Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3344


Chương 3344

Bà Lý cũng ý thức được mình lỡ miệng, vội dừng lại.

*Tôi nhớ hậu viện nhà bà có không ít thứ thú vị, tôi dẫn hai bé cưng đi chơi.” Phạm My vội chuyển đề tài, chuyện liên quan với nhà họ Đường và nhà họ Có, trường hợp này quả thực không nên nói lung tung.

Bà Lý là người thẳng thắn nhanh miệng, Phạm My biết bà ấy không có ý gì, nhưng vẫn sợ gây ra phiền phức không cần thiết.

“Được, bà dẫn hai bé cưng đi chơi trước, bên tôi còn chút việc cần sắp xếp một chút, sắp xếp xong, tôi sẽ qua tìm hai bé cưng chơi.” Bà Viên nhìn hai bé cưng lưu luyến không nỡ, nhưng bà còn có việc phải làm, dù sao tối nay là Viên phủ đãi tiệc, bà làm chủ nhân không thể chỉ lo tự mình chơi.

Phạm My và bà Lý liền dẫn hai bé cưng đến hậu viện, trong hậu viện có rất nhiều đồ chơi kỷ lạ cổ quái, ông Viên mặc dù bây giờ giữ chức cao, bình thường ở trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ thanh cao, nhưng thực ra bên trong lại tính tình phóng khoáng, bình thường chỉ thích thu thập những món đồ kỳ dị.

Thu thập nhiều rồi, bèn đặc biệt dựng đại sảnh ở hậu viện, sảnh lớn như vậy cũng sắp đề đây rồi, quả thật không ít những thứ kỳ dị, hơn nữa tuyệt đối đều là thứ trẻ con yêu thích.

Thu thập nhiều rồi, bèn đặc biệt dựng một đại sảnh ở hậu viện, sảnh lớn như vậy cũng sắp để đây rồi, quả thật không ít những thứ kỳ dị.

Viên Quân Doanh vẫn chưa kết hôn, Viên phủ không có trẻ con, bình thường khi có chuyện phiền lòng, ông Viên đều một mình tới đây, có lúc những món đồ nhỏ này có thể giải tỏa áp lực, hơn nữa tuyệt đối đều là thứ trẻ con yêu thích.

Hai bé cưng vừa vào đại sảnh đã bị thu hút, dù là Đường Minh Hạo xưa nay bình tĩnh như người lớn cũng mặt đầy kinh ngạc, rõ ràng cũng bị chắn động.

“Thật nhiều đồ thú vị.” Đường Vũ Kỳ vốn là ham vui, trực tiếp chạy như bay tới, sờ cái này, ngắm cái kia, cảm thấy mắt cũng không đủ dùng.

“Xem ra hai bé cưng rất thích.” Phạm My thấy hai bé cưng thích thì cũng cực kỳ vui vẻ, bà nhớ Đường Minh Hạo mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đều không cảm thấy hứng thú với những món đồ chơi mà trẻ con bình thường hay chơi.

Bà mua rất nhiều đồ chơi cho Hạo, Hạo đều không hứng thú, ngoại trừ mô hình lần trước, Phạm My thật sự khó nhìn thấy dáng vẻ hứng thú thế này của Hạo.

“Bé cưng thích thì tốt, ông Viên thu thập những thứ này cuối cùng phát huy tác dụng rồi, sau này bà có thể dẫn hai bé cưng tới chơi mỗi ngày.” Bà Lý bây giờ hoàn toàn là fan của hai bé cưng, tất cả đều lấy hai bé cưng làm trọng.

Phạm My không trực tiếp trả lời, dù sao đây là Viên phủ, không phải nhà họ Đường, dù nhà họ và nhà ông Viên quan hệ có tốt, cũng không thể ngày nào cũng dẫn hai bé cưng tới chơi.

Nhưng mà, khó được hai bé cưng yêu thích như vậy, Phạm My cảm thấy có lẽ lại tìm cơ hội dẫn chúng tới chơi.

Suy nghĩ của trẻ con đều khá đơn giản, có đồ chơi hay trước mắt, lực chú ý của hai bé cưng hoàn toàn bị thu hút.

Hạo đi nghiên cứu món đồ nó cảm thấy hứng thú, Kỳ lựa chọn khá đơn giản, cũng khá mỏ, chỉ cần vui, chỉ cần đẹp, Kỳ đều thích.

Lúc này, quản gia Trọng ngồi trong thư phòng đã nghe thấy động tĩnh dưới lầu, ông ta biết khách đều đã tới rồi, thành chủ bây giờ đi xuống, hay là đợi lát nữa lại xuống đây?

Quản gia Trọng nhìn sang thành chủ nhà mình, thấy thành chủ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng ông ta vẫn chú ý tới thành chủ nhà mình khẽ cau mày, rất rõ ràng cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu, thành chủ nhất định cũng nghĩ tới cô cả nhà họ Đường có lẽ đã tới rồi.
 
Chương 3345


Chương 3345

Chỉ là thành chủ không đứng dậy, quản gia Trọng liền hiểu rõ, thành chủ hẳn không muốn đi xuống vào lúc này, dù sao khách vừa tới, thành chủ xuống như vậy quá đường đột.

Vì những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường, nhà họ Đường chỉ sợ có địch ý với họ, nếu thành chủ thật sự đi xuống trực tiếp tìm cô cả nhà họ Đường như vậy, có lẽ sẽ bị đánh?

Dù không bị đánh, nhà họ Đường nhất định cũng sẽ không đề thành chủ tủy ý tiếp cận cô cả nhà họ.

Lúc này đi xuống không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống cũng không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống càng khiến người ta chú ý.

Phải chọn lúc không quá thu hút ánh mắt người khác, tốt nhất là lúc cô cả nhà họ Đường ở một mình.

Vậy thời cơ này cuối cùng là chọn sau bữa cơm, cơm xong chắc chắn sẽ có thời gian giải trí, trong tình huống như vậy, với tính cách của cô cả nhà họ Đường, khả năng ở một mình khá cao.

Quản gia Trọng cảm thầy thành chủ nhà ông ta nhất định cũng nghĩ vậy, thành chủ đã nghĩ vậy, ông ta nhất định phải giúp.

“Ông Viên, tối nay trong nhà có phải có khách không?” Quản gia Trọng nhìn sang ông Viên, mặt nở nụ cười, ôn hòa lại tự nhiên, tóm lại mặc dù đáy lòng quản gia Trọng lúc này đã rất ngượng ngùng rồi, nhưng bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra bắt kỳ khác thường nào.

“Đúng, đúng.” Ông Viên sắp ngồi không yên nữa rồi, nghe thầy lời của quản gia Trọng liền thầm thở phào một hơi, quản gia Trọng cuối cùng muốn đi rồi sao?

Ông Viên trước đó gửi tin nhắn cho bà Viên, ông vốn cho rằng bà có lẽ sẽ thay đổi thời gian bữa tiệc, nhưng bây giờ khách đều đến rồi, tụ họp rõ ràng vẫn như thường, có lẽ là bên phía nhà họ Đường đã sắp xếp ổn thỏa.

“Ông Viên đã có khách, vậy ông đi xuống tiếp khách đi.” Quản gia Trọng rất tự nhiên bỗ sung một câu.

*Ừ, được, được.” Ông Viên sớm đã có ý này, nhưng hai vị này luôn ngồi lì không đi, ông ta cũng không thể vứt họ ở đây không quản.

Ông Viên lúc này nghe thấy lời của quản gia Trọng thì thật sự thở phào một hơi, xem ra quản gia Trọng và thành chủ thật sự muốn đi rồi.

Ông Viên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách, nhưng đứng một lát, quản gia Trọng và thành chủ lại không có ý đứng dậy.

Ông Viên sững sốt, đây là tình huống gì?

Vừa rồi quản gia Trọng rõ ràng kêu ông đi xuống tiếp khách, nhưng tại sao hai vị này còn ngồi đây không nhúc nhích chứ?

“Thành chủ? Quản gia Trọng?” Ông Viên thực sự không hiểu là tình huống gì, cho nên chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi.

“Ông Viên không cần quản chúng tôi, ông đi tiếp khách đi.” Dù da mặt quản gia Trọng có dày thì trong lòng cũng là ngượng ngùng, nhưng dù có ngượng ngùng cũng phải chống đỡ.

Vì thành chủ nhà ông ta, ông ta phải chống đỡ, đương nhiên quản gia Trọng biết người ngượng ngùng chỉ có một mình ông ta, thành chủ nhà ông ta sẽ không ngượng ngùng.

Thành chủ nhà ông ta trước nay rất ít khi để ý cách nhìn của người khác, ngoại trừ mấy người thân cận, những người khác thấy thế nào, thành chủ hoàn toàn không để tâm.

Cho nên thành chủ nhà mình mới có thể ở trong thư phòng Viên phủ như trong thư phòng nhà mình, đối với việc ông Viên nghĩ thế nào, thấy thế nào, thành chủ mới không quản đâu.

*A?!” Ông Viên hoàn toàn ngây người, ý gỉ?

Ông ta đi tiếp khách khác, không cần quản họ?

Họ cũng là khách của ông ta, ông ta sao có thể không quản họ?

Dù là khách bình thường, ông ta cũng không thể không quản, huống chỉ đây còn là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

Đương nhiên, nếu là khách bình thường, ông Viên có lẽ sẽ trực tiếp lấy chổi ra đuổi người rồi.
 
Chương 3346


Chương 3346

“Ông Viên không cần quản chúng tôi…cứ để thành chủ chúng tôi ở đây yên tĩnh một lát…” Đôi mắt quản gia Trọng nhìn sang thành chủ, lời nói có chút trầm thấp, giữa chừng còn có chút lựng khựng, muốn nói lại thôi, cảm giác như có gì ẩn tình khó nói.

“Quản gia Trọng, đây là tại sao?” Ông Viên là người thông minh, đương nhiên nghe ra ‘ẩn tình khó nói”

của quản gia Trọng.

“Haiz.” Quản gia Trọng thở dài một hơi, do dự một lát, sau đó cuối cùng như đã quyết tâm, chậm rãi mở miệng: “Ông Viên hẳn nghe nói chuyện công chúa giả của Quỷ Vực Chỉ Thành đi?”

*Ừ, có nghe nói, chuyện này rất ác liệt.” Chuyện đó náo loạn như vậy, ông Viên đương nhiên cũng nghe nói một chút, đây quả thực là chuyện khiến người ta không vui vẻ.

Ông ta là người xem cũng tức giận, huống chỉ là người làm đương sự như thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.

“Ông Viên có lẽ chỉ biết một mà không biết hai.” Quản gia Trọng lại thở dài, sắc mặt trầm trọng.

“Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?” Ông Viên sững sốt, nghe giọng điệu này của quản gia Trọng, chuyện dường như nghiêm trọng vượt xa người ngoài biết.

“Ừ, nếu chỉ là một cô gái giả mạo công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng thôi đi, thành chủ mặc dù sẽ đau lòng nhưng hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng còn có chuyện càng nghiêm trọng hơn.” Quản gia Trọng nói lời này sắc mặt cũng biến đổi vài phần, có trầm trọng, có đau thương, cũng có phẫn nộ.

Ông Viên nhất thời không dám tiếp lời, ông là người thông minh, đương nhiên nghe ra lời này của quản gia Trọng chỉ sợ là dính líu tới vài chuyện trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, ông là người ngoài tự nhiên không tiện hỏi han.

Quản gia Trọng muốn nói, ông sẽ nghe, quản gia Trọng không muốn nói, ông cũng không thể hỏi.

Tuy nhiên, ông Viên lúc này cũng đã hiểu rõ đằng sau chuyện công chúa giả có âm mưu to lớn.

“Nếu chỉ là một cô gái, cô ta cũng không thể nào lửa được thành chủ, chuyện lần này là trong cấp cao nội bộ Quỷ Vực Chi Thành có người dùng quỷ ké, thiết kế thành chủ.” Ông Viên không hỏi, nhưng quản gia Trọng lại tự mình nói ra.

Con ngươi ông Viên khẽ lóe, có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc, đây hẳn là chuyện nội bộ của Quỷ Vực Chi Thành đi?

Quản gia Trọng lại nói cho ông biết như vậy?

“Thành chủ vạch trần âm mưu những người đó, những người đó không chỉ không nhận sai, ngược lại đánh trả, không tha cho thành chủ, liên hợp với những cắp cao khác trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành muốn đến gặp thành chủ, ép thành chủ…” Quản gia Trọng đương nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc của ông Viên, nhưng vở kịch này phải diễn xong, muốn để thành chủ nhà ông ta không bị đuổi ra, muốn để thành chủ nhà ông ta gặp được cô cả nhà họ Đường, quản gia Trọng đành lấy thành chủ nhà mình biên soạn thảm thiết một chút.

Quản gia Trọng cố ý dừng lại, lúc này muốn nói lại thôi khi để lại không gian tưởng tượng cho người khác, đương nhiên lời trước đó của ông ta, lại thêm giọng điệu đó, biểu cảm đó, tất cả mọi người chỉ sẽ nghĩ chuyện càng thêm phức tạp, chỉ sẽ nghĩ thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành càng thảm!!

Cái quản gia Trọng muốn lúc này chính là hiệu quả như vậy.

Đương nhiên, chân tướng sự việc chắc chắn không phải như vậy, chuyện của công chúa giả đích thực là do có người nào đó trong lãnh đạo cấp cao giở trò, nhưng Thành thiếu chủ đã tra rõ ràng sự tình rồi, người đó sớm đã bị Thành thiếu chủ túm ra, cũng đã bị giải quyết rồi.

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể làm phiền đến Thành chủ được.

Khi ông Viên lại nhìn sang Trương Minh Hoàng, thần sắc rõ ràng đã thay đổi: “Bọn họ cũng quá đáng thật.”
 
Chương 3347


Chương 3347

Có điều, lúc này Trương Minh Hoàng vẫn không có bắt kỳ phản ứng gì, cũng không có bắt kỳ sự thay đổi thần sắc nào.

“Thành chủ trước giờ đều là người trọng tình, vốn dĩ Thành chủ đang thương tâm vì chuyện công chúa giả, bọn họ làm loạn như vậy, tâm trạng Thành chủ càng nặng nề hơn, Thành chủ niệm tình cũ, không muốn khiến chuyện quá khó xử, hơn nữa Thành chủ thích yên tĩnh, không muốn bị bọn họ làm loạn, cho nên Thành chủ hôm nay mới cùng qua đây bàn chuyện hợp tác.” Những lời này của quản gia Trọng đã giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Bao gồm tại sao Thành chủ lại đến Viên phủ, cũng giải thích tại sao sau khi đến Viên phủ Thành chủ lại không quan tâm, không hỏi gì hết.

“Lúc này bọn họ chỉ e vẫn đang đợi ở chỗ ở của Thành chủ, đợi làm loạn với Thành chủ nữa, chỗ ông Viên yên tĩnh, có thể cho Thành chủ chúng tôi lánh một chút không.” Quản gia Trọng nói lời này thật sự đã nói Thành chủ nhà ông ta quá đáng thương rồi, vì để Thành chủ nhà mình có thể thuận lợi gặp được cô chủ nhà họ Đường, quản gia Trọng cũng thật liều lĩnh.

“Được, không vần đề gì.” Ông Viên cuối cùng cũng hiểu rồi, cũng cuối cùng hiểu tại sao Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành cứ ngồi ở thư phòng nhà ông ta không đi rồi, hoá ra là như vậy.

Nếu đã như vậy, ông Viên đương nhiên không có đạo lý từ chối, Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành là ân nhân cứu mạng của ông ta, chút việc này sao ông ta có thể không giúp được?

Hơn nữa chiều hôm nay bọn họ mới ký hợp đồng, đã là mối quan hệ hợp tác rồi, ông ta càng không muốn khoanh tay làm ngơ.

“Tối nay nhà tôi có bữa tiệc, hay là Thành chủ ở lại cùng dùng bữa đi?” Ông Viên trước đó đã gửi tin nhắn cho bà Viên rồi, liền cho rằng bà Viên đã xử lý xong chuyện của bên nhà họ Đường, cho nên ông Viên liền muốn mời Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành cùng dùng bữa.

Có Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành ở đây, người khác có thể sẽ có chút câu nệ, nhưng để mặc Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở thư phòng không quan tâm, thì ông Viên thật sự cảm thầy không hay.

“Không cần đâu, Thành chủ chúng tôi thích yên tĩnh, mấy năm nay, Thành chủ nhà chúng tôi ngoại trừ việc tìm bà chủ ra, thì những chuyện khác đều một mình xử lý, Thành chủ chúng tôi đã quen ở một mình rồi, bên dưới đều là khách của ông Viên, chúng tôi đều không quen biết, xuống đó cũng không hay, đến lúc đó lại khiến khách của ông Viên câu nệ không thoải mái thì lại không hay.” Quản gia Trọng nghĩ lúc này vẫn thích hợp ở một mình hơn, cho nên chỉ có thể từ chối đề nghị của ông Viên.

“Ông Viên không cần lo cho chúng tôi, Thành chủ chúng tôi quen ở một mình, có lúc có thể ở một mình đến mấy ngày máy đêm, mà tôi cũng quen ở bên cạnh Thành chủ như vậy rồi, đã quen rồi.” Quản gia Trọng biết trong lòng ông Viên áy náy, cho nên cố gắng giải thích.

“Vậy tôi bảo người mang cơm tối lên cho hai vị?” Ông Viên hiểu ý của quản gia Trọng, quản gia Trọng và Thành chủ không xuống, không chỉ là vì lo lắng quấy rầy đến những vị khách khác của ông ta, mà càng vì quản gia Trọng và Thành chủ đã quen ở một mình yên tĩnh, chỉ sợ không muốn bị người khác quấy rầy.

Nếu đã như vậy, ông Viên cũng không miễn cưỡng nữa, không nói gì nữa.

Nhưng dù gì thì cơm tối vẫn phải ăn.

“Chuyện cơm tối ông Viên cũng không cần phải phiền đâu, nếu như Thành chủ chúng tôi cần, tôi sẽ nói với ông Viên, ông Viên có thể đi chào hỏi khách khứa rồi, thật sự không cần quan tâm chúng tôi đâu.”

Quản gia Trọng nghĩ Thành chủ không đến để ăn cơm, Thành chủ đến để gặp cô chủ nhà họ Đường.

Chính sự còn chưa hoàn thành, thì Thành chủ chắc chắn cũng không có tâm tư ăn cơm đâu.

*….Vậy được.” Quản gia Trọng đã nói đến nước này rồi, ông Viên cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý.

Ông Viên lại nhìn sang Trương Minh Hoàng một cái, nhìn thấy Trương Minh Hoàng vẫn yên lặng ngồi ở đó không có chút phản ứng nào, ông Viên nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hoá ra Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành lợi hại như vậy cũng có lúc khó xử.

Sau khi ông Viên xuống lầu, chỉ nhìn thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường ngồi ở trong đại sảnh, không có nhìn thầy những người nhà họ Đường khác, ông Viên khẽ thở phào một hơi, xem ra, sau khi nhận được tin nhắn của ông ta thì vợ mình đã sắp xếp xong rồi.
 
Chương 3348


Chương 3348

Đường Thắm Nhi và hai bé cưng nhà họ Đường đều không có tới.

*Ơ, hoá ra ông ở nhà à? Tôi nghe quản gia nói ông ra ngoài rồi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho ông đây.”

Bà Viên nhìn thấy ông Viên từ trên lầu đi xuống thì có chút bắt ngờ.

“Tôi ra ngoài khi nào, tôi luôn ở nhà mà.” Ông Viên càng bắt ngờ hơn, ông ta rõ ràng trước đó đã gửi tin nhắn nói rõ tình hình với bà ta rồi mà, bà ta hỏi lời này có chút kỳ quái.

“Quản gia nói ông ra ngoài rồi.” Bà Viên sững sờ, có chút ngơ ngác, chuyện là sao?

“Có thể là quản gia nhìn thấy xe tiễn khách của ông ra ngoài, tưởng ông cũng đi ra ngoài rồi, ông ở nhà thì tốt, khách đã đến đủ rồi.” Bà Viên cũng không có nghĩ nhiều, cũng không có ngờ là khách vẫn chưa về, dù sao lúc này ông Viên cũng là một mình từ trên lầu đi xuống.

Đôi con ngươi ông Viên khẽ lập loè, lời bà Viên nói làm ông ta cảm thấy hồ đồ, xe tiễn khách ra ngoài là sao?

Xe của ông ta có ra ngoài ra, nhưng đó là vì có đồ cần phải lấy, cho nên ông ta bảo tài xế lái xe đi lấy, ông ta không có rời khỏi qua, khách cũng chưa có về.

Ông Viên ý thức ra có thể là khâu nào đó đã xảy ra vấn đề rồi.

Mà ông Viên cũng lập tức phát hiện vấn đề quan trọng nhất, bà Viên không biết là khách vẫn chưa về, cũng chính là nói hẳn là bà ta chưa có nhìn thấy tin nhắn mà ông ta gửi cho bà ta, không biết khách vẫn đang ở trên lầu.

Nếu bà ta đã không nhìn thấy tin nhắn của ông ta, không biết khách vẫn ở trên lầu, vậy thì bà ta chắc chắn không có thông báo cho nhà họ Đường.

Vậy thì….

“Khách đều đã đến đủ rồi sao? Không phải nói hai bé cưng nhà họ Đường cũng đến sao? Sao không thấy?” Lúc này trong đại sảnh vẫn còn những người khác, ông Viên cũng không thể trực tiếp nói Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành vẫn ở trên lầu.

*Ở trong sảnh hậu viện, đi coi máy thứ cổ quái hiếm có mà ông sưu tầm rồi, hai bé cưng chắc chắn rất thích.” Bà Viên vốn không có nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta.

Mi tâm của ông Viên khẽ nhíu lại, quả nhiên xảy ra sai sót rồi, bà Viên quả nhiên không có thông báo nhà họ Đường, hai bé cưng nhà họ Đường đã đến rồi.

Nhà họ Đường vậy mà lại đưa hai bé cưng tới, bây giờ mà bảo bọn họ về thì rõ ràng là không hay.

Với năng lực của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, ông ta cho dù có đưa hai bé cưng đi thì chuyện mà Thành chủ muốn biết, chắc chắn có thể biết, Thành chủ không muốn biết, thì có đưa hay không đưa cũng chả nghĩa lý gì.

Tuy trước đây giữa Quỷ Vực Chỉ Thành và nhà họ Đường xảy ra rất nhiều chuyện, tuy Đường Lăng và Đường Vân Thành bị Quỷ Vực Chi Thành hại đến suýt nữa thân bại danh liệt.

Nhưng ông Viên cảm thấy với con người của Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành thì không thể nào làm ra chuyện như vậy được, hơn nữa thân phận của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành như vậy cũng không thể đi nhắm vào nhà họ Đường được.

Cho nên ông Viên cảm thấy chuyện của nhà họ Đường cho dù là có liên quan với Quỷ Vực Chi Thành đi nữa, nhưng chắc chắn không có liên quan đến Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành, chuyện như vậy chỉ e là Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành không biết.

Cho nên, Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành hẳn là không có địch ý với nhà họ Đường đâu!

Hơn nữa trước đó quản gia Trọng đã nói rất rõ ràng, Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành căn bản không muốn xuống lầu, Thành chủ người ta chỉ muốn ở một mình trong thư phòng của ông ta, cho nên căn bản sẽ không gặp những người khác.
 
Chương 3349


Chương 3349

Đương nhiên, nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành có liên quan đến chuyện của nhà họ Đường, nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thật sự là đến vì nhà họ Đường thì bây giờ cho dù ông ta có làm gì cũng không kịp nữa, chỉ e sẽ ngược lại khiến chuyện càng thêm tệ hơn.

Chi bằng, thuận theo tự nhiên đi.

Cho nên, ông Viên không nói gì nữa, cũng không chủ động đi nói với ông cụ Đường về chuyện Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đang ở thư phòng ông ta.

Ông Viên cảm thấy nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành chỉ là muốn ở thư phòng ông ta tránh gió một lát, căn bản không có ý định xuống lầu thì nếu như lúc này ông ta đi nói với ông cụ Đường, ngược lại sẽ không hay.

“Hoá ra cậu ở nhà à, một mình cậu nắp trên lầu làm gì vậy? Bận gì à?” Ông cụ Lý nhìn thấy ông Viên từ trên lầu đi xuống thì cũng có chút bắt ngờ, đương nhiên lời này của ông cụ Lý chỉ là hỏi một cách tự nhiên thôi, cũng gần giống như là chào hỏi, vốn không có ý gì cả.

“Có một hợp đồng quan trọng.” Ông Viên không có nói nhiều, chỉ là, nhắc đến chuyện hợp đồng, hợp đồng mà chiều hôm nay ký với Quỷ Vực Chỉ Thành, chắc chắn mọi người sẽ được biết nhanh thôi.

Chuyện này chắc chắn là không giấu được, cũng không cần phải giấu. Ông ta nói lời này cũng chả phải nói dối, chỉ là nói trọng điểm một cách có chọn lọc!!

Chuyện này chắc chắn là không giấu được, cũng không cần phải giấu. Ông ta nói lời này cũng chả phải nói dối, chỉ là nói trọng điểm một cách có chọn lọc!!

Còn về chuyện Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành ở trên lầu nhà ông ta, thì ông ta bây giờ chỉ có thể giấu diềm một cách có chọn lọc, để tránh gây ra những rắc rồi không cần thiết.

Ông cụ Lý nghe thấy là chuyện công việc thì cũng không có hỏi nhiều nữa.

Trong thư phòng, sau khi ông Viên rời đi, quản gia Trọng sau đó cũng ra khỏi thư phòng, mục đích tối hôm nay Thành chủ đến là vì muốn gặp mặt cô chủ nhà họ Đường, quản gia Trọng đương nhiên phải xác nhận trước xem cô chủ nhà họ Đường đã đến chưa.

Với năng lực của quản gia Trọng, thì muốn làm rõ chuyện này mà không đề ai phát hiện thì cũng chả khó.

Quản gia Trọng vốn là để đề phòng lỡ như, dù sao tin tức mà ông ta nhận được trước đó là cô chủ nhà họ Đường sẽ tới, nhưng quản gia Trọng sau khi đi thăm dò thì phát hiện cô chủ nhà họ Đường vậy mà lại không có tới.

Quản gia Trọng trực tiếp ngây người, chuyện là sao? Ông ta phí hết tâm cơ là vì để gặp cô chủ nhà họ Đường một lần, Thành chủ đã ngồi ở trong thư phòng cả một buổi chiều rồi, kết quả cô chủ nhà họ Đường lại không tới?

Vậy ông ta phải giải thích với Thành chủ thế nào đây?

Không phải, bây giờ vấn đề quan trọng không phải là ông ta giải thích với Thành chủ thế nào, mà nếu như Thành chủ biết cô chủ nhà họ Đường không tới thì chắc chắn sẽ thất vọng.

Ông ta khó lắm mới khiến Thành chủ không còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình nữa, khó lắm mới khiến Thành chủ có chút chuyện gì đó muốn làm, kết quả cô chủ nhà họ Đường lại không tới?

Vào khoảnh khắc đó, quản gia Trọng cảm thầy cơ thể mình đều cứng đờ, trăm tính vạn tính, tính toán xong tất cả, khó lắm mới có thể ở lại Viên phủ, kết quả người quan trọng nhát lại không xuất hiện?

Vậy những chuyện mà trước đó ông ta làm còn nghĩa lý gì nữa?

Quản gia Trọng đơ người cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, quản gia Trọng không biết nên nói chuyện này với Thành chủ thế nào nữa.

Một lát sau, quản gia Trọng dùng sức thở ra một hơi, chuyện đã như vậy, chắc chắn là vẫn phải nói với Thành chủ.

Quản gia Trọng vẫn liều mình về thư phòng, Trương Minh Hoàng vẫn ngồi yên lặng ở chỗ cũ trong thư phòng, nhưng lần này nghe tháy tiếng mở cửa, Trương Minh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn tới.
 
Chương 3350


Chương 3350

Bước chân của quản gia Trọng khựng lại, chỉ cảm thấy sống lưng mình có chút tê dại, phản ứng này của Thành chủ rõ ràng là muốn nghe chuyện liên quan đến cô chủ Đường, nhưng tin tức mà ông ta mang tới lại là tin tức tệ nhát.

“Thành chủ, cô chủ nhà họ Đường tối nay không có tới, nghe nói là đột nhiên có chuyện, không đến được.” Quản gia Trọng biết chuyện này là không thể giáu được, hơn nữa nếu như cô chủ nhà họ Đường không tới thì Thành chủ không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.

Trương Minh Hoàng rõ ràng đã sững sờ, đôi mắt vốn dĩ không có quá nhiều dao động, lúc nãy rõ ràng lại trầm hơn một chút, khoé môi ông ta mím lại, không có nói gì.

Quản gia Trọng nhìn ông ta, trái tim thấp tha thắp thỏm, tìm bà chủ 25 năm, biệt vô âm tín, bây giờ chuyện của công chúa lại trở thành như vậy, quản gia Trọng biết Thành chủ hiện tại tâm như tro tàn, nếu như không có một chút hy vọng gì có thể kích thích được Thành chủ, thì quản gia Trọng thật sự sợ Thành chủ nhà mình sẽ chán nản không cứu được nữa.

Trương Minh Hoàng ngồi yên khoảng 1 phút, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.”

Hôm nay ông ta đến là vì Đường Thắm Nhi, nếu Đường Thắm Nhi không có tới, thì ông ta đương nhiên cũng không cần ở lại nữa.

“Được, được.” Quản gia Trọng cũng sớm đoán được Thành chủ khi biết cô chủ nhà họ Đường không đến thì chắc chắn sẽ đi ngay, nhưng quản gia Trọng nghe thấy một câu nói nhàn nhạt của Thành chủ thế này, lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng quản gia Trọng cũng không còn cách khác.

Cô chủ nhà họ Đường không có tới, ông ta không thể đi bắt cóc cô chủ nhà họ Đường đến được, hơn nữa bọn họ cũng không thể trực tiếp xông vào nhà họ Đường tìm người được, dù sao giữa Quỷ Vực Chỉ Thành bọn họ và nhà họ Đường vẫn còn rất nhiều hiểu lầm.

Haiz, quan trọng đó không phải là hiểu lầm, tuy những chuyện làm với nhà họ Đường trước đây không có liên quan đến Thành chủ, Thành chủ hoàn toàn không biết, nhưng đích thực đều là người của Quỷ Vực Chỉ Thành làm.

Bọn họ không thể hoàn toàn thoái thác trách nhiệm được.

Quản gia Trọng mở cửa thư phòng ra trước mặt Trương Minh Hoàng, hai người ra khỏi thư phòng, ở bên cạnh thư phòng chính là cầu thang, trong đại sảnh bên dưới lúc này đã tràn đầy người, vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng truyền lên.

Quản gia Trọng càng cảm thấy Thành chủ nhà mình quá đáng thương, Thành chủ sở hữu tài phú và quyền lực mà rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng người mà Thành chủ yêu lại tìm 25 năm cũng không tìm được, con gái của Thành chủ cũng không tìm được, thứ mà Thành chủ muốn nhát lại không có được.

Trong lòng quản gia Trọng rất rõ, nếu như lúc này bà chủ và công chúa có thể ở bên cạnh Thành chủ thì Thành chủ có thể đánh đổi tất cả, cho dù là bảo Thành chủ lầy cả Quỷ Vực Chỉ Thành ra để trao đổi, Thành chủ cũng không hề do dự.

Nhưng trời cao lại không thuận ý người!

Trương Minh Hoàng rõ ràng cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên dưới lầu, một người cực kỳ ít khi bị chuyện khác làm ảnh hưởng như Trương Minh Hoàng, lúc này vậy mà lại ngừng bước chân lại.

Quản gia Trọng theo sau ông ta sững sờ, thần sắc lập tức thay đổi, Thành chủ nghe thấy tiếng cười vui của người khác thì cảm thấy mình quá cô độc sao?

Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, trời cao tại sao lại tàn nhẫn với Thành chủ của bọn họ như vậy chứ?

Thành chủ đã tìm bà chủ 25 năm không có bắt kỳ tin tức gì thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả công chúa cũng không tìm được.

“Thành chủ, bên dưới có rất nhiều khác, người của nhà họ Đường cũng có mặt, chúng ta có cần đi xuống từ chỗ khác không?” Quản gia Trọng nhìn cầu thang trước mặt, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên dưới, quản gia Trọng biết lúc này mà bọn họ đi xuống thì chắc chắn sẽ không hay.
 
Chương 3351


Chương 3351

Những người khác thì cũng không sao, Thành chủ sẽ không quan tâm, nhưng người nhà họ Đường cũng ở dưới lầu, ông cụ Đường và bà cụ Đường đều có mặt, quản gia Trọng cảm thấy Thành chủ chắc chắn sẽ để ý đến người nhà họ Đường, vì cô chủ nhà họ Đường.

Trương Minh Hoàng đảo mắt qua, nhàn nhạt quét nhìn một cái, sau đó chằm chậm gật đầu, Đường Thắm Nhi không có tới, nhưng những người nhà họ Đường khác đều có mặt, ông ta đi xuống như vậy đích thực là không hay, có thể khiến người khác hiểu lầm.

“Vậy chúng ta đi cửa số?” Đây là một toà nhà tây ba tầng, chỉ có một cầu thang này thôi, cầu thang không đi được thì chỉ có thể đi từ cửa sổ.

Đây là lầu hai, đối với ông ta mà nói thì nhảy từ cửa số xuống là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ có điều mắy chuyện như leo cửa số thế này thực sự không hợp với Thành chủ.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Trương Minh Hoàng không có trả lời, không có trả lời chính là không phản bác, đã đồng ý rồi.

Quản gia Trọng thầm thở ra một hơi, sau đó đi đến cửa số, quan sát một hồi, khoảng cách không phải vấn đề, chủ yếu là quản gia Trọng lo lắng bị người ta phát hiện, bị người ta hiểu lầm là ăn trộm.

Có điều tối nay Viên phủ có tiệc, những người khác đều bận, đằng sau vốn không có người.

“Thành chủ, ngài xuống trước đi.” Quản gia Trọng không phát hiện ra có vấn đề gì, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định để Thành chủ nhà mình xuống trước, bên dưới rõ ràng không có người, quản gia Trọng cũng lo đột nhiên có người lên lầu.

Cho nên, ông ta vẫn nên lót đường phía sau tốt hơn.

Trương Minh Hoàng không có nói gì, nhảy một phát đi xuống, độ cao như thế này đối với ông ta mà nói thật sự chẳng là gì cả.

Trương Minh Hoàng nhảy xuống, đi lên trước hai bước, sau đó đứng ở bên cạnh đợi quản gia Trọng.

Nhưng quản gia Trọng còn chưa kịp nhảy thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, theo lý mà nói với thân thủ của quản gia Trọng mà nhanh chóng nhảy xuống thì vẫn còn kịp, nhưng quản gia Trọng đột nhiên phát hiện dưới đất có một món đồ, là của Thành chủ nhà ông ta, có thể là hồi nãy Thành chủ nhảy đã rơi mắt rồi.

Đồ của Thành chủ nhà ông ta đương nhiên không thể đề lại đây rồi, cho nên quản gia Trọng khom người xuống nhặt đồ lên, khi muốn nhảy xuống thì đã không kịp rồi.

Quản gia Trọng chỉ có thể thoắt một cái, nhanh chóng về thư phòng trước.

Trương Minh Hoàng ở bên dưới lầu vốn không có ngẩng đầu lên nhìn, cho nên không biết tình hình bên quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng cũng không có thúc giục, cũng không có vội, bây giờ chuyện có thể khiến Trương Minh Hoàng nóng ruột cũng thật sự không nhiều, hoặc có thể nói chuyện có thể khiến Trương Minh Hoàng quan tâm, thật sự không nhiều.

Quản gia Trọng không có xuống, Trương Minh Hoàng cứ đứng đợi ở đó như vậy, yên lặng mà đứng, không nói tiếng nào, cũng không nóng ruột.

Trương Minh Hoàng thậm chí còn không đi xem tình hình xung quanh, bởi vì ông ta căn bản không quan tâm mấy thứ này, chỗ này có đẹp hay không, có náo nhiệt hay không đều không có bắt kỳ quan hệ gì với ông ta cả.

Chỉ là nghe thấy trong nhà không ngừng truyền đến tiếng cười vui vẻ, trong lòng Trương Minh Hoàng vẫn có thêm vài phần thất vọng.

Hôm nay ông ta đến đây, vốn là muốn gặp Đường Thắm Nhị, xin lỗi với Đường Thắm Nhi về những chuyện trước đây, ông ta biết xin lỗi thực ra chỉ là thứ yếu.

Ông ta thực ra là muốn gặp mặt cô gái đó một lần, cho dù kết quả giám định nhân thân đã nói chính xác rằng cô không phải con gái ông ta, ông ta vẫn muốn gặp cô một lần.
 
Chương 3352


Chương 3352

Nhưng không ngờ ngay cả gặp mặt một lần mà cũng khó như vậy.

Hoặc có lẽ thật sự là ông ta đã hy vọng xa xỉ rồi, biết rõ cô không phải con gái mình, ông ta sao lại phải cưỡng cầu đi gặp mặt chứ?

Đã biết rõ không phải là con gái của ông ta, gặp nhau thì có thể như thế nào chứ?

Gặp nhau lại có thể thay đổi cái gì?

Nhận cô làm con gái nuôi?

Có rất nhiều người muốn lôi kéo quan hệ với Quỷ Vực Chỉ Thành, hoặc là có rất nhiều người muốn làm con gái nuôi của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng biết rằng Đường Thắm Nhi không có ý muốn đó.

Mà từ xưa đến nay ông ta sẽ không đi làm chuyện miễn cưỡng người khác.

Cho nên ông ta lại hy vọng xa vời, biết rõ là số phận của ông ta đã bị chú định là sẽ cô độc, cần gì phải hi vọng xa vời cơ chứ.

Biết rõ là mỗi lần hi vọng thì cuối cùng đều là thất vọng, tại sao lại không hết hi vọng?

Ông ta nên chết tâm.

Sớm nên chết tâm!

Đừng hy vọng xa vời nữa, tất cả đều không cần phải hi vọng, bởi vì cho đến bây giờ những hy vọng của ông ta vẫn chưa từng đạt được.

Tắt cả mọi người đều nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không có gì là làm không được, nhưng mà ông ta lại cảm thấy vô cùng buồn cười, ngay cả chính người ông ta yêu mà ông ta cũng không thể bảo vệ được. Không có gì là làm không được hả? Thật là châm chọc.

Hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm đã đủ để một người từ bỏ tắt cả hi vọng, nhưng mà hai mươi lăm năm nay ông ta vẫn chưa từng từ bỏ. Thật ra thì trong lòng ông ta biết rất rõ người mà ông ta muốn tìm đã không còn trên đời này nữa, mấy năm nay ông ta cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.

Rồi sẽ có một ngày ông ta không có cách nào tự lừa mình dối người nữa, như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng nguội lạnh lòng mình.

Trương Minh Hoàng biết quản gia Trọng vẫn luôn hao tổn tâm lực tìm chuyện cho ông ta làm, quản gia Trọng hi vọng là trong cuộc sống của ông ta, ngoại trừ chuyện tìm người ra thì còn có thể làm những chuyện khác.

Nhưng mà chuyện duy nhất mà ông ta muốn làm trong hai mươi lăm năm nay đó chính là muốn tìm được bà.

Chỉ là ông ta biết rõ ông ta đã không thể tìm được, mãi mãi không thể tìm được, khi đó, thật sự lòng của ông ta lạnh như tro nguội, ông ta thậm chí còn suy nghĩ là cứ để nó như vậy đi, biết rõ là bà đã sớm không còn trên đời này, ông ta cần gì phải tự lừa gạt mình như thế.

Ông ta cứ đi theo bà thôi, hoặc là ông ta có thể tìm được bà ở một thế giới khác.

Mà đúng lúc đó, quản gia Trọng đột nhiên lại nhắc đến đứa con, trong nháy mắt ấy dường như trong lòng của ông ta lại có một loại ánh sáng xuắt hiện.

Nhưng mà cuối cùng, sự thật đã chứng minh là do ông ta đã mơ tưởng hão huyền, tia sáng đó là một cái bóng mơ hồ, không có hi vọng gì, chỉ là do ông ta đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Lúc này, Trương Minh Hoàng đang đứng trước cửa sổ, rõ ràng là trong căn phòng có ánh sáng đang chiếu rọi, rõ ràng là ánh sáng đang chiếu ở trên người của ông ta, nhưng mà dường như cả người của ông ta đều tan vào trong bóng đêm, cô đơn lại cô độc.

Đêm tối tĩnh lặng, ông ta lại tĩnh lặng hơn so với đêm tối, ông ta cứ đứng lẻ loi ở đó, vừa nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác đau lòng đến độ trái tim tan nát.
 
Chương 3353


Chương 3353

Trong đại sảnh ở sân sau, Đường Vũ Kỳ đang tìm kiếm những thứ thú vị nhất, những thứ xinh đẹp nhất, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy có một người đang đứng ở bên ngoài thông qua cánh cửa kính.

Khoảng cách hơi xa, nhưng mà Đường Vũ Kỳ vẫn có thể nhìn thấy.

Không biết là vì cái gì, khi Đường Vũ Kỳ nhìn thấy một mình người đó cô độc đứng trong bóng tối, trong lòng của cô bé lại có chút đau khổ.

Đường Vũ Kỳ không phân biệt được là cô bé cảm thấy người kia khó chịu, hay là cô bé cảm thấy đau lòng thay cho người kia.

Đường Vũ Kỳ không muốn mình phải buồn, cũng không muốn nhìn thấy người kia không vui.

Cô bé cảm thấy người đó vẫn luôn đứng ở đẳng kia, thật sự rất đáng thương, không có người nào chơi cùng với ông ấy hả?

Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cô bé nhìn thấy anh trai nhà mình đang nghiên cứu đồ vật ở trong tay, bà nội với bà lý đang nói chuyện với nhau.

Lúc này, Đường Vũ Kỳ đứng rất gần cửa, Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rồi sau đó một mình lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.

Đường Vũ Kỳ đi ra khỏi cửa, chạy chậm một đường đến trước mặt của Trương Minh Hoàng.

Mặc dù Đường Vũ Kỳ không quen biết, mặc dù một mình ông ta đứng ở đây có chút kỳ quái, nhưng mà Đường Vũ Kỳ lại không hề sợ hãi chút nào. Chẳng biết là tại sao, Đường Vũ Kỳ lại xác định chắc chắn người này sẽ không làm tổn thương cô bé, hơn nữa cũng không biết là tại sao cô bé lại muốn đến gần ông ta.

Hoặc là do nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông ta, cho nên muốn đến an ủi ông ta.

Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng ở một khoảng cách gần, lúc này, Đường Vũ Kỳ có thể xác định chú này trông có vẻ rất khó chịu.

Với lại chú này cũng trông có vẻ rất cô độc, không biết tại sao Đường Vũ Kỳ lại có loại cảm giác đấy.

Đường Vũ Kỳ chạy đến trước mặt của Trương Minh Hoàng, đứng ở trước mặt của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng lại không có phản ứng.

Hai mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế đứng ở trước mặt của ông ta, chẳng lẽ là ông ta không nhìn thầy hả?

Không đúng, lúc nãy cô bé chạy đến đây, chỉ cần ông ta không mù không điếc là có thể nhìn được, nghe được, tại sao ông ta lại không có phản ứng nào cơ chứ?

Đường Vũ Kỳ nhớ đến mẹ đã từng nói, nếu như một người quá đau lòng, quá buồn bã thì người đó sẽ nhốt mình vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn yên lặng sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không thể cảm nhận được động tỉnh của thế giới bên ngoài.

Ông chú đứng trước mặt đang trong tình huống này à?

Vậy là chú ấy đau lòng đến cỡ nào?

Đường Vũ Kỳ bắt đầu thương cảm cho ông chú đứng trước mặt, đúng vậy, thật sự thương cảm, từ trước đến nay người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không buồn không lo, không biết là tại sao lại cảm thấy đau lòng đối với một người xa lạ vừa mới gặp mặt.

Nhưng mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là người thuộc phái hành động, cô bé cảm thấy đau lòng cho ông chú đứng trước mặt, cho nên là muốn an ủi ông ta.

Sau khi Trương Minh Hoàng nhảy xuống từ cửa sổ, ông ta cũng không chọn một nơi để ẩn nắp, ông ta cứ đứng ở bên cạnh cửa sổ, tia sáng ở trong nhà đúng lúc thông qua cánh cửa sổ vừa vặn chiều trên gương mặt của ông ta, cho nên lúc này có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của Trương Minh Hoàng.

Đường Vũ Kỳ phát hiện dáng dắp của ông chú đó thật sự rất đẹp, đúng vậy, thật sự là rất đẹp, hình như còn đẹp hơn cả ba của mình.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên an ủi ông chú xinh đẹp này một chút mới được.
 
Chương 3354


Chương 3354

Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn Trương Minh Hoàng, sau đó lại cất lên chất giọng giòn tan: “Chú ơi…”

Vốn dĩ Trương Minh Hoàng đang im lặng chìm đắm trong thế giới của mình, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh giòn tan như thế, bình thường khi mà Trương Minh Hoàng chìm đắm trong thế giới riêng của mình trừ phi là chuyện mà ông ta quan tâm thì bắt cứ chuyện gì ở bên ngoài đều không thể ảnh hưởng tới ông ta, hoặc là nói ông ta không muốn nghe cái gì thì đều không nghe.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, âm thanh giòn tan này dường như mang theo một loại ma lực, dường như có một loại lực xuyên thấu, lập tức xuyên thấu qua kết giới xung quanh ông ta, trực tiếp tiến vào trong lỗ tai của ông ta.

Ánh mắt của Trương Minh Hoàng hơi thay đổi, ông ta nhìn theo nơi phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy cô bé đứng ở trước mặt của ông ta.

Dáng dấp của cô bé rất xinh đẹp, rất đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng long lanh, trên mặt mang theo nụ cười, cười vô cùng sáng lạng, là loại nụ cười trong nháy mắt có thể xua đuổi hết tất cả bi thương.

Trong chớp mắt ấy, Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy trái tim lặng yên như muốn chết đi của mình dường như đã bắt đầu nhảy lên, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một đứa nhỏ xinh đẹp như thế, đáng yêu như thề.

Điểm quan trọng nhất đó chính là chẳng biết tại sao, khi Trương Minh Hoàng vừa nhìn thấy cô bé thì trong lòng lại có mấy phần vui vẻ, ông ta phát hiện ông ta vừa nhìn thấy đứa nhỏ này thì ông ta đã thích đứa nhỏ này rồi.

Loại tâm trạng yêu thích này, đã rất nhiều năm rồi ông ta không có.

Hai mươi lăm năm trước, lúc gặp được bà ấy, khi đó ông ta bị trúng độc, ý thức không rõ ràng, cho nên khi đó ông ta cũng không nhớ là mình có cảm xúc gì.

Chỉ là sau khi tỉnh táo lại, những gì mà ông ta nhớ nhung đều là bà, một lòng muốn tìm được bà.

Ông ta yêu bà, điểm này không cần phải chất vấn.

Nhưng mà ông ta chưa từng cảm nhận loại cảm giác vừa nhìn đã thích như vậy.

Mà lúc này ông ta nhìn cô bé ấy, đột nhiên lại có một loại cảm xúc như thế, một loại cảm xúc mà ông ta chưa từng được cảm nhận.

Trong lúc nhát thời, tâm trạng của Trương Minh Hoàng quá phức tạp, hoặc là cũng có thể nói là quá rung động, cho nên ông ta quên đi việc trả lời lại bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

“Chú ơi, chú xinh đẹp ơi, chú có thể nghe thấy cháu nói chuyện không ạ?” Đường Vũ Kỳ thấy ông ta không nói lời nào, hai mắt chớp chớp, giọng nói thoáng cao hơn một chút.

Đường Vũ Kỳ nghĩ đến hồi lúc nãy khi mà cô bé vừa chạy đến đây thì chú không nghe tháy, chẳng lẽ là chú thật sự không nghe được hả?

Nhưng mà một ông chú xinh đẹp như thế, tại sao lại có thể không nghe được?

Trong thế giới của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, những sự vật tốt đẹp đều rất hoàn mỹ, người nào đẹp thì chắc chắn sẽ rất ưu tú.

Đa số những người mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ quen biết đều là như thế này.

Người nhà họ Đường người nào cũng đẹp, người nào cũng hết sức ưu tú, đặc biệt là mẹ của cô bé, trong cái nhìn của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, mẹ của cô bé chính là một người hoàn mỹ.

Ba của cô bé cũng rất đẹp trai, cũng vô cùng ưu tú, cho nên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ theo bản năng cảm thấy ông chú còn đẹp trai hơn so với ba của cô bé đang đứng trước mặt cô bé chắc chắn không thể nào là một người điếc được.

Trương Minh Hoàng nghe thấy xưng hô của Đường Vũ Kỳ thì ngắn người, chú hả?
 
Chương 3355


Chương 3355

Đứa nhỏ này chắc cũng chỉ mới có năm sáu tuổi, dựa vào tuổi của ông ta, cô bé không nên gọi ông ta là chú, nên gọi là ông mới đúng.

Trương Minh Hoàng suy nghĩ, nhưng mà cũng không chỉnh sửa xưng hô, vốn dĩ Trương Minh Hoàng không thèm quan tâm những chuyện này, ông ta cảm thấy cô bé thích gọi như thế nào thì cứ để nó gọi như thế đó.

Trương Minh Hoàng suy nghĩ, nhưng mà cũng không chỉnh sửa xưng hô, vốn dĩ Trương Minh Hoàng không thèm quan tâm những chuyện này, ông ta cảm thấy cô bé thích gọi như thế nào thì cứ để nó gọi như thế đó.

Cô bé này gọi ông ta là chú xinh đẹp.

Mặc dù là dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông là không thích hợp, nhưng mà lúc này Trương Minh Hoàng nghe thấy cô bé trước mắt hình dung ông ta như vậy, thế mà ông ta lại không cảm thấy có cái gì là không đúng.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt của cô bé, Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy tất cả những suy nghĩ tiêu cực lúc này của mình đều đã biến mắt hết toàn bộ, nụ cười của cô bé này có một loại công dụng để chữa trị rất kỳ diệu.

Trước kia chưa từng có tình huống giống như vậy, từ nhỏ, Trương Minh Hoàng đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế Quỷ Vực Chỉ Thành. Kẻ từ lúc nhỏ ông ta đã phải nhận những cuộc huần luyện vô cùng nghiêm khắc, cho nên khi còn bé, ông ta đã che giấu tâm trạng của mình, còn phải kiềm chế sở thích của mình.

Không phải quan tâm đối với sự có hay không của một chuyện gì đó, cũng không thể quá yêu thích một thứ gì đó.

Nói tóm lại là không thể tùy tiện để những sự vật ở bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân mình.

Hai mươi lăm năm trước, ông ta vẫn luôn làm rất tốt, rất xuất sắc, mà hai mươi lăm năm trước ông ta đã gặp bà, nhưng mà ngoại trừ chuyện của bà ra thì những chuyện còn lại ông ta đều làm rất tốt, hoặc là nói đối với những chuyện này ông ta làm vô cùng tốt.

Gần như là từ xưa đến nay ông ta không nhận bất cứ ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài, mặc kệ là vui hay là buồn, mặc kệ là tốt hay là xấu.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng phát hiện kể từ khi cô bé này xuất hiện, ông ta lại không kiềm chế được mà bị cô bé này ảnh hưởng.

Yêu thích từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì nụ cười của cô bé mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, thậm chí là những thứ này đã vượt qua khỏi sức ảnh hưởng của những sự vật khác đối với Trương Minh Hoàng hồi lúc trước.

Trương Minh Hoàng không hiểu tại sao lại như thế này, nhưng mà ông ta cũng không chán ghét loại cảm giác này, ông ta cũng không muốn phải kiềm chế nó.

Từ nhỏ, ba của ông ta đã dạy ông ta phải biết khắc chế, chỉ là bởi vì để ông ta là một người thừa kế đủ tiêu chuẩn. Nhưng mà hiện tại ông ta đã không quan tâm nữa rồi, thậm chí là ông ta đã không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chỉ Thành rất nhiều năm, cho nên ông ta cũng không muốn phải khắc chế, mặc kệ là vui hay buồn, ông ta đều không muốn phải khắc chế nó.

“Có thể nghe được.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng nâng lên, trả lời câu hỏi của cô bé, ông ta nghĩ lúc nãy mình không có phản ứng, chắc có lẽ là cô bé tưởng rằng ông ta không nghe được.

Khóe môi nâng lên của Trương Minh Hoàng mang theo một độ cong đẹp mắt, nhìn giống như là cười nhưng mà lại không rõ ràng cho lắm, từ lúc nhỏ, Trương Minh Hoàng đã học được cách vui buồn không thể hiện, vốn dĩ tâm trạng của ông ta sẽ không lộ ra bên ngoài, những năm gần đây, gần như là ông ta không cười, cho nên lúc này ông ta muốn cười, chỉ có thể là bởi vì không quen cho nên nhìn có vẻ hơi cứng ngắc.

“Chú có thể nghe được, tốt quá đi thôi.” Rõ ràng là Đường Vũ Kỳ thở phào một hơi, nụ cười ở trên mặt lại càng thêm tươi: “Cháu đã nói rồi mà, một người xinh đẹp như thế không có khả năng không nghe được.”
 
Chương 3356


Chương 3356

Trương Minh Hoàng nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ thì không nhịn được mà bật cười, người xinh đẹp lại có liên quan trực tiếp đến vấn đề nghe hay không nghe được hả?

“Chú ơi, tại sao chú lại đứng ở đây vậy?” Đường Vũ Kỷ nhìn xung quanh, nơi đây là hậu viện, cửa số ở phía sau được xem như là một nơi hẻo lánh nhất ở trong sân, lúc bình thường không có người nào đến đây, cô bé không biết tại sao ông chú này lại đứng ở chỗ này.

Trương Minh Hoàng giật mình, ông ta đột nhiên cảm thấy mình không biết phải trả lời vấn đề như thế nào, đặc biệt là đối với một đứa nhỏ nhỏ như thế.

“Cháu cảm thấy tại sao chú lại ở đây?” Trương Minh Hoàng không biết phải trả lời như thế nào, cho nên hỏi ngược lại Đường Vũ Kỳ, ông ta cũng thấy đứa nhỏ này rất kỳ lạ, ông ta đứng ở đây vốn chính là một chuyện kỳ lạ rồi.

Không, không chỉ có kỳ lạ, lúc này chỉ có một mình ông ta đứng ở đây, thật ra đó chính là một chuyện làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Cháu không biết nữa, cho nên cháu mới cảm thấy kỳ lạ, cho nên cháu mới đến đây xem thử.” Đường Vũ Kỳ trả lời rất tự nhiên, cô bé nghĩ như vậy đó.

Trương Minh Hoàng giật mình, bởi vì tò mò hả?

Tại sao cô bé lại không sợ?

Là bởi vì quá tò mò cho nên đã quên đi sợ hãi?

Như thế này cũng không tốt cho lắm, đứa bé này còn quá nhỏ, lòng hiếu kỳ lại nặng như vậy, nếu như gặp người xấu thì phải làm sao bây giờ?

Từ xưa đến nay, Trương Minh Hoàng sẽ không quan tâm chuyện của người khác, bình thường cũng sẽ không suy nghĩ mấy chuyện như vậy, nhưng mà lúc này ông ta nhìn nụ cười tươi tắn của cô bé, ông ta cảm thấy ông ta cần phải để cô bé nhận thức được tính nguy hiểm của một vài chuyện.

Nếu như ngày hôm nay người đứng đây không phải là ông ta, đã trễ như vậy rồi mà có một người đứng đằng sau cánh cửa, không phải là ăn trộm thì chính là có ý đồ khác.

Nếu như loại tình huống này cô bé lại đến đây như vậy, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Cháu như thế là không hay đâu, nếu như chú là người xấu, cháu như thế này sẽ rất nguy hiểm.” Đây chắc chắn là lần đầu tiên Trương Minh Hoàng lại nhẫn nại nghiêm túc dạy dỗ một đứa nhỏ như thế, không phải là bởi vì Trương Minh Hoàng không có cơ hội, mà là bởi vì Trương Minh Hoàng chưa từng có ý muốn đó.

“Nhưng mà chú đâu phải người xấu đâu.” Đường Vũ Kỳ nhìn ông ta, đôi mắt sáng trả lời rất chân thành và chắc chắn.

“Tại sao vậy?” Trương Minh Hoàng sửng sốt, ông ta không hiểu, không hiểu tại sao cô bé này chỉ mới gặp ông ta lần đầu tiên, dưới tình huống như thế, tại sao cô bé lại khẳng định ông ta không phải là người xấu.

Bên cạnh đó, Trương Minh Hoàng phát hiện khi mình nghe thấy lời nói của cô bé như thế, vậy mà trong lòng của ông ta lại không kiềm chế được mà có máy phần vui vẻ, từ nhỏ, ông ta đã phải chịu huấn luyện rất nghiêm ngặt, không chỉ có không thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách rõ ràng, lại càng không thể để cho bản thân mình dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng.

Nhưng mà hiện tại, chỉ vì một câu nói của cô bé mà ông ta lại không kiềm chế được mà cảm thấy mừng rỡ, Trương Minh Hoàng cảm thấy như vậy đã sắp không giống mình nữa rồi.

Bản thân như thế này rất lạ lẫm, theo lý thuyết, điều này không được phép xuất hiện trong cuộc sống của Trương Minh Hoàng với tư cách là người thừa kế của Quỷ Vực Chỉ Thành, nhưng mà Trương Minh Hoàng cảm thấy là ông ta không hề chán ghét cảm xúc này chút nào.

Dường như là ông ta không hề chán ghét tất cả những thứ của cô bé, không chán ghét cô bé đến gần, không chán ghét sự yêu thích đối với cô bé, không chán ghét những cảm xúc lạ lẫm mà cô bé đã mang đến cho ông ta.
 
Chương 3357


 

Chương 3357

“Chú đẹp trai như thế, chắc chắn không phải là người xấu.” Câu nói này của Đường Vũ Kỳ lại là một câu trả lời rất đương nhiên, không chỉ đương nhiên, hơn nữa còn vô cùng có khí thế.

Hình như là nếu như những người xinh đẹp như vậy mà là người xấu thì đó chính là một chuyện thiên lý bất dung.

Chắc chắn bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là người của hiệp hội yêu thích vẻ ngoài, Đường Vũ Kỳ nhìn người chắc chắn phải nhìn mặt trước, không, cho đến hiện tại, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn người cũng chỉ nhìn mặt.

Trương Minh Hoàng giật mình, sau đó lại bật cười, đúng là trẻ nhỏ ngây thơ, những người có dáng dấp đẹp mắt thì chắc chắn không phải là người xấu hả?

Đây là lần thứ hai cô bé khen ông ta xinh đẹp, khóe môi của Trương Minh Hoàng nhịn không được mà chậm rãi nâng lên.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng cảm thầy vẫn nên để cô bé này hiểu một đạo lý: “Người có dáng dấp xinh đẹp chưa chắc không phải là người xấu, không thể trông mặt mà bắt hình dong như thế, cho nên sau này cháu không thể nhìn thấy ai xinh đẹp thì lại cảm thầy người đó không có nguy hiểm, nhớ phải bảo vệ cho bản thân mình, không được tiếp xúc với người xa lạ, nếu như sau này gặp phải chuyện như ngày hôm nay, cháu đừng có đến gần người đó một mình, sẽ rất nguy hiểm.”

Mấy năm nay, Trương Minh Hoàng ngoại trừ tìm người ra thì những lúc khác ông ta đều trầm mặc là nhiều, rất ít khi mà ông ta lại nói một lời dài như thế, hơn nữa còn là loại ngữ khí nghiêm túc như thế này.

Nhưng mà hiện tại Trương Minh Hoàng lại không thể kiềm chế được mà nói nhiều như thế, hơn nữa, ông ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trương Minh Hoàng biết tình huống giống như ngày hôm nay, nếu như đổi lại là một người khác thì đúng là một chuyện rất nguy hiểm, cho nên ông ta chắc chắn phải để cho đứa nhỏ hiểu được điểm này.

Cô bé còn quá nhỏ, trông có vẻ chỉ mới có năm tuổi, còn chưa hiểu được nguy hiểm.

“Nhưng mà cháu biết chú không phải là người xấu, cháu biết chú sẽ không làm cháu bị thương.” Đường Vũ Kỳ nhìn ông ta, ánh mắt sáng lắp lánh chớp chớp, giọng điệu vẫn chắc nịch như cũ, cô bé biết là ông ta sẽ không làm tổn thương mình.

“Những điều chú nói, cháu điều hiểu. Mẹ của cháu đã dạy cháu rồi, cháu không thể nói chuyện với người xa lạ, không thể nhận đồ vật của người lạ, không thể đi cùng với người lạ, nếu như gặp phải nguy hiểm thì phải tìm cảnh sát, nếu như không tìm thấy cảnh sát thì phải tận dụng hết tất cả các khả năng để cầu cứu, nếu như bị người ta bắt đi thì nhất định phải nghĩ biện pháp để lại manh mối, mẹ cháu còn dạy cháu làm kí hiệu đặc biệt, kí hiệu đặc biệt của mẹ cháu dạy cháu rất đơn giản, hơn nữa, những ký hiệu đó cũng chỉ có mẹ với cháu hiểu thôi, những người khác nhìn không hiểu.” Đường Vũ Kỳ bắt đầu tách từng ngón tay nhỏ ra đếm đếm, trật tự rõ ràng, đơn giản mà lại sáng tỏ, hơn nữa vô cùng có tác dụng, chứng mình cô bé thật sự hiểu, hơn nữa còn hiểu không ít.

Trương Minh Hoàng nghe vậy mà sửng sốt một hồi, xem ra cô bé này hiểu hết, hơn nữa tính cảnh giác lại rất cao, nhưng mà tại sao cô bé lại đến tiếp xúc với ông ta trong khi bản thân chỉ có một mình?

Chẳng lẽ là bởi vì ông ta đẹp mắt hả?

Lúc nãy Trương Minh Hoàng không chú ý, ông ta vẫn luôn nghĩ chuyện của mình, cho nên không phát hiện cô bé này đến từ đâu.

“Mẹ của cháu thật sự đã dạy cháu đó chú, cháu hiểu hết, chú yên tâm đi, cháu sẽ không để cho người xấu có cơ hội làm tổn thương cháu đâu.” Sau khi Đường Vũ Kỳ nói lần lượt xong thì lại đưa ra lời tổng kết, lúc nói lời này, Đường Vũ Kỳ vô cùng tự tin.

“Mẹ của cháu dạy cháu rất tốt.” Trương Minh Hoàng nhịn không được mà bật cười, đứa nhỏ này rất thông minh, cũng rất đáng yêu, thật sự càng nhìn càng để cho người ta yêu thích.

Nhưng mà phụ huynh của đứa nhỏ này dạy bảo cũng rất tốt, ngoan ngoãn, lễ phép, hơn nữa còn biết bảo vệ mình.

“Đương nhiên rồi, mẹ của cháu rất lợi hại.” Nói đến mẹ, trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ đều tràn đầy sự kiêu ngạo: “Mẹ của cháu là người mẹ lợi hại nhất trên thế giới này, cũng là người mẹ xinh đẹp nhất.”
 
Chương 3358


Chương 3358

“Ừm.” Trương Minh Hoàng mỉm cười gật đầu, chắc là trong mắt của mỗi đứa nhỏ, ba và mẹ của nó đều là người tốt nhất trên đời này.

“Cho nên không phải là cháu không biết tự bảo vệ mình, cũng không phải là cháu không biết tránh né nguy hiểm, mà là bởi vì cháu biết chú không phải là người xấu, biết chú sẽ không làm tổn thương cháu, cho nên cháu mới đến đây.” Mặc dù bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất hoạt bát, nhưng mà cũng không phải là người có tính tình thô lỗ, hơn nữa, từ nhỏ Đường Vũ Kỳ đã ở bên cạnh Tô Khiết, tính cảnh giác và ý thức nguy hiểm cũng rất cao.

“Tại sao vậy?” Trương Minh Hoàng vẫn không hiểu tại sao cô bé này lại cảm thấy ông ta không có nguy hiểm, cô bé đã nói lời này máy lần rồi, lúc nãy ông ta chỉ coi rằng cô bé không hiểu chuyện.

Nhưng mà lúc nãy cô bé lại có thể nói nhiều kinh nghiệm bảo vệ bản thân mình như thế, Trương Minh Hoàng biết mặc dù cô bé này vẫn còn nhỏ, nhưng mà có thể hiểu được không ít.

Tại sao cô bé lại có thể chắc chắn là mình không làm tổn thương cô bé vậy chứ?

“Cháu cũng không biết nữa, nhưng mà cháu cảm thấy chú không phải là người xấu, cháu chỉ biết là chú sẽ không làm tổn thương cháu.” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ cũng không biết là tại sao, cô bé không thể nói rõ ràng.

Ánh mắt của Trương Minh Hoàng chợt lóe lên, không biết vì cái gỉ, nhưng mà lại biết ông ta không phải là người xấu?

Lại biết là ông ta sẽ không làm tổn thương cô bé?

Đúng là ông ta sẽ không làm tổn thương cô bé, cho dù là trẻ con bình thường, ông ta cũng không có khả năng làm tổn thương, huống hồ chỉ là đứa nhỏ mà ông ta vừa gặp đã thích.

Phán đoán của đứa nhỏ này vô cùng chính xác.

Nhưng mà tại sao đứa nhỏ này lại có phán đoán như thế vậy chứ, cũng là vì dựa vào cảm giác trong lòng nó à?

Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ diệu, ông ta và đứa nhỏ này chưa từng gặp nhau, ngày hôm nay chắc chắn là lần gặp mặt đầu tiên.

Vừa nhìn một cái mà ông ta đã thích cô bé này rồi, hơn nữa tâm trạng của ông ta không chỉ bị đứa nhỏ này ảnh hưởng một lần, hơn nữa đứa nhỏ này còn kết luận là ông ta sẽ không làm tổn thương nó.

Tại sao lại như vậy?

Đường Vũ Kỳ dừng lại một chút, cô bé nhớ đến dáng vẻ của Trương Minh Hoàng mà lúc nãy mình nhìn thấy khi còn ở trong phòng khách, cô bé suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nãy cháu nhìn chú từ đằng xa, cháu cảm thấy hình như là chú rất buồn, cho nên cháu muốn đến đây an ủi chú một chút.”

Trương Minh Hoàng cũng đang nghĩ đến chuyện này, nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, đột nhiên ông ta lại cứng người.

Ông ta cho rằng đứa nhỏ này đến đây cũng là bởi vì tò mò, nhưng mà không ngờ đến cô bé lại đến đây vì nguyên nhân này.

Là bởi vì cô bé nhìn thấy ông ta đau lòng, cho nên muốn đến đây an ủi ông ta.

Trương Minh Hoàng cảm thấy như có một cái gì đó đâm vào trong lòng của mình, có chút đau, là một cảm giác đau rất chân thật.

Đúng vậy, đúng là một loại cảm giác đau, cơn đau này rất kỳ diệu, rất chân thật, nhưng mà ông ta lại cảm nhận được một loại xúc động ấm áp.

Cảm giác này rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên Trương Minh Hoàng có cảm giác như thế.

Ông ta cũng không hiểu tại sao sức ảnh hưởng của cô bé này đối với ông ta lại lớn như thế, một nụ cười của cô bé cũng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ta, mà lúc này một câu nói của cô bé lại có thể làm đáy lòng của ông ta bị xúc động.
 
Chương 3359


Chương 3359

Hơn nữa, lực quan sát của cô bé này rất tốt, lúc nãy ông ta đứng ở đây không hề động đậy, không hề nói một câu nào, vậy mà cô bé này lại có thể nhìn thấy được ông ta đang khó chịu.

“Chú ơi, tại sao chú lại buồn vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ thật sự muốn đến an ủi ông ta, nhưng mà để an ủi ông ta thì điều đầu tiên cần làm là phải hiểu rõ nguyên nhân mà ông ta buồn mới được.

Trương Minh Hoàng sửng sốt, mình buồn vì cái gì hả?

Một đứa nhỏ hỏi ông ta câu hỏi như thế, ông ta phải trả lời như thế nào đây?

Đứa bé này còn nhỏ như thế, cho dù ông ta có nói, cô bé cũng không hiểu.

Trương Minh Hoàng không trả lời, đôi mắt to sáng lắp lánh của Đường Vũ Kỳ cứ nhìn Trương Minh Hoàng, quan sát một hồi, Đường Vũ Kỳ lại mở miệng nói: “Chú đang đau lòng vì ai đó hả?”

“Tại sao cháu lại hỏi như vậy.” Trương Minh Hoàng kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ, câu nói này là cô bé thuận miệng nói ra, hay là cô bé đoán được?

“Bởi vì chú trông có vẻ như là một người không thiếu bắt cứ thứ gì, không thiếu đồ vật nào, vậy chắc chắn chú đang đau lòng bởi vì ai đó.” Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng, lời nói này rất chắc chắn, không mang theo nửa điểm mập mờ.

“Sao cháu lại biết là chú không thiếu cái gì?” Trương Minh Hoàng lại càng kinh ngạc hơn nữa, nếu như đứa bé này chỉ thuận miệng nói ra thì cũng thôi đi, nhưng mà hiển nhiên không phải là như vậy, đứa bé này thật sự có thể đoán được.

Suy luận của cô bé không sai, nhưng mà tại sao cô bé lại có thể kết luận là ông ta không thiều cái gì?

Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhưng mà người chân chính không thiếu thứ gì chắc là cũng không nhiều đâu nhỉ?

“Lúc nãy khi mà cháu nhìn chú, cháu nhìn thấy một mình chú đứng ở đằng đó, bộ dạng rất khó chịu, bộ dạng buồn bã của chú giống như là không cần cái gì hết, cháu cảm thấy là cho dù toàn bộ thế giới đặt ở trước mặt của chú thì chú cũng sẽ không cần, mẹ nói cái này gọi là vô dục… vô dục, đúng rồi, là vô dụng vô cầu. Một người vô dụng vô cầu, hoặc là đó chính là người xuất gia nhìn thấu hồng trần, hoặc là một người không thiếu cái gì hết, là một người muốn cái gì thì có cái đó. Hồi lúc nãy chú buồn như thế, chắc chắn chú không phải là người xuất gia nhìn thấu hồng trần, vậy thì chắc chắn là một người không thiếu gì hết.” Mặc dù bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, nhưng mà từ nhỏ đã học được rất nhiều thứ từ Tô Khiết, về phương diện quan sát, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một người có thiên phú vô cùng cao.

Hơn nữa, Nhạc Hồng Linh, Sở Bách Hà, còn có Mộ Dung Tri đều dạy cô bé rất nhiều thứ.

Bây giờ sau khi trở lại nhà họ Đường, cô bé cũng học được rất nhiều thứ ở nhà họ Đường, mặc dù ông cụ Đường không nghiêm khắc đối với chuyện giáo dục con cháu, nhưng mà ông cụ Đường lại hiểu rất rõ là thiên phú và năng khiếu của bọn nhỏ cần phải được dẫn dắt từ từ, cho nên trong khoảng thời gian này ông cụ Đường vô tình hay cố ý mà đã dạy cho Đường Vũ Kỳ rất nhiều thứ.

Đương nhiên những thứ này cũng không phải là do Đường Vũ Kỳ chỉ thông qua quan sát mà có được, thật ra thì khi cô bé nhìn thấy Trương Minh Hoàng, không hiểu sao trong lòng của cô bé lại có suy nghĩ như vậy. Mẹ nói có đôi khi cô gái sẽ có giác quan thứ sáu, mẹ đã từng nói giác quan thứ sáu rất chuẩn xác.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây chính là giác quan thứ sáu của cô bé.

Trương Minh Hoàng cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ dựa vào khí chất và quần áo trên người của ông ta để phân tích, thậm chí Trương Minh Hoàng còn suy nghĩ đứa nhỏ này sẽ nói là bởi vì ông ta đẹp mắt giống như hồi lúc nãy.

Vậy mà có làm như thế nào Trương Minh Hoàng cũng không ngờ tới là Đường Vũ Kỳ lại nói ra những lời như vậy, đứa bé này cũng chỉ mới có năm sáu tuổi, vậy mà lại hiểu biết nhiều như thế.

Hơn nữa, lực quan sát của đứa bé này còn rất mạnh.

Hồi lúc nãy ông ta cũng chỉ đứng ở đây, cũng không làm cái gì, không nói cái gì, tại sao đứa bé này lại có thể nhìn ra nhiều thứ như thế?
 
Chương 3360


Chương 3360

Cô bé nhận ra được ông ta đang buồn, ông ta có thể hiểu được, chắc là do lúc nãy tinh thần của ông ta quá kém, cho nên lại lộ ra sự bi thương, nhưng mà đứa nhỏ này có thể nhìn thấy được ông ta vô dục vô cầu, chuyện này quả thật làm cho ông ta phải kinh ngạc.

Cô bé này nói chuẩn xác như thế, mỗi một câu đều chính xác như vậy, cô bé nói cho dù có đặt toàn bộ thế giới ở trước mặt của ông ta, ông ta cũng sẽ không cần.

Đúng là lúc nãy ông ta có suy nghĩ này, hình như là đứa nhỏ có thể nhìn thấu tâm tư của ông ta.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lúc này, Trương Minh Hoàng thật sự khiếp sợ, đứa nhỏ này thật sự chỉ mới có năm sáu tuổi thôi hả?

“Cháu năm tuổi rồi ạ.” Đường Vũ Kỳ duỗi một bàn tay ra, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Trương Minh Hoàng.

“Thật sự chỉ mới năm tuổi thôi hả.” Lời nói này của Trương Minh Hoàng không phải là đang hoài nghi câu trả lời của Đường Vũ Kỳ, mà xem như là một loại xác nhận.

Đứa nhỏ này thật sự chị mới có năm tuổi?

Xem ra đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, chắc là có thiên phú ở phương diện này.

Thật ra thì trên đời này có không ít những đứa trẻ thông minh, có thiên phú cũng không phải là hiếm tháy, nhưng mà cô bé này đúng là đứa nhỏ đặc biệt ưu tú.

Một đứa nhỏ xuất sắc như thế, ưu tú như thế, đúng là rất ít khi gặp được, có đều chuyện này cũng không phải khác lạ gì, dù sao thì mặc dù mấy đứa bé như vậy là ít, nhưng mà vẫn có.

Lúc ông ta năm tuổi, ông ta đã có được lượng kiến thức vượt qua lượng kiến thức mà những đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi có được, kỹ năng mà ông ta có cũng vượt xa những người mười máy tuổi.

Đương nhiên đó không phải là bởi vì ông ta thông minh, mà là bởi vì kể từ khi ông ta còn rất nhỏ, lúc mà người khác còn đang chơi đùa thì ông ta đã bắt đầu học tập.

Máy đứa nhỏ dưới năm tuổi đều đang chơi đùa, nhưng mà kể từ khi ông ta biết nói chuyện thì đã bắt đầu học tập, học tập các loại kiến thức, học tập các loại kỹ năng, cho nên ông ta hiểu biết nhiều hơn so với những người khác.

Kể từ lúc ông ta biết nói chuyện thì đã bắt đầu học tập, học tập các loại kiến thức, học tập các loại kỹ năng, cho nên ông ta hiểu nhiều hơn so với những người khác.

Chắc có lẽ là người nhà của đứa nhỏ này đã dạy cho cô bé rất nhiều kiến thức ở rất nhiều phương diện kể từ khi còn nhỏ, cô bé vô cùng thông minh, lại có thiên phú về phương diện này, cho nên mới có thể quan sát chính xác như thế.

“Chú ơi, cháu nói có đúng không ạ? Có phải là chú đau lòng bởi vì một người nào đó?” Đường Vũ Kỳ vẫn còn chưa quên chuyện hồi lúc nãy, hơn nữa, từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một người có tính tình phải nói rõ ngọn nguồn, chuyện gì mà cô bé đã muốn làm thì cô bé sẽ không từ bỏ.

“Đúng vậy, chú đang đau lòng bởi vì một người.” Vốn dĩ là Trương Minh Hoàng cảm thấy ông ta có nói thì đứa nhỏ này cũng sẽ không hiểu, nhưng mà rõ ràng là đứa nhỏ này hiểu hết tất cả, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nếu như những gì cô bé này nói là đúng, vậy thì Trương Minh Hoàng cũng không che giấu nữa.

Rốt cuộc, Đường Vũ Kỳ cũng đã nhận được câu trả lời của Trương Minh Hoàng, biết là mình không có nói sai, trên mặt của Đường Vũ Kỳ lại càng có nhiều nụ cười hơn.

Đường Vũ Kỳ suy nghĩ, vẫn là nhịn không được mà hỏi một câu: “Người đó là gì của chú vậy? Vợ chú, hay là con của chú?”

Trương Minh Hoàng: ”…”

Trương Minh Hoàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại mở miệng nói lần nữa: “Là vợ… hoặc có lẽ là con.
 
Chương 3361


Chương 3361

Trương Minh Hoàng dùng chữ hoặc, bởi vì đối với vấn đề con cái, bây giờ tâm trạng của Trương Minh Hoàng có chút phức tạp.

“Bọn họ làm sao vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy được sự thương tâm của Trương Minh Hoàng, cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khổ sở thay cho ông ta.

Vợ với con của chú ấy làm sao vậy?

Lúc nãy nhìn thấy chú ấy đau lòng như thế, buồn bã như thế, có phải là vợ với con của chú ấy không còn ở trên đời nữa?

“Bọn họ…” Trương Minh Hoàng âm thầm thở ra một hơi: “Chú đã tìm vợ của chú rất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn không tìm được.”

Lúc Trương Minh Hoàng nói ra lời này rõ ràng là trong âm thanh mang theo máy phần trầm thấp, nhưng mà lại không có loại cảm giác âm trầm tĩnh mịch làm cho người ta không thở nồi giống như bình thường, thậm chí cảm giác bi thương đều đã phai nhạt đi rất nhiều, có thể là do sợ hù dọa cô bé.

Hoặc là do lúc nói chuyện với cô bé, ông ta không khỏi quên đi một chút bi thương.

“Vậy chú còn có thể tìm được dì ấy không?” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cũng không nói lời an ủi mà là hỏi ngược lại một câu.

Đã tìm rất nhiều năm rồi, nhưng không tìm được, còn có thể tìm được nữa không?

Trương Minh Hoàng ngắn người, khóe môi mắp máy, giống như là thở ra một hơi, sau đó mới lên tiếng nói: “Không tìm được.”

Thật ra thì ông ta đã biết từ lâu là mình không tìm được, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thừa nhận, vẫn luôn tự lửa mình dối người.

“Chú biết rất rõ là không thể tìm được, tại sao chú cứ phải nhất định đi tìm, chú cứ cố chấp đi tìm mà lại tìm không tháy, chẳng phải làm như vậy sẽ càng đau lòng hơn à, càng sợ hơn à?” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ không phải là người biết cách an ủi người khác, cô bé chỉ dựa theo suy nghĩ của mình, dựa theo cách nhìn nhận sự việc của mình mà xem xét chuyện này.

Trong lòng của Trương Minh Hoàng lại run lên, đúng vậy, ông ta biết rất rõ là không thể tìm được, vậy mà cứ nhất định phải đi tìm, kết quả như vậy đúng là chỉ làm mình càng đau lòng hơn, càng khổ sở hơn.

Đạo lý như thế, bây giờ lại để một đứa nhỏ năm tuổi nói cho ông ta biết?

Thật ra thì không phải là ông ta không hiểu, chẳng qua là ông ta vẫn không muốn đối mặt với nó.

Đứa bé này không chỉ thông minh, hơn nữa còn có một trái tim tinh tế, đôi mắt sáng long lanh.

“Mẹ của cháu nói cứ cố chấp đi làm một chuyện mà mình đã biết rõ là không có kết quả, đó chính là làm lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng. Chú à, chú như thế này là không đúng đâu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Trương Minh Hoàng không nói lời nào, giọng nói của cô bé bắt đầu nghiêm túc hơn.

“Cháu nói đúng đó, chú như thế này là không đúng.” Sắc mặt của Trương Minh Hoàng có chút kinh ngạc, câu nói này không chỉ là đang trả lời Đường Vũ Kỳ, mà còn là đang nói với chính mình.

Ông ta đã tìm bà hai mươi lăm năm, dựa vào năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, dựa vào năng lực của ông ta, tìm hai mươi lăm năm không thể nào không có tin tức, vậy thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bà không còn trên đời này.

Nhưng mà ông ta vẫn luôn lừa dối bản thân mình không muốn từ bỏ, thậm chí ông ta còn nghĩ cứ rời đi theo bà, hoặc là có thể gặp được bà trong một thế giới khác.

Từ nhỏ, ông ta đã được bồi dưỡng như là người thừa kế của Quỷ Vực Chỉ Thành, ý chí của ông ta mạnh hơn so với những người khác, nhưng mà hiện tại ông ta mới phát hiện những năm gần đây ông ta lại suy nghĩ tiêu cực như thế.

Trôi qua nhiều năm, ông ta đã từ bỏ quá nhiều thứ, ông ta không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, ông ta ném hết tất cả mọi chuyện cho Mặc Thành.

Trước kia, ông ta một lòng một dạ tìm người, chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, bây giờ một câu nói của đứa nhỏ này lại làm cho ông ta cảm thấy chắn động, mấy năm nay, rốt cuộc ông ta đã biến thành cái dạng gì rồi?
 
Chương 3362


Chương 3362

Mấy lời như vậy, chắc chắn là bình thường không có người nào nói với ông ta.

Ông đi tìm bà cũng không có cái gì là không đúng, ông tìm nhiều năm như vậy cũng không sai, sai là sai ở tâm trạng.

Ông ta như thế này, nói dễ nghe một chút là vì yêu mà si, nói khó nghe một chút thì thật ra là đang trốn tránh.

“Nếu như chú biết như thế này là không đúng, vậy thì chú phải thay đổi, mẹ của cháu nói biết sai thì phải sửa.” Đương nhiên, Đường Vũ Kỳ không biết suy nghĩ lúc này của Trương Minh Hoàng, cô bé chỉ đơn thuần dựa vào suy nghĩ của mình mà nói ra.

“Được, chú sẽ thay đổi.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng nâng lên, mặc dù độ cong vẫn có chút cứng ngắc như cũ, nhưng mà lúc này ông ta lại cảm nhận được một loại nhẹ nhõm.

Ông ta nên thay đổi, chuyện đi tìm bà không sai, ông ta cũng chưa từng cảm thấy nó sai, nhưng mà là do tâm trạng của ông ta đã sai, cho nên ông ta cần phải thay đổi tâm trạng mình.

Nếu như thật sự không thể tìm thấy người, ông ta cũng không nên để bản thân mình trở nên thê thảm như thế.

Trước kia ông ta xem thường nhất chính là loại người gặp phải chuyện gì thì sẽ trốn tránh, nhưng mà hiện tại bản thân mình lại trở thành người như vậy.

“Chú ơi, lúc nãy chú nói là chú không tìm được vợ của chú, vậy con của chú đâu rồi?” Trí nhớ của Đường Vũ Kỳ rất tốt, nó vẫn còn nhớ lúc nãy Trương Minh Hoàng có nhắc đến con của mình, nhưng mà lúc nãy Trương Minh Hoàng chỉ nói là không tìm được vợ chứ không có nói là không tìm được con.

“Con à?” Trương Minh Hoàng thì thầm một câu, sắc mặt có chút phức tạp, vốn dĩ trong lòng của ông ta xác định là mình có một đứa con, nhưng mà bây giờ ông ta không biết mình có nên tin tưởng vào loại cảm giác này nữa hay không, không biết ông ta có nên đi tìm hay không.

“Chú không tìm được con của chú hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì nhịn không được mà lại hỏi thêm một câu.

“Không.” Trương Minh Hoàng nhanh chóng phủ nhận: “Không phải là không tìm được, mà là chú vẫn còn chưa đi tìm.”

Từ lúc bắt đầu, Lương nói Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta liền đặt hết tất cả sự chú ý lên trên người của Đường Thắm Nhi, cho nên ông ta căn bản không cho người đi tìm.

Kết quả xét nghiệm ADN vừa mới có đã cho thấy Đường Thắm Nhi không phải là con gái của ông ta, sau đó ông ta liền từ bỏ, tự mình đắm chìm vào trong thế giới của mình, không muốn đối mặt với kết quả như vậy.

Đối với chuyện này, ông ta lại lựa chọn trốn tránh một lần nữa.

Ông ta như thế này là không đúng, cho dù ông ta không thể xác định cảm giác của mình là hoàn toàn chính xác, ông ta cũng không nên từ bỏ như vậy, dù sao thì liên quan đến chuyện con cái, ông ta căn bản chưa làm cái gì hết.

“Vậy tại sao chú lại không chịu đi tìm đi? Nếu như đã có thể tìm được thì chú nên đi tìm, tìm không được thì không nên lãng phí thời gian, nếu có thể tìm được thì không thể từ bỏ.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cảm thấy đây là một đạo lý rất đơn giản, chẳng lẽ là chú còn không hiểu nữa hả?

“Đúng vậy, cháu nói rất đúng, chú nên đi tìm, chú nên đi thăm dò tin tức.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng cong lên, ông ta phát hiện dường như là mình vẫn luôn chui rúc vào trong ngõ kẹt trong một khoảng thời gian lâu như thế, cứ luôn nhận định lý lẻ cứng nhắc.

Nhưng mà mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì ông ta vẫn cứ trồn tránh.

Cho dù lúc đó Lương nói cho ông ta biết Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta cũng không lập tức đi kiểm chứng, vậy mà ông ta vẫn cứ luôn chờ đợi.

Hoặc là từ lúc bắt đầu ông ta đã trốn tránh rồi, sợ là chuyện không giống như ông ta đã hi vọng, cho nên sợ hãi đi đối mặt.
 
Chương 3363


Chương 3363

Thật ra lúc mà ông ta nghe thầy Lương nói Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta nên lập tức đi tìm chứng cứ, nếu như mà ông ta thật sự muốn làm, cho dù nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được ông ta.

Nhưng mà ông ta lại không làm cái gì hết.

Đến cuối cùng, ông ta không suy nghĩ làm cái gì, cuối cùng vẫn là Mặc Thành không từ bỏ ý định nhất định phải đi làm kết quả xét nghiệm ADN một lần nữa.

Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN thật sự không phải là kết quả mà ông ta hi vọng, sau đó ông ta lại trồn tránh một lần nữa.

“Chú ơi, sau khi chú tìm thấy con của mình thì đã có người chăm sóc cho chú, chú đã có người nhà, chú sẽ không buồn như vậy nữa.” Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ lại nở nụ cười, xem ra là chú này rất nghe lời, biết sai là sửa, rất tốt, rất tốt.

“Đúng, cháu nói đúng.” Trương Minh Hoàng càng ngày càng thích nghe cô bé trước mắt nói chuyện, mỗi một câu của cô bé nói đều hợp với suy nghĩ của ông ta.

Ông ta cứ giữ khư khư chuyện hai mươi lăm năm trước, ông ta cũng yêu tha thiết cô gái hai mươi lăm năm trước, nhưng mà ông ta biết rất rõ là bà đã không còn trên đời này.”

Thật lâu trước kia, ông ta đã hiểu rồi.

Mà sau khi hiểu được sự thật này, cho dù ông ta có tự lừa mình dối người, thật ra trong lòng của ông ta vẫn đang từ từ tiếp nhận, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời khỏi cùng với bà.

Chuyện mà ông ta đã hiểu từ rất lâu, mặc dù nặng nề chua xót, nhưng mà muốn bước ra từ trong nỗi đau này nó còn dễ dàng hơn so với loại cảm giác vừa mới mắt đi tình yêu tha thiết.

Những năm nay, nếu như không phải ông ta vẫn luôn tự mình dối người, nếu như không phải ông ta vẫn luôn trốn tránh, thật ra ông ta đã có thể bước ra từ trong nỗi đau từ lâu.

Ông ta yêu bà, nhưng mà bà đã qua đời chính là sự thật, ông ta vẫn còn sống, có thể nhớ nhung, lúc nhớ nhung cũng có thể khổ sở đau lòng vì bà, nhưng mà ông ta không nên sa sút tinh thần, không nên im lặng chìm đắm trong nỗi đau không thể tự kiểm soát.

Ông ta vẫn còn sống, ít nhát là vẫn còn sống giống như một người bình thường, nếu như ông ta lại sống giống như lúc trước, thế thì sống và chết có gì khác biệt nhau?

Mà ông ta cũng không nên có suy nghĩ coi rẻ mạng sống như trước kia đã từng có, cái chuyện coi rẻ mạng sống mình như vậy đều là hành vi hèn nhát trốn tránh hiện thực, cho nên ông ta phải sống.

Nếu như ông ta thật sự có thể tìm được con của ông ta, đương nhiên ông ta nên vui mừng, không phải chỉ là bởi vì có một hi vọng mới có thể che giấu đi nỗi đau ban đầu, mà là bởi vì đứa nhỏ này là người thân của ông ta, ông ta nên yêu con mình, nhất định phải yêu con mình.

“Chú rất ngoan.” Hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với kết quả như vậy, cô bé lấy ra một miếng socola từ trong túi quần đưa đến trước mặt Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, đây là phần thưởng, miếng socola này là cháu lén lút giấu đi đó, cháu không còn cái gì ăn nữa đâu.”

Đường Vũ Kỳ có chút không nỡ, cô bé thích ăn kẹo ngọt, nhưng mà mẹ không cho cô bé ăn nhiều, cho nên có đôi khi cô bé sẽ lén lút giấu đi một viên. Đương nhiên, thật ra cô bé cũng rất ngoan và rất hiểu chuyện.

Cô bé sẽ không giấu quá nhiều, cô bé biết là mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô bé, ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng.

Trương Minh Hoàng nhìn cục kẹo socola của Đường Vũ Kỳ đưa cho mình, đôi mắt lóe lên, sau đó lại nở nụ cười, lần này là cười thật lòng, rõ ràng là mang theo ý cười mà không phải là sự miễn cưỡng, cũng không còn cứng nhắc.

Lúc này, rốt cuộc quản gia Trọng cũng đã chờ người ở trên lầu rời đi, đúng lúc này ông ta nhảy xuống từ trên cửa số, quản gia Trọng đứng ở trước mặt thành chủ nhà mình, sau đó là nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của thành chủ nhà mình.

Lúc quản gia Trọng nhảy xuống phía dưới thì không nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, bởi vì chỗ đứng của Đường Vũ Kỳ gần với cửa sổ, mà vóc dáng của Đường Vũ Kỳ lại thấp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom