Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 81


Tô Thính Ngôn nói với cậu ta, “Hô hấp đều đặn vào, cậu sẽ được bệnh viện liền, không có sao đây.”



Người thanh niên đó mơ mơ màng màng nhìn Tô Thính Ngôn, một lát sau thì nhẹ nhàng gật đầu.



“Cô là bác sĩ à2”



Tô Thính Ngôn lấy tắm thẻ đeo trước ngực ra, “Ừ.”



Cậu ta thấy tắm thẻ xong, sau đó gật đầu.



Xe rất nhanh liền đến, cậu ta đã được mang tới bệnh viện.



Lâm Tích Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tô Thính Ngôn, “Ra ngoài đều có thể gặp người bị bệnh suy tim, anh ta không sao chứ?”



“Cấp tính, chỉ cần trở về điều trị thật tốt, có lẽ sẽ không sao đâu, anh ta còn trẻ, phát hiện kịp thời nên còn có thể điều trị.”



“Hì hì, còn không phải là do gặp được Thính Ngôn nhà chúng ta lợi hại, Thính Ngôn vẫn là lợi hại nhát.”



“Cậu thôi đi.”



Lâm Tích Bạch ôm Tô Thính Ngôn, hai người sau khi ăn tối xong thì chia ra ai về bệnh viện người ấy.”



Lúc sau bỗng nhiên Lâm Tích Bạch gọi điện cho Tô Thính Ngôn.



“Cậu có biết người chúng ta về cứu là ai không?”



“Là ai?”



“Chính là Văn Anh tiểu thịt tươi nỗi tiếng nhát dạo gần đây đó, khó trách tớ thấy cậu ta khá quen mắt, còn đẹp trai đến vậy, đáng tiếc là lúc ấy tớ không nhận ra, khi thấy thông tin trên mang nói rằng cậu ta đến bệnh viện thì tớ mới nhớ ra.”



Tô Thính Ngôn có ấn tượng về một số ngôi sao lớn, còn những người mới thì thật sự biết khá về họ.

Lên mạng tra thì mới biết được thì ra cậu ta rất là nồi tiếng.



Hiện tại toàn bộ bệnh viện trên dưới ai cũng biết Văn Anh đang nhập viện ở đây.



Cả ngày hôm nay Tô Khuynh Tình không làm cái gì hét, chỉ khi nào đến giờ ăn cơm mới ra ngoài.



Lại không biết, khi vừa về chợt thấy Fans hâm mộ đem một đống lễ vật tới đây.



Làm cho Tô Khuynh Tình hết hồn.



Một bàn toàn đồ ăn, đồ dùng, cái gì cũng có cả, làm các bác sĩ khác cũng ở trong phòng ngưỡng mộ đến đỏ mắt.



“Bác sĩ Tô, cô thật lợi hại, nhiều đồ ăn như vậy, cô cứu được Văn Anh, chắc sắp nỗi tiếng rồi…”



Trên mặt Tô Khuynh Tình có chút khó hiểu.



“Như này là sao… 2” “Mọi người biết hết rồi, hồi nãy người đại diện của Văn Anh đã nói tất cả, việc Văn Anh bỗng nhiên ngất xỉu ở ngoài đường, hiện tại người hâm mộ tra ra được, nên đến đây tặng quà… Ở bên ngoài bị suy tim mà cô cũng dám cứu giúp, thật sự rất lợi hại nha.” “Đúng là tốt nghiệp đại học Berkeley có khác.” “Năng lực phán đoán rất tốt… Nếu là tôi thì tôi sẽ không biết đó là bệnh gì chỉ qua một cái nhìn thôi đâu.” “Với lại cứu một người bị suy tim, cho dù là mấy phút thôi, nếu thời gian vàng qua đi thì cũng như không.”

Trên mặt Tô Khuynh Tình ửng đỏ, tuy không biết tại sao lúc về mọi người lại như này, nhưng khi thấy mọi người hâm mộ mà nhìn mình, Tô Thính Ngôn chỉ có thể cúi đầu xuống xoa rối tóc, xin lỗi nói, “Mọi người đừng khen tôi, tôi cũng có tốt lành gì.”



“Xin lỗi cái gì, cô làm vậy là đúng mà.”



“Đầu tiên khi xảy ra tin tức lớn như vậy, bác sĩ Tô có thể…”
 
Chương 82


Đợi khi mọi người đi hết, Tô Khuynh Tình mới tra lại, thì ra là do người đại diện của Văn Anh nói một bác sĩ khoa ngoại họ Tô của bệnh viện Lâm Vũ cứu Văn Anh, fans hâm mộ khi điều tra bác sĩ trẻ tuổi họ Tô, chỉ thấy có một mình Tô Khuynh Tình.



Lúc Tô Khuynh Tình đi ra ngoài, vẫn còn thấy Fans hâm mộ ở đây, vừa tháy cô ta ra, liền vây xung quanh.



“Thiên sứ áo trắng bác sĩ Tô.”



“Bác sĩ Tô, cảm ơn cô nhiều.”



Mọi người không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài, la hét đến khàn cả giọng.



Vô cùng nhiệt tình.



Tô Khuynh Tình chỉ có thể phất tay chào bọn họ.



Lúc tan tầm Lâm Cảnh Trăn đến đón Tô Khuynh Tình, liếc thấy cảnh này, dùng vẻ mặt kiêu ngạo ôm Tô Khuynh Tình lên.



“Khuynh Tình mới đến Lâm Vũ thôi đã làm một việc kinh thiên động địa như vây…”



Tô Khuynh Tình thẹn thùng, cúi đầu dựa vào lồng ngực của Lâm Cảnh Trăn.


“Em cũng đâu muốn ồn ào đến vậy, mấy người này…”



“Được rồi, anh biết em không muốn xuất hiện mà, máy người Fans hâm mộ này đúng thật là…” Lâm Cảnh Trăn ngồi trên xe, nhìn Tô Khuynh Tình, vẻ mặt hạnh phúc.



“Anh cảm thấy mình rất may mắn đó Khuynh Tình, khi có thể kiếm được một người bạn gái ưu tú như em.”



Trong lòng của Tô Khuynh Tình cảm thấy ấm áp, nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Em cũng rất hạnh phúc… Khi anh yêu em đến vậy.”



Vẻ mặt Lâm Cảnh Trăn quý trọng, ôm cô ta vô lòng.


Hai người dựa vào trong xe, ở trong đó hưởng thụ lẫn nhau một lúc lâu.



Lâm Cảnh Trăn cũng rất vui vẻ khi thấy Tô Khuynh Tình không chịu thua kém như vậy.



Dù sao khi anh ta dẫn Tô Khuynh Tình về nhà, rất nhiều bậc trưởng bối trong nhà đều không thích, cho rằng anh ta làm quá nhiều chuyện cho Tô Khuynh Tình.



Tô Khuynh Tình xuất sắc, cũng làm cho thể diện của anh ta tăng lên, dĩ nhiên trong lòng của anh ta vui hơn so với tât cả mọi người.



Khi Tô Thính Ngôn ra về, thấy bên ngoài cổng bệnh viện có một đám người vây quanh.



Kỳ lạ hơn là có một người phụ nữ cao gầy cười đi tới, trên tay còn ôm một bó hoa.



“Xin hỏi là cô có phải là bác sĩ Tô không?.”

Tô Thính Ngôn thắc mắc hỏi, “Là tôi, có chuyện gì không?” “Là như này, tôi là người đại diện của Văn Anh, hôm nay rất cảm ơn cô vì đã cứu mạng Văn Anh, cũng giống như cứu mạng tất cả chúng tôi… Chúng tôi thật sự không biết chúng tôi sẽ ra sao, nếu như Văn Anh có mệnh hệ gì.” Tô Thính Ngôn nghe vậy chỉ lãnh đạm nói: “Đó là việc mà tôi nên làm, dù sao cũng cảm ơn hoa của cô.” Tô Thính Ngôn cằm lấy bó hoa và nhìn những người hâm mộ bên ngoài vẫn đang ầm ï. Người đại diện cau mày: “Những người hâm mộ này… bọn họ tự đi xác minh mà lại nhận nhằm người, nhưng không sao, trở về tôi sẽ đăng thư cảm ơn cô lên mạng…” “



Nghe thấy vậy, Tô Thính Ngôn vội vàng từ chối: “Thôi đừng, nhận nhằm thì nhận nhằm đi, bị bọn họ vây quanh rất khó chịu.”



Thấy Tô Thính Ngôn thực sự không thích, người đại diện mỉm cười: “Vậy cũng được, dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Nếu sau này bác sĩ Tô cần tôi giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Đây là danh thiếp của tôi.”



Tô Thính Ngôn lịch sự nhận lấy danh thiếp: “Có cơ hội tôi sẽ đến thăm Văn Anh tiên sinh. Hy vọng cậu ta sẽ sớm bình phục.”
 
Chương 83


Tô Thính Ngôn ra ngoài thấy người hâm mộ ồn ào như vậy, cô thực sự cảm thấy may mắn vì bọn họ đã nhận nhằm người.



Cách đây không lâu cô bị bọn phóng viên bám đuôi, từ đó cô đã chán ngấy cái cảm giác bị vây quanh.



Nhưng Lâm Tích Bạch rất tức giận khi thấy tin tức trên mạng.



“Tô Khuynh Tình thật không biết xáu hỏ, tớ nghe rất nhiều người nói là Tô Khuynh Tình cứu Văn Anh, những người này đều bị mù rồi sao? Ngay cả chuyện này cũng có thể nhằm lẫn.



Tô Thính Ngôn thở dài: “Sư phụ của tớ thường nói trong mệnh có thì nhất định sẽ có, mệnh không có thì không cần cưỡng cầu, nếu là của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.”



“Đúng, không phải của cô ta thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.”



“Đúng thế, dù là danh tiếng hay gì cũng vậy.”



Buổi chiều Tô Thính Ngôn còn chưa kịp về nhà thì đã nhận được tin từ Lâm Cảnh Trăn.



Anh ta sắp đính hôn.



Tô Thính Ngôn thấy mà thấy buồn cười, nhìn thiệp mời tiệc đính hôn mà anh ta gửi, cô cảm thấy mình đang xem một vở hài kịch.



Anh ta còn mặt mũi để gửi thiệp mời cho cô sao?



Tô Thính Ngôn trực tiếp ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh.



Lúc Lâm Nhứ trở lại, anh hỏi Chu Đỉnh: “Sao thiếu nãi nãi lại không ở đây?”



Chu Đỉnh nghĩ thầm việc đầu tiên mà anh nghĩ đến khi về nhà đó là tìm thiếu nãi nãi.



“Ở trên lầu, trở về nói không khỏe liền lên lầu.”



Lâm Nhứ nhìn thoáng qua tắm thiệp mời trong thùng rác.


Anh nheo mắt bước tới và lầy nó ra xem thử.



Biểu cảm càng trở nên trầm trọng.



Việc đính hôn của Tô Khuynh Tình với Lâm Cảnh Trăn đã chuẩn bị từ rất lâu.



Chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thực hiện.



Hôm nay nhà họ Lâm cảm thấy Tô Khuynh Tình đi công tác cũng không biểu hiện ra ngoài nhiều, xem như cũng để cho nhà họ chút mặt mũi, lại thêm Lâm Cảnh Trăn như vậy nên cuối cùng cũng đồng ý, Lâm Cảnh Trăn sợ mọi người thay đổi ý định nên không dám chờ đợi mà gửi thiệp một cách nhanh chóng.



Lúc Lâm Tích Bạch nhận được thiệp mời, cô ấy tức đến không nói nên lời.



Trước kia học cùng trường với Lâm Cảnh Trăn, khi Tô Thính Ngôn chuyển đi còn nói đùa với cô ấy là nhớ để ý và giúp trông chừng Lâm Cảnh Trăn.



Vào thời điểm đó, quan hệ của Lâm Tích Bạch và Lâm Cảnh Trăn còn tốt đẹp.



“Đi chứ!” cô mỉm cười: “Phải đi để chứng kiến sự kết hợp rác rưởi của tra nam và tiện nữ.”



Lâm Tích Bạch nói: “Vậy cậu đi thì tớ cũng đi, tớ sẽ giúp cậu sửa soạn thật đẹp đế cho mọi người thấy anh ta mắt mù như thế nào. Không đúng, tên tra nam như anh ta chúng ta không thèm cướp. Không cần trang điểm cậu cũng hơn Tô Khuynh Tình kia gấp trăm lần.”



Tô Thính Ngôn cười nhẹ.
 
Chương 84


Cô nhìn về phía trước và nói: “Chỉ cần tớ đi thì kiểu gì cũng bị mang ra bàn tán, nếu tớ không trang điểm thì họ sẽ nói vì thương tâm mà hốc hác, như vậy chẳng khác gì tự lấy đá đập chân mình.”



Lâm Cảnh Trăn bát ngờ tổ chức tiệc đính hôn, mặc dù thời gian gấp rút nhưng vẫn có rất nhiều người tới đó.



Lần đầu đính hôn nên Lâm Cảnh Trăn làm rất lớn.



Tuy rằng lúc đầu nhà họ Lâm không hài lòng Tô Khuynh Tình lắm, vì dù sao cũng không phải vợ đầu sinh ra, nhưng Lâm Cảnh Trăn lại nhớ mãi không quên cô ta nên cũng đành đồng ý.



Về sau, danh tiếng của Tô Thính Ngôn ngày càng sa sút, so ra cũng không bằng Tô Khuynh Tình.



Sau khi tốt nghiệp Đại học Berkeley, cô ta trở lại với những lời đánh giá khá tốt.



Còn hơn cả Tô Thính Ngôn vừa về nước mà chẳng hiểu chuyện gì.



Ở trước cổng, Tô Khuynh Tình sau khi sửa soạn xong thì trông xinh đẹp hơn rất nhiều. Bà Phó Lan-mẹ của Lâm Cảnh Trăn bây giờ nhìn cô ta cũng rất thuận mắt. Dù sao cũng chuẩn bị cưới về, tìm cách chung sóng hòa thuận với nhau là tốt hơn cả, bà ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Khuynh Tình dịu dàng nói: “Lát nữa sẽ có rất nhiều khách, con cùng Cảnh Trăn ra chào hỏi đi.”



Tô Khuynh Tình nhẹ giọng nói: “Vâng, bác gái.”



Phó Lan hài lòng nhìn Tô Khuynh Tình, thầm nghĩ, dù sao xuất thân là thứ mà cô ta không thể lựa chọn, bây giờ ngoan ngoãn thông hiểu đạo lý như thế này đã là rất tốt rồi.



Tô Khuynh Tình cuối cùng cũng chờ được ngày này, hai người Lại Mỹ Lâm ở phía sau cảm động đến phát khóc.


Cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến.



Sau này cũng xem như là thông gia với tập đoàn Lâm Nhứ tôi.



Lâm Cảnh Trăn dịu dàng nhìn Tô Khuynh Tình.



Vào lúc này, một số người nhìn thấy Tô Thính Ngôn và Lâm Tích Bạch cùng nhau bước vào.



Lại Mỹ Lâm là người đầu tiên mơ hồ, kinh ngạc nhìn về phía bên kia.



“Sao cô ta lại đến đây.”




Tô Khuynh Tình ở phía sau vẻ mặt không được tốt lắm, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, hôm nay là ngày vui của nhà chúng ta, chị tới không phải là điều đương nhiên sao.”



Tắt nhiên, đây là yêu cầu của Tô Khuynh Tình muốn Lâm Cảnh Trăn mời cô đến.



Tô Khuynh Tình sắp kết hôn với nam thần trước kia của Tô Thính Ngôn.



Cô có khó chịu không?



Cô có đau buồn không?



Tô Khuynh Tình muốn nói cho cả thế giới điều biết, và đặc biệt là Tô Thính Ngôn.



Tô Khuynh Tình biết Tô Thính Ngôn vẫn luôn kiêu ngạo, nếu đã được mời, cô chắc chắn sẽ đến.



Và đúng như thé, Tô Thính Ngôn thực sự đã đến.



Lại Mỹ Lâm lảng tránh, bà ta khá sợ hãi khi nghe Tô Khuynh Tình nhắc tới tên.



Trong khi nói chuyện, Tô Thính Ngôn và Lâm Tích Bạch đã đến.



Lâm Tích Bạch trực tiếp nói: “Ah Lâm Cảnh Trăn, chúc mừng hai người đính hôn, Tô Khuynh Tình sửa soạn xong trông vẫn giống như con chó cái nhỉ.”
 
Chương 85


Lâm Cảnh Trăn nghiền răng nói: “Lâm Tích Bạch, hôm nay có rất nhiều bạn học ở đây. Tôi nghĩ dù gì cũng là bạn học nên mới mời cậu. Phiền cậu chú ý ngôn từ một chút.”



Lâm Tích Bạch tức giận trừng mắt nhìn anh ta.


Tô Thính Ngôn nhìn Tô Khuynh Tình mỉm cười.



Cô ta đã bước tới với vẻ mặt giả tạo.



“Chị, chị có thể đến em rất vui.”



“Cô dám mời tôi, thì vì chút can đảm này của cô đương nhiên tôi sẽ đến.” Tô Thính Ngôn liếc nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Hơn nữa, cũng đã lâu rồi tôi không gặp ông nội.”



Sắc mặt Lâm Cảnh Trăn tối lại.



Anh ta đã quên mắt cái này.



Hôn sự của hai người là do ông nội định ngay từ đầu.



Ông già độc đoán đó đặc biệt thích Tô Thính Ngôn.



Đề cập đến việc này, Lâm Cảnh Trăn có chút bực bội.




Ngay cả giọng nói cũng hạ xuống một chút.



“Trước mặt ông nội cô chú ý một chút. Đừng tưởng rằng làm nũng với ông nội thì sẽ có được thứ gì. Từ ngày hủy hôn ước đến giờ, tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa.”



Tô Thính Ngôn nở nụ cười nhẹ như mây.



“Lâm tiểu thư quá lo lắng rồi, tôi cũng không có hứng thú quay đầu lại, huống hồ lại là một con lừa đã từng bị gặm nhắm qua.”



“Tô Thính Ngôn, mày mới vừa nói gì cơ?” Lại Mỹ Lâm tức giận thở hỗn hển đi tới từ phía sau.



*A, thật xin lỗi, trong lúc mau mồm mau miệng, nói nhầm rồi, tôi cũng thấy có gì đó không đúng, nói như vậy không phải đang ám chỉ Khung Tình là cái thứ gì đó…sao, Khuynh Tình, hôm nay là ngày đại hỉ của cô, vui vẻ là quan trọng nhát, tôi có nói gì thì nói, dù thế nào thì cô cũng đừng tức giận nha, tức giận là điều không may, vắt vả lắm mới được kết hôn, mà lại xui xẻo thì phải làm sao.”



“Tô Thính Ngôn, cái loại miệng quạ nhà mày, đang có ý tới để xúi quầy có phải không.”



Tô Thính Ngôn xem thường anh mắt của Lại Mỹ Lâm, quay về cũng chẳng ngoảnh lại nói một câu, với dáng vẻ chẳng thèm đặt bà ta trong mắt, càng khiến cho người ta phải giật mìn.



Phía sau còn có khách mời, Lâm Tĩnh Bạch kéo Tô Thính Ngôn: “Này, không phải bây giờ cô đang hối hận không muốn cho chúng tôi vào nữa sao.”



Tô Khuynh Tình vội vàng nói, “Không hề, chị tới đây em cũng rất vui mừng, mời hai người cùng vào.”



Hai người đường đường chính chính kiêu ngạo bước vào trong.



Ông nội của Lâm Cảnh Trăn là Lâm Tồn Chí đã sớm ngồi bên trong, Tô thính Ngôn đã tới đây, đương nhiên muốn vào thăm người ông nội đối xử yêu thương cô.

Liếc mắt một cái đã thấy Tô Thính Ngôn tới, ông cụ run rẫy đứng dậy, “Thính Ngôn đấy hả…” Trước mặt bao người, tiếp theo những người bên cạnh cũng lập đứng đứng lên. “Tô Thính Ngôn?” *Sao lại tới được hôn lễ.” *Nếu như Cảnh Trăn không hủy hôn giữa chừng, thì trong hôn lễ ngày hôm nay, cô ấy phải là nhân vật chính nha.”



“Vậy thì sao cô ta vẫn còn chạy tới, thật là không biết xấu hỗ.”



Phó Lan lộ vẻ xấu hổ, rồi ngáng chân, nhìn Tô Thính Ngôn, xung quanh có có rất nhiều người, cũng không dám nói mấy lời khó nghe, bà ta cười khan, nhìn Tô Thính Ngôn từ trên xuống, “Tô Thính Ngôn, sao cô lại tới đây?”



Tô Thính Ngô đáp lời: “Tôi tới thăm ông nội.”
 
Chương 86


Phó Lan thầm than thở: trong lòng, thật là không biết nặng nhẹ, còn có mặt mũi mà tới đây, cố tình khiến người ta phải xấu hổ, hay là tới để gây chuyện.



Bà ta kéo tay Tô Thính Ngôn, hết lòng khuyên nhủ.



*Thính Ngôn, cũng thật đáng tiếc là, hai người không có duyên, nếu không cô cũng đã sớm được gả về nhà chúng tôi rồi, chỉ có điều, xét về chuyện tình cảm, chúng ta đều không có cách đúng không nào, cô cũng nghĩ thoáng một chút, đừng quá đề ý, dù sao đi nữa cũng là em gái của cô, đến lúc đó chúng ta vẫn là người một nhà.”



Tô Thính Ngôn hờ hững không chút biểu tình đầy tay bà ta ra, “Bác gái tôi chỉ tới thăm ông nội thôi… còn có người kia không phải là em gái tôi.”



Nét cười trên mặt Phó Lan ngưng trọng, ở đây mà còn dám nói máy lời này?



“Tô Thính Ngôn, tối đối với cô coi như cũng vui vẻ hòa nhã, lời hay ý đẹp cũng nói rồi, cô hay là tự điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, tôi biết rõ Cảnh Trăn rất tốt, nhưng mà nó bây giờ cũng là người đã đính hôn rồi, nếu như cô tiếp tục làm loạn thêm nữa, thì sau này cô làm sao mà tìm được đối tượng chứ, máy chuyện như vậy đối với phụ nữ mà nói không phải rất quan trọng sao.”



Tốt, khính rượu mời xong xuôi, xong lại mời rượu phạt sao?



Tô Thính Ngôn nhìn gương mặt không mấy phúc hậu của Phó Lan, cao cao tại thượng nhìn bà ta, như một loại khí thế uy hiếp.



“Lâm cảnh Trăn cũng phải lớn lên, nhưng đối với bà mà nói anh ta vẫn như một đứa trẻ chưa dứt sữa, rất đáng yêu, nhưng đối với tôi, cũng chỉ là kẻ đã bị người khác chơi rồi, bà Lâm à, nói tới đây…”

“Gỗ *Thính Ngôn à, con đã tới rồi, mau lại đây, đang nói gì thế?”



Phó lan không còn ngăn cản nữa, Tô Thính Ngôn nhanh nhẹn bước tới.



*Ông, lâu rồi không gặp, Thính Ngôn bát hiều, không có lại đây thăm người.”


“Ai, đứa trẻ ngoan……” Mặc dù nhà họ Lâm không thể không thừa nhận chuyện của Tô Khuynh Tình và Lâm Cảnh Trăn, nhưng mà, chỉ có Lâm Tồn Chí thật sự đáng tiếc, ông ta lôi kéo tay Tô Thính Ngôn, vừa áy náy, vừa tiếc hận, “Là do ông có lỗi với con, bây giờ con sống thế nào? Công việc sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Chưa ổn thỏa chỗ nào, ông thay con sắp xếp…… “Ông ta cực kỳ muốn bồi thường điều gì đó cho Tô Thính Ngôn.



Phó Lan còn đang tức giận, trọn mắt liếc qua đó một cái rồi ngồi về chỗ mình.

Hôm nay bà ta nhất định phải nhìn chằm chằm vào Tô Thính Ngôn, xem cô có dám dở trò làm cái gì không.



Lễ đính hôn cuối cùng cũng bắt đầu.



Lâm Tích Bạch đến ngồi xuống bàn bạn học của Lâm Cảnh Trăn.



Tô Thính Ngôn nghe tiếng nhạc kết thúc, phía trước, Tô Khuynh Tình và Lâm Cảnh Trăn, tay nắm tay, như một đôi bích nhân, từng bước từng bước tiến lên.



“Cô dâu cũng thật xinh đẹp. ` “Xinh đẹp chỉ là thứ yếu, người ta có tài hoa, tài hoa và mỹ mạo đều quan trọng, nếu không thì sao có thể khiến cho Lâm thiếu thần hồn điên đảo được. “



“Đúng vậy, nghe nói Lâm Cảnh Trăn đã sớm âm thầm trù bị lễ đính hôn lễ lần này, chỉ một bữa tiệc đính hôn đã tiêu hết hơn một ngàn vạn không nói, còn có ý chuẩn bị cho cô dâu lễ phục 300 vạn.”



“Bộ mặc trên người cô ấy đây sao? Thật đúng là người đẹp nhờ quần áo.”



Rốt cuộc cô cũng chờ được tới ngày này, hiện tại anh ấy là của cô.



Hơn nữa, hôm nay, toàn bộ thành phó, còn có ai dám nói cô ta là con gái của tiểu tam?



Trước mắt công chúng, đi tới trên đài.
 
Chương 87


Trước đó còn cô ý mời mây minh tỉnh tới, đứng trên sân khấu hát những bài tình ca ám áp.



Ở trong sân nhà họ Lâm, các minh tinh đều không xuất hiện một cách sặc sỡ loá mắt.



Thanh niên tài tuần, hào môn thế gia.



Bọn họ đều tới đè tham gia lễ đính hôn của cô ta……



Nghĩ đến đây, Tô Khuynh Tình bắt đầu không tự chủ được, ngắng đầu lên kiêu ngạo.



Cô ta nhìn vào bên trong, người đang ngồi cạnh ông nội, Tô Thính Ngôn……



Sau này, Tô Thính Ngôn ở trước mặt cô ta, cũng không hề có năng lực cạnh tranh đáng nói!



Nhưng mà, lễ đính hôn mới bắt đầu, bỗng nhiên có người nói.



“Lâm tiên sinh tới.”



“Lâm tiên sinh nào, hôm nay đều là người nhà họ Lâm.”



“Là vị tiên sinh kia đó, tam thiếu gia nhà họ Lâm, mau báo cho người nhà họ Lâm.”



“Cái gì?”



Lâm Nhứ tới!



Đoàn người rốt cuộc cũng hiểu rõ.



Tùy tiện lại có được bất ngờ lớn như vậy.



“Vậy mà vị kia lại đến nơi này?”



“Chẳng phải thường nói người này xuất quỷ nhập thần, người trong nhà cũng không nhát định có thể thấy anh ta một lần.”



“Tiệc đính hôn của Lâm Cảnh Trăn cũng đến, quá cho bọn họ mặt mũi.”



Lâm Cảnh Trăn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.



Anh ta phát thiệp mời cho nhà họ Lâm, nhưng, nhưng cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào việc những người trong nhà cũ nhà họ Lâm sẽ đến.



Càng nghĩ không ra, vị này thật sự sẽ đến.



Tô Khuynh Tình còn chưa hiểu, ngẳng đầu lên nhìn Lâm Cảnh Trăn.



“Ai?”



“Lâm Nhứ phần.



” Lâm Cảnh Trăn cúi đầu, âm thầm hưng



Chú ba tới tham gia tiệc đính hôn của bọn họ, nhanh thôi, mối hôn sự này nhất định sẽ có càng nhiều người biết đến, lúc đó địa vị của anh ta ở Lâm Vũ chắc chắn cũng sẽ có tầm ảnh hưởng lớn hơn!



Tô Khuynh Tình nghe anh ta nhắc đến Lâm Nhứ, kinh ngạc nắm vội tay của anh ta, cô ta nói, “Thật à……”



Ngọn đèn chiếu lên in bóng người lộ ra bên ngoài, chỉ thấy cái bóng thôi cũng đã thấy được sự cuốn hút, tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc tán thưởng.



Chỉ một cái bóng, người ta cũng nhìn ra được sự sang trọng, quý phái.



Thật không hồ danh là Lâm Nhứ….
 
Chương 88


Lâm Cảnh Trăn dẫn theo Tô Khuynh Tình đi qua ân cần thăm hỏi.



“Chú……chú ba. ” Tuy tuổi tác không hơn kém nhau là bao nhiêu nhưng thân phận của Lâm Cảnh Trăn trong cả dòng họ rất thấp.



Ngẳng đầu lên, Tô Khuynh Tình liếc mắt qua nhìn vào Lâm Nhứ. (Trong raw mình nghĩ tác giả viết nhằm là Lâm Cảnh Trăn chứ không phải Lâm Nhứ nên tự sửa lại) Khuôn mặt lập tức giữ nguyên tại đó.



Mắt không chớp lấy một lần nhìn nhan sắc hoàn mỹ không tỳ vết phía đối diện, tuần tú nhưng lại cực kỳ yêu dã, lông mày dày rậm, biểu cảm lạnh lùng hờ hững, tự phụ nhếch chân lên, khuỷu tay hơi chống lên mặt bàn, đầu ngón tay xoa nhẹ cằm của mình, nhìn qua thì có vẻ chán muốn chết nhưng lại khiến người ta không thẻ rời mắt.



Đây là người nổi danh toàn thành phó, Lâm Nhứ..



Lâm Nhứ hờ hững nhìn qua Tô Khuynh Tình.



Lâm Cảnh Trăn nhanh chóng giới thiệu, “Đây là Khuynh Tình, vị hôn thê của cháu, Nhị tiểu thư của Tô Tè y liễu, cũng là bác sĩ của bệnh viện Lâm Vũ. “



Lâm Nhứ đột nhiên ngừng đánh giá Tô Khuynh Tình, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt cô ta, chậm rãi chuyển sang nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Trăn, nói “Cô ta? Từ lúc nào nhà họ Tô lại xuất hiện thêm một Nhị tiểu thư vậy. “



“Quý nhân hay quên…..chuyện là, chuyện là……” Lâm Cảnh Trăn nhất thời lắp bắp không biết giải thích thế nào, dù sao, thân phận Tô Khuynh Tình đúng thật là có chút xấu hỗ.



“À, tôi nhớ rồi, người cậu nói là đứa con gái của Tô Quốc Thịnh trong lần vụng trộm với y tá, con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia à? “




Trong nháy mắt, mặt Tô Khuynh Tình trắng bệch.



Trong lúc nhát thời, không gian yên tĩnh như thể chỉ cần rơi một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang.



Tuy không nhìn thấy Lâm Nhứ, nhưng, giọng nói lười biếng của anh vọng ra, từng câu từng chữ, rõ ràng rành mạch truyền thẳng vào tai người đứng bên ngoài .



Người tên Lâm Nhứ này, nói một câu, đem tất cả những điểm quan trọng tuôn ra hết ……

Y tá, vụng trộm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, con ngoài Anh ta là ma quỷ sao?



Sau đó Lâm Nhứ ngắng đầu lên, liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Cậu muốn để cô ta đi cùng cậu gọi tôi là Chú ba sao? “



Ghét bỏ trong lời nói không cần diễn tả cũng rõ mồn một.



Mặt mũi Tô Khuynh Tình tái mét, giống như bị cái gì đó đánh cho một quyền, trán xanh tím đan xen.



Người phía sau đều không nhịn được mà thở dài.



Căn bản là nhà họ Lâm không muốn thừa nhận vị trí Tô Khuynh Tình sao?



Lâm Cảnh Trăn lo lắng một hồi, rất muốn mở miệng giải thích.



Lâm Cảnh Trăn bị Chu Đỉnh đứng bên cạnh đầy ra.



“Nhìn cái gì, còn không mau đi. “



Phía sau cánh cửa xôn xao một lát rồi đóng lại.
 
Chương 89


Nước mắt Tô Khuynh Tình lăn dài.



Thân phận của cô ta cứ như vậy mà bị truyền ra, còn trực tiếp bị gắn lên cái mác con riêng của một y tá, cô ta, cho dù cô ta có được gả vào nhà họ Lâm, thê thì sao cơ chứ?


Nhưng mà, lễ đính hôn không thể ngừng lại.



Lâm Cảnh Trăn đau lòng, nhưng lại bất lực, anh ta không thể làm gì hết, nhắm hai mắt lại, một tay dắt Tô Khuynh Tình tiếp tục đi ra ngoài.



Lễ đính hôn diễn ra trong không khí tràn ngập sự xáu hồ.



Vốn dĩ Tô Thính Ngôn còn muốn bỏ ra chút sức lực, vậy mà lúc này lại phát hiện, bản thân không cần làm cái gì, trực tiếp……



Có người giúp cô hạ gục trong nháy mắt ?



Tô Thính Ngôn ngồi một góc, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, loạn không tả được.



Lâm Tồn Chí ngồi bên cạnh cũng bị tức giận không nhẹ.



“Sớm nói rồi, Cảnh Trăn đây là…… báo ứng …, thật sự là báo ứng. ” Nhìn sang Tô Thính Ngôn, ông ta còn muốn nói chuyện, Tô Thính Ngôn đã lập tức đứng lên, “Ông nội, con còn có việc, đi ra ngoài một chút ạ. “

Quần áo trên người Tô Thính Ngôn dần ngả màu, lúc bước xuống, màu sắc lạ lùng lay động theo sự đong đưa của cơ thể, nhìn qua khiến cho người ta không khỏi tự giác nghĩ đến mấy chữ ‘nước chảy mây trôi’, xinh đẹp xuất sắc.



Quần áo người ta mặc tuy không đến mấy trăm vạn, nhưng mà, người ta đẹp….



Xuyên qua đám người, Tô Thính Ngôn đi thẳng đến phía sau.


“Lâm Nhứ. “



Nhanh chóng đuổi theo bóng dáng Lâm Nhứ đang rời khỏi.



Lâm Nhứ quay đầu, thấy người tới là Tô Thính Ngôn, khẽ cười.




“Sao em lại ra đây? “



“Thật sự là anh……



Tô Thính Ngôn từng bước đi tới, mặt đầy khiếp sợ, “Cho nên buỏi tối hôm nay là do anh? Anh……anh đang ở nhà họ Lâm, rốt cuộc anh là ai? “



Gió thổi bay tóc, lành lạnh lướt qua khuôn mặt cô.



Lâm Nhứ thấy vậy, cởi áo khoác, cẩn thận choàng lên người cô, kéo vạt áo, thuận thế đem người kéo tới trước mặt mình, cúi đầu xuống, trên khuôn mặt được ông trời ưu ái kia xuất hiện một nụ cười yếu ớt, chạm tới tận đáy lòng.



“Là chồng em…. “



“Anh…… ” Tô Thính Ngôn cầm cánh tay anh, “Anh bớt cợt nhả lại cho tôi, rốt cuộc là ai……”



“Là ông nội tôi. “



Quả nhiên……



Tô Thính Ngôn quẫn bách không nói gì, trong lòng nghĩ ngợi thật nhiều, sau này người ta cũng coi như là một ông chủ nhỏ, vậy mà ngay từ đầu lại coi người ta là Ngưu Lang (người chăn trâu ?2?)……
 
Chương 90


Đến cùng là cô đã tạo cái nghiệt gì vậy, dám nói như vậy với tổng giám đốc tập đoàn Lâm Vũ!



Tô Thính Ngôn tức giận nhìn anh, “Anh thật sự là……



Để cho cô hiểu lầm lâu như vậy cũng không chịu nói rõ ràng!



Lâm Nhứ lại lấy một tay ấn người cô vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể ôn hòa, trên người mang theo nhàn nhạt mùi gỗ đàn hương, thắm cả vào cơ thể cô.



“Làm sao vậy, mặc kệ là ai, tôi đều là chồng em. “



“Ngừng, đợi đã ” Mặt Tô Thính Ngôn đầy vẻ khiếp sợ, nghi hoặc hỏi, “Vậy tại sao anh phải đồng ý kết hôn với tôi.



Cô đã thấy qua tập đoàn Lâm Vũ xa hoa, chỉ sợ người ta tùy tiện nhặt một tảng đá trong vườn cũng đáng giá hơn chiếc nhẫn của cô, sao cô có thể mua nồi anh chứ.



Lâm Nhứ nghiêng đầu, kỳ quái nhìn người phụ nữ này.



“Sao tôi lại cảm thấy sau khi cho em biết rõ thân phận của mình, em mới ghét bỏ tôi như này? “



Tô Thính Ngôn không phải ghét bỏ, mà là có chút……Lo lắng….



“Hay là em cảm thấy, không phải em mua được, dùng không an lòng? “



Ý của cô không phải như vậy!



Tuy nhiên, đúng là không quá an tâm “Thật sự là tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại chọn tôi……phụ nữ theo đuổi anh hẳn là rất nhiều. “




“Em cảm thấy là bởi vì cái gì? ” Lâm Nhứ hỏi.



“Không biế Bởi vì không biết nên mới như này.



“Phải tin tưởng bản thân mình, dũng cảm đoán đi. “



“Bởi vì…… Thú vị? “



Cô dám lớn mật sao?



“Sai rồi. “



“Bởi vì……Lúc ấy không kịp phản ứng? “



“Không phải. “



“Anh bị ép hôn? ” Này cũng không đúng, bị ép hôn cũng không phải chọn cô….



Nếu như anh nói một câu muốn kết hôn, chỉ sợ là toàn bộ mỹ nữ trong nước và minh tinh đều cật lực xông lên.



Anh bát đắc dĩ thở dài, con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, nhẹ tay nâng chiếc cằm nho nhỏ của cô lên.



“Tại sao lại không phải là vì muốn kết hôn với em? “



Phóc, đại ca à, ngài đừng dọa người.



Cô nói, “Thế nhưng tôi chỉ muốn có con không muốn kết hôn mà..



“a2 ạn

Tâm trạng của Lâm Nhứ đã không thể dùng từ bi thương để miêu tả rồi. Mí mắt cô rũ xuống, hàng mi dài mềm mại của cô phủ lên hốc mắt, đôi môi như cánh hoa bị cô cắn đến nỗi trắng bệch khô quát, thật sự vô cùng thê thảm. Bỗng nhiên Lâm Nhứ cảm thấy chán nản, bắt lực mà nhìn cô: “Vậy bây giờ em muốn bỏ rơi tôi sao?” Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ, đôi mắt một mực cưng chiều, nhìn xoáy vào cô, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn kĩ, sợ mình không cần thận sẽ bị hút vào vực sâu thâm thẳm trong đáy mắt kia. Nhưng Tô Thính Ngôn lại không tin rằng anh có tình cảm với mình.



Bọn họ mới biết nhau bao lâu chứ?



Tô Thính Ngôn nghỉ ngờ nhìn anh: “Anh quen tôi thì anh có lợi ích gì?”



“Lợi ích? Phải có lợi ích mới ở bên nhau sao?” Anh nhìn chằm chằm vào Tô Thính Ngôn.
 
Chương 91


Tô Thính Ngôn nghe xong tự cười giễu, anh đúng là độc nhất vô nhị, hào hoa phong nhã, gia thế bậc nhất, vóc dáng hoàn mỹ, trên đời có lẽ không có người thứ hai tốt như anh.



Nhưng mà tại sao anh lại muốn ở bên cạnh cô?


Không không, cô không xứng.



“Nhưng tôi không thể nghĩ ra tại sao anh lại đồng ý lấy tôi.”



Anh ấn ngón tay lên vai cô, hơi nặng một chút.



“Bởi vì muốn kết hôn thôi.”



“Nếu muốn kết hôn hẳn là anh có rất nhiều sự lựa chọn đi… Có thể chọn bắt kỳ người nào mà anh muốn, tại sao anh lại chọn tôi?”



Lâm Nhứ hít sâu một hơi, từng bước từng bước đi về phía Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn cảm giác được anh đang bước đến gần qua mùi hương trên cơ thể anh. Trong lòng cô như sắm rèn, khuôn mặt âm trằm ấy càng tới gần, càng khó làm cho người ta có thể chống cự được, quá mức hung hãn làm cho người ta không chịu nổi mà muốn chạy trồn.



Nhất là Tô Thính Ngôn bây giờ.



“Tô Thính Ngôn, em nghe cho kỹ, không phải ai cũng có thể kết hôn với tôi, mà là tôi đã chọn em.”




Không còn đường lui, cô bị anh đẩy vào thành xe, hai tay chống hai bên, trực tiếp đập vào cửa kính xe.



“Khi Lâm Nhứ tôi kết hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng mà ly hôn dâu, vì vậy… em đừng mơ mà thoát được tôi.”



Trong lòng Tôn Thính Ngôn căng thẳng.



Người đàn ông này hống hách chưa từng có, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười thâm sâu, đôi môi mỏng quyền rũ mê người như có như không mà cọ tới cọ lui trên da thịt của cô, lành lạnh đầy mê hoặc.



“Nhưng mà… nhưng mà…”




Anh mỉm cười, nhìn ánh mắt tránh né của cô, không dám nhìn thẳng vào anh, giống như một con mèo con không tìm được chỗ trốn, chạy tới chạy lui dưới mi mắt của anh.



Làm cô sợ sao?



Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Tự tin đi nào, em có đủ sức quyến rũ khiến tôi chìm đắm vì em, néu không, lần đầu kia tôi cũng sẽ không dễ dàng để em lên giường của tôi.”



Đây có phải là đang khen cô không?



Cô nuốt nước bọt, cô không biết làm cách nào để từ chối người đàn ông đầy quyền lực này.



Chỉ là đang ở tầng hầm giữ xe, bất cứ lúc nào cũng có người tới lui…



Cô lúng túng né tránh ánh mắt của anh: “Anh buông tôi ra trước đi, có người nhìn thấy…”



Hình như Tô Thính Ngôn nghe được tiếng hô lên.



Lâm Nhứ quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen nhìn thấy Chu Đỉnh.



Chu Đỉnh nóng lòng không thể móc luôn cả hai con ngươi…
 
Chương 92


Tuy nhiên, Lâm Nhứ mỉm cười quay đầu lại.



Nhìn thấy mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cô, anh đưa tay ra muốn chạm vào…



Tô Thính Ngôn vội vàng né tránh.



Không bằng lòng như vậy?



Anh từ từ thả tay, buông cô ra.



“Tôi có thể làm gì được em?”



Anh khẽ lắc đầu thở dài, lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô lực như vậy.



Chưa từng nghĩ tới có một người phụ nữ đồng ý gả cho anh vì anh làm nghề chăn bò, nhưng lại tránh xa anh vì anh là chủ tịch Lâm Vũ.



Áp lực biến mắt, Tô Nhiễm đưa tay chạm vào trái tim bé bỏng sắp nhảy ra ngoài của mình.



Xấu hổ nhìn Lâm Nhứ trước mặt.



“Xin lỗi, nhưng … em không thẻ trả lời cho anh. Em không phải là người vợ mà anh mong muốn. Em không xứng với gia đình của anh, Lâm Nhứ, anh hãy tìm người khác đi.”



Lâm Nhứ sắp tức giận.


“Là bởi vì em không xứng… hay là bởi vì em không có cảm giác với tôi?”



Em”



Tô Thính Ngôn cúi đầu, không biết nên nói gì.



“Hay là vì em vẫn còn thích Lâm Cảnh Trăn?”



“Làm sao có thể.” Tô Thính Ngôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi nghĩ đến anh ta, nhưng anh ta thật sự có ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Tính Ngôn. Lâm Cảnh Trăn gần như là mối tình đầu của cô, có lẽ là hai người chưa từng ở bên nhau thật, nhưng người đàn ông từng đáng tin cậy nhất trong cuộc đời cô … giờ lại trở thành người đáng kinh tởm nhất trong cuộc đời cô.



Cô bây giờ không muốn nói về bắt kỳ vấn đề quan hệ nào nữa, cô chỉ muốn đưa Tô Kỳ về.


“Em còn rất nhiều việc phải làm, không có tâm trạng để nói về chuyện tình cảm.” Trên mặt cô xuất hiện một tia đau khổ.



Lâm Nhứ đã kịp nhìn thấy, chỉ có thể thở dài nhìn Tô Thính Ngôn.



“Được rồi … Anh sẽ cho em thời gian, nhưng …” Anh nhìn cô với giọng điệu nhất định, “Em vẫn là cô dâu của anh.”



“…” Người này sao lại cứng đầu như vậy.



Cô đã nói rằng cô không muốn nói về chuyện tình cảm.



Anh vốn là người đứng đầu của Lâm Vũ, vậy tại sao lại phân cao thấp từng chút với cô?



*Lâm Nhứ…”



*Được rồi, về nhà đi.”



Cô không muốn về!

Đó là nhà của anh, không phải của cô… Đôi mắt của Lâm Nhứ mang theo sự xâm lược, tiền lại gần hỏi: “Hay là em chọn để anh giữ em lại?” Cô không thể lựa chọn không quay về sao? Tuy nhiên, Tô Thính Ngôn tin rằng người đàn ông này nói được làm được. Chủ nghĩa tư bản tà ác vẫn mạnh nhất trong các chủ nghĩa tư bản, cô không thẻ đánh bại.



“Em sẽ tự quay về.”



“Tốt.”



Ở nhà, Tô Thính Ngôn ôm chăn bông ném vào phòng khách.
 
Chương 93


Lâm Nhứ nghiêng đầu nhìn cô, “Tô Thính Ngôn, anh đáng sợ như vậy sao?”



Cô dựa vào cửa gượng cười. Cơ thể thon dài, phong thái xuất chúng, vô cùng đẹp trai, anh thật sự là người xuất sắc nhất giữa những người đàn ông tốt nhát.



Nhưng…



“Không, em không xứng với anh.”



Lâm Nhứ thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này.



“Em không xứng đáng thì anh cũng ở trên đó.” “Em xin lỗi.” Tô Thính Ngôn nghe vậy liền đưa tay lên, “Là do em không nhìn rõ thân phận và vị trí của mình nên em mới dám trèo cao lên người Lâm tổng, vì vậy em quyết định chuyển về phòng khách, cho mình một không gian để kiểm điểm.”



Trước khi nói xong, hơi thở trầm ổn của Lâm Nhứ đã đến gân.



Tô Thính Ngôn vội vàng đóng cửa, khóa lại, dựa vào cửa hít một hơi thật sâu.



Cô đã phạm phải lỗi lầm gì? Chỉ muốn mua con nối dõi, nhưng cuối cùng lại chọc phải người không nên chọc …



Khó trách tại sao nơi này lớn và sang trọng như vậy.

Cô nằm xuống nhìn căn phòng tinh xảo, đến cả phòng khách cũng có thể làm được như thế này, tài chính của Lâm Vũ thật sự kinh người.



Chỉ là …



Người đàn ông này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức, một khi cô để tim mình ở chỗ anh sẽ không bao giờ lấy lại được.



Không, không, cô không còn gì để mắt, ngoại trừ trái tim, một người đàn ông như vậy, cô không thể chạm vào …



Trong phòng làm việc, Chu Đỉnh nhìn Lâm Nhứ, nửa đêm vẫn chưa trở về phòng ngủ.



Anh ta cũng không biết đã mắng Tô Thính Ngôn chết tiệt đó bao nhiêu lần.




Thật buồn cười, lúc đầu kiêu ngạo với chồng cũng được, giờ biết chồng là người cao quý… lại còn khinh thường chồng mình?



Chu Đỉnh ở một bên nói: “Thưa ngài, ngài không đi nghỉ ngơi sao?”



“Tôi không đủ tốt sao?” Lâm Nhứ tự lẩắm bẩm.



“Làm sao có thể…” Chu Đỉnh lập tức nói, “Ngài là độc nhất vô nhị, ai mà không thích ngài thì đều là người mù.”



Đó là Tô Thính Ngôn. Anh ta chưa kịp nói hết thì khóe miệng Lâm Nhứ đã nở một nụ cười , anh nhìn Chu Đỉnh cười, nhưng nụ cười này… không, anh ta nói bậy.



“Đương nhiên, vợ tôi chắc là do quá kinh ngạc. Nhất thời không thích ứng được. Cô ấy khác với những người khác…”



“Quên đi, cậu có thể đi ra ngoài.”



Một thứ gì đó mềm mại, chạm vào môi cô, mềm mại, có mùi thơm quen thuộc.



Giọng nói kiên quyết khẽ thì thầm bên tai cô.



“Sớm muộn gì em cũng là của anh.”
 
Chương 94


Khi tỉnh dậy, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy cửa phòng vẫn còn khóa.



Thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, nhìn thoáng qua đã thấy Chu Đỉnh đậu xe ở cửa.



“Thiếu phu nhân, chiếc xe này do ngài chuẩn bị cho cô.”



Chiếc xe thể thao Pagani màu xanh lam.



“Đưa nó cho tôi?”



“Vâng, ngài nói Thiếu phu nhân cần lái xe đi làm.”



Miệng Tô Thính Ngôn giật giật, “Để chiếc xe này lại cho anh ấy. Tôi lái xe ra ngoài không thích hợp.”



“Cái này, thưa cô, néu không muốn lái chiếc này, cô có thể chọn một trong những chiếc xe ở đây.”



Tô Thính Ngôn nhìn thoáng qua vài chiếc xe phía sau.



Aston Martin, Koenigsegg, Bugatti… tất cả đều đang xép thành một hàng chờ lựa.



Cô có thể không lái xe ra ngoài không?



“Được, được rồi, trong nhà này có xe nào bình thường không? Tôi chọn loại bình thường.”



“Dạ vậy có chiếc Rolls-Royce ở đây, cô thấy đủ bình thường chưa?”



“Không còn gì khác nữa đúng không ạ? Nếu không, vậy cô hãy chọn nó đi.”



Nó bình thường nhất?



“Được rồi, ta chọn Rolls Royce.”



Vừa lên xe Tô Thính Ngôn bỗng giật mình.



Cô kéo cửa số lái xe xuống, nhìn Chu Đỉnh đang đứng ở bên ngoài.



“Chồng tôi có ý dùng nhiều chiếc xe quái gở để chiếc xe này trở nên bình thường, để tôi chấp nhận chiếc xe này sao?”



Chu Đỉnh cười.



Trên mặt hắn dường như có mấy chữ: Thiếu phu nhân, thì ra cô cũng có đầu óc.



Thật là…



Gian xảo.



Tô Thính Ngôn nghe nói tuyển hết, khó từ chối nên đành phải ra tay.



Lâm Tích Bạch từ sáng sớm đã gọi cho cô.



“Thính Ngôn, cậu không biết hôm qua có chuyện gì đâu, wow, có một nhân vật lớn đã đến phê bình Tô Khuynh Tình. Bây giờ mọi người đều biết Tô Khuynh Tình là con gái của tiểu tam, cô ta lại còn nhúng tay vào chuyện tình cảm của cậu, còn con gái của tiểu tam là một tiểu tam.



Chuyện này đang lên hotsearch, cậu biết chưa, thật hả lòng hả dạ ghê.”



“Khoan, cậu đã mua một chiếc xe hơi? Cậu lấy tiền ở đâu để mua xe hơi vậy?” ” Tớ không mua nó. “



” Oa, người đó mua cho cậu xe hãng lớn sao? “



Tô Thính Ngôn lúc này không muốn nhắc tới nữa, rõ ràng là cô lại bị cáo già lừa rồi.
 
Chương 95


Hừ, tại sao cô lại sử dụng từ lại?



Lâm Cảnh Trăn hôm qua mắt mặt, không dám nói một câu oán hận, Tô Khuynh Tình hôm qua cũng rất mắt mặt.



Khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn lái một chiếc xe hơi sang trọng, cô ta càng cảm thấy không thể chấp nhận được.



Tô Thính Ngôn đã leo lên được người nào?



Cha mẹ cô rõ ràng đã nói là một tên tiểu bạch kiểm.



Nhưng khi Tô Thính Ngôn xuống xe, Tô Khuynh Tình đã phát hiện, cô lén lút nhìn thử, nhưng chỉ thấy Tô Thính Ngôn xuống xe một mình.



Trong bệnh viện.



“Oa, hôm nay người hâm mộ lại đến đông đủ, bác sĩ Tô, cô đến rồi, đúng rồi, ngày hôm qua nghe nói cô đã đính hôn, có phải rất vui không?”



Tô Khuynh Tình vuốt tóc cười khan. Thật xin lỗi, bởi vì đây là do nhà họ Lâm tổ chức nên tôi không mời cô dự được.”



Cũng may là không mời, nếu không, cô ta sẽ không còn mặt mũi nào ở bệnh viện nữa.




“Bác sĩ Tô đang khoe khoang, hả, cô sắp trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Lâm, đó không phải sẽ là vợ tương lai của ông chủ chúng ta sao?”



“Đúng, đúng vậy, các bệnh viện đều là của nhà họ Lâm, hâm mộ ghê, Bác sĩ Tô không chỉ là một trong những bác Sĩ trẻ giỏi nhất trong tầng lớp này, lại còn là người giàu nhất …”



Tô Khuynh Tình cười khúc khích. Dĩ nhiên, cô ta khác với những bác sĩ nhỏ ở đây.



“Tôi đâu có giàu nhát, tôi không có hứng thú với những thứ này. Tôi thấy Thính Ngôn cũng rất giàu. Hôm nay cô ấy còn lái chiếc Rolls Royce đi làm. Tôi thậm chí còn không được lái xe hơi. Toàn là Cảnh Trăn đưa tôi đi làm.”

” Cái gì? Rolls-Royce? Tại sao cô ấy giàu như vậy. “



” Cô ấy tuy mới tới đây đã được trong dụng, bây giờ còn lái Rolls-Royce … cô là chị của cô ấy, tại sao cô ấy có mà cô lại không có? “Những người này rất tò mò.



Tô Khuynh Tình nói, “Mặc dù là em gái của tôi … nhưng cô ấy không thích tôi lắm. Cô ấy đã ra ngoài sống lâu rồi, trừ những lúc ở bệnh viện tôi cũng hiếm khi gặp cô ấy.”



“Ò, thì ra đã ra ngoài sống chứ không còn ở nhà. Cô ấy có thể dựa vào ai, cô ấy xinh đẹp như vậy, còn khiến đàn ông ở bệnh viện chúng ta mê mẫn. Xem ra thật là gian xảo.



Dựa vào mặt mà ăn , hừ… Tôi muốn nói với những người đàn ông đang theo đuổi cô ấy dừng lại, người ta thích tiền, không thích bọn họ. “



Tô Khuynh Tình nhìn mọi người chế nhạo và tán gẫu với mình, bình tĩnh ngồi xuống.



Đây không phải là những gì cô nói, cô chỉ nói những gì cô nhìn thấy, còn lại là những người đó tự đoán.



“Bác sĩ Tô đã cứu tôi. Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp bác sĩ Tô, đáng tiếc bác sĩ Tô lại điệu thấp, néu không tôi nhất định sẽ viết thư cảm ơn. “



Tô Thính Ngôn nhìn anh,” Cảm on anh. Thư thì không cần thiết, chỉ cần khi tôi cần anh minh oan cho tôi, anh có thể giúp tôi viết một bản tường trình.”



“Đương nhiên.” Văn Anh nói, “Bác sĩ Tô cần tôi, trong khả năng của mình, tôi có thể giúp cô thì nhất định sẽ giúp.”
 
Chương 96


Văn Anh nhìn Tô Thính Ngôn, anh chưa từng biết bác sĩ cũng có người xinh đẹp như vậy.



“Bác sĩ Tô, trông cô còn đẹp hơn cả những ngôi sao lớn trong vòng tròn của chúng tôi.”



Tô Thính Ngôn nghe xong phụt cười.



Nói với anh ta một cách lịch sự, “Cảm ơn lời khen của anh.”



Rât nhiêu người trong bệnh viện đêu nghe nói, Tô Thính Ngôn đi làm bằng xe Rolls-Royce.



Chẳng qua mọi người cũng ngầm hiểu, Tô Thính Ngôn đi cửa sau, bối cảnh nhát định có bí ẩn.



Buổi chiều, Lâm Tích Bạch một mạch chạy tới, ôm Tô Thính Ngôn nói, “Buổi chiều không có việc gì ông chủ kêu mình tới đây học tập. “



“Ông chủ cậu cũng đồng ý? “



“Đương nhiên, gia đình hai chúng ta vẫn rất thân thiết, suy cho cùng thì khoảng cách cũng không xa. “



Lâm Tích Bạch vẫn còn nhớ tới lễ đính hôn của Tô Khuynh Tình.



“Cái tên Tô Khuynh Tình khá là nổi danh, đáng tiếc là không ai trong bệnh viện này biết rõ. “

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, Tô Khuynh Tình đang đi, nhìn hai người ở cùng một chỗ, cô ta vốn định lướt qua, nhưng lại nghĩ tới cái xe Rolls-Royce kia, có chút hiếu kỳ, lập tức bước tới.



“Chị. “



“Có lời cứ nói, chẳng lẽ cô còn định mắng người. “



Gọi chị là mắng chửi người 2 Lâm Tích Bạch không khỏi liếc qua Tô Khuynh Tình.



Tô Khuynh Tình nhìn Tô Thính Ngôn, “Vốn muốn hỏi chị chuyện này, dì vẫn còn nằm trong bệnh viện, chị có cần giúp đỡ gì hay không, nhưng sáng nay chị lái Rolls-Royce đến, xem ra cuộc sống trải qua cũng rất tốt. “



Lâm Tích Bạch nhanh chóng che miệng nhìn sang phía Tô Thính Ngôn, “Rolls-Royce? “


Tô Thính Ngôn mỉm cười, “Mình đã nói từ trước là không cần cậu hỗ trợ rồi mà. “



“Nhưng mà, chị, chị cứ rêu rao đến bệnh viện như vậy, rất nhiều người nhàn rỗi trong bệnh viện lời ra tiếng vào sau lưng chị, hay là chị đi giải thích với người ta một chút, có phải chị mới tìm được bạn trai, mua cho chị xe không,giải thích với mọi người một chút, họ sẽ không tụ tập nói linh tinh nữa. “



Lâm Tích Bạch nhìn cô ta, “Tìm chứ…, tìm một soái ca, vừa đẹp trai, vừa có tiền, so với Lâm Cảnh Trăn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, không phải là cô muốn hỏi chuyện này sao, hiện tại nói cho cô biết rồi đấy, thế nào, còn muốn hỏi cái gì không? “



Sắc mặt Tô Khuynh Tình tái nhợt.



“Ý em không phải như vậy……



Lâm Tích Bạch còn lâu mới tin, hừ lạnh một tiếng, vui vẻ kéo Tô Thính Ngôn đi lên phía trước.



Tô Khuynh Tình đứng ở đó, sắc mặt âm trầm, trong lòng có chút không tiếp nhận được.



Không, Lâm Tích Bạch có ý nói như vậy, lấy đâu ra người đàn ông như thế được, từ trước đến giờ bên cạnh Tô Thính Ngôn không có bao nhiêu đàn ông.

Tô Thính Ngôn mới đi đến khu làm việc, máy người trong tổ thanh tra bỗng xuất hiện trước cửa ra vào. “Chúng tôi đến từ tổ thanh tra, vừa rồi có nhận được báo cáo, nói cô không có chứng nhận tư cách chuyên môn y tế đã được bệnh viện ký cho phép làm bác sĩ, còn làm phẫu thuật, bây giờ cô cần đi theo chúng tôi giải thích lấy lời khai một chút. “ Báo cáo? Rốt cuộc là ai báo cáo, trong lòng Tô Thính Ngôn nắm chắc. Cho rằng mấy năm nay cô chỉ quanh quản ở trong nông thôn cái gì cũng không biết, còn không phải là mấy người nhà họ Tô kia sao.



Tô Khuynh Tình đứng mũi chịu sào.



Lâm Tích Bạch kinh ngạc nhìn mấy người này, “Báo cáo gì cơ, nếu thật sự là không có giấy chứng nhận thì làm sao có thể được nhận được, nơi này chính là Lâm Vũ…, nếu như bọn họ chỉ nghe nói như vậy, đâu có thể nói lên chuyện cô ấy không có tư cách được. “



Mấy bác sĩ y tá nhàn rỗi đứng phía sau xem kịch.
 
Chương 97


“Không thể nào, vậy mà lại không có chứng nhận chuyên môn. “



“Chẳng phải ngay từ đầu đã là lính nhảy dù sao, không có cũng là chuyện bình thường. “



Tô Khuynh Tình từ phía sau nhìn qua, nhanh chóng tiến đến.



“Chị, xảy ra chuyện gì vậy? “



Cô ta đã sớm biết, tổ thanh tra sẽ đến.



Lâm Tích Bạch cười lạnh nhìn Tô Thính Ngôn, “Chuyện gì xảy ra, chính cô còn không rõ soa? Được lắm, ghen ghét Thính Ngôn nhà chúng tôi thì thôi đi, cô còn đi báo cáo, cô dám báo cáo thì cũng đừng có giả bộ. “



Mặt mũi Tô Khuynh Tình trắng bệch, ủy khuất nhìn Tô Thính Ngôn, “Chị, sao có thể như vậy được, tin tưởng em, người báo cáo không thể nào là em được, căn bản là em còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chị không nên nghe người ngoài châm ngòi ly gián chúng ta…. “



Tô Thính Ngôn mỉm cười, “Không phải cô, vậy nói cho tôi biết, vậy có thể là ai? “



“Thật sự không phải em, chị, tại sao chị không bao giờ tin tưởng em Vvậy……”


Có người đằng sau đã nhìn không nỏi nữa.



“Tại sao bác sĩ Tô phải báo cáo cô, thật sự là đang ghen ghét cô sao? Ghen ghét với cô cái gì? Thật là, người ta là học bá tốt nghiệp đại học Berkeley, còn cô, cô đi ra từ góc nào 2 “



Lâm Tích Bạch không phục nói, “Tốt nghiệp Berkeley thì sao? Đi ra từ Berkeley thì tất cả đều là danh y, không có kẻ nào là tạp chủng sao? Ngày nào cũng Berkeley Berkeley, cô ta chỉ thiếu mỗi bước ấn mấy chữ Berkeley lên ót, Thính Ngôn nhà chúng tôi được người ta tán thành, mời tới Lâm Vũ, đầu năm nay người ta thường dùng thực lực để nói chuyện. “



Người phía sau nghe Lâm Tích Bạch nói như vậy liền cười khẩy, “Cái gì mà tán thành, không phải chính là nhảy dù mà đến sao……Xùy~~, còn mạnh mẽ đi đến bằng Rolls- Royce nữa, chỉ sợ người khác không biết sau lưng mình có kim chủ. “



“Cô có biết ăn nói đàng hoàng không hả, cái gì kim chủ, đó là bạn trai đứng đắn nhà người ta tặng. ” Lâm Tích Bạch chỉ vào nữa bác sĩ “Bênh vực kẻ yếu” Nữ bác sĩ nói.




Nữ bác sĩ nghe xong lập tức cười nhạo, “Có phải bạn trai đứng đắn hay không chúng tôi không biết, bạn trai bác sĩ Tô người ta là đại thiếu gia Lâm Vũ, chúng tôi đều đã gặp qua, ngọt ngào ân ái, cần gì phải ghen ghét người hầu hạ lão già? “



Lâm Tích Bạch bị chọc tức không nhẹ, “Cô ta là cái thứ đào bạn trai từ trong tay người khác qua, nói là nạy góc tường còn tiện nghi cho cô ta, người ta có hôn ước, cô ta được kêu là tiểu tam, Tô Khuynh Tình, vậy mà cô cũng không có phổ cập kiến thức cho mọi người ở đây cùng biết nha, ngày hôm qua trên yến hội, người ta nói thế nào cô? Con gái của tiểu tam rồi lại làm tiểu tam! Quả nhiên là không saia…. “



Tô Khuynh Tình cắn môi dưới, khuôn mặt tái nhợt đứng ở đó, dáng vẻ không dám nói câu nào, càng khơi dậy sự thương tiếc của rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện.



“Cô nói đủ chưa, một câu lại một câu tiểu tam, vậy mà còn nói không phải do ghen ghét người ta, bác sĩ Tô vừa tới bệnh viện đã cứu được đại minh tinh Văn Anh, còn lên tin tức rồi, các người nói dựa vào thực lực, thực lực người ta còn để ở đó, các người đã làm gì? “



Lâm Tích Bạch nghe tới có người nhắc tới chuyện này lại càng tức giận, “Rõ ràng là Thính Ngôn nhà chúng tôi, ngẫu nhiên gặp Văn Anh ở bên ngoài. “



“Ai ôi!!!, công lao như vậy còn đoạt, thật không biết xấu hỗ. “



Tổ thanh tra đứng đằng sau nhìn một hồi lâu, đều bị nói đến mơ hồ.



“Các ngươi đừng cãi nhau nữa, Tô Thính Ngôn, cô cứ đi theo chúng tôi đến tổ điều tra trước, nếu như cô thật sự có đầy đủ hết giấy chứng nhận, chúng tôi cũng sẽ không để cô phải oan uổng. “



Lúc này, Tô Thính Ngôn nói, “Không cần, ở chỗ tôi có giấy chứng nhận, bên phía chủ nhiệm Vương cũng xem qua giấy chứng nhận của tôi rồi mới có thể đồng ý cho tôi làm ở đây. “
 
Chương 98


Cô có giấy chứng nhận?



Mọi người đều nhìn về phía Tô Thính Ngôn.


Tô Thính Ngôn lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra, “Tôi không mang giấy chứng nhận trên người nhưng các anh có thể tra cái mã hóa này. “



Người trong tổ thanh tra tranh thủ thời gian quan sát, đứng tại hiện trường dùng phần mềm chuyên dụng kiểm tra một chút.



Người phía sau vẫn là bộ dáng không phục.



“Bây giờ giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, các người nhìn kỹ một chút. “



“Nói không chừng kim chủ sau lưng cô ta đã mua cho rồi.



Nhưng lúc này……



“Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy. “



Mọi người nhìn qua, thấy Văn Anh đang bước tới dưới sự giúp đỡ của người đại diện.


Đoàn người thấy gương mặt tiểu thịt tươi cao cấp độc đáo của Văn Anh, không tự chủ mà nhường đường.



Có người ở phía sau lại càng tức giận nói, “Văn Anh, có người muốn cướp tên tuổi ân nhân cứu mạng của cậu kìa, cậu không nhìn thử đi.”


Tô Khuynh Tình vốn chưa từng làm qua, bây giờ đứng phía sau có chút lúng túng.



Vốn cũng đang khó hiểu không biết tại sao lại đặt trên đầu mình, vừa nghe thấy Lâm Tích Bạch nói như vậy, cô ta bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu. ..



Văn Anh nhìn Tô Thính Ngôn, cười, đi tới.

“Tôi cũng không ngờ tới, có người đến cái này cũng cướp, bác sĩ Tô, tôi đã sớm nói là cần phải thông báo cho người khác, thế nhưng cô lại khiêm tốn không muốn công bó, không ngờ bây giờ còn có người không có ý thức đến trình độ này, không phải là đồ của mình, còn tự dán lên mặt mình, bác sĩ Tô yên tâm, vừa nãy tôi đã bảo người đại diện gửi thông cáo rồi, nói rõ ràng người cứu tôi chính là bác sĩ Tô Thính Ngôn, cũng không phải bác sĩ Tô nào khác.”



Hành lang tắc nghẽn xôn xao.



Cứu người lại không phải là Tô Khuynh Tình, mà là. .. Tô Thính Ngôn?



Bây giờ chính chủ cũng đã tới nói lời cảm ơn rồi, không thể là giả bộ nhỉ.



Ở bên cạnh, người của tổ kiểm tra cũng vội vàng nói, “Chúng tôi vừa kiểm tra rồi, số hiệu của giấy chứng nhận này đúng là thật, giấy phép hành nghề thuộc về bác sĩ Tô Thính Ngôn, cô được cho phép hành nghề y ở đây, tố cáo là sai.”



Giấy phép hành nghề cũng là thật?



Lâm Tích Bạch là người đầu tiên vọt tới.

“Thế nào, thế nào? Nói là Thính Ngôn nhà chúng tôi mua được? Cô tới mua một cái cho tôi xem thử đi!” Cô ấy chỉ vào bác sĩ vừa mắng chửi người hồi nãy. “Còn có cái ân nhân cứu mạng gì kia, thứ đồ này mà cũng có thể giả bộ được sao? Đâu phải ai cũng là người ngu, có người khiêm tốn một chút không muốn nói, không ngờ tới lại bị người ta lập tức cướp đi, có người đúng là lợi hại thật đấy, chồng người ta thích thì cướp, bây giờ ân nhân cứu mạng cũng cướp của người ta, cô còn có thể tự mình làm được chút gì đó không?” Bị người ta trút một trận mắng xuống như vậy, bác sĩ kia chỉ có thể cúi đầu lúng túng nhận lấy, lầm bằm, “Chuyện này liên quan gì tới tôi chứ.” Quay đầu vội vàng chạy đi mắt. Tô Thính Ngôn nhìn người trước mặt, “Lúc bịa đặt sao không nói liên quan gì tới cô đi, cô dựa vào đâu mà tung tin vịt, bây giờ mắt mặt rồi thì lại chỉ biết nói một câu, liên quan gì tới cô?”



“Đúng đó, có vài người, không biết tam quan là cái gì đó.”



Lâm Tích Bạch lên tiếng phụ hoạ.



“Tô Khuynh Tình nói vậy thì chúng tôi tin thôi. . .” Có bác sĩ nhỏ chỉ về phía Tô Khuynh Tình.
 
Chương 99


Tô Khuynh Tình cúi đầu vê lỗ tai mình, mắt không ngừng né tránh, thấp giọng lắm bảm, “Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ tới tặng quà, bình thường tôi cũng có cứu người, tưởng là người trước đây đã cứu, có minh tinh nào mà tôi không biết. . .”



Lâm Tích Bạch nghe xong càng cảm thấy bái phục.


“Lời giải thích này có thể gọi là hay nhất năm rồi đấy.” Lâm Tích Bạch khoa trương vỗ tay một cái.



Tô Khuynh Tình rớt nước mắt xuống, “Sao cô lại cứ phải nhằm vào tôi… .”



Cô ta khóc xoay người rời đi.



Mọi người lúng túng nhìn tình cảnh này, chỉ có thể giải tán lập tức.



“Không ngờ, hóa ra là Tô Thính Ngôn cứu Văn Anh.”



“Không nhìn ra cô ta tốt nghiệp từ cái nơi rách nát nào đầy lại tự mình thi được giấy phép hành nghề y.”



Tô Khuynh Tình nghe người đi ra ở phía sau vẫn còn đang bàn tán.



Mặt mũi của cô ta vứt sạch rồi, trong lòng tức giận nghĩ, vì sao hết lần này tới lần khác vẫn là Tô Thính Ngôn.



Cô ta có loại năng lực cứu người này sao?



Còn nữa, cô ta thi được giấy phép hành nghề y từ lúc nào?




Nhà họ Tô lại đều không biết gì cả.



Tô Khuynh Tình bỗng dưng bị cô đè xuống, trong lòng ghen ty hồi lâu.



Lại thấy Tô Thính Ngôn rẽ ngoặt qua lúc nhìn thấy Tô Khuynh Tình.



“Bác sĩ Tô, cô xinh đẹp như vậy, sao lại tới đây làm bác sĩ chứ, cảm giác rất cực khổ đó.”



Tô Thính Ngôn im lặng nhìn Văn Anh, “Tim cậu không khỏe thì không nên đi qua đi lại ở chỗ này.”

“Chỉ là tới căn tin thôi mà.”



Văn Anh cười hì hì nhìn cô, “Tôi nghĩ cô thực sự quá cực khổ rồi.”



“Đẹp thì không thể làm bác sĩ sao? Tôi muốn làm bác sĩ, sau đó thì mới đẹp, hiểu không?”



“Woa, nói không sai, bác sĩ Tô, cô không hề giống với những người phụ nữ mà tôi biết.”



Người đi tới căn tin ăn cơm nhìn Tô Thính Ngôn.



“Thật tốt, cùng đại minh tinh ngồi cùng bàn… Cậu xem, Văn Anh còn nhìn chằm chằm người ta như vậy, mắt đều thẳng hết lên rồi, không biết có phải là đã nhìn trúng bác sĩ Tô rồi không.”



“Có lẽ vậy, bác sĩ Tô vốn cũng xinh đẹp mà.”



“Ao ước đố kị hận… Sao lúc đó tôi lại không đi dạo một vòng trung tâm thương mại chứ, không chừng người cứu được Văn Anh chính là tôi đó.”



“Cậu quên đi, cậu cũng phải có giá trị nhan sắc như bác sĩ Tô đã, người ta mới có thể ngồi cùng bàn ăn với cậu, chứ không phải tống cho cậu một lá thư cảm ơn là coi như: xong rồi.”



Lâm Nhứ…



Cô cười ha hả, giữa đủ loại ánh mắt hâm mộ của mọi người cất vào.



Lâm Nhứ này… Trước đây cũng không thấy anh theo chặt như thế.
 
Chương 100


Tô Thính Ngôn ngồi xuống, không ăn uống gì nữa, lại nghe thây điện thoại di động giật giật.



Lâm Nhứ gửi tin nhắn.


“Ăn cơm ngon nhé.”



Tô Thính Ngôn không nói gì, “Làm sao anh biết tôi mới ăn, bên cạnh tôi có người nào là nằm vùng của anh à?”



“Nếu tôi muốn, tôi có thể thấy tin tức của em bắt cứ lúc nào, nhưng mà —— không phải là vì giám sát em, chỉ là tôi rất muốn biết mỗi phút mỗi giây em đang làm cái gì thôi.”



“…” Trái tim Tô Thính Ngôn khẽ đập.



A, cái tên thối tha này… Thực sự quá chọc người rồi!



Mà anh nói cũng không sai, anh muốn biết động tĩnh của một người, cũng dễ như trở bàn tay thôi.



Lập tức có người nghĩ tới.



Đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Thính Ngôn…

“A Nhứ, đây không phải là Tô tiểu thư sao, con. . .”



Lâm Nhứ cong khóe miệng, “Mọi người đều biết à, vậy thì đỡ phải mắt công con giới thiệu, bây giờ là vợ con, chúng con mới vừa làm giấy hôn thú.”



Thật, thật sự sao…


Những năm nay việc hôn nhân của Lâm Nhứ vẫn là mối băn khoăn của gia đình, nhưng mà trời sanh ai cũng nói không được, bây giờ bỗng nhiên nói kết hôn rồi, không ít người đều hoảng hết.



Nhưng mà tại sao có… lại lấy Tô Thính Ngôn tiếng xấu đồn xa chứ?



Người này cũng không thể là khẩu vị của Lâm Nhứ.




Nhưng mà, Lâm Nhứ còn đích thân mang theo Tô Thính Ngôn về nhà, còn có thể là giả sao.



Người nhà đều cho rằng, Lâm Nhứ một mực không kết hôn, bên người cũng không người phụ nữ nào, là ánh mắt quá cao, lúc nhỏ, người phụ nữ theo đuổi Lâm Nhứ không ngót, dùng đủ mọi loại biện pháp để tiếp cận anh, mãi cho đến khi anh lên cấp 2, người theo đuổi Lâm Nhứ càng nhiều nhưng chưa từng thấy anh thân thiết với người phụ nữ nào.



Thậm chí có người còn bắt đầu hoài nghi, Lâm Nhứ có phải không thích phụ nữ hay không. . .



Lúc này, anh rốt cuộc cũng nói đăng kí kết hôn rồi, mọi người đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể thuần phục được anh, nhưng mà…



Người này lại để cho tất cả mọi người hoảng sợ.



Lâm Nhứ kéo tay của Tô Thính Ngôn, “Con mang cô ấy vào nhà xem một cái.”



“Được… được.”



“Anh đi đi.”



Lâm Nhứ tiến vào, Tô Thính Ngôn liền đi dạo ở bên ngoài, vườn rất lớn, không khí mát mẽ, Tô Thính Ngôn vừa đi vừa suy nghĩ, không trách mới vừa rồi những người đó kinh ngạc, thật ra thì chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.



Lúc này. ..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top