Cập nhật mới

Dịch Chị Có Từng Yêu Tôi?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chị Có Từng Yêu Tôi?

Chị Có Từng Yêu Tôi?
Tác giả: YanniTu
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: YanniTu

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Học Đường, Khoa Huyễn, Ngược, Sủng, SE, Thanh Mai Trúc Mã, Thanh Xuân...

Giới thiệu:

Cuộc tình tay ba đầy trắc trở giữa một cô gái cùng hai chàng trai đã gắn bó với mình từ nhỏ. Ba người họ từ đã lớn lên cùng nhau, cả hai chàng trai đều đem lòng yêu thích cô gái, tự hứa với lòng sẽ bảo hộ cô thật tốt. Nhưng không ai biết được rằng sau này chính họ mới là người đẩy cổ vào vực sâu.

Nhân vật: Hoàng Lân, Bích Diệp, Cung Hoàng
Một số nhân vật phụ khác: Na Na, Nhã Đan, Mai Tâm....về sau sẽ xuất hiện thêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Ngày 13-6-2000, tiết trời âm u. Trong một ngôi nhà xa hoa ở trên con đường Grey street ở nước Anh, một người phụ nữ đang ẳm trên tay mình một bé trai, có vẻ như cậu bé đang ngủ rất say. Người phụ nữ đó đưa cậu cho dì Trương giúp việc bên cạnh chăm sóc sau đó trở về phòng mình khóa chặt cửa lại. Cô ta thực chất là vợ của gia chủ nhà họ Quách- một gia tộc giàu có nhất nhì A đại. Nhưng cô lại phải sang tận nơi đất khách quê người sinh sống, chỉ vì cô muốn che giấu chồng mình việc bà mang thai giả. Phải, chính là như vậy. Cô vốn dĩ không thể sinh con, nhưng vì gia tộc luôn gây sức ép lên chồng mình, cô đã giả vờ có thai sau đó sang nước ngoài nhận con nuôi, nói dối với gia tộc rằng sinh con ở nước ngoài.cô không chắc chắn bí mật này sẽ giữ được mãi mãi... Nhưng dù có phải mất mạng vẫn phải giữ thật kín. Không chỉ vì gia đình, gia tộc, mà còn vì chính bản thân mình. Vì không muốn chồng mình sẽ lấy vợ bé để có con nối dỗi, không muốn san sẻ chồng với bất kì ai khác....bởi vì chồng cô là một người đàn ông gia trưởng, luôn mang tư tưởng bảo thủ, anh ta lấy cô không vì tình yêu mà vì gia tộc, vì thương nghiệp, liệu khi biết bà không thể có con, anh sẽ không đi lấy thêm vợ khác. Chỉ cần nghĩ đến đó, tim của người phụ nữ như thắt lại.

Tối đó, cô gọi ngay cho chồng - Quách Minh báo tin con trai đã ra đời an toàn. Anh ta không hề hỏi thăm gì sức khỏe của cô, chỉ nói 1 câu: " vậy cô tranh thủ về nước sớm đi, du ngoạn bao lâu đủ rồi, tôi còn muốn gặp con trai tôi". Dù cô biết mình mang thai giả lừa chồng là sai nhưng nếu cái thai là thật... Thì khi nghe những lời nói đó cô sẽ đau đớn ra sao. Nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:

" được, tuần sau tôi sẽ về nước. À sẵn tiện nói luôn với anh, tôi đã làm giấy khai sinh cho thằng bé, nó tên Quách Hoàng Lân. Nhớ kĩ tên con trai chúng ta." nói rồi cô liền cúp máy, ngồi bệch xuống giường mà khóc thật to. Tiếng mưa bên ngoài cứ rơi, lấn át cả tiếng khóc đau thương của người phụ nữ trong phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


A đại- 1 thành phố phồn vinh bậc nhất đất nước- đồng thời là nơi thể hiện rõ bản tính con người nhất. Nếu may mắn sinh trong một gia đình giàu có, không ai dám xem thường bạn, một mực lấy lòng để hưởng bổn lộc. Còn không may sinh ra ở một gia đình nghèo khó thì chỉ đúng một từ" cạp đất mà ăn".

Cả nước A đại này không ai không biết đến thanh danh 4 đại gia tộc nổi tiếng: Quách-Hàn-Dương-Cung. Họ là những dòng dõi giàu có và tài năng ở những lĩnh vực khác nhau. Quách thị chuyên về mảng phim ảnh, cho ra mắt không biết bao nhiêu minh tinh hạng A nổi tiếng. Gia tộc họ Hàn chuyên về kinh doanh, độ giàu có chỉ hơn chứ không kém Quách gia. Đã thế, họ còn kết thông gia với nhau nhờ vào hôn sự giữa tiểu thư Hàn Mẫn với đại thiếu gia Quách gia- Quách Minh. Từ đó 2 gia tộc này như hổ thêm cánh. Đặc biệt hôm nay, họ lại tề tụ đông đủ tại biệt thự xa hoa lộng lẫy nhà họ Hàn. Vì hôm nay là sinh nhật một tuổi cô công chúa nhỏ - Hàn Bích Diệp.

Nói đến cô bé gái này, không hề khóc nháo như bao đứa trẻ khác, mắt cô màu tím long lanh ánh sáng khiến người khác nhìn như bị cuốn vào đôi mắt cô. Nụ cười lại thật khó để bắt gặp, dường như cả buối tiệc bé con chỉ cười với cha mẹ và vú nuôi. Những khách mời trong bữa tiệc thay phiên nhau chúc mừng sinh nhật, dường như bé con cảm giác được họ không có thiện chí, ánh mắt đầy sự giả dối nên cũng chả thèm nhìn họ một cái, chỉ loay hoay chơi đồ chơi trong tay mình. Dì Hồng thấy vậy bèn cười: " Phu nhân xem, tiểu thư chưa lớn mà đã lạnh lùng thế này rồi, sau này chắc sẽ khó cho những chàng trai muốn theo đuổi tiểu thư". Mẹ của Bích Diệp nghe vậy cũng bật cười hùa theo:" phải, phải, con bé này thật là lạ, trừ lúc mới sinh là khóc một trận, xong rồi ngày qua ngày đều không hề hồ nháo như những đứa trẻ khác, tuy người khác nói ta có phúc, có một đứa con gái hiểu chuyện....nhưng ta lo rằng điều này không hề tốt như vậy. Có thể sau này nó sẽ phải đối mặt với giữa tình cảm và lí trí. Khi con người ta sống mà quá lí trí. Đôi khi sẽ không biết được tình cảm sẽ có mùi vị gì..". Dì Hồng chỉ biết nhìn phu nhân mình mà lo lắng:" phu nhân, người đừng lo lắng quá, tiểu thư còn nhỏ chúng ta chỉ cần yêu thương người thật nhiều, ắt hẳn dần dần sẽ mở lòng với mọi người hơn.". Hàn phu nhân cười nhẹ, đáp: " ta mong con bé sau này mãi mãi luôn tươi cười, hạnh phúc, khong âu lo suy nghĩ là được."..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Ở sân bay Trung Đông người qua kẻ lại tấp nập. Máy bay S14 từ Anh đã hạ xuống thành công. Hàn Mẫn xuống máy bay, tay bên phải cô đang bế một bé trai trong rất đáng yêu bụ bẫm. Cậu bé dường như biết mẹ mình đang mệt mỏi nên cười một cách thật ấm áp khiến cho bao nhiêu mệt mỏi của cô tan biến. Ngay khi ra khỏi sân bay, một chiếc siêu xe màu trắng đã xuất hiện trước mặt, trong tim cô không khỏi thấp thỏm liệu chồng mình có đến đón mình không, dù chỉ là hi vọng ít ỏi, nhưng rồi vẫn phải khiến cô thất vọng. Quản gia ngồi trong xe nhìn sắc mặt phu nhân là đã hiểu tâm tư cô. Ông theo hầu hạ nhà họ Quách nhiều năm như vậy nên rất hiểu tính cách của cậu chủ, quả thật là không công bằng với thiếu phu nhân rồi. Nhưng ông chỉ là một quản gia già, chả thể khuyên can gì nhiều với cậu chủ nhất là vấn đề tình cảm. Hàn Mẫn thấy người lái xe là bác quản gia cũng không ngạc nhiên mấy, dẫu sau nó cũng nằm trong dự liệu của cô. Cô mở cửa xe sau và ngồi vào, chào hỏi với bác quản gia:" lâu ngày không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?". Bác quản gia đáp:" cảm ơn phu nhân lo cho thân già này, quan trọng không phải sức khỏe của ta, mà ngược lại là phu nhân, người đã chịu ủy khuất nhiều rồi. Sinh con nơi đất khách quê người, không thân nhân bên cạnh....". Nghe vậy lòng Quách phu nhân mang một ít ấm áp." cảm ơn bác quan tâm cháu, sức khỏe của cháu vẫn ổn. Bác có muốn xem mặt con trai cháu không". Bác quản gia xoay người bồng đứa bé trên tay.

"theo lão thấy, đứa bé này trông thật giống phu nhân, luôn đem lại vui vẻ ấm áp cho người khác, nghe thiếu gia bảo nó tên Hoàng Lân. Là phu nhân nghĩ ra sao?. Cô đáp: "phải, con đã suy nghĩ ra tên này ngay sau khi gặp mặt nó". Bác quản gia vừa nhìn Hoàng Lân vừa cười:" hảo, hảo, tên hay tên hay". sau một hành trình dài, cuối cùng chiếc xe cũng đã đưa cô và con trở về trước cửa nhà Quách gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Quay trở lại biệt thự Quách gia. Hàn Mẫn tay bế con trai bước vào trong nhà. Khi đi đến phòng khách dưới lầu đã thấy mẹ chồng đứng chờ ở đó. Bà vô cùng thích đứa con dâu này, vừa hiền lành đảm đang, nay lại sinh cho nhà một đứa con quý tử làm bà càng thêm hài lòng. Bà bước đến trước mặt cô ân cần nói:"Hàn Mẫn, vất vả cho con rồi, vừa sinh con sức khỏe chưa kịp ổn định đã ngồi máy bay về nước sớm. Giờ con cảm thấy thế nào, có khó chịu lắm không?". Nhận được sự quan tâm của mẹ, cô rất vui, vội đáp" Không sao đâu mẹ ạ, con khỏe lắm. À phải rồi mẹ đến bế thử cháu nội đi. Chắc chắn nó muốn gặp bà nội lắm ". Quách phu nhân nghe vậy bèn bước đến bế bé trai trên tay Hàn Mẫn, xoa nhẹ má phải của thằng bé:"cháu nội của bà thật đáng yêu, không hề mặt lạnh đáng ghét như thằng Quách Minh kia. Haha. Con xem này Mẫn, nó cười với mẹ trông thật đáng yêu quá đi. Sao này ắt hẳn sẽ khiến bao cô gái đổ gục haha." Hàn Mẫn nghe vậy cười nói:" quả thật là vậy, thằng bé thật đang yêu, cứ như nó rất hiểu tâm trạng người khác hay sao ấy, mỗi lần con không vui là lại nhìn con rồi cười thật tươi để xoa dịu không khí". Quách phu nhân hỏi:" À phải rồi Mẫn à, thằng bé sinh chính xác là ngày nào vậy, để về sau mẹ sẽ làm một tiệc đầy tháng thật linh đình cho thằng bé." Hàn Mẫn nghe vậy liền vui vẻ đáp:" Hoàng Lân sinh ngày 15-2-2000 đó mẹ". Quách phu nhân cười vui vẻ:" hảo, hảo, ta sẽ cho cháu trai mình tất cả những điều tốt đẹp nhất mà nó đáng có. À Mẫn, hôm nay là sinh nhật con gái của chị hai con, hay là mẹ con con sang đó chung vui với họ đi, sẵn thay mặt nhà họ Quách tặng lễ vật luôn". Hàm Mẫn thoáng kinh ngạc, mới đấy mà cô đã 2 năm không gặp chị hai rồi. Kể từ ngày lấy Quách Minh, Hàn Mẫn cô đã luôn làm tròn bổn phận một người vợ, chăm sóc mẹ chồng phụ giúp chồng công việc trong công ty. Thoáng cái đã 2 năm rồi.... Nhớ khi xưa hai chị em cô ngày nào cũng cùng nhau trò chuyện, mua sắm, thậm chí chính cô còn là người bày tính cho chị hai cưa đổ anh rể. Giờ đây họ đã là đôi vợ chồng hạnh phúc khiến người đời ngưỡng mộ. Dù anh rể phải ở rể nhưng mọi người nhà họ Hàn không hề xem nhẹ anh, anh đã thể hiện tài năng kinh doanh của mình và làm cho gia tộc họ Hàn của vợ đứng vững trên thị trường trong nước và cả quốc tế. Năm ngoái sau khi chị cô sinh, do công ty đang có những vấn đề lớn phát sinh, cô phải túc trực ngày đêm trên công ty phụ chồng nên không thể đến bệnh viện thăm chị. Thật tâm cô thấy vô cùng có lỗi, lần này có cơ hội gặp lại chị mình, cô thật sự vui vẻ vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Hàn Mẫn bế bé con đặt trên giường nhờ dì Trương chăm sóc. Sau đó đi soạn đồ bước vào phòng tắm. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô bế đứa bé lên và bước ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe của bác quản gia:" phiền chú đưa cháu đến biệt thự Hàn gia ạ". Một lúc sau đã đến nơi, cô chào tạm biệt bác quản gia sau đó bước vào bên trong. Cô thoáng ngừng trước sân vài phút, mọi kí ức cũ như tràn về ngay trước mắt, hình ảnh lúc nhỏ cô cùng chị cô-Hàn Nhược vui đùa tưới hoa, cùng cha mẹ mở tiệc BBQ, từng hình ảnh vui vẻ ấm áp làm cho cô mỉm cười. Không dừng lại lâu nữa, cô vội bước váo nhà gặp chị.

Không khí bữa tiệc vẫn vô cùng sôi nổi, nhưng hầu hết vẫn là những người mong muốn được hợp tác cùng nhà họ Hàn, nếu không được thì cũng làm quen thêm nhiều doanh nhân khác có ích cho công ty họ. Dường như trong chả giống bữa tiệc sinh nhật tí nào. Con cái của những khách mời thì đi cùng mẹ mình đến ngồi vào bàn ăn tiệc hoặc chạy xung quanh chơi đùa. Trong đám trẻ đang chơi đùa, Hàn Mẫn nhìn thấy có một cậu nhóc cứ ngồi lủi thủi một góc. Cô bước nhẹ nhàng bên cậu bé hỏi thăm:" sao cháu lại ngồi đây một mình! Ba mẹ cháu đâu?." cậu nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt rồi lễ phép đáp:" ba mẹ cháu bận đi chào hỏi những cô chú sang trọng kia rồi, họ sẽ chẳng màn đến cháu đâu." Hàn Mẫn thoáng ngạc nhiên, không ngờ một cậu bé nhỏ tuổi mà đã nói chuyện một cách rõ ràng rành mạch, cậu còn phải chịu nhiều sự cô độc như vậy

" cháu bao nhiêu tuổi rồi?.". Cậu bé đáp:" dạ 3tuổi ạ!". Cô lại ngạc nhiên thêm 1 lần nữa, sống trong hoàn cảnh này buộc cậu bé phải trưởng thành sớm hơn người khác, xem ra tương lai cần phải có một người vô cùng ấm áp bên cạnh mới khiến cậu bé có thể vui vẻ lại như bao trẻ em khác.

" cháu có muốn theo cô vào gặp nhân vật chính của bữa tiệc không, hôm nay là sinh nhật cháu gái cô- Hàn Bích Diệp". Cậu bé do dự một hồi rồi gật đầu, dù sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, cậu cảm nhận được thiện ý của cổ. Cô nắm lấy tay phải của cậu bé và dẵn cậu vào bên trong.

Trong khoảnh khắc bước vào ngôi biệt thự vô cùng quen thuộc lần nữa, lòng cô khẽ động, thật sự vô cùng nhớ chị hai. Chị cô đang ngồi ở chính điện ngôi nhà, trông thấy cô em gái mình vô cùng mong nhớ, liền chạy đến ngay bên cạnh cô. Hai chị em họ nhìn nhau dường như có hàng ngàn câu muốn nói, nhưng khi nhìn thấy trên tay Hàn Mẵn đang ôm một bé trai, cô liền vui mừng hỏi ngay:" đây... Là cháu trai của chị sao?".

Thấy chị gái mình ngạc nhiên lẫn vui mừng cô liền đáp:" phải, đây là cháu trai chị- Quách Hoàng Lân."

chị hai cô vô cùng vui mừng thay cô, sau đó mời cô vào phòng khách trò chuyện. Sau khi vào phòng thấy còn có 1 cậu bé bên cạnh Hàn Mẫn, cô liền hỏi:" còn cậu bé bên cạnh em là ai nữa thế?". Lúc này cô cũng không biết nói sao? Vì cô vẫn chưa hỏi tên cậu bé. Lúc này cậu mới tự giới thiệu trước:

" cháu chào Hàn thiếu phu nhân, cháu tên Cung Hoàng, con trai của Cung Lâm.năm nay 3 tuổi ạ".

Hàn thiếu phu nhân cười nói:

" hảo, cháu quả thật tuổi trẻ tài cao. Còn nhỏ như vậy mà đã lễ phép như vậy. Không hề giống với những đứa trẻ cùng lứa."

Nói đến đây cô lại nhớ tới con gái mình, dường như con bé cũng khác người không kém. Quay sang nhìn con gái mình,ánh mắt con bé dường như cũng đang nhìn cậu bé Hoàng Lân trên tay dì mình. Cô mỉm cười:

"xem ra sau này hai chị em họ sẽ rất có duyên đây."

còn Cung Hoàng, cậu từ nãy đến giờ luôn nhìn chăm chú đôi mắt bé gái trước mặt, một đôi mắt trong thật đẹp nhưng cũng thật bí ẩn. Bắt gặp ánh mắt của ai đó nhìn mình chăm chú, cô bé cũng xoay mặt lại nhìn, khi nhìn thấy cậu bé trước mặt, không hiểu sao cô bé lại thấy thuận mắt liền cười với cậu một cái. Cô gái nhỏ không biết rằng nụ cười của cô đã làm cho số phận hai người sau này trở nên khó mà giải quyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Bên ngoài tiệc tùng vẫn diễn ra tấp nập, bên trong biệt thự lại ấm áp lạ thường. Hai chị em họ một bên trò chuyện vui vẻ. Phía bên kia thì lại là không gian của những đứa trẻ. Trên chiếc giường củi là 2 đứa trẻ đang nằm bên trong. Cô bé Bích Diệp ngắm nhìn cậu bé trên giường. Trong cậu bé thật đáng yêu, đội mắt hình chim ưng trong rất khí phách. Cậu cảm nhận ánh nhìn của cô gái bên cạnh, quay sang cười với cô, bầu không khí trong giường nôi thật ấm áp. Dì Hồng đứng bên cạnh nhìn thất vậy khẽ cười, xem ra tiểu thư với Quách thiếu gia thật sự rất hợp nhau. Chính vì sự hợp nhau đó mà gia đình hai bên luôn tạo điều kiện cho chúng chơi đùa cùng nhau. Thế rồi thấm thoát 2 năm trôi qua. Năm nay là năm Bích Diệp 3 tuổi. Cô bắt đầu năm đầu tiên đi học lớp mầm. Sáng đó, mẹ cô cho cô ăn sáng rất no, rồi chuẩn bị đủ thứ đồ cho vào chiếc cặp sách, mang cả đồ ăn hộp cho vào, rồi cẩn thận đeo lên lưng cô:" con gái nhỏ của mẹ, năm nay con đã 3 tuổi rồi, cũng đến lúc nên đi học. Mẹ biết con thường không thích kết bạn nhiều, nhưng đã ra ngoài xã hội, ta cần phải kết giao bạn bè mới có thể thoải mái học tập. Mẹ nghĩ con từ nhỏ đã thông minh hơn người nên đã nhớ rõ những điều mẹ nói, phải không?". Cô không nói gì nhiều, chỉ cảm thấy mẹ cô thật sự quan tâm cô quá nhiều, khiến cô cảm động vội gật đầu:"dạ vâng ạ".sau đó cô được mẹ đưa đến trường. Dặn dò kĩ lưỡng mới do dự đem cô cho cô giáo. cô giáo Hà là chủ nhiệm lớp mầm của Bích Diệp, thấy học sinh của mình cô vội tiền đến làm quen với cô bé:" con là Bích Diệp nhỉ?, cô là cô Hà, chủ nhiệm lớp mầm của con, sau này gặp khó khăn hay cần gì cứ gọi cô một tiếng nhé!", cô vừa nói vừa nắm tay Bích Diệp đi vào khuôn viên trường.

Đây quả là một ngôi trường giàu có, có lẽ do trường này là một chi nhánh xây dựng nhỏ của nhà Cung gia nên chắc chắn quy mô không tầm thường. Còn về phần Bích Diệp, cô bé đi theo sau cô Hà, mắt thì quan sát xung quanh rồi dừng mắt lại khu vườn của trường, nơi đó cô bé nhìn thấy một bụi hoa hồng đen trông rất kiêu sa. Cô Hà thấy bé dừng lại nên nhìn theo tầm nhìn của bé, thì ra là thích hoa hồng đen, bèn nói:" Bích Diệp, nếu thích thì con cứ tới đó chơi một lúc, khi nào chán rồi thì gọi điện cho cô, cô sẽ ra đón nhóc vào lớp chơi cùng các bạn". Sở dĩ cô giáo có thể thoáng như vậy vì hệ thống an ninh của trường hết sức nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không để người xấu lẻn vào bắt cóc. Nghe được lời cô Hà, bé con khẽ cảm ơn cô rồi một mình đi đến khu vườn đó. Không hiểu sao từ nhỏ, mỗi lần nhìn thấy hoa hồng đen là cô lại bất giác tới gần, dù đã rất nhiều lần bị đâm chảy máu mẹ cô cũng mấy lần khuyên ngăn, rồi còn mỗi ngày mua cho cô một loài hoa khác nhau để cô thay đổi sở thích nhưng đều không thành. Cô cảm giác được sự huyền bí của loài hoa này, nó ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Đứng ngắm một hồi cô định vương tay sờ hoa, bỗng một giọng nói cất lên:" em cẩn thận chút".

Cô ngạc nhiên rụt tay về, hướng về phía giọng nói, là một bé trai với đôi mắt màu nâu đồng, trang phục học sinh chỉnh tề, khuôn mặt tuy còn nhỏ nhưng lại có nét rất anh tuấn, không khỏi khiến nhiều người xung quanh quan sát lén lút. Nhưng Bích Diệp không như vậy, từ nhỏ cô đã tiếp xúc rất nhiều gương mặt khác nhau, đẹp đến đâu cô cũng đã được chiêm ngưỡng nên cũng không xôn xao như những người khác. Tuy vậy cô lại là một người thanh khống đó. Cô rất thích những giọng nói, giọng ca hay. Khi nghe giọng nói của thanh niên trước mắt vừa trầm thấp lại ấm áp,cô cảm giác rất cuống hút, nhưng chỉ có vậy thôi, không gì khác ngoài sự chiêm ngưỡng.

Cậu bé phía trước thì lại nhớ rõ cô. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt màu tím quen thuộc cậu đã biết cô là ai. Từ nhỏ cậu đã đặt biệt thích đôi mắt này của cô, nhưng nó lại luôn lạnh lẽo, cậu có thể cảm giác điều đó. Hai người đứng nhìn nhau một lúc rồi cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự tĩnh lặng khó xử đó:

" chào em, anh là Cung Hoàng, lúc nhỏ từng gặp em một lần. Chắc lúc đó còn nhỏ nên em không nhớ ra đâu."

Bích Diệp nghe thế cũng không bất ngờ mấy. Cô có một trí nhớ tốt từ nhỏ nên bất kể việc gì xảy ra lúc trước cô đều nhớ, sau đó cô đáp:

" không, nhớ".

Anh thoáng chốc mở to mắt nhìn cô, không ngờ cô gái này vẫn nhớ ra mình, không hiểu vì sao trong lòng có chút vui. Sau đó hai người liền trò chuyện khá lâu cùng nhau đến khi cô Hà đón cô vào lại lớp cuộc trò chuyện mới kết thúc. Đứng yên lặng nhìn cô đi khỏi, ánh mắt anh khẽ rũ xuống, không còn nét vui vẻ như lúc đầu nữa mà chỉ còn sự lạnh băng tản ra xung quanh rồi quay trở lại lớp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Biệt thự Quách gia, trong phòng của tiểu thiếu gia Hoàng Lân. Cậu ấy đang ngồi cạnh mẹ mình mà xin xỏ:" mẹ à, con muốn gặp chị ấy". Mẹ cậu nghe vậy cười bảo: "con quên là hôm qua chị Bích Diệp đã nói từ nay phải đi học sao? Có lẽ sau này chỉ có thể gặp vào cuối tuần thôi." cậu nghe vậy liền cảm thấy buồn phiền trong lòng, ra khỏi phòng rồi đi đến sau nhà tìm xích đu ngồi chơi. Trong đời cậu ngoài mẹ và bà nội ra thì chị ấy là người quan trong nhất. Lúc nào chị ấy cũng sẽ chơi cùng cậu, ăn cùng cậu, thậm chí dỗ dành cậu mỗi khi bị ba khiển trách. Nhưng năm nay chị ấy lại phải đi học rồi. Không thể gặp thường xuyên như trước nữa, tâm trạng cậu liền chùn xuống. Có lẽ sang năm, sau khi đủ tuổi, cậu mới được đi học cùng chị. Bây giờ chỉ có một suy nghĩ trong đầu là mong thời gian trôi thật nhanh để cùng chị đi học mỗi ngày. Cậu bỗng nhớ chị nhiều hơn rồi...Chiếc xích đu cứ đu đưa mãi rồi cũng dừng. Hoàng Lân bước xuống rồi vào nhà tìm mẹ muốn được ăn no. Trẻ con tuổi còn nhỏ vẫn cần ăn no mới được à nha. Khi thấy cậu mò xuống bếp, dì Trương liền cười đùa:"ây da, xem ra tiểu thiếu gia của chúng ta vì nhớ tỉ tỉ hao tâm hao lực nên đói bụng rồi đây".

Sau đó nhanh chóng lấy món cháo cá yêu thích cho cậu ăn. Cậu chủ nhỏ ngồi nhìn tô cháo mà mình thích nhưng sao hôm nay lại khong có hứng ăn, có lẽ do mọi khi ăn món này luôn được Bích Diệp đúc ăn, hôm nay là trường hợp ngoại lệ nên khi ăn cũng chả thấy ngon như trước. Xem ra món ăn này ngon hay không là còn tùy thuộc vào tâm trạng rồi.

Hàn Mẫn xuống bếp đã thấy con trai mình đang ăn món ưa thích của nó nhưng lại thất thần liền hỏi:

" con sao thế? Không phải mọi lần thấy cháo cá liền ăn hết sạch sao?". Cậu bé thấy mẹ bất ngờ xuất hiện liền làm nũng: "mẹ, mẹ chở con đi gặp chị Bích Diệp đi, con hứa sẽ không kén chọn nữa". Nghe vậy cô liền hiểu ý, nhéo má thằng bé:" con đó, học đâu ra thói đưa điều kiện với mẹ hả, chị Diệp của con phải đi học đến chiều mới về nhà, nếu còn dành thời gian chơi với con sẽ kiệt sức đó, con muốn như vậy không?.". Cậu nghe chữ hiểu chữ không nhưng đại khái nắm được nội dung chính. Nếu khiến Bích Diệp mệt cậu sẽ không vui. Thấy cậu hiểu chuyện, Hàn Mẫn cười nói:" Được rồi, đợi đến thứ 7 chủ nhật mẹ sẽ cho con sang nhà chị chơi cả hai ngày luôn, không cần về nhà.". Nghe đến đây hai mắt cậu sáng lên nhanh chóng, thật mong đợi đến ngày được gặp lại chị Bích Diệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Khi Bích Diệp quay trở lại lớp thấy các bạn khác đang bắt đầu làm quen với nhau vui vẻ, không khí náo nhiệt này khiến cô thực sự vui lây. Khẽ tìm một bàn học cuối dãy rồi ngồi xuống đem phần ăn sáng do mẹ chuẩn bị bỏ vào hộc bàn. Cô giáo Hà bước vào lớp thấy một màn như vậy thật sự khen ngợi của bé trong lòng, lần đầu đến trường lại không khóc không nháo mẹ quả thật rất tự lập. Các bạn học thấy cô Hà bước vào lớp lên tiếng chào cô rồi ngồi ngay ngắn xuống chỗ. Cũng như bao lớp học khác là màn cô giáo chủ nhiệm giới thiệu bản thân rồi làm quen với từng học trò của mình sau đó để các bé tự do vui chơi hoạt động.Bích Diệp sau một màn như vậy cũng thấy nhàm chán nên quyết định ra ngoài vườn hoa nghe nhạc, nói là làm, vội đem theo phone và tai nghe theo. Có lẽ, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ trẻ em còn quá nhỏ sẽ không rành các thiết bị điện tử công nghệ nhưng đối với con em các gia đình quý tộc thì điều đó hoàn toàn bình thường, chỉ khác ở chỗ người sử dụng nó với mục đích gì. Bích Diệp từ nhỏ rất thích âm nhạc nhất là những bản nhạc piano không lời vì dù nó không có ca từ nhưng cũng có thể giúp người nghe hiểu được tâm tư thông điệp mà người đánh đàn muốn truyền đạt. Cô chọn ngồi trên ghế đá gần bồn hoa hồng đen,ngồi xuống, chọn bài hát mình thích,đeo tai nghe và nhắm mắt hít thở không khí trong lành của khu vườn.từng giai điệu của ca khúc nhạc piano vang lên bên tai làm tâm hồn cô dần thả lỏng, đôi chân ngắn lắc lư nhẹ trên ghế.

cùng lúc này Cung Hoàng đang ở trong lớp học cũng muốn tìm một không gian yên tĩnh để làm bài tập, ở lứa tuổi của anh đáng lẽ vẫn nên còn vui đùa với bạn bè nhưng gia đình họ Cung yêu cầu đối với con trai họ rất cao dần dần những tiêu chuẩn đó trở thành áp lực khá mạnh cho cả tuổi thơ Cung Hoàng sau này. Từng bước từng bước đi đến khuôn viên trường, vốn ý định ban đầu là đi đến hàng ghế đá gần hồ nước nhưng khi đi đến vườn hoa lại không kìm được nán lại. Ánh mắt cậu bé dừng trên người Bích Diệp,một bé gái còn nhỏ tuổi nhưng lại trong lạnh lùng thuần thục hơn cả tuổi thật. Cô đang nhắm mắt, tóc cô hơi xoăn nhẹ ở đuôi cứ bay theo làn gió nhẹ. Đôi chân vì còn ngắn nên cứ lắc lư nhẹ nhàng. Nếu ở đây có một họa sĩ vẽ lại được khoảnh khắc này thì có lẽ Bức tranh đó sẽ trở thành vô giá. Con người ai lại không thích cái đẹp, cậu không tự chủ bước lại gần người con gái đó.

Trong lúc Bích Diệp nhắm mắt, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Hoàng Lân đi bập bẹ đến trước mặt rồi ôm chặt lấy mình không buông, cứ nói nào là chị đừng bỏ rơi em. Bất giác cong nhẹ môi mỉm cười. Ngốc thật, chỉ đi học không gặp mặt được mấy ngày mà cứ như sinh ly tử biệt. Cô gái này không biết trong lúc cô vô tình nhếch môi đã khiến chàng trai trước mặt ửng đỏ. Cô dường như cũng cảm giác có người liền mở mắt ra để xác nhận.Nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trước mặt cô nhẹ nhàng gật đầu:"chào". Cung Hoàng vội đáp lại:"có phiền không nếu anh ngồi cạnh em ". cô suy nghĩ vài giây rồi đáp:" được "

2 người ngồi cạnh nhau mỗi người một việc,cô vẫn cứ nhắm mắt nghe nhạc còn cậu cũng làm bài tập của mình, thỉnh thoảng lại lén út quay sang nhìn cô. Do còn nhỏ chưa hiểu cảm giác này là gì chỉ biết muốn từng chút từng chút một làm bạn với cô bé này.hai người cứ mỗi người làm phần việc của mình như vậy chứ đến khi nghe tiếng báo hiệu quay lại lớp của trường rồi tạm biệt và tách nhau ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Ánh mặt trời dần dần lặn xuống, Bích Diệp mải mê ngắm hoàng hôn dọc đường về nhà. Cô bé dẫu sau vẫn là lần đầu xa mẹ lâu như vậy tất nhiên sẽ không thích ứng ngay được, sau khi xuống xe đã lao thẳng vào nhà tìm mẹ. Mẹ của Bích Diệp ở nhà cũng chả thua kém gì, cứ không có con gái cưng bên cạnh là lại thấy bức rứt ngay. Lúc thì xuống bếp để nấu món con gái thích để chiều về bé con có cái để ăn, rồi lại đi mua đĩa CD các bản nhạc mà con bé thích, hầu như suốt cả ngày chỉ nhớ về con gái. Chồng của cô- Minh Quân, trông thấy vợ mình như vậy chỉ biết lắc đầu chịu thua. Tình cảm hai mẹ con họ quá tốt, lúc nào cũng dính nhau như sam. Đôi lúc còn làm bé Diệp phải thở dài trong lòng vì người mẹ dính người của mình. Nhưng có lẽ hôm nay, bé Diệp của chúng ta mới là kẻ dính người thật sự. Vừa vào nhà nhìn thấy mẹ là lao vào lòng mẹ ngay. Mẹ xoa đầu và hỏi về tình hình buổi học đầu tiên của cô, cô đáp:" không có gì đặc sắc". Nghe vậy Hàn Nhược cũng không lạ gì, cô sao không thể hiểu con gái mình được, điều khiến cô có thể hứng thú chắc đếm trên đầu ngón tay. Hàn Nhược lại hỏi tiếp:" thế có kết bạn được với ai không nè?". "Cung Hoàng". Bà hỏi" Cung Hoàng của Cung gia?". Bích Diệp gật đầu nhẹ trả lời. " mẹ thấy nó là một đứa trẻ tài năng và lễ độ, mẹ nghĩ kết bạn với nó cũng không có thiệt thòi gì, sau này nếu hai đứa có thể giúp đỡ nhau học tập lại càng tốt hơn, không phải sao?". Bích Diệp nghe vậy thấy không gì phản bác lại được nên cũng gật đầu đồng ý. Mẹ cô lại bổ sung thêm:" À phải rồi Diệp à, thằng bé Hoàng Lân nó cứ gọi cho mẹ suốt từ sáng đến giờ, hỏi nào là khi nào chị Diệp về, khi nào có thể sang gặp chị, rồi nó nói thứ bảy chủ nhật sẽ dọn qua nhà chúng ta để tiện chơi cùng con nữa đó". Nghe tới đây, Bích Diệp không khỏi cười nhẹ, đúng là sên nhỏ dính người mà.

Sau khi ăn cơm tối cùng gia đình xong, cô lên lầu bấm máy gọi cho Hoàng Lân:" chị đây". Đầu dây bên kia nghe thấy vội đáp:" Chị Diệp, em nhớ chị quá đi, một ngày không gặp như cả tháng vậy đó. Nhớ chị". Nghe giọng nói nũng nịu, dẻo ngọt kia tâm Bích Diệp cũng mềm nhũn:" hảo, sau này nhớ chị cứ gọi điện, chị sẽ trò chuyện cùng em". Nếu để người ngoài nghe được chắc chắn sẽ há hốc miệng kinh ngạc. Một cô gái lạnh lùng ít nói lại có thể có một mặt dịu dàng ấm áp như vậy. Hoàng Lân cũng biết chị là người kiệm lời nên hầu hết đều là cậu tìm kiếm chủ đề để nói. Sau cuộc trò chuyện, Bích Diệp cũng mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, cô vẫn tiếp tục được mẹ đưa đến tận trường. Tạm biệt mẹ xong cô lại bước từ từ vào trường. Bỗng trên vai có ai đó chạm nhẹ, cô xoay người lại, thì ra là Cung Hoàng. Cậu thấy cô xoay mặt lại nhìn mình, cũng vui vẻ bắt chuyện chào hỏi:" chào em". Cô cũng gật đầu đáp lại rồi tiếp tục bước đi phía trước. Cậu thấy cô hoàn tòan không muốn cùng mình nói chuyện tiếp nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục sóng vai đi ngang cô. Khi đi đến vườn hoa trường, ánh mắt Bích Diệp lại tiếp tục dừng ở bồn hoa hồng đen kia. Cô bước từ từ đến đó, trông thấy có một con sâu trên đóa hoa hồng đen kia, ánh mắt khẽ khó chịu. Nhưng cô nào dám đụng con sâu kia để bắt ra chứ. Cậu bé Cung Hoàng thấy được một màn như vậy, cậu cười khẽ, ánh mắt nhìn Bích Diệp lại tràn ngập dịu dàng, cậu bước đến bên cạnh nói:" Để anh". Xong rồi cậu dùng tay ném con sâu ra khỏi đóa hoa hồng đen kiêu hãnh kia. Ánh mắt của Bích Diệp lúc này không còn khó chịu nữa, nhìn về phía Cung Hoàng nói:" Cảm ơn anh". Ánh mắt màu tím của cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của cậu làm cho cậu bé cảm thấy vui vẻ hẳn. " không có gì đâu". Nếu đã tiến triển tốt đẹp thế này, cậu không muốn vụt mất cơ hội liền nói với cô:" liệu anh có thể trở thành bạn của em?". Ánh mắt thật chân thành nhìn về phía cô, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó không chút vụ lợi liền vui vẻ đáp:" được ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Cũng đã gần đến sinh nhật của thiếu phu nhân nhà họ Cung. Tất cả thiệp mời đều đã được gửi đến các gia tộc, tất nhiên không thể thiếu nhà họ Hàn rồi. Nhưng lại có điều đặc biệt hơn hẳn là tấm thiệp này do chính tay cậu chủ nhỏ Cung Hoàng mang tới. Nghe tiếng gõ cửa Hàn Nhược gọi giúp việc ra mở, sau khi nhận ra người đến là ai không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ chỉ vài năm không gặp trông lại tuấn tú thế này. Cậu không nhanh không chậm lễ phép nói:

" cháu chào Hàn tiểu thư ạ! Hôm nay cháu đại diện cho nhà họ Cung đến đưa người thiệp mời sinh nhật của mẹ con sắp tới, mong người dành chút thời gian quý báu đến ạ!". Nói rồi liền dùng hai tay đưa thiệp cho Hàn Nhược. Tuy lúc nhỏ đã thấy qua cậu bé nhỏ tuổi ăn nói lưu loát này nhưng sau khi gặp lại quả thật đã thấy một con người hoàn toàn khác. Không còn rụt rè mà lại tự tin hiếm thấy. Cô cũng có nghe cậu và con gái mình đã trở thanh bạn bè nên cô thấy rất vui:" Con đã phí công đến đây một chuyến rồi, hay lên lầu tìm Bích Diệp trò chuyện đi. Bây giờ con bé đang một mình, con lên gặp chắc con bé sẽ rất vui." Cậu nghe vậy hai mắt không khỏi bật sáng, liền nói vàu câu lễ phép với Hàn phu nhân rồi đi lên lầu theo chỉ dẫn của quản gia.

Khi đi đến cửa, cậu lễ phép cảm ơn quản gia rồi gõ nhẹ. Tiếng cửa vừa mở ra là hình dáng một cô bé đáng yêu đang mặc một chiếc váy tay bồng màu trắng tinh khiết. Tia sáng từ cửa sổ chiếu vào mái tóc dài xoăn tự nhiên của cô, khiến cô trông như một nàng công chúa mới tỉnh giấc. Sau một hồi định thần lại, cậu liền cười ấm áp nhìn cô:" anh làm phiền giấc ngủ của em sao?". Cô gái thấy người xuất hiện trước mặt hơi thoáng vẻ bất ngờ, sau đó cũng đáp lại:" không đâu, em mới tỉnh dậy thôi. Mà sao sáng sớm anh đã ở nhà em?". Anh nhẹ nhàng giải thích:" sinh nhật mẹ anh sắp tới rồi, anh thay gia đình đến đây mời nhà em đó. Không biết tiểu thư đây có nể mặt ta mà hạ giá một chuyến không?." cô nghe vậy không khỏi nhếch môi cười nhẹ. Từ ngày cô đồng ý làm bạn với anh, dường như anh càng thích chọc cô. Nhưng cô cảm thấy rất may mắn khi có người bạn thật tâm như anh. Cô đáp:" hảo, ta sẽ đến" với giọng điệu thanh cao khiến anh không khỏi bật cười. Cô thấy vậy bực tức hỏi:" cười gì? Không phải hùa theo anh thôi à?". Còn anh cứ đứng nhìn cô cười không ngớt, bất chợt cô cũng cười mỉm theo. Quả là một màn chào buổi sáng tràn đầy năng lượng đấy.

Sau khi trò chuyện đôi lát, Cung Hoàng cũng phải quay về, trước khi đi còn cằn nhằn nào là không nên ngủ nướng, nên ăn đúng giờ các kiểu, thật đúng là phiền phức, nhưng cô cũng biết là do anh ta quan tâm mình, cô cũng xem anh như anh trai thật sự mà đối đãi. Đã 2 năm trôi qua, làm bạn cùng anh, cô dần dần quý người anh trai" từ trên trời rơi xuống" này của mình. Khi không có một người anh quan tâm em gái như vậy, dại gì không tiếp nhận chứ. Nhưng cô gái nhỏ của chúng ta không biết, tự cô tìm về cho mình thêm một sự rắc rối về sau cho mình rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Hôm nay Hàn Nhược đưa Bích Diệp đi mua sắm cho bữa tiệc sắp tới nhà Cung gia. Mới sáng sớm, đã bị mẹ cô lay dậy, nói nào là đi lựa áo, làm tóc, mua giày... Cuối cùng cũng đành phải đi theo. Mẹ con cô đang trên đường đến khu mua sắm thương mại Aiden. Đây là một khu mua sắm lớn nhất ở A đại, do nhà họ Dương xây dựng nên 1 năm gần đây, nhưng không ngờ lại phát triển mạnh đến vậy, thật sự khiến cho các gia tộc trong giới kính nể.

Lúc này, ở một cửa hàng váy cho trẻ em, mẹ cô đang đi xem từng chiếc váy của cửa hàng, còn cô thì ngồi ở phòng chờ ăn kem đợi mẹ. Kể ra shop này phục vụ rất tốt, trông chừng trẻ em để phụ huynh lựa đồ, thậm chí còn cả bánh ngọt dỗ trẻ nữa. Các nhân viên phục vụ trong thấy một bé gái xinh đẹp đáng yêu như thế này cũng không cầm lòng được mà lại gần bắt chuyện làm quen với cô. Lúc Bích Diệp lướt mắt ra ngoài cửa kính, nhìn thấy có một bé gái đang khóc lóc ngồi một góc ôm đầu dưới gối, tuy rằng cô không thích lo chuyện bao đồng nhưng đợi từ nãy đến giờ mà vẫn chưa ai đến đón cô bé, cô đành giúp đỡ một tay vậy. Các nhân viên phục vụ thấy bé con đáng yêu muốn đi ra khỏi cửa hàng liền ngăn cản:

"Em đi đâu vậy hả?, ra ngoài sẽ bị lạc đó, rất nguy hiểm, vả lại nếu mẹ em chọn đồ xong không thấy em sẽ rất lo lắng đó". Cô đáp lễ phép lại:

"em có thiết bị định vị trên điện thoại, không lạc được, bảo mẹ em cứ mua sắm vài vòng rồi gặp trước cửa khu thương mại là được."

Các cô nhân viên nhìn cô bé bước ra cửa mà há hốc miệng, không ngờ còn bé như vậy mà lại trầm ổn, lễ độ được như vậy, quả thật khiến người ta không khỏi trầm trồ thán phục.

Bích Diệp nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô bé, thấy có người đến bé con cũng ngước mắt lên nhìn. Trông thấy một chị gái nhỏ nhìn mình với đôi mắt màu tím violet huyền bí, mái tóc xõa dài trông thật xinh đẹp, thật sự cô không biết mình có phải là nhân vật truyện tranh trong lúc khó khăn còn được tiên nữ giúp đỡ.

Thấy bé con cứ nhìn mình từ nãy đến giờ không chớp mắt, cô mỉm cười nhẹ, khiến cho mặt của bé con lại càng thêm một tầng ửng đỏ. Bất giác hỏi cô một câu:

" chị, chị là tiên nữ sao?".

Bích Diệp nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ hỏi:" lạc?".

Bé con gật đầu, cô lại hỏi nói tiếp: " Theo chị".

Bé gái nhỏ của chúng ta bất giác cảm thấy tin tưởng người chị gái trước mắt mà đi theo sau lưng chị ấy. Bích Diệp thấy cô bé cứ lẽo đẽo theo sau không dám lại gần nên quay lưng lại, đưa tay đến trước mặt cô bé:

" nắm tay chị, kẻo lạc". Bé gái rụt rè nắm chặt tay của chị gái trước mặt, như sợ buông ra sẽ không thể nhìn thấy chị ấy nữa. Cả hai sánh vai nhau đi đến khu thông báo tìm trẻ lạc rồi nói cho người phát thanh thông báo tìm thân nhân cho cô bé.

Bích Diệp hỏi bé:" Em tên gì?".

"Em tên Dương Na Na". Cô nghe thấy cái tên này bèn nhớ lại lời mẹ nói khi giới thiệu về gia đình Dương gia. Xem ra cô bé này lai lịch không nhỏ. Sau khi nghe thông báo tìm người thân, thiếu gia và thiếu phu nhân Dương gia liền vội vàng đến đón con gái. Khi đến nơi họ lại thấy ngạc nhiên hơn nữa, thường ngày con gái mình rất nhút nhát, ít dám bắt chuyện với ai, thế nên khi phát hiện cô lạc đường họ rất lo lắng. Không ngờ giờ lại thấy cô đang vui vẻ nói chuyện cạnh một bé gái khác, trong lòng họ thầm nghĩ:" nhất định phải báo đáp tốt cho cô bé này".

Trông thấy ba mẹ xuất hiện, Na Na chạy ngay đến bên họ rồi nũng nịu, sau một màn như vậy định đi tìm bé gái kia cảm ơn lại chẳng thấy người đâu nữa. Na Na bèn nói:" Chị ấy là Hàn Bích Diệp. Ba, mẹ, con muốn gặp lại chị ấy." Cha mẹ cô nghe xong, thì ra là người quen biết, sau đó liền an ủi cô:" Có lẽ trong bữa tiệc nhà Cung gia sắp tới con bé cũng đến, con sẽ gặp lại được chị ấy". Na Na nghe vậy bèn hiện rõ sự vui mừng, cùng ba mẹ tiếp tục mua sắm chọn đồ cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Sau khi thấy đứa bé đã hội hợp cùng gia đình, Bích Diệp cũng không cần phải nán lại làm gì nữa, nên tự giác đi khỏi. Cô đang định đi tìm mẹ, không ngờ lại có thu hoạch ngoài mong muốn, cô quay sang nhìn vào cửa hàng kem, thấy được Hoàng Lân đang ngồi ăn say sưa ở đó. Cô cũng không vội bước qua, nhắn gọi mẹ nếu mua sắm xong đi đến tiệm kem này đón cô. Thấy ghế trống trước mặt có người ngồi xuống, cậu bé ngước mắt nhìn, nhìn xong lại không kiềm được mà vui sướng. Cậu nhanh chóng xuống ghế rồi đi đến nắm tay chị ấy. Bàn tay được một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, cô bất giác vỗ nhẹ lên rồi bảo cậu ngồi lại ăn đàng hoàng. Hoàng Lân nghe lời liền quay về chỗ ngồi an phận.Cô nhìn xung quanh lại không thấy dì đâu liền hỏi:

" Mẹ em đâu?"

"Mẹ ở quầy kem mua thêm kem cho em".

Cô nghe thế chỉ biết lắc đầu chịu thua:

" tiểu ham ăn".

Lúc này, mẹ của Hoàng Lân cũng vừa trở về bàn, thấy sự xuất hiện của Bích Diệp liền vui vẻ bước đến đặt kem lên bàn. Cô liền nâng Bích Diệp ngồi lên đùi mình rồi nựng má nàng:

"Cháu yêu của dì hôm nay sao lại xuất hiện ở đây thế".

Cô đáp:" mẹ cháu mua đồ cho bữa tiệc". Bà nghe tới bữa tiệc liền hiểu ý ngay, hôm nay bà cũng đang lựa đồ cho cậu con trai nhỏ của mình. Trò chuyện một hồi rồi mẹ của Bích Diệp cũng đến, thế là hai nhà lại tụ hợp nhau cùng mua sắm vui vẻ. Hai người mẹ phía sau vừa trò chuyện không ngớt vừa trông coi 2 đứa trẻ. Còn Bích Diệp và Hoàng Lân thì tay nắm tay nhau đi ở phía trước. Bé con vui vẻ hẳn ngày thường, nắm chặt tay chị ấy ung dung bước đi. Thấy bé con đột nhiên vui vẻ đến vậy, liền hỏi:

" Sao em vui thế?".

"vì có chị ".cậu vui vẻ đáp

Nghe lời dẻo miệng từ đứa bé này rồi cũng thành quen, nhưng không hiểu sao lần nào cũng cảm thấy ấm áp.

Đi một vòng cuối cùng Hàn Nhược cũng tìm được một chiếc váy ưng ý cho con gái mình, vội kéo con gái vào phòng thay đồ thử ngay. Trong lúc chờ Bích Diệp thử áo, Hoàng Lân trong đầu liền tưởng tượng không biết chị ấy sẽ trông như thế nào, nhưng chắc chắn một điều là rất xinh đẹp.

Và rồi, khi cánh cửa phòng mở ra, một cô bé đầy sự sang trọng và trầm tĩnh xuất hiện, trên người cô là chiếc váy màu trắng đầy tinh xảo, chân váy là những đường gấp đầy hoàn mĩ, thể hiện rõ tính cách của người mặc nó, một sự lạnh lùng nhưng lại đầy sức hút.

Hoàng Lân đã tưởng tượng rất nhiều lần chị sẽ trông xinh xắn như thế nào, nhưng không ngờ lại có thể đẹp hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều lần. Cậu liền đi đến trước mặt chị cầm lấy tay của chị ấy:" đẹp quá".

Mắt thấy cậu bé này cứ ngây ngốc nhìn mình, không biết làm gì hơn là xoa đầu bé ngốc này:

" Cảm ơn".

Hai người mẹ thấy một màn tình cảm chị em này không khỏi cười khẽ, trẻ em đúng là trẻ em, muốn gì là thể hiện hết ra ngoài cả.

Sau khi chọn đồ cho hai đứa trẻ xong, cả hai nhà cũng phải tạm biệt nhau. Hoàng Lân thấy phải xa chị nữa rồi nên không nỡ tí nào, Bích Diệp hiểu ý cậu liền nói khẽ vào tai Hoàng Lân:

" Gặp lại ở bữa tiệc"

Xong rồi cô cũng theo mẹ lên xe ra về. Hoàng Lân nhìn đến khi xe đi mất mới mở miệng:" được", rồi theo mẹ quay về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Cuối cùng cũng đến ngày bữa tiệc bắt đầu, gia chủ từ các gia tộc khác nhau trên cả nước đều đã tề tụ về dãy biệt thự hoành tráng nhà Cung gia. Nó được xây dựng cạnh biển, vốn là nơi nghỉ dưỡng cuối năm nhà họ Cung, nhưng vì muốn cho khách đến dự có một không gian rộng rãi thoải mái hơn nên đã lựa chọn nơi này tổ chức. Lúc bữa tiệc bắt đầu, cha mẹ Cung Hoàng luôn dẫn cậu theo sau, đi gặp và chào hỏi từng người, họ muốn cậu làm quen sớm với việc giao tiếp để tiện cho việc tạo dựng quan hệ sau này. Cậu cũng chỉ biết nhàm chán mà đi theo họ, nghe những câu nói xã giao khách sáo đầy giả dối mà lòng càng lạnh, chỉ đứng đó cầm lấy ly nước cam mà uống. Mắt thì vẫn luôn nhìn ra cổng của biệt thự, chờ đợi người mà cậu muốn gặp nhất, nhưng sao mãi vẫn chưa thấy cô ấy tới, cậu bất chợt lo lắng liệu cổ có đến không, rồi cứ đứng đó mà thất thần nhìn cửa mãi.

Không ngờ nhanh như vậy mà cậu đã làm bạn với Bích Diệp được hai năm, tuy em ấy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, lúc nào mình cần em ấy đều ở bên. Cậu vẫn nhớ ngày hôm đó, chú chó Micky cậu nuôi từ lúc hai tuổi đã chết, từ nhỏ nó luôn đồng hành bên cậu những lúc cô đơn nhất, nhưng do gặp phải tai nạn xe mà đã chết khi cậu đang trên đường đi học về. Lúc về đến nơi, nhìn thấy Micky cả thân đầy máu ở trước cổng nhà, cậu đã vội chạy đến bên nó, lay thật mạnh nhưng nó vẫn không tỉnh lại, vậy là cậu đã mất đi một tri kỉ của mình, tối đó cậu khóc rất nhiều, không ăn cả cơm, mẹ cậu cũng nhiều lần khuyên nhủ và hứa sẽ mua một con cún mới có hình dáng giống như Micky. Cậu không trả lời mẹ, chỉ đóng cửa lại rồi khóc cả đêm hôm đó. Khi đi đến trường học cũng không nghe cô giảng bài, thường ngày cậu luôn xa cách với mọi người, có người bắt chuyện cũng sẽ đáp 2 3 câu. Nhưng do hôm nay tâm trạng không tốt mấy nên lại càng xa cách.

Đến giờ nghỉ trưa, cậu đem cơm hộp ra ngoài công viên ăn một mình. Bích Diệp cũng thường hay ra ngoài vườn trường để thư giãn nghe nhạc, thấy Cung Hoàng từ xa sắc mặt không hề vui vẻ như trước liền tiến tới gần cậu.

" Này...anh...không vui?".

Cậu ngồi dịch sang một bên rồi gõ nhẹ chỗ bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Bích Diệp cũng nghe lời ngồi bên cạnh.

Xong rồi Cung Hoàng cũng không bắt chuyện với cô như trước nữa, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Cô biết chắc anh gặp phải đả kích nào đó rất lớn mới thay đổi như vậy. Bèn chuyển giọng lo lắng:

"Anh...thật không cần em tâm sự cùng?".

Nghe giọng điệu lo lắng của cô, Cung Hoàng cũng không còn tản khí lạnh như ban nãy nữa, rồi kể lại cô nghe về chú chó Micky của mình. Cả quá trình cô không hề nói gì, chỉ bên cạnh lắng nghe từng lời anh nói. Khi cậu vừa kết thúc câu chuyện, lòng cậu cũng cảm thấy nhẹ hơn, sở dĩ cậu không tâm sự việc này với mẹ mình vì bà hoàn toàn không có thời gian, hôm qua an ủi cậu một chút đã vội đi gặp đối tác. Bây giờ, có Bích Diệp ở cạnh lắng nghe, cậu đã thấy đủ lắm rồi. Bỗng dưng, tiểu Diệp rời khỏi ghế, bảo cậu ngồi chờ rồi đi mất. Không lâu sau, cô quay lại, trên tay là một viên kẹo nhỏ vị chanh, đặt nó vào lòng bàn tay Cung Hoàng:

"Tặng anh, tuy vị của nó lúc đầu sẽ khá chua, nhưng chỉ cần kiên nhẫn ngậm sẽ cảm nhận được thật ra rất ngọt".

Cung Hoàng cũng không ngờ cô rời khỏi là để mua kẹo an ủi mình, rồi xoay sang nhìn cô cười:

" Cảm ơn em".

Chắc chắn cô không hề biết chỉ duy nhất với cô, anh mới luôn lộ ra một mặt ấm áp vui vẻ của mình. Và cũng từ đó, mỗi ngày đi học không tự chủ được mà luôn đứng đợi ở cổng trường chờ cô đến, dường như ánh mắt luôn chăm chú dõi theo cô. Đó là bước ngoặt làʍ ŧìиɦ bạn cả hai ngày càng tốt đẹp hơn.

Còn Bích Diệp lúc này ngồi trên chiếc xe đang di chuyển đến bữa tiệc, cả người cô mệt mỏi ngồi tựa vào ghế. Suốt cả ngày hôm nay mẹ đã chuẩn bị chu toàn cho cô mọi thứ, từ tóc tai đến quần áo, mẹ nói muốn cô lúc nào cũng phải thật xinh đẹp tỏa sáng hơn bất cứ ai. Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng chả muốn trở thành trung tâm của sự chú ý, chỉ cần được yên tĩnh nghe nhạc thôi mà cũng khó quá đi mất. Và rồi chuyến xe cũng đã tới nơi cần đến- Biệt thự nhà Cung gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Cùng lúc đó, ở biệt thự Quách gia, cậu chủ nhỏ Hoàng Lân sau khi được mẹ mình chăm chút kĩ càng cũng trở nên soái khí hơn hẳn mọi ngày. Khi đi xuống lầu làm cho các chị giúp việc đang lau dọn cũng phải lén ngước nhìn. Dì Trương- giúp việc lâu năm của nhà thấy vậy liền ho nhẹ cảnh cáo một tiếng, các cô giúp việc hiểu ý liền tiếp tục công việc của mình. Hoàng Lân bước xuống lầu, cậu chả thèm để tâm những ánh mắt đó, trong đầu chỉ suy nghĩ Bích Diệp sẽ cảm thấy ra sao với tạo hình mới của mình, không tự chủ được nhếch miệng nhẹ. Dì Trương thấy cậu chủ nhỏ liền nói lấy lòng:" xem tiểu thiếu gia kìa, hôm nay ăn mặc đẹp thế kia nếu đứng cạnh Hàn tiểu thư chắc chắn như một đôi tiên đồng ngọc nữ.".

Nghe được lời nói đúng ý mình, Hoàng Lân bỗng cảm ngượng ngùng, nói lãng sang chuyện khác:

"Mẹ con đâu rồi dì Trương, đã bắt đầu đi chưa?".

" Thiếu phu nhân đang ở dưới lầu đợi con đó".

Sau khi chào hỏi dì Trương liền xuống lầu tìm mẹ. Hai mẹ con sau khi đem quà chuẩn bị cẩn thận lên xe liền bắt đầu khởi hành.

Biệt thự Cung gia lúc này khách đến ngày càng nhiều, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Cung vẫn chưa đợi được người mình muốn gặp

Ngay sau đó, Bích Diệp cùng mẹ mình bước vào trong, Cung Hoàng trong chốc lát thái độ liền thay đổi, trở nên vui vẻ hoạt bát hơn hẳn. Cậu xin phép bố mẹ đi tiếp chuyện với gia đình Hàn gia, họ nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, đối với việc con trai kết bạn với con gái nhỏ Hàn gia để tạo dựng quan hệ cũng là một chuyện tốt với họ.

Lúc này, Bích Diệp đang cùng mẹ đi đến bàn cho khách ngồi. Ở đây có thật nhiều các quý phu nhân tụ lại với nhau trò chuyện. Khi thấy tiểu công chúa của Hàn phu nhân, liền khen ngợi không ngớt trước mặt Hàn Nhược. Nào là xinh đẹp, lễ phép, rồi còn như mình là nhà tiên tri dự đoán được con bé sau này sẽ trở thành thiên tài. Bích Diệp ngồi bên cạnh nghe thấy toàn những lời nịnh hót mẹ mình riết cũng thành quen, bèn xin mẹ cho mình đi dạo xung quanh. Mẹ cô biết cô không thích ồn ào nên cũng gật đầu đồng ý. Rồi còn dặn dò không được đi quá xa. Bích Diệp nghe lời liền đồng ý rồi chào hỏi mọi người sau đó rời đi.

Bích Diệp muốn đi đến khu vườn phía sau ngôi nhà này, vì cô đoán bữa tiệc được tổ chức linh đình ở phía trước như vậy nên chắc hẳn ở hậu viện vô cùng yên tĩnh.

Bầu không gian phía sau ngôi nhà to lớn này quả thật khác hẳn, cứ như một ngôi nhà hoa vậy. Các loài hoa được trồng trải dài, dọc theo con đường bằng đá uốn quẹo. Cuối cùng dừng chân ở cái xích đu màu trắng. Cô nhẹ nhàng nâng váy ngồi xuống, đung đưa từ từ theo làn gió và ngân nga vài giai điệu của bài hát "Froud of you" nghe lúc trên xe. Dường như những bông hoa cũng đang cộng hưởng cùng cô, tạo nên bầu không khí hết sức hài hòa, bình dị.

Cung Hoàng từ nãy đến giờ luôn tìm kiếm cô, khi nghe mẹ cô bảo là cô đi dạo xung quanh nhà, liền đi tìm kiếm khắp nơi. Chợt nhớ, cô thích sự tĩnh lặng nên sẽ không ở chỗ đông người. Thế là đi ra khu vườn sau nhà, đi gần đến nơi đã nghe được một giọng hát rất hay. Thanh âm nghe thật sự rất truyền cảm, cậu thấy nó còn hay hơn cả những ca sĩ chuyên nghiệp mà cậu từng nghe, tuy vẫn còn khá non nớt nhưng khi đào tạo chuyên sâu sẽ là một nhân tài hiếm có.

Cung Hoàng bước từ từ đến chỗ cô. Bích Diệp nghe động tĩnh là biết có người đến, cô ngừng hát, nâng mắt nhìn để xác định, khi thấy rõ là ai liền thả lỏng người, tiếp tục đưa người trên xích đu.

Cung Hoàng đến gần, thấy trang phục hôm nay cô mặc khác hẳn với phong cách mọi ngày, dường như câu nói " người đẹp vì lụa" không còn đúng nữa, chính người mặc nó đã giúp nó tỏa sáng hơn công dụng của mình. Sau vài giây ngắm nhìn, anh đi ra sau xích đu rồi dùng tay đẩy nhẹ nhàng giúp cô. Bích Diệp cảm giác được anh đang giúp mình nên cũng không tự dùng lực nữa.

Một người vừa tự nguyện phục vụ, một người lại vô tư tận hưởng, khoảnh khắc này cứ như một bức tranh lãng mạn đời thực vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Cung Hoàng hai tay vừa giúp cô đẩy xích đu về phía trước, vừa trò chuyện cùng cô:" Vừa nãy anh nghe em hát".

" Chỉ hát vu vơ, không hay".

Anh vội nói:

"Không, anh thích nghe."

Bích Diệp nghe được lời khen, tâm tình cũng vui vẻ hẳn. Cung Hoàng lại tiếp túc hỏi:

" nếu bây giờ anh muốn nghe em hát thì sao?"

Bích Diệp khá ngại, vì cô chưa bao giờ hát cho ai nghe cả, đây là lần đầu tiên có người nghe được giọng hát của cô. Cô đang định đáp lại thì có ai gọi tên mình từ phía xa.

Hoàng Lân từ lúc đến đây đã luôn đi khắp nơi tìm kiếm Bích Diệp, khi đi đến sau vườn liền thấy được một màn như vậy trước mặt, không nghĩ ngợi nhiều liền gọi tên cô, không muốn cô cùng người khác thân thiết. Giống như tâm tư của một đứa nhỏ, không muốn người ngoài cướp lấy đồ của mình.

Bích Diệp nhìn về phía trước liền thấy Hoàng Lân ở cửa.Đi xuống xích đu, xoay người về phía Cung Hoàng:

" em xin lỗi, không thể đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng có dịp nhất định sẽ thực hiện."

Nói xong liền lễ phép tạm biệt rồi xoay người đi.

Cung Hoàng nhìn theo cô bé, trong lòng hơi hụt hẫn, nhưng nếu cô đã hứa, chắc chắn sẽ làm được nên anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà rời đi.

Mắt thấy Bích Diệp đang tiến về phía mình, lòng thầm so sánh chị ấy giống như cô tiên nhỏ vậy, dù đã thấy chị mặc bộ váy này một lần rồi nhưng lúc này đây lại càng đẹp hơn nữa. Khung cảnh xung quanh như càng làm cho con người trước mắt thêm phần nổi bật.

Bích Diệp đứng trước mặt cậu, thấy cậu lại thất thần lần nữa, nhẹ dùng tay nhéo má:

" Lại ngốc nữa rồi".

Tiểu Lân liền hoàng hồn lại, tiến đến nắm tay chị:

"Em tìm chị nãy giờ rất vất vả, chị lại ở đây vui vẻ như thế, phải bồi thường". Nghe có vẻ như đang kể công, mình mới là kẻ gây lỗi vậy. Bích Diệp không biết nói gì, nắm tay cậu đi vào trong bữa tiệc.

"Này, chị kéo em đi đâu vậy?"

Cô vẫn không đáp. Cậu không chịu thua:

"Chị vẫn chưa trả lời em đó".

Sau đó, đến dãy bàn thức ăn tự chọn, cô buông tay cậu ra, lấy một cái đĩa rồi đi gắp thức ăn. Cậu đi theo sau lưng thấy cô toàn chọn những món ăn cậu thích, sau khi đầy dĩa liền lấy tay còn lại nắm tay cậu lôi đi.

Cô đưa cậu quay trở lại xích đu sau vườn, bảo cậu ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh. Lúc này cô mới nói:

" Đối với tiểu ham ăn như em, bồi thường thức ăn là đủ".

Cậu nghe vậy chỉ bĩu môi, cô không biết cậu hoàn toàn ngược lại, thậm chí là kén ăn, duy chỉ khi chị ấy đúc mới có thể ăn ngon miệng thôi. Cô dùng thìa châm vào bông cải đưa đến bên miệng cậu.

" Nghe dì bảo dạo này em không chịu ăn rau xanh".

Cậu nghe vậy trong lòng âm thầm giận mẹ mình. Bích Diệp nhẹ nhàng khuyên:

" Rau xanh rất tốt cho sức khỏe, chị lúc trước cũng không thích, nhưng ăn rồi sẽ quen"

Thấy chị vẫn kiên quyết đúc mình miếng bông cải kia, cũng không cự tuyệt nữa, mở miệng cắn răng mà ăn một cách khổ sở. Cô nhìn vậy cười nhẹ, sau đó đúc tiếp một miếng thịt để bù đắp cho cậu. Riết cô không biết mình có phải bảo mẫu của cậu bé này không.

Sau khi ăn xong, hai người cũng không giận nhau nữa, cùng nhau nắm tay bước vào bữa tiệc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Suốt dọc đường đến bữa tiệc, Dương Na Na không khỏi hồi hộp mong đợi để gặp lại chị gái xinh đẹp kia. Mẹ cô ngồi cạnh dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của con gái, quay sang vỗ nhẹ đầu cô một cái:" Con đó, muốn gì là thể hiện hết ra mặt rồi, một lát không được đi lung tung đó biết chưa, mẹ sẽ giúp con tìm."

Ngoài mặt cô đồng ý nhưng lại âm thầm tìm cách để một lát lẻn đi một chuyến. Cuối cùng chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cổng ngôi biệt thự. Dương thiếu phu nhân xuống xe trước rồi đỡ con gái ra ngoài, hai mẹ con cầm quà rồi cùng nhau bước vào trước, Dương Hào- cha của Na Na thì tạm thời di chuyển tìm chỗ để xe nên vào sau.

Na Na cùng mẹ mình đi vào trong gặp mặt Cung thiếu phu nhân để tặng quà. Mắt thấy Dương phu nhân bước về phía mình, bà ta cũng dẫn Cung Hoàng đi theo để tiếp chuyện.

Dương Linh chào hỏi Cung Đồng vài câu sau đó đưa lễ vật cho bà. Hai bà mẹ lúc này mãi trò chuyện cùng nhau về công việc của chồng. Còn cô bé Na Na của chúng ta từ lúc nhìn thấy mặt anh trai nhỏ đi theo sau Cung phu nhân liền cảm thấy rất thích mắt, liên tục nhìn thẳng vào anh ấy. Cô không biết sao lại rất thuận mắt anh trai nhỏ này, tuy anh ấy chưa từng dừng mắt trên người cô nhưng cô lại không tự chủ muốn nhìn mãi, liệu anh ấy có phải là bạch mã hoàng tử không vì trông anh còn đẹp hơn cả tưởng tượng của mình về hoàng tử.

Cảm giác được người trước mặt đang nhìn mình, thì ra là con gái của người phụ nữ này, lại thấy mẹ đang nói chuyện vui vẻ với cổ, xem ra lại là một người nên lấy lòng rồi.

Na Na thấy anh ấy nhìn mình, bỗng cảm thấy ngại ngùng nhưng vẫn muốn bắt chuyện:

" Chào anh, em tên Dương Na Na".

Cậu chỉ gật đầu đáp lại:

" Anh tên Cung Hoàng". Lúc này, Cung phu nhân bỗng cắt ngang cuộc trò chuyện, nói với Cung Hoàng:

"Hoàng à, hay là con dẫn con bé Na Na đi dạo chơi xung quanh nhà đi, mẹ phải trò chuyện thêm với Dương phu nhân."

Cậu nghe lời mẹ, gật đầu đồng ý, nhìn sang bé gái trước mặt bảo:

"Đi theo anh".

Na Na liền nhớ tới mục đích đầu của mình là tìm tỷ tỷ, xem ra không cần nghĩ cũng đã thực hiện được nên vội vàng đi theo.

Cung Hoàng mặt chả có chút biểu tình gì, hỏi cô bé:

" Em có muốn ăn gì không?"

Đột nhiên nghe hỏi, Na Na cũng không biết đáp ra sao, từ nãy đến giờ mãi nhìn bóng lưng của anh, nó thật sự rất cao, giọng nói lại trầm ấm khiến cô càng thích kết bạn với chàng trai trước mặt.

" em...muốn uống coca".

Anh nghe vậy, bảo cô đi theo mình đến khu đồ uống. Cô cũng răm rắp đi theo sau phía sau. Đến nơi, Cung Hoàng lấy giúp cô một ly coca rồi đặt xuống bàn thuận tiện ngồi về phía đối diện. Na Na thật sự muốn tìm hiểu tiểu ca ca trước mắt nên bắt chuyện với cậu trước:

"Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu đáp" 7 tuổi ", không khí lúc này có chút trùng xuống, dường như cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Cô bé Na Na vẫn không bỏ cuộc:

"Cung Hoàng, sở thích của anh là gì vậy, bình thường em rất thích vẽ tranh, ai cũng đều khen em vẽ đẹp đó."

Anh chỉ nhìn cô không nói. Na Na cảm thấy anh trai trước mặt thật sự chẳng muốn làm bạn với mình. Nên càng không chịu thua, tuy cô còn nhỏ nhưng luôn luôn được ba mẹ nuông chiều, hầu như chưa trải qua cảm giác bị phớt lờ thế này. Cô bèn nói với anh

" Em muốn làm bạn với anh".

Anh chỉ đáp:" Anh chỉ có thể có một người bạn".

Cô bé nhỏ tuổi nên vẫn không hiểu, hỏi lại:

" nhưng em nghe mọi người luôn nói chúng ta có thể kết bạn với nhiều người mà?".

Anh không muốn giải thích nhiều:

" Đối với anh, một là đủ".

Cảm giác chẳng biết phải nói thêm gì vào hoàn cảnh này nên cô cũng chỉ đành im lặng tiếp tục uống ly nước trong tay. Cung Hoàng lúc này chỉ đang nghĩ trong đầu không biết bên ngoài, Bích Diệp đang làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Bích Diệp vốn không thích ồn ào nên sau khi giao Hoàng Lân cho dì trông chừng liền rời khỏi. Lúc ngồi trên xe đến đây, cảnh sắc xung quanh đã thu hút cô, nên cô quyết định muốn ngắm chúng từ trên cao, đúng lúc phía trên ban công ngôi nhà cũng không có ai, nên tiểu Diệp liền đi đến cầu thang để lên lầu. Dọc đường đi lên ban công ở tầng thượng, cô có đi ngang qua quầy đồ uống trên lầu nhưng không nhìn vào trong nên không biết được có người luôn dõi theo bóng lưng cô. Cung Hoàng thấy cô một mình bước lên lầu liền lo lắng không biết bé con có đi lạc không, nhưng mẹ lại giao việc phải canh chừng tiểu thư Dương gia này, lòng đầy khó khăn. Cậu quay sang nhìn Na Na bắt chuyện:

" em...có muốn lên tầng thượng ngắm cảnh?".

Na na bất ngờ nhìn anh trai trước mặt, từ nãy đến giờ không trả lời cô câu nào trọn vẹn, giờ lại mời mình ngắm cảnh, không khỏi vui thầm trong lòng:

" Dạ được chứ!".

Cậu nghe được đáp án mong muốn nên liền xuống ghế, dặn dò cô đi theo sau mình.

Lúc này, Bích Diệp đã đi đến sân thượng, cô bắt đầu hít sâu một hơi và nhắm mắt cảm nhận, bầu không khí ở đây quả thật trong lành dễ chịu, vì đây là ở lầu bốn nên nhìn xuống phía dưới, ta có thể nhìn mọi thứ một cách tổng quát. Sân thượng này ở phía trước biệt thự, nhìn gần xuống dưới là những cô chú ăn mặc sang trọng đang cầm trong tay ly rượu, trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Nhìn ra xa, có thể thấy được cảnh biển mênh mông rộng lớn, từng đợt sóng cuốn nhẹ vào bờ, những gợn biển xanh nhấp nhô liên hồi. Từ nhỏ, cô đã rất nhạy bén với âm thanh, chỉ cần nhắm mắt nghe tiếng gõ của đồ vật là đã biết nó là món đồ gì, đang nằm ở vị trí nào. Rồi khi nghe các bài hát bất kì, cô cũng có thể phân biệt được các cao độ, nốt nhạc của nó.

Đứng yên lặng, nhắm mắt lại, dễ dàng nghe được âm thanh của chim yến đang hót, tiếng lá dừa lay động, tiếng sóng biển nhấp nhô, một khúc nhạc của thiên nhiên khiến lòng người dễ chịu.

Phía sau có tiếng bước chân, cô xoay người lại:

" Thì ra là anh".

Cung Hoàng lúc này đang đứng thất thần nhìn cô, anh không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô đều không tự chủ được mình như vậy. Ở phía sau, Na Na cũng rất tò mò phía trước là ai mà khiến Cung Hoàng đứng bất động như vậy. Na Na lướt qua anh, đi về phía trước, khi nhìn thấy người mình muốn tìm đang ở ngay trước mặt liền vui mừng chạy đến bên cạnh:

"Thần tiên tỷ tỷ! Em ngày nào cũng muốn gặp lại chị, em đến bữa tiệc cũng là vì tìm gặp chị lần nữa đó." vừa nói vừa nắm lấy một phần góc váy của chị gái trước mặt làm nũng.

Bích Diệp dò lại kí ức, liền nhớ ra người trước mặt:

"Em là...bé gái bị lạc?".

"Dạ phải, lần trước cảm ơn chị nhiều lắm, em cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau mới có thể gặp lại lần nữa. Liệu sau nay, em có thể trở thành chị em tốt với chị không?".

Bích Diệp đang suy nghĩ không biết đáp ra sao, thấy vẻ mặt vui mừng, mong đợi của bé con trước mặt cũng không nỡ phá vỡ, bèn gật đầu nhẹ:

" Được".

"Hay quá đi. Hôm nay em được thu hoạch lớn rồi, được làm bạn với thần tiên tỷ tỷ thì còn gì bằng."

Thấy bé con trước mặt quá đáng yêu lại muốn làm bạn với mình như vậy, Bích Diệp cũng dần dần tiếp nhận cô bé. Sau đó, Bích Diệp cũng sực nhớ còn một người đứng yên ở đây từ nãy đến giờ:

"Anh sao cũng lên đây?".

Anh nhẹ bước đến cạnh cô:

"Bộ anh không được đi lên tầng thượng ngắm cảnh à, dẫu sao đây cũng là nhà của anh".

Cô nghe vậy chỉ đáp khẽ lại:

" tùy anh" rồi xoay người tiếp tục việc mình đang làm dở. Ba người cùng nhau đứng ngắm cảnh nhưng mỗi người lại nhìn một thứ khác nhau. Trong lúc Bích Diệp ngắm cảnh, Cung Hoàng luôn lén nhìn về phía cô. Dường như Na Na cũng cảm nhận được điều đó nhưng cũng chỉ im lặng, tiếp tục ngắm biển cùng họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Kể từ sau bữa tiệc, Bích Diệp cũng dần mở lòng hơn và đón nhận thêm những người bạn mới, trong số đó phải nói đến Na Na. Cô bé này xin chuyển đến trường của cô để dễ gặp mặt, Na Na rất thân thiện và hòa đồng, luôn đem đến cho mọi người niềm vui. Bích Diệp tuy rất ít cười nhưng cô bé Na Na này có thể nằm trong danh sách những người khiến Bích Diệp cười nhiều nhất. Tiểu Diệp lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc với nhóm bốn người bạn thân của mình. Hoàng Lân từ lúc bắt đầu được đi học thì mỗi giờ ra chơi lại đeo dính cô như sam, cũng thật trùng hợp là cậu lại học cùng lớp với Na Na. Thế là hai người này cứ đến giờ giải lao là cùng hiểu ý đi tìm gặp Bích Diệp.

Về phần Cung Hoàng, cậu cảm thấy được sau này sẽ khó được ở một mình với Tiểu Diệp nên cảm thấy hơi mất mát, nhưng kể từ ngày tiếp xúc với nhau, cậu cũng dần dần tiếp nhận làm bạn với hai đứa nhóc Na Na và Hoàng Lân. Thế là nhóm bạn thân bốn người bọn họ cứ chơi đùa vui vẻ cùng nhau, nhưng lúc nào cũng là Na Na dẫn đầu trong việc khuấy động không khí cả nhóm.

Bọn trẻ đã bắt đầu thầm xem những người còn lại trong nhóm là người quan trọng nhất đối với mình, tự hứa với lòng sau này sẽ không bao giờ xa nhau, tình cảm của họ khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

Thời gian cứ thấm thoắt trôi như vậy, mới đó mà nhóm người Bích Diệp đã cùng nhau lớn lên, bắt đầu vào giai đoạn cao trung. Cả nhóm đều quyết tâm đều được học ở trường Trung Học Quý Dương, trong đó Cung Hoàng và Bích Diệp đã hoàn thành mục tiêu trước hai người Na Na và Hoàng Lân.

Nói đến trường Quý Dương, đây là một ngôi trường danh tiếng nhất cả nước, lấy điểm đầu vào vô cùng khắt khe, dù là con em gia đình giàu có muốn đi cửa sau cũng đều bị từ chối thẳng thừng. Thế nên chất lượng học sinh của trường luôn đứng top đầu cả nước, học sinh khắp các thành phố khác cũng đều mơ ước mình được vào ngôi trường này nhưng tỉ lệ tuyển chọn lại rất gắt gao. Trường học luôn dành 12 lớp cho mỗi khối 10, 11, 12. Vì trường này là do một người giàu có ở nước ngoài về nước xây dựng nên, tuy mọi người đều không tra được danh tính của gia tộc giàu có này, nhưng chắc chắn gia thế không tầm thường. Nghe nhiều người bảo họ về nước gây dựng thanh thế như vậy, chắc chắn mục đích không hề đơn giản, nhiều nguồn tin cũng phỏng đoán hẳn là vì bí ẩn về một bảo vật vô giá, hiện nằm trong tay của một trong tứ đại gia tộc ở A đại.

Nói đến tường học này, ở đây có cơ sở vật chất phải nói là vô cùng hiện đại. Các giáo viên có kinh nghiệm giảng dạy hàng đầu, đào tạo ra những người kì tài cho đất nước. Hầu như tất cả những người có địa vị trong xã hội đều tốt nghiệp từ ngôi trường Quý Dương này.

Cô nàng Bích Diệp lúc này đáng lí nên là học sinh lớp 10 nhưng cô đã đăng kí kì thi nhảy lớp. Và rồi điều khiến mọi người bất ngờ là, điểm tất cả các môn của cô đều là điểm tuyệt đối, tất cả kiến thức lớp 10 cô đã nắm chắc từ lâu nên cô được nhà trường cho nhảy lớp vào khối 11. Điều trùng hợp hơn cả là cô lại được xếp chung lớp với Cung Hoàng.

Hôm chuyển lớp, Cung Hoàng nghe cô giáo giới thiệu có bạn học mới, khi ngước mắt nhìn thấy người đó là cô, tim anh bỗng đập nhanh liên hồi, không ngờ cô bé tài giỏi mà bạn anh bàn tán xung quanh từ sáng đến giờ lại là cô. Khi quyết định chỗ ngồi cho Bích Diệp, anh lên tiếng cắt ngang:

"Cô cho em ấy ngồi cạnh em đi ạ!. Bọn em có quen biết, dễ dàng giúp nhau học tập".

Cô giáo nhìn Cung Hoàng, thường ngày cậu kiệm lời như thế mà hôm nay lại chủ động lên tiếng khiến cô thoáng ngạc nhiên, sau đó quay sang hỏi ý Bích Diệp.

"Dạ, em tùy cô sắp xếp".

"Thế em đến ngồi cạnh Cung Hoàng đi, em ấy là thủ khoa đầu vào năm vừa rồi, chắc chắn sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho cả hai".

Cô gật đầu sau đó tiến đến chỗ ngồi mới.

" Không ngờ chúng ta có duyên như vậy".

"Em cũng không ngờ lại cùng lớp với anh đó, Cung học trưởng"

Mắt liếc xéo anh một cái rồi quay mặt lấy sách vở đặt lên bàn nghe giảng. Ánh mắt Cung Hoàng lúc này lúc nhìn bảng lúc lại nhìn góc mặt nghiêng của người bên cạnh, xem ra việc đi học hằng ngày của cậu toàn là niềm vui rồi.

Nhã Đan ngồi ở cuối dãy bàn bên cạnh thu tất cả ánh mắt của hai người thu vào mắt. Cô thầm thích Cung Hoàng từ lớp 10, lúc nào cũng bắt chuyện anh, lấy hỏi bài làm cớ để tiếp cận nhưng hầu như đều bị làm ngơ. Anh hầu như không tiếp xúc với bất kì người nào, kể cả con gái, nên cô cũng yên tâm sẽ không ai tranh với mình, nhưng xem ra sự việc đã xảy ra ngoài tầm kiếm soát của mình, ánh mắt âm trầm nhìn hai người ở hàng đầu dãy bên cạnh.

Nhã Đan là tiểu thư Diệu gia. Có cha là Diệu Đông Phong, làm việc trong bộ máy chính trị của nhà nước này. Cô lại vừa xinh đẹp, giỏi giao tiếp, lại có thành tích học tập khủng, cô vô cùng giỏi trong bộ môn hóa học, năm nào cũng đạt giải nhất cuộc thi hóa học trong nước, thậm chí còn đại diện đất nước đi thi cùng bạn bè quốc tế. Thế nhưng từ lúc gặp Cung Hoàng, cô mới biết mình không phải là người giỏi nhất, anh ấy thật sự thâm tàng bất lộ. Môn nào cũng từng đạt giải, nhưng hầu hết đều là giải nhất, gia thế lại vô cùng hoàn mĩ, cũng vì vậy mà khi được học cùng lớp, từ ngưỡng mộ cô đã chuyển sang đơn phương anh. Nhưng giờ phút này anh lại trở nên ấm áp với cô gái bên cạnh khiến cô không khỏi tức giận, tay nắm chặt cây bút chì đến nổi bẻ gãy làm đôi.

" Tốt nhất cô không nên quá phận với Cung Hoàng"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Cung Hoàng hiện giờ không hề lơ là việc học, cậu muốn trong cuộc thi chuyển cấp sắp tới phải đạt được thứ hạng cao, nếu được cậu thật muốn thành công đạt yêu cầu vào lớp 11 để luôn được ở bên cạnh Bích Diệp. Mẹ của Hoàng Lân- Hàn Mẫn thấy con trai mình suốt ngày túc trực bên bàn học ngày đêm như thế không khỏi vui mừng vì nỗ lực của cậu, nhưng bà cũng rất lo cho sức khỏe của con trai mình, vì gần đây cậu hay thức khuya dậy sớm, cơm cũng không ăn bao nhiêu, sợ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.Hàn Mẫn suy nghĩ một hồi, xem ra chỉ có một người mới giúp được thằng bé trong lúc này thôi. Bà đi xuống lầu, cầm điện thoại lên và tìm kiếm tên cháu gái Bích Diệp, sau vài giây đầu dây bên liền kia bắt máy:

" Cháu chào dì, có việc gì không ạ?"

"Diệp à, dì nghe nói con đã thành công nhảy lớp, chúc mừng con nha"

"Con cảm ơn dì, đều nhờ may mắn thôi".

"Con đừng khiêm tốn, dì biết năng lực con như thế nào mà. À phải rồi, dì có việc muốn nhờ con một chút".

"Việc gì ạ?"

"Thằng Hoàng Lân nhà dì, vì muốn học chung trường với con mà ngày đêm ra sức ôn luyện cho kì thi tuyển chọn sắp tới ở trường con."

Cô nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, nhóm bốn người bọn họ đã đặt mục tiêu sẽ cùng nhau vào được trường Cao trung Quý Dương, nhưng cô và Cung Hoàng đã hoàn thành trước.

"Dạ, cháu biết ạ"

"Nhưng trọng điểm là dì lo nếu nó cứ ôn luyện không màng sức khỏe như vậy thật sự không ổn, con có thể đến khuyên nó một chút không, dì nghĩ nó sẽ nghe lời con."

Cô suy nghĩ nhớ lại, thường ngày đúng là Hoàng Lân rất nghe lời cô, nhưng dạo gần đây cậu có cái gì đó khác lạ, cứ luôn nổi nóng mỗi khi cô gọi cậu là trẻ con, nhiều lúc còn không gọi chị mà nói thẳng tên cô. Bích Diệp nghĩ chắc cậu ở độ tuổi đang trưởng thành nên tình cảm có chút thất thường là điều bình thường. Hôm nay nghe dì bảo vì cuộc thi mà cậu không chăm lo cho sức khỏe mình, cô không khỏi lo lắng:

"Dạ được, chút chiều con sẽ sang nhà dì chơi và khuyên em ấy".

"Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn con".

"Không có gì đâu ạ".

Cúp máy xong, Bích Diệp đặt điện thoại lên bàn, lấy kèm theo một vài quyển sách tham khảo mà lúc thi tuyển cô từng dùng cho vào cặp sách, sau đó đến tủ quần áo chọn đồ chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Mười phút sau, cô bước ra ngoài, gọi điện thoại bảo tài xế đợi sẵn ở trước cổng. Cô đi đến bàn học, mang cặp sách lên người. Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên:

"Tiểu Diệp, là anh đây".

"Cung Hoàng?. Anh gọi em có việc?"

"À...anh định...rủ em đi thư viện, vì sắp tới cô giáo có giao bài tập nêu cảm nghĩ về một quyển sách mình thích, nhưng anh vẫn chưa lựa được, muốn... Mời em đi cùng".

Bích Diệp cảm thấy khó xử:

"Em phải đến gặp Hoàng Lân, hôm nay có lẽ không tiện. Hay là..."

Cung Hoàng biết cô định bảo anh tự mình đi, nên vội cắt ngang:

"Nếu hôm nay không tiện, anh có thể đợi, dẫu sao đi lựa sách một mình sẽ không có ai gợi ý tham khảo, nên khi nào em rảnh nhắn lại cho anh, mình cùng đi".

Cô cảm thấy đây cũng là một phương án không tồi, vì cô cũng muốn tìm thêm một vài cuốn sách chuyên ngành khác để đọc.

"Được, khi nào tiện, em sẽ nhắn".

Nói xong liền kết thúc cuộc gọi, Bích Diệp đi lên xe đợi sẵn ở ngoài cổng từ lâu rồi xuất phát đến nhà Hoàng Lân.

Còn về Cung Hoàng, sau khi nghe tiếng cuộc gọi kết thúc liền thở dài, sao anh có thể không nhận ra sự thân thiết đến quá mức của hai chị em họ này, luôn dành cho nhau những cử chỉ quan tâm, thậm chí anh còn cảm thấy ghen tị vì không được cô đối xử như vậy. Nhưng anh không dám suy nghĩ đến phương án đang nảy mầm dần dần sâu trong lòng, tự tìm lại lí trí và nghĩ đó chỉ là tình thân giữa họ mà thôi. Nhưng ẩn sâu trong tim anh đã nảy lên một suy nghĩ vô cùng vô lý, liệu có phải...?. Cung Hoàng vội gạt những suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu. Cậu tin tưởng Bích Diệp không phải là loại người không phân biệt được tình cảm của mình là đúng hay sai, và cậu cũng tin tưởng mình có thể tiến được vào trái tim cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom