Cập nhật mới

Dịch Người Mẹ Hợp Đồng Của Con Gái Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


“Thiên Sơn, anh hiểu lầm rồi.

Diệp Sung chỉ là một người đàn anh quan tâm và giúp đỡ em trong thời gian học đại học.

Anh ta không có ý định gì ngoài việc chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng em.”
Lục Mỹ Đình cố gắng giải thích.
Cố Thiên Sơn nhìn vào mắt Lục Mỹ Đình, những giọt nước mắt không thể kìm nén được tràn ngập.

Anh ôm Lục Mỹ Đình vào lòng và nói.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi.

Anh không nên tỏ ra ghen tuông và giận dữ như vậy.

Đối với anh em rất quan trọng, anh sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em.”
Lục Mỹ Đình cảm nhận được tình cảm chân thành từ Cố Thiên Sơn và ôm anh mạnh mẽ.

Cả hai chia sẻ những nỗi đau và khó khăn của mình, tìm cách để hiểu và chia sẻ lẫn nhau.

Trái tim của họ dần dần hòa quyện và đồng điệu, tạo nên một tình yêu đích thực và sâu sắc.
Trong phòng khám, Lục Mỹ Đình đang được Diệp Sung thăm khám và chăm sóc.

Ánh mắt của Diệp Sung tràn đầy quan tâm và lo lắng khi nhìn vào cô.


Trong khi đó, Tiểu Bối vui vẻ bước vào phòng khám, gọi mẹ một cách đáng yêu.
“Mẹ ơi! Con tới đây thăm mẹ nè!”
Tiểu Bối nhanh chóng chạy vào bên cạnh Lục Mỹ Đình, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Diệp Sung ngạc nhiên và hụt hẫng khi biết rằng Lục Mỹ Đình đã có gia đình.

Anh không ngờ rằng đàn em của mình đã trở thành một người mẹ.

Trái tim anh bất ngờ bị tổn thương, nhưng anh cố gắng che giấu cảm xúc đó.
Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự hụt hẫng trong ánh mắt của Diệp Sung và muốn giải thích tình hình.

Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói điều gì, Cố Thiên Sơn kéo Diệp Sung ra khỏi phòng khám và nhắc nhở Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em là người đã có gia đình rồi đấy!”
Diệp Sung bị kéo ra ngoài một cách vô cớ, anh không biết phải giải quyết như thế nào.
“Xin lỗi, anh mau thả tôi ra.

Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến lôi anh ra ngoài.”
Chắc có lẽ, Diệp Sung không biết danh tiếng của Cố Thiên Sơn, nên anh mới lớn tiếng như vậy.
“Bác sĩ Diệp, xem ra anh không biết tôi là ai rồi.”
Diệp Sung liền đáp lại.
“Anh là ai tôi không quan tâm, anh mau buông tôi ra.”
Cố Thiên Sơn nghiêm túc nói cho Diệp Sung biết danh tính của anh.
“Bác sĩ Diệp, nghe cho rõ đây.

Tôi là Cố Thiên Sơn, Cố tổng của tập đoàn Cố gia, tôi là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện này.”
Cố Thiên Sơn nắm lấy cổ áo Diệp Sung rồi tiếp tục nói.
“Nếu còn muốn làm ở đây, khôn hồn mau tránh xa vợ tôi là Lục Mỹ Đình ra.

Nếu còn tiếp tục, tôi e rằng bác sĩ Diệp đây sẽ không còn được làm việc ở nước A này.”
Nói xong, Cố Thiên Sơn thả cổ áo Diệp Sung và hất ra thật mạnh.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Cố Thiên Sơn vang lên trong không gian yên tĩnh của bệnh viện.
“Sếp Cố, anh mau đến công ty.

Công ty xảy ra chuyện rồi.”
“Được, tôi đến ngay!”
Trước khi đi, Cố Thiên Sơn vẫn không quên nhắc nhở Diệp Sung lần cuối.
“Bác sĩ Diệp, hãy nhớ những gì mà tôi nói.”
Cố Thiên Sơn quay lại phòng bệnh dặn dò Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình nhìn thấy gương mặt Cố Thiên Sơn hiện ra vẻ lo lắng, cô liền hỏi.
“Cố Thiên Sơn, anh đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cố Thiên Sơn liền trả lời.


“Công ty gặp một vấn đề lớn.

Vân Tổng và Mặc Thị đang cố gắng hãm hại chúng ta.

Anh phải đi giải quyết ngay.”
Lục Mỹ Đình lo lắng.
“Thiên Sơn, đều là tại em.

Anh cẩn thận nhé.

Tiểu Bối đã có em chăm sóc, anh đừng lo.”
“Baba, cố gắng lên ạ!”
Tiểu Bối ở trên giường cũng nói lời động viên cho Cố Thiên Sơn.
Cố Thiên Sơn lạnh lùng.
“Mỹ Đình, em đừng lo, anh sẽ làm mọi cách để đối phó với tình huống này.

Em chăm sóc Tiểu Bối nhé!”
“Tiểu Bối, con ngoan ở đây với mẹ! Khi nào xong việc, baba sẽ đến đón hai mẹ con về nhà.”
Cố Thiên Sơn rời khỏi bệnh viện với gương mặt lạnh băng, nhìn rất sợ.
Trong lúc Cố Thiên Sơn đi vắng, Diệp Sung nhân cơ hội này ở lại bên cạnh Lục Mỹ Đình.

Anh cố gắng thể hiện sự quan tâm và chăm sóc đối với cô.
“Mỹ Đình, em cảm thấy trong người như thế nào rồi? Uống chút nước cam đi, anh tự tay làm cho em đó.”
Diệp Sung trên tay cầm ly nước cam đưa lên miệng cho Lục Mỹ Đình uống, liền bị Tiểu Bối ngăn cản.
“Chú không được động đến mẹ con.”
Lục Mỹ Đình thật sự bất lực trước cách dạy Tiểu Bối của Cố Thiên Sơn.

Anh ta giữ của đến mức phải bắt con gái học theo tính cách của anh ta.

“Cháu gái, chú chỉ muốn mẹ cháu nhanh khỏi bệnh.”
Tiểu Bối liền lắc đầu không đồng ý.
“Cháu gái, cháu không muốn mẹ cháu nhanh khỏi bệnh để về nhà với cháu sao?”
Tiểu Bối lắc đầu.
“Vậy cháu gái để chú chăm sóc cho mẹ con mau khỏe để về nhà với con được không?”
Diệp Sung nhẹ nhàng giải thích cho Tiểu Bối hiểu.
“Chú là người xấu, chú không được động vào mẹ cháu.”
Lục Mỹ Đình lắc đầu ngao ngán khi thấy Tiểu Bối như vậy.
“Tiểu Bối, con không được hư như vậy.

Chú là bác sĩ, chú biết cách để làm mẹ mau khỏi bệnh về với Tiểu Bối.”
Tiểu Bối bĩu môi, gương mặt bầu bĩnh trông thật đáng yêu.
Tuy nhiên, Tiểu Bối nhạy bén và cố gắng tìm mọi cách để tránh Diệp Sung đến gần mẹ.

Cô hiểu rằng Cố Thiên Sơn không muốn ai khác tiếp cận Lục Mỹ Đình.
Tập đoàn Cố Gia.
Cố Thiên Sơn vừa đến đã thấy tất cả cổ đông lớn nhỏ của công ty, kéo đến công ty để làm loạn.

Bọn họ nghe được tin tức Cố Thiên Sơn vì chuyện tình cảm mà không còn quan tâm đến chuyện công ty như lúc trước.
“Cố tổng, dạo này có phải cậu không còn quan tâm chuyện công ty như lúc trước?”
Cố Thiên Sơn lạnh lùng nói.
“Dựa vào đâu mà các người nói tôi không quan tâm đến chuyện công ty?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


“Cố tổng, dạo gần đây tôi nghe rất nhiều người nói.

Hơn hết dạo này công ty cũng có phần đi xuống.

Nếu cứ như vậy, liệu cổ phần của chúng tôi đóng góp trong công ty có xứng đáng không chứ?”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh như băng không nói lời nào đi thẳng lên phòng làm việc của anh.
“Cố tổng, nếu không giải quyết chuyện này rõ ràng.

Chúng tôi sẽ rút hết tất cả cổ phần trong Cố gia.”
“Phải phải.

Nếu không giải quyết, chúng tôi sẽ đồng lòng rút hết cổ phần.”
Rất nhiều cổ đông của công ty liên tục đòi rút cổ phần.
Trong phòng làm việc riêng, Cố Thiên Sơn đang tức giận và quyết tâm làm cho ra lẽ chuyện này.
“Ai là người đã tung tin đồn này?”
Cố Thiên Sơn mặt lạnh như băng hỏi.
“Cố tổng, là người nhà Mặc thị và Vân tổng, bọn họ đã tung tin đồn dạo gần đây anh chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm và không lo chuyện gì của công ty, làm cho công ty tổn thất rất nhiều tiền.”
Trợ lý Tư giải thích.
“Điều tra về người nhà Mặc thị và Vân tổng, phải làm mọi cách để họ bỏ đi và không dám quay lại nước A này.

Sau đó thu mua hết tất cả tài sản của hai công ty.”
Trong sự nổi giận và quyết tâm, Cố Thiên Sơn đã đưa ra một kế hoạch để đối phó với đối thủ.


Anh đã sử dụng những thông tin đe dọa về người thân của Vân Tổng và Mặc Thị, khiến họ sợ xanh mặt và không còn cách nào khác là phải bỏ đi.

Sự can đảm và quyết đoán của Cố Thiên Sơn đã khiến cả hai công ty trở nên yếu đuối và dễ dàng bị thu mua.
Quá trình thu mua công ty đã được triển khai với tốc độ chóng mặt.

Cố Thiên Sơn chỉ trong một thời gian ngắn đã mua lại tất cả các công ty của Mặc Thị và Vân Tổng.

Những bước đi khôn ngoan và kỷ luật của anh đã đảm bảo rằng không ai có thể chống lại sự thống trị của Cố gia trong thị trường cả nước.
“Cố tổng, mọi việc anh ra lệnh, tôi đã làm xong.

Đây là giấy tờ về toàn bộ tài sản và công ty của Mặc thị và Vân tổng.”
“Được, tốt lắm! Cho mở cuộc họp cổ đông gấp trong chiều nay.”
Cố Thiên Sơn yêu cầu trợ lý Tư mở cuộc họp gấp với cổ đông trong chiều nay.

Trong cuộc họp gấp, Cố Thiên Sơn thông báo với tất cả cổ đông về việc mua lại các công ty đối thủ.

Tâm trạng của anh đầy tự hào và hứng khởi.

Cổ đông ai nấy đều yên tâm mà tiếp tục đóng góp cổ phần trong Cố gia.
“Cố tổng, cậu giỏi lắm! Chúng tôi sẽ tiếp tục đầu tư cổ phần vào Cố gia.”
“Nào mọi người cho Cố tổng của chúng ta một tràng pháo tay vì đã thu mua được cổ phần của Mặc thị và Vân tổng giúp cho Cố gia của chúng ta tiến sâu vào thị trường.”
Cố Thiên Sơn lạnh như băng nói lời kết thúc buổi họp.
“Nếu không còn gì, chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây.”
“Trợ lý Tư, chuyện công ty giao cho cậu giải quyết, có chuyện gì gấp hãy điện cho tôi.”
Nói rồi, Cố Thiên rời đi khỏi công ty.
Trên đường đi, Cố Thiên Sơn không ngừng nghĩ đến Lục Mỹ Đình và Diệp Sung đang ở bệnh viện, anh tăng tốc lái xe đến bệnh viện.
Cố Thiên Sơn đến bệnh viện sau một ngày làm việc căng thẳng.

Anh cảm thấy mệt mỏi và đau đớn trong lòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Diệp Sung đang đứng bên giường của Lục Mỹ Đình, chăm sóc cô và Tiểu Bối nằm ngủ bên cạnh.

Cảnh tượng ấy khiến cho cơn ghen tuông trong lòng Cố Thiên Sơn bùng lên như lửa cháy.
Anh nhìn thấy sự ân cần và tình cảm mà Diệp Sung dành cho Lục Mỹ Đình.

Trái tim anh như bị xé toạc, nhưng trong cơn tức giận và đau khổ.
“Bác sĩ Diệp, xem ra lời nói của tôi không thấm trong đầu anh rồi.”
Cố Thiên Sơn mở cửa bước vào, nói từ đằng sau.
Lục Mỹ Đình và Diệp Sung bất ngờ và lo sợ khi thấy Cố Thiên Sơn quay về.


Tiểu Bối nghe tiếng liền thức giấc.
“Aaa… Baba đến đón con và mẹ về nhà rồi.”
Tiểu Bối xuống giường chạy lại ôm Cố Thiên Sơn rồi nói.
“Tiểu Bối ngoan, ba cho người đưa con về nhà với quản gia Hà trước.

Sau khi làm thủ tục xuất viện cho mẹ.

Ba sẽ đưa mẹ về nhà với Tiểu Bối.”
Cố Thiên Sơn bế Tiểu Bối trên tay, nhẹ nhàng nói rồi cho người đưa Tiểu Bối về biệt thự.
Trong phòng bệnh, không khí càng trở nên ngột ngạt khi chỉ còn ba người, Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn và Diệp Sung.
“Anh Cố, tôi là một bác sĩ, tôi chỉ đang thực hiện đúng nghĩa vụ của mình.

Hơn nữa tôi còn là bác sĩ điều trị bệnh của Mỹ Đình.”
Lục Mỹ Đình không ngừng lo sợ.
“Thiên Sơn, anh ấy chỉ đang thăm khám cho em.”
Rầm!
Cố Thiên Sơn mạnh mẽ kéo Diệp Sung ra bên ngoài, liền đóng cửa lại.
“Anh Cố, nếu anh còn làm loạn.

Tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn đang ở phòng bệnh, không khí vô cùng ngột ngạt khiến Lục Mỹ Đình muốn ngạt thở.
Đôi mắt sắc bén của Cố Thiên Sơn đang nhìn chằm chằm về phía Lục Mỹ Đình, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cô run rẩy lo sợ.
“Anh… anh bình tĩnh lại đi.”
“Mỹ Đình, em nên nhớ em là người đã có gia đình.”
Cố Thiên Sơn kéo Lục Mỹ Đình vào nhà vệ sinh liền đóng sầm cửa lại.
“Anh… anh đang làm em đau đó.”
“Mỹ Đình, hôm nay anh sẽ nhắc cho em nhớ.


Em là người đã có gia đình nhưng vẫn còn gần gũi với người khác giới.”
Cố Thiên Sơn áp sát Lục Mỹ Đình vào trong tường, anh cúi người xuống, đầu lưỡi viền quanh một vòng khuôn môi trái tim đẹp đẽ của Lục Mỹ Đình, nụ cười của kẻ sát nhân lúc này càng hiện rõ trên khóe môi anh.
“Mỹ Đình, em đã biết mình sai chưa?”
Cố Thiên Sơn nói với giọng cảnh cáo, khiến người nghe rợn người.
“Anh thả tôi ra.

Xin anh hãy tha cho tôi.”
Cố Thiên Sơn không buông tha cho Lục Mỹ Đình, rất nhanh anh đã chiếm hữu được Lục Mỹ Đình, đến khi cô không còn chút sức lực, Cố Thiên Sơn mới chịu buông tha cho cô.
Những vết máu đỏ tươi, làm cho Lục Mỹ Đình đau đớn, rên rỉ.

Cố Thiên Sơn không ngờ anh đã lấy đi lần đầu tiên của Lục Mỹ Đình.

Anh bình tĩnh lại và ôm chầm lấy Lục Mỹ Đình vào trong lòng.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi.

Anh đã làm em đau rồi.”
Lục Mỹ Đình xấu hổ, ôm gối ngồi dưới sàn nhà mà khóc.
Cố Thiên Sơn mặc lại đồ cho Lục Mỹ Đình, sau đó bế cô bỏ lại trên giường bệnh.
“Mỹ Đình, em nghỉ ngơi đi.

Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Biệt thự của Cố Thiên Sơn.
Lục Mỹ Đình về nhà với sự phấn khởi, cảm giác nhẹ nhàng đã quay trở lại.

Cô dành thời gian chăm sóc cho Tiểu Bối, đảm bảo anh bé được nuôi dưỡng tốt và có một môi trường an lành.

Lục Mỹ Đình vẫn đang được nghỉ ngơi ở trên giường bệnh.
Cố Thiên Sơn bước đến bên Lục Mỹ Đình với vẻ mặt bi thương và nói xin lỗi.
“Mỹ Đình, anh thật sự rất xin lỗi vì đã không tôn trọng em.

Những gì đã xảy ra là sự mất kiểm soát và hành động thiếu suy nghĩ của anh.”
Lục Mỹ Đình nhìn Cố Thiên Sơn với ánh mắt cảm thông.

Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của anh và quyết định mở lòng để cho anh một cơ hội.
“Em hy vọng anh thực sự nhận ra sai lầm và sẽ thay đổi.

Em không muốn phải nhìn anh ghen tuông một cách mù quáng như vậy.”
Buổi tối, Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối nghĩ đến việc ăn vặt.

Cô cảm thấy hứng thú và muốn làm một bữa ăn ngon cho cả gia đình.

Tuy nhiên, với tính sạch sẽ và quan ngại về chất lượng thực phẩm, Cố Thiên Sơn quyết định tịch thu mọi thứ.

Anh lo lắng về sức khỏe của gia đình và không muốn để bất cứ điều gì đe dọa điều đó.
“Thiên Sơn, em và Tiểu Bối chỉ ăn một chút, sẽ không có vấn đề gì.


Hơn nửa từ nhỏ đến lớn em đều được ăn những thứ này, anh nhìn xem, em có sao đâu chứ?”
“Baba, cho con ăn thử một lần đi mà.”
Cố Thiên Sơn vẫn nhất quyết không cho Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình ăn đồ ăn vặt.

Anh tịch thu và đem về phòng làm việc của mình.
“Không được! Dù chỉ một lần.”
Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối buồn bã, bực dọc, im lặng đi về phòng.
“Tiểu Bối ngoan, đừng buồn.

Ngày mai, sau khi tan học, mẹ sẽ mua đồ ăn cho con, con chịu không?”
Nhìn thấy Tiểu Bối không vui, Lục Mỹ Đình lập tức tìm cách làm cho cô bé vui trở lại.
“Mẹ ơi, mẹ kể chuyện cho con nghe đi!”
“Được!”
Lục Mỹ Đình kể chuyện cho Tiểu Bối nghe, rất nhanh cô bé đã chìm vào giấc ngủ, sau khi Tiểu Bối ngủ không được lâu thì Lục Mỹ Đình đã ngủ luôn trên giường của Tiểu Bối.
Ngày mới lại bắt đầu.
“Mỹ Đình, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng ở công ty.

Em đưa Tiểu Bối đi học giúp anh nhé! Có chuyện gì lập tức gọi cho anh.”
Cố Thiên Sơn, Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối đang dùng bữa sáng đơn giản với món trứng ốp la và ly sữa nóng do quản gia Hà đã chuẩn bị.
“Được! Em sẽ đưa Tiểu Bối đến trường cẩn thận.”
“Baba đi làm vui vẻ ạ!”
Cố Thiên Sơn xoa đầu Tiểu Bối, hôn nhẹ trán Lục Mỹ Đình sau đó mới rời đi.
Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối đến trường, Tiểu Bối thơm má chào tạm biệt cô trước khi vào lớp.
“Tiểu Bối của mẹ học ngoan nhé!”
“Tạm biệt mẹ yêu.

Tiểu Bối vào lớp ạ.”
Lục Mỹ Đình quay về nhà, đang tập trung vào công việc của mình thì điện thoại di động rung lên.

Nhưng khi cô nhìn vào màn hình và thấy là cuộc gọi từ giáo viên của Tiểu Bối, sự lo lắng đã tràn ngập trái tim cô.

Cô lấy điện thoại và nhận cuộc gọi.

“Cô Lục, xin lỗi đã làm phiền cô.

Tiểu Bối đã có một sự cố tại trường.

Cháu bé đã gây gổ với một bạn và bị thương ở đầu.

Chúng tôi đang đưa cháu đến bệnh viện.


Xin chị đến ngay!”
Giáo viên nói với giọng khẩn cấp.
Lục Mỹ Đình cảm thấy tim mình như bị nén lại, lo sợ tràn ngập.

Cô nhanh chóng tắt máy và vội vàng rời khỏi nhà, chỉ để lại một tin nhắn, nhắn nhủ cho Cố Thiên Sơn.

Cô biết anh đang bận họp, nhưng điều này rất quan trọng.
Trong khi đó, Cố Thiên Sơn đang ngồi trong cuộc họp, nhưng ánh mắt anh luôn dán vào điện thoại di động của mình, tâm trạng anh có gì đó là lạ, cơ thể anh như đang ngồi trên đống lửa đốt.

Khi thấy tin nhắn từ Lục Mỹ Đình, anh cảm nhận được sự bất an trong tim mình.

Anh nhanh chóng lấy lý do cấp bách và rời khỏi cuộc họp.
Trong bệnh viện, không khí trầm lắng và lo lắng tràn ngập phòng chờ.

Lục Mỹ Đình chạy vào và lướt nhìn qua từng khu vực, tìm kiếm Tiểu Bối.

Cuối cùng, cô nhìn thấy giáo viên của Tiểu Bối, đưa cô đến phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Bối đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt khép lại và đầu bị băng bó.
“Là Tiểu Bối đang nằm trong đó sao? Tại sao con bé lại bị như vậy? Nhà trường đã quản lý như thế nào mà Tiểu Bối lại bị như vậy?”
Lục Mỹ Đình hỏi vội vàng giữa những cảm xúc đan xen trong lòng.
Bác sĩ và giáo viên đứng gần, nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
“Cô Lục, chúng tôi xin lỗi vì đã để xảy ra sự cố này.

Tiểu Bối đã có một vụ va chạm trong quá trình chơi đùa với bạn cùng lớp và bị thương ở đầu.

Hiện tại chúng tôi đã yêu cầu bệnh viện tiến hành các xét nghiệm và chăm sóc cần thiết.”
Cố Thiên Sơn vội vàng chạy vào phòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng và sự u sầu.

Anh ôm lấy Lục Mỹ Đình, cố gắng đem lại sự an ủi và ủng hộ.
“Mỹ Đình, em đừng lo lắng.


Chúng ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Bối, và anh sẽ ở bên cạnh em trong suốt thời gian này.

Tiểu Bối sẽ mau khỏe lại.”
Cố Thiên Sơn nói, giọng nói trầm ấm và ôn nhu.
Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự ấm áp và sự chắc chắn từ Cố Thiên Sơn.

Mặc dù lòng cô còn tràn đầy lo lắng, nhưng cô cảm thấy an tâm khi có anh bên cạnh.
Hai người cùng nhau chờ đợi trong không gian yên tĩnh của bệnh viện, hy vọng rằng Tiểu Bối sẽ nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.
Chỉ vài giờ sau đó, Tiểu Bối đã tỉnh lại.
“Tiểu Bối, con tỉnh lại rồi.

Con cảm thấy trong người như thế nào rồi?”
Tiểu Bối từ từ mở mắt nhìn Cố Thiên Sơn, cô bé liền hỏi Lục Mỹ Đình.
“Baba, mẹ Mỹ Đình của con không đến với con sao?”
Lục Mỹ Đình trên tay cầm ơ cháo, cô đã tự tay nấu cho Tiểu Bối đi vào, nhìn thấy Tiểu Bối cô rất vui mừng chạy đến.
“Tiểu Bối, mẹ của con đến rồi kìa.”
Tiểu Bối muốn ngồi dậy nhưng Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình ngăn cản.

Lục Mỹ Đình đi đến bên cạnh Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con vừa tỉnh dậy đừng cử động nhiều quá.”
Cố Thiên Sơn hỏi thăm tình hình ở trường từ Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, ở trường con đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho baba nghe đi.”
“Con và Tiểu Nam đang chơi cầu trượt, bỗng nhiên bạn ấy đẩy con.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Reng! Reng!
Điện thoại Cố Thiên Sơn vang lên, người gọi là giáo viên ở lớp của Tiểu Bối.
“Anh Cố, phụ huynh của Tiểu Nam muốn gặp anh để giải quyết vấn đề giữa Tiểu Bối và Tiểu Nam.”
“Được, tôi đến ngay!”
Cố Thiên Sơn cảm nhận được sự tức giận và lo lắng trong lòng Lục Mỹ Đình, anh ôm cô chặt hơn.

Sau một lúc, anh buông lỏng và nhìn thẳng vào mắt của Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, anh đến trường và giải quyết vụ việc này.

Chúng ta không thể để ai đó xúc phạm Tiểu Bối mà không có hậu quả.

Anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ Tiểu Bối và điều tra vụ này.”
Cố Thiên Sơn nói với giọng quyết đoán.
Lục Mỹ Đình cảm kích trước sự quan tâm và quyết tâm của Cố Thiên Sơn.

Cô biết rằng anh sẽ là người luôn đứng về phía mình và Tiểu Bối trong mọi tình huống.

Cô gật đầu đồng ý và sau đó nhắm mắt lại một chút, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
“Tiểu Bối ngoan, ở lại với mẹ.

Baba đến trường có việc.”
Cố Thiên Sơn nhanh chóng đến trường, trong khi Lục Mỹ Đình ở lại bệnh viện để chăm sóc Tiểu Bối.

Cố Thiên Sơn, An Vũ Phong, Tần Nhuệ Như, Kim Ngân đang ở phòng Hiệu trưởng để giải quyết vấn đề của Tiểu Bối và Tiểu Nam trong lúc chơi đùa.
“Con nhỏ Tiểu Bối đâu? Mau gọi nó ra đây cho tôi! Hôm nay, tôi muốn nó phải dập đầu xin lỗi Tiểu Nam nhà tôi.

Mau gọi nó ra đây!”
Tần Nhuệ Như - mẹ của cậu bé Tiểu Nam, đã đẩy Tiểu Bối xuống cầu trượt để cô bé phải bị chấn thương ở vùng đầu.
“Tần phu nhân, cô bình tĩnh Cố tổng đây đến để giải quyết vụ việc của Tiểu Nam và Tiểu Bối.”
An Vũ Phong nhìn chằm chằm về phía Cố Thiên Sơn rồi liếc mắt sang Tần Nhuệ Như.
“Tôi muốn con bé Tiểu Bối phải xin lỗi Tiểu Nam nhà tôi.

Chơi đùa đến mức con trai tôi trặc cả tay.”
Kim Ngân giáo viên của Tiểu Bối nói.
“Phu nhân Tần, ở đây Tiểu Nam mới là người có lỗi, cháu chủ động đẩy Tiểu Bối từ trên cầu trượt xuống thật mạnh, sau đó va tay vào thành cầu trượt nên mới bị trẹo tay như vậy.”
Cố Thiên Sơn nghe như vậy, anh nghiêm túc nói.
“Cô Tần đây nghe rõ chưa, chính con trai cô đã đẩy con gái tôi.

Tôi còn chưa tính sổ, lại phải bắt con gái tôi xin lỗi sao?”
Tần Nhuệ Như mặt đỏ như lửa, tức giận nói.
“Các người có phải đã bị tên này mua chuộc hết rồi không? Tôi nhất định sẽ không để các người yên thân.”
“Tần phu nhân, cô Kim Ngân đây chính là giáo viên trực tiếp canh giữ cháu bé, đã nói như vậy.

Tần phu nhân có chỗ nào không vừa ý sao?”
Cố Thiên Sơn lạnh lùng nói rồi rời đi.
“Cô Tần đây nên đến nói lời xin lỗi với con gái tôi nếu không thì hậu quả cô sẽ tự mình gánh lấy.

Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước.”
Vũ An Phong và Kim Ngân cúi đầu chào Cố Thiên Sơn.

“Cố tổng, đi thong thả.”
Tần Nhuệ Như không đồng ý, liền gọi Cố Thiên Sơn.
“Tên họ Cố kia, mau đứng lại đó cho tôi.

Bằng mọi cách anh phải đưa Tiểu Bối đến đây xin lỗi Tiểu Nam nhà tôi.”
Cố Thiên Sơn nhấn điện thoại gọi cho trợ lý Tư.
“Cậu nhắc nhở người nhà họ Tần, dạy dỗ con cháu cho cẩn thận.

Nếu không làm theo, tùy ý cậu xử lý.”
Reng! Reng!
Điện thoại Tần Nhuệ Như vang lên, cuộc gọi đến chính là Tần Mạnh - anh trai của cô.
“Nhuệ Như, mày đã hư thân mất nết, không có chồng đã có con chưa đủ làm nhục mặt họ Tần sao? Mày lại còn gan to đi phá chuyện làm ăn của nhà họ Tần.


Mày có biết mày đã đụng phải Cố tổng rồi không? Mày mau về nhà cho tao.”
Tần Mạnh giận dữ nói qua điện thoại.

Tần Nhuệ Như còn chưa kịp định hình.

Tần Phát đã gọi điện đến.
“Tần Nhuệ Như, mày mau đem cái thằng Tiểu Nam về đây cho tao.

Mày làm xấu hổ nhà họ Tuệ chưa đủ sao? Bây giờ mày còn đi triệt đường sống của nhà họ Tuệ, tao thật không có đứa con như mày.”
Tần Nhuệ Như lúc này, mới nhận ra mình đã sai lầm khi đụng đến Tiểu Bối và Cố tổng.
“Cố tổng, anh cho tôi xin lỗi đi.

Tôi không biết mình đã động nhầm vào anh và Tiểu Bối.

Anh muốn tôi dập đầu xin lỗi bao nhiêu cái, tôi sẽ đều làm theo.

Mong anh chừa cho nhà họ Tần chúng tôi một con đường sống.

Tôi xin anh đó Cố tổng.”
Mọi lời xin lỗi đều là số 0, Cố Thiên Sơn không thay đổi ý định.

Anh liền rời đi.
Tiểu Bối được xuất viện về nhà, Lục Mỹ Đình luôn bên cạnh và chăm sóc Tiểu Bối.
Một thời gian sau, Lục Mỹ Đình cảm thấy chán ăn, và buồn nôn, cô liền nhớ đến đã trễ hơn một tháng, cô kiểm tra liền biết mình có em bé.

Lục Mỹ Đình muốn tạo bất ngờ cho Cố Thiên Sơn nên đã giấu chuyện này, đợi đến khi buổi lễ đính hôn, cô sẽ nói cho anh biết.
Trong những ngày tiếp theo, Cố Thiên Sơn đã bắt tay vào việc chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn của anh và Lục Mỹ Đình.


Anh đặt ra những tiêu chuẩn cao nhất để đảm bảo mọi thứ diễn ra một cách hoàn hảo.

Từ việc chọn địa điểm, trang trí, trang phục cho đến thực đơn, mọi chi tiết đều được anh chú trọng.
Khoảng thời gian này, Lục Mỹ Đình rất mệt vì thai kỳ, nhưng cô vẫn luôn muốn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ đính hôn của mình.
Cả hai người họ cùng nhau tham gia vào quá trình chuẩn bị, chia sẻ niềm vui và hạnh phúc.

Lục Mỹ Đình đưa ra những ý tưởng sáng tạo về trang trí, trong khi Cố Thiên Sơn đảm nhận việc tổ chức và điều hành các công việc phụ trách.
Lục Mỹ Hà gọi điện thoại đến cho Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em cứu chị một lần này nữa thôi.

Nếu không bọn xã hội đen kia sẽ chặt đứt tay chị mất.”
“Mặc kệ chị.

Em không có nhiều tiền.”
Lục Mỹ Đình liền tắt máy, Lục Mỹ Hà hết lần này đến lần khác đều xin tiền cô để trả nợ cho bọn xã hội đen.
Buổi lễ được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, được trang hoàng một cách tinh tế.

Không gian tràn đầy hoa tươi, từng chi tiết được sắp xếp đẹp mắt.

Ánh đèn lung linh chiếu sáng, tạo ra không khí lãng mạn và trang trọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


“Cố tổng, Lục phu nhân đã biến mất.

Tôi tìm từ nãy đến giờ nhưng vẫn không thấy cô ấy.”
Giọng người phụ nữ hớt ha hớt hải vang lên từ đằng xa.

Cô vội vàng chạy đến thông báo.
Cố Thiên Sơn ngạc nhiên và hỏi.
“Lục Mỹ Đình đã đi đâu? Tại sao không thấy cô ấy?”
Người chuẩn bị trả lời với sự hoang mang.
“Tôi không biết, thưa Cố tổng.

Tôi đã kiểm tra phòng, nhưng không thấy cô ấy ở đó.

Cô ấy cũng không trả lời điện thoại.”
Cố Thiên Sơn đang tiếp đón khách tiệc, nghe người chuẩn bị thông báo như vậy, trong lòng anh ngập tràn cảm giác lo lắng và bất an cho Lục Mỹ Đình.
“Mau cho người tìm kiếm Lục Mỹ Đình.”
Cố Thiên Sơn ra lệnh rồi chạy đi tìm kiếm vợ của mình.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, bàn tán rất nhiều.
“Cô dâu biến mất trong ngày lễ sao? Không lẽ cô ta đã bỏ đi theo trai.”
“Phận người làm cưới được ông chủ còn không chịu yên thân, hết chuyện này lại đến chuyện khác.”
Cố Hạ Lưu và Hạ Lan có chút mất mặt nhưng cũng không bằng cảm giác bất an và lo lắng trong lòng.
“Con bé Mỹ Đình, đi đâu được chứ? Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra nữa sao.”
“Hạ Lan, bà bình tĩnh.


Con bé chắc chắn sẽ không sao.”
Cố Hạ Lưu an ủi và trấn an Hạ Lan.
Phòng thay đồ.
Cố Thiên Sơn đi đến và tìm kiếm Lục Mỹ Đình, anh vừa đi vừa gọi tên vợ mình.
“Mỹ Đình, em đang ở đâu?”
“Mỹ Đình, lên tiếng đi.”
Cố Thiên Sơn cảm thấy tim mình đập nhanh.

Anh quyết định gọi một số nhân viên khác đến để tìm kiếm Lục Mỹ Đình trong toàn bộ khu vực ở đây.

Anh cũng yêu cầu kiểm tra hệ thống camera để xem có bất kỳ dấu vết hay thông tin gì liên quan.
“Trợ lý Tư, cậu đi kiểm tra hệ thống camera xem có thông tin gì không?”
“Được!”
Trợ lý Tư sau khi nhận lệnh liền lập tức đi ngay.
Cố Thiên Sơn cố gắng liên lạc với Lục Mỹ Đình bằng điện thoại nhưng đều không có kết quả.
“Mỹ Đình, rốt cuộc em đã đi đâu chứ? Mỹ Đình, anh đang rất lo lắng cho em.”
Trong khi chờ kết quả, Cố Thiên Sơn đứng ngồi không yên.

Anh đi qua lại trong phòng, nhìn qua cửa sổ, hy vọng thấy Lục Mỹ Đình xuất hiện.

Trái tim anh đập mạnh trong sự lo lắng về sự an toàn của cô.
Cố Hạ Lưu đưa Hạ Lan đến để thăm hỏi tình hình về Lục Mỹ Đình.
“Cố nhi, có thông tin gì của con bé Mỹ Đình chưa?”
“Con bé đi đâu được cơ chứ?”
Cố Thiên Sơn xoay người nhìn thấy Cố Hạ Lưu và Hạ Lan, anh liền đứng dậy.
“Ba mẹ, con đang cho người kiểm tra hệ thống camera, vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy.”
Đúng lúc này, trợ lý Tư quay lại báo cáo lại kết quả với gương mặt vô cùng hoảng hốt.
“Sếp Cố, rất tiếc, nhân viên báo hệ thống camera đang trong quá trình bảo trì và không có bất kỳ hình ảnh nào được ghi lại.

Tôi cũng đã cho kiểm tra các khu vực xung quanh, nhưng không tìm thấy cô Lục.”
Cố Thiên Sơn cảm thấy sự tuyệt vọng lan tỏa trong tâm trí anh.
“Cậu cho người đi tìm kiếm toàn bộ nơi này một lần nữa.

Chắc chắn cô ấy không thể biến mất mà không để lại dấu vết nào.”
“Được!”
Trợ lý Tư gật đầu đồng ý và tiếp tục tìm kiếm.

Cố Thiên Sơn cầm điện thoại và liên tục gọi cho Lục Mỹ Đình, nhưng vẫn không có sự phản hồi nào từ cô.

Hạ Lan ngồi một bên lên tiếng hỏi.
“Cố nhi, vẫn không có thông tin nào sao?”
Tiểu Bối từ bên ngoài chạy vào và đòi gặp Lục Mỹ Đình.
“Baba, mẹ Mỹ Đình của con đâu rồi? Con muốn nhìn xem hôm nay mẹ con sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Cố Thiên Sơn khụy một chân xuống, nhẹ nhàng nói với Tiểu Bối.

“Tiểu Bối, mẹ Mỹ Đình có một chút việc cần phải giải quyết, con quay về nhà cùng ông bà nội trước, baba sẽ đưa mẹ Mỹ Đình về nhà với con.”
Tiểu Bối là một đứa bé rất thông minh và hiểu chuyện, cô bé liền hỏi lại.
“Baba, có phải mẹ đã gặp chuyện gì rồi không?”
“Tiểu Bối ngốc này, mẹ Mỹ Đình con làm sao có chuyện gì chứ? Baba sẽ bảo vệ mẹ.

Bây giờ, con quay về nhà với ông bà nội trước, có được không?”
Tiểu Bối có chút nghi ngờ nhưng rồi cũng gật đầu và đồng ý.
“Ba mẹ, hai người đưa Tiểu Bối về nhà và chăm sóc con bé giúp con.

Con có việc cần phải giải quyết.”
“Cố nhi, có tin tức gì hãy báo cho ba mẹ biết!”
“Con nhớ rồi.

Ba mẹ đưa Tiểu Bối về nhà cẩn thận.”
Cố Hạ Lưu và Hạ Lan gật đầu.

Hai người đưa Tiểu Bối về nhà.
Sau khi ba người rời đi, Cố Thiên Sơn vẫn ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại và chờ đợi kết quả.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại Cố Thiên Sơn vang lên trong căn phòng thay đồ, không khí vô cùng ngột ngạt.

Anh cứ nghĩ Lục Mỹ Đình đã gọi điện lại cho anh, nhưng người gọi đến là trợ lý Tư, anh liền nhấn nút nghe máy.
“Sếp Cố, anh xuống đây một chút! Chúng tôi phát hiện một chiếc giày bị đánh rơi, không biết có phải của cô Lục không?”
“Tôi xuống ngay!”
Cố Thiên Sơn tắt máy, anh lập tức xuống nơi trợ lý của mình phát hiện ra chiếc giày bị đánh rơi.
“Đây là giày của Mỹ Đình, tôi đã lên mẫu và đặt làm riêng cho cô ấy.”
Cố Thiên Sơn cầm chiếc giày cao gót trên tay, anh không thể nào nhầm lẫn với bất kỳ đôi giày cao gót nào khác.

Anh chắc chắn đây chính là giày của Lục Mỹ Đình.
“Trợ lý Tư, cho người điều tra và trích xuất camera của những nhà gần đây, xem có tin tức gì không?”
“Tôi làm ngay!”

Trái tim Cố Thiên Sơn đập mạnh trong sự lo lắng và bất an.

Anh không thể tin rằng trong ngày quan trọng như này, Lục Mỹ Đình lại biến mất.

Anh chờ đợi với hy vọng cuối cùng rằng cô sẽ xuất hiện và mọi thứ sẽ được giải quyết.
Cố Thiên Sơn đến đồn cảnh sát và báo án Lục Mỹ Đình mất tích, cho lên tin tức tìm kiếm.
“Anh Cố, anh bình tĩnh.

Cô Lục chỉ mới biến mất vài tiếng đồng hồ, chúng tôi không thể khẳng định rằng cô ấy bị bắt cóc.

Nếu sau 24h không có tin tức của cô ấy, chúng tôi lập tức lên bài tìm kiếm.”
Nỗi lo lắng tràn ngập trong người Cố Thiên Sơn, anh rất lo lắng cho vợ của anh.
“Cô ấy bây giờ ra sao? Ở đâu? Tôi còn không biết.

Cảnh sát trưởng, anh bảo tôi bình tĩnh thì phải bình tĩnh như thế nào đây?”
“Anh Cố, chúng tôi biết anh đang rất lo lắng cho vợ của mình.

Nhưng hiện tại chúng tôi không thể làm gì khác.”
Reng! Reng!
Điện thoại Cố Thiên Sơn đổ chuông, là số điện thoại bàn ở nhà.

Anh liền nhấn nút nghe máy.
“Tôi nghe!”
“Cậu chủ, cậu về nhà ngay đi! Ở nhà có chuyện rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


“Cảnh sát trưởng, tôi có việc phải về nhà.

Có tin tức gì hãy báo ngay cho tôi biết.”
Nói rồi, Cố Thiên Sơn đứng dậy rời đi, anh lái xe với tốc độ khẩn trương, anh vẫn liên tục gọi vào số của Lục Mỹ Đình nhưng không có kết quả.
Brừm!
Gia nhân nghe tiếng xe dừng chiếc cửa, vội vàng chạy ra.
“Cậu chủ, cậu về rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Cô… Mỹ…”
“Mỹ Đình đã về rồi sao? Cô ấy đang ở đâu?”
Cố Thiên Sơn vừa nói vừa bước nhanh vào trong nhà, anh đứng hình mất vài giây, điều làm cho anh ngạc nhiên chính là không phải Lục Mỹ Đình quay về mà Mỹ Mỹ, cô ấy đã quay trở lại với bộ dạng xơ xác, trên người lấm lem.
“Chồng yêu, anh về rồi.”
Mỹ Mỹ đi đến bên cạnh Cố Thiên Sơn, cầm lấy tập tài liệu của anh.
Cố Thiên Sơn không để ý đến Mỹ Mỹ, liền hỏi quản gia Lục Mỹ Đình.
“Quản gia Hà, Mỹ Đình đâu?”
“Cô ấy vẫn chưa về.”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh băng đi thẳng lên trên lầu, sang phòng Tiểu Bối.
Nhìn thấy Tiểu Bối ngủ ngon với gấu len mà Lục Mỹ Đình đã móc tặng cho cô bé.

Cố Thiên Sơn càng thêm lo lắng và đau lòng.

Anh đi sang phòng làm việc riêng của mình.
“Thiên Sơn, anh có thể tha thứ cho em và cho em một cơ hội để chăm sóc anh và con gái Tiểu Bối của chúng ta được không? Em rất muốn anh cho em một cơ hội.”
Mỹ Mỹ tự ý mở cửa phòng làm việc rồi bước vào trong phòng, làm ra vẻ đáng thương và biết nhận lỗi.

“Cô quay về đây làm gì? Cô bỏ Tiểu Bối từ khi con bé chưa được một tuổi.

Bây giờ cô quay về muốn làm mẹ Tiểu Bối sao? Cô có tư cách không?”
Cố Thiên Sơn gương mặt không khác gì tản băng, anh nhìn chằm chằm vào Mỹ Mỹ rồi nói.
“Thiên Sơn, em biết em không xứng đáng làm mẹ.

Em đã bỏ đi lúc anh khó khăn, bây giờ lại quay về như vậy.

Nhưng em hứa em sẽ chăm sóc cho anh và con gái Tiểu Bối của chúng ta thật tốt.”
Mỹ Mỹ quỳ xuống và van xin Cố Thiên Sơn.
“Cô mau ra khỏi nhà tôi.

Tôi không chấp nhận cô ở trong nhà của tôi.

Tôi đã có vợ là Lục Mỹ Đình, chứ không phải là cô.”
Tiểu Bối chạy sang phòng làm việc để tìm Cố Thiên Sơn, lại thấy được Mỹ Mỹ, tuy là Mỹ Mỹ bỏ đi từ khi Tiểu Bối chưa tròn một tuổi, nhưng vì hằng ngày ngắm nhìn tấm hình gia đình, cô bé liền nhận ra người trước mặt chính là mẹ của mình.
“Aaa… mẹ ơi!”
Tiểu Bối vui mừng chạy lại, ôm chầm lấy Mỹ Mỹ.

Mỹ Mỹ dang tay và đợi Tiểu Bối.
Cố Thiên Sơn đã ngăn cản và bế Tiểu Bối trên tay, anh không để Tiểu Bối tiếp xúc với Mỹ Mỹ.
“Tiểu Bối, đó không phải là mẹ của con.

Con chỉ có mẹ Mỹ Đình.”
“Baba, đây là mẹ Mỹ Mỹ của con mà.

Baba nói láo, con ghét baba.”
Tiểu Bối tức giận, buồn bực chạy về phòng của cô bé.
Mỹ Mỹ thấy đây là cơ hội tốt để quay lại nhà họ Cố, cô liền chạy theo Tiểu Bối.
“Tiểu Bối… Tiểu Bối.”
Cố Thiên Sơn không biết phải làm sao cho Tiểu Bối hiểu, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương tâm hồn của Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con mở cửa cho mẹ đi.”
Tiểu Bối nhốt mình trong phòng, nghe tiếng Mỹ Mỹ, cô bé vui mừng liền ra ngoài mở cửa.

Rắc!
Tiểu Bối mở cửa phòng, Mỹ Mỹ xem như đã hoàn thành bước đầu tiên lấy lòng Tiểu Bối.
“Mẹ…”
“Tiểu Bối, con không được như vậy với baba.

Đều là do mẹ có lỗi nên baba mới như vậy với mẹ.

Con không được cư xử như vậy.”
“Con ghét baba.”
“Tiểu Bối không được hư.


Nếu con cứ như vậy, baba sẽ không cho mẹ ở cạnh con.”
Tiểu Bối liền gật đầu.
Cố Thiên Sơn nhìn hình ảnh này, trong lòng có chút cảm giác khó tả, vừa vui mừng vừa tức giận.

Anh bước vào trong phòng và nói.
“Vì Tiểu Bối, tôi để cô ở lại đây với Tiểu Bối.

Cô nên nhớ, đừng hòng gây ra bất kỳ tổn thương nào với con bé, nếu không muốn bị đuổi khỏi đây.”
Tiểu Bối vui mừng ra mặt và hỏi.
“Baba, ba nói thiệt chứ?”
“Tất nhiên rồi cục cưng của baba.”
Mỹ Mỹ không ngờ nhanh như vậy Cố Thiên Sơn đã chấp nhận cho cô ở lại nhà họ Cố.

Cô vui mừng và nói.
“Chồng à, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Tiểu Bối, lại đây với mẹ nào.”
Đôi tâm mi Cố Thiên Sơn chau lại, gương mặt lạnh băng, nhìn thẳng về phía Mỹ Mỹ.
“Tôi chấp nhận cho cô ở đây là vì Tiểu Bối, ngoài ra không có bất kỳ lý do nào khác.

Cô đừng ảo tưởng vị trí của mình sẽ giống lúc trước.”
“Chồng à…”
Mỹ Mỹ nói chưa hết câu.

Cố Thiên Sơn đã chen ngang.
“Cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu những gì mà tôi nói.

Nếu không đồng ý, cô có thể đi ra khỏi đây.”
Trong lòng Mỹ Mỹ liền có suy nghĩ.
Sao cũng được miễn là cô vẫn còn ở trong nhà họ Cố, xem ra kế hoạch của cô đã thành công ở bước đầu.
Mỹ Mỹ suy nghĩ trầm tư rồi đáp lời.

“Được, em sẽ vì Tiểu Bối mà ở lại.

Em sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt.”
Cố Thiên Sơn bỏ đi, anh quay về phòng làm việc của mình.

Anh vẫn đang chờ tin tức của Lục Mỹ Đình nhưng vẫn không có thông tin nào.
Mệt mỏi cả ngày, anh ngủ gục trên bàn làm việc.

Mỹ Mỹ đi ngang thấy như vậy liền lấy chăn đến đắp cho anh.

Cố Thiên Sơn giật mình đứng dậy và đi thẳng về phòng, mặc kệ Mỹ Mỹ đang ở đó.
“Cố Thiên Sơn, tôi nhất định sẽ làm cho anh quay lại bên tôi bằng mọi cách.”
“Lục Mỹ Đình, mày nên biến mất khỏi thế giới này.”
Mỹ Mỹ đứng lẩm bà lẩm bẩm một lúc rồi đi về phòng ôm Tiểu Bối trong lòng rồi ngủ.
Trong khi đó, gia đình họ Cố không chấp nhận Mỹ Mỹ và không đồng ý với việc cô quay lại nhà họ.

Họ cho rằng Mỹ Mỹ không xứng đáng và không phù hợp với vị trí của một người phụ nữ trong gia đình họ.

Tuy nhiên, Mỹ Mỹ quyết tâm trở về nhà Cố để chứng minh tình yêu và sự chăm sóc của mình đối với Tiểu Bối.
“Cố nhi, ba mẹ không chấp nhận người phụ nữ này ở trong nhà họ Cố.”
“Ba mẹ, Tiểu Bối không muốn rời xa cô ta.

Con không còn cách nào khác.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


“Ba mẹ, hai người hãy cho con cơ hội được ở bên cạnh Tiểu Bối và chăm sóc cho con bé.”
Mỹ Mỹ giả vờ đau khổ và hạnh phúc khi ở bên cạnh Tiểu Bối.

Cô tận tâm chăm sóc, dành thời gian và tình yêu cho cậu bé.

Những hành động và lời nói của Mỹ Mỹ chứng tỏ sự yêu thương chân thành và quyết tâm của cô.
Cố Hạ Lưu tức giận.
“Mỹ Mỹ, chúng tôi không chấp nhận cô quay lại.

Cô không xứng đáng với chúng tôi!”
Mỹ Mỹ đau đớn nhưng kiên quyết.
“Ba, con biết những gì con đã làm, thật sự không thể tha thứ.

Nhưng con sẽ quan tâm và chăm sóc cho Tiểu Bối thật tốt.”
Cố Hạ Lưu gằng giọng nói.
“Mỹ Mỹ, tôi để cô ở đây là vì Tiểu Bối.

Chúng tôi chỉ có một người con dâu duy nhất chính là Mỹ Đình.”
Cố Thiên Sơn nhận được thông tin quan trọng rằng có người đã gặp Lục Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.

Trái tim anh đập nhanh hơn, hy vọng lóe lên trong tâm trí anh.

Anh quyết định không chờ đợi thêm phút giây nào và lập tức lên kế hoạch điều tra.
“Sếp Cố, có người vừa nhìn thấy cô Lục ở vùng ngoại ô của thành phố.”

“Mau đến đó!”
Hạ Lan quan sát và hỏi tình hình.
“Cố nhi, có phải đã có tin tức gì của con bé rồi không?”
“Có người vừa nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.

Bây giờ, con và trợ lý sẽ đến đó.”
“Có tin tức gì gọi điện cho ba mẹ.”
Nói xong, Cố Thiên Sơn liền rời đi.
Mỹ Mỹ trong lòng có chút lo sợ, tại sao lại nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô, không phải đã đưa đi khỏi thành phố này rồi sao?
Mỹ Mỹ đi thật nhanh lên phòng và gọi điện thoại cho một người đàn ông.
“Tại sao có người vừa nhìn thấy cô ta ở vùng ngoại ô?”
“Chắc có thể đã nhầm lẫn, anh đang ở sân bay, sắp đến giờ bay.”
“Như vậy thì tốt rồi.

Có chuyện gì anh hãy báo em biết.”
“Được!”
Mỹ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, rất may kế hoạch của cô chưa bị bại lộ.
Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư tới vùng ngoại ô theo thông tin mà anh nhận được.

Khi đến nơi, họ tiếp cận người đang đứng đợi.

Ánh mắt của Cố Thiên Sơn đầy kỳ vọng, hy vọng người đó là Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn đến gần và lo lắng hỏi.
“Ông có phải là người gặp Lục Mỹ Đình ở đây không?”
Một người đàn ông đã lớn tuổi liền trả lời.
“Đúng, tôi đã gặp Lục Mỹ Đình.

Nhưng cậu là ai?”
Cố Thiên Sơn vội vàng trả lời.

“Tôi là Cố Thiên Sơn, chồng của Lục Mỹ Đình.

Ông đã thấy cô ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đến đó.”
Người đàn ông lớn tuổi chỉ tay về phía xa và nói.
“Cô ấy đã đi về phía kia con đường, nhưng từ xa tôi chỉ nhìn thấy sự tương đồng trong ngoại hình, không chắc chắn lắm.”
Cố Thiên Sơn có một chút thất vọng nhưng vẫn đi theo hướng mà người đàn ông lớn tuổi chỉ.

Anh rút trong túi một xấp tiền đưa cho người đàn ông lớn tuổi.
“Cảm ơn ông đã báo cho tôi.

Đây là số tiền nhỏ, xem như ông đã giúp tôi tìm vợ tôi.”
Trợ lý Tư nhìn Cố Thiên Sơn và nói.
“Sếp Cố, dù như vậy chúng ta không thể buông xuôi.


Còn nhiều khả năng cô ấy đang ở gần đây.”
Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư cùng những người khác tiếp tục tìm kiếm trong vùng ngoại ô.

Dù nhận được thông tin không chính xác, nhưng họ không chịu từ bỏ.

Họ đi qua mỗi con đường, hỏi mọi người gặp trên đường, hy vọng tìm thấy dấu vết của Lục Mỹ Đình.
Tuy nhiên, sau nhiều giờ tìm kiếm, mọi nỗ lực của Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư đều trở nên vô ích.

Dường như Lục Mỹ Đình đã biến mất không để lại bất kỳ dấu hiệu nào.

Trái tim của Cố Thiên Sơn tràn đầy lo lắng và nỗi buồn khi không thể tìm thấy vợ của mình.
Cố Thiên Sơn cảm thấy thất vọng, gương mặt u sầu.
“Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng không thấy dấu vết của cô ấy.

Có lẽ chúng ta nên trở về và nhờ đến cảnh sát.”
Trợ lý Tư đứng đối diện nhìn sắc mặt của Cố Thiên Sơn rất tệ.

Anh gật đầu với ý kiến Cố Thiên Sơn đã đưa ra.
“Sếp Cố, tôi nghĩ anh nói đúng, chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm mà không có gì cụ thể.

Hãy quay về và suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.”
Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư quay trở về, trái tim anh tràn đầy hy vọng mới.

Dù không tìm thấy Lục Mỹ Đình, nhưng anh không chịu buông xuôi.

Anh sẽ không ngừng nỗ lực để tìm kiếm Lục Mỹ Đình, anh nhất định phải đưa Lục Mỹ Đình về nhà một cách an toàn nhất có thể.
Tập đoàn Cố gia.
Mây đen bắt đầu từ từ nổi lên bầu trời gia đình nhà họ Cố.

Công việc công ty đang trải qua giai đoạn khó khăn và sa sút, khiến mọi người đều căng thẳng và lo lắng.

Trong khi đó, Cố Hạ Anh, chú của Cố Thiên Sơn, nhìn thấy cháu trai không chuyên tâm lơ là và chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm.

Ý định xấu xa bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí ông ta.
Cố Hạ Anh im lặng mở cuộc họp cổ đông, ông nhìn thẳng về phía mọi người và nói.
“Thưa các cổ đông có mặt ở đây, dạo này chắc mọi người cũng có nghe về vấn đề của Cố Thiên Sơn, tôi thấy cậu ta không đang tập trung vào công việc.

Đây là thời điểm quan trọng, chúng ta cần tất cả mọi người cùng đồng lòng để vượt qua khó khăn này.”
Một vài cổ đông cũng đồng ý trong truyện này, bọn họ đều nháo nhào.
“Đúng vậy, dạo gần đây tình trạng của công ty sa sút nặng nề.

Chúng tôi không thể để cho Cố Thiên Sơn tiếp tục lãnh đạo mà không đem lợi nhuận về cho công ty.”
“Chúng ta phải bầu cử người khác lên làm chủ tịch của Cố gia, không thể để tên Cố Thiên Sơn quản lý như vậy.”
Một trong những người cổ đông đã bị Cố Hạ Anh mua chuộc trước đó, đưa ra phát biểu.
“Tôi nghĩ Cố Hạ Anh đây là người đã đóng góp không ít công sức cho tập đoàn, hơn nửa dạo gần đây, Cố Hạ Anh đây đã đem rất nhiều hợp đồng về cho chúng ta.

Với những công lao như vậy, tôi đề cử Cố Hạ Anh là người tiếp theo đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của Cố gia.

Mọi người cho ý kiến.”
“Tôi cũng thấy như vậy.

Tôi sẽ bỏ phiếu cho Cố Hạ Anh.”
“Tôi cũng thế!”
Rất nhanh, Cố Hạ Anh đã có được rất nhiều cổ đông đứng về phía ông ta.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Cố Hạ Anh xem như đã được số bỏ phiếu nhiều hơn Cố Thiên Sơn.
“Cố Hạ Anh tôi, xin cảm ơn các vị cổ đông đã đồng lòng bỏ phiếu cho tôi.

Tôi hứa sau khi tôi lên được chiếc ghế chủ tịch của Cố gia, tôi sẽ chia cho các vị cổ đông mỗi người thêm 5-10% cổ phần của tập đoàn.”
Rất nhiều cổ đông đã vỗ tay nhiệt tình vì lời nói của Cố Hạ Anh.
“Cố Hạ Anh, như vậy mới xứng đáng người đứng đầu Cố gia chứ.”
“Được, được.

Tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông.”
Cố Hạ Lưu sau khi nghe tin này, ông rất lo lắng cho tài sản của mình, sau bao nhiêu năm gầy dựng, sợ phải rơi vào tay của những kẻ độc ác.

Như vậy chẳng khác gì đang giao trứng cho ác.
Cố Thiên Sơn không còn quan tâm đến vấn đề công ty, anh chỉ tập trung vào tìm kiếm Lục Mỹ Đình.

Kể từ ngày Lục Mỹ Đình mất tích, thần sắc của Cố Thiên Sơn đi xuống hẳn, suốt ngày chỉ dùng rượu để giải sầu.
Vài ngày sau.
Rất nhanh ngày bỏ phiếu đã đến, rất nhiều cổ đông, Cố Thiên Sơn và Cố Hạ Anh đều có mặt ở đây.
“Dạo gần đây, cổ đông chúng tôi nhận thấy Cố Thiên Sơn rất lơ là không chuyên tâm vào công việc, chỉ đi lo cho thứ tình yêu người làm và ông chủ của cậu ta, khiến công ty tổn thất một số tiền lớn.

Tôi không thể để cậu ta tiếp tục ngồi chiếc ghế chủ tịch của Cố gia.”
Một người nắm giữ tương đối nhiều cổ phần của tập đoàn lên tiếng.
Cố Thiên Sơn mặt lạnh như tảng băng vẫn ngồi im ở đó và không lên tiếng.


Mặc dù đang ngồi ở công ty nhưng tâm trí anh đã đặt ở nơi Lục Mỹ Đình.

Anh thực sự không biết phải tìm kiếm Lục Mỹ Đình ở nơi nào.
Thư ký của Cố Hạ Anh liếc mắt nhìn ông ta rồi lên tiếng.
“Bây giờ, là lúc bỏ phiếu để xem ai là người sẽ đảm nhận chiếc ghế chủ tịch cho khoảng thời gian sắp tới.

Chúng ta sẽ bỏ phiếu bằng cách giơ tay.

Mời mọi người cùng nhau bỏ phiếu.”
“Đầu tiên là Cố Thiên Sơn, Cố tổng của chúng ta bây giờ.”
Nhìn đi nhìn lại chỉ vỏn vẹn 3 cánh tay giơ lên.

Trợ lý Tư đứng bên cạnh Cố Thiên Sơn nhận thấy có điều gì khác lạ, anh tức giận muốn lên tiếng nhưng đã bị Cố Thiên Sơn ngăn cản.
Trợ lý Tư là người biết rõ nhất Cố Thiên Sơn đang chú tâm vào vấn đề gì.

Cho nên tình trạng công ty mới sa sút đến như vậy.
“Tiếp theo số phiếu bầu cử của phó giám đốc Cố Hạ Anh.”
Rất nhiều cánh tay đã giơ lên.
“Như vậy chúng ta ở đây đều nhìn thấy rõ, người sẽ đảm nhận chiếc ghế chủ tịch Cố gia chính là phó giám đốc Cố Hạ Anh của chúng ta.”
Tiếng pháo tay vang lên làm náo động không gian trong phòng họp.
“Sao có thể?”
Trợ lý Tư thấy bất bình liền lên tiếng.
“Trợ lý Tư, cậu đang thắc mắc điều gì sao? Số phiếu đã được công khai.”
Cố Thiên Sơn đứng dậy lạnh lùng nói ra vài lời.
“Cố Hạ Anh, xem như hôm nay ông thắng tôi.

Ông ráng mà giữ chiếc ghế chủ tịch này đi.

Đừng để một ngày lên cao rồi lại rớt xuống.”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh như băng rời đi.

Trợ lý Tư cũng đi theo anh.
“Sếp Cố, anh để cho tên Hạ Anh đó giữ chức chủ tịch dễ dàng như vậy sao?”
“Tôi không quan tâm.

Điều tôi quan tâm nhất lúc này là có được thông tin của Lục Mỹ Đình.

Tôi không thể không nghĩ về cô ấy.”

Cố Hạ Anh bên trong phòng họp đang vui mừng với chiến thắng của ông ta.

“Cố Hạ Anh tôi, xin cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ phiếu cho tôi.

Ơn nghĩa này tôi không thể quên được.”
Cố Hạ Anh đã ngồi được chiếc ghế chủ tịch với âm mưu thâm hiểm của ông ta.
Cố Hạ Anh và Cố Hạ Lưu là hai anh em, nhưng vì Cố Hạ Anh không lo làm ăn chỉ biết ăn chơi trác táng.

Sau khi Cố lão gia mất đã để lại toàn bộ tài sản cho Cố Hạ Lưu duy trì và gầy dựng nên Cố gia bây giờ.
Nước F.
“Đây là đâu? Tôi muốn về nhà với Tiểu Bối.

Xin các người hãy cho tôi về nhà với Tiểu Bối đi.”
Dì Đinh đem thức ăn vào cho Lục Mỹ Đình, cô không chịu ăn, liên tục hỏi những câu hỏi khiến dì Đinh không trả lời được.
“Xin lỗi, tôi không thể trả lời được.”
Lục Mỹ Đình tiếp tục la lớn và muốn rời khỏi đây.
“Hãy cho tôi về với Tiểu Bối, con bé đang đợi tôi.”
Lục Mỹ Đình đang bị giam giữ trong căn nhà 2 tầng, kín tường cao cổng, luôn có người canh giữ.
Vào ngày lễ đính hôn diễn ra.
Trong lúc người chuẩn bị đang ra ngoài lấy đồ cho Lục Mỹ Đình, một người lạ mặt đi vào đưa chai nước cho cô và nói rằng Cố Thiên Sơn đưa chai nước này cho cô.
Lục Mỹ Đình vui vẻ, nhận lấy mở nắp chai nước và uống.

Chỉ vài phút sau, Lục Mỹ Đình đã ngã gục xuống bàn trang điểm.
“Này… này…”
Người lạ mặt lay người xem Lục Mỹ Đình đã bất tỉnh hay chỉ giả vờ, không có gì khác thường, người lạ mặt liền ra hiệu cho hai tên đàn ông khác che mặt Lục Mỹ Đình bế lên xe rồi rời đi.
Lục Mỹ Đình bị giam giữ trong một nơi hẻo lánh, xa thành phố.

Những ngày này, cô đã chịu đựng đói khát và trở nên yếu đuối, không còn sức lực để chống cự và bỏ trốn.


Cô không thể ngờ ngay trong ngày trọng đại mình lại bị bắt cóc đến một nơi tối tâm như này.
Lục Mỹ Đình mệt mỏi, giọng thở dốc.
“Các người là ai? Tại sao các người lại làm như vậy với tôi? Tôi đã làm gì sai sao?
Một người phụ nữ che mặt, cười giọng cười đầy sát khí.
“Lục Mỹ Đình, tôi từ lâu đã ganh ghét và ghen tỵ với sự hạnh phúc của cô.

Cô đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi, bao gồm cả Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.

Bây giờ tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá.
Lục Mỹ Đình giọng run run, lo lắng nhưng vẫn mạnh mẽ nói chuyện.
“Tôi không biết cô là ai? Tôi không cướp đi thứ gì của cô.

Tôi chỉ là làm bảo mẫu cho Tiểu Bối.

Cô hãy nói họ thả tôi ra đi.”
Người phụ nữ che kín mặt cười lạnh.
“Thả? Haha! Cô muốn tôi thả cô ra sao?”
Lục Mỹ Đình liền gật đầu.
Bốp!
Người phụ nữ che kín mặt, đi đến tát thật mạnh vào mặt Lục Mỹ Đình, cười lớn rồi nói.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


“Thả sao? Mày đừng có hòng mà thoát khỏi đây.

Tao nhất định khiến mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm.”
Trong khoảnh khắc đau đớn và tuyệt vọng, Lục Mỹ Đình nhìn thấy ánh mặt trời mờ dần qua những hàng rào sắt, cùng với cảm giác mất mát và sự tự trách.

Cô nhận ra rằng để thoát khỏi tình hình hiện tại, cô phải thật bình tĩnh và suy nghĩ cách.
“Làm ơn hãy thả tôi đi! Tôi còn con gái đang đợi tôi ở nhà.”
“Tôi xin các người.

Mau thả tôi ra đi.”
Lục Mỹ Đình yếu ớt van xin.
Mặc cho Lục Mỹ Đình đang van xin, người phụ nữ xoay người và bỏ đi.

Còn căn dặn những người khác phải canh giữ Lục Mỹ Đình.
“Canh giữ cô ta cho cẩn thận.”
“Được!”
Sau đó người phụ nữ che kín mặt rời đi.
“Nhìn cô ta cũng ngon đấy chứ? Hay là chúng ta chơi đùa một chút.”
“Mày muốn chết à? Cô ta chính là vợ của Cố Thiên Sơn, giam giữ cô ta đã sợ trốn chui trốn nhủi như vậy.

Nếu ***** *** cô ta, Cố Thiên Sơn biết được, tao với mày chỉ nước đi gặp ông bà.”
Một người đàn ông muốn giở trò với Lục Mỹ Đình nhưng người còn lại đã ngăn cản vì hắn ta đã thấy được thông tin Cố Thiên Sơn đính hôn với Lục Mỹ Đình.
Tên đàn ông kia đã từ bỏ ý định đó ra khỏi đầu.


Hắn ta cùng đồng bọn mua rượu về nhậu.
“Làm một chút gì đó cho tỉnh táo canh giữ con nhỏ này chứ?”
“Được thôi! Tao ra ngoài mua rượu với ít mồi.

Mày canh giữ con nhỏ cho cẩn thận đó.”
Lục Mỹ Đình nhân lúc đám người canh giữ cô đã say xỉn, Lục Mỹ Đình rón rén, nhẹ nhàng từ từ mở cửa.
Lúc cô mở cửa, một người trong nhóm họ tỉnh dậy và cọ nguậy rồi lại ngủ tiếp.
Lục Mỹ Đình sợ rằng cô sẽ tiêu đời với bọn họ nhưng thật may hắn ta ngủ lại.
Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng mở cửa không để phát ra tiếng động.

Cô cứ chạy theo lý trí mách bảo, chạy theo đường mòn rồi lại sình lầy.
Không gian tối tăm, không nhìn thấy rõ, từ đằng xa nhấp nháy ánh đèn, Lục Mỹ Đình vui mừng chạy tới.

Đó là đèn của chiếc xe ô tô, cô đứng chặn trước đầu xe.
“Làm ơn cứu tôi với!”
Nói dứt lời, Lục Mỹ Đình liền ngã quỵ và ngất xỉu vì đã bị nhịn đói nhiều ngày.
Trên xe, Diệp Sung cùng một người phụ nữ che mặt lúc nãy, đi xuống để xem tình hình.
“Anh hai, sao anh lại muốn giúp cô ta?”
“Chúng ta ra ngoài xem một lát!”
Diệp Sung nhìn thấy cô gái này rất quen, mặt mũi lấm lem, anh lau mặt liền nhận ra là Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình… Mỹ Đình, em tỉnh lại đi.”
Người phụ nữ che mặt ngạc nhiên.
“Anh biết cô ta sao?”
“Mỹ Đình là người con gái thời đại học mà anh có tình cảm.

Anh đã từng kể cho em nghe đó.”
“Là cô ta sao? Anh không được cứu cô ta.”
“Tại sao?”
Người phụ nữ che mặt liền bình tĩnh giải thích.

“Cô ta chính là kẻ thù của em.

Cô ta đã cướp mất mọi thứ của em ngay cả Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.”
“Nhưng đây là người phụ nữ anh thương.”
“Anh hai, em làm em gái của anh đó.

Hay là em có cách này.”
“Anh đưa người yêu của anh đi khỏi nước này sang nước khác sinh sống.

Còn em sẽ quay lại làm người vợ hiền của Cố Thiên Sơn và mẹ của Tiểu Bối.”
Diệp Sung suy nghĩ một lúc rồi ậm ừ gật đầu.
“Thôi được rồi! Chúng ta cứ làm như lời em nói.”
Diệp Sung nhanh chóng đưa Lục Mỹ Đình đến trung tâm y tế gần đó, cô được chữa trị và chăm sóc tận tình.


Cô bắt đầu phục hồi dần sau những ngày thiếu ăn và mệt mỏi.

Trái tim của Diệp Sung đau đớn khi nhìn thấy Lục Mỹ Đình suy sụp và khao khát được trở về nhà, gặp lại Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.
Diệp Sung lo lắng hỏi.
“Mỹ Đình, em sao rồi? Em có thấy đau chỗ nào không?”
Lục Mỹ Đình từ từ mở mắt nhìn thấy Diệp Sung ở trước mắt, cô cảm thấy rất vui vì đã thoát khỏi những người xấu.
“Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Diệp Sung không chần chờ liền trả lời câu hỏi của Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, trên đường đi công tác, anh nhìn thấy có người phụ nữ đã chặn đầu xe rồi ngất xỉu, anh bước xuống xem, không ngờ người đó lại là em.

Em làm gì ở đây sao?”
Lục Mỹ Đình yếu ớt nói.
“Đàn anh, chiếc xe đó chính là xe của anh sao? Cảm ơn đàn anh đã cứu em.

Em không hiểu tại sao mình lại bị bắt cóc ngay chính ngày đính hôn của mình.”
“Em đừng lo, đã ổn rồi.

Em chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ mau khoẻ lại.”
Lục Mỹ Đình yếu đuối Diệp Sung.
“Em muốn về nhà.

Muốn gặp lại Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.”
Diệp Sung e dè trả lời.
“Mỹ Đình, anh biết.

Nhưng hiện tại, chúng ta không thể về nhà được.

Sức khoẻ của em quả thật yếu.Trước tiên, em cứ nghĩ ngơi cho thật tốt.

Sau đó anh sẽ đưa em về”.
Lục Mỹ Đình chần chừ rồi nói tiếp.

“Đàn anh, anh nói thật chứ? Nếu như vậy, em sẽ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.”
Diệp Sung gật đầu rồi chăm sóc cho Lục Mỹ Đình.
Những ngày qua, Diệp Sung không cho cô tiếp xúc với điện thoại, sợ rằng cô sẽ gọi điện cho Cố Thiên Sơn đã hư chuyện.
“Đàn anh, em đã khỏe rồi.

Em muốn về nhà gặp Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn.

Anh đưa em về nhà đi.”
Diệp Sung trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, anh nhẹ nhàng từ đằng sau đi tới đánh ngất Lục Mỹ Đình, tiêm thuốc cho cô rồi nói.
“Mỹ Đình, anh không thể để em rời xa anh.

Em sẽ là của anh.”
Diệp Sung quyết định đánh đổi mọi thứ để có được Lục Mỹ Đình.

Anh gửi giấy phép xin nghỉ ở bệnh viện.

Anh làm giả giấy tờ thủ tục của Lục Mỹ Đình, nếu không sẽ bị Cố Thiên Sơn phát hiện.

Anh dẫn cô đi xa, vào một nước khác để bắt đầu cuộc sống mới.

Trái tim anh đau nhói khi nhìn Lục Mỹ Đình đắm mình trong giấc ngủ, anh cũng rất đau khổ khi lừa gạt và làm tồn thương Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi.”
Đến bây giờ, Lục Mỹ Đình vẫn bị giam giữ bởi Diệp Sung.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Ting! Ting!
Cố Thiên Sơn nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Lục Mỹ Đình với nội dung.
“Cố Thiên Sơn, em xin lỗi vì đã biến mất trong ngày lễ đính hôn của mình.

Anh và Tiểu Bối hãy quên em và sống thật tốt.

Em và đàn anh của mình đang sống rất tốt, anh đừng lo.”
Tin nhắn chính là Diệp Sung đã nhắn gửi đi từ chiếc điện thoại của Lục Mỹ Đình.

Người phụ nữ che mặt đã đưa cho anh từ khi anh cứu Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn mở và đọc tin nhắn, gương mặt anh liền thay đổi sắc thái.

Anh nhấn gọi cho Lục Mỹ Đình nhưng không có kết nối.
Cố Thiên Sơn tức giận đến bệnh viện để tìm gặp Diệp Sung nói chuyện cho ra lẽ.

Anh không tin Lục Mỹ Đình phản bội anh để trốn đi cùng Diệp Sung.
“Bác sĩ Diệp đâu rồi? Mau ra đây.”
Cố Thiên Sơn lớn giọng ở bệnh viện.
“Anh Cố, có chuyện gì anh cứ bình tĩnh.

Chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện.”
Cố Thiên Sơn cùng giám đốc bệnh viện vào trong phòng nói chuyện.
“Anh Cố, có chuyện gì mà tôi thấy anh tức giận?”
“Tôi muốn gặp bác sĩ Diệp, cậu ta đâu rồi?”
“Anh Cố, bác sĩ Diệp sau đợt đi công tác, anh ta đã xin nghỉ để chuyển công tác ở nước khác.”

Cố Thiên Sơn bây giờ không còn giữ nổi bình tĩnh, anh tức giận và nói.
“Cậu ta đi công tác ở đâu? Và chuyển đi ở nước nào? Mau nói cho tôi biết.”
“Anh Cố, anh bình tĩnh.

Bác sĩ Diệp đi công tác ở vùng ngoại ô của thành phố.

Hình như chuyển công tác sang nước F thì phải.”
Sau khi biết được thông tin, Cố Thiên Sơn liền gọi điện thoại cho trợ lý Tư.
“Cậu cho người đến vùng ngoại ô mà tôi với cậu từng đến, kiểm tra kỹ lại xem có Lục Mỹ Đình ở đó không? Còn nữa, kiểm tra tất cả thông tin các chuyến bay đến nước F.

Có thông tin gì báo tôi ngay lập tức.”
“Được!”
Trợ lý Tư ngay lập tức làm theo sau khi tắt điện thoại.
Cố Thiên Sơn cảm thấy sự tức giận và căm hận trong lòng anh tràn đầy.

Anh không thể chấp nhận việc Diệp Sung và Lục Mỹ Đình đã bỏ trốn cùng nhau, bỏ lại những ký ức đau thương và đổ lỗi cho Lục Mỹ Đình về mọi sự rối ren.

Suy nghĩ về sự phản bội và tình cảm trái ngược từ người mình yêu thương khiến anh càng trở nên tức giận.
“Mỹ Đình, tôi không nghĩ cô là người phụ nữ phản bội.

Phụ nữ các người ai cũng giống nhau.

Đều là một lũ phản bội.”
Biệt thự của Cố Thiên Sơn.
Trong phòng khách của biệt thự, Cố Hạ Lưu và Hạ Lan đang ngồi uống trà và nói chuyện.
“Tôi không tin Cố Hạ Anh có được chiếc ghế chủ tịch của Cố gia là nhờ năng lực.

Tôi thừa biết năng lực của thằng đó.”
“Ông đừng quá tức giận.

Cố nhi bây giờ chỉ quan tâm đến con bé Mỹ Đình.

Tôi cũng rất lo lắng cho con bé.”
Tiểu Bối từ trên phòng chạy xuống dưới lầu và khóc nức nở.
Hạ Lan nhìn thấy liền lo lắng chạy đến hỏi.
“Tiểu Bối của bà nội, tại sao con lại khóc? Ai đã làm gì con sao?”
“Bà nội, Tiểu Bối nhớ mẹ Mỹ Đình.”
Tiểu Bối trên tay ôm gấu len mà Mỹ Đình đã móc tặng con trước đó.

Hạ Lan không biết làm như thế nào, bà chỉ biết dỗ dành Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con đừng khóc.

Mẹ Mỹ Đình cũng sẽ rất nhớ con.

Chắc là mẹ Mỹ Đình đang có việc cần phải giải quyết.


Con đừng khóc.”
Tiểu Bối lắc đầu không ngừng khóc nức nở.
“Tiểu Bối nhớ mẹ.”
“Cục cưng của bà nội, mẹ Mỹ Đình nhìn thấy con khóc, mẹ sẽ rất buồn.

Con đừng có khóc nữa.”
Sự vắng mặt của Lục Mỹ Đình khiến Tiểu Bối cảm thấy bị bỏ rơi, thiếu đi sự chăm sóc và yêu thương của người mẹ.

Mặc dù, Mỹ Mỹ luôn ở bên cạnh Tiểu Bối nhưng cô bé không cảm nhận được tình thương từ Mỹ Mỹ.

Trái tim bé nhỏ đau đớn và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mỹ Mỹ đã giả vờ chăm sóc Tiểu Bối suốt thời gian qua, nhưng Tiểu Bối không hoàn toàn yêu thương cô.

Cô cảm thấy tức giận trước phản ứng của Tiểu Bối.

Cô cảm thấy bị tổn thương khi Tiểu Bối không còn yêu thương và tin tưởng cô như trước.

Sự giận dữ và ghen tị tràn đầy trong tâm trí của Mỹ Mỹ.
“Mỹ Mỹ, cô không tới dỗ dành con bé.

Cô đứng trơ cái mặt ra đó làm gì?”
Hạ Lan nhìn thấy Lục Mỹ Đình đứng ở xa, bà liền lớn tiếng.
Mỹ Mỹ tức giận nhưng không biểu lộ ra mặt, cô liền đến dỗ dành Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con ngoan.

Có mẹ đây rồi.”
Tiểu Bối đẩy Mỹ Mỹ ra, không để đụng vào cô sau đó chạy về phía Hạ Lan.
“Bà nội, Tiểu Bối muốn gặp mẹ Mỹ Đình.”
“Tiểu Bối muốn gặp mẹ.”
Hạ Lan nhìn thấy phản ứng của Tiểu Bối có điều khác lạ, lúc đầu cô bé rất yêu thương Mỹ Mỹ luôn quấn quýt với cô nhưng sao bây giờ lại như vậy.
“Tiểu Bối, sao con lại hành xử với mẹ như vậy? Con qua đây với mẹ.”
Tiểu Bối khóc nức nở rồi lắc đầu.

Mỹ Mỹ không kìm nổi sự tức giận.
“Đủ rồi! Tiểu Bối, con không còn yêu thương mẹ như trước à? Mẹ đã làm tất cả mọi thứ cho con, nhưng con chỉ biết nhớ mẹ Mỹ Đình.

Con không cần mẹ nữa sao?”
“Mỹ Mỹ, cô có quyền gì mà lớn tiếng với cháu nội của tôi?”
Brừm!
Lúc này, tiếng xe dừng ở trước cửa, Tiểu Bối liền chạy ra đón Cố Thiên Sơn.
“Baba…”
Cố Thiên Sơn nhìn thấy hai mắt Tiểu Bối đỏ hoe, lại còn ngấn lệ.
“Tiểu Bối, sao con lại khóc? Ai đã làm gì con?”
“Tiểu Bối nhớ mẹ Mỹ Đình.

Baba tìm mẹ Mỹ Đình về cho con đi.”
Cố Thiên Sơn thay đổi sắc mặt khi nghe Tiểu Bối nhắc đến Lục Mỹ Đình, anh rất căm ghét nhưng anh không thể làm tổn thương đứa con gái bé bỏng này.
“Tiểu Bối, mẹ Mỹ Đình có việc cần giải quyết.

Mẹ sẽ sớm về với con.”
Cố Thiên Sơn quyết định làm mọi cách để tìm kiếm thông tin về Lục Mỹ Đình và Diệp Sung.

Trong tâm trí anh, sự lo lắng và căm hận đối với Lục Mỹ Đình càng trỗi dậy.

Anh không thể chấp nhận việc Lục Mỹ Đình đã đánh mất niềm tin và yêu thương của Tiểu Bối và anh.
“Tiểu Bối, con về phòng ngủ với mẹ đi.”
Tiểu Bối lắc đầu chần chừ nhưng rồi cũng quay về phòng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Phòng làm việc riêng, ánh đèn mờ ảo, Cố Thiên Sơn ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm ly rượu đang nhấp nháp.

Ánh đèn mờ tạo nên một không gian u tối và đau buồn.

Kể từ khi Lục Mỹ Đình biến mất, cuộc sống của anh trở nên mờ nhạt và không có mục đích rõ ràng.
Tiểu Hương đã tìm đủ mọi cách để quay trở lại bên anh sau khi nghe tin Lục Mỹ Đình biến mất.

Cố Thiên Sơn cũng muốn dùng Tiểu Hương để dạy dỗ tên Cố Hạ Anh kia một trận nên đã để Tiểu Hương tiếp cận anh.
Tiểu Hương nhẹ nhàng, xoa vai Cố Thiên Sơn.
“Thiên Sơn, em thấy sắc mặt anh không được tốt cho lắm.

Có phải đã gặp chuyện gì rồi không?”
Cố Thiên Sơn lạnh lùng nói.
“Không!”
“Thiên Sơn, có chuyện gì anh cứ nói.

Biết đâu em sẽ giúp được anh.”
Tiểu Hương nhẹ nhàng, trong đầu có suy nghĩ, chỉ cần có tiền tiêu xài, mua sắm thoải mái thì chuyện gì cô ta cũng có thể làm, không cần suy nghĩ.
Cố Thiên Sơn trầm tư suy nghĩ, anh đã tìm kiếm Lục Mỹ Đình rất nhiều ngày qua những vẫn không có được tin tức nào.

Bây giờ, điều đầu tiên anh làm là phải đứng dậy và lấy lại chiếc ghế chủ tịch của Cố gia do Cố Hạ Anh đã cướp đi.
“Thiên Sơn… anh suy nghĩ gì thế?”
Tiểu Hương nhìn thấy Cố Thiên Sơn không phản ứng, liền ôm cổ anh và nói.
“Tiểu Hương, cảm ơn em đã quan tâm anh.


Em đã biết chuyện anh bị mất đi chiếc ghế chủ tịch của Cố gia?”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh như băng, cơ bản anh không có tình cảm với Tiểu Hương.

Nhưng hiện tại cô ta có thể giúp được anh lấy lại chiếc ghế chủ tịch.
Tiểu Hương nghe như vậy, trong đầu liền có suy nghĩ muốn rời khỏi đây và không muốn qua lại với Cố Thiên Sơn nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời.
“Em không! Tại sao anh lại bị như vậy?”
“Tiểu Hương, anh cần em giúp anh chuyện này.

Nếu như thành công anh sẽ lấy lại được chiếc ghế chủ tịch, còn em sẽ được tiêu xài tự do, không cần suy nghĩ.

Em thấy thế nào?”
Cố Thiên Sơn đặt ly rượu xuống bàn, anh ép sát Tiểu Hương vào trong tường rồi nói.
Tiểu Hương ngạc nhiên trước hành động của Cố Thiên Sơn.
“Anh muốn làm gì để lấy lại vị trí chủ tịch của Cố gia?”
Cố Thiên Sơn thả Tiểu Hương ra đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài rồi nói.
“Anh cần thu thập thông tin, tìm hiểu về mọi người liên quan, đặc biệt là Cố Hạ Anh.

Do đó, anh muốn em tiếp cận với Cố Hạ Anh để có được những thông tin quan trọng nhất.

Việc còn lại anh sẽ lo.”
Tiểu Hương suy nghĩ, chần chừ một lúc rồi tiếp tục.
“Thiên Sơn, nếu anh muốn em giúp, em sẽ giúp anh.

Em sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cho anh lấy lại được chiếc ghế chủ tịch.

Nhưng đừng quên công của em khi có được nó.”
Cố Thiên Sơn xoay người đi về phía bàn làm việc ngồi.
“Tiểu Hương, em yên tâm.

Anh sẽ không quên công lao của em.

Em sẽ nhận thù lao xứng đáng với công lao em bỏ ra.”
Trái tim Cố Thiên Sơn đập nhanh hơn, ánh mắt quyết liệt tràn đầy quyền lực.

Anh đã quyết định không chấp nhận thất bại và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách, âm mưu nào để lấy lại vị trí chủ tịch và bảo vệ gia đình của mình.
Sau khi bàn chuyện xong xuôi, Tiểu Hương lấy túi xách rồi rời khỏi nhà họ Cố.
Nước F.
Lục Mỹ Đình nhìn qua cửa sổ chiếc xe chạy qua qua lại trên đường phố sôi động.

Cô cảm nhận được cảm giác mất mát và cô đơn khi không được ở bên cạnh Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn.

Cô khao khát quay về, nhưng Diệp Sung đã từ chối, không cho cô quyền tự do và không cho phép cô gặp ai ngoài anh ta.

Lục Mỹ Đình nhận ra rằng cô đã rơi vào một tình huống khó khăn và đau khổ.
“Đàn anh, đây là đâu?”

“Em muốn về nhà với Tiểu Bối.

Con bé chắc chắn đang rất nhớ em.”
Diệp Sung nhẹ nhàng nói.
“Mỹ Đình, em đừng trông chờ quay về nhà họ Cố nữa.

Mỹ Mỹ, vợ cũ của Cố Thiên Sơn đã về, chắc có lẽ gia đình bọn họ đang hạnh phúc cùng nhau.”
Lục Mỹ Đình như không tin vào tai mình, cô có nghe nhầm không chứ?
“Đàn anh, anh đang nói dối.

Anh mau đưa em về nhà với Tiểu Bối đi.”
Diệp Sung mở điện thoại cho Lục Mỹ Đình xem hình của Mỹ Mỹ đang chăm sóc cho Tiểu Bối.
“Mỹ Đình, em xem đi.

Anh nói dối em để làm gì? Em xem cái này đi.”
Lục Mỹ Đình như không tin vào mắt mình, cô không dám tin những gì cô nhìn thấy.
“Không đúng!”
“Mỹ Đình, em vẫn không tin sao?”
“Đàn anh, phải rồi.

Điện thoại của em đâu, anh đưa lại cho em đi.”
“Điện thoại em bị hư rồi.”
Sau đó, Diệp Sung xoay người bỏ đi khỏi phòng, anh không muốn trả lời những câu hỏi của Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em nhất định sẽ là của anh.”
Lục Mỹ Đình ngồi gục trên giường, cô không thể tin mọi chuyện lại như vậy? Cô đang ở đâu? Cô còn không biết.

Lục Mỹ Đình đưa tay xoa xoa chiếc bụng của mình.
“Con của mẹ, con yên tâm.

Mẹ sẽ bảo vệ con.”
Trong căn phòng nhỏ, Lục Mỹ Đình bị giam cầm và bị cấm sử dụng điện thoại.

Diệp Sung đã thuê một người giúp việc để chăm sóc cô, nhưng đồng thời ngăn cản cô tiếp xúc với bất kỳ ai khác.


Mỗi ngày, cô bị nhốt trong căn phòng, chỉ được ra ngoài khi có người đi cùng để canh giữ.

Cô cảm thấy như một con chim trong lồng, bị hạn chế tự do và không có quyền tự quyết.
Lục Mỹ Đình nói với giọng thấp.
“Dì à, dì có thể cho con ra ngoài được không?”
Dì Đinh - người giúp việc mà Diệp Sung đã thuê để chăm sóc Lục Mỹ Đình, lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, tôi không thể cho cô ra ngoài.

Nếu không cậu chủ sẽ giết tôi mất.”
Lục Mỹ Đình cảm thấy tuyệt vọng.
“Dì à, con không thể bị giam cầm như vậy, con muốn quay về với chồng và con gái của mình.”
Dì Đinh dứt khoát lạnh lùng, rồi rời đi.
“Tôi không thể giúp cô.”
Lục Mỹ Đình gục xuống trên giường, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.

Cô cảm thấy sự tuyệt vọng và cô đơn tràn ngập cơ thể mình.

Trong đầu cô, chỉ toàn là hình bóng của Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn, cô chưa bao giờ phải xa Tiểu Bối lâu như vậy.
Bên ngoài, Diệp Sung tiếp tục theo dõi mọi chuyển động của Lục Mỹ Đình từ xa.

Nghe dì Đinh nói lại, anh rất tức giận.
“Cậu chủ, cô ấy luôn miệng đòi quay về.”
“Canh giữ cô ấy cẩn thận.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom