Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1481


Chương 1481

“Cô?” Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô thì không biết phải nói tiếp thế nào.

Ông vốn cho rằng mình nói vậy, nếu cô thật sự có liên quan đến Đường Thấm Nhi mà ông biết thì chắc chắn sẽ chủ động giải thích.

Nhưng phản ứng của cô khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước được.

“Ông Nguyễn hẹn tôi ra đây, có chuyện gì xin cứ nói.” Tô Khiết thấy ông ta muốn nói lại thôi thì nói luôn.

“Tôi cứ nghĩ cô có liên quan đến người bạn cũ này của tôi.” Nguyễn Bạc Vệ thở nhẹ một hơi, phản ứng của cô bây giờ khiến ông bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đó của mình.

Nguyễn Bạc Vệ nói rất thẳng thắn.

Tô Khiết nhìn ông ta, đôi mắt hơi híp lại, nói như vậy Nguyễn Bạc Vệ thật sự chỉ vì một suy đoán không chắc chắn mà hẹn cô tới!

Việc làm này của Nguyễn Bạc Vệ đủ nói lên quan hệ của ông ta và mẹ cô rất không bình thường.

“Đường Thấm Nhi là mẹ tôi.” Tô Khiết nghĩ một lúc rồi nói thẳng, hôm nay cô đến đây là muốn tìm hiểu cho rõ một vài chuyện về mẹ nên nói thẳng ra cũng tốt.

Khi Tô Khiết nói câu này, cô không ngừng nhìn về phía Nguyễn Bạc Vệ, quan sát phản ứng của ông ta.

Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy câu này của cô thì bất chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó trong mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc khó tin.

Tô Khiết thấy hai tay ông ta run rẩy, người cũng run lên, hai chân đã bị liệt cũng đang run.

Run rẩy không kiểm soát được.

Tô Khiết còn nhìn thấy dưới sự kinh ngạc khó tin của ông còn có một tia sợ hãi kỳ lạ.

Sợ? Ông ta sợ cái gì?

Là vì cái chết của mẹ thật sự có liên quan đến ông ta ư?

Nhưng Tô Khiết lại cảm thấy không giống lắm.

“Cô là Tô Khiết?” Một lúc sau Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng run run. Câu nói này của ông ta là câu khẳng định nhưng lại như có điều lo lắng không muốn thừa nhận.

Phản ứng của ông ta rất phức tạp, phức tạp đến độ Tô Khiết nhất thời không hiểu được.

“Đúng, tôi là Tô Khiết.” Tô Khiết đáp, giọng nói vẫn đều đều, không có gì bất thường, trái ngược hẳn với phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng trong lòng Tô Khiết lúc này lại không bình tĩnh như cô biểu hiện ra, phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ khiến cô cảm thấy sự việc có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.

“Không, không thể nào! Rõ ràng cô… Nguyễn Bạc Vệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Tô Khiết, ông ta lắc đầu nhưng đột nhiên lại im lặng, dường như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta ngạc nhiên hỏi: “Trước kia, trên mặt cô là trang điểm à?”

Câu nói này mang theo sự nghi vấn nhưng về cơ bản là khẳng định.

Tô Khiết không trả lời vì cô thấy cô không cần phải trả lời câu hỏi này.

“Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?” Nguyễn Bạc Vệ thoáng chốc trở nên cực kỳ kích động, ông ta tự lẩm bẩm một mình, dường như không muốn tin, hoặc không thể chấp nhận.

Mắt Tô Khiết hơi loé lên, đột nhiên cô hỏi: “Trước khi mẹ tôi qua đời, ông từng gặp bà.”

Câu này của Tô Khiết không phải câu hỏi mà hoàn toàn là ngữ khí khẳng định, vì ngày hôm đó cô đã thấy ông ta ở đầu thôn.
 
Chương 1482


Chương 1482

Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”

Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.

Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.

Tô Khiết sững sờ, nhìn phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta. Nhưng câu “cô biết gì rồi” của ông ta là có ý gì?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, còn có chuyện gì mà cô không biết nữa?

“Ông Nguyễn cảm thấy tôi nên biết chuyện gì?” Tô Khiết nhìn ông ta với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra điều gì khác thường.

Đầu lông mày Nguyễn Bạc Vệ hơi chau lại, không nhìn ra cô biết hay không biết.

“Cô với Tâm Chiêu là thế nào?” Nguyễn Bạc Vệ không nói chuyện năm đó nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề, khi nói câu này hiển nhiên ông đã hít mạnh một hơi.

Tô Khiết hơi nhướn mày, câu này có ý gì?

Cô cảm thấy hôm nay ông ta tới tìm cô không phải vì Nguyễn Hạo Thần, nhưng sao bây giờ ông ta lại hỏi vậy?

Cô cảm thấy câu hỏi này của ông ta quá đột ngột, mà còn rất kỳ lạ…

Tô Khiết cảm thấy ông ta đột nhiên chuyển hướng trọng tâm, hơn nữa còn chuyển hướng một cách rất lúng túng, dường như cực kỳ không tình nguyện khi nói đến Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên Nguyễn Bạc Vệ hỏi vậy khiến Tô Khiết hơi buồn cười, ông ta thật sự không quan tâm đến con trai mình chút nào.

Ông ta biết cô là Tô Khiết mà vẫn còn hỏi như vậy?

Dù gì cô cũng từng kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa chuyện của cô và anh dạo này hầu như ai cũng biết.

Là ba của Nguyễn Hạo Thần mà ông ta lại không biết gì?

“Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của tôi.” Tô Khiết nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau này chúng tôi sẽ kết hôn lại.”

Bây giờ Tô Khiết đã không còn kháng cự chuyện này nữa, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không chỉ vì hai con mà còn vì cô thực sự có tình cảm với Nguyễn Hạo Thần.

Mặc dù cô vẫn không biết tình cảm mình dành cho Nguyễn Hạo Thần sâu sắc đến nhường nào, nhưng ít nhất cô không còn từ chối kết hôn với anh một lần nữa.

“Không, không được.” Nguyễn Bạc Vệ còn chưa bình tĩnh lại đã lại trở nên cực kỳ kích động, Tô Khiết vừa dứt lời ông ta đã đột nhiên hét lên.

Đúng vậy, là hét lên, ông ta đột nhiên cao giọng, doạ Tô Khiết giật nảy mình.

“Cái gì không được?” Tô Khiết nhìn ông ta, hai mắt hơi híp lại, nếu như ông ta ngăn cản cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì cô thật sự cảm thấy rất buồn cười.

Một người ba không quan tâm gì đến con trai mình, không biết gì về chuyện của con trai mình, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện này?

“Cô không thể ở bên Hạo Thần.” Nguyễn Bạc Vệ vừa nói lời này vừa thở hổn hển, giọng điệu trở nên kiên định lạ thường.

“Ông Nguyễn, ông quan tâm quá nhiều rồi đó.” Tô Khiết hơi nhếch môi, trên mặt mang theo vài nét giễu cợt, nếu ông ta là một người ba xứng chức thì cô sẽ không nói vậy. Nhưng ông ta không hề, chuyện cần quan tâm thì chẳng bao giờ quan tâm, bây giờ dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần?
 
Chương 1483


Chương 1483

Thậm chí Tô Khiết còn không hỏi nguyên nhân vì sao ông ta ngăn cản cô và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau.

“Tôi biết bao năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện của Hạo Thần, tôi không phải một người ba xứng chức, cho nên cô thấy tôi không có tư cách quan tâm tới chuyện hai người.” Nguyễn Bạc Vệ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô.

Bao nhiêu năm nay đúng là ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, ông nợ Nguyễn Hạo Thần.

Ông nợ Nguyễn Hạo Thần quá nhiều, quá nhiều…

Ông nợ Nguyễn Hạo Thần không chỉ một người ba trong hai mươi năm nay, mà còn có tất cả mọi thứ có thể nói là một trận thảm hoạ của hai mươi năm trước.

Ông không bù đắp được nên đã chọn cách trốn tránh, trốn tránh hai mươi năm nay.

Nhưng ông không ngờ hôm nay, hai mươi năm sau Nguyễn Hạo Thần lại ở bên Tô Khiết.

“Hai người thực sự không thể ở bên nhau.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm hờ mắt lại, khi nhìn Tô Khiết lần nữa, cảm xúc hiện lên trong mắt còn phức tạp hơn.

“Vậy sao?” Khoé môi Tô Khiết nhếch lên thành nụ cười khẩy: “Vậy phiền ông Nguyễn nói lý do đi.”

Cô đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô không thể ở bên Nguyễn Hạo Thần?

Cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì có cản trở gì bọn họ? Sao nhà họ Nguyễn lại hết người này đến người khác đều tới ngăn cản?

Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô rồi thở hắt ra, sau đó mới nói tiếp: “Cô không phải con gái Tô Trung Phương.”

Khi Nguyễn Bạc Vệ nói lời này, giọng ông ta hơi nặng nề nhưng lại như thoáng có chút vui mừng, hoặc một chút mong đợi.

Tô Khiết giật mình, hoàn toàn sững sờ, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc.

Cô không phải con gái Tô Trung Phương? Có ý gì?

“Ông có ý gì?” Tô Khiết hơi nheo mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt lan tràn, phảng phất vài phần nguy hiểm: “Ông Nguyễn, có một số lời không thể nói lung tung.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Khiết không tin lời ông ta, cô không tin.

Cô là Tô Khiết, là con gái của Tô Trung Phương, năm đó khi cô về nhà họ Tô đã làm giám định thân nhân với ông cụ Tô, cô tin chuyện này không phải là giả.

Nếu cô không phải con gái Tô Trung Phương, ông cụ Tô sẽ không đón cô về nhà họ Tô.

“Đương nhiên tôi không nói lung tung rồi.” Nguyễn Bạc Vệ biết cô không tin, chuyện như vậy nhất thời rất khó có thể chấp nhận.

Vốn dĩ ông cũng tưởng chuyện này sẽ được giấu kín mãi mãi, nhưng ông không ngờ hôm nay lai xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ông càng không ngờ cô lại cùng Hạo Thần…

Nguyễn Bạc Vệ biết mình nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô.

“Không phải cô hỏi tôi vì sao năm đó lại đi gặp mẹ cô sao?” Mắt Nguyễn Bạc Vệ loé lên, hai tay siết chặt, cơ thể lại không tự chủ được run lên.

Có một số chuyện che giấu quá lâu, đột nhiên được vén màn khiến ông không biết phải làm sao.

Tô Khiết nhìn ông ta không nói gì, cô khẽ mím môi, cô muốn biết nhưng không biết vì sao lúc này cô lại hơi sợ phải biết.
 
Chương 1484


Chương 1484

“Năm đó, là mẹ cô gọi cho tôi.” Nguyễn Bạc Vệ thầm thở ra rồi nói tiếp: “Thật ra trước lúc đó tôi và mẹ cô đã rất lâu không liên lạc, ngày đó đột nhiên mẹ cô gọi cho tôi…”

Nguyễn Bạc Vệ nhớ lại tình huống khi đó, đôi tay run lên rõ ràng, lúc ấy khi bà liên lạc với ông, tâm trạng ông rất phức tạp, rất phức tạp.

Sau đó ông đi gặp bà luôn không chút chần chừ.

Tô Khiết vẫn không nói gì, cô đang đợi ông ta nói tiếp.

“Tôi đi gặp mẹ cô, khi đó mẹ cô đang bệnh rất nặng…” Nguyễn Bạc Vệ dừng lại một chút, giọng nói của ông rõ ràng đã nặng nề hơn: “Tôi không hề biết mẹ cô bị bệnh, hơn nữa còn nặng đến vậy, tôi không biết…”

Tô Khiết biết chuyện này, năm đó quả thực mẹ cô bị bệnh rất nặng.

Nhìn Nguyễn Bạc Vệ đau khổ tự trách, trong đôi mắt đang nheo lại của Tô Khiết mang theo một vài cảm xúc khác.

Ông ta không biết?

Vậy ông ta biết thì làm được gì? Sẽ thế nào?

Cô biết bệnh của mẹ không phải bệnh bình thường có thể chữa, mà là bệnh nan y.

“Có lẽ lúc đó mẹ cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới chủ động liên lạc với tôi, đó là lần đầu tiên bà ấy chủ động liên lạc với tôi, lần đầu tiên.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, như đang cố gắng che đi cảm xúc trong mắt, nhưng cảm xúc trên mặt lại quá rõ ràng.

“Sao đột nhiên mẹ tôi lại liên lạc với ông?” Tô Khiết không muốn nhìn thấy ông ta chìm đắm trong ký ức năm xưa, cô muốn biết đáp án.

“Lúc đó mẹ cô nhờ tôi làm giúp bà ấy một chuyện.” Nguyễn Bạc Vệ như đã hoàn hồn, ông ta nhìn Tô Khiết lần nữa rồi lại thầm thở dài.

“Chuyện gì?” Tô Khiết vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt ông ta lúc này, cô vẫn không kìm được hỏi.

“Mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô, bà ấy hy vọng sau khi mình ra đi, cô có thể sống ở nhà họ Tô, sống cuộc sống không cân lo cơm ăn áo mặc.” Khi Nguyễn Bạc Vệ nói câu này, giọng ông ta có vẻ nặng nề hơn một chút: “Năm đó người mẹ cô lo lắng nhất là cô…”

“Ba tôi là Tô Trung Phương, tôi về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường.” Tô Khiết nhanh chóng đáp lại, theo lý mà nói trong hoàn cảnh đó, mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng vì sao mẹ lại tìm Nguyễn Bạc Vệ?

Nguyễn Bạc Vệ nói đó là lần đầu tiên mẹ chủ động liên lạc với ông ta?

“Nhưng cô không phải con gái Tô Trung Phương, mẹ cô biết điều này, bà ấy biết từ rất lâu rồi nên mới tìm đến tôi.” Nguyễn Bạc Vệ đã hứa với bà sẽ không nói chuyện này cho ai, kể cả Tô Khiết, nhưng hôm nay ông không thể không nói.

Người Tô Khiết cứng đờ, cô lại híp mắt lần nữa nhưng không nói gì, cô muốn nghe Nguyễn Bạc Vệ nói xong.

Tin tức này với cô mà nói là quá bất ngờ, quá đột ngột.

“Tôi đã động tay động chân lúc ông cụ Tô làm giám định thân nhân, tôi tìm người đổi máu của cô và Tô Nghiên Nghiên cho nhau.”

Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật năm đó: “Đây là ý của mẹ cô.”

Thật ra ông cũng không muốn làm vậy, không muốn chút nào, ông không muốn Tô Khiết về nhà họ Tô.

Nhưng đó là quyết định của bà nên cuối cùng ông vẫn đồng ý.

Ông cũng biết vào thời điểm ấy, đó là sự sắp xếp tốt nhất cho Tô Khiết, là sự bảo vệ cuối cùng mà một người mẹ dành cho con gái mình.
 
Chương 1485


Chương 1485

Tô Khiết nhìn ông ta, cứ nhìn chằm chằm như vậy, như muốn nhìn thấu ông ta, cô không tin chuyện này, cô không muốn tin.

“Tôi không lừa cô, nếu cô không tin thì có thể đi làm giám định thân nhân với ông cụ Tô lần nữa.” Nguyễn Bạc Vệ thấy cô không tin, thật ra cô muốn chứng minh chuyện này rất đơn giản.

Nghe ông ta nói vậy, người Tô Khiết khẽ run: “Được, tôi sẽ kiểm tra rõ ràng.”

Tô Khiết nói xong thì xoay người muốn đi, nếu hôm nay Nguyễn Bạc Vệ tìm cô vì chuyện này thì xong việc rồi cô cũng có thể đi.

“Khiết Khiết, tôi vẫn chưa nói xong.” Nhưng Nguyễn Bạc Vệ lại gọi cô lại lần nữa, lần này ông ta gọi thẳng là Khiết Khiết, trong tiếng gọi ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp…

“Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói với ông Nguyễn nữa rồi.” Sắc mặt Tô Khiết trâm xuống rõ ràng, giọng nói của cô cũng lạnh hơn.

“Khiết Khiết, nghe tôi nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng.” Giọng Nguyễn Bạc Vệ lúc này đã dịu dàng hơn một chút.

Nhưng sự dịu dàng này vào tai Tô Khiết lại như nhũ băng lạnh buốt.

Tô Khiết biết có một số chuyện không thể trốn tránh, thật ra cô gặp phải chuyện gì cũng không bao giờ trốn tránh, nhưng hôm nay cô làm sao vậy? Làm sao vậy?

Lẽ nào đến dũng khí nghe Nguyễn Bạc Vệ nói xong cô cũng không có sao?

Tô Khiết dừng bước, quay người lại nhìn Nguyễn Bạc Vệ, lúc này sắc mặt cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “Ông Nguyễn còn lời gì xin cứ nói.”

Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, trong mắt vẫn còn hơi do dự nhưng cuối cùng ông ta cũng chậm rãi nói từng chữ: “Khiết Khiết, ba cô không phải Tô Trung Phương, mà là tôi.”

Ba cô không phải Tô Trung Phương, mà là ông ta?!

Mắt Tô Khiết lập tức cực kỳ lạnh lùng: “Ông Nguyễn, mẹ tôi là người luôn giữ mình trong sạch, mong ông đừng xúc phạm bà.”

Cái gì gọi là ba cô không phải Tô Trung Phương mà là ông ta?

Bản thân câu nói này của ông ta đã có vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô rất hiểu mẹ mình, mẹ cô luôn giữ mình trong sạch, mà về mặt này bà lại càng cẩn trọng, hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, mẹ chưa bao giờ có quan hệ mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào.

Cho nên không thể có chuyện như Nguyễn Bạc Vệ nói.

Câu này của ông ta là một sự xúc phạm đối với mẹ cô.

Cô không cho phép điều đó.

“Không, không, Khiết Khiết, không phải như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi nói, chuyện này không phải lỗi của mẹ cô.” Nguyễn Bạc Vệ nhìn vào mắt cô thì kinh ngạc, vội vàng giải thích.

“Vậy là lỗi của ai? Lỗi của ông à?” Mắt Tô Khiết rõ ràng lạnh hơn vài phần.

Nếu không phải lỗi của mẹ mà là lỗi của Nguyễn Bạc Vệ thì tính chất vấn đề lại…

“Khiết Khiết, chuyện này rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu.” Nguyễn Bạc Vệ trở nên sốt sảng, nhưng lại không nói ra được.

Chuyện năm đó quá phức tạp khiến ông không biết nói thế nào.

Ông đang cân nhắc có nên nói cho cô biết chuyện xảy ra năm đó không!
 
Chương 1486


Chương 1486

“Ông Nguyễn, ông không cảm thấy lời mình nói rất nực cười, cũng rất mâu thuẫn sao?” Tô Khiết nhìn ông ta, giọng nói có phần châm chọc.

Phức tạp? Chuyện này có thể phức tạp đến mức nào mà ba ruột của cô là ai cũng không thể chắc chắn?

“Cho dù ba tôi không phải Tô Trung Phương thì cũng không thể là ông.” Tô Khiết nói rất chắc chắn, không phải cô không muốn đối mặt, cũng không phải cố ý né tránh.

Mà là cô cảm thấy điều đó hoàn toàn không có khả năng.

Nếu ba cô là Nguyễn Bạc Vệ thì cô và Nguyễn Hạo Thần sẽ là anh em, quan hệ cận huyết như thế thì con của họ chắc chắn sẽ không bình thường.

Nhưng hai con cô đều rất bình thường, hai bé đều rất thông minh và dễ thương.

Chỉ một điểm này thôi, cô và Nguyễn Hạo Thần chắc chắn không thể là anh em ruột.

Hơn nữa có lúc quan hệ huyết thống này rất kỳ diệu, cho dù không biết cũng sẽ nảy sinh tình cảm trong vô thức, giống như lần đầu tiên cô và bà cụ Đường gặp nhau, cô đã có cảm tình với ông bà Đường từ trong tiềm thức.

Nhưng cô không hề có cảm giác này với Nguyễn Hạo Thần, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ có sự kháng cự và chống đối, mãi cho đến sau này trong một thời gian dài, cô cũng chưa thích anh.

Cô không biết vì sao Nguyễn Bạc Vệ lại nói một câu vô lý như vậy, cách nói vô lý này của ông ta vốn đã khiến cô rất nghi ngờ.

“Khiết Khiết, chúng ta làm giám định ba con đi.” Nguyễn Bạc Vệ biết cô không tin, vậy cách tốt nhất bây giờ là làm giám định ba con, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Thật ra ngay từ đầu ông đã muốn làm giám định ba con, chỉ là Đường Thấm Nhi không đồng ý.

“Không cần thiết.” Tô Khiết thẳng thừng từ chối, cô cảm thấy không cần thiết chút nào.

“Khiết Khiết, ba cô thật sự không phải Tô Trung Phương, năm đó sau khi Tô Trung Phương gặp tai nạn vẫn chưa chết, sau khi cô ra đời ông ấy vẫn còn sống. Lúc đó mẹ cô đã làm giám định ADN với Tô Trung Phương, sự thật chứng minh cô không phải con gái ông ấy.” Nguyễn Bạc Vệ thấy cô kiên quyết như vậy thì hơi nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lo lắng hơn.

“Cho nên ba tôi nhất định phải là ông?” Tô Khiết cười nhẹ, chỉ là nụ cười đó rất lạnh lùng, càng thêm giễu cợt.

“Khiết Khiết, chuyện hồi đó thật sự rất phức tạp. Có lần tôi với mẹ cô và cả Tô Trung Phương đang nói chuyện thì bị người khác bỏ thuốc. Mấy người đó không nhằm vào chúng tôi, nhưng mang nước vào nhầm phòng, mà chúng tôi đều uống nước đó rồi, nên mới…”

Nguyễn Bạc Vệ dừng lại không nói tiếp, nhưng ý ông ta đã rất rõ ràng.

Tô Khiết nhìn ông ta, ánh mắt loé lên rất nhanh: “Ông chắc chắn mình biết rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì không?”

Tô Khiết biết loại thuốc này rất kinh khủng, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

“Thật ra lúc đó chúng tôi cũng không nhớ chính xác đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh dậy thì trong phòng rất bừa, quần áo cũng xộc xệch nhưng vẫn được coi là ngay ngắn. Khi ấy chúng tôi đều nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì, nhưng sau này mẹ cô mang thai, thời gian trùng khớp, mẹ cô là một người luôn giữ mình trong sạch. Năm đó bà ấy còn không có bạn trai, không thể xảy ra chuyện đó với người đàn ông khác, cho nên…

Nguyễn Bạc Vệ lại dừng lại, ông ta nhìn Tô Khiết, sau đó nói tiếp: “Về sau Tô Trung Phương quyết định cưới mẹ cô, nhưng người nhà họ Tô không đồng ý, sau này ông ấy bị tai nạn, cô ra đời, mẹ cô đã làm giám định ba con với Tô Trung Phương, kết quả xét nghiệm ADN của cô và Tô Trung Phương cho thấy cô không có quan hệ huyết thống với ông ấy, lúc đó tôi cũng muốn làm giám định nhưng mẹ cô không đồng ý. Sau này Tô Trung Phương qua đời, mẹ cô cũng đưa cô đi, tôi vẫn luôn tìm hai người nhưng không tìm được…”
 
Chương 1487


Chương 1487

“Cho nên đi làm giám định ADN được không?” Nguyễn Bạc Vệ nói xong thì nhìn Tô Khiết, ánh mắt có chút khẩn câu: “Nếu tôi không phải ba cô thì cô cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô cứ coi như chưa từng gặp tôi, nếu tôi thật sự là ba cô…”

“Được, tôi đồng ý với ông.” Tô Khiết đột nhiên lên tiếng, ngắt lời ông ta.

Những lời Nguyễn Bạc Vệ vừa nói khiến cô cảm thấy mọi thứ càng kỳ lạ hơn, cho nên cô đồng ý làm giám định ADN.

“Được.” Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy Tô Khiết đồng ý, vẻ mặt trở nên kích động, rất rõ ràng ông ta cho rằng ba của Tô Khiết không phải Tô Trung Phương thì nhất định sẽ là mình.

“Đưa mấy sợi tóc của ông cho tôi, tôi sẽ làm.” Tô Khiết thấy ông ta kích động thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Nếu ba cô thật sự là Nguyễn Bạc Vệ thì cô và Nguyễn Hạo Thần sẽ là anh em ruột.

Kích động? Sự kích động của ông ta lúc này thật sự khiến cô khó chịu.

“Không, tôi làm, tôi sẽ đích thân đi làm.” Nguyễn Bạc Vệ từ chối ý của Tô Khiết, ông ta muốn tự làm chuyện này, chỉ khi đích thân đi làm thì ông ta mới yên tâm.

“Ông không tin tôi? Ông lo lắng tôi sẽ làm giả vì để ở bên Nguyễn Hạo Thần?” Tô Khiết đột nhiên bật cười: “Nguyễn Bạc Vệ, nếu tôi muốn làm giả thì dù ông có đích thân đi làm, tôi cũng có thể làm được, hơn nữa còn không để ông phát hiện.”

Giám định này thì ai làm mà chẳng giống nhau?

Ông ta cứ muốn phải tự mình làm?

Sao cô lại không biết ông ta đang nghĩ gì!

Sao bây giờ cô nhìn Nguyễn Bạc Vệ lại thấy khó chịu đến thế?

“Khiết Khiết, cô sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Nguyễn Bạc Vệ khẽ biến, ông ta nhìn Tô Khiết, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt ông ta vẫn có sự lo lắng rõ ràng.

Ông ta lo lắng Tô Khiết sẽ thật sự làm vậy.

Tô Khiết thầm cười khẩy trong lòng, Nguyễn Bạc Vệ được lắm!

“Ừm, tôi sẽ không làm đâu, nhưng tôi có thể nói với ông rằng cho dù kết quả giám định ADN có thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau.” Tô Khiết cố ý nói câu này, cố ý nói cho Nguyễn Bạc Vệ nghe.

Cô rất khó chịu khi nhìn thấy Nguyễn Bạc Vệ, nếu không làm chút gì đó thì tâm trạng cô sẽ rất tồi tệ.

“Khiết Khiết, sao có thể như vậy?” Nguyễn Bạc Vệ lại tin là thật, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng trở nên lo lắng và sốt ruột.

“Chỉ cần tôi muốn thì không gì là không thể.” Tô Khiết nhìn ông ta, lông mày hơi nhướng lên, câu này thật sự là ngông cuồng tới tận trời.

“Khiết Khiết, cô, cô…” Nguyễn Bạc Vệ thật sự nóng nảy, lăn bánh xe tới trước mặt Tô Khiết, gấp gáp gọi cô.

Tô Khiết nhổ hai sợi tóc trên đầu đưa cho Nguyễn Bạc Vệ: “Ông Nguyễn, tốt nhất ông nên cầu nguyện chúng ta không có quan hệ huyết thống, nếu không…”

Tô Khiết cố ý nói một nửa rồi dừng lại, sau đó cô thấy sắc mặt Nguyễn Bạc Vệ lập tức tái đi.

Không biết vì sao Tô Khiết đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cô không muốn có liên quan gì đến Nguyễn Bạc Vệ, cho nên sự kích động và vui mừng của ông ta trong mắt cô cực kỳ châm chọc, cực kỳ khó chịu.
 
Chương 1488


Chương 1488

Khi ông ta kích động có từng nghĩ đến cô và Nguyễn Hạo Thần không?

Ông ta có từng nghĩ đằng sau sự kích động và vui mừng của ông ta, cô và Nguyễn Hạo Thần sẽ đau khổ thế nào không?

Người đàn ông ích kỷ này khiến cô rất bực bội.

“Khiết Khiết, có kết quả tôi sẽ nói cho cô.” Nguyễn Bạc Vệ thầm thở ra, tâm trạng ông ta đã bình tĩnh lại đôi chút, ý tứ trong câu nói này của ông ta rất rõ ràng.

Có kết quả ông ta sẽ nói cho Tô Khiết, sau đó thì sao? Sau đó ông ta sẽ nói chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần đúng không?

“Không cân, ông tự biết là được rồi, tôi không cần phải biết.” Tô Khiết quan sát kỹ lưỡng, sao cô lại không hiểu tâm tư ông ta, cô không cần ông ta nói cho cô biết kết quả

Tô Khiết nói xong thì xoay người rời đi, cô không muốn ở lại đây nữa, có lẽ ngay từ đầu cô không nên đến đây.

Vốn dĩ cô muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ nhưng không ngờ lại lôi ra tình tiết máu chó này.

“Khiết Khiết, khi nào có kết quả chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Nguyễn Bạc Vệ cau mày khi thấy cô bước đi, bây giờ cô có thể đi nhưng sau khi có kết quả, ông nhất định phải nói rõ với cô.

Nói về chuyện của họ, chuyện của cô và Hạo Thần.

Hiển nhiên ông ta vẫn tin chắc Tô Khiết nhất định là con gái mình.

“Tôi với ông Nguyễn không có gì để nói cả.” Tô Khiết thậm chí còn không quay đầu, cô chỉ hờ hững đáp, bước chân cũng không dừng lại.

“Khiết Khiết, nếu tôi là ba cô, cô cũng đối xử với tôi như này sao?” Nguyễn Bạc Vệ lại sốt ruột hét lên.

“Nguyễn Hạo Thần là con trai ruột của ông phải không? Ông đối xử với anh ấy thế nào?” Lần này Tô Khiết dừng bước, nhưng cô không quay đầu, chỉ là khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng.

Mặc dù trước kia cô không điều tra thêm nhưng cô vẫn hỏi thăm được một số chuyện, cô biết từ rất nhiều năm trước Nguyễn Bạc Vệ đã không hề quan tâm, hỏi han Nguyễn Hạo Thần.

Ba, Nguyễn Hạo Thần có còn chẳng bằng không có! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nguyễn Bạc Vệ sững sờ, đôi mắt lóe lên, bị chặn đứng không nói nên lời.

Tô Khiết cầm vào tay nắm cửa, cô vốn định đi luôn nhưng đột nhiên nhớ tới phản ứng của mấy kẻ bắt cóc khi nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát.

Nguyễn Bạc Vệ quen mẹ cô, hơn nữa năm đó họ còn xảy ra chuyện không hợp thói thường như thế, chắc ông ta sẽ biết chút gì đó nhỉ?

“Có phải mẹ tôi từng bị bắt cóc không?” Khi Tô Khiết hỏi câu này cô đột nhiên quay lại nhìn Nguyễn Bạc Vệ.

Trên mặt Nguyễn Bạc Vệ vốn đang mang vài phần háo hức và lo lắng, nhưng nghe Tô Khiết nói xong, vẻ mặt ông ta cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm vào cô.

Từ trong đôi mắt trợn tròn của ông ta, Tô Khiết thấy rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi, một chút tự trách và một vài cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.

Cảm xúc trong mắt ông ta lúc này quá phức tạp, nhưng cũng đủ để chứng minh ông ta biết chuyện này, hơn nữa rất có thể chuyện này còn liên quan đến ông ta.

“Ông biết chuyện này?” Tô Khiết vốn chỉ định thăm dò, không có quá nhiều hy vọng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ, hai mắt cô lập tức nheo lại.

“Không biết, tôi không biết.” Nguyễn Bạc Vệ hoàn hồn, cố gắng che giấu cảm xúc trên mặt nhưng lại càng thêm hoảng loạn.

Tô Khiết nhìn thấy hết phản ứng của ông ta, lời ông ta nói bây giờ cũng không còn quan trọng nữa bởi trong lòng cô đã có đáp án.
 
Chương 1489


Chương 1489

“Cuối cùng mẹ tôi không bị tổn thương đúng không?” Tô Khiết liếc mắt nhìn ông ta, lại đột nhiên hỏi một câu, tốc độ chuyển chủ đề của cô khá nhanh.

Đây là phán đoán của cô dựa trên phản ứng của kẻ bắt cóc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán của cô, nếu Nguyễn Bạc Vệ biết chuyện này thì chắc cũng biết kết quả.

Bây giờ cô chỉ muốn có được đáp án chính xác từ Nguyễn Bạc Vệ.

“Đúng, đúng, không bị…” Nguyễn Bạc Vệ không ngờ Tô Khiết lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp nhưng vẫn gật đầu trả lời trong vô thức.

Vẻ mặt ông ta tuy mang theo chút may mắn nhưng lại nặng nề hơn.

Đúng, năm đó mẹ cô không bị tổn thương vì ông đã cứu được bà ra, nhưng…

Đầu lông mày Tô Khiết hơi cau lại, đương nhiên cô nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của Nguyễn Bạc Vệ, sự may mắn của ông ta chắc là vì mẹ không bị tổn thương.

Nếu mẹ đã không bị tổn thương thì sao ông ta lại cảm thấy nặng nâ?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, cơ thể run lên không ngừng, hai tay bám chặt xe lăn, mu bàn tay gây guộc hẳn lên những đường gân xanh, nhưng vẫn không kiềm chế được toàn thân run rẩy.

Tuy hai mắt ông nhắm chặt nhưng trên mặt lại càng lộ rõ vẻ đau đớn, nỗi đau ấy thậm chí còn mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ.

Tô Khiết thấy phản ứng này của ông ta, hai mắt hơi híp lại, gắn kết mọi chuyện với nhau, cô chợt nghĩ tới một khả năng, năm đó dù mẹ không bị hại nhưng sau này chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.

Từ vẻ mặt Nguyễn Bạc Vệ lúc này có thể thấy tình hình khi đó rất nghiêm trọng, rất nặng nề, thậm chí có thể rất thảm…

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Khiết mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn hỏi.

“Khiết Khiết, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, đừng bao giờ hỏi lại chuyện này, tôi có thể nói với cô là mẹ cô không bị tổn hại gì, hơn nữa lúc đó mẹ cô đã hôn mê cho nên bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi, đừng hỏi những chuyện khác.”

Nguyễn Bạc Vệ thở mạnh một hơi, mở mắt ra nhưng cảm xúc trong mắt lại có chút mất kiểm soát.

Ông ta nói rất nhanh nhưng không giấu được sự tự trách và đau đớn, nặng nề.

Mắt Tô Khiết hơi loé lên, mẹ cô không sao cho nên sự tự trách và đau lòng này của ông ta chắc chắn không phải dành cho mẹ cô.

Nếu Nguyễn Bạc Vệ đã không muốn nói thì cô biết dù cô có hỏi lại cũng không hỏi được gì.

Tô Khiết mở cửa bước ra khỏi phòng, lần này Nguyễn Bạc Vệ không gọi cô lại.

Sau khi cô đi, ông ta ngôi trong phòng, người như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác, sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, cũng không có động tính gì.

Bên ngoài khách sạn, chú Lý vẫn đang đợi Tô Khiết, cô trực tiếp lên xe.

Sau khi lên xe, Tô Khiết thâm thở ra, hít vào để bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.

“Khiết Khiết, có chuyện gì vậy?” Chuông vang lên hai tiếng, Đường Lăng đã bắt máy.

“Anh, anh có bản báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ đúng không?” Tô Khiết nhớ lần trước Đường Bách Khiêm từng nói, mẹ của Tịch Xuyên từng nghi ngờ Đường Minh Hạo là con trai Tịch Xuyên, cho nên đã bí mật làm giám định ADN.

Đường Bách Khiêm nói kết quả lúc đó đã bị Đường Lăng thay đổi, nhưng lại không nói nhiều về việc Đường Lăng đổi thành của ai, cô cũng không hỏi nhiều.
 
Chương 1490


Chương 1490

Nhưng sau này Đường Lăng biết Đường Minh Hạo là con cô thì cũng biết Đường Minh Hạo là con của Nguyễn Hạo Thần.

Hơn nữa còn lấy ra kết quả giám định ADN của Đường Minh Hạo và Nguyễn Hạo Thần.

Cho nên rất rõ ràng lúc đó Đường Lăng đã đổi thành của Nguyễn Hạo Thần…

Khi ấy Đường Lăng không biết Đường Minh Hạo là con của Nguyễn Hạo Thần, cho nên muốn khiến mẹ Tịch Xuyên tin rằng đứa trẻ là con của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn Đường Lăng đã dùng báo cáo ADN của Nguyễn Hạo Thần và Nguyễn Bạc Vệ.

Cho nên trong tay Đường Lăng chắc chắn có báo cáo ADN của Nguyễn Bạc Vệ.

Vừa nãy ở trước mặt Nguyễn Bạc Vệ, cô giả vờ không quan tâm nhưng cô biết trong lòng cô thực sự rất để ý.

Chuyện này bảo cô phải không quan tâm thế nào?

Cho nên cô nhất định phải tra cho rõ.

“Đúng, nhưng em hỏi chuyện này làm gì?” Đường Lăng hơi khó hiểu, cô tìm báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ làm gì?

“Anh, nếu anh tiện có thể gửi kết quả cho em được không?” Khi Tô Khiết nói câu này, cô cảm nhận được nhịp tim mình đột

nhiên tăng nhanh, cô căng thẳng cũng sợ hãi phải không?

Đúng, cô sợ, nếu điêu Nguyễn Bạc Vệ nói là sự thật thì cô không biết phải làm sao.

Nhưng cô tin là ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy.

Cô và Nguyễn Hạo Thần đã có hai con đáng yêu.

“Được, anh tìm rồi gửi cho em.” Đường Lăng nghe ra sự khác thường trong giọng cô, không kìm được hỏi thêm: “Khiết Khiết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Anh, anh gửi cho em trước đã, có kết quả em sẽ nói cho anh.” Tô Khiết biết nếu chuyện này là thật thì chắc chắn không thể che giấu, nhưng trước lúc đó cô không muốn có thêm một người phải lo lắng vì điều này.

Cô muốn xem kết quả trước.

“Bản báo cáo giám định của Nguyễn Bạc Vệ khi đó anh lấy từ bệnh viện nhưng sau này bị người khác thay thế, nên bây giờ trong tay anh không có báo cáo giám định của ông ta, anh nhờ người tìm rôi gửi cho em.” Đường Lăng tìm một lát nhưng không thấy, sau đó vội giải thích.

“Vâng.” Tô Khiết đáp, thâm thở ra một hơi, trong lòng hơi nặng nề.

“Thật sự không định nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đường Lăng mang theo vẻ lo lắng rõ ràng, gân đây cô xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh thực sự sợ hãi.

Tô Khiết mím môi, không nói gì.

“Có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần không?” Đường Lăng nghĩ điều khiến cô có phản ứng khác thường thế này chắc hẳn có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Bạc Vệ là ba của Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng anh vẫn không nghĩ ra cô cần bản giám định ADN của ông ta làm gì.

“Anh, anh đừng hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói.”

Tô Khiết chưa bao giờ trốn tránh khi gặp chuyện, nhưng trong chuyện này cô không còn được quyết đoán dứt khoát như trước, thậm chí cô còn không muốn nhắc đến chuyện này, hoặc có lẽ là do cô không dám nói.

“Được, vậy anh không hỏi nữa, anh tìm được sẽ gửi cho em.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa.
 
Chương 1491


Chương 1491

Anh muốn bảo vệ cô nhưng cũng muốn tôn trọng sự riêng tư của cô, cô không muốn nói thì anh sẽ không ép buộc.

“Cảm ơn anh.” Tô Khiết chợt thấy lòng chua xót, có một cảm giác khó nói nên lời.

Cô luôn mạnh mẽ, độc lập, từ khi mẹ qua đời, mặc dù cô về nhà họ Tô nhưng hầu như mọi việc đều dựa vào bản thân, tự mình lo liệu.

Cô nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì không việc gì có thể làm khó được mình, chỉ cần cố gắng sức thì không chuyện gì là không làm được.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không biết làm sao.

Tô Khiết nói xong thì cúp máy, vì cô biết lúc này cô đã không thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình, cô sợ Đường Lăng nghe ra điều gì khác thường, bây giờ cô không muốn để người khác biết…

Đường Lăng cầm điện thoại, mắt hơi nheo lại, hôm nay cô có gì đó không đúng, cảm xúc không ổn, cô đối xử khách sáo với anh lại càng không đúng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô lại cân bản báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ?

Tô Khiết cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng nhưng lại chẳng lọt vào mắt cô.

Cô nhìn ra ngoài nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì, trong mắt cô không có nhiều tiêu điểm lắm.

Cô ngồi im lặng, không nhúc nhích, không nói, cũng không có phản ứng gì.

Không ai biết cô đang nghĩ gì.

Chú Lý thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi lên xe cô cũng không nói đi đâu, chú Lý nghĩ một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Cô cả, cô có muốn về luôn không?”

Tô Khiết như không nghe thấy lời ông nói, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại.

Chú Lý hơi giật mình, không khỏi quay đầu nhìn cô.

“Tôi không sao, chúng ta về đi.” Tô Khiết như đột nhiên bừng tỉnh, khẽ đảo mắt rồi nhìn chú Lý, cuối cùng cũng lên tiếng.

Chỉ là giọng cô lúc này có vẻ không được ổn định.

“Được.” Nhìn cô như vậy, chú Lý càng không dám hỏi thêm, nhưng cô nói muốn về thì chú cũng yên tâm.

Tô Khiết thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, cô siết chặt điện thoại, rất chặt, rất chặt.

Cô đang đợi Đường Lăng gửi cho cô.

Cô đợi, đợi…

Cô chưa bao giờ chờ đợi điều gì đó với tâm trạng thế này.

Thật ra sự nghi ngờ trước đó của Nguyễn Bạc Vệ là đúng. Lúc ấy khi cô đề nghị làm giám định ADN, đúng là có tâm tư riêng.

Đúng là cô đã nghĩ nếu kết quả giám định cô thật sự có quan hệ với Nguyễn Bạc Vệ thì cô sẽ không nói cho ông ta sự thật.

Nhưng Nguyễn Bạc Vệ đã nhìn thấu và muốn đích thân tự làm.

Làm giám định ADN, dù để tìm quan hệ thì nhanh nhất cũng mất một ngày, mà cô có thể trực tiếp tìm ra kết quả, chắc chắn sẽ biết trước Nguyễn Bạc Vệ.
 
Chương 1492


Chương 1492

Nếu, cô nói là nếu như…

Nếu bản giám định cho thấy cô thật sự có quan hệ huyết thống với Nguyễn Bạc Vệ thì cô nhất định sẽ nghĩ cách thay thế kết quả giám định mà ông ta làm.

Kết quả đó là sự tổn hại với cô, với Nguyễn Hạo Thần, mà với hai đứa con cô càng tổn hại nhiều hơn.

Nếu cô và Nguyễn Hạo Thần thật sự có quan hệ như vậy thì với hai đứa bé con của họ thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, kết quả như vậy, cô thậm chí còn không thể nghĩ, không dám nghĩ…

Vì vậy cô không cho phép kết quả này xảy ra, cho dù là lừa dối thì cô cũng phải giấu.

Cô biết, che giấu điều này với cô không khó, nhưng sau này thì sao?

Sau này cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Giả vờ như không biết gì?

Cô có thể giấu Nguyễn Bạc Vệ, giấu Nguyễn Hạo Thần, giấu hai con, giấu được tất cả mọi người nhưng lại không thể giấu bản thân.

Đây là tâm trạng gì?

Bây giờ cô chỉ hy vọng không phải kết quả đó.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, ngay từ đầu cô không nên đến gặp Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng trong lòng Tô Khiết biết rõ, cho dù hôm nay cô không đi gặp ông ta thì chuyện này cũng không tránh khỏi.

Nguyễn Bạc Vệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được côi

Tô Khiết đang nghĩ thì điện thoại bất chợt đổ chuông!

Cô nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn, vô thức muốn nghe, cô nghĩ là Đường Lăng gọi lại cho mình nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tay cô lại cứng đờ, mọi động tác đều cứng đờ.

Là Nguyễn Hạo Thần gọi tới!

Nguyễn Hạo Thần gọi tới vào lúc này khiến cô có chút sợ hãi không dám trả lời.

Đương nhiên cô biết sau khi có kết quả giám định ADN, Nguyễn Bạc Vệ sẽ không nói với Nguyễn Hạo Thần nên cô không lo lắng anh sẽ biết chuyện gì, cô lo rằng bây giờ cô đang không kiểm soát được cảm xúc sẽ bị anh phát hiện ra điều khác thường.

Ngón tay cô khẽ run, ngập ngừng, muốn ấn nút nhưng lại không ấn.

Khi Tô Khiết đang do dự thì chuông điện thoại chợt dừng lại, cô sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tiếng chuông còn chưa dừng được hai giây đã lại vang lên lần nữa, vẫn là Nguyễn Hạo Thần.

Chú Lý thấy cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó nhưng không nghe máy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Tô Khiết nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, khoé môi không khỏi giật giật.

Cô hiểu Nguyễn Hạo Thần, nếu cô không nghe thì anh sẽ tiếp tục gọi, nếu không gọi được thì anh sẽ tới thẳng nhà họ Đường tìm cô.

Tô Khiết thầm thở dài, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, khi chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ khác thường mới định lên tiếng: “…”

“Em đang ở đâu?” Chỉ là cô còn chưa nói, giọng Nguyễn Hạo Thần đã vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút vội vã.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Khiết hơi giật mình, đột nhiên anh gọi cho cô lại còn nói bằng giọng điệu này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Không phải là anh biết gì rồi chứ?

Lễ nào Nguyễn Bạc Vệ đã nói với anh?
 
Chương 1493


Chương 1493

Nhưng chắc chắn kết quả không có nhanh được như thế, trước khi có kết quả, chắc Nguyễn Bạc Vệ sẽ không nói cho người khác.

Càng sẽ không nói cho Nguyễn Hạo Thần!

“Em đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần không nghe thấy câu trả lời của cô, lại hỏi lại.

“Em đang… Tô Khiết do dự, đang nghĩ có nên nói dối anh rằng cô đang ở nhà họ Đường hay không.

“Đừng nói với anh em đang ở nhà họ Đường, anh biết em không ở đó.” Chỉ là cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại Nguyễn Hạo Thần đã nhanh chóng nói thêm một câu.

Tô Khiết: ”….

Qua đường dây điện thoại mà anh cũng biết cô đang nghĩ gì?

Bây giờ anh còn hơn cả nhà tâm lý học là cô.

Còn nữa, sao anh biết cô đang không ở nhà họ Đường? Lễ nào anh đến nhà họ Đường rồi?!

“Em đang ở đâu? Em đi đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần không thấy cô trả lời, trong giọng nói dường như thoáng có thêm một vài cảm xúc khác.

“Anh tìm em có chuyện gì không?” Tô Khiết thở ra, hít vào để giữ cho mình bình tĩnh, cô muốn biết tại sao Nguyễn Hạo Thần lại sốt ruột muốn tìm cô như vậy.

Lúc trước là thư ký Lưu đưa cô về, theo lý mà nói lúc này Nguyễn Hạo Thần sẽ không gọi cho cô, vì nếu không phải Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên hẹn ra ngoài thì lúc này cô sẽ đang ngủ ở nhà họ Đường.

Khi cô ngủ, Nguyễn Hạo Thần sẽ không gọi cho cô.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Trong lòng Tô Khiết có chuyện nên luôn suy nghĩ nhiều hơn.

“Tô Khiết, em giấu anh đi làm chuyện gì rồi?” Đầu bên kia điện thoại, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, giọng anh có vẻ hơi trâm xuống.

Khi Tô Khiết nghe thấy câu này, người cô rõ ràng cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.

Câu này của anh có ý gì? Hơn nữa giọng điệu anh cũng không đúng lắm…

Anh thật sự biết rồi sao? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Khiết biết chuyện này trước mắt chỉ có cô và Nguyễn Bạc Vệ biết.

“Em có thể giấu anh làm gì?” Tô Khiết thâm thở ra, hỏi dò một câu.

“Tô Khiết, không phải em thật sự đã làm chuyện gì giấu anh đấy chứ?” Đầu bên kia, Nguyễn Hạo Thần sững sờ, sao anh lại thấy giọng cô hơi chột dạ.

Không phải đã thật sự giấu anh làm chuyện gì rồi chứ?

Nghe câu này của anh, Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra anh vẫn chưa biết, thì ra vừa nãy anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

“Em giấu anh đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy, anh tin không” Bây giờ Tô Khiết không muốn để anh biết cô đi gặp Nguyễn Bạc Vệ, cô sợ anh tiếp tục hỏi nên cố ý nói nửa đùa nửa thật.

“Em có thể thử…” Quả nhiên câu này của cô đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần, nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi rõ ràng, khoé môi cô hơi cong lên.

Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy, cô vẫn luôn biết điều này nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại yêu sự ngang ngược này của anh.
 
Chương 1494


Chương 1494

“Ở đâu? Anh đi tìm em.” Nguyễn Hạo Thần không tin câu này của cô nhưng anh muốn gặp cô ngay lúc này, ngay lập tức.

“Em mệt rồi, em muốn về nhà ngủ.” Tô Khiết nghe anh nói muốn tới tìm cô thì vô thức từ chối, cô biết trạng thái của mình lúc này không tiện gặp anh.

Cô sợ cô không tự chủ được, để lộ ra điều khác thường bị anh phát hiện.

Qua điện thoại có lẽ còn có thể lấn lướt, nếu gặp mặt cô thật sự không dám đảm bảo.

Đôi lúc mắt nhìn của Nguyễn Hạo Thần còn hơn cả cô.

Trước khi có kết quả, cô không thể để anh biết chuyện này được.

Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy khả năng cô là con gái Nguyễn Bạc Vệ không lớn, nhưng lỡ như?

Lỡ như cô thật sự là con gái Nguyễn Bạc Vệ thì sao?

Lỡ như là thật, cô định không để Nguyễn Hạo Thần biết cho nên bây giờ cô phải giấu anh.

Cho nên bây giờ không thể gặp nhau.

“Anh đưa em về nhà ngủ chung.” Nguyễn Hạo Thần không biết tâm trạng cô lúc này, nghe cô nói vậy, khoé môi không khỏi nhếch lên.

Anh bảo cô đi trước là để tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bây giờ anh cũng định về nhà, vậy thì đi cùng luôn, dù sao ngày đó khi anh bị trúng thuốc, hai người cũng đã lại ở bên nhau rôi.

“Đừng mà, ngủ cùng anh sẽ càng mệt hơn.” Lời từ chối lân này của Tô Khiết càng hợp lý hơn, cho nên cô cũng tự nhiên hơn nhiều.

“Khiết Khiết, em nghĩ gì vậy, anh có nói sẽ làm gì sao?” Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói thế thì bật cười.

Tô Khiết: ”…”

“Ngoan. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đi đón em.” Giọng Nguyễn Hạo Thần cực kỳ dịu dàng, mang theo chút dỗ dành.

“Em gân đến nhà họ Đường rồi, anh mau về nghỉ ngơi, cả đêm qua anh không nghỉ rồi.” Mắt Tô Khiết loé lên, thật ra cô vừa mới ra khỏi khách sạn không bao lâu, về đến nhà họ Đường cũng mất một thời gian rất dài.

“Anh đợi em ở cửa nhà họ Đường.” Nguyễn Hạo Thần không chấp nhận lời từ chối của cô, cũng không chấp nhận bất cứ lý do nào, anh muốn gặp cô, rất muốn.

“Anh đang ở ngoài cửa nhà họ Đường?” Tô Khiết giật mình, giọng nói không khỏi cao lên vài tone.

“Sắp đến rồi, sao thế?” Thấy cô đột ngột cao giọng, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi loé lên, phản ứng này của cô là sao?

Anh ta ở bên ngoài nhà họ Đường có cần kinh ngạc như vậy không? Đây không phải là lần đầu tiên.

“Nguyễn Hạo Thần, đừng đến đó. Em không về nhanh như vậy, mau về trước nghỉ ngơi đi.” Tô Khiết lại thâm thở dài, cô thừa nhận lúc này cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần.

Cô thật sự rất sợ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Nguyễn Hạo Thần hai mắt híp lại một chút, người phụ nữ này hôm nay không ổn, lẽ nào đang không muốn gặp anh sao?

“Tô Khiết, em đã đồng ý về nhà ngủ, nhưng cuối cùng em lại bảo thư ký Lưu đi, cả vệ sĩ, vụng trộm bỏ đi. Em nên giải thích chuyện này với anh trước hay không.”

Nguyễn Hạo Thần không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối liên hệ của những thứ này quả thực rất kỳ lạ.
 
Chương 1495


Chương 1495

“Em không có.” Tô Khiết đáp lại trong tiềm thức, khi cô yêu câu Thư ký Lưu cùng vệ sĩ rời đi, cô không biết Nguyễn Bạc Vệ sẽ gọi cho cô.

Cô thực sự muốn về nhà và ngủ.

“Anh nhớ em đã hứa với anh khi rời khỏi nhà họ Đường sẽ gọi điện thoại cho anh, khi đó anh sẽ cho người bảo vệ em. Kết quả là em lại tự mình lẻn ra ngoài …” Nguyễn Hạo Thần khóe mắt hơi híp lại. nguy hiểm hơn một chút, và giọng nói rõ ràng là trâm đi mấy phần.

Anh hiểu rất rõ về cô, trong những trường hợp bình thường, cô sẽ làm những gì mình đã hứa, vậy thì chuyện gì đã xảy ra?

“Em không ở một mình, chú Lý ở với em.” Tô Khiết liếc nhìn chú Lý khi cô nói điều này.

“Em đã đi đâu vậy?” Nguyễn Hạo Thần vội hỏi lại.

“Nguyễn Hạo Thần, em chỉ đi ra ngoài thôi mà? Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, em có thể có chuyện gì được chứ?” Tô Khiết không thể nói cho anh biết, lúc này, giọng cô cố ý mang theo vài phân bất mãn.

Nguyễn Hạo Thần ánh mắt lấp lóe, phản ứng của cô lúc này không phải quá đáng sao?

Với tính khí thường ngày, cô ấy không nên…

“Nguyễn Hạo Thần, cho dù là bạn trai và bạn gái, chúng ta vẫn cần không gian và tự do cho nhau.” Tô Khiết luôn nghĩ như vậy vê chuyện này, nhưng cô cảm thấy hiện tại không phải như vậy.

Yêu một ai đó, muốn ở bên nhau mọi lúc, dù không làm gì hay nói gì, chỉ cần được ở bên nhau cũng là một loại thỏa mãn.

Cô biết rằng cô dành tình cảm cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô chưa bao giờ biết tình cảm đó sâu đậm đến mức nào.

Nhưng bây giờ cô biết, cô không muốn tách khỏi anh, thậm chí cô nghĩ, cho dù cô và anh thực sự là anh em, cô cũng không muốn tách khỏi anh.

Có thể, suy nghĩ này của cô là sai, đó là một loại bệnh tật, trên đời không thể dung thứ được.

Nhưng cô không muốn quản.

Cô ấy có thể giữ bí mật này một mình, ngay cả khi bí mật này sẽ làm cô ấy choáng ngợp, cô sẵn sàng ở lại với anh ấy.

Và, nếu kết quả cuối cùng thực sự là như vậy, thì hãy để cô ấy giữ bí mật này một mình, và đừng để bất kỳ ai khác biết về nó, kể cả Nguyễn Hạo Thần.

Tất nhiên, đó là kết quả tồi tệ nhất, hoặc kết quả không phải như vậy, hoặc cô ấy chỉ lo lắng về nó.

“Tâm Chiêu, anh ngủ tiếp đi.” Giọng Tô Khiết rõ ràng đã dịu đi một chút, khi nói lời này, tay cô cầm điện thoại rõ ràng là rất chặt.

“Còn em thì sao?” Đầu dây bên kia, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần có vẻ hơi lặng xuống.

Tô Khiết sững sờ, cô?

Cô phải đợi thông tin của Đường Lăng rồi mới quyết định tiếp theo phải làm thế nào?

Nếu hóa ra cô ấy thực sự có quan hệ với Nguyễn Bạc Vệ, chắc chắn cô sẽ còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy cô nhất định không có thời gian để ngủ.

“Em cũng sẽ ngủ tiếp.” Tuy nhiên Tô Khiết vẫn đáp.

“Hẹn gặp lại nhau khi em trở về. Anh sẽ đợi em bên ngoài nhà họ Đường.”

Nguyễn Hạo Thần luôn cố chấp như vậy, không ai có thể thay đổi những thứ anh ta quyết định.

Và phản ứng của cô hôm nay quá bất thường, nên anh nhất định phải gặp cô.
 
Chương 1496


Chương 1496

“Được.” Tô Khiết trong lòng thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.

Dù sao thì cô cũng đã quyết định rồi, cho dù thật sự như lời Nguyễn Bạc Vệ nói, cô cũng không có ý định tách ra khỏi Nguyễn Hạo Thần.

Cô và Nguyễn Hạo Thần đã có hai đứa con.

Vì vậy, chỉ cần cô che giấu tốt một chút, gặp thì gặp thôi.

“Chú Lý, lái xe nhanh hơn đi.” Sau khi Tô Khiết cúp điện thoại, cô trực tiếp thúc giục chú Lý.

Khi Tô Khiết đến nhà họ Đường, xe của Nguyễn Hạo Thần dừng ở bên ngoài, cô không biết anh đã đợi bao lâu.

Xe của Tô Khiết dừng lại, Nguyễn Hạo Thần xuống xe, bước nhanh tới, Tô Khiết cũng xuống xe, Nguyễn Hạo Thần vội ôm cô, sau đó hung hăng hôn cô một cách mãnh liệt.

Tô Khiết thân thể cứng đờ, vô thức mím môi, cô phải thừa nhận những điều Nguyễn Bạc Vệ nói vẫn còn tác động đến trái tim cô.

Mặc dù cô đã lên kế hoạch ở lại với Nguyễn Hạo Thần cho dù kết quả ra sao, nhưng suy nghĩ là một truyện, nhưng khi thực sự đến lúc phải đối mặt thì lại là chuyện khác.

Nếu cô và Nguyễn Hạo Thần thật sự có quan hệ như vậy, trong lòng cô không thể không có chướng ngại.

“Em làm sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, dừng động tác, có chút nghi ngờ nhìn cô.

“Đây là bên ngoài nhà họ Đường, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Tô Khiết tìm lý do thích hợp, trên mặt cũng không có kỳ quái, nhưng trong lòng lại trầm xuống đè nén nỗi đau.

Cô thấy kết quả còn chưa có thì tâm trạng cô giống như bị đá đè vào ngực, nếu kết quả có rồi, nếu kết quả thật sự như vậy, cô thật sự có thể giả bộ không có việc gì sao?

Giờ phút này, Tô Khiết thật sự không biết nên làm gì và phải đối mặt ra sao.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khẽ cau mày, đột nhiên nói: “Vậy thì lên xe.”

“Không phải anh đã nói sẽ quay về khi gặp em sao? Bây giờ anh có thể đi rồi.” Lúc này, lời nói của anh khiến mí mắt Tô Khiết trong tiềm thức nhảy dựng lên.

Lên ô tô nhiêu thứ sẽ càng không kiểm soát được.

“Nhìn thấy em, anh không muốn rời đi.” Nguyễn Hạo Thần ôm cô, anh không muốn buông tay.

Hơn nữa, hôm nay cô rất lạ.

“Nguyễn Hạo Thần, đủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.” Tô Khiết hơi cố gắng tách ra khỏi anh, nhưng anh ôm quá chặt khiến cô không thể tách ra: “Em cũng mệt, muốn nghỉ ngơi. ”

Chú Lý đã lái xe đi vào, lúc này chỉ còn lại cô và Nguyễn Hạo Thần.

“Em hôn anh đi, anh sẽ về.” Nguyễn Hạo Thần không muốn buông cô ra, không muốn rời đi, nhưng anh vẫn cảm thấy thương cô khi nghĩ rằng cả đêm cô không ngủ.

Vì vậy, anh không tiếp tục hỏi, cô cũng không nói một số việc, anh có thể tự mình kiểm tra, tương đối đơn giản hơn.

Anh luôn biết rằng sẽ khó hơn khi muốn biết điều gì đó từ miệng người phụ nữ này.

Tuy nhiên, ngay cả khi muốn rời đi, anh cũng phải yêu câu một nụ hôn và rời đi trong sự hài lòng.

Tô Khiết sững sờ, sau đó kiễng chân nhanh chóng hôn lên má anh.

“Tô Khiết, em là đứa nhỏ ba tuổi sao? Gọi cái hôn này là hôn sao? Em có thể qua loa hơn nữa được không?” Nguyễn Hạo Thần tức giận đến buồn cười, hôn lên má gọi là hôn sao? Tay anh vốn đã ôm lấy cô, giờ anh càng siết chặt không cho cô co rút lại, huống chi để cô rời đi.
 
Chương 1497


Chương 1497

“Vậy thì anh muôn thế nào?” Tô Khiết cũng biết nụ hôn cô vừa hôn có chút quá khiêm tốn, nhưng lúc này cô bị áp lực nên không có hôn lên môi anh.

“Ở đây…” Nguyễn Hạo Thần chạm vào môi mình một cái, nhìn thẳng vào cô, nắm chặt tay cô hơn.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu cô không hôn anh như lời anh nói, anh sẽ không buông tha cho cô.

Tô Khiết ở trong lòng thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn môi của anh rồi nhẹ nhàng mím môi, có một loại cực kỳ quyến rũ, vô cùng quyến rũ.

Cô không bao giờ là loại phụ nữ si tình, nhưng cô vẫn bị quyến rũ.

Thực ra hôn anh thực sự không khó, chỉ với vẻ ngoài đẹp mắt của anh, nhiều phụ nữ đều muốn hung ác nhẫn tâm đè anh ấy xuống ấy chứ.

Cô cảm thấy bây giờ mình sắp trở thành loại phụ nữ như vậy.

Tô Khiết đã kiễng chân lên hôn nhanh lên môi anh, tất nhiên chỉ nhanh như vậy thôi.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần hiển nhiên không hài lòng, một tay anh đột nhiên đè sau đầu cô, hôn mãnh liệt.

Nụ hôn của anh thật sâu, kéo dài và cuồng nhiệt.

Lần này, Tô Khiết không có bài xích, cũng không đẩy lùi quá nhiều, khi anh vào sâu hơn, thân thể cô từ từ mềm ra, hai tay theo bản năng ôm lấy anh.

Giờ phút này, cô đã quên hết những chuyện khác, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn điên cuồng của anh.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần câu lên thỏa mãn, hừ, cuối cùng cũng bình thường.

Khi Nguyễn Hạo Thần buông ra, Tô Khiết khẽ dựa vào bên tai anh, cô càng cảm nhận được nụ hôn của anh, cảm giác càng ngày càng mạnh, nếu thật sự là anh em, cô có cảm thấy như vậy không?

Tô Khiết tựa vào trong vòng tay anh, cảm thấy phiền muộn trong lòng đã bớt đi đáng kể.

“Anh trai, anh trai, cha mẹ đang chơi đùa hôn hít phía dưới.” Đường Vũ Kỳ vừa đi tới cửa sổ liền nhìn thấy ngoài cửa có hai người hôn nhau, cao hứng hét lên với anh trai thân yêu.

Đường Minh Hạo nhanh chóng đi tới, nhìn một cái, khóe môi hơi cong lên.

“Anh à, ba và mẹ muốn kết hôn rồi sao? Bà cố nói, chỉ những người kết hôn mới được hôn nhau” Đường Vũ Kỳ vào nhà họ Đường không lâu, hiển nhiên là bị bà cụ Đường ảnh hưởng.

Trong quan niệm của người cao tuổi, điểm này chắc chắn là tương đối bảo thủ.

“Hừ hừ.” Đường Minh Hạo nhìn Nguyễn Hạo Thần một lần nữa, sau đó khẽ khịt mũi hừ nhẹ.

Đúng vậy, Nguyễn Hạo Thần đối tốt với mẹ của cậu bé. Có thể nói là không chê vào đâu được. Cậu bé nghe cậu của mình nói. Chuyện của mẹ hôm nay đã được Nguyễn Hạo Thần giải quyết, không mất nhiều thời gian. Nguyễn Hạo Thần sau khi cứu mẹ cậu từ đồn cảnh sát, Nguyễn Hạo Thần thực sự lợi hại.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được cậu và em gái, cũng không phát hiện được một chút dấu vết nào.

Trên thực tế, rất nhiều chuyện đều hiển nhiên, ví dụ như lần trước Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Đường, nhìn rõ ràng đồ chơi của con gái mình, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không để ý đến sự tồn tại của chúng.

Nếu Nguyễn Hạo Thần ngốc một chút, cậu có thể hiểu và chấp nhận, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại rất sắc sảo, sắc sảo trong mọi truyện, chẳng qua là không phát hiện ra cậu và em gái cậu.

Ông ta rõ ràng không quan tâm đến chuyện của họ.
 
Chương 1498


Chương 1498

Đường Minh Hạo nhớ những gì Nguyễn Hạo Thần đã nói trước đây răng không thích trẻ con, có vẻ như Nguyễn Hạo Thần thực sự không thích trẻ con.

“Anh à, nếu ba và mẹ kết hôn, chúng ta sẽ có ba, và gia đình chúng ta có thể ở bên nhau.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên không nhìn ra sự không hài lòng của anh trai, đối với việc có ba, Đường Vũ Kỳ có đến mười phần chờ mong.

Khi Đường Minh Hạo nghe thấy lời của em gái mình, đôi mắt cậu nhanh chóng lóe lên, cùng nhau? Đây cũng là một cám dỗ lớn đối với em gái cậu.

Với cậu ấy cũng vậy, tuy ngoài mặt cậu tỏ vẻ không quan tâm đến nhưng trong lòng cậu ấy đang mong đợi điều đó.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần không thích trẻ con, sẽ không thích cậu và em gái? Đây là điều khiến cậu lo lắng nhất.

“Anh hai, anh lo lắng ba không thích chúng ta sao?” Mặc dù Đường Vũ Kỳ thường ăn vặt, nhưng khi phản biện vẫn rất tinh tế.

Điểm này nên được thừa hưởng từ Tô Khiết.

Đường Minh Hạo đảo mắt nhanh, nhìn em gái, mím chặt khóe môi, không nói gì.

“Anh hai, bất quá bà cố nói, ông ấy là ba ruột của chúng ta, ông ấy sẽ không chán ghét chúng ta, một lòng yêu mẹ của chúng ta hơn chúng ta một chút, ừm, bất quá bà cố cũng nói, ba yêu mẹ thì sẽ yêu ai yêu cả đường đi, và nếu ba yêu mẹ nhiều một chút, ông ấy sẽ yêu chúng ta nhiều hơn.” Rõ ràng, bà cụ Đường đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Nguyễn Hạo Thần trước mặt Đường Vũ Kỳ.

“Yêu ai yêu cả đường đi?” Đường Minh Hạo cau mày khi nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, họ vốn là con ruột của Nguyễn Hạo Thần, còn cần yêu cả đường đi?

Vì vậy, Đường Minh Hạo hiển nhiên đang rất ghen tị.

“Anh, anh cũng biết ba cưới mẹ, hai người chúng ta là cho đi.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cũng không phải như Đường Minh Hạo nghĩ.

“Ai nói cho em biết chúng ta là cho đi?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt lóe lên, bọn họ là cho đi? Ai đã nói điều này?

“Chú Mộ Dung Tri đã nói rồi. Chú Mộ Dung Tri nói ai muốn cưới mẹ thì chúng ta sẽ giao cho ai.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp một đôi mắt to thông minh, trong sáng và chân thành.

“Chuyện đó là trước đây, bây giờ thì khác.” Đường Minh Hạo nhìn cô bé khẽ thở dài.

Bây giờ Nguyễn Hạo Thần là ba của bọn họ, chuyện này có thể giống nhau sao?

Nếu Nguyễn Hạo Thần không phải ba ruột của bọn họ, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.

“Này, anh trai, mẹ đi rồi.” Đường Vũ Kỳ lại nhìn ra ngoài cửa, không thấy Tô Khiết đâu, chỉ có Nguyễn Hạo Thần đứng ngoài cửa nhà họ Đường.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần ánh mắt khẽ đảo, anh vừa vặn hướng về phía cửa sổ nơi mà Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đang đứng.

“Anh à, ba đang nhìn qua, ba đã nhìn thấy chúng ta, ông ấy đã nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ thấy Nguyễn Hạo Thần nhìn qua đây, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hưng phấn, không khỏi kêu lên.

Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, ánh mắt chớp nhanh, có ý muốn tránh anh, nhưng thân hình lại không nhúc nhích.

Nhóc thầm nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy họ?

Đường Minh Hạo nghĩ vậy, trong tiềm thức lại tiến gần cửa sổ hai bước.

“Anh à, chắc ba có thể nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ muốn leo lên cao hơn để Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bọn họ nhanh hơn.
 
Chương 1499


Chương 1499

Nhưng mà, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần chỉ quét qua cửa sổ không chút lưu tình, rồi nhanh chóng quay đi.

Hiện tại đang là ban ngày, nắng gắt nên nhìn từ vị trí của Nguyễn Hạo Thần, qua tấm kính hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong phòng.

Đường Vũ Kỳ sững sờ, trên mặt có chút thất vọng, nhưng là không nhịn được, lại tiếp tục muốn leo lên, nhất định phải để cho ba nhìn thấy cô bé.

Nếu không, đến khi nào ba mới phát hiện ra cô bé đây?

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số rồi bước lên xe.

Lúc nãy anh cảm thấy Tô Khiết không được bình thường nên muốn kiểm tra xem cô đã đi đâu trước đó. Và đã đi gặp ai vào thời gian trước đó?

Nguyễn Hạo Thần lúc này đang suy nghĩ về người phụ nữ của mình nên cũng không để ý đến điều gì khác, ánh mắt vừa rồi nhìn về phía cửa sổ thực ra chỉ là một cái lướt qua bình thường, bởi vì anh cũng biết Tô Khiết không có đi về đến phòng, vì vậy anh đã không nhìn kỹ hơn chút nào.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần lên xe, Thư ký Lưu trực tiếp lái xe rời đi.

“Anh, ba không nhìn thấy chúng ta, ba lên xe rời đi.” Đường Vũ Kỳ nói đến đây khóe miệng cong lên, hiển nhiên có chút bất mãn: “Anh à, anh nói coi ba bị mù sao, em thật sự là một đứa bé lớn xinh đẹp dễ thương, ông ấy sao lại không thể nhìn thấy em.”

“Ừm, vậy là do bị mù.” Đường Minh Hạo nghiêm túc gật đầu, đồng ý với câu nói của em gái.

Nguyễn Hạo Thần hẳn là bị mù.

“Nói cho tôi biết ngay lập tức, hắt xì.” Có ai đó đang gọi điện vào lúc này, sau đó đột nhiên hắt hơi nhiều lần liên tiếp.

“Sao thế? Cảm lạnh?” Người ở đầu dây bên kia sửng sốt, liên quan tâm hỏi.

“Không.” Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, lông mày cau lại, mặc dù hôm qua thức khuya nhưng hiện tại anh vẫn ổn, không có một chút triệu chứng cảm lạnh nào. Sao lại có thể đột nhiên hắt hơi nhiều như vậy?

Lạ nhỉ!

“Đó chắc là ai đó đang mắng anh.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên bật cười, đương nhiên cũng chỉ là câu nói đùa.

“Hẳn là người phụ nữ của tôi đang nghĩ đến tôi.” Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không tin có người sẽ dám mắng mình, anh thà tin rằng người phụ nữ của anh đang nghĩ đến anh, à, anh cũng nhớ cô rồi, mặc dù chỉ vừa xa nhau một chút mà anh đã nhớ.

“Ô, thật sự là tự luyến.” Người đầu dây bên kia lập tức cười nói.

“Được rồi, mau điều tra đi.” Nguyễn Hạo Thần nào có thời gian nói chuyện vô nghĩa, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong hai giờ ngắn ngủi này.

Khi Tô Khiết bước vào phòng, nhìn thấy con gái của mình là Đường Vũ Kỳ đang bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.

“Con gái, có chuyện gì vậy?” Tô Khiết nhướng mày, ai đã chọc con gái bảo bối của cô không vui.

“Mẹ, ba bị mù.” Đường Vũ Kỳ liên than thở, trực tiếp bày tỏ sự bất mãn.

“A?” Tô Khiết sững sờ, lời này từ đâu mà lại nói thế? Nguyễn Hạo Thần bị mù khi nào?

“Con và anh trai chỉ đứng ở cửa sổ, ba cũng không nhìn thấy bọn con.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nói lý do rất đơn giản và trực tiếp. Tô Khiết không khỏi nở nụ cười: “Còn hy vọng ba nhìn thấy con?”

“Dạ rất hy vọng, nhưng mà ba bị mù không nhìn thấy, con phải làm sao?” Đường Vũ Kỳ vội vàng gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm rối rắm.
 
Chương 1500


Chương 1500

“Ba sẽ nhìn thấy con, ba nhất định sẽ yêu chúng con.” Tô Khiết ôm Đường Vũ Kỳ trong tay, nghĩ đến những lời Nguyễn Bạc Vệ đã nói trước đó, mắt cô hơi chùng xuống.

Nếu những gì Nguyễn Bạc Vệ nói là sự thật thì hai đứa con yêu của cô …

Tô Khiết an ủi Đường Vũ Kỳ, sau đó đi tắm, nhưng vẫn chưa ngủ, cô đang đợi tin nhắn của Đường Lăng.

Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Tô Khiết nhanh chóng mở máy, nhìn thấy đó là email mà Đường Lăng đã gửi cho cô.

Tay Tô Khiết cứng đờ, cô muốn biết kết quả thẩm định ADN của mình.

Sau đó cô nhanh chóng mở email và nhìn thấy kết quả mà Đường Lăng gửi tới.

Tô Khiết sững sờ, sau đó khóe môi khẽ giật…

Kết quả giám định của ADN chứng minh cô và Nguyễn Bạc Vệ không có quan hệ huyết thống

Tô Khiết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên ngực cô cũng biến mất.

Làm cho cô phải sợ bóng sợ gió một trận.

Trong trường hợp này, cô không cần phải lo lắng về việc xét nghiệm ADN của Nguyễn Bạc Vệ, dù ông có đi xét nghiệm như thế nào thì kết quả cũng sẽ như nhau, cô và Nguyễn Bạc Vệ cũng không có quan hệ gì!

Chuyện trong lòng cô đã được giải quyết, lẽ ra cô có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng Tô Khiết cô lại vẫn không ngủ được.

Cô đột nhiên muốn nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, rồi cô như phát điên lên, không thể kiềm chế được.

Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô muốn gặp anh, bây giờ lập tức đến gặp anh.

Phạm My biết rằng Tô Khiết cả đêm không ngủ nên đã bế hai đứa bé xuống lầu trước.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ đang chơi dưới lâu nhìn thấy Tô Khiết ngay lập tức chạy tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.

“Mẹ đi tìm ba.” Đôi mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên khi nhìn thấy đứa con gái đang ở trước mặt.

“Mẹ tìm ba làm gì?” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

“Đi tìm ba và chữa bệnh mù cho ông ấy, sau đó ba có thể nhìn thấy bé Vũ Kỳ.” Tô Khiết quỳ xuống ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nói nhỏ vào tai cô bé.

“Thật sao? Mẹ thực sự có thể chữa khỏi bệnh mù cho ba.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên vẫn còn đang nghiên ngẫm chuyện này, vì vậy cô bé rất vui khi nghe những lời của Tô Khiết.

Đường Minh Hạo liếc nhìn Tô Khiết, khóe môi giật giật rõ ràng, cô muốn gặp Nguyễn Hạo Thần thì nói thẳng, tại sao lại bịa ra lý do như vậy.

Lời nói của cô cũng chỉ có thể lừa được Đường Vũ Kỳ, trừ cô bé ra thì không ai tin được.

“Mắt của Nguyễn Hạo Thần bị sao vậy? Tại sao lại bị mù?” Tuy nhiên, sắc mặt của Phạm My thay đổi sau khi nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, hiển nhiên cho là thật.

“Ba không nhìn thấy chúng con không phải do mắt mù, mà là lòng mù, như thế có hữu dụng hay sao? Không giải quyết được vấn đề căn bản.” Đường Minh Hạo dù sao cũng không thể không nói, lòng của Đường Minh Hạo chỉ có thể nói chua và chua đến sắp nổi bọt.

Đương nhiên, lúc trước Nguyễn Hạo Thần nói không thích trẻ con, đây chính là lý do lớn nhất.

Cậu bé Đường Minh Hạo quá nhạy cảm, cậu sợ Nguyễn Hạo Thần thật sự không thích cậu cùng với em gái của mình.

Phạm My hiểu ra, khóe môi không khỏi giật giật, vừa mới dọa đến bà, bà còn cho là Nguyễn Hạo Thần mù thật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom