Cập nhật mới

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: 184: Em Cho Tôi Hôn Em Có Được Không


Mộc Hạ đút cho Hàn Phong hết tô cháo, sau đó liền thu dọn đem tô xuống dưới rửa sạch sẽ.

Bản thân trưa giờ chưa ăn gì thì cậu cũng nấu tạm tô mỳ tôm ăn chống đói mà thôi.

Nhưng suốt quá trình ăn thì cái đuôi Hàn Phong cứ bám dính lấy cậu.

Hắn còn vô sỉ đến mức bồng cậu ngồi hẳn lên đùi hắn.
"Mau bỏ tôi xuống, ở đây còn dư ghế cơ mà"
"Không thích đâu, tôi muốn em ngồi như vầy cơ"
Mộc Hạ cũng hết cách với tính cách bất chợt làm nũng này của hắn, cậu thả lỏng người mặc hắn tựa cằm vào vai mình.

Còn bản thân thì nhanh chóng ăn hết tô mỳ còn đang nóng hổi.

Ăn xong, Mộc Hạ chuẩn bị cho Hàn Phong một chén tổ yến.
Nhưng hắn lại mè nheo không chịu ăn, bất quá vì hắn muốn cậu ăn với mình.

Thấy không cứng được nên Mộc Hạ mềm mỏng chiều lòng hắn.


Đúng là như con nít lên ba vậy, cứ như vậy Mộc Hạ dụ được hắn uống thuốc một cách ngon lành.

Khi Hàn Phong uống thuốc xong chưa kịp để hắn than thở vì thuốc đắng thì cậu đã nhanh tay đút viên kẹo vào miệng hắn.
Xong xuôi thì Mộc Hạ dìu Hàn Phong lên phòng, đỡ hắn cẩn thận nằm xuống giường.

Điều chỉnh lại nhiệt độ phòng, còn chu đáo đắp chăn cho hắn xong thì định đi về.
Nhưng cái tên cứng đầu này cứ thế kéo thẳng cậu xuống giường, ôm chặt trong lòng không chịu buông tay.
"Mau buông tôi ra, tôi còn phải về nhà nữa"
"Không mà....Tôi còn bệnh mà, hay em xin phép ở lại với tôi hôm nay thôi.

Mai rồi hẵn về được không?"
Mộc Hạ rất dễ mềm lòng với những cử chỉ hay lời nói dễ thương nên Hàn Phong đã lợi dụng điều đó để giữ người thương ở lại.

Và tất nhiên hắn đã thành công.
"Được rồi, chỉ hôm nay thôi đấy nhé"
Mộc Hạ nhỏ giọng mà đáp lời, nghe được câu trả lời mong muốn Hàn Phong vứt luôn tiết tháo mà hôn chụt chụt vào má người thương.


Khiến cho Mộc Hạ đỏ hết cả mặt, sau đó hắn được nước lấn tới ôm người kia xuống nằm bên cạnh mình.
Bốn mắt nhìn nhau rất nhu hoà, Mộc Hạ tim đập rất nhanh theo từng cử chỉ của hắn.
"Đừng có làm loạn"
"Tôi chỉ muốn hôn em một cái thôi, em cho tôi hôn em có được không?"
Hàn Phong dương đôi mắt long lanh, đáng thương mà nhìn vào mắt Mộc Hạ.

Cậu cũng vì vậy mà bất tri bất giác gật đầu, thấy vậy hắn chớp cơ hôi ôm lấy eo cậu kéo sát về phía lồng ngực rắn chắc của bản thân.

Hắn nhẹ nhàng đặt lên môi người thương đúng một mụ hôn mà hắn yêu cầu.
Đây là điều đặt biệt hạnh phúc nhất của hắn, điều này khiến hắn ước hắn cứ đau như vầy luôn cũng được.

Nhưng nghĩ kỹ laik thì lại thôi, hắn còn muốn đi cùng Mộc Hạ đến nhiều nơi lắm.
"Ngủ đi"
"Ừm, cảm ơn em"
Hàn Phong tim đập nhanh, hắn nhìn khuôn mặt dễ thương đang đỏ bừng trước mắt mà hài lòng.

Hắn nhanh chóng ôm chầm lấy người thương mà nhắm mắt trong hạnh phúc vô tận, Mộc Hạ thấy vậy cũng rụn rè vòng tay ôm lấy hắn.
Ngọ nguậy để tìm vị trí thoải mái nhất, má mềm tựa vào lồng ngực kia khiến hắn vô cùng ngứa ngáy không thôi.

Nhưng vì một cái vỗ về nhẹ nhàng nơi lưng rộng nên hắn rất nhanh đã gạt phăng đi điều đó mà ôm tình yêu vô giá của mình mà chìm vào giấc ngủ.
Vì quá chán cộng thêm dạo giờ Mộc Hạ hay thức khuya để ôn bài và làm một số thứ nên cậu cũng ngủ ngay sau đó trong vòng tay ấm áp của Hàn Phong.

Hai người cứ ngủ như thế, một giấc dài rất ngon cho tới tận khi trời đã chuyển màu rồi tối hẳn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: 185: Ở Lại Qua Đêm


Trong giấc ngủ êm ái, Mộc Hạ chợt từ từ tỉnh giấc.

Cậu hé mở dần đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đã có đầy đủ ý thức thì cậu biết bên ngoài trời đã tối rồi.

Thấy người bên cạnh vẫn ôm chặt cứng lấy mình mà ngủ say, bất đắt dĩ Mộc Hạ cũn phải kêu hắn dậy để ăn tối luôn."Phong...Phong à, dậy thôi.

Trời tối rồi, dậy đi nào để tôi còn xuống nấu bữa tối nữa."
"Ưm....!được rồi."
     Hàn Phong nới lỏng vòng tay của mình ra, Mộc Hạ cũng từ từ ngồi dậy.

Cậu nhẹ nhàng đỡ lấy người hắn, Hàn Phong ngồi dậy vẫn còn đang mê man và ngơ ngác nhìn xung quanh.

Thấy phòng tối om bên ngoài chỉ có ánh trăng chiếu vào một khoảng trong phòng liền vội tỉnh táo mà bật điện trong phòng lên.
"Sao vậy?"
"Không sao, em sợ bóng tối mà.

Nên tôi sợ em lại hoảng sợ nên mới nhanh tay bật đèn lên thôi, em đừng để ý"
"Ừm"
     Mộc Hạ tuy một vẻ mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến nhưng trong thâm tâm từ lúc Hàn Phong đang mờ màng mà nhanh chóng với lấy điều khiển bâth đèn thì trong lòng Mộc Hạ đã cảm động rồi.


Người trước mặt này trong vô thức vẫn luôn quan tâm và để ý đến cậu từng li từng tí như vậy.
"Đi nào, tôi với em cùng xuống bếp nấu cơm thôi.

Tôi sẽ ra trước bật đèn sáng chưng cho em, nên đừng sợ gì cả.

Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn bảo vệ em."
"Ừm, cảm ơn cậu"
"Sao lại nói cảm ơn cơ chứ, em là báu vật vô giá của tôi cơ mà.

Những việc nhỏ bé như này không đáng là bao cả, em đừng nghĩ ngợi nhiều."
     Mộc Hạ hướng Hàn Phong nở nụ cười nhẹ, hắn cũng hướng cậu đáp lại nụ cười xinh đó.

Hai người rửa mặt và súc miệng qua xong cũng đi xuống dưới lầu.

Hàn Phong đúng như lời mình đã nói luôn trải khắp đường Mộc Hạ đi qua đều luôn có ánh sáng.
Bây giờ Mộc Hạ đang đứng bếp, Hàn Phong vì không muốn để người thương nấu cơm một mình nên cũng mè nheo đứng nấu cùng.

Nhưng khổ nỗi hắn làm đếch gì biết nấu ăn cơ chứ.

Thế nên cậu phải chỉ hắn từng li từng tý.
*Mốt nếu có cơ hội phải học nấu ăn mới được.

Sau này sẽ không để vợ phải vất vả đứng bếp như này nữa.

Nhưng nếu là cơm vợ yêu nấu thì mình ăn nha.*
Hàn Phong đứng đó mà cười ngốc, trong đầu hắn đang nghĩ ra nhiều viễn cảnh về một tương lai màu hường đầy tươi đẹp.

Nhưng thực tại thì bị Mộc Hạ giáng một đòn xuống đầu làm hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng xa vời kia.
" Đau...đau...A....Hạ Hạ, em mạnh tay quá đi mất"
"Còn đứng thơ thẫn ra đó nữa à, lại đây dùng bữa nè.

Phiền cậu bưng nốt tô canh ra đây dùm tôi nhé!"
"Được"

Hàn Phong ngoan ngoãn mà bưng tô canh ra để trên bàn, Hạ Hạ chưa động đũa.

Cậu bận nhắn tin cho mẹ Đường.
:" Mẹ ơi, hôm nay con ở lại nhà Phong ngủ một đêm nhé!"
:"Ừm, được.

Mà thằng bé đỡ sốt chưa?"
:"Dạ cậu ấy cũng đỡ rồi mẹ"
:"Ừm, hai đứa con ăn uống đầy đủ vào biết chưa"
:"Vâng ạ, tuân lệnh thưa mẫu hậu"
Hải Đường thả icon cho tin nhắn của Mộc Hạ, thấy mẹ Đường không nhắn thêm thì cậu mới tắt điện thoại để sang một bên.
"Xin lỗi, để cậu ngồi chờ rồi."
"Không sao đâu, vì Hạ Hạ của tôi là con ngoan mà.

Nêm việc báo cáo về nhà là đúng thôi."
"Ừm, ăn cơm thôi.

Cậu mới đỡ sốt lo ăn nhiều vào, tý tôi pha thêm ly nước cam nữa.

Cậu lo mà uống sạch cho tôi đấy, nghe rõ chưa."
"Đã nghe rõ, tôi xin nhận mệnh lệnh thưa bảo bối"
"Cái đồ hâm này..."
Mộc Hạ đỏ mặt mà nhìn hắn, Hàn Phong chỉ cười tươi mà ngắm nhìn nét mặt dễ thương kia của cậu.
"Tôi chỉ như vậy với một mình em mà thôi"

"Ăn cơm đi"
Mộc Hạ nhịp tim rung động đến mức báo động mà cúi thấp đầu mà ăn cơm, Hàn Phong thu hết biểu cảm của người thương vào trong mắt.

Từ ánh mắt đến nụ cười đều toát nên sự cưng chiều, sủng nịnh và đầy ôn nhu.

Cứ thế mà bữa cơm tối của hai bạn trẻ từ từ trôi qua trong êm ấm, cũng hên vì ngày mai là ngày nghỉ nên cả hai không cần đi học.

Nhưng sang tuần sau thì cả đám lại phải lên máy bay để đến thành phố trung tâm để thi quốc gia.

Có chút đau đầu rồi đây nhưng mà thôi kệ vậy.
Bên trong phòng của Hàn Phong, hai con người đang nhìn nhau gắt gao.

Cả hai nhường qua nhường lại cuối cùng là thống nhất ngủ chunh một giường giống ban trưa.

Còn Mộc Hạ sẽ đi tắm trước.
"Phong à"
"Tôi đây, em cần gì sao?"
"Có quần nào nhỏ hơn không, chơ quần của bộ đồ ngủ tay to quá nên....!nên tôi không mặc vừa...Nó cứ tuột xuống khỏi eo tôi này."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: 186: Tôi Ăn Gì Cũng Được


Mộc Hạ đi ra khỏi nhà tắm, bộ dạng trông vô cùng chật vật.

Một tay cậu cầm một góc quần kéo lên, một tay thì giữ lại khăn tắm trên đầu.

Vì cậu mới gội đầu xong nên từng hạt nước nhỏ cứ thi nhau lăn tăn chạy đua trên đôi má hồng.
Lại nghịch ngợm rơi xuống rồi đọng lại trên xương quai xanh tinh xảo bị lộ ra hoàn toàn do bộ áo ngủ quá rộng.

Hàn Phong nhìn đến nóng cả người, hắn say mê đắm chìm mà quên mất có người vẫn đang gọi tên hắn.
"Phong....Phong"
"A...ừm...có tôi đây.

Xin lỗi em, tôi bận suy nghĩ chút việc"
"Không sao, nhưng còn vấn đề này của tôi thì sao?"
"Bộ này là bộ đồ ngủ nhỏ nhất trong nhà tôi rồi, ăn cố mặc tạm nhé.

Không cần mặc quần cũng được, miễn sao em có mặc thêm quần nhỏ ở dưới.

Áo cùng dài xuống dưới đùi, nên em yên tâm sẽ không lộ gì đâu"
"à....ừm....Vậy thì nghe cậu"
Hàn Phong nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cậu mà đê mê quá nhưng hắn lại không dám làm gì quá phận mà làm tổn thương đến báu vật của lòng hắn đâu.

Mộc Hạ để mặc cho cái quần rộng thùng thình kia rơi xuống, Hàn Phong quỳ gối xuống giúp cậu lấy quần cất đi.


Xong thì hắn nắm tay cậu đưa cậu tới bên giường, hắn nhẹ nhàng bảo cậu ngồi xuống.
"Em ngồi yên trên giường đi, tôi đi lấy máy sấy.

Phải sấy tóc cho khô mới được ngủ, nếu không em sẽ bệnh mất."
"Còn cậu thì sao? Cậu mới ốm dậy không được tắm đâu đấy."
"Nhà tôi có nước nóng nên em yên tâm, với lịa tôi tắm cũng nhanh.

Chỉ cần có em ở đây chăm sóc cho tôi, thì tôi ngại gì đau ốm nữa cơ chứ"
"...."
Mộc Hạ không biết nói gì mà đỏ mặt ngồi ngây ngốc trên giường, Hàn Phong thấy vậy liền xoa nhẹ má cậu một cái rồi đứng dậy đi tìm máy sấy tóc.

Từng cử chỉ nhẹ nhàng như sợ người thương sẽ vỡ tan kia của hắn làm Mộc Hạ có chút buồn cười.
"Có nóng quá không?"
"Không nóng"
Hàn Phong nghe thấy vậy thì cũng thả lỏng hơn, sấy khô tóc cho cậu xong thì hắn mới lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.

Đúng như hắn nói, mất không lâu thì hắn đã tắm xong.

Lúc này, Mộc Hạ đang nằm đung đưa chân mà lướt mạng xã hội.
Nhìn cặp đào thoát ẩn thoát hiện trong lớp áo, lại còn có đôi chân thon dài, trắng ngần kia lại khiến hắn rạo rực không thôi.

Nhưng giờ muốn quay đầu lại vào trong phòng tắm thì đã muộn rồi.
"Cậu tắm xong rồi à, lại đây nào.


Tôi sấy tóc cho cậu"
Hàn Phong kìm nén thú tính mà ngoan ngoãn như một chú cún con đi tới chỗ cậu, giọng nói của Mộc Hạ như một loại ma thuật nào đó có thể mê hoặc lòng người.

