Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 121


Bộ dạng khiêm nhường lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Kìa, không phải nói bọn họ là tập đoàn Lâm Vũ sao.

Không phải nói là muốn tới trừng trị người ta đó sao.

Lâm Cảnh Trăn hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nói, “Được rồi đừng nói nữa.”

Lại Mỹ Lâm bị ngắt lời, dừng lại nhìn vẻ mặt khủng hoảng Lâm Cảnh Trăn, thấy anh ta đang tức giận, tuy rằng không biết vì sao, nhưng là vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tô Thính Ngôn liếc Lâm Cảnh Trăn.

“Lâm thiếu, gặp ở chỗ này cũng thật là…”

Lâm Cảnh Trăn bỏ mặc hai mẹ con kia ở phía sau kinh ngạc, giữa ánh mắt kỳ lạ của người xem náo nhiệt xung quanh, đi tới bên cạnh An Mễ Hinh.

“Ngài(2) không có bị thương chứ?”

Thái độ này… Sao nhìn giống như có quen biết vậy?

Hơn nữa còn có chút… Sợ?

Tô Thính Ngôn nói, “Bị dọa sợ, anh nói xem có bị thương chưa?”

Lâm Cảnh Trăn vội hỏi, “Vậy bây giờ tôi đưa ngài(?) đến bệnh viện.”

Bộ dạng khiêm nhường lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Kìa, không phải nói bọn họ là tập đoàn Lâm Vũ sao.

Không phải nói là muốn tới trừng trị người ta đó sao.

Anh ta càng nói càng cảm thấy đau đầu.

Lại Mỹ Lâm thấy bộ dạng kia của anh ta, sửng sốt một hồi.

Thực sự… Thực sự nghiêm trọng như vậy?

Bà ta vốn cũng quen nếp cậy thế, nhưng là mình bắt nạt kẻ yếu, ngày thường mà gặp phải người lợi hại, chắc chắn sẽ lập tức mềm xuống.

Bây giờ bà ta cũng bị dọa sợ rồi, nghĩ đến những lời vừa nãy, nghĩ lại mà sợ, túm lấy Lâm Cảnh Trăn nói, “Cảnh Trăn cậu xem xem bây giờ phải làm gì đây.”

Lâm Cảnh Trăn kéo Lại Mỹ Lâm qua.

Lại Mỹ Lâm đỏ mặt cúi đầu nói, “Thật xin lỗi, tôi là người từ nông thôn đến không có đầu óc, không biết mọi người là ai, mới nói vài câu khó nghe, ngài đừng chê trách.”

Ngược lại An Mễ Hinh cũng là lần đầu tiên tháy người như thế này.

Đây thực sự thể hiện cảnh bắt nạt kẻ yếu chân chân thật thật mà.

Bà cũng không thực sự thèm muốn đem tập đoàn Lâm Vũ ra rêu rao, chỉ là bây giờ không muốn gặp lại những người này nữa một chút nào nữa, vì vậy khoát tay một cái nói, “Bỏ đi.”

Lại Mỹ Lâm nhìn ánh mắt khinh bỉ Tô Thính Ngôn đứng một bên, trong lòng càng bực bội tức giận.

Xin lỗi cũng chẳng sao, tháp hèn như vậy ở trước mặt Tô Thính Ngôn, trong lòng bà ta lại thấy quá khó chịu.

Tô Thính Ngôn ngăn An Mễ Hinh, “Chúng ta đi thôi.”

“Được, làm phiền con tới một chuyến rồi, đi nhanh thôi.”

An Mễ Hinh dịu dàng nói với Tô Thính Ngôn, hai người cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Sắc mặt Tô Khuynh Tình đỏ lên, nhìn đám người phía sau đều chỉ trỏ hai người, trên mặt không khỏi có chút không nén được giận.

Lâm Cảnh Trăn lại không thể tùy tiện để hai người đi, vội vàng đuổi theo.

“Tô Thính Ngôn.”
 
Chương 122


Anh ta gọi nói, “Nói với cô vài câu.”

Tô Thính Ngôn quay đầu.

“Này, gọi trực tiếp tên của trưởng bối như vậy? Là nhà nào dạy lễ nghỉ cho cậu đáy?”

Để cho Lâm Cảnh Trăn thực sự gọi cô một tiếng Tam thẳm, làm sao anh ta mở miệng gọi được?

Lâm Cảnh Trăn nhíu mày, “Cô đi trước, tôi nói với cô mấy câu.”

Tô Thính Ngôn hừ nói, “Được rồi tôi biết anh muốn nói cái gì rồi, nói tôi lại có ý đối đầu với Tô Khuynh Tình? Lâm Cảnh Trăn, nếu anh thực sự nghĩ như vậy chứng tỏ đầu óc anh có thể thật sự có vấn đề rồi đấy, anh không suy nghĩ thử đi, là tôi muốn cô ta dẫn chó đi ra ngoài sao? Là tôi để cho con chó của cô ta sủa bậy khắp nơi sao? Anh cưng chiều chó của anh không gì đáng trách, nhưng mà, anh dẫn ra ngoài không có lấy một sợi dây, để nó chạy loạn khắp nơi, đây không phải là yêu chó nữa, đây là đang kiếm chuyện cho bản thân, hôm nay đụng phải chúng tôi, thấy anh cũng coi như là người của Lâm Vũ, dù gì cũng là hậu bối của chúng tôi, cho nên mới để cho anh chút mặt mũi, dính trên người người khác, nhỡ may con chó này cần trúng người quyền cao chức trọng, anh phải làm sao?

Đi chùi đít cho nhà họ Tô cả đời? Chà, néu như là tôi, gặp phải loại chuyện này, có lẽ tôi đã xấu hổ không chịu nỗi rồi, chút chuyện nhỏ như vậy còn muốn gọi anh tới, quá phiền toái, thế nhưng Tô Khuynh Tình thì sao, không nói hai lời, thẳng tay đem giao loại chuyện nguy hiểm này cho anh tới xử lý, nhỡ mà anh gặp phải người không dễ chọc, để cho nhà bọn họ đứng ra rồi, chính anh đập nát tiền đồ của mình, bọn họ còn có khả năng sẽ nuôi anh cả đời? Sau đó thực sự đã làm chuyện sai, cô ta chỉ biết nói một câu xin lỗi với anh, đều là do tôi sai… Lần sau lại tiếp tục phạm sai lầm này, câu xin lỗi này thực sự đúng là hữu dụng mà.”

Tô Thính Ngôn mắng một trận như thế vào mặt, Lâm Cảnh Trăn bỗng chốc không nói được câu nào.

Cô hừ nói, “Như thế này thì tôi thực sự không biết Tô Khuynh Tình yêu anh, hay là yêu tập đoàn Lâm Vũ nữa, nếu thực sự yêu một người vậy sao lại không suy nghĩ cho đối phương một chút chứ.”

Lâm Cảnh Trăn nghẹn một hơi trong cổ họng.

Tô Thính Ngôn máng một trận như thê vào mặt, Lâm Cảnh Trăn bỗng chốc không nói được câu nào.

Cô hừ nói, “Như thế này thì tôi thực sự không biết Tô Khuynh Tình yêu anh, hay là yêu tập đoàn Lâm Vũ nữa, nếu thực sự yêu một người vậy sao lại không suy nghĩ cho đối phương một chút chứ.”

Lâm Cảnh Trăn nghẹn một hơi trong cổ họng.

Tô Thính Ngôn kéo An Mễ Hinh ra ngoài.

Người bên cạnh thấy người đã đi rồi, liền thực sự bàn tán không có chút kiêng ky nào.

“Hóa ra người ta cũng là người rất lợi hại đó.”

“Người ta sống an nhàn sung sướng bị dọa cho giật mình mà chưa giết chết con chó kia đã là không tệ rồi.”

“Đúng vậy, cô bé kia nói không sai, nếu như thực sự cắn trúng người nào đó không chọc vào được, cả nhà lại bởi vì một con chó mà thực sự xong luôn rôi.”

“Hơn nữa thực sự nhà bọn họ có lỗi mà, đã không buộc dây, lại còn phách lối như vậy.”

“Thái độ kém như vậy, còn tưởng rằng là thực sự thích chó, không ngờ vừa thấy người ta không thể trêu vào liền lập tức nhận lỗi, xem ra cũng không phải thực sự thích chó, chính là thích lấy le thôi.”

Lúc Tô Khuynh Tình đi ra, thấy Lâm Cảnh Trăn vẻ mặt đỏ bừng đứng ở đấy, cúi đầu nắm chặt nắm tay.

Cô ta vội vàng đi tới khoác lây cánh tay của anh ta, “Cảnh Trăn… sao vậy, xin lỗi, đều là lỗi của em…”

Lâm Cảnh Trăn nghĩ đến lời Tô Thính Ngôn vừa nói.

Tô Khuynh Tình còn thực sự, nhiều lắm cũng chỉ là một câu xin lỗi.

“Được rồi, Khuynh Tình, xin lỗi cũng không có ích gì.”

Lâm Cảnh Trăn buông tay cô ta ra đi về phía trước.

Trong chốc lát tâm phiền ý loạn, trong đầu đều là lời Tô Thính Ngôn vừa nói.

Tô Khuynh Tình đứng ở tại chỗ, làm thế nào cô ta cũng không ngờ tới, Lâm Cảnh Trăn lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ta…

Đều là do Tô Thính Ngôn, đều là do Tô Thính Ngôn…
 
Chương 123


Mới khiến hôm nay cô ta thảm hại như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, phải xin lỗi một người phụ nữ.

Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?

Lại Mỹ Lâm có chút nghĩ mà sợ đi tới.

“Thật là, mẹ cũng không biết người phụ nữ kia lợi hại như Vậy, con nói xem, rốt cuộc đó là phu nhân nhà ai vậy, sao mà Cảnh Trăn cũng sợ bà ta.”

Tô Khuynh Tình quay đầu lại, “Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Tô Khuynh Tình vẻ mặt bi thương, nhẫn nhịn, mới không để tâm trạng của mình bộc phát ra.

Lại Mỹ Lâm còn đang tự mình oán trách, “Con chưa thấy qua sao?”

Tô Khuynh Tình lắc đầu.

“Thế nhưng làm sao Tô Thính Ngôn lại quen biết bà ta, xem ra còn rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không vì chút chuyện như vậy mà gọi Tô Thính Ngôn tới… Ai, nhưng mà thế nào chứ, một con đàn bà, cũng không thẻ giúp được Tô Thính Ngôn cái gì.”

Lại Mỹ Lâm đỡ vai Tô Khuynh Tình, “Có thế nào cũng không bằng con ở bên cạnh Cảnh Trăn, đó chính là người một nhà, không phải là quan hệ bình thường.”

Những lời này cuối cùng cũng có chút tác dụng an ủi cho cô ta.

Thế nhưng, không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm thấy, lúc Lâm Cảnh Trăn nhìn Tô Thính Ngôn, sắc mặt có gì đó không đúng lắm.

Tô Thính Ngôn cùng An Mễ Hinh cùng đi ra ngoài.


An Mễ Hinh nói, “Lần này nhờ có con.”

“Nào có, không có con, Lâm Cảnh Trăn tới, cũng sẽ xin lỗi mẹ thôi.”

An Mễ Hinh nhíu, “Thằng bé Cảnh Trăn này cũng thật là, tốt xáu gì mẹ cũng là cô nãi nãi(bà cô?) của cậu ta, đáng tiếc không phải cùng một nhà, cũng không tiện hỏi cậu ta, làm sao tìm được người phụ nữ như thế làm vợ chứ…”

Cô nãi nãi…

Tô Thính Ngôn nghe vậy hít sâu một hơi, cười cười.

An Mễ Hinh nghĩ tới chuyện khác, lại hỏi, “Thời điểm này hằng năm, A Nhứ đều sẽ cùng bạn bè rời bến, mẹ thấy cũng sắp tới rồi, năm nay có nên dẫn con đi không?”

Rời bến sao?

Tô Thính Ngôn cũng không biết cái này.

Nhưng mà, lúc vừa trở về, thực sự thấy Lâm Nhứ chặn trước cửa nhìn Tô Thính Ngôn.

“Tinh Thần gọi tới nói chúng ta ra biển, em đi cùng chứ?”

“Tôi? Bạn bè anh đi cùng với nhau, tôi đi làm cái gì.”

Lâm Nhứ nói, “Tốt xấu gì tôi cũng giúp em nhiều như vậy, bây giờ mọi người đều biết em là vợ tôi rồi, tôi rời bến cũng không dẫn em theo… Bọn họ hỏi tới… Tôi nói thế nào đây?”

Vẻ mặt anh đều đang viết, chẳng lẽ anh không có sĩ diện sao?

Tô Thính Ngôn mới nghe một chút đã áy náy không chịu nổi.

“Được… thôi.”

Không có cách nào, giúp anh lần này là được rồi…

Trong lòng Tô Thính Ngôn nghĩ như vậy, chỉ có thể đáp ứng.

Lâm Nhứ chuẩn bị cũng thật nhanh, ngày thứ hai đã để Chu Đỉnh đưa hành lý lên trên thuyền du lịch, sau đó đón Tô Thính Ngôn cùng nhau đến bãi biển.

Cố Giảo mặc bộ váy phong cách Hawaii xinh đẹp.
 
Chương 124


Bọn họ đi về phía nam, càng ngày càng ấm áp, tất cả mọi người làm như mùa hè đã đên, người này so với người kia ăn mặc còn mát mẻ hơn.

Đặc biệt là Cố Giảo, vóc người xinh đẹp hiện hét ra, ngẳng đầu không ngừng tìm bóng dáng Lâm Nhứ.

Lần này có vài người dẫn theo không ít mỹ nữ đi rời bến, có người vừa nhìn thấy Tống Tinh Thần liền vội vàng đã chạy tới nói, “Lần này cậu phải giúp tôi, cậu nói Lâm Nhứ sẽ đến, cậu xem thử đi, cả người tôi đây, có đúng bộ dạng Lâm Nhứ thích không?”

Không đợi Tống Tinh Thần nói gì, Cố Giảo đã lạnh nhạt nhìn lại, “Lâm Nhứ không có hứng thú với cái loại gương mặt toàn axit hyaluronic” như cô đâu, cô quên đi.”

* Axit hyaluronic được dùng để điều trị các chứng rối loạn khớp khác nhau hay trong các cuộc phẫu thuật về mắt,…

Axit hyaluronic cũng được sử dụng như một chất làm đầy môi trong phẫu thuật thẳm mỹ.

“Cô.”

Mỹ nữ nhìn Cố Giảo.

“Có lẽ vậy, chí ít tôi chưa từng xuất hiện trước mặt Lâm Nhứ, biết đâu thấy rồi lại có cảm giác mới mẻ thì sao, không giống như một vài người, nghe nói đã ở bên cạnh nhà người ta bao nhiêu năm rồi, cũng không lọt được vào mắt người ta.”

Bây giờ mới thực sự chọc trúng chỗ đau của Có Giảo.

“Tống Tinh Thần, cái loại người hồ ly tinh lẳng lơ này, ai cho cậu rảnh rồi đưa tới đây.”

Tống Tinh Thần thấy vậy vội vàng lôi người phụ nữ kia lại.

“Được rồi được rồi, đừng có lại gây sự trên truyện nữa…

Lại nói phụ nữ các cô cũng thật là, thích ai không thích, hết lần này tới lần khác thích cái loại mặt lạnh giống như Diêm vương sống này chứ, hay là bây giờ toàn cầu nóng lên, mấy cô đều vội vàng muốn tìm một cái điều hòa mang bên người, cho nên mới đều phải đi nhờ cậy vậy.”

Vẻ mặt người phụ nữ kia tươi cười hướng tới, “Tôi không biết nữa, dù sao thì vừa thấy gương mặt kia của anh ấy, tôi đã cảm thấy như rơi vào lưới tình rồi… Nhưng mà, này, anh nói xem, anh ấy không gần nữ sắc nhiều năm như vậy… Cố tiểu thư ở bên cạnh lâu như vậy, cũng không công phá được, hay là… là cái phương diện kia không được sao?”

Vừa dút lời, đã thấy cái phương diện kia không được đi tới..

Nhưng mà, làm cho người ta ngạc nhiên chính là, bên cạnh anh lại mang theo một người phụ nữ.

Anh ôm vai Tô Thính Ngôn cùng đi qua.

Tô Thính Ngôn nhìn xung quanh, “Thuyền du lịch này này sao mà lớn vậy.”


“Ừm, thuyền du lịch lớn nhát thế giới, lớn hơn chút nữa thì là du thuyền rồi.”

“Tôi còn tưởng cái loại này rất nhỏ chứ…” Nhìn thuyền du lịch của mấy người có tiền kia trên tivi, có vẻ cũng không lớn đến thế này.

Tô Thính Ngôn chụp một tắm, gửi cho Lâm Tích Bạch, bởi vì cô ấy nghe nói Tô Thính Ngôn phải rời bến, lập tức nói, muốn cô chụp một tắm để cô ấy mở mang kiến thức một phen, trước giờ cô còn chưa từng thấy qua kẻ có tiền rời bến là cái dạng gì đâu.

Tô Thính Ngôn gửi qua, Lâm Tích Bạch ngay lập tức bị dọa sợ rồi.

“Woa, lớn như vậy, đây không phải là du thuyền sao, một chiếc thuyền du lịch nhỏ cũng đã mấy nghìn vạn rồi, lớn đến như vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ, ôi chao, cậu lợi hại vậy, toàn bộ cái này có thể thổi cả đời luôn đấy.”

Tô Thính Ngôn còn đang nhìn, Lâm Nhứ đứng một bên nói, “Em thích? Cái này là của Tống Tinh Thần, nếu em thích tôi có thể mua cho em một cái.”

“Hả, không cần không cần, tôi mua thứ đồ này làm gì chứ.” Tô Thính Ngôn sợ hãi vội nói.

“Có thể đặt tên nó theo tên em, nếu em muốn, lúc nào cũng có thể rời bến.”

“Tôi cũng không đi câu, không có việc thì rời bến làm gì…

Tô Thính Ngôn vón không hiểu nổi những kẻ có tiền này, thực sự có tiền mà không biết tiêu vào đâu à, chỉ để thỉnh thoảng rời bến một chút, vậy mà mua thẳng một chiếc thuyền du lịch lớn như vậy luôn.

Mà Lâm Nhứ thì lại càng khoa trương hơn, một câu thích của cô liền muốn mua luôn du thuyền cho cô?

Cô cũng không chịu nồi!
 
Chương 125


Đôi mắt hạnh mang ý cười, ánh mắt rất nhạt lại thâm thúy như vực sâu, khuôn mặt nhỏ bé, không giống như người phụ nữ bôi phấn trắng bệch khác, không thấy một chút dấu vết nào của phấn son, lại vẫn bóng bẩy mang theo ánh sáng, dáng người mảnh mai thon dài lại lung linh tỉnh tế, đôi mắt tinh xảo cùng với lông mi cong dài, hiển nhiên là một người đẹp chưa qua sửa chữa.

Thật đẹp.

Máy mỹ nữ đều ghen ghét nhìn sang.

Làm sao Lâm Nhứ lại đưa người phụ nữ như vậy đến.

Tống Tinh Thần cũng có chút ngắn người, nhưng thấy người phụ nữ này như một sinh vật sinh vật kỳ dị vậy. Mỗi một lần đều ăn mặc không giống nhau, ngay cả vẻ đẹp cũng không giống.

Giống như hôm nay mặc một bộ đồ thẻ hiện sự trí thức, lộ ra một vẻ đẹp mạnh mẽ, cứng rắn, lại vẫn rất xinh đẹp.

Lâm Nhứ mang theo cô cùng đi tới.

Mặc dù mấy mỹ nữ nhìn thấy bên cạnh Lâm Nhứ có người nhưng vẫn muốn tiến tới thử một chút.

Dù sao Lâm Nhứ khó xuất hiện được một lần, các cô ai cũng không muốn bỏ qua bát cứ cơ hội nào.

“Lâm tổng, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai đấy.” Mỹ nữ vừa mới nói chuyện với Cố Giao mở miệng trước, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ nghiêng đầu, nhìn Tô Thính Ngôn.

“Đi, anh đưa em đi lên chọn một phòng.”

Mỹ nữ trực tiếp bị Lâm Nhứ bơ.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta càng tức giận hơn.

Mà Cố Giao ở bên cạnh nhìn cười ra tiếng.

Hừ một cái, cũng không nhìn lại xem mình là loại gì.

“A, Lâm tổng còn không phải không để ý đến cô chút nà à”

“Thôi đi, kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có nói móc mỉa ở đây.”

Tống Tinh Thần giúp đỡ nói.

Thuyền chạy, mấy người phụ nữ tụ lại một chỗ, rất không yên lặng.

“Tôi thấy người phụ nữ kia dáng dấp khá được, đáng tiếc cũng chỉ như vậy thôi, cũng không tới mức đó.”

“Các người không nghe nói qf, đây là Tô Thính Ngôn, Tô gia đại tiểu thư, thanh danh trước kia rất nát, còn từng có hôn ước với Lâm Cảnh Trăn.”

“Ý cô không phải là, đã bị người ta chơi nát?”

“Haizz, đáng tiệc người ta bò lên được, Lâm Nhứ thích nên cũng không có cách nào khác.”

“Cũng không biết, loại người như vậy, néu để cho Lâm Nhứ biết cô ta làm chuyện gì đó sau lưng anh ấy, chẳng phải là…”

“Cô có ý gì?”

Mấy người nhìn mỹ nữ kia.

Cô ta vừa bị xem nhẹ trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng đang tức giận, muốn tìm cơ hội trả lại.

“Anh họ tôi đang trên thuyền, đến lúc đó…” Cô ta nhỏ giọng nói với máy người kia.

Người bên cạnh đều bị giật mình.

“Có quá mạo hiểm hay không? Lâm Nhứ cũng ở đây…”

“Dù sao cũng chỉ là người bị Lâm Nhứ chơi, ở đây thì thế nào, còn có thể vì người phụ nữ anh ấy chơi đùa mà làm gì à?”

Tô Thính Ngôn ngồi trong phòng dọn dẹp một chút, cảm thấy trên thuyền rất mới mẻ, đi qua đi lại, đi tới chỗ boong tàu, nghe tiếng nước, nhìn chiếc du thuyền xa hoa này, trong lòng thở dài nghĩ, kẻ có tiền thật sự biết hưởng thụ…

Nhưng mà lúc này…
 
Chương 126


“Người đẹp, em đứng ở chỗ này để cho anh nghĩ đến cái gì em biết không?”

Tô Thính Ngôn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp phong lưu đang đứng ở phía sau nhìn Tô Thính Ngôn.

“Cái gì?”

“Nghĩ đến Rose, nghĩ đến Jack từ phía sau ôm lấy nàng, đứng ở chỗ này hóng gió, em có muốn thử một chút hay không?”

Đôi mắt Tô Thính Ngôn khẽ di chuyển.

Người này đến để chơi trò lưu manh ư Cô hừ lạnh, muốn đi qua từ bên cạnh.

Bàn tay lại đột nhiên bị người giữ chặt.

Đôi mắt hạnh của cô hơi mở, nhìn về phía anh ta: “Buông tay.”

“Haizz, nhìn thấy em đi với Lâm Nhứ đến, nghe nói phương diện kia của Lâm Nhứ không được, thế nào, bình thường có phải là rất trống rỗng không, có muốn anh giúp em một chút bay không?

Phương diện kia không được?

Từ chỗ nào truyền tới vậy?

Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Nếu lời này để Lâm Nhứ nghe thấy được, anh cảm thấy cái mạng nhỏ này của anh còn có thể giữ được?”

Anh ta lại mặt dày mày dạn sát lại gâng, còn không chút kiêng ky liếc mắt đưa tình, áp vào người Tô Thính Ngôn, nói thẳng: “Không bằng em ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi, em suy nghĩ một chút, bây giờ anh ở đây sẽ lột sạch quần áo của em, em kêu đi, kêu để tất cả mọi người đến xem, em nói đi, trước mặt nhiều người như vậy bị người ta nhìn thấy em bị anh làm, Lâm Nhứ còn có thể muốn em?”

Tô Thính Ngôn lạnh lùng nhìn người này.

“Ha, nghĩ hay thật.”

“Ây da, dù sao cũng là đi chơi với Lâm Nhứ, giả vờ thanh cao cái gì… Tới đây, anh cam đoan để em dục tiên dục tử.” Anh ta khẽ dựa lại gần, ngửi thấy mùi hương trên người cô càng nhiệt tình hơn.

Người này bình thường thông đồng không biết bao nhiêu phụ nữ rồi,, trong nhà cũng ít nhiều có chút tiền, cho nên coi như gây ra chuyện cũng có người đến giải quyết.

Anh ta không để ý vươn tay về phía Tô Thính Ngôn.

Sau một giây…

Người đàn ông kêu to lên, trực tiếp bị Tô Thính Ngôn vặn tay, ép trên mặt đất.

“Đau, đau, cô cái người phụ nữ chết tiệt này, cô thả tôi ra, trong nhà của tôi không phải dễ trêu, cô đừng nghĩ rằng Lâm Nhứ đứng về phía cô. Tôi cho cô biết, néu cô dám đắc tội tôi, Lâm Nhứ sẽ không bởi vì người phụ nữ như cô mà giải quyết hậu quả đâu.”

Tô Thính Ngôn lạnh lùng nhìn Người đàn ông này.

“Tô Thính Ngôn tôi không cần người khác bảo kê.”

Cô không nói nhiều, lần nữa đạp xuống, một cái lại một cái.

Người đàn ông bị đánh xoay tới xoay lui, trực tiếp xin tha.

“Tha cho tôi đi, tha cho tôi Tiếng kêu này đưa tới rất nhiều người.

Vừa nãy người phụ nữ kia còn muốn đi gọi Lâm Nhứ đến xem, lại không nghĩ đến, lúc này vừa xuất hiện, nhìn thấy lại là anh họ mình bị rơi răng.

Anh ta đã chạy ra còn bị Tô Thính Ngôn kéo trở về lại tiếp tục đánh cho một trận, cực kì chật vật.

Rốt cục nhìn thấy có người đến, người đàn ông bị đánh đến sưng như đầu heo nhanh chóng trốn đến sau mọi người.
 
Chương 127


“Em họ, nhanh lên, cứu anh với.”

Tô Thính Ngôn dừng lại, nhìn xem mọi người.

“À, là anh họ của cô à.” Cô còn nhớ rõ người phụ nữ này chính là người khi lên thuyền đã có ý khiêu khích cô.

Cố Giao cũng ở phía sau nhìn, đôi mắt khẽ cử động, mặc dù kinh ngạc nhưng lại rất cũng vui vẻ khi nhìn thấy người phụ nữ này vô duyên vô cớ gây chuyện.

“Tô tiểu thư, đây là thiếu gia Dung gia, dù thế nào cô cũng không nên đánh người ta thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Nhứ ghét nhất người phụ nữ gây chuyện.”

Lúc này, Lâm Nhứ tới.

“Sao vậy?”

Tô Thính Ngôn đứng ở bên trong, xoa cổ tay của mình.

Nhìn thấy Lâm Nhứ tiến đến, một đoàn người vây quanh mồm năm miệng mười nói.

“Tô Thính Ngôn đánh Dung Thiếu.”

“Khó trách mọi người đều nói người phụ nữ này thanh danh không tốt, cũng quá không ra gì rồi.”

“Sao lại ra tay đánh người ở đây vậy, đánh thành như vậy làm sao nói chuyện với nhà người ta được?”

Cố Giao cũng cẩn thận nói: “Lần này là Tô tiểu thư quá đáng rồi.”

Lâm Nhứ nhíu lông mày, nhìn về phía Tô Thính Ngôn.

Tô Thính Ngôn khẽ nói: “Dám động tay động chân với em, không đánh anh ta tàn phế đã tốt rồi “Động tay động chân.”

Lâm Nhứ nheo mắt.

Ánh mát sắc lạnh của anh giống như vực sâu, nhìn bên kia, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Đỉnh.

Chu Đỉnh hiểu ý, trực tiếp đi qua, ném ra một tắm thẻ.

Lâm Nhứ nói: “Bên trong có hai ngàn vạn, cho anh tiền mua thuốc men.”

Người đàn ông sững sờ, cúi đầu nhìn tắm thẻ.

“Cái này… Lâm tổng thật sự là hào phóng, chỉ là một người phụ nữ… Hai ngàn vạn, cũng không đến mức đấy, tôi chỉ bị cô ta đánh đấm một chút vì hiểu lầm tôi muốn động tay động chân với cô ta thôi. Xem ở mặt mũi Lâm tổng, thôi vậy, tiền thuốc men hai ngàn vạn quả thực quá nhiều… Không bằng anh lấy lại đi…”

“Nhiều?”

Lâm Nhứ thản nhiên nói: “Chu Đỉnh, cho nhiều.”

“Nhưng con người của tôi, bình thường tiền đã đưa ra sẽ không cầm về.”

Người chung quanh càng cảm thấy, giọng của Lâm Nhứ có chút lạnh.

Là cực kì lạnh.

“Không bằng lại đưa thêm hai ngàn vạn nữa.”

“Cái gì?”

Lâm Nhứ mặt không biểu cảm, khí chất tự phụ trên người làm lòng người đau lớn, khí thế lạnh lùng tôn quý ấy phảng phất như từ trong thân thể của anh tràn ra, tản ra áp lực đè ép mọi người.

Anh nhìn thoáng qua Chu Đỉnh bên kia.

Chu Đỉnh cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta trực tiếp vẫy tay gọi người tới, lúc này, người Lâm Nhứ mang đến đi về phía Dung Thiếu kia.

Mấy người của Dung thiếu bị dọa sợ, nhất là Dung Thiếu.

Run rầy lùi lại, vừa đi vừa kêu.
 
Chương 128


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Có chuyện gì bình tính nói, anh nghe tôi giải thích, là cô ta, là cô ta câu dẫn tôi trước…”

Lông mày Lâm Nhứ lần nữa hạ xuống.

Chu Đỉnh ở một bên lắc đầu, người này thật sự là không biết trời cao đất dày, còn dám nói.

Chết cũng không biết mình chết thế nào.

Mấy người đi lên lập tức đánh moïj trận tơi bời.

Nhìn thấy vậy người bên cạnh cũng không dám nhìn nhiều.

Trước đó người phụ nữ kia cũng bị dọa cho sợ rồi, vẫn luôn ở một bên nhỏ giọng kêu.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái



Anh thật thích dáng vẻ kiêu ngạo của phụ nữ này.

Mặc kệ đối phương là ai, cô cũng dám kiêu ngạo.


Lần thứ nhất nhìn thấy thời điểm, anh đã cảm tháy rất đẹp.

Tô Thính Ngôn cũng không nghĩ tới, Lâm Nhứ lại làm như vậy.

Không thể không nói, bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhứ rất đẹp trai, cao lớn khiến cho người ta nhìn không chuyển mắt, Tô Thính Ngôn bình thường cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế của anh.

Trong lúc nhất thời trong lòng rung động, trong đầu cũng lắm bẩm hai chữ đẹp trai.

Tống Tinh Thần sau đó mới biết, nhanh chóng chạy tới.

Vừa nhìn thấy tình cảnh này, đoán được cái gì.


Những người kia vừa nhìn thấy Tống Tinh Thần chạy tới, còn tranh thủ bu lại.

“Mau van xin Lâm tổng hộ tôi… Chúng tôi không cố ý…”

Một bên, sắc mặt Cố Giao cũng rất không tốt.

Cúi đầu xuống, đơn giản nói với Tống Tinh Thần, Tống Tinh Thần biến sắc.

“Ài, đồ không có mắt, ai cũng dám chọc.”

Bình thường Tống Tinh Thần rất hiếu khách, nhưng nếu gặp được chuyện gì cũng không khách khí chút nào.

“Đuổi máy người này ra cho tôi.”

Những người đang khóc lập tức sững sờ.

“A, thuyền này đang chạy, đuổi… Đuổi đi đâu?”

Tống Tinh Thần nói: “Cho các người mười lăm phút, tranh thủ thời gian tìm người tới đón, nếu không trực tiếp ném xuống biển, dù sao cũng đừng ô ué nơi này của tôi.

Tống Tinh Thần nói xong, phát tay áo rời đi.
 
Chương 129


Cố Giao méo miệng, mặc dù không phục mọi người bởi vì Tô Thính Ngôn gây chuyện như thế lớn, thế nhưng cũng không có cách nào.

Cố Giao đi ra ngoài, Tống Tinh Thần nhìn Cố Giao: “Cô cũng biết tính của Lâm Nhứ, những người này thật sự là dám động thủ trên đầu hoàng đề.”

Cố Giao tức giận nói: “Không phải chỉ là Tô Thính Ngôn à… Tôi ngược lại xem anh ấy có thể nuông chiều cô ta tới khi nào.”

Tống Tinh Thần thở dài: “Cô đừng có chọc phiền phức.”

Anh ấy ngắng đầu cười, không nghĩ tới, khi Lâm Nhứ thật sự bị rung động cũng ngây thơ như vậy.

Loại sự tình này, trước kia anh khinh thường làm.

Trong lòng Tô Thính Ngôn suy nghĩ lung tung, nghĩ đến vừa mới dáng vẻ bỗng nhiên đứng ra vừa nãy của anh.

Mặc dù Lâm Vũ tài lực hùng hậu, thế nhưng là thật sự chọc những người trong nhà có một chút thế lực này, hẳn là ngoại trừ tài lực, phương diện khác cũng phải rất tốt.

Xem ra Lâm Vũ ở phương diện khác cũng lợi hại hơn so với cô nghĩ.

Đang nghĩ ngợi, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Lâm Nhứ đi ra, chỉ buộc cái khăn tắm vào bên hông, vừa vặn lộ ra đường nhân ngư ở trên, cơ thể cường tráng, cơ: bắp rõ ràng, dáng người hoàn mỹ khiến coi cảm thấy hơi nóng trong người.

Sao anh lại đi ra trong bộ dạng này?

Tô Thính Ngôn vội nói: “Tại sao anh không mặc quần áo?”

Lâm Nhứ cười một tiếng, nhìn Tô Thính Ngôn che mắt, anh càng cười to.

Tô Thính Ngôn cảm thấy bên người nóng lên.

Lâm Nhứ trực tiếp kéo người đến trong ngực.

Dựa vào bờ ngực kiên, có thể rõ ràng cảm nhận nhiệt độ cực nóng, lại càng không cần phải nói, cơ bắp phía trên rất dễ chịu, để cho người ta sờ thật… Trong lòng không nhịn được hưng phần lên.

Lâm Nhứ cười kề tai cô nói nhỏ, giọng nói truyền cảm từ.

một bên vang lên.

“Em che mắt làm gì.”

“Anh, anh mặc xong quần áo đã, ai bảo anh cố ý dụ dôc em.”

Giọng nói của anh lại càng khàn khàn.

“Cho nên em bị anh dụ dỗ à?”

Tô Thính Ngôn trực tiếp bóp lấy eo của anh, tay dùng sức véo một cái.

“Đồ lưu manh.”

“A, cái tay nhỏ này của em, muốn bóp đau anh còn phải dùng sức thêm chút.”

Tô Thính Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Cứng như vậy, đương nhiên bóp không bị sao.”

Anh nghe vậy con mắt đỏ bừng.

Cần lỗ tai của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Kiềm chế chút, lời này không thể tùy tiện nói.”

Phụt, người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy.

Lúc này…

“Lâm Nhứ.” Tống Tinh Thần đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong…

Rằm một cái đóng lại của.

“Tiếp tục, tiếp tục, mấy người tiếp tục.”
 
Chương 130


Ai nói Lâm Nhứ không được?

Không được có thể mập mờ như vậy?

Vừa nãy căn phòng tràn ngập hoocmon như vậy, không được mà có thể làm được như vậy?

Trong lòng Tô Thính Ngôn ý nghĩ muốn chết cũng có, làm sao lại bị người thấy được…

Cô nhanh chóng đầy Lâm Nhứ ra.

Phiền chết mắt.

Lâm Nhứ hít sâu một hơi.

Nhìn thấy Tống Tinh Thần gọi đến, cầm điện thoại lên.

“Nói.”

“A, xin lỗi, quấy rằy đến cậu ròii, cậu cũng thật sự là, giữa ban ngày ban mặt làm cái gì vậy, cũng không đóng cửa, haiz, nhưng mà nhìn như vậy thì có vẻ cơ thể của cậu không có vấn đề gủ nhỉ? Hì hì.”

“Tút tút tút….”

Lâm Nhứ trực tiếp cúp điện thoại.

Tống Tinh Thần im lặng nhìn điện thoại.

Lại lần nữa gọi tới.

“Mẹ nó, cúp điện thoại của tôi, có phải là anh em nữa không, tôi đây là quan tâm thân thể của cậu, cậu còn dám cúp điện thoại của tôi, tin hay không ngày mai tôi sẽ đi nói cậu không được…”

““Tút tút tút.”

Lại cúp…

Lâm Nhứ hít sâu một hơi.

Vốn là bởi vì không làm được gì, trong lòng bực bội, anh nhìn cửa phòng tắm đang đóng.


Tự lắm bẩm.

“Ngôn Ngôn, nhỡ đâu không nhịn được thì phải làm sao bây giờ?”

Vốn cho rằng đời này rất khó gặp được một người phụ nữ có thể làm anh có ham muốn.

Không ai có thể khiến anh cảm thấy hưng phấn, cũng chưa từng cảm thấy người phụ nữ nào dụ hoặc.

Bây giờ gặp một người, nhưng lại có một vấn đề mới…

Quá mê người cũng là vấn đề.

Trong bệnh viện.

Tô Thính Ngôn đi vào phòng khám bệnh, trưởng khoa Vương nhìn thấy Tô Thính Ngôn tới, vội vàng nói: “Đến đây, Thính Ngôn, ngồi xuống đi.”

Tô Khuynh Tình vừa nhìn thấy Tô Thính Ngôn đến, lập tức ưỡn thẳng sống lưng.

Người phía sau đang nhìn, còn lầm bằm.

“Lại để cho Tô Thính Ngôn lên phía trên, cô ta còn không phải thành viên chính thức của bệnh viện, nghe nói là ký hợp đồng tạm thời, mà lần này hợp tác với bệnh viện khác làm cuộc phẫu thuật, cô ta dựa vào cái gì chứ.”

Tô Khuynh Tình nghe vậy nói: “Trưởng khoa Vương coi trọng cô ấy cũng có đạo lí riêng của mình.”
 
Chương 131


“Làm sao có thể, cô không biết, lần này hợp tác chính là viện nghiên cứu Vương Quyền, đây chính là viện nghiên cứu lớn nhất thủ đô, người ở bên trong làm sao có thể nễ mặt trưởng khoa Vương kia được.”

Người bên cạnh nghe chậc lưỡi nói: “Khó trách đều gọi chúng ta tới đây.”

“Cô không thấy viện trưởng cũng tới à.”

“Xem ra có thể hợp tác cùng bọn họ rồi, thật tốt quá, không biết bệnh viện chúng ta sẽ đưa ai qua.”

“Chắc không phải là Tô Thính Ngôn chứ…”

Tô Khuynh Tình âm thầm nắm chặt tay.

Tô Thính Ngôn có năng lực này à, cô tốt nghiệp ở cái trường học rách nát gì, nếu đưa cô sang bên đó cô thật chịu luôn rồi.

Người phía sau không phục nói: “Cũng không chừng đấy, không nhìn thấy quan hệ giữa Tô Thính Ngôn và trưởng khoa Vương là quan hệ thế nào à?”

“Quan hệ thế nào?” Có người xem kịch.

“Ban đêm tôi thường xuyên nhìn thấy Tô Thính Ngôn đi vào văn phòng của trưởng khoa Vương.”

Tô Khuynh Tình nghe vậy, đôi mắt sáng lên.

Tô Khuynh Tình trở lại Tô gia lập tức nói chuyện này với Tô Thịnh Quốc.

Lại Mỹ Lâm nói: “Tô Thính Ngôn đàn làm cái gì vậy, đây là muốn làm hỏng thanh danh của Tô gia nhà chúng ta à, con bé dùng biện pháp này đi lấy lòng bệnh viện, lầy được.

công việc, việc này… Quá không có liêm sỉ rồi. Thịnh Quốc, không phải tôi thiên vị con gái tôi, Khuynh Tình đường đường tốt nghiệp từ đại học Berkeley, cũng bởi vì con bé kia ngủ với người khác mà thua trong tay nó…”

Tô Khuynh Tình kéo Lại Mỹ Lâm.

“Mẹ, cũng không phải như vậy… Chỉ là người ở bệnh viện ngườiđang đồn như vậy, con chỉ muốn nhắc nhở chị nên chú ý một chút, đừng để người ta nói xấu, chị lại không nghe.”

Tô Thịnh Quốc cực kỳ tức giận.

“Tô Thính Ngôn này, tôi đã nói sao con bé đó có thể vào Lâm Vũ được.”

Ông ta vỗ xuống bàn, trực tiếp đi ra ngoài.


Tô Thính Ngôn còn đang nói chuyện về lần hợp tác này với trưởng khoa Vương.

Trưởng khoa Vương vỗ vào vai Tô Thính Ngôn bả vai: “Lần này nhờ vào cô, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt, bên kia gọi tên muốn cô đi, chúng ta cũng không nghĩ tới.”

Tô Thính Ngôn cười nói: “Tôi cũng không nghĩ tới.”

Trưởng khoa Vương lại cảm thấy không đúng.

“Thính Ngôn, cô nói cho tội, cô có quen người nào bên đấy không?”

Trưởng khoa Vương là cảm thấy kỳ quái, nhà bọn họ bỗng nhiên nghe được Tô Thính Ngôn ở đây, vốn muốn hợp tác với bệnh viện nhà nước đột nhiên lại muốn hợp tác với Lâm Vũ.

Tô Thính Ngôn này rất cao thâm, lúc đầu ông ta cảm thấy không thể nào, có thể là có quan hệ gì đó, nhưng mà sau khi thấy được cô. Kiến thức được một số khái niệm y học kì quái của cô, thấy được thủ pháp thiên tài, lại thêm bây giờ viện nghiên cứu hàng đầu cũng muốn hợp tác với cô.

Bồi cảnh của người con gái này có chút đặc biệt.

“Tôi không có người quen ở đó, cũng không biết nghe ngóng gì từ chỗ bọn họ.” Tô Thính Ngôn nói xong, ra cửa: “Trưởng khoa Vương, tôi đi về trước.”

Dù sao trưởng khoa Vương cũng tuyệt đối không tin, nhưng Tô Thính Ngôn không nói, ông ta cũng không có cách nào tiếp tục hỏi.

Ra đến bên ngoài.

“Tô Thính Ngôn.” Tô Thịnh Quốc trực tiếp bước đến.
 
Chương 132


Tô Thính Ngôn vừa nhìn thấy ông ta tiến đến, thản nhiên nói: “Cơn gió nào đưa ba tới đây?”

Thấy đằng sau có Tô Khuynh Tình đi theo, lập tức hiểu.

Tô Thịnh Quốc nhìn thấy bộ dáng này của cô đã cảm thấy đau đầu.

“Con đi cùng ba.”

Ông ta gọi Tô Thính Ngôn đến nơi khác, miễn cho mắt thẻ diện trước mặt người khác.

Nén cơn giận, ông ta nhếch môi nói: “Con trở về Tô Tè đi.”!

Tô Thính Ngôn nghe thấy, cười ha ha một tiếng: “Ba, con ở Lâm Vũ đang tốt đẹp, vì sao phải về Tô Tề? Không phải ba điên rồi chứ, ai sẽ bỏ Lâm Vũ để đến Tô Tề?”

“Con… Tô Thính Ngôn, con rõ ràng, con đứng đắn tiền vào Lâm Vũ à, con dùng biện pháp gì chính con không tự: biết?” Tô Thịnh Quốc cảm thấy tự mình nói ta cũng mắt mặt.

Tô Thính Ngôn nhíu mày: “Tôi vào thế nào? Bằng bản lĩnh của mình.”

“Đượ rồi, ba mặc kệ làm sao con tới.” Ông ta ngắt lời Tô Thính Ngôn, không muốn nói loại chuyện buồn nôn kia nữa: “Ba mặc kệ con làm sao tới đây, lần này các con muốn hợp tác với viện nghiên cứu Vương Quyền, vấn đề này ba biết, con và bệnh viện đẩy Khuynh Tình qua đó, sau đó con theo ba về Tô Tề, con muốn làm bác sĩ, chúng ta có thể tìm thầy từ từ dạy con, đừng gây chuyện ở đây nữa.”


Tô Thính Ngôn cảm thấy mình nghe nhằm rồi, đề cử Tô Khuynh Tình?

“Ba, cùng là con gái ba… Ba như vậy không cảm thấy quá bất công à? Bảo con từ bỏ cơ hội, đưa cho Tô Khuynh Tình,…Mặc dù con biết ba không chào đón con, nhưng lúc này có thể hơi làm ra vẻ một chút không? Mọi người cũng vui vẻ gặp nhau, ba dạng này làm con cảm thấy…”

Tô Thính Ngôn nói xong kéo ra cửa đẳng sau.

Tô Thịnh Quốc kéo lấy tay cô.

“Bà vì muốn tốt cho con, con biết đó là sở nghiên cứu gì không mà con dám tùy tiện qua đó, nếu con đụng phải người bên kia, con biết sẽ có hậu quả gì không? Mặt mũi của Tô gia sẽ bị con làm mát hết.”


Tô Thính Ngôn hắt tay Tô Thịnh Quốc ra: “Tôi và Tô gia không có quan hệ gì, ba yên tâm, mắt mặt cũng mắt mặt của con, ba không cần đánh giá cao mình như vậy.”

“Con.”

Tô Thính Ngôn không quan tâm Tô Thịnh Quốc bị đầy lảo đảo, trực tiếp đi vào.

Tô Thịnh Quốc còn muốn mắng cô không biết tốt xấu nhưng nhìn thấy có người đi ngang qua đang nhìn.

Tô Thịnh Quốc tốt xấu gì cũng là chủ tịch của Tô Tè, người biết ông ta không ít, nhát thời chỉ có thể vẫy tay, nói với Tô Khuynh Tình: “Ba sẽ tìm người đề cử con, hừ, Lâm Vũ cũng chỉ như vậy, để một đứa con nít không biết gì lừa dôi.”

Đôi mắt Tô Khuynh Tình sáng lên.

“Cảm ơn ba, con nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba.”

“Ba, hôm nay ba có ý chạy tới vì Tô Khuynh Tình, ba thật sự phí tâm.”

Tô Thịnh Quốc khẽ nói: “Là vì không muốn để con đi.”

Tô Thính Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 133


Người của Vương Quyền vừa nhìn thấy Tô Thịnh Quốc còn có chút kinh ngạc.

“Tô tổng, sao ông lại tới đây.”

Tô Thịnh Quốc cười với người ta: “Còn không phải chuyện của người con gái của tôi à? A, ông cũng biết bác sĩ Tô muốn cùng hợp tác với Vương Quyền đúng không?”

Tô Thịnh Quốc nói: “Ông đừng nghe Lâm Vũ, đề cử của bọn họ cực kỳ không công bằng, các người vẫn nên phải tìm bác sĩ hợp lý mình thì hơn.”

Người phụ trách Vương Quyền họ Hồ, anh ta cười đẩy kính mắt: “Đó là đương nhiên, ông yên tâm.”

Anh ta nghĩ rằng Tô Thịnh Quốc sợ Lâm Vũ không đưa Tô Thính Ngôn, cho nên vội nói: ” Vương Quyền có lựa chọn của mình.”

!Tô Thịnh Quốc lúc này mới yên tâm lại.

Tô Khuynh Tình ở phía sau nói: “Ba, người bọn họ cần là chị mà?” . Truyện Phương Tây

Tô Thịnh Quốc gật đầu, kia đương nhiên, Vương Quyền là nơi nào, những người ở Lâm Vũ còn muốn khống chế Vương Quyền, thật sự là.

Tô Khuynh Tình nghe thấy rốt cục yên tâm.

Đi theo Tô Thịnh Quốc vào phòng họp, phía dưới người của Lâm Vũ và Tô Thịnh Quốc nhẹ gật đầu, để Tô Thịnh Quốc yên tâm, sau đó, anh ta đứng lên nói thẳng: “Thật ra bệnh viện chúng ta không phải chỉ cần Tô Thính Ngôn, chúng ta đang chuẩn bị đề cử bác sĩ Tô Khuynh Tình vừa mới phát biểu luận văn trên tạp chú, chúng ta cảm thấy cô ấy thích hợp hơn.”


Tô Thịnh Quốc mỉm cười, nhìn con gái mình.

Tô Khuynh Tình cúi đầu thẹn thùng nhìn cái cốc trước mặt.

Vương Quyền ngắn người.

Tô Thính Ngôn nhìn bên này, hừ lạnh lắc đầu.

Thật ngu xuẩn để cho người ta không có cách nào nói.

Người phụ trách Vương Quyền, bác sĩ Hồ đứng lên, ngắt lời bác sĩ.

“Thật xin lỗi, chúng tôi không thể dùng Tô Khuynh Tình.”

Trực tiếp bị cự tuyệt, người bác sĩ kia ngắn người ra, còn muốn tiếp tục đề cử, người của Vương Quyên lại trực tiếp nhìn về phía viện trưởng: “Chúng tôi đã nói qua, lần hợp tác mày chỉ chọn bác sĩ chúng ta muốn.”

Viện trưởng nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt liếc bác sĩ tự tác chủ trương ngu xuẩn, bên này, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi biết.”

Bác sĩ Hồ nhìn trưởng khoa Vương bên này.

“Tôi muốn mọi ngươi biết, chúng tôi là hướng về Tô Thính Ngôn mà đến, không phải cô ta, chúng ta sẽ không hợp tác với bệnh viện.”

“Cái gì?”

Suy nghĩ trong đầu Tô Thịnh Quốc như bị sét đánh.

Bác sĩ Hồ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Thính Ngôn: “Vậy là tốt rồi, bởi vì bên kia không mời được cô cho nên chúng tôi cũng rất cẩn thận, coi có thể đồng ý là vinh hạnh của sở nghiên cứu chúng tôi.”

Tô Thính Ngôn nói: “Lúc đầu tôi định suy nghĩ một chút, nhưng mà…”

Cô nghiêng đầu nhìn Tô Thịnh Quốc và Tô Khuynh Tình im ắng đứng bên này.
 
Chương 134


“Nhưng khi nhìn thấy bọn họ muốn đẩy một chút người không ra gì vào thề tiếp đi, tôi cảm thấy rất khó cháp nhận, cho nên tôi quyết định đồng ý.”

Người khô g ra gì…

Đó không phải là chỉ tên nói Tô Khuynh Tình ư2 Người ở bệnh viện người xấu hồ nhìn về đôi cha con bên kia.

Hội nghị vội vàng giải tán.

Người ở bệnh viện nhìn xem trưởng khoa Vương.

“Hợp tác không phải ông đề cử Tô Thính Ngôn à?”

“Tự cậu rõ ràng, người ta tự mình tìm tới cửa, chỉ tên muốn Tô Thính Ngôn, tôi có năng lực gì để đề cử với Vương Quyền chứ?”

Mọi người lại giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn.

“Trưởng khoa Vương, ông, ông không nói sớm. Vừa giúp Tô Thịnh Quốc một chút, mặt đề cử bác sĩ Tô Khuynh Tình, lúc này thật là cảm thấy mặt mình như bị người ta giãm lên.

Trưởng khoa Vương hừ lạnh, nhéch miệng ngắng đầu lên.

“Thật sự là, tôi bảo anh không có việc gì thì đừng tự tác chủ trương, đẩy một người không ra gì qua.

Cái sau hối hận không thôi.

Anh ta cũng không nghĩ tới, thuận tay giúp người ta một chuyện, kết quả là chọc đến tổ ong vò vẽ.

“Về sau đừng có định kiến với bác sĩ Tô như vậy, người ta có thể trực tiếp được chuyển đến Lâm Vũ, nói rõ người ta thật sự có bản lĩnh, đừng không có việc gì là đi nghe những lời đồn thổi ngoài kia.”

Mọi người ở đây âm thầm thở dài, còn Tô Thịnh Quốc cũng lạnh mặt, trực tiếp bước nhanh đi ra ngoài.

Tô Khuynh Tình nhanh chóng đuổi theo từ phía sau.

“Ba… Con rất xin lỗi, con không biết, chị giỏi như vậy, thế nhưng bị hoàng gia tự mình yêu cầu đi, bởi vì trước đây chị cũng không biểu hiện như vậy.”

Tô Quốc Thịnh hít một hơi thật sâu: “ Tại sao hoàng gia lại muốn nó?”

“Con cũng không biết rõ chuyện này.” Tô Khuynh Tình cũng không ngờ rằng, cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được chuyện, Tô Thính Ngôn sẽ trực tiếp bị người yêu cầu đi, hơn nữa còn không phải do bệnh viện đầy đi, mà do người khác yêu cầu.


Tô Thính Ngôn học từ đâu mà có bản lĩnh lớn như vậy như vậy?

“Cô ta còn không giỏi y thuật, vậy thì tại sao…” Tô Khuynh Tình vẫn đang lầm bẩm.

Tô Thính Ngôn từ phía sau đi ra, nhìn hai người nói: “Thật vất vả cho ông khi đã tới đây, nhưng thật đáng tiếc không được như ý nguyện của ông rồi.”

Trên khuôn mặt của Tô Quốc Thịnh hiện lên vẻ xấu hỏ.

Nhìn thấy Tô Thính Ngôn, ông ta đi tới và nói: “ Thính Ngôn, cô có thể được tới hoàng gia, tôi cũng rất vui mừng cho cô, khi đến hoàng gia rồi cũng vẫn phải ngoan ngoãn…”

Thính Ngôn nghe vậy, trực tiếp ngắt lời ông ta: “ Được rồi, tôi có thể đi hoàng gia là do hoàng gia muốn có tôi, không có liên quan gì tới ông, do đó, tôi ở hoàng gia đạt được thành tích gì cũng không liên quan đến ông, ông hiểu không?”

Tô Thính Ngôn hừ lạnh một tiếng bỏ đi.

Khuôn mặt già nua của Tô Quốc Thịnh trở nên lạnh lẽo.

“Hừ, để tôi xem cô có thể có được thành tích gì, thật sự, khoe khoang thật là không biết chính mình là ai.”

Tô Khuynh Tình đang nhìn mọi người ở phía sau, ngày hôm qua vẫn còn nói, nếu như bệnh viện thật sự đẩy Tô Thính Ngôn đi hoàng gia, bọn họ sẽ rất thất vọng đối với bệnh viện, nhưng mà hiện tại mọi người đều nói, thế nhưng hoàng gia vì Tô Thính Ngôn mà hợp tác với bệnh viện, rốt cuộc là khả năng của Tô Thính Ngôn giỏi đến mức nào?

Tô Khuynh Tình chỉ có thể thầm ghen tị, trong lòng tự an ủi chính mình, chắc chắn không phải vì cô có năng lực gì, không biết chừng là sau lưng có giao dịch gì đó.

Trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Trăn, muốn rủ anh ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nhân tiện thăm dò xem, bọn họ bao giờ mới có thể kết hôn, sớm một chút gả đến nhà họ Lâm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.
 
Chương 135


Ở bên kia.

Chu Đỉnh đi vào văn phòng.

Ở bên tai Lâm Nhứ khẽ nói gì đó, Lâm Nhứ khẽ giọng nói: “Hoàng gia?”

“Đúng vậy.” Chu Đỉnh nói. “Nghe nói hoàng gia có ý muốn thiếu phu nhân đến đó.”

Anh dùng bút chống cằm, im lặng suy nghĩ một lúc.

“Xem ra thiếu phu nhân còn có chuyện gì đó giấu giếm chúng ta.”

“Đúng vậy.” Chu Đỉnh cảm thấy rất kì quái. “Thiếu phu nhân nhà bọn họ rất giỏi sao?”

“Bỏ qua đi, chuẩn bị xe, nếu như thiếu phu nhân có chuyện vui, đương nhiên chúng ta phải đến chúc mừng.”

*Hả? Tiên sinh, vậy hội nghị sắp bắt đầu thì sao?”

“Lùi thời gian lại.”

Buổi tối,Tằng Lê đã gọi cho rất nhiều người trong bộ phận, rủ bọn họ cùng nhau đi ăn cơm và ca hát, chúc mừng cho Tô Thịnh Ngô muốn đến hợp tác với vương quyền.

Tô Thính Ngôn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Lâm Nhứ gửi tin nhắn cho cô, nói muốn rủ cô cùng đi ăn cơm.

Tô Thính Ngôn ngay lập tức nói, cô sẽ đi ăn cơm với đồng nghiệp nên không thể đi.

Sau khi đến quán ăn, Tằng Lê lôi kéo Tô Thính Ngôn: “Sau khi cùng hợp tác với hoàng gia xong, không biết chừng cô có thể sẽ được thăng chức lên bác sĩ chính, đến lúc đó không được quên chúng tôi đâu…”

Cùng ở chung với Tô Thịnh Ngôn phần lớn đều là bác sĩ điều trị, không giống như bác sĩ chính, bọn họ không có cách nào tự làm phẫu thuật, tất cả các cuộc phẫu thuật đều do bác sĩ chính thực hiện, thật sự cũng không thể một mình chân đoán điều trị.

Vì vậy khi lên chức bác sĩ chính, đó mới là một bước tiến lớn.

Mọi người nhìn Tô Thính Ngôn một cách đầy hâm mộ, Tô Thính Ngôn mỉm cười: “ Được rồi, chỉ là hợp tác, chuyện sau này để sau này nói, tôi đối với việc thăng chức gì đó, cũng không có cảm giác gì.”

Vào lúc này.

Bên ngoài một trận ồn ào, có người vội vàng kêu lên.


“Lâm Nhứ, nghe nói Lâm Nhứ có hẹn người khác ở gian phòng trên tầng.”

Tô Thính Ngôn suýt nữa thì phun ra một ngụm nước trong miệng.

Lâm Nhứ không có việc gì sẽ đến quán ăn mà cũng có thể có trình độ chỉ tiêu như thế này.

Quả nhiên, không lâu sau, nhìn thấy một đoàn người trực tiếp từng người từng người một dừng lại siêu xe của mình, thật sự khiến người khác choáng váng.

Những người đi xuống, vây xung quanh Lâm Nhứ tiến vào.

*Oa, thật sự là Lâm Nhứ.”

Tẳằng Lê nhìn thấy Lâm Nhứ đi vào thì ngay lập tức nắm lấy cánh tay Tô Thịnh Ngôn.

Tô Thịnh Ngôn ngắẳng đầu nhìn thoáng qua.

Rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Nhưng mà cô vẫn như cũ có thể cảm tháy rằng, ở bên kia, có một đôi mắt đang cố ý nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Nhứ đưa Tống Tinh Thần cùng với Cố Nam Đình đến, còn dẫn theo hai người mà cô không quen biết, có lẽ là bạn bè nhà giàu của Lâm Nhứ.

Người ở bên dưới thật sự đã bàn tán nhiều hơn.
 
Chương 136


*Oa, Lâm Nhứ, Lâm Nhứ.”

“Kia không phải là Tống Tinh Thần sao, làm sao lại có thể đi cùng với Tống Tinh Thần chứ?”

“Trời ơi, làm sao mà những người này có thể đến loại quán ăn như thế này chứ, oa, chúng ta thật sự rất may mắn.”

Các đồng nghiệp ở bệnh viện cũng nhìn sang bên đó.

“Thật sự là Lâm Nhứ sao? Mọi người không phải đã nói rằng lần trước đã tình cờ gặp Lâm Nhứ sao, là thật sao?”

DU 16‡cNifng,người pày tại sao laiTớiđâNo cáo Tăng Lê ngay lập tức nói: ” Tôi đã nói là từng gặp qua Lâm Nhứ, mọi người còn không tin, bây giờ biết rồi chứ.”

“Chúng tôi không phải là không tin, chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc… không ngờ rằng hôm nay chúng ta cũng có thể gặp được, thật sự rất đẹp trai, những người ở bên cạnh cũng rất đẹp trai, thật sự là người phân theo nhóm.

Tô Thính Ngôn nói: “Mau ăn đi, không phải nói còn muốn đi hát sao?”

Cô muốn ăn xong sớm một chút, tuy nhiên, những người ở bên cạnh hiển nhiên không nghĩ như vậy, mọi người đều đang thảo luận sôi nổi, voons dĩ không có ai nghe lời Tô Thính Ngôn nói.

Tô Thính Ngôn chỉ có thể thở dài, tự mình ăn phần của mình.

Mà ở bên trong.

Cố Nam Đình ngồi trong phòng riêng, nhìn nhìn nơi này.

“Tại sao đột nhiên lại nghĩ ra đến nơi này ăn cơm?”

Bình thường bọn họ cũng không đến những nơi như thế này.

Tống Tinh Thần nói: “ Đúng vậy, có rất nhiều người, cũng không biết là có thợ săn ảnh nữa hay không?”

Cố Nam Đình nhìn Lâm Nhứ, người đang ngồi ở góc trong cùng, bình tình nhìn vào điện thoại, như thể anh không coi trọng lời nói của bọn họ.

Tống Tinh Thần ở một bên thở dài.

“Cùng với người có tình yêu thì nói lý lẽ gì được.”

“Nói cũng đúng.”


“Nhưng mà tôi thấy rất ngạc nhiên, kết hôn thì cũng đã xong xuôi rồi, tại sao còn phải vất vả như vậy chứ.”

Tống Tinh Thần cười khúc khích: “Nhìn biểu cảm dục vọng không được thỏa mãn của Lâm Nhứ mấy ngày gần đây là biết, kết hôn rồi nhưng người ta không thích anh ta cũng vô tác dụng…”

“Kết hôn vậy mà không có sinh hoạt x? Vậy cũng quá khổ Lâm Nhứ, có phải hay không là anh không được, người ta sau khi thử xong thì lập tức không vui?”

Lâm Nhứ lạnh nhạt nhướng mi lên.

*Tôi nghĩ là cậu đã ăn no rồi, có phải là muốn về nhà rồi phải không?”

“Cố Nam Đình lập tức nói: “Này, cậu gọi điện cho tôi tới đây, vì để giúp tăng sự nỗi tiếng cho cậu, bây giờ thì tốt rồi, lợi dụng xong thì cậu muốn đuổi tôi đi? Không có cửa đâu … Không đi.”

Lâm Nhứ đứng lên.

Có Nam Đình khit mũi, gọi người phục vụ tới: “ Quán ăn của các người có rượu nào đắt nhất, món nào ngon nhất, mang hết ra đây cho tôi.”

Cố Nam Đình làm ra bộ dạng biểu cảm chắc chắn sẽ ăn đến nghèo luôn.

Lâm Nhứ liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi đi ra ngoài.

Nhìn thoáng qua bên dưới, Tô Thịnh Ngôn đang đi đến nhà vệ sinh.

Anh mỉm cười, cũng đi theo.
 
Chương 137


Tô Thính Ngôn rửa tay, vừa quay đầu lại một chút đã đụng phải một cái ôm quen thuộc.

Ngắng đầu lên nhìn thấy Lâm Nhứ, cô kinh ngạc nói: “

Anh, sao anh lại vào đây…”

Đây là nhà vệ sinh nữ.

“Nếu như không vào, chẳng lẽ chúng ta muốn ra ngoài nói chuyện?”

Thân hình của anh càng ngày càng đến gần hơn, mang theo một chút mùi thuốc lá có hương nước hoa cologne, thấm đậm mùi hormone nam giới mạnh liệt trên cơ thể anh, bao bọc kín không còn kẽ hở vây lại đây.

*Đi ra ngoài như vậy khiến người khác nhìn thấy… Vậy đó chẳng phải là tin tức lớn sao?”

“Không cần… Anh định nói gì mà phải nói ở đây, trở về không nói được hay sao?”

Tô Thính Ngôn khó khăn nói.

Lâm Nhứ nở nụ cười: * Vậy ý của em là, khi trở về em khiến tôi phải nói chuyện với em phải không?”

“Anh muốn nói gì?”

“Em trốn tránh anh để làm cái gì, anh còn có thể ăn em chắc.”

“Em không có…”

“Có thật là không có không? Vậy làm sao mà em đến cả việc nhìn anh cũng không muốn nhìn?”

“Em không phải không muốn nhìn.”

“Vậy thì chính là muốn nhìn.”

Người đàn ông này không phải là đang cố tình chơi cô đi.

“Anh còn không nhanh chóng đi ra ngoài!” Tô Thính Ngôn tức giận nhìn anh.

Nhưng không nghĩ vào đúng lúc này.

Bên ngoài, người phục vụ bước vào.

“Này, đàn ông làm sao có thể tiền vào đây…”

Lâm Nhứ trực tiếp lây ra một xấp tiền.

“Cô nói cái gì?”


Người phục vụ nhất thời không nói được gì, nhìn xấp tiền, sự tức giận trong mắt biến thành ý cười.

“Không có chuyện gì.”

Người phục vụ trực tiếp bước ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa cho bọn họ.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

Tô Thính Ngôn nhìn vào Lâm Nhứ: “Ở trên người anh còn mang theo nhiều tiền như vậy?”

Lâm Nhứ nói: “ Muốn theo đuổi được vợ, cái gì cũng phải chuẩn bị hét.”

Lúc này, bên ngoài lại có người tới.

“Trong nhà vệ sinh như thế nào lại giống như có người.”

Tô Thính Ngôn vội vàng nói: “ Anh đừng làm loạn nữa.”

Lâm Nhứ nhìn xuống Tô Thính Ngôn.

“Sẽ không đi vào.”

“ Anh đừng nói chuyện nữa, giọng nói lại còn to như vậy.”

Tô Thính Ngôn nhìn anh chằm chằm.

Lâm Nhứ mỉm cười, cúi đầu ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “ Được rôi, nêu như không muôn anh nói, thì em hãy tìm cách để bịt miệng anh đi.”

Tìm cách để bịt miệng anh ta? Làm như thế nào để bịt miệng?
 
Chương 138


Trong lúc Tô Thính Ngôn còn đang suy nghĩ vê điêu này thì Lâm Nhứ đột nhiên dán sát vào môi cô.

Nụ hôn mãnh liệt khiến cô trợn tròn hai mắt.

Thật sự đã bịt được miệng anh, nhưng mà, cô cũng không muốn dùng cách này.

Giọng nói ở bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

“Bên trong đang sửa chữa, làm phiền đợi một chút.”

Là giọng nói của người phục vụ vừa lấy tiền kia.

“Quán ăn của các người làm gì mà sửa chữa lâu như vậy.”

“Làm phiền rồi, tôi rất lấy làm tiếc.”

Người phục vụ lấy được nhiều tiền như vậy, hiện tại tâm trang đang rất tốt.

Nên dù bị mắng như thế nào cô ta cũng thờ ơ, giọng nói cũng rất lịch sự.

Tô Thính Ngôn cảm tháy chính mình bị ăn đậu hũ, bàn tay to lớn của anh mò mẫm từ bên dưới mò lên, đầu ngón tay có chút mát lạnh chui vào quần áo khiến cô tê dại vì căng thẳng.

Nhưng mà cô không dám gọi tmột chút nào.

Căm hận nhìn người đàn ông này đang nhằm mắt, hôn lên gò má cô một cách trìu mến.

Thưởng thức hương vị của cô, không kiêng nẻ gì, bộ dạng thở dài một cách đầy thoải mái.

Tốt đẹp đến mức đáng chết.

Tô Thính Ngôn tức giận đến cồn cào ruột gan, nhất thời trực tiếp cắn lên môi anh.

“Đau…”

Anh đau đớn kêu lên, buông đôi môi cô ra, có máu từ khóe miệng chảy ra, anh dùng đầu lưỡi liều một chút, nhưng lại cười một lần nữa.

“Vợ của anh cắn mà cũng có thể đẹp đến như vậy.”

Ngón tay anh chạm vào đôi môi của cô, cô né tránh, trực tiếp đẩy anh ra:” Em chán ghét anh muốn chết.”

Sau đó mới tức giận đi ra ngoài.

Lâm Nhứ nhìn bóng dáng của cô, bất giác mỉm cười.


Chỉ là…

Tô Thính Ngôn vừa mới đi, đã nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn xuất hiện ở cửa.

Ngay khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn, aanh ta có một chút kinh ngạc.

“Tại sao em lại ở đây?”

Ở phí sau Tô Thính Ngôn có rất nhiều đồng nghiệp đang nhìn về phía bên này.

“Theo thứ tự đến trước và sau, anh hiểu không? Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Tô Thính Ngôn ậm ừ ngồi xuống.

Vẻ mặt của Lâm Cảnh Trăn thay đổi.

Anh ta đã nghe nói chuyện Tô Thính Ngôn sẽ đến viện nghiên cứu hoàng gia.

Sau khi do dự, anh ta tiếp tục nói: “Tôi có một vài điều muốn nói với em, không bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Tô Thính Ngôn nói: ” Không cần đâu.”

“Nói về việc nhà họ Lâm, nói ở đây đi cũng được sao?”

Tô Thính Ngôn dừng lại hành động.

“Việc nhà họ Lâm?”
 
Chương 139


“Lâm Nhứ?”

Cô ngước mắt nhìn lên: “Được rồi, ra ngoài nói thì ra ngoài nói.”

Cô ngạc nhiên nói với nhóm đồng nghiệp: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi nói chuyện một chút.”

Một vài người biết đến Lâm Cảnh Trăn, nhìn thấy họ lúc này cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

Bọn họ không phải là đã sớm từ hôn rồi sao, còn có thể nói chuyện gì với nhau nữa?

Nối lại tình xưa?

Không thể nào.

Tô Thính Ngôn đi ra ngoài, Lâm Cảnh Trăn nhìn theo bóng lưng của cô.

Dáng người mảnh khảnh nhưng tinh xảo, hai cánh tay lộ ra ngoài trông càng mảnh mai hơn.

Bóng lưng của Tô Thính Ngôn cũng rất đẹp.

Chỉ là quá độc lập, kiêu ngạo, thờ ơ, không nghe ai khuyên bảo, cũng không tâm sự với bất kỳ ai.

Cũng không phải…

Trước đây, cô cũng từng tâm sự cùng với anh ta, chỉ là, lúc đó bọn họ còn quá nhỏ, anh chỉ coi cô như một người em gái, cô không có biểu hiện sự dựa dẫm vào anh ta, không giống như Tô Khuynh Tình, ở khắp mọi nơi đều dựa dẫm vào anh ta, làm cho trong lòng anh ta thấy rất hưởng thụ.

“Thính Ngôn, nghe nói em sẽ đến viện nghiên cứu hoàng gia, em có quen biết người nào ở bên đó sao, tại sao bọn họ lại chỉ đích danh của em?”

Tô Thính Ngôn quay đầu lại: “Tô Khuynh Tình nói cho anh à? Vậy có lẽ cô ta đã cùng anh phân tích qua, nói là tôi chắc chắn có liên quan cái gì đó với người của hoàng gia, ừ, chắc hẳn là cô ta đã nói như vậy. Chị thật sự rất lợi hại, có thể đến hoàng gia, nhưng mà rất là kì lạ, chị không có bằng cấp, làm sao có thể quen biết người của hoàng gia, em có chút lo lắng cho chị, anh giúp em đi hỏi một chút, hi vọng chị không đi nhằm đường. Có đúng hay không?”

Sắc mặt Lâm Cảnh Trăn tối sầm.

Tô Khuynh Tình thật sự đã nói những lời như vậy.

Tô Thính Ngôn nhìn vẻ mặt của anh ta thì đã hiểu rõ.

*Anh cũng nên biết rằng, anh sẽ không hỏi ra được điều gì”

Lâm Cảnh Trăn lắc cánh tay, chán nản.

Lâm Cảnh Trăn nói: “Tôi cũng không nghĩ như vậy, Tô Thính Ngôn, tôi ở trong lòng của em tồi tệ như vậy sao?”

Tô Thính Ngôn nói: “Anh cũng nên biết con người của tôi, có ơn báo ơn, có oán báo oán.”

TIÔI “Được rồi, trở về tìm Tô Khuynh Tình của anh đi” Tô Thính Ngôn nói.

“Anh cũng không nghĩ xem, viện nghiên cứu hoàng gia là nơi to lớn như thế nào, cả nước đều đang nhìn vào, hạng mục này cũng là một hạng mục lớn liên quan đến toàn bộ viện nghiên cứu, bọn họ sẽ không vì chuyện cá nhân mà gọi đến một người phụ nữ không có tác dụng. Tô Khuynh Tình ngu ngốc, anh ở cùng với cô ta lâu cũng ngốc theo rồi sao? Được rồi, kết thúc tại đây đi.”

Không hiểu sao, hiện tại khi Lâm Cảnh Trăn nghe thấy tên Tô Khuynh Tình, trong lòng liền sinh ra một chút tâm lí kháng cự.

“Em không cần phải đem tôi và Tô Khuynh Tình liên hệ với nhau, tôi không giống cô ta như vậy, tôi đến tìm em là để chúc mừng, còn có… muốn hỏi em và chú ba của tôi rốt cuộc là có chuyện gì, chú ba của tôi không phải là người sẽ tùy tiện tìm một người phụ nữ để két hôn, đặc biệt là…

Em cũng biết, em cùng bọn họ không môn đăng hộ đối, cũng không biết anh ta có mục đích gì mà cùng em ở bên nhau, hơn nữa không nói đến chuyện khác, việc này người trong nhà không dám nói cho ông nội, nếu không, ông nội mà biết, cũng chắc chắn không thể chịu đựng được.”

Tô Thính Ngôn cau mày: “Ý của anh chính là tôi không xứng với chú ba của anh, phải không?”

“Tại sao em luôn hiểu lầm ý của tôi rồi, tại sao chúng ta cứ phải đối chọi gay gắt như vậy… dù cho không thể quay lại giống như trước đây, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn không được sao 2”
 
Chương 140


“Tôi vẫn có yêu cầu rất cao đối với bạn bè của mình.”

Em: Tô Thính Ngôn trực tiếp xua tay và rời đi.

Nhưng cô cũng không trở lại quán ăn.

Lâm Nhứ vẫn còn ở bên trong nên cô cũng không muốn quay trở vào.

Cô một mình đi trên đường, trong lòng rất rõ ràng, chính mình và nhà Lâm Nhứ không môn đăng hộ đối, cô nghĩ nghĩ sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp, chỉ một lòng muốn lấy lại Tô Tè.

Lại không nghĩ đến sẽ trêu chọc vào Lâm Nhứ.

Mà ở bên kia…

Lâm Nhứ đứng ở phía sau lan can.

Nhìn Lâm Cảnh Trăn ở phía dưới, nói với Chu Đỉnh: “Anh ta gần đây có vẻ rất nhàn rỗi?”

Chu Đỉnh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Nhứ, trong lòng cũng tháy lạnh.

Được rồi, vị đại thiếu gia này lại gây chuyện…

Thật sự là muốn đi tìm cái chết.

Lâm Cảnh Trăn cũng không biết chính mình bị làm sao.

Nhìn thấy Tô Thính Ngôn bỏ đi, anh ta bực bội vò đầu bứt tóc.

Lúc này…

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là người nhà gọi cho anh ta.

“Cảnh Trăn, công ty vừa gọi điện thoại tới, nói rằng gần đây thành tích của anh không tốt, cử anh đến vịnh Hải Thành giám sát công trường cầu.”

“Giám sát?”

Anh làm ở bộ phận thị trường, làm giám sát như thế nào được?

Vậy không phải là anh ta sẽ đến công trường chứ?

Dãi nắng dầm mua, làm như thế nào mà trải qua được? . Truyện Đô Thị

Hắn tức giận nói:“ Tại sao muốn tôi đi, tôi không đi.”

“Không đi không được…Lệnh từ trụ sở chính của Lâm Vũ, ai bảo anh bình thường cứ cà lơ phát phơ.”

Khi người bên kia kết thúc cuộc gọi, Lâm Cảnh Trăn lại một lần nữa gãi đầu.

Làm sao lại có chuyện như vậy được?

Trong phòng riêng.

Cố Nam đình ăn no uống say, nhìn đến chai rượu máy triệu đồng, nói với Tống Tinh Thần: “ Thật sự, quán ăn này đắt nhất cũng chỉ tiêu tiền đến mức độ này, quá đáng tiếc, quán ăn này sao mà rẻ như vậy.”

Người phục vụ ở một bên cảm tháy xáu hồ khi nghe lời nói này.

Những người này đã tiêu phí trên mười triệu đồng, đây là mức tiêu phí mà quán ăn của bọn họ từ trước đến nay chưa từng có, sao mà còn rẻ nhất được.

Tống Tinh Thần nói: “ Được rồi, cậu cũng đã ăn rất nhiều đồ ăn rồi.”

“Dù sao cũng là Lâm Nhứ trả tiền.”

Cậu ta đang rất vui vẻ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Lâm Nhứ nói thẳng ở trong điện thoại: “ Tôi đi về trước, các cậu cứ ăn đi.”

Có Nam Đình hét lên: “ Này, ý của cậu là gì, tiền cơm còn chưa trả cậu đã rời đi, cậu trở lại cho tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top