Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

May Mắn Gả Cho Người - Tiểu Bất Điểm Ái Cật Nhục

May Mắn Gả Cho Người - Tiểu Bất Điểm Ái Cật Nhục
Chương 100: Nửa Đêm Gặp Nạn


Cố Miên nằm ở trên giường nhìn Phó Dư rời đi. Bóng dáng cô đơn của hắn giống như búa tạ nện vào lòng cô.

Không biết vì sao, cô lại có một xúc động muốn kêu Phó Dư ngừng lại.

Chính là lời đến bên miệng lại không nói ra.

Ngay khi cửa đóng lại, Cố Miên nằm trên giường nhìn trần nhà trống rỗng. Khóe mắt bỗng nhiên nảy lên một trận chua xót.

Loại cảm giác này làm trong lòng cô thật khó chịu. Chỉ muốn Phó Dư dừng lại bồi bên cạnh cô chốc lát.

Cô dùng sức bắt lấy chăn, rốt cuộc bị làm sao thế. Sao lại có nhiều cảm xúc với tên tội phạm cưỡng gian thế cơ chứ.

Lăn lộn tới tận khuya, Cố Miên mới miễn cưỡng ngủ.

Lúc này bỗng nhiên cửa sổ truyền đến thanh âm buông lỏng. Cố Miên ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ngay lập tức. Cửa sổ phòng ngủ chính đối diện ban công, giờ phút này ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy một cái bóng đen từ ban công cách vách trèo qua đây.

Vào nhà cướp bóc giết người cưỡng gian các loại trường hợp hiện lên trong đầu Cố Miên.

Cô vội vàng nắm chặt di động chuẩn bị báo nguy, chính là khi click mở danh bạ ma xui quỷ khiến cô lại không gọi cho cảnh sát mà điện cho Phó Dư.

“Làm sao vậy?”

Thanh âm Phó Dư thấu triệt không giống như đang ngủ.

“Trong nhà có trộm.”

Cố Miên đè thấp thanh âm, nhưng trong giọng cô vẫn có chút run rẩy. Giờ phút này đang sợ đến cả người phát run.

“Tôi lập tức đến.”

Phó Dư nói rồi cũng không cúp máy. Ở đầu dây kia truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của hắn.

Kết quả không đến một phút liền tới cửa. Theo một tiếng vang lớn, cửa phòng cô trực tiếp bị đá văng.

Tên ăn trộm kia không nghĩ tới đã trễ thế này còn có người trực tiếp đá cửa tiến vào.

“Người anh em, anh như vậy làm sao ăn trộm được? Người phụ nữ trong căn phòng đều bị anh đánh thức.”

Tên ăn trộm nghĩ lầm Phó Dư là đồng bọn, nhịn không được phun tào nói.

Thấy Phó Dư không nói lời nào, tên ăn trộm sợ chia của không đều sẽ thành việc lớn:"Người anh em, nếu anh tốn nhiều sức tiến vào như vậy thì đồ trong phòng đều nhường hết cho anh. Bất quá cô nàng này là tôi coi trọng trước. Chờ lát nữa phải để tôi thượng trước.”

Kết quả tên ăn trộm vừa dứt lời, một quyền tàn nhẫn trực tiếp đánh tới mặt hắn.

Tên ăn trộm chưa kịp phản ứng đã bị đánh nghiêng trên mặt đất. Lúc này Phó Dư ngồi xổm xuống xách đầu hắn ta lên trực tiếp dùng tay hung hăng tạp xuống, một quyền lại một quyền làm máu tươi vẩy ra quần áo hắn.

Cuối cùng tên ăn trộm kia bị Phó Dư đánh đến hơi thở thoi thóp.

Khi Phó Dư đứng lên, tên ăn trộm đã bất động trên sàn.

Hắn lấy khăn tay trong túi áo tây trang lay tay một lần.

Lúc này Cố Miên trên giường chính mắt nhìn thấy thấy toàn bộ quá trình tàn bạo huyết tinh. Giống như nhìn thấy ma quỷ.

Khi Phó Dư nhìn thấy ánh mắt Cố Miên mới ý thức được việc mình vừa làm. Hắn thế nhưng đánh người đến tàn phế trước mặt cô.

Hình tượng hắn vất vả xây dựng chỉ sợ bị hủy trong một sớm.

Nhưng Cố Miên lại chỉ ngồi trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phó Dư. Trong mắt không có nửa điểm sợ hãi.

Không những Phó Dư có chút ngoài ý muốn mà ngay cả Cố Miên cũng không nghĩ tới.

Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, rõ ràng trước kia thực sợ hãi Phó Dư nhưng nhìn Phó Dư ra tay đánh người, trong lòng cô thế nhưng chỉ lo lắng hắn bị đối phương đánh lén.

Thậm chí cô còn nghĩ lát nữa cảnh sát tới sẽ nói với họ tên trộm kia là cô đánh, không liên quan đến Phó Dư.

Cho dù mất trí nhớ Miên Miên vẫn là hộ phu cuồng ma a.
 
Chương 101: Nửa Đêm Bò Dậy Ăn Vụng C*n Tɦịȶ Bác Sĩ Phó


Nhìn tên trộm trước mắt sắp bị Phó Dư đánh chết Cố Miên vội vàng từ phía sau ôm lấy Phó Dư:“Phó Dư, đánh nữa sẽ mất mạng đó."

Nhưng Phó Dư xoay đầu nhìn Cố Miên, đáy mắt hắn nảy lên huyết sắc nồng đậm:“Miên Miên, gã mơ ước em.”

Giống như tên đàn ông đó bị hắn đánh chết là lẽ thường tình.

“Phó Dư, không cần giết người. Em không muốn nhìn thấy anh giết người.”

Cố Miên thét to. Mạng tên ăn trộm này không đáng dùng mạng Phó Dư đến đổi.

Nghe Cố Miên nói thế Phó Dư mới dừng lại. Bàn tay dính đầy máu vuốt ve mặt Cố Miên nhưng đến giữa chừng thì ngừng lại. Bàn tay dơ bẩn này của hắn không xứng chạm vào cô.

“Miên Miên, chuyện em không muốn tôi làm tôi đều sẽ không làm.”

Cảnh sát tới rất nhanh. Nhìn hiện trường đầy máu làm cảnh sát phụ trách ghi biên bản không khỏi nhíu mày.

Đánh người đến gần chết thế này là lần đầu anh ta nhìn thấy trong suốt bao năm làm nhiệm vụ.

“Chú cảnh sát, người đàn ông này xông vào phòng ý đồ cưỡng gian tôi. Bạn trai tôi lúc ấy vừa trở về đã cứu tôi.”

Cố Miên nói làm Phó Dư trừng lớn hai mắt. Lời này của cô không nghi ngờ là thừa nhận thân phận hắn.

“Cùng tôi đến Cục Cảnh Sát lấy lời khai. Có gì lúc sau hãy nói.”Đội trưởng đội hình cảnh Trình Mục Dương kiểm tra hiện trường xong quan sát hai người. Chuyện khác không thể khẳng định nhưng duy có thể chắc chắn người đàn ông này thật sự yêu cô gái của hắn.

Vì đối phương xâm nhập hành hung chứng cứ xác thực nên hành động của Phó Dư được xem là phòng vệ chính đáng, hơn nữa luật sư của hắn rất lợi hại. Vào lúc trời còn chưa sáng Phó Dư liền cùng Cố Miên ra khỏi Cục Cảnh Sát.

Sau khi hai người rời đi, Cố Miên do dự một lát nói: “Phó Dư, một mình tôi ở đó không an toàn. Có thể về Phó gia tạm hai ngày được không?” Về Phó gia có nghĩa là cô đã hoàn toàn không để ý chuyện bị Phó Dư cưỡng gian.

Tối nay ăn trộm xuất hiện làm Cố Miên minh bạch một việc. Cô căn bản không để bụng việc bị Phó Dư cưỡng gian. Nhưng nếu cưỡng gian cô là tên ăn trộm kia vô luận thế nào cô cũng phải cùng đối phương đồng quy vu tận. Nhưng Phó Dư bất đồng.

Phó Dư một tay ôm cô vào lòng, cằm gác trên cổ cô. Hắn hít một hơi thật sâu hương vị sạch sẽ thanh thuần, chậm rãi nói: “Em muốn ở bao lâu đều được.”

Phó trạch.

“Em muốn ở phòng nào?”

Phó Dư mang cô về Phó gia. Chỉ là Phó gia rộng như mê cung, nhất thời không biết nên vào ở đâu.

“Gian phòng kia được không. Không biết tại sao nhìn cứ thấy quen mắt.”

Ngón tay Cố Miên chỉ hướng phòng ngủ chính. Cô và Phó Dư mấy năm nay vẫn luôn ngủ ở đó.

“Được.”

Phó Dư kêu người làm sửa sang lại phòng một phen. Vì hắn đã dặn dò nên người làm trong nhà đều ra vẻ không quen Cố Miên.

Lúc này còn chưa hừng đông, Cố Miên nằm trên giường chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng lúc này cửa phòng lại truyền đến tiếng động.


Chỉ thấy Phó Dư đi vào, Cố Miên lập tức từ trên giường ngồi dậy.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Trong lòng cô thoáng có chút khẩn trương nhưng cuối cùng lại biến thành ẩn ẩn chờ mong.

“Nơi này là phòng tôi.”

Phó Dư nhẹ giọng nói.

Nháy mắt mặt Cố Miên nóng lên. Cô thế nhưng trực tiếp chiếm dụng phòng Phó Dư. Cũng khó trách lúc cô chọn phòng này sắc mặt Phó Dư có chút quái dị.

Chắc trong lòng hắn còn đang suy nghĩ tại sao cô chủ động nhào vào ngực hắn.

“Vậy em trả phòng lại cho anh. Em qua phòng cách vách.”

Cố Miên vội vàng xốc chăn đứng dậy.

“Phòng này lớn như vậy. Chúng ta có thể cùng nhau ngủ.”

Phó Dư đi đến bên người cô cúi xuống thân vây cô giữa giường và thân thể mình.

Cố Miên nghe Phó Dư nói liền như ma dụ, cô hơi hơi gật gật đầu nói: “Vậy, chúng ta tiếp tục ngủ.”

Cô cũng không ra vẻ. Hai người đã ân ái qua nên việc ngủ cùng một giường thì có làm sao?


Tắt đèn, Phó Dư nằm thẳng bên cạnh Cố Miên. Hô hấp hắn đều đều rất nhanh liền ngủ rồi. Hoàn toàn không làm việc gì khác với cô cả.

Nương theo ánh trăng, Cố Miên nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Phó Dư trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát, lúc nãy cô đã ẩn ẩn có chờ mong hắn sẽ làm chút gì với cô nhưng hắn không làm gì cả.

Thời gian trôi qua, hoa huyệt dưới thân Cố Miên ngày càng hư không. Trong mơ cũng đều là hình ảnh Phó Dư khiêng hai chân cô hung hăng thao làm.

Cô rốt cuộc chịu không nổi mở to mắt nhìn Phó Dư.

Phó Dư lúc này nhắm chặt hai mắt, ngủ rất say. Cố Miên chống đầu cẩn thận nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn hắn gần như vậy.

Không thể không thừa nhận, Phó Dư là người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mỹ nhất cô từng gặp.

Tay cô từ đôi mắt hắn đi xuống hỗ động, chậm rãi di động tới bờ môi rồi lướt qua hầu kết.

Cố Miên càng xem càng động tâm, đến khi cô phát hiện động tác của mình thì đôi tay nàng đã di chuyển tới giữa hai chân Phó Dư.

Lúc này côn tɦịȶ giữa hai chân hắn vẫn còn nửa mềm chưa có ngạnh lên giấu trong qυầи ɭót.

Cố Miên nuốt nuốt nước bọt, trong lòng cô biết rõ thứ này có thể làm cô sướng bao nhiêu.

Còn nhớ lần đầu tiên bị Phó Dư cưỡng gian, đầu hắn di chuyển xuống dưới thân cô mạnh mẽ hút hoa huyệt. Nếu không phải lúc ấy cô quá sợ hãi chắc chắn sẽ cảm thấy rất sướng đi.

Không biết đối với Phó Dư có phải cũng như vậy không?

Cô nhẹ nhàng duỗi tay đào côn tɦịȶ nửa mềm ra. Nhìn này côn tɦịȶ tím đen dữ tợn, hai chân Cố Miên liền nhịn không được ma sát.

Côn tɦịȶ Phó Dư đúng là vừa thô vừa dài. Dù hiện tại chưa còn cứng lên hoàn toàn cũng đã lợi hại như vậy. Nếu hoàn toàn cứng lên khẳng định một bàn tay cô cũng cầm không được.

Cô cúi đầu đối liếm liếm quy đầu đỏ tươi. Không có loại hương vị ghê tởm, Phó Dư có thói ở sạch nên thân thể lúc nào cũng thật sạch sẽ.

Ngay sau đó Cố Miên bắt chước động tác khi Phó Dư liếʍ ʍút̼ hoa huyệt mình. Từng chút từng chút liếm dọc thân gậy, cuối cùng dùng sức hút lấy quy đầu.

Chỉ thấy côn tɦịȶ Phó Dư càng ngày càng ngạnh càng ngày càng thô. Thực mau miệng Cố Miên đã không chứa nổi.

Cô không ngờ khẩu giao cho Phó Dư phiền toái như vậy. Nếu miệng hàm không được cô liền phun quy đầu ra, sau đó vươn đầu lưỡi bắt đầu liếʍ ɭáp̠ lên xuống.

Đầu lưỡi liếm lên côn tɦịȶ chồng chất gân xanh, một đường rửa sạch. Cuối cùng còn lại hai trứng trứng dưới côn tɦịȶ đều được cô nhất nhất hút duẫn một lần.

Cố Miên cũng không phát hiện chính mình đối mặt với Phó Dư rất mượt mà kiều nhuận. Lúc cô còn đang ăn vụng côn tɦịȶ Phó Dư thì hắn đã sớm tỉnh lại. Chẳng qua muốn nhìn Cố Miên rốt cuộc muốn như thế nào.

Cố Miên nhớ rõ trước đây Phó Dư khẩu giao cho cô chính là như vậy. Cô lúc ấy bởi vì sợ nên cũng không hưởng thụ được gì. Hiện tại hẳn là không sai biệt lắm đi.

Liền lúc Cố Miên chuẩn bị rời khỏi người Phó Dư, mông nhỏ cô lại bị người từ phía sau ôm lấy. Tiếp theo một cái lưỡi ướt dầm dề cách qυầи ɭót liếm lên hoa huyệt cô.

=====
 
Chương 102: Tư Thế 69


“Ứm~”

Hoa huyệt bị đầu lưỡi liếm đến tê dại. Mông nhỏ mượt mà lập tức vặn vẹo muốn thoát khỏi liếm láp.

“Đừng liếm, đau quá~~.”

Thanh âm Cố Miên run rẩy nói.

“Miên Miên, khi em nhân lúc tôi ngủ ăn vụng gậy thịt hình như không nói như vậy.”

Khóe miệng Phó Dư ngoéo một cái, sau đó lột bỏ quần lót cô. Tiếp theo nhắm ngay âm đế dùng sức hút duẫn.

“A a a…Đừng hút nơi đó...Ah…”

Hoàn toàn không giống cảm giác đau thấu tim gan của lần đầu tiên. Cố Miên cảm thấy âm đế thảm thương của mình sắp bị Phó Dư hút hỏng rồi. Nhưng mà loại cảm giác này ngược lại làm Cố Miên cảm thấy rất kích thích. Chỉ muốn hắn cứ như vậy làm hư cô.

“Miên Miên khẩu thị tâm phi. Rõ ràng em rất thích bị tôi làm thế này.”

Phó Dư lột quần lót cô ra trực tiếp cắm đầu lưỡi vào hoa huyệt nhỏ hẹp bắt chước động tác tính giao thọc vào rút ra trêu chọc.

Hai chân Cố Miên run rẩy lợi hại. Không thể không thừa nhận động tác của hắn quả làm cô chìm trong khoái cảm.

“Miên Miên, hé miệng hút côn thịt tôi.”

Thanh âm Phó Dư từ dưới thân truyền đến.

“Tôi, tôi không hàm được.”

Cố Miên sợ hãi nói. Côn thịt Phó Dư lớn như vậy làm sao cô nuốt hết được.


“Ngoan, em có thể.”

Phó Dư dùng đầu lưỡi điên cuồng quấy phá hoa huyệt cô.

Cố Miên có chút băn khoăn. Thôi, Phó Dư làm mình thoải mái như vậy. Nếu mình không làm gì đáp lại hắn thì thật là hết nói nổi.

Vì thế cô nỗ lực há to miệng, tận hết khả năng đem côn thịt nuốt xuống. Hai má cô thu hẹp, dùng sức hút duẫn giống như muốn hút tất cả tinh dịch hắn vào trong khoang miệng.

Sau đó cô theo bản năng di chuyển đầu, một trên một dưới vuốt ve côn thịt Phó Dư.

Phó Dư không ngờ Cố Miên mất đi ký ức mà vẫn dâm đãng như vậy. Hắn rất nhanh không khống chế được chính mình nhẫn tâm cắm thẳng côn thịt vào miệng nhỏ cô.

Cố Miên bị động tác thô bạo này làm đến không kịp hô hấp. Chỉ thấy côn thịt hắn trong miệng cô nhanh chóng thọc vào rút ra vài cái, mặt trên côn thịt nước dãi phủ đầy. Miệng nhỏ không kịp nuốt nước dãi, nước dãy tích tụ theo khóe miệng chảy xuống. Thoạt nhìn rất đáng thương.

Hoa huyệt bị đầu lưỡi và ngón tay Phó Dư đùa bỡn miệng lại bị côn thịt cắm làm lòng Cố Miên như có thứ gì đó lấp đầy.

Bỗng đầu lưỡi Phó Dư nhắm ngay thịt non dùng sức hút duẫn. Vị trí này thật sự là điểm mẫn cảm của cô. Cô bị hắn mút như vậy dần dần chịu không nổi.

“Ngô ngô ~”

Hai mắt Cố Miên trừng lớn, hoa huyệt siết chặt cô rút. Nháy mắt đại lượng dâm thủy từ chỗ sâu trong hoa huyệt phọt ra. Cuối cùng toàn bộ đều bị Phó Dư nuốt vào bụng.

Cao trào qua đi, Cố Miên càng hàm không được côn thịt Phó Dư. Thân thể cô bị hắn kéo đến. Hai chân quấn quanh eo kiện cường, côn thịt không báo trước xuyên vào.

Có dâm thủy dư thừa bôi trơn, côn thịt Phó Dư lập tức vọt vào không trở ngại.

“Thoải mái không?” Giọng hắn khàn khàn hàm chứa dục vọng.

“A...a...a… Thật lớn…”

Cố Miên không kịp trả lời hắn, cô cảm thấy hoa huyệt mình sắp bị hắn thao vỡ.

“Miên Miên muốn tôi rút ra sao?”

Tay Phó Dư chống bên cạnh người cô. Vừa nói hắn vừa rút côn thịt ra một cách chậm rải. Gân xanh chồng chất cọ xát hoa huyệt và thịt non. Cố Miên thoải mái khẽ hừ một tiếng.

Cố Miên lo lắng Phó Dư thật sự rút côn thịt ra nên liền vội vàng dùng hai chân cuốn lấy eo Phó Dư. Không cho hắn tiếp tục.

“Không, không cần rút ra.”

Thanh âm Cố Miên mềm mại.

Cô vừa dứt lời, côn thịt thô to liền hung hăng xỏ xuyên nhục huyệt.
 
Chương 103: Bị Thao Đến Ngất Xỉu


Sau khi côn thịt Phó Dư cắm vào hoa huyệt liền trực tiếp thao làm.

Côn thịt lớn nhanh chóng quấy đảo hoa huyệt tinh xảo. Phó Dư rất hưởng thụ loại cảm giác bị nhục huyệt Cố Miên gắt gao cuốn lấy. Đại lượng dâm thủy trong suốt theo động tác thao làm từ huyệt khẩu chảy xuống. Rất nhiều dâm thủy chưa kịp chảy ra lại bị côn thịt hắn thao trở về.

Miệng huyệt truyền tới tiếng nước phốc phốc phốc, thanh âm thao huyệt vang dội làm gương mặt Cố Miên nóng bừng đỏ ửng.

Rốt cục hoa huyệt cô chảy bao nhiêu dâm thủy mà thời điểm Phó Dư thao làm lại phát ra tiếng nước vang dội như vậy.

“Miên Miên, có thích bị tôi thao không?”

Ngón tay Phó Dư đùa bỡn cặp vú no đủ. Ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy núm vú dùng sức kéo ra ngoài. Núm vú bị hắn kéo đến sưng húp đỏ bừng.

Tim cô đập nhanh lợi hại, không biết do bị thao sướng hay do người thao cô sướng chính là Phó Dư.

“Ô ô… Mau, mau một chút…”

Cố Miên xoắn mông nhỏ, hoa huyệt đói khát hi vọng côn thịt có thể thao nhanh một chút. Đến nỗi Cố Miên hoàn toàn không nghe rõ lời Phó Dư nói.

Cô chỉ biết côn thịt Phó Dư làm cô dục tiên dục tử. Cô muốn căn côn thịt lớn này thao hết mọi chỗ trong hoa huyệt cô. Cô muốn bị hắn dùng nó thao xuyên.

Không chiếm được đáp án mình vừa lòng, Phó Dư cũng không nóng nảy. Hiện tại Cố Miên đã nằm trên giường ngoan ngoãn tùy ý hắn thao làm. Nên những chuyện khác đều rất dễ nói.

Vì thế Phó Dư áp hai đùi Cố Miên lên vú cô sau đó cưỡi lên đùi cô dùng sức thao làm. Mỗi lần đều thao đến điểm G mềm thịt mẫm cảm bên trong.

Kích thích mãnh liệt làm hoa huyệt Cố Miên điên cuồng co rút. Càng nhiều hoa dịch chảy xuôi ra ngoài. Tiếng kêu dâm đãng cũng mỗi lúc một vang.

Biết Cố Miên đã tới cực điểm nhưng Phó Dư vẫn không tính buông tha cho cô. Hắn muốn Cố Miên dù mất trí nhớ cũng phải yêu loại cảm giác bị hắn thao huyệt. Chỉ có như vậy thân thể Cố Miên mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

“Ô ô… Quá sâu… Côn thịt lớn thao tôi hỏng mất…”

Cố Miên nhìn tư thế dâm loại của mình mà tim đập bang bang. Cô chỉ cần nhấc đầu liền thấy côn thịt to lớn tím đen ra ra vào vào bên trong hoa huyệt, từng chút từng chút thao mở nó sau đó thao ra một đống lớn dâm thủy.

Cố Miên nhìn thấy hình ảnh này, dâm huyệt càng co rút mãnh liệt. So với vừa rồi còn hút chặt hơn. Phó Dư bị Cố Miên kẹp như vậy cũng gầm nhẹ một tiếng.

“Tao hóa, thích ăn thịt bổng lắm sao? Hiện tại làm em ăn đủ.”

Thanh âm Phó Dư khàn khàn, hiển nhiên đã bị dục vọng hoàn toàn khống chế. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo tinh tế bắt đầu va chạm tao huyệt với vận tốc nhanh hơn gấp bội. Tốc độ thao huyệt của hắn càng lúc càng nhanh, Cố Miên không chịu nổi tốc độ điên cuồng này, hai mắt trợn tròn bị hắn thao ngất.

Nhưng dù Cố Miên hôn mê, hoa huyệt vẫn gắt gao bao vây lấy Phó Dư làm hắn hưởng thụ đến ngập tràn vui sướng.

Cuối cùng hắn nặng nề thao mấy chục cái, nhìn dâm huyệt bị thao đến đỏ. Hắn mới thả lỏng chính mình. Quy đầu đỏ tươi xuyên đâm điểm G, đại lượng tinh dịch nóng bỏng trực tiếp phun trên vị trí mẫn cảm đó.

Dù Cố Miên đã ngất đi nhưng thân thể vẫn nhịn không được rên rỉ lên.

Phó Dư lo lắng cứ cắm côn thịt bên trong sẽ căng hư Cố Miên nên hắn đem côn thịt thô to rút ra. Đại lượng tinh dịch sền sệt cùng với dâm thủy từ tao huyệt trào ra, đem hai địa phương giao hợp trở thành một mảnh lầy lội.

Hắn hôn trán Cố Miên. Vô luận cô có mất trí nhớ hay không hắn đều vĩnh viễn nhốt cô bên cạnh, cả đời yêu cô.
 
Chương 104: Moi Hoa Huy*t Trước Mặt Bác Sĩ Phó


Tuy Cố Miên bị Phó Dư hung hăng thao một nước nhưng ngày hôm sau vẫn đúng giờ tỉnh lại. Nhìn Phó Dư bên mép giường mặc quần áo, Cố Miên ẩn ẩn cảm giác thân thể mình lại nóng lên.

Cô đang muốn rời giường nhưng đại lượng tinh dịch từ hoa huyệt chảy ra. Nhiều như vậy làm Cố Miên không khỏi tách chân tò mò nhìn xem hắn rốt cục đã bắn cho cô bao nhiêu tinh dịch.

Nhưng khi Cố Miên tách chân ra lại không phát hiện lúc Phó Dư mặc quần áo đối diện một cái gương to. Từ trong tấm gương tinh xảo có thể thấy được cô làm thế nào mở ra hai chân để lộ hoa huyệt phun trào nùng tinh.

Hoa huyệt không những phun tinh dịch mà còn phun ra không ít dâm thủy. Cái này làm Cố Miên có chút khiếp sợ. Cô chẳng qua xem Phó Dư thay quần áo thôi mà cũng bị chảy nước sao?

Cố Miên rút một tờ giấy khăn, sau đó dùng ngón tay lột hoa huyệt đem khăn giấy nhét vào trong. Rất nhanh khăn giấy đã bị tinh dịch cùng dâm thủy thấm ướt.

Cô vội vàng đem khăn giấy dính đầy chất lỏng này ném vào thùng rác.

“Miên Miên, buổi sáng lại muốn sao?” Thanh âm Phó Dư đối diện truyền tới.

Cố Miên vội khép hai chân lại. Lúc này tay cô đang kẹp khăn giấy chùi lau hoa huyệt. Hai đùi khép lại cũng vừa vặn kẹp luôn ngón tay bên trong.

“Anh, sao anh lại quay lại?”

Mặt Cố Miên bạo hồng. Cô dùng khăn giấy tắc hoa huyệt đều bị Phó Dư nhìn thấy rồi.

“Trước mặt tôi có một tấm gương, có quay lại không có gì khác biệt?”

Khóe miệng Phó Dư ngoéo một cái.

Cố Miên nhìn kỹ mới phát hiện, vừa rồi mình làm cái gì đều bị Phó Dư qua gương nhìn thấy hết.

“Còn không phải tại anh. Đêm qua bắn ở trong tôi nhiều như vậy. Làm tôi đến ngất xỉu cũng không biết mang tôi vào phòng tắm rửa một chút sao? Bên trong chứa tinh dịch ngủ rất khó chịu.”

Cố Miên vội vàng ném nồi cho Phó Dư.

Phó Dư ngồi bên cạnh Cố Miên nâng cằm cô hôn một cái.

“Miên Miên, tôi thích em ngậm tinh dịch của tôi ngủ.”

Không thể không thừa nhận sau khi Phó Dư đeo mắt kính thật sự vô cùng mê hoặc nhân tâm. Bộ dáng nghiêm trang cấm dục như thế sẽ chỉ làm người khác cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý. Không hề cảm thấy những lời kia dơ bẩn hạ lưu.

Thấy Cố Miên ngốc ngốc nhùn mình, Phó Dư liền ôm cô vào phòng tắm. Tắm rửa cho cô xong lại cầm máy sấy giúp cô sấy tóc. Ngón tay hắn ôn nhu như vậy, giống như là xuân phong thổi qua, làm người dễ chịu.

“Phó Dư, trước kia anh cũng thường xuyên sấy tóc cho người khác sao?” Cố Miên không biết tại sao lại hỏi như vậy.

“Tôi chỉ sấy tóc cho một người thôi.” Phó Dư nghĩ tới sau khi Cố Miên thích hắn khóe miệng liền gợi lên khẽ cười. Cô lúc ấy giống như một bé cún con nhào vào trong ngực hắn, tùy ý hắn vỗ về chơi đùa mái tóc cô.

Nhưng Cố Miên không biết người Phó Dư nói là ai. Chỉ là trong lòng có chút khó chịu. Cô và hắn không phải người yêu, cho dù Phó Dư có sấy tóc cho cô gái khác cũng không liên quan đến cô.

Nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại khó chịu chứ?

Thu thập xong bữa sáng, Phó Dư cầm văn kiện chuẩn bị ra cửa. Hắn mới đi được hai bước, ống tay áo liền bị người bắt lại.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhu nhu mềm mềm đối diện hắn.

“Phó Dư, anh dẫn tôi đi làm với được không? Tôi rất ngoan. Sẽ không làm phiền anh.”

Cố Miên tỉnh lại trong bệnh viện chuyện đầu tiên là bị người nhà vứt bỏ, lại gặp ăn trộm vào nhà nên hiện tại cô đối với những người không đều không tin tưởng. Cô chỉ tin tưởng mỗi mình Phó Dư thôi.

“Được. Tôi dẫn em đến bệnh viện.”

Thanh âm Phó Dư thật ôn nhu. Có lẽ Cố Miên cũng không biết trong lòng Phó Dư lúc nào cũng muốn mang cô bên người. Dù đi bất cứ đâu cũng mang cô theo.

Chỉ là trước kia Phó Dư không dám đưa ra yêu cầu này. Hắn sợ Cố Miên sẽ cảm thấy mình quá cấm đoán. Như vậy sẽ làm cô phản cảm.

Không nghĩ sau Cố Miên mất trí nhớ chuyện đó lại biến thành hiện thực. Này đối với Phó Dư mà nói quả thực là vui vẻ ngoài ý muốn.


Dọc đường đi, Cố Miên nói mình sẽ rất ngoan liền thật sự không nói lời nào. Chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Phó Dư, nhìn Phó Dư sửa sang văn kiện.

Cố Miên thấy hắn xem nghiêm túc như vậy. Dáng vẻ nghiêm túc của Phó Dư vô cùng soái khí làm cô nhịn không được chụp trộm hắn mấy tấm.

Phó Dư luôn dùng dư quang khóe mắt quan sát Cố Miên tất nhiên nhìn thấy cô đang làm cái gì. Để phối hợp với Phó phu nhân, lúc bác sĩ Phó xem tài liệu còn cố ý bày ra mấy tư thế, để Phó phu nhân chụp tận hứng.

Sau khi tới bệnh viện liền có không ít tiểu hộ sĩ vẻ mặt kích động xin chữ ký Cố Miên.

Bộ phim《 Nguyệt Cung 》 kia lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của công chúng. Đặc biệt là tập cuối cùng Cố Miên tự sát, số lượt xem đã vượt quá 3 trăm triệu. Trong bệnh viện có không ít người là fans của Cố Miên.

Nhưng lúc mấy tiểu hộ sĩ muốn đến gần, ánh mắt Phó Dư liền tối sầm lại dọa chạy tất cả những người múôn tiếp cận Cố Miên. Tất cả đều cung cung kính kính mà đứng sang một bên.

Lúc Phó Dư đi kiểm tra phòng, Cố Miên một mình ngồi trong văn phòng hắn chơi IPad. Lúc đang chơi thì nhảy thông báo.

Cô click vào tin tức vừa thấy mới phát hiện thời gian đã là năm 2020. Đã là hai năm sau!

Ký ức sau khi tự sát hai năm của cô đều biến mất. Vậy rốt cuộc cô có gả cho Phó Dư không? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Cố Miên tràn ngập nghi hoặc, cô lập tức từ xông ra khỏi văn phòng. Chuẩn bị đi tìm Phó Dư hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Cố Miên trong lúc hoảng loạn quên hỏi Phó Dư đang ở phòng nào. Hôm nay cô ra ngoài lại quên mang điện thoại, đành phải đi từng phòng xem xét.

Kết quả khi cô mở cửa một phòng bệnh, bên trong lại xộc ra mùi hư thối.

Khác với các phòng bệnh khác có mùi nước sát trùng, phòng bệnh này lại có mùi rất gay mũi.

“Cố Miên?” Người đàn ông toàn thân quấn băng vải trắng nằm trên giường đảo mắt nhìn Cố Miên. Nếu không phải đôi mắt mắt còn chuyển động được, người khác chắc sẽ cho rằng hắn là người chết rồi.

“Anh biết tôi?” Cố Miên có chút tò mò. Người đàn ông này bị bỏng toàn thân quấn băng vải trắng. Cô căn bản nhìn không ra hắn là ai.

“Cũng đúng. Hiện tại tôi biến thành cái dạng này. Cô khẳng định nhận không ra. Tôi là Phó Ký. Em trai thứ ba của Phó Dư. Như cô thấy đấy, Phó Dư chính là ma quỷ. Hắn đã biến tôi thành như vậy.”

Trong mắt Phó Ký hiện lên quang mang ngoan độc. Nếu hiện tại hắn ta có thể nhúc nhích, hắn ta nhất định phải giết Cố Miên. Làm Phó Dư nếm thử thống khổ lớn nhất trên thế giới này.

“Không có khả năng. Phó Dư không phải người như vậy. Tuy hắn đôi khi có chút cố chấp nhưng hắn sẽ không ra tay tàn nhẫn với người khác như vậy.” Hai năm trước Cố Miên còn chưa gặp qua thủ đoạn của Phó Dư.

“Ha hả. Hai vợ chồng các người đúng là tài giỏi. Hại tôi đời này không thể bước chân ra khỏi giường bệnh. Sống không bằng chết. Còn cố ý đến đây chê cười tôi.”

Trong lòng Phó Ký càng thêm oán hận.

“Vợ chồng? Anh nói tôi cùng Phó Dư đã kết hôn? Mấy năm nay chúng tôi bên nhau?”

Cố Miên nghe không rõ những cái khác nhưng chuyện cô và Phó Dư đã trở thành vợ chồng lại nghe rất rõ.

“Cô không nhớ?”

Phó Ký lập tức bắt được ý tứ trong lời nói của cô.

“Ký ức mấy năm nay thiếu hụt. Nhưng tại sao tôi phải tin anh. Anh nói Phó Dư nhà tôi là người xấu thì anh ấy là người xấu à, anh ấy chính là thiên sứ áo trắng đấy nhé.”

Cố Miên có được đáp án mình muốn nhất thì không nghĩ tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này nữa. Tuy hắn ta nằm tê liệt trên giường có chút đáng thương nhưng hắn ta lại nói xấu Phó Dư nhà cô, làm cô một chút đồng tình cũng không mang ra nổi.

“Ha ha ha ha, Cố Miên. Cô đúng là đáng thương. Làm thế thân cho người ta còn ở chỗ này thay Phó Dư nói chuyện. Lúc Phó Dư học trung học có yêu một nữ sinh. Hắn yêu nữ sinh kia yêu đến phát cuồng. Chỉ tiếc nữ sinh kia mất tích. Cô chẳng qua chỉ là vật thay thế cho nữ sinh đó mà thôi. Tôi thật đồng tình với cô.”

Phó Ký cười ha hả.

Cố Miên nghĩ đến lời nói sáng nay của Phó Dư, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu. Nhưng vẫn cười lạnh nói: “Tôi không phải đồ ngốc, anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng lời nói phiến diện của anh sao? ”

Phó Ký cười lạnh nói: “Trong nhà Phó Dư có một cấm địa. Nơi đó là nơi cất giữa đồ vật của nữ sinh kia. Nếu cô không tin có thể tìm xem."

Phó Ký không nói dối. Bởi vì hắn ta biết Phó Dư thích Cố Miên đã là khi cô học đại học. Nhưng mà trước đó Phó Dư xác thật từng phát cuồng vì một nữ sinh khác.

Lúc Cố Miên trở lại văn phòng cả người thất hồn lạc phách. Cô lật lại Weibo chính mình phát hiện cô quả thật đã kết hôn với Phó Dư. Sau khi kết hôn cô còn gia nhập giới giải trí đóng một bộ phim rồi trở nên nổi tiếng. Hiện tại fans Weibo có hơn một ngàn vạn. Chẳng qua Weibo cô mười điều thì hết chín điều là liên quan đến Phó Dư rồi.

Nhìn thấy hai năm sau mình thích Phó Dư như vậy. Khó trách lúc hắn chơi mình cô lại không có chút tâm tư phản kháng. Thì ra là vì sớm bị Phó Dư thao chín rồi.

Chỉ là Phó Dư đã từng đối xử ôn nhu như vậy với cô gái khác sao?

Nghĩ đến đây trong lòng Cố Miên điện ra một quyết định.

Lúc Phó Dư trở lại phòng phát hiện Cố Miên không ở bên ngoài chơi. Chẳng lẽ Cố Miên chạy ra ngoài rồi?

Nghĩ đến Cố Miên hiện tại mất đi kí ức hai năm, ra ngoài một mình chỉ sợ gặp nguy hiểm. Hắn đang muốn đi tìm thì nghe thấy trong phòng nghỉ truyền đến thanh âm ngọt ngào.

“Bác sĩ Phó, em ở đây.”

Phó Dư mở cửa phòng nghỉ, chỉ thấy Cố Miên đắp chăn nằm trên giường chỉ lộ cái đầu nhỏ lông xù xù.

“Bác sĩ Phó, em không thoải mái.”

Cố Miên vươn tay về phía Phó Dư vẫy vẫy.

Phó Dư lo lắng đi đến bên cạnh cô, trong mắt tràn ngập sốt ruột.

“Miên Miên, em làm sao vậy?”

“Bác sĩ Phó, tao huyệt em ngứa quá. Phải làm sao bây giờ?”

Cố Miên xốc chăn lên, cả người trần trụi mở chân ra, đem hoa huyệt phấn nộn của mình bày ra cho Phó Dư xem.

====
 
Chương 105: Bác Sĩ Phó, Tao Huy*t Ngứa Trị Thế Nào?


Cố Miên mở hai chân ra còn không quên dùng ngón tay tách môi âm hộ cho Phó Dư nhìn rõ ràng hơn.

“Bác sĩ Phó, anh nhìn xem. Bên trong hoa huyệt thật khó chịu.”

Phó Dư cho rằng thân thể Cố Miên bị dị ứng nên hắn cố nén dục vọng đi vào kiểm tra. Kiểm tra một hồi lại phát hiện cô căn bản không bị làm sao. Tiểu yêu tinh này!

Đêm qua bị thao thê thảm như vậy mà hôm nay lại còn câu dẫn hắn. Xem ra sau này làm có thể dùng lực một chút rồi.

Cố Miên tiếp tục làm trò trước mặt Phó Dư đem ngón tay vói vào hoa huyệt. Sau khi hoa huyệt ngậm lấy ngón cô liền nhanh chóng hoạt động.

“Bác sĩ Phó, ngón tay em với không tới. Bên trong vẫn ngứa quá. Có phải em bị bệnh rồi không? Anh mau xem giúp em đi.”

Cố Miên bắt lấy tay Phó Dư kéo đến trước miệng huyệt.

Phó Dư cũng thật tốt tính cùng Cố Miên chơi. Hắn thay bao tay tiêu độc. Hai ngón tay thon dài tách hoa huyệt phấn nộn ra sau đó duỗi một ngón tay vào.

“Đầu tiên kiểm tra tình trạng âm đạo. Ừm, âm đạo em rất chặt. Lúc cắm côn thịt vào bao vây rất khẩn trí.”

Thanh âm Phó Dư so với lúc trước càng trầm thấp hơn vài phần.

Trái tim Cố Miên đập nhanh thình thịch. Nếu cô có ký ức có lẽ sẽ không phản ứng như vậy vì cô và hắn đã chơi sắm vai không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện tại ký ức của cô vẫn dừng ở hai năm trước. Cùng Phó Dư làm tình cũng chỉ mới hai lần, còn chưa tích đủ kinh nghiệm quyến rũ hắn.

Sau khi ngón tay Phó Dư vói vào hoa huyệt lập tức gắt gao mút lấy ngón tay hắn.

Hai ngón tay mở ra hoa huyệt, quét vào nhục bích non mịn. Nháy mắt Cố Miên nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

“Ân…Ngón tay Bác sĩ Phó thật lợi hại.” Cô vừa nói vừa đem cặp vú no đủ đút vào miệng Phó Dư.

“Vị phu nhân này, xem ra em rất mẫn cảm.” Phó Dư hé miệng một ngụm ngậm lấy núm vú tươi đẹp như hoa anh đào. Đầu lưỡi hắn quấn lấy núm vú sau đó dùng sức bú mút.

“A~~~ bác sĩ Phó, núm vú bị hút hỏng mất. Bác sĩ Phó hút giỏi quá~ a!”

Phó Dư vừa bú mút vú vừa cắm ngón tay vào sâu trong hoa huyệt. Chiều sâu này vừa vặn chạm vào điểm G mẫn cảm. Đoàn thịt non mềm mẫn cảm khác thường kia bị hai ngón tay ngựa quen đường cũ quấy nhiễu.

Ngón tay hắn đâm chọc phần thịt non mịn làm cả người Cố Miên đều mềm xuống.

“A! A! A! Đừng đụng nơi đó mà!”

Cố Miên giương đầu, đại lượng dâm thủy từ trong hoa huyệt trào ra. Đoàn thịt non kia chẳng những bị ngón tay nhanh chóng đâm chọc mà còn thường thường bị hai ngón tay kẹp lấy đùa bỡn.

“Vị phu nhân này, dâm thủy em quá nhiều. Xem ra đây là nguyên nhân em sinh bệnh. Người thường dâm thủy không nhiều như vậy em.”

Phó Dư dùng bàn tay khác đẩy đẩy kính.

“Thế, thế làm sao trị liệu?”

Cả người Cố Miên mềm nhũn. Thân thể cô giống như một bãi bùn lầy ngã vào lòng ngực Phó Dư. Mà Phó Dư thần sắc nghiêm trang đạm mạc. Không hề giống người bị dục vọng cuốn vào.

“Bệnh này không thể trị dứt được. Bất quá có một phương pháp có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng.”

Phó Dư hôn đôi môi đỏ của cô, đầu lưỡi nhét vào khoang miệng quấn lấy xảo lưỡi đinh hương.

Cố Miên bị hắn hôn đến đáy lòng run rẩy. Trong hai năm bọn họ kết hôn có phải ở nhà đều làm chuyện này hay không?

Tưởng tượng đến cảnh sau khi kết hôn mỗi ngày đều bị Phó Dư thao, thân thể Cố Miên lại càng ướt. Côn thịt thô to của hắn cắm trong hoa huyệt cô khẳng định mỗi ngày đều làm cô thoải mái đến không muốn xuống giường.

Một cái hôn sâu kết thúc, Phó Dư đem bao tay plastic rút ra.

Không còn ngón tay đùa bỡn, Cố Miên cảm giác thân thể mình trống rỗng. Khát vọng bị thứ gì đó lấp đầy thao làm. Chỉ là nhìn gương mặt bình tĩnh của người nào đó, trong lòng cô lại có chút khó chịu.

Cô đã câu dẫn hắn đến mức này mà hắn vẫn còn bình tĩnh được như vậy???

Cố Miên mở hai chân ra, mông vểnh mượt mà vặn vẹo: “Bác sĩ Phó, sao anh có thể bình tĩnh như vậy?”

Khóe miệng Phó Dư hơi câu:“Miên Miên, muốn biết tôi có kích động không?”

Dứt lời Phó Dư liền xốc áo blouse trắng lên. Cố Miên bất giác nhìn về phía hai chân hắn liền thấy một cái lều trại to rộng.

Ngay sau đó hắn cởi quần đào côn thịt ra.

“Như tôi đã nói, có một biện pháp trị liệu bệnh nhiều dâm thủy này.”

Hắn vừa nói vừa đem côn thịt đặt trước hoa khẩu ướt dầm dề sau đó dùng sức cắm vào.

“A!”

Cố Miên trừng lớn hai mắt, không ngờ Phó Dư đột nhiên tiến vào. Nhưng không thể không nói bị côn thịt hắn cắm thật sự quá thoải mái.

Côn thịt thổi mạnh thịt non bên trong hoa huyệt, nhanh chóng trừu động, làm hoa huyệt vừa đau vừa ngứa.

“Muốn chữa khỏi tật xấu nhiều dâm thủy này chỉ có một biện pháp. Đó là làm dâm thủy của em chảy ra hết. Như vậy sẽ không tùy thời tùy chỗ động dục nữa.”

Phó Dư nhanh chóng trừu động trong hoa huyệt ướt dầm dề. Côn thịt thô to rất nhanh đã bị dâm thủy ngâm ướt. Hai viên trứng trứng phía dưới không ngừng chụp úp môi âm hộ, tiếng nước nhóp nhép và âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên bên tai.

“Ô ô… Thật nhanh a… Chậm rãi thao...Chậm rãi thao thôi…”

Cố Miên nào biết Phó Dư căn bản không cho cô thời gian thở dốc mà trực tiếp nhanh chóng thao làm. Cái miệng nhỏ của cô bị thao đến chỉ có thể thở hổn hển. Lúc cùng hắn nói chuyện cũng đứt quãng.

Kết quả Cố Miên thanh âm mảnh mai truyền tới tai Phó Dư lại làm thân thể càng thêm cứng rắn căng chặt. Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ làm sao thao Cố Miên đến lãng kêu không ngừng.

Lúc này Cố Miên lại tới câu dẫn hắn, hắn tự nhiên không cần áp lực bản thân mà theo bản năng dùng hết toàn lực trừu động.

Phốc phốc phốc ~

Côn thịt lớn thao đến dâm thủy vẩy ra, mỗi lần đều là nhẹ nhàng rút ra rồi lại nặng nề cắm về.

“A a a… Chậm, chậm một chút a…”

Hai đùi Cố Miên trên eo Phó Dư nên hắn thuận thế ôm luôn mông nhỏ cô lên. Hai người trong phòng nghỉ vừa đi vừa thao.

Trọng lượng toàn thân cô hiện tại đều đặt lên côn thịt Phó Dư nên cô chỉ có thể dùng sức kẹp chặt côn thịt hắn mới không để mình ngã xuống.

Phó Dư lại thao thêm mấy trăm cái, nhìn đến Cố Miên bị thao đến rên không thành tiếng hắn mới rút côn thịt trong hoa huyệt ra.

Lúc côn thịt được rút ra nhục huyệt liền không ngừng run rẩy. Một cổ chất lỏng màu vàng nhạt từ lỗ nhỏ khác phun ra.

Cố Miên trừng lớn hai mắt, cô thế nhưng bị Phó Dư thao đến bắn nước tiểu!
 
Chương 106: Người Phó Dư Thích Kỳ Thật Vẫn Luôn Là Cố Miên


Cố Miên chủ động đến quyến rũ Phó Dư trước lại không ngờ bị hắn thao đến bắn nướƈ ṭıểυ. Bị một trận giáo huấn xương máu, Cố Miên cũng không dám đi trêu chọc Phó Dư nữa

Hơn nữa bị hắn thao bắn nướƈ ṭıểυ làm Cố Miên luôn tự xưng là tiểu tiên nữ ngượng đến không ngóc đầu lên nổi.

“Phó Dư, không được ghét bỏ em!” Cô hung hăng nhìn Phó Dư. Giống như đang nói nếu hắn dám vì chuyện này mà ghét bỏ cô, cô liền liều mạng với hắn.

Phó Dư nhìn bộ dáng bày của Cố Miên lập tức đau lòng ôm người vào ngực.

“Miên Miên, đây là vì em quá thoải mái nên mới như vậy.”

Hắn cúi đầu hôn hôn khóe miệng cô.

“Đều tại anh cả. Đã bảo anh thao chậm chút anh lại không nghe.”

Cố Miên ghét bỏ đá đá đùi Phó Dư sau đó nhặt lên quần áo vào phòng tắm tắm rửa. Muốn đem dơ bẩn trên người rửa sạch sẽ.

Kết quả Cố Miên vừa rửa được một chút thì Phó Dư bước vào.

“Em đang tắm mà, sao anh vào đây được?”

Cố Miên lắp bắp nói.

Kết quả Phó Dư đè cô lên vách tường, từ phía sau dùng sức cắm côn tɦịȶ vào.

“Miên Miên, bệnh của em trị hết nhưng tôi còn chưa xong đâu. Hiện tại đổi lại em chữa bệnh cho tôi.”

Phó Dư côn tɦịȶ còn chưa thư thả sao có thể bỏ qua cho cô.

Trong làn nước ấm áp, Phó Dư từ phía sau nhanh chóng thao làm hoa huyệt Cố Miên. Côn tɦịȶ mỗi lần đều cắm vào chỗ sâu nhất trong nhục huyệt rồi dùng sức cọ cọ mị thịt bên trong.

Phòng tắm so với bên ngoài càng nóng bỏng hơn, Cố Miên nơi nào thừa nhận nổi. Mới bị Phó Dư thao vài cái đại não liền trống rỗng.

Nhưng Phó Dư không hề có ý định buông tha Cố Miên. Sau khi cô cao trào vẫn không ngừng xoay tròn đảo hoa huyệt. Ngón tay hắn duỗi ra đùa bỡn cặp vú trắng mịn, hai tay thịt vua tinh tế nắn bóp thành những hình dạng bất đồng.

“A a a!”

Cố Miên cứ tưởng vừa rồi Phó Dư thao đã thao lợi hại lắm rồi, không ngờ bây giờ bị hắn vừa xoa vú vừa thao huyệt cô mới biết được, vừa nãy hắn đã rất ẩn nhẫn.

Vòng eo mảnh khảnh bị Phó Dư từ phía sau chế trụ, ngay sau đó hắn nhanh chóng thao làm. Côn tɦịȶ lớn đã đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Không ngừng xoáy sâu xâm nhập, nghiền ép cổ đáy huyệt.

Đại lượng dâʍ t̼ɦủy̠ bị côn tɦịȶ tắc trong hoa huyệt, Cố Miên cảm giác mình sắp bị Phó Dư thao vỡ.

Nước ấm cọ rửa trên người hai người, làm thân thể hai người càng thêm nóng bỏng.

“A a a… Phó Dư đừng đi vào nữa… Thật sự không chịu nổi…”

Cố Miên ngẩng đầu, nỗ lực muốn thoát khỏi thân thể Phó Dư. Nhưng mà côn tɦịȶ hắn thao đến quá sâu nên cô căn bản không thoát ra được.

“Miên Miên, sao em lại không thừa nhận được? Hoa huyệt em hiện tại còn đang cắn chặt tôi không buông a?” Phó Dư tháo mắt kính xuống để lộ con ngươi âm trầm đáng sợ. Hắn luôn dùng mắt kính che đậy du͙ƈ vọиɠ trong mắt mình.

Hắn thổi hơi vào lỗ tai cô, sau đó bên tai Cố Miên nhẹ giọng nói: “Hơn nữa không phải em muốn như thế này sao?”

Cố Miên hiện tại hối hận muốn chết. Cô thề sau này cho vàng cô cũng không dám câu dẫn Phó Dư nữa.

Hai người trong phòng tắm làm suốt một ngày. Hoa huyệt Cố Miên bị Phó Dư bắn ba lần, miệng cũng bị bắn một lần.

Tuy mất đi ký ức nhưng Cố Miên chút cũng không ngại Phó Dư đem côn tɦịȶ cắm vào miệng cô bắn tinh.

Buổi tối lúc trở về, Cố Miên xụi lơ để Phó Dư ôm vào nhà. Hai người trong văn phòng ngây người một ngày, ai cũng biết bọn họ trong phòng làm gì.

Trở lại Phó gia, Phó Dư Cố làm cho cô thích món ăn cô thích nhất. Sau đó tự mình ôm cô lên giường ngủ còn bản thân hắn qua phòng bên cạnh làm việc.

Cố Miên nằm trên giường nhìn đèn treo phục cổ trên trần nhà. Thân thể thực thỏa mãn nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Trong đầu tất cả đều là lời người đàn ông kia nói. Phó Dư rất lâu trước kia đã yêu thích một nữ sinh. Hiện tại hắn đối xử với cô rất tốt, bản thân cô biết rất rõ ràng.

Nhưng nếu hắn bởi vì nữ sinh kia mới đối tốt với cô…

Tim Cố Miên giống như bị đào mất khối khó chịu vô cùng. Vì sao sau khi cô thích Phó Dư rồi lại biết hắn còn thích người khác. Như vậy cô thà rằng vĩnh viễn không cần biết chuyện này.

Mật thất!

Cố Miên bỗng nhiên nghĩ tới, người đàn ông kia nói Phó gia có một cái mật thất. Ở đó đặt toàn đồ vật của nữ sinh kia. Nếu đến được đó sẽ biết được rốt cuộc người Phó Dư thích là ai.

Giờ phút này trong đầu Cố Miên còn một thanh âm khác. Thanh âm kia bảo cô không cần quản làm gì. Bởi vì hiện tại Phó Dư ông xã cô, người khác không đoạt đi được.

Lăn lộn trên giường hơn một giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được bò dậy.

Cô theo bản năng vuốt ve tường phòng ngủ. Nếu nữ sinh kia rất quan trọng với Phó Dư, vậy khẳng định hắn sẽ đặt ở nên ngày thường dễ nhìn thấy nhất.

Trước khi cô gả cho hắn, phòng ngủ tự nhiên là nơi Phó Dư thường dùng nhất. Cho nên Cố Miên tự nhiên tìm trong phòng ngủ trước. Kết quả lúc cô sờ trong tủ quần áo lại sờ trúng một chỗ nhô lên.

Chỉ thấy bức tường phòng ngủ mở ra, bên trong thế nhưng còn có một phòng!

Cố Miên cũng không biết sở dĩ cô dễ dàng tìm được mật thất như vậy là vì Phó Dư trước khi chết kiếp trước đã nói cho cô. Cô sớm đã biết nơi này, dù mất đi kí ức nhưng bản năng thân thể vẫn còn.

Tiến vào mật thất, Cố Miên mở đèn lên, nháy mắt toàn bộ mật thất sáng như ban ngày.

Cố Miên nhìn những giá bày trên tường. Trên giá bày rất nhiều đồ vật của nữ sinh. Có quần áo, đồ dùng, thậm chí cả áo bra cũng có.

“Bị em phát hiện.” Một tiếng nói lạnh lẽo từ phía sau vang lên.

Cố Miên quay đầu lại, chỉ thấy Phó Dư mặc tây trang đen đứng ở cửa.

Đáy mắt hắn mang theo quang mang âm trầm.

“Phó Dư, tuy rằng em mất đi ký ức. Nhưng em biết chúng ta đã sớm kết hôn. Cho nên không định giải thích gì với em sao?”

Cố Miên đau lòng lợi hại. Cô chỉ tin tưởng Phó Dư, nhưng mà không nghĩ người trong lòng hắn yêu nhất lại không phải cô.

“Không có gì để giải thích, em mau đi ra.”

Phó Dư lạnh mặt muốn mang cô đi.

Cố Miên giãy giụa muốn kéo tay hắn ra:“Em không đi! Em muốn anh nói rốt cuộc anh thích ai? Em là cái gì với anh? Là hứng khởi nhất thời hay người vợ sẽ đi cùng anh đến hết đời?”

Mất đi hai năm ký ức làm trong lòng cô rất sợ hãi. Cô sợ mấy năm nay cô đã biết bí mật của Phó Dư. Sợ trong lòng hắn sớm đã thích người khác.

Thậm chí không chừng bọn họ còn đang thương nghị ly hôn.

Phó Dư không nói gì trực tiếp ôm Cố Miên trên mặt đất lên:“Chúng ta ra ngoài trước đi!”

Cố Miên lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng sắc bén của hắn. Dù là lúc hắn cưỡng gian cô biểu tình hắn cũng không đáng sợ như vậy.

Cái này làm lòng Cố Miên càng thêm loạn.


Cô nắm lấy cái giá bên cạnh giãy giụa không muốn ra ngoài. Kết quả lực tay quá mạnh kéo rớt đồ vật bên trên.

Một loạt ảnh chụp bày biện trên giá bị Cố Miên làm rơi trên đất.

Ảnh chụp như tuyết đầu mùa rơi khắp nơi, vài tấm còn bay đến trước mặt cô.

Cố Miên tùy tay bắt một ảnh. Cô trực tiếp thất thần. Bởi vì người trong tấm ảnh đó, chính là cô!

“Này… Sao lại thế này?”

Cô có thể xác định không phải là người lớn lên giống nhau mà chính là bản thân cô. Bởi vì đó ảnh chụp lúc cô học sơ trung, còn có cao trung. Ngoài ra còn có ảnh chụp cô đi đường, cô ở trung tâm thương mại.

Lúc này Cố Miên nhìn những đồ vật khác trên giá, lúc này cô mới nhớ lại. Mấy thứ này đều là đồ cô trước kia từng dùng.

“Như em nhìn thấy, vào lúc em chưa thành niên, tôi đã có du͙ƈ vọиɠ biến thái như vậy với em.”

Phó Dư trầm hạ con ngươi. Hắn vốn dĩ không muốn để Cố Miên nhìn thấy mấy thứ này. Vì giả vờ làm người bình thường trước mặt cô, hắn không tiếc đi làm bác sĩ. Nhưng mà hiện tại tất cả ngụy trang đều bị cô nhìn thấu rồi

“Nhưng trước kia em chưa em anh. Không phải lúc em 18 tuổi anh mới quen em sao?”

Cố Miên nỗ lực hồi tưởng lại ký ức kia. Chính là lần cô đi theo Cố Hữu Lương đến Phó gia dự tiệc.

Ngày đó cô nằm dưới giàn nho, Phó Dư xa xa nhìn cô.

“Miên Miên, em cho rằng không có tôi cho phép. Cố Hữu Lương có thể đi vào Phó gia?” Hơn nữa rất nhiều năm trước, Phó Dư vẫn luôn nâng đỡ Cố gia. Chính là để Cố Miên có một thanh xuân giàu có. Chẳng qua khi ấy Cố Miên tuổi còn nhỏ, hắn không thể xuất hiện trước mặt cô. Như vậy sẽ dọa cô sợ.

“Rốt cuộc chúng ta biết nhau khi nào?”

Cố Miên hoàn toàn chấn kinh rồi. Bất quá hiện tại nghĩ đến cũng đúng. Cố gia đột nhiên được danh gia vọng tộc như Phó gia nâng đỡ. Trước kia cô còn nhỏ cứ tưởng là vận khí của Cố Hữu Lương tốt. Nhưng hiện tại mới biết vận khí cái gì, hết thảy đều là Phó Dư đang âm thầm duy trì Cố gia.

“Mười mấy năm trước. Em từng nhặt được tôi dưới cầu vượt.”

Phó Dư nhàn nhạt nói. Hai chân hắn bị người đánh gãy ném dưới cầu vượt chờ chết. Lúc ấy mẹ hắn vừa mới chết, người Phó gia liền nhịn không được muốn động thủ.

Trên danh nghĩa nói Phó Dư bị bắt cóc nhưng thực tế là bị người Phó gia ra tay.

Lúc ấy là Cố Miên nhặt hắn mang về chiếu cố. Với hắn mà nói, Cố Miên là ấm áp duy nhất hắn có được sau khi mẹ hắn qua đời.

Sau lại Phó Dư trở lại Phó gia, người hại hắn là Tứ phu nhân. Hắn không bị giết mà kẻ chết là con trai Tứ phu nhân. Làm cô ta trơ mắt nhìn con trai chết ngay trước mặt. Từng chút từng chút lăng trì.

Cố Miên nghe Phó Dư nói mới nhớ ra lúc mình học sơ trung từng cứu một người. Nhưng mà người đó cả người toàn máu hai chân còn bị thương nên cô không tài nào liên tưởng đến Phó Dư trời quang trăng sáng tuấn mỹ dị thường.

“Vậy anh thích em là vì em cứu anh?” Trong lòng Cố Miên lại có chút làm ra vẻ.

“Đương nhiên không phải. Nếu người cứu tôi là người phụ nữ khác tôi sẽ dùng tiền hồi báo. Nhưng em thì không giống, tôi chỉ muốn giữ em bên người.”

Trong lòng Phó Dư rất rõ biết ơn và tình yêu không giống nhau. Thích cô là cả một quá trình dài, có lẽ là thời gian mấy năm. Mỗi lần hắn đều canh giữ phía sau lưng cô, nhìn cô mỉm cười dưới lá cây rơi, nhìn cô trong mưa cầm ô chậm bước, hoặc là ủy khuất thương tâm.

Chờ đến lúc hắn phát hiện, hắn đã sớm không thể rời khỏi cô.

Ngày hôm sau Cố Miên mở mắt ra, cảm giác được côn tɦịȶ Phó Dư còn cắm trong hoa huyệt mình. Khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười nhợt nhạt. Khi cô xoay người, trong đầu kí ức mãnh liệt ập tới.

Nháy mắt, toàn bộ trí nhớ đều khôi phục.

Mấy ngày nay cô mất đi hai năm ký ức, sau đó còn chạy đến bệnh viện câu dẫn Phó Dư. Kết quả thân thể nhỏ bé này của cô làm sao là đối thủ của hắn được, trực tiếp bị hắn thao đến bắn nướƈ ṭıểυ luôn.

Ô ô ~

Cố Miên ghé vào trong chăn không muốn lên tiếng.

Kết quả côn tɦịȶ cắm trong hoa huyệt bắt đầu nhợt nhạt trừu động, hắn duỗi tay đem cô kéo vào lòng ngực.

“Phó phu nhân, rời giường?”

“Ai là Phó phu nhân, em không nhớ gì cả.” Cố Miên bị thao quá thoải mái, nhịn không được vươn hai chân đi kẹp eo hắn.

“Miên Miên, thế thì thôi đi. Vốn nghĩ trước kia không làm hôn lễ, bây giờ muốn nghỉ phép bổ sung. Nhưng nếu em không nhớ vậy thì bỏ đi.”

Phó Dư vừa dứt lời, Cố Miên liền trực tiếp xoay người cưỡi lên eo hắn.

“Em nhớ ra rồi! Anh là ông xã em, là người đàn ông em yêu nhất!”

Cố Miên nâng mông vểnh, từ trên xuống dưới vuốt ve côn tɦịȶ hắn.

Trọng sinh đời này còn rất dài, em muốn vĩnh viễn ở bên anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top