Và trái tim hắn cứ theo giọng nói của cậu mà mất luôn quyền kiểm soát của bộ não phía trên.
Sau khi sấy tóc cho Hàn Phong xong thì cả hai người cùng nhau chơi game một lát rồi ôm nhau ngủ.

Thời gian ban đêm trôi qua thật nhanh, ấy vậy mà trời đã sáng rồi.

Nhưng Hàn Phong hắn lại lười nhát không muốn dậy nữa, đang ôm người thương trong lòng như thế này.

Dậy sớm như vậy đâm ra hắn lại lỗ mất.
Là cũng lỗ giữ gằn rồi đó, nhưng chung quy thì vẫn phải thức thôi.

Hai người nhanh chóng thức dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tập mấy bài tập nhẹ nhàng xong thì cùng nhau bon bon ra đường kiếm gì đó bỏ vào bụng.
"Em muốn ăn gì đây?"
"Tôi ăn gì cũng được"
"Vậy ăn bún bò ha"
"Không "
"Vậy còn Cơm hến"
"Không "
"Vậy ăn mỳ nha"
"Khô lắm"
"Mua thêm ly nước đậu nữa"
"Nhưng trên báo nói nam giới uống nước đậu nhiều quá sẽ dẫn đến vô sinh"
"Em tin thật à?"
"Tin chứ"
"Vậy ăn bún chả cá đi"
"Thôi dễ hóc xương lắm"
"Vậy ăn...."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: 187: Bữa Sáng Đã Xong


Hàn Phong bắt đầu bất lực, nhưng dường như Mộc Hạ của hắn chưa chọn được món nào thích hợp để ăn sáng cả."Tóm lại giờ em muốn ăn gì, để tôi chở em đi ăn nè."
"Tôi ăn gì cũng được."
"Rồi, rồi.

Tôi biết chúng ta nên ăn món gì rồi, nếu em ăn ngoan thì lát tôi mua trà sữa cho em có chịu không."
"Ừm"
       Mộc Hạ ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, nhận được câu trả lời của cậu thì hắn nhanh chóng tăng tốc đi tới địa điểm mà hắn muốn dẫn cậu tới đó dùng bữa.

Tuy Mộc Hạ của hắn đôi lúc khó hiểu nhưng hắn lại nguyện kiên nhẫn và chiều theo điều đó.
       Với lại nếu đồ ăn không đúng ý Mộc Hạ thì hắn vẫn không làm cậu giận, vì hắn sẽ luôn mua những thứ cậu thích để bù đắp lại những thiếu sót kia của bản thân mình.

Miễn là cậu hạnh phúc và vui vẻ thì hắn luôn nguyện ý mà hạ mình chiều theo mọi thứ mà cậu muốn.
        Ở quán ăn nhỏ, hai người bước vào tìm một góc riêng tư và ít người để ngồi.

Vì Mộc Hạ rất hướng nội, khi hai người ổn định thì nhân viên cũng đi tới đưa cho họ thực đơn của quán.
"Mời hai vị chọn món ạ"-Nhân viên
"Em ăn gì, ở đây có nhiều món lắm.

Em cứ chọn thoải mái, tiền bạc không cần phải lo.

Em nên nhớ tôi không bao giờ tiếc tiền với em."

"Tôi biết cậu giàu rồi, đúng là người giàu luôn có những lối suy nghĩ thật là lạ."
        Dù nói là vậy nhưng Mộc Hạ và Hàn Phong so về độ giàu với nhau thì cũng một chín, một mười.

Chơ có chênh lệch giàu nghèo đâu, người đau khi đứng nghe cuộc trò chuyện đầy mùi giàu có này là chị nhân viên kia kìa.
*Trời ơi, khổ quá.

Hai vị không nghèo người nghèo là tui đây này, trời ơi, đau lòng quá.

Tự nhiên thèm cháo lòng ghê, tý tan ca đi ăn cháo lòng mới được.

*
        Bàn qua bàn lại một hồi thì hai người cũng chọn được một số món, nhân viên nhanh chóng ghi lại là xin phép rời đi.

Giờ ở góc phòng nhỏ chỉ còn lại Mộc Hạ và Hàn Phong.
"Tý ăn xong em tính về nhà luôn hay sao?"
"Tôi tính về nhà luôn, dù gì cũng nên ôn lại kiến thức.

Tuần sau sát ngày thi trường cho làm bài test rồi đi luôn."
"Cũng khó nhỉ?"
"Đã đâm lao thì phải theo lao thôi"
"Cũng phải ha"
Hai người ngồi tám nhảm với nhau thêm chút nữa thì đồ ăn cũng được dọn lên, và thế cả hai đã có một bữa sáng thật ngon lành.


Ăn xong, Hàn Phong chở Mộc Hạ về nhà và ở lại để cùng cậu ôn tập luôn.
"Xin phép ạ"
"Cứ tự nhiên, nhà tôi giờ không có ai đâu.

Mẹ Đường cùng ba Hải đi du lịch hôm qua rồi, hình như là bay khi tối.

Còn anh cả và chị hai thì đi làm rồi."
"Vậy sao không thấy giúp việc đâu cả vậy?"
"À, nhà tôi thuê giúp việc chỉ để dọn dẹp quanh nhà và làm các công việc khác trong nhà thôi.

Còn nấu ăn thì do tôi và Mẹ Đường tự tay làm."
"Ra vậy"
"Cậu lên phòng trước đi, để tôi vào bếp lấy nước đem lên."
"Tôi đợi em"
Hàn Phong như chiếc đuôi nhỏ theo sau Mộc Hạ vào bếp, cậu lấy trong tủ lạnh ra một chai nước trái cây tự làm sẵn.

Hàn Phong thì đem ly tới để trước mặt Mộc Hạ, cậu mở nắp chai đổ nước ép vào ly.

Sau đó, Hàn Phong tranh bưng hai ly nước ép lên phòng cậu.
Trong phòng Mộc Hạ, cậu bước vào trước.

Đem cái bàn con con được cất gọn gần bàn học ra, chuẩn bị xong xuôi thì cả hai ngồi xuống đối diện tầm mắt của đối phương.

Hàn Phong cũng để hai ly nước ép qua một bên tránh chiếm diện tích của bàn.
Mộc Hạ đứng dậy lần nữa, cậu lấy toàn bộ sách luyện thi Tiếng anh và Toán của Viện Quốc Gia tới đặt trên bàn.

Và cứ như thế cả hai cắm đầu vào việc ôn luyện.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: 188: Vòng Thi Loại Tại Trường


Không gian im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bút đi trên giấy và tiếng lật sách vở.
"Tôi làm xong rồi, em xem giúp tôi bài này một chút nhé"
"Ừm, qua đây đi.

Tôi xem bài cho"
Nghe thấy vậy Hàn Phong liền nhìn nhích sát sang phía Mộc Hạ, đầu hai người như tựa hẳn vào nhau.

Mộc Hạ mắt nhìn vào tờ bài làm của hắn còn Hàn Phong thì nhìn chằm chằm vào cậu.

*A~~, lúc em ấy nghiêm túc cũng thật khả ái nha.

Báu vật của tui vẫn luôn là người tuyệt vời nhất mà*
Mộc Hạ xem bài xong liền cầm bút chữa bài cho hắn, vừa chữa vừa nói qua cho hắn những lỗi sai trong bài mà hắn mắc phải.
"Chỗ này cậu không được dùng công thức này mà phải thay công thức số năm của bài kia vào, những lỗi sai như này cậu nên khắc phục đi.


Rất dễ mất điểm đấy, Phong....Phong....Cậu có nghe tôi nói gì không vậy"
Hắn giật mình thu hồi tầm mắt nhìn vào những chỗ bị khoanh lại bằng bút màu kia mà ấp úng.
"À....ừm"
"Haizzz, tập trung vô nhé! Nếu cậu đạt giải trong cuộc thi thì tôi sẽ có quà cho cậu."
"Thật à"
"Là thật"
"Vậy thì tôi phải cố gắng hơn nữa"
Ý chí của hắn ngày càng lên cao, Hàn Phong chú tâm hơn vào giải đề.

Cứ như thế thời gian trôi nhanh, hôm nay chính là kỳ thi loại chính thức.
Cả lớp F đang hồi hộp đứng cạnh nhau, ai cũng lo sợ điều gì đó.
"Thôi! Dừng"-Lê Khiết
"Đừng có run rẩy hay lo lắng gì hết.

Chúng ta là giỏi nhất, chúng ta nhất định sẽ được chọn và giành giải năm nay về cho trường."-Bối Nguyệt
"Đúng vậy, chúng ta giải đề, ôn tập với nhau nhiều như vậy không lẽ lại thua"-Danh Quỳnh
"Phải có niềm tin vào chính mình"-Khiết Băng
"Tao học chập mà tao lú ngôn ngữ luôn bây"-Hàn Vũ
"Cố đi mày, thi xong là được xoã"-Trương Nguyên
"Ê, tao nghe đâu á.

Ai mà đem giải về cho trường là được miễn thi cuối kỳ, và những người đạt giải sẽ được hưởng đặt cách lớn gì đó nữa."-Thư Khoa
"Nghe thú vị nhỉ"-Chúc Thành
"Tao nhất định phải giành được giải"-Hàn Phong
"Mọi người cố lên nhé! Tất cả chúng ta sẽ đánh bại tất cả các thí sinh ở vòng bản và đi tới chung kết và giựt giải về cho trường"-Mộc Hạ
Mọi người nhanh chóng xếp lại thành vòng tròn rồi chụm tay vào nhau rồi hô lớn Lớp F cố lên!.


Sau đó, tiếng trống báo hiệu đã đến lúc vào phòng thi.

Muốn giành được vé tham gia cuộc thi bọn họ phải đánh bại những thí sinh nặng ký của lớp S.
Với ý chí quyết tâm cao, mọi người nhanh chóng bước vào phòng và ổn định chỗ ngồi.

Một tiếng trống nữa đã được đánh lên, đồng loạt các giám thị đi phát đề và kiểm tra học sinh.

Tiếng trống nữa lại vang lên và báo hiệu đã đến giờ phát đề.
Các thí sinh có năm phút đọc đề và sau năm phút trống lại vang lên một lần nữa.

Thời gian làm bài bắt đầu có hiệu lực kể từ bây giờ, năm nay đề thi loại của trường vô cùng khó.

Có thể nói độ khó được nhân lên gấp năm lần những năm trước.

Bắt đầu từ những câu dễ ở năm này chính là những câu thuộc dạng trung bình ở năm ngoái, độ khó của đề càng tăng lên.

Nhiều thí sinh đã phải vò đầu, bứt tai nhưng vẫn không thể giải được.


Rồi hồi trống cuối đã vang lên, tất cả các thí sinh dừng bút và giám thị đi thu bài.
Mọi người trong lớp ai nấy đều thi rất vui vẻ, vì trong lớp chỉ có Mộc Hạ là người duy nhất thi tổ hợp hai môn.

Nhưng không mất thời gian chờ của đám bạn, vì Mộc Hạ đã thi xong luôn môn còn lại rồi.

"Mọi người"-Lê Khiết
"Thi sao rồi, ổn cả chứ?"-Danh Quỳnh
"Đề thi loại năm nay khó thật sự, may mà nghe Mộc Hạ ôn những câu trung bình của năm ngoái trở lên không thì giờ tèo rồi"-Bối Nguyệt
"Ừm, mà tao thấy có mấy đứa lớp S để trống tầm 5 câu cuối lận đấy"-Khiết Băng
"Mà quy chế thi có thay đổi hay sao ý nhỉ?"-Hàn Vũ
"Ủa rồi mày không nghe quy chế thi, cũng không đọc tin nhắn về quy chế năm nay mà thầy Trương gửi à?"-Trương Nguyên
"Nhìn mặt thằng Vũ ngơ vậy là biết rồi"-Thư Khoa
"Mà thằng Phong với Hạ Hạ đâu, sao chưa thấy ra vậy?"-Chúc Thành

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: 189: Được Làm Đại Diện Trường Để Đi Thi Rồi


Chúc Thành vừa dứt lời thì từ xa Hàn Phong và Mộc Hạ sánh vai bên nhau mà đi tới, trên tay hai người còn cầm theo một bịch nilong lớn.

Mà chủ yếu bịch đó là do Hàn Phong dành cầm, quyết không để cậu đụng tới.

Do hắn sợ cậu bị đau tay, hắn sót lắm.
"Ra hơi trễ"-Hàn Phong
"Tôi với Phong có mua nước cho mọi người nè, mau cầm lấy đi"-Mộc Hạ
Hàn Phong nhanh chóng đỡ lấy bì để Mộc Hạ lấy mấy chai nước ra đưa cho mọi người uống cho đỡ khát.

Chợt Lê Khiết thắc mắc mà lên tiếng.
"Ủa, Hạ Hạ cậu không qua phòng Anh để thi à?"-Lê Khiết
"Đúng vậy, cậu là người duy nhất trong trường đăng ký thi hai môn cùng lúc mà"-Bối Nguyệt
"Bộ cậu đổi ý à"-Danh Quỳnh
"Cảm ơn nước của hai cậu"-Khiết Băng

"Mấy má khinh thường Hạ Hạ lớp mình quá vậy.

Đây kể cho nghe, không biết có phải do đề thi Toán dễ quá không mà chưa đầy 30 phút, cậu ấy từ đâu phi qua lớp thi Anh ngồi vào thi luôn.

Trong khi các cậu biết thi toán đã hết 120 phút rồi.

Còn thi Anh là 90, Hạ Hạ đến cũng nhanh mà đi cũng y chang.

Ngồi làm đúng nửa tiếng thôi mà xách mông lên nộp bài rồi rời phòng trong sự cỡ ngàng của biết bao cặp mắt luôn đấy"-Hàn Vũ
"Đúng là học bá"-Trương Nguyên
"Quá là kinh dị"-Thư Khoa
"Năm ni trường mình có hi vọng ẵm giải rồi đấy"-Chúc Thành
"Bạn cùng bàn của tao mà, cậu ấy phải khác đám lớp S kia chứ"-Hàn Phong
"Thôi được rồi mọi người, tôi không giỏi tới vậy đâu.

Đề thi loại của trường còn nằm trong phạm vi từ đề cũ lên nên chỉ cần ôn kỹ dạng là okkk thôi.

Còn đề thi cấp quốc gia mới là dị thật này"-Mộc Hạ
"Hạ Hạ nói cũng đúng"-Lê Khiết
"Vậy là chúng ta phài càng cố gắng hơn nữa rồi"-Bối Nguyệt
"Con đường học hành gian nan quá đi mất"-Danh Quỳnh
"Thôi chịu khó đi, còn không được thì về đây tôi nuôi cậu"-Khiết Băng xoa đầu Danh Quỳnh ôn nhu mà nói, Danh Quỳnh nghe đến cảm động mà ngay tức khắc ôm chầm lấy người yêu mà dịu dịu.

Khiến cả đám đứng đó đột nhiên bị thồn một nồi cơm chó rồi no ngang.
"Thôi Nguyên đừng buồn, còn tôi đây mà"-Hàn Vũ
"Ừm"-Trương Nguyên đỏ mặt mà nhìn Hàn Vũ đang ôm lấy eo mình, cằm cậu ta đặt lên vai Trương Nguyên mà hưởng thụ.


"Thành Thành"-Thư Khoa hướng đôi mắt như cún con nhìn về phía người yêu nhà mình mà làm nũng, Chúc Thành nhẹ nhàng ôm lấy người yêu mà vỗ về.
"Không sao, tôi ở đây luôn bên cạnh em"-Chúc Thành
Rồi cả nồi cơm chó quá chất lượng ập vào đầu Hàn Phong, hắn cũng biết đau đấy nhé.

Nhìn Mộc Hạ vẫn bình thản như vậy khiến hắn phiền não quá đi mất.

Đang ủ dột thì chợt bàn tay hắn có chút hơi ấm bao phủ lấy, đôi mắt xanh của hắn khẽ nhìn xuống tay mình.
Là Mộc Hạ đang nắm lấy ngon tay của hắn, vẻ mặt của cậu cũng có chút đỏ khi bị hắn nhìn tới.

Hàn Phong hạnh phúc đến chết mất, dù cho đây chỉ là một cái nắm tay lén lút mà thôi.
Tụ tập một hồi thì ai về nhà người nấy luôn, Hàn Phong vẫn như thường lệ đều đèo Mộc Hạ về trên con xe quen thuộc như bao ngày.
Rất nhanh kết quả thi đã có, thầy Trương hôm nay lại đến lớp dù không có tiết dạy.
"Thầy đến là để thông báo về kết quả thi loại xem ai đại diện đi thi và ai sẽ phải ở nhà"
"Nhanh vậy mà đã có kết quả rồi sao thầy"-Hàn Vũ
"Ừm, vì đây cuộc thi gần kề nên toàn bộ giáo viên phải tham gia chấm bài một cách khắc khe nhất"
"Thầy ơi, vào chuyện chính đi thầy"-Lê Khiết
"Đúng rồi đó thầy, tụi em hồi hộp lắm rồi ạ"-Bối Nguyệt
"Hai cậu bình tĩnh đi, để thầy Trương từ từ nói"-Danh Quỳnh

"Mấy cái đứa này thiệt tình, kết quả năm nay rất bất ngờ đấy.

Lớp S vậy mà chẳng có ai đủ tiêu chuẩn để làm đại diện đi thi lần này, ngược lại.

Xin chúc mừng lớp chúng ta, tuy best trường nhưng lại đậu cả mười em đi thi không xót một em nào ở lại.

Thầy có lời khen dành cho tất cả các em đấy, và thầy hiệu trưởng cũng rất mong chờ vào tất cả các em.

Vì trong kỳ thi thử này điềm của ai nấy đều rất cao ở các môn mình đã chọn thi.

Đợt thi cấp quốc gia này các em cứ bình tĩnh, tự tin mà dành chiến thắng nhé"
Cả lớp vui mừng reo hò khôn xiết, thầy Trương cũng nở nụ cười vui vẻ hướng đám học trò nhỏ mà vô cùng mãn nguyện.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không muốn học thì kết quả vô cùng tệ hại còn một khi đã học hành chăm chỉ thì lại gây cho người khác nhiều bất ngờ đến nỗi người ta phải ngỡ ngàng không thôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: 190: Một Lũ Khó Ưa


Cuối cùng ngày lên đường đi thi cũng đã đến, cả lớp từ sớm đã tập hợp đông đủ ở sân bay.

Thầy Trương chủ nhiệm lớp F sẽ là người phụ trách trông coi đám học sinh của mình.

Tâm trạng ai nấy cũng vô cùng hồi hộp mà đón chờ giờ lên máy bay.
Rất nhanh mất tầm 2 tiếng rưỡi đồng hồ đã đến nơi, đúng là thành phố xa hoa bật nhất của Quốc gia.

Nhìn đâu cũng thật nguy nga, lộng lẫy.

Tuy từ nhỏ đã luôn đi tới đi lui chốn này nhưng mỗi lần đến đấy bọn họ đều không thể nào không bất ngờ trước sự thay đổi ngày càng đi lên của nó được.
Nơi của bọn họ là trụ cột tập trung nhân tài của đất nước, nhưng vì bên lãnh đạo thích quê hương nơi đó có sự yên bình nên mới không cho thi hành những công trình cao chọc trời.

Nên khi đám người thành phố này nhìn vào luôn liên tưởng tới việc thành phố của bọn họ rất nghèo.


Nhưng thực chất đó mới là nơi phát triển nhất, vì nhân tài của quốc gia đều an toạ ở đó để nghiên cứu.

Đám người này dám xem thường thành phố đó thì sau này ắt hẳn chẳng có đồ hiện đại và cao siêu để xử dụng nữa đâu.
Để đến lúc đó thì Viện Quốc Gia chống mắt lên xem bên nào khing thường bên nào, nhưng người trong một nước như thể anh em.

Dù các địa danh và nơi chốn nhưng vẫn luôn là người nhà, trừ một số trường hợp quá tự cao và tự phụ ra mà thôi.

Ở đây cũng có người this người that mà.
Khi nhận xong đầy đủ hành lý thì Thầy Trương gọi một chiếc xe taxi mười một chỗ đến chở đám học trò bao gồm cả ông về khách sạn đã được đặt trước.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, cả đám vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Mộc Hạ cũng vô cùng choáng ngợp trước độ nguy nga mà quốc gia baba chi tiền vào nơi này.

Đúng là trung tâm của du lịch, không thể xem thường được mà.

Nhưng nơi cậu sống vẫn là tuyệt nhất.

Vì nơi đó vô cùng yên bình chơ không có ồn ào và tấp nập người như ở nơi này.
Sau vụ kẹt xe thì cuối cùng cả thầy và trò cũng đến được khách sạn, nhưng lúc vào lấy phòng thì lại gặp sự cố.
"Sao cơ, tại sao lại không có phòng.

Rõ ràng là tôi đã đặt trước phòng ở đây một tuần trước rồi mà"
"Xin lỗi ngài, nhưng vì đã có người trả giá cao hơn nên chúng tôi đã nhượng phòng lại cho bên đó rồi ạ"
"Vậy còn tiền của tôi trả cho khách sạn mấy người thì sao hả? Tận 120 triệu đấy"
"Đó là việc của ngài, giờ chúng tôi chỉ còn đủ hai phòng thôi.


Nếu ngài thuê thì ở lại còn không thì phiền ngài đi cho"
"Thái độ làm việc của cô như vậy là sao hả? Gọi quản lý của cô ra đây"
"Đây là mệnh lệnh của quàn lý, dù anh có muốn gọi quản lý ra đây thì kết quả vẫn như vậy thôi"
"Ai đã cướp phòng của bên tôi vậy hả?"
Thầy Trương tức giận mà quát lớn, nếu không có phòng vậy học trò của ông phải ngủ ở đâu đây.

Đám người này đúng là quân ăn cướp mà.
"Ồ, ai đây."
Chợt một giọng nói châm biến vang lên, Thầy Trương quay lại nhìn người đó với vẻ mặt đầy tức giận.
"Hoá ra là giáo viên của Nhất Đại sao"
"Tưởng là ai, hoá ra là thầy Hàn bên trường Nhất Quang"
"Lâu rồi không gặp thầy Trương nhỉ? Cũng đúng thôi hai năm liền để thua trường tôi vậy mà"
"Nói gì đó hả"
"Lại là đám học sinh quèn nào nữa đây.

Hửm, năm nay bên trường đổi học sinh rồi sao, thú vị nhỉ"
"Không liên quan tới thầy Hàn, mấy đứa đi thôi.


Thầy sẽ thuê khách sạn khác cho mấy đứa nghỉ ngơi"
Thầy Trương không muốn đôi co với con rắn độc bên trường Nhất Quang này bèn nhanh chóng đem học sinh của mình rời đi, nhưng khi để ý đến học sinh của mình thì cả đám đã bị tốp những đứa bên trường Nhất Quang chặn lại.
"Xem nè bây, đám này là học sinh tệ nhất của trường Nhất Đại không phải sao?"-Tào Dư Ảnh
"Ể, năm nay trường đó tệ đến mức phải đem đám tiểu tốt, dốt nát này đi thi sao"-Tràm Minh Ngọc
"Đáng thương thật đấy haha"-Chúc Tiểu Cơ
"Bây nói ít thôi không khéo bọn nó tự ái lại bỏ về hết thì mất mặt lắm"-Bình Phàm Hưng
"Xin lỗi nha haha, bọn này chỉ đang nói sự thật thôi"-Phạm Thiên Tuế
"Mà công nhận tui dốt nhưng được cái đám năm nay toàn trai xinh gái đẹp không à"-Nam Thương Diệu
" Sao vậy, mấy bạn sợ à?"-Thiều Tuyết
"Bây quá đáng quá rồi đấy, coi làm mấy cô gái bên kia khóc đòi mẹ giờ"-Bắc Tàu Quân
"Sao im lặng quá vậy cà"-Bạch Tiểu Bình
"Đừng chọc bạn, cái bọn này thật là"-Giai Mạnh

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: 191: Lời Khiêu Chiến Công Bằng Nhất


Lê Khiết điên máu lắm rồi đấy nhưng phải nhịn lại vì bọn họ không thể để mất hình tượng được với lại thầy Trương còn đang ở đây.

Bọn họ không muốn đem lại rắc rối cho thầy đâu."Các em nói chuyện như vậy à? Các em được ăn học đàng hoàng vậy mà lời lẽ thốt ra không khác gì dao găm gây sát thương đến người khác vậy à.

Các em nên nhớ, tôi biết các em đã điều tra qua lớp của tôi.

Nên các em cũng đừng nghĩ mấy em ấy hiền không nói lại mà lên mặt, tôi nói cho các em biết hôm nay các em ấy vì giữ thể diện cho các em và tôi nên mới bỏ qua.

Nhưng về sau thì tôi không có chắc, thầy Hàn, thầy nên quản chặt cái miệng và cái nết không ra gì này đi.

Đợi tới khi thua trắng thì đừng có mà trầm cảm nhé! Năm nay đội của trường tôi khác xưa rồi, có khi người bất ngờ nhất là trường thầy đấy.

Đây không phải là một lời đe doạ hay tự cao mà đây chính là sự tự tin và cũng là lời khiêu chiến công bằng nhất.

Vui vẻ nhé! Tạm biệt."

      Nói xong một tràn dài thì Thầy Trương nhanh chóng quay người dắt các em học sinh của mình rời đi, thầy Hàn nhìn vào bóng lưng bọn họ mà bàn tay khẽ siết chặt lại, mặt mày cũng tối xầm đi không ít.

Lúc đám kia đang bận châm biến bọn họ thì Hàn Phong đã đặt khách sạn khác cho mọi người nghỉ ngơi rồi.

Dù gì cũng là chuỗi khách sạn cho nhà hắn mở nên nhà trường không cần phải lo mất thêm một số tiền nào nữa.
" Mấy em đi chơi đâu đó đi ha, có gì thầy đặt được phòng khách sạn xong thì thầy sẽ gửi định vị qua cho các em sau."
"Không cần đâu thầy ơi"-Lê Khiết
"Thằng Phong nó lo xong vụ khách sạn rồi ạ"-Bối Nguyệt
"Vì vậy thầy đừng lo nữa nhé"-Danh Quỳnh
"Không tốn thêm đồng nào nữa đâu thầy"-Khiết Băng
"Là sao vậy mấy đứa?"
"Khách sạn chúng ta sắp ở là chuỗi khách sạn do nhà thằng Phong mở nên ai mà dám thu tiền của nó đâu"-Hàn Vũ
"Làm người iàu có đúng là sướng thật đấy.

"-Trương Nguyên
"Chắc mày với tụi kia nghèo, toàn đám dị hợp sinh ra đứng sẵn ở cái đỉnh đích mà còn bày đặt đồ cho lắm vào.

Chê nha, chê mạnh luôn á."-Thư Khoa
"Thôi thôi, về khách sạn trước rồi chiều tính tiếp.

Cũng gần trưa rồi"-Chúc Thành
"Xong đợt này, tao về sa thải bà cô nhân viên với tên quản lý kia.

Phạm vào nội quy của khách sạn thì chỉ có mà chờ bị đuổi việc"-Hàn Phong
"Bớt giận đi Phong, nắng quá.

Về khách sạn trước đã"-Mộc Hạ.
     Thế là mọi người lại gọi xe mười hai chỗ đến để đưa họ tới khách sạn khác, lần này nhờ Hàn Phong mà bọn họ thuê được khách sạn gần địa điểm thi nên đỡ lo chạy lui chạy tới khi quên đồ hay lỡ mệt quá mà dậy trễ rồi.

       Khi nhận phòng xong thì ai xách vali về phòng nấy, bọn họ thuê tất cả sáu phòng.

Một phòng là hai người, trừ thầy Trương thì có riêng một phòng không cần ngủ với ai cả.

Chia phòng xong xuôi thì bọn họ cũng mất hút.
Mộc Hạ bước vào bên trong phòng, cất gọn vali ở một góc rồi ngả lưng xuống giường.

Cảm giác hưởng thụ trong sự mềm mại và thoải mái này khiến cậu vô cùng hài lòng, hai người cứ thế loay hoay một hồi thì cũng xuống nhà ăn của khách sạn để tụ tập với mọi người.

Mọi người gọi món xong, trong lúc đợi cũng ngồi tám đại với nhau một hồi.
"Chiều nay đi chơi không bây? Thầy có muốn đi cùng với tụi em không ạ?"-Lê Khiết
"Thôi, thầy ở lại.

Thầy già rồi cần một nơi yên tĩnh để uống trà và đọc sách thôi là đủ mãn nguyện rồi"
"Thầy nói sao ấy ạ, thầy mới hơn ba mươi mà đã già.

Thật không hiểu nổi mà"-Bối Nguyệt
"Ba mươi là già rồi, thầy không hợp với lối chơi bất chấp của mấy đứa đâu.

Nhưng mà mấy đứa chưa đủ tuổi đâu đấy, đừng có dính vào tệ nạn xã hội Cũng không được vào bar, uống bia, hút thuốc....."

"Vâng, tụi em biết rồi ạ"-Danh Quỳnh
"Ngoan"
"Vậy chiều nay đi đâu chơi bây?"-Khiết Băng
"Đi dạo một lượt thành phố, rồi chụp ảnh checking đi"-Hàn Vũ
"Cũng được đấy, lâu rồi Tinh Không của tao không có tin nào"-Trương Nguyên
"Tao cũng muốn thử món ăn ở đây xem có ngon như ở thành phố của mình không"-Thư Khoa
"Vậy trước mắt cứ chốt như vậy đi ha"-Chúc Thành
Mọi người không ai phản đối mà còn gật đầu đồng ý, chợt Hàn Phong lên tiếng.
"Mà thầy Trương, ở khách sạn này cũng có thư viện đấy ạ.

Thầy chỉ cần đi ra sau khu vườn thì sẽ thấy thư viện và chỗ để thưởng trà thôi ạ"
"Ừm, thầy biết rồi.

Cảm ơn em"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: 192: Hạ Hạ Cuồng Đồ Ngọt Lắm!


Trò chuyện thêm một lúc thì đồ ăn cũng được dọn lên, đúng là khách sạn tốt nhất thành phố.

Đồ ăn ngon đến không cưỡng lại được, nhưng có vẻ như Hàn Phong không vừa miệng cho lắm.

Thấy vậy Mộc Hạ liền kéo áo hắn mà nhỏ giọng hỏi.

Hắn biết ý cũng cúi thấp người xuống, ghé tai mà lắng nghe lời cậu sắp nói."Cậu sao vậy? Đồ ăn không ngon à hay không hợp khẩu vị vậy?"
"Không phải, chỉ là đồ ăn không ngon bằng em nấu.

Nên tôi có chút không ngon miệng cho lắm"
"Cậu...cậu"
"Sao vậy?"
"Không có gì, mau ăn thêm đi"
      Mộc Hạ khẽ đỏ tai trước lời mật ngọt kia của hắn, cậu với tay đổi đầu đũa gặp đồ ăn bỏ vào chén cho hắn.

Sau đó lại vòng đũa về như cũ rồi tiếp tục ăn phần trong bát mình.
       Hàn Phong thấy người thương gắp đồ ăn cho mình thì vui đến không tả nổi, và dường như đồ ăn đột nhiên lại ngon đến lạ.

Dùng xong bữa thì Thầy Trương và mọi người đi dạo xung quanh một vòng để tiểu bớt thức ăn.


Sau đó, bọn họ quay về phòng ngủ một giấc.
      Đến chiều thì bọn họ thức dậy sửa soạn rồi cùng nhau rời khách sạn để đi tham quan thành phố.
"Wow, đẹp thật đấy"-Lê Khiết
"Đúng là đẹp thật nhưng không đẹp bằng cậu"-Bối Nguyệt buông lời thả thính Lê Khiết khiến cô tim đập, mặt đỏ.

Còn đám người kia thì ba chấm cạn lời, dường như sau khi quen nhau đủ lâu cả hai người mạnh dạn hơn rồi thì phải.

Mà hai người này cũng tương thích thật.
"Bây bớt đi, làm nhiều cái mắc mệt nha hai má"-Danh Quỳnh
"Tôi cũng thấy cậu là người đẹp nhất"-Khiết Băng
"Riết rồi không có má nào bình thường, nhưng phải nói lại Bé Nguyên của tao là đẹp nhất."-Hàn Vũ
"Thôi đi chơi đi bây, còn ông tướng này bớt lại đi."-Trương Nguyên
"Ể, Nguyên đỏ mặt trông khả ái quá đi"-Thư Khoa
"Người thương của ai thì trong mắt người kia là người đẹp nhất rồi, có gì mà phải làm quá lên"-Chúc Thành
"Bấy nín được rồi đấy"-Hàn Phong
Cả đám quay mặt sang nhìn Hàn Phong, xem nữa thì bọn họ quên mất một chuyện vô cùng quan trọng nha.

Hàn Phong chưa rước được người thương về nhà nên kỳ thị mấy câu thả thính hường phấn như này.
Khổ thân dữ mèn đét à, nhưng đành chịu thui chơ biết sao giờ.

Mà bọn họ cũng sẽ hạn chế thả cơm chó nếu không chắc hắn tiễn từng người đi mất.

Cũng không sao nhỉ, dù gì cũng có Mộc Hạ ở đây.

Cậu sẽ bảo kê cho tất cả mọi người mà.
"Bên kia có chỗ bán bánh Crepe kìa Phong"
Mộc Hạ nhẹ kéo tay áo hắn, đôi mắt sáng lên khi thấy đồ ngọt.

Hàn Phong thấy vậy liền nhanh chóng lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà mỉm cười ôn nhu với cậu.
"Vậy chúng ta qua đó nhé, tôi sẽ mua cho cậu những vị mà cậu thích"
"Ừm, Phong là tốt nhất "
Cứ như thế Hàn Phong lại càng bui vẻ và cao hứng hơn bao giờ hết, cậu nắm lấy tay hắn mà dắt đi.


Hắn cũng mặc cho cậu muốn đưa mình tới đâu cũng được.

"Thằng Phong nó smip Hạ Hạ đến vậy là cùng"-Lê Khiết
"Nhìn cái mặt của nó kìa"-Bối Nguyệt
"Nhìn mà muốn đấm cho một cái"-Danh Quỳnh
"Nhìn mặt thằng Phong mãn nguyện quá trời, hồn chắc sắp bay đi mất rồi"-Khiết Băng
"Rồi bây co đuổi theo không hay đứng đây tám?"-Hàn Vũ
"Đuổi theo chứ"-Trương Nguyên
"Đi thôi bây, tao cũng thèm bánh Crepe lắm"-Thư Khoa
"Ừm, đi qua đó thôi"
Thế là cả đám nối chân nhau chạy theo sau Mộc Hạ, đứng trước quầy hàng bán bánh Crepe.

Mộc Hạ chọn một lượt hết các vị trong menus của quán.

Điều này không chỉ khiến cả đám kinh ngạc, mà ngay để cả ông chủ cũng phải toát mồ hôi.
Ngồi đợi tầm 15 phút thì cuối cùng bánh cũng đã có, bánh mới ra lò vô cùng thơm lại còn mát lạnh nữa chứ.

Bởi vì bên trong có thêm kem á.

Mọi người đang hoang mang không biết Mộc Hạ có ăn hết đống này không thì cậu đã show ra tất cả tài năng ăn uống của mình khiến cả đám đứng hình.

Trừ Hàn Phong vẫn rất thản nhiên mà ngồi một bêm vừa ăn phần của mình vừa chùi miệng cho cậu.
"Vãi ạ"-Lê Khiết
"Sức ăn của Hạ Hạ mạnh thật đấy"-Bối Nguyệt
"Thường ngày tao thấy Hạ Hạ ăn uống nho nhã với từ tốn lắm.


Lại còn ăn rất ít nữa ý"-Danh Quỳnh
"Sốc vãi mèo"-Khiết Băng
"Ăn nhiều vậy mà cậu ấy không ngán à?"-Hàn Vũ
"Tại sao? Tại sao, Hạ Hạ ăn nhiều như vậy mà người vẫn rất gầy."-Trương Nguyên
"Làm bài thi đã nhanh nay lại ăn còn nhanh hơn.

Không hổ danh xưng hoa khôi học bá của trường mà"-Thư Khoa
"Ăn đi mọi người, để lâu sẽ không còn ngon nữa đâu"-Chúc Thành
"Bọn mày đừng thắc mắc như vậy, lúc đầu tao cũng như bọn mày thôi.

Nhưng tìm hiểu sâu về cậu ấy thì tao mới biết, Hạ Hạ cuồng đồ ngọt lắm.

Chỉ riêng đồ ngọt là sức chứa của cậu ấy lớn, còn nếu đưa đồ ăn bình thường thì cậu ấy chịu không nuốt nổi một bát cơm đâu"-Hàn Phong
"Bánh Crepe ngon quá đi mất"-Mộc Hạ
Mộc Hạ ăn đến quên sự đời, điều này khiến bonhoj nhìn vào lại thấy rất ngốc lại còn hài vô cùng.

Ai nấy đều bật cười vui vẻ cả lên, Mộc Hạ thấy vậy cũng chỉ tiếp tục cắn miếng kem lớn mà nghiêng đầu hỏi chấm với đám bạn của mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: 193: Hội Đồng Thi


Đánh chén no nê thì cả đám lại tiếp tục tìm niềm vui, khi chơi đã cái nư thì mới vác xác về lại khách sạn đề dùng bữa tối với thầy Trương.

Dùng xong bữa thì ai nấy đều về phòng, tắm rửa sạch sẽ xong thì cũng ngủ mất vì hôm nay bọn họ đã đi chơi đến kiệt sức.
Sáng sớm hôm sau, hôm nay cũng là ngày thi vòng loại chính thức.

Ai nấy đều dậy từ sớm và đã dùng xong bữa.
Tại địa điểm thi, cả thầy và trò đang đi xung quanh tìm đường tới hội đồng thi.

Nhưng có lẽ hơi đen cho bọn họ khi gặp phải đám trường Nhất Quang.
"Ồ, thầy Trương"
"Ừm, thầy Hàn"
"Thầy đang tìm đường đến hội đồng thi à?"
"Không thấy sao còn hỏi, có vẻ dạo này mắt thầy Hàn có vấn đề nơi rồi.

Sau mấy ngày thi về thầy nhớ tranh thủ sơm sớm để đi khám mắt đi ha."
"Cảm ơn vì sự quan tâm của thầy"
"Đâu tôi không rảnh để quan tâm thầy nơi"
Nghe thấy những lời này của thầy Trương, thầy Hàn dần lung lay khuôn miệng.


Nụ cười xã giao đúng chất quý tộc đang dần bị méo mó.
"Đám nghèo hèn, bọn mày sẽ thua thôi"- Tào Dư Ảnh
"Chưa biết ai thua ai nên đừng vội khinh địch vậy chứ"-Lê Khiết
"Con nhỏ nào đây, bần hèn thật đấy.

Nhưng đổi lại thì có chút nhan sắc đấy"-Tràm Minh Ngọc
"Mấy người mở miệng ra là nói chúng tôi bần hèn, nhưng không biết mấy người có giàu hơn chúng tôi hay không nữa nơi á"-Danh Quỳnh
"Mày nói gì đó hả con ranh kia"-Chúc Tiểu Cơ
"Quân tử động não chứ không động thủ, thử đụng vào cậu ấy xem.

Tôi cho cô biết tay"-Khiết Băng
"Thôi nào, đừng xích mích vậy chứ.

Dù gì thắng thua cũng đã rõ như ban ngày rồi mà, tại sao chúng ta phải hạ thấp mình để đứng đây đôi co với một đám vô danh tiểu tốt lúc nào cũng đội sổ cơ chứ"-Bình Phàm Hưng
"Nghe hai chữ bình phàm thôi là đủ thấy sau này chẳng làm nên cơm gạo gì rồi mà còn bằng đặt lên mặt với ai"-Hàn Vũ
"Mày dám chê nhạo, lăng mạ người khác à.

Mày có tin tao kiện mày không hả"-Phạm Thiên Tuế
"Eo ơi, sợ quá.

Sợ quá đi mất"-Trương Nguyên
"Biết sợ là tốt đấy"-Nam Thương Diệu
"Haha, ngu thật đấy.

Nguyên à, tụi nó tưởng mày sợ thiệt kìa.

Cười chết tao rồi này"-Thư Khoa
"Chúng mày..."- Thiều Tuyết
"Sao nào, bạn tôi nói đúng quá nên bên đó không cãi được à"-Chúc Thành
"Bọn mày đừng tưởng tụi tao hiền mà hóng hách, tụi tao đang giữ mặt mũi cho chúng mày đấy.

Đừng làm bọn tao nóng lên"-Bắc Tàu Quân
"Mày thử nóng lên tao coi nào, chúng mày tưởng bọn tao dễ bắt nạt à.

Cứ nhào vô đây xem thằng nào ăn thằng nào"-Hàn Phong
"Bọn mày"- Bạch Tiểu Bình

"Bây bình tĩnh đi, có gì thì lên sàn đấu đi.

Đánh nhau làm gì với lũ này, chỉ bỏ đau tay, tốn sức thôi.

Chiến thắng rồi cho chúng nó thấy, chúng nó đã đụng vào những người không nên đụng vào."-Giai Mạnh
Trước lời tuyên chiến chính thức này lớp F lại được phen hăng máu hơn, đám lớp S vẫn chưng ra bộ mặt ta đây.

Thầy Hàn nghe thấy cuộc đối thoại thì vô cùng ưng ý cách làm của các học trò cưng.

Thầy Trương thì không để ý đến đám đó, thầy đi tới vỗ vai Mộc Hạ.

Cậu gật đầu như đã hiểu.
"Được rồi các cậu, sắp đến giờ thi rồi mau đi thôi"
Nghe thấy giọng của Mộc Hạ cả đám bọn họ liền hạ hoả, khẽ liếc đám kia thêm một lúc nữa thì xoay người bỏ đi.

Từ đầu đến cuối vì cái chiều cao khiêm tốn và thân hình nhỏ xinh này mà cậu bị đám bạn bảo vệ phía sau.

Chỉ khi thầy Trương nhờ thì cậu liền lên tiếng.
Nói chung cả đám bên Nhất Quang kia vẫn chưa một ai thấy được mặt của cậu, vì cậu được mọi người bảo vệ quá kỹ.

Nếu đội hình này mạnh thì người đứng đầu ắt hẳn không phải dạng tầm thường.
"Giọng nói ban nãy là của ai vậy?"-Tào Dư Ảnh
"Tao không biết"- Tràm Minh Ngọc
"Mà giọng cũng hay đấy"- Chúc Tiểu Cơ

"Sao đấy, mày có hứng thú thiệt à"-Bình Phàm Hưng
"Bí ẩn như vậy mà, được cả đám đó đứng trước che chắn, bảo vệ thì ắt hẳn người kia không tầm thường"-Phạm Thiên Tuế
"Mày bỏ cái điệu cười kia đi, đào hoa nhưng giọng đó là nam đấy.

Mày tính trêu đùa tình cảm của con trai thiệt à."-Nam Thương Diệu
"Ha, nhìn mặt nó cũng đủ hiểu thôi"-Thiều Tuyết
"Tý kiểu gì cũng phải lên giới thiệu, đến lúc đó ắt hẳn là biết mặt thôi.

Nôn nóng làm gì cho mệt"- Bắc Tàu Quân
"Thầy Hàn đi trước rồi kìa"-Bạch Tiểu Bình
"Đi nhanh nào bây, tao cũng có chút tò mò về người kia và cuộc thi năm nay rồi đấy.

Ắt hẳn sẽ rất thú vị đây"-Giai Mạnh
Và rồi cả đám trường Nhất Quang mỗi người một vẻ, một khí chất đi về phía hội đồng thi.

Bọn họ là người trong giới nên việc gặp gỡ và giao lưu với tầng lớp quý tộc đã không còn xa lạ gì nữa.

Nên việc biết mặt của toàn bộ chín người trong lớp F là điều hiển nhiên, trừ Mộc Hạ ra là bọn chúng chưa từng gặp qua.
Nên đâm ra bọn chúng mới tò mò về nhan sắc của cậu đến vậy, với người có thể nói một câu khiến cả đám thú dữ kia nhanh chóng bình tĩnh lại thì càng khiến bọn họ tò mò hơn mà thôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: 194: Giới Thiệu Thí Sinh Của Các Trường


Tiếng chuông to vang lên, các nhóm thí sinh của các trường đều đã tập trung vào vị trí có treo băng đô của trường mình.

Năm nay khác với mọi năm, từ thể lệ thi cho tới cách thi.      Như đã nói năm nay toàn bộ các thí sinh tham gia sẽ đấu từ vòng loại cho đến bán kết về sau tại một địa điểm trong sân thi đấu này.

Khắp nơi đều được bố trí camera vô cùng dày đặc , mọi ngóc ngách đều có cam để quan sát.
      Mọi động tác của các thi sinh sẽ được thu vào cam và thông qua màn hình lớn mà các ban giám khảo có thể nhận biết được ai đã gian lận.

Thay vì như mọi năm sẽ sẵn đề và để trong két sắt khoá lại thì năm nay đặc biệt hơn hết.
        Toàn bộ các mã đề sẽ được in ra hết và được để sẵn trong các rương, và các giám khảo sẽ bốc đề ngày tại thời điểm thi luôn để tránh các trường hợp không công bằng như việc hối lộ.

Nhưng trước tiên như hằng năm sẽ là khoảnh khắc giới thiệu các thí sinh đến từ các trường lớn nhỏ trong đất nước.
         Cuộc thi lần này được phát sóng trực tiếp trên toàn bộ mạng xã hội, ngay cả nước ngoài cũng có thể xem được.

Và sau khi giới thiệu toàn bộ các thí sinh thì các gương mặt đại diện của các trường đều được tế lên hết mạng xã hội.
       Cuộc thi lần này vừa áp lực vừa khó nhằn rồi đây, trường Nhất Quang đã giới thiệu xong.
"Nhàm chán thật, cũng từng ấy gương mặt"-Tào Dư Ảnh

"Năm nay thú vị nhỉ?"-Tràm Minh Ngọc
"Cuộc thi lớn mà vẻ, sao mà không thú vị được"-Chúc Tiểu Cơ
"Được lên hẳn truyền hình của thế giới mà, phấn khích thật đấy"-Bình Phàm Hưng
"Năm bay bên Nhất Đại đổi hết một lượt, giám khảo mấy năm trước cũng bất ngờ quá trời"-Phạm Thiên Tuế
"Sao mà biết hay vậy?"-Nam Thương Diệu
"Mày ngốc quá Diệu, tất nhiên là phải biết rồi.

Vì giám khảo và hội đồng phía trên nắm hết sơ yếu lý lịch của toàn bỏ học sinh tham gia mà"-Thiều Tuyết
"Tao có linh cảm năm nay sẽ vô cùng thú vị đấy"-Bắc Tàu Quân
"Làm gì thì làm, chơ để thua bọn lớp F Nhất Đại là nhục lắm đấy"-Bạch Tiểu Bình
"Sẽ không thua haha, đến lượt trường Nhất Đại rồi kìa"-Giai Mạnh
       Xong tốp người trường kia thì đến bọn họ lên sàn, năm nay các ban giám khảo cũng được đổi lại thành những gương mặt mới.

Bọn họ có tuổi đời già dặn hơn.

Và trong đó có một người ở Khoa Toán của Viện Quốc Gia tới tham dự.
       Đây đúng là một vinh dự lớn cho toàn bộ các thí sinh, vì chỉ cần ông ấy ưng mắt với một hay nhiều thí sinh nào đó.

Thì cơ hội được tuyển thẳng vào Viện Quốc Gia học tập và làm việc là rất cao.

Có tiền cũng không thể nhận được đãi ngộ lớn tới vậy.
"Và bây giờ là sự góp mặt mới của các thí sinh đến từ trường Nhất Đại, liệu năm nay bọn họ có thể đánh bại được đối thủ lớn nhất là trường Nhất Quang không.

Mời các bạn thí sinh bước ra"
       Người chủ trì vừa dứt lời thì phía trong góc tối Nhất Đại hiên ngang bước ra, tiếng xì xào cũng to hơn.
"Đụ má, năm nay bên Nhất Đại cử toàn nam nữ thần đi thi không vậy"
"Trời ơi, đẹp trai quá"
"Tao có theo dõi group bên đó, trong trường có một vị hoa khôi là nam vô cùng giỏi và đẹp."
"Tao cũng biết người đó, xem ảnh thôi mà đẹp hút hồn"
"Nghe đâu cậu ấy đặc biệt là do bị biến đổi gen từ trong bụng mẹ á"

"Nhìn giống người bị bệnh bạch tạng nhưng lại không có phải.

Chắc là biến đổi gen mới rồi, vì không chỉ bị biến đổi màu tóc mà còn có cả màu mắt nữa ấy."
"Tự nhiên hồi hộp muốn diện kiến nhan sắc người đó ghê"
"Má ơi, các nữ thần kìa.

Đẹp quá đi"
"Hàn Phong đẹp trai quá"
"Hàn Vũ, Chúc Thành, Thư Khoa và cả Trương Nguyên nữa, mê quá đi"
        Hàn Phong dần đầu đoàn đi trước lúc lên tới sân khấu thì cả đám tản ra một chút để Mộc Hạ bước lên.
"A..a..a...Hoa khôi đặc biệt của Nhất Đại xuất hiện rồi"
"Trời má ơi, đẹp quá"
"Không hổ công năm nay tao đi thi bây ơi"
"Ở ngoài nhìn nhan sắc của bọn họ còn đẹp hơn trên ảnh nữa"
"Trời ơi cứu tui, chưa thi mà tui thấy choáng váng quá"
       Thấy tình hình có vẻ hơi náo loạn nên MC đành phải giữ trật tự các thí sinh, đợi bọn họ bình tĩnh lại thì nhóm cậu mới giới thiệu.
"Xin chào ban giám khảo, và các thí sinh.

Rất vui vì năm nay chúng tôi đã có cơ hội đứng đây để thử sức với các bạn.

Mong rằng chúng ta sẽ thi đấu hết sức và công bằng.


Và tôi là Lê Khiết đến từ trường Nhất Đại, môn thi của tôi là môn Lý."
"Xin chào mọi người, tôi là Bối Nguyệt môn thi của tôi là môn Hoá"
"Xin chào tôi là Danh Quỳnh, môn thi của tôi là môn Văn"
"Khiết Băng, môn thi là Lý"
"Hey, tôi là Hàn Vũ, và môn thi của tôi là môn Anh"
"Xin chào tôi là đại diện của Nhất Đại, tôi tên Trương Nguyên và môn thi của tôi là môn Hoá"
"Mình là Thư Khoa, và môn thi của mình là môn Văn.

Mong được chỉ giáo"
"Tôi là Chúc Thành, môn thi là môn Sinh."
"Hàn Phong, môn thi là môn Toán.

Không cần giúp đỡ"
"Tôi là Mộc Hạ, môn thi của tôi là Toán, Anh."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: 195: Vòng Loại 1 Môn Văn Đề Đỏ


Sau màn giới thiệu của Mộc Hạ, đám học sinh trường Nhất Quang có vẻ rất là lạ.
"Người đó..."-Tào Dư Ảnh nhìn cậu đến ngớ người, dường như đến cả hắn ta cũng chẳng tin được trên đời này lại có một người đẹp như một thiên sứ như vậy được.
"Má ơi, đám người bên đó nhan sắc đã đỉnh rồi.

Ai ngờ người bí ẩn này lại còn đẹp hơn nữa"- Tràm Minh Ngọc
"Nhìn cậu ta quen mắt quá, hình như tao từng thấy ở đâu rồi thì phải"-Chúc Tiểu Cơ
"Cậu ta là Lý Mộc Hạ, là người nam nhân duy nhất và cũng là người đầu tiên được bầu làm hoa khôi của Nhất Đại"-Bình Phàm Hưng
"Bây không thấy tên cậu ta rất quen à"-Phạm Thiên Tuế
"Không lẽ nào...."-Nam Thương Diệu
"Là cậu ta thật à"-Thiều Tuyết hoang mang hướng ánh mắt phức tạp nhìn về bọn họ, nhất là nhìn về phía của Mộc Hạ.
"Học sinh duy nhất với số điểm tối đa của tất cả các môn năm ngoái"-Bắc Tàu Quân
"Ghê vậy, năm đó đề của Viện Quốc Gia khó nhằn vô cùng.

Vậy mà cậu ta lại đạt điểm tuyệt đối sao"-Bạch Tiểu Bình
"Cậu ta là quái vật phương nào vậy, cứ đà này e rằng năm nay hơi khó xơi bên đó rồi đây"-Giai Mạnh

"Có gì mà khó xơi, Nhất Quang chúng ta mà thua sao.

Cứ đấu hết sức cho tao, thua người giỏi không sợ, chỉ sợ thua một kẻ chỉ biết dùng tiền mua đề."Tào Dư Ảnh
Cả đám nhìn hắn ta gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng của mỗi người lại mang một nỗi lo lắng gì đó khó tả.

Bên phía Nhất Đại, bọn họ đã giới thiệu xong và đi về phía lều được chuẩn bị riêng cho bọn họ.
"Oải ghê, mà sáng này thi vòng loại vậy thi môn nào trước vậy bây?"-Lê Khiết
"Cũng chẳng ai biết cả"-Bối Nguyệt
"Năm nay quy chế thay đổi gắt quá nên đành đợi đến giờ mới biết được"-Danh Quỳnh
"Thường thì sẽ thi môn Toán trước thì phải"-Khiết Băng
"Ể, chán vậy.

Mới màn đấu loại đầu mà để thằng Phong với Hạ Hạ ra rồi à"-Hàn Vũ
"Hai người đó mà ra thì thí sinh lại hoảng rồi về nhà hết mất"-Trương Nguyên
"Mày nói chí phải, hai con quái vật này không thể để xuất trận sớm quá được"-Thư Khoa
"Ai ra cũng vậy thôi à, mà không biết đề năm nay ra sao.

Mong là khó hơn đề của Hạ Hạ đưa tý, làm vậy để thử thách bản thân một chút"-Chúc Thành
"Mày cũng đam mê thật đấy, nhưng đề của Hạ Hạ chắc là khó nhất rồi.

Coi tý đứa nào thi trước thì ra sớm nửa tiếng hay một tiếng ha, phải tạo ấn tượng sâu sắc cho đám Nhất Quang kia nữa chứ"-Hàn Phong
"Haizz, tốt nhất là ai thi thì lo làm bài nghiêm túc một chút.

Để mất giải không có tiền thưởng là các cậu coi chừng tôi.

Chúng ta đến đấy để rèn luyện và học hỏi thêm kiến thức, thêm nữa là để chứng minh Nhất Đại của chúng ta không dễ bị đánh bại.


Chứ không phải hơn thua rồi chơi bẩn, nhưng chung quy vẫn vì tiền thưởng mà cố lên"
Ý chí quyết tâm kiếm tiền của Mộc Hạ tăng cao, cả đám thấy vậy vừa sợ lại vừa buồn cười.

Nhưng có mục đích như vậy cũng hay, vì đem tiền thưởng về liên hoan và lắp trang thiết bị tiên tiến mới cho lớp mà tiến lên.
Sau khi giới thiệu xong toàn bộ các thí sinh đến từ các trường thì ban giám khảo cũng cử đại diện bước lên bóc thăm.

Ai nấy đều vô cùng hồi hộp mà nhìn chiếc thùng đang quay tròn như đang chơi trò chơi trúng thưởng kia.

Quay được vài vòng thì ban giám khảo cũng dừng lại, ông ấy thò tay vào bốc đề.
Đề đã được bốc ra, ông đưa đề cho người chủ trì và đi về chỗ ngồi.

Dưới sự hồi hộp và không khí im lặng tuyệt đối của toàn bộ thí sinh, tiếng nói vang vọng từ loa truyền tới tai người nghe rất rõ.
"Đề thi đã có trên tay tôi, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau mở ra nhé các bạn thí sinh.....Môn thi vòng loại thứ nhất là....là....là môn Văn.....Và đề được chọn là Đề màu đỏ.

Chúc các bạn may mắn nhé"
Nói qua một chút, sẽ có ba đề với ba màu khác nhau.

Đề màu xanh lá là đề nhẹ nhàng nhất có thể ×5, đề vàng là đề có độ khó ×8 lần đề thường, và đề đỏ là đề khó ×10 lần.

"Rồi rồi, thấy cuộc đời hơi bế tắc rồi đấy"-Danh Quỳnh

"Mới vô hơi xui nghe bây"-Thư Khoa
"Thôi cố lên, cứ bình tĩnh làm hết sức là được"-Chúc Thành
"Cố lên, Tiểu Quỳnh"-Khiết Băng
"Chúc hai người may mắn"-Lê Khiết
"Làm bài tốt nhé"-Bối Nguyệt
"Nhìn mặt hai người đó có vẻ không ổn lắm"-Hàn Vũ
"Chắc sẽ không sao đâu"-Trương Nguyên
"Cứ làm hết sức đi, thất bại là đi bốc cứt thôi"-Hàn Phong
"Ăn nói kiểu gì đấy Phong, hai cậu đừng nghe cậu ấy cố lên.

Cứ áp dụng những gì đã ôn tập là được"-Mộc Hạ
Hàn Phong ăn một cú thụt vào bụng liền ai oán kêu đau, nhưng vẫn không quên nài nỉ xin lỗi Mộc Hạ.

Cậu cũng không để bụng nên chấp nhận luôn, hắn cũng xoay sang xin lỗi Thư Khoa và Danh Quỳnh làm hai bọn họ còn sốc hơn khi nghe đề bốc là là đề đỏ nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: 196: Vòng Loại 1 Kết Thúc


Lấy lại bình tĩnh, và dưới sự động viên nhiệt tình của mọi người mà hai người bọn họ bước vào cuộc chiến của mình một cách đầy tự tin."Ai đây, hoá ra là hai người à"- Tràm Minh Ngọc
"Ồ, hoá ra lại đụng mặt nhau rồi"-Danh Quỳnh
"Đừng để thua nhé lũ óc bã đậu"-Chúc Tiểu Cơ
"Không biết ai thua ai thắng nên đừng vội mừng, mà có khi các người mới chính là một lũ óc toàn phân đấy haha"-Thư Khoa
       Danh Quỳnh và Thư Khoa đập tay với nhau mà cười lớn, bọn họ không thèm để ý đến biếu cảm khó coi của đám kia mà bước về vị trí.

Cuộc thi năm nay được bố trí thi ở sân vận động lớn ngoài trời.

Nhưng vì trời nắng nên mái che hiện đại đã được bật lên.
       Thư Khoa và Danh Quỳnh ngồi cách xa nhau tận bốn bàn, nhưng chắc không sao đâu.

Dù gì bọn họ cũng đã ôn đủ loại đề rồi.

Và bây giờ chính là lúc khiêu chiến, đề thi nhanh chóng được phát ra.

Vì trên bàn đã có sẵn giấy bút tiêu chuẩn rồi.
       Vẫn là năm phút đọc đề, trên màn hình lớn chiếu rõ mồn một mặt của toàn bộ các thí sinh thi môn Văn.

Đám bọn họ nhìn lướt qua thấy vẻ mặt cười tươi của Danh Quỳnh và Thư Khoa thì cũng hiểu đề của Vòng loại rất dễ xơi.

      Tiếng báo hiệu vang lên, giờ làm bài cũng chính thức bắt đầu.

Danh Quỳnh và Thư Khoa nhanh chóng múa bút nhanh như tốc độ ánh sáng.

Rất nhanh hai người bọn họ đã giải quyết xong các cậu vận dụng và các bài nghị luận xã hội.

Và bây giờ là toàn bộ thời gian hai người họ muốn dùng để làm bài Nghị luận Văn học.
"Hai người đó có vẻ ổn nhỉ?"-Lê Khiết
"Chắc đề vòng loại dễ xơi đấy"-Bối Nguyệt
"Nếu càng vào vòng trong thì mới thật sự là cuộc chiến đấu sống còn nhỉ"-Hàn Vũ
"Nhìn đám người bên Nhất Quang cũng không có vẻ gì là khó khăn"-Trương Nguyên
"Đối thủ năm nay chắc chỉ có đám đó là khó xơi"-Chúc Thành
"Nếu đề vòng loại đã dễ như vậy thì chắc tao chỉ cần làm một tiếng đồng hồ là đủ rồi"-Hàn Phong
"Đề tầm 50 câu nhỉ? Nếu vậy Chắc chỉ cần nửa tiếng thôi.

Nếu đề dễ, một câu thì tầm 1 phút, câu nào khó hơn thì 2-3 phút"-Mộc Hạ
      Cả đám xoay sang nhìn Hàn Phong và Mộc Hạ đang thản nhiên bình luận về thời gian làm bài, bọn họ thật sự kinh hãi đấy được không? Nhìn mặt Hàn Vũ không mấy tốt lắm, thi cùng một môn với người giỏi đúng là áp lực nhân đôi mà.

Thời gian trôi qua cũng được một tiếng rưỡi đồng hồ rồi, Danh Quỳnh và Thư Khoa cũng dừng bút nhấn chuông nhỏ để nộp bài.


Khi tiếng chuông vang lên ngay lập tức các giám thị coi thi đi tới thu bài lại.

Danh Quỳnh và Thư Khoa khẽ thở phào một hơi rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Cả hai người quay về lều tụ họp với đám bạn của mình.
"Làm tốt lắm Tiểu Quỳnh"-Khiết Băng
"Đề tương đối dễ, chắc do mới vòng loại nên vậy"-Danh Quỳnh
"Uống nước đi nè"-Lê Khiết
"May mà kịp nhớ mấy cái dẫn chứng không là đi rồi"-Thư Khoa
"Cậu làm tốt lắm, đừng lo"-Chúc Thành
"Ê bây, giám khảo đang chấm bài của hai cậu ấy kìa"-Bối Nguyệt
"Nhanh như vậy đã chấm bài rồi à"-Hàn Vũ
"Chấm bài cũng phải thôi, do đông thí sinh tham gia quá mà nên ai xong bài trước thì các giám khảo tranh thủ chấm bài luôn"-Trương Nguyên
"Rất dễ bị soi từng chữ một đấy, thôi kệ đi.

Đói thật, không biết khi nào mới được ăn trưa nữa đây"-Hàn Phong
"Hai người bên Nhất Quang nhấn chuông rồi kìa"-Mộc Hạ
Cả đám hướng mắt nhìn về chỗ thi, đúng là hai người bên Nhất Quang đã nhấn chuông.

Hàn Phong cũng quên luôn cơn đói mà hóng hớt với đám bạn mình.

Cứ như thế vòng loại buổi sáng đã kết thúc, toàn bộ các giám thị nhanh chóng tản ra thu bài.

Kết quả cũng nhanh chóng được công bố sau giờ ăn trưa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: 197: Kết Quả Vòng Loại Đầu Tiên


Khi vòng loại vào buổi sáng kết thúc thì thầy Trương đã rời đi mua cơm trưa cho đám học trò nhỏ của mình.

Ai nấy đều đã đói lả, Mộc Hạ buổi sáng có mua ít bánh nên chia cho mọi người ăn lót dạ trước.

Khi hộp bánh hết sạch thì thầy Trương cũng đem theo đồ ăn trưa quay lại, mọi người ngồi trong lều mà tụ tập ăn uống.

Nghỉ ngơi một lát thì bài thi của toàn bộ thí sinh đã được chấm xong, vì chấm theo đáp án có sẵn cộng thêm đó là có rất nhiều giáo viên phụ nên việc chấm bài rất nhanh đã có điểm.
Bài thi năm nay lấy trên thang điểm 200, tức có 50 câu vị chi ra những câu khó chiếm từ 5-6 điểm tùy mức độ từ dễ đến khó.

Khi kết quả được đưa ra đã có rất nhiều trường đã bị loại, vì nếu muốn đi tiếp các thí sinh phải đạt từ thang điểm 120 điểm trở lên.

Năm nay quy chế thi rất khác, may thay vẫn còn nhiều môn đấu loại nữa.

Nhưng nếu ba môn thi loại không đạt điểm chuẩn thì chính thức các trường phải out sớm.
"Năm nay lấy điểm cũng căng nhỉ?"-Lê Khiết
"Có mấy trường thua điểm ngay vòng đầu rồi kìa"-Bối Nguyệt
"Hình như dấu X kia là hỏng thì phải"-Danh Quỳnh

"Đủ ba dấu thì out game luôn chơ chi nữa"-Khiết Băng
"Năm nay lấy 120/200 điểm luôn à"-Hàn Vũ
"Muốn dành giải nhất thì ít nhất ở từng môn phải đạt từ 160 điểm trở lên"-Trương Nguyên
"Tao với Quỳnh thi vòng đầu đạt điểm tuyệt đối rồi, mà sợ vào các vòng thi chính thức không có dễ như vậy đâu"-Thư Khoa
"Thi vầy có ba vòng lận phải không?"-Chúc Thành
"Ừm, một vòng loại, một vòng bán kết và một chung kết."-Hàn Phong
"Nhận giải môn thi thì riêng, còn cộng điểm lại lấy giải trường thì chung.

Nên trước tiên cứ ưu tiên điểm thi riêng đã, chơ trước sau gì cũng cộng lại à.

Năm nay Nhất Quang vòng đầu cũng đạt điểm tối đa"-Mộc Hạ
Cả đám vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì đó rất lâu, bên Nhất Quang tình hình không được ổn cho lắm sau khi điểm được công bố.
"Hai đứa bên kia vậy mà cũng được điểm tuyệt đối"-Tào Dư Ảnh
"Đề của vòng loại không khó lắm nên bọn chúng mới có số điểm như vậy thôi"-Tràm Minh Ngọc
"Đợi vào vòng bán kết đi rồi biết ai hơn ai"-Chúc Tiểu Cơ
"Đừng có khinh địch, năm nay bên Nhất Đại không dễ xơi như trước đâu đấy"-Bình Phàm Hưng
"Lo cái gì chứ, không lẽ chúng ta giỏi vậy mà lại đi tự ti chỉ vì số điểm của vòng loại đầu sao"-Phạm Thiên Tuế
"Tao thấy thằng Tuế nói đúng, chúng ta cũng đâu phải dạng dễ xơi đúng không.


Bọn kia chỉ ăn may thôi.

Còn nhiều vòng loại nữa cơ mà, lo gì"-Nam Thương Diệu
"Không biết chiều nay thi đề gì nhỉ?"-Thiều Tuyết
"Tao thì muốn đó là môn sở trường của bản thân, đến lúc đó tao sẽ đè bẹp hết đám đó"-Bắc Tàu Quân
"Bên kia cái người tên Mộc Hạ kia thi hai môn Toán, Anh đấy.

Nếu là Toán thì người đối đầu sẽ là thằng Ảnh."-Bạch Tiểu Bình
"Còn Hàn Phong bên kia cũng thi Toán đấy, bây quên à.

Với lại môn Anh bên mình có thằng Quân nên cũng sẽ hoà điểm thôi."-Giai Mạnh
Luật năm nay là nếu hai bên thí sinh chung đội thi cùng một môn thì sẽ xét theo mà lấy điểm người có số điểm thấp nhất nếu cộng điểm để lấy giải chung.

Còn riêng thì xét theo điểm của cá nhân.
Ở Nhất Quang:
-Tràm Minh Ngọc và Chúc Tiểu Cơ thi môn Văn
-Môn Anh là có Bắc Tàu Quân
-Môn Toán có Tào Dư Ảnh và Phạm Thiên Tuế
-Môn Lý có Bạch Tiểu Bình và Thiều Tuyết
-Môn Hoá có Giai Mạnh và Bình Phàm Hưng
-Môn Sinh có Nam Thương Diệu

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: 198: Mộc Hạ Không Ổn Rồi


Xong bữa trưa, các ban giám khảo lại cử ra một đại diện để lên bốc thăm.

Xong việc thì MC liền công bố lá thăm như ban sáng.
"Lá thăm bữa sáng có vẻ khó nhằn đối với các bạn thí sinh nhỉ? Nhưng buổi chiều thì các bạn yên tâm, may mắn đã mỉm cười.

Nhưng là mỉm cười với người giỏi như những thí sinh dành giải mấy năm liền như trường Nhất Quang.

Lại một đề đỏ nữa nhưng môn thi buổi chiều là....là....là môn Sinh.

Bây giờ xin mời các bạn thí sinh thi môn này nhanh chóng ổn định vị trí nào.

Với bài thi Sinh các bạn có 50 phút để hoàn thành bài của mình"
Mọi người nghe xong ai nấy cũng bị rớt từ hi vọng xuống tuyệt vọng, tưởng đâu là đề xanh hay đề vàng nhưng đây lại là đề đỏ.

Là may mắn dữ dằn luôn rồi á.

Cam chịu số phận các thí sinh nhanh chóng ổn định ở chỗ ngồi mang số báo danh của trường mình.
"Thi tốt nhé Thành Thành"-Thư Khoa

"Ừm, cứ tin ở tao"-Chúc Thành
"Haha, mày sẽ ổn thôi"-Lê Khiết
"Cố lên nhé bác sĩ tương lai"-Bối Nguyệt
"Dành điểm tuyệt đối về cho tụi này đấy"-Danh Quỳnh
"Đừng áp lực quá"-Khiết Băng
"Cứ nhớ là thất bại là Hạ Hạ cạo đầu mày"-Hàn Vũ
"Mày báo nữa Vũ, coi bị thằng Phong tẩn cho đấy"-Trương Nguyên
"Thôi, Thành thi tốt."-Hàn Phong
"Đề không khó đâu, cố lên nhé!"-Mộc Hạ
Chúc Thành gật đầu thay cho cậu trả lời sau đó nhanh chóng chạy đi, ổn định chỗ ngồi xong.

Chúc Thành mới quan sát các thí sinh xung quanh, có vẻ như hơi xui khi Chúc Thành phải ngồi với thí sinh bên trường Nhất Quang.
"Làm bài tốt nhé đối thủ"-Nam Thương Diệu
Chúc Thành không trả lời câu chúc này vì y biết đây chỉ là một câu chúc mang tính châm biến.

Cô nàng Nam Thương Diệu thấy người kia không trả lời mình thì cũng chẳng nói gì nữa, nếu người ta đã không quan tâm còn bơ luôn lời nói của mình thì mắc gì bản thân phải mặt dày mà nói tiếp cơ chứ.
Đề thi nhanh chóng được phát xuống, Chúc Thành tranh thủ 5 phút đọc đề dò qua một lượt câu hỏi.

Thấy đề không có gì là đánh đố hay quá khó nên Chúc Thành yên tâm mà làm bài.

Nam Thương Diệu thấy thế cũng không thể thua bên cũng đua theo y.
Mọi người quan sát Chúc Thành qua màn hình lớn cũng không lấy gì mà quá lo lắng cho y, vì bọn họ biết khi y đã nhanh chóng đặt bút trước thời gian đọc đề thì là do đề quá dễ.
"Gặp đề dễ sao"-Lê Khiết
"Thành đặt bút rồi kia, chắc là đề dễ rồi đấy"-Bối Nguyệt
"Vậy không cần phải lo nữa rồi"-Danh Quỳnh
"Chắc gần một tiếng là thằng Thành làm xong"-Khiết Băng
"Mà đám Quỳnh với Khoa coi răng chơ vòng loại mà làm hơn một tiếng là có điềm nha"-Hàn Vũ
"Đề Văn thì phải viết dài chơ làm như hai mẻ đó giống Mộc Hạ vậy, xoẹt qua một cái là xong ngay được à"-Trương Nguyên
"Có gì tối về ôn thêm, Quỳnh với tao cũng đạt điểm tuyệt đối rồi.

Mày đợi đi Vũ, mày mà thi trên một tiếng tao cười vô mặt mày"-Thư Khoa
"Được rồi Khoa, nói nhiều với nó làm gì.


Trực tiếp đấm nó luôn.

Không ai bảo kê nó được đâu"-Hàn Phong
"Haizz, tôi đi mua chút đồ ăn đây"
Mộc Hạ xoay người rời đi, để lại đám bạn mình làm trò con bò trong lều.

Vì cái tính ăn nói thích cà khịa của Hàn Vũ mà cậu ta bị Danh Quỳnh và Thư Khoa đấm không trượt phát lào.

Những người còn lại thì chỉ đứng xem kịch mà cười khinh Hàn Vũ.

Lúc này Hàn Phong liền chạy theo Mộc Hạ, hắn không yên tâm khi để cậu đi một mình chút nào.
"Hạ Hạ sao vậy? Em giận tôi à?"
"Không có, chỉ là tôi thấy có chút mệt trong người thôi"
"Em bị sao, nói tôi nghe xem nào"
"Tôi có chút chóng mặt với lại hơi buồn nôn"
"Em lại gần đây nào"
Mộc Hạ nghe lời liền kề sát lại gần Hàn Phong, hắn vươn tay áp vào má Mộc Hạ.

Quả thật cậu rất nóng, ngay cả trán cũng vậy.

Hàn Phong thấy vậy liền cuốn cuồng hết cả lên, hắn bế phắt cậu ôm vào người sau đó chạy thẳng một mạch ra ngoài.

Hàn Phong nhanh chóng bắt một chiếc taxi tới bệnh viện, Mộc Hạ nằm trong vòng tay của hắn mà thở hắc từng hơi nóng hổi.

Điều này làm hắn càng sợ hơn, bắt được xe rồi thì hắn sốt ruột cứ giục bác tài chạy nhanh tới bệnh viện.
Mộc Hạ được đưa vào phòng khám, hắn bên ngoài làm một số thủ tục nộp tiền rồi ngồi bên ngoài phòng khám để đợi.

Tranh thủ hắn nhắn báo lại với đám kia một tin.
:"Tao với Hạ Hạ đang ở viện, có gì nếu không có bị làm sao thì tối gặp lại bây"-Hàn Phong
:"Sao lại vào viện?"-Lê Khiết
:"Hạ Hạ bị gì vậy? Có nghiêm trọng không?"-Bối Nguyệt
:"Bây bình tĩnh đi, có gì tý thằng Thành thi xong thì cả đám cùng nhau vào viện xem tình hình của Hạ Hạ"-Danh Quỳnh
:"Hèn gì ban nãy tao thấy Hạ Hạ không được ổn cho lắm, tao tưởng là do cậu ấy không quen với môi trường ở đây"-Khiết Băng
:"Thôi Hạ Hạ để thằng Phong lo đi"-Hàn Vũ
:"Vậy tý có gì thì mày nhắn lại cho tui tao biết tình hình sức khỏe của Hạ Hạ nghe"-Trương Nguyên
:"Chắc thằng Phong off để lo cho Hạ Hạ rồi.

Tý bọn mình đợi nó reo lại vậy"-Thư Khoa
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hàn Phong ngồi ở ngoài mới nhắn báo với đám bạn một tin thì liền bị y tá gọi vào trong.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: 199: Vòng Loại 3 Môn Thi Lý


"Em là người nhà của bệnh nhân phải không? Em có thể vào trong rồi, bác sĩ cần nói với em một số chuyện"
"Vâng, cảm ơn chị"
"Không có gì đâu, đây là nhiệm vụ của y tá bọn chị thôi mà"
      Hàn Phong không nói thêm gì nữa mà gật đầu lễ phép rồi đi vào trong, bên trong bác sĩ đang đo thân nhiệt cho Mộc Hạ.

Nhìn cậu nằm miên man trên giường bệnh mà lòng Hàn Phong đau đớn vô cùng.

Hắn lo lắng vừa nhìn cậu vừa hỏi thăm tình hình sức khoẻ từ bác sĩ.
"Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ?"
"Không sao đâu, chỉ là đứa nhỏ này đang sốt thôi.

Với hình như đứa nhỏ ăn chúng đồ không hợp vệ sinh nên mới dẫn đến buồn nôn.

Chỉ là ngộ độc nhẹ thôi.

Đừng quá lo"

"Vâng, vậy cậu ấy khi nào mới đỡ hơn vậy ạ?"
"Tý nữa bác sẽ kê cho cậu bé này một bình nước để truyền, truyền xong thì có thể về đường rồi.

Nà trong lúc đợi bạn mình truyền nước thì cháu có thể đi mua thuốc và hoàn thành các thủ tục của bệnh viện"
"Vâng, cháu cảm ơn"
       Mộc Hạ được bác sĩ đo nhiệt độ xong thì cũng được đưa đi, cậu nằm trong một phòng Vip do Hàn Phong đóng tiền.

Trong lúc đợi Mộc Hạ truyền nước thì Hàn Phong đi mua thuốc cho cậu, lúc hắn quay lại thì sắc mặt của Mộc Hạ đã tốt lên không ít.
      Mộc Hạ truyền xong bình nước thì cũng đã tối trời, cậu cũng đã tỉnh táo một chút nên cả hai quyết định về lại khách sạn.

Phần thi buổi chiều của Chúc Thành rất tốt, y nhận được số điểm tối đa cho bài thi của mình.

Nhưng khi nghe tin Mộc Hạ phải vào viện y cũng có chút lo lắng giống như mọi người.
      Xe của hai người mới dừng lại ở dưới khách sạn, thì nhanh chóng từ cửa khách sạn đám bạn và thầy Trương đã đợi sẵn ở đó.
"Bọn họ về rồi kìa"-Lê Khiết
      Cả đám nhanh chóng đi tới, ồ ạt rất nhiều câu hỏi thăm đến từ ị trí của bọn họ khiến Hàn Phong và Mộc Hạ không kịp trả lời.

May mà thầy Trương lên tiếng nhắc nhở nên cả đám mới thu liễm lại.
      Và tối đó Mộc Hạ ngậm ngùi ăn cháo rồi dưới sự quản lý của Hàn Phong mà uống thuốc, cứ như vậy kết thúc một ngày.

Còn việc xuất cơm của Mộc Hạ thì Chúc Thành cũng đã nghiên cứu qua rồi.

Dường như có ai đó đang nhắm vào bọn họ.
      Phần cơm của mọi người đều bị bỏ thuốc gì đó không rõ nguồn gốc, nhưng không biết do cố tình hay trong lúc hoảng loạn mà bọn đó lỡ đổ nhiều số thuốc lạ đó vào suất cơm mà Mộc Hạ nhận được.

Cộng với việc Mộc Hạ có chút sốt nên được đà thuốc phát triển càng mạnh dẫn đến chóng mặt, buồn nôn.
     Nặng hơn có thể gây hôn mê sâu và bị các bệnh nền về dạ dày và đường tiêu hoá.

Nghe được những thông tin này mà cả đám sảng hồn hẳn, nhưng hiện tại không thể điều tra được gì.


Phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc đã, trong lúc đó mọi người sẽ chú ý quan sát xung quanh xem có kẻ nào đáng nghi không.
Vì quá mệt nên Mộc Hạ uống thuốc xong liền ngủ một mạch, mọi người thấy vậy cũng về phòng luôn.

Thầy Trương đã báo việc này lên phía hội đồng thi để mấy vị trên đó giải quyết vụ việc này.

Nhận được câu trả lời thoả đáng và đảm bảo của phía hội đồng thì thầy Trương mới nhẹ lòng hơn.

Thầy Trương cúp máy sau đó men theo dọc hành lang mà trở về phòng mình, ánh mắt trăng bên ngoài vẫn soi sáng một góc thật đẹp.

Sáng hôm sau, vì Mộc Hạ cảm thấy bản thân đã đỡ hơn nên cậu nài nỉ mọi người cho bản thân tới sân vận động để cổ vũ.

Cũng có thể hôm nay cậu và Hàn Phong xuất trận cũng nên, nhưng mà để người tài xuất hiện sớm quá thì mất vui nên môn thi buổi sáng hôm nay là môn Lý.
"Đến lượt bọn mình lên sàn rồi nè"-Lê Khiết
"Làm thật tốt nhé tình yêu"-Bối Nguyệt
"Băng Băng cũng cố lên nhé!"-Danh Quỳnh
"Ừm, tao sẽ cố gắng"-Khiết Băng
"Ra sân đi bây, đứng đây thả cơm chó nữa.

Lạy hồn"-Hàn Vũ
"Haizz, thấy vòng loại mà toàn bị bốc trúng đề đỏ không nhỉ?"-Trương Nguyên

"Không biết bên hội đồng và ban giám khảo đang nghĩ gì nữa"-Thư Khoa
"Cũng bí hiểm thật nhỉ?"-Chúc Thành
"Như vậy không phải càng thêm vui sao, dù gì chiến thắng với độ khó áp đảo thì mới xứng với chúng ta chứ"-Hàn Phong
"Phong nói cũng đúng, chúng ta rất giỏi nên không việc gì mà phải sợ hãi cả.

Tôi tin tất cả các cậu đều sẽ dành được những giải thưởng tuyệt vời nhất"-Mộc Hạ
Cả đám nghe vậy cũng bật dậy ý chí hơn hẳn, đúng vậy đây là sân chơi của bọn họ.

Là nơi họ làm chủ và bọn họ sẽ chứng minh cho toàn bộ mọi người trên đất nước này thấy, khinh thường bọn họ chính là đang tìm đường chết.
Thấy đám học trò nhỏ của mình nổi lên ý chí chiến đấu mãnh liệt mà thầy Trương cũng vui mừng thay.

Thấy thời gian sắp trôi qua, thầy Trương đành phải cắt ngang tình anh em, bạn bè tri kỉ này mà thúc giục Lê Khiết và Khiết Băng nhanh chóng ổn định vị trí thi của mình.
"Hai đứa nhanh đi đi, sắp tới giờ rồi"
"Vâng ạ"
Lê Khiết và Khiết Băng đồng thành nói, hai người nhìn đám bạn của mình một lúc rồi chạy đi mất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200: 200: Vòng Loại 4 Môn Thi Hoá


Lê Khiết và Khiết Băng đã an toạ ở chỗ ngồi của mình, tiếng chuông lại ngân lên.

Toàn bộ các giám thị lại đi phát đề, vẫn như những lần trước hai người cũng theo bạn của mình mà nộp bài sớm.

Kèm theo đó là số điểm tuyệt đối.
Mộc Hạ và Hàn Phong trước đó đã cũng nhau đi mua cơm, sau vụ bị bỏ thuốc không rõ nguồn gốc kia thì bọn họ sợ những suất cơm được chuẩn bị sẵn để theo từng bàn có ghi tên trường rồi.

Vì các suất cơm được đặt theo đúng vị trí của trường và có đánh bảng tên trường nên kẻ gian mới thuận tiện ra tay như vậy.

Camera không chiếu được đến góc đó vì chẳng ai nghĩ rằng sẽ có người làm ra cái điều tồi tệ và hèn hạ đó.
Lúc Lê Khiết và Khiết Băng thi xong thì đã quay về lều nhập cuộc ăn uống với mọi người, lúc này Hàn Phong vừa ôm theo đống cơm hộp mới mua vừa theo sát để bảo vệ an toàn cho Mộc Hạ.


Mộc Hạ cũng muốn phụ bưng suất cơm với hắn nhưng đã bị hắn ngăn cản.

"Để tôi bưng phụ cho, mười một suất lận đấy"
"Em yên tâm, nhiêu đây thì nhằm nhò gì.

Ngoan, để tôi, em đừng động tay vào không lỡ bị trầy thì tôi xót lắm"
"Ừm, cậu càng ngày càng sến súa..."
Mộc Hạ đỏ mặt đi nhanh về phía trước bỏ lại Hàn Phong vừa cười tươi như hoa vừa đuổi theo cậu từ phía sau.

Sức của hắn vô cùng tốt nên mười một suất cơm này chẳng bỏ gì cho cam.
"Hai cậu quay lại rồi đó à"-Lê Khiết
"Ây da, Hàn Phong"-Bối Nguyệt
"Sức mạnh tình yêu đây sao"-Danh Quỳnh
"Nể phục thật đấy nha"-Khiết Băng
"Mày lại tranh bưng hết mười một suất cơm chứ gì? Tao còn lạ gì mày nữa"-Hàn Vũ
"Hàn Phong đỉnh thật đấy, cơ bắp cuồn cuộn quá đi"-Trương Nguyên
"Bớt bớt lại, không ai đó lại cay chết mất"-Thư Khoa
"Cay mà không làm được gì mới chết, nhìn tội thật đấy"-Chúc Thành
"Bớt nói nhảm đi, cơ thể này của tao chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của một mình Hạ Hạ mà thôi"-Hàn Phong
"Cậu nói gì vậy? Ai thèm sở hữu cậu đâu chứ....Mọi người đừng nghe cậu ấy nói....cậu ấy nói đùa đấy.

Mau ăn cơm thôi"-Mộc Hạ
Cậu đỏ mặt mà né tránh, trong lời nói hiện rõ sự lúng túng, e thẹn.


Thế mà tên mặt dày nào đó vẫn nhìn cậu mà cười đến sáng lạng cho được, thật hết cách cứu chữa mà.
Ăn xong bữa trưa một cách ngon lành và no nê thì mọi người rời lều để đi mua nước uống sẵn tiện để tiêu hoá cơm luôn cho đỡ chướng bụng.
"Không biết vòng loại buổi chiều là môn gì ha"-Lê Khiết
"Tao nghĩ là môn Hoá"-Bối Nguyệt
"Để xem mình đã xuất trận ở môn Văn, Lý, Sinh rồi...Còn môn Toán, Anh với Hoá là chưa thôi"-Danh Quỳnh
"Năm nay không có mấy bộ môn như Sử, Địa nhỉ?"-Bối Nguyệt.
"Nghe đâu mấy môn đó được cho vào đề ẩn ý"-Hàn Vũ
"Là khi trong trường hợp hai bên hoà điểm nhau thì mới đến chướng ngại chung là bốc thăm ra một trong hai môn đó thi để phân thắng bại đúng không?"-Trương Nguyên.
"Chính xác là vậy rồi"-Thư Khoa
"Thâm thật đấy, đánh vào tâm lý toàn bộ thí sinh chỉ ôn riêng môn thi của mình.

Nên đến cuối mới đưa ra hai bộ môn không liên quan để xem ai giỏi hơn"-Chúc Thành
"Nếu lúc đó ai bị quay chúng thì cố lên nhé, chơ chưa gì đã thấy dễ kết quả sẽ hoà lắm đấy"-Hàn Phong
"Trước mắt chúng ta cứ thắng đi đã, đi đến được chung kết thì chuyện kia mới tính tiếp được.


Tính sớm quá lại mất vui"-Mộc Hạ
Cả đám thấy Mộc Hạ nói cũng đúng, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra lúc đó đâu.

Với lại như dự đoán của cả đám môn thi buổi chiều chính là môn Hoá.

Vậy là lần này đến lượt Trương Nguyên và Bối Nguyệt lên sàn.
"Cuối cùng cũng đến lượt tụi mình"-Trương Nguyên
"Cố lên nhé! Mọi người đợi bọn tôi đem điểm tuyệt đối về"-Bối Nguyệt
Cả đám nhìn dáng vẻ tự tin của hai người mà phì cười, chúc hai người họ may mắn xong thì cũng kiếm gì đó để vừa theo dõi cuộc thi vừa nhâm nhi cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng.

Tranh thủ bọn họ cũng làm đề tiếp để thử sức luôn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: 201: Vòng Loại Cuối


Vòng loại 4 đã nhanh chóng kết thúc, cả đám nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc và các vỏ thức ăn bỏ vào thùng rác rồi cùng nhau về lại khách sạn.

Trên đường ra tới sảnh nhà thi đấu thì lại gặp đám người của Nhất Quang.
"Lại gặp nhau rồi"-Tràm Minh Ngọc
"Chắc xui mãn kiếp mới chạm mặt mấy người"-Lê Khiết
"Năm nay bọn mày thi tốt đấy"-Chúc Tiểu Cơ
"Quá khen"-Bối Nguyệt
"Nhưng đây chỉ mới là vòng loại thôi, tụi tao sẽ hành tụi mày ra bã nếu tụi mày vào được bán kết và chung kết"-Bắc Tàu Quân
"Tự tin thật đấy"-Khiết Băng
"Đó là điều đương nhiên, tại vì tụi tao sinh ra đã giỏi hơn tụi mày.

Từ đầu óc đến gia thế"-Bình Phàm Hưng
"Ha chưa biết ai hành ai mà đã hóng hách như vậy rồi sao"-Danh Quỳnh
"Kết quả đã có ở trước mắt, bọn tao tất nhiên phải rất tự hào về bản thân mình rồi"-Phạm Thiên Tuế

"Nếu đã vậy thì cứ tiếp tục mà tự hào đi, cả đến lúc thua lại rơi vào tuyệt vọng thì khổ"-Hàn Vũ
"Lũ chúng mày mới là đám sẽ rơi vào tuyệt vọng vì cái thái độ khinh khỉnh kia đấy"-Thiều Tuyết
"Nghe sợ thật đấy"-Trương Nguyên
"Biết sợ rồi sao"-Bạch Tiểu Bình
"Sợ lắm ý, sợ tui mày thua rồi nhục quá lại qua trường kiếm chuyện ý"-Thư Khoa
"Bọn tao không phải một lũ hèn như vậy, thua chính là thua mà thắng chính là thắng"-Nam Thương Diệu
"Chà, trong team này vậy mà có một người biết điều này"-Chúc Thành
"Bọn tao sẽ thắng và đập cúp vào mặt chúng mày như mọi năm bọn tao đã từng làm"-Giai Mạnh
"Thật nhàm chán, một lũ trẻ trâu như bọn mày tuổi gì mà đụng tay được vào mặt của tui tao.

Chắc bọn mày cũng nghe nhiều chiến tích lừng lẫy của lớp này rồi nhỉ? Biết điều thì câm mõm chó lại đi, nếu không đến lúc thua lại ăn mấy phát đấm của tao thì nhục mặt lắm"-Hàn Phong nhếch môi cười.
"Được rồi Phong, còn các cậu nữa.

Nếu rảnh quá không có gì làm thì về ôn thêm đề đi, chứ đừng đứng ở đây là giở thói xấu mà đi khinh thường người khác.

Các người chỉ nghe thấy những điều bịa đặt bên ngoài chơ không thể nào nhìn thấy những viên ngọc quý, sáng giá bên trong được.

Nên tém tém lại đi, tôi nói vậy mong đội trưởng của mấy người quản thật tốt cái miệng của các thành viên của mình đi.

Chúng tôi xin phép"
Hàn Phong sánh vai cùng Mộc Hạ rời đi, những người khác thấy đám kia đứng hình đơ luôn tại chỗ mà không nhịn được cười.

Đúng là không phải lời nói thô tục nào cũng mang tính sát thương cao, ngay cả những lời nói nhẹ nhàng cũng khiến người ta chùn bước rồi.

Tào Dư Ảnh nhìn bóng lưng Mộc Hạ rời đi, ánh mắt vẫn luôn dõi về phía bóng lưng thon, gầy bị Hàn Phong ôm lấy và bị các thành viên khác che lấp đi kia.

"Về thôi, lần sau bọn mày đừng châm ngòi với đám đó nữa.

Muốn hạ nhục tụi nó triệt để thì dành chiến thắng đi."
Nói xong Tào Dư Ảnh không quan tâm đến những thành viên trong đội của mình nữa mà nhanh chóng rời đi, bọn họ nhìn đội trưởng của mình có chút khác mà thấy lạ vô cùng.

Nhưng ném chuyện đó sau đầu đi, đám nọ lục đục đi ra xe về lại khách sạn của mình.
Lại một ngày nữa lại tới, hôm nay là ngày loại cuối.

Cũng chính thời khắc này hai con ắt chủ bài của Nhất Đại và Nhất Quang đối chọi trực tiếp với nhau.

Môn thi buổi sáng mở màn cho ngày mới hôm nay là môn Toán.
"Chúng ta có nên cổ vũ không?"Lê Khiết
"Tao nghĩ cũng không cần thiết lắm"-Bối Nguyệt
"Cứ đại đi, cố lên nhé Hàn Phong, Hạ Hạ"-Danh Quỳnh
"Trận chiến hôm nay sẽ nhanh chóng kết thúc thôi"-Khiết Băng
"Quỳnh mày cổ vũ đúng thừa luôn ấy, để hai bên học bá ác thần đó ra sân thì chỉ tội cho đám thí sinh của trường khác thôi"-Hàn Vũ
"Lần này tao phải công nhận mày nói đúng đấy Vũ"-Trương Nguyên
"Bây lại xàm nữa rồi đấy, các thí sinh còn lại cố lên nhé! Giữ vững tinh thần, lý trí phải kiên định vào đấy"-Thư Khoa cổ vũ cho các thí sinh bên trường khác khiến bọn họ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu và ba chấm không nói lên tư vị của buổi thi hôm nay.

"Haizzz, thiệt tình.

Hai người thi tốt"-Chúc Thành
"Hạ Hạ, cậu muốn thi mấy phút đây"-Hàn Phong hướng Mộc Hạ cười dịu dàng.
"Tôi chỉ cần hơn 15 phút"-Mộc Hạ
Hàn Phong nhận thấy câu trả lời cũng không lấy gì là ngạc nhiên, vì hắn biết một khi Mộc Hạ đã nói ra những lời này thì chắc chắn cậu sẽ làm được.

Đám bạn nhìn hai người đang bàn thời gian làm xong bài mà sững người, đúng là bộ đôi quái vật của lớp mà.
Độ tự tin đúng là cao hơn hẳn người bình thường, đã chuẩn bị đến giờ thi.

Hàn Phong nắm tay Mộc Hạ nhanh chóng bước vào khu vực thi, bàn của hai người cũng sát nhau.

Và gần họ lại được xếp chung một khu với hai người bên Nhất Quang là Tào Dư Ảnh và Phạm Thiên Tuế.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: 202: Được Vào Bán Kết Rồi


Tiếng chuông báo hiệu phát đề như mọi khi đúng giờ lại vang lên, Mộc Hạ nhận lấy đề nhanh chóng đọc nhanh qua một lượt.

Những câu dễ không đòi hỏi phải ghi tự luận nên Mộc Hạ và Hàn Phong nhanh chóng đã làm được hơn nửa tờ đề.
       Với tốc độ thần thánh hoá, Mộc Hạ như múa bút trên giấy trắng.

Rất nhanh đúng như dự tính, chỉ cần mười lăm phút thôi thì cậu đã hoàn thành bài thi.

Đề thi này so với đề cậu đã làm qua của Viện Quốc Gia thì còn thua xa mấy dặm.

Nhưng chắc đang ở vòng loại nên đề mới dễ thở như vậy thôi.
      Mộc Hạ trấn tĩnh bản thân và mong chờ vào các vòng thi tiếp theo, giám khảo nghe tiếng chuông vang lên liền nhanh chóng nhận bài của cậu rồi đưa tới bàn của ban giám khảo.
      Bách Giai Niên từ đầu luôn dõi theo cậu học trò bảo bối của mình, nhìn tờ bài đáp án của cậu ông không cần chấm cũng biết được bài này full điểm.


Có khi cậu học trò cưng của ông lại rảnh quá mà ghi thêm vài cách giải khác nữa cho đề bài này cũng nên.
 "Sao có thể nhanh tới vậy"-Giám khảo 1
"Đề này dễ tới vậy sao, em ấy mới làm được 15 phút thôi mà"-Giám khảo 2
"Có gì bất ngờ sao, mau chấm bài đi"-Bách Giai Niên
"Vâng, chúng tôi biết rồi thưa đại lão Bạch"
      Trong khi các giám khảo đang hứng thú chấm bài của Mộc Hạ thì Hàn Phong sau cậu năm phút cũng đã bấm chuông để nộp bài.

Điều này làm hai giám khảo trên kinh hãi tột độ.
      Hàn Phong nhanh chóng rời khỏi vị trí thi, mặc kệ các vị giám khảo đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất phức tạp.

Bên ngoài Mộc Hạ đã đứng đó đợi hắn, hắn vui mừng khôn xiết.

Cứ thế hai người song song đi về vị trí lều của trường mình.
       Bên này các thí sinh đã trở nên hoang mang, hoảng sợ rồi.

Bây giờ họ mới biết được tại vì sao mà người của Nhất Đại lại cổ vũ cho họ thay vì cổ vũ cho đồng đội của mình rồi.

Vì căn bản hai người kia quá trâu bò, trôi qua thêm năm phút nữa thì Tào Dư Ảnh cũng nhấn chuông rồi rời khỏi chỗ thi.
      Tiếp sau đó là đồng đội của hắn ta, Phạm Thiên Tuế cũng nhấn chuông nộp bài.

Giám khảo nhìn bốn người lần lượt nộp bài này mà rất đỗi kinh ngạc trừ Bách Giai Niên ra từ vòng loại đầu tới giờ ông vẫn không bị lung lay trước những thí sinh này.


      Nếu có thì ông khá lưu tâm các bạn của học trò cưng mình và Nhất Quang.

Dù gì cũng là quán quân mấy năm liền mà, đã vậy thì phải rất giỏi rồi.

Nhưng muốn vào Viện Quốc Gia thì vẫn chưa đủ chỉ tiêu, nhìn qua ông cũng biết được rất ít các thí sinh ở đây muốn bước chân vào chỗ của ông.
      Vì bởi lẽ đám nhỏ này còn có ước mơ và con đường riêng mà bản thân muốn đi.

Thế là lại thêm một vòng loại buổi sáng nữa kết thúc, mọi người cũng đã về lại lều để dùm cơm trưa.
Đến buổi chiều thì thi môn cuối cùng vủa vòng bảng, Hàn Vũ đang vô cùng hồi hộp và lo lắng cho số phận của bản thân.

Nhưng dưới sự cổ vũ và động viên của đám bạn thì Hàn Vũ đã lấy lại vẻ tự tin thường ngày của mình.
Cứ như vậy vòng loại cuối đã kết thúc, Nhất Đại và Nhất Quang là hai trường đang dẫn đều với điểm số tuyệt đối.

Hai bên dường như ngang tài ngang sức với nhau, có một số trường rất xui khi phải rời khỏi đây trong vòng loại thứ ba vì không đủ điểm chọi lại với các trường khác.
Lại một ngày mới lại đến, hôm nay chính là vòng bảng bán kết.


Vì năm nay do đề khó gấp 5 lần các năm trước nên số thí sinh của các trường bị loại tương đối nhiều.

Chớp mắt chỉ còn lại đúng năm trường lớn nhất trong cả nước, Đồng hạng nhất thì có Nhất Đại và Nhất Quang.

Đồng hạng hai thì có Nhị Đại và Nhị Quang.

Và hạng ba thuộc về trường Minh Thời.
Sau các vòng loại dường như ý chí muốn chiến thắng của các thí sinh cũng cao lên không ít nhưng khác với vòng loại, ở bán kết sẽ là trò chơi nhấn chuông.

Đội nào nhấn chuông nhanh nhất sẽ dành được quyền trả lời trước, nếu trả lời đúng thì được cộng thêm điểm.

Còn trả lời sai thì sẽ bị trừ 1/3 số điểm đang có hiện tại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: 203: Tranh Chấp Từng Câu Một


Và vòng thi cuối năm nay cũng thú vị đấy, chung kết là một vòng thi test nhân phẩm và độ may mắn của các thí sinh.

Vẫn giống như bán kết, nhưng ở vòng thi này toàn bộ câu hỏi là câu trả lời sẽ được ban giám khảo chỉ định một thí sinh bất kỳ trả lời.       Vì mọi năm các thí sinh đều ôn phần thi của mình mà bỏ qua các môn khác, nên năm bay nắm được sự chủ quan đó của các thí sinh.

Trên hội đồng ra quyết định bao quát và tạo ra một cuộc thi độc lạ nhất từ trước tới giờ.

Nghe đến đây thôi mà các thí sinh tham gia cũng muốn nhức cái đầu theo bên trên ra đề.
      Không biết nách ai thâm đến vậy, người nào nghĩ ra được mấy cái trò đánh đố khó nhằn vậy.

Thi chưa đủ khó, chưa đủ mệt hay sao á lại còn hành người ta bất chấp chuyên môn ôn luyện luôn vậy.
      Quay lại ngày thi bán kết, cả năm đội được bố trí xếp xen kẽ nhau gần như tạo thành một nửa hình tròn.


Trước mắt họ đối diện là ban khám khảo và một màn hình lớn, lúc này giám thị coi thi vòng bán kết lên tiếng.
"Chào mừng các em học sinh có số điểm xuất sắc nhất đã có mặt trong vòng bán kết này.

Như đã nghe về quy chế và thế lệ cuộc thi từ hội đồng phía trên ban xuống.

Không có gì để nói vòng vo nữa, chúc các em may mắn dành được hai tâm vé vào vòng chung kết dành cho đội mình"
       Giám thi nói xong thì đồng loạt các giáo viên hậu cần từ đầu đi tới đặt gọn những thiết bị cần thiết cho vòng thi này trên bàn.

Tiếng giây đếm ngược trên màn hình lớn đồng thời hiện lên, khi thời gian điểm về số 0 thì cũng là lúc vòng bán kết chính thức bắt đầu.
       Đầu tiên trên màn hình hiện ra một câu hỏi về môn Lý, và các thí sinh có thời gian 1 phút để trả lời.
"Hai bây ổn không?"-Bối Nguyệt
"Ổn mà, đề này cũng không khó lắm"-Lê Khiết
"Coi nhấn chuông cả mất lượt đấy"-Danh Quỳnh
"Tụi bây nói bé thôi cho hai đứa nó tập trung"-Hàn Vũ
"Nhìn mặt Khiết Băng nghiêm túc quá trời"-Trương Nguyên
"Tao nhìn không quen lắm bây, nhất là lúc thằng Vũ nó nghiêm túc thi vòng loại Anh á"-Thư Khoa
"Đừng nói vậy cả bạn bị tổn thương trừ"-Chúc Thành
"Nói hay lắm"-Hàn Phong
"Xong"-Khiết Băng
Mộc Hạ nhanh chóng theo phản xạ mà nhấn chuông, bên Nhất Quang đã chậm tay hơn một giây nên đành ngậm ngùi đợi lượt sau vậy.

Khiết Băng dơ bảng con có ghi lời giải và đáp án lên, dưới sự xác nhận của ban giám khảo thì Nhất Đại đã đem về cho đợi mình 5 điểm đầu tiên.

Tiếp theo lại là một câu hỏi ngẫu nhiên về môn Sinh, Vẫn là một phút giải đề.

Chúc Thành nhìn một lượt trên màn hình lớn rồi ghi mỗi đáp án và các công thức ngắn nhất có thể.

Lần này đến lượt Thư Khoa nhấn chuông, cướp nốt cơ hội thứ hai của Nhất Quang.
Các thí sinh của đội khác nhìn vào cuộc chiến giữa hai trường đứng đầu mà thầm đổ mồ hôi hột, thật sự quá áp đảo.

Quá là nồng nặc mùi sát khí.

Rồi rốt cuộc bọn họ ngồi đây làm gì vậy, trong khi chẳng có ai cho bọn họ thời gian suy nghĩ nữa huống hồ gì là nhấn chuông.
Giờ rút lui không biết còn kịp không, dù gì cũng tranh giải ba.

Chơ thấy giải nhì khó với quá.

Còn giải nhất thì bọn họ chịu không ham nổi trước mấy con quái vật kia.

"Lêu lêu, hết cứu nhá"-Lê Khiết
"Bọn mày"-Chúc Tiểu Cơ
"Đề nghị các thí sinh im lặng, vì đội của trường Nhất Đại nhấn chuông nhanh nhất nên mời trường Nhất Đại trả lời câu hỏi trên.

Nếu trả lời sai thì các đội khác vẫn còn cơ hội để tranh điểm"
Giám thị vừa cất lời thì đâu lại vào đấy ngay, nhưng khổ nổi những trường khác lại không nghĩ giống ông.

Sai thì không đến lượt bọm họ tranh nổi đâu.

Bên Nhất Quang cũng không phải dạng vừa.
Cứ như thế hai bên liền tranh chấp từng câu một khiến cả ba đội còn lại đứng hình, bảng con còn chưa kịp có mực in vài vết nhỏ mực còn đọng lại ở trên đó nữa.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom