Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 40: 40: Quen Thuộc


Thấy mọi người ở xung quanh không ngừng tỏ rõ sự ngạc nhiên, hơn nữa lại còn không ngừng hỏi Lệ Y tuy ở đằng sau nhưng cô vẫn nghe được hết mọi chuyện.

Lông mày khẽ nhíu lại liếc nhìn về phía mấy người hai tay khoanh lại mà nghĩ.

’Phú ông? Có khi nào là cha?
Nghe tới câu ’phú ông vẻ mặt của cô hiện rõ sự khó hiểu, hai mắt nhăn lại.

Trong lúc cô còn đang không ngừng suy nghĩ thì những người kia đều tập trung về phía người đàn ông, không ngừng hỏi.

"Thế là thế nào được? Sao mà ngài ấy lại có thể chết nhanh như vậy được?"
Thấy tất cả mọi người không ngừng chỉ trỏ, người đàn ông không kìm được từ từ lùi xuống mà nói lớn.

"Tôi nói sai đâu, thay vì chỉ trích tôi thì đến nhà phú ông đi, sáng sớm tôi đến nhà của phú ông, thay vì như thường ngày thì phú ông sẽ hay ngồi ở trên ghế gỗ mà từ tốn uống nước chè, nhưng nay lại không như vậy.

"
Nghe những gì người đàn ông nói vậy, cả bọn họ hai mắt nhìn nhau có khi chớp chớp một lúc, không gian liền trở nên im lặng từ tranh cãi giờ yên hẳn hơn, chẳng còn nghe thấy tiếng nào nữa cả.

"Nếu vậy thì cứ đến nhà phú ông xem sao? Đến đấy sẽ biết được tình hình thật sự thay vì ở đây để suy đoán.

"
Bọn họ nghe vậy liền gật đầu lia lịa không nghĩ nhiều mà trực tiếp đi.

Lệ Y ở đằng sau chứng kiến mọi thứ nhìn hành động kì lạ, cô cũng cảm thấy có chút tò mò mà nghĩ.

’Bọn họ đi đâu vậy? Không lẽ đến cái nhà phú ông vừa nãy sao?
Nghĩ vậy cô khẽ nở nhẹ nụ cười mà nói.


"Thôi dù sao mình cũng thử đến đấy xem sao, để xem nhà phú ông đấy…liệu có phải…cha mình không?"
Cố gắng nói được những từ đấy trong lòng Lệ Y khó mà nói được hết, có lẽ là vì không chấp nhận hoặc là do muốn gặp ông cho bằng được chăng?
Nghĩ là vậy, nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng chưa thể dừng lại được ở đấy,
’Nếu con tìm được cha…nhất định sẽ không tha thứ gì cả, ngược lại con sẽ hỏi lý do vì sao cha lại mặc kệ con?
Suy nghĩ lại vậy nhưng giờ tìm mới là cái khó nhất, Lệ Y thở dài ra một hơi trong lòng ấu trĩ có chút mệt mỏi.

"Nghĩ là vậy chứ tìm vốn là khó nhất.

"
Trong lòng cô bây giờ có chút bối rối chẳng biết bây giờ mình nên làm gì cả, không gian bên ngoài thì ồn ào nhưng riêng ở trong trái tim của Lệ Y thì chẳng hề yên tĩnh mà là khó chịu, một cảm giác thật sự rất là khó chịu?
’Dẫu sao mình cũng chẳng nên nghĩ vậy nữa, thay vì nghĩ vậy thì đi theo bọn họ vậy biết đâu lại có thể hoặc cha hoặc là người khác?
Nghĩ tới đây Lệ Y nhắm chặt hai mắt lại, thở mạnh một hơi cảm thấy có chút thoải mái cô mới từ từ mở mắt ra nhìn không gian trước mặt mình.

Nhìn thấy tất cả đều rời đi, cô không nghĩ ngợi nhiều mà cũng đi theo, trên con đường vẫn y như xưa đều rải đá lẫn cát hai bên vẫn là cây cỏ, chẳng hề xa lạ gì cả.

Nhìn mọi thứ xung quanh Lệ Y cũng chẳng hề để tâm nhiều, cô vẫn từ tốn đi về phía trước.

Một lúc sau đến nơi, thứ mà cô nhìn thấy chính là tất cả mọi người đều vây quanh hơn nữa sắc mặt hiện hẳn sự hoảng hốt lẫn sợ hãi.

"Chuyện…Chuyện gì thế này.

"
Vừa nhìn bọn họ càng không ngừng xì xào bàn tán, thấy vậy Lệ Y có chút tò mò mà nghĩ.

Chuyện gì mà tất cả bọn họ đều vây quanh hết vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra với phú ông sao?
Nghĩ vậy trong lòng cô càng trở nên căng thẳng hơn, bàn tý đặt ở trên ngực, nhưng chỉ vừa mới đặt bên trong càng đập mạnh hơn, dường như không muốn dừng lại vậy.

’Tại sao? Trái tim mình…lại đập mạnh như vậy?

Càng đập nhanh hơn sự tò mò càng hiện rõ hẳn trong lòng cô hơn, vì muốn biết mọi chuyện Lệ Y từ từ đi về phía trước chân khiễng lên.

’Cố lên mình sắp được thấy rồi.


Cảnh tượng ở trước mặt dọa cô tới nỗi không thể nói gì được, trước mặt một thi thể của người đàn ông nằm dưới đất bên trong miệng là những con giòi trắng béo múp không ngừng ngọ nguậy, hai mắt trợn lên hốc mắt đỏ hoe.

Không chỉ có vậy bên cạnh ông còn vũng máu thêm vào là đàn giòi lúc nhúc.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Lệ Y không dám tin, cả người có chút run rẩy mà lùi xuống, những người ở bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy, thay vì ra đem thì bọn họ lại lùi về đằng sau có người còn lấy tay mà che mũi lại.

"Khiếp, chẳng biết đã làm nên cái tội tình gì mà để cho người ta sát hại như vậy? Đúng là chả hiểu kiểu gì.

"
Một người nói rồi không quên lộ hẳn vẻ mặt khinh bỉ, nhìn thấy tất cả mọi người đều không dám tin người đàn ông không kìm được mà nói.

"Vậy bây giờ lời tôi nói là sự thật rồi đúng chưa? Tôi đã nói vừa rồi là phú ông đã không còn nữa bây giờ mấy người đến đây chỉ để xem xét tình hình hơn nữa thay vì đến chia buồn gia đình của ông ấy thì mấy người lại bắt đầu không ngừng bàn tán thậm chí lại còn khinh thường như vậy? Ý mấy người là sao chứ?"
Người đàn ông vừa nói vừa không ngừng hỏi, có sao lẽ là vì không dám nghĩ bọn họ tới đây chỉ là để xem.

Nhưng một câu nói của người khác khiến người đàn ông, dường như suy sụp hoàn toàn không biết nói thêm câu gì được.

"Vậy bây giờ tất nhiên bọn tôi đều là hàng xóm cuộc vụ ông, bây giờ ông nói là ông ấy mất thì bọn tôi sao mà tin được với cả ông cũng chỉ ra người hầu ở đây thôi lỡ nói dối thì sao?"
Nghe câu nói đó người đàn ông chỉ biết bình tĩnh lại, nhưng bàn tay bên phải không kìm được sự tức giận mà nhắm thật chặt lại.

"Bây giờ cô nói vậy ý đồ là muốn giết phú ông sao?"
Nghe câu nói của người đàn ông người kia không chịu được được, trực tiếp quay đầu lại đáp trả

"Thế giờ chả lẽ bọn tôi lại phải đi tin mấy đám các người sao? Nhỡ như đều là nói dối thì bọn tôi cũng phải nghe theo sao?"
Nói rồi người kia không quên quay sang lườm một cái, hơn nữa còn nhếch mép mà cười.

Thấy có người xỉ nhục mình, hơn nữa còn không ngừng bôi nhọ người đàn ông không kìm được cảm xúc bước chân từ từ đi tới trước mặt bà ta.

"Muốn làm gì?"
Còn chưa để người kia phản ứng lại, ông không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp cầm lấy hai tay.

Thấy có người cầm tay mình, bà ta khẽ nhíu mày lại hai tay không ngừng vung mạnh tay mình xuống.

Nhưng cho dù có hất mạnh tay của mình đi chăng nữa, bàn tay của bà ta sớm đã bị ông cầm thật chặt.

"Tsk, Đúng là phiền phức đừng có nắm lấy cổ tay của tôi nữa bỏ ra.

"
Nói rồi bà ta không quên hất mạnh thêm một lần nữa, thay vì đổi lại sẽ là từ từ buông lỏng ngược lại là nắm chặt tay, hơn nữa còn ghìm chặt thật mạnh.

"A…"
Vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn, người kia đau tới mức mà hai mắt nhắm chặt lại, không quên nói to.

"Tôi bảo ngươi bỏ tay ra ra có mà? Tại sao lại còn chạm vào tay tôi?"
Con người đàn ông vẫn im lặng không để lộ biểu cảm, cả ánh mắt chứa đầy sự giận dữ lường và nhìn chằm chằm về phía của bà ta.

Nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt mọi người xung quanh cũng biết có chuyện chẳng lành, một người vội vàng chạy tới hai tay chạm vào tay cua người đàn ông mặc nói.

"Thôi bây giờ cô ấy là vậy rồi có gì thì hãy bỏ qua cho người ta đi.

"
"Bỏ qua?"
Người đàn ông thay vì bỏ tay ra, ngược lại còn nắm thật chặt tới nỗi những vết móng tay in hẳn lên da thịt của bà ta.

"A…"

Tiếng hét trói tai vang lên, thu hút Lệ Y ở đằng xa, nghe thấy tiếng hét thất thanh của người phụ nữ cô từ từ quay đầu lại.

Vẻ mặt hiện rõ sự chán nản mà nghĩ.

’Chuyện gì xảy ra vậy? Mình tưởng thay vì ở đấy xem hết thì tất cả mọi người sẽ lui về chứ? Sao lại vẫn còn xem? Hơn nữa tiếng hét thất thanh…ở đâu vậy?’
Những sự nghi hoặc cộng thêm có chút nghi ngờ, nhưng đa phần đều là vì tò mò là nhiều hơn, Lệ Y suy ngẫm lại một hồi cô quyết định quay lại để xem.

"Có chuyện gì vậy?"
Lệ Y vội vàng chạy thật nhanh về phía trước, không biết từ lúc nào mà đã ở giữa trung tâm, hơn nữa cô càng đi câu thì mọi người lại càng lùi ra xa, dường như muốn nhường đường cho mình vậy.

"Gì…Gì vậy?"
Cô còn chưa kịp nghĩ gì đã ở giữa đám đông, hai mắt nhìn xung quanh có lúc nhấp nháy lên, vẻ mặt hiện rõ sợ ngại ngùng có khi còn đỏ ửng cả lên.

’Thế này là thế nào vậy? Tại sao tất cả bọn họ đều tránh ra để mình ở giữa chứ?
Lệ Y không thể hiểu nổi lý do vì sao, trong đầu có chút bối rối có lẽ không biết nên xử lý trường hợp này như thế nào?
Người đàn ông từ từ quay lại nhìn Lệ Y, thấy gương mặt quen thuộc, vẻ mặt bỗng chốc ngạc nhiên sửng sốt, cả hai tay run rẩy lên từ từ thả lỏng tay của người kia lại.

Thấy tay mình được bỏ hẳn ra, người phụ nữ kia không nghĩ nhiều mà vội vàng hất mạnh tay của người đàn ông ra.

"Tsk, loại người hầu như ngươi vậy mà cũng dám động vào tay tôi? Đúng là loại bẩn thỉu mà.

"
Nói rồi bà ta không quên lườm một cái sang, dường như muốn cảnh báo vậy.

Nhưng giờ người đàn ông đâu hề để tâm tới bà ta, thứ mà ông đang để ý tới là người thiếu nữ trước mặt, có chút cảm giác thật sự quen thuộc nhưng sao lại khó nhớ ra được?
Cô gái này… hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải? Nhưng…tại sao mình không biết người phụ nữ này trước mặt tên là gì?
Bất luận dù có cảm thấy quen thuộc đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ nhận lại một câu hỏi: ’Người thiếu nữ trước mặt này là ai?
Lệ Y từ từ mở mắt chỉ thấy người đàn ông ở trước mặt vẫn cứ nhìn mình, cô có chút khó hiểu.



 
Chương 41: 41: Cảm Giác Giống Sáu Năm Trước


Vì có chút ngại ngùng Lệ Y cúi đầu xuống mà nói.

"Chú gì ơi, tại sao chú lại nhìn cháu vậy?"
Nghe thấy cô nói vậy người đàn ông mới giật mình mà tỉnh lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía cô nhưng không nói lời nào cả.

Cô bị nhìn thì có chút ngại ngùng, thấy biểu cảm như vậy ông không hề nói năng gì chỉ đi về hướng khác, trong sự im lặng lẫn khó hiểu.

Mọi người xung quanh chứng kiến vậy cũng không nói lời nào, Lệ Y cũng vậy tất cả mọi không gian đều bị đóng băng vậy.

’Người đàn ông đấy…tại sao lại nhìn chằm chằm mình?
Dù có chút khó xử nhưng cô chỉ biết nghĩ vậy đâu dám bật ra thành lời nói, mọi người xung quanh cũng từ từ rời đi trong im lặng.

Đợi lúc khi Lệ Y tỉnh lại, tất cả vốn dĩ chẳng còn ai cả chỉ có không gian im ắng với thi thể lạnh lẽo của phú ông bà cả những con giòi cũng không ngoại lệ.

Thấy vậy cô từ từ tiến tới cúi người xuống hai tay đặt nhẹ lên đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thẻ trước mặt, một lúc sau mới nói.

"Thật sự…đúng là khó hiểu mà…tại sao…mình lại có cảm giác…vụ án này lại giống vụ án hồi sáu năm trước?"
Cảm giác thật kỳ lạ, Lệ Y có chút khó tin việc của sáu năm trước cũng vậy Hồng Diễm hôm qua còn sống giờ lại thành xác khô không hồn, còn giờ thì là đến phú ông bị sát hại một cách khó mà hiểu nổi được.

"Thời gian…cũng là đêm hôm qua…việc tự dưng trở nên như vậy cũng không ngoại lệ…nhưng chỉ khác rằng cách giết người lại ngược lại…không lẽ…"
Nghĩ ra một thứ gì đó cô càng trở nên căng thẳng hơn, hai mắt nhắm chặt lại môi cũng mím thật mạnh, đôi ông này không ngừng nhíu lại.

Trong không gian im ắng chẳng có lấy một bóng người nào cả, chỉ mình người thiếu nữ ngồi đấy động não mà suy nghĩ ra, còn đang suy ngẫm lại bỗng từ đâu có một làn gió lạnh lướt qua.

Thay vì lướt ở chỗ khác thì lại lướt nhẹ đằng sau gáy của cô, Lệ Y giật mình vội đứng dậy lên mà nói.

"Ai…Ai vậy?"

Nhìn xung quanh mình vốn chẳng có lấy một ai cả, Lệ Y thấy vậy không ngừng thở hồng hộc ra vẻ mặt căng thẳng vừa rồi cũng đỡ đi lại một phần nào đó.

"Tại sao…mình có cảm giác ớn lạnh như vậy? Cảm giác…có ai đó đang cố ý trêu ngươi vậy? Tại sao lại…"
Cô không dám nghĩ ngợi gì nhiều chỉ biết suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp làm gì thì ở bên tai truyền lên tiếng người phụ nữ.

"Thật sự…cooooo…định xử lý thếeee nào đây?"
Giọng nói vang dài ra, hơn nữa còn nở nụ cười khiến cho ai nghe thấy cũng phải rợn cả tóc gáy, đến cả Lệ Y cũng bây, nghe thấy nụ cười quỷ dị cảm giác có chút sợ hãi hiện lên.

’Gì vậy? Cái giọng nói này…là của ai vậy? Không lẽ…
Đoán trước được một phần cô có chút không dám tin, cả người không dám cử động dù chỉ là một ngón tay cũng không ngoại lệ.

Hồn mà nhìn thấy cô không cử động càng trở nên thích thú hơn, không nghĩ nhiều cả người từ từ hướng về phía trước ở trước mặt của cô.

Lệ Y bị cảnh trước mắt doạ cho tới nỗi cả mồ hôi phải đổ ra nhiều hơn.

Chỉ thấy xuất hiện là một con ma nữ tóc dài mặc trên mình là bộ áo dài trắng, đôi mắt không có con ngươi thay vào đó là máu rỉ ra bên ngoài, làn da trắng bệch.

Nhìn thấy người trước mặt mình vốn không phải là con người mà là hồn ma, Lệ Y sợ tới nỗi không dám động đậy gì cả dù là một chút biểu cảm cũng vậy.

Hồn ma nhìn thấy cô không hề có chút biểu hiện nào, kể cả cử động cũng không ngoại lệ, bất giác mà mở miệng to ra.

Bên trong là những cái gai sắc nhọn như cây kim, chẳng hề có răng hàm trên hay dưới, thay vào là toàn gai sắc nhọn từ đầu cho tới tít bên trong.

Có thể thấy không hề có điểm dừng gì cả, nhìn cái miệng của ma nữ, Lệ Y sợ tới nỗi mà hai mắt trợn tròn lên, mồ hôi càng lúc càng rơi xuống có khi đã ướt đẫm cả áo đằng sau.

’Chuyện gì vậy? Cái miệng đấy…tại sao lại…nhiều cái gai như vậy?
Cô không dám tin mọi thứ mình nhìn trước mặt cứ nghĩ hồn ma cũng chỉ có răng y như con người, không ngờ lại ngược lại hoàn toàn chẳng hề có cái răng nào cả thay vào là toàn gai nhọn.


Ma nữ từ từ hướng về phải cô, khẽ nói thì thầm bên tai.

"Nên xử cô thế nào đây? Đẩy xuống vũng máu toàn giòi hay…"
Đầu ma nữ quay lại về đằng sau, nhưng không phải quay lại như những người bình thường, thay vào là quay ngắt ba trăm tám mươi độ.

Nhìn cảnh tượng trước mặt Lệ Y sợ tới mức cả người run rẩy lên một cách rõ ràng, chẳng hề dấu nổi được mà từ từ lùi lại về đằng sau.

Hồn ma quay lại về chỗ cũ cổ nghẹo hẳn về phía trước, nhìn thấy cô lùi lại xuống vẻ mặt hiện rõ hẳn sự hoảng loạn lẫn sợ hãi, hồn ma thay vì đứng im mà chầm chậm đi tới.

Không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của Lệ Y vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn thấy vậy cô sợ tới mức cả người chỉ biết run rẩy lên không làm gì nổi.

"Lệ Y phải khônggg…"
Giọng nói kinh dị vang dài ra, nghe thấy tên của mình cô có chút ngạc nhiên mà hỏi.

"Ngươi…tại sao lại biết tên của ta? Tại sao?"
Lệ Y tuy sợ hãi nhưng cô khẽ dám tin hồn ma ở trước mặt mình thế mà lại biết tên của mình, bỗng chốc khẽ nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồn ma.

Ma nữ không nói gì cả thay vào đó là trưng ra bộ mặt đáng sợ, hai mắt có chấm đỏ cộng thêm cả hàng máu rơi xuống ở má.

Lệ Y nhìn thấy vậy cô vẫn cố gắng giữ mình thật là bình tĩnh thay vì hoàng loạn, bàn tay đặt ở sau lưng mình cố gắng lấy thứ gì đó.

"HAHAHA.

"
Ma nữ cười lớn lên, hai bàn tay trắng bệch bỗng chốc móng tay dài ra, phải nói là hơn cả hai mươi cm mái tóc dài rũ xuống vừa rồi giờ liền thẳng tắp chẳng khác gì là que tăm vậy.


Cô không kìm được mà trực tiếp rút lấy thứ mà mình để ở đằng sau lưng, không nghĩ nhiều trực tiếp vung thật mạnh về phía ma nữ.

Thay vì ném được thì ngược lại là xuyên hẳn qua người của ma nữ, Lệ Y nhìn thấy vậy tuy có chút thất vọng nhưng cũng khó mà tránh nổi được.

"Hửm?"
Ma nữ chầm chậm nhìn về phía của cô không quên nở một nụ cười quỷ dị.

"Một loài người như ngươiiii…vậy mà muốn giết được ta sao? Đúng là nhân loại thấp hèn.

"
"Ta…"
Lệ Y còn chưa kịp nói tiếp ma nữ đã ở thẳng trước mặt mình, không nghĩ nhiều mà đưa tay ra định dùng hết sức lực mà đâm vào bụng của cô.

Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ thì có một sức mạnh thần bí nào đó, liền trực tiếp hất mạnh tay của ma nữ ra.

Ma nữ bị sức mạnh nào đó hất ra cảm giác đau đớn tới nỗi khiến bà ta phải lấy tay trái nắm chặt lấy cổ tay mình giọng không ngừng hét ra những tiếng kêu chói tai.

"AAA…"
Tiếng kêu chói tai vang dữ dội khiến Lệ Y phải vội vàng lấy hai tay bịt lại, mắt nhắm thật chặt lại.

"LỆ…LỆ Y…NGƯƠI ĐƯỢC LẮM SẼ CÓ NGÀY NGƯƠI SẼ KHÔNG SỐNG BÌNH YÊN ĐÂU.

"
Nói rồi ma nữ từ từ biến mất hoá thành cát bụi chỉ có chút tờ giấy bị đốt bay lên trên không khí.

Cô tuy nghe những gì mà ma nữ nói trước khi tan biến, bỗng có cảm giác lạ liền chuyền về phía của cô.

"Tại sao? Rõ ràng ma nữ đã biến mất rồi? Tại sao cả người mình lại vẫn run rẩy như vậy chứ? Cái cảm giác vẫn có người ở bên cạnh vậy chưa thể nào mà dứt ra được?"
Nói vậy Lệ Y cũng chỉ biết lấy hai tay không ngừng có xoa bắp tay mình lại, dường như để trở nên ấm hơn.


Phía bên kia Bạch Phong nhìn những hành động mà cô làm ra, sắc mặt vẫn là lạnh lùng cảm xúc chang hề bọc lộ ra cả dù chỉ là một chút vẫn không hề có.

Hai tay khoanh lại ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía chiếc gương.

"Thiếu gia, ngài đang lo lắng cho Lệ Y sao?"
Thấy quản gia hỏi vậy nam nhân chẳng hề nói năng gì thay vào là đang suy nghĩ lại thứ gì đấy.

Không gian trở nên im ắng hơn, quản gia dù đã hỏi nhưng đáp lại câu trả lời là chẳng ai nói cả, nhìn thấy anh làm vậy ông cũng chẳng biết nói gì thêm chỉ im lặng.

"Ta cũng chẳng phải lo lắng cho ai cả, tất cat đều là vì ta thấy chán nên mới lôi gương thần ra xem thế nào thôi.

"
Đợi được một lúc Bạch Phong mới đáp lại, quản gia nghe thấy câu trả lời như vậy, không hề tức giận mà bình tĩnh nói.

"Nếu thiếu gia nói vậy thì chẳng phải ở phòng làm việc của ngài vẫn còn tài liệu và cả một đống mục lục sao? Ngài có thể xem xét sửa chữa lại chẳng phải đấy là công vực hằng ngày ngài vẫn nên làm sao?"
Bạch Phong nghe những gì mà quản gia thuyết trình lại từ đầu cho tới chân, thay vì im lặng trở về phòng ngược lại nam nhân khẽ thở dài một hơi mà nói.

"Nếu là công việc đấy thì tôi vốn chẳng ở trên đây xem gương làm gì cho mệt, đáng lẽ là phải ở dưới phòng làm việc mới đúng, chẳng có hơi đâu mà lên đây nói câu chán cho mệt.

"
Quản gia nghe những gì mà anh nói chỉ biết bất lực chẳng biết nên nói gì cả.

"Tôi cũng chịu thiếu gia ngài luôn đấy, công việc một đống cần tay ngài xử lý thì thay vì làm ngài lại nói chán, thay vì nói không muốn làm thì ngài nói luôn là ngài lo lắng cho Lệ Y nên không thể nào là tập trung công việc được vậy thôi.

"
Bạch Phong nghe vậy tay phải liền giơ lên trước mặt gương thần không nghĩ nhiều mà lướt vụt qua, không quên nói.

"Thế giới loài người vốn dĩ là vậy sống chết sinh tử, đều do số cả chẳng phải có thể xem trước được tương lai là giải quyết được tất cả đều theo vòng tuần hoàn của nó, chẳng thứ gì có thể là thay đổi được cả ta cũng vậy.



 
Chương 42: 42: Tìm Lại Được Cuốn Sổ


"Chịu ngài vậy, tính thiếu gia tôi cũng chẳng biết nên khuyên gì cả dẫu sao cũng biết chuyện sinh tử của con người theo tuần hoàn cả, nhưng tôi chỉ có hỏi ngài đang lo lắng cho cô gái đấy thôi, việc gì mà ngài còn phải nói vào việc sinh tử chứ?"
Quản gia không hiểu trong đầu của anh đang nghĩ gì? Chỉ hỏi một cái nhỏ nhặt nhất là có thể trả lời được, không ngờ nam nhân lại lôi cả việc sinh tử vào chẳng biết là có mục đích gì hay là vì cố ý tránh cái chủ đề mà ông hỏi chăng?
"Tôi cũng chỉ muốn nói vậy thôi dẫu sao cũng là vì lời hứa với Thanh Nhã mà tôi mới xem cô ta làm gì, nếu không phải vì cái lời hứa đó thì tôi cũng mặc kệ cô ta chết hay sống tôi không hề quan tâm.

"
Nghe được câu nói đó quản gia dù có tức giận đến đâu cũng chỉ biết im lặng là cùng bất lực mà ông rời khỏi phòng không quên đóng lại cửa lại mà nói.

"Nếu đó là quyết định của thiếu gia tôi sẽ không xen ngang vào cả, dù sao cuộc sống của ngài là do ngài quyết định cả.

"
Nói rồi quản gia liền đóng cửa lại để mình Bạch Phong ở trong phòng một mình, nghe những gì quản gia nói anh cảm thấy mình cũng có chút quá đang.

Vẻ mặt vừa rồi còn hiện ra sự khó chịu bỗng trở nên mệt mỏi hơn, ánh mắt khẽ nhắm lại một lúc.

’Thú thật, có lẽ cũng là vì lo lắng cho Lệ Y nên mình mới làm vậy…nhưng công nhận mình thật sự rất là quá đáng nghĩ những cái linh tinh như vậy?
Anh không thể hiểu nổi chính mình được tại sao lại có thể nghĩ ra mọi chuyện như vậy? Chỉ biết lấy hai tay tự vò lấy đầu mình một cách mạnh bạo, mái tóc bạch kim vừa rồi còn mượt mà bây giờ trở nên rối xù hơn hẳn.

Phía bên Lệ Y sau khi ma nữ tan biến, trước khi biến mất không quên nói những lời như vậy, cô càng cảm thấy khó hiểu mà nghĩ.

’Ý gì chứ? Mình với ma nữ đấy có hề quen nhau đâu? Tại sao lại nguyền rủa mình như vậy?
Lúc mà cô còn đang suy nghĩ bàn tay đang đặt ở trên ngực, bỗng nhiên khẽ giơ lên trước mặt của Lệ Y một miếng bùa xung quanh là học màu vàng ở giữa được viết chữ đỏ, buộc dây đen công thêm cả miếng ngọc bội nữa.

"Cái này…không lẽ đó là lý do vì sao ma nữ vừa rồi định tấn công mình bỗng phải tan thành mây khói sao?"
Hiểu được lý do, trong lòng cô vẫn trở nên thoải mái hơn, cũng không nghĩ nhiều mà đưa ánh mắt nhìn xung quanh mọi thứ như muốn kiếm thứ gì đó vậy.

"Mình vẫn nên tìm thứ gì đó hơn, lúc đó liệu sẽ có bằng chứng nào đó.


"
Nói rồi Lệ Y chầm chậm vừa đi ánh mắt vừa không ngừng nhìn về phía các góc, thậm chí cả khe hở nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt của cô.

Tìm được một lúc vẫn chẳng thấy có thứ gì cả, Lệ Y buồn bã mà thở dài ra một hơi.

"Vậy là thế nào chứ? Tại sao mình tìm mọi cách ngóc ngách đến cả một khe hở nhỏ cũng không hề có? Vậy là như thế nào?"
Chỉ nói được như vậy sắc mặt hiện rõ hẳn sự buồn bã, chỉ biết suy ngẫm nhưng dù có suy gì đi chăng nữa kết quả vẫn đều như vậy chẳng có gì là có thể thay đổi được.

"Chốt lại mình cũng chỉ ở đây để xem liệu nó có giống cảnh của sáu năm trước không thôi, nhưng có lẽ dù cố tìm được tới đâu mọi thứ cũng vô ích.

"
Lúc mà Lệ Y định bỏ cuộc bỗng ở đằng sau lưng có thứ gì đó thu hút cô.

"Thứ gì vậy?"
Cô từ từ quay đầu lại chầm chậm đi về phía quyển sổ khẽ mở ra, quyển sổ ở trước mặt bên ngoài là màu đen còn bên trong là những trang giấy trắng chưa từng có ai động vào cả.

"Cuốn nhật kí này…"
Vừa mở từng trang trong đầu cô không ngừng suy nghĩ.

’Sao mình có cảm giác cuốn nhật ký này hình như hồi xưa mình cũng có vậy? Bìa đen và cả có nắp để đóng lại nữa…quyển nhật ký này…gióng y chang của mình vậy?
Vì tò mò Lệ Y mở đến trang gần cuối, khi mở đến hai trang gần cuối, cô hốt hoảng tới mức hai mắt không thể rời đi được.

Bên trên trang giấy đều là những nét viết ngắn gọn nhưng có phần nghệch ngoạc, nhìn thấy vậy cô không biết nên nói gì thêm chỉ lúc im lặng được một lúc mới dám nói.

"Quyển sổ này…không lẽ là của mình sao?"
Để tìm hiểu kỹ hơn cô quyết định mở đến trang cuối, ánh mắt đều dồn lên trên quyển sổ, trong đầu không ngừng suy nghĩ.


’Không lẽ là thật…nếu là suy đoán của mình chắc chắn là chín muối chín phần trăm.


Quả không sai những nét bút thẳng thắn, viết một cách không chút sai sót vào đâu cả Lệ Y nhìn thấy vậy hai bàn tay không ngừng run rẩy lên.

’Thật sự…cuốn sổ trước mặt là của mình…
Mất sáu năm cuối cùng cũng tìm thấy cô vui tới mức mà khó nói ra được câu gì, vẻ mặt buồn bã vừa rồi bỗng trở nên bình tĩnh hơn.

Lệ Y lấy lại được tinh thần cô cầm lấy cuốn sổ để ở trước mặt mình bắt đầu đọc lại mọi chuyện của sáu năm trước.

Đọc được một lúc cô khẽ thở dài ra nhíu mày lại.

"Đây là vụ án của sáu năm trước thật sự cùng là một thời điểm nhưng cách giết lại khác nhau…"
Nghĩ tới đây cô càng cảm thấy mọi việc trở nên khó khăn hơn, không gian vừa rồi còn không chút mùi nào cả bây giờ đều bốc lên một mùi hôi thối, khiến cô còn đang ở phía bên trái phải vội lấy tay che mũi lại.

’Mùi này…không lẽ là xuất phát từ cơ thể của phú ông sao?
Quả không sai thi thể của phú ông từ từ phân hủy, nhất là bụng dưới ở phía bên phải đang không ngừng bị ăn mòn bởi những con giòi, nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như vậy, Lệ Y buồn nôn tới mức muốn nôn hết mọi thứ ra trước mặt vậy.

’Thật là ghê tởm mà, mình ngửi cái mùi hôi này…thật sự không thể chịu nổi được mà.


Nghĩ vậy cô cố gắng lấy tay bịt mũi lại, tay còn lại cầm lấy cuốn nhật ký không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy thật nhanh rời khỏi căn nhà của phú ông.

Rời khỏi nhà của phú ông Lệ Y mới bỏ tay ra, cô không ngừng thở hổn hển, một tay để ở trên đùi tay còn lại cầm cuốn nhật ký.

"Mùi hôi đấy…vậy mà lại bốc lên…thật sự mình hết sức là chịu nổi rồi.


"
Lệ Y tuy đã ra khỏi nhà của phú ông, nhưng cái mùi hôi đấy vẫn cứ ở xung quanh chỗ của cô, dường như không muốn rời khỏi được vậy.

’Tại sao mình lại cứ có cảm giác mùi hôi đấy vẫn ám lên người mình vậy?
Dù chỉ là cảm giác nhưng cái trải nghiệm dường như là thật chẳng là mơ cả.

Đau đớn cô đưa tay phải mình lên đầu cảm thấy có chút khó chịu, chẳng hiểu vì sao và tại sao mình lại đau đớn tới vậy?
"Sao đầu mình…lại đau như búa bổ vậy chứ?"
Lệ Y bỗng chốc cảm thấy đau đầu, tay còn cầm nhật ký vừa rồi mà rơi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu mắt nhắm thật chặt lại không ngừng đau.

"Đau…Đau quá…"
Chẳng hiểu sao lại vậy? Thật sự đúng là kì lạ cái mùi đấy vẫn dính lấy cô như thể không muốn rời đi vậy, cô đau tới nỗi mà hai mắt từ từ nhắm lại cho tới lúc ngất đi từ bao giờ không hay.

Trong giấc mơ Lệ Y ở trong một không gian tối mịt, cô đưa hai mắt nhìn xung quanh thay vì nói là sáng thì khung cảnh trước mặt cô tối tăm mù mịt, chẳng có gì là sáng cả, thậm chí đến cả một cái ánh sáng cũng chẳng hề có.

Nhìn không gian trước mặt cô có chút khó hiểu, hai mắt có khi nhấp nháy một lúc, vẻ mặt hiện rõ hẳn sự sợ hãi.

"Cái không gian này…tại sao lại như vậy? Đây là đâu?"
Chẳng biết đây là đâu Lệ Y vẫn chỉ biết đưa mắt ra nhìn, nhưng tất cả đều vẫn là nghi hoặc chẳng biết ở đây là ở đâu?
Cô đi về phía trước, bước chân không hề dừng lại vẫn chầm chậm đi ánh mắt vẫn không ngừng nhìn xung quanh.

Lúc mà cô vẫn còn đang có cảm giác bồn chồn, bỗng dưng đứng khựng lại.

"Gì vậy?"
Lệ Y cố gắng dùng hết sức mình mà nâng chân lên, nhưng đổi lại chả được gì cả thay vào chân từ từ lùi xuống vũng máu.

"Chuyện này là sao vậy? Tại…Tại sao lại…"
Nhìn cảnh tượng trước mặt Lệ Y sợ tới mức cả tay đều không ngừng loạn xạ, ánh mắt hiện rõ sự khó tin cả cơ thể cứ từ từ lún xuống dường như không muốn dừng lại vậy.

"Có ai không cứu tôi với.


"
Cô hét lên chỉ mong rằng liệu có người sẽ nghe thấy tiếng mình mà ra cứu, nhưng đổi lại là sự im lặng chẳng có tiếng nói nào cả, im tới mức đến đáng sợ.

Cả cơ thể cô chìm hẳn xuống chỉ còn ló đúng cái đầu, cúi xuống nhìn những con giòi không ngừng ngọ nguậy ở dưới Lệ Y sợ tới mức không nói ra được câu gì cả.

Cả da đều nổi gai ốc lên, những con giòi dường như phát hiện ra thứ gì đó chầm chậm đi về phía của cô.

Nhìn thấy vậy Lệ Y muốn lùi xuống tránh xa con giòi ra, nhưng thay vì tránh được thì ngược lại hoàn toàn cố gắng dùng hết sức lực cũng công cốc.

"Tại…Tại sao mình không thể di chuyển được cơ thể vậy?"
Trong đầu hiện rõ sự khó hiểu không dám tin, cô hoàn toàn suy sụp tất cả mọi thứ đang diễn ra ở ngay trước mắt mình.

Còn chưa kịp để Lệ Y hiện hồn lại, cả người cô lại lún xuống sâu hơn nữa.

’Cái…
Bây giờ chỉ còn mỗi đầu là ở trên, còn miệng và mũi tất cả đều bị ngâm vào vũng máu.

’Cái này…thật sự rất là tanh, ghê tởm.


Mới nghĩ được như vậy từ đầu có những con giòi bò tới không nghĩ nhiều mà trực tiếp chui vào trong lỗ mũi của Lệ Y.

Cô bị giòi chui vào bên trong sợ hãi tới mức muốn hét lên, nhưng làm gì cũng không được tất cả đều trở nên công cốc, cô dù có ra sức vùng vẫy tới đâu thì tất cả chân lẫn tay đều đứng im bất động.

’Cử động đi, làm ơn.


Cố gắng đến mấy tự mình an ủi cũng đều công cốc.



 
Chương 43: 43: Cảnh Cáo


"Tính ra giờ cũng đến lúc, đây sẽ là kết cục của cô nhỉ?"
Nghe thấy tiếng nói của ai đó, Lệ Y cố gắng đưa mắt mình nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ dài, hơn nữa trên người đều đeo vàng bạc, chỉ tiếc rằng xuất hiện trước mặt cô vốn không phải con người mà là một hồn ma của ai đó.

Đôi mắt đục ngầu cộng thêm những con giòi không ngừng lúc nhúc di chuyển bên trong, nhìn thấy hai mắt trắng đục hơn nữa giòi di chuyển ra cả bên ngoài có khi còn thụt vào trong.

Thấy cảnh tượng đáng sợ đấy Lệ Y muốn quay đầu sang chỗ khác, tất cả đều trở nên công cốc muốn làm gì cũng khó mà làm được.

"Haha, ngươi nghĩ sao mà có thể di chuyển được ở trong vũng máu? Đúng là còn trẻ nhưng mà non như vậy?"
Cô nghe vậy chỉ biết im lặng, có lẽ cũng biết mình không thể phản bác được.

Người đấy là ai chứ?
Không kìm được cô khẽ nhíu mày lại, hành động tuy nhỏ là vậy nhưng đã lọt vào tầm mắt của người phụ nữ.

"Hửm định ra cái thái độ chống đối sao? Đúng là thứ không biết điều.

"
Nói rồi từ ghé sát vào mặt của cô, nhìn thấy vậy cũng chỉ biết trơ mắt mà xem sao mà có thể làm gì được chứ?
Bàn tay lấy ra từ trong miệng một thứ gì đó lúc nhúc, hơn nữa ngọ nguậy cực kỳ mạnh chẳng hề nhẹ nhàng gì cả.

Người phụ nữ cầm lấy đuôi rồi từ từ để lên trên đỉnh đầu của cô, mở nụ cười quỷ dị rồi nói.

"Nếu ngươi chống đối, vậy thưởng thức cái mà ta dành cho ngươi đi, Lệ Y.

"
"Không.

"
Lệ Y giật mình tỉnh dậy, hai tay đặt trước ngực không ngừng thở hồng hộc.

"Vừa nãy…chỉ là giấc mơ?"

Cô không dám tin giấc mơ vừa rồi mình mơ thấy cảm giác nó thật sự chân thật, không giống như những giấc mơ khác lúc mà bị lún xuống vũng máu và cả người phụ nữ đấy, chẳng khác nào như thể cô đã từng trải qua vậy?
"Vậy là thế nào chứ tất cả mọi chuyện không lẽ đây là lời cảnh báo sao?"
Nghĩ vậy trong lòng cô càng trở nên lo lắng hơn, vẻ mặt dù có sợ hãi vẫn chỉ biết bình tĩnh lại.

"Đây là đâu?"
Nhìn xung quanh là một ngôi nhà cũ kĩ, Lệ Y thấy vậy cũng chỉ biết thở dài một hơi ra, rồi để chân xuống dưới sàn nhà.

Đôi chân chầm chậm đi về phía trước, có lẽ là vì chút tò mò mà cô đưa mắt nhìn.

Không biết đây là nhà ai nữa? Họ thật sự tốt với mình tới nỗi mà đưa mình về đây sao?
Mới nghĩ được như vậy, từ đầu có giọng nói nào đó vang lên.

"Cháu tỉnh rồi sao?"
Lệ Y giật mình từ từ quay đầu lại nhìn, người trước mặt cô chính là một người đàn ông tuổi cỡ chừng gần sáu mươi tuổi, mái tóc bạc phơ và cả thân hình ốm yếu.

"Dạ?"
Nghe thấy cô nói vậy ông chầm chậm cầm lấy nạn của mình, đi về phía trước rồi lấy ghế đỏ mà ngồi xuống.

"Cháu thấy trong người thế nào rồi?"
"Dạ…cháu thấy bình thường rồi ông, không sao nữa rồi ạ.

"
Nhận được câu trả lời ông cũng chỉ khẽ cười ra còn cô vì có chút tò mò mà hỏi.

"Mà sao ông lại đưa cháu về nhà ông vậy ạ?"
Lệ Y nói rồi vẻ mặt không ngừng hiện rõ sự căng thẳng, ông khẽ nhìn qua thấy vậy cũng chỉ nói.

"Nay ta đi làm về thay vì thấy cái khác thì ta thấy cháu nên sẵn tiện mang về nhà để đợi cháu nghỉ ngơi trước rồi khỏe lại thì về thôi.

"
Nghe vậy cô mới dần ổn định lại thở dài ra một hơi như để chút đi mọi thứ vậy.


"Vậy cháu cảm ơn ạ, cháu không nghĩ là có người lại giúp cháu.

"
Thấy vậy ông cũng chỉ nói.

"Không có gì nếu cháu cảm thấy khỏe hơn thì có thể rời đi.

"
"Dạ vâng.

"
Ông nói rồi liền lấy nạn vội vàng chống xuống sàn nhà rồi rời đi, Lệ Y nhìn thấy vậy cũng chẳng nghĩ nhiều tay định lấy cuốn quyển sổ ra.

Nhưng lúc chạm xuống túi quần để lấy, bàn tay không ngừng sờ soạn ở trong túi.

"Quyển sổ đâu rồi?"
Bất luận Lệ Y có cố gắng lấy tay mình tìm lục lọi cả hai bên đi chăng nữa, kết quả vẫn y như vậy chẳng có thứ gì là thay được, đến một hồi không tìm thấy được cô như suy sụp vậy, chán nản mà cúi đầu xuống.

"Tại sao? Mình lại không tìm thấy được cuốn sổ cơ chứ? Tại sao lại vậy?"
Lúc mà cô đang cảm thấy khó hiểu, bỗng dưng lại nhớ ra quyển sổ đấy đã rơi khỏi tay, từ lúc nào mà hai tay không chịu được ôm chặt lấy đầu nghĩ lại được mọi chuyện, Lệ Y nghĩ lại được mọi chuyện.

Thay vì mặc kệ thì cô lại tự trách mình bằng cách tay đập mạnh xuống bàn gỗ răng cắn chặt lấy hai mắt nhắm lại không ngừng nói.

"Mình đúng là đứa não cá vàng mà, thật sự lúc đấy mình nên cho cuốn sổ vào trong túi còn hơn tại sao lại để ra bên ngoài cơ chứ? Bây giờ người ta cũng đã mang mình về đây rồi, chẳng lẽ mình lại trốn thoát để có thể tìm lại cuốn sổ đấy?"
Nghĩ tới đây cô chỉ biết trách chính mình, trách mình vì không thể cho cuốn sổ vào trong túi mà lại để ra bên ngoài chỉ biết trách như vậy chứ không thể làm gì được?
"Đành mặc kệ vậy dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi muốn lấy lại cũng khó.

"
Nói rồi Lệ Y khẽ thở dài ra như để trút hết mọi thứ ra vậy, nhưng có muốn trút ra nó thật sự cũng khó chẳng có cái nào mà dễ cả.


Chuyển cảnh đến tối tầm hơn mười giờ đêm, là thời gian mà ma quỷ bắt đầu hoạt động, cô nằm trên một chiếc đệm ở dưới là dải đệm ra còn trên người là chăn.

Có lẽ là do vẫn còn buồn chồn về giấc mơ đấy cô không tài nào ngủ được, chỉ biết lấy cơ thể của mình lăn qua lăn lại để làm cách giải quyết vậy.

’Haizz, đúng là mệt mỏi mà.

Mình cứ như vậy có cách giải quyết ai ngờ đâu nhiều hơn thật sự đối với mình cái giấc mơ của cảm giác vẫn không thể hiểu tại sao?
Nghĩ vậy cô cũng chỉ biết thở dài ra chẳng biết có phải hay không nhưng cái giấc mơ cũng khiến Lệ Y không biết bao nhiêu lần phải nổi cả da gà lên.

Trong lúc cô còn đang suy ngẫm lại, bỗng từ đâu xuất hiện tiếng bước chân.

’Ken két không khác gì là tiếng cửa gỗ vậy, nhưng nó lại khác là đi chứ không phải là mở cửa.

Lệ Y nghe thấy tiếng bước chân có chút giật mình, hai mắt nhìn về phía cánh cửa.

Chỉ thấy một bóng người gầy gò từ từ đi về phía trước, trong tay cầm lấy một con dao mà tiến lại gần.

Nhìn thấy bóng dáng trước mặt cô có chút sợ hãi, không nghĩ nhiều mà đầu quay về hướng đằng sau không quên lấy chiếc chăn mà chùm lên trên đầu.

Vừa mới làm xong thì tiếng mở cửa cũng vang lên, một người đàn ông mặc trên mình bộ đồ cộc tay, tóc bạc phơ chầm chậm đi tới phía truoc.

Lệ Y nghe thấy tiếng bước chân cô sợ hãi tới mức định đưa hai tay lên cầm lấy chiếc chăn định đắp hẳn lên, nhưng những hành động này đều đã bị ông ta nhìn thấy hết.

Thấy cô định đắp hẳn lên mặt, tay nhanh hơn não ông ta liền vội tóm lấy tay bên phải của cô.

"Cô gái định giả vờ sao?"
Lệ Y bị nắm lấy tay giật mình, cả mặt đều quay lại về phía ông ta, nhìn người đàn ông trước mặt cô sợ hãi mà nói lớn.

"Ông…bỏ tay tôi ra.

"
Cô cố gắng vùng vẫy hết sức nhưng đổi lại chỉ là vô ích, có lẽ sức của một người thiếu nữ hơn hai mươi tuổi không đủ để chống lại người lớn tuổi hơn mình.

Người đàn ông nhìn thấy vậy ông ta càng cảm thấy hứng thú mà từ từ tiến tới chỗ cô, lộ rõ hẳn vẻ mặt thỏa mãn, còn cô thấy vậy không kìm được mà lấy tay trái ra định đánh lén.


Nhưng sao mà biết trước được ông ta đỡ lấy tay của cô, Lệ Y nhìn thấy vậy hy vọng một chút nhỏ nhoi vừa rồi tất cả đều trở nên vô nghĩa vậy.

"Hừ, vậy mat còn đánh lén được, đúng là loại đàn bà không biết thân biết phận.

"
"Bỏ ra.

"
Lệ Y vùng vẫy cả người không ngừng lăn qua lăn lại, thay vì bỏ ra ông ta ngược lại còn ghì chặt tay của cô hơn, từ từ tiến đến gần mà khẽ thì thầm.

"Có muốn hay không cô đều sẽ được hưởng trọn thôi, đừng có chống đối bởi vì tất cả đều trở nên vô nghĩa mà thôi.

"
Nói được câu đấy, ông ta khẽ nở nụ cười từ đầu chui ra một thứ quỷ dị.

Lệ Y mệt mỏi kiệt sức dù cho có chống cự đi chăng nữa tất cả đều trở nên vô ích, lúc mà hai mắt chuẩn bị nhắm lại, từ đâu nghe thấy tiếng ’khè khè.

Cô nghe được tiếng quen thuộc, bỗng chốc từ kiệt sức trở nên ngạc nhiên.

’Cái tiếng này…không lẽ là…
Nghe thấy tiếng quen thuộc, cả người cô không ngừng run rẩy lên theo phản xạ, ánh mắt vừa rồi còn hiện hẳn sự sợ hãi bỗng chốc hoảng loạn lên.

Lệ Y không muốn ở lại thêm nữa, cô không nghĩ nhiều mà lấy hai chân mình trực tiếp đá ông ta.

Người đàn ông bị đá văng ra xa ở đằng sau bức tường, còn cô từ từ đứng lên nhìn thẳng về phía ông ta không quên nói.

"Giúp hóa ra cũng là một mục đích, không ngờ tôi cứ nghĩ ông là người tốt, ai dè đâu vốn chỉ là kẻ lưu manh.

"
Dứt lời Lệ Y không nghĩ nhiều trực tiếp chạy thật nhanh, tay không quên cầm quyển sổ ở bên cạnh.

’Thật sự…tất cả đúng là ác mộng đối với mình mà.



 
Chương 44: 44: Than Nhưng Chỉ Biết Than Chính Mình


Lệ Y chạy thật nhanh vừa chạy cô không ngừng rơi những giọt nước mắt.

Tại sao? Tất cả mọi chuyện lại xảy ra đến với mình như vậy chứ? Cứ nghĩ là gặp được người tốt ai dè hóa ra là kẻ lưu manh, thật sự…
Cô vừa chạy vừa không ngừng tự trách bản thân tại sao lại tin người trước mặt là người tốt.

Đôi mắt đỏ hoe lên dây thần kinh liền căng ra, có lẽ là do nghĩ nhiều nên như vậy chăng?
Trong không gian chỉ có cây cối cộng thêm vào là những cơn gió đang không ngừng thổi về hướng bên phải, tóc của cô theo gió mà bay về hướng đấy.

Nhưng giờ cô cũng chẳng còn quan tâm nữa thứ trước mắt chính là chạy và chỉ có chạy trong tâm trạng trở nên hỗn độn, hoản loạn của nữ nhân.

"Cô đứng lại đó cấm được chạy.

"
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông thay vì quay lại để chứng kiến xem liệu đó có phải là ông ta không, thì Lệ Y không hề làm vậy ngược lại mà cắm cúi đầu chạy thật nhanh không muốn quay lại để nhìn.

Làm ơn đừng có đuổi theo tôi nữa, thật sự tôi không muốn những chuyện kỳ quái xảy ra bên cạnh mình đâu.


Chỉ nghĩ trong thân tâm cô đâu dám nói ra thành lời, những cảnh tượng hay giấc mơ vừa rồi từng trải cô làm sao mà có thể dễ quên được tất cả cứ như ác mộng vậy?
Chỉ có chạy và chạy trong đầu của Lệ Y, đến khi chỉ còn đến đường cùng cô khẽ ngẩng đầu lên.

Thay vì trước mặt cô là có người khác ngược lại là một bức tường được xây bằng gạch đỏ lẫn xi măng trát lên, phải nói là cao hơn cả người của Lệ Y.

Thấy thứ trước mặt sự hy vọng nho nhỏ vừa rồi còn nghĩ sẽ có ai đến bây giờ bị dập tắt bởi bức tường trước mặt, theo phản xạ mà khuỵu gối xuống đất, ánh mắt vô hồn mà nhìn về trước.

Người đàn ông một lúc sau cũng chạy đến nơi hình ta thấy cô thì không biết nên nói gì, giọng nói thở hồng hộc ánh mắt nhìn Lệ Y đang ngồi ở dưới đất.


"Ha, vậy giờ cô chạy được đường nào nữa đây? Nói xem nào?"
Cô nghe được những lời mà ông ta nói chỉ biết im lặng chẳng nói năng gì cả, thấy phản ứng như vậy ông ta khẽ nhếch mép lên mà nói.

"Tiếc ghê ta một con cừu non bé nhỏ bây giờ lại trở thành con mồi của sói, Haizz chẳng biết bây giờ ta nên làm gì đây nhỉ?"
Vừa nói người đàn ông từ từ tiến về phía của Lệ Y, vẻ mặt lộ rõ vẻ đắc ý, còn cô chỉ biết im lặng mái tóc dài mượt mà giờ bị ánh sáng của mặt trăng chiếu vào.

’Vậy hóa ra…tất cả đều sẽ kết thúc ở đây sao?
Nghĩ vậy Lệ Y khẽ nhắm mắt lại nước mắt khẽ rơi xuống má của cô.

"Nào chuẩn bị đi.

"
Không.


Bàn tay phải của ông ta từ từ hướng về phía của cô, lúc Lệ Y nghĩ rằng bây giờ mọi thứ đã kết thúc bỗng từ đâu ra có ai đó nắm chặt lấy cổ tay của ông ta.

"Hửm?"
Ở nghiên thấy cổ tay của mình bị kẻ nào đó nắm chặt lạ, ông ta tò mò mà nhìn về phía bên cạnh chị thấy trước mặt mình là một người phụ nữ lạ mặt, gương mặt đeo lên là một cái mặt nạ chị để lộn mũi và môi còn đôi mắt đã bị che hẳn.

"Ngươi là ai?"
Thay vì trả lời người nữ nhân bí ẩn đó không hề nói gì cả im lặng, ngược lại còn hất mạnh bàn tay của ông ta ra mà nói.

"Đừng có làm cái chuyện dơ bẩn đấy với người chứ? Ông xem lại ông đi chỉ là một ông già gần bảy mươi tuổi thôi mà lại còn sợ, chứ đi ép người trẻ sao thật sự muốn làm cái chuyện xấu hổ đấy vậy sao?"
Nghe thấy kẻ ở trước mặt dạy đời mình, ông ta khẽ nhíu mày lại mà quát lớn.

"Kẻ như người chỉ là trẻ mà có quyền lên mặt dạy đời ta sao? Ta nói cho ngươi biết người cũng chỉ là đứa rẻ ranh vậy mà còn thích dạy người lớn tuổi sao?"

Lệ Y thấy tay ông ta không chạm vào mình vì tò mò mà cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy người trước mặt mình là một người phụ nữ mặc áo choàng dài, hơn nữa còn ở đằng sau che chắn cho mình.

"Cô…"
Nghe thấy có tiếng nói ở đằng sau người phụ nữ sẽ quay đầu lại, còn cô khi nhìn thấy người lạ ở trước mặt không những không sợ hãi mà ngược lại ánh mắt hiện rõ sự buồn rầu.

"
’Cô gái này… Tại sao thái độ tự dưng lại chuyển sang buồn bã, không lẽ…
Nghĩ lại người phụ nữ quay đầu về hướng của người đàn ông đang ở trước mặt mình khi anh nhíu mày lại mà chất vấn.

"Tôi không ngờ loại như ông lại như vậy, một con người không chút nhân tính.

"
Thấy người phụ nữ nói vậy ông ta không những không sợ mà ngược lại còn cười lớn hơn mà nói.

"Haha việc gì mà ta lại phải sợ? Phụ nữ mấy người vốn chỉ để phục vụ cho đàn ông thôi dù bọn ta có già đi chăng nữa thì trách nhiệm của mấy người vẫn vậy, chẳng có gì có thể thay đổi cả.

"
Nghe thấy những gì ông ta nói người phụ nữ càng tức giận hơn khẽ nhíu mày lại, định nói chuyện với ông ta thì bị Lệ Y chen vào nói.

"Ông thôi đi cái gì mà phụ nữ chỉ để phục vụ, một kẻ già hèn mọn như ông bọn tôi vốn chẳng để tâm.

Mấy cái kẻ dê già hơn nữa con không biết chừng mực vậy mà còn dám giở thủ đoạn như vậy? Đúng là không biết điều mà.

"
Ông ta nghe những gì mà cô nói sắp mặt trở nên khó chịu hơn mà nhăn lại.


"Cô…"
"Nói tới đây đủ rồi, tôi không biết ông có ý định làm gì? Nhưng tôi nói cho ông biết đừng nghĩ mình già thì thích làm gì thì làm.

"
Giọng người phụ nữ vang lên ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía ông ta, còn Lệ Y thấy một người lạ trước mặt cô cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cũng thấy lạ lẫm.

’Sao mình… Lại có cảm giác người đang bảo vệ mình trước mặt cảm thấy quen thuộc như vậy?
Chẳng biết có phải là do suy nghĩ hay không nhưng trong thân tâm mách bảo cô rằng, người đang bảo vệ mình thật sự rất quen nhưng còn việc biết tên họ thì cô không biết nên làm gì?
Thấy người lạ mặt phá đám chuyện của mình, ông ta tức giận tới nỗi nghiến răng ken két, từ từ lùi về đằng sau khẽ nhíu mày lại mà nói lớn.

"Coi như hôm nay ta tha cho cô bởi vì có kẻ đến trước, nhưng lần sau sẽ không có lần thứ hai đâu bởi vì chính tay ta sẽ là người bắt cô và dạy cô biết thế nào là muốn chạy hoặc chết?"
Nói rồi ông ta không quên đưa bàn tay phải lên đặt ở giữa làm hành động như một con dao xuyên hẳn qua cổ vậy, nhìn hành động kỳ quái Lệ Y không dám nói gì chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

"Ông đừng có mà dọa nạt người khác, cút xéo luôn khỏi đây đi.

"
Nói rồi người phụ nữ hai tay đặt nhẹ trên vai của cô, quát lớn người đàn ông trước mặt.

Ông ta thấy vậy cũng chẳng muốn tranh luận hay nói gì chỉ biết thở một cái rồi chạy đi.

Nhìn thấy ông ta rời đi trong lòng Lệ Y cảm thấy thoải mái hơn bao phần, bàn tay đặt hai bên vai của người phụ nữ kia cũng dần dần bỏ xuống.

"Gặp kẻ đúng là thần kinh mà, mình thật sự không hiểu sao lại có loại này nữa.

"
"Cảm ơn cô.

"
Một giọng nói ở bên cạnh vang lên, người phụ nữ nghe thấy đầu quay về hướng của Lệ Y.

"Hửm? Sao vậy?"
Cô ngại ngùng mà tránh ra hướng khác khẽ cúi đầu xuống rồi nói.


"Cảm ơn cô vì đã giúp tôi, thật sự…nếu không có cô chắc chắn tôi đã bị ông ta làm chuyện mà tôi có lẽ không thể quên.

"
Nói rồi cả người Lệ Y không ngừng sợ hãi, vẻ mặt mếu máo như thể sắp khóc vậy, thấy vậy người phụ nữ chỉ khẽ cười nhẹ thở dài một hơi mà đáp.

"Không sao không cần phải cảm ơn tôi đâu, dù sao những kẻ ở trong làng đều như vầy, đa phần đều có suy nghĩ là phụ nữ sinh ra chỉ để phục vụ nên cô mặc kệ đi cứ coi như chưa từng nhìn thấy chuyện này đi.


Nghe vậy Lệ Y mới bình tĩnh lại ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ rồi nói.

"Ừm, cảm ơn cô.

"
Nói rồi cô đi từ từ rời đi, rời khỏi con ngõ vắng vẻ bàn chân bước những bước chân nặng nề mà đi, vừa đi vẻ mặt cô vẫn hiện lên như vậy, vẫn là sự buồn rầu khó mà tả nổi.

’Mọi thứ… Thật sự nó khó tới mức mà mình chẳng biết nên làm gì cả…không biết bây giờ cha đang ở đâu nữa?
Không hiểu vì sao tự dưng cô lại tự dưng nhớ tới cha, có lẽ là vì do nhớ hoặc phải chăng muốn có ai để trò chuyện nên mới vậy sao?
Chẳng biết là nguyên nhân gì hoặc lý do gì nhưng bây giờ trong thân tâm của Lệ Y chỉ có vậy giấc mơ hay cả chuyện người đàn ông vừa rồi cô vờ như chẳng quan tâm nữa, thay vào là nhớ ông ta.

Chồng không gian tĩnh mịch của màn đêm chả có mặt trời gì cả thay vào là bầu trời đen cùng với đó là những ngôi sao nhỏ ở trên cao và cả ánh trăng đang ở đấy một tiếng nói hay đóng tiền điện cũng không của, tất cả đều chìm vào trong tĩnh lặng chỉ có mỗi bước chân của cô là đi trên con đường vắng vẻ với tâm trạng rối bời không biết nên nói gì hơn.

’Thật sự… Thay vì nhớ nhung những ngôi sao trên cao kia thật tuyệt bởi vì chẳng hề cô đơn thay vào là ấm áp vì có cả ánh trăng lẫn mây mù, còn mình thì…
Nhìn lại thực tại và ở trên cao Lệ Y thay vì cảm thấy thú vị, cô chỉ thấy nhạt nhẽo chẳng hề thấy thứ gì gọi là vui cả.

Có lẽ những chuyện vừa rồi xảy ra đều không phải là thứ mà cô muốn, nhưng làm sao biết được dù có muốn hay không, đều là do ông trời định sẵn muốn trốn tránh thì vẫn sẽ đến và vẫn sẽ xảy ra chẳng ai có thể nào mà ngăn cản được.

"Cuộc sống mà lại bây giờ mình có than tới mức nào hay muốn trách ai đi chăng nữa thì cũng chỉ biết than với chính mình, bởi chẳng có ai làm gì mà mình có thể tin tưởng, tất cả đều đã biến mất một cách trong lặng lẽ.



 
Chương 45: 45: Theo Dõi


Lệ Y dường như chẳng còn thích cái cuộc sống trước mặt nữa, cô từ từ bước chân trên con đường vắng vẻ vốn chả có lấy một bóng người nào.

Dù có làm vậy, nhưng cô đâu biết của ai đó đã theo dõi mình từ đầu cho tới cuối một người con gái khác, hai tay đặt lên trên bức tường lấy lực mang ngó đầu nhìn hành động của Lệ Y.

’Chị ta…liệu thật sự là Lệ T chăng? Tại sao giác quan của mình mách bảo rằng người ở trước mặt mình và cả bóng dáng ở sau lưng chẳng khác gì Lệ Y?
Vì tò mò mà Diệp Hạ quyết định theo dõi Lệ Y, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm dường như không muốn bỏ qua vậy dù chỉ là một chút cũng không còn cô thì không hề hay biết chuyện gì cả vẫn cứ như vậy, cứ đi.

Càng bước đi thì Diệp Hạ cũng càng đi theo sau bất nhiều, Lệ Y đang đi bỗng dưng đứng khựng lại.

’Cái cảm giác này…tại sao mình lại có cảm giác có kẻ nào đó…đang theo dõi mình vậy?
Diệp Hạ thấy cô đứng khựng lại cũng đoán được suy nghĩ của Lệ Y, không nghĩ nhiều mà vội trốn đằng sau bức tường còn cô thì quay đầu nhìn lại.

Vốn không gian trước mặt chẳng hề có ai cả, thậm chí đến một cái tiếng gió cũng chả thấy đâu, nhìn thấy không gian như vậy cô chỉ biết nhấp máy mắt hai lần bình tĩnh lại mà nghĩ.

’Chuyện quái gì xảy ra vậy? Không lẽ là do mình nghĩ nhiều quá nên mới sinh ra ảo giác chăng?
Chẳng biết có phải do suy nghĩ hay không nhưng cái cảm giác của đôi mắt nhìn về phía mình cảm thấy khó chịu biết phần nào, đến cả Lệ Y có chút nghi ngờ trong đầu không ngừng nghĩ.

’Liệu…là do ảo giác thật hay là do mình nghĩ nhiều quá chăng? Nhưng cái trực giác của mình có kẻ nào đó đang lén lút theo dõi mình? Nhưng lúc mình quay đầu lại chẳng hề thấy ai thật sự là do ảo giác chăng?
Chẳng biết có phải là do suy nghĩ hay không, Lệ Y nhìn một lúc lâu khẽ nhíu mày lại một lúc sau mới đi tiếp.

Thây cô từ từ đi xa hẳn Diệp Hạ mới từ từ ló đầu mình ra nhìn về phía trước.

"Haizz, không ngờ chị ta lại tinh đến vậy? May ra mình còn trốn ở đằng sau bức tường chứ không chắc đã bị phát hiện từ lúc nào không hay rồi, lúc đó thật sự mình chỉ biết ngồi đấy mà xem kịch thôi vậy.

"

Nói rồi việc theo dõi vẫn là vậy, có thể nói cái sự tò mò trỗi dậy trong con người của Diệp Hạ, dường như không muốn dừng lại vậy.

Vẫn cứ đi tiếp theo dõi tiếp, đến một lúc sau Lệ Y tới nơi.

Nhìn thấy căn nhà cũ kỹ trước mặt bất giác cô không kìm được khẽ nở nhẹ nụ cười, đôi mắt vừa rồi còn buồn bã bỗng có chút vui vẻ lại.

"Thật sự…căn nhà mà bao lâu nay vẫn giữ nguyên thật sự là may mắn.

"
Nói rồi cô nâng chân mình lên bước những bước đi thật lớn mà vào trong căn nhà, Diệp Hạ đứng ở đằng sau nấp vào thân cây, thấy căn nhà cũ kĩ trước mặt mình mà khẽ nhíu mày lại nói nhỏ.

"Cái căn nhà này…chẳng phải là của Thanh Nhã sao?"
Nói rồi không kìm được bàn tay nắm chặt lấy thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngôi nhà chứa đầy sự giận dữ.

"Nếu có người biết được ngôi nhà này…chỉ có mỗi mình Lệ Y là biết được, không lẽ người vừa đi vào vừa rồi là Lệ Y chăng?"
Nghĩ tới đây Diệp Hạ khẽ nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt đẹp đẽ xinh xắn vừa rồi liền đổi thành đôi mắt không hề có con ngươi.

"Haha, vậy là có trò mới để chơi rồi ta? Thật đúng là thú vị mà.

"
Bàn tay phải khẽ để nhẹ lên trên cằm, lộ rõ hẳn ánh mắt đáng sợ không hề có chút con ngươi nào chỉ là một màu trắng đục.

Sợi tóc ở trên đầu thay vì đen óng mượt mà giờ chuyển thành những con giòi đang ở một bên một sợi tóc.

Những con giòi ở trên tóc không phải dừng lại cả thay vào là di chuyển lúc thì có con thì có lúc đứng im còn có con thì lúc đầu quay về hướng này lúc sau quay về hướng kia.


"Lệ Y à…xem như tôi sẽ giết cô trước vậy.

"
Quả không sai người ở trước mặt vốn không phải là Diệp Hạ mà là Uyển Nhị đang điều khiển hành động lẫn lời nói của cô.

’Tsk, xem ra mình không nên coi thường con bé đó rồi, cứ nghĩ là đã chết rồi ai ngờ đâu vẫn còn sống sờ sờ, xem ra phải trừ khử tận nơi vậy.


Nghĩ vậy Diệp Hạ từ từ đến căn nhà, ngôi nhà cũ kĩ hầu như chẳng có cái gì gọn gàng cả nói đúng hơn là đồ đạc bên trong vốn đều là bụi bẩn, còn ở trên trần nhà được lắp bằng gạch ngói đỏ, có một bên thì kín bên còn lại thì hở nửa ra.

Lệ Y nhìn xung quanh cảm giác quen thuộc khiến cô khẽ xoay người mấy lần nhắm mắt thật chặt mà cảm nhận.

"Đúng thật, ngôi nhà này giờ vốn chẳng còn ai ở nữa, nhưng cảm giác đã gắn bó lâu năm như vậy, mình vẫn quen hơn, nhất là khi có cả mẹ ở bên cạnh nữa.

"
Vẻ mặt vừa rồi còn vui vẻ không biết bao nhiêu lần mà nở nụ cười giờ vụt tắt mất, Lệ Y không muốn nói từ ’mẹ nhưng việc không có bà ở bên cạnh cũng khiến cô cảm thấy tủi thân có chút mệt mỏi, chẳng biết nên nghĩ gì cả.

"Mẹ…con thật sự…rất…rất là nhớ mẹ…"
Nghĩ lại cảnh tượng hồi còn nhỏ lúc Lệ Y vẫn chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, ở trong vòng tay của bà cảm giác an toàn lẫn vui vẻ cứ hiện lên trong đầu cô.

Tay tuy đã cầm quyển sổ, nhưng vì do nhớ nhung hoặc là do không muốn nghĩ lại mà cô nắm chặt lấy cuốn sổ, dù không rơi nước mắt nhưng việc buồn bã vẫn không thể nào mà phai ra được.

"Ước gì mẹ vẫn ở bên cạnh con…không biến mất mà vẫn đồng hành cùng con.


"
Vừa mới dứt lời không xa có một giọng nói nào đó vang lên, hơn nữa còn quỷ dị mà vang dài ra.

"Nhớ Thanh Nhã sao? Thật sự đúng là khiến người ta phải cảm động mà.

"
Lệ Y còn đang nghĩ lại mọi chuyện nghe thấy tiếng nói của ai đó cô từ từ quay đầu lại, đứng trước mặt mình một con quái vật với làn da tím lịm nhớp nháp đôi mắt trắng đục không hề có con ngươi, có khi để ý thấy sẽ có hai bên mắt là một con giòi không ngừng lúc nhúc ngọ nguậy, có khi một lúc là lồi ra, lúc thì tụt vào bên trong.

Mái tóc mỗi sợi đều có một con giòi, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Lệ Y không dám tin, bàn tay che lại mũi và miệng mình lại khẽ nhíu mày lại.

’Cái thứ này…là sao vậy? Mình chưa gặp bao giờ cả?
Một con quái vật trên đầu là giòi cả mắt lẫn miệng đều kín giòi, không có chỗ nào là không có cả.

Lệ Y nhìn thấy vậy, dọa sợ tới nỗi khiến cô không tự chủ được mà bước chân từ từ lùi xuống.

"Lệ Y…không ngờ có ngày ta và con lại gặp nhau được như vậy?"
"Con?"
Nghe thấy con quái vật nói mình là ’con hơn nữa còn biết tên mình, cô có chút khó tin vẻ mặt hiện rõ sự hoảng hốt nhưng vẫn cố kìm chế lại nhắm chặt mắt mà hỏi thẳng thừng.

"Nếu ngươi biết tên thật của ta, hơn nữa còn gọi ta là con…đừng có nói là bà đấy nhé, Uyển Nhị?"
Uyển Nhị thấy cô đoán được tên mình, không kìm được mà khẽ nhếch mép lên mà cười lạnh một cái.

"Không hổ danh là người con gái mà cha con tự hào, Lệ Y thông minh xinh đẹp vẫn y như ngày nào, chỉ có điều vết sẹo ở giữa mặt con giờ đã chẳng còn thấy nữa đâu, ta nhìn thấy con không còn vết sẹo nữa cảm giác con là người khác vậy đấy, Lệ Y.

"
Thấy bà ta nói vậy Lệ Y thay vì tức giận khẽ mỉm cười lại, không nghĩ nhiều mà thẳng thừng đáp trả.

"Cảm ơn dì đã đưa cho con lời khuyên, có lẽ con cũng đã nhận được câu trả lời xác thực rồi nhỉ?"
"Xác thực?"
Nghe thấy câu đó bà ta vẫn chưa hiểu chuyện gì khẽ nhíu mày lại mà hỏi.


"Ý con nói là sao, Lệ Y? Xác thực, ta đã làm gì mà khiến con phải nói con đã có câu trả lời xác thực vậy?"
Thấy bà ta nói vậy sắc mặt còn sợ hãi trên gương mặt vừa rồi của Lệ Y, bỗng chốc thu lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn mà nói.

"Nếu tôi không nhầm thì, chắc chắn cái việc vì sao tôi có vết sẹo cũng là một tay dì tạo nên đây có đúng không?"
Nghe thấy vậy Uyển Nhị vừa rồi còn khẽ cười bỗng trở nên im lặng hơn, nụ cười vừa rồi thu lại là gương mặt lạnh lùng.

"Đúng là không hổ danh là Lệ Y con gái của Thanh Nhã, đoán có khi đúng rồi đấy đúng thật một tay vết sẹo mà cô có được đều là một phần do tôi làm nên, nhưng may ra cô cũng phải cảm ơn tôi vì chưa kết thúc đi cái mạng sống nhỏ bé của cô đâu, còn không thì Lệ Y cô vốn đã được đoàn tụ với mẹ mình rồi.

"
Nói rồi bà ta không kìm được cảm xúc trực tiếp cười lớn lên, Lệ Y nhận được câu trả lời bấy lâu nay muốn biết thay vì là một người sợ hãi cô nắm chặt lấy tay mình ở bên trong,
"Ra vậy, haha…"
Cô cố gắng cười thật to để che đi cái gọi là yếu đuối của bản thân nhưng sao không thể được, tất cả những gì từng trải đều khiến cô càng không thẻ tin vào cuộc sống dù nữa vậy.

"Không ngờ từ trước tới giờ mình luôn là một con rồi bị điều khiển một cách mù quán, vậy nên nếu thế người đáng thương nhất chắc chỉ có mình tôi ha.

"
Uyển Nhị nghe những gì cô nói bà ta cũng bó tay chỉ biết nói một câu.

"Ta đâu thích vậy ha, ai biểu do sự tin ngươi với cả ta cũng có cần cô phải tin người đâu? Bây giờ biến chính mình trở nên như vậy thì đi mà chấp nhận đi.

"
"Bà im đi.

"
Lệ Y tức giận cô trực tiếp quát lớn, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ mà nhìn về phía bà ta, nhíu mày lại.

"Bà đừng nghĩ bà là mẹ kế thì thích làm gì thì làm, Uyển Nhị bà nói đi cha tôi hiên đang ở đâu? Chẳng lẽ bà đã ra tay giết ông ấy?"

 
Chương 46: 46: Cứ Nghĩ Được Cứu


Thấy Lệ Y nghi ngờ bà ta chẳng những không sợ ngược lại còn đáp.

"Nếu cô nghĩ ra hèn nhát tới nỗi khiến phải giết cha cô, thì cô nên tự suy nghĩ lại đi Lệ Y thật sự việc gì mà khiến ta phải ra tay làm bẩn tay mình chứ?"
Nói rồi đầu của bà ta liền nghẹo sang một bên, Lệ Y thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày lại cả bàn tay liền rút lại.

"Nếu vậy…không lẽ là do ông ấy tự bỏ đi sao? Không phải là do bà giết ông ấy?"
“Thông minh đấy, đúng thật là tự ông ta bỏ đi nên ta mới nói vậy, mà giờ tất cả những gì cô thắc mắc ta đều nói rồi đấy và giờ việc kết thúc đi cái mạng sống nhỏ bé, chắc ta cũng nên làm ha?"
"Bà…"
Còn chưa kịp để Lệ Y nói tiếp, quái vật liền giơ bàn tay phải lên không chần chừ mà bắn thứ gì đó về hướng của cô.

Lệ Y bị bắn văng ra xa, hứa tay bị ghim vào bức tường.

"Cái…"
Cô đưa hai mắt nhìn hai tay mình, tất cả đều bị ghìm chặt một thứ gì đó chẳng biết là thứ gì, cô cố gắng dùng hết sức lực mà lôi mạnh ra.

Nhưng dù cố dùng hết sức lực, đổi lại vẫn như vậy có cố gắng thi chỉ có bàn tay là chuyển động được, còn về việc muốn thoát ra là điều vô ích.

"Tại…Tại sao?…"
"Ngươi muốn thoát ra đúng không?"
Giọng nói của bà ta vang lên, Lệ Y đổ dồn tất cả ánh mắt về phía của bà ta khẽ nhíu mày lại.

"Ha, việc gì lại phải vậy? Một kẻ hèn nhát như bà thì mới tìm đến đây? Vì muốn giết tôi nên phải tìm đến căn nhà cũ kĩ này?"
Lệ U giờ chẳng hề lộ vẻ mặt sợ hãi nay nhút nhát nữa, thay vào là nhìn thẳng mặt vào bà ta cô chỉ biết cắn răng lại ánh mắt nhìn bà ta đầy oán khí.

"Haha, nếu ngươi nói ra như vậy, chắc ta sẽ tặng một món quà bất ngờ thay cho lời cảm ơn ha.

"
Nói rồi con quái vật liền giơ tay lên không nghĩ nhiều mà bắn thứ đấy về phía của Lệ Y, bắn đúng trên người của cô.

"Gì…Gì vậy…?"

Cô cúi xuống nhìn một chất lỏng màu trắng đục ở trên người mình, hơn nữa cô còn để ý thấy có một cái gì đó nhỏ xíu chẳng khác gì như quả trứng vậy.

Nhìn thứ trước mặt mình cô bỗng cảm thấy hình như có chút quen quen.

"Đừng nói là đây là trứng giòi ?"
Uyển Nhị thấy cô nói đúng liền khẽ nhếch mép cười vỗ tay như để tán thưởng rồi nói.

"Chính xác, cái bé bé kia chỉ nhỏ bằng một hạt bụi chính là trứng giòi, còn chất lỏng trắng đục đấy là thứ sẽ đẩy việc giòi trưởng thành hơn mà bắt đầu sinh sản hơn, quá trình sẽ không ngừng xảy ra chỉ chốc lát mà nó sẽ ở hất trên cơ thể của cô.

"
Nói rồi bà ta không quen nở một nụ cười quỷ dị, còn cô sau khi biết được mọi thứ cả người dường như đều suy sụp vậy, không dám tin.

Cơ thể liền run rẩy ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía bà ta mà nói lớn.

"Bà…"
Nhìn thấy phản ứng của Lệ Y, bà ta đắc ý hai tay khoanh lại vào nhìn rồi nói.

"Để ta xem bây giờ liệu trong cái trường hợp này, cô có thể làm gì được đây, Triệu Lệ Y?"
Nói rồi những con giòi bắt đầu phất triển từ một con cho tới cả một đống, nhìn sự trưởng thành của những con giòi, Lệ Y sợ tới nỗi không dám nhìn thẳng cô nhắm chặt hai mắt lại với nhau, quay đầu về phía khác.

Còn những con giòi đang không ngừng di chuyển trên cơ thể của cô.

Một con thì di chuyển về hướng nách còn một con hoặc mấy con di chuyển có khi còn có con di chuyển về hướng đùi, đặc biệt hơn có một con giòi phát trên thật sự phải nói là vượt hơn tất cả con giòi khác.

Một con giòi phải nói là to lớn, lớp vỏ trắng nhà cộng thêm đầu là đen lẫn pha vào là đỏ, chầm chậm quấn vào cơ thể của Lệ Y.

"Ư…"
Lệ Y dù có cố gắng không dám phát ra một tiếng động nào dù chỉ là một chút, có lẽ vì do đau đớn hoặc phải chăng đã chạm tới chỗ hiểm nên mới vậy?
"Thật sự không ngờ giờ mình được ở trên cơ thể của một nữ nhân xinh đẹp như này.

"

Giọng con giòi phát ra thay vì nói những tiếng rè rè, ngược lại là nói được hẳn tiếng việt, Uyển Nhị thấy vậy bà ta không dám tin giòi lại có thể nói.

Hai mắt có chút ngơ ngác lúc thì nháy một lần rồi hai ba lần một lúc, bà ta mới lấy lại ổn định được mà nghĩ.

’Nếu con giòi nói được? Thật sự đúng là khiến mình không tin nổi mà cũng được của nó đấy.


Nói rồi con giòi quay lại nhìn thân thể tr.ắng nõn nà và thân hình chuẩn chỉnh của Lệ Y, không nghĩ nhiều đuôi của nó mạnh bạo liền trực tiếp xé rách quần áo của cô.

"AAA…"
Mặc dù cô đã nhắn mắt thật chặt nhưng vẫn cảm nhận được có kẻ nào đó đã xé quần áo của mình, vì xấu hổ lần sự ngại ngùng mà Lệ Y quay đầu về hướng khác mặt không ngừng đỏ ửng lên.

’Kẻ nào vậy mà lại dám…
Lệ Y không dám tin kẻ trước mặt vậy mà lại xé rách quần áo của mình ra, thậm chí cô còn có thể nghe được ra tiếng ’Soạt một cái.

Nhưng cô đâu biết rằng người ở trước mặt vốn không phải là con người mà là một con giòi đang nhìn mình một cách thèm thuồng.

Nước dãi của con giòi từ từ chảy xuống, thay vì nên nói là chảy từ từ, ngược lại là toàn những cục nước dãi to xuống dưới sàn nhà, có khi còn ở trên người của cô.

Ngửi thấy mùi khó chịu Lệ Y buồn nôn tới nỗi suýt nôn ra, mắt khẽ nhíu lại mà nhìn người trước mặt.

Thay vì như những người khác, ngược lại xuất hiện trước mặt cô chính là một con giòi to khổng lồ chỉ có một con mắt duy nhất ánh mắt nhìn chăm chăm về phía của Lệ Y.

’Gì…Gì vậy?
Nhìn thấy cảnh trước mặt cô sợ tới nỗi cả người không ngừng run lên, mồ hôi rơi xuống có khi ướt cả trên vai.

’Cái thứ này….

Không lẽ là giòi?
Nhìn một con xoay khổng lồ trước mặt mình, hơn nữa cơ thể của nó còn phải hơn cô gấp hai, gấp ba lần có thể nói không như những con giòi bé khác, mà thậm chí nó còn vượt hơn cả cơ thể con người.


’Loại này…ở đâu ra vậy?
Bây giờ không chỉ cô run sợ mà ánh mắt thậm chí còn hiện rõ sự hoảng loạn, chẳng hiểu vì sao thầy là những con khác thì lại là con giòi to này?
Khẽ nhìn xuống dưới người mình chẳng hề có bộ đồ nào cả, thậm chí một miếng vải che lại thân cũng không hề có, chỉ có mỗi áo ngực và quần bảo hộ ở dưới.

’Cái…
Lệ Y không dám tin khẽ liếc mắt nhìn về tay bên phải, xuất hiện trước mặt cô là hai, ba còn giòi nnhỏ vừa nhớp nháp vừa không ngừng bò trước mặt.

Nhìn thấy vậy cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, lông mày có chút nhíu lại, vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng.

"Lệ Y, cô thấy ta chuẩn bị món quà chu đáo không?"
Giọng nói của Uyển Nhị vang lên dường như muốn khiêu khích cô vậy, Lệ Y thấy vậy định cúi đầu xuống nhưng nhìn thấy tất cả từ đùi cho đến bắp chân, tất cả đều được bao bọc bởi con giòi.

Thấy vậy cô chỉ biết từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quái vật mà đáp trả.

"Hừ, dẫu sao tôi cũng nên cảm ơn cái món quà mà bà đặc biệt dành cho tôi, thật sự là muốn giết ngay lập tức đúng không?"
Lệ Y vừa nói không ngừng tỏ rõ thái độ khiêu khích, bà ta thấy vậy thay vì tức giận chỉ khẽ nở nhẹ nụ cười rồi nói.

"Tất nhiên, quà đặc biệt là do ta dành cho con thôi, Lệ Y vậy nên hãy cứ tận hưởng đi.

"
"Bà…"
Cô còn chưa kịp nói gì con giòi ở bên cạnh từ từ tiến tới, bàn tay ở ấu trùng mà nâng đùi của Lệ Y lên.

"Cái…”
Lệ Y quay đầu ra nhìn bên phải thấy con giòi nâng chân mình lên, cô hoảng sợ mà vội vàng nói.

"Cút đi đừng có chạm vào ta.

"
Mặc cho cô có giẫy giụa bao nhiêu, có nói bao nhiêu con giòi vẫn không hề có ý định buông tha cả, ngược lại còn thò ra cái lưỡi dài.

"Không.

"
Lệ Y không dám nhìn cảnh trước mặt chỉ biết quay đầu về hướng khác, còn con giòi thấy vậy chỉ biết nở nụ cười quỷ dị.


"Thiếu nữ này ở trước mặt như vậy, thật sự khiến ai cũng phải rung động mà.

"
Nói rồi đưa cái lưỡi của mình ra khẽ liếm mặt của cô từ trán thái dương xuống cằm.

Cô sợ tới nỗi chỉ biết quay đầu về chỗ khác mắt nhắm thật chặt không dám mở ra, dù chỉ là một phút cũng vậy.

Còn đang chuẩn bị được tận hưởng, bỗng dưng từ đâu ra có một giọng nói của ai đó vang lên.

"Thay vì làm một mình ít nhất ra cũng phải rủ ai đó để làm tiếp chứ?"
Một người đàn ông chầm chậm bước vào bên trong, không hề để tâm tới con quái vật ở đằng sau mình vẫn cứ đi thẳng một cách bình thản.

Uyển Nhị nhìn thấy có kẻ tự tiện vào bên trong bà ta khẽ nhíu mày lại mà nghĩ.

’Ông ta…là ai mà lại tự tiện đến đây? Định giải cứu cho con bé đó sao?
Nghĩ vậy tay bà ta đặt ở trên đùi bỗng chốc nắm chặt lại, còn con giòi nghe thấy giọng của người đàn ông chầm chậm quay đầu lại.

"Tsk, ngươi là ai tới đây để giải chứ con bé này sao?"
Nghe thấy câu đó người đàn ông không hề giận mà đáp trả.

"Haha, việc gì ta lại phải cứu con bé đó? Nó vốn đi nên được dạy dỗ lại thì hơn, vì dám xúc phạm tới ta.

"
Lệ Y nghe thấy tiếng ai đó cô từ từ mở mắt mà nhìn người trước mặt, thay vì cảm thấy vui vẻ ngược lsji là hiện lên sự hoảng sợ.

"Là…Là ông…"
Giọng nói lắp bắp cộng thêm không dám tin người ở trước mặt mình, con giòi ở bên cạnh nhìn thấy vậy có chút khó hiểu, vì còn chưa hiểu mọi chuyện trước mặt là gì?
"Ông với cô ta quen nhau sao?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể của Lệ Y, không nhịn được mà khẽ nhếch mép nhẹ lên, mà nói.

"Nếu bảo quen thì chắc chỉ được hôm nay thôi nhỉ? Dẫu sao ta cũng muốn cho cô ta biết thế nào là cảm giác đau đớn.

"

 
Chương 47: 47: Người Tới Cứu


Nghe thấy câu đấy Lệ Y cũng chẳng biết làm gì, cúi đầu xuống tâm trạng hiện rõ sự suy sụp, có lẽ vẫn chưa thể tin được.

"Tôi không ngờ có ngày lại gặp ông ở đây, ông vẫn như vậy là loại b.iến thái, thậm chí lại còn không biết nghĩ.

Nghe thấy câu đấy người đàn ông trở nên tức giận hơn, không kịp nghĩ nhiều mà đi tới chỗ Lệ Y một cái bạt tai.

"Hừ, người định dạy đời ta sao? Chỉ là một con oắt con vậy mà không biết đến ta? Thật sự loại như người vốn nên được dạy dỗ lại đấy.

"
Nói rồi ông ta liền khẽ cúi xuống mắt nhíu lại nhìn thái độ của Lệ Y, thay vì ghét hoặc thù hận cô lại không hề quan tâm ngược lại còn khẽ liếc mắt về phía ông ta.

"Tôi không biết bây giờ ông muốn làm gì? Nhưng cái việc mà ông làm chắc giờ cũng trở nên vô nghĩa rồi.

"
Liếc mắt nhìn một cái thể hiện rõ sự ghét bỏ, ông ta nhìn thấy không nhịn được liền trực tiếp đi tới chỗ của Lệ Y, hai tay nâng chân cô lên.

"Cái…"
Bị nâng một cách bất ngờ cô có chút hoảng hốt, nhìn thấy biểu cảm như vậy ông ta khẽ nở nụ cười quỷ dị.

"Sao vậy? Sao tự cô lại thấy hưng phấn? Bộ hành động này càng khiến cô thấy sướng sao?"
Người đàn ông khẽ ghé nhẹ vào tai của cô, không quên nói mấy câu, còn Lệ Y sau khi nghe được những lời như vậy cô vội lắc đầu thật mạnh giọng lắp bắp rồi nói.

"Không…Không phải, tôi chẳng hề thấy sướng gì cả thay vì nghĩ vậy hãy thả tôi ra đi.

"
Thấy cô chẳng những không cầu xin, ngược lại còn giở thái độ, người đàn ông không nghĩ nhiều bàn tay chầm chậm vươn ra trước ngực của cô, mà chạm vào.

"Ư…
Lệ Y bị ông ta chạm vào thay vì kêu một cách khiến ai cũng nghe thấy được, cô lại chỉ biết cắn chặt môi hai mắt nhắm lại, dường như không dám nhìn cảnh trước mặt.

"Giờ ta nên xé cái áo này ta, hay là cái quần ở dưới đây ta?"
Nghe được như vậy Lệ Y chỉ biết lắp bắp mà nói.

"Nhà ngươi…thật là loại b.iến thái.



Nghe thấy vậy ông ta liền khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ từ đùi của cô lên mà nói.

"Chẳng phải kẻ nào dám thách thức ta sao? Ta chỉ là đang trả lại những gì đúng thôi.

"
Nói rồi từ lúc nào không hay tay đã thò vào bên trong, Lệ Y nhìn thấy vậy cô ngạc nhiên tới nỗi chỉ biết trơ mắt mà nhìn, muốn che đi cũng không thể được bởi vì hai tay đều đã bị ghim ở trên bức tường.

"Hừm, cũng to phết ha nhìn thế này ngực cô chắc vốn dĩ sinh ra để cho đàn ông nhỉ?"
Vừa nói hắn không ngừng xoa mạnh, còn cô chỉ biết quay đầu ra hướng khác che lại sự ngại ngùng nói là vậy nhưng cả mặt đã đỏ lên từ lúc nào không hay? Đến cả nước mắt thậm chí khẽ rơi xuống trên má.

Con giòi ở bên cạnh thậm chí còn thè ra chiếc lưỡi dài bắt đầu liếm về chân lẫn đùi của Lệ Y.

Bị hai kẻ làm vậy cô chỉ im lặng, chẳng thể nói gì được.

Nhìn biểu cảm của Lệ Y, Uyển Nhị không nhịn được mà khẽ nhếch mép lên rồi nói.

"Thế nào rồi Lệ Y? Thấy vui khi ta tặng món quà này không?"
Lệ Y dù đã nghe thấy câu hỏi của bà ta, nhưng coi chỉ biết im lặng không dám nói câu gì cả có lẽ một phần là do người đàn ông kia nên khiến cô chỉ biết nhắm chặt mặt lại.

’Thật sự để xem ngươi có chịu đựng được không, Lệ Y?
Lúc người đàn ông kia định chạm thêm vào nữa, một bàn tay xuất hiện trước mặt của hắn, vì tò mò hắn khẽ quay về hướng bên trái.

Xuất hiện trước mặt hắn là một nam nhân mặc trên mình bộ đồ thanh lịch, cà vạt đỏ mái tóc bạch kim có khi khẽ nhìn thấy được cả đôi mắt đỏ.

"Ngươi là ai?"
Hắn ta nhìn thấy có kẻ lạ mặt liền vội nói lớn, mặc dù toát chút mồ hôi, nhưng hắn dường như muốn biết người nam nhân trước mặt này là ai?
Lệ Y nghe thấy hắn nói lớn, cô từ từ mở mắt ra xem để biết thứ gì mà khiến hắn ngạc nhiên.

"Bạch…Bạch Phong…"
Nhìn thấy anh cô như tìm lại được tia hy vọng vậy, không kìm được mà nước mắt rơi xuống.

Nam nhân nhìn thấy cô bị như vậy, hơn nữa trên người còn có giòi và những chất nhớp nháp khác, cả người trở nên tức giận hơn bàn tay nắm mạnh thật chặt mà nói lớn.

"Tôi không biết mấy người là ai? Nhưng hãy cút khỏi tầm mắt của ta ra, bằng không đừng biết lý do vì sao ta không nói trước.


"
Nói rồi anh liền liếc ánh mắt về phía hai người, con giòi cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Phong không nghĩ nhiều liền rời đi trước, để lại mình người đàn ông ở đấy.

Ánh mắt liếc về phía của người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy sát khí phải nói khiến ai cũng cảm thấy đáng sợ, đôi mắt màu đỏ hiện rõ nhất như là ma cà rồng vậy.

Hắn ta nhìn thấy đôi mắt đỏ của anh, cả người đều run rẩy không ngừng, giọng nói của hắn cũng trở nên lắp bắp hơn, tay không ngừng chỉ về phía anh mà nói.

"Ma…Ma cà rồng…"
Đối mặt với tình huống như vậy anh chẳng hề ngạc nhiên, ngược lại bước chân từ từ đi về phía của ông ta, ép sát gần mặt trầm giọng mà nói.

"Ai cho phép ngươi dám động vào người phụ nữ của ta hả?"
Bạch Phong vừa nói ánh mắt không ngừng lườm hắn một cái, gằn giọng mà hỏi.

Còn hắn nhìn thấy vậy chỉ biết lắp bắp vẻ mặt của hắn thì hoảng sợ, mồ hôi ở trên trán thái dương không ngừng rơi xuống.

"Ngươi là kẻ nào?"
"Hử? Kẻ nào? Cái này là việc ngươi cần biết sao mà phải nói ta là kẻ nào?"
Nhìn thấy ánh mắt lẫn sát khí khiến ai ai cũng phải sợ hãi, hắn ta bỗng chốc cảm thấy quen thuộc.

’Cái sát khí lẫn ánh mắt cảm giác y chang của Quỷ Thiếu vậy? Khoan không lẽ…
Nghĩ đi nghĩ lại hắn khẽ ngẩng đầu lên để xem lại suy đoán của mình, mặc dù sợ hãi nhưng hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.

"Anh…không lẽ là Quỷ Thiếu?"
Thấy có người nhận ra mình Bạch Phong không những không sợ hãi, ngược lại còn khẽ nhếch mép để lộ ra hẳn chiếc răng nanh của mình.

"Nếu ta nói đúng thì sao ha?"
Thấy câu hỏi của mình được trả lời cả người ông ta bỗng chốc đều run rẩy lên, không dám ở lại hay nhìn nữa thay vào là từ từ lùi xuống.

Nhìn thấy hắn có ý định bỏ trốn, Bạch Phong khẽ liếc mắt nhìn qua cười lạnh một cái.

"Thay vì đối diện trước mặt ta, ngươi lại có ý định chạy trốn sao?"
Nghe thấy anh nhắc tới mình, hắn vừa định chạy thật nhanh bỗng phải vội vàng đứng lại, khẽ quay đầu lại để lộ sự ngại ngùng mà nói.


"Xin…Xin lỗi thiếu gia…thật sự tôi quá là bất cẩn rồi.

"
Còn chưa để hắn nói tiếp một thứ gì đó ở xung quanh từ từ xuất hiện trước mặt hắn, những thứ màu đen huyền bí bám sát vào người hắn.

Nhìn thấy cảnh trước mặt người đàn ông sợ hãi ánh mắt nhìn về phía anh, quỳ người xuống hai tay nắm chặt lấy mà nói.

"Xin…Xin thiếu gia đừng có giết tôi…thật…thật sự tôi không hề có ý đồ như vậy…thiếu gia xin ngài đừng làm vậy.

"
Mặc cho người đàn ông có cầu xin đi chăng nữa Bạch Phong vẫn là vẻ mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn một cách không chút thương tiếc.

"Tạm biệt.

"
Bàn tay giơ ra nắm thật chặt, tiếng hét chói tai cũng không ngừng vang lên.

"AAA…"
Trong tiếng hét của sự đau đớn người đàn ông cũng từ từ hóa thành tro bụi, chỉ còn một chút khói bụi ở dưới sàn nhà là vẫn còn.

Bạch Phong thay vì cảm thấy thương xót, sắc mặt vẫn y như vậy chẳng hề để lộ ra thứ gì gọi là thương tiếc cả.

Lệ Y ở đằng sau chứng kiến mọi chuyện, thay vì hoảng sợ bây giờ cô cảm thấy chuyện này rất bình thường, chẳng hề thấy sợ gì cả.

’Bạch Phong…anh ấy giúp mình sao?
Anh quay lại nhìn thấy bộ dạng không có quần áo bị xé rách ra, hơn nữa những con giòi đều lúc nhúc ngọ nguậy.

Thấy vậy Bạch Phong vội đi hai tay đặt lên trên cổ tay của Lệ Y, cúi đầu xuống nhắm mặt lại trong miệng đang lẩm bẩm thứ gì đó.

Lúc sau những cái sợi xích vỡ đôi ra, cô thay vào đó là ngồi khuỵu xuống sàn nhà.

Anh thấy vậy vội cúi xuống một tay khẽ để lên lẩm nhẩm rồi đưa tay mình chỉ về phía của Lệ Y.

Bỗng chốc những vết nhớt nháp cộng thêm con giòi chẳng còn ở trên người của Lệ Y nữa.

"Bạch Phong, anh…"
Bạch Phong không nói gì vội lấy áo khoác của mình mà đắp lên trên người của Lệ Y.

"Khoác tạm vào đi nếu để hở vậy thì chẳng tốt đâu.


"
Uyển Nhị nhìn thấy chứng kiến rất cả mọi chuyện, bà ta không dám tin chỉ biết nhíu mày lại tỏ rõ thái độ cực kỳ khó chịu.

"Tsk, chuyện tốt của ta mà ngươi lại dám xen vào? Thật sự biết điều thì nên cút ra chỗ khác đi.

"
Nghe được những lời này nam nhân khẽ quay về phía quái vật, trừng mắt nhìn mà nói.

"Dẫu sao kẻ nên xen vào mới nên cút ra chỗ khác mới đúng, có quyền gì mà phải đi đuổi?"
Bị đáp trả lại bà ta càng cảm thấy phiền phức, khẽ nhíu mày lại rồi nói.

"Dù sao nếu ngươi muốn vậy thì được thôi, coi như ngày hôm nay ngươi tự nguyện chết cho con bé đó.

"
Nói rồi bà ta không nghĩ nhiều liền trực tiếp điều khiển con quái vật.

Lệ Y nhìn thayvsy có chút sợ hãi, nhưng Bạch Phong lại chẳng hề hoảng sợ thay vào đấy là nhìn.

"Cô không phải sợ tôi là quỷ thiếu thì sao có thể dễ dàng chết, vì vậy nếu mà chết như vậy thì có lẽ cái việc này làm rất nhiều.

"
Cô nghe thấy vậy rất trở nên bình tĩnh hơn nhắm nhẹ mắt lại mà nói.

"Tôi biết nếu dễ dàng chết rồi vậy thì anh cũng đã không còn, nhưng kệ tôi chỉ sợ là liệu anh có thể thắng được con quái vật đấy không thôi.

"
Nghe được những gì cô nói nhầm nhưng chỉ biết khẽ cười quay đầu lại nhìn Lệ Y rồi nói.

"Đừng có nghĩ linh tinh như vậy, thật sự nếu đã thế thì cũng tốt dẫu sao trước mặt ta vốn chỉ là con quái vật cỏn con mà thôi.

"
Nói rồi Bạch Phong khẽ quỳ gối xuống ánh mắt nhìn về phía con quái vật, khẽ nhíu mày lại không nói nhiều liền trực tiếp xông tới con quái vật.

"A…"
Quái vật còn chưa kịp làm gì đã bị nam nhân hích mạnh ở phần bụng.

"Cái tên nhân loại chết tiệt nhà ngươi.

"

 
Chương 48: 48: Liệu Là Quen


Bạch Phong chẳng hề quan tâm những lời mà con quái vật nói vừa rồi, anh tỏ rõ thái độ chán ghét, liếc ánh mắt tức giận mà nhìn về phía con quái vật.

"Loại như ngươi mới vốn để ta thấy ngứa mắt mới đúng, trước khi muốn nói ai đó tự suy nghĩ bản thân mình lại đi, đúng là chướng mắt.

"
Dứt lời Bạch Phong không nghĩ nhiều mà trực tiếp hiện hẳn trước mặt con quái vật,
Còn chưa để nó nhìn thấy nam nhân đã trực tiếp đưa tay ra, vào đúng vùng bụng của con quái vật.

Lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ’Bùm một cái một tiếng động nào đó văng xa con quái vật ra hơn mấy km.

’Cái gì vừa xảy ra vậy?
Uyển Nhị ở bên trong thấy có thứ gì đó văng mình ra xa bà ta không dám tin, ánh mắt khẽ nhíu lại.

Con quái vật từ từ bỏ dậy, vẻ mặt chẳng hề có chút cảm xúc gì cả, vốn dĩ một phần đều là do bà ta điều khiển, nên việc ở trong cơ thể của Diệp Hạ dù có va mạnh tới đâu thì vẫn không hề hấn gì cả.

"Tsk, loại người như ngươi vậy mà còn dám lên mặt, đúng là đứa không biết điều.

"
Bạch Phong thay vì tức giận anh chỉ khẽ nhếch mép lên rồi hỏi.

"Có vẻ bà vẫn chưa biết tới Quỷ Thiếu ở bên kia nhỉ?"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp mà nói.

"Ta biết, có khi còn biết nhiều hơn ngươi đấy, với cả một khi đã là quỷ chẳng có kẻ nào lại dịu dàng mà còn không có cảm xúc như vậy đâu, nếu mà có chắc chỉ là do suy nghĩ ảo tưởng mà thôi.

"
"Ồ.

"

Nhận được câu trả lời của bà ta, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.

’Đúng là còn non dại mà dù ngoại hình là của một bà già hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại còn ra vẻ thách thức có lẽ ta nên xử lý bà ta nhỉ?
Nghĩ như vậy Bạch Phong chỉ biết khẽ cười thầm đâu hề để lộ ra dù chỉ là một chút.

"Bà có lẽ cũng còn non và xanh rồi.

"
"Hả?"
Nghe tới đây bà ta có chút kinh ngạc không dám nghĩ người nam nhân trước mặt lại dám nói mình như vậy.

’Cái tên nhãi ranh, vậy mà lại dám nói mình như vậy?
Bạch Phong đọc được suy nghĩ của bà ta tức tới nỗi chỉ muốn ra và giết bà ta.

’Dám gọi ta là nhãi ranh? Xem ra còn chưa biết trời đất gì rồi.


Không gian giờ trở nên căng thẳng hơn, chẳng ai nói với ai một câu cả, đến cả Lệ Y ngồi khuỵ xuống sàn nhà.

Cảm nhận được không gian có chút đáng sợ không phải riêng là mỗi căng thẳng mà nó còn có chút ngột ngạt vậy đến cả cô, mặc dù chưa xen vào nhưng cũng cảm nhận được rõ, không gian thật sự chẳng hề dễ dàng chút nào cả.

’Cái… Không gian này và bầu không khí này tại sao mình lại cảm thấy nó thật sự lại đáng sợ như vậy?
Chẳng biết có phải là do cảm nhận hay không? Hay là do thấy không gian im ắng nỗi khiến cô cảm thấy có chút nhạc nhẽo?
Cô đưa mắt nhìn không gian trước mặt, thay vì là căn nhà còn nguyên bây giờ trở thành một đống đổ nát chẳng còn có chỗ nào lành lặn, tất cả đều đã trở thành đống tro tàn trước mặt của Lệ Y.

Nhìn lại mọi thứ cô chỉ biết cúi đầu xuống nước mắt rơi lã chã xuống hai của má hai bên, có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được việc này hoặc là do cô vẫn không nghĩ tới việc bà ta lại dám tới đây để phá đám.

"Thôi đừng có khóc nữa, bây giờ tất cả mọi chuyện đều cũng đã vậy rồi có khóc lóc hay không thì ngôi nhà này vẫn sẽ vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi cả mật cho cô cô muốn nó vẫn nguyên, nhưng số trời đã vậy thì không thể nào thay đổi được.


"
Bạch Phong mặc dù không hề quay đầu xuống, nhưng anh có thể cảm nhận được người con gái đằng sau mình khóc là vì không thể chấp nhận mọi thứ xảy ra trước mặt mình.

"Ừ tôi biết chứ muốn khôi phục lại cũng không thể được, tất cả lẫn mọi thứ đều đã vậy chỉ là vì tôi muốn đến đây để có thể nhớ lại, những gì hồi còn nhỏ có lẽ cái cảnh lần đầu tiên quay trở lại về đây cũng là lần cuối cùng đối với tôi.

"
Nam nhân nghe vậy chỉ biết im lặng chẳng biết nên nói gì thêm sắc mặt vẫn như vậy vẫn là cái vẻ lạnh lùng chẳng hề lộ ra một chút biểu cảm gì cả.

"Nếu đã vậy thì có lẽ tôi nên sự cái người trước mặt giúp cô nhỉ?"
Nghe thấy anh nhắc tới người nào đó, Lệ Y chầm chậm ngẩng đầu lên ánh mắt hướng về phía anh mà hỏi.

"Người nào?"
Bạch Phong không do dự đưa ngón tay của mình chỉ thẳng trước mặt bà ta rồi nói.

"Người phụ nữ đã lấy đi tất cả mọi thứ của cô, chẳng phải là bà ta đang điều khiển con quái vật đấy sao?"
Lệ Y theo phía mà anh chỉ ánh mắt nhìn theo, chính là hướng con quái vật, nhưng có vẻ lần này hiện ra trước mặt cô không ai khác là Uyển Nhị.

"Ý anh là Uyển Nhị sao?"
"Ừ.

"
Anh chỉ đáp lại một cách lạnh lùng gọn lại, cô thấy vậy chỉ khẽ thở nhẹ rồi nói.

"Anh tha cho bà ấy được không?"
"Hả?"
Bạch Phong nghe thấy câu trả lời như vậy, anh từ từ quay đầu lại nhìn Lệ Y, không nghĩ nhiều mà hỏi.

"Cô bị sao vậy Lệ Y? Thay vì để trả lại những gì bà ta làm thì sao cô lại bảo tôi tha? Chả lẽ cô định bỏ qua cho bà ta người đã giết cha cô, và Thanh Nhã sao?"

Nghe tới đây bàn tay phải của cô nhắm chặt lại, ánh mắt cũng vậy nước mắt rơi xuống sàn nhà, mà nói.

"Tôi…Tôi biết…nhưng dù vậy dù có biết bà ta là người giết cha tôi, mẹ tôi thì tôi đâu có bằng chứng để có thể nói rằng bà ta là hung thủ được chứ?"
Nghe vậy Bạch Phong liền mặc kệ chỉ đành quay về phía của Lệ Y, một đẩu gối khẽ cúi xuống sàn nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía của cô.

"Lệ Y, nếu như cô muốn biết được bằng chứng có lẽ tôi sẽ là người giúp cô.

"
Thấy anh nói vậy cô từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt chẳng còn rơi xuống nữa thay vào là cạn hẳn.

"Anh…định giúp tôi sao?"
Vẫn là sắc mặt không có chút biểu cảm gì cả thấy lời mà mình vừa nói ra, nam nhân chỉ biết im lặng suy nghĩ một lúc sau mới nói.

"Ừ cũng là điều mà cô luôn thắc mắc bao lâu nay nên sẵn tiện đây, cô bị vậy thì tôi cũng chết cho cô xem lại về quá khứ vậy dù sao cũng để biết được hung thủ để may ra cô còn có ý định trả thù.

"
Lệ Y nghe vậy cô chẳng biết nói gì hơn cả, có lẽ im lặng vẫn là tốt nhất.

Thấy cô không nói gì nam nhân liền từ từ đứng dậy trước ánh mắt về phía của bà ta mà nói.

"Có lẽ hôm nay cũng chỉ nên chơi đùa với bà đến đây thôi dẫu sao cũng sẽ có một ngày chúng ta lại tiếp tục gặp nhau, Uyển Nhị.

"
Nói rồi anh không quên quay người lại, cười nhẹ bà ta sau khi nghe thấy những gì mà Bạch Phong nói, không dám tin những lời mà mình vừa rồi nghe được.

’Cái tên đó, vậy mà dám biết tên của mình?
Nghĩ như vậy bà ta không dám tin bỗng có cái cảm giác gì đó thật sự rất là quen thuộc, khiến Uyển Nhị phải khẽ nhíu mày lại.

Còn Bạch Phong sau khi nói hết những gì mình nói ra, bước chân đi về phía của cô không nói nhiều mà trực tiếp dịch chuyển đi.

Bỗng chốc không gian chả còn có ai cả, chỉ mình con quái vật đứng đấy nhìn, cộng thêm cả Uyển Nhị.

"Mình…gặp hắn ta ở đâu rồi sao?"
Chẳng biết đã từng gặp chưa nhưng lời nói vừa rồi mà nam nhân trước khi rời đi nói như thể đã từng gặp ở đâu đó, thậm chí không phải là một lần mà là rất nhiều lần nghe câu nói đó, bà ta có chút nghi hoặc không dám tin những gì vừa rồi mình nghe thấy.


"Liệu là do tất cả chỉ là ảo giác hay phải chăng là do mình thật sự đã gặp ma quỷ?"
Không biết là có gặp chưa nhưng câu nói mà Bạch Phong nói có chút khiến bà ta không tin nổi, chỉ biết ở đấy mà suy nghĩ vậy.

Còn bên phía Lệ Y, bị dịch chuyển đến một căn phòng ngủ bên trong ảm đạm, chẳng hề có chút ánh sáng nào cả, chiếc giường được dải bằng đệm màu hồng.

Nhìn xung quanh trước mặt, căn phòng cô cũng biết phòng trước mặt mình chính là nơi mình từ ngủ ở đây.

"Đây chẳng phải là phòng hồi xưa tôi hay ngủ ở đây sao? Tại sao anh lại dịch chuyển tới đây vậy?"
"Chẳng phải sẵn tiện là tôi cho cô xem lại quá khứ sao? Sẵn tiện luôn là nhốt cô ở chính căn phòng mình từng ở.

"
Nghe anh nói vậy thay vì như những người khác chắc chắn sẽ cảm thấy rùng mình, có khi sẽ cầu xin anh thử mình đi, nhưng Lệ Y không hề làm vậy thay vào là sắc mặt mình thường mà nói.

"Thôi anh nói vậy thì tôi cũng chẳng có ý định chạy trốn cả, dẫu sao mọi thứ nói mà tôi muốn đến tất cả đều đã chẳng còn rồi.

"
Nghe vậy Bạch Phong khẽ liếc nhìn qua rồi hỏi.

"Thật sự…giờ cô không còn muốn về tìm cha mình sao?"
Lệ Y khẽ lắc đầu vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã mà nói.

"Ừm, tôi thật sự là cảm ơn anh Bạch Phong, nếu không có anh cứu tôi có lẽ…tôi đã…"
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi hiện rõ trước mặt mình, cô dường như suy sụp vậy không dám nghĩ nhưng càng không thì mọi chuyện đấy vẫn cứ hiện lên trong đầu, như thể không muốn tha cho mình vậy.

Bạch Phong nhìn thấy thì chỉ biết đi đến tay bên phải khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Lệ Y.

Cô bị ôm chầm lấy một cách bất ngờ, thay vì như những lần trước sẽ vội hất tay của anh ra rồi vội đi về hướng khác mà chất vấn.

Nhưng lần này thì không Lệ Y mặc kệ vẫn chỉ biết lấy hai tay che đi nước mắt, còn nam nhân dù đã ôm cô trong lòng chẳng biết nên nói gì.

"Thôi, cô đừng có trẻ con nữa bây giờ khóc lóc có giải quyết được chuyện gì đâu, thay vì khóc cô hãy cố gắng tự đối mặt với mọi chuyện trước mặt xem nào, nhỡ đâu lại có thể tìm được một chút manh mối thì sao?"

 
Chương 49: 49: Cũng Như Bao Người Khác


Nghe thấy anh nói vậy Lệ Y cũng dần dần nín đi chẳng còn khóc nữa, im lặng mà suy ngẫm một lúc.

"Rồi đỡ hơn chưa?"
Thấy người nam nhân trước mặt hỏi mình như vậy cô chỉ biết gật nhẹ đầu rồi đáp.

"Ừm, Tôi cũng đã đỡ hơn rồi dẫu sao bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy thì khóc lóc cũng chẳng thể nào giải quyết nổi cả.

"
Thấy Lệ Y hiểu chuyện như vậy Bạch Phong cũng cảm thấy yên tâm phần nào hơn.

"Dù sao cô cũng đã trưởng thành hơn rồi, Lệ Y.

"
Cô nghe vậy cũng chẳng biết nói gì thêm, có lẽ tâm trạng cũng chả muốn suy nghĩ gì cả, hoặc là do quá mệt mỏi mọi thứ vừa rồi nên mới như vậy?
Nam nhân giơ bàn tay trước mặt, cái gương ở đằng trước từ từ hiện lên, nhìn thấy vậy Lệ Y có chút tò mò không kìm được mà hỏi.

"Cái gương này ở đâu ra vậy, Bạch Phong?"
"À có lẽ tôi vẫn chưa nói chuyện này cho cô biết nhị? Tôi không phải chỉ là mỗi quỷ thiếu, mà tôi còn là phù thủy nói đúng hơn từ mấy trăm năm trước.

"
Lệ Y nghe vậy cô không nghĩ tới việc nam nhân trước mắt mình lại là phù thủy.

"Tôi cứ nghĩ anh chỉ là quỷ thiếu thôi, ai dè đâu lại là phù thủy, không lẽ anh có hai thân phận sao?"
Thấy cô hỏi vậy Bạch Phong cũng không nói gì thêm.

"Thì sẵn là cô muốn xem lại quá khứ, với cả giờ tôi không lôi gương ra thì sao xem được, chả lẽ tôi lại thôi niên cô thì mới có thể xem được sao?"
Nghe vậy Lệ Y cũng cảm thấy có lý, cô đưa mắt nhìn trước gương ở trước mặt trầm ngâm mà suy nghĩ.

Trước mặt cô là chiếc gương trông có vẻ cổ nhìn như là hồi xưa xung quanh là khung gỗ được khắc một cách tinh xảo, cái gương nếu nhìn từ đằng xa có thể thấy là hơi mờ một chút chẳng còn giữ lại vẻ rõ ràng như lúc đầu.

Đúng thật là bây giờ tôi mới biết anh là phù thủy, nếu anh không nói ra chắc tôi cũng chỉ nghĩ anh là quỷ thiếu chứ chẳng phải là phù thủy gì cả.



Dù cô có suy nghĩ hay không, nhưng nam nhân đều đọc được hết, tất cả có khi suy nghĩ của cô khiến anh không nhịn được mà phải cười nhưng lần này có vẻ như những lần trước, chẳng còn cười cả mà thay vào da trở nên nghiêm túc hơn.

"Có gì thắc mắc cô cứ gọi trực tiếp dù sao tôi có đi đâu đâu với cả, bây giờ tôi cũng chẳng cảm thấy mình cô độc nữa, có lẽ cũng đã tìm ra được người mà tôi tin tưởng rồi.

"
Lệ Y nghe vậy có chút tò mò không kìm được quay sang nhìn anh rồi hỏi.

"Anh tìm được ai rồi nói tôi biết đi.

"
Bạch Phong thấy cô tò mò nhưng vậy bất giác chỉ khẽ nở nhẹ nụ cười, bước chân chầm chậm đi về hướng của cô, đầu cúi xuống nói nhỏ vào tai.

"Nếu tôi nói người mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất là cô thì sao?"
Lệ Y nghe được câu trả lời của anh, bất giác mặt đỏ ửng lên mắt có lúc nhấp nháy mấy cái.

"Anh… Anh trêu tôi đúng không xin lỗi nhé bây giờ tôi không tin mấy cái lời anh nói đâu, dù sao cái này mà trêu thì cũng không phải hợp gì cả anh trêu không đúng người rồi đấy.

"
Có lẽ biết trước được câu trả lời nên nhân chỉ nhắm mắt lại rồi đi về hướng khác mà nói.

"Đúng thật là tôi trêu cô thôi với cả cô cũng nên mặc quần áo, dù sao mà để hở như vậy thì cũng chẳng tốt cho sức khỏe đâu.

"
Thấy anh nhắc mình như vậy cô từ từ cúi xuống nhìn thay vì là bộ quần áo mặc ngắn gọn ở trên người thì trước mắt chỉ là một cái áo khoác không được đặt lên trên người, còn ở dưới chỉ mỗi quần.

Nhìn thấy mình mặc đồ như vậy Lệ Y xấu hổ tới mức giọng lắp bắp mà nói.

"Anh… Chả lẽ từ lúc về đến lúc anh nói cơ thể tôi như vậy sao?"
Nghe Lệ Y nói vậy Bạch Phong cũng bó tay chỉ đáp.

"Tôi nhìn cô bao giờ, Lệ Y? Thiệt tình nhìn cô mặc như vậy chả lẽ cứ để cô mặc như vậy sao? Hơn nữa ở chỗ tôi đang ở thời tiết có phải như mùa hè đâu mà là mùa đông, bây giờ cô mặc như vậy là để chết cóng sao?"

Nghe vậy cô chỉ biết thở dài một hơi nhìn về phía anh rồi nói.

"Có sao đâu, dẫu sao thì bên trong phòng cũng ấm nên tôi cũng chẳng lo bị chết cóng, chứ tụ dưng anh lại lo cho tôi nữa chứ?"
Bạch Phong nghe vậy chỉ biết bất lực chẳng nói gì cả mà trực tiếp quay đầu lại không quên nói.

"Kệ cô, tôi chả thèm nói nữa, càng nói với cô tôi chỉ càng cảm thấy đau cả đầu thôi.

"
Lệ Y thấy vậy cũng biết người nam nhân trước mặt mà lo lắng cho mình nên mới nhắc nhở như vậy, cũng chẳng nghĩ gì thêm cô liền lấy mấy bộ quần áo trong tù không nghĩ nhiều mà mặc lên.

Tới khi mặc gọn gàng chẳng còn chỗ nào nữa, ánh mắt nhìn về phía anh rồi nói.

"Tôi đã nghe theo lời nay rồi đấy, Bạch Phong.

"
Bạch Phong quay đầu lại nhìn thay vì cảm thấy vuu vẻ anh chỉ biết để lộ ra ánh mắt chán nản.

"Xong rồi thì nhìn về phía trước đi tôi sẽ cho cô xem.

"
Lệ Y nghe theo lời anh mà nhìn về phía trước, còn nam nhân đưa tay mình ra nhắm chặt mặt lại không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.

Một lúc sau chiếc gương từ bình thường bỗng trở nên phát sáng ra, Lệ Y nhìn thấy cảnh này vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

’Đây hóa ra…là chiếc gương thần đây sao?
Vẫn còn đang ngơ ngác lẫn ngạc nhiên bỗng có một sức mạnh thần bí nào đó, kéo tất cả mọi người vào trong không gian.

"A…"
Cô bị kéo một cách bất ngờ chỉ biết hét lên như muốn ở lại vậy không muốn bị hút vào.


Đợi khi Lệ Y từ từ mở mắt xuất hiện trước mặt mình chính là một đứa bé gái tầm sáu bảy tuổi, hơn nữa còn mặc trên mình một bộ váy, vẻ mặt hiện rõ sự hớn hở không ngừng vừa cười vừa chạy.

"Đấy…chẳng phải là mình lúc nhỏ sao?"
Nhìn thấy mình hồi còn nhỏ tầm tám tuổi, trong lòng Lệ Y chỉ biết đưa mắt nhìn chính mình chứ chẳng biết nên làm gì.

"Lệ Y, con lại chạy lung tung rồi mẹ đã bảo con không được chạy mà, con yêu.

"
Một giọng nói của người phụ nữ vang lên, máu tóc đen dài đến tầm eo, vừa chạy cô không ngừng nói.

Nhìn thấy Thanh Nhã, cả người cô không dám tin chỉ biết nói.

"Mẹ…Ra…đây là mẹ sao?"
Vẫn không thể tin được, ánh mắt chỉ biết nhìn hành động của bà từ nụ cười lẫn hành động, Bạch Phong chầm chậm đi về phía của cô, ánh mắt khẽ liếc nhìn Lệ Y.

Thấy cô vẫn đưa ánh mắt nhìn bà, hơn nữa còn không nỡ rời đi, anh nhìn thấy vậy chỉ nói.

"Lệ Y, dẫu sao nếu cô có khóc bà ấy cũng chẳng biết được con gái mình giờ đang khóc đâu.

"
Lệ Y nghe vậy chỉ biết đáp.

"Ai bảo anh là tôi khóc, anh nhìn đi nãy giờ tôi có khóc ra nước mắt gì đâu? Hay là anh định nói là tôi thật sự còn non sao?"
Thấy cô không hiểu ý mình nói, nam nhân cũng biết dù có nói gì đi chăng nữa tính cách vẫn sẽ như vậy, chẳng có gì mà thay đổi cả.

"Tôi chỉ nhắc vậy thôi, dù sao cũng muốn cho cô xem bằng chứng họ giết cha mẹ tôi nữa, mà nói thật nếu mà không có anh…có lẽ chắc tôi sẽ không biết hung thủ là ai?"
Thấy Lệ Y cố gắng chứng minh rằng bản thân mình không nhát gan, nhưng tất cả có lẽ không thể qua nói or mắt của anh.

Nhìn thấy cô cố gắng tự làm ra mình dũng cảm, Bạch Phong chẳng biết nói gì thêm chỉ dựa nhẹ lưng vào tường rồi nói.

"Có gì thì cô cứ xem hết đi, tất cả không phải vây là hết đâu.

"
"Ừm.

"
Lệ Y khẽ gật đầu một cái, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, có lẽ chỉ quan tâm lời khuyên vừa rồi của anh, thật chất chẳng quan tâm tới cảm xúc gì cả.


Thanh Nhã chạy thật nhanh không do dự mà ôm cô công chúa nhỏ vào trong vòng tay mình.

"Thiệt tình, con nghịch ngợm như vậy thì ai chịu nổi được chứ, Lệ Y?"
Lệ Y nghe vậy liền quay về phía bà nở nụ cười thật tươi hồn nhiên mà đáp.

"Nếu trên thế giới này không ai chịu được con, người chịu được sẽ là mẹ, bởi vì đối với con mẹ vẫn là nhất, mẹ là người mẹ mà con cảm thấy tuyệt vời nhất và là thế giới của con.

"
Nghe lại những gì hồi nhỏ mình nói, cô chỉ biết đứng bất động, cả cơ thể như nhũn ra khó mà điều khiển được.

’Thì ra, hồi nhỏ cô cũng có tuổi thơ đẹp đẽ như bao người khác, Lệ Y chỉ tiếc mọi thứ trôi thật sự quá nhanh.


Nam nhân chỉ tiếc khi xem lại quá khứ của cô cũng biết rằng Lệ Y cũng như bao đứa trẻ khác cũng được cha mẹ ở bên cạnh được chăm sóc chiều chuộng như một nàng công chúa, trớ trêu thay tất cả cứ như sắp đặt của ông trời vậy, chẳng biết là do duyên phận hay là do có kẻ sắp đặt không?
Bạch Phong thay vì định đứng ra an ủi nhưng thay vì làm hành động như vậy, nam nhân lại chọn cách là im lặng, có lẽ làm vậy mới có thể tốt cho Lệ Y.

Chuyển đến cảnh khi Lệ Y ngồi trên một chiếc xe ở đằng sau, người ngồi cùng là Thanh Nhã.

Lệ Y lúc đấy mặc trên mình bộ váy vàng cộng thêm vào là màu hồng, váy tay phồng ở đằng sau lưng được thắt lại bằng một chiếc nơ phồng, nhìn vừa xinh đẹp lẫn đáng yêu.

Thanh Nhã tuy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không kìm được mà khẽ nhìn về bên phải, thấy đứa con gái của mình hai tay cầm chặt lấy gấu bông vui vẻ mà có lúc nâng lên cao.

"Em gấu của chị em thật sự đáng yêu như chị vậy.

"
Nói rồi Lệ Y khẽ cười, thấy vậy bà chỉ biết cười mỉm tài xế ngồi ở đằng trước nhìn thấy hai người làm vậy, thay vì ra vẻ khó chịu, ngược lại là nói.

"Thật sự con gái của cô đáng yêu thật đấy.

"
Thanh Nhã nghe vậy bà có chút giật mình mà trở lại bộ dạng bình tĩnh đáp lại.

"Không có gì, con gái tôi dù sao cũng là trẻ con mà nếu có cười cũng là bình thường.

"

 
Chương 50: 50: Quyết Tâm Trả Thù


Lệ Y ngồi bên cạnh lúc mình còn nhỏ, có lẽ là vì nhớ nhung hoặc do muốn mình cảm nhận lúc hồi nhỏ mà khẽ nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn.

Hành động lặng lẽ lẫn thận trọng như vậy vẫn không thể qua mắt được của Bạch Phong.

Thấy vậy anh không hề thấy phiền chỉ hỏi.

"Muốn mình trở lại hồi nhỏ lắm sao mà cô lại phải làm vậy Lệ Y?"
Nghe vậy cô vẫn đưa ánh mắt nhìn về chính mình rồi đáp.

"Ừm, có lẽ…là vậy…chắc do tôi muốn mình là một đứa trẻ…vẫn ở bên cạnh mẹ…mà để chăm sóc bà ấy sao?"
Nhận được câu trả lời nam nhân chả nói gì thêm chỉ biết đưa mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt còn cô cũng vậy, có lẽ vẫn muốn mình trở lại là trẻ con nên hai tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó.

Mặc dù không thể chạm vào được bàn tay bằng da bằng thịt dù không thể biết được hồi còn nhỏ có thể nhìn thấy mình không, nhưng chỉ cần nhìn thấy chính mình lẫn người mẹ ở trước mặt, có lẽ đã khiến cho Lệ Y cảm thấy mình được hạnh phúc đến nhường nào rồi.

"Mẹ…"
Chỉ vừa nói câu ’mẹ suy ngẫm lại, bỗng chiếc xe Taxi kít phanh lại khiến Lệ Y còn bé bị đập ở đằng sau ghế trước mặt mình theo phản xạ.

"Lệ Y.

"
Cũng may bà theo phản xạ mà đưa tay mình lên trên lưng ghế để đỡ đầu của cô lại.

"Lệ Y con không sao chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nhã vừa ăn cần lẫn lo lắng, cô chỉ khẽ cúi đầu xuống hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy vòng eo của bà mà nói.

"Mẹ… Con sợ…"
Giọng nói sợ sệt vang lên, thấy biểu cảm sợ hãi của Lệ Y bà chỉ lấy tay khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng rồi nói.

"Con yêu của mẹ đừng sợ có mẹ ở đây rồi cho dù có kẻ nào bắt nạt con thì cũng không thể bắt được, bởi vì đối với mẹ con là đứa con gái ngoan ngoãn nhất.


"
Nghe vậy cô mới từ từ nín lại chẳng còn sợ hãi nữa, thay vào là bình tĩnh hơn.

Nhìn thấy hành động lẫn sự dịu dàng cộng thêm vào là cảm xúc không ngừng lo lắng, Lệ Y có lẽ đã khắc sâu những hành động của bà ở trong trái tim của mình.

Mẹ… Mẹ vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất dù cho mẹ không còn trên thế gian này nữa, nhưng con vẫn tin mẹ luôn ở bên cạnh con bảo vệ con mua lúc mọi nơi, dù cho có nguy hiểm đi chăng nữa thì vẫn luôn lo lắng cho con.


Nghĩ tới đây tất cả ánh mắt lẫn suy nghĩ đều nhìn về phía bà, có lẽ được nhìn lại người mẹ mà mình muốn gặp dù cho không thể nhìn thấy nhau nhưng được xem lại bà hồi còn trẻ cũng khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn vui vẻ hơn, chẳng còn cái gì gọi là buồn rầu nữa.

"Đến nơi rồi đấy, có gì thì cô xuống xe đi.

"
"Ừm.

"
Thanh Nhã đáp lại một câu bà đưa tay ra mở cánh cửa xe đằng sau, thay vì để mình đi trước thì bà đưa Lệ Y ở trước mặt mình.

"Con yêu giờ con xuống xe đi, có mẹ ở đây rồi.

"
"Dạ.

"
Nhìn thấy hành động dịu dàng như vậy ai mà nghĩ được chính ngày hôm nay và buổi tối nay sẽ là ngày tận mắt cô chứng kiến người mẹ mà mình coi là tất cả bị kẻ lại mặt giết chứ?
Chị vừa mới đặt chân phải xuống dưới đường thay vì nhận được là hai mẹ con trở về trong vui vẻ lẫn dịu dàng thì một tiếng súng vang lên.

’Pằng Lệ Y nghe thấy tiếng súng vì tò mò mà quay lại nhìn, nhưng xung quanh vốn chẳng có gì cả.

Cô vì tò mò mà hỏi.


"Mẹ ơi con vừa nãy hình như nghe thấy tiếng gì đó thì phải.

"
Nói xong cô đưa mắt nhìn mẹ mình thay vì là an ủi động viên rằng Đừng sợ có mẹ ở bên cạnh” thì xuất hiện trước mặt của cô gái nhỏ bé đó chính là vẻ mặt không chút cảm xúc của Thanh Nhã.

Vẻ mặt trắng bech như vừa mới chết, Lệ Y chỉ vừa mới quay đầu nhìn thấy vậy hai mắt không dám tin mọi chuyện xảy ra, quay lại hẳn nhìn về phía bà mà nói.

"Mẹ… Mẹ sao vậy? Mẹ…"
Đáp lại lời của cô chỉ có sự im lặng, bàn tay của bà chầm chậm che lại vết thương ở bụng, có lẽ không muốn đứa con gái bé nhỏ của mình nhìn thấy.

Nhưng dù có muốn che được không muốn cô nhìn thấy nhưng vết máu ở trên bụng cũng từ từ rơi xuống nhỏ giọt tí tách.

Lệ Y nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mặt mình không dám tin nước mắt bắt đầu rơi xuống, cả hai bàn tay run run đặt nhẹ lên trên vai mà nói.

"Mẹ… Mẹ sao vậy mẹ đừng làm con sợ mà.

"
Thấy vậy Thanh Nhã có lẽ chẳng còn sức lực để đứng lên, bà khuỵu chân xuống, hơi thở cũng không ngừng trở nên khó khăn gấp gáp hơn.

"Lệ…Lệ Y, con…con mau chạy đi.

"
"Mẹ…"
Nói được những lời đấy có lẽ do cơ thể chẳng còn chịu đựng được bao lâu bà cố gắng đưa bàn tay đã dính máu của mình, đặt lên trên khuôn mặt nhỏ bé của cô và nói.

"Lệ Y, mẹ… Thú thật mẹ có lẽ đây là lần cuối sẽ nhìn thấy con cười hạnh phúc, và vui vẻ dù sao mẹ cũng chỉ muốn được là người an ủi con quan tâm con một ngày chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất nở trên khuôn mặt của con, nhưng…không ngờ có kẻ lại phũ phàng làm vậy…"
Cố gắng lắm mới nói được những câu như vậy bà muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng những gì mình có thể nói hết ra được nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cố hay không vẫn không thể nói hết ra được.


Có lẽ là vì vết máu ở trên bụng càng lúc càng chơi xuống tới nỗi ở trên cổ đều có những giọt máu rơi xuống tí tách.

Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy chính cô cũng ý thức được, người mẹ mà mình yêu quý chẳng thể nào sống được bao lâu nữa.

"Không con không muốn mẹ nói với con những lời như vậy đâu, con muốn mẹ được ở bên con, con không muốn mẹ biến mất đâu.

"
Nói được hết tất cả câu đấy, Lệ Y không nhịn được mà gào khóc lên, nhìn thấy con mình như vậy Thanh Nhã dù có đau xót hay đau đớn đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì được, bà chỉ biết đưa tay mình ra vuốt nhẹ mái tóc của cô mà nói.

"Mẹ biết… Con vẫn nhớ mẹ bởi vì mẹ vẫn luôn yêu con nhưng giờ thì không thể như vậy nữ, bây giờ kẻ ở đằng sau sẽ giết mẹ, bây giờ việc mà mẹ làm lần này và lần cuối cùng… Chính là con hãy chạy thật nhanh đi.

"
"Mẹ…"
Lệ Y không muốn như vậy, cô không muốn mình chạy trốn mà để mẹ mình ở đây, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bắp tay của bà mà nói.

"Không con muốn mẹ đi cùng con con không muốn để mẹ ở đây lại đây, nếu ở đây thì chắc chắn cái kẻ lạ mặt kia sẽ giết mẹ.

"
Nghe được những lời mà cô nói, Thanh Nhã cũng biết sớm muộn gì chắc chắn hắn sẽ không tha cho Lệ Y.

’Dù mình có chết hay không nhất định sẽ phải bảo vệ con bé, dù cho cái xác này chẳng còn đâu nữa nhưng nếu đã là một người mẹ thì thay vì cầu xin mình muốn bảo về con bé…bằng chính tất cả mọi thứ mà mình làm được.

Dù bà biết mình không thể sống được bao lâu nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn đứa con gái mà mình yêu quý nhất lại bị chết dưới tay của kẻ đã sát hại mình, bất lực bà chỉ biết quát lớn.

"LỆ Y, mẹ đã nói với con rồi bây giờ con hãy chạy thật nhanh đi đừng bao giờ quay đầu lại nhìn.

"
"Mẹ…"
Thấy cô còn chần trừ Thanh Nhã dù không muốn quát đi chăng nữa cũng chỉ biết nói.

"NHANH LÊN.

"
Nhìn bà làm vậy Lệ Y chỉ biết cúi đầu xuống tay phải nhắm chặt lấy nói nhỏ.


"Mẹ… Con xin lỗi vì không thể bảo vệ mẹ được.

"
Nói rồi không nghĩ nhiều cô trực tiếp quay người lại hai chân chạy thật nhanh về phía rừng, tay không quên ôm lấy con gấu bông.

Thấy Lệ Y chạy thật nhanh tới nỗi chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả, bà khẽ nở nhẹ nụ cười.

"Cười cái gì đấy? Loại đàn bà rẻ rách?"
Cứ vậy tên đàn ông lạ mặt đó không chút thương xót cầm lấy chiếc rìu giơ lên cao thật mạnh, dùng sức chém hẳn người của bà.

Thay vì chém vào người hắn lại nhẫn tâm chém vào cổ cứ vậy chiếc đầu rơi xuống cùng với sắc mặt của Thanh Nhã hiện rõ sự thỏa mãn khẽ mỉm cười nhẹ.

Nhìn thấy mẹ mình bị một kẻ không quen biết chém vào cổ một chút không thương tiếc, Lệ Y không dám tin cả hai mắt trợn tròn lại hiện rõ vẻ mặt sợ hãi.

Bạch Phong thấy tất cả cảnh tượng trước mặt, biết cô không thể chấp nhận được, anh liền lấy cơ thể của mình chắn trước mặt của cô nói nhỏ.

"Đừng sợ, tất cả chỉ là quá khứ thôi, Lệ Y.

"
Dù cho người nam nhân có cố gắng khuyên cô rằng tất cả chỉ là quay lại để xem và biết được sao hung thủ, nhưng mọi thứ xảy ra trước mặt cô làm sao mà không thể không sốc được?
Giọng nói trở nên lắp bắp hơn bàn tay không ngừng chỉ về phía trước.

"Tôi… Tôi làm sao mà không thể nghĩ được rằng tất cả chỉ là quá khứ tất cả, mọi chuyện hiện tượng của quá khứ đều hiện ra trước mắt tôi cái tên đấy tôi vẫn còn nhớ hắn có đôi mắt màu đỏ chẳng khác nào duy ma cà rồng vậy, tôi thề nhất định sẽ tìm ra hắn ta và trả thù cho những gì hành động mà hắn đã làm ra với mẹ tôi.

"
Nói rồi Lệ Y không quên nắm chặt lại tay mình, có lẽ việc quyết tâm tìm ra kẻ giết mẹ mình cũng trở thành hạt giống trước mặt cô.

Nhìn thấy cô làm vậy nam nhân cũng chẳng biết nói gì hơn có lẽ nghĩ rằng khi Lệ Y nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt sẽ không thể chịu đựng được, không ngờ sau vụ xem lại coi không những không sợ mà ngược lại còn quyết tâm hơn, ý chí tìm được kẻ giết chết Thanh Nhã cũng đã nảy mầm ở trong lòng cô.

Bạch Phong rời khỏi người mình che chắn, anh quay về hướng khác, để cô nhìn thấy cảnh thi thể mẹ mình mất đầu nằm ở đống cỏ một cách không thương tiếc, đầu được đặt ở bên cạnh.



 
Chương 51: 51: Ai Nhắc Tới


Dù chứng kiến người mẹ mình bị giết một cách không thương tiếc cô cũng đau lắm chứ? Nhưng biết trách ai được, thay vì trách chỉ biết im lặng là cùng:
Bạch Phong hất nhẹ tay trái một phát tất cả đều trở lại theo quỹ đạo của nó, nhìn xung quanh căn phòng đều y nguyên chẳng có gì thay đổi trong đôi mắt của cô hiện ra sự chán nản.

"Mà cũng tối rồi đấy có gì cô xuống ăn tối đi.

"
"Anh cứ xuống trước đi bây giờ toi không có tâm trạng ăn uống gì cả.

"
"Cô…"
Bạch Phong định nói thêm nhưng cũng chẳng muốn nói có lẽ cũng hiểu được lý do vì sao mà cô làm vậy; chỉ đành lặng lẽ rời đi, nhưng không quên nhắc nhở.

"Dù sao tất cả chỉ là quá khứ thôi, nếu như cô vẫn còn lưu luyến thì nó vẫn sẽ mãi ở trong đầu của chú, chẳng muốn làm gì cả đâu.

"
Nói rồi nam nhân không nghĩ nhiều liền trực tiếp rời khỏi căn phòng, còn Lệ Y ngồi ở trên giường vẻ mặt không kìm được mà khẽ rơi nhẹ giọt nước mắt xuống.

Có lẽ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đấy thay vì cô không muốn khóc nhưng vẫn phải vậy, có lẽ là vì do nhớ mẹ? Hoặc phải chăng là cố mạnh mẹ nhưng đổi lại là tất cả đều trở nên vô nghĩa vậy.

"Mẹ…Tại sao con muốn trở nên mạnh mẽ lại khó tới vậy? Chẳng phải mẹ luôn nói với con rằng dù cho có chuyện gì xảy ra vẫn phải mạnh mẽ chứ? Nhưng tại sao con…"
Lệ Y chỉ biết tự trách vì không thể làm gì được, hai tay đưa lên trên mặt không ngừng khóc lóc, Bạch Phong ở đằng sau cánh cửa đã nghe hết tất cả mọi chuyện.

Thường như những người khác có thể an ủi hoặc mặc kệ bỏ đi, nhưng người nam nhân không hề làm vậy chỉ ghé tai vào cánh cửa, vẻ mặt vẫn như thường ngày chẳng lộ ra cái gì gọi là sự lo lắng.

"Thiếu gia nếu ngài lo cho Lệ Y, vậy hãy vào trong mà an ủi đi.

"
Không biết từ bao giờ quản gia xuất hiện trước mặt anh thay vì ngạc nhiên Bạch Phong cảm thấy chuyện này rất bình thường chẳng hề quan tâm lạnh lùng mà đáp.

"Kệ đi dù sao thì cô ấy vẫn cần phải có không gian riêng tư được nhìn lại cái cảnh mẹ mình bị người ta giết ch.ết trước mặt người nào sao mà chịu nổi được đến cả tôi cũng vậy.


"
Nói đến đây bàn tay phải anh sẽ nắm chặt lại, có lẽ là vì trong lòng của người nam nhân hiểu rõ được cái việc ở trước mặt chứng kiến mẹ mình bị giết dù không phải là đối diện chỉ có thể coi là xem lén, nhưng thật sự ai mà nhìn thấy cảnh đấy thì sao mà chịu nổi được chứ?
Quản gia nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm cũng không hiểu sao dạo gần đây anh lại lo lắng cho Lệ Y, tới vậy chẳng lẽ là đã thích chăng? Hay là do ông nghĩ quá nhiều?
Mình không được nghĩ rằng thiếu gia đã thích cô gái đó dù sao một con người đã sống hằng trăm năm sau dễ dàng nảy sinh tình cảm như thể người mười mấy tuổi được, nếu mà đúng chắc là do chỉ áo giác.

Quản gia nghĩ vậy nhưng chỉ biết cất tất cả suy nghĩ trong lòng mình chẳng nói ra câu gì cả, chỉ im lặng một lúc rồi nói.

"Có vẻ như thiếu gia ngài giờ cũng biết quan tâm rồi nhỉ? Hay ngài đã thích cô gái đấy chăng?"
Bạch Phong nghe vậy cũng hiểu rõ ong đang nhắc tới Lệ Y, nam nhân khẽ quay đầu ra chỗ khác khẽ ho nhẹ một tiếng mà nói.

"Vớ….

Vớ vẩn có bằng chứng nào chứng minh là ta thích cô gái đó chỉ là một người bình thường, chẳng có gì nổi bật cả dù sao việc tác giúp một phần là vì ta đã giữ lời hứa với Thanh Nhã rồi, bây giờ nếu không thực hiện thì chẳng lẽ ta mặc kệ sao?"
Quản gia nhìn sắc mặt anh như vậy không nhịn được mà cười rồi nói.

"Chẳng biết lời nói của ai có giống suy nghĩ không nữa tôi thấy, thay vì ngài nói như vậy thì cả mặt đều đỏ ửng lên rồi đấy.

"
Thấy quản gia kêu mình nam nhân chẳng nói chẳng rành liền trực tiếp rời đi.

Quản gia nhìn thấy Bạch Phong từ từ rời đi cho tới khi chẳng còn thấy đâu nữa cũng biết mình trêu đùa một cách quá đáng.

"Haizz mình trêu đùa vậy thì hơi quá rồi, kiểu gì thiếu gia cũng sẽ gây khó dễ đây.

"
Nói rồi quản gia vội đi về phía trước, cả không gian vừa rồi liền trở nên yên tĩnh đến mức lạ thường.

Lệ Y tuy ở trong phòng, mặc dù nhớ Thanh Nhã nhưng việc nghe hết tất cả cuộc trò chuyện, cô đều không bỏ ra tai dù chỉ là một chữ.

"Tất cả là vì mẹ tôi sao?"
Cô nắm thật chặt bàn tay mà mình đang đặt ở trên bàn, không kìm được mà răng nghiến ken két hơn.


"Tất cả chỉ là vì mẹ tôi nên anh mới bảo vệ tôi sao? Nghe thật là buồn cười không chút thuyết phục mà anh định để tôi cảm thấy anh thật là hài hước sao, Bạch Phong?"
Dù cho là vậy cũng không thể nào ngờ được, trong lòng Lệ Y sớm đã nảy sinh tình cảm, có lẽ là yêu chăng?
Chẳng biết vì sao ở ngực bên phía cứ đập mạnh khó mà có thể dừng lại, đến cả cô dùng hai tay để gì chặt lại nhưng đều vượt qua sức tưởng tượng.

’Cảm giác này… Tại sao nay mình lạ vậy trái tim ở bên phải ông đừng đập mạnh cứ như thể là có ai đó đã làm mình rung động vậy?
Lệ Y cứ vậy ở trong phòng một mình , ngồi suy nghĩ cả hứa tay đều để lên trên ngực.

"Tsk, chết tiệt vậy mà có thể để con bé đó sống được.

"
Uyển Nhị trở về nhà bà ta liền trực tiếp dùng đồ đạc đđể trút giận, có lẽ không nghĩ tới việc vậy mà Lệ Y vẫn còn sống, tất cả đồ đạc đều vụ và ta đá hoặc ném đi một cách không thương tiếc.

"
"Aaa, chết tiệt cơ chứ? Rõ ràng con bé đó vốn phải chết dưới tay mjnh vậy mà là bị cái nhãi ranh đấy cứu, tức chết đi mất.

"
Nói rồi bà ta không quên dùng móng tay của mình hai tay để lên trên đầu không ngừng gãi thật mạnh, có lẽ làm vậy mới khiến bà ta cảm thấy thoải mái hơn, nhưng chưa đạt được mục đích thì làm sao Uyển Nhị sẽ dàng thoải mái được cơ chứ?
Bạch Phong còn đang ngồi ở trên bàn bắt đầu chuẩn bị ăn, nhưng còn chưa kịp nói gì đã hắt xì một cái.

"Phiền phức kẻ nào lại dám rảnh hơi chửi mình cơ chứ?"
Nói rồi nam nhân khẽ nhíu mày lại tay đang cầm một chiếc dĩa và một con dao nhỏ, tức giận mà trực tiếp bổ đôi thịt bít tết ra, quản gia nhìn thấy hành động như vậy liền nói.

"Hay Lệ Y trêu ngài chăng nên mới nói vậy?"
"Không.

"
Nói được một câu bàn tay của anh liền trực tiếp làm chiếc dĩa trong tay bên phía của mình bị bẻ cong.

"Ta cảm nhận được có kẻ nào đó chỉ vì hành động của ta mà làm vậy.


"
Không lẽ là bà ta sao?
Ánh mắt hiện rõ sự nghi hoặc, chẳng biết là do anh nghĩ nhiều hoặc ảo tưởng hay không? Nhưng chính trực giác đã nói vậy, sao mà có thể không để ý được chứ?
"Mà thôi kệ, tất cả mọi chuyện đều đã vậy rồi nên tôi chẳng muốn nói gửi thêm.

"
Nghe vậy quản gia liền khẽ cúi người xuống rồi từ từ lùi về đằng sau.

Buổi tối màn đêm buông xuống, thời tiết càng trở nên lạnh giá hơn, Bạch Phong đang ngồi trên chiếc ghế sofa có chỗ dựa lưng từ tốn thong thả mà hưởng thụ.

Dù là vậy nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện ra suy nghĩ.

’Mình vốn chẳng muốn quan tâm tới sống chết của con người, cảm giác thật sự nó phiền phức, thiệt là khốn khiến người ta cảm thấy khó chịu mà.


Lúc còn đang suy nghĩ từ đâu tiếng cửa của si đó mở ra ở trước mặt.

"Tôi có thể vào được không, Bạch Phong.

"
"Ừ vào đi.

"
Lệ Y nghe vậy lliền ở hẳn cửa ra vào bên trong không quên đóng cửa lại, nhìn thấy sự chu đáo của cô, nam nhân khẽ cười mà hỏi.

"Tôi thấy Thanh Nhã giống cô ở điểm là lo lắng quá mức rồi đấy, đúng là mẹ nào con đấy giống y chang nhau chẳng khác gì một trời một vực cả.

"
Vừa nói Bạch Phong liền khẽ thở dài ra một hơi, có lẽ cảm giác được nằm trên ghế sofa khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

"Chả biết nữa, dẫu sao thì tôi cũng không biết tôi giống mẹ mình ở điểm nào cả, đối với tôi có lẽ mọi thứ vừa xảy ra chắc giống như một giấc mơ vậy.

"
Lệ Y nói rồi liền thở dài ra một hơi, nam nhân khẽ liếc mắt qua nhìn thấy cô đứng như vậy chỉ nói.

"Thôi bỏ qua chuyện này sang một bên du, dù sao những chuyện này tôi cũng chắc muốn nhắc lại, càng nhắc càng cảm thấy mệt mỏi hơn thôi.


"
"Ừm.

"
Cô khẽ gật đầu nhẹ, Bạch Phong có lẽ vì chán nản mà hướng ánh mắt về phía cửa sổ rồi nói nhỏ.

"Mà cô có muốn lên ban công không?"
"Ban công?"
Nhìn thấy Bạch Phong hướng ánh mắt về phía của sổ, cô vì tò mò mà đến cạnh anh nhìn khung cảnh trước mặt.

"Công nhận là đẹp thiệt, tôi cứ tưởng hôm nay là sẽ có tuyết chứ? Vậy mà nay không gian yên tĩnh ánh trăng chiếu rọi vào bên trong thật sự ai cũng cảm thấy dễ chịu.

"
"Ừ, nên nay ta sẵn luôn rủ cô một thể.

"
"Hửm?"
Con chưa để cô kịp phản ứng lại, nam nhân liền trực tiếp chuyển lên trên sân thượng.

"Gì vậy?"
Bạch Phong từ từ bỏ tay mình ra để Lệ Y nhìn mọi thứ trước mặt, trong không gian yên tĩnh những vì sao trên trời cứ như được tỏa sáng vậy, tất cả đều đẹp như là trong chuyện cổ tích vậy.

Đến cả cô khi nhìn bầu không gian trước mặt có thể nói như là lần đầu vậy, Lệ Y không kìm được hai mắt đều nhìn về phía trước.

"Oa đẹp thật đấy tôi thật sự chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh này bao giờ, đẹp thật.

"
Nói rồi Lệ Y vẫn đưa ánh mắt đấy nhưng chỉ được một lúc mà trở nên buồn bã hơn.

Bạch Phong nhìn thấy vậy chỉ biết nói.

"Dù sao tất cả mọi chuyện của quá khứ cũng đã vậy rồi còn muốn thay đổi hay không thì có lẽ chỉ có mình cô là làm được, chẳng ai có thể quyết định kể cả tôi cũng vậy nên thay vì buồn bã hãy nhìn cảnh mà tôi cho cô xem.

"

 
Chương 52: 52: Sao Hiểu Nổi


"Ừ.

"
Lệ Y vừa dứt lời nói thì ánh trăng ở trên bầu trời từ vàng kem liền chuyển sang màu đỏ, Bạch Phong dù không nhìn trực tiếp nhưng cơ thể từ từ biến đổi.

’Cái gì vậy?
Anh cúi xuống nhìn bàn tay mình từ bình thường liền móng tay liền dài hơn, thậm chí có thể cảm nhận rằng răng nanh của mình mọc một rõ ràng.

Cái phản ứng này chẳng phải là khi nào có trăng máu sao? Rõ ràng nó còn chưa xuất hiện tại sao mình lại có những cái này?
Bạch Phong không dám tin mọi thứ xảy ra trước mặt anh đưa mắt nhìn lên trên bầu trời, thay vì nói vừa rồi đầy sao, bây giờ tất cả đều im lặng chỉ có mặt trăng màu đỏ vẫn sáng lên, thậm chí nó còn đậm hẳn chưa không phải là nhạt.

’Cái… Thật sự là trăng máu sao tại sao lại khác với những gì mình suy đoán vậy không lẽ là do mình không để ý?
Lệ Y khẽ liếc mắt qua nhìn thấy hành động đau đớn lẫn không dám tin trước mặt, cô vội vàng chạy đến, hai tay khẽ đỡ Bạch Phong lại.

"Bạch…Bạch Phong anh bị sao vậy? Tại sao vừa rồi anh cũng mạnh lắm sao bây giờ lại trở nên thế này rồi?"
Cô không dám tin hai tay không ngừng lung lay người của của anh, nắm chặt lấy vừa làm không ngừng nói.

Đáp lại cô hay câu trả lời anh đều không hề nói gì, ngược lại một người đàn ông chầm chậm đứng dậy, vẻ mặt trắng bệch rõ ràng.

"Bạch…Bạch Phong? Là anh sao?"
Thay vì đáp lại bằng câu trả lời nên nên chẳng nói gì mà bước chân còn chầm chậm đi về hướng của Lệ Y.

"Bạch Phong.

"
Lúc cô định nói gì đó thì có thứ gì khiến Lệ Y giật mình tới nỗi cả người còn định chạy trốn.

Trước mặt cô một gương mặt của người nam nhân, chỉ tiếc là hai bên răng là hai chiếc răng nanh sắc nhọn, đôi mắt đỏ thường ngày hay chầm xuống giờ liền thành đỏ sáng, hai bên tai trở nên nhọn hơn.


"Bạch Phong, anh định làm chuyện gì với tôi hả? Bạch Phong anh trả lời nhanh lên cho tôi.

"
Bất giác dù cô có cố gắng gọi lớn hay nói to hơn lên, nam nhân như người mất hhồn vậy càng chẳng nói năng câu gì.

Trong chốc lát đã ở bên cổ của Lệ Y từ lúc nào không hay, nhìn thấy anh ở trước mặt mình cô không dám tin hai mắt hiện rõ sự khó hiểu lẫn hoảng hốt.

Chiếc răng nanh từ từ được há to ra ’Phập một phát đã ở trong cổ của Lệ Y.

Bị cắn một cách bất ngờ cô chỉ biết nhắm chặt mắt lại, dù có đau đớn tới nỗi mồ hôi toát ra ở trán thái dương, thậm chí còn rơi xuống áo ở đằng sau lưng, nhưng làm gì được chỉ biết im lặng cắn chặt mỗi.

"Bạch…Bạch Phong…"
Cố gắng lắm mới nói được cả tên, bàn tay phải nắm chặt lấy áo ở đằng sau lưng của nam nhân, có lẽ do không chịu nổi được mà cô dần từ từ ngất đi.

Ánh mắt dần dần nhắn chặt lại, bàn tay ở đằng sau lưng cũng từ từ bỏ ra.

’Mình…
Đến khi Lệ Y bỏ tay ra cũng là lúc Bạch Phong đưa tay mình đỡ lấy cơ thể của cô.

Nhìn người nữ nhân trước mặt anh chỉ có thể thở dài một hơi mà tự trách mình.

"Tại sao? Mình lại mất kiểm soát như vậy rõ ràng chỉ cần nếu cố gắng tránh được cô ấy sẽ không làm việc như vậy, nhưng tại sao mình lại…"
Dù đã tự trách mình đi chăng nữa, tất cả mọi thứ vốn đã như vậy chẳng có gì là không thể xảy ra được, đến cả tương lai cũng đâu đoán trước được, nam nhân chỉ biết nghĩ vậy, dù cho biết việc mình làm ra thật sự vượt quá tầm kiểm soát, nhưng anh cũng chỉ tạm cho qua chuyện không muốn nói thêm gì nữa.

Nam nhân bế bổng cơ thể của cô lên nhắm mắt lại mà dịch chuyển về phòng của Lệ Y, bàn tay đặt nhẹ xuống dưới giường từ từ đặt cô xuống.

Trên cổ trắng nõn nà được ghim bởi hai dấu răng nanh của mình, Bạch Phong thật sự không biết nên làm gì?

Nghĩ lại cảnh vừa rồi mình được thưởng thức máu của cô anh cảm giác của chút khác lạ khi anh để tay lên miệng mình, quét nhẹ lưỡi thò ra liếm xung quanh mỗi khẽ nói.

"Thật sự… Mình không nghĩ máu của Lệ Y lại khác với máu của những nhân loại khác, thay vì tanh nồng thì nó lại ngọt lịm, thật sự khác hoàn toàn khác xa so với những người khác.

"
Nói đến đây tất cả ánh máy của anh đều đổ dồn về phía của cô không kìm được mà khẽ nhăn mặt lại.

Xui thay cho cô rồi Lệ Y, nếu cô còn ở đây thêm giây thêm phút nào nữa, có lẽ tôi sẽ hút máu cô cho đến khi chẳng còn giọt nào vậy?
Chỉ nghĩ đến mùi hương vừa rồi mình được nếm thử nhanh nhân không kìm được mà nghĩ lại tất cả môi khẽ nhấp mấy phát, không quên thò ra mà liếm xung quanh.

Bạch Phong để lộ ra hẳn hai chiếc răng nanh sắc nhọn, dù biết Lệ Y đã ngất đi nhưng có lẽ mùi máu mà anh lần đầu được thử khiến nam nhân không thể nào mà quên được.

"Dù sao mình sẽ thử xem lại cô ta nếu mà không đồng ý chắc sẽ mình sẽ cắn lén chăng?"
Nói đến đây cả người của Bạch Phong không ngừng suy nghĩ nói tới đấy cả người càng cảm thấy vui hơn, chẳng biết vui vì gì có lẽ là do muốn trêu hoặc là muốn thử chăng?
Cũng không biết được suy nghĩ của anh dẫu sao dù cho có là một con quỷ sống hơn mấy trăm năm cũng có suy nghĩ riêng như những người khác chẳng phải không có gì cả.

Bạch Phong dù nghĩ vậy nhưng anh cũng không phải là người dai như đỉa, đưa cô trở lại về phòng anh cũng từ từ đi ra.

"Thiếu gia, ngài không sao chứ?
Nam nhân quay đầu lại nhìn người vừa nói không ai khác chính là quản gia anh thấy ông hỏi vậy cũng chẳng nghĩ nhiều mà đáp lại.

"Không có gì đâu quản gia, mà sao tự dưng ông lại hỏi như vậy?"
Thấy anh đang thắc mắc quản gia cũng không giấu suy nghĩ của mình nữa trực tiếp nói.

"Nay chẳng phải là ngày trăng máu sao? Thiếu gia không lẽ lại quên rằng thường đến ngày này ngài thường sẽ hay mất kiểm soát thậm chí răng nanh sẽ tự mọc ra nhiều khi muốn có thể tìm được thứ nào đó sao?"
Bạch Phong nghe vậy thay vì những ngày bình thường là không quan tâm, ngược lại hôm nay anh khẽ thở dài ra một hơi.

Vẻ mặt hiện rõ chán nản nản lẫn tâm trạng rối bời chẳng biết là do vẫn còn để tâm tới việc mình máu hút máu của Lệ Y, hay là vì vẫn tự trách mình không nghĩ đến ngày này chăng?

"Thôi đừng nói với ta về ngày này nữa dẫu sao hôm nay ta cũng mất kiểm soát nên đã làm hành động vượt quá sự cho phép của ta rồi.

"
Quản gia nghe vậy cũng hiểu được ý mà anh đang nói, trong lúc Bạch Phong còn đang tự trách mình thì ông liền ho nhẹ.

"Đừng nói thiếu gia là đã hút máu cô gái đấy sao?"
"Ừ.

"
Anh chỉ đáp lại một lời cực kỳ ngắn gọn, không nghĩ nhiều mà chầm chậm rời đi.

Nhìn bóng lưng buồn sâu lẫn thất vọng của người nam nhân, quản gia cũng không nghĩ tới ngày mà anh lại trở nên như vậy khác hoàn toàn so với ngày thường, thay vì buồn thì là vô tâm lạnh lùng chẳng hề quan tâm thứ gì cả dù chỉ là một chút việc nhỏ nhặt cũng vậy, nay lại vì hành động nhỏ con này tự trách bản thân mình.

’Bạch Phong, đúng thật là người khiến tôi không thể không nghi ngờ Lệ Y.


Trong không gian yên tĩnh, chỉ có sự tĩnh lặng một cách kỳ lạ, chẳng có bóng dáng của ai thậm chí là một chút cũng không hề có gì cả.

Lệ Y đang nằm trên giường, cả cơ thể đều bất động sắc mặt trắng bệch cứ như thể người chết vậy.

"Không.

"
Bàn tay bên trái nắm thật chặt ở lòng bàn tay, cả người không ngừng run rẩy, vẻ mặt cũng hiện rõ sự sợ hãi đôi lông mày không ngừng nhăn lại, môi bị răng cắn chặt lại.

"Không đừng mà…"
Mồ hôi trên trán cũng từ từ rơi xuống, như thể chưa muốn dừng lại, Lệ Y vừa nói thì sắc mặt càng không ngừng hiện rõ hẳn sự sợ hãi.

"KHÔNG.

"
Hét thật to cô vội vàng bật dậy, hai mắt nhìn xung quanh vốn dĩ chẳng hề có một bóng dáng ai cả, mồ hôi trên trán càng không ngừng rơi xuống.


Lệ Y dù nhìn xung quanh chẳng hề thấy đâu, nhưng sắc mặt vẫn hiện rõ sự sợ hãi.

"Cái giấc mơ đấy…mình có cảm giác…một ngày không xa nó sẽ xảy đến với mình, chắc chắn sẽ đến…"
Nói được những câu nói đó giọng cô càng trở nên lắp bắp hơn, có lẽ vẫn chưa thể ngừng nghĩ được.

Vừa nói xong Bạch Phong liền dịch chuyển vào phòng của Lệ Y, thấy cả người đều đang run rẩy hơn nữa còn không ngừng thở hồng hộc.

Thấy vậy nam nhân lo lắng vội ngồi xuống giường đưa mắt nhìn xung quanh mà hỏi.

"Lệ Y, có chuyện gì vậy cô có sao không?"
Đối mặt với sự quan tâm của anh, Lệ Y im lặng không hề nói câu gì ngược lại còn hất mạnh tay của Bạch Phong ra rồi nói.

"Đừng có chạm vào tôi, thật sự anh thật là quá đáng.

"
Nghe thấy vậy nam nhân chỉ đành đứng lên, có lẽ vì vẫn còn lo lắng cho cô mà không quên quay đầu lại.

"Tôi biết cô vẫn còn tức giận tôi về hành động vừa rồi, có lẽ cô lúc đấy nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy thì chắc chẳng muốn động vào đâu ha.

"
Lệ Y nghe vậy, quả nhiên những gì mà Bạch Phong nói đều đúng những gì mà cô định nói, chỉ biết lấy tay nắm chặt lấy chăn, đầu cúi xuống liền đáp.

"Đúng vậy, lúc mà tôi biết rằng anh là quỷ thiếu, cứ nghĩ anh chả cần hút máu, không ngờ hôm nay anh đưa tôi đến tầng thượng, tặng tôi cái răng nanh này nữa?"
Nói rồi cô chỉ biết cúi gầm mặt xuống, chẳng muốn nhìn hay muốn nói gì thêm cả.

"Dù sao bây giờ nếu cô muốn rời khỏi đây cũng được, tôi không hề cấm cô tất cả mọi chuyện trước mặt cô sẽ là người tự quyết định vậy.

"
Nghe thấy vậy Lệ Y chỉ biết quay đầu về hướng cánh cửa kính im lặng được một lúc mà nói.

"Tôi không cần anh phải dạy đời tôi gì cả, dẫu sao những kẻ hút máu làm sao mà có thể hiểu nổi cảm xúc của con người được chứ?"

 
Chương 53: 53: Không Muốn Lại Gần


Nghe thấy vậy Bạch Phong không dám nghĩ tới việc Lệ Y, lại chỉ vì hành động cỏ con mà làm vậy anh không chịu được mà trực tiếp cầm thẳng cổ tay của cô mà nói.

"Lệ Y, cô đừng có vượt quá giới hạn của mình, dù sao tôi cũng biết hành động vừa rồi của mình thật sự có thể khiến cô cảm thấy rảnh mình không được tôn trọng, nhưng tôi cũng biết tôi làm vậy thật sự đúng là quá đáng.

"
Vừa nói ánh mắt anh nhìn về phía cô, có lẽ mong Lệ Y sẽ hiểu hơn, nhưng thay vì hiểu cô lại chẳng hề thông cảm, ngược lại mà đáp.

"Xin lỗi, nhưng thay vì hiểu tôi thấy chả nên hiểu thì hơn dù sao cảm giác anh làm như vậy? Một con người như tôi hay bao người khác cũng sẽ vậy thôi, chứ chẳng phải riêng tôi là không chấp nhận đâu.

"
Nói rồi Lệ Y liền trực tiếp quay đầu lại không nghĩ nhiều mà rời đi, Bạch Phong thay vì chạy ra ngăn cản thì anh chỉ biết nhìn bóng dáng của cô cho tới lúc chẳng còn đâu nữa.

’Loại người cố chấp, thật sự khiến ai cũng phải bó tay, minh không nghĩ rằng Thanh Nhã lại dám nhớ mình bảo vệ cô ta được?
Chẳng thể hiểu nổi được, tất cả đều là suy nghĩ mà Bạch Phong nghĩ được.

Dù Lệ Y không muốn ở đây trực tiếp rời đi nhưng ánh mắt của người nam nhân vẫn dõi theo, có lẽ là sợ nguy hiểm sẽ tới cô.

’Chỉ là một con thỏ con, vậy mà cũng có đủ dũng khí làm vậy chứ? Nếu như mình như những con quỷ khác chắc vốn đã kết thúc mạng sống của cô ta từ lúc nào rồi?
Đúng thật có lẽ mỗi mình Bạch Phong là một người bình thường, chẳng muốn dính tay vào việc giết người cả, như những con quỷ khác bọn chúng thường săn mồi nếu chán sẽ bắt đầu trêu đùa rồi ra tay một cách không thương tiếc.

Nghĩ những trong đầu Bạch Phong cầm lấy cốc trà mà uống nhẹ một ngụm, lông mày khẽ nhíu lại.

"Nếu cô đã nói tôi như vậy, Lệ Y dù cho có nguy hiểm xuất hiện trước mặt cô đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không ra tay giúp cô, coi như cô phải tự chính mình biết điều đấy vậy.

"
Còn Lệ Y sau khi rời khỏi nhà của Bạch Phong, bước chân vẫn cứ đi về phía trước cả người vẫn còn có chút mệt mỏi.


"Ưm, sao tự dưng mình mới đi có mấy bước mà lại cảm thấy mệt vậy?"
Chẳng biết tại sao lại như vậy? Rõ là chỉ vừa mới đi được mấy bước, chẳng nhanh như những người khác nhưng cô cảm thấy bản thân mệt mỏi dường như kiệt sức vậy.

Không chịu nổi được Lệ Y kiếm lấy một gốc cây nào đó xung quanh rồi dựa lưng vào đấy, không quên thở mạnh.

"Chắc mình sẽ ngồi tạm đây vậy, dù sao mình vẫn cảm thấy mọi thứ trước mặt, thật sự…"
Định nhắc tới chuyện gì đó nhưng không thể nhắc lại được, quả thật là tâm trạng của cô trở nên rối bời.

Không gian bao phủ xung quanh chỉ là một màn đêm tối mù mịt, chẳng có một bóng dáng sáng của ai cả xung quanh cô rồi ngồi chỉ đều là cây cỏ, nhìn bầu trời trăng có một ngôi sao nào, chỉ có mỗi đám mây mù mịt, bỗng trong lòng cô cảm thấy chán nản chỉ biết hai tay khoanh lại rồi cúi nhẹ đầu xuống.

’Mọi thứ thật sự trôi nhanh thật, ai rồi cũng sẽ phải lớn phải trưởng thành chẳng có cái gì là không được.


Lệ Y tự nghĩ vậy, nhưng quả thật xem lại tất cả những gì mẹ mình bị một kẻ lạ mắt sát hại cô làm sao mà chịu nổi được cơ chứ? Cái vẫn nhớ nhất chính là đôi mắt màu đỏ.

"Mẹ…"
Bàn tay phải đang khoanh lại không kìm được mà nắm chặt nhẹ, dường như cô đang có ý định gì vậy? Liệu là quết tâm tìm ra hung thủ chăng?
Cũng không thể nói trước được điều gì cả, Lệ Y nhắm hai mắt lại dựa người vào gốc cây rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đến khi một tí nắng khẽ chiếu nhẹ vào mặt của cô, Lệ Y mới sực tỉnh lại nhìn không gian trước mặt cô chẳng biết mình nên làm gì?
"Vậy là…đã sáng rồi sao?"
Đưa mắt nhìn không gian trước mặt quả nhiên thay vì là bầu trời âm u thế này lại khác hoàn toàn đó chính là có anh nắng, thậm chí còn có cả tia nắng nữa có lẽ đây nay là một ngày tốt lành.

Lệ Y từ từ đứng dậy bước chân rời khỏi đây mà đi về phía trước.


’Chắc mình nên về nhà nhỉ? Dù sao mình cũng muốn được gặp bố, không biết bố có sống tốt không nữa?
Vừa nghĩ trong lòng cô càng không ngừng hồi hộp, nhưng cô đâu biết ở đằng sau mình có kẻ nào đó theo dõi vậy, không chỉ mỗi theo mà còn sát gần.

Một con quái vật bằng cỡ bàn chân không ngừng lúc nhúc bò về phía trước, quái vật với đôi mắt to tròn cộng thêm cả chiếc miệng dài, ai mà nhìn vào chắc đều cảm thấy thật sự rất buồn nôn.

Nhìn ở đằng sau bóng dáng của Lệ Y, quái vật thể hiện rõ sự chán nản, dường như chẳng muốn đi chơi theo cô vậy.

"Tsk, đúng là cái số mình đen thật thay vì ở chỗ khác bây giờ mình lại ở đây?"
Chẳng hiểu vì sao con quái vật tượng như vậy chẳng biết vì lý do gì mà khiến nó đang ở trong hang, bỗng phải chạy ra chỗ cô đi theo sau lưng chẳng khác gì như một vệ sĩ bảo vệ cho người nổi tiếng vậy.

Lệ Y không hề biết ở đằng sau lưng mình có kẻ đang đi theo, vẫn ung dung từ tốn đi về phía trước, tới khi Diệp Hạ đi ra bên ngoài mang theo vẻ mặt chán nản.

"Haizz…"
Khẽ thở dài một hơi sắc mặt trở nên chán nản hơn lông mày lại mà từ từ đi về phía trước, đầu cúi xuống dưới không để ý rằng có người ở đằng trước.

"A…"
Diệp Hạ va vào người trước mặt, cả người chuẩn bị ngã xuống Lệ Y còn đang thấy chán nản nhìn thấy có người va vào mình, theo phản xạ mà đưa tay ra không nghĩ nhiệt mà trực tiếp kéo lấy tay của cô lại.

Diệp Hạ theo phản xạ mà bị kéo vào trong lòng của Lệ Y, thấy mình kéo vào được việc đầu tiên chính là khẽ thở dài ra, ánh mắt khẽ nhìn về phía Diệp Hạ mà hỏi.

"Cô có sao không?"
Diệp Hạ trở lại bình tĩnh vội đẩy Lệ Y ra, đầu không ngừng lắc mạnh mà nói.

"Tôi không sao cảm ơn.


"
Lúc mà Diệp Hạ đưa mắt nhìn người trước mặt không dám tin, khuôn mặt lẫn đôi mắt thật sự giống Lệ Y từng chút một chẳng sai vào đâu cả.

Vì muốn biết người trước mắt Diệp Hạ không nghĩ nhiều mà hỏi.

"Mà cô có thể cho tôi hỏi chuyện này được không?"
Lệ Y khẽ quay đầu nhẹ về bên phải thấy người ở bên cạnh không ngừng ngập ngừng, cô thấy vậy không nghĩ gì liền nói.

"Có gì thì hỏi tôi đi.

"
Nhận được sự đồng ý của Lệ Y, Diệp Hạ không giấu nổi suy nghĩ của mình trong đầu không nghĩ ngợi gì mà nói.

"Cô có phải là Lệ Y không?"
Thấy có người biết tên mình, cô không dấu nổi được ánh mắt mà khi nhìn lại và im lặng được một lúc mà hỏi.

"Tại sao? Cô lại hỏi vậy?"
Diệp Hạ nghe vậy không nghĩ nhiều mà nói ra những gì mình suy nghĩ.

"Tôi không biết nên nói như thế nào nữa thật sự rất là khó tả nổi chẳng biết có phải do mà cô giống chị ấy không nhưng tôi có thể cảm nhận được từ sắc mặt từ đôi mắt và cả tính cách đều giống chị ấy, Lệ Y?"
Nghe được những lời này cô chẳng biết nên làm gì đừng im lặng như bất động vậy rõ là không gian vẫn còn đang chuyển động , nhưng cảm giác rằng tất cả mọi thứ xung quanh mình, dường như đều bị đóng băng vậy một lời nói thật sự khiến Lệ Y không dám nghĩ tới chuyện này?
"Tôi không biết có phải là cô đang tìm người côn cần tìm không nữa, dẫu sao cũng chỉ là người mới đến nên cũng không phải là người chị mà cô nhắc tới đâu nên đừng nói như vậy.

"
Diệp Hạ nhận được câu trả lời như vậy vẻ mặt hiện rõ sự chán nản, lúc mà Lệ Y quay đầu lại chuẩn bị đi nhưng chưa kịp đặt chân xuống dưới đã bị Diệp Hạ nói.

"Chị đừng có giấu em nữa chị Lệ Y, em biết người đang ở trước mặt em chính là chị, Lệ Y?"
Thấy Diệp Hạ nhận được ra mình, cả người cô như toát mồ hôi lạnh, chưa nghĩ tới việc có người lại nhận ra mình, khẽ quay đầu nhẹ nhìn về phía của Diệp Hạ mà đáp.

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người mà cô cần tìm nếu không thì tôi nghĩ rằng cô nen tim người khác đi, dù sao tôi không phải người chị mà cô muốn tìm đâu.


"
Nói rồi Lệ Y nhắm mắt lại định rời đi, nhưng bị ai đó ôm chặt lấy, không hiểu vì sao lại vậy?
Khẽ quay đầu lại nhìn người ôm mình không ái khác chính là Diệp Hạ, thấy vậy cô có chút hoảng hốt không nghĩ nhiều mà nói.

"Cô…Bỏ tay ra khỏi người tôi…"
"Không, em không bỏ đâu gặp được chị như này em làm sao mà dám bỏ được, nếu bỏ đồng nghĩa với việc buông tay ra sao?"
Diệp Hạ nhất quyết ôm Lệ Y, mặc cho cô cố gắng lấy tay mình mà bỏ tay ra, nhưng có lẽ sự quyết tâm giữ được Lệ Y lại vẫn ở trong lòng của Diệp Hạ.

Bị ôm chặt lấy người Lệ Y mệt mỏi chỉ biết buông hai tay mình ra, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu cô khẽ quay đầu về đằng sau mà nói.

"Diệp Hạ…chị biết em chắc nhớ chị nhưng…em cứ ôm chặt rõ chị như vậy…chị cảm thấy rất khó chịu em…có thể bỏ ra được không? Hoặc duỗi lòng tay ra cũng được.

"
Diệp Hạ nghe được những lời này vừa rồi còn phản bác một cách quyết liệt, nay lại ngoan ngoãn từ từ thả tay mình ra, ánh mắt buồn bã nhìn Lệ Y.

"Chị…vậy em thả tay ra rồi đấy.

"
Thấy Diệp Hạ tự thả ra, Lệ Y không dám tin hai mắt cô nhấp nháy một hồi lâu.

"Diệp Hạ…em, sao khác vậy?"
Im lặng được một lúc cô cảm thấy có gì đó sai sai, không nghe thấy giọng của Diệp Hạ đâu, trong đầu Lệ Y nghĩ.

’Rõ ràng là mình có hỏi, nhưng…tại sao lại không nghe thấy giọng nói của Diệp Hạ đâu vậy?
Chưa dám tin vào những gì mình nghĩ, rõ ràng vừa rồi còn nghe thấy giọng, giờ nói lại không thấy đâu?
Nhưng rồi cuối cùng ai đó ghé sát lại người cô, hao tay ôm chặt lấy eo.



 
Chương 54: 54: Tự Giải Quyết


Lẽ nào là do ảo giác chăng? Không biết là do suy nghĩ của cô hoặc do nghe nhầm hay không, nhưng Lệ Y có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay vừa rồi còn ôm lấy vòng eo mình là thật, chẳng phải là ảo ảnh gì cả.

’Mình cảm nhận được, bàn tay vừa rồi ôm eo mình là thật, không thể nào là ảo giác cả, nếu mà vậy tại sao lại có cái cảm giác chân thật đấy chứ?
Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, Lệ Y chầm chậm quay đầu lại nhìn, thay vì chẳng có một bóng dáng ai trước mặt là Diệp Hạ đang đứng một cách bất động, cơ thể đều nổi lên cả da gà, đôi mắt trợn tròn lên như thể vừa mới gặp được thứ gì đó đáng sợ vậy.

"Chuyện…Chuyện gì thế này?"
Cô không dám tin, người đang đứng im bất động lại là Diệp Hạ, làm da hồng hào dần chuyển sang trắng bệch như ma cà rồng vậy, những dây thần kinh trong cơ thể dần tím lịm đi.

Nhìn thấy vậy Lệ Y chầm chậm lùi xuống, vẻ mặt hiện rõ hẳn sự sợ hãi lẫn khó tin trước mặt mình.

"Cái…Cái gì vậy? Chuyện này là sao?"
Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nói ở đâu đó từ từ vang lên.

"Ái chà, không ngờ nay ta và ngươi lại gặp nhau rồi, Lệ Y?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Y không dám tin khẽ quay đầu về phía bên phải rồi đáp.

"Là bà sao, Uyển Nhị?"
"Không sai là ta Uyển Nhị.

"
Giọng nói của bà ta vang lên cộng thêm vào là tiếng vỗ tay bộp bộp, dù chỉ là hành động bình thường, nhưng đối với cô thật sự là ghê tởm tới mức kệ Lệ Y phải nhìn bà ta bằng một con mắt khinh thường.

"Dù nói là chưa gặp lần nào thì cũng hơi quá rồi đúng không nhỉ chẳng phải tôi với bà, một ngày trước đã gặp nhau rồi sao chờ nhau bằng công và bằng sự vô tâm của bà, thật sự tôi không thể nào quên được.

"
Nghe vậy thay vì tức giận bà ta không những không tức ngược lại lộ ra vẻ mặt đắc ý mà đáp.


"Cảm ơn những gì mà ngươi đã nói, Lệ Y.

Thú thật có lẽ là vì ta quan tâm ngươi hoặc coi ngươi như con gái nên mới làm vậy chăng?"
Thấy vậy Lệ Y chỉ khẽ nhếch mép lên không nghĩ nhiều mà đáp.

"Coi như con gái? Nghe thật sự rất là giả tạo, bà đừng làm tôi phải nghĩ rằng trên đời này tôi lại gặp được một kẻ như bà chứ?"
Mới nói xong cơ thể của Diệp Hạ trước mặt cũng từ từ thay đổi, từ một con người bằng xương bằng thịt giờ biến thành một con quái vật, thay vì là đầu như bao người khác ngược lại chỉ có một con mắt suy nhất ở giữa trán, cộng thêm cả trên đầu đều là con giòi không ngừng lúc nhúc, cả hai bàn tay đều là những thứ nhớt nháp của con giòi.

Nhìn thấy vậy Lệ Y không dám tin cảnh ở trước mặt mình, ánh mắt đều đổ dồn về con quái vật.

"Cái gì thế này cái thứ này là sao?"
Thấy cô tỏ ra sắc mặt sợ hãi, bà ta vui tới mức khẽ cười nhếch môi.

Quái vật như được liên kết vậy không chần chừ mà trực tiếp chạy thật nhanh về phía trước.

Lệ Y nhìn thấy vậy không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy, nhưng còn chưa kịp bước mấy bước cả người của cô như bị thứ gì đó cuốn chặt vậy.

"Chuyện gì vậy?"
Cô còn chưa suy nghĩ gì những vết nhớp nháp cộng thêm cả băng dính quấn chặt xung quanh nữa.

"AAA…"
Lệ Y ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt hiện rõ không dám tin, càng hét lớn thì băng dính xung quanh càng quấn lấy cô chặt hơn, tới nỗi mỡ bụng còn phải lồi ra bên ngoài.

Sự tuyệt vọng lẫn không dám tin mọi thứ trước mặt, Lệ Y bây giờ trông chẳng khác gì như thỏ con vậy, xinh đẹp nhưng giờ lại trở thành con mồi cho kẻ khác.

Nhìn con quái vật từ từ tiến đến, tất cả sự hy vọng chạy thật nhanh của cô đều sụp đổ hoàn toàn, ánh mắt chỉ có thể trơ ra mà nhìn quái vật.

Đến lúc quái vật đến nơi thì dừng lại, còn Uyển Nhị lại từ tốn đi tới trước mặt của Lệ Y, nhìn thấy bộ dạng đáng thương bà ta không kìm được khẽ nhếch mép mà nói.


"Xem cô kìa Lệ Y, nhìn thật sự rất là đáng thương tôi còn tưởng cô là kẻ đáng ghét nữa chứ? Ai ngờ nhìn thấy cô như vậy xem ra đúng là loại đáng thương rồi.

"
Nói rồi bà ta từ từ đi tới cúi đầu xuống lộ rõ hẳn vẻ mặt đắc ý, bàn tay phải khẽ vuốt nhẹ mặt của Lệ Y.

Cô đưa mắt nhìn bà ta, dù có muốn chống trả cũng không thể làm gì được, bởi vì cả cơ thể đều bị quấn chặt, Lệ Y chie biết đưa ánh mắt chứa đầy sự tức giận lẫn hận thù mà nhìn bà ta.

Uyển Nhị thấy mình bị nhìn như vậy, bà ta tỏ rõ vẻ mặt không vui lườm một cái, liền tát thẳng vào má bên phải của cô.

"Hửm, loại như mày mà cũng thích nhìn sao? Loại như mày xứng đáng không nên tồn tại ở thế giới này, lẽ ra mày nên chết mới đúng hơn đấy, Lệ Y.

"
Dù bị Uyển Nhị khiêu khích thậm chí còn tát mình như vậy, Lệ Y chỉ biết nắm chặt hai mắt lại có lẽ là vì biết số phận của mình sẽ chỉ có việc ở đây.

"Haha, loại nhóc con như ngươi mà còn dám ra mặt, đúng là không biết thân biết phận mà.

"
Thấy cô im lặng bà ta khẽ nở nụ cười nham hiểm, ghé nhẹ vào tai thủ thỉ mà nói.

"Hay…để ta chấm dứt luôn cái mạng nhỏ này của ngươi luôn, Lệ Y dù sao thì ta nghĩ cũng chẳng to tát gì đâu.

Với cả vẻ mặt xinh đẹp này chẳng biết ai đã giúp ngươi nữa.

"
Lệ Y thấy bà ta càng lúc nói những câu vượt quá giới hạn, không chịu được cô trực tiếp nói lớn.


"Uyển Nhị, bà thôi đi loại như bà tại sao lại còn thích động vào mặt của tôi? Tất cả mọi thứ bà đã có hết tất cả trong tay rồi, tài sản nhà tôi và bà đã cướp đi người mẹ mà tôi yêu quý nhất, bà thấy hài lòng chưa mà còn làm vậy?"
Nghe những gì mà cô nói, bà ta khẽ nhếch mép mà nói.

"Tất cả mọi thứ? Xem ra cô vẫn còn chưa hiểu được nếu mà ta đã có tất cả mọi thứ trong tay thì việc gì phải đi diệt khử ngươi chứ? Đúng là còn non mà chưa hiểu được mọi chuyện.

"
"Bà…"
Lệ Y đưa tất cả mọi sự tức giận mà nhìn bà ta, Uyển Nhị liếc nhìn qua thấy vậy chỉ quay đầu lại hướng về phía con quái vật mà nói.

"Mà…cũng đang làm ban đêm rồi nhỉ? Dù sao diệt khẩu ai đó sẽ tốt hơn, Diệp Hạ mau giết cô ta đi.

"
Nhận được mệnh lệnh, bước chân con quái vật từ từ tiến về phía cô.

Còn bên Bạch Phong anh nhìn thấy chẳng hề lộ ra một chút sắc mặt nào cả, ngược lại còn vừa uống trà mà xem mọi thứ.

"Thiếu gia, ngài không đi cứu Lệ Y sao?"
Nam nhân nghe thấy tiếng liền từ từ bỏ cốc trà xuống, ánh mắt nhìn về phía quản gia, không chút biểu cảm gì trực tiếp đáp lại.

"Hửm? Việc gì ta phải đi giúp cô ta? Dù sao nếu đã muốn vậy thì nguy hiểm có đến đi chăng nữa tự đi mà giải quyết, ta không có nhu cầu làm hộ.

"
Thấy anh nói vậy thậm chí còn ung dung tự tại mà không để tâm, quản gia nhìn hành động vô tâm không thèm để ý đến sinh mạng của người khác, không chịu được ông trực tiếp liền nói.

"Tôi không biết sinh mạng của con người đối với thiếu gia là gì? Nhưng thiếu gia nên nhớ ngài đã hứa với Thanh Nhã rồi, dù cho có chuyện gì hay thậm chí cô gái đấy có giận dỗi gì chăng nữa, ngài vẫn phải luôn bảo vệ không bao giờ rơi, chẳng lẽ bây giờ thiếu gia lại mặc kệ lời hứa đó mà vô tâm sao?"
Bạch Phong nghe vậy đặt cốc trà mình định uống đặt xuống bàn thủy tinh, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

"Nếu vậy thì khi nào mà có nguy hiểm thì ta sẽ đến đây, còn giờ cứ coi như để cho cô ta tự biết nên làm gì ở tình huống nếu không có ta.

"
Thấy anh cố chấp như vậy, quản gia cũng biết dù cho có khuyên bao nhiêu đi chăng nữa kết quả vẫn vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi cả.


Chán nản ông chỉ biết thở dài ra một hơi rồi rời khỏi phòng của anh, không quên nói.

"Kệ thiếu gia đấy, dù sao thì tôi cũng chỉ có trách nhiệm như vậy thôi, còn việc ngài giải quyết hay không thì kệ?"
Nói rồi quản gia liền đóng chặt cửa lại để mình nam nhân ở trong phòng.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có mình người nam nhân đang ung dung ngồi trên ghet Sofa, hai chân duỗi ra vừa uống trà vừa xem mọi thứ ở trước mặt.

"Lệ Y, dù cho cô có gọi tôi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không dịch chuyển ra tới cứu cô đâu, tất cả và mọi chuyện đều do cô muốn vậy từ giờ hãy tự mình trải nghiệm cái cảm giác đấy đi.

"
Phía bên Lệ Y, nhìn thấy con quái vật chầm chậm tiến về phía mình, sợ hãi tới mức cả người đều run lên, ánh mắt cũng hiện rõ sự khó chịu.

"Haha, coi như hôm nay ngươi sẽ được đoàn tụ với Thanh Nhã vậy, dù sao cũng nên cảm ơn ta đi vì có lòng tốt giúp ngươi được gặp người mẹ thân yêu của mày.

"
Nghe những gì Uyển Nhị nói, Lệ Y khẽ nhắm hai mắt lại không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi lệ nhỏ giọt ở trên má của mình.

’Nếu…được gặp mẹ như vậy một cách dễ dàng…chắc con đã làm việc này từ lâu rồi chứ chẳng việc gì mà phải chịu đựng đến tận ngày hôm nay.


Suy nghĩ lại mọi thứ, có lẽ bây giờ được chết đi đoàn tụ với mẹ mình, được gặp lại bà có lẽ là điều khiến Lệ Y cảm thấy hạnh phúc nhất.

’Con ước…giờ đang ở trong vòng tay của mẹ mà thôi, mẹ ơi.


Chẳng biết là do có một thế lực nào đó hay không? Con quái vật chuẩn bị ném cục đá về phía của cô, bỗng dưng tự nhiên đứng bất động vậy.

Uyển Nhị đứng ở đằng xa nhìn thấy vậy bà ta không dám tin, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu mà nói lớn.

"Diệp Hạ, con gái yêu của mẹ con sao vậy? Lẽ ra con phải kết thúc cô ta chứ? Tại sao con lại bất động như vậy?"

 
Chương 55: 55: Xem Ra Còn Non


"Bà im đi.

"
Giọng nói của Diệp Hai nói rõ hơn nữa còn vang lớn hơn, Lệ Y vừa rồi còn đang sợ hãi bỗng từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn phía trước thay vì là dáng vẻ của một con quái vật không chút cảm xúc, đứng trước mặt cô không ai khác chính là Diệp Hạ.

Vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã, nhưng xen vào là ý chí như thể muốn biết chuyện gì đó vậy.

Uyển Nhị nhìn thấy người trước mặt, vốn chẳng còn là con quái vật nữa, thay vào người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Diệp Hạ, bỗng chốc cả người bà ta đều không ngừng run rẩy lên, vẻ mặt hiện rõ sự khó tin.

"Con…Diệp Hạ, tại sao con lại…"
Cứ ngỡ rằng Diệp Hạ bây giờ tất cả sự kiểm soát đều nằm trong tầm tay của mình, ai ngờ đâu nay lại trở lại dáng vẻ con người, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt mình làm sao bà ta lại dễ dàng chấp nhận được như vậy chứ?"
"Tại sao? Bà đừng có hỏi tôi những câu hỏi đấy nữa bà biết không? Từ mười mấy năm nay tôi thật sự đã không chịu bà rồi, bà bắt tôi phải nghe lời, bà muốn tôi phục tùng thậm chí những gì tôi muốn thể hiện cảm xúc với chị Lệ Y, đều bị bà cấm chọn bà thậm chí còn bắt tôi phải ghét chị ấy căm thù…Trước giờ bà có hiểu cảm giác của tôi không, Uyển Nhị?"
Nhìn thấy đứa con gái mình yêu thương nay chỉ vì Lệ Y mà trách mình, bà ta không dám tin mà trực tiếp nói.

"Con chỉ vì cô ta nên mới nói với mẹ những lời này như vậy đúng không, Diệp Hạ?"
Diệp Hạ nghe vậy trực tiếp lắc đầu mạnh, ánh mắt nhìn về phía bà ta mà nói.

"Tôi chẳng vì ai cả tôi vì chính tôi, bà biết nếu mà là con người vốn nên phải có cảm xúc riêng phải hiểu được nhau, mới gọi là con người còn bà thì sao? Bà giết tôi bà thấy tôi như vậy thì bà lại còn không hề ăn năn hối lỗi, mà ngược lại còn biến tôi thành công cụ để giết chị Lệ Y.

"
Lệ Y nghe những gì mà Diệp Hạ nói không dám tin những gì mà nghe, từ từ đứng lên những thứ quấn trên cơ thể của cô cũng từ tan biến đi chẳng còn gì nữa.

"Giết? Diệp Hạ…em vốn đã chết rồi sao?"
Diệp Hạ nghe vậy vẻ mặt vừa rồi còn hiện rõ sự hận thù, bỗng dưng liền chuyển sang sự buồn bã, cúi đầu xuống chẳng biết nên nói gì cả.


"Vâng, em vốn…đã không còn là con người nữa mà đã là quái vật rồi.

"
Lệ Y nghe vậy, dù có chút sợ hãi nhắm chặt mắt lại, dần dần lấy lại được sự bình tĩnh khẽ mở mắt ra nhìn về phía Diệp Hạ mà nói.

"Dù sao…nếu chúng ta là chị em không phải là ruột thịt mà là người lạ, chị vẫn coi em là em gái mình.

"
Không biết từ lúc nào Lệ Y đã dang hai tay ra ôm chặt lấy người của Diệp Hạ lại.

Bị hành động bất ngờ của Lệ Y làm vậy không dám tin chỉ biết dựa đầu vào vai giọt nước mắt cũng từ từ khẽ rơi xuống.

"Chị…"
Uyển Nhị nhìn thấy vậy, bà ta vốn đã ghét Lệ Y bây giờ nhìn thấy cảnh này làm sao bà ta lại có thể chấp nhận được cơ chứ?
"Tsk, con nhỏ chết tiệt này dám động vào Diệp Hạ, loại người như vậy vốn không nên động vào con bé mới đúng.

"
Nói rồi bà ta liền nhắm chặt mắt lại, hai tay chắp lại miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.

Diệp Hạ còn đang ôm Lệ Y lại, không kìm được mà nước mắt rơi xuống, còn đang muốn được cảm nhận sự quan tâm bỗng dưng đầu ngẩng nhìn lên trên.

Ánh mắt thay vì còn đẹp đẽ bây giờ trở thành đôi mắt vô hồn, chẳng hề có chút nào gọi là sự sống cả.

Bàn tay bên phải từ từ lấy con dao nhỏ ra dựa gần vào người của Lệ Y, còn cô lúc này vẫn chưa hề hay biết gì hết, ngược lại hai tay còn ôm thật chặt cơ thể của Diệp Hạ.

Bạch Phong nhìn tất cả hành động mà cô làm, không kìm được khẽ nhếch mép mà nói.


"Không ngờ lại có một đứa con gái ngây thơ tới vậy bây giờ cứ nghĩ là mình đã ổn, vậy mà không biết mình sẽ phải chết dưới tay của kẻ khác? Thật sự đúng là đáng thương bảo sao Thanh Nhã cũng vì sự ngây thơ này mà chết trong đau khổ.

"
Dù cho biết cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng nam nhân chẳng những không quan tâm, mà ngược lại còn ung dung thưởng thức tách trà, vẻ mặt hiện rõ sự thoải mái.

"Tiếc thật…ước gì nêu mà mẹ ở đây dang hai tay ôm lấy cả chị lẫn em thì tốt thật, Diệp Hạ.

"
Diệp Hạ nghe thấy vậy lông mày khẽ hiện lên sợ hãi, không dám tin bàn tay còn đang cầm con dao bỗng thả xuống.

"Keng" một tiếng con dao rơi xuống ở đằng sau lưng, Lệ Y nghe thấy tiếng con dao rơi ở sau lưng mình, vì sợ hãi cô vội vàng đẩy Diệp Hạ ra bên ngoài, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi giọng lắp bắp mà nói.

"Diệp Hạ, em tại sao?"
Lệ Y không dám tin tất cả những gì mà mình nhìn thấy cứ nghĩ làm vậy là có thể an ủi nhau hiểu được nhau, ai ngờ đâu Diệp Hạ lại có ý định đâm lén ở đằng sau lưng mình.

"Chị không ngờ em lại là con người như vậy đấy, tất cả những gì chị muốn dành đều là vì em, ai ngờ em tặng chị là cái bất ngờ như vậy?"
"Chị…"
Diệp Hạ từ từ tỉnh lại, đôi mắt vô hồn vừa rồi liền trở lại bình thường.

Cô nhìn thấy vậy không dám tin, cũng hiểu được có người đã điều khiển Diệp Hạ làm vậy.

’Tự ý thức được? Đôi mắt vô hồn? Những thứ này vốn chỉ có phù thủy là có thể làm được, không lẽ là do bà ta, Uyển Nhị?
Uyển Nhị đứng cách đó không xa, nhìn những gì mà mình chuẩn bị tất cả đều đổ sông đổ bể, bà ta tức tới nỗi nghiến răng ken két, ánh mắt lườm Lệ Y hiện rõ sự ghét bỏ lẫn tức giận.


"Tsk, đúng là phiền phức đã thế nếu không lợi dụng được Diệp Hạ, thì ta sẽ kết thúc bằng chính bàn tay của mình.

"
Nói rồi bà ta không nghĩ nhiều trực tiếp dịch chuyển về phía cô, còn Lệ Y vẫn không hề hay biết chỉ lo lắng nhìn Diệp Hạ ở trước mặt mình.

"Diệp…Diệp Hạ, em mau tỉnh lại đi.

"
Bất luận dù có lung lay người thật mạnh đi chăng nữa, phản ứng chính là vậy một chút động đậy cũng chẳng hề có, thậm chí ở trên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Nhìn thấy mọi thứ kỳ là đang xảy ra trước mặt mình, Lệ Y không dám tin hai tay che miệng lại, bước chân từ từ lùi về đằng sau nhưng ánh mắt vẫn nhìn cơ thể của Diệp Hạ.

"Ngươi lùi vậy được chưa, Lệ Y?"
Nghe thấy tiếng của ai đó, cô vội vã liền quay đầu lại nhìn thấy người vừa rồi nói không ai khác chính là Uyển Nhị, Lệ Y khẽ nhăn mặt lại.

"Tôi không ngờ bà lại làm những hành động vượt qua cả tầm kiểm soát của một người mẹ đấy, Uyển Nhị.

"
Bà ta nghe vậy cúi đầu xuống khẽ nhếch mép ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Kiểm soát? Cô là mẹ tôi sao mà nói nngừng lời này, Lệ Y? Thật sự cô nghĩ cô là mẹ tôi có thể dạy đời được sao? Nghe những gì mà ngươi nói khiến ta cảm thấy thật kinh tởm.

"
Nói rồi một ánh mắt liếc nhìn về phía cô, Lệ Y thấy vậy cả người cảm thấy có chút ớn lạnh, theo phản xạ của cơ thể mà nổi da gà lên.

"Tôi…Tôi không biết nên nói gì với bà cả, nhưng tôi không ngờ bà là một người mẹ mà lại dám ra tay giết con gái mình? Bà thật sự là một người mẹ sao, Uyển Nhị?"
Uyển Nhị nghe vậy thay vì cảm thấy ân hận hay hối lỗi, ngược lại bà ta không những không cảm thấy buồn bã mà đáp trả.

"Chẳng phải là Diệp Hạ con bé đấy rất quý cô sao, Lệ Y? Hơn nữa chuyện gì ta muốn nói ra con bé đều ương bướng, mà tất cả ta làm đều là vì con gái mình thôi, dù nó có chết đi chăng nữa thì linh hồn vẫn mãi ở trong cơ thể, dù có chết hay còn sống thì cũng không bao giờ có thể rời khỏi ta được.

"

Lệ Y nghe những gì bà ấy nói, không dám tin đây là những gì mà một người mẹ nên làm, hay là một bổ phận của người làm mẹ, không chịu được cô liền trực tiếp nhìn thẳng vào bà ta mà nói lớn.

"Ha, đúng thật thay vì là một người mẹ, tôi không nghĩ rằng bà lại làm như vậy? Như bao người khác còn muốn con mình thật sự có thể được vui vẻ làm những gì thích nhất, còn bà thì sao? Thay vì làm vậy bà lại ra tay giết con gái mình? Không lẽ Diệp Hạ không phải con gái ruột của bà sao?"
Lệ Y vừa nói dứt lời, bà ta liền trực tiếp đáp trả lại.

"Đúng vậy Diệp Hạ vốn không phải là con ruột của ta, mà chính là em gái của ngươi đấy, Lệ Y?"
"Cái gì?"
Cô không dám tin những lời mà bà ta nói, càng không dám nghĩ tới việc Diệp Hạ lại chính là em gái mình.

"Bà…Bà đang nói dối đúng không? Tại sao Diệp Hạ lại có thể là em gái tôi được chứ? Tôi chỉ là con một làm sao mà có cả Diệp Hạ được?"
Thấy Lệ Y nói vậy, bà ta không kìm được mà cười lớn vẻ mặt hiện rõ sự đắc ý mà nói.

"Nếu không tin ngươi cứ hỏi cha ngươi đi, dù sao tất cả đều là do ông ta gây ra.

"
"Cha?"
Càng nói cô càng không dám tin, vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, ánh mắt nhìn về phía bà ta mà hỏi.

"Ý bà là sao? Không lẽ cha tôi lại có bí mật sao?"
"Đúng vậy.

"
Uyển Nhị khẽ để nhẹ tay lên môi, mỉm cười một cách kinh dị ánh mắt liếc nhìn về phía của Lệ Y rồi nói.

"Có lẽ Lệ Y, ngươi vốn chỉ là một con bài của ông ta thôi nhỉ? Xem ra ngươi vẫn còn non nớt để biết rằng cha ngươi thật sự có rất nhiều chuyện không nói cho ngươi biết đấy.

"
Cô nghe vậy, cảm xúc càng trở nên hỗn loạn hơn, trong không gian gọi là im lặng vậy thôi thật chất chứa đầy nhiều thứ khó hiểu lẫn hoài nghi.

Dù chỉ là ban đêm nhưng mọi thứ thật sự mơ hồ, Lệ Y nghe những gì mà Uyển Nhị nói, cô cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy?

 
Chương 56: 56: Tất Cả Đều Là Con Cờ


"Ý bà là sao Uyển Nhị? Cha tôi có gì mà bà lại nói như vậy? Không lẽ ông ta đều bắt đầu mọi chuyện hay sao?"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta liền nở nụ cười quỷ dị mà nói.

"Đúng vậy, mọi chuyện từ việc mẹ ngươi chết tất cả đều bắt nguồn từ ông ta cả, dẫu sao dù mẹ ngươi tự dưng lại bị sát hại cũng không phải là không có lý do đúng chứ?"
Đúng câu hỏi mà bao lâu nay Lệ Y muốn biết, cô khẽ gật đầu vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, có khi mồ hôi còn rơi xuống.

"Mà…ta cũng chỉ nói thế thôi đã là kết thúc ngươi thì phía kết thúc chứ nhỉ?"
Nói rồi bà ta khẽ liếc mắt về phía của Lệ Y, còn chưa kịp để cô biết chuyện gì đang xảy ra đã ’Phập một cái, một con dao nhỏ xuyên qua người của mình.

Ánh mắt trợn tròn có lẽ vẫn chưa dám tin chuyện gì đang xảy ra ở trước mặt mình.

"Bà…"
Chưa kịp nói câu gì Lệ Y từ từ ngã xuống đất, con dao càng ghim sâu hơn ở ngực bên phải của cô.

Chỉ vừa mới ngã, vết máu từ từ tuông ra càng lúc càng nhiều hơn, dường như không có thứ gì mà có thể ngăn cản được.

Nhìn thấy người mà mình đã xử gọn, thay vì là vui mừng bà ta chỉ khẽ liếc một cái rồi thì thầm.

"Dù sao thì tất cả đều cũng trở nên như vậy thôi, chẳng có thứ gì là có thể thay đổi được, kể cả tính cách của con người càng đừng hòng mag làm được, có gì chuyện vừa rồi ta kể sẽ là lần cuối cùng.

"
Nói rồi Uyển Nhị không nghĩ nhiều liền trực tiếp rời đi, chỉ còn mỗi hai cái xác của Diệp Hạ và Lệ Y.

Cứ nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây một cách an nhàn lẫn vô vị, không biết là có một sức mạnh thần bí nào đó đã khiến Lệ Y từ từ tỉnh lại.

Đôi mắt vừa rồi còn mở ra voi hồn, chẳng chút cảm nào bây giờ lại trở lại bình thường.


Cô từ từ tỉnh lại nhìn hai bàn tay đều dính đầy máu, thay vì sợ Lệ Y lại cảm thấy chuyện này thật sự rất bình thường, khẽ quay đầu nhìn xung quanh thấy Diệp Ha từ từ tan biến ngay trước mặt mình.

Không dám tin cô vội vàng đi tới chỗ của Diệp Hạ, kìm nén tất cả cơn đau vừa rồi mà cố gắng đi về phía trước.

"Diệp…Diệp Hạ…"
Bất luận dù có lung lay có nghĩ rằng chắc chắn sẽ tỉnh kết quả chỉ là không có hy vọng gì cả.

Nhìn đứa em gái trước mặt mình lâu nay bị mình xem thường, không dám tin mọi thứ trở nên như vậy?
Lệ Y chỉ biết cúi gằm mặt xuống không ngừng khóc lóc, còn đang nghĩ tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, từ đầu ra có bàn tay ai chạm vào tay của Lệ Y.

Theo phản xạ cô vội vàng ngẩng đầu lên, người vừa rồi chạm tay vào mình không ai khác chính là Diệp Hạ.

"Diệp…Diệp Hạ…"
Nhìn thấy Diệp Hạ, giọng cô càng trở nên lắp bắp hơn có lẽ không dám tin người trước mặt mình chính là Diệp Hạ.

Thấy Lệ Y khóc vì mình, Diệp Hạ khẽ đưa bàn tay của mình ra lau nhẹ nước mắt trên mặt của cô mà nói.

"Chị…Chị đừng vì em mà khóc như vậy, thật sự khóc vậy em cảm thấy xấu lắm.

"
Nghe thấy vậy cô càng lấy hai tay ôm chặt lấy người của Diệp Hạ hơn, đầu cũng ghé sát vào mà nói.

"Bây gì chị chỉ có thể làm những gì mà chị làm, dù em không còn sống nữa, nhưng…,chị mong cái ôm em lần này sẽ là lần cuối cùng.

"

Lệ Y làm sao mà chấp nhận nổi được? Người mà cô từng coi như là loại rác rưởi, không ngờ lại chính là em gái mình.

Nhìn thấy cô khóc vì mình như vậy, Diệp Hạ không nỡ lòng nào cố gắng nắm lấy tay của Lệ Y mà nói.

"Chị…dù cho em không còn sống nữa, nhưng…em nhất định sẽ ở bên cạnh chị dù cho giờ em không còn sống nữa.

"
Vừa nói Diệp Hạ nhìn cô dù cho không muốn đi chăng nữa, mọi chuyện cũng đã xảy ra như vậy muốn thay đổi thì cũng là không thể được.

Nói xong câu đấy Diệp Hạ từ từ nhắm mắt lại, bàn tay vừa rồi còn chạm vào Lệ Y từ từ rơi xuống, đầu ngả sang một bên.

"Diệp Hạ…"
Cô đưa hai tay ra rồi thử lung lay người của Diệp Hạ, nhưng bất kể có làm gì đi chăng nữa kết quả là bất động, chẳng đổi lại được thứ gì cả.

Nhìn thi thể lạnh lẽo của Diệp Hạ, khuôn mặt xinh đẹp giờ bắt đầu bị ăn mòn, những chân tóc từ từ bạc trắng đi, làn da còn hồng hào bây giờ liền biến thành đen xì, còn thấy cả dây thần kinh nổi lên nữa.

"Diệp Hạ, tại sao em chưa gì đã đi như vậy? Em cố d dĩ là phải sống chứ tại sao?"
Bất luận dù có kêu gào đi chăng nữa, đáp lại vẫn chính là cơ thể lạnh lẽo đấy , chẳng có thứ gì là thay đổi được.

"Diệp Hạ, chị…thật sự rất nhiều chuyện để bàn cùng em…giờ…em chẳng còn sống nữa, những gì chị muốn làm với em nhất kể cả chuyện cũng không thể được…"
Dù cho có nói vậy có hy vọng nhất định kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng không ông trời thật sự như biết trêu ngươi vậy? Mặc kệ sự đau xót không thể chấp nhận được thì mọi chuyện vẫn như vậy, vẫn xảy ra theo vòng tuần hoàn của nó không có thứ gì là thay đổi được.

Lệ Y biết rõ dù có khóc lóc đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được, dẫu sao chỉ đành từ từ đặt thi thể của Diệp Hạ xuống, trong lòng không dám tin mọi chuyện xảy trước mặt mình.

"Coi như…đây sẽ là lần chị quan tâm em…chị xin lỗi vì giờ mới biết em là em gái chị thật sự…tất cả mọi chuyện đều vượt qua tầm kiểm của chị.


"
Ở trong không gian yên tĩnh chỉ có nước suối chảy róc rách, Lệ Y đặt nhẹ thi thể của Diệp Hai ở bên cạnh ở gốc cây, nằm xuống.

Vẻ mặt của Diệp Hạ nhìn thanh thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng Lệ Y vẫn là người biết rõ hết mọi chuyện.

Chỉ có điều tất cả mọi chuyện thật sự quá là ảo diệu, khiến cô vẫn còn ngờ ngợ chưa dám tin.

"Mình…không ngờ vẫn còn sống? Lẽ ra sau khi mình bị Uyển Nhị đâm lén là vốn chẳng còn sống nữa chứ? Tại sao mình lại một lúc mới tỉnh lại?"
Lệ Y không dám tin chuyện mình tỉnh vừa rồi, cô đưa tay chống lấy cằm, vẻ mmặt hiện rõ sự hoang mang lẫn khó tin.

Phía bên Bạch Phong vẫn lặng lẽ ung dung thưởng thức tách trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái gương như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy?
Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy hành động như vậy vì tò mò mà hỏi.

"Thiếu gia ngài thật sự khiến tôi không hiểu nổi ngài? Thay vì dịch chuyển trực tiếp để cứu cô gái đấy thì ngài lại cứu ở trong gương mà hơn nữa còn trực tiếp truyền ma thuật nữa, không hiểu trong đầu ngài đang nghĩ gì vậy?"
Mặc kệ những gì mà quản gia nói Bạch Phong vẫn tỉnh bơ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, thường thức một lúc mới đáp.

"Ta vốn dĩ cũng biết Uyển Nhị sẽ không dám ra tay đâu, bởi vì Lệ Y có lẽ vẫn còn giá trị nên bà ta mới chưa muốn làm vậy?"
Thấy những gì anh nói vậy quản gia cũng bất lực mà hỏi tiếp.

"Nếu vậy, liệu ngài còn có thể giúp đỡ Lệ Y không? Nếu như gặp nguy hiểm?"
Nói tới đây Bạch Phong trở nên im lặng hơn, chẳng nói năng câu gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ gì đó một hồi lâu mới nói.

"Để xem nếu nguy hiểm đấy vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, thì ta sẽ tới cứu bây giờ thì mặc kệ ta cũng chẳng nên quan tâm, sống chết được hay không? Đều là do số phận của mỗi người.

"
Nói rồi nam nhân liền lấy tách trà đang đặt ở bàn mà uống một ngụm, thư giãn thoải mái đều nói lên những gì mà Bạch Phong đang làm.

Phía bên Lệ Y có lẽ vì mệt mỏi mà thiếp đi, không biết từ lúc nào mà trời đã sáng hẳn lên, thậm chí ánh nắng còn chiếu hẳn vào mặt.

Khiến cô còn đang nằm ở dưới cỏ vội mở mắt ra, theo phản xạ mà không quên lấy tay che lại ở trước mặt mình.


"Ưm, trời sáng rồi sao?"
Lệ Y đưa mắt mình nhìn xung quanh quả nhiên trời thật sự đã sáng hẳn, chả còn thấy ban đêm đâu nữa.

Mặt trời cũng từ từ lộ hẳn dần, nhìn mọi thứ trước mặt cô cảm thấy thật sự mệt mỏi cố đứng lên, ánh mắt không quên nhìn qua Diệp Hạ.

Thấy thi thể bị ăn mòn hẳn, hơn nữa cái đáng sợ nhất chính là những con giòi từ từ chui lên ở hốc mắt.

Nhìn thấy cảnh kinh dị xảy ra trước mặt mình không phải là một con mà là một đống.

Thấy vậy cô chỉ biết lấy tay mình vội che miệng khai vẻ mặt hiện rõ hẳn sự khó chịu, mà khẽ nhăn lại.

"Cái cảm giác này…rõ còn sống mà giờ đã chết? Quả nhiên có người điều khiển mà, nhưng là ai được cơ chứ?"
Chẳng biết là ai thật sự cô chỉ biết nói vậy nhưng cũng làm gì vậy có lẽ bây giờ mọi thứ thật sự rất hỗn độn khiến Lệ Y cũng chỉ biết trơ mắt mà nhìn chẳng biết nên làm gì vào lúc này hơn.

"Càng ở đây lâu thì càng chẳng làm được gì, thay vì buồn chán mình nghĩ tự mình nên đi tìm cha thử xem sao? Dù sao cũng thấy Uyển Nhị nói rằng ông ta cũng liên quan thì phải?"
Bất giác Lệ Y khẽ sờ vào bụng mình vết thương vừa rồi tiền từ lành lại, chỉ có là một vết sẹo nhỏ ở bên phải.

Nhìn chuyện mình bị đâm lén rồi từ từ hồi phục, cố không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trước mặt mình nữa? Vừa kỳ lạ mà còn thật sự là ly kỳ.

"Không biết ai đã giúp mình vậy?"
Cô sờ nhẹ vào vết sẹo thay vì như những lần trước có thể sẽ đau tới nỗi khiến cô không chịu được mà mồ hôi rơi xuống, nhưng lần này thì khác hoàn toàn chẳng những không thấy đau ngược lại Lệ Y cảm thấy vết thương biến thành da hẳn.

"Thật sự…ai lại giúp mình cơ chứ? Đúng thật là kỳ lạ mà.

"
Vừa mới dứt lời bỗng dưng cô nhớ tới một người, cả tâm trạng đều chìm vào sự căng thẳng lẫn khó chịu.



 
Chương 57: 57: Quên


"Không lẽ… là Bạch Phong đã giúp mình sao?"
Nghĩ tới đây cô không kìm nổi sự tò mò cả sắc mặt hiện rõ vẻ mặt khó tin, dường như không dám nghĩ chuyện này là sự thật.

Ở phía bên kia Bạch Phong thấy cô nhắc tới mình, khẽ nhếch mép cười mà nói.

"Chắc là đúng rồi đấy Lệ Y, nếu không có tôi chắc giờ cô cũng trở thành một cái xác từ từ phân hủy rồi, mà giống như Thanh Nhã vậy.

"
Lệ Y dù không thể nghe thấy được những gì mà Bạch Phong nói, cô có thể cảm nhận được anh đang nói xấu mình, không kìm được mà nói lớn.

"Đừng tưởng anh là quỷ anh thích làm gì thì làm, Bạch Phong coi như anh chỉ giúp tôi trả thôi, còn lại lần sau đừng có hòng giúp tôi.

"
Thấy Lệ Y kiên định thậm chí còn cấm mình như vậy, nam nhân thay vì như thường lệ là uống tách trà, ngược lại là chống cằm nhìn những gì mà cô nói cả hành động lời nói và cả sắc mặt.

"Ha, cô thật sự làm ta cảm thấy buồn cười thật đấy, đúng là loại cô chỉ là ương bướng nhất không ai là số một cả.

"
Nói là vậy nhưng nhìn hành động lẫn ý chí của Lệ Y, cũng khiến anh có cái nhìn khác về cô hơn.

’Thật sự…là do mình nghĩ vậy nên cổ vũ? Hay là do mình thích rồi chăng?
Phía bên Lệ Y sau khi quyết định là không nghĩ gì nữa, cô tự mình hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt lại để lấy lại sự bình tĩnh lẫn thanh thản, sau khi làm xong cô mới tự thở dài ra một hơi.

"Công nhận…làm những gì mà mẹ mình nói thật sự có hiệu quả mà, nó khiến tâm trạng trở nên tốt hơn chẳng còn suy nghĩ nhiều gì cả, nhưng thật sự…"
Định nói thêm nhưng trong thâm tâm có lẽ chẳng biết nên nói gì? Không phải là vì thân tâm mà là còn một phần do suy nghĩ, có thể là do không biết được rằng Diệp Hạ lại chính là em gái ruột của mình.


Một người mà mình khinh thường thậm chí còn không ngừng tỏ rõ vẻ mặt ghét bỏ, sau khi biết sự thật Lệ Y như chết lặng vậy.

"Tại sao mình lại không biết đến sự hiện diện của con bé chứ? Nhưng dù biết tại sao mình lại ra vẻ ghét bỏ mình đúng là xứng đáng để được con bé quan tâm, lẽ ra phải nên bị ghét bỏ mới đúng.

Mọi chuyện dù có vậy hay không đi chăng nữa, tất cả đều đã xảy ra có trách thì Lệ Y cũng chỉ biết trách chính mình.

Dù có muốn hay không thì mọi thứ đã xảy ra, muốn quay lại quá khứ thì không bao giờ được, bởi vì thời gian sẽ chỉ có trôi không bao giờ có khái niệm là quay lại hoặc dừng lại được.

Tất cả cũng chỉ là suy nghĩ những tại sao lại đau tới vậy? Phải chăng đó là cảm xúc sau khi suy nghĩ lại hoặc là tâm trạng thất thường của con người chăng?
Trong không gian yên tĩnh lúc có cơn gió mạnh thổi qua về phía trước, mái tóc của Lệ Y theo gió mà bay có khi tóc mái còn đang để ở trước mặt mà che cả đôi mắt.

"Gì vậy?"
Lệ Y khẽ đưa tay mình về phía trước gỡ nhẹ mái tóc của mình xuống, hai tay vuốt mỗi bên về phía vành tai ánh mắt nhìn về phia trước, thay vì là vẻ mặt buồn bã như mọi khi bây giờ là trở nên nghiêm túc hơn.

’Cảm giác thật sự rất lạ…không hiểu là do mình suy nghĩ hay không? Nhưng…Quả thật nó kì lạ đến khó tin.


Chỉ là suy nghĩ của Lệ Y, chẳng biết là do cảm giác hay là vì suy nghĩ quá nhiều hay không?
Con đường ở trước mặt cô như là tương lại vậy, nêu gục ngã có nghĩa là thất bại, còn quyết tâm đi về phía trước sẽ thành công.

"Nếu đã vậy thay vì buồn bã mình nên tự cổ vũ bản thân mình hơn, chẳng việc gì mà phải buồn cả, nếu bây giờ mọi chuyện đã xảy ra như vậy…mình quyết tâm phải tìm được bà ta.

"
Vừa mới nói xong bỗng dưng Lệ Y hình như nhớ ra một thứ gì đó, cô khẽ nhăn mặt lại vào mà nghĩ.

"Khoan đã, hình như…mình không mang theo thứ gì thì phải?"

Theo phản xạ cô đưa tay mình ra chạm vào trong túi quần, thay vì là có quyển sổ ngược lại không những không hề có trong túi quần đều trống không.

"Haiss, chết tiệt quyển sổ mình để ở chỗ của Bạch Phong rồi, bây giờ làm sao đây?"
Nói rồi cô đưa hai tay không ngừng vò đầu buốt tai thể hiện rõ sự chán nản lẫn tức giận.

"Hay là mình…đi tới đó sao?"
Suy nghĩ chỉ vừa mới nói ra đã bị Lệ Y trực tiếp lắc đầu thật mạnh mà nói.

"Không được, mình không muốn đến đó gì cả haizz sao mình lại chán quá vậy chứ?"
Bất lực dù không muốn hay không Lệ Y chỉ biết thở dài ra một hơi rồi nói.

"Dù sao có muốn hay không thì mình cũng vậy phải đến đấy lấy quyển sổ thôi, chả lẽ mình lại không thể nào mà lấy được sao, dù sao cũng là thứ quan trọng nhất mà mình phải lấy được, bởi vì nó cũng là quan trọng để mình có thể tìm được thứ quan trọng.

"
Nói rồi cô liền khẽ gật đầu có lẽ đã đưa ra một quyết định mạo hiểm, dù vậy thì Lệ Y vẫn chẳng hề để tâm ngược lại trong lòng còn hiện rõ ra rằng mình nhất định phải lấy quyền sổ cho bằng được.

Đi được mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới nơi, Lệ Y mệt tới mức cả hơi không ngừng thở hồng hộc ra, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi cả mồ hôi đều rơi xuống ở trên trán thái dương.

"Cuối…Cuối cùng mình cũng đã đến nơi rồi.

:
Lệ Y đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt, lâu đài to lớn ở trước mắt cộng thêm vào là không gian đều bao trùm bởi không gian tối mịt, không thể hiện rõ hẳn mọi thứ trước mặt.

Thấy vậy cô chẳng hề ngạc nhiên mà từ từ đi vào bên trong, lúc đến trước cánh cửa gỗ Lệ Y định đưa tay ra để mở nhưng đã bị ai đó cầm chặt lấy cổ tay mình.


"Hửm? Không ngờ cô lại có dũng khí đến được đây đấy, Lệ Y?"
Một giọng nói của người nam nhân vang ở bên cạnh tai của Lệ Y, nghe thấy vậy cô cũng đoán được người đang ở bên cạnh mình không ai khác chính là Bạch Phong, không nghĩ nhiều mà nói.

"Anh nghĩ cái cách làm vừa rồi có thể làm tôi sợ được sao, Bạch Phong?"
Nghe thấy cô nhắc được tên mình, nam nhân chỉ đưa tay ra khẽ vuốt tóc mình, ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Không ngờ cô loại đoán ra được tên của tôi đấy, Lệ Y? Cứ nghĩ là sau vụ vừa rồi cô ssẽ buồn rầu lắm chứ?"
Nói rồi anh không ngừng khẽ nở nhẹ nụ cười nhếch mép, dường như muốn khiêu khích mình vậy, nghe thấy câu nói đó cả Lệ Y không dám tin, tới nỗi cô trợn tròn hai mắt giọng lắp bắp mà nói.

"Sao…Sao anh lại biết chuyện vừa rồi? Không lẽ anh theo dõi tôi sao?"
Cô không nghĩ tới việc Bạch Phong lại biết chuyện của mình, vì muốn biết lý do cô trực tiếp hỏi người nam nhân trước mặt.

Thấy Lệ Y kiên định, ánh mắt nhìn về phía mình nam nhân mặc dù không nói năng gì nhưng ánh mắt vẫn khẽ liếc nhìn về phía của cô.

"Đừng nói là cô quên đấy nhé, chẳng phải cô biết thừa tôi có chiếc gương thần rồi đúng không, Lệ ?"
Nghe vậy cô khẽ gật đầu lại, nhưng không đồng nghĩa là mặc kệ, ánh mắt vẫn nhìn về phía anh mà nói.

"Tôi biết, cái gương thần đấy là có thể xem lại được quá khứ đúng không? Không chỉ có vậy mà còn có thể khiến mình có cảm giác chân thực rằng là mình đang ở đấy, chẳng giống như mình đang mơ vậy.

"
Thấy Lệ Y trả lời đều đúng, nam nhân khẽ cười nhẹ mà đáp lại.

"Đúng vậy cô nói không sai, Lệ Y quả nhiên là con gái của Thanh Nhã có khác, vừa có thể phát hiện ra điểm khiến nhiều người không để tâm mà thậm chí còn phát hiện nhanh nữa, dù cô chỉ từng được thử một lần chứ không phải là nhiều lần gì cả.

"
Lệ Y nghe vậy thay vì vui vẻ mà trực tiếp không quan tâm, đầu quay về hướng khác lộ ra vẻ mặt chán nản.

"Cảm ơn lời mà anh khen, tôi cũng chả cần những lời khen mà anh dành cho tôi, tất cả đều là sự giả tạo vốn là không có thật gì cả.

"

Nghe những gì mà Lệ Y nói thay vì nhận được là sự im lặng như những lần trước, lần này cô không hề nể nang gì cả mà trực tiếp đáp lại, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu chẳng hề có chút nào gọi là vui vẻ cả.

"Lệ Y.

"
Bạch Phong nắm chặt lấy cổ tay bên phải của cô, ánh mắt hiện rõ sự tức giận mà lườm về phía của Lệ Y.

Cảm nhận được những chuyện vừa rồi cô cungbiết lời nói vừa rồi mà mình nói ra, thật sự đã hoàn toàn chọc vào sự chịu đựng của anh.

"Bạch…Bạch Phong…có…có gì thì anh hãy từ từ đừng có nóng giận như vậy.

"
Thay vì giải thích dài dòng hay là mặc kệ, Lệ Y chọn cách nói nhỏ có lẽ là vì nghĩ chắc rằng Bạch Phong sẽ mặc kệ những gì mình nói mà tha thứ.

Nhưng thay vì làm vậy nam nhân không hề có ý định như thế, ngược lại ánh mắt còn tỏ rõ sự khó chịu mà đáp lại.

"Đừng có dùng những cái lời nói đó mà nghĩ rằng ta không quan tâm, thay vì làm vậy thì trước tiên tự biết điều mà mình chuẩn bị làm đi Lệ Y, chứ đừng nghĩ những cái hành động này mà có thể khiến ta nhỏ nhẹ đi.

"
Nói rồi Bạch Phong không nói nhiều liền trực tiếp đặt bàn tay phải của mình ép cô vào cửa gỗ.

Thấy mình bị ép như vậy, Lệ Y hiện rõ vẻ mặt hoảng loạn, hai mắt nhìn xung quanh.

"Bạch…Bạch Phong thật…thật sự tôi không hề có ý định như vậy, tôi thật sự chỉ nghĩ rằng những gì mà mình vừa rồi nói anh sẽ không để tâm, ai ngờ đâu…"
Nghe vậy nam nhân chẳng hề nghĩ nhiều mà trực tiếp ép sét vào cô, cả hai đầu đều chạm vào nhau mà nói.

"Ta đã nói rồi đừng có ra vẻ mình đáng thương, thật sự cái dáng vẻ như vậy ta không hề ưa chút nào cả, nên thay vì làm như vậy thì tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, chứ đừng nghĩ những lời nói vừa rồi có thể khiến ai cũng tha thứ.

"

 
Chương 58: 58: Chỉ Ước


Nói vậy Bạch Phong càng tức giận mà nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện rõ sự tức giận Lệ Y cũng biết mình đã chọc nhầm người, nhưng không phải vì vậy mà cô sợ mà là còn cảm thấy bình thường.

"Mỗi chuyện đấy mà anh cũng giận, tính y như trẻ con vậy, chẳng biết anh suy nghĩ thế nào nữa đúng là tôi chịu anh luôn đấy.

"
Nghe được câu nói đó Bạch Phong không nhịn dhoc mà khẽ nhíu mày lại có lẽ những gì mà anh nghe coi nói đều vượt qua tầm kiểm soát của mình vậy, không tin không nghĩ tới việc mà Lệ Y sẽ nói với mình những lời như thế.

"Tôi mặc kệ cô, dù sao mọi chuyện nếu đã vậy thì tôi chẳng muốn xen vào cả.

"
Nói rồi nam nhân tức giận liền trực tiếp lôi thứ gì đó không nghĩ nhiều mà ném về phía cô.

Lệ Y thấy vậy vội lấy tay bắt lấy, lúc mà cô bỏ tay ra xem anh ném cho mình thứ gì?
Một cuốn sổ da màu đen ở trước mặt, cộng thêm cây bút bi ở bên cạnh nữa.

Nhìn thấy vậy cô cũng đoán được đây chính là quyển sổ mà mình đang tìm kiếm.

"Anh…Tại sao anh lại tìm thấy quyển sổ của tôi? Nói đi?"
Nghe vậy Bạch Phong khẽ liếc mắt mà đáp lại.

"Dù sao cô cũng bảo là cô muốn tôi không quan tâm cô, vậy thì cầm lấy quyển sổ này đi.

"
Lúc mà cô nghĩ như vậy là xong thì nam nhân lại giơ tay trước mặt ra, ’Tách một phát g những đồ dùng hay cả túi quần áo đều hiện ra ở trong lòng Lệ Y.


"A…"
Lệ Y tay còn đang cầm quyển sổ, thấy tất cả đồ đạc của mình cô vội vàng đỡ lại, vẻ mặt hiện rõ sự hoang mang lẫn khó tin.

"Bạch…Bạch Phong, anh đang làm cái gì vậy?"
Nam nhân chẳng hề quan tâm những gì cô đang nói trái lại trực đáp.

"Tôi làm gì thì kệ tôi, tôi cảm thấy cô ghê tởm nên mới dịch hết đồ đạc của cô ở trong người cô thôi, với cả giờ cô không ở đây nữa chẳng lẽ tôi để ở đây mà sưu tầm à?"
Lệ Y nghe vậy, cô chẳng muốn nói gì thêm có lẽ cũng biết những gì mình nói ra có thể làm tổn thương tới Bạch Phong.

Trở lại về trạng thái bình thường khẽ hít một hơi thấy sâu, ánh mắt nhìn về phía anh mà nói.

"Ừm, có thể thời gian qua tôi đã làm phiền tới anh thậm chí những lúc anh đang bận cũng vậy, tôi nghĩ anh chắc chắn cũng cảm thấy khó chịu lắm dù sao cũng chỉ vì hứa với mẹ tôi mà anh làm vậy… Cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi ra khỏi sự sống và cái chết.

"
Nam nhân nghe vậy sắc mặt vẫn là chả có cảm xúc gì cả, ung dung mà đáp lại.

"Không có gì, dù sao nếu có phải trách nhiệm hay không thì ta cũng làm vậy, nhưng cô đừng nghĩ tới việc như vậy.

.

"
"Ừm.

"
Lệ Y khẽ gật nhẹ đầu quay về hướng hành lý của mình rồi từ từ rời đi, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần biến mất trong lòng anh dường như có chút không nỡ.


Tại sao?
Bạch Phong đặt bàn tay phải lên trên ngực bên trái của mình, cảm nhận được nhịp tim lâu ngày chưa đập, nói đúng hơn là mấy trăm năm rồi chứ không phải là lâu ngày.

’Tim mình bị sao vậy? Rõ ràng đã là quỷ và ma cà rồng mình vốn chẳng bao giờ đập mạnh cơ mà? Sao mình lại đập mạnh như vậy?
Nam nhân không hiểu tại sao mình lại đau đớn đến như vậy? Phải chăng là vì đã thích Lệ Y hay là vì có một cái cảm giác lạ khi mà cô rời, trong lòng anh lại chứa đầy sự tiếc nuối chăng?
Cũng không biết mọi chuyện bây giờ sẽ như thế nào? Quản gia đứng ở đằng sau chứng kiến hết mọi chuyện không kìm được mà hỏi.

"Bây giờ thiếu gia hiểu thế nào là cảm giác mất chưa?"
Bạch Phong nghe thấy tiếng quen thuộc mà từ từ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc trên mình bộ vest đen như thường ngày, vẻ mặt tỏ rõ sự bất lực vừa rồi mà nam nhân nói.

"Tôi không biết thiếu gia đang nghĩ gì nhưng dù sao nếu trái tim của ngài mà đập như vậy, đồng nghĩa với việc là ngài đã thích Lệ Y rồi, nên ngài đừng giấu diếm nữa.

"Giấu diếm?"
Nam nhân khẽ nhếch môi lên mà hỏi.

"Ông nghĩ sao tôi lại phải giấu diếm? Thật sự chẳng có việc gì mà tôi phải giấu diếm cả dù sao mọi chuyện nếu đã vậy thì để cho nó xảy ra cách tự nhiên thôi.

"
Thấy anh vẫn cố chấp như vậy, quản gia sớm đã hiểu tính của anh nên chẳng nói gì thêm cả.

"Dù sao thì tôi cũng chẳng muốn nói nữa, tính của thiếu gia như vậy, thì chẳng trách không ai dám bắt chuyện và lại gần là đúng rồi.

"
Bạch Phong nghe vậy liền quay đầu vào bên trong không quên lộ rõ vẻ mặt chán nản mà nói.


"Nếu biết tính tôi vậy rồi, lần sau đừng có nói vậy nữa tôi cảm thấy rất chi là phiền phức đấy thay vì như những trường hợp khác tôi cũng chẳng để tâm, còn nếu nghĩ tôi như vậy lần sau đừng có nhắc lại dù là lần thứ hai.

"
Nói xong câu đấy nam nhân trực tiếp đi vào bên trong để lại mình quản gia ở đấy, thấy cách Bạch Phong làm như vậy ông không kìm nổi được mà thở dài ra một hơi.

"Đúng là mệt mỏi cái người tên thiếu gia này mà, tính như kiểu nắng nữa thất thường, tưởng là chẳng quan tâm ai ngờ đâu có vượt hơn cả mình, thích thì nói thích luôn đi lại còn dấu diếm nữa mệt nhọc.

"
Nói rồi quản gia đưa tay mình về phía cánh cửa từ từ đóng lại, không gian trở nên im lặng hơn chẳng còn bóng dáng của ai nữa chỉ có mình người nam nhân đang đi xung quanh hai tay khoanh lại vừa đi trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Haizz, nay đúng là ngày phiền phức tâm trạng mình còn chẳng ổn định gì nữa chứ? Đúng là lạ thật.


Phía bên Lệ Y sau khi được Bạch Phong chăm sóc chu đáo bằng cách dịch chuyển những đồ đạc cho mình xuống, không hiểu sao cô lại có một cảm giác khó chịu tới vậy?
’Cái…cảm giác này là sao vậy? Sao tự dưng mình lại thấy khó chịu đến lạ thường? Hay là do mình suy nghĩ quá nhiều nên mới như vậy sao?
Chỉ nghĩ được như vậy, cứ thế một ngày nữa trôi qua cô cứ đi mãi rồi mãi cuối cùng lạc vào chỗ nào đó mà mình không hay biết.

"Đây…là đâu vậy?"
Lệ Y đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh dường như muốn biết rằng trước mặt mình đây là đâu?
Nhưng dù vậy không gian ở đây lại yên tĩnh và trong lành đến một cách kì lạ, chẳng hề ô nhiễm gì cả thay vào là bầu trời trong xanh không có một chút mây đen nào cả.

"Dù mình không biết đây là đâu? Nhưng thực sự không khí ở đây trong lành thực sự rất là thoải mái, khác hoàn toàn nơi mà mình ở cùng với Bạch Phong.

"
Vẫn là vậy ánh mắt của cô dường như không ngừng cảm thán với mọi thứ trước mặt mình, khung cảnh ở phía trước một con đường tuy chỉ ít người đi qua nhưng thật sự lại rất sạch sẽ, hai bên ven đường đều là cây cỏ xanh mướt, thậm chí nhìn vào Lệ Y cảm thấy thoải mái hơn.

"Dù là không gian tốt lành như vậy, nhưng sao mình lại chẳng thấy nhà nào vậy cả?"
Thay vì là không gian trước mặt thật sự rất thoải mái, nhưng cô nhìn phía trước vốn chẳng hề có căn nhà nào ở xung quanh cả chỉ đều là những bông lúa đang từ từ đung đưa theo gió.

Dù thấy mọi thứ như vậy Lệ Y chỉ biết khẽ nhíu mày lại vẻ mặt có chút buồn bã.


"Tại sao mọi thứ lại giống hồi con với mẹ ở cùng nhau vậy? Thật sự…quá giống vậy sao?"
Nhìn thấy những thứ trước mặt mình, tất cả đều hiện rõ trong đầu của Lệ Y vậy, từ sự dịu dàng của Thanh Nhã quan tâm lo lắng cô càng nghĩ không hiểu sao nước mắt từ lúc nào mà rơi xuống má.

Lệ Y như lấy lại được ý thức cô khẽ đưa tay mình ra lau nhẹ nước mặt trên khuôn mặt mình, khẽ lắc nhẹ đầu mà nói.

"Mình không được khóc, dẫu sao những ký ức được trải qua cùng với mẹ mình, lẽ ra nên đặt tất cả ký ức đẹp ở trong lòng mới đúng, việc gì tại sao mình phải khóc cơ chứ?"
Cô tự cổ vũ bản thân mình không nên yếu đuối như bây, bước chân bắt đầu đi về phía trước chầm chậm.

Cơn gió thổi qua cộng thêm vào là những mùi hương chở bông của cây lúa có vẻ là một dấu hiệu báo đến của sự tốt lành, nhưng cô cũng chẳng để tâm ánh mắt vẫn nhìn về phía trước từ từ mà đi, có lẽ là vì cũng đã mệt mỏi hoặc muốn được nghỉ ngơi nên mới vậy.

"Công nhận thật sự phong cảnh nơi đây đẹp hơn so với mình tưởng tượng, hơn nữa lại thật sự rất hợp để có thể đi chơi mình chỉ ước gì mẹ ở đây và có thể được nói chuyện với nhau dù chỉ một lần.

"
Có lẽ đối với những đứa trẻ khác có thể coi như đây là một việc rất là bình thường, bởi vì ở bên cạnh những năm đồng hành chính là cha mẹ nên việc bọn trẻ đấy hay lũ trẻ, nếu cha mẹ mà có quát hay là nhắc nhở thì bọn chúng đều cảm thấy phiền phức.

Còn riêng Lệ Y ngược lại cô chẳng những không hề ghét, mà ngược lại còn muốn mình có thể gặp lại bà một lần thậm chí muốn tâm sự.

Chỉ cần một lần… Một lần duy nhất thôi là con cảm thấy thỏa mãn rồi con chả cần thứ gì hết cả chỉ muốn được ở bên cạnh có thể là một điều đòi hỏi quá đáng, nhưng nếu như gặp mẹ con chỉ ước được ôm em thật chặt không bao giờ để mẹ bỏ con.


Dù chỉ là một suy nghĩ có thể nói là giản dị, chẳng hề đòi hỏi gì cả, nhưng đối với Lệ Y đấy là thứ đòi hỏi quá đáng vượt qua cả những gì mà người khác có thể đáp ứng được.

Đi được một lúc cả người cô trở nên run rẩy hơn, không biết là do đoạn đường xa hay là vì chạy nhanh đến như vậy?
"Tại sao? Mình chẳng thấy có ai vậy?"
Cô đưa mắt nhìn xung quanh vốn chẳng hề có ai cả, một chút bóng dáng cũng không.

"Rõ ràng…mình còn thấy có cơn gió thổi qua…vậy mà giờ lại chẳng thấy đâu, không lẽ ông trời muốn cố ý trêu ngươi mình sao?"

 
Chương 59: 59: Nghĩ Lại


Chẳng biết có phải là do cố ý hay không? Nhưng dù sao có muốn xảy ra như vậy mọi thứ vẫn sẽ như vậy chẳng có gì là không thể xảy ra.

Lệ Y ngẩng đầu về phía trước, có lẽ mong rằng xuất hiện trước mặt mình chính là một căn nhà, quả nhiên không sai.

Căn nhà cũ kĩ mái được phủ lên bởi rơm rạ cộng thêm vào là gỗ đã bị mục nát, nhìn thấy vậy coi chẳng hề để tâm mà gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Có ai…"
Còn chưa gõ đến lần thứ ba ’Rầm một tiếng cánh cửa rơi xuống ở trước mặt khiến Lệ Y giật mình tới nỗi vội thu lại tay mình vào há hốc miệng mà kinh ngạc.

’Ủa chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng mình chỉ gõ cửa nhẹ như vậy thôi mà tại sao cánh cửa đã vậy rồi?
Có lẽ cảnh tượng vừa rồi ở trước mặt khiến cô không tin cánh cửa vừa rồi lại rơi xuống.

"Tsk, lần này là lần thứ mấy rồi mình lại phải ra để gọn cửa lại.

"
Một giọng nói của người đàn ông vang lên, Lệ Y nghe thấy tiếng thay vì sợ hãi cô trực tiếp đứng im có lẽ là vì muốn được xin ở tạm mấy ngày chăng?
"Thiệt tình…"
Người đàn ông định đưa tay ra lấy cánh cửa mà đặt gọn chỗ lại, ánh mắt khẽ ngẩng lên nhìn.

Ở trước mặt một người thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn cánh cửa mà ông đang cầm trên tay.

"Cô gái? Cô đến đây để làm gì vậy? Mà tại sao lại muốn phá cánh cửa nhà tôi vậy?"
Lệ Y thấy người đàn ông kia hình như hiểu lầm ý mình, cô khẽ quạt hai tay mình mỗi bên mỗi phát mà nói.

"Không tôi không có ý đó đâu, thật ra tôi đến đây là muốn xin tạm ở đây mấy hôm để có thể khiến mình trở nên tốt hơn.


"
"Tốt hơn?"
Người đàn ông nghe thấy cô nói vậy không nhịn được mà cười.

Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy, cô cảm thấy có chút khó hiểu mà suy nghĩ.

’Ủa mình nói có gì sai à? Sao tự dưng ông ta lại cười mình như vậy? Chẳng lẽ lại có ý gì sao?
"Đây là nhà cô có thể xin tạm vài ngày cũng được nhưng đây cô cũng đến để ở tạm, hơn nữa lại vì tâm trạng tốt hơn nữa chứ?"
Ông ta nói rồi càng không kìm được cảm xúc mà cười to hơn, thấy hành động vừa rồi Lệ Y khẽ nhăn mặt lại mà nói.

"Chẳng phải tôi đã nói là sẽ ở tạm sao? Chứ có phải là thuê đâu mà ông lại nói như vậy?"
Lệ Y không dám nghĩ tới việc, rõ ràng mình chỉ nói như vậy mà ông lại nghĩ mình chỉ đến để thuê chứ không phải là ở tạm vài hôm.

Như bị xúc phạm cô chỉ biết nói vậy, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng có lẽ mỗi căn nhà này là nơi Lệ Y mới có thể ở tạm vài hôm được.

"Vậy…hôm nay thật ra tôi muốn đến đây, một phần cũng là vì muốn được ở tạm mấy ngày, thứ hai là còn đi lạc nên mới như vậy.

"
Cô nói hết những gì mà mình có thể nói ra được, có lẽ chỉ mong người đàn ông có thể thương xót mình mà cho ở vài hôm.

Người đàn ông nghe vậy ánh mắt khẽ nhíu lại, nhìn tất cả từ trên xuống dưới, thay vì thấy Lệ Y phải chân tay bùn đất hay là quần áo rách rưới.

Ngược lại chỉ có mồ hôi làm ướt đẫm áo đằng sau lưng, cộng thêm vào là sắc mặt mệt mỏi.

’Liệu cô ta đến đây với mục đích chỉ để trú tạm vài ngày? Hay là vì có mục đích chăng?
Chẳng biết đây nên được gọi là chú ý hay là thận trọng, nhưng nhìn bộ dạng của cô làm sao mà người ta nghĩ rằng đến đây chỉ gì trú tạm mấy ngày được chứ?
Trong sự chờ đợi cô cứ nghĩ rằng sau khi mình giải thích như vậy người đàn ông nhất định sẽ đồng ý cho mình vào bên trong, nhưng ai ngờ đâu lòng người khó mà đoán được trước được.


“Xin lỗi nếu mà là người lạ mặt, hơn nữa chẳng phải người ở đây thì tôi sẽ còn cho vào nhưng nếu không phải ở đây thì cô cứ ngồi đấy mà đợi ai cho mình vào trong nhé.

"
"Nhưng…"
Lệ Y không dám tin những lời nói vừa rồi mà mình cầu xin một cách tha thiết đổi lại chính là sự từ chối một cách rõ ràng không hề tránh đi đâu được.

"Nhưng tôi chỉ xin ông được một đêm nay thôi, đến sáng hôm sau tôi nhất định sẽ rời đi và không bao giờ quay lại đây nữa.

"
Dù cho cô có cầu xin được ở lại một cách chân thành, tới nỗi cả người dù có mệt mỏi đi chăng nữa vẫn chưa đầu gối xuống ánh mắt hướng về pphía ông ta.

"Đã nói rồi là tôi không cho người lạ nào ở đây cả vậy nên đừng có hòng mà cầu xin.

"
Nói rồi ông ta không quên quay người lại bỏ mình Lệ Y ở đấy, trong vô vọng lẫn khó tin.

Cúi đầu xuống bàn tay bên phải nhắm thật chặt tới nỗi trong lòng bàn tay in hẳn dấu móng tay.

"Thật sự…mình là kẻ thất bại tới vậy sao?"
Lệ Y cố gắng cầu xin, thậm chí mặc kệ sự mệt nhọc của bản thân vẫn khuỵu gối xuống chỉ mong rằng có thể cho mình ở một đêm ngờ đâu lại bị từ chối một cách phũ phàng.

"Ha… Mình không dám tin tin những gì cố gắng hết sức, thậm chí không màng tới sức khỏe vậy mà đổi lại chỉ là sự từ chối phũ phàng đuổi mình chẳng khác nào như là một con quái vật vậy sợ có thể bị giết một lúc nào đó không hay? Thật đúng là hài hước mà.

"
Lúc mà cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, cảm giác mọi người đều xa lánh mình thì từ đâu một hạt mưa rơi xuống.


’Tí tách một hai mưa rơi xuống má bên phải của cô, Lệ Y chầm chậm ngước nhìn lên trên bầu trời.

Chẳng còn là bầu trời trong xanh hay những cơn gió vụt qua nữa, thay vào là đám mây đen kéo đen hơn nữa lại còn đen nghịt chẳng hề thoang thoảng gì cả.

"Mưa rồi sao?"
Từng giọt mưa từ từ rơi xuống giống như tâm trạng của Lệ Y vậy, thay vì như những người khác có thể mặc kệ cảm xúc vừa rồi mà hai tay che đầu chạy vội vàng thật nhanh mà rời khỏi đây.

Nhưng Lệ Y lại khác, như những người khác cô không hề làm vậy ngược lại còn ngẩng đầu lên mà nhìn mọi thứ trước mặt.

Từng hạt mưa từ từ rơi xuống còn ít, bây giờ lại càng nhiều hơn thậm chí trở thành cơn mưa rào.

Quần áo còn đang mặc trên người vừa rồi còn khô ráo bây giờ đều bị ướt nhẹp hẳn, cả người lẫn tóc đều bị ướt như con chuột lột vậy.

Người đàn ông tuy là đuổi cô ra khỏi nhà mình, nhưng nhìn cơn mưa càng lúc không ngừng rơi xuống, thậm chí ở trong nhà đều bị nước mưa ngấm vào hết.

’Liệu… Mình có nên cho cô ta vào không? Dẫu sao trời thật sự cũng mưa to đến cả trong nhà mình còn bị ngấm nước mưa, bây giờ nếu ở bên ngoài kiểu gì cũng ốm, thậm chí còn bị cảm cũng nên.


Nghĩ đến cả người đều run lên thậm chí bị cảm vì mình, trong lòng ông ta có chút không nỡ vội đi về hướng của Lệ Y.

Bên chỗ Lệ Y bị ướt chẳng khác nào như chuột lột cả, cả người đều bị ướt sũng một chỗ khô cũng không hề có.

Trong cơn mưa cộng thêm vào là cả nước mắt của người thiếu nữ, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được chỉ biết làm vậy.

Dù cho cơn mưa to tới nỗi những cơn gió có thể làm bẻ gãy cả càng cây, sấm chớp đoàng một cái khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Lệ Y dù thấy cảnh tượng trước mặt như vậy chỉ biết im lặng chịu đựng mọi thứ? Cứ nghĩ sau cơn mưa này mình nhất định sẽ bị cảm lạnh.

"Thôi vào trong nhà đi, cô định để mình cảm lạnh như vậy sao?"
Cô nghe thấy tiếng nói này cũng biết người trước mặt đang nói không ai khác là người đàn ông vừa rồi, thay vì cảm kích chỉ khẽ nhắm chặt mắt lại mà nói.


"Xin lỗi, tôi cũng biết ông quan tâm tôi như vậy đều có mục đích cả chắc sợ sau cơn mưa này tôi sẽ bị cảm lạnh đúng không?"
Bị nói trúng tim đen người đàn ông không biết nói sao, trong lòng chỉ có thể nghĩ.

’Tsk, đúng là phiền phức đã có lòng tốt cho ở rồi mà còn không biết điều lại còn giở cái thái độ này nữa?
Định quát Lệ Y, nhưng nhìn thấy cơn mưa càng lúc càng mưa to hơn, thậm chí cả cơn gió cũng không ngừng thổ vào bên trong như muốn hất tung căn nhà này vậy.

Nghĩ lại hành động vừa rồi cũng có chút quá đáng ông ta chỉ đành nhắm mắt nghĩ lại một lúc rồi nói.

"Vậy…tôi xin lỗi vì những gì mình đã nói, dù sao cô cũng đừng để tâm lời tôi nói vừa rồi, thật sự nhìn cô chẳng hề giống người đến trú tạm vậy nên tôi mới…"
Thấy ông ta ngập ngừng như vậy, cô chẳng muốn nói gì thêm cả.

"Ừm, vậy tôi xin phép vào bên trong.

"
Nói rồi cô không chần trừ mà bước vào bên trong, vẻ mặt dù hiện rõ sự chán nản lẫn buồn bã, nhưng Lệ Y chỉ biết cố gắng chịu đựng có lẽ cố nở nụ cười như để che đi đau khổ của mình vậy.

Lúc ông ta cố gắng dịch cánh cửa lại cũng là lúc mà sấm chớp vang lên ’Đoàng một cái khiến người đàn ông như bị dọa sợ vậy, ngồi bệt xuống đất ánh mắt lộ rõ hẳn sự sợ hãi.

Còn Lệ Y sau khi chứng kiến hành động của ông ta, dường như cô cũng đã quá quen với chuyện này chẳng hề thấy làm lạ gì cả, ngược lại còn cảm thấy chán nản hơn.

’Có lẽ…cơn sấp chớp vừa rồi…chẳng khác nào như cái ngày hôm đó, cái ngày mà con dao khẽ rơi xuống một giọt máu đỏ tươi, ở trên tay của người đàn ông đó…
Những chi tiết lẫn vụ việc trong quá khứ dường như Lệ Y có thể kể ra một cách thuần thục chẳng hề sai chỗ nào cả, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gương mặt của hung thủ người đã tàn nhẫn ra tay Thanh Nhã.

’Mẹ…con thật sự rất nhớ mẹ…
Cứ vậy trong căn nhà đơn sơ chỉ được dựng bằng rơm và gỗ cộng thêm cả xung quanh đều cũng được bao bọc bởi rơm, chỉ mình cô ngồi một góc.

Dù cho nước mưa có ngấm vào bên trong, thậm chí còn khẽ rơi tí tách lên đầu của Lệ Y, cô cũng chẳng hề để tâm ngược lại hai tay còn khoanh vào, cúi đầu xuống.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom