Cập nhật mới

Dịch Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
Tác giả: Sương Mun
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Sương Mun

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Giới thiệu:

Lương Y Thần một vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng nhiệt huyết và yêu nghề với một tình yêu đẹp.

Đường Quân Viễn một người tài sắc có đủ sự thành công và tình yêu viên mãn.

Nhưng mọi chuyện sẽ đi về đâu khi cô nói lời chia tay với anh liệu tình yêu của cả hai sẽ đi về đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi


Trong phòng làm việc Lương Y Thần ngồi xem bệnh án của các bệnh nhân thì chuông điện thoại reo lên.

" Alo ,em nghe đây.

"
" Đi ăn trưa thôi anh đang ở trước cửa bệnh viện đợi em "
" Được em xuống liền " Cô gấp bệnh án lại đứng dậy cởi chiếc áo blue trắng rồi lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài.

" Anh đợi em có lâu không " Lương Y Thần chạy tới khoác tay Đường Quân Viễn.

" Anh mới tới thôi nào lên xe đi anh đưa em đi ăn "
Cả hai người vừa lên xe cách đó có một chiếc xe nhìn về phía cô và anh sau đó cũng rồi đi
" Em gọi món đi " anh đây menu cho cô.

Một lúc sau thức ăn cũng được mang lên.

"Đây em ăn đi dạo này ốm lắm rồi đó là một bác sĩ thì điều đầu tiên là em phải tự chăm sóc cho mình thì mới cứu bệnh nhân được chứ " anh nói với giọng trách móc cô.


" Được ,được em sẽ ăn thật nhiều ăn cho anh hết tiền luôn "
" Anh làm việc là muốn em có một cuộc sống tốt hơn với lại để em tiêu tiền của anh thì em phải dùng cả đời mới được "
Bữa ăn kết thúc anh lái xe đưa cô về lại bệnh viện
Lương Y Thần định mở cửa bước xuống thì anh nắm tay lại cô quay lại thì anh áp môi mình vào môi cô hai người dây dưa một hồi lâu anh mới chịu dừng
" Chiều anh đến đón nhớ đợi anh "
" Em biết rồi vậy em vào trong đây "
" Ừ " Đường Quân Viễn vừa rời đi thì có một người phụ nữ trung niên đi lại.

" Bác sĩ Lương chúng ta nói chuyện chút được không "
Lương Y Thần nghe tiếng nói thì quay lại cô bất ngờ vì bà ấy lại đến gặp cô.

Phải bà ấy không ai khác chính là mẹ của Đường Quân Viễn Hạ Anh.

" Chào bác gái " cô lịch sự chào bà.

" Cô không phiền nếu chúng ta nói chuyện chứ "
" Dạ không " cô biết bà muốn nói chuyện gì với cô.


Cô và anh yêu nhau nhưng khi bà biết đã phản đối kịch liệt có lẽ bà đến đây cũng là vì điều này cũng vì sự phản đối này anh liền dọn ra sống chung với cô.

" Dạ cà phê đây ạ " nữ phục vụ đêm nước lên
" Chắc cô biết tôi gọi cô ra đây rồi là vì điều gì đúng không , tôi cũng không muốn dài dòng nữa đây cũng như là lần cuối tôi nói với cô điều này hãy rời đi,đi ra khỏi cuộc sống của Quân Viễn nếu cô thật sự yêu nó thì cô phải rời xa nó cô là người thông minh chắc sẽ hiểu điều tôi muốn nói ở đây đúng không"
" Nếu như tôi nói tôi không làm được thì phu nhân sẽ làm gì tôi cưỡng ép sao "
" Nếu cô vẫn nhất quyết thì tôi sẽ phải làm như vậy "
Cô chỉ cười nhạt rồi lên tiếng " Cho tôi một lí do "
" Vì tương lai của Quân Viễn "
" Tương lai của Quân Viễn sao chỉ như vậy bà liền nói tôi rời xa anh ấy chuyện tôi yêu anh ấy thì liên quan gì đến tương lai bà chỉ muốn có một vị trí trong Đường gia cuối cùng thì bà cũng nghĩ cho bản thân mình thôi "
" Tôi nói một lần nữa rồi xa Quân Viễn là cô đang giúp nó cô nói cô yêu Quân Viễn nhưng cô lại để nó sống ở ngoài nhà không về cô làm như vậy không phải hủy hoài nó thì là gì cô nói tôi nghe xem "
Sự kiên nghị trong cô giờ không còn nữa bà nói đúng cô thật sự đang hủy hoại anh vốn dĩ anh sẽ là người thừa kế Đường Thị nhưng vì cô anh từ bỏ chống đối gia đình nhưng bảo cô rồi xa anh cô không làm được.

Hạ Anh thấy sự thay đổi trong mắt cô bà có chút mừng nhưng cũng sợ rằng cô sẽ không đồng ý nên nói tiếp.

" Tôi thật sự cũng không muốn ngăn cản gì chuyện cô và Quân Viễn nhưng chỉ vì như vậy mà nó bỏ nhà đi cả bà nội và ba nó thật sự rất giận bà cũng vì chuyện đó mà đỗ bệnh "
Đánh vào tâm lí một bác sĩ bà không sợ cô không đồng ý.

Sau khi nói chuyện cô trở về bệnh viện.

" Bác sĩ Lương lúc ba giờ có một ca phẫu thuật " một cô y tá đi tới nói rồi đưa hồ sơ bệnh án cho Lương Y Thần.

" Tôi biết rồi ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Hứa Hẹn


Lúc xong ca phẫu thuật thì cũng đã sáu giờ lúc này điện thoại của Lương Y Thần đỗ chuông cô nhìn vào thấy anh gọi thì liền bắt máy.

" Em xong việc chưa chúng ta về nhà ăn cơm ,anh có mua món em thích "
" Em vừa phẫu thuật xong anh đợi em mười phút em qua xem tình hình bệnh nhân rồi sẽ ra ngay "
" Được " nói rồi Đường Quân Viễn tắt máy chờ cô.

" Đã để anh đợi rồi " cô nhìn anh cười
Chạy xe mất ba mươi phút anh liền chạy vào nhà.

" Em lên phòng tắm rửa đi anh đi nấu cơm lát xuống ăn là được "
" Vâng " cô hôn vào má anh rồi nói tiếp " Yêu anh "
Vào tới phòng cô đi thẳng vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình trong đó cô nghĩ đến những lời mà mẹ anh đã nói cô cũng không muốn nghĩ nhiều liền lặng người xuống dòng nước ấm để không nghĩ nữa khoản ba mươi phút cô đi ra.

Vừa đặt chân xuống phòng khách cô đã nghe một mùi thơm từ trong nhà bếp cô đi đến ôm anh từ sau lưng.

" Thật hạnh phúc khi đi làm về được ăn cơm anh nấu được gặp anh ôm anh thế này em đã mãn nguyện lắm rồi " anh xoay người lại nhìn cô nói.


" Sẽ bên em cả đời trói buộc em dù em có muốn thoát khỏi anh cũng không được " anh cưng chiều cô nói.

" Được rồi em tới bàn ngồi đi cơm sắp xong rồi "
" Ừm "
Cô nhìn anh loay hoay nấu ăn cô cười nhẹ rồi nói
" Em thật may mắn khi có được người yêu như anh "
" Vậy thì em phải giữ anh thật chặt không là sẽ mất đó "
Anh vừa nói vừa bưng đồ ăn đến rồi ngồi xuống cạnh cô " Đây em ăn đi đừng để phí "
" Anh cũng ăn đi "
Xong bữa tối Lương Y Thần ra phòng khách xem hồ sơ bệnh nhân trên laptop còn anh thì dọn dẹp rửa chén xong anh đi lên phòng rồi đi xuống đưa cho cô một cốc sữa
" Đây em uống đi dạo này ốm quá rồi em như vậy anh xót lắm "
" Em không uống nổi nữa đâu nãy anh bắt em ăn tới ba chén cơm giờ uống sữa nữa không nổi đâu "
" Một ít thôi cũng được còn lại anh uống " cô cũng không muốn anh mất công làm mà không uống nên cũng uống được nữa rồi đưa lại cho anh.

Anh ngồi bên cạnh nhìn cô làm việc hơn chín giờ anh lên tiếng " Đi ngủ thôi em mà thực nữa sáng lại dậy không nổi đâu "

Cô cũng nghe lời liền gấp laptop lại hai người đi lên phòng ngủ của mình.

" Hôm nay có chuyện gì với em sao " vừa nằm xuống anh liền ôm cô rồi hỏi.

" Không có gì "
" Em không lừa được anh đâu có chuyện gì cứ nói chúng ta cùng giải quyết "
" Thật ra em thấy mình rất ích kỷ vì em mà anh chống đối gia đình bỏ nhà đi ở cùng em rồi còn từ bỏ quyền thừa kế nữa em "
Lương Y Thần chưa nói xong đã bị anh ngăn lại.

" Lỗi không phải ở em cũng không phải ở anh nên đừng nói gì hết chỉ cần anh và em yêu nhau là đủ anh không cần những thứ đó "
" Nhưng dù sao đó cũng là gia đình của anh cũng không thể vì em mà anh từ mặt họ được "
" Có phải mẹ anh bà ấy lại đến tìm em không " Đường Quân Viễn bực bội.

" Không có bà ấy không đến tìm em chỉ là em nghĩ anh cũng nên về nhà để thăm bà nội thôi em không muốn gieo tiếng xấu cho mình đâu "
Nghe cô nói vậy anh cũng dịu lại một chút.

" Được nghe lời em nhưng em phải đi cùng anh , không được từ chối " anh biết cô sẽ viện lí do nên anh ngăn trước.

" Được em đi cùng anh "
" Hứa rồi đó " anh ôm cô chặt hơn hôn vào trán cô " Chúc ngủ ngon ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Về Đường Gia


Sáng hôm sau cô vẫn đi làm bình thường nhưng hôm nay anh phải về nhà nên cô tự mình lái xe đi làm.

" Em đi đây anh về đó nhớ đừng nói gì đừng làm bà nội và ba mẹ giận có biết chưa "
" Được anh biết rồi nhớ đến sớm anh chờ "
" Vâng !Em đi làm đây "
Sau khi cô rời đi anh cũng về lại nhà cũng gần một năm anh không về rồi.

" Nhị thiếu gia về rồi " anh vừa chạy xe vào rồi bước xuống xe thì quản gia Châu bước tới chào hỏi ông cũng bất ngờ khi thấy anh về.

" Chào chú " anh cũng chào lại rồi đi vào nhà.

Quản gia Châu giúp anh xách đồ đi vào trong.

Vừa vào anh thấy bà nội Đường ba mẹ anh đều ngồi ở phòng khách xem tivi bà nội thấy anh trước vì bà ngồi hướng ra cửa nên lên tiếng.

" Cuối cùng cũng chịu về nhà rồi à " dù bà đã lớn tuổi có nhiều nếp nhăn nhưng bà vẫn rất minh mẫn.




" Dạ con chào bà nội con đã về , con chào ba mẹ "
" Được rồi lại đây ngồi đi " bà nội Đường nói rồi vỗ chỗ bên cạnh mình bảo anh tới ngồi xuống cạnh mình "
Ba anh có chút bất ngờ khi anh về còn mẹ anh thì lại không vì bà biết lí do anh về đây.

" Dạo này con ốm đi nhiều rồi có phải ở ngoài thức ăn không hợp khẩu vị không " bà rất thương anh bà có ba người cháu hai trai một gái ba đứa cháu đều rất ngoan nên bà đều thương yêu cháu mình.

" Dạ không có đâu bà đừng lo con khỏe lắm " anh biết bà lo cho mình.

" Hãy ở lại ăn cơm với ta Vi Vi con bé cũng nhớ con lắm nhưng vì phải đi học nên con bé cũng rất bận ba mẹ con thì phải coi quản công ty Quân Vũ thì nó lại ở nhà hàng của nó suốt ít khi về nhà lắm ở đây chỉ có mỗi bà già này quanh quẩn ở đây còn cháu thì "
"Vì hôm nay là chủ nhật nên ba mẹ cháu mới ở nhà "
Khuôn mặt buồn của bà làm anh cũng có lỗi.

" Vâng hôm nay cháu sẽ ăn cơm với bà con sẽ ở lại "
" Hạ Anh con kêu quản gia Châu làm những món mà Quân Viễn thích ăn đi cả Vi Vi và Quân Vũ nữa nhớ điện nó về ăn cơm cả tháng nay chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu cả "
" Dạ con biết thưa mẹ "
" Dạo này công việc có ổn không " ba anh im lặng nãy giờ mới lên tiếng.


" Vẫn ổn ạ "
" Ừ " ông chỉ vỏn vẹn một từ.

" Quân Viễn này ba con cũng không thể gồng gánh công ty mãi được Quân Vũ thì nó lại không thích bị trói buộc Vi Vi lại là con gái bà cũng không muốn con bé phải vất vả con bé cũng không thể gánh vác cả công ty được "
" Cho nên con hãy về tiếp quản công ty có được không bà biết mẹ con có nhiều lúc nói không phải lòng nhưng dù sao thì cũng là muốn tốt cho con bà cũng không muốn công ty mà ông bà cố gắng gây dựng nên lại không có ai quản được cho nên "
" Thật ra hôm nay con đến đây cũng có chuyện muốn nói với bà và ba mẹ nhưng đợi người nữa đến rồi con sẽ nói chuyện "
" Được con muốn nói gì cũng được " bà nội Đường vui vẻ khi anh nói như vậy.

" Bác sĩ Lương bên kho máu không còn nhóm máu này nữa " cô y tá nói
" Liên lạc với các bệnh viện khác không được chậm trễ bệnh nhân chỉ có thể gắng gượng nữa tiếng nữa thôi bảo họ gấp rút lên "
" Vâng "
Đầu giờ chiều cô định sẽ về sớm nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông nên cô đã đứng xuất ba ca mổ giờ đã hơn năm giờ còn thêm hai ca nữa có lẽ cô phải thất hẹn với anh rồi đang suy nghĩ thì cô y tá lúc nãy đi vào trên tay là hai túi máu.

" Bác sĩ Lương máu có rồi "
" Được rồi cô truyền máu vào đi "
" Vâng "
Sau khi hoàn thành hai ca phẫu thuật thì đồng hồ cũng chỉ điểm mười một giờ cô đi vào phòng làm việc lấy điện thoại trong túi áo ra thì có mười cuộc gọi nhỡ của anh cô liền gọi nhưng không ai bắt máy cô biết có lẽ anh giận cô nhưng tính mạng bệnh nhân quan trọng cô cũng đành lòng để ngày mai về rồi xin lỗi anh sau giờ cô còn phải coi tình hình người bệnh nên cô không thể về nhà được.

Cô đành nhắn tin cho anh " Hôm nay em không về nhà được anh nhớ ngủ sớm ngày mai em tranh thủ về nhà với anh.

Yêu Anh ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Lời Nói Tổn Thương


Sáng hôm sau cô đi xem tình hình bệnh nhân dặn dò y tá rồi rời đi cô lên xe đi thẳng về nhà vừa vào tới cô thấy xe anh vẫn còn biết anh chưa đi làm cô chạy vào trong nhà thấy anh đang làm đồ ăn sáng ở trong bếp cô đi lại giả vờ lên tiếng để xem phản ứng của anh.

- Thơm thật anh đang nấu món gì vậy.

Y Thần vừa nói vừa xích lại gần anh ,anh liền tránh xa cô.

- Em xin lỗi vì hôm qua xảy ra tai nạn giao thông bệnh nhân rất nhiều em phải phẫu thuật nên không về được lúc xong thì cũng đã khuya nên em cũng không về nhà được anh đừng giận em nha.

Anh không trả lời chỉ chăm chú làm bữa sáng rồi bưng ra bàn ngồi xuống mặc kệ cô không quan tâm.

Lương Y Thần chạy đến kéo ghế ngồi sát anh.

- Em đói bụng quá từ tối hôm qua tới giờ không có gì bỏ vào bụng cả.

Cô giả vờ đáng thương nhưng đúng tối qua cô không ăn gì cho đến sáng nay cô cầm tay anh thì bị anh hất ra làm ly nước cam bên cạnh đổ hết lên áo quần của cô.


Anh có chút bất ngờ nhưng liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

- À không sao em lên thay áo quần rồi xuống liền.

Cô quay bước đi thì anh cũng đứng dậy đi ra ngoài không nghĩ nhiều Lương Y Thần chạy đến kéo anh anh lại một lần nữa thoát khỏi tay cô rồi lớn tiếng.

- Đừng đụng vào tôi.

- Rốt cuộc anh nổi điên cái gì vậy không phải em đã nói là em có cuộc phẫu thuật sao em không nghe được điện thoại của anh chứ em đâu cố tình không nghe.

- Vậy trước khi đó em gọi cho tôi không được sao để tôi phải đợi em xem tôi là cái gì trò đùa sao.

Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng
- Nếu như anh cảm thấy sống cùng với em khiến anh khó chịu như vậy thì chia tay đi.

- Đây mới chính là lí do của em phải không có như vậy em mới cư xử lạ lùng như vậy những ngày qua đúng không.

- Cũng có thể nói là như vậy , yêu anh lâu như vậy tôi giờ mới nhận ra rằng anh cũng chỉ là một người đàn ông ích kỷ.

Anh bất ngờ với lời nói chia tay của cô anh cũng cảm thấy mình quá nóng nảy liền nói.

- Anh biết là mình quá kích động rồi chỉ là hôm qua anh muốn đưa em về gặp bà nội với ba mẹ em cũng đã hứa rồi nhưng lại không đến nên anh mới như vậy.

Giọng anh cũng dịu đi.

Ôm cô vào lòng.

Cô biết anh làm vậy mà muốn cho ba mẹ anh biết rằng anh yêu cô cũng chứng minh tình cảm anh dành cho mình cô muốn ích kỷ một chút để được ở bên cạnh anh nhưng cô cũng không muốn vì cô mà anh phải vất vả sống một cuộc sống như thế này với cô mãi được.

Anh còn bà nội ba mẹ của mình người thân còn cả sự nghiệp cô không muốn chỉ vì sự ích kỷ của mình mà khiến anh chôn vùi tài năng và một cuộc sống tốt chỉ vì ở bên cạnh cô được.


Cho nên cô đã quyết định và dứt khoát rằng mình phải buông tay để anh được sống đúng với thân phận của anh dù cho anh có hận ghét bỏ cô cũng được miễn anh được sống đúng và hạnh là cô vui rồi.

Đau ít hơn đau dài cô biết mình làm vậy là sẽ tổn thương anh nhưng cô đã dứt khoát rồi không lui lại được nữa.

Lương Y Thần đưa tay đẩy mạnh anh ra rồi nói
- Còn nữa anh tự nhìn lại bản thân mình đi một kẻ bất tài như anh xứng với tôi sao tôi từng nghĩ chỉ cần anh và tôi yêu nhau như vậy là đủ nhưng không trên đời này không có gì là trường tồn cả dù yêu đến mấy cũng có lúc chán chê thôi cho nên chia tay là hợp lý nhất.

- Tôi không thể sống với một người mà chỉ đi làm thuê như anh nếu để đồng nghiệp của tôi mà biết tôi quen người như anh thì mặt mũi tôi để đâu đây.

Anh cũng đâu biết khi cô nói những lời như vậy cô đau gấp mười anh nhưng vì anh cô phải làm.

- Tôi không ngờ cô cũng là loại phụ nữ thực dụng như vậy , vậy mà bấy lâu nay tôi lại không biết tôi đúng là một thằng ngốc khi lại yêu cô một người chỉ biết danh lợi như cô
- Cho nên anh hãy ra khỏi cuộc đời tôi đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Anh cũng không thèm nói gì nữa bỏ đi ra ngoài rồi lái xe rời đi lúc này cô buông bỏ vẻ mặt vô cảm ngồi thụp xuống nước mắt bất giác rơi cô nén lại sự đau khổ vì mình sắp phải rời xa anh người mà cô dùng cả thanh xuân để yêu.

Tại một quán bar.

Bên trong một căn phòng những vỏ chai rượu nằm lăn lóc dưới nền nhà đếm không hết.


Đường Quân Viễn uống hết chai này đến chai khác khuôn mặt đẹp trai của anh vì có rượu mà đỏ bên này Hàn Thuỵ và Lâm Tường ngồi nhìn người bạn của mình mà lắc đầu ngao ngán nhưng cũng không ngăn cản cứ để anh uống đến khi không uống được nữa thì họ đưa về.

Cả ba ra về thì cũng là hai giờ sáng xe chạy được ba mươi phút thì tới nhà thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng thì biết cô đang đợi vì lúc ở quán bar Hàn Thuỵ đã gọi cho cô nên giờ này cô mới chờ cửa hai người dìu anh vào thấy cô đứng đó.

Cô thấy vậy cũng chào rồi nói.

- Nhờ hai người đưa anh lên phòng giúp tôi.

Cô đi trước mở cửa rồi tránh cho hai người dìu anh vào
Làm phiền hai anh rồi.

-Không sao , nhớ chăm sóc cho cậu.

Nói xong hai người cũng ra về còn cô đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn ước rồi lau người thay đồ cho anh xong xuôi cô đi nấu cho anh canh giải rượu.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Không Lời Từ Biệt


Sáng hôm sau Đường Quân Viễn thức dậy nhìn xung quanh biết mình đang ở nhà anh ngồi dậy đầu đau như búa bổ nhưng cũng không nán lại anh đứng dậy vào phòng tắm một lúc sau bước ra rồi đi xuống lầu anh đưa mắt nhìn nhưng không thấy cô anh nghĩ có lẽ cô đã đi làm.
Đi vào bếp thấy bữa sáng để trên bàn vẫn còn hơi bốc lên chắc cô chỉ mới rời đi không nghĩ nhiều anh liền ngồi xuống ăn uống ly trà hoa cúc rồi đứng dậy dọn dẹp rồi cũng rời đi.
Đến tối anh trở về cũng là mười giờ đêm trên người hơi thở toàn mùi rượu vì chuyện đó anh liền lôi hai người bạn của mình đi uống nhưng không đến nỗi để say vừa về đến nhưng trong nhà không có lấy một ánh đèn mở cửa bước vào một sự lạnh lẽo bao vây anh.
Như nhận ra gì đó anh vội bật đèn rồi chạy lên phòng vừa mở cửa ra như có gì đó khiến tim anh khó chịu anh vội đi đến mở tủ đồ cảnh tượng trước mắt làm anh điêu đứng áo quần của cô không còn mặt anh liền biến sắc lấy điện thoại cho cô nhưng dù anh gọi bao nhiêu vẫn không ai bắt máy.
Anh như điên lên ném mạnh điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan tành rồi anh đi đến đem những thứ có trong phòng đập nát hết rồi tức giận nói .
- Lương Y Thần em giỏi lắm dám rồi bỏ tôi em coi tôi là cái gì tình yêu của tôi chỉ là trò đùa của em sao.

Nếu đã muốn rời xa tôi thì hãy đi thật xa đừng để tôi gặp lại nếu không tôi khiến em sống không bằng chết .
Mắt anh hiện tia máu tức giận tột cùng.
Cứ như vậy Đường Quân Viễn không đi làm cả ngày chỉ lấy rượu để uống tối lại đến quán bar uống cho mờ mịt .
Từ ngày cô rời đi anh cũng dọn về nhà chính ở mở cửa bước vào chân trước đá chân sau rồi ngã xuống sofa nằm đó bà Đường mẹ anh nghe tiếng động thì mở cửa bước ra vì có ánh đèn mờ ở phòng khách nên bà thấy anh nằm đó.

Bà đi tới liền nhăn mặt vì trên người anh toàn mùi rượu lúc này bà nội Đường và ba anh cũng vì vậy mà thức giấc đi ra thì thấy bộ dạng này của anh.
- Quân Viễn tỉnh dậy cho mẹ .
Đường Chí đi tới mở đèn lên ông tức giận liền lấy bình nước gần đó đổ lên người anh mẹ anh và nội Đường không cản kịp anh vì bị tạt nước nên liền tỉnh một chút cố gắng ngồi dậy đưa mắt nhìn một lượt.
- Con xem con làm cái gì vậy hả công việc không lo suốt ngày uống rượu.

Đường Chí tức giận mắng anh.
- Nếu đã quyết định về đây thì hãy sống cho tử tế vào vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy đáng tự hào lắm sao nên nhớ cô ta đã đối xử với con như thế nào.

Ông Đường nói tiếp.
Anh không nói gì một lúc sau thì đứng lên đi về phòng.
- Nhị thiếu gia cậu dậy rồi sao.

Quản gia Châu thấy anh thì lên tiếng .
Anh chỉ gật đầu rồi đi đến ngồi vào bàn ăn.
- Con uống đi đây là canh giải rượu.

mẹ anh đưa chén canh cho anh.
Anh bưng lên uống hết một hơi.
Ngồi im lặng một lúc anh lên tiếng.

- Ba

- Ừ.

mặc dù ông giận anh vì một người phụ nữ bạc tình mà trở thành như vậy nhưng vẫn thương anh mỗi người con ông đều dành tình thương yêu của một người cha để tốt với con mình.
- Con sẽ đến công ty làm việc sẽ tiếp quản Đường Thị
Tất cả mọi người đều bất ngờ nhưng vui mừng vì anh đã trở lại ba anh lên tiếng.
- Được vậy chuẩn bị đi chút nữa đi cùng ba lên Tập đoàn.
- Vâng .
- May vẫn còn có con nếu không , không biết công ty này sẽ giao lại cho ai đây ông nói mà mắt nhìn vào con trai cả của mình.
Ông vốn có hai người con trai nhưng Đường Quân Vũ lại không có hứng thú với việc quản lý tập đoàn anh cũng là người không thích bó buộc nên dù ông có giao lại cho ai anh cũng không quan tâm .
Giờ thì anh đang quản lý một nhà hàng Pháp và một khách sạn đó là nhà của mẹ anh bà vì bị bệnh mà qua đời lúc anh chỉ mới tám tuổi trước khi bà mất bà muốn ông đi thêm bước nữa để có người chăm sóc cho ông.
Đường Chí rất yêu bà ông liền từ chối với lời nói của Hoài Phương vì ông sẽ ở vậy để nuôi dưỡng con trai ông không muốn san sẻ tình cảm này với ai cả.
Bà mất được một năm ông vẫn như vậy không đi thêm bước nữa vào anh sinh nhật của anh , anh nói với ông rằng hãy kiểm một ai đó để về ở với ông đừng nghĩ gì mà hãy làm theo lời mẹ anh muốn .
Ông không trả lời để ngồi như vậy sau một thời gian ông liền quen được một người phụ nữ đúng chính là mẹ của Đường Quân Viễn và Đường Vi Vi bà là con gái út của Hạ gia
Dù là mẹ kế nhưng giữa anh và bà không hề có mâu thuẫn gì giữa con chồng mẹ kế cả dù không gọi mẹ nhưng anh rất tôn trọng bà Hạ Anh cũng rất thương anh cứ như vậy lúc bà mang thai Quân Viễn rồi Vi Vi
- Không phải em ấy đã nói là sẽ tiếp quản công ty rồi sao ba còn nói gì con nữa , Quân Viễn tiếp quản công ty là hợp lý rồi.


Anh không ngẩng đầu lên nói
- Được rồi hôm nay có chuyện vui nên hai cha con bớt nói lại đi.

Bà nội Đường lên tiếng.
Lúc này Quân Vũ quay sang vỗ vai nói với anh.
- Từ nay phải gánh vác trách nhiệm nặng nề rồi cố lên em trai.

Cả ba người nhìn Quân Vũ mà lắc đầu.
- Anh cũng không tránh khỏi bị em hành đâu.
Anh đưa ánh mắt tâm cơ nhìn anh mình một lúc rồi cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Xem Mắt


Tư lúc tiếp quản Đường Thị anh luôn vùi đầu vào công việc từ lúc anh lên điều hành thì Đường Thị không chỉ là để gọi mà giờ đã vươn tầm thế giới.
Anh cũng ít nói luôn giữ khuôn mặt lạnh để những người con gái khác biết sợ mà tránh, chuyện tình cảm từ lúc cô rời bỏ anh ,anh cũng không có tâm trạng để yêu nữa dù mẹ anh luôn giới thiệu cho anh các tiểu thư, cô chủ anh vẫn không mảy may đến.
Không phải là anh không muốn yêu nhưng anh sợ , sợ rằng anh sẽ không vượt qua được nếu như người đó cũng giống cô rời bỏ anh mà đi , nhưng điều anh không muốn quen ai là vì anh không thể quên được cô người mà anh yêu đến đau lòng yêu đến hận vì cô ra đi không cho anh một lí do.
Chuyện tình của anh và cô cứ vậy chấm dứt không lời từ biệt không lí do cô thật sự nhẫn tâm đến vậy sao .
Thời gian trôi qua thật nhanh trải qua bốn năm ở một đất nước xa lạ cô đã tự mình chôn dấu nổi đau day dứt và có lỗi với anh người mà cô yêu dù dùng cả cuộc đời này thì cô cũng không quên được.
Ở nước Pháp thơ mộng một mình cô sống cố gắng học tập và làm việc năm tháng đã dạy cô mạnh mẽ nhìn cô không còn là cô gái ngây thơ ngày nào mà thay vào đó là sự trưởng thành của một người đã trải qua bao thăng trầm sóng gió mới có một Lương Y Thần như bây giờ.
Đứng trước từng cơn gió nhẹ làm tóc cô cũng theo làn gió phấp phới cùng mùi hương hoa oải hương một giọt nước mắt của cô khẽ rơi vì có lẽ đây là lần cuối cô cho mình khóc .
Về tới nhà cũng đã tám giờ tối cô cũng biến nấu ăn liền đi vào bếp lấy một gói mì ít rau rồi ăn tạm ăn xong cô dọn dẹp rồi vào phòng tắm rửa rồi làm việc.
Sáng hôm sau cô đang ngủ thì điện thoại đổ chuông .
- Alo .
- Alo cái gì mình đây ,ra mở cửa cho mình? Chu Tịnh Nguyệt nói vào điện thoại.
Cô nghe vậy liền đưa mắt nhìn điện thoại liền lò mò đi ra mở cửa .
- Cậu làm gì mới sáng sớm không để mình ngủ đến đây quấy phá vậy.
- Mình có mua đồ ăn cho cậu đi rửa mặt rồi ra ăn sáng ? Tịnh Nguyệt không trả lời lại cô chỉ nói cho qua .

- Cậu qua đây là có việc hay gì.
- Ừ , nhưng ngày mai mới đi mình vừa xuống máy bay là tới đây luôn.

Tịnh Nguyệt nói.
Tịnh Nguyệt là bạn của cô lúc còn nhỏ chuyện của cô Tịnh Nguyệt cũng biết nhưng cô không thể nói được vì dù có làm gì thì Lương Y Thần cũng không lay chuyển nên cũng không nói nữa ?
- Chứ không phải qua đây là trốn ông bà già à ? cô biết Tịnh Nguyệt qua đây chỉ để tránh đi xem mắt hay bị ép lấy chồng thôi chứ cô là một luật sư cũng nổi tiếng nhưng không hề có vụ kiện nào ở nước ngoài thì làm gì có việc mà sang đây .
- Là con trai của tập đoàn Hàn Thị là người tài giỏi đẹp trai lạnh lùng khó gần hiện tại anh ta cũng đang quản lý tập đoàn nhưng mình không thích nên mình trốn qua đây luôn tan làm là mình liền đi.
- Hàn Thị là Hàn Thuỵ sao .
- Đúng là anh ta , cậu biết anh ta sao.
Ừ , là bạn chí cốt của Đường Quân Viễn và Lâm Tường.
- Bao nhiêu cô gái muốn còn không được cậu có thì lại không cần thật không hiểu nổi.
- Ai cần thì cần mình chẳng thèm ?
- Vậy hai người đã nhau gặp chưa.
-Chưa .
- Chưa gặp sao cậu biết người ta lạnh lùng khó gần .
- Tin đồn về anh ta lan rộng cả nước ai mà không biết cơ chứ.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Tịnh Nguyệt vang lên cô đưa lên nhìn là mẹ của mình gọi cô liền không bắt máy một hồi cũng im lặng cô cười vui vẻ nhưng chưa được bao lâu điện thoại của Lương Y Thần đỗ chuông.
Vì hôm nay là ngày gặp mặt nhưng lại không thấy cô hôm qua cũng không về nhà sáng nay gọi điện thoại cũng không được nên bà đành gọi cho cô vì mỗi lần Chu Tịnh Nguyệt muốn trốn thì cũng chỉ có thể đến chỗ của cô.
- Nè nếu là mẹ mình thì đừng bắt máy ?
- Dạ con nghe thưa dì.
- Cậu , sao lại nghe máy
- Y Thần mới sáng sớm đã gọi cho con làm phiền nhưng mà Nguyệt Nhi con bé nó có ở chỗ của con không .
Phía bên này Chu Tịnh Nguyệt ra hiệu cho cô nói rằng mình không có ở đây nhưng cô lại đưa ánh mắt thâm sâu nhìn cô bạn thân của mình.
- Dạ không phiền đâu ạ , vì mới sáng sớm đã có một con nhỏ nào vì không muốn lấy chồng mà đập cửa nhà con ầm ĩ cả lên rồi.
Chu Tịnh Nguyệt vội ngồi dậy tính chụp điện thoại trên tay cô nhưng cô đã kịp tránh .
- Con bé này thật là ? trong điện thoại mẹ Chu trách móc Tịnh Nguyệt rồi gì đó với cô xong cũng cúp máy.
- Này mẹ mình đã nói gì với cậu vậy hả.

- Dì ấy bảo cậu quay về còn nếu không về thì.

Cô nói đến đây thì không nói nữa ?
- Thì sao hả cậu đừng có úp mở được không.
- Dì ấy sẽ cho người sang đây đưa cậu về chỉ vậy thôi.
- Nếu không thích người ta thì cứ gặp thẳng mà nói cậu trốn tránh như vậy cũng đâu giải quyết được vấn đề.
- Nếu là anh ta thích mình thì còn đỡ nhưng đây là ba mẹ hai bên đều quyết mình không làm gì được .
- Tốt hơn cậu vẫn nên gặp anh ta đi không phải chỉ cần anh ta nói cũng không muốn xem mắt như vậy chẳng tốt hay sao .
- Nhưng lỡ anh ta không đồng ý thì sao .
- Thì chấp nhận số phận thôi mình phải đi làm rồi ăn nhanh rồi dọn đi ở trong tủ lạnh cũng có gì để ăn đậu nên cậu về nước đi còn có cái để mà ăn chứ ở đây mình không nấu ăn.
Nói xong cô vào phòng thay đồ rồi cũng rời đi bỏ mặt Chu Tịnh Nguyệt ngồi xụ mặt ở đó.
- Sao lại rảnh rỗi rũ tôi ra đây ăn cơm vậy hả.

Lâm Tường nói.
- Đang giờ nghĩ trưa gọi hai người ăn cùng không được sao.

Anh lên tiếng
- Chứ không phải vì ai đó cho cậu leo cây nên gọi hai người chúng tôi ra đây để khỏi phải lẻ loi à.

Hahaha Lâm Tường nghe anh nói vậy thì cười nghiêng ngả.
- Tôi cũng chẳng có hứng thú với cô gái đó trẻ con chỉ đi cho hai người lớn ở nhà đừng suốt ngày cứ nào con dâu rồi lại cháu có phiền không chứ .
- Vậy giờ vị hôn thê của cậu chạy hướng nào rồi.

Đường Quân Viễn hỏi.
- Nghe nói là sang Pháp rồi .
- Cái gì sang Pháp, cậu làm gì mà để vợ tương lai của mình chạy sang tận đó luôn vậy hả mà tôi nói này cậu đừng suốt ngày cứ để bộ mặt lạnh đó con người ta chạy cũng phải thôi.

Lâm Tường bồi thêm một câu.
- Hôn thê vợt tương lai gì chứ tôi còn chưa chơi đã lấy vợ làm gì .
- Với lại tôi đây cũng không cần chỉ một cái búng tay thì hàng tá phụ nữ có sắp hàng dài chỉ là không hứng thôi đã hiểu chưa tôi và Quân Viễn không giống cậu .
Ông đây cũng không thua gì hai người các cậu đừng có ở đó mà tự đắc , Hừ.

Lâm Tường tức giận mắng một câu ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Không Hứng Thú Với Chu Tịnh Nguyệt


Vẫn như mọi ngày hôm nay Lương Y Thần dậy rất sớm rồi đi đến bệnh viện luôn nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Tịnh Nguyệt lúi húi trong bếp cô liền đi vào.
- Cậu làm gì vậy.
- Hả , cậu mình làm giật mình à.
- Làm điều gì mờ ám nên mới có phản ứng như vậy đúng không.
- Làm gì có chỉ là muốn chuẩn bị bữa sáng cho cậu thôi , ngồi xuống đi sắp xong rồi.
Cô cũng ngồi xuống một lúc sau đồ ăn được đem ra.
- Cậu ăn đi rồi đi làm mình sẽ ở nhà dọn dẹp giúp cậu.
- Cậu nên trở về đi những chuyện như cậu trốn sang đây để không bị ép lấy chồng thì mình không chứa cậu đâu tránh liên lụy phiền lắm .
Khi nghe cô nói Chu Tịnh Nguyệt liền tức giận.
- Nè Lương Y Thần cậu có phải là bạn của mình không vậy hả.
- Phải , chứ cậu nghĩ rằng cậu phá mình từ hôm qua đến nay cậu sẽ yên ổn ngồi đây à.

Cô khinh thường nhìn bạn mỉm cười.
- Cô chú là muốn tốt cho cậu, không có một người làm cha mẹ nào là không yêu thương con cái mình hết , với lại Hàn Thuỵ anh ta cũng không giống những người đàn ông ngoài kia mình có tiếp xúc với anh ta rồi bên cạnh anh ta chẳng có phụ nữ nên cậu cứ yên tâm về điều này mà dù có thì cũng chỉ là những người đó bám anh ta thôi.
- Dù sao thì cậu cứ đi gặp anh ta rồi từ từ tìm hiểu có mất gì đâu có ai yêu nhau chỉ gặp một lần là yêu liền đâu nếu được thì tiến xa còn không thì thôi.
- Mình biết là vậy nhưng nếu giữa mình và anh ta thật sự có tình cảm thì ba mẹ lại bắt cưới mình vẫn chưa muốn kết hôn sớm đâu.


Chu Tịnh Nguyệt buồn rầu nói .
- Thì cậu cứ nơi với chồng tương lai của mình rằng em chưa muốn lấy chồng sớm .
- Cậu có điên không nghĩ sao lại nói như vậy được chứ.
- Vậy cậu có cách nào hay hơn à ,sau khi cậu kết hôn cũng có thể đi làm đi chơi có thiệt gì đâu với lại cậu lại cho người ta leo cây ngay ngày gặp mặt rồi còn gì.
- Ừ thì.

Chu Tịnh Nguyệt không nói được gì nữa nên cũng im lặng.
- Được rồi mình đi làm đây cậu cứ ở nhà trấn tĩnh đi đừng để ba mẹ cậu phải lo lắng.
Nói rồi cô lái xe rời đi Chu Tịnh Nguyệt não nề đứng dậy dọn dẹp .
- Giáo sư Lương cô tới rồi viện trưởng Lou muốn gặp cô.

Một cô y tá thấy cô đi vào thì liền nói.
- Được tôi biết rồi .
Cô đi thẳng đến phòng viện trưởng rồi gõ cửa.
- Vào đi.
- Viện trưởng gọi tôi.
- Ngồi đi.

Ông đi tới ngồi xuống đối diện cô.
- Cô đã suy nghĩ về việc đó chưa dù sao giáo sư Lương đây là một người tiềm năng một bác sĩ có tâm có tầm bệnh viện vẫn rất cần cô bệnh nhân cũng vậy.
- Thật sự tôi cũng không muốn rời đi một nơi tốt như ở đây khó có thể vào được nhưng dù sao tôi cũng không thuộc về nơi này người thân tôi vẫn ở đó tôi nghĩ mình đi lâu như vậy là đủ rồi tôi cũng quyết rồi đành làm Lou thất vọng dù sao trong suốt bốn năm qua Lou đã giúp tôi rất nhiều tôi cũng cảm ơn cũng xin lỗi.
- Nếu cô đã quyết định như vậy thì dù tôi có nói gì cũng không được nhưng cô vẫn phải để bệnh nhân của mình xuất viện đã chứ.

Ông tiếc nuối nhưng cũng không làm gì khác được.
- Tất nhiên rồi , vậy không còn gì tôi đi trước
- Nghe nói gì chưa giáo sư Lương sắp rồi khỏi đây rồi .
- Điều này là thật sao.
- Ừ , tôi cũng chỉ mới được biết đây thôi.
- Nhưng vì sao viện trưởng cũng để cô ấy rời đi sao.
Tiếng xì sầm vang lên nhưng khi cô thấy cô tất cả đều im lặng.

- Lương Y Thần đi đến phòng làm việc của mình lấy chiếc áo blue trắng khoát lên rồi đi ra ngoài đến phòng bệnh của các bệnh nhân.
Lúc xong thì cũng đã mười một giờ cô trở về phòng đi đến ngồi yên vị trên ghế rồi xoay lại nhìn ra ngoài.
Vì hai ngày trước cô nhận được điện thoại của viện trưởng Lý ông ấy muốn cô về lại Ân Thành lúc đầu cô đã từ chối nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý có lẽ cô cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Bỗng điện thoại đổ chuông cô bắt máy.
- Tối nay cậu về sớm một chút chúng ta đi ăn gì đó được không.

Chu Tịnh Nguyệt nói
- Được .
Tối đến hai người ăn xong rồi trở về .
Sáng hôm sau cô đưa Chu Tịnh Nguyệt ra sân bay .
- Mình sẽ nhớ cậu lắm.

Chu Tịnh Nguyệt ôm chầm cô nói.
- Nếu muốn thì qua đây thăm mình cậu đâu thiếu tiền.
- Không phải cậu muốn mình về lấy chồng sao có chồng rồi là mất tự do.

Chu Tịnh Nguyệt bất mãn nói.
- Đó là đối với người khác nhưng mình tin Hàn Thuỵ sẽ không như vậy nên cứ yên tâm đi.
- Được rồi vào trong đi về tới nhớ gọi cho mình.
- Ừ ,vậy mình đi đây tạm biệt .
Hôm nay cô ở nhà để thu dọn đồ rồi sắp xếp công việc ở đây cũng sẽ trở về lại nơi cô sinh ra và lớn lên và cũng là nghĩ đến đây cô cười chua chát.
- Vị hôn thê của cậu đã về chưa.


Lâm Tường cầm ly rượu trên tay lắc lư qua lại rồi hỏi.
- Nghe nói hôm nay sẽ về chắc là tới rồi.

Hàn Thuỵ hời hợt trả lời.
- Cậu cũng vô tâm quá rồi đó dù sao cũng nên đi rước người ta chứ ai lại đến đây uống rượu thế này.

Lâm Tường nói tiếp.
- Tôi không hứng thú với những cô gái như Chu Tịnh Nguyệt nên không có chuyện cưới cô ta đâu.
- Chưa gặp người ta lại thấy không có hứng thú không phải rất vô lý sao.

Đường Quân Viễn nãy giờ không nói cũng phải lên tiếng phản bát lời nói của Hàn Thuỵ.
- Cậu cứ tìm hiểu được thì yêu không thì thôi có mất mác gì đâu.

Đường Quân Viễn nói tiếp.
Lúc này cả ba cũng không nói chuyện nữa uống thêm một lúc rồi ai về nhà người đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Trở Về


Sáng hôm sau cô nhận được điện thoại của Chu Tịnh Nguyệt.
Không đợi Chu Tịnh Nguyệt lên tiếng cô hỏi:
- Mọi việc ổn không.
- Không ổn chút nào tối nay mình phải cùng ba mẹ qua nhà anh ta dùng cơm coi như là xin lỗi.
- Vậy à.

cô gắn gọn đáp lời.
- Cái gì mà vậy à , cậu không an ủi mình thì thôi còn vô tâm .
- Chỉ vừa về tới mình liền bị mẹ mắng cho một trận: Chu Tịnh Nguyệt bất mãn nói vào điện thoại.
- Xin lỗi được chưa.
- Mà cậu đang làm gì vậy .

- Đang sắp xếp đồ đạc.
- Sắp xếp mình thấy nhà cửa gọn gàng rồi xếp gì nữa.

Chu Tịnh Nguyệt không hiểu liền tò mò hỏi.
- Rảnh rỗi không việc gì làm nên bày ra làm thôi.
- Hôm nay cậu không đến bệnh viện hay sao.
- Không nay mình nghĩ .
- Ồ, ra là vậy
- Được rồi nghĩ ngơi đi tối còn chống giặc.

nói rồi cô cúp máy.
Không đợi Chu Tịnh Nguyệt nói gì cô liền tắt máy.
Cô sắp xếp áo quần của mình vào vali rồi các vật dụng cô hay dùng lúc xong cô liền đem ra phòng khách rồi đi ra ngoài.
- Tổng giám đốc đây là những bản trình cần phê duyệt.

Thư kí Trương để lên bàn.
Một lúc sau anh nhận lấy rồi kiếm tra xong kí vào lúc này Trương Hạo nói tiếp.
- Tổng giám đốc vào mười một giờ có hẹn với đối tác ở nhà hàng Hoa Viên Nghi.
- Được tôi biết rồi
Nhận được câu trả lời thư kí Trương cũng rời đi ngay sau đó.
Anh mở ngăn kéo ở bàn làm việc lấy ra một tấm ảnh là ảnh anh và cô chụp cùng nhau trong tấm ảnh cô cười tươi anh cũng không kìm được mà nở nụ cười nhưng đó chỉ là một nụ cười đau lòng và nổi hận.

Sau khi sắp xếp xong cô trở về nhà rồi ra sân bay suốt sáu tiếng ngồi trên máy bay cũng tới nơi cô nhìn cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi nhiều nhưng tình cảm của cô và anh có lẽ đã không thể gần lại được nữa.
Nhưng đã trở về cô nên chấp nhận một điều rằng tự mình buông bỏ thì không có tư cách gì để mong cầu nữa.
Thôi không nghĩ nữa cô đi thẳng ra ngoài bắt xe đến một nhà hàng ăn gì đó rồi tính trên đường đi cô nhìn ra ngoài cửa sổ bổng tài xế lên tiếng.
- Cô muốn đi đâu.
Cô đưa mắt nhìn tài xế rồi nói.
- Chú chạy tới trung tâm thành phố là được.
Người tài xế nói rồi cũng nhanh chóng đi tiếp.
Cô vừa xuống xe liền đi vào một nhà hàng phục vụ thấy liền đi tới đưa menu cho cô.
Lương Y Thần chỉ chọn hai món đơn giản kèm một ly rượu vang rồi trả lại menu cho phục vụ .
Đợi một lúc thức ăn cũng được mang lên , sáng chưa ăn lại ngồi trên máy bay suốt sáu tiếng nên cô cũng thấy đói liền cắt một miếng bít tết rồi ăn vừa ăn cô vừa lên mạng tìm chung cư ở gần bệnh viện cho tiện đi lại.
Qua một lúc tìm kiếm thì cũng tìm được nên cô lấy số điện thoại rồi gọi sau khi ăn xong cô tính tiền rồi đi đến chỗ hẹn .
Vì nhà hàng này rất rộng nên có hai cánh cửa cô vừa ra khỏi thì Đuờng Quân Viễn bước vào xa cách bốn năm lại lướt qua nhau như cơn gió nhẹ nhưng cả anh và cô điều dừng lại rồi quay lại nhìn nhưng vì khoản cách xa lại người đứng ở người đứng ở ngoài nên không thể nhìn rõ đối phương.
Cả cô và anh đều nghĩ rằng chỉ là vì muốn được gặp và một nơi nào đó trong người của đối phương vẫn còn nhau đang suy nghĩ thì tiếng nói của Trương Hạo kéo anh lại.
- Tổng giám đốc giám đốc Sở đang chờ.
Đường Quân Viễn không nghĩ nhiều liền đi đến một căn phòng cửa vừa mở ra là một người đàn ông trung niên ngồi đó khi thấy anh liền đứng dậy chào hỏi.

- Đường tổng mời ngồi.

ông ta đưa tay ra với tư thế mời.
Anh chỉ gật đầu rồi đi đến ngồi xuống mặc kệ ông ta anh cầm ly rượu không lên nhìn nhìn ông ta hiểu ý nên chạy đến rót rượu cho anh.
- Mời Đường tổng dùng rượu ở đây được lên men tự nhiên cũng được bảo quản rất kĩ nên mùi vị rất tuyệt : Ông ta dùng những lời nịnh nọt nói anh cũng không trả lời chỉ nhìn ngắm ly rượu trong tay rồi đưa lên miệng uống rồi mới lên tiếng.
- Giám đốc Sở nói rất đúng tôi cũng là một người rất thích rượu nhất là những loại rượu đắt tiền nhưng chỉ là thích cũng có thể là hứng thú nhưng nếu không cần tôi cũng sẽ không vì nó đắt tiền nhưng không ngon mà giữ lại đối với tôi cũng là đồ bỏ đi thôi.
Tuy lời nói rất từ tốn nghe cũng hay nhưng cũng ngầm nói cho ông ta biết rằng hợp tác với ông ta chỉ vì cũng là làm ăn trên thương trường cũng có nghĩa là người như ông ta không đáng để hợp tác cùng Đường Thị.
Bàn việc xong anh liền trở về công ty giải quyết công việc nhưng không hiểu anh lại có cảm giác lúc ở nhà hàng anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc mà trong bốn năm qua không thể quên được.
Anh liền tự nhắc nhở mình không nhớ đến cô nữa nên anh lắc đầu rồi tiếp tục giải quyết công việc.
Sau khi đến chỗ hẹn thì gặp chủ căn hộ cô cùng đi lên xem một hồi cô liền thuê luôn vì đây là căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi cũng được thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp và tinh tế tông màu chủ đạo là màu trắng sau khi nói chuyện rồi kí hợp đồng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Cô Bạn Này Sao Iq Lại Thấp Vậy


Mọi việc xong cô liền gọi cho Chu Tịnh Nguyệt.
- Alo , là ai lại gọi vào giờ này vậy có biết làm phiền giấc ngủ của tôi không hả : Chu Tịnh Nguyệt cáu gắt nói vào điện thoại.
- Xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của Chu tiểu thư nhưng cô có thể đến căn hộ Cao Trung đón tôi được không.
Chu Tịnh Nguyệt nghe giọng nói trong điện thoại quen quen liền đưa điện thoại trước mặt nhìn kĩ rồi vội vàng bật dậy .
- Thần Thần giờ này không làm việc sao lại gọi cho mình là một giáo sư mà lại rảnh rỗi như vậy sao.
- Là giáo sư thì phải làm việc ngày đêm thì mới được gọi là giáo sư à :cô không ngờ cô bạn thân này của mình sao IQ lại thấp đến vậy .
Bỗng Chu Tịnh Nguyệt như nhận ra được điều gì thì hét vào điện thoại.
- Cậu nói cậu đang ở đâu.
- Mình đang ở căn hộ Cao Trung thay vì ngủ cậu đến đây làm tài xế cho mình có hơn không.
- Cậu không giỡn mình đó chứ.
- Không , mình vừa mới về nước sáng nay nhanh đi mình đợi gặp mặt rồi nói chuyện sau.
Không đợi Chu Tịnh Nguyệt nói cô liền tắt máy nếu còn nói nữa không biết khi nào mới xong trực tiếp tắt máy là tốt nhất.
Không để Lương Y Thần đợi lâu Chu Tịnh Nguyệt chạy xe đến trước mặt cô cười rồi cũng lên xe.
- Nè , cậu về nước sao không nói cho mình hả chỉ mới hai ngày trước còn ở Pháp mình nghĩ phải tới khi mình đính hôn thì mới gặp được cậu chứ.


Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng trách cô .
- Cuối cùng cũng chịu chấp nhận người ta rồi
à.

Lương Y Thần không mấy quan tâm lời trách móc của bạn mình mà nói chuyện khác.
- Chỉ là gặp mặt rồi nói thôi chứ nói đến chuyện đính hôn thì chưa tính đến.
- Với lại ai chấp nhận anh ta chứ , đúng là anh ta rất đẹp trai , có khí chất một người đàn ông chuẩn mực nhưng như vậy không có nghĩa là mình thích.
- Ừ.

cô gắn gọn một câu rồi không nói nữa
- Thôi đừng nói chuyện của mình nữa , nói về cậu đi.
- Cậu về đây là có việc hay là ...
Chưa đợi Chu Tịnh Nguyệt nói hết cô cắt ngang.
- Về ở luôn.
- Hả về , về luôn bộ công việc bên Pháp không tốt sao.
- Tốt tất nhiên là tốt chỉ là có tuổi rồi không muốn bôn ba nữa nên về quê thôi.
- Cậu đừng có như vậy chứ chúng ta chỉ mới hai lăm tuổi thôi đó.
Nói rồi hai người nhìn nhau rồi cười một cách thoải mái không câu nệ.
- Thật ra viện trưởng Lý ông ấy gọi cho mình muốn mình trở lại An Thành làm lúc đầu mình từ chối nhưng lại suy nghĩ liền trở về.
- Ừ , mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi .
- Mà giờ cậu muốn đi đâu.
- Đi xem nội thất , bàn ghế những thứ cần thiết dù sao cũng trở về nên phải cần mua sắm chứ.

Cô nói
- Vậy căn nhà ở bên đó thì sao cả xe nữa.
- Nhà thì mình không bán hàng tuần sẽ có người tới dọn dẹp, xe thì ngày mai mới đến nơi.
- Cậu nói về đây ở luôn nhà lại không bán tính làm mua giới nhà đất à.


Chu Tịnh Nguyệt nói đùa.
- Ý này cũng được đó dù là nhỏ nhưng sau vài năm chắc cũng có tiếng trong giới kinh doanh có thể lấn sang nước ngoài nữa: Cô cũng không ngại mà thêm lời để nói.
- Cậu cũng tính dài lâu thật , vậy giờ cậu đang ở đâu khách sạn à.
- Ừ ngày mai mới chuyển về đó được nên giờ phải ở khách sạn.
- Thay vì ở khách sạn cậu đến nhà mình không phải tốt hơn sao .
- Như vậy thì làm phiền quá.
- Cậu có coi mình là bạn không.

Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng nói.
- Có , vậy thì về nhà không được từ chối.
- Để mình gọi điện thoại cho mẹ nói chuẩn bị những món mà cậu thích ăn nhất.
Lương Y Thần cũng không nói gì mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Sau khi gọi điện xong Chu Tịnh Nguyệt nói.
- Hay là đi mua sắm đi dạo này mới ra một chiếc túi đẹp lắm nếu mà không mua thì sẽ hết đó là bản giới hạn chỉ có hai chiếc thôi.
- Ừ , như vậy cũng được.

Từ lúc cô đến Pháp cô cũng không đi mua sắm cũng không sài hàng hiệu nữa vì cô chỉ ở bệnh viện nên có mua cô cũng không có cơ hội để mặc cô cũng không có hứng thú với đồ hiệu.
Chạy một lúc cả hai đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Ninh Thành.
- Nè cậu xem đi chiếc váy này rất hợp với cậu đó.


Chu Tịnh Nguyệt đưa chiếc váy cầm trên tay ướm vào người cô gật đầu tán thưởng.
- Mình thấy nó hợp với cậu hơn là mình đó.
Lương Y Thần đẩy chiếc váy về lại bên Chu Tịnh Nguyệt nói thêm.
- Mình cũng không phải tiểu thư như cậu phải thường xuyên đi dự tiệc mình chỉ đi duy nhất một nơi là phòng phẫu thuật không lẽ cậu kêu mình mặc cái này đi phẫu thuật sao.
- Vậy thì sau này cậu đi dự tiệc cùng mình như vậy không phải được rồi sao.
- Là phụ nữ thì phải làm đẹp đó là một đặc quyền riêng của phụ nữ chúng ta cho nên cậu hãy đi thử nó ngay cho mình cậu nhìn cậu bây giờ xem.
- Suốt ngày chỉ áo sơ mi quần tây chỉ toàn những màu là đen,xanh ,trắng rồi áo blue thật là lạc hậu bây giờ là thế kỉ 22 rồi ai lại mặc như vậy nữa.
- Mau vào thay những bộ này cho mình.

nói rồi cô đưa đống đồ cho Lương Y Thần.
Sau một hồi cô cũng lấy một chiếc đầm và một bộ đồ để cho Chu Tịnh Nguyệt không nói nữa rồi tính tiền ra về.
- Thật là đưa cho cậu một loạt đồ mà chỉ lấy có hai bộ.
- Cậu mà còn nói nữa là mình để cậu mặc luôn đó.
Khi nghe Lương Y Thần nói vậy Chu Tịnh Nguyệt cũng không phàn nàn nữa vì cô thật sự nói là sẽ làm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Đụng Mặt Hàn Thuỵ


Sau khi mua sắm cả hai cùng về nhà .
- Mẹ con về rồi đây .Chu Tịnh Nguyệt chưa tới cửa đã nói vọng vào.
Phương Nga mẹ cô lên tiếng về rồi thì vào nhà la lối cái gì
Lương Y Thần đi sau cô trên tay xách túi đồ rồi đứng xem một màn này của cô bạn thân.
- Thì đã sao chứ con làm nũng với mẹ không được sao.

Chu Tịnh Nguyệt ôm mẹ mình nhõng nhẽo.
Bà đánh nhẹ vào tay cô trách yêu.

Sắp lấy chồng rồi còn như con nít .
Bỗng lúc này Chu Tịnh Nguyệt đưa mắt nhìn sang chỗ ghế ở phòng khách thì thấy Hàn Thuỵ đang ngồi đó uống trà cùng ba mình thì bối rối quay lại nhìn Lương Y Thần đứng ở đằng sau.
Mà Lương Y Thần lúc này cũng đã nhìn về phía đó Hàn Thuỵ cũng có chút bất ngờ nhưng lại chỉ vài giây liền gật đầu thay lời chào cô cũng vậy.
Bỗng Chu Kiệt vang lên.
- Thần Thần đến sao này lại đây ngồi một chút rồi dùng cơm tối.
Cô đáp lại rồi đi tới ngồi xuống đối diện với Hàn Thuỵ.
- Vâng.

lúc này Phương Nga và Chu Tịnh Nguyệt cũng đi đến ngồi xuống.

Cô vội đưa túi quà đưa cho ba mẹ của Chu Tịnh Nguyệt hai chiếc túi rồi nói.
- Con có mua ít quà bên Pháp cũng không biết cô chú thích gì nên con chỉ mua bánh mức xanh và ít trà thảo mộc cho cô chú.
- Con về rồi đến đây như vậy là được rồi còn quà cáp gì Nguyệt Nguyệt nhiều lần nó sang đó làm phiền con ta cũng không biết phải nói sao nữa.

Phương Nga nói.
- Không có gì đâu ạ dù là phiền thật nhưng có cậu ấy cũng vui.
Lúc này Chu Tịnh Nguyệt bất mãn nói.

Cậu nói ai phiền hả.
- Có mình qua nói chuyện giúp cậu nấu ăn như vậy còn đòi gì nữa.
- Có cậu mình lại phải tốn cơm thôi chứ tốt gì.

nói rồi cô quay sang nhìn Hàn Thuỵ.
- Tôi không biết có Hàn Tổng ở đây nên cũng không chuẩn bị gì.
- Không cần khách sáo lâu rồi không gặp nhìn cô vẫn không thay đổi gì mấy.

Hàn Thuỵ đưa mắt quan sát cô.
- Anh cũng vậy .

- Hai đứa quen biết nhau sao.

Chu Kiệt thắc mắc hỏi.
Chưa đợi anh trả lời Lương Y Thần nói trước.

Chỉ là gặp mặt bình thường thôi với lại Hàn Thị có ai không biết nên cũng không khó .
Nói chuyện một hồi cũng đến giờ ăn cơm trên bàn ăn giờ chỉ có tiếng nói của Hàn Thuỵ Chu Kiệt , Phương Nga và Chu Tịnh Nguyệt còn cô chỉ lặng lẽ không nói gì.
Vì chuyện bất ngờ gặp mặt Hàn Thuỵ ở đây là chuyện ngoài suy nghĩ cô không ngờ lại gặp anh ta ở nhà Chu Tịnh Nguyệt.
Không phải là cô thắc mắc tại sao anh ta ở đây vì quá rõ rồi nhưng không ngờ lại sớm như vậy đã gặp cô chỉ mới về nước trong hôm nay tối lại gặp phải Hàn Thuỵ
Vì nếu anh ta biết cô ở đây thì nhất định anh cũng sẽ biết ở đã trở về lúc này tâm trí cô rối như tơ vò vậy.
Hàn Thuỵ dù là đang nói chuyện với Chu Kiệt nhưng lâu lâu lại liếc nhìn cô.
Vì lúc nhìn thấy cô anh ta cũng không ngờ lại gặp cô ở nhà vợ rồi lại là bạn của Chu Tịnh Nguyệt nữa.
Cô cũng cảm nhận anh ta đang nhìn mình nên cũng không biểu lộ cảm xúc gì chỉ im lặng ngồi ăn lâu lâu lại nói vài câu cho đến khi kết thúc bữa ăn.
Cô lên phòng tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi ở dưới phòng khách giờ chỉ còn lại ba mẹ Chu Tịnh Nguyệt cô và Hàn Thuỵ nói chuyện một lúc anh ta cũng ra về.
Cửa phòng được mở ra Chu Tịnh Nguyệt đóng cửa rồi chạy đến ngồi xuống giường gấp gáp nói.
- Mình không ngờ là mẹ mình lại kêu anh ta tới nếu biết vậy đã không để cậu đến đây rồi.
Cô không bận tâm nên nói.

Vậy rồi sao cũng đâu liên quan gì anh ta biết cũng đâu có gì để nói chứ.
Chu Tịnh Nguyệt sốt sắng nói.

Nhưng cũng đồng nghĩa với việc Đường Quân Viễn cũng sẽ biết cậu trở về đây nhưng nếu chuyện này mà để mẹ anh ta biết không phải sẽ rắc rối hơn à.
- Vậy thì cứ để bà ta biết đi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Cô Ấy Đã Trở Về Rồi


Sau khi rời khỏi nhà Chu Tịnh Nguyệt Hàn Thuỵ chạy đến quán bar lúc tới thì Đường Quân Viễn và Lâm Tường đã ngồi sẵn ở đó.
Lâm Tường không vui lên tiếng.

Cậu hẹn chúng tôi ra đây rồi phải ngồi đợi cậu mà bây giờ mới xuất hiện.
Anh tới ngồi xuống đưa mắt nhìn qua Đường Quân Viễn rồi nói.
- Cậu thử như tôi đi rồi biết.

Hàn Thuỵ bật lại.
- Tôi không dại gì mà dây vào cho khổ cái thân nhìn đi Quân Viễn cậu ta vì tình yêu mà biến thành tên mặt lạnh suốt ngày chỉ có công việc , còn cậu thì cũng công việc với vợ như tôi có phải sướng không.

Lâm Tường vẻ mặt tận hưởng nói.
- Ừ cứ chơi cho đã cái thân cậu đi sau này hỏng khi nào không hay đến lúc đó đừng có mà than vãn.

Hàn Thuỵ châm chọc.
- Hỏng cái đầu nhà cậu.

Lâm Tường mắng một câu.

Hàn Thuỵ đưa tay với lấy chai rượu rót cho mình một ly rồi rót cho Đường Quân Viễn nãy giờ không lên tiếng.
Một lúc sau Hàn Thuỵ lên tiếng đánh tan bầu không khí yên tĩnh.

Cô ấy trở về rồi.
Đường Quân Viễn không nói gì đưa ly rượu lên ngửa cổ uống hết thấy vậy anh nói tiếp.
- Tôi không ngờ là gặp Lương Y Thần ở nhà của Tịnh Nguyệt hai người họ lại là bạn thân.
- Có vẻ cô ấy cũng không tốt hơn cậu là bao .
Lâm Tường nãy giờ nghe nhưng không hiểu Hàn Thuỵ nói gì nhưng khi nghe tên cô liền nói.
- Lương Y Thần trở về rồi sao.
Hàn Thuỵ trả lời.

Ừ nghe nói mới về hôm nay thôi .
Lúc này mới nghe Đường Quân Viễn lên tiếng: Cô ấy có tốt hay không thì có liên quan gì đến tôi.
- Cậu kêu tôi ra đây là để uống rượu mắc gì nói chuyện khác.

Nói rồi anh cầm chai rượu rót vào ly rồi uống một hơi.
Lâm Tường thấy vậy cũng lên tiếng để giải tỏa căng thẳng.
- Nào cạn ly, chuyện gì qua rồi thì để qua đi hiếm khi mới ngồi lại phải uống rượu rồi tán gẫu chứ.
- Được cạn ly.

Tầm mười một giờ ai về nhà người đó.
Sáng hôm sau Lương Y Thần đã đi đến căn hộ để dọn dẹp rồi đi mua các vật dụng cần thiết sắp xếp xong cô liền đi tới chỗ lấy xe về.
Vì là căn hộ nên đều có chỗ đỗ xe riêng rất an toàn cô chạy vào hầm để xe rồi đi đến thang máy nhấn số tần rồi đi lên.
Lấy xe xong cũng đã là giữa trưa cô liền đi vào một nhà hàng đến ngồi cạnh cửa.
Có một người đàn ông đi đến đưa menu cho cô sau khi gọi món cô trả lại thì nghe một giọng nói quen thuộc hình như cô đã nghe qua liền nhìn lên thì cũng bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô.
Là Đường Quân Vũ cô từng biết là anh có một nhà hàng thuộc quyền quản lý của mình và đây cũng là nhà hàng mà mẹ anh để lại nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây dù đã quen Đường Quân Viễn nhưng cô cũng chưa đến đây ăn lần nào .
- Lâu rồi không gặp em Thần Thần.

Đường Quân Vũ nói thay lời chào.
Cô cười đáp lại.


Vâng lâu rồi không gặp.
- Em ngồi đợi anh vào trong một lát đồ ăn sẽ lên ngay , nói xong anh đi vào trong.
Tầm ba mươi phút anh đem lên một phần cơm chiên trứng đưa cho cô cùng với món salad nhẹ kèm một ly rượu vang.
Cô nhìn vào đ ĩa cơm rồi đưa mắt nhìn anh: Hình như anh đưa nhầm phần ăn thì phải.
Chưa đợi cô nói xong anh ngắt ngang : Là cơm cho em anh đặc biệt làm cho em đó.
- Không phải ai cũng được ăn cơm anh nấu đâu nên em phải biết trân trọng.
Cô cười rồi nói.

Vậy em đây phải thưởng thức món ăn do đại thiếu gia Đường làm mới được.
Anh cũng ngồi xuống một lúc rồi lên tiếng.
- Anh cũng biết chuyện của em và Quân Viễn rồi là vì dì Hạ đúng không.
- Chuyện này không liên quan gì đến ai hết chỉ là em không còn yêu thì chấm dứt thôi.

Cô nén cảm xúc nói.
Đường Quân Vũ biết cô tự dối lòng anh cũng không vạch trần nhưng vẫn nói.
- Từ ngày em rời đi Quân Viễn cũng quay về nhà tiếp quản công ty em ấy luôn vùi đầu vào công việc cũng trưởng thành hơn ít nói hơn có lẽ chỉ có như vậy thì mới quên được em.
Nói đến đó anh ngừng một lúc rồi nói tiếp.
- Anh biết em vẫn còn yêu Quân Viễn em cũng không muốn vì em mà để cho em ấy phải ở ngoài làm việc vất vả nhà có lại không về có lẽ em nghĩ như vậy là tốt cho nó nhưng em lại quên mất một điều rằng là Quân Viễn sẽ không hết yêu em nhưng cũng sẽ hận em.
Cô vẫn thản nhiên nói : Vậy thì cứ để anh ấy hận đi càng nhiều càng tốt.
Đường Quân Vũ cũng bất lực trước sự cứng đầu của cô.
Nên cũng không nói đến nữa anh nói chuyện khác.
- Vậy giờ em về đây rồi công việc nhà ở đã có chưa.

- Em sẽ làm ở An Thành , còn nhà thì hôm nay chuyển vào ở.

Cô nói nhưng vẫn chuyên tâm ăn.
- Ừ , vậy là tốt rồi sau này cần gì cứ đến đây.
Cô ngẩng đầu nhìn rồi nói.

Vậy em muốn ăn cơm anh nấu cũng được sao.
- Tất nhiên là được.
- Ăn miễn phí.
- Nghe nói em đã là giáo sư nổi tiếng lúc ở Pháp cũng là một vị bác sĩ tài năng.
Anh không trả lời câu hỏi mà còn nói về chuyện khác nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
- Ông chủ Đường đây cũng thật hẹp hòi chỉ ăn cơm miễn phí thôi anh lại nói như vậy.
Anh nhìn cô cười rồi nói tiếp.
Anh là kinh doanh em ăn một bữa thì được ăn hoài anh lấy tiền đâu trả lương cho nhân viên chứ.
Cả anh và cô nhìn nhau rồi cười .
- Anh thật keo kiệt ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Vào Làm Ở An Thành


Sau khi rời khỏi nhà hàng Lương Y Thần chạy đến bệnh viện.Cô bước vào đi tới chỗ một cô y tá đang ngồi nơi đăng ký khám bệnh.
Cô y tá thấy cô đi đến nên cũng hỏi :Cho hỏi cô cần gì .
- Tôi đến để gặp viện trưởng Lý.
Cô y tá đưa mắt nhìn cô một lượt rồi hỏi : Cô có hẹn trước với viện trưởng chưa nếu chưa thì tôi không thể để cô vào trong được.
Lương Y Thần không vội trả lời cô cũng nhìn lại cô y tá này cũng cỡ hai mươi tuổi cũng là người mới nên không biết cô quan sát một lúc cô lên tiếng.
- Không có.
- Vậy phiền cô qua kia ngồi chờ : cô y tá vẫn không có ý định để cô gặp viện trưởng cũng không gọi hỏi mà làm lơ cô cũng chẳng để tâm đi tới dãy ghế rồi ngồi xuống.
Cô cũng không có động thái gì vẫn ngồi đó bỗng cô nghe tiếng bước chân rồi tiếng nói chuyện cô chỉ cười nhẹ vì cô biết người đến là ai nhưng vẫn giả vờ không biết.
- Lương Y Thần.
Cô đoán không sai lúc nào cũng vậy chưa thấy người đã nghe giọng nói không ai ngoài Tuyết Linh.
Lương Y Thần nhìn cô rồi dang tay ra Phương Tuyết Linh cũng đi đến ôm cô một lúc rồi nói.
- Cậu về lúc nào sao lại không gọi điện cho mình còn bất thình lình đến đây nữa.

mặc kệ lời trách móc của Phương Tuyết Linh cô cười.

Phương Tuyết Linh cũng giống như Chu Tịnh Nguyệt là cô chủ của nhà họ Phương nhưng lại không thích bị gò bó nên khi lên đại học cô đã chọn thi vào trường Y vì là con gái nên Phương Tuyết Linh cũng không bị ép buộc phải quản lý công ty vì Tuyết Linh còn có một người anh là Phương Hạo .
Cô ,Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh là bạn lúc còn học trung học cho tới tận bây giờ.
Cô và Phương Tuyết Linh cùng nhau thi vào trường Y Chu Tịnh Nguyệt lại thì vào trường luật.
Phương Tuyết Linh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh cũng là tấm gương để học hỏi .
Thấy cô không trả lời Phương Tuyết Linh lay tay cô.
- Mình mới về hôm qua thôi vừa đi có việc nên tiện thể ghé vào đây thăm cậu thôi.
- Chỉ là thăm thôi sao.

Phương Tuyết Linh nhìn cô đầy hoài nghi.
- Ừ , chỉ là thăm.
- Vậy sao không gọi cho mình , ít nhất cậu cũng phải gọi chứ.

Với lại công việc bên Pháp không phải rất tốt à sao lại quay về.
- Mà một người tài giỏi bận rộn như giáo sư Lương đây cũng có thời gian đến đây thăm là có lẽ tôi cảm thấy mình rất hãnh diện đấy.
- Cũng còn thua xa cậu.

Lương Y Thần đáp lại.
- Vậy cậu ngồi đây bao lâu rồi.
- Cũng hơn tiếng rồi , thật ra hôm nay mình đến đây để gặp viện trưởng Lý.
Phương Tuyết Linh thắc mắc sao cô không gọi thẳng cho ông ấy mà lại ngồi đây đợi cả tiếng đồng hồ thế này.
- Vậy sao cậu không gọi cho ông ấy mà phải ngồi đây chờ chứ.
- Dù sao cũng không vội.

nhưng khi nói câu này cô lại đưa mắt nhìn sang cô y tá lúc nãy.
Cô y tá cũng nhìn ánh mắt cô như có gì đó nên không dám gì nữa cô ta cũng thắc mắc cô và Phương Tuyết Linh rốt cuộc là quan hệ mà lại thân như vậy.
Lúc này Phương Tuyết Linh cũng đưa mắt nhìn theo hướng của cô thì thấy Lương Y Thần nhìn cô y tá kia .
- Nè không lẽ cậu ngồi đây chờ là vì cô ấy sao .

- Ừ.

có vẻ là người mới.
- Cô ấy mới vào đầu năm nay thôi.
- Vậy cậu không có hẹn trước với viện trưởng à.
Có.
- Vậy sao lại không gọi cho ông ấy không phải cậu cũng có số sao.

Phương Tuyết Linh cũng biết cô đang nghĩ gì nữa.
- Được rồi đi thôi viện trưởng đang đợi cậu đó.
Cô y tá kia cũng ngớ ra vì vừa rồi cô ta đã có thái độ đó với cô cũng không ngờ cô chính là vì giáo sư Lương và cô ta hâm mộ và lấy làm gương nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại mạo phạm.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện cũng đến nơi Phương Tuyết Linh đưa tay lên gõ cửa bên trong cũng lên tiếng.
- Vào đi.
Viện trưởng Lý đưa mắt nhìn thấy cô và Tuyết Linh đi vào thì ông cũng đứng dậy đi đến sofa .
- Đã lâu không gặp bác sĩ Lương vẫn không thay đổi gì nhiều à không phải gọi là giáo sư Lương mới đúng.

nói xong ông liền cười.
Vừa nói ông vừa rót nước .

- Viện trưởng Lý thì lại thay đổi nhiều so với với suy đoán của tôi.

Cô cũng rất kính trọng ông từ ngày cô mới vào An Thành là ông đã giúp cô.
- Tôi cũng rất vui vì cô chịu quay về dù An Thành cũng có nhiều bác sĩ giỏi nhưng thêm một người không phải tốt hơn sao lại còn là một vị giáo sư tài giỏi được nhiều người biết đến nữa.
- Viện trưởng Lý nói quá rồi chỉ là tin đồn thôi không đáng nhắc.
Bên này Phương Tuyết Linh cũng không hiểu gì liền hỏi.
- Vậy hôm nay cậu tới đây gặp viện trưởng là để nói chuyện sẽ trở lại An Thành làm sao .
- Ừ , chứ cậu nghĩ mình rảnh rỗi về đây để thăm cậu rồi lại về Pháp sao.

cô đắc ý nói.
Phương Tuyết Linh cũng không muốn đôi co nữa liền hỏi.

