Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 61


Người phụ nữ Tô Thính Ngôn này, tuyệt đối cố ý nói như vậy.



Vừa bước vào liền cố ý sỉ nhục hắn một phen, quả thật ức hiếp người quá đáng mà.



Tô Khuynh Tình nhìn Lâm Cảnh Trăn chỉ vì vài câu nói của Tô Thính Ngôn mà đã tức giận đến mức như vậy, đứng một bên nhanh chóng nói: “Được rồi, tính cách của chị ấy anh cũng không phải không biết rõ.”



“Cô ta trước đây không phải như vậy, không biết tại sao càng ngày lại càng khiến người ta cảm thấy kinh tởm, còn cố ý đến chống đối anh.”



Tô Khuynh Tình nói: “Chị ấy cũng chỉ vì chuyện của hai chúng ta mà thôi, có thành kiến đối với chúng ta, cho nên mới chống đối với anh như vậy, chị ấy bớt giận liền tốt rồi…”



Vốn dĩ cho rằng hôm nay là một ngày tốt, nhưng không nghĩ đến, hai người bọn họ vừa bước vào liền nhìn thấy Tô Thính Ngôn được xem như khách quý, trực tiếp mời vào bên trong, tâm trạng tốt nhất thời đều tan biến, còn phải bày ra bộ dạng không quan tâm đến mà tiến vào, tâm trạng của Tô Khuynh Tình lúc này cũng vô cùng căm hận.



Chỉ có điều cô dù sao cũng cướp đi người đàn ông của Tô Thính Ngôn.



Hiện tại Lâm Cảnh Trăn dù sao cũng là người đàn ông của cô, vậy thì việc Tô Thính Ngôn hận cô cũng là chuyện dễ hiểu.



Lâm lão gia khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn vô cùng cao hứng.



“Lần trước sau khi cô giúp tôi xoa bóp một lượt, đôi chân này của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.”



Những ngày bình thường, chân của ông luôn cảm thấy đau buốt vào ban đêm, không thoải mái nghỉ ngơi, rất ảnh hưởng đến giấc ngủ.



Tô Thính Ngôn nói: “Hiện tại chỉ mới là thời kỳ ban đầu, sau này vẫn cần phải tiếp tục trị liệu, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, chúc ngài năm năm có ngày này, tuổi tuổi có năm nay.”



“Được, chỉ cần có Tô tiểu thư, tôi tin rằng nhất định có thẻ bình phục.”



Tâm trạng Lâm lão hôm nay cũng không tệ. Cho nên khi buổi tiệc bắt đầu, còn đích thân xuất hiện.



Mọi người đều lần lượt bước lên tặng quà chúc thọ, Tô Thính Ngôn ngược lại vô cùng tò mò, Lâm Cảnh Trăn sẽ tặng món quà gì.



Có điều những những món quà tặng được chất cao như núi, Lâm lão căn bản không mở bắt kỳ món quà nào.



Tô Thính Ngôn lúc này đứng bên cạnh Lâm lão, cho nên đích thân mình dâng món quà lên.



“Biết rõ ngài không thiếu thứ gì, cho nên tôi có chuẩn bị cho ngài chút thuốc bổ, ngài mang theo bên mình, thời khắc quan trọng, tự khắc có thể giúp đỡ ít nhiều.”



Lâm lão vừa nghe liền bước được, đây nhát định chính là thứ đồ có thể cứu mạng.



Ông vội vàng cho người bước lên nhận lấy.



“Được, thuốc do chính tay cô bào chế, nhất định là đồ tốt!”



“Đúng vậy, tôi đã tiêu tốn không ít tiền mua về những dược liệu khó kiếm được.”



*Ò, được, yên tâm, cô đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ bù lại cho cô.”



“Bỏ đi, quà tặng cho ngài, tốn bao nhiều tiền cũng xứng đáng, sau này vẫn cần ngài giúp đỡ tôi nhiều hơn, tiền bạc gì tôi cũng chịu tốn kém.”



Lâm lão nghe xong cũng bật cười vui vẻ.



Tô Thính Ngôn vừa nhìn liền biết tâm trạng của ông không tệ, liền biết món đồ tặng cho ông không sai.



Người xung quanh nhìn nhau, hâm mộ không ngừng.



Bữa tiệc mừng thọ tốt đẹp như vậy, vậy mà lại bị Tô Thính Ngôn hủy hoại.



Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Cô yên tâm, tôi lát nữa sẽ vào trong nói chuyện rõ ràng với Lâm lão, cố gắng nhắc đến tên của cô, khiến cho người nhà họ Lâm còn biết đến sự tồn tại của một người như cô.”



Tô Khuynh Tình lúc này chỉ biết dở khóc dở cười nói.
 
Chương 62


“Chị, chị muốn thứ gì em cũng có thể cho chị, em sẽ trả lại Cảnh Trăn cho chị; cầu xin chị, không nên đối xử với em như vậy có được không, chị rốt cuộc làm như thế nào để tiến vào nhà họ Lâm chứ, chị chỉ vừa mới đến thủ đô, cũng không quen biết ai, chị rốt cuộc đã làm những gì, em, em sợ chị đã làm những chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác…”



Trả lại cho cô?



Câu nói này ngược lại kích động đến nỗi bất bình trong lòng Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn chậm rãi bước từng bước về phía Tô Khuynh Tình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta: “Tôi không thèm muốn gì đối với những thứ đồ cô dùng thừa lại, có những thứ đã dơ bản rồi thì chính là dơ bản, bị cô dùng qua, tôi ngại bệnh gia cầm.”



Bệnh gia cầm?



Tô Thính Ngôn đang châm chọc Tô Khuynh Tình là “gà”



Tô Khuynh Tình ngây lập tức tóm lấy Tô Thính Ngôn: “Chị…”



Tô Thính Ngôn liền vung tay thoát khỏi bàn tay của Tô Khuynh Tình.



*Tô Thính Ngôn, cô đủ rồi đấy!” Lâm Cảnh Trăn từ phía sau chạy đến, trực tiếp bảo vệ lầy Tô Khuynh Tình.



Tô Thính Ngôn nhìn thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân gập hoạn nạn nhưng vẫn liều mình ôm chặt lấy nhau.



Còn cô…



Làm gì cũng là sai.



Tô Thính Ngôn bật cười.



Tô Khuynh Tình ngân ngắn nước mắt đẩy Lâm Cảnh Trăn ra xa.



“Cảnh Trăn, thật ra chị ấy so với em càng cần anh hơn, người có thể giúp cho chị chỉ có mình anh thôi.



Tô Thính Ngôn kỳ quái nhìn cô ta: “Hiện tại mới cảm thông cho tôi sao, vậy trước đây thì như thế nào? Ngày cô vừa sinh ra đã là một sai lầm rồi, đã phá hoại gia đình tôi rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi dựa vào bản thân cũng sống rất tốt, tôi không cần sự cảm thông của cô.”



“Cô từ nhỏ đã hiểu lầm đối với Khuynh Tình, nhưng cô có từng suy nghĩ qua, cô không cách nào thay đổi được xuất thân của mình, Khuynh Tình cũng không cách nào thay đồi được, cô ấy những năm nay luôn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng cô nhìn xem cô đã làm ra những gì, cô vừa trở về liền gây chuyện phiền phức khắp nơi…Cô hiện tại quay trở về còn không bằng đừng trở về, mọi người đều có thể sống bình yên.”



Tô Thính Ngôn nghe từng câu từng chữ những lời nói gây tổn thương đến người khác của Lâm Cảnh Trăn.



Nhưng anh ta lại không chút cảm nhận được lời nói của mình gây tổn thương cho người khác đến thế nào.



Tô Thính Ngôn tiếp tục mỉm cười.



Lâm Cảnh Trăn nói: “Tôi không muốn quan tâm đến cô dùng cách nào để tiến vào nhà họ Lâm, dùng thủ đoạn như thế nào cũng được, nhưng tôi hiện tại chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, cẩn thận việc làm không từ thủ đoạn của cô gây hại ngược lại cho bản thân mình, nhà họ Lâm không phải là nơi dễ bước vào đâu.”



Tô Thính Ngôn muốn nói bản thân dựa vào thực lực mà bước vào cửa nhà họ Lâm.



Nhưng trong mắt của tất cả bọn họ, cô là kẻ trước giờ làm gì cũng là sai.



Được gửi đến đạo quán dưới quê, chỉ là một con nhóc nhà quê hoang dã, học đại học cũng chỉ là những trường đại học trái phép, có thể có tài năng gì chứ.



Cô cũng không muốn tiếp tục giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi dùng thủ đoạn gì…sau này anh cũng sẽ biết thôi.”



Tô Thính Ngôn không muốn nói thêm bắt kỳ lời nào.



Tô Khuynh Tình được Lâm Cảnh Trăn ôm vào lòng, ngước mắt nhìn cô e dè nói: “Chị rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, em lo cho chị Ấy, chị ây thật ra lớn lên xinh đẹp như vậy, em sợ rằng chị ấy sẽ đi lầm đường…không cách nào quay đầu lại được, anh có thể cứu chị ấy không?”



Lâm Nhứ nói: “Gọi sai tên rồi.”



Cô nên gọi anh là chồng, chỉ là vừa rồi vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc lúc nãy nên nhất thời quên mắt.



“Chồng à…anh tại sao lại ở đây.”
 
Chương 63


“Đi, chúng ta đi lên phía trước nói chuyện.”



Sau đó cô liền bị Lâm Nhứ ôm kéo dẫn đi.


Phía sau, Tô Khuynh Tình cùng Lâm Cảnh Trăn vừa muốn rời đi, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Thính Ngôn cùng một người đàn ông khác bước vào bên trong.



Tô Khuynh Tình nói: “Người đó là ai2”



Khi Lâm Cảnh Trăn liếc mắt nhìn qua, sớm đã không thấy rõ bóng dáng người đó.



“Không biết rõ.”



“Nhìn dáng vẻ hai người bọn họ thân mật như vậy, người đó còn là đàn ông, còn ôm vai chị ây, không lẽ là…” Tô Khuynh Tình căng thẳng tóm lấy ống tay áo của anh, hoảng sợ thốt lên: “Không lẽ những gì em suy nghĩ là sự thật sao?”



Lâm Cảnh Trăn vừa nghe vào cả khuôn mặt lập tức tối sầm lại.



Danh tiếng của Tô Thính Ngôn trước đây không tốt, nhưng không nghĩ đến lại có thể đến mức bán mình cầu vinh như vậy; nhưng mà hiện tận mắt chứng kiến, cũng không còn cách giải thích nào khác.



“Anh làm sao có thể vào buổi tiệc của nhà họ Lâm chứ, thiệp mời của anh đâu?”



“Không có thiệp mời.”



“Không có?” Tô Thính Ngôn hỏi lại, “Làm sao có thể như vậy được…”



“Từ cửa sau bước vào đây.”



Mặc dù khi anh vừa bước vào kinh động đến người khác, nhưng cũng không có xảy ra bất kỳ vấn đề gì quá lớn.




Anh dù sao cũng đã máy tháng không quay về ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm.



Tô Thính Ngôn cả khuôn mặt kinh ngạc thốt lên: “Anh đừng làm ra chuyện gì phạm pháp là được, nơi này không phải là nơi có thể đùa giỡn được đâu.”



Lúc này…



“Tiên sinh, ngài, ngài như thế nào lại đến đây…có cần tôi vào bên trong thông báo hay không?”



Người làm lúc này đứng một bên nhìn Lâm Nhứ, khuôn mặt trắng bệch bước đến.



Giống như nhìn thấy người không nên nhìn thầy vậy.


Lâm Nhứ nói: “Không cần thông báo tôi đã đến, tránh cho lão gia nhìn thấy tôi tâm trạng lại không tốt, tôi không bước vào đâu.”



Tô Thính Ngôn kinh ngạc nói: “Anh…”



Người hầu đứng bên cạnh giống như được đặc xá, lập tức cung kính cúi đầu, lập tức chuẩn bị chút điểm tâm cùng thức uống cho Lâm Nhứ, sau đó mới nhanh chóng rời khỏi.



Tô Thính Ngôn nói: “Sắc mặt anh ta nhìn có vẻ không được tốt lắm.”



Lâm Nhứ nói: “Anh không mời mà đến, sắc mặt anh ta tất nhiên không tốt vào đâu được rồi.”



“Anh rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Lâm, tại sao bọn họ vừa thấy anh liền không chút vui mừng nào? Các người…có phải có thù oán gì hay không?”



Lâm Nhứ nói: “Anh cũng là người nhà họ Lâm.”



“Cái gì!” Tô Thính Ngôn suýt chút nữa hét lớn lên.



Cô nói: “Anh cũng là người nhà họ Lâm? Tại sao chứ?”



Lâm Nhứ nói: “Thế nào, chỉ có Lâm Cảnh Trăn là người nhà họ Lâm, còn anh thì không được sao?”

Vừa rồi anh đã tận mắt chứng kiến cô cùng Lâm Cảnh Trăn đứng giằng co bên kia, mặc dù rất muốn bước qua, nhưng cuối cùng vẫn không bước đến. Chuyện tình cảm của cô, anh không muốn nhúng tay tham gia vào. Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm, Lâm Cảnh Trăn cũng không dám ức hiếp cô ấy. Chỉ là trong lòng Lâm Nhứ quả thật có chút so đo. Tô Thính Ngôn lúc này vẫn còn chắn kinh, không nghĩ đến anh ấy vậy mà lại là người nhà họ Lâm.



Nhưng mà chuyện này cũng không có gì không đúng, nhà họ Lâm gia sản rộng lớn, các chỉ các nhánh bên dưới cũng rất nhiều.



Lâm Cảnh Trăn có thể là một chỉ của nhà họ Lâm, vậy thì Lâm Nhứ tại sao không được chứ.



“Ngôn Ngôn, xem ra hiểu biết của em đối với chồng mình vẫn còn rất ít, có phải không?”
 
Chương 64


“Chuyện anh là họ hàng của nhà họ Lâm tại sao lại không nói sớm cho tôi biết…”



Lâm Nhứ nói: “Em cũng không có hỏi anh…”



“Vậy anh làm việc ở Tập đoàn Lâm Vũ sao?” Tô Thính Ngôn kinh ngạc đến bất ngờ, anh ấy vậy mà lại là người nhà họ Lâm, cô như thế nào lại chẳng biết tại sao có mối quan hệ với người họ Lâm chứ.



“Cũng không phải…”



Công việc của anh có lẽ không nên gọi là đi làm, nên gọi là đang kinh doanh mới đúng.



“Ò…thì ra là như vậy, vậy anh có phải có rất nhiều tiền hay không?”



“Tạm được…dù sao cũng đủ nuôi sống em.” Anh chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.



Tô Thính Ngôn nói: “Vậy thì phải có bao nhiêu tiền chứ…



thôi bỏ đi, anh trước nói cho tôi biết, biệt thự anh đang sống trị giá bao nhiêu tiền, tôi liền có thể biết được đại khái.”



“Chuyện đó…chuyện đó anh cũng không rõ, người trong nhà tặng, khoảng vài trăm triệu?”



Ba trăm triệu!



Chỉ một Tập đoàn Tô thị mới được bao nhiêu tiền!



Vậy mà anh ấy tùy tiện sống trong một căn nhà trị giá ba trăm triệu?


Lâm Nhứ lúc này từ một bên rút ra một chiếc nhẫn nói: “Em đã tặng quà mừng thọ chưa?”



“Đã tặng rồi.”



“Tặng rồi? Em đã tặng gì cho ông già đó?”



Tô Thính Ngôn nhún vai nói: “Chỉ là chút đồ vặt do chính tay tôi làm thôi.”



Lâm Nhứ chỉ có thể chiếc nhẫn sang một bên: “Được thôi, vốn dĩ muốn em cầm chiếc nhẫn này đem tặng cho ông ấy.”



Tô Thính Ngôn nhìn chiếc nhẫn kia.



Chất liệu ngọc lục bích, trong suốt không gì sánh bằng, Tô Thính Ngôn mặc dù đối với những món đồ bảo ngọc phỉ thủy không biết quá nhiều, nhưng cũng hiểu được rằng, màu sắc xanh lục như vậy, độ tinh khiết như vậy, nhất định không ít tiền đâu.




“Woa, chiếc nhẫn này có phải rất đất hay không?”



“Không mắc, kêu Chu Đỉnh mua tạm mà thôi.”



Được thôi!



Cô cầm chiếc nhẫn trong tay vuốt nhẹ một lát: “Không đắt chính là đắt bao nhiêu tiền?”



“Ba mươi triệu?”



Vậy mà anh nói không đắt?



Tô Thính Ngôn hiện tại mới cảm thấy, sự hiểu biết của cô đối với Lâm Nhứ quả thật quá ít!



Cô trước đây rốt cuộc đã làm những gì mà có thể đem một người đàn ông giàu có như vậy trở thành trai bao chứ?



Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ, chậm rãi nuốt nước bọt.



“Tại sao lại biểu hiện như thế này?” Anh đã nói gì khiến cô sợ hãi sao?



Khi đến phòng làm việc, Lâm Nhứ hỏi Châu Định.



“Thiếu phu nhân đưa cho lão gia cái gì?”



“Tặng một viên thuốc khẩn cấp, nghe nói gần đây Thiếu phu nhân giúp lão gia chữa trị chân và trúng gió, lão gia rất hài lòng.”
 
Chương 65


Lâm Nhứ sờ cằm, nhìn về phía trước.



Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu rõ về người vợ này của mình.



Cô đã dành cho anh rất nhiều bất ngờ.


Được lão nhân gia coi trọng như vậy … Hắn nói: “Đi hỏi thăm xem Thiếu phu nhân ở nông thôn từng làm gì.”



“Vẫn luôn ở trong đạo quán, rất ít khi xuống núi. “



Lâm Nhứ hơi suy tư, nhẹ nhàng cười. Anh cười, “Quên đi, từ từ quan sát, không gấp.”



Cố Giao đã hẹn Lâm Nhứ và Tô Thính Ngôn đến bữa tiệc.



Sáng sớm Tô Thính Ngôn đã sửa soạn, khi đi ra ngoài, hỏi Lâm Nhứ, “Hôm nay có nhiều người tới đó không?”



Lâm Nhứ nói, “Có máy người bạn cũ.”



Tô Thính Ngôn chưa từng gặp người bạn nào của Lâm Nhứ.



Cô loay hoay với quần áo của mình, nhớ đến việc Cố Giao có ý với Lâm Nhứ, không biết khi gặp có xảy ra chuyện gì không nữa.



Đến nơi.



Thì ra đó là một câu lạc bộ sang trọng với hệ thống canh gác rất nghiêm ngặt, được gọi là Viêm Cung.



Nhiều người nói, những người có thể đến đây đều là nhà giàu số một số hai trong thành phó, xét cho cùng, lệ phí đăng kí thành viên ở đây tầm 30 triệu nhân dân tệ một năm là điều mà những người bình thường phải ngước nhìn.




Tô Thính Ngôn là lần đầu tiên đến đây.



Ngay khi bước vào, cô ấy đã rất ngạc nhiên bởi cách trang trí Gothic sang trọng ở bên trong.



*Ôi, chiếc chân đèn này thật tinh xảo, sờ vào có cảm giác thật mới lạ.”


Tô Thính Ngôn nói.



Lâm Nhứ nhìn một cái, “Trên đó là vàng nguyên chất, nên đụng vào thích hơn là đúng rồi.”



Thật có tiền!



Tô Thính Ngôn nghe vậy vội vàng buông ra, lo lắng sợ bị xem là trộm.




Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Lâm Nhứ cười nhẹ, “Là mạ vàng.”



Mạ vàng…



Như vậy cũng rất có tiền mà.



Phải tốn bao nhiêu mới có thể dát vàng đầy phòng như thế này?



“A Nhứ, anh đến rồi.”



Cố Giao bước ra.



Phía sau có nhiều người đi theo, Tô Thính Ngôn bỗng che miệng.



“Đó không phải … không phải là ngôi sao …” Người đàn ông cao lớn có gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đám người.



Tô Thính Ngôn cũng hay xem TV, cho nên cô biết người này, Tống Tinh Thần, Thiên Vương rất nồi tiếng.



Lâm Nhứ quay đầu nhìn cô, “Em biết cậu ấy à?”



“Này, A Nhứ, cậu đã đến rồi. Tôi nghe nói hôm nay cậu sẽ dẫn một người phụ nữ tới đây. Tôi cứ nghĩ là Cố Giao đang nói xạo đấy.”



Nhưng khi anh ta nhìn thoáng qua Tô Thính Ngôn bên cạnh Lâm Nhứ.



“Tại sao lại là cô ấy?”
 
Chương 66


Lâm Nhứ nhìn Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn nghe vậy lắc đầu, sao cô có thể quen một ngôi sao lớn như người này được.



Lâm Nhứ nhìn Tống Tinh Thần một lần nữa, Tống Tinh Thần nói thẳng, “Sao vậy, cô ấy không phải là nhà họ Tô sao? Mình cũng là một người thường xuyên theo dõi tin tức nha.”



Tô Thính Ngôn không biết mình có nên cảm thấy vinh dự hay không. Một ngôi sao lớn như Tống Tinh Thần cũng biết tên cô.



Một người đàn ông khác ở phía sau cũng tò mò nhìn vào trong.



Tô Thính Ngôn nhìn thấy, chẳng phải là … chẳng phải là Có Nam Đình tiêu hơn 8 triệu vào hộp đêm, thường xuyên được lên báo sao.



Họ là những người bạn của Lâm Nhứ?



Tô Thính Ngôn lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Nhứ, mái tóc như gắm, mềm mại rũ qua vai, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ mị hoặc, trên khuôn mặt trắng như tuyết có một đôi mắt mèo mờ ảo, khiến người ta không thể rời mắt. Hốc mắt màu sáng có một sức quyến rũ vô hình.



Trong mắt Có Nam Đình hiện lên sự kinh ngạc.



“Tại sao mấy người đều ra đây?” Lâm Nhứ nói.



Tại sao bọn họ đi ra?



Đương nhiên, bởi vì không tin Lâm Nhứ sẽ mang theo phụ nữ đến, bọn họ vội vàng ra xác nhận.

Nhưng vừa gặp, họ càng sốc hơn nữa.



Người phụ nữ mà cậu ấy đưa đến là Tô Thính Ngôn đang rất nỗi tiếng?



Tại sao cậu ấy biết Tô Thính Ngôn? Điều này làm tam quan của họ bị phá vỡ.



Họ không ngờ hai người này có liên quan đến nhau?



Tô Thính Ngôn tuy đẹp như hoa hậu, nhưng danh tiếng thì quá…



Họ không khỏi cảm thấy, không thể tin, không thể tin được.



Nhiều năm qua Lâm Nhứ không có cảm giác gì với phụ nữ, tất cả đều cảm thấy tầm nhìn của cậu ấy quá cao, ngay cả khi có một người phụ nữ như Cố Giao ở bên cạnh theo đuổi cậu ấy bao nhiêu năm, cậu ấy vẫn không động lòng.




Bỗng nhiên có bạn gái, người này lại là Tô Thính Ngôn.



“Đi thôi, tụi tôi đang chơi bóng.”



Câu lạc bộ này có mọi thứ để chơi, bơi lội, bida, bowling và bóng rỗ.



Tô Thính Ngôn tò mò quan sát suốt quãng đường.



Lâm Nhứ ở bên cạnh giải thích cho cô.



*Ở đẳng kia chơi bi-a, em có biết chơi không?”



“Không giỏi lắm.”



“Không sao đâu, lát nữa anh sẽ dạy cho em.”



Anh cười hiền hậu, nhìn cô đang tò mò quan sát, không cẩn thận đụng vào người anh, lập tức sửng sót, hai mắt mù sương, dường như sắp khóc, dáng vẻ ủy khuất làm người ta rung động.



Tống Tinh Thần cũng đã phát hiện.



Trong quá khứ ai mà đụng vào Lâm Nhứ cũng bị ánh mắt cậu ấy làm đóng băng, hôm nay với Tô Thính Ngôn thì lại trở nên dịu dàng như vậy.



Toàn bộ hành trình đều quan tâm chăm sóc cô ấy, và trong những lời nói của cậu ấy đều toát lên sự yêu thương.
 
Chương 67


Cậu ấy dễ chịu với mọi người từ bao giờ?



Cố Giao ở phía sau trở nên tức giận.



Cố Nam Đình nhìn cô, lắc đầu bắt lực.



Lâm Nhứ đưa cô vào trong phòng riêng.



Họ đang chơi bi-a.



Tô Thính Ngôn không hiểu nên đứng nhìn.



Lâm Nhứ cầm gậy đánh lên, xoa đầu gậy, chăm chú nhìn quả bóng trắng trên bàn.



Cơ thể anh lúc này đặc biệt gợi cảm.



Cạch, ghi điểm.



Cố Giao ngay lập tức bước tới, “A Nhứ, đã lâu không chơi vẫn đánh tốt đến như vậy, tôi đến đây chơi với cậu nhé?”



Lâm Nhứ đặt gậy xuống, “Không.”



Lâm Nhứ quay đầu lại cười nhìn Tô Thính Ngôn,” Em chơi không? “



” Không được đâu… “



Đối xử với cô lạnh lùng như vậy, nhưng vừa quay đầu liền cùng người khác vui vẻ hòa nhã.




Cố Giao khó khăn lắm mới nhẫn nhịn xuống được cơn phẫn nộ này, nhìn sang Tô Thính Ngôn nói: “Tô tiểu thư: không biết chơi sao? Không bằng thử một chút, trò chơi này cũng rất dễ học.”



Tô Thính Ngôn ngắng đầu lên: “Tôi thật sự không biết chơi.”



Lâm Nhứ lập tức nói: “Trò này rất dễ, anh dạy cho em.”



Tô Thính Ngôn ngước nhìn Cố Giao, nhướng mày nói: “Vậy thì cứ thử xem.”



Tô Thính Ngôn bước qua, Cố Giao liền mỉm cười.



Cố Giao năng lực toàn diện, những trò chơi của đám công tử này, có món nào mà cô không biết chứ, đánh bida cũng vô cùng tốt, đơn giản được xưng tụng thiên hậu đánh bida trong giới.

Cô thuận lợi đánh một lượt, soái khí dẫn trước một gậy.



Cố Giao nhìn kết quả, vui mừng không ngót.



“A Nhứ, anh xem, kỹ năng đánh bida của em không hề thụt lùi.”



Lâm Nhứ liếc nhìn, đơn giản trả lời một tiếng.



Sau đó tiếp tục giải thích luật chơi cho Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn mỉm cười, liếc mắt nhìn sang bên kia, cả người càng dựa sát vào Lâm Nhứ: “Tôi vẫn chưa nghe rõ, anh nói lớn tiếng một chút.”



Nhận tháy thân thể nhỏ nhắn thơm ngát của phụ nữ áp sát vào mình, Lâm Nhứ nhất thời ngây người, cổ họng có chút chuyển động, cúi thấp đầu, dán sát vào một bên tai cô cắn nhẹ.



Tô Thính Ngôn lúc này đã nghe rõ ràng.



“Tôi đã hiểu rồi, nghe luật chơi cũng không khó khăn gì.”



Cô liền cầm lên gậy đánh bida, cũng muốn bước qua thử.



một chút.



Lâm Nhứ cả khuôn mặt tươi cười bước qua, ôm lấy đôi vai của Tô Thính Ngôn khen ngợi: “Đánh tốt lắm.”



Đánh như vậy cũng được khen là đánh tốt sao?



Lâm Nhứ nói: “Lần đầu đã đánh trúng banh, giỏi lắm!”
 
Chương 68


Đánh trúng banh thì rất giỏi sao?



Tô Thính Ngôn hừ lạnh nói: “Anh châm chọc tôi.”



“Làm sao có thể, tay của em thanh mảnh như vậy, đến cầm gậy bida cũng tốn sức, đánh bida không thích hợp với em, có thể đánh trúng trái banh cũng nói rõ được khả năng giữ thăng bằng của em rất tốt.”



“Thật sao?”



Tô Thính Ngôn cuối cùng cũng bật cười.



Lâm Nhứ cười nhạt, nắm lấy tay Tô Thính Ngôn, dẫn cô sang một bên: “Ngồi xuống đi!”



Nhìn chiếc váy hôm nay cô mặc không tiện ngồi xuống, anh liền lấy một chiếc gối dựa đưa cho đặt trước ngực, che lại đôi chân thon dài của cô.



Cố Giao cả khuôn mặt uất ức không gì bằng, nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn lúc này đang ngồi một bên.



Tô Thính Ngôn cũng tự có thể cảm giác được, liếc mắt về phía ánh mắt đó.



Phát hiện được ánh mắt khi Cố Giao khi nhìn mình như thế nào lại đáng sợ như vậy.



Còn lúc này ở một bên, hai người đứng ngoài cửa cũng nhìn đến ngây người.



Khi nhìn thấy Lâm Nhứ ngắng đầu ngước nhìn về phía bọn họ, mới nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm hoảng hốt cằm suýt rớt xuống đất vừa rồi.



Lâm Nhứ đây là phát điên rồi hay sao?

Phía sau, Cố Giao tức giận phừng phừng bước đến.



Tống Tinh Thần nói: “Thật không ngờ rằng Lâm Nhứ khi yêu đương lại có dáng vẻ như vậy…thật sự dọa sợ đến anh mài”



Cố Giao nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy căng thẳng, tức đến mức bật khóc sau đó dậm chân bước ra ngoài.



Tống Tinh Thần vừa nhìn thấy liền buông lỏng hai tay nói: “Đây là chuyện gì chứ…”



Cố Nam Đình chỉ biết nhún vai sau đó cất bước chân theo cô.



“Giao Giao, em không sao chứ?”



Cả khuôn mặt Có Giao tràn ngập nước mắt.


“Dựa vào cái gì chứ, em cùng anh ấy quen biết nhiều năm như vậy, anh ấy từ trước đến nay chưa từng một lần ngó ngàng đến, vậy mà từ khi có một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, anh ấy liền…”



*Có điều mắt thường cũng có thể nhận ra được Lâm Nhứ đối với cô ta cũng rất đặc biệt…”



Cố Giao không phục ngắng đầu lên nhìn: “Em không tin, người phụ nữ đó nhất định đã sử dụng chiêu trò gì đó rồi.”



Có Nam Đình nói: “Em khi nào chứng kiến được cảnh Lâm Nhứ có hành vi háo sắc với phụ nữ chứ, anh ngược lại cảm tháy anh ta đối xử với cô ấy rất đặc biệt.”



“Dù sao em cũng không tin, hừ!”



Có Giao không muốn tiếp tục nghe lời khuyên của bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.



Tô Thính Ngôn rất vừa ý nơi này, liền hỏi Lâm Nhứ: “Những người đó vậy mà lại là bạn bè của anh.”



Lâm Nhứ nói: “Em quen biết bọn họ sao?”



“Trừ vị Cố tiểu thư kia quả thật không quen biết, còn người tên Cố Nam Đình không phải rất nổi danh hay sao, nổi tiếng thổ hào giàu có.”



Lâm Nhứ biểu hiện rất đau lòng.

Tô Thính Ngôn ngược lại suy nghĩ, nhân mạch của anh tốt như vậy, bạn bè cũng là những người lợi hại. *Anh vẫn nên thường xuyên qua lại với bọn họ!” Lúc này, Tông Tinh Thân cũng ngôi xuông một bên. Tô Thính Ngôn vội vàng nói: “Tống thiên vương này, không nghĩ đến chồng tôi lại quen biết anh, hai người làm sao quen biết nhau vậy?” “Ò…có lẽ…từ khi mới sinh ra đã quen biết nhau rồi.”



“Bạn từ nhỏ à…”



“Đúng vậy!”



Không trách được!
 
Chương 69


Tô Thính Ngôn nói: “Sau này ra ngoài dạo chơi liền dẫn theo chồng tôi nhé!”



Lâm Nhứ mà cần có người dẫn dắt sao?



Lâm Nhứ đỡ trán, nhìn Tống Tinh Thần mỉm cười nói: “Những gì Ngôn Ngôn nói, nghe rõ rồi đúng không!”



“Được…tôi đã sớm nói với cậu có muốn tham gia vào giới giải trí không, nhưng cậu lại ngại hoa sỉ nhiều không muốn bước chân vào.”



“Hả? Vậy sao?” Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ hỏi: “Anh tại sao lại không vào giới giải trí chứ, có Tống thiên vương dẫn dắt, anh nhất định rất nhanh sẽ nỗi tiếng.”



Lâm Nhứ nhấp một ngụm trà sau đó nói: “Nếu vào giới giải trí rồi thì sao có thể gặp được Ngôn Ngôn chứ?”



Tô Thính Ngôn ngây người, lời này nói cũng không sai…



Tống Tinh Thần nào có lá gan này, hắn vội vàng nói: “Bỏ đi, bỏ đi, nếu như người nhà của Lâm Nhứ biết tôi dẫn dắt anh ta vào giới giải trí, có lẽ sẽ giết chết tôi mát.”



Sau khi ăn cơm xong liền trở về, Lâm Nhứ dẫn Tô Thính Ngôn cùng nhau quay về nhà.



Tống Tinh Thần kéo Lâm Nhứ sang một bên trò chuyện vài câu: “Cậu như thế nào lại cùng cô ấy ở bên nhau chứ?”



Lâm Nhứ hỏi: “Thế nào? Không được sao?”



“Không…cậu đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý không đồng ý”

Lâm Nhứ nhướng mày.



Tống Tinh Thần lập tức biết bản thân vừa rồi đã nói lỡ lời.



Những lời hắn vừa nói giống như hắn không đồng ý cuộc hôn nhân này vậy.



“Được rồi, được rồi, cậu nhanh đi đi. Chúc trăm năm hạnh phúc.”



Tô Thính Ngôn nhìn Tống Tinh Thần đem Lâm Nhứ đẩy ra ngoài, liền đứng một bên nói: “Không nghĩ đến nhân mạch của anh lại rộng lớn như vậy.”



Lâm Nhứ mỉm cười: “Nhân mạch rộng không tốt sao?”



“Tất nhiên là tốt rồi…này, anh so với nhà của Lâm Cảnh Trăn, nhà anh giàu có hơn hay là nhà của anh ta giàu có hơn?”




Lâm Nhứ cười gắn: “Tất nhiên là nhà anh rồi.”



“Ây da, vậy thì tốt.”



Tâm trạng Tô Thính Ngôn lúc này vô cùng hài lòng, chỉ cần mạnh hơn Lâm Cảnh Trăn là được, đợi đến khi Tô Khuynh Tình biết được chuyện này, nói không chừng còn bị chọc tức chết.”



Trong lòng cô có một cảm giác vô cùng hãnh diện, vô cùng nở mày nở mặt.



Sau khi quay trở về nhà, Lâm Nhứ nhận được một cuộc điện thoại cần phải làm việc.



Lâm Nhứ nhìn Tô Thính Ngôn lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, hôn nhẹ lên trán cô sau đó nói: “Em cứ đi ngủ trước đi, đêm nay có lẽ anh phải tăng ca làm xuyên đêm, anh sẽ đến công ty, như vậy sẽ không làm phiền đến em.”



Tô Thính Ngôn mơ mơ màng màng gật đầu: “Vất vả như Vậy sao.”



“Đúng vậy.”



“Chồng cứ đi làm đi, cố gắng kiếm tiền, sau này kiếm càng nhiều tiền hơn, liền có thể không cần phải ra ngoài làm việc, trở thành ông chủ lớn chỉ cần ở trong nhà đếm tiền là được; giống như…Tập đoàn Lâm Vũ vậy, phú khả địch quốc.”



Ngày hôm sau, Lâm Nhứ cũng không quay trở lại.



Tô Thính Ngôn sáng sớm nay đã đến bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở thủ đô, bệnh viện Lâm Vũ.



Lúc này đã có người ở bên ngoài đón tiếp cô.
 
Chương 70


“Cô Tô, cô đã đến người, tài liệu bên này đã chuẩn bị từ sớm cho cô.”



Tô Thính Ngôn nói: “Cảm ơn.”



Cô cùng Lâm lão của Tập đoàn Lâm Vũ từng nói qua, bản thân muốn đến bệnh viện hỗ trợ.



Vị Lâm lão của Lâm Vũ này làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn, sảng khoái, trực tiếp căn dặn xuống bên dưới.



Đây là bệnh tư nhân cao cấp nhất, cũng có rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, tại sao đột nhiên có một người phụ nữ đột nhiên giáng xuống xuất hiện ở bệnh viện này, nhìn cô vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, nhưng không giống như người học Y.



Phía sau, chủ nhiệm Từ khoa ngoại cũng liếc về phía này: “Cô có tư cách hành nghề?”



Tô Thính Ngôn mỉm cười lấy hồ sơ đã chuẩn bị sẵn từ trước.



“Đây là giấy chứng nhận hành nghề của tôi, ông có thể kiểm tra.”



Giấy chứng nhận tốt nhiệm, giấy chứng nhận bác sĩ lâm sàng, những hồ sơ này cô đều có.


Chủ nhiệm Từ nhất thời không nói ra bất kỳ lời nào, chỉ nhìn vào tên trường cô tốt nghiệp, sau đó kỳ quái hỏi: “Trường đại học này có thể thi vào chuyên ngành Y Dược?”



Tô Thính Ngôn nói: “Như thế nào lại không thể, các giấy chứng nhận cũng không phải là hồ sơ giả, trường học quả thật có chút kém; nhưng có điều trường học như thế nào, cùng với năng lực y thuật cũng không có kì quan hệ gì đâu?”



Chủ nhiệm Từ bị cô chặn họng một câu, nhưng cũng chỉ mỉm cười nhạt nói: “Được thôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô rằng, nơi này không phải là bệnh viện bình thường; những người đến đây khám bệnh, đều là những nhân vật không thể đắc tội được; nếu như cô đưa ra một quyết định sai lầm, ảnh hưởng có thể theo đến cả đời cô. Tôi không biết cô từ đâu chui ra, nhưng bất kể người chống lưng phía sau cho cô là ai, chỉ cần cô không làm tốt, tôi đều có quyền sa thải cô.”



Tô Thính Ngôn nói: “Chuyện này chủ nhiệm Từ có thể yên tâm, tôi không đến đây không cần phải trực ban, chỉ đơn thuần đến hỗ trợ mà thôi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến quyền uy của chủ nhiệm ông, cho nên ông cũng không cần phải e dè tôi như vậy.”



CÓ: Cũng chính vì người đến làm việc không cần trực ban, liền sắp xếp cho khoa của bọn họ một người vào đây, cho nên ông càng cảm thấy kinh ngạc hơn, nhưng lãnh đạo phía trên của Lâm Vũ cũng đã lên tiếng chào hỏi trước, ông hiện tại cũng chỉ thể hiện ra mặt nhìn thấy cô không thoải mái, trong lòng khó chịu mà thôi.”




Nhà họ Tô những năm nay vẫn luôn cho rằng những ngày tháng ở dưới vùng quê, chỉ biết lông bông rảnh rỗi, nhưng lại không biết rằng những chứng chỉ cô thi đều có đầy đủ, chỉ là không biết bằng cấp nào có thể dùng được.



Cô cũng không còn ham muốn đi đến bệnh viện Tô Tề làm việc nữa rồi, bệnh viện Lâm Vũ dù sao cũng là bệnh viện cao cấp trong giới, bệnh nhân đến khám bệnh trừ những nhân vật có tiếng tăm, còn lại đều là những bệnh nhân có bệnh trạng đa dạng mà lại khó xử lý, những thứ có thể học cũng rất nhiều, Tô Khuynh Tình cũng phải đã từng sứt đầu mẻ trán muốn được vào làm việc tại đây, nhưng cũng vì không có tư cách cho nên Tô Tề mới mở một bệnh viện hay sao? Huống hồ mẹ của cô cũng đang ở đây tĩnh dưỡng, nếu cô làm việc ở đây như vậy sẽ càng tốt hơn.”



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Thịnh Quốc liền gọi điện thoại đến, hỏi cô tại sao những ngày gần đây không quay.



về Tô Tề, ông trước đây đã tìm cho cô một công việc văn thư tại Tô Tê.



Tô Thính Ngôn trả lời: “Tôi không làm văn thư, cũng sẽ không quay trở về Tô Tè làm việc.”



Tô Thịnh Quốc tức giận phừng phừng nói: “Cô xem thường công việc văn thư sao, không lẽ cô muốn làm bác sĩ hay sao? Chỉ với cái trường đại học rách nát đó, bệnh viện nào dám nhận cô, nếu để cô quay về Tô Tề làm bác sĩ thì chẳng khác nào đang đập nát bảng hiệu của bệnh viện cả.”



Ông vốn dĩ không có con trai, những ngày tháng sau này chỉ có thể dựa vào con gái lấy thể diện cho ông ở bên ngoài.



Lại Mỹ Lâm nhìn ông đã nguôi giận phần nào, trong lòng đặc biệt cảm thấy tự hào.



Bà năm đó quả thật đã dự đoán được trước mọi chuyện, sớm đã sắp xếp con đường tương lai cho Khuynh Tình, bất kể tiêu tốn bao nhiêu tiền, đều cho con bà học trường học tốt nhất, sau khi đi du học tại đại học Berkeley, học hỏi những kiến thức y học tốt nhất trở về nước, sau này Tô Thính Ngôn có thể lấy gì ra để so với con gái bà.
 
Chương 71


Tô Thính Ngôn sau khi xử lý xong mọi chuyện, chuẩn bị quay về, khi vừa bước vào cửa liền đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng giữa phòng khách.



Bà ta nhìn vô cùng trẻ trung, trang điểm vô cùng sắc sảo, nhất thời xoay người lại, khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn, còn có chút kinh ngạc.



Tô Thính Ngôn cũng ngây người: “Bà là…”



Nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp tuổi tác chỉ sắp xỉ hơn bốn mươi, nhưng lại không nhìn ra thân phận của bà.



Lúc này…



“Mẹ…mẹ quay về nước khi nào vậy.”



Lâm Nhứ lúc này cũng từ bên trong bước ra, nhìn thấy bên ngoài phòng khách đang có hai người phụ nữ đang ngơ ngác nhìn nhau, anh cũng có chút bất ngờ.



Mẹ?



Người này vậy mà lại là…



Mẹ ruột của Lâm Nhứ?



Dáng vẻ trẻ trung như vậy, Tô Thính Ngôn còn cho rằng vị này chính là bạn bè của Lâm Nhứ chứ.



Nhất thời, có chút không thích ứng được.

Tô Thính Ngôn lên tiếng: “Xin lỗi…tôi, tôi không biết”



Lâm Nhứ bước đến bên cô, kéo cô về phía mình, sau giới thiệu với An Mễ Hinh: “Mẹ, cô ấy tên là Tô Thính Ngôn, là vợ của con.”



“Vợ sao?”



An Mễ Hinh vô cùng kinh ngạc.



Há hốc miệng, nhìn dáng vẻ quả thật đã bị chắn động đến.



Lâm Nhứ ngược lại vô cùng tự nhiên ôm lấy eo của Tô Thính Ngôn: “Mẹ, mẹ đột nhiên quay trở về, là có chuyện gì hay sao?”



Câu nói này nhắc nhở cho An Mễ Hinh.




Bà lúc này mới phát hiện hành động vừa rồi của bản thân cũng quá khoa trương rồi, nhanh chóng nhìn Tô Thính Ngôn mỉm cười nói: “Xin lỗi, là do mẹ quá kinh ngạc, cũng vì chưa từng nghĩ đến A Nhứ sẽ có một ngày đột nhiên kết hôn như vậy, thằng bé trước đây, trước đây…”



Tô Thính Ngôn cũng có thể lý giải được, có lẽ chuyện kết hôn của anh vẫn chưa nói qua với người trong nhà.



Cô cũng ngại ngùng nói: “Cũng chỉ vừa mới kết hôn mà thôi…”



An Mễ Hinh vội vàng bước đến nắm tay Tô Thính Ngôn, tỉ mỉ quan sát một phen: “Thật xinh đẹp, không trách được A Nhứ vẫn không quen bạn gái, thì ra phải xinh đẹp như vậy.



mới có thể khiến cho A Nhứ rung động.”



‘Woa, mẹ của Lâm Nhứ khi khen người khác thật là…



Thật biết cách khen ngợi người khác.



Tô Thính Ngôn bình thường da mặt cũng không mỏng, nhưng giây phút này lại không nhịn được cảm thấy ngại ngùng.



Lâm Nhứ nhìn đầu dịu dàng nhìn nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Tô Thính Ngôn, cô hiếm khi đỏ mặt một lần, trên khuôn mặt lúc này như nhiễm một tầng sương mù mỏng, khiến cho người khác rung động.



Lâm Nhứ trả lời cô: “Mẹ anh là nhà thiết kế.”



Tô Thính Ngôn cảm thấy có chút bất ngờ.



Nhìn An Mễ Hinh, trông chốc lát liền cảm thấy bà có chút quen thuộc.
 
Chương 72


Lâm Nhứ nói: “Em đừng nói là em cũng quen biết nhé, mẹ anh là nhà thiết kế áo cưới.”



Tô Thính Ngôn ngay lập tức nhớ ra.



“A, tôi biết rồi, chính là nữ thiết kế áo cưới hàng đầu…



đúng không?”



Tô Thính Ngôn lập tức liếc mắt nhìn Lâm Nhứ.



Người đàn ông này…



Anh ta vậy mà lại có một người mẹ lợi hại như vậy.



An Mễ Hinh mỉm cười dịu dàng trả lời: “Những thứ đó đều là tên gọi do người khác xưng tụng mà thôi, thật ra cũng không có gì lợi hại cả, vậy Thính Ngôn này, con hiện tại đang làm gì?”



“Con…”



Xem ra bà vẫn luôn ở nước ngoài, đối với những việc xảy.



ra trong nước đều không quá nắm rõ, cho nên không biết được danh tiếng của Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn mỉm cười trả lời: “Con là bác sĩ.”



“Công tác tại bệnh viện nào?”


“Con cũng chỉ vừa đến thủ đô chưa được bao lâu, cho nên cũng mới đến làm việc tại bệnh viện Lâm Vũ.”



An Mễ Hinh kinh ngạc, nhìn sang Lâm Nhứ.



Làm việc tại bệnh viện Lâm Vũ sao, con bé có thể vào đó làm sao?



Lâm Nhứ lúc này cũng có chút bắt ngờ, mỉm cười xoa nắn bàn tay của Tô Thính Ngôn: “Chuyện này hôm nay con cũng mới biết.”



Tô Thính Ngôn nói: “Vừa mới quyết định cho nên chưa có cơ hội nói với anh, hơn nữa tôi cũng không phải là bác sĩ được phân công trực ban, chỉ là có chút chuyện nên đến đó hỗ trợ mà thôi.”



“Dù là như vậy cũng rất lợi hại rồi, bệnh viện Lâm Vũ bình thường không tuyển bác sỹ đâu.”



Lâm Thính Ngôn vội vàng nói: “Không lợi hại bằng dì…”




An Mễ Hinh nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, cười tủm tỉm nói: “Vẫn còn gọi là dì sao, nều như hai đứa đã kết hôn, vậy thì cũng nên học theo A Nhứ gọi mẹ đúng không…Đúng rồi, gọi mẹ cần phải có phí đổi danh xưng, mẹ nhất thời cũng không có đồ đạc gì để tặng con.”



An Mễ Hinh nhìn xung quanh mình, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, từ trong túi xách lấy ra một sợi dây chuyền.



“Sợi dây chuyền này tặng cho con vậy, trên đường quay về đây mẹ đã mua nó, mẹ đeo vào cảm thấy quá trẻ trung, mẹ vẫn cảm thấy con đeo thì thích hợp hơn.”



Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn vào sợi dây chuyền đá quý đang tỏa ra ánh sáng màu xanh dương sáng đến chói mắt.



Nhìn Tô Thính Ngôn chỉ có thể ngượng ngùng đưa tay ra nhận lấy.



“Cảm ơn…mẹ…”



Mặc dù chỉ là một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng là mẹ chồng trên luật pháp, nên gọi của phải gọi thôi.



Hơn nữa viên đá quý như vậy người ta cũng tặng cho cô TÔI.



Cô như thế nào có thẻ ngại ngùng mà không gọi một tiếng chứ.



An Mễ Hinh bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tô Thính Ngôn nhìn người đã rời đi, lập tức nắm tay Lâm Nhứ nói: *Sợi dây chuyền này cho tôi thật sao?”



Điều này khiến cô có bao nhiêu là ngượng ngùng, sau này.



ly hôn rồi còn phải trả lại cho người ta.



Cô suy nghĩ một lát trước mắt vẫn nên nhanh chóng cất giữ, món đồ quý giá như vậy tốt nhất vẫn không nên nhận về cho mình.
 
Chương 73


Lâm Nhứ lúc này nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Như thế nào, em đến làm tại bệnh viện Lâm Vũ rồi sao?”



Tô Thính Ngôn gật đầu: “Vừa đúng lúc có nói qua với Lâm lão một tiếng, lời ông ấy dặn dò dù sao cũng có tác dụng, trực tiếp sắp xếp cho tôi vào đó làm việc, Lâm Vũ mặc dù là bệnh viện tư nhân, nhưng cũng là bệnh viện tốt nhất ở thủ đô rồi, có rất nhiều người muốn vào nhưng không được đó.”



“Nếu như em nói qua với anh, có lẽ anh cũng có thể sắp xếp em vào làm tại Lâm Vũ, nhưng không nghĩ đến em lại có suy nghĩ như vậy.”



“Hả? Bỏ đi, bỏ đi, còn phải dựa vào anh đi cầu xin người khác, tôi ngược lại tự giúp bản thân mình vào làm tại Lâm Vũ rồi.”



“Được thôi!” Lâm Thứ cũng không muốn nhúng tay vào công việc cũng như quyết định của cô, dù sao đây cũng là sự nghiệp của mẹ cô, cũng là việc cô muốn làm.



“Khi nào bắt đầu đi làm?”



“Trước mắt chỉ đến đó hỗ trợ, làm dưới trướng của một vị bác sĩ chủ nhiệm, ngày mai sẽ đến bệnh viện nhận đồ đạc cũng như làm thủ tục.”



Lâm Nhứ sau khi đến công ty làm việc, trong căn phòng chỉ còn lại Tô Thính Ngôn cùng An Mễ Hinh.



An Mễ Hinh từ trước đến nay tính cách độc lập, ở bên ngoài sinh sống nhiều năm như vậy, chuyên tâm vào công việc thiết kế của bản thân, người có thể nhìn ra tình yêu bác ái cùng sự tự tin, lời ăn tiếng nói rõ ràng mạch lạc, nếu so với loại phụ nữ như Lại Mỹ Lâm thì hoàn toàn khác nhau.



Bà nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Có thể nhìn ra được, A Nhứ đối xử với con rất tốt; đứa trẻ này từ nhỏ những người xung quanh đều sợ nói; cũng vì tính cách bướng bỉnh khó chịu, mẹ còn cho rằng thằng bé sẽ sống cô độc đến già.



“Đều sợ anh ấy sao?” Tô Thính Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái, “Tại sao tất cả mọi người đều sợ anh ấy?”


“Chuyện này…cũng không phải vì tính cách của thằng bé sao, quá tích cực cũng như tùy hứng, hơn nữa tâm tư sâu kín, mẹ làm mẹ của thằng bé mà cũng không cách nào đoán được rốt cuộc A Nhứ đang suy nghĩ gì; nói cho cùng cũng là mẹ không tốt, từ nhỏ đã không ở bên cạnh nó, vẫn luôn ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp của mình, khiến cho thằng bé thiều hụt đi tình cảm không giống như những đứa trẻ bình thường khác, nếu như dùng cách nói của người khác chính là…không có hương vị con người.”



“Vậy sao? Con chỉ cảm thấy anh ấy so với con còn tỉ mỉ hơn.” Mặc dù có chút bệnh sạch sẽ, mặt bàn yêu cầu người khác lau đi lau lại nhiều lần, nhưng nếu như nhìn thấy cô tùy tiện quăng đồ đạc cũng sẽ không nói gì, chỉ im lặng đem đồ đạc sắp vào chỗ cũ.



“Cho nên mẹ mới nói…thằng bé nhát định có nguyên nhân gì mới cùng con kết hôn.” Bà tiếp lời cười nói.



Tô Thính Ngôn chỉ cười gượng vài tiếng, không dám tiếp tục trả lời.



Nếu như để bà ấy biết được, bản thân cùng Lâm Nhứ kết hôn chỉ vì cô náo loạn đem người mua về.



Không biết An Mễ Hinh có tức chết hay không?




Mặc dù An Mễ Hinh tính cách con người rất tốt, nhưng Tô Thính Ngôn quả thực không quen cùng mẹ chồng sống chung, mặc dù bà là người ám áp, nhưng thật sự có khí chất của một nhà nghệ thuật, Tô Thính Ngôn từ trước đến nay cũng chưa từng được nghệ thuật soi sáng bao nhiêu, nên hoàn toàn không có ngôn ngữ chung.



Vừa trò chuyện xong về những chuyện liên quan đến Lâm Nhứ, liền không còn chủ đề trò chuyện.



Lúc này nhìn thấy Lâm Nhứ gửi tin nhắn đến hỏi cô đã ăn cơm hay chưa?



Tô Thính Ngôn trực tiếp nhắn trả lời: “Cứu mạng…”



Lâm Nhứ lúc này đang mở cuộc họp, vừa nhìn thấy Tô Thính Ngôn nhắn như vậy, trực tiếp gọi điện thoại đến.



“Có chuyện gì vậy?”



Tô Thính Ngôn ậm ừ nói: “Anh đi đến không công ty không để ý đến tôi nên…tôi…tôi ở một mình cảm thấy rất nhàm chán.”



Lam Nhứ nhịn cười nói: “Thế nào, không quen với việc con dâu xấu gặp mẹ chồng.”



Quản lý công ty của mình gọi là đi làm hay sao?



Tô Thính Ngôn nhìn Chu Đỉnh.



Chu Đỉnh vội vàng nói: “Thiếu phu nhân nói gì cũng đúng, thiếu phu nhân mời cô bước vào bên trong…”
 
Chương 74


Tô Thính Ngôn nói: “Tôi đây không phải sợ gặp phải tên khốn nạn Lâm Cảnh Trăn hay sao?”



“Thiếu phu nhân yên tâm, sẽ không gặp được đâu; tại thủ đô này phải có đến hơn mười sáu tòa cao ốc Lâm Vũ.”



“Thì ra là vậy…”



Tô Thính Ngôn lúc này mới yên tâm hơn phần nào, cùng Chu Đỉnh bước vào bên trong thang máy.



Lâm Nhứ lúc này vẫn còn đang mở cuộc họp, Chu Đỉnh liền bước vào phòng họp.



Một đám người ngồi trong phòng, sắc mặt ngưng đọng nhìn chăm chú Lâm Nhứ.



“Giá trị sản xuất quý vừa rồi có hiện tượng sụt giảm, nguyên nhân có liên quan trực tiếp đến toàn bộ thị trường tài chính, nhưng có vài hàng mục Lâm tổng đầu tư trước đây có dấu hiệu tăng cao, cho nên có thể bù đắp lại phần bị sụt giảm…”



Cố Giao ngồi phía sau đảm nhiệm vị trí thư ký, tỉ mỉ lật từng trang tài liệu trước mặt Lâm Nhứ.



Lúc này, Chu Đỉnh bước vào.



Có Giao nhíu mày: “Đang trong cuộc họp.”



Chu Đỉnh không cho là đúng, chạy đến trước mặt Chu Đỉnh, cúi đầu thấp giọng nói: “Tiên sinh, người đã đến rồi.”



Lâm Nhứ nghe thấy lời này, sắc mặt vừa rồi còn nghiêm nghị, ngay lập tức dịu dàng đi phần nào, ngẳng đầu lên nói: “Hồ sơ tài liệu của các phòng ban trước buổi chiều hôm nay giao đến phòng làm việc cho tôi; tan họp!”

Một đám người không dám hít thỏ mạnh, như được ân xá ngước mắt nhìn nhau.



Cứ như vậy mà kết thúc rồi sao?



Cố Giao cảm thấy kỳ quái, nhìn Lâm Nhứ nói: “Lâm tổng…”



Lâm Nhứ ngược lại trực tiếp bước ra ngoài.



“Này…”



Lần đầu tiên thấy Lâm Nhứ chạy ra ngoài nhanh như vậy, khuôn mặt tất cả mọi người đều thể hiện nét ngạc nhiên.



“Trợ lý Chu, chuyện này là như thế nào vậy.”




Chu Đỉnh mỉm cười: “Các người cứ từ từ mà tập làm quen với chuyện này đi.”



Chu Đỉnh vừa muốn rời khỏi phòng họp, liền bị người khác kéo lại.



“Trợ lý Chu này, anh đừng đi nhanh như vậy, ngày hôm đó tôi có nhìn thấy một người con gái trong nhà Lâm tổng, có phải là…”



Những người không biết chuyện vừa nghe thấy giống như: nghe được tin nóng sốt, lập tức xông lên phía trước.



“Lâm tổng có bạn gái rồi sao?”



“Là người như thế nào?



“Lâm tổng yêu đương rồi?”



“Ây do, không lẽ…chúng ta có bà chủ rồi sao.”



Chu Đỉnh cả khuôn mặt bắt lực nhìn đám người này, là tốt hay xấu vẫn còn chưa quyết định được, các người còn ở đây vui vẻ, hừ!



Lâm Nhứ nhìn cô, trong lòng rung động, bước chân càng bước nhanh lên vài phần, bước đến bên cạnh cô.



Tô Thính Ngôn lập tức bám chặt lấy đôi vai của anh: “Anh không biết đâu, tôi vừa nhìn thấy mẹ anh, liền cảm giác được chỉ cần tôi nói chuyện với bà ấy cũng là đang mạo phạm đến bà…khí chất đó…đặc biệt cao quý.”



Lâm Nhứ nghe những lời miêu tả này của cô, bất giác mỉm cười.
 
Chương 75


Những người phía sau đều nhìn đến ngây người.



Thì ra Lâm tổng của bọn họ khi cười chính là dạng như vậy…



Lâm tổng vậy mà lại biết cười…



Lâm Nhứ nói: “Đi vào bên trong thôi, anh sẽ cho người chuẩn bị bữa trưa.”



“Được, được!”



Lâm Nhứ nhìn đám người đang đứng một bên dặn dò: “Chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao một chút.”



Nhìn hai người bọn họ kẻ trước người sau bước vào trong phòng, một đám người phía sau lập tức bàn tán xôn xao.



“Là bạn gái của Lâm tổng sao?”



“Woa, thật xinh đẹp.”



“Nếu không Lâm tổng có thể bảo vệ kỹ lưỡng như vậy sao; các người nhìn xem người vừa đến liền dặn dò chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao, chính là sợ bạn gái cảm thấy lạnh.”



“Thật ngọt ngào…Lâm tổng của chúng ta có thể ngọt ngào đến vậy sao? Tôi vẫn luôn cho rằng khuôn mặt của anh ấy.



làm từ nước đá không có nhiệt độ chứ, biểu cảm vừa rồi…woa, cả khuôn mặt sủng nịch, tôi nhìn mà còn cảm thấy nổi cả da gà.”



Lúc này, có người phát hiện Cố Giao đã bước vào phòng.



“Đều không cần làm việc sao?”



Sắc mặt Cố Giao kém đến mức giống như muốn giết người, khi vừa quay về liền ngồi vào vị trí.



Cố Giao đến Lâm Vũ cũng được mấy năm, các cô ai mà không biết tình cảm cô ta dành cho Lâm Nhứ chứ.



Liếc mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.



Chỉ có thể chờ đến cả đám người vào phòng trà nước mới có thể lén lút bàn tán.



“Cố Giao cũng không suy nghĩ thử, đã bao giờ nhìn thấy Lâm tổng biểu hiện như vậy hay chưa, trước đây cô ta dụng tâm đối xử với Lâm tổng như vậy, có khi nào thấy Lâm tổng cười với cô ta đâu, như vậy mà cũng không hiểu ra.”

“Lâm tổng điều kiện tốt, cô ta dù sao cũng là Có gia đại tiểu thư, vậy mà lại chạy đến Lâm Vũ, có lẽ cô ta cũng không vừa mắt bắt kỳ người nào khác.”



“Nhưng đáng tiếc Lâm tổng đột nhiên có bạn gái, nếu như là tôi nhất định tức chét, ai mà không thích Lâm tổng chứ, nhưng mà Lâm tổng chỉ có một mà thôi, tôi như thế nào lại cảm thấy bạn gái Lâm tổng so với Cố Giao còn xinh đẹp hơn.”



Phía sau truyền đến tiếng ho khan, hai người bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy Có Giao lạnh mặt bước vào trong.



Hai người bọn họ nhanh chóng làm mặt quỷ, sau đó bước ra ngoài.



Có Giao vốn dĩ muốn pha một ly cafe cho Lâm Nhứ, nhất thời ủy khuất đứng bắt động trong phòng trà nước, muốn khóc, nhưng lại không cách nào khóc ra tiếng.



Người phụ nữ tên Tô Thính Ngôn đó có gì tốt chứ!



Tô Thính Ngôn ngồi trong phòng làm việc nhìn một bàn đồ ăn, bắt đầu chuẩn bị động đũa.



Vừa ăn vừa nói: “Lát nữa tôi có thể ở đây đợi anh tan ca không?”



Phải biết rằng Tô Thính Ngôn trở về cũng bực bội, anh liền gật đầu: “Vậy em ngoan ngoãn một chút.”



Tô Thính Ngôn vừa nghe, lập tức đảm bảo: “Nhất định sẽ không làm phiền đến công việc của anh.”

Nhưng đáng tiếc rằng… Tô Thính Ngôn chỉ ngồi im không động đậy, cũng có thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Lâm Nhứ thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô, nhìn Tô Thính Ngôn nằm trên ghề sofa lướt điện thoại. Mái tóc rủ trước vằng trán, lộ ra đôi mắt sáng sủa, thỉnh thoảng cắn môi, có đôi khi nhíu mày khi xem tin tức trên điện thoại. Đôi môi có chút khô bị cô cắn đến mức thảm hại.



Tô Thính Ngôn vẫn đang xem tin tức trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy, phía bên cạnh có thêm một người.



Khi cô ngước mắt lên nhìn trùng hợp nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Lâm Nhứ đang tiến lại gần.



Anh mang theo nụ cười, kéo Tô Thính Ngôn vào trong lòng.
 
Chương 76


“Này, anh không làm việc đàng hoàng còn muốn làm gì?”



Cô trực tiếp bị anh kéo ngòi lên đùi.



Ánh mắt lướt lên trên khuôn mặt cô, giống như đang khắc.



ghi dáng vẻ cô vào tận sâu xương cốt, nhìn chăm chú trên khuôn mặt cô, khép hờ đôi mắt, đầu mũi nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mũi cô, hít thở có chút nặng nè.



“Anh…anh đang làm gì vậy?”



Giọng nói của cô nhất thời mềm nhữn vài phần, bị Lâm Nhứ ôm chặt lấy vòng em, chậm chạp căng cứng, cảm giác tê dại dần truyền khắp cơ thẻ, trong chốc lát khiến cô nhấp nhỏm không yên.



Lâm Nhứ lên tiếng: “Em ở nơi này, anh căn bản không có cách nào tập trung làm việc được.”



Giọng nói nồng đậm bốc cháy bên tai, cô vừa muốn dời khuôn mặt sang một bên, đôi môi đã bị anh hung hăng chiếm lấy.



Hô hấp suýt chút nữa không thông, Tô Thính Ngôn sau khi được anh buông ra, đầu óc choáng váng.



Cô mơ màng nhìn anh nói: *Vậy đẻ tôi rời khỏi…”



“Em cho rằng hiện tại em có thể rời khỏi sao2”


Tô Thính Ngôn làm gì có chỗ nào trốn được chứ?



Nhìn đôi mắt đen như mực của anh, vô cùng có khí thế bao bọc lấy cô, khuôn mặt anh tuần quý phái, không chút nhiễm bần nào, tinh xảo vô song, khiến cho người khác dễ dàng thần hồn điên đảo.



Chỉ cần nhìn ngắm cũng đủ khiến người khác say đắm.



Bàn tay của cô đặt trên khuôn mặt anh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cũng không có chút thịt dư thừa nào, nhìn tinh xảo đến mức khiến người khác than thở: “Anh như thế nào lại lớn lên xinh đẹp như vậy.”



Anh cười nhạt, càng áp sát lại gần cô hơn: “Vậy em nhìn ngắm nhiều một chút.”



Áp sát càng gần hơn, đến hơi thở cũng vấn vương gần mũi cô, trong lòng Tô Thính Ngôn không nhịn được khế rung lên: “Làm gì vậy?”




*Em vẫn chưa nhận ra sao?”



“Cái gì?”



“Anh đang lấy lòng em.”



Âm thanh càng ngày càng tiền đến gần, nhiễm vài phần giọng mũi nông đậm, khiên cho trái tim Tô Thính Ngôn nhất thời loạn cả lên.



Đáng ghét!



Người đàn ông này, cũng thật lắm chiêu trò quyến rũ người khác.



“Anh nói anh…anh không phải nói anh không phải người trong ngành sao, anh như thế nào lại biết quyến rũ người khác như vậy.”



“Quyền rũ người khác sao?”



“Đúng vậy, sống đến từng tuổi này, anh cũng không biết rằng bản thân vậy mà lại có thể vì một người con gái lại có thể bỏ ra nhiều công sức lấy lòng như vậy…”



Anh nói anh đang lấy lòng cô sao?



Tại sao?
 
Chương 77


Đầu óc Tô Thính Ngôn lúc này cảm thấy không đủ dùng TÔI.



Nhưng còn người Lâm Nhứ này, quyến rũ người khác chỉ làm đến một nữa, sau khi nhìn Tô Thính Ngôn liền lập tức buông cô ra nói: “Anh tiếp tục làm việc đây, nếu không e rằng không cách nào làm việc được mắt.”



Người đàn ông này!!!



Tô Thính Ngôn từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào giống như vậy, có sức hút mạnh mẽ đến như thế, suýt nữa khiến cho Tô Thính Ngôn không màng đến những chuyện khác, chỉ muốn đem bản thân dâng tặng lên cho anh.



Chuyện này cũng thật là đáng sợ…



Tô Khuynh Tình cuối cùng cũng đã có thể đến bệnh viện Lâm Vũ làm việc.



Cô hưng phần không thôi, sau khi nhận được chứng nhận làm việc, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.



Trời vừa sáng, người trong nhà liền bước ra tiễn cô đi làm.



Lại Mỹ Lâm nhìn bộ đồng phục mới của cô, vui vẻ nói: “Nhìn Khuynh Tình của chúng ta này, thật sự quá xinh đẹp rồi. Con bé vừa đến Lâm Vũ nhất định có thể làm mê mệt cả một vùng.”



Tô Thịnh Quốc cũng khó có dịp vui vẻ, nhìn Tô Khuynh Tình dặn dò: “Đến bệnh viện Lâm Vũ rồi nhớ phải chăm chỉ làm việc.”



“Vâng thưa ba, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ không để ba mắt mặt.”



Trong lòng Tô Khuynh Tình cũng tràn ngập xúc động, khi đến Lâm Vũ, tất cả mọi người sớm đã nghe qua, hôm nay Tô Khuynh Tình sẽ đến đây làm việc, được điều đến Khoa ngoại tổng quát.



Lâm Cảnh Trăn cũng đến để đón cô đi làm, khi vừa đến nơi nhìn thấy Tô Khuynh Tình, những người phía sau lần lượt ồn ào nhìn ngắm cả hai người bọn họ. Âm thầm bàn tán: “Người đó chính là Tô Khuynh Tình?”



“Chính là nữ bác sĩ trẻ tuổi có bài luận văn vừa được đăng lên “Tạp chí hội y học”?”



“Đúng vậy, nhưng điều quan trọng nhất không phải là bài luận văn của cô ta, mà cô ta chính là người của bệnh viện Tô Tè, là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, hơn nữa còn là bạn gái của Lâm Cảnh Trăn, công tử nhà họ Lâm.”



“Woa, đúng là trai tài gái sắc.”



“Đúng vậy, còn xinh đẹp như vậy, xem ra đóa hoa bệnh viện của chúng ta phải thành người khác rồi.”



“Nghe nói được điều đến làm việc tại Khoa ngoại khoa tổng hợp, vừa đến liền có thể làm phẫu thuật, làm trợ lý cho chủ nhiệm Trình nữa đó.”



*Dù sao cũng là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lâm.”



Tô Khuynh Tình có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung về phía mình, cúi tháp đầu có chút xấu hổ, Lâm Cảnh Trăn đứng một bên trong lòng cũng có chút rung động, có được một người bạn gái tài năng như vậy, thật là khiến cho anh cảm thấy vô cùng tự: hào.



Vừa đến Khoa ngoại khoa tổng hợp báo cáo điểm danh, Tô Khuynh Tình nhất thời phát hiện ra Tô Thính Ngôn đang ở bên trong lượn lờ vài vòng



Tô Khuynh Tình lúc này liền cảm thấy có chút kỳ lạ, nói với Lâm Cảnh Trăn đang đứng một bên: “Chị ấy tại sao lại có mặt ở đây.”



Hắn thở dài nói: “Có được một người bạn gái lương thiện như em, anh cũng trở nên lương thiện không ít.”



Tô Khuynh Tình dựa sát vào vòng tay Lâm Cảnh Trăn, nghĩ đến Cố Chân Chân vậy mà thật sự làm phẫu thuật, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là tình huống hiện tại người vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, bắt kỳ ai cũng không biết có cơ hội tỉnh dậy hay không.



Tô Thính Ngôn hôm nay có một ca phẫu thuật, cho nên từ sớm đã đến chuẩn bị.
 
Chương 78


Vừa bước ra liền nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn đang đợi cô bên ngoài.



Tô Thính Ngôn mỉm cười lên tiếng trước: “Anh tại sao lại có mặt ở đây?”



“Thính Ngôn, tình huống của dì như thế nào rồi?”



Tô Thính Ngôn cười: “Vẫn ổn, không phiền anh phải nhớ đến.”



Cô vừa muốn bước vào, không chút nào tin tưởng được anh ta lại đột nhiên nồi lòng tốt quan tâm đến cô.



Lâm Cảnh Trăn chặn lại Tô Thính Ngôn không cho cô rời khỏi: “Thính Ngôn, nếu như cô vẫn một lòng muốn đến Lâm Vũ, vậy thì tôi có thể giúp cô đến đây làm việc.”



Tô Thính Ngôn có chút kinh ngạc nói: “Thật vậy sao?”



Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Mặc dù dựa vào học lực của cô, bệnh viện Lâm Vũ nhất định sẽ không nhận người, nhưng tôi có thể nói một tiếng với Lâm Vũ, có lẽ có thể châm chước một chút, có thể sắp xếp cho cô đến làm những công việc đơn giản như khoa kiểm nghiệm.”



Đến khoa kiểm nghiệm, kiểm tra nước tiểu, lấy máu, làm số liệu có đúng không?

Tô Thính Ngôn nhéch môi nói: “Anh như thế nào đột nhiên nảy sinh lòng tốt.”



Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Chuyện tôi cùng Khuynh Tình ở bên nhau, đối với cô tổn thương quá lớn, hiện tại tôi chỉ có một mình còn phải chăm sóc cho dì cũng không phải dễ dàng gì. Dì hiện tại vẫn còn đang hôn mê, chúng ta trước đây dù sao cũng còn chút tình nghĩa, cô cũng là chị gái của Khuynh Tình, tôi chăm sóc cô cũng là chuyện đương nhiên.”



Tô Thính Ngôn ngây người, chị gái của Khuynh Tình sao?


Tô Thính Ngôn chậm rãi đẩy cánh tay của anh ta ra khỏi người mình.



“Không cần, anh xem thường học lực của tôi, chưa chắc người khác cũng coi thường.”

“Cô…” Lâm Cảnh Trăn nhíu mày, “Cô như thế nào lại cứ giữ mặt mũi như vậy, bệnh viện Tô Tề dù sớm hay muộn cũng không tiếp tục làm việc được, ở nơi này mặc dù chỉ làm tại Khoa kiểm nghiệm, nhưng ít nhất cũng là một công việc đàng hoàng, nếu không, với trường đại học hạng ba của cô, cả thủ đô này chỉ cần là một bệnh viện đàng hoàng cùng sẽ không nhận cô vào làm.”



*Ò, cho nên tôi phải cảm ơn sự cất nhắc của anh, không có người nào cần, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ăn. Thế nào, hiện tại chuẩn bị đính hôn với Tô Khuynh Tình, nên cảm thấy có lỗi với tôi rồi sao? Không cần đâu, sau khi làm tổn thương tôi, liền ban tặng cho tôi một thứ anh tự xem là trái táo ngọt, còn muốn tôi đối với anh cảm động đến rơi nước mắt, anh thật là biết tính toán.”



Lâm Cảnh Trăn đứng im nhìn cô, tức giận hừ giọng nói: “Loại người như cô, như thế nào lại không biết tốt xấu chứ.”



*Xua đuổi ăn mày cũng không có xua đuổi như cô,”



Tô Thính Ngôn bước vào bên trong.



Lâm Cảnh Ngôn tức giận hừ lớn.



Vừa bước vào trong, Tô Thính Ngôn liền nhìn thấy Tô Khuynh Tình.



Là Lâm Cảnh Trăn đã quá đề cao bản thân mình hay là anh ta đã quá coi thường cô rồi?



Tô Khuynh Tình vừa nghe đến Tô Thính Ngôn thì ngay lập tức nói: “Chị, em vừa mới nói chuyện với Cảnh Trăn, để anh ấy nói với Lâm Vũ cho chị tới chỗ của Lâm Vũ làm việc, như vậy là chị với em có thể làm chung một chỗ rồi.”



Tôn Thính Ngôn nghe vậy liền bước vào trong vừa đi vừa nói: “Có phải hay không là anh ta tùy tiện ném cho chị một viên kẹo, ý muốn nói với chị rằng giúp cô là đã cho cô thể diện rồi, cô nhất định phải chớp lấy viên kẹo này chứ?
 
Chương 79


Không cần, anh ta muốn chị vào phòng thí nghiệm, nhưng tiếc là chị không muốn đi. “



Vốn là Tô Khuynh Tình cũng không muốn Tô Thính Ngôn đến.


Nhưng lại nghe Tô Thính Ngôn từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta vẫn ngạc nhiên bước tới nói: “Sao vậy chị, chẳng lẽ chị nghĩ phòng xét nghiệm không tốt sao? Phòng xét nghiệm rất dễ mà, có thể lãnh lương cứng, đi làm đúng giờ. Chị còn có thể ở gần đây tiện đến bệnh viện để chăm Sóc dÌ… “



*Tốt như vậy sao em không đi?” Tô Thính Ngôn quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Khuynh Tình.



Tô Khuynh Tình ngẩn người ra: “Em, em phải vào khoa ngoại…”



Cô ta cúi đầu nhìn xuống bảng khoa ngoại trên áo, khóe miệng không kìm chế được nhéch lên.



Tô Thính Ngôn nói: “A, cám ơn em đã bố thí cái mà em không thèm cho chị”.



Vẻ mặt Tô Khuynh Tình lúng túng: “Ý em không phải như vậy, chị, Cảnh Trăn cũng rất có lòng, anh ấy cũng muốn tìm cho chị một vị trí tốt hơn, nhưng chị cũng biết Lâm Vũ vẫn là cái bệnh viện rất nê nếp, không thể tùy tiện mà sắp xếp người cho vào được.”



Tô Tính Ngôn nhìn một thân áo blouse của cô ta: “Vậy anh ta trăm phương ngàn kế để nhét em vào đây, thì tốn bao nhiêu tiền rồi?”



“Em… Em không có, cũng chỉ là trùng hợp, đúng lúc em nộp một cái luận văn.”



“Ò, ý em là em đủ tư cách mới có thể vào đây. Chị thì không có tư cách này. Tùy tiện cho chị một cái vị trí là đã mang ơn lắm rồi, phải không? Như chị là một con chó, tôi cho chị một khúc xương, chị phải chắp tay vái lạy tôi?”


“Chị đừng nóng giận, đó chỉ là ý kiến của em…”



Cô ta cúi đầu, lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt đã nhanh chóng lăn dài.


Lúc này Lâm Cảnh Trăn từ phía sau vội vàng chạy tới.



“Khuynh Tình, đừng tiếp tục nói chuyện với loại người không biết tốt xấu này. Người ta cũng không cần. Chúng ta đã từng thất vọng. Hừ, anh thấy em thật đáng thương.



Người đáng thương hẳn có chỗ đáng ghét, chính là đang nói cô”



Tô Thính Ngôn nắm tay lại, bước về phía trước một cách quyết liệt.




“Lâm Cảnh Trăn, anh không quan tâm tôi. Còn rất nhiều người quan tâm tôi. Bố thí của anh tôi không cần. Chỉ là không biết tốt xấu cái gì? Tôi đã vào Lâm Vũ rồi, cũng không cần anh phải bố thí.”



“Sao?Cô có thể vào Lâm Vũ?”



Lâm Cảnh Trăn không kiêng nể gì mà cười một cách trơ’ trẻn.



Nhưng mà Tô Thính Ngôn chậm rãi thư thái đi tới bên cạnh.



“Xin chào, tôi là Tô Thính Ngôn, đến đây để báo cáo.”



“À, bác sĩ Tô đến rồi, Trưởng khoa Vương của chúng tôi đang đợi cô đây.”



Cái gì?

Cô ấy thực sự đến đây để báo cáo? Lăm Cảnh Trăn ôm Tô Khuynh Tình, tay ngoài ý muốn buông ra. Nhìn thấy Tô Thính Ngôn đang bước vào cùng những người khác. Nhất thời Tô Khuynh Tình không có phản ứng kịp. Mặt cô ta cứng lại trong giây lát rồi mới nở ra một nụ cười.



“Cảnh Trăn, chị… Hóa ra chị ấy đã có đường lui rồi, nhưng bằng cấp của chị ấy… làm sao chị ấy vào đây được?”



Lâm Cảnh Trăn cũng không biết.



Anh ta không tin, cau mày nhìn vào bên trong, nghe được câu hỏi của Tô Khuynh Tình, anh ta làm bằm nói: “Không có khả năng Lâm Vũ muốn cô ấy. Chẳng lẽ bọn họ đã làm Sai.
 
Chương 80


Anh ta vội vàng kéo tay cô y tá hỏi: “Tô Thính Ngôn vào khoa nào?”.



“Vào khoa ngoại tim mạch.”



Tô Khuynh Tình ngạc nhiên nói: “Đi theo Trưởng khoa ‘Vương sao?”



“Đúng vậy.”



Tô Khuynh Tình vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào thì Tô Thính Ngôn mới bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật.



Sau 8 giờ phẫu thuật mở ngực xong, mọi người lần lượt rời đi.



Tô Thính Ngôn đi ra sau, xoa đôi chân đã đứng một lúc lâu của mình.



Tuy cô không có tư cách thực hiện cuộc giải phẫu, nhưng đứng quan sát mấy giờ liền cũng cảm thấy hơi mệt.



Lúc này, Lâm Tích Bạch ở một bên đi tới.



“Nghe nói cậu phẫu thuật nữa à, tớ tới đón cậu đi ra ngoài ăn nè.”



Hai bệnh viện tương đối gần nhau, chỉ khác ở chỗ một nơi là bệnh viện công lập, một nơi là bệnh viện tư nhân.


Danh tiếng cũng không chênh nhau máy.



Lâm Tích Bạch tới đây tốn 10 phút, dư thời gian tới để ăn một bữa cơm xong rồi về.



Lâm Tích Bạch đã nghe việc Tô Khuynh Tình cũng làm ở bệnh viện này.



“Nghe nói Lâm Cảnh Trăn tốn không ít tiền mới nhét cô ta vô được đây, vậy mà làm như tự bản thân mình vô được giống như cậu.”



“Không sao, không phải tớ cũng dựa vào quan hệ mới được vào sao.” Tô Thính Ngôn thờ ơ nói.



Lâm Tích Bạch không đồng tình nói, “Làm gì giống nhau, chúng ta chiếm được sự yêu mến của ông cụ Lâm là do dựa vào bản lĩnh của mình mà…”




Tô Thính Ngôn cười ‘Tiến vào là do Lâm Cảnh Trăn, còn sau này ở lại hay rời đi là do chính bản thân cô ta.”



“Hừ, để tớ xem cô ta tiếp tục khoe khoang ra sao, ngược lại tớ muốn nhìn coi cô ta tự cao như này, sau này dáng vẻ khi ngã xuống sẽ giống cái gì.”



Hai người đang xếp hàng mua cơm tối, bỗng nhiên mọi người vây quanh một người đàn ông nằm ở dưới đất.



“Không xong rồi, Văn Anh cậu bị sao vậy…. Nhanh, gọi bác sĩ tới.”



Người bên cạnh bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhìn khắp nơi một cách hoang mang.



Tô Thính Ngôn thanh tao đi tới rất nhanh.



“Đừng cử động, tôi là bác sĩ.”



Người phía sau còn muốn ngăn cản, nhưng khi thấy thẻ treo trước ngực của Tô Thính Ngôn mới biết cô thật sự là bác sĩ.



Quay đầu nói với Lâm Tích Bạch, “Khỏi cần gọi xe cứu thương, Lâm Vũ ở ngay bên cạnh kêu người ta lái xe qua đây, đưa đi là được rồi.”



Sau khi uống viên thuốc kia xong, người thanh niên đó liền chậm rãi tỉnh dậy.



Yếu ớt nhìn người trước mắt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top