nào? Mẹ cô thì ốm yếu thế này, nhìn vào thực tế đi, dù gì ba mẹ cô vẫn chưa ly hôn.”

 

Tô Thính Ngôn nói:”Cuộc sóng của mẹ tôi và tôi không khiến các người phải lo, chỉ là các người lo lắng rằng chúng tôi rời khỏi nhà họ Tô thì các người sao có thể sống ở nhà họ Tô được nữa.”.

 

“Tô Thính Ngôn!”

 

*Chú sao vậy? Chẳng lẽ không phải vậy sao? Nếu thật sự nghĩ cho mẹ tôi, sao sau khi bà ấy rời Tô Tề rồi máy người không rời theo để biểu thị chút lòng chân thành? Ngược lại, khi mẹ tôi hôn mê bát tỉnh, các người vẫn cùng cha tôi ở lại công ty xun xoe nịnh hót. Hừ, máy người nghĩ ta chết cũng không biết đúng không?”

 

“Cô…..cô……cô được lắm, lòng tốt của tôi lại biến thành lòng lang dạ thú hả? Tôi không phải vì hai người nên mới đi lấy lòng ông ta sao? Tôi chống mắt lên xem hai người sẽ sống sót thế nào.”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Biến, chú biến ngay cho tôi.”

 

Vài người đen mặt rời khỏi phòng bệnh.

 

Cố Chân Chân khó chịu kéo Tô Thính Ngôn: “Thính Ngôn, dù gì đó cũng là chú của con…. “


 

Tô Thính Ngôn nhìn Cố Chân Chân: “Mẹ đừng tốt bụng như vậy, họ đã chèn ép mẹ một thời gian dài vậy, mẹ còn cảm thấy hắn xứng làm chú của con ư? Lúc trước cả nhà khuyên dừng việc chữa bệnh của mẹ lại, chú ta cũng không hề nói mẹ là em gái của chú, không được dừng chữa bệnh, ngược lại chú ta còn đứng về phía Tô Thịnh Quốc. Khi mẹ hôn mê, là con ở đây quan tâm, chăm sóc mẹ, mẹ có thể vì con mà suy nghĩ lại được không? Mẹ chọn tin tưởng con, hay là tin tưởng bọn họ? Con đã xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, nếu mẹ chọn tin tưởng bọn họ sẽ khiến con vô cùng thất vọng, buồn bã. Chuyện máy ngày nay con làm đâu còn có nghĩa lí gì nữa?”

 

Cố Chân Chân nghe vậy, vội ôm lấy Tô Thính Ngôn.

 

“Ngôn Ngôn, là mẹ không tốt, mẹ sai rôi, lúc ây…… lúc ấy, chắc hẳn con cảm thấy rất khó chịu, rất bất lực.”

 

Vốn dĩ Tô Thính Ngôn là không định nhắc lại chuyện này, nhưng nếu không nói như vậy, Cố Chân Chân tốt bụng sẽ lại hòa giải với bọn họ, Tô Thính Ngôn không thể chịu được chuyện đó. Cho nên không bằng nói rõ ràng một lần.

 

Tô Thính Ngôn nói:“Mẹ cứ yên tâm, con có thể nuôi được mẹ.”

 

Bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để con gái nuôi mình cả, bà thở dài, trong lòng gợn chút ưu sầu, buồn bã. Tô Thính Ngôn hận Tô Thịnh Quốc, Thính Ngôn không có ý định trở về cũng không có gì đáng trách, nhưng cuộc sống của họ thì sao?2 Cố Chân Chân thật sự có chút khó chịu.

 

Nhưng thấy Tô Thính Ngôn kiên quyết nói có thể nuôi sống được bà, bà ấy không muốn làm Thính Ngôn mắt đi sự nhiệt tình.

 

Tô Thính Ngôn đưa Cố Chân Chân đi làm thủ tục xuất viện.

 

Vừa đi ra ngoài, Tằng Lê chạy nhanh lại giúp cô thu dọn đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, “Thính Ngôn, cô thật sự đã vất vả chăm sóc bác một thời gian rồi, bác gái quả nhiên rất khỏe.”

 

Cố Chân Chân nhìn Tằng Lê, “Cô gái, cô biết về gia đình chúng tôi hả?”

 

Tằng Lê cười nói: “Đương nhiên, Tô bác sĩ là người nỗi tiếng trong khoa của chúng tôi.”

 

“Khoa của cô? Bác sĩ Tô?”

 

Cố Chân Chân có chút khó hiểu.

 

Tằng Lê nói, “Bác gái, bác không biết sao, bác sĩ Tô ở Lâm Vũ và đến đây tư vấn với tư cách là bác sĩ, tuy nhiên bây giờ bác sĩ Tô không còn ở đây nữa, cô được viện nghiên cứu phái đi hỗ trợ sau cũng không thấy trở lại.

 

Giams đốc Vương không thẻ chịu được, đáng tiếc là bác sĩ Tô phải rời đi rồi.”

 
Chương 171


Chương 171:

 

Cố Chân Chân giật mình nhìn Tô Thính Ngôn: “Ngôn Ngôn, sao con không nói cho mẹ biết con làm bác sĩ?”

 

Tô Thính Ngôn mặt không biểu cảm.

 

“Cũng không có gì đáng tự hào cả, mẹ là bác sĩ, con cũng đang là bác sĩ, con cái kế truyền sự nghiệp của mẹ không phải chuyện bình thường hay sao?”

 

Nhưng Cố Chân Chân lại nghĩ khác về việc đó..

 

Lúc trước Tô Thính Ngôn có cái gì đó không ổn, trên núi Từ Chân Nhân nói muốn thu nạp Tô Thính Ngôn làm đồ đệ, rất bất đắc dĩ, cô cảm thấy sau khi xuống núi sẽ rất lâu không gặp nhau và cô ấy có thể phải chịu đựng nhiều khó khăn.. Thật không may, nều cô ấy không đi, Lại Mỹ Lâm sẽ bị kiện ra tòa. Để ngăn chặn Tô Thính Ngôn. vào trại lao động, cô ấy có hồ sơ, vì vậy cô ấy miễn cưỡng gửi Tô Chính Ngôn lên núi ở vùng nông thôn.

 

Điều bà ấy nghĩ lúc đó là, Ngôn Ngôn có thể vượt qua cuộc sống một cách bình thường mà không cần đến tiền đồ, dù về quê được học hành tử tế thì cô cũng không có khả năng thừa kế công ty Tô Tề. Dù sao cô cũng chỉ là người người bình thường chứ không phải người giỏi giang gì cả.

 

Nhưng hiện tại Tằng Lê lại nói, cô tới Lâm Vũ làm bác sĩ, còn được cấp trên nhìn trúng.

 

Cố Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn đầy hoài nghi. Tô Thính Ngôn không nói gì cả, thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài rồi lái xe.

 

Lúc này, chiếc xe Rolls-Royce màu lam nhạt đi đến cửa liền ngừng lại.

 

Ở trên, Lâm Nhứ đi xuống, nhìn Tô Thính Ngôn và Cố Chân Chân.

 

Tô Thính Ngôn biết Cố Chân Chân xuất viện, Lâm Nhứ sẽ nhận được tin này, cũng không có gì ngạc nhiên lắm khi thấy anh ở đây, cô nhìn Lâm Nhứ.

 

“Anh tới làm gì?”

 

Lâm Nhứ đi đến, quần tây thẳng tắp, bộ dáng lịch lãm, lịch sự lại vừa sang trọng khiến mắt của Có Chân Chân sáng lên. Lâm Nhứ ưu nhã cúi đầu hỏi thăm: “Cháu chào cô, cháu là Lâm Nhứ, Ngôn Ngôn…… Ẵ Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn Lâm Nhứ, sợ anh phát ngôn ra những thứ gây sóc……

 

Lâm Nhứ vẫn có chừng mực, thấy Tô Thính Ngôn giận dữ: trừng mắt nhìn mình, liền cười cười nói: “Ngôn Ngôn bạn cháu.”

 

Cố Chân Chân vui mừng nhìn Lâm Nhứ, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới.

 

Vốn dĩ Lâm Nhứ là người khá đẹp trai, ai nhìn cũng thấy thích mắt. Cố Chân Chân nhìn một cái liền quý mến, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu.

 

Bà cười nói: “Cháu là bạn của Ngôn Ngôn à? Cô trước kia cô chưa từng thầy cháu.”


 

“Không thành vấn đề, về sau cô thấy cháu vài lần nữa là quen mà.”

 

Lâm Nhứ nói, gọi người đến bê đồ.

 

Cố Chân Chân nghe anh nói xong liền cảm thấy vô cùng vui mừng.

 

Về sau thấy cháu thêm vài lần?

 

Câu đó là có ý tứ gì?

 

Về sau còn có thể thường thấy đến?

 

Bà nhìn Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ bằng ánh mắt ái muôi. Biểu hiện của con gái bà có vẻ rất lạnh nhạt.

 

Cố Chân Chân nói với Thính Ngôn: “Ngôn Ngôn, có người tới giúp con mà con không nói được lời nào hả?”

 

“Con đâu có gọi anh ây đên đâu?” Tô Thính Ngôn không chút khách khí.

 

Lâm Nhứ không hề tức giận chút nào, mà như thường lệ quay sang cười nói với Cố Chân Chân: “Không sao đâu ạ, cháu quen rồi, Ngôn Ngôn luôn đối xử như thế với cháu.”

 

Thật là một cậu bé tốt, bị đối xử lạnh nhạt vậy mà vẫn còn vô cùng nhiệt tình. Cố Chân Chân càng nghĩ càng ưng Lâm Nhứ.

 
Chương 172


Chương 172:

 

Đồ đạc được chuyền thẳng lên xe của Lâm Nhứ, Lâm Nhứ nói, “Em đi đâu, anh đưa em qua đó.”

 

Tô Thính Ngôn nói địa chỉ: “Xuân giang hoa uyền.”.

 

Cố Chân Chân nói, “Chúng ta sẽ sống ở đó sao? Nơi đó ở đâu vậy?”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Chung cư con ở hiện tại quá nhỏ, con đã mua một căn nhà mới rồi, giờ chúng ta sẽ chuyển đến đó, nhà cửa con đã cho dọn dẹp, trang trí xong rồi, giờ’ chúng ta có thể vào ở luôn ạ.”

 

“Là như thế hả…… ñ Cố Chân Chân đến nơi, nhìn qua căn biệt thự bà có chút shock.

 

“Căn biệt thự này ở đâu ra vậy hả…… Thính Ngôn?”

 

Tô Thính Ngôn xuống xe, nhìn Chu Đỉnh đang lấy đồ ra, nói thẳng: “Đồ đạc của em anh cứ đặt dưới lầu là được.”

 

Sau đó nói với Có Chân Chân, “Nhà là con mua.”

 

Cái gì?

 

Bà đương nhiên biết căn biệt thự này bao nhiêu tiền. Bà nhìn nơi này, trong lòng có chút hồi hộp.

 

Sau khi vào nhà, Cô Chân Chân thây nhà cửa đều đã thu xếp ổn thỏa bèn kéo Tô Thính Ngôn lại.

 

“Ngôn Ngôn…ở đâu mà con có nhiều tiền như vậy?”


 

Tô Thính Ngôn kéo Cố Chân Chân lại nói: “Mẹ, người yên tâm, số tiền này đều do con quang minh chính đại kiếm được, từ nhỏ mẹ đã dạy con, đến bây giờ con vẫn còn nhớ, làm người phải có đạo đức, ngay thẳng, như vậy mới có khí phách, mẹ bảo con thế nào, con đều làm như vậy.”

 

Có Chân Chân thấy con gái mình như vậy, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô, thở dài: “Ngôn Ngôn của mẹ trưởng thành rồi.”

 

Tô Thính Ngôn đương nhiên không nói thêm gì, trừ việc này ra, cô cũng rất coi trọng việc lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, nhất định sẽ không để những loại người như vậy có quả tốt mà ăn.

 

Tô Thính Ngôn cười cười nói với Cố Chân Chân: “Được rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

 

Cố Chân Chân đi nghỉ ngơi, Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ.

 

“Anh còn chưa đi?”

 

“Tôi chưa ăn cơm, tôi đói rôi Tô Thính Ngôn câm nín nhìn anh: “Anh lớn như vậy rồi, cũng không phải sẽ đói chết, tự mình đi tìm đồ ăn đi.”

 

Ánh mắt Lâm Nhứ sáng ngời: “Muốn tôi tự đi tìm đồ ăn có lẽ sẽ muốn ăn em.”

 

“Em lười huyên thuyên với anh, em đi trước.”

 

Lâm Nhứ cười cười, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phì của cô đi khỏi.

 

Lúc giận dỗi cũng dễ thương như vậy…

 

Làm người phải có đạo đức, ngay thẳng, như vậy mới có khí phách?

 

Nhưng mắy tin tức mà anh tra được hình như không phải nói như vậy nha…

 

Tô Quốc Thịnh ở nhà đã biết được tin tức Có Chân Chân xuất viện.

 

Ông ta ngồi ở đó nắm chặt tay.

 

Lại Mỹ Lâm ở bên cạnh rất sợ hãi: “Ông xã, bà ấy còn chưa ly hôn đâu, bây giờ Tô Tề mới khai trương, nếu như bà ấy thà chết chứ không ly hôn…”

 

Tô Quốc Thịnh nói: “Được rồi, tôi qua đó thăm bà ấy, bàn bạc với nhau.”

 

Lại Mỹ Lâm sợ Tô Quốc Thịnh qua đó ngược lại lại thích bà ấy, không muốn để ông ta đi.

 
Chương 173


Chương 173:

 

Nhưng mà không ly hôn lại không được.

 

Chỉ là lúc này, ở phía dưới bỗng nhiên có người nói: “Tô tổng…vừa đi hỏi rồi, Cố tổng đã dọn đi rồi, không còn ở chung nhà với Tô tiểu thư.”

 

Dọn đi rồi?

 

Bà ấy dọn đi đâu?

 

Tô Quốc Thịnh có chút bất ngờ, chỗ đó là nơi trước kia bọn họ cùng nhau phấn đấu mà mua được, sau đó sang tên cho Tô Thính Ngôn, Cố Chân Chân vẫn luôn đam mê y thuật, đối với tiền tài ngoài thân không có chút cảm giác, cho nên tiền đều giao cho Tô Quốc Thịnh giữ.

 

Bởi vậy Tô Quốc Thịnh có thể khẳng định bà ấy ở bên ngoài cũng chẳng có gì.

 

Sao bây giờ lại dọn đi rồi? Đi đến nơi khác?

 

Tô Quốc Thịnh hỏi: “Dọn đi đâu rồi?”

 

“Hoa viên Xuân Giang…nơi đó liên kết với một căn biệt thự.”

 

Lại Mỹ Lâm vừa nghe đã mở to hai mắt nhìn.

 

“Chỗ đó mắc như vậy, sao bà ấy lại có nhà ở đó chứ, được lắm, Quốc Thịnh, ông xem, suốt ngày cứ nói Cố Chân Chân ngóc, tôi thấy ông mới ngốc. Người ta ở bên ngoài có cái nhà to như vậy mà ông lại không biết.”

 

Tô Quốc Thịnh bị đè nén, trầm tư một lúc lâu sau đó đứng dậy.

 

Lại Mỹ Lâm ở phía sau hừ nhẹ.

 

Tô Quốc Thịnh nói: “Thôi đi, không phải chỉ là một căn nhà thôi sao, cho bà ấy, chúng tôi ly hôn êm đẹp là được rồi.”

 

Nói cũng phải, một căn nhà máy ngàn vạn, bà ấy không về Tô Tề, không phải là được rồi sao, một căn nhà cũng không thể trở mình được.

 

Hơn nữa nghe nói bà ấy trải qua sự việc này, dù cho y thuật có tốt cách mấy cũng không thể phẫu thuật được nữa. Nghĩ đến cũng rất đáng thương, căn nhà này nên cho bà ấy dưỡng lão, hừ.

 


Tuy Lại Mỹ Lâm an ủi chính mình như vậy, nhưng nghĩ đến căn biệt thự mấy ngàn vạn kia lại thấy đau trong lòng.

 

Không nghĩ đến Có Chân Chân này trông có vẻ ngốc ngốc nhưng lại còn biết chừa đường lui cho bản thân.

 

Lý Quốc Cường rất nhanh đã gửi cho Tô Thính Ngôn một tin nhắn, xưởng dược đã bắt đầu hoạt động, máy móc mà cô thiết kế rất có ích, máy móc đã được sản xuất, một số loại thuốc tinh luyện so với trước kia giá cao hon rất nhiều.

 

Lý Quốc Cường cũng biết công ty chế tạo thuốc trong tương lai rất có tiềm năng, trước mắt không dễ làm, thiếu nhất chính là người.

 

Hơn nữa, đầu tư vốn vào đã thấy được kết quả, xưởng dược bởi vì đơn đặt thuốc quá nhiều nên phải suy xét để mở rộng quy mô, đều do Tố Thính Ngôn ở giữa cho ý kiến, đều là những nguyên do rất có ích.

 

Tô Thính Ngôn hết bận trỏ về nhà thì nhìn thấy Có Chân Chân ủ rũ mặt mày ngồi ngay cửa.

 

“Mẹ, làm sao vậy?”

 

Cố Chân Chân nhìn cô, nghĩ một lát rồi lại nói: “Ba của con…”

 

Tô Thính Ngôn thấy vậy thì hiểu rõ mọi chuyện: “Ba con đến nói chuyện ly hôn đúng không? Mẹ, mẹ còn do dự cái gì nữa? Lúc mẹ ở bệnh viện không rõ sóng chết, ông ta đã đón người khác vào tận trong nhà, loại đàn ông như vậy…”

 

Có Chân Chân kéo cô: “Đúng, mẹ quyết định ly hôn, chỉ là vẫn cảm thấy hơi buồn.”

 

“Mẹ, con biết, là bởi vì quá khứ khổ sở của mẹ chứ không phải bởi vì ông ta, khi nào mẹ ly hôn, con đi với mẹ.”

 
Chương 174


Chương 174:

 

“Ngày mai đi.”

 

Tô Thính Ngôn dựa vào Có Chân Chân.

 

“Mẹ, mẹ yên tâm. Sau này ông ta sẽ phải trả giá, chúng ta không phải loại dễ chọc.”

 

“Được rồi, ly hôn xong chúng ta sống với nhau, về sau xem họ như người xa lạ, không cần quan tâm làm gì.”

 

Xem như người xa lạ?

 

Làm sao có thẻ.

 

Tô Thính Ngôn cười, sẽ có một ngày cô sẽ khiến bọn họ đến cầu xin Có Chân Chân.

 

Cô không có nói gì. Ngày hôm sau, sáng sớm đã cùng Cố Chân Chân đi đến Cục Dân Chính.

 

Ly hôn, cái gì Cố Chân Chân cũng không cần.

 

Tô Thính Ngôn cũng đồng ý, dù sao, máy thứ này cho bọn họ giữ trước, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại. Ly hôn trước, khiến mẹ cô quay về cuộc sống tự do mới là quan trọng.

 

Tô Quốc Thịnh không ngờ được Cố Chân Chân lại thoải mái như vậy, nhất thời có chút hối hận không điều tra trước Cố Chân Chân ngoại trừ cái biệt thự kia còn có những vật riêng gì.

 

Ông ta phát hiện bản thân trong quá khứ có phải hay không đã coi thường người vợ được cưới hỏi đàng hoàng này.

 

Nhưng chữ đã viết xong rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác.

 

“Chân Chân, vợ chồng nhiều năm như vậy, trở về chú ý sức khỏe, sau này nều có gì, có thể nói với tôi.”

 

Tô Thính Ngôn thấy ông ta cố làm ra vẻ, hừ nhẹ nói: “Vợ chồng nhiều năm như vậy, lúc mẹ tôi không ở nhà, cũng không thấy ông hồi hận lần nào, người khác còn có thể sẽ cảm thấy có chút xâu hổ…ba, ngài đây thực sự da mặt rất dày.

 

Tô Quốc Thịnh thấy cô tức giận: “Tô Thính Ngôn, có ai mà lại nói chuyện với ba của mình như vậy không?”

 

Cố Chân Chân thấy ông ta nói con gái của chính mình, tức giận nói: “Tô Quốc Thịnh, tôi đây cái gì cũng không muốn, ít nhiều gì ông cũng phải cho tôi tí mặt mũi, đối tốt với Ngôn Ngôn một tí.”


 

Tô Quốc Thịnh cười haha: “Cái gì cũng không muốn?” ông ta châm chọc nói: “Biệt thự ở hoa viên Xuân Giang bà nói như thế nào đây?”

 

Cố Chân Chân sửng sốt: “Cái đó là…”

 

Tô Thính Ngôn lại kéo Cố Chân Chân: “Mẹ.”

 

Cô hừ nhẹ, không nghĩ sẽ giải thích với Tô Quốc Thịnh bất cứ điều gì.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Ông có ý gì?”

 

Tô Quốc Thịnh cảm thấy bản thân mình không truy cứu chuyện Cố Chân Chân có tiền riêng bên ngoài đã đủ tốt rồi, cho nên trong lòng cảm giác rất có lý, khẩu khí nói chuyện cũng nhẹ đi rất nhiều.

 

“Bỏ đi, tôi cũng mặc kệ bà ở bên ngoài giấu bao nhiêu tiền, xem như tôi nhìn lầm bà, vốn dĩ nghĩ vợ chồng chúng ta tốt xấu gì cũng tôn trọng nhau như khách, không có bí mật, haiz, tôi cũng không truy cứu nữa, máy năm nay bà ở Tô Tè cũng rất vất vả…”

 

Cố Chân Chân xem như nhìn thấu, bà cười lạnh: “Tôi là người như thế nào, đến bây giờ ông một chút cũng không hiểu rõ…”

 

“Mẹ, bỏ đi, cùng với tên mù này khoa tay múa chân cũng vô dụng, chúng ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ có người hối hận thôi.”

 

“Ông…

 

Cố Chân Chân đối với ông ta thất vọng hoàn toàn, trông cậy trong lòng ông ta có một chút tình cảm là điều không thể nào, bà thở dài, đi ra ngoài với Tô Thính Ngôn thì nhìn thấy bên kia đường có chiếc Rolls Royce quen thuộc dừng lại.

 
Chương 175


Chương 175:

 

Lâm Như đến.

 

Cố Chân Chân lập tức cười chào hỏi.

 

*Tới rồi à, việc này mà Ngôn Ngôn cũng nói với con, thật là Mặt Tô Thính Ngôn đầy ghét bỏ nhìn Lâm Nhứ, đi ở phía sau không nói lời nào.

 

Lâm Nhứ nói: “Ngôn Ngôn, lên xe đi.”

 

Tô Thính Ngôn thấy Cố Chân Chân đã lên xe, đi lên chỉ vào ngực Lâm Nhứ.

 

“Anh đừng có xuất hiện đột ngột như thế này được không?”

 

“Vậy…lần sau tôi sẽ nói trước với em một tiếng?”

 

Tô Thính Ngôn hử nhẹ rồi cũng lên xe.

 

Tô Quốc Thịnh ở đằng xa cũng thấy Tô Thính Ngôn lên chiếc Rolls Royce kia.

 

Ông ta bĩu môi ngồi lên chiếc Audi A8 của mình, khó chịu vẫy tay.

 

Tài xế thấy phu nhân tiền nhiệm ngồi trên chiếc Rolls Royce, lại nhìn ông chủ, sau khi ly hôn ngồi trên chiếc Audi A8, nhướng mày thầm nghĩ, chả trách bộ dạng trông không tốt như vậy.

 

Phỏng chừng nếu đem ra so sánh thì trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái.


 

Cố Chân Chân vừa mới hồi phục, thân thể có khỏe hay không, Tô Thính Ngôn trước tiên đưa Cố Chân Chân về nhà, Cố Chân Chân vừa vào đến cửa liền nói: “Tiểu Lâm, hay là con vào nhà ngồi chơi một lát đi.”

 

Tiểu Lâm?

 

Tô Thính Ngôn sợ hãi nghĩ, mẹ, mẹ kêu Lâm tổng là Tiểu Lâm?

 

Lâm Nhứ nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.

 

Nhưng lại không có dáng vẻ tức giận.

 

Cố Chân Chân thấy bộ dạng quái dị của Tô Thính Ngôn liền thấy có chút hối hận: “Aiya, dì kêu con là Tiểu Lâm có phải không thích hợp không?”

 

Lâm Nhứ lại nói: “Không có, rất thích hợp, dì kêu con là gì cũng được.”

 

Chu Đỉnh ở phía sau nghĩ thầm, mẹ vợ tương lai, đương nhiên phải nịnh nọt đàng hoàng.

 

Cố Chân Chân ngượng ngùng nói: “Dì cảm thấy kêu Lâm Nhứ thì xa lạ quá, con với Chân Chân quan hệ cũng không tệ.”

 

“Mẹ!” Tô Thính Ngôn kháng nghị nhìn qua, cô và Lâm Nhứ từ khi nào mà quan hệ không tệ rồi?

 

Lâm Nhứ mỉm cười: “Dì cũng có thể gọi con là A Nhứ, mẹ con cũng gọi con như vậy, con thấy dì và mẹ con tuổi tác cũng xem xem nhau, cho nên nhìn thấy dì con cũng cảm thấy rất thân thiết, giống như mẹ con vậy.”

 

Chu Đỉnh ở đằng sau cũng cười ra tiếng rồi.

 

Không phải giống như mẹ sao, mẹ vợ cũng là mẹ nha.

 

*Được, A Nhứ, rảnh rỗi thì đến nhà chơi, dì làm cơm thực sự rất là ngon, chẳng qua chỉ là bây giờ sức khỏe vẫn không tốt.”

 

*Dì giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau này có thời gian con nhất định đến ăn cơm.”

 

“Được, được, hoan nghênh con.”

 

Tô Thính Ngôn không nghe nỏi nữa.

 

“Mẹ, mẹ vào nhà nghỉ ngơi trước đi.”

 
Chương 176


Chương 176:

 

Cô trọn mắt liếc Lâm Nhứ một cái, đứng đối diện anh làm động tác cắt cổ.

 

Như cảnh cáo anh nếu còn làm xằng làm bậy xem cô sẽ giết chết anh như thế nào.

 

Ai mà biết Lâm Nhứ ngược lại còn cười như được mùa, nhìn Tô Thính Ngôn: “Không ngờ Ngôn Ngôn còn biết làm động tác dễ thương như vậy.”

 

Dễ thương?

 

Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

 

Chu Đỉnh chỉ cảm thấy hung dữ, lại thô lỗ, như thế nào mà lại biết thành dê thương rồi?

 

Đợi Lâm Nhứ đi rồi, Có Chân Chân kéo Tô Thính Ngôn lại.

 

“Ngôn Ngôn, A Nhứ không tệ, con…con xem xét suy nghĩ xem sao.”

 

“Mẹ, dừng, con biết mẹ đang nghĩ cái gì, nhưng trước mắt con chỉ muốn phát triển tốt bản thân mình, không nghĩ sẽ kết hôn.”

 

“Ngôn Ngôn…con có phải vì chuyện mẹ ly hôn, cho nên…”

 

Cô vội cười, nói: “Mẹ, chủ yếu là con không thích kiểu này, quá bá đạo, con chỉ thích kiểu hiền dịu dễ thương, kiểu tiểu thịt tươi.”

 

Tô Thính Ngôn nói xong, thấy dáng vẻ trầm tư của Cố Chân Chân, nhanh chân chuồn đi.


 

Tô Thính Ngôn thực sự rất bận, đối với việc yêu đương không có hứng thú dù chỉ một chút.

 

Sau khi Trường Linh mở cửa kinh doanh đã bắt đầu lên như diều gặp gió, đến nỗi dẫn đến tình trạng chen chúc xếp hàng để mua.

 

Tuy rằng là bệnh viện tư, giá cả đã không rẻ, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người.

 

Không bao lâu sau Lý Quốc Cường nói bọn họ đã chuẩn bị thêm một bệnh viện khác, có thể mở cửa kinh doanh bất cứ lúc nào.

 

Lý Quốc Cường trong thời điểm này không hề giấu diếm Tô Thính Ngôn bát cứ việc gì, bởi vì ông ta biết bệnh viện nổi tiếng như vậy là bởi vì số thuốc của Tô Thính Ngôn đã có tác dụng.

 

Các bác sĩ cũng được Trường Linh đào tạo chuyên nghiệp hơn nữa còn bởi vì mối quan hệ của Tô Thính Ngôn và viện nghiên cứu Vương Quyền, trực tiếp kêu người của Vương Quyền đến huấn luyện qua, thỉnh thoảng còn gửi các bác sĩ của viện nghiên cứu Vương Quyền đến thực tập.

 

Danh tiếng của bệnh viện càng ngày càng vang xa.

 

Xét thầy chuẩn bị mở bệnh viện thứ hai.

 

Lý Quốc Cường giao cho Tô Thính Ngôn đọt tiền thứ hai.

 

“Đây là phần của cô, Tô tiểu thư, nếu như cô có hứng thú chúng ta có thể mở bệnh viện trên khắp cả nước.”

 

Mặt khác Tô Thính Ngôn cũng có một phần thuốc của ông ta, một mặt là vật liệu thuốc đổi mới, mặt khác là thiết bị phẫu thuật, cô tất nhiên cũng hiểu.

 

Cô vẽ một bức tranh, sau khi đưa cho Lý Quốc Cường, Lý Quốc Cường đã kêu bọn họ nghiên cứu và sản xuất chúng.

 

Một mặt là cải thiện việc sử dụng thuốc, mặt khác là nâng cao chất lượng phẫu thuật.

 

Lý Quốc Cường không khỏi cảm thán Tô Thính Ngôn thực sự là thần!

 

Ông ta nhìn Tô Thính Ngôn: “Cô còn biết cái gì, cô nói cho tôi đi, từng chút từng chút nói cho tôi biết, thật là, lần nào cũng khiến cho tôi ngạc nhiên, nếu như bây giờ cô nói cho tôi biết cô còn biết cái gì nữa thì tôi sẽ không còn ngạc nhiên nữa.”

 

Tô Thính Ngôn thật sự vẫn còn cách khác.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Dựa vào Trường Linh, tôi muốn làm ra một món dược thiện dùng trong bữa ăn.”

 

“Ăn uống? Lại còn là dược thiện, cái này không dễ làm đâu.”

 
Chương 177


Chương 177:

 

Tô Thính Ngôn nói: “Muốn ăn ngon, phải có tiếng với giới trẻ bây giờ, bây giò xã hội đều hướng đến dịch vụ, phải phục vụ tốt thì mới tồn tại lâu dài được, nhưng trước hết là mùi vị và vẻ ngoài của dược thiện, tôi cũng biết, máy ngày nay tôi rảnh rỗi đã chuẩn bị một số dược thiện, ông xem xem.”

 

Thấy cô đã chuẩn bị xong hết rồi, Lý Quốc Cường chỉ đứng ở bên cạnh xem.

 

Tô Thính Ngôn lập tức bưng tới một mâm dược thiện.

 

Lý Quốc Cường xem xét món dược thiện này: “Cái này là cô làm?”

 

“Tôi đưa vật liệu, là mẹ tôi làm, tay nghề của mẹ tôi thực sự rất tốt, nhưng tôi nghĩ tay nghề của những đầu bếp đó chắc sẽ tốt hơn mẹ tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn cho Lý tổng xem thứ tôi muồn chính là kết quả như vậy.” Lý Quốc Cường vội ném thử.

 

“Ngon quá…”

 

Lý Quốc Cường ăn thử một miếng đã cảm thấy rất ngạc nhiên.

 

Tô Thính Ngôn thật sự rất tự tin đối với đồ của chính mình.

 

*So với bệnh viện, cái này càng dễ dàng thành lập và mở: rộng, muốn mở bệnh viện khắp cả nước, có thể sẽ không biết mất thời gian bao nhiêu năm, nhưng việc ăn uống muốn mở khắp cả nước thì thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.”

 

Lý Quốc Cường nói: “Tôi hiểu rõ ý của cô rồi, bệnh viện và dược thiện, tuyên truyền lẫn nhau, aiya, không tệ nha Thính Ngôn, đầu óc của cô thật sự rất tốt.”

 

“Số dược thiện này thường ngày là do sư phụ tôi làm cho tôi, đối với việc bồi bổ thân thể rất có ích, ông yên tâm, thật sự có thể làm được, người biết ăn sẽ đến rất nhiều.”

 


Lý Quốc Cường cảm thấy có thể thực hiện được, lập tức quay đầu đi chuẩn bị.

 

Vợ của ông ở nhà cảm thấy có chút không vui.

 

“Ông giúp cô ta chạy việc vặt như vậy, đừng quên thân phận của ông là gì.”

 

Lý Quốc Cường nói, ” Ừm, cô ấy rất có tài, nhìn ra được rất thông minh, mà ý tưởng này cũng rất tốt, tương lai vô cùng sáng lạn.”

 

Hiện tại Lý Quốc Cườn thật sự rất phục Tô Thính Ngôn, cho nên cũng không chút đề ý đến lời oán giận của vợ.

 

Thân phận gì chứ, Lý Quốc Cường chưa từng để ý đến nó, Lý gia một mực không khá lên được cũng do ông ta, nếu thật sự là người có bản lĩnh, ông ta rất coi trọng.

 


Dược thiện Trường Linh đang phát triển rất tốt.

 

Thân thể Cố Chân Chân đang dần tốt lên, nhưng mà bà cũng biết là, mình không thể lại làm phẫu thuật nữa.

 

Tô Thính Ngôn lo lắng bà suy nghĩ nhiều, có ý đưa bà ra ngoài dạo phó.

 

Cố Chân Chân nói, ” Thật lâu không thấy A Nhứ tới nha.”

 

Ở nhà Cố Chân Chân đã nhắc qua nhiều lần.

 

Tô Thính Ngôn bất đắc dĩ nhìn bà, “Anh ấy tới làm gì chứ?”

 

Cố Chân Chân thở dài, “Là một chàng trai tốt nha, cậu ấy làm gì khiến con không vui sao…”

 

Gần đây Tô Thính Ngôn rất bận, tranh thủ chỉnh sửa menu, trang trí, tuyển đầu bếp.

 

Bận như thế, ngược lại là không cần suy nghĩ đến người đàn ông kia.

 

Nhưng mà…

 

Gần đây anh cũng không xuất hiện lần nào.

 

Nghĩ đến đường đường là người thừa kế tập đoàn Lâm Vũ, người theo đuỏi anh, nhiều đến mức có thể xếp hàng từ cửa hàng này đến thủ đô, lúc đầu cảm thấy cô ngốc, chơi vui, nhưng mà qua một thời gian cũng không còn cảm giác mới mẻ đi.

 
Chương 178


Chương 178:

 

Cô còn đả kích lòng tự tôn của anh, không chừa cho anh chút mặt mũi nào.

 

Hai mẹ con tiến vào một cửa hàng, mua quần áo, cô còn có thể nghe thấy một cô gái bên cạnh nói, “Tầng trên có kê đơn dược thiện nha, ăn cực kỳ ngon, còn có tác dụng dưỡng sinh nữa, một lát tớ lên xếp hàng lấy số, chúng ta đi qua nhìn một chút đi.”

 

“Dược thiện? Không phải sẽ rất đắng sao?”

 

“Làm sao có thể, thơm lắm nha, hương vị cũng rất đặc biệt, chưa thấy qua ở chỗ nào khác, cậu không thấy xếp hàng dài đến đây luôn sao, đến sớm lấy số còn phải chờ một tiếng đấy.”

 

“Thật sao, vậy đi xem thử một chút.”

 

Tô Thính Ngôn nhìn hai cô gái một chút, hai người từ từ đi tới.

 

Tô Thính Ngôn nghĩ, xem ra việc kinh doanh phát triển không tệ.

 

Có Lý Quốc Cường ở phía sau, quả nhiên bởi vì có tiền tài, còn có mối quan hệ của Lý Quốc Cường, làm việc gì cũng nhanh chóng.

 

Lúc này, Tô Thính Ngôn nhìn qua , ở bên kia, Tô Khuynh Tình và Lại Mỹ Lâm cũng tới dạo phó.

 

Tô Thính Ngôn nhìn về phía Cố Chân Chân.

 

Cũng may, tâm trạng của Cố Chân Chân so với suy nghĩ của cô còn rất tốt.

 


Cõ lẽ bà cũng để ý Tô Thính Ngôn sẽ lo lắng, ở một bên cười nói.

 

“Được rồi, không nhắc đến bao nhiêu năm quan hệ giữa chúng ta, dù sao cũng không ly hôn, mẹ có thể chịu đựng được mà, huống chỉ hiện tại mẹ cũng đã rời đi rồi, con không cần lo lắng cho mẹ, Ngôn Ngôn, mẹ không sao, mẹ và con vui vẻ là đủ rồi, hiện tại bọn họ cũng chỉ là người không liên quan mà thôi.”

 

Thấy Cố Chân Chân có thể nghĩ như vậy, Tô Thính Ngôn rốt cuộc yên tâm hon rất nhiều.

 

Bên này, Lại Mỹ Lâm đã nhìn thấy bọn họ.

 

“Ai da, đây không phải là chị Cố sao.”

 

Lại Mỹ Lâm làm ra vẻ đi tới.

 


Nhìn hai người, đánh giá Cố Chân Chân từ trên xuống dưới.

 

Không nhìn thấy từ trên người Cố Chân Chân chút suy yếu và chật vật nào, trong lòng còn có chút tiếc nuối.

 

Tô Khuynh Tình đứng đó nhìn hai người.

 

“Chị, lâu rồi không gặp, chị cũng không chịu trở về nhà, Tô Tẻ hiện tại đã khai trương, chị có nghe qua chưa.”

 

“Chúc mừng cô.” Tô Thính Ngôn không đề ý nói.

 

Tô Khuynh Tình nhìn Tô Thính Ngôn, “Chị và cô nếu không có việc gì nữa thì quay về đi, cửa lớn Tô Tề vĩnh viễn chào đón hai người.”

 

Tô Thính Ngôn nói, “Cám ơn, không cần chào đón, tôi sẽ không trở về.”

 

Tô Thính Ngôn nói, kéo tay Cố Chân Chân rời đi.

 

Lại Mỹ Lâm ở phía sau khẽ nói, “Còn không cần chào đón, ai mà thèm chào đón hai cô quay về, ở bên ngoài làm ăn xin cũng không ai thèm quan tâm.”

 

Tô Khuynh Tình lôi kéo Lại Mỹ Lâm, “Được rồi mà mẹ, bọn họ cũng đã rời đi Tô gia, nhìn rất đáng thương.”

 

Chỉ là, Tô Khuynh Tình không biết vì sao, nhìn Tô Thính Ngôn lại cảm thấy khí sắc cô ấy giống như là còn tốt hơn trước.

 

Nhưng mà Tô Tề đã khai trương, cô ở Tô Tè được nhiều người ủng hộ, chỉ là đáng tiếc, lúc này xuất hiện một Trường Linh, tự dựng cướp đi rất nhiều bệnh nhân, thanh danh Tô Tề lại không tốt, cho nên hiện tại tình trạng củaTô Tè kỳ thật cũng không được tót lắm.

 
Chương 179


Chương 179:

 

Nhưng mà Tô Khuynh Tình nghĩ, có mình làm chủ, sớm thôi sẽ có thể đem mang thanh danh quay về cho Tô Tè, gần đây Tô Tề đã bắt đầu tuyên truyền hình ảnh nữ bác sĩ xinh đẹp, về sau nhát định có thể đem lại rất nhiều khách hàng cho Tô Tê.

 

Bên kia, Tô Thính Ngôn vừa rời đi với Cố Chân Chân, chợt thấy ở cửa ra vào, Lâm Cảnh Trăn đi tới.

 

Cũng không biết anh ta nghe được ở chỗ nào, Tô Thính Ngôn sẽ đến đây.

 

Cố Chân Chân nhìn thầy cậu ta còn có chút ngoài ý muốn.

 

“Cảnh Trăn…”

 

Bà nhìn Tô Thính Ngôn một chút, thấy trên mặt Tô Thính Ngôn cũng không có nhiều biểu cảm, nhất thời không đoán ra con bé có cảm giác gì.

 

“Cô… Cô khỏe ạ cháu còn chưa tới ra mắt cô, nhưng mà, hôm nay cháu tới là tìm Thính Ngôn.”

 

“À… Không sao, việc giữa người trẻ tuổi, các con nói đi, cô đi vào trước.”

 

Cố Chân Chân đi vào, Tô Thính Ngôn nhìn anh ta, “Anh tới làm gì?”

 

Bỗng nhiên Lâm Cảnh Trăn quỳ một gối xuống.

 

Tô Thính Ngôn sững sờ.

 

Lâm Cảnh Trăn ngắng đầu lên, nhìn Tô Thính Ngôn, “Thính Ngôn, mấy ngày anh một mực suy nghĩ, em ở trong đầu của ta không cách nào rời đi được, quá khứ, là anh không đúng, tin vào lời vu khống, bị Tô Khuynh Tình lừa, hiện tại anh nghĩ lại, mới phát giác được anh sai ở đâu, Tô Khuynh Tình mới là người gây bắt hòa, mà em chưa từng nói xấu sau lưng ai,em ghét ai thì sẽ nói trước mặt người đó, là anh mắt mù.”

 

Tô Thính Ngôn lúc này mới phản ứng kịp, lập tức cười nhạo.

 

“Anh bây giờ đã đính hôn.”

 

“Anh sẽ hủy bỏ hôn ước.”

 

“Được rồi, Lâm Cảnh Trăn, anh đi đi, tôi đã không còn thích anh nữa.”

 

Lâm Cảnh Trăn lại lập tức ngẳng đầu lên, “Đã không thích… Nói cách khác, em đã từng thích anh sao?”

 

Tô Thính Ngôn cũng không phủ nhận.

 

“Cảnh Trăn, anh như vậy chú ba anh biết không?”

 

“Anh quan sát qua, em với chú ba lâu rồi không có liên lạc, hai người có phải chia tay rồi hay không.”

 

“Anh…”

 

Thật sự là anh ta có chuẩn bị mà đến.

 

Nhưng mà, Tô Thính Ngôn sẽ không để ý đến anh ta.

 

“Anh đi đi, tôi không thích anh, cũng sẽ không nhận lời anh cái gì hết.”

 

Lâm Cảnh Trăn vẫn rất vui vẻ.

 

Xem ra đúng là đã chia tay.

 

“Anh biết, nhất thời anh không có cách nào khiến em đổi ý, nhưng mà, anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ dùng hành động thực tế cho em thấy…”

 

Lúc này, phía sau anh ta, đèn bất ngờ sáng lên.

 

Cũng không biết anh ta làm thế nào, phía sau một loạt ngọn nến xếp thành hình trái tìm, bất ngờ bất ngờ được đốt lên.

 

Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến…

 

Tô Thính Ngôn đỡ trán.

 
Chương 180


Chương 180:

 

“Lâm, Cảnh, Trăn…”

 

Đằng sau đã có nhiều người đi tới.

 

Nhìn thấy bên này, có người tỏ tình, lập tức bàn tán.

 

“Thật là lãng mạn, là tỏ tình nha.”

 

Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Anh…

 

Anh đang làm cái gì vậy…”

 

Lúc này…

 

Đằng sau, có người đi tới cầm một thùng nước, trực tiếp tạt vào mấy ngọn nền kia.

 

“Ai vậy!”

 

Lúc mọi người còn đang bất ngờ, liền tháy, trong bóng tối, Lâm Nhứ thong thả đi tới.

 

“Người lớn đến đâu rồi, còn làm chuyện trẻ con như vậy.”

 

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Trăn.

 

Lâm Cảnh Trăn vừa nhìn thấy Lâm Nhứ, lập tức bị hù đến mức chân mềm nhữn.

 

Nhưng mà anh ngay lập tức nhìn về hướng hình trái tim bị phá hư.

 

Tô Thính Ngôn không nghĩ tới, Lâm Nhứ vậy mà bỗng nhiên đến đây.

 

Đẳng sau, mọi người chỉ muốn xem tỏ tình, như vậy lại có thêm trò mới, không khỏi hào hứng hơn.

 

Đây là cái tình huống gì đây?

 

Hai đại soái ca, cùng theo đuổi một nữ sinh?

 

Lâm Cảnh Trăn vẻ mặt cầu xin nhìn phía sau Lâm Nhứ, “Chú ba, chú…”

 


Không thể không nói, khi Lâm Nhứ chưa đến, Lâm Cảnh Trăn còn giống như một người đàn ông, mị lực mười phần, ở đây ai cũng đều phải ngoái nhìn một chút.

 

Lâm Nhứ vừa đến, không có so sánh thì không có đau thương, Lâm Cảnh Trăn lập tức biến thành một thiều niên, hoàn toàn bị Lâm Nhứ mạnh mẽ uy hiếp, một tia hào quang cũng không còn.

 

Anh đi đến bên cạnh Tô Thính Ngôn, nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Đấu thầu gần nhất hoàn thành rồi?”

 

“Cháu… Còn chưa.”

 

“Tôi nhìn cậu rất rảnh rỗi thì phải, Chu Đỉnh, điều tra công việc của cậu ta, không có chuyện gì, giao dự án cầu lớn ở vịnh biển cho tổ bọn họ.”

 

“Vâng…”

 

Đây chính là hạng mục ở Cam-pu-chia nha.

 

Trên mặt Lâm Cảnh Trăn lấy tốc độ có thể nhìn thấy được rõ rệt càng lúc đen.

 

Nhưng mà, nhìn Tô Thính Ngôn đứng ở một bên, Lâm Cảnh Trăn nắm chặt nắm đấm, vẫn trực tiếp nói với Lâm Nhứ, “Chú ba, mặc dù cháu biết cháu có rất nhiều điểm không sánh bằng chú, nhưng mà… Tôi bằng tuổi với Thính Ngôn, cháu gần như cùng nhau lớn lên với cô ấy, so với chú cháu hiểu rõ cô ấy hơn, sinh hoạt cũng rất thân thiết, chúng cháu tui tác tương đương, sở thích cũng sẽ tương đối giống nhau, còn nữa, lần này cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, dù chú tạo áp lực với cháu cũng vô dụng.”

 

Tuổi tác tương đương, sở thích giống nhau?

 

Chu Đỉnh ở phía sau yên lặng thắp một ngọn nến cho Lâm Cảnh Trăn.

 

Sao vị này cứ không chịu động não, hết lần này tới lần khác tự đưa mình vào họng súng vậy.

 

Lâm Nhứ ánh mắt có chút rũ xuống, con ngươi đen như mục lóe sáng, “Ý cậu là, tôi lớn tuổi?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top