Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Dịch Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu
Chương 20: 20: Là Anh


"Thay vì phải đứng đây để xem tôi muốn xuống đây để xem trực tiếp hơn, dẫu sao ông cũng đã nói cho tôi biết rằng Lệ Y, cô ấy không còn sống nữa nên giờ tôi muốn xem người bên trong thì cực gì phải sợ bị làm phiền chứ?"
"Nhưng…"
Nhìn Tuấn Vũ làm vậy ông chẳng biết nên làm gì chỉ biết im lặng mà suy nghĩ.

Cậu muốn làm gì thì tùy.


Nam nhân xuống dưới tay vì tò mò mà mở nắp quan tài ra, xuất hiện trước mặt anh chính là một gương mặt bị biến dạng, hơn nữa ở trên miệng bị khâu lại một cách thô bạo.

"Cái…Chuyện này là sao vậy?"
Tuấn Vũ sợ hãi tới nỗi không dám nhìn lại lần nữa tay thậm chí còn để che mũi lại, có khi ở bên trong có những con dòi chui ra từ trong hốc mắt.

Tuy đã che được miệng nhưng ánh mắt nhìn thấy thì cảnh cảm thấy ghê tởm có khi không chịu đựng được anh liền phải nôn ra tránh mặt đi chỗ khác.

"Cái…Chuyện này là sao vậy chứ?"
Nam nhân không dám tin ở trước mặt anh chính là cái xác biến dạng tới nỗi không thể nhận dạng được người đó là Lệ Y?
’Liệu người này có phải là Lệ Y không? Hay là cô ấy?
Bây giờ bên trong lòng hay tâm trí của Tuấn Vũ chỉ có suy nghĩ duy nhất liệu đây có phải là Lệ Y không?
Trong thân tâm trở nên rối bời hơn nhiều khi nhìn thấy anh đâu dám tin được chuyện trước mặt được.

’Thật sự bây giờ mình chỉ nhìn cô ấy một lúc rồi đóng cửa quan tài sao?
Không tin nổi chuyện trước mặt nam nhân chỉ đành cố gắng bình tĩnh lại, định trở về nhà nhưng không biết từ đâu ra xuất hiện một cái kéo nhỏ cắt ’Xoẹt một phát.

Tuấn Vũ nghe thấy tiếng anh vội quay lại nhìn thấy kéo của mình rơi xuống, định lấy hai tay ra đỡ những tiếc thay nó lại rơi nhanh hơn những gì anh nghĩ.

’Mình… Không thể lấy được cái kéo…nó vượt qua rồi…
Kéo rơi xuống đâu anh liền nhìn theo nhưng tiếc thay chẳng biết có phải là do ý của ông trời không nữa mà kéo lại cắt đúng chỉ được khâu ở trên miệng của Diễm Hương.

Vì bị kéo cắt ra cũng từ đấy cơ miệng cũng được bật ra, nam nhân nhìn thấy vậy có chút hoảng sợ vội vàng chạy thật nhanh về phía trước.

Người đàn ông nhìn thấy vậy càng tức giận hơn tới nỗi nhíu mày lại mà quát lớn.

"Cậu đã làm việc gì mà phải chạy vội chạy vàng ra đây?"

Tuấn Vũ sợ hãi giọng lắp bắp mà nói.

"T…Tôi không may làm rơi kéo hơn nữa lại rạch hẳn đường chỉ ở miệng của Lệ Y.

"
"Cái gì?"
Nghe câu nói không may cộng thêm cả ’rạch hẳn ông sợ hãi tới nỗi sắc mặt tím lại không nói được lời nào.

"Bây giờ có thế nào thì cậu cũng sẽ phải trả giá cho hành động của mình thôi.

"
"Trả giá?"
Tuấn Vũ nghe được những lời nói của ông cảm giác khó chịu, không nghĩ nhiều mà quát lớn.

"Thay vì nói trả giá thì tôi cũng giúp Lệ Y được siêu thoát rồi còn gì? Coi như tôi giúp cô ấy thay vì dành cái gọi là tình cảm.

"
Nói rồi nam nhân liền trực tiếp cười một cách điên khùng tới nỗi mắt phải đỏ hoe lên.

Người đàn ông nhìn thấy vậy cũng biết mình đã giúp một kẻ không đâu nên chỉ đành chầm chậm rời đi trước.

Ở chỗ của Lệ Y sau khi thiếp đi được một lúc lâu, cô từ từ ngồi dậy tay chồng trên giường, tsy còn lại khẽ dụi mắt nhìn xung quanh.

"Đây là…"
Xung quanh cô một căn phòng rộng rãi được trang trí đẹp đẽ tuy không nổi bật cho lắm.

"Giấc mơ đấy…mẹ mình quen biết hắn ta sao, Quỷ Thiếu?"
Sắc mặt của cô hiện rõ nhiều thứ khó hiểu cộng thêm cả giấc mơ nữa cũng không ngoại lệ.

Tại sao mình lại…có cảm giác được chứng kiến mọi thứ như ở đấy hẳn vậy? Mặc dù mình chưa từng nhìn qua người đàn ông đấy?
Lệ Y ngồi trên giường một lúc lâu cô mới chầm chậm xuống dưới giường, lúc chuẩn bị đi đầu có chút loáng choáng có khi chưa đi được mấy bước cô đã phải vội vàng lấy tay đấm một thứ gì đó.

’Tại sao? Nay đầu mình lại đau một cách choáng váng như vậy hay là do giấc mơ vừa rồi chăng?

Tuy suy nghĩ là vậy nhưng trong tâm trí của cô có chút khó hiểu, chẳng biết là do giấc mơ kia có liên quan hay không hoặc do chuyện hoán đổi thân phận?
Nhưng dù sao có nghĩ nhiều hay gì đi chăng nữa, Mọi chuyện cũng đã xảy ra muốn thay đổi được thì nó là cái ngược lại.

Xin lỗi cô, Diễm Hương nếu khi nào có thể gặp được cô tôi nhất định sẽ giúp cô cho bằng được.


Nghĩ vậy, Lệ Y liền nhắm mắt lại sắc mặt từ từ trở nên bình tĩnh hơn thanh thản hơn chẳng còn thấy khó xử hay cảm thấy mệt mỏi, thay vào chính là tĩnh tâm.

Trong không gian tĩnh lặng, chẳng có lấy một ai một người con gái tầm hai mươi tuổi ngồi trên ghế Sofa vẻ mặt mệt mỏi lẫn chán nản dường như đã hiện rõ hẳn ở trước mặt.

"Thôi bảo cô ta xuống dưới ăn tối đi.

"
"Vâng thưa quỷ thiếu.

"
Trên phòng của Lệ Y lúc cô cảm thấy chán nản mệt mỏi nhất, bỗng dưng có gõ cửa ’Cốc Cốc.


Cô đang ngồi ở ghế Sofa nghe thấy tiếng gõ cửa mặt khẽ nhíu lại mà hỏi.

"Ai vậy?"
"Là tôi quản gia ở dưới bếp.

"
"Có việc gì sao?"
Quản gia nghe thấy cô hỏi vậy liền khẽ đưa tay lên trên miệng mình ho nhẹ một tiếng mà đáp lại.

"Thật ra quỷ thiếu cho gọi tôi lên đây để đưa cô xuống dưới ăn tối, dẫu sao trời cũng đã tối rồi có gì thì cô xuống ăn đi.

"
Lệ Y nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi chỉ nói.


"Ừm vậy ông xuống trước đi có gì thì tí nữa tôi xuống sau.

"
"Ừ"
Nói rồi quản gia liền xuống trước còn cô một lúc mới đi tới trước tủ quần áo, mở ra xem bên trong đều là bộ đồ đa phần đều là váy.

Lệ Y nhìn thấy vậy mồ hôi bất chợt không biết rơi xuống từ khi nào cả.

"Thôi thì lấy đại một cái vậy dẫu sao về chuyện mặc váy vó mình không thích.

"
Bạch Phong ở dưới nhà nam nhân mặc trên mình bộ đồ lịch lãm trang trọng, sở hữu ánh mắt đỏ tựa như máu cộng thêm mái tóc bạch kim càng khiến ai cũng dễ bị đổ gục.

Ở trong đại sảnh rộng rãi trước mặt anh chính là bàn ăn dài từ đầu bàn đến cuối, tổng cộng tầm mười hai cái ghế hoặc hơn một chút, bên trên là đèn chùm những ngọn nến nhỏ được thắp trên đấy ở dưới còn lắp thêm cả những sợi bạc không dài cũng không quá ngắn mà vừa tầm, nhìn vừa đẹp mà còn sang trọng.

Mỗi bên là lắp cửa sổ cộng thêm cả rèm màu xanh đậm, nhưng không phải mỗi màu xanh mà những hình nhỏ được thêu lên trông rất tinh xảo mà đẹp đẽ.

Bạch Phong ngồi ở giữa trung tâm, bóng người cao ráo cộng thêm cả nhan sắc càng khiến ai nhìn vào khó mà có thể không bị lung lay được.

“Đúng là đợi cô ta thấy lâu mà, vốn đừng nên ở đây thì hơn.

"
Nói rồi không chần chừ nam nhân liền cầm chặt dĩa ở trong tay, quản gia nhìn thấy vậy mồ hôi đổ giọt xuống giọng lắp bắp mà nói.

"Xin…Xin thiếu gia hãy bình tĩnh…"
Còn chưa để ông nói tiếp chiếc dĩa ở trong tay của anh sớm đã bị bẻ cong một cách không thương tiếc.

Quản gia nhìn thấy hành động như vậy sợ hãi đến nỗi im bặt miệng không dám mở lời ra thậm chí còn không muốn nhìn.

"Kẻ nhân loại mà cũng khiến ta có một ngày phải điên tiếc, đúng là không biết điều mà.

"
Trong lúc mà Bạch Phong đang cảm thấy tức giận nhất, thì đúng lúc tiếng bước chân vang lên ’Cộp Cộp
Quản gia nghe thấy tiếng giày cao gót liền ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt ông chính là một thiếu nữ tầm mười tám hoặc hai mươi tuổi sở hữu làn da trắng mịn cộng thêm máu tóc đen dài mượt, chỉ tiếc rằng trên khuôn mặt lại xuất hiện vết sẹo dài vốn không nên có.

’Cô ấy…vết sẹo…
Lệ Y chầm chậm bước xuống cầu thang, hai tay nhấc váy lên tuy chỉ là váy tầm vừa vừa nhưng cô cũng không dám làm bẩn, dẫu sao nhìn bộ váy mình đang mặc vốn không phải món đồ rẻ tiền gì cả.


’Chầm chậm…Mình phải thật chậm không được để bẩn gì cả.


Vừa đi cô vừa không ngừng suy nghĩ cho đến khi xuống dưới hẳn, Lệ Y thậm chí chẳng quan tâm người xung quanh vẫn cứ cúi mặt xuống đến khi đầu đập vào thứ gì đó.

"Aiya…"
"Cô đi như vậy là đủ chưa?"
Một giọng nói trầm của người nam nhân vang lên, Lệ Y nghe thấy vậy vì tò mò mà nhìn lên trên, vốn trước mặt không phải là bức tường gì cả thay vào chính là một người đàn ông.

Cô nhìn thấy vậy vội vàng rời khỏi người của Bạch Phong, mặt đỏ bừng bừng lên vội quay đầu sang hướng khác giọng lắp bắp mà hỏi.

"Anh…Anh là ai vậy?"
Bạch Phong khẽ liếc mắt nhìn qua, người phụ nữ trước mặt vốn là người anh không hề thích hơn nữa mặt lại còn có vết sẹo, nhìn thấy vậy nam nhân khẽ nhếch mép mà nói.

"Hửm?"
Anh liền khẽ ngẩng đầu lên giọng cao cao tại thượng mà nói.

"Cô chắc chưa nghe đến Quỷ Thiếu nhỉ? Diễm Hương?"
’Quỷ Thiếu? Diễm Hương?
Nghe tới đây cô không kìm khỏi sự nghi ngờ của mình mà suy nghĩ, đến khi nghĩ ra được thì Lệ Y liền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Bạch Phong nhìn thấy vậy có chút không vui mà nghĩ.

’Cô ta…tại sao lại nhìn mình? Không lẽ là do mình đẹp trai quá sao?
Tuy tuổi tác đã hơn năm trăm tuổi, có thể nói so với con người sống được tuổi này thì thật sự rất là hiếm có, nhiều khi thấy vậy bọn họ còn đồn rằng là yêu quái chứ không phải con người.

"Anh…"
Lệ Y liền chỉ tay về phía nam nhân ánh mắt kiên định, lông mày khẽ nhíu lại mà nói.

"Đừng nói anh là Quỷ Thiếu…"
Nghe tới câu ’Quỷ Thiếu Bạch Phong liền khẽ nhếch mép bước chân chần chậm đi tới trước mặt của cô vừa di mà vừa nói.

"Cô đoán không sai Diễm Hương, đúng rồi là Quỷ Thiếu, bây giờ cô muốn tôi trừng phạt cô thế nào đây?"
Nam nhân đặt tay mình lên vai của cô, đầu cúi xuống ghé sát miệng vào tai mà nói nhỏ.

"Hay…để ta thịt cô…coi như là phạt?"

 
Chương 21: 21: Có Chút Thích


Bốp Lệ Y tát thẳng vào mặt của Bạch Phong, không chút nương tay quản gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy không dám tin chuyện ở trước mặt không gian vừa rồi còn đang trêu ghẹo bây giờ trở nên căng thẳng hơn.

’Cái chuyện gì xảy ra trước mặt vậy? Đây có phải là quỷ thiếu người mà mình từng nghĩ độc ác, tàn độc, máu lạnh không? Tại sao lại để một chân thẳng tay tát thẳng vào mặt được chứ hay phải chăng là để trêu ngươi?"
Nghĩ tới đây trong đầu của quản gia không làm hiện lên những suy nghĩ liệu rằng là do anh cố tình hay phải chăng là muốn trêu đùa tình cảm của Lệ Y?
"Cô…"
Bạch Phong tuy bị cô ta tới nỗi má ở bên phải hơn hẳn, Đến anh hai mắt nhắm chặt lại không dám mở ra.

"Cô gì? Tôi nói cho anh biết dù cho anh có phải là quỷ thiếu người ta có hay đồn đi chăng nữa thì cái việc muốn tự quyết định hay không thì đấy là do anh, nhưng mà nếu anh muốn trêu đùa tôi thì cứ nói thật ra không phải nói câu ghê tởm lấy ra, thật là ngứa mắt.

"
Nghe tới câu ngứa mắt Bạch Phong vừa rồi còn im lặng bỗng dưng trở nên tức giận hơn, không nói nhiều hai mắt mở hẳn ra nhìn về phía Lệ Y.

"Anh…"
Chưa để cô nói thêm câu gì nam nhân liền trực tiếp lấy tay phải ghim chặt hai tay của Lệ Y lên trên bức tường.

"Anh…làm cái gì vậy?"
Lệ Y nhìn thấy hành động của Bạch Phong ánh mắt hướng nhìn về phía anh, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên một thứ ở trước mắt khiến cô sợ hại tới nỗi không dám nói gì cả.

Trước mặt là một người nam nhân tuy nhiên ánh mắt lại là màu đỏ ý chang của một ma cà rồng hơn nữa đó không phải điều làm cô sợ nhất là điều khiến nữ nhân run rẩy nhất chính là đôi mắt phát sáng hẳn màu đỏ.

Lệ Y nhìn thấy mọi thứ trước mặt cả người bỗng chốc run rẩy lên đôi mắt tuy nhìn đối diện với Bạch Phong, nhưng chính ánh mắt ấy lại khiến cô nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ.

Lúc mà cô vẫn còn là một đứa trẻ tám tuổi chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta sát hại mà kẻ sát hại lại cũng từng liếc nhìn về phía Lệ Y một lần, cũng sở hữu đôi mắt đỏ đấy, nghĩ lại mọi thứ cô không kìm nén được cảm xúc hai mắt nhắm chặt mà hét lên.

"KHÔNG.

"

Sắc mặt hiện rõ lên sự hoảng sợ không dám tin chuyện trước mặt, Bạch Phong còn đang ghim chặt tay của Lệ Y trên bức tường nghe thấy tiếng hét chói tai vội vàng bỏ tay mình ra.

"Tsk…cái gì vậy?"
Lệ Y được thả ra cả người cô run rẩy lên his tay vội vàng bịt lại đầu cúi xuống giọng không ngừng lắp bắp.

"Đừng…Đừng…Đừng có qua đây…"
Bạch Phong nghe thấy những lời mà cô nói cảm thấy có chút khó hiểu, tay khẽ chạm vào người của cô nhưng bị Lệ Y vội vàng hất ra mà nói lớn.

"ĐÃ NÓI ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI, BỎ RA.

"
Nam nhân Nghe thấy lời mà cô nói còn chưa kịp chạm đã phải vội vàng bỏ tay ra nhìn bộ dạng đáng thương của Lệ Y, Bạch Phong chỉ biết nhìn qua ánh mắt to rõ hẳn sự khinh bỉ mà quay sang nói với quản gia.

"Có gì thì ông đưa cô ta đang trên phòng đi nay chắc cảm xúc bị sao rồi.

"
"Dạ vâng thiếu gia.

"
Bạch Phong nói xong không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đi lên phòng con quản gia quay sang nhìn Lệ Y, Thấy cô đang ngồi trong một góc cả người không ngừng run rẩy, quản gia chỉ biết thở dài ra một hơi mà nói.

"Nếu cô còn ngồi ở đấy kiểu gì thiếu gia không trách cô mà sẽ trách móc tôi đấy.

"
Dù cho quản gia có nói gì đi chăng nữa đổi lại chính là sự im lặng, Lệ Y không thèm nói gì thậm chí một câu cũng kệ coi như không gian chỉ có mỗi mình cô vậy.

Quản gia nhìn thấy hành động của cô như vậy, trong lòng ấu trĩ chỉ biết thở dài ra một hơi, bước chân từ từ đi về phía của cô mà nói nhỏ.


"Thôi có gì thì cô trở về phòng đi, ở dưới đây thì không hay đâu, thiếu gia thường hay đến những chỗ này, bây giờ mà cô không trở về phòng người quát là tôi chứ không phải cô đâu.

"
Lệ Y Nghe được những điều này cô mới từ từ ngẩng đầu lên ánh mắt thâm quầng nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn thấy vậy cũng chẳng biết làm gì cả, bước chân chầm chậm đi về phía của cô vội đỡ dậy mà nói.

"Thôi có gì chuyện buồn thì cô có thể nói với tôi cũng được, Dẫu sao thì tôi cũng có thể hiểu một chút cảm giác hoặc có ý gì thì chia sẻ cho cô cũng được.

"
Nghe vậy cô liền gật nhẹ đầu rồi để quản gia đưa mình lên trên căn phòng, đến nơi ông khẽ bỏ tay của cô ra ánh mắt nhìn về phía Lệ Y mà nói.

"Có gì khó khăn thì có thể tìm ta giúp cũng được.

"
Lệ Y khẽ gật đầu rồi mở cửa phòng ra đi vào trong, nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cộng thêm cả vết sẹo trên mặt quản gia không khỏi lo lắng lẫn nghi ngờ.

"Liệu rằng là do có người thật sự muốn diệt khẩu? Hay là do chỉ là tin đồn?"
Nghĩ tới đây Quản gia không khỏi có chút thắc mắc nhưng dù có thắc mắc tớ đâu cũng không thể nhận được câu trả lời cả bởi vì chuyện riêng của cô ông cũng không muốn hỏi có thể là vì sợ sẽ nói là phiền phức hoặc là khiến người khác khó chịu?
"Dẫu sao chuyện riêng thì mình không muốn can thiệp vào nhưng phận làm quản gia chỉ sống một mình với quỷ thiếu, bây giờ không có ai để tâm sự trò chuyện thì đúng thật…là chán nản.

"
Nói tới đây ông không kìm được mà thờ dài ra một hơi nghỉ một lúc rồi từ từ quay người lại rồi rời đi.

Còn trong phòng của Lệ Y vì suy nghĩ nhiều thứ đôi lúc cô phải dựa mình vào cửa gỗ đầu không ngừng suy nghĩ.

’Liệu rằng…ánh mắt đấy giống với kẻ đã từng kết thúc cuộc đời của mẹ mình? Ánh mắt…cộng thêm cả sát khí thật sự giống y chang kẻ đấy…không lẽ là do tên đấy, quỷ thiếu?

Nghĩ tới đây Lệ Y bịt hai tai lại vào mắt cũng nhắm chặt lại như thể có thế lực vô hình nào đó ép vậy.

"Không đừng…"
Có thể là do suy nghĩ lại chuyện quá khứ hoặc do một thế lực nào cũng là điều đương nhiên, đôi mắt như vô hồn vì mệt mỏi mà Lệ Y liền nằm hẳn xuống sàn nhà tay để lên trên tuy trong đầu vẫn còn chút ý thức, nhưng do mệt mỏi mà cô từ từ nhắm mắt lại.

Bên trong giấc mơ Lệ Y mặc trên mình bộ váy đỏ hơn nữa trên đầu là chiếc khăn đỏ, nhìn thấy mọi thứ trước mặt cộng thêm bộ đồ mình đang mặc, cô kinh hãi hai tay đặt ở trước mặt mình không ngừng run rẩy lên giọng lắp bắp mà nghĩ.

"Chuyện…Chuyện gì xảy ra trước mặt mình vậy? Tại…Tại sao mình lại mặc bộ đồ này…hơn nữa đây là đâu?"
Cô khẽ lấy tay gạt khăn đỏ sang một bên cảnh không gian trước mặt thay vì nhiều người tấp nập thì đổi lại là không gian tối mịt chẳng có một cái nào gọi là ánh sáng cả.

"Không gian tối mịt này…cộng thêm cả bộ đồ này…nghĩa là sao?"
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, bỗng có một giọng nói ma mị vang ngay ở đằng sau lưng.

"Không ngờ có lúc mình lại có thể gặp lại ở đây đấy, Lệ Y.

"
Lệ Y tuy người đang ở đằng trước nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt khẽ nhíu lại không ngừng nghĩ.

’Giọng nói này…không lẽ là của Diễm Hương?
"Diễm Hương là cô sao?"
Diễm Hương nghe thấy vậy khẽ nhếch mép lên cười mà đáp lại.

"Đúng rồi là tôi Diễm Hương.

"
Nhận được câu trả lời Lệ Y vội vàng quay người lại nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô không dám tin, tới nỗi còn không biết mình đã gặp ma hay quỷ?
Chỉ thấy xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt bị phân hủy, hơn nữa mũi còn có những con dòi bâu lúc nhúc, hai mắt chỉ toàn trắng đục không hề có con ngươi.

Và cái đáng sợ nhất chính là miệng của Diễm Hương đều chứa những mũi kim cộng thêm cả sợi chỉ máu cũng dính vào, ở giữa bị một thứ gì đó cắt ra.

"Diễm…Diễm Hương…chuyện…chuyện gì xảy ra với cô vậy?"
Nhìn người ở trước mặt vì mình mà thành ra thế này Lệ Y không dám tin mọi chuyện trước mặt, cô vội vàng tới chỗ của Diễm Hương hai tay nắm lấy bàn tay lại.


"Cô…"
Nhưng còn chưa kịp nói ra một câu Lệ Y phải vội vàng bỏ ra bởi vì hai tay của cô đều đã bị đinh đâm xuyên qua cả bàn tay.

Nhìn mọi thứ ở trước mặt mình cô như chết lặng, không dám tin một người vì mình mà bây giờ đã thành ra như thế này.

"Diễm…Diễm Hương…tất…tất cả là tại tôi khiến cô ra nông nỗi này bị bọn chúng thẳng tay khâu lại miệng cả tay lẫn chân đều đóng ghim ở ngực cô cũng vậy.

"
Lệ Y nhìn thấy cả người không ngừng run rẩy lên, người con gái hai mươi hai tuổi mặc trên mình bộ váy đỏ, thay vì là hạnh phúc đổi lại là máu dính trên bộ váy, vì mình mà đã trở nên như vậy.

Diễm Hương tuy đã chết nhìn thấy Lệ Y không ngừng tự trách móc mình, không tự chủ được mà nói.

"Bây giờ hay trước sau gì tôi cũng đã chết rồi, nên giờ có muốn tôi sống hay không thì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, chẳng có gì có thể không xảy ra được.

"
Lệ Y nghe vậy mới dần lấy lại được bình tĩnh một lúc quay sang mà hỏi.

"Nếu thông thường mà cô bị chôn sống đồng nghĩa với việc cô bị phong ấn rồi, vậy tại sao cô lại ở đây?"
Diễm Hương nghe vậy không nghĩ gì liền nói.

"Thật ra có một người con trai cỡ chừng tầm hai tư hoặc hai lăm tuổi, anh ta mặc bộ đồ cực kỳ đẹp mà trang trọng, hơn nữa vì tò mò nên anh ta liền khẽ mở quan tài ra nên việc tôi được giải thoát là vì vậy.

"
Nghe vậy Lệ Y càng cảm thấy có chút khó tin mà hỏi.

"Nếu vậy thì chắc chắn đinh đã rút ra rồi sao?"
"Ừm, chắc là do đây là lần cuối tôi sẽ gặp cô nốt thôi vậy, Lệ Y.

"

 
Chương 22: 22: Hành Động Lạ


"Gặp tôi nốt lần cuối? Ý cô là sao?"
Lệ Y nghe vậy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì cả, Diễm Hương nghe vậy chỉ biết bật cười ra thành những tiếng cười to hơn.

"Vậy cuối cùng là tôi sẽ đi trả thù những gì mà kẻ dám ép buộc tôi, coi như ngày tôi chết đồng nghĩa với việc bọn chúng sẽ được lên sớm?"
Tuy Diễm Hương không còn sở hữu gương mặt lúc còn sống nữa, nhưng hành động thì vẫn là vậy chỉ tiếc rằng ở hai tay là đinh nhọn.

Lệ Y nghe thấy vậy tay khẽ nắm chặt lại đầu cúi nhẹ xuống mà hỏi.

"Cô trả thù thế nào thì tôi cũng không biết, nhưng…tại sao thay vì gặp cô trong giấc mơ tôi lại mặc bộ đồ này chứ?"
Diễm Hương nghe vậy không nghĩ ngợi gì mà nói.

"Chắc là gặp lại phiên bản trước kia cô chuẩn bị sao? Chứ tôi nghĩ bây giờ cô cũng đã hoán đổi với tôi rồi thì sao cô lại có thể mặc bộ đỏ này được chứ? Nếu nói tôi chắc còn hợp lý.

"
Lệ Y nghe vậy khẽ thở dài ra một hơi, đầu óc trở nên ấu trĩ mà nói.

"Đúng thật tôi đang không hiểu tại sao lại vậy đây, thật sự có rất nhiều thứ khiến tôi bối rối mà.

"
"Bởi vậy nên tôi cũng muốn cổ vũ cô rằng hãy cố gắng chứ đừng vì vậy mà sợ hãi, với cả trước khi tôi đi tôi cũng đã nói với cô rồi, cô không phải sống chỉ vì mình cô mà cả tôi nữa.

"
Cô quay sang nhìn Diễm Hương vẻ mặt tuy có chút sợ hãi nhưng vì lời nói mà từ từ tốt hơn một chút.

"Ừm.

"
Vừa mới dứt lời, Diễm Hương liền trực tiếp biến mất trước mặt của cô, Lệ Y nhìn thấy vậy vẻ mặt liền hiện lên sự ngạc nhiên một lúc sau mới quay đầu nhìn xung quanh.


"Diễm Hương, cô đi đâu rồi?"
Đáp lại chỉ là không gian tối mịt ấy chẳng có lấy một ai cả đến một thứ gọi là ánh sáng đơn giản nhất cũng chẳng còn.

"Diễm Hương.

"
Lệ Y giật mình tỉnh lại tay trái nắm chặt lấy tấm thảm ở bên trên, tỉnh lại từ trong giấc mơ cô vừa sợ sệt tới nỗi mồ hôi trên trán thái dương không ngừng rơi xuống tới nơi cô phải lấy tay khẽ lau nhẹ mồ hôi ở trên trán của mình
"Thật sự…mình đã gặp được cô ấy nhưng thật chất không phải người thật chỉ là một hồn ma.

"
Nghĩ đi nghĩ lại bộ dạng đáng sợ cộng thêm cả bộ dạng đáng sợ Lệ Y nghĩ lại càng không dám nghĩ thêm.

"Thật sự…cũng một phần do mình mà ra.

"
Cứ vậy trong không gian chỉ còn mỗi mình cô không khí bỗng trở nên im lặng hơn có khi ở bên cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng gió mạnh thổi vào bên trong xem cửa không ngừng lắc mạnh có khi còn đung đưa theo gió cửa sổ cũng vì vậy mà lúc mở lúc đập Rầm một cái thật mạnh.

Còn ở phía bên của Bạch phòng trong căn phòng rộng rãi đối diện là hai chiếc ghế sofa liền ở giữa là một chiếc bàn dài bàn ghế quần đối diện hai đầu bàn chính là ghế sofa đơn, màu ghế là đen nhìn trông lịch sự mà sang trọng.

Nam nhân đứng ở trước mặt cửa sổ ánh mắt nhìn ở bên ngoài chị thấy không gian ở trước mặt anh chính làm một bầu trời đen mù mịt, có khi còn thấy cả những con dơi bay ở trên trời.

Nhưng Bạch Phong không thèm quan tâm thứ anh nhìn vốn không phải là những con dơi đang bay trong không khí mà là suy ngẫm lại mọi thứ vừa rồi.

’Tại sao? Mình lại có cảm giác hình như con bé này…mình gặp quen quen ở đâu rồi thì phải?
Anh suy nghĩ lại nhưng có thế nào cũng khó mà tìm ra được câu trả lời dẫu sao cách nhau của hơn 10 mấy năm bây giờ tự dưng cảm thấy có chút quen quen thì cũng đúng, nhưng cái chính là Bạch Phong không biết người mà anh quen tên là gì?
"Đúng thật là có chút quen quen, từ đôi mắt và sống mũi mình cảm giác cô ta vừa rồi có giống một người mình đã từng gặp qua.

"

Nghĩ vậy Bạch Phong liền đưa một tay để lên trên cầm một tay thì để ở dưới, Vừa đi xung quanh bàn làm việc anh không suy nghĩ.

Nếu không nhầm thì cô ta hình như, giống với Thanh Nhã thì phải…
Nghĩ được vậy nam nhân có chút ngạc nhiên, khẽ nhíu lại mày cảm giác có chút khó hiểu.

"Khoan đã… Nếu có chút giống Thanh Nhã, không lẽ cô ta chính là con gái của Thanh Nhã sao?"
Nghĩ đến đây nam nhân không dám tin vội lắc đầu mình lại một lúc tự an ủi mà nghĩ.

’Chắc chắn không thể nào lúc đấy con gái của Thanh Nhã chỉ mới có một hai tuổi, sao mà có thể ở đây được cơ chứ? Không thể nào chắc chắn là do mình suy nghĩ nhầm không thể nào là con bé đấy được.


Trong đầu của nam nhân nghĩ chắc chắn không thể nào là Lệ Y được, không gian bỗng trở nên im lặng hơn có lẽ là do anh suy nghĩ vẫn còn chưa thể ra được đáp án nên mới vậy chăng?
"Có gì mình phải hỏi thằng thừng mới được, nếu mà không hỏi thì vẫn chưa thể biết được đáp án là gì cả.

"
Nói rồi Bạch Phong chỉ đành cho qua chuyện này coi như chưa hề biết đến gì cả.

Đến sáng hôm sau Lệ Y đi xuống dưới nhà, ánh mắt chán nản nhìn về phía bên phải thấy anh đang ăn sáng một cách ngon lành, trong lòng cô tuy cảm thấy khó chịu nhưng chỉ biết im lặng dẫu sao cũng biết mình không thể làm gì được.

"Diễm Hương, vào đây ăn sáng đi.

"
"Dạ?"
Lệ Y đang suy nghĩ còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì đã bị quản gia nhìn thấy mà gọi vào, nghe thấy ong gọi mình vào cô có chút bối rối chưa biết mình nên phản ứng như thế nào chỉ nói.

"Dạ, bác cứ ăn đi tí cháu ăn cũng được.

"

Nghe thấy cô nói vậy Bạch Phong đang ngồi ăn bỗng lấy tay nắm chặt lấy chiếc dĩa cứ thế dĩa liền bị bẻ cong một cách không thương tiếc.

Quản gia khẽ liếc nhìn về phía anh thấy dĩa bị vậy ông không dám nói gì chỉ biết đổ mồ hôi mà nghĩ.

’Đúng thật là Quỷ Thiếu, sống trường sinh bất lão dù còn sống vẫn đẹp trai giữ nhan sắc y chang như người mới mười tám hai mươi tuổi vậy.


Nam nhân liền trực tiếp đứng dậy quay đầu về phía của cô, lúc Lệ Y còn đang buồn bã mà suy nghĩ bỗng dưng có ai đó nắm chặt lấy cổ tay của mình, vì tò mò mà ngẩng đầu lên nhưng người trước mặt không ai khác chính là Bạch Phong.

"Anh…"
Cô ngạc nhiên vội vàng vùng vẫy tay mình, anh nhìn thấy vậy liền không nói gì nhiều quay lại nhìn mà ho một tiếng không quên lườm một cái.

Hành động của anh khiến Lệ Y vừa rồi còn phản kháng một cách dữ dội, bây giờ phải im lặng hẳn y chang như một chú cún con vậy.

Nhìn thấy vậy Bạch Phong không tự chủ được khẽ nở nhẹ nụ cười.

’Không ngờ cô lại có chút đáng yêu giống với Thanh Nhã, quả thật…
Suy nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu anh liền vội lắc đầu mạnh dập tan.

’Không được mình không được nghĩ linh tinh nhỡ đâu đứa con gái này trước mặt vốn không phải là con gái của Thanh Nhã thì sao?
Quản gia nhìn thấy anh hành động như vậy bỗng có chút khó hiểu mà nghĩ.

’Thiếu gia nay lạ vậy? Mình còn tưởng phải mặc kệ rồi cứ tiếp tục ăn chứ? Thay vì mặc kệ thì lại còn chủ động cầm tay…không lẽ là thích rồi sao?
Nghĩ vậy quản gia không ngừng nhìn hành động của Bạch Phong có lẽ không dám tin người lạnh lùng, hay tàn độc giờ lại chủ động như vậy.

Lệ Y bị anh kéo đến ghế ngồi, có chút ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra còn chưa để cô phản ứng lại nam nhân liền đưa lấy đĩa thức ăn đặt trước mặt của cô.

Nhìn thấy đĩa thức ăn có cơm và cả rau bên cạnh, cô khẽ nhíu lại cảm giác có chút khó chịu mà quay sang hỏi.

"Anh…à nhầm Quỷ Thiếu sao ngài lại đưa tôi đĩa thức ăn này? Không lẽ muốn đầu độc tôi sao?"
Bạch Phong đang ăn một cách ngon lành nghe thấy cô nói vậy, còn chưa kịp nuốt cơn xuống đã phải vội vàng đặt thìa lẫn dĩa xuống dưới bàn, mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Việc gì tôi lại phải cho độc vào trong thức ăn của cô? Nếu làm vậy thì sớm tối hôm qua tôi đã bắt cô ăn hết đĩa thức ăn cho bằng được rồi, chẳng việc gì mà phải để cô sống đến ngày hôm nay.


"
Lệ Y nghe anh nói vậy liền trầm tư suy nghĩ một lúc sau mới nói.

"Ừ ha cũng đúng.

"
Thấy cô làm vậy Bạch Phong chỉ biết bất lực ngồi tại chỗ, quản gia tuy là đứng nhưng nhìn thấy hành động kỳ lạ của anh, ông càng không ngừng suy nghĩ.

Hay là…thiếu gia thật sự đã biết thế nào là yêu rồi? Tí nữa phải hỏi thiếu gia mới được để xác nhận lại bằng chứng nếu không phải thì chắc chắn mình sẽ phải trốn đi mới được.


Nghĩ vậy quản gia chỉ biết im lặng không muốn noi ra gì cả, đứng im lặng tại chỗ nhưng không có nghĩa là mặc kệ mà là quan sát hành động của hai người.

Tới khi bữa sáng kết thúc Lệ Y đứng lên chuẩn bị rời đi còn chưa kịp đi được mấy bước đã bị tay của ai đó kéo vào, khiến cô phải quay lại đằng sau.

"Gì vậy?"
Bạch Phong đỡ cô lại bằng một tay sắc mặt không chút cảm xúc chỉ khẽ hỏi.

"Cô…có sao không?"
Lệ Y lấy hai tay dùng lực đẩy mạnh mình ra khỏi anh đầu ngước lên nhìn mà nói.

"Anh có ý định gì? Vừa rồi còn bắt tôi phải xuống cho bằng được bây giờ lại còn kéo tôi vào nữa?"
Nhìn thấy cô không ngừng trách móc chỉ trỏ mình Bạch Phong không nói gì nhiều khẽ cúi đầu xuống chỉ vào vết thương đã đỏ ửng của mình ở má bên phải lên mà nói.

"Cô bây giờ là đang định kể công sao? Hôm qua cô còn chưa kịp để tôi giải thích đã không ngần ngại tát thẳng mặt tôi, bây giờ cô tát mạnh như vậy thì cho tôi xin cái lý do để gương mặt này của tôi trở lại bình thường xem nào?"
Lệ Y nghe vậy hai mắt chớp chớp lên mấy phát chưa dám tin, một lúc sau liền nói.

"Vậy ý anh là cái chuyện nay anh kéo tôi với cả việc tôi tát là tôi phải bồi thường sao?"
Bạch Phong nghe vậy liền quay đầu sang hướng khác.



 
Chương 23: 23: Đúng Như Suy Nghĩ


"Giờ tôi muốn hỏi cô một điều, nếu cô trả lời thì những gì hành động ngày hôm qua cô làm với tôi coi như tôi sẽ không để tâm tới nó nữa, còn nếu cô không trả lời được thì coi như chuyện ngày hôm qua tôi vẫn sẽ tính.

"
Lệ Y nghe vậy cô không muốn dính thêm vào mấy chuyện rắc rối không để tâm mà nói.

"Được có gì ngài cứ hỏi đi, QUỶ…Thiếu.

"
Nghe thấy cô ấn mạnh từ ’Quỷ Bạch Phong vừa bất lực cũng không biết nói gì thêm chỉ đành nói.

"Thật ra…cô có phải là con gái của Thanh Nhã không?"
Lệ Y nghe vậy khẽ liếc mắt qua một lúc mà hỏi.

"Gì vậy? Tại sao lại hỏi tôi là con gái của Thanh Nhã?"
Trong lúc cô cảm thấy khó hiểu nhất chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bạch Phong liền gằn giọng mà nói.

"Tôi chẳng phải đã nói trước rằng là tôi sẽ hỏi cô sao? Nói đi cô là con gái của Thanh Nhã, bây giờ cô chỉ cần nói có hoặc không là tôi sẽ biết.

"
Nói rồi nam nhân liền khẽ liếc mắt không chần chừ mà muốn nhận được câu trả lời, Lệ Y nghe thấy vậy cảm giác khó chịu mà hỏi.

"Nhưng việc anh muốn hỏi tôi là con gái của Thanh Nhã, để anh làm gì?"
Bạch Phong nghe vậy không chịu nổi được nam nhân liền thẳng tay đập mạnh tay vào bức tường ép sát cô vào trong, vẻ mặt hiện rõ sự hung dữ mà nói.

"Trong kỳ tôi còn đang bình tĩnh thì mau trả lời câu hỏi của tôi đi.

"
Nghe vậy Lệ Y giọng ngập ngừng mà nói.

"Ừ…Ừm đúng vậy tôi là con gái của Thanh Nhã, Lệ Y.

"
Nghe được câu trả lời như vậy Bạch Phong vẫn tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi tiếp.

"Hửm, có thật không hay chỉ là nói dối?"
"Thật.

"

Lệ Y nói rồi mặt không tự chủ được mà đỏ lên, Bạch Phong cũng từ từ bỏ tay xuống sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn.

"Không ngờ có ngày ta được gặp con gái của Thanh Nhã ở đây, đã bao nhiêu năm rồi.

"
Nói rồi nam nhân liền khẽ cười rồi hướng ánh mắt nhìn về phía của cô, Lệ Y tuy đỏ mặt nhưng không có nghĩa là ngại tới nỗi phải cúi mặt xuống.

Nhìn thấy anh khẽ nở nụ cười cô cảm thấy khó chịu mặt khẽ nhíu lại mà hỏi.

"Gì vậy sao anh lại cười?"
Bạch Phong nhíu hai vai sắc mặt tỏ rõ hẳn mọi chuyện rất bình thường mà đáp lại.

"Không có gì đâu.

"
Nói rồi nam nhân liền trực tiếp quay đầu lại rồi rời đi, còn Lệ Y nhìn thấy anh từ từ rời đi như vậy không kìm được sự tò mò mà hỏi.

"Ngài Quỷ Thiếu cho tôi xin hỏi ngài hỏi tên mẹ tôi làm gì?"
"Ngài…Ngài Quỷ Thiếu?"
Bạch Phong còn chưa đủ được mấy bước nghe thấy tên gọi mình, anh phải vội dừng lại quay lại về đằng sau mà đi tới trước mặt cô.

"Lệ Y, cô nghe đây tôi có tên tuổi đừng có gọi ta là Quỷ Thiếu nữa.

"
Nghe vậy cô khẽ phồng má lên hai bên, mắt khẽ liếc nhìn bên trên mà hỏi.

"Anh nói hay ghê bây giờ tôi không gọi anh là Quỷ Thiếu, thì chả lẽ tôi gọi anh là anh Quỷ à?"
Bạch Phong nghe vậy chỉ biết cười gượng nhưng mà không tài nào cười được, chắc có lẽ nó y chang như kiểu ép buộc nên mới vậy sao?
"Nếu đã vậy tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Bạch Phong và năm nay tính ra tôi cũng năm trăm tuổi rồi.

"
"CÁI GÌ?"
Lệ Y nghe vậy sắc mặt hiện rõ hẳn sự hoảng hốt không dám tin người trước mặt, nam nhân khẽ nhìn qua thấy vậy liền nói thêm.

"Cô cũng biết ta là quỷ rồi còn gì, mà nếu là con người thì vốn đã chết từ mấy trăm năm trước rồi, chẳng việc gì ta lại còn tồn tại ở đây cả.

"
"Nhưng tôi đang có một câu hỏi.


"
Nhìn cô suy nghĩ như vậy nam nhân liền nói.

"Có câu hỏi gì thì cứ nói đi có thể trong tầm của tôi hoặc không.

"
Nghe anh nói vậy Lệ Y không dấu diếm nữa mà trực tiếp nói.

"Anh với mẹ tôi có quan hệ thế nào? Hơn nữa lúc mà anh định hỏi tôi, tôi còn tưởng anh định hỏi về chuyện gì chứ? Ai ngờ lại hỏi tôi là con gái của Thanh Nhã? Nói đi rốt cuộc anh với mẹ tôi có quan hệ gì?"
Nghe được câu hỏi của cô, Bạch Phong khẽ nhắm mắt lại ho nhẹ một tiếng từ tốn mà nói.

"Nếu như gọi đúng thì lẽ ra cô nên gọi ta là cụ cố rồi đấy.

"
Nghe vậy Lệ Y liền khẽ quay sang hướng khác tỏ rõ sự chán nản không muốn nói.

"Thôi có gì thì tùy anh, tôi chỉ là đang muốn hỏi quan hệ thôi, anh trả lời được hay không thì tùy, tôi cũng chẳng quan tâm.

"
"Thật ra tôi và Thanh Nhã từng quen nhau một lần, ở cái thác nước ấy đổ xuống dưới thật sự với cả cầu vòng nhìn cực kỳ đẹp mà vượt hẳn quan sức tưởng tượng.

"
"Thác nước? Không lẽ anh định nói về cái thác nước ở bên cạnh làng đấy sao?"
Bạch Phong khẽ gật đầu nhẹ, sắc mặt chẳng tỏ ra một chút cảm xúc nào mà nói tiếp.

"Cũng là lúc ta cảm thấy chán nản nên liền đến đấy để có thể thư giãn, và thay vì ở đấy ta không nên gặp ai thì ta lại gặp được một người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá.

Hồi tưởng lại, ở trong không gian yên tĩnh chỉ cí nghe tiếng nước suối chảy róc rách, Bạch Phong lúc đấy mặc trên mình bộ đùi mà đi xung quanh.

"Ngài…là quỷ thiếu đúng không?"
Nam nhân nghe thấy giọng nói ở đâu đó vì tò mò mà quay sang phía bên phải, xuất hiện một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ ngắn cộc tay, mái tóc đen cộng thêm cả nước da càng tô điểm hẳn cả vẻ đẹp của bà lên.

Bạch Phong khẽ liếc mặt qua mặt không chút cảm xúc chỉ đáp lại một câu "Ừ.

"

Thanh Nhã nhận được câu trả lời, bà liền vội vàng xuống dưới bước chân từ từ đi tới mà hỏi.

"Tôi nghe nói ở phía bên kia người ta hay đồn rằng Quỷ Thiếu ở đây là một người cực kỳ đáng sợ hơn nữa còn tàn độc, máu lạnh chẳng biết có phải vậy không nữa?"
Nghe thấy vậy nam nhân liền quay đầu sang nhìn bà mà hỏi.

"Vậy cái bà hỏi tôi một phần là tò mò à?"
Thanh Nhã nghe vậy sắc mặt trở nên buồn bã hơn mà nói nhỏ.

"Cái tôi không hỏi là cái này…mà là muốn biết liệu Quỷ Thiếu ngài có tthể giúp tôi một chuyện được không?"
Lúc mà Bạch Phong đang lặng lẽ kể mọi chuyện thì Lệ Y liền chen ngang mà nói.

"Là giúp tôi xem trước quá khứ của con bé Lệ Y đúng không?"
Nam nhân nghe thấy vậy thì liền hỏi.

"Cô…Tại sao cô lại biết?"
Cô chẳng quan tâm vẻ mặt bình thường tĩnh mà nói.

"Thật ra thì tôi cũng ở đó chứng kiến nữa, nên cũng biết hai người đang nói gì với nhau.


Bạch Phong nghe vậy sắc mặt có chút khó chịu nhắm mắt lại mà khẽ nhíu vào, một lúc lâu sau mới nói.

"Coi như bỏ qua chuyện này vậy, sẵn tôi giới thiệu luôn tôi tên là Bạch Phong, hiện giờ ở trong đây chỉ có mỗi mình tôi, đồng thời chủ sở hữu cũng là tôi.

"
Cô nhìn xung quanh mọi thứ tuy được bố trí đẹp mắt có khi cô còn chưa từng nhìn qua bao giờ cả.

Sắc mặt tỏ ra không quan tâm là bao nhưng trong lòng cô không ngừng gào thét.

’Thật sự sở hữu được căn nhà này, hơn nữa còn là một người đẹp trai như vậy chẳng phải có người để ý hắn ta sao?
Bạch Phong tuy im lặng nhưng ánh mắt khẽ liếc mắt qua nhìn về phía cô, gằng gọng mà nói.

"Cô không phải nghĩ là có ai để ý tới tôi đâu.

"
"Anh…"
Lệ Y nghe vậy có chút đỏ mặt, hai mắt lúc nhấp nháy giọng ngập ngừng mà nói.

"Anh…định…”
Còn chưa kịp nói hết câu nam nhân liền trực tiếp chặn họng vào mà nói.

"Không phải nói câu gì với tôi cả, đừng có nghĩ rằng cô có thể suy nghĩ một cách tự tiện nên biết điều một chút đi.

"

Nói rồi còn chưa để cô kịp phản ứng lại, nam nhân chẳng nói chẳng rằng rời đi, để lại mình cô ở đây.

Lệ Y nói ra mọi thứ trong suy nghĩ, tâm trạng trở nên rối bời không biết nên nói gì thêm chỉ biết im lặng.

Bạch Phong nghe vậy cũng chỉ đành coi như không có chuyện gì chỉ nói một câu.

"Có gì thì cô cứ coi chưa có chuyện gì xảy ra đừng để tâm những gì ta nói.

"
Nói rồi nam nhân liền rời đi để lại mình cô ở đấy với bầu không khí im lặng chẳng có một tiếng nói nào cả.

’Đây thật sự là Quỷ Thiếu người ta hay đồn sao?
Trong không gian im ắng chỉ có mỗi mình Lệ Y ngồi trên chiếc ghế Sofa, quản gia tuy đứng chưa ngồi nhưng cũng nhìn thấy hết mọi chuyện ông bất giác mà thở dài ra một hơi.

Không ngờ thiếu gia làm vậy là có mục đích, mình còn tưởng là biết thế nào là yêu rồi chứ, ai ngờ đâu lại nghi ngờ mà ép người ta vào tường, đúng là suy nghĩ không từ thủ đoạn.


Nghĩ vậy sắc mặt ông liền hiện rõ hẳn sự chán nản chả muốn nói ra gì cả.

Còn Lệ Y ngồi trên ghê Sofa hai tay đặt lên đùi vẻ mặt buồn bã cộng thêm lo lắng, dường như đã hiện rõ trước mặt cô, hai tay không kìm được mà nắm chặt lấy bộ váy mình đang mặc.

Đầu cúi xuống khẽ thở nhẹ một hơi.

"Chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình vậy, tất cả thật sự rất khó hiểu mà.

"
Cô không hiểu, vì sao mọi chuyện lại thành ra vậy? Tất cả những gì vốn cô chưa từng trải giờ đổ ập xuống thật sự nó khó nói tới nỗi, khiến cô không biết mình nên làm gì cả.

Quản gia đứng ở một bên nhìn thấy Lệ Y suy sụp như vậy, tới nỗi hai tay còn đặt lên đầu sắc mặt tỏ rõ hẳn sự buồn bã, ông khẽ liếc qua chỉ nói.

"Bây giờ có muốn thế nào mọi chuyện cũng như vậy thôi.

"
"Dạ?"
Lệ Y ngẩng đầu lên nhìn về hướng của quản gia, nhìn lúc lâu hai mắt chớp chớp lên, một lúc mới hỏi.

"Bác…Bác quản gia đứng đây từ hồi nào vậy?"
Quản gia nghe thấy cô hỏi mình như vậy, ông bất lực chẳng biết nên làm gì cả chỉ nói.

"Tôi đứng đây từ lâu rồi, có vẻ thiếu gia và cô vẫn chưa ai để ý tới tôi đứng ở đây từ lúc nào đúng không?"
Nghe vậy Lệ Y khẽ gật nhẹ đầu.



 
Chương 24: 24: Đừng Có Trách


Quản gia nhìn thấy hành động như vậy cũng bất lực chẳng biết nên nói gì thêm, Lệ Y thấy mình làm vậy có chút khó xử, không gian bỗng chốc trở nên im lặng hơn chẳng ai nói với ai một câu cả.

"Cảm ơn bác quản gia, có gì thì cháu xin phép được rời đi trước.

"
Nói rồi Lệ Y đứng dậy cúi đầu xuống rồi vội vàng rời đi, quản gia nhìn thấy cũng chẳng biết mình nên nói câu gì cả.

"Thiếu gia thật sự đúng là chỉ biết trêu ngươi người khác mà, khiến ai cũng cảm thấy vậy.

"
Trong không gian im ắng chẳng có lấy một bóng người, chỉ có mình quản gia ở đấy không nói câu gì mà dọn dẹp bát ở trên bàn.

Còn phía bên Uyển Nhị, sau khi nghe được những lời từ Diệp Hạ nói bà ta tức tới nỗi ăn không được ngủ cũng không xong.

Thành ra hai mắt của bà ta đều toàn là vết thâm quầng ở hai bên mắt y như mắt gấu trúc vậy.

"Tsk, con với cái sao tự dưng lại có thể nói với mình những cái lời như vậy chứ?"
Uyển Nhị không hiểu nổi đứa con gái mà bà ta quan tâm còn hơn cả Lệ Y, vậy mà dám nói những lời như vậy, tức giận tới nỗi khiến bà ta nắm chặt lấy tay ở trong lòng, hai mắt đỏ hoe lên răng nghiến ken két lại.

"Nếu đã không chịu nghe theo sự sắp xếp mà mẹ nói cho con, Diệp Hạ con sẽ phải hối hận với những gì con đã không chịu nghe lời ta.

"
Nói rồi bà ta liền đứng dậy rời khỏi căn nhà, ra hẳn ngoài đường nhìn xung quanh.

Trời đúng lúc mưa tầm tã, Uyển Nhụ mặc trên mình bộ đồ Toàn những món đồ đắt tiền không hề có cái nào gọi là gì nếu mà rẻ thì chắc cũng chỉ là rẻ nhân cách chứ chẳng rẻ ở đâu cả.

Bà ta liếc mắt nhìn sang hai bên thấy một chiếc xe ô tô đi tới, không nghĩ nhiều liền dùng người của mình chặn chiếc xe lại, hai tay dang ra đầu quay sang chỗ khác không quên nhắm mắt lại.

Chiếc xe vì bị chặn một cách đột ngột nên vội kít xe lại, cũng may là còn chưa lăn bánh thêm nếu không chắc đã đâm vào người rồi.

Người ở trong xe nhìn thấy hành động của bà ta như vậy, tức giận mà ló đầu ra nhìn không ngần ngại mà chửi.


"Ê bà kia, bà không có mắt nhìn đường à? Thấy người ta đi vậy rồi còn cố chặn hay là muốn làm thành vụ án để tôi vào tù à?"
Uyển Nhị nghe những lời nói như vậy trong lòng bà ta tức giận muốn nói, nhưng chỉ biết im lặng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Hai tay chống xuống đầu gối miệng không ngừng thở hổn hển, ánh mắt khẽ liếc qua người ở trong xe mà nói.

"Giúp…Giúp tôi một chuyện được không…"
Nhìn thấy bộ dạng của bà ta như vậy, hắn không hề có ý định xuống xe vẫn ngồi ở bên trong chỉ hỏi.

"Vậy bà muốn đi đâu?"
Uyển Nhị nghe vậy từ từ đi tới chỗ hắn tay khẽ để lên trên cửa kính xe mà nói.

"Tôi…Muốn đến địa chỉ này.

"
Nói rồi bà ta liền kể cho hắn nghe, nghe được những gì bà ta nói sắc mặt vừa rồi còn tức giận bỗng chuyển sang là sợ hãi.

Bà ta nhìn thấy vậy vì lo lắng mà vội vàng hỏi.

"Sao…Sao vậy? Sao tự dưng lại…"
Tài xế giọng nói lắp bắp ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi chưa nói được lên tiếng.

"B…Bà đi mà đi một mình hoặc không nhờ người khác chứ đừng nhờ tới tôi nữa.

"
Nghe được những lời nói này sắc mặt của bà ta vừa rồi còn đang mừng rỡ bây giờ trở nên tức giận hơn, cúi đầu xuống mà khẽ nói.

"Chẳng phải đã bảo tôi muốn đi đâu rồi sao?"
"Đúng rồi, nhưng…"
Chưa để tài xế nói tiếp bà ta liền trực tiếp chặn họng lại mà nói.

"Một là theo địa chỉ mà tôi nói thì chở tôi đến đây, hai là đừng nghĩ tới việc tôi tha cho dù chỉ là một thứ nhỏ nhặt nhất cũng đừng hòng mà nói.


"
Nói rồi Uyển Nhị trực tiếp dùng ánh mắt của mình liếc nhìn về phía tài xế, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt đáng sợ tới mức khiến hai tay hắn không ngừng run rẩy lên mồ hôi thậm chí còn đổ ra.

"Vậy…Vậy bà lên xe đi.

"
Bà ta nghe vậy liền khẽ nhắm mắt, tay mở cửa xe ra không quên mà nói.

"Biết thế ngay từ đầu ngươi nên như vậy không? Còn cố gắng từ chối thật là khiến người khác thấy tức mà.

"
Tài xế không dám nói câu gì ánh mắt chỉ khẽ nhìn lên trên chiếc gương chiếu xuống dưới, nhưng Uyển Nhị sớm đã để ý tới không nghĩ gì nhiều mà ho nhẹ ra một tiếng mà nói.

"Không phải sợ mà làm cái hành động như vậy có gì cứ nói thẳng ra, tôi ghét những người chỉ biết nhìn người ta ở trên tấm gương mà không thèm nói gì.

"
"Dạ…Dạ vâng…"
Cứ thế chiếc xe từ từ rời đi, trong không gian mù mịt với hạt mưa không ngừng rơi xuống nhưng Uyển Nhị đâu biết những gì mà mình làm đều sớm bị Diệp Hạ đang đứng ở trên cửa sổ chứng kiến hết.

Mặt không chút cái gọi là cảm xúc nào cả, ánh mắt chỉ nhìn về chiếc xe cho tới lúc rời đi chẳng còn bóng dáng nào nữa mới nói.

"Mẹ…Có ý định gì đây?"
Diệp Hạ cứ vậy nhìn chiếc xe rời đi dù không còn nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đấy, vẻ mặt vẫn không tỏ ra chút nào gọi là cảm xúc cả.

Đi được mấy tiếng từ buổi chiều tầm hai ba giờ, liền chuyển thành buổi tối.

Uyển Nhị mở cánh cửa xe ra từ tốn đi xuống nhìn mọi thứ xung quanh trước mặt mình, bà ta không tự chủ được mà khẽ nở nụ cười.


"Vậy đây là đúng địa chỉ mà bà đã nói cho tôi rồi đúng không?"
Bà ta nghe vậy không chần chừ mà đáp.

"Đúng vậy, địa chỉ mà ngươi đưa ta cũng đens rồi có gì thì ngươi về đi.

"
Tài xế thấy bà ta đuổi mình không kìm được mà hét to lên nói.

"Vậy bà không có ý định trả tiền xe cho tôi à? Định ăn quỵt sao mà đã đuổi tôi?"
"Ăn quỵt?"
Uyển Nhị từ từ quay đầu lại lộ ra ánh mắt chứa đầy sự giận dữ sát khí cũng phừng phừng lên mà nói.

"Việc gì mà tôi phải ăn quỵt? Nếu quỵt thì ta đã vốn không ở đây rồi, ngươi nói vậy thật sự khiến ta không thể nào mà ngừng cười được.

"
Nói rồi bà ta liền trực tiếp cười lớn hơn, nhưng cái sát khí chẳng hề biến mất ngược lại còn lớn hơn gấp vạn lần.

"Nếu ngươi muốn tiền công…"
Không nói nhiều Uyển Nhị dùng tay mình dựt lấy sợi dây chuyền đang đeo ở trên cổ không nghĩ gì mà trực tiếp ném về phía của hắn ta.

Tài xế còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã phải vội vàng lấy hai tay đỡ lấy dây chuyền của bà ta.

"Vậy đây là tiền công của ngươi đấy, có gì thì cút xéo trước mặt ta đi, đừng để ta phải nói lại lần thứ hai.

"
Nghe vậy tài xế liền thu lại sợi dây chuyền ở trước mặt không nghĩ nhiều mà liền rời đi.

Uyển Nhị thấy vậy bà ta liền nhìn về phía trước, sắc mặt trở lại bình tĩnh thong thả mà đi vào bên trong.

Bên trong là không gian tối đen như người khác sẽ thường lộ hẳn ra sự sợ hãi nhưng bà ta thì ngược lại, chẳng hề sợ gì cả thay vào là từ tốn đi vào bên trong.

Đi được một lúc xuất hiện trước mặt bà ta là những ngọn nến ở bên cạnh, hơn nữa càng lúc càng hiện rõ hơn.

Uyển Nhị càng đi sâu vào bên trong thì ngọn nến càng rõ to hơn, hiện ra trước mắt bà ta là một bóng dáng của người phụ nữ nhưng về phần lưng thì lại gù.

"Lâu rồi không gặp lại bà, bà đồng.


"
Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói của ai đó, từ từ quay đầu về đằng sau thay vì sở hữu bộ mặt xinh đẹp thì bà ta lại có những cục mụn to ở mũi, hơn nữa hai bên còn có cả mụn nốt ruồi nhiều mà còn chen vào nhau chẳng đếm ra gì được.

Bà ta nhìn thấy một người xuất hiện ở đằng sau lưng mình thay vì ngạc nhiên hoặc hoảng hốt thì bà lại bình tĩnh, sắc mặt chẳng hề thay đổi một chút cảm xúc gì cả mà hỏi.

"Lâu rồi cũng chưa gặp cô, Uyển Nhị.

"
Uyển Nhị nghe vậy, khẽ nở nhẹ nụ cười mà hỏi.

"Đúng thật là lâu rồi chưa từng gặp mà trông bà vẫn y như ngày nào, sắc mặt vẫn chẳng thay đổi chút nào cả nên là cái gương mặt ấy.

"
Bà ta nghe vậy khẽ nhíu mày lại tỏ rõ hẳn tâm trạng không vui nhưng Uyển Nhị lại chẳng hề quan tâm, ngược lại còn từ tốn đi vào trong nhìn mọi thứ xung quanh một lúc.

Bà nhìn thấy vậy có chút nghi ngờ mà hỏi.

"Mà cô đến đây để làm gì vậy hay định có việc gì cho tôi sao?"
Nghe được lời nói đúng ý định nói, Uyển Nhị liền quay đầu sang nhìn về phía bà ta mà nói.

"Đúng rồi, Thật ra tôi đến đây là có việc nhờ bà.

"
"Có việc gì thì nói đi chứ tôi không có hơi ở đây để nghe cô nói đâu.

"
Uyển Nhị nghe vậy không giấu giếm gì nữa liền trực tiếp nói.

"Thật ra…tôi muốn cô có thể cho tôi một cái gì đó để điều khiển Diệp Hạ.

"
"Điều khiển?"
Nghe tới đây bà khẽ nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc mà hỏi.

"Nhưng…việc gì mà khiến cô lại muốn điều khiển con cái mình như vậy?"

 
Chương 25: 25: Nghĩ Cách


"Thú thật tôi vốn không muốn làm như vậy, nhưng cái việc con bé không nghe lời với cả tôi có thể cảm nhận được, cái sự phản đối của con bé ngày càng hiện rõ trước mặt tôi…"
"Vậy nên cô mới tới đây để làm như vậy?"
Uyển Nhị khẽ gật đầu nhẹ rồi im lặng hẳn đi, bà nhìn thấy vậy liền nhắm mắt suy nghĩ lại một hồi.

Bà ta nhìn thấy vậy vẻ mặt hốt hoảng mà vội ngồi dậy không ngừng hỏi.

"Liệu còn có cách gì có thể giúp tôi không? Tôi không muốn thay vì phải im lặng để cho con bé thích làm gì thì làm, thì tôi muốn mình có thể kiểm soát được tất sẽ từ suy nghĩ đến hành động.

"
Nghe được những gì mà Uyển Nhị nói suy nghĩ một lúc, bà liền đưa tay với lấy chiếc lọ nhỏ ở bên cạnh chưa nói gì liền bứt lấy một sợi tóc trên đầu mình cho vào trong lọ nhỏ đấy.

Uyển Nhị nhìn thấy hành động như vậy ccòn chưa biết bà định làm gì đã thấy đổ một thứ gì đó vào trong lọ.

Nhìn thấy vậy Uyển Nhị khẽ nhíu lại hai mắt có khi chớp chớp một lúc mà hỏi.

"Vậy…bà đang định làm gì vậy?"
Dù Uyển Nhị có muốn hỏi tới đâu, bà vẫn chọn cách im lặng lúc sau hai tay liền chắp lại miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.

Lúc sau bà ta mới khẽ đẩy nhẹ cái lọ về phía bà ta, nhận được thứ ở trước mặt Uyển Nhị có chút khó hiểu mà hỏi.

"Thứ…Thứ gì ở trong chiếc lọ này vậy?"
"Chỉ là những thứ cần thiết thôi, cô không phải lo lắng tôi chưa cho những thứ linh tinh hay gì vào trong thôi.

"
Nghe được những lời này bà đang hơi sau đó không quên hỏi.

"Vậy bây giờ tôi nên làm theo như thế nào hay chỉ cần ép con bé uống ra được sao?"
"Chính xác, cái lọ mà tôi đã đẩy sang cho cô là để cô cho Diệp Hạ uống đấy.

"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta có chút khó tin, chưa dám tin những lời nói trước mặt của bà.

Nhìn thấy có người chưa tin vào tay nghề của mình bà chẳng biết nói gì thêm chỉ nói.


"Tôi chỉ nói được vậy thôi còn về thực hành hay lý thuyết đều là do cô làm cả, còn nếu mà không được thì lúc đấy đừng trách tại sao con gái bà lại không chịu nghe lời.

"
Nghe tới đây Uyển Nhị có chút khó hiểu chưa nghe được gù mà vội vàng hỏi.

"Gì…Gì cơ bà nói lại giúp tôi được không? Tôi chưa nghe rõ cho lắm.

"
Thấy có người giả vờ bà không nói gì thêm chỉ trực tiếp vào bên trong nhìn thấy hành động gì vậy, Uyển Nhị chẳng biết mình nên nói gì chỉ nghĩ.

Chỉ cần cho uống vào là được để xem mình mang loại này về bắt con bé đi uống liệu cũng nghe theo những gì mình nói không? Còn nếu mà không nghe thì chắc chắn là mình đã đi nhầm nơi rồi.


Nghĩ vậy Uyển Nhị cầm chặt lấy lọ thuốc ở trong tay không kìm chế được mà nắm thật chặt, sắc mặt liền chuyển sang suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng chẳng để tâm là bao.

"Mọi chuyện nếu đã vậy thì đành thử thôi.

"
Một lúc sau Uyển Nhị trở về nhà, vì không kìm được cảm xúc bà ta liền về nhà gọi Diệp Hạ.

"Diệp Hạ đâu, mau xuống đây cho mẹ.

"
Trong không gian im lặng chỉ có mình tiếng nói vang của bà ta lên, còn Diệp Hạ đang ở trên phòng nhìn chính mình trong gương cảm thấy mệt mỏi chẳng muốn nói gì.

’Đây…là mình sao?
Nhìn một lúc cô cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình còn đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy tiếng gọi mình.

Diệp Hạ còn đang tập trung suy nghĩ bỗng giật nảy mình mà tỉnh lại.

"Gì…Gì vậy? Chuyện…Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trong lúc cô còn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra, thì Uyển Nhị lại gọi tên của cô lần nữa khiến Diệp Hạ phải vội vàng ra hỏi.


"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Bà ta nghe thấy tiếng của cô, không kìm được mà nói tiếp.

"Con xuống đây cho mẹ.

"
Diệp Hạ nghe thấy vậy cô có chút tò mò không kìm nén được mà hỏi.

"Mẹ gọi con xuống có chuyện gì vậy?"
Ba ta thấy con gái mình hỏi vậy định nói, nhưng chưa kịp nói câu gì đã phải dừng lại một lúc mà suy nghĩ.

’Khoan đã… Nếu giờ mình nói ra là mẹ muốn con uống thử cái này, kiểu gì cũng nghi ngờ mình cho mà xem, Hơn nữa bây giờ nếu nói ra thì chẳng khác gì đang công khai sao? Mình thật đúng là không biết suy nghĩ gì cả.


Diệp Hạ đứng xuống dưới nhìn thấy bà im lặng như vậy cô lộ rõ hẳn sự chán ghét mà nghĩ.

Gì vậy, tưởng gọi mình có chuyện gì ai ngờ lại còn không nói như vậy chứ không biết trong cái gì nữa?
Không gian im ắng chỉ có mỗi hai người một người thì đừng trực tiếp nhìn đối phương, người còn lại thì chẳng nói câu gì.

Diệp Hạ đứng trực tiếp nhìn về phía bà Thời gian cứ thế càng trôi qua hơn, trong sự chờ đợi của cô cũng chẳng còn cái gọi là chờ đợi nữa.

"Mẹ.

Mẹ có chuyện gì thì nói đi, từ nãy giờ rồi mẹ muốn con phải ở đây đợi biết đến khuya sao mà mẹ còn không nói?
Uyển Nhị đang suy nghĩ bỗng dưng giật mình tỉnh lại quay sang nhìn Diệp Hạ một lúc mà hỏi.

"À không có gì định hỏi là con có đói không mẹ pha sữa cho con uống?"
Diệp Hạ nghe thấy bà hỏi mình như vậy, vẻ mặt Sự chán nản bất lực không biết nên nói câu gì cả.

"Gì vậy? Sao tự dưng mẹ lại hỏi con như vậy? Chẳng phải con thường ngày vẫn uống những gì mẹ làm sao?"

Bà ta nghe vậy có chút khó xử chẳng biết nói câu gì trong đầu chỉ suy nghĩ.

’Thật sự… Mình nên làm gì để Diệp Hạ không nghi ngờ đây?Hay… thử cách này vậy.


"Thiệt tình cái con bé này tại mỗi bữa nào mẹ cũng mang cho con nước hoa quả không à, sợ nhiều khi con uống vào thì sẽ thấy chán, nên sẵn tiện mẹ định hỏi con thử.

"
Diệp Hạ nghe vậy khẽ nhíu lại ánh mắt nhìn về phía bà ta một cái, lúc sau liền quay sang chỗ khác mà đáp.

"Con không cần đâu mẹ cứ làm gì mẹ thích đi, với cả mẹ đừng có dọa người ta nữa dẫu sao họ cũng vì đồng tiền mà thôi.

"
Nói rồi Diệp Hạ không quên quay đầu nhẹ một cái về phía bà ta chầm chậm đi lên trên phòng.

Uyển Nhị nghe vậy cũng hiểu được ý mà cô nói, không kìm được mà nói.

"Thật sự…con giờ khiến ta không chịu nổi con được rồi đấy, Diệp Hạ đã thế ta sẽ dạy cho con biết thế nào là biết điều.

"
Cứ vậy mọi chuyện trôi qua đến tận tối, Diệp Hạ đang ở trong phòng ngồi trên chiếc ghế gỗ cô khẽ khoanh chân lại để cuốn sách ở lòng, bàn tay thon thả mở từng những trang sách ra, đôi mắt không quên chú tâm lại mà vừa đọc vừa suy ngẫm tới nỗi vẻ mặt chưa hiện ra cái gọi là cảm xúc nào cả.

Còn đang đọc và suy ngẫm bỗng dưng có tiếng kêu ’Ọt vang dài khiến Diệp Hạ còn đang chú tâm giật mình mà vội vàng nhìn xuống bụng mình, mặt tự dưng đỏ lên mà nói.

"Haizz, chắc là do mình đói bụng đây mà, chứ thường mình chẳng bao giờ tự dưng lại có tiếng kêu như vậy, đúng là đang đọc sách mà có tiếng bụng kêu như này, thật là khó chịu mà.

"
Diệp Hạ nói rồi tập trung đọc tiếp cuốn sách nhưng còn chưa kịp đọc thêm vài chữ thì tiếng kêu lại càng văn dài hơn, hơn nữa không phải là ngắn mà nó còn kêu to hơn khiến Diệp Hạ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã phải vội vàng đóng cuốn sách lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, mặt cũng đỏ bừng lên.

"Tsk, Chắc là mình đói rồi đây mà Haizz phải kiếm món gì đó ăn tạm vậy có gì mình lại lên đọc sách tiếp thôi, chứ giờ còn cố gắng thù đọc sách càng cảm thấy nhàm chán hơn mà thôi.

Nghĩ vậy Diệp Hạ chỉ đành tạm gác lại cuốn sách để lên trên bàn, đứng dậy rồi từ từ mở cánh cửa ra.

Hiện lên khung cảnh trước mặt nhìn có vẻ là bình thường không có gì là nổi bật cho lắm, nhưng cô cũng chẳng để tâm mà vẫn từ tốn đi xuống dưới.

"À Diệp Hạ con xuống rồi sao?"
Giọng của một người nào đó vang lên, Diệp Hạ theo tự nhiên mà liếc sang bên phải người gọi cô không ai khác chính là Uyển Nhị.


Uyển Nhị thấy cô xuống dưới nhà không kìm được sự vui mừng mà vội đi tới chỗ của cô, hai tay để lên vai mà kéo đến bàn ăn.

"Mẹ…"
Chưa để Diệp Hạ phản ứng thì bà ta liền đưa dĩa với đũa để trước mặt của cô mà nói.

"Con nhìn xem có ngon không Diệp Hạ? Nay mẹ đều làm những món mà con thích ăn đấy.

"
"Những món con thích ăn?"
Nhìn những món ăn trước mặt là trứng kho với thịt, bí nấu thịt và những món còn lại, Diệp Hạ có chút nghi hoặc chưa dám tin mọi chuyện trước mặt mà hỏi.

"Nay có gì đặc biệt sao mà mẹ lại làm những món này rồi? Hay là có khách đến nhà sao?"
Nghe thấy cô hỏi vậy Uyển Nhị không nhị được mà cười rồi nói.

"Làm gì có khách đâu con, sao con lại nghĩ như vậy? Thật là hôm nay căn bản mẹ cũng nghĩ lâu rồi con chưa từng ăn những món đó nên sẵn tiện nay không có ai mẹ trổ tài làm thử cho con ăn xem có ngon không thôi.

"
Thấy cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình dường như chưa tin mọi chuyện trước mặt, Uyển Nhị thay vì giải thích liền lấy cốc nước ở bên cạnh đưa cho cô.

Diệp Hạ nhìn thấy cốc nước ở trước mặt, bỗng dưng cảm xúc có chút khó tả mà khẽ nói.

"Cốc nước này…"
Bà ta khẽ cười nhẹ mà hỏi.

"Đừng nói là con quên đấy nhé, Diệp Hạ đây là cốc nước hồi xưa con vẫn luôn muốn mẹ làm cho con rồi còn gì, bây giờ lại không nhớ sao?"
"Cốc này…"
Diệp Hạ khẽ chạm tay vào cốc nước cô chầm chậm cầm lấy ống mút mà nói.

"Haizz toàn là những món yêu thích mà mẹ làm cho con, thật sự con thấy mẹ làm như vậy mẹ không thấy phiền sao?"
Nghe vậy bà ta khẽ đặt hai tay lên vai của cô, đầu cúi xuống nói nhỏ vào tai.

"Nếu mà mẹ thấy phiền thì việc gì mẹ phải làm những món ăn này chứ? Thay vì làm thì đã mặc kệ chả để tâm rồi.

"
Diệp Hạ thở dài ra một hơi không biết nên làm gì.



 
Chương 26: 26: Cảm Giác Lạ


Uyển Nhị nhìn thấy hành động như vậy cảm thấy có chút khó xử, chỉ khẽ nói.

"Diệp Hạ, con thật là…mau ăn đi không kẻo là nguội đấy con.

"
Diệp Hạ lắc đầu lại vẻ mặt buồn bã mà đáp.

"Mẹ, nay con không có tâm trạng để ăn đâu nên mẹ từ lần sau đừng có bảo con ăn gì nữa.

"
Nghe được những lời mà cô nói, Uyển Nhị từ vẻ mặt vui vẻ bỗng chuyển thành khó chịu mà suy nghĩ.

’Tsk, cái con bé này mất công đã chuẩn bị hết tất cả đồ ăn rồi chỉ còn chờ cho vào trong miệng thôi, ai ngờ lại còn không ăn đúng thật là khiến mình phải mất đi hết tất cả công sức.


Nghĩ lại những gì mình làm, làm sao bà ta lại có thể để dễ dàng qua như vậy được chứ?
Nhìn thấy Diệp Hạ không ăn Uyển Nhị giả vờ lấy khăn tay ở bên trong khẽ đưa lên trên mũi, sụt sịt mà nói.

"Hức…Diệp Hạ…mẹ đã mất công làm những món hồi bé mà con thích…vậy mà thay vì con không muốn ăn thì con lại chê sao, với cả mẹ cũng thấy con dạo này trông gầy hẳn đi hơn nữa bụng còn kêu ’Ọt?"
Vừa nói bà ta không ngừng rơi nước mắt có lẽ chưa nghĩ tới việc đứa con gái mà mình luôn yêu thương, chiều chuộng vậy mà lại làm vậy với mình.

Diệp Hạ nhìn thấy hành động của bà ta như vậy tỏ rõ hẳn sự chán ghét chưa từng có mà nói.

"Mẹ, con nói thật là con chẳng biết làm gì nữa nói thật thì con chẳng có hứng thú để ăn những mõm hôm nay mẹ nấu cả.

"
Nghe vậy bà ta càng không ngừng sụt sịt mũi hơn, tới nỗi nước mắt rơi nhẹ xuống từ lúc nào không hay, Diệp Hạ nhìn thấy vậy bất lực chỉ đành lấy đũa mà gắp lấy quả trứng cút cho vào miệng mình ăn.

Uyển Nhị nhìn thấy vậy mừng rỡ không kìm được mà hai tay nắm chặt lấy, sắc mặt nhìn về phía của Diệp Hạ mà hỏi.

"Sao có ngon không con?"
Diệp Hạ nhai một cách chầm chậm chẳng vội cũng chẳng nhanh thay vào chính là một cách từ tốn.


"Ừm, cũng ngon.

"
Bà ta nghe vậy lúc mà cô còn chưa chú ý đến thì đã khẽ nở nụ cười ở trên miệng trong lòng suy nghĩ.

’Ăn được một miếng chứng tỏ chắc cũng được rồi, nhưng mà nếu vậy chắc vẫn chưa có tác dụng mình phải cho con bé này uống gì hơn nữa mới được.


Nghĩ vậy Uyển Nhị liền cầm lấy cốc nước ở bên cạnh, hai tay đưa về phía của Diệp Hạ dịu dàng mà nói.

"Con uống đi này Diệp Hạ, mẹ thấy dạo này nước con ít uống hơn rồi đấy.

"
Diệp Hạ nghe vậy khẽ nhíu mày lại quay về bên khác mà đáp.

"Uống ít hơn? Con vẫn khôn và mà uống nhiều nước có bao giờ ít nước như mẹ nói đâu?"
Nhìn thấy cô vẫn còn có ý định trốn tránh không muốn uống, Uyển Nhị không chịu được nữa hai tay bà ta nắm chặt thật mạnh mà liếc mắt nhìn về phía của Diệp Hạ.

"Mẹ bây giờ đã làm những món con thích và cái nước cũng không ngoại lệ, bây giờ thay vì không uống con lại từ chối ta? Đúng là công ta bỏ ra thật là uổng công mà.

Diệp Hạ nghe được những lời đấy không chịu được liền trực tiếp cầm lấy ống hút uống một phát hết cả nước, rồi đập mạnh xuống bàn mà nói.

"Vậy vừa ý mẹ chưa, con đã làm những gì mẹ muốn rồi đấy.

"
Nói rồi Diệp Hạ liền trực tiếp đi lên trên phòng, nhìn thấy hành động như vậy bà ta không kìm được mà nói.

"Diệp Hạ, con…"
Cô mặc kệ từ từ đi lên trong phòng đến nơi không chần chừ mà đóng ’Rầm cửa lại, Uyển Nhi nhìn thấy hành động của Diệp Hạ như vậy bất giác khẽ nhếch mép mà nhìn.

"Coi như đây sẽ là món quà mẹ vừa dạy con đồng thời vừa để cho con biết cái gì gọi là bài học.

"

Diệp Hạ ngồi lại vào ghế cô ung dung đưa tay ra lấy cuốn sách mình đặt ở bàn rồi chầm chậm đọc.

Vừa đọc trong đầu cô không ngừng hiện lên nhiều suy nghĩ lẫn cảm xúc.

’Nay mà đối xử tốt như vậy, chắc chắn có chuyện sẽ xảy ra rồi không thể nào mà không xảy ra được.


Chỉ nghĩ là vậy nhìn hành động và cách ứng xử kì lạ của Uyển Nhị là cô cũng có thể đoán ra được một chút gì đó rồi.

Nhưng Diệp Hạ cũng chẳng biết bây giờ mình nên suy nghĩ cái gì chỉ im lặng như vậy, đến lúc vào ban đêm.

Lúc cô còn đang chìm trong giấc ngủ say, trong giấc mơ Diệp Hạ đang ở trong một không gian tối mịt hơn nữa lại chẳng thấy một chút ánh sáng nào cả, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn cố nhìn mọi thứ ở xung quanh.

"Đây là…đâu vậy?"
Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tự dưng có thứ nào đó kéo chân của Diệp Hạ lại, khiến cô còn chưa kịp làm gì đã bị vấp ngã.

"Gì…Gì vậy?"
Diệp Hạ còn chưa hiểu chuyện gì nhưng cái ở đằng sau càng kéo cô hơn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

"Không.

"
Vì để biết cái gì ở đằng sau Diệp Hạ dùng sức lực của mình mà cố gắng quay lại về đằng sau, nhưng thứ khiến cô bị dọa sợ tới nỗi đứng hình không biết nên làm gì.

Trước mặt của cô chính là những cái bã nhầy nhụa màu đen hai tay bọn chúng nắm chặt lấy chân, Diệp Hạ nhìn thấy vậy sợ hãi tới nỗi đến phát khóc mà hét lớn.

"Bỏ…Bỏ tay khỏi chân tôi ra.

"
Nhưng bất luận cô có hét to hay sợ hãi đi chăng nữa đám chất nhày càng bâu chặt tới có khi cả cơ thể của Diệp Hạ bị kéo xuống gần như chẳng thấy đâu cả.


"Không, đừng chạm vào tôi.

"
Bất luận dù cô có muốn hay không bọn chúng vẫn kéo xuống một cách từ tốn mà bình tĩnh, tới khi mà chỉ còn mỗi đầu Diệp Hạ cố gắng vùng vẫy để có thể ra ngoài nhưng tất cả đều vô ích.

"Cứu…"
Còn chưa kịp mở miệng ra đám chất nhày liền chui vào hẳn miệng của Diệp Hạ, khiến cô hoảng sợ tới nỗi hai mắt trợn tròn lên không dám phản ứng gì cả.

’Chuyện gì xảy ra với mình thế này? Rốt cuộc thế này là thế nào? Và chuyện này nghĩa là sao chứ?
Cứ thế Diệp Hạ từ từ bị nhấn chìm xuống với cái chất nhày nhụa đấy, đến khi cô giật mình tỉnh lại thì phát hiện xung quanh trước mặt mình vốn là căn phòng, y như thường ngày chẳng có gì thay đổi về.

"Cái giấc mơ đấy…"
Diệp Hạ sợ hãi cô đưa hai tay lên trên ngực mình, sắc mặt tỏ rõ hẳn sự lo lắng hai mắt trợn tròn nhìn về phia trước.

"Không lẽ tất cả chỉ là mơ thôi sao?"
Đúng lúc cô cho rằng tất cả là do mình nghĩ nhiều nên mới sinh ra ảo giác, bỗng dưng từ đâu một cái bóng dáng to lớn xuất hiện trước mặt của Diệp Hạ.

Cô nhìn thấy vậy liền không kìm nổi sự sợ hãi, miệng liền hét toáng lên.

"AA…"
Diệp Hạ nhắm chặt hai mắt lại không dám mở ra dù chỉ là một phút đi chăng nữa cô cũng không muốn mở.

Cả người đều run lên bần bật không có cái gì gọi là dừng lại cả, Diệp Hạ vừa run giọng lắp bắp không ngừng mà nói.

"Đừng…Đừng có lại gần đây đừng…"
Trôi qua được một một lúc thấy không có động tĩnh gì cả, Diệp Hạ từ từ ngẩng đầu lên việc đầu tiên làm chính là nhìn xung quanh.

Nhìn qua nhìn lại chẳng thấy thứ gì cô mới khẽ thở một tiếng ánh mắt buồn rầu mà nghĩ.

"Lại do mình nghĩ nhiều rồi sao?"
Diệp Hạ rũ hai chân thẳng ra rồi vội đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước bỗng dưng nôn ra máu.

"Cái…"
Nhìn thứ trước mặt mình một bãi máu, hơn nữa ở giữa còn có cả dòi bọ không ngừng lúc nhúc.

Nhìn cảnh tượng trước mặt Diệp Hạ bị dọa sợ tới nỗi không dám nói gì hai tay bịt lại miệng, nước mắt rơi xuống từng chút một.

"Cái gì vậy…tại sao…mình lại nôn ra được dòi?"

Bị mọi thứ trước mặt dọa Diệp Hạ không dám tin vội đứng lên nhưng còn chưa kịp đứng gì đã nôn ra thêm nữa.

Nhưng lần này không bé gì cả thay vào là to hơn gấp hai gấp ba lần, còn lúc nhúc bò về phía của cô.

Nhìn thấy con dòi không ngừng bò về phía mình, Diệp Hạ đang ngồi trên sàn nhà sợ hãi mà vội vàng lùi về sau.

Vừa lùi ánh mắt không ngừng nhìn về phía trước đổ mồ hôi xuống dưới, cả người không ngừng run rẩy lên mà nói.

"Đừng…Đừng có mà lại đây…"
Dù cho Diệp Hạ cố gắng hét to muốn đuổi những con dòi này đi, bọn chúng vẫn không quan tâm mà ngược lại còn bò đến một cách nhanh chóng.

Đến khi cả người chạm vào bức tường, một bầu không khí đáng sợ dường như chuyển về phía của cô, mồ hôi trên trán càng lúc càng đổ nhiều hơn, như không hề có ý định dừng lại vậy.

"Không lẽ…"
Diệp Hạ quay lại đầu nhìn về đằng sau để kiểm chứng suy nghĩ của mình, cô chỉ tin rằng mình suy nghĩ không đúng mà là sai, nhưng trớ trêu thay tất cả chỉ là mộng tưởng, đối diện đằng sau vẫn là cái bức tường dày đấy chẳng có gì thay đổi.

"Là bức tường…vậy không lẽ…mình sẽ chết ở đây sao?"
Nghĩ vậy Diệp Hạ không kìm được sự sợ hãi mà rơi nước mắt, còn giòi vẫn từ từ tiến lại gần chỗ cô.

Thấy cảnh tượng trước mặt cô không muốn nói gì thêm, chỉ nhắn chặt mắt lại mà nghĩ.

’Mong rằng…nếu nay mình chết đi…thì có người sẽ chăm sóc được cho chị, Lệ Y…
Còn Lệ Y đang ở bên ngoài cửa soi, bỗng dưng bắt xì tận hai lần hơn nữa không phải ít mà là nhiều lần.

"Chuyện gì vậy? Tại sao mình lại hắt xì liên tục vậy chứ?"
Vì không chịu được cô ngồi hẳn xuống dưới sàn nhà, lông mày khẽ nhíu lại sắc mặt có chút khó hiểu.

Lệ Y không hiểu tại sao nay trong tim mình lại đau nhói tới vậy? Cảm giác có người thương yêu đang nhắc tới mình vậy, đau đớn tới nỗi khiến cô phải vội lấy hai tay ôm chặt lấy ngực bên trái.

’Thật sự đúng là kỳ lạ mà tại sao cảm giác tim tự dưng lại đập mạnh, hơn nữa còn không hề nhẹ mà cảm giác rằng có ai đang nắm chặt trái tim của mình vậy.


Lệ Y cứ vậy chỉ biết đưa ánh mắt nhìn về không gian trước mặt, những bông tuyết chầm chậm rơi xuống từ ít có khi nhiều hơn vậy nữa.

Nhưng có lẽ bông tuyết càng rơi xuống thì những suy nghĩ của Lệ Y đều gửi gắm vào đấy vậy, tất cả những thứ khó hiểu hay cảm giác vừa rồi cũng vậy.



 
Chương 27: 27: Không Dám Tin


Diệp Hạ tuy không chấp nhận nổi được mọi thứ đang diễn ra, nhưng dù có muốn hay không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, muốn thay đổi hay không thì cũng chẳng giải quyết được gì cả.

’Ông trời thật là biết trêu ngươi mà…ha nếu để được trọn cái chết nhẹ nhàng…chắc cái này là nhẹ nhất…chết một cách bất ngờ không nói trước được điều gì…
Bây giờ trong lòng của cô chỉ biết nghĩ vậy, chỉ nghĩ tại sao ông trời lại bất công với mình như vậy?
Con giòi to tới mức mà chui vào trong miệng của Diệp Hạ, tới nỗi còn suýt rạch hẳn miệng ra vậy, đuôi lúc nhúc còn có khi quật sang hướng này rồi đến hướng khác.

Cô đau tới mức khiến hai con ngươi phai trợn tròn lên, dây thần kinh cũng nổi hẳn lên một cách đang sợ.

’Tạm biệt chính tôi.


Nghĩ rồi Diệp Hạ liền nhắm mặt lại, bàn tay còn đang nắm chặt từ từ nới lỏng ra.

Còn con giòi thì thuận lợi mà chui được vào bên trong, không gian trong phòng của cô từ sạch sẽ giờ chuyển sang hỗn độn chẳng có gì để nói cả.

Trong căn phòng gọn gàng bây giờ chỉ có mình Diệp Hạ, nhưng cái xác bây giờ trở nên lạnh lẽo hơn làm da từ mịn màng liền chuyển thành đen ngục hơn.

Sàn nhà bây giờ đều chứa những vết máu và con dòi, nhưng giò thì không còn bé nữa thay vào là những con nào con đấy đều to tròn béo nung nũng, tất cả đều bò về phía thân thể của Diệp Hạ.

Diệp Hạ giờ thành một cái xác cũng chẳng còn cảm nhận được cái nào gọi là đau đớn hay ghê tởm cả, tất cả mọi thứ giờ đều chỉ thành hư vô vậy.

Uyển Nhị ở dưới nhà còn chưa biết chuyện con gái mình đã trở thành một cái xác không hồn, bà ta vui vẻ mà dọn dẹp bát đĩa vừa làm mà vừa không ngừng vui sướng.

Không biết liệu thuốc có tác dụng không nữa, nếu có tác dụng chắc kiểu gì mình chỉ cần nói con bé sẽ nghe lời mình liền.


Trong đầu của bà ta bây giờ chỉ có vậy, chỉ cần nói như vậy chắc chắn Diệp Hạ sẽ nghe lời mình, không có chuyện chống đối gì cả.


"Trong lúc mình làm những chuyện vô ích như vậy, thay vì đứng đây thì nên lên trên phòng xem và thử liệu con bé có nghe theo không?"
Nghĩ đến đây bà ta không thể ngừng nghĩ lại những công sức mà mình bỏ ra, bất giác không kìm được cảm xúc mà khẽ cười thầm.

Uyển Nhị từ tốn đi lên trên căn phòng, sắc mặt vui vẻ như thể sẽ có một chuyện bất ngờ đem đến cho bà ta vậy, vừa đi lên trên cầu thang trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ.

’Để xem lúc đấy, con có muốn chống đối lại mẹ không, Diệp Hạ?
Vừa nghĩ đến mọi thứ trước mặt bà ta không kìm được mà để lộ nụ cười thỏa mãn, tới khi lên trên phòng bà ta không nghĩ nhiều mà mở cửa ra không quên gọi Diệp Hạ.

"Diệp Hạ, con…"
Còn chưa kịp nói dứt câu cảnh tượng ở trước mặt dọa bà ta tới nỗi không nói gì nên lời, trước mắt bà là thân thể lạnh lẽo của Diệp Hạ cộng thêm những vết nhớt nhát của con giòi đang không ngừng lúc nhúc ở trên người của cô.

Nhìn thấy vậy bà ta sợ hãi tới nỗi hai tay run rẩy lên lập cập hai mắt trợn tròn há hốc miệng lên, dường như không dám tin mọi chuyện trước mặt.

"Diệp…Diệp Hạ…"
Uyển Nhị không dám nghĩ nhiều vội vàng chạy thật nhanh về phía của cô, hai tay đặt lên vai không ngừng lung lay người.

"Diệp Hạ, Diệp Hạ con mau tỉnh lại cho mẹ.

"
Bà ta không nghĩ tới việc hành động nhỏ của mình lại khiến con gái ra đi như vậy, trong thân tâm không thể chấp nhận được chuyện này là sự thật.

"Con đang giả vờ mẹ đúng không, Diệp Hạ? Đừng giả vờ nữa con mau tỉnh lại nhanh cho mẹ.

"
Uyển Nhị lay mạnh tới nỗi con giòi đang đậu ở trên đầu rơi xuống, mà đúng lúc rơi vào tay của bà.

Nhìn thấy vậy sắc mặt bà ta liền chuyển sang sự sợ hãi không dám chạm vào chỉ nhìn, nhưng càng nhìn con giòi đang ngọ nguậy ở trước mặt mồ hôi càng rơi nhiều hơn.


Đến khi nó lúc nhúc bỏ Uyển Nhị sợ hãi mà hét toáng lên.

"AAA, ĐỪNG ĐẬU VÀO TAO.

"
Nói rồi bà liền vội hất con giòi ở trước mặt mình đi, hất về hướng bên trái xong hơi thở của bà ta càng gấp gáp hơn vì muốn kiểm chứng suy đoán của mình, Uyển Nhị liền khẽ nhìn về phía của Diệp Hạ.

Thay vì đối mặt với xác chết không có gì cả thì, ngược lại chính là đôi mắt không có con ngươi mà bên trong là những con giòi di chuyển lúc nhúc.

Nhìn thấy mọi chuyện trước mặt Uyển Nhị sợ tới nỗi không dám tin chuyện trước mắt mình, bà ta từ từ đứng lên nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng thì bỗng dưng ngã ’Bịch xuống đất.

"A…tại sao sàn nhà lại…trơn vậy?"
Bà ta lấy bàn tay trái mà khẽ gãi đầu nhưng khi đưa bàn tay về trước mặt thì mọi chuyện càng sợ hãi hơn.

Không biết từ lúc nào trước mặt bà ta chính là máu hơn nữa còn có những trứng giòi lúc nhúc.

Nhìn thấy vậy vẻ mặt hoảng sợ chứa đầy mọi hoài nghi không dám tin mà khẽ quay lại đằng sau nhìn.

Sàn nhà chứa đầy vũng máu không phải là không mà còn có cả những cái gì đó màu trắng mà nhỏ li ti.

Uyển Nhị nhìn mọi thứ xung quanh trước mặt vừa rồi còn vui vẻ bỗng phải sợ không dám nói được câu gì.

"Vậy…tất cả công sức của mình…đổi lại là mình giết con bé…"
Không dám tin cũng không nghĩ tới chuyện này, bà ta đau đớn tới nỗi tay nắm thật chặt nước mắt chẳng biết từ lúc nào mà rơi xuống.

"Vậy…bây giờ mẹ biết làm cách nào để con sống chứ? Mẹ không muốn nhìn thấy đứa con gái mẹ yêu quý phải chết như vậy.


"
Vừa nghĩ tới đây, Uyển Nhị không kìm được cảm xúc bà ta đau đớn như xé ruột gan vậy đau tới mức khó mà nói được thành lời.

Lúc mà bà ta còn đang buồn bã bỗng lọ thủy tinh ở bàn tay bên phải, Uyển Nhị khẽ nhìn xuống dưới thấy lọ thủy tinh dường như nghĩ ra được điều gì đó.

’Nếu như con bé tự dưng lại như vậy, chắc chắn là bà ta có cách giải quyết để làm con bé sống không thể nào lại để con bé chết như vậy được.


Nghĩ vậy bà ta liền đưa lọ thủy tinh trước mặt mình, mắt khẽ quan sát lọ, được một lúc Uyển Nhị phát hiện có một tờ giấy ở bên trong.

’Là nó sao?
Uyển Nhị liền đưa tay ra lấy nhưng có làm cách nào cũng không thể lôi ra được, có lẽ là do miệng thủy tinh quá bé nên dù có làm cách nào cũng khó mà có thể lôi ra được.

"Tsk, đúng là phiền phức mà mình đang nghĩ cách để con bé Diệp Hạ sống lại giờ còn kiểu này nữa thì.

"
Vì căng thẳng nên hai tay bà ta luống cuống làm tới nỗi rơi lọ thuỷ tinh xuống dưới sàn nhà, cũng vì vậy mà Uyển Nhị giật mình mà nói.

"Mình thật là lo lắng giờ làm rơi cả lọ thủy tinh rồi đúng là mệt mỏi.

"
Lọ thủy tinh rơi xuống từng mảnh vỡ cũng chia ra nhiều hướng, đa phần là ở hướng bên phải nhiều.

Uyển Nhị không để tâm tới những mảnh vỡ thuỷ tinh , bà ta vội vàng cầm lấy mảnh tờ giấy không để tâm mọi thứ xung quanh mà vội vàng mở tờ giấy ra đọc.

"Cái gì đây?"
Uyển Nhị chăm chú đọc tờ giấy một lúc khi đọc xong, bà ta khẽ nhíu mày lại mà nói nhỏ.

"Gì vậy?"
Bên trong nội dung tờ giấy gồm:
-Thay vì đã bắt người uống lọ thuốc này nếu muốn được sống lại và phục tùng mệnh lệnh thì hãy lấy môi hôn lên môi người đấy, sau đó rạch tay mình lấy máu chấm lên trên trán lẫn ở hai bên mắt khi làm xong không quên niệm một lúc, thì họ sẽ sống lại y như người thật chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.


Uyển Nhị đọc nội dung trong tờ giấy, bà ấy lộ rõ hẳn cảm xúc chán nản không hề có cái gì gọi là vui cả, khẽ nhíu mày lại mà nói.

"Hửm? Bà ta ghi như vậy? Chẳng biết liệu con bé Diệp Hạ có sống lại được không? Nếu không sống lại chắc chắn bà ta sẽ không thoát khỏi tay mình đâu.

"
Nói vậy bà ta không nghĩ ngợi gì liền cúi người xuống hai mắt nhìn về cơ thể của Diệp Hạ, khẽ nói nhỏ.

"Con cho mẹ xin lỗi, Diệp Hạ mẹ cứ nghĩ sẽ làm vậy là con vẫn có thể sống ai ngờ thành ra con lại như vậy…mẹ xin lỗi…"
Nghĩ tới những hành động mà mình làm bà ta không dám nghĩ có ngày mọi chuyện lại trở nên như vậy cả.

Uyển Nhị lôi con dao nhỏ để ở đằng sau lưng, mắt nhắm thật chặt rồi lát con dao rạch vào cổ tay bên trái.

Dù đau đớn bà ta vẫn nhắm mắt thật chặt không dám nói một câu dù chỉ là một phút, vẫn cố gắng nhịn đau mà rạch ra.

Máu khẽ nhỏ giọt xuống dưới sàn nhà, Uyển Nhị làm xong bà ta không ngừng thở hồng hộc, con dao nhỏ đã nhuộm máu của bà ta.

Rạch vào cổ tay xong bà khẽ liếc nhìn về phía của Diệp Hạ, lấy ngón trỏ của mình mà đưa giọt máu ấn lên trên trán, hai bên mắt bà ta không quên ấn như vậy.

Làm xong mọi việc Uyển Nhị chắp lấy hai tay ở trước mặt của Diệp Hạ, vẻ mặt hiện rõ sự căng thẳng đau đớn, nhưng bà ta chỉ biết làm vậy chẳng còn cái lựa chọn nào khác cả.

Bà ta nhắm mắt lại lẩm bẩm thứ gì đó, hơn một tiếng trời qua không gian trong căn phòng trở nên im ắng đến lạ thường chỉ có mọi thứ xung quanh hỗn độn, nhưng cái không quên chính là thân xác của Diệp Hạ và Uyển Nhị đang đối diện với nhau.

Làm xong bà ta liền đặt hai tay xuống sàn, hơi thở hổn hển mệt mỏi, tất cả sự hy vọng lẫn quyết tâm mà nhìn về phía của Diệp Hạ.

"Diệp…Diệp Hạ…mẹ đã làm tất cả để con sống lại…nếu mà con không sống lại…thay vì con sống bình thường mẹ sẽ khiến con trở thành một cái xác không hồn chuẩn chỉnh.

"
Bà ta nói vậy tất cả sự hy vọng như thể chờ đợi một phép màu nào đó đều hướng về phía của cô, nhưng dù có chờ đợi đi chăng nữa đổi lại chính là không gian im lặng chẳng có thứ gì cả, đến tiếng gió chẳng hề lung lay rèm cửa ở bên cạnh.



 
Chương 28: 28: Kì Tích


"Tại…Tại sao?"
Uyển Nhị không dám tin vào trước mặt mình bà ta cứ ngỡ làm theo sự chỉ dẫn thì nhất định sẽ khiến Diệp Hạ sống lại, ai ngờ đâu thay vì sống lại là đổi lại hiện thực im lặng chẳng có lấy một tiếng nói nào cả.

"Vậy hóa ra là mình bị lừa sao? Haizz chết tiệt mà muốn lôi bà ta ra đây để xử dẹp quá.

"
Uyển Nhị tức tới nỗi hai tay bà ta vì đầu bứt tóc, sắc mặt hiện rõ hẳn sự căng thẳng, tức giận hơn.

Trong lúc bà ta còn đang nghi ngờ không hề để ý đến đằng sau lưng mình, có bóng dáng của ai đó chầm chậm mà đứng lên vẹo cột sống mà bỗng chốc thẳng lưng.

"Mẹ…con trở lại rồi.

"
Uyển Nhị còn đang tức điên lên tới nỗi nghiến răng ken két, bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau bà ta không dám tin mà nghĩ.

’Cái giọng nói này…liệu có phải…là Diệp Hạ không?
Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình bà ta chầm chậm quay đầu lại chỉ thấy xuất hiện trước mặt của Uyển Nhị chính là một thiếu nữ, mặc trên mình bộ váy nhuốm máu cộng thêm những vết nhớt nhùa nhụa từ đầu cho tới chân.

Bà ta nhìn thấy đứa con gái trước mặt mình sống lại, không dám tin cảnh trước mặt mà liền chầm chậm đi tới gần đến về phía của Diệp Hạ, đưa tay lên mặt giọng không ngừng lắp bắp mà hỏi.

"Là…Là con sao…Diệp Hạ?"
Diệp Hạ thấy vậy khẽ nở nhẹ nụ cười tay cầm lấy bàn tay của Uyển Nhị đang đặt trên má mình mà đáp.

"Vâng là con đây, Diệp Hạ con gái cưng của mẹ.

"
Nhìn thấy Diệp Hạ trở nên ngoan ngoãn hơn khác xa hoàn toàn tính cách hồi trước bà ta không kìm nổi giọt nước mắt rơi xuống mà nói.

"Con…Diệp Hạ…"
Diệp Hạ nhìn thấy hành động lạ của Uyển Nhị, gia mắt khẽ nhấp nháy một lúc mà hỏi.

"Mà mẹ lên trên phòng con làm gì vậy có chuyện gì sao?"
Bà ta nghe thấy cô hỏi vậy chỉ quay sang nhìn mà nói.

"À…À thật ra mẹ định gọi con đi chơi nhưng lên trên phòng thấy con mệt mất tiêu rồi, với cả mẹ thấy cả người con bây giờ đều là máu với cả nhớt nữa.


"
Diệp Hạ cúi đầu xuống hai tay kéo áo ra nhìn vào bên trong, vẻ mặt không chút cảm xúc rồi nói.

"Có sao đâu mẹ, con thấy nó bình thường mà.

"
Nghe vậy Uyển Nhị liền đi tới chỗ của Diệp Hạ, bà ta kéo tay của cô rồi đóng cửa phòng lại đi xuống.

Xuống dưới nhà ánh mắt của cô không ngừng nhìn xung quanh như thể đây là lần đầu mới được nhìn thấy vậy.

"Oa đẹp quá.

"
Vì Uyển Nhị kéo cô xuống dưới nhà nên cũng chẳng để tâm tới lời nói của cô, một lúc sau kéo đến phòng tắm.

Diệp Hạ nhìn xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trước mặt đã bị bà ta dẫn đến bồn tắm mà nói.

"Diệp Hạ, bây giờ con cởi qu.ần áo ra đi.

"
"Dạ vâng.

"
Cô nghe vậy liền lấy hai tay cầm lấy váy mà kéo xuống dưới chân, thấy cô làm vậy bà ta không ngừng suy nghĩ.

’Đúng thật là thuốc bà ta đưa cho mình đúng là có tác dụng thật, con bé vậy mà nghe lời một cách răm rắp, không như hồi xưa chỉ cần nói một phát đã nũng nịu bây giờ ngoan ngoãn thế này…thì mình thà cần còn hơn đứa hồi trước.


Diệp Hạ đứng ở trước mặt chẳng hề có chút nào gọi là động đậy cả, Uyển Nhị nhìn thấy vậy không hề chửi mà ngược lại còn dịu dàng dìu cô ngồi xuống bồn tắm nhỏ giọng mà nói.

"Diệp Hạ, nay mẹ sẽ tắm cho con, sẵn tiện là kì lưng cho con luôn.

"
Diệp Hạ nghe vậy giọng hớn hở ánh mắt quay lại nhìn về phía bà ta mà nói.


"Con cảm ơn mẹ, yêu mẹ nhất.

"
Uyển Nhị nghe vậy sắc mặt vừa rồi còn suy nghĩ nghe lại những lời nói, hồi mà Diệp Hạ hay nói nhất tính ra cũng phải cách nhau hơn mười năm, bỗng chốc có một cảm giác lạ lẫm khó mà nói ra được.

"Diệp…Diệp Hạ…con vừa nói gì vậy nói cho mẹ xem lại được không?"
Diệp Hạ nghe vậy không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn vui vẻ mà trả lời lại.

"Dạ mẹ, con cảm ơn mẹ yêu mẹ nhất.

"
Nghe lại lần thứ hai cảm xúc của Uyển Nhị vui tới nỗi không nói nổi lên được lời nào, nước mắt khẽ rơi xuống hai tay che lại không kìm được mà khóc to hơn.

Cô đang quay lưng lại nghe thấy tiếng khóc của bà, vội quay người lại hai tay đặt ở phần bắp tay lo lắng mà hỏi.

"Mẹ…Mẹ sao mẹ lại khóc vậy?"
Thấy Diệp Hạ hỏi mình như vậy, thay vì trả lời bà ta lại chọn cách im lặng một lúc sau mới nói.

"Không…Không có gì đâu con…chắc lâu rồi mẹ chưa từng nghe con nói vậy, nên thành ra tâm trạng của mẹ liền thành ra như vậy đấy, con không phải để tâm tới đâu, Diệp Hạ.


Diệp Hạ nghe vậy sắc mặt chẳng có chút cảm xúc nào mà khẽ đáp.

"Vậy con biết rồi.

"
Nói rồi liền quay đầu lại, còn Uyển Nhị lấy lại được tinh thần bà ta mới bắt đầu làm việc, nhưng giọt nước mắt dường như vẫn còn đọng trên khẽ mắt.

Khẽ lấy tay lau nhẹ nước mắt mà nghĩ.

’Đúng là lâu rồi…con bé chưa từng nói câu này bây giờ tự dưng nói…mình lại không thể kìm nén được cảm xúc…đúng là nó quá khó nhắn đối với mình mà.



Uyển Nhị lấy chiếc khăn khẽ kì ở đằng sau lưng, nhưng còn chưa kịp kì được mấy phát trước mắt bà ta chính là những cục mụn như mắt con cóc, to tròn hơn nữa lại còn căng, da của Diệp Hạ không biết từ lúc nào sần sùi y chang như da cóc vậy.

Bà ta không dám tin khẽ đưa tay mình chạm vào da của Diệp Hạ, vừa mới chạm vào da thì những cục mụn bắt đầu nổi lên thật to như muốn nổ tung vậy, nhìn những gì ở đằng sau lưng của cô,không dám nghĩ tới.

"Diệp…Diệp Hạ tại sao da con…lại sần sùi y như da cóc vậy? Hơn nữa lại có những cục mụn to như vậy? Thế này là thế nào hả, Diệp Hạ?"
Cô nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi chỉ khẽ quay nhẹ đầu sang bên phải mà đáp.

"Mẹ, từ trước giờ da con với cả mụn đều y như vậy mà, chứ có bao giờ lại không có đâu mẹ.

"
Uyển Nhị nghe vậy không dám tin mọi chuyện trước mặt, không biết từ bao giờ mồ hôi đã rơi xuống dưới áo của bà ta, và giọt máu còn đang đọng ở trên cổ tay dường như cũng không là điều ngoại lệ.

Nhìn thấy máu chảy ra khỏi cổ tay của mình, không chịu được mà khẽ nhíu mày lại mà nói.

"Tsk, băng bó vậy rồi mà máu vẫn ra ngoài được tại sao lại vậy chứ?"
Lúc Uyển Nhị còn đang cảm thấy phiền phức, không biết từ lúc nào mà Diệp Hạ đứng ở bên cạnh mình, đầu dựa vào vai của bà ta mà nói nhỏ.

"Mẹ, mẹ có thẻ cho con một thứ gì được không?"
"Hửm?"
Uyển Nhị còn đang suy nghĩ nghe thấy tiếng của Diệp Hạ còn chưa kịp nghĩ nhiều đã giật mình giọng lắp bắp vội vàng mà nói.

"Diệp…Diệp Hạ con cúi vào vai mẹ từ lúc nào vậy?"
Nghe vậy cô từ từ rời khỏi vai của bà ta, cơ thể trần như nhộng từ từ đi tới chỗ của Uyển Nhị rồi nói:
"Mẹ…tự dưng con muốn uống nước quá.

"
Vừa nói Diệp Hạ liền lấy tay chỉ vào miệng của mình, ánh mắt tỏ rõ sự đáng thương mà nói.

"Mẹ có thể cho con được không?"
Uyển Nhị nhé vậy chẳng hề ngạc nhiên chỉ khẽ nói.

"Hửm, con muốn lấy nước gì để mẹ lấy cho.

"
Thay vì trả lời câu hỏi của bà ta thì Diệp Hạ từ từ tiến lại gần chỗ của bà ta, dựa đầu nhẹ vào trong lòng tay không quên lướt từ đằng sau lên trên.

Nhìn thấy hành động của Diệp Hạ, Uyển Nhin giật mình tới nỗi cả da đều nổi hẳn cả da gà lên gân xanh cũng không ngoại lệ chỉ tiếc một điều là gân không có nổi mấy.

"Mẹ…có thể cho con uống máu không?"
Nói rồi Diệp Hạ không quên lấy lưỡi liếm xung quanh môi của mình, để lộ ra hẳn vết răng sắc nhọn.


Nhìn thấy vậy Uyển Nhị giật mình tới nỗi hai mắt trợn tròn lên không dám tin chuyện trước mặt mình lại là sự thật, nhìn thấy vậy bà khẽ đưa hai tay lên xoa xoa rụi rụi mắt một lúc.

Tuy là hành động nhưng trong đầu của bà ta không ngừng suy nghĩ.

’Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao con bé rõ ràng đã sống lại rồi nhưng tại sao lại có vết răng nanh? Không lẽ là thành ma cà rồng sao?
Thấy bà ta không nói gì Diệp Hạ khẽ nở nụ cười đắc ý không kìm được mà nói.

"Nếu mẹ đã cho như vậy rồi thì con sẽ xin phép không ngần ngại mà thử trước.

"
Nghe vậy Uyển Nhị hai mắt trợn tròn vội hất mạnh mặt của Diệp Hạ đi mà quát lớn.

"Ta cấm con không được hút máu ta, hỗn xược.

"
Tuy bà ta may chưa bị hút máu nhưng tiếng thở một hơi có khi còn hồng hộc, không gian trong phòng tắm vừa rồi còn đang yên ổn, bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy.

Diệp Hạ bị hất mạnh mặt ra, cũng may chưa bị thương tí nào hết.

Nhìn thấy bà không cho mình uống hơn nữa thử một chút cũng vậy, Diệp Hạ không kìm được mà ánh mắt hiền dịu vừa rồi bỗng liền đổi thành sự giận dữ chưa từng có.

"Ha, mẹ thật là mẹ ích kỷ quá rồi đấy.

"
Nghe vậy Uyển Nhun không nghĩ nhiều mà trực tiếp phản bác lại mà nói lớn.

"Ích kỷ? Diệp Hạ con là con người mà, mà con biết con người không thể nào hút máu con người được, con có biết điều đó không, Diệp Hạ?"
Nghe vậy Diệp Hạ liền cúi đầu xuống bất giác msf cười lớn hơn không nghĩ nhiều mà trực tiếp đáp lại.

"Ai nói với mẹ là con người không thể hút máu được chứ? Hay là mẹ chưa từng nhìn con người cũng có thể hút máu sao mà mẹ nhìn con như sinh vật là vậy?"
Nói rồi Diệp Hạ không kìm được để lộ hẳn hai cái răng nanh nhọn, lưỡi điêu luyện mà chạm vào răng nanh ưỡn ẹo xung quanh, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía của Uyển Nhị nhíu mày lại mà nói.

"Tất cả con chỉ muốn nói vậy thôi còn mẹ muốn cho con hay không thì tùy mẹ THÔI.

"
Nói xong cô không quên ấn mạnh chữ ’THÔI dường như muốn cảnh cáo Uyển Nhị cấm được xen vào chuyện của mình vậy.



 
Chương 29: 29: Không Tin


"Diệp Hạ, con…"
"Hửm?"
Diệp Hạ liền nhìn về phía bà ta ánh mắt tỏ rõ sự tức giận nhìn thấy vậy Uyển Nhị không dám tin mọi chuyện trước mặt, đứa con gái vừa rồi còn ngoan ngoãn bây giờ vẫn y như vậy, nhưng chỉ tiếc rằng khi bà nói gì thì hiện ra vẻ mặt không hề quan tâm, nói cách khác thì chưa từng có cảm xúc vậy.

"Con…có phải Diệp Hạ không vậy?"
Diệp Hạ nghe vậy khẽ cười nhẹ một chút mà quay sang cười rồi nói.

"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy con là Diệp Hạ, con gái cưng của mẹ mà sao mẹ lại nói con có phải là Diệp Hạ không?"
Uyển Nhị nghe vậy trong lòng có chút không tin nổi, bà ta khẽ nhíu mày lại bên trong có cảm xúc khó mà có thể tả nổi được.

"Vậy…thay vì muốn uống nước thì hãy uống bằng nước lọc, còn về việc con muốn đi đâu phải xuống dưới nhà xin phép ta hẳn hoi có sự đồng ý của ta thì coi như mới được đi còn không thì con cấm được đi.

"
Diệp Hạ nghe vậy khẽ gật đầu hai mắt nhìn về phía bà ta mà đáp.

"Dạ con biết rồi ạ.

"
Lúc mà Diệp Hạ nói vậy bỗng dưng bà ta chợt nhớ tới chuyện gì đó.

’Hình như mình nhớ ra chuyện gì đó.


Nhìn thấy cô vẫn không để ý gì cả bà ta khẽ nhắm nhẹ mắt lại ho một tiếng.

"Con đứng ở đây đi mẹ có chút chuyện.

"
"Vâng.

"
Nói rồi Uyển Nhị vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, bà ta đưa mắt nhìn xung quanh thấy cách đó không xa có một hai người hầu đang nói chuyện với nhau, bàn với nhau tới nỗi chuyện còn chưa dứt được.

Bà ta nhìn thấy hai người như nhìn thấy tia hy vọng, khẽ nhíu mày lại mà suy nghĩ.

Vậy là có người để mình nhờ rồi.



Nghĩ vậy bà ta không nghĩ nhiều liền trực tiếp chạy thật nhanh tới trước mặt hai người.

Còn hai người bọn họ đang mải trò chuyện không để ý tới Uyển Nhị đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.

"E hèm.

"
"Gì…Gì vậy?"
Hai người giật mình nhìn người trước, một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi mặc trên mình bộ đồ bình thường, cũng chẳng có gì gọi là nổi bật cho lắm.

"Phu…Phu nhân…"
Nhìn thấy người trước mặt bọn họ không dám đi thêm bước nữa thay vào đấy là đứng im mà cúi đầu xuống, Uyển Nhị nhìn vậy cũng không quan tâm là bao chỉ nói.

"Không sao hai người không cần phải làm vậy với tôi đâu.

"
Nói rồi bà ta từ tốn đỡ hai nguoi dậy, bọn họ nhìn thấy vậy có chút khó xử mà hỏi.

"Không biết phu nhân tới đây có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy vậy, Uyển Nhị mới sực nhớ ra vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía hai người giọng lắp bắp mà nói.

"Không…Không biết hai người liệu có thể giúp ta được không?"
Thấy vậy vì tò mò mà hỏi.

"Thưa phu nhân giúp gì vậy?"
Uyển Nhị khẽ đi tới ghé sát tai vào một người bất kỳ mà nói nhỏ.

"Thật ra căn phòng của Diệp Hạ, có chút bừa bộn, hơn nữa đúng lúc tôi còn đang có việc bây giờ không biết nên nhờ ai giúp đỡ nữa, không biết liệu hai người có thể giúp tôi một chút được không?"
Nghe vậy cả hai liền nhìn nhau không nghĩ nhiều mà nói.

"Vậy bọn tôi sẽ thử dọn dẹp xem sao.

"
Nói rồi bọn họ liền quay lên trên tầng mà từ tốn đi vừa đi mà vừa trò chuyện với nhau, như thể mọi chuyện vẫn còn nhiều chưa kết thúc được.

Uyển Nhị nhìn thấy vậy cũng không muốn nói gì, dẫu sao cũng là người bà ta nhờ nên chỉ biết im lặng mà đi đến phòng khách.


Ngồi xuống ghế Sofa bà ta khoanh chân lại, vẻ mặt khẽ nhìn về phía trước, sắc mặt không kìm được mà khẽ nhăn lại.

’Mong rằng là có thể xử lý gọn gàng được cái đấy.


Còn chưa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của his người vọng lại.

’AAA…
Uyển Nhị còn đang ngồi ở ghế Sofa mà suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy tiếng hét của his người bà ta giật mình mà chạy vội vàng về hướng bên trái.

Nhìn thấy hai người xuống dưới trong tâm trạng hoảng sợ, Uyển Nhị nhìn thấy vậy sớm đã đoán được kết quả, nhưng vì muốn biết lý do mà hỏi.

"Hai người…Tại sao lại xuống đây vậy?"
Một người thì cúi đầu gối xuống thở hồng hộc không nói lên được lời nào, còn người kia thì hoảng loạn mà vừa nhìn bà ta tay vừa không ngừng chỉ về phía trước.

"Phu…Phu nhân…Lúc bọn tôi chuẩn bị dọn dẹp bỗng nhìn thấy ở sàn nhà đều chứa đầy vũng máu hơn nữa còn có vết nhớt nào đó, của động vật khác?:
Uyển Nhị nghe vậy chỉ khẽ gật đầu mà nói.

"Đấy là lý do vì sao tôi nhớ hai người đấy?"
"Dạ?"
Một người thì đang sợ hãi chưa biết chieun gì xảy ra, người còn lại thì đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, phải đến một lúc sau mới lắp bắp nói.

"Phu…Phu nhân nói gì cơ?"
"Ta nói là như vậy để có lý do dọn dẹp rồi đấy.

"
Nghe vậy người ở bên cạnh còn đang sợ hãi không nghĩ nhiều mà vội vàng hỏi.

"Vậy còn vết máu thì sao, phu nhân? Hay không lẽ là cô giết người?"
Nghe vậy Uyển Nhị khẽ nhíu mày lại, sắc mặt trở nên tức giận hơn mà đáp.

"Ngươi ăn nói cho cẩn thận vào, nếu ta mà giết người vậy thì việc gì ta phải nhờ hai người lên trên đấy dọn dẹp chứ?"
Nghe thấy vậy hai người cảm thấy có chút đúng mà khẽ gật đầu.

Trong không gian im ắng ở phòng khách chỉ có mình Uyển Nhị đang ngồi trên ghét Sofa, hai người còn lại thì chọn cách đứng thay vì ngồi.


"Giờ phu nhân có nói gì đi chăng nữa, bọn tôi chắc chắn sẽ không lên dọn ở đấy đâu?"
"Hửm?"
Bà ta nghe vậy có chút không vui ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía một trong số đấy mà hỏi.

"Tại sao lại không dọn? Hay là vì mấy cái vũng máu đấy à?"
Nghe bà nói vậy bọn họ không chần trừ mà gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bà mà nni.

"Đúng vậy thưa phu nhân ở trong phòng của tiểu thư Diệp Hạ, thay vì có vũng máu không chỉ có cả trứng giòi mà còn vết nhớt nữa, bọn tôi nhìn thấy thì sao mà dám chạm vào được nói chi là tới việc dọn dẹp.

Nghe vậy Uyển Nhị chỉ biết thở dài ra một tiếng, trong lòng đều rối bời có cảm xúc khó mà nói ra nổi được.

"Cũng là một phần vì bừa bộn nên ta mới nhờ his người, còn nếu không giúp được thì có thẻ rời đi.

"
Nhìn thấy hành động như vậy bọn họ chỉ biết im lặng một lúc sau mà nói.

"Nếu phu nhân muốn dọn dẹp căn phòng đấy…thì bọn tôi không còn cách nào khác đó là dọn dẹp căn phòng đấy vậy.

Nghe vậy Uyển Nhị vừa rồi còn đang buồn bã không biết nên xử lý thế nào, bỗng dưng nghe thấy câu nói đấy sắc mặt vừa rồi còn đang buồn rầu liền chuyển thành vui vẻ hơn.

"Cảm…Cảm ơn hai người.

"
Nói rồi bọn họ chỉ đành cầm những dụng cụ đi lên trên phòng, nhưng cũng không quên nói với nhau.

"Mùi hôi thế kia bốc hẳn cả lên đây vậy mà cũng chịu được.

"
Người kia nghe vậy thì khẽ ghé miệng vào tai người kia thì thầm mà nói.

"Đúng thật là hôi không biết có phải phu nhân che giấu gì không nnà, chứ sao lại có vết máu được cơ chứ?"
Mở cửa phòng ra trước mặt chính là một mùi hôi thối bốc lên phủ thật mạnh về phía hai người.

Hai người bị mùi hôi làm cho giật mình tới nỗi vội vàng bịt mũi lại, ánh mắt khẽ nhăn lại mà nói nhỏ.

"Tsk…mùi hôi này…chắc chắn mình phải lấy khẩu trang mà bịt vào rồi.

"
Người kia ở bên cạnh nghe vậy cũng nói thêm.

"Chắc chắn là vậy rồi cái mùi hôi bốc lên như vậy, nếu mình không lấy khổ trang mà đeo vào thì sao mà dọn dẹp được chứ, có khi còn chưa kịp động tay đã phải quay xe gấp rồi.

"

"Ừm.

"
Nói chuyện được một lúc với nhau bọn họ liền quyết định sắn tý vào dọn dẹp, người thì cầm lấy khăn cộng thêm cả xô nước, người còn lại thì cầm lấy cái lau nhà.

Cả hai bắt tay vào dọn dẹp nhà, tuy có thể nói không gian trở nên yên tĩnh hẳn đi, chắc một phần cũng là do cả hai tập trung nên mới như vậy?
Căn phòng vừa rồi còn đầy vũng ở trước mặt cộng thêm những con giòi đang bò lúc nhúc, bây giờ liền trở nên sạch sẽ hơn, thậm chí đến cả dấu vết, một chút cũng chẳng có nữa thay vào là chỉ có sàn nhà sạch bong.

Một lúc sau khi dọn dẹp xong, người còn lại không kìm được khẽ lau nhẹ mồ trên mặt thở một tiếng.

"Cuối cùng cũng xong.

"
Nhìn mọi thứ trước mặt sạch sẽ gọn gàng bọn họ mới dám thở dài ra một hơi, người bên cạnh nhìn thấy vậy cũng chỉ biết dựa lưng vào bức tường thở hồng hộc mà nói.

"Đúng thật là đã dọn dẹp xong rồi…không ngờ cũng lâu phết chẳng có gì gọi là không lâu cả.

"
Nghe vậy người bên cạnh liền khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua chiếc xô vẻ mặt có chút không tin mà hỏi.

"Cậu nghĩ sao về việc trong phòng của tiểu thư lại cố máu hơn nữa còn có cả trứng giòi nữa?"
Nghe vậy người bên cạnh sợ không dám nói gì thêm chỉ dứt khoát nói.

"Thôi…Thôi đừng nhắc nữa càng nhắc tôi càng thấy sợ cậu nhìn xem cả cái vũng máu này là nhiều rồi đấy, chứa còn vượt hơn cả dầu hơn nữa cái này có phải mỗi là máu đâu còn có cả trứng giòi nữa.

"
Nói đến từ giòi cả hai người không ngừng rùng mình lên, có khi còn nổi cả da gà, không dám nghĩ đến việc lên trên phòng mà có cả giòi, hơn nữa còn lúc nhúc ngọ nguậy, ai mà nhìn thấy thì làm sao mà chịu nổi được cơ chứ?
"Thôi đừng có nhìn nữa càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn mà.

"
Trong không gian im lặng chỉ có hai người ở đấy, một người thì vẫn đưa mắt nhìn xung quanh người còn lại thì xách xô nước.

Cố gắng xuống dưới nhà thật nhanh, sau khi làm xong mọi việc đặt xô nước xuống dưới, thở hồng hộc mà nói.

"Bọn tôi đã làm xong công việc mà bà giao rồi đấy.

"
Uyển Nhị còn đang suy nghĩ nghe thấy tiếng của his người, bà ta khẽ quay đầu ra nhìn xô nước chứa đầy máu và cả mấy con giòi bên trong.

"Ừm…ta cảm ơn, có gì thì hai người vào nghỉ ngơi đi có lẽ việc mà ta giao hai người chắc không ai chịu nổi được rồi.

"

 
Chương 30: 30: Biết Nơi Đang Ở


"Đúng rồi phu nhân bà biết gì không, vào trong phòng đấy thay vì thoải mái thì đổi lại đều là một mùi hôi bốc lên, hơn nữa có giòi bọ bọn tôi nhìn thấy vậy sao mà chịu nổi được?"
Người ở bên cạnh nghe vậy vội hích mạnh vào người bên kia, ghê sát miệng vào tai khẽ nói.

"Tại sao lại nói như vậy, phu nhân nghe những lời đó chắc chắn sẽ không tha cho đâu.

"
Nghe những lời người kia nói thay vì hiểu ý thì lại tỏ ra vẻ bình thường mà đáp lại.

"Hừ việc gì phải quan tâm, dẫu sao bà ta cũng là phu nhân, hơn nữa nếu là chủ thì mình phải báo cáo chứ? Chẳng lẽ lại im lặng như đồ vật sao?"
Nghe vậy người bên phải cũng biết nếu mình có giải thích hay dài dòng đi chăng nữa thì tát cả cũng chỉ là vô ích, lời nói không thấm vào đâu.

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện với nhau, thì đâu biết được ánh mắt của Uyển Nhị sớm đã khẽ liếc nhìn về phía hai người, không quên lườm một cái.

’Bọn nhãi con, chuyện của ta mà dám xem vào như thật, để xem tí nữa ra xử hai người các ngươi như thế nào?
Nghĩ vậy bà ta chỉ biết để tay mình ở thành ghế Sofa, khẽ nắm chặt lấy ánh mắt không ngừng nhìn về hai người đôi lúc còn lộ hẳn vẻ mặt khó chịu.

"Xin lỗi phu nhân chắc hai người bọn tôi nói chuyện to quá khiến phu nhân chắc không thoải mái.

"
Uyển Nhị nghe vậy ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía hai người, tay chống cằm mà nói.

"Không sao, ta không trách hai người cả chăm chỉ giúp ta như vậy…một người như ta làm sao mà nỡ lòng nào quát hay giận chứ?"
Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng bà ta không hề có cái gì gọi là cảm giác hay suy nghĩ cả, tất cả đều là vì lợi ích của riêng mình.

’Mấy lũ này đúng là mệt mỏi, chắc mình sẽ nên trừ khử chúng đi cho nhanh, dù sao mình cũng chẳng ưu hai đứa này.



Nghĩ vậy một kế hoạch thâm hiểm, thâm độc xuất hiện trước mặt của bà ta, chẳng nghĩ nhiều mà khẽ cười nhếch mép.

Còn hai người kia vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra liền vội vàng quay người lại rồi rời đi, còn ánh mắt của bà ta vẫn nhìn về phía hai người cho tới lúc chẳng còn bóng dáng nào nữa.

"Mình nên để cho sống hay giết người diệt khẩu đây ta?"
Vừa nghĩ bà ta không quên cầm lấy cây bút ở trước mặt lên, xoay đi xoay lại mấy lần liền tay chống cằm, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cây bút.

"Biết thế mình vốn mặc kệ tất cả mới đúng, bây giờ mọi chuyện thế này rồi…nếu cứ tiếp tục để nó trôi qua một cách bình thản thì kiểu gì sớm muộn hay không cũng phát hiện.

"
Càng suy nghĩ đầu bà ta càng muốn nổ tung hơn vậy, nhiều khi nghĩ nhiều quá cũng khiến bà ta phải lấy hai tay vội vo đầu bứt tai.

"Tsk, chết tiệt mà…bây giờ thì mình nên làm gì được chứ?"
Lúc mà bà ta càng cảm thấy mọi chuyện mệt mỏi nhất, bỗng dưng nhớ tới những hành động và lời nói vừa rồi lúc ở nhà tắm mà Diệp Hạ nói.

Hồi tưởng lại, Diệp Hạ và bà ta đang ở trong phòng tắm, lúc mà Uyển Nhị chẳng để ý tới thì Diệp Hạ sớm đã ở bên cạnh bà ta, nước dãi không ngừng chảy xuống từ vai mà khẽ nói.

"Mẹ…Mẹ cho con uống máu được không?"
Uyển Nhị nghe thấy vậy sắc mặt trở nên sợ hãi, cả người dường như bất động khó nói không biết diễn tả bằng những từ ngữ gì.

"Diệp…Diệp Hạ…sao…sao con lại muốn uống máu? Con vẫn là con người mà chứ có phải là ma cà rồng đâu mà muốn uống?"
Diệp Hạ chẳng hề quan tâm mà ngược lại còn từ từ tới gần cổ của bà ta để lộ hẳn vết răng nanh.

Uyển Nhị tuy không thể nhìn ở đằng sau nhưng cảm nhận được, ở đằng sau mình cái răng nanh sắc nhọn đấy, chuẩn bị ghim hẳn vào cổ minh, bất giác vội vàng đẩy người ra mà nói.

"Con…Con muốn uống máu đúng không? Vậy tối mẹ nhất định sẽ tìm máu để cho con uống, con…con chịu không Diệp Hạ?"
Nghe được lời nói của bà ta, Diệp Hạ mới từ từ thu lại răng nanh của mình vào sắc mặt cười tươi vui vvẻ mà nói.


"Vậy con biết rồi ạ.

"
Trở lại về hiện thực, Uyển Nhị nghĩ lại mọi chuyện bà ta sợ tới mức cả người không ngừng run lẩy bẩy lên, có lẽ chưa dám tin mọi chuyện trước mặt mình là sự thật nên mới như vậy.

"Sẵn tiện đã hứa với con bé rồi thì đành chấp nhận vậy, chứ giò nếu thất hứa thì kiểu gì mình cũng sẽ là người bị hút máu cho mà xem.

"
Nghĩ vậy Uyển Nhị hai tay nhắm thật chặt ra một quyết định táo bạo, có lẽ còn vượt hẳn suy nghĩ của bà ta nhiều hơn.

Phía bên Lệ Y, cô đang đứng ở ban công cửa sổ sắc mặt hiện rõ hẳn sự lo lắng lẫn thấp thỏm trong lòng, hai tay đặt nhẹ lên ngực mình mà nghĩ.

’Cái cảm giác đó…tại sao mình có cảm giác có người nhắc tới mình thậm chí…tim mình…lại đập thình thịch như thể có kẻ muốn giết ch.ết đi vậy.


Lệ Y không hiểu từ trước tới giờ, cô chưa từng có cái biểu hiện như vậy, nhưng mà sau ngày hôm nay không hiểu vì sao trái tim mình lại đau như vậy? Cảm giác có người thương yêu đã nhắc tới vậy?
Đau đớn tới mức khiến cô phải lấy hai tay ôm lấy trái tim mình thật chặt, có lẽ sợ sẽ rơi ra ngoài hoặc là do vượt qua ngoài tầm kiểm soát.

"Không biết có chuyện gì mà khiến cô phải ra tận ngoài ban công cửa sổ, hơn nữa hai tay đều ôm chặt lấy trong lòng.

"
Một giọng nói của người nam nhân xuất hiện, Lệ Y từ từ ngẩng đầu lên quay lại nhìn thì người con trai đấy không ai khác chính là Bạch Phong.

"Anh…đến đây từ lúc nào vậy?"
Bất thình lình không hiểu vì sao anh lại ở đằng sau lưng từ lúc nào không hay, Bạch Phong nhìn sắc mặt hoảng loạn của Lệ Y không hề tỏ ra cảm xúc gì cả, ngược lại chỉ khẽ liếc mắt qua mà hỏi.


"Không biết đây là lần thứ mấy mà cô thở dài rồi đấy, Lệ Y định làm vậy cho tới lúc bình minh lên sao?"
Lệ Y nghe vậy sắc mặt đỏ lên một chút giọng không ngừng lắp bắp mà nói.

"Anh…Anh chẳng phải đang định dọa tôi sao?"
"Dọa?"
Nghe vậy Bạch Phong không nhịn được mà cười lớn tới nỗi chảy cả nước mắt mà nói.

"Haha, tôi dọa cô hồi nào vậy? Cô nay thấy tôi đẹp trai nên định bắt nạt à?"
Nghe vậy Lệ Y chẳng nói chẳng rằng ánh mắt hướng nhìn về khung cảnh trước mặt, thay vì đầy ngôi sao ở trên bầu trời rộng lớn thoáng đãng thì đổi lại là khung cảnh mịt mù chẳng có lấy một bóng dáng ai cả, đến cả một cơn gió đi qua cũng chẳng có.

Lệ Y nhìn thấy khung cảnh trước mắt mình như vậy, không kìm nén nổi sự chán nản mà thở dài ra một hơi.

Nam nhân nhìn thấy sắc mặt của cô chỉ liếc qua không hề có ý định đi qua cả.

"Hửm? Chuyện gì mà cô phải thở dài ra vậy?"
Cô không nói gì cả hai tay khoanh lại đặt ở khung cửa bên ngoài, đầu khẽ cúi xuống nhìn mọi thứ ở dưới.

Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Lệ Y, nam nhân không nói gì nhiều chỉ chầm chậm đi qua đặt nhẹ tay lên vai của cô.

"Đang chán mà suy nghĩ sao?"
Lệ Y giật mình mà khẽ quay lại sang rồi hỏi.

"Mà anh là quỷ đúng không?"
Bạch Phong nghe vậy khẽ gật nhẹ đầu coi như là đồng ý, thấy vậy cô càng chỉ biết thở dài hơn mà nói.

"Bảo sao tay anh lạnh như băng vậy, chỉ sờ vào tôi một phát mà muốn đóng băng luôn, lạnh không khác gì y chang như ở Bắc Cực vậy.

"
Nói rồi Lệ Y không quên rụt tay mình khoanh lại, hứa tay không ngừng làm mạnh để ấm lên, nhìn thấy hành động của cô nam nhân bỗng chốc không nhìn được mà khẽ quay sang chỗ khác mà cười thầm.

Lệ Y nhìn qua thấy Bạch Phong khong ngừng cười thầm sắc mặt vừa rồi còn đang lạnh lẽo bây giờ bỗng đỏ mặt lên như quả cà chua vậy.


"Anh…Anh sao lại cười tôi? Anh muốn chết không mà thích cười như vậy?"
Nghe vậy Bạch Phong càng không nhịn được thậm chí còn cười to hơn nữa, nhìn thấy hành động như vậy Lệ Y có chút bàng hoàng trong đầu không ngừng suy nghĩ.

’Ủa sao lại cười mình? Không lẽ mình nói gì sai sao?
Chỉ đến một lúc nam nhân mới dần bình tĩnh lại, Lệ Y thấy anh bình thường rồi vì nghi ngờ mà đi tới rồi hỏi.

"Sao anh lại cười tôi? Liệu tôi có gì mắc cười lắm à?"
Bạch Phong thấy vậy thì chỉ muốn im lặng, nhưng những lời nói của Lệ Y dường như khiến rảnh không sao mà không ngừng cười được, thấy cô đang thắc mắc anh không nghĩ gì nhiều mà nói.

"Thì cô biết đây là đâu không?"
Nghe thấy câu hỏi của anh, Lệ Y giờ mới để ý vẻ mặt vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết nên làm gì, bỗng trở nên im lặng hơn.

"Anh nói vậy giờ tôi mới để ý, chỉ biết dây là nơi mà anh ở, lâu đài to cộng thêm cả không gian và mọi thứ nữa, tuy là tất cả đều làm tôi thật sự ngạc nhiên nhưng tôi không biết đây là nơi nào?"
"Đây là cái tôi muốn nói cho cô đấy, thật ra đây là nơi mà những con quỷ thường sẽ trú ngụ ở đây hay nói cách khác đó là tự ẩn mình và ngủ đông.

"
Lệ Y nghe những gì mà anh nói không tin nổi mọi thứ hai mắt nhấp nháy lại vẻ mặt hốt hoảng mà hỏi lại.

"Anh.

.

Anh nói cái gì cơ? Ở đây là mùa đông?"
Bạch Phong khẽ gật đầu nhẹ rồi bình tĩnh đi tới lan can trước mặt mình, còn cô dâu khi biết nơi mình đang ở không có gì mà không thể ngạc nhiên cả mà ngược lại còn hốt hoảng hơn.

"Quỷ…Quỷ Thiếu…"
Nam nhân nghe thấy câu ’Quỷ Thiếu không nói gì nhiều mà quay lại trực tiếp nhìn về phía của Lệ Y, cô nhìn thấy ánh mắt của anh không phải chỉ là mỗi cái nhìn không mà là còn lườm một cái.

Đôi mắt đỏ như máu cộng thêm cả mái tóc bạch kim, nhiều khi khiến ai chỉ cần ở xa nhìn thấy nhiều khi còn bị dọa hết hồn nói gì là đang ở gần hoặc bên cạnh?

 
Chương 31: 31: Theo Kế Hoạch


"Anh…Sao anh lại lườm tôi?"
Bạch Phong nhắm mắt lại nhìn về khung cảnh ở trước mặt mình mà nói.

"Cô vừa nãy nói ta là gì thì ta sẽ làm hành động đấy thôi.

"
Lệ Y nghe vậy cô suy nghĩ lại tới mức mà mắt nhíu lại, đến khi nhớ lại mọi chuyện mới khẽ nói.

"Quỷ Thiếu?"
Nghe được câu đấy Bạch Phong tức giận mà nói lớn.

"Cô…có thể gọi ta bằng một cái tên bình thường được không?"
"Hả?"
Lệ Y nghe vậy không hiểu chuyện gì cả, nam nhân khẽ liếc qua thấy cô có chút ngạc nhiên chỉ biết thở dài một hơi mà nhắc lại.

"Ý tôi là…lâu rồi tôi chưa từng có ai gọi tên mình cả…hơn nữa giờ tôi muốn ai đó có thể nhắc tên mình…mong rằng có thể ai nhắc tên mình…chứ thật sự lâu rồi người nào cũng luôn gọi tôi là Quỷ Thiếu, thật sự càng nhắc cái tên đó tôi càng không muốn.

"
Nói rồi nam nhân không kìm được cảm xúc hai tay vò đầu, như thể trong lòng khó mà có thế nói ra được thành lời.

Nhìn thấy vậy Lệ Y từ từ đi tới, tay khẽ chạm vào người anh mà hỏi.

"Thật sự…anh không muốn ai gọi mình là Quỷ Thiếu sao?"
Im lặng được một lúc anh mới từ từ nói.

"Thật sự thì từ mấy trăm năm trước cũng vậy, ai đều nhìn thấy tôi đều luôn gọi là Quỷ Thiếu chẳng có ai còn gọi tên thật của tôi nữa, dù đã sống và tồn tại ở đây suốt mấy trăm năm nhưng giờ cái tên thật nó gần như đã phai hẳn đi trong đầu tôi.

"
Nói rồi vẻ mặt của nam nhân từ bình tĩnh trở nên buồn bã, Lệ Y nhìn thấy vậy có chút khó xử tuy vừa buồn nhưng cũng chẳng biết mình nên nói gì cả.

"Tôi cũng không biết…vì sao mọi người lại luôn nói anh là người máu lạnh tàn độc, hơn nữa không vì sự tha thứ mà trực tiếp giết những người khác? Thật sự đấy là do lời đồn đại của mọi người hay là do tất cả đều nói dối?"
Bạch Phong nghe vậy sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn vẻ mặt không chút cảm xúc gì cả mà đáp lại.

"Thú thật là những người phụ nữ khác nếu ai cũng nghĩ rằng là do tôi giết họ thì chắc có mà do họ muốn được giải thoát thì có, chứ tôi chẳng có hơi đâu để đi giết người ta cả.


"
Nhận được câu trả lời Lệ Y không chút sợ hãi gì cả, ngược lại còn bình tĩnh mà nói.

"Ra vậy, chắc là tất cả đều do lời đồn đại của mọi người cả, nhưng tôi cũng chẳng hiểu vì sao mọi ?vù cái lời đồn đại đó mà sợ anh tức mức không dám đến đây.

"
Nghe vậy Bạch Phong không nhị được mà cười lớn rồi nói.

"Ý cô là nói về việc những người nào mà đủ tuổi sẽ phải đến đây đúng không? Hơn nữa còn bị ép?"
Lệ Y gật đầu, ánh mắt hướng về phía của anh mà hỏi.

"Có thật là vậy không? Hay tất cả chỉ là lời đồn đại của mọi người?"
Nam nhân nghe vậy thì chỉ đành nói.

"Thật ra nếu nói về việc xuất phát thì tôi là người đã chuyền lời này ra bên ngoài thật, nhưng không phải đích thân tôi nói mà là những loài dơi nói ra.

"
Vừa mới dứt lời những bông tuyết từ trên trời từ từ rơi xuống đúng lúc rơi vào đúng trong lòng bàn tay của anh, Lệ Y nhìn thấy vậy vẻ mặt ngạc nhiên hiện ra chưa từng có.

"Cô chưa từng nhìn thấy bông tuyết này sao?"
"Ừm.

"
Lệ Y khẽ gật đầu nhìn bông tuyết ở trong lòng bàn tay của anh, thấy cô nhìn không nỡ rời đi nam nhân liền trực tiếp đưa thẳng tới trước mặt của cô khẽ nói.

"Này coi như bông tuyết này tôi sẽ tặng cô vậy.

"
"Anh…Thật sự tặng tôi sao?"
"Ừ.

"
Cô nghe vậy có chút bối rối mà hỏi lại.


"Nhưng…anh không sợ bông tuyết sẽ tan ra sao mà lại muốn tặng tôi?"
Bạch Phong thấy cô nói vậy không chịu được mà khẽ cốc đầu của Lệ Y.

Vì bị cốc đầu hai tay cô đặt lên trên một mắt khẽ nhắm lại mà hỏi.

"Anh…Tại sao anh lại cốc đầu tôi? Tôi có làm gì sai đầu chứ?"
Thấy vậy nam nhân không chần chừ mà nói.

"Tại vì cô ngốc quá đấy, thật sự tôi chưa từng gặp người nào mà vừa hồn nhiên vừa ngốc như cô cả, đúng là lạ mà.

"
Nghe tới câu ’hồn nhiên vẻ mặt vừa rồi còn đang vui vẻ bỗng trở nên buồn bã hơn.

"Hồn nhiên? Tôi nói cho anh biết tuổi thơ của tôi từ lúc còn tám tuổi chẳng còn cái gì gọi là hồn nhiên nữa, chứng kiến cảnh mẹ mình bị sát hại ở trước mặt…anh cho tôi hỏi…vậy chỗ nào được gọi là hồn nhiên chứ? Hay tôi nên nói tất cả đều chỉ là giả dối?"
Nói đến đây Lệ Y không kìm được hai mắt nhắm thật chặt, nước mắt từ từ rơi xuống chỉ rơi một chút nước mắt dường như đã đóng băng thành những hạt đá nhỏ.

Bạch Phong nhìn thấy vậy biết mình nói hơi quá đà, nam nhân chỉ biết đi tới hai tay dang rộng ra ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô.

Lệ Y bị ôm lấy cô có chút bất ngờ mặt đỏ lên giọng lắp bắp.

"Anh…"
Thay vì để cô nói thêm, nam nhân lại không hề để ý ngược lại còn ôm chặt nữa, đầu dựa vào bờ vai của Lệ Y khẽ nói.

"Tôi biết mà…quá khứ đấy…vốn chẳng còn gọi là tuổi theo nữa thay vì đấy nên gọi là xui xẻo, nhưng giờ.

.

tôi sẽ không để chuyện đấy xảy ra nữa…"
Nói rồi Bạch Phong không quên nắm tay mạnh thật chặt, Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy tuy có chút bất ngờ nhưng cô chẳng hề sợ hãi, ngược lại hai tay còn ôm lại cơ thể lạnh lẽo của người nam nhân.

Cứ vậy hai người đứng ở lan can, vừa nghĩ mà vừa tám sự với nhau.


Còn ở phía bên Uyển Nhị sau khi tất cả đã ngủ say thì bà ta liền vội lấy hai tay kéo bì xuống dưới, cố gắng dùng sức lực của mình mà kéo.

"Tsk, nặng thật trừ khử vậy mà khi kéo bì xuống thật là mệt mỏi mà.

"
Bà ta vừa kéo miệng vừa không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó, đến khi kéo xuống dưới nhà kho, thay vì đóng cửa lại bà ta liền ngồi phịch xuống đất không ngừng thở hổn hển.

"Cố gắng thôi vậy dù sao sớm hay muộn mình cũng phải trừu khử để lâu thì chắc chắn chỉ có sinh nghi chứ chẳng có sinh ra nghi ngờ?"
Nghỉ ngơi được một lúc Uyển Nhị vội vàng đứng dậy đóng chặt lấy cánh cửa lại nhưng không quên cài then lại vào.

"Phải làm vậy để chắc chắn rằng không có đứa nào dám vào đây cả.

"
Làm xong mọi thứ bà ta liền quay người về hướng bì, cúi người xuống tay chầm chậm mở ra, chỉ thấy bên trong có hai thi thể của hai người thiếu nữ ước chừng tầm khoảng hai mươi có khi là hai hai tuổi.

Uyển Nhị mở hẳn miệng túi ra ánh mắt từ từ quan sát, tới nỗi tất cả mọi thứ bà ta đều nhìn không chừa một thứ gì cả.

"Haizz để xem nào bây giờ có cách gì để lấy máu ra mà không cần phải lấy dao xẻ thịt ra không đây? Thật sự nhìn hai thi thẻ ở trước mặt này mình không muốn ra tay…nhưng vì cái Diệp Hạ…"
Tất nhiên tất cả bà ta làm đều là vì con gái mình, sẹo rằng sẽ đói và Uyển Nhị cũng sợ Diệp Hạ sẽ hút máu mình.

Suy nghĩ đi nghĩ lại tới khi trong đầu bà ta như muốn phát tung ra vậy, vừa đi xung quanh nhắm mắt lại vừa không ngừng suy nghĩ.

"Nên làm cách nào đây?"
Một tay chống cằm tay thì để lên trên cổ tay, suy ngẫm lại một lúc bỗng dưng bà ta đứng khựng lại dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

"Khoan đã…hình như có cách…đó là lấy cái kim tiêm chích vào trong cổ tay…và hình như…sẽ lọc được máu ra bên ngoài thì phải.

"
Nghĩ đi nghĩ lại Uyển Nhị chỉ biết mỗi cách này, bà ta suy nghĩ tới mức đầu hình như muốn phát điên lên vậy.

"Đúng là mệt mỏi mà, giờ nếu dùng dao mà thái chắc chắn không thể lấy được máu, giờ chỉ còn cách áp dụng cách mình nghĩ ra vậy.

"
Nói rồi Uyển Nhị vội vàng tìm đồ ở trước mặt, lúc sau bà ta lôi được ra một bộ dụng cụ, đặt lên trên bàn gỗ chầm chậm mở ra, bên trong hộp đều đa phần là kim tiêm, tất cả đều liên quan tới về mổ.

"Đúng những cái mình cần rồi.

"
Đặt tất cả mọi thứ xuống, Uyển Nhị đi tới hai thi thể không nói nhiều lời, bà ta vội lấy hai tay kéo lên đặt mạnh ở trên bàn gỗ.


Chỉ vừa kéo lên trên bàn một chút bà ta cũng mệt tới nỗi mồ hôi đổ xuống trán thái dương.

"Thử xem thế nào cái đã.

"
Đặt thi thể gọn gàng ngay ngắn rồi, bà ta kiểm lôi kim tiêm ra không nghĩ nhiều mà chọc vào bên trong cổ tay, cắm sâu vào tới nỗi những dây thần kinh càng không ngừng nổi lên.

Tuy là thi thể đã chết nhưng dường như có chút mơ hồ, lúc mà bà ta khẽ cắm kim tiêm xuống, sắc mặt nhăn lại răng có chút nghiến nhưng không phát ra tiếng to cho lắm.

’Gì vậy…Tại sao mình lại…thấy đau như vậy?
Đến khi tỉnh lại trước mắt có chút mơ hồ, vừa nhìn xung quanh mắt vừa nhấp nháy chỉ thấy ở trước mặt không gian đều có mạng nhện bám xung quanh có khi còn có cả con ở bên trong, nhìn mà thấy phát sợ.

Uyển Nhị sau khi cắm kim tiêm xong cảm thấy có thứ gì đó là lạ, trong đầu bà ta không ngừng suy nghĩ.

’Csis cảm giác này…tại sao mình có cảm giác có ai đó đang nhìn xung quanh…hơn nữa như đang nhìn mình vậy?
Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình bà ta từ từ quay lại về bên trái, thay vì là thân thẻ bất động thì lại là đang chuyển động.

Người thiếu nữ kia nhìn thấy Uyển Nhị thì có chút ngạc nhiên, đôi lông mày nhíu lại giọng khàn khàn mà nói.

"Phu.

.

Phu nhân tại sao lại…lại ở đây? Đây là đâu vậy?"
Người thiếu nữ kia vừa nhìn xung quanh, mọi thứ lẫn không gian lạ lẫm tới nỗi khiến cô không biết mình nên làm gì chỉ có thế hỏi người trước mặt.

"Phu.

.

Phu nhân…"
Vẻ mặt cô hiện rõ hẳn sự sợ hãi lẫn lo lắng không dám nhìn mọi thứ, Uyển Nhị thay vì giải thích thì bà ta liền cầm lấy cục gạch đỏ được đặt ở bàn bên cạnh mà giơ lên.

Cô nhìn thấy trước mặt mình như vậy, mắt trợn tròn lên không ngừng nói.

"Phu…Phu nhân…"
"Tạm biệt.

"

 
Chương 32: 32: Xô


Nói rồi bà ta không nghĩ nhiều trực tiếp lấy cục gạch, không chút thương xót mà đập mạnh vào đầu của người thiếu nữ.

Vì bị gạch đập mạnh vào đầu theo tự nhiên người thiếu nữ cũng sẽ ngất, nhưng không biết phải một phát là ngất mà từ từ lịm dần đi, tới khi mắt gần nhắm hẳn lại, cô cố gắng đưa bàn tay trái ra, ngón trỏ chỉ về hướng phía trước khẽ nói.

"Cứu…"
Chưa kịp nói thêm câu gì người thiếu nữ đã ngất lịm hẳn đi, tay từ từ đặt xuống chẳng còn có chút gì là động tĩnh cả.

Uyển Nhị nhìn thấy hành động như vậy thay vì cảm thấy ân hận, thì bà ta lại liếc mắt nhìn sang nhếch mép mà nói.

"Dù sao thay vì không giải quyết đi chăng nữa sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải làm vậy thôi, dù có muốn hay không?"
Nói rồi bà ta liền từ từ thả cục gạch xuống đất, theo tiếng gạch vỡ nứt ra.

Uyển Nhị làm xong liền đi về hướng khác mà làm tiếp, nhưng đâu biết những hành động hay lời nói của mình đều đã bị Diệp Hạ đứng ở đấy chứng kiến hết mọi thứ.

Thay vì tỏ ra sắc mặt sợ hãi như bao người khác thì cô ta lại nở nụ cười thoả mãn, ánh mắt không ngừng ló nhìn vào bên trong khẽ nói.

"Hửm? Không ngờ có ngày thấy bà ta lại ra tay giết chính người hầu ở đây, thật sự vì không muốn nói ra hay có dấu vết gì sao?"
Nói tới đây Diệp Hạ không ngừng cười, có lẽ là vì bây giờ tất cả tính cách lẫn ý nghĩ trong đầu đều đã thay đổi hoàn toàn.

"Vậy tí nữa mình sẽ hỏi bà ta xem là định xử lý thi thể đấy như thế nào đây? Chắc chắn sẽ vui lắm.

"
Nói rồi từ đằng sau một sinh vật kì lạ nào đó chui ra từ sau lưng xuất hiện trước mặt của Diệp Hạ.

Chỉ có mỗi con mắt, miệng thì trề ra còn rộng hơn nữa bao bọc xung quanh là những chất nhày nhụa chẳng khác gì như của con ốc sên vậy.

"Hử, thú cưng em đến rồi sao?"
Diệp Hạ đưa bàn tay trái của mình ra khẽ vuốt nhẹ ở trên mặt, miệng nở nhẹ nụ cười mà hỏi.


"Thật là hư mà, thay vì để chị gọi em ra em lại còn chui hẳn ra thế này…đúng là không biết điều mà.

"
Nói vậy ánh mắt của cô ta khẽ liếc về phía bên cánh cửa gỗ mà nghĩ.

’Kịch hay chắc còn dài đây để mình xem bà ta sẽ làm cách nào?
Bên trong nhà kho Uyển Nhị nhìn vào kim tiêm, máu từ từ chảy ra theo ống của đường mũi kim, có khi lúc thì chậm lúc thì vượt nhanh hơn so với tưởng tượng.

Bà ta nhìn thấy vậy hai mắt lúc thì nhấp nháy lúc thì tập trung suy nghĩ.

’Hừm, vậy chắc chắn kiểu gì cũng lấy được máu ra rồi, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là chậm thôi, nếu như mình chỉ cắm mỗi một chỗ thì cái việc thu được lượng máu chắc chắn sẽ thấp hơn nhiều.


Nghĩ vậy bà ta nhắm mắt lại, tay chống cằm suy một lúc mà nói.

"Hay…mình thử lấy những ống tiêm khác sau đó cắm vào cổ tay còn lại? Mỗi chỗ một bên lúc đấy sẽ thu được nhiều hơn so với dự kiến?"
Nói rồi Uyển Nhị nắm chặt lấy lòng bàn tay mà nói.

"Thử xem nào nếu được thì sẽ thu thập được rất nhiều.

"
Bà ta đi tới trước thi thể thay vì còn bất động bây giờ lại không còn cử động gì cả, đầu ở trên không ngừng chảy máu tới nỗi đã rơi xuống cả khuôn mặt.

Uyển Nhị nhìn thấy vậy không kìm nổi mà đưa tay ra khẽ vuốt nhẹ từ tai đến xuống dưới cằm mà nói nhỏ.

"Tiếc thật, người con gái này vốn bằng tuổi y như Diệp Hạ, nhưng giờ…bị chính mình kết thúc m.ạnh sống…khuôn mặt xinh đẹp này…vốn dĩ mình không nên xuống tay mới đúng…mình thật là…kẻ đáng nên chết mà.

"
Có lẽ đây là những lời bà ta muốn nói trước, tuy là không muốn làm vậy nhưng chắc chắn chỉ vì Diệp Hạ mà sẵn sàng bà ta có thể giết người.


"Nhưng…dù sao đã chết thì nó cũng vậy rồi, tạm biệt.

"
Nói rồi bà ta không ngần ngại cầm lấy ống tiêm ra không nghĩ nhiều trực tiếp đâm vào cổ tay còn lại, những ống tiêm khác thì được cắm vào bắp chân và đùi.

Dù cho có cắm thế nào đi chăng nữa thì cái thi thể chẳng còn cử động hay còn biểu hiện gì nữa, thay vào chỉ là im lặng một tiếng nói không phát ra được gì cả.

Uyển Nhị nhìn cơ thể trắng nõn nà cộng thêm với việc không hề có vết sẹo gì cả, nhìn thấy vậy bà ta có chút ghen tức mà nghĩ.

Không ngờ mình lại gặp được người có làn da trắng, hơn nữa trên cơ thể còn chẳng có vết sẹo gì cả, cô thật đúng là lam người ta cảm thấy ghen tị mà Đinh Lệ.


Cô gái nằm ở trên bàn gỗ bất động không nói gì chính là Đinh Lệ, sở hữu gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn y như thiên thần, nhiều lúc khẽ cười nhẹ cũng khiến bao người nam nhân hay những người đàn ông khác đều bị gục đổ.

Có thể nói sở hữu nhan sắc không hề tầm thường chút nào cả, ngược lại còn khiến bao người ghen ghét, đôi lúc có chút người còn mong sở hữu được khuôn mặt đó.

Đến cả bà ta khi nhìn thấy nhan sắc của Đinh Lệ như vậy, trong lòng còn tỏ rõ sự ghen tức.

"Đẹp đến mấy cũng tan thành mây mà thôi và cả nhan sắc cũng vậy dù có đẹp hay đẹp đến mấy, sớm muộn gì cũng bị bóp nát mà thôi.

"
Uyển Nhị nói rồi, bà ta càng nhìn thi thể lạnh lẽo trước mặt mình, bỗng dưng nhớ ra một thứ gì đó.

"Đúng rồi hình như còn xô máu giòi, tại sao mình lại quên chuyện này được chứ?"
Lúc mà bà ta còn đang hoảng loạn, hai mắt đảo ra nhìn xung quanh một lượt, dường như phát hiện ra thứ gì đó, ở cách đấy không xa một cái xô cỡ tầm trung bình không to như mấy cái xô khác chỉ ở dạng bình thường.

Uyển Nhị nhìn thấy cái xô, hình như phát hiện ra thứ gì đó bà ta chầm chậm đi tới, cả người vừa run rẩy lên nhưng bước chân vẫn từ từ đi tới.


’Mày không được sợ Uyển Nhị, bây giờ nếu sợ thì mày chẳng khác nào là con thỏ đế cả, thay vì sợ mày nên biết xô nước ở trước mặt đấy là thứ gì mới đúng.


Vừa đi bà ta vừa không ngừng cổ vũ bàn thân mình, không được sợ hãi đến khi tới cái xô trước mặt, Uyển Nhị nuốt nước bọt hai mắt nhắm thật chặt tay từ từ mở lấy cái vung ra.

Vừa mở ra một phát một mùi hôi thối bốc lên khiến bà ta sợ hãi mà đánh rơi cả cái vung xuống, hai mắt trợn lên giọng không ngừng lắp bắp mà nói.

"Cái…Cái gì vậy? Cái mùi hôi này…"
Mùi hôi bốc lên khiến Uyển Nhị phải vội lấy cổ tay che mũi mình lại, không chịu được mà răng nghiến ken két.

"Tsk, đúng là phiền phức mà.

"
Bà ta vốn không nghĩ rằng ở bên trong lại có thùng xô như vậy, không biết nên làm gì chỉ khẽ nhíu mày lại mà từ từ đi tới chỗ thùng xô.

Việc mà bà ta làm đó là khẽ ngẩng người lên nhìn bên trong, thay vì chỉ là vũng máu đỏ bình thường thì bên đấy lại là màu đen nghịt hơn nữa những con giòi còn không ngừng nổi lên trên, có còn thì còn ngọ nguậy bên trên con thì nổi lên.

Nhìn thấy thứ trước mặt Uyển Nhị phát sợ tới nỗi hai mắt trợn lên, tay không dám chạm vào.

"Cái thứ này…bây giờ…mình biết nên làm gì được chứ?"
Uyển Nhị suy ngẫm một lúc, trong cái không gian tĩnh lặng chỉ xuất hiện những mùi hôi thối bốc lên từ nhẹ thì bây giờ càng nặng hơn.

"Đổ vào nhà vệ sinh vậy, chỉ có mỗi cách đấy mới có thể giúp mình.

"
Nói rồi bà ta liền cúi người xuống cầm lấy cái vung chầm chậm đi về phía trước, tới lúc nhìn thấy Uyển Nhị sợ hãi hai mắt nhắm thật chặt đậy nắp vào.

Đến khi mở mắt ra thì bà ta mới dám thở dài ra một hơi mà nói.

"Lẽ ra mình không nên mở ra mới đúng, chết tiệt Uyển Nhị mày đúng là ngu mà sao tự dưng lại mở ra chứ?"
Vừa nói bà ta không ngừng tự trách móc bản thân mình, nhưng dẫu sao nếu có trách gì đi chăng nữa thì kết quả cũng như vậy, tò mò thì nhiều khi khiến bà ta sợ nhưng đồng thời có thể rút ra được cái gọi là kinh nghiệm.

"Mang cái này vào xử lý mới được.


"
Uyển Nhị dùng tay nắm lấy cái xô, chỉ vừa khích nhẹ ra một chút bà ta không chịu được mà gục xuống.

"Sao lại nặng vậy chứ? Không lẽ là nó nặng tới mức mà mình không thể bê vào được sao?"
Bà ta chưa nghĩ tới việc là mình không thể bê được cái xô ở trước mặt, nghĩ một lúc mà nói.

"Nếu đã không được thì làm cách khác thôi bây giờ nếu để đây chẳng khác gì mình đi nộp bằng chứng cho kẻ khác vậy.

"
Uyển Nhị nói rồi bà ta đành giúp cách cuối cùng chính là lấy hai tay đẩy thật mạnh vào bên trong.

Sau khi dùng hết sức lực đẩy vào trong, bà ta mệt tới nỗi phải thở hồng hộc ra ánh mắt không quên khẽ liếc nhìn về phía cái xô.

"Quả nhiên mình nên nghĩ cái cách này sớm hơn mới đúng vừa nhanh mà không phải suy nghĩ, mày đúng thật là một con ngốc, Uyển Nhị.

"
Cái tên nhiều khi có thể nói lên tất cả, nhưng nhiều lúc lại bị chỉ trách hơn, Uyển Nhị vốn cũng chẳng hề thích cái tên của mình chút nào cả, bà ta chỉ biết im lặng.

Trong không gian tối mịt không có bóng điện hay cả một cái gọi là ánh sáng gì cả, chỉ có tia sáng chiếu nhẹ vào bên trong.

"Giờ phải trừ khử hết tất cả mới được, một thứ dù cho có là con người đi chăng nữa mình cũng phải xử hết.

"
Nói rồi bà ta mở nắp ra mùi hôi thay vì nhẹ đi thì giờ nó càng thối hơn, thậm chí giờ chỉ cần khẽ ngửi một phát cũng khiến người khác cảm thấy ghê tởm không dám ở đấy bất kì lúc nào nữa.

Uyển Nhị lấy khẩu trang để ở trong túi quần ra, bà ta không ngần ngại mà đeo vào.

Sau khi đeo Uyển Nhị mới dám thở ra một tiếng mà nghĩ.

’Biết thế vừa rồi mình vốn nên lấy khẩu trang đeo ra còn hơn, để trưng mỗi cái mặt ra cái mùi hôi bốc vào càng khiến mình cảm thấy thật là ghê tởm mà.



 
Chương 33: 33: Tiêu Huỷ


Trong không gian chẳng có một tiếng nói nào cả cả, một bóng dáng của người phụ nữ cố gắng dùng hai tay mà bê thùng cố gắng hết sức để đổ vết máu đấy vào trong bồn cầu.

Thay vì từ từ đổ thì người phụ nữ đấy lại trực tiếp đổ thật mạnh vào trong bồn cầu.

Vì không có sức chứa hết nên những vết máu có cái bị văng ra bên ngoài cả những cái xác của con giòi cũng không ngoại lệ.

Uyển Nhị vì đổ mạnh nên máu cũng dính lên bộ đồ của bà ta, nhìn thấy bộ đồ mình đang mặc dính vết máu, bà ta tức tới nỗi sắc mặt nhăn lại có khi lông mày còn khẽ nhíu lại.

"Tsk, đúng là xui xẻo mà tại sao mình đổ vậy mà vết máu lại dính vào bộ đồ mình đang mặc chứ? Thay vì dính vào chân hay tay đi còn được tại sao lại dính vào bộ đồ đắt tiền của mình chứ?"
Uyển Nhị cúi xuống nhìn bộ đồ vốn dĩ còn đang đẹp đẽ bây giờ tất cả, đều dính vết máu chẳng có chỗ nào là không có cả.

"Thật là phiền phức.

"
Bà ta chẳng quan tâm vội lấy tay ấn mạnh nút xả bồn cầu xuống, không quên đóng lại nắp bồn cầu.

Nghe thấy tiếng nước xả ra và trôi đi Uyển Nhị mới cảm thấy hài lòng mà nói.

"Làm xong mọi việc mình mới cảm thấy thật là thoải mái chẳng thấy cái sự lo lắng hay mệt mỏi gì cả mà.

"
Nói rồi bà ta quay đầu lại mở cánh cửa ra đi về phía trước, đóng lại bước chân chầm chậm đi tới thi thể của Đinh Lệ, khẽ liếc nhìn về hai ba bịch máu.

Thấy tất cả đều đầy hơn nữa còn căng bà ta không giấu nổi niềm vui sướng mà khẽ cười.

"Đúng là thứ mình cần mà.

"

Uyển Nhị khẽ đưa tay vuốt nhẹ bịch máu ở bên cạnh ánh mắt không kìm nổi mà liếc sang nhìn thi thể trắng bệch của Đinh Lệ, bà ta không giấu nổi niềm vui mà nói.

"Đúng thật là có người đẹp thì tất cả làm chuyện gì cũng dễ cả việc lấy máu cũng không ngoại lệ.

"
Nhìn trước mặt mình những bịch máu căng đến nỗi mà muốn được tung ra, Uyển Nhị càng nhìn càng cảm thấy việc mình làm thật sự không phụ kỳ vọng.

"Rút mấy cái kim tiêm ra vậy, dẫu sao mấy cái này trước sau mình cũng chẳng dùng nữa, để lại mà phiền phức.

"
Bà ta đi tới thi thể của Đinh Lệ không nói nhiều lời mà trực tiếp rút mạnh kim tiêm ra khỏi người của cô ra, sau khi rút kim tiêm ra thi thể từ từ trắng bệch hơn hẳn, có khi còn nhìn thấy cả những vết tím lịm ở hẳn trên đấy.

"Dẫu sao mình cũng chỉ nên làm một người thôi, nếu giờ xử nốt kiểu gì cái Diệp Hạ nhất định sẽ nghi ngờ mình cho mà xem.

"
Nghĩ vậy bà ta chỉ đành rời khỏi phòng không quên khóa cửa thật chặt, có lẽ là đề phòng nếu có ai cố ý vào vậy.

Vừa lúc bà ta còn đang cố gắng để chốt lại khóa, bỗng dưng có tiếng nói của ai đó vang lên.

"Ưm\~Có chuyện gì mà ồn vậy?"
Diệp Hạ chần chậm đi xuống cầu thang tay không quên khẽ dụi mắt.

Dụi được một lúc cô ta liền nhìn sang phía của Uyển Nhị mà hỏi.

"Mẹ, sao mẹ lại vẫn còn thức vậy?"
Bà ta nghe vậy giật mình hai tay dấu chìa khóa đằng sau lưng, giọng lắp bắp mà trả lời.

"Mẹ…mẹ làm công việc xíu thôi con, mà sao con vẫn chưa ngủ à Diệp Hạ? Con thức để con nghịch hay làm gì?"

Diệp Hạ nghe vậy thay vì như những người khác họ sẽ cảm thấy phiền phức, khó chịu thì cô ngược lại không hề thấy phiền mà đáp.

"Thật ra con thấy hôm nay con mệt một chút, hơn nữa còn thấy mẹ nay như muốn tránh xa con thì phải? Hay mẹ không còn yêu con nữa đúng không, mẹ?"
Nói đến đây Diệp Hạ không kìm nổi được cảm xúc mà rơi nước mắt, hai tay che lại khuôn mặt của mình vừa khóc lóc vừa không ngừng nói câu gì đó.

Uyển Nhị nhìn thấy hành động kỳ lạ của cô, cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

’Con bé này…tại sao lại còn xuống đây? Không lẽ…đã biết hết những gì mà mình làm ra rồi sao?
Vừa nghĩ vậy mồ hôi trên trán của bà ta không ngừng rơi xuống dưới có khi còn tí tách rơi vào áo.

"Mẹ…Mẹ nói gì đi mẹ không còn yêu thương đứa con gái bé bỏng của mẹ nữa đúng không?"
Nói rồi Diệp Hạ lấy hai tay cầm chặt lấy cổ tay bên trái của bà ta, hành động bất ngờ này khiến Uyển Nhị có chút bối rối chưa biết mình nên làm gì cả.

"Diệp…Diệp Hạ…sao…sao con lại nói vậy? Nếu mẹ không yêu thương con thì việc gì mẹ lại phải nhờ người hầu lên để dọn dẹp sạch sẽ phòng cho con chứ? Thay vì dọn sạch thì mẹ sẽ để đấy luôn.

"
Nghe vậy Diệp Hạ từ từ ngẩng đầu lên nhìn bà ta, Uyển Nhị khẽ liếc qua nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự đáng thương tới mức nhìn như sắp khóc vậy.

Thay vì an ủi dỗ dành bà ta lại chọn cách chưa biết gì hết mà quay sang chỗ khác, cô nhìn thấy vậy chỉ biết khóc nấc lên mà nói.

"Mẹ…Mẹ giận con sao…Con biết hành động vừa rồi…thật sự con không nên như vậy…con thật sự đúng là không biết điều…đứa con hư đốn mà.

"
Dứt lời Diệp Hạ liền lấy tay mình không nghĩ nhiều mà trực tiếp tát vào mặt mình thật mạnh, Uyển Nhị thấy cô tự tay tát mình như vậy thậm chí còn không có ý định dừng lại.

Nhìn thấy Diệp Hạ làm vậy bà ta không nghĩ nhiều mà vội vàng lấy tay mình cầm thật chặt lấy bàn tay phải của cô mà quát.


"Diệp Hạ, con đang làm cái quái gì vậy? Tại sao con lại tự tát mình như vậy chứ?"
Diệp Hạ im lặng không nói gì hai mắt chỉ biết nhắm thật chặt, dường như sợ bà ta sẽ sẽ quát mình và thậm chí còn không nhân nhượng mà làm ra chuyện vượt quá giới hạn hơn.

Thấy cô im lặng như vậy Uyển Nhị chỉ biết kìm nén lại sự tức giận của mình vào trong lòng, bình tĩnh lại mà hỏi.

"Diệp Hạ, mẹ…thật sự mẹ không muốn con phải tự chính con làm con đau đâu, thay vì con làm vậy thì mẹ muốn con có thể hiểu chuyện được cho mẹ.

"
Nghe vậy Diệp Hạ không chịu được mà hất tay của bà ta ra rồi trừng mắt nhìn mà nói lớn.

"Gì mà hiểu ý chứ? Thay vì tôi nói vậy thì bà lại chọn cách im lặng? Bà hiểu tôi như thế nào hay đơn giản chỉ vì muốn tôi nghe lời bà mà bà trực tiếp lấy thuốc độc để hại chết tôi? Nếu mà hiểu được như vậy? Thì việc gì bà phải ra tay với tôi? Tôi còn đang sống sờ sờ bây giờ lại thành ra như vậy?"
Vừa nói Diệp Hạ không ngừng rơi lệ, có lẽ bên ngoài tuy chẳng còn như một con người nữa, nhưng trong nội tâm ẩn sâu vẫn còn suy nghĩ.

Uyển Nhị nghe vậy bà ta có chút kinh ngạc không dám tin mọi chuyện trước mặt mình, im lặng một lúc chỉ biết nói.

"Mẹ…thật sự…cũng không nghĩ tới việc…lại có thể hại chết con được như vậy? Cứ nghĩ là khi con uống thì chỉ bị thôi niên hoặc gì đó thôi, ai ngờ đâu…"
Định nói thêm câu nữa nhưng nghĩ lại cảnh tượng buổi chiều nay, bà ta sợ tới mức không dám nhắc lại.

Còn Diệp Hai chỉ biết cố cười nhưng không sao mà cười nổi được, có lẽ những giọt nước mắt lăn trên má của cô là tâm trạng thật sự.

"Mẹ à…bây giờ con hiểu vì sao…mẹ lại muốn diệt khẩu chị Lệ Y…tất cả chỉ vì lợi ích thôi đúng không? Tất cả chỉ vì tài sản ở đây mà mẹ sẵn sàng giết người một cách không thương tiếc đúng không?"
Nghe tới câu ’Lệ Y bà ta tức giận tới nỗi trực tiếp quát lớn.

"Diệp Hạ, mẹ cấm con không được nhắc tới tên Lệ Y, dẫu sao thì con ả đấy đã chết rồi giờ con nhắc lại chỉ khiến mẹ cảm thấy buồn cười thôi sao?"
Diệp Hạ nghe những gì mẹ mình nói, cô không ngờ tới việc này hóa ra tất cả từ năm cô còn mười tuổi hay giờ trưởng thành, Uyển Nhị đều đã lập sẵn kế hoạch ra chỉ để muốn lấy được hết tất cả tài sản ở đây.

Đến cả việc dù cô đã chứng kiến cảnh mẹ mình giết ch.ết, bà ta thay vì giải thích chỉ có nói làm vậy là mới tốt, Diệp Hạ tức giận tới nỗi tay nắm thật chặt vào trong lòng bàn tay mà nói.

"Con không ngờ, mẹ sớm lại lập ra được kế hoạch như vậy mục đích chỉ là vì có thể có được tài sản của cha, hơn nữa con cũng không nghĩ khi con chỉ nhắc tới tên của chị ’Lệ Y thì mẹ đã gắt lên như vậy.

"
Uyển Nhị nghe những gì mà cô nói, bà ta không dám tin bước chân từ từ lùi xuống sắc mặt hiện hẳn lên sự sợ hãi giọng lắp bắp mà nói.


"Diệp…Diệp Hạ…bây giờ con là đang muốn cãi mẹ luôn à? Thật đúng là hỗn xược.

"
Cô nghe vậy không nhịn được mà trực tiếp đáp lại.

"Đúng là con hỗn xược, con hỗn xược là vì chính mẹ là người dạy con, con hỗn xược là gì những gì mẹ đã làm trong suốt thời gian đấy, con hỗn xược cũng là vì mẹ đã giết người ngay trước mặt con…"
Còn chưa để Diệp Hạ nói hết, Uyển Nhị không nghĩ nhiều mà trực tiếp tát thẳng vào mặt của cô.

Diệp Hạ bị hành động của bà ta làm sững người lại, không dám nghĩ tới việc người mẹ mà mình yêu thương nhất lại dám làm vậy với mình.

Bà ta thấy mình làm vậy, bàn tay phải không ngừng run lên mà nói.

"Diệp…Diệp Hạ…cho mẹ xin lỗi.

"
Diệp Hạ nghe vậy sắc mặt không kìm được nước mắt khẽ rơi xuống, không biết từ lúc nào mắt đã đỏ ửng lên.

Thấy vậy bà ta đi tới mà hỏi.

"Diệp Hạ, con có…"
"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI.

"
Diệp Hạ vội hất mạnh tay bà ta ra, vẻ mặt hiện lên sự khinh thường mà nói.

"Bà không phải là mẹ tôi gì cả, nếu bà mà là mẹ tôi thì vốn dĩ luôn là người quan tâm chăm sóc an ủi và hiểu chuyện, chứ không phải là người thâm độc thay vì suy nghĩ thì lại đi giết ch.ết con gái ruột.

"
Nghe những lời này Uyển Nhị có chút bối rối, bà ta vội đi tới chỗ của cô ngập ngừng mà nói.

"Diệp Hạ…mẹ…mẹ thật ra không có ý đồ con…con đừng nghĩ mẹ là người như vậy chứ?"

 
Chương 34: 34: Liệu Chỉ Là Mơ


"Bà không có ý đồ thì tôi không biết, nhưng những gì đã làm chẳng phải đều là vì lợi ích của chính bà sao?"
Diệp Hạ nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng của mình ra, tất cả từ cái cảm thấy lạ nhất và cái không công bằng nhất.

Uyển Nhị nghe những lời mà Diệp Hạ nói sắc mặt trở nên tức giận hơn, trợn tròn hai mắt nhíu mày lại mà nói lớn.

"Diệp Hạ, mẹ ra lệnh cho con cấm được cãi lời mẹ dù chỉ là một từ.

"
Vừa dứt lời trên cơ thể của Diệp Hạ xảy ra một thứ kỳ lạ, thay vì bình thường thì cơ thể lại vặn vẹo đi từ thẳng lưng mà quấn chặt vào chẳng khác gì như là con rắn vậy.

Nhìn thấy vậy bà ta sợ hãi tới mức cả người run rẩy lên, da gà nổi hẳn hơn, nhưng hành động tiếp theo mới khiến cho Uyển Nhị sợ hãi đến mức mà không thể làm gì được.

Chỉ thấy Diệp Hạ cúi đầu xuống mở miệng ra bên trong, thay vì là nước bọt rơi xuống sàn nhà thì lại là những con giòi chui ra, hơn nữa không phải một mà là nhiều con hơn.

Thấy cảnh này bà ta không chịu được vội vàng lấy tay mình bịt miệng lại khoé mắt nhìn về phía trước.

’Cái gì thế này? Tại sao cái cảnh tượng này lại hiện ra trước mặt mình?
Không chỉ có vậy những vết nhớp nháp cũng từ từ chảy xuống theo khoé miệng của Diệp Hạ, con ngươi cũng lập tức chuyển thành màu trắng.

"Diệp…Diệp Hạ…"
Uyển Nhị sợ hãi theo bản năng bà ta từ từ lùi xuống còn Diệp Hạ thì lại ở trong giai đoạn biến đổi, từ một con người bình thường bỗng chốc biến thành một con quái vật.

Thay vì như những con quái vật khác là có gai hoặc những vậy sắc nhọn ở sau lưng, thì ngược lại là những con giòi lúc nhúc, mỗi chỗ có giòi thì ở đấy đều có lỗ hổng, máo tóc mượt mà mềm mại giờ đã chuyển thành cứng khô.

Bà ta nhìn thấy ngoại hình của con gái mình như vậy sợ hãi tới nỗi, dường như không dám phát ra một tiếng gì im lặng chỉ biết trơ mắt nhìn đứa con gái mà mình yêu thương biến thành một con quái vật.


Ánh mắt từ từ nhìn về phía của Uyển Nhị, đôi mắt vô hồn không hề có con ngươi chỉ có mình mày trắng đục, hơn nữa nếu mà nhìn kỹ thì chỉ có những con giòi tầm bằng hạt cơm lúc nhúc bò từ bên này sang bên kia.

Thấy cảnh tượng kinh khủng trước mặt mình, Uyển Nhị phát nôn tới mức muốn nôn ra hẳn luôn vậy, nhưng giờ thấy cái cảnh trước mắt thì bà ta nào dám nôn ra chỉ có thể trở mắt mà nhìn.

Diệp Hạ từ từ đi về phía bà ta, thấy cô đi về phía mình Uyển Nhị vội lấy tay che trước mặt mình hai mắt nhắm thật chặt, cả người run rẩy tới nỗi mồ hôi rơi xuống mà nói lớn.

"Dừng lại đi, Diệp Hạ mẹ không muốn con làm mẹ sợ như vậy.

"
Vừa mới dứt câu thì bà ta chẳng còn nghe thấy tiếng động hay tiếng bước chân gì nữa, cứ vậy im lặng được một lúc vì tò mò mà bà ta khẽ quay lại nhìn.

Chỉ thấy trước mắt mình là thi thể bất động, chân bên phải thậm chí còn chưa chạm xuống sàn nhà chỉ đứng im lặng, thấy vậy Uyển Nhị mới yên ttâm hơn mà ngẩng đầu lên nhìn.

"Diệp Hạ…con thật sự…đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.

"
Vừa nói bà ta từ từ tiến tới, bàn tay phải chạm nhẹ lên mặt của Diệp Hạ, ánh mắt trìu mến mà nhìn cô.

"Thật sự…dù con có là con người hay là quái vật…chỉ cần xuất hiện trước mặt mẹ là con…dù cho mặt con có vết nhớt nháp đi chăng nữa mẹ cũng sẽ không bỏ con đâu.

"
Diệp Hạ nghe những gì bà ta nói, thay vì như bao người khác sẽ cảm thấy xúc động có khi mà rơi lệ, nhưng cô thì ngược lại cảm thấy khó chịu có khi còn muốn buồn nôn vậy.

’Thật sự…bà lại mặt dày tới nỗi có thể nói những câu đấy cho tôi nghe đấy, Uyển Nhị? Thay vì nói rằng ta làm cha vì con và cũng là vì mục đích của ta thì bà lại nói những câu khiến tôi không thể chịu đựng được.


Thật đúng là mặt dày mà.


Nghĩ lại những gì mà bà ta nói Diệp Hạ tức giận tới nỗi răng nghiến ken két, có khi ở trong hốc mắt còn hiện lên những màu đỏ đục ngầu, nhưng tất cả đều chỉ là suy nghĩ chứ thật chất thi thể bên ngoài vốn dĩ chẳng hề y như vậy, vẫn bất động và im lặng.

Uyển Nhị nhìn một hồi lâu thở dài ra một hơi mà nói.

"Cũng đã đến đêm rồi Diệp Hạ, con nên lên trên phòng nghỉ ngơi đi.

"
Nói rồi Diệp Hạ từ từ đi lên trên phòng, vẻ mặt vô hồn không chút cảm xúc mà cứ đi lên trên những bậc thang, còn Uyển Nhị chỉ biết đứng ở đằng sau mà nhìn cô đi lên cho tới lúc chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, bà ta mới dám lấy tay phải xách lên.

’May là chưa bị con bé phát hiện ra, nếu nó mà phát hiện chắc kiểu gì cũng sẽ hỏi cho bằng được, lúc đấy kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ trở nên phiền phức nhiều hơn.


Nghĩ vậy bà ta chỉ đành cố gắng lấy hai tay cầm lấy túi, có lẽ là do nặng nên Uyển Nhị mới để xuống sàn nhà chỉ kéo nhẹ chứ không dám kéo mạnh.

’Dù nặng tới đâu cũng phải kéo vào cho bằng được, nếu ai vào trong mà phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn.


Nghĩ là vậy, nhưng trong ngôi nhà của bà ta ít ai đến đa phần chỉ có hai mẹ con là vào trong là chính.


Không gian trở nên im lặng đến lạ thường, vừa rồi còn không ngừng tranh luận tới mức như không thể hồi kết được, bây giờ thì im ắng phẳng như một tờ giấy vậy.

Uyển Nhị kéo túi đến tủ lạnh, mở cửa tủ ra xuất hiện trước mặt chính là những đồ ăn cộng thêm rau củ quả xanh và còn tươi.

Thấy nhiều thứ trước mặt bà ta không để tâm mà vội vàng mở chỗ ngăn mát ra, không nghĩ nhiều mà trực tiếp cho tất cả bịch máu vào bên trong.

Từ ngăn trống giờ chuyển thành chứa đầy hơn, thậm chí giờ nếu muốn mở ra cũng rất khó, có khi phải lấy tay mà cố đẩy vào bên trong.

Làm xong mọi thứ Uyển Nhị vội vàng đóng cửa tủ lại, đóng vào cả người bà ta dựa vào tủ lạnh, không biết từ lúc nào mà trượt xuống tới nỗi mà ngồi hẳn xuống đất.

Khuôn mặt nhìn về phía trước, đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi, bà ta không ngừng thở mạnh có khi muốn nói mà cũng khó nói được.

"Vậy…sau sự cố gắng…cuối cùng mình cũng đã làm xong…thật sự chỉ mong nếu cái Diệp Hạ phát hiện ra, chắc mình sớm cũng chẳng còn quan tâm tới việc do nữa.

"
Nói được những lời đấy, Uyển Nhị càng không ngừng thở hổn hển, có lẽ là vì mọi chuyện vượt qua hẳn suy đoán của Uyển Nhị nên mới vậy.

"Cứ tưởng sau khi uống cái đấy thì Diệp Hạ sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời mình không ngờ lại ngược lại, thậm chí còn trở nên hỗn láo hơn?"
Nói tới đây thì trong lòng Uyển Nhị không hiểu rốt cuộc có phải là do thuốc bị hỏng hay là do Diệp Hạ cố tình khiêu khích mình nên mới như vậy?"
Chỉ nói được vậy trong đầu bà ta có chút đau đớn, Uyển Nhị chỉ vừa mới đứng lên đã vội vàng lấy hai tay chạm lấy tủ lạnh, một tay chạm còn một tay thì để lên trên trán thái dương.

"Tại…Tại sao? Cái đầu mình…nó lại đau tới vậy?"
Uyển Nhị không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, bây giờ trong đầu bà ta chỉ hiện lên những cảnh tượng khi Diệp Hạ ho ra máu, những con giòi không ngừng lúc nhúc dưới sàn nhà, thậm chí cả cảnh vừa rồi được tận mắt thấy cô thành quái vật.

Dường như mọi chuyện thật sự quá là hoang đường.

"Haha…là do mình gặp ma hay mình mơ nên mới vậy sao? Tất cả thật sự chỉ là mơ?"
Nghĩ đến đây Uyển Nhị chỉ biết cười trừ cứ vậy mà dần dần thiếp đi từ lúc nào không hay.


Phía bên chỗ Lệ Y, cô ngẩng đầu lên nhìn những bông tuyết từ từ rơi xuống, ánh mắt dường như không muốn rời đi.

"Cô còn ở đấy đến bao giờ nữa, Lệ Y?"
Một giọng nói của người nam nhân, Lệ Y thay vì ngạc nhiên chỉ đáp lại.

"Anh cũng biết giò gọi không có tâm trạng để vào bên trong rồi mà, Bạch Phong? Tại sao anh còn quan tâm tôi làm gì?"
Bạch Phong mở cửa ra bước chân từ từ đi đến chỗ của cô, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía của cô, sắc mặt vẫn y như vậy chẳng thể hiện một chút cảm xúc gì cả.

"Lệ Y, cô không thấy lạnh hay sao mà đứng đấy?"
Cô không nói gì thêm chỉ thở dài ra im lặng được một lúc mà đáp lại.

"Bạch Phong anh cũng nhìn thấy thể lực của tôi tốt rồi còn gì, nhìn xem tôi vẫn chịu được như vậy chẳng phải rất giỏi sao?"
Nói rồi Lệ Y trực tiếp đưa hai tay ra trước mặt của anh, nam nhân thấy vậy thì liền nhìn sang, thay vì là bàn tay hồng hào mà thật chất là tím lịm lại.

"Cô còn cố giữ được cái thái độ này bao nhiêu? Nhìn thấy tay mình tím lịm như vậy rồi, như người khác chẳng có tâm mà ở đây suy nghĩ đâu thay vào thì họ sẽ vào trong mà chùm kín chăn lên ngủ ấy, chứ chẳng ai như cô đâu ngồi mà suy nghĩ cho mệt mỏi.

"
Lệ Y nghe vậy thì cũng chẳng nói gì lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn những bông tuyết từ từ rơi xuống, cô bất giác mà đưa tay ra lấy bông tuyết.

"Anh có thể chưa biết lúc vừa rồi, cái cảm giác ngày hôm qua đấy…chẳng hiểu sao trái tim tôi lại đau tới mức như vậy? Đau tới mức mà tôi phải lấy cả hai tay ôm chặt lấy ngực mình…dù cho không biết lý do tại sao như vậy?"
Bạch Phong nghe vậy chỉ cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

"Tùy cô vậy Lệ Y, dẫu sao cô có làm gì thì tôi cũng không thể ngăn cản được, suy nghĩ và hành động đều là do cô làm cả, nên dù cho tôi có là Quỷ Thiếu đi chăng nữa cũng vậy.

"
"Nhưng…tôi cũng hay nghe mọi người nói…Quỷ Thiếu thật sự rất là đáng sợ…nhưng khi nghe được tới đây tôi mới biết…anh không hề đáng sợ như mọi người nói.

"

 
Chương 35: 35: Nói Trước


Bạch Phong nghe vậy anh có chút khó xử chưa biết nên làm gì, thay vì ngại ngùng thì nam nhân chỉ khẽ ho ra một tiếng mà nói.

"Thật ra tôi là vậy đấy, đa phần nếu người ta thấy tôi ra mặt lạnh lùng, bọn họ thay vì tìm hiểu thì sẽ bàn tán thôi à, mọi chuyện này thật sự đối với tôi rất có là bình thường, tôi chẳng để tâm.

"
Lệ Y nghe vậy sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh quay đầu sang nhìn về phía anh rồi nói.

"Đúng thật lúc đầu tôi nhìn anh thấy giống như ma cà rồng vậy, chắc là do tóc anh là tóc bạch kim hơn nữa mắt lại còn đỏ như máu chứ? Nếu ai nhìn anh tôi đoán một trăm phần trăm bọn họ đều nghĩ anh là ma cà rồng chứ ai nghĩ anh là quỷ được?"
Nghe những gì mà Lệ Y nói, anh cũng chẳng biết nên nói gì thêm chỉ từ từ đi tới phía trước, ánh mắt nhìn về hướng khác.

"Tôi nghĩ…thay vì cô trở về nhà để gặp lại cha mình…theo tôi thì cô nên ở đây thì sẽ tốt hơn.

"
Nghe vậy cô có chút hoang mang, ánh mắt nhìn về anh giọng lắp bắp mà nói.

"Sao…Sao anh biết tôi có ý định muốn về nhà? Hay là từ trước tới giờ anh muốn theo dõi tôi sao?"
Lệ Y giật mình không nghĩ tới việc Bạch Phong lại biết mình muốn trở về nhà, trong đầu cô lúc này không ngừng hiện lên những suy nghĩ.

’Tại sao…lại biết mình muốn về nhà chứ? Không lẽ anh ta là kẻ thích soi mói người khác chăng? Đúng là kẻ giả vờ lạnh lùng mà theo dõi sau lưng người khác.


Bạch Phong tuy là im lặng nhưng anh cũng biết thừa những gì mà Lệ Y nghĩ, thấy cô nghĩ mình là kẻ như vậy, một người vốn chưa từng để tâm tới chuyện gì như anh nay cảm thấy không chịu đựng được, sắc mặt liền chuyển sang sự tức giận mà quát lớn.

"Cô…Cô nói tôi là cái gì cơ? Kẻ thích đi soi mói người khác sau lưng? Xong lại còn lạnh lùng? Lệ Y tôi nói cho cô biết cô đến đây không phải là để làm những gì cô thích đâu? Đừng nghĩ tới việc tôi là kẻ thích soi mói, Triệu Lệ Y?"
Lệ Y nghe vậy vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, cô sợ tới mức đầu không dám ngẩng lên nhìn mà thay vào là cúi mặt xuống, đôi mắt đã ngấn lệ.


"Anh…Nếu anh nói anh không phải là kẻ soi mói…vậy tại sao anh lại biết tôi muốn trở về nhà? Anh nói đi tại sao? Chả lẽ là do anh suy đoán ra được? Hay là do anh theo dõi tôi? Anh nói đi tại sao anh lại biết được?"
Thấy Lệ Y nhất quyết muốn biết lý do Bạch Phong chỉ biết im lặng mà nói.

"Cô cũng biết tôi là quỷ thiếu rồi đúng không, Triệu Lệ Y? Nếu mà đã là quỷ thì tôi cũng ít nhất sống hơn mấy trăm năm, cũng đã từng tận mắt chứng kiến việc sinh tử của con người, và việc tôi có được năng lực đọc trước tương lai và suy nghĩ của con người cũng là chuyện bình thường?"
"Đọc trước tương lai suy nghĩ của con người?"
Lệ Y nghe được những lời mà anh nói cô rơi vào trầm tư, suy ngẫm lại nam nhân khẽ liếc nhìn thi cũng chẳng nói gì chỉ biết im lặng.

"Nếu vậy…thì anh cũng biết tại sao tôi muốn trở về nhà rồi đúng không?"
"Tất nhiên là vậy, cô muốn về nhà là vì muốn gặp lại cha mình, và muốn ra thăm mộ của Thanh Nhã đúng không?
Thấy anh nói đúng tới nỗi không có gì là sai cả, Lệ Y cảm thấy thán phục cô từ từ đi về hướng của Bạch Phong nói.

"Anh thật sự đúng là người tôi cảm thấy lạ mà.

"
"Lạ? Lạ ở chỗ nào?"
Bạch Phong không hiểu rốt cuộc lạ ở chỗ nào, thấy vậy Lệ Y thay vì không làm gì mà chỉ thì thầm vào bên tai nói.

"Thật sự nếu nói thật thì tôi cũng xin lỗi, nhưng mà…nếu tính về tuổi tác chắc tôi phải nên gọi anh là cụ cố mới đúng.

"
Nghe thấy cô nói vậy nam nhân không kìm được cảm xúc mà đáp lại.

"Thật sự tôi không biết nên nói gì với cô được nữa Lệ Y, nếu giờ cô bảo phải gọi là cụ cố thì hình như đã sai rồi đấy, thay vì là cụ cố phải gọi là người của năm trăm năm trước mới đúng, chứ nếu nói về cụ cố tôi cảm thấy chẳng hợp chút nào cả.

"
Bạch Phong không nghĩ nhiều lời mà nói hết những gì mà mình nói ra, Lệ Y nghe vậy thay vì cười thì cô chỉ biết khẽ cười một chút, có lẽ là nhiều chuyện xảy ra xung quanh khiến cô không thể nào cười nổi dù chỉ là một chút cũng vậy.


Không gian yên tĩnh đến lạ thường chẳng có ai nói gì cả, lúc mà còn chưa có chuyện gì xảy ra thì bỗng dưng Lệ Y sực nhớ ra một chuyện.

"À quên mất.

"
Cô quay về phía của anh mà hỏi.

"Anh có thể đoán trước tương lai của tôi được không?"
"Hửm?"
Bạch Phong vẫn để vẻ mặt không chút quan tâm mà nhìn Lệ Y rồi hỏi lại.

"Cô nói gì thì nói lại đi tôi không biết chuyện gì đâu?"
Lệ Y nghe vậy cả mặt cô bỗng dưng đỏ lên từ lúc nào không hay, xấu hổ tới mức hai mắt nhắm chặt lại mà nói.

"Tôi…Tôi muốn anh có thể cho tôi xem tương lai của tôi, dẫu sao nếu xem trước thì có thể tránh được đồng thời cũng có thể giúp ích cho tôi được?"
Bạch Phong nghe những gì mà Lệ Y nói anh bất giác chỉ thở dài ra một hơi.

"Anh…"
Còn chưa để cô nói gì thêm nam nhân đã đi vụt qua không quên lấy áo khoác mình đang mặc đắp vào vai của Lệ Y, quay lại mà nói.

"Chuyện tương lai thì tôi sẽ không nói, dẫu sao con người đã có sinh tử rồi, thì dù tôi có nói gì đi chăng nữa mọi chuyện cũng sẽ không thể thay đổi được, kể cả dù cô muốn xem hay không thì số trời cũng đã định rồi không thể tránh khỏi.

"
"Nhưng…"

Chưa để Lệ Y nói xong Bạch Phong trực tiếp đóng cửa lại để mình người thiếu nữ nhỏ bé ở đấy, hiện lên với vẻ mặt buồn bã.

’Thật sự…liệu là do ông trời chăng? Số trời đã định như vậy mặc cho muốn thay đổi thì tất cả đều sẽ trở nên vô ích sao?
Cứ vậy Lệ Y chỉ biết lấy hai tay cầm chặt lấy áo khoác mà Bạch Phong đưa cho mình.

Lạnh lẽo cô đơn, dường như đều là những từ ngữ có thể miêu tả cô ở hiện tại, chẳng có ai ở bên cạnh đến cả mẹ mình là Thanh Nhã, cũng bỏ cô mà vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

’Mẹ…con thật sự rất nhớ mẹ…
Trong lòng của Lệ Y bây giờ chỉ có nhớ bà, mặc dù chẳng còn ở trước mặt nữa, nhưng suy nghĩ thì vẫn vậy vẫn không muốn Thanh Nhã rời đi mà muốn bà ở bên cạnh mình an ủi mình.

Chuyển sang đến sáng hôm sau trong một căn phòng sạch sẽ ở dưới sàn những vết máu, từng giọt tí tách rơi xuống một người phụ nữ dựa người vào tủ lạnh, đầu cúi xuống hai mắt đã nhắm chặt từ lúc nào không hay.

Không đoán được cũng biết người phụ nữ trước mặt chính là Uyển Nhị, bà ta mặc trên mình bộ đồ bình thường, nhưng trên người vẫn còn dính vết máu và cộng thêm cả những vết nhớp nháp dính lại, tuy vậy thì cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Không gian yên tĩnh đến lạ thường chẳng có ai nói gì cả, thậm chí còn cả cả tia nắng hắt qua cửa sổ rồi còn chiếu vào mặt của Uyển Nhị.

Bà ta vì bị chiếu vào giật mình mà vội vàng tỉnh lại, việc làm đầu tiên chính là lấy tay che lại ở trước mặt mình, mắt thì một bên mở bên thì không mở, có lẽ là vì vẫn còn buồn ngủ nên mới như vậy.

"Tsk, mới sáng sớm mà chưa gì đã có nắng chiếu vào mặt mình thế này đúng là xui xẻo mà.

"
Nói rồi Uyển Nhị lộ hẳn vẻ mặt chán nản lẫn tức giận, bà ta lấy tay chạm vào tủ lạnh, dựa vào sức mình mà từ từ đứng dậy.

Chỉ vừa đứng được một lúc bà ta mệt tới nỗi thở không ra hơi nổi, người thậm chí còn chẳng đứng vững được.

"Mọi chuyện ngày hôm qua, Thật sự tất cả đều vượt qua mọi tầm kiểm soát của mình mà cứ nghĩ Diệp Hạ sẽ nghe theo lời mình không có chuyện chống đối gì cả ai ngờ đâu con bé, ngược lại còn không hè nghe lời thậm chí còn nhắc tới tên Lệ Y.

Nhắc tới tên Lệ Y bà ta càng cảm thấy khó chịu, tới nỗi sắc mặt còn tỏ rõ sự khinh bỉ mà nói.

"Con bé đấy đã chết rồi, giờ nhắc lại cũng chỉ để khơi gợi lại ký ức sao? Nhiều khi mẹ cảm thấy con thật là buồn cười mà Diệp Hạ.


"
Nói tới đây Uyển Nhị chỉ biết cười không ra thành tiếng, dẫu sao nhìn cảnh tượng xảy ra từ ngày hôm qua cho tới giờ bà ta làm sao mà vui nổi cho được? Chỉ biết im lặng mà suy ngẫm lại.

’Mọi chuyện cũng đã vậy tất cả đều sẽ không thể trở lại được như hồi xưa nữa.


Tất cả rồi sẽ thay đổi đến cả tính cách của con người cũng sẽ không bao giờ thay đổi được, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Đến cảnh một người đàn ông đi tới một bên bờ suối cách đó không xa, tay cầm trên minh là một cái xô nước ngang tầm bình thường không hề lớn hay nhỏ gì cả.

Người đàn ông mặc bộ đồ là áo cộc tay và quần ngố, nước suối chảy từ đầu bên kia sang bên đây vừa nhanh mà vừa siết.

Nước suối trong lành y như bầu trời trong xanh vậy, trong mà còn trong vắt chẳng hề có cái gì gọi là vấy bẩn cả.

"Nước suối hôm nay đúng là trong xanh thật, nếu mà được cúi xuống uống thì thật sự sẽ tát sảng khoái hơn.

"
Nói là vậy nhưng người đàn ông chỉ biết cúi người xuống, hai tay cầm lấy xô múc nước vào bên trong đến khi cả hai xô đều đầy hẳn.

Tới khi múc xong cả hai thì người đàn ông mới chầm chậm đi vào trong bờ, hai tay nắm chặt lấy cỏ ở ven đường dùng hết sức lực mà đứng hẳn.

"Haizz cuối cùng cũng đứng lên được, thật sự đến được đây cũng gần.

"
Nói vậy người đàn ông liền đập mạnh hai tay lại thở một hơi, cúi nhẹ người xuống hai tay mỗi bên cầm lấy xô nước.

Dùng hết sức lực mà nhấc lên, sắc mặt tuy hiện rõ sự mệt mỏi mồ hôi cũng ra nhiều ở trên trán thái dương không kém.



 
Chương 36: 36: Thứ Gì Như Thôi Niên


Cố gắng lắm cuối cùng mới xách được về nhà, hứa tay mệt rã rơi người đàn ông không ngừng thở hồng hộc mồ hôi rơi từ trên trán thái dương không ngừng rơi xuống áo.

"Phú…Phú ông tôi mang về nhà rồi.

"
Người đàn ông ở trước mặt mặc bộ đồ là áo dài màu xanh nhìn mà toát lên vẻ đẹp, nhưng cũng chỉ ở tầm bình thường chẳng có gì nổi bật cho lắm.

Gương mặt tròn cộng thêm đôi mắt diều hầu, ở trên mép của ông ta có cả râu.

Nhìn thấy người xách hai xô nước trở về thay vì bình thường sẽ là gật đầu thì ông ta lại khẽ nhíu mày lại vẻ mặt hiện rõ sự chán nản.

"Ngươi mang về rồi sao?"
Nghe thấy ông nói vậy, người kia ngẩng đầu lên khẽ gật rồi nói.

"Không biết phú ông đã giao nhiệm vụ là tôi mang hai cái xô nước về đây, thì tôi cũng đã mang về rồi còn việc gì ngài sai tôi nữa không?"
Phú ông liếc mắt qua nhìn hai xô nước ở trước mặt chỉ nói.

"Vậy được rồi ngươi mang hai xô vào bên trong đi, có gì thì đun nước vào hộ ta.

"
"Vâng.

"
Nói rồi người đàn ông cố gắng dùng hết sức mình mà nâng hai xô vào, tuy nhiều nhưng cũng cố gắng bê vào bên trong.

Nhìn thấy vậy phú ông chẳng nói năng câu gì vẫn im lặng như bình thường.

’Diễm Hương…chắc giờ con bé đã bị bắt làm đồ chơi cho Quỷ Thiếu rồi đây, tuy là buồn nhưng ta cũng không còn cách nào cả, xin lỗi con Diễm Hương.



Không sai người đàn ông trước mặt không ai khác chính là cha của Diễm Hương, ông ta sống trong ngôi nhà rộng rãi, hai bên cột đều là gỗ hơn nữa màu ngói còn là gạch đỏ nhìn vừa dep mà còn sang trọng.

Đến tầm chiều tối, phú ông lúc còn đang ăn cơm bất giác mà khẽ nhìn sang bên phải, chỉ thấy một hình bóng của người con gái thấp thoáng xuất hiện trước mặt ông.

Thay vì nói là không gian đều chìm vào im lặng thì xuất hiện trước mắt ông hình bóng nhỏ nhắn của người con gái, sở hữu làn da trắng cộng thêm mái tóc dài mà mượt mà, đôi mắt tròn mà nhìn ông.

Không sai người ở trước mặt không ai khác chính là Diễm Hương, nhìn thấy đứa con gái trước mặt mình phú ông không kìm chế nổi được cảm xúc hai hàng nước mắt rơi lễ từ lúc nào không hay.

Bàn tay ông chầm chậm đưa tới trước mặt của Diễm Hương, giọng lắp bắp mà nói.

"Diễm…Diễm Hương là…là con sao?"
Đứng trước mặt mình là đứa con gái hiền dịu nết na, ông không kìm chế được cảm xúc mà định ôm cô, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì sắc mặt bình thường vừa rồi liền chuyển thành một người khác.

Thay vì mặt như những người khác thì Diễm Hương liền chuyển thành vẻ mặt bị khâu miệng lại, hai mắt trắng đục ngầu cộng thêm cả miệng còn không ngừng rỉ máu, mặc trên mình bộ đồ đỏ của tân nương, ở trên đầu là chiếc khăn đỏ.

Nhìn thấy người trước mặt phú ông sợ tới mức không dám tin mọi chuyện trước mặt, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi mà đưa tay chỉ người trước mặt giọng không ngừng lắp bắp.

"Cô…Cô là ai vậy?"
Diễm Hương nghe thấy vậy thay vì đau lòng thì cô chỉ khẽ nghiêng nhẹ đầu sang bên trái nở nhẹ nụ cười kì lạ mà đáp lại.

"Cha à, không nhận ra con sao con là con gái của cha mà, Diễm Hương.

"
"Không.

"
Nghe những gì mà người trước mặt mình nói, phú ông sợ hãi vội vàng hét lên hai tay chắn trước mặt mà đáp.

"Diễm Hương con bé không bao giờ mặc bộ đồ như vậy, con bé chỉ mặc bộ đồ màu trắng mà lúc con bé đi thôi, tôi chưa bao giờ cho con bé mặc bộ đỏ gì cả.


"
Vừa nói ông vừa nhắm mắt lại có lẽ không dám tin người trước mắt mình chính là Diễm Hương.

Diễm Hương nghe vậy khẽ nở nụ cười kì quái, nụ cười vang lên khiến ai nghe đều cảm thấy sợ hãi mà im lặng không dám nói gì cả, đến cả phú ông khi nghe thấy nụ cười như vậy thì thậm chí còn không ngừng nổi da gà lên, cả người hiện rõ sự run sợ.

"Cha à…cha có cảm giác gì khi nhìn đứa con gái trước mặt mình trở nên như vậy?"
"Không.

"
Với sự sợ hãi của mình phú ông vội vàng mở mắt ra, liền ngẩng đầu lên đưa hai mắt nhìn xung quanh, thay vì là cảnh tượng vừa rồi thì trước mắt ông chỉ là một không gian tĩnh lặng, chẳng có lấy một bóng ai đến cả một tiếng động cũng chẳng nghe thấy.

Thấy mọi thứ yên tĩnh trước mặt, phú ông sợ hãi tới mức đổ mồ hôi trên trán, trong đầu không ngừng nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.

"Lấy mơ sao?"
Phú ông nghĩ lại một lúc vẫn không dám tin chuyện vừa rồi, đầu không ngừng lắc mạnh tự an ủi mình.

"Chắc do mình suy nghĩ lo lắng chuyện đấy nhiều nên mới sinh ra cái ảo giác như vậy, chứ đời nào người phụ nữ vừa rồi lại là Diễm Hương được chứ? Thật đúng là nực cười mà.

"
Nói rồi phú ông chỉ biết cười, nhưng có lẽ không phải vì cảm thấy vui mà cười mà chỉ cảm thấy chán nản nên mới làm vậy?
Vì để mình trở nên bình tĩnh hơn, phú ông liền đưa tay ra cầm lấy cốc nước ở trước mặt mình, mà không để ý tới thứ gì ở trong cốc cả.

"Ực, Ực"
Tiếng uống nước không ngừng dừng lại, bàn tay to lớn cầm lấy cốc nước mà uống, nhưng càng uống thì càng không rời được, cứ như thể có một thứ gì đó thôi niên vậy.

Đến khi ông sực tỉnh lại, tay vội vàng để cốc lại chỗ cũ, sắc mặt hiện rõ hẳn sự hoài nghi mà nghĩ.


’Tại sao mình chỉ có uống cái cốc nước…tại sao lại có cảm giác như bị thôi niên vậy chứ?
Ông không hiểu rõ ràng chỉ uống một ngụm nước thôi, thay vì uống một phát là xong thì ngược lại là có cái gì đó khiến ông phải uống hết cho bằng được.

"Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Không lẽ nào là gặp ma chăng?"
Chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi phú ông có chút sợ hãi mà nổi cả gai ốc lên, vẻ mặt hiện lên có chút sợ hãi.

"Chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, đời nào mà mình gặp ma cơ chứ? Haha.

"
Phú ông chỉ nói được như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, có lẽ vẫn còn đang ngờ ngợ lại mọi chuyện.

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có mình bóng dáng người đàn ông đang ngồi ghế gỗ, vẻ mặt có chút căng thẳng tay thì không ngừng gõ nhẹ xuống bàn, chân cũng không ngoại lệ mà rung lên.

Dù có là chuyện gì đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn như vậy chẳng có gì là không thể xảy ra, ông chán nản mà đứng lên rồi trở về phòng.

Đến đêm khi tất cả đều tối mịt hẳn, yên tĩnh chẳng có một tiếng nói hay tiếng động nào cả, ông lúc đấy vẫn còn đang nằm ngủ trên giường, hơn nữa vẻ mặt vô cùng thoải mái.

Trong giấc mơ ông đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác, một tay đặt trên vai phải tay còn lại là đặt chỗ khác.

Vui sướng hưởng thụ là những gì mà ông ta nghĩ, nhưng người ta thường nói cảnh đẹp thường sẽ không kéo dài được bao lâu.

Lúc mà ông ta nghĩ mình có thể mơ được như vậy cho tới lúc đến sáng, thì cách đó không xa một cơn gió thổi qua bay theo là một chiếc khăn đỏ được thêu lên thành những bông hoa, cỏ cây lá đặc biệt là ở mỗi bên được đè đều được đính thêm kim tuyến.

Ông vừa rồi còn đang vui sướng mà hưởng thụ bỗng chốc cảnh tượng thay đổi trước mặt, khiến ông ta đưa hai mắt nhìn vẻ mặt hiện rõ hẳn sự khó chịu.

"Gì vậy? Đây là đâu sao tự dưng mình lại ở đây?"
Lúc ông còn đang cho rằng mình đi nhầm đường, thì cách đó không xa một nữ nhân mặc trên mình bộ y phục màu đỏ từ từ suất hiện trong làn sương dày đặc, cảm thấy có sự kỳ lạ ông từ từ quay đầu lại.

Chỉ thấy tiếng bước chân từ từ đi tới không nhanh không chậm mà từ tốn một cách lặng lẽ nhẹ nhàng, ông nhìn sang, thay vì là một gương mặt của người khác thì là một nữ nhân đội trên mình chiếc khăn đỏ.

Vừa đội vừa che được cả khuôn mặt, im lặng không nói câu gì cả, hai tay đặt lên phía trước, chầm chậm đi tới.

Ông nhìn thấy vậy có chút kỳ lạ, chẳng biết từ lúc nào mà mồ hôi đã rơi xuống, lông mày khẽ nhíu lại mà nói.


"Cô…Cô là ai?"
Thay vì đáp lại lời ông ta thì nữ nhân đấy không hề nói năng gì cả, ngược lại còn im lặng một cách lạ thường đến đáng sợ.

Nhìn thấy vậy ông không chịu đựng được mà tức giận nói lớn.

"Tôi đang hỏi cô là ai đấy mau trả lời đi còn không đừng trách tại sao ta lại là con người như vậy?"
Nghe thấy vậy thì một giọng nói quen thuộc từ từ vang lên mà nói.

"Cha à…cha không nhận ra con sao?"
Ông nghe được giọng nói này sợ hãi tới mức cả người giật bắn lên, hai mắt nhấp nháy nhưng vẫn không thể nào che được sự sợ hãi cả.

"Diễm…Diễm Hương là…là con sao?"
Nghe thấy ông vẫn còn nhớ tới tên mình, Diễm Hương kích động tới nỗi bàn tay đã bị đinh đóng chặt từ từ chạm lấy chiếc khăn trên đầu.

Từ từ mở ra thay vì xuất hiện trước mặt ông là nữ nhân xinh đẹp với khuôn mặt nhỏ nhắn, ngược lại là một cô gái với miệng bị nhẫn tâm khâu vào nhưng trong thì lại được cắt ra, ánh mắt nhìn về phía ông.

Ông nhìn thấy cảnh tượng trước mặt sợ hãi tới mức cả người không ngừng run rẩy lên, sợ đến nỗi mà mồ hôi không ngừng tuôn ra.

"Cô…là…là cô?"
"Hửm?"
Diễm Hương khẽ nghiêng đầu nhẹ, nhưng cái gọi là nghiêng nhẹ là nghiêng hẳn một trăm tám mươi độ, vượt hơn cả sức của một con người có thể làm được.

Thấy vậy ông hoảng sợ tới mức cả người từ từ lùi về đằng sau, nhưng ánh mắt vẫn không dám quay đầu lại nhìn.

"Cha à.

"
Vừa nói bước chân của Diễm Hương chầm chậm đi về phía trước, còn ông thì từ từ lùi về đằng sau có lẽ vẫn không dám tin mọi chuyện trước mặt mình.

"Cô…Cô là ai? Tại…Tại sao lại dám gọi tôi là cha? Tôi…Tôi chỉ có mình Diễm Hương mỗi con bé đấy có thể gọi tôi là cha được…tại sao cô…"
Nghe thấy vậy Diễm Hương khẽ nở nụ cười quỷ dị mà đáp lại.



 
Chương 37: 37: Nực Cười


"Cha sao lại nói vậy chứ? Đừng quên là cha quên con đấy nhé.

"
Cứ vậy thì cô càng tiến thêm một bước nữa, còn ông vì muốn biết sự thật và lý do mà tay chỉ thẳng vào mặt của cô mà nói.

"Đừng…Đừng nói con là…Diễm…Diễm Hương đấy…"
Diễm Hương nghe vậy thì cảm thấy kích động cô vội vàng đi tới, hai tay nắm chặt lấy ngón mà ông đang chỉ mình không nghĩ ngợi gì rồi nói.

"Đúng vậy cha, con là Diễm Hương đứa con gái cưng mà bà luôn yêu thương đây.

"
Nói rồi Diễm Hương liền trực tiếp ôm lấy cơ thể của ông nhìn thấy hành động bất ngờ như vậy, ông ta càng cảm thấy có chút khó xử chẳng biết nên làm gì.

Có lẽ là vì cảm nhận được người trước mặt là con gái mình, phú ông khẽ đưa tay ra chạm vào đầu của cô mà xoa nhẹ.

Nhưng còn chưa kịp xoa thì ông đã vội bỏ tay ra, sắc mặt trở nên khó chịu mà nói.

"Diễm Hương, tại sao da đầu con…lại cứng như vậy?"
Nghe thấy ông hỏi mình như vậy Diễm Hương không nghĩ ngợi gì nhiều liền trực tiếp lấy hai tay vạch tóc giữa đầu mình ra rồi nói.

"Con thấy bình thường mà cha, có gì đâu mà cha lại nói cứng?"
Thay vì xuất hiện trước mặt ông vốn dĩ là da đầu bình thường thì mọi thứ hoàn toàn ngược lại, là những cái đinh nhọn cộng thêm cả nam châm được đun nóng lên đều được ấn mạnh xuống hẳn da đầu, có khi còn in hẳn lên, nhưng đấy chỉ là bình thường bởi vì còn có cả những con giòi đang lúc nhúc ngọ nguậy ở bên trên.

Phú ông nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sợ hãi tới nỗi cả hai bàn tay không ngừng run lên, mắt trợn tròn im lặng không dám nói câu gì.

"Cha à…nhìn những cái vết thương đầu con như vậy, cha vốn không hề thích đúng không?"

Nói rồi Diễm Hương từ từ quay lại nhìn ông không quên nở một nụ cười khiến ai nhìn thấy đều phải sởn gai ốc lên, cả ong cũng không ngoại lệ.

"Không.

"
Vừa mới nói câu đấy, phú ông liền trực tiếp bật dậy, vẻ mặt hiện rõ sự hoảng sợ, vừa nghĩ lại chuyện vừa rồi ông ta vừa thở mạnh không dám nghĩ đến.

"Thật sự đấy là Diễm Hương?"
Nghĩ lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi ông dường như khó mà chấp nhận nổi được, vẻ mặt lẫn giọng nói ma mị khiến ai nghe thấy cũng không dám nhịn nổi được, thậm chí còn muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

"Nhưng…Tại sao con bé lại trở nên như vậy? Không lẽ có kẻ đã làm chuyện như vậy?"
Vừa nói tới đây không hiểu vì sao ông lại cảm thấy khó chịu, sắc mặt nhăn lại khẽ nhíu mày vẻ mặt hiện rõ sự buồn nôn.

’Cái…Cái gì vậy?
Bất giác không chịu được hai tay ông chỉ dám bịt miệng lại, nhưng đâu để ý được một con giòi lúc nhúc bò từ má bên trái sang bên phải, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng chứ không phải là mờ gì cả.

Ông vì không chịu được vội vàng bỏ tay ra, trực tiếp nôn ra mọi thứ trước mặt.

Thay vì như những cái khác chỉ là cháo hoặc hạt cơm thì đây lại ngược hoàn toàn, chỉ là những vết máu cộng thêm những con giòi đang lúc nhúc bò, có khi còn thấy cả những cái gì đó bé tí nếu để ý thấy thì nó trắng toát chẳng khác gì là trứng giòi cả.

Nhìn thấy mọi thứ trước mặt ông ta sợ hãi tới mức mà mồ hôi phải toát ra không ngừng, miệng thậm chí còn chả gập được lại vẫn há mồm mà kinh ngạc.

"Cái…Cái thứ gì vậy?"
Cả người run lật bật theo phản xạ, dường như vì sợ hãi mà ông từ từ lùi về đằng sau, ánh mắt không ngừng nhìn về phía trước.

"Thế này là thế nào vậy? Rõ ràng là mình chỉ ăn một tí cơm uống chút nước lọc thôi, tại…tại sao lại thành ra như vậy chứ?"
Nhìn cảnh tượng trước mặt ông ta sợ hãi tới mức mà lùi một cách không hề để tâm, tới khi mà đầu chạm đến đinh ở đằng sau, theo phản xạ ông ta vội quay đầu lại mà nói.


"Gì vậy?"
Nhìn thấy một cái đinh nhỏ ở trước mặt mình, phú ông chỉ khẽ thở dài ra một hơi ánh mắt nhìn về phía cái đinh mà nói.

"Mình còn tưởng là cái gì chứ? Hóa ra chỉ là cái đinh làm mình tưởng là chạm vào gì.

"
Nói rồi ông ta chỉ biết cười, nhưng cười ở đây không phải là vui sướng mà là cười trong nhiều thứ khó hiểu khó mà giải thích được, gọi chung có thể nói là cười trừ.

’Giấc mơ…và cả suy nghĩ trước mặt mình…là do mình quá nghĩ nhiều hay là gặp ảo giác chăng?
Trong lúc ông nghĩ mình chỉ đang gặp ảo giác thì từ đầu một con quái vật xuất hiện từ từ đằng sau lưng ông.

Bàn tay chầm chậm từ từ tiến tới bám lấy từ chân lên trên người.

Lúc mà ông còn cảm thấy mọi chuyện vốn đang rất bình thường, bỗng chốc cảm thấy có gì đó sai sai.

’Cái cảm giác này…tại sao mình lại…
Cảm giác thật lạ lẫm, như thể có thứ gì đó bóp chặt lấy vậy mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì tò mò mà ông từ từ cúi đầu xuống.

Thay vì hiện lên trước mặt mình là một bàn tay thon dài, trắng nõn nà của người thiếu nữ, ngược lại là một cái xúc tu dài y chang của bạch tuộc, hơn nữa còn có cả vết nhớp nháp.

Nhìn thấy vậy sắc mặt ông từ khó hiểu bỗng trở thành sợ hãi đến nỗi mà toát cả mồ hôi hột ra, hai mắt trợn tròn nhìn về xúc tu, còn miệng không ngừng run sợ mà há miệng ra.

’Chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình vậy?
Những gì chứng kiến trước mặt và cả giấc mơ đều khiến ông không khỏi hoài nghi được.


Xúc tu từ từ tiến tới vì sợ hãi mà ông chỉ biết im lặng miệng không dám hé ra dù chỉ là một chút.

Tuy là im lặng không dám nói ra một câu gì, nhưng xúc tu chẳng hề có ý định bỏ qua, ngược lại còn nắm chặt thật mạnh, siết chặt tới nỗi mà ông phải kêu lên.

"AAA…"
Tiếng hét chói tai vang lên, cộng với hành động của xúc tu, những dây thần kinh xanh từ từ nổi hẳn lên chẳng hề nhẹ nhàng mà thay vào là mạnh bạo hơn.

’Cái…Cái này ở đâu ra vậy? Tại…Tại sao lại…
Suy nghĩ ở trong đầu nhưng không thể hành động ra được, cả hai tay và hai chân đều bị xúc tu quấn chặt lấy một cách không thương tiếc.

"AAA…"
Ông càng hét lên thì xúc tu càng không thương tiếc mà quấn chặt hơn, như thể muốn biến ông thành một cái thịt lát mỏng vậy.

Cứ vậy bước chân của ai đó vang lên, cũng không biết là của ai? Nhưng chỉ thấy của một người phụ nữ chầm chậm đi tới hai tay khoanh lại.

Phú ông nghe thấy tiếng bước chân, vì muốn biết người ở trước mặt mình là ai ông cố gắng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy không xa một người phụ nữ thay vì mang dáng vẻ như bao người phụ nữ khác thướt tha, ngược lại là vẻ mặt nhớp nháp cộng với đôi mắt vô hồn.

Hơn nữa mái tóc còn dài ra thẳng tắp ở trước mặt chẳng hề buộc gọn gàng lên gì cả.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, ông ta hoản loạn tới mức cả người không ngừng sợ hãi, chân không ngừng giãy đành đạch mà nói.

"Đừng…Đừng có lại đây…"
Dù có bị xúc tu quấn chặt một cách không thương tiếc, ông vẫn cố gắng nói ra cho bằng được, có lẽ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt chưa từng thấy khiến ông không thể nhịn nổi được.

Mặc kệ những lời Xua đuổi hay thậm chí là muốn rời khỏi đây, Người phụ nữ trước mặt không những không để tâm, thậm chí bước chân con mạnh bạo hơn và thằng mập đi tới.

Nhìn thấy cô đi tới phú ông sợ hãi mà không nghĩ ngợi gì vội nhắm chặt hai mắt lại, thấy người đàn ông trước mặt mình làm vậy, người phụ nữ không những không sợ hãi mà ngược lại còn để lộ ra nụ cười thỏa mãn.


"Ông…"
Bàn tay nhớp nháp cộng thêm móng tay dài từ từ chạm vào mặt của phú ông, thấy tay bà ta chạm vào mình ông không nghĩ nhiều mà vội chuyển mặt mình sang hướng khác.

Thấy hành động như vậy bà ta không những không cảm thấy khó hiểu mà ngược lại còn nói.

"Thú vị làm sao? Lần đầu tôi được gặp một người như ông, cố gắng để không thể động chạm gì cả cố vì muốn mình được sống, thật là dũng cảm làm sao?"
Bà ta khẽ nói nhẹ vào tai bên phải của ông không ngừng nói những lời khiêu khích, im lặng được một lúc nụ cười quỷ dị vừa rồi từ từ thu lại, vẻ mặt còn thích trêu đùa khiêu khích bây giờ liền chuyển thành một cách nghiêm túc.

"Có lẽ…ta cũng trêu đùa đủ rồi nhỉ? Bây giờ có lẽ phải vào việc chính vậy…là kết thúc cái tính mạng nhỏ bé này sao?"
Dứt lời bà ta khẽ liếm nhẹ miệng, phú ông tuy chỉ sợ hãi tới mức hai mắt nhắm chặt lại, nhưng nghe tới đoạn muốn kết thúc cuộc đời của mình, lời nói nhanh hơn não mà vội vàng nói.

"Xin…Xin cô, tôi…tôi không muốn chết tôi muốn mình vẫn có thể sống…"
Nói tới đây ông vội vàng cố gắng lấy hai tay mình ra chắp lại trước mặt chẳng người phụ nữ, cả người không ngừng run rẩy giọng nói càng lắp bắp hơn.

"Chỉ…Chỉ xin cô đừng có giết tôi…nếu…nếu cô muốn lấy bao nhiêu vàng hay tài sản quý giá tôi sẽ đều đưa hết cho cô, chỉ…chỉ xin cô đừng giết tôi.

"
Nghe vậy người phụ nữ khẽ nhếch mép lên, bàn tay phải đưa lên trên khóe miệng mà nói.

"Ồ, có vẻ thật sự rất là thú vị nhỉ? Vàng tài sản chắc là thứ đối với ông quý giá lắm ha.

"
Nghe thấy vậy ông không nghĩ nhiều mà nói.

"Đúng…Đúng rồi, Đối với tôi tài sản có thể là thế bình thường rất chi là bình thường nó không hề quan trọng gì cả người mà tôi cả quan trọng nhất đó chính là con gái của mình Diễm Hương.

"
Nghe tới đây cái chuyện rất bình thường không hề ra sao, nhưng nghe đến đoạn có chữ Diễm Hương, không nhịn nổi mà trực tiếp phì cười ra rồi nói.

"Haha, Tài sản không hề quý giá thứ quý giá chính là con gái? Diễm Hương? Haha ông đừng có mà làm ta muốn chết chứ? Đời thuở nào mà có người cha nào nói con gái mình là thứ quý giá nhất, hơn nữa lại còn đem đi gả cho quỷ cơ chứ?"

 
Chương 38: 38: Lãng Phí


"Tôi…Tôi…"
Nghe những gì người phụ nữ nói trước mặt mình như vậy, ông dường không thể nói gì được tất cả, giờ thay vì nói chỉ biết im lặng.

"Sao ông định nói gì? Vậy tối hỏi ông luôn có ai đời thuở nói rằng con gái ông là thứ quý giá, nhưng ông lại đem đi gả cho quỷ không? Nếu vậy thay vì ông nói là quý giá thì nên nói là không có giá trị nữa đúng không?"
"Không…Không phải vậy…"
Vừa mới dứt lời người phụ nữ liền dùng xúc tu của mình mà quấn chặt người của ông một cách không thương tiếc.

"Đừng có nói vậy trước mặt ta, thật là buồn nôn mà.

"
Nói rồi cô không quên để lộ ra vẻ mặt kinh tởm, không nghĩ ngợi gì bà ta liền dùng lấy tay mình bóp má của ông ta một cách mạnh bạo, ánh mắt liếc sắc lạnh mà nhìn.

"Cô…Cô…"
"Hửm?"
Bà ta không để tâm liền từ từ ép sát mặt vào, miệng bắt đầu há ra.

Thay vì là những cái khí thở bình thường, ngược lại là những con giòi đều là nhớp nháp chầm chậm bỏ ra.

Tuy ông không thể cúi xuống nhìn nhưng lại có thể cảm nhận được rằng có vật gì đó đang bò ra miệng mình.

’Chuyện gì vậy? Cô…Cô ta làm gì vậy?
Những con giòi từ từ chui vào trong miệng của ông, cảm nhận được thứ ghê tởm đang đi vào bên trong, ông vội vàng quay đầu sang định phun ra, nhưng lại bị người phụ nữ trước mặt ghìm mạnh mặt xuống, trừng mắt mà nói.

"Hửm? Muốn sống sao?"
Nghe thấy câu ’sống trong lòng ông như kiểu có thêm hy vọng vậy, khẽ gật đầu ánh mắt vừa rồi còn hiện lên sự sợ hãi, bây giờ trở nên ngoan ngoãn như cún con vậy.

Nhìn thấy hành động đáng thương như vậy, người phụ nữ khẽ đưa tay mình ra trước mặt nở một nụ cười ma mị rồi nói.

"Haizz, rất tiếc ông không phải là người mà ta thích? Vậy nên đừng có làm hành động như con gái, ông biết ông làm cái hành động đấy ta càng cảm thấy ngứa mắt lắm không?"
Nói rồi những con giòi vừa rồi còn đi chậm chạp, bây giờ lại di chuyển cực kỳ nhanh, một cách không dừng lại.

Thấy trên lưỡi mình đều toàn giòi, hơn nữa bọn chúng càng ngọ nguậy thì càng tiến sâu vào bên trong.


"K…Không…"
Hai mắt trợn tròn lên có chút đỏ ngục, một thứ gì đó ở con ngươi thì không ngừng ngọ nguậy, có khi để ý thấy bên khóe mắt còn có giòi bò.

Trong lúc mà ông ta không thể nghĩ rằng mình sẽ nhận được mọi thứ như vậy, khiến mắt có chút rơi lệ.

"Cha…"
Ông cố gắng đưa mắt nhìn về phía trước chỉ thấy một bóng dáng thướt tha, nhỏ nhắn từ từ chạy về phía ông, không nghĩ nhiều mà ôm chần lấy.

’Diễm…Diễm Hương…
Nhưng tất cả mọi chuyện đều là suy nghĩ, vốn không hề có thật, có lẽ mà trước khi chết ông muốn mình có thể được nghĩ đến con gái.

’Ta thật sự…là một người cha tồi…’
Người phụ nữ nhìn thấy vậy liền nở nụ cười thỏa mãn, mắt khẽ nhíu lại mà nói.

"Đúng là tác phẩm mới của ta có khác, tất cả đều đẹp hơn những gì ta mong đợi.

"
Đợi khi tất cả con giòi gần như chui vào hết trong miệng của ông ta, gần như là kín chẳng còn chỗ nào để chứa cả, thậm chí những con giòi còn đang không ngừng ngọ nguậy.

"Haizz.

"
Bàn tay đưa lên mặt của ông, không kìm được mà khẽ vuốt ve một lượt.

"Đẹp vậy mà đã để ta kết thúc đi cái mạng sinh rồi, nhưng…một phần cũng là do ngươi để ta dễ dàng lấy được mạng thôi.

"
Nói rồi người phụ nữ liền từ từ thả lỏng xích tu ra, đến khi ông được thả lỏng ra thì cũng đã ngã khuỵu xuống đất.

Cơ thể bị quấn thật mạnh bởi xích tu, những vết tím lịm hẳn y như bị đánh vậy, con giòi ở trong miệng từ từ chui ra về phía vũng máu.

Sắc mặt hồng hào vừa rồi liền chuyển thành trắng bệch, không chút nào gọi là sự sống cả.


Không gian giờ trở nên yên tĩnh hơn, chẳng còn lấy một bóng ai cả chỉ có sàn nhà vũng máu và cả những con giòi đều không ngừng ngọ nguậy, lúc nhúc.

Với một thi thể ở bên cạnh, to lớn nhưng giờ cũng trở thành một cái xác không hồn.

’Cha à…đây là việc mà cha vốn dĩ nên phải trả giá.


Phía không xa xuất hiện bóng dáng của nữ nhân, mặc trên mình bộ váy đỏ đầu không hề đội gì cả, ánh mắt nhìn về phía ông.

Thay vì là khuôn mặt bị rạch ra và con ngươi trắng đục, giờ chuyển lại là một người thiếu nữ mang trên mình khuôn mặt xinh đẹp vốn có.

Nhìn thấy cha mình bị người khác xiết chặt, con giòi đã đầy trong miệng, nhìn thấy cảnh này cô chỉ biết lấy tay nắm mạnh vào, không ngừng nghĩ.

’Con thật sự…chẳng muốn như vậy…tất cả đều…’
Diễm Hương nhìn cảnh tượng trước mặt nước mắt không cầm cự được mà rơi lệ, cứ lăn dài trên má của cô, dường như khó mà dừng lại được.

Chuyển về phía của Lệ Y, cô đang ngồi trên ghế Sofa ở phòng khách, vẻ mặt hiện rõ hẳn sự căng thẳng, hứa tay để ở trên đùi mà nắm chặt lại.

Trong không gian im ắng, chẳng có lấy một ai cả chỉ có mình cô ở đấy, nhưng vẫn im lặng chẳng có một chút động tĩnh gì cả.

‘Liệu…mình có thể trốn được không?’
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Lệ Y, vẻ mặt căng thẳng tới mức mà lông mày nhíu lại vào.

"Cô định ngồi đấy mà suy nghĩ đến bao giờ, Triệu Lệ Y?"
Lệ Y còn đang suy nghĩ bỗng giật mình vội quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Phong đang ở trên tầng, hơn nữa còn dùng tay mà chống cằm, ánh mắt nhìn về phia của cô.

"Anh…"
Cô giật mình vội vàng đứng lên, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu mà hỏi.

"Ý…ý anh là sao? Anh có ý định gì?"
Nghe vậy nam nhân chỉ khẽ cười rồi nhíu lại.


"Chẳng phải cô có ý định bỏ trốn sao?"
Không biết từ bao giờ mà anh đã ở bên cạnh mình, hơn nữa còn nói ở bên cạnh tai mình.

Lệ Y còn đang suy ngẫm lại, bỗng dưng nghe thấy vậy cô hoảng loạn, miệng không biết từ lúc nào mà khẽ mở ra.

"Anh…Anh xuống đây từ bao giờ vậy?"
Hoảng loạn cô vội vàng tránh ra một bên, tay để trên ngực một tay để ở dưới.

"Haha, tôi không đùa mà mỗi hành động của tôi là vậy mà, hơn nữa cô cũng biết tôi là quỷ à tôi dịch chuyển được xuống đất cũng là chuyện rất bình thường, mà cô cũng biết ma cà rồng cũng dịch chuyển được đúng không?"
Lệ Y nghe vậy liền suy ngẫm lại, một lúc sau rồi nói.

"Cũng đúng mà tôi không nghĩ quỷ lại phải dịch chuyển đâu.

"
Nghe vậy Bạch Phong khẽ nhăn mặt lại mà hỏi.

"Thế cô nghĩ là gì?"
"Lúc đầu tôi chỉ tưởng là nếu quỷ thì sẽ đi giống như con người, chả cần phải dịch chuyển gì cả nhưng sau khi thấy anh làm vậy tôi mới biết rằng là quỷ cũng phải dịch chuyển.

"
Nghe những gì mà Lệ Y nói nam nhân liền trở nên im lặng có lẽ nên nói là bất lực hơn mới đúng.

"Tôi chịu thua cô luôn rồi đấy Lệ Y, nghĩ gì mà toàn những thứ không đâu vào đâu.

"
Nói rồi Bạch Phong liền lặng lẽ rời đi,nhưng chưa kịp đặt chân xuống anh vội dừng lại không quên quay lại mà nói.

"Nếu mà cô muốn rời khỏi đây thì tôi không hề cấm, nhưng cô nên nhớ những gì mà cô quyết định mà không thể làm được, lúc đấy đừng trách vì sao tôi không nói trước.

"
Lệ Y nghe vậy hai mắt liền nhấp nháy được một lúc mà hỏi.

"Ý anh là sao Bạch Phong?"
Thấy cô hỏi mình như vậy nam nhân chẳng nói gì thêm liền ném một thứ gì đó trước mặt của Lệ Y.

Cô thấy thứ gì mà anh ném, vội vàng xòe hai tay ra bắt được lọ thuốc, vẻ mặt có chút căng thẳng mà hỏi.

"Bạch Phong, anh đưa cho tôi thứ gì vậy?"
"Cô không để ý vết sẹo trên mặt của mình sao?"

"Vết sẹo?"
Nghe thấy câu đấy Lệ Y đưa tay phải lên từ từ chạm vào đến khi thấy những cái vết thương sần sùi trải dài từ má lên đến mũi, cô mới sực nhớ ra.

"Đúng rồi, sẹo…nhưng sao anh lại đưa lọ thuốc này cho tôi vậy?"
Thấy cô hỏi vậy Bạch Phong không hề quay đầu lại hay đi về phía của cô, anh chỉ im lặng mà nói.

"Nếu giờ cô trở về nhà thì bà mẹ kế nhất định sẽ nhận ra cô, cô cũng biết nhận ra mình là cái gì rồi đúng không?"
Nghe tới đây Lệ Y mới nhớ ra không nghĩ nhiều mà nói.

"Đúng rồi, họ nhất định sẽ phát hiện ra tôi là Lệ Y, nhưng việc đấy có gì quan trọng đâu mà anh lại đưa tôi cái lọ thuốc này làm gì?"
Thấy cô không hề hiểu thậm chí còn ngang ngược nói vậy.

"Đến lúc đấy cô định làm lãng phí đi công sức mà Diễm Hương đã hy sinh cho cô sao?"
Nghe Bạch Phong nói vậy Lệ Y liền rơi vào trầm tư suy nghĩ lại, có lẽ cô cũng hiểu được lời mà anh nói, im lặng được một lúc tay nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, gằng gọng nói.

"Tôi…Tôi biết…công sức mà Diễm Hương…đã làm cho tôi…hơn nữa tôi cũng không muốn ép cô ấy chết gì cả…"
Nói chưa dứt lời nước mắt trên khuôn mặt của cô từ từ rơi xuống, nam nhân nhìn thấy vậy chỉ biết dịch đến trước mặt Lệ Y, nhẹ nhàng đưa tay mình ra khẽ lau nhẹ nước mắt ở trên mặt, dịu dàng mà nói.

"Không sao, nếu cô hiểu được như vậy là tốt rồi, thay vì muốn về thì trước tiên cô uống lọ thuốc mà tôi đưa cho đi, nếu để hẳn khuôn mặt có sẹo này e rằng Uyển Nhị sẽ không tha cho cô đâu.

"
Lệ Y nghe vậy chỉ khẽ gật đầu cô không để tâm tới lời nói vừa rồi của anh.

"Ừm…tôi biết rồi.

"
Dứt lời cô mở nắp ra từ từ đưa lên miệng, những giọt nước ở trong lọ bỗng chốc đều bị cô uống cạn không chừa một giọt nào cả.

Lúc mà Lệ Y từ từ bỏ lọ xuống một điều kỳ lạ cũng xuất hiện.

Những thứ ánh sáng đều bay quanh theo cơ thể của cô, Lệ Y không hề hay biết ngược lại còn nhắm mắt lại.

Nhìn thấy chuyện trước mặt Bạch Phong không hề sợ hãi mà còn đi tới đưa tay phải ra vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn rồi nói.

"Ta, Bạch Phong một con quỷ sống hơn trăm năm, ta ra lệnh người hãy xóa hết vết sẹo này trên gương mặt của Triệu Lệ Y.

"

 
Chương 39: 39: Mọi Thứ Trước Mắt


Vừa dứt lời những đốm sáng đấy từ từ bay lên trên mặt của Lệ Y, đậu vào khuôn mặt vừa rồi còn sẹo bây giờ bị thu nhỏ lại thành mụn đầu đen.

Nhìn thấy tất cả mặt cô đã khôi phục lại Bạch Phong chỉ biết khẽ cười nhẹ, rồi lung lay người cô.

"Lệ Y vậy cô có thể đi được rồi đấy.

"
Lệ Y bị lung lay người, cô từ từ tỉnh lại nhìn người nam nhân trước mặt và cả không gian xung quanh.

"Vậy…Vậy là tôi đã không còn sẹo nữa sao?"
Nam nhân khẽ gật đầu ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Ừm, bây giờ vết sẹo của cô được thu nhỏ lại như mụn đầu đen thôi, bây giờ ai mà nhìn thấy thì họ cũng sẽ không biết rằng cô chưa từng có vết sẹo.

"
Nghe vậy cô khẽ cười nhẹ rồi nói.

"Cảm ơn anh, dẫu sao lúc tôi đi tôi cũng e ngại nhất chính là vết sẹo trên mặt mình.

"
"Ừm.

"
Nói rồi Bạch Phong liền quay người lại không nghĩ ngợi gì mà liền dịch chuyển, thấy người nam nhân trước mặt làm vậy cô chỉ biết thở dài một hơi mà nghĩ.

’Đây vậy mà là Quỷ Thiếu mà người ta hay đồn? Đúng là kỳ lạ mà.


Nghĩ vậy Lệ Y cũng không muốn suy nghĩ thêm, cô quay đầu nhìn về phía trước không nghĩ ngợi gì mag chạy thật nhanh ra khỏi nhà.

Bạch Phong tuy đã rời đi không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, có lẽ sợ sẽ có một điều bất ngờ đến nên mới như vậy?
Thấy nữ nhân thay vì đi bộ mà chạy thật nhanh, anh vừa đưa trà lên uống, nhìn thấy vậy cũng chỉ biết đưa mắt nhìn chứ không hề để lộ ra cảm xúc gì cả.


"Loài người đúng là thứ khó hiểu nhất, thật sự khó hiểu.

"
Vừa mới đặt trà xuống thì một giọng nói ở đằng sau lưng vang lên.

"Thiếu gia lại nghĩ như vậy rồi, bây giờ Lệ Y cô ấy là con người với cả lo lắng cho cha mình cũng là điều bình thường, việc gì mà ngài lại phải nói những câu như vậy?"
Bạch Phong im lặng được một hồi, lúc sau mới nói.

"Ha, có muốn tìm được hay không phải xem liệu còn sống không đã chứ? Tại sao dù biết nguy hiểm mà vẫn muốn về nhà chứ? Đúng là một nữ nhân ngu xuẩn.

"
Nói rồi ánh mắt nhìn về phía cửa sổ bỗng dưng đỏ lên như thể là thèm khát máu vậy.

Quản gia đứng ở cạnh cửa gỗ nhìn thấy hành động như vậy chỉ nói.

"Dẫu sao trước khi mà ngài thành quỷ, ngài cũng đã từng là một con người đấy, thiếu gia Bạch Phong hơn nữa tình cảm dành cho cha mẹ ngài cũng vậy, không khác gì Lệ Y.

"
Nghe tới đây Bạch Phong im lặng không nói năng câu gì.

Trong suy nghĩ hồi tưởng lại từ năm trăm năm trước lúc đấy anh chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, sở hữu mái tóc bạch kim và thứ thu hút nhiều nhất chính là đôi mắt hồng ngọc, có thể nói là y chang như máu vậy.

Mặc trên mình bộ đồ quý tộc, sở hữu gương mặt hiếm có cộng thêm với nước da trắng y như tuyết.

"Bạch Phong, con trai cưng của mẹ đâu rồi nè, ra đây nào con yêu.

"
Một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên, Bạch Phong nghe thấy tiếng nói đầu khẽ quay về hướng bên phải, không nghĩ nhiều mà chạy thật nhanh.

"Mẹ…Mẹ…"
Anh đưa hai tay ôm chặt lấy cổ chân của người phụ nữ, thấy anh làm vậy bà chỉ khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ đầu dịu dàng nói.

"Con thiệt là…tại sao lại thấy kệ mà đã chạy thật nhanh ra ôm mẹ thế này rồi? Sợ ai lấy mất mẹ sao?"
Người phụ nữ mặc trên mình bộ váy dài trễ vai màu trắng ngà, sở hữu mái tóc bạch kim, nhưng đôi mắt không phải màu đỏ mà là màu xanh ngọc.


Ánh mắt hiền dịu mà nhìn cậu con trai bé bỏng trước mặt mình.

Nghe thấy câu nói đấy Bạch Phong không chần chừ mà gật đầu lia lịa, ánh mắt ngẩng lên nhìn bà mà nói.

"Con chỉ yêu mỗi mẹ thôi, mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất.

"
Bà khẽ cười nhẹ, cúi người xuống bàn tay xoe nhẹ trên đầu rồi đáp.

"Rồi rồi, riêng con thấy mẹ là người phụ nữ đẹp nhất, còn mẹ…thấy con là đứa trẻ dễ thương nhất.

"
Nghĩ lại mọi chuyện quá khứ của năm trăm năm trước sắc mặt của người nam nhân chẳng hề để lộ ra một chút cảm xúc gì cả, thay vào là im lặng như một tảng băng vậy.

"Haizz, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ muốn nổ lại như xưa thì cũng chỉ là ảo tưởng mơ mộng hão huyền mà thôi.

"
Nghe anh nói vậy quản gia cũng bất lực chẳng biết nên nói câu gì thêm.

"Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, còn lại thì kệ ngài dẫu sao mọi chuyện đều do Quỷ Thiếu ngài nói nên tôi không có quyền can thiệp vào.

"
Nói rồi quản gia không nghĩ ngợi gì nhiều từ từ lùi về đằng sau mà đóng cửa lại, còn anh ánh mắt đờ đẫn mà nhìn về phía cửa sổ ở trước mặt.

’Liệu…con có thể được trở về cuộc sống hồi đấy không? Mẹ?
Bên phía Lệ Y vì đường xa nên cô quyết định tìm một chiếc xe để đi tạm.

Xuống xe ở trước mặt cô thay vì là căn nhà gọn gàng sạch sẽ, ngược lại là hỗn độn hỏng hóc chẳng có gì là sạch cả.

Nhìn thấy căn nhà trước mặt mình Lệ Y cũng không để tâm cho lắm chỉ khẽ nhíu mày lại mà nghĩ.


’Không ngờ sau mấy năm qua căn nhà mà tôi mất công dọn dẹp sạch sẽ giờ chẳng khác gì như cái chiến trường cả mà.


Nghĩ vậy cô chỉ đành nhìn về phía trước rồi không nghĩ nhiều mà trực tiếp rời đi, nhưng không hề hay biết có một người cách đó không xa đã nhìn thấy bóng dáng của cô.

Diệp Hạ nhìn ở cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Lệ Y, theo phản xạ mà khẽ nhíu mày lại sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn.

’Cái cảm giác này là gì vậy? Tại sao nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia mình lại có cái cảm giác quen thuộc như vậy?
Trái tim cứ đập thình thịch Diệp Hạ phải vội vàng lấy gia tý mà đặt lên, tiếng thở mạnh hơn sắc mặt cũng trở nên khó chịu hơn.

’Chuyện này là như thế nào vậy? Tại sao mình lại…
Nhớ lại những gì mà mình nhìn thấy, mái tóc đen dài mượt cộng thêm vào là thân hình nhỏ nhắn, bỗng chốc trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

"Nếu là cái bóng dáng đấy…không lẽ là Lệ Y?"
Nghĩ lại những gì mình nhìn, hơn nữa còn giống y đúc như trước Lệ Y từng ở đây, Diệp Hạ không dám tin những gì mà mình nhìn thét trước mặt chỉ biết im lặng lại, lắc mạnh đầu mà nói.

"Chắc chắn không phải Lệ Y, dù sao chị ấy cũng đã bị giết rồi giờ muốn nghĩ người trước mặt mình là Lệ Y, chắc chắn không thể nào được.

"
Tự nói với chính mình Diệp Hạ mới từ từ bình tĩnh lại, đồng thời có thứ gì đó chui qua lỗ mũi bên phải của cô rồi rơi xuống.

"Cái…"
Diệp Hạ ngơ ngác tại chỗ, thay vì xuất hiện trước mặt mình có thể là hạt cơm hoặc máu, ngược lại là một con dòi to bằng ngón trỏ, ngọ nguậy ở trên váy của cô.

Nhìn thấy vậy không chịu nổi được Diệp Hạ liền hát mạnh con giòi đi không được quên nói.

"Thật đúng là ghê tởm mà, bộ váy ta đang mặc mà bị con giòi nhà ngươi bám vào đúng thật là ghê tởm.

"
Lệ Y đang đi trên con đường, có lẽ vì lâu rồi chưa đi lại nên cô có chút bối rối, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh.

’Tính ra lâu rồi mình chưa từng đi lại ở đây, cũng lâu là được tám năm rồi, hồi đấy mình bị người trong làng xỉ nhục, thật sự đúng là ngứa mắt.


Nghĩ lại mọi chuyện của quá khứ Lệ Y không nhịn được mà cắn chặt môi lại, ánh mắt vừa rồi còn nhìn xung quanh bây giờ trở nên đáng sợ hơn.

"Giờ mình nên đi đâu đây ta?"
Lệ Y tuy có chút giận dữ, nhưng cô vẫn không thể nào quên được chuyện quá khứ, dường như đã ghim sâu vào trong tâm trí của người nữ nhận.


Những người xung quanh nhìn thấy cô, bọn họ không ngừng tụ họp lại mà bàn tán.

"Ai vậy?"
Một người vừa nói vừa không quên quay đầu lại nhìn rồi nói tiếp.

"Cô gái này thật sự rất là đẹp tôi chưa từng thấy bao giờ.

"
Những người ở xung quanh nghe vậy vì tò mò mà lần lượt kéo nhau ra xem, chỉ thấy một người thiếu nữ với gương mặt không chút tì vết nào cả, một cái sẹo hay mụn đều không hề có, hơn nữa còn sở hữu đôi mắt hai mí, cộng thêm sống mũi cao, đôi môi mỏng manh, hơn nữa cái không thẻ thiếu đó là làm đa trắng mịn.

Tất cả mọi người đều không ngừng bàn tán.

"Cô ta là ai mà đẹp vậy? Sao tôi chưa hề thấy người này bao giờ vậy?"
Nghe vậy người bên cạnh không nghĩ nhiều mà đập nhẹ lên đầu của người kia rồi nói nhỏ.

"Tất cả mọi người đều ở đây đấy, ngươi lo mà nói chuyện lịch sự đi ngồi mà nói linh tinh.

"
Bọn chúng vừa mới dứt lời, bỗng dưng thấy một bóng người chạy thật nhanh ra khỏi nhà, hơn nữa vừa chạy vẻ mặt không ngừng hiện lên sự hốt hoảng.

"Cứu…Cứu…"
Mọi người còn đang đứng mà bàn tán với nhau, nghe thấy tiếng nói của người đàn ông, một người vội vàng đi ra hỏi.

"Có chuyện gì mà lại hốt hoảng vậy?"
Người đàn ông cúi người xuống, hai tay đặt lên trên đùi cả người không ngừng thở hồng hộc ra, mồ hôi ở trên trán thái dương cũng rơi xuống dưới áo.

"Phú…Phú ông…nay…"
Nghe thấy giọng nói lắp bắp không nói nên được lời nào của người đàn ông, mọi người ở bên cạnh nghe vậy đều cảm thấy sốt ruột hơn mà không ngừng hỏi.

"Phú ông làm sao nói cho bọn tôi xem.

"
Bình tĩnh lại một lúc người đàn ông lấy lại được sức vẻ mặt vừa rồi còn hiện rõ sự sợ hãi lẫn bối rối, bây giờ trở nên buồn bã hơn giọng nói cũng từ từ trầm xuống hẳn.

"Phú ông…bây giờ đã chết rồi không còn sống nữa…"
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh bên cạnh nghe thấy cái tin như vậy cảm giác như bị sét đánh vậy không dám nghĩ một người hôm qua còn đau khỏe mạnh bây giờ đã chết? Vì nghi ngờ bọn họ vội vàng đi tới chỗ của người đàn ông không ngừng tra hỏi:
"Chuyện này là sao được chứ? Phú ông hôm qua còn sống sờ sờ sao giờ lại có thể chết được chứ?"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top