Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 101


“Tô Thính Ngôn?”



Lâm Cảnh Trăn kinh ngạc nhìn Tô Thính Ngôn.


“Tại sao cô lại ở chỗ này.”



Tô Thính Ngôn nhìn anh ta bước nhanh tới, nhìn thấy Tô Thính Ngôn, cau mày nói, “Ai mang cô tiến vào? Làm sao cô dám chạy khắp nơi trong vườn.”



Tô Thính Ngôn lộ vẻ tươi cười, “Nơi này mặc dù là nhà cũ nhà họ Lâm nhưng mà hình như cũng không phải nhà cũ của anh, tôi ở đây thì làm sao?”



“Cô. .. Tô Thính Ngôn, rốt cuộc cô muốn dụ dỗ ai ở nhà họ Lâm, bắt kể là ai, nhà cũ cũng không phải nơi có thể tùy tiện đến chơi, nếu cô đụng vào Lâm Nhứ, tôi xem cô giải quyết như thế nào, chú ấy không thích có người xa lạ đi lung tung.”



Tô Thính Ngôn chớp mắt, “Có vẻ anh thật sự anh ấy nhỉ?”



“Tôi. .. Tôi là kính trọng chú ấy, đó là trưởng bối của tôi.”



“Ò, tôi còn cho rằng lúc ở tiệc đính hôn bị dạy bảo nhiều ấy chứ.”



Trên mặt Lâm Cảnh Trăn hoàn toàn trắng bệch.



Môi xanh mét, cuối cùng nhìn Tô Thính Ngôn một cái.




“Cô tự thu xếp ổn thỏa đi, tự tìm chết không trách được người khác.”



Lâm Cảnh Trăn đi vào bên trong.


“Thím, chú, dì ba, ông nội họ, mọi người đều ở đây ạ2”



Lâm Cảnh Trăn rất buồn rầu, mỗi lần tới nhà cũ, những người có tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, bối phận đều lớn hơn anh ta một lứa, lớn tuổi chút thì thành bà nội.



Anh ta ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều là lạ.


Anh ta bất giác sờ mặt mình một cái, “Con có gì sao? Mọi người nhìn con làm gì?”



Mọi người tự tiêu phi tiêu nhìn Lâm Cảnh Trăn.



“Cảnh Trăn à, đính hôn thì làm rất tốt, lúc ấy chú ba con dạy con, con cũng phải nghe, còn không phải là do con tự do phóng khoáng nhưng mà không nên tức giận với chú ba… Chú ba con làm gì. .. Cũng nhất định có lý của…



Hồ “Sao con dám… .” Lâm Cảnh Trăn dám oán trách Lâm Nhứ chứ?



Lúc ấy mặc dù tức giận, nhưng ngay cả rắm cũng không dám thả.



Mọi người cười sâu xa một tiếng, lúc này, thấy Lâm Nhứ đi ra.



“A Nhứ, cậu tới đó à.”

Lâm Cảnh Trăn vội vàng cúi đầu cung kính đứng lên. Cũng không ngẳng đầu, mà khôn khéo kêu câu, “Chú bạ,” Lúc cẩn thận ngẳng mặt lên một cái thì khiếp sợ nhìn thấy người đứng bên cạnh Lâm Nhứ là ai ? Là ai 2 Tô Thính Ngôn? Anh ta gắng gượng nuốt nước miếng, không thể tin nhìn hai người. Tô Thính Ngôn nhướng mắt, nhìn Lâm Cảnh Trăn đã chắn kinh đến ánh mắt cũng không nháy lấy một cái.



Lâm Nhứ cầm tay của Tô Thính Ngôn, con ngươi sắc bén như diều hâu hơi nhíu lại, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng lạnh, nụ cười thản nhiên hiện lên bên mép, nhìn Lâm Cảnh Trăn nói, “Cảnh Trăn tới. .. Ngồi đi, đứng làm gì chứ.”



Vừa nói, anh kéo Tô Thính Ngôn ngồi ở một bên sa lon, ngẳng đầu nhìn Lâm Cảnh Trăn còn sững sờ đứng ở nơi đó, “Thế nào?”



Ánh mắt Lâm Cảnh Trăn đờ đẫn nhìn về Tô Thính Ngôn.
 
Chương 102


Lâm Nhứ mang dáng vẻ bừng tỉnh giới thiệu, “À, quên giới thiệu, kêu thím ba đi.”



Cái gì?



Lâm Cảnh Trăn giật mình nhìn Tô Thính Ngôn, cô, cô và Lâm Nhứ. …



Làm sao có thẻ, làm sao cô có thể?



Thím ba?



Từ này làm sao anh ta có thể gọi ra cho được chư?



Lâm Nhứ hơi nhíu mày, “Sao vậy?”



Lâm Cảnh Trăn kịp phản ứng, nhìn con ngươi của Lâm Nhứ sâu không thấy đáy, lại nhìn Tô Thính Ngôn ngồi ở một bên mặt đầy ranh mãnh.



“Thim.. B8. 7 Anh ta ấm úng gọi ra khỏi miệng, nhưng mà trong lòng thật sự không biết là tư vị gì, chỉ có thể bình tĩnh nhìn chân của mình, âm thầm cắn răng, đây rốt cuộc là chuyện gì, Tô Thính Ngôn có quan hệ với Lâm Nhứ lúc nào?



Đáy lòng Tô Thính Ngôn nổi lên ý cười nhạt, thật cảm thấy quanh quanh quẹo quẹo một vòng, thật sự vẫn làm cho người ta bất ngờ.



Nhất là nghe Lâm Cảnh Trăn lại kêu mình thím ba. . .



Lâm Cảnh Trăn nâng mắt lên, nhìn Tô Thính Ngôn, ánh mắt đầy phức tạp.




Lâm Nhứ độc thân nhiều năm như vậy, bên người một người phụ nữ cũng chưa từng có, đều nói anh mắt cao hơn đầu, Có Giảo ở bên cạnh anh mấy năm, cũng không được anh xem trọng một chút nào, làm sao anh lại vừa ý Tô Thính Ngôn?



Tô Thính Ngôn nhìn thấy biểu tình khổ sở kia của anh ta, khẽ mỉm cười.



Lâm Nhứ vẫy tay để cho người ngồi xuống.



Người phía sau nhìn tình cảnh này, cảm thấy, sống lâu thật sự là cái gì cũng có thể chứng kiến.



Lâm Cảnh Trăn uẻ oải ngồi ở một bên, cúi đầu không dám nhìn Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ nói, “Cảnh Trăn, nghe nói vị hôn thê của cháu được cháu sắp xếp đến bệnh viện Lâm Vũ, thím ba cháu cũng làm việc ở bệnh viện Lâm Vũ, có chuyện gì cháu cũng hay quan tâm nhiều một chút.”



Lâm Cảnh Trăn khổ sở thốt ra một chữ, “Dạ. . .”



Lâm Nhứ cầm một quả quýt lên, ung dung bóc vỏ, lột sạch từng đường gân, sau đó đưa múi quýt choTô Thính Ngôn.



“Ăn quýt đi.”



Tô Thính Ngôn vừa muốn đưa tay ra thì anh trực tiếp nhét múi quýt vào trong miệng Tô Thính Ngôn.



Quýt này không biết là loại gì mà ngọt hơn bắt kỳ quả quýt nào cô từng ăn, một chút xíu chua cũng không có.



Lâm Nhứ quay sang cười nhẹ với Tô Thính Ngôn một tiếng, nhìn cưng chìu vô biên. ..



Người phía sau cũng nhìn ngây người.



Từ khi nào mà Lâm Nhứ lại chăm sóc người khác…



Lâm Cảnh Trăn càng nghĩ càng thấy bát thường.



Tô Thính Ngôn dụ dỗ anh khi nào?



Chẳng lẽ là… Có ý?
 
Chương 103


Sau khi anh ta hủy hôn,thì có tình tìm tới Lâm Nhứ?



Làm thế nào mà cô lại lửa được Lâm Nhứ?



Lâm Nhứ nhìn Lâm Cảnh Trăn, anh ta đang nheo. mắt lén nhìn Tô Thính Ngôn, cầm trái cây trong tay bóp qua bóp lại, dường như trút tất cả tức giận lên trái cây.



Lâm Nhứ cười nói với Tô Thính Ngôn: “Em đói bụng không?”



Người trong nhà vừa nghe Lâm Nhứ kêu đói, khẩn trương nói: “Đúng vậy, sao nhà bếp còn chưa dọn đồ ăn.”



Lâm Nhứ đưa Tô Thính Ngôn đến bên cạnh chiếc bàn dài, kéo ghế ra bảo Tô Thính Ngôn ngồi xuống, chính mình mới ngôi ở bên cạnh cô, sau đó đặt cho cô đĩa và giây trên bàn, nhìn cô cười nhẹ, “Ăn nhiều một chút.”



Tô Thính Ngôn vâng dạ hai tiếng, nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn ở đằng kia vẫn luôn trừng mắt nhìn mình, ánh mắt như muốn mọc ở đây, trong thâm tâm cô hừ lạnh.



Đây gọi là thiên đạo luân hồi!



Xứng đáng.



Ăn xong, Tô Thính Ngôn đi rửa tay.



Ngay khi cô rời đi, cô đã thấy Lâm Cảnh Trăn đang đợi cô.



Tô Thính Ngôn trừng anh ta một cái.



“Cô đứng lại cho tôi.” Lâm Cảnh Trăn nói.



Tô Thính Ngôn cười đánh giá anh ta, “Đây là thái độ đối với trưởng bối sao?”



“Tôi…” Lâm Cảnh Trăn cảm thấy tức giận, sắc mặt xám lại, tái mặt nói, “Tô Thính Ngôn, tại sao cô lại ở cùng chú ba, cô dùng biện pháp gì lừa gạt chú ba, cô có mục đích gì?”



Tô Thính Ngôn nghe xong buồn cười, “Anh hủy hôn còn không cho tôi lấy người khác sao? Buồn cười, anh hỏi tôi, sao anh không hỏi chú ba của anh?”

“Tô Thính Ngôn.” Lâm Cảnh Trăn tức giận đến mức không kiềm chế được cảm xúc của mình, nắm lấy cánh tay Tô Thính Ngôn để ngăn cô rời đi, “Cô đừng nghĩ rằng cô có thể trả thù tôi bằng cách này, chú ba cũng không dễ chọc, cô đùa với lửa như này có ngày chết cháy, cẩn thận sau này không ai cứu được cô.”



“Anh nói đủ chưa? Trả thù anh sao? Mặt của anh cũng thật lớn.”



Tô Thính Ngôn vẫy cánh tay anh ta, nhưng không thể vẫy ra được.



Phía sau…



“Ngôn Ngôn?”



Thanh âm Lâm Nhứ truyền đến, Lâm Cảnh Trăn lập tức chấn động, sợ hãi buông tay ra.



Tô Thính Ngôn khit mũi coi thường, nhìn thấy Lâm Nhứ đi tới, nhìn chằm chằm phương hướng của Lâm Cảnh Trăn hừ lạnh.



Lâm Nhứ thuận thế nhìn phía Lâm Cảnh Trăn.

“Con ở chỗ này làm gì?” SOI Lâm Cảnh Trăn nói với vẻ mặt không tự nhiên, “Không có gì, chú ba.” Lâm Nhứ kéo qua Tô Thính Ngôn, vươn tay tự nhiên ôm lấy eo cô, nhìn anh ta, “Cảnh Trăn, chú biết, trước đây con và Ngôn Ngôn từng có hôn ước.” Lâm Cảnh Trăn chắn động ngắng đầu lên, hoảng loạn nói: “Chú ba…” Lâm Nhứ nói: “Nhưng hiện tại Ngôn Ngôn đã là trưởng bối của con, đối đãi trưởng bối như thế nào, không cần chú dạy cho con chứ?”



“Vâng…” Lâm Cảnh Trăn thật sự sợ Lâm Nhứ, bị răn dạy cũng không dám ngắng đầu.



Giọng nói của Lâm Nhứ không nhanh không chậm, “Qua đi các người như thế nào, đều là chuyện quá khứ, bây giờ’ Ngôn Ngôn là vợ của chú, con hiểu không?”.



“Hiểu được…” Lâm Cảnh Trăn không khỏi run lên khi nghe.
 
Chương 104


Trong sự im lặng kéo dài, Lâm Cảnh Trăn chấp tay trước ngực, giống như một học sinh tiểu học đang bị phạt.



Cuối cùng, Lâm Nhứ nghiêng đầu nói: “Đi.”



Lâm Cảnh Trăn như được nhận lệnh ân xá, vội vàng chạy.



Trong lòng Tô Thính Ngôn xem thường.



Cô nhìn Lâm Nhứ, “Anh đã biết mối quan hệ giữa em và Lâm Cảnh Trăn, cũng biết nếu anh cùng em kết hôn thì anh sẽ đối mặt với chuyện này sao?”



Ngón tay Lâm Nhứ vân vê sợi tóc của cô, “Em đối mặt cái gì? Hôm nay em xem có trở ngại gì không?”



Không có.



Có thể thấy, cả gia đình đều rất sợ Lâm Nhứ.



“Em có gì băn khoăn có thể nói cho anh biết.”



Cũng không có…

Trước mặt Lâm Nhứ, người nhà họ Lâm không ai dám ho he gì.



Băn khoăn của cô, chưa từng bắt nguồn từ anh.



Mà là…



Chính bản thân cô có thể hay không.



Cô nhìn Lâm Nhứ nói, “Anh biết, em có một người cha như vậy, khiến em từ nhỏ chứng kiến cuộc hôn nhân, cũng lộn xộn như ông ta. Ngay từ đầu, em còn nghĩ rằng em không giống ông ta. Năm đó Lâm Cảnh Trăn và em thật ra cũng rất hợp nhau, anh ta mỗi ngày đều giúp em mắng chửi nhà họ Tô, che chở em, đau lòng cho em… Mỗi lần em bị thương, anh ta đều chạy tới đầu tiên.”



“Tuy nhiên, khi em rời đi, em nghĩ rằng anh ta sẽ chờ em trở lại, rồi khi trở về , em mới phát hiện rằng con người có thể thay đổi hoàn toàn.”




Cô nhìn Lâm Nhứ, “Kể từ đó, em đã quyết định, em sẽ không kết hôn. Tuy chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng anh biết ý tưởng lúc đó của em không phải…”



Lâm Nhứ nhìn cô, “Anh hiểu rõ, đăng ký kết hôn đồng nghĩa với việc kết hôn. Nhưng, Tô Thính Ngôn, em có biết tại sao bọn họ không làm khó dễ em không?”



Tô Thính Ngôn không giải thích được.



“Bởi vì bọn họ đều biết, người phụ nữ anh đã xác định sẽ không thay đổi. Anh sẽ cho em thời gian, nhưng mà, mặc kệ bao lâu, em đều là người của anh.”



Anh cười nói, “Đi thôi, về đi.”



Được rồi, lại nói vô ích.



Làm thế nào mà người đàn ông này có thể có một loại…



Lâm Cảnh Trăn ngẳng đầu lên, “Thím, ông cụ có biết chuyện này không?”



“Việc này…… Ông cụ tức giận chú ba của con lâu như vậy, ai dám nhắc tới tên chú ba của con với ông cụ.”



“Con…” Lâm Cảnh Trăn cũng không dám nhắc tới.
 
Chương 105


Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tô Thính Ngôn này, con hiểu rõ nhất, chú ba sao có thể thực sự thích cô ấy? Chú ba rốt cuộc suy nghĩ gì, mà đăng ký kết hôn với cô ấy?



Các người cùng nhau khuyên nhủ chú ba, có thẻ…”



“Tính khí của chú ba như thế nào không phải con không biết. Đã hơn hai mươi năm, cũng chưa từng tìm hiểu một ai, lần này… Con nhìn xem, chú ba đối với Tô tiểu thư thật tốt, chúng ta cảm thấy giống như đổi người khác, xem ra là tâm ý đã quyết, sẽ không nghe lời khuyên, vì vậy con đừng suy nghĩ về điều đó.”



Lâm Cảnh Trăn thực sự muốn chết.



Hắn vẫn không tin, Lâm Nhứ thật sự thích Tô Thính Ngôn.



Nam nhân kia xảo quyệt như cáo già… Cực kỳ thông minh, tàn nhẫn và độc ác…… Anh làm việc nhất định có lý do của riêng mình! Làm sao anh có thể kết hôn chỉ vì đơn giản là anh thích người phụ nữ ấy?



Tô Thính Ngôn ngồi xe trở lại chung cư.



Cô nhìn Lâm Nhứ xuống xe, trong lòng cảm thấy buồn bực.



Nhưng cô lại không có biện pháp.



Cô chỉ có thể nói, “Lâm tổng hạ mình đến ở cùng tôi, có phải hay không không tốt lắm.”



“Sẽ không, anh chưa từng sống ở một nơi như thế này bao giờ, thử một chút cũng khá tốt.”


Tô Thính Ngôn biết không thể nói được anh, dứt khoát không nghĩ nói cái gì, vội vàng đóng cửa khóa lại.



Ngày hôm sau, cô đến bệnh viện sớm, và bất ngờ nghe tin bệnh viện đang tuyển người tình nguyện đi Hải Thành tham gia hội chẩn.



Cô nghĩ đến trong nhà còn có một người vẫn luôn đi theo từng bước, cô nhanh chóng quyết định tham gia.



Buổi tối, Tô Thính Ngôn không về nhà.



Chu Đỉnh là người đầu tiên nói với Lâm Nhứ rằng Tô Thính Ngôn đi Hải Thành tham gia hội chẩn.



Lâm Nhứ ngồi ở quán bar, bên cạnh, Tống Tinh Thần nhìn anh, “Cậu làm sao vậy? Chuyện chăn gối không hài hòa?




Nhìn vẻ mặt này của cậu.”



“Đúng… Có một chút không hài hòa.”



…” Tống Tinh Thần che miệng kêu to, “Cậu thực sự có chuyện chăn gồi, tắm tắc.”



Lâm Nhứ liếc mắt một cái nhìn qua.



Tống Tinh Thần híp mắt, “Cây vạn tuế sắp nở hoa. Xem ra Tô Thính Ngôn này quả nhiên không bình thường.”



Lâm Nhứ nghiền nát nửa điều thuốc mới hút vào gạt tàn thuốc.



“Lần trước cậu giải quyết chuyện cô bạn gái đuổi tới tận nhà như thế nào?”



Tống Tinh Thần phong lưu chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thường xảy ra chuyện bạn gái của anh ta đuổi thẳng tới nhà họ Tống, gia đình của anh ta không có biện pháp, nói thẳng rằng anh ta lại tùy tiện yêu đương thì phải đem anh ta đuồi ra Tống gia.



cậu tán được họ?”



Tống Tinh Thần ngắn người, sau đó, cười như điên.



Lâm Nhứ không chút hoang mang, chậm rãi chờ anh ta cười xong, nghiêm túc cầm cốc rượu trên bàn, nhấp một ngụm.
 
Chương 106


Tống Tinh Thần nói, “Ò, việc này phải có kỹ xảo, phải hiểu được kịch bản. Từ xưa đến nay thế gian chân tình lưu không được, chỉ có thói quen động nhân tâm! Cậu phải biết lạt mềm buộc chặt, và làm cho cô ấy ghen tị. Phụ nữ đều biết, không chiếm được mới là tốt nhất, cho nên ngay từ đầu lại thích cũng đừng nói thích. Ái chà, tôi là người giỏi nhất trong việc này. Để tôi nói cho cậu biết, tôi dùng chiêu này tán đổ bao nhiêu phụ nữ…”



Lâm Nhứ xoa nắn cóc, nhìn anh ta.


Cuối cùng, anh đứng lên, cầm lấy quần áo phía sau nói, “Tôi không nên hỏi cậu.”



“Làm sao vậy?” Tống Tinh Thần nói, “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không như thế nào tôi nhiều bạn gái như vậy Lâm Nhứ chỉnh sửa lại quần áo hai lần, “Tôi không cần.”



“Tại sao?”



Lâm Nhứ vừa đi ra ngoài vừa nói, “Cậu soi gương so sánh một chút sẽ biết.”



Lau, Tống Tinh Thần lúc này mới phản ứng lại.



Lâm Nhứ có ý nói rằng anh ta không rành việc!



“Lâm Nhứ! Tôi không nên chia sẻ kinh nghiệm tốt như vậy.



cho cậu!”

Lâm Nhứ đi ra ngoài nhìn Chu Đỉnh.



Chu Đỉnh cẩn thận ở một bên nhìn, “Ông chủ, anh có việc gì cần phân phó?”



“Đặt một chiếc trực thăng, tôi đi Hải Thành.”


Này, ông chủ muốn đuổi theo.



Chu Đỉnh nói, “Ông chủ… Tôi nghĩ biện pháp của thiếu gia Tỉnh Thần cũng rất được. Chúng ta thử thả lỏng đối phương, đuổi theo người ta thì có phải quá chặt chẽ không…”



Lâm Nhứ cũng tự hỏi liệu anh có thể nghĩ biện pháp khác…




Nhiều năm tung hoành thương trường như vậy, âm mưu quỷ kế gì không có chơi qua, thủ đoạn gì đó còn không phải hạ bút thành văn.



Tô Thính Ngôn đến Hải Thành, ở chung phòng với một người khác tên là Tằng Lê.



Cô ta cười mỉm nhìn Tô Thính Ngôn.



“Tôi rất vui khi biết rằng được ở cùng phòng với bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, trông cô như này thật sự rất xinh đẹp.”



Tô Thính Ngôn đến khách sạn trước tiên thay quần áo, mặc một bộ đồ thể dục đơn giản nhìn cô ta, “Tôi có gì mà đẹp.”



“Cô thật sự rất xinh đẹp, xứng đáng là người đẹp nhát của bệnh viện chúng ta. Bác sĩ Tô, cô có bạn trai chưa? Tôi rất muốn giới thiệu anh trai của mình cho cô. Không biết chừng chúng ta có thể thành người một nhà.”



Tằng Lê rất thích Tô Thính Ngôn khi nhìn thấy cô ấy, hơn nữa, càng xem càng thích, càng xem càng cảm thấy tinh xảo.



Cô đã thấy người đàn ông đứng ở cửa, cười như không cười nhìn cô. Anh vừa nhìn đến cô, vẻ mặt của anh càng trở nên nùng liệt hơn, khiên cô bị sốc.



Đâu phải là cơm hộp, đây là Lâm Nhứ.



Tô Thính Ngôn giật mình, quay đầu lại nghe được Tằng Lê còn đang hỏi.
 
Chương 107


“Bác sĩ Tô, có phải cơm hộp đưa đến không? Cô cứ để trên bàn.”



“Không… Tôi đi ra ngoài một lát…”



Tô Thính Ngôn đẩy ngực Lâm Nhứ, đẩy anh ra, cùng lúc đóng cửa sau lưng lại.



Lâm Nhứ nhìn cách ăn mặc của Tô Thính Ngôn lúc này.



Bộ quần áo thể thao màu đỏ xen trắng làm nổi bật dáng người của cô, bộ quần áo rộng trên đó hiện ra một số vét trăng mịn. Đôi mắt lim dim sau một ngày mệt nhọc, Hồng bạch gặp nhau đồ thể dục phác hoạ nàng hiện trường dáng người, mặt trên tùng suy sụp quần áo hiện ra một ít trắng nõn dấu vết, mệt nhọc một ngày mắt mang theo điểm nhập nhèm, ánh mắt nhàn nhạt.Khi nhìn thấy anh, cô kinh ngạc, đôi mắt bối rồi.



Anh thật sự thích dáng vẻ không trang điểm này của cô, nhìn thấy cô không nhịn được trước tiên ôm bờ vai cô, đầy cô vào tường và quan sát cẩn thận.



“Có chuyện gì với anh.”



Tô Thính Ngôn nói.



“Cùng đến phòng của anh. ” Anh mỉm cười nói.



Tô Thính Ngôn nhíu mày nhìn vào trong.



Lâm Nhứ này trở thành trùng theo đuôi từ lúc nào?



Anh tiến lại gần cô, mùi hương trên người anh đến gần, hơi thở anh lại dán vào tai cô.



Nhưng đại đa số những người ở tầng này đều là người của bệnh viện, và thật sự không tốt khi đứng như thế này.



“Đi… về phòng anh trước…”



Lâm Nhứ cười, ngay lập tức buông lỏng cô, từ phía trước dẫn đường.



Đi một vòng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.


Sau khi đóng cửa lại, Lâm Nhứ bế ôm Tô Thính Ngôn.



“Anh… Anh muốn làm gì”



Tô Thính Ngôn bị anh đặt ở trên sô pha, ngay sau đó,chống hai tay chắn trước người cô. Anh cúi đầu nhìn Tô Thính Ngôn, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô.



Khuôn mặt này nộn nộn như đậu hũ non, chạm vào mềm mịn, thật khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.



Tô Thính Ngôn nhìn ánh mắt nóng rực của anh.



“Lâm Nhứ.”



“Khi nhìn thấy em, tôi không thể kìm lòng được.”



Tô Thính Ngôn không nói nên lời, “Anh người này, không thể nói hàm súc sao, nói thẳng như vậy…”



“Tìm… Anh không phải làm việc sao?.”



“Có, nhưng tới vị trí này của anh, bọn họ làm việc vây quanh anh. Vì vậy anh đến đây không chậm trễ công việc.”



Được rồi, lại là nhà tư bản độc ác.
 
Chương 108


Không đợi Tô Thính Ngôn nói thêm điều gì nữa, Lâm Nhứ.

tiến lại gần, dán sát trán của cô.

Mùi hương trên người anh vĩnh viễn dễ ngửi như vậy, cũng không phải mùi hương nước hoa, khiến người ta cảm tháy lạnh lẽo, nhưng lại rất thoải mái.

Vì vậy anh lại gần hôn cô, cô không hề có cảm giác kháng cự, cũng không cảm thấy khó chịu.

Chiếc quần âu dáng đứng, lộ ra đôi chân dài miên man cùng vòng eo cực chuẩn của anh, tỉ lệ này giống như: người bước ra từ truyện tranh, khiến người xem không khỏi chậc lưỡi.

Cô nhìn chằm chằm vào anh như vậy, trong lòng vẫn không ngừng cảm thán, chà, thật là một người đàn ông hoàn mỹ.

Lúc này, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu.

“Em ngơ ngắn cái gì? Đến ăn cơm..”

*Hả… Vâng.”

Tô Thính Ngôn vội vàng bước tới.

Lâm Nhứ mỉm cười nhìn nàng ăn.

Cô ăn rất nhanh, khóe miệng cũng lây dính nước sót.

Anh nhìn cô, trong lòng không hiểu vui sướng, hỏi cô, “Em định ở Hải Thành bao lâu?”

“Ba ngày.”

“Vậy thì vẫn còn kịp, em muốn đi dạo nơi nào, anh sẽ đưa em đến đó.”

“Anh có quen thuộc Hải Thành không?” Tô Thính Ngôn ngắng đầu.

“Khá tốt. Ở đây có chi nhánh của Lâm Vũ, cho nên trước kia anh thường xuyên đến họp. “

Tô Thính Ngôn vừa cắn cái thìa vừa hỏi, “Tập đoàn Lâm Vũ của các anh có nhiều chỉ nhánh không?”

“Cả nước không có thành phó nào không có chỉ nhánh của bọn anh, hơn nữa, bởi vì tập đoàn Lâm Vũ còn có Lâm Vũ hàng không thuộc quyền quản lý của tập đoàn Lâm Vũ, cho nên nơi nào có sân bay, đều có cao ốc Lâm Vũ.”

*…” Tô Thính Ngôn giật mình nói, “Nhà các người đầu tư rộng như vậy.”

“Rốt cuộc lão nhân kia khôn khéo giảo hoạt, tầm nhìn của ông rất chuẩn, lựa chọn ra quyết sách cũng rất lợi hại.”

Lão nhân kia nhất định là lão nhân Lâm Vũ.

Tô Thính Ngôn nghĩ, lão nhân kia khôn khéo, tính tình cổ quái, nhưng xác thật xem ra rất lợi hại. . ngôn tình hoàn

Không đúng, nếu lão nhân khôn khéo như vậy, lại giao toàn bộ gia tộc cho Lâm Nhứ quản lý…

Điều đó không phải nói Lâm Nhứ cũng rất khôn khéo?

Tô Thính Ngôn nhìn anh, có thể nào lúc nãy là một cách để anh tự tâng bốc bản thân mình?

Cô ăn sạch, lau miệng, đứng lên nói, “A, thật thỏa mãn, em phải về phòng, nếu không Tằng Lê nên lấy làm lạ.”

“Đợi anh một chút.”

Lâm Nhứ bỗng nhiên kéo cô từ phía sau.

Cô quay lại, và cô nhanh chóng bị anh ôm vào lòng…

Anh cúi đầu nói, “Trên miệng em có cái gì.”

PHẾ Cô còn chưa kịp phản ứng, anh bỗng nhiên dựa gần cô cúi xuống…

Cô chỉ cảm thấy độ ấm và hơi nóng, khiến thần kinh cô căng thẳng.

Sau khi kết thúc, anh đã lùi lại.
 
Chương 109


Mà Tô Thính Ngôn lúc này mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Anh vừa mới… Liếm môi cô!

“Anh…”

Khóe miệng Lâm Nhứ khẽ nhúc nhích, biểu hiện thưởng thức rất rõ ràng.

“Anh hiện tại cũng thỏa mãn.”

Tô Thính Ngôn nhìn người đàn ông này, “Anh cũng quá…

Quá…” . ngôn tình hay

Lâm Nhứ nhướng mày, “Quá cái gì?”

“Anh đây gọi là theo đuổi sao?” Tô Thính Ngôn không nói nên lời, “Anh rõ ràng là cường đạo!”

Lâm Nhứ nhếch môi, “Phương thức theo đuổi của Lâm Nhứ chính là như vậy. Hiện tại không còn sớm, em nên nghỉ ngơi đi.”

Anh nhìn cô thật sâu, “Hay là em muốn nghỉ ngơi ở đây?”

Tô Thính Ngôn thật ra cũng không chán ghét hương vị của anh, kể cả hương vị miệng anh.

Nàng chạm vào môi mình.

Nếu là người khác, cô khẳng định cảm thấy béo ngậy, thậm chí cảm thấy kinh tởm.

Nhưng mà, ai có thể đem điều này liên hệ với Lâm Nhứ liên hệ cùng nhau.

Cô không thẻ, chỉ sợ bắt luận người nào cũng không thẻ.

Anh thoạt nhìn như trước là một quý tộc lịch thiệp, làm xong hành động lưu manh này đó, vẫn mang theo thái độ bình thản, giống như người vừa mới bỗng nhiên đối mặt hôn cô không phải là anh…

Tô Thính Ngôn vội vã về đến phòng khách sạn.

Tằng Lê thấy cô trở về, bèn nói: “Nghe nói, khách sạn chúng ta đang ở có một công tử nhà giàu đến, có người còn quay được một chiếc Koenigsegg đậu ở dưới lầu, aizz, thật đẹp biết bao, lại còn là bản giới hạn, hình như giá cũng phải từ hai ngàn vạn trở lên, cô xem…”


Tô Thính Ngôn nhìn đoạn video…Một chiếc xe thể thao thoạt nhìn rất lóa mắt đậu ngay dưới khách sạn mà bọn cô đang ở…

Hiện tại, một người cực kì có tiền đang ở khách sạn này…còn không phải là người kia sao.

Tô Thính Ngôn đỡ trán, “Ngày mai còn phải đi làm đấy, mau ngủ đi.”

“Aizz, bác sĩ Tô, cô vừa đi đâu vậy?”, Tằng Lê tò mò…

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Vương dẫn theo vài người nữa cùng đi hội chẩn. Tô Thính Ngôn như thường lệ đi theo ông, lúc trước cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, cô cũng học được không ít kiến thức.

Tô Khuynh Tình cũng đi theo phía sau. Tô Thính Ngôn không hiểu cô ta đi theo làm gì, nhưng dù sao cô cũng không định nói chuyện với cô ta, thế nên cô luôn theo sát phía sau chủ nhiệm Vương để cô ta không có cơ hội đến làm phiền.

Chủ nhiệm Vương nhìn Tô Thính Ngôn: “Người bệnh này tương đối có tiếng tăm, là Vương Tử Hùng, làm bên địa ốc, cô nên cần thận một chút “

Tằng Lê ở bên cạnh chọt thốt lên “A, tôi biết người này, chính là ông trùm khai phá địa ốc, tài sản ở khắp cả nước, không đâu là không có bóng dáng của địa ốc nhà bọn họ.”

Chủ nhiệm Vương hít một hơi thật sâu “Đúng vậy, loại người này đều thường…”

“ Tôi biết, tôi biết, tương đối khó hầu hạ.” Tằng Lê lại xen vào.

Chủ nhiệm Vương liếc mắt trừng cô ấy một cái. Cô lùi về phía sau, vẻ mặt có chút bất mãn: “Để cho Tô Thính Ngôn đến khám? Cô ấy có làm được không? Chủ nhiệm Vương cũng để tâm đến cổ quá đi, cũng không nói xem cô ấy khám kiểu gì được bây giờ.”

Tô Khuynh Tình ở phía sau đứng nhìn, mặc dù lợi dụng chỗ trống để tìm được cơ hội đi cùng nhưng lại không nghĩ rằng, chủ nhiệm Vương còn không thèm để mắt đến cô ta dù chỉ một chút.
 
Chương 110


Trong lòng cô ta cũng có chút hy vọng, tốt nhất là Tô Thính Ngôn sẽ bị bẽ mặt, chính ở chỗ này bỏ mặc người ta, thế còn không phải chính là đang đánh vào mặt chủ nhiệm Vương hay sao?

Vương Tử Hùng nhìn qua thật giống một con gấu, thân hình vừa cao, vừa béo, nhìn tình trạng thật không được tốt.

Thấy đoàn người tiến vào, ông ta lên tiếng “Ai”

, tôi đã nói rồi, vô ích thôi, bệnh của tôi đã qua gần nửa đời người, biết bao danh y cũng đã xem qua, cũng không thu được gì.

Chủ nhiệm Vương cười cười “Chúng tôi là được người ủy thác đến xem xét bệnh tình của ngài.”

Vương Tử Hùng thở dài, khuôn mặt u sầu, xốc tay áo của mình lên.

Mọi người nhìn thấy, trên đó là một cục u rất lớn.

Bên trong của nó là cái gì? Không một ai biết.

Tô Khuynh Tình xem xong, sững người.

Lúc này…

Chủ nhiệm Vương trực tiếp đẩy Tô Thính Ngôn ra phía trước *Cô đến xem thử đi”

Vương Tử Hùng nhìn Tô Thính Ngôn, bắt trị bất giác một hồi, vốn dĩ nhìn cô gái này thật trẻ, thật không có chút nào giống bác sỹ.


Ông ta đưa tay ra nói “Các bác sĩ cũng đến xem sao đi, cũng tốt, tính như là tôi đem bản thân cống hiến cho việc nghiên cứu của mọi người đi.”

Mọi người đều không nghĩ tới việc Tô Thính Ngôn cười cười mà nói thẳng “ Cái này không phải u, đây chính là thịt thừa, nhưng không thể cắt bỏ nó được vì sẽ ảnh hưởng đến động mạch ở bên cạnh. Nếu ông cảm thấy nó không thuận tiện trong sinh hoạt, thì tôi có biện pháp để giúp ông.”

Chưa xem đầy một phút, cô liền đưa ra được kết luận như vậy.

‘Vương Tử Hùng nhìn lại cô, vẻ mặt hoài nghỉ “Cô đang nói đùa tôi à.”

Tô Thính Ngôn quay đầu lại nhìn mọi người đang đứng phía sau, lại nói “Tôi không có hứng thú vui đùa, tôi có thể giúp ông xem xem, nhưng mà, phải làm phiền mọi người ở đây ra ngoài một chút…”

Chủ nhiệm Vương sủng sốt, trực tiếp quay lại nói “Đi, đi, mọi người đều ra ngoài hết đi nào.”


Mọi người đứng bên ngoài nói chuyện với nhau, “Bác sĩ Tô chữa được chưa nữa, khám bệnh như vậy, có khi nào.

khám nhằm không, Vương Tử Hùng không phải người dễ đắc tội, cũng không phải là người có thể tùy tiện nói giỡn.”

“Tôi còn khám không ra, chủ nhiệm Vương cũng chưa nói gì cả đâu.”

Tô Khuynh Tình nhìn vào trong phòng, cười nói “Nếu Thính Ngôn đã nói như vậy rồi, thì chắc hẳn là có biện pháp chữa trị.”

Những người khác không tin “Tôi thấy, còn chưa chắc đâu”

Lúc này….

Cửa mở.

Vương Tử Hùng với vẻ mặt hòa ái, khắc hẳn so với dáng vẻ cao ngạo khi nãy.

“Bác sĩ Tô, đến đây nào, cẩn thận chút, để tôi tiễn mọi người, thật tiếc là mọi người đã muốn rời đi rồi, giá như: mọi người có thể ở lại đây mấy ngày, để tôi có thể tiếp đón chu đáo hơn thì tốt biét bao.”

Tô Thính Ngôn mỉm cười, “Không sao, là điều tôi nên làm, chờ vài hôm nữa, ngài đến bệnh viện của Lâm Vũ thì chúng ta lại có thời gian tiếp tục trò chuyện.”

Mọi người kinh ngạc, đây là… thật sự chữa khỏi được rồi sao?

Chủ nhiệm Vương nhìn một số người còn sửng sót, trừng mắt liếc qua, sau đó cũng hớn hở theo sau, đuổi kịp Tô Thính Ngôn.
 
Chương 111


“Thính Ngôn à, giờ chúng ta quay về, cô đến quán cà phê của tôi đi, chúng ta cùng thảo luận kĩ về bệnh lần này…”

Tô Khuynh Tình nhìn theo bóng chủ nhiệm Vương và Tô Thính Ngôn đang đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Tô Thính Ngôn thực sự khám ra được?

Nếu không thì một người nghiêm khắc, yêu cầu cao như: chủ nhiệm Vương, tại sao có thể bày ra được gương mặt tươi cười như thế.

Hơn nữa, khi nãy chủ nhiệm Vương liền đổi xung hô từ bác sĩ Tô sang kêu là…Thính Ngôn. Sao có thể chứ?

Tô Khuynh Tình đành ôm cục tức nhìn hai người rời đi, trong lòng chậm rãi nổi lên cảm giác ghen ghét.

Về tới khách sạn, Tằng Lê nói thẳng, “Bác sỹ Tô, tôi còn chưa gặp qua người nào được chủ nhiệm Vương đối xử tươi cười như thế đâu….Cô làm như làm sao mà thế?”

“Tôi giúp chủ nhiệm Vương nghĩ ra được một biện pháp, vừa không động đến động mạch lại vừa có thể cắt bỏ được thịt thừa”.

*Có thể làm được sao…”

“Thực ra, cái này chỉ là loại bệnh nhỏ mà thôi, khi còn cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, bởi vì đi và gặp qua rất nhiều sự việc kì quái, thật ra, loại bệnh này ở khu vực nghèo khó cũng có rất nhiều, nhưng bọn họ lại không có tiền chữa trị, nó lại ảnh hưởng đến công việc nên họ trực tiếp cắt bỏ cánh tay của mình…tình nguyện cắt tay đi cũng không tiêu tiền để chữa trị.”

“Thì ra là như vậy…”

“Cho nên, sư phụ tôi thường xuyên nghiên cứu, làm sao để không cần tiêu quá nhiều tiền cũng có thể giúp họ chữa trị, tôi xem nhiều lần nên cũng lĩnh ngộ được.”

Tằng Lê nghe xong có chút cảm giác mông lung, bèn lôi kéo Tô Thính Ngôn nói, “Bác sỹ Tô, cô quả đúng là thần tượng của tôi….Để chúc mừng lần thắng lợi này của bác sỹ Tô, tôi mời cô đi ăn đại tiệc…Hì hì, tôi tìm được một chỗ ăn cơm Tây, cực kỳ ngon”

Tô Thỉnh Ngôn không muốn đi, nhưng Tằng Lê ở bên cạnh một mực nài nỉ, thế là cũng bát đắc dĩ đồng ý.


Tới nơi, cô liền nhận được tin nhắn từ Lâm Nhứ “Cùng đi ăn chứ?”

Tô Thỉnh Ngôn vội trả lời “Tôi cùng bạn đi ăn rồi.”

“Được, tôi biết rồi”

Tô Thính Ngôn nhìn thấy dòng tin nhắn này, nghĩ, hắn sẽ không giận chứ?

Tằng Lê cười nói đi gọi cơm, “Chỗ này thật sự rất rất đông, mỗi ngày đều chật ních, tôi phải xếp hàng lâu thật lâu, cô nhìn phía trên kìa, miễn bàn luôn.”

Tô Thính Ngôn nói “Đúng là đồ tham ăn”

“Tất nhiên rồi, đã tốn công để đến Hải Thành một chuyền thì nhất định phải tới chỗ này ăn thử.”

Đang nói chuyện thì bên ngoài, cửa mở ra, Tô Thính Ngôn nghe thấy có người kinh ngạc thốt lên “Oa, đẹp trai quá đi”. Cô cũng không khỏi tò mò, ngẳng đầu lên xem, vừa mới liếc mắt qua liền tháy Lâm Nhứ đang đi đến.

Một mình anh tiến vào, đưa mắt tìm kiếm, liền thấy Tô Thính Ngôn đồng thời sải bước đi đến.

Tô Thính Ngôn nghẹn họng, vội nhìn về phía Tằng Lê.

Sao anh ta lại đến đây, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Tằng Lê lúc này đã trọn mắt há hốc mồm, đến dao nĩa cũng quên buông xuống.

*Ôi trời, đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy…ôi, cái mặt này…aaaa, tôi có thể, tôi có thể…”

Thế nhưng lại thấy Lâm Nhứ từng bước hướng phía bên này đi tới…

Tô Thính Ngôn nuốt nước miếng, có loại dự cảm không lành.

“Hai vị….tôi không tìm được chỗ ngồi, không biết là có thể ghép bàn cùng mọi người được không?”

Đôi mắt Tằng Lê như gắn chặt ở trên người Lâm Nhứ.

Giật mình vì thấy anh đi đến trước bàn, lại còn đưa ra đề nghị ghép bàn cùng bọn cô, nhất thời ngơ ngác, quên cả việc trả lời.

Tô Thính Ngôn mỉm cười, ánh mắt có chút uy hiếp, trừng mắt với người này.
 
Chương 112


*Xin lỗi, tôi không có thói quen ghép bàn cùng người khác.”

Nhưng mà, Tằng Lê lại gần như cùng lúc lên tiếng “Có thể, có thể, nhiệt liệt hoan nghênh, ngồi thoải mái nhé, ngồi ở’ đâu cũng được.”

Tô Thính Ngôn nhìn Tằng Lê, Tằng Lê vừa nói vừa vội vàng nhường chỗ ngồi cho Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ ngồi xuống, cười mị hoặc “Cảm ơn”

“Thật khách sáo quá…không biết tiên sinh đến đây một mình là muốn dùng gì.” Tằng Lê mang một vẻ mặt hoa si, mê trai đến cực điểm không thể che giấu.

Lâm Nhứ nói “Ừ, là bị người khác cho leo cây.”

Tô Thính Ngôn ở một bên cắt thịt cũng không khỏi ngừng động tác.

Tằng Lê nghe xong liền oán giận, thiếu chút nữa lật bàn, “Ai lại không biết tốt xáu như vậy chứ, lại để vị tiên sinh đây leo cây.”

Lâm Nhứ nhún nhún vai, lại nhìn Tô Thính Ngôn, lẳng lặng cười tủm tỉm, liếc nhìn cô thâm ý.

Tô Thính Ngôn không nói gì, lại không nghĩ tới, tay của mình bỗng nhiên bị đè lại.

Anh ta….thề nhưng lại ở chỗ này đùa giỡn cô!

Tô Thính Ngôn sửng sốt, muốn rút tay mình lại, nhưng lực tay hắn quá khỏe, lại lôi kéo cô không bỏ. Hơn nữa, tuy rằng có cái bàn chống đỡ, nhưng động tác lại quá lộ liễu, Tẳằng Lê ở phái đối diện thế nào cũng sẽ phát hiện.

Tô Thính Ngôn nghiêng đầu nhìn Lâm Nhứ cảnh cáo.

Nhưng Lâm Nhứ lại tỏ vẻ làm ngơ, tay không ngừng vuốt ve lòng bàn tay của cô, trên mặt còn lộ ra nụ cười ưu nhã, tự nhiên.

Sự tương phản này của anh cũng làm cho Tô Thính Ngôn trợn mắt há hốc mồm.

Tằng Lê nhìn Lâm Nhứ, càng xem lại càng kinh ngạc cảm thán.

Đặc biệt là khi thấy được đồng hồ trên tay Lâm Nhứ, cùng với trang sức kim cương đính trên quần áo, không tự chủ được, nói, “A, loại đồng hồ này, có phải hay không là bá tước…”

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua “Vị tiểu thư này, hiểu biết thật rộng nha.”

Tăng Lê nghe anh nói như vậy liên cảm thây mình được khen đến đỏ mặt mắt rồi.

“Không có gì, đồ vật nỏi tiếng như vậy, tôi còn có khả năng biết đến, oa, anh kỳ thật là một cái phú hào đi?”


Lâm Nhứ nhướng mày “Căn cứ vào đâu để biết được?”

“Vì tôi tháy…tràn ngập ánh sáng của nhân dân tệ”

Lâm Nhứ cười cười, “Chắc chứ? Không thể nào đâu, vì có người vẫn luôn cảm thấy tôi thực nghèo đáy.”

..” người vẫn luôn cảm thấy anh nghèo, ngồi ở một bên suýt chút nữa là phun ra hết.

Tẳằng Lê cảm thán, “Ôi. Người nào lại không có mắt nhìn như vậy chứ.”

Tô Thính Ngôn ở dưới bàn dùng sức đá Tằng Lê. Tằng Lê ai u kêu một tiếng, nhìn Tô Thính Ngôn, “Bác sĩ Tô?”

Tô Thính Ngôn ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Ăn phần của cô đỉ”.

Rốt cuộc, Lâm Nhứ cũng chịu thả tay cô ra, tiếp tục cúi đầu cắt bít tết, chuyên tâm cắt từng miếng, từng miếng, thoạt nhìn rất đều nhau, rất đẹp.

Tầng Lê nhìn nhìn, lại một bên đưa mắt ra hiệu bảo Tô Thính Ngôn xem điện thoại.

“Thật nhiều tiền nha, cái đồng hồ kia ít nhất là máy trăm vạn, lại thêm bộ đồ kia….còn đẹp trai như vậy, oa, hôm nay chúng ta thật may mắn quá đi…”

Tô Thính Ngôn còn đang đọc tin nhắn, lại đột nhiên cảm nhận được…ở phía dưới, đầu gối của anh đang cọ vào đùi cô, không biết là do có ý hay vô tình mà nói…..

Đáng chết…

Lâm Nhứt Cô đưa mắt gắt gao nhìn Lâm Nhứ.
 
Chương 113


Anh thế mà lại đưa ánh mắt vô tội nhìn cô, biểu tình thể hiện như đang hỏi, làm sao vậy?

Cái người này….như thế nào?

Tô Thính Ngôn thật muốn mắng chửi người mà!

Lúc này…

*“Lâm….Lâm tổng, ngài đến đây từ lúc nào vậy ạ.”

Ở phía sau, bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến, mặc một bộ tây trang, giày da, thoạt nhìn thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt lại phúc hậu, tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Nhứ…

Lâm Nhứ cười cười: “Chào ông, Trần tổng.”

“Ôi trời, thật là, Lâm tổng ngài tới Hải Thành sao không nói trước với chúng tôi một tiếng, sao ngài không đi vào phòng vip, trong thẻ của ngài còn không ít tiền đâu.”

“À, vậy sao? Đầu tôi hơi có chút lộn xôn… Thật xin lỗi, tôi đã quên mắt rồi.”

Lâm Nhứ mỉm cười.

Lúc này Tô Thính Ngôn nói thẳng, “Nếu bên kia đã chuẩn bị sẵn, ngài Lâm không cần phải chen chúc cùng chúng ta, mau đi vào nhanh đi.”

Tẳằng Lê tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng nhanh miệng, “Đúng vậy đúng vậy, anh mau đi đi.”

Trần tổng ở một bên vẫn luôn thúc giục, Lâm Nhứ chỉ có thể cười cười rồi đứng dậy.


“Nếu tôi từ chối thì thật thát lễ quá.”

Nhìn về phía hai người tỏ ý đứng dậy, kêu Trần tổng đi nhanh về phía trước để dẫn đường, người đứng ở hai bên gập eo cúi xuống một đường tỏ ý cung kính, mơ hồ eo như muốn gãy.

Nhưng mà, sau khi Lâm Nhứ rời đi, liền đứng thẳng dậy, biểu cảm dường như không tốt.

Tằng Lê không để ý tới sắc mặt bọn họ, lại vội vàng kéo một nhân viên tạp vụ qua,”Lâm tổng, là Lâm tổng nào thế?”

“Còn ai vào đây nữa….là Lâm tổng của tập đoàn Lâm Vũ, Lâm Nhứ!”

“hụt”

Tằng Lê suýt phun ra một ngụm.

Trên mặt cô tràn đầy vẻ kích động, cô căng thẳng túm lấy cánh tay Tô Thính Ngôn.

“Nhanh lên, mau cấp cứu cho tôi, tim tôi đập nhanh quá, hô hấp cũng không thông, tôi sắp chết rồi, mau lên…”

Cánh tay của Tô Thính Ngôn bị cô nhéo đến tê rằn, *Ui…Cô nhéo đau tay tôi đáy.”

Tẳằng Lê nhìn thấy gương mặt thản nhiên của Tô Thính Ngôn, “Cô, cô chưa bị hù chết sao, Lâm Nhứ… Lâm Nhứ…Ôi trời! Chúng ta thật sự ở chỗ như thế này lại có thể gặp được Lâm Nhứ, tôi muốn nói, lúc đầu nhìn thấy người này vừa đẹp trai vừa có khí chất như vậy…nhất định không phải là người bình thường.”

Tô Thính Ngôn nhai đồ ăn, “Cô mau ăn đi, làm tôi sợ muốn chết!”

Ở bên kia.

Lâm Nhứ đã đi được vài bước Bỗng nhiên anh quay đầu lại, nhìn Trần tổng.

Trần Tổng vội vàng cúi đầu cười nói, “Là chúng tôi chuẩn bị không chu đáo…Lâm tổng…” . truyện đam mỹ

Lâm Nhứ nhìn cái người đầy vướng víu này.

“Nhà hàng của ông phục vụ không tôi.”

“Không có không có….”

Trần Tổng không biết như thế nào lại cảm thấy biểu cảm của Lâm Nhứ có chút không đúng.
 
Chương 114


Đây là khích lệ sao?

Thời điểm khích lệ sắc mặt có chút…hung dữ.

Đúng đúng đúng, đặc biệt là đôi mắt kia, nó sắc bén giống như dao, tựa như muốn nhắm thẳng trên mặt hắn mà đâm lên.

“Lâm…Lâm tổng… Xin ngài hãy nói tôi đã làm sai cái gì, tôi nhất định sẽ sửa chữa lập tức.”

Khóe mắt Lâm Nhứ giật giật, nói với ông ta: “Không có việc gì, chút nữa giúp tôi làm vài việc.”

Một lát sau.

Lâm Nhứ đã quay trở lại.

Cảm xúc của Tằng Lê vừa mới ổn định một chút, lập tức lại phấn khích một lần nữa.

“Lâm tổng… Sao ngài lại quay lại đây?”

Lâm Nhứ nói, “Không có việc gì, bọn họ nghĩ sai rồi, bên trong không có chỗ ngồi.”

“Sao cái này có thể tính toán sót được chứ? Thật là…”

Tằng Lê nói, nhưng trên mặt rõ ràng đã vui đến mức nở: hoa, không thể giấu được biểu cảm của bản thân, “Đúng rồi, quên tự giới thiệu, Lâm tổng, thật sự rất có duyên, tôi và bác sĩ Tô đều cùng là bác sĩ của bệnh viện Lâm Vũ.”

Vẻ mặt của Lâm Nhứ bừng tỉnh.

“À, thế à, quả thực rất có duyên.” Hắn mỉm cười nhìn về phía Tô Thính Ngôn, “Cô là bác sĩ Tô phải không?”

Biểu cảm đầy ái muội kia làm Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn hắn.

Tằng Lê còn đang hưng phấn nhìn anh”Đúng vậy, Lâm tổng ngài như thế nào lại đi một mình tới nơi này, tôi không nghĩ tới ở bên ngoài này gặp được Lâm tổng, ở bệnh viện mấy năm cũng không nhìn thấy Lâm tổng quá máy lần, nay ở Hải Thành lại được gặp, thật là… Tôi kích động quá, thật sự xin lỗi Lâm tổng.”

“Không sao.” Biểu cảm của anh thật sự rất thản nhiên.

Tất nhiên, bởi vì tay hắn, lại lần nữa mò tới chỗ Tô Thính Ngôn ở bên cạnh.

Tô Thính Ngôn vừa định véo lên tay anh, bỗng nhiên, một tiếng “phanh” vang lên…


Toàn bộ nhà ăn đột nhiên chìm vào trong bóng tối.

“Áy, tại sao lại không nhìn thấy cái gì thế….Lâm tổng…bác Sĩ Tô, này, làm sao duỗi tay lại không thấy năm ngón vậy…”

Tô Thính Ngôn định lên tiếng, nhưng người ở bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo người đi về phía trước….

Một nụ hôn sâu ập tới, đôi môi của Tô Thính Ngôn lập tức bị lấp kín….

Xung quanh là những tiếng oán giận ồn ào.

“Sao tự dưng lại cúp điện thế?”

“Nhà hàng của máy người làm ăn như thế này sao.”

Tằng Lê ở bên cạnh cũng ngạc nhiên kêu lên, “Bác sĩ Tô, oa, sao lại xảy ra chuyện thế này…”

Đầu óc Tô Chính Ngôn choáng váng và có chút đau, cảm nhận được đối phương cắn lên môi của bản thân, ngón tay của hắn đặt lên trên eo cô, kích thích từng đợt gợn sóng…

Đôi môi mang theo hương vị của rượu vang đỏ, vô cùng dễ chịu.

Bất quá mắt điện chỉ khoảng nửa phút, ồn ào một chút, đèn lại sáng lên trở lại.

Tằng Lê ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy ánh sáng đã trở lại, chiếu rõ gương mặt oán giận của nhiều người.
 
Chương 115


Thấy Tô Thính Ngữ không nói lời nào, cô vô tư nói, “Như vậy quý điện còn sẽ mắt điện…”

Cô lại thấy gương mặt Tô Thính Ngôn đỏ bừng, có vẻ đang thất thần.

“Bác sĩ Tô, cô làm sao vậy?”

Tô Thính Ngôn lúc này mới hồi thần lại, đôi mắt hạnh tràn đầy tức giận, trừng mắt về hướng Lâm Nhứ đang đứng một bên.

Lâm Nhứ trước mặt vẫn vân đạm phong khinh, động tác ăn bò bít tết ưu nhã, trên khóe môi là nụ cười nhạt, thoạt nhìn người trông dịu dàng lên rất nhiều.

Tô Thính Ngôn thật vất vả để hạ cơn giận, suy tính lại, không nhát thiết phải nổi giận với loại quỷ ấu trĩ này, tính tình giống hệt một đứa trẻ, thế nhưng còn tới trộm thân.

Cô quay đầu lại nói, “Không có việc gì.”

Chủ quán vì muốn đền bù cho sự cố mắt điện đột ngột, mỗi bàn tặng thêm đồ ăn vặt.

Vào thời điểm thanh toán, Tằng Lê còn muốn đi trả tiền, trước quầy lại nói, “Ngài Lâm đã giúp mọi người thanh toán cả rồi.”

Tằng Lê giật mình quay người về đằng sau nhìn Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ cười nhạt “Cảm ơn hai người đã nguyện ý cho tôi dùng chung bàn.”


Tằng Lê bị nụ cười này của hắn làm cho mặt ngày càng đỏ.

Mãi cho đến khi đi ra ngoài và ngồi trên xe taxi, cô vẫn còn bụm mặt điên cuồng kêu lên, “Aaa, quá may mắn, vậy mà có thể gặp được Lâm Nhứ, aaa, tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới, tôi là người đã cùng Lâm Nhứ ăn bữa tối với ánh nến như vậy.”

Sau khi trở về nhà liên nhận được thông báo của bệnh viện nên phải nhanh chóng quay lại.

Ở trên xe Tằng Lê còn say sưa kể chuyện cho người khác, “Chúng ta thật sự gặp Lâm Nhứ ở nhà hàng, đẹp trai đến nỗi tôi đứng không vững.”

Không ai tin tưởng câu chuyện của cô.

“Tôi thấy cô có phải đang nằm mơ hay không, cô thử hỏi Khuynh Tình một chút, Lâm Nhứ sẽ không có việc gì mà chạy ra ngoài ăn cơm, Khuynh Tình chính là con dâu của tập đoàn Lâm Vũ đấy.”

Tô Khuynh Tình nghe vậy liền cảm thấy buồn cười.

Ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ nhàng, “Bên ngoài cũng luôn có người hay giả mạo Lâm Nhứ, Tằng Lê à, cô vẫn nên cần thận một chút.”

Tằng Lê vừa nghe, lập tức không phục đáp lại, “Điều tôi nói chính là sự thật, nhà hàng của ông chủ đều đối đãi với hắn đặc biệt cung kính.”

Tô Khuynh Tình cười cười lắc đầu, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt có thể tháy rõ, tôi đang yên lặng xem biểu cảm ngu ngốc của cô.

Đại gia nở nụ cười.

“Tẳng Lê à, tôi cũng cảm thấy cô quá ngây thơ rồi, nhất định là đã bị lừa.”

“Chính là, cô lại còn nói Lâm Nhứ là người rất tốt, ai mà không biết hắn chính là một Diêm Vương mặt lạnh, ai thấy đều hoảng sợ, nghe nói hắn không bao giờ nở nụ cười với người khác, hơn nữa lại là người có tính tình vô cùng khó khăn.”

“Sao có thể….Đó là thật mà, bác sĩ Tô, cô cũng từng gặp anh ta rồi, có phải đúng hay không?”

Tô Thính Ngôn ngần người.

Tô Khuynh Tình cũng nhìn Tô Thính Ngôn.
 
Chương 116


Tô Thính Ngôn nói, “Tôi cũng không biết rõ…”

Đôi tay của Tô Khuynh Tình đặt trên đầu gối, nở nụ cười nhẹ đầy tự nhiên và ưu nhã.

Vẻ mặt mang biểu cảm nhìn thấu rõ hết mọi thứ.

“Thật là, cô nghe Khuynh Tình nói, Khuynh Tình chắc chắn đã gặp qua Lâm Nhứ rồi, có đúng hay không?”

“Đã gặp qua vài lần, kỳ thật cũng không thân thiết cho lắm.”

Thật ra chỉ thấy có đúng một lần.

Lần đó cũng không thực sự thoải mái.

Chính là sau khi nói một câu như thế, người bên cạnh cũng đã nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt hâm mộ.

Tẳng Lê không cao hứng, “Sao cũng được, dù gì tôi cũng tin tưởng người tôi gặp chính là Lâm Nhứ, hừ.”

Cô âm thầm lôi kéo Tô Thính Ngôn, “Bác sĩ Tô, cô nói xem có đúng hay không?”

Tô Thính Ngôn nói, “Các cô ấy cảm thấy không phải liền cho rằng là không phải, chính cô tự biết điều đó không đúng là được.”

“Đúng thế, chính tôi biết tôi đúng, hừ, không tin thì thôi, không biết ai khinh thường ai.”

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Vương nhất quyết lôi kéo Tô Thính Ngôn đến nhóm chuyên viên để giúp Vương Tử Hùng chữa bệnh.

Mấy người ở bên ngoài nhìn vào đều rất ngưỡng mộ.

Các tiểu y tá đều nói: “Bác sĩ Tô thật lợi hại. Mới đó đã có thể tham gia vào nhóm chuyên viên tổ y học, hơn nữa có vẻ như chủ nhiệm Vương cũng rất hài lòng với cô ấy.”

Mọi người chỉ thấy ghen tị, trong đám có người hừ nói “Ai mà biết đã dùng thủ đoạn g2.”

“Đừng nói lung tung, dù thế nào thì người ta lớn lên đã đẹp,ngươi có thể làm gì.”

* Đúng là, dựa vào mặt mà kiếm sống đúng là tốt thật.”

Buổi tối, Tô Thính Ngôn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên An Mễ Hinh gọi điện thoại cho cô.


“Nghe nói, con là bác sĩ, con có chữa trị được cho chó không?…”

Tô Thính Ngôn nghe xong sửng sót, “ Làm sao vậy?”

“Mẹ… Mẹ đá con chó một cước khiến nod chảy máu.” Tô Thính Ngôn nghe xong tuy rằng hơi nghi hoặc nhưng liền lập tức nói, lúc này cô liền qua đó xem.

Trong bệnh viện thú cưng, An Mễ Hinh với vẻ mặt bắt đắc dĩ đứng ở đó.

Đối diện là Lại Mỹ Lâm với vẻ mặt đang tức giận.

“Cục cưng của nhà tôi bị bà đá thành như vậy,hừ, đây chính là Tần khuyển dùng để dự thi. Nhà tôi phải mắt bao tiền để mang từ Châu Âu về hơn nữa bà cũng phải bồi thường cho nó.Con chó này nhà tôi nuôi ba năm rồi.

Giống như con trai tôi vậy, tôi thường ôm nó vào trong ngực thân thiết thế nào cũng không đủ được như vậy nếu tôi đối xử với con trai bà theo cách này, bà không phải cũng sinh khí sao. “

” Nó cắn tôi trước! “An Mễ Hinh chậm rì rì nói, không giống như Lại Mỹ Lâm nói nhanh như vậy, làm sao có thể cải với bà ta cho được.

Lại Mỹ Lâm vẫn không ngừng nói, thuận tiện khóc lóc kể lễ với những người xung quanh.

” Mọi người nhìn xem, loại người này không có nhân tính, quả thực không phải là người, đối với động vật nhỏ cũng có thể ra tay?” đúng lúc này Tô Thính Ngôn tới nơi liền nghe thấy giọng nói của Lại Mỹ Lâm, cảm thấy thật đúng là oan gia ngõ hẹp không ai khác ngoài mẹ hai.

“U, bà nói cái gì? Xem nó như con ruột của bà vậy? Bó tôi có biết từ khi nào ông ấy lại có thêm một đứa con trai không?”

Lại Mỹ Lâm càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy giọng nói này.
 
Chương 117


Bà ta nhìn lên thấy Tô Thính Ngôn đang bước vào, bà ta vô thức lùi về phía sau hai bước, ôm con chó cưng của mình tránh xa cô.

“Tô Thính Ngôn, tại sao lại là cô.”

Tô Thính Ngôn đi tới chỗ An Mễ Hinh.

“Không có việc gì đi?”

An Mễ Hinh thấy cô đến liền nói: “Mẹ cũng không muốn làm phiền con, nhưng bà ta nói rằng con chó này bị đá chảy máu muốn mẹ bồi thường. Bồi thường là điều đương nhiên, nhưng mẹ không biết nên trả bao nhiêu? “

An Mễ Hinh luôn ở châu Âu, chưa bao giờ xử lý những vấn đề nhỏ nhặt như này, vì vậy đối với chuyện này không quá hiểu biết.

Tô Thính Ngôn chỉ hỏi một số vấn đề nhỏ.

Hóa ra An Mễ Hinh đang đi dạo trong trung tâm thương mại thì bất ngờ có một con chó chạy đến, tuy nó còn nhỏ nhưng vì An Mễ Hinh vốn luôn sợ hãi những con vật này, An Mễ Hinh thấy nó sủa đuổi theo mình. Nên mới đá nó một cước chảy máu.

Nhưng khi Lại Mỹ Lâm nghe xong thì tỏ ra vô cùng khó chịu.

“Ý của bà là chỉ đá có một cước, vậy tại sao chỉ một cước đá lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy, bà thật sự có thể ra tay như vậy sao? Nhìn xem con chó của tôi bị đến như thế này, nó còn vẫn nhỏ như vậy? Nó có thể làm gì bà không? Bà chỉ là nhìn không vừa mắt mà trực tiếp đến đánh nó đến gần chết. Nếu bà không thích chó, thì bà cũng không thể vô nhân đạo như vậy. Trên đường tôi thấy con kiến cũng cẩn thận không dám giết, dù gì thì nó cũng là một sinh mệnh mà, một người độc ác như bà đối với một con chó nhỏ cuũng không tha,không biết ở bên ngoài sẽ tàn độc như thế nào. “

Lại Mỹ Lâm vừa ôm con chó vừa nói vừa khóc.


Lại Mỹ Lâm nói, ôm chú chó bật khóc. . Truyện hay luôn có tại * T г Ц м t г u у e n .о г g *

Người bên cạnh thấy bà ta khóc mà đau lòng, nói với An Mễ Hinh: “Dù không thích cũng không nên đánh nó, còn đánh tàn nhẫn như thế.”

“Cho dù không có tình cảm, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh.”

* Đáng yêu như vậy, làm sao có thể đánh được chứ?”

Tô Thính Ngôn nhìn bà ta,đánh giá một chút “Này, rõ ràng là do bà xích chó không cần thận, làm cho người ta sợ hãi, đánh nó có một cái, liền nói ra tay tàn nhẫn sao.”

*Bé cún nhà tôi nhỏ như vậy còn dễ thương nữa. Cùng lắm là sủa vài tiếng. Thực sự rất hiếm khi cắn người.”

An Mễ Hinh cũng không muốn làm lớn chuyện, đây cũng không phải chuyện lớn gì.

“Được rồi,Thính Ngôn con xem coi phải bồi thường bao nhiêu,chúng ta bồi thường là được.”

Lại Mỹ Lâm, “Một trăm vạn,tôi mua từ Châu Âu về, chăm sóc kỹ lưỡng ăn uống đều là đồ tốt nhất. Một trăm vạn là đã nghĩ cho cô rồi, sợ cô không có nhiều tiền.”

Thực sự là công phu sư sử ngoạm.

An Mễ Hinh nhìn về phía bên này “Muốn nhiều như vậy sao?”

Cô tưởng cùng lắm là tám vạn mười vạn thôi chứ.

Tô Thính Ngôn nghe xong liền nhếch mép cười nhạo.

Cô thừa biết Lại Mỹ Lâm là một kẻ tham lam vô độ, nhưng thật không may, cô lại là người keo kiệt,bủn xin…

“Một trăm vạn? Ò, một vạn, lấy hay không?” Tô Thính Ngôn nói.

“ Một vạn? Cô xem tôi là ăn xin sao, bảo bối nhà tôi thức ăn mỗi ngày đã trên một vạn.”
 
Chương 118


Lại Mỹ Lâm nhìn bé cún nhà mình với vẻ đau khổ, “ Bảo nhà tôi từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu ấm ức gì. Đi đến đâu cũng được người thương. Nếu không phải cô chủ động hủ dọa nó trước, nó nhất định sẽ không sủa cô, nều như lời cô nói là thật, sao có thể chủ động đòi bồi thường?

Mọi người nói xem,có đúng không?”

Tô Thính Ngôn lắng nghe bà ta nói đạo lý, trực tiếp nói: “

Bà nói cũng không sai,nếu đã như vậy, chúng tôi không bồi thường nữa. Hừm, bà không buộc dây đưa chó đến trung tâm thương mại, khiến mọi người sợ hãi, được rồi chúng ta cùng đến đồn cảnh sát hỏi xem chuyện này tính như thế nào?”

An Mễ Hinh nói “ Được rồi, tôi vốn một sự nhịn chín sự lành, nhưng chúng tôi chỉ có thể nhịn chứ không để người khác leo lên đầu.. “

Lại Mỹ Lâm không nghĩ đến bọn họ sẽ nói như vậy “ Các người giỏi lắm? Các ngươi có biết tôi là ai không, muốn gọi cảnh sát sao? Vậy thì các ngươi báo đi, đừng trách tôi không nói trước, đồn cảnh sát ở thành phó này, không chỗ nào mà tôi không quen.”

Tô Thính Ngôn nghĩ, đúng vậy, các người quen, phu nhân của tập đoàn Lâm Vũ chẳng lẽ không quen sao.

Tô Thính Ngôn lạnh lùng nhìn Lại Mỹ Lâm tự đi tìm cái chết…

Đúng lúc này,thêm một người tìm chết cũng chạy đén..

“Mẹ, Nữu Nữu làm sao vậy.”

Tô Khuynh Tình thế nhưng cũng tới.


Lại Mỹ Lâm tháy thế lập tức đi qua khóc lóc kể lễ nói * Khuynh Tình, con xem Nữu Nữu nhà mình. Cảnh Trăn thích Nữu Nữu nhất. Làm sao Cảnh Trăn có thể chịu được điều này chứ.”

Tô Khuynh Tình nhìn chú chó đầy máu, cũng sợ hãi.

Ngắng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Thính Ngôn đứng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp.

An Mễ Hinh mặc một chiếc váy dài nhẹ nhàng, bà chỉ đi ra ngoài mua đồ, trang điểm cũng không quá khoa trương, Tô Khuynh Tình không nhận ra bà, cũng không nhìn ra bà có điểm gì khác biệt, chỉ là Tô Thính Ngôn đứng bên cạnh, hẳn là có quen biết. Nhìn nhìn Tô Thính Ngôn nói “Chị, chị đừng để ý, Nữu Nữu ở nhà chúng ta cũng đã mấy năm. Thực sự,em và mẹ rất thương nó, đặc biệt là Cảnh Trăn. Tất cả quần áo của Nữu Nữu đều do Cảnh Trăn mua, em và mẹ cảm thấy đau lòng đó cũng là chuyện bình thường, nhưng dù sao cũng là người quen nên bỏ qua đi.

Với lại chị vừa vào bệnh viện làm, cũng không có nhiều tiền … không cần bồi thường. “

Lời nói như thế này không hiểu sao lại làm cho người khác cảm thấy không thoả mái…

Giống như không bồi thường tiền là làm ơn làm phước cho bọn họ vậy.

Tô Thính Ngôn nhìn Tô Khuynh Tình: “Chúng tôi mặc kệ rốt cuộc con chó này là chó của con trai nhà mấy người được nuông chiều đến mức nào, bản chất của nó vẫn là một con chó. Nếu thật sự là con trai nhà mấy người thì mấy người đừng dẫn nó ra ngoài, nếu nó là chó thì nên buộc thêm cái dây đi? Chó không hiểu chuyện, người cũng không hiểu chuyện nốt à? Hừ, không bồi thường, không có báo cáo các người hù dọa người cũng là bởi vì chúng ta lười phí thời gian với chó.”

“Cái gì gọi là lười phí thời gian với chó, lời này của cô quá khó nghe rồi đáy.”

“Đúng vậy, là chó thì có thể tùy tiện bắt nạt à?”

“Chó chảy máu sẽ không đau ư?”

Người bên cạnh đều trách cứ.

Lại Mỹ Lâm càng nghĩ càng cảm thầy có lý.

“Cái gì gọi là báo cáo chúng tôi dọa người khác, nhiều người ở đây như vậy sao bọn họ không bị dọa, chỉ có cô bị dọa? Thật sự là, dọa cô một chút cũng không cắn được cô, cô không muốn lãng phí thời gian? Hừ, thời gian của chúng tôi quý giá hơn các người nhiều. Chúng tôi là là người thân của tập đoàn Lâm Vũ, nhà chúng tôi một phút kiếm được cũng có một trăm vạn, nếu không phải không quen nhìn loại người như cô, chúng tôi còn lâu mới lãng phí thời gian ở đây với cô.”

Lúc mới tới đây, Lại Mỹ Lâm đã nói nhà mình mở công ty lớn như thế nào đến khắp nơi, mọi người mới biết được, con chó này nhát định thật rất đáng tiền.

Bây giò nói chuyện là tập đoàn Lâm Vũ, người bên cạnh càng thấy con chó này rất quý giá.
 
Chương 119


An Mễ Hinh lại hơi kinh ngạc, tập đoàn Lâm Vũ?

Bà ta xác nhận đồng thời nhìn về phía Tô Thính Ngôn.

Tô Thính Ngôn muốn cười, nói với An Mễ Hinh: “Xem như thế đi.”

An Mễ Hinh nghe Tô Thính Ngôn xác nhận, càng thấy kinh ngạc.

Lại Mỹ Lâm nhìn xem vẻ giật mình của bà ta, tự cho là đã dọa được bà, trực tiếp kêu gào: “Cho nên cô muốn đi báo cáo ở đâu? Cô xem một chút cục cảnh sát dám tiếp.”

Tô Thính Ngôn nói: “Tôi khuyên các người nên quên đi, tìm đường chết như vậy không tốt lắm.”

An Mễ Hinh vòng tay ở ngực: “Tại sao chưa tôi nghe nói qua tập đoàn Lâm Vũ có các người?”

Lại Mỹ Lâm khinh miệt nhìn bà ta từ trên xuống dưới, rất xem thường.

Tập đoàn Lâm Vũ là công ty lớn như vậy, bà có thể biết được à? Nhất là những người như chúng tôi, là nhân vật quan trọng của Lâm Vũ, sẽ để cho các những bình dân như các người biết? Thật sự là không tự mình hiểu lấy mình.”

Tô Thính Ngôn cười nói: “Không biết không tự mình hiểu lấy là ai đâu.”

Cô cười nói với An Mễ Hinh: “Chúng ta đi trước, không cần phải để ý đến mấy người này.”

Lại Mỹ Lâm nhìn một cái, đi lên muốn xé rách da mặt.

“Các người trở lại cho tôi, không bồi thường tiền đã muốn đi? Không có cửa đâu, vừa nghe đến tập đoàn Lâm Vũ đã bị dọa muốn chạy? Khuynh Tình, con gọi điện thoại bảo Cảnh Trăn đến. Hừ, đắc tội nhà chúng ta còn muốn chạy?

Xin lỗi cũng không nói đã muốn đi.”

Tô Khuynh Tình lo lắng nhìn Lại Mỹ Lâm.

Đều là người trong nhà…

Tô Thính Ngôn nói: “Đừng, tôi cũng không phải người nhà mấy người, nhà chúng tôi không có đứa chó như con trai như vậy.”

“Cô… Được rồi, Khuynh Tình cô nhìn xem, cô coi người ta như người trong nhà nhưng người ta có coi cô như người trong nhà đâu, gọi điện thoại cho tôi.” . Truyện Hệ Thống

Tô Khuynh Tình vẻ mặt không có cách nào khác, chỉ có thể nói: “Chị, để em gọi Cảnh Trăn đến tới khuyên mẹ em vài câu, có khả năng mẹ em sẽ không tức giận nữa.”


Nói xong đi ra một bên gọi điện thoại.

An Mễ Hinh nhìn Tô Thính Ngôn: “Tại sao người này lại gọi con là chị?”

Tô Thính Ngôn nhỏ giọng nói: “Chuyện này… Là em cùng cha khác mẹ với con.”

An Mễ Hinh giật nảy cả mình.

“Đây chẳng phải là…”

Ý của bà ta Tô Thính Ngôn hiểu được, nếu như là em gái cô, An Mễ Hinh có thể cân nhắc không so đo.

Nhưng là Tô Thính Ngôn nói thẳng: “Mẹ không cần lo lắng, mẹ con còn đang ở bệnh viện hôn mê bát tỉnh, tất cả đều là do bọn họ ban tặng, người em gái này còn đặc biệt chăm sóc cho mẹ con, mẹ con rõ ràng còn có. thể cứu, cô ta nhất định phải khuyên con từ bỏ trị liệu.”

Đôi mắt An Mễ Hinh ngưng lại.

Còn có dạng người như vậy…

Bà ta nhìn hai người càng tháy ghét.

Lại Mỹ Lâm hừ một cái: “Nữu Nữu nhà tôi nếu như có chuyện bắt trắc gì, máy người đừng nghĩ có thể tiếp tục lăn lộn ở thủ đô.”

Lại Mỹ Lâm còn đang thúc giục Tô Khuynh Tình ở bên cạnh.
 
Chương 120


“Sao rồi, sao Cảnh Trăn còn chưa tới…”

Lâm Cảnh Trăn tới rất nhanh, được một lát thì Tô Khuynh Tình nói người đã tới rồi.

Cô ta ra ngoài đón Lâm Cảnh Trăn.

Ở cửa, Lâm Cảnh Trăn hỏi, “Làm sao vậy?”

Tô Khuynh Tình nói sự tình.

“Mặc kệ có nói thế nào, cũng không thể đi đánh một con vật nhỏ đáng yêu như thế thành như vậy được… Anh thử nhìn Nữu Nữu thì biết, em nhìn vậy cũng rất đau lòng, không trách mẹ em lại tức giận như vậy.”

Nói rồi, mắt Tô Khuynh Tình cũng đỏ một vòng.

Lâm Cảnh Trăn ôm lấy cô ta dỗ dành, “Được rồi, bình thường đến con kiến em cũng không dám giết, thấy Nữu Nữu chắc bị dọa sợ rồi, đừng sợ, sao Tô Thính Ngôn kia lại nhúng tay vào nữa rồi.”

Lâm Cảnh Trăn nghĩ tới cô, da gà cả người đều nỏi lên, trong lòng mơ hồ không muốn gặp cô.

“Hung thủ kia tình cờ là người chị quen biết…” . truyện ngôn tình

“Đừng sợ, anh đi qua nói.”

“Ừm, anh đến rồi em sẽ không sợ nữa.”

Tô Khuynh Tình cần thận tiền gần người anh ta, siết lấy góc áo của anh ta, rất ÿ lại.

Lâm Cảnh Trăn tới, chắc chắn có thể giúp cô ta hù dọa người phụ nữ kia rời đi.

Lại Mỹ Lâm vừa nhìn thấy hai người tiễn vào, vội vàng kêu khóc nói, “Cảnh Trăn, cậu xem bọn họ làm gì Nữu Nữu nhà dì đi, thực sự chưa thấy qua thứ không có tính người như thế, nói Nữu Nữu nhà dì là chó, là súc sinh cũng không bằng.” Lại Mỹ Lâm vừa mắng vừa kéo Lâm Cảnh Trăn qua, “Cậu nhất định phải giúp dì, dạy dỗ người phụ nữ này một trận cho dì, không chịu nhận lỗi, dì sẽ không để cho bà ta đi.”

Lâm Cảnh Trăn vừa ngắng đầu lên, chợt nhìn thấy hai người trước mặt.

An Mễ Hinh cũng kinh hãi rồi.

“Cậu?”

Nghe bọn họ gọi Cảnh Trăn Cảnh Trăn, đâu nghĩ đến, vậy mà lại là Lâm Cảnh Trăn chứ, Lâm Cảnh Trăn sửng sốt, sau đó cũng khiếp sợ đứng ở tại chỗ.


Lại Mỹ Lâm vẫn còn đứng một bên kêu.

“Cảnh Trăn, cậu nhất định phải trừng trị mụ đàn bà xấu xa này một trận, không được thì ném tới đồn cảnh sát đi, để cho bà ta biết, đắc tội người không nên đắc tội, sẽ gặp hậu quả gì.”

Lâm Cảnh Trăn hoảng hột, vội vàng quay đâu lại nói, “Được rồi đừng nói nữa.”

Lại Mỹ Lâm bị ngắt lời, dừng lại nhìn vẻ mặt khủng hoảng Lâm Cảnh Trăn, thấy anh ta đang tức giận, tuy rằng không biết vì sao, nhưng là vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tô Thính Ngôn liếc Lâm Cảnh Trăn.

“Lâm thiếu, gặp ở chỗ này cũng thật là…”

Lâm Cảnh Trăn bỏ mặc hai mẹ con kia ở phía sau kinh ngạc, giữa ánh mắt kỳ lạ của người xem náo nhiệt xung quanh, đi tới bên cạnh An Mễ Hinh.

“Ngài(2) không có bị thương chứ?”

Thái độ này… Sao nhìn giống như có quen biết vậy?

Hơn nữa còn có chút… Sợ?

Tô Thính Ngôn nói, “Bị dọa sợ, anh nói xem có bị thương chưa?”

Lâm Cảnh Trăn vội hỏi, “Vậy bây giờ tôi đưa ngài(?) đến bệnh viện.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top