Vậy khi nào đi làm.
- Ngày mai ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Cô Lấy Tư Cách Gì Để Yêu Chứ


Sau khi từ bệnh viện trở về trời cũng đã chập tối Lương Y Thần vào bếp lấy đồ ăn trong tủ lạnh nấu vài món đơn giản để ăn rồi dọn dẹp xong rồi vào phòng tắm rửa để được thoải mái hơn.
Ngâm mình trong bồn tắm Lương Y Thần không ngừng nghỉ về những lời mà Đường Quân Vũ nói.Đường Quân Vũ nói không sai cô vẫn yêu anh nhưng cô có tư cách sao lạnh nhạt phản bội lại tình yêu mà anh dành cho cô.
Lương Y Thần cũng không muốn nghĩ nhiều nữa đến đâu thì hay đến đó thôi rồi cô liền lặng người xuống dưới dòng nước ấm trong bồn tắm để thư giãn đầu óc hôm nay cũng có nhiều chuyện làm cô không thoải mái.
Sau khi ra ngoài đi đến bàn trang điểm rồi sấy sơ tóc rồi đi đến lấy lap top rồi ngồi trên giường tìm hiểu về An Thành trong bốn năm qua có thay đổi gì.
Vì hôm qua nói sẽ đi làm nên Lương Y Thần cũng dậy sớm ăn sáng xong cô cũng rời khỏi nhà.
Dương Thành đi đến gõ cửa phòng làm việc người bên trong lên tiếng.
- Vào đi .
Dương Thành đi đến bàn làm việc của anh rồi để một số giấy tờ lên bàn: Chủ tịch hồ sơ cần phê duyệt .
- Ừ : không biết anh đang làm gì rất chăm chú Dương Thành cũng tò mò nhưng khi vừa định nhón người lên xem thì nghe anh lên tiếng.
- Muốn xem không.
- Muốn : lời vừa nói ra thì nhận thấy anh mắt anh trùng xuống Dương Thành liền nói lại.
- Không , không cần vậy chủ tịch anh cứ xem xét rồi kí tôi còn việc phải làm.


nói rồi anh ta ba chân bốn cẳng chạy nếu chậm một bước chắc sẽ xong đời mất.
Anh không quan tâm gì rồi xem xét những giấy tờ mà Dương Thành đưa rồi kí vào.
Trời cũng dần đi vào mùa thu những chiếc lá rụng đầy những góc cây kèm theo mùi hương hoa oải hương được trồng cạnh hành lang những cơn gió nhẹ thổi qua.
Lương Y Thần mặc một bộ đồ tây áo sơ mi dáng người nhỏ chiều cao của cô cũng được mét sáu nhưng dù vậy vẫn tôn dáng của cô đầy khí chất và sự trưởng thành.
Lương Y Thần sải bước vào sảnh bệnh viện cô y tá lần trước thấy cô thì cười gượng rồi cúi chào cô , cô chào lại rồi đi về phòng làm việc của mình.
Nhớ ngày hôm qua cô gái đó còn tỏ rõ thái độ với cô bây giờ thì cúi đầu chào có lẽ cũng đã nhận ra cô là ai nhưng cô chẳng quan tâm khi vào tới phòng cô đi tới giá treo đồ cô cởi chiếc áo khoác ra rồi mặc vào chiếc áo blue trắng rồi đi ra ngoài.
Vừa bước ra đã có tiếng xầm xì về cô cũng mấy để ý Lương Y Thần đi đến chỗ cô y tá kia hỏi.
- Tôi muốn hồ sơ bệnh án của bệnh nhân Trương Tấn người bị tiểu đường.
Cô y tá nghe vậy cũng liền tìm rồi đưa cho Cô .
Trong lúc cô y tá tình bệnh án cô đưa mắt nhìn bản tên.

Thẩm Vân.
- Giáo sư Lương gọi tôi.

Thẩm Vân ngẩng đầu lên.
- Cái tên rất hay sau này cứ gọi tôi là bác sĩ Lương là được rồi.
- Vâng , hồ sơ bệnh án đây ạ.

Thẩm Vân cười rồi đưa cho
Cô nhìn sơ qua một lượt rồi hỏi.


Bác sĩ phụ trách trước tôi là ai
Là bác sĩ Trần Hưng.

cô y tá trả lời.
- Được rồi tôi đi xem bệnh nhân cô làm việc đi..
Sau khi xong Lương Y Thần ngồi trong phòng xem các hồ sơ của các bệnh nhân mà cô phụ trách lúc này cửa phòng được mở ra người vào là Phương Tuyết Linh.
- Thần Thần đi ăn cơm thôi đã mười hai giờ rồi bộ cậu không đói sao.
Nghe vậy cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy nói một câu rồi đi ra ngoài.
Lương Y Thần đến An Thành làm cũng đã được một tuần đang chăm chú xem bệnh án thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn vào điện thoại là Chu Tịnh Nguyệt gọi.
- Mình nghe .
- Thần Thần yêu dấu mình nhớ cậu quá đi.
- Nhớ chứ không phải cậu vì sắc quên bạn sao .
- Mình đâu có vì sắc quên bạn chứ .
- Vậy sao.
- Thật , mấy hôm nay mình phải giải quyết một vụ kiện nên không gặp cậu được.

Lương Y Thần không nói gì chỉ là không ngờ Chu Tịnh Nguyệt lại giải thích cứ như giữa cô và Chu Tịnh Nguyệt có gì đó nhưng cũng không bận tâm cô hỏi.
- Vậy giờ rảnh rồi liền gọi.
- Đúng , mình đã có gọi cho Tuyết Linh rồi tối nay bảy giờ tại nhà hàng Hoa Viên lâu rồi ba chúng ta cũng chưa tụ hội nên cậu ấy cũng sẽ đến.
- Sao cậu không hỏi là mình có rảnh không.
- À chuyện này thì Linh Nhi có nói với mình rồi là cậu vừa mới trở về nên cũng chỉ là khám và thăm bệnh thôi nên cậu rất rảnh.
Khi nghe đến hai chữ rất rảnh từ miệng của Chu Tịnh Nguyệt cô liền như muốn bốc khói.
Thấy cô không trả lời Chu Tịnh Nguyệt chỉ nghĩ là cô không muốn đi nên nói thêm.
- Nhớ đến mình cũng đặt phòng rồi.

Không đợi Lương Y Thần nói gì Chu Tịnh Nguyệt liền tắt máy.
Cô bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục xem bệnh án..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Ít Nhất Cô Ấy Không Phản Bội Tôi


Đúng bảy giờ tại Hoa Viên một nhà hàng lớn nằm giữa trung tâm thành phố An Dương một nơi mà chỉ có giới tài phiệt có tiền mới có thể bước vào những quán bar nổi tiếng điều tập trung tại đây.

Nhà hàng Hoa Viên này nếu muốn dù là giới nhà giàu cũng phải đặt trước nếu không cũng sẽ không có chỗ.

Là nơi được những cậu ấm cô chiêu đến đây để vung tiền tự do bay nhảy.

Lương Y Thần chạy vào bãi đỗ xe của nhà hàng rồi bước vào trong một nhân viên phục vụ đi đến chào hỏi.

- Cho hỏi tiểu thư có đặt bàn trước chưa ạ.

- Tôi đến hẹn với Chu tiểu thư.

cô trả lời.

Nghe vậy người nhân viên liền đưa cô đến một căn phòng đến nơi còn tận tình giúp cô mở cửa cô cũng gật đầu tỏ ý cảm ơn.


Lúc này những người bên trong cũng đưa mắt nhìn về hướng cửa cô cũng đi vào nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô không thể đi thêm nữa.

Trong đây không chỉ có Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh và có cả Hàn Thuỵ Tường Lâm Tường và cả Đường Quân Viễn nữa lúc này ánh mắt anh và cô chạm vào nhau qua một lúc cô liền dời mắt khỏi anh rồi nhìn sang Chu Tịnh Nguyệt.

Thấy vậy Chu Tịnh Nguyệt vội vàng chạy đến kéo cô ngồi bên cạnh Lâm Tường rồi nói.

- Đến cũng đến rồi mọi người cùng đầy đủ một chút nữa món ăn lên rồi chắc cả ngày làm việc cậu cũng đói rồi đúng không.

Chu Tịnh Nguyệt khó khăn mới nói hết câu thấy vậy Hàn Thuỵ lên tiếng.

- Nguyệt Nguyệt nói đúng không phải lúc nào cũng ngồi lại như vậy nên cứ tự nhiên đi.

Lúc này thức ăn cũng được đem lên đầy đủ vì cũng không muốn mọi người mất hứng cô cũng không tỏ thái độ gì tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng thì lại dậy sóng.

Bữa ăn nhanh chóng bắt đầu cô cũng động đũa nhưng chẳng thấy ngon miệng một chút nào.

Anh cũng không nói gì chỉ uống rượu ánh mắt lạnh lùng gương mặt vô cảm không thể hiện cảm xúc gì.

Lâm Tường và Hàn Thuỵ cũng nói chuyện để có chút sôi nổi.

Không biết là cố tình hay chỉ là vô tình mà Lâm Tường nói.

- Tôi nghe nói cậu và con gái nhà Trần Bình Trần Dĩ Hân đang qua lại đúng không là mẹ cậu sắp đặt à.

- Cậu quen tôi bao lâu nay lại không biết tính tôi sao mà còn nói câu đó.

- Cuộc sống của tôi do tôi quyết định tình yêu cũng vậy tôi và Dĩ Hân đang yêu nhau cô ấy không có sắp đặt gì đây cả
Cô ấy rất dịu dàng lại đoan trang dù cô ấy không giỏi việc ở ngoài nhưng chỉ cần cô ấy yêu tôi và không phản bội tôn trọng tôi như vậy là đủ rồi.

Cô ấy luôn ở bên lúc tôi khó khăn nhất cô ấy xứng đáng có được tình yêu và trái tim của tôi

Lời nói tuy nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại khiến cho cô một cảm giác mất mác tự thẹn với lòng và có lỗi với anh.

Anh là đang ám chỉ cô là kẻ phản bội tình yêu của anh lòng cô như có hàng ngàn con kiến đang cấu xé nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh với cô cuộc sống đau khổ bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.

Trong phòng lúc này bỗng nhiên im lặng ai cũng đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Lâm Tường nhưng không nói gì.

Từ đầu tới cuối cũng chỉ có bốn người nói chuyện bữa ăn cũng vì một câu nói của Lâm Tường mà mất hứng.

Bữa ăn bất bình thường kết thúc Hàn Thuỵ đưa Chu Tịnh Nguyệt về còn Lâm Tường Phương Tuyết Linh hai người đi hai xe cô cũng đi về phía bãi đỗ lấy xe nhưng vừa được hai bước một giọng nói trầm thấp nhưng không cảm xúc vang lên sau lưng.

- Cô đúng là không thay đổi gì nhiều so với bốn năm trước nhưng lại khác một cái đó chính là con người của cô.

Cô quay lại nhìn anh lại không nói gì.

- Cô nói tôi không xứng với cô là một thằng đàn ông bất tài chỉ đi làm thuê để kiếm tiền tôi không hề ghét những lời mà cô nói cũng cảm ơn cô đã cho tôi có động lực để có một Đường Quân Viễn người người phải ngưỡng mộ
Nhưng tôi lại hận cô một người phụ nữ chỉ biết đến tiền như cô thì cũng chỉ là thứ bỏ đi trong mắt tôi thôi không đáng để tôi phải bận tâm cô có từng nghĩ chỉ một lời nói của tôi cô liền bị mất việc không.

Đây chỉ mới bắt đầu thôi tôi sẽ cho cô từ từ mà tận hưởng sự trả thù của tôi.

Anh nhìn cô với ánh mắt căm phẫn kèm theo nụ cười khinh miệt.


Bỗng nhiên cô lên tiếng : Tôi cũng muốn xem anh sẽ hủy hoại cuộc đời tôi như thế nào.

Một tia kinh ngạc hiện lên nhưng anh nhanh chóng xóa đi rồi nói.

- Hủy hoài cô thì có xứng với những gì mà cô đã làm với tôi phải khiến cô không có nơi dung thân phải cho cô trả một cái giá thật đắt.

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự thờ ơ của cô giống như cô đã biết trước rồi vậy.

- Tôi chờ.

chỉ nói hai chữ rồi cô rời đi.

Lúc quay lưng cô lại cười nhưng đâu đó trong hốc mắt đã tụ một màng nước một giọt nước mắt rơi xuống.

Anh đưa mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của cô lúc nhìn thấy cô trong nhà hàng anh rất vui mọi cảm xúc ùa về cô đã ôm đi rất nhiều cũng đã cắt tóc ngắn khiến cô mạnh mẽ và cá tính hơn :.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Người Rời Đi Là Cô Sao Lại Đau Lòng


Từ nhà hàng Hoa Viên trở về Lương Y Thần không ngừng nhớ tới những lời anh đã nói rằng anh hận cô anh cũng đã có người mà mình yêu người mà không bao giờ phản bội anh.

Lúc nhìn thấy anh ở đó cô đã rất vui một niềm vui mà cô cố che giấu nhưng cũng có hỗn loạn vì không giám đối mặt với anh.

Nhưng trái với cảm xúc của cô thì anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm và lạnh lùng một sự mất mác và đau lòng dâng lên nhưng cô lại cố trấn tĩnh bản thân.

Cô có tư cách gì để đau lòng khi người rời đi lại là mình chứ.

Lương Y Thần đi vào phòng tắm ba mươi phút sau cô bước ra trên người khoác chiếc áo choàng tắm rồi đi đến giường lấy laptop rồi mở vào mục tìm kiếm về Đường Thị.

Tin tức Nhị thiếu gia của Đường Thị Đường Quân Viễn và Đại tiểu thư Trần Thị Trần Dĩ Hân đang hẹn hò chỉ trong vòng một ngày đã lan rộng khắp trang mạng cũng là tin nóng hổi trong ngày cũng chính vì vậy mà giá cổ phiếu của hai tập đoàn không ngừng tăng.

Lúc này điện thoại đổ chuông cô nhìn màng hình thấy tên người gọi liền bắt máy chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia nói trước.

- Thần Thần cậu vẫn ổn chứ mình không ngờ là Hàn Thuỵ anh ấy lại kêu anh ta tới mình cũng không biết chuyện này!
Chưa để Chu Tịnh Nguyệt nói xong cô ngắt lời " Cậu gọi điện cho mình chỉ nói chuyện đó thôi sao.


Chu Tịnh Nguyệt nghe giọng nói của cô không có gì lạ vẫn bình thường nói tiếp.

" Mình sợ cậu sẽ vì gặp anh ta mà buồn lòng cậu thật sự ổn chứ "
Cô cũng không muốn Chu Tịnh Nguyệt vì vấn đề này mà làm phiền giấc ngủ của mình nên nói một lần nữa.

" Mình vẫn ổn cho nên cậu cũng không cần quá lo lắng đâu đã là quá khứ "
Nghe cô nói như vậy Chu Tịnh Nguyệt cũng yên tâm hơn rồi cũng tắt máy.

Đường Quân Viễn không trở về nhà mà đến căn biệt thự riêng của mình anh đi thẳng đến quầy rượu lấy một chai rồi rót vào ly ngửa cổ uống hết một hơi rượu vào làm cho cổ họng anh nóng lên kèm theo là vị cay của rượu.

Hàn Thuỵ nói cô đã thay đổi cũng ốm đi nhưng anh chỉ nghĩ là do Hàn Thuỵ lâu không gặp nên mới nói như vậy nhưng khi chính mắt anh thấy mới tin cô đã ốm đi rất nhiều có khi chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay cô tóc cô cũng đã cắt ngắn ngang vai.

Vừa yêu vừa thương nhưng như vậy anh lại càng hận cô hơn.

Thời gian trôi qua cũng một tháng cô vào làm ở An Thành mọi thứ đều được trở lại quỷ đạo đang chăm chú làm việc lúc này điện thoại đổ chuông.

Cô nhìn thấy số lạ nhưng vẫn nhận cuộc gọi này" Alo "
Bên kia một giọng nam nhẹ nhàng ấm áp vang lên " Là anh "
" Quân Vũ " cô thắc mắc sao anh lại có số của mình.

" Ừ , buổi trưa nay em có rảnh không "
" Lúc hai giờ em có ca phẫu thuật "
" Vậy là được rồi, cũng gần mười một giờ rồi tí nữa em đến nhà hàng gặp anh được không"
Cô không biết vì sao Đường Quân Vũ lại có số của mình lại còn gọi cho cô.

Thấy cô không trả lời anh lại nói vào điện thoại " Y Thần em còn đó không "Giọng nói anh rất dịu dàng nghe lại rất êm tai.


" Em biết rồi giờ nghĩ trưa em sẽ đến " Dù không biết anh muốn gặp cô có chuyện gì cô cũng không nghĩ nhiều như vậy nên đồng ý.

" Ừ vậy em làm việc đi trưa gặp lại.

Cũng không để anh đợi quá lâu lúc cô bước vào thì thấy anh đã ngồi đó nhìn ra cửa khi thấy cô thì anh đứng dậy rồi cười cô đi tới.

" Em ngồi đi một lát nữa thức ăn sẽ được đem lên uống nước trước đi.

Anh chu đáo và quan tâm làm cô có cảm giác gì đó nhưng cô cũng không hỏi gì.

" Hôm nay em được ăn cơm miễn phí của nhà hàng Hi Viên à"
" Tất nhiên rồi không chỉ là hôm nay mà cả sau này nữa "
" Anh đang để em ăn một lần đến cuối năm tính tiền một lượt sao " cô nói đùa một câu.

Anh chỉ cười không nói gì lúc này đồ ăn cũng được đem lên rất nhiều món còn là những món mà cô thích ăn Lương Y Thần đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

" Em ăn đi để nguội sẽ không ngon đâu " anh biết cô đang thắc mắc sao anh lại biết nhưng anh không nói gì gắp cho cô một miếng thịt gà xào sả bỏ vào chén cô rồi nói.

" Anh nhìn em ốm quá rồi là một bác sĩ mà lại không lo được cho mình thì chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vì vậy em phải ăn nhiều lên
Anh nghĩ ốm yếu như em chỉ một cơn gió mạnh cũng thổi bay nữa "

" Anh cũng ăn đi đừng để mỗi chỉ gắp cho em" cô cũng gắp miếng mực xào cho anh.

Ở trên tầng trên của nhà hàng vẫn luôn có một ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cô mặc kệ Trần Dĩ Hân đang nói chuyện.

" Quân Viễn à ba mẹ nói ngày mai muốn anh đến nhà dùng cơm em cũng đồng ý rồi.

Anh không nhìn cô ta trả lời " Ừ "
" Vậy em sẽ nói với mẹ chuẩn bị những món mà anh thích ăn nhất " Dĩ Hân vui vẻ nói.

Không nghe anh nói gì cô ta đưa mắt nhìn anh nhưng thấy anh lại nhìn xuống dưới có một đôi nam nữ đang vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ với ánh mắt vô cảm.

Dĩ Hân lên tiếng " Hai người họ thật đẹp đôi một người thì chững chạc nhưng cũng dịu dàng một người thì gương mặt xinh đẹp và tinh tế đúng là họ sinh ra là dành cho nhau"
Chưa để cô ta nói xong anh đứng dậy rời đi mặc kệ cô ta Trần Dĩ Hân thấy vậy cũng vội vàng chạy theo sau.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Ý Tứ Trong Lời Nói Của Đường Quân Vũ


Về đến bệnh viện cũng đã hơn một giờ cô đi đến phòng thay đồ rồi đi ra chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Một y tá đi tới " Bác sĩ Lương "
" Đã chuẩn bị xong chưa "
" Dạ rồi, tình trạng bệnh nhân vẫn ổn cuộc phẫu thuật sẽ không gặp vấn đề gì " cô y tá đi sau cô lúc này cũng tới trước cửa phòng phẫu thuật cô bước vào thấy người đứng trợ mỗ cho cô là Trần Hưng cô thoáng kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi tiến đến.

" Đã gây mê rồi chứ " cô nhìn tình hình rồi hỏi nữ y tá bên cạnh.

" Vâng , bác sĩ Trần đã làm rồi ạ"

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Hưng một lúc rồi nói " Không ngờ người tài giỏi như bác sĩ Trần đây lại làm trợ mỗ cho tôi thật là phí phạm tại năng "
" Cũng không là gì so với giáo sư Lương đây tôi cần phải học hỏi nhiều hơn" cô nghĩ câu nói này của anh ta giống châm biếm hơn là khen cô cũng không muốn đôi co liền đưa tay về cô y tá.

" Dao " cuộc phẫu thuật chưa đầy một tiếng kết thúc bệnh nhân cũng đưa về phòng điều trị.

Sau khi thay bộ đồ phẫu thuật cô đi đến xem tình hình bệnh nhân dặn dò rồi đi về phòng.

Ngồi nhớ lại những hành động lúc ở nhà hàng của Đường Quân Vũ rồi bật cười vì khi đó cô không hiểu anh làm vậy là có ý gì nhưng ngồi một lúc cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô và anh như muốn xuyên thấu liền biết ý nhưng cô không vạch trần.

Nhưng cô nghĩ không đơn giản anh hẹn gặp cô chỉ vì lí do đó trong lời nói của anh ý tứ rất rõ ràng lúc đó Đường Quân Vũ có nói lúc Quân Viễn chỉ quyết định làm tổng giám đốc nhưng ba anh lại rút về sau để lại chức chủ tịch cho anh dù có nhiều người trong công ty không đồng ý nhưng cũng không giám nói gì.

Nhưng chú anh Đường Chí lại một mực phản đối nói rằng anh chưa đủ kinh nghiệm để tiếp nhận chức chủ tịch.

Nhưng dù ông ta có nói gì thì Đường Minh vẫn không thay đổi những cổ đông trong công ty cũng không tin tưởng tài năng của anh mà nếu có thì họ thấy Đường Quân Vũ sẽ có khả năng để đưa Đường Thị phát triển hơn là anh.

Nhưng không ai không biết là Đường Quân Vũ không thích bị ràng buộc cũng chẳng muốn tranh giành đấu đá nhau nên từ lúc anh lên mười tám tuổi thì ba anh cũng muốn anh đến công ty làm việc và học hỏi để sau này thay ông tiếp quản Đường Thị nhưng anh một mặc từ chối.


Anh còn nói " Ba cũng đâu phải có mỗi mình con là con trai không phải còn có Quân Viễn đó sao sau này em ấy sẽ giúp ba quán xuyến mọi việc với sự thông minh và tài trí con tin Tiểu Viễn sẽ phù hợp hơn Đường Thị nếu được em ấy quản lý thì con tin chắc nó sẽ còn đi xa hơn nữa
Thậm chí có thể vượt mặt của ba luôn ấy chứ, với lại con cũng không thể bỏ bê Hi Viên được nó là tâm huyết của mẹ dù ba có ba người con nhưng mẹ chỉ có mỗi một mình con ba lại kêu con bỏ mặc Hi Viên để đi quản công ty điều này con không đồng ý "
Khi nghe anh nói vậy trong ánh mắt ông hiện lên một tia đau lòng và cũng dịu dàng khi nghe anh nhắc đến bà người phụ nữ mà ông yêu thương Lạc Anh bà cũng là cô chủ của Lạc gia nhưng sức khỏe của bà rất yếu.

Lúc bà và ông lấy nhau vì sức khỏe của Lạc Anh ông không bắt bà phải sinh con cho mình vì sợ bà vì vậy mà sức khỏe lại yếu hơn nhưng bà lại nói muốn sinh con cho ông dù cho ông có nói cỡ nào bà vẫn kiên quyết muốn sinh cho ông một người con dù gái hay trai.

Lúc đó ông nội Đường vẫn còn khỏe mạnh hai ông bà cũng rất yêu thương Lạc Anh nên chuyện bà có sinh con nối dõi hay không cũng không sao nhưng vì sự kiên định của bà mọi người cũng chiều theo ý bà.

Một tháng sau bà cũng có thai vì sức khỏe không tốt còn mang thai nên bên cạnh bà lúc nào cũng có bác sĩ chăm sóc cho tới tận ngày sinh.

Từ trên xuống dưới Đường gia chuẩn bị để đón người cháu đầu tiên cũng là đại thiếu gia lúc bà được đưa vào phòng sinh Đường Minh cùng đi vào phòng nắm lấy tay bà cho tới khi con của bà và ông được chào đời.


Nhưng vào lúc Đường Quân Vũ tròn ba tuổi thì bà cũng đã trút hơi thở cuối cùng anh đứng bên cạnh nhìn mẹ mình cũng không khóc không quấy chỉ đứng nhìn bà anh muốn khắc ghi khuôn mặt này vào trong tim để nó ở đó anh sẽ nhớ những ngày vui vẻ của mình và mẹ.

Tất cả mọi người ông bà nội và bà ông bà ngoại cả ba anh cứ nghĩ anh đau lòng mà không nói gì lúc đó cứ nghĩ anh sẽ bị trầm cảm thì bà ngoại anh tiến đến bên cạnh nhưng điều không thể ngờ là anh lại cười nụ cười ngây thơ nhưng cũng cứng rắn.

Vốn dĩ là con cháu hai nhà họ Lạc và họ Đường dù chỉ là một đứa trẻ ba tuổi nhưng anh đã thừa hưởng phong thái dù đau lòng vẫn không lộ ra đó chính là điểm mạnh không phải ai cũng có.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Có Một Thứ Dù Cố Quên Cũng Không Được


Vẫn như thường ngày Đường Quân Vũ có lúc thì gọi điện nói muốn ăn cơm cùng cô có khi thì đến bệnh viện đưa cơm cho cô hôm nay cũng không ngoại lệ cũng vì vậy mà các y tá và bác sĩ đều nghĩ anh và cô đang hẹn hò.

" Thật ra thì anh muốn gì cứ nói thẳng ra tin đồn thất thiệt sẽ không hay đâu.

" Anh thì muốn gì chứ chỉ muốn đưa cơm cho em thôi không phải em muốn ăn miễn phí của Hi Viên sao "
" Đó là điều anh muốn nói " Đường Quân Vũ khẳng định gật đầu.

" Nếu chỉ như vậy thì từ nay đừng đưa cơm cho em nữa đồng nghiệp của em nhìn vào cứ nghĩ anh và em lại đang hẹn hò nữa đó "
Đối với sự né tránh của cô thì Đường Quân Vũ lại thừa nhận " Vậy cứ để cho họ thấy vì anh cũng đang theo đuổi em mà "
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh rồi nói tiếp " Em từng yêu em trai của anh đó anh thật sự không để tâm sao "
" Đó đã là quá khứ anh chỉ cần hiện tại và tương lai " Anh nói không để lộ một kẻ hở không hổ danh là con cháu nhà họ Đường cô thầm tán thưởng một câu.


" Ba anh sẽ không chấp nhận em đâu và cả.

.

"
Chưa để cô nói hết anh cắt ngang lời cô " Dì Hạ là mẹ của Quân Viễn không phải mẹ anh còn về ba anh ông ấy vốn không quan trọng gia cảnh chỉ cần là người anh thích như vậy là được bà nội cũng mong anh lấy vợ nên em là lựa chọn tốt nhất "
" Anh đang đem em ra làm bia đỡ đạn cho anh sao "
" Em nghĩ nhiều rồi " Anh mặc không biến sắc nói.

" Em biết anh làm vậy là để em được ở gần với Quân Viễn nhưng giữa em và anh ấy đã không cứu vãn được nữa rồi nên anh đừng làm những việc vô bổ đó nữa "
" Thật không ngờ chỉ trong vòng bốn năm em đã có thể đọc được suy nghĩ và ý đồ của người khác em đúng là thay đổi rồi "
" Ai rồi cũng sẽ khác, bốn năm đủ để em trưởng thành hiểu chuyện hơn thay đổi là chuyện thường tình "
" Nhưng có một thứ dù em có cố gắng quên thì cũng không được đó là em vẫn còn yêu Quân Viễn tại sao lúc đó em không nói thẳng ra để em ấy biết mà tự mình gánh chịu chứ " Đây là câu hỏi mà Quân Vũ đã muốn hỏi cô từ lâu rồi nhưng lại im lặng.

" Vốn dĩ em và anh ấy là hai đường thẳng song song chẳng có điểm nào chung cả cũng không phù hợp thì chấm dứt là biện pháp tốt nhất ".

" Không một ai đến với nhau yêu nhau và hợp nhau liền cả phải thấu hiểu nhau chia sẻ và vun đắp như vậy mới có một tình yêu bền vững được "
Khi anh vừa nói xong Lương Y Thần bật cười " Anh nói nhiều như vậy chỉ là muốn em với Quân Viễn quay lại sao chuyện đó là không thể với người chỉ coi vật chất là thứ trên hết như em thì càng không có tư cách gì để yêu
Nãy giờ anh nói em cứ nghĩ anh là chuyên gia tư vấn về tình yêu đó chứ anh cũng nên kiếm một cô người yêu đi cũng không còn nhỏ nữa "

" Nếu như không phải vì Quân Viễn anh vẫn muốn tiến tới với em thì ý em sao " anh nhìn thẳng rồi hỏi cô.

" Ừm, em thấy cũng không tồi anh dù gì cũng là ông chủ của một nhà hàng lớn nếu! " cô đang nói liền một lúc rồi nói tiếp.

" Chỉ cần anh đáp ứng tham vọng của em thì em có thể miễn cưỡng chấp nhận vậy "
" Được, thành giao từ nay anh và em chính thức hẹn hò "
Nói chuyện thêm một lúc anh đưa hộp cơm cho cô rồi nói " em vào trong đi nhớ phải ăn hết đó ăn liền cho nóng "
" Em biết rồi " nói rồi cô mở cửa bước xuống xe thì bị anh nắm tay lại kéo lại gần hơn nếu nhìn từ ngoài vào thì sẽ thấy như anh và đang hôn nhau.

Được một lúc anh cũng buông cô ra rồi cười cô cũng dùng ánh mắt không nỡ tạm biệt anh rồi đi vào.

Bên vệ đường có một chiếc xe Ferrari đang đậu ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người ánh mắt đưa tình với nhau ánh mắt anh trầm ổn không nhìn ra được anh có biểu cảm gì.

Trương Hạo cũng không nói gì sợ anh lại nổi giận vô cớ thì người chịu trận vẫn là anh ta chỉ dám nhìn vào gương chiếu hậu.


" Có chuyện gì " giọng nói lạnh nhạt không thể hiện sự tức giận nhưng nó cũng khiến Trương Hạo phải rụt rè lên tiếng.

" Lúc nãy Trần tiểu thư có đến công ty nói muốn gặp chủ tịch nhưng anh không có ở đó nên cô ấy có nhắn lại là tối nay anh đến nhà để dùng cơm " khi nói xong Trương Hạo vuốt nhẹ ngực để xem tim mình có rớt ra ngoài không.

Giọng anh vẫn đều đều hỏi" Rồi cậu trả lời thế nào "
" Tôi nói chủ tịch đã đi công tác rồi nên không thể đến dùng cơm được với lại Trần tiểu thư có nói cũng không gọi được cho anh nên tôi đã nói như vậy " nói rồi Trương Hạo quan sát anh.

Nhận được câu trả lời Trương Hạo anh hài lòng rồi không nói nữa ngồi nhắm mắt dưỡng thần rồi bảo anh ta lái xe.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Ba tháng làm việc ở An Thành hôm nay Lương Y Thần nghĩ làm cô lái xe vào một cửa hàng hoa cô chọn một bó hoa cúc trắng rồi đi chạy xe tầm ba mươi phút tới một nghĩa trang.

Nghĩa trang này nằm ở vùng ngoại ô cách thành phố một tiếng rưỡi chạy xe cô đậu xe ở ngoài rồi đi bộ vào vừa đi vừa nhìn cảnh vật ở đây nơi này vẫn không thay đổi gì với bốn năm trước vì cũng có người coi quản nên rất sạch sẽ trời cũng dần vào mùa thu lá cũng rụng rất nhiều.

Nhưng nhìn lại không thấy một chiếc lá nào trên những ngôi mộ cũng được lau dọn sạch sẽ đi một đoạn cũng đã tới cô ngồi xuống đặt bó hoa trước hình ảnh của một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu , kế bên là một người đàn ông với nét mặt hiền từ nhưng có phần nghiêm khắc.

Đó chính là ba mẹ của cô người thân duy nhất của cô " Ba mẹ con gái đã trở về rồi đây từ này con sẽ thường xuyên đến con biết mẹ thích cúc trắng nên đã mua tới cho mẹ, còn có của ba nữa loại rượu ủ sâm ba thích nữa chính tay con làm đó nó rất ngon.

Nói đến đây cô như không kiềm chế được nữa liền dựa vào tấm bia rồi khóc những thời gian vừa qua cô đã cố gắng mạnh mẽ nhưng giờ phút này cô muốn mình yếu đuối một chút bởi vì khi ở trước ba mẹ cô không cần phải giấu giếm gì cả.


Ngồi đến gần trưa Lương Y Thần cũng rời khỏi định sẽ trở về bệnh viện nhưng Chu Tịnh Nguyệt lại muốn cùng cô đi mua sắm nên cô cũng đồng ý.

" Tổng giám đốc" Trương Hạo đưa cho anh bản số liệu ở Khánh An cho anh.

" Cậu nói xem có phải tôi không nên làm cái chức tổng giám đốc này không "
" Làm gì có từ ngày tổng giám đốc tiếp quản thì Đường Thị đã vượt xa ra cả nước ngoài rồi"
" Không cần phải tân bốc tôi , càng như vậy tôi càng không cho họ như ý muốn "
Nghe vậy Trương Hạo lại cảm giác ớn lạnh khi nghe giọng nói của anh nên cũng không nói gì thêm nữa.

" Tổng giám đốc đã tới giờ rồi họp mọi người cũng đang ở phòng họp "
" Được " anh đứng dậy sải bước đến phòng họp lúc bước vào tất cả những người có mặt đều đứng dậy chào.

Anh đi tới chiếc ghế ở vị trí giữa bàn ngồi xuống rồi nhấc tay ra hiệu cho cuộc họp bắt đầu.

Một vị cổ đông trong công ty lên tiếng " Chủ tịch về việc mảnh đất ở An Dương tôi thấy không thể để trống như vậy được Đường Thị đã chi một số tiền không nhỏ vào đó nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có động thái gì không phải là tiền mất tật mang sao.

Một người khác cũng lên tiếng " Đúng đó chủ tịch nơi đó dù sao cũng chỉ là một nơi hẻo lánh không có nhiều hộ dân chúng ta bỏ tiền ra như vậy chẳng khác nào đem tiền đi bỏ "

Anh vẫn không nói một lời vẫn ngồi nghe họ nói.

Lúc này Đường Chí lên tiếng " Chủ tịch làm việc thì cũng đã tính toán được mất dù nơi đó không có nhiều dân nhưng đâu phải sau này sẽ không phát triển Quân Viễn dù trẻ tuổi nhưng năng suất làm việc và sự quan sát rất tốt nên các vị cũng đừng đặt nặng vấn đề như vậy "
" Nhưng không phải là không có nguy cơ rủi ro chỉ là một vùng nông thôn nhỏ buôn bán nhỏ thì phát triển kiểu gì " một người khác nói xong lúc này anh mới lên tiếng.

" Tiền cũng là tôi bỏ ra, nhân lực cũng tôi bỏ ra và một điều là tôi khai hoạch ở mảnh đất đó là thông báo chứ không hỏi ý kiến đã là làm ăn thì ở bất cứ nơi nào cũng làm ăn tôi làm việc là dùng cái não các người chỉ dùng cái miệng.

Cái danh xưng này của các người chỉ để gọi thôi có đúng không tôi thuê các người vào đây làm việc để cống hiến cho công ty chứ không phải chỉ lo được lo mất cho bản thân tôi cũng không dư tiền để trả lương cho những người chỉ biết ăn không ngồi rồi ở đây.

Còn về chuyện doanh thu của công ty con ở Khánh An tôi cần một bản báo cáo rõ ràng về các mục chi tiêu " Anh đưa mắt nhìn vào Đình Khải rồi rời khỏi.

Sau khi rời khỏi phòng họp anh mở cửa bước vào thì thấy Trần Dĩ Hân đã ngồi đó anh mặc kệ cô ta đi đến bàn làm việc ngồi xuống xem tài liệu.


" Buổi chiều nay em muốn đi mua ít đồ anh đi cùng em được không, với lại mẹ cũng muốn chúng ta về nhà ăn cơm.

" Được " nhận được câu trả lời cô ta vui vẻ nói.

" Vậy trước tiên hãy đi ăn cái gì đã em cũng đói nãy giờ rồi "
Anh không từ chối liền đứng lên hướng ra phía cửa Trần Dĩ Hân cũng không chậm trễ đi nhanh ra ngoài.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Thật Sự Muốn Đánh Người


Vì Chu Tịnh Nguyệt hẹn gặp cô ở trung tâm thương mại khi tới nơi Lương Y Thần nhìn quanh thì từ sau lưng có tiếng gọi cô quay lại thì thấy Chu Tịnh Nguyệt đang đứng ở trước một tiệm trang sức cô đi tới.

" Cậu lề mề thật mình gọi cậu từ lúc mười một giờ,giờ mười hai giờ hơn rồi cậu mới xuất hiện"Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng nói.

" Nếu vậy sao cậu không kêu chồng của cậu đi cùng kêu mình ra đây làm gì rồi tỏ thái độ như vậy " Lương Y Thần nghiêm giọng nói.

" Kêu Hàn Thuỵ đưa mình đi cũng được thôi anh ấy vốn dĩ chưa từng từ chối mình điều gì nhưng mình cũng muốn có không gian riêng nếu sau này mà lấy chồng rồi lại không tự do như bây giờ nữa"
" Được rồi chúng ta đi thôi " Chu Tịnh Nguyệt kéo cô đi.

Hai người vào một tiệm quần áo lựa chọn một lúc Tịnh Nguyệt đem một chiếc đầm dạ hội đi đến ướm vào người cô ngắm nhìn rồi khen.

"Chiếc đầm này rất hợp với cậu, nè cầm lấy vào thử đi "
" Thử làm gì cậu muốn mình mặc cái này đi phẫu thuật cho bệnh nhân à " cô từ chối.


" Cái gì mà phẫu thuật chứ hôm nay là ngày nghỉ cậu đừng có nói công việc ở đây nữa tận hưởng đi với lại cậu suốt ngày chỉ mặc quần tây áo sơ mi rồi lại áo blue cậu phải đổi kiểu ăn mặc đi.

Cậu cứ như vậy thì sao kiếm được chồng chứ cậu phải đổi cách ăn mặc của mình đi "
" Vốn dĩ mình đẹp sẵn rồi dù có mặc gì thì vẫn đẹp dù chỉ là một bộ đồ đơn giản nhưng nó không làm mình xấu là được mặc như vậy khiến mình thoải mái "
Chu Tịnh Nguyệt không từ bỏ vẫn một mực muốn cô thử tiện tay lấy thêm hai chiếc váy gần đó nhét vào tay Lương Y Thần rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.

Còn cô lúc này đi lừa đồ cho mình khoảng ba mươi phút sau Lương Y Thần bước ra trên người cô là chiếc đầm dạ hội màu đen phần ngực được khoét sâu đường tà ở chiếc đầm được xẻ dài làm hiện lộ đôi chân thon dài trắng ở sau cũng để lộ tấm lưng nhìn tổng thể rất quyến rũ còn rất sang trọng.

Người ta thường nói người đẹp vì lụa nhưng khi Lương Y Thần mặc lên lại lụa đẹp vì người Chu Tịnh Nguyệt cũng cảm thán mắt lựa chọn của mình nên không tiếc lời khen.

" Y Thần cậu đẹp thật đó ngay cả mình còn bị cậu câu dẫn chứ đừng nói đàn ông quả thật là một mĩ nhân "
Nhưng cô lại nhìn mình trong gương rồi nói " nó quá hở hang mình không thích vẫn nên là mặc những bộ đồ đơn giản kín đáo một chút vẫn tốt hơn "
Không đợi Chu Tịnh Nguyệt nói cô vào thay đồ rồi bước ra đi đến trả lại đồ cho nhân viên nói.

" Mặc đồ này vẫn thoải mái hơn "
Chu Tịnh Nguyệt giận dỗi nhưng vẫn nói mình mặc kệ cậu thích hay không nhưng mình đã muốn thì sẽ mua coi như là tặng cậu.

" Cậu có mua mình cũng chỉ để trong tủ thôi đừng phí tiền vào chuyện vô bổ nữa "
" Cái gì mà vô bổ chứ mình nhất quyết mua đừng ngăn cản gì " Lương Y Thần chỉ biết lắc đầu mặc kệ Chu Tịnh Nguyệt muốn làm gì thì làm.

Vốn dĩ là hiên kim tiểu thư của Chu gia được ba mẹ yêu thương anh trai chiều chuộng nên tính cách cũng bướng bỉnh, cũng có gia thế bỏ một số tiền lớn mua một thứ xa xỉ cũng không làm tổn thất gì bây giờ Chu Tịnh Nguyệt còn có chồng sắp cưới là tổng giám đốc của Hàn Thị thì càng không lo gì nữa.

" Với cái tính cách này của cậu chắc sau này Hàn Thuỵ phải vất vả rồi đây " cô đi sau Chu Tịnh Nguyệt lên tiếng.

Chu Tịnh Nguyệt không tức giận mà tự hào nói " Anh ấy phải biết mình may mắn thế nào mới lấy được mình đó khổ cái gì chứ "
Khi đi tới thanh toán thì Lương Y Thần nhìn thấy một chiếc đầm màu xanh có họa tiết hoa cúc trắng nó có chút trẻ con không hợp với cô lắm nhưng cô vẫn nhìn rồi lấy xuống Chu Tịnh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện nhưng không nghe cô trả lời thì quay lại thấy cô đang chăm chú nhìn vào chiếc váy kia thì đi đến.


" Cậu thích nó sao, vậy thì lấy đi mình cũng lựa đồ xong rồi "
" Ừ " lúc lấy chiếc váy xuống thì có một người cũng đến đụng vào chiếc váy Lương Y Thần đưa mắt nhìn là Trần Dĩ Hân.

Cô nói " xin lỗi nhưng tôi đã lấy chiếc váy này rồi " một nhân viên thấy vậy liền chạy ra khó xử nói.

" Xin lỗi nhưng vị khách nữ này đã lấy trước rồi ở trong vẫn còn nhiều mẫu mã rất đẹp hay cô vào trong lựa được không" nhưng Trần Dĩ Hân không nghe cô ta phải lấy được chiếc váy này một mặc vì nó rất dễ nhìn còn một phần là vì cô, cô ta biết Y Thần chính là người mà Đường Quân Viễn yêu dù giữa hai người không còn là gì cô ta vẫn không để yên.

" Nhưng tôi vẫn muốn lấy nó mau gói lại cho tôi " cô ta nhìn Lương Y Thần đầy vẻ châm chọc.

Cô nhân viên khó xử nhìn Chu Tịnh Nguyệt rồi nhìn sang Trần Dĩ Hân cả hai người này đều là thiên kim tiểu thư của Chu gia và Trần gia cô ta không thể đắc tội cô ta cũng chỉ là nhân viên làm việc ăn lương thôi.

Thấy cô nhân viên như vậy cô cũng không muốn chỉ vì mình mà phải mất lòng ai nên cô lên tiếng giải vây.

" Mình chỉ là thích chất liệu của nó thôi chứ không hợp cứ để cô Trần lấy đi nó hợp với cô ấy hơn "
Nhưng Chu Tịnh Nguyệt không hài lòng nói " Mặc kệ cô ta có hợp hay không mình cũng hơi đâu mà đi nhường đồ của mình cho người khác "
Khi cô định nói thêm gì đó thì một giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh nhạt lên tiếng.

" Có chuyện gì "

Trần Dĩ Hân thấy anh tới cô ta càng đắc ý hơn nhưng lại tỏ ra tủi thân nói.

" Em thấy chiếc váy này rất đẹp chỉ muốn mua nhưng Chu tiểu thư và bạn của cô ấy nói rằng em không hợp để mặc nó còn nói em chỉ là dùng tiền của anh để đi tiêu sài nói em không xứng để mặc những thứ mắc tiền này"
Chu Tịnh Nguyệt thật không nhịn nổi liền lớn tiếng " Tôi thấy cô không đi làm diễn viên thì thật uổng phí, những lí do như vậy mà cô cũng nói được cô đừng nghĩ có anh ta chống lưng thì tôi không dám làm gì cô"
Anh nhìn cô rồi quay sang nói với Chu Tịnh Nguyệt " Chu tiểu thư dù có tức giận cũng đừng chỉ tay vào mặc người khác như vậy mà Dĩ Hân lại là vợ sắp cưới tôi thật sự không thích cách cư xử này cho lắm " Anh từ tốn nói không tỏ ra tức giận.

" Cô ta là vợ sắp cưới của anh còn tôi chính là vợ sắp cưới của bạn thân anh đấy,anh nghĩ sao nếu Hàn Thuỵ biết vợ chưa cưới của anh đi xúc phạm tôi có làm có chịu lại dám đi mách lẻo à bà đây không hiền cho cô leo lên đầu đâu "
Cô ta sợ Tịnh Nguyệt sẽ ra tay thật nên đứng núp sau lưng anh.

Cô thấy tình hình này nếu không ngăn có khi cô bạn này lại đánh người chứ chẳng đùa.

" Nguyệt Nguyệt đủ rồi "
Chu Tịnh Nguyệt cũng không muốn ở đây thêm cho chướng mắt nhưng trước khi đi cô liền quay lại nhìn Trần Dĩ Hân nói " Đừng có để tôi gặp lại cô nếu có cô mà còn thái độ đó thì tôi không để yên như lần này đâu ".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom