Cập nhật mới

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: 204: Cuộc Thi Kết Thúc Rồi


Và kết quả chung cuộc của cả hai đội đã ngang bằng nhau, đáng ra cũng lệch nhau đấy.

Nhưng dần dần bên Nhất Quang lại hiểu ra luật ẩn gì đó, nên bọn họ canh lúc Nhất Đại chuẩn bị nhấn chuông thì bọn họ cũng nhanh chóng nhấn theo.       Vì hai tiếng chuông vang lên cùng lúc nên ban khám khảo quyết định lấy luôn kết quả của hai đội, nếu kết quả đúng thì số điểm của hai đội sẽ chia đôi cho nhau.

Còn nếu một trong hai đội có đáp án bị sai thì phần điểm tuyệt đối sẽ thuộc về đội còn lại.
       Vì ba đội kia không có chút tồn tại nào trong cuộc đấu nên bên hội đồng quyết định cho các thí sinh của ba trường đó tranh hạng ba vào buổi chiều.

Còn vào ngày mai thì giữa hai bên trường Nhất Đại và Nhất Quang sẽ tranh hạng nhất, nhì, ba cá nhân.

Rồi đến hạng chung toàn trường trên bảng xếp hạng của cả đất nước.
Sau một biểu chiều yên ổn nghỉ ngơi, cuối cùng hôm nay là ngày quyết định.

Nhất Đại đứng thành vòng tròn dơ tay về phía nhau, bàn tay ai nấy cũng nắm lại thành hình nắm đầm.

Cả đám cụng tay vào nhau rồi giơ lên cao thể hiện ý chí quyết tâm bất diện sẽ dành được chiến thắng.

Lại là một màn thi đấu đặt biệt nữa, cả hai đội bị đẩy vào một cái mê cung.

Mỗi chặng bọn họ đi qua là mỗi câu hỏi khác nhau không thuộc phần thi của mình.

Ở cuối đích sẽ là một bài thi cuối dành cho các chiến binh của các trường.

Và vài thi này chính là phần khó nhất thuộc về lĩnh vực thi của bọn họ.
Mộc Hạ mở mắt ra thấy xung quanh chỉ toanaf bốn bức tường trong suốt, trước mắt hiện lện một bảng công nghệ tiên tiến mới được đưa vào nghiên cứu và đã đạt được thành công nhất định.
"Hửm là môn Địa sao, cũng thú vị nhỉ"
Mộc Hạ nhanh chóng trả lời câu hỏi và bước qua ải tiếp theo, đồng đội của cậu ở mỗi con đường thuộc mê cung cũng đang kiên trì nổ lực để đưa ra đáp án.

Thắng thì ra cửa, sai thì chịu phạt.

Tốn đa sai chỉ được 3 lần duy nhất xuyên suốt cuộc thi, trong thời gian quy định phải thoát khỏi mê cung nếu không phân chia giải sẽ phụ thuộc vào các cửa ải đã vượt qua và số lần sai trừ đi.
"Không biết bên tụi kia có ổn không nữa?"
Hàn Vũ lo lắng mà nhìn xung quanh, nhưng bốn bể toàn là tường chắn cho dù cho nhìn chằm chằm cũng vô dụng thôi.

Thế nên Hàn Vũ phấn chấn lại tinh thần mà đi tiếp.
Bên phía Hàn Phong đã chạm mặt Tào Dư Ảnh ở câu hỏi cuối cùng, hắn liếc nhìn kẻ kia chẳng thèm bận tâm đến mà nhanh chóng cướp lấy quyền trả lời đầu tiên khiến hắn bị nhốt lại trong tường ảo 1 phút.
Hàn Phong nhìn Tào Dư Ảnh cười khẩy sau đó đút hai tay vào túi quần mà ung dung bước đi đến gần vạch đích.

Bên kia mọi người đang vật lộn với câu hỏi cuối cùng, còn bên này Mộc Hạ đang ung dung giải đề.

Hàn Phong là người thứ hai ngồi vào bàn, sau đó tới Tào Dư Ảnh.
Đội của Nhất Đại có vẻ nhanh hơn Nhất Quang một bước vì tất cả bọn họ đã ngồi vào bàn, canh chuẩn 10 đến 15 phút, Mộc Hạ nhấn chuông nộp bài.

Tiếp sau đó Hàn Phong cũng nhấn chuông.


Ở các lĩnh vực khác chỉ có Hàn Vũ là hơi chậm một chút, Mộc Hạ sau khi hoàn thành bài tập toán 15 phút thì dùng 7 phút sau để làm bài Anh.

Đây là một kết quả hủy diệt thời gian đến lợi hại.
Cuộc thi đã kết thúc, giám sát nhanh chóng đi thu bài của toàn bộ các thí sinh của cả hai đội.

Nhất Đại hoàn thành bài thi của mình xong cũng nhẹ người hẳn, gánh nặng toàn bộ đều bị rũ bỏ hết.
"Mọi người "-Lê Khiết
"Khiết Khiết, ở đây nè "-Bối Nguyệt
"Làm bài được không?"-Danh Quỳnh
"Nhìn mặt mọi người chắc là ổn hết rồi"-Khiết Băng
"Tao làm chậm thua đội bên kia tận 2 phút lận"-Hàn Vũ
"Không sao đâu, mày đã cố gắng hết sức rồi.

Lần sau tiếp tục phát huy nha.

Với lại đề cuối nguyên tờ đề toàn vận dụng khó từ năm sao trở lên không"-Trương Nguyên
"Chậm mà chắc, nên đừng buồn nữa Vũ.

Lỡ đâu mày lại hên đúng hơn bên kia hai câu rồi ẵm giải nhì thì sao"-Thư Khoa

"Thi xong là tốt rồi, đừng lo.

Chúng ta sẽ thắng thôi"-Chúc Thành
"Đề toán câu cuối ra mấy vậy Hạ Hạ, hình như tôi sai câu đó rồi.

Mất tận 5 điểm"-Hàn Phong
"Câu đó ra D là sai vì có một bẫy nhỏ ở đề, nên đáp án đúng là A."-Mộc Hạ
Hàn Phong nghe xong liền gật đầu như đã hiểu, hắn lại để bị bẫy mất câu đó rồi.

Tiếc thật đấy, nhưng chẳng sao dù gì đội họ cũng không thua được.

Hàn Phong hất vẻ mặt đầy tự tin lên mà mỉm cười với Hạ Hạ.

Sau đó cả đám rủ nhau đi ăn đồ nướng để ăn mừng cuộc thi kết thúc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: 205: Kết Quả Các Giải Riêng


Ăn chơi bê tha xong, cả đám cũng yên vị về lại khách sạn để nghỉ ngơi.

Vì lễ trao giải diễn ra vào buổi chiều nên bọn họ dành cả buổi sáng chỉ cần ngủ nướng nhằm lấy laik sức sau những ngày dậy sớm để đi thi.
       Tầm 15h chiều, Nhất Đại và Nhất Quang cùng lúc có mặt ở hội trường trao giải.

Hôm nay, phóng viên đến rất đông.

Những ngày diễn ra cuộc thi vì để đảm bảo sự im lặng và tập trung cho thí sinh mà Quốc Gia baba cấm các phương tiện truyền thông tụ tập để ghi hình nhằm không để bọn họ quấy nhiễu các học sinh.
      Nhưng thi cũng xong rồi, bây giờ thứ bọn họ nhắm tới chính là kết quả chung cuộc.
"Vâng, xin chào mọi người đang xem trực tiếp.

Hôm nay, đài truyền hình Ánh Sao chúng tôi đang có mặt ở đây để ghi lại thời khắc đầy thiêng liêng và vinh quang này.

Năm nay lại là một cuộc chiến gay go giữa hai trường Nhất Đại và Nhất Quang.

Liệu có giống như mọi năm người dành chức vô địch lại thuộc về Nhất Quang hay không, mọi người cũng đang rất hồi hộp mong chờ các thứ hạng khác nhỉ? Khi chúng ta đang theo dõi buổi trực tiếp được quay bởi camera được gắn xung quanh sân thi đấu, chắc hẳn rằng ai cũng hồi hộp thay cho các thí sinh.


Quả thật đề năm nay như một bước tiến bộc phá vậy, vì nó vô cùng khó và nhiều bẫy ẩn.

Chỉ cần các em học sinh sơ xuất thôi liền rơi đài.

Và không dài dòng thêm nữa, bây giờ đã đến lúc công bố kết quả."
       Các phóng viên nhanh chóng im lặng, may quay nhanh chóng chuyển hướng ghi hình về phía khán đài lớn.

Đại lão của khoa Toán Bách Giai Niên thay mặt Quốc gia đứng lên công bố thứ vị và trao giải thưởng.
      Năm nay thu hút nhiều phóng viên như vậy bởi vì ở đây có sự góp mặt của vị đại lão này, phải nói rất nhiều năm qua đi.

Chưa từng có một cuộc thi tầm cỡ như này, và cũng chưa từng xuất hiện các gương mặt tham dự của các đại lão của Viện Quốc Gia.
      Vì vậy nên bọn họ mới phải tranh thủ nắm bắt thông tin này để nó trở thành một chủ đề hot của năm nay, đặc biệt chủ đề này sẽ không bao giờ lỗ.
"Vậy sau đây, ta xin phép công bố kết quả cá nhân của từng hạng mục thi.

Đầu tiên là môn Văn, đồng hạng nhất thuộc về....!Trường.....!Trường Nhất Đại và giải nhì thuộc về hai em của Nhất Quang.


Mời các em có tên sau nhanh tiến về phía bục để nhận giải thưởng của mình.

Đầu tiên là đồng giải nhất môn Văn, xin mời hai em Danh Quỳnh và Thư Khoa."
      Danh Quỳnh và Thư Khoa ôm lấy nhau vỡ ào hạnh phúc, thấy vậy đám bạn nhanh chóng thục giục hai người bước lên để nhận giải.

Khi hai người bước lên bục và đứng vào vị trí của mình thì Bách Giai Niên đại lão liền mời tiếp hai giải nhì là Tràm Minh Ngọc và Chúc Tiểu Cơ lên.

Và không có ai đạt tiêu chuẩn điểm để giành giải ba từ phía các trường khác.
        Nhận giải xong thì đến lượt các môn tiếp theo, giải nhất môn Lý thuộc về Khiết Băng, Lê Khiết và giải nhì thuộc về Thiều Tuyết, giải ba thuộc về Bạch Tiểu Bình.
       Tiếp theo là đến lượt môn Hoá, đồng hạng nhất là Bối Nguyệt, Trương Nguyên và Giai Mạnh.

Giải nhì là Bình Phàm Hưng.

Môn Anh Giải nhất có Mộc Hạ, giải nhì đồng hạng có Hàn Vũ và Bắc Tàu Quân, hạng ba không có.

Môn Sinh giải nhất thuộc về Chúc Thành, giải nhì thuộc về Nam Thương Diệu, giải ba chưa có ai đạt điểm tiêu chuẩn.

Cuối cùng là môn Toán, đồng hạng nhất là Mộc Hạ, Hàn Phong, giải nhì thuộc về Tào Dư Ảnh và giải ba thuộc về Phạm Thiên Tuế.
Sau khi đại lão Bách Giai Niên công bố kết quả và các thí sinh đạt giải thưởng cao quý lên nhận huy chương và giấy công nhận xong.

Thì bây giờ chính là lúc công bố đội nào sẽ mang về chiến thắng cho trường...Và trường giành chiến thắng là..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: 206: Vén Màn Một Âm Mưu


"Chắc hẳn không chỉ các thí sinh của hai trường đang hồi hộp mà những người đang quay phim và các bật phụ huynh cũng như các khán giả đang hóng xem kết quả chung cuộc trường nào sẽ giành được cúp quán quân nhỉ.

Và kết quả chung cuộc, chiến thắng thuộc về.....!Trường Nhất Đại.

Xin chúc mừng các em đã mang danh dự và giải thưởng danh giá nhất trong các năm về cho trường mình"
.Tiếng đại lão Bách Giai Niên vừa dứt tiếng pháo giấy và pháo hoa thi nhau được bắn lên, bọn họ ôm chầm lấy nhau nhảy cẩng lên vì hạnh phúc vỡ ào.

Cả thầy Trương cũng không cầm được nước mắt mà đứng chung vui cùng đám học trò nhỏ.
..Các giám sát nhanh chóng công bố toàn bộ số điểm của cả hai đội trên màn hình lớn, cả đám nahnh chóng kéo theo thầy Trương lên sân khấu nhận cúp danh giá.

Đại lão Bách Giai Niên sau khi trao cúp cho thầy Trương và đám nhóc kia thì cũng cùng bọn họ đứng chụp một bức ảnh.
Tào Dư Ảnh nhìn bảng tỉ số mà chết sững, ở vòng cuối team của hắn đã thua với một số điểm quá xa.

"Thua tận hai mươi điểm luôn sao"-Tràm Minh Ngọc
"Không thể nào như vậy được"-Chúc Tiểu Cơ

"Chúng ta vậy mà lại thua sao"-Bắc Tàu Quân
"Chúng ta thua một lớp luôn có thành tích đứng best toàn quốc sao"-Phạm Thiên Tuế
"Tại sao có thể như vậy được"-Bạch Tiểu Bình
"Chúng ta không thể đổ lỗi cho bọn họ gian lận hay mua đề được, vì ngay từ đầu mọi góc máy quay không góc nào bị khuất cả.

Ngay cả đề cũng bốc thăm lựa ngay tại chỗ thì làm sao mà có thể đây...."-Thiều Tuyết
"Bọn họ thật sự quá giỏi, những con quái vật thật sự"-Giai Mạnh
"Chúng ta thua rồi, thua đến mức khâm phục khẩu phục rồi"-Tào Dư Ảnh
"Nhưng ít ra chúng ta đã cố gắng hết sức, và đối thủ của chúng ta cũng rất mạnh.

Chúng ta nên tự hào về điều đó nhỉ?"-Nam Thương Diệu
"Haizz, lần này coi như đồng ý với mày"-Bình Phàm Hưng
Bọn họ đứng thành một hàng ngang sau đó tiếng vỗ tay vang lên hoà vang không khí nhộn nhịp và vui vẻ lúc này.

Phụ huynh của nhóm Hàn Phong cũng đã xem trực tiếp trận đấu không thiếu một ngày nào.

Và giờ đây bọn họ đã làm sáng danh gia đình của mình, bọn họ chính là niềm tự hào của cả nhà.

"Các con giỏi lắm, quá xuất sắc rồi"
Buổi lễ trao giải kết thúc, tiếng pháo và tiếng pháo hoa cũng dừng lại.

Trên màn hình đột nhiên tắt lịm một cái.

Sau đó lại bật sáng lên một đoạn video nhỏ.
"Đây là....?"
"Cầm nó bỏ vào đồ ăn của đám Nhất Đại đi, tiền thù lao tôi chuyển khoản rồi đấy.


Làm cho tốt đừng để lộ hành tung ra"
"Được rồi, có tiền thì việc gì tôi cũng làm.

Cảm ơn đãi ngộ to lớn của Chúc Tiểu Thư"
Mọi người im lặng như tờ, tiếng âm thanh video rõ mồn một.

Khi video tắt lịm một lần nữa thì đám phóng viên như ong vỡ tổ mà dồn dập chỉa máy quay và micro về phía Nhất Quang.

Lúc này tình hình đang rất hỗn loạn.
"Nhất Quang đây là ăn gian sao.

Không lẽ các đội khác cũng bị mọi người dùng thủ đoạn như này sao"
"Chúc Tiểu Thư việc mua chuộc người bỏ thuốc vào suất cơm của Nhất Đại là như thế nào đây"
"A...tôi nhớ ra rồi.

Đợt trước ngày thi vòng loại hai tôi thấy thí sinh bên Nhất Đại bế theo bạn học của mình trông rất gấp gáp mà gọi taxi.

Không lẽ là do trúng độc từ suất cơm sao"
"Thật độc ác, lỡ đâu loại thuốc đó nguy hiểm đến tính mạng thì sao đây"

Thấy những người không liên quan của Nhất Quang bị phóng viên liên lụy nên bọn họ bèn lên tiếng giải vây.

Bây giờ Nhất Quang rất rối, bọn họ nhìn Chúc Tiểu Cơ với vẻ mặt vừa phẫn hận, vừa thất vọng....!Hiện tại biểu cảm của bên đó vô cùng phong phú.
"Mọi người, phiền mọi người im lặng một chút"-Lê Khiết
"Chúng ta chỉ nên chỉa mũi nhọn vào tội ác do một người gây ra thôi"-Bối Nguyệt
"Còn những người vô tội bọn họ không hề biết chuyện này nên hãy đối xử với họ nhẹ nhàng hơn nhé"-Danh Quỳnh
"Theo tư liệu chúng tôi điều tra chỉ có Chúc Tiểu Cơ gây án mà thôi, còn những người khác của đội Nhất Quang hoàn toàn không liên quan"-Khiết Băng
"Chính xác hơn là ngay cả bọn họ cũng không biết đến hành vi hèn hạ của đồng đội mình"-Hàn Vũ
"Đúng là hôm đó trong suất cơm của chúng tôi có dính chút thuốc lạ, nhưng chỉ có Mộc Hạ bị trúng độc mà thôi"-Trương Nguyên
"Lý do cũng có thể hiểu theo hai cách nghĩ, thứ nhất là do tên kia thấy bảo vệ đang đi tới nên sợ quá lỡ tay đổ lố vào suất cơm mà Hạ Hạ lớp chúng tôi vô tình ăn trúng."-Thư Khoa
" Thứ hai là do từ đầu cậu ấy đã không khoẻ trong người nhưng sau khi ăn lượng thuốc này vào thì cơ thể nhanh chóng bị độc xâm nhập nên dẫn đến ngất xỉu"-Chúc Thành
Nghe tới đây mọi người cũng vỡ lẽ ra, một số phóng viên trong đó tò mò nên đã hỏi đó là loại thuốc gì.

Nhanh chóng Hàn Phong đã giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207: 207: Patrick K54


Nhất Quang chết lặng khi nghe đến tên thuốc và thành phần thuốc, ai chẳng biết đấy là thuộc lậu có tên Patrick K54.

( Lưu ý: Tên thuốc không hề tồn tại, chỉ là tác giả bịa ra thôi à.

Mong mọi người thông cảm về độ hạn hẹp của tôi.

Cảm ơn ạ.)"Tiểu Cơ mày đã làm cái gì vậy"-Tràm Minh Ngọc
"Châm ngôn của nhómt ụi mình là thà thua trong danh dự chứ không chơi mấy trò hẹn hà, bẩn thủi sau lưng người khác cơ mà."-Bình Phàm Hưng
"Tao chỉ...tao...."
       Tào Dư Ảnh lạnh nhạt mà nhìn Chúc Tiểu Cơ vì run rẩy mà nói lắp đứng ở đó, Mộc Hạ xem xong kịch vui thì cũng cùng mọi người rời khỏi nơi này.

Bách Giai Niên cũng đã về trước, vì ông không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này.


Chuyện này e rằng phải nhờ đến Quốc Gia baba định đoạt rồi.
"Hạ Hạ thằng bé trúng độc ư"-Hải Đường
"Bà nó à bình tĩnh đi, nhìn xem Hạ Hạ vẫn ổn mà.

Có gì đợi con về hẵn tính tiếp"-Bắc Hải tuy an ủi bà nhưng thực chất lòng ông cũng đang nóng như lửa đốt vì lo cho sức khoẻ của bảo bối cưng nhà mình.
"Con nhỏ đó là ai mà sao nó giám, lần này com phải bẻ cổ nó"-Thảo Anh
"Anh điện luật sư rồi, vụ này anh nhất quyết không để nó chìm xuống.

Chúc Gia chờ đó mà phá sản đi, đụng đến tâm can bảo bối của nhà mình thì bất kể có là ai hay địa vị lớn như thế nào đi nữa cũng phải chết."-Trí Khanh cay nghiệt mà nói, trước đây anh cũng từng cùng với Thảo Anh âm thầm giải quyết những kẻ gây bất lợi hay có âm mưu độc ác với em trai mình rồi.
     Ngay cả ba mẹ cũng biết chỉ có Mộc Hạ là bọn họ giấu lịm đi thôi, nhưng bọn họ không thể nào hiểu được tại sao tuổi thơ của Mộc Hạ đã quá bất hạnh rồi bây giờ lại phải gánh chịu thêm những thứ độc ác như vậy.
       Rốt cuộc đứa trẻ đó đã tạo nên tội nghiệp gì vậy, nhưng dù có bao nhiêu kẻ muốn tới thì cả nhà bọn họ cũng chấp hết.

Quay lại phía Mộc Hạ và mọi người, bây giờ cả đám đang rất cật lực để thoát khỏi vòng vây của phóng viên.
"Gì mà đông vậy"-Lê Khiết
"Trời ơi cho người ta thở đi chứ"-Bối Nguyệt
"Lần này có khi nào không thoát được không vậy?"-Danh Quỳnh
"Đông thật"-Khiết Băng
"Nếu không về khách sạn thu dọn đồ chắc chúng ta trễ chuyến bay mất"-Hàn Vũ
"Ai có cách gì giải quyết vụ này không?"-Trương Nguyên
"Bó tay rồi, đông như vậy chạy không thoát nổi"-Thư Khoa
"Nhưng nếu ai đó giúp chúng ta giải vây thì tốt nhỉ?"-Chúc Thành
"Có rồi đấy"-Mộc Hạ
"Các người muốn gì đây"-Hàn Phong cau mày nhìn Nhất Quang đang đi tới, Tào Dư Ảnh và team mình đột nhiên cúi đầu xin lỗi bọn họ.


Bọn họ cũng không có tính thù dai nên dĩ hoà vi quý mà trở thành bạn tốt với Nhất Quang.
      Cứ như vậy Nhất Quang vì muốn cho bọn họ thấy được sự trân thành của mình mà giúp Nhất Đại an toàn rời khỏi đây.

Về đến khách sạn, cả đám như bay thu xếp hành lý, bịt kín mặt mũi rồi xuống làm thủ tục trả phòng.
      Tối đó bọn họ an toàn lên máy bay, Nhất Quang cũng thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên và trở về nhà an toàn.

Nhưng vụ việc của Chúc Tiểu Cơ vẫn còn đó và theo luật lệ của cuộc thi vụ việc của cô ta phải được nghiêm trị để làm gương cho các thế hệ sau.
      Quay trở về nhà, Mộc Hạ liên tiếp nhận được rất nhiều lời hỏi thăm và chúc mừng của mọi người.

Cậu đã phải rep tin nhắn đến mỏi cả tay và bất lực nhìn cả nhà hỏi hang rồi quay cậu mòng mòng.
"Không được rồi, đi nào.

Mẹ dắt con tới bệnh viện lớn nhất thành phố để khám"-Hải Đường
"Mẹ à....Mẹ bình tĩnh nghe con nói....Con không sao hết, sau vụ bị trúng độc thì máu của con cũng bão hoà chất độc đó luôn.

Giờ con có thể kháng độc dược rồi, nên mẹ và cả nhà đừng lo lắng cho con.

Con ổn mà"

Mẹ Đường ôm lấy Mộc Hạ mà rơi nước mắt, Ba Hải đứng kế bên không biết nói gì ngoài việc an ủi mẹ Đường.
"Em à, thằng bé đã nói không sao rồi.

Em đừng lo nữa, còn Hạ Hạ lần sau có chuyện gì thì nhất định phải báo về nhà cho cả nhà một tiếng được chứ?"-Bắc Hải
"Vâng, con biết rồi ạ"
"Chắc em cũng mệt mỏi, lên phòng nghỉ ngơi chút đi rồi tầm tối mọi người gọi em dậy ha."-Thảo Anh
"Vâng"
"Ngoan lắm"-Trí Khanh
Thảo Anh và Trí Khanh xoa nhẹ đầu cậu, Mộc Hạ đứng im cho hai người xoa đầu.

Hai người bọn họ xoa đến nghiện, mãi mới chịu cho Mộc Hạ lên phòng nghỉ ngơi.
Vì là một con người yêu thích sạch sẽ nên Mộc Hạ phải tắm rửa thay quần áo trước rồi mới thoải mái ngã lưng xuống giường êm nệm ấm mà ngủ mất tiêu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: 208: Thị Trường Đồ Cổ Online


Mộc Hạ ngon lành đánh một giấc dài cho tới tận tối thì mẹ Đường lên gọi cậu dậy, Mộc Hạ mơ màng ngồi dậy nhìn một lượt căn phòng đã sáng đèn từ lâu.

À phải rồi, cậu nhớ ra rồi.

Lúc trước vì biết cậu sợ bóng tối nên cả nhà đã lắp đặt đèn tự động cho toàn bộ căn nhà.
Với chức năng sử dụng năng lượng tự nhiên là chủ yếu nên không mất quá nhiều điện năng được sử dụng và cũng vì thế nên số tiền điện của gia đình cậu vẫn giữ thăng bằng như ban đầu.
Ngồi thơ thẩn ngắm trăng được một lúc thì Mộc Hạ cũng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi đi xuống lầu.

Cả nhà đã chờ sẵn ở bên dưới.
"Hạ Hạ xuống rồi đấy à"-Hải Đường
"Con chào cả nhà, xin lỗi.

Con xuống hơi trễ"
"Không sao đâu con, mới có 8:30 thôi.


Vẫn còn kịp giờ ăn tối"-Bắc Hải
"Vâng ạ"
"Chúng ta đi thôi nào, xe đã sẵn sàng rồi "-Thảo Anh
"Tý em cứ gọi món gì tùy thích đi, không cần sợ cả nhà tốn tiền đâu.

Dù gì nhờ sự giúp đỡ của mà cả nhà đã vựt dậy và làm ăn khấm khá hơn trước kia nữa.

Hiện tại tiền của anh có thể bao em ăn một bữa ở nhà hàng 5 sao đấy, thấy sao nào"-Trí Khanh ngẩng cao mặt tự hào, đôi mắt hướng Mộc Hạ như cầu được khen ngợi.

Điều này khiến cậu vô cũng mềm lòng.
"Anh cả quá giỏi"-Mộc Hạ giơ ngón like khen thưởng cho Trí Khanh vì thành tích xuất sắc đã được anh đem về cho công ty.
"Còn chị nữa mà"-Thảo Anh vờ hờn dỗi mà làm nũng với Mộc Hạ, cậu chỉ cười nhẹ rồi nói với cô.
"Chị cũng rất tuyệt, cả nhà quá ư là siêu"-Mộc Hạ lại một lần nữa đưa ngon like cổ vũ tinh thần cho Thảo Anh, cô rất vui sướng với lời khen dễ thương của em trai bảo bối liền không kìm nén được mà ôm hôn cậu thắm thiết.

Trí Khanh thấy vậy cũng hùa vào hưởng ứng, trông hai đứa trẻ lớn xác này bây giờ chẳng khác nào hai đứa con nít cả.
"Haha, dễ thương quá đi "-Hải Đường mỉm cười dịu dàng trước sự yên bình và hạnh phúc của gia đình mình.
"Được rồi, đi thôi nào cả nhà"-Bắc Hải trong lòng cũng vui lây, tay ông ôm lấy vai vợ mình mà nhanh chóng thúc giục đám con nhỏ.
Cả nhà nhanh chóng chạy ra xe, Mộc Hạ thoát khỏi cái ôm của Thảo Anh thì ba chân bốn cẳng chạy trước.

Còn để lại hai người anh, chị của mình đuổi theo sau.

Vào trong xe, Trí Khanh và Thảo Anh bám chặt lấy cậu.

Hai người ngồi kề kề sát bên Mộc Hạ không rời.

Dạo này bận việc, lại phải đi công tác nhiều nên bọ họ ít khi gặp được Mộc Hạ.


Nên đâm ra vô cùng nhớ đứa em trai nhỏ này, lúc họ rảnh thì Mộc Hạ lại bận mất tiêu.

Nên tranh thủ những ngày thư thả như thế này, hai người quyết định dành thời gian để ở bên cạnh Mộc Hạ nhiều hơn nữa.
Chiếc xe được mua ở thị trường đồ cổ cứ thế hiên ngang mà chạy trên đường, nhớ lần đó Mộc Hạ đang ôm máy tính ngồi ở phòng khách.

Vô tình lướt trúng gian hàng online của chợ đồ cổ, lúc đó Trí Khanh và Thảo Anh đi tới ngồi cạnh cậu.
"Em đang xem gì vậy Hạ Hạ?"-Thảo Anh
"Em vô tình nhấn vào link của trang bán online của thị trường đồ cổ ạ"
"Chiếc xe này nhìn đẹp đấy"-Trí Khanh
"Anh thích không?"
"Anh thích"-Trí Khanh
"Còn chị thì sao ạ?"
"Chị thích cái dây chuyền nàng tiên cá mới được ra mắt hơn, nghe đâu đang được bán đấu giá.

Nhưng có tiền cũng không mua được, tiếc ghê.

Thế giới chỉ có duy nhất một sợi thôi đấy, do nhà thiết kế ra sợ dây cho năm năm mới đưa ra thị trường đấu giá một món trang sức thôi à.


Với lại nhà thiết kế đó chỉ bán lại cho người có duyên với sợi dây chuyền.

Nên khó mua quá"-Thảo Anh chán nản mà nói.
"Vâng"
Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó mà vào một ngày đẹp trời, số của thị trường đồ cổ đã gọi trực tiếp cho Trí Khanh xuống ký nhận hàng.

Trí Khanh đã rất sốc khi thấy chiếc xe, anh như người vô hồn mà kiểm tra xem xe còn nguyên vẹn không rồi mới ký vào biên lai.

Còn về phần Thảo Anh, cô cũng nhận được chiếc dây chuyền mà mình mong muốn.
Cô đã vỡ oà trong cảm xúc, lập tức đem chiếc dây chuyền xuống khoe với Trí Khanh.

Rồi lại đứng sững lại khi thấy chiếc xe trên sàn đấu giá bữa trước mà Trí Khanh nói thích.

Cả hai người ngờ nghệch nhìn nhau sau đó chợt hiểu ra điều gì đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: 209: Hai Món Quà Nhỏ


" Đây là chiếc Ferrari 250 GTO đời 1963 có số khung 4153 GT.

Mẫu xe được đấu giá đến 70 triệu USD lận đấy."
"Sợi dây chuyền của em cũng tận 20 triệu USD lận."
"Món quà này.....!không lẽ nào là của Hạ Hạ."
"Em nghĩ chỉ có thể là em ấy thôi, chơ đối tác của chúng ta chưa có rảnh rỗi đến mức mà đem đống đồ giá trị này đi nịnh nọt anh em mình đâu."
"Xe đắt như này lỡ ai đụng trúng chắc anh kê cổ kẻ đó quá."
"Đợi tý anh, em có điện thoại."
       Thảo Anh cắt ngang lời của Trí Khanh, là mẹ Đường gọi đến.

Thảo Anh bật loa ngoài mà nghe máy, anh cũng đứng sát lại để nghe cùng.
"Hai đứa, đống xe ở nhà mình là sao vậy?"
"Dạ.."
     Thảo Anh ngơ ngác không biết mẹ mình đnag nói gì, giọng bà hiện giờ rất lạ.

Vì thế mà Trí Khanh lái xe cổ mới nhận được chở theo Thảo Anh về nhà xem chuyện gì đã xảy ra.

Khi bước vào sân nhà cả hai đã vô cùng choáng ngợp trước những chiếc xe đắt tiền nhất trên thế giới này.

"Hai đứa về rồi đấy à, xe này là của mấy đứa mua à.

Nãy có người giao tới mẹ kiểm tra rồi không bị hư hại hay lỗi gì nên ký nhận hàng để nhân viên rời đi rồi"-Hải Đường
"Tụi con không mua đống xe này với lại chúng rất mắc và khó đấu giá được lắm.

Toàn các dòng xe cổ tới các loại xe hạng sang không à"-Thảo Anh
"Mercedes-Benz 300 SLR Uhlenhaut Coupe 1955 ( Với mức giá 145,3 triệu USD (tương đương 3.200 tỷ VND).

Chiếc 250 GTO mang số khung 3851 GT được bán với cái giá hơn 38 triệu USD.

1957 Ferrari 335 Sport Scaglietti ( Với mức giá 35.700.000 USD).

Chiếc Mercedes-Benz W196 1954 với những vết bẩn còn nguyên vẹn (29.600.000 USD).

Ferrari 290 MM 1956 ( Với cái giá hơn 28 triệu USD, chiếc xe này được làm ra bởi bởi bàn tay vàng trong làng thiết kế ô tô Sergio Scaglietti).

Ferrari 275 GTB / 4 * S NART Spider đời 1967 chỉ có mười chiếc duy nhất trên thế giới ( nó được bán với giá 16 triệu bảng, tương đương 27.500.000 USD ).

Ferrari 275 GTB / C Speciale 1964 ( Chiếc Ferrari trị giá 15,7 triệu bảng Anh.

Chiếc xe bán được hơn 26 triệu USD này còn hiếm hơn mẫu Ferrari 250 GTO được săn đón ).

Aston Martin DBR1 đời 1956 ( Được bán với mức giá 22.550.000 USD và trở thành chiếc xe Anh đắt nhất từng được bán).

Ferrari 290 MM ( Được với mức giá 22.005.000 USD).

Những con xe cổ này quá khủng."-Trí Khanh
"Vậy mấy con xe bên này không lẽ là...."-Thảo Anh
"Ừm....Pagani Huayra Imola ( 5,4 triệu USD ).

Bugatti Divo ( 5,8 triệu USD ).

SP Automotive Chaos (6,4 triệu USD ).


Zero Gravity ( 14,4 triệu USD ).

Pagani Codalunga ( 7,4 triệu USD ).

Mercedes - Maybach Exelero ( 10 triệu USD ).

Bugatti Centodieci ( 9 triệu USD ).

Bugatti Chiron Profilée ( 9,7 triệu euro (tương đương 10,8 triệu USD) và chỉ có duy nhất một chiếc trên thị trường Châu Âu ).

Rolls-Royce Sweptail (12,8 triệu USD ).

Bugatti La Voiture Noire (13,4 triệu USD ).

Rolls-Royce Boat Tail ( 28 triệu USD ).

Toàn là những mẫu xe đắt nhất trên thế giới hiện nay.

Rất ít người sở hữu được chúng trong tay."Trí Khanh
Mẹ Đường nghe xong thì choáng hết cả lên, may mà có Thảo Anh đỡ lại không là bà đã nằm dưới đất rồi.

Mộc Hạ mới ngủ trưa dậy liền vì tiếng ồn dưới nhà mà đi xuống.


Giọng cậu còn ngái ngủ mà hỏi.
"Oáp, có chuyện gì mà cả nhà tập trung ở sân vậy ạ?"
"Hạ Hạ, đống này...đống này....con"-Mẹ Đường trấn tĩnh lại bản thân mà lắp bắp nói, vừa nói tay bà vừa chỉ vào đống xe đã được xếp ngăn nắp đâu vào đấy trước sân nhà bà.
"Vâng, có chuyện gì sao ạ?"
"Mấy cái này và cả món này là em mua à?"-Thảo Anh
"Vâng, em thấy chị thích nên tiện tay mua luôn.

Anh cả cũng đam mê xe nên em cũng ranhe không có gì làm nên ẵm hết về tặng anh cả và chị hai.

Mà gara không đủ để nhỉ, thôi thì anh Trí Khanh chịu thiệt bỏ tiền xây thêm gara đi nha"
"Tiền đâu mà em mua nhiều quá vậy, chừng này có khi người giàu nhất thế giới cũng chưa mua được luôn ấy"
"Hì hì, bí mật nha.

Mọi người nghỉ ngơi đi, con lên lầu vẽ nốt bức tranh đang còn dang dở đây ạ"
Thế là Mộc Hạ nhanh chóng tốc biến mất dạng để lại cả nhà ngơ ngác đứng đó, tối đó Ba Hải đi làm về cũng sốc không kém gì mẹ Đường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210: 210: Đi Ăn Thôi Mà Khó Khăn Quá


Chắc hẳn rằng mọi người đang rất thắc mắc tại sao Mộc Hạ lại giàu tới mức có thể mua hết những món đồ đắt tiền kia tặng cho Trí Khanh và Thảo Anh đúng không.

Cũng không có gì khó hiểu cả, như câu nói sau: Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao.

Cứ như thế Mộc Hạ kiếm tiền từ các cuộc đấu giá tranh của mình, số tiền thu về cũng không hề nhỏ.

Cậu thêm với các phần thưởng khi đạt giải thế giới này nọ, phong bì chúc mừng trị giá lớn của tất cả mọi người.

Thử cộng lại với nhau xem đủ để mua đứt đống đồ đó rồi mà nhỉ.

Không cần bản thân mình phải giàu chỉ cần những người xung quanh mình giàu và nhờ sự nổ lực kiếm tiền nhờ tri thức, tài năng của bản thân thì ắt hẳn những món đồ sa sỉ đó tích góp lại chẳng hề hấn gì cả.


Kết thúc hồi tưởng quay lại với buổi cơm tối của gia đình Hạ Hạ sau bao ngày các thành viên mạnh ai nấy làm việc.

Vì đã đặt lịch hẹn trước nên việc check lại thông tin và số phòng rất thuận lợi và dễ dàng.
Nhưng ta nói cấm có sai, đi đâu cũng sẽ gặp phải bọn hãm tài thôi.

Vừa check xong mọi thứ, cả nhà cậu định đi vào thì đột nhiên từ xa một lão già béo u nu đi tới, lão ta không ngừng quát mắng người đang ông được gọi là trợ lý ở bên cạnh.

Còn cậu con trai thì vẫn thản nhiên dán chặt hai mắt vào điện thoại chẳng quan tâm hay đoái hoài tới ai.
"Đồ ngu, mày làm ăn như thế à.

Có cái nhà hàng cũng không đặt được phòng, tao thuê mày về làm gì nữa.

Đúng là lũ bần hèn, khố rách áo ôn mà"
Ba Hải nhìn ông ta khẽ nhăn mày, nhìn lão này thật sự có chút quen mắt nhưng ông lại không nhớ ra đã gặp lão ở đâu nữa.

Nhưng mà thôi cũng kệ dù gì cũng không phải chuyện mình có thể quản được.

Mẹ Đường đứng bên cạnh cũng cảm thấy điều gì đó không lành bèn thúc giục mọi người nhanh chóng vào bên trong.

Nhưng mới xoay người đi thì lão già kia đã gào lên.
Gã nhìn cả nhà cậu với ánh mắt khịn thường như đang thấy đám ăn xin, giọng lão chua chát mà quát lớn.

"Gì đây, từ khi nào mà loại người bần hèn như thế này có thể vào được cái nhà hàng đắt đỏ và đầy sang trọng này vậy.


Quản lí ở đây không biết cách làm ăn à, vậy có cần lão gia gia đây dạy cho vài tuyệt chiêu không?"
Tại sao lão lại khinh thường bọn họ nhỉ, cũng dễ hiểu thôi.

Hôm nay cả nhà Mộc Hạ ăn mặc rất đơn giản, cả nhà mặc áo gia đình được may thiết kế riêng.

Một bộ cũng đã hết 59 triệu, tuy đơn giản như từ chất vải cho tới sợi chỉ cũng là loại hàng đầu cả nước.

Hoa văn cũng trang nhã, đính đá nhẹ nhàng tuy nhỏ nhưng vô cùng mắc.

Do đá này được tạo hình từ đá quý mắc nhất thế giới, thêm vào đó là được rèn giũa dưới bàn tay tinh xảo và chuyên nghiệp của các đại lão có tiếng trong giới.

Nhờ quan hệ tốt mà Mộc Hạ đã nhờ vả được các vị ấy giúp đỡ mà không tốn tiền, nhưng bù lại Mộc Hạ tặng cho xưởng rèn một bức tranh do chính cậu vẽ.
Ai trong đó cũng biết đến thân phận của cậu nên bọn họ vô cùng trân quý bức tranh, và bức tranh này mà được đem đi đấu giá chắc có khi cũng ngang ngửa với tiền công mà bọn họ bỏ ra.

Có khi lại còn hơn nữa.

"Quý khách, phiền ngài giữ trật tự ạ"
"Mày chỉ là một con nhân viên quèn, mày không có tư cách để nói chuyện với tao.

Kêu quản lý hay giám đốc của mày ra đây"
Cô nhân viên đó vừa bị sỉ nhục, lăng ma nhân cách và nghề nghiệp lại còn nghe những lời phỉ báng, lớn tiếng vô cùng nặng nề.

Điều này khiến cô nhân viên vừa sợ hãi, vừa không kìm được mà rơi nước mắt.

Cô nhân viên lủi thủi hết cách bèn gọi cho bên quản lý xuống, quản lý vừa bước xuống chưa kịp xin lỗi lão thì đã bị lão tát cho một cái xưng vù cả mặt.

Nhưng vì châm ngôn khách hàng là thượng đế, không được đấm khách ×3 lần câu thần chú, nên anh ta phải nhịn cơn tức giận của bản thân xuống mà nở một nụ cười công nghiệp.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211: 211: Quản Lý Này Duyệt


" Thật lòng xin lỗi ngài, không biết ngài cần gì ở chúng tôi ạ.

Hay là bên tôi đã làm sai điều gì khiến ngài phật lòng sao?"
"Tao thấy trướng mắt đám nghèo hèn này, với chúng mày có biết tao là ai không mà lại hủy lịch hẹn đặt phòng của tao"
"Thưa ngài không phải chúng tôi tự ý hủy lịch hẹn của ngài, nhà hàng của chúng tôi quy định một ngày chỉ phục vụ tối đa 60 bàn.

Nếu muốn thì chỉ có cách đặt lịch trước may ra bên tôi còn sắp xếp được.

Gia đình các vị đây đã đặt lịch hẹn từ tận một tuần trước rồi ạ, vì vậy nếu nhà hàng chúng tôi không đón tiếp họ mà lại đón tiếp ngài thì thật mất uy tín của nhà hàng chúng tôi ạ.

Mong ngài thông cảm và có thể ghé vào hôm sau ạ."
"Hôm nay, tao nhất quyết phải ăn ở đây.

Đã là quản lý mà không có mắt nhìn người thì nên đổi nghề đi."
Anh quản lý nghe thấy vậy môi vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trên trán đã đổi đầy ngã tư rồi.
"Không thể được đâu ạ, bên nhà hàng chúng tôi là nhà hàng năm sao.


Chứ không phải 3-4 sao, chúng tôi luôn đặt chữ tín lên hàng đầu chơ không dại gì vì tiền mà xu nịnh rồi kết cục lại bi thảm đâu ạ"
"Hoá ra cuối cùng cũng chỉ vì muốn tiền chơ gì"
Lão phẩy tay ra phía sau để ra hiệu cho thư ký của mình.

Thư ký thấy dấu hiệu quen thuộc bèn cung kính đưa chiếc ví dày mình đang cầm trên tay lễ phép đưa cho lão.

Lão hống hách cầm lấy ví tiền của mình, lão lấy ra ở bên trong một đống tiền rồi ném lên không trung.

Mặt cứ vênh váo cả lên.
"Bố thí cho tụi mày, sao không nhặt à.

Đã nghèo rồi lại còn thích sĩ diện ảo.

Đúng là chẳng thể nào hiểu nổi."
Mộc Hạ chán nản mà nhìn lão ta, Trí Khanh và Thảo Anh thấy vậy liền nghĩ thầm trong đầu.
*Hạ Hạ chán rồi, tý nữa về phải cho công ty lão này phá sản mới được*
Lão vẫn vệnh váo như vậy mà không hề biết rằng cuộc đời mới giàu lên được của mình sắp lụi tàn theo gió trôi ra biển khơi rồi.

Bắc Hải không muốn đứng đây đôi co với lão dốt nát kia nữa, ông nắm lấy tay Hải Đường xoay người bước vòng trong.
Mộc Hạ và hai người kia thấy vậy cũng vào nốt, lão cứ làm ầm lên.

Thấy không thể nào giữ lão im lặng để không làm phiền tới các thực khách khác được nên quản lý bèn báo lại với cấp trên.

Khi nhận được chỉ thị thì mới sắp xếp chỗ ngồi cho lão, trùng hợp thay gia đình cậu lại ngồi kế bên bàn của lão.
Nhưng cũng chẳng ai thèm quan tâm tới tên não tàn là lão làm gì cho đau đầu, quản lý chuyên nghiệp mang thực đơn tới.

Vì không muốn để lão làm ầm lên, nên anh quản lý bèn đưa thực đơn cho lão trước rồi nhờ nhân viên tới ghi lại các món lão đã gọi.

Còn bản thân thì đi tiếp bàn của gia đình họ.
"Đây là menus của nhà hàng chúng tôi, xin mời quý vị chọn món."-Quản lý

Bắc Hải và mọi người rất ưng ý cách làm việc chuyên nghiệp của người quản lý này, xem biểu hiện và tính cách của anh ta có lẽ rất thích hợp làm chủ trong chi nhánh khu resort mà bọn họ định khai trương.

Nhân tài như thế này phải nắm lấy rồi.
"Tiểu Khanh, Tiểu Anh, Tiểu Hạ các con chọn món đi"-Hải Đường
"Em cũng chọn món đi, kệ tụi nhỏ.

Chúng lớn hết rồi, em đừng lo lắng cho chúng như con nít vậy chứ"-Bắc Hải
"Ba lại nói sai rồi, tụi con đây chỉ là những đứa trẻ to xác mà thôi.

Còn Hạ Hạ nhà chúng ta mới là em bé cần bảo vệ nha"-Thảo Anh
"Haizzz, trẻ con quá đấy Tiểu Anh"-Trí Khanh
"Ể, em cũng lớn rồi mà.

Mọi người kỳ ghê"
Trí Khanh và Thảo Anh không nhịn được mà xoa đầu Mộc Hạ, ba mẹ Lý thấy vậy cũng dựa vào nhau ngắm nhìn đám con thơ.

Một lúc lâu sau, cả nhà đã gọi xong món ăn.

Không mất quá nhiều thời gian thì đồ ăn cũng đã có.
"Ngon....ngon thật đấy."-Hải Đường
"Không hổ danh là nhà hàng năm sao"-Bắc Hải

"Ba, chúng ta mua lại chỗ này đi"-Thảo Anh
"Con thấy ý kiến của Tiểu Anh được đấy ba"-Trí Khanh
Bắc Hải nhìn hai đứa con rồi gật đầu đồng ý, Mộc Hạ không màn đến chuyện thu mua kia.

Bây giờ cậu đang rất đói nên chỉ muốn ăn và ăn thôi.

Vô tình hành động của cậu lại lọt vào mắt gã, đối với những người khác tuy cậu không thanh lịch nhưng không đến nỗi bất lịch sự.

Nói trắng ra là vì cậu đẹp, gia đình này ai cũng đỉnh nên mọi người bận ngắm nhan sắc chơ không rảnh bình phẩm cách ăn uống.
"Ăn như chết đói vậy, chắc nhà mấy người cũng phải cực khổ nhìn ăn từng tháng để gom góp vào đây ăn một bữa ấy nhỉ?"
"Này chuyện nhà ông à, sao ông quản nhiều vậy?"-Hải Đường với cương vị là một người mẹ, bản tính của một người mẹ chính là bảo vệ con cái.

Nên khi lão mở miệng chê bai con của bà thì bà đã không thể nhịn được nữa.
"Tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, người đẹp hay là em theo tôi đi.

Tôi sẽ bao nuôi em thật tốt"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212: 212: Mộc Hạ Bị Thương


Lúc ban nãy lão bận đôi co với đám người kia nên chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân của mẹ Đường, bây giờ khi nhìn kỹ rồi thì lão lại vô cùng si mê.

Dù cho lão đã có vợ và con cái đều đều.

"Mày nói gì đấy hả, mày xem vợ tao là gái làng chơi à.

Mày thích lén phén đụng vào vợ tao không, tao san bằng cả nhà mày đấy"- Bắc Hải tức giận đập bàn ngồi đó nguy nghiêm mà gằn giọng, khác với dáng vẻ ôn nhu thường ngày.

Bây giờ ông thật sự điên máu muốn đấm người rồi, đụng vào ai không đụng lại đụng vào vợ ông thì chỉ có chết.
"Một tên ăn mày như mày mà lại cưới được một cô vợ đẹp như vậy, đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà."
"Ông nên soi gương đi, so về nhan sắc thì ông chẳng là cái thá gì so với ba của tôi cả."-Thảo Anh
"Cô em này cũng thật xinh đẹp, giống mẹ thật đấy.

Hay là em với mẹ em đi theo tôi đi.

Tôi sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, từ trên giường cho tới xuống tận giường"
khuôn mặt lão hiện lên vẻ vô cùng biến thái, Thảo Anh đang định bỏ miếng thịt vừa gắp bỏ vào mồm thì lại làm rơi luôn cả miếng thịt.


Một cổ ghê tởm đến cùng cực chạy khắp cơ thể cô.
"Tởm thật"-Trí Khanh
"Anh cả à, chị hai đứng hình luôn rồi"-Mộc Hạ
Thảo Anh hồi thần, cô định đứng dậy nhấc ghế lên phang thẳng vào đầu lão thì bị Hải Đường ngăn lại.

Lỡ như người ta mất mạng thì lại làm khổ cô nữa.
"Tiểu Anh bình tĩnh đi con, đừng manh động.

Con còn trẻ không thể vào tù được đâu"-Hải Đường
"Em lo cái gì, Tiểu Anh phang đi con.

Có gì ta nhờ Vương Lạc phán trắng án cho con.

Thoải mái đi, hư chỗ nào ba đập tiền bồi thường vào chỗ đó.

Dù gì sau hôm nay thì nguyên cái nhà hàng này cũng là của nhà mình.

Con cứ thoải mái phá đi.

Ba bảo kê cho con"-Bắc Hải
"Ba tuyệt vời, con chờ câu nói này của ba lâu lắm rồi đấy.

Mẹ để con xử lý lão dê xồm này"-Thảo Anh hùng hồn lên tiếng, mẹ Đường khẽ liếc chồng mình một cái rồi cũng thoả hiệp thả tay Thảo Anh ra.
Cô không nói không rằng đứng dậy khỏi ghế, tay nhấc ghế lên ném thẳng về phía bàn lão ta.

Nếu không phải nhờ thư ký của lão giúp thì lão có mà đi đời nhà mà rồi.
"Không trúng à, tốn công tốn sức quá vậy"-Trí Khanh nhàn nhạt mà nói.
Mộc Hạ thoáng kinh ngạc trong chốc lát rồi cũng trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như ban đầu.

Lần này lớn chuyện thiệt rồi đây, thay vì quản lý ra can ngăn cuộc ẩu đả này lại thì đây ổng đứng hóng darama với các nhân viên và khách hàng khác.
Với lại không khí đang căng thẳng như vậy, ông mà ra đó có khi người ăn cái ghế tiếp theo sẽ là ổng cũng không chừng.

Nên không bé ơi, anh đẹp chơ anh không có ngu.
Cấp trên mà biết có khi ổng với mấy nhân viên mất việc như chơi quá.


Dù gì thì trong nhà hàng cũng có máy quay mà, nên sớm muốn gì cấp trên cũng xử lý vụ việc này thôi.
"Con mịa nó, mày dám ném ghế mưu sát tao.

Mày có tin tao kiện mày không hả con ranh kia."
"Chắc bà mày sợ, mày ngon mày kiện bà mày thử coi nè.

Để coi đứa nào thua kiện, mày tưởng bà mày sợ một thằng giàu mới nổi mà kiêu như mày chắc"-Thảo Anh
"Sang hơn hẳn luôn đấy em gái"-Trí Khanh
"Con đang khen hay đang khịa em con vậy"-Bắc Hải
"Thôi...!Thôi.

Giải quyết đi rồi còn về, thế là toang bữa cơm gia đình.

Haizz"-Hải Đường
"Không sao đâu mẹ, dù gì được đi ăn cùng cả nhà cũng khiến con hạnh phúc lắm rồi đấy ạ "-Mộc Hạ
Mọi người nhìn nhau đầy cảm động, đột nhiên lão ném cái ly về phía cậu.

Khiến không khí đang dịu xuống bỗng chốc tan biến ngay lập tức,Mộc Hạ ăn nguyên cái ly thủy tinh lớn vào đầu khiến trên trán cậu vô thức chảy xuống mệt vêth máu.
Cậu thấy trán mình có chút nhức, thêm đó lại có hơi ấm nhẹ rồi biến mất bèn lấy tay sờ lên trán xem thử.

Trước con mắt hoảng loạn và lo lắng của cả nhà, Mộc Hạ nhìn tay mình cũng hiểu.


Thì ra trán cậu bị thương rồi.
"Hạ Hạ, con chảy máu rồi"-Hải Đường
"Mau, cầm máu đi"-Bắc Hải
"Con không sao, mọi người bình tĩnh đi.

Bình tĩnh đi ạ"-Mộc Hạ trấn an ba mẹ mình, quản lý thấy có đổ máu bèn nhanh chân đem hộp cứu thương tới rồiui vào trong.
Mẹ Đường nhanh chóng sơ cứu cho cậu, lúc này Trí Khanh và Thảo Anh mặt đã nổi đầy gân xanh.

Trông mặt của hai người bây giờ rất khó coi, Thảo Anh bẻ cổ tay kêu rắc rắc liên tục.
"Mày dám chơi như vậy à?"-Thảo Anh
"Mày biết mày vừa đụng vào ai không hả, tiểu bảo bối nhà nhà bọn tao bị mày làm bị thương rồi.

Giờ mày tính sao đây."-Trí Khanh
"Là chúng mày đụng vào tao trước"
Trước khi thế của hai người lão có chút rén rồi nhưng vẻ ngông cuồng không xem ai ra gì của lão nên lão vẫn đinh ninh cho rằng bản thân luôn đúng.
"Nói nhiều với loại cặn bã, chó má này làm gì.

Trên cơ thể có bộ phận nào thì lấy bộ phận đó chặt ra vứt cho sói ăn đi"-Bắc Hải

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213: 213: Bị Chặn Đường


Bắc Hải cười như không cười hướng đôi mắt sâu đến khó đoán ra được tâm tư mà nhìn lão, cùng với giọng điệu bình thản, lời nói nhẹ tựa lông vũ kia.

Điều này khiến lão càng sợ hơn, nhìn ông mà lão cứ ngỡ rằng, hình như bản thân đã rơi xuống tầng thứ 18 của địa ngục khổ sai vậy.
    Tuy đã run như cầy sấy sắp không đứng vững nữa rồi, lại còn nhờ tới thư ký đỡ lấy nhưng miệng lưỡi vẫn thích dạo chơi mất kiểm soát mà văng ra những lời tục tĩu vô cùng.
"Chỉ là một đứa con không ra hình dáng con người thôi mà, các người làm vậy là có ý gì hả.

Cùng lắm bán nó cho tao đi, có khi tao lại huấn luyện nó thật tốt để nó không còn yếu đuối ngồi đó cần vỗ về như vậy nữa"
     Mộc - ngồi không cũng trúng đạn - Hạ chợt sững người.

Rõ ràng là lão ta tự nhiên ném cái ly vào đầu cậu một cách bất chợt cơ mà.


Rốt cuộc tại sao đang bị thương lại trở thành kẻ yếu đuối rồi.

Rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu của Mộc Hạ, khuôn mặt cậu vì thế mà đần ra trông vô cùng ngốc nghếch.
"Mày nói thế là thế nào hả?"-Bắc Hải cố kìm nén cơn giận mà nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn của các quý ông, nhưng thực chất trong lòng ông đang nghĩ ra 365 kế để khiến lão không thể yên thân khi dám mở miệng phỉ báng con trai cưng của ông.
"Ê thằng già kia, nhìn cách cư xử của lão cũng biết được chắc ở nhà lão cũng chẳng đối xử với gia đình mình ra một cái gì đâu nhỉ? Thật uổng công khi ông trời cho lão có một người vợ và đám con thơ đấy"-Thảo Anh cười khẩy mà nói, ánh mắt băng lãnh xoẹt ngang qua mắt lão.

Khiến lão không tự chủ được mà khẽ lùi về sau vài bước chân.
"Em với ba cứ dài dòng với lão già này làm gì, giết lão luôn đi"-Trí Khanh lạnh lùng mà nhìn lão đang bất giác biến đổi sắc mặt của mình.

Anh khẽ nở nụ cười nhếch mép đẹp đến mê hoặc lòng người.
       Cứ như vậy không ít những cô gái ở đây đã tình nguyện đổ đứ đừ.

Quay lại câu chuyện chính, Trí Khanh cũng không muốn đôi co nhiều đến lão già này nữa.

Anh nhấc máy lên gọi sau đó đưa thẻ cho nhân viên quẹt rồi rời.
       Lão vô cùng tức giận nhưng chẳng biết làm gì bèn hậm hực trút hết mọi cơn giận lên đầu thư ký rồi bố đời đi về.

Quản lý nhà hàng ngán ngẩm mà nhìn lão với ánh mắt khinh thường vô cùng.
"Quản lý à, anh thu tiền của lão già khó ưa kia chưa vậy?"

"CMN, đứng lại.

Lão già, quên trả tiền rồi"
Quản lý nhanh chóng đuổi theo và đã chụp lại được gã thư ký của lão và bắt người đó thanh toán tiền ăn và thiệt hại.

Bên gia đình Lý vừa thanh toán tiền ăn vừa thanh toán thiệt hại do bọn họ gây ra rồi nên rất công bằng khi đồ ai phá hư người đó đền.

Thu được tiền về túi xong anh quản lý hớn hở nhảy chân sáo quay vào nhà hàng để phụ mọi người dọn dẹp.

Trên chiếc xe cổ, cả nhà Mộc Hạ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ.
Ngoài trời đêm đen tĩnh mịch, ánh trăng bị che phủ.

Chỉ thấy còn lại ánh sáng của hai bên đường, đi đến đường lớn có chút vắng xe thì có nhiều chiếc xe ôtô đen đuổi theo bọn họ ở phía sau.


Trí Khanh quan sát kính chiếu hậu thấy vậy liền tăng tốc, còn không quên báo cho cả nhà một tiếng.
"Có người đuổi theo xe nhà ta, cả nhà bám chắc vào."
Cho dù Trí Khanh đã chạy thoát rất nhiều lần qua các ngã rẽ nhưng hình như đây là đám chuyên săn người chuyên nghiệp được huấn luyện rất bài bản nên rất máu chiến và tinh vi.

Thấy chạy mãi không phải là cách nên Trí Khanh bèn xoay xe tránh né hai chiếc ôtô đang áp sát mà dừng lại ở một khúc đường ita người qua lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"-Hải Đường lo lắng nhìn những chiếc xe đang chặn đường bọn họ trước mắt kia.
"Không sao đâu, mấy đứa ra xem thử đi"-Bắc Hải vừa trấn an mẹ Đường vừa nói.
"Vâng "-Thảo Anh
"Em ngồi trong xe với ba mẹ đi Hạ Hạ, chuyện này cứ để anh chị giải quyết."-Trí Khanh

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214: 214: Thiên Phạt Cứu Nguy


Khi Trí Khanh và Thảo Anh mở cửa bước xuống thì đám chó săn bên kia cũng xách theo gậy gộc, dao găm....và nhiều vật dụng nguy hiểm khác trừ súng cũng đi tới.

Bọn chúng không nhiều lời mà nhanh chóng bắt tay vào việc."Đây là con mồi lần này phải được xử lý sao, cũng được đấy chứ"
"Nói....Đứa nào phái bọn mày tới đây"-Thảo Anh
"Cô em xinh đẹp này sao lại hung dữ như vậy cơ chứ, nhưng dù có xinh đẹp thì em cũng phải bồi tán theo gia đình của mình thôi.

Không thì đi theo bọn anh làm gái kiếm tiền đi.

Sẽ rất giàu đấy"
"Trong cuộc đời của tao chưa thấy đứa nào dám cả gan nói mấy lời tục tĩu đó với em gái mình.

Giờ tụi mày lại dám nói, vậy thì cho tao xin nhẹ toàn bộ lưỡi của chúng mày.

Mà cũng không cần chúng mày nói ra chủ mưu, tao đủ biết là lão già biến thái kia rồi "-Trí Khanh
"Lão đó thù dai thật đấy"-Mộc Hạ

       Nghe thấy giọng nói của Mộc Hạ cả hai liền ngạc nhiên quay đầu lại, cậu thản nhiên đi tới đứng cạnh Trí Khanh và Thảo Anh.

Chưa kịp để ba anh em nói chuyện phiếm chút như bao kịch bản khác thì đám này đã lao vào tham chiến rồi.
Trước con mắt kinh ngạc của anh chị mình, Mộc Hạ dứt khoát mà vun nắm đấm.

Từ cách đứng cho tới tốc độ, hơi thở và lực đều rất hoàn hảo.

Đám kia thấy không đánh lại ba người bèn rút súng từ trong túi quần ra.

Cả ba người thấy vậy liền đứng chụm lưng vào nhau, trong tình thế nguy cấp như vầy mà Thảo Anh còn có tâm trạng để vui vẻ mà nói.
"Tý nhớ gọi xe cứu thương cho em nhé, chơ em nghĩ em toang đầu tiên rồi"-Thảo Anh
"Bất xàm đi con kia, còn Hạ Hạ đứng sau lưng anh chị đi.

Em giỏi võ thật đấy, anh chị rất bất ngờ"-Trí Khanh
"Vâng, cũng chỉ có chút thôi ạ"-Mộc Hạ
Trong lúc đám kia bị ngó lơ, Mộc Hạ đã tranh thủ gửi định vị đi.

Vì được Trí Khanh và Thảo Anh che khuất nên đám kia không nhận ra sự khác thường của cậu.

Gửi xong tín hiệu thì Mộc Hạ cũng cất điện thoại đi tránh lại để đám đó phát hiện thì lại càng phiền phức hơn.
Con người cho dù có giỏi võ tới đâu mà gặp nguyên đám chơi súng thì cũng chịu rồi, nó xả cùng một lúc không chột thì cũng què.

Đời chơ không phải phim đâu nên không ai có thể lường trước đi mình có may mắn được quyền năng bảo hộ hay không ấy chứ.
"Giờ tính sao đây anh hai, tụi này chơi mất dạy quá.

Đánh bằng dao với gậy không lại anh em mình thì giờ lôi súng ra chơi luôn."-Thảo Anh
"Anh mà có đem súng thì đám này chuẩn bị mua hòm đi là vừa"-Trí Khanh

"5,....4,....3...,2....,1....Cứu viện tới rồi.

Cúi xuống "
Trí Khanh và Thảo Anh nghe vậy liền cúi đầu ngồi thụp xuống, từ đằng xa một nhóm người xả súng dứt khoát làm bị thương đám kia.

Chúng không thấy hình dạng người bắn lén bèn hoảng loạn chạy đi tìm chỗ núp.

Nhưng không núp được bao lâu thì cũng bị lộ.

Mộc Hạ đã gửi dịnh vị cho Thiên Phạt đến giúp đỡ, may mà ngày hôm nay bọn họ ở trong nước và không có nhiệm vụ gì nên cả nhà cậu mới thoát khỏi nguy hiểm này.

Đừng ai thắc mắc tại sao mới gửi định vị thôi mà nhóm người đó tới nhanh như vậy, với tốc độ lái xe quá kinh khủng của đội trưởng thì....Ờm không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
"Em có sao không Hạ Hạ?"-Thái Dĩ Hùng
"Em ổn ạ, mọi người tới nhanh thật đấy"-Mộc Hạ
"Không tới sớm thì có khi em với gia đình của mình đi dạo một vòng quỷ môn quan lúc nào không hay ấy chứ"-Chư Tử Khâm
"Với lại em mà xảy ra chuyện gì, chắc đám người kia không để yên nổi mất.

Sẽ loạn lên cả đấy"-Nhược Ánh
"Này, xử lý xong rồi"-Phi Bạc
"Đám này đã yếu rồi còn hèn nữa chơ, hôm nay coi như phá được một đường dây đi"- Tức Khẩu Trạch

Bị bơ một lúc thì cuối cùng Trí Khanh và Thảo Anh cũng chen được một chân vào cuộc nói chuyện này.
"E hèm, cảm ơn các vị đã cứu chúng tôi.

Không biết phải xưng hô như thế nào cho phải phép?"-Trí Khanh
"Anh chắc là anh cả Trí Khanh và chị hai Thảo Anh mà Hạ Hạ hay nhắc đến nhỉ? Quên giới thiệu tôi là Thái Dĩ Hùng"
"Em ấy kể về gia đình mình nhiều lắm đấy, có được đứa em trai tuyệt vời như này hai người và người nhà phải thật chân trọng em ấy đấy nhé"-Phi Bạc
"Chúng tôi yêu thương Hạ Hạ còn không hết, không có chuyện chúng tôi vì người ngoài mà làm tổn thương em ấy được"-Thảo Anh
"Haha, mọi việc cũng giải quyết xong rồi"-Chư Tử Khâm
"Hai người đưa Hạ Hạ và hai bác về đi, việc còn lại cứ để chúng tôi xử lý cho"- Tức Khẩu Trạch
"Cứ tin ở chúng tôi, dù gì chúng tôi cũng là những anh chị tốt nhất của Hạ Hạ mà"-Nhược Ánh
"Em cảm ơn mọi người nhiều ạ, làm phiền mọi người rồi"
Mộc Hạ lễ phép cúi đầu cảm ơn, Trí Khanh và Thảo Anh cũng khẽ cúi đầu làm theo cậu.

Nhóm Thiên Phạt tiễn xe của bọn họ rời đi thì lạnh lùng quay lại xử lý đám người đang bị thương nặng kia.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215: 215: Giúp Đỡ Điều Tra


"Đám này còn sống không?"-Thái Dĩ Hùng
"Báo cáo đội trưởng, đám này còn sống.

Chỉ là bị thương nặng thôi ạ"-Phi Bạc
"Vậy chúng ta đem chúng về căn cứ vậy, tiện kêu người chữa trị cho chúng tỉnh lại để lấy lời khai"-Nhược Ánh
"Chữa trị à?"-Thư Tử Khâm
"Nay mày nhẹ nhàng, dễ tính quá vậy Nhược Ánh.

Không giống tác phong của mày hàng ngày chút nào"- Tức Khẩu Trạch
       Nhược Ánh lười nói bèn nhún vai một cái rồi bắt tay vào làm việc, cô trói hết đám này lại vứt lên xe của chúng sau đó đánh xe về căn cứ.

Những người khác cũng chạy theo sau, tại sao bọn họ phải đem luôn xe của đám này đi à.
      Đơn giản thôi, nhờ Thái Dĩ Hùng mà cái xe được siêu độ về miền đất nào đấy luôn rồi.

Nên bọn họ mới lái luôn mấy cái xe này về xung vô ngân khố của căn cứ.

Cũng đỡ được một khoản tiền phải mua xe, chỉ cần xin lại biển số từ chính phủ là được.

Có khi tự mình đi lấy cũng ổn.
    Dọc đường trở về nhà, Mộc Hạ đã kể lại quá trình cậu gặp được những người đó.

Nhưng vẫn không có chỗ hở để không lộ ra bí mất quốc gia.


Giải thích một hồi thì cả nhà cũng gật đầu đồng tình.
"Haizzz, được rồi.

Cả nhà hiểu mà, con đừng lo.

Đã là anh, chị thân thiết của con thì cũng coi như một phần của gia đình mình."-Hải Đường
"Miễn là những người đó đối xử tốt với con như gia đình, thì cả nhà không ngại có thêm năm đứa con ngoan nữa đâu"-Bắc Hải
"Nghe em kể thì mọi người đều bằng tuổi anh Khanh nhỉ?"-Thảo Anh
"Lại muốn có em đấy à, mình Hạ Hạ là được rồi.

Không cần thêm em nào nữa đâu, hên là đám kia bằng tuổi anh mày đấy"-Trí Khanh
"Thật là"
Mộc Hạ bất lực mà cười trừ, đi được một lúc nữa thì cũng về tới nhà.

Khi về đến nhà mọi người tản nhau ra rồi về phòng.
"Oải quá đi mất, mai phải đi học lại rồi nhỉ?"
Đang than thở thì đột nhiên điện thoại của Mộc Hạ vang lên.
:" Hạ Hạ, đám người này đã bị bắt lại rồi.

Có gì mai tụi nó tỉnh lại thì anh sẽ tra ra xem kẻ nào đứng sau cụ này"-Thái Dĩ Hùng
:"Vâng, em cảm ơn mọi người nhiều ạ.

Mà anh, em biết ai đứng sau vụ này rồi.


Phiền anh, chị điều tra giúp em"
Mộc Hạ nhanh chóng gửi bức ảnh chụp lão ở nhà hàng qua, Chu Tử Khâm nhanh chóng tra hết tất tần tật về thông tin của lão.
:"Anh sẽ tra ngay"
Mọi người nhắn tin qua lại một chút nữa rồi cũng off, vừa off xong thì Hàn Phong nhắn tin tới.

Hắn vừa tham gia tiệc xã giao về.
:"Hạ Hạ ơi, tôi về rồi này"
:"Cậu về rồi à, bữa tiệc thế nào?"
:"Không vui gì hết, đám con gái của mấy lão già kia cứ cố gắng tiếp cận tôi.

Điều đó làm tôi rất khó chịu"
:"Cậu có đỡ hơn chưa? Không có uống rượu đấy chứ?"
:"Không có, tôi nghe lời cậu mà.

Hạ Hạ à"
:"Tôi đây"
:"Tôi nhớ em"
:"Mới xa nhau được mấy tiếng thôi mà?"
:"Chỉ cần xa em một chút thôi cũng đủ khiến tôi không thể nào chịu đựng được."
:"Đúng là dẻo miệng mà"
Mộc Hạ khẽ cười, cậu nhìn màn hình rồi tiếp tục nhắn.

Bên này Hàn Phong cũng đang rất vui, tâm trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều.

Cứ mỗi lần nhắn tin với cậu, hắn lại không thể kiềm chế được bản thân mà muốn những điều xa vời hơn nữa cho dù điều đó vô xùng xa xỉ.
Hắn thật sự muốn chạy tới ôm, hôn người kia.

Nhưng hắn cũng có nỗi sợ lớn đó là bị người kia ghét bỏ, chính hắn cũng không biết rằng Mộc Hạ đã yêu hắn rồi.

Chỉ là cậu không biết nói cho hắn biết tình cảm của bản thân như thế nào mà thôi

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216: 216: Chuyện Nhà Của Lê Khiết


Cặp gà bông nói chuyện cho đến khi một trong hai quá mệt rồi ngủ quên mất, thấy Mộc Hạ không còn hồi âm cho mình thì hắn cũng biết rõ cậu lại ngủ quên mất tiêu.

Bèn để lại lời chúc ngủ ngon rồi sạc pin điện thoại.
       Hắn gác tay lên trán nhìn trần nhà, suy nghĩ rồi tự cười một mình sau đó ngủ khi nào chẳng hay.

Chắc cũng bởi vì hắn đã đến giới hạn rồi.

Mới về lại bị ông nội lôi đi dự tiệc, còn phải tiếp khách nguyên cả buổi chiều cho tới tối muộn, hắn cũng là con người mà.

Người ta biết mệt, có những cảm xúc nhất định thì hắn cũng như vậy thôi.

Sống trong giới thượng lưu thật sự rất mệt, nhưng đổi lại hắn có thể dùng quyền lực mai sau này bản thân thâu tóm được mà bảo vệ chu toàn cho người mình yêu.
Nên hiện tại dù có có cực khổ, đau đớn đến đâu thì hắn cũng sẽ vượt qua được tất thảy.

Hắn tin vào điều đó, hắn tin vào bản thân, cũng giống như Mộc Hạ từng nói sẽ luôn tin tưởng hắn.
Và như thường lệ, tiết học của một buổi sáng thứ hai lại bắt đầu.


Lớp F vác xác đi học nhưng mỗi người lại có một tâm trạng khác nhau, đi đến cửa giọng của Bối Nguyệt đã luôn mồm oan oan cả lên.
"Bà nói sao cơ, con nhỏ đó trơ trẽn vậy à"-Bối Nguyệt
"Bé, bé mồm thôi má"-Lê Khiết
"Có chuyện gì vậy?"-Danh Quỳnh cùng với đám còn lại từ xa đi đến, cất giày vào tủ xong thì bọn họ mới tụ tập trong lớp
Bối Nguyệt khuôn mặt hầm hầm mà kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cả đám cùng nghe, nghe xong bọn họ chỉ nhảy số đúng bốn từ Không biết xấu hổ.

Câu chuyện nó như thế này, vào hôm qua khi Lê Khiết tạm biệt mọi người ai về nhà nấy.

Vì đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với gia đình giả tạo kia nên giờ Lê Khiết chuyển hẳn về sống với ông nội luôn, nhưng thỉnh thoảng thì cô cũng sẽ ở lại nhà của Bối Nguyệt để tá túc qua đêm vào những lúc ông nội vắng nhà.
Với tâm thế vui vẻ, Lê Khiết xách theo hành lý đi vào phòng trà tìm ông nội.

Mới cười tươi thì nụ cười cô chợt khựng cả lại, cả khuôn mặt sượng trân ngay tại chỗ.

Hết nhìn hai người lạ kia lại nhìn đến sắc mặt của ông nội.

"Ông nội, con mới về"
"Khiết Khiết của ông về rồi đấy à, cháu mau đi cất hành lý rồi nghỉ ngơi đi.


Tý đến giờ cơm ông sẽ gọi cháu"
"Vâng ạ, nhưng cháu muốn ngồi nói chuyện với ông một chút ạ.

Tránh việc để đám người nào đó làm ông tức nghẹn thì lại khổ, giờ cháu chỉ còn lại mình ông thôi ạ.

Ông mà bị đám kia chọc cho tức chết bất đắt kỳ tử thì cháu lại cô đơn một mình mất."
"Ơ hay, hôm nay lại biết trù ẻo ông nội rồi đấy à.

Đứa cháu này"
Lê Khiết nhìn ông nội mình mà cười khúc khích, biết tính cách cô cháu gái này từ nhỏ đến lớn đã như vậy nên oomg cũng đã quá quen rồi.

Lê Khiết tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh ông mình, ông Lê rót cho cô một ly trà nóng.

Rồi sai quản gia đem hành lý của cô về phòng.
Lúc này hai mẹ con bị quên lãng kia mới nở nụ cười sượng trân mà nói.
"Tiểu Khiết con về rồi đấy à, con mới đi du lịch về sao?"
"Làm như thân lắm ý"-Lê Khiết
"Sao chị lại nói chuyện với mẹ như vậy chứ, còn nữa ban nãy chị còn hỗn với ông nội nữa"
Bị cô ta tự tiện gọi hai tiếng ông nội ngọt xớt như vậy khiến Ông Lê muốn bóp nát cả ly trà.

Ông còn chưa từng công nhận nó bao giờ, ngay cả mụ đàn bà mà nó gọi là mẹ nữa.

Lê Khiết nhẹ nhàng vuốt lưng ông nội để ông bình tĩnh lại, ánh mắt cô lúc này đã lạnh đi mấy phần.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217: 217: Câu Chuyện Này Nhạt Cần Thêm Muối


"Ta là ông nội của cô khi nào, ta còn chưa bao giờ công nhận mẹ của cô.

Huống hồ gì là một đứa con ngoài dã thú như cô.

Quý hoá quá nên hôm nay mới được gặp hai mẹ con các người đấy"-Ông Lê
     Lê Khiết nghe vậy liền giơ ngón tay lên làm dấu like cho ông nội, hai mẹ con nghe xong cũng cứng đồ.

Nhưng vì việc lớn về sau bèn nuốt xuống cơn giận mà tiếp tục nở nụ cười cứng ngắt và đầy méo mó.

Giọng nói của người mà Lê Khiết khao khát tình yêu thương của một người mẹ và cũng là người mà cô từng gọi thân thiết một tiếng mẹ rất đỗi thiêng liêng kia chợt văng vẳng.
     Nhưng không còn như lúc trước nữa bây giờ cô vô cùng căm hận giọng nói thảo mai này, căm phẫn cả việc mà bà ta đã làm với mẹ của cô vào mười tám năm trước.

Kể cả việc bà ta xúi giục cha đối xử với ông nội ra sao, ngay cả khi cả gia đình thối nát đó che mắt ông nội.

      Bao nhiêu là tiền của chu cấp cho đứa cháu cưng là cô bị cả nhà này bào mòn, trong khi cô chẳng có lấy một xu.

Nhiều lắm cũng chỉ được 2 triệu một tháng, đó là tất cả những gì cô có được từ tiền trợ cấp của ông nội dành cho mình.
"Ba à, ba đừng như vậy có được không? Dù gì sau khi mẹ của Tiểu Khiết mất thì con cũng đã làm tròn bổn phận là một người mẹ để chăm sóc con bé rồi kia mà"-Danh Ngọc
"Đừng gọi tôi là ba, tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác như cô.

Dù cho có chết thì cô và con nhỏ đó đừng có mơ mà chamk tay được vào tài sản của tôi, cô làm tròn bổn phận của người mẹ cỡ nào vậy.

Cô tưởng tôi già rồi nên lú à, tiền trợ cấp hàng tháng đều đặn tôi gởi cho đứa cháu yêu của mình không phải bị cô giấu riêng hết rồi à.

Tận 100 triệu đấy, rồi cô cho Lê Khiết được bao nhiêu.

2 triệu? Hình như gia đình cô có vẻ khinh thường tôi quá rồi đấy, may đây là bên nội biết.

Chơ cô nghĩ để nhà ngoại con bé biết thì cô và thằng chó đó không sống nổi đâu"
"Ông ơi, bình tĩnh.

Hít vào thở ra, rồi từ từ thôi ông.

Đừng tức giận, chuyện đâu còn có đó ạ"-Lê Khiết
"Nhưng mà ba"-Danh Ngọc
"Cút về đi, từ nay về sau hai mẹ con các người đừng mơ mà bước chân vào ngôi nhà này thêm một lần nào nữa.


Về mà nói với thằng chồng cô, đừng có mơ đến khối tài sản này của tao.

Cho dù không để lại được cho Lê Khiết thì tao quyết quyên góp hết cho các trại trẻ mồ côi còn hơn để lại cho thằng bất hiếu, không xứng làm cha như mày hưởng phúc."
Nói xong ông Lê sai người lôi hai mẹ con kia ném thẳng ra ngoài rồi ban lệnh cấm khắp biệt phủ.

Lê Khiết thấy đã hết chuyện để hóng bèn chào tạm biệt ông nội sau đó về phòng.
"Hết chuyện để hóng rồi à.

Chào ông nha, con về phòng đây ạ"
Chưa kịp để ông Lê nói thêm câu gì thì Lê Khiết đã chạy đi mất, ông bèn thở dài bất lực nhưng đôi mắt hiện rõ sự nuông chiều mà nhìn theo bóng dáng cô cháu gái yêu của mình.
"Thật là cái con bé này, lớn rồi mà tính nết vẫn như lúc nhỏ vậy."
Quay lại lớp học, sau khi cả đám nghe xong câu chuyện thì mỗi người lại mang một vẻ suy tư riêng.

"Chuyện này rất là...."-Trương Nguyên
"Nói thẳng ra là nhạt"-Hàn Vũ
"Bây rảnh quá, hai con mịa kia nhạt chơ có phải Tiểu Khiết nhạt đâu."-Danh Quỳnh
"Ê mà tao không ngờ mẹ kế của con Khiết lại trùng họ với bé Quỳnh nhà tao luôn ấy.


Bữa không để ý giờ nghĩ lại nên hỏi thôi."-Khiết Băng
"Chỉ trùng họ thôi, chơ tao nghĩ chẳng có liên quan gì đâu."-Thư Khoa
"Mà tao nghĩ lần sau hai mẹ con kia cũng quay lại tìm ông mày thôi à"-Chúc Thành
"Tao cũng nghĩ vậy"-Bối Nguyệt
"Hai mẹ con nhà đó tham vọng lắm haizzz"-Lê Khiết
"Thở dài làm gì, cứ để họ đến khi.

Kiểu gì ông nội mày chẳng xử đẹp mặt họ ra"-Hàn Phong
"Không thì, chúng ta tự xử lý.

Lột da rút móng....phư phư, có rất nhiều trò vui đây"-Mộc Hạ

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218: 218: Kế Hoạch Cuối Kỳ


Mộc Hạ che miệng cười duyên, đám kian ghe xong thì da gà, da trâu, da khủng long thay nhau nổi hết cả lên.

Ai mà ngờ trong suy nghĩ của Mộc Hạ lại bị tiêm nhiễm nhưng thứ khinh khủng như vậy.

Ý tưởng này bọn họ chê nha, nhưng thế quái nào mà vẫn có tên não tàn nào đó vô tay ủng hộ vậy.
        Vẻ mặt ngắm nhìn người thương mà nở một nụ cười trong mắt người ngoài vô cùng nhẹ nhàng và tươi như hoa.

Còn trong mắt bọn họ thì nhìn ngu vãi, đúng là hết thuốc chữa.

Ai có tình yêu vào cũng như vậy à, mà bọn họ có bị như vậy đâu.

Ừ thì không bị nhưng thực chất là bị rất nhiều lần rồi.

Nói chung cả đám khi yêu vào đều ngố tàu như nhau.
      Ngồi tám hăng say quá nên thầy Trương vào lúc nào mà bọn họ chẳng hay, thầy Trương đứng trên bục giảng bất lực gõ thước mạnh xuống bàn khiến tay đau nhức vậy mà đám học trò cưng vẫn rất là đam mê nói chuyện xì xầm to nhỏ bàn tán rất bí ẩn ở bên dưới.

   Thôi thì lực bất tòng tâm, thầy Trương bèn ngồi xuống ghế lôi điện thoại ra chơi cho đỡ chán.

Còn tranh thủ đợi đám nhóc kia bàn chuyện cơ mật xong rồi mới tính đến bước tiếp theo.
       Một lúc lâu sau, đám học trò nhỏ của thầy Trương cũng đã yên ổn ngồi ngay ngắn lại.

Thầy Trương thấy vậy cũng quay về đúng tác phong của mình mà nghiêm túc hơn.
"Như các em đã biết kết quả của cuộc thi rồi nhỉ? Thầy rất tự hào về các em, không chỉ riêng thầy mà còn có tất cả các học sinh trong trường và những cư dân của thành phố này.

Sau đấy thầy muốn trao giải của trường đến các em tiếp đó là muốn các em nghe một thông báo quan trọng.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, các em sẽ đại diện cho đất nước này đi thi quốc tế."-Thầy Trương
"Wow, thi quốc tế luôn sao"-Danh Quỳnh ngạc nhiên mà không kiềm chế được tông giọng của mình.

Tiếp sau đó là những tiếng bàn tán sôi nổi
"Đây là một vinh dự lớn đấy"-Lê Khiết
"Nhưng khó như vậy liệu chúng ta có chạm tới được cúp vô địch thế giới không đây"-Bối Nguyệt
"Đừng có mà tự ti như vậy chứ"-Hàn Vũ
"Chúng ta là ai cơ chứ"-Khiết Băng
"Đầu đội trời chân đạp đất, chúng ta chẳng sợ ai cả ngoại trừ mẹ ra.

Nên chúng ta nhất định sẽ đè bẹp dí được đám ngoại quốc kia thôi à"-Trương Nguyên .
"Với lại không phải rất thú vị sao, sau vụ này ắt hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền đây"-Thư Khoa
"Đúng thật là, mà thôi kệ.

Có tiếng thì ắt sẽ có miếng"-Chúc Thành
"Cùng cố gắng đấy nhé"-Hàn Phong

Cả đám nhất trí mà hô lên một tiếng, thầy Trương thấy được tinh thần như này cũng rất vui.

Không uổn công thầy Trương tin tưởng lớp mà theo lớp F tận ba năm trời.

Công bố và trao lại giải thưởng cho đám học trò nhỏ xong thì thầy Trương cũng đi trước, hôm nay có cuộc họp quan trọng để bàn về kỳ thi cuối kỳ.
Thời gian cũng trôi qua nhanh thật, ấy vậy mà lớp F sắp phải xa nhau rồi.

Như mọi năm, Nhất Đại đều sẽ thi sớm hơn các trường khác, một mặt vì muốn để cho học sinh có thêm thời gian ôn tập để thi đại học.

Mặc khác là có thể để học sinh tham gia được nhiều hoạt động gây dựng thêm nhiều kỷ niệm đẹp để gắn bó cả lớp lại với nhau hơn.
Mọi năm đều như vậy nên dần dần đây đã trở thành một phần truyền thống của trường, bây giờ mới là cuối tháng 3.

Giữa tháng 3 là cuộc thi kia bắt đầu, nên giờ các giáo viên của Nhất Đại đang họp bàn ngày thi.
"Như mọi năm bên phía trường ta sẽ thi sớm, sau đó mới tổ chức các hoạt động khác.

Nên năm nay vẫn sẽ giữ nguyên truyền thống cũ, đề thi thì sẽ được bốc thăm.

Tôi gửi tài liệu đến toàn bộ giáo viên sau, hiện tại giữa tháng 4 thì sẽ cho các em bắt đầu thi.


Rồi cuối tháng 4 sẽ phát bài.

Đầu tháng 5 chúng ta sẽ họp lại toàn bộ giáo viên một lần nữa để đưa ra kế hoạch về hoạt động năm nay dành cho các khối và một hoạt động vô cùng đặc biệt để tạm biệt các em cuối cấp ra trường.

Hoạt động xong thì cũng là giữa tháng 5 sẽ họp lại lần cuối về việc phân bố giáo viên ôn tập cho từng lớp để các em có đủ kiến thức để thi đại học vào cuối tháng 6.

Năm nay sẽ khác mọi năm vì điểm chuẩn và đề đã được cải cách, nên sẽ vất vả cho các quý thầy cô không ít rồi."-Hiệu Trưởng
Ai nấy đều lắng nghe xong sau đó chỉ khẽ gật đầu tán thành, về phần ôn thi thì chắc lại bầu như mọi năm.

Năm nay cải cách được ban hành trễ nên đây như là một thử thách lớn dành cho giáo viên.

Không chỉ để kiểm tra năng lực học sinh mà còn để kiểm tra lại giáo viên nữa.

Nên thật sự có chút khó khăn, hiệu trưởng chỉ nhắc nhở thêm về một số quy định nữa liền cho các giáo viên tan họp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219: 219: Trường Đại Học Phù Hợp


Ở bên ngoài phòng hội đồng, sau khi họp xong mỗi thầy cô đều mang một vẻ lo lắng riêng.

Nhất là các thầy cô đang làm chủ nhiệm của các khối lớp 12."Các thầy cô thấy thế nào?"
"Tôi thấy năm nay cực hơn rồi đấy, văn kiện, sổ sách cứ tùm lum cả lên.

Còn nhiều hơn năm ngoái, chưa kể lại việc cải cách được ban hành quá trễ.

Hình như sau cuộc thi lần này, bên quốc gia lại càng khắc khe hơn."
"Thầy Trương thầy thấy sao, mà chắc thầy cũng không lo lắng lắm đâu nhỉ?"
"Tôi cũng không rõ nữa thưa cô, nhưng tôi nghĩ học trò nhỏ của tôi sẽ rất căng não đây.

Nhưng chung quy tôi vẫn có niềm tin rằng mấy em ấy sẽ vượt qua được thôi."
        Thầy Trương không nói gì thêm với các giáo viên chủ nhiệm khác nữa mà nhanh chóng ôm đống giấy tờ kia mà rời đi.

Khổ nổi năm nay lu bu quá, chắc xong đợt này rồi thêm cuộc thi quốc tế nữa thì mời tụi nhỏ đi ăn một bữa hoành tá tràng mới được.
      Khi thầy Trương rời đi đã có không ít giáo viên chủ nhiệm khó chịu mà đi nói xấu, mỉa mai âu lưng thầy.

Nhất là cô giáo chủ nhiệm của lớp S.

Cũng đúng thôi lớp F là lớp đã cướp đi vinh quang của lớp mụ cơ mà.


Mà dù không cướp thì có khi năm nay lại rớt đài nữa cho coi.
      Năm nay cuộc thi khắc nghiệt vô cùng, đề thi được đánh giá trên mức năm sao.

Ngay cả các nước quốc tế cũng bó tay với một số câu hỏi oái ăm trong đề.

Sau vụ này đề thi quốc tế lại được nâng lên ở một level và tầm cao mới.

Cuộc đời chưa đủ khổ, đề chưa đủ đình trệ não hay răng mà cứ thích trêu đùa nhân sinh con người thế này.
       Khó nghĩ thật đấy, haizzzz.

Thầy Trương tranh thủ gửi tin nhắn vào nhóm lớp để thông báo sau đó tiếp tục vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn làm việc.
Lúc này cả đám đang tụ tập dùng tiền thưởng để ăn đồ nướng, thầy Trương vì bận việc nên đã từ chối bọn họ trước đó rồi.

"Ăn uống vô tư, thoải mái đi anh em.

Hôm nay tao mời."-Hàn Vũ
"Lại ăn nói sà lơ rồi đấy."-Danh Quỳnh
"Có lúc nào mà không vậy đâu."-Bối Nguyệt
"Kệ nó đi."-Khiết Băng
"Bao cù lôi, đây là tiền thưởng cho cả lớp đấy nhé.

Ưa vặt lông mày ghê."-Lê Khiết
"Thôi mà"-Trương Nguyên
"Ê, hết thịt rồi.

Để tao gọi thêm."-Thư Khoa
"Có ai ăn thêm gì nữa không?"-Chúc Thành
"Cứ gọi thêm đồ ăn đi, kêu thêm mấy lon nước ngọt nữa.

Chưa đủ tuổi uống nhiều dễ vào ngồi xơi nước."-Hàn Phong
"Thịt, thịt...Mềm mềm, ngon quá đi"-Mộc Hạ
Cả đám thấy biểu cảm thoả mãn kia của Mộc Hạ mà phì cười trước độ đáng yêu hiếm có của cậu.

Phải nói Mộc Hạ có niềm đam mê vô cùng mãnh liệt và bất diệt với đồ ăn.

Hàn Phong thấy vậy cũng nhanh tay lấy dĩa thịt mới được đem lên mà nướng cho cậu ăn.

Để thịt kêu xèo xèo, chín đều hai nên thì liền gắp ra cắt nhỏ rồi để vào chén cho Mộc Hạ.

Thư Khoa và Chúc Thành chưng cầu đủ ý kiến của cả đám xomg cũng gọi nhân viên đem thêm tầm vài chục dĩa thịt khác lên, kèm theo đó là mấy món nước ngọt.
Quả thật thịt nướng ở đây rất ngon, ăn xong cũng ấm bụng vô cùng.

Khi ra thanh toán thì cả đám cũng mãn nguyện, vì giá vô cùng rẻ.

Chi ra thì mỗi người chỉ tốn khoảng 300k mà ăn quá trời thịt.

Mà lát nào lát nấy dày cộm như quyển sách tham khảo văn của học sinh chuyên vậy.

Nói vậy thôi chơ chưa tới mức đó đâu, làm ăn vậy lỗ chết.

Ăn uống xong ai về nhà nấy, khi về nhà cả đám mới đọc những dòng tin nhắn ngắn của thầy Trương.
:"Thầy viết sớ à thầy?"-Lê Khiết
:"Tin nhắn ngắn giữ luôn á bây"-Danh Quỳnh
:"Mới thi xong, chớp mắt cái lại sắp thi tiếp.

Chớp mắt thêm cái nữa vẫn còn một kỳ thi nữa."-Bối Nguyệt
:"Số kiếp học sinh"-Khiết Băng
:"Lên đại học còn căng não hơn nữa ấy, mà bây định vào trường nào vậy?"-Hàn Vũ
:"Tao vẫn chưa biết nữa"-Trương Nguyên
:"Metoo"-Thư Khoa
:"Tao chắc vô Trường đại học Y"-Chúc Thành
:"Định hướng sớm là tốt đấy."-Hàn Phong
Mộc Hạ đã seen

:"Mấy cái đứa này, sắp thi đại học rồi mà giờ còn lông bông thế.

Định hướng đi cả không còn kịp đâu đấy.

Đi theo sở thích và sở trường của mình là được, dù gì các em cũng giàu.

Ông bà già tao lo hết mà sợ gì không kiếm ra tiền"-Thầy Trương
:"Thầy nói cũng đúng"-Lê Khiết
:"Để em suy nghĩ thêm đã ạ"-Danh Quỳnh
:"Bữa con Nguyệt chụp ảnh đúng đỉnh, mày tham gia trường đại học Sân khấu điện ảnh hoặc Truyền thông báo chí là tuyệt.

Hoặc không thì làm nhiếp ảnh gia, stylist hay gì gì đó cũng okkk."-Khiết Băng
:"Ngon đó mày, để tao search trường đã."-Bối Nguyệt
:"Rồi luôn tam tai của tao tới rồi."-Hàn Vũ
:"Giờ tao nên đi hướng nào bây."-Trương Nguyên
:"Mày vào đại học trăm mâm là ngon lành"-Thư Khoa
:"Bây bớt xàm đi"-Chúc Thành
:"Vậy bé Hạ của tôi thì sao nào, muốn học đại học trăm mâm không nè để tôi qua thưa chuyện với nhà cậu nè."-Hàn Phong
:"Không"-Mộc Hạ

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: 220: Bài Tập Chất Đống


Hàn Phong bị phũ nặng mà khóc không thành tiếng, hắn cam chịu ngồi vẽ vòng tròn tủi thân.

Cả đám được một phen như này liền thích thú thả icon haha vào dòng tin nhắn của Hàn Phong.

Điều này làm hắn muốn mua quần đội lên đầu cho đỡ quê.       Dù phũ là vậy nhưng Mộc Hạ vẫn âm thầm mỉm cười ở phía bên kia màn hình điện thoại, để kết thúc chuỗi hỗn loạn trong nhóm lớp thầy Trương liền gửi cả đống link bài tập cho cả đám làm.
       Thầy Trương đã gửi link vào nhóm lớp.
:"Các em cũng đang rảnh mà nhỉ? Cố làm hết đống bài tập này nhé! Yêu các em, cố lên.

Hạn cuối là ngày mai nộp.

Cấm ê a than vãn trong nhóm lớp nếu không ×2 bài tập lên."-Thầy Trương
      Sau dòng tin nhắn nhẹ nhàng của thầy Trương mà nhóm lớp chẳng còn lấy một phản hồi nào ngoài nhìn cái seen lạnh ngắt đứng trơ trọi một chỗ ở phía dưới dòng tin nhắn nọ.
          Và tối hôm đó có những con người cận lực giải quyết đống bài tập trong nước mắt.
Mộc Hạ đang làm bài thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giữa gian phòng im ắng, cậu nhấn nút nghe máy.
:"Alo, ai vậy ạ?"
:"Hạ Hạ, tuần tới cháu rảnh không.

Đi dạo chợ bảo thạch với ta một chuyến"
:"Sư phụ Hưu của con ơi, con đang rất bận rộn đây.


Mà người sao không rủ mấy vị sư đệ khác đi cùng ạ?"
:" Tụi nhóc đó bận đi trải nghiệm thực tế gì đoa để lấy cảm hứng vẽ tranh rồi."
:"Con lại có việc bận rồi nên chắc không đi được"
:" Haizzz đành vậy, tiếc thật đấy.

Nếu châu đi chắc sẽ kiếm được bộn tiền cho coi.

Chật chật đáng tiếc quá đi mất."
:"Khoan đã ạ, làm sao lại có thể kiếm bộn tiền vậy ạ?"
Diệt Hưu thấy Mộc Hạ đã mắc mưu bèn đắc ý mà thầm cười ở phía bên kia điện thoại, phải nói cách dụ dỗ cậu nhanh nhất chỉ có thể là tiền hoặc những cuộc làm ăn chân chính và kiếm được nhiều lợi ích mà thôi.
:" Để ta nói sơ qua cho con hiểu một chút về phiên chợ này.

Ở phiên chợ này như một cuộc đấu giá bảo thạch và đá quý thu nhỏ vậy.

Nhưng chỉ khác con phải tìm ra viên đá chứa giá trị lớn đó, bên ngoài nó chỉ là một viên đá ven đường bình thường.

Nhưng bên trong chính là chứa một viên kho báu quý giá người người ao ước.

Nếu cắt đá tại chỗ mà ra được báu vật thì lập tức tiền rất dễ kiếm thôi"
:"Hmmm, con hiểu rồi.


Vậy tuần sau con sẽ tranh thủ sắp xếp một ngày để đi cùng người.

Giờ con phải làm bài tập tiếp đã ạ.

Chào người, chúc sư phụ ngủ ngon."
:"Con cũng vậy, chú ý sức khỏe đấy nhé!"
:"Vâng ạ"
Diệt Hưu cúp máy, Mộc Hạ đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi nhìn đống bài tập còn đang dang dở.

Một lúc lâu sau khi ngồi thẩn thờ ở một chỗ thì Mộc Hạ tiếp tục cầm bút lên và làm bài tập.

Sau khi làm xong thì cậu bật máy tính để tra dữ liệu về buổi đấu giá và các quy tắc của nó.
Tra xong thông tin một hồi thì Mộc Hạ cũng dừng lại, thoát khỏi mạng thông minh.

Tắt nguồn máy rồi dọn dẹp sách vở sau đó đi vệ sinh cá nhân.

Vệ sinh xong thì cậu cầm điện thoại lên rồi nằm thẳng xuống giường.
Cậu đang xem các video về đồ ngọt, vừa suy nghĩ làm sao để ngày mai có thể kiếm được bộn tiền.

Và các loại đá có giá trị cao để làm trang sức tặng mọi người.

Chắc cũng không tốn nhiều đá lắm đâu nhỉ.
Thôi thì chuyện tuần sau thì hẵn để tuần sau tính vậy, tính sớm bước không qua.

Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ cả đám lại vác xác tới trường.

Nhưng một số người trong lớp có vẻ đang rơi vào trạng thái bất ổn, và có quầng thâm mắt rất rõ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: 221: Bị Nhìn Chằm Chằm


"Đúng là cực hình mà"- Bối Nguyệt than vãn không thôi, nhưng vẫn cố trụ lấy cơ thể mình để mang giày cho đàng hoàng.
"Chắc có mình mày cảm thấy vậy không à, nhìn đi còn đâu vẻ ngoài đẹp trai của tao nữa.

Mắt tao còn thâm quầng cả lên này."-Hàn Vũ
"Nhìn nây tàn tạ quá vậy?"-Lê Khiết
"Không biết mốt đi làm bây còn thảm như nào nữa trời"-Danh Quỳnh
"Lo gì, tụi nó khởi nghiệp thất bại thì về ăn bám gia đình, dù gì cũng có cô ấm cậu chiêu lo gì chết đói."-Khiết Băng
"Nói câu nào đúng phóc câu đó vậy mày."-Trương Nguyên
"Giàu quá cũng khổ nhỉ? Mà kệ thà vậy cũng ngon."-Thư Khoa
"Đúng là hết nói nổi.

Đúng là một đám báo con.

Gia tộc bất hạnh, ba mẹ bất lực."-Chúc Thành
"Mọi người buổi sáng tốt lành...."-Mộc Hạ chợt khựng lại khi thấy khuôn mặt thê thảm của hai người bạn.


Hàn Phong lạnh nhạt mà thốt ra một lời rất là ngứa đòn.
"Ăn chơi quá đà, nghiện ngập thật.

Tao chụp lại rồi mai sẽ nổi tiếng thôi, để tao về nghĩ cap đã"-Hàn Phong
"Mày ngứa đòn à thằng kia"-Bối Nguyệt
"Bình tĩnh mày ơi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Mày đừng có mà đắc ý, giờ mày có thể khiến tụi tao lùi bước nhưng sau này thì đừng hòng"-Hàn Vũ hùng hồn mà nói, Hàn Phong lạnh nhạt nhấc điện thoại gọi đi trước những con mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người.
:"Dạ bác, là cháu Hàn Phong đây ạ.

Dạ Vũ...."
      Hàn Phong bị Hàn Vũ nhanh chóng bịt mỏ lại, cậu ta nhanh chóng hớt hải, hoảng loạn mà nói vào điện thoại một câu.

Sau đó liền cố gắng cúp máy.
:"Dạ không có gì đâu mẹ, tạm biệt mẹ.

Con yêu mẹ lắm"
      Tắt được điện thoại xong thì cậu ta mới nhẹ nhõm mà thả mỏ của Hàn Phong ra, hiện tại trông hắn vô cùng tức giận.

Chỉ cần nhìn cái nụ cười như muốn tàn sát nhân loại kia thôi cũng đủ khiến Hàn Vũ cụp đuôi, ôm chân hắn mà liên tục gọi baba tha mạng rồi.
Giờ vào học cũng đến, lớp trưởng Lê Khiết nhanh chóng thu lại toàn bộ bài tập của cả lớp để lên bàn giáo viên cho thầy Trương.

Hôm nay có tiết của thầy.
"Lê Khiết em thu bài tập của các bạn chưa?"
Lê Khiết nghiêm chỉnh đứng dậy dõng dạc nói với thầy Trương.
"Dạ em đã thu đầy đủ rồi thưa thầy, bài tập của các bạn em đã để lên bàn giáo viên cho thầy luôn rồi đấy ạ."
"Được rồi, cảm ơn em.


Chúng ta vào tiết thôi.

Sắp tới kỳ thi rồi nên các em nhớ chú ý một số kiến thức thầy nhấn mạnh khi trong quá trình giảng bài nhé"
Cả lớp hô "Vâng" một cái rõ to rồi lật sách vở ra bắt đầu học bài, thầy Trương cũng quay lên cầm lấy phấn mà ghi tiêu đề của bài học ngày hôm nay.

Tiết học nhanh chóng trôi qua như một cơn gió, mới đây mà đã đến giờ ăn trưa.

Khác với những lần trước thì lần này Mộc Hạ và Hàn Phong cũng cùng đám bạn mình xuống căn tin để dùng bữa luôn.

Cả đám ngồi vây ở một cái bàn lớn, chẳng có học sinh nào dám dành chỗ với bọn họ cả.
Hàn Vũ, Hàn Phong, Khiết Băng và Chúc Thành rời đi để lấy đồ ăn nơi quầy chung.

Còn những người còn lại ngồi giữ chỗ.

"Ê bây, tao thấy cứ kỳ kỳ sao á"-Lê Khiết
"Kỳ kỳ sao má?"-Bối Nguyệt
"Ý mày là có ai đang nhìn chằm chằm vào bàn của tụi mình à?"-Danh Quỳnh
"Tao cũng cảm thấy vậy"-Thư Khoa
"Metoo, còn cậu thì sao Hạ Hạ?"- Trương Nguyên

"Hmmm....Là mấy đàn em lớp F ở khoá dưới thôi, đừng lo"-Mộc Hạ
Nghe cậu nói vậy thì cả đám mới thả lỏng hơn chút, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm kiểu này cũng rén thật.

Không lâu sau thì đám kia quay lại bàn, trên tay còn cầm theo nhiều khay thức ăn nóng hổi.
"Soa vậy?"-Khiết Băng
"Sắc mặt tụi bây cứ lạ lạ sao á"-Hàn Vũ
"Ngồi xuống trước đã"-Chúc Thành
"Có chuyện gì xảy ra lúc bọn tôi đi à Hạ Hạ?"-Hàn Phong
"Ừm, có mấy em khoá dưới lớp F cứ nhìn chằm chằm vào bàn lớp mình.

Điều này khiến mọi người cảm thấy có chút khó chịu"-Mộc Hạ
Nghe thấy vậy mấy người kia gật đầu và "À" lên một tiếng như đã hiểu ra vấn đề, nhưng chiếc bụng đói bắt đầu réo lên của mọi người khiến những suy nghĩ và cảm giác kia liền vơi đi.
Bọn họ nhanh chóng chia cơm ra mà ăn, dù gì cũng nên tranh thủ chơ sắp hết giờ ăn cơm trưa rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: 222: Cắt Đá


Cuối tuần đã đến, Mộc Hạ chuẩn bị balo và chàp tạm biệt cả nhà mà theo chân lão sư phụ của mình đi kiếm tiền.

Cậu ra ngoài chỉ đem theo tiền mặt bên người khoảng tầm mấy triệu thôi.

Còn số tiền khác thì đã nằm trong thẻ.
"Sư phụ, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ lời to"
"Được, vậy thì con nhớ nhẹ tay cho nguo là ta còn làm ăn nữa đấy"
"Hehe, hên xui may rủi ạ"
      Mộc Hạ nở nụ cười đầy xấu xa nhìn về phía trước, chiếc xe phiên bản giới hạn vẫn bon chen chạy trên đường thẳng không lấy một chút gồ ghề nè.

Chơ xước cái thôi sửa cái xe muốn tăng huyết áp vì thâm hụt tiền mất.
Tại hội chợ, người người nô nức tranh nhau đứng chật kín tại một quầy trưng bày toàn là các mẫu đá với hình dạng khác nhau.


Từ bé cho tới lớn, bọn họ đứng xem xét một hồi lâu mới quyết định đưa ra một cái giá vừa phải để mua lại viên đá mà mình đã chọn kỹ.
Mộc Hạ và Diệt Hưu đi nhanh vào sâu bên trong, lúc đi ngang các quầy cậu cũng nhìn thử một chút.

Đi sâu hơn thì lại càng thưa thớt, ở chỗ bàn nhỏ phía cuối góc chợ có một ông lão già lom khom đang rao bán mấy món đồ lấm lem bùn đất.

Với chất giọng yếu ớt vốn có của người già vì tuổi đã lớn nên dường như chẳng có lấy một ai mảy may quan tâm tới ông lão cả.
Mộc Hạ thấy vậy bèn kéo nhẹ góc áo của sư
phụ mình.
"Sao vây, Hạ Hạ?"
"Sư phụ mình ghé qua gian hàng nhỏ ở đó đi, cháu thấy mấy viên đá kia nhìn rất dễ thương"
Sư phụ chẳng biết cậu định giở trò gì, nhưng bằng sự cưng chiều vô đối với cậu học trò cưng này thì ông quyết định theo chân cậu ghé qua gian hàng nhỏ đó.
"Hai vị, xem đá đi"
"Mấy viên đá này bán sao vậy ạ?"
"Cũng rẻ lắm, tui chỉ bán 5 triệu một viên thôi"
"Thế này đi ha, cháu sẽ mua hết số đá này của bác.

Đây là thẻ ạ, nó không có mật khẩu đâu.

Có gì bác ra ngân hàng rút tiền nha"
"Cảm ơn hai vị rất nhiều ạ"
Ông lão vui mừng nhận lấy thẻ của cậu, Diệt Hưu lão sư cũng mượn tới một chiếc xe đẩy.

Bỏ hết đống đá lên xe xong thì ông lão cũng thu dọn tấm bạc cũ rồi rời đi.


Ngắm nghía thêm một lúc lâu nữa thì Mộc Hạ cũng dừng lại mà đi thẳng tới bàn cắt ở phía hội trường lớn, nơi đây giờ tụ tập rất đông người.
"Chắc phải đợi một lúc rồi, mà sao con lại muốn đống đá nhỏ này vậy.

Nếu cắt ra không có giá trị thì bay mấy hơn mấy tỷ của con đấy"
Mộc Hạ thản nhiên đáp lời sư phụ mình: " Không sao đâu ạ, lâu lâu làm chút việc tốt sẽ khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn mà sư phụ.

Tâm cũng nhẹ hơn nữa"
"Thật là"
Diệt Hưu bất lực thở dài, sau khi đợi một hàng dài cắt đá xong thì cuối cùng cũng đến lượt Mộc Hạ.

Những viên đá cậu mua rất nhỏ, chỉ cỡ bằng một bàn tay người đàn ông trưởng thành mà thôi.

Trong đó to nhất cũng chỉ có đúng một viên đá với hình thù vô cùng kỳ dị và đầy méo mó, nói trắng ra là trông nó vô cùng xấu.
Ban đầu khi cậu đặt đá lên cắt cũng có nhiều dân chơi đá đã cười rộ lên đầy vẻ khinh thường, nhưng càng cười to thì sau đó họ càng không dám cười nữa.

Mỗi viên đá được cắt ra đều mang giá trị lên đến hàng tỷ USD vì độ quý hiếm của nó.


Và trong đó có viên đá cầu vồng nguyệt quang đã thất truyền từ xa xưa.
Tính đến thời thế hiện nay đây là viên đá không có ai từng sở hữu được trên thế giới.

Và viên đá to xấu xí kia đã mang lại kỳ tích đó.

Sau khi cắt xong toàn bộ hơn 20 viên đá thì Mộc Hạ cũng rời đi, trong khi đó nhiều người ra giá rất cao để mua lại chúng.
"Tôi không bán, số đá này tôi có việc cần dùng đến rồi.

Nếu có duyên hẹn lần sau lại gặp, lúc đó có thể tôi sẽ bán lại số đá của mình"
Bất lực trước tính cách lạnh nhạt vốn có của học trò, một người làm sư phụ như cậu cũng đã quá quen thuộc rồi.

Không nói gì thêm nữa, Mộc Hạ mua thêm một cái túi, bỏ hết đống đá có giá trị kia vào trong rồi xách đi về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: 223: Phố Sầm Uất


Diệt Hưu trở Mộc Hạ về nhà, sau khi tạm biệt cậu thì cũng rời đi vì ông mới nhận được cuộc điện thoại ở bên Bảo Tàng hối thúc."Sư phụ về cẩn thận ạ, để con mài đống đá này làm thành trang sức thì sẽ tặng cho người và mọi người một cái ạ."
"Được, sư phụ chờ quà của con.

Mà sắp tới ta phải đi công tác, có gì bảo tàng nhờ con trông coi ít hôm."
"Vâng ạ."
       Nhận được câu trả lời như ý xong thì Diệt Hưu lão sư cũng đánh xe rời đi, Mộc Hạ xách theo đống đá đi lên phòng.

Tầm giờ này ở nhà chẳng có ai ngoài cậu, dạo giờ mọi người rất bận.

Có khi còn bận hơn cả năm ngoái nữa.
         Đặt đống đá trên bàn, Mộc Hạ tìm đồ rồi đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong thì lại lên mạng mua một số linh kiện, máy móc và dụng cụ để tiến hành công cuộc chế tác trang sức của bản thân.
     Trong thời gian chờ các món đồ được ship tới thì trong các ngày kia Mộc Hạ sẽ lên ý tưởng và vẽ ra các bản thiết kế về trang sức mà cậu thấy ưng ý nhất.

Cũng khá là nhiều bản vẽ đây.
Hì hục một hồi lâu cuối cùng bản thiết kế cũng hoàn thành, trong thời gian rảnh sắp tới Mộc Hạ lại phải tìm đề giải để bản thân đỡ cảm thấy nhàm chán.

"Còn sớm nhỉ? Mình có nên đến thư viện một chuyến không nhỉ?"
Phân vân một hồi thì Mộc Hạ cũng thu dọn đống đá đặt gọn vào một chiếc hộp rồi khoá cửa nhà rời đi, cậu ghé vào thư viện mượn vài quyển sách để đọc.

Nắng chiều vẫn còn nhè nhẹ chiếu xuống từ trên đỉnh đầu xuống dưới mặt đất.
Bóng người hối hả mà bôn ba chạy đi chạy lại vì miếng cơm manh áo, phải nói cuộc sống của người lớn chẳng dễ dàng chút nào cả.

"Haizzz"- Mộc Hạ thở dài một hơi mà nhìn trời, rồi lại nhìn dòng người hối hả.
Không biết từ bao giờ cậu lại luẩn quẩn tới những khu phố sầm uất kia, ở đây người ra vào phải gọi là ăn diện quá sang trọng.

Đang ngắm phố phường thì đột nhiên một chiếc xe thể thao lạng lách, phóng nhanh tới.
Dưới dòng người tấp nập, đứa trẻ ngơ ngác đã lạc mất mẹ mình mà nức nở khóc.

Trên tay đứa bé còn cầm theo một chú thỏ bông trắng thật xinh.

Chiếc xe vô nhân tính như không có người lái đâm nhanh về phía đứa trẻ đáng thương kia.
Một tiếng động lớn vang lên, Mộc Hạ túi đeo chéo của mình lao nhanh về phía đứa nhỏ.

Một cú ôm chọn cả người đứa nhỏ vào trong lòng rồi theo đà mất đi phương hướng mà tông thẳng người chà sát một phần da thịt dưới đường rồi va vào đống thùng gỗ được đặt một cách vô ý thức ở đó.
Chiếc xe vì vậy cũng mất lái mà tông vào cột đèn trên vệ đường, chủ nhân của chiếc xe không màng đến sự hiện diện của những nạn nhân suýt nữa mất mạng vì trình độ lái xe của mình.

Hắn ta đứng đó chửi đổng cả lên.

"Mẹ kiếp, ở đâu ra hai đứa nghèo hèn dàm làm hỏng chiếc xe bạc tỷ của tao vậy."
Lúc này Mộc Hạ vẫn ôm khư khư đứa bé dần dần buông lỏng vòng tay của mình ra, người cậu ê ẩm cả lên.

Cậu nhanh chóng mở mắt để quan sát tình hình xung quanh vì nghe được tiếng chửi đổng lên của ai đó.
"Khụ khụ....em không sao chứ?"
"Hức.....Oa....Oa....Em không sao ạ.

Cảm ơn anh, nhưng em lạc mất mẹ rồi.


Oa Oa....mẹ ơi, bảo bảo sợ quá...."
"Ngoan, nín đi.

Đừng sợ có ảnh ở đây"
Nghe thấy vậy đứa bé kia cũng dần nín khóc, Mộc Hạ nén đau mà ôm đứa bé mà từ từ đứng dậy.

Khắp tay chân của cậu trầy một mảng lớn, có vài chỗ đã chảy máu.
"Là mày dám phá hư xe của tao"
"Phiền cậu ăn nói cho đàng hoàng, chính cậu là người phóng xe ẩu trong khu vực đông người qua lại.

Chiếu theo luật pháp nước nhà thì cậu chính là người sai đầu tiên, mà hình như trên người cậu cũng có mùi rượu thoang thoảng.

Lái xe khi say rượu thì lần này báo chính quyền chắc tội không có nhẹ đâu"
"Mày...mày dám ăn nói với tao như vậy? Mày biết tao là ai không hả?"
"Cậu là ai thì kệ mịa cậu, liên quan gì đến gia đình, dòng họ nhà tôi chắc."
"Lần mày mày xong đời với tao"
Hắn ta không cãi lại được bèn lôi kéo cậu, bắt ép cậu đi theo mình.

Nhưng làm gì cũng không thành hắn ta bèn rút điện thoại gọi cho ai đó, lúc này mẹ đứa bé cũng đi tới.
"Con ơi, con đây rồi.


Cảm ơn cháu đã trông nom con gái cô"
"Không sao đâu ạ.

Có gì cô nhớ đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra đi ạ, tim của em ấy đập không được bình thường.

Nếu không chữa được thì hãy liên hệ với bên Viện Y Khoa Quốc Gia ạ"
"À...ừm.

Cô biết rồi, cảm ơn cháu rất nhiều.

Ly à, cảm ơn anh đi con"
"Em cảm ơn anh ạ"
Sau khi hai mẹ con rời đi thì cậu cũng không nán lại nữa mà mặc kệ tên kia rồi lượm lại túi xách rồi đi mất.

Nhưng hắn ta nào dễ dàng tha cho cậu như vậy.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom