Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chú Cơ Trưởng Nhà Bên Là Sói Đói

Chú Cơ Trưởng Nhà Bên Là Sói Đói
Chương 60


Tô Sầm mang bữa sáng vào phòng rồi đi ngay, Tô Mạt Mạt cũng không màng đến việc mình chưa rửa mặt, ăn ngấu nghiến bát cháo cùng hai quả trứng gà, xong thì muốn xuống lầu đón Hứa Đình Xuyên.

“Tô Mạt Mạt! Con đứng lại cho mẹ! Con mới hứa với mẹ thế nào hả?” Tô Sầm thấy Mạt Mạt muốn ra cửa, lạnh giọng quát lớn.

“Mẹ, con không trốn, anh ấy nói sắp tới đây, con xuống lầu xem anh ấy thôi!” Tô Mạt Mạt vừa nói vừa chỉnh lại tóc, mở cửa chuẩn bị xuống dưới. Đột nhiên nghe tiếng chén sứ vỡ từ phía sau, quay đầu nhìn thấy mẹ lại đang cầm miếng sứ nhỏ đặt trên cổ tay, trừng mắt nhìn Mạt Mạt nói: “Nếu hôm nay con bước ra khỏi nhà, trở về nhà chỉ có thể thấy xác của mẹ thôi.” “Tô Sầm! Mẹ có thể đổi chiêu được không! Hồi cấp hai con muốn nghỉ học vì không chịu được sự chửi rủa của bạn học, mẹ cũng đe doạ tự sát, hiện tại muốn bức con chia tay với anh ấy vẫn dùng lại trò này, mẹ không chán sao?” Tô Mạt Mạt vẻ mặt nhàm chán, nhấc chân chuẩn bị ra cửa.

Thế nhưng Tô Sầm lại không chút do dự cầm mảnh sứ cắt cổ tay, máu đỏ theo miệng vết thương phun trào ra, dọa Mạt Mạt hô hấp ngừng lại, đại não trống rỗng, tay chân lạnh lẽo. Đến khi mẹ cô ngồi bệt xuống sàn, máu từ cổ tay nhuộm đỏ váy áo màu trắng, lọt vào trong mắt chỉ còn là màu đỏ chói mắt.

Tô Mạt Mạt lúc này mới hoàn hồn, chạy nhanh đến, một tay giữ miệng vết thương, một tay bấm điện thoại gọi 120.

“Nếu con không đồng ý với mẹ mà chia tay với cậu ta, chuyện này vẫn còn tiếp diễn!” Tô Sầm uy hiếp nói.

“Mẹ! Vì cái gì? Anh ấy chỉ hơn con có mấy tuổi! Sao mẹ lại dùng phương thức cực đoan này để ép hai chúng con chia tay cơ chứ?” Nước mắt tràn khỏi làn mi, vừa lo lắng cho mẹ, vừa lo lắng cho tương lai cùng Hứa Đình Xuyên.

“Con chỉ cần nói cho mẹ, chia tay hay không chia tay!” Thái độ của Tô Sầm rất kiên quyết.

Mạt Mạt che lại vết thương trên cổ tay mẹ, còn có thể cảm giác được sự nóng bỏng của máu tươi khi tràn ra, trong mũi cũng toàn là mùi tanh của máu, giờ phút này cô dường như có thể cảm nhận được cái chết chia lìa, cô rất sợ mất đi mẹ, so với việc mất đi anh ấy còn đáng sợ hơn.

“Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, chia tay với anh ấy, về sau mẹ đừng làm chuyện ngốc nghếch vậy nữa!” Mạt Mạt nói xong nước mắt rơi như mưa, cô không muốn chia tay với anh, nhưng lại càng không muốn để mẹ tự làm tổn thương bản thân thêm nữa.

Sau khi xe cấp cứu đến nơi, xe vừa mới ra khỏi cửa tiểu khu, Mạt Mạt liền nhìn thấy xe của Hứa Đình Xuyên đi ngang qua, xem ra bọn họ đúng là không có duyên phận.

Cô thậm chí còn suy nghĩ, nếu Hứa Đình Xuyên đến đây trước mười phút, thuyết phục mẹ cô trước, tình hình có phải sẽ khác đi không. Đáng tiếc là không có nếu, cô yêu anh, nhưng không dám lấy tính mạng của mẹ để thành toàn cho tình yêu của mình.

Sau khi tới bệnh viện kiểm tra,cũng may vết thương khá nông không đổ quá nhiều máu, bác sĩ băng bó lại kê chút thuốc thì cho đi về. Trong lúc đó Hứa Đình Xuyên gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, nhưng Mạt Mạt lại không có dũng khí nhận máy.

Trở lại tiểu khu, Hứa Đình Xuyên đang chờ dưới lầu, thấy hai người trở về bước lên đón, quan tâm hỏi han:” Mạt Mạt, sao em không nghe điện thoại, xảy ra chuyện gì sao?”

“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ lên trước, Mạt Mạt, đừng quên chuyện con đã đáp ứng với mẹ.” Tô Sầm nói xong liền chủ động rời đi.

Mạt Mạt không nói một lời bước về hướng vườn hoa, Hứa Đình Xuyên không rõ nguyên do chỉ đành cất bước đi theo. Sau khi tới đình hóng gió, Mạt Mạt trầm mặc một lúc lâu rồi thấp giọng nói: “Chú, chúng ta chia tay đi!”

“Vì cái gì? Không phải anh nói cho em rồi sao, anh đã có cách rồi.” “Không vì cái gì cả, mẹ em không cho chúng ta ở bên nhau, em với mẹ sống nương tựa lẫn nhau mười tám năm, em thích chú là thật, cũng biết rằng sẽ có thể không gặp được nào làm em rung động như chú, nhưng em càng yêu mẹ hơn, em không thể vì cái gọi là tình yêu mà làm mẹ khổ sở.”

Hứa Đình Xuyên nghe vậy nhíu mày nói: “Anh biết em yêu mẹ, nhưng chúng ta có thể cùng đồng hành, tình thân cùng tình yêu không xung đột lẫn nhau, huống chi anh có cách để thuyết phục dì tin tưởng anh yêu em thật

lòng.”

“Có thể cùng đồng hành hay không là phụ thuộc vào mẹ. Tóm lại em đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chia tay đi. Mất chú cùng lắm em sẽ thương tâm ba hay năm tháng, nhưng nếu mất mẹ em sẽ day dứt cả đời.”

Tô Mạt Mạt rũ mắt kiên quyết nói, nhưng từ đầu đến cuối lại không nhìn Hứa Đình Xuyên một lần nào.

Hứa Đình Xuyên thấy Mạt Mạt kiên định như vậy, câu chia tay cô nói lần này, khác với những lần trước do tức giận hay cãi nhau, lần này đã hạ quyết tâm. Hứa Đình Xuyên thường ngày trầm ổn là thế, nhưng lúc này lại hoảng loạn.

“Cho anh một cơ hội nữa được không, để anh gặp dì một lần nữa, anh nhất định có thể thuyết phục mẹ em.” Hứa Đình Xuyên đột nhiên đưa tay ôm lấy Mạt Mạt vào ngực.

Giọng nói hoảng loạn biểu tình nóng vội, ngay cả ôm lấy cô bả vai bàn tay đều run rẩy, Mạt Mạt biết anh thật sự sốt ruột, cô làm sao không đau lòng cơ chứ, nhưng cô thật sự sợ hãi, nếu đưa Hứa Đình Xuyên lên sẽ kích thích mẹ, cô không muốn mạo hiểm như vậy.

Dùng sức đẩy Hứa Đình Xuyên ra nói: “Không cần! Chúng ta chia tay trong hoà bình. Lấy điều kiện của chú sẽ tìm được người tốt hơn em trăm ngàn lần, không cần lãng phí thời gian với em.”

Tô Mạt Mạt dứt lời liền bước ra khỏi đình không quay đầu lại.

“Tình cảm hai chúng ta trong mắt em rẻ rúng thế sao? Không đáng để em phản kháng à?”

Âm thanh chất vấn của Hứa Đình Xuyên vang lên từ phía sau, cô thậm chí không dám quay đầu lại sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh. Chỉ dừng bước chân lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tình cảm hai chúng ta còn lâu mới bằng được mẹ.”

Thời tiết giữa tháng chín, tuy không nóng như tháng tám, nhưng đứng dưới nắng lâu cũng làm người ta hoa mắt chóng mắt, nhưng giờ phút này, Hứa Đình Xuyên đứng dưới nắng lại cảm thấy lạnh lẽo, lần đầu tiên anh thấy mình buồn cười như vậy.

Trở lại xe, nhìn ghế phụ lái, giấy chứng nhận bất động sản, cửa hàng anh sở hữu cùng thẻ ngân hàng chứa tiền tiết kiệm của anh đều ở đó, màu đỏ của giấy chứng nhận đột nhiên chói mắt nóng bỏng làm anh không mở nổi mắt. Tựa lưng lên ghế, Hứa Đình Xuyên xoa huy*t thái dương, ngón trỏ nhẹ lau

đi khóe mắt ướt át, chính anh cũng không dám tin, một tên đàn ông gần 30 như mình, lại bị một nha đầu 18 làm cho tổn thương.

Hứa Đình Xuyên thở dài, ngồi thẳng người, sửa sang lại xấp hồ sơ để vào trong giỏ. Anh suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra, để làm mẹ cô tin tưởng mình, chuẩn bị đem toàn bộ chỗ bất động sản này chuyển sang tên Mạt Mạt, đi công chứng, làm mẹ cô thật sự yên tâm.

Đáng tiếc còn chưa kịp nói ra, đã bị bác bỏ. Hứa Đình Xuyên cười khổ, trước khi anh làm lành với Mạt Mạt, đã từng suy xét, nếu tương lai cưới cô vào cửa, cha mẹ có phản đối anh cũng sẽ cố gắng đến cùng.

Nếu cha mẹ thật sự không đồng ý, lấy năng lực của anh mà nói, dù không dựa vào gia đình, vẫn có thể cho cô cuộc sống thoải mái.

Anh đã suy xét tới mọi khó khăn, duy chỉ có không nghĩ tới, Mạt Mạt sẽ vì một chút trở ngại liền bỏ qua tình cảm giữa hai người, quả nhiên trong tình yêu, ai nghiêm túc suy nghĩ sẽ thua thiệt hơn.

Anh thua! Thất bại thảm hại! Thua triệt để!
 
Chương 61


Mạt Mạt về đến nhà, trước khi vào nhà đã lau khô nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng. Tô Sầm liếc một cái cũng nhìn ra cô đã khóc rất lâu, thấy cô vào phòng liền rót cho cô ly nước, ngồi ở mép giường cúi đầu không nói gì, trong lòng cũng vô cùng đau lòng.

“Mạt Mạt, không nên trách mẹ, mẹ cũng vì muốn tốt cho con. Tuy mẹ không đọc nhiều sách, nhưng mẹ biết không nên xen vào chuyện tình cảm của con cái. Con nói đúng, đời này mẹ sống không ra gì, nhưng cũng chính vì vậy mà mẹ không muốn con lại đạp vào vết xe đó. Bây giờ cậu ta thích con, tự nhiên sẽ đối xử tốt với con, nhưng nếu có một ngày không thích nữa thì sao?” Tô Sầm nhẹ nhàng cầm tay con gái dịu dàng khuyên nhủ.

“Con tin anh ấy sẽ không lừa dối con, anh ấy sẽ cưới con như đã hứa.” Mạt Mạt rũ mắt, nức nở trả lời.

“Mặc dù hai năm nữa cậu ta sẽ thật sự cưới con, nhưng cho dù là kết hôn cũng có thể ly hôn. Tướng mạo gia thế cậu ta đều tốt, mặc dù 45 tuổi cũng có thể tìm được cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác, nhưng con thì khác, mẹ  không muốn con cũng như mẹ, phải dựa vào người khác mới sống được. Mẹ cho con đến trường, tương lai tìm một công việc thật tốt, chờ đến khi con trưởng thành có thể tự lập, mặc dù chọn sai người cũng sẽ không thất bại thảm hại. Lúc đó con tìm người lớn tuổi cũng được, nhỏ tuổi cũng được, mẹ sẽ không ngăn cản.”

Mặc dù Tô Sầm biết cách nói chuyện nhưng Mạt Mạt vẫn thấy khó chịu trong lòng. Cô biết nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng nghĩ đến việc mình đã rời xa Hứa Đình Xuyên, nhịn không được nước mắt lại tuôn như suối.

Tô Sầm ngồi dậy, nhìn con gái thấp giọng khóc nức nở, thở dài ra tiếng, rốt cuộc hạ quyết tâm mở tủ đầu giường lấy ra một tấm ảnh đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Không phải con luôn muốn biết cha con trông thế nào sao? Người đàn ông trong tấm ảnh này chính là cha con.”

Mạt Mạt vội lau khô nước mắt nhận lấy tấm ảnh 5 inches đã ố vàng và phai màu theo thời gian, còn có dấu vết bị xé rách rồi dán lại. Trong hình là đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau cười khúc khích, hạnh phúc dạt dào.

Mạt Mạt nhận ra người con gái kia là mẹ cô, mà người mà cô gọi là cha ruột này thật sự có vài phần tương tự với mình.

“Người khác đều nói con giống mẹ, nhưng chỉ cần gặp cha con đều có thể nhìn ra đôi mắt con giống hệt cha. Lúc mẹ biết cha con lúc còn rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn con bây giờ, lúc đó mẹ 15 tuổi, cha con lớn mẹ 10 tuổi. Năm đó trường mẹ lắp đặt dãy phòng học đa phương tiện đầu tiên. Cha con là kỹ thuật viên do công ty cử tới. Hắn ta văn nhã sạch sẽ lại rất tuấn tú, vừa tới trường đã làm bao nhiêu nữ sinh trong trường điên đảo, đương nhiên mẹ cũng không ngoại lệ.”

Tô Sầm nói về chuyện cũ, Mạt Mạt lần đầu nhìn thấy mắt mẹ nhoè lệ, mặc dù đã qua nhiều năm nhưng xem ra người đó vẫn là đoá sen trắng trong lòng mẹ.

“Sau đó...mẹ ở cùng với hắn. Mẹ không sợ người ta chê cười, khi đó yêu đường không phóng khoáng như các con bây giờ, đều là trốn tránh như ăn trộm, huống chi mẹ còn kém hắn nhiều tuổi, giống chú cháu hơn là tình nhân. Hắn cũng như người đó theo lời kể của con vậy, chăm sóc che chở cho mẹ, còn nói mẹ chờ hắn cưới mẹ. Nhưng 1 năm sau hắn vẫn nghe theo sắp xếp của cha mẹ kết hôn với người khác. Lúc chia tay rất quyết liệt, mẹ không thể tin người kia là người đã đừng hết sức dịu dàng phục tùng mẹ, thế mà bây giờ lại lãnh khốc vô tình như vậy. Dù mẹ khóc lóc náo loạn thế nào hắn vẫn muốn cắt đứt toàn bộ, nói không có thời gian chờ mẹ lâu như vậy...Sau khi chia tay mẹ phát hiện đã mang thai liền đi tìm hắn, hắn cũng không muốn gặp, chỉ nhờ mẹ hắn đưa cho mẹ 500 đồng để phá thai, mẹ hắn lúc đó cũng dùng những lời lẽ khó nghe để mắng mẹ.”

Nói ra những lời này, đối với Tô Sầm không khác gì đi rải muối lên vết thương đã khép miệng, nhưng bà sợ con gái sẽ giống mình. Mặc dù đã nghẹn ngào nói không được nhưng vẫn kiên trì nói hết sự tình, hy vọng con gái sẽ hiểu khổ tâm của mình.

“Lúc ấy mẹ liền hiểu, loại đàn ông này, lúc yêu con có thể sủng con tới trời, nhưng không yêu nữa có thể dẫm con xuống địa ngục.”

Tô Mạt Mạt lần đầu tiên thấy bộ dạng khổ sở như vậy của mẹ, mặt trắng bệch không có chút máu ánh mắt ảm đạm nhìn xuống, Mạt Mạt không biết nên an ủi mẹ như thế nào, chỉ có thể đảm bảo không qua lại với Hứa Đình Xuyên nữa.

Nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, chưa từ bỏ ý định, cô cảm thấy Hứa Đình Xuyên khác với cha ruột của mình, nhưng những nỗi đau mà mẹ cô phải trải qua còn rõ ràng trước mắt, cô không đành lòng vì Hứa Đình Xuyên mà để mẹ thương tâm.

“Mẹ, con đã chia tay với anh ấy rồi, con biết mẹ muốn tốt cho con, mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nhọc lòng vì con.”

“Con thật sự hiểu rồi sao, không có nói cho có lệ?” Tô Sầm không yên tâm truy hỏi.

“Chúng con chênh lệch tuổi tác quá nhiều, mặc dù thật lòng yêu nhau, với tuổi của anh ấy thì hai ba năm nữa phải nghĩ đến việc kết hôn sinh con. Mà mẹ muốn con học tập thật tốt, tương lai có sự nghiệp của riêng mình, không phụ thuộc vào người khác, không phải sớm kết hôn sinh con. Mẹ yên tâm, con đã hiểu rõ, nhất định học tập tốt, sau này tìm một công việc tử tế, không làm phụ lòng mẹ.” Tô Mạt Mạt nghiêm túc nói.

Thấy ánh mắt chân thành của con gái, Tô Sầm lúc này mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

Quay lại phòng ngủ của mình, Tô Mạt Mạt đứng trước cửa sổ nhìn thấy xe của Hứa Đình Xuyên vẫn còn ở đó, cô nhịn không được muốn gọi cho anh, muốn giải thích với anh rằng mình không cố ý làm tổn thương anh, nhưng cô sợ nếu nghe thấy giọng nói của anh, nghe anh cầu xin mình sẽ lại mềm lòng.

Chỉ phải một lần nữa xoá hết mọi phương thức liên lạc với anh, để ngăn chính mình không khống chế được mà gọi cho anh.

Sau chia tay, Hứa Đình Xuyên cứ tưởng bản thân sẽ không khốn khổ vì tình, nhưng thực tế lại như một tên nhóc mới lớn thất tình, ban đêm không ngủ được, luôn muốn mượn rượu giải sầu, bất đắc dĩ phải xin nghỉ phép năm, dù sao công việc của anh yêu cầu tập trung cao độ, không cho phép sai lầm.

Đêm khuya tĩnh lặng, anh rốt cuộc nhịn không được gửi tin nhắn Wechat, chỉ có hai chữ đơn giản “Nhớ em!” nhưng lại phù hợp nhất để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình lúc này, nhưng chỉ nhận lại được một dấu chấm than chói mắt.

Trong lòng thật sự chua xót buồn khổ, Tống Khải không ở thành phố, Hứa Đình Xuyên không có người để giãi bày, chỉ đành gọi cho Tễ Nhược Văn. Sau khi biết được chuyện của Hứa Đình Xuyên với Mạt Mạt, Tễ Nhược Văn lại cười không khép được miệng.

“Hứa Đình Xuyên cậu cũng có ngày hôm nay nha! Lúc trước cậu không hiểu chuyện phong tình làm không ít người đau khổ bi thương, cuối cùng thời thế cũng thay đổi, hôm nào tớ phải tìm Tô Mạt Mạt uống một chén mới được, cảm ơn em ấy đã thay tới báo thù chuyện năm đó.”

Tế Nhược Văn cười cười, hốc mắt lại đỏ lên, ý cười dần dần biến mất, hồn phách thất lạc nói: “Đình Xuyên, đàn ông các cậu có thể lên giường với người mà mình không yêu không?”
 
Chương 62


“Người khác thì tớ không biết, nhưng tớ sẽ không như vậy!” Hứa Đình Xuyên nói xong, đột nhiên nhớ tới lúc mình tưởng cô có bạn trai đã cưỡng bách cô lên giường với mình, lại có chút chột dạ.

“Đúng vậy, sao tớ lại không biết cố gắng như vậy chứ! Rõ ràng biết hắn trong lòng đã có người khác, còn muốn làm tình với hắn, có phải tớ có bệnh rồi không?” Sắc mắt Tễ Nhược Văn ảm đạm, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

“Nghĩ một chút, dù cậu không chiếm được tim của tên đó ít nhất còn có thể là người của hắn, không giống tớ, thân hay tâm đều không có được. Cậu nói xem, chúng ta đều đã gần 30 rồi còn vì tình ái mà hồn phách không còn.” Hứa Đình Xuyên cau mày, nhớ điều lúc cô gái nhỏ nói anh không quan trọng bằng mẹ cô, trong lòng đau nhói.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ nữ rất thích hỏi câu nhàm chán, rơi vào trong nước thì đàn ông cứu ai trước, đơn giản vì muốn nghe mình là quan trọng nhất thôi.

Anh có thể xếp cô lên hàng đầu, đáng tiếc, trong lòng cô không biết anh xếp thứ bao nhiêu.

“Ai biết chứ, lại còn đều là mấy đứa trẻ 17 18 tuổi!” Tễ Nhược Văn dứt lời, oán hận đặt mạnh chén rượu lên bàn.

“Hả? Đều là…” Hứa Đình Xuyên vừa mới phản ứng lại, Tễ Nhược Văn đã rót cho anh một ly đầu, lên giọng nói: “Uống rượu! Uống rượu! Một say giải ngàn sầu! Uống say thì không cần nghĩ gì cả!”

Ăn uống xong đã là nửa đêm, Hứa Đình Xuyên vốn không giỏi uống rượu, bây giờ lại đã say khướt. Tễ Nhược Văn định để anh ở lại nghỉ ngơi nhưng anh không chịu, muốn gọi người lái thay đưa về. Anh là người cố chấp, uống say càng không nghe người khác nói, Tễ Nhược Văn đành để anh về nhà.

Trên đường Hứa Đình Xuyên phải dừng xe để nôn vài lần mới hơi tỉnh rượu một chút. Sau khi tới cửa nhà Mạt Mạt còn không quên dùng xịt thơm miệng, nhưng do vẫn còn say lúc gõ cửa không điều chỉnh được nặng nhẹ.

Mạt Mạt chưa đi ngủ, đang ngồi xem TV ở phòng khách, nghe được tiếng bang bang ở cửa thì bị dọa khiếp vía, nhìn qua mắt mèo thấy là Hứa Đình Xuyên mới thả lòng. Mở cửa ra, Mạt Mạt còn không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh.

Đã bị anh kéo vào trong ngực cưỡng hôn, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập vào trong khoang miệng, mùi rượu nhàn nhạt tuỳ ý thổi mạnh vào trong. Nụ hôn của anh thô bạo làm cô như thiếu oxy, nhưng Mạt Mạt lại không muốn đẩy anh ra, mới qua có vài ngày ngắn ngủi mà cô cảm giác như đã qua mấy thế kỷ.

Bàn tay đang nâng gáy cô lên dần dần du hành đến vị trí mẫn cảm trên người cô, mặc dù bị anh xoa nắn hai vú còn cách một lớp áo ngực, cô vẫn bị trêu chọc nước xuân dầm dề.

Thật lâu sau anh mới thả ra cho cô thở, Mạt Mạt vội thấp giọng nói: “Không được...mẹ đang trong phòng ngủ, bị mẹ thấy thì nguy, chú mau đi đi.”

Hứa Đình Xuyên không nói lời nào đóng cửa lại, cúi xuống bế Mạt Mạt lên tiến vào phòng của cô.

Sợ đánh thức mẹ dậy, Mạt Mạt không dám giãy dụa quá mạnh, nhưng Hứa Đình Xuyên vừa tiến vào trong đã ném cô lên giường, sau đó ngồi giữa hai chân cô, không cho cô cơ hội phản kháng.

Anh nhanh chóng cởi quần áo chính mình, sau đó xé rách áo ngủ Mạt Mạt. “Hứa Đình Xuyên! Chú làm gì! Chúng ta chia tay rồi!” Mạt Mạt nén giọng nhắc nhở anh.

Hình ảnh cô từng thấy trong mơ bây giờ đã thành sự thật, anh uống say vào nhà cưỡng gian cô, chỉ là địa điểm chuyển từ phòng tắm sang phòng ngủ mà thôi.

Nhưng nói cưỡng gian thì cũng không đúng, cô tuy kháng cự nhưng tâm lý cũng khát vọng được anh đè dưới thân tàn nhẫn làm, anh có bao nhiêu muốn cô, cô cũng có bấy nhiêu khát vọng đó.

Váy ngủ bị cởi, áo ngực cũng bị kéo ra, hai luồng mềm mại lọt vào trong hai mắt đỏ ngầu của Hứa Đình Xuyên, anh tựa như mạnh bạo hơn nhiều khi đã say, cúi xuống liền bắt đầu day cắn hai vú.

Do đau đớn nên Mạt Mạt giãy dụa mạnh hơn chút, anh trực tiếp lấy thắt lưng khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.

Một tay anh xoa nắn hai vú thành đủ mọi loại hình dạng, dùng miệng mút mát nhũ thịt, một tay thô bạo kéo quần lót xuống, cắm hai ngón tay vào trong nhuyễn huyệt.

Tuy hạ thể đã được khai phá mấy tháng, nhưng chỉ cần vài ngày không chạm vào liền sẽ co chặt như ban đầu. Trong tình trạng không có dầu bôi trơn, bị anh thâm nhập thô bạo như vậy, Mạt Mạt thấy đau vặn vẹo eo, thấp giọng khóc nỉ non.

Nhưng dù bị anh chọc đau nhưng hạ thể vẫn như cũ, rất nhanh đã tiết dâm thuỷ. Nghe được tiếng nước, Hứa Đình Xuyên lập tức rút ngón tay ra, nâng hai chân Mạt Mạt lên áp đến trước ngực.

Côn th*t thô to xuyên thẳng qua hoa tâm chọc đến cửa tử cung bằng một nỗ lực duy nhất.

“A...đau quá...chú nhẹ chút…” Mạt Mạt đau đến rơi nước mắt, nhưng vẫn không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể nén giọng xin tha.

Nhưng Hứa Đình Xuyên khi say rượu dường như không còn khống chế, tiếp tục cắm đi vào, mặc kệ Mạt Mạt khóc lóc, đè lại bắp đùi của cô để cô không cách nào nhúc nhích, bắt đầu gia tăng lực độ.

Anh trơ mắt nhìn huyệt khẩu chật hẹp bị vật thô tráng của mình làm căng ra đến thay đổi cả hình dạng, nhưng anh vẫn thẳng eo tiến vào rút ra hoa huy*t mềm mại một cách mạnh mẽ và nhanh chóng. Cô gái dưới thân đang không ngừng rung động hai vú cũng đung đưa trên dưới tạo ra những đợt sóng ngực nhấp nhô hấp dẫn.

Hứa Đình Xuyên dùng tay đè chặt hai bên đầu gối của cô, áp người xuống dưới một chút để có thể nhìn thấy côn th*t của mình chọc vào huyệt mềm, tay còn lại chụp lấy xoa nắn bộ ngực đầy đặn.

Hứa Đình Xuyên làm mạnh đến nỗi cả giường rung chuyển phát ra tiếng kẽo kẹt, Mạt Mạt thật sự sợ sẽ làm mẹ tỉnh giấc, khóc lóc van xin: “Chú nhẹ hơn đi...ưm...lớn quá...mẹ sẽ nghe thấy…”

Mạt Mạt không biết những lời này lại chọc giận Hứa Đình Xuyên, đột nhiên anh bế cô lên mở cửa đi đến trước cửa phòng ngủ của Tô Sầm, sau đó xoay người cô quay lưng về phía mình, đỡ lấy vòng eo nhếch mông lên, từ phía sau một lần nữa đi vào.

Hai tay Mạt Mạt bị trói không thể đỡ lấy ván cửa, chỉ có thể dùng khuỷu tay đặt trên cửa để chống đỡ cơ thể, nhưng phía sau Hứa Đình Xuyên đâm quá mạnh mẽ, mỗi lần đều làm cô phải tựa cả nửa người lên cánh cửa.

“Nghe được thì sao chứ? Anh ở trong lòng em rốt cuộc thua kém bao nhiêu với dì chứ? Vì em anh có thể chống lại cả thế giới, sao em lại không thể vì anh mà cố gắng một chút? Dì thấy được thì càng tốt, con gái bà mới 18 tuổi, hai huyệt đã bị anh làm qua không biết bao nhiêu lần! Dì ấy còn muốn cứng đầu không muốn gả em cho anh sao?”

Cồn cùng tình dục đồng thời kích thích làm Hứa Đình Xuyên mất đi lý trí, trừ việc hung hăng chơi đùa cô gái này, anh không còn cách nào khác để có thể phát tiết sự bất mãn trong lòng.

Anh đã say không suy nghĩ được gì, nhưng vẫn có thể tìm chính xác điểm mẫn cảm bên trong cô, nhiều lần tàn nhẫn chọc đến nơi đó, cả người cô bị anh làm cho tê dại, cơ thể run rẩy như bị điện giật, nhưng vì Mạt Mạt không muốn đánh thức mẹ, cực lực cố nén không rên rỉ ra tiếng.

Hai vú lại bị Hứa Đình Xuyên bắt lấy, một bên xoa nắn, một bên tàn nhẫn va chạm nhuyễn huyệt nhằm bức cô phải kêu ra tiếng.
 
Chương 63


Cách một cánh cửa, bên trong là Tô Sầm đang ngủ say, bên ngoài là Mạt Mạt hai tay đã bị trói, bị bắt buộc phải chấp nhận sự mạnh mẽ điên cuồng. Dù cô đã cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng phản ứng của cơ thể là không thể làm giả, đường đi bên trong đã ướt dầm dề dâm thuỷ, bị dương v*t to lớn của anh đảo lộng phát ra tiếng phụt phụt, chất lỏng không ngừng bắn ra tứ phía, nhỏ giọt đầy trên sàn nhà.

Tiếng nước đó vẫn còn được xem là nhẹ, tiếng Mạt Mạt va vào cánh cửa mới thật sự đáng nói, cô vừa cố gắng tiếp nhận từng cơn bão tố đánh úp tới, cố nén không rên ra tiếng, vừa phải cố gắng tập trung để ý động tĩnh bên trong phòng, cô cảm thấy chính mình sắp suy sụp đến nơi rồi.

Nhưng Hứa Đình Xuyên phía sau thấy cô chịu đựng không lên tiếng càng thêm bất mãn, di chuyển tay từ vú xuống chỗ hai người giao hợp, dùng lòng bàn tay xoa nắn âm đế. Nơi đó vốn mẫn cảm, anh sau khi sau lại không dịu dàng chút nào, khoái cảm kết hợp với đau đớn làm hoa hạch nở rộ, kích thích Mạt Mạt da đầu tê dại.

Cuối cùng cũng nhịn không được kêu khóc: “Chú...xin chú...nhẹ một chút...ưm...em thật sự chịu không nối...sắp hỏng rồi…”

“Mỗi lần không được đều là những câu đó, em không thể học mấy người phụ nữ khác, lúc sung sướng còn trầm trồ khen ngợi người tình của họ một chút sao?” Hứa Đình Xuyên vừa nói vừa cố ý tàn nhẫn day day â/m đ/ế của cô gái nhỏ.

“A...không cần...đau...em nói…” Tô Mạt Mạt bị anh kích thích thiếu chút nữa đã không khống chế được, đành phải thỏa hiệp, thấp giọng rên rỉ: “Ưm...thật thoải mái...chú làm Mạt Mạt sướng quá…”

“Lớn tiếng một chút!” Hứa Đình Xuyên đỉnh eo xâm nhập sâu hơn, làm Mạt Mạt không chịu được, mấy khống chế được tiểu lên cả cánh cửa. Nước tiểu tí tách theo ván cửa rơi xuống sàn nhà thành một mảng nhỏ. “Lại bị làm đến tiểu?” Hứa Đình Xuyên cong khóe miệng, cúi người hôn lên thuỳ tai mẫn cảm của cô trêu đùa: “Cô nhóc, cái động nào của em cũng nhiều nước thế à, sao lại nhạy cảm như vậy? Em là làm từ nước à?”

Tô Mạt Mạt nghe được xấu hổ mặt đỏ tai hồng, cô thừa nhận được anh làm thật sướng, nhưng ở phương diện làm tình anh thật sự quá bá đạo, rõ ràng chỉ cần nhẹ một chút là cô có thể hưởng thụ nhiều hơn, nhưng anh cố tình mỗi lần đều làm cô muốn hỏng cả người, để cô sung sướng tận cùng cũng thống khổ cực hạn.

Đợi sau khi nước đã cạn, Hứa Đình Xuyên rút côn th*t ra, mở trói cho tay cô rồi xoay người cô lại tựa lưng lên ván cửa, một lần nữa cắm dương v*t đi vào.

Tuy vào từ đằng sau có thể thâm nhập sâu hơn nhưng anh càng thích biểu cảm sung sướng, đau khổ đan xen của cô, càng thích nhìn cô cắn môi dưới nhắm mắt hưởng thụ khi được mình tưới tinh d*ch vào.

Sau khi đã vào toàn bộ, anh càng làm càng dùng sức, cơ thể nhỏ xinh của cô không ngừng đong đưa trong khi bị anh va chạm. Mạt Mạt thật sự động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức mẹ, chỉ có thể ôm chặt lấy bả vai anh, chấp nhận sự thâm nhập của anh, tư thế này sẽ giúp tần suất đong đưa nhỏ hơn, cũng đỡ chạm vào cửa hơn.

Sau khi anh tận hứng, bắn toàn bộ tinh d*ch đặc sệt vào trong hoa huy*t của cô. Chỉ mới một thời gian ngắn không được hưởng thụ, tinh d*ch đặc biệt nhiều hơn bình thường, tràn ra khỏi hoa huy*t, mà côn th*t của anh cũng không chịu rút ra, làm cô cảm thấy căng trướng đến khó chịu. “Ưm...chú...căng quá...thật là khó chịu...chú mau lấy ra đi!” Mạt Mạt rên rỉ bên tai Hứa Đình Xuyên.

“Lấy ra làm gì? Để em rửa sạch sao? Anh còn muốn làm nữa, cho tinh d*ch đầy bên trong tử cung, nếu em mang thai chúng ta sẽ được thuận lợi ở bên nhau.”

Hứa Đình Xuyên vừa nói vừa không quên ấn mông nhỏ của Mạt Mạt vào hạ thể của mình, tuy mới bắn xong vật ấy có mềm hơn một chút, nhưng vẫn thô dài, bên trong vẫn chứa tinh d*ch làm Mạt Mạt bị chọc vô cùng khó chịu.

May mà sau khi bắn ra, Hứa Đình Xuyên đã có chút tỉnh rượu, khôi phục lý trí, ôm Mạt Mạt trở về phòng ngủ mới tiếp tục làm.

Sau khi trải qua một loạt tư thế, hết đứng rồi nằm ôm, cả hai huyệt trước sau đều đã tràn đầy tinh d*ch, anh mới chịu bỏ qua cho cô. Mới trải qua một nửa, Mạt Mạt đã mệt đến hôn mê, chỉ giãy dụa vài cái lúc anh bắn ra, rồi cũng tiếp tục ngất đi.

7 giờ sáng ngày hôm sau, Tô Sầm rời giường đến phòng khách rót nước, bị Hứa Đình Xuyên đang ngồi trên ghế doạ cho suýt thì phát bệnh tim. Bà đã nhiều ngày không ngủ ngon, trước khi đi ngủ phải uống thuốc, tối hôm qua sau khi uống liền đi ngủ, trong lúc mơ màng có thể được tiếng động, nhưng không mở nổi mắt, thì ra là cậu ta tới đây.

“Tô Mạt Mạt! Con ra ngoài cho mẹ!” Tô Sầm vừa muốn vọt tới phòng ngủ của Mạt Mạt truy hỏi tại sao lại thế này.

Hứa Đình Xuyên đột nhiên đứng lên ngăn bà lại, lễ phép nói: “Cô Tô, thật ngại quá, sau chuyện hôm trước tôi không biết phải xưng hô với cô thế nào, nghĩ đi nghĩ lại gọi thế này là hợp lý nhất. Cô Tô, Mạt Mạt tối hôm qua mệt chết rồi, không nên gọi cô ấy dậy. Cô ngồi trước đã, chờ tôi nói xong nếu cô không đồng ý cho tôi và Mạt Mạt ở bên nhau, tôi nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới của Mạt Mạt, không bao giờ quấy rầy cô ấy nữa.”

Tối hôm qua mệt chết rồi? Xem ra tiếng động hôm qua mình nghe thấy là thật?!

Bà thật sự tức giận không cách nào phát tiết được. Dù sao cũng là ta tình ngươi nguyện, con gái cũng đã thành niên, có báo cảnh sát đi nữa cũng không nói lý được, chỉ đành từ bỏ, đùng đùng ngồi trên sô pha, nghe xem cậu ta có thể nói cái gì.

Sau khi hai người ngồi đối diện nhau, Hứa Đình Xuyên ôn hoà nói: “Tôi biết cô Tô không đồng ý cho tôi cùng Mạt Mạt là lo lắng cho cô ấy bị lừa, bị thương tổn. Nhưng cho dù cô ấy có yêu đương kết hôn với người bằng tuổi thì cũng chưa chắc tránh được chuyện này. Tôi hứa sẽ bảo vệ Mạt Mạt, những lời này đối với cô là vô nghĩa. Nên tôi đã nghĩ rồi, quyết định chuyển toàn bộ bất động sản đứng tên tôi sang cho Mạt Mạt, giấy chứng nhận tôi đã mang đến, chỉ cần cô đồng ý, hôm nay có thể xử lý ngay.”

Hứa Đình Xuyên mở tập hồ sơ, lấy toàn bộ giấy tờ bên trong ra đặt trên bàn đẩy sang cho Tô Sầm.

Tô Sầm liếc mắt nhìn khoảng 24 bộ giấy tờ trước mắt, cười lạnh nói: “Tuy tôi đọc không nhiều sách, nhưng cũng biết luật hôn nhân bây giờ. Những chỗ này đều là tài sản của cậu trước hôn nhân, sau khi ly hôn cậu có thể kiện lấy trở về. Lúc đó Mạt Mạt cũng trắng tay, hơn nữa, tôi chỉ mong nó bình an hạnh phúc, không muốn nó trèo cao làm dâu nhà giàu. Mặc dù cậu toàn tâm toàn ý với nó, cha mẹ cậu có thể chấp nhận hoàn cảnh nhà chúng tôi sao?”

“Tôi biết cô sẽ lo lắng những điều này. Sau khi sang tên chúng ta có thể đi công chứng. Một nửa tài sản là tôi tự nguyện tặng cho Mạt Mạt, không phải là sính lễ. Cho dù có ly hôn, tôi cũng không thể lấy lại. Hơn nữa đây không phải là tài sản cha mẹ tôi cho, mà là do chính tiền tôi làm được. Nếu họ không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, tôi cũng có thể độc lập, dọn ra ngoài ở riêng. Huống chi cả cha mẹ và bà nội đều thích Mạt Mạt, sẽ không xảy ra chuyện mà cô Tô lo lắng.”
 
Chương 64


Lúc Mạt Mạt tỉnh dậy đã là giữa trưa, nếu không phải trêи hai иɦũ ɦσα đầy những vết xanh tím, hai huyệt phía dưới đều nóng rát, cô đã cho rằng chuyện tối hôm qua vẫn là mơ.

Ai ngờ vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy mẹ bày ra một bàn đồ ăn, nói chuyện hoà thuận vui vẻ với Hứa Đình Xuyên đang ngồi trước bàn. Cô không thể tin vào hai mắt của mình, chẳng lẽ đây mới là mơ? Mẹ vì muốn ép cô chia tay còn đòi tự sát, có đảo mắt một cái hai người đã hài hoà như vậy?

Mạt Mạt nhéo mặt chính mình, lúc cảm nhận được nỗi đau truyền đến cô mới tin đây là sự thật, rốt cuộc anh đã dùng cách nào để thuyết phục mẹ vậy?

Tô Sầm thấy con gái mê man đứng trước cửa phòng ngủ, vội thân thiện gọi: “Mạt Mạt, đứng ngốc ở đó làm gì, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm.”

Bữa cơm này Mạt Mạt ăn trong mơ hồ, thấy mẹ không ngừng khen ngợi Hứa Đình Xuyên, còn gặp đồ ăn cho anh, đến nỗi đồ ăn trong chén có thể che khuất mặt anh, Mạt Mạt càng xem càng không thể hiểu được.

Sau khi ăn xong, Tô Sầm liền nói: “Con xem, từ lúc mẹ tới đây, dượng con đã liên tục gọi điện hối mẹ trở về rồi. Mẹ phải đi đây, Mạt Mạt chiếu cố cho Đình Xuyên thật tốt nhé, đừng làm chậm trễ người ta.”

Nói xong Tô Sầm cầm lấy túi xách mang theo ý cười rạng rỡ, ra tới cửa còn vẫy tay chào hai người họ.

“Chú, chú hạ cổ mẹ em à? Mới ngủ có một giấc sao mẹ lại thay đổi đến thế? Chú làm sao thuyết phục được mẹ vậy?”

“Anh nói với mẹ em, con gái của dì đã bị anh làm cả hai huyệt trước sau đến rộng cả rồi, trừ anh không ai làm em thỏa mãn được nữa.” Hứa Đình Xuyên cười xấu xa nói.

“Em đang nghiêm túc đấy, sao anh thuyết phục được mẹ vậy?”

Hứa Đình Xuyên kéo Mạt Mạt trở lại phòng ngủ ôm ấp một hồi. Mạt Mạt lại không thể tập trung, bày ra vẻ không biết sự thật sẽ không bỏ qua, Hứa Đình Xuyên đành phải kể lại tình hình thực tế.

“Nhưng dì lại từ chối, nói anh nếu đã tình nguyện làm việc này đã đủ chứng minh tình cảm của anh. Việc anh đối xử tốt với em còn quan trọng hơn cả đất đai.

Tô Mạt Mạt trừng mắt không dám tin: “Cái gì? Mẹ em còn chưa hỏi ý em đã cự tuyệt nhiều tài sản như vậy?”

Rồi sau đó nhanh chóng đổi thành bộ dáng nịnh nọt, cọ cọ lên khuôn mặt anh, làm nũng nói: “Chú, lời mẹ nói không tính, những lời chú nói còn dùng được không?”

Hứa Đình Xuyên đẩy người cô xuống đè lên, tiếng được tiếng không nói: “Còn dùng được, những thứ em muốn, chỉ cần anh có, thì đều cho em hết.”

“Nhưng mà…” Hứa Đình Xuyên nói thêm: “Điều kiện là, em phải cho anh ăn no.”

Dứt lời những nụ hôn như hạt mưa rơi xuống mặt Mạt Mạt, váy ngủ trêи người cũng bị cởi ra khi nào không biết, cơ thể trần trụi của Mạt Mạt nằm dưới thân hình to lớn của anh, tựa như một con cừu non chờ người đến xâu xé.

Đôi môi anh du hành xuống xương quai xanh trước ngực, lại một đường trượt xuống bụng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở chỗ giữa hai chân Mạt Mạt.

Hai mảnh thịt màu mỡ bị anh ngậm lấy nhẹ nhàng ʍút̼ mát, nháp tinh tế như với một món điểm tâm ngon lành. Tối hôm qua Mạt Mạt bị anh làm cho kiệt sức, không hề có ý muốn làʍ ȶìиɦ, nhưng giờ phút này bị anh ɭϊếʍ đến thần hồn điên đảo, ɖâʍ thuỷ tràn lan.

Hai tay không nhịn được nắm chặt lấy ga giường hai bên, trong miệng tràn ra từng tiếng rêи kiều mị: “Chú...ưm...em muốn…”

Ngay sau đó, nhuyễn huyệt ướt đẫm ngứa ngáy đã được ƈôи ȶɦịt của anh cắm vào chắc chắn, cảm giác căng trướng làm cô rêи rỉ liên tục.

Cô càng kêu càng làm anh mất trí, theo bản năng đảo chọc đến mật động quyến rũ mất hồn kia.

Cơ thể thiếu nữ nhỏ xinh bị một người đàn ông tráng niên liên tục chà đạp, va chạm như vỡ tan thành từng mảnh. Mạt Mạt bị làm không ngừng kêu khóc, đổi lấy lại là động tác chọc vào rút ra càng thêm mạnh bạo.

Hoan ái từ 12 giờ liên tục đến khi màn đêm buông xuống, hai mảnh thịt bị cọ xát đến sưng đỏ như hạch đào, â/m đ/ế sung huyết to bằng hạt đậu phộng nhỏ, cúc huyệt cũng hồng lên, nhiều lần phải xin tha, mới hoàn toàn dừng lại.

Trong phòng tắm, mặc dù Hứa Đình Xuyên đã cố gắng nhẹ nhàng giúp Mạt Mạt rửa sạch hạ thân, Mạt Mạt vẫn đau không chịu được.

“Em không cần nhà của chú nữa, chú cứ như sói đói vậy, em thật sự chịu không được, không cần chú nữa.” Mạt Mạt tức giận nói.

Hốc mắt cô đã đỏ ngầu từ khi bị anh điên cuồng chơi đùa, ai nhìn thấy cũng cảm thấy thương tiếc.

“Mạt Mạt ngoan...không phải là do anh quá cao hứng sao? Về sau nhất định sẽ kiềm chế, nhưng mà bây giờ đổi ý cũng muộn rồi, anh muốn làm em!” Hứa Đình Xuyên cười xấu xa nhẹ day day tiểu âm đế.

Cô vặn eo vì quá đau, nước mắt rơi như mưa: “A...đau quá…”

“Lần sau có còn dám nói không cần anh nữa không?” Lòng bàn tay Hứa Đình Xuyên vừa xoa hoa hạch uy hiếp. 

“Không dám, không bao giờ dám nữa...huhu…” Mạt Mạt mang theo tiếng khóc nức nở nói.

Nhưng có một vấn đề, Tô Mạt Mạt càng lúc càng tò mò, nhịn không được hỏi ra miệng: “Chú...ɖu͙ ƈ vọng của chú mạnh mẽ như vậy, tại sao lại cấm dục mười một năm? Tễ Nhược Văn nói chuyện này chỉ có thể do chú tự nói ra, nếu người khác nói chú sẽ tuyệt giao?”

“Thật sự muốn biết sao?” Hứa Đình Xuyên có chút do dự.

“Phải, muốn biết, em không hề có bí mật lừa gạt chú, nên chú cũng không được gạt em! Chúng ta phải thẳng thắn thành thật với nhau.”

Tô Mạt Mạt hít hít mũi, lau khô nước mắt, biểu tình chuyên chú nghe anh nói ra nguyên nhân.

“Chúng ta không phải đã thẳng thắn thành thật sao? Thậm chí còn có thể hợp hai thành một mà.” Hứa Đình Xuyên trêu đùa.

“Ai nha! Chú đứng đắn chút đi, nếu không nói ra sự thật, em sẽ tức giận!” Tô Mạt Mạt quay đầu qua hướng khác làm bộ tức giận.

Hứa Đình Xuyên trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Anh nói, em không được tức giận đâu đấy!”

“Em tuyệt đối không tức giận!” Tô Mạt Mạt nhanh chóng chân thành tha thiết đảm bảo.

“Anh...mười một năm trước, bằng tuổi với em bây giờ đấy, có một người bạn gái là mối tình đầu. Cô ấy cũng 19 tuổi, khi đó anh với cô ấy đều không hiểu chuyện, ngây ngây ngô ngô. Nhưng đối với loại chuyện đó cũng có chút tò mò, cho nên sau tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô ấy, hai bọn anh cùng đi khách sạn thuê phòng…”

Hứa Đình Xuyên còn chưa nói dứt lời, Mạt Mạt đột nhiên ngắt lời: “Dừng! Em không muốn nghe!”

Lúc anh kể ra, trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác mây mưa, trong lòng chua xót quặn đau, cô sợ nếu nghe tiếp, trong lòng sẽ luôn nghĩ đến nó.

Chính cô cũng không biết được tính chiếm hữu của mình với anh lại cao như vậy, mặc dù đã là mối tình 11 năm trước, cô vẫn thấy đố kỵ khó chịu vô cùng.
 
Chương 65: Hoàn


“Không nghe cũng được, về sau đỡ phải suy nghĩ nhiều.” Hứa Đình Xuyên dùng khăn tắm lau khô người cho Mạt Mạt rồi ôm cô trở về phòng ngủ.

Thấy anh không định nói tiếp nữa, Tô Mạt Mạt lại thấy tò mò, bạn gái cũ rốt cuộc có bao nhiêu mị lực trong lòng anh, có thể làm anh cấm dục 11 năm?

Hơn nữa lúc bọn họ yêu đương, người kia cũng bằng tuổi với cô, chẳng lẽ anh thích mình vì nhìn mình giống cô bạn gái đó?

Không được, cô nhất định phải biết được chân tướng!

“Chú, chú nói đi, em muốn nghe, lần này em sẽ không ngắt lời chú!” Mạt Mạt dựa vào ngực anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nói.

Hứa Đình Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh của Mạt Mạt, trong mắt toàn là yêu chiều: “Thật ra...là vì tuổi trẻ không có kinh nghiệm…”

Tô Mạt Mạt nghe xong đầu tiên là cười một hồi, nhưng ngẫm lại lại thấy trong lòng không thoải mái, lần đầu tiên của cô là với anh, trước nay chưa từng có ai chạm qua, nhưng Hứa Đình Xuyên cũng không hoàn toàn là xử nam, suy nghĩ một lát cô cảm thấy có chút thiệt thòi.

Hứa Đình Xuyên nhìn thấy biểu cảm tức giận của cô, còn ghét bỏ đẩy mình ra, vội nói: “Đã nói không tức giận, sao bây giờ đã nóng nảy như vậy rồi? Hôm nay anh không làm sướиɠ sao?”

Thấy phía dưới của anh lại ngo ngoe rục rịch, Tô Mạt Mạt hoảng sợ nói: “Không có! Không có! Chính là vì nghĩ chú từng thân mật tiếp xúc với người khác trong lòng rất không thoải mái, em lại chưa từng cùng với người đàn ông nào cả!”

“Vậy lúc em hôn Lục Cảnh Hoán ở thang máy, rồi bị Jeff đè dưới thân ở ký túc xá thì sao? Nếu anh đến chậm một bước, còn chưa biết các em đã phát sinh chuyện gì đâu, anh còn chưa tính sổ với em đâu đấy!” Hứa Đình Xuyên cố ý trêu đùa Mạt Mạt, làm bộ tức giận quay mặt đi.

Sao lại chưa tính sổ? Ngày đó bị anh kéo từ phòng Jeff ra, cô bị anh làm đến 8 lần nha! Nằm liệt ba bốn ngày chỗ đó mới hoàn toàn hết sưng.

Tô Mạt Mạt nhớ lại mỗi lần tức giận với anh, kết quả cô đều là người chịu thiệt, nóng nảy cũng không có chỗ tốt, huống chi đã là chuyện 11 năm trước, ăn dấm cũ làm gì.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Mạt Mạt vội vàng lại gần dỗ anh nguôi giận, cả hai cùng thống nhất không nhắc lại quá khứ của nhau, lúc này mới dỗ được anh.

Chuyện là khi đó anh còn độ tuổi niên thiếu, không hiểu rõ chuyện tình ái, không biết muốn phá thân phải làm từ từ, đợi con gái ướt đẫm mềm nhẹ mới từ từ cắm đi vào. Quy đ*u của anh lại to lớn khác người, nhất thời gấp gáp lỗ mãng mới cắm được một nửa đi vào, đã làm huyệt của người kia xé rách, đau nhức đến ngất đi, phải đưa đến bệnh viện.

Lúc ấy là Tễ Nhược Văn ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô gái kia, còn giúp che giấu gia đình hai bên mới giấu được người lớn trong nhà. Nhưng chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng anh, đến nỗi anh có nỗi sợ tâm lý đối với chuyện làm tình. 

Sau khi ra trường, anh cũng đã thử yêu đương hai lần nhưng chỉ cần đi đến bước kia, anh lại nhớ đến hạ thể đầy máu của mối tình đầu, cũng vội vàng chia tay. Bởi vì xấu hổ nên cũng không đến gặp bác sĩ tâm lý, cho đến lúc gặp được cô, sợ  cô bị Lục Cảnh Hoán cướp đi nên mới sốt ruột ra tay trước.

Trách không được lần đó trêи sô pha, dù anh đã cứng rồi nhưng lúc cô kêu đau đã dọa anh sắc mặt tái nhợt, lập tức đi trở về, thì ra là có nguyên do.

Cho nên lúc anh phá thân cô lại cẩn thận như vậy, thọc vào rút ra mấy lần, lúc chắc chắn nơi đó có thể cất chứa được mình mới tiếp tục bước tiếp theo, chắc cũng là do kinh nghiệm từ mối tình đó.

Mạt Mạt dưỡng thân ba bốn ngày liền quay về trước, Hứa Đình Xuyên cũng đến công ty kết thúc nghỉ phép, Jeff dây dưa vài lần bị Mạt Mạt cự tuyệt, nói mình đã có bạn trai, cậu cũng từ bỏ.

Lâm Mạn vẫn như trước, trồng cây si với tất cả người đẹp trai trong trường, còn nói không đẹp không nói chuyện, thế mà cuối cùng lại bị một cậu bạn dung mạo bình thường bắt được. Sau khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào cuối cùng cũng cùng nhau thuê trọ ở ngoài.

Đường Hiểu Ngưng mỗi thứ bảy chủ nhật sẽ ra ngoài lén lút gặp anh trai, tối chủ nhật trở về đều là bộ dáng mệt mỏi uể oải, đi đường cũng run rẩy.

Còn Tô Mạt Mạt thì không phải nói, chỉ cần Hứa Đình Xuyên bay đường quốc tế trở về sẽ cấp tốc chạy đến trường học đón cô đi khách sạn, không cho anh ăn no tuyệt đối không thể quay lại trường. Mà nếu anh bay đường quốc nội, thì hai huyệt của cô liền không thể nghỉ ngơi, nếu bà dì ghé thăm thì anh chơi cúc huyệt. Tô Mạt Mạt cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại sốt sắng khai mở hậu huyệt như vậy, nếu không làm sao có thể thỏa mãn tên sói đói này đây.

Về Hạ Toàn, lại có một câu chuyện thú vị. Sau khi cô ấy nói đi du lịch thì đều tắt điện thoại, thỉnh thoảng mới gọi video cho Mạt Mạt. Lúc đầu cô cũng không để ý, đến khi Tống Khải gọi đến hoảng loạn nóng nảy hỏi cô có biết Hạ Toàn ở đâu không, Mạt Mạt mới biết được, sau khi hợp đồng giữa Hạ Toàn và Tống Khải kết thúc, cô ấy liền rời đi không nói tiếng nào, trừ việc báo bình an cho Mạt Mạt, ai cũng không biết cô ấy đi đâu.

Tống Khải gọi điện cho cô ấy không được, biết được là cô đang cố tình trốn tránh mình, liền vận dụng mối quan hệ trong tay cuối cùng tìm được một cổ trấn nhỏ không nổi tiếng. Sau khi tìm được Hạ Toàn, nghe nói lần đó cô ấy bị Tống Khải làm tàn nhẫn, ba bốn ngày không xuống được giường.

Hai người kết thúc quan hệ bao dưỡng, chuyển sang nói lời yêu đương, cũng là chờ Hạ Toàn đến tuổi pháp định sẽ đi lãnh chứng.

Tô Mạt Mạt nhất thời hứng lên nói Hạ Toàn chờ mình một năm, sau đó hai đôi tình nhân bọn họ cùng đi lãnh chứng rồi làm lễ kết hôn. Bởi vì việc này Tống Khải ghi hận Mạt Mạt thật lâu, sợ kéo dài một năm Hạ Toàn sẽ lại bỏ trốn.

Đáng nhắc tới nhất là Lục Cảnh Hoán và Tễ Nhược Văn. Lúc trước Mạt Mạt vô tình nói dối Lục Cảnh Hoán là gay, nên Tễ Nhược Văn không đề phòng tên nhóc này. Đêm đó hai người uống say, Lục Cảnh Hoán mất lý trí đè cô ấy làm cả đêm, ngày hôm sau người đau eo mỏi không đứng thẳng được.

Sau khi họ Lục biết được mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ ƈ, có cơ hội liền đè Tễ Nhược Văn hơn hắn mười mấy tuổi làm chết đi sống lại, nhưng một lần ý loạn tình mê nhất thời gọi sai thành tên Mạt Mạt, làm Tễ Nhược Văn cho rằng mình là người thế thân, giận dữ  chia tay, ở nhà cấp tốc tìm người thân cận để đính hôn.

Mà vị tiểu Diêm Vương không sợ trời không sợ đất lúc này mới biết mình yêu say đắm Tễ Nhược Văn, học theo mấy bộ phim thần tượng, đến tiệc đính hôn cướp cô dâu.

Cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, viên mãn ân ái, còn đấu tranh với gia đình hai bên. Tất nhiên đây là chuyện sau này, bây giờ không cần nhắc đến.

Hai năm sau, Mạt Mạt cùng Hứa Đình Xuyên, Tống Khải cùng Hạ Toàn cùng đi lãnh chứng vào ngày thất tịch.

Không lâu sau, Mạt Mạt phát hiện mình có thai, may mà hôn lễ đã sớm được chuẩn bị, chưa bị lộ bụng, hôn lễ được tiến hành, song hỷ lâm môn.

Một ngày nào đó sau này, Tô Mạt Mạt ngồi trong thư phòng của anh, phát hiện trong tờ giấy kẹp trong một quyển sách anh hay đọc, trêи giấy là mấy chữ cô qua loa viết trước đây.

Nghĩ đến ba năm trước, ở cửa khách sạn Victoria, Tô Mạt Mạt cong khoé miệng, thì ra anh sớm đã có mưu đồ với mình, lại còn giả bộ nghiêm túc, làm cô theo đuổi mệt mỏi, đúng là tên văn nhã bại hoại.

- ---THE END----
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top