Cập nhật mới

Dịch Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu
Tác giả: Thu Thu (Sun)
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả Thu Thu (Sun) đem đến cho độc giả một câu chuyện ngôn tình linh dị đầy cảm xúc với tựa đề "Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu". Truyện kể về cô gái Lệ Y, người đã đối mặt với nhiều thử thách và bi kịch trong cuộc đời.

Được ra trong một gia đình giàu có và đầy quyền lực, Lệ Y đã phải chịu đựng sự mất mát không thể thay thế của người mẹ yêu quý sau một tai nạn. Tuy nhiên, phú ông của cô chẳng những không quan tâm đến cảm xúc của con gái mình mà còn đưa ra quyết định gây sốc là gả cô cho một người đàn ông xa lạ.

Trong cuộc sống mới, Lệ Y trở thành vợ của một quỷ thiếu và đối mặt với nhiều rắc rối và khó khăn. Liệu cô có đủ sức để vượt qua mọi thử thách và tìm được tình yêu đích thực?

Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, hãy cùng đọc thêm các tác phẩm "Gián Điệp Độc Quyền Của Trùm Mafia" và "Gửi Anh, Người Ở Phương Xa" nhé.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Chứng Kiến Mọi Chuyện


Lệ Y-cô con gái đầu lòng của phú ông giàu có trong làng, sở hữu làn da trắng mịn thân hình nhỏ nhắn cộng thêm sự dịu dàng khiến ai cũng không khỏi khen ngợi, đến cả mẹ cô mỗi khi thấy con gái mình xuất hiện, bà chỉ nở nhẹ nụ cười.

"Lệ Y, con ra đây làm gì vậy?"
"Vâng, con muốn ra đây xem có gì thì giúp mọi người ạ.

"
"Ừm, có gì con ra giúp được thì giúp.

"
Lệ Y nhìn người mẹ dịu dàng ngồi trước mặt mình, cô chỉ nở nhẹ nụ cười mà nghĩ thoáng qua.

Con chỉ ước mẹ vẫn mãi ở trước mặt con, mong mẹ đừng rời xa con.


Nhưng sự thật đâu cho phép, nó vẫn phũ phàng dù có ước rằng họ ở bên cạnh thì vẫn chỉ là cái suy nghĩ trẻ con, thay vì là sự thật thì đứng trước mặt Lệ Y chính là cảnh tượng mẹ mình bị người ta sát hại một cách không thương tiếc.

Phía trước không xa bóng dáng đen cao lớn tay bên phải dơ ngang trong tay cầm một con dao sắc bén dài, tay còn lại thì cầm cổ áo nâng lên vừa làm không ngừng nói.

"Hửm? Chết rồi sao?"
Cảnh tượng trước mặt dọa Lệ Y tới nỗi không dám nói nên lời, thay vì khóc lóc đau đớn cô chọn cách lấy hai tay bịt miệng lại, hai mắt nhìn vào cảnh phía trước.

"Haizz, dậy đi chứ sao chưa gì đã gục rồi?"
Vừa nói hắn vừa lấy chân dẫm thật mạnh xuống cơ thể của người phụ nữ, hắn không hề có ý định dừng lại, thay vào đó còn làm mạnh hơn điều này khiến Lệ Y ở đằng sau nhìn thấy hết mọi chuyện, nước mắt cứ rơi xuống cô muốn hét lên mà nói câu:
"Dừng lại đi, đừng làm vậy nữa.

"
Trong thân tâm cô chỉ muốn nói vậy muốn nói rằng, "dừng lại, đừng dẫm lên cơ thể mẹ tôi, đừng…"

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ, cô làm sao mà dám nói được? Một đứa trẻ tám tuổi với thân thể nhỏ bé làm sao mà dám chạy ra ngăn cản người đàn ông cơ thể to lớn được chứ?
Chứng kiến mọi thứ trước mặt, Lệ Y chỉ biết im lặng cô không dám lên tiếng, khóc tới nỗi hai mắt xưng lên mặt gần như trắng bệch.

Ý thức mơ hồ chỉ thấy tiếng bước chân chầm chậm đi tới trước mặt, đằng sau với vũng máu đỏ.

Người đàn ông từ từ tiến lại, trong tay cầm lấy cái rìu đã nhuốm máu từng giọt máu chảy xuống dưới “Tách…Tách…"
Trong lúc sắp ngất đi Lệ Y cố gắng ngước nhìn lên, chỉ thấy ở gần cổ hắn có một vết sẹo, vì không còn sức lực nên cô cũng ngất đi.

Đợi khi tỉnh lại cũng là lúc mà Lệ Y tỉnh lại, hai mắt từ từ mở ra theo ý thức mơ hồ cô từ từ ngồi dậy, cơ thể có chút mệt mỏi, tâm trạng cũng trở nên buồn bã hơn.

"Thấy trong người sao rồi, tiểu thư Lệ Y?"
Cô không nói gì hai tay chụm lại vào, đầu cúi xuống thầy lang nhìn thấy ông cũng không biết nên nói gì cả.

"Tiểu thư…"
Còn chưa kịp nói dứt câu bỗng dưng có tiếng ai đó mở cửa toang ra nói vọng.

"Thầy lang, Lệ Y… con bé tỉnh chưa?"
Lời nói vội vàng của phú ông khiến thầy lang giật mình, nhưng vì trách nhiệm ông vẫn từ tốn mà nói:
"Tiểu thư không sao, chỉ có điều sau vụ đấy tiểu thư dường như không chấp nhận nổi, có lẽ ngài nên dành nhiều thời gian cho cô ấy.

"
Nói xong thầy lang liền khẽ lướt qua nhìn Lệ Y, vẫn làm tám trạng buồn bã khuôn mặt không chút cảm xúc, có lẽ vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện xảy ra trước mặt mình nên vậy.

Phú ông nghe thầy lang nói vậy, ông ta chỉ vuốt nhẹ râu mắt nhăn lại rồi nói:
"Hừm…được rồi, vậy ngươi về đi.

"
"Vâng.


"
Nói xong thầy lang cũng đứng lên rồi cầm lấy túi ở bên cạnh rồi rời đi, phú ông nhìn thấy con gái mình như vậy ông ta cũng chẳng quan tâm, chỉ liếc nhìn một cái rồi nói:
"Có gì thì tí nữa nhớ xuống ăn cơm đi, Lệ Y.

"
Lệ Y không nói gì, dường như không gian trước mặt ccô tất cả đều chẳng trôi gì cả, im lặng.

’Mẹ…
Nhắc tới câu ’mẹ Lệ Y lại không giữ nổi giọt nước mắt, cô cố gắng kìm nén lại không muốn tuôn ra, nhưng sao mà được?
Dù có cố gắng không muốn cuối cùng cô vẫn rơi lệ, chỉ biết im lặng nhưng càng im thì nước mắt vẫn cứ rơi.

’Tại sao…hắn ta lại…mẹ…
Có lẽ cô vẫn còn quá bé, một đứa trẻ tám tuổi làm sao mà hiểu được hết tất cả cảm xúc, chỉ nghĩ lại mọi chuyện ở trước mặt mẹ mình bị giết một cách không thương tiếc.

Lệ Y nghĩ lại mọi chuyện, cô không kìm chế được một tay nắm chặt lấy, sắc mặt trở nên thay đổi chẳng còn yếu đuối thay vào đấy là mạnh mẽ hơn.

"Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết mẹ mình.

"
Bình tĩnh lại một lúc cô mới xuống dưới nhà, phú ông nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên nhưng chỉ hỏi.

"Con đỡ rồi à, Lệ Y?"
Lệ Y không nói gì cả, thay vào đó cô chọn cách im lặng, sắc mặt vốn dĩ buồn rầu bây giờ trở nên nghiêm túc hơn.

Phú ông nhìn thấy chỉ biết thở dài ra một hơi, lông mày khẽ nhíu lại mà nói:

"Thôi đừng buồn chuyện mẹ con nữa, dẫu sao bà ta cũng đã chết rồi con buồn thì làm sao mà lấy lại được?"
"Bà ta? Mẹ là vợ của cha vậy mà cha lại gọi là bà ta? Vậy trước giờ bố không hề coi mẹ con là vợ sao?"
Lệ Y trực tiếp hỏi, cứ nghĩ thay vì an ủi ông lại trực tiếp nói những lời như vậy, làm sao cô lại không chấp nhận được chứ?
"Ta…ta thấy chuyện này cũng bình thường mà, việc gì con lại phải gắt gỏng với ta lên như vậy chứ, Lệ Y?"
"Gắt gỏng? Vậy cho con hỏi con gắt gỏng với ba từ lúc nào? Đấy là con chỉ hỏi cha thôi đấy, con chưa từng nói con gắt gỏng bao giờ, nếu cha an ủi con thì nó là chuyện khác, nhưng đây cha lại con nói câu ’bà ta làm sao con lại có thể chấp nhận được chứ?
Phú ông nghe những lời con gái mình nói vậy, bỗng chốc sắc mặt im hẳn suy nghĩ lại mọi chuyện, không nghĩ tới việc Lệ Y lại có thể nói như vậy, như những đứa trẻ tầm tám tuổi như cô có lẽ chỉ cần nịnh vào câu là xong.

"Lệ Y, bây giờ mọi chuyện cũng như vậy rồi ta nghĩ con không cần phải để tâm nữa đâu, ta biết con đang nhớ mẹ nhưng dẫu sao mọi chuyện đã qua rồi thì không thể lấy lại được đâu.

"
Cô không nói gì cả có lẽ sau lời nói của ông, nó dường như đã khoét sâu vào trái tim đơn thuần bé nhỏ của một cô gái nhỏ tám tuổi.

"Biết là không lấy lại được…nhưng việc gì khiến cha phải nói với mẹ là bà ta? Không thể đổi cách xưng hô đấy sao mà cha lại có thể nói những câu nói đấy?"
"Rầm" một tiếng bàn tay phải của phú ông đập thật mạnh xuống bàn, những vết xanh từ từ nổi lên cộng thêm trong lòng bàn tay cũng đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía của Lệ Y nặng giọng mà nói:
"Lệ Y, tốt nhất mọi chuyện đã qua rồi thì con cứ để cho nó qua đi, mẹ con giờ đã chết rồi chẳng còn sống nữa con cứ muốn bà ấy sống là được sao?"
Vừa nói phú ông vừa đưa mắt nhìn phản ứng của cô, thay vì khóc lóc Lệ Y lại chọn cách im lặng có vẻ cũng biết trước mọi chuyện sẽ như vậy.

"Lệ Y…"
Giọng từ từ hạ xuống, phú ông cũng thu lại tay mình vừa để trên bàn.

Lệ Y cúi đầu xuống bàn tay bên trái nắm thật chặt tới nỗi in hẳn vết móng tay ấn vào, nước mắt cũng rơi lã chã xuống dưới sàn.

Cô không nói gì cả thay vào là quay lưng lại rồi từ từ trở về phòng của mình.

"Lệ Y, con…"
Định nói câu gì đó, nhưng ông lại không nói ra được có lẽ cũng hiểu do một phần mất mẹ không thể chấp nhận được nên mới làm vậy.

"Haizz cái con bé này, đúng là cứng đầu mỗi chuyện mẹ mất thôi mà cũng phải khóc lóc.

"
Không gian ở dưới nhà chỉ có mỗi phú ông là ngồi trên chiếc ghế đơn trầm tư mà suy nghĩ, đến nỗi im ắng không có tiếng nói nào.


Ở nơi nào cách không xa, một tòa nhà cao không khác gì là lâu đài vậy, cao và rộng rãi nhưng chỉ tiếc một điều bao trùm không gian đấy chính là một màu đen tối mịt mù, xung quanh có chút gai ốc.

"Vậy thủ tiêu xong bà ta rồi đúng không?"
"Dạ đúng rồi thưa bà.

"
"Hửm?"
Một người phụ nữ mặc trên mình chiếc áo dài ngang tầm bắp chân, làn da trắng tay cầm một cái quạt mà quay đầu nhìn về người ở đằng sau.

"Ta đã nói ngươi thủ tiêu luôn cả con của cô ta cơ mà? Sao lại không làm theo ý của ta ngược lại còn dễ con bé đó sống sờ sờ được?"
Nói xong, bà ta trực tiếp cầm lấy chiếc ly thủy tinh ở trên bàn ném thật mạnh xuống dưới sàn nhà, sắc mặt trở nên tức giận hơn.

"Nhưng…Nhưng bọn tôi thấy ở đầu con bé có vết máu nên nghĩ con bé đã chết rồi, nên…nên mới rời đi…"
Vừa nói bọn chúng không ngừng lắp bắp, bà ta nghe thấy vậy từ tức giận trở nên bình tĩnh hơn thở dài một hơi.

"Ta không biết lời noi của mấy người nói vừa rồi liệu con bé đã chết chưa nữa? Nhưng theo ý nghĩ nếu chỉ vì ở đầu có vết máu thì chắc chắn là do mấy người giết ch.ết bà ta, vết máu của bả cũng vì thế mà bắn lên như vậy.

"
Nói rồi, bà ta cấm lấy ly thủy tinh ở bên cạnh nâng lên nhưng không quên lắc nhẹ một cái, hứng vào trước mặt mình miệng khẽ nhếch mép lên mà nói.

"Vậy…thay vì xin lỗi…ta nghĩ các người nên tìm con bé rồi giết ch.ết nó đi may ra ta vẫn còn nghĩ lại, bằng không một trong mấy người bọn người không sống được đâu, chỉ có thể chọn cái chết.

"
’Ực một tiếng ly rượu bị bà ta uống hết, nhưng không quên lấy bàn tay phải của mình rạch ngang ở cổ, dường như chính là lời cảnh báo cho hai người kia.

"Dạ Dạ, bọn…bọn tôi biết rồi…"
Giọng noi lắp bắp không dám nói to, bọn chúng vừa nói mặt vừa cúi xuống không dám ngẩng lên, còn bà ta thì ngồi xuống ghế không quên lấy tay mình phẩy mạnh ở đằng sau.

"Cút đi trước khi để ta thấy ngứa mắt.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Mẹ Kế


Sau vụ việc ngày hôm qua Lệ Y vì đau đớn nên cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

"Lệ Y, con trốn chỗ này đi tránh để bọn chúng nhìn thấy mà bắt con lại.

"
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay áo của bà, nước mắt rơi lã chã đầu vui xuống hai mắt nhắm chặt lại.

"Không, mẹ đừng…mẹ định ra đấy sao?"
Bà nghe vậy có chút buồn bã từ khuôn mặt lo lắng, giờ chuyển sang buồn bã hai bàn tay ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ của cô, một tay ôm ở sau lưng tay còn lại khẽ vuốt nhẹ tóc ôn tồn mà nói.

"Đừng sợ…mẹ không bỏ rơi con đâu.

"
Nói rồi bà vỗ nhẹ sau lưng của Lệ Y, dường như muốn nói rằng con đừng khóc.

"Mẹ…"
Tiếng ’Mẹ dường như ngân dài có lẽ cô không nỡ lòng để mẹ bỏ mình lại.

"Mẹ đừng mẹ…"
Bà ngồi dậy chạy thật nhanh về phía trước, mặc cho Lệ Y có kêu to hay gào lên đi chăng nữa, bà vẫn không hề quay lại thay vào là vẫn đi lên phía trước.

"Không, mẹ đừng…"
Lệ Y giật mình tỉnh lại hai tay đặt ở trước ngực, cô thở hồng hộc bên thái dương mồ hôi từ từ rơi xuống đọng lại ở trên vai.

Cô theo bản năng mà quẹt đi trở lại trạng thái bình thường, khuôn mặt vừa rồi vừa hoảng giờ lại buồn bã hơn.

"Giấc mơ đấy…là cảnh tượng tối hôm qua…"
Lệ Y nghĩ lại chỉ biết bật khóc, đâu ai biết trước được mọi chuyện lại xảy ra đột ngột trước mặt hơn nữa còn ở trước mặt đứa trẻ tám tuổi cơ chứ?
Dịch chân mình sang bên phải giường, hai chân đặt xuống dưới sàn nhà Lệ Y đứng dậy mặc trên mình bộ quần áo màu hồng, nhìn bản thân mình trong gương cô không dám nhìn thêm gì cả, thay vào là nắm chặt lấy tay mình.

"Sao mình lại phải nhìn cơ chứ? Ha…"
Vừa thở dài cô chỉ biết vào bên trong thay quần áo lại, một lúc sau mới từ từ xuống dưới nhà cả người thẫn thờ cùng đôi mắt vô hồn đi xuống dưới.

"Hửm, Lệ Y con xuống dưới đây đi.



Lệ Y sắc mặt không có cảm xúc gì, nhưng bước chân vẫn chần chậm đi xuống dưới, chẳng khác gì người không hồn cả.

Phú ông nhìn thấy cũng chẳng muốn nói gì, vì biết sau vụ ngày hôm qua, nó cũng đã trở thành một cú sốc đối với cô, không thể nào mà quên được.

Cách đó không xa một người phụ nữ với mái tóc đen ngang vai, được búi bằng một cái trâm bằng bạc, mặc trên mình là bộ quần áo sườn xám màu được xen lẫn vào là đen và đỏ cộng thêm cả xanh biển, nhìn trông tinh tế mà sắc sảo.

Cộng thêm vào là làm da trắng, ngồi bên cạnh có một đứa trẻ chững tầm sáu bảy tuổi ngồi bên cạnh.

Cô liếc nhìn qua mắt khẽ nhíu lại mà suy nghĩ.

’Ai ở đây vậy? Sao tự dưng lại có hai người lạ vào đây không lẽ…cha định đưa một người phụ nữ khác về làm vợ sao?
Nhìn bóng người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế Sofa mẹ mình từng ngồi, cô vừa tức vừa buồn hận mình không thể làm gì được.

’Mẹ…con muốn mẹ là người ngồi cái ghế sofa đấy, người ngồi đấy chính là mẹ, người luôn yêu thương và cổ vũ an ủi con, con không muốn nhìn thấy một người phụ nữ khác ngồi lên ghế mà mẹ từng ngồi, con không muốn…”
Lệ Y tức giận cô muốn mình chạy thật nhanh xuống dưới đẩy người phụ nữ kia mà nói rằng: "Cái ghế này không phải là ghế mà cô có thể ngồi được, chỉ riêng một người duy nhất mới ngồi được, cô không có quyền để ngồi.

"
Nhưng biết sao được, đây chỉ là những lời muốn nói của một đứa trẻ tám tuổi, là suy nghĩ không dám mạnh bạo nói ra được, để những suy nghĩ ấy ở trong lòng mình cất đi tất cả sự tức giận lẫn kìm nén vào trong.

Lệ Y đi một lúc mới ngồi xuống chiếc ghế dưới nhà, cô dựa lưng vào hai tay đặt ở trên đùi.

"Lệ Y nay ta có chuyện muốn nói với con một chút, đây là Uyển Nhị từ giờ cô ấy sẽ là mẹ của con, nên từ giờ con hãy gọi cô ấy là mẹ nha.

"
Đang im lặng suy nghĩ bỗng dưng nghe thấy ông nội vậy, cô giật mình đứng lên ánh mắt nhìn về phía ông mà chất vấn:
"Cha…tại sao cha lại kiếm người phụ nữ khác về đây? Chẳng phải con chỉ có một người mẹ duy nhất thôi sao? Cha kiếm về đây để cha muốn làm gì thì làm?"
Lệ Y không chấp nhận được, bởi vì trong lòng cô chỉ có một người duy nhất cô coi là mẹ.

Phú ông thở dài ra khẽ nhíu mày lại mà nói:
"Đây chẳng phải là ta đang giúp con hay sao, Lệ Y? Ta giúp con tìm một người mẹ để con không phải buồn bã chẳng phải vậy sao?"
Lệ Y nghe vậy không kìm chế được cảm xúc, cô trực tiếp hất chiếc đĩa ở trên bàn ánh mắt chuyển sang sự tức giận mà đáp trả.

"Con không cần, nếu cha muốn tìm mẹ chi con hãy tìm bà ấy đi, đối với con bà ấy là tất cả người quan tâm con yêu thương con một cách vô điều kiện, không ai có thể làm được như vậy.


"
Vừa nói nước mắt cô vừa rơi lã chã xuống dưới sàn, Uyển Nhị nhìn thấy vậy vội đi đến, một tay cầm lấy tay cô tay còn lại để sau lưng mà hỏi.

"Đừng khóc như vậy, Lệ Y con mà khóc thì nhìn con xấu lắm phải vui lên chứ?"
Lệ Y như bị chạm vào nỗi đau cô hất mạnh bàn tay của bà ta trừng mắt lớn tieng mà nói.

"Không phải việc bà nên quản, tôi có khóc hay không cũng không tới lượt bà phải an ủi.

"
Phú ông không để tâm trực tiếp tát vào mặt cô một phát ’Bốp , khuôn mặt bên phải đã in hẳn dấu vết bàn tay đồng thời cũng đỏ lên.

Không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn, vốn dĩ vừa rồi còn giới thiệu nhau bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

"Cha…"
"Mày im đi, tao thấy mày nãy giờ chỉ biết buồn và buồn, lớn rồi đừng có trẻ con nữa nhõng nha nhõng nhẽo, cha tìm mẹ cho mày mày cũng không thích, vậy nếu mày không thích thì biến khuất mắt luôn đi.

"
Phú ông nói rồi không quên chỉ tay về phía trước Lệ Y theo hướng chỉ tay của ông cũng nhìn theo, chỉ thấy ở trước mặt mình là một không gian tối mịt dường như đến một cái tia nắng cũng không thể xuyên qua được.

"Cha…Cha…"
Theo bản năng của đứa trẻ con Lệ Y sợ hãi cả cơ thể đều run rẩy không dám nói gì cả mồ hôi từ trên trán cũng rơi xuống.

"Nếu còn dám làm vậy nữa, ta sẽ không ngần ngại ném con vào trong đấy đâu, Lệ Y.

"
Lệ Y không dám nói gì chỉ biết cúi đầu xuống, mắt cũng đã thâm quầng lên vì khóc nhiều.

"Rồi giới thiệu tiếp đi.

"
"Dạ con là Diệp Hạ năm nay con cũng được bảy tuổi, con rất mong được cha và chị giúp đỡ.


"
Nói rồi Diệp Hạ cúi đầu xuống một cách lễ phép, phú ông nhìn thấy hành động như vậy thì gật đầu lia lịa không quên lấy tay vuốt râu của mình.

"Rất tốt con thật là lễ phép đấy Diệp Hạ.

"
"Dạ, con cảm ơn cha.

"
Diệp Hạ nói rồi không quên mở nụ cười rồi quay sang nhìn về phía Lệ Y.

"Em chào chị, em là Diệp Hạ rất mong được chị giúp đỡ.

"
Vừa định đưa tay ra một cái cô không nói gì trực tiếp đẩy ra không quên nổi.

"Đừng chạm vào tôi.

"
"Chị…"
"Lệ Y ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi cái tính không chịu sửa đổi cái gì cả, lúc còn sống mẹ con dường như quá nuông chiều con nên giờ lớn, con chỉ biết làm loạn.

"
"Làm loạn? Nếu cha nghĩ xon như vậy thì con cũng xin phép đi trước.

"
Nói rồi, Lệ Y trực tiếp rời đi ngay trước mặt của phú ông không thèm quay lại nhìn một cái.

Phú ông nhìn thấy hành động của con gái mình như vậy, ông chỉ biết thở dài ra một cái.

Còn Uyển Nhị nhìn thấy mọi chuyện như vậy bất giác khẽ nhép môi lên, ánh mắt cứ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn sau lưng của cô.

Nhìn tình hình thế này…chắc chắn gia đình này sẽ chẳng bền vững được bao lâu, vợ hắn cũng đã chết con gái bây giờ không còn tin tưởng hắn nữa…đúng là hợp lý để mình làm theo kế hoạch mà.


Uyển Nhị không quên cười khinh bỉ một cái, quay sang nhìn phú ông đi tới mà nói:
"Thôi anh đừng giận, con bé vẫn còn quá nhỏ tuổi sau vụ chứng kiến mẹ mình bị sát hại như vậy đứa trẻ nào cũng sẽ không thể chịu nổi được, đến cả người lớn còn không chịu được nói chi là người lớn được anh.

"

Vừa nói hai tay của bà ta khoác lên tay phú ông, ông chỉ khẽ thở dài ra một hơi lông mày nhíu lại mà nói nhỏ.

"Chắc vậy, con bé thấy sự vẫn còn quá nhỏ để nó ép buộc là có mẹ mới thì cái việc muốn hoà nhập cũng là khó.

"
"Vậy nên em bảo rồi, thay vì quát mắng chỉ trích em thấy anh nên để cho con bé không gian riêng đi với cả bắt đầu làm quen hoà nhập, thì dần dần con bé sẽ trở lại bình thường có khi còn vui vẻ trở lại ấy chứ?"
"Ừm anh nghĩ chắc vậy.

"
Phú ông quay lại đằng sau nhìn Diệp Hạ và bà ta mà nói:
"Thôi em với Diệp Hạ, hai mẹ con vào nghỉ ngơi đi chắc hai người cũng vì chuyến đi này mệt mỏi rồi.

"
Uyển Nhị nghe vậy khẽ lấy tay che lại cười nhẹ, ánh mắt hướng nhìn về ông.

"Không sao anh, cũng mệt chút thôi có gì em với Diệp Hạ cũng trở về phòng một chút đây.

"
"Ừ, vào nghỉ ngơi đi.

"
Nói rồi, phú ông đi tới ghế ngồi còn bà ta dẫn Diệp Hạ về phòng, nhưng đâu phải là nghỉ ngơi mà để theo dõi.

"Hửm vẫn còn thở dài được sao? Để xem rằng liệu ông làm được gì có thuyết phục được Lệ Y không?"
Vừa nói Uyển Nhị vừa nhìn mắt khẽ liếc nhìn về phía mà phú ông đang ngồi mặt tỏ rõ sự khinh thường.

Diệp Hạ thấy mẹ mình làm vậy vì tò mò mà hỏi.

"Mẹ…mẹ đang làm gì vậy.

"
"Chút chuyện thôi con có gì xíu nữa mẹ dẫn vào trong phòng nghỉ ngơi.

"
Diệp Hạ nghe bây cũng có hiểu chuyện một chút gật gật đầu mà đáp:
"Vậy con biết rồi ạ.

"
Nói rồi Diệp Hạ đi vào bên trong, còn Uyển Nhị tiếp tục theo dõi nhưng không phải xem tâm trạng mà là xem phản ứng của ông ta có quyết định gì?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Những Chuyện Ly Kỳ


Thời gian cũng trôi qua được tầm mấy năm, cụ thể là bốn năm mấy tháng, thời gian trôi qua thật sự nhanh, vốn dĩ phải bình yên sống cuộc sống chả còn chuyện gì xảy ra cả, nhưng… mọi chuyện dường như mới chỉ bắt đầu.

"Có chuyện rồi, ở nhà bên cạnh có một nguoi phụ nữ đang yên đang lành tự dưng lại chết một cách không có lý do.

"
"Gì chứ? Xác khô?"
Một người đi tới truyền những gì mình thấy cho người kia, từ một người bây giờ tụ tập bàn tán nhiều một cách lạ thường.

"Cái gì chứ? Là thật…biến thành xác khô là thật?"
Một người ở đằng sau lưng không dám tin chỉ biết hỏi, người kia nghe vậy mà nói lại.

"Là thật, ai nói dối làm gì? Cái con bé hàng xóm ở bên cạnh nhà tôi ấy tên Hồng Liên, rõ ràng hôm qua còn cười cười nói nói mà bây giờ thành cái xác khô như thể mới bị thứ gì đó hút, chứ chả lẽ tôi lại phải đi nói dối?"
Càng lúc nhiều người càng đi tới mọi chuyện càng nhiều lên, ai dám tin một người hôm qua còn đang sống sờ sờ, bây giờ lại thành một cái xác khô, hơn nữa còn chẳng đi đâu cả chỉ có ở nhà vậy làm sao mà có thể thành được vậy chứ?
Từ một không gian vốn dĩ giản dị, bây giờ vì một chuyện lạ mà ồn ào hơn chẳng khác gì một cái chợ cả.

"Thông báo, phong tỏa hiện trường ở đây.

"
Một người đàn ông mặc trên mình chiếc áo rêu, nhưng trên đầu đội mũ chẳng khác gì mũ mô tô cả chỉ khác ở phía trước mũ có hai cái ống.

Ở trong hiện trường, một không gian được thắp lên bằng đèn bên trên bàn là một cái xác khô, chỉ có xương người và tóc còn về da thịt chẳng còn như thể đã bị phân hủy đi vậy.

Dưới sàn có vệt máu bên trên là những con ruồi nhặng bâu lúc nhúc ở trên, hơn nữa càng lúc càng bâu nhiều hơn, mùi hôi bỗng chốc cũng tanh hơn.

"Tsk, vụ án này là sao chứ? Người chết lại ở đây qua sống sờ sờ vậy mà giờ chỉ còn bộ xương người?"

Đến cả trưởng thôn lẫn mấy người cùng làng không dám tin đây là người mới chết, hơn nữa trên mỗi khung xương đều có màu rêu gì đó bám vào, không bám ít mà là nhiều hơn chẳng khác nào bộ xương này người chết phải từ mười năm trước.

"Ai mà tin nổi chứ? Chính tôi còn không thể tin nổi được?"
Nhiều người thậm chí còn đứng lên vừa khoanh tay đi lòng vòng vừa không ngừng suy nghĩ, có người còn đi tới trước mặt bộ xương mà khám xét, nhưng tất cả dường như đều vô nghĩa vậy.

Trong hiện trường với bộ xương người ở trên bàn, cộng thêm cả vết máu dưới sàn nhà, dường như đã thu hút sự chú ý tới Đình Kiên.

Cậu chầm chậm di tới cúi người xuống, lấy tay quét nhẹ vệt máu lên trên tay mình, nhìn một lúc ánh mắt khẽ nhíu mày lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng hơn.

"Anh Kiên, có chuyện gì vậy? Anh đang nghĩ đến chuyện này sao?"
Nhìn một lúc anh mới bỏ xuống, đầu quay xuống nhìn người đằng sau mà nói:
"Vụ án này hình như là sát hại thì phải?"
"Sát hại? Nếu sát hại lẽ ra người vẫn phải y như vậy làm sao mà lại thành bộ xương khô được chứ?"
Một người đàn ông ngồi ở bên cạnh nói vọng lại, Đình Kiên nghe vậy có chút khó xử, không biết nên nói như thế nào cả?
"Làng ta mấy năm trước chưa từng có chuyện này xảy ra cả, sao tự dưng nay lại có một chuyện lạ đời cơ chứ?"
Mọi người nghe vậy đều cũng cảm thấy vô lý, người hôm qua vốn còn đang sống bây giờ lại biến xác khô, hơn nữa khai còn có vệt máu bên trên bộ xương lại chẳng hề thấy vết đâm hay gãy cả.

"Nếu không tìm thấy được dấu vết gì coi như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.

"
"Không trưởng thôn, ngài phải tìm ra cái chết tại sao con gái tôi chết chứ? Tại sao ngài không tìm thấy lý do mà đã muốn rời đi.

"
Một người phụ nữ ốm yếu cũng tầm năm tám hoặc năm chín tuổi, da nhăn nheo chẳng còn trắng nữa thay vào là làn da sạm nổi đầy gân xanh ở trên cánh tay, mái tóc mọc lên những sợi bạc.


Nước mắt rơi xuống hai gò má của bà, càng khóc càng cảm thấy đau đớn sau vụ việc này làm sao bà có thể chấp nhận được con gia mình lại chết một cách lạ thường vậy cơ chứ?
"Bây giờ bà muốn giải quyết thế nào cũng khó, nguyên nhân bọn tôi kết luận ra còn khó, nếu con gái bà còn nguyên bọn tôi còn dễ tìm thấy những thứ lạ, giờ đến cả việc xương có bị gãy hay có cái dao cứa vào không đến bọn tôi còn không thể tìm thấy được, làm sao có thể kết luận ra được.

"
Vừa nói trưởng thôn không ngừng nhăn mặt lại, cả mọi người đều nhìn thấy cũng vừa khó tin không dám nghĩ chuyện đấy là sự thật.

"Chắc là xương giả đấy hoặc có thể là xương của người khác, làm sao một con người nếu chết hôm qua lẽ ra còn chưa tỏa ra mùi hôi được, sao mà lại biến thành bộ xương khô được cơ chứ?"
"Đúng rồi chắc chắn có người đã lên kế hoạch sẵn rồi, làm sao mà chuyện này khai xảy ra được cơ chứ?"
Càng nói mọi chuyện càng trở nên ồn ào hơn, bà càng nghe thì càng thấy khó chịu hơn, không chịu được mà nói llớn.

"Tất cả mọi người về hết đi nếu không giúp được gì thì thoi, cái chết của con gái tôi…tự tôi sẽ tìm mọi người tới đây, thay vì tìm thì lại không tin đến tôi cũng không tin đứa con gái Hồng Liên qua vẫn còn sống bây giờ lại vậy? Làm một người mẹ chính tôi còn đau khổ thay vì ngồi đây khóc lóc, tôi sẽ tự tìm cách còn hơn.

"
Nói rồi bà trực tiếp đuổi tất cả mọi người đi không quên cả trưởng thôn nữa, mọi người nhìn thấy hành động của bà như vậy cũng chỉ biết cạn lời chả biết nói gì thêm.

"Haizz, chắc bà ấy sốc lắm đây con gái mới chỉ có mười mấy tuổi bây giờ lại chết một cách không có lý do gì cả.

"
"Đúng thật, chính tôi nếu mà là bà ấy cũng chẳng thể chịu đựng được cái cú sốc này.

"
"Thôi đừng nói nữa.

"
Trưởng thôn-người lên tiếng, thấy mọi người bàn tán như vậy ông liền nói tiếp.


"Bây giờ có thương xót thì mọi chuyện cũng vậy rồi, thay vì bàn tán tất cả mọi người cứ im lặng làm việc bình thường như mọi ngày đi, đừng quan tâm nữa coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"
Nghe trưởng thôn nói vậy tất cả mọi người cũng chỉ biết gật đầu nhẹ rồi rời đi, mỗi người trở lại cuộc sống thường ngày của mình, chỉ tiếc rằng Lệ Y đúng lúc tình cờ đi ngang qua nghe mọi người bàn tán xì xào đến nỗi ầm ầm như cả cái chợ, càng khiến cô có chút tò mò.

"Có chuyện gì xảy ra vậy mà mọi người đều kéo nhau tới?"
Vì tò mò Lệ Y quay lại đằng sau xem còn ai hơn, đợi lúc khi không còn ai nữa cô liền lén lút vào trong nhà.

Đi vào bên trong trước mặt cô là không gian im ắng đến lạ thường chẳng có một bóng dáng ai cả, thay vào là bầu trời kéo đến đầy mây đen.

Lệ Y theo phản xạ cô ngước mắt nhìn lên trên trời, vừa nhìn liền cảm thấy có chút khó hiểu.

’Bầu trời theo thường lệ vừa rồi còn trong lành yên tĩnh, sao giờ tự dưng lại kéo đến đầy mây đen vậy?
Vừa nghĩ được một lúc, ’Tách Tách từng giọt mưa bắt đầu nhỏ xuống, từ một giọt tí tách thành nhiều giọt, đúng lúc đổ xuống đầu của cô.

"Ui cha, trời mưa rồi…sao mình đen quá vậy?"
Lệ Y theo phản xạ liền đưa hai tay che lên đầu mình, mặt khẽ ngước lên nhìn, thay vì vào trong nhà cô suy nghĩ một lúc lâu mới chạy thật nhanh vào trong nhà.

’Rầm Rầm nước mưa rơi xuống dưới từng giọt rơi xuống lần lượt rồi nhiều hơn tới nỗi chẳng khác gì ngôi sao rơi xuống vậy.

’Trời nay mưa to thật, rõ ràng buổi sáng nay không mưa vậy mà giờ đổ to thế này…chắc mình phải vào xin trú mưa một lúc vậy.


Lệ Y nghĩ thầm cô quay lại nhìn cánh cửa gỗ cũ kĩ trước mặt mình, sắc mặt trở nên căng thẳng lẫn nghiêm túc hơn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

"Không được sợ, chuyện cỏn con dễ vậy không làm được thì sao mình xứng đáng là một con người dũng cảm được.

"

Cô tự cổ vũ bản thân mình, ’Két tiếng cửa gỗ mở ra kéo thật dài, Lệ Y bước vào bên trong thay vì có đèn điện thì ở trước mặt cô là không gian tối mù mịt không có chút ánh sáng nào, như thể ở ngôi nhà này vốn chưa từng có ai ở đây vậy.

’Lạ thật, ở đây vốn dĩ có người tại sao mình vào lại chẳng có bóng người nào cơ chứ? Hay chẳng lẽ căn nhà này vốn chưa từng có ai ở chăng?
Vừa nghĩ tới đây, Lệ Y bỗng chốc sợ hãi người cô run lên bần bật theo phản xạ, chẳng biết có phải là do sợ hai hay không? Nhưng có thể là do bản năng nhút nhát sợ hãi của một đứa trẻ nên mới như vậy?
"Ai vậy?"
Một giọng nói vọng ra từ bên trong làm cho Lệ Y giật mình, cô bất giác nói lại.

"Dạ…ai vậy?"
Lúc cô còn đang băn khoăn một người phụ nữ bước ra, sở hữu mái tóc đã nhiều sợi bạc cộng với làn da nhắn nheo.

Lệ Y nhìn thấy cô không hề hoảng sợ mà ngược lại, nhìn vào trong mắt của bà là những nỗi buồn sâu thẳm, ở phần hốc mắt đã xưng tấy lên do khóc nhiều…
"Bà…không lẽ có chuyện gì khiến bà phải khóc nhiều sao?"
Bà không nói gì chỉ quay lưng lại hai tay đặt ở đằng sau lưng, rồi nói:
"Nếu muốn thì vào trong nói chuyện đi, ta không muốn ở đây nói cả.

"
"À, vâng.

"
Nói rồi bà từ tốn đi vào bên trong, Lệ Y cũng bất giác đi theo, tới nơi là một phòng khách chỉ có bàn và ghế ngồi, sàn nhà chỉ được đổi bằng bê tông không hề có gạch để lát sàn gì cả.

"Ngôi đi.

"
Lệ Y từ từ đi tới ghế đơn, cô ngồi xuống hai mắt liền nhìn xung quanh.

’Hình như có chuyện gi do đã xảy ra, chắc chắn là vậy cái mùi hôi thối bốc lên như vậy…
Trong lúc bà lôi ra ấm để rót trà, vừa rót xong đặt xuống trước mặt của cô, Lệ Y không kìm chế được vội vàng hỏi:

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Có Thứ Quen Thuộc


"Nhà bà hình như có người vừa mới chết đúng không?"
Bà nghe vậy khuôn mặt trở nên sửng sốt hai tay không ngừng run lên, giọng nói lắp bắp.

"Sao…Sao cô biết…"
’Choang tiếng bình trà bị vỡ thành ra nhiều mảnh thủy tinh được chia ra, Lệ Y nhìn thấy vậy khẽ liếc mắt nhìn sang thở dài ra một hơi, mặt khẽ nhíu mày lại.

"Quả nhiên mà, chắc chắn chẳng có chuyện gì xảy ra ngoài cái chuyện này.

"
"Vậy…nếu cô đã biết thì chi bằng hãy giúp tôi đi.

"
"Hửm?"
Lệ Y nhìn thẳng trước mặt bà ta hai tay chống lên cằm mà hỏi:
"Giúp gì?"
"Cô hãy giúp tôi tìm lý do con gái tôi vì sao hôm qua vốn đang còn sống sờ sờ mà giờ chỉ thành một bộ xương khô.

"
"Xương khô? Nghe thật là vô lý?"
Lệ Y nghe vậy cô đâu dám tin chỉ nghĩ bà nội vậy là để lừa gạt mình.

"Nếu cô muốn giúp thì ở lại đây bằng không thì biến luôn đi, tôi không muốn nói nhiều.

"
Nói rồi bà nhìn thẳng vào mắt của Lệ Y không quên lườm một cái dường như là lời cảnh báo.

Lệ Y Nhìn thấy vậy cô có chút sợ hãi tới nỗi mồ hôi toát ra ở phần thái dương, hít một hơi thật sâu nhắm mắt lại một lúc cô mới nói.

"Được rồi, vậy dẫn tôi tới chỗ con gái bà đi xem có gì thì tôi sẽ thử sức.

"

Vừa nghe coi nói vậy, bà vội vàng đứng lên đi trước, hai tay không quên chống ở đằng sau mà nói vọng.

"Đi theo tôi.

"
Lệ Y làm theo lời bà đi theo phía sau, chỉ thấy không gian tối mịt dường như chẳng hề có ánh sáng gì cả thứ vào càng đi sâu thì càng khó nhìn hơn.

"Sao… bà không bật đèn lên cho sáng, tối mịt thế này thì…sao mà nhìn thấy gì được?"
Lệ Y đưa mắt nhìn xung quanh, vừa nói cảm giác sợ hãi dường như tràn về quanh cô, nhưng bà không hề sợ hãi ngược lại chỉ nói:
"Cô thông cảm nhà tôi ở phòng vừa rồi m, chỉ có mỗi bóng đèn duy nhất thôi, còn hầu như về phần cầu thang hay tầng hầm bọn tôi đều tự theo cảnh sát mà đi xuống dưới đây không hề phải cần phải bóng đèn hay nến gì cả.


"À…"
Cô nghe vậy cảm thấy có chút khó hiểu hơn nhưng không muốn nói đâu sao đây là nhà của nguoi ta nên cũng chỉ nói vậy rồi để qua chuyện.

’Két cánh cửa được mở ra bên trong một căn phòng bé, chẳng khác gì phòng để đựng đồ bà chầm chậm vào bên trong Lệ Y cũng đi theo nhìn xung quanh một lúc chợt nhìn về thứ trước mặt.

Trước mặt cô không có thứ gì khác đó chính là một bộ xương khô, hài cốt mỗi khúc đều có những đốm xanh rêu chả khác nào như bộ xương này đã tồn tại mười năm, ai mà nghĩ được mới chỉ chết?
"Đây là…"
"Là thân xác của con gái tôi, Hồng Liên.

"
"Hồng Liên?”
Nghe thấy câu Hồng Liên cô dường như chết lặng không dám tin.

"Vậy…người đứng trước mặt cháu…là chị hồi nhỏ hay chơi cùng…chị Liên?"
Vừa mới dứt lời nước mắt cô bỗng rơi xuống, hơn nữa một còn nhiều hơn, bà quay sang nhìn Lệ Y bỗng dưng làm vậy bỗng chốc cảm thấy quen thuộc.

’Cái con bé này sao biết Hồng Liên? Không lẽ…
"Cháu… cháu không lẽ là Lệ Y? Người hồi nhỏ hay chơi với con gái bác?"
Lệ Y theo phản xạ liền gật đầu lia lịa, ánh mắt chuyển sang nhìn bà mà khóc thút thít.


"Tại sao…chị ấy lại chết vậy bác?"
Vừa nói Lệ Y không ngừng lấy tay lau đi nước mắt, nhưng làm sao mà đỡ nỗi cô càng lau nước mắt càng rơi xuống trước áo.

Bà nhìn thấy cô làm vậy, nhẹ nhàng đi tới ôm Lệ Y vào lòng mình một tay vỗ sau lưng cô, tay còn lại xoa đầu dịu dàng mà nói.

"Không sao, đừng có khóc con mạnh mẽ lên nào, con gái mà khóc thì không được đẹp đâu.

"
Bà vừa mới dứt lời cô càng không kìm chế được, bắt đầu khóc lớn lên, càng lúc càng to nước mắt cũng vì vậy mà rơi nhiều thêm, nhìn cô làm vậy bà cũng không biết làm gì chỉ cúi đầu xuống lộ ra vẻ buồn bã.

Khóc được một lúc tâm trạng của Lệ Y mới dần dần đỡ hơn chỉ có điều mũi vẫn sụt sịt, dường như vẫn chưa thể hết được.

"Haizz lúc đầu bác còn nghĩ có người lạ vào trong đây để xin trú mưa không ngờ người vào đến lại là con Lệ Y.

"
"Dạ.

"
Lệ Y cúi đầu xuống nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống bà nhìn thấy vậy có chút đau lòng, nhưng cũng chỉ biết cho qua như vậy, cũng chẳng biết nên làm gì?
"Có gì thì con có thể về nhà nghỉ ngơi đi, nếu muốn thì có thể sang chỗ bác chơi cũng được.

"
Cô vẫn cúi đầu xuống không nói lời gì một lúc mới giật mình ngẩng đầu lên mà hỏi:
"Mà bác sao cháu thấy hôm nay nhiều người lại đến nhà bác vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
"À…"
Bà nghe thấy cô hỏi vậy, bỗng chốc mặt khẽ nhăn lại, mắt quay sang chỗ khác không muốn nhìn gì cả nhưng hành động của bà dường như đã thu hút tới sự chú ý của Lệ Y.

"Nếu cháu đoán không nhầm họ tới đây chỉ là không tin lý do, hôm qua chị Hồng Liên vốn đang sống sờ sờ giờ tự dưng hôm nay lại biến thành xác khô, đúng không bác?"
Bà theo tự nhiên mà gật đầu nhẹ, bất chợt nhận ra sự bất thường bà vội nhìn Lệ Y ngập ngừng mà hỏi.


"Sao…Sao cháu lại biết được chuyện này, Lệ…Lệ Y?"
Lệ Y nghe thấy bà hỏi vậy liền vội trả lời.

"Thật ra lúc cháu mới trở về nhà có thấy mọi người đứng trước cửa nhà bác hình như đang bán tán chuyện gì đó mà bọn họ không tin trước mặt, cụ thể cháu chưa hỏi nên cũng không biết chuyện gì nữa, nay bác dẫn cháu đến đây cháu mới hiểu lý do vì sao bọn họ lại kéo tới đây?"
"À…"
Nghe tới đây bà trở nên buồn rầu hơn, hai tay nắm lại bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.

"Thật ra…bác không muốn bọn họ biết chuyện gia đình bác gì cả, nhưng nếu có muốn hay không bọn họ đều biết hết rồi, hơn nữa lúc trưởng thôn đến đây, bác cứ nghĩ là sẽ tìm được lý do vì sao Hồng Liên lại bị vậy, ai ngờ thay vì tìm nguyên nhân bọn họ lại trách mùi trong nhà thật sự hôi thối, chỉ xem qua cũng điều tra được một chút, nhưng thay vì tìm bọn họ chỉ biết ngồi trách móc.

"
Vừa nói những lời đấy, bà càng trở nên buồn bã hơn Lệ Y khẽ liếc qua thấy vậy một tay cầm chặt lấy bàn tay trái của bà mà an ủi.

"Có gì cháu sẽ xem vì sao chị Liên lại thành vậy.

"
Bà nghe vậy ánh mắt liền nhìn về phía cô giọng ngập ngừng mà hỏi:
"Cháu…cháu làm được sao, Lệ Y?"
"Vâng, tuy cháu có chút bất cẩn nhưng vì đây là người mà cháu yêu quý nhất, cháu sẽ không để mọi chuyện cứ thế trôi qua đâu.

"
"À…"
Nghe được những câu nói của Lệ Y, bà chỉ biết nhìn qua ánh mắt dường như sợ hãi lẫn buồn rầu gì đó.

’Mình có mang sách với bút để ghi không ta?
Lệ Y đưa tay lên trên đầu may sao vẫn còn, cô khéo léo rút cây bút ra từ trong tóc mình đã búi, rồi lấy nhật kí từ trong người mình ra bắt đầu quan sát.

Cô đi tới vừa đi ánh mắt không ngừng quan sát nhìn bộ xương khô, chăm chú lẫn nghiêm túc.

Vừa ghi cô không ngừng quan sát chuyên nghiệp chẳng khác nào như là một nhà báo vậy.

’Cái này…vết thương này…không lẽ là do ma quỷ?
Nghĩ như vậy, cô không kìm được mà nhắn lại dường như đã nghĩ ra một thứ gì đó.

Bà nhìn thấy cô chăm chú quan sát như vậy, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn, hai tay bà nắm chặt lấy hơi thở cũng dường như không dám phát ra tất cả đều trở nên im lặng vậy.

Lúc sau Lệ Y đưa bút lên trên tóc mình, quyển sách cũng gập lại cất vào bên trong, bà nhìn thấy vậy vội vàng đi tới không ngừng hỏi.


"Tìm được nguyên nhân gì chưa, Lệ Y?"
Lệ Y quay sang nhìn bà, thấy sắc mặt căng thẳng như vậy cô chỉ biết lấy hai tay nắm chặt lấy mà nói:
"Con nhìn thế này dường như cũng nghĩ ra được lý do rồi bác, chắc chắn là có ai đã có ý định hoặc lên kế hoạch ngay từ trước rồi.

"
Bà nghe vậy càng thấy lo lắng hơn, hai tay vội vàng cầm lấy tay của Lệ Y vội vàng hỏi.

"Vậy con tìm được nguyên nhân chưa?"
Lệ Y khẽ lắc đầu mà nói:
"Chuyện này thì cũng chỉ là suy đoán của con thôi bác, còn nếu mà đúng con chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm người đã dám ra tay với chị Hồng Liên, con chắc chắn sẽ không nương tay gì cả.

"
Nói rồi cô trực tiếp nắm chặt lấy tay mình, tới nỗi tay in hẳn vết móng, dường như Lệ Y đã quyết tâm nhất định phải tìm ra hung thủ cho bằng được.

"Vậy con xin phép về trước, có gì thì nếu có manh mối con nhất định sẽ nói cho bác biết.

"
"Ừm…"
Giọng nói kéo dài với sự thất vọng, đâu nghĩ trước được đứa con gái mình nuôi khôn lớn, bây giờ lại chết một cách không có lý do cơ chứ?
Nhưng dù có đau khổ đến đâu mọi chuyện vốn dĩ đã xảy ra như vậy, không có chuyện gì có thể thay đổi được ngay cả cái chết cũng vậy.

Lệ Y rời khỏi căn nhà, vì luyến tiếc cô cũng không quên quay lại nhìn.

"Chị Hồng Liên…thật sự…thời gian thật đúng là bất công…"
Cứ ngỡ là vẫn còn sống ai ngờ thấy thứ được nhìn không phải thân xác mà lại là một bộ xương khô.

Nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi Lệ Y không quên nắm chặt tay thật mạnh à nói:
"Nhất định mình sẽ tìm ra thủ phạm, chắc chắn nếu có tìm thấy mình cũng sẽ không tha cho hắn, thay vào đó sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

"
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Lệ Y trở lại căn nhà của mình, nhưng cô đâu biết ở sau lưng có một ai đó đang theo dõi mình, hơn nữa trong tay áo còn giấu một con dao găm, dường như có ý định sẽ kết thúc cuộc sống của Lệ Y.

"Hửm? Nay tự dưng lại có mồi ngon dâng đến tận miệng thế này…ta chắc chắn sẽ không bỏ qua con mồi trước mặt, nếu mà có bỏ chắc chắn là do mắt mình bị mù hoặc không thông nào ra thôi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Ý Định


Nói vậy hắn không chần chừ trực tiếp chạy tới, tay cầm lấy con dao găm chuẩn bị đâm vào cô.

Lệ Y theo phản xạ liền mé sang một bên.

"Cái…"
Còn chưa để cô biết chuyện gì xảy ra, hắn không để tâm tay chém sang bên phải khiến gương mặt của Lệ Y có vết máu.

"Tsk…"
Cô ngồi thụt xuống hai tay đặt lên đầu gối, giọt máu ở trên gương mặt từ từ chảy xuống, tí tách từ một giọt giờ thành nhiều hơn.

’Chuyện gì thế này? Tại sao lại…
Còn chưa để cô hoàn hồn lại hắn không nói nhiều trực tiếp dùng tay trái túm chặt lấy đầu cô lên.

"Aaa…"
Tiếng hét thất thanh cộng thêm sự đau đớn khiến Lệ Y không chịu nổi được, nước mắt cũng tuôn ra máu ở trên gương mặt vẫn từ từ rơi xuống.

"Haha, coi như hôm nay là ngày tận của ngươi rồi, thôi có gì thì chết sớm đi một thể.

"
Nói xong hắn cầm lấy con dao găm kề sát vào cổ của Lệ Y.

Mọi người nghĩ là Lệ Y sẽ chết và kết thúc sao? Không phải thay vào đấy cô dùng sức lực của mình đạp thật mạnh về đằng sau.

Vì bị Lệ Y đạp hắn đau đớn không nói được gì, hai tay ôm lấy của quý, con dao găm vi vậy mà rơi xuống đất.

Lệ Y được bỏ ra, hai tay cô đưa lên cổ không ngừng thở gấp gáp.

"Nay…Nay thật là toàn gặp những cái xui mà, nay thì Hồng Liên mất giờ lại có người có ý định giết ch.ết mình.

"
Nói rồi cô cố gắng đứng lên chạy thật mạnh về phía trước, hắn nhìn thấy cô bỏ trốn cố đuổi tuy bị đạp có chút đau đớn, nhưng vì được giao nhiệm vụ hắn cô háng đưa tay ra lấy con dao găm ở dưới đất rồi không ngừng đuổi Lệ Y.


"Đứng lại đấy.

"
Lệ Y bị đuổi cô có chút bối rối không dám quay ra đằng sau chỉ biết nói vọng.

"Ngu gì mà ta phải đứng lại nếu đứng lại chả lẽ để ngươi giết ch.ết ta chăng? Chỉ có đứa nào ngu thì nó mới đứng lại thôi.

"
Lời nói của cô dường như đã khiến hắn tức giận, không để tâm mình có bị đau đi chăng nữa, hắn trực tiếp chạy thật nhanh.

Hai tay vồ tới chỗ cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cái bàn tay to lớn đến tới đặt vào vai của Lệ Y.

"Không đừng.

"
Lệ Y hoảng sợ cô vội hất bàn tay hắn ta, ngồi sụp xuống hai tay ôm lấy đầu mắt nhắm chặt lại vẻ mặt hoảng loạn.

Đến hắn nhìn thấy có chút khó hiểu, hai mắt có lúc chớp chớp mấy lần, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng đối với hắn.

"Ê, ngươi…ngươi bị sao vậy?"
Lệ Y không nói gì cô chỉ cúi đầu xuống đầu tóc rũ rượi cộng thêm vết máu từ từ rơi xuống.

Hắn nhìn vậy cũng chẳng biết làm gì dường như chỉ biết đứng hình, mà nhìn cô làm vậy.

"Ta kệ ngươi đấy, làm mấy cái hành động như này đúng là rách việc.

"
Nói rồi hắn quay đầu lại trực tiếp rời đi chẳng ngoảnh mặt lại, Lệ Y khẽ ngẩng lên thấy hắn đã đi xa cô mới dám thở dài ra một hơi, đôi mắt khẽ nhíu lại.

"Vết thương…tất cả thật sự…tại sao mình lại như vậy chứ?"
Chính cô không thể hiểu nổi vì sao lại vậy? Tất cả mọi thứ đến với Lệ Y thật sự quá bất ngờ, lúc đầu là việc chứng kiến mẹ mình bị giết ngay trước mặt, cái chết của Hồng Liên, giờ là bị tấn công lén.


Lệ Y bất giác khẽ sờ lên vết thương bị rạch ngang của mình ra.

"A…"
Chỉ vừa chạm nhẹ vào cái cảm giác đau đớn kéo đến tận xương tủy ùa về, cô rụt tay lại hai tay ấn xuống thật mạnh, có lẽ cố gắng để không phải thấy đau, nhưng đấy cũng chỉ là cách để làm giảm nỗi đau chứ làm sao mà đỡ đi toàn bộ được?
"Ư…đau…"
Trong không gian không có bóng dáng một ai, chỉ có bóng dáng nhỏ của một cô gái tầm mười hai, mười ba thôi đang ngồi ở lề đường, cùng với sự đau đớn lẫn buồn bã.

Dù có đau đớn Lệ Y cũng chẳng nhìn nói gì, cô cố gắng đứng lên từ từ trở về nhà.

Bầu trời thì trong xanh nhưng tâm trạng cô lại ngược lại hoàn toàn, đen tối mù mịt.

"Ông trời…chẳng khác nào đang muốn trêu ngươi mình…haha"
Dù có như vậy Lệ Y cũng chẳng biết làm sao được, cố gắng vác thân thể của mình trở về nhà, vừa đi vết thương càng đau đớn dữ dội hơn, có khi đang đi nửa đoạn đường cô phải dừng lại.

"Không biết minh có khăn giấy nữa không?"
Lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng Lệ Y tìm thấy một chiếc khăn ở túi bên phải nhỏ nhắn màu xanh biển, được thêu một cách tinh xảo, cô cũng chẳng để ý lắm chỉ vội gấp gọn dài vào chấm nhẹ lên mặt.

"Ai da…"
Cái sự đau đớn chua xót, chẳng khác nào là vết thương như ở đầu gối hoặc trầy xước ở tay vậy, cái cảm giác chú xót đau đớn khó diễn tả được.

"Ha…”
Lệ Y giữ khăn ở trên mặt một lúc cô mới lấy xuống nhìn vết máu trên khăn đọng lại, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu hơn.

Lệ Y dường như có ý định vứt chiếc khăn đi, mắt cô nhíu lại, lúc chuẩn bị ném đi bỗng chốc cô nhớ lại cái khăn được thêu một cách sắc sảo là khăn mà hồi Lệ Y còn nhỏ được mẹ thêu cho.

"Con gái yêu chờ mẹ một chút sắp xong rồi.

"

Bà quay sang nói với cô, khi đó Lệ Y vẫn chỉ là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, nhìn thấy mẹ mình làm nhanh thoăn thoắt một tay vừa xây từng mũi kim qua làn vải, một tay thì giữ lại.

Nhìn thấy mẹ mình làm một cách chuyên nghiệp cô ngạc nhiên mà has miệng ra rồi hỏi.

"Đẹp quá, mẹ…"
Nói rồi cô đưa hai bàn tay nhỏ của mình ra định cầm lấy, nhưng bị bà đem đi sang chỗ khác.

"Mẹ cấm con không được động vào, Lệ Y.

"
Lệ Y nghe vậy sắc mặt liền chuyển thành buồn bã, nước mắt dường như muốn tuôn ra bên ngoài, thấy vậy bà vội vàng để khăn xuống bàn hai tay khẽ lau nước mắt trên gương mặt nhỏ bé của cô.

"Nào cô công chúa của mẹ không được khóc, nếu con khóc thì mẹ sẽ buồn lắm đấy, con có biết không?"
Nói rồi bà dang hai tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, vẫn là hành động quen thuộc một tay xoa đầu tay còn lại thì vỗ nhẹ vào lưng.

"Con nghe mẹ nói chưa Lệ Y, không được nghịch ngợm trong lúc mẹ dang làm việc.

"
"Vâng ạ.

"
Lệ Y nở nụ cười vui vẻ chẳng khác gì như một đóa hoa nở rộ vậy, nhưng mọi thứ tất cả chỉ là tưởng tượng còn thực tế vốn dĩ nó rất phũ phàng.

"Mẹ…con muốn mẹ ở bên cạnh con…mẹ ơi…"
Vừa mới dứt lời thì mây đen liền kéo tới, những giọt nước mưa ’tí tách rơi xuống từ ít liền chuyển sang nhiều.

"Đây là…ông trời đang cố ý trêu ngươi sao? Haha…thật đúng là bất công mà…"
Lệ Y không dám nghĩ có ngày mọi chuyện xảy ra đến với mình thật sự lại có quá nhiều thứ lạ đến vậy, cứ nghĩ đến chuyện của Hồng Liên coi như đã kết thúc, không ngờ lại còn có kẻ muốn giết ch.ết mình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời được mây đen phủ hẳn, bỗng chốc cười nhẹ một cái mà nói:
"Chắc chắn một ngày không xa mọi chuyện sẽ lại xảy đến với mình, có lẽ là do ông trời định đặt hay là có người đang muốn trừ khử?"
Chỉ nói được vậy, giọt nước mưa rơi xuống vết thương bị con dao găm xén qua, dù Lệ Y có đau đi chăng nữa chỉ biết im lặng, bởi vì người mà cô khôn trò chuyện vốn dĩ đã không còn ở trên thế gian này nữa, rời xa một cách khó có thể chấp nhận được.

"Mẹ, tại sao chị Lệ Y chưa về vậy?"
Một cô gái mặc trên mình bộ dài tay với làn da trắng mịn, ánh mắt nhìn qua cánh cửa sổ khẽ mở rèm ra.

"Kệ Lệ Y, con việc gì phải quan tâm tới con bé rách nát đấy chứ?"

Một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ sườn xám ngồi trên chiếc ghế sofa, một chân vắt lên chân còn lại, một tay để lên trên thành ghế tay còn lại để trên đùi mình, ánh mắt khẽ nhíu lại mà nói:
"Con bớt lo chuyện bao đồng đi, người lạ con quan tâm thế này, con không có ý định đuổi con bé đó ra ngoài à?”
Diệp Hạ nghe vậy vội quay đầu lại mà nhìn bà ta.

"Nhưng dẫu sao nếu không phải cùng chung máu mủ thì con với chị ấy vẫn là chị em mà mẹ.

"
Uyển Nhị nghe con gái mình nói vậy bà càng có chút tức giận hơn, cầm ly thủy tinh trước mặt mình lắc lắc một cái khẽ uống mà nói.

"Không ngờ con lại đi đồng cảm cho đứa không có mẹ thật là mẹ không hiểu con bị sao luôn ấy, Diệp Hạ?”
Nói rồi bà ta uống một ngụm, chỉ biết cười trong sự tức giận.

Còn Diệp Hạ dường như chẳng quan tâm tới mẹ mình, như thể bà làm chuyện này rất nhiều lần nên khiến một đứa trẻ cảm thấy chán nản.

’Két’ tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của Uyển Nhị và Diệp Hạ.

"Chị ấy về rồi.

"
Nói rồi Diệp Hạ vội vàng chạy thật nhanh ra bên ngoài, thấy con gái mình tự tiện ra ngoài bà không tự chủ được mà quát lớn.

"DIỆP HẠ, CON…"
Lệ Y mở cửa cổng ra cô từ tốn đi vào trong, buộc chán nặng nề cộng thêm mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra, dường như nó quá đột ngột tới nỗi cô còn chưa kịp hiểu ra mọi chuyện thì đã có chuyện khác xảy ra.

Cơn mưa vẫn tiếp tục đổ xuống trên người của cô, bàn tay bên phải cầm chặt lấy chiếc khăn thêu, nắm chặt tới nỗi bên trong khó mà có nước mưa có thể dính vào được.

’Két tiếng mở cửa ra Lệ Y theo sự tò mò mà ngước nhìn lên, người định đi ra chỗ cô không ai khác chính là Diệp Hạ.

Diệp Hạ cầm chiếc ô đi tới chỗ của Lệ Y.

"Chị…Chị có sao không?"
Vừa nói Diệp Hạ định dìu cô vào trong nhà, nhưng khi quay đầu sang bên trái một thứ khiến cô ta rất ngạc nhiên, trên má của Lệ Y bị chém một nhát hơn nữa phải gần tới mũi.

Điều này khiến Diệp Hạ sợ hãi, theo bản năng mà từ từ lùi lại về đằng sau, cô quay sang nhìn thấy bộ dạng như vậy cũng chỉ biết cười trừ mà nói:
"Vậy mà tôi còn tưởng cô quan tâm tôi lắm, hóa ra là chỉ giả tạo thôi sao?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Giả Bộ


Nhìn thấy gương mặt cô như vậy, Diệp Hạ ngồi bịch xuống dưới đất giống không ngừng lắp bắp:
"Chị…Chị…"
Lệ Y nhìn bộ dạng sợ hãi của Diệp Hạ, cô cúi đầu xuống chỉ biết cười khúc khích ra hai mắt trợn lên mà nói lớn:
"Chị gì? Nhìn thấy mặt tôi như vậy cô cảm thấy thích lắm đúng không?"
Nghe những lời mà Lệ Y nói, Diệp Hạ sợ hãi cùng với khuôn mặt và trời mưa tầm tã càng khiến cô trở nên hung dữ hơn.

"KHÔNG.

"
Diệp Hạ sợ hãi hai tay đưa lên trên đầu không ngừng lắp bắp nói.

"Em…Em không hề muốn chị bị như vậy cả.

"
Vừa nói sự hoảng sợ càng hiện rõ trước mặt của Diệp Hạ, Lệ Y liếc nhìn qua cũng chẳng muốn nói gì thêm.

"Diệp Hạ.

"
Uyển Nhị vội vã chạy ra khỏi cửa, hốt hoảng đi tới chỗ của Diệp Hạ, người ngồi khuỵ xuống ánh mắt lo sợ không ngừng.

"Diệp Hạ, con sao vậy? Tỉnh lại đi đừng sợ…"
"Mẹ…Mẹ…"
Bà ta thấy Diệp Hạ nhìn về phía trước vì tò mò mà nhìn theo, đứng trước mặt bà ta là thân hình nhỏ bé của Lệ Y, nhưng cái bà ta giật mình chính là vết thương ở trên mặt của cô.

"Lệ…Lệ Y…con…"
Cơn mưa cứ vậy càng trở nên tầm tã hơn, như không muốn dừng lại vậy, Uyển Nhị vì sợ con mình bị cảm lạnh bà vội vàng đỡ Diệp Hạ đứng lên vội nói:
"Diệp Hạ, con vào trong nhà đi càng ở dưới mưa thì càng dễ cảm lạnh lắm.

"
Nói rồi bà ta đưa Diệp Hạ vào trong trước, để mình Lệ Y ở dưới cơn mưa tầm tã, cô nhìn thấy cảnh này không kìm chế được mà bóp tay mình thật mạnh, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.


"Cả con cũng vậy nữa, Lệ Y không vào trong con càng cảm thêm nữa đấy.

"
Nói rồi Uyển Nhị khẽ nhìn qua rồi đóng cửa trước, cô nhìn thấy vậy khẽ nhếch mép lên mà nói thầm.

"Thật là…đây là thứ tôi vốn nên chứng kiến trước sao? Tình cảm mẹ con? Thật đúng là buồn cười.

"
Nói rồi, cô cũng chỉ đành vào trong nhà, bên trong với khung cảnh tối mịt may ra ở mấy chỗ lớn được thắp sáng lên bằng đèn điện.

Lệ Y với thân thể ướt sũng chỉ biết từ từ đi vào trong nhà, vừa đi cái luồng gió ở bên ngoài cũng không ngừng lùa vào bên trong, dường như có ý định nào đó vậy.

"Cái cơn rét này….

"
Lệ Y theo phản xạ hai tý khoanh lại cô chỉ biết vừa đi vừa nói ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

"Lệ Y, con có sao không?"
Cô ngước mắt nhìn lên người đứng trước mặt và nói không ai khác chính là phú ông ba của Lệ Y, cô nhìn thấy ba mình cũng chẳng có phần vui vẻ lắm, gương mặt vẫn mang sự nhìn bã không nói được lời nào.

Ông nhìn thấy Lệ Y với thân thể ướt sũng cộng thêm người cô không ngừng run lên cầm cập, thấy con gái mình như vậy ông vội vàng chạy tới chỗ cô không ngừng nói.

"Lệ Y, con…sao con đi đâu mà lại bẩn hết quần áo vậy? Người con tại…"
Còn chưa kịp nói hết thì cảnh tượng trước mặt dọa ông suýt khiến tim ra khỏi lồng ngực, trên gương mặt xinh đẹp là một vết thương bị chém ở giữa mặt, máu tuy không còn chảy nữa nhưng cái vết thương vẫn như vậy, chẳng có gì xảy ra cả.

Lệ Y khẽ quay đầu nhìn phản ứng của ông, cô bất giác khẽ nở nhẹ mà nói:
"Ra vậy, cha chỉ nhìn qua con thấy vẻ xấu xí này không ngần ngại mà tránh ra, nếu vậy tại sao cha còn cố gắng chạy ra chỗ con làm gì chứ?"
Vừa nói nước mắt cô không ngừng lã chã rơi xuống, đâu ai biết trước được mọi chuyện sẽ xảy đến một cách bất ngờ như vậy chứ, chính cả bản thân Lệ Y còn chẳng dám tin nổi nói chi tới việc có vết thương ở trên mặt.

"Lệ…Lệ Y, có gì thì vào trong nhà trước đi rồi ta sẽ nói tiếp.


"
Nói rồi phú ông quàng tay mình lên vai của cô, rồi dìu vào trong phòng khách.

Trong không gian tĩnh lặng chẳng có ai nói gì, mặc dù có hai người ngồi đối diện với cô là Uyển Nhị và Diệp Hạ.

Lệ Y chẳng quan tâm là bao, đầu vẫn cúi xuống như thường lệ vậy.

"Ai da.

"
Lệ Y đau đớn hai mắt nhắm chặt lại, thầy lang nhìn cô làm vậy vội nói.

"Đây là đang khử trùng vết thương cho tiểu thư, nếu cô tự tiện chạm vào chắc chắn vết thương sẽ nặng hơn.

"
Mặc dù cô chưa hề chạm vào, nhưng cái cảm giác đau đớn vừa rồi dường như khiến Lệ Y càng cảm thấy sợ hãi cô theo căn bản mà run lên cầm cập.

"Thầy lang nhìn xem con gái tôi làm sao mà để cho con bé run lên cầm cập như vậy?"
Thầy lang nhìn thấy vậy tập trung nhìn một lúc mà nói:
"Đây là do tiểu thư đã quá quen với việc làm này rồi thưa ông, sợ hãi nghĩ lại chuyện đáng sợ cũng khiến tiểu thư phải run lên cầm cập, dường như chuyện này tiểu thư cũng đã làm thường xuyên vậy.

"
Phú ông nghe vậy mặt lộ ra vẻ buồn rầu, ánh mắt khẽ quay sang nhìn Lệ Y thở dài ra một hơi.

"Ta không nghĩ rằng có ngày con bé lại bị một tên nào đó làm vậy, Lệ Y…con bé vốn dĩ đã nhìn thấy cảnh người ta bị mẹ sát hại một cách không thương tiếc rồi, bây giờ thấy cảnh tượng này chắc con bé cũng chẳng muốn…"
Định nói tiếp Phú ông chỉ đành im lặng lại, có lẽ sợ câu nói tiếp theo chạm đến lòng tự trọng của Lệ Y.

Thầy lang nhìn thấy ông nói vậy, cũng biết cảm xúc thế nào, nhưng chỉ khẽ đóng lại túi của mình vào ôn tồn mà nói.

"Dẫu sao phú ông hãy bắt đầu từ việc an ủi Lệ Y xem, rồi từ từ để cô ấy thích ứng lại có khi tâm trạng sẽ đỡ hơn.


"
Lưu ý: Cuộc nói chuyện của hai người là ở bên ngoài hơn nữa là ở cổng không phải ở trong nhà nhé.

Ở bên trong Lệ Y nhìn xung quanh bất giác khẽ sờ lên vết thương của mình.

"A…"
"Chị Lệ Y chị có sao không?"
Diệp Hạ lo lắng vội đi tới hai tay đỡ lấy tay của cô, nhưng bị Lệ Y hất mạnh tay ra trừng mắt lên mà nói.

"Quan tâm tôi làm gì? Đây là chuyện của tôi muốn làm gì thì ra chỗ khác.

"
"Chị…"
Diệp Hạ sợ hãi bước chân từ từ lùi lại về đằng sau, Uyển Nhị nhìn thấy Lệ Y làm vậy, bà ta tức giận không chịu được mà quát.

"Lệ Y, con vừa vừa thôi Diệp Hạ em con, chẳng phải lo lắng cho con lắm sao mà sao con lại lên cái giọng đấy nói em mình như vậy?"
"Ha…vốn dĩ là vậy rồi, cái lúc tôi ở trời mưa tầm tã con gái bà thì được đứng ở dưới ô còn tôi, thì đứng dưới cơn mưa tầm tã cùng với cái vết thương ở trên mặt, thay vì dìu tôi vào trong nhà thì bà lại đưa Diệp Hạ vào trong nhà trước để tôi một mình ở dưới cái cơn mưa đấy.

"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta quay đầu sang chỗ khác tay nắm chặt lấy vai của Diệp Hạ.

"Mẹ…Mẹ…"
Ngập ngừng một lúc bà ta mới nói.

"Nhưng con biết em con còn nhỏ tuổi mà, bây giờ em con còn ngồi hẳn ở dưới đất còn con thì đứng, giờ nếu mẹ không đưa em con vào trong nhà chả lẽ để Diệp Hạ, con bé ở đấy sao?"
Lệ Y nhúc nhích cười, một tay để lên trên đầu mà nói.

"Nói hẳn luôn là bà nhìn thấy con mình như vậy bà cảm thấy đau xót đi, việc gì phải tìm đại cái lý do nào mà nói với tôi? Muốn tôi chả lẽ như một đứa ngốc sao?"
"Ý mẹ…không phải vậy, con phải hiểu rằng đây là gì em con còn nhỏ nên mẹ mới đưa vào trước.

"
Lệ Y không muốn nghe thêm cô liền đập tay mạnh xuống bàn mà nói lớn.

"BÀ ĐỪNG CÓ NÓI NỮA, BÀ CÀNG NÓI TÔI CÀNG CẢM THẤY PHÁT TỞM.

"
Nói rồi Lệ Y cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay trái của mình, không thấy thứ gì trong tay bỗng chốc tâm trạng như thể bị sụp đổ vậy.


"Cái khăn tay…"
Lệ Y đưa bàn tay mình nhìn lên, quả nhiên trong lòng bàn tay của cô vốn dĩ chẳng có thứ gì cả thay vào chỉ là không khí.

Diệp Hạ thấy cô nhắc tới khăn tay, vì muốn giúp nên vội xòe tay mình ra.

"Chị có phải cái khăn tay này không vậy?"
Lệ Y khẽ nhìn thoáng qua, mắt khẽ nhíu lại trợn lên.

"Chị…"
Không để cho Diệp Hạ phản ứng gì cô trực tiếp lấy tay vồ lấy chiếc khăn ở trong bàn tay nhỏ bé của cô ta.

"Chị sao chị?"
"Im đi, lấy khăn của tôi lại còn dám chị chị?"
Diệp Hạ thấy cô tức giận như vậy hai hàng nước mắt rơi xuống khóc thút thít lên, vừa khóc vừa nói.

"Em không có ý định lấy của chị…lúc chị ở bên ngoài đẩy em, không may em cầm lấy chiếc khăn tay trong lòng của chị…thành ra cái khăn tay…"
Nghe thấy câu ’khăn tay Lệ Y trợn tròn mắt cô vội nhìn chiếc khăn tay ở trong lòng bàn tay mình, chiếc khăn vốn dĩ đẹp sắc sảo như ban đầu bây giờ bị biến dạng bởi việc kéo mạnh ra.

Cô nhìn thấy không kiềm chế nổi cảm xúc trong lòng, tay nắm chặt lấy chiếc khăn ánh mắt tràn đầy sự tức giận quay sang nhìn Diệp Hạ.

"Haha, cô thà đừng cầm của tôi còn hơn, cô biết…CHIẾC KHĂN TAY NÀY ĐỐI VỚI TÔI NÓ QUAN TRỌNG THẾ NÀO KHÔNG? Tại sao còn cố lấy ra khỏi tay tôi chứ?"
Diệp Hạ bị dọa sợ tới nỗi khóc toáng lên, Uyển Nhị nhìn thấy hành động mà Lệ Y làm vậy, bà ta đưa tay dìu Diệp Hạ vào trong lòng mình vỗ vỗ mấy cái về đằng sau lưng, ánh mắt kiên nhẫn nhìn về phía cô mà nói:
"Con nói thế là đủ rồi, Lệ Y.

Ta không biết có phải do cái chết của mẹ con hồi xưa hay không hoặc do có kẻ nào đó làm vậy với con hay không? Nhưng cái việc con dọa Diệp Hạ như vậy thật sự con thật là quá đáng.

"
"Quá đáng? Ha, tôi vốn dĩ đã quá đáng ngay từ lúc mà cô đặt chân vào nhà rồi, cái tôi muốn chỉ có mỗi mình mẹ tôi, tôi không muốn ai thay thế vị trí của mẹ tôi cả kể cả cô cũng không thể thay đổi được.

"
Nhìn thấy Lệ Y nói vậy Uyển Nhị dường như bị dọa sợ, bà ta đâu dám nghĩ tới việc cô lại nói những lời như vậy?
’Đã thế trước sau gì ta cũng phải diệt khẩu ngươi thôi, Diệp Lệ Y.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Cảm Giác Lạ


"Lệ Y, con làm ầm ầm lên vậy là đủ rồi đấy, đừng có vượt quá giới hạn nữa.

"
Giọng nói trầm vang lên, tiếng bước chân cũng từ từ đi tới, không gian bên trong vốn dĩ lúc đầu còn tràn đầy sự tức giận bây giờ nguội hẳn đi được mấy phần.

"Con nói hay tức giận hay trút lên ai thì ta cũng không quan tâm, nhưng việc con cư xử với mẹ con ở trước mặt, hơn nữa cái hành động dọa em gái con như vậy ta không muốn bỏ qua gì cả, Lệ Y.

"
Lệ Y nghe vậy cô chỉ khẽ cười, nhưng dù có làm cách nào nước mắt thì vẫn cứ rơi, dường như bên trong trái tim của một cô gái mười hai tuổi tràn đầy sự buồn bã, lạnh lẽo.

Theo bản năng cô cầm chặt lấy chiếc khăn ở trong tay, cúi đầu xuống mà nói.

"Ha…chẳng ai có thể thay thế được vị trí của mẹ cả, kể cả dù cho người vợ trước mặt của cha cũng vậy, mẹ kế thì vẫn chỉ là mẹ kế mà thôi.

"
’Chát không gian dường như im lặng hẳn hơn, trên gương mặt bên trái của Lệ Y in hẳn dấu vết bàn tay hơn nữa còn đỏ chót.

Nhìn thấy cha mình làm vậy, Lệ Y cố gắng cười nhưng không sao làm được, có lẽ trong suy nghĩ của cổ đâu dám nghĩ tới việc người cha mà mình coi như là tất cả, lại vì người vợ mới dám tát thẳng mặt mình?
"Ha…con không biết nên nói sao đây?"
Lệ Y theo bản năng cô đưa hai tay lên mặt bên trái che lại vết tích của cha mình khẽ nở nụ cười.

"Cái vết tích này… bốn năm về trước cha cũng từng vì bà ta…mà ra tay đánh con một cách không thương tiếc chỉ có điều là lúc đấy, mặt mà cha đánh là ở bên phải,…bây giờ là ở bên trái…"
Lệ Y cố gắng nở nụ cười nhưng có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng được, có lẽ trong thân tâm cô đâu hề nghĩ rằng cha mình lại ra tay đánh như vậy?
Ông nhìn thấy hành động mình làm vậy, vì sợ hãi hai tay vội đưa tới trước mặt không ngừng nói.

"Lệ…Lệ Y cho…cho ta xin lỗi…ta không cố ý muốn làm con như vậy…"
Cô nghe thấy những lời ông nói như vậy, khẽ nở nhẹ nụ cười không quan tâm mà hất văng tay trước mặt mình mà nói.


"Nếu cha muốn xin lỗi con thay vì xin lỗi cha nên đi mà xin lỗi mẹ, trước khi còn sống cha lúc nào cũng luôn nói câu ngọt ngào các kiểu, và bây giờ khi bà ấy không còn trên thế gian này nữa thay vù nuôi con một mình, cha lại chọn cách đi lấy một người khác?"
Lệ Y vừa nói không ngừng rơi nước mắt, ông nghe thấy con gái mình nói vậy bất giác chỉ biết im lặng nói nhỏ.

"Ta…Ta xin lỗi…"
Uyển Nhị ở đằng sau nhìn thấy hành động của cô như vậy, không chịu được bà ta khoanh tay lại vào khinh bỉ mà nói.

"Thật đúng là cái nhà này ồn ào, về nhà chưa gì đã gây sự, bây giờ lại còn ngồi kể chẳng lẽ lại định lôi chuyện cũ ra để làm chuyện mới à?"
Diệp Hạ nghe thấy mẹ mình nói vậy, bàn tay không tự chủ được kéo nhẹ bộ sườn xám bà ta đang mặc mà nói nhỏ.

"Mẹ…Sao mẹ lại nói vậy?"
Uyển Nhị chả thèm để tâm tới lời nói của con gái mình, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn về phía của Lệ Y.

Phú ông khẽ quay đầu lại ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bà ta, Uyển Nhị mặc dù nhìn thấy hành động của ông như vậy, bà ta chẳng hề để tâm ngược lại còn tỏ rõ sự khinh thường một cách rõ ràng.

Lệ Y khẽ nhíu mày lại tuy tâm trạng đỡ hơn một chút, nhưng mọi chuyện của quá khứ vẫn chưa thể nào khiến cô đỡ đi một phần nào cả.

"Thôi con chỉ muốn nói vậy thôi, không muốn nói gì thêm nữa.

"
Nói rồi Lệ Y quay người về phía bên trái bước tới phòng đóng cửa vào.

Uyển Nhị quan sát ở đằng sau lưng, vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn chỉ khẽ nói:
"Vậy là hắn ta cũng không thể giết được con bé đấy…một lũ vô tích sự.

"
Tuy là nói khẽ nhưng may sao phú ông lại chẳng để tâm, thay vào là sắc mặt buồn bã.


’Để xem tình cảm cha con của hai người sẽ kéo dài được bao lâu.


Lệ Y vào trong phòng việc đầu tiên mà cô làm chính là đóng chặt cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa người cũng từ từ trượt xuống, tới khi ngồi hẳn xuống đất.

Cô như người mất hồn ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, nước mắt cũng từ từ nhỏ giọt…có lẽ do sự tủi thân hoặc buồn bã nên cái cảm xúc của cô cũng không thể che giấu được.

"M…mẹ…con nhớ mẹ…"
Nói được những lời nói đấy, Lệ Y mới trở lại tâm trạng bình thường vì không kiềm chế được cô khẽ rơi nước mắt, nhưng chỉ được ít có lẽ những năng lượng vừa rồi cô đều trút hết ra.

Trong căn phòng nhỏ bé cùng với bóng dáng của cô bé mười hai tuổi, cô đơn lạnh lẽo nhìn căn phòng được trang trí một cách đẹp đẽ.

Những đứa trẻ khác nếu thấy căn phòng như vậy thường thực sự rất vui vẻ, có khi muốn làm của riêng còn Lệ Y thì ngược lại bây giờ cô chẳng có cảm xúc gì cả, cũng chẳng muốn chơi đùa gì.

Có lẽ tuổi thơ của Lệ Y chẳng có cái gì gọi là hoàn hảo hay vui vẻ, thay vào đó nên gọi là nỗi buồn đau thương và tuyệt vọng.

Tuổi thơ của những đứa trẻ khác có thể là được cha mẹ đồng hành ở bên cạnh từ bé cho tới lúc trưởng thành, còn của Lệ Y mẹ cũng chỉ đến lúc sinh nhật của mình.

Ngày mà mình được sinh ra chính là ngày giỗ của mẹ, ai làm sao mà chịu nổi được? Ngày vốn dĩ nên vui vẻ hạnh phúc nhất lại là ngày mà mẹ ra đi mãi mãi, chẳng còn ai ở bên thay vào lại chỉ là mâm cỗ cúng.

"Cuộc sống…ông trời thật là bất công…như những đứa trẻ khác cha mẹ đồng hành cho tới lúc trưởng thành, ngày sinh nhật cũng là ngày hạnh phúc nhất, vậy còn tôi…ngày sinh nhật đồng nghĩa với việc…là ngày giỗ của mẹ…"
Cứ thế Lệ Y chỉ biết cúi đầu xuống tuy không rơi xuống dưới một giot nào, nhưng trong suy nghĩ ký ức sâu thẳm tất cả mọi thứ được nhìn thấy đều sẽ khắc sâu, không thể nào mà quên được.

Một bên khác Uyển Nhị trở về phòng mình bà ta ngồi ’Bịch xuống giường, đầu ngẩng lên nhìn trên trần nhà một lúc.

Diệp Hạ nhìn thấy mẹ mình làm vậy vì tỏ mò mà hỏi.


"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Bà ta cúi đầu xuống nhìn con gái mình nở nụ cười, bỗng chốc cảm thấy tức giận mà nói lớn.

"Diệp Hạ con đừng có lo chuyện bao đồng.

"
"Bao đồng? Con chỉ mỗi lo cho chị Lệ Y thôi mà mẹ.

"
Uyển Nhị lườm một cái khiến Diệp Hạ sợ hãi vội cúi đầu xuống không dám phát ra một tiếng nói gì cả.

"Con thấy hành động của con bé hôm nay đã làm gì với con chưa? Đẩy con xuống dưới đất, giật lấy chiếc khăn trong tay con, còn quát lớn nữa vậy mà con còn cố mà chịu được sao, Diệp Hạ?"
"Nhưng…thật ra cái hành động chị ấy đẩy con xuống dưới đất cũng là vì con nhìn thấy vết thương ở trên mặt chị ấy…vì sợ nên con mới…"
Thấy Diệp Hạ ngập ngừng bà ta liền trực tiếp nói.

"Không phải vì sợ, con nên biết bây giờ vị trí của mẹ con ta trong cái nhà này luôn làm gì cũng chẳng sợ ai cả, việc gì con phải sợ cái con bé đấy.

"
"Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết ta là mẹ con, con phải nghe theo nếu không thì biến luôn ra khỏi căn nhà này đi sau có gặp đừng bao giờ gọi ta là mẹ nữa.

"
Diệp Hạ nghe vậy chỉ biết cúi đầu xuống khẽ nói: "Vâng"
Tuy trong lòng không muốn nhưng vì là mẹ nên Diệp Hạ chỉ đành nghe theo.

Uyển Nhị lấy điện thoại bàn được đặt ở trên bàn, tuy là bàn nhưng ở dưới có tủ để mở đựng đồ vào bên trong.

Cầm lấy điện thoại bà ta nhìn sang bên phải tay trái lấy ngón thứ hai xoay một vòng.

"Thưa bà…"
Một giọng nói yếu ớt ở đằng sau vang lên, Uyển Nhị nghe thấy vậy thể hiện hẳn sự khinh thường mà nói lớn.


"Hửm? Thưa gì? Cái chuyện diệt khẩu con bé mà ta nói cho ngươi, ngươi đã làm chưa?"
Nghe thấy bà ta hỏi vậy, hắn không dám nói giọng lắp bắp một lúc mới nói.

"Chuyện đấy…tôi đã giết con bé đấy rồi?"
Uyển Nhị nghe vậy khẽ nở nhẹ nụ cười nham hiểm, nhếch mép lại mà nói.

"Ồ…nếu ngươi đã giết được con bé đấy, vậy thì mang xác con bé đến đây cho ta xem.

"
"Xác…Xác…"
Nói đến đây, hắn càng không dám nói gì thêm dường như đang suy nghĩ hoặc có thể biết rằng bà ta đã biết tất cả mọi chuyện?
"Nào vậy nếu ngươi bảo đã giết ch.ết được con bé đấy rồi, chi bằng ngươi hãy đến địa điểm mà ta nói rồi mang xác con bé đến đấy, nếu đúng thì ta sẽ giả đúng số tiền công mà ngươi đã giết còn không thì cứ ngồi im chờ đợi cái chết?"
Nghe đến từ cái chết hắn lộ ra hẳn vẻ mặt lo lắng sợ hãi giọng lắp bắp mà nói:
"Được…Được thôi…vậy địa chỉ ở đâu?"
"Như theo thường lệ ta đã nói rồi nên ta sẽ không nói lần thứ hai.

"
Vừa mới dứt lời ở bên kia trực tiếp cúp máy, Uyển Nhị từ từ bỏ điện thoại ra, miệng khẽ nhếch mép lên.

"Còn dám nói dối ta cơ à? Xem ra cái trình nói dối của ngươi vẫn còn kém xa và non lắm.

"
Diệp Hạ đứng ở đằng sau nghe thấy tuy là trẻ con, nhưng trong thân tâm cô biết mẹ mình đang muốn trừ khử Lệ Y.

’Mẹ…thật sự muốn diệt khẩu tận gốc tận nơi…bây giờ nếu mình có nói gì chắc chắn mọi chuyện cũng sẽ không thể thay đổi.


Tuy Diệp Hạ không hề quen biết Lệ Y cho lắm, nhưng không hiểu sao cô lại có cái cảm giác lạ thường, cảm giác lo lắng cho Lệ Y thấy vết thương cũng cảm thấy lo lắng xót xa, chẳng khác nào cô như người em gái lo lắng cho chị gái mình vậy.

’Tại sao mình lại có cảm giác muốn được ở bên cạnh chị ấy…Lệ Y? Không muốn bỏ rơi chị ấy thay vào muốn được động viên với an ủi, tại sao?
Một suy nghĩ của Diệp Hạ chẳng khác nào như người em gái ruột lo lắng cho chị mình vậy, liệu có phải cô là em gái ruột hay chỉ là do suy nghĩ nhất thời?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Có Chút Giống Nhau


Cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, bởi cuộc sống nhiều thứ đến khó có thể nói được thành lời kể cả Diệp Hạ cũng vậy.

Trong một căn phòng nhìn có vẻ trông rất là bình thường, phú ông vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa, nghĩ lại những kỷ niệm với người vợ đã mất, bất giác ông khẽ thở dài ra một hơi, dường như tất cả sự mệt mỏi lẫn tinh thần trong cuộc sống hằng ngày đều khiến ông chẳng biết nên nói gì cả.

"Thanh Nhã, lúc trước.

.

à không phải hồi xưa mới đúng lúc Lệ Y, con bé mới có tầm ba bốn tuổi, lúc mà anh với em ngồi ở trên ghế sofa, ghế anh gọi em hay ngồi, Lệ Y con bé là người hay muốn ngồi ở giữa nhất.

"
Nghĩ tới đây hồi tưởng lại chuyện quá khứ.

Trong căn phòng gọn gàng ngăn nắp, tia nắng chiếu qua cửa sổ vào bên trong, cách đó không xa một cặp vợ chồng ngồi cùng nhau, hơn nữa ở giữa hai tay nắm chặt, người dựa vào nhau.

Một người phụ nữ với mái tóc dài đến eo cộng thêm với dáng người nhỏ nhắn cùng với làn da trắng mịn, càng tôn thêm nét đẹp của cô lên.

"Lệ Y, con bé thật sự quá là tinh nghịch?"
"Hửm?"
Ông nghe thấy Thanh Nhã nói vậy vội nhìn lên, cô cảm nhận được ông nghe mình nói vậy thì liền nói:
"Ý em là Lệ Y không biết con bé giống tính ai nữa, tinh nghịch như quỷ vậy, chẳng biết có giống tính anh hồi xưa không nữa?"
Nói rồi Thanh Nhã khẽ thở dài ra một hơi, thấy vợ mình như vậy ông khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của cô nở nhẹ nụ cười, tay đung đưa mà nói.

"Trẻ con mà em, ai cũng phải tinh nghịch chứ? Nếu trẻ con không tinh nghịch thì sao gọi là trẻ con được? Hay chả lẽ lại gọi là bà cụ non sao?"
Nói rồi ông cười phá lên Thanh Nhac nghe vậy quay đầu nhìn về phía ông mà nói:
"Anh…anh cứ nói vậy con bé em biết tuy là còn trẻ con nhưng dẫu sao cũng phải nghịch vừa thôi, chứ ghê như vậy làm sao em quản được?"
"Anh biết vậy nên mới phải càng yêu thương quan tâm con bé hơn nữa chứ?"
Vừa mới dứt lời ’Két một cái, một hình bóng nhỏ nhắn dễ thương chạy thật nhanh vào bên trong, cô bé với hai bên tóc được kết lại thành hai cái nơ, mặc trên mình chiếc váy hồng cộng thêm ở đằng sau là một chiếc nơ được thắt lên trông rất bồng bềnh mà lại còn dễ thương.

"Lệ Y, con lại đây.


"
Thanh Nhã vẫy tay nhẹ nhẹ, Lệ Y quay sang thấy mẹ mình theo bàn năng của một đứa trẻ con, cô chạy thật nhanh về phía bà.

"Mẹ…Mẹ…"
Thanh Nhã khẽ cúi đầu xuống bên quay sang phải hỏi.

"Chuyện gì vậy con?"
Lệ Y hợp tác với bà cũng ghé sát vào tai thì thầm nói:
"Con muốn ngồi cùng với ba và mẹ.

"
Cô nghe vậy thì liền lấy hai tay bế Lệ Y vào trong lòng mở nhẹ nụ cười hỏi.

"Vậy đúng ý con chưa nào bảo bối ngoan của mẹ.

"
Lệ Y gật đầu nở nhẹ nụ cười khúc khích.

"Rồi ạ.

"
Cứ vậy kết thúc bằng ký ức đẹp đẽ, cảnh đoàn tụ của ông với người vợ đã chết-Thanh Nhã.

Vừa mới nghĩ lại không biết nước mắt từ bao giờ đã rơi lệ, đến khi ông nhận ra chỉ biết lấy tay áo lau nước mắt thật mạnh, nhắm chặt mắt lại thở thật mạnh.

’Mình không được yếu đuối, bây giờ nếu mà yếu đuối chắc chắn Thanh Nhac nhìn thấy sẽ cười mình, cô ấy sẽ thấy mình là một con người yêu đuối, không thể lo cho Lệ Y, cô ấy sẽ buồn.


Ông tự động lực an ủi bản thân mình có thể làm được mà không biết ở đằng sau cánh cửa, vốn đã có người quan sát vào trong.

"Tsk, mình tưởng sau bao nhiêu năm qua ông ta sẽ quên cô ta rồi chứ? Ai ngờ vẫn còn nhớ được như vậy, đúng là vợ cũ khó có thể quên được mà.


"
Uyển Nhị dựa người vào cửa không ngừng lắp bắp nói, tới khi ông quay đầu về phía cánh cửa, bà ta giật mình vội vàng chuyển người sang chỗ khác.

’Tạch
Nghe thấy tiếng động bên ngoài ông tò mò mà chầm chậm đi về phía cánh cửa, đầu ló ra nhìn sang bên trái bên phải, kết quả chỉ là một không gian tối mịt chẳng có bóng dáng ai cả.

Thấy mọi thứ trước mặt ông mở hẳn cửa ra, sắc mặt lộ rõ hẳn sự chán nản không thể diễn tả nổi được.

"Là do…mình tự ảo giác sao?"
Nghĩ một lúc ông chỉ đành thở dài ra một hơi vào bên trong đóng cửa lại, Uyển Nhị dựa người ở bên cạnh thấy ông đóng cửa vội đứng lên, đầu không quên quay qua cánh cửa quan sát.

"May chưa bị phát hiện nếu không chắc chắn sẽ nói mình thế này thế nọ, lúc đấy thì đúng là phiền phức.

"
Nói rồi bà ta chỉ đành trở lại về căn phòng của mình.

"Diệp Hạ, mẹ nghĩ bây giờ con nên thích ứng việc mẹ sai và nói chuyện với con đi, bây giờ con tự ý hành động không nói gì với mẹ thì mẹ sẽ nhốt con ở đây đấy, Diệp Hạ.

"
Lúc bà ta quay lại nhìn Diệp Hạ sớm không còn ở trong căn phòng nữa, Uyển Nhị vội đứng lên nhìn khắp nơi trong căn phòng từ chỗ bé đến cúi xuống gầm giường mà nhìn.

"Diệp Hạ, cái con bé này suốt ngày chạy ra khỏi nhà tự ý không có xin phép gì cả, đúng là không được tích sự gì cả.

"
Nói rồi Uyển Nhị chỉ đành ra khỏi phòng vội xuống dưới.

"Diệp Hạ.

"
Vừa đi bà ta không ngừng gọi Diệp Hạ, nhưng có thế nào vẫn không thể nghe thấy tiếng nói vọng lại của con gái mình, càng đi bước chân của bà ta càng nhanh hơn vội vàng hơn không ngừng đi.


’Không lẽ con bé có chuyện gì xảy ra sao?
Vừa nghĩ trong lòng bà ta càng cảm thấy khó chịu hơn, có lẽ một phần lo lắng cho con mình hoặc do sợ đi lạc nên mới vậy?
"Diệp Hạ.

"
Tìm đi tìm lại một lúc cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Diệp Hạ đâu, vì đi lại mệt mỏi bà ta vội lấy hai tay chống xuống đầu gối không ngừng thở hồng hộc.

"Cái con bé này đúng là không có phép tắc gì cả, thật là tự tiện, mẹ mà tìm được chắc chắn sẽ không nương tay.

"
Vừa mới dứt lời, bỗng dưng có tiếng nói chơi đùa của một đứa trẻ con, điều này đã thu hút tới sự chú ý của Uyển Nhị.

Uyển Nhị chầm chậm đi tới trước mặt, đến lúc quay sang bên phải thì thấy một bóng người nhỏ tuổi đang cúi người xuống chơi thứ gì đó.

Bà ta theo sự tò mò đi tới cúi người xuống nắm chặt lấy bàn tay bên trái, vì tò mò mà quay đầu lại.

"Mẹ…Mẹ…"
Diệp Hạ sợ hãi vội vàng bỏ đồ chơi ra khỏi tay mình, Uyển Nhị nhìn thấy thì không nói nhiều trực tiếp lôi cô vào trong nhà.

"Diệp Hạ, tự ý trốn đi chơi không xin phép mẹ là thế nào hả?"
Diệp Hạ luống cuống cúi đầu xuống, không dám nói gì cả bà ta nhìn thấy thì càng phát điên hơn, nhưng cũng chỉ biết kìm nén sự tức giận của mình ở trong lòng.

"Có gì thì vào trong phòng đi, đừng để mẹ phải nói lần thứ hai.

"
Nói rồi, Diệp Hạ vội vàng chạy vào trong phòng còn Uyển Nhị khẽ ngẩng đầu nhìn lên trên cầu thang ý nghĩ đáng sợ, dường như hiện rõ trước mặt bà ta.

’Để xem cái gọi là hạnh phúc của mấy người sẽ kéo dài được bao lâu.


Ở trong phòng của Lệ Y, cô ngồi lên trên ghế suy nghĩ lại một lúc.

"Đúng rồi cuốn sổ, mình phải xem cái đã.

"
Lệ Y cúi đầu xuống lôi cuốn sổ ở trong túi quần mình ra, thay vì nên nói là khô ráo thì giờ thành ướt sũng nước mưa, chẳng còn chỗ nào là khô cả.


"Thôi chết, mình để cuốn sổ này ở dưới mưa, nếu vậy…không lẽ bên trong chữ cũng chẳng còn sao?"
Nghĩ vậy cô không chần chừ vội lấy tay mở cuốn sổ thật mạnh ra, quả nhiên đúng như cô nói càng mở thì càng ướt hơn có khi còn nhão y chang cháo vậy.

"Trang đầu may ra còn đỡ đỡ, vậy mà sao càng mở ở đằng sau thì nó càng ướt hơn vậy cơ chứ?"
Câu hỏi đặt trong đầu của Lệ Y, cô cứ nghĩ nếu cuốn sổ để nước mưa dính vào chắc chắn sẽ ướt hết tất cả, và vỏ bên ngoài cũng không hề ngoại lệ vậy mà giờ trang đầu thì may ra có chút đỡ đỡ thế mà càng mở đằng sau lại vậy?
Một câu hỏi lẫn suy nghĩ đặt trong đầu khiến Lệ Y chẳng biết mình nên làm gì?
"Thôi mình cũng chẳng suy nghĩ nữa, nghĩ nhiều thì mọi chuyện cũng y như vậy chẳng có gì có thể thay đổi được.

"
Cô ngồi vào chỗ ngồi của mình, bàn tay khéo léo mở nhẹ nhàng từng trang sách, dường như cô không dám để rách trang chỉ cần làm mạnh một chút cũng khiến trang bị mất đi một chút.

"Mình phải thật nhẹ nhàng, thật là nhẹ nhàng.

"
Vừa mở trang Lệ Y không ngừng tự cổ vũ bản thân mình, dù có vậy thì cũng như không, cuốn sổ một khi đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp thì có cố gắng mở mạng từng trang cũng vậy.

"Haizz chắc chỉ đành kệ vậy, mình cố gắng mở từng trang…nhưng giờ chắc chắn phải đợi khô mới được.

"
Lệ Y chán nản cô chỉ đành dựa lưng mình vào cái ghế mình đang ngồi, vừa ngồi cô không ngừng lắc lư người theo phản xạ.

Vừa làm cô vừa suy nghĩ, bỗng dưng trong đầu xuất hiện ra thứ gì đó, một dòng suy nghĩ lướt qua đầu cô khiến Lệ Y đang cảm thấy chán nản, bỗng phải vội vàng ngồi dậy lên.

"Khoan đã…cái chết của mẹ mình từ bốn năm trước…và cái chết kì lạ của chị Hồng Liên…chẳng lẽ đã có mối liên kết nào đó ngay từ đầu sao?"
Lệ Y nói rồi tay liền chống vào cằm, lưng cúi xuống suy nghĩ lại những gì mà hồi mình còn tám tuổi chứng kiến mọi chuyện.

"Tuy ở nhà chị Liên mình chưa chứng kiến được hết vụ việc tại sao chị ấy lại chết một cách kì lạ, nhưng chắc chắn phải có một cái gì đó…thì mình mới cảm thấy hai vụ này…thật sự nó có liên quan đến với nhau.

"
Trong không gian tĩnh lặng buổi chiều, trời từ mưa tầm tã bây giờ chuyển sang màu vàng nắng của hoàng hôn, cơm gió lướt qua thổi vào trong phòng của cô.

Đang suy nghĩ một cách chăm chú, Lệ Y bỗng chốc mở mắt ra mắt nhíu lại sắc mặt trở nên căng thẳng hơn.

"Không lẽ…là ma quỷ sao?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Chứng Kiến Mọi Thứ Không Nên Thấy


Đến tầm chiều hơn hai giờ Uyển Nhị mặc trên mình bộ quần áo dài tay, tóc được quấn lên một cách lịch sự.

Diệp Hạ thấy bà ta mặc đẹp hơn nữa còn cực kỳ trang trọng, vì tính tò mò của một đứa trẻ mà chạy tới chỗ bà ta vội hỏi.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Uyển Nhị quay lại nhìn Diệp Hạ khẽ cúi người xuống nói nhỏ.

"Mẹ chỉ đi công việc một chút thôi, xíu nữa mẹ sẽ về nhà con nhớ vào trong nhà đi nha, nghe rõ chưa Diệp Hạ?"
Diệp Hạ nghe vậy liền nói.

"Vâng, con biết rồi ạ.

"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta mới đỡ đi phần nào, không để tâm tới Diệp Hạ vội vàng rời đi trước.

Thấy bà vội vàng như vậy Diệp Hạ có chút nghi ngờ, vì tò mò cô quyết định đi theo sau bà.

Chỉ thấy đến trước mặt cô là một không gian tĩnh lặng không có lấy một bóng người nào cả, và Uyển Nhị đang khoanh tay, lưng dựa vào một gốc cây.

Diệp Hạ đứng ở một bên quan sát, có khi cô khẽ nghé đầu sang nhìn một lúc, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy một bóng ai cả.

Không biết mẹ đứng đây làm gì vậy? Không lẽ để đợi ai đó sao? Nhưng mình chẳng thấy ai cả.


Trong đầu Diệp Hạ có chút nghi hoặc, lúc cô chuẩn bị rời đi bỗng dưng có một tiếng nói vang lên.

"Tôi đến rồi.

"
Vừa mới đặt chân quay đầu lại, Diệp Hạ chỉ đành rút vào đầu từ từ quay lại nhìn về phía trước.

Trước mặt cô là một người đàn ông cao to với trên người là những vết sẹo, nhìn thấy vậy Diệp Hạ khẽ nhăn mặt lại mà nghĩ.

Mẹ mình…đang có ý định gì vậy?
"Qua ta cũng gọi nói cho ngươi rồi, ngươi cũng bảo đã xử lý con bé đấy rồi, vậy còn xác của con bé đâu?"
Nói rồi Uyển Nhị dang bàn tay phải của mình ra, mắt nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.


Hắn nhìn thấy có chút sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi ở trên vùng thái dương, nhưng đâu biết làm gì được chỉ có thể nói.

"Đây cái xác này tôi đựng ở trong Balô.

"
Nói rồi hắn trực tiếp ném chiếc Balô trước mặt của Uyển Nhị, bà ta nhìn thấy khẽ nhếch mép.

"Đây là thành quả mà người đã làm sao?"
Nói rồi bà ta khoanh tay lại đầu cúi về một bên, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường.

Hắn ta nhìn thấy vậy vội nói:
"Chẳng phải tôi làm theo yêu cầu của bà rồi còn gì, giết ch.ết con bé đấy trừ khử theo ý nguyện rồi.

"
"Trừ khử? Theo ý nguyện? Ngươi làm như kiểu từ trước tới giờ ta bắt ép ngươi vậy?"
Nói rồi Uyển Nhị không chịu được, bà ta trực tiếp cười lớn mà không kiềm chế được, tay còn lại phải che một bên, một lúc sau mới nói tiếp.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể ăn chọn được không tiền thì lao, trong khi nhiệm vụ ngươi còn chưa làm ra trò trống gì? Muốn được nhận một cách đơn giản sao?"
"Nhưng bà mở thử ra xem, nếu mà đúng thì định làm gì?"
"Làm gì?"
Uyển Nhị lôi một chiếc bút bi không tự chủ mà quay mấy vòng, vừa quay ánh mắt nhìn vào mà nói.

"Thay vì nói trừ khử, ta nghĩ nên nói diệt khẩu mới đúng nhỉ?"
"Diệt…"
Còn chưa để hắn nói thêm Uyển Nhị trực tiếp phóng bút bi vào người hắn.

"A…"
Hắn ta lấy tay cố gắng rút chiếc bút bi ra, nhưng kỳ lạ thay có làm gì thì cũng không thể rút ra được, như thể cái chiếc bút này vốn không phải là bút mà là thứ để trừ khử.

Vì không chịu được, hắn ngã khuỵu xuống đất, bắt đầu không ngừng ho ra máu, Uyển Nhị từ từ đi tới khuôn mặt lộ rõ hẳn sự đắc ý.

Bà ta cúi xuống tay khẽ nâng đầu hắn lên nói nhỏ.

"Coi như đây chính là phần thưởng cho việc ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.


"
Hắn khẽ nhăn mặt lại, cố gắng nói những cái mình muốn nói.

"Rõ…Rõ ràng tôi chẳng phải đã làm những gì bà muốn rồi sao?…Thay…Thay vì đưa tiền thì bà lại…lại…"
"Haha"
Uyển Nhị nghe vậy không kiềm chế được trực tiếp cười lớn hơn.

"Ta biết thừa cái mà ngươi vốn dĩ giết không phải là con bé Lệ Y kia, mà là của người khác ngươi nghĩ ngươi có ý định qua mặt được ta sao?"
Hắn nghe vậy có chút ngạc nhiên, định nói nhưng hơi thở bây giờ trở nên gấp gác hơn, theo phản xạ hắn vội lấy tay đặt ở chỗ tim mình đập.

"Tôi không ngờ…bà biết mọi chuyện như vậy…mà còn cố…gọi tôi ra đây.

"
Uyển Nhị khẽ ghé nhẹ vào bên tai trái của hắn thổi nhẹ vào mà nói thì thầm.

"Là do ngươi còn non thôi, haha vậy bây giờ ta nên nói đây là phần thưởng ta tặng cho ngươi chứ nhỉ?"
"Bà…"
Chưa để hắn nói xong bà ta lấy tay phải trực tiếp ấn mạnh đầu bút bi xuống một cách không thương tiếc.

"Aaa…"
Tiếng vọng thất thanh cộng thêm với sự đau đớn, hắn hét lên một cách tột độ, còn Uyển Nhị bà ta lại chẳng hề quan tâm thay vào chính là một gương mặt không chút cảm xúc.

"Tạm biệt.

"
Bà ta ấn mạnh tới khi hắn trút hơi thở cuối cùng mới bỏ tay ra.

Thân thể hắn từ từ nằm hẳn xuống dưới đất, trên khẽ miệng có chứa vết máu, Uyển Nhị nhìn thấy vậy bà ta chẳng hề sợ hãi ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

"Cơ hội lần thứ hai ngươi không xử được, thì để ta chấm dứt một cách hoàn toàn cho nhanh, ta đã giao nhiệm vụ mà không hoàn thành chỉ có là súc sinh đáng nên vứt đi.

"
Diệp Hạ ở đằng sau gốc cây, nhìn thấy hành động của mẹ mình như vậy, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vào gốc cây đứng trước mặt mình bên cạnh, nước mắt khẽ rơi xuống.


"Mẹ…Tại sao mẹ lại…"
Vì sợ hãi cộng thêm cả việc chứng kiến mọi chuyện trước mặt, cô không dám người mẹ mà mình luôn quý mến lại ra tay giết người một cách tàn nhẫn như vậy.

Uyển Nhị quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía của Diệp Hạ, bà ta ngạc nhiên tới nỗi trợn tròn hai mắt.

"Diệp Hạ, con…"
Diệp Hạ theo phản xạ từ từ lùi lại về đằng sau sắc mặt lộ rõ hẳn sự sợ hãi, dường như cảnh tượng ở trước mặt khiến cô bị dọa sợ.

"Mẹ…Mẹ tại sao lại giết người vậy?"
Bà ta nghe vậy không nói gì nhiều, bước chân chầm chậm đi tới chỗ của Diệp Hạ mà nói:
"Kẻ nào không nghe lời, vốn xứng đáng được nhận kết cục như vậy thôi, Diệp Hạ.

"
Nói rồi bà ta khẽ ghé nhẹ vào tai của cô mà nói tiếp.

"Con cũng vậy đấy, biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không thì cũng sẽ giống như hắn thôi.

"
Dứt lời Uyển Nhị chỉ vào cái xác ở đằng sau không nói nhiều lời mà trực tiếp rời đi, để lại một mình Diệp Hạ ở đấy.

"Mẹ…"
Biết là hành động của bà ta như vậy, Diệp Hạ chả biết nên làm gì cô chỉ đành quay lại rồi đi về nhà, dẫu sao vẫn còn là trẻ con nên có thể sẽ nhiều chuyện xảy ra hơn, chứ không phải mỗi chuyện cỏn con này.

Trở lại về căn nhà Lệ Y sau khi lấy lại được tâm trạng, cô từ từ đi xuống dưới nhà, mặc trên mình bộ quần áo dài, sắc mặt tuy không vui vẻ là mấy.

"Haizz, thật là mệt mỏi…"
Vừa mới nói dứt câu cách đó không xa có một giọng nói vang lên.

"Con có chuyện gì mệt mỏi vậy, Lệ Y?"
Lệ Y quay lại nhìn cách đó không xa một người đàn ông mặc trên mình bộ quần áo màu đen, lịch sự mà trang trọng không ai khác chính là cha của Lệ Y.

"Cha…"
Ông chầm chậm đi tới một tay đặt nhẹ trên vai cô quay sang bên phải mà hỏi.

"Con định đi đâu vậy?"
"Con đi ra ngoài một chút thôi ạ.

"
Lệ Y đáp lại một cách thẳng thắn, ông nghe được câu trả lời này không kìm lòng được mà gật đầu lại.

"Thế con không định rủ Diệp Hạ, con bé đi cùng sao?"
Nghe thấy câu ’Diệp Hạ sắc mặt của cô càng trở nên căng thẳng hơn, không kìm chế được mặt khẽ nhíu mày lại mà nói.


"Con không cần con tự đi một mình cũng được rồi.

"
Nói rồi Lệ Y trực tiếp rời khỏi căn nhà, ông nhìn thấy vậy có chút bối rối chẳng biết nên nói gì cả.

"Haizz, Cái con bé này không biết giống ai nữa chẳng thấy giống cha gì cả hay lại giống mẹ không biết nữa?"
Vừa nói ông không kìm được cảm xúc mà thở dài ra, có lẽ sự lo lắng của một người cha dành cho con gái khiến ông cảm thấy có phần mệt mỏi.

Lệ Y bước ra khỏi nhà đi đến chợ, đối mặt với mọi người ở trước mặt cô chỉ có thể coi như là không biết gì cả.

Mọi người ở bên cạnh đều đổ dồn ánh mắt vào Lệ Y, khuôn mặt xinh đẹp có trên mặt là vết chém trên má, càng nhìn bọn họ càng không ngừng xì xào bàn tán.

"Ê nhìn con bé kia kìa, thấy ghê chưa?"
"Ghê rồi không hiểu sao trên mặt con bé đấy lại xuất hiện cái vết sẹo, hay không lẽ là co kẻ muốn trừ khử?"
Nói đến câu trừ khử cô không kìm chế được mà nắm chặt lấy tay mình, nhưng sự thật vẫn khiến Lệ Y không thể nói được gì cả, cô chỉ biết khẽ nở nụ cười nhưng chẳng phải là vui vẻ mà là đau đớn.

"Thật là buồn cười, gương mặt xinh đẹp vốn dĩ ở trên mặt mình, nay lại trở thành một con quái vật, ha?"
Mới nói nhỏ được vài câu, bống dưng ở đâu ra có ai đó ném hạt táo vào người cô.

"Cút đi loại quái vật, thật đúng là ngứa mắt.

"
Lệ Y không nói gì cô chịu đựng dường như mọi việc xảy ra như vậy, đối với cô chuyển này chỉ là cỏn con chẳng có gì là lớn cả.

"Đúng rồi biến đi đồ quái vật.

"
Nói rồi bọn chúng trực tiếp ném đá cộng thêm vào hạt quả, không thương tiếc mà trực tiếp ném Lệ Y.

Mọi người nhìn thấy vậy cũng không dám ngăn cản, có lẽ vì sợ sẽ có chuyện gì xảy ra nên không dám cảm.

Nhưng chính vì hành động sợ sệt bọn chúng càng làm mạnh thêm, thậm chí có người còn không thương tiếc mà lôi hẳn dép đã đeo vào chân, ném trực tiếp vào mặt của Lệ Y.

"AAA…"
Lệ Y đau đớn không kiềm chế được, hai bàn tay trầy vết xước che lại, cúi đầu xuống không ngừng khóc lóc.

"Nghe thấy rồi chứ? Nếu không cút đi thì bọn ta sẽ càng ném ngươi đấy, còn nếu tự biết điều thì biến đi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Trách Nhiệm Là Một Người Cha


Phú ông đi theo sau, khẽ quan sát mọi thứ nhìn thấy mọi người không ngừng ném đá.

Nhìn đứa con gái của mình bị mọi người xung quanh không ngừng khinh bỉ và ném đá.

Nhìn thấy vậy ông không chịu đựng được chạy thật nhanh về phía của Lệ Y, chắn trước mặt cô.

Lệ Y cố gắng ngẩng đầu lên nhìn một hình bóng dáng to lớn cao đứng trước mặt cô không ai khác chính là ông.

"C…Cha…"
Lệ Y sững người không dám làm gì, mọi người nhìn thấy ông đứng chắn trước mặt cô mới dám dừng lại.

"Lệ…Lệ Y…con…"
Ông quay người ta đằng sau hai tay nắm chặt lấy bắp tay hai bên của cô, tay không ngừng run lên cầm cập.

Lệ Y phát hiện ra được, cô không hề trách móc, chỉ khẽ lấy tay trái đặt nhẹ bàn tay phải của cha mặt trở nên dịu dàng hơn mà nói.

"Con…Con không sao đâu cha…Cha đừng lo lắng…"
Ông nghe thấy cô nói vậy nước mắt bỗng dưng rơi xuống mà nói lớn.

"Cái con bé ngốc này, con nghĩ sao mà ta không thể không lo lắng cho con được hả? Bây giờ con chỉ là đứa con gái duy nhất giữa ta và Thanh Nhã, nếu chuyện gì xảy ra với con…thì ta làm sao có thể nói với mẹ con rằng…ta đã bảo vệ con được…"
Nghe tới câu ’Thanh Nhã’ nước mắt của Lệ Y sớm đỏ hoe lên, có lẽ là cô vẫn chưa nghĩ tới việc cha lại nhắc tới tên mẹ mình.

"Cha…"
"Phú ông sao lại ở đây?"
Một tên ở đằng sau lưng nói, ông nghe vậy không nói gì trực tiếp đứng lên ánh mắt quay về phía hắn.

"Ngươi biết người mà ngươi vừa ném đá vừa rồi là ai không?"
Hắn ló đầu sang bên trái mặt khẽ nhíu lại mà trả lời.

"Chỉ là đứa ăn mày thôi mà phú ông, việc gì mà ngài lại phải nổi nóng với tôi như vậy chứ?"
"Ăn mày?"
Phú ông nghe vậy thì muốn cười một trận, mọi người ở xung quanh nhìn thấy vậy không dám phát ra tiếng nói nào, không gian như bất động.

"Vậy để tôi nói cho cậu biết, người mà cậu ném đá không những chửi chính là con gái của tôi.

"
Hắn nghe thấy tiếng ’con gái bỗng chốc sững sờ, sắc mặt vừa rồi còn đắc ý không ngừng bây giờ trở nên sợ hãi hơn.

"Con…Con gái?"
Giọng hắn lắp bắp, tay không ngừng chỉ về phía của Lệ Y, cô dù đã nhìn thấy nhưng không thể ra được bởi vì vết thương ở trên cơ thể đều bị tất cả mọi người ném đá, nên bây giờ luôn đứng lên để đi cũng không thể không được.


"Hắn…"
"Lệ Y, con muốn xử hắn thế nào?"
"Xử…Xử?"
Lệ Y nghe vậy có chút ngạc nhiên, hai mắt nhìn về phía ông, nhưng phú ông lại lộ rõ hẳn sự tức giận mà nói.

"Hắn dám ném đá vào người con, hơn nữa còn nói con là ăn mày, một người cha như ta sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho hắn được.

"
Hắn nghe thấy ông nói vậy sắc mặt trở nên hốt hoảng vội vàng chạy tới chỗ ông, cúi người xuống hai tay lạy.

"Xin…Xin phú ông hãy tha cho tôi, do sự dại dột nên tôi không biết người mà tôi chửi là ăn mày lại là tiểu thư.

"
Vừa nói hắn không ngừng sợ hãi, giọng nói lắp bắp cộng thêm cả người không ngừng run lên.

"Tha thứ? Nếu như trước ngươi có ý định như vậy? Thì sao lúc đầu không nghĩ đến việc bản thân mình có kết quả như ngày hôm nay đi?"
Nói rồi ông liền liếc hắn một phát, đôi mắt chứa đầy sự tức giận, lẫn đau đớn tất nhiên một người cha nào khi thấy con mình như vậy thì sao mà có thể chịu nổi được cơ chứ?
"Thôi cha, coi như họ vẫn chưa biết con có gì thì kệ họ vậy cha.

"
Thấy Lệ Y nói vậy ông khẽ nhíu mày lại giọng liền nói.

"Chuyện mà hắn ném đá con như vậy, con lại có ý định bỏ qua cho hắn sao?"
Cô nghe việc khuôn mặt trở nên buồn bã hơn mà đáp lại.

"Thú thật con không muốn vì cậy mình là con gái của ông chủ mà dẫn đến mọi người không ngừng xì xào rồi bàn tán, con muốn tự sống theo ý mình nếu mọi người có thể nói gì thì nói, cũng được con chả quan tâm cả.

"
Thấy cô nói vậy ông không kìm được quay nuôi lại mà nói.

"Nếu con làm hành động như vậy bọn chúng càng cảm thấy con là một đứa đơn giản dễ dãi đấy.

"
Lệ Y nghe thấy cha mình nói vậy, cô khẽ nở nụ cười mà đáp rằng.

"Nếu mà con là đứa dễ dãi sớm không có ý định để cho bọn chúng bắt nạt đâu cha.

"
Thấy Lệ Y nói vậy ông chỉ đành cúi người xuống hai tay bế lấy thân thể của cô.


"Cha…"
Hai đôi mắt long lanh nhìn về phía ông, cảm nhận được cô nhìn mình ông khẽ ho ra một tiếng sắc mặt trở nên nnghiêm túc hơn mà nói.

" Nếu con muốn nhìn ta cứ nhìn đi ta chẳng quan tâm đâu.

"
Nghe ông nói vậy cô vội quay đầu sang hướng khác bỗng chốc mặt đỏ bừng lên như quả cà chua từ lúc nào không hay.

Rời khỏi bên ngoài mọi người nhìn thấy vậy thì tụ tập vào không ngừng bàn tán.

"Hóa ra con bé đấy chính là con gái của phú ông.

"
"Bảo sao tôi thấy quen quen, đúng thật là quen thật.

"
Một người trong số đó nói vào, người còn lại nghe vậy liền nói tiếp.

"May ra mình không ném đá chửi bới gì mẹ không hậu quả động vào sẽ không biết trước được điều gì.

"
Nghe vậy mọi người không ngừng tự gật đầu mà nghĩ.

"Nhưng công nhận khổ thân con bé thiệt, còn nhỏ đã chứng kiến mẹ mình bị giết trước mặt giờ lại còn có kẻ cố ý muốn giết con bé nữa, thật sự ông trời không muốn con bé được sống sao?"
Một người ở bên cạnh nói vậy thì đi ra suy nghĩ một lúc mà nói.

"Chắc chắn có người đang lên kế hoạch giết con bé rồi đây, chứ không làm sao mà lại như vậy được?"
Nghe vậy mọi người xung quanh nghĩ một lúc rồi nói.

"Chắc vậy, chứ chẳng hơi đâu tự dưng lại có người muốn đi giết một đứa trẻ trong khi nói chỉ có mười hai tuổi.

"
Quay trở lại chỗ Lệ Y, sau khi giải quyết xong mọi việc, ông vội vàng bế cô vào trong đặt xuống chiếc ghế Sofa mà hỏi.

"Con có thấy đau ở đâu không, Lệ Y?"
Lệ Y nghe vậy khẽ gật đầu nhẹ, thấy con gái mình làm vậy ông không khỏi lo lắng vội vàng hỏi.

"Con đau chỗ nào chỉ cha xem.


"
Cô nghe thấy ông nói vậy, ngón tay trỏ chỉ về phía đầu gối.

"Đây cha.

"
"Ối trời, đầu gối con thâm tím vào rồi.

"
Vừa nói ông không ngừng nhìn kỹ lại, Lệ Y nhìn thấy vậy có chút khó chịu mà nói.

"Có gì cha có thể gọi thầy lang cũng được, không cần phải ối trời vậy đâu cha.

"
Nghe con gái mình nói vậy ông vội ngẩng đầu lên sắc mặt trở nên nghiêm túc quay sang chỗ khác mà nói.

"Đây là ta là vì con nên mới lo lắng.

"
Lệ Y thấy ông làm như vậy, bất giác quay đầu sang chỗ khác khẽ cười khúc khích, ông nhìn qua thấy cô cười vậy vội ho mà hỏi:
"Con cười ta làm gì? Chẳng phải ta là cha phải lo lắng cho con sao?"
"Con biết là vậy, nhưng nay cha làm hành động như vậy, con cảm thấy lạ thôi.

"
Ông nghe vậy tay đặt nhẹ lên đầu của Lệ Y, dịu dàng xoa đầu mà nói.

"Con thật là toàn làm ta giật mình, thôi thầy lang có gì thì chữa cho con bé đi, để lâu thì vết thương càng thâm vào.

"
Thầy lang ngồi bên cạnh Lệ Y, nghe vậy liền gật đầu rồi nói.

"Vậy để tôi bôi vết thương cho tiểu thư, có gù thì phú ông cứ làm việc đi.

"
"Ừ.

"
Nói rồi ông liền rời đi, còn Lệ Y thì nhìn bóng dáng sau lưng của ông cho tới lúc không còn nữa, lúc còn đang nhìn chăm chú, bỗng dưng thầy lang nói.

"Tiểu thư thật tuyệt khi có một người cha như vậy.

"
"Dạ?"
Lệ Y theo phản xạ quay đầu về phía của thầy lang, thấy ông từ tốn lôi dụng cụ ra.

"Tôi không nghĩ có ngày phú ông lại dịu dàng như vậy.


"
Cô nghe vậy liền khẽ cười mà nói.

"Cháy không biết nữa, chắc do lo lắng cho con cái nên cha cháu mới như vậy.

"
"Nhưng dù sao…tình cảm của ông ấy đã bù đắp được cho mẹ cháu rồi đúng không?"
Nghe tới đây nụ cười vừa rồi còn nở nhẹ trên mặt của Lệ Y, bỗng chốc bị dập tắt thay vào là sự khó chịu lẫn buồn bã.

Thầy lang nhìn thấy vậy có chút bối rối, vội bỏ tất cả dụng cụ mình đang cầm mà hỏi.

"Có…Có chuyện gì sao? Ta…Ta làm gì khiến cháu buồn sao?"
Lệ Y lắc đầu một lúc mới nói.

"Tự dưng ông nhắc tới mẹ cháu, khiến cháu càng cảm thấy cô đơn hơn…thay vì những đứa trẻ khác có cha có mẹ đồng hành bên cạnh, thì cháu mẹ đã mất rời bỏ cháu đi một nơi thật xa…"
Nói tới đây cô không kìm được cảm xúc, hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống, thầy lang nhìn thấy chỉ biết lấy tay vỗ nhẹ vào lưng của cô mà nói.

"Có gì thì cho ta xin lỗi bởi vì những lời nói vừa rồi, ta nói chắc chạm đến người mẹ mà cháu yêu thương nhất.

"
"Không sao ạ, cháu sớm đã quen rồi nên giờ nhắc tới mẹ cháu chỉ buồn thôi ạ.

"
Lệ Y nói rồi cô lấy tay khẽ lau nhẹ nước mắt trên mặt mình, nhìn hành động như vậy thầy lang cũng chỉ biết im lặng không nói gì trong lòng nghĩ.

’Con bé này vậy mà đã trưởng thành rồi…nếu vậy chắc chắn sau con càng trở nên chín chắn hơn.


Mới nghĩ thoáng qua bỗng dưng có tiếng mở cửa ’Két
Tiếng cửa đã thu hút tới sự chú ý của Lệ Y và thầy lang, vì tò mò hai người nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ sườn xám với màu nổi bật là đen đỏ, được hòa lẫn với nhau nhìn đẹp mà với cùng tinh xảo.

"Tsk, đúng là phiền phức mà.

"
Người bước vào bên trong tay cầm quạt không ai khác chính là Uyển Nhin, sắc mặt bà ta hiện lên sự tức giận có khi lướt nhìn qua còn nhăn mặt lại.

Không gian vừa rồi còn trò chuyện bây giờ trở nên im lặng chẳng có nói một tiếng gì cả, im lặng một cách khó có thể diễn tả được.

"Hửm?”
Uyển Nhin thoáng nhìn qua chỗ của Lệ Y, thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, bà ta càng cảm thấy khó chịu hơn, miệng không tự chủ được mà nói:
"Đúng là xui hết nói nổi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Sáu Năm Sau


"Đi đâu cũng gặp làm việc cũng gặp, tsk ta thật là mệt mỏi.

"
Nói rồi bà ta liền trực tiếp lên trên phòng, mặc kệ cô và thầy lang đang ngồi đấy.

Thầy lang nhìn thấy hành động của bà ta như vậy không tự chủ được mà hỏi.

"Không biết phu nhân có chuyện gì mà lại nổi nóng như vậy?"
Lệ Y tuy nghe được câu hỏi của thầy lang cô không nói gì, sắc mặt trở nên im lặng hơn, mặt không chút cảm xúc mà nghĩ.

’Chắc chắn có ai đã làm cho bà ta tức giận rồi đây, đúng là mệt mỏi mà.


Vừa mới nghĩ thoáng qua, bỗng dưng từ đâu có tiếng bước chân đi vào người vào bên trong không ai khác chính là Diệp Hạ.

Sắc mặt vô hồn như mới gặp một chuyện gì xảy ra, hành động không tự chủ được mà từ từ lên trên tầng, Lệ Y nhìn thấy chẳng nói gì nhiều chỉ khẽ lướt mắt qua tỏ rõ hẳn sự khinh thường.

’Đúng là mẹ nào con đấy, vốn chẳng nên xuất hiện ở đây mới đúng.


Cứ thế mọi chuyện chứ dần trôi qua, đến sáu năm sau Lệ Y từ một cô bé ngây thơ gắn liền với nhiều thứ vượt qua hơn bạn bè chăng lứa, bây giờ trở thành một thiếu nữ mười tám tuổi.

Tuy sở hữu làn da trắng cùng với mái tóc dài mượt từ mẹ, chỉ tiếc rằng vết sẹo trên mặt vốn là thứ khó xóa được.

Nhiều khi Lệ Y hay ra gương soi chính mình ở trong, có lúc tay không tự chủ được mà chạm lên mặt, đôi mắt tỏ rõ sự buồn bã.

"Tại sao…lẽ ra thay vì không còn có mẹ ở bên nữa thì mà nên được hoàn hảo, vậy mà giờ…"
Nhớ lại chuyện quá khứ trong lòng cô sớm đã khắc sâu vào trong tâm trí, nhìn chiếc khăn tay bên cạnh không tự chủ được mà nắm lại.

"Mẹ…con ước mẹ ở bên cạnh con…"
Vừa nói nói xong bỗng dưng có tiếng bước chân chạy thật nhanh lên trên cầu thang.

’Rầm một phát khiến Lệ Y giật mình cô theo phản xạ vội vàng giấu chiếc khăn tay ở đằng sau lưng mình.

"Lệ Y, cô còn không mau ra làm việc đi ngồi đấy mà nhớ à?"
"Dạ…Dạ…"

Người đứng trước mặt cô không ai khác chính là Uyển Nhị, nét mặt vốn dĩ còn xinh đẹp bây giờ trở nên nhăn nheo hơn, chẳng còn là một người của hồi sáu năm về trước.

"Dạ thì đi làm việc đi, ngồi mà dạ.

"
Nói rồi bà ta không để tâm trực tiếp quay đầu lại rời đi không gian vừa rồi còn yên tĩnh nay trở nên căng thẳng hơn như trước.

"Có gì mình phải làm vậy.

"
Lệ Y rời khỏi nhà trên tay cầm hai thùng đồ, mỗi bên cô đều vác một thùng.

"Đau…"
Dù có đau đến mấy cô cố gắng chịu đựng, vừa đi không ngừng tự cổ vũ bản thân mình.

Có gì mình phải tự cố gắng vậy nếu mẹ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng.


Trên con đường thẳng hai bên đều có cát, hơn nữa không khí còn nóng khiến cô càng đi càng cảm thấy mệt mỏi hơn.

Bước chân đi từng bước, sắc mặt buồn bã mệt mỏi nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn cố gắng làm, đến khi tới nơi Lệ Y đặt hai thùng đồ xuống.

"Vai…nhức thật…"
Chỉ mới đặt xuống cô mới có chút thoải mái theo thói quen mà thở dài ra một hơi, lông mày khẽ nhíu lại.

"Giờ phải làm vậy.

"
Xung quanh hay bên cạnh đều chỉ có cây cối, đứng trước mặt Lệ Y là một thác nước, chảy dài đổ từ trên xuống dưới vách.

Mới nhìn được một lúc bỗng những ký ức hồi xưa tràn về.

Dòng thác nước với hai bên là một tảng đá to, nước từ từ chảy xuống hơn nữa nhiều khi còn có cả hơi nước bốc lên.

Cách đó không xa một hình bóng của một người phụ nữ cùng với một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, đang chạy nhảy ở bên thác nước.


Người phụ nữ với làn da trắng mịn cộng thêm với mái tóc dài mượt mặc trên mình bộ đồ cộc tay, còn đứa trẻ trước mặt mặc một chiếc váy màu tím cộng thêm vào là màu trắng, nước da cũng trắng chỉ tiếc là hai bên tóc được búi lên cặp vào mỗi bên là hình bông hoa.

Lệ Y đứng ngây người tại chỗ hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, miệng không biết đã mở ra từ lúc nào.

"Là mình sao?"
Không sai đứa trẻ mặc trên mình bộ váy tím hai bên được búi không ai khác chính là Lệ Y hồi mà cô còn năm tuổi, còn người phụ nữ ở đằng sau đi cùng chính là Thanh Nhã- mẹ của Lệ Y.

"Cục cưng đừng chạy nhanh nữa không con sẽ vấp ngã đấy.

"
"Hihi con không vấp ngã được đâu mẹ.

"
Mới dứt lời xong bỗng dưng từ đâu có cục đá ở trước mặt xuất hiện, vì Lệ Y không chú ý đến nên không may dẫm lên cục đá.

"Lệ Y.

"
Thanh Nhã vội vàng chạy tới chỗ của cô, cúi người xuống đặt Lệ Y vào trong lòng mình, hai tay không ngừng lắc vai.

"Lệ Y con tỉnh lại đi.

"
Được một lúc cô mới từ từ tỉnh lại đôi mắt chầm chậm mở ra, Thanh Nhã nhìn thấy vậy bà không kiềm chế được mà vội vàng ôm Lệ Y.

"Mẹ…"
"Con…đừng làm mẹ sợ…"
Nói rồi bà càng ôm cô thật chặt hơn sắc mặt trở nên buồn bã.

"Mẹ sợ…có một ngày con sẽ biến mất lúc đấy…mẹ biết tìm con ở đâu được đây?"
Lệ Y đứng ở trước mặt nhìn thấy mẹ làm vậy cô có chút buồn bã, có lẽ là do câu nói ’có một ngày con sẽ biến mất.

"Ha, thật là buồn cười thay vì mẹ nói câu đấy, thì câu đấy vốn con nên nói với mẹ mới đúng, nếu một ngày mẹ biến mất…con biết tìm mẹ ở đâu được?"
Vừa mới nói nước mắt cô rơi xuống dưới đất, có lẽ đây là suy nghĩ câu hỏi trong lòng của Lệ Y.


"Mẹ…thay vì mẹ nói có một ngày con biến mất thì nên nói…một ngày mẹ biển mất mới đúng.

"
Càng nghĩ nước mắt càng không ngừng rơi lã chã, Lệ Y theo phản xạ mà ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy hình ảnh của bà, Thanh Nhã khẽ quay đầu lại về đằng sau nhùn cô không quên nở nhẹ nụ cười mà nói nhỏ.

"Mẹ tin…con nhất định sẽ làm được…"
Nghe được những lời này, cô dường như mới lấy lại được tâm trạng.

Trở lại hiện thực Lệ Y theo bản năng cô lấy tay gạt đi nước mắt nhìn phía trước dòng thác nước không ngừng chảy xuống, cô khẽ cười nhẹ.

"Dù mẹ không còn ở trên cõi đời này nữa, nhưng trong lòng con mẹ vẫn ở bên trong không ai có thể thay đổi được.

"
Nói rồi Lệ Y cúi người xuống cầm trên tay là bàn chải , cô lôi quần áo về phía mình rồi bắt đầu giặt đồ.

Đến lúc kết thúc thì cũng đã tới chiều tối, cô đứng lên tay khẽ vuốt nhẹ mồ hôi trên trán thở nhẹ.

"Cuối cùng cũng xong.

"
Cô quay lại nhìn những gì mình làm chỉ biết im lặng, tia nắng của hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ nước từ mặt nước phẳng lỳ, bây giờ trở thành một tấm gương trong suốt vậy.

Lệ Y nhìn thoáng qua thấy hoàng hôn ở trên mặt hồ bỗng chốc nhớ lại một chút.

"Mẹ, mẹ có nhớ hồi xưa con với mẹ hay đi ra đây để xem hoàng hôn không mẹ? Lúc đấy con thật sự rất háo hức, chỉ muốn nắm chặt lấy tay mẹ mà xem.

"
Nói qua có thể chỉ là hình ảnh bình thường không có gì đặc biệt, nhưng riêng đối với cô nó là một thứ không thể nào quên được.

Làm xong mọi việc Lệ Y gánh lên trên vai là hai thùng đồ, đi trên con đường như mọi khi nhưng có vẻ nay lại khó hơn trước.

"Tại…Tại sao lại nặng vậy…"
Lệ Y vừa đi không ngừng thở hồng hộc không biết từ lúc nào trên trán cô đã toát hết mồ hôi, tiếng thở càng mạnh hơn, đúng lúc đang đi một cách bình tĩnh bỗng dưng chán cô khựng lại.

"A…"
Vì không chịu đựng được lực cô liền trực tiếp ngã xuống dưới, cũng vì vậy mà ở đầu gối bên phải quần bị rách hơn nữa bên trong, da bị trầy xước.

"Đau…"
Lệ Y cố gắng đứng lên theo bản năng chỉ đành lấy tay dựa vào một cái cây nào đó chầm chậm đứng lên, vừa đứng được cô chỉ khẽ thở dài ra một hơi, đầu ngước lên nhìn.


"Đúng là khó thiệt, vậy giờ mình phải đứng ở đây sao?"
Xung quanh cô điều là những cây cối um tùm, có khí có những cành cây bé mọc chi chít vào với nhau.

Nhìn mọi thứ trước mặt Lệ Y có chút buồn bã việc cô chỉ biết làm đó là thở dài ra một hơi.

"Haizz, bây giờ da mình bị trầy xước hơn nữa thùng đồ nặng vậy bây giờ mình làm sao mà có sức mang về được?"
Có lẽ đây chính là câu hỏi mà Lệ Y muốn giải đáp, nhìn hoàng hôn từ từ lùi lại về đằng sau, từ buồn bã cô càng trở nên sợ hãi hơn.

"Vậy bây giờ…mình biết làm gì được đây?"
Nghĩ được một lúc Lệ Y chỉ biết dựa người mình vào gốc cây, bỗng dưng đâu đó có một giọng nói của ai đó vang lên.

"Cô có sao không?"
Lệ Y từ từ mở mắt ý thức mơ hồ cũng dần trở nên rõ hơn.

"Anh là…"
Đến khi cô nhìn rõ vẻ mặt không hề có chút hoảng loạn mà chỉ hỏi.

"Ai vậy?"
Anh thấy cô hỏi vậy thì không hề nói gì, ngược lại ánh mắt hướng về vết sẹo ở bên phải.

"Vết sẹo…"
Lệ Y vẫn còn đang mơ hồ chưa biết chuyện gì cả, đến khi nghe thấy anh nói hai tiếng vết sẹo cô mới giật mình vội tỉnh lại mà nói.

"Vết…Vết sẹo gì?"
Anh nhìn cô hoảng loạn chẳng hề sợ hãi gì cả thay vào là sắc mặt bình tĩnh mà chỉ vào mặt của Lệ Y.

"Đây này ở bên phải, vết sẹo dài tầm mười lăm hoặc mười tám cm.

"
Nghe vừa Lệ Y trơ mắt nhìn có khi không tự chủ được mà mắt nhắm lại rồi mở ra tầm hai lần.

"Anh…anh để ý vết sẹo ở trên mặt tôi làm gì?"
Theo phản xạ cô liền trực tiếp che đi, anh nhìn thấy vậy có chút khó xử liền quay sang nhìn hai bên một lúc rồi nói.

"Mà trời tối tới nơi rồi tại sao cô lại ở trong rừng để làm gì vậy?"
Lệ Y nghe vậy cô không dám nói gì cả im lặng nhưng mỗi cái là sắc mặt khẽ nhíu mày lại.

Nhìn thấy hành động của cô, Tuấn Vũ không nói gì thêm chỉ cúi đầu xuống nhìn, thì thấy ở bên phải đầu gối của Lệ Y da bị trầy xước hơn nữa máu càng không ngừng rơi xuống đất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Bóng Dáng In Sâu


Tuấn Vũ không kiềm chế được liền trực tiếp quỳ xuống, hành động của anh làm Lệ Y giật mình giọng nói lắp bắp không ngừng nói.

"Anh…Anh đang làm cái gì vậy?"
Vừa nói cả người cô không ngừng run lên theo phản xạ, anh nhìn thấy vậy không hề giận dữ mà ngược lại dịu dàng nói.

"Cô bình tĩnh đi, tôi chỉ đang giúp cô xử vết thương ở chân thôi.

"
Nghe vậy Lệ Y mới dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt sợ hãi vừa rồi trở nên tốt hơn.

Một lúc sau Tuấn Vũ đứng lên tay không quên buộc vết thương cho cô, hơn nữa còn được quấn bằng khăn tạo thành một cái nơ.

"Xong rồi đấy.

"
Anh theo thường lệ lấy hai tay xoa mạnh, rồi quay sang nhìn cô.

Lệ Y nhìn sang thấy Tuấn Vũ nhìn mình mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, cứ vậy không gian trở nên yên tĩnh hơn.

"Cảm…Cảm ơn anh…"
Lệ Y ngập ngừng một lúc mới nói ra được, anh nhìn thấy vậy chỉ khẽ cười rồi nhìn xung quanh mà hỏi.

"Mà sao cô lại không trở về nhà đi lại ở trong rừng làm gì vậy?"
"À…ừm…thật ra là tôi đến thác nước để giặt giũ, nhưng…vì hai thùng đồ nặng nên thành ra tôi chưa đi được mấy bước đã bị ngã, nên thành ra…"
"Thành ra bị trầy xước da đúng không?"
Cô nghe thấy vậy không dám nói gì thêm Tuấn Vũ nghe vậy chỉ biết thở dài ra một hơi, quay sang nhìn thùng đồ.

"Thôi có gì hôm nay cô bị thương như vậy chắc chắn khó có thể mang hai thùng đồ này về được, có gì thì cô đi không đi tôi sẽ mang về giúp cô vậy.

"
Lệ Y nghe vậy khẽ quay sang sắc mặt vừa rồi còn buồn bã bỗng chốc trở nên đỡ đi phần nào.

"Cảm ơn anh.

"
Đi được một lúc cuối cùng cũng trở về nhà, người nam nhân đặt xuống hai thùng đồ ở trên vai mình, rồi quay người lại rồi rời đi.


Lệ Y nhìn thấy vậy cô vội nói:
"Anh…cảm ơn anh nhiều…có thể cho tôi biết tên của anh là gì không?"
Anh dừng lại suy nghĩ một lúc, không gian lúc này trở nên yên tĩnh lặng lẽ hơn bao giờ hết.

"Tôi tên Tuấn Vũ, có gì sao có thể gọi tôi tên Vũ cũng được, còn cô tên gì?"
"Tôi tên Lệ Y.

"
’Lệ Y?
Nghe thấy tên ’Lệ Y Tuấn Vũ cảm thấy có chút quen thuộc, sắc mặt vừa rồi còn bình thường bây giờ trên nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

’Lệ Y? Cái tên…tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc vậy cơ chứ?
Dù có cảm thấy quen thuộc nhưng Tuấn Vũ lại không tài nào nhớ nổi được, cố nhớ muốn nhớ cho bằng được thì đổi thành một hơi thở dài.

Lệ Y ở đằng sau nhìn thấy hành động kỳ lạ của anh bỗng chốc có chút cảm thấy khó hiểu.

’Gì vậy? Tên kia tại sao tự dưng lại im lặng vậy? Mình nghĩ là phải trở về rồi chứ? Tại sao lại đứng im bất động như hồn ma vậy?
Lúc mà cô còn cảm thấy có chút kỳ lạ thì từ đằng sau cách đó không xa có tiếng nói của ai đó?
"Chị Lệ bây giờ chị mới về sao? Không sợ bị mẹ nói cho à?"
Một cô gái mặc trên mình bộ váy dài ngang chừng gần đến chân, với làn da vàng người đó không ai khác là Diệp Hạ.

Sắc mặt nhăn lại ánh mắt liếc nhìn về phía của Lệ Y.

"Mà mẹ giao cho chị là hoàn thành hai đống quần áo thôi mà chị cũng không làm được, không biết cái lời nói mà mẹ dặn chị để ở đâu rồi không biết?"
Diệp Hạ hai tay khoanh lại vào trong lòng mình, ánh mắt liếc qua nhìn người đàn ông ở trước mặt.

"Hửm? Ai mà ở bên ngoài đấy vậy?"
Ánh mắt nhìn về phía người đàn ôn, Lệ Y khẽ nhìn qua thấy em gái mình làm vậy cô vội vàng nói.

"Diệp Hạ, em lại nghĩ linh tinh rồi, người ta giúp chị thôi không được nghĩ như vậy.

"
"Linh tinh?"
Diệp Hạ nghe thấy cô nói vậy không kìm được cảm xúc mà tỏ hẳn vẻ mặt khinh thường.

"Ý chị là tôi nghĩ linh tinh? Vậy chắc từ trước tới giờ tôi vẫn luôn nghĩ như vậy nhỉ?"

Nói rồi Diệp Hạ không thèm quan tâm liền trực tiếp đi vào trong nhà, Lệ Y khẽ nhìn qua thấy anh vẫn còn ở đó cô có chút bối rối vội đi tới chỗ của Tuấn Vũ mà nói.

"Xin…Xin lỗi tại mấy lời con bé nói có chút khó xử…mong anh thông cảm cho con bé…"
Tuấn Vũ không nói gì thêm chỉ gật nhẹ đầu.

"Ừ.

"
Nói rồi anh liền rời đi, còn Lệ Y nhìn theo hình bóng sau lưng của anh, không hiểu từ lúc nào đã in sâu vào trong lòng.

’Cái cảm giác này…là sao vậy?
Trái tim cứ đập ’Thình Thịch không ngừng có lẽ vẫn chưa có ý định dừng lại, cô đưa tay sờ lên thì nó bán y như vậy chẳng khác gì nhau, sắc mặt từ bình tĩnh giờ đổi thành hoang mang.

"Tại sao…tim mình lại đập loạn vậy chứ?"
Một bên khác Uyển Nhị đang ngồi ở ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Y, đang đứng ở dưới, sắc mặt tỏ rõ hẳn sự ghen ghét không thôi.

"Tsk, năm lần bảy lượt vốn đầu giết được không hiểu vì sao cô ta lại sống dai như vậy? Hay ông trời vốn ngay từ đầu chưa muốn cho nó chết?"
Uyển Nhị tức giận không thôi, bà ta vẫn nhìn cô bóng dáng nhỏ bé mặc bộ quần áo bình thường không mấy là nổi bật.

"Xem ra ta phải trừ khử con bé này sớm để có thể lấy được gia tài.

"
Bà ta ngồi xuống ghế hai tay đan vào nhau đầu quay về bên trái, mà suy nghĩ.

"Mẹ.

"
Tiếng của Diệp Hạ vang lên.

"Hửm?"
Uyển Nhị quay đầu lại về đằng sau thấy Diệp Hạ ở đằng sau mình, hơn nữa với tâm trạng không vui.

"Có chuyện gì vậy Diệp Hạ sao tự dưng con lại tức giận?"
"Lệ Y…chị ta hình như nay câu ai đó mẹ.


"
"Câu ai đó?"
Uyển Nhị nghe được câu đó lông mày khẽ nhíu lại, sắc mặt trở nên căng thẳng hơn, không gian vừa rồi còn bớt đi một chút nay lại càng trở nên khó xử hơn.

"Con nói xem Diệp Hạ nay Lệ Y, con bé đó câu ai?"
"Con cũng không biết nữa nhưng con thấy là một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi hơn nữa phải cao tầm m75.

"
"Vậy con có hỏi tên không?"
Nghe đến câu ’tên Diệp Hạ vội vàng lắc đầu mà nói.

"Con không có hỏi.

"
Uyển Nhị nghe vậy có chút buồn rầu, bà ta từ từ đi đến bên cửa sổ, bàn tay khẽ vuốt rèm ra nhìn xuống dưới, nhưng sớm không còn thấy Lệ Y ở đấy nữa.

"Thôi thì có gì con bé đấy cũng phải được tống đi chỗ khác vậy.

"
Quay sang Lệ Y, sau khi xong mọi việc tất cả cô định nằm xuống giường ngủ, nhưng chưa kịp dựa lưng vào giường thì Diệp Hạ liền nói:
"Chị Lệ, cha cho gọi chị xuống để có chuyện nói.

"
"Hửm?"
Cô nghe vậy người từ từ ngồi vực dậy vì tò mò mà quay sang hỏi Diệp Hạ.

"Cha gọi chị có chuyện gì vậy, Diệp Hạ?"
Diệp Hạ không thèm nói gì quay đầu sang chỗ khác mà nói.

"Cái này là chuyện riêng của cha và chị, em chỉ là ngôi mà cha nhờ đến để chuyển lời nói chứ không phải để chuyển cái trả lời cả.

"
Nghe vậy Lệ Y chỉ đành chằm chậm đi về phía cánh cửa, rồi đóng lại còn Diệp Hạ nhìn thấy cơ thể mệt mỏi của cô không kìm được mà khinh bỉ.

"Nhìn mà ngứa mắt, chị ta nghĩ có quyền thì mình thích làm gì thì làm sao? Đúng là kể tự tôn tự đại.

"
Nói rồi Diệp Hạ liền không chần chừ mà rời khỏi căn phòng của cô, không để tâm trực tiếp đóng ’Rầm lại một cái rồi rời đi.

Có lẽ từ sau vụ việc của sáu năm trước hình ảnh mà Uyển Nhị làm ra, giết người một cách không thương tiếc đã in sâu hẳn trong tâm trí của Diệp Hạ.

Diệp Hạ cúi đầu xuống tay nắm chặt lấy mà vết móng tay thậm chí đã in hẳn lên.


"Ha thật là buồn cười…vốn nên để mọi chuyện qua giờ mẹ mình chỉ vì tài sản mà làm vậy, đúng thật là…một con người đáng thương mà.

"
Nói được những lời nói đấy chẳng khác nào như một vết dao đâm trực tiếp, cứ ngỡ chỉ là việc thường ngày cỏn con ai ngờ đâu, nó đã trở thành một phần ký ức khó có thể phai nhòa được.

Lệ Y xuống dưới nhà thấy ông ngồi trên ghế Sofa, hơn nữa ánh mắt còn không hề chớp mắt gì cả, còn ghê đơn thì Uyển Nhị ngồi ở đấy sắc mặt lộ hẳn sự chán nản dường như chẳng muốn nói gì cả.

Cô thấy ông không có cảm xúc gì, chỉ đành hỏi.

"Cha gọi con xuống đây có chuyện gì?"
Không gian trở nên yên tĩnh hon không ai nói với ai mot câu, ông khẽ liếc qua thấy Lệ Y xuống dưới nhà, bỗng chốc càng cảm thấy khó nói hơn bao giờ hết.

"Lệ Y…"
"Dạ?"
Lệ Y nghe thấy ông gọi mình, cô theo phản xạ mà ’Dạ chỉ thấy hành động của ông có chút khó xử, hai tay để lên đầu không ngừng vò mạnh, tới nỗi tóc có lúc xù lên như chó xù vậy.

’Cha nay bị sao vậy?
"Lệ Y…ta muốn nói chuyện này với con…nhưng sợ con sẽ khó xử…"
Lệ Y nghe vậy không biết nên nói gì, im lặng một lúc mới nói.

"Con không biết có chuyện gì mà khiến cha phải khó xử như vậy, nhưng nếu có chuyện gì thì cha cứ nói đi.

"
Nghe cô nói vậy ông càng không muốn nói ra, hai tay nắm thật chặt.

Uyển Nhị ở bên cạnh nhìn hành động của ông như vậy, bà ta càng tỏ rõ sự chán nản không chịu được mà nói.

"Lệ Y, thú thật thì bây giờ con cũng đủ tuổi để được gả vào một gia đình nào đó rồi, nên theo ta và cha con muốn quyết định con sẽ đi lấy chồng.

"
Lệ Y nghe vậy hai mắt trợn tròn lên cô theo phản xạ mà đứng dậy ánh mắt nhìn về phía ông mà nói:
"Cha chuyện này là sao? Rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy?"
Ông nghe những lời mà Uyển Nhị nói không chịu đựng được mà khẽ quay về hướng bà ta nói nhỏ:
"Bà…Tại sao bà lại nói cho con bé?"
Bà ta nghe vậy không những cảm thấy có lỗi ngược lại còn nói to thêm.

"Bây giờ nếu ông muốn con bé lấy chồng thì phải nói thẳng ra để cho con bé biết, chẳng lẽ ông định để thời gian thích hợp mới nói cho con bé sao?"
"Thích hợp?"
Lệ Y nghe vậy không kìm được cảm xúc chỉ biết cố gắng cười.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Gả Đi


Nhưng dù có muốn đi chăng nữa nước mắt vẫn rơi xuống, chẳng có thứ gì là có thể thay đổi được.

"Lệ…Lệ Y, ta thật ra không muốn chuyện này vì vậy mà…xảy ra đối với con.

"
"Xảy ra? Đối với con?"
Nghe vậy Lệ Y liền cười một cách khinh bỉ khẽ nhếch mép lên mà hỏi.

"Vậy cha định gả con cho ai? Nói xem?"
Thấy cô tức giận như vậy ông biết mình không thể giấu giếm được nữa, sắc mặt trở nên buồn rầu hơn mà nói.

"Thật ra…ta định gả con cho con trai của bạn thân ta,…dù sao thằng bé cũng chỉ hơn con tầm mười mấy tuổi thôi…có gì thì con…"
Lệ Y nghe thấy người mà cha mình nói là người tầm ’mười mấy tuổi không nói liều cô liền trực tiếp nói.

"Nếu chỉ là vì định gả cho con mà chú rể tầm một hoặc hai tuổi thì không sao, nhưng nếu mà là người hơn mươi mấy tuổi thì con xin trực tiếp từ chối thẳng thừng.

"
Nghe vậy phú ông cũng chẳng nói gì, Uyển Nhị nghe được những lời nói đó bà ta không kìm được cảm xúc liền trực tiếp đứng lên mà quát lớn.

"Hỗn xược, Lệ Y cha con muốn gả con đi thì giờ con phải nghe lời cha con chứ? Bây giờ lại còn muốn cãi lại là sao hả?"
Lệ Y liếc mắt nhìn bà ta, không kìm được cảm xúc hai tay nắm thật chặt vào lòng bàn tay.

Sắc mặt trở nên buồn bã hẳn hoi, có lẽ là điều mà cô không muốn nhưng dẫu cho có muốn hay không thì tất cả đều như vậy, chẳng cao gì là không thể xảy ra.

"Nếu cha có muốn hay không thì quyết định của con đã vậy rồi, con quyết định con sẽ không đi đâu hết.

"
Nói rồi Lệ Y liền trực tiếp rời đi không nói câu gì cả, ông nhìn thấy vậy theo phản xạ mà đứng lên ánh mắt nhìn về phía của cô.

"Lệ Y…"
Đợi khi chẳng còn bóng dáng của cô đâu, Uyển Nhị mới từ từ đi đến bà ta khoanh tay lại đầu khẽ hướng về bên phải, sắc mặt tỏ rõ sự khinh nhẹ mà nói.


"Đấy tôi có nói sai đâu, cứ để con bé Lệ Y thích hành động theo ý thích của mình đi.

"
Nói rồi bà ta không ngừng trách móc phú ông, nghe những lời nói đó ông không chịu được liền trực tiếp đáp trả.

"Bà thôi đi, con bé Lệ Y tôi cũng biết trước sớm muộn gì con bé sẽ không đồng ý rồi, hơn nữa có ép con bé thì bà nghĩ bà có thể ép con bé đi một cách dễ dàng sao?"
Nghe vậy bà ta liền không để tập trực tiếp nói.

"Có thể ép một cách rõ ràng nhưng ông đây là muốn che chở cho con bé chứ gì, không muốn vợ cũ của ông là-Thanh Nhã phải buồn đúng không? Tôi nó đúng chứ?"
Ông không nói gì chỉ đành đứng lên rồi rời đi, còn bà ta nhìn thấy hành động như vậy không kìm được mà tỏ rõ hẳn sự khinh thường.

"Giá như cha con giống nhau thật là ngứa mắt.

"
Nói rồi bà ta trực tiếp rời đi, không gian vừa rồi còn trở nên bối rối bây giờ thành một thứ hỗn độn, không phải là ở đồ vật mà là ở tâm trạng.

Lệ Y trở về căn phòng như mọi ngày, như mọi khi cô sẽ hay nằm trên giường để lăn mình vào trong chăn, bây giờ thì ngược lại chẳng còn cái gì gọi là vui vẻ nữa thay vào là sự thất vọng tột cùng.

"Giá như…"
Bàn tay dựa vào cửa gỗ nắm thật chặt tới nỗi in hẳn cả dấu nóng tay, nước mắt từ từ rơi xuống lã chã.

"Giá như…con thà chặng đừng sinh con ra thì hơn, thay vì sinh ra chi bằng vứt đi chỗ khác cho xong.

"
Cứ vậy một người trong tâm trạng buồn bã khó mà lý giải được, còn một người thì thấy vọng đều im lặng không ai nói với ai một câu gì cả.

Lệ Y đang suy nghĩ, lúc cô chuẩn bị đứng lên bỗng dưng đầu có chút loạng choạng, cứ đi một bước thì người cô theo phản xạ mà dựa vào chỗ khác.

"Tại…Tại sao mình lại…"
Đến lúc bàn tay bên trái nắm được vào thanh giường thì cũng là lúc cô ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà.

Trong ý thức có chút mơ hồ cô cố gắng vươn bàn tay mình ra để lấy đồ vật ở bên cạnh, nhưng ông trời dường như không cho phép cô với đến.


’Cố lên mình sắp với tới rồi.


Đến lúc với được cũng là lúc Lệ Y từ từ nhắm mắt lại, với tư thế tay trái để thẳng đầu quay về bên phải.

’Két tiếng mở cửa vang lên.

"Nó ngất rồi đấy có gì thì làm theo kế hoạch như ta đã nói đi.

"
Một giọng nói của một người phụ nữ tầm bốn mươi tám đến năm mươi tuổi vang lên, chẳng còn trẻ trung gì cả.

"Vâng thưa phu nhân.

"
Dứt lời hai tên đàn ông đi tới trước thân thể của Lệ Y, không nói không rằng hắn liền kéo tay cô lên mà bế bổng.

Uyển Nhị thấy vậy sắc mặt liền chuyển thành sự khinh thường, nhìn Lệ Y ở trong tay bà ta chỉ biết cười nhếch mép.

"Sẽ sớm thôi Lệ Y à…"
Bà ta chầm chậm đi tới chỗ cô, một tay khẽ vuốt nhẹ tóc mái mà nói nhỏ vào tai.

"Cô sẽ được đoàn tụ cùng với mẹ mình là bà ấy, Thanh Nhã.

"
Nghe được những lời đấy, cô khẽ nhíu lại như thể cảm nhận được thấy vậy bà ta chẳng những không để tâm mà ngược lại còn quay lưng rời đi trước.

Đến lúc cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại phát hiện ở trước mặt mình làm thứ gì đó màu đỏ.


"Cái…Cái gì vậy?…"
Lệ Y đưa bàn tay phải của mình ra khẽ vuốt chiếc khăn về một bên, cô đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện ở trước mặt mình vốn không phải là căn phòng mà là ở trên kiệu.

Xung quanh cô hay bốn phía đều là những cửa sổ, hơn nữa được treo thêm khăn đỏ, nhìn xung quanh những vậy cô càng cảm thấy hoảng sợ hơn.

"Chuyện…Chuyện gì xảy ra trước mặt mình thế này…đây là đâu vậy?"
Vì sợ hãi Lệ Y liền vội quay sang bên phải một tay để bên cạnh, tay còn lại đập thật mạnh về phía cửa.

"Đây…Đây là đâu mấy người các ngươi mau mở cửa ra.

"
Vừa làm cô không ngừng hét lên, nhưng dù có làm như vậy đáp lại cô vẫn là sự im lặng, mà im đến khó hiểu.

’Cái gì thế này tại sao mấy người ở bên ngoài không mở cửa cho mình? Nếu thường như những người khác chắc chắn sẽ phải ló đầu ra để xem bên trong, nhưng bọn họ ở đây…không những im lặng mà ngược lại còn chả có phát ra tiếng nói nào cả?
Lệ Y nhận ra được mọi chuyện thật sự không hề đơn giản, cô chống cằm suy nghĩ một lúc.

Ngồi trên chiếc kiệu vẫn từng bước đi trên con đường vắng vẻ, vì dự cảm chẳng lành cô theo cảm nhận mà nhìn lên trước.

Nhưng cảnh tượng đằng trước khiến cô sợ tới nỗi không biết mình nên nói gì thêm, chỉ thấy ở bên ngoài là không gian tối mịt một bóng người chẳng có lấy một ai, không gian im ắng khiến người ta nhìn thấy cũng phải nổi cả gai ốc lên.

’Không lẽ nào…
Lệ Y không dám tin hai mắt cô trợn tròn dường như đã được chứng kiến thứ mình không nên nhìn thấy, bất giác vì sợ hãi, cô trực tiếp đạp chân thật mạnh khiến cửa ở bên phải bị đổ xuống.

Mặc kệ có ai đi chăng nữa Lệ Y hai tay xách chiếc váy chạy thật nhanh về phía trước, cô không quan tâm mà vội chạy về phía trước vẻ mặt hiện rõ sự sỡ hãi lẫn hoảng hốt, đâu ai dám tin đang yên đang lành tự dưng lại ở trên kiệu, hơn nữa nữa đáng sợ nhất lại là ban đêm.

’Tất cả không lẽ chỉ là mơ sao? Chắc chắn chỉ là mơ.


Chạy một lúc vì sức lực mệt mỏi Lệ Y từ từ đi chậm lại, quay lưng lại dựa vào một gốc cây thở hồng hộc.

"Chắc chắn chỉ là một giấc mơ chắc chắn.

"
Lệ Y tự cỗ vũ bản thân mình bằng cách tát thật mạnh vào mặt bên phải.

"Ai đau.


"
Cô đưa hai tay xoa xoa nhẹ lên mặt, hai mắt nhắm thật chặt, nhưng tới khi mở mắt ra vẫn y như vậy chẳng có gì là khác cả thay vào vẫn là không gian tối mịt.

Nhìn thấy mọi thứ trước mặt cô không kìm được cảm xúc chỉ khẽ rơi nhẹ, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống chiếc váy đỏ.

"Không lẽ…bọn họ định bán mình đi sao?"
Nghĩ tới đây Lệ Y không kìm nổi được cảm xúc, hai tay khoanh lại đầu cúi xuống nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc mà cô nghĩ bây giờ đã kết thúc bỗng dưng có một tiếng động nhỏ nào vang lên, ’Xoạt Xoạt thu hút sự chú ý của cô, vì tò mò mà từ từ ngẩng đầu lên.

Cách đó không xa một bụi cỏ không ngừng run lên, Lệ Y quay sang nhìn bên phải thấy bụi cỏ có chút khác lạ cô không dám đi đến chỉ khẽ nói.

"Cái…Cái gì vậy…không lẽ là có ma sao?"
Nghĩ tới đây cô liền thu người mình lại, ánh mắt nhìn về phía bụi cỏ không dám đi đến, lúc mà nữ nhân đang sợ hãi bỗng dưng có thứ gì đó vụt qua khiến Lệ Y giật mình mà hét lên.

"A…đừng lại gần đây.

"
Lệ Y theo phản xạ đầu cúi xuống mắt nhắm thật chặt không dám mở ra, hai tay giơ lên phía trước.

Trong không gian tĩnh lặng mù mịt, chỉ có sự im ắng đến lạ thường, được một lúc cô mới dám từ từ mở mắt, vì sợ hãi nên mới quay nhẹ chỉ thấy xuất hiện trước mặt mình chính là một cô gái cao hơn một chút, máu tóc xoã xuống và đặc biệt hơn chính là đôi mắt màu vàng tựa như người sói.

Nhìn thấy một người lạ, Lệ Y từ từ lùi xuống, tay không ngừng rò trên mặt đất mồ hôi ở trên trán thái dương cũng không ngừng rơi xuống áo.

"Cô…cô là ai vậy?"
Lệ Y lắp bắp không dám nói hẳn ra, nhưng thấy cô như vậy thì người kia khoanh tay lại, đầu khẽ về hướng khác thở một hơi.

"Nhìn cô như vậy, thật sự một con người như ta cảm thấy ngứa mắt đấy.

"
Nghe thấy đối phương nói vậy cô có chút kinh ngạc không dám tin, mắt nhấp nháy mấy lần.

"Gì…Gì cơ?"
Coi không dám tin cứ nghĩ người trước mặt mình là do suy nghĩ quá nhiều nên mới tạo thành ảo ảnh, nhưng ai mà ngờ đâu người đứng trước mặt Lệ Y vốn là người thật, không phải là ảo ảnh hay ma quỷ gì cả.

"Có…Có gì thì cô có thể giúp tôi chuyện này được không?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Thay Đổi Thân Phận


“Gì…Gì cơ?"
Lệ Y có chút ngạc nhiên cô không dám tin gần giữa cái chết và sự sống, lại có người muốn nhờ mình một việc như vậy.

"Cô có thể giúp tôi được không?"
"Tôi…nhưng tôi biết giúp như thế nào được?"
Lệ Y khó tin không dám nghĩ đến việc này, nhìn thấy hành động lẫn kinh ngạc của mình, Diễm Hương không kìm được chỉ hỏi:
"Cô biết ở làng bên kia có phong tục gì không?"
"Phong tục?"
Nghe tới câu ’phong tục Lệ Y suy nghĩ, một lúc sau liền nói.

"Hình như ở bên cạnh đấy có phong tục nếu con gái đủ tuổi từ mười tám hình như sẽ phải gả cho Quỷ thiếu đúng không?"
Nghe được câu trả lời Diễm Hương liền gật đầu, sắc mặt trở nên căng thẳng và buồn bã hơn.

"Đúng thật là vì phong tục đấy mà giờ tôi trở thành người thứ ba phải đi gả cho Quỷ Thiếu.

"
"Gả?"
Lệ Y có chút khó tin cô đâu nghĩ chuyện này là sự thật, dọc qua chỉ nghĩ đó là một câu chuyện hư cấu, ai ngờ nó lại vốn là thật.

"Bây giờ tôi chỉ ước mình có thể chết đi cho xong.

"
Diễm Hương nói rồi không kìm được cảm xúc, bàn tay nắm thật chặt sắc mặt trở nên buồn bã hơn, tuy cố gắng tỏ ra mình thật mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng khó mà có thể làm được như vậy.

Lệ Y ngồi dậy từ từ đi về phía của Diễm Hương mà hỏi.

"Có chuyện gì mà…tại sao cô lại muốn chết?"
Thấy cô hỏi mình như vậy, nữ nhân kia có chút bối rối.

"Cô…hỏi để làm gì?"
Lệ Y khẽ quay đầu về phía khác từ tốn nói:
"Thật ra thì tôi cũng không biết rõ phong tục ở chỗ mấy cô cho lắm, nhưng nói thật cũng muốn biết lý do vì sao cô lại muốn chết? Nên đó là lý do vì sao tôi mới hỏi vậy.

"
"À…"
Diễm Hương nghe vậy có chút thoải mái hơn, ánh mắt hướng về phía mặt trăng lúc sau mới nói.


"Thật ra…tầm buổi sáng nay…tôi vẫn theo thường lệ như cuộc sống hằng ngày thì vừa làm việc nhà và vừa dọn dẹp, được một lúc khi xong hết mọi thứ chuẩn bị vào trong để nghỉ ngơi, bỗng dưng cha tôi tự dưng gọi vào.

"
Hồi tưởng lại, trong không gian tĩnh lặng Diễm Hương với cơ thể nhỏ nhắn, cô cặm cụi chăm chỉ quét dọn dẹp mọi thứ, vì làm việc nhanh hơn so với dự kiến mồ hôi ở trên trán thái dương không biết từ lúc nào mà đọng lại.

Vì vậy mà cô khẽ đưa tay lên quẹt lấy mồ hôi rồi tiếp tục làm việc.

"Diễm Hương, ta có chuyện muốn nói với con.

"
"Dạ?"
Nghe cha gọi mình cô vội vã bỏ hết dụng cụ xuống, chạy vội vào trong nhà.

"Cha có chuyện gì mà gọi con vậy?"
"Ngồi xuống đi.

"
Nói rồi ông chỉ tay về phía chiếc ghế đơn song song với mình, Diễm Hương thấy vậy không nghĩ nhiều cô liền ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đùi mình tư thế ngồi thẳng lưng hơn.

"Có chuyện gì vậy cha? Cha gọi con vào là để muốn nói chuyện gì?"
Nghe cô hỏi mình như vậy, ông nhắm mắt lại một lúc, Diễm Hương nhìn thấy hành động của cha mình như vậy có chút khó hiểu nhưng không dám nói gì chỉ âm thầm lặng lẽ.

"Thật ra bây giờ con đã đến tuổi để được gả vào nhà chồng, nên ta quyết định ta sẽ gả con cho Quỷ Thiếu.

"
"Quỷ…Quỷ Thiếu?"
Diễm Hương nghe đến câu ’Quỷ Thiếu không dám tin vào mắt mình, cơ thể run rẩy lên một cách tự nhiên, miệng lắp bắp nói.

"Cha…Cha…Cha nói vậy là có ý gì hay cha định trêu con sao?"
Trong suy nghĩ của cô chỉ nghĩ rằng cha chắc chắn đang trêu mình nhưng lời nói tiếp theo của ông, khiến Diễm Hương như bị chết lặng vậy.

"Diễm Hương ta không có trêu con gì cả, đây là quyết định của ta, ta muốn con lấy Quỷ Thiếu.

"
Nữ nhân nghe vậy tâm trạng trở nên căng thẳng hơn, đâu ai dám tin cuộc hôn nhân vốn là do mình quyết định bây giờ đều do ý của cha sắp xếp hết.


"Cha…cha nay sao vậy? Sao tự dưng lại muốn con lấy Quỷ Thiếu chứ? Hơn nữa cha cũng biết hắn chỉ coi phụ nữ như đồ vật thôi mà, nếu hết giá trị hắn sẽ vứt đi như một món đồ chơi vậy.

"
Ông không nói gì cả chỉ nói.

"Ta đã nói với con những gì như một lời cha nói với con gái mình rồi Diễm Hương dù cho con có đồng ý hay không, thì tùy con còn nếu không đồng ý…"
Nói đến đây ông liền nhìn sang chỗ cô không quên liếc mắt một cái như thể muốn cảnh cáo vậy.

"Thì đừng hòng bước chân vào căn nhà này nữa và đừng bao giờ gọi ta là cha.

"
Nói xong ông ta liền trực tiếp rời đi, Diễm Hương nhìn thấy vậy không chịu được vội vã chạy tới chỗ ông hai tay nắm chặt lấy cổ chân quỳ xuống ngẩng đầu lên không ngừng nói.

"Cha…Cha đừng vậy thay vì cha muốn như vậy chi bằng con sẽ ở nhà cha muốn con làm gì thì con sẽ làm như vậy…chỉ xin cha đừng có gả con cho Quỷ Thiếu.

"
Nghe đến đây, ông từ từ quay đầu lại cúi xuống mà nhìn Diễm Hương một lúc mà nói.

"Nếu vậy thì con hay vì ta và con.

"
"Dạ?"
"Nếu con vì ta thì hãy tình nguyện gả cho Quỷ Thiếu đi, bằng không thì cút đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.

"
Câu nói của ông như một con dao găm cứa thật mạnh vào trái tim mong manh của Diễm Hương, cô đâu nghĩ tới việc mình lại phải đi gả cho một tên được mệnh danh là máu lạnh, chỉ cần nhìn qua cũng khiến ai ai phải sợ hãi không dám bật ra một tiếng nói nào cả.

Diễm Hương như sụp đổ chết lặng, hai tay từ từ bỏ xuống, ông ta không nói gì cả liền lặng lẽ rời đi cứ vậy cô chỉ biết ở đấy tâm trạng trở nên rối bời khó mà có thể nói thành lời được.

Trở lại với thực tế, kể lại hết mọi chuyện không kìm được mà nước mắt bắt đầu rơi lã chã, Lệ Y nghe được tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối cô không chịu được mà nói.

"Thật là quá đáng cha cô vậy mà còn ép buộc cô phải lấy người mà mình không thích? Thật làm quá đáng.


"
Diễm Hương nghe vậy chỉ biết khẽ cười mà đáp.

"Chuyện này đối với tôi cũng như chuyện cơm bữa rồi,…tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ cha sẽ yêu quý mình, không ngờ sự thật đã vả cho tôi một thứ, khiến tôi nhận ra rằng mình không nên tin tưởng cha mình, thay vào là tự mình đi chết đi cho nhanh.

"
Nói rồi bàn tay đầy những vết thương bám chặt lấy chiếc váy trắng, Lệ Y khẽ nhìn qua thấy vậy có chút đau lòng nhưng làm sao mà có thể đau hơn cô được chứ?
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hoặc có thể do cảm nhận của cô, Diễm Hương nhưng tôi thấy thay vì vậy thì cô nên gả cho Quỷ Thiếu còn hơn.

"
Diễm Hương nghe vậy liền trực tiếp hất văng tay của cô ta trừng mắt mà nói.

"Vậy…ý cô là…tôi sẽ phải sống với cái tên máu lạnh đấy bị hắn xỉ nhục lăng mạ?"
"Nhưng còn hơn là phải ở cùng với người chết, có khi cô còn hơn tôi về việc sống, còn tôi…thì khí mà có thể sống nổi được.

"
Diễm Hương nghe vậy tâm trạng dần trở nên đỡ hơn, thấy cô nói vậy mà nói:
"Nếu chi bằng cô muốn sống thì hãy hoán đổi cho tôi đi.

"
Lệ Y ở bên cạnh nghe vậy có chút ngạc nhiên không dám tin có người lại muốn hoán đổi như vậy.

"Cô…Tại sao lại muốn hoán đổi? Cô biết nếu vậy thì cô sẽ chết đấy.

"
Diễm Hương khẽ nở nhẹ nụ cười thở một hơi ánh mắt hướng nhìn về phía mặt trăng mà đáp lại.

"Thay vì phải sống những tháng ngày coi là kẻ tù nhân bị khinh miệt, tôi thà muốn mình chết luôn cho nhanh…dẫu sao có thể là vì…"
Nữ nhân đưa bàn tay phải của mình lên cao so sánh với mặt trăng bất giác khẽ nở nhẹ nụ cười, cô nhìn thấy vậy không hiểu gì cả chỉ nghĩ.

Tại sao lại có not người thay vì muốn sống lại muốn chết vậy cơ chứ? Chỉ vì gia đình mà muốn chết đi sao?
Trong đầu Lệ Y bây giờ chỉ có suy nghĩ đấy, thật sự khó mà hiểu nổi một người thì muốn được sống một người thì muốn chết, lòng người khó mà đoán được.

"Thôi cô cởi bộ đồ ra đi.

"
"À ừm…"
Trò chuyện được một lúc, hai người dường như cũng có chút thân nhau hơn, Lệ Y nhìn người vừa người trước mặt mình cô không muốn họ vì mình mà phải trở thành một cái xác.

"Cô…cô có thể thay đổi ý định cũng được.

"

"Hửm?"
Diễm Hương quay sang nhìn cô khẽ nói.

"Dẫu sao thì nếu sau chuyện này mà chết đi, kiểu gì thì tôi cũng sẽ đoàn tụ với mẹ mình.

"
Lệ Y nghe vậy quay đầu sang rồi hỏi.

"Mẹ cô…cũng mất sao?"
Nữ nhân không nói gì chỉ khẽ gật đầu nhẹ rồi nói:
"Đúng vậy, ngay từ khi tôi còn là đứa trẻ năm tuổi bà ấy vì bị bệnh nặng mà qua đời.

"
"Còn tôi…thì phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị một kẻ sát hại…trong khi tôi còn là đứa trẻ tám tuổi…"
Nghĩ đến đây Lệ Y chỉ biết cất tất cả suy nghĩ ở trong lòng, Diễm Hương nghe vậy chỉ biết thở một hơi.

"Nhiều khi cuộc đời thật là trớ trêu, không muốn mình trở nên hạnh phúc thay vào là muốn mình đau khổ đúng là buồn cười, không thể nói nổi.

"
"Ừm.

"
Cứ vậy dưới sự thấu hiểu cộng thêm trò chuyện cả hứa cứ vậy mà đến rạng sáng.

Diễm Hương liền đứng lên trên người mặc bộ váy đỏ bên trên là dài tay, bên dưới là dạng xẻ tà ở trong có quần mặc là màu đỏ, trên đầu đội một chiếc khăn màu đỏ được thêu bằng kim chỉ một cách tinh xảo.

Còn Lệ Y mặc trên mình bộ đồ màu tráng tựa bồng bềnh của đám mây, trên đầu đội vương miện cộng thêm cả màn che nhìn vừa đẹp lại còn ảo diệu.

Hai con người hoán đổi với số phận khác nhau, một người đáng lẽ sẽ phải chết y như kế hoạch còn một người phải nghe theo sự phục tùng một cách không có điều kiện.

Lệ Y nhìn cô mặc chiếc váy đỏ vốn đi như người khác sẽ vui không nói nổi được, nhưng cô lại khác hoàn toàn nhìn người giúp mình như vậy, trong thân tâm cô chút buồn bã.

"Tôi…xin lỗi…"
"Hửm?"
Diễm Hương khẽ vuốt khăn che ra mà hỏi.

"Việc gì mà phải xin lỗi?"
"Có gì có thể ngày hôm nay tôi với cô sẽ khó mà gặp lại được nhau.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Nhầm Người


Hai người nhìn nhau có chút cảm thấy buồn bã, riêng Lệ Y cảm thấy khó chịu nhất dẫu sao chuyện này cũng là do một phần của mình.

Diễm Hương nhìn ra thấy cô có chút khó xử chỉ nói:
"Bây giờ để tôi nói cho cô nghe đây, Lệ Y cô giúp tôi thay tôi gả cho một tên máu lạnh là đang giúp tôi, còn tôi hả cho người chết cũng là giúp cô.

"
"Nhưng…"
Chưa để Lệ Y nói tiếp Diễm Hương liền chạy tới hai tay ôm chặt lấy cô, nhìn hành động của nữ nhân trước mặt cô có chút ngạc nhiên lẫn khó xử không biết mình nên làm gì.

"Nếu như tôi chết…có gì hãy sống tiếp phần còn lại của tôi thay vì buồn bã.

"
"Nhưng…"
Nhìn thấy cô vẫn ngập ngừng như vậy Diễm Hương không chịu được liền trực tiếp nói lớn.

"Nhưng nhị gì nếu cô còn nhưng nhị lần nữa, thì sau vụ này tôi sẽ không giúp cô ngược lại để cho cô tự làm gì thì làm muốn chết hay muốn sống kệ cô.

"
Nghe vậy Lệ Y dừng lại không dám nói gì cả, thấy vậy Diễm Hương định tới an ủi nhưng nghĩ lại.

’Nếu mà mình ra an ủi, có khi chỉ đang an ủi một phần, dù sao trong cuộc sống này vốn chẳng có thứ gì gọi là dễ dàng cả nếu mà dễ dàng thì mình cũng chẳng xảy ra như vậy.


Nghĩ vậy nữ nhân chỉ đành chọn cách im lặng coi như chưa nghe thấy gì hết, Lệ Y tuy biết Diễm Hương giúp mình, nhưng giờ cô cũng chẳng biết làm gì cả chỉ đành im lặng.

"Vậy…tôi biết rồi.

"
"Ừm.

"
Nữ nhân đưa bàn tay phải của mình khẽ xoa nhẹ đầu của Lệ Y dịu dàng mà nói.

"Cô vừa rồi cũng nghe những gì tôi nói rồi đúng không? Nếu như sau ngày hôm nay tôi không còn sống trên thế gian này nữa…thì cô nhớ phải sống cả tôi nữa không được buồn gì cả.

"
Lệ Y bất giác chỉ đành gật đầu coi như đồng ý, Diễm Hương thấy vậy khẽ nở nhẹ nụ cười rồi nói.


"Thôi trở về xe đi, bọn họ nếu mà không nhìn thấy tôi và cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

"
"Ừm.

"
Cô khẽ gật đầu nhưng trong lòng có chút lo sợ, Diễm Hương nhìn thấy vậy chỉ đành quay lưng rồi rời đi.

Bóng dáng nhỏ nhắn từ từ đi xa chẳng còn thấy đâu nữa, Lệ Y mặc trên mình bộ váy trắng vốn tượng trưng cho hạnh phúc, nhưng chính cô cũng biết đây vốn là của người khác chứ không phải là của mình.

"Thật là buồn cười, ông trời thật là biết trêu ngươi.

"
Nắm chặt lấy lòng bàn tay, in hẳn dấu vết móng tay có lẽ chỉ khi làm hành động như vậy mới khiến Lệ Y trở nên bình tĩnh hơn.

"Mình phải thật cố lên, không được cảm thấy mình nhát gan gì cả.

"
Cứ vậy với tinh thần tự cổ vũ bản thân, hai tay cầm lấy váy từ từ đi về phía trước.

Còn Diễm Hương sau khi nhìn thấy chiếc kiệu màu đỏ ở phía trước, không nghĩ nhiều mà trực tiếp vào trong.

Vừa mới vào một phát còn chưa kịp định hình lại đã bị nhấc lên, khiến nữ nhân giật mình vội nói.

"Ai đau…ai mà làm hành động một cách mạnh bạo vậy chứ?"
Một người ở bên ngoài nghe vậy khẽ kéo rèm cửa ra ghé sát vào bên trong mà nói nhỏ.

"Thật ra là hôm nay tiểu thư phải đến theo lịch của phú ông, hơn nữa cũng sắp sáng rồi nên phải đi thật nhanh.

"
"Ồ, ra vậy.

"
Diễm Hương nghe vậy liền thu người mình lại, người ở bên ngoài không để tâm liền đóng rèm cửa lại, còn cô thì dựa vào ghế ở đằng sau lưng trong lòng suy nghĩ.

’Coi như nay mình sẽ tận hưởng một chút vậy, có biến mất khỏi thế giới này chắc cũng chẳng to tát gì cả.



Trong lòng Diễm Hương sớm không còn muốn sống nữa, có lẽ giờ cô coi việc mmình ngồi trên kiệu là để được tận hưởng cái gọi là sự xa xỉ.

Tuy nói là xa xỉ nhưng thật chất chỉ bình thường, đối với người khác có thể là điều rất bình thường nhưng đối với cô có thể được thử một lần chắc cũng chẳng sao.

’Mong rằng cô có thể thay đổi mà sống tốt, Lệ Y.


Chuyển sang chỗ Lệ Y, cô ngồi trên một chiếc xe tuy là xe được kéo bằng hai con ngựa, nhưng cô cũng chẳng quan tâm cho lắm chỉ ngồi vào bên trong.

Ngồi xuống thì có người ngồi ở trên ngựa liền trực tiếp dùng roi da quật thật mạnh vào mông ngựa.

’Hí một tiếng cả hai con đều trực tiếp chạy thật nhanh, Lệ Y vừa mới ngồi xuống còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã vội nắm lấy khung ghế bên cạnh.

"Chuyện…Chuyện gì vậy?"
Cứ thế trong không gian chỉ có mỗi mình cô, tiếng xe lăn bánh dường như cũng không có ý định dừng lại cả có khi còn đi nhanh hơn.

Phía bên Diễm Hương đang khênh kiệu một cách từ tốn, trong lúc nữ nhân còn đang suy nghĩ bỗng dưng, chiếc kiệu được thả xuống một cách từ từ, tay của ai đó khẽ mở cửa rèm ra mỗi bên là một cái tay.

"Thưa tiểu thư, xin mời tiểu thư ra ngoài.

"
Nhìn thấy hành động lẫn lời nói Diễm Hương chỉ từ tốn ra ngoài, hai tay chỉnh lại chiếc khăn được che ở mặt mình.

Đúng lúc Uyển Nhị và Diệp Hạ đi vào nhìn thấy một người mặc chiếc áo dài màu đỏ bà ta khẽ nhếch mép cười mà nói nhỏ với Diệp Hạ ở bên cạnh.

"Coi như từ giờ trở đi mẹ con ta sẽ chẳng thấy Lệ Y nữa đâu.

"
"Dạ.

"
Diệp Hạ nhìn bóng dáng của người khác, thoáng qua có chút buồn bã.

Chị Lệ Y…em thật sự…muốn nói với mẹ rằng muốn chị được sống…em thật là một đứa yếu đuối…

Nghĩ vậy Diệp Hạ chỉ biết im lặng, dù sao cũng đã biết trước kết quả.

Diễm Hương đi trước còn đằng sau là người nhà đến cuối là họ hàng.

"Bái kiến tân nương xin vào trong.

"
’Két tiếng mở cửa ra nữ nhân từ tốn đi vào trong, cơ thể có chút sợ hãi.

Diễm Hương, mày phải tự biết điều chỉnh tâm trạng không được run sợ, dù sao sớm muộn gì mày cũng không được để lộ ra dù chỉ là một sợi tóc cũng vậy.

.

Nghĩ vậy Diễm Hương chỉ biết tự cổ vũ bản thân mình.

Phú ông vào trong ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt ở bên phải mà ngồi xuống.

"Hôm nay thật là ngày hạnh phúc và cũng là trọng dại của tân nương Lệ Y và tân lang Trọng Lý, thay vì được chúc phúc thì xin mời tân nương cùng với chú rể vào bái kiến tổ tiên.

"
Diễm Hương đang quỳ gối ở dưới sàn nhà, hai tay đặt ngang nữ nhân không dám phát ra một tiếng nói nào cả, không gian có thể ở bên ngoài tuy tấp nập nhưng cô lại khác sợ hãi lo lắng dường như đã hiện ra ở trước mặt mình.

Hai người đi đến chỗ cô đỡ Diễm Hương đứng lên từ từ đi đến trước bàn thờ tổ tiên.

"Xin hai người hãy bái kiến tổ tiên.

"
Diễm Hương hai tay chắp lại rồi vừa lạy vừa ngẩng lên, đến khi người ở kia nói.

"Xin cảm ơn tân nương và tân lang hai người đã làm thật sự rất tốt.

"
Nói rồi nữ nhân liền vội vàng đứng lên trở lại vào ghế ngồi của mình, hai tay đặt xuống đùi Diễm Hương với tâm trạng lo lắng không thôi có khi còn thở gấp gáp.

’Tại sao…mình lại…
Trong không gian tràn ngập những tiếng cười cười nói nói tập nập chỉ có mình Diễm Hương im lặng không dám phát ra một tiếng nói nào cả đến cả khi thở ra cũng vậy.

"Coi như hôm nay lễ bái kiến tổ tiên ở bên tân lang coi như đã kết thúc, có gì thì xin mời gia đình của tân lang Trọng Lý sẽ dẫn tân nương Lệ Y vào trong phòng.

"
Diễm Hương còn đang ngồi ở ghế một cách thẫn thờ chưa biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng có bàn tay của ai đó khoác lấy tay cô khiến nữ nhân vội bỏ ra mà hỏi.

"Ai mà dám khoác tay tôi vậy?"

"Lệ Y, bây giờ con đã trở thành con dâu của họ Trọng rồi thì theo ta con nên im lặng mà làm theo những gì ta nói, bây giờ đã kết thúc xong mọi thứ theo như mọi năm thì gia đình nhà tân lang sẽ đưa con vào trong phòng ngủ của hai đứa.

"
"Dạ…Dạ?"
Diễm Hương có chút khó hiểu nhưng khi mà có thể nói ra được thành lời chỉ biết đi theo, vào trong phòng lúc mà cô mở khăn ra xuất hiện trước mặt mình chiếc là chiếc quan tài được làm bằng gỗ sơn bên người là màu đỏ.

"Cái…"
Diễm Hương theo phản xạ cô từ từ lùi lại tay theo ý thức mà đưa lên để che đi mùi hôi của xác chết, lúc cô định chuẩn bị quay người lại rời đi, bỗng dưng đụng trúng ai đó.

"Định bỏ trốn sao, Lệ Y?"
Nghe tới tên ’Lệ Y Diễm Hương đứng chết lặng không dám phát ra một tiếng nói nào cả, đến cả một thứ gọi là can đảm mở mắt ra xem cũng không được.

"Haha hay lắm còn có ý định bỏ trốn, nếu đã vậy chi bằng bọn tôi sẽ để cô vĩnh viễn ở bên cạnh tân lang vậy.

"
"Vĩnh viễn?"
Diễm Hương nghe tới từ đấy sắc mặt lộ rõ hẳn sự sợ hãi theo phản xạ mà quay đầu lại đáp lại nữ nhân vốn không phải là người trước mặt mà là một người đàn ông vội cơ thể to lớn ép cô vào bức tường.

Bị ép mà suýt ngạt thở Diễm Hương cố gắng dùng hết sức mình mà vùng vẫy, nhưng đổi lại tất cả đều vô dụng cố gắng vùng dậy hay vẫy đi chăng nữa đổi lại chính là bị ép đến lúc cô ngất xỉu.

Hắn thấy coi ngất di không nghĩ nhiều mà trực tiếp bỏ tay mình rời khỏi cổ của nữ nhân ra, Diễm Hương bị rơi xuống dưới sàn nhà.

Mấy người đàn ông mặc bộ quần áo đen dài hơn nữa trên tay mỗi người còn cầm một chiếc đinh và kèm theo là một cái búa.

"Nhấc cô ta lên đi.

"
Hai người đàn ông với cơ thể to lớn trực tiếp nhấc Diễm Hương lên một cách dễ dàng, không nói nhiều mà ném cô vào bên trong quan tài.

Mấy tên kia nhìn thấy vậy bọn chúng ló đầu ra nhìn chỉ thấy người ở trước mặt vốn không phải là Lệ Y.

"Tsk, không phải là Lệ Y mà là người khác.

"
Một tên nghe vậy liền không nghĩ nhiều mà nói.

"Chắc chắn ông ta vì thương con gái mình nên đi thuê một kẻ đóng Lệ Y đây mà chứ nếu không ở trong quan tài vốn là cô ta rồi, chứ làm sao mà lại là người khác được.

:
Nghe một tên nói vậy, bọn chúng bắt đầu suy nghĩ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Không Thương Tiếc


"Nếu ông ta thay một người khác để được con bé Lệ Y kia sống tiếp thì thay vào đấy, để con bé này làm công cụ cũng được.

"
Hai tên kia ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy có lý mà gật đầu rồi nói:
"Cũng đúng coi như cũng là lời cảnh báo nếu Lệ Y, cô ta mà ra đây chắc chắn sẽ được nhận một phần quà đặc biệt của bọn ta, cũng giống như con bé này thôi.

"
Nói rồi bọn chúng đi tới trước quan tài, mỗi phía đều là một người, hai bên là hai người.

Một tên để cổ tay của Diễm Hương đặt bên cạnh vỏ quan tài không thương tiếc đập thật mạnh ghim hẳn vào.

Diễm Hương tuy ngất nhưng cái cảm nhận bị một chiếc đinh đâm xuyên qua hẳn vào da thịt mình, đau đớn tới nỗi khiến cô phải nhăn mặt lại tay bên trái vươn tới.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào một tên khác đã tóm lấy cổ tay không quên lườm một cái mà nói.

"Coi như đây sẽ là hình phạt đáng nhớ của cô cho tới khi đến lúc chết vậy.

"
Hắn để tay của cô ở trên đầu cỗ quan tài không nghĩ nhiều trực tiếp lấy búa đập ghim hẳn ở bên trên.

"AAA…"
Diễm Hương đau đớn tới nỗi tỉnh lại, nước mắt không ngừng rơi lã chã cơ thể run lên bần bật theo phản ứng.

"Nhìn xem thật là đáng thương làm sao?"
Bọn chúng nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy không ngừng cười lớn, thậm chí có tên còn dí sát tai vào mà nói.

"Đau đớn lắm đúng không? Vậy kêu gào đi để cho bọn ta thưởng thức nào, haha.

"
Diễm Hương nghe vậy không chịu nổi được liền trực tiếp dùng miệng cắn mạnh vào tai hắn, khiến hắn đau đớn vội lấy hai tay ra đẩy mặt của cô ra, nhưng vì vậy mà hắn ta mất đi một cái tai bên phải.


Nhìn thấy tai mình bị cắn hắn vừa đau đớn vừa tức giận không thôi, sắc mặt trở nên tức giận hơn mà trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt lên mặt của Diễm Hương.

Nữ nhân bị hắn nhổ lên mặt cô tức giận cố gắng định dùng tay để xử bọn chúng, nhưng chỉ cần nhích lên một chút cũng khiến nữ nhân cảm thấy đau đớn hơn.

"AAA…"
Diễm Hương đau đớn sắc mặt càng trở nên tức giận hơn, cô căm thù nhìn bọn chúng trước mặt nhưng bọn chúng đâu có ý định để cô chết một cách dễ dàng như vậy?
"Nếu cô còn thích phản kháng…e rằng cái đôi bàn chân trắng nõn nà này sẽ phải nhận được cái kết cục y như bàn tay cô vậy.

"
Cô cúi đầu xuống nhìn thấy một tay hắn giữ lấy chán tay còn lại cầm chiếc đinh để chuẩn bị đóng xuống.

"KHÔNG ĐỪNG…"
Diễm Hương nhìn thấy sắc mặt không ngừng lộ ra vẻ sợ hãi, chân cô không ngừng giãy giụa nhìn thấy người ở trước mặt không ngừng phản khán, hắn ta tức giận trực tiếp đập xuống.

"AAA…"
Diễm Hương đau đớn tới nỗi người liền đau cẫng lên, nước mắt từ từ rơi xuống, máu không ngừng chảy ra từ ít giờ thành nhiều hơn.

"Đây chính là kết cục cho kẻ dám phản đối đấy, nào ngươi muốn như thế nào nữa?"
Diễm Hương không nói được câu gì, có lẽ thứ cô muốn vốn không phải là cái này, nhưng đã lựa chọn rồi thì làm sao mà chọn lại được.

"Nếu đã vậy thì làm luôn một thể đi việc gì ngươi phải nói thêm cái câu kết cục? Nghe chẳng hợp lý gì cả?"
Nhìn thấy cô không ngừng nói những lời nói mỉa mai, một tên không nói nhiều lời mà trực tiếp đi tới không chút do dự mà khâu miệng của cô lại.

Diễm Hương đau đớn chỉ biết kêu những tiếng nói nhỏ con, tay vốn muốn nắm chặt lấy hắn nhưng khó mà được, bởi bây giờ hứa tay hai bên đều bị ghim chặt vào thì còn cách nào có thể giẫy giụa được chứ?
"Nhìn xem, những kẻ nào mà muốn vậy thì sẽ được nhận kết cục như vậy.


Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ từ má xuống dưới cằm, Diễm Hương nhìn thấy mắt trọn trợn lên lông mày khẽ nhíu lại, tỏ rõ hẳn sự sợ hãi.

"Kết thúc cô tư luôn đi càng nhìn càng cảm thấy khó chịu mà.


"
Nói rồi một tên trực tiếp lấy đinh đâm xuyên qua tim của cô, cứ vậy Diễm Hương bị chết một cách đau đớn từ việc được tận hưởng đóng đinh trực tiếp bây giờ trở thành một cái xác không hồn.

Cứ thế nữ nhân chết trong cỗ quan tài, hai mắt không nhắm lại mà nhìn lên trên trần nhà, bọn chúng nhìn thấy vậy một trong số chúng còn ghé tai vào mà nói nhỏ.

"Nhắm chặt mắt cô ta lại đi nếu để như vậy thì chắc chắn nỗi hận thù của cô ta vẫn sẽ còn.

"
Một tên đi tới hắn lấy bàn tay phải từ từ dụi mắt của Diễm Hương lại, cứ vậy không chút cảm xúc mà nắp quan tài dần dần đóng lại.

"Làm xong nhiệm vụ rồi đúng không?"
Một giọng nói của người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi vang lên, chầm chậm đi vào bên trong hai tay ông ta để ở đằng sau lưng, ánh mắt khẽ liếc nhìn về chiếc quan tài.

"Xong…Xong rồi thưa ông.

"
"Ừ, vậy thì đem chôn quan tài này luôn đi, dẫu sao thì Lệ Y và thằng bé ta mong có thể sống hạnh phúc cùng nhau ở dưới đấy.

"
Một tên nghe vậy liền đi tới mà nói.

"Nhưng…thưa ông…"
Còn chưa kịp nói lời nào một tên lấy tay vội che miệng hắn lại, ông ta quay sang nhìn người vừa nãy định hỏi nhíu lại mà hỏi.

"Ngươi định nói chuyện gì? Nói đi.

"
Hắn ta nghe vậy ánh mắt khẽ quay sang người bên cạnh, thấy người kia ra hiệu bằng ánh mắt hắn hiểu ra liền nói.


"Không…Không có gì thưa ông bọn tôi định hỏi khi nào chôn quan tài này.

"
Ông ta nghe vậy tay để lên trên cằm mà vuốt xuống vừa vuốt vừa không ngừng suy nghĩ tới nỗi lông mày còn nhíu lại.

"Bây giờ theo phong tục ở chỗ bọn tôi, sau khi cho cô dâu vào được trong quan tài rồi thì việc làm tiếp theo chính là mang cỗ quan tài này đi tới nghĩa địa và chôn xuống, hay mấy người khiêng quan tài này đi.

"
Ba tên đứng ở bên cạnh như chết lặng bọn chúng cứ nghĩ chỉ cần cho người vào bên trong vậy là xong, ai ngờ đâu còn phải khiêng cả quan tài nữa, nghĩ tới đây bọn chúng không ngừng run rẩy lên hai tay có lúc mồ hôi còn chảy xuống từ bao giờ không hay.

"Nếu mấy người các ngươi làm được thì ta sẽ trả thêm tiền coi như là đủ để mấy người các ngươi có thể tiêu xài.

"
Nghe được trả thêm bọn chúng liền đi tới quan tài, mỗi bên là một người bọn chúng cần lấy chiếc đinh và búa trong tay mạnh dạn mà đóng thật mạnh, tới nỗi đinh in hẳn vào trong.

Làm xong bọn chúng cũng bắt đầu khiêng quan tài lên từ từ đi ra bên ngoài, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ hẳn sự sợ hãi, mồ hôi ở trên trán thái dương không ngừng rơi xuống.

Trong đầu bọn chúng chỉ biết nghĩ đâu dám bật ra bằng lời nói.

’Tại sao lại còn phải khiêng cả cái quan tài này chứ? Hơn nữa mình còn giết người bây giờ tự dưng được khiêng cái quan tài, người mà mình giết ở bên trong thật là khó biết nói gì…
Không gian yên tĩnh tuy là đã tầm ba rưỡi bốn giờ sáng, nhưng nếu tính ra bây giờ vẫn là khuya chứ chưa phải là buổi sáng gì cả.

Trong không gian tĩnh lặng có thể nói là chẳng ai dám nói ra một tiếng đến việc trò chuyện với nhau, một cách đơn giản nhất bình chúng còn chẳng dám nói gì cả, tất cả đều câm nín không dám thở ra một tiếng.

Đến nơi không gian trước mặt chính là cây cỏ lẫn bụi cỏ, tuy chẳng có lấy một ai nhưng mọi sự xung quanh có chút lạnh lẽo cứ có cảm giác có ai đi theo sau lưng vậy.

’Cái cảm giác này…sao mình cảm thấy có kẻ nào ở sau lưng vậy?
Vì sự tò mò mà bọn chúng quay đầu lại những đối mặt chỉ là cái không gian tĩnh mịch chẳng có lấy một ai cả, nghĩ đến mọi chuyện trước mặt bọn chúng không khỏi đổ mồ hôi hột.

"Chắc mình đúng là suy nghĩ lung tung thật.

"
Làm xong mọi chuyện bọn chúng liền không chần chừ, hai chân bốn cẳng vội vàng chạy đi không dám quay đầu lại dù cho có là một phút đi chăng nữa cũng vậy.

Phía bên Lệ Y, với không gian thoắt ẩn thoắt hiện cô từ từ mở mắt, đầu ngẩng lên nhìn, tay khẽ dụi mắt lại mà nghĩ.


’Mình…đến đây rồi sao?
Lệ Y nhìn về phía trước, xuất hiện trước mặt mình là khung cảnh y chang như ở lâu đài vậy, với không gian tối mịt chỉ thấy đều là bóng tối ít có ánh sáng.

"Cái.

.

Cái gì vậy?"
Đối mặt với mọi thứ lạ lẫm trước mặt, Lệ Y loáng choáng chiếc xe chở cô đi không biết từ lúc nào đã dừng lại.

"Chuyện…Chuyện gì vậy? Con ngựa…với cả người lái xe đâu?"
Chỗ mà cô đang ngồi chỉ là một cái khung xe bình thường, đến cả hai con ngựa để kéo xe biến mất một cách kì lạ cả người cưỡi cũng vậy.

Lệ Y tuy lạ lẫm mọi thứ ở trước mặt, nhưng cũng chỉ biết bình tĩnh lấy tay mở cửa xe ra, chân chạm xuống dưới đất từ tốn lấy hai tay của mình mà nâng chiếc váy lên, chầm chậm đi phía trước.

Xuất hiện trước mặt cô đều là bụi cỏ rậm rạp, có khi thấy cả bụi cây hoa hồng đều được phủ bằng gai nhọn.

"Hoa hồng? Thật sự đúng là nơi này quá là đáng sợ bảo sao Diễm Hương…cô ấy không dám đến đây.

"
Nhắc tới Diễm Hương, Lệ Y trở nên buồn bà hơn cô biết bây giờ nữ nhân ấy chẳng còn sống nữa đã trở thành một cái xác.

Nghĩ tới đây cô không cầm cự được chỉ biết lấy hai tay ôm lại mặt mình mà khóc lóc.

"Xin…Xin lỗi cô…thay vì giúp cô tôi lại đẩy cô vào con đường chết…"
Vừa nói nước mắt không ngừng lắc chắc rơi xuống, cô ngồi hẳn xuống dưới đất chiếc váy trắng vốn là trắng tinh nhưng giờ bị vấy bẩn bởi bùn đất.

Nhưng không phải bùn đất màu vàng mà là màu đen, nhiều khi Lệ Y đang đi bình thường bỗng dưng tự nhiên mà vấp ngã.

"A…"
Theo quán tính mà cả người cô ngã xuống dưới đất, chiếc đôi giày được làm bằng thủy tinh bị bẩn bởi bùn đen, ở dưới thân váy cũng không ngoại lệ cũng bị bùn bán vào.

Lệ Y khẽ ngẩng đầu lên cúi xuống nhìn bộ váy và đôi giày tất cả đều bị vấy bẩn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Nhầm Người


Trong lòng tuy có chút chua xót, nhưng Lệ Y vẫn chỉ biết chịu đựng hai tay từ từ chống lên.

Dù có đau đớn đi chăng nữa cô vẫn cố gắng ngượng ngịu mà đứng dậy, vết thương trầy xước ở trên đầu gối máu cũng từ từ nhỏ xuống từng chút một.

"Đau…Đau…"
Trong không gian tĩnh lặng một người con gái mặc trên mình bộ váy trắng vốn là sự tinh tế thuần khiết nhất, nhưng dường như đã bị vấy bẩn vậy khó mà có thể xóa đi được.

Đang từ từ đi vào trong, bỗng dưng ở đâu ra xuất hiện một con sói từ đầu đến, Lệ Y tuy ở đằng trước nhưng cô có thể cảm nhận được sự hiện diện ở đằng sau lưng mình.

’Cái…Cái cảm giác này là gì vậy?
Hơi thở mạnh cộng thêm nghe được cả tiếng ’Grừ dường như đã dọa Lệ Y sợ hãi, tới nỗi cái hơi thở cũng phải im bặt lại, không dám nói gì chỉ có mồ hôi vẫn từ từ nhỏ giọt xuống trán thái dương.

Con sói với bộ lông xám cùng với đó là đôi mắt vàng, bước chân chầm chậm đi tới trước mặt của cô, Lệ Y sợ sệt không dám đi một bước dù có đi một chút thì cô cũng bị dọa sợ.

’Cảm giác này…không lẽ mình gặp sói sao?
Dù sợ hãi nhưng trong thân tâm có chút tò mò, và bán tín bán nghi cô từ từ từng chút một quay đầu lại về đằng sau, quả nhiên đúng như suy đoán người ở đằng trước vốn không phải con người mà là một con sói.

Con sói nhìn thấy cô quay lại nhìn mình, sắc mặt liền trở nên tức giận miệng trực tiếp há thật to ra như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Lệ Y bị dọa sợ, hai mắt trợn tròn lên đôi chân theo bản năng mà từ từ lùi xuống, bàn tay run rẩy không ngừng chạm về đằng sau như muốn tìm một món đồ vậy.

Nhìn thấy cô từ từ lùi xuống, con sói cũng từ từ đi lên chuẩn bị nhảy thật mạnh xông về phía của cô.

Lệ Y nhìn thấy vậy vì sợ hãi cô liền cúi người xuống hai tay ôm lấy tai mình lại mắt nhắm thật chặt.

Trong lòng dù sợ hãi nhưng chỉ biết làm vậy đâu biết làm cách nào được? Ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi chỉ biết im lặng.


’Mong rằng đừng có giết tôi.


Lệ Y nhắm mắt thật chặt trong suy nghĩ của cô chỉ như vậy muốn được sống tiếp, dường như là vì muốn thay Diễm Hương sống tiếp.

’Mình muốn được sống muốn sống không phải là ích kỷ cho mình mà là vì họ, Diễm Hương…dành phần đời còn lại mà giúp mình bây giờ…nếu mình không sống tiếp…chẳng phải mình đang tự chính mình vào chỗ chết sao?
Lệ Y tự cổ vũ bản thân mình, nhất định mọi chuyện sẽ không sao quả nhiên chuyện gì tới sẽ tới, lúc mà cô cảm thấy bản thân sẽ rơi vào tuyệt vọng nhất bỗng dưng có một ai đi tới chém vào con sói.

Máu bắn tung toé khắp nơi và việc cô bị dính cũng không ngoại lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp dính máu của con sói, cô sợ tới nỗi không dám mở mắt ra kể cả khi có người chắn ở trước mặt.

"Đủ rồi đấy, thật sự tự tiện xông vào chỗ này ngươi đúng là không biết điều mà, nếu muốn phá phách thì ra chỗ khác đi đừng có làm phiền ta.

"
Nói rồi người nam nhân đấy không quên lườm một cái dường như muốn cảnh báo cấm được làm chuyện vượt ngoài tầm, con sói tuy bị chém ở trên cổ nhưng vì biết điều liền vội vàng rụt rè lại rồi chạy thật nhanh rời đi.

Lưu ý: Là chỉ có hai con chứ không phải một con nha.

Vào tiếp câu chuyện, một người nam nhân cao chững chạc tầm m80 với làn da trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ chẳng khác nào như ma cà rồng vậy, mái tóc trắng xóa.

Mặc trên mình chiếc áo lông màu đen khoác hai bên vai, vẻ mặt lạnh lùng mà quay đầu lại, nhìn cô gái đang cúi đầu xuống cả người không ngừng run rẩy lên.

Bạch Phong nhìn thấy vẻ mặt không hề tỏ ra sự ghét bỏ hay chán nản thay vào là im lặng như một tờ giấy vậy.

Không nói gì nhiều nam nhân liền khuỷu chân xuống hai tay nhấc bổng cô lên.

"Hửm? Ngủ rồi hả?"
Bạch Phong quay sang nhìn phát hiện Lệ Y sớm đã thiếp đi từ lúc nào không hay, hơn nữa tay trái còn để lên trên cổ của anh, tay còn lại để giữa không trung.


Nhìn hành động như vậy anh chỉ biết lấy tay còn lại của cô đặt đúng vào trong lòng, mà nghĩ.

’Mình cũng gặp qua những người như vậy rồi, nhưng chắc chắn cô cũng giống như mấy người bọn họ thôi, đều ra vẻ yếu đuối sợ hãi nhưng bên trong thật chất chỉ chứa những lời nói khiến ta cảm thấy ngứa mắt.


Bạch Phong nghĩ vậy chỉ đành đưa cô vào trong, đến nơi việc nam nhân làm chính là đặt Lệ Y từ từ xuống giường, nhưng lúc chuẩn bị rời đi cô bỗng dưng kéo anh lại.

Hành động đột ngột này khiến Bạch Phong chưa kịp làm gì đã vội muốn giúp tay lại.

Nhưng những lời nói tiếp theo của cô khiến anh phải nghĩ lại một lúc lâu.

"Cha…con sợ lắm…cha bỏ con…chỉ vì những người đấy…"
Lệ Y không kìm được cảm xúc trong lòng nước mắt rơi xuống thảm ở trên giường, bỗng chốc cả người cũng run rẩy theo, nhìn thấy hành động lạ thường của cô.

Nam nhân có chút ngạc nhiên lẫn thắc mắc đâu nghĩ người con gái trước mặt lại tự dưng làm những hành động vượt qua cả suy nghĩ của anh.

Cô ta sao vậy? Sao tự dưng lại cầm lấy tay mình xong rồi lại còn rơi nước mắt vậy?
Trong đầu của Bạch Phong bây giờ chỉ hiện lên những câu hỏi như vậy, sự khác lạ lẫn lộn khiến nam nhân không biết nên nói thế nào?
Đợi một lúc Lệ Y trở lại bình tĩnh không gian trở nên yên tĩnh hơn, anh lấy tay từ từ bỏ tay của cô đang nắm khỏi minh ra rụt lại vào, không quên lấy khăn lau lại.

"Tsk, thật đúng là phiền phức một con người mà khiến mình cảm thấy khó chịu.

"
Nhân danh là Quỷ Thiếu, thì ai cũng đều biết thân phận của anh, một con người với tính cách hung tàn hơn nữa còn không phải là ở dạng vừa.


"Nếu ta là Quỷ Thiếu thì cô cũng biết thân phận của mình rồi đấy, ta vốn không phải là con người mà là quỷ.

"
Nói rồi ánh mắt đỏ nhìn về phía của Lệ Y, dường như muốn nói điều đó nhưng cô cũng chẳng hề hay biết ngược lại đã thiệp đi vào giấc ngủ sâu từ bao giờ.

Trong giấc mơ với không gian tối mịt chẳng có chút ánh sáng nào, Lệ Y mặc trên mình bộ quần áo cũ rách từ hồi còn nhỏ, nhưng cô vác trên mình là thân thể của một đứa trẻ tám tuổi không phải hai là hai mấy tuổi.

Độ tuổi hồn nhiên vui tươi của một đứa trẻ con ai cũng có, Lệ Y hồi đấy sở hữu đôi mắt long lanh to tròn như những vì sao.

"Đây là…mình sao?"
Lệ Y đưa hai tay lên nhìn quả nhiên là bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn nhìn thế này thì quả đúng là bàn tay của một đứa trẻ sáu tuổi.

"Tại sao mình lại ở chỗ này…không lẽ chỉ là mơ…"
Cô nhìn xung quanh không gian vẫn tối mịt chẳng có gì là sáng cả, lúc mà nữ nhân cảm thấy khó hiểu nhất bỗng dưng từ đâu xuất hiện một ánh sáng chói lóa.

Lệ Y nhìn thấy vậy vội nhắm chặt hai mắt lại đến khi từ từ mở mắt xuất hiện trước mặt cô chính là không gian hồi xưa, lúc mà cô còn ở bên cạnh Thanh Nhã.

"Mẹ…"
Lệ Y không kiềm chế được liền vội gọi to ’Mẹ nhưng đáp lại bà không hề trả lời, ngược lại còn cười cười nói nói vui vẻ với một người đàn ông bên cạnh.

Cô nhìn kỹ lại một nam nhân khoác trên mình áo choàng hơn nữa sở hữu mái tóc bạch kim cộng thêm vào là đôi mắt đỏ chẳng khác nào như ma cà rồng vậy.

’Người đàn ông đấy…là ai vậy?
Lúc mà cô đang suy nghĩ thì Thanh Nhạc quay sang nhìn anh sắc mặt không hề có chút nào gọi là sợ hãi hoặc hoảng sợ cả.

"Không biết là ngài đến đây để làm gì nữa, Bạch Phong?"
Bạch Phong không nói gì chỉ khẽ nhắm mắt lại thong thả mà trả lời.

"Không có gì chỉ tại ta thấy trong tương lai con bé Lệ Y kia chắc chắn sẽ gặp ra những chuyện vượt qua sức tưởng tượng của nó.

"
Thanh Nhã nghe vậy bà liền quay đầu sang lo lắng mà hỏi.


"Chuyện gì vuốt qua sức tưởng tượng vậy, Quỷ Thiếu? Ngài có thể cho tôi biết được không?"
Bạch Phong nghe vậy không muốn nói dẫu sao cho dù anh có sức mạnh tiên đoán được trước tương lai, những việc xen vào sống chết của con người anh không có quyền được làm như vậy.

"Chuyện này một khi là chuyện sống chết, ta không có tư cách để có thể nói ra được.

"
"Nhưng…"
Thanh Nhã không dám nghĩ tới việc Bạch Phong lại từ chối mình như vậy, sắc mặt hiện rõ sự buồn bã mà nói.

"Dù sao ngài cũng là Quỷ Thiếu, một người đã sống vượt hơn một trăm tuổi, cũng trường sinh bất lão rồi, sao ngài lại phải sợ về chuyện sống chết của con người?"
Nghe vậy anh khẽ liếc mắt nhìn mà nói.

"Ta đã nói rồi, dù cho ta có là Quỷ Thiếu đi chăng nữa, chuyện sống chết của con người ta sẽ không bao giờ can thiệp, bởi nếu can thiệp thì chẳng khác nào đang giúp bọn chúng vượt qua cái chết.


Thanh Nhã nghe vậy cảm giác có chút buồn bã nhưng biết sao được, nam nhân đứng trước mặt vốn đã là quỷ sống hơn trăm năm, nên nếu nói tới việc chứng kiến cái chết và sự sống của con người thì cũng rất nhiều, chứ không phải là ít gì cả.

"Nếu quỷ thiếu nói vậy tôi cũng không muốn can thiệp gì cả, tôi chỉ lo cho con bé Lệ Y, sợ rằng con bé trong tương lai sẽ gặp nguy hiểm, những cái vốn mà tôi không thể ở bên con bé được.

"
Nói rồi bà chỉ đành quay đầu sang hướng khác che đi những giọt nước mắt ở trên mặt, tuy Bạch Phong tỏ ra vẻ không quan tâm nhưng nhìn cái sự lo lắng của bà anh không kìm được chỉ đành nói.

"Thật ra…trong tương lai con bé sẽ gặp nhiều thứ nguy hiểm vượt qua cả ngoài kiến soát.

"
"Nguy hiểm?"
Nghe tới câu ’nguy hiểm bà vội vàng quay đầu lại sắc mặt sợ hãi mà hỏi.

"Vậy nguy hiểm như thế nào vậy? Ngài có thể nói cho ta biết được không, quỷ thiếu?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Có Cảm Giác Lạ


"Chuyện này nếu như cô vẫn còn sống thì sẽ biết thôi, còn không thì giờ ta vẫn muốn giữ im lặng chưa muốn nói ra.

"
Thanh Nhã nghe được câu trả lời của anh, sắc mặt vừa rồi còn vui vẻ bây giờ liền biến thành sự buồn bã.

Lệ Y tuy không chạm được vào bà, nhưng cuộc nói chuyện của hai người dường như khiến cô có chút hoài nghi.

’Mẹ…Mẹ quen hắn ta sao? Quỷ thiếu…
Những hành động ở trước mặt cộng thêm sự lo lắng khiến cô không khỏi phải hiện ra nhiều câu hỏi.

Vậy…lúc mình còn nhỏ…mẹ đã quen hắn ta…Quỷ Thiếu…
Vừa nhìn đầu cũng vừa suy nghĩ, trong lòng cô không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng dẫu sao mọi chuyện vẫn vậy không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Còn phía bên Tuấn Vũ, từ sau khi gặp được Lệ Y bỗng dưng có cảm giác lạ, thay vì như thường ngày thì anh sẽ hay đi dạo thường là luyện tập, nhưng giờ thì khác chỉ cần nghĩ đến người con gái ở bên thác nước thì anh lại càng không muốn làm.

’Cô gái ấy…rốt cuộc là ai mà khiến trong tâm trí ta lại không thể rời ra được.


Nói rồi anh liền đưa tay phải để trên đầu, hai mắt nhắm chặt lại cảm giác rất khó chịu nhưng cũng khó để có thể tả nổi được.

Càng nghĩ đầu càng trở nên mệt mỏi hơn, Tuấn Vũ tuy không muốn nghĩ lại nhưng càng không nghĩ thì cái hình bóng ấy vẫn xuất hiện ở trong đầu, từ bàn tay lẫn nụ cười và giọng nói.

’Nếu mình đã không biết được người đấy là ai vậy thì mình sẽ tự tìm ra người con gái ấy, và sẽ nói chuyện với cô ấy.


Tuấn Vũ nghĩ vậy liền vội đứng lên đi tới phía cửa sổ tay khoanh lại mà suy nghĩ.

’Nếu trước mình từng đi ở đấy vậy thì chắc chắn nơi đấy là nơi cô ấy ở.


Nghĩ vậy không nói gì nhiều nam nhân liền trực tiếp đi đến nhà của Lệ Y.

Đến nơi đối diện trước mặt là một căn nhà hai tầng, hơn nữa ở trên cửa sổ hay cánh cửa đều được treo lên hình dán đỏ.


Không gian tĩnh lặng cộng thêm cả nhiều thứ được treo, Tuấn Vũ nhìn thấy vậy cảm thấy có chút bất thường mà nghĩ.

Hình dán đỏ…không lẽ là…
Nghĩ đến đây trong lòng anh không khỏi nghi ngờ, chẳng nghĩ nhiều mà xuống ngựa hai chân chạy thật nhanh vào trong nhà.

"Ủa ai vậy?"
Một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ sườn xám màu đen, được búi tóc một cách tinh tế hơn nữa hai bên tóc được cài thêm vào là trâm vàng, không ai khác chính là Uyển Nhị.

Uyển Nhị nhìn người nam nhân trước mặt, bỗng chốc không hiểu sao mặt bà ta đỏ lên hơn nữa lại còn ngại ngùng không thôi.

’Cái…Sao tự dưng tim mình lại đập nhanh vậy? Chuyện gì xảy ra thế nào?
Để kiểm chứng suy đoán của mình một tay lén lút đặt nhẹ lên trên ngực, quả nhiên thay vì đập như bình thường thì đập mạnh hơn có khi còn gấp hai ba lần.

Rõ ràng là mình đã già rồi chẳng còn trẻ trung nữa tại sao tim lại đập mạnh như vậy chứ?
Một câu hỏi hiện lên trong đầu của bà ta, không gian như bị đóng băng vậy chẳng ai nói một ai chỉ có mỗi suy nghĩ trong đầu của bà ta.

Tuấn Vũ nhìn thấy người trước mặt mình vốn không phải là Lệ Y mà là Uyển Nhị, bỗng chốc có chút khó chịu mà nhăn mặt lại rồi hỏi.

"Chào cô.

"
Uyển Nhị đang trầm tĩnh suy nghĩ nghe thấy anh chào mình, bà ta liền đưa mắt lên nhìn phía trước giọng lắp bắp mà nói.

"Chào…Chào cháu…cháu tới nhà cô…có việc gì vậy?"
Nghe thấy bà ta hỏi mình như vậy, Tuấn Vũ không giải thích gì cả trực tiếp nói thẳng thừng.

"Thật ra cháu đến đây để tìm Lệ Y, không biết bác có thể cho cháu biết Lệ Y có ở đây không ạ?"
Nghe thấy anh nói là tìm Lệ Y, sắc mặt bà ta vừa rồi còn đang vui vẻ liền trở nên khó chịu có khi còn nhăn mặt lại mà nói.

"Con bé Lệ Y không có ở đây đâu, cháu hình như tìm nhầm người rồi đấy.

"

Nói rồi Uyển Nhị trực tiếp đóng cửa lại, nhưng chưa kịp đóng chặt lại đã bị Tuấn Vũ một tay giữ chặt lấy cảnh cửa mắt nhìn chằm chằm vào bà ta.

"Chắc cô đã làm gì để Lệ Y không còn ở đây nữa đúng không?"
Nghe thấy vậy bà ta càng trở nên tức giận hơn ánh mắt liếc nhìn về phía nam nhân gằng gọng nói.

"Đừng có quản nhiều chuyện, chuyện này là chuyện gia đình của nhà tôi, cậu không có quyền để biết được nó đâu.

"
"Nhưng…"
Chưa để anh nói xong bà ta liền dùng lực thật mạnh đóng ’Rầm cửa lại, Tuấn Vũ nhìn thấy mình bị đuổi như vậy có chút tức giận, tay không tự chủ được mà nắm thật chặt.

’Thật sự đúng là…chắc chắn có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi.


Diệp Hạ ở trên tầng nghe thấy tiếng cửa đóng ’Rầm cái một phát khiến cô ta vội vã chạy xuống dưới nhà mà hỏi.

"Mẹ…Chuyện gì xảy ra vậy mà mẹ lại đóng ’Rầm cửa lại?
"Không có gì tại mẹ gặp một tên đáng lẽ hôm nay chả nên gặp, ai ngờ đâu gặp đúng loại hâm hâm.

"
Thấy Uyển Nhị nói vậy Diệp Hạ cũng đã đoán được một chút gì đó, mà từ từ đi tới ghé gần tai bà ta mà hỏi.

"Hay là cái anh vừa rồi mẹ có chút thích thích rồi đúng không? Nên giờ khi anh ta đi rồi trong lòng mẹ có chút không nỡ đúng không?"
Nghe Diệp Hạ nói vậy mặt bà ta đỏ bừng lên, giọng lắp bắp mà nói.

"Vớ…Vớ vẩn ai dạy con mấy cái lời nói này hả Diệp Hạ?"
Diệp Hạ không nghĩ nhiều mà nói.

"Tự con suy nghĩ ra nếu mà mẹ dạy con được như vậy, chắc kiểu gì mẹ cũng quản lý con đúng chứ?"
Uyển Nhị nghe những lời mà Diệp Hạ nói vou mình, bà ta không ngờ rằng đứa con gái mà bà luôn yêu thương thậm chí còn vì lợi ích mà đuổi Lệ Y đi, ai ngờ lại nhận được một bất ngờ như vậy.

"Diệp Hạ, con…"

Nhìn sắc mặt tức giận của bà ta Diệp Hạ không nghĩ nhiều liền trực tiếp quay lưng lại rời đi mà không thèm quay lại nhìn, cứ vậy không khí vừa rồi còn trở nên căng thẳng hơn, bây giờ chỉ có mình Uyển Nhị ở đấy, đứng một mình ở giữa trong lòng trở nên tức giận, không kìm được bà ta lấy tay đập mạnh xuống bàn nghiến răng ken két.

"Xử lý con Lệ Y đấy rồi, ai ngờ lại tới con Diệp Hạ đúng là đã rạo cho cơ hội mà lại còn từ chối, một đứa ngu xuẩn mà.

"
Phía bên Tuấn Vũ sau khi bị Uyển Nhị đuổi đi anh chỉ biết vừa đi vừa suy nghĩ.

’Tại sao bà ta lại đuổi mình? Mình chỉ nhắc tới Lệ ấy mà bà ta đã lộ hẳn cảm xúc khó chịu ra rồi?’
Vừa nghĩ nam nhân càng cảm thấy khó hiểu chẳng biết nên làm gì, lúc mà anh chuẩn bị kết thúc trở về nhà thì bỗng dưng có một tiếng nói của ai đó.

"Khổ cho con bé Lệ Y, mới có hai mốt, hai hai tuổi chưa gì đã phải bị ép trở thành tân nương hơn nữa còn gả cho con trai mới chết ở đấy chứ?"
Một người ở bên cạnh liền gật đầu mà đáp tiếp.

"Đúng thật là khổ con bé bây giờ cũng bị trôn xuống dưới rồi giờ muốn nói khổ thì tất cả cũng trở nên vô ích thôi.

"
Tuấn Vũ tuy không ở gần nhưng thính giác lại với cùng nhạy bén, nghe thấy việc Lệ Y bị gả đi, hơn nữa còn bị chôn vùi dưới đất, trong thân tâm của anh như sụp đổ vậy.

’Chuyện gì xảy ra vậy? Bị gả đi giờ chôn sống?
Vì sự tò mò lẫn khó tin anh liền vội vàng chạy ra hai chỗ ông lão đang trò chuyện.

Hai người còn đang cười cười nói nói với nhau, bỗng có một thanh niên lạ tới đây khiến hai người suýt nữa giật mình.

Tuấn Vũ chạy đến đầu cúi xuống, một tay để ở bàn.

"T…Tôi…"
Chưa nói được câu gì chỉ đáp lại bọn họ tiếng thở hồng hộc của anh, hứa người nhìn hành động kỳ lạ hai mắt nhìn nhau một lúc mới hỏi.

"Có chuyện gù mà cậu phải tới đây?"
"Thật ra tôi tới để tìm người tên Lệ Y, không biết liệu hai người có biết người tên Lệ Y không?"
Nghe hai chữ ’Lệ Y bọn họ liền rơi vào trầm tư, vừa rồi còn trò chuyện thương tiếc bây giờ chẳng ai nói với ai một câu, không gian bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả Tuấn Vũ đang ngồi ở bên cạnh nhìn thấy hai người làm vậy càng cảm thấy khó hiểu hơn.

’Gì vậy? Mình hỏi thôi mà sao chẳng ai nói một câu gì bây giờ không ai trả lời ít nhất là một người trả lời thôi chứ?
Càng đợi hai người nói ra thì thời gian càng trôi đi tới nỗi khiến Tuấn Vũ hai tay phải khoanh lại chán không ngừng đập nhẹ xuống đất, dường như cố gắng để họ trả lời câu hỏi của mình vậy.

Hai người họ ngồi trên sập hai chân khoanh lại, nam nhân nhìn thấy cũng chẳng để tâm cho lắm.

Tới khi không chịu được Tuấn Vũ liền trực tiếp rời đi không quên nói.


"Nếu hai người không trả lời thì thôi, tôi ở đây chỉ để làm bù nhìn cho hai người.

"
Chưa kịp đi được bao xa một người đàn ông liền nói.

"Cậu muốn biết cái con bé Lệ Y đang ở đâu sao?"
"Ừ.

"
Nghe vậy người đàn ông liền trở nên căng thẳng hơn một lúc mới nói.

"Theo tôi cậu đừng có tìm cái con bé Lệ Y đấy nữa, bây giờ có tìm được thì cậu chỉ thấy ở trước mặt là cái xác khô thôi.

"
Tuấn Vũ nghe được những lời này sắc mặt trở nên tức giận hơn, lông mày khẽ nhíu lại mà đi tới.

"Xác khô?"
"Đợi…"
Không để người đàn ông nói nhiều anh trực tiếp dùng tay tóm lấy cổ áo của ông ta, lườm một cái mà gằng gọng hỏi.

"Nói đi xác khô là sao? Và lý do tôi đến đây là tìm Lệ Y chứ không phải tới đây để nghe những câu nhảm nhí của ông đâu.

"
"Tôi…"
Tuấn Vũ không thèm quan tâm tới lời nói của ông ta, tay càng nắm chặt hơn, người đàn ông nhìn thấy vậy như bị dọa sợ mồ hôi trên trán thái dương từng giọt rơi xuống.

"Tôi…Tôi sẽ nói trước tiên cậu phải thả tôi ra trước đã, thì tôi mới nói được.

"
Nghe vậy anh mới dần buông lỏng tay ra, hắn ta mới dần thở lại, một tay xoa xoa cổ mình.

Anh chẳng hề để tâm từ từ đi tới, ánh mắt nhìn về phía hắn.

"Nói đi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Đổi Lại Là Thất Vọng


"Trước khi tôi kể thì tôi muốn hỏi cậu câu hỏi này, liệu cậu có thể trả lời được không?"
"Hửm?"
Tuấn Vũ ngồi xuống cái sập ở bên cạnh tay chống cằm khẽ liếc mắt nhìn về phía ông ta rồi nói.

"Được có gì thì ông hỏi đi.

"
Được sự đồng ý của anh, ông ta liền hỏi.

"Vậy cậu với Lệ Y hai người có mối quan hệ như thế nào mà khiến cậu phải lên tận đây để tìm?"
"Ồ.

"
Tuấn Vũ ồ một tiếng sắc mặt trở nên chán ghét hơn quay đầu sang chỗ khác mà đáp.

"Cái này thì ta không muốn ông phải biết, dẫu sao quan hệ của ta với Lệ Y cũng coi như là bạn bè mà thôi.

"
"Ra vậy.

"
Nhận được câu trả lời ông ta liền vội thở dài ra một hơi, ngồi xuống ghế đối diện trước mặt anh, khuôn mặt yên tĩnh gió thổi qua khiến tóc của nam nhân liền bay theo.

"Gì vậy?"
Tuấn Vũ theo phản xạ anh đưa hai tay che lại tóc mình, và người đang ngồi ở ghế cũng bắt đầu kể.

"Thật ra…cách đây không lâu tầm hai ba ngày trước, Lệ Y cô ấy là con gái của phú ông bà có một người mẹ tên Thanh Nhã, nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn con bé đã mất đi mẹ ngay trước lúc bị hung thủ bắt gặp.

Tuy con bé giữ được tính mạng nhưng Thanh Nhã mẹ con bé cũng từ đấy đã rơi khỏi con bé.

"
"Ồ.


"
Tuấn Vũ nghe lại quá khứ của cô trong đầu không ngừng cảm thán.

’Kiên trì và yêu đời được đến tận bây giờ, chúng kiến cảnh hung thủ giết mẹ trước mặt vẫn yêu đời như vậy, đúng là một người con gái khiến tôi cảm giác muốn có mà.


"Nhưng…bây giờ có lẽ tuổi theo của con bé cũng chẳng có gì gọi là đẹp đẽ cả.

"
"Chẳng có gì đẹp đẽ?"
Nghe đến đây nam nhân cảm thấy có chút lạ, vì tò mò mà anh liền ngồi hẳn người lên quay sang hỏi ông.

"Vậy chẳng có gì đẹp đẽ ý ông là sao?"
"Haizz…"
Người đàn ông thở dài ra một hơi trong lòng có chút buồn bã, tuy anh ngồi bên cạnh nhưng nhìn thấy hành động khó hiểu như vậy Tuấn Vũ lại cảm thấy kì lạ.

’Thay vì kể thì lại ngồi thở dài, không hiểu mấy người ở đây bị sao nữa? Đúng là kỳ lạ.


Phải một lúc sau ông nói nói tiếp.

"Thật ra từ còn bé Lệ Y đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị một kẻ giết ch.ết, tuy con bé trốn được nhưng nhìn hành động hắn giết ch.ết mẹ con bé không chút nào gọi là thương tiếc, và mấy năm trước còn có kẻ có ý định giết con bé nữa, may ra còn tránh kịp nên mặt mới để lại vết sẹo dài, nếu không e rằng con bé vốn dĩ chưa từng sống cả.

"
"Vậy còn chuyện Lệ Y bị gả đi, tân nương tân lang là sao?"
"Chuyện này…tôi không muốn nói cả.

"
Tuấn Vũ nghe vậy liền their một hơi mà nói.

"Chẳng phải đã hứa với tôi là sau khi tôi thả ông ra ông nhất định phải kể hết ra cho tôi rồi sao? Bây giờ còn có ý định đánh trống lảng à?"
Không gian vừa rồi còn im lặng được một lúc bây giờ trở nên khó chịu hơn, người đàn ông tùy không muốn nói nhưng vì Tuấn Vũ muốn biết hết mọi chuyện, không còn cách nào khác ông chỉ đành nói.


"Thật ra từ ngày hôm trước, lúc mà bọn tôi còn đang ngủ bỗng dưng nghe thấy tiếng thổi kèn trống, tình cờ đám đấy còn đi qua nhà tôi nữa, nên hôm đó tôi bị đánh thức bởi tiếng kèn.

Vì lúc đấy cũng đã muộn tôi lúc khẽ nhìn qua cửa sổ thì thấy đám đấy khênh một chiếc kiệu màu đỏ cả rèm cũng vậy trang trí thì còn có cả chuông gió nữa, vì tò mò mà tôi cầm lấy đèn pin đặt ở trên bàn bật lên mà xem đồng hồ, nhưng…"
Nói đến đây bàn tay phải được đặt ở trên đầu gối bỗng dưng run rẩy lên, Tuấn Vũ cúi xuống nhìn hành động kỳ lạ của ông như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ mà hỏi.

"Ông…Làm sao vậy…"
Nhìn hành động như vậy nam nhân càng cảm thấy lo lắng hơn, mặc dù tính cách của anh có chút nổi nóng nhưng sự quan tâm lẫn lo lắng chẳng khác nào như con lo lắng cho cha vậy.

"Lúc mà tôi xem đồng hồ thì hiển thị trước mặt chính là mười hai giờ đêm…thời điểm mà ma quỷ chuyển mình vào đúng thời điểm này…"
Nói tới đây cả người ông liền nổi hẳn gai ốc lên, có lẽ một phần không dám tin chuyện mà mình chứng kiến ở trước mặt.

Nghe vậy Tuấn Vũ không dám tin vội hỏi.

"Ông thử nhớ lại đi nhỡ đâu là do ông gặp phải ảo giác? Có người nào mười hai giờ đêm lại tổ chức đám cưới chứ? Hơn nữa làm sao Lệ Y lại có thể ngồi trên chiếc kiệu đấy được.

"
Tuấn Vũ không dám tin vào những lời mà ông nói, trong đầu anh lúc này chỉ có nghĩ.

’Chắc chắn là mình gặp ảo giác thôi chứ sao lại có chuyện này xảy ra được? Nếu là xảy ra thì chắc chỉ có ở trong phim ảnh thôi, đời nào mà có ngoài đời được.


Nhưng đến lời nói tiếp theo của ông khiến anh lại phải suy nghĩ lại.

"Vậy cậu có biết tục Minh Hôn chưa?"
"Minh Hôn?"
Nghe tới hai chữ ’Minh Hôn nam nhân liền đứng lên, tay để lên cằm vừa đi xung quanh vừa suy nghĩ một hồi.

Nhìn hành động kỳ lạ của Tuấn Vũ ông cũng đã đoán được cậu chưa hề biết đến cái hủ tục này, không nghĩ nhiều mà nói.

"Hủ tục Minh Hôn, thật ra là một hủ tục người sống thường sẽ gả cho người chết, đa phần đều là những cô dâu khi còn sống, thường sẽ được gọi là tân nương, còn tân lang là người vốn dĩ không còn sống, ở chúng tôi hay gọi là đám cưới ma.

"

"Đám cưới ma?"
Tuấn Vũ nghe đến hủ tục cảm thấy có chút khó tin đâu dám nghĩ lại có một hủ tục đáng sợ như vậy?
"Tôi biết cậu sẽ không tin nhưng đây là sự thật, thông thường như những nhà khác nếu có con trai không may qua đời thì thường bố mẹ của nhà đấy sẽ đi mua cô dâu, thường nếu muốn mua cô dâu sẽ phải hay ra chợ để tìm người nào thích hợp là bán đi.

"
Nghe tới đây Tuấn Vũ liền vội vàng hỏi.

"Nếu mà có thể mua được người để thay thế vậy tại sao Lệ Y lại phải gả mặc dù biết trước mọi chuyện sẽ vậy?"
Nghe câu hỏi của anh ông liền trầm tư mà suy ngẫm lại một lúc mới nói.

"Tôi nghĩ có thể có người muốn tống con bé ra khỏi nhà đây mà, chứ con bé là một người ít tiếp xúc với mọi người bên ngoài.

"
"Vậy còn quy trình mà hai người thành đôi thì sao ông nói đi.

"
"Thật ra…nó cũng sẽ phải bái lễ cho tổ tiên cũng giống như những đám cưới khác cũng vậy, nhưng đến khi động phòng thay vì ở bên cạnh nhau, cô dâu đấy sẽ được người ta ghim thật mạnh vào trong quan tài không thèm để ý mà lấy đinh ra đóng thật chặt vào gỗ quan tài.

Thông thường thì sẽ đóng về bốn phía, và đến bước cuối cùng thì sẽ dùng kim chỉ kháu miệng lại vào, thay vì để họ ngất mà làm hành động như vậy, thì họ sẽ trực tiếp dùng như vậy.

Có khi bọn họ còn lấy hai tý bóp miệng lại khâu một cách không thương tiếc, đến nỗi dù máu có chảy nhiều đi chăng nữa cũng mặc kệ.

Đến khi làm hết bước cuối cùng chính là đóng đinh ở giữa ngực của tân nương thường sẽ là phong ấn linh hồn của họ, mục đích là để họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh tân lang đồng thời dù họ muốn trả thù đi chăng nữa thì kết quả sẽ chẳng có gì cả tất cả sẽ vô ích.

"
Nghe những lời mà ông nói, Tuấn Vũ tay nắm chặt thật mạnh vẻ mặt hiện rõ sự tức giận không nghĩ nhiều mà liền trực tiếp rời đi.

Người đàn ông nhìn thấy vậy vội hỏi.

"Cậu định đi đâu vậy?"
"Tôi quyết định đi tìm nơi mà bọn chúng chôn quan tài.

"
"Nhưng…cậu biết chỗ đấy không?"
Tuấn Vũ định đi thêm nữa nhưng nghe thấy ông nói vậy quyết tâm lẫn hành động vừa rồi liền quay lại mà hỏi.

"Liệu ông có thể chỉ cho tôi biết nơi đấy không?"
Nhìn thấy ánh mắt kiên định cộng thêm sự quyết tâm ông chỉ đành dẫn anh đi.


Trên con đường dài hai bên là cát và sỏi đá, hai người vừa đi không gian im lặng tuy nhiên việc Tuấn Vũ quyết tâm tìm Lệ Y thì quyết không bỏ cuộc.

’Lệ Y…tôi xin lỗi vì không biết cô đã chịu đựng đến nỗi mình trở nên như vậy.


Vừa đi suy nghĩ vừa không ngừng hiện lên trong đầu nam nhân, người đàn ông khẽ liếc nhìn về phía anh cũng hiểu được suy nghĩ lẫn hành động.

’Thật sự…nếu cậu muốn tìm được con bé đấy tất cả đều đã quá muộn rồi, có muốn tìm thì tất cả cũng chỉ là vô ích mà thôi.


Sau khoảng hai ba tiếng cuối cùng cũng đến nơi, hiện lên trước mặt của Tuấn Vũ chính là đồng cỏ rộng lớn, hai bên là bụi cỏ rậm rạp ở giữa chính là một ngôi mộ được khắc tên Trọng Lý-Lệ Y.

"Cái…"
Tuấn Vũ không dám tin mọi chuyện trước mặt mình, người mà con gái bây giờ mình mới biết cảm giác yêu, biết thế nào là muốn bảo vệ bây giờ đã chết.

Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt không dám tin mọi chuyện trước mặt ông cũng không dám nói nhiều chỉ nói.

"Đây là thứ tôi không muốn nói cho cậu biết, dẫu sao bây giờ con bé cũng chẳng còn sống nữa, hơn nữa giờ chứng kiến thì cũng chỉ là vô ích.

"
Nam nhân không dám tin mọi chuyện trước mặt, anh như người mất hồn từ từ đi về phía trước, nhưng cảnh tượng ở dưới càng khiến anh không dám tin vào trước mặt mình.

Thay vì là được chơi cất một cách tử tế thì đổi lại chính là nắp quan tài bị ai đó mở khẽ một phía hơn nữa, trên nắp quan tài còn có cả cát ở bên trên.

"Chuyện gì thế này?"
Người đàn ông nhìn thấy anh ngạc nhiên thì khẽ nhíu mày lại, nhưng cùng đi sự tò mò mà nhìn theo, cũng hoảng hốt không kém gì cả.

"Cái gì vậy?"
Tuấn Vũ tuy có chút sợ hãi, ở trên trán thái dương không biết từ lúc nào mà mồ hôi nhỏ xuống dưới.

’Nếu đã vậy mình phải xem bên trong đấy có gì.


Anh liền đi lên phía trước, người đàn ông thấy vậy vẻ mặt hoảng loạn mà hỏi.

"Cậu…Cậu đang làm cái gì vậy? Sao…Sao tự dưng lại xuống đấy?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom