Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 461


Chương 461

“Anh ba, anh để chị ba đến công ty làm việc?” Tịch Xuyên không nhịn được lập tức cảm thán:”Sao em lại không biết chứ?”

Hôm nay anh ta cũng ở công ty, hôm nay chị ba đến công ty làm việc? Sao anh ta lại không biết chứ?

Đương nhiên, mặc dù trước đó bọn họ đã biết Nguyễn Hạo Thần đã kết hôn với Tô Khiết, nhưng ngoài Đường Lăng, không một ai trong số bọn họ chân chính thừa nhận Tô Khiết, đương nhiên cũng không thể quan tâm quá nhiêu đến Tô Khiết.

Nếu không, hôm nay công ty xảy ra những chuyện như vậy, Tịch Xuyên không thể không biết.

Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước, trong số bọn họ ngoại trừ Đường Lăng, không có ai cảm thấy Tô Khiết xứng với Nguyễn Hạo Thần, cũng không có ai cảm thấy hôn nhân của bọn họ sẽ kéo dài được lâu, dù sao ngay cả hôn lễ hai người cũng không tổ chức.”Đúng là nhân viên tốt của anh, lúc này vẫn còn nhớ đến chuyện hợp đồng?” Đường Lăng có thâm ý khác liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, nở một nụ cười rất kỳ lạ.

“Chỉ là mọi chuyện đã loạn thành thế này, chị ấy vẫn còn muốn yêu câu tổng giám đốc Lý ký hợp đồng, có phải nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp không.” Cậu năm Tào định thần lại, nghe thấy mọi người thảo luận, cuối cùng không nhịn được bổ sung một câu.

Anh ta cảm thấy Tô Khiết có thể dọa tổng giám đốc Lý sợ hãi có lẽ là đã thu được lợi nên thu tay lại, không nên gây thêm phiền toái.

Vê chuyện hợp đồng, thực ra cũng không cân cô phải lo lắng.

“Tôi đồng ý với câu nói này, tổng giám đốc Lý vừa mới bị chị ba dọa sợ, nhưng lúc này chị ba lại nhắc đến chuyện hợp đồng, rõ ràng là yêu câu tổng giám đốc Lý, tình thế đột nhiên thay đổi, chỉ sợ sẽ khiến tổng giám đốc Lý xoay chuyển cục diện, ngược lại sẽ bất lợi đối với chị ba, lúc này không thích hợp để nói đến chuyện hợp đồng, tống giám đốc Lý vừa nhìn đã biết ông ta chính là một con cáo già, tiếp theo tôi cảm thấy không chỉ ký hợp đồng, chỉ sợ chị ba ngược lại…. Lúc này Tịch Xuyên rất đồng ý với ý kiến của cậu năm Tào, anh ta nói được một nửa thì ngừng, nhưng ý tứ thì lại rất rõ ràng.

Tịch Xuyên vẫn luôn tập trung quản lý những công việc kinh doanh khác của Nguyễn Hạo Thần, ở trong Nguyễn Thị chỉ là hư danh, không hiểu rõ chuyện của Nguyễn Thị, vì vậy không hê biết tổng giám đốc Lý.

Nhưng tổng giám đốc Lý này vừa nhìn là biết ông ta là một người gian xảo.

“Đừng vội kết luận, cứ xem rồi nói.” Đường Lăng lại khẽ cười, không thể không nói hôm nay Đường Lăng nói quả thật quá nhiều.

Mặc dù Tịch Xuyên và cậu năm Tân nói như vậy nhưng bọn họ cũng muốn biết tiếp theo Tô Khiết sẽ làm như thế nào?

“Tôi cảm thấy có thể sẽ có bất ngờ lớn.” Đôi môi mỏng của Đường Lăng hơi nhếch lên, anh ta cảm thấy lúc này Tô Khiết lại đưa ra vấn đề này, chắc chắn đã có cách giải quyết.

Anh ta cảm thấy cô sẽ không làm những chuyện mà mình không năm chắc.

“Đường Lăng, từ trước đến giờ tôi không biết anh lại là một người nói nhiêu như vậy.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Đường Lăng, hai mắt hơi nheo lại, rõ ràng mang theo một chút lạnh lùng.

“Tôi chỉ đặc biệt hứng thú với cô gái Khiết Khiết này.” Đường Lăng không hê để ý đến anh, ngược lại cười càng tùy ý hơn.

Những người khác trong phòng đều sững sờ khi nghe thấy câu nói này của Đường Lăng, cái gì mà anh ta chỉ đặc biệt hứng thú với cô gái Khiết Khiết này?

Cô gái Khiết Khiết? Xin hỏi cách xưng hô của anh từ đâu ra thế? Cách xưng hô này có phải là quá thân thiết rôi không?

Hơn nữa, lúc này Đường Lăng không hề giãu giếm sự hứng thú đặc biệt của mình với Tô Khiết?

Như này thật sự tốt sao?

Dáng vẻ của Nguyễn Hạo Thần giống như hận không thể giết người?

Rốt ruộc đang xảy ra chuyện gì?
 
Chương 462


Chương 462

Chỉ là, chuyện của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần mọi người đều không dám hỏi, cho dù là cậu năm Tào có tính tò mò nhất lúc này cũng không dám nói gì.

May là, lúc này đoạn video giám sát đã nhanh chóng chuyển sự chú ý của mọi người.

“Hừ, cô nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như vậy sao, chuyện đã loạn thành như thế này, cô còn muốn ký hợp đồng với tôi” Quả nhiên, thái độ của tổng giám đốc Lý đột nhiên thay đổi, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của cậu năm Tào.

Cũng giống như lúc nãy Tịch Xuyên đã phân tích, rõ ràng tổng giám đốc Lý đã bớt sợ hãi, và càng thêm ngạo mạn.

Thậm chí trong ánh mắt đang nhìn Tô Khiết của tổng giám đốc Lý còn có chút chế giễu, người phụ nữ này làm loạn như vậy chẳng qua cũng chỉ là cố tỏ ra khí thế, cuối cùng vẫn phải cầu xin ông ta ký hợp đồng sao.

Chỉ là, lúc nãy cô suýt nữa đã giết chết ông ta, bây giờ lại muốn ông ta ký hợp đồng với cô?

Người phụ nữ này cũng quá ngây thơ rồi, quá tự cao tự đại rồi!

“Tôi thì không thành vấn đề, ngày đầu tiên tôi đi làm, cho dù có ký được hợp đồng cũng chưa chắc đã lấy được tiền thưởng, thậm chí ký hợp đồng đối với tôi còn không có điểm gì tốt.” Đối với phản ứng của tổng giám đốc Lý lúc này, Tô Khiết không chút khó chịu, cũng không thất vọng, chỉ nở một nụ cười nhạt.

“Hừ.” Tổng giám đốc Lý lạnh lùng hừ một tiếng, cô cứ giả vờ đi, ông ta muốn xem cô có thể giả vờ đến lúc nào.

“Nhưng, nếu như không ký được hợp đồng, chỉ sợ thiệt hại của tổng giám đốc Lý cũng không nhỏ.” Tô Khiết không hề lo lắng, không hê vội vàng, giọng nói của cô nhẹ bẫng không nghe ra được một chút cảm xúc nào.

Chỉ là, rõ ràng lúc này tổng giám đốc Lý lại không chú ý đến chuyện điểm này.

“Cắt, cô đừng làm tôi sợ, hợp đồng chắc chắn tôi sẽ ký, chỉ là sẽ không ký với cô.” Vẻ mặt của tổng giám đốc Lý rõ ràng có vài phân đắc ý và ngạo mạn, người phụ nữ này vẫn còn quá non, lại dùng lời nói như vậy để uy hiếp ông ta, hợp đồng chắc chắn ông ta sẽ phải ký, nhưng chắc chăn sẽ không ký với cô.

Lúc nãy nếu như cô thuận theo ông ta, nói không chừng tâm trạng của ông ta tốt, còn có thể ký với cô.

Bây giờ, cô có nghĩ cùng đừng nghĩ đến.

“Ừ, không sao, chẳng qua chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo một cách trung thực với công ty.” Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn, đắc ý của tổng giám đốc Lý chậm rãi bổ sung thêm một câu.

Đương nhiên, Tô Khiết không thể thực sự báo cáo lên, cô không muốn để Nguyễn Hạo Thần biết.

Cô biết rõ bây giờ Nguyễn Hạo Thần đang kiểm tra cô, sao có thể đến gân chứ, cô đâu có ngốc!!

“Tôi đồng ý với cách làm của chị ba, nhanh chóng báo cáo lên trên, anh ba sẽ thay chị ấy trút giận.” Tiểu Thất xem trò vui đến mức quên cả hình dáng, dường như quên mất lúc này anh ba nhà anh ta đang nhìn rất rõ, Tô Khiết có báo cáo không anh ba nhà anh ta đều đã biết.

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lóe lên, báo cáo lên trên? Cô sẽ báo cáo sao? Lúc này anh thật sự rất nghi ngờ điều này.

Anh cảm thấy cô chỉ dọa tổng giám đốc Lý chứ không thể thật sự báo cáo lên công ty.

Bởi vì cô không muốn để anh biết tất cả những chuyện này.

Đương nhiên, Tô Khiết hoàn toàn không biết, tất cả hành động, lời nói của cô lúc này đều đã bị Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, anh muốn nhìn xem sau này cô còn che giấu trước mặt anh thế nào?!
 
Chương 463


Chương 463

“Ha ha, cô cho rằng cô là ai? Cô cho rằng chỉ bằng một nhân viên nhỏ bé như cô có thể ảnh hưởng đến chuyện hợp tác của tôi và Nguyễn Thị sao.” Tổng giám đốc Lý hoàn toàn không cho là đúng, ngược lại càng thêm đắc ý, Lưu Cầm đã sắp xếp chuyện hôm nay, Lưu Cầm nói là ý của tổ trưởng Tôn, Tô Khiết là người của tổ trưởng Tôn, cô muốn báo cũng phải báo cho tổ trưởng Tôn.

Nếu Tô Khiết thật sự báo cho tổ trưởng Tôn thì chẳng những tổ trưởng Tôn sẽ không quan tâm, nói không chừng còn dạy dỗ cô một trận nữa.

Cho nên, lúc này tổng giám đốc Lý không hề lo lắng.

Tô Khiết không nhìn ông ta, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Tôi đúng là nhỏ bé ở Nguyễn Thị, bình thường tôi sẽ báo cáo chi tiết chuyện này, có lẽ công ty sẽ việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, không giải quyết được gì, sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng lỡ như, tôi nói lỡ như đúng lúc cấp trên vui vẻ, cảm thấy bất công cho tôi nên báo lên phía trên, nhưng lỡ cấp trên không vui, đúng lúc muốn tìm người trút giận, hoặc mượn gió bẻ măng.”

Tô Khiết nói xong thì hơi dừng một chút, sau đó lại chậm rãi nói thêm:”Đương nhiên, tôi nói cấp trên ở đây không phải là tổ trưởng Tôn, cô ta không xứng…”

Sao Tô Khiết không nhìn ra suy nghĩ của tổng giám đốc Lý chứ, cho nên cô nói câu cuối này để cố tình nhắc nhở tổng giám đốc Lý.

Nhưng cô cũng không nói sẽ báo cho ai, vậy thì mới khiến Tổng giám đốc Lý càng kiêng dè.

Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói vậy thì lông mày hơi nhếch lên, tại sao người khác vui vẻ thì sẽ cảm thấy bất công cho cô rồi báo lên phía trên, không lẽ anh không vui sao?

Nhưng anh biết chuyện này thì đúng là tâm trạng không tốt.

Nhưng cô lợi dụng anh để trút giận sao?

Đương nhiên là không cần! Nguyễn Hạo Thần nghĩ vậy thì có chút buồn bực trong lòng.

“Vậy cô nói cấp trên đó là ai?” Quả nhiên tổng giám đốc Lý thay đổi sắc mặt, bắt đầu lo lắng.

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là nếu tôi báo cáo thì có lẽ chuyện này sẽ truyền tới tai tổng giám đốc  Nguyễn, ông cũng biết đôi khi tổng giám đốc  Nguyễn rất tùy hứng, từ trước đến nay đều là muốn thế nào thì phải thế nấy, hợp đồng này chính là chuyện làm ăn lớn của tổng giám đốc Lý, nhưng đối với tổng giám đốc  Nguyễn lại không là gì cả, anh ấy không thèm đặt vào mắt, nhưng có thể để tổng giám đốc  Nguyễn giải trí một chút cũng không tệ.” Tô Khiết nói chuyện hợp đồng của tổng giám đốc Lý là một thứ giải trí có cũng được không có cũng không sao, không hề che giấu sự khinh thường.

Tổng giám đốc Lý nghe thấy giọng điệu cố ý của cô thì trên mặt càng tức giận, nhưng ông ta không thể không thừa nhận Tô Khiết nói đúng, làm cho ông ta không thể phản bác.

Tô Khiết còn cố tình khiến người ta tức chết nên nói thêm một câu:”Không có cách nào khác, tổng giám đốc  Nguyễn tùy hứng như vậy đó.”

“Thì ra trong lòng chị dâu thì anh ba lại là người như vậy!” Tiểu Thất nhìn Nguyễn Hạo Thần, muốn cười lại không dám cười.

Tùy hứng! Anh ba tùy hứng? Nói thật anh ta lớn như vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ tùy hứng của anh ba.

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch mày, tùy hứng? Đây là một từ mới mẻ đối với anh, nhưng người phụ nữ của anh nói như vậy, cảm giác đó cũng không tồi.

Lúc này sắc mặt của tổng giám đốc Lý rõ ràng thay đổi, ông ta biết rõ công ty nhỏ của mình không là gì với Nguyễn Thị, đối Nguyễn Hạo Thần càng không xem ra gì.

“Hừ, cô cho rằng tổng giám đốc  Nguyễn sẽ quan tâm chuyện nhỏ nhặt này sao?” Tổng giám đốc Lý vẫn ôm một chút may mắn, thật ra tâm lý may mắn này rất bình thường, dù sao công ty nhỏ của ông ta rất khó kinh động đến tổng giám đốc  Nguyễn Thị.
 
Chương 464


Chương 464

Cho nên, ông ta cảm thấy chuyện này sẽ không truyền đến tai tổng giám đốc  Nguyễn Thị, cho dù có đến tai tổng giám đốc  Nguyễn thì tổng giám đốc  Nguyễn là người bận rộn như vậy cũng không quan tâm chuyện nhỏ này.

“Đúng vậy, tôi nói chỉ là một trường hợp thôi, có một câu nói rất đúng, chuyện đời khó nói, cuộc sống có nhiều bất ngờ, trên đời có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.” Tô Khiết rất nghiêm túc nói, dường như cũng rất đồng tình với suy nghĩ của ông ta.

“Tô Khiết, cô đừng hù dọa tôi, tôi sẽ không bị cô lừa đâu.” Tổng giám đốc Lý hung hăng trừng mắt nhìn Tô Khiết, muốn chặn khí thế của Tô Khiết.

Tô Khiết khẽ liếc mắt ông ta một cái, lúc này ánh mắt cô lạnh nhạt như vậy, nhưng chỉ một ánh mắt có thể khinh thường người khác tan thành cát bụi.

“Phải, thật ra tôi nói khả năng này cũng không lớn, có lẽ chỉ có hai phân trăm, không đáng là bao, tổng giám đốc Lý cũng có thể tự động bỏ qua.” Cô dừng một chút, khóe môi chậm rãi cong lên:”Nhưng tổng giám đốc Lý dám đánh cược hai phần trăm này không?”

Lúc Tô Khiết nói lời này thì dường như trong giọng nói mang theo ý cười, làm cho người nghe không nghe ra được sự uy hiếp, nhưng tổng giám đốc Lý lại cảm thấy lạnh run.

Trong nháy mắt, ông ta phát hiện người phụ nữ trước mặt này vô cùng đáng sợ, còn đáng sợ hơn ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.

Cô giống như hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cho dù ông ta dùng cách gì đối phó với cô cũng không được, cuối cùng cô là người năm quyền chủ động.

Nhưng tổng giám đốc Lý không muốn khuất phục, lúc này ông ta không cam lòng, không cam lòng thua trong tay của một cô nhóc, đương nhiên ông ta cũng ôm tâm lý may mắn.

“Tôi nghĩ nếu tổng giám đốc Lý thua cuộc, sợ là không còn là chuyện của một hợp đồng, sau này tổng giám đốc Lý cũng sẽ không có cơ hội hợp tác với Nguyễn Thị, tôi không dám bảo đảm chuyện khác, nhưng tôi có thể khẳng định với tổng giám đốc Lý, so với Nguyễn Thị thì công ty của tổng giám đốc Lý không là gì cả, đối với tổng giám đốc của chúng tôi thì các người càng không là gì.” Tô Khiết biết rõ tổng giám đốc Lý suy nghĩ cái gì, dù sao cô am hiểu nhất là phương diện này.

Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói tổng giám đốc của chúng tôi thì lông mày giãn ra, lúc nãy anh tức giận với Đường Lăng cũng biến mất.

Cậu năm Tào nhìn thoáng qua thì đúng lúc thấy cảm xúc Nguyễn Hạo Thần thay đổi, cậu năm Tào lập tức sửng sốt, anh ba đột nhiên nghĩ đến chuyện vui gì sao? Sao lại vui vẻ như thế?

Tổng giám đốc Lý không nhúc nhích cũng không nói gì, hiển nhiên ông ta đang nghĩ đến lợi và hại trong chuyện này, ông ta cũng biết có một số việc ông ta không thể không suy nghĩ kỹ.

Ông ta cũng biết hiện tại Tô thị và Nguyễn Thị đang hợp tác, cho dù Nguyễn Thị và Tô thị có hợp tác thì nhân vật nhỏ bé như Tô Khiết cũng chưa thấy nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, giống như công ty bọn họ hợp tác với Nguyễn Thị hơn mười năm nhưng ông ta không hề có cơ hội chào hỏi Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là người muốn gặp là có thể gặp được.

Tổng giám đốc Lý vốn nghĩ Tô Khiết là tổng giám đốc của Tô thị làm việc ở Nguyễn Thị, ông ta cảm thấy Tô thị sắp xong đời rồi, ông ta biết chuyện lúc trước Thanh Duy từng bước ép Tô thị vào tình cảnh khó khăn không còn đường lui, cho dù Nguyễn Thị hợp tác thì sợ là không cứu được Tô thị.

Tô thị xong đời thì không phải cô cả nhà họ Tô cũng chả là gì sao.

Đây cũng là một trong những lý do tổng giám đốc Lý đồng ý với Lưu Câm, không cân kiêng dè Tô Khiết.

Nhưng lúc này ông ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, gân đây thư ký Lưu thường xuyên chạy đến Tô thị, Tô Khiết không thể gặp được Nguyễn Hạo Thần, nhưng nếu cô muốn gặp thư ký Lưu thì chắc chắn có thể được, hôm nay Tô Khiết vào Nguyễn Thị giống như thư ký Lưu đã sắp xếp, nếu Tô Khiết nói với thư ký Lưu chuyện này, lỡ Thư ký Lưu thật sự nói với Nguyễn Hạo Thần…
 
Chương 465


Chương 465

Tổng giám đốc Lý lập tức sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh, nếu ông ta đoán đúng thì Tô Khiết sẽ nói chuyện này cho thư ký Lưu biết, đến lúc đó khả năng công ty của ông ta bị phá hủy không phải là rất nhỏ, rất nhỏ, mà là rất lớn!!

”Chắc hẳn chị ba phải nói với cái tay tổng giám đốc Lý chó má đó đó rằng mình là phu nhân tổng giám đốc, cho ông ta sợ chết khiếp.” Tiểu Thất say sưa hóng hớt, rõ ràng cậu ấy rất kích động, hoàn toàn quên mất rằng không thể tiết lộ chuyện cậu ba đã kết hôn được.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt thay đổi, anh biết cô sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ quan hệ giữa mình với anh.

Trong một căn phòng khác, Tô Khiết chỉ im lặng không nói gì.

Thấy dáng vẻ của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần thâm thở dài một hơi, anh biết ngay là cô sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, cho dù sẽ có lợi với cô.

Phản ứng của Tô Khiết làm cho tổng giám đốc Lý càng lo lắng thêm.

“Nếu như tôi ký thì cô có đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không?” Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã thỏa hiệp, chỉ có điêu ông ta phải chắc chắn rằng Tô Khiết không tiết lộ chuyện này.

“Xem tâm trạng đã.” Nghe ông ta nói thế, Tô Khiết cười nhạt, câu trả lời của câu nằm ngoài dự đoán của tổng giám đốc Lý.

Đương nhiên Tô Khiết nói như thế cũng khiến cho những người quan sát camera sững sờ.

Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã đồng ý với cô, đồng ý ký hợp đồng, mọi người cứ nghĩ cô sẽ giữ chừng mực, nào ngờ cô lại…

“Tô Khiết, nếu như cô vẫn giữ thái độ ấy thì chúng ta không thể nói tiếp được nữa.” Thấy nụ cười thờ ơ của cô, tổng giám đốc Lý cảm thấy vô cùng phiên muộn, không lên được mà cũng chẳng xuống được, khó chịu muốn chết.

Ông ta lo lắng Tô Khiết sẽ nói lại cho thư ký Lưu, nhưng vẫn không nhịn tức nổi.

“Tổng giám đốc Lý, ông lấy giá trị con người mình để trả giá với tôi, ở tình huống bị động mà còn muốn nắm quyền chủ động thì không thực tế lắm đâu.” Tô Khiết nhếch môi cười giễu:”Nếu như tổng giám đốc Lý không muốn bàn bạc thì không có ai miễn cưỡng ông.”

Trước giờ cô chưa từng chừa đường lui cho kẻ thù của mình.

Hôm nay, dù ông ta không làm gì cô thì cô cũng không thể tha cho ông ta một cách dễ dàng được, ít nhất cũng khiến cho ông ta sợ hãi vài ngày.

Trước giờ chuyện này luôn là sở trường của cô.

“Chị ba tùy tính ghê.” Sau khi sực tỉnh táo lại, Tiểu Thất nuốt nước miếng, rôi mới dè dặt bổ sung một câu, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng.

Bây giờ mọi người đều rất, rất đồng tình với câu nói của Tiểu Thất, tùy tính, đúng là tùy tính thật.

Không những tùy tính mà còn rất ngông nữa.

“Không ngờ cô lại là một người ghê gớm như thế, tôi đã nhìn nhâm cô rồi.” Tổng giám đốc Lý hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ông ta không dám đặt cược, bởi vì ông ta hiểu nếu như mình cược sai, có thể ông ta sẽ táng gia bại sản.

Bởi thế cho dù ông ta có không tình nguyện đến mức nào thì hôm nay vẫn phải ký vào bản hợp đồng này.

“Sau này tổng giám đốc ra ngoài nhớ gắn tròng mắt vào.” Tô Khiết gật đâu đồng ý với lời ông ta nói:”Đương nhiên cũng phải mang não theo nữa.”

Tô Khiết châm chọc tổng giám đốc Lý có mắt không tròng một cách trắng trợn, hơn nữa còn bảo ông ta không có não.
 
Chương 466


Chương 466

“Ha ha ha, mắc cười quá, chị ba mắng người mà không cần phải chửi thế.” Tiểu Thất cười đến nỗi nghiêng trước ngã sau, cười đến mức chảy nước mắt:”Mấy người xem xem chị ba làm tổng giám đốc Lý chọc cho tức điên lên rồi kìa, ha ha ha, đã ghê.”

Mọi người cũng bật cười theo.

Nguyễn Hạo Thần cũng cười mỉm, miệng lưỡi của người phụ nữ này thật sự rất sắc bén.

Có ai mắng người giỏi như cô!

Tổng giám đốc Lý hít sâu một hơi, nhưng ông ta vẫn cảm thấy lông ngực của mình vô cùng phiền muộn, ông ta cảm thấy mình đã bị người phụ nữ này chọc tức đến nôn ra máu.

“Đưa hợp đồng đây, tôi ký.” Bây giờ tổng giám đốc Lý chỉ muốn nhanh chóng ký hợp đồng rồi chuồn khỏi nơi này, ông ta cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục thế này nữa thì cho dù không bị người phụ nữ ấy gây chuyện đến chết, thì cũng bị cô ta chọc tức chết.

Đồ ngu? Ai nói cô ta ngu?

Nếu như cô ta ngu thì e rằng đại đa số người trên thế giới này đều là đồ ngu dốt.

Tô Khiết không hề đưa hợp đồng cho ông ta, cô chỉ liếc mắt nhìn bản hợp đồng ở trên bàn, tư thế ấy của cô hoàn toàn đã đạp tổng giám đốc Lý xuống dưới bùn lầy.

Tổng giám đốc Lý chưa từng bị ai hạ nhục đến mức này, ông ta siết chặt nắm đấm, cơ thể không khỏi run rẩy, bây giờ ông ta chỉ hy vọng mình có thể chính tay xé nát Tô Khiết ra mà thôi, nhưng Tô Khiết càng tỏ ra ngang ngược thì ông ta lại càng không dám manh động.

Ông ta chỉ ráng nuốt cơn giận xuống, tự mình cầm lấy bản hợp đồng trên bàn lên rồi đặt bút ký tên.

Trước giờ ông ta luôn cẩn thận khi làm ăn, thậm chí có thể nói là tính toán kỹ lưỡng từng chút một, nhưng bây giờ ông ta lại không đọc kỹ mà ký tên ngay.

Tô Khiết không buồn nhìn bản hợp đồng bởi vì mục đích của cô không phải là cái này.

Nội dung trong bản hợp đông không phải là thứ mà cô quan tâm.

Sở dĩ kêu tổng giám đốc Lý ký tên là vì có mục đích khác.

Sau khi ký tên vào bản hợp đồng xong, ông ta ném bút đến trước mặt cô, hôm nay ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, bây giờ chỉ muốn kiếm lại một chút thể diện mà thôi.

Ông ta cũng đã ký tên vào bản hợp đồng rồi, cô ta cũng nên mãn nguyện rồi chứ.

Làm sao Tô Khiết không hiểu ý của ông ta cho được, cô cười lạnh:”Tổng giám đốc Lý, nhớ phải trả tiền đấy, tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi nên không trả nổi đâu, nhất là chai rượu này, dù gì chai rượu này cũng được mở vì tổng giám đốc Lý đấy.”

Muốn lấy lại thể diện trước mặt cô à, ông ta đánh giá mình quá cao rồi đấy!

“Cô?” Tổng giám đốc Lý tức giận đến nỗi máu trào lên não, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.

Bây giờ tổng giám đốc Lý đã hiểu mình không phải là đối thủ của cô gái này, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng mình xuống rồi quay lưng toan bỏ đi.

“Tổng giám đốc Lý, cảm ơn vì đã phối hợp.” Thấy tổng giám đốc Lý tức giận đến nỗi muốn bỏ đi, Tô Khiết lại bồi thêm một câu, có tức chết người thì cô cũng không đền mạng.

Tổng giám đốc Lý khựng lại, nhưng ông ta không hê quay đầu nhìn cô mà chỉ nhanh chóng bỏ đi, dường như sợ rằng Tô Khiết sẽ nói thêm gì đấy.

Ông ta còn sợ Tô Khiết sẽ hối hận rồi lại kiếm chuyện với ông ta, bây giờ, ông ta không còn muốn lấy lại thể diện gì nữa, chỉ mong được nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
 
Chương 467


Chương 467

Mau chóng rời khỏi người phụ nữ hung ác này!

Trong một căn phòng khác, bây không khí im phăng phắc như tờ, không một ai lên tiếng, tất thảy mọi người đều nhìn trân trân vào Tô Khiết trong màn hình, bọn họ đều sững sờ, cảm thấy bất ngờ, nhất thời vẫn còn thấy mông lung.

Kể cả Nguyễn Hạo Thần.

Vốn dĩ cậu năm Tào cho rằng Tô Khiết sẽ không để cho tổng giám đốc Lý ký tên vào bản hợp đồng ấy, bây giờ anh ta lại cảm thấy hết sức bất ngờ, tâm trạng phức tạp, nhất thời không tìm được bất cứ từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ.

Anh ta đã xem thường Tô Khiết rồi!

Anh ta luôn nghĩ răng Tô Khiết có khỏi bệnh thì cũng ngây ngô, vốn không xứng với anh ba, nhưng khi nãy chính mắt nhìn tất cả, anh ta cảm thấy mình bị vả mặt nặng nê.

Đánh đau quá đi mất!

Tịch Xuyên cũng y như thế, anh ta nào ngờ trong tình huống này mà Tô Khiết còn có thể ký được hợp đồng, còn có thể hành tổng giám đốc Lý ra bã.

Đm, kích thích chết mất!

“A, a, a, đây là chị ba sao? Ngầu quá, oai quá, tôi bội phục chị ba quá đi mấy.” Bây giờ Tiểu Thất cảm thấy vô cùng kích động, giọng nói của cậu ấy cũng toát ra vẻ bội phục.

“Anh năm, xem ra chúng ta đã lo bò trắng răng rồi, chị ba có thể tự mình giải quyết, hơn nữa chị ba không hê ngốc một chút nào.” Tiểu Thất quay sang nhìn cậu Năm Tào, cố ý nói đùa anh ta.

Rõ ràng gương mặt của cậu năm Tào lộ ra vẻ lúng túng.

“Anh ba, anh ba, để em đi mời chị ba đến đây đi.” Tiểu Thất nhìn Nguyễn Hạo Thần, gương mặt cậu ấy có vẻ hết sức kích động và trông chờ, một chữ”mời’ đã đủ để chứng tỏ sự tôn trọng của cậu ấy dành cho Tô Khiết lúc này.

“Đừng sốt ruột, mọi chuyện vẫn còn chưa xong đâu.” Đường Lăng lại cướp lời Nguyễn Hạo Thần một lân nữa.

“Còn chưa xong hả? Chưa xong cái gì? Hợp đồng đã ký rồi mà, còn có chuyện gì nữa kia chứ?” Tiểu Thất tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thanh là người có thù tất báo, tổng giám đốc Lý chỉ có thể xem như là món khai vị mà thôi, tiếp theo mới là món chính, bởi thế màn đặc sắc vẫn còn đang đợi đằng sau đây này.” Đường Lăng tốt bụng, kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Thất.

“Đường Lăng, cậu không nói chuyện thì cũng không có ai coi cậu là đồ câm đâu.” Bây giờ Nguyễn Hạo Thần rất muốn đánh Dương Lăng một trận.

Vợ của anh là có cần Đường Lăng giảng giải hết lần này đến lần khác không?

Trong phòng riêng 008, Tô Khiết gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, xin hỏi ai đấy?” Lưu Cầm đang lượn lờ trong trung tâm thương mại, khi nhìn thấy số điện thoại lạ, cô ta hơi khó chịu.

“Tô Khiết.” Tô Khiết tự mình nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của cô không có vẻ lạ thường nào cả.

“Tô Khiết?” Lưu Cầm ngạc nhiên, giọng nói của cô ta toát ra vẻ ngỡ ngàng.

Tô Khiết? Sao Tô Khiết lại gọi điện cho cô ta, không phải bây giờ cô ta đã bị tổng giám đốc Lý dằn vặt thê thảm rồi hay sao?

Tổng giám đốc Lý không lâu, nhưng thủ đoạn dẫn vặt người khác lại có rất nhiều, Tô Khiết rơi vào trong tay ông ta thì không đến trời sáng, chắc chắn sẽ không thoát thân được.
 
Chương 468


Chương 468

Bây giờ sao Tô Khiết lại có thời gian gọi điện cho co, hơn nữa giọng nói của cô ấy rất bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra cả vậy.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này? Không giống với phong cách của tổng giám đốc Lý chút nào!

“Tổng giám đốc Lý đã ký hợp đồng rồi, cô qua đây cầm đi.” Đương nhiên Tô Khiết cũng nhận ra được vẻ ngỡ ngàng trong giọng nói của cô ta, trong lòng cô thâm cười lạnh, có điêu vẫn giả vờ như không biết gì cả, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, không có chút gì lạ thường.

“Tổng giám đốc Lý đã ký hợp đồng rồi à?” Lưu Cầm lại thấy kinh ngạc thêm một lần nữa, lân này cô ta còn chấn động hươn.

Tổng giám đốc Lý rất háo sắc, lần nào ký hợp đồng cũng phải cố ý chèn ép, không kiểm được lợi ích gì thì sẽ không ký.

Để ký hợp đồng một tuần, vì sự nghiệp, cô ta không thể không đồng ý với tổng giám đốc Lý, lần đó cô bị ông ta dày vò suốt cả một đêm, thảm thiết đến nỗi không nỡ nhìn, lúc ấy cô ta còn tưởng mình đã sắp chết rồi kia chứ.

Cũng bởi vì lần đấy, cô ta bị đau suốt cả tuần.

Cô ta thật sự cảm thấy sợ hãi nên hợp đồng lần này mới kéo dài đến bây giờ.

Nghe Tô Khiết nói đã ký tên xong rồi, mặc dù cô ta cảm thấy hết sức bất ngờ, nhưng vẫn không khỏi mừng rỡ:”Tôi sẽ đến ngay.”

Lưu Cầm cúp máy, Lưu Cầm còn muốn gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý để gọi hỏi cho rõ ràng, nhưng ông ta lại cúp máy mất.

Trong lòng Lưu Cầm vẫn còn cảm thấy hơi nghỉ ngờ, bởi vì đây không phải là tác phong của tổng giám đốc Lý.

Nhưng một người ngốc nghếch, khờ khạo như Tô Khiết không thể lừa cô được.

Có lẽ hôm nay tổng giám đốc Lý không sử dụng những thủ đoạn tàn khốc để dày vò Tô Khiết, mà chỉ phát tiết một cách bình thường mà thôi.

Nếu như chỉ làm bằng cách bình thường thì nhiêu đấy thời gian đã dư dả cho tổng giám đốc Lý làm rồi.

Nghĩ đến đây, Lưu Cầm cảm thấy rất yên tâm.

Những chuyện khác không quan trọng, quan trọng là đã ký được hợp đồng rồi.

Mặc dù hôm nay Tô Khiết đã ký hợp đông với tổng giám đốc Lý, nhưng mà chắc chắn vẫn sẽ tính vào thành tích của cô ta, Tô Khiết ngu ngốc như vậy, khờ khao như vậy, cô hoàn toàn có thể không chia một chút lợi ích nào cho Tô Khiết.

Hôm nay cô ta kiếm được hời to rồi.

Lưu Cầm càng nghĩ càng thấy vui, rõ ràng bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiêu, vốn dĩ cô ta chưa đi được bao xa nên có thể trở về Danh Tước nhanh chóng.

Sau khi cúp máy, Tô Khiết luôn im lặng ngồi chờ trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân vê gần phía mình, cánh cửa phòng được mở ra, khóe môi cô nhếch lên, nở nụ cười. Đến nhanh thật!

“Lần này có kịch hay để xem rồi.” Trong phòng riêng của Nguyễn Hạo Thần, không biết là ai đột nhiên thốt lên câu này.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, xem rất tập trung, thậm chí còn thấy hơi căng thẳng, nên chẳng có ai trả lời, nhưng tất thảy mọi người đều đồng ý với câu nói ban nãy.

Sắp có kịch hay để xem rồi.

Mặc dù tổng giám đốc Lý hết sức háo sắc, nhưng dù gì ông ta cũng là người bị lợi dụng, còn Lưu Câm mới là kẻ đã lên kế hoạch, mới là tên đầu sỏ.

Nên…
 
Chương 469


Chương 469

“A! A! Hóa ra là thế, suýt nữa là tôi đã quên mất người phụ nữ xấu xa này rồi, chị ba phải dạy dỗ người phụ nữ xấu xa ấy một bài học mới được.” Cuối cùng Tiểu Thất đã hiểu, nhất thời anh ta vui vẻ đến mức muốn bay lên.

Vào lúc này, Lưu Cầm mở cửa đi vào trong phòng.

“Thế, thế nào rồi?” Lưu Câm vừa bước vào bên trong phòng, cô ta lập tức sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Tô Khiết không trả lời, cô chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta.

“Cô đã làm gì tổng giám đốc Lý?” Nhìn thấy màu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, còn có một nửa chai rượu trên bàn, Lưu Cầm sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Cô ta thấy Tô Khiết vẫn thản nhiên, thậm chí không hề hỗn loạn và nhếch nhác một chút nào, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc Lý đã gặp chuyện rồi.

Cô ả ngốc nghếch này sẽ không làm tổng giám đốc Lý bị thương đó chứ?

Không phải cô ta đánh tổng giám đốc Lý bị thương, rồi ép ông ta ký tên xuống bản hợp đồng đâu nhỉ?

Nhưng cho dù là thế thì tổng giám đốc Lý đâu rồi, ông ta đi đâu mất rồi?

Sẽ không bị cô ta hủy thi diệt tích đâu nhỉ?

“Cô, không phải cô giết tổng giám đốc Lý rồi chứ?” Sắc mặt của Lưu Cầm thay đổi nhanh chóng, cơ thể của cô ta run rẩy:”Tô Khiết, cái đồ ngu ngốc, cô đã làm gì tổng giám đốc Lý rồi?”

“Ả đàn bà ngu ngốc kia còn dám mắng chị ba, đúng là không muốn sống nữa rồi.” Tiểu Thất hừ lạnh.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh toát ra sát khí ngùn ngụt, đồ chết tiệt, có điều, anh phải để người phụ nữ của mình chơi chán rồi mới ra mặt.

Tô Khiết khẽ híp mắt, có điều lúc nhìn vê phía cô ta, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như mọi khi, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng:”Cô qua đây.”

“Cái gì?” Lưu Cầm sững sờ, nhìn Tô Khiết với vẻ ngạc nhiên.

“Cô qua đây rồi tôi nói cho mà nghe.” Tô Khiết nhìn cô ta, cô cười cười, nụ cười trông có vẻ rất ôn hòa, chỉ có điều, vẻ lạnh giá lại được ẩn sâu bên trong.

Nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc đã may mắn như cô, nếu là người không có năng lực thoát thân thì chỉ có thể để tổng giám đốc Lý làm nhục mà thôi.

Bởi thế, cô phải tính món nợ này!

Bởi thế hôm nay phải tính hết món nợ này mới được!

Nếu hôm nay là người khác, Lưu Cầm làm như vậy thì cô gái đã đã bị hủy hoại triệt để rồi, thậm chí còn ép cô gái ấy vào bước đường cùng nữa.

Chưa chắc trước đây Lưu Cầm chưa từng làm như thế, bởi vậy, lần này nếu như cô không dạy cho Lưu Cầm một bài học thì thiên lý khó dung.

Lưu Cầm hít sâu một hơi, bây giờ cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy rượu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, cũng không có dấu vết đánh nhau nào trong căn phòng này, ngoại trừ bình rượu ấy ra thì mọi thứ đều chỉnh tề.

Bởi thế không thể nào có người bị mất mạng cho được, chắc là cô ta đã cả nghĩ rồi.

Hơn nữa Tô Khiết vừa ngu ngốc lại vừa khờ khạo, cô ta còn là một cô gái yếu ớt, sao có thể làm tổng giám đốc Lý bị thương cho được.

Bây giờ, cô ta mới nở nụ cười xán lạn với Tô Khiết, thậm chí trong lòng còn mỉa mai, đến nước này rồi mà Tô Khiết vẫn còn cười được, hơn nữa nụ cười lại trong sáng như vậy, đúng là đồ ngốc.

Một khi là thế, Lưu Cầm bèn không kiêng dè hay sợ hãi gì nữa, cô ta sải bước đến trước mặt Tô Khiết.
 
Chương 470


Chương 470

“Chị ba gọi cô ta qua làm gì?” Tiểu Thất là một cậu bé có tính tò mò, nhìn không hiểu nên chỉ đành cất tiếng hỏi.

Vào lúc này, không có ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi vì bọn họ đều không biết, e là phải đợi đến lúc Lưu Cầm đi sang đấy thì mới có thể biết được mà thôi.

Lúc Lưu Cầm bước đến trước mặt Tô Khiết, cô ta mới nhận ra Tô Khiết đang chơi đùa với con dao gọt trái cây.

Lưu Cầm sững sờ, dao gọt trái cây cũng không có gì, nhưng vấn đề quan trọng là, Lưu Câm thấy Tô Khiết chơi dao rất điệu nghệ.

“Tô Khiết, tôi đã đến rồi, cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?” Lưu Cầm hít sâu một hơi, cô ta nhìn con dao gọt trái cây trên tay Tô Khiết trân trân, cảm thấy da đầu mình ngứa ngáy.

“Biết đây là gì không?” Tô Khiết câm dao gọt trái cây lên, quơ quơ trước mặt cô ta.

“Dao gọt trái cây.” Lưu Cầm trừng mắt nhìn cô, câu hỏi ngốc nghếch như thế cũng chỉ có một mình Tô Khiết thốt ra được mà thôi.

“Biết được để làm gì không?” Tô Khiết mấp máy môi, cô nói năng rất từ tốn.

“Đương nhiên là để gọt trái cây chứ gì.” Lưu Cầm tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Nhưng mà có vẫn còn có rất nhiêu công dụng khác, ví dụ như… Tô Khiết mỉm cười, giọng nói của cô khựng lại, gương mặt trở nên sa sầm, rồi lạnh lùng bổ sung:”Giết người.”

Tô Khiết vừa mới nói dứt lời, cô đã nắm chặt con dao gọt trái cây đâm về phía Lưu Cầm.

“Á, Tô Khiết cô điên rồi à, cứu tôi với.” Lưu Cầm sững sờ, sau khi tỉnh táo lại, gương mặt trở nên trắng bệch, cô ta vừa thét lớn vừa bỏ chạy.

Chỉ có điều đột nhiên Tô Khiết nhấc chân kẹp hai chân của Lưu Cầm lại với nhau thật chặt.

Con dao gọt trái cây trong tay Tô Khiết nhanh chóng sượt lên người Lưu Cầm, tốc độ rất mau, nhanh đến mức khó mà nhìn rõ được con dao đã sượt vào đâu.

“Á,á, á,…”

Tiếng rú chói tai của Lưu Cầm vang lên trong khắp căn phòng, tiếng rú cũng những kẻ đã bị mất mật.

Cô ta muốn bỏ trốn nhưng lại bị Tô Khiết kẹp chân, không thể nhúc nhích nổi, thậm chí suýt chút nữa đã trượt té, có điêu may mà cô ta đứng gân cái bàn, có thể vịn bàn để mượn lực.

Chỉ có điều, lúc cô ta cảm nhận được con dao trong tay Tô Khiết cắt trên lưng mình thì cũng sợ đến mất hồn vía.

Trong chốc lát, Tô Khiết ngừng lại, Lưu Cầm vẫn còn rú chói tai, một lúc lâu sau cô ta mới trở nên bình tĩnh, nhận ra Tô Khiết đã ngừng lại rồi.

Hơn nữa, cô ta cũng nhận ra trên người mình không có chỗ nào bị đau cả, rõ ràng là Tô Khiết không hề chém cô ta.

Chỉ có điều quần áo đã bị cắt vụn, nhưng cái loại dây vẫn còn chưa đứt, vẫn treo trên người Lưu Cầm.

Tô Khiết rút chân về, tùy tiện đặt con dao gọt trái cây lên bàn.

“Ừm, cô có thể ra ngoài được rồi.” Tô Khiết nhìn cô ta, cô nhếch môi, nở nụ cười xán lạn.

Lưu Cầm hít sâu một hơi, làm sao cô ta có thể ra ngoài với bộ dạng này kia chứ? Mặc dù quần áo vẫn còn treo trên người nhưng lại không che được gì cả.

Trong căn phòng riêng khác, mọi người đều há hốc miệng mồm, bầu không khí im phăng phắc, không ai nói năng tiếng nào, dường như đến tiếng hít thở cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
 
Chương 471


Chương 471

Cô cầm con dao gọt trái cây, trông như thể đang tùy tiện chém bừa lên người Lưu Cầm, kết quả chỉ cắt áo cô ta thành nhiều khúc, hơn nữa những mảnh vải vụn chưa hề bị rơi xuống.

Suốt cả quá trình, cô không hề làm Lưu Cầm bị thương, đến vết rách da cũng không có.

Một người bình thường tuyệt đối không thể làm như vậy được, nếu chỉ là cô chiêu của nhà giàu, hơn nữa từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt thì lại càng không thể.

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn dán mắt vào Tô Khiết trên màn hình, bây giờ đáp án của tất thảy mọi thứ đều đã trở nên rõ ràng.

Vậy thì, tiếp theo…

“Tô Khiết, tôi đã đắc tội tôi ở đâu mà cô lại làm thế với tôi?” Lưu Câm sợ đến nỗi run lấy bẩy, bây giờ cô ta mới biết Tô Khiết quá đáng sợ, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn ôm ấp hy vọng Tô Khiết chỉ nổi điên mà thôi, chứ không phải rằng đã biết được sự thật.

Tô Khiết hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, đến lúc này rôi mà Lưu Câm vẫn còn muốn giả vờ giả vịt nữa à?

“Cô tổ chức bữa tiệc này để tặng tôi cho tổng giám đốc Lý, cô biết ông ta là loại người như thế nào, cô còn cần tôi nói ra ý đồ của cô nữa hay sao? Chắc hẳn tôi không phải là người đầu tiên bị cô hãm hại đâu nhỉ, trước kia cô đã hại bao nhiêu người rồi?” Tô Khiết không ưa điệu bộ giả vờ giả vịt của cô ta, bởi vì khả năng đóng kịch của cô ta quá kém cỏi, làm cô cảm thấy dơ mắt mình.

“Tô Khiết, cô đừng ăn nói lung tung, cô có chứng cứ gì không.” Sắc mặt Lưu Câm thay đổi nhanh chóng, nhưng nghĩ đến việc chỉ có mình và tổng giám đốc Lý biết, chắc chắn tổng giám đốc Lý sẽ không nói, nên chẳng qua chỉ là suy đoán của Tô Khiết mà thôi, cô ta không có chứng cứ gì cả.

Cô ta cảm thấy Tô Khiết không có chứng cứ nên không thể làm gì cô ta được cả.

Tô Khiết cũng nhận ra cô ta chột dạ và né tránh, cũng nhìn thấy sự sợ hãi từ sâu trong mắt cô ta, vừa khát vọng được cứu rỗi vừa sợ hãi bị phát hiện.

Bởi thế, trước kia Lưu Cầm thật sự đã từng hãm hại những cô gái khác, có lẽ không chỉ là một người.

Ánh mắt của Tô Khiết trở nên lạnh lẽo, chứng cứ? Lúc làm việc xấu thì Lưu Cầm có quan tâm đến chứng cứ gì không!

“Chứng cứ? Ở xã hội bây giờ thì ai mà thèm quan tâm đến chứng cứ gì kia chứ, ngu ngốc!” Tô Khiết cười lạnh, cô dửng dưng:”Hơn nữa, tôi không phải là cảnh sát thì cần chứng cứ để làm chi?”

Muốn bắt nạt cô không có chứng cứ à? Nực cười!

Đúng vậy, cô không có chứng cứ Lưu Cầm đã từng hãm hại người khác, đến người ấy là ai mà cô còn không biết thì làm sao có chứng cứ cho được.

Chỉ có điều, cô cân chứng cứ sao?

Lưu Cầm nhìn cô, đôi mắt chơm chớp vài lần, dường như nhất thời không hiểu ý của Tô Khiết, không, thực ra cô ta hiểu, chỉ có điều không dám tin tưởng vào tai mình mà thôi.

“Chỉ cần tôi cho là đúng là đủ, nếu như thật sự đổ oan cho cô thì cô cứ coi như mình xui xẻo đi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta rôi chậm rãi bồi thêm một câu.

Lưu Cầm ngẩn ngơ nhìn cô, cô ta hoàn toàn không ngờ đến viện Tô Khiết sẽ nói như vậy, chuyện này? Không hợp logic một chút nào cả.

“Thế mà cũng được à? Chị ba mạnh mẽ quá.” Tiểu Thất vỗ tay, đôi mắt sáng ngờ của cậu bé toát ra vẻ kinh ngạc và sùng bái.

Những người khác nghe Tô Khiết nói vậy đều mỉm cười.

Cô gái này thật khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ Điệu bộ ngang ngược cậy thế ức hiếp người khác của cô thật sự khiến cho người thấy cảm thấy sướng!

“Cô, cô đúng là đồ vô liêm sỉ, đồ ngang ngược.” Sau khi tỉnh táo lại, Lưu Câm bực dọc đáp lại cô.
 
Chương 472


Chương 472

“Ừm, thường thì những lúc có thể chơi xấu, tôi cảm thấy mình cũng không cần phải nghiêm túc làm chỉ.” Tô Khiết nhếch môi, nụ cười trên gương mặt cô rất tươi tắn:”Nên, cô đấy, cũng không cần phải nghiêm túc thế đâu, nếu dám chơi thì chơi…”

“Không dám chơi thì sao?” Lưu Cầm hỏi trong vô thức.

“Không dám chơi thì cô bị chơi.” Tô Khiết nhìn cô ta, rồi tốt bụng cất tiếng giải thích.

“Ha…” Tiểu Thất phì cười, câu nói của chị ba đúng là kinh điển thật.

Lưu Cầm ngẩn ngơ, cô ta hận đến nỗi cắn răng nghiến lại, nhưng rồi lại không biết phải làm sao.

Tô Khiết lại cầm con dao gọt trái cây lên chơi đùa.

“Cô đã làm tôi đến mức này, còn muốn gì nữa chứ?” Lưu Câm hít sâu một hơi, gương mặt chợt trở nên trắng bệnh, cơ thể không khỏi run rẩy.

“Nói thế này đi, tôi cũng không thù dai, bởi vì có thù là tôi báo ngay, hơn nữa tôi còn có một thói quen, người khác động đến tôi một thì tôi phải trả lại gấp người, món nợ này đã tính xong rồi.” Tô Khiết nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thân dao.

Lời uy hiếp đạt hiệu quả tuyệt đối.

“Tô Khiết, cô cậy thế hiếp người à?” Lưu Câm sợ đến nỗi sống lưng lạnh toát, nhưng quân áo của cô ta đã rách bươm, không thể đi ra ngoài được.

“Ừm, tôi cậy thế hiếp đáp người đó, cô có thể làm được gì tôi? Không ngại nói cho cô biết đâu, cái thế mà tôi cậy nhờ lớn lắm” Tô Khiết nói thẳng, còn quang mình chính đại nhận là mình ỷ thế ức hiếp cô ta.

Ánh mắt dán chặt vào màn hình của Nguyễn Hạo Thần sáng lên, cô ấy cậy vào thế của ai? Anh à? Hay là Đường Bách Khiêm?

Bây giờ đang ở thành phố A, nếu cô muốn cậy nhờ vào thế thì cũng phải là thế của anh! Chắc chắn phải là của anh.

“Tô Khiết, cô ngông nghênh đến thế vì nghĩ rằng công ty sẽ chống lưng cho mình sao?” Lưu Cầm rất hận, cũng rất sợ, cô ta nghĩ rằng Tô Khiết ngông nghênh như vậy là vì có ô dù trong công ty, bây giờ Lưu Cầm thật sự rất hối hận.

Tô Khiết nhướn mày, không trả lời, cũng không phản bác.

Nếu phải nói nghiêm túc thì cô có ô dù trong công ty, hơn nữa ô dù cũng không nhỏ.

“Hứ. tôi biết ngay thư ký Lưu là ô dù của cô mà, chắc chắn cô đã lên giường với thư ký Lưu rồi chứ gì?”

Trong một gian phòng khác, nghe Lưu Cầm nói như thế, Nguyễn Hạo Thần quay sang nhìn thư ký Lưu với ánh mắt sắc lẻm.

Thấy ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu run lẩy bẩy:”Tổng giám đốc, oan quá…”

Sao chuyện gì cũng đổ lên đầu anh ta thế này? Sao anh ta xui thế?

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần biết thư ký Lưu bị oan, chỉ có điều tại sao đối tượng trong lời đôn không phải là anh, mà là thư ký Lưu? Chuyện này làm cho anh thấy hết sức phiên muộn.

“Lưu Cầm, nếu như cô dám tiết lộ chuyện này thì tôi đảm bảo cô sẽ chết khó coi lắm đấy.” Tô Khiết sững sờ, rôi bật cười.

Cô và thư ký Lưu à?

Nếu như để Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tin này, không biết hậu quả sẽ như thế nào?

“Sao? Cô sợ rồi à?” Lưu Câm nghĩ là Tô Khiết thấy sợ hãi, gương mặt cô ta toát ra vẻ đắc ý.
 
Chương 473


Chương 473

“Tôi thì không sợ, người nên sốt ruột cũng không phải là tôi, đương nhiên sẽ có người…” Tô Khiết phì cười.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng là vợ của Nguyễn Hạo Thần, nếu như để chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì không hay, cho dù bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, không liên quan đến tình yêu đi chăng nữa thì đây cũng là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông.

“Chị ba nói chuyện hợp tình hợp lý ghê, có sốt ruột thì anh ba mới sốt ruột, nhưng anh ba, anh có sốt ruột không?” Tiểu Thất nhìn anh, cố ý hỏi.

“Bây giờ anh ba muốn giết người luôn rồi, cậu nói xem anh ba có sốt ruột hay là không?” Tịch Xuyên nhìn thấy gương mặt Nguyễn Hạo Thần, khóe môi anh ta co rút, nhìn Nguyễn Hạo Thần đáng sợ quá.

“Tô Khiết, tôi không tin, lẽ nào cô dám giết tôi à?” Mặc dù Lưu Câm cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi lại nghĩ cho dù có thế nào thì Tô Khiết cũng không dám giết cô ta.

“Cô có thể thử xem.” Tô Khiết híp mắt lại, trong lúc nói chuyện, con doa gọt trái cây lại đâm về phía Lưu Cầm.

Lân này ngọn dao thật sự đã cắt ngang da thịt Lưu Câm, nhưng không đụng đến những nơi dễ nhìn thấy mà cắt ngang eo cô ta.

Đường rạch này là cô dùng để báo thù cho những cô khác đã từng bị cô ta hãm hại.

“Á, á, á.” Một dao rạch qua da thịt, eo Lưu Cầm ứa ra máu, có điều vết thương không sâu, máu cũng không chảy nhiều.

Lần này Lưu Cầm hoàn toàn sợ mất mật, cô ta không màng đến quần áo trên người nữa mà rú lên, rồi tông cửa chạy ra ngoài ngay.

Trong mắt Tô Khiết, Lưu Cầm chính là một đồ điên, chuyện gì cũng có thể làm được, rất có thể sẽ giết cả cô ta.

Lần này, Tô Khiết không ngăn cản cô ta nữa.

Bởi vì Tô Khiết cũng không muốn làm lớn chuyện lên, cô không muốn để chuyện xảy ra trong tối ngày hôm nay lọt vào tai Nguyễn Hạo Thần.

Xem như giải quyết xong chuyện này rồi, nhưng Tô Khiết không biết còn có chuyện lớn hơn đang chờ cô.

Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn màn hình chăm chú, anh biết rằng cô thả Lưu Cầm đi là vì không muốn làm lớn chuyện, không muốn để nhiều người biết.

Nói chính xác là không muốn cho anh biết.

Bởi thế, cô đã hao tốn hết công sức để giấu giếm anh.

Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại, anh cầm điện thoại ra, muốn gọi cho cô một cuộc, chỉ có điều còn chưa bấm số đã nghe thấy tiếng điện thoại của Tô Khiết đổ chuông ở phòng bên kia.

“Đàn anh…” Tô Khiết nhìn số điện thoại hiển thị, gân như bắt máy ngay lập tức. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi, rất nhạt, nhưng lại rất thật lòng.

“Đàn, đàn anh? Đàn anh gì đó là dễ có gian tình nhất, hơn nữa thì gương mặt của chị dâu kìa, hẳn là chị và đàn anh đó thân thiết với nhau lắm, anh ba, anh phải cẩn thận đó.” Không phải là Tiểu Thất hoảng loạn mà nói bừa, cậu ấy chỉ nói sự thật mà thôi.

Ánh mắt Đường Lăng hơi thay đổi.

Rõ ràng ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trở nên ảm đạm, đàn anh? Đường Bách Khiêm?

Đường Bách Khiêm gọi điện cho cô ấy à?

Đường Bách Khiêm gọi điện vào giờ này để làm gì?

Cô ấy có cần tỏ ra vui vẻ như thế khi nhận cuộc điện thoại của Đường Bách Khiêm hay không?

Kết hôn với cô ấy lâu như vậy, đây là lân đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy cười dịu dàng, xán lạn và chân thật, không hề giấu diếm như thế.
 
Chương 474


Chương 474

Đường Bách Khiêm gọi điện cho cô ấy mà cô ấy lại vui thế sao?

Đột nhiên anh nhận ra một điều, sự ngoan ngoãn của cô khi ở trước mặt anh đều là giả.

Tất thảy đều là giả dối hết!!

Hay, hay lắm, hay thật đấy!

Mấy ngày nay bên phía Đường Bách Khiêm không có động tĩnh gì, không thể không nói, Đường Bách Khiêm quả thật là cao thủ ẩn mình, suốt mấy hôm nay, anh ta giống như một con rùa ẩn nấp trong chiếc mai của mình, sau đó lặn ngụp vào sâu trong nước, vùi mình vào đáy bùn rồi nằm im bất động.

Cứ tình hình như vậy, cho dù trong hồ có cạn sạch nước cũng không thể nào lần ra hắn ta.

Tuy nhiên, vào lúc này, Đường Bách Khiêm lại gọi điện cho Tô Khiết?

Nguyễn Hạo Thần bất giác nghĩ đến vấn đề này, anh vây hãm Đường Bách Khiêm ở thành phố A, vậy chẳng phải cô cùng với hắn ta đang ở cùng một thành phố hay sao? Như vậy khác nào tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau?

Anh có ngốc không vậy?

“Là chị đây, chị đang ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ, chị làm rơi điện thoại rồi, điện thoại của cậu ta vừa hay ở chỗ chị, nên chị dùng điện thoại của cậu ta, chị đang gặp chút vấn đề, có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của em, lát nữa chị sẽ gửi tài liệu cho em, em xem qua giúp chị nhé” Phía đầu dây bên kia không phải Đường Bách Khiêm mà là Nhạc Hồng Linh.

Đường Bách Khiêm có một vài số điện thoại, trong đó có 2 số điện thoại anh ta thường xuyên dùng để liên lạc với cô, lần này Đường Bách Khiêm về nước chỉ dùng có 1 số.

“Ừm, được rồi, chị…” Tô Khiết vội nói.

“Vừa rồi tâm trạng của em hơi khác nhỉ? Xảy ra chuyện gì rồi à?” Tô Khiết muốn đổi cách xưng hô nhưng Nhạc Hồng Linh ở phía đầu dây bên kia lại đột nhiên ngắt lời cô.

“Chuyện này mà chị còn nghe ra được thì em còn có thể giữ được tí riêng tư gì nữa không đây?” Tô Khiết sửng sốt, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói có chút nũng nịu.

Không hổ danh là đàn chị, quả nhiên lợi hại như vậy, chỉ với một cuộc điện thoại thôi có thể đoán ra được tâm trạng của cô đang không ổn.

Thực ra cô còn nghĩ là mình đã che giấu tốt lắm rồi cơ.

Thấy cô thản nhiên bày ra dáng vẻ nũng nịu như vậy, Nguyễn Hạo Thần nheo mắt đầy nguy hiểm.

Kết hôn với cô đã lâu vậy rồi nhưng anh chưa bao giờ thấy cô làm nũng trước mặt mình.

Thế mà bây giờ cô lại ngang nhiên làm nũng với người đàn ông khác sao?

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hồng Linh liền ra vẻ hóng hớt, tất nhiên là cô ta cũng rất quan tâm, bởi cô ta biết rõ một điều là chẳng có mấy chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Khiết.

“Cũng không có chuyện gì to tát, có người hãm hại em, có một tên khốn bày mưu với em, em giải quyết xong rồi” Tô Khiết cong môi, nói chuyện không chút giấu diếm.

Cô cảm thấy là trước mặt đàn chị, cô mãi mãi là một đứa đứa trẻ không bao giờ lớn, nhiều năm như vậy, may mà có đàn anh cùng đàn chị đã giúp đỡ cho cô. Trong lòng cô sớm đã coi bọn họ như người thân, vậy nên, trước mặt bọn họ, cô không bao giờ cố che giấu đi cảm xúc của mình, đặc biệt là với đàn chị.

Bình thường, mối quan hệ giữa cô với chị Hồng Linh rất tốt, rất thân thiết với nhau.

“Người nào mà lại không sợ chết thế, dám giở trò với em cơ à?” Giọng điệu của Nhạc Hồng Linh không hê có chút lo lắng nào, ngược lại lại có chút hả hê khi người khác gặp nạn, dám trêu chọc Tô Khiết, chán sống rồi hay sao?
 
Chương 475


Chương 475

“Khi nào thì em về? Chị nhớ em với hai đứa nhóc lắm rồi” Hồng Linh nói thêm một câu.

“Tạm thời em không thể qua đó được” Tô Khiết khẽ thở dài, cô cũng muốn nhanh chóng quay về, nhưng khổ nỗi hiện giờ không đi được.

“Là vì ông xã tạm thời của em à” Nhạc Hồng Linh cười, nửa thật nửa đùa trêu ghẹo cô.

“Vâng” Tô Khiết mím môi, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cũng hùa theo Hồng Lĩnh mà đùa lại:”Mặc dù là ông xã tạm thời, nhưng hiện tại vẫn là hợp pháp, vẫn phải còn một thời gian dài nữa thì hợp đồng mới kết thúc”

Bỗng dưng cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, thật sự rất chậm, hóa ra cô mới kết hôn với Nguyễn Hạo Thần được hơn một tháng, sao cô lại có cảm giác mọi thứ như đã rất lâu rồi.

“À, thế nên em còn phải chịu đựng dài dài đấy” Nhạc Hồng Linh ở đầu dây bên kia không khỏi bật cười.

Mà ở trong một gian phòng khác, Nguyễn Hạo Thần càng lúc càng trầm mặt đi. Ông xã tạm thời?

Trong lòng cô, anh chỉ là ông xã tạm thời thôi sao, hơn nữa nghe giọng cô như có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng kết thúc hợp đồng?

Hơn nữa, cô như thế này khác nào nói mỗi ngày ở cùng anh dài đằng đẳng như là một năm.

Được, được lắm, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn rằng, nếu như bây giờ Tô Khiết đang đứng trước mặt anh, anh thực sự sẽ bóp chết cô.

Người khác mà nhìn vào dáng vẻ này của Nguyễn Hạo Thần đêu không dám ho he tiếng nào.

Dù cuộc hôn nhân của bọn họ có khúc mắc, nhưng câu ông xã tạm thời này của cô quả thật quá mức dứt khoát rồi…

Trước giờ mọi người cứ nghĩ Tô Khiết không xứng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng hiện giờ xem ra, Tô Khiết hoàn toàn không coi trọng Nguyễn Hạo Thần, không hề đặt anh trong lòng.

Tô Khiết thực sự chỉ coi cuộc hôn nhân của bọn họ như một hợp đồng, không hê có suy nghĩ nào khác nữa.

Nguyễn Hạo Thần lại câm điện thoại lên, ấn nút gọi, tất nhiên là đường dây bận, chỉ có điều, Tô Khiết ở phía bên kia vẫn nhận được tín hiệu.

Tô Khiết cầm điện thoại ra trước mặt, nhìn một hôi liên cau mày lại, nhưng chỉ liếc qua thôi chứ không nhận cuộc gọi này của Nguyễn Hạo Thần, cô vẫn đang trò chuyện cùng với đàn chị.

Tô Khiết nghĩ, dù sao cô cũng đang nhận một cuộc gọi khác rồi, không nghe chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm Tô Khiết ở trên màn hình, đôi mắt nheo lại đây nguy hiểm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Khiết.

Rõ ràng cô nhìn điện thoại rồi, biết là anh gọi điện cho cô, nhưng lại vờ như không biết, vẫn cứ tiếp tục”tâm sự thân mật” cùng với đàn anh kia.

Được, được lắm!

Mọi người xung quanh Nguyễn Hạo Thần đều hít sâu một hơi.

Ai nấy nhìn vào tình huống này đều không khỏi há hốc mồm, người phụ nữ này quá dũng cảm đi.

Đương nhiên, nếu lúc này bọn họ không nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trên camera giám sát thì không sao, dù sao thì cô cũng đang nhận một cuộc gọi khác, không nghe điện thoại anh cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mấu chốt lại là, hiện giờ bọn họ, bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần, đều đang nhìn cô, nhìn thấy cô rõ ràng biết Nguyễn Hạo Thần gọi điện đến nhưng lại không nghe máy.

Xảy ra chuyện lớn rồi.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít một hơi, lại ấn số gọi thêm lần nữa, nhưng lần này, Tô Khiết sau khi liếc một cái liền không để ý đến nữa, tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng đàn anh.
 
Chương 476


Chương 476

Lúc này, không chỉ có sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên khó coi, mà vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.

Nguyễn Hạo Thần gọi hết cuộc này đến cuộc khác, Tô Khiết rõ ràng trông thấy rồi nhưng lại vờ như không thấy, hơn nữa còn vui vẻ trò chuyện cùng người đàn ông khác!!

Cảnh tượng này quả thật quá là kích thích đi thôi!

Tất nhiên, giờ phút này, tất cả mọi người trong phòng không chỉ cảm thấy kích thích, mà còn thấy khủng bố nữa.

Nguyễn Hạo Thần lần thứ 3 gọi điện sang cho cô.

Lần này, Tô Khiết không thèm nhìn nữa, dứt khoát coi như không biết.

Tiểu Thất đứng bên cạnh Nguyễn Hạo Thần âm thầm nuốt nước bọt, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau một bước, cậu ta cảm thấy lúc này nếu ở quá gân anh ba sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cơ mà chị ba dũng cảm quá đi mất, rõ ràng đã trông thấy điện thoại anh ba gọi rồi, thế mà vẫn giả vờ như không thấy, dứt khoát không nghe.

Cậu ta mới chỉ thấy có mỗi mình chị ba là dám đối xử với anh ba như vậy.

Cậu ta mới chỉ thấy có mỗi mình chị ba là dám đối xử với anh ba như vậy.

Chị ba oai phong quá đi, nhưng mà, cậu ta vẫn âm thâm đổ mồ hôi giùm chị ba.

Cậu ta cảm thấy chưa biết chừng anh ba sẽ trực tiếp lao qua đó bắt người, sau đó đánh chị ba một nên thân!!

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết ở trên màn hình, tiếp tục ấn số, anh muốn xem xem, cô có thể làm ngơ đến bao giờ?

“Em cúp máy trước đây, em đang có điện thoại, chị cứ gửi vào email em đi nhé” Lần này, Tô Khiết rốt cuộc cũng phản ứng lại, cô ngây người một lúc, khẽ cong môi, cuối cùng cũng nhìn vào cuộc điện thoại mà cậu ba Nguyễn gọi đến, tuy nhiên tâm trạng lại không đúng cho lắm, rõ ràng là có chút gì đó bực bội.

Người này sao cứ giục như giục tà thế cơ chứ Rõ ràng biết là cô đang có điện thoại, cứ gọi hết lần này đến lần khác làm gì?

Nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cô, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng thêm lạnh lẽo.

Cô còn không hài lòng gì nữa? Do anh làm phiền đến việc cô nũng nịu thân mật với đàn anh nên cô bực bội đấy hả?!

Anh mới là chông”xịn” của cô cơ mà”Sao vậy? Điện thoại của ông xã tạm thời hả?” Nhạc Hồng Linh đoán mò cũng ra, không khỏi trêu ghẹo cô.

“Quả nhiên là không gì giấu nổi chị” Tô Khiết định cúp điện thoại, nhưng nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói vậy thì liền bổ sung thêm một câu.

“Anh ta biết được bao nhiêu chuyện của em rồi?” Giọng điệu của Nhạc Hồng Linh có chút nghiêm túc, dù sao thì cũng chưa có ai biết được thân phận thật sự của Tô Khiết, thậm chí là vẻ ngoài thật sự của cô.

“Không biết, nhưng anh ta nói anh ta chọn em là bởi vì em ngốc với cả em xấu” Tô Khiết nhớ lại lí do lúc đâu mà Nguyễn Hạo Thần muốn cưới cô, liền lấy chính câu này của anh mà trả lời lại.

Lúc đấy, cô cảm giác Nguyễn Hạo Thần không phải đến cầu hôn, mà là đến gây thù.

Tiếng cười của Nhạc Hồng Linh vọng lại từ đầu dây bên kia, cô nửa thật nửa đùa nhưng cũng lại có chút gì đó thật lòng:”Yên tâm, chị không ghét bỏ em đâu, lúc nào cũng chào đón em nhào vào lòng chị”
 
Chương 477


Chương 477

“Haha” Tô Khiết không nhịn được mà bật cười:”Tất nhiên là em biết chị không chê em mà, đợi em, một năm nữa, không, mười tháng nữa, em sẽ quay về”

Nghe thấy Tô Khiết nói vậy, Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt rét lạnh đến cực cùng.

Cái gì mà 10 tháng nữa cô sẽ quay về?

Về đâu?

Về bên Đường Bách Khiêm à?

Cô, cô dám ở trước mặt anh tính đến chuyện bỏ trốn cùng người đàn ông khác sao?

Lúc này, có lẽ do tức giận quá mức mà anh quên mất rằng chỉ có anh nhìn thấy Tô Khiết chứ Tô Khiết không nhìn thấy anh, cô cũng không biết rằng anh đang quan sát cô.

Cô rõ ràng nói là cúp điện thoại rồi, nhưng lại quay ra tán tỉnh người đàn ông khác, Nguyễn Hạo Thần quả thật có suy nghĩ muốn lao qua đó ngay bây giờ.

Vừa nãy cô còn nói gì?

Amh chọn cô vì cô xấu?! Vì cô ngốc?

Đàn anh của cô không chê?

Thế nên ý của cô là anh ghét bỏ cô?

Anh ghét bỏ cô nên mới cưới cô?

Bông nhiên Nguyễn Hạo Thần nhớ ra một chuyện, hiện giờ Đường Bách Khiêm đang ở thành phố A, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, lúc đấy anh trúng gió hay sao mà lại nghĩ ra việc vây nhốt Đường Bách Khiêm ở thành phố A cơ chứ?

Nguyễn Hạo Thần mau chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, nội dung chính là rút tất cả những người đang bám theo Đường Bách Khiêm về, để Đường Bách Khiêm rời khỏi thành phố A.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Hạo Thần lại nhìn vê phía camera giám sát, trên màn hình, Tô Khiết vẫn còn đang vừa cười vừa nói chuyện điện thoại.

Lúc này, cả căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Hạo Thần, không ai dám ho he gì.

Bộ dạng lúc này của Nguyễn Hạo Thần vô cùng đáng sợ.

Thử hỏi, có người đàn ông nào bình tĩnh nổi khi nhìn thấy cảnh này không?

Tuy nhiên, thông qua thái độ cùng cách nói chuyện vừa rồi của Tô Khiết, mọi người đều nhất loạt hiểu ra được một chuyện, đó là Tô Khiết không hề có chút ý tứ gì đối với Nguyễn Hạo Thần cả.

Tâm tư Tô Khiết vô cùng đơn giản, đó là hợp đồng hôn nhân, sau khi hợp đồng kết thúc, cuộc hôn nhân cũng liền chấm dứt, ngoài ra chẳng còn chuyện gì khác nữa.

Mọi người cũng đều đang tự hỏi, liệu Nguyễn Hạo Thần có trực tiếp xông qua đó, rồi…

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không có động tĩnh gì, chỉ đứng yên một chỗ nheo mắt nhìn màn hình.

Hơn nữa, lần này, anh cũng không hề gọi điện thúc giục cô, hoặc là Nguyễn Hạo Thần muốn xem thử xem rốt cuộc cô định bao giờ thì mới cúp máy.

“Anh ta biết chuyện hai đứa nhỏ kia chưa?” Ở đầu dây bên kia, Nhạc Hồng Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi không kìm được mà hỏi về chủ đề nhạy cảm này.

“Anh ta không biết” Vẻ mặt Tô Khiết cứng đờ, nụ cười trên gương mặt nhạt dần đi, sắc thái cũng trở nên khác lạ.

“Ừ, thế cũng tốt, tránh nhiều chuyện không hay ảnh hưởng đến bọn trẻ” Nhạc Hồng Linh cũng được coi như tận mắt nhìn hai đứa bé lớn lên, cô ta cũng không muốn thấy hai đứa nó chịu bất kì tổn thương nào.

Nếu như có bất kì ai động đến chúng, tất cả bọn họ sẽ đáp trả, tuyệt đối không buông tha cho bất kì ai dám làm hại đến chúng.
 
Chương 478


Chương 478

Nghe thấy câu”anh ta không biết” của Tô Khiết, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên,”anh ta” mà cô nhắc đến chắc là đang nói về anh.

Vậy thì chuyện mà anh không biết là gì đây?

Chẳng lẽ là chuyện 5 năm trước sao?

Anh không biết nhưng Đường Bách Khiêm lại biết?

Cô nói chuyện 5 năm trước với Đường Bách Khiêm sao?

Nhưng anh có cảm giác chuyện mà cô nói đến không phải chuyện 5 năm trước, vừa rồi sắc mặt cô trở nên nặng nề, còn ẩn chứa vẻ lo lắng, thậm chí còn lộ ra tâm tình phức tạp nào đó.

Nếu như là chuyện 5 năm trước, cô sẽ không mang tâm trạng khó xử như thế, nếu như trong lòng cô có anh, vậy thì có khả năng là vậy, nhưng sự thực đã chứng minh, trong lòng cô vốn không hè có anh, vậy thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng hay chột dạ gì hết.

Rốt cuộc là cô còn chuyện gì giấu anh nữa?

Dù anh nhất thời không đoán ra được đấy là chuyện gì, nhưng anh cảm thấy đây chắc chăn là một chuyện gì đó rất quan trọng, quan trọng đến mức khiến cô không thể nào che giấu được hết cảm xúc của mình!!

Thế mà Đường Bách Khiêm lại biết chuyện này!! Nghĩ đến đây sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng khó coi hơn.

Ở bên này, Tô Khiết cuối cùng cũng cúp điện thoại, cảm xúc hồi nãy cũng đã che giấu đi, dáng vẻ thường ngày khôi phục trở lại.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt nhìn cô trên màn hình, xem ra, người phụ nữ còn giấu anh rất nhiều chuyện.

Nguyễn Hạo Thần lại cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Ở căn phòng kia, Tô Khiết nhìn vào cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần, cô nhíu chặt mày lại, có việc gì mà người này gấp gáp đến độ này chứ?

Gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác?

Tô Khiết hít một hơi sâu như để ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó mới nhận điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, rồi cô dùng một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nói với đầu dây bên kia:”Ông xã”

“Giọng nói này cũng khá là hào hứng nhiệt tình đấy chứ, nhưng sao em lại cảm thấy có chút gì đó không hài hòa cho lắm nhỉ” Tịch Xuyên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà bồi thêm một câu.

Lại nói, giọng điệu này của Tô Khiết quả thật không chê vào đâu được, tuyệt đối là giọng điệu mà người vợ hiền mẹ đảm cần có.

Mấu chốt là vừa rồi bọn họ đều tận mắt chứng kiến quá nhiều”bí mật” của cô, tận mắt nhìn thấy cô vì cuộc điện thoại của người đàn ông khác mà bỏ qua cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần, vậy nên giọng điệu lúc này của cô, quả thật có chút không hài hòa.

Nguyễn Hạo Thần khẽ hít một hơi, bình thường, giọng nói của cô lúc nào cũng như thế này, anh đã quen với chuyện đó rồi, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nó có chút chói tai.

“Đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để giọng nói của mình bình thường như mọi khi.

“Hả? Ở Danh Tước” Tuy nhiên, Tô Khiết vẫn nghe ra được tâm trạng khác thường của anh, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì bình thường anh tâm tình anh cũng khó đoán như thế.

“Đang làm gì vậy?” Nguyễn Hạo Thần biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, anh muốn xem thử xem, cô có nói cho anh biết chuyện của mình hay không.
 
Chương 479


Chương 479

Tiểu Thất nghe những lời này của Nguyễn Hạo Thần liên cong môi, anh ba nham hiểm thật, đây khác nào gài bẫy chị ba.

“Trò chuyện với đồng nghiệp về chuyện hợp đồng, trước đấy em có nói với anh rồi mà” Tô Khiết sửng sốt, vừa nãy anh gọi hết lần này đến lân khác, giục như giục tà, cô còn nghĩ là anh có chuyện gì đó quan trọng cơ, ai ngờ nghe máy rồi anh lại toàn hỏi mấy chuyện này.

“Ổn cả chứ?” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, quả thật cô có nói với anh là muốn cùng đồng nghiệp đi bàn chuyện vụ án.

Đúng vậy, quả thật là bàn chuyện vụ án, nhưng hiển nhiên là bữa cơm tối nay không hề đơn giản, người thông minh như cô, không thể nào không biết chuyện đó.

Ấy vậy mà, cô rõ ràng biết chuyện nhưng lại không nói gì với anh hết.

“Vâng, kí xong rồi”. Tô Khiết mím môi, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.

Hợp đồng quả thật đã được kí kết rồi, vậy nên, cô không hề nói dõi.

Cô vốn không định nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Nguyễn Hạo Thần biết, vậy nên tất nhiên cô sẽ không nói gì với anh về những chuyện khác rồi.

Nguyễn Hạo Thần siết chặt điện thoại trong tay, cô không định nói cho anh bất kì điều gì hết.

“Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?” Nguyễn Hạo Thần gằn giọng, cũng gần luôn cơn giận trong lòng xuống, cố gắng hết sức để giọng nói trở nên bình thường.

Nghe thấy câu này của anh, Tô Khiết liên nheo mắt lại, cô phát giác ra được Nguyễn Hạo Thần có gì đó không đúng.

“Cũng không có gì quá đặc biệt” Tô Khiết trả lời qua loa.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay với cô mà nói cũng không có gì quá to tát.

Nghe thấy cô nói vậy, lửa giọng ẩn chứa trong ánh mắt Nguyễn Hạo Thần không ngừng bùng phát, anh đã hỏi kĩ đến mức đó rồi vậy mà cô còn dám giấu diếm?

Cô có thể nói cho đàn anh của cô nghe mà lại không thể nói cho anh sao? Chuyện gì cũng nói từng li từng lí cho hắn ta nghe nhưng lại không hề nói thật với anh dù chỉ một câu, trong lòng cô, anh còn không bằng tên đàn anh khốn kiếp đó sao?

Từ khi kết hôn đến bây giờ, cô luôn giấu diếm anh, tất cả những gì mà anh nhìn thấy đều là giả dối.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạo Thần bỗng dưng có ý nghĩ muốn trực tiếp bóp chết cô.

May mà lúc này cô không ở bên cạnh anh…

“Ông xã, anh có chuyện gì sao?” Thấy anh không nói gì, Tô Khiết không khỏi lên tiếng hỏi thăm, cô càng lúc càng cảm thấy mù mờ về cuộc điện thoại này của anh.

Cô thậm chí còn có cảm giác hình như Nguyễn Hạo Thần biết được gì đó.

Tô Khiết nhanh chóng ngẩng đầu lên rồi quan sát khắp xung quanh căn phòng.

“Cảnh giác cao đấy” Đường Lăng đứng bên cạnh nhìn thấy hành động này của Tô Khiết liên nói.

“Cao quá đấy chứ, những lời vừa rồi anh ba nói chẳng có vấn đề gì cả, chẳng khác gì lúc nói chuyện bình thường, sao cô ấy lại cảnh giác thế nhỉ?” Cậu năm Tào lúc này hoàn toàn không còn chút thành kiến gì với Tô Khiết nữa, vậy nên giọng điệu anh ta cũng thay đổi hẳn.

Nguyễn Hạo Thần đương nhiên cũng nhìn thấy động tác này của cô, ánh mắt khẽ sáng lên, sau đó nói tiếp:”Anh cũng đang ở Danh Tước, em qua đây đi”

Sau đó anh trực tiếp nói số phòng của anh cho cô, không để cô có cơ hội từ chối.

“Không cần, em tự bắt xe về là được rồi, bắt xe nhanh không ấy mà” Thấy anh nói vậy, Tô Khiết sững người, cũng thôi không nhìn xung quanh nữa.

Anh bảo cô qua đó? Sao vậy nhỉ? Trong lòng Tô Khiết muốn từ chối, cô không muốn qua bên đó, chỗ anh chắc chắn đang tụ tập gì đó, cô không muốn dính líu gì đến cuộc sống của anh.
 
Chương 480


Chương 480

Hơn nữa ở tiệc rượu loại người gì cũng có, cô ghét nhất là những tình huống như vậy.

“Qua đây” Nguyễn Hạo Thần một lần nữa liên tiếng, giọng điệu ẩn chứa khí thế không dễ để người ta từ chối.

Bởi vì anh biết nếu nói chuyện tử tế với cô, cô chắc chăn sẽ không đồng ý, mà anh thì không thể trực tiếp qua bên kia túm cô sang đây.

Nếu giờ anh qua đó tóm cô thì khác nào nói với cô là vừa nãy bọn họ đã nhìn thấy hết rồi.

Anh biết là cô không muốn để anh biết, vậy nên hiện giờ cân phải giả vờ như không biết.

“Ông xã, thực sự không cần đâu, chắc chắc anh đang bàn công chuyện, em qua đó chỉ sợ là sẽ quấy rầy anh” Tô Khiết hiển nhiên phát giác ra được ngữ khí của anh không đúng cho lãm, cho nên cô cố gắng hết sức nói sao cho khéo léo.

“Đừng để anh nói đến lần thứ ba” Nguyễn Hạo Thần nói xong liên dứt khoát cúp máy.

Vốn dĩ bây giờ anh đang ôm một cục tức rất lớn.

Cô giấu anh những chuyện kia, cô nũng nịu thân mật với đàn anh, cô nói hết mọi thứ với đàn anh nhưng lại không nói gì với anh…

Tất cả những chuyện này đã đẩy ngọn lửa bực tức trong lòng anh lên đến cực điểm, lúc này anh thậm chí còn có ý muốn giết người.

Vậy nên, thấy cô từ chối hết lần này đến lần khác, Nguyễn Hạo Thần không còn kìm chế được nữa.

Bình thường anh là người điềm tĩnh nhất, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Tô Khiết chăm chú nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt, cô cau mày:”Đang yên đang lành sao lại xù lông lên rồi?”

“Xù lông? Miêu tả chính xác phết” Cậu năm Tào đứng một bên nở cụ cười vô cùng xảo trá.

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, cảm giác tình hình hơi sai sai, bình thường dù anh có tức giận nhưng vẫn kìm chế được, chưa bao giờ giống như hôm nay, hôm nay anh bị sao vậy? Kẻ nào lại có bản lĩnh khiến anh xù lông lên thế kia?”

Hiện giờ anh đang bừng bừng lửa giận thế kia, cô mà qua đó chẳng phải là bia đỡ đạn sao? Cô đâu có ngu.

Tô Khiết vốn rất bài xích những chuyện thế này, lúc này cô càng không muốn đi, nhưng không đi thì lại không được.

Tô Khiết nhấc túi xách lên, nhanh chóng rời khỏi căn phòng, bước chân vô cùng nhanh nhẹn.

“Sao em lại cảm thấy dáng vẻ này của chị ba không phải đến tìm anh ba mà giống như đang chạy trốn thế nhỉ” Tịch Xuyên đứng một bên xem trò vui, không ngân ngại đổ thêm dầu vào lửa.

Thực ra, mọi người ở đây đều là những người thông minh, tất cả đêu nhìn ra được ý đồ của Tô Khiết.

Nguyễn Hạo Thần tất nhiên cũng vậy.

“Cậu đi đón cô ấy đến đây” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng dặn dò thư kí Lưu.

Anh đã sớm đoán ra được người phụ nữ này sẽ không nghe lời, chắc chắn là sẽ bỏ chạy.

Đến lúc này rồi mà cô còn dám chạy! To gan thật!

“Vâng” Thư kí Lưu đã sớm bị dọa đến độ không dám thở mạnh, nghe thấy tổng giám đốc nhà mình nói vậy liên vội vàng lao ra ngoài.

“Cậu không muốn để cô ấy biết vừa rồi bọn mình đều nhìn thấy hết đúng không?” Đường Lăng nhìn Nguyễn Hạo Thần, trên mặt nở nụ cười thâm thúy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom