Cập nhật mới

Dịch Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Kế Hoạch


Trôi qua một tuần Đường Quân Vũ cũng không tìm đến hay gọi điện cô cũng không mấy bận tâm nhưng điều không ngờ khi cô ra khỏi bệnh viện thì thấy anh đứng ở đó Đường Quân Vũ đi đến.

" Tan làm rồi đi ăn cơm được không "
" Được để em đi lấy xe anh đợi một chút " nhưng vừa quay lưng anh nắm tay cô nói.

" Xe cứ để ở đây anh đưa em đi ngày mai lỡ có mất anh lại đền chiếc khác cho em "
" Anh nói thật chứ "
" Thật muốn bao nhiêu chiếc cũng được "
Cô cười nhìn anh nói " Không ngờ anh lại dẻo miệng như vậy vậy mà giờ chưa có bạn gái "
" Không phải đứng trước mặt anh rồi sao " anh nói một câu khó hiểu nhưng cũng không để cô kịp trả lời anh kéo cô đi rồi mở cửa để cô ngồi vào mình cũng sang ghế lái rồi lái xe đi.


Anh đưa cô đến nhà hàng hai người vào một căn phòng vip trên bàn là những món ăn mà anh tự tay nấu.

" Em ngồi đi đều là những món em thích đó, anh đã phải cố gắng mới làm được những món mà em thích đó "
" Là một đầu bếp còn là ông chủ của nhà hàng anh lại nói như vậy không phải khá khiêm tốn rồi sao.

Thật ra anh gọi em đến đây không chỉ là ăn một bữa cơm thôi có đúng không nếu có gì muốn nói anh cứ nói "
" Vẫn là bị em nhìn trúng , thật ra cũng không quan trọng lắm chỉ là.

.

Chúng ta hẹn hò đi " im lặng một lúc anh lên tiếng.

Cô chỉ cười không phản ứng biểu tình sự khó hiểu.

" Có thể cho em biết lí do không phải có gì đó anh mới muốn hẹn hò với em đúng không chẳng hạn như là Đường Thị "
Anh trở về lại bộ dáng nghiêm túc " Chắc em vẫn biết Đường Thị đang phát triển rất tốt không những thế Quân Viễn đã phát triển các công ty con ở nước ngoài từ lúc Quân Viễn lên tiếp quản Đường Thị cũng từ đó đi lên có thể nói một phần là vì em ấy có năng lực lãnh đạo một phần là vì em anh biết lí do hai người chia tay "
" Cho nên em và anh hẹn hò là muốn em và Quân Viễn có thể ở gần nhau đây là kế hoạch của anh "

" Còn một điều nữa từ khi ba anh có ý để em ấy quản lý công ty thì chú anh luôn phản đối cho tới bây giờ ông ấy vẫn chưa từ bỏ anh sợ ! "
" Sợ ông ta sẽ làm hại Quân Viễn bao năm qua em vẫn xem tin tức về Đường Thị với lại việc đấu đá lẫn nhau trên thương trường cũng không phải chuyện gì lạ em tin anh ấy tự biết phải làm gì "
" Thật ra anh không định nói chuyện này với em cũng không muốn em phải liên quan đến việc này để tránh chú anh sẽ ra tay với em " Đường Quân Vũ lo lắng nói.

" Nếu đã biết em sẽ gặp nguy hiểm sao anh còn lôi em vào với lại anh ấy cũng có hạnh phúc của riêng mình rồi anh đừng có làm như vậy nữa em không muốn chỉ vì em mà anh em hai người trở mặt với nhau còn nữa bà ấy sẽ không dễ gì mà để em bước vào nhà đâu " cô nói ra suy nghĩ của mình.

" Dì ấy không phải mẹ anh dù anh rất coi trọng bà nhưng chuyện riêng của anh bà ấy không thể can thiệp được về vấn đề này em yên tâm anh yêu ai hay làm việc gì đó là quyền của anh với lại bà nội luôn muốn anh tìm cháu dâu cho bà anh thì không giỏi thể hiện tình cảm nên em là giải pháp tốt nhất "
" Dù em chưa gặp mặt bà nhưng theo những gì anh nói thì bà rất thương yêu con cháu của mình việc lừa dối bà như vậy em không đồng ý được "
" Anh biết điều đó là sai nhưng anh cũng không thể để Quân Viễn một mình chú anh ông ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu "
" Không phải cũng đều là cháu của ông ta sao, sao lại phân biệt chứ "
" Đó là vì Quân Viễn là con riêng của ba cũng có nghĩa chú anh không muốn giao quyền điều hành công ty cho Quân Viễn nhưng nếu anh thì sẽ khác "
" Vì anh là con trai trưởng trong gia tộc họ Đường " cô nói ra suy nghĩ của Quân Vũ.


" Lúc ông nội mất đã để tên anh trong danh sách người tiếp theo tiếp quản Đường Thị chỉ sau ba anh vì chú anh ông ấy trước giờ đều khiến cho ông nội phải lo lắng nên ông chỉ để chú làm giám đốc còn về phần ba anh luôn được ông tin tưởng giao mọi sự cho ba cả việc quản lý gia tộc cũng vậy ông ấy luôn được ông nội yêu thương hơn chú
Nhưng anh biết chú ấy ấy làm vậy không chỉ là muốn đạp Quân Viễn xuống mà muốn chiếm đoạt công ty ông ấy cũng luôn có một suy nghĩ rằng phải chiếm đoạt lại những gì ông ấy vốn có "
Cô không hiểu nên hỏi " Đều là con cháu nhà họ Đường thì ai tiếp quản mà không được chứ"
" Ông ấy làm như vậy là vì muốn tới đời con mình không phải cúi đầu thôi bao nhiêu sự nhẫn nhịn để đạt được mục đích chú anh đã phải nhẫn nhịn thế nào anh đều biết hết bốn năm qua Quân Viễn chưa một lúc nào ngủ yên giấc cả nhiều lần anh nói nếu cần gì cứ nói để anh có thể giúp nhưng em ấy lại từ chối.

Vì sợ anh cũng bị dính vào rắc rối mà em ấy đã vạch ra ranh giới với anh dù chú anh ông ấy không có địch ý với anh nhưng nếu ai ngán đường thì ông ấy sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình kể ba anh "
" Vậy anh định sẽ làm gì khi mà Quân Viễn luôn giữ khoảng cách như vậy "
" Hãy làm bạn gái anh, một bên khác em bí mật làm một nhà đầu tư vào Đường Thị phối hợp cùng chú anh đó là kế tạm thời ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Chính Thức Hẹn Hò


Sau khi từ nhà hàng trở Lương Y Thần đi thẳng vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình để đầu óc được thư giãn một chút.

Đường Quân Vũ nói không sai trong giới hào môn làm gì có chuyện sóng yên biển lặng chứ bao năm qua dù cô ở Pháp nhưng tin tức về Đường Thị cô luôn dõi theo Quân Viễn là một người tài giỏi và quyết đoán anh như một con mãnh thú chỉ lên tiếp quản Đường Thị mới bốn năm nhưng anh đã đưa ra tới nước ngoài còn có nhiều công ty con ở dưới trướng của mình.

Trên thương trường thì làm gì có nhân từ chỉ có kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng dù anh chỉ mới ba mươi tuổi nhưng cũng được những người gọi là người đi trước phải cúi đầu trước anh chỉ cần làm phật ý anh thì kết quả không cần nói cũng biết.

Nghĩ rồi cô nói " Có lẽ mình phải làm gì đó rồi"
Ngày hôm sau cô vừa bước vào bệnh viện thì Phương Tuyết Linh chạy tới nắm tay cô tò mò hỏi " Nè quan hệ giữa cậu và Đường Quân Vũ là gì vậy "
" Cậu hỏi để làm gì "
" Là mình quan tâm cậu thôi tốt nhất cậu đừng dính đến anh em nhà họ nữa không phải bà ta đã phản đối chuyện cậu qua lại với Đường Quân Viễn đâu "
" Chuyện mình và Quân Vũ yêu nhau thì liên gì tới bà ta "
" Sao lại không liên quan chứ dù gì bà ta cũng là mẹ của anh ấy " Phương Tuyết Linh lo ngại nói.


" Chỉ là mẹ kế bà nội và ba anh ấy không nói bà ta có tư cách gì nói chứ "
" Vậy cậu đã chấp nhận lời tỏ rồi à "
" Hôm nay mình sẽ trả lời anh ấy "
" Nếu vậy thì thật khó để đối mặt với Đường Quân Viễn hình như họ ở chung một nhà thì phải "
" Trước sau gì cũng phải đối mặt không sớm thì muộn thôi với lại mình với anh ta đã chấm dứt rồi " lúc này Lương Y Thần cũng đi tới phòng làm việc của mình cô mở cửa đi vào nhưng Phương Tuyết Linh vẫn không rời đi.

" Bác sĩ Phương coi bộ rất rảnh thì phải hay để tôi nói với viện trưởng một tiếng để cô đi đến vùng núi làm từ thiện nhỉ hiện tại ở đó họ thiếu nhân lực lắm "
" Không rảnh tôi còn hai ca phẫu thuật nữa, vậy không làm phiền giáo sư Lương nữa " nói rồi Phương Tuyết Linh chạy như bay ra ngoài.

Đến giờ trưa Lương Y Thần lái xe đến nhà hàng của Đường Quân Vũ nhân viên thấy cô đến cũng cúi đầu chào cô đi đến quầy tiếp tân thì nhân viên nói anh đang trong nhà bếp.

" Phiền cô gọi ông chủ ra đây được không cứ nói là Lương Y Thần muốn gặp "
Cô nhân viên cũng đi vào trong một lúc sau cô nhân viên bước ra.

" Ông chủ nói sẽ ra ngay "
" Cảm ơn " cô đi đến một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống nhìn ra ngoài.

Lúc này Đường Quân Vũ đi đến " ngọn gió nào hôm nay lại đưa em tới đây vậy chứ "
Anh đặt một đ ĩa cơm chiên hải sản trước mặt cô và một chén canh rong biển.


" Ăn đi anh thấy em ốm quá rồi "
Cô cười rồi nói " Anh định cho em ăn miễn phí hoài vậy sao sức ăn của em lớn lắm đó "
" Nếu như em đồng ý lời anh nói thì ăn cả đời cũng được "
Cứ như vậy tới khi cô ăn hết một đ ĩa cơm rồi chén canh rong biển anh kêu người đưa cho cô một ly nước cam.

Lương Y Thần nói " Chuyện đó em đồng ý nhưng em không chắc mình sẽ làm tốt một nhà đầu tư đâu "
" Vậy giờ chúng ta chính thức hẹn hò.

Cứ tin ở anh dù anh không có tham gia việc của công ty nhưng không có nghĩa là anh không hiểu không biết "
" Nhưng dù anh có biết thì chưa chắc đã biết đường đi nước bước của ông ta ngay cả Quân Viễn vẫn phải phòng trước tránh sau cũng phải đề phòng thì anh nghĩ cái gọi là chú cháu đó là anh hiểu được ông ta sao "
Thấy lời cô nói rất có lý Đường Quân Vũ im lặng thì nghe Lương Y Thần nói.

" Không phải Đường Thị cũng có công ty con ở An Dương sao ở đó em có một mảnh đất dù không lớn nhưng nó chưa một nguồn tài nguyên rất dồi dào.

Lúc mới mua mảnh đất đó là muốn sau này để ở nhưng sau một năm mua em mới biết được ở mảnh đất đó có một mỏ dầu nhiều công ty không biết vì lý do gì họ lại biết liên tục tìm cách liên lạc với em nhưng đều không được "

" Cho nên bây giờ em định rao bán nó " Đường Quân Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

" Không phải bán mà là đấu giá em nghĩ đây là lúc thích hợp nhất để ông ta lộ bản chất của mình "
" Ý em là Quân Viễn sẽ không tham gia vào việc này nhưng chú anh thì có "
Cô không nói gì chỉ im lặng suy nghĩ gì đó ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

" Đúng, đến lúc đó em sẽ ở sau chống lưng cho ông ta buộc ông ta phải đối đầu với anh ấy khi đó ông ta sẽ nghĩ cách lôi kéo các cổ đông trong công ty "
Đường Quân Vũ cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác chỉ là một bác sĩ mà cô lại hiểu rất nhiều còn lập mưu kế để dụ con mồi vào tròng.

" Anh không bận tâm khi em làm vậy với chú anh chứ "
" Anh không muốn vì đồng tiền và quyền lực và người thân của mình cứ đấu đá nhau như vậy ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Cưng Chiều Em Gái


Cứ như vậy một tháng nữa lại trôi qua giữa cô và Đường Quân Vũ lại tiến thêm một bước hai người cứ như vậy đi ăn đi chơi anh đưa cô đi những nơi mà cô muốn.

- Hôm nay chơi nhiều như vậy chắc em mệt lắm đây uống nước đi.

Anh đưa cô một ly nước ép.

Cô nhận lấy rồi nói.

"Cảm ơn "
- Giữa anh và em còn phải cảm ơn sao.

Anh đưa tay lấy những sợi tóc trên mặt cô vì bị gió thổi kèm theo là hương thơm của hoa cúc trắng.

" Mùi hương thật dễ chịu cảm thấy dù bao mệt đều tan biến nếu được em muốn được đến đây thường xuyên có thể giải tỏa tâm trạng "
Anh nhìn cô nhưng không nói gì rồi đứng dậy lúc này cô vẫn còn nhắm mắt để hưởng gió thì tay cô bị nắm lấy Lương Y Thần mở mắt nhìn thì Đường Quân Vũ đã đỡ cô dậy kéo cô đi một mạch không bao lâu trước mắt cô xuất hiện một căn nhà nhỏ.

Được làm bằng gỗ nhìn rất đơn giản bên ngoài được phủ một lớp sơn màu trắng anh mở cửa hai người đi vào trong bên trong lại hoàn toàn khác với bên ngoài cũng là màu trắng nhưng cách trang trí khá đặc biệt.


Khi nhìn từ ngoài thì ngôi nhà này rất nhỏ nhưng khi vào trong rồi mới biết bên trong rất rộng có một chiếc giường một bộ bàn ghế nhỏ được đặt một góc phòng có cả tủ quần áo phòng tắm bếp nấu ăn cô như không thể tin được.

" Đây là "
" Là nơi bí mật của anh "
" Để làm gì " cô nghi vấn hỏi
" Em biết đó mỗi lần bà nội cứ bắt anh phải kiếm cháu dâu cho bà những lúc như vậy anh sẽ trốn ở đây hoặc ở nhà hàng nhưng ở Hoa Viên bà sẽ tìm đến " Đường Quân Vũ ảo não nói.

" Vậy cho nên anh mới đến đây một nơi xa như vậy "
" Ừ , thật ra anh không chỉ đến đây để tránh bà cũng vì ở đây là ngoại ô nên những thực phẩm rau ở đây đều được bà con trồng cũng đảm bảo an toàn nên anh mới đến đây để mua mọi người ở đây ai cũng khó khăn.

" Ra là vậy, nhưng như vậy chẳng phải anh lại mua giá thấp sao là một nhà hàng có tiếng lại mua loại rau rẻ về bán với giá trên trời "
" Đâu anh vẫn mua giá thị trường mà ở đây giá chỉ vài nghìn một kí thử hỏi làm sao để sống chứ cả một vụ mùa rất vất vả chỉ kiếm vài triệu em nghĩ có đủ sống không "
Cô nghe anh nói thì cũng hiểu được chuyện anh làm.

" Ai mà yêu được anh chắc họ sẽ hạnh phúc lắm thật ngưỡng mộ "
" Thiệt thòi cho em rồi " Đường Quân Vũ nói một câu không đâu vào đâu nhưng cô cũng biết anh đang muốn nói gì.

Cô chỉ cười không đáp.

" Trời cũng không còn sớm nữa nên về thôi đi về muộn một chút sẽ không an toàn "
" Ừ " nói rồi hai người lên xe chạy gần hai tiếng anh chạy đến nhà cô.

" Hôm nay anh cũng vất vả rồi " cô định mở cửa bước xuống thì bàn tay được anh nắm lại.

Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh nhưng chưa kịp phản ứng anh kéo cô về phía mình cô bị bất ngờ nhưng chưa nói gì thì anh lên tiếng.

" Quân Viễn đang nhìn " chỉ bốn chữ cô liền hiểu ý đồ của anh nên cũng cùng phối hợp qua một lúc lâu anh và cô tách ra anh còn đưa tay lên chùi miệng mình rồi cười ẩn ý.

Cô đang nghĩ sao Đường Quân Vũ lại không đi làm diễn viên nhỉ thật uổng phí.


Phía bên này Đường Quân Viễn như một cơn lốc ánh mắt lạnh tanh Minh Quân đang lái xe cũng cảm nhận được một luồng khí chết chóc nhưng lại không dám nói gì chỉ ngồi đợi lệnh.

Một lúc sau anh lên tiếng " Chạy xe đi "
Minh Quân cũng không chần chừ anh ta liền cho xe chạy nhanh để tránh bị chịu cơn thịnh nộ này tránh được lúc nào hay lúc đó.

Đường Quân Vũ lái xe về nhà chính vừa đi vừa huýt sáo quản gia Châu thấy anh về cũng đi ra chào ông thấy anh vui vẻ nên hỏi.

" Đại thiếu gia hôm nay chắc có gì vui đúng không "
" Chú cũng thấy vậy phải không "
" Vâng, bà chủ nghe hôm nay cậu về nên kêu tôi chuẩn bị rất nhiều món ăn mà cậu thích đấy "
" Tôi biết rồi vậy chú làm gì làm đi " nói rồi anh đi vào vừa đi vừa hát có lúc lại nhảy.

Mọi người đều đang ngồi ở phòng khách cũng không ngờ một người ít khi thể hiện sự vui vẻ ít nói hôm nay lại hát, huýt sáo rồi nhảy ai cũng đưa mắt nhìn về phía anh.

Bà nội Đường là người lên tiếng trước.

" Có chuyện gì mà con lại vui như vậy mau lại đây ngồi kể ta nghe nào " bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Anh cũng đi tới rồi chào.


" Bà nội,ba dì " lúc này anh đưa mắt nhìn sang cạnh em trai mình ánh mắt không thể hiện gì cũng không quan tâm anh đi đến ngồi xuống.

Trần Dĩ Hân cũng đưa mắt nhìn anh cô ta cũng nghe nhắc về anh nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt nghe nói cũng là một người rất lạnh lùng yêu ghét rõ ràng nhưng ngay lúc nãy cô ta thấy anh cười rồi vui vẻ như vậy cô ta cũng nghĩ đúng là anh em thật giống nhau.

Lúc này Đường Vi Vi lại lên tiếng.

" Có hai người anh một người thì cứ công việc một người thì cứ lo việc nhà hàng rồi về tới cũng không quan tâm hỏi han đứa em gái này sao tôi lại bất hạnh thế này "
" Anh làm sao không thương em được chứ không phải vì em bận đi du lịch với bạn bè mà quên mất người anh trai này sao thật đáng buồn " Đường Quân Vũ giả vờ trách yêu cô em gái này.

" Dù có bận không phải chỉ cần em alo anh đều xuất hiện sao chỉ sợ em quên đi hai người anh này thôi "Đường Quân Viễn cũng cưng chiều nói.

Từ đầu cho tới cuối lúc cô ta đến đây cũng chỉ có Hạ Anh là nói chuyện với cô ta còn lại vấn đề đều xoay quanh cô em gái này cả một người lạnh lùng như Đường Quân Vũ cũng có một mặc dịu dàng này.

Cô ta cảm thấy mình như một người không tồn tại ở đây vậy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Cô Ta Chỉ Là Một Người Tham Danh Vọng


Lúc này bà nội Đường cũng lên tiếng để chuyển đề tài " Nhà này con là nhỏ nhất lại có hai người anh không thương em gái chẳng lẽ lại là người ngoài sao "
Mặc dù lời nói của bà rất nhẹ nhàng nhưng những ám chỉ trong lời nói cũng rất rõ ràng ai nghe xong cũng biết bà đang nói ai chỉ có mình Đường Vi Vi vì được sự cưng chiều mà không nghĩ nhiều về lời nói của bà.

Trần Dĩ Hân ngồi không nói gì nhưng sắc mặt lại không tự nhiên cô ta tất nhiên biết người bị nói đến là mình cô ta được vào ngôi nhà này ngồi ở đây là nhờ Hạ Anh ngoại trừ Đường Vi Vi không thích cô ta ra mặt còn lại bà nội ba anh và người anh trai này cũng vậy.

Đều tỏ ra khách sáo từ tốn mà tiếp đãi như một vị khách dù họ không thể hiện rằng không thích nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc ngoại trừ mẹ anh thì không có ai ở đây muốn chấp nhận cô ta là con dâu của nhà họ Đường ngay cả Đường Quân Viễn vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta.

Bà nội Đường lại nói " Nói đi thật ra là có chuyện gì mà hôm nay con lại vui như vậy "
Đường Vi Vi nghe vậy cũng nhanh nhảu nói.

" Đúng đó anh hai rốt cuộc là có chuyện gì hôm nay thấy anh rất là vui còn hát rồi huýt sáo nữa trước giờ anh không như vậy "
" Vậy trước giờ anh sao có gì lạ đâu " Đường Quân Vũ vừa nói vừa búng vào trán cô em gái này một cái.


Cô nhăn mặt xoa trán " Đau đó, lạ nữa là đằng khác giống như người đang yêu vậy "
Tất cả đều im lặng vì lời nói của Vi Vi.

" Lời Vi Vi nói có phải không mau nói cho bà biết " bà nội Đường nghiêm mặt nói.

Anh cũng không giấu giếm liền trả lời " Vâng "
Chỉ một chữ đã có thể khẳng định vì bà biết tính cách của cháu mình đã không yêu ai thì thôi nhưng khi đã yêu rồi thì đều chung thủy với người đó cũng giống như tình yêu của bà và ông nội của anh.

Nhưng có lẽ bà không thể ngờ người cháu trai mà bà yêu thương tin tưởng này lại bày ra một kế hoạch vì không muốn bị bà hối thúc lấy vợ sinh con mà chọn việc lừa bà như thế này.

" Vậy cô gái đó là người như thế nào có đoàng hoàng không ba mẹ cô gái đó là ai ở đâu "
" Cô ấy là một người có một trái tim rất nhân hậu luôn cứu người là một cô gái tốt nên bà đừng lo mặt nhìn người của con chưa bao giờ sai cả.

Còn về ba mẹ cô ấy thì họ đã mất lúc đó cô ấy chỉ mới mười tuổi đến giờ cũng đã mười lăm năm rồi ạ "
Nghe đến đây ai cũng trầm mặt một lúc thì ba anh lên tiếng.

" Vậy cô gái đó làm nghề gì ba cũng muốn thấy mặt xem thử là ai mà con lại không tiếc lời khen như vậy trước giờ con đâu như vậy "
" Cô ấy là một bác sĩ hiện giờ cũng đã làm giáo sư rồi cũng đang làm việc ở An Thành "
" Vậy cô gái đó bao nhiêu tuổi rồi là người ở đâu , tên gì" Bà nội Đường lên tiếng hỏi.

Bà tin một điều rằng người mà anh chọn sẽ không làm bà thất vọng bà tin người cháu dâu này dù chưa thấy mặt nhưng nhìn biểu hiện của anh bà cũng đủ biết cô là người như thế nào vì để lọt vào mắt của cháu trai mình thì phải một người đặc biệt mới làm được.

" Cô ấy là người An Dương ,hai lăm tuổi tên là Lương Y Thần " ba chữ cuối anh cố tình nói chậm lại ánh mắt thì nhìn về phía em trai mình muốn xem em trai có thay đổi gì không nhưng nó đúng là không làm anh thất vọng vì trong mắt có một tia bất ngờ nhưng nhanh chóng được Đường Quân Viễn giấu đi.

Nhưng ngoài anh thì Hạ Anh cũng bất ngờ khi nghe cái tên này bà ấy nghĩ có lẽ chỉ là trùng tên thôi chứ không như bà nghĩ nhưng câu nói tiếp theo của Đường Quân Vũ lại làm bà bất an.


" Thật ra con và cô ấy quen biết nhau cũng được bốn năm rồi vốn dĩ lúc đó Y Thần chỉ coi con là bạn thôi nhưng con lại có tình cảm với cô ấy nhưng khi đó cô ấy đã có người yêu rồi nên con yêu đơn phương.

Cho tới khi cô ấy và người mình yêu chia tay Y Thần cũng không thể đối diện được với sự mất mát này nên cô ấy đã sang Pháp để làm việc cô ấy và quên đi chuyện tình cảm đau lòng đó Y Thần cũng mới về mấy tháng nay thôi "
Anh kể mà mặt vẫn bình thản như thật không ai có thể thấy được sơ hở.

Nhưng Đường Quân Viễn lại cười nhạo lên tiếng.

" Đau lòng, không thể đối diện với mất mát chia tay chứ không phải cô ta sĩ nhục người đàn ông đó không có tiền đồ không xứng với cô ta sao rồi phản bội lại tình yêu của anh ta sao.

Em nghĩ anh đừng để cô ta lừa dối người như cô ta không xứng bước vào căn nhà này đâu cô ta trong mắt anh tốt đến vậy sao "
Đường Quân Vũ như bắt được điểm yếu của em trai mình liền nói.

" Ồ là vậy à nhưng sao em lại nói cô ấy như vậy không lẽ giữa hai người có quan hệ gì hay đã từng qua lại "
Đường Quân Viễn giờ mới biết là mình đã thất thế mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn về phía anh.

Liền thay đổi sắc mặt nói " Em chỉ là vô tình nhìn thấy anh và cô gái đó ăn cơm cùng nhau ở Hoa Viên vốn dĩ mắt nhìn người của em rất tốt em cũng muốn tốt cho anh thôi "

Lúc này Đường Quân Vũ ồ lên một tiếng lại nói.

" Không ngờ chỉ nhìn thấy cô ấy một lần em lại hiểu ra con người cô ấy như vậy nhưng anh có một lời khuyên với em rằng em đừng nhìn bạn gái của anh với ánh mắt dò xét đó mà em nên nhìn người bên cạnh mình đi.

Trần Dĩ Hân cũng không thể ngờ được rằng cô ta lại không được sự ưng thuận của Đường Quân Vũ.

Em cũng đừng vì cô gái đó và đặt điều lên Y Thần người phụ nữ của anh thì anh biết cô ấy như thế nào còn nữa sao em không thử tìm hiểu vì sao cô gái đó bỏ đi mà chỉ cho rằng cô ấy không yêu em chứ "
Nói xong anh đưa ánh mắt nhìn Hạ Anh.

" Cô ta cũng chỉ là một kẻ tham tiền tham danh phận anh nghĩ anh hiểu hơn em sao "
" Chính vì em hiểu cô ấy hơn anh nên em phải dùng sự thông minh để phán đoán đúng sai chứ không phải ngu ngốc như vậy " nói rồi anh chào mọi người rời khỏi nhưng trước khi ra khỏi cửa anh không quay lại mà nói.

" Em sẽ phải hối hận vì sự ngu muội này "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Sự Tính Toán Của Cô


Thời gian như ngưng đọng lại anh đứng ngoài ban công trên tay cầm ly rượu bầu trời đêm tĩnh mịch những cơn gió cứ thổi đến làm những sợi tóc bay nhẹ trên gương mặt nam tính của anh.

Đường Quân Viễn chăm chiêu nhìn thành phố xa hoa lộng lẫy sáng rực bởi ánh đèn nhưng một nơi nào đó trong anh là một mảng tối tăm anh nghĩ lại những lời mà Đường Quân Vũ đã nói ánh mắt muộn phiền anh châm một điếu thuốc lên rồi hút một rồi nhã ra một làn khói mờ ảo.

Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết nó hỗn loạn tới mức nào tại một phòng trong nhà hàng Hoa Viên.

"Tại sao lại đưa cho anh cái này không phải em nói sẽ đem ra đấu giá sao " Đường Quân Vũ nhìn giấy tờ mà cô đưa rồi lật ra xem.

" Còn đứng tên cả anh thật sự em muốn làm gì không phải như đã bàn sao "
" Em thấy cách đó không hiệu quả Quân Viễn sẽ không tham gia vào buổi đấu giá vô bổ đó đâu với lại như vậy sẽ không lôi kéo được Đường Chí.

Ông ta dù sao cũng là một con cáo như vậy không những không làm ông ta tin tưởng mà bị phản đòn nữa cho nên em chuyển sang tên anh chờ đợi lúc thích hợp hãy giao cái này cho Quân Viễn "
" Rốt cuộc là em có tính toán gì " Đường Quân Vũ không yên tâm hỏi.


" Được rồi cứ như vậy đi em còn vài ca phẫu thuật ở bệnh viện " nói rồi cô đi thẳng ra ngoài.

" Chủ tịch sự hợp tác lần này với Tần thị đúng là giúp ta thu về một lợi ích không nhỏ đâu " Trương Hạo tỏ ra vui vẻ mà nói.

" Lợi ích là gì nó có làm cho người ta sống tốt hơn hay hạnh phúc không thật đúng là lòng người "
Trương Hạo thấy anh hôm nay có chút lạ nhưng cũng không giám nói nếu mà không đúng có khi bị đày đi đến bắc cực thì toi.

" Vậy chủ tịch tôi xin phép ra ngoài " nhưng lúc này có tiếng gõ cửa hình như rất gấp gáp một cô nhân viên chạy vào.

" Xin lỗi chủ tịch vì đã xông vào nhưng xin hãy xem cái này đi ạ " nói rồi cô nhân viên kia đưa một bản tin cho anh xem.

Khuôn mặt anh tỏ ra sự bất ngờ nhưng anh mắt lại lạnh đi Trương Hạo cũng vội mở tin tức lên xem cậu ta cũng bất ngờ với cái mà mình nhìn thấy.

" Chuyện lúc nào " anh lên tiếng hỏi vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.

Cô nhân viên run rẩy báo cáo " Dạ chỉ mới nữa tiếng thôi ạ "
Trương Hạo cũng lên tiếng " Chủ tịch chúng ta phải làm sao "
Anh chỉ nhếch môi một lúc rồi nói " Không ngờ lại có người ngang nhiên cướp mối làm ăn của Đường Thị không những một mà tận hai đúng là gan to thật "
" Trương Hạo cậu kêu Nhất Thiên đi điều tra về công ty Bách Nhật xem người đứng sau là ai bảo cậu ta xong việc nhớ điện cho tôi "
" Vâng " nói rồi Trương Hạo cũng rời khỏi.

" Cô đi làm việc của mình đi "
" Dạ "
Lúc này điện thoại anh cũng đỗ chuông " Con nghe thưa ba "
" Rốt cuộc công ty Bách Nhật là của ai con có biết không sao lại đối đầu với chúng ta chứ " giọng ông gấp gáp nói vào điện thoại.

" Ba cứ yên tâm con đang cho người điều tra sẽ có kết quả sớm thôi "

" Được nhưng dù làm gì cũng phải cẩn trọng có biết không " ông cũng dặn dò anh.

" Vâng " anh cúp máy ngã người ra ghế nhắm mắt định thần.

Phía bên này Đường Quân Vũ cũng biết tin tức của Đường Thị lúc đầu anh chỉ nghĩ là đối thủ của công ty nhưng nhớ lại những lời Lương Y Thần nói anh mới biết được là cô đã làm chỉ không ngờ cô lại dùng phương thức này để dẫn dụ con mồi.

Bên ngoài phòng anh lúc này có tiếng gõ cửa sau đó một đoàn người đi vào với một trạng thái căng thẳng.

Anh đưa mắt nhìn một lượt rồi lên tiếng.

" Ai cho phép các người tự tiện vào phòng tôi mà chưa có sự cho phép của tôi hả "
" Chúng tôi cũng chỉ vì cấp bách mới mạo phạm mong chủ tịch bỏ qua " một người đàn ông lên tiếng.

" Chủ tịch chuyện công ty bị một công ty khác dành lấy những dự án quan trọng như vậy rốt cuộc là sao chứ " một người khác hỏi anh.

Anh không trả lời chỉ đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn một đám người vô dụng lại dám đặt câu hỏi cho anh.

" Đúng đó chủ tịch công ty cũng vì vậy mà tổn thất thật ra công ty đó là từ đâu mà chui ra chứ trước giờ không hề xuất hiện giờ lại công khai khai chiến với chúng ta chứ "

" Trong làm ăn cũng không tránh khỏi việc cạnh tranh đấu đá thương trường chính là như vậy " Đường Chí im lặng nãy giờ lên tiếng.

" Nhưng giám đốc ông không thấy người này lại cả gan ngang nhiên đối chọi với Đường Thị sao trước giờ cũng có nhiều công ty cũng đối đầu nhưng lại không thể lấy được lợi ích gì chỉ khiến công ty của họ sụp đổ thôi "
" Chỉ là một hợp đồng các người nghĩ Đường Thị chỉ vì mất đi hai cái dự án đó liền rớt đài sao một khi Đường Quân Viễn tôi còn ngồi trên cái ghế chủ tịch thì Đường Thị vẫn đứng vững được cũng đừng ai có âm mưu hay ý đồ gì tôi sẽ tự tay xử lý.

Nên nhớ các người chỉ có bổn phận làm tốt việc mà mình được giao chứ không phải đến đây để đặt câu hỏi cho tôi hình như các người ngày càng lộng hành rồi thì phải ".

Lời nói từ tốn nhưng lại mang cho người nghe cảm giác phải dè chừng.

" Đi làm việc của các người đi đừng để tôi biết các người tự tiện bước vào phòng của thêm một lần nào nữa dù đó là ai.

Tôi sẽ không nhân từ giờ vậy nữa đâu ".



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Đừng Đùa Với Lửa


Một sự kiện chấn động toàn thành phố Nam Dương thông tin về tập đoàn Đường Thị bị một công ty tầm cỡ hớt tay trên được tòa soạn lớn nhỏ đều đồng loạt đưa tin.

Đường Thị là một tập đoàn lớn nhất nước đứng thứ ba trên thế giới đã qua bao đời như rễ của một cây cổ thụ bám chặt dưới đất cũng chưa có một ai giám vượt mặt nhưng họ cũng không có khả năng để đi trước nhưng bây giờ lại có một Bách Nhật lại dám giựt lấy một cách ngông cuồng như vậy.

Cứ như vậy tin tức về Đường Thị đã có một đối thủ ngang tầm được truyền thông lan rộng khắp nơi trên thương trường thì không có ai nhượng bộ ai.

Tập đoàn đó có lớn mạnh cỡ nào nhưng người không có năng lực thì cũng thành vô dụng dù là một một công ty tầm trung nhưng ý chí lớn và có một cái gan không sợ người mạnh hơn ta thì đều được tuyên dương.

Những vị lãnh đạo trong công ty cứ sốt sắng lo được lo mất nhưng một người lại bình tĩnh không loạn lên chỉ vì bị lấy mất hai dự án.

" Đúng là một đám người vô dụng tôi đây không lo bọn người đó lo làm gì chứ đúng là chỉ biết lợi ích lên hàng đầu " Đường Quân Viễn khinh miệt nói.

" Chủ tịch vậy giờ tính sao bên phía Nhất Thiên cũng nói không tra ra được người đứng sau Bách Nhật là ai "Trương Hạo lo lắng hỏi.

" Cứ như cũ mà làm nóng vội cũng không giải quyết được gì " anh vẫn bình chân như vại.


Đúng lúc này điện thoại của anh lại có một tin nhắn anh nhíu mày người biết số điện thoại của anh chỉ có người nhà nếu nói thêm thì chỉ Trương Hạo và Nhất Thiên và bạn của mình vậy thì người này là ai.

Cách nhắn tin cũng muốn gợi đòn.

" Đợi chờ lâu như vậy cuối cùng cũng lấy được thứ mà mình muốn nhưng điều tôi muốn nhất đó chính là hạ bệ anh "
Anh không vội trả lời và nhìn dòng tin nhắn một lúc mới nhắn lại.

" Dù tôi không biết là ai nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở một câu đừng đùa với lửa.

Hãy khôn ngoan một chút xem xem mình đang chơi với ai " Anh chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn rồi tắt máy.

Nhưng người đó vẫn gửi thêm một tin nhắn :
" Tôi trước giờ không biết sợ là gì nhưng có một ngày chúng ta sẽ gặp nhau "
" Tôi cũng rất hiểu anh đó "
" Thật ngông cuồng đúng là không lượng sức lại dám đối đầu với tôi "
" Chủ tịch là người đó sao " Trương Hạo hỏi.

Anh không trả lời mà hỏi " Việc tôi giao cậu làm tới đâu rồi "
" Dạ đã xong rồi, nghe nói phía Tần Thị cũng đã bồi thường cho chúng ta nhưng vì chưa có lệnh của chủ tịch nên bên phòng kế toán họ cũng không dám tự ý quyết định " Trương Hạo tường tận thông báo.

" Nói với họ cứ vậy mà làm nếu như ai dám nhận hối lộ từ Tần Thị thì đừng trách "
" Vâng "
Bỗng có tiếng gõ cửa Nhất Thiên đi vào anh ta mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lại tỏa ra một tầng băng lạnh khí thế gương mặt cũng lạnh nhạt chỉ đứng sau anh.

" Thiếu gia " Nhất Thiên cúi đầu chào.

" Đã điều tra được gì "

" Không điều tra được những chuyện mấu chốt chỉ biết người đó là nữ người An Dương chỉ điều tra được nhiêu đó thôi có lẽ phía bên kia đã che giấu lai lịch khách không để chúng ta không tra được.

Là tôi thất trách không hoàn thành việc được giao phó " Nhất Thiên biết mình không làm tròn việc đã giao thì phải chịu phạt nhưng lại nghe anh nói.

" Là do người đó không để chúng ta biết họ cậu cũng đã rất cố gắng rồi " Nhất Thiên nghe anh nói vậy cũng nghi hoặc nghĩ không lẽ anh không trách anh ta sao.

Trương Hạo cũng có cảm giác anh hôm nay là khác người nhận thấy ánh mắt nghi hoặc anh lên tiếng.

" Tôi làm người tốt các cậu không quen à hay là.

.

" Nhưng chưa để anh nói hết Trương Hạo nhanh lẹ nói trước.

" Làm gì có ạ chủ tịch là một người nhân từ yêu thương nhân viên chúng tôi cầu còn không được nữa ấy chứ "
" Ồ ra là vậy.

.

"

" Vậy chủ tịch làm việc đi ạ chúng tôi không làm phiền nữa " rồi vội vàng quay người rời đi còn kéo Nhất Thiên đi ra ngoài.

" Nè cậu làm cái gì vậy hả kéo tôi làm gì "
Trương Hạo như vấp phải đá cái tên này thường thì trong việc đánh người hay điều tra gì đó thì rất nhanh nhẹn sắc bén sao tới chuyện hoạ sắp ngập tới lại ngốc như vậy nhưng anh ta vẫn sẽ tốt bụng nói.

" Tôi không kéo cậu ra bộ cậu định đứng trong đó chịu khổ hình à " vì cậu tiếp xúc với anh nhiều hơn Nhất Thiên nên cũng hiểu anh hơn anh đã ban phát lòng tốt thì nên nhận lấy chứ nếu còn nán lại có khi lại tiêu.

" Làm sai thì chịu phạt có gì phải sợ chịu khổ chứ " Nhất Thiên vẫn như cũ sai phải phạt.

Trương Hạo vỗ tay lên trán bất lực với cái người này rốt cuộc là cậu ta là ngốc hay ngốc thật vậy.

" Tóm lại là chủ tịch không truy cứu chuyện này nữa cho nên cậu phải nhân cơ hội đó mà rời đi đừng có dại mà ở lại có biết không về suy nghĩ những gì tôi vừa nói đi "
Đợi Trương Hạo đi khỏi Nhất Thiên liền mắng một câu " Đồ khùng tôi đâu có ngốc " rồi cũng rời đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Muốn Gặp Mặt Cháu Dâu


Trôi qua hai ngày hôm nay Đường Quân Viễn trở về nhà vẫn bộ dáng thường ngày không có một biểu cảm phức tạp gì.

Anh đi vào nhà thì thấy mọi người ngồi ở phòng khách với vẻ mặt không mấy thoải mái anh đi đến ngồi cạnh bà.

Có cả Đường Chí ông ta ngồi đối diện với anh.

" Quân Viễn à con đã tra ra được ai chưa công ty trước giờ không có sự việc như vậy dù có nhưng cũng không trực tiếp "
"Không tra được ai là người đứng sau ạ, chỉ biết là nữ người ở An Dương " Anh vẫn bình tĩnh không gấp mà nói.

" Anh cũng đừng quá lo lắng công ty dù có ảnh hưởng nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng với lại Quân Viễn cũng mới tiếp quản công ty chưa lâu xảy ra sơ xót như vậy là điều không thể tránh khỏi.


Từ lúc Quân Viễn lên nhậm chức cũng chỉ mới bốn năm cũng chưa từng xử lý những chuyện như thế này nên sẽ không hiểu được đối phương đang nghĩ gì cũng khó mà giải quyết được " Đường Chí đánh vào tâm lý của ba anh.

" Chú nói cũng đúng có lẽ Quân Viễn từ trước tới giờ luôn thuận lợi trong mọi việc chưa gặp phải chuyện như thế này "ba anh cũng thấy lời ông ta nói có lý nên cũng lo lắng.

" Ba không cần lo mọi chuyện con sẽ giải quyết ổn thỏa chú cũng không cần phải khẩn trương như vậy dù cho tôi có giỏi hay không tự ba tôi biết không cần chú phải lên tiếng.

Thân là người đứng đầu Đường Thị tôi tự có cách giải quyết riêng của mình chú là cấp dưới của tôi cũng không có năng lực thì đừng có tỏ ra mình tài giỏi và là trưởng bối tốt nhất chú nên làm tốt những gì mình được giao đi "
Anh không lớn tiếng nhưng ngữ khí và sự bức người này khiến người nghe cũng phải dè chừng đôi mắt cũng như muốn giết người của anh nhìn ông ta không thiện cảm nào.

Nhưng người im lặng nãy giờ lại lên tiếng " Con thấy chú nói không sai dù có thế nào thì chú cũng là người đi trước cũng hiểu những vụ như vậy hơn hay ba cứ để chú giải quyết việc này đi " Đường Quân Vũ không để ý đến sắc mặt khó coi của em mình mà nói.

Ba anh cũng khó xử một bên là con một bên lại là em mình ông biết anh có thể làm ổn thỏa chuyện này nhưng em ông cũng có thể ông muốn để chuyển này cho Đường Quân Viễn giải quyết nhưng lại nghe Quân Vũ nói vậy ông lại rối rắm.

Bên này Đường Chí được Quân Vũ nói giúp mình ông ta cũng có chút đắt ý không phải ông ta muốn dẹp vụ này mà ông ta muốn biết người đang đối đầu với Đường Thị là ai chính xác hơn là nhắm vào Đường Quân Viễn.

Đây chính là cơ hội tốt để ông ta lật ngược tình thế nhưng trước tiên phải nhờ đứa cháu này rồi ông ta cười đắt ý.


Mà nụ cười này đã lọt vào mắt của Đường Quân Vũ anh cũng không ngại mà giúp ông ta nên nói tiếp mặc cho em trai có thái độ gì.

" Ba cứ yên tâm đi chuyện cũng không lớn lao gì cứ để chú làm Quân Viễn còn nhiều việc quan trọng hơn em ấy làm gì có thời gian mà quản mấy việc nhỏ nhặt vậy chứ nên chú là thích hợp nhất "
Anh không nói gì nhưng lại nhìn anh trai mình với vẻ thăm dò rốt cuộc anh trai anh lại làm sao trước giờ luôn không muốn liên quan gì đến công ty nhưng lần này lại một mực quan tâm như vậy nhưng anh cũng không để lộ nhược điểm nên cũng vẫn bộ mặt thờ ơ như một.

"Quân Viễn vậy con cứ lo việc ở công ty còn chuyện xử lý phía bên đó cứ để chú con lo là được rồi "
" Dạ " anh vốn dĩ cũng không để ý tới chuyện này ông ta muốn thì cứ làm cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.

" Vậy chuyện này kết thúc ở đây "
Mọi chuyện cũng được ổn thỏa lúc này bà nội Đường lên tiếng.

" Còn Quân Vũ sao con lần này lại nói giúp chú con vậy trước giờ con đâu quản mấy chuyện của công ty "
" Chỉ là em trai con có chút độc đoán em ấy lại không chừa mặt mũi cho chú con chỉ là ra lời giải hòa thôi "

" Thật sự anh chỉ muốn giải hoà thôi sao chứ không có ý gì khác "
" Tất nhiên là không , cũng là người nhà không nên có mâu thuẫn không hay "
Đường Quân Viễn không nói gì nữa hướng về phía Quân Vũ hỏi.

" Vậy khi nào thì cho ta mặt cháu dâu đây còn định chỉ quen thôi sao "
" Bà cứ yên tâm con sẽ đưa cô ấy về đảm bảo bà sẽ thích nhưng dạo này cô ấy rất bận nên chưa thể đến được "
" Vậy thì con phải nói với con bé sắp xếp thời gian để cùng dùng cơm chứ "
" Vâng con sẽ nói với cô ấy "
" Đừng để bà đợi lâu "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Trở Thành Phục Vụ Chuyên Nghiệp


Sau bữa cơm cả hai người đều rời đi vừa ra tới cửa anh liền dừng lại hỏi Đường Quân Vũ.

" Lí do gì anh lại nói giúp ông ta trước giờ anh không như vậy "
" Chẳng có lí do gì cả anh chỉ là thấy em có phần quá đáng dù gì đó cũng là chú em lại dùng lời lẽ đó để nói chuyện nên anh không vừa mắt thôi "
" Chỉ như vậy " anh vẫn dùng ánh mắt dò xét trên người anh trai.

" Em là đang nghi ngờ gì anh sao "
" Em không nghi ngờ anh nhưng ông ta là người như thế nào ảnh cũng biết tốt nhất anh đừng dính vào ông ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì để có được thứ mình muốn đâu cho nên.

.

"
Chưa để anh nói hết câu Quân Vũ đã cắt ngang " Cho nên em nói anh phải ngồi im để chú ấy tổn hại em mình mà không làm gì sao"

Anh biết người em trai này luôn như vậy là vì muốn anh không phải gặp nguy hiểm gì mà luôn chống đối anh.

" Em với ông ta vốn không câu nệ nhưng anh là cháu trai trưởng lại là con của vợ cả cho nên hiện tại bây giờ ông ta có làm gì anh là nể mặt ba mà không động vào anh nhưng em thì lại khác "
" Vậy thì em còn lo lắng cho anh làm gì anh chỉ là giải hòa vi quý thôi , được rồi giờ anh phải về nhà hàng có dịp khác lại nói chuyện "
" Rốt cuộc là anh đang tính toán điều gì "
Vào giờ này cũng nghĩ trưa nên khi từ nhà chính trở về Đường Quân Vũ liền gọi cho cô.

" Em nghe đây "
" Có tin tốt gặp nhau được không "
" Bây giờ sao chắc là không được vì giờ nữa em có buổi thuyết trình khi nào rảnh em sẽ gọi lại "
" Ừ cũng được "
Buổi thuyết trình kéo dài tận ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc lúc này cô định sẽ tranh thủ ra ngoài gặp anh nhưng Phương Tuyết Linh đi lên còn có Trần Hưng.

"Bác sĩ Lương đi uống một tách cà phê đi để giải tỏa tâm trạng chứ ngồi xuống ba tiếng đồng hồ nghe thuyết trình lỗ tai mình muốn nổ ra luôn rồi "
" Ý cậu nói là tôi nói không hay " cô nghiêm mặt nói.

" Làm gì có chỉ là bài thuyết trình dài quá làm mình buồn ngủ nên rủ cậu đi uống nước cho tỉnh ấy mà "
" Vậy còn bác sĩ Trần cũng thấy không thích sao " Trần Hưng bất ngờ bị gọi tên cũng có chút lúng túng nhưng nhanh chóng trả lời.

" Không hề tôi thấy bài thuyết trình này rất hay cũng rất ý nghĩa đáng để học hỏi đúng là như lời đồn "
" Anh đừng nghe lời đồn hãy nhìn vào thực tế đi tôi không giỏi như anh nghĩ đâu cái danh giáo sư này cũng là tôi đi cửa sau mới có được đó "
" Bác sĩ Lương đúng là biết nói đùa " cả ba người vừa đi vừa nói chuyện cũng vừa tới quầy b án nước.

" Vậy hai người uống gì để tôi đi gọi " Trần Hưng ga lăng mà nói.


" Cho tôi một ly nước lọc đi, còn tôi một cà phê "
" Được " nói rồi anh ta đi đến quầy b án nước.

" Nè chuyện cậu với Đường Quân Vũ thế nào rồi vẫn bình thường chứ "
" Sao lại không bình thường chứ nãy anh ấy có gọi cho mình nhưng lại bị cậu lôi kéo nên không đi gặp được " cô trách móc.

" Sao cậu không nói sớm vậy mà còn đi tới đây cùng mình " Phương Tuyết Linh có chút áy náy.

" Mình đã hẹn lại anh ấy vào buổi tối rồi chứ giờ làm mà đi đâu chứ "
" Cà phê tới rồi đây "
" Cảm ơn anh " Lương Y Thần nhận lấy ly chai nước rồi mở nắp uống một lần nữa chai.

Cứ vậy cũng đến tan làm cô liền chạy đến nhà hàng của Đường Quân Vũ lúc tới nơi thì nhìn thấy bộ dạng anh chạy lui chạy tới cô cũng không nghĩ mình sẽ nhìn thấy anh như vậy.

Cô không đi vào mà đứng một góc nhìn anh vì hôm nay nhà hàng rất đông anh cũng phải phụ nhân viên cô thầm nghĩ chỉ một buổi tối anh sẽ kiếm bao nhiêu tiền nhỉ.


Lúc này một nhân viên trong nhà hàng nhận ra cô nên đi đến "cô Lương cô vào đây ngồi đi hôm nay nhà hàng đông khách nên cũng chỉ còn chỗ này thôi "
" Được tôi biết rồi " lúc định ngồi xuống thì một vài người đi chiếc bàn mà cô định ngồi cô cũng liền đứng dậy rồi đi cô nhân viên thấy vậy cũng khó xử nhìn cô.

" Cô cứ làm việc của mình đi " cô nhân viên sợ cô sẽ như mấy vị tiểu thư kia tỏ ra mình là người có tiền nhưng thấy nói vậy cô nhân viên cũng cúi chào rồi làm việc.

Vì anh cũng phải chạy quanh nên không thấy cô đến bỗng có một bàn cũng vừa mới vào cô nhìn xung quanh rồi nhìn lên tầng hai đều kín chỗ có lẽ là phải đặt chỗ trước.

Cô đi đến cầm lấy một quyển thực đơn ở gần đó đi đến bàn có ba người mới đi vào rồi chờ họ gọi món xong cô lại đưa cho nhà bếp để họ chuẩn bị.

Cứ như vậy cô lại trở thành một phục vụ chuyên nghiệp cô còn giúp thanh toán dọn dẹp.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Anh Vẫn Luôn Trân Trọng


Cứ như vậy cho đến khi khách bắt đầu thưa dần mọi người mới được nghỉ ngơi còn cô lại đứng thanh toán ở một bàn gần đó lúc này Đường Quân Vũ mới để ý thấy anh tiến lên cô cũng đưa mắt nhìn anh rồi cười.

Anh cũng chỉ biết đứng nhìn cho tới khi cô xong việc.

" Vất vả cho em rồi nhưng anh không ngờ em lại giỏi công việc này như vậy " Đường Quân Vũ kinh phục nói.

Lúc này cô tự đắc nói " có lẽ anh không biết thôi trước khi làm bác sĩ lúc còn đi học em cũng từng làm phục vụ đó còn rửa chén phụ bán các hàng quán lề đường nữa đó.

Em đây kinh nghiệm đầy mình nếu như anh không biết gì có thể hỏi em "
Anh cũng cúi đầu nắm hai tay lại nói " xin Lương cô nương chỉ giáo " cô cười vui vẻ.

" Không ngờ anh cũng có một mặt này đó thật bất ngờ "
" Đi ăn thôi anh có chút đói vừa ăn vừa nói chuyện vậy "
" Em chưa ăn tối mà còn để em phải làm phụ như vậy chắc đói lắm đúng không " anh bỏ vào chén cô một miếng thịt gà xào sả.


" Nói chuyện chính đi "
" Hồi trưa anh mới về nhà đúng như dự tính chú anh ông ấy có lẽ muốn hợp tác với em "
" Muốn hạ bệ đối thủ thì phải biết điểm yếu của họ cũng không có gì là lạ khi người đó là Đường Chí " cô nói.

" Có lẽ Quân Viễn cũng nghi vấn rồi "
" Cứ như bình thường thôi em cũng đã dự tính trước rồi "
" Vậy tiếp theo em định làm gì chú anh sẽ là người điều tra về người đứng sau Bách Nhật là ai "
" Cứ để ông ta điều tra một vài ngày rồi chỉ để sơ hở để ông ta có thể liên lạc với em là được"
" Ừ, à đúng rồi bà nói với anh là muốn gặp em nhưng anh nói em rất bận "
" Có vẻ bà rất muốn anh cưới vợ nhỉ mà đứa cháu của bà cứ kì nèo tới giờ chắc bà buồn lắm "
" Bởi vậy em phải giúp anh "
" Khi mà bà biết chắc bà sẽ ghét em cho mà xem thôi thì vì đại sự diệt thân vậy,anh nói với bà ngày mai em sẽ tới "
" Anh biết rồi " ngồi thêm một lúc cô cũng về.

Chạy trên đường cô cũng không chạy nhanh nhìn qua đồng hồ thấy vẫn còn sớm cô chạy thẳng đến đường Vân An chạy vào một con hẻm nơi này cũng không thay đổi nhiều chỉ có thêm nhà đèn đường cũng thắp sáng nhà nào cũng có chạy thêm một đoạn cô tấp xe vào lề đường rồi mở cửa bước xuống.

Cô nhìn con đường rồi những ngóc ngách dù nơi này cũng được cải thiện lại nhưng cô vẫn không quên đi đến đứng trước một căn nhà được thiết kế đơn giản nhìn xung quanh ngôi nhà vẫn không thay đổi gì ngược lại rất sạch sẽ như thường xuyên có người dọn dẹp.

Lương Y Thần đi đến đứng trước cánh cửa nhưng không mở cô nghĩ có lẽ ngôi nhà này chắc đã có chủ mới rồi chỉ đứng nhìn một lúc rời đi nhưng khi vừa quay lưng tiếng mở cửa ở phía trong truyền ra cánh cửa dần dần được mở ra cô từ từ quay người lại nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của người trước mặt cô như không thể tin được.

Nhưng cô lại nhanh chóng núp vào một góc tối anh đưa mắt nhìn xung quanh không có ai cũng không thắc mắc gì đi vào nhà đóng cửa lại lúc này cô mới đi ra thì ra bao năm qua anh vẫn thường xuyên đến đây vẫn giữ lại ngôi nhà này như có một thứ gì đó đâm mạnh vào ngực cô vậy.

Dù lúc đó cô đã làm tổn thương anh nói những lời cay nghiệt với anh nhưng anh vẫn luôn giữ gìn những thứ mà anh và cô đã vun đắp anh luôn trân trọng nó còn cô thì sao cô không xứng.


Đêm nay cô không ngủ được dù có ép ngủ nhưng không tài nào ngủ được chỉ đành thức trắng đêm nay thôi để tự dằn vặt bản thân mình thôi.

Sáng sớm điện thoại của Lương Y Thần đỗ chuông không ngừng vì gần sáng cô mới chợp mắt được giờ lại bị cuộc gọi này làm phiền cô vội vàng tìm kiếm điện thoại rồi mơ màng nghe máy.

" Alo " giọng nói mệt mỏi nói vào điện thoại.

"Y Thần ra mở cửa cho mình đi cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không sao lại còn ngủ thế kia " Chu Tịnh Nguyệt hét vào điện thoại.

Cô trực tiếp tắt máy rồi nằm một chút cho tỉnh rồi ra mở cửa.

" Làm gì mà lâu vậy hả " Chu Tịnh Nguyệt lăn xăn chạy vào.

" Cậu làm cái gì mới sáng sớm lại chạy đến đây ở bên Pháp thì thôi đi về đây rồi cậu còn báo nữa bây giờ mình mới hiểu lí do vì sao hai bác lại muốn nhanh chóng gả cậu đi " Cô mệt mỏi đi đến sopha ngồi xuống nhìn túi to túi nhỏ được Chu Tịnh Nguyệt lỉnh kỉnh sách vào.

" Cái gì đây " cô hỏi.

" Là đồ nấu lẩu mình mua về đó " vừa nói vừa lôi đồ ra.


" Nấu lẩu làm gì mình không ăn với lại cậu đem về không được nấu ở đây sẽ ám mùi "
" Sao lại đem về chứ mình đã cất công mua sao lại đem đi chứ.

Cô định nói lại thì có chuông cửa cô đi ra mở cửa bên ngoài là một đội hình lúc này Phương Tuyết Linh đi lên.

" Chào buổi sáng "
Cô nhìn một lượt quan sát gồm Hàn Thuỵ Tường Lâm Trần Hưng rồi cả Đường Quân Vũ nữa cô cũng không còn cách nào khác đành đứng sang một bên để họ đi vào.

Lúc trở vào cô đi thẳng về phòng Phương Tuyết Linh hỏi.

" Nè cậu đi đâu vậy "
" Đi đánh răng "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Ra Là Quan Hệ Đó


Cứ như vậy một đoàn người vào làm loạn cả nhà của cô nhưng cũng chỉ đành bất lực mặc họ muốn làm gì thì làm lúc Đường Quân Vũ đi tới đưa cô một ly trà thảo mộc.

Cô nhận lấy rồi uống một ngụm " Trà ngon "
" Anh đến cũng trùng hợp thật"
" Anh đến để đem đồ ăn tới cho em biết hôm qua vất vả hôm nay phải nấu ăn bồi bổ cho em chứ "
" Sau này em sẽ là bà chủ nên tập làm quen tiền em cũng quản đó là điều dĩ nhiên thôi "
" Em nói phải có lẽ ở đây cũng có gián điệp đó phải diễn tròn vai "
" Nè cậu nhanh vào phụ giúp mình một tay đi sao lại ngồi ở đó vậy chứ " Chu Tịnh Nguyệt ở trong bếp nhìn ra thì nói.

" Các người đến nhà tôi xả bày biện ra đó tôi không đuổi là may lắm rồi còn muốn phụ đã biết mệt như vậy thì ra nhà hàng mà ăn còn bày vẻ " cô không khách khí lên tiếng đuổi.

" Cậu " vì là do cô tự tới đây giờ mà đi thì cũng phải dẹp sạch sẽ đống này nên cũng không nói thêm gì nữa.

" Để anh vào phụ họ " nói rồi Đường Quân Vũ đi vào bếp.


Đúng điện thoại cô đỗ chuông nhìn qua là số lạ cô vẫn bắt máy.

" Alo " là giọng một người đàn ông lớn tuổi.

" Cô là Liana đúng không "
" Là tôi cho hỏi ông là.

.

" mặc dù cô đoán ra được là ai nhưng vẫn muốn rõ hơn không lẽ ông ta nhanh như vậy đã tìm được thông tin của cô.

" Tôi là Đường Chí giám đốc của Đường Thị chắc cô biết tôi chứ "
" Có " Lương Y Thần chỉ đáp ngắn gọn một chữ.

" Chúng ta có thể gặp nhau chứ , tôi cũng muốn biết tại sao cô lại nhắm vào Đường Thị ".

.

" Cô không vội trả lời đưa mắt nhìn vào phòng bếp cũng vừa hay chạm ánh mắt của Đường Quân Vũ cô cười ra hiệu anh cũng gật đầu.

" Được nhưng tôi là một người bận rộn nếu cần tôi sẽ gọi cho ông " Lương Y Thần không để ông ta nói thêm gì trực tiếp tắt máy.

Loay hoay cả một buổi món lẩu cũng xong Hàn Thuỵ bưng nồi lẩu đặt lên bếp điện những người còn lại cũng một người một tay lúc này cô cũng vào tới.

" Nhìn cũng hấp dẫn đó " cô nhìn rồi tán thưởng một câu.

" Tất nhiên rồi " Chu Tịnh Nguyệt tự hào.


" Nhưng nếu anh ấy không vào chắc nồi lẩu này đã thành thứ không thể ăn được rồi "
" Đúng đó ở đây lại có một vị đầu bếp nên cũng không vất vả lắm " Phương Tuyết Linh lên tiếng.

" Nào ăn thôi đừng để lẩu chín quá lại không ngon " Trần Hưng sốc sới cũng đem lại vài lon bia ra.

Cứ như vậy nhà cô trở thành nơi ăn uống hát hò cũng vì có men rượu mà những người này cũng chẳng giữ hình tượng hết hát rồi nhảy chỉ có mỗi cô, Đường Quân Vũ và Hàn Thuỵ là không uống chỉ ngồi nhìn.

Lúc này Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh đang cầm tay nhau nhảy thì vấp phải lon bia nên ngã nhưng sắp tiếp đất thì Hàn Thuỵ cùng Đường Quân Vũ nhanh chóng chạy lên đỡ hai con ma men này.

"Hai người đưa hai cậu ấy vào phòng tôi đi, tôi đi nấu canh giải rượu "
" Vậy cảm ơn cô " nói rồi hai người liền đưa Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh vào phòng nhưng khác với Hàn Thuỵ Đường Quân Vũ chỉ dìu Tuyết Linh.

" Đây cho cậu ấy uống đi " Hàn Thuỵ nhận lấy rồi cho Tịnh Nguyệt uống còn cô thì đưa cho Tuyết Linh.

Sau khi xong cô ra ngoài nhìn hai người đàn ông ôm nhau ngủ ở dưới nhà chỉ biết lắc đầu.

" Anh giúp em đỡ hai người này lên ghế đi để nằm như vậy không hay lắm "
Hàn Thuỵ cũng ra ngoài vừa hay lại thấy cô và Đường Quân Vũ đang dọn dẹp lau nhà cũng tới muốn phụ một tay.

" Làm phiền cô thật cô ấy cứ muốn đến đây tôi cũng không còn cách nào khác "

" Đúng là phiền thật lúc trước nhiều lần muốn trốn đi xem mắt cậu ấy thường sang Pháp hành tôi tôi nghĩ anh nên quản chặt một chút"
Hàn Thuỵ không nói gì được một lúc lại nhìn qua Đường Quân Vũ.

" Em không ngờ sẽ gặp anh ở đây đó "
" Nhà bạn gái anh chú gặp anh ở đây cũng là bình thường mà " anh trả lời không để cho đối phương nhìn ra được gì.

Anh thầm nói trong bụng : thằng nhóc này muốn tai mắt cho Quân Viễn thăm dò anh sao.

" Ra là quan hệ đó vậy mà Quân Viễn nói em lại không tin "
" Sau này cũng là chị dâu của mấy chú nên đổi cách xưng hô đi là vừa rồi " anh chừa đường lui cho Hàn Thuỵ.

Chính câu nói này làm cho anh ta cũng không nói thêm được gì nữa chỉ tự nhủ : quả là anh em nói câu liền khiến người khác phải cứng họng.

Đường Quân Vũ cũng không mấy để tâm quay sang cô nói " Chiều nay anh đưa em về nhà bà rất mong gặp cháu dâu rồi "
" Em biết rồi "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Về Gặp Mặt


Cứ như vậy buổi chiều mang theo một cơn gió nhẹ của mùa thu cô đưa mắt nhìn ngắm thành phố hoa lệ này những chiếc lá vàng rụng khắp đường phố.

Trời vừa chuyển thu cũng bắt đầu có những cơn gió lành lạnh thổi vào cửa xe làm mái tóc cô bay nhẹ ánh mắt cô chứa nhiều sự phiền muộn trong đó nhiều suy nghĩ cứ xuất hiện trong đầu cô không biết chuyện mà mình làm bây giờ có đúng không liệu như cô mong muốn hay là thất bại đây.

Đường Quân Vũ nhìn cô từ lúc rời nhà cô không nói một lời anh biết cô đang nghĩ gì anh không thể an ủi cô được chỉ lẳng lặng lái xe cho tới khi chiếc xe dừng trước cổng lớn anh từ từ chạy vào.

Cô và anh bước xuống xe Lương Y Thần đứng nhìn căn nhà này tại sao cô đã tự trấn an rằng mọi chuyện sẽ không sao nhưng khi đã đến đây rồi cô lại muốn chùng bước thế này chứ thật ra là cô sợ điều gì lúc này Đường Quân Vũ đi tới nắm tay cô đi vào cô mới bừng tỉnh lại.

" Đại thiếu gia đã về " quản gia Châu quay sang nhìn cô có chút bất ngờ nhưng ông cũng không dám thất lễ vì sao sau này cô là thiếu phu nhân nên cũng cúi đầu chào cô.

Lương Y Thần cũng gật đầu chào rồi cùng anh đi vào trong phòng khách mọi người cũng ngồi ở đó hai người đi tới trước mặt bà nội Đường.

Ngay lúc này Hạ Anh nhìn qua thì không giấu được sự bất ngờ này.

" Con về rồi ạ " anh đi đến cạnh bà ngồi xuống.


" Con chào bà nội, chào chú, chào dì " cô cũng nhìn bà nhưng ánh mắt lại mang theo một tia giảo hoạt.

Cô cũng quay qua chào anh và cả cô em út này
" Ừ chào con, nào ngồi đi "
" Dạ "
" Chào chị dâu " Đường Vi Vi nhảy qua ngồi cùng cô.

Hạ Anh không vui vì con gái mình lại thân với cô như vậy nên bà kêu Vi Vi trở về nhưng lại nói một cách khách sáo.

" Vi Vi qua đây ngồi đừng mất lịch sự như vậy"
" Đây là chị dâu của con có gì mà lịch sự hay không chứ đúng không chị dâu "
Trần Dĩ Hân cũng không ngờ rằng cô gái lần trước cô ta thấy giờ lại là bạn gái của người anh chồng này , rồi nhìn Đường Vi Vi cô em này từ ngày cô ta bước vào đây nhưng chưa bao giờ cô út này có thái độ ôn hòa như vậy với cô ta cả vậy mà Lương Y Thần chỉ mới gặp đã nhận làm chị dâu.

" Đây ngồi cạnh ta để ta ngắm nhìn con xem nào rất xinh đẹp lại có vẻ trưởng thành ta rất thích đi đường xa chắc đói rồi đúng không đợi một chút nữa rồi dùng cơm"
" Dạ từ nhà con tới đây cũng không xa lắm đâu ạ.


Con không biết bà thích gì nên con mua loại sâm này để biếu ạ ".

" Trời con bé này con tới là được rồi quà cáp gì chứ được rồi bà cũng cảm ơn "
" Còn đây là của chú và dì ạ mong là hai người sẽ thích.

Cũng thất lễ quá tôi không biết hai người thích gì nên tôi cũng không biết mua gì chỉ có thứ này "
Từ lúc cô vào cho tới anh vẫn lạnh nhạt không nhìn lấy cô một cái nhưng khi cô đưa quà gặp mặt anh chỉ liếc qua thấy hộp bánh mức xanh cũng không tỏ thái độ gì chỉ đáp " tôi không thích đồ ngọt cô cứ giữ lấy mà ăn "
Lương Y Thần cũng không vì vậy mà khó xử vậy thì Trần tiểu thư cứ nhận lấy nhưng chưa kịp đưa qua cho Trần Dĩ Hân thì anh đã nhanh tay đẩy lại về phía cô.

" Cô ấy dị ứng đậu xanh cảm phiền cô lấy lại dùm "
Hạ Anh thấy hành động dứt khoát của anh thì cũng mừng thầm trong bụng.

" Anh ấy không ăn thì để em thật không biết điều " Đường Vi Vi giật lại hộp bánh về phía mình.

" Còn đây là quà của em mong em sẽ thích " bên trong là một đôi giày thể thao.

" Sao chị biết em thích mà mua vậy nó là bản giới hạn đó em đã chờ mấy tháng nay rồi cứ tưởng sẽ không mua được em cảm ơn chị dâu em rất thích "
Cứ thế bữa cơm diễn ra nhưng chỉ có Đường Vi Vi là sôi nổi còn Đường Quân Vũ thì liên tục gấp thức ăn bỏ vào chén cô còn lại ai cũng im lặng người thì tâm như sóng cuộn nhưng mặt thì thờ ơ người thì tức giận nhưng phải kìm chế.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Bà Đừng Nên Kiếm Chuyện Với Tôi


Sau khi dùng bữa mọi người ra phòng khách ngồi xem phim uống trà rồi nói chuyện.

Chỉ có ba cha con anh lại vào thư phòng nói chuyện trước khi đi Đường Quân Vũ cũng tới nói với cô rồi đi vào thư phòng với vẻ mặt không nỡ.

"Coi bộ từ giờ trở đi em bị ra rìa rồi " Đường Vi Vi ảo não nói.

" Gì mà bị ra rìa chứ anh trai em vẫn thương em mà "
" Chị không thấy biểu hiện của anh hai lúc nãy sao anh ấy không nỡ rời xa chị mà chỉ đi vô thư phòng thôi đó, còn người em này anh ấy cả nữa năm mới về một lần mà có về thì cũng là vì bà nội phải dữ mới chịu về cũng chỉ giỏi bắt nạt em thôi ấy vậy mà giờ đây lại yêu thương chị như vậy "
" Cái con bé này sao lại đi so sánh như vậy dù là em gái nhưng sau này con cũng phải đi lấy chồng chứ bộ con định bám hai anh cả đời sao.


bà nội Đường trách yêu cô cháu gái muốn mình.

Bà nội Đường cũng không thể ngồi lâu nên đã đi về phòng Đường Vi Vi cũng về phòng học bài ở phòng khách lúc này cũng chỉ có ba người bỗng điện thoại cô đỗ chuông.

" Xin phép " rồi đi ra bà ta vẫn không mảy may quan tâm.

" Chú con nói đã điều tra ra được người đó rồi nói sẽ giải quyết việc này nhanh thôi,ba cũng nhắc nhở dù sự việc lần này là do chúng ta không đề phòng trước nên mới để đối thủ dễ dàng cướp lấy.

Nhưng tuyệt đối không có lần sau mặc dù cũng không ảnh hưởng gì nhưng đừng để mất danh tiếng làm việc gì cũng phải tính toán cần gì cứ nói với ba nhưng cũng phải nghĩ ngơi đừng quá sức "
" Vâng "
" Còn nữa ba mong hai anh em con vẫn luôn hòa thuận đừng vì một người mà mất tình cảm anh em có biết không "
Cả hai người đều bất ngờ trước lời nói của ông nhưng lại bình tâm trả lời.

" Sẽ không có chuyện đó xảy ra nên ba không cần lo con và Quân Viễn trước giờ đều vậy cũng không có việc yêu một người đâu "
" Được vậy thì ta yên tâm nhưng cũng nên nhớ phụ nữ là để yêu nhưng cũng chính là điểm yếu hai đứa phải biết cân bằng giữa hai điều này làm gì cũng phải để sự kiên định và lí trí đi đầu cô biết chưa "
" Vâng ạ " lúc này cả hai người đồng thanh.

" Được rồi hai con ra ngoài đi "
" Dạ "

Lúc thấy hai anh đi ra quản gia Châu đi đến " Đại thiếu gia nhị thiếu gia lão phu nhân cho gọi ạ "
Tôi biết rồi.

Khi nghe điện thoại xong cô định trở vào trong nhưng vừa quay lưng thì Hạ Anh đã đứng đó.

" Không ngờ mặt cô cũng dày thật không được lấy Quân Viễn giờ lại nhắm vào Quân Vũ thật ra cô muốn làm gì nếu cần tiền cứ nói sao cô cứ bám lấy con của tôi không buông vậy hả "
Cô cũng chẳng cần phải dùng thái độ kính trọng nữa mặt có phần tức giận nói.

" Con của bà ai là con của bà già rồi nên thần trí cũng không được bình thường sao để tôi tốt bụng nhắc lại cho bà nhớ giữa bà và Quân Vũ không hề dính dán gì cả "
" Ăn nói không biết trên dưới hỗn láo "
" Cũng phải xem người đó là ai có đáng để tôi tôn trọng không chính bà không xem tôi ra gì tại sao tôi phải kính trọng bà "
" Cô " bà tức giận nhưng không thể động tay được nếu có người thấy thì không hay.

" Tôi làm sao, để tôi nhắc cho bà nhớ tốt nhất là đừng có kiếm chuyện với tôi phải làm gì nếu như để bà nội và chú cả hai người con của bà biết chuyện ác mà bà làm đây nhỉ "

" Cô nói gì tôi nghe không hiểu "
" Sao bà lại không nhớ ra chứ chỉ mới bốn năm thôi mà cái ngày mà Quân Viễn muốn đưa tôi về gặp gia đình chính bà đã sắp xếp để gây ra vụ tai nạn để không cho tôi có cơ hội đến đây.

Chỉ vì sự ích kỷ của bà mà tính mạng của bao nhiêu con người phải gặp nguy hiểm tôi hỏi bà có phải là con người không nếu như để hai đứa con mà luôn coi bà như một người mẹ chuẩn mực lại làm ra những tội ác như vậy đây nhỉ "
" Cô không được động đến con tôi " bà không thể ngờ là cô lại biết việc mình đã làm nên đã sợ rằng cô sẽ nói cho anh biết.

" Tôi có làm gì hay không đều tùy thuộc vào thái độ của bà " nói rồi cô lướt ngang qua rồi đi vào nhà.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Em Sẽ Làm Tất Cả Vì Anh


Cũng một tuần trôi qua cô cũng không có động thái gì mọi việc vẫn bình thường cho tới một ngày.

Lương Y Thần đang ngồi trong phòng xem bệnh án thì lúc này chuông điện thoại đổ chuông cô bất giác cau mày rồi lướt mắt qua nhìn thấy người gọi đến cô chỉ cười nhẹ.

" Có vẻ như ông quên tôi đã nói gì rồi thì phải"
" Tôi không quên chỉ là cô nên biết một điều rằng nếu tôi muốn tìm được cô cũng không khó đúng chứ " Đường Chí đắc ý nói.

" Vậy thì ông cứ tự nhiên mà tìm " cô cũng không để ông có mặt mũi.

Nghe ngữ điệu của cô như vậy ông ta cũng biết cô đã có kế hoạch nhưng nghĩ lại thì trên thành phố Nam Dương này không ai có lá gan dám giành mối làm ăn của Đường Thị cả ngoài người tên Liana này dù vẫn còn nghi ngờ thân phận của cô nhưng ông ta cũng muốn được gặp mặt.

Ông ta cũng không thôi thắc mắc rằng trong Đường Thị có ai đắc tội với cô hay không hay chỉ là muốn đối đầu với Đường Quân Viễn nhưng nếu là anh thì vì lí do gì chẳng lẽ là tư thù cá nhân sao ông ta cũng chưa từng thấy anh có bạn gái nhưng một lúc sau nghĩ nghĩ sau đó bất giác nhớ lại anh từng có quen một người trước khi vào Đường Thị làm việc.

.


" Không lẽ là cô ta "
Nhưng vậy thì đã sao không phải chỉ cần gặp được cô ông ta sẽ lật ngược được tình thế sao cũng không phải cúi đầu trước bất cứ ai suy nghĩ này khiến tâm trạng ông ta đỡ hơn một chút suy cho cùng thì cô và ông ta có chung kẻ thù coi như là hợp tác.

" Tôi chỉ là muốn gặp cô để dễ dàng nói chuyện hơn thôi theo tôi được biết thì cô nhắm vào Đường Thị là có mức đích khác nữa đúng không "
" Ông muốn gì cứ nói tôi không thích vòng vo " Lương Y Thần biết ông ta sẽ không dễ gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy nếu đã vậy thì tại sao cô lại không mở ra một con đường cho ông ta chứ.

" Vậy thì tôi cũng nói luôn giữa tôi và cô có chung một mục đích vậy thì tại sao lại không hợp tác.

Nếu cô muốn biết nhiều hơn thì tôi nghĩ gặp mặt nói chuyện có vẻ dễ hơn " ông ta vẫn cố chấp nói.

Cô im lặng một lúc rồi trả lời " Được, vào giờ trưa ngày mai gặp nhau ở nhà hàng Long Xuyên " không để ông ta nói gì cô trực tiếp tắt máy.

Tại nhà hàng Long Xuyên Lương Y Thần mặc trên người một chiếc đầm màu trắng tới đầu gối để lộ đôi chân thon và nước da trắng của mình phối cùng chiếc áo vest đen cô đi vào một nhân viên đi ra chào hỏi.

" Xin hỏi cô là Liana phải không "
" Là tôi "
" Vâng mời cô đi lối này ạ " người nhân viên đưa cô tới một căn phòng mở cửa để cô đi vào rồi mới đóng cửa.

" Ông Đường cô Liana đã tới rồi "
Đường Chí phất tay bảo người nhân viên kia rời đi rồi đi đến ngồi xuống.

" Mời ngồi " ông ta tỏ ra lịch sự.

Lương Y Thần ngồi xuống cô thể hiện như một nhà doanh nhân chứ không phải là một bác sĩ thường ngày khoác lên bộ đồ của bác sĩ Lương Y Thần cũng không nói gì chỉ cầm lấy ly rượu rồi lắc nhẹ.

Thấy cô vẫn không nói gì Đường Chí lên tiếng.


" Cô Liana đúng là khác tưởng tượng của tôi trông cô rất trẻ còn xinh đẹp và tài giỏi như vậy chắc hẳn cũng được để mắt tới nhỉ "
" Cảm ơn lời khen của giám đốc Đường nhưng đối với tôi chuyện tình cảm chỉ là chuyện ngoài lề còn nữa thời gian của tôi là vàng là bạc nếu ông chỉ đến đây để nói chuyện phiếm thì không cần đâu "
Ông ta thấy cô mở đường nên cũng không do dự mà nói.

" Tôi có thể biết lí do vì sao cô muốn đối địch với Đường Thị không là vì chuyện công hay là riêng tư " vì từ lúc cô vào đây ông ta luôn để ý đến cô ông ta cũng từng thấy mặt cô một lần.

Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là người đứng trước mặt là một người khác vì cô không muốn ai phải thấy nên đã cải trang để cô đeo một chiếc mặt nạ khác.

" Không phải chuyện công cũng không phải chuyện riêng chỉ là tôi không vừa mắt thôi cái dáng vẻ cao ngạo tự cho mình là người có tiền rồi áp đặt người khác tự cho mình cái quyền bá chủ thật là làm người ta bực mình "
" Vậy cô nghĩ sao nếu cô và tôi đi chung thuyền "
Cô không vội trả lời chỉ quan sát sắc mặt ông ta như hối thúc cô một lúc mới nói.

" Được "
" Nhưng tôi có một điều kiện " ông ta vẫn không cho mình yếu thế.

" Ông cứ nói chỉ cần nằm trong khả năng chấp nhận của tôi "
Thấy cô có vẻ cũng dễ nói nên ông ta cũng không mấy bận tâm mà nói.

" Cô và tôi cũng đã đứng chung một thuyền có thể nói là vì lợi ích của hai bên nên tôi mong cô sẽ không giấu giếm chuyện gì với lại những lúc tôi cần sẽ gọi cô bất cứ lúc nào "

Lương Y Thần như nghe được một câu chuyện vô lý cô cười nhạt.

" Ông hình như đi quá giới hạn rồi thì phải "
" Tôi cũng là một người làm ăn cái gì có lợi cho mình thì tôi sẽ làm cũng không có gì là không giới hạn cả "
Cô nói tiếp " Thứ nhất : Người cần lợi ích là ông không phải tôi giữa tôi và ông cũng chẳng phải hợp tác.

Thứ hai : Người cần tôi giúp đỡ là ông vậy mà ông lại giám ra điều kiện cho tôi đó không phải là đi quá giới hạn rồi sao "
Ông ta cũng không chịu khuất phục nói " Cô nên nhớ nếu cô muốn đối đầu với Đường Quân Viễn thì cũng cần người biết rõ về mọi thứ trong công ty mà tôi là người thích hợp nhất "
" Chính vì vậy mà ông lại cho mình cái quyền ra lệnh đó sao nhưng tôi tốt bụng nhắc cho ông nhớ ông có ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch đó hay không là quyền quyết định của tôi nếu như ông làm được thì ông đã không ngồi đây rồi "
Đường Chí không ngờ cô không những bị ông ta lên mặt mà còn khiến bản thân thành một kẻ bất tài.

Nhưng đâu ai biết cô đã bình tĩnh thế nào để nói ra những câu như vậy chỉ là một bác sĩ cô lại vì người mình yêu mà làm tất cả sao có thể vì lợi ích mà giúp kẻ địch của anh chứ nghĩ tới đây cô cười nhẹ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Chỉ Là Một Người Phụ Nữ Thích Quyến Rũ Đàn Ông


Sau khi rời khỏi nhà hàng cô trở lại bệnh viện vừa bước vào cô thấy một loạt người đứng một chỗ lại nói chuyện Lương Y Thần cũng không mấy quan tâm liền trở về phòng làm việc nhưng vừa mới đi được hai bước bị gọi lại.

Cô quay đầu nhìn đám người lúc nãy cũng nhìn về phía cô với ánh mắt không thể ngờ cô vốn mặc kệ nhưng câu nói của Phương Tuyết Linh làm cô đổi hướng đi.

" Cậu vừa mới đi đâu về vậy Hạ Anh bà ấy đang ở đây đó "
" Cậu nói cái gì bà ta tới đây để làm gì "
" Ai mà biết chứ cậu đi xem thử có lẽ bà ta sẽ làm khó cho viện trưởng đó " chưa đợi Phương Tuyết Linh nói hết câu cô đã đi nhanh về phòng viện trưởng.

Lương Y Thần mở cửa bước vào viện trưởng Lý thấy được cô như thấy được một cái phao cứu sinh ông ấy như trút được gánh nặng cô đi đến nhìn người đang ngồi trên ghế.


Hạ Anh cũng không màn tới cô mà nói chuyện với viện trưởng Lý.

" Tôi biết viện trưởng Lý đã cống hiến và tâm sức cho An Thành rất nhiều ông cũng không muốn chỉ vì một người không xứng mà ảnh hưởng đến công sức của mình chứ.

Đường Thị cũng đã đầu tư vào đây một số tiền lớn để giúp An Thành có được ngày hôm nay cũng đã đến lúc làm việc có ích để đền đáp rồi đó "
Viện trưởng Lý khó xử nhìn cô rồi lại nhìn bà.

" Chuyện này phu nhân tôi biết An Thành có thể hưng thịnh như vậy một phần là nhờ vào sự đóng góp Đường Thị nhưng bác sĩ Lương cũng là một bác sĩ tiềm năng cô ấy cũng đã làm lâu ở đây tôi nghĩ không nên quá nghiêm trọng vấn đề như vậy "
" Ý ông là tôi không có quyền đuổi một bác sĩ danh phận thấp kém sao một bác sĩ tài năng ông muốn bao nhiêu tôi sẽ để những bác sĩ giỏi ở Mĩ về đây thay thế vị trí của cô ta "
Viện trưởng Lý định nói nhưng cô đã lên tiếng.

" Hóa ra Đường phu nhân cũng có một mặc này nữa vậy mà bữa giờ tôi lại không biết đó, bốn năm trước vì chuyện giữa tôi và Quân Viễn bà đã không từ mọi thủ đoạn.

Bốn năm sau bà lại đến đây để bày trò gì nữa đây theo như tôi được biết thì Đường Thị cũng đóng tiền vào An Thành cũng không nhỏ mỗi năm mỗi lần nhưng những bác sĩ ở đây họ cũng đã đổi trả bằng công sức của họ, Đường Thị bỏ tiền ra là tự nguyện không ai ép buộc An Thành cũng đã cấp một bác sĩ riêng cho nhà họ Đường bà còn không thỏa mãn chỗ nào "
Viện trưởng Lý ngồi bên này thầm cảm thán cô ở An Thành này có lẽ cũng chỉ có mình Lương Y Thần cô dám nói chuyện như vậy với vị phu nhân nhà họ Đường này.

" Cái làm tôi không thích chính là cô làm ở đây chỉ là một người phụ nữ thích quyến rũ đàn ông cô có tư cách gì để làm một bác sĩ "
" Vậy thì tôi sẽ để thời gian nói cho bà biết cách người một phụ nữ thích quyến rũ đàn ông là như thế nào.


Còn nữa bà nói tôi không có tư cách làm bác sĩ vậy bà nghĩ bà có tư cách gì quyết định cuộc sống của một người bà lấy quyền gì mà đuổi việc người khác tiền và quyền lực sao "
Cô cười khẩy rồi nói tiếp " Đã là con của gia tộc Hạ Thị thì phải có cốt cách của nhà họ Hạ nhưng nhìn bà lại không có dù chỉ một điều, là con dâu nhà họ Đường thì bà càng phải biết điều gì nên nói nên làm nếu như để hai gia đình biết được bà lấy quyền lực chèn ép xúc phạm người khác thì sẽ thế nào đây nhỉ "
" Cô " Trái ngược với sự tức giận của bà cô lại rất bình tĩnh.

" Đây là lần cuối tôi nhắc nhở bà nếu bà còn đến đây để gây khó dễ cho viện trưởng thì tôi sẽ không nói chuyện tử tế như vậy nữa đâu tốt nhất bà nên an phận làm phu nhân Đường của bà đi mẹ kế à "
Hạ Anh tức giận rời khỏi cô cũng được nhẹ nhõm lúc này viện trưởng Lý lên tiếng.

" Y Thần đắc tội với người không nên đắc tội sẽ không hay đâu "
" Viện trưởng cứ yên tâm bà ta sẽ không đến đây nữa đâu với lại lỗi là ở tôi bà ta là nhắm vào tôi nên mới tỏ thái độ như vậy thôi ông yên tâm sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu tôi về phòng đây "
Có lẽ ông cũng bị doạ một phen rồi.

Nói rồi cô đứng lên trở về phòng làm việc của mình viện trưởng Lý cũng không trách cô chỉ là cô gọi mẹ kế là sao chứ.


Vừa mở cửa bước ra thì chỉ thấy Phương Tuyết Linh đứng ở đó những người còn lại đều đã giải tán.

" Nè bà ấy đã nói gì có làm khó cậu và viện trưởng không "
" Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả bà ta mà làm khó được mình sao " cô cốc lên trán bạn mình một cái rồi rời đi.

" Còn nữa đừng nói chuyện này cho Tịnh Nguyệt biết kẻo cậu ấy lại đi nói lung tung " vừa nói xong cô cũng khuất sau cánh cửa.

" Xì cậu sợ anh ta biết thì nói đại đi "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Anh Sẽ Kết Hôn Với Cô Ấy


Mọi chuyện vẫn đâu vào đó cô nghĩ bà ta vẫn sẽ đến đây để gây khó dễ nhưng trôi qua một tuần rồi cô cũng đỡ phải mệt mỏi khi phải xử lý chuyện này đến chuyện kia nhưng có lẽ chỉ là nhất thời ngày tháng sau này còn dài thì cô còn phải đối mặt với nhiều chuyện khác nhau.

Liệu rằng có thể gắng được tới lúc đó không ngay lúc này cô cần có người ở bên để tâm sự cần được giải tỏa nhưng quanh cô chỉ có bốn bức tường đứng ở ban công nhìn thành phố về đêm được thắp sáng bởi ánh đèn rực rỡ những chiếc xe chạy tấp nập trên đường Lương Y Thần cầm ly rượu trên tay lắc lắc nhẹ rồi uống một ngụm.

" Em sẽ đổi được gì khi làm điều này liệu rằng tình cảm này của anh và em sẽ đi tới đâu " cô cười chua chát cho sự ngu ngốc của mình.

" Có chuyện gì mà các cậu cứ thích gọi tôi ra đây vậy hả có biết tôi đang bận thế nào không hả " Hàn Thuỵ trách móc.

" Cậu bận cái gì bận yêu đương à lúc đầu là ai nói không hứng thú với con người ta giờ lại chỉ xa một chút lại không nỡ " Lâm Tường khinh miệt nói.

" Cậu thử yêu đi rồi biết à mà quên người như cậu thì làm gì yêu ai ăn bánh trả tiền thì làm gì biết tình yêu đẹp đẽ và hạnh phúc như thế nào chứ cậu mà cứ như vậy có ngày hỏng không dùng được đến lúc đó đừng có kêu la" Hàn Thuỵ không cho Lâm Tường mặt mũi nói.


" Không dùng được cái đầu nhà cậu " Hai người ngưng nói nhìn qua người bên cạnh.

" Đường tổng hôm nay đúng là có tâm trạng hôm nay lại kêu hai người chúng tôi ra đây uống rượu sao bỏ cô vợ ở nhà như vậy sao " Hàn Thuỵ nói.

Anh cười như không cười " Vợ sao tôi và Trần Dĩ Hân chỉ là sự sắp xếp thì vợ gì chứ cô ta còn kiếm chuyện với vợ của cậu nếu không có tôi chắc cô vợ của cậu đã tẩn cho ta một trận rồi ấy chứ "
Anh nâng ly rượu lên rồi nói tiếp.

" Tôi thật sự rất lo sau này khi cậu cưới cô vợ đó về sẽ như thế nào đây "
" Cô ấy là người tốt không có người gây chuyện thì Tịnh Nguyệt sẽ không làm vậy tôi hiểu rõ tính cách của cô ấy "
" Nhưng tôi lại không hiểu cô ấy " anh uống cạn ly rượu rồi lấy chai rượu rót cho Hàn Thuỵ và Lâm Tường rồi cho mình.

Cả Hàn Thụy, Lâm Tường im lặng không nói gì cho đến lúc nghe anh nói " Tôi chờ ngày ăn cưới của cậu "
" Được, tôi cũng muốn cậu đi phong bì dày một chút " Hàn Thuỵ làm sôi không gian tĩnh lặng.

" Cậu thiếu tiền sao " Anh lườm.

" Tất nhiên là thiếu cậu cứ nghĩ mà xem sau khi lấy vợ không có người đàn ông nào có tiền đầy túi thẻ đầy ví cả "
" Cậu cứ cưới đi tôi sẽ tặng cho vợ chồng cậu một chiếc xe của tôi " Lâm Tường nói.

" Tôi không cần xe của cậu thay vào đó cậu tặng tôi một con cún cưng có phải hơn không" vì Lâm Tường rất thích chó nên đã nuôi hai con.

" Cậu có phải đòi hỏi quá rồi không cậu biết tôi không thể lại đi xin "
" Là vì vợ tôi thích chứ cậu nghĩ tôi muốn xin à "coi như là quà cưới cậu tặng cho vợ chồng tôi chỉ như vậy cậu cũng keo kiệt sao.


" Không phải chỉ là "
" Được rồi cậu không muốn thì thôi tôi sẽ nói với Nguyệt nhi là cậu một người đàn ông vì không có bạn gái mà làm bạn cún để khỏi cô đơn vậy " Hàn Thuỵ giả vờ tiếc nuối nói.

" Cậu, được tặng thì tặng " Lâm Tường bực dọc nói.

" Người ta thường nói của cho không bằng cách cho mà cậu lại có thái độ như vậy thì ai mà dám nhận chứ " Hàn Thuỵ tốt bụng nhắc nhở.

" Thằng nhãi nhà cậu ông đây ông cho cậu một trận chắc cậu sẽ không biết sợ đúng không " Lâm Tường mắng.

" Được rồi không phải chỉ là một con chó thôi sao có đáng vậy không cậu đưa cho Hàn Thuỵ cũng đâu phải là không thấy nữa đâu "
" Đúng cậu cũng có thể đến gặp nó, cô ấy cũng sẽ chăm tốt cho Lucy nên yên tâm đi "
Nếu để người khác nghe thấy chắc họ sẽ không nghĩ là khi ba người đàn ông đẹp trai vào quán bar uống rượu lại bàn về chuyện nuôi chó lại là ba vị thiếu gia của những gia tộc lớn.

Lúc trở về cũng đã là một giờ sáng Đường Quân Viễn đi vào nhà lúc này ngoài cổng cũng vang lên tiếng xe là Đường Quân Vũ anh đi vào.


" Em lại uống rượu sao "
" Chỉ một chút em lên phòng đây anh cũng nghĩ ngơi đi " nhưng vừa quay lưng liên Quân Vũ nói.

"Em không thắc mắc quan hệ giữa anh và Y Thần sao "
" Tại sao em phải thắc mắc anh yêu ai đó là việc của anh em và cô ấy đã kết thúc rồi" nói rồi anh đi lên phòng nhưng câu tiếp theo của Đường Quân Vũ làm anh đứng bất động ánh mắt có chút dao động nhưng anh đã nhanh chóng che dấu đi.

" Em sẽ không khó chịu khi anh kết hôn với cô ấy chứ " Đường Quân Vũ nhìn vào ánh mắt anh dò xét.

" Vậy thì em chúc phúc cho hai người " lần này anh quay người đi về phòng không muốn chậm một bước nhưng anh đâu ngờ anh trai của mình lại cười vui vẻ vì đã bắt gặp được ánh mắt bất ổn đó dù anh đã nhanh chóng che dấu chứ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Sức Hút Của Anh


Cả Đường Thị hôm nay như hứng chịu một cơn bão tinh thần các nhân viên trong công ty cũng không dám lười biếng mà tập trung làm việc Trương Hạo đi bên cạnh cũng không dám ho he gì chỉ làm bổn phận nên làm của mình cũng đã đi theo anh bốn năm cậu hiểu được vào những lúc như vậy im lặng là giữ được mạng.

Chỉ lên tiếng khi anh hỏi hoặc có việc cần báo cáo chỉ cần làm tròn chức trách của một thư kí an nhàn mà sống là được.

" Đường tổng cà phê đây ạ , còn đây là dự án Lạc thị giám đốc Lạc đang đợi anh ở phòng khách anh có muốn gặp không ạ " Trương Hạo vừa nói vừa quan sát sắc mặt của anh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn lạnh nhạt nói " Giám đốc Lạc, Lạc Anh "
" Vâng , cô ấy đã ngồi chờ anh ba mươi phút rồi ạ "
" Ý cậu là tôi đã thất lễ với cô ta " giọng anh nghiêm lại.

" Dạ tôi không có ý đó, vậy anh cứ xem tài liệu tôi đi nói với cô ấy một tiếng "
" Không cần đi gặp cô ta " nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài.


Trương Hạo đi sau lúc mở cửa bước vào anh đi đến ngồi xuống.

" Chào Đường tổng " Lạc Anh vừa thấy anh thì đứng dậy chào rồi cũng ngồi xuống anh cũng gật đầu lịch sự.

" Đây là dự án sắp tới của Lạc thị tôi cũng đã làm rất chi tiết Đường tổng cứ tham khảo "
Anh nhận lấy rồi ngồi xem một cách chăm chú trên gương mặt cũng không biểu hiện gì Lạc Anh cứ chăm chú nhìn anh không chớp mắt cô ta thầm nghĩ đúng là quyết định đúng đắn khi thay ba cô đến đây để bàn chuyện làm ăn.

" Bản thảo này rất có sức thuyết phục không hổ danh là người thừa kế của Lạc thị " anh ngước lên nhìn lúc này mới Lạc Anh mới lấy lại tinh thần.

" Đường tổng quá khen rồi tôi nghĩ mình còn phải học hỏi từ anh nhiều" cô ta cũng không nghĩ nhiều chỉ cần tiếp cận được anh thì dù là cách nào cô ta cũng sẽ làm.

Nhận thấy ánh mắt của Lạc Anh nhìn mình anh có chút khó chịu liền đưa mắt qua Trương Hạo như biết anh muốn nói gì rồi đi đến.

" Giám đốc Lạc cũng không cần phải khiêm tốn thế đâu cô thật sự là người rất tài giỏi lại còn xinh đẹp nữa chắc là được nhiều người chú ý lắm đúng không , nhưng thật tiếc một điều là Tổng giám đốc của tôi đã có người yêu rồi anh ấy rất yêu người phụ nữ của mình lại còn chung tình nữa mà nếu tổng giám đốc của tôi dù có ế thì cô Lạc đây cũng không phải gu của anh ấy đâu "
Một câu nói nhưng hai người lại có hai biểu cảm.

Anh nghĩ trong lòng : Cậu ta giám nói mình ế Trương Hạo được lắm.

Dù đang nói nhưng cậu vẫn cảm nhận được một hơi lạnh toát ra bên cạnh mình thôi toan mày tiêu đời rồi Trương Hạo cái miệng hại cái thân.

Sắc mặt của Lạc Anh cũng ngượng vì không ngờ lại bị nói như vậy cô ta lại không biết xử lý như thế nào trong tình huống này thì nhớ tới bản hợp đồng.


" Đây là hợp đồng nếu như Đường tổng không có ý kiến gì thì chúng ta có thể kí " Lạc Anh đưa về phía anh.

" Được " anh nhận lấy rồi kí Trương Hạo nhận lấy bản hợp đồng rồi đem để lên bàn làm việc của anh.

" Vậy tôi phải đi rồi mong chúng ta sẽ hợp tác lâu dài xin chào " Lạc Anh đứng dậy rồi rời khỏi Trương Hạo cũng nhanh chân chạy nhưng chưa được mấy bước bị anh gọi.

" Đứng lại ai cho cậu đi hả "
Cậu quay lại nhìn nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.

" Tổng giám đốc còn việc gì căn dặn à anh cứ nói tôi sẽ hoàn thành tốt "
" Hồi nãy cậu nói tôi ế thì phải "
" Tôi.

.

tôi có nói thế sao chắc anh nghe lầm rồi tổng giám đốc của chúng ta đẹp trai tài giỏi và có sức hút thế này sao lại ế được chứ "

" Tôi nghĩ cậu nên đi thử vai làm diễn viên sẽ hợp hơn là làm thư ký cho tôi đó " anh lạnh lùng nói.

" Tổng giám đốc anh đừng nói đùa như vậy tôi thấy mình vẫn hợp với làm thư ký hơn "
Không đợi anh nói thêm gì Trương Hạo ba chân bốn cẳng chạy đi nếu còn ở lại sẽ bị anh chỉnh có khi lại bị đày sang Bắc Cực thì tiêu.

" Tổng giám đốc hợp đồng tôi để trên bàn cả những giấy tờ cần kí nữa ạ " Trương Hạo nói vọng vào.

Lúc này điện thoại anh có cuộc gọi là bà nội.

" Dạ con nghe đây bà "
" Tối nay nhớ về sớm dùng cơm đừng để mọi người đợi nha Quân Viễn "
" Vâng "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Cũng Phải Xem Người Đó Xứng Đáng Không


Trên con đường lớn những chiếc xe qua lại vội vã , Lương Y Thần nhìn ra ngoài cửa xe tâm tư lộn xộn khó tả.

Như có một nổi lo sợ vây quanh bản thân cô.
Đường Quân Vũ nhìn qua, anh biết cô đang nghĩ gì.

cô gái này cũng không mạnh mẽ như những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
" Nếu không muốn thì không cần tới ,tôi đưa em về nhà " Quân Vũ nói.
Cô không hiểu anh muốn nói gì chỉ quay sang nhìn biểu tình thắc mắc.
" Không ngờ em cũng có lúc ngây ngô như vậy, Quân Viễn có biết em có bộ dạng này không " anh cười.
Bây giờ thì cô cũng hiểu anh muốn nói gì, một lúc sau nói.
" Anh hỏi câu thừa thải quá rồi, với lại chuyện đi đến bước này rồi quay lại cũng không kịp nữa." cô đáp.
Đường Quân Vũ cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lái xe ,anh biết cô đang nghĩ gì và muốn làm gì.


xe chạy một lúc thì về tới Đường gia.
Quản gia Châu cũng biết hôm nay Đường Quân Vũ về, nên ông đã đứng đón.
" Đại thiếu gia, Lương tiểu thư ".
Cô cúi chào " Chào chú Châu, cứ gọi cháu Y Thần là được rồi ạ "!
Ông khó xử nhìn qua Đường Quân Vũ, thì nghe anh nói." Chú cứ gọi như cô ấy nói đi,sau này cô ấy cũng là thiếu phu nhân Đường gia, là người nhà thôi ".
Quản gia Châu cũng không hiểu ý anh, nhưng ông cũng biết một điều cô chính là cô gái mà Đường Quân Viễn quen lúc trước, vì trước khi anh trở về ông thường xuyên đến thăm anh và cũng theo lệnh của bà nội Đường,mà giờ lại ở cùng một chỗ với đại thiếu gia,liệu rằng quan hệ giữa hai anh em sẽ như thế nào .
Lúc này cả hai người đi vào bà nội Đường vừa thấy cô và anh đi vào thì cũng cười vui vẻ.

Ngoắc tay gọi cô đến.
" Con chào bà nội, chú dì."
"Chào chị dâu" Đường Vi Vi lên tiếng.
" Chào em,"cô quay sang thì chỉ thấy một mình Trần Dĩ Hân ngồi ở đó không có anh bỗng lúc này bà nội Đường nói.
" Cháu bận như vậy ta còn giục gặp có làm ảnh hưởng việc của cháu không " bà cười hiền từ nắm tay cô.
" Dạ không ạ, con sắp xếp ổn ạ bà không cần lo.

với lại con và Quân Vũ quên nhau bốn năm mà giờ mới chào hỏi đã là thất lễ rồi." cô lẽ phép trả lời.
" Cỡ tuổi con biết cố gắng thực hiện ước mơ, để có được như ngày hôm nay là một quá trình vất vả.ta không giận có trách thì trách đứa cháu này,không chịu nói để suốt thời gian qua bà già này phải bắt nó đi xem mắt "bà liếc anh một cái.
Cô chỉ cười không nói gì lúc này Quản gia Châu đi ra.

"Dạ lão phu nhân cơm đã chuẩn bị xong có thể dùng được rồi ạ "
" Được ta biết rồi " bà quay sang nhìn Hạ Anh." Sao giờ này Quân Viễn còn chưa về, đã nói là phải về sớm rồi.


con gọi cho nó bảo nó về nhanh cho ta , chỉ có mỗi hai đứa cháu trai mà đứa nào cũng cứng đầu đúng là bất hạnh cho bà già này " .bà trách móc rồi đi vào phòng ăn cô thấy vậy liền đứng dậy đỡ bà.
" Con đừng để bụng cả hai đứa nó đều giống ba, không biết là nó trốn tránh cái gì mà cứ không về nhà, cuối cùng cũng phải đối mặt thôi có tránh cũng đâu giải quyết được gì."
Lương Y Thần đứng yên không đi tiếp như không thể tin được.

không lẽ bà biết chuyện giữa cô và anh sao, nhưng không vạch trần lại còn tán thành chuyện này thấy cô bất động bà quay sang kéo tay.
" Cháu sao vậy cảm thấy trong người không thoải mái sao, hay là đi nghỉ một chút ." bà ân cần nói.
Lúc này cô bình tĩnh lại " Dạ không có gì, bà ngồi xuống đi ạ ".
Bên ngoài lúc này cũng có tiếng động cơ xe cô biết là anh đã trở về, ngoài mặt cô không biểu hiện gì nhưng tâm lại loạn lên có thể là một nỗi sợ, thì nghe tiếng Trần Dĩ Hân vang lên.
" Anh về rồi " cô ta đi đến cầm lấy áo khoác từ tay anh rồi khoác tay anh đi vào.
Anh cũng không tỏ thái độ gì cùng đi vào " Con về rồi ạ."
" Được rồi vào dùng cơm thôi mọi người đợi con nãy giờ "ba anh nói.
Anh cũng không nói gì đi vào ngồi đối diện với cô bữa cơm vẫn diễn ra trong im lặng, từ đầu đến cuối không nói gì chỉ có bà nội, Đường Quân Vũ, Đường Vi Vi là nói chuyện.

từ lúc đi vào anh cũng chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một lần.
Bữa ăn kết thúc mọi người cũng ngồi ở phòng khách anh thì muốn về phòng nhưng lại bị bà nội Đường gọi lại anh cũng không muốn bà giận nên miễn cưỡng ngồi xuống nhưng lại thờ ơ như không có gì.
" Nào bây giờ cả nhà cùng đã đông đủ, ta có chuyện muốn nói.


Quân Vũ cũng có nói chuyện này với ta rồi là muốn chọn một ngày tốt để kết hôn, dù sao Đường gia là một gia tộc lớn lại là cháu trai cả về việc hôn sự càng không thể qua loa.
Nhưng thằng bé lại muốn tổ chức đơn giản, chỉ có người nhà tham dự không muốn kinh động đến ai.

lúc đầu ta không đồng ý nhưng nghĩ lại Quân Vũ cũng không tham gia vào các việc liên quan đến Đường Thị nên đã thuận theo ý của hai đứa chỉ làm một vài nghi thức để rước dâu là được ."
Ba anh cũng không có ý kiến gì ông nói " Như vậy cũng tốt, nhưng Y Thần như vậy thì thiệt cho con quá là con gái chỉ có một lần."
Cô cười rồi nói " Đây là quyết định của con và Quân Vũ ạ nên chú không cần phải khó xử đâu."
" Cái con bé này đã là người nhà còn gọi chú là sao " bà nội Đường mắng một tiếng.
" Dạ ba " cả nhà chỉ có cô,anh và bà nội, Đường Vi Vi là vui vẻ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh nhưng trong lòng như có một ngọn lửa giận sắp bùng cháy anh liền đứng dậy định rời khỏi thì nghe bà nói.
" Quân Viễn này bà biết yêu thương một người không dễ dàng để quên, nhưng con biết đó không thể lui lại được nữa con hiểu ý ta nói chứ "
Anh im lặng một lúc rồi nói nhưng lời nói lại tuyệt tình :" nhưng cũng phải xem người đó có xứng đáng để được con coi trọng không, nếu không cũng chỉ là thứ bỏ đi thôi." nói rồi anh đi một mạch ra ngoài tiếng xe xa dần, mà lúc này Hạ Anh như cũng được hả dạ bà đưa ánh mắt khinh miệt nhìn cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Cuộc Chơi Bây Giờ Mới Bắt Đầu


Buổi sáng ở thành phố vào đợt mùa thu gió thổi nhẹ cuốn đi những chiếc lá rụng, những dòng người vội vã đi làm, đi học.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tâm trạng cô cũng có chút rối bời,xen lẫn sự lo lắng đưa mắt nhìn dòng người tấp nập.

rồi nâng bàn tay của mình lên nhìn chăm chú mà cười nhẹ như tự an ủi bản thân.
Đường Quân Vũ cũng không chạy nhanh anh đưa mắt nhìn Lương Y Thần,rồi nhìn sang tay cô trên ngón tay áp út có đeo một chiếc nhẫn.

thiết kế đơn giản không cầu kỳ nhưng lại được chạm trổ rất tỉ mỉ, có lẽ người làm ra nó chắc đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vào đó.
" Chiếc nhẫn đó rất hợp với em,"

Cô cười nhẹ nói " Anh cũng thấy vậy đúng không, để hoàn thiện nó đã rất mất nhiều thời gian đó."
"Tại sao hôm nay lại đeo, lúc trước anh không thấy em đeo mà." Đường Quân Vũ thắc mắc hỏi.
" Vì bây giờ em có cớ để đeo, chắc sẽ không nhận ra đâu nhỉ,em có làm lại chắc anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu." Lương Y Thần xoa xoa chiếc nhẫn nói.
" Anh sẽ làm một chiếc giống như vậy, nên sẽ không sao đâu ai lại để ý chứ." Đường Quân Vũ vừa lái xe vừa nói.
Xe chạy thêm một đoạn rồi dừng lại trước một tiệm áo cưới, cả hai xuống xe rồi đi vào trong một nhân viên thấy vậy liền ra chào.
Đường Quân Vũ chỉ gật đầu có lệ ,cả hai người đi vào một căn phòng bên trong không hề có một thứ gì, chỉ duy nhất một bộ ghế salon,hai người ngồi xuống.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc vàng đi đến trên tay còn cầm một chiếc hộp màu trắng rồi đặt xuống bàn.
" Đường thiếu gia thứ anh cần tôi đã chuẩn bị xong rồi đây," Người kia nói rồi nhìn qua cô, lịch sự chào rồi ngồi xuống chiếc ghế trống.
" Làm phiền anh rồi Jack."
" Ngược lại tôi phải thấy may mắn khi được đại thiếu gia đây nhờ giúp,trước giờ chỉ có mỗi nhị thiếu gia là đến chỗ tôi thiết kế đồ cho anh ấy." người đàn ông nói.
Anh không nói gì đưa mắt nhìn cô rồi nói " Em xem đi,nếu không vừa ý chỗ nào cứ nói để cậu ấy sửa lại."
Lương Y Thần cũng không có ý gì nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc váy trắng, được thiết kế đơn giản không cầu kỳ nhưng lại rất sang trọng chiều dài có thể tới chân.

Cô cầm lên nhìn trước nhìn sau rồi nói.
" Thiết kế rất tinh tế, đơn giản nhưng lại rất quý phái không thể không thích được."
" Tổng giám đốc đây là dự án mới, người của chúng ta cũng đang tiến hành các bước được đề ra, chỉ cần anh phê duyệt nữa là xong."Trương Hạo đặt lên bàn làm việc của anh.


Anh lật ra xem bên trong không có gì đặc biệt, cũng chỉ là những điều giới thiệu, rồi tự thúc đẩy, cho đến khi anh đọc tranh cuối cùng thì trên đó có viết một dòng chữ.:" Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu, anh cũng đừng nên bỏ cuộc sớm tôi sẽ không còn hứng thú đâu :"
Trương Hạo thấy anh có sự thay đổi thì hỏi " Đường tổng có vấn đề gì sao." vừa nói xong thì trên email của anh có một file được gửi đến.
Lúc này Trương Hạo cũng nhận được tin dự án vừa mới nói đã bị cướp cậu như không tin được nhìn anh.
" Tổng giám đốc.." Chưa để Trương Hạo nói gì anh đã lên tiếng.
" Cậu bảo Nhất Thiên đừng làm gì cả, cứ xem tình hình, đánh rắn thì động cỏ đến lúc đó chúng ta có muốn biết người đứng sau cũng khó ." Anh nhìn vào dòng rồi chữ nói.
" Vâng, vậy không còn gì nữa tôi ra ngoài làm việc đây."
Anh vẫn chăm chú nhìn vào dòng chữ như đang suy nghĩ điều gì, bỗng điện thoại đổ chuông,khi thấy người gọi đến anh nhíu mày rồi cũng bắt máy.
" Alo.."
Trần Dĩ Hân nói vào điện thoại " Quân Viễn giờ cũng đã trưa rồi, ăn cơm cùng em đi,em đang ở nhà hàng Thanh Dung ."
Đường Quân Viễn im lặng một lúc mới lên tiếng " Được" nói rồi anh lập tức tắt máy.

Các bước chuẩn bị cho hôn lễ đã xong, vì cũng chỉ có người nhà nên cũng rất đơn giản không xa hoa cũng không mời bạn bè.

Lương Y Thần nhìn khung cảnh này liền cười nhẹ.
Lúc này Đường Quân Vũ đi đến "Thơ thẩn gì vậy, chú rể là anh em lại liên tưởng về ai ." Đường Quân Vũ nói đùa một câu.
Cô quay sang nhìn anh một lúc mới nói " Kết hôn là chuyện một đời, em với anh lại chọn cách đơn giản như vậy có lộ liễu quá không ."
" Em đừng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản thôi anh cũng nói rõ rồi anh không thích thứ cầu kỳ, bà nội nói như vậy sẽ thiệt thòi cho em,nhưng như vậy không phải sẽ tốt cho cả chúng ta sao,"
" Anh nói đúng, càng ít người biết càng tốt."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Gặp Được Người Mình Yêu Nhất Cuộc Đời Này


Ngày cử hành hôn lễ cũng đến, người đến dự chỉ có người trong nhà anh ,và hai người bạn của cô, Hàn Thuỵ và Lâm Tường cũng đến theo lời mời của Đường Quân Vũ,có cả Trần Hưng cũng đến.

Khắp nơi đều được trang trí bằng dải dây màu hồng, và hoa hồng đỏ.
Một hôn lễ đơn giản, không cầu kỳ xa hoa cũng không có khách khứa.Trong phòng trang điểm Lương Y Thần đã mặc xong chiếc váy cưới, trang điểm nhẹ nhàng,đang ngồi chờ thì cánh cửa được mở ra.

Phương Tuyết Linh và Chu Tịnh Nguyệt đi vào .
" Thần Thần cậu hôm nay rất đẹp, đúng là tiên nữ giáng trần mà " Chu Tịnh Nguyệt ngắm nhìn rồi tán thưởng một câu.
" Rồi cậu cũng sẽ được như Y Thần thôi, có gì mà ngạc nhiên như vậy chứ." Phương Tuyết Linh nói.
" Chuyện kết hôn là chuyện của một đời người, cậu nói cưới liền cưới sao mình vẫn chưa chơi đủ đâu.

Cậu nhìn đi đang yên ổn đùng một cái Thần Thần của chúng ta lại tự đeo gông vào cổ." Chu Tịnh Nguyệt phản bát lại.
" Y Thần à, cậu không nghĩ lại sao sau khi hai người kết hôn thì sẽ về nhà họ Đường, ngày ngày phải gặp mặt Đường Quân Viễn.


Rồi mẹ anh ta nữa bà ta sẽ làm khó làm dễ cậu đó." Phương Tuyết Linh lo lắng nói..
Cô vì không muốn hai người bạn của mình lo nên cũng nói qua loa.
"Không có chuyện đó đâu, dù gì bà ấy cũng là mẹ kế.

Quan hệ họ tốt nhưng không có nghĩa bà ấy có thể can thiệp vào chuyện của Quân Vũ được.."
" Nhưng còn anh ta, ngày nào cũng gặp như vậy thật sự rất phiền, lỡ như Đường Quân Viễn vì chuyện cũ mà gây khó cho cậu thì sao chứ.." Chu Tịnh Nguyệt cũng nói..
" Mọi chuyện sẽ ổn thôi "
Lúc này cánh cửa phòng được mở ra Đường Vi Vi đi vào với vẻ mặt vui mừng.
" Chị dâu chị đẹp thật đó."
" Vậy sao, cho nên hôm nay chị là nổi bật nhất rồi đúng không "
" Tất nhiên rồi, vì chị là cô dâu mà.

À bà bảo em đến nói với chị là đã tới giờ tốt rồi nhanh ra ngoài thôi ."
"Ừ, em ra ngoài trước chị sẽ ra ngay " cô cười.
" Vâng, chị nhớ nhanh đó.Anh em đang chờ cô dâu của mình mà đứng ngồi không yên rồi.

Nói rồi Đường Vi Vi đi ra ngoài.
Lúc này Chu Tịnh Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng." Thần Thần cậu sẽ không hối hận chứ."
" Tại sao mình phải hối hận, không phải cậu đã nói chuyện hôn sự là một đời sao.

Nhưng mình cũng đã gặp đúng người mà mình yêu nhất cuộc đời này rồi, với lại đã tới giờ này rồi cậu lại hỏi câu này có phải trễ quá rồi không."
" Nhưng mà..."
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Nói rồi Lương Y Thần đi về phía cửa Phương Tuyết Linh kéo theo Chu Tịnh Nguyệt đang thất thần đi ra ngoài.


Con mau gọi điện cho Quân Viễn đã giờ nào rồi nó còn làm việc, hôm nay là ngày vui của anh trai mà nó lại không đến thì là sao.
Bà nội Đường nói với Hạ Anh ngồi bên cạnh, mặc dù bà không muốn nhưng không thể làm trái liền gọi.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy.
" Mẹ Quân Viễn nó không bắt máy, chắc là đang có cuộc họp, dù thằng bé không đến nhưng buổi tối có dùng cơm mà nó sẽ về, nên mẹ yên tâm đi."
" Cuộc họp gì, nó là đang trốn tránh chứ công việc gì, Dành ra một chút thời gian đến dự hôn lễ của anh mình thì mất tiền sao ."Bà nội Đường giận dữ nói.
Lúc này ánh mắt mọi người hướng về phía cửa, cô bước ra với một chiếc váy trắng được thiết kế đơn giản nhưng lại rất nổi bật được đính kèm những viên kim cương nhỏ.!
Cô đứng quan sát một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu, lúc này Lương Y Thần mới thở phào nhẹ nhõm được một chút.

Anh không tới, đây cũng là điều mà cô mong muốn, mặc dù chỉ là kết hôn giả nhưng cô vẫn không muốn anh thấy cảnh này.
Vừa hay Đường Quân Vũ bước về phía cô anh cười rồi nắm lấy tay cô,đi về phía trước sảnh tiệc.

Bà nội Đường làm chủ hôn, ngồi ở giữa hai người dâng chén rượu cho bà,xong rồi lại rót hai ly đưa cho ba của anh và Hạ Anh.
Ngay lúc này Đường Quân Viễn đi vào, anh nhìn xung quanh hai bên đều được trang trí bằng hoa hồng anh liền nhớ lại những lời cô nói.
[ Sau này nếu kết hôn em sẽ trang trí hôn lễ của mình toàn là màu tím, khung cảnh xung quanh sẽ trải đầy hoa oải hương].
Anh nghĩ sao lại là màu hồng, nhưng anh liền trấn tĩnh lại.


Dù màu gì thì giữa cô và anh đều đã không thể nữa rồi.
Đường Quân Viễn đi vào trong đứng một chỗ khuất nhìn, đúng lúc này tiếng hò hét của Chu Tịnh Nguyệt và Đường Vi Vi cất lên.
" Hôn đi, hôn đi.."
Cả Hàn Thuỵ và Lâm Tường cũng thấy anh đứng một góc nhìn lên phía tiền sảnh, hai người liền vội kéo hai con người đang la hét ngồi xuống .
" Anh làm gì vậy kéo em làm gì " cả hai đồng thanh lên tiếng.
" Ngồi xem được rồi, đâu phải em chưa từng hôn đâu.Nếu muốn anh hôn cho em xem." Hàn Thuỵ nghiên đầu nói vào tai Chu Tịnh Nguyệt.
Bên này Đường Vi Vi liếc Lâm Tường một cái anh ta cũng không khó chịu chỉ nói một câu nhưng lại cáu gắt.
" Em đúng là, chỉ mới tí tuổi đầu mà hôn cái gì.

Ai dạy cho em vậy hả."
" Cái gì mà tí tuổi đầu, cũng chẳng cần ai dạy em tự biết .Anh quản được chắc ,Hừ."
" Con nhóc này."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Sau hôn lễ mọi người đều trở về nhà chính Đường gia.
" Hôm nay vất vả rồi, chỉ là đơn giản mà mệt như vậy ,nếu kết hôn thật chắc anh nằm liệt luôn quá." Đường Quân Vũ vừa lái xe vừa nói.
Cô cười rồi nói " Vì đối tượng kết hôn là em nên anh mới như vậy, nhưng nếu là người mà anh yêu chắc anh sẽ dốc hết sức hết tâm trí của mình cho người đó một hôn lễ hoành tráng cho mà xem."
" Có lẽ em nói đúng, nhưng anh cũng chưa từng yêu ai.

Nên cũng không hiểu gì nhiều."
" Một người đàn ông chưa từng yêu thì sẽ không hiểu, không biết gì về người phụ nữ.

Nhưng đã yêu rồi thì cái gì họ cũng sẽ biết hết.

Mà nếu nói ra thì không phải là họ không biết mà là chưa gặp đúng người để họ yêu và quan tâm thôi."
" Quân Viễn cũng rất quan tâm em" Lúc nói xong Đường Quân Vũ nhìn qua cô.
" Đúng anh ấy rất quan tâm, để ý những điều nhỏ nhặt nhất của em.


Người đàn ông như anh ấy rất khó tìm, vậy mà em lại chỉ vì một lời nói của bà ấy liền rời bỏ người mình dùng cả thanh xuân để yêu." Lương Y Thần cười tự giễu cợt mình.
" Đợi mọi chuyện được giải quyết, rồi đi giải thích với em ấy.

Quân Viễn vẫn còn yêu em,anh tin rằng em ấy hiểu được điều đó, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
" Đó không phải điều em lo ngại, đoạn đường này cũng rất dài, cũng khó đi.

Anh ấy ghét em như vậy cũng tốt, ít nhất là em biết anh ấy luôn có một sự tồn tại trong cuộc sống của mình là được."
Cuộc nói chuyện cũng kết thúc,chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe hai người vừa vào nhà đã thấy quản gia Châu đứng ở đó.
Ông cúi đầu chào." Đại thiếu gia, thiếu phu nhân đã về ".
Đường Quân Vũ gật đầu rồi đi vào.
Cô cũng chào lại ông " Chào chú"
" Nào hai đứa lại đây ngồi đi, cả ngày hôm nay đã mệt lắm rồi." Bà nội Đường vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
" Mệt một chút cũng xứng mà, vì cô ấy thì làm gì con cũng sẽ làm."
" Ừ, ta mừng vì điều đó " Bà vui vẻ cười nói.
" Vậy con đưa cô ấy lên phòng đây ạ, một lúc nữa sẽ xuống."
" Ừ."
Lúc bước vào phòng cô ngỡ ngàng trước sự bố trí của căn phòng.

Màu chủ đạo là màu trắng, cũng rất rộng và thoáng.
" Phòng của em ở trong này, còn đây là phòng của anh.

Có chút bất tiện, nhưng anh cũng chỉ còn cách này thôi ." Đường Quân Vũ nghi ngại nói.

" Không sao, như vậy là tốt lắm rồi.

Anh bận rộn như vậy còn phải lo chỗ ngủ cho em."

" Vốn dĩ đây không phải phòng của anh, dù sao cũng không thể ngủ riêng.Nên anh đã cho sửa sang lại căn phòng này.
Vì diện tích rộng hơn những phòng khác nên cũng tiện làm thêm một phòng nữa.

Để tránh bà nghi ngờ anh nói dối bà là muốn làm phòng đọc sách nên mới cho sửa lại ."
Lương Y Thần cười nói ." Bà biết bà sẽ buồn đó."
" Sau này anh sẽ giải thích với bà, việc cần làm giờ là đánh vào tâm lý của chú anh.

Có như vậy chúng ta mới biết những việc mà ông ấy làm."
" Anh nói đúng "
" Được rồi anh đi về phòng đây, mọi người cũng đang đợi đừng lâu quá."
" Em biết rồi "
Lúc hai người đi xuống thì mọi người đã ngồi vào bàn, anh nắm tay cô như muốn nói không sao.

Cô nhìn anh cười.
Những cử chỉ, hành động của hai người đều lọt vào mắt của anh.

Nhưng Đường Quân Viễn cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ cười khinh một cái.
" Con xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu." Cô nói.
Hạ Anh lên tiếng bắt bẻ cô." Hừ, mới chỉ vừa bước chân vào chưa được nửa ngày.


Đã phải để người lớn đợi cô đây là cách xử sự của con cháu sao."
" Được rồi,con bé cũng cần phải thích nghi.

Ăn cơm thôi." Bà nội Đường nói.
Đường Quân Vũ vừa gấp thức ăn bỏ vào chén cô vừa nói.
" Cho nên,Dì là người lớn phải dạy cô ấy.

Với tư cách là một người dì chứ không phải bắt bẻ."
Bà không ngờ Đường Quân Vũ lại có thể nói chuyện như vậy với mình.

Anh trước giờ luôn tôn trọng bà, dù là mẹ kế nhưng giờ đây chỉ vì cô anh lại chỉnh đốn bà.
Nhưng vì không muốn mất thiện cảm với anh nên Hạ Anh đành phải nuốt cục tức này vào.